Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ

Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 60



Cái gì? Cô ta có thể bị từ chối sao?

Không sao cả, mẹ cô ta nói rằng “con gái theo đuổi con trai chỉ cách một lớp mỏng”, lúc đầu cha mẹ cô ta đến với nhau là do mẹ cô ta chủ động, chỉ cần cô ta không từ bỏ, nhất định sẽ có cách.

Chẳng hạn, cô ta có thể thông qua Kiều Kiều để xin địa chỉ liên lạc của đồng chí Cố.

Đồng Viên Viên đầy tự tin nghĩ.

Cố Huy bắt đầu ăn cơm, thỉnh thoảng nhìn về phía ánh mắt và nụ cười của Đồng Viên Viên, cả người anh ta có chút không tự nhiên.

Không biết vì sao, dáng vẻ của Đồng Viên Viên làm anh ta có chút rợn rợn.

Giống như, mình đang bị cô ta chú ý như một con mồi vậy.

Làm sao có thể như vậy, cô ta chỉ là một cô gái dễ thương mà thôi, chắc chắn là ảo giác!

Anh ta còn chưa biết, một người thích nhìn ngắm cái đẹp như anh ta lại bị một cô gái với vẻ ngoài dễ thương nhưng bên trong lại có phần cuồng nhiệt để ý.

Tuy Cố Huy thích ngắm nhìn những người đẹp, cũng đã gặp không ít cô gái có ý với anh ta và đều có ngoại hình lẫn khí chất không tồi, nhưng anh ta chưa từng cảm thấy rung động với ai.

Anh ta rất rõ ràng, hầu hết những cô gái đó đều thích anh ta vì gia cảnh, quân hàm, ngoại hình và những thứ bề ngoài khác.

Hơn nữa, vì những cô gái thích vẻ ngoài của anh ta, khi phát hiện ra bạn tốt của anh ta là Hạ Dữ có gia cảnh, quân hàm và ngoại hình còn hơn cả anh ta, thì hơn một nửa trong số họ sẽ chuyển mục tiêu sang Hạ Dữ.

Khi nhận ra Hạ Dữ khó tiếp cận, họ sẽ lại quay về tìm anh ta.

Sự thích do những điều kiện bên ngoài nảy sinh rất nông cạn, dễ đến thì cũng dễ đi.

Là một người yêu thích cái đẹp, nhưng quan điểm tình cảm của Cố Huy lại là muốn tìm một cô gái không vì tiền và sắc của anh ta, dù anh ta có xấu đi hay trở nên không có gì, cũng không ghét bỏ anh ta; về ngoại hình của đối phương, anh ta lại không quá coi trọng, chỉ cần không xấu là được.

Chính vì thích nhìn người đẹp, anh ta đã tiếp xúc khá nhiều với các cô gái, và sâu sắc nhận ra rằng, những cô gái càng xinh đẹp thì tính khí càng khó chiều.

Cố Huy chỉ muốn thỉnh thoảng ngắm nhìn một mỹ nhân, chứ không muốn cưới về một bức tượng lớn phải thường xuyên chiều chuộng.

Những cô gái có tính cách quá mềm yếu, như hoa tơ nhện cũng không được, vì anh ta còn có sự nghiệp yêu thích, định sẵn không thể ở nhà quá lâu, không có nhiều thời gian để chăm sóc người khác.

Anh ta biết rằng mình rất khó tìm được cô gái mình mong muốn, rốt cuộc, anh ta không thể vì muốn tìm đối tượng mà đi hủy hoại ngoại hình của mình.

Nhưng, như Đồng Viên Viên nhìn có vẻ rất dễ bị bắt nạt, rất cần được bảo vệ, chắc chắn không phải là mẫu người anh ta muốn.

Bữa ăn kết thúc, không khí ban đầu có chút căng thẳng của Thẩm Nhược Kiều và Hạ Dữ trở nên hài hòa hơn rất nhiều.

Vì Thẩm Nhược Kiều phát hiện ra, khẩu vị của Hạ Dữ cũng tương tự như cô, đều thích ăn thịt, hơi cay một chút, nhưng những thứ khác cũng không ghét bỏ, cái gì cũng có thể ăn.

Khi ăn bánh bao nhân thịt và hành do Tống Tuyết Bình làm, Hạ Dữ bình luận: “Nhân bánh này có thêm chút đậu phộng rang đã bóc vỏ nghiền nát, rất thơm, rất ngon.”

Thẩm Nhược Kiều gật đầu thật mạnh: “Đúng! Tôi nghĩ bánh bao mà mẹ tôi làm, mặc dù đậu phộng là nguyên liệu ít nhất, nhưng lại là linh hồn không thể thiếu, có nó, độ ngon của bánh bao thực sự tăng lên gấp đôi!”

Khi ăn đến phần sau, cả hai đều thích để lại một miếng thịt mà mình thích nhất trong hộp cơm, cuối cùng mới ăn.

Cuối cùng khi ăn xong, cả hai lại đồng thời lấy bình nước quân dụng mang theo bên mình, uống một ngụm nước để súc miệng.

Khi đặt đũa xuống, ánh mắt nhìn nhau của Hạ Dữ và Thẩm Nhược Kiều đều trở nên thân thiện hơn nhiều.

Còn về Cố Huy và Đồng Viên Viên, không khí giữa họ thì lại hoàn toàn ngược lại.

Cố Huy nhanh chóng ăn hết miếng cơm cuối cùng, rồi viện cớ đi vệ sinh, chạy đi như cơn gió.

Đồng Viên Viên nhìn theo bóng lưng của Cố Huy với đôi mắt sáng lấp lánh: “Wow, đồng chí Cố chạy nhanh thật! Chắc chắn thể lực rất tốt!”

Giọng nói của cô ta không hề che giấu, chưa đi xa, Cố Huy đã nghe thấy câu này:……

Chân anh ta suýt chút nữa thì vấp ngã.

Vì vừa nãy khi ăn, anh ta đã tập trung vào người đối diện có khẩu vị giống hệt mình, còn Hạ Dữ và Thẩm Nhược Kiều nhìn thấy tình huống giữa Cố Huy và Đồng Viên Viên, đều ngơ ngác.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 61



Diễn biến này, cô hơi không hiểu.

Cô dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Hạ Dữ.

Rõ ràng chưa hỏi ra miệng, Hạ Dữ đã hiểu được rằng Thẩm Nhược Kiều muốn hỏi, trước khi ăn, Cố Huy nhìn có vẻ rất thoải mái, làm chủ được tình hình, tại sao sau bữa ăn lại bỏ chạy như vậy?

