Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Lütfen ürünü kullanmak için www.xenforo.gen.tr üzerinden lisans satın alınız!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 100: Chương 100



Trương Chính Hạo chính là con trai út của nhà họ Trương.

Tối hôm qua Vương Vệ nói Trương Chính Hạo chính là tên xấu xí, bây giờ Tiêu Hiểu nhìn thấy, so với Vương Vệ quả thực xấu xí, nhưng so với người bình thường, chẳng qua là trông bình thường mà thôi.

Nhưng ánh mắt của người ngày thật sự l* m*ng thái quá, mấy cô gái của nhà họ Tiêu suy dinh dưỡng lâu ngày, tuy hơn một tháng nay ở công trình được ăn no bụng, nhưng do Tiêu Hiểu sợ người khác nhận ra điều bất thường, dùng cực ít dịch bồi dưỡng, trộn lẫn với lương thực bình thường, tất nhiên không có hiệu quả kinh người. Tuy trên mặt của mấy cô gái tròn lên một chút, so sánh với những cô gái khác trong thôn, bọn họ căn bản không tồi. Nhưng so với Tiêu Hiểu, liền hiện rõ không đẹp bằng.

Tiêu Hiểu vừa vào cửa, ánh mắt của Trương Chính Hạo liền dính chặt lên người cô.

Ánh mắt này quá mức l* m*ng nóng bỏng, Tiêu Hiểu khó chịu cau mày.

Vương Vệ bước sau lưng Tiêu Hiểu, thấy vậy lập tức kéo Tiêu Hiểu ra phía sau mình, lạnh căm căm nhìn Trương Chính Hạo, âm trầm nói: “Con mẹ mày nếu còn nhìn thêm nữa, ông đây liền móc đôi mắt của mày ra dẫm đạp như bùn.”

Khí thế của anh quá mạnh, toàn thân sát khí, khiến đám người đang trò chuyện vui vẻ trong nhà sợ giật nảy mình.

Trương Chính Hạo chính là bảo bối quý giá của mẹ Trương, hai mẹ con bọn họ ở trong thôn của mình đã quen thói ngang ngược, không ngờ đến đây lại có người dám nói như vậy với con trai bà ta, bèn lập tức nổi đóa, cao giọng chất vấn: “Cậu có biết chúng tôi là ai không? Dám nói với con trai tôi như vậy, cẩn thận tôi cho cậu vào tù.”

Cha mẹ Tiêu biến sắc, bị dọa sợ run lẩy bẩy.

Vương Vệ phì cười một tiếng: “Tôi không quan tâm bà là ai! Có giỏi thì cho tôi vào tù thật đi.” Đùa à, ngang ngược ở trước mặt anh luôn!

Bà mai bên cạnh mẹ Trương kéo bà ta lại, nhỏ giọng nói bên tai bà ta một câu.

Mẹ Trương sửng sốt, sau đó cứng ngắc ngồi xuống: “Hóa ra là con rể của nhà họ Tiêu, rất nhanh chính là họ hàng rồi, nể mặt Tam Muội, bỏ qua chuyện này thôi.”

“Mẹ, thôi cái gì mà thôi, mẹ không nhìn thấy lúc nãy anh ta nói con thế nào sao?” vừa rồi Trương Chính Hạo bị khí thế lạnh căm của Vương Vệ trấn trụ, ở trong thôn của bọn họ từ xưa tới nay chỉ có anh ta đi ức h.i.ế.p người khác, thế mà bây giờ lại sợ Vương Vệ, thẹn quá hóa giận nên không cho phép cứ thế bỏ qua cho Vương Vệ.

Vương Vệ đột nhiên nhếch miệng cười, nhưng ánh mặt lạnh lẽo vô cùng, tà khí không tả nổi, hàm răng trắng dưới ánh nắng mặt trời hiện ra ánh sáng sắc bén: “Thế anh định làm gì tôi? Nói coi, để tôi nghe một chút.” Anh nghiêng đầu, bày ra dáng vẻ dỏng tai lắng nghe.

“Anh....” Trương Chính Hạo muốn nói gì đó, nhưng bị mẹ anh ta cản lại. Mặc dù bình thường mẹ Tiêu ở trong thôn thích lấy thanh danh của con trai cả ra dọa người, nhưng bà ta không hề hồ đồ như vẻ bề ngoài. Những lời nói đó của bà ta chỉ có thể hù dọa một số dân quê nhát gan sợ phiền phức, cái gì cũng chẳng hiểu mà thôi, chứ không sợ trời không sợ đất, tính tình bạo liệt như Vương Vệ, bà ta thật sự không dám chọc giận anh.

“Hôm nay bàn chính sự trước.” Mẹ Trương khẽ nói thầm bên tai Trương Chính Hạo.

Trương Chính Hạo dần yên lặng, ánh mắt bịn rịn ở trên người mấy cô gái đang vào cửa nhà họ Tiêu, Tiêu Hiểu được Vương Vệ ngăn ở phía sau, thấy dáng vẻ thân mật của hai người liền biết đây e là con gái thứ đã gả đi của nhà họ Tiêu.

Chỉ còn lại một cô gái tuổi tác phù hợp ở bên cạnh cô.

Con gái nhà họ tiêu đều khung xương nhỏ nhắn, ngũ quan cũng khá dịu dàng. Cơ sở như vậy nếu như được dưỡng tỉ mỉ, hiển nhiên liền xinh đẹp. Nhưng cha mẹ Tiêu nào có dốc lòng nuôi dưỡng con gái, các cô ấy ngày ngày phải xuống ruộng lao động, việc gì cũng làm, thêm cả suy dinh dưỡng lâu ngày, dù cơ sở có tốt đến đâu chăng nữa cũng không hiện ra nổi.

TBC

Nhìn thấy Tiêu Tam Muội, Trương Chính Hạo bĩu môi ghét bỏ, anh ta thích con gái thứ hai của nhà họ Tiêu, đáng tiếc đã gả chồng rồi. Trương Chính Hạo tiếc nuối chẹp miệng.

Thấy Trương Chính Hạo dò xét cô ấy như nhìn hàng hóa, lửa giận trong lòng Tiêu Tam Muội đã tích lũy giống như một ngọn núi lửa muốn phun trào. Cô ấy tức giận đến cả người phát run, hai tay xiết chặt, trực tiếp cắ m vào lòng bàn tay.

Tiêu Hiểu nắm lấy tay của Tiêu Tam Muội, ra hiệu cô ấy bình tĩnh chớ vội.

Vương Vệ một tay kéo Tiêu Hiểu đi ở đầu nhất, sau khi vào nhà liền bệ vệ ngồi đối diện với những người đang ngồi trong nhà. Tiêu Tam Muội dẫn theo mấy em gái khác cũng đứng cạnh bọn họ, hiện lên tư thái đối địch với người ở một bên khác.

Mẹ Tiêu và cha Tiêu đối với người con rể này thấy sợ hãi vô cùng, mẹ Tiêu cứng ngắc cười nói với Tiêu Hiểu: “Nhị Muội à, chỗ này của cha mẹ còn có chuyện quan trọng cần bàn, không phải các con đang xây nhà sao, chắc chắn có rất nhiều việc phải làm, cứ về trước đi.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 101: Chương 101



Không đợi Tiêu Hiểu mở miệng, Vương Vệ đã giành nói trước: “Mẹ, lời này của mẹ là nói sai rồi, chúng ta là người một nhà, chuyện làm mai cho Tam Muội quan trọng như vây, bọn con thân làm chị gái và anh rể nghe thì có sao?”

Vương Vệ vừa mở miệng, mẹ Tiêu không dám phản bác nữa: “Hầy, thế các con nghe đi.”

Người đối diện tận lực coi nhẹ cảm giác tồn tại cực mạnh của Tiêu Hiểu và Vương Vệ, bắt đầu trò chuyện tiếp.

