Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 140: Chương 140



Giờ phút này, Cố Nguyệt Hoài có chút không biết nên khóc hay cười.

Cô muốn báo thù, d.a.o nhọn tất nhiên đi ngang qua Điền Tĩnh, nhưng hôm nay, anh hai của cô lại ngăn ở trước mặt Điền Tĩnh kín không kẽ hở. Không thể nghi ngờ điều này sẽ khiến quá trình báo thù của cô càng thêm gian nan, chẳng lẽ cơ hội xoay chuyển duy nhất chỉ có Điền Tĩnh lấy chồng? Lúc đó Cố Duệ Hoài mới hết hy vọng?

Anh ta sẽ c.h.ế.t tâm sao?

Cố Nguyệt Hoài nhìn Cố Duệ Hoài đang cắn răng, c.h.ế.t sống không cầu xin, sinh ra thắc mắc và hoài nghi.

Cuối cùng Cố Đình Hoài không nhìn được nữa mới đưa tay ngăn cản: "Cha, sức lực nên dùng để làm việc, đánh con trai của mình mà dùng sức lực lớn như thế chẳng phải là lãng phí sao? Cơ thể thằng hai còn chưa tốt, nếu lại làm hỏng thì số tiền bỏ ra sẽ lãng phí sao?"

Cố Chí Phượng hậm hực nói: "Không đánh thì nó không nhớ lâu được!"

Không biết là sinh ra phản cốt, hay là Điền Tĩnh nói gì đó với anh ta ở trung tâm y tế, Cố Duệ Hoài nghe Cố Chí Phượng nói thì bỗng nhiên lạnh lùng cười một tiếng: "Vậy cha đánh c.h.ế.t con đi! Đời này không lấy được Điền Tĩnh thì con thà rằng đi chết còn hơn!"

Ngay khi những lời này nói ra, nó đinh tai nhức óc, chấn nhiếp tất cả mọi người trong phòng.

Nghe anh ta nói như vậy, Cố Chí Phượng sững sờ, thân thể lảo đảo một chút.

Ông ấy không dám tin nhìn vẻ mặt vẻ hung ác, được ăn cả ngã về không của Cố Duệ Hoài, đột nhiên cảm thấy mình chưa hề biết gì về đứa con trai này, nó thật sự là thằng hai miệng độc, lại không có cảm giác tồn tại trong nhà trước kia sao?

Lông tơ toàn thân Cố Đình Hoài đều dựng lên, ngạc nhiên nói: "Thằng hai, có phải em điên rồi hay không?!"

Đồng tử của Cố Duệ Hoài đỏ lên, anh ta lần lượt quét mắt qua Cố Chí Phượng, Cố Đình Hoài và Cố Nguyệt Hoài.

Vậy mà anh ta lại không để ý đến vết thương trên đùi, vén chăn xuống giường!

Mặc dù thân thể Cố Duệ Hoài không được tính là cường tráng, nhưng anh ta cao lớn, đôi mắt dài nhỏ nheo lại, ánh mắt giống như d.a.o sắc, nhưng dù sắc bén đến đâu c*̃ng không tuyệt tình bằng những lời anh ta đã thốt ra.

"Tôi không điên! Chính là các người vì Cố Nguyệt Hoài, tất cả đều điên rồi!"

"Bởi vì cô ta chán ghét Điền Tĩnh, nhằm vào Điền Tĩnh, nên các người giận cá c.h.é.m thớt, tước đoạt quyền lợi truy cầu hạnh phúc của tôi sao? Bà nội đã từng nói, nếu như người không có tình yêu, vậy thì còn sống giống như người sao?"

"Từ nhỏ tôi đã bị các người coi nhẹ, tôi c*̃ng khổ sở, bây giờ cuối cùng cũng có người nhìn thấy tôi, tôi cũng muốn toàn tâm toàn ý đối xử với cô ấy, tại sao các người lại muốn chia rẽ chúng tôi? Rốt cuộc Tiểu Tĩnh đã làm sai điều gì? Mà đã khiến các người có thành kiến lớn như thế?"

Lời nói này khiến trong phòng rơi vào yên lặng.

Nhưng mà vẫn chưa xong, ánh mắt Cố Duệ Hoài bỗng nhiên gắt gao khóa chặt trên người Cố Nguyệt Hoài.

Giọng nói của anh ta lộ ra dữ tợn, sắc thái trong đồng tử dần dần có dấu hiệu điên cuồng: "Cố Nguyệt Hoài, tại sao mày không c.h.ế.t đi? Nếu mày c.h.ế.t thì sẽ không còn ai cản trở tao và Tiểu Tĩnh nữa."

