Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 280



Phó Thập Đông nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên, lập tức đi vào phòng sinh. Lúc này, Diệp Ngưng Dao đã mặc xong quần áo và đợi ở một bên, bởi vì sau khi sinh cô còn rất yếu, trên khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc.

Khoảnh khắc cô nhìn thấy người đàn ông, trong đôi mắt lo lắng của cô hiện lên một tia nhẹ nhõm.

Cả hai người đều nhìn nhau trìu mến, một tình yêu mãnh liệt chảy trong tim bọn họ.

“Mang con gái lại đây cho em xem, vừa rồi em không có nhìn kỹ.” Diệp Ngưng Dao nhếch miệng, dời ánh mắt từ trên mặt anh xuống cánh tay anh, đó là con gái của bọn họ, cảm giác rất thần kỳ.

Phó Thập Đông bế đứa trẻ trong tay đi ra ngoài, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng: “Em còn yếu, chúng ta trở lại phòng bệnh rồi nhìn kỹ một chút.”

Nhưng Diệp Ngưng Dao khăng khăng muốn xem đứa trẻ ngay bây giờ, cuối cùng Phó Thập Đông không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đặt đứa trẻ vào lòng cô.

Đứa nhỏ rất nhỏ bé và rất nhẹ khi ôm, như thể nó không nặng bằng con thỏ to béo của cô.

Diệp Ngưng Dao cúi đầu, trong đôi mắt đẹp dần hiện ra một tầng hơi nước.

Dáng người nhỏ gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo, rõ ràng cô đã bổ sung rất nhiều dinh dưỡng khi mang thai, tại sao đứa con của cô ấy lại có vẻ như bị suy dinh dưỡng?

Là một người mẹ, nhìn con mình gầy gò, nhỏ bé như vậy mà lòng xót xa vô cùng, nước mắt tích tụ ngày càng nhiều, cuối cùng đọng lại hai hàng nước mắt.

Vì luôn cúi đầu nên Phó Thập Đông không phát hiện ra điều gì bất thường ở cô, đến khi nước mắt rơi xuống anh mới hốt hoảng giữ lấy vai cô hỏi: “Em sao vậy? Đang tốt mà sao em lại khóc?”

Diệp Ngưng Dao ngẩng đầu lên, giọng điệu rất ủy khuất: “Đứa nhỏ nhỏ như vậy, chúng ta có nên đi hỏi bác sĩ không?”

Hóa ra là vì việc này, Phó Thập Đông kiên nhẫn dùng giọng điệu nhẹ nhàng an ủi cô: “Đừng lo lắng, bác sĩ nói rằng sức khỏe của đứa nhỏ rất tốt, sau này nuôi dưỡng tốt thì đứa nhỏ sẽ tăng cân lên.”

Vừa nói, anh vừa cẩn thận bế sản phụ lên khỏi giường sinh, rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng sinh.

Diệp Ngưng Dao biết anh chỉ đang an ủi bản thân, nhưng trong lòng cô đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Lúc này bên ngoài trời đã nhá nhem tối, sau khi an bài vợ con xong, Phó Thập Đông lại ra ngoài mua đồ ăn tối, vì cô mới sinh nên bác sĩ dặn chỉ nên ăn một ít cháo. Trong con hẻm gần bệnh viện có bán, đợi khi anh mua đồ ăn mang về, Diệp Ngưng Dao đang nằm nghiêng trên giường bệnh ôm đứa con trong lòng ngủ ngon lành.

Anh nhẹ nhàng đặt hộp cơm xuống bàn, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, ánh mắt chỉ nhìn thấy hai người nhỏ bé trên giường.

Giờ khắc này, trên mặt anh mang theo nụ cười, trong lòng có một phần mềm mại và hỗn độn.

Khi Diệp Ngưng Dao tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã tối đen như mực.

Thấy cô tỉnh lại, Phó Thập Đông đưa tay sờ trán cô, hỏi: “Em cảm thấy đỡ hơn chưa? Có đói bụng không? Anh đi hâm nóng cơm nhé.”

Sau khi tỉnh lại, Diệp Ngưng Dao cảm thấy thân thể tốt hơn rất nhiều, cô nhìn con gái đang ngủ say, hỏi: “Đứa nhỏ ngủ nãy giờ sao?”

“Đúng vậy, trẻ sơ sinh sẽ ngủ rất lâu.” Phó Viện xem như là do một tay anh nuôi dưỡng, vì vậy Phó Thập Đông biết cách chăm sóc trẻ sơ sinh nhiều hơn cô.

Nghe được lời giải thích này, Diệp Ngưng Dao thở phào nhẹ nhõm: “Em còn chưa đói bụng, em không muốn ăn.”

Cô nhìn chằm chằm vào đứa con gái trông giống như một con mèo con của mình, đột nhiên quyết định: “Từ giờ chúng ta gọi con bé là Miêu Miêu đi.”

Mèo có chín mạng, cô hy vọng con gái mình có thể lớn lên bình an và khỏe mạnh.

Vợ nói cái gì thì là cái đó, Phó Thập Đông không phản đối biệt danh này.

Có lẽ là do đứa nhỏ ngủ đủ rồi, khi Phó Thập Đông hâm nóng xong bữa ăn và chuẩn bị bắt đầu ăn, Miêu Miêu mở miệng nhỏ khóc nỉ non, ngay lập tức khiến cho hai người lớn đặt chén đũa trên tay xuống và vây quanh cô bé.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 281



“Con bé hình như đói rồi, em đút cho con bé một miếng sữa đi.” Đối mặt với tiếng khóc, Phó Thập Đông bình tĩnh hơn Diệp Ngưng Dao rất nhiều, anh nhẹ nhàng mở bỉm của đứa bé ra, bên trong rất khô ráo, chắc chắn là đứa nhỏ muốn bú mẹ.

Diệp Ngưng Dao sửng sốt một chút, không biết kế tiếp nên làm như thế nào?

Phó Thập Đông bảo cô ngồi ở đầu giường, sau đó bế đứa bé đặt lên ngực cô, bước tiếp theo, mặt anh đỏ bừng, khó chịu ho khan một tiếng: “Em cho con bé ăn đi, anh đút cho em.”

Bởi vì mang thai, bộ ng.ực của Diệp Ngưng Dao lớn hơn trước gấp hai vòng, cô đỏ mặt c.ởi quần áo ra, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Đứa nhỏ trong lòng dường như ngửi thấy mùi thơm của sữa, đứa nhỏ nhắm mắt, há cái miệng nhỏ nhắn tìm kiếm chính xác nguồn sữa.

