Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 120



Diệp Ngưng Dao khoanh hai tay trước ngực, hời hợt kể lại sự thật, nhưng dường như cô chỉ đang nói một chuyện nhỏ nhặt không quá nghiêm trọng.

Ba người còn lại: “…”

“Diệp Tri Thanh, cô đang nguyền rủa tôi sao?” Lâm Tử An không tự giác mà nuốt nước miếng hai cái, tưởng tượng hình ảnh kia chỉ cảm thấy lòng bàn chân nhũn ra, cả người vô lực.

Người phụ nữ này có phải là ma quỷ không?

Mạc Tiểu Thanh ở một bên nhìn chằm chằm đầu của Lâm Tử An không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên che miệng có cảm giác buồn nôn.

Rõ ràng vừa rồi Diệp Ngưng Dao nói không có dọa người đến như vậy?

Mà Phó Thập Đông nghe xong những lời này trong lòng lại thấy có chút thú vị, trong mơ vợ anh không mơ thấy anh mà lại mơ thấy một người đàn ông khác, một bình dấm chua này rất nồng, sắc mặt anh liền đen lại!

“Anh có tin hay không thì tùy anh, dù sao tôi cũng có ý tốt nói cho anh biết, nếu như anh nhất định phải đi sửa cầu đường, sau khi chết cũng đừng tới tìm tôi mà kêu oan đấy.” Diệp Ngưng Dao tự nhận mình không phải loại người thích xen vào việc của người khác, những gì mình nên nói đều đã nói xong, về phần có tin tưởng hay không đó là chuyện của anh ta.

Lâm Tử An chép miệng, đối với loại tin tức đến có chút đột ngột này còn chưa tiêu hóa được, chờ khi anh phục hồi tinh thần lại muốn hỏi thêm hai câu, đôi vợ chồng nhỏ kia đã sớm biến mất, bên cạnh chỉ còn có Mạc Tiểu Thanh có vẻ mặt ghét bỏ nhìn anh.

“Anh nên tin đi, nghe người khác khuyên một chút, bằng không đến lúc chết như thế nào cũng không biết đấy.” Nói xong, tóc ngắn vung lên, cũng không quay đầu lại mà đi.

Trong rừng cây yên tĩnh, chỉ để lại một mình anh ta ngơ ngác đứng ở nơi đó hoài nghi nhân sinh…

Sáng sớm hôm sau, mang theo vành mắt đen láy, Lâm Tử An liên tiếp ngáp vài cái vẫn không kịp bình tĩnh.

Nhưng có lẽ do là bị k.ích thích, cho nên tối hôm qua anh ta gặp ác mộng một đêm, sáng nay Mạnh Nghênh Võ cho mọi người họp, anh ta cũng không nghe lọt tai được câu nào.

Cho đến khi Giang Hoài bên cạnh dùng sức huých vào vai anh ta vài cái, lúc đấy anh ta mới từ tâm trạng như đang trên mây lấy lại tinh thần.

“Sao vậy?”

“Đội trưởng Mạnh hỏi đến cậu kìa?” Giang Hoài khẽ nhíu mày, đang đoán xem sự khác thường của anh ta là vì sao?

“Lâm Tử An, tôi gọi cậu nửa ngày sao cậu không nghe thấy hả?” Mạnh Nghênh Võ chống hai tay lên thắt lưng, đối với tên thanh niên tri thức rất thích xen vào việc của người khác này không có thiện cảm chút nào.

“Bởi vì ngài nói quá nhỏ, cho nên tôi không nghe thấy.” Ở trước mặt mọi người, Lâm Tử An cũng không muốn nể mặt hắn ta, không hề vì bối cảnh nhà họ Mạnh mà kiêng nể hắn ta, nên luôn làm cho hắn ta không dễ chịu!

Mạnh Nghênh Võ cắn chặt khe răng, đáy mắt thoáng hiện lên một tia âm độc.

Nếu như không phải em gái hắn ta yêu cầu, loại chuyện tốt như vậy hắn ta tuyệt đối sẽ không cho tên điên này có tên trong danh sách!

Thật vất vả mới đè nén cơn giận dữ trong lòng xuống, hắn miễn cưỡng lộ ra một tia ý cười: “Vì để hưởng ứng lời kêu gọi, gần đây xã tổ chức cho toàn bộ nhân viên sửa đường, hôm nay tôi đến đây để tiến hành đăng ký báo danh, tất cả mọi người đều báo danh rồi, Lâm Tri Thanh cậu thì sao, có báo danh luôn không?”

Nếu như ngày hôm qua anh ta không gặp Diệp Ngưng Dao, Lâm Tử An nhất định sẽ không chút do dự mà báo danh, có lương sao lại không đi chứ?

Nhưng lời nói của Diệp Ngưng Dao vẫn còn văng vẳng ở bên tai, tưởng tượng hình ảnh não anh ta vỡ vụn, anh xoa xoa mũi vẫn rất sợ tình cảnh ấy diễn ra: “Gần đây sức khỏe của tôi không được tốt lắm, vẫn nên để cơ hội này lại cho người khác đi.”

Không giống với đáp án trong dự đoán, nụ cười giả trên mặt Mạnh Nghênh Võ sắp không duy trì được nữa: “Lâm Tri Thanh, sao tư tưởng giác ngộ của cậu lại không cao vậy chứ? Mọi người đều tích cực đăng ký chỉ có cậu lại từ chối, cậu thực sự làm cho tôi cảm thấy thật thất vọng vì đã đặt sự tín nhiệm cho anh đấy?”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 121



Chẳng qua chỉ là không muốn đi sửa cầu, nói như thể anh ta có lỗi với cả thế giới vậy, Lâm Tử An không kiên nhẫn mà hỏi ngược lại: “Tôi đã nói thân thể không thoải mái, anh cứ bắt tôi phải đi sửa cầu, vậy đây có phải là ý tốt của anh không?”