Chắc chắn không phải vì vấn đề đi vệ sinh, nếu khẩn cấp như vậy, thì lúc đang ăn dở không thể dừng lại để đi vệ sinh sao?

Hạ Dữ:……

Hạ Dữ im lặng, làm sao anh biết được chuyện gì đang xảy ra? Khi ăn, anh đã không chú ý đến bên phía Cố Huy.

Tuy nhiên, anh giỏi việc đọc ngôn ngữ cơ thể, cộng thêm việc hiểu biết về Cố Huy, ít nhiều cũng có thể phân tích ra một số lý do.

Cố Huy chỉ biết gợi chuyện mà không chịu trách nhiệm.

Khi tiếp cận các cô gái xinh đẹp thì anh ta tích cực hơn ai hết.

Khi các cô gái thực sự biểu hiện sự quan tâm đến anh ta, thì chạy đi nhanh hơn chó.

Hạ Dữ liếc nhìn Đồng Viên Viên, người vẫn đang nhìn về phía Cố Huy đang rời đi, thầm hiểu rõ.

Anh nhẹ nhàng ho khan một cái, rất thành thạo đánh rớt một bông hao đào của Cố Huy, “Cậu ấy bị thận yếu, nên cần phải chạy nhanh hơn một chút. Nếu không thì…”

Thẩm Nhược Kiều:……

Đồng Viên Viên: ……??!!

Nếu không thì cái gì?! Có phải sẽ tè ra quần không?!

Đồng Viên Viên: Nụ cười dần biến mất.jpg

Cô ta chỉ mới có một đối tượng khiến mình rung động chưa đầy nửa tiếng, những ảo tưởng đẹp đẽ về tình yêu lại bất ngờ tan vỡ một lần nữa.

Cố Huy đã rời khỏi hiện trường mà không biết người bạn tốt của mình đã làm thế nào để dập tắt những bông hoa không mong muốn của anh ta, nhưng theo kinh nghiệm trước đây, chỉ cần anh ta chạy đủ nhanh, lần sau gặp gỡ những cô gái có cảm tình với anh ta vì ngoại hình, ánh mắt của họ nhìn anh ta, không biết vì sao, đều sẽ mang theo một chút đồng cảm, và sẽ không quấn quýt nữa.

Thẩm Nhược Kiều hỏi Hạ Dữ ở toa nào, phát hiện ra rằng anh đang ở toa ghế cứng.

Cô hơi ngạc nhiên, với khả năng kinh tế của Hạ Dữ và Cố Huy, một bữa ăn chỉ cần bốn món mặn một món rau, không giống như không thể ngồi ở toa giường nằm.

Họ cũng phải đến tỉnh Hắc, phải ở trên tàu hơn ba ngày.

Tuy nhiên, Thẩm Nhược Kiều cũng không hỏi nhiều, hẹn Hạ Dữ giờ ăn tối để gặp nhau ở nhà ăn, rồi cùng Đồng Viên Viên đi rửa hộp cơm, rồi trở về toa giường nằm.

Suốt dọc đường, Đồng Viên Viên có vẻ uể oải, mơ mơ màng màng.

Thẩm Nhược Kiều cũng không thể ngờ rằng sẽ có một diễn biến như thế này.

Cô muốn nói nhưng lại thôi.

Khi trở lại toa, Đồng Viên Viên không màng đến việc Hà Gia Thụ đối diện sẽ nghĩ gì, cô ta trực tiếp ôm lấy cánh tay của Thẩm Nhược Kiều: “Kiều Kiều! Trái tim tôi đang đau!”

Có thể người khác không hiểu ý câu nói của Đồng Viên Viên, nhưng Thẩm Nhược Kiều, người biết rõ cô ta là một người có não yêu đương, vừa nghe đã hiểu ngay.

Thẩm Nhược Kiều nhẹ nhàng vỗ lưng Đồng Viên Viên, giọng nói êm dịu an ủi: “Không sao, đau một chút…”

Đồng Viên Viên tiếp lời: “Thì sẽ trở thành ngọt ngào?”

Mẹ cô ta đã nói, tình yêu của người chủ động thường là khổ trước, ngọt sau.

Thẩm Nhược Kiều nghiêm túc nói: “Không, chỉ là cô sẽ quen với điều đó thôi.”

Đồng Viên Viên:……

Sau khi bị dội một bát “thức ăn tinh thần độc hại” Đồng Viên Viên nhận ra, hình như không còn khó chịu như trước, chủ yếu là sáng nay cô ta đã rung động hai lần và thất vọng hai lần… dường như, thật sự bắt đầu quen với điều đó rồi.

……

Ở một bên khác, Cố Huy mất một lúc mới trở lại toa ghế cứng nơi anh ta và Hạ Dữ đang ở.

Phát hiện ra Hạ Dữ đang đứng đợi anh ở giữa hai toa xe.

Hạ Dữ lạnh lùng nói: “Đây là lần cuối cùng.”

Cố Huy ngạc nhiên: “Hả, có chuyện gì vậy?”

Trước đây, dù Hạ Dữ không thích việc phải dọn dẹp đống rắc rối mà Cố Huy tạo ra, nhưng cũng chưa bao giờ kháng cự như vậy.

Hạ Dữ hồi tưởng lại ánh mắt của Thẩm Nhược Kiều khi nghe anh nói Cố Huy “thận không tốt,” cô vô thức nhìn về phía thắt lưng của anh, như thể đang hỏi, giữa những người bạn tốt, có lây bệnh thận không?

Mặt mày anh nghiêm nghị nói: “Nói chung, sẽ không có lần sau.”

Cuộc trò chuyện của họ không thể tiếp tục.

Lúc này, một người phụ nữ trung niên mặc áo có nhiều miếng vá, ôm một cậu bé khoảng ba tuổi mặt mũi hồng hào, đang ngủ say, từ toa xe phía sau đi nhanh đến đây.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 62



Người phụ nữ trung niên có gương mặt hiền lành đang ôm một đứa trẻ, trên tay còn mang theo một gói đồ không nhỏ.

Khi bà ta nhìn thấy hai người thanh niên cao lớn đứng ở lối đi giữa hai toa tàu, trong nháy mắt có chút hoảng loạn, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, với vẻ mặt có chút lo lắng, bà ta nói: “Hai đồng chí, làm ơn nhường đường.”

Hạ Dữ liếc nhìn người phụ nữ trung niên, không chỉ không tránh đường mà còn cố ý đứng chắn ngay giữa lối đi.

Cố Huy bước lên vài bước, tiến đến gần quan sát đứa trẻ mà người phụ nữ trung niên đang ôm, hỏi: “Thím ơi, đây là con thím à? Cậu bê bị làm sao vậy?”

