Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ

Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 70



Tuy nhiên, về điều mà hệ thống nói là “không thể cho người khác dùng”, cô thấy khá kỳ lạ: “Tại sao?”

Hệ thống ở bên cạnh Thẩm Nhược Kiều đã lâu, lại thỉnh thoảng trò chuyện với các hệ thống khác, nên tính cách ngày càng giống con người hơn. Khi đối diện với câu hỏi mà nó không thể trả lời thẳng, nó đã học cách đánh lạc hướng: “Ôi dào, đây là tôi tự bỏ tiền túi ra mua, đặc biệt dành cho cô và Hạ Dữ, cô nói có muốn hay không thôi, không muốn thì trả lại cho tôi.”

Thẩm Nhược Kiều vội đáp: “Muốn, muốn, muốn.”

Có lợi mà không nhận thì đúng là ngốc.

Nhưng cô vẫn hỏi thêm một câu: “Tiểu T, không lẽ mi cũng là loại hệ thống mê ngoại hình... à không, là hệ thống đánh giá ngoại hình?”

Thấy Hạ Dữ quá đẹp trai, không nỡ để anh chết, nên mới không tiếc tiền túi mua ngọc bài bình an cho anh, lại sợ cô là ký chủ ghen tị nên tặng thêm một phần cho cô.

Hệ thống Tiểu T cảm nhận được suy nghĩ của Thẩm Nhược Kiều, liền cứng họng: “Nói bậy gì thế, tôi, tôi không có, người ta đâu phải kiểu hệ thống nông cạn như vậy.”

Chỉ là nó có một người bạn thân là hệ thống hay đi theo những người thích dấn thân vào giới giải trí và theo đuổi thần tượng, nên cũng bị ảnh hưởng một chút, thích xem các cặp đôi dễ thương mà thôi.

Nếu không thì, với tư cách là một hệ thống thu thập cảm xúc, nó chỉ cần khuyến khích ký chủ chăm chỉ làm việc kiếm điểm cảm xúc là được rồi, ký chủ có độc thân hay không thì có liên quan gì đến nó chứ.

Chẳng qua nó thấy Thẩm Nhược Kiều và Hạ Dữ có chút gì đó đẹp đôi, nên không muốn vừa mới bắt đầu đã tan vỡ.

Ai thích xem các cặp đôi mà không để ý đến ngoại hình chứ?

Ai mà muốn xem đôi nào mà người nam xấu xí, người nữ cũng chẳng đẹp?

Vì vậy, việc Thẩm Nhược Kiều đoán nó là hệ thống “mê ngoại hình” tuy không hoàn toàn đúng, nhưng cũng không sai.

Vì chột dạ, trên màn hình hệ thống bỗng hiện lên giao diện 404 rồi tự động đóng lại.

Thẩm Nhược Kiều: …

Thời buổi này, đến hệ thống cũng biết nói một đằng nghĩ một nẻo.

Nhưng, vì Tiểu T đã tặng cô một miếng ngọc bài bình an đẹp như vậy, cô quyết định không chấp nhặt với nó.

Bây giờ, Thẩm Nhược Kiều lại gặp phải một vấn đề mới.

Cô tặng bùa bình an cho Cố Huy, có thể lấy cớ là lo cho sự an toàn của anh ta, còn chuyện anh ta có mang theo bùa cô tặng hay không thì không chắc.

Nhưng tặng cho Hạ Dữ một miếng ngọc bài bình an tinh xảo thế này… chỉ khiến người ta cảm thấy cô có tình ý với anh, như một kiểu tặng ngọc bội để bày tỏ.

Chưa nói đến chuyện sau này Hạ Dữ có mang theo ngọc bài bình an của cô hay không, chỉ riêng việc làm sao để anh chịu nhận đã là cả một vấn đề lớn!

Cô còn có một cái y hệt, đây là đồ bảo hộ tính mạng, lại còn có tác dụng giữ ấm vào mùa đông, làm mát vào mùa hè, Thẩm Nhược Kiều không thể không đeo cái của mình.

Như vậy, nếu Hạ Dữ hiểu lầm rằng cô đang bày tỏ tình cảm và vẫn nhận lấy ngọc bài bình an của cô… thì vấn đề sẽ càng lớn hơn.

...

Nghĩ ngợi một hồi lâu, Thẩm Nhược Kiều vẫn chưa nghĩ ra được cái cớ nào hợp lý.

Cứ tưởng rằng phải đợi đến chiều, lúc ra toa nhà ăn để ăn tối mới có cơ hội đưa bùa bình an và ngọc bài bình an cho hai người đó, nếu họ không nhận thì tính tiếp. Dù sao, họ vẫn phải ở chung trên chuyến tàu này hai, ba ngày nữa, nhất định có thể nghĩ ra cách.

Ai ngờ, khoảng hơn ba giờ chiều, cô lại thấy Hạ Dữ và Cố Huy mang theo túi hành lý đến toa số 12.

...

Do hôm nay đã bắt được một kẻ buôn người, thân phận cựu quân nhân của họ bị lộ ra, lại còn thể hiện sức mạnh vượt trội, nên không thích hợp để tiếp tục ở lại toa ghế cứng cùng đám nghi phạm buôn người kia.

Có Hạ Dữ và Cố Huy ở đó, suốt buổi chiều băng nhóm đó rất ngoan ngoãn, thậm chí còn không dám liếc mắt lung tung.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 71



Đồng đội công an ngụy trang mặc thường phục đã ra hiệu cho họ nên mau chóng chuyển sang toa khác.

Nếu đám buôn người đó cứ mãi không hành động, thì làm sao có thể lần theo dấu vết để tóm gọn được?

Việc đổi toa là cần thiết.

Hạ Dữ vốn định chọn toa số 10 gần toa nhà ăn số 9, vì đây là toa giường nằm gần toa số 6 nơi đám buôn người đang ở nhất.

Nhưng Cố Huy lại nói rằng, họ nên đổi sang toa giường nằm càng xa thì càng tốt, để đám buôn người đó có thể yên tâm hơn và hành động.

Vậy thì nên chọn toa giường nằm số 13.

Nhưng Cố Huy nhất quyết nói rằng toa số 12 là tốt nhất, rồi nhanh chóng chọn chỗ.

Đó chính là chỗ đối diện với Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên ở giường trên và giường giữa.

Hạ Dữ không hiểu, không phải Cố Huy không có tình ý với Đồng Viên Viên sao, sao lại chọn chỗ ngồi gần đồng chí nữ ấy như vậy?

Cố Huy tức giận nói: "Tôi làm vậy là vì ai chứ? Chẳng phải là để tạo cơ hội cho cậu và đồng chí Thẩm có thêm thời gian bên nhau sao?"

Hạ Dữ thừa nhận rằng Thẩm Nhược Kiều đúng là cô gái đẹp nhất mà anh từng gặp, tính cách cũng không giống với bất kỳ cô gái nào anh từng biết, giống như đóa hoa rực rỡ nhất nở trên cành cây đào ngày xuân.