“…” Câu nói này thành công khiến cho Mạnh Nghênh Võ nghẹn lại, thẹn quá hóa giận nói: “Cậu nói như thế là có ý gì hả? Tôi có lòng tốt kiếm việc cho cậu làm là xấu ư? Tôi thấy suy nghĩ của cậu mới thực sự có vấn đề đấy!”

Thấy hai người đối chọi với nhau gay gắt, Giang Hoài vội vàng đứng ra hòa giải: “Mấy ngày nay Lâm Tri Thanh quả thực là thân thể không thoải mái, cậu ta không muốn đi cũng có thể tha thứ.”

Giang Hoài sắp là em rể của hắn, chút mặt mũi này Mạnh Nghênh Võ vẫn phải cho hắn, hắn ta một tay cầm quyển sách đăng ký dùng để gõ gõ vào lòng bàn tay khác, cất cao giọng nói: “Xây cầu sửa đường là chuyện tốt vì lợi quốc lợi dân, làm thanh niên trí thức nhất định phải có cảm giác vinh dự tập thể, nơi này cũng không phải là nhà của các người muốn làm sao thì làm!”

Câu cuối cùng rõ ràng là nhắm vào Lâm Tử An, nếu như không phải có Giang Hoài ngăn cản, với tính tình nóng nảy của Lâm Tử An đã sớm không nhịn được nữa mà tiếp tục tranh cãi với hắn ta.

Từ chỗ Mạc Tiểu Thanh mà biết được Lâm Tử An sẽ không đi sửa cầu, Diệp Ngưng Dao không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đáy lòng hy vọng trời có tiệt đường sống của người ta, mà lưu lại cho Lâm Tử An một con đường sống.

Ở nhà họ Mạnh, Mạnh Nghênh Võ cũng đang cùng Mạnh Nghênh Oánh đàm luận chuyện này, cuối cùng cũng không quên nói chuyện thấy ngứa mắt với Giang Hoài.

“Em nói xem hai đứa cũng sắp kết hôn rồi, sao nó lại đi giúp người ngoài như vậy chứ?”

Lúc này, bề ngoài Mạnh Nghênh Oánh nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thầm mắng anh trai ngu ngốc từ đầu đến cuối.

Chút việc nhỏ này cũng làm không tốt, đúng là đồ vô dụng mà!

“Giang Hoài và họ Lâm kia vẫn có quan hệ không tệ, nói chuyện cho hắn ta chỉ có thể thấy rõ người đàn ông em chọn trọng tình trọng nghĩa, Lâm Tử An kia không đi sửa cầu, chúng ta cũng không thể ép anh ta đi, không đi thì không đi thôi, sau này còn rất nhiều cơ hội chỉnh hắn ta.”

“Em gái, sao em lại muốn cho hắn ta đi sửa cầu vậy?” Đây là nghi vấn mấy ngày gần đây quấy nhiễu trong lòng Mạnh Nghênh Võ, tuy rằng biết em gái hắn muốn chỉnh Lâm Tử An, nhưng cụ thể chỉnh anh ta như thế nào, hắn lại không nghĩ ra.

Nhớ lại đoạn kịch bản trong sách kia, Mạnh Nghênh Oánh ngồi ở trên ghế cúi đầu đùa nghịch ngón tay, thái độ có chút lấy lệ: “Cũng không có gì, chỉ là muốn cậu ấy làm thêm chút việc, đừng có mỗi ngày đều đi theo phía sau Giang Hoài tọc mạch nữa.”

“Chỉ có vậy thôi sao?” Mạnh Nghênh Võ rõ ràng không tin.

“Đúng vậy, bằng không thì còn có thể có chuyện gì nữa chứ?” Cô ngước mắt lên, thần sắc thản nhiên.

Người có thể mang thai giả khiến cho Giang Hoài bị đùa giỡn làm sao có thể có tâm tư đơn giản như vậy? Mạnh Nghênh Võ bình thường cũng là một người tinh quái, thấy cô không muốn nói thật thì cũng không hỏi tiếp nữa: “Ừm, anh còn phải đến công trường xem một chút, bên ngoài có gió thổi cỏ lay gì thì nói cho anh biết trước nhé.”

Hai người đã sớm trên cùng con thuyền, tuy rằng mỗi người đều có âm mưu riêng, nhưng cũng phải bắt tay hợp tác với nhau mới được, quan hệ lợi hại cơ bản nhất này trong lòng bọn họ đều rõ. Cho nên chưa có xung đột lợi ích gì, cũng sẽ không ngốc đến mức làm rõ mọi chuyện đến cùng.

Trong đó bao gồm quan hệ giữa Triệu Tiểu Liên và Mạnh Nghênh Võ.

Lại nói Triệu Tiểu Liên có liên quan đến Mạnh Nghênh Võ, đó vẫn là bởi vì Mạnh Nghênh Oánh.

Lúc Mạnh Nghênh Oánh vừa xuyên qua chính là lúc nguyên chủ rơi xuống sông sắp chết đuối, nếu như không phải Triệu Tiểu Liên kịp thời cứu giúp, cũng sẽ không có Mạnh Nghênh Oánh hôm nay.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 122



Sau đó quan hệ hai người không tệ nên vẫn có qua lại với nhau, Triệu Tiểu Liên và Mạnh Nghênh Võ liền thông đồng với nhau.

Mấy ngày trước, khi Mạnh Nghênh Võ vừa vứt bỏ cô ta tìm người khác, Triệu Tiểu Liên cũng có ý đồ tìm Mạnh Nghênh Oánh hỗ trợ, nhưng do lợi ích trước mắt của bản thân, Mạnh Nghênh Oánh không chút do dự mà cự tuyệt sự nhờ vả của ân nhân cứu mạng này.

Điều này làm cho Triệu Tiểu Liên rất hận toàn bộ người trong nhà họ Mạnh, nếu như không phải vì giúp bọn họ là những con sói mắt trắng này, cô ta cũng sẽ không bị như ngày hôm nay!

Hôm nay là ngày tân hôn của Triệu Tiểu Liên và Uông Đại Thuận. Trong tay cô ta đùa nghịch một thanh đao nhỏ, trên mặt nhìn không ra một tia vui mừng.