“Chúng tôi ngắm cô con gái này của hai ông bà, cũng xem như hài lòng, vậy thì chọn một ngày để hai nhà định trước, sau đó lại bàn bạc việc kết hôn, ý của tôi là tốt nhất kết hôn trong năm nay, dù sao tuổi tác của Hạo Nhi nhà tôi không còn nhỏ nữa, yên tâm, sính lễ nói bao nhiêu liền bấy nhiêu, nhà chúng tôi sẽ không thiếu một hào tiền....”

TBC

Mẹ Tiêu nghe xong trong lòng thấy yên tâm, đè nén ý cười gật đầu phụ họa: “Nghe theo nhà thông gia.” Cha Tiêu ngồi bên cạnh không nói gì, ông ấy không nói tức là đại biểu cho thừa nhận.

“Con không gả!” Tiêu Tam Muội không nhịn nổi nữa, cuối cùng bạo phát ra: “Để con gả cho anh ta, trừ phi con chết!”

“Tam Muội, con cái con bé này nói gì vậy, thông gia, bà đừng quá nhạy cảm, con ba không hiểu chuyện, tí nữa tôi liền dạy dỗ nó.” Sắc mặt mẹ Tiêu thay đổi, nắm hai tay thấp thỏm xin lỗi mẹ Trương.

Mẹ Trương đánh giá Tiêu Tam Muội từ trên xuống dưới một phen, hừ một tiếng: “Cháu gái, không phải thím mạnh miệng, với điều kiện của nhà bọn thím, có thể nhìn trúng cháu, đó là tổ tiên của các cháu đã tích đại đức rồi. Cháu nhìn dáng người cháu kìa, gầy như vậy, sau này không dễ sinh đẻ với nuôi con. Còn nữa, cháu tiến vào cửa nhà bọn thím, cũng liên tiếp sinh cả đống con gái cho Chính Hạo của thím thì sao?” nói xong bà ta đột nhiên nhếch nhếch khóe miệng, cực kì ôn hòa nói: “Nhưng ai bảo thím thích cháu cơ chứ, cảm thấy cháu xứng đôi với Chính Hạo nhà thím, yên tâm, sau khi gả vào, thím đảm bảo đối xử tốt với cháu.”

“Phi, ai muốn tiến vào cửa nhà mấy người, ai thèm mấy người nhìn trúng? Nói lại lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không gả cho anh ta, bây giờ cút khỏi nhà chúng tôi ngay lập tức!” Tiêu Tam Muội không nén nổi lửa giận chỉ vào cửa chính nói.

Sắc mặt của mẹ Trương cuối cùng đã lạnh xuống, mặt xám ngoét nhìn về phía cha Tiêu và mẹ Tiêu: “Mấy người làm sao vậy? Con gái của mấy người không hiểu chuyện như vậy, làm cha mẹ dạy dỗ kiểu gì đấy hả, nó mãnh liệt như thế, nhà chúng tôi thật sự không dám cưới.”

Cha mẹ Tiêu đồng loạt thay đổi sắc mặt, chỉ nghe rầm một tiếng, cha Tiêu đập một cái lên trên bàn, chỉ vào Tiêu Tam Muội mắng: “Mày là do tao sinh, tao cho mày ăn cho mày uống, nuôi mày lớn từng này, hiện tại mày học được đối đầu với cha mẹ rồi hả? Tao là cha mày, tao nói là phải nghe, mày không gả cũng phải gả!”

“Được, con là do cha sinh, cùng lắm là trả cái mạng này lại cho cha!” Tiêu Tam Muội vốn ương ngạnh, bây giờ lại bị tuyệt vọng và giận dữ chiếm cứ đầu óc, sau khi hét lên một tiếng, liền đ.â.m đầu vào tường.

“Á, chị ba....”

“Chị ba!”

Mấy cô gái khác của nhà họ Tiêu thất thanh kêu lên.

Vương Vệ tay mắt lanh lẹ, sức lực lại lớn, vào lúc đầu của Tiêu Tam Muội sắp đụng vào tường, liền cứng rắn giữ chặt cô ấy.

Sau khi Tiêu Tam Muội bị giữ lại liền lớn tiếng khóc rống, tại sao cô ấy lại có cha mẹ như vậy?

Tiêu Hiểu ôm Tiêu Tam Muội vào lòng, khẽ vỗ vỗ sau lưng cô ấy: “Tam Muội, em quên lời chị nói với em rồi sao? Em không muốn gả thì chẳng ai ép gả được em cả.”

Nửa câu sau là cô nói với cha Tiêu và mẹ Tiêu.

Mẹ Tiêu thấy Tiêu Hiểu nói chắc chắn như vậy, trong lòng nhảy dựng, con hai sẽ không để con rể nhúng tay vào chuyện này đấy chứ?

Bà ấy nhìn Tiêu Tam Muội, cả người mềm nhũn khóc lóc trên đất: “Tam Muội ơi, sao con lại cứng đầu thế chứ, điều kiện nhà họ Vương tốt như vậy, con gả vào đó hưởng không hết phúc, không cần cùng với mẹ và cha con chịu cảnh bần hàn nữa. Phúc khí người ta cầu còn cầu không được, con ương ngạnh cái gì?”

“Ương ngạnh cái gì? Mẹ, mẹ thật sự không biết sao?” Tiêu Tứ Muội vừa thấy một màn Tiêu Tam Muội đ.â.m đầu vào tường kia, tuy Tiêu Tam Muội được cứu rồi, nhưng lúc này trái tim của cô ấy vẫn đang run rẩy kịch liệt, cô ấy đau lòng cho chị ba, cũng đoán được vận mệnh tương lai của mình.

“Người này!” Tiêu Tứ Muội chỉ vào Trương Chính Hạo cao giọng chất vấn: “Mẹ thật sự không biết anh ta là dạng gì sao? Vừa lười vừa ham ăn, còn đánh người, sau khi chị ba gả qua đó chẳng những phải nuôi anh, nói không chừng còn bị ăn đấm, mẹ nhìn bà ta xem.” Cô ấy chỉ vào mẹ Trương nói: “Dáng vẻ hếch lỗ mũi nhìn người của bà ta mẹ không nhìn thấy sao, lời trong lời ngoài đều đang làm nhục chị ba, người như vậy, mẹ cảm thấy chị ba gả qua đó rồi, bà ta sẽ đối xử tốt với chị ba chắc!”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 102: Chương 102



Mẹ Tiêu bị Tiêu Tứ Muội chất vấn liền chột dạ mà ngoảnh mặt đi, bụm mặt gào khóc hu hu: “Cha mẹ tìm nhà chồng cho con gái có gì không đúng? Mẹ với cha con vất vả khổ cực nuôi các con khôn lớn, bây giờ lớn lên có bản lĩnh rồi đều học được chống đối cha mẹ. Con gái đều coi mẹ là kẻ thù, mẹ sống còn có ý nghĩa gì nữa, Tam Muội, nếu như con tìm chết, mẹ liền đi theo con ngay lập tức, ôi ông trời ơi....”

Tam Muội sắc mặt trắng bệch, mẹ lấy tính mạng của mình ra để uy h.i.ế.p cô ấy?

“Vậy mẹ cũng đừng sống nữa.” Vào lúc mẹ Tiêu đang khóc rống, Tiêu Hiểu bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng nói.

“Con nói gì?” mẹ Tiêu không thể tin được ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Hiểu, Nhị Muội đây là bảo bà ấy đi chết?

Những người khác trong phòng cũng kinh ngạc nhìn Tiêu Hiểu, đồng loạt nghi ngờ chính mình đã nghe nhầm.

“Tại sao đều nhìn con như vậy? Con nói sai rồi sao?” Tiêu Hiểu bình tĩnh hỏi ngược lại: “Chẳng phải mẹ nói sống không còn ý nghĩa gì sao, dựa theo ý của mẹ và....cha, cha mẹ sinh con, các con đều phải đối với cha mẹ nói gì nghe nấy, bây giờ chính mẹ không muốn sống nữa, con đây không phải nghe theo lời mẹ hay sao.”

