Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Thập Niên 70] Đừng Tưởng Ai Cũng Ngu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,881
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM5QmkgulbB2BiYz8PionG-qlEa08D4ZgBQ0-QZAciMxLCVbQU75NT00vvfjpnrkpSqBXZ8HEqL10UfsK-q-WalRDAbnjnid2D2su4CrC2uha347NoOrBfbEP4R4wN1dh9dLVuLvc_2-4VVLhjuM-nn=w215-h322-s-no-gm

[Thập Niên 70] Đừng Tưởng Ai Cũng Ngu
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Nữ Cường
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tôi đã thay thế suất tri thức thanh niên về thành của Tô Vãn.

Ngày hôm sau, Thẩm Nghiên, bạn trai có nhan sắc yêu nghiệt của Tô Vãn, liền đến nhà tôi dạm hỏi.

Anh ta nắm tay tôi, nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo lõm trên má trái tôi, giọng nói quyến rũ mê hoặc, không một chút ghét bỏ: "Từ bỏ đại học, gả cho anh, cùng anh về nông thôn lao động cải tạo, được không?"

Tôi nuốt nước bọt, mê luyến vuốt ve gương mặt đẹp như thần mà tôi đã thèm muốn từ lâu này, gật đầu:

"Được thôi, vậy mỗi ngày anh đều cho em hôn nhé."

Tôi thừa biết anh ta làm vậy là vì cô bạn thanh mai trúc mã yêu dấu của mình, anh ta chỉ đang nhún nhường trước mặt tôi mà thôi.

Nhưng tôi vẫn không kìm được mà rung động.

Để anh ta yên tâm, tôi xé nát tờ nguyện vọng đại học trước mặt anh ta, mặc cho Tô Vãn thay thế tôi, mạo danh làm lại thủ tục nguyện vọng.

Mãi cho đến khi giấy báo trúng tuyển đại học lần lượt được gửi đi, mà Tô Vãn mãi vẫn không nhận được tin tức tôi trúng tuyển, hoàn toàn hoảng loạn.

Còn tôi lúc này đang ở đầu làng, cảm ơn thầy giáo trường Thanh Bắc đã đích thân giúp tôi xách hành lý.

Ánh mắt tôi đầy vẻ trêu tức nhìn Thẩm Nghiên đang mặt mày tái mét trước mặt.

"Anh đoán xem, tôi chọn anh, hay chọn tương lai?"​
 
[Thập Niên 70] Đừng Tưởng Ai Cũng Ngu
Chương 1: Chương 1



Tôi đã thay thế suất tri thức thanh niên về thành của Tô Vãn.

Ngày hôm sau, Thẩm Nghiên, bạn trai có nhan sắc yêu nghiệt của Tô Vãn, liền đến nhà tôi dạm hỏi.

Anh ta nắm tay tôi, nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo lõm trên má trái tôi, giọng nói quyến rũ mê hoặc, không một chút ghét bỏ: "Từ bỏ đại học, gả cho anh, cùng anh về nông thôn lao động cải tạo, được không?"

Tôi nuốt nước bọt, mê luyến v**t v* gương mặt đẹp như thần mà tôi đã thèm muốn từ lâu này, gật đầu:

"Được thôi, vậy mỗi ngày anh đều cho em hôn nhé."

Tôi thừa biết anh ta làm vậy là vì cô bạn thanh mai trúc mã yêu dấu của mình, anh ta chỉ đang nhún nhường trước mặt tôi mà thôi.

Nhưng tôi vẫn không kìm được mà rung động.

Để anh ta yên tâm, tôi xé nát tờ nguyện vọng đại học trước mặt anh ta, mặc cho Tô Vãn thay thế tôi, mạo danh làm lại thủ tục nguyện vọng.

Mãi cho đến khi giấy báo trúng tuyển đại học lần lượt được gửi đi, mà Tô Vãn mãi vẫn không nhận được tin tức tôi trúng tuyển, hoàn toàn hoảng loạn.

Còn tôi lúc này đang ở đầu làng, cảm ơn thầy giáo trường Thanh Bắc đã đích thân giúp tôi xách hành lý.

Ánh mắt tôi đầy vẻ trêu tức nhìn Thẩm Nghiên đang mặt mày tái mét trước mặt.

"Anh đoán xem, tôi chọn anh, hay chọn tương lai?"

1.

Mùa xuân năm 1977.

Sau gốc cây lớn, giọng nói xinh xắn của Tô Vãn vang lên: "Thẩm Nghiên, anh yên tâm, đợi em ổn định ở trường đại học rồi sẽ tìm cách đón anh qua."

"Sắp có giấy báo trúng tuyển đại học rồi, anh phải mau dỗ con nhỏ đó đi đăng ký kết hôn đi."

Thẩm Nghiên thờ ơ liếc nhìn tôi đang đọc sách trên bờ ruộng phía xa, vẻ mặt đầy khinh thường.

"Giờ trong lòng nó toàn là anh, em sợ gì chứ?"

Tô Vãn bực bội liếc tôi một cái, cãi lại: "Con nhỏ đó lắm mưu nhiều kế lắm, lỡ nó đổi ý phút chót thì sao?"

Thẩm Nghiên vê hai viên kẹo trong túi ra, nghịch ngợm: "Sợ gì chứ, cho dù nó có đổi ý phút chót, thì việc đi đại học hay không, chẳng phải chỉ cần một câu nói của anh thôi sao?"

Nghe vậy, em trai Tô Vãn lập tức phá lên cười.

"Chị, cái bộ dạng ma chê quỷ hờn của Khương Ý, ngoài việc mặt dày mày dạn bám lấy anh Nghiên ra, chị xem có ai thèm nó không?"

"Đúng là vậy mà, dù trời có đổ d.a.o xuống, anh Nghiên nói muốn ăn cá, con Khương Ý đó cũng sẽ lội xuống sông bắt. Kẻ l.i.ế.m láp cũng không bằng nó."

Mấy người tụm lại, dùng lời lẽ cay độc chế nhạo tôi.

Tôi chẳng hề để tâm, chỉ mỉm cười đầy dịu dàng khi Thẩm Nghiên cố ý nhìn sang.

Dù sao cũng chẳng ai bảo tôi phải từ chối miếng thịt dâng tận miệng, huống chi đó lại là Thẩm Nghiên, người có nhan sắc cực phẩm khiến tôi hồn xiêu phách lạc ngay từ lần đầu gặp mặt.

Đương nhiên tôi cũng hiểu đạo lý không vào hang cọp sao bắt được cọp con, thỉnh thoảng vẽ vài cái bánh vẽ cho mỹ nam ăn, khiến anh ta càng cam tâm tình nguyện lấy lòng tôi, chẳng phải thú vị hơn sao?

"Chị ơi, nếu Khương Ý biết chị lừa nó kết hôn giả, còn chặn đường ôn thi lại của nó, nó không hận c.h.ế.t chị mới lạ đó." Em gái Tô Vãn bụm miệng cười khúc khích.

Tô Vãn trợn mắt trắng dã, bực bội nói: "Hận thì hận thôi, dù sao cả đời này nó cũng đừng hòng bước ra khỏi cái núi lớn này."

Tôi mê mẩn ngắm nhìn gò má nghiêng của Thẩm Nghiên, vui vẻ cong môi.

Hận ư?

Tôi thật muốn đích thân cảm ơn Tô Vãn, đã tự tay dâng tặng đóa hoa cao lãnh Thẩm Nghiên cho tôi.