“Vợ à, em còn đang làm gì vậy? Người ngoài đang chờ chúng ta mời rượu đấy.” Uông Đại Thuận nhìn con dao trong tay cô ta có chút choáng váng, nhưng vì muốn ôm được mỹ nhân về, hắn ta chỉ có thể kiên trì đi tới.

“Uông Đại Thuận, đừng tưởng rằng anh cưới được tôi là có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, nếu tôi không thể quậy nhà họ Uông các người long trời lở đất, tôi sẽ không phải là họ Triệu nữa!” Từ chỗ nhà họ Mạnh phải chịu ủy khuất không có chỗ ph.át ti.ết, Triệu Tiểu Liên đành phải đem một lòng oán khí đều dồn lên người Uông Đại Thuận.

Thật vất vả mới có được một cô vợ, cho dù là tát mạnh thì thoạt nhìn cũng hết sức đáng yêu. Uông Đại Thuận nghiêng đầu dùng ngón tay vén lỗ tai, cũng không muốn so đo với cô.

“Chờ đám cưới kết thúc em muốn làm gì cũng được, đến lúc này rồi em cũng không muốn để cho người ngoài chê cười của chúng ta đấy chứ?”

Hắn khó có được suy nghĩ rõ ràng như vậy, lại nói từng câu từng chữ rất hung hồn, Triệu Tiểu Liên không tình nguyện thu hồi con dao, đi theo phía sau hắn ta đi tới viện tử phía trước.

Bởi vì Uông Đại Thuận bình thường lười làm nhưng lại siêng ăn, đám cưới rất sơ sài, hỉ yến của bọn họ chỉ mời hai bàn, so với yến hội lúc trước của Phó Thập Đông, quả thực là một trời một vực.

Hai người mỗi người đều mang tâm tư ứng phó cho xong hôn lễ, cho đến khi khách khứa đều đi về hết, những công việc trong nhà, Triệu Tiểu Liên ngay cả nhìn cũng không nhìn liền đi vào phòng.

Uông Đại Thuận là một kẻ lười biếng, càng không quản những chuyện thu dọn bát đũa này, cuối cùng tất cả những công việc trong nhà đều do bà Uông một mình thu dọn.

Bà Uông bởi vì thân thể không tốt nên làm những việc này có chút vất vả, vốn không muốn đi quấy rầy chuyện tốt của con trai và con dâu, nhưng củi trong nhà lại hết, chân bà cũng không linh hoạt nên chỉ có thể tìm con trai hỗ trợ.

Trong phòng, Triệu Tiểu Liên đang giống như một con gà chọi nhìn Uông Đại Thuận, dường như một giây sau có thể đá chết hắn ta.

Uông Đại Thuận chỉ híp mắt nhìn cô, cũng không dám thật sự đi qua, dù sao người phụ nữ này trong túi có đao, hắn rất sợ chết!

Nghe được mẹ Uông gọi hắn, Uông Đại Thuận phiền não gãi gãi tóc, vẻ mặt cười hì hì làm quen với Triệu Tiểu Liên: “Vợ, em ở đây chờ anh một chút, anh đi xem mẹ tìm anh có chuyện gì nhé?”

Triệu Tiểu Liên lật mí mắt, chỉ cho hắn ta một cái trừng mắt…

Vốn là đêm động phòng hoa chúc, Uông Đại Thuận xuyên qua rừng cây, trong tay mang theo dao rựa, bụng đầy nghẹn khuất không chỗ p.hát ti.ết, chỉ có thể lấy hoa cỏ ven đường trút giận, hắn một bên chém loạn một bên hùng hùng hổ hổ nói: “Mẹ kiếp, mụ già thối không cho sờ không cho đụng vào, lần sau lại nhìn tôi bằng sắc mặt đó thử xem, xem tôi co c**ng b*c cô không!”

“Anh muốn c**ng b*c ai cơ?” Phó Thập Đông và Diệp Ngưng Dao vừa lúc chậm rãi đi xuống núi Tiên Đào, trong ánh mắt anh nhìn về phía Uông Đại Thuận lộ ra vẻ tàn nhẫn.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 123



Ra ngoài gặp ôn thần, Uông Đại Thuận bất giác nuốt nước miếng, hai chân run rẩy: “Không, không có ai cả.”

Diệp Ngưng Dao nhìn củi trên vai hắn ta, mặt mày hớn hở đi tới: “Đây không phải là đồng chí Uông sao? Ra ngoài chặt củi à?”

Nói xong cô giơ tay lên sờ lên cành cây thông vừa bị người chém xuống, hai giây sau buông tay xuống.

Uông Đại Thuận như bị đóng băng, hoảng sợ nhìn cô, không dám nhúc nhích.

Có lẽ lần trước chịu kí.ch thích quá lớn, hắn bỗng nhiên cảm thấy đau trứng, bất giác kẹp chặt đ*ng q**n, thái độ cúi thấp đầu khúm núm với cô.

“Cô Diệp…thanh niên tri thức Diệp, cô hỏi tôi có chuyện gì không?”

“Chúng ta đi thôi.” Nhìn thấy vợ cười với tên đàn ông khác, nét ghen tuông của Phó Thập Đông dâng lên trào trào, cho dù biết đó chỉ là nụ cười giả, nhưng cũng rất chướng mắt. Anh kéo tay Diệp Ngưng Dao lên, dùng thân thể ngăn cách hai người.

Mục đích đã đạt được, Diệp Ngưng Dao không nói thêm gì nữa, theo người đàn ông nhà mình rời khỏi khu rừng cây này.

Thấy bọn họ đi xa, Uông Đại Thuận xách củi lên vai, thở phào nhẹ nhõm.

Về đến nhà, bà Uông đã mệt mỏi đến mức liền trở về phòng nằm xuống. Nghĩ đến ngày tân hôn đầu tiên phải biểu hện thật tốt trước mặt vợ, không chừng Triệu Tiểu Liên vừa cao hứng liền tốt với hắn ta hơn.