Âm thanh nuốt sữa “òm ọp òm ọp” rất rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh này.

Diệp Ngưng Dao trợn mắt há mồm, không dám nhìn thẳng vẻ mặt của người đàn ông dù chỉ một chút.

“Nào, ăn cơm đi.” Biết da mặt cô mỏng, Phó Thập Đông múc một thìa cháo kê còn nóng hổi đưa lên miệng cô, giả vờ thoải mái hỏi: “Khi nào thì mẹ chúng ta đến? Để anh đi ra nhà ga đón bà ấy.”

Diệp Ngưng Dao ngượng ngùng mở miệng, cháo kê rất thơm, làm cho cô càng thấy đói bụng.

Nuốt cháo xuống, cô nhớ lại nội dung trong thư không xác định nói: “Trong thư không nói tới, chỉ nói tháng này bà ấy sẽ tới.”

Sau đó hai người câu được câu không trò chuyện với nhau, bầu không khí trở nên sôi nổi hơn, không còn ngượng ngùng như trước nữa.

Lúc này, trên chuyến tàu đến làng Đại Oa.

Diệp Ngưng Viễn bất đắc dĩ nhìn mẹ mình, không hiểu tại sao bà ấy lại kích động như vậy, đi tàu một quãng đường dài mà vẫn chưa ngủ! Cứ khăng khăng lôi bản thân ra nói nhảm, lời ra tiếng vào cả trong lẫn ngoài đều đang nhắc anh ấy phải nhanh chóng tìm được đối tượng.

Người ta nói Phó Thập Đông đã cưới vợ và sinh con khi anh hai mươi tuổi, nhưng anh ấy vẫn là một người độc thân ở tuổi hai mươi bốn, hai mươi lăm.

Dù sao thì trong giọng điệu của bà ấy đều là khinh bỉ và chán ghét.

Cuối cùng sau khi sống sót đến rạng sáng, anh ấy chỉ cảm thấy kiệt quệ về thể chất và tinh thần.

Cách đây một thời gian, trên huyện thành đã mở một tuyến xe đến làng Đại Oa, Diệp Ngưng Dao đã đặc biệt đề cập đến điều đó trong thư trả lời của cô.

Sau khi xuống tàu, Diệp Ngưng Viễn mang theo những túi đồ lớn nhỏ trên vai dẫn Tiền Thục Hoa đến trạm xe.

Tuyến đường này đã được mở cũng chưa lâu, hơn nữa dân làng ngại bỏ tiền đi ô tô nên cũng không có mấy người đến đón ô tô.

Bởi vì Diệp Ngưng Viễn mặc quân phục màu xanh lá cây, bất cứ ai nhìn thấy anh ấy đều nhịn không được mà liếc nhìn thêm lần thứ hai. Bọn họ vừa đến tới, đã có người nhận ra anh ấy: “Hả? Anh không phải là anh trai của thanh niên trí thức Diệp hay sao? Anh đến thôn Đại Oa à?”

Diệp Ngưng Viễn không nhớ rõ người dì trước mặt là ai, nhưng anh ấy vẫn lễ phép chào hỏi: “Đúng vậy, tôi đi gặp em gái.”

Người dì vừa vặn sống ở phía đông thôn, hôm qua có rất nhiều người nhìn thấy Phó Thập Đông đưa vợ đến bệnh viện, vì thế vội vàng nói: “Mọi người đừng chờ xe, nhanh đi đến bệnh viện đi. Thanh niên trí thức Diệp bây giờ có lẽ đã sinh rồi!”

“Cô nói con gái tôi hiện đang ở bệnh viện sao?” Tiền Thục Hoa đứng ở một bên liền thấy kích động, bà ấy tính ngày xong mới đến.

Bà ấy nghĩ còn vài ngày nữa mới sinh, vậy tự dưng sao lại sinh sớm?

“Đúng vậy, hai người mau đi bệnh viện đi, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian.”

Sau khi tạm biệt dì, cả hai lại vội vã đến bệnh viện ở huyện thành.

Khi bọn họ đến, Diệp Ngưng Dao đang ngồi trên giường bệnh nhìn Phó Thập Đông thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất viện.

Ngày tháng bảy ngột ngạt, nóng nực mà cô vẫn quấn khăn trên đầu, mặc quần dài, có thể khiến người ta thấy chết ngạt .
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 282



Tiền Thục Hoa đi đến cửa phòng bệnh, nhìn thấy con gái, con rể và đứa con nhỏ trong tay bọn họ, trong lòng không thể kìm nén sự phấn khích, cười ha ha nói: “Dao Dao, Thập Đông, mẹ đến rồi!”

Giọng nói của bà ấy to rõ ràng, tràn đầy khí thế, Diệp Ngưng Dao nghe thấy thì kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Mẹ, mẹ đến lúc nào vậy ạ?”

Nhìn thấy mẹ vợ và anh vợ, Phó Thập Đông nhanh chóng đặt đồ đạc trong tay xuống và đi giúp Diệp Ngưng Viễn cầm hành lý.

Diệp Ngưng Viễn buồn bã nhìn anh, vài chiếc túi nặng khoảng sáu bảy mươi cân, anh thật sự không dễ dàng khiêng chúng từ nhà ga đến bệnh viện.

Cũng may anh ấy là quân nhân, chịu được sức nặng này, nếu là người thường thì đã mệt đến nỗi nằm sấp từ lâu rồi.

Mà mẹ anh ấy một chút cũng không biết đau lòng cho anh ấy!

Phó Thập Đông cố tình phớt lờ vẻ mặt đau khổ của anh ấy, cầm lấy hành lý và gọi Tiền Thục Hoa một tiếng “Mẹ”, miệng cực kỳ ngọt ngào.

Tiền Thục Hoa đã rất phấn khích khi nghe thấy vậy, bà ấy cười đến mức không thể ngậm miệng được.

Bà ấy tiến lên nhìn đứa trẻ trong lòng Diệp Ngưng Dao, lập tức bị dung mạo nhỏ nhắn của đứa trẻ làm cho động lòng.

Với khuôn mặt hồng hào, lông mày và mắt giống mẹ, mũi miệng giống cha, giờ có thể thấy diện mạo tương lai của đứa nhỏ sẽ không thể nào xấu được!

Trẻ sơ sinh ở thời đại này thường nhẹ cân nên bà ấy cũng không lo đứa bé gầy, chỉ cần có đủ sữa là đứa bé sẽ ăn bù được.

“Đứa nhỏ bảo bối của bà… Nào, để bà ngoại ôm cháu một cái.” Tiền Thục Hoa dang tay ra, Diệp Ngưng Dao nhân cơ hội đó đưa đứa trẻ cho bà ấy.