Giờ phút này, thứ hiện lên ở trong đầu Cố Duệ Hoài là đôi mắt đẫm lệ của Điền Tĩnh, và những lời bi thương đến cực điểm kia.

"Anh hai Cố, sau này chúng ta đừng tiếp xúc với nhau nữa, chú Cố, anh cả Cố, anh ba Cố, bọn họ đều nghe Nguyệt Hoài, mà Nguyệt Hoài với em... Nếu chúng ta tiếp tục lui tới thì chỉ sợ đến cả anh, bọn họ cũng không nhận nữa."

"Em không rõ, anh vì em mà bị thương, em tới chăm sóc anh, rốt cuộc đã làm sai chỗ nào?"

"Nguyệt Hoài vừa mới nói với em, chỉ cần cô ấy ở đó một ngày, thì tuyệt đối sẽ không để em dễ chịu, em rất sợ hãi..."

"Xin lỗi anh hai Cố, bây giờ em sẽ đưa anh về, sau này chúng ta sẽ không gặp riêng nữa."

“..."

Cố Duệ Hoài nói xong, trước khi mọi người kịp phản ứng, một giây sau, anh ta kéo cái chân bị thương nhào tới Cố Nguyệt Hoài, bàn tay to như cái quạt hương bồ bóp chặt cổ Cố Nguyệt Hoài, đồng tử đỏ tươi giống như dã thú đã mất lý trí!
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 141: Chương 141



Đồng tử của Cố Nguyệt Hoài co rút lại, yết hầu cô bị bóp chặt, cảm giác ngạt thở khiến người ta đau đớn ập tới.

Cô nhìn khuôn mặt dữ tợn gần trong gang tấc của Cố Duệ Hoài, đột nhiên có cảm giác rất lạ lẫm, mà anh hai đã đón cô về nhà chăm sóc ở đời trước đã rất xa xôi, xa không thể chạm nữa.

Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài sửng sốt, hai người gào thét kéo Cố Duệ Hoài ra, nhưng anh ta lại giống như bị trúng tà, sức lực lớn đến mức kinh người, hai người bọn họ nhất thời không thể lay chuyển được anh ta.

"Cố Duệ Hoài! Ngươi đúng là điên ma! Bé là em gái ruột của mày!"

"Thằng hai, buông tay! Em mau buông tay! Bé à!"

Toàn thân Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài run rẩy, bọn họ hoàn toàn không ngờ thảm kịch em em tương tàn lại xảy ra ở nhà họ Cố.

Khi Cố Nguyệt Hoài đang iãy dụa vươn tay tách bàn tay Cố Duệ Hoài ra, chợt nghe thấy anh ta khàn giọng nói: "Cố Nguyệt Hoài, tại sao mày không c.h.ế.t đi? Mày ích kỷ như vậy, còn sống cũng chỉ hại người trong nhà! Mày c.h.ế.t đi! Chết đi!"

Từng tiếng nguyền rủa tàn ác khiến Cố Nguyệt Hoài giật mình.

Cô đột nhiên bất lực vùng vẫy, buông lỏng hai tay ra, trong thoáng chốc, dường như cô thấy được thảm kịch cả nhà mình đời trước, bọn họ đứng trước mặt cô, vẻ mặt lạnh băng, hận ý trong ánh mắt như muốn lao ra!

Là cô đã hại cả nhà, là cô đã hại tất cả mọi người.

Một luồng ánh sáng trắng chập chờn trước mắt Cố Nguyệt Hoài, chợt có một bóng dáng thon dài xuất hiện trước mặt cô.

Người đó đứng ngược sáng nên cô không thể nhìn rõ, nhưng anh lại đưa tay về phía cô, ngón tay của anh rất dài, xương cốt lịch sự tao nhã xinh đẹp, lòng bàn tay rất lớn, làn da hơi mỏng bao phủ các đường gân mạnh mẽ.

Cố Nguyệt Hoài nhìn đôi bàn tay quen thuộc này,bỗng nhiên sinh ra khát vọng sống.

Cô bắt đầu ra sức giãy giụa, thậm chí còn vươn tay bóp cổ Cố Duệ Hoài.

Cuối cùng, vào giây phút cuối cùng, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài cũng kéo được Cố Duệ Hoài đang nổi điên ra, bẻ quặt cánh tay anh ta ra sau lưng, hai người hoảng sợ đến độ toát cả mồ hôi lạnh.

Cố Nguyệt Hoài lùi lại vài bước, ôm chặt lấy cái cổ đau nhói của mình rồi ho dữ dội.