Uông Đại Thuận khom lưng dùng gậy gỗ để vào bếp chuẩn bị đốt lửa, tưởng tượng ở trong phòng ấm áp, sau đó ôm vợ mình, hắn ném củi vào trong lò không chút nương tay, thiếu chút nữa ném hết cành cây thông vào trong.

Cành thông trong lò bị lửa thiêu cháy “bùm bùm”, ngọn lửa càng cháy càng lớn, đang lúc hắn chổng mông xem có muốn thêm củi vào hay không, đột nhiên một ngọn lửa từ bên trong lao ra trực tiếp cháy đến lông mày của hắn ra.

Uông Đại Thuận sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, căn bản không quan tâm bản thân mình có bị cháy hay không, hắn trơ mắt nhìn lửa của cành cây thông cùng cỏ khô bên ngoài bếp lò càng lớn, vội vàng lên tiếng kêu cứu: “Mẹ! Mẹ ơi! Nó đang bốc cháy kìa!”

Bình thường công việc trong nhà hắn chưa bao giờ làm, nên lúc này càng sợ tới mức không biết làm sao, đợi đến lúc mẹ Uông cùng Triệu Tiểu Liên chạy ra, hắn còn ngây ngốc ngồi trên mặt đất mặc cho ngọn lửa càng lúc càng cao.

“Anh có phải là một kẻ ngốc không hả? Còn không mau dập lửa đi!”

Triệu Tiểu Liên chính là một người đàn bà đanh đá, chỉ là ở trước mặt mọi người rất biết giả vờ mà thôi, cô ta đi lên đánh hắn ta, đánh cho Uông Đại Thuận hai mắt nổ đom đóm.

Bà Uông vừa thấy con trai bảo bối bị đánh, đau lòng lấy chổi bên cạnh lên muốn đánh vào người con dâu.

Quay lại thì thấy trong phòng bếp đã khói đen cuồn cuộn.

“Khụ khụ… Hai mẹ con các người bị bệnh đúng không? Mau chữa cháy đi chứ! Tôi không muốn chết cùng với các người đâu!” Triệu Tiểu Liên che miệng mũi, né tránh công kích đi vào bể nước lấy nước xối lên, lúc này, đám người Uông Đại Thuận mới phản ứng lại, cũng vội vàng đến hỗ trợ.

Mười phút sau, ba người ngồi trên mặt đất nhìn bức tường đất đen kịt, tâm tình trở nên khác nhau.

Con dâu vừa mới vào cửa, nhà đã biến thành như vậy, bà Uông nhịn không được mà gào khóc: “Triệu Tiểu Liên cô là đồ sao chổi! Cô khắc chết chồng trước của cô, bây giờ cô còn muốn khắc chết con trai tôi nữa đúng không, sao cô không chết luôn đi hả!?”

Tục ngữ có câu người cần có thể diện, cây cần có vỏ, mấy câu này chọc vào nỗi đau trong lòng Triệu Tiểu Liên, cô ta mạnh mẽ đứng lên chống thắt lưng quát: “Bà cho rằng tôi vui vẻ gả đến nhà họ Uông các người à? Cho dù tôi chết cũng sẽ kéo theo đứa con ăn hại của bà rồi chôn cùng!”

Náo loạn ra động tĩnh lớn như vậy, đã không ít người tụ tập bên ngoài tường nhà họ Uông, tất cả mọi người chỉ là đến xem náo nhiệt, ai cũng không nghĩ sẽ đi vào can ngăn.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 124



Cùng ở đầu thôn đông, Diệp Ngưng Dao cũng nghe nói đến chuyện của nhà họ Uông, bên miệng cô gợi lên một nụ cười xấu xa, cũng không định đi qua góp vui.

Trong khoảng thời gian này bởi vì có ong mật hỗ trợ, linh lực trong pháp khí của cô lại tích góp được thêm rất nhiều.

Mới vừa rồi cô chẳng qua là dùng linh lực đánh thức oán niệm trong cành cây thông, không nghĩ tới thật sự làm cho nhà họ Uông gà bay chó sủa, nghĩ đến bộ dạng chó cắn chó của bọn họ, trong lòng cô vô cùng vui vẻ!

Theo thời gian, cơn mưa lớn hiếm hoi trong cuốn sách đã đến.

Nhìn thời tiết đen tối bên ngoài, Diệp Ngưng Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, cây nhỏ bị gió thổi cong không khỏi nhíu mày.

Sáng nay cô đã khuyên bí thư của thôn thay đổi kế hoạch sửa cầu so với thời gian dự kiến ban đầu, tin tưởng với năng lực của bí thư của thôn chắc hẳn là có thể ngăn cản Mạnh Nghênh Võ dẫn mọi người đi sửa cầu trong thời tiết khắc nghiệt như thế này.

Nhưng sự thật cũng không phải như vậy, khi Lưu Vĩnh Xuân đưa ra thông báo kế hoạch sửa cầu ngày hôm nay tạm dừng, nhưng nói cái gì Mạnh Nghênh Võ cũng nhất quyết không đồng ý, hắn ta cảm thấy thời tiết tuy rằng có chút giông bão, nhưng thật ra không sao cả.

Bình thường hai người mỗi người một vị trí, rất ít khi dẫn đến xảy ra mâu thuẫn xung đột với nhau, một trong những nguyên nhân Mạnh Nghênh Võ không đồng ý đó chính là cảm thấy ở trước mặt mọi người quyền lợi của mình bị tước đoạt, rất mất mặt! Cho dù Lưu Vĩnh Xuân có bối cảnh như thế nào đi nữa thì cũng không nên vượt quyền quản chuyện do hắn ta phụ trách.

“Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cậu chịu gánh vác trách nhiệm một mình được sao?” Lưu Vĩnh Xuân không nghĩ tới hắn lại cố chấp như vậy, không để ý đến an toàn của mọi người, uổng công để cho hắn làm trưởng đội của một đội!

“Chịu trách nhiệm thì chịu! Nếu thật sự có xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

Trước mặt mọi người, hắn rất có tiếng nói, điều này làm cho mọi người vốn có chút do dự, bảy tám thanh niên làm việc nhanh nhẹn lựa chọn về phe hắn ta.