“Mẹ, con bé là con gái, biệt danh của con bé là Miêu Miêu.”

“Miêu Miêu sao?” Tiền Thục Hoa dùng ngón tay chọc ghẹo cháu gái, khen ngợi: “Cái tên này có ý tốt, thật là hay!”

Diệp Ngưng Viễn vươn cổ muốn chạm vào cháu gái, nhưng bị mẹ anh ấy hung hăng hất tay anh ấy ra: “Con sờ cái gì? Con rửa tay chưa? Thích thì tự mình sinh một đứa đi!”

“…” Bị mẹ ruột mắng ở trước mặt em rể, Diệp Ngưng Viễn xấu hổ rụt tay lại rồi gãi gãi tóc, nhỏ giọng phản bác: “Không phải mẹ cũng không rửa tay sao?”

Giọng nói tuy nhỏ nhưng Tiền Thục Hoa vẫn nghe thấy, bà ấy còn đang tỏ ra sĩ diện gì đó trước mặt con rể, nếu là bình thường thì bà ấy đã đá bay tên bất hiếu này rồi.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã thu dọn mọi thứ và trở về làng trên một chiếc xe bò kéo.

Có con là một việc vui vẻ, sau khi vào làng, Phó Thập Đông vừa lái xe bò vừa phát kẹo mừng cho người qua đường.

Diệp Ngưng Dao và đứa trẻ bị quấn chặt, mọi người đều muốn xem đứa trẻ trông như thế nào nhưng không ai có thể nhìn rõ.

Thu hút sự chú ý của mọi người còn có hai người trên xe bò, một người là anh trai của Diệp Ngưng Dao, người mà mọi người đều biết, còn người kia là ai thì chỉ có thể dự đoán.

Tiền Thục Hoa là giám đốc của Liên đoàn Phụ nữ, bà ấy có thể hòa đồng với mọi người rất nhanh, bà ấy giới thiệu bản thân với mọi người với vẻ mặt thân thiện, lúc này người dân trong làng biết đó là mẹ vợ của Phó Thập Đông.

Trang Tú Chi ở nhà chờ bọn họ trở về, nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, cô ấy lập tức chạy ra mở cửa, biết thông gia đến, không thèm nhìn đứa nhỏ. Cô ấy bận pha trà rót nước.

Thái độ quá nhiệt tình khiến Tiền Thục Hoa rất xấu hổ, bà ấy đến đây để giúp đỡ chứ không phải là để làm phiền.

Vì vậy, hai người chị tới tôi đi rất khách sáo, trong chốc lát căn phòng đã trở nên vô cùng sôi nổi.

Diệp Ngưng Dao vừa mới sinh con nên cần nghỉ ngơi, Phó Thập Đông cùng hai mẹ con trở về phòng nhỏ, đến khi cả hai ngủ thiếp đi thì anh mới ra ngoài tiếp đãi mẹ vợ và anh vợ.

Kỳ thật Diệp Ngưng Dao chỉ giả bộ ngủ chứ không có ngủ. Sau khi người đàn ông rời đi, cô lập tức mở mắt và ngồi dậy để tìm kiếm thứ gì đó trong hộp dưới giường đất.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 283



Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, cô mới tìm thấy một cặp vòng tay bằng bạc có đính đá quý ở dưới đáy đống quần áo.

Theo như trong sách nói, trong cặp vòng tay này có một không gian có linh tuyền, linh tuyền có thể chữa bách bệnh, kéo dài tuổi thọ.

Trong cuốn sách không đề cập đến việc có thể đạt đắc đạo và trở thành tiên hay không, và nó vẫn chưa được biết.

Tuy rằng thứ tốt như vậy đối với cô mà nói chẳng có ích lợi gì lớn, nhưng đối với phàm nhân mà nói, nó tồn tại giống như một bàn tay vàng.

Con gái thân thể quá yếu, không rõ thiên đạo cản đường như thế nào. Cô muốn đưa không gian này cho con bé để bảo vệ mạng sống cho con bé, nhưng cả quá trình đều cần máu để nhận chủ…

Nên làm gì bây giờ?

Cô không thể ra tay được…

Không gian linh tuyền này chỉ có thể nhận chủ một lần, vừa rồi Diệp Ngưng Dao nghĩ đến việc đổ máu của bản thân để mở không gian lấy linh tuyền ra cũng được, nhưng nếu là như vậy, sau này không thể nào đưa pháp bảo này cho con gái của cô.

Cô do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng đành phải tạm thời từ bỏ.

Trước khi không gian linh tuyền chưa được mở ra, muốn nuôi Miêu Miêu trở nên béo khỏe hơn thì phải nghĩ biện pháp khác mới được.

Diệp Ngưng Viễn chỉ ở lại làng Đại Oa ba ngày trước khi quay trở lại, lần đầu tiên trong đời anh ấy được làm chú, trước khi đi, anh ấy đã đưa cho Miêu Miêu một chiếc khóa bình an, thân khóa được làm bằng bạc thuần, trông rất dễ thương và đáng yêu.

Diệp Ngưng Dao giúp con gái cất khóa đàng hoàng, anh ấy hối hận vì không thể tham dự bữa tiệc đầy tháng.

Kỳ thực Diệp Ngưng Viễn cũng không muốn rời đi, nhưng quân lệnh như núi, anh ấy nhất định phải rời đi.

Tiền Thục Hoa thấy anh ấy thích Miêu Miêu như vậy và vẻ mặt tỏ vẻ không muốn, vì vậy bà ấy không nhịn được mà một lần nữa lại bắt đầu thúc giục cuộc hôn nhân của anh ấy.

Thấy vậy, Diệp Ngưng Viễn ngoáy tai và nhanh chóng chuồn đi.

Thời gian trôi qua, chớp mắt đã đến tiệc đầy tháng.

Cuối cùng không còn phải ở cữ nữa, Diệp Ngưng Dao cảm thấy thể chất và tinh thần vô cùng thoải mái, bất luận nhìn thấy cái gì cũng đều rất vừa mắt.

Sau một tháng được chăm sóc cẩn thận, Miêu Miêu đã tăng hơn mười cân so với khi mới sinh ra, cơ thể nhỏ bé của con bé cũng khỏe hơn trước rất nhiều.

Ngoài việc cho ăn thông thường, điều này chủ yếu là nhờ thuốc đại bổ do Diệp Ngưng Dao nghiên cứu trong thời gian ở cữ.