Những người khác thầm hả một tiếng: cứ cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề, nhưng bọn họ lại không cách nào phản bác.

Mẹ Tiêu nước mắt rơi đầy mặt, sững sờ nhìn Tiêu Hiểu, bà ấy vẫn không thể tin được lời nói này thế mà lại được nói ra bởi cô con gái nhát gan nhất trong số các con.

Bình thường trong mắt Tiêu Hiểu đều là ý cười nhẹ nhàng, nhưng lúc này lại chỉ còn lạnh lẽo: “ Mặc kệ cha mẹ có cảm thấy con gái là vật sở hữu cá nhân của cha mẹ hay không, con chỉ muốn nói một câu, Tam Muội em ấy không đồng ý gả, nếu như cha mẹ cưỡng ép em ấy gả đi, thì đó chính là ép hôn. Bây giờ đã là Tân Hoa Quốc, thế mà cha mẹ còn làm tập tục xấu này, đến lúc đó báo cáo lên trên, tin chắc rằng sẽ có người tới tiến hành cải tạo cha mẹ.”

Nói xong câu này, cô đột nhiên nhấp môi cười: “Cha mẹ, cha mẹ cũng nhân cơ hội này học tập tử tế đi, còn có thím này nữa, cô gái không đồng ý kết thân, mấy người dưới tình huống biết rõ còn cố ý cưỡng ép, đúng lúc làm một nhóm với cha mẹ của cháu. Ồ, cháu quên mất, chẳng phải nhà các thím còn có một người ở trong bộ đội sao, bây giờ đã là Tân Hoa Quốc, quan phải vì dân mà phục vụ. Mấy người là người nhà của quân nhân mà lại có giác ngộ như vậy, xem ra là người ở bộ đội không truyền bá tư tưởng cho mấy người, anh ta làm chức cán bộ này cũng chẳng đạt tiêu chuẩn lắm. Nếu như cấp trên ở bộ đội biết..., thím, thím nói xem bộ đội sẽ xử lý anh ta như thế nào?”

Cô dựa vào vai Vương Vệ, tựa như thật sự tò mò mà hỏi mẹ Trương.

Mẹ Trương cảm thấy cả người chợt lạnh, ban đầu bà ta thấy Tiêu Hiểu trắng trẻo sạch sẽ, lại yên tĩnh ngồi ở đó một mực không lên tiếng, liền thấy phù hợp với Tiêu Nhị Muội nhát gan mà bà ta nghe ngóng được.

Ai ngờ cô không mở miệng còn tốt, cô vừa mở miệng liền đ.â.m vào bảy tấc.

Con trai cả ở bộ đội, bà ta hiểu biết nhiều hơn so với người trong thôn một chút, tình huống của nhà họ Tiêu quả thật có thể coi là ép hôn, không ai báo cáo còn được, nhưng một khi báo cáo....

Nghĩ tới chính mình có thể bị cải tạo, nói không chừng sẽ liên lụy tới con cả trong bộ đội, tim mẹ Trương đập như trống giã, kéo Trương Chính Hạo lên liền đi ra ngoài cửa, ném ra một câu: “Mối hôn sự này tôi không kết nữa.”

Mẹ Tiêu trợn tròn mắt: sao đi mất rồi?

Bà mai thấy chính chủ đã đi, bận làm một trận lấy giỏ tre múc nước[1], lập tức phi một tiếng nhổ ra mặt đất, cũng đứng dậy uốn éo m.ô.n.g rời đi.

[1]Ý chỉ làm việc công cốc, như câu dã tràng se cát.

Tam Muội thấy chị hai dễ dàng hoàn thành lời hứa của mình, tinh thần thả lỏng dựa vào tường ngồi bệt trên đất.

Những em gái khác đều mắt sáng bừng nhìn Tiêu Hiểu: chị hai lợi hại quá.

Mẹ Tiêu còn đang mơ màng: “Đây là chính cha mẹ ruột tìm nhà chồng cho con gái, sao lại biến thành ép hôn? Nhà ai mà chẳng như thế chứ?”

Tiêu Hiểu cười: “Bởi vậy mới nói giác ngộ của mẹ chưa đủ, sau này phải học tập cho tử tế.”

Cha Tiêu đứng lên, muốn mắng Tiêu Hiểu, nhưng trông thấy Vương Vệ đại đao kim mã ngồi bên cạnh cô, cuối cùng không có lá gan lớn đến vậy, nặng nề thở dài một hơi rồi ra khỏi phòng.

“Chị ba, không cần gả nữa, chị không cần gả nữa!” mấy em gái vây quanh Tiêu Tam Muội vừa khóc vừa cười.

Tiêu Tam Muội gật đầu, hốc mắt đỏ ửng nhìn về phía Tiêu Hiểu, nhào vào trong lòng cô.

TBC

Sắc mặt Vương Vệ đột nhiên tối sầm: Đây là vợ của anh!
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 103: Chương 103



Tiêu Hiểu nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Tam Muội, từ tốn nhưng kiên định.

Tiêu Tam Muội cảm nhận được nhiệt độ bàn tay Tiêu Hiểu, giống như đột nhiên tìm được chỗ dựa.

Tính cách cha Tiêu và mẹ Tiêu nói dễ nghe một chút thì là thành thật yên phận, thực chất là nhát gan khúm núm. Lúc Tiêu Đại Muội và Tiêu Nhị Muội ra đời, cha mẹ Tiêu vẫn không ngờ được mình sẽ một hơi sinh ra nhiều con gái như vậy, đối với hai đứa con gái này, hai người cũng xem như tận tâm chăm sóc.

Nhưng từ Tiêu Tam Muội thì bắt đầu thay đổi, bọn họ mong con trai đến mức sốt ruột, thấy đứa thứ ba lại là con gái, sau đó liên tiếp sinh ra mấy đứa vẫn là con gái thì càng ngày càng qua loa, hiểu biết của bọn họ đối với con gái chính là cho cái ăn qua ngày là được.

Chính vì sinh quá nhiều con gái, người ngoài cũng bàn tán về cha mẹ Tiêu, hai người họ nhát gan, chưa bao giờ dám cãi lại, cha Tiêu ở bên ngoài càng hận không thể dúi đầu vào đ*ng q**n, trở về đối xử với con gái lại vô cùng ra vẻ.

Dưới hoàn cảnh như vậy, Tiêu Tam Muội tự mình đứng lên, cô ấy chỉ có thể đanh đá mới có thể bảo vệ mấy em gái. Cho tới nay cô ấy đều là chỗ dựa của chị em trong nhà, cha mẹ không thích họ, người bên ngoài cười nhạo cả nhà họ Tiêu đều là một đám con gái, cô ấy càng muốn cùng mấy em gái sống tốt, chứng minh mình cũng không kém con trai. Cho nên lúc cô ấy ra đồng, trước giờ đều là giành làm việc cực khổ mệt nhọc nhất, chính vì để kiếm được nhiều điểm công hơn, chứng minh với cha mẹ Tiêu, mặc dù chị em các cô ấy là con gái nhưng cũng có thể trở thành trụ cột trong nhà.

Đáng tiếc sự nỗ lực kiên trì của cô ấy chưa từng lọt vào mắt cha mẹ Tiêu, cách nghĩ đã ăn sâu bén rễ của cha mẹ Tiêu căn bản không thay đổi chút nào.

Nhào vào lòng n.g.ự.c ấm áp của Tiêu Hiểu, Tiêu Tam Muội tựa như cảm nhận được tình thân chưa bao giờ cảm nhận được, cô ấy càng khóc càng ấm ức.

“Được rồi, được rồi…” Tiêu Hiểu yêu thương vuốt v3 từng cái lên đầu Tiêu Tam Muội, khổ cho cô nàng này.

Tiêu Tứ Muội cùng mấy em gái vây quanh Tiêu Hiểu, thấy chị ba khóc lóc thương tâm, mấy người cũng thút thít theo.