Khiến anh không thể không muốn ngắm nhìn thêm vài lần.

Nhưng Hạ Dữ không cho rằng có gì đặc biệt, chẳng phải Cố Huy cũng thích ngắm những người đẹp sao?

Anh chưa từng nhận ra mình có sở thích này, đó chỉ là vì trước đây anh chưa từng gặp ai xinh đẹp như Thẩm Nhược Kiều, tiêu chuẩn về cái đẹp của anh cao hơn mà thôi.

Hạ Dữ cau mày nói: "Đừng nói linh tinh, giữa tôi và đồng chí Thẩm trong sáng, rõ ràng."

Anh đối với Thẩm Nhược Kiều có phần tốt hơn so với các cô gái khác, nhưng điều đó không có nghĩa là gì, chỉ là vì anh hiếm khi gặp ai mà anh thấy đáng để ngắm nhìn.

Cố Huy không biết nói gì nữa: "Ôi, cậu đúng là khúc gỗ. Nếu cậu hoàn toàn không có tình cảm gì với đồng chí Thẩm, thì tôi sẽ đi nói với nhân viên tàu, chúng ta chuyển về toa số 10."

Hạ Dữ từ chối theo phản xạ: "Thôi khỏi, phiền nhân viên tàu mãi cũng không hay."

Cố Huy:...?!

Rốt cuộc anh ta đã hiểu, cậu bạn của mình đúng là "mồm cứng".

Hoặc có thể nói, chính Hạ Dữ cũng không tự nhận ra rằng thái độ đặc biệt mà anh dành cho Thẩm Nhược Kiều chính là hạt giống của tình cảm đang nảy mầm.

Khi hai người họ mang theo hành lý đến toa số 12, người đầu tiên phát hiện ra sự xuất hiện của họ là Đồng Viên Viên, lúc ấy cô ta đang khâu cái túi vải thứ hai.

Đồng Viên Viên vừa ngẩng đầu lên đã bất ngờ thấy gương mặt của Cố Huy, liền buột miệng nói: "A, sao lại là anh?"

Cố Huy mặt dày, chẳng hề thấy ngại khi phải gần gũi với cô gái từng có chút cảm tình với mình nhưng vì một vài lý do mà tình cảm đó vụt tắt.

Dù sao, chuyện đó đã xảy ra nhiều lần rồi, đối phương có thể chuyển sang thích người anh em của anh ta, cũng có thể là nhận ra anh ta không tốt như họ từng mơ tưởng.

Nguyên nhân thì không quan trọng.

Chỉ cần đối phương không nhìn anh ta bằng ánh mắt ngượng ngùng, anh ta vẫn có thể tiếp tục chiêm ngưỡng vẻ đẹp của họ!

Đồng Viên Viên không phải là người đẹp nhất, nhưng cũng không tệ, gương mặt tròn trắng trẻo mũm mĩm, khi cười có hai lúm đồng tiền nhỏ xinh, ai mà từ chối được một cô gái ngọt ngào chứ?

Vì thế, Cố Huy nở một nụ cười nghịch ngợm: "Sao vậy, Viên Viên không chào đón tôi sao? Tôi cứ tưởng chúng ta là bạn bè rồi cơ."

Đồng Viên Viên:...

Tâm trạng phức tạp.JPG

Quả nhiên Đồng Viên Viên là người “mê ngoại hình”, đôi lúc suy nghĩ của cô ta và Cố Huy cũng khá giống nhau.

Dù Cố Huy có yếu sinh lý, cũng chẳng ngăn được cô ta tiếp tục ngắm nhìn gương mặt đẹp trai của anh ta!
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 72



Tuy nhiên, cô ta lại không cảm thấy điều này với Hà Gia Thụ, có lẽ vì Hà Gia Thụ không đẹp bằng, dùng lời của Thẩm Nhược Kiều mà nói, anh ta có chút thích "làm màu".

Đồng Viên Viên cười ngọt ngào nói: “Sao lại không chứ? Tôi rất hoan nghênh sự có mặt của đồng chí Cố!”

Thẩm Nhược Kiều thấy Hạ Dữ và Cố Huy xuất hiện, sau giây phút ngạc nhiên, cô chỉ đơn giản chào hỏi rồi bận rộn trở lại— cô gấp ba lá bùa bình an chuẩn bị cho Cố Huy thành những hình tam giác để không ảnh hưởng đến hiệu quả phòng ngự theo cách hướng dẫn, rồi cho vào một túi vải nhỏ.

Cái túi này là thứ cô vừa nhờ Đồng Viên Viên khâu giúp không lâu trước đó, kích thước chỉ 3.5cm x 3.5cm, miệng túi có hai nút bấm ẩn, đảm bảo đồ bên trong sẽ không bị rơi ra ngoài.

Đồng Viên Viên khéo léo, khâu rất nhanh và đẹp, chỉ mất 20 phút là xong, còn thêu thêm một bông hoa nhỏ đơn giản lên trên.

Dù sao thì, cái túi này trông đẹp hơn nhiều so với những cái túi vụng về mà Thẩm Nhược Kiều khâu cho gia đình mình.

Nhờ vậy, món quà cảm ơn cho Cố Huy cũng có một phần đóng góp của Đồng Viên Viên, đây là cách Thẩm Nhược Kiều nghĩ ra để không khiến Cố Huy hiểu lầm rằng cô có ý gì khác khi tặng anh ta lá bùa.

Trước khi khâu, Đồng Viên Viên đã biết cái túi nhỏ này đung để đựng quà cảm ơn cho Cố Huy, nên cô ta cũng không từ chối.

Thẩm Nhược Kiều suy nghĩ một chút, rồi quyết định tặng Đồng Viên Viên một lá bùa bình an làm quà.

Cô đã có ngọc bài bình an tốt hơn, và trong tay vẫn còn bảy lá bùa bình an.

Cô coi Đồng Viên Viên là bạn, nên tặng cô ta một lá bùa để phòng thân cũng khiến cô yên tâm hơn.

Trong cốt truyện gốc, ngày thứ hai trên tàu, Đồng Viên Viên sẽ bị đám buôn người tấn công, và trong lúc hoảng loạn Hà Gia Thụ đã trượt chân đỡ một nhát d.a.o cho cô ta.

Nhưng giờ vì có sự xuất hiện của cô, mối quan hệ giữa Đồng Viên Viên và Hà Gia Thụ trở nên lạnh nhạt, không còn khả năng cùng nhau đi ăn nữa.

Thẩm Nhược Kiều dự định sẽ theo sát Đồng Viên Viên suốt ngày mai để tránh việc cô ta gặp chuyện với đám buôn người, nhưng nếu có lá bùa bình an, cô cũng không cần phải canh chừng Đồng Viên Viên quá sát sao nữa.