Người phụ nữ trung niên siết chặt đứa trẻ hơn một chút, nhìn Cố Huy và Hạ Dữ với vẻ phòng bị, như thể rất sợ họ cướp mất đứa trẻ.

Vẻ mặt bà ta lo lắng nói: “Đúng vậy, Cẩu Oa nhà tôi bị bệnh, tôi phải qua toa số 5 tìm thầy thuốc cùng thôn để xem bệnh cho nó.”

Nói đến mức này, bà ta nghĩ rằng hai người kia kiểu gì cũng phải nhường đường.

Thực tế, Cố Huy đã nhường sang một bên.

Anh ta nheo mắt, nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Được thôi, vậy tôi không làm phiền thím đưa con đi khám bệnh nữa.”

Hạ Dữ hành động chậm chạp, nhưng nhìn dáng vẻ của anh, dường như cũng chuẩn bị nhường đường.

Người phụ nữ trung niên mừng rỡ, bước lên phía trước.

Tuy nhiên, khi bà ta vừa đi qua Cố Huy, thì phía trước, Hạ Dữ lại đứng chắn ngay giữa lối đi, còn Cố Huy phía sau cũng lập tức tiến đến gần.

Người phụ nữ trung niên hoảng hốt nói: “Các người định làm gì?”

Cố Huy lạnh lùng nói: “Đưa bà đi gặp nhân viên bảo vệ.”

Người phụ nữ trung niên biết rằng mình đã bị lộ, nhưng không biết hai tên nhóc này đã nhìn ra từ lúc nào.

Bà ta đảo mắt một vòng rồi bắt đầu gào khóc lớn: “Trời ơi, có người muốn cướp con tôi, mau cứu tôi với!”

Vừa khóc lóc, bà ta vừa ôm chặt đứa trẻ hơn, gương mặt tỏ rõ vẻ hoảng sợ.

Trong lòng bà ta nghĩ, chỉ cần làm to chuyện này lên, kéo dài được mười phút thì tàu sẽ đến ga, đến lúc đó bà ta có thể nhân lúc hỗn loạn mà dẫn đứa trẻ chạy khỏi tàu, là an toàn rồi.

Hạ Dữ ở phía trước, có thể nhìn thấy cậu bé trong lòng bà ta vì bị siết quá chặt, dù đang mê man cũng nhíu mày vì khó chịu.

Hạ Dữ không nói lời nào, nhanh chóng tiến lên, làm động tác như muốn giật lấy đứa trẻ.

Toàn bộ sự chú ý của người phụ nữ trung niên đều bị Hạ Dữ thu hút, nhất thời quên mất Cố Huy ở phía sau.

Cố Huy bất ngờ dùng tay đánh mạnh vào sau cổ của người phụ nữ, lực và góc độ rất chính xác, vừa đủ để khiến người ta ngất đi.

Hạ Dữ và Cố Huy đã nhập ngũ ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba năm mười lăm tuổi, trong năm năm phục vụ, họ đã chiến đấu bên nhau vô số lần, rất ăn ý với nhau.

Ngay khi người phụ nữ trung niên ngất đi, Hạ Dữ đã kịp thời đỡ lấy đứa trẻ đang rơi xuống từ tay bà ta.

Còn Cố Huy thì nắm lấy cổ áo phía sau của người phụ nữ, không để bà ta vì ngất mà ngã xuống đất, còn tiện tay nhặt lên gói đồ rơi xuống đất, vì biết đâu trong đó có bằng chứng về việc bà ta buôn bán trẻ em.

Hai bên toa tàu, các hành khách nghe thấy tiếng kêu cứu của người phụ nữ, không ít người nhiệt tình hoặc muốn xem náo nhiệt đã tụ tập lại.

Kết quả là, họ nhìn thấy hai thanh niên trẻ đang thật sự giành một đứa trẻ từ tay một người phụ nữ!

Họ còn đánh ngất người phụ nữ trung niên đó!
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 63



Một ông lão dẫn đầu đám đông giận dữ nói: “Các cậu đang làm gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt mà các cậu dám cướp con của người khác! Thật là mất hết lương tâm!”

Một bà lão phía sau cũng nói: “Hai chàng trai trẻ trông bảnh bao thế này, sao lại làm những việc không ra người vậy!”

“Mau, mau đi tìm tiếp viên, bảo vệ tàu, có kẻ xấu đánh người cướp trẻ!”

“Kẻ buôn người, không bằng loài cầm thú!”

“Đồ tồi! Cẩn thận sau này sinh con không có hậu môn!”

Thẩm Nhược Kiều mang theo một túi vải, bên trong có hai gói bánh đậu xanh, hai gói kẹo sữa Bạch Thỏ, hai hộp t.h.u.ố.c lá Đại Tiền Môn, bốn hộp trái cây đóng hộp, hai quả táo, đi đến toa số 7, vừa đến đã thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy.

Ở lối đi giữa toa số 7 và toa số 6, Hạ Dữ cao lớn đang ôm một cậu bé, gương mặt lạnh lùng khó chịu.

Trong tay Cố Huy vẫn còn nắm chặt một người, cố gắng giải thích với các ông bà lão phía trước: “Chúng tôi thực sự không phải kẻ buôn người, người phụ nữ này mới là kẻ buôn người, chúng tôi đang giúp dân trừ hại…”

“Này này, cái người mắng tôi sinh con không có hậu môn kia quá đáng rồi đấy!”

Không biết ai đó ném một vỏ chuối trúng ngay mặt Cố Huy.

Khuôn mặt của Cố Huy ngay lập tức đen như đáy nồi, tình huống này thật là khó xử.

Ở cuối đám đông, Thẩm Nhược Kiều kiễng chân lên, quan sát toàn bộ cảnh náo nhiệt trước mắt.

Bất chợt, khi cô lại kiễng chân, ánh mắt cô vô tình chạm phải ánh mắt của Hạ Dữ đang nhìn sang.

Hạ Dữ:...

Thẩm Nhược Kiều:...

Khụ khụ, bị chính chủ phát hiện đang hóng hớt thì phải làm sao đây?

Chỉ cần cô không thấy ngại, thì sẽ không thấy ngại.

Thẩm Nhược Kiều tự an ủi mình bằng mấy câu vô nghĩa.

May mắn thay, tiếp viên tàu và bảo vệ đã nhận được thông báo từ hai đồng chí công an đường sắt đang cải trang thành hành khách bình thường để theo dõi một nhóm buôn người khác, nên đã kịp thời có mặt.