Những người khác tương đối tiếc mạng nên ở lại, chờ đợi những cơn mưa lớn đi qua…

Cây cầu gỗ được xây dựng trong làng nằm trên sông Nguyệt Nha và là đầu mối giao thông duy nhất nối làng Đại Oa với làng Cối Đá bên cạnh.

Do lâu năm không được sửa chữa gây ra nhiều bất tiện cho người dân của hai thôn, lúc này xã mới cho mọi người xây cầu, mở đường để vấn đề này được giải quyết.

Ngẩng đầu nhìn sắc trời càng ngày càng tối, Chu Thiết Quân lo lắng hỏi Mạnh Nghênh Võ: “Anh họ, hay là hôm nay chúng ta vẫn nên trở về đi, anh xem hôm nay thời tiết rất bất thường.”

“Nhát gan! Nếu như cậu sợ thì về trước đi!” Mạnh Nghênh Võ hận không thể rèn sắt thành thép, trừng mắt nhìn anh ta một cái, bắt đầu chỉ huy mọi người làm việc.

“Vậy thì tôi về trước đây, các anh cứ từ từ mà làm việc.” Chu Thiết Quân rất tiếc mạng, trong nhà lại không thiếu lương thực đủ để cho anh ta đủ sống qua ngày, vì thế không chút do dự dứt khoát rời đi.

Người thân trong nhà mình cũng không ủng hộ công việc của mình, thiếu chút nữa khiến Mạnh Nghênh Võ tức giận đến ngất đi, vì để chứng minh bản thân, bình thường những việc này hắn đều không động tay đến, thế nhưng hôm nay hắn lại chủ động cầm búa sửa cầu gỗ, chỉ vì để chứng tỏ bản thân!

Trong ký túc xá của thanh niên tri thức.

Lâm Tử An ngậm trong miệng một cây cỏ khô, đang thong thả nằm thẳng trên giường đang mơ mơ hồ.

Nhiều ngày trôi qua như vậy, lời khuyên của Diệp Ngưng Dao vẫn còn khắc sâu trong đầu anh, anh tin tưởng chắc chắn chỉ cần không đi sửa cầu mình sẽ không xảy ra chuyện, đặc biệt là thời tiết như hôm nay, rất thích hợp ở trong phòng ngủ nướng.

Mưa đập “rầm rầm” vỗ vào cửa sổ, lúc này, Giang Hoài bước nhanh vào phòng, trên mặt đầy sự lo lắng trước nay chưa từng có: “Lâm Tử An, mau đứng lên! Có chuyện xảy ra với cây cầu gỗ rồi! Mau tới giúp đỡ đi!”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 125



“Xảy ra chuyện gì?” Nghe được hai chữ “Cây cầu gỗ”, trong lòng Lâm Tử An kêu lộp bộp một cái, anh vội vàng ngồi dậy từ trên giường, trong lòng có chút hoảng hốt.

“Cây cầu đột nhiên bị gãy, nghe nói có người bị thương rất nặng.” Giang Hoài cũng nghe theo người bên cầu trở về nói, cụ thể tình huống bên kia là gì thì hắn cũng không rõ ràng lắm.

Nghĩ đến giấc mơ mà Diệp Ngưng Dao nói, Lâm Tử An có chút do dự. Giang Hoài cũng không biết việc này, hắn kéo anh từ trên giường ra, trong giọng nói hàm chứa tức giận: “Mạng người quan trọng, cậu còn do dự cái quái gì nữa hả?”

Lâm Tử An bị hắn quát đến sửng sốt, không biết nên giải thích rõ ràng như thế nào, chỉ có thể tùy ý để hắn kéo mình ra ngoài.

Bên ngoài gió to mưa lớn, vỗ vào mặt rất đau, hai người đội mũ rơm, người khoác lên một tấm vải nhựa vội vàng xông về phía cầu gỗ.

Dân làng nghe được tin tức không hẹn mà cùng đi ra khỏi nhà hỗ trợ, nửa đường bọn họ còn đụng phải Phó Thập Đông, Phó Thập Đông chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua bọn họ một cái, trực tiếp đi về phía trước.

Đợi mọi người chạy tới bên cạnh cầu, đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt.

Chỉ thấy bảy tám người đều đang chống chọi với mưa gió sửa cầu, căn bản không có phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì.

“Sao các cậu cũng tới đây vậy?” Mạnh Nghênh Võ nghe được động tĩnh thì nâng mắt lên, vẻ mặt mờ mịt.

“Chu Thiết Quân nói cho chúng ta biết trên núi có người bị thương, rốt cuộc là chuyện gì thế?!” Tôn Đại Trụ trong thôn từ trong đám người đứng ra, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ bất bình.

Loại thời tiết quỷ quái như này mà lại lừa bọn họ đến đây, họ cảm thấy vui vẻ sao?

“Cái gì?!” Mạnh Nghênh Võ sắp bị tức đến mức hộc máu, thằng nhóc kia thế mà lại dám đùa giỡn như vậy, dân làng sẽ nghĩ là hắn ta để cho tên nhóc đó nói vậy thì sao chứ?

“Hắn dám đùa giỡn như vậy sao, việc này tôi thật sự không biết.”

Thấy tất cả mọi người im lặng nhìn chằm chằm vào mình, hắn ta có một cảm giác khó hiểu: “Thật mà, không tin thì mọi người hỏi bọn họ đi.”

Mấy thanh niên khác đang làm việc khác nghe thấy tiếng cũng gật gật đầu phụ họa, xem như là làm chứng cho hắn ta.

“Tiểu tử Chu Thiết Quân kia thật sự có bệnh sao!” Tôn Đại Trụ bĩu môi giơ tay lên, cất cao giọng nói: “Chúng ta còn đứng ở đây làm gì nữa? Đi thôi! Trở về tìm thằng nhóc Chu Thiết Quân tính sổ đi!”

“Đi thôi! Đi tìm hắn ta!”