Nếu lá bùa phát huy tác dụng chắn tai họa, nó sẽ nóng lên, và Đồng Viên Viên sẽ cảm nhận được.

Lúc đó, đây sẽ là một ví dụ để nhắc nhở Hạ Dữ và Cố Huy coi trọng, từ đó luôn mang theo bùa bình an bên mình.

Thẩm Nhược Kiều cung cấp nguyên liệu, nhờ Đồng Viên Viên khâu thêm một túi nhỏ nữa để đựng lá bùa bình an của cô ta.

Đồng Viên Viên chưa biết món quà mà Thẩm Nhược Kiều định tặng là gì, nhưng cô ta không phải kiểu người thích nhận không, đã tính sẵn là sau khi nhận quà sẽ mời Thẩm Nhược Kiều đi ăn để đáp lễ.

Khi Thẩm Nhược Kiều từ giường giữa xuống, Đồng Viên Viên và Cố Huy đang trò chuyện rất vui vẻ.

Còn Hà Gia Thụ, anh ta nhận nửa cân kẹo cứng từ Cố Huy và đồng ý “giúp đỡ người khác,” đổi chỗ cho Cố Huy và lên giường trên.

Hà Gia Thụ không phải là không muốn tiếp tục tiếp cận Đồng Viên Viên, nhưng lúc Thẩm Nhược Kiều nghỉ trưa, anh ta đã thử rồi, thái độ của Đồng Viên Viên đối với anh ta thay đổi 180 độ, rất lạnh nhạt, còn có phần khó chịu và chán ghét.

Hà Gia Thụ tự cho mình là cao quý, vừa tự ti vừa kiêu ngạo, vốn dĩ anh ta không thích kiểu gương mặt dễ thương như Đồng Viên Viên. Sau vài lần bị từ chối khéo, đương nhiên anh ta không muốn tiếp tục cố gắng.

Hơn nữa, lúc này anh ta còn chưa biết Đồng Viên Viên là con gái của xưởng trưởng nhà máy thực phẩm, nên đương nhiên sẽ không cố gắng theo đuổi.

Trước đó Đồng Viên Viên chỉ nói rằng cha mẹ cô ta làm việc ở nhà máy thực phẩm, chứ không nói rõ chức vụ.

Khi Thẩm Nhược Kiều ngồi xuống bên cạnh Đồng Viên Viên, cô quan sát một lúc sự tương tác giữa Đồng Viên Viên và Cố Huy.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 73



Cố Huy hỏi: “Cô khâu túi nhỏ này để làm gì?”

Cái túi nhỏ Đồng Viên Viên đang khâu là để cho bản thân cô ta, sau khi khâu cái đầu tiên, cái thứ hai này còn khéo léo hơn. Cô ta không trả lời mà hỏi ngược lại: “Đẹp không?”

Cố Huy đáp: “Đẹp! Không ngờ cô cũng khéo tay như vậy.”

Đồng Viên Viên hất cằm: “Ừ, cái này là của tôi. Lúc nãy tôi vừa khâu giúp Kiều Kiều một cái, Kiều Kiều nói là để đựng quà cảm ơn cho anh, nên anh cũng có phần, không cần phải ghen tị.”

Cố Huy ngạc nhiên: “Hả, sao lại còn có quà cảm ơn nữa? Đồng chí Thẩm, cô thật là khách sáo quá. Trước đó tôi và A Dữ giúp cô đưa hai người đó đến đồn công an, thực sự chỉ là việc nhỏ thôi mà.”

Cố Huy cố tình nói rõ ràng, vì trong toa tàu này còn có người thứ năm ở trên giường trên cùng, là Hà Gia Thụ.

Anh ta muốn tránh để Hà Gia Thụ hiểu lầm, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của hai cô gái.

Hạ Dữ ngồi đối diện cũng ngạc nhiên nhìn Thẩm Nhược Kiều, không hiểu tại sao cô lại tặng quà cảm ơn lần nữa, dù bữa trưa cô đã gửi cho họ một đống đồ ăn vặt rồi, còn có cả lời hứa mời họ ăn tối.

Món quà cảm ơn lần này dường như chỉ chuẩn bị riêng cho Cố Huy?

Hạ Dữ mím môi.

Anh biết rằng những gì Thẩm Nhược Kiều đã tặng trước đó đủ để coi là quà cảm ơn rồi.

Nhưng... không hiểu sao, anh lại không muốn Thẩm Nhược Kiều chỉ tặng quà cho Cố Huy.

Trong lòng anh có chút khó chịu.

Anh nhìn thẳng vào Thẩm Nhược Kiều ngồi phía đối diện.

Không hiểu sao, Thẩm Nhược Kiều lại nhìn thấy trong ánh mắt của Hạ Dữ có một chút uất ức.

Như thể đang nói, chỉ có anh ta, còn tôi thì không?

Trước đó còn nghĩ rằng anh chàng này là kiểu người lạnh lùng, vậy mà bây giờ cô lại thấy anh có chút đáng yêu.

Thật khó tin, làm sao một người lạnh lùng như Hạ Dữ lại có thể gắn với những từ như "uất ức" hay "đáng yêu"?

Có lẽ, cô đã nhìn nhầm?

Thẩm Nhược Kiều suy nghĩ một chút, rồi lấy cái túi nhỏ đã chuẩn bị cho Cố Huy ra, đặt lên bàn ăn trước mặt anh ta.

Hạ Dữ không nhìn cô nữa, mà chuyển sang nhìn chằm chằm cái túi nhỏ mà cô đưa cho Cố Huy, còn liếc Cố Huy một cái đầy lạnh lùng.

Cố Huy:...

Anh ta thực sự tò mò không biết món quà cảm ơn thứ hai của Thẩm Nhược Kiều là gì.

Và, chỉ có mình anh ta nhận được, còn Hạ Dữ thì không có sao?

Cố Huy hoàn toàn không dám mở ra, sợ rằng lỡ nhìn thấy tờ giấy tỏ tình hay gì đó tương tự.

Nhưng không đúng, đồng chí Thẩm mà muốn gửi cho anh tờ giấy tỏ tình thì sẽ không nhờ Đồng Viên Viên làm cái túi nhỏ này rồi.

Cố Huy trông có vẻ rất rối rắm.

Thẩm Nhược Kiều nhịn cười, đưa cho Hạ Dữ một chiếc túi nhỏ khác.

Khác với việc chỉ đặt lên bàn trước mặt Cố Huy, lần này, cô đích thân đưa chiếc túi nhỏ cho Hạ Dữ, thể hiện sự trân trọng.

Cô cũng vừa mới nghĩ ra rằng, quà cảm ơn cho Cố Huy có túi nhỏ để đựng, còn của Hạ Dữ thì không, có vẻ không được công bằng lắm.