Hành khách tụ tập xem náo nhiệt dần dần tản ra, Hạ Dữ và Cố Huy lấy ra giấy tờ chứng minh quân nhân xuất ngũ có dấu của đơn vị từ túi áo.

Thực ra, họ chưa thực sự xuất ngũ mà chỉ mượn danh nghĩa này để thực hiện nhiệm vụ.

Trước đó, vì phải ôm đứa trẻ và giữ người phụ nữ, nên họ không tiện lấy giấy tờ chứng minh, nhưng cũng vì biết rằng bảo vệ sẽ nhanh chóng đến.

Cậu bé và người phụ nữ buôn người bị ngất đều được tiếp viên tàu và bảo vệ đưa đi.

Những hành khách đã mắng Hạ Dữ và Cố Huy trước đó vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, chúng tôi đã hiểu lầm, hóa ra các cậu thật sự không phải là bọn buôn người, mà là những đồng chí tốt bụng bắt kẻ buôn người.”

“Tôi đã nói rồi mà, hai chàng trai trẻ này trông bảnh bao thế, không giống người xấu.”

“Các cậu này, kết hôn chưa? Có muốn thím giới thiệu không. Thím có cô cháu gái...”

Một bé gái khoảng mười tuổi hỏi: “Anh ơi, làm sao anh biết thím kia là kẻ buôn người vậy?”

Hạ Dữ không có phản ứng với những lời xin lỗi, khen ngợi từ những người xung quanh, càng không để ý đến những bà cô nhiệt tình muốn giới thiệu đối tượng cho mình, mà chỉ lẳng lặng lùi ra xa một chút.

Nhưng với câu hỏi của cô bé, anh lại trả lời rất nghiêm túc: “Người phụ nữ đó mặc quần áo có nhiều mảnh vá, điều kiện sống hẳn là khó khăn, nhưng quần áo của cậu bé lại không có vết vá nào, chất liệu cũng rất tốt. Hai người họ không có nét nào giống nhau, không giống mẹ con, nhưng bà ta lại nhận đó là con mình. Ngoài ra, bà ta nói tên đứa bé là ‘Cẩu Oa’, nhưng trên cổ áo của cậu bé lại thêu hai chữ ‘Phúc Bảo’.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 64



Ngoài ra, sắc mặt và nhịp thở của đứa bé cũng không giống như đang bệnh, mà giống bị cho uống thuốc mê hơn.

Những chi tiết nhỏ về tình trạng cơ thể này, người thường không phân biệt được nên Hạ Dữ không nói thêm.

Người phụ nữ này không phải là người mà anh và Cố Huy nghi ngờ nằm trong nhóm buôn người từ trước, nhưng bà ta ôm đứa bé còn mang theo gói đồ lớn, rõ ràng là định chạy trốn sau vụ này.

Tàu gần đến ga, nếu họ không ra tay, đứa bé sẽ bị đưa xuống tàu và lúc đó sẽ rất khó tìm lại được.

Mọi người lập tức hiểu ra, hóa ra có nhiều điểm sơ hở như vậy mà họ đều không nhận ra.

Cậu thanh niên này quả thật là quân nhân được rèn luyện từ trong quân ngũ.

Còn Cố Huy... ừm, anh ta đi rửa mặt rồi, rốt cuộc vừa nãy anh ta bị vỏ chuối đập vào mặt.

Nhìn thấy Hạ Dữ chen ra khỏi đám đông và đi về phía mình, Thẩm Nhược Kiều cũng vội vàng tiến tới.

Thẩm Nhược Kiều cười rạng rỡ nói: “Đồng chí Hạ, anh thật giỏi, lại vừa phục vụ nhân dân nữa rồi.”

Hạ Dữ: “... Ừ.”

Lúc này, tàu đến ga, nhiều hành khách xuống tàu và có người mới lên tàu.

Hai người đứng ở lối đi, không tiện trò chuyện.

Vừa hay, ga này dừng lại khoảng nửa tiếng, họ quyết định xuống tàu đi dạo một chút.

Thời này, tàu màu xanh lá thường dừng lại khá lâu ở mỗi ga.

Còn hành lý của Hạ Dữ và Cố Huy thì không cần lo lắng, vì có hai đồng chí công an đường sắt cải trang thành hành khách ngồi gần chỗ họ, sẽ giúp trông coi.

Họ hòa theo dòng người xuống sân ga, ở đó có khá nhiều xe đẩy bán đồ ăn vặt.

Trong số đó có một xe bán hạt dưa và đậu phộng, Thẩm Nhược Kiều quyết định mua một ít.

Cô rất tự nhiên nhét túi quà tặng cho Hạ Dữ: “Cái này cho anh và đồng chí Cố, mỗi người một nửa nhé. Các anh có muốn hạt dưa đậu phộng không? Để tôi mua thêm cho các anh.”

Hạ Dữ nhận lấy túi quà, vốn định nói rằng chỉ cần mời một bữa tối là đủ rồi, không cần những thứ này, cô cứ giữ lại mà dùng.

Nhưng anh không giỏi những lời khách sáo từ chối, và anh cũng biết với điều kiện gia đình của Thẩm Nhược Kiều, cô không thiếu những thứ này, nên nhận lấy sẽ làm cô cảm thấy yên tâm hơn.

Hạ Dữ ậm ừ đáp lại.

Anh cũng không hiểu vì sao khi thấy Thẩm Nhược Kiều vội vã trả lại ân tình, mong muốn cắt đứt quan hệ với anh, lòng anh lại cảm thấy có chút không thoải mái.

Thẩm Nhược Kiều chọn mua hạt dưa, đậu phộng, mua hai phần lớn, một phần cho mình, một phần cho Hạ Dữ và Cố Huy, còn họ tự chia nhau thế nào thì cô không quan tâm.

Bà chủ bán hạt dưa đưa gói giấy dầu đã bọc kỹ cho Thẩm Nhược Kiều, cười vui vẻ nói: “Cầm lấy nhé, cẩn thận kẻo rơi! Cô gái nhỏ, cô và bạn trai trông thật xứng đôi! Hai người đẹp như tiên đồng ngọc nữ vậy!”

Thẩm Nhược Kiều ôm hai gói hạt dưa, hai gói đậu phộng, ngẩn người trong chốc lát, định giải thích: “Ôi, bọn tôi không phải...”

Nhưng lúc này, có vài khách hàng mới đến, bà chủ bận rộn tiếp khách.

Chỉ là tình cờ gặp nhau, đối phương hiểu lầm cũng không ảnh hưởng gì, nên Thẩm Nhược Kiều không giải thích thêm.

Nhưng Hạ Dữ lại không kìm được mà cảm thấy tai mình ửng đỏ.