Bị đùa giỡn như vậy, trong lòng ai cũng không thoải mái, bình thường ỷ vào mình có cha là chủ nhiệm ủy ban cách mạng, chuyện nhỏ thì họ có thể không so đo với tên nhóc ấy, nhưng lần này là thật sự quá đáng rồi.

Ngay khi mọi người xoay người chuẩn bị rời đi, một trận cuồng phong bất thình lình thổi qua khiến tất cả mọi người hoảng hốt.

Tại thời điểm này, một số người hét lên: “Không xong rồi! Cây cầu sắp bị gãy rồi!”

Vị trí Lâm Tử An đứng cách cây cầu không xa, vốn anh cảm thấy mình rất an toàn, ai biết sẽ thổi một trận gió như vậy, mà anh lại là một người gầy, trực tiếp bị gió thổi lui về phía sau vài bước tới bên cạnh cầu.

Ngay sau đó lại bị tình huống như thế dọa sợ làm cho lòng bàn chân không đứng vững, cả người ngã thẳng xuống sông.

Lực chú ý của mọi người vẫn còn tập trung vào tiếng kêu “Cầu gãy”, chỉ có Phó Thập Đông nhìn thấy, trong lúc cấp bách, anh lập tức nhào tới kịp thời túm lấy tay Lâm Tử An.

“Mọi người mau hỗ trợ tôi một tay cứu người!” Một cánh tay khác của Phó Thập Đông ôm chặt một tảng đá lớn, nhưng bởi vì lúc trước cánh tay bị thương, anh không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu.

Lâm Tử An đã bị dọa cho choáng váng, anh ta căn bản không dám cúi đầu nhìn xuống phía dưới dòng sông.

Giang Hoài là người đầu tiên nghe thấy tiếng kêu cứu này của Phó Thập Đông, lúc này hắn ta mới phát hiện Lâm Tử An đang ở trong hiểm cảnh, vì thế vội vàng chạy tới hỗ trợ cứu người.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 126



Hai người đồng tâm hợp lực phí sức chín trâu hai hổ mới kéo được người lên.

Những người khác cũng vây quanh vào lúc này, đều sợ hãi không thôi, nếu như Lâm Tử An thật sự ngã xuống thì sẽ chết chứ không còn phải nghi ngờ gì nữa.

Anh ta vô lực nằm trên mặt đất, chậm rãi nửa ngày mới run rẩy mở miệng nói: “Phó Thập Đông, cám ơn anh đã cứu tôi.”

“Không có việc gì.” Phó Thập Đông có thể kịp thời cứu anh ta như vậy, cũng là bởi vì Diệp Ngưng Dao kể lại giấc mộng kia, chính vì vậy, vừa rồi anh mới chú ý hướng đi của Lâm Tử An và kịp thời cứu anh ta.

Thấy người không có việc gì, tất cả mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng vẫn còn rất sợ hãi.

Cây cầu gỗ bị gãy, rất may lúc đó không có ai trên cầu nên không gây thương vong về người.

Loại thời tiết quỷ quái này nếu như lại tiếp tục sửa cầu, thì coi như là họ cảm thấy họ sống đủ lâu rồi.

Bảy người vốn lựa chọn cùng Mạnh Nghênh Võ tới sửa cầu đều không hẹn mà cùng vây quanh hắn nói muốn ngừng làm việc để về nhà.

Mạnh Nghênh Võ từ sáng sớm đến giờ làm gì cũng không thuận lợi cả, mặt đen lại, muốn tức giận nhưng lại không thể làm gì được, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Mọi người tụm năm tụm ba đi về thôn, Phó Thập Đông đi cuối cùng, khuôn mặt lạnh lùng như đang suy nghĩ đến điều gì.

Lâm Tử An được Giang Hoài đỡ đi nên cũng không nhanh, thỉnh thoảng anh nhìn phó Thập Đông phía sau, cuối cùng dừng bước, biểu tình hơi ngượng ngùng.

Bị vì có người chặn đường, nên Phó Thập Đông nâng mắt lên, nhíu chặt mày: “Có việc gì à?”

“Cái đó… Phiền anh cảm ơn cô Diệp thay tôi nhé, lần trước hai người đi gấp, tôi còn chưa kịp nói lời cảm ơn.” Kỳ thật lần trước anh bị dọa đến mức choáng ngợp, nào còn có tâm tư nói lời cảm ơn, hiện giờ bị Diệp Ngưng Dao nói trúng, mà mình lại được chồng của cô cứu, nếu như không nói một câu cảm ơn, lương tâm anh ta sẽ rất cắn rứt.

“Ừm, được.” Phó Thập Đông đáp qua loa một câu, cũng không để lời nói của anh ở trong lòng.

Một người đàn ông muốn anh gửi lời cho vợ của mình, trừ khi đầu anh ta bị hỏng rồi.

Thấy anh gật đầu đồng ý, Lâm Tử An rốt cuộc cũng yên lòng rời đi cùng với Giang Hoài.

Vào tháng 5, cỏ mọc lên rất nhanh.

So với những người bận rộn trên đồng ruộng, Diệp Ngưng Dao xem như thoải mái hơn một chút.

Ngoại trừ bình thường phải bận rộn sửa sang lại sổ sách, cách năm ngày còn phải theo Phó Thập Đông lên núi thăm ong mật, thuận tiện thu thập linh lực.

Hiện tại pháp khí của cô mơ hồ lộ ra ánh sáng ấm áp, đoán chừng không bao lâu nữa nó sẽ có màu vàng kim, đến lúc đó có lẽ cô đã có thể nói chuyện cùng với những hoa cỏ cây cối này không chừng.

Từ lần sửa cầu lần trước thiếu chút nữa xảy ra chuyện, Mạnh Nghênh Võ cũng không thể tránh khỏi việc bị xử phạt, ngược lại so với trước kia hắn ta khiêm tốn hơn không ít, ngay cả văn phòng cũng rất ít đến, chỉ sợ đụng phải Lưu Vĩnh Xuân chỉ càng thêm xấu hổ.