Nhất là nếu không có túi nhỏ che lại, mọi người sẽ nhìn ra ngay rằng món quà cô tặng Hạ Dữ khác với của Cố Huy. Lúc này mọi người đều đề cao sự giản dị, không ai muốn đeo ngọc bích hay trang sức cả.

Vì Đồng Viên Viên và Cố Huy có thể trở thành một cặp, nên việc dùng túi nhỏ mà Đồng Viên Viên làm để tặng quà cho Hạ Dữ không hợp lắm, vì vậy Thẩm Nhược Kiều đã dùng túi nhỏ mà cô đã làm từ trước ở nhà.

Khi làm cho gia đình, cô cũng làm cho mình một cái.

Đường chỉ thì lượn sóng, rõ ràng là tác phẩm của người mới học, nhưng cũng có thể nói là đủ chắc chắn để đảm bảo đồ bên trong không bị rơi ra.

Thẩm Nhược Kiều nhỏ giọng nói: "Không được từ chối đâu, nếu không tôi sẽ cảm thấy anh chê quà không tốt đấy."

Không nghĩ ra lý do thích hợp nào để tặng quà, cô đành viện cớ vụng về như vậy.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 74



Hạ Dữ và Cố Huy đều là người rất tinh ý, làm sao không nhận ra rằng cái túi nhỏ mà Thẩm Nhược Kiều đưa cho Hạ Dữ rõ ràng không phải do Đồng Viên Viên may.

Vậy thì còn ai làm được nữa, chẳng phải là chính cô sao.

Ngay cả chất liệu vải cũng không giống nhau, túi nhỏ của anh ta và của Đồng Viên Viên làm bằng vải bông trắng, trong khi túi của Hạ Dữ lại là vải nền trắng có họa tiết hoa li ti, giống như áo sơ mi của Thẩm Nhược Kiều.

Cố Huy cảm thấy mình đã hiểu rõ tình hình, rõ ràng không phải Thẩm Nhược Kiều muốn tặng quà cho anh ta, mà là muốn tặng cho Hạ Dữ, và thực ra đây chẳng phải là quà cảm ơn, mà là... hề hề hề.

Anh ta và Đồng Viên Viên chỉ là phụ thôi.

Đồ trong hai chiếc túi cũng khác nhau, cái của anh ta thì nhẹ tênh, còn cái của Hạ Dữ thì rõ ràng là có chút trọng lượng.

Những gì Cố Huy nghĩ tới, tất nhiên Hạ Dữ cũng nghĩ tới.

Anh nhìn chiếc túi nhỏ có họa tiết hoa trong tay, chỉ cảm thấy món quà này vô cùng nặng nề.

Thứ nhất, anh tuyệt đối không có ý chê đường may của chiếc túi nhỏ này.

Thứ hai, bất kể bên trong là quà gì, anh cũng sẽ không chê bai.

Cuối cùng, anh muốn biết, liệu Thẩm Nhược Kiều thực sự có ý như anh nghĩ không?

... Nếu đúng là như vậy, thì anh có nên nhận không?

Theo lý mà nói, anh không nên nhận, nhưng, Hạ Dữ lại không thể thốt ra lời từ chối.

Bị từ chối trước mặt nhiều người như vậy, cô sẽ cảm thấy khó xử và buồn bã.

Anh chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của cô, chứ không muốn làm cô buồn.

Những cảm xúc mơ hồ trước đây bỗng trở nên rõ ràng hơn, và nhiệt độ trên khuôn mặt Hạ Dữ cũng đột ngột tăng lên.

Thẩm Nhược Kiều nhìn ánh mắt trêu chọc và thích thú của Cố Huy.

Còn có ánh mắt như đang hóng chuyện và pha chút ngưỡng mộ của Đồng Viên Viên.

Lại nhìn dáng vẻ đôi tai đỏ ửng của Hạ Dữ.

Thẩm Nhược Kiều: …

Xong rồi, cô có giải thích thế nào cũng không rõ ràng được.

Dù cô có nói là cô thực sự không có ý gì với Hạ Dữ, họ cũng sẽ không tin.

Bỗng nhiên, Thẩm Nhược Kiều như được khai sáng, khoan đã, chẳng phải đây chính là lý do tặng quà mà cô đang cần sao?

Họ đã nghĩ giúp cô rồi, cô không cần phải tự mình nghĩ bừa nữa!

Quan trọng nhất là, dù Hạ Dữ có hiểu lầm, nhưng trông anh có vẻ không định từ chối món quà của cô!

... Xem ra, ít nhất anh không ghét cô, thậm chí có lẽ còn có một chút cảm tình.

Đây thật sự là một chút phiền phức.

Cô phải làm kẻ lừa tình trong một thời gian rồi.

Nghĩ tích cực hơn, lừa dối Hạ Dữ một thời gian, vẫn tốt hơn là không bao lâu nữa anh sẽ chết.

Khi biến cố thực sự xảy ra, ngọc bài bình an phát huy tác dụng, cô sẽ giải thích rõ với Hạ Dữ, đến lúc đó anh sẽ tin lời cô.

Im lặng một lúc, cuối cùng Hạ Dữ cũng nắm chặt túi nhỏ trong tay, như là đã chính thức nhận lấy.

Anh khẽ ho một tiếng, có chút không thoải mái nói: "Quà rất tốt, không có chê bai gì đâu."

Thẩm Nhược Kiều nhìn anh, ánh mắt sáng lên: "Nếu không chê thì sau này nhớ mang theo bên mình nhé."

Hạ Dữ: "...Ừ."

Cô quay sang nhìn Cố Huy: "Đồng chí Cố, anh cũng phải mang theo nhé."

Ngày mai không biết bùa bình an của Đồng Viên Viên có phát huy tác dụng không, cô chỉ có thể dặn dò thêm vài lần.

Cố Huy còn tưởng mình chỉ là nhân vật phụ, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, nếu ngày nào Hạ Dữ cũng mang theo túi nhỏ, dễ bị người khác nhìn thấy, đúng là dễ gây ra lời ra tiếng vào.

Nếu anh ta cũng mang theo, thì sẽ khác, anh ta có thể giúp đỡ che đậy, nói rằng đây là đồ gia đình gửi cho họ.

Cố Huy gật gù như vừa hiểu ra: "Được được, tôi sẽ mang theo. Yên tâm đi, tôi cũng sẽ nhắc nhở A Dữ mang theo."

Thẩm Nhược Kiều: …

Mặc dù không biết người này đang tự suy diễn cái gì, nhưng kết quả như vậy là tốt rồi, thế là đủ.

...

Nửa tiếng sau, Hạ Dữ kéo Cố Huy ra toa nhà ăn đang không có ai.

Lúc này, hai người mới nhìn rõ, trong mỗi chiếc túi của họ đựng thứ gì.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 75



Hạ Dữ không ngờ rằng, món quà mà Thẩm Nhược Kiều tặng lại là một viên hồng ngọc tinh xảo và đẹp đẽ.