Vương Vệ nhẫn nhịn.

Anh biết vừa rồi Tam Muội chịu ấm ức, là chị em ruột của vợ anh, vợ anh vừa rồi lại cứu cô ấy, cho nên bổ nhào vào trong lòng cô khóc lóc cũng miễn cưỡng có thể hiểu. Nhưng con bé c.h.ế.t tiệt kia sao còn chưa khóc xong! Anh chưa từng ôm vợ anh lâu như vậy.

Vương Vệ kiên quyết không chịu thừa nhận mình đang ghen, cứ trầm thấp ngồi ở đó, một bên nghiêng mắt ra vẻ khinh thường nhìn một đám con gái dính lấy vợ anh, khóe miệng nhếch lên cao: Hừ!!!!!

Tiêu Hiểu không thể hiểu anh hơn, anh chàng này ngoài miệng luôn là không sao cả, thật ra vô cùng chiếm hữu cô. Vừa buồn cười vừa tức giận, thấy Vương Vệ đã thầm trợn mắt, lại còn chịu đựng không lên tiếng, mắt Tiêu Hiểu chuyển động, cong khóe miệng, động tác vỗ lưng Tiêu Tam Muội càng thêm dịu dàng.

“Hu hu hu hu…” Dường như Tiêu Tam Muội muốn khóc ra hết tất cả ấm ức của bao nhiêu năm nay, cảm nhận hơi thở ấm áp trên người Tiêu Hiểu thì khóc càng thêm hả hê đầm đìa.

Vương Vệ trợn mắt đến mức sắp trợn ngược, rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Tam Muội, đừng khóc nữa, chị hai em tổng cộng có hai bộ quần áo, một bộ giặt còn chưa khô, hiện tại em khóc khiến cô ấy dơ dáy, cô ấy mặc thế nào?”

Vải ở thời này khó mua biết nhường nào, một bộ quần áo đối với nhà nông quý giá không gì so được, có mấy người không đủ quần để mặc còn phải thay phiên nhau mặc. Nếu Vương Vệ nói cái khác, có khả năng Tam Muội sẽ không để ý. Nhưng anh vừa nói sẽ làm hư quần áo, Tiêu Tam Muội buộc mình nín khóc, khóc nấc một tiếng: “Chị hai, em làm dơ quần áo chị rồi.”

Tiêu Hiểu hiểu ra, nhìn thoáng qua Vương Vệ rồi cười tủm tỉm nói với Tiêu Tam Muội: “Không sao, bản lĩnh anh rể em lớn lắm, anh ấy sẽ kiếm quần áo mới cho chị.”

Vương Vệ vừa nghe thì lập tức ưỡn ngực, sau đó lại xìu xuống, anh bỗng nhiên nghĩ đến Tiêu Hiểu gả cho anh lâu như vậy, thế mà anh chưa mua cái gì cho cô. Đau lòng, áy náy, ảo não, đủ loại cảm xúc nổi lên trong lòng, hiện tại anh là người có vợ, vợ anh tốt như tiên nữ, sao có thể để cô chịu khổ chứ!

TBC

Trong lòng trịnh trọng thề với bản thân, ngoài mặt lại làm như không thèm để ý gật gật đầu: “Vậy cũng phải.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 104: Chương 104



Tiêu Tam Muội nghe xong, đỏ hốc mắt khen ngợi: “Anh rể thật giỏi.” Có điều vẫn không giỏi bằng chị hai cô ấy, trước kia chỉ cảm thấy chị hai nhát gan, hiện tại xem ra chị hai thông minh đấy chứ. Vừa thấy như vậy, Vương Vệ cũng miễn cưỡng xứng đôi với chị hai, nhưng thân là người nhà mẹ đẻ, vì quan hệ giữa anh rể và chị hai, cô ấy vẫn phải nói tốt nhiều hơn.

“Anh rể thật giỏi, sau này khẳng định sẽ càng tốt với chị hai hơn…” Tiêu Tứ Muội và Tiêu Tam Muội rất ăn ý, Tiêu Tam Muội vừa đưa mắt, cô ấy lập tức nói theo.

“Tốt với chị hai…” Lục Muội nhỏ nhất tuy không hiểu nhưng vẫn học nói theo các chị.

Vương Vệ rụt rè gật đầu, trong lòng đối với lời khen của các cô ấy thì không cho là đúng: Đàn ông đối xử tốt với vợ mình không phải đương nhiên sao!

Trong nhà tiếng nói rộn ràng, cha mẹ Tiêu về nhà thì tâm trạng bèn không tốt vậy nữa.

Mẹ Tiêu lau nước mắt: “Đứa con gái Nhị Muội này, hiện tại gả ra ngoài liền đủ lông đủ cánh, một đứa con gái đã gả đi như nó quản chuyện nhà mẹ đẻ nhiều như vậy làm gì? Lúc trước không phải nó sống c.h.ế.t không chịu gả sao, không phải giờ cũng rất tốt sao.”

Trong lòng cha Tiêu tức giận: “Con gái đúng là vô dụng.” Chẳng những vô dụng còn cứ kéo chân họ, ông ấy nuôi các cô lớn, hiện giờ còn nuôi thành thù! Cả đám đều không nghe lời, sớm biết chi bằng vứt đi cho rồi.

Mẹ Tiêu nhìn thoáng qua con trai nhỏ đang ngồi ở bọn họ phía sau ăn kẹo mạch nha, đau lòng nói: “Nếu Tam Muội không thể gả vào nhà họ Trương, chúng ta đi đâu nhận được nhiều sính lễ như vậy? Quốc Hưng đáng thương, là cha mẹ vô dụng, để con chịu khổ theo…” Bà ấy ôm đứa con trai nhỏ khóc lóc thương tâm.

TBC

Tiêu Quốc Hưng năm nay 4 tuổi, cũng đã nghe hiểu lời cha mẹ Tiêu nên lập tức khóc kêu: “Không phải mẹ nói chị hai lấy chồng, lấy được tiền rồi sẽ mua kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn cho con sao? Con mặc kệ, con muốn kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn, con muốn Thỏ Trắng Lớn…”

Mẹ Tiêu thấy con trai khóc ầm ĩ thì tim đau như bị bóp lại: “Quốc Hưng ngoan, chị hai không chịu lấy, chờ một chút trước đã, khẳng định mẹ sẽ mua Thỏ Trắng Lớn cho con.”

Tiêu Quốc Hưng đẩy mẹ Tiêu ra: “Con đi tìm chị hai…”

Nói rồi nó chạy tới nhà chính, đi đến trước mặt Tiêu Tam Muội, kêu lên chói tai: “Sao chị không lấy chồng? Em muốn ăn Thỏ Trắng Lớn, chị mau đi lấy chồng! Mau đi!” Bởi vì lời cha mẹ Tiêu nói, trong đầu nó đã hình thành nhận thức Tiêu Tam Muội gả đi đồng nghĩa với việc nó có thể ăn kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn. Mọi thức tốt nhất trong nhà đều là của nó, chị hai dựa vào đâu mà không lấy chồng!

Hô hấp của mấy chị em nhà họ Tiêu cứng lại.

Gương mặt khó khăn lắm mới nở nụ cười của Tiêu Tam Muội lập tức biến mất, đứa em trai này là mẹ Tiêu tự mình trông, không thân thiết gì với các cô ấy, nhưng dù sao cũng là em ruột, nể nó còn nhỏ không hiểu chuyện nên ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói với nó: “Chuyện lấy chồng rất quan trọng với chị, nhà đó không thể lấy, nếu lấy thì chị sẽ bị đánh.”

Tiêu Quốc Hưng lại nghe không lọt: “Bị đánh thì bị đánh, liên quan gì tới em, em muốn Thỏ Trắng Lớn, em muốn Thỏ Trắng Lớn…”

“Bịch!” Tiêu Quốc Hưng vừa nói xong bèn thấy nó vèo một cái liền bay ra ngoài, sau khi ngỡ ngàng rơi xuống đất mới phát giác m.ô.n.g vô cùng đau nên lập tức gào khóc.