Tại sao đồng chí Thẩm lại không giải thích?

Chẳng lẽ, cô đưa cho anh nhiều thứ như vậy không phải để cắt đứt quan hệ, mà là muốn kéo gần khoảng cách hơn...

Nghĩ vậy, tai của Hạ Dữ càng đỏ thêm.

Thẩm Nhược Kiều thấy số người ở cửa tàu đã giảm đi nhiều, liền hỏi: “Chúng ta về tàu thôi? Anh còn muốn mua gì nữa không?”

Hạ Dữ: “Ừm, không có.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 65



Hạ Dữ vốn nghĩ Thẩm Nhược Kiều sẽ cùng anh lên toa số sáu, nhưng cô lại đưa một gói hạt dưa và một gói đậu phộng cho anh rồi đi về phía toa số mười hai nơi cô ngồi.

Trong đám người mặc đồ tối màu, cô gái mặc áo sơ mi trắng có hoa văn nhỏ, xinh đẹp tựa tiên nữ đi được mấy bước, rồi quay đầu lại vẫy tay chào anh, nở nụ cười rạng rỡ: “Hẹn gặp anh lúc 5 giờ rưỡi ở toa nhà ăn nhé.”

...

Hạ Dữ ôm đống đồ ăn quay về chỗ ngồi.

Cố Huy: “Cậu đi đâu đấy? Đừng nói là đi với đồng chí Thẩm đấy nhé.”

Hạ Dữ: “Ừ.”

Cố Huy: “Sao nhiều đồ thế này, đều là cô ấy cho à?”

Hạ Dữ: “Ừ.”

Cố Huy: “Xong rồi, sao cô ấy lại vội vàng tặng quà cảm ơn thế chứ? Ôi, chắc chắn cô ấy không có ý gì với cậu rồi.”

Hạ Dữ:...

Cố Huy bắt đầu than vãn về chuyện vừa bắt kẻ buôn người mà lại bị hiểu lầm là buôn người, nói mãi một hồi mới nhận ra Hạ Dữ không thèm đáp lại dù chỉ một chữ “ừ.”

Cố Huy đau lòng nói: “A Dữ, có phải cậu đã có người mới rồi không? Đến cả tôi đây cậu cũng không thèm để ý nữa.”

Hạ Dữ: “... Biến!”

Nghĩ một chút, anh lại nhắc nhở: “Những lời đùa như vậy, sau này đừng nói nữa, người khác hiểu lầm sẽ không hay đâu.”

Sợ ai hiểu lầm? Ha, câu hỏi này không cần trả lời.

Cố Huy:...

Xong rồi, người anh em tốt của mình, hình như thật sự sắp nở hoa trên cành khô, x**n t*nh bừng tỉnh rồi!

Anh ta vừa mừng cho bạn của mình, lại vừa có chút mất mát không hiểu vì sao.

Dù sao thì, đối tượng tương lai của anh ta vẫn chưa biết đang ở đâu nữa.

...

Ở một góc khác, Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên đang chia sẻ hạt dưa, đậu phộng, đồng thời kể lại chuyện vừa rồi cô chứng kiến, hai người Hạ Dữ và Cố Huy dũng cảm bắt kẻ buôn người.

Hà Gia Thụ không được mời ăn cùng, rất tự giác mà không dám lại gần, dù sao đây cũng là cô gái từng khiến ba người đàn ông khóc ròng chỉ trong nửa tháng.

Anh ta nằm trên giường, cầm quyển sách giả vờ chăm chú đọc, nhưng mãi không lật trang, mắt cũng dần dần nhắm lại.

Thẩm Nhược Kiều không biết liệu có phải nội dung về việc bắt kẻ buôn người trong cốt truyện đã xảy ra sớm hơn không, hay kẻ buôn người bị bắt hôm nay không phải cùng một nhóm, nhưng dù sao thì nhờ chuyện này, cô cũng nhân cơ hội nhắc nhở Đồng Viên Viên, nếu gặp tình huống như vậy thì tránh xa, đừng lao vào mà chuốc lấy rắc rối.

Cô ta không chủ động lại gần nguy hiểm, Hà Gia Thụ cũng không có cơ hội tình cờ làm “anh hùng cứu mỹ nhân”.

Đồng Viên Viên nghe xong câu chuyện, cảm thán: “Đồng chí Cố thật sự rất giỏi, người cũng thông minh, nhưng tiếc quá, anh ấy còn trẻ mà lại... Ôi.”

Thẩm Nhược Kiều lại nghĩ rằng, có lẽ Cố Huy không thực sự yếu sinh lý, mà phần lớn là do Hạ Dữ nhìn ra Đồng Viên Viên có ý, Cố Huy lại không, nên anh bịa ra lý do này, tránh cho Đồng Viên Viên khỏi sa vào mối quan hệ không có kết quả.

Không ngờ rằng, Hạ Dữ có vẻ ngoài nghiêm túc lại có thể thản nhiên nói dối như thật.

Thật tiếc, cô cảm thấy Cố Huy và Đồng Viên Viên khá hợp đôi, nhưng Cố Huy đã không có ý định, cô cũng sẽ không làm gì thêm.

Chỉ cần sau này Đồng Viên Viên không còn một lòng nhảy vào hố lửa Hà Gia Thụ là được.

Khoan đã, cô vẫn thấy rằng tên của Cố Huy và Hạ Dữ dường như đã xuất hiện trong cốt truyện gốc, nhưng là ở đoạn nào nhỉ?

Cuốn sách này là cuốn Thẩm Nhược Kiều đã thức trắng đêm để đọc không lâu sau khi thi đại học, có những chương cô còn đọc lướt qua, có chương thì mở chế độ đọc tự động, vừa ăn vặt vừa chơi game trên máy tính bảng, nghe thì nghe đấy, nhưng nghe rồi lại quên…
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 66



Ngoại trừ những tình tiết liên quan đến nguyên chủ trùng tên với mình, thì những chi tiết khác mà cô thấy không quan trọng, Thẩm Nhược Kiều không nhớ rõ lắm.

Khi thấy Thẩm Tắc An xuất hiện vài lần, và từ phần bình luận tiết lộ rằng sau này cậu ấy vì Khương Vân Giảo mà suốt đời không lấy vợ, Thẩm Nhược Kiều cảm thấy rất không vui, nên sau đó, cô kéo mục lục đến cuối sách, chọn một vài chương có tiêu đề mà cô cảm thấy hứng thú, lướt qua đại khái rồi bỏ không đọc tiếp.

Sau một hồi nhớ lại, cuối cùng Thẩm Nhược Kiều cũng nhớ ra những tình tiết liên quan đến Cố Huy.

Cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đồng Viên Viên bên cạnh mình.

Trong cốt truyện gốc, Đồng Viên Viên thực sự đã nhảy vào hố lửa là Hà Gia Thụ, nhưng sau đó, có một người đàn ông ở trong thôn đã kéo cô ta ra khỏi hố lửa đó.

Trong mắt người ngoài, người đàn ông ấy hoàn toàn không xứng với Đồng Viên Viên, dù khi đó Đồng Viên Viên đã qua một đời chồng, nhưng cô ta vẫn là con gái của xưởng trưởng nhà máy thực phẩm thành phố, còn người đàn ông kia thì chẳng khác gì bùn đất.

Trên khuôn mặt người đàn ông có vết sẹo lớn do bỏng, trông rất đáng sợ, một bên chân bị què, nghe nói vùng bụng dưới còn bị trúng đạn, không thể có con.

Lúc nào người đàn ông đó cũng u ám, không cười nói, cũng không giao thiệp với ai, bọn trẻ trong thôn nhìn anh ta lâu một chút cũng sẽ bị dọa khóc.

Người đàn ông đó tên là... Nhiếp Hối.

Sau khi nữ chính Khương Vân Giảo sống lại, cô ta vội vã xuống nông thôn, là để sớm nương nhờ vào đại lão tương lai, nhưng lúc này anh ta vẫn chỉ là một anh chàng nghèo khổ nhất thôn, chàng trai đáng thương Nhiếp Vân Xuyên.

Nhờ có ký ức kiếp trước, Khương Vân Giảo biết rằng, hơn một tháng sau, Nhiếp Vân Xuyên sẽ được nhà họ Cố giàu có ở Kinh Đô tìm đến, hóa ra, Nhiếp Vân Xuyên mới là con ruột của nhà họ Cố.

Trước đây mẹ nuôi của anh ta là bảo mẫu của nhà họ Cố, đã cố ý tráo đổi con của mình với con của nhà họ Cố, và suốt những năm qua đối xử rất tệ với Nhiếp Vân Xuyên, bóc lột và hà khắc hết mức.

Chẳng bao lâu sau, Nhiếp Vân Xuyên được người nhà họ Cố đón đi, khi xuất hiện trở lại, anh ta đã trở thành Cố Vân Xuyên.

Còn đứa trẻ thật của nhà họ Nhiếp, thiếu gia giả mạo, phải sau vài tháng nữa mới quay về thôn, tên anh ta là Nhiếp Hối, nhưng không thân thiết với người nhà họ Nhiếp, sống một mình trong căn nhà gỗ tồi tàn dưới chân núi, trở thành người trông rừng của thôn.

Nghe nói trước đây anh ta không gọi tên này.

Dù sao thì trước đây anh ta được xem như là con trai một của nhà họ Cố, là đại thiếu gia duy nhất, dĩ nhiên phải mang họ Cố, tên cũng không thể là "Hối".

Vì vậy, hiện tại Cố Huy, một người mang phong thái ngạo nghễ, tự tin rạng rỡ, vẻ ngoài lãng tử, lại chính là vị thiếu gia giả mạo, Nhiếp Hối, người mà sau này ai cũng tránh xa, ngoại hình xấu xí, tính cách u ám?

Giữa chừng đã xảy ra chuyện gì?

Cố Huy đổi tên thành "Hối," vậy anh ta đang hối tiếc điều gì?

Và sau này làm sao Đồng Viên Viên có thể đến với Nhiếp Hối, người hoàn toàn không còn phù hợp với tiêu chuẩn chọn chồng của cô ta?

Thẩm Nhược Kiều hoàn toàn không biết!

Biết trước là mình sẽ xuyên vào sách, chắc chắn cô sẽ không bỏ qua các chương khi đọc, thậm chí sẽ học thuộc lòng toàn văn!

Đồng Viên Viên không hiểu tại sao Thẩm Nhược Kiều lại nhìn cô ta chằm chằm như vậy.

Giờ đây, Đồng Viên Viên đã coi Thẩm Nhược Kiều là người chị em thân thiết mà mình rất tin tưởng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 67



Đồng Viên Viên ghé sát vào tai Thẩm Nhược Kiều, thì thầm về tâm sự tuổi mới lớn của mình: "Lần sau gặp được đồng chí nam nào đẹp trai, tôi nhất định phải nhìn thật kỹ. Phải quan sát xem đối phương có khỏe mạnh hay không, rồi hỏi xem sức khỏe anh ta thế nào. Chỉ là, câu hỏi này hình như có chút không đứng đắn. Kiều Kiều, cô giúp tôi nghĩ xem, hỏi như nào để không khiến người ta hiểu lầm mình không đứng đắn đi?"

Thẩm Nhược Kiều mang vẻ mặt phức tạp.

Cô cứ nghĩ rằng Đồng Viên Viên và Cố Huy chắc chắn sẽ không có kết quả.

Không ngờ, trong cốt truyện gốc, họ đã trải qua bao nhiêu sóng gió, cuối cùng vẫn đến với nhau.

Vấn đề là, hiện tại họ vẫn đang trong giai đoạn tươi đẹp của tuổi thanh xuân, tương lai của họ trong thực tế chắc chắn sẽ không tồi tệ như trong cốt truyện gốc, vậy liệu họ có thể tiếp tục đến với nhau không?

Thẩm Nhược Kiều có ấn tượng tốt với cả hai người này.

Cô chắc chắn sẽ không để Đồng Viên Viên nhảy vào hố lửa là gã đàn ông ăn bám Hà Gia Thụ kia.

Còn về Cố Huy, anh ta đã từng giúp cô, cộng thêm thân phận cựu quân nhân, anh ta đã làm rất nhiều điều vì nước vì dân.

Khi biết rằng không lâu nữa anh ta sẽ gặp phải khủng hoảng lớn, dẫn đến nhiều chấn thương nghiêm trọng, mà cô lại có bùa bình an có thể giúp anh ta vượt qua kiếp nạn này, Thẩm Nhược Kiều không thể làm ngơ.

Còn về Hạ Dữ...

Cô chỉ nhớ rằng mình từng nghe tên anh thoáng qua, còn thầm nghĩ không biết chữ "Dữ" đó có phải đọc là thanh điệu ba hay không? Nhưng những chi tiết liên quan cụ thể, cô hoàn toàn không thể nhớ ra.

Tuy nhiên, Thẩm Nhược Kiều có thể suy luận.

Nếu như Hạ Dữ vẫn bình an, thì anh không thể vì Cố Huy không còn là thiếu gia của nhà họ Cố mà không nhận người bạn này nữa.