Nhà họ Hạ bề thế và giàu có, chỉ là do thời cuộc mà nhiều món đồ cổ quý giá đã được cất giữ lại, nên Hạ Dữ cũng đã thấy không ít thứ tốt đẹp.

Chỉ cần liếc qua, anh đã nhận ra chất liệu của viên hồng ngọc này rất tốt.

Nhưng điều làm anh ngạc nhiên hơn cả là khi sờ vào viên ngọc, anh cảm thấy một sự yên tĩnh, thanh thản và vô cùng thoải mái.

Trong khi đó, Cố Huy cũng nhìn thấy trong túi nhỏ của mình có một thứ — ba mảnh giấy vàng xếp thành hình tam giác.

Có lẽ sợ rằng anh ta không hiểu đó là bùa gì, nên còn có một tờ giấy nhỏ do Thẩm Nhược Kiều viết, trên đó ghi ba chữ “Bùa bình an”.

Hạ Dữ thấy tờ giấy nhỏ trong tay Cố Huy, lập tức tìm trong túi nhỏ của mình, cũng phát hiện ra một tờ giấy nhỏ, trên đó ghi “Ngọc bài bình an”.

Chức năng là như nhau.

Nhưng chắc chắn ngọc bài có giá trị cao hơn giấy bùa.

Tuy nhiên, Cố Huy cũng không chê bai, anh ta có tới ba cái.

Thời này, những thứ này không thể công khai, cũng không lạ gì khi Thẩm Nhược Kiều phải bọc bên ngoài một chiếc túi nhỏ.

Cố Huy nhanh chóng cất giữ các mảnh giấy lại.

Hạ Dữ ngẩn người một chút, rồi cũng bắt chước, cất giữ đồ đạc bên mình.

Còn về hai tờ giấy nhỏ, Hạ Dữ lấy hộp diêm mang theo bên mình ra, đốt chúng đi, để tránh bị phát hiện, nếu bị người khác nhìn thấy và nhận ra đó là chữ của Thẩm Nhược Kiều, sẽ có thể gây ra chuyện phiền phức.

Cả hai đều có gia thế không tầm thường, quan hệ rộng rãi, hiểu biết về lĩnh vực huyền học, hầu hết mọi người đều không có thực tài, nhưng cũng có một số ít người thực sự có năng lực.

Bùa bình an là thứ rất khó có được, dù là linh hay không.

Tuy nhiên, cho dù không linh, đeo cũng không sao, cũng chỉ là để an tâm thôi.

Cố Huy cười nói: “Dù món đồ có hữu dụng hay không, cô gái nhỏ tặng cái này, đều xuất phát từ lòng tốt, trả lại cũng có vẻ không hay ho lắm, A Dữ, cậu thấy sao?”

Hạ Dữ: “... Ừ.”

Sau khi nhìn chất liệu viên ngọc, Hạ Dữ cảm thấy mình không nên nhận món quà này, giá trị của món quà đã vượt qua những gì anh đáng có.

Nhưng Thẩm Nhược Kiều nghiêm túc tặng cho họ món đồ này, rõ ràng là có lòng muốn tặng, chứ không chỉ là khách sáo.

Có lẽ sau bữa trưa, khi cô đến để tặng đồ ăn cảm ơn, đã thấy cảnh họ đối phó với bọn buôn người, nhận ra thân phận của họ, và biết rằng họ có thể đối mặt với nguy hiểm bất cứ lúc nào. Vì vậy mà cô đã tặng thêm món quà đặc biệt này.

Hơn nữa, món quà Thẩm Nhược Kiều tặng cho Hạ Dữ rõ ràng tốt hơn món của Cố Huy.

Điều này khiến Hạ Dữ cảm thấy mình là người được Thẩm Nhược Kiều yêu thích hơn.

Từ góc độ cá nhân, Hạ Dữ không muốn trả lại món quà, luôn cảm thấy nếu làm vậy, giữa anh và Thẩm Nhược Kiều sẽ không còn cơ hội gặp gỡ nào nữa.

Hạ Dữ nói: “Tối nay, đổi thành chúng ta mời khách.”

Cố Huy: “Được.”

Hạ Dữ: “Những món ăn đó, trả lại hết đi.”

Điều kiện gia đình của cô gái nhỏ không tồi, nhưng muốn mua nhiều đồ ăn vặt, kẹo, trái cây cũng không dễ.

Cố Huy: “... Bánh hạch đào và kẹo, tôi có thể giữ lại một chút không? Cậu biết tôi thích ăn đồ ngọt.”

Nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Hạ Dữ, Cố Huy bối rối sửa lại: “Được rồi, trả về hết.”

Hạ Dữ nhíu mày: “Cậu giúp tôi nghĩ xem, có gì có thể làm quà trả lễ không?”

Chuyến đi này của họ là để thực hiện nhiệm vụ, mang theo nhiều tiền và phiếu, nhưng đồ thì thật sự không nhiều.

Hơn nữa, cũng chẳng có gì phù hợp để tặng cho con gái.

Nếu muốn mua ngay thì hiện tại trên tàu cũng không tiện, đồ bán ở ga cũng toàn là đồ ăn nhanh đơn giản.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 76



Cố Huy: “Không phải, tôi nói sao cậu lại sốt sắng muốn trả lễ lại ngay như vậy? Để nợ lại không phải tốt hơn sao? Như vậy, khi đến công xã Kim Hoa, lúc không bận nhiệm vụ, chúng ta có thể lấy lý do trả lễ để đến chỗ đồng chí Thẩm.”

Hạ Dữ:...!!!

Hạ Dữ đổi ý: “Trả lại món đồ người ta tặng, thực sự không hay. Nếu cậu thích ăn đồ ngọt, vậy không trả lại mấy thứ đó nữa. Sau này tôi sẽ mua cái khác cho cô ấy.”

Như bột lúa mạch, sữa bột, sô cô la...

Đúng rồi, cô ấy thích ăn thịt, nghĩ cách tìm chút thịt khô, tốt nhất là vị hơi cay.

Cố Huy:...

Trên đường về, Cố Huy nói: “Này, chẳng phải cậu không thích ăn đồ ngọt sao? Vậy mấy món đó đều là của tôi rồi? Lần sau khi cậu mua quà trả cho đồng chí Thẩm, tôi sẽ thêm chút tiền.”

Hạ Dữ: “Không được, mỗi người một nửa.”

Trên khuôn mặt của Cố Huy hiện lên biểu cảm sốc và hoài nghi.

Hạ Dữ không đổi sắc mặt: “Bây giờ tôi cũng thích ăn đồ ngọt rồi, có vấn đề gì sao?”

Cố Huy: …

Cuối cùng thì anh ta cũng nhận ra, người này không phải là thích ăn ngọt, mà chính là đang để ý đến Thẩm Nhược Kiều, nhưng vẫn cố chấp không thừa nhận.