Loại thuốc này chủ yếu được điều chế từ hoa Đông trùng hạ thảo, giúp phục hồi sinh lực sau khi sinh, dưỡng huyết bổ khí, các loại thuốc Đông y khác cũng là do linh lực tẩm bổ, dược hiệu không thể cùng cấp với các sản phẩm thông thường khác.

Cô sẽ uống một viên thuốc bổ lớn mỗi ngày, tác dụng của thuốc được cung cấp cho con gái cô thông qua sữa và hiệu quả rất tốt.

Uống viên thuốc này đối với bản thân người phụ nữ mang thai cũng rất có lợi, sau khi dưỡng thai một tháng, làn da của Diệp Ngưng Dao đã trở nên mịn màng và mềm mại hơn so với khi mang thai, giống như quả trứng gà bóc vỏ, cả người rạng rỡ tỏa sáng.

Nhìn thấy những thay đổi này, Tiền Thục Hoa phải tin rằng thuốc đại bổ thực sự rất hữu ích.

Trước đó bà ấy đã từng ăn thuốc hoa đào, hiệu quả rất tốt, vẫn luôn cho rằng là con gái mua cho bà ấy để hiếu thuận.

Nhưng không nghĩ tới, những thứ này đều là do Diệp Ngưng Dao tự mình làm ra, bây giờ ở Bắc Kinh thịnh hành nhất chính là thuốc hoa đào.

Làm thế nào đứa trẻ này có thể làm ra một viên thuốc như vậy?

Trước khi đến vùng nông thôn, con bé không biết một chút gì về y học.

Với những câu hỏi như vậy trong đầu, nhân lúc Miêu Miêu đang ngủ, Tiền Thục Hoa đã hỏi Diệp Ngưng Dao.

Những viên thuốc cô làm ra sớm muộn gì cũng sẽ bị người trong nhà biết đến, Diệp Ngưng Dao đã sớm nghĩ đến cách bào chữa.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 284



Cô chỉ nói rằng bản thân vô tình nhặt được một cuốn sách y học cổ ở trạm tái chế phế liệu, sau đó bị ám ảnh bởi việc luyện thuốc khi cô buồn chán ở trong làng.

Lời nói dối được nói như thể đó là sự thật, Tiền Thục Hoa luôn tin tưởng vào những gì con gái của mình nói nên bà ấy nghe vậy cũng tin luôn.

Hơn nữa bà ấy hối hận vì đã không thể nuôi dưỡng sở thích của con gái mình trong những năm qua, nếu bà ấy vun đắp nó sớm, với tài năng của con gái bà ấy, có lẽ bây giờ con bé đã là Lý Thời Trân thứ hai!

Vào ngày tiệc đầy tháng, rất nhiều người đã đến nhà họ Phó, bao gồm cả Khương Nam, vì mỗi lần cô ấy đến làng, phong cách ứng xử của cô ấy tương đối khiêm tốn, nên không ai trong thôn biết rằng cô ấy là người vợ mà mọi người đã nói đến trong một thời gian dài.

Năm, sáu bàn tiệc đã được dọn sẵn trong nhà, Phó Thập Đông và Tiền Thục Hoa tiếp đãi khách ở trong sân, Diệp Ngưng Dao ở trong nhà dỗ dành đứa trẻ.

Khương Nam không biết ai trong làng ngoại trừ Lưu Vĩnh Xuân, vì vậy cô ấy cũng ở trong nhà và không ra ngoài ăn tiệc.

Đây là cuộc gặp thứ hai giữa hai người kể từ sau vụ của Mạnh Nghênh Oánh.

Đối với chuyện của Bùi Tùng Quốc và Mạnh Nghênh Oánh, Diệp Ngưng Dao chưa bao giờ hỏi cô ấy những điều vô nghĩa, cô cảm thấy rằng nếu đương sự muốn nói với cô thì cô ấy nhất định sẽ nói, còn nếu cô ấy không muốn nói với cô thì có hỏi thì cũng sẽ chỉ gặp khó khăn mà thôi.

Trước kia Khương Nam không vượt qua được chướng ngại vật trong lòng, nhưng bây giờ sau một thời gian dài như vậy, đã hiểu ra một số chuyện, lại bi thương nên buông tay.

Vì vậy cô ấy đã chủ động đề cập đến bọn họ.

“Tôi tin tưởng cô cũng đã nghe nói về người phụ nữ họ Mạnh trong làng của cô. Trên thực tế, người đàn ông đã có gia đình ngoại tình với cô ấy là Bùi Tùng Quốc.”

Diệp Ngưng Dao không ngờ cô ấy lại đột nhiên nói ra chuyện này, chỉ có thể giả vờ kinh ngạc hỏi: “Sao lại là anh ấy?”

Thực ra Khương Nam vẫn luôn muốn tâm sự những bí mật này với ai đó, nhưng cô ấy lại không biết nói chuyện xấu hổ này với ai, trong khoảng thời gian tiếp xúc với Diệp Ngưng Dao, cô ấy có thể nhận ra được đối phương là người tốt, cũng không phải loại người khua môi múa mép hay buôn chuyện, điều này cuối cùng cũng khiến cô ấy tìm được người để tâm sự.

Nhìn những người đang tươi cười bên ngoài cửa sổ, Khương Nam hít một hơi thật sâu để bày tỏ lòng mình và kể cho Diệp Ngưng Dao về những việc tồi tệ trước đây.

Kể từ khi Mạnh Nghênh Oánh nói dối rằng bản thân có thai, Bùi Tùng Quốc phấn khích như tiêm máu gà, không những không thích về nhà mà thậm chí còn không có thời gian để ý đến con gái khi con bé sốt và nhập viện.

Khương Nam là một người thông minh, cô ấy đã nhận ra những mánh khóe trong vài ngày đầu tiên, nhưng cô ấy không vạch trần những lời nói dối của người đàn ông đó ngay lập tức, cho đến khi con gái cô ấy đổ bệnh, vẫn không thấy bóng dáng Bùi Tùng Quốc đâu, quả bom chôn trong lòng cô ấy đã hoàn toàn phát nổ.

Mối quan hệ dù sâu đậm đến đâu cũng sẽ có ngày hao mòn, sở dĩ trước đây cô ấy không ly hôn chỉ là muốn cho hai cô con gái có một gia đình trọn vẹn, nhưng những gì Bùi Tùng Quốc đang làm hiện tại vẫn chưa hoàn thành được trách nhiệm và nghĩa vụ của một người cha, vậy cô ấy còn giữ lại cuộc hôn nhân này để làm gì?

Mặt khác, Mạnh Nghênh Oánh cũng đang gây áp lực với Bùi Tùng Quốc, cô ta buộc người đàn ông này phải ly hôn, nếu không ly hôn, cô ta sẽ đi chết cùng với đứa con trong bụng.