"Cố Duệ Hoài! Em thật sự điên rồi, điên rồi!" Toàn thân Cố Đình Hoài run như là lá rụng trong gió thu, mắt anh ấy mở rất lớn, tựa hồ đến bây giờ vẫn không thể kịp phản ứng.

Sắc mặt Cố Chí Phượng trắng bệch, hơi thở cũng uể oải đi rất nhiều.

Đối với một người cha mà nói, không có gì k*ch th*ch hơn, đau lòng hơn so với việc tận mắt nhìn thấy con trai g.i.ế.c con gái mình.

Cố Duệ Hoài không nhúc nhích, để hai người bọn họ khóa tay lại, nhưng mà đôi mắt dài nhỏ tràn ngập bạo lực vẫn nhìn chằm chằm vào trên người Cố Nguyệt Hoài, sát ý trong mắt đến bây giờ vẫn chưa biến mất.

Động tĩnh ở bên ngoài quá lớn, Cố Tích Hoài cũng không nhịn được ôm Yến Thiếu Đường mở cửa phòng đi ra.

"Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?" Anh ấy nhìn tình hình trước mắt, có chút ngẩn ngơ.

Nhưng mà lúc này không có ai trả lời vấn đề của anh ấy cả, một lúc sau, Cố Duệ Hoài dần dần tỉnh táo lại, mới lạnh lùng cười một tiếng rồi thoát khỏi cánh tay Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài: "Xem các người bị doạ kìa."

Cố Đình Hoài tuyệt vọng nhìn người em trai đầu óc không rõ ràng lắm, thậm chí mơ hồ phát điên này.

Anh ấy biết, đời này, muốn để người này quay đầu sợ là quá khó khăn.

Điền Tĩnh, Điền Tĩnh, quả nhiên là sao chổi nhằm vào nhà họ Cố bọn họ!

Lúc này, Cố Chí Phượng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Duệ Hoài, ánh mắt giống như bi ai lại như tĩnh mịch, một lát sau, ông ấy mở miệng, giọng nói khàn đặc đến cực điểm: "Cố Duệ Hoài, miếu nhà họ Cố nhỏ, không chứa được tôn Đại Phật như mày, sau này đừng trở về nữa."

"Cha!" Vẻ mặt Cố Tích Hoài hoảng hốt, giọng nói cũng thay đổi theo.

Môi Cố Đình Hoài mấp máy một chút, nhưng cuối cùng anh ấy cũng quay đầu đi.

Anh ấy không thể nói gì để cầu xin nữa, thằng hai đã điên rồi, để ở nhà cũng chỉ chuốc họa.

Dường như Cố Duệ Hoài cũng bị lời nói của Cố Chí Phượng làm cho choáng váng, biểu cảm trên mặt hơi đông cứng lại.

Anh ta bỗng nhiên cười lên, nhưng trong mắt lại bị bi thương che kín, trong giọng nói tràn ngập một loại phẫn nộ và thống khổ khi bị vứt bỏ: "Lại là vì Cố Nguyệt Hoài, trước kia vì nó mà xem nhẹ tôi, bây giờ cũng vì nó mà đuổi tôi đi?"

"Ha ha, nực cười! Thật nực cười!"

Cố Duệ Hoài khàn giọng cười, nói xong, anh ta kéo cái chân bị thương rời đi.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 142: Chương 142



Cố Nguyệt Hoài nhìn bóng lưng quyết tuyệt của anh ta, cũng như mái tóc đã trở nên bạc hơn rất nhiều của Cố Chí Phượng, trong đôi mắt đẹp lướt qua một vòng bi thương.

Cô mở miệng muốn nói chuyện, nhưng cuống họng đau rát, giọng nói cũng khàn đặc theo: "Tôi..."

Cố Nguyệt Hoài nhắm mắt lại , chịu đựng đau đớn nói: "Anh hai, Điền Tĩnh không tốt như anh nghĩ đâu, một khi anh rời nhà, cô ta không nhìn thấy chỗ có thể lợi dụng ở trên người anh, sẽ vứt bỏ anh như giày rách."

"Hoặc là sẽ biến anh trở thành công cụ kiếm tiền, anh chuẩn bị vì Điền Tĩnh mà đến chợ đen phải không?"

"Trong khoảng thời gian này, đội dân binh đang điều tra nghiêm ngặt, chưa đi được mấy lần, anh nhất định sẽ phải ngồi tù."

"Anh hai, anh quay đầu nhìn cha đi, ông ấy vì cái nhà này mà đã bỏ ra quá nhiều, anh thật sự nhẫn tâm để cha lớn tuổi như vậy mà vẫn phải nhìn anh em chúng ta tương tàn sao?"