……

Đồng Viên Viên đã chuẩn bị xong túi nhỏ của mình, nhân lúc Hạ Dữ và Cố Huy không có mặt, Thẩm Nhược Kiều đã lấy ra phần bùa bình an dành cho Đồng Viên Viên.

Khi Đồng Viên Viên nhìn rõ đó là gì, cô ta cũng không chê bai việc này là mê tín dị đoan, mà nhanh chóng cho đồ vào túi nhỏ, còn tự tìm một sợi dây để đeo lên người, giấu trong áo.

Sau khi giấu đồ xong, Đồng Viên Viên cười tươi với Thẩm Nhược Kiều nói: “Cảm ơn Kiều Kiều, trưa mai và tối mai tôi sẽ mời cô ăn cơm, không được từ chối, một bữa là tôi cảm ơn cô vì món quà, một bữa là để trả bữa tối nay.”

Thẩm Nhược Kiều biết Đồng Viên Viên không phải là người thích lợi dụng người khác, mặc dù tiền cho một bữa ăn không bằng giá trị của bùa bình an, nhưng giữa bạn bè không cần quá tính toán xem ai tặng món gì có giá trị hơn, chỉ cần hiểu có đi có lại là được, vì vậy cô vui vẻ đồng ý.

Không lâu sau, Hạ Dữ và Cố Huy trở lại chỗ ngồi.

Hai người lịch sự cảm ơn Thẩm Nhược Kiều, nói rằng rất thích món quà.

Nhìn thấy họ không có ý định trả lại món đồ, Thẩm Nhược Kiều cảm thấy nhẹ nhõm.

Khi Hạ Dữ đề nghị mời bữa tối, Thẩm Nhược Kiều suy nghĩ một chút, không từ chối, điều này có thể khiến đối phương nhận món quà thứ hai mà cảm thấy thoải mái hơn.

……

Ngày hôm sau.

Bốn người lại cùng nhau ăn sáng, trưa, tối.

Sau hai ngày, họ đã trở thành những người bạn ăn uống khá thân thiết.

Để tránh việc mời nhau mãi không dứt, từ hôm nay, tiền ăn của Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên sẽ tách riêng với Hạ Dữ và Cố Huy, chỉ là khi ăn vẫn sẽ ngồi chung bàn.

Thời gian trôi qua, không biết từ lúc nào, đã đến 8 giờ rưỡi tối.

Thẩm Nhược Kiều cảm thấy có lẽ hôm nay sẽ không còn bọn buôn người gây rối nữa.

Trong cốt truyện gốc, Đồng Viên Viên và Hà Gia Thụ gặp chuyện này sau bữa ăn không lâu.

Có lẽ, người phụ nữ trung niên buôn người mà Hạ Dữ và Cố Huy bắt hôm qua chính là kịch bản của câu chuyện buôn người trong cốt truyện gốc?

Có thể kịch bản này đã bị rối loạn.

Ánh sáng trên tàu tối tăm, cũng không có gì để làm, Thẩm Nhược Kiều cảm thấy hơi buồn ngủ, nên quay về chỗ nằm trên giường để ngủ.

Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, khi đàn mơ màng ngủ, đột nhiên nghe thấy Đồng Viên Viên ở giường dưới nói: “Kiều Kiều, khoang số 8 đang ồn ào lên! Nghe nói phát hiện bọn buôn người!”

Hôm qua Đồng Viên Viên đã nghe Thẩm Nhược Kiều nói về việc Hạ Dữ và Cố Huy đối phó với bọn buôn người, được Thẩm Nhược Kiều nhắc nhở rằng nếu gặp chuyện như vậy thì hãy tránh xa, không nên tham gia vào, tránh bị kẻ xấu bắt cóc làm con tin hoặc tấn công một cách ngẫu nhiên.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 77



Bây giờ cô ta gọi Thẩm Nhược Kiều dậy không phải để xem náo nhiệt, mà là sợ có điều gì bất trắc, ví dụ như nếu bọn buôn người chạy về phía khoang của họ, thì Thẩm Nhược Kiều tỉnh táo sẽ tốt hơn là đang ngủ say.

Thẩm Nhược Kiều lập tức ngồi dậy, trong tay cô xuất hiện một chiếc dùi điện mini mà cô đã mua trước và cất trong khoang hành lý, rồi nói với Đồng Viên Viên: “Nhanh lên, cô qua bên giường giữa, giường giữa an toàn hơn giường dưới.”

Nếu kẻ xấu đi qua, người ở giường dưới có thể bị kéo lên làm con tin bất cứ lúc nào.

Giường trên của Thẩm Nhược Kiều có một người đàn ông lớn tuổi mới lên tàu tối qua.

Bây giờ, Cố Huy và Hạ Dữ đều không có mặt, bên giường giữa và giường dưới đều trống không.

Đồng Viên Viên hơi do dự, giường giữa là chỗ của Hạ Dữ.

Cô ta nhận ra rằng có vẻ Thẩm Nhược Kiều và Hạ Dữ có cảm tình với nhau, chỉ là cả hai vẫn chưa nói ra.

Đồng Viên Viên phân vân: “Hả, tôi lên giường của đồng chí Hạ? Điều này không ổn lắm…”

Vừa lúc đó, từ khoang số 11 bên cạnh phát ra tiếng chạy vội vã và tiếng hét hoảng sợ của nhiều hành khách.

Quả thật có một kẻ xấu đang đến gần khoang này!

Đồng Viên Viên không còn thời gian do dự, vội vàng làm theo lời Thẩm Nhược Kiều, chui sang giường giữa.

Nghĩ đến kẻ xấu có thể lao tới bất cứ lúc nào, Đồng Viên Viên cảm thấy chân tay mềm nhũn, không thể nào leo lên được.

Thẩm Nhược Kiều nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, còn có tiếng th* d*c của một người đàn ông.

Cô nhanh chóng thì thầm: “Viên Viên, nếu không leo lên được thì đừng leo nữa, trốn về cuối giường dưới.”

Giọng Đồng Viên Viên run rẩy: “À, được, được.”

Đồng Viên Viên cũng nghe thấy tiếng ai đó đang đến gần, cô ta quá sợ hãi, đáng lẽ chỉ cần hai ba giây là có thể quay lại giường dưới, nhưng không hiểu sao, khi trèo xuống, đột nhiên chân trái vướng chân phải, ngã nhào xuống, thân thể lại rơi vào lối đi bên ngoài.

Khi Đồng Viên Viên hoảng hốt ngẩng đầu lên, cô ta thấy một người đàn ông lực lưỡng, tay cầm một con d.a.o mổ lợn.

Người đàn ông phát hiện ra Đồng Viên Viên đang nằm trên đất, quay lại nhìn tên côn đồ vừa đuổi theo anh ta chỉ cách đó mười mét, ánh mắt lộ ra vẻ hung dữ, sắc mặt dữ tợn, lập tức túm lấy cánh tay của Đồng Viên Viên, kéo cô ta đứng dậy từ mặt đất.