Vương Vệ thu hồi chân, nếu không phải anh khống chế lực, kiểu như vậy thì nào còn hơi sức mà khóc. Anh đá Tiêu Quốc Hưng, còn rất hứng thú mà thưởng thức bộ dạng Tiêu Quốc Hưng hu hu khóc lớn.

Mấy chị em nhà họ Tiêu nghẹn họng nhìn trân trối, có điều thấy Tiêu Quốc Hưng không bị thương gì, trong lòng lại nhao nhao cảm thấy hả dạ. Tiêu Quốc Hưng như tiểu hoàng đế trong nhà họ Tiêu, vừa đánh vừa mắng mấy chị là chuyện thường, đặc biệt còn thích bắt nạt Lục Muội không lớn hơn nó bao nhiêu.

Các cô ấy đều nhìn ra tính tình Tiêu Quốc Hưng là bị mẹ Tiêu chiều hư, có nói với mẹ Tiêu, mẹ Tiêu cũng không xem ra gì, cho rằng Tiêu Quốc Hưng còn nhỏ, mấy chị vốn dĩ nên nhường nó.

Mấy cô ấy cũng không có ai được nuôi thành thích bị ngược, vốn dĩ em trai đã không thân với các cô ấy, nó lại bị nuôi thành xấu tính như vậy, mấy chị em gái nhà họ Tiêu đương nhiên không thích nó.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 105: Chương 105



Cha mẹ Tiêu nghe thấy Tiêu Quốc Hưng kêu thảm thiết thì lòng như lửa đốt chạy ra, thấy nó ngồi dưới đất khóc lớn, mẹ Tiêu một tay ôm đứa con tâm can Tiêu Quốc Hưng kêu to, cha Tiêu thì giận dữ trừng mấy chị em gái nhà họ Tiêu, giống như muốn ăn các cô: “Con nhãi c.h.ế.t tiệt kia, sao chúng mày chọc Quốc Hưng, sao nó ngồi dưới đất khóc? Ông đây không đàng hoàng dạy dỗ chúng mày, chúng mày thật đúng là coi trời bằng vung.”

Mấy chị em nhà họ Tiêu đã quen với phản ứng của cha mẹ Tiêu, trình độ bất công của cha mẹ Tiêu căn bản là vượt qua sức tưởng tượng của người khác, các cô ấy đều đã tê liệt.

Vương Vệ khoanh tay, lười biếng lên tiếng: “Ông đừng trừng bọn họ, thứ kia là tôi đá.”

Cha Tiêu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chính là sợ sệt, nhưng con trai là sinh mạng của ông ấy, mặc dù có sợ hãi cũng vẫn chống chế nói: “Mày là anh rể nó, nó mới có 4 tuổi, mày đá nó làm gì, nếu đá Quốc Hưng có bề gì, tao và vợ tao làm sao?”

Vương Vệ hừ một tiếng: “Nể mặt ông là cha vợ tôi, tôi nhắc nhở ông một câu, cái thứ con nít này…” Anh chỉ vào Tiêu Quốc Hưng vừa cắn vừa kêu với mẹ Tiêu: “Cũng thật không ra gì. Nếu các người không dạy dỗ đàng hoàng, có con trai còn không bằng không có con trai, tôi là vì nghĩ cho các người, thay các người dạy dỗ nó.”

Cánh mũi cha Tiêu kịch liệt co rút, bắt đầu thở d ốc nặng nề, không có con trai là nỗi sỉ nhục nửa đời của ông ấy, Vương Vệ nói như vậy khiến ông ấy nghĩ tới lúc chưa sinh Tiêu Quốc Hưng, khi đó ông ấy cứ cảm thấy tất cả mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ ông ấy, nghĩ đến sau khi c.h.ế.t đến cả người ném chậu[1] cũng không có, cũng không thể nối dõi tông đường cho nhà họ Tiêu thì cảm thấy cuộc đời không có gì để phấn đấu.

[1] Ném chậu là một phong tục quan trọng trong đám tang dân gian, khi nâng quan tài, chiếc khạp dùng để đốt tiền giấy thường được tổ chức trước đám tang, tục ném chậu vẫn được lưu giữ ở hầu hết các vùng quê Bắc Bộ, Trung Quốc. Trường hợp không có con trai trưởng thì do cháu trưởng phụ trách, nếu không có con trưởng và cháu trưởng thì con trai thứ xử lý, trường hợp không có hậu duệ thì cháu trai, con rể của gia đình thay thế.

Ném chậu là một phong tục quan trọng trong đám tang dân gian, khi nâng quan tài, chiếc khạp dùng để đốt tiền giấy thường được tổ chức trước đám tang, tục ném chậu vẫn được lưu giữ ở hầu hết các vùng quê Bắc Bộ, Trung Quốc. Trường hợp không có con trai trưởng thì do cháu trưởng phụ trách, nếu không có con trưởng và cháu trưởng thì con trai thứ xử lý, trường hợp không có hậu duệ thì cháu trai, con rể của gia đình thay thế.

Tiêu Quốc Hưng được sinh ra đã cho ông ấy hy vọng, ông ấy quyết không cho phép bất kỳ ai nói con trai ông ấy như vậy, con trai chính là nghịch lân[2] của ông ấy.

[2] Nghịch lân có nghĩa là chạm phải vảy rồng, mỗi con rồng đều có điểm yếu là vảy ở trước yết hầu, kẻ nào dù vô tình hay cố tình chạm vào nó đều bị rồng g.i.ế.c chết

Nghịch lân có nghĩa là chạm phải vảy rồng, mỗi con rồng đều có điểm yếu là vảy ở trước yết hầu, kẻ nào dù vô tình hay cố tình chạm vào nó đều bị rồng g.i.ế.c chết

Cha Tiêu đã bị phẫn nộ hoàn toàn mê muội đầu óc, cả người như con trâu đực nổi giận, đỏ mắt cầm cái cuốc ở ven tường lên bổ về phía Vương Vệ.

“A!!!!”

Trong phòng thét chói tai một trận.

“Cha, đừng…” Mấy chị em nhà họ Tiêu liên tục kinh ngạc hô lên.

TBC

Vẻ pha trò trên mặt Vương Vệ biến mất, sắc mặt anh lập tức lạnh như băng, lúc cha Tiêu bổ cái cuốc về phía anh, anh bỗng nhiên giơ tay, chuẩn xác cầm lấy cái cuốc, dù cha Tiêu có dùng sức như thế nào cũng không thể nhúc nhích.

Lúc cha Tiêu lấy cái cuốc bổ về phía Vương Vệ, đầu óc Tiểu Hiểu tựa như bị đông lại, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, theo bản năng liền muốn tiến lên ngăn cản, đáng tiếc thân thể theo không kịp ý thức, còn chưa vọt tới trước mặt Vương Vệ, cái cuốc đã bổ xuống.

Vào lúc thấy Vương Vệ chặn đứng cái cuốc kia, sức lực toàn thân bị rút cạn, xụi lơ trên mặt đất. Sau đó trong lòng dâng lên sự tức giận không chỗ phát ti3t, cha Tiêu vậy mà lại muốn g.i.ế.c Vương Vệ!

Vương Vệ một tay nắm cái cuốc, khoé mắt thấy Tiêu Hiểu sợ tới mức tê liệt trên mặt đất, một tay còn lại kia kéo cô ra che ở phía sau mình, ngoái đầu lại nhìn về phía cha Tiêu, đôi mắt xanh lạnh băng khiến tim người ta đập nhanh, gằn từng chữ một, nói: “Ông thật sự chọc tôi rồi đó.” Bổ anh thì không tính, nhưng cha Tiêu trăm ngàn lần không nên, không nên dọa vợ anh thành như vậy!
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 106: Chương 106



Cha Tiêu có thể làm ra hành động lấy cái cuốc bổ Vương Vệ hoàn toàn là bị phẫn nộ mê muội đầu óc, hiện tại cái cuốc bị Vương Vệ nắm, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn thì đầu óc nóng giận đột nhiên bình tĩnh lại một chút.