Dù sao thì với khuôn mặt bị bỏng tới 30% diện tích này của tôi, vẫn còn có cơ hội tiếp cận Thẩm Nghiên, chẳng phải nên cảm ơn Tô Vãn, cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta sao.
 
[Thập Niên 70] Đừng Tưởng Ai Cũng Ngu
Chương 2: Chương 2



2.

Mẹ nuôi làm giáo viên bảo tôi, muốn ra khỏi núi lớn thì phải cố gắng học hành.

Kiến thức mới có thể thay đổi vận mệnh.

Và tôi cũng không phụ lòng mong đợi, thể hiện tài năng kinh người trong học tập.

Vốn tưởng con đường học vấn của tôi đời này chỉ dừng lại ở cấp ba, việc mở cửa lại kỳ thi đại học đột ngột khiến tôi nhìn thấy hy vọng rời khỏi núi lớn.

Đương nhiên, tôi cũng biết chỉ dựa vào điều kiện giáo viên ở cái làng miền núi nhỏ bé này, căn bản không đủ để tôi nổi bật giữa hàng vạn sĩ tử.

Vì vậy, tôi luôn dựa vào việc giúp Tô Vãn làm việc để đổi lấy cơ hội hai người họ dạy ngoại ngữ cho tôi.

Cho đến ngày hôm đó, tôi đã thay đổi suy nghĩ.

Trên đường xuống núi sau khi giúp Tô Vãn nhặt phân bò xong, tôi bắt gặp Tô Vãn và Thẩm Nghiên đang hôn nhau dưới gốc cây.

Chàng thiếu niên đẹp như tranh vẽ và cô thiếu nữ xinh xắn ngọt ngào, ôm nhau dưới gốc cây hạnh, đẹp đến mức khiến tôi ghen tị.

Buổi tối học bài, tôi giả vờ vô tình hỏi Tô Vãn về cuộc sống thoải mái ở thành phố lớn, đồng thời tiếc nuối cho thân phận bị điều động về nông thôn của cô ta, không thể học đại học để thoát khỏi vùng núi nghèo khó.

Còn tôi thì khác, tôi sẽ thi đỗ đại học, rời khỏi núi lớn, có một tương lai tươi đẹp.

Tô Vãn sầm mặt, ghét bỏ ném đôi giày da nhỏ dính đầy phân bò đi.

Tôi cố tình để lại tờ báo được chọn lọc kỹ càng trên bàn Tô Vãn, đánh cược vào lòng hư vinh đang rục rịch của cô ta.

Mãi đến ngày thứ ba, trên đường đi làm công, Thẩm Nghiên chặn tôi lại.

"Thành tích của anh tốt hơn Tô Vãn, sau này anh dạy em học nhé."

"Tối đến phòng anh đi."

Tôi biết Thẩm Nghiên sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với tôi, Tô Vãn cũng sẽ không cam tâm ở lại núi lớn.

Nhưng nếu anh ta đã chủ động tiếp cận tôi, tôi cũng không có lý do gì để từ chối.

Dù sao thì, ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy Thẩm Nghiên, tôi đã muốn có được anh ta.

3.

Trong tám năm qua, Tô Vãn chính là cơn ác mộng của tôi.

Chỉ cần cô ta nhìn chằm chằm tôi quá một phút, tôi chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.

Có lẽ là do chấp niệm muốn vượt qua Tô Vãn trong lòng đang quấy phá.

Khi tôi biết Thẩm Nghiên và Tô Vãn là thanh mai trúc mã, thậm chí còn có hôn ước từ nhỏ bằng miệng.

Tôi không khỏi tiếc nuối.

Nếu năm đó Tô Vãn không được tìm về, thì người thanh mai trúc mã với Thẩm Nghiên có phải là tôi không?

Nhớ lại tuổi thơ thuận buồm xuôi gió ở thành phố lớn trước năm mười tuổi, và sau khi thiên kim thật sự Tô Vãn được tìm về, đã chèn ép tôi, bắt nạt tôi, thậm chí tự mình phóng hỏa vu khống tôi, khiến mặt tôi bị bỏng nặng.

Để bố mẹ ruột không tìm thấy tôi, nhân lúc tôi hôn mê, cô ta đã bán tôi cho bọn buôn người.

May mắn thay, tôi đã gặp được bố mẹ nuôi tốt bụng.

Tôi cảm thấy cuộc đời mình không nên vì Tô Vãn mà trở nên tự ti, tồi tệ.

Tôi phải thi đỗ đại học rời khỏi núi sâu, đây là cách tốt nhất để báo đáp bố mẹ nuôi.

Tôi thường xuyên nhìn chằm chằm vào gương mặt khiếm khuyết của mình trong gương, đối với những thứ đẹp đến cực điểm đều nảy sinh ý muốn chiếm hữu.

Đương nhiên với khuôn mặt này của tôi, muốn yêu đương với trai đẹp quả thực là chuyện hoang đường.

Nhưng may mà Tô Vãn đã mang Thẩm Nghiên đến cho tôi hưởng hụng rồi!.

Hàng mi dày và đôi môi mỏng gợi cảm của anh ta dưới sự k*ch th*ch của hormone tuổi dậy thì đã xé toạc những h*m m**n đen tối nhất trong lòng tôi.

Tôi nghĩ, tôi nhất định phải có được người đàn ông này.

May mắn thay, Tô Vãn đã giúp tôi một tay rất lớn.

4.

Con người những năm bảy mươi luôn bận rộn sống qua ngày.

Những tri thức thanh niên từ thành phố về thậm chí để kiếm đủ điểm công, cũng chẳng hề để ý đến bùn đất bám đầy ống quần.

Những ngày tiếp theo, Thẩm Nghiên luôn sửa soạn kỹ càng, cầm một bó hoa dại, hoặc mang hai viên kẹo, đứng ở cửa chờ tôi.

Tôi giả vờ như không hề hay biết mà chấp nhận sự tiếp cận cố ý lộ liễu của anh ta.

Hoặc là lúc dạy học, ngón tay cố ý vô tình tiếp xúc thân mật, hoặc là lúc Tô Vãn không có ở đó, lén lút nhét cho tôi hai viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.

Thẩm Nghiên luôn dễ dàng chọc cho tôi mặt đỏ tai hồng.

Thậm chí lúc đi làm công còn phải cố tình xin nghỉ để mang cho tôi một bát trứng nước đường, để tôi có thể giảm cơn đau bụng kinh.

Vào ngày trưởng thôn chính thức thông báo khôi phục kỳ thi đại học, Thẩm Nghiên cầm một bó hoa dại, từ trong đám đông bước nhanh về phía tôi: "Khương Ý, anh muốn theo đuổi em, em đồng ý không?"
 
[Thập Niên 70] Đừng Tưởng Ai Cũng Ngu
Chương 3: Chương 3



Tôi lờ đi sự ghét bỏ trong đáy mắt anh ta, vui vẻ lao vào lòng anh, nhẹ nhàng v**t v* vòng eo săn chắc của anh.

Ngượng ngùng nói: "Em đồng ý."

Sao lại không đồng ý chứ, tôi đã đợi ngày này lâu lắm rồi.

Tôi không chắc Thẩm Nghiên, chàng trai kiêu hãnh như thiên tử, sẽ vì cô bạn thanh mai trúc mã Tô Vãn mà chịu nhún nhường đến mức nào, hay là Tô Vãn ghen tuông không nỡ, lập tức dừng trò chơi này lại.

Tôi chỉ biết chàng trai mang theo mùi hương bồ kết trong lòng tôi lúc này, giờ phút này là thuộc về tôi.

Nhưng tôi không ngờ rằng, mục đích của Thẩm Nghiên không chỉ đơn giản là để Tô Vãn thay thế tôi đi học đại học.

Lần đầu tiên nhận ra điều này là ở bờ sông nhỏ.

Tôi đang cầm liềm cắt cỏ heo bên bờ sông.

Hào hứng đứng dậy chào Thẩm Nghiên đang đi tới, ai ngờ anh ta lại bực bội ném mấy cuốn sách qua.

Tôi không hiểu gì cả, lau tay hỏi anh ta làm sao vậy.

Đôi mắt đẹp của anh ta nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, mới lên tiếng: "Anh không thích người học hành không chăm chỉ."

Tôi mím môi cười, hóa ra là lo lắng chuyện này à.

Vội vàng nhặt cuốn sổ ghi chép dưới đất lên, nhét vào lòng.

"Em học là được chứ gì?"

Sắc mặt Thẩm Nghiên dịu đi, nhưng vẫn lạnh mặt: "Em thi đỗ đại học rồi, anh sẽ không xứng với em nữa."

"Anh không thích em quá mạnh mẽ."

Nụ cười của tôi dần tắt, tim đập nhanh hơn.

"Vậy anh... muốn em làm thế nào?"

"Hay nói cách khác, anh thấy em nên làm thế nào?"

Ngón tay Thẩm Nghiên khẽ động, ôm tôi vào lòng, giọng nói gần như cầu xin, đôi mắt đào hoa quyến luyến dịu dàng, quả thực hút hồn người: "Đừng đi học đại học nữa, gả cho anh, ở lại đây với anh mãi mãi được không?"

Gió nhẹ lướt qua đám cỏ nước, đôi môi đỏ mọng gợi cảm của Thẩm Nghiên gần trong gang tấc, ngay cả nốt ruồi nhỏ trên sống mũi cao thẳng cũng khiến tim tôi gợn sóng theo làn nước.

"Để Tô Vãn thay em đi học đại học đi, Khương Ý, anh muốn ở bên em mãi mãi."

Tôi cười, không chút khách khí hôn lên đôi môi mà tôi đã thèm muốn từ lâu.

Cảm giác mềm mại, ấm áp, rõ ràng tuyên bố sự thành công của tôi.

Đây chính là mục đích của Thẩm Nghiên.

Đây chính là mục đích của Tô Vãn.

5.

Thẩm Nghiên cứng đờ sống lưng, tôi biết anh ta đang kháng cự sự tiếp xúc của tôi.

Nhưng tôi không hề lo lắng anh ta sẽ đẩy tôi ra, kết thúc trò chơi này.

Bởi vì tôi sẽ định nghĩa lại giới hạn của anh ta, từng chút một phá vỡ nó.

Dù sao thì trò chơi bây giờ đã phát triển thành một giao dịch có giá rõ ràng.

Nhìn đôi môi bị kỹ năng hôn vụng về của tôi giày vò đến đỏ ửng, tôi vui vẻ nhặt chiếc liềm lên, vẫy tay rời đi.

Tôi bắt đầu mỗi ngày không ngừng nỗ lực học tập, làm bài tập, chạy đến chợ đen để tìm mua tài liệu hoặc ghi chú học tập.

Kéo Thẩm Nghiên mỗi tối cùng tôi duyệt bài thi, củng cố ngoại ngữ.

Đương nhiên, thành tích của tôi cũng tiến bộ vượt bậc, tiến bộ rất nhiều.

Kỳ thi đại học diễn ra vô cùng thuận lợi.

Thi xong, Thẩm Nghiên lập tức báo cho Tô Vãn biết chuyện tôi đồng ý để cô ta thay thế tôi đi học đại học, Tô Vãn mừng phát điên.

Vội vàng chạy đến tủ quần áo lôi ra chiếc váy trắng nhỏ yêu thích nhất của mình, giả vờ vô tình cạnh khóe những tri thức thanh niên lớn tuổi đang ôn tập không kịp trong sân, vẻ mặt buồn bã.

Đối với điều này, tôi đang trả lại ghi chú trong phòng Thẩm Nghiên ở nhà bên cạnh chỉ cười mà không nói.

Bây giờ nghĩ lại cái giá tôi phải trả thật lớn, không thể không đi đòi chút lợi ích, an ủi bản thân mình.

Khi gặp Thẩm Nghiên, anh ta cười rất tươi.

Khiến các cô gái, các bà vợ trẻ trong làng đều đỏ mặt.

Anh ta băng qua đám đông chạy về phía tôi, bộ quần áo vừa thay còn mang theo hơi ấm của nắng.

Tôi hỏi anh ta, hôm nay sao lại vui thế.

Anh ta cười nói với tôi, con heo nái nhà trưởng thôn đẻ được tám con heo con.

Tôi cũng cười.

Thích thú nhìn xem anh ta bịa chuyện qua loa với tôi như thế nào.

Anh xem, mỹ nam còn chịu nghĩ cách để qua loa với mình, sao nỡ lòng nào vạch trần ngay tại chỗ chứ?

"Tối nay đến nhà em ăn cơm, chúc mừng em thi xong đại học được không?"

Ánh mắt Thẩm Nghiên khẽ lóe lên, ý cười trong mắt không chạm đến đáy mắt, kéo tay tôi ghé sát vào tai tôi, giọng nói trầm thấp lại mờ ám.

"Điền nguyện vọng vào Đại học Hải Thành nhé, đợi Tô Vãn nhập học, chúng ta sẽ kết hôn."

"Được không, Ý Ý."

Tôi cười mà không nói, nhìn Thẩm Nghiên hơi say như đang nhìn con mồi.

"Xem biểu hiện của anh thế nào đã."
 
[Thập Niên 70] Đừng Tưởng Ai Cũng Ngu
Chương 4: Chương 4



6.

Sau ngày thứ hai, thái độ của Thẩm Nghiên đối với tôi bắt đầu dần dần thân mật hơn.

Dù sao cũng là thiếu niên huyết khí phương cường, chỉ cần kéo gần khoảng cách một chút, cũng đủ để anh ta biết mùi vị, ngày đêm mong nhớ.

Người có tính chiếm hữu mạnh mẽ luôn muốn khắc dấu ấn riêng lên đồ vật của mình.

Ví dụ như, hôm nay Tô Vãn chú ý đến vết hôn lộ ra trên cổ trắng nõn của Thẩm Nghiên.

Sự ghen tị trong đáy mắt không thể che giấu được nữa.

Con người luôn tham lam vô độ, cái gì cũng muốn.

"Khương Ý, mày thật không biết xấu hổ, loại đàn bà như mày, thời xưa là bị kéo đi diễu phố đấy." Tô Vãn trợn tròn mắt, chế nhạo một cách khó chịu.

Tôi cười tủm tỉm lắc lắc tờ báo về Hải Thành: "Ồ, vậy à? Vậy tôi không gả cho Thẩm Nghiên nữa, đi Hải Thành học đại học, thế nào?" Tôi cố tình kéo dài giọng điệu, như đang trêu chọc một con mèo không nghe lời.

Người muốn cả hai thứ, không làm nên chuyện lớn.

Tô Vãn siết chặt nắm đấm, nhìn tôi rời đi.

Sự tức giận trong mắt đậm đặc không tan, nhìn chằm chằm vào bóng lưng tôi, đang âm mưu điều gì đó.

7.

Những người bị điều động về nông thôn đãi ngộ không bằng tri thức thanh niên chính thức xuống nông thôn, từng cây kim sợi chỉ đều phải tự mình dựa vào lao động để tranh thủ, muốn ra khỏi làng cũng cần làm thủ tục chính quy.

Đương nhiên, không loại trừ trường hợp người ta có quan hệ với trưởng thôn.

Tôi đi đưa cơm cho bố nuôi, đi ngang qua nhà kho do Tô Vãn phụ trách.

Qua cửa sổ, tôi thấy Tô Vãn mềm nhũn ngã vào lòng Thẩm Nghiên, chu môi vẻ mặt không vui: "A Nghiên, sao anh có thể chạm vào con đàn bà xấu xí đó, nghĩ đến anh ngủ với nó là em đã muốn nôn rồi."

"Đợi chúng ta nhận được giấy báo nhập học, anh cứ nói là nó quyến rũ anh, em đưa anh đến Hải Thành, cao chạy xa bay."

"Em đã nói rồi, sau khi xong việc, sẽ làm bại hoại danh tiếng của nó, hủy hoại hoàn toàn con tiện nhân này, chúng ta đến Hải Thành lập tức đăng ký kết hôn..."

Nói xong, nhìn thấy ánh mắt có phần do dự của Thẩm Nghiên, cô ta có chút hoảng sợ, vội vàng ôm lấy môi anh ta, muốn hôn lên.

Thẩm Nghiên lại nghiêng đầu né tránh, mày hơi nhíu lại.

Anh ta vậy mà lại theo bản năng cảm thấy mình phải giữ thân như ngọc vì Khương Ý.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Tô Vãn, đáy mắt anh ta thoáng qua một tia mờ mịt.

Sao anh ta lại bắt đầu để ý đến con nhỏ xấu xí Khương Ý đó rồi?

"Anh định vì con tiện nhân đó mà giữ thân như ngọc sao? Vậy mà không cho em chạm vào anh." Tô Vãn tức giận, mắt hạnh ngấn lệ.

Thẩm Nghiên nhanh chóng trả lời: "Sao có thể, chỉ là mùi nước hoa trên người em nồng quá, anh sợ cô ấy nghi ngờ."

Tôi hít sâu một hơi, cười khẽ.

Ở độ tuổi trong sáng nhất mà lăng nhăng, là sẽ bị phản phệ đó nha.

Tô Vãn không chịu bỏ qua, năm xưa Tô gia và Thẩm gia cùng bị điều động về nông thôn.

Biết bao người ngưỡng mộ hai người họ trai tài gái sắc, tình sâu hơn vàng.

Nhưng bây giờ, tình cảm dưới sự thúc đẩy của lợi ích, sắp tan vỡ rồi sao?

"Thẩm Nghiên, anh không phải là thật sự thích con tiện nhân đó rồi chứ?"

Sắc mặt Thẩm Nghiên khó coi, không kiên nhẫn đẩy cô ta ra: "Người nói muốn đi học đại học là em, người bảo anh bán rẻ nhan sắc tiếp cận Khương Ý cũng là em, em có thể đừng vô lý gây sự nữa được không?"

"Hai chúng ta căn bản chưa xảy ra chuyện gì cả, cái gì mà giữ thân như ngọc, từ khi nào em lại nói chuyện khó nghe như vậy?"

"Hay là, em cảm thấy chuyện đi học đại học đã ván đóng thuyền, bắt đầu cắn ngược lại rồi?"

Tô Vãn vẻ mặt kích động, giọng nói bất giác cao lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ta: "Vậy em cũng đâu có bảo anh chạm vào nó."

"Vậy anh nói xem, vết hôn trên cổ Khương Ý, ngoài anh ra, còn có ai sẽ tiếp cận nó?"

Đúng vậy, ai sẽ đi tiếp cận một kẻ xấu xí bò ra từ trong lửa dữ chứ?

Chỉ là tôi biết, trò chơi này sắp đến hồi kết rồi.

Người bình thường như tôi đây nhất định phải khiến kẻ kiêu hãnh như Thẩm Nghiên mãi mãi ghi nhớ tôi.

Tôi chỉ cần cố hết sức làm cho anh ta khuất phục, xấu hổ, xem xét từng tấc da thịt trên cơ thể và tâm hồn anh ta.

Ngày ngày nhồi nhét tư tưởng chủ tớ.

Bởi vì tôi đã nắm được điểm yếu của anh ta chắc trong lòng bàn tay rồi.
 
[Thập Niên 70] Đừng Tưởng Ai Cũng Ngu
Chương 5: Chương 5



Chỉ cần không nghe lời, tôi sẽ âm thầm đau buồn kể lể sự cô đơn, tịch liêu khi một mình đi học đại học.

Mỗi khi như vậy, Thẩm Nghiên sẽ thay đổi thái độ.

Đến cuối cùng, tôi cũng có chút không hiểu rõ anh ta là vì tiền đồ của Tô Vãn mà thỏa hiệp, hay bản thân anh ta vốn đã vui vẻ trong đó.

Người kiêu ngạo như Thẩm Nghiên sao có thể nói ra lời đó, anh im lặng dùng ngón tay gõ nhẹ từng nhịp lên mặt bàn, đầu óc vừa bực bội vừa chột dạ.

Tô Vãn hung hăng quệt nước mắt, ôm chặt lấy cổ Thẩm Nghiên, dùng ngón tay lau mạnh môi mình rồi hôn lên.

Lần này, Thẩm Nghiên không né tránh.

Giống như mọi lần hôn tôi, anh ta chìm đắm, quên mình, rung động.

Tôi lặng lẽ đứng ngoài cửa sổ, nhìn chiếc đồng hồ cũ mua được trên cổ tay.

Nhìn kim đồng hồ đếm ngược.

Mãi đến khi Tô Vãn thở gấp, hai chân mềm nhũn, tôi mới đẩy cửa bước vào, cắt ngang màn môi lưỡi quấn quýt đầy mập mờ của hai người.

Bỗng dưng, tôi cảm thấy việc bắt gian tại trận này thật vô vị.

Thấy nhàm chán quá đi.

Vì vậy, tôi liền trưng ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn hai người đang hoảng hốt trước mặt: "Làm gì thế? Tìm hai người nãy giờ, trưởng thôn đồng ý cho ba chúng ta lên thị trấn ước tính điểm rồi."

Đúng vậy, tôi không chịu nổi Thẩm Nghiên dùng gương mặt đẹp trai đó như chú cún con quỳ xuống van xin.

Tôi đã đồng ý hôm nay đưa Thẩm Nghiên và Tô Vãn lên thị trấn ước tính điểm.

Thẩm Nghiên thành thục ôm eo tôi, cọ cọ đầy thân mật lên cổ tôi, đôi mắt tinh xảo như hạt thủy tinh đẹp không tả xiết dưới nắng, làm nũng nói: "Ý Ý vất vả rồi, chúng ta đi thôi."

Tôi gật đầu, thấy Tô Vãn vừa nãy còn căng thẳng đã thở phào, liền chuyển chủ đề ngay: "Hai người nóng lắm à, môi đỏ hết lên kìa, coi chừng lại say nắng đấy."

Chó con trông không kỹ lại đi ăn bậy.

Tôi rất không hài lòng.

Chọc tức hai người họ một chút, để an ủi kẻ bị cắm sừng như tôi, cũng không quá đáng chứ nhỉ.

Thẩm Nghiên đột ngột dừng bước, ấp úng không nói nên lời, Tô Vãn bỗng bước lên, giả vờ thân mật khoác tay tôi, gượng cười: "Vậy à, thế chúng ta đi nhanh lên."

Kết quả rất khả quan, tổng điểm thi đại học là bốn trăm, lúc đầu tôi cũng ước tính được khoảng hơn ba trăm năm mươi điểm.

Đại học Hải Thành chắc suất rồi.

Ở góc khuất, Tô Vãn mừng đến phát khóc, kích động ôm chầm lấy Thẩm Nghiên.

Trên đường về, Thẩm Nghiên đặc biệt lơ đãng.

Tôi liếc nhìn Tô Vãn đang chìm trong vui sướng, nhẹ giọng hỏi: "A Nghiên, sao thế, anh không mừng cho em à?"

Tô Vãn thấy Thẩm Nghiên do dự, liền kéo tay áo Thẩm Nghiên, cười trêu chọc: "A Nghiên, không phải anh nói đợi thi xong sẽ cầu hôn Khương Ý sao?"

Tôi giả vờ cúi đầu e thẹn, chờ câu tiếp theo của Thẩm Nghiên.

Thật lòng mà nói, tôi khá muốn nghe lời cầu hôn từ miệng Thẩm Nghiên.

Cứ coi như thêm chút màu sắc cho trò chơi này vậy.

Thẩm Nghiên nhìn sâu vào Tô Vãn, rồi quay đầu lại, dùng ngón tay nhẹ nhàng móc lọn tóc tôi: "Đợi Tô Vãn nhập học đại học, anh bảo bố anh đến nhà em dạm hỏi, được không?"

Tôi cười e lệ, gật đầu.

Ở bên nhau lâu vậy rồi, vẫn không tin tôi à mà dò hỏi bánh vẽ nhiều ghê.

8.

Từ lúc biết điểm ước tính của tôi, Tô Vãn cứ năm bữa nửa tháng lại chạy đến nhà trưởng thôn.

Thậm chí còn theo Thẩm Nghiên đi chợ đen mấy chuyến, bán không ít đồ gia truyền.

Cả người trở nên tươi tắn, phô trương hơn hẳn.

Khiến dân làng đều thầm mắng cô ta là tiểu thư nhà tư bản, sớm muộn cũng gặp báo ứng.

Ngay cả ánh mắt trưởng thôn nhìn tôi cũng lộ vẻ thất vọng kiểu 'hận sắt không thành thép'.

Đối mặt với vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của vợ trưởng thôn, tôi cũng chỉ cười cho qua.

Điều bất ngờ là, Thẩm Nghiên lại càng bám dính lấy tôi hơn.

Thậm chí còn bắt đầu chủ động khoe cơ bụng, quyến rũ tôi.

Tôi vui vẻ chấp nhận, dù sao đây cũng là thứ tôi đáng được hưởng.

"Ý Ý, sau khi kết hôn, em sẽ mãi mãi ở bên anh, cùng anh được không?"

"Nếu nhà anh được phục hồi danh dự, anh sẽ tổ chức cho em một đám cưới ở thành phố."

"Sau khi cưới, chúng ta sinh thật nhiều con, được không?"

Hừ.

Mơ tưởng dùng con cái trói buộc tôi, để tôi cả đời chôn chân nơi bùn đất này, không ngóc đầu lên được à.

Đồ độc ác!

Nghe mỹ nam bên tai vẽ vời tương lai, tuy không phải lời thật lòng, nhưng cũng coi như anh ta đang cố gắng lấy lòng mình vậy.

Đương nhiên tôi vô cùng cảm ơn việc học, đã cho tôi biết, lối thoát của phụ nữ không bao giờ nằm ở việc sinh đẻ, không nằm ở nhan sắc.

Mà nằm ở chính bản thân, ở sự tự cường.

Vì vậy, tôi chỉ chống cằm, không đáp lại, chỉ một mực ngắm nhìn.
 
[Thập Niên 70] Đừng Tưởng Ai Cũng Ngu
Chương 6: Chương 6



9.

Mấy ngày trôi qua yên ả, một chiếc ô tô màu đen đột ngột chạy vào làng.

Mãi đến khi dừng lại trước cửa nhà tôi.

"Xin hỏi, đây có phải nhà bạn học Khương Ý không ạ?" Người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng đi đầu, hiền hòa nhìn tôi đang cho heo ăn.

Lúc này, trên tường sân và trước cổng nhà tôi đã đông nghịt dân làng hóng chuyện.

Trong đó có cả Tô Vãn và Thẩm Nghiên vừa tan làm về.

"Bác tìm Khương Ý có việc gì ạ?" Tôi phủi tay, đứng dậy, đi ra cổng.

Người đàn ông mỉm cười nhìn quanh đám đông dân làng, cất lời: "Chuyện là thế này, chúng tôi là giáo viên tuyển sinh của Đại học Thanh Bắc, bạn học Khương Ý có thành tích xuất sắc, đã được trường chúng tôi tuyển thẳng, chúng tôi đến để trao giấy báo trúng tuyển."

Để giới thiệu rõ hơn về trường Thanh Bắc, giáo viên đi cùng đã đưa giấy tờ ra, kiên nhẫn giải thích.

"Đại học Thanh Bắc là trường hàng đầu ở Thủ đô, do bạn học Khương Ý ở nơi khá hẻo lánh, nên nhà trường đặc biệt cử giáo viên đến đón tận nơi."

Tôi rửa sạch tay, đường hoàng bắt tay giáo viên tuyển sinh, thừa nhận: "Chào thầy, cháu chính là Khương Ý, tiếp đãi không chu đáo, mong thầy đừng chê."

Mẹ nuôi nghe thấy động tĩnh vội chạy ra, mời thầy giáo vào nhà.

Giữa đám đông, Tô Vãn hét lên: "Không được đi, Khương Ý không được đến Thủ đô."

Tôi liếc nhìn Tô Vãn đang phát điên, lòng đã rõ.

Đúng rồi, cả nhà Tô Vãn chính là bị điều động từ Thủ đô về cái làng quê khỉ ho cò gáy hẻo lánh này.

Cô ta đương nhiên không thể quay về Thủ đô, ngang nhiên nói với mọi người, “mau đến xem này, tôi không phục tùng sắp xếp của chính phủ, tự mình thay thế người khác đi học đại học, trốn” ra được rồi.

Thẩm Nghiên không thể tin nổi nhìn chiếc xe hơi từ Thủ đô đến, đầu óc hỗn loạn vì diễn biến sự việc, mãi đến khi Tô Vãn kéo cánh tay Thẩm Nghiên lắc mạnh, anh ta mới như tỉnh mộng nhìn tôi: "Em..."

Tôi mỉm cười, dẫn thầy giáo và phóng viên đi cùng vào sân.

Còn tôi, Khương Ý, tân sinh viên Thanh Bắc, hoàn toàn lộ diện trước mắt mọi người.

Sau ngày mai, ảnh của tôi sẽ xuất hiện trên tờ báo địa phương mới nhất, có lẽ sẽ xuất hiện cả ở Thủ đô.

Tôi rất hài lòng.

Đối mặt với ánh đèn flash, tôi đứng trước ống kính không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, không hề mặc cảm vì vết sẹo trên mặt.

Hai vị giáo viên vô cùng hài lòng với thái độ không chút rụt rè của tôi.

Tô Vãn trong đám đông hung hăng trừng mắt nhìn tôi, tiếc là có ai quan tâm đâu?

Dù cô ta có làm loạn ăn vạ không đúng lúc giữa đám đông, cũng không thay đổi được việc tôi sẽ rời làng đến Thủ đô.

Thầy giáo nói vì khu vực tôi ở quá hẻo lánh, lo một cô gái như tôi đi một mình không an toàn, nên quyết định cho tôi một ngày chuẩn bị, rồi đưa tôi cùng về trường.

Mẹ nuôi mừng đến phát khóc, ôm tôi nước mắt lưng tròng.

"Con gái à, con tự mình có tiền đồ rồi, cũng coi như khổ tận cam lai."

Bố nuôi lập tức vào nhà, lấy ra số tiền lẻ giấu kỹ dưới đáy hòm.

"Con gái, đừng áp lực, học hành cho tốt, bố mẹ có tiền."

Giây phút này, dù là tôi lòng dạ sắt đá, mũi cũng cay xè, không kìm được nước mắt.

10.

Trưởng thôn chạy tới sắp xếp cho giáo viên tuyển sinh ở lại nhà của đội sản xuất.

Tô Vãn mắt đỏ hoe, đầy oán độc xông ra từ khu nhà thanh niên trí thức, muốn lao vào đánh tôi: "Khương Ý, con tiện nhân này."

"Đến Thủ đô thì sao chứ, năm đó mày không phải cũng xám xịt trốn ở cái nơi khỉ ho cò gáy này à, mày cả đời này sẽ mục rữa ở đây, loại tiện chủng như mày, tao có khối cách hành c.h.ế.t mày."

"Còn anh nữa Thẩm Nghiên, bị con tiện nhân này đùa giỡn rồi phải không, con tiện nhân vừa ghê tởm vừa xấu xí thế này mà anh cũng nhắm mắt ngủ với nó được."

"Anh đúng là đồ vô dụng, chỉ được cái mặt đẹp, anh nghĩ nó còn cần anh sao?"

"Đã sớm nói với anh là nó tâm cơ khó lường, chúng ta đều bị con tiện nhân này lừa rồi, lừa rồi."

Bỗng dưng, Tô Vãn bị một cái tát đánh ngã xuống đất.

"Đừng nói nữa." Sự tức giận xen lẫn sợ hãi khiến Thẩm Nghiên tát một cái làm Tô Vãn đang điên cuồng ngã lăn ra đất. Anh ta căng thẳng nhìn tôi, mấp máy môi, nhưng lời phản bác không thốt ra được.

Tôi quay đầu nhìn Thẩm Nghiên đã đi theo tôi suốt đoạn đường.

Cười một cách độc địa với Tô Vãn.

Rồi đi thẳng về nhà.
 
[Thập Niên 70] Đừng Tưởng Ai Cũng Ngu
Chương 7: Chương 7



Mẹ nuôi nói, nhà họ Tô không ngóc đầu lên được nữa rồi, Vương Nhị Ma Tử trong làng đã để ý Tô Vãn, muốn đến hỏi cưới, hy vọng cô ta một thân một mình, có thể đề phòng được lão độc thân già nửa đêm trèo tường.

Tôi cười tự giễu, cảm thấy mối nhân duyên tôi tìm cho Tô Vãn cũng không tệ.

Chuyện g.i.ế.c người phóng hỏa tôi không làm, nhưng cách hành hạ người khác thì tôi có thừa.

Đúng vậy, tôi không phải người tốt, cũng chưa từng nhận mình là người tốt.

11.

Ngay tối hôm đó, Thẩm Nghiên trèo tường vào phòng tôi.

Trong bóng tối, anh ta ôm chặt eo tôi, như chú cún bị bỏ rơi, dùng mặt cọ vào lưng tôi, giọng thất thểu: "Anh không quan tâm em lừa anh."

"Tiếp tục ở bên anh được không, đừng bỏ rơi anh."

"Anh thật sự không thể rời xa em."

"Hay là, sáng mai chúng ta đi đăng ký kết hôn được không. Anh đi cùng em đến Thủ đô học đại học, dù bị họ áp giải về cũng cam lòng. Xin em, đừng bỏ anh lại đây một mình, được không."

Mỹ nhân rơi lệ, đến tôi nhìn còn thấy thương.

Tôi đưa tay, gỡ bàn tay đang siết chặt eo mình ra, đối mặt với anh ta.

"Anh đi rồi, Tô Vãn phải làm sao?"

"Anh không cưới cô bạn thanh mai trúc mã của anh nữa à?"

Đồng tử xinh đẹp của Thẩm Nghiên giãn ra, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch đi mấy phần.

"Hóa ra… hóa ra em đều biết cả rồi."

Anh ta lùi lại mấy bước, môi run rẩy.

"Anh sẽ không định nói, anh không cố ý lừa em, tất cả đều là chủ ý của Tô Vãn, anh vốn không muốn làm vậy, đúng không?" Tôi mỉa mai nhìn Thẩm Nghiên đang tan nát trước mặt.

Anh ta giải thích: "Không phải, là anh hối hận rồi, anh thích em là thật, Khương Ý, em tin anh đi."

"Anh thật lòng muốn kết hôn với em, có những chuyện là anh có lỗi với em, em cho anh một cơ hội để bù đắp được không, chúng ta có thể bắt đầu lại, anh nguyện ý trở thành dáng vẻ em thích, đừng chia tay."

Nhìn đôi mắt đào hoa vô tội hoe đỏ của anh ta.

Tôi cười nắm lấy tay anh ta, đặt lên vết sẹo dữ tợn trên cằm mình.

"Muốn biết vết sẹo này từ đâu mà có không?"

Tôi đối diện với đôi mắt hoảng loạn của Thẩm Nghiên, tự mình nói tiếp: "Là do cô bạn thanh mai trúc mã của anh phóng hỏa đốt đấy."

"Còn chỗ này nữa."

Tôi chỉ vào ngón út tay trái rõ ràng to hơn hẳn một vòng.

"Cô ta dùng gạch đập nát xương."

"Nói là tôi nợ cô ta, phải trả."

Thẩm Nghiên ôm chặt lấy tôi, cằm đặt l*n đ*nh đầu tôi, cơ thể run lên không ngừng.

"Tại sao cô ta lại làm vậy?"

Tôi mân mê ngón tay thon dài của Thẩm Nghiên, thờ ơ đáp: "Bởi vì cô ta muốn hủy hoại tôi chứ sao."

"Anh nghĩ rằng, tại sao nhà họ Tô lại bị điều động đến nơi này ?"

Tôi đối diện với ánh mắt kinh hoàng của Thẩm Nghiên, gương mặt mỹ nam kia dưới ánh đèn càng thêm tan nát.

"Đương nhiên là vì tôi rồi!"

12.

Khi Tô Vãn bị bắt cóc mười năm được nhà họ Tô tìm về, tôi mới mười tuổi.

Khi tôi đang vui mừng khôn xiết nghĩ rằng mình sắp có thêm một em gái.

Thì Tô Vãn lại la hét chửi tôi là kẻ trộm, đã đánh cắp cuộc đời cô ta, bắt tôi cút khỏi nhà này.

Tôi cúi đầu nhìn bộ váy Tây nhỏ nhắn tinh xảo trên người mình, không hiểu.

Tôi vốn là con nuôi mà, làm gì có chuyện đánh cắp cuộc đời.

Bố mẹ vì áy náy với con gái ruột, nên yêu cầu tôi cũng phải nhẫn nhịn sự gây sự vô lý của Tô Vãn.

Khi mẹ khen một câu rằng tôi rất có năng khiếu piano.

Cô ta không chút khách khí xông vào phòng tôi, dùng viên gạch giấu sẵn, hung hăng đập nát ngón tay tôi.

"Giả tạo cái gì, không có mày, những tài năng này, bao gồm cả lời khen của mẹ đều phải là của tao, thứ tao không cần, mày cũng không xứng có."

"Dám mách mẹ, tao sẽ nói mày bắt nạt tao, xem họ tin tao, đứa con gái ruột này, hay tin mày, con ăn trộm."

Tôi được nhà giàu nuông chiều mười năm, không phải quả hồng mềm.

Lập tức nói cho bố mẹ biết.

Sau đó, mẹ nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, ôm Tô Vãn đang khóc lóc thảm thiết, nghiêm giọng nói với tôi: "Khương Ý, con học nói dối từ bao giờ thế, em con vừa về nhà con đã nhẫn tâm đập nát ngón tay để vu khống nó à?"

Bố dùng ngón tay gõ gõ vào đầu tôi, châm một điếu thuốc, bực bội trách mắng: "Bố thấy cũng không cần đi bệnh viện đâu, coi như tự cho mình một bài học đi, mau xin lỗi em gái con."

Tôi bé nhỏ gật đầu, hiểu rằng trong căn nhà này, đã hoàn toàn không còn chỗ đứng cho mình nữa.

Tôi đành đối diện với ánh mắt đắc ý của Tô Vãn, thành khẩn xin cô ta tha thứ.

Tôi không có khả năng tự lập, không có năng lực chống lại Tô Vãn.

Dưới những lần phản kháng yếu ớt, Tô Vãn không thể nhịn được nữa.
 
[Thập Niên 70] Đừng Tưởng Ai Cũng Ngu
Chương 8: Chương 8



Nhân kỳ nghỉ hè, dỗ dành bố mẹ đưa tôi về quê nghỉ mát.

Sau đó nhân lúc chỉ có một mình tôi ở nhà, phóng hỏa muốn thiêu c.h.ế.t tôi.

May mà tôi mạng lớn, c.h.ế.t đi sống lại chạy thoát ra ngoài.

Mặt bị bỏng gần 30%.

Tô Vãn một cước đạp nát con đường sống của tôi.

"Đây, chính là con tiện nhân này, các người mang nó đi đi, tốt nhất là bán nó vào núi sâu, cho lão già sinh con, cả đời không ra được."

Tô Vãn nói với hai gã đàn ông mặt mày gian xảo lấm lét sau lưng.

Trong lúc bị thương nặng hôn mê, tôi cứ thế bị bọn buôn người bán đến vùng núi hẻo lánh.

Vì khắp người đầy máu, trên người còn đen nhẻm.

Không người mua nào muốn nhận tôi.

Mẹ nuôi tốt bụng trên đường đi học về đã nhìn thấy tôi thê thảm.

Bỏ ra tám mươi đồng mua tôi về.

Tôi bé nhỏ lưu lạc, cứ thế lại có một mái nhà.

Trí nhớ của tôi trước nay luôn rất tốt, đó là thiên phú của tôi.

Sau khi dưỡng thương xong, tôi ghi lại tất cả những chuyện hàng ngày bố mẹ lo lắng thấp thỏm trong trí nhớ.

Tôi biết những chuyện đó là chuyện xấu, là chuyện không được làm.

Điều này là nhờ vào sự cưng chiều của họ dành cho tôi trước khi Tô Vãn được tìm về.

Nên họ chưa bao giờ để tâm mà thảo luận mức độ nghiêm trọng của sự việc trước mặt một đứa trẻ giả vờ ngủ.

Tôi mất rất nhiều thời gian, sắp xếp lại mọi thứ, gửi phong bì dày cộp đến cho một đối thủ nào đó ở Thủ đô đang nghiến răng nghiến lợi với nhà họ Tô.

May mà đối thủ còn nhớ tôi, bỏ ra một ít thời gian xác thực những chuyện tôi nói trong thư.

Thế là tôi chờ được nhà họ Tô bị điều động đến vùng núi sâu này.

Cùng với nhà họ Thẩm bị liên lụy theo.

Tiếc là, bố mẹ Tô trong lúc bị điều động đã bị đối thủ chèn ép, không chịu nổi đã tự sát.

Để lại khối tài sản riêng và mối quan hệ lớn cho Tô Vãn.

Còn nhà họ Thẩm bị liên lụy, được giải oan chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Ngay khoảnh khắc Tô Vãn đến đây gặp tôi, Thẩm Nghiên đã bị cô ta vứt bỏ như cái thang bắc lên trời.

Cô ta cho rằng tôi cũng giống cô ta, đã biết mùi cuộc sống xa hoa ở thành phố lớn, làm sao có thể chấp nhận sống tạm bợ không tiếng tăm nơi bùn lầy này.

Vì vậy, nhan sắc của Thẩm Nghiên, và cả việc, nếu cô ta không được tìm về, người đáng lẽ kết hôn với Thẩm Nghiên phải là tôi.

Cô ta tưởng tôi đã sa ngã.

Vậy tôi liền giả vờ mình đã sa ngã cho cô ta xem.

13.

Thẩm Nghiên không tin nổi lắc đầu: "Sao có thể, em là đại tiểu thư nhà họ Tô bị thiêu c.h.ế.t kia ư?"

Tôi gật đầu.

"Nhà họ Thẩm các anh bị điều động, chỉ vì dính líu quá sâu với nhà họ Tô, chuyện nhà họ Tô không liên quan đến anh."

"Nhưng, người thân cận với Tô Vãn, chẳng phải càng ghê tởm hơn sao?"

Anh ta ngước mắt, định mở miệng ngắt lời: "Anh cũng ghét em như vậy, em tiếp tay cho kẻ ác, vô liêm sỉ độc địa."

"Anh không quên đấy chứ, lần đầu gặp mặt hồi nhỏ, anh cao quý, chỉ vì Tô Vãn nói sợ mèo, anh liền đá từng cú một c.h.ế.t con mèo con tôi vừa nhặt về." Tôi cứ thế nhìn chằm chằm anh ta, từng chữ rõ ràng đ.â.m vào tim gan anh ta.

"Anh xem đi, tận xương tủy anh đã thấm đẫm sự hèn hạ, anh lấy tư cách gì mà nghĩ mình cao quý hơn bất cứ ai."

"Tôi rõ ràng chẳng làm gì sai, tại sao cứ phải truy cùng g.i.ế.c tận tôi? Con mèo nhỏ của tôi cũng có làm gì sai đâu, sao anh lại nhẫn tâm đá c.h.ế.t nó?"

"Tô Vãn nói đúng đấy, tôi chính là muốn báo thù anh."

"Tôi muốn cô ta nếm trải sự tuyệt vọng, chấp nhận cái giá của việc làm ác."