Bùi Tùng Quốc chưa bao giờ nghĩ đến một cuộc ly hôn. Quan niệm của anh ta luôn là giữ đứa trẻ chứ không giữ người lớn .
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 285



Sau này đứa trẻ sinh ra nếu là con trai thì anh ta sẽ nhận về để vợ nuôi, anh ta sẽ nói trước công chúng rằng là vợ anh ta sinh con, chỉ cần kế hoạch cẩn thận, cái gì cũng có thể làm được mà không ai phát hiện.

Nhưng bây giờ Mạnh Nghênh Oánh muốn chết muốn sống, anh ta hoàn toàn không có ý tưởng gì, không biết phải làm gì tiếp theo.

Lúc này, một bức thư báo cáo khiến hai người bất ngờ trở tay không kịp.

Mà sau khi Khương Nam báo cáo bọn họ, cô ấy đã nói với gia đình về sự lừa dối của tên đàn ông tồi đó.

Với sự hỗ trợ của gia đình nhà họ Khương, cả Bùi Tùng Quốc và Mạnh Nghênh Oánh cuối cùng đều bị gửi đến trang trại xa xôi.

Cũng chính tại thời điểm này, Bùi Tùng Quốc nhận ra Mạnh Nghênh Oánh hoàn toàn không có thai, mọi thứ chỉ là cách để cô ta trả thù anh ta, nhưng đã quá muộn…

Mặc dù đã trút bỏ được thù hận và ly hôn nhưng trong lòng Khương Nam vẫn còn chút bóng ma, bây giờ có thể phàn nàn cùng với những người thân thiết về những chuyện bẩn thỉu như vậy, cô ấy đột nhiên cảm thấy như bản thân được tái sinh.

Diệp Ngưng Dao ở một bên yên lặng lắng nghe, không ngờ phía sau vụ ly hôn lại phức tạp như vậy. Mạnh Nghênh Oánh đúng là điên rồi, cô ta còn dám làm chuyện vụng trộm như mang thai giả.

Cô biết Khương Nam nói với bản thân những lời này không phải vì muốn được an ủi gì, mà là hy vọng cô có thể trở thành một hốc cây lắng nghe với đủ tư cách.

Sau khi tiệc đầy tháng kết thúc, Diệp Ngưng Dao đưa người đến cửa thôn, suy nghĩ một chút rồi khuyên nhủ Khương Nam: “Bây giờ chị đã ly hôn rồi, chị có bao giờ nghĩ đến việc đưa con gái lên thành phố ở cùng gia đình mẹ đẻ của chị hay không?”

Nhà họ Khương mặc dù có bối cảnh hùng hậu, nhưng trời cao đất rộng, nếu cô ấy vẫn ở lại trong huyện, sau này khó tránh khỏi sẽ bị người nhà họ Bùi quấy rầy.

Gần đây Khương Nam bị mẹ chồng cũ quấy rầy, cô ấy cũng đang có ý này, giọng điệu tràn đầy bất đắc dĩ: “Nếu thật sự chuyển đến thành phố, chúng ta khó có thể thường xuyên gặp nhau, khó khăn lắm tôi mới có một người bạn như cô, tôi thực sự không thể chịu đựng được.”

“Sau này chúng ta sẽ viết thư giữ liên lạc nhé. Chờ con lớn hơn một chút, em sẽ đến tỉnh thành thăm chị.”

Về tương lai, Diệp Ngưng Dao tin tưởng bọn họ sẽ gặp lại nhau, đất nước sẽ tiếp tục kỳ thi tuyển sinh đại học trong tương lai gần, sau đó là cải cách mở cửa, chính sách sẽ nới lỏng hơn bây giờ rất nhiều, giao thông vận tải sẽ rất thuận tiện. Miễn là tình bạn vẫn còn đó, gặp nhau chỉ là vấn đề trong vài phút.

Nhưng cô biết tất cả những điều này thông qua tình tiết trong sách, hiện tại số phận của nam nữ chính đã khác với nguyên tác, cô cũng không xác định được quốc gia có tuân theo nguyên tác hay không.

Trong năm tới, ngoài việc bán thuốc, Diệp Ngưng Dao cũng bắt đầu ôn tập kiến thức văn hóa cấp phổ thông. Cô dự định sẽ thi đại học cùng Phó Thập Đông để trải nghiệm cuộc sống ở trường học sẽ như thế nào.

Khi Miêu Miêu được tám tháng tuổi, cuối cùng thì Diệp Ngưng Dao đã để chiếc vòng tay nhận chủ thông qua một cuộc kiểm tra y tế và lấy máu tai.

Mà bởi vì cô có một pháp khí và linh lực bảo vệ, hơn nữa bởi vì cô có quan hệ huyết thống với Miêu Miêu, cô có thể dễ dàng bước vào không gian linh tuyền của con gái mình.

Không gian không lớn, chỉ có một cái giếng cổ bên trong có linh tuyền, so với đan dược do chính mình luyện chế mà nói, linh tuyền hiệu quả càng thêm nổi bật.

Mỗi ngày Diệp Ngưng Dao cho Miêu Miêu ăn một ít nước suối linh tuyền, với sự nỗ lực của cô, chiều cao và cân nặng của con gái cô đã trở nên tốt hơn.

Kể từ khi cứu hỏa trong rừng, khu vườn công đức trong ý thức của Diệp Ngưng Dao đã được hồi sinh.

Đúng như cô dự đoán, chút sức sống này xuất hiện là do cô đã làm một người tốt và một số việc tốt.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 286



Mà khu vườn công đức này là con đường duy nhất để cô trở về thế giới thần tiên.

Vẫn không biết cô phải làm bao nhiêu việc thiện mới có thể mở ra cánh cửa tiên giới, điều cô có thể làm bây giờ là hết sức bảo vệ gia đình mình.

Về phần khi nào trở lại Tiên giới, bảy tám mươi năm nữa cô cũng không định trở về.

Tháng mười năm 1977.

Trung Quốc cuối cùng đã khôi phục hệ thống thi tuyển sinh đại học đã bị đình chỉ trong mười năm.

Tin tức lan này truyền khắp cả nước thông qua các tờ báo và đài phát thanh radio.

Khi tất cả những thanh niên trí thức nghe tin, bọn họ đều vui mừng và vội vã nói với mọi người.

Sau khi ở nhà chuẩn bị một năm, Diệp Ngưng Dao rất tự tin với hiểu biết của chính mình, cho dù không vào được đại học, cô cũng có thể học trường trung cấp kỹ thuật.