Mỗi chữ mỗi câu rơi vào trong tai Cố Duệ Hoài, khiến bước chân của anh ta hơi ngừng lại.

Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, bóng lưng anh ta lại hoảng hốt bước vào trong bóng đêm, bỏ đi mà không quay đầu nhìn lại.

Cố Tích Hoài ôm Yến Thiếu Đường đuổi theo hai bước, nhưng nghe giọng nói khàn đặc ấm ách của Cố Nguyệt Hoài, nhìn dấu tay sưng đỏ trên cổ họng cô thì lại dừng bước.

Bầu không khí cả gia đình rơi xuống đáy cốc.

Cuối cùng vẫn là Cố Chí Phượng phá vỡ cục diện bế tắc: "Được rồi, đi nấu cơm đi."

Ông ấy xua tay, sau đó ngồi xếp bằng trên giường, đờ đẫn chơi đùa hạch đào trong tay.

Cố Đình Hoài buồn bực ừm một tiếng, rồi chui đầu bếp, chỉ sợ chậm một bước nữa thôi là mình sẽ khóc ra thành tiếng.

Tính tình anh ấy đôn hậu trung thực, hầu như mấy em trai em gái trong nhà đều là do một tay anh ấy nuôi nấng, thằng hai là thằng nhóc da dày nên đương nhiên không thể so với bé khiến người ta để bụng, nhưng nếu nói là coi nhẹ thì đúng là đã khiến anh ấy tổn thương.

Nhưng mà chuyện hôm nay cũng làm cho anh ấy thấy được nỗi khổ trong lòng thằng hai.

Nhưng bé không vô tội sao? Thằng hai làm như vậy sẽ chỉ làm người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng mà thôi!

Cố Đình Hoài giơ tay lên lau mắt, trong lúc nấu ăn lại không kiềm chế được nghĩ đến Cố Duệ Hoài đã rời nhà đi xa, trời đã khuya như vậy, cuối thu thì lạnh cóng, thằng hai còn chưa ăn gì cả, ban đêm nó sẽ ngủ ở đâu?

Cố Nguyệt Hoài đột nhiên đứng dậy, nhanh chân ra cửa.

"Bé à, con đi đâu vậy?!" Cố Chí Phượng vội vàng hét lên một câu.

Cố Nguyệt Hoài không để ý tới ông ấy, cô đi ra ngoài và rẽ thẳng vào sân bên cạnh, ánh mắt bình tĩnh gõ cửa, giọng nói của Điền Tĩnh nhanh chóng vang lên bên trong: "Ai đấy?"

Khi cô ta đang nói, cùng với tiếng bước chân, cánh cửa mở ra.

Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng, trước khi Điền Tĩnh kịp phản ứng, ngón tay đã gắt gao bóp cổ cô ta với sức lực vô cùng lớn, không thua kém gì những gì cô vừa nhận được từ Cố Duệ Hoài.

"A a... Cứu... Ah..." Cổ Điền Tĩnh nổi gân xanh, vẻ mặt cô ta đau đớn.

Sắc mặt cô ta đỏ bừng lên, con mắt trợn tròn, bờ môi run rẩy, cô ta chỉ cảm thấy vào lúc này, m.á.u nóng chảy trong cơ thể mình đã ngưng tụ thành băng, cô hoảng sợ nhìn Cố Nguyệt Hoài rồi giãy dụa muốn tự cứu lấy mình.

Đáng tiếc, Điền Tĩnh trộm dùng mánh lới khi làm việc nhà nông một thời gian dài, sao có thể hơn được Cố Nguyệt Hoài có nước giếng không gian gia trì?

Đầu ngón tay Cố Nguyệt Hoài lạnh lẽo, trên môi không còn một chút m.á.u nào, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh đến doạ người: "Điền Tĩnh, tôi đang nghĩ xem nên trực tiếp g.i.ế.c cô cho sảng khoái, hay là chậm rãi tra tấn cô sẽ làm cho tôi vui vẻ hơn đây."
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 143: Chương 143



“Tôi... Cứu..." Điền Tĩnh nghe Cố Nguyệt Hoài nói, cô ta chỉ cảm thấy trái tim mình lạnh lẽo.

Cô ta xuyên vào trong sách, còn chưa kịp thi triển quyền cước, thực hiện khát vọng trong lòng, sao có thể c.h.ế.t được?