——Mặc dù quen biết chưa lâu, nhưng Thẩm Nhược Kiều vẫn có linh cảm như thế.

Nếu có sự khích lệ của bạn bè, dù Cố Huy bị thương nặng, thân phận thay đổi, cũng không thể vì thế mà tính cách thay đổi, còn đổi tên thành "Hối".

Trừ phi... trong vụ tai nạn khiến Cố Huy bị thương nặng, Hạ Dữ đã chết, dùng tính mạng của mình để bảo vệ Cố Huy.

Như vậy, sự thay đổi của Cố Huy mới trở nên hợp lý.

Hạt đậu phộng đã lột vỏ được một nửa trên tay Thẩm Nhược Kiều, "tách" một tiếng rơi xuống đất.

Thẩm Nhược Kiều bất ngờ đứng dậy, nhanh chóng chạy về phía toa xe số sáu.

Đồng Viên Viên: "Kiều Kiều, Kiều Kiều? Cô bị sao vậy, đã xảy ra chuyện gì à?"

Cô ta giật mình tỉnh ngộ, vội vàng chạy theo.

Thẩm Nhược Kiều nghe tiếng gọi của Đồng Viên Viên, mới lấy lại tinh thần, lập tức dừng bước.

Phải rồi, tình tiết về sự cố khiến Hạ Dữ mất mạng, Cố Huy bị thương nặng trong cốt truyện gốc, vẫn chưa xảy ra, và chắc chắn không phải xảy ra trong mấy ngày đi tàu này.

Nếu như trong chuyến tàu xuống nông thôn lần đầu tiên của nữ chính ở kiếp trước có xảy ra đấu súng, còn có những sự cố lớn như cháy nổ, thì phần đầu của cốt truyện không thể không nhắc đến một câu nào.

Thẩm Nhược Kiều đối diện với ánh mắt lo lắng của Đồng Viên Viên, không biết phải giải thích ra sao, chỉ có thể nghẹn ngào nói một câu: "Không có gì đâu, tôi chỉ là... buồn đi vệ sinh quá."

Đồng Viên Viên lập tức nhìn cô với ánh mắt ‘Cô gái, hóa ra cô cũng bị thận yếu à?’

Sắc mặt Đồng Viên Viên phức tạp: "Đừng nói nữa, tôi hiểu mà, trẻ tuổi mà bị bệnh như vậy, cô cũng không muốn đâu, mau đi đi."

Đừng có mà tè ra quần đấy, đang ở trên tàu hỏa, tắm rửa không tiện đâu, mà cô ta lại còn ở cùng toa với Thẩm Nhược Kiều.

Thẩm Nhược Kiều: ……
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 68



Thẩm Nhược Kiều từ nhà vệ sinh trở về, rồi trèo lên giường tầng giữa của mình.

Về vấn đề mà Đồng Viên Viên hỏi trước đó, làm sao để hỏi một đồng chí nam xem thận có tốt không… Thẩm Nhược Kiều thừa nhận, cô cũng chưa nghĩ ra câu trả lời tốt nào.

May mắn thay, sau khi Đồng Viên Viên phát hiện ra Thẩm Nhược Kiều cũng có thể là một "thành viên thận yếu," cô ta có phần ngại ngùng, không còn quấy rầy Thẩm Nhược Kiều nữa, chỉ bảo cô hãy nghỉ ngơi.

Trở về giường của mình, Thẩm Nhược Kiều nằm yên, trông có vẻ đang nghỉ ngơi nhưng thực ra đang xem bảng hệ thống.

Lần trước khi hệ thống lên cấp 2 và quay thưởng, cô đã dùng vé quay thưởng bạch kim để quay trúng mười tấm bùa bình an.

Thẩm Quốc Đống, Tống Tuyết Bình, Thẩm Tắc An, mỗi người được cô để lại một tấm.

Họ đều sống trong môi trường tương đối yên ổn, khả năng gặp nguy hiểm đến tính mạng là rất thấp, nên mỗi người chỉ cần một tấm là đủ.

Bùa bình an có tác dụng chống lại một lần tấn công c.h.ế.t người, còn với những tấn công không gây c.h.ế.t người, nó có thể chống lại vài lần, cho đến khi năng lượng phòng hộ bị tiêu hao hết.

Chỉ là, nếu năng lượng của bùa bình an đã bị tiêu hao quá một nửa, khi gặp lại tấn công c.h.ế.t người, thì không thể bảo vệ hoàn toàn không bị thương, chỉ có thể khiến đòn tấn công lệch đi đôi chút, tránh khỏi những điểm chí mạng.

Nói chung, hiện tại Thẩm Nhược Kiều còn bảy tấm bùa bình an, ba tấm cô để trong túi áo, bốn tấm còn lại cất trong không gian lưu trữ của hệ thống.

Ngoài ra, sau khi sử dụng hết bùa bình an có thể mua lại trong mục đặc biệt của hệ thống, với giá 1,666 tệ hệ thống một tấm.

Thẩm Nhược Kiều suy nghĩ kỹ, biến cố đủ khiến hai người Hạ Dữ và Cố Huy có khả năng tự bảo vệ bản thân khá tốt, cũng khó lòng giữ được mạng, chắc chắn có mức độ nguy hiểm rất cao.

Cố Huy may mắn sống sót, có lẽ một hai tấm bùa bình an là đủ để tránh những vết thương nghiêm trọng, nhưng thế giới thực tại này là thật sự, mọi thứ không nhất thiết sẽ diễn ra đúng như trong cốt truyện, vì vậy để đề phòng, ba tấm bùa bình an sẽ an toàn hơn.

Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Nhược Kiều quyết định tặng Cố Huy ba tấm bùa bình an.

Nhưng còn Hạ Dữ, người đã mất mạng trong cốt truyện gốc, liệu ba tấm bùa bình an có đủ để thay đổi số phận của anh, giúp anh tránh khỏi kết cục tử vong hay không?

Thẩm Nhược Kiều tự hỏi hệ thống trong đầu: “Tiểu T, có loại vật phẩm bảo hộ đặc biệt nào mạnh hơn bùa bình an không?”

Hệ thống biết, Thẩm Nhược Kiều muốn cứu Hạ Dữ, không muốn anh chết.

Dù nó là hệ thống thu thập điểm cảm xúc, nhưng vì là một sản phẩm kết hợp công nghệ cao từ vị diện cao cấp với một chút huyền học, hệ thống có thể cảm nhận được trên người Hạ Dữ có ánh sáng công đức rất mạnh mẽ, và cả một kiếp nạn khó tránh.

Tuy nhiên, điều khiến hệ thống bất ngờ nhất là nó đã phát hiện ra Hạ Dữ chính là nhân duyên duy nhất của Thẩm Nhược Kiều trong thế giới này, nhờ vào “dây tơ hồng” mà người bạn hệ thống tu tiên tặng.

Cố Huy cũng chính là nhân duyên của Đồng Viên Viên.

Cái gọi là nhân duyên chính là dù hai bên không nhất định sẽ đến được với nhau, nhưng nếu ở bên cạnh người khác, họ sớm muộn sẽ chia xa, đồng thời sẽ bị tổn hao vận khí của bản thân, gặp nhiều điều không thuận lợi.

Đó gọi là nghiệt duyên.

Ví dụ như Hà Gia Thụ với Đồng Viên Viên.

Hiện tại Thẩm Nhược Kiều vốn là một người sớm qua đời, linh hồn lại là khách đến từ tương lai, đáng lẽ thế giới này sẽ không có nhân duyên thuộc về cô.

Ai ngờ, cô lại gặp phải Hạ Dữ, người vốn mang số mệnh ngắn ngủi, mà giờ đây Hạ Dữ còn có chút cảm tình, dù chính anh cũng chưa kịp nhận ra.

Hơn nữa, dù xét về ngoại hình hay phẩm cách, Hạ Dữ đều hoàn toàn hợp với sở thích của Thẩm Nhược Kiều, chỉ là hiện tại cô vẫn còn nhỏ tuổi, chưa có sự rung động.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 69



Thêm vào đó, Thẩm Nhược Kiều là biến số của thế giới này, cũng là người duy nhất có thể giúp Hạ Dữ tránh khỏi kiếp nạn.

Thế nên, Hạ Dữ đã trở thành nhân duyên mà trời cao sắp đặt cho cô trong thế giới này.

Hệ thống Tiểu T nói: “Có ngọc bài bình an, năng lượng chứa đựng gấp mười lần bùa bình an thông thường, có thể chống lại mười lần tấn công c.h.ế.t người. Đáng lẽ vật phẩm này phải đạt cấp ba hệ thống mới được mở khóa, nhưng nếu cô cần, tôi có thể phá lệ cung cấp một lần. Nhưng chỉ một lần này, sẽ không có lần sau.”

Nó có thể làm gì đây, chẳng lẽ đành nhìn ký chủ của mình đơn độc cả đời, hoặc dù ở bên ai cũng không thể lâu dài hay sao?

Chỉ còn cách chấp nhận hy sinh một ít tiền riêng của mình để mở một lần ngoại lệ cho cô.

... Sau đó từ từ thu lại gấp đôi từ ký chủ vậy.

Thẩm Nhược Kiều không biết những suy tính này, vui vẻ nói: “Được được, vậy tôi muốn mua một ngọc bài bình an, bao nhiêu tệ hệ thống?”

Hứa Minh Đông và Tô Tư Tư là hai “công cụ cung cấp điểm cảm xúc” rất đáng tin cậy, thêm vào đó Đồng Viên Viên cũng là người giàu cảm xúc, nên hiện tại Thẩm Nhược Kiều có số dư điểm cảm xúc hơn 17.000.

Hệ thống nói hiệu quả của ngọc bài bình an gấp mười lần bùa bình an thông thường, giá cả cũng gần như gấp mười, vậy nên có lẽ cô vừa đủ tiền để mua một cái.

Nói không tiếc tiền thì không đúng, nhưng điểm cảm xúc tiêu hết rồi thì có thể kiếm lại.

Đối với Thẩm Nhược Kiều, mặc dù cô và Hạ Dữ chưa thực sự thân quen, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được anh là một đồng chí ngoài lạnh trong nóng, và điều này quan trọng hơn số điểm cảm xúc 17.000 kia một chút.

Nếu Hạ Dữ có thể tránh được kết cục c.h.ế.t sớm trong cốt truyện gốc, thì sau này chắc hẳn anh sẽ còn “phục vụ nhân dân” thêm nhiều lần nữa.

Có thể là giúp đỡ thêm nhiều cô gái bị kẻ xấu ức h**p, cũng có thể là cứu thêm nhiều đứa trẻ bị bọn buôn người bắt cóc.

Thẩm Nhược Kiều nghĩ, cứ xem như là làm từ thiện vậy.

Hệ thống Tiểu T nói: “Lần này ngọc bài bình an coi như quà tặng từ tôi, không tính tiền.”

Dưới tấm chăn, trong tay Thẩm Nhược Kiều vốn trống không bỗng xuất hiện hai miếng ngọc bài bình an, được buộc bằng sợi dây đỏ, có thể đeo lên cổ.

Ngọc bài bình an thông thường được làm từ ngọc bích, hình chữ nhật, nhưng cặp ngọc bài này lại được chế tác từ loại hồng ngọc tuyệt đẹp, có hình bầu dục, chiều ngang rộng bằng ngón út của Thẩm Nhược Kiều, dài khoảng hai đốt ngón tay, nhỏ nhắn tinh xảo và vô cùng đẹp mắt.

Ngoài việc khắc các phù chú phòng hộ để bảo vệ, hồng ngọc này còn có khả năng giữ ấm vào mùa đông và làm mát vào mùa hè, thực sự là vô cùng quý giá.

Hệ thống Tiểu T nói thêm: “Cô một cái, Hạ Dữ một cái, không thể cho người khác dùng.”

Sợi dây đỏ buộc ngọc bài bình an chính là do dây tơ hồng biến thành. Khi cả hai cùng đeo, Hạ Dữ có thể hưởng một nửa vận may của Thẩm Nhược Kiều, giúp anh tránh khỏi kiếp nạn lần này và sau đó không còn gặp phải nguy cơ tử vong, mở ra một cuộc sống mới.

Thẩm Nhược Kiều cũng có thể nhận được một nửa ánh sáng công đức từ Hạ Dữ, giúp cuộc sống sau này của cô trở nên thuận lợi, phú quý và kéo dài phúc vận.

Nếu hai người có thể đến với nhau, thì sẽ là một cộng một lớn hơn hai, mang lại lợi ích cho cả hai bên.

Nhưng những điều này liên quan đến vận mệnh, hệ thống không thể nói ra.

Thẩm Nhược Kiều không biết những điều này, cô chỉ biết rằng miếng ngọc bài bình an bằng hồng ngọc này thực sự rất tinh xảo và đẹp mắt, khiến cô yêu thích đến mức không muốn rời tay. Cũng may hệ thống nói rằng có một cái dành cho cô, nếu chỉ có một cái, có khi cô còn không nỡ tặng cho Hạ Dữ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back