Không có ruồi nhặng gây phiền nhiễu bên tai kêu “ong ong”, Diệp Ngưng Dao chỉ cảm thấy cả thế giới yên tĩnh hơn mà lại còn tốt đẹp.

Tâm tình của cô hiện tại rất tốt, dùng phiếu lương thực đổi với thôn bên một con cá lớn, hơn bốn cân cũng đủ cho cả nhà bọn họ ăn.

Đợi cô xách cá về nhà, ngoài cửa có hai môn thần khiến người ta ngẩn ra: “Sao các cậu lại tới đây?” Hơn nữa còn đi cùng nhau, thật sự rất kỳ lạ?

Mạc Tiểu Thanh liếc mắt nhìn Lâm Tử An bên cạnh, lên tiếng giải thích: “Tôn vốn muốn tới đây để nói chuyện phiếm với cô, ai biết tên như keo da chó này cứ nhất định phải đi theo, tôi cũng không có cách nào khác.”Được gọi là keo da chó, Lâm Tử An chỉ mỉm cười, hoàn toàn không hề tức giận. Anh ta lấy từ trong túi ra một hộp sôcôla và rượu cùng một gói thuốc lá rồi đưa qua, thái độ vô cùng khiêm tốn: “Lần đầu tiên đến cửa chào hỏi, đây là tâm ý nho nho của tôi mong cô nhận.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 127



Có ký ức của nguyên chủ, Diệp Ngưng Dao vẫn biết chúng là cái gì, món quà này có chút quý giá, cô cũng không có ý định nhận lấy.

Mạc Tiểu Thanh ở một bên nhìn líu lưỡi, so với đến tay không, sao cô lại cảm thấy Lâm Tử An lại khoe khoang như vậy chứ?

“Ý anh là gì vậy hả? Mang theo quà tặng cũng không nói trước cho tôi biết, là muốn tôi phải xấu mặt sao?”

Một trận chỉ trích khiến Lâm Tử An không hiểu tại sao, anh không để ý đến việc Diệp Ngưng Dao cự tuyệt mà trực tiếp nhét đồ vào tay cô, ngay sau đó xoay người hỏi Mạc Tiểu Thanh, ngữ khí ác liệt: “Tôi mang theo lễ vật có quan hệ gì tới cô chứ? Cô chạy đến nhà người khác ăn không uống, cô còn ở đây vô lý mà mắng tôi sao?”

Thấy hai người càng cãi nhau càng hăng hái, Diệp Ngưng Dao đành phải một tay xách giỏ trúc một tay cầm lễ vật, dùng khuỷu tay đẩy bọn họ vào sân.

“Các cô có thấy khát hay không hả? Tốt hơn là vào nhà và uống một ly nước đi.”

Thanh âm dịu dàng như một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, trong nháy mắt hòa hoãn bầu không khí đang giương cung bạt kiếm của bọn họ.

Mạc Tiểu Thanh thở phì phì quay đầu không nhìn về phía anh ta nữa, mà Lâm Tử An không chút khách sáo đi vào phòng nhìn xung quanh: “Phó Thập Đông đâu? Sao anh ta không có ở nhà à?”

“Anh ấy đi lên huyện còn chưa trở về.” Kỳ thật Phó Thập Đông là lên núi thăm nom ong mật, Diệp Ngưng Dao cũng không có ý định nói cho bọn họ biết sự thật.

Về phần sau này có thể nói hay không, còn phải xem lại.

Trong thôn vẫn luôn truyền lời nhau rằng Phó Thập Đông không làm việc đàng hoàng mà chuyên đi lên huyện uống rượu đánh bài, vì thế Lâm Tử An rất tự nhiên liên tưởng đến nơi khác.

“Đàn ông tốt đều dựa vào việc vợ quản lý mà ra, chủ tịch đã nói qua phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, tính cách quá ôn nhu của cô cũng không được.”

Giọng điệu của anh có chút nghiêm túc, Diệp Ngưng Dao nghe xong thì rất bối rối, không hiểu được ý nghĩa của những lời nói này của anh là có ý gì.

Ngược lại Mạc Tiểu Thanh nghe xong liền hiểu, ánh mắt cô trừng mắt phản bác nói: “Anh có thời gian rảnh rỗi kia không bằng đi quản người anh em của anh đi, Ngưng Dao có quản được hay không cũng không cần đến lượt anh phải quan tâm!”

“Tôi nghĩ chúng ta là bạn tốt của nhau nên tôi mới nói như vậy, sao tự nhiên cô lại tức giận như vậy chứ?”

Thấy hai người này lại cãi nhau, Diệp Ngưng Dao dần dần mất kiên nhẫn, mi tâm cô khẽ nhíu lại, lên tiếng cảnh cáo: “Nếu hai người còn cãi nhau nữa thì mau đi về đi, muốn ở lại ăn cơm thì mau câm miệng lại.”

Mục đích Lâm Tử An tới hôm nay, ngoại trừ muốn cảm ơn vợ chồng bọn họ ra, cũng là muốn cùng Phó Thập Đông kết giao bạn bè, tạm thời còn chưa nhìn thấy anh ấy, anh đành phải an phận ngậm miệng lại không nói nữa.

Mà Mạc Tiểu Thanh còn có việc muốn nói với Diệp Ngưng Dao, lại càng không muốn đi.

Vì thế ba người thật vất vả mới duy trì một bầu không khí yên bình, đợi đến khi Phó Thập Đông trở về.

Thấy trong nhà có khách tới, Phó Thập Đông cho rằng là Diệp Ngưng Dao mời tới, anh liền buông nông cụ trong tay xuống, vẻ mặt thản nhiên chào hỏi bọn họ.

Sợ có mình ở đây, bọn họ sẽ lại không thoải mái nên anh cầm lấy bình ấm trong phòng đi vào phòng bếp.

“Ngưng Dao, người đàn ông của cậu có phải là không chào đón chúng tôi không?” Mỗi lần nhìn thấy Phó Thập Đông, Mạc Tiểu Thanh đều sẽ không tự giác mà sợ, cô cũng biết người này không giống như lời đồn đãi, nhưng chính là nhịn không được mà sợ hãi.