Cố Nguyệt Hoài thản nhiên nhìn Điền Tĩnh đang giãy giụa trong tay mình, cô ta hèn mọn cầu xin giống một con sâu kiến, mà cái cổ mảnh khảnh ở trong tay lại mang đến cho cô một loại xúc động khát máu, như thể cô chỉ cần thêm một chút sức lực...

"Bé à! Con đừng làm chuyện ngu xuẩn!" Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đuổi tới, hai người nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đang bóp cổ Điền Tĩnh thì đều quá sợ hãi, sau đó nhìn xung quanh, chỉ sợ cảnh tượng đáng sợ này sẽ bị người bên ngoài nhìn thấy.

thân thể Cố Chí Phượng như bị bệnh sốt rét, suýt nữa nước mắt tuôn đầy mặt.

Ông ấy vừa mới trải qua nỗi đau con trai muốn g.i.ế.c con gái, không ngờ lại phải đứng trước thảm kịch con gái mình trở thành tội phạm g.i.ế.c người.

Nếu cô g.i.ế.c người thì còn có thể sống sao?

Cố Đình Hoài chạy nhanh tới muốn ngăn cản, nhưng còn không đợi anh ấy tới gần, Cố Nguyệt Hoài đã buông lỏng tay ra. Bởi vì thiếu dưỡng khi mà Điền Tĩnh ngồi sập xuống đất, che cổ há to miệng thở phì phò.

Có lẽ là nghe được động tĩnh nên Điền Điềm từ trong nhà chạy ra.

Cô ta hoảng sợ nhìn Cố Nguyệt Hoài và chị mình,sững sờ tại chỗ một lúc lâu rồi mới l chạy vụt vào phòng, còn thuận tay đóng sầm cửa lại, giống như là sợ Cố Nguyệt Hoài sẽ đuổi theo vào.

Cố Đình Hoài đi đến bên canh Cố Nguyệt Hoài, đưa tay kéo cô một cái, thấy Điền Tĩnh không có gì đáng ngại thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cố Nguyệt Hoài giật giật khóe môi, mí mắt hơi nâng lên, mở miệng nói: "Điền Tĩnh, Cố Duệ Hoài đã bị cha tôi đuổi ra khỏi nhà, sau này anh ta sẽ không còn là người nhà họ Cố nữa, về sau nếu cô muốn dựa dẫm vào anh ta, vậy thì tôi khuyên cô nên đi cứu vớt anh ta đi."

"Cô, cô..." Điền Tĩnh yên lặng, ngước mắt lên nhìn vẻ bình tĩnh mang theo vẻ thong dong thấy rõ của Cố Nguyệt Hoài, lại có loại cảm giác bất an khi bị nhìn thấu, làn da bên trên gò má cô ta nhẹ nhàng run rẩy một chút, che cổ rồi cúi thấp đầu xuống.

Cố Nguyệt Hoài nửa ngồi xổm xuống, Điền Tĩnh co rúm người lại.

"Hôm nay chỉ là một bài học nho nhỏ, Cố Duệ Hoài thì bỏ qua, còn cô, nếu cô muốn duỗi móng vuốt về phía người nhà của tôi, thì tôi sẽ không nương tay nữa đâu. Tin tôi đi, tôi có một trăm ngàn phương pháp có thể khiến cô c.h.ế.t trong im hơi lặng tiếng."

Cô nói lời này cũng không phải là khoác lác.

Cô đã đọc lướt qua về chất độc, nếu không thì sẽ không nhận ra Sevoflurane.

Giữa việc để Điền Tĩnh thống khoái c.h.ế.t đi và khiến cô ta sống không bằng chết, cô lựa chọn cái sau, đêm nay chỉ là một chút trả thù nho nhỏ, nợ của Cố Duệ Hoài cũng nên có người trả, bảo cô bình tĩnh chấp nhận chuyện suýt nữa bị bóp c.h.ế.t là không thể nào.

Cho dù cô thật sự muốn chơi c.h.ế.t Điền Tĩnh thì c*̃ng sẽ không đích thân ra trận.

Nếu g.i.ế.c Điền Tĩnh thì cô phải đền mạng, không đáng.

"Cô không sợ tôi đến đại đội báo cáo cho bí thư chi bộ sao?" Điền Tĩnh ho khan một cái, giương mắt nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, trong giọng nói chứa đầy phẫn nộ.

Cố Nguyệt Hoài cười cười, không giấu được sự giễu cợt: "Cô cứ việc đi, xem bí thư tin cô hay là tin tôi."

"Cố Duệ Hoài nằm viện, Điền Tĩnh dốc lòng chăm sóc, tình nghĩa giữa hai người không ít, đáng tiếc trong nhