Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 90: Chương 90



Người thợ hồ được xưng là chú Trương bị Vương Vệ nói vậy thì cực kì sốt ruột, bản lĩnh ông ta không yếu, có thể kiếm được không ít công điểm cho đội, ở trong thôn có mấy phần uy danh, nếu như không phải người đứng trước mặt ông ta là Vương Vệ, ông ta sớm đã không nhịn rồi.

Nhưng đúng là bệnh nghề nghiệp, ông ta chính là thợ xây tường, nhìn thấy vật liệu tốt liền kiến liệp tâm hỉ[1].

[1]Gặp được thứ mình thích mà thèm.

“Cái này… là chú nói sai rồi, vợ của cậu rất có bản lĩnh, thứ này thật sự rất tốt.” Ông ta không biết cô gái Tiêu Hiểu này làm thế nào mà mèo mù vớ phải chuột c.h.ế.t mày mò ra được vật liệu xây nhà tốt đến vậy, hiện giờ Vương Vệ rõ ràng muốn ông ta khen Tiêu Hiểu, ông ta liền buông bộ mặt già để khen.

Vương Vệ nghe vậy mặt mày lập tức giãn ra, khóe môi khẽ giương lên, thế mà lúc này lại rất có h*m m**n trò chuyện cùng với thôn dân mà xưa nay anh chưa từng giao du bao giờ, anh ra vẻ mất tự nhiên ho khan một cái: “Chú Trương, chú thật sự cảm thấy như vậy hả? Vợ của cháu cũng không tốt đến vậy đâu nhỉ?

Chú Trương: “....Có, có mà, còn tốt hơn so với lời chú nói, Vương Vệ này, cậu đã cưới được một người vợ tốt!” Chú Trương trong lòng rất phức tạp, khóe môi giật giật, Vương Vệ ngoài miệng khiêm tốn, nhưng trên mặt lại là dáng vẻ chú cứ tận lực mà khen, khiến người ta muốn làm lơ cũng khó.

Ý cười trong mắt Vương Vệ càng tăng lên: “Đúng vậy.” Sau đó anh liền nói về cách trộn loại bê tông đặc biệt này, thực ra quan trọng nhất pha trộn bên trong chính là đá có photpho, dạo trước Tiêu Hiểu đi vòng quanh thôn Tiểu Tiền mấy lần, phát hiện loại đá này tính kết dính vô cùng mạnh, cô tìm cách sau khi tách nguyên chất ra trộn vào trong đất sét, lại trộn thêm mấy thứ khác như cát, đá, tro thảo mộc, cùng với một chút dịch có thể lên màu, thí nghiệm ra tỉ lệ tốt nhất, mới có được loại bê tông đặc biệt này.

Tiêu Hiểu biết hiệu quả tạo ra ở trong mắt thôn dân của thôn Tiêu Hiểu sẽ tốt cỡ nào, liền nói với Vương Vệ từ sớm, nếu như có người tới hỏi, thì cứ trực tiếp nói cho bọn họ.

Đá lân ban màu trắng kia không nhiều, chẳng qua là tiện tay điều phối thôi, không cần thiết giấu diếm người khác.

Chú Trương có được công thức pha trộn, xoa xoa tay vui vẻ rời đi.

TBC

Vương Vệ ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đỏ rực to lớn treo trên bầu trời, rất nhiều người nóng đến c** đ* ra. Anh khẽ cười: Hôm nay thời tiết thật đẹp!

Bởi vì hai vợ chồng Tiêu Hiểu cung cấp cơm nước tốt, người tới giúp càng ngày càng nhiều, tốc độ xây nhà cũng tăng nhanh lên.

Bận bịu như vậy sau hơn một tháng, thế mà đã xây ra được cấu trúc cơ bản.

Tiến độ xây nhà khả quan, nhưng thôn dân của thôn Tiểu Tiền lại dần dần nổi lên lo lắng.

Đã tiến vào cuối tháng năm, sắp vào tháng sáu, gần hai tháng liền, không hề rơi xuống trận mưa nào, mặt trời trên đỉnh đầu chiếu xuống mặt đất như lửa đốt.

Con sông chảy qua thôn Tiểu Tiền vào mọi năm thì đây chính là thời điểm dâng nước, nhưng năm nay lại có dấu hiệu cạn, mực nước giảm xuống rất nhiều, đã lộ ra vết nứt ở lòng sông.

Hoa màu trong ruộng gần chết, tuy được ăn cháo cùng thịt thơm ngon, nhưng những thôn dân tới giúp đỡ vẫn mặt đầy vẻ u sầu.

“Ông trời không cho con người đường sống, năm ngoái còn chưa thu hoạch vụ thu đã tuyết rơi, năm nay lại không rơi giọt mưa nào, thế làm sao mà sống!” lúc ăn cơm có một người đàn ông trung niên mở miệng nói.

“Ông nói đúng đó, khó khăn lắm mới có thể cơm no mấy năm, lại gặp phải kiểu thời tiết như này, ôi!” Nói rồi bưng bát lên cho hết cháo vào trong miệng.

Lý Tri Tân với mấy nam thanh niên trí thức khác cũng thuộc đội ngũ giúp đỡ. Các thôn dân đều ăn không đủ no, huống chi là bọn họ vốn đã chẳng được chia nhiều lương thực. Vì để ăn chực một bữa ăn, Lý Tri Tân cũng không để ý mặt mũi.

Anh ta nghe lời thôn dân nói, lòng cũng để ý hơn, thu hoạch không tốt, các thôn dân không được chia lương thực, bọn họ liền càng được chia ít, ai bảo bọn họ kém cỏi, kiếm được ít công điểm chứ. Trước khi tới giúp đỡ, anh ta đã liên tiếp ba ngày chỉ ăn một cái bánh bột nhân rau dại rồi, sau đó liều mạng uống nước.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 91: Chương 91



Hiện tại sớm đã đói đến n.g.ự.c dính vào lưng, tuy nhiên anh ta xưa nay chú trọng dáng vẻ, dù đã thành như vậy, cũng vẫn tận lực thả chậm tốc độ ăn cơm, không giống người khác ăn giống như quỷ đói đầu thai.

Anh ta vừa ăn cháo vừa nghe các thôn dân nói chuyện, dư quang bỗng nhiên quét tới Vương Vệ và Tiêu Hiểu ngồi ở nơi cách đó không xa.

Vương Vệ xì xụp húp cháo, Tiêu Hiểu thì chăm chú ngồi bên cạnh anh, thi thoảng nhẹ giọng nói gì đó. Mày mắt cô cong cong, khi nhìn Vương Vệ tình cảm trong mắt khiến người ta nhìn mà tim đập nhanh một cách kì lạ.

Bỗng nhiên Tiêu Hiểu sát lại gần Vương Vệ, dán vào tai anh không biết làm gì, Lý Tri Tân thấy mặt của Vương Vệ đỏ bừng có thể trông thấy bằng mắt thường, tiếp đó ánh mắt của Vương Vệ giống như chim ưng mà quan sát xung quanh, chạm phải ánh mắt của anh ta.

TBC

Lý Tri Tân vừa chạm đến anh mắt của Vương Vệ, lập tức hốt hoảng rời đi, ánh mắt dò xét của Vương Vệ khiến anh ta thấy mà hoảng loạn không thôi.

Qua một lúc lâu, anh ta lại không nhịn được len lén nhìn qua, phát hiện Vương Vệ và Tiêu Hiểu đã không còn ngồi ở kia nữa.

Anh ta xưa nay không hề biết, Tiêu Hiểu lại đẹp đến vậy, làn da dưới sự chiếu sáng của ánh nắng dường như trắng có thể phản quang, lại không phải trắng bệch, ngược lại hiện ra sáng rực rỡ, mắt không to bằng mắt Tưởng Văn Văn, nhưng hình dạng lại vô cùng tốt, trong mắt giống như có ánh nước mịt mờ, khi nhìn vào Vương Vệ tăng thêm rất nhiều phong tình. Mũi thẳng tắp mà thon gọn, khóe môi khẽ giương lên.

Tưởng Văn Văn ngũ quan diễm lệ, Tiêu Hiểu so với cô ta vừa nhìn thì không bắt mắt bằng, nhưng cẩn thận nhìn kĩ, sẽ phát hiện cô so với Tưởng Văn Văn có nhiều hơn một kiểu đẹp có thể kĩ lưỡng thưởng thức.

Nhớ tới ngày đó tại rừng cây nghe thấy cuộc trò chuyện của cô và Vương Vệ, giọng nói giương cao kia giống như có móc câu khiến anh ta không kìm nổi rung động.

Suốt cả ngày anh ta đều lâu lâu nhìn về phía lều tranh nơi Tiêu Hiểu ở.

Buổi chiều sau khi làm xong việc, Vương Vệ và nhóm đàn ông phải cùng nhau đi chặn nước, ruộng nứt nẻ, buộc phải tưới nước mỗi ngày, thôn dân thôn Tiểu Tiền vào lúc chập tối sẽ tạm thời chặn nước sông, tranh thủ thời gian tưới tiêu ruộng đồng.

Khi anh cầm lấy thùng nước đi Tiêu Hiểu vẫn cùng các em gái thu dọn lều, nhịn không được dặn dò mấy em gái của nhà họ Tiêu: “Chút nữa làm xong việc phiền các em đưa Tiêu Hiểu về nhà, trên đường để ý cô ấy chút, miễn cho cô ấy đi trên đường lại đụng lại ngã ở đâu đó.”

Mấy em gái nhà họ Tiêu gật đầu với vẻ một lời khó nói hết.

“Sao anh lại nói em kiểu vô dụng như vậy?” Ở trước mặt các em gái, Tiêu Hiểu vẫn còn cần chút mặt mũi, đặc biệt là Lục Muội mặt vẻ m.ô.n.g lung vẫn còn đang ở đây.

Vương Vệ trừng cô một cái, muốn mắng nhưng lại không nỡ, còn không kìm được xoa đầu cô: “Em ngoan chút, đừng để anh lo lắng.”

“Anh rể, em cầu xin anh đi lẹ đi, từ đây đến nhà các anh mới có bao xa, lại chẳng phải sắp đi xa nhà hay gì.” Tiêu Tứ Muội thật sự nhịn không được nữa nói.

Bị Tiêu Tứ Muội nói như vậy, Vương Vệ mới phát hiện phản ứng của anh hình như có hơi quá, liền nghiêm mặt gật đầu, nói ra một câu với Tiêu Hiểu: “Ai bảo em vô dụng như thế!” Sau đó chạy trối chết.

Tiêu Hiểu và các em dọn dẹp xong liền rời đi, mới đi ra chưa được bao xa, thì mẹ Tiêu bỗng nhiên xuất hiện gọi Tiêu Tam Muội lại, hình như có chuyện gì đó.

Tiêu Tam Muội khó xử nhìn về phía Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu phất tay: “Các em đi đi, để chị tự về, đi có mấy bước chân, anh rể các em làm quá thôi.”

Tiêu Tam Muội nghĩ thấy cũng đúng, liền dẫn mấy em gái cùng mẹ Tiêu rời đi.

Lúc này đa số mọi người trong thôn đều đi bờ sông chặn nước, trên đường căn bản chẳng có ai, khi Tiêu Hiểu đi đến bên cạnh rừng cây, Lý Tri Tân đột nhiên từ trong rừng bước ra.

Lại gần thấy rõ là Tiêu Hiểu, trong mắt anh ta không giấu được sự kinh diễm: Tiêu Hiểu còn đẹp hơn nhiều so với lúc anh ta nhìn từ xa trước đó.

Anh ta đẩy kính, cúi đầu chuyên chú nhìn Tiêu Hiểu, anh ta biết bản thân mình như vậy là có sức hấp dẫn nhất.

Lý Tri Tân ôn hòa cười với Tiêu Hiểu nói: “Nhị Muội, trùng hợp ghê.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 92: Chương 92



Tiêu Hiểu khẽ nhíu mày, mặt không biểu cảm nói: “Đều sống cùng một thôn, gặp được cũng không tính là trùng hợp.”

Lý Tri Tân nghe vậy cười gật đầu: “Nhị Muội nói đúng, chẳng qua là anh lâu rồi không được gặp em, em bây giờ phải làm cơm cho nhiều người như vậy, chắc mệt lắm nhỉ?” Trong lời nói của anh ta còn mang theo sự thân mật và quan tâm, thậm chí còn có chút ấm áp.

Lý Tri Tân tướng mạo quả thật không tồi, lại đặc biệt dùng đôi mắt thâm tình nhìn người khác, cực dễ khiến người khác nảy lòng hảo cảm với anh ta.

Đáng tiếc Tiêu Hiểu không mắc chiêu này, cô đã có Vương Vệ, những người đàn ông khác hiển nhiên không lọt vào mắt, bèn nhàn nhạt lắc đầu: “Không mệt, tôi phải về nhà rồi.” Nói xong liền muốn sải bước rời đi.

“Nhị Muội!” Phản ứng bình đạm của Tiêu Hiểu khiến Lý Tri Tân sửng sốt, vô thức duỗi tay cản cô lại.

Lúc tay của Lý Tri Tân vươn ra trước người cô, Tiêu Hiểu nhanh nhẹn lùi về sau một bước, bình tĩnh nhìn anh ta: “Anh muốn làm gì?”

Lý Tri Tân vội thu tay lại: “Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi, sao anh lại làm gì với em được.” Nói xong anh ta cười tự giễu: “Lời anh muốn nói tiếp theo có thể em đã không tin rồi....”

Nói rồi lại dừng, hít thở sâu một hơi mới nói tiếp: “Nhưng anh vẫn muốn nói. Nhị Muội, anh biết hiện tại trong lòng em chắc chắn đang trách anh, ban đầu em thích anh như thế, nhưng anh lại qua lại với Tưởng Văn Văn, một là không muốn phụ lòng cô ấy, hai là không nhận ra được tình cảm đối với em, cho đến khi em gả cho người khác, anh mới phát hiện, trong lòng anh sớm đã có em rồi.” Anh ta tiến lên một bước, muốn nắm lấy tay Tiêu Hiểu: “Thấy em và Vương Vệ ngọt ngào bên nhau, trái tim của anh giống như ném vào chảo dầu vậy, anh cực kì hối hận....”

TBC

“Bốp!” Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, tát cho Lý Tri Tân đờ ra ngay tại chỗ, kinh ngạc bụm mặt không thể tin được nhìn Tiêu Hiểu. Anh ta tiếp cận Tiêu Hiểu, thứ nhất quả thật có ý thấy sắc mà nổi lòng, còn mặt khác là vì hiện tại anh ta ngày ngày đói bụng, Vương Vệ và Tiêu Hiểu lại có thể thường xuyên ăn thịt, anh ta liền muốn giống như mọi lần, âm thầm câu lấy Tiêu Hiểu, moi chút đồ ăn từ tay Tiêu Hiểu.

Dù trước đây Tiêu Hiểu không nói ra, nhưng anh ta tin cô thật sự thích mình. Đương nhiên, anh ta cũng không dám để người khác phát giác, anh ta chỉ muốn cùng Tiêu Hiểu yêu đương vụng trộm sau lưng, hiện giờ Tiêu Hiểu trở nên xinh đẹp như vậy, cùng cô phát sinh quan hệ anh ta bây giờ rất vui vẻ. Vừa nghĩ tới Vương Vệ lợi hại thế nhưng không những bị cắm sừng, còn bị người phụ nữ của mình đem thịt anh cực khổ kiếm được cho người ngoài ăn, trong lòng anh ta liền run rẩy một trận. Quá là k1ch thích!

Lý Tri Tân ban đầu cứ nghĩ chỉ cần mình hơi bày tỏ chút hảo cảm, Tiêu Hiểu khẳng định sẽ cầm lòng không nổi, dù sao nhìn dáng vẻ trước đây của Tiêu Hiểu, căn bản chính là thích c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt anh ta.

Tuy nhiên ngàn vạn lần không ngờ tới, thứ nhận được lại là một cái tát.

Cái tát này của Tiêu Hiểu coi như dốc hết sức, hận không thể dùng hết sức bình sinh. Tát xong cô xoa xoa lòng bàn tay ửng đỏ, đau quá. Đau đớn ở lòng bàn tay càng khiến cô thiếu kiên nhẫn: “Ai bảo tôi thích anh?”

Lý Tri Tân bị đánh đến sững sờ, vô thức đáp: “Trước đây em....”

“Trước đây chính miệng tôi nói tôi thích anh sao?” Tiêu Hiểu cau mày, mất kiên nhẫn hỏi. Sở dĩ cô dám hỏi chắc chắn như thế, chính là vì cô phỏng theo tính cách của nguyên chủ, dù cô ấy có thích Lý Tri Tân chăng nữa, cũng không dám mở miệng bày tỏ. Chưa nói ra tâm ý, cô có ngàn vạn cách có thể phủ nhận.

“....Không có, nhưng....” Lý Tri Tân ngẩn ra một lúc, mới dần dần hồi thần, anh ta buông cái tay đang ôm mặt xuống, cứ như đã hiểu ra gì đó, vẻ mặt đau khổ nói: “....Anh biết rồi, chắc chắn là em đang trách anh, trách anh trước đây không chấp nhận tâm ý của em, hại em gả cho Vương Vệ, khiến em rơi vào lò lửa....”

Cái kiểu tự cho là mình đúng của Lý Tri Tân không phải điều tốt, mà là bùng nổ, thảo nào Tưởng Văn Văn vội vàng đá anh ta, vừa thích trêu hoa ghẹo nguyệt vừa tự thấy bản thân tài giỏi như thế, ai mà chịu được.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 93: Chương 93



“Dừng.” Tiêu Hiểu không muốn xem anh ta diễn tiết mục thâm tình không chuyên nữa: “Làm khó anh tự tin về bản thân mình như vậy, tuy nhiên điều đáng tiếc là, trước giờ tôi chưa từng thích anh, trước đây không thích, sau này lại càng không! Nếu như anh còn xuất hiện trước mặt tôi lần nào nữa, cẩn thận tôi nói cho chồng tôi, bảo anh ấy đánh c.h.ế.t anh!” Nói rồi cô giơ nắm đ.ấ.m lên, nhưng cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn, trông cứ hung dữ một cách đáng yêu.

Lý Tri Tân thấy vậy ngẩn ra, sau đó cười khổ nói: “Anh biết rồi Nhị Muội, em quả nhiên vẫn còn trách anh. Người ngang tàng bạo ngược như Vương Vệ không thể cho em hạnh phúc, em yên tâm, anh nhất định sẽ dẫn em thoát khỏi bể khổ.”

Lý Tri Tân không hiểu tiếng người như vậy, quan trọng nhất chính là anh ta nói Vương Vệ là bể khổ, lời này khiến Tiêu Hiểu không nhịn nổi nữa. Vốn dĩ Tiêu Hiểu đã muốn đi lại dừng bước chân, cô nhìn Lý Tri Tân khinh miệt cười nhạo một tiếng, khóe môi nhếch lên độ cong vậy mà lại giống y Vương Vệ.

Cô đánh giá cả người Lý Tri Tân một lượt giống như nhìn hàng hóa, khó hiểu hỏi anh ta: “Ở điểm thanh niên trí thức của các anh có gương không?”

Lý Tri Tân không hiểu.

“Nếu như có, anh hẳn là đã từng soi. Anh tự nhìn bản thân xem, rõ ràng dáng dấp xấu xí, lại còn thích làm mình làm mẩy, sao, cảm thấy híp mắt, giả vờ ra vẻ thâm tình là có thể mê đảo cả đống thiếu nữ kém hiểu biết chắc? Có phải anh cảm thấy chính mình rất có sức hút, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là các cô gái sẽ bổ nhào vào người anh đúng không?” Tiêu Hiểu thật sự rất nghi hoặc tại sao Lý Tri Tân lại cảm thấy tướng mạo của anh ta có thể mê hoặc được cô, so sánh với Vương Vệ, bộ dáng này của anh ta chẳng phải xấu xí hay sao.

Xấu… xấu xí?

Tiêu Hiểu vậy mà đánh giá anh ta như thế!

Đối với tướng mạo của mình, Lý Tri Tân vẫn luôn rất kiêu ngạo, thế mà Tiêu Hiểu nói anh ta xấu xí? Điều này còn khiến anh ta chấn kinh hơn so với cái tát hồi nãy.

TBC

Nhưng Lý Tri Tân hết lần này tới lần khác nói Vương Vệ không tốt, hoàn toàn chọc Tiêu Hiểu nổi giận.

Cô phải ra mặt thay Vương Vệ, liền nhắm vào điểm đau của Lý Tri Tân mà đánh: “Anh tự cảm thấy mình là người thành phố, cho dù bây giờ tới tham gia sản xuất ở nông thôn, cũng cao quý hơn người trong thôn đúng không? Anh tự cho rằng mình văn minh lễ độ, bất kể nhìn ai, đều cảm thấy người khác thô lỗ kém hiểu biết? Để tôi đoán nhé, trước kia lúc ở nhà mẹ đẻ anh tiếp cận tôi, chẳng qua là vì miếng ăn thôi đúng chứ, hiện giờ lại giở chiêu này, đây là muốn một chiêu mà dùng nhiều lần trên người tôi? Anh dối trá, ích kỉ, lăng nhăng, tự cho mình thượng đẳng hơn người, kì thật chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng vì miếng ăn mà có thể bán cả nhan sắc của mình mà thôi, ăn mày còn cao quý hơn anh, ít ra người ta là dùng chính đôi bàn tay của mình để kiếm cơm ăn. Ồ, tôi quên mất, anh căn bản đâu có nhan sắc, hết lần này tới lần khác anh tự nhận là mê người, đem khuôn mặt giả tạo tự cho rằng rất mê người đi quyến rũ, mời gọi người khác giống như kĩ nữ đứng đường trước đây vậy.”

Ngữ điệu của cô không nhanh không chậm, mỗi chữ đều nói vô cùng rõ ràng, lọt vào trong tai của Lý Tri Tân, từng chữ đều thành một con d.a.o sắc bén, xé nát tất thảy ngụy trang của anh ta. Ngụy trang mà anh ta vẫn luôn tự cho rằng hoàn mỹ không tì vết cứ như thế bị lột xuống một cách đẫm máu.

Tiêu Hiểu thấy Lý Tri Tân nghe xong sắc mặt trắng bệch, nhếch môi cho một đòn cuối cùng: “Xin hỏi Lý đại mỹ nhân, anh dùng chiêu này câu được bao nhiêu khách?”

Lý Tri Tân lảo đảo lui về sau một bước, hốc mắt thít chặt, nhìn chăm chăm Tiêu Hiểu giống như nhìn thấy ma quỷ: “Cô không phải Tiêu Hiểu, Tiêu Hiểu là một cô gái nông thôn sao có thể nói ra những lời như vậy? Nói, cô là ai?” Sao có thể mỗi chữ như dao, đào bới nỗi âm u nơi sâu nhất đáy lòng anh ta ra.

Tiêu Hiểu khẽ cười, sự lạnh lẽo bén nhọn vừa nãy nháy mắt biến mất, hai mắt cong thành hình trăng khuyết, nghi hoặc hỏi anh ta: “Anh đang nói gì vậy, sao tôi nghe không hiểu? Tôi không phải Tiêu Hiểu thì có thể là ai?” Đuôi mắt cô hếch lên: “Còn thích tôi không?”

“Cô...cô...” Lý Tri Tân chỉ vào Tiêu Hiểu ngón tay cũng bắt đầu run rẩy, trước đó anh ta còn cảm thấy Tiêu Hiểu rất đẹp, hiện giờ nhìn lại dáng vẻ vô hại này của cô, rõ ràng chính là nữ ma quỷ đội lốt da người, khí lạnh chạy thẳng từ gót chân lên đến sau gáy.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 94: Chương 94



“Tôi mặc kệ cô là cô hồn dã quỷ nơi nào, tôi đều không sợ, đừng tới đây, nếu như cô mà tới, tôi sẽ nói chuyện cô chiếm cơ thể của Tiêu Hiểu ra ngoài.” Lý Tri Tân hoảng hốt loạng choạng liên tục lùi về sau.

Tiêu Hiểu không ngờ chỉ với mấy câu nói của cô đã dọa người sợ thành dạng này, chậc, tố chất tâm lý như này, lại còn muốn l.à.m t.ì.n.h thánh lưu liên hoa tùng[1].

[1]Lưu liên hoa tùng dùng để hình dung đàn ông ham mê nữ sắc, đi đến đâu cũng tán tỉnh, trêu hoa ghẹo nguyệt.

Lý Tri Tân lui về sau, cô không nhanh không chậm đuổi theo: “Anh đi nói đi!” Cô cong mắt cười vô cùng xán lạn: “Bây giờ là Hoa Quốc thời đại mới, anh lại dám tuyên truyền phong kiến mê tín, xem ra giác ngộ của anh vẫn chưa đủ, anh nói ra, khẳng định có người vui mừng tiến hành cải tạo sâu sắc đối với anh.”

Lý Tri Tân thấy cô thế mà không phủ nhận, càng thêm chắc chắn dưới lớp da này thật sự không phải Tiêu Hiểu, tất cả tâm khí lập tức mất đi, nếu như không phải sau lưng anh có thân cây cho anh ta dựa, có lẽ lúc này anh ta đã ngồi bệt trên đất rồi.

Môi anh ra run rẩy kịch liệt, bỗng nhiên gào khóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, giơ tay đầu hàng với Tiêu Hiểu: “Tha cho tôi đi, tôi không phải cố ý, sau này sẽ không trêu chọc ngài nữa...”

Tiêu Hiểu nhếch miệng, trước đây Lý Tri Tân làm bộ làm tịch, ít ra còn nhìn được, hiện tại khi sợ hãi, dáng vẻ nhát gan thật sự hề hước.

“Mả cha mày, mày làm gì!” Vương Vệ đã chặn nước xong xuất hiện phía sau Tiêu Hiểu, anh nhìn cái liền thấy Lý Tri Tân giơ hai tay có bộ dáng tựa như muốn làm loạn với Tiêu Hiểu.

Vương Vệ phát ra tiếng gào thấu trời, giống như một cơn gió tới ngăn trước mặt Tiêu Hiểu, vào lúc Lý Tri Tân vẫn chưa phản ứng lại được liền đạp một cái lên n.g.ự.c anh ta.

“Hự...” Lý Tri Tân bị đạp ngã nhào ra đất, suýt chút nữa tắt thở, đau đớn đến khuôn mặt đỏ bừng.

Sau khi đạp Lý Tri Tân, Vương Vệ vội quay đầu s* s**ng trên người Tiêu Hiểu: “Em có bị sao không?”

Tiêu Hiểu lắc đầu, cô nghĩ lại mới thấy sợ mà chỉ vào Lý Tri Tân đang ở trên mặt đất: “May là anh đến kịp, lúc nãy em đi tới đây, anh ta đột nhiên từ trong rừng cây nhảy ra cản em lại, nói thích em, còn không cho em đi, em sợ lắm...” nói xong cả người còn run lên, trực tiếp rúc vào lồng n.g.ự.c Vương Vệ.

Vừa rúc vừa ấm ức nói: “Sao anh ta lại đáng ghét như vậy, rõ ràng em chỉ thích anh, anh ta cứ nói em nói dối, nói em trước đây thích anh ta. Sao có thể, em không nói dối, anh tốt như vậy, sao em có thể thích người khác cho được. Hơn nữa anh ta cũng không tự nhìn lại mình, đến cả đầu ngón chân của anh cũng chẳng bằng.” Nói rồi cô sát đến bên tai Vương Vệ, khẽ nói: “Anh nói xem có phải anh ta đã biết việc em không nhớ chuyện trước đây, nên mới nói dối để lừa em hay không?”

Lý Tri Tân ở trên mặt đất nghe Tiêu Hiểu nói cô sợ hãi, suýt thì phun một ngụm m.á.u ra ngoài: “.....”, người bị dọa c.h.ế.t rõ ràng là anh ta cơ mà!

TBC

Vương Vệ nghe xong thấy rất có khả năng, vợ của anh vừa xinh đẹp vừa thông minh như vậy, ngay cả nữ thanh niên trí thức kia còn có ý đồ với cô, huống chi là đàn ông. Anh khẽ vỗ đầu Tiêu Hiểu trấn an: “Đừng sợ, có anh đây.”

Rồi quay người một tay kéo Lý Tri Tân lên, tay năm tay mười với mặt của anh ta: “Mày chán sống rồi à, vợ của tao mà mày cũng dám trêu chọc. Mày con mẹ nó còn dám lại gần Tiêu Hiểu, ông đây đánh c.h.ế.t mày!”

Lý Tri Tân bị đánh gào khóc hu hu.

Chờ đến khi Vương Vệ buông tay, mặt của Lý Tri Tân đã sưng phù.

“Cô a khôn phải ngừ (Cô ta không phải người)....” Lý Tri Tân che miệng ô ô nói không rõ ràng.

“Được lắm, mày con mẹ nó còn dám mắng vợ tao!” Thấy Lý Tri Tân cứng đầu như thế, lại còn dám nói Tiêu Hiểu không phải người, lửa giận trong lòng Vương Vệ bỗng nhiên vọt cao, cho một đạp vào chân anh ta.

Một đạp này đạp cho Lý Tri Tân phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, đau đến nước mắt tuôn như mưa.

Tiêu Hiểu ở đằng sau nhìn đều thấy đau thay anh ta.

“Vương Vệ, chúng ta đi thôi. Đầu óc anh ta vốn không tốt, đừng đánh khiến người ta ngu thêm.” Tiêu Hiểu vẫy tay gọi Vương Vệ.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 95: Chương 95



Vương Vệ phi một tiếng với Lý Tri Tân, tán đồng mắng: “Đồ ngu!” Cho dù Tiêu Hiểu chẳng còn nhớ gì nữa, nhưng cô thông minh, tên ngu ngốc này còn muốn lừa gạt vợ của anh, xì!

Hai người cùng nhau rời đi, Lý Tri Tân mặt sưng phù mắng to trong lòng: mày mới là con mẹ nó đồ ngu, Tiêu Hiểu không phải nữ quỷ thì chính là yêu quái phương nào, chờ trở về nữ yêu tinh này hút cạn dương khí của mày, ông đây xem mày còn ngang ngược được đến đâu!

Anh ta đã bảo sao dạo thời gian này Vương Vệ và Tiêu Hiểu thay đổi lớn đến vậy, khẳng định là con quỷ hoặc nữ yêu tinh đó giở trò quỷ.

Lòng Lý Tri Tân cất giấu bí mật động trời, nhưng anh ta lại không thể nói, giống như lời của Tiêu Hiểu, hiện giờ đều đang phản đối phong kiến mê tín, nếu như bây giờ anh ta ra ngoài hô một tiếng Tiêu Hiểu không phải người, đảm bảo kẻ xui xẻo là anh ta.

Anh ta nằm trên mặt đất một lúc, sau khi cảm thấy không đau nhiều nữa, mới lê chân khập khiễng quay về điểm thanh niên trí thức.

Mấy nam thanh niên trí thức kia vừa nãy cũng đi chặn nước, bọn họ chân trước vừa trở về, Lý Tri Tân liền về đến.

Trong đó có một nam thanh niên trí thức khá thân với Lý Tri Tân trông thấy bộ dáng thê thảm này của anh ta, khiếp sợ hỏi: “Anh đi đâu vậy, sao lại biến thành như này?” Cũng quá thảm rồi, trên mặt vừa đỏ vừa sưng, giống như bị người ta tát cho vậy.

Lý Tri Tân lại không thể nói, chỉ có thể nhịn nỗi đau nhức mà ra vẻ không có chuyện gì khoát tay nói: “Không sao, tôi trượt ngã một cái thôi.”

TBC

“Sao ngã thành dạng này được?” Anh bạn kinh ngạc: “Vậy anh mau về phòng nghỉ ngơi đi, à đúng rồi, hôm nay anh không đi chặn nước, đội trưởng đã trừ công điểm của anh.”

Lý Tri Tân lúc này đau c.h.ế.t đi sống lại, nào còn quan tâm tới cái gì mà công điểm, nghe vậy ráng gật đầu, rồi đi vào phòng.

Điểm thanh niên trí thức chính là lúc năm đó các thanh niên trí thức tới, thành viên hợp tác xã của thôn Tiểu Tiền giúp xây nhà, nam một gian, nữ một gian, trong mỗi phòng có một cái giường lớn, nam nữ đều là ngủ chung giường.

Khi Lý Tri Tân trở lại, Tưởng Văn Văn đang đọc sách, kiếp trước tuy cô ta thi đỗ đại học, nhưng bởi vì chuẩn bị vội vàng, dù đã thi đến Kinh Đô, nhưng đại học lại chẳng phù hợp là bao.

Sống lại lần nữa, học đại học tốt hay không đã chẳng còn quan trọng nữa, nhưng cô ta vẫn không muốn lưu lại tiếc nuối, ông trời để cô ta làm lại một lần, cô ta liền không muốn có thiếu sót.

Khi Lý Tri Tân nói chuyện đúng lúc đối diện với cửa phòng của cô ta, cô ta và những người khác đều nhìn rõ vết thương trên mặt Lý Tri Tân.

Tưởng Văn Văn thờ ơ, liếc một cái rồi tiếp tục vùi đầu đọc sách.

Một cô gái tên Triệu Lệ Bình bên cạnh Tưởng Văn Văn đụng đụng cô ta: “Văn Văn, cô nhìn Lý Tri Tân kìa, sao ngã thành cái dạng này rồi! Cô có cần đi xem anh ta không?”

Tưởng Văn Văn bình tĩnh nhìn Triệu Lệ Bình một cái: “Nếu như cô lo lắng thì tự đi xem.” Kiếp trước cô ta cũng là qua rất lâu mới biết, hóa ra phụ nữ bên cạnh Lý Tri Tân chưa bao giờ hết, hơn nữa mỗi khi tới nơi nào đều cùng lúc qua lại với mấy người phụ nữ. Triệu Lệ Bình này cũng là một người trong số đó. Nếu đám tiện nhân này đã hợp nhau như thế, cô ta tất nhiên phải tác hợp.

“Văn Văn, cô nói gì vậy, Lý Tri Tân là bạn trai cô, cô đi xem thì có làm sao?” Triệu Lệ Bình trong lòng chợt động, oán trách nói.

“Tôi và anh ta đã chia tay rồi, nếu như cô có ý với anh ta, cứ yên tâm dũng cảm theo đuổi, tôi tuyệt đối sẽ không có ý kiến.” Tưởng Văn Văn lòng thầm hừ một tiếng.

“Cô… thôi bỏ đi, tôi không quan tâm cô nữa, tôi là vì tốt cho hai người các cô, cô còn chọc ghẹo tôi.” Nói xong cô ta đứng dậy hất b.í.m tóc đi ra khỏi phòng, sau đó thật sự đi vào căn phòng của Lý Tri Tân.

Lúc này một nữ thanh niên trí thức khác chơi thân thật sự với Tưởng Văn Văn bước đến: “Văn Văn, cô quyết tâm chia tay với Lý Tri Tân thật hả?”

Tưởng Văn Văn gật đầu: “Cô đâu phải không hiểu tôi, lời nói ra khỏi miệng thì sẽ không đổi ý.”

Nữ thanh niên trí thức kia thở phào nhẹ nhõm, thấy trong phòng không có ai khác, cuối cùng vẫn nói ra: “Cô với anh ta chia tay cũng tốt, tuy Lý Tri Tân đẹp trai, nhưng tôi không chỉ một lần trông thấy anh ta mập mờ với Triệu Lệ Bình.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 96: Chương 96



Tưởng Văn Văn gật đầu: “Tôi biết rồi.” Cô ta nhìn khuôn mặt xem như non nớt của bạn tốt: “Cô cũng cùng đọc sách với tôi đi.”

“Đọc sách có tác dụng gì.” Cô gái đó không cho là đúng, hiện giờ mọi người không còn đi học nữa, đọc sách có tác dụng gì.

“Lỡ như có tác dụng thì sao, hơn nữa chúng ta bình thường chẳng có việc gì, đọc sách g.i.ế.c thời gian dù sao cũng tốt hơn mấy việc khác.”

Nữ thanh niên trí thức nghe vậy cười: “Thế cũng đúng.”

Nhớ ra gì đó, Tưởng Văn Văn cau mày: “Khoảng thời gian này chúng ta tốt nhất nên đào nhiều rau dại, quả dại, lương thực cũng ăn tiết kiệm hơn.”

“Tại sao vậy?”

“Cô xem thời tiết kìa, chuẩn bị nhiều hơn không sai đâu.”

TBC

Cô ta nhớ rõ vào khoảng thời gian này của kiếp trước, hiện nay mọi người vẫn đang ngóng trời mưa, nhưng cô ta biết ít nhất phải đến tháng bảy, trời sẽ không đổ một giọt mưa nào. Hơn phân nửa hoa màu c.h.ế.t héo trong ruộng, đội trưởng Vương gắng gượng chịu áp lực nộp lương cho bên trên, dựa vào lý lẽ để chống lại, cuối cùng giữ lại phần lớn lương thực.

Nhưng dù có như vậy, lương thực vẫn thiếu cực nhiều, một số nhà đông người trong thôn, cơ thể không chịu đựng được, đều c.h.ế.t đói vào năm nay.

Giống như nạn đói những năm đầu vậy, tình cảnh địa ngục nhân gian hiện tại cô ta nhớ lại vẫn cảm thấy sợ hãi. Nếu như không phải cha mẹ cô ta nghe ngóng được bên này nháo mất mùa, nghĩ trăm phương ngàn kế gửi chút đồ, e là cô ta cũng c.h.ế.t đói rồi.

Nghĩ tới đồ mà cha mẹ gửi tới cô ta còn chia cho Lý Tri Tân, trong lòng lập tức ghê tởm giống như nuốt phải ruồi.

Tưởng Văn Văn lo sợ nạn đói đã tới, trên đường trở về Tiêu Hiểu và Vương Vệ còn đang nói Lý Tri Tân.

Tuy đã đánh Lý Tri Tân thành đầu heo, Vương Vệ vẫn không áp nổi sự tức giận trong lòng. Anh biết vợ anh tốt, có người thích vợ anh là điều bình thường.

Mặc dù trong lòng ghen ghét, nhưng vẫn thầm đặt ranh giới cuối cùng cho mình, chỉ cần nhưng tên đó thích ở xa xa, không lại gần Tiêu Hiểu, anh liền coi như không biết.

Nhưng tên chó má Lý Tri Tân này lại dám nói ra khỏi miệng, điều này anh nhịn không nổi nữa, suốt đường đi còn dặn dò Tiêu Hiểu: “Sau này em cách xa anh ta chút.”

Tiêu Hiểu lanh lảnh đồng ý một tiếng: “Biết rồi ạ, em nhìn thấy anh ta liền buồn nôn, anh không nói em cũng sẽ không tới trước mặt anh ta.”

Cô biết điều như vậy, Vương Vệ không kìm được xoa xoa đầu cô, trong lòng sảng khoái không thôi, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn nói: “Tốt nhất em nên nhớ kĩ lời của mình, nếu không em ngốc như vậy, người khác lừa em dễ như chơi.”

“Anh mới là đồ ngốc.” Tiêu Hiểu lườm anh một cái, người cái gì cũng chẳng biết lại còn nói cô ngốc.

Vương Vệ nghe xong ồ một tiếng, nhướng mày nói: “Tiêu Hiểu, bây giờ em to gan nhỉ, dám nói chồng em ngốc luôn rồi?” Cứ đi hỏi khắp thôn xem, có người thông minh hơn anh không!

Tiêu Hiểu cười tủm tỉm gật đầu: “Anh chưa từng nghe qua câu nói này sao, người ngốc có phúc của người ngốc, chúng ta sau này đều là người có phúc, làm người ngốc thì có sao?”

Vương Vệ không muốn làm đồ ngốc, với cả anh thấy câu nói này hoàn toàn vớ vẩn, vừa định phản bác, liền thấy khóe miệng Tiêu Hiểu hạ xuống, hửm một tiếng với anh: “Anh không đồng ý?”

“Đồng ý, đương nhiên đồng ý, em nói đúng, vẫn là ngốc một chút tốt hơn.” Còn cứng miệng nữa thì bị thu thập mất.

Tiêu Hiểu sửa sang lại quần áo cho Vương Vệ, cưởi tủm tỉm nói: “Thật nghe lời.”

Mặt Vương Vệ lập tức đỏ lên, khó chịu phản bác: “Tiêu Hiểu, lời này phải nói rõ ràng, anh không phải nghe lời em, anh là trong lòng cảm thấy câu nói đấy đúng mới đồng ý. Em đừng tưởng rằng anh đang chiều theo ý em.” Nói xong hung hăng một đạp đá văng hòn đá bên cạnh, cắn răng bổ sung một câu: “Anh rất có nguyên tắc đấy!” mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, mặt mũi tuyệt đối không nhận thua, uy phong của cánh đàn ông cũng không thể để mất.

Tiêu Hiểu thấy Vương Vệ già mồm, giống như nhìn thấy rõ ràng là một con mèo con, nhưng cứ phát ra tiếng hổ gầm, ý cười trong mắt càng thêm sâu: “Anh nói thế nào thì chính là thế đấy.”

“Vốn là thế mà, đừng tưởng rằng anh nghe không ra em đang gạt anh.” Vương Vệ nổi đóa vò đầu bứt tóc.

“Đâu có, em thích anh mà, sao lại gạt anh được. Anh không tin em hả?” nói xong cô ủy khuất nhìn Vương Vệ, trong mắt đã ngân ngấn nước mắt.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 97: Chương 97



“Anh tin, anh tin, em đừng khóc mà.” Vương Vệ luống cuống tay chân lau nước mắt cho Tiêu Hiểu, vừa lau vừa thở dài: “Em đúng là tổ tông của anh.” Không, anh và người nhà họ Vương không ưa lẫn nhau, đến cả tổ tông đều chưa từng phục dịch như vậy bao giờ.

Nước mắt trong mắt Tiêu Hiểu lập tức giống như bốc hơi, mặt tìm lòng bàn tay Vương Vệ mà ma sát, cười cong cong đôi mắt nhìn Vương Vệ: “Em biết ngay anh thương em nhất mà.”

Làn da mịn màng của cô áp vào lòng bàn tay anh, nhiệt độ trên mặt truyền tới người anh, Vương Vệ không nhịn được nhếch miệng phá lên cười, sau đó lại cảm thấy mình không có tiền đồ, lập tức căng da mặt.

“Đúng rồi, hôm nay đi chặn nước có xảy ra xung đột với những người khác trong thôn không?” Tiêu Hiểu chọc đủ rồi, vội chuyển chủ đề, con sông đó chảy qua mấy thôn, người của thôn Tiểu Tiền muốn chặn nước, đội sản xuất ở hạ du tất nhiên không đồng ý, cãi nhau là chuyện thường, thậm chí có lúc còn hăm he đánh nhau. Sau khi đàn ông trong thôn Tiểu Tiền giúp anh xây nhà, buổi chiều khi đi chặn nước nói không chừng cũng phải cãi một trận.

“Hôm nay còn tốt, mắng nhau mấy câu liền thôi.” Vương Vệ nói rồi cau mày: “Nhưng cứ tiếp tục như ngày hôm nay, thu hoạch năm nay chỉ sợ lại phải gặp tai ương.”

Tiêu Hiểu nhìn Vương Vệ: “Anh không muốn để mọi người chịu đói sao?”

Vương Vệ mím môi, ra vẻ không quan tâm: “Người khác có chịu đói hay không liên quan cái rắm gì đến anh, lúc anh chịu đói cũng chẳng thấy ai cho anh một hạt cơm.”

Nói xong anh bỗng dưng nhớ ra gì đó, ngoảnh mặt đi ho sù sụ, nhìn xung quanh vờ như lơ đãng liếc nhìn Tiêu Hiểu: “Cái đó… em có biện pháp không? Nếu như có biện pháp, thì… thì thử xem sao?” nói xong anh lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Đương nhiên, không thể tự rước họa vào thân chúng ta được.”

TBC

Tiêu Hiểu nghe xong lòng mềm nhũn thành vũng nước, đây chính là người đàn ông trong lòng cô.

Cho dù Vương Vệ ở trên thế gian này phải chịu đựng nhiều ác ý, cho dù anh cũng vờ làm ra dáng vẻ hung dữ căm ghét thế giới này, nhưng lòng anh lại thiện lương sạch sẽ hơn phần lớn mọi người.

“Em thích anh, hận không thể móc cả tim ra cho anh. Cho nên....” Cô vòng tay ôm eo Vương Vệ, ngửa mặt lên cọ cọ cằm của anh mềm mại nói: “Anh nói làm thế nào thì làm thế đấy, em sẽ thử xem. Nhưng không thể đảm bảo nhất định thành công, lỡ như thất bại anh đừng trách em là được.”

Vương Vệ nghe xong đỉnh đầu suýt thì bốc khói, Tiêu Hiểu cái gì cũng tốt, chỉ là thỉnh thoảng thẳng thừng nói ra vài lời thâm tình khiến anh thật sự không chống đỡ nổi.

“Thích thì cứ thích thôi, anh không giống vậy, anh không giống như em ngày ngày nhắc đến....” Thực ra anh cũng muốn, mấu chốt là anh không mặt dày có thể tùy lúc tùy chỗ mà nói lời âu yếm như vậy. Không chơi lại vợ anh.

“Vậy anh nói đi, đúng lúc em cũng muốn nghe.” Mắt Tiêu Hiểu sáng lên, ở trong lồng n.g.ự.c anh nũng nịu đong đưa qua lại.

Vương Vệ bỗng nhiên ho một tiếng, trừng cô: “Không nghiêm túc.” Sau đó cưỡng ép chuyển đổi chủ đề: “Em giúp nghĩ cách là được, thành công hay không chẳng sao. Em là vợ anh, người khác chả là cái thá gì. Em có thể giúp đỡ chính là bọn họ nhặt được món hời lớn.”

Tiêu Hiểu nghe vậy hai mắt sáng bừng :”Em thích nghe anh nói như vậy.”

“Có ngốc không cơ chứ? Đi thôi, về nhà.” Vương Vệ nửa ôm Tiêu Hiểu đi về phía căn phòng tối nhỏ của nhà họ Vương.

Sáng hôm sau hai người cũng dậy từ sớm đi đến công trường.

Khi Tiêu Hiểu bước vào trong lều, mấy em gái nhà họ Tiêu đã tới, tuy nhiên sắc mặt của Tiêu Tam Muội rất tiều tụy, mắt còn hơi sưng đỏ.

Tiêu Hiểu bước đến trước mặt cô ấy: “Tam Muội, em làm sao vậy?”

Tiêu Tam Muội lắc đầu.

Tiêu Tứ Muội đột nhiên ném rau trong tay vào trong chậu, tức giận nói với Tiêu Hiểu: “Chị hai, cha mẹ muốn gả chị ba cho một người què của thôn lân cận. Hôm qua mẹ gọi bọn em về, chính là bà mối đã tới cửa làm mai mối. Què thì cũng thôi đi, nhưng bọn em trước đây nghe nói tính tình người này cũng rất xấu, lại còn lười, không chỉ không làm việc gì, còn thích đánh người. Thế nhưng cha mẹ muốn đồng ý cầu hôn, bởi vì nhà bên đó đồng ý đưa sính lễ năm mươi đồng tiền và một trăm cân lương thực. Chị nói xem, đây còn là cha mẹ ruột không? Tìm một người như vậy, chị ba gả qua đó rồi cuộc sống sau này sẽ như thế nào? Không chỉ nuôi chồng, còn bị ăn đánh. Chẳng lẽ cha mẹ không sợ chị ba đang sống sờ sờ bị đánh c.h.ế.t hay sao?”

Nói rồi cô ấy lau nước mắt: “Em biết tại sao cha mẹ đồng ý rồi, bọn họ chính là muốn bán mấy chị em chúng ta với giá tốt, để tích cóp cho Quốc Hưng. Ở trong mắt bọn họ, chúng ta nào phải con gái ruột, rõ ràng chính là thịt heo có thể bán ra tiền.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 98: Chương 98



Tiêu Hiểu nghe xong sắc mặt lạnh xuống, cô bước tới gần Tiêu Tam Muội, hỏi: “Tam Muội, còn em, em nghĩ như thế nào?”

Tam Muội lau mắt, mang theo một ý vị quyết tuyệt nói: “Em sẽ không gả, nếu như cha mẹ cưỡng ép em, em liền tìm dây thừng thắt cổ chết, trả lại cái mạng này cho bọn họ.”

Tiêu Hiểu vỗ đầu Tam Muội: “Con bé ngốc, cái gì mà c.h.ế.t với không chết, sinh mệnh đáng quý biết bao. Em không muốn gả thì không gả, đều thời đại mới rồi, ép hôn chính là tập tục xấu. Yên tâm, chỉ cần em không khuất phục, bọn họ sẽ không dám cưỡng ép gả em đi.”

“Thật sao?” Tiêu Tam Muội nghe xong lời của Tiêu Hiểu, trong mắt dâng lên hi vọng. Không biết vì sao, chị hai trước mắt vẫn dịu dàng như xưa, ngữ điệu cũng mềm mại, nhưng lời nói ra lại khiến cô ấy muốn tin tưởng.

“Tất nhiên là thật, em là em gái chị, sao chị lại nhìn em nhảy vào lò lửa được.” Tiêu Hiểu sửa sang tóc tai trước trán cho cô ấy, con bé này chắc chắn suy nghĩ cả đêm, sáng sớm đầu cũng chẳng chải đây mà.

Tiêu Hiểu dịu dàng thay cô ấy sửa lại đầu tóc, khiến cho lòng Tiêu Tam Muội vừa mềm vừa ấm, nín khóc mỉm cười: “Chị hai, không ngờ bây giờ chị đã học được khoác lác rồi, trước đây khi còn ở nhà là ai nhát gan giống thỏ? Nếu như không phải em và Tứ Muội bảo vệ chị, không biết chị sẽ bị bao nhiêu người ức h**p! Chị còn biết cuộc sống đáng quý, thế ban đầu chị nhảy hố băng làm gì?”

Tiêu Hiểu ngượng ngùng cười: “chuyện lúc trước còn nhắc tới làm gì, chị biết sai rồi sửa lỗi còn chưa được hả.”

Cô vừa nói vậy, mấy em gái lập tức không nhịn được cười. Mặc dù Tiêu Tam Muội vẫn còn lo lắng hôn sự của mình, được Tiêu Hiểu giảng giải cho như thế, cuối cùng thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc ăn cơm, Tiêu Hiểu và Vương Vệ lại ngồi cùng nhau.

Hai người bọn họ bám dính lấy nhau, những người giúp xây nhà sớm đã không còn thấy ngạc nhiên nữa.

Tiêu Hiểu ăn một miếng cháo, kể chuyện của Tiêu Tam Muội cho Vương Vệ nghe.

Vương Vệ hừ một tiếng: “Nếu như bị ép gả đi, cho dù là cha mẹ em, ông đây nên đ.ấ.m cũng sẽ đấm.” Vì vợ mình anh không sợ hãi.

Tiêu Hiểu nghe xong khẽ cười: đồ ngốc này không biết, nguyên chủ có thể gả cho anh, vốn chính là bị cha mẹ ép buộc.

Cô lại ăn thêm một miếng cháo, chậm rãi nói: “Tam Muội không muốn gả, em phải giúp con bé.”

Vương Vệ gật đầu: “Em là vợ anh, em muốn làm gì thì làm cái đấy, dù sao anh sẽ không để em bị người khác ức h.i.ế.p là được.” Đôi vợ chồng già đó cũng thật khiến người ghê tởm.

Tiêu Hiểu nghe vậy đột nhiên sáp lại gần anh, môi cọ cọ vào vành tai anh: “Anh thật tốt~”

Vương Vệ không kịp phòng bị khục một cái, đang ăn cháo liền bị sặc.

Tiêu Hiểu vội vỗ lưng cho anh: “Đều tại em, rõ ràng biết anh ngượng ngùng....”

Không đợi cô nói hết Vương Vệ liền vội phản bác: “Lời phải nói cho rõ, ai ngượng ngùng? Một người đàn ông như anh lại ngượng ngùng với vợ mình chắc?” anh xùy một tiếng, mắt liếc xéo: “Này không nực cười sao!”

TBC

Tiêu Hiểu thấy anh đã ổn, bèn cười tủm tỉm gật đầu: “Đúng, em nói sai rồi, em vừa nhìn thấy anh liền ngượng ngùng mới đúng, cứ luôn muốn làm chuyện ngượng ngùng với anh...”

“Khụ!!!!” lần này Vương Vệ phun cả cháo ra ngoài, phát ra một tràng ho thấu trời.

Tiêu Hiểu: “....”

Tiêu Hiểu đã vạch ra kế hoạch, trước tiên nắm được rõ ràng nội tình của đối phương, sau đó giúp Tam Muội đối phó với cha mẹ Tiêu, nếu như có thể thuyết phục bọn họ là tốt nhất, còn nếu không được, vậy chỉ đành tiên lễ hậu binh (trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực).

Hiện giờ có nhiều người tới giúp xây nhà như vậy, nghe ngóng tin tức không khó, Vương Vệ nghe ngóng từ phía nhóm đàn ông, còn Tiêu Hiểu thì nghe từ phía phụ nữ trong thôn, sau khi hai người tổng hợp lại tin tức nghe được, có được kết luận: tên đó quả thật không phải người.

Nhà này họ Trương, muốn làm mai cho con trai út trong nhà, hồi bé bởi vì ham chơi móc tổ chim, ngã từ trên cây xuống gãy chân, lúc đó cũng không có điều kiện chữa trị, liền cứ thế bị què.

Nhưng anh ta có một người anh trai tài giỏi, tham gia quân đội sớm mấy năm, đánh một trận với nước láng giềng để bảo vệ nước, nghe nói hiện tại ở trong bộ đội đã lên chức cán bộ.

Nhà họ Trương chỉ có hai đứa con trai, con cả làm lính, hàng năm không được về nhà, hai vợ chồng già nhà họ Trương liền dốc sức cưng chiều đứa con út, chiều chuộng đến vừa lười vừa ham ăn, tính nết cũng xấu, hơi không vừa ý liền đánh đấm. Bởi vì con trai cả đã làm cán bộ, nhà họ Trương ở trong thôn cũng coi như phú hộ, khi tìm con dâu mắt nhìn liền trở nên cực cao.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 99: Chương 99



Xưa nay đã hỏi không ít nhà, nhưng chẳng một ai đồng ý. Người ta không ngốc, người làm cán bộ là con cả chứ không phải con út, sau này hai anh em sớm muộn gì cũng phân ra ở riêng, gả con gái cho đứa con út thì có tác dụng gì.

Đương nhiên, nếu như tính nết của đứa con út tốt, chịu cố gắng đi lên, cho dù què chân cũng chẳng hề gì, dù sao có một người anh trai làm cán bộ, sau này chắc chắn có thể giúp đỡ. Nhưng tên này lại bị hai vợ chồng già nhà họ Vương chiều thành cái dạng này, con gái gả qua đó rồi sao mà sống? Hơn nữa đôi vợ chồng già nhà họ Trương còn có bộ dáng hếch lỗ mũi nhìn người, tính nết cũng không dễ ở chung, nếu thành con dâu của bọn họ, nói không chừng bị ức h.i.ế.p c.h.ế.t mất.

Sau khi thất bại liên tiếp, người nhà họ Trương chỉ đành dần dần nới lỏng điều kiện, không còn so đo điều kiện nhà gái nữa, chỉ cần cô gái không có trở ngại về hình thể, giỏi giang, bọn họ liền đồng ý tới hỏi cưới.

Cứ thế chọn lựa, Tiêu Tam Muội có tính cách nhanh nhẹn, giỏi giang liền lọt vào mắt bọn họ. Việc cha mẹ Tiêu không xem trọng con gái đã có tiếng khắp thôn Tiểu Tiền, quả nhiên, nhà đó đem sính lễ phong phú ra, lập tức mê hoặc được mắt của cha mẹ Tiêu.

“Thứ ngu xuẩn này không được, không thể gả Tam Muội được.” Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi vào trong phòng, Vương Vệ ôm Tiêu Hiểu, tì cằm l3n đỉnh đầu cô, kể lại một năm một mười chuyện mà anh nghe ngóng được, vì sợ lời đồn đại lầm người, cuối cùng chịu tổn hại sâu sắc là chính anh, nên còn đích thân đi thôn đó một chuyến.

Người đó đã hai mươi tuổi, người khác ở độ tuổi này, sớm đã trở thành trụ cột gia đình rồi, lúc anh đi lại gặp tên này rảnh rỗi không có việc gì đang tản bộ trong thôn, còn dùng kẹo trong tay xúi bẩy đám trẻ con đánh nhau, mẹ anh ta tới gọi anh ta về ăn cơm, gọi nhiều thêm mấy lần anh ta liền không kiên nhẫn nữa, nằm ra đất chửi bới, mấu chốt là người trông rất xấu, dáng vẻ đó thật sự cay mắt.

Sau đó người nhà của đứa trẻ bị anh ta sai người đánh kia đến, con nhà mình bị ức h.i.ế.p như vậy, ai cũng tức không thôi, tranh luận mấy câu, hai mẹ con đó lại không chịu nhận sai chút nào, còn kêu gào trong nhà có người, nếu như còn nháo nữa thì sẽ khiến cho nhà bị ức h.i.ế.p kia đẹp mặt.

“Phách lối vậy sao?” Tiêu Hiểu kinh ngạc. Cô đến đây lâu thế rồi, cũng có hiểu biết đối với nếp sống của xã hội bấy giờ, quan niệm của người dân vẫn vô cùng thật thà giản dị, quân với dân một nhà không phải là câu nói suông, quan viên tận tâm tận lực làm việc vì nhân dân chiếm đa số.

Nhân dân làm chủ không phải là nói chơi, người nhà họ Trương này trắng trợn kêu gào như thế, không sợ ảnh hưởng tới con trai cả ở trong bộ đội sao?

Vương Vệ xùy một tiếng: “Suy nghĩ của thứ ngu dốt người như chúng ta sao có thể suy đoán được. Tuy nhiên dù bọn họ có ngu dốt, những người trong thôn vẫn không dám trêu chọc.” Trước đây anh không quan tâm bất cứ chuyện gì, chỉ cần chính mình sảng khoái là được. Nhưng bây giờ...nhìn Tiêu Hiểu mềm mại ngọt ngào trong lòng, nếu như là vì cô, có một số chuyện anh cũng sẽ thử nhẫn nhịn.

“Vậy chiều mai chúng ta đi xem tụi Tam Muội, nói chuyện của nhà bên đó ra, khuyên được thì khuyên, nếu như không khuyên được thì...” cơn buồn ngủ của Tiêu Hiểu đã tới, bèn nhắm mắt lại thì thào.

Vương Vệ không nghe rõ câu sau của Tiêu Hiểu, muốn nói cha mẹ coi trọng tiền tài, chỉ sợ không phải cứ khuyên là được. Cúi đầu nhìn cái phát hiện Tiêu Hiểu đã say giấc.

Dáng ngủ của Tiêu Hiểu rất điềm tĩnh, hàng mi dài khẽ run, khiến lòng Vương Vệ lâm râm rối loạn. Anh cứ thế lặng im ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Tiêu Hiểu, trong mắt là sự lưu luyến dịu dàng đến cả chính anh cũng không tưởng tượng nổi.

Anh chậm rãi nhếch khóe môi, khẽ đặt một nụ h*n l*n ch*p m** Tiêu Hiểu, như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại mang sự lưu luyến triền miên không sao tả nổi.

Ngày hôm sau tan làm xong, Vương Vệ và Tiêu Hiểu theo mấy em gái cùng nhau về nhà.

Không trùng hợp không thành văn, thời điểm bọn họ tới nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu đang náo nhiệt.

TBC

Lần trước bà mai và cha mẹ Tiêu đã bàn được kha khá, lần này bà ta dẫn theo mẹ Trương đích thân tới, bà mai vì để chuyện cưới hỏi thành công, tất nhiên khen tới khen lui Tiêu Tam Muội, nhưng mẹ Trương cảm thấy nhà họ Tiêu quá nghèo, mẹ Tiêu lại sinh nhiều con gái như thế, nếu không phải lần trước nhà mà bà ta nhìn trúng đã từ chối, con gái nhà họ Tiêu tuyệt đối không xứng vào cửa nhà bọn họ.

Hiện giờ muốn đích thân tới xem sao, nếu như Tiêu Tam Muội thật sự xuất sắc, bà ta liền miễn cưỡng chấp nhận, tự bà ta tới không tính, còn dẫn theo cả Trương Chính Hạo tới.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back