Sau đó, anh ta dùng con d.a.o nhọn chĩa vào cổ Đồng Viên Viên, hung ác đe dọa: “Đứng lại, nếu đi thêm một bước, tôi sẽ g.i.ế.c cô gái này!”

Đồng Viên Viên nhìn Cố Huy cách đó ba mét, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Cô ta sợ hãi đến mức run rẩy, nhưng vẫn cố gắng giữ cho cơ thể vững vàng, không dám mở miệng cầu cứu.

Cô ta không muốn chết, nhưng nếu để cho kẻ xấu này chạy thoát, có lẽ sau này sẽ có vô số gia đình tan nát, sống không bằng chết.

Nhưng để cô ta vì một người lạ mà hy sinh, cô ta cũng không làm được.

Thẩm Nhược Kiều ngồi trên giường giữa, cũng không dám xuống vào lúc này, sợ động tĩnh quá lớn sẽ k*ch th*ch đến kẻ xấu, khiến anh ta hoảng sợ mà ra tay.

Cô biết Đồng Viên Viên có bùa bình an, sẽ không thật sự bị thương, nhưng người khác thì không biết, cũng không dễ dàng giải thích cho người khác.

Thật không ngờ, rõ ràng thời điểm bắt bọn buôn người không giống trong cốt truyện gốc, nhưng Đồng Viên Viên vẫn mặt đối mặt gặp kẻ buôn người.

Có phải hôm nay Đồng Viên Viên nhất định phải trải qua kiếp nạn này?

Còn nguy hiểm hơn trong cốt truyện gốc, gặp phải không phải là bọn buôn người điên cuồng c.h.é.m giết, mà là bắt cóc.

Thẩm Nhược Kiều hối hận, giá như cô không để Đồng Viên Viên lên giường giữa để trốn.

May mắn là, trước đó cô đã đưa cho Đồng Viên Viên một tờ bùa bình an.

Cố Huy thoáng chốc lơ đãng, luôn cảm thấy như đã thấy Đồng Viên Viên như vậy trong một khoảnh khắc khác, trong một khung cảnh khác, khi cô ta lặng lẽ khóc, sợ hãi đến run rẩy, nhưng vẫn dùng đôi mắt như biết nói để cầu cứu anh ta.

Nhưng hình ảnh trong đầu chỉ thoáng qua một cái.

Cố Huy nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, lùi lại hai bước và nói: “Được, tôi không đuổi theo nữa, anh thả cô ấy ra trước đã!”

Vào lúc đó…
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 78



Tại khu vực nối giữa hai toa xe số mười một và mười hai, một bà lão khoảng năm mươi tuổi dẫn theo cháu gái năm tuổi vừa đi vệ sinh xong, hai bà cháu đang tiến về phía này.

Không biết cô bé đã làm sai điều gì, bà lão đã bắt đầu mắng chửi ầm ĩ ngay ở hành lang, giọng nói rất to.

Thẩm Nhược Kiều nghe thấy vài từ, như “con nhóc này”, “đồ xui xẻo”, “hàng phải bồi thêm tiền”.

Không nghe rõ nội dung khác, nhưng có thể đoán ra, chắc chắn không phải lời hay ho gì.

Bà lão vừa ở trong nhà vệ sinh, không nghe thấy tiếng động bên ngoài, buổi tối ánh sáng trong toa xe mờ tối, bà ta cũng không nhìn rõ lắm, nhưng chân tay lại rất nhanh, nắm lấy cháu gái và đi rất nhanh.

Khi thấy khoảng cách giữa bọn côn đồ và Đồng Viên Viên chỉ còn vài mét, bà lão nói to: “Tên ngốc nào đứng ở giữa đường, không chịu tránh ra vậy!”

Câu nói này là dành cho kẻ đã bắt cóc Đồng Viên Viên!

Một tay nắm chặt cánh tay của Đồng Viên Viên, tay còn lại cầm con d.a.o mổ heo, lúc này người đàn ông đó đang rất căng thẳng.

Bỗng dưng xuất hiện một bà lão không biết sống chết, còn dám gọi anh ta là “tên ngốc”, người đàn ông quay lại, vung con d.a.o mổ heo về phía bà lão và cô bé, dùng vẻ mặt hung dữ nói: “Đồ đàn bà đáng chết! Mày đang chỉ đạo tao làm việc à? Có tin không, tao sẽ c.h.é.m c.h.ế.t mày, rồi bán cháu gái mày vào núi sâu!”

Lúc này bà lão mới nhìn rõ con d.a.o mổ heo sắc bén trong tay người đàn ông, bị dọa đến hoảng hốt, vội vàng kéo cháu gái lùi lại.

Cô bé nhìn thấy cảnh này thì sợ hãi, khóc òa lên.

Người đàn ông nghe tiếng khóc, khó chịu vung tay cầm dao: “Con bé c.h.ế.t tiệt, im miệng, không được khóc!”

Chỉ là, anh ta vừa nói xong, thì cánh tay nắm chặt Đồng Viên Viên đã bị cắn mạnh, và chân bị đạp một cái.

Tiếp theo đó, n.g.ự.c anh ta bị đá một cú mạnh.

Người cắn và đạp là Đồng Viên Viên, còn người đá là Cố Huy.

Đồng Viên Viên bị dọa sợ, ban đầu không có dũng khí phản kháng, nhưng khi thấy Cố Huy nhẹ nhàng tiến lại gần cô ta và bọn côn đồ, cô ta hiểu đây là cơ hội duy nhất để thoát thân.

Cô ta không muốn làm cản trở Cố Huy, nếu không chắc chắn sau này sẽ bị đối phương chế nhạo, và khi thấy Cố Huy, trong lòng cô ta cảm thấy an tâm hơn, cũng không còn sợ hãi nhiều, nên mới dám cắn và đạp về phía kẻ côn đồ.

Sự phối hợp của hai người đã giúp Đồng Viên Viên thoát khỏi sự kìm kẹp của kẻ bắt cóc.

Thẩm Nhược Kiều lợi dụng chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ làm điểm tựa, nhảy xuống từ trên giường, nhanh chóng kéo Đồng Viên Viên vào trong.

Còn ở hành lang, Cố Huy đang vật lộn với kẻ côn đồ, cố gắng giành lại con d.a.o mổ heo trong tay anh ta.

Thẩm Nhược Kiều để Đồng Viên Viên ngồi ở cuối giường, còn mình ngồi bên ngoài, dùng cơ thể che chắn cho cô ta.

Đồng Viên Viên vừa cảm động, vừa cảm thấy không nên như vậy, đang định đứng dậy nhường chỗ cho Thẩm Nhược Kiều, nhưng bị Thẩm Nhược Kiều giữ chặt lại, còn bị bịt miệng, không thể cử động.

Cô ta chỉ biết cố gắng thò đầu ra ngoài, muốn xem tình hình chiến đấu giữa Cố Huy và kẻ côn đồ.