Ban đầu, Phó Thập Đông chưa bao giờ nghĩ đến việc thi vào đại học, thứ nhất là do anh không có trình độ kiến thức cao như vậy, thứ hai là anh còn phải nuôi gia đình, nếu anh học đại học thì sẽ kiếm tiền như thế nào?

Thật không may, lấy trứng chọi đá, vì vậy Diệp Ngưng Dao đã hạ quyết tâm để anh đi cùng cô ngay cả khi anh không muốn. Cuối cùng, Phó Thập Đông bất đắc dĩ không còn cách nào khác ngoài việc học tập chăm chỉ và cố gắng vào cùng trường với vợ.

Bởi vì đây là kỳ thi tuyển sinh đại học đầu tiên sau mười năm, tất cả các sở giáo dục trên toàn quốc đều không có sự chuẩn bị tốt.

Đột nhiên bộ sách tự học Toán, Lý, Hoá hết hàng, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.

Phó Thập Đông đã từng mua một bộ từ trạm tái chế rác thải, anh gần như đã học hết tất cả nội dung của cuốn sách, anh chỉ cần ôn tập củng cố nó một chút là được.

Về việc học chuyên ngành gì trong trường đại học, anh chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này.

Diệp Ngưng Dao và anh, hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, vẻ mặt của cô cũng trở nên mờ mịt.

Sau vài lần thảo luận, Diệp Ngưng Dao quyết định học hóa học, đây là một kiến thức mà cô chưa từng tiếp xúc trước đây, có vẻ thú vị và cô rất hứng thú.

Phó Thập Đông chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền để nuôi gia đình, sau khi suy nghĩ một chút, anh đã nhờ Lâm Tử An giúp anh phân tích trong một thời gian dài, cuối cùng anh đã chọn chuyên ngành tài chính.

Còn về việc bọn họ có thể vượt qua kỳ thi đại học hay không, đó lại là một câu chuyện khác.

Mùa đông năm nay chắc hẳn sẽ là một mùa không thể nào quên đối với mỗi học sinh.

Hai tháng trôi qua nhanh chóng, đến ngày 10 tháng 12, Diệp Ngưng Dao và Phó Thập Đông bước vào phòng thi.

Trải qua một mốc thời gian quan trọng như vậy trong đời, Tiền Thục Hoa đã từ Bắc Kinh đến để cổ vũ cho bọn họ.

Mặt khác là để thảo luận về các vấn đề chuyển nhà với bọn họ.

Nếu lần này cô có thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học và trở lại thành phố, Diệp Ngưng Dao muốn mua một căn nhà ở Bắc Kinh để ổn định cuộc sống.

Cô không biết mua gì và mua ở đâu nên chỉ có thể viết thư nhờ mẹ tư vấn.

Tiền Thục Hoa đã mong chờ ngày bọn họ trở lại Bắc Kinh từ lâu, sau khi nhận được bức thư, bà ấy lập tức xin nghỉ việc và đến làng Đại Oa.

Lúc này, bà ấy đang đứng bên ngoài địa điểm thi với Miêu Miêu một tuổi trên tay, vẻ mặt lo lắng.

Trang Tú Chi ở một bên cũng lộ vẻ lo lắng, cô ấy nhìn khuôn viên yên tĩnh, đến thở mạnh một hơi cũng không dám.

Kỳ thi sẽ kéo dài nửa ngày, bọn họ không thể cứ đứng ở đây chờ đợi, một lúc sau Tiền Thục Hoa nói với cô ấy: “Tú Chi, chúng ta đến nhà hàng quốc doanh gần đó ngồi một lát đi, cũng đến giờ Miêu Miêu nên ăn một chút rồi.”

Trang Tú Chi thấy Miêu Miêu đang dùng đôi mắt to đen láy tò mò nhìn xung quanh, gật đầu nói: “Được, chúng ta tiện thể mua đồ ăn cho bọn họ.”

Chiều bọn họ còn phải thi tiếp nên phải bổ sung dinh dưỡng thì mới có sức.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 287



Quyết định xong, cả hai mang theo đứa nhỏ đi về phía nhà hàng do nhà nước quản lý.

Vào một ngày như vậy, rất nhiều người có cùng ý nghĩ với bọn họ, nhà hàng không lớn, năm sáu bàn đã ngồi kín người.

May mà vừa vào cửa đã có một cái bàn chuẩn bị đứng dậy rời đi, nếu không muốn ăn cơm cũng không có chỗ nghỉ ngơi.

Tiền Thục Hoa gọi một phần cháo kê cho đứa trẻ, bà ấy và Trang Tú Chi mỗi người gọi một bát hoành thánh, gọi hai ngăn bánh cho Diệp Ngưng Dao và Phó Thập Đông ăn.

Vừa ngồi xuống thì chính là ngồi nửa ngày, khi gần đến giờ thi xong thì bọn họ mới đứng dậy ra về.

Trang Tú Chi đi ở phía trước, Tiền Thục Hoa bế đứa nhỏ đi theo sau, Trang Tú Chi đột nhiên dừng lại, Tiền Thục Hoa không kịp phản ứng cũng dừng lại.

Bà ấy còn tưởng rằng phía trước có chướng ngại vật, nhưng ngẩng đầu nhìn lại không thấy chướng ngại vật nào mà lại thấy Giang Hoài.

Nếu là một năm trước, bà ấy nhất định sẽ xông vào đánh tiểu tử này cho hả giận, nhưng bây giờ con gái bà ấy đang sống hạnh phúc, đã hoàn toàn quên mất hắn ta, bà ấy không cần phải so đo với một đống cứt chó làm gì, làm vậy ngược lại sẽ chỉ khiến bản thân bực mình thêm.

Giang Hoài cũng nhìn thấy bà ấy, nhất thời rối rắm không biết nên chạy đi như trước hay là đi tới chào hỏi.

Hắn ta lấy hết can đảm đi tới nói vài câu, Tiền Thục Hoa cũng không thèm liếc nhìn hắn ta lấy một cái, chỉ lướt qua hắn ta rồi rời đi.

Giang Hoài lo lắng, buột miệng nói: “Mẹ, mẹ chờ một chút!”

Tiền Thục Hoa đã đi xa, nhưng khi bà ấy nghe thấy lời nói này, bà ấy gần như muốn ngất xỉu, quay lại với đôi mắt tức giận và hỏi: “Anh đang nói cái gì vậy? Tôi không phải là mẹ của anh!”

Giang Hoài sững sờ ngẩn người ra, hắn ta không bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ đem xưng hô với Tiền Thục Hoa trong giấc mơ để gọi ở thế giới thực.