Thẩm Nghiên lùi lại mấy bước, vịn vào tường một lúc mới ổn định lại được, giọng khàn đặc cất lên: "Đã có khoảnh khắc nào em thích anh chưa, dù chỉ một chút tình yêu thôi?"

"Hả? Anh ngây thơ vậy sao?"

"Tôi thích gương mặt anh, cơ thể anh, và cả cái dáng vẻ quẫy đuôi cầu xin thương hại của anh khi ở bên tôi, nhưng tuyệt nhiên không yêu anh."

"Thích vị hôn phu của Tô Vãn, thật ghê tởm biết bao."

14.

Ngày hôm sau, tôi thu dọn đồ đạc, theo thầy giáo vẫy tay tạm biệt bố mẹ nuôi.

Trong tay là mười mấy đồng bạc do dân làng gom góp cho.

Hôm qua Thẩm Nghiên đã ngồi thẫn thờ dưới cửa sổ nhà tôi suốt đêm, tôi chẳng thèm để ý.

Tiếng hét thất thanh vọng ra từ khu nhà của thanh niên trí thức lập tức thu hút đám đông.

Là của Tô Vãn.

Thẩm Nghiên vội vàng lao ra khỏi đám đông, chạy như điên về phía khu nhà thanh niên trí thức bên đường, ánh mắt lưu luyến và áy náy dành cho tôi chỉ thoáng qua.

Tôi lắc đầu, nhìn thật sâu ngôi làng mình đã sống mười năm này.

Có cơ hội, sẽ đón bố mẹ nuôi đi, không về lại đây nữa.

Còn về Tô Vãn, tôi nghĩ cô ta sẽ rất hài lòng với món quà lớn mà tôi tặng.
 
[Thập Niên 70] Đừng Tưởng Ai Cũng Ngu
Chương 9: Chương 9



15.

Mấy năm nay tôi vừa học vừa làm để hoàn thành việc học, thích nghi rất tốt với cuộc sống ở Thủ đô.

Sau khi tốt nghiệp, đối thủ đã từng xử lý Tô gia tìm đến tôi, nói sẽ cho tôi một vị trí công việc tốt, coi như cảm ơn tôi đã "vì nghĩa diệt thân".

Tôi vui vẻ nhận lời.

Trong thời gian đại học, Thẩm Nghiên gửi cho tôi không ít thư.

Tôi đều xem qua từng lá thư, nhưng chưa một lần hồi âm.

Mãi cho đến khi tôi về làng, đón bố mẹ nuôi lên Thủ đô định cư.

Mới gặp lại Tô Vãn và Thẩm Nghiên.

"Mấy năm nay em sống tốt chứ?" Thẩm Nghiên đứng dưới gốc cây, lúng túng gợi chuyện.

Tôi nhìn gương mặt vẫn đang độ xuân sắc, đẹp trai ngời ngời kia, không khỏi cảm thán, quả nhiên năm tháng ưu ái người đẹp.

Tôi cười phóng khoáng đáp lại: "Như anh thấy đấy, sống rất tốt."

Vết sẹo trên mặt tôi, qua sửa chữa của bác sĩ, nếu trang điểm kỹ một chút, nhìn không kỹ thì cơ bản không nhận ra gì.

"Anh vẫn luôn đợi em." Thẩm Nghiên tiến lại gần một bước, đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia khẽ cụp xuống, hàng mi nhẹ run, dường như đang đợi tôi đáp lại.

Một năm trước, Thẩm gia đã được phục hồi danh dự, trở về Thủ đô rồi, chỉ là không còn huy hoàng như xưa.

Tôi cười tủm tỉm hỏi: "Rồi sao nữa?"

"Anh muốn theo đuổi em lại từ đầu, được không?"

Tôi ngẩng đầu nhìn chim én làm tổ dưới mái hiên, cất lời: "Anh từng nói, Tô Vãn là chim trời, nên đến đại học hưởng thụ tự do. Đúng vậy, tôi cũng là chim trời, nhưng tôi không nên bị hôn nhân con cái trói buộc. Tôi là chính tôi!"

Đôi mắt đau buồn của Thẩm Nghiên long lanh ánh lệ, giọng nói ai oán, mang theo nỗi quyến luyến và tiếc nuối sâu đậm: "Thật sự không còn khả năng nào sao?"

"Nói thừa!"

Tôi xoay người rời đi, Tô Vãn đầu bù tóc rối, bụng mang dạ chửa, đứng ở cổng nhà tôi.

Nhìn thấy tôi, cô ta lao bổ tới, miệng phun lời tục tĩu: "Tiện nhân, là mày cả, là mày sai Vương Nhị Ma Tử c**ng b*c tao, đồ hạ tiện, tao phải báo cảnh sát bắt mày."

Tôi nghi ngờ nhìn Vương Nhị Ma Tử đang đủng đỉnh đi tới, không vui nói: "Vợ anh sao không quản cho tốt, lỡ động thai thì làm sao?"

Vương Nhị Ma Tử cười hề hề để lộ hàm răng vàng khè: "Con mụ c.h.ế.t tiệt, làm sinh viên đại học của làng sợ hết hồn, xem tao đánh c.h.ế.t mày không." Nói rồi vớ lấy một cành cây, quất về phía Tô Vãn đang điên điên khùng khùng.

"Bớt vu oan cho người ta đi, nếu không phải năm đó ngày nào mày cũng ăn mặc lẳng lơ câu dẫn tao, đàn ông trong làng này ngày nào nhìn mày mà chẳng sốt ruột bực mình, bản thân mày lẳng lơ ong bướm, còn đi vu khống cho con bé Khương nhà người ta."

Tôi thở dài một tiếng, quay đầu lại thấy Thẩm Nghiên cũng đi theo tới.

Dứt khoát đóng sập cổng lại, vui vẻ đoàn tụ với bố mẹ.

Kiếp này của Tô Vãn đã định sẵn phải mục ruỗng ở vùng núi sâu mà cô ta từng khinh thường này.

Tôi không hề sai bảo Vương Nhị Ma Tử nửa đêm trèo tường c**ng b*c cô ta, chỉ bóng gió vài câu rằng Tô Vãn giờ cô độc một mình, lại có khoản tiền lớn trong tay.

Bố mẹ nuôi nói, ngày tôi rời đi, Tô Vãn khóc lóc om sòm níu lấy Vương Nhị Ma Tử đòi báo công an.

Kết quả sau khi thấy Thẩm Nghiên đi tới, cô ta lập tức thay đổi ý định.

"Khương Ý còn không cần anh nữa rồi, anh cưới em đi, em bằng lòng gả cho anh."

Thẩm Nghiên thấy thế vội vàng lùi lại. Không biết tâm trạng lúc này của anh ta ra sao nữa.

Vương Nhị Ma Tử không chịu, tiến lên một bước, nói trước mặt dân làng: "Mày quyến rũ tao, hai đứa mình đã ngủ chung một giường rồi, mày phải gả cho tao."

Thẩm Nghiên thấy vậy liền chạy ra khỏi sân, chỉ còn thấy bóng chiếc ô tô đã đi xa khuất dạng.

Cả cuộc đời này, chúng ta chính là phải thoát khỏi sự kỳ vọng của người khác để tìm thấy bản thân thực sự.

Đời người không chỉ có một phương hướng.

Không cần thuyền nhẹ cũng tự vượt muôn trùng núi.

Chúc anh, chúc tôi, đều có một tương lai tươi đẹp rạng ngời.

Hết
 
Back
Top Bottom