Sau khi lý trí quay lại, sự yếu đuối trong xương cốt cũng đã trở lại, ông ấy co rúm lại, cuống quýt buông lỏng bàn tay nắm cái cuốc, không dám nhìn Vương Vệ, bèn run rẩy nhìn Tiêu Hiểu, trong mắt mang theo sự cầu xin: “Nhị Muội…”

Tiêu Hiểu vốn dĩ rất ghét cha mẹ Tiêu, hiện tại cha Tiêu cũng dám bổ đầu Vương Vệ, Vương Vệ là ai? Đó là tâm can của cô!

TBC

Vẻ lạnh lẽo trong mắt Vương Vệ giảm đi một ít, cũng quay đầu lại nhìn Tiêu Hiểu, dù sao cha Tiêu cũng là cha ruột cô, nếu Tiêu Hiểu không đành lòng, vậy anh bèn… dạy dỗ nhẹ một chút.

Trái tim đập mãnh liệt của Tiêu Hiểu rốt cuộc dần bình tĩnh, cô nhìn cha Tiêu: “Ông muốn g.i.ế.c chồng tôi?”

Cha Tiêu vội lắc đầu: “Không… không có, tao chỉ là… đầu óc nóng nảy…”

Tiêu Hiểu châm chọc nhìn ông ấy: “Đầu óc ông cũng nóng thật, nếu không phải người đàn ông của tôi lợi hại, một cuốc của ông giáng xuống anh ấy sẽ còn mạng sao? Anh ấy không sao không phải vì ông, mà là chính anh ấy có bản lĩnh. Sinh mạng các người cho tôi, Vương Vệ đã thay tôi trả, sau này tôi sẽ không gọi các người một câu cha mẹ.” Thật ra mạng của nguyên chủ sớm đã trả.

Mẹ Tiêu ngồi yên trên mặt đất, Tiêu Quốc Hưng còn đang khóc lóc huhu, hai tay bà ấy ôm lấy con trai, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Tiêu Hiểu: “Nhị Muội, con có ý gì? Con định không nhận chúng ta nữa?”

Tiêu Hiểu đáp dứt khoát: “Không nhận nữa.” Hai người này thật sự quá mức ghê tởm, mặc dù chiếm cơ thể của nguyên chủ, một tiếng cha mẹ này cô cũng không gọi ra miệng được.

“Trời ơi, nuôi con gái có tác dụng gì? Vì người đàn ông của mình mà đến cha mẹ cũng không nhận, tôi đã tạo nghiệt gì chứ...” Mẹ Tiêu bắt đầu khóc than, so với cha Tiêu, dù sao mấy người con gái cũng là từ trong bụng bà ấy ra, gắn bó với nhau cũng nhiều hơn, có điều bà ấy khóc cũng không chỉ là vì đau lòng, mà còn vì Vương Vệ có thể kiếm thịt, Tiêu Hiểu không nhận bà ấy, vậy sau này thịt cũng sẽ không có phần của bọn họ, Quốc Hưng phải ăn ít đi biết bao nhiêu thịt?

Tiêu Hiểu nghe mẹ Tiêu khóc lóc kể lể thì châm chọc nhếch nhếch môi: “Dù sao thì trong mắt bà chỉ có con trai, con gái yêu quý của bà mà thôi, hai người thì không để ý, hiện tại khóc thành như vậy để làm gì. Chẳng lẽ cảm thấy nuôi một đám con gái vẫn chưa chiếm được hết chỗ tốt nên cho rằng đáng tiếc?”

Mẹ Tiêu bị Tiêu Hiểu nói thì nghẹn khóc, vùi đầu càng sâu hơn.

Trong lòng cha Tiêu tức muốn chết, nghĩ rằng nuôi con gái không bằng nuôi viên xá xíu, bỏ đi, con gái lấy chồng như nước đổ đi, không nhận thì không nhận, ông ấy có con trai, còn thèm con gái cái rắm.

Vương Vệ thấy Tiêu Hiểu nói như vậy, còn tưởng rằng chuyện này cứ vậy là thôi.

Không ngờ sau khi Tiêu Hiểu nói xong bỗng nhiên đi ra khỏi phòng, đóng cửa sân lại, đứng ở cửa bình tĩnh nói với Vương Vệ: “Người ta đã bổ đầu anh, anh còn không đánh lại?”

Cái gì!?

Bước ngoặt này khiến mọi người trong phòng kinh ngạc, bọn họ đều cho rằng sau khi Tiêu Hiểu nói sau này cắt đứt quan hệ, không nhận cha mẹ Tiêu thì chuyện này cứ vậy mà qua, không ngờ cô lại bảo người đàn ông của mình đánh cha ruột mình?

Vương Vệ nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong lòng liền mềm như nước, vợ vì khiến anh hết giận mà đến cha ruột cũng đánh! Còn nữa, động tác đóng cửa vừa rồi của Tiêu Hiểu sao lại khiến anh cảm thấy như muốn đóng cửa đánh chó nhỉ.

Không thể nghĩ như vậy, đây dù sao cũng là cha vợ anh. Không đúng, Tiêu Hiểu đã không nhận cha, cha Tiêu còn tính là cha vợ cái rắm!

Nén xuống vui mừng trong lòng, quay đầu hung tợn trừng mắt với cha Tiêu: “Vợ tôi nói rất đúng, ông dám bổ đầu tôi, không đánh ông một trận, cơn giận của tôi thật sự nuốt không trôi.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 107: Chương 107



Cha Tiêu vốn vừa gầy vừa đen, sau khi Vương Vệ bổ sung dinh dưỡng thì sức lực vô cùng lớn, một bàn tay anh nhấc cha Tiêu lên, cha Tiêu giống chim cút bị bóp cổ, co đầu không dám động đậy, cơ thể run rẩy kịch liệt.

“Không thể, Nhị Muội, ông ấy là cha con, sao con nhẫn tâm như vậy hả!” Mẹ Tiêu bổ nhào vào đến trước mặt Tiêu Hiểu, đưa tay muốn ôm chân cô.

Tiêu Hiểu nhanh nhẹn tránh ra: “Nếu hôm nay người ông ấy giơ cuốc là người khác, tám phần là người nọ sẽ qua đời, đến lúc đó bà định ôm chân cảnh sát khóc sao?”

“Nhưng… nhưng không phải con rể không sao rồi sao?” Mẹ Tiêu cảm thấy cực kỳ ấm ức, ông chồng mình chỉ là nhất thời nông nổi, ai bảo Vương Vệ nói Quốc Hưng như vậy, anh lại không sao, Nhị Muội vẫn cứ không nhận bọn họ, lại bảo Vương Vệ đánh chồng mình, đây vẫn là con gái bọn họ sao, sao lại trở nên nhẫn tâm như vậy.

Mẹ Tiêu nói như vậy, cơn giận của Tiêu Hiểu không nguôi mà lại tăng thêm: “Tôi nói, Vương Vệ không sao không phải bởi vì chồng bà nương tay hoặc là ngừng việc tổn hại, mà là người đàn ông của tôi lợi hại. Biết cái này gọi là gì không? Chồng bà cầm cuốc bổ xuống đầu người khác, dưới tình huống bình thường đủ để khiến người ta tử vong. Ông ấy là cố ý g.i.ế.c người, bà không cho chúng tôi đánh một trận cũng được, chúng tôi đi báo cảnh sát, để chồng bà ngồi tù, bà có thể thử ôm cảnh sát mà khóc, xem bọn họ có thả chồng bà không.”

“Cái gì?” Tiêu Hiểu nói chẳng những dọa mẹ Tiêu tê liệt, cũng dọa những người khác trong phòng, không ngờ tình huống như vậy còn có thể khiến cha Tiêu ngồi tù?