Đối mặt với sự tức giận của đối phương, hắn ta cụp mắt xuống và nói: “Cháu xin lỗi…”

Cơn tức giận đè nén trong lòng lại được đẩy lên cao, Tiền Thục Hoa sao có thể cứ như vậy bỏ qua cho hắn ta, đem đứa bé trong lòng giao cho Trang Tú Chi, sau đó bóp eo đi tới.

Sống ở nhà họ Diệp nhiều năm, Giang Hoài biết rất rõ tính tình của Tiền Thục Hoa, thấy bà ấy xông thẳng về phía mình, hắn ta không nhịn được mà lùi lại hai bước, cổ họng mấp máy: “Dì Diệp, cháu mới là người có lỗi, vì vậy rất xin lỗi mọi người, dì và chú Diệp có thể tha thứ cho cháu không?”

“Giang Hoài, anh cảm thấy lão Diệp và tôi đối đãi với anh nhiều năm như vậy như thế nào?” Tiền Thục Hoa cố nén giận, dùng hết sức lấy đức thuyết phục người khác: “Anh thật sự có coi chúng ta là người nhà hay không?”

Đây là gần quán cơm, dòng người qua lại không ngớt, có vài người qua đường tò mò thậm chí còn liếc mắt nhìn bọn họ vài lần.

Lúc này Giang Hoài không thèm để ý người khác nghĩ gì về mình, tất cả suy nghĩ của hắn ta đều là quá khứ.

Lúc đó cha mẹ hắn ta vừa mới qua đời, họ hàng hai bên đều không muốn hắn ta ăn bám, chính chú Diệp đã đưa hắn ta về nhà, cho cơm ăn áo mặc, cho hắn ta tiếp tục đi học. Ông ấy đối xử tốt với hắn ta như con ruột của mình.

Nhắc lại những điều này, giọng hắn ta trở nên nghẹn ngào: “Mọi người đối với cháu rất tốt, mọi chuyện đều là lỗi của cháu, nhưng cháu thật lòng coi mọi người như người nhà…”

“Sai rồi! Thật ra anh căn bản không coi chúng tôi là người nhà, lúc trước anh đính hôn với Dao Dao, nếu không thích sao không nói? Sau đó lại còn khăng khăng đòi về nông thôn. Anh đang trốn ai? Không phải vừa rồi sao?” Giọng Tiền Thục Hoa không lớn, nhưng đầy uy lực.

Từng câu từng chữ như những nhát dao cứa vào tim Giang Hoài, khiến hắn ta không thể phản bác.

“Vì chuyện giữa anh và Dao Dao, có một thời gian lão Diệp không thể ngủ được và hút thuốc mỗi đêm .
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 288



May mắn thay, Dao Dao đã không cưới một người đàn ông vô trách nhiệm như anh!” So sánh với điều này thì Phó Thập Đông rất tốt. Một người con rể tốt đến khó tìm, Tiền Thục Hoa rất vui vì con gái bà ấy đã không kết hôn với hắn ta, nếu không sẽ kết hôn và ly hôn trong tương lai, điều đó sẽ còn rắc rối hơn nữa!

Giang Hoài yên lặng lắng nghe, trong lòng rất khó chịu, nhưng mọi việc đã đến nước này, sai lầm chính là sai lầm, giải thích thêm cũng vô dụng.

Tiền Thục Hoa nhìn xuống đồng hồ dưới tay, con gái và con rể của bà ấy sắp thi xong, bà ấy không muốn lãng phí thời gian quý báu của mình nên khoác tay Trang Tú Chi bước đi không quay đầu lại.

Giang Hoài đứng lặng lẽ ở đó cho đến khi Phùng Tuyết và những người khác đến tìm hắn ta mới hành động.

“Không phải anh tới mua bánh bao hay sao? Đứng ngây ngốc ở chỗ này làm gì?” Phùng Tuyết nhìn người đàn ông gầy gò dị thường trước mặt, trong lòng cảm thấy rất đau lòng.

Mới hôm qua trước kỳ thi đại học, cô ấy đã tỏ tình với Giang Hoài, nhưng hắn ta lại từ chối cô ấy, khiến cô ấy mê man cả buổi sáng.

“Vừa rồi anh thi thế nào? Có lòng tin trở về thành phố không?”

Nghe được lời của cô ấy, Giang Hoài hoàn hồn lại, trực tiếp lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Tôi không có quá nhiều tự tin.”

Bây giờ điều hắn ta mong chờ nhất mỗi ngày là được đi ngủ sớm một chút, để sớm được ở bên vợ con trong giấc mơ.

Việc hắn ta có thể trở lại thành phố hay không đối với hắn ta cũng không quan trọng.

Ở bên kia, sau khi thi xong, Diệp Ngưng Dao chờ Phó Thập Đông ở cổng trường.

Cô nhìn xung quanh, sau khi tìm kiếm một hồi lâu vẫn không thể tìm thấy mấy người Tiền Thục Hoa, cô nhịn không được mà tự hỏi xem mọi người đã đi đâu?

Năm phút sau, Tiền Thục Hoa tức giận chạy về, nhìn thấy con gái mình đã đi ra khỏi khu vực thi, bà ấy cố gắng kiềm chế bản thân và cười: “Con đã thi xong rồi sao? Sao con lại đứng ở đây một mình vậy? Thập Đông đâu?”

Để không ảnh hưởng đến tâm trạng của Diệp Ngưng Dao, bà ấy không định nhắc đến Giang Hoài, mà Trang Tú Chi thì càng không.

Bà ấy lấy từ trong túi ra một cái bánh bao đưa cho Diệp Ngưng Dao: “Đói bụng không? Đây, con ăn một cái bánh bao trước đi.”

Diệp Ngưng Dao nhận lấy bánh bao, cũng không vội ăn, quay đầu lại liếc nhìn khu vực thi, trả lời: “Con thi rất tốt, Thập Đông còn chưa đi ra, con đang đợi anh ấy.”

Miêu Miêu trông thấy mẹ thì vô cùng phấn khích, cô bé giang rộng vòng tay nhỏ bé của mình để ôm lấy mẹ, Diệp Ngưng Dao nở nụ cười ôm lấy cô bé, cô rất ngạc nhiên.

Tiền Thục Hoa nhìn thấy hình ảnh ấm áp này, mặt mày của bà ấy đầy cảm động, trái tim nhỏ bé vừa rồi bị Giang Hoài chọc giận lập tức được chữa lành.

Đột nhiên bà ấy cảm thấy có con gái và cháu gái ở bên cạnh là đủ rồi, thực sự không có lý do gì phải buồn cho những người không đáng!