Khi Đồng Viên Viên thò đầu ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy kẻ côn đồ đang cầm con d.a.o mổ heo, cố gắng c.h.é.m mạnh vào cánh tay trái của Cố Huy.

Lòng cô ta như lửa đốt, nếu c.h.é.m cú này trúng, có thể Cố Huy sẽ bị chặt đứt cánh tay trái!

Chỉ là không biết vì sao, khi thấy lưỡi d.a.o còn cách cánh tay Cố Huy vài cm nữa là chạm tới, con d.a.o mổ heo như gặp phải một cái rào chắn vô hình nhưng rất vững chắc, trượt ra một bên và rơi xuống sàn.

Mũi d.a.o và sàn tàu bằng thép ma sát với nhau phát ra âm thanh chói tai.

Cố Huy không kịp nghĩ nhiều, bản năng chiến đấu nhiều năm đã khiến anh ta lập tức nắm lấy cơ hội này, giành lại con d.a.o mổ heo trong tay kẻ côn đồ, đá nó vào dưới giường, rồi nhanh chóng bắt giữ hai tay của kẻ côn đồ, ấn mạnh xuống sàn.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 79



Kẻ côn đồ vẫn còn kêu la: “Mẹ nó, sao vừa rồi con d.a.o lại không c.h.é.m trúng? Tao không phục! Không phục! Nếu có bản lĩnh thì thả tao ra! Đánh nhau thêm lần nữa đi!”

Một thanh niên nhân viên bảo vệ và một người chú tiếp viên nhanh chóng đến, bịt miệng tên côn đồ, và trói hai tay anh ta lại.

Con d.a.o mổ heo đã bị đá vào dưới giường cũng được Cố Huy nhặt lên.

Thẩm Nhược Kiều nhân cơ hội hỏi Cố Huy: “Đồng chí Hạ không sao chứ?”

Cố Huy nhớ lại lúc đó, khi con d.a.o mổ heo sắp c.h.é.m vào cánh tay trái của mình, chỗ trong túi áo có cái túi nhỏ, chạm vào phần da thịt, bỗng cảm thấy nóng rực.

Thời gian rất ngắn, nhưng cảm giác của anh ta chắc chắn không sai.

……Bùa bình an mà Thẩm Nhược Kiều đưa cho, dường như thật sự đã phát huy tác dụng.

Cố Huy nhìn Thẩm Nhược Kiều một cái thật sâu, rồi lại liếc nhìn Đồng Viên Viên, người vẫn còn hơi hoảng sợ nhưng luôn nhìn chằm chằm vào anh ta.

Cố Huy nói: “Cậu ấy đang khống chế một kẻ buôn người trong toa số tám, chắc sẽ không có vấn đề gì. Tôi sẽ qua đó giúp cậu ấy ngay bây giờ.”

Nói xong, Cố Huy nắm chặt con d.a.o trong tay, nhanh chóng rời đi, chạy về hướng toa số tám.

Kẻ côn đồ bị nhân viên bảo vệ và tiếp viên dẫn đi, vẫn không chịu ngoan ngoãn, hung hăng liếc về phía Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên.

Nếu không phải phản ứng của hai cô gái này quá nhạy bén, thì làm sao anh ta bị bắt được?

Còn cái bà già c.h.ế.t tiệt và cô bé đó…

Thật tiếc là không biết họ trốn ở đâu rồi.

Nếu như trước đây, nhất định anh ta sẽ bắt hai cô gái xinh đẹp này và cô bé kia đem bán!

Với sắc đẹp của hai cô gái đó, chắc chắn có thể bán được giá cao, đặc biệt là cô gái trông không có vẻ sợ hãi chút nào, đúng là một món hàng tuyệt phẩm!

Kẻ côn đồ đã làm nghề buôn người nhiều năm, số phụ nữ và trẻ em bị anh ta bắt cóc không thể đếm hết, mà giờ đây đã bị bắt, anh ta vẫn còn nghĩ đến việc buôn bán.

Thẩm Nhược Kiều cảm nhận được khi Đồng Viên Viên đối diện với ánh mắt của kẻ côn đồ, cơ thể cô ta co rúm lại một chút.

Rõ ràng là đã để lại một bóng ma tâm lý rất lớn từ những gì vừa xảy ra.

Có lẽ Đồng Viên Viên đã được định sẵn phải trải qua kiếp nạn này, nhưng cũng định sẵn có người sẽ giúp cô ta giải quyết, thật sự là đã trải qua sóng gió mà không có thương tổn.

Chỉ có điều khác với cốt truyện gốc, lần này người cứu cô ta là Cố Huy.

Nhưng vừa mới thoát khỏi tay tử thần, làm sao có thể không sợ hãi được?

Thẩm Nhược Kiều đứng dậy, nhanh chóng tiến đến bên kẻ côn đồ, giả vờ lấy từ túi quần ra một cái búa gỗ nhỏ.

Cái búa gỗ này trông giống như đồ chơi trẻ con, rất nhỏ nhắn.

Còn về cái dùi điện mini, cô đã bỏ vào không gian lưu trữ rồi.

Thẩm Nhược Kiều cầm cái búa gỗ, gọi tiếp viên và nhân viên bảo vệ, nói với vẻ mặt tức giận: “Hai đồng chí, vừa rồi bạn tôi bị tên xấu xa này khống chế, sợ hãi không nhẹ, sợ rằng tối nay sẽ phải gặp ác mộng, có thể để chúng tôi đánh anh ta vài cái cho hả giận không?”

Tiếp viên và nhân viên bảo vệ nhìn cái búa nhỏ trong tay Thẩm Nhược Kiều, thầm nghĩ cái này đánh người có đau đớn gì không?

Tuy nhiên, họ cũng biết rằng, hai cô gái này vừa mới bị dọa, giờ muốn hả giận cũng không có gì sai.

Họ không nói có được hay không, mỗi người chỉ nắm chặt một bên cánh tay của kẻ côn đồ, quay đi chỗ khác, không nhìn về phía Thẩm Nhược Kiều, còn cố tình ho nhẹ một tiếng.

Như thể muốn nói, muốn đánh thì đánh đi, làm nhanh lên, bọn họ coi như không thấy!

Thẩm Nhược Kiều liền cầm búa gỗ, đánh mạnh vài cái vào lưng tên côn đồ.

Rõ ràng tên côn đồ bị bịt miệng, nhưng vẫn bị chuỗi đòn nặng nề đánh cho r*n r*, thân hình không ngừng di chuyển né tránh, cố gắng tránh khỏi cái búa đáng sợ trên tay Thẩm Nhược Kiều.

Trông có vẻ nhỏ như vậy, sao mà lại đau đến thế?

Tiếp viên và nhân viên bảo vệ cũng khá bất ngờ, tên côn đồ này không chịu được đau sao? Có phải đang giả vờ không?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back