“Là bị đánh để chúng tôi trút giận hay là đi ngồi tù, các người tự mình chọn đi.” Tiêu Hiểu nói chắc nịch, cô vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy điều khoản pháp luật ở đây, hoàn toàn là căn cứ vào những phân đoạn lịch sử cô từng xem mà tự mình suy đoán. Có điều tình huống của cha Tiêu chỉ có thể tính là g.i.ế.c người không thành, không gây ra bất kỳ hậu quả gì, hơn nữa với quan hệ của ông ấy và Vương Vệ, mặc dù cảnh sát tới thì tám phần cũng có thể chỉ là hòa giải.

Chỉ dọa cha mẹ Tiêu thôi, nghĩ đến một cuốc bổ về phía Vương Vệ, Tiêu Hiểu hận không thể trực tiếp hù c.h.ế.t bọn họ.

Cha Tiêu nghe Tiêu Hiểu nói xong thì sắc mặt trắng bệch, run run rẩy rẩy nói: “Tao không muốn ngồi tù.”

Tiêu Hiểu nhìn về phía Vương Vệ: “Anh còn thất thần làm gì, không nghe thấy ông ấy đã chọn sao? Đừng đánh vào mặt.”

Vương Vệ bị khí thế nói cười mà quyết định chuyện lớn lao của cô làm sửng sốt, thấy mấy cô gái nhà họ Tiêu cũng nhìn Tiêu Hiểu ngây ngốc, Vương Vệ mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải một mình anh không có kiến thức.

* Gốc là “Đàm tiếu gian, cường lỗ hôi phi yên diệt” trong bài thơ Niệm nô kiều - Xích Bích hoài cổ của Tô Thức, chỉ Chu Du trong trận Xích Bích, cười nói mà lại khiến thuyền địch thành tro bụi

* Gốc là “Đàm tiếu gian, cường lỗ hôi phi yên diệt” trong bài thơ Niệm nô kiều - Xích Bích hoài cổ của Tô Thức, chỉ Chu Du trong trận Xích Bích, cười nói mà lại khiến thuyền địch thành tro bụi

Vợ anh.. cũng quá cmn lợi hại! Đây là vợ anh, xin thưa!

Mang theo tâm trạng hưng phấn và kiêu ngạo, anh ném cha Tiêu xuống đất, che miệng ông ấy lại, chọn chỗ tối mà đánh, đánh đến cha Tiêu cong lưng như con tôm.

Đau đớn kịch liệt trên người khiến ông ấy tràn ngập sợ hãi với Vương Vệ.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ mất mạng…” Mẹ Tiêu nhào lên mặt đất khóc lớn, đau khổ cầu xin.

TBC

Thấy cũng đã kha khá, Vương Vệ mới buông lỏng tay.

Đứng lên đi bước nhỏ đến trước mặt Tiêu Hiểu: “Vợ, đủ rồi chứ?” Sau khi phản ứng lại lập tức cảm thấy mình không đủ đàn ông, quá là nịnh bợ..

Tiêu Hiểu đưa tay muốn sờ đầu Vương Vệ, nhưng chiều cao không đủ, Vương Vệ bất giác cúi đầu để cô có thể thuận lợi sờ. Ánh mắt Tiêu Hiểu như con mèo, nhìn anh: “Tay đánh đau rồi nhỉ? Anh không biết vừa rồi em bị dọa nhường nào đây?” So với dáng vẻ lạnh lùng nói muốn đưa cha Tiêu ngồi tù khác nhau như hai người.

Vương Vệ nhếch mép: “Em không biết bản lĩnh người đàn ông của em sao? Lo lắng gì chứ!” Bản thân anh chẳng sao, Tiêu Hiểu bị dọa xụi lơ trên đất ngược lại làm anh hãi hùng khiếp vía, đau lòng muốn chết!
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 108: Chương 108



Hai người ở đây tình chàng ý thiếp, bên kia cha Tiêu còn nằm trên đất ai da kêu to. Ngoại trừ Ngũ Muội, Lục Muội trên mặt lo lắng, trên mặt Tam Muội và Tứ Muội đều lạnh nhạt, không biết trong lòng các cô ấy đang nghĩ gì.

Mẹ Tiêu khóc lóc đỡ cha Tiêu dậy: “Tam Muội, mau đi nấu chút nước ấm, cha con bị đánh thành như vậy, nếu xảy ra chuyện gì, mấy mẹ con chúng ta sau này làm sao mà sống…”

Tiêu Tam Muội, Tiêu Tứ Muội nghe bà ấy khóc lóc kể lể thế mà lại phát hiện trong lòng mình không hề d.a.o động, dù sao thù các cô ấy từ nhỏ đã làm việc, tất cả lương thực liều mạng kiếm công điểm đổi lấy đều bị cha mẹ thiên vị cho Tiêu Quốc Hưng, không có cha Tiêu, nói không chừng các cô ấy sống càng tốt.

Tiêu Hiểu lười nghe mẹ Tiêu khóc lóc kể lể nên kéo Vương Vệ muốn đi.

Vương Vệ mặc cô lôi kéo, lúc đi qua bên người Tiêu Quốc Hưng thì bỗng nhiên cúi đầu nhếch miệng cười với nó.

Dọa Tiêu Quốc Hưng liều mạng trốn ra sau, giọng the thé hu hu khóc lớn.

“Thằng nhãi, nhìn mày như vậy là biết sau này lớn lên khẳng định cũng không phải người tốt gì, khuyên mày một câu, sau này thấy tao thì tránh xa một chút, nếu không tao thấy mày một lần là đá mày một lần. Đừng khóc nữa!”

Tiêu Quốc Hưng bị Vương Vệ quát khẽ một tiếng quả nhiên không dám khóc nữa, khóc nhấc như chim cút rồi nhìn Vương Vệ. Ở nhà họ Tiêu, nó là tiểu hoàng đế, tất cả mọi người đều vây quanh nó, đây là lần đầu tiên bị người khác dạy dỗ như vậy, đến cả cha mẹ cũng không thể đòi lại công đạo cho nó. Để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong tâm trí thơ ấu của Tiêu Quốc Hưng, thế cho nên sau này nó gặp anh rể hai này thì chuồn còn nhanh hơn thỏ.

Cha mẹ Tiêu thấy Vương Vệ hung dữ với cục cưng mình thì giận mà không dám nói gì, sợ vừa mở miệng lại bị đánh một trận, này nào còn là con rể, rõ ràng là nghiệt nợ.

TBC

Thấy Vương Vệ đã dọa Tiêu Quốc Hưng xong, hai người cuối cùng cũng rời nhà chính, cha Tiêu và mẹ Tiêu đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Cho dù Tiêu Hiểu còn nhận bọn họ, bọn họ cũng không muốn con bé Tiêu Hiểu này nữa, quá đáng sợ. Có con rể như vậy có thể khiến bọn họ đang sống sờ sờ bị dọa tới mức giảm thọ mười năm.

Trong ánh mắt chờ đợi của cha mẹ Tiêu, Tiêu Hiểu lại kéo Vương Vệ qua ngã rẽ, lập tức đi vào bếp nhà họ Tiêu, mấy người Tiêu Tam Muội đang nấu nước trong bếp.

Cơn tức của cha mẹ Tiêu lại thình lình trỗi dậy.

Tiêu Hiểu vào bếp, thấy Tiêu Tam Muội đang ngồi ngây ngốc trước bếp lò.

Thấy Tiêu Hiểu đi vào thì ánh mắt sáng lên: “Chị hai.”

Tiêu Hiểu gật gật đầu, thử thăm dò, hỏi: “Vừa rồi chị bảo anh rể đánh cha các em, trong lòng các em có oán hận chứ?”

Mấy chị em nhà họ Tiêu đồng thời lắc đầu.