Sau hai ngày thi, nhà họ Phó tổ chức một cuộc họp gia đình, nội dung cuộc họp là vấn đề chuyển chỗ ở.

Ý tưởng của Diệp Ngưng Dao là cô sẽ quay trở lại Bắc Kinh bất kể cô có được nhận vào trường đại học hay không.

Cha mẹ nguyên thân cũng là cha mẹ của cô, hiện tại bọn họ đã lớn tuổi, thân là con cái, cô có nghĩa vụ phụng dưỡng bọn họ nửa đời sau.

Phó Thập Đông vẫn luôn ủng hộ mọi quyết định của cô, lần này cũng không ngoại lệ.

Hơn nữa anh làm đầu cơ kinh doanh, làm ruộng không phải nguồn thu nhập chủ yếu của anh, anh kiếm tiền ở đâu cũng giống nhau, không quan trọng.

Trang Tú Chi và hai đứa trẻ không có ý kiến gì, bây giờ vấn đề chính là việc mua nhà.

Dù đã là những năm 1970, giá nhà ở Bắc Kinh vẫn thuộc hàng đắt đỏ nhất cả nước.

Ý của Tiền Thục Hoa là để bọn họ mua một căn nhà nhỏ hơn để ở tạm thời và sau này lên kế hoạch khác sau khi bọn họ ổn định.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 289



Nhưng Diệp Ngưng Dao muốn làm tất cả cùng một lúc, trong hai năm qua, cô và Phó Thập Đông làm ăn đã kiếm được rất nhiều tiền, bất kể giá nhà ở Bắc Kinh đắt đỏ như thế nào, bọn họ vẫn có tiền để mua một căn nhà.

Hơn nữa, giá nhà đất ở Bắc Kinh sẽ chỉ ngày càng đắt hơn, dù thế nào cũng không thể bù đắp được.

Ngoài ra, cô cũng cần trồng một số loại hoa, thực vật và dược liệu trung y, không gian không đủ lớn thì không thể trồng chúng.

Mấy năm nay Trang Tú Chi vì làm ăn với Diệp Ngưng Dao nên cũng tiết kiệm được một khoản, tuy rằng không nhiều nhưng cũng đủ để mua một căn nhà nhỏ.

Trong kế hoạch chuyển đến Bắc Kinh, Diệp Ngưng Dao ban đầu định để Trang Tú Chi mang con đến sống cùng cô, nhưng Trang Tú Chi không muốn làm phiền cuộc sống của bọn họ, vì vậy cô ấy nghĩ tốt nhất nên mua một căn hộ gần nhà bọn họ.

Sau khi nghe nhu cầu của bọn họ, Tiền Thục Hoa suy nghĩ một lúc, nghĩ rằng nếu sau này con gái thiếu tiền thì vẫn còn bà ấy, con gái muốn mua nhà lớn thì cứ mua đi, vì vậy bà ấy đã làm một quyết định: “Được, trở về mẹ sẽ giúp con tìm xem có nơi nào có bán một căn nhà thích hợp, chúng ta sẽ cố gắng hết sức để mọi người tiếp tục làm hàng xóm.”

Bây giờ kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc, sau khi ở lại hai ngày nữa, Tiền Thục Hoa sẽ trở lại Bắc Kinh, trước khi đi, Diệp Ngưng Dao lấy ra cuốn sổ tiết kiệm với phần lớn số tiền tiết kiệm của mình và đưa cho bà ấy: “Mẹ, đây là tiền mua nhà, nếu không đủ thì gửi điện tín cho con, con còn nhiều.”

Những viên thuốc cô làm bán rất chạy ở Bắc Kinh và có tiếng tăm tốt, cô dự định sẽ mở một nhà máy sản xuất dược phẩm ở Bắc Kinh với số tiền tiết kiệm còn lại.

Tiền Thục Hoa mở sổ tiết kiệm, nhìn vào số tiền năm nghìn nhân dân tệ trên đó, suýt chút nữa đã nghĩ rằng bà ấy bị lóa mắt: “Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy hả?!”

Cả đời bà ấy và lão Diệp cũng không tiết kiệm được nhiều tiền như thế này.

“Số tiền này kiếm được nhờ bán thuốc.” Kể từ khi những viên thuốc bổ lớn cô làm được bán ở các hiệu thuốc, nó đã mang lại cho cô rất nhiều tiền.

Cô không thể sống một cuộc sống quá cao sang trong thời đại này, số tiền trong sổ tiết kiệm chỉ là một phần tiền tiết kiệm của cô, mà cô còn chưa động đến số tiền mà Phó Thập Đông đã kiếm được.

“Con bán thuốc có thể kiếm được nhiều tiền như thế sao?” Tiền Thục Hoa không nhịn được mà mở to hai mắt nhìn, cảm thấy trước đó bản thân đã đánh giá thấp năng lực của con gái.

“Sau này sẽ càng nhiều hơn, đến lúc đó, mẹ và cha nghỉ hưu sớm một chút, chỉ cần ở nhà hưởng phúc, con sẽ chăm sóc cha mẹ.”

Tiền Thục Hoa bị lời nói của con gái dụ dỗ đến mặt mày hớn hở, nhưng ngoài miệng bà ấy vẫn nói: “Chúng ta không cần con nuôi, chỉ cần gia đình ba người hòa thuận và tốt đẹp, cha mẹ sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.”

“Mẹ, cám ơn mẹ.”

Sau khi đến thế giới này, Diệp Ngưng Dao cảm thấy thực sự may mắn khi gặp được cha mẹ tốt như vậy.

Sau khi tiễn Tiền Thục Hoa đi, gia đình nhà họ Phó trở lại cuộc sống trước đây. Ngày tháng trôi qua, cuối năm những giấy báo trúng tuyển đại học như bông tuyết được gửi đến khắp mọi miền đất nước qua các hòm thư.

Đúng như dự đoán, Diệp Ngưng Dao và Phó Thập Đông được nhận vào cùng một trường đại học, đó là Đại học Hoa Đại nổi tiếng ở Bắc Kinh.

Mạc Tiểu Thanh và Lâm Tử An cũng đã làm bài tốt trong kỳ thi, người trước là đại học sư phạm ở Bắc Kinh, người sau là trường đại học ở Thượng Hải.

Cuộc chia tay sắp diễn ra, tâm trạng Mạc Tiểu Thanh không tốt vì cô ấy và Lâm Tử An đã nhiều lần giận dỗi vì chuyện học hành.

Cô ấy không hiểu tại sao anh ấy không thể học cùng trường với cô ấy như Phó Thập Đông đã học với Diệp Ngưng Dao.
 
Back
Top Bottom