“Không có, chỉ là anh ấy không giỏi ăn nói, nếu ở chung lâu sẽ thấy anh ấy là một người rất tốt.” Ở trước mặt người ngoài, Diệp Ngưng Dao chính là gà mái bảo vệ con, chỉ cần ai dám nói người nhà họ Phó không tốt, cô sẽ liền phản bác lại.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 128



Nghe cô bảo vệ như vậy, Mạc Tiểu Thanh mập mờ nhìn cô vài lần, sau đó mặc kệ Lâm Tử An, nhỏ giọng hỏi: “Vậy hai người định khi nào thì sẽ có con?”

“Hả?” Đề tài bị hỏi quá đột ngột, Diệp Ngưng Dao có chút phản ứng không kịp.

Sao lại nói đến đứa bé vậy chứ?

Nếu như cô không phát hiện ra cuốn sách đó của Phó Thập Đông, cô nhất định sẽ kiêu ngạo nói: Hiện tại tôi cũng đang rất muốn có em bé.

Bây giờ hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ có thể lúng túng cười nói một câu: “Cứ thuận theo tự nhiên vậy.”

Đó là một điều quá xấu hổ mà cô thì không thể làm được.

Buổi tối bữa cơm này vẫn là do Phó Thập Đông làm, từ sau khi hai người kết hôn, đây là lần đầu tiên Mạc Tiểu Thanh và Diệp Ngưng Dao ngồi cùng nhau ăn cơm.

Nhịn xuống sự vui vẻ trong đáy lòng, cô ngồi bên cạnh Diệp Ngưng Dao, khóe miệng bật cười, có điều nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Phó Thập Đông, lại không dám quá nữa.

Có khách thì phải có rượu, Diệp Ngưng Dao lấy rượu hoa đào của mình ra, rót đầy cho mỗi người: “Uống rượu này chúng với món cá này sẽ rất ngon đấy, mọi người mau nếm thử đi.”

Rượu này có nồng độ cồn không cao, Lâm Tử An bình thường uống rượu đều uống rượu trên 50 độ, trong mắt anh ta rượu đào hoa này cũng không khác gì đồ uống, có điều rượu dễ uống, nhưng đã uống rồi thì sẽ không có cách nào dừng lại được.

Mạc Tiểu Thanh ở một bên bĩu môi, khinh thường lẩm bẩm nói: “Tên sâu rượu.”

Bình thường ăn cơm, Diệp Ngưng Dao đều uống một chén rượu hoa đào, hôm nay gặp được một người thích rượu hoa đào giống như cô, hai người năm lần bảy lượt chạm chén, uống nhiều hơn bình thường một chút.

Phó Thập Đông ở bên cạnh yên lặng gắp thức ăn cho cô, anh biết rượu này nồng độ cồn ít, cũng không ngăn cản cô uống rượu nên để cho cô uống rượu thoải mái.

“Phó Thập Đông, chén này tôi kính anh, cảm ơn anh lần trước đã cứu tôi một mạng, về sau cái mạng này của tôi chính là của hai vợ chồng hai người, anh là anh em ruột thịt của tôi đấy nhé!” Lâm Tử An giơ chén rượu lên, nói khẳng khái hiên ngang, trên khuôn mặt trắng nõn mơ hồ lộ ra màu đỏ.

“……” Phó Thập Đông dùng đầu ngón tay áng chừng nồng độ cồn, hai giây sau nâng chén lên: “Không cần khách sáo, chỉ là tôi tiện tay thôi.”

Ngụ ý là đổi lại là người khác anh cũng sẽ cứu.

Có thể là do uống rượu quá gấp, Diệp Ngưng Dao chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, cô bất giác tựa đầu vào vai người đàn ông, người ngoài thấy quan hệ của hai người rất ngọt ngào.

Lúc trước Lâm Tử An vẫn cho rằng cô gả cho anh ấy là vì giận dỗi Giang Hoài, bây giờ nhìn như vậy, có lẽ thật sự là do bản thân mình đã hiểu lầm cô…

Bữa ăn còn chưa kết thúc, mãi cho đến đêm khuya họ mới giải tán. Khi Phó Thập Đông đến sân bên cạnh thu dọn chén đũa trở về, Diệp Ngưng Dao sớm đã thay quần áo xong nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô xinh đẹp phấn nộn, anh nhịn không được lên tay nhẹ nhàng véo một cái, còn chưa kịp thu tay lại, cổ tay đã bị cầm.

Diệp Ngưng Dao bỗng nhiên mở mắt ra, trong con ngươi trong suốt lộ ra một tia mờ mịt còn lạnh lùng, đợi khi cô thấy rõ người tới mới lộ ra nụ cười: “Sao anh lại véo má em hả?”

Bởi vì say rượu, âm thanh có chút mềm mại khàn khàn, giống như đang làm nũng.

Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô, yết hầu trượt lên xuống.

Nghĩ đến cô không thích người khác đụng chạm, chỉ có thể cứng rắn nhịn xúc động xuống.

“Thời gian không còn sớm, mau ngủ đi.”

Tay trong tay đi ngủ, là việc mà hai người đều làm mỗi ngày, cũng chỉ dừng lại ở đây mà thôi.

Đợi anh nằm lên trên giường, Diệp Ngưng Dao bỗng nhiên chui vào trong ngực anh tìm cho mình một tư thế ngủ thoải mái.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 129



Phó Thập Đông nín thở, tim không tự giác mà đập nhanh hơn: “Muốn anh ôm em ngủ à?”

Anh ngốc nghếch chờ đáp án đến nửa ngày, cuối cùng đáp lại anh là tiếng hít thở nhẹ nhàng vững vàng…

Mỹ nhân đang nằm trong lòng mình, lại không thể không làm Liễu Hạ Huệ, chỉ cần là một người đàn ông bình thường đều sẽ chịu không nổi loại tra tấn này.

[
 
Back
Top Bottom