Tiêu Hiểu cười cười: “Vậy thì tốt rồi. Tam Muội, Tứ Muội, Ngũ Muội, Lục Muội, nhớ kỹ, vận mệnh là do bản thân mình nắm giữ, tuy các em không gặp được cha mẹ tốt, nhưng cuộc sống sau này còn dài, sống tốt hay xấu đều phải dựa vào chính mình. Yên tâm, chị sẽ giúp các em. Đương nhiên, tiền đề là chính các em đứng vững được.”

Nếu là Tiêu Hiểu của lúc trước nói như vậy, khẳng định mấy em gái sẽ không tin tưởng. Nhưng Tiêu Hiểu của hiện tại, chẳng những giúp Tam Muội dễ dàng từ hôn, còn dọa cha Tiêu tự mình chủ động chọn bị đánh, mấy em gái lập tức sùng bái cô không thôi. Mặc dù dáng người cô nhỏ nhắn lanh lợi, trong mắt mấy em gái lại hùng vĩ đáng tin như núi cao.

Tiêu Hiểu không biết sự so sánh linh tinh về cô trong lòng của mấy em gái, vẫn đang truyền động lực cho bọn họ.

Mấy em gái nghe xong thì nắm chặt hai nắm đấm, nhiệt huyết sôi trào.

Tiêu Tam Muội trịnh trọng nói với Tiêu Hiểu: “Chị hai, chị yên tâm đi, em hiểu ý chị.”

Tiêu Hiểu vui mừng gật đầu, quay đầu nói với Vương Vệ: “Chúng ta về đi.”

Hai người vừa xoay người, Tiêu Tam Muội đột nhiên hỏi: “Chị hai, chị thật sự… không định nhận cha mẹ nữa sao?”

Tiêu Hiểu quay đầu lại, nghiêm túc trả lời: “Ừ, không nhận nữa.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 109: Chương 109



Sắc mặt mấy em gái nhà họ Tiêu đều rất phức tạp, không biết nên nói gì.

Biết các cô ấy đang lo lắng điều gì, Tiêu Hiểu cười nói: “Yên tâm, cho dù chị không nhận bọn họ nữa, các em vẫn là em gái chị như cũ.”

Lúc này mấy em gái mới nhẹ nhõm.

Lúc hai người ra khỏi nhà họ Tiêu, trời đã tối.

Vương Vệ dường như ôm nửa người Tiêu Hiểu vào trong ngực, lúc ôm cô đi về phía trước thì nhịn không được nói: “Vừa rồi em rất giỏi.” Cái miệng nhỏ nói nói nói, nói đến khiến anh sửng sốt.

Tiêu Hiểu luôn lần lượt khiến anh vui mừng trong sự ngạc nhiên,

Tiêu Hiểu ngẩng đầu hỏi: “Sao, anh sợ?”

Vương Vệ nghểnh cổ, móc móc lỗ tai: “Gì chứ? Sợ? Thiên Vương mà ông đây còn không sợ, anh sẽ sợ vợ mình sao?” Nực cười!

Tiêu Hiểu thấy trong mắt anh chỉ có sự kiêu ngạo mờ ảo, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô chỉ sợ anh lại cảm thấy mình đáng đời là kẻ đáng thương không ai yêu, không xứng với cô gì đó. Xem ra mấy ngày nay cô kiên trì nói lời âu yếm mỗi ngày khiến Vệ tin tưởng tình cảm của mình đối với anh, hiệu quả đã lộ rõ.

Nghĩ vậy, cô bỗng nhiên đỏ hốc mắt, nói: “Anh không sợ, em thì rất sợ. Lúc ấy vì sao anh không né, anh có biết lúc một cuốc kia đánh xuống em sắp bị dọa đến ngất đi không.”

“Đâu phải em không biết bản lĩnh người đàn ông của em, trận đòn có như vậy, anh cần né sao!” Đừng nói anh tin tưởng mình có thể chặn lại, cho dù đón không được cũng sẽ không trốn, Tiêu Hiểu đang đứng ở phía sau anh đấy!

“Lỡ như thì sao, lỡ như anh không đón được? Có phải anh định doạ em c.h.ế.t rồi cưới vợ lần nữa?” Tiêu Hiểu khịt mũi, bắt đầu trầm thấp khụt khịt.

Tiêu Hiểu thích làm nũng, là đồ mít ướt, việc đó Vương Vệ đều biết, nhưng điều anh không biết chính là, Tiêu Hiểu mà còn có một mặt ngang ngược vô lý. Hiện tại người giúp xây nhà đa số là đàn ông, đàn ông nhiều thì thích nói bậy, nói chuyện liên quan đến người phụ nữ của mình.

Lúc Vương Vệ nghe mấy người đàn ông nói người phụ nữ nhà mình làm càn làm bậy mà không có cách nào, trong lòng anh cực kỳ khinh bỉ mấy người đàn ông đó, vợ mình còn trị không được sao!

Tiêu Hiểu thì ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nếu cô cũng càn quấy, xem anh có trị cô thành ngoan ngoãn không, bảo cô đi hướng đông thì không dám đi hướng tây.

Nhưng hiện tại Tiêu Hiểu thật sự bắt đầu giở tính nhỏ nhen, anh lại phát hiện mình không có cách nào. Chẳng những không có cách nào, trong lòng còn gấp đến độ xoay vòng.

“Em đang nói gì vậy, sao anh có thể nghĩ chuyện cưới vợ lần nữa?” Anh không rõ tại sao lại đề cập đến chuyện này.

“Anh thật không có ý này?”

“Không có!” Vương Vệ kiên quyết lắc đầu.

TBC

Lông mi Tiêu Hiểu mang theo nước mắt, mắt trông mong nhìn anh, dịu dàng mở miệng: “Vậy anh có thể hứa với em không, sau này gặp nguy hiểm thì đừng liều, nếu anh có chuyện thì em làm sao đây?”

“... Được.” Vương Vệ tự nhận là mình là hảo hán thà rằng đứng sống chứ không thể quỳ chết, nhưng dưới sự tấn công của nước mắt, hảo hán cũng phải nằm bò trên đất.

Anh thở dài sờ đầu Tiêu Hiểu: “Sau này có chuyện thì chúng ta nói đàng hoàng, đừng làm vẻ càn quấy kia.” Nói anh muốn cưới vợ một lần nữa, đây không phải là khôi hài sao. Hơn nữa cô nàng này thật là dễ thay đổi, vừa rồi ở nhà họ Tiêu rõ ràng cô mới là người nắm giữ toàn cục, lúc này ở trước mặt anh lại biến thành con mèo khóc lóc.

Còn anh thì lại chấp nhận dáng vẻ này.

Tiêu Hiểu nín khóc mỉm cười: “Em nào có càn quấy. Anh không phủ nhận là hôm nay đã khiến em lo lắng?”

Vương Vệ vội gật đầu: “Việc này đúng là lỗi của anh.”

“Vậy anh phải bồi thường cho em.” Tiêu Hiểu ôm cánh tay Vương Vệ, nhét mình vào n.g.ự.c anh.

“Bồi thường thế nào?” Nghĩ đến gì đó, Vương Vệ bỗng nhiên nhìn xung quanh.

“Hôn em một cái.” Tiêu Hiểu chỉ miệng mình.

Quả nhiên, anh biết mà.

Vương Vệ nhìn bốn phía, sắc mặt đỏ như tôm luộc, lắp bắp nói: “… Không, không tốt đâu, còn đang ở bên ngoài mà.” Tiêu Hiểu mỗi ngày đều sẽ nhân cơ hội, không phải đùa giỡn về mặt ngôn ngữ thì là đùa giỡn bằng hành động, hành vi thân mật của hai người cũng không ít, nhưng đều là Tiêu Hiểu chủ động.

Vương Vệ làm một anh đẹp trai thẹn thùng, cuối cùng cũng chịu thua vợ anh.

Anh cũng cảm thấy mình cứ thua vợ về mặt này thì có hơi không ra gì. Nhìn đôi môi căng mọng của Tiêu Hiểu, trong lòng không ngừng cổ vũ chính mình: Anh Vệ, anh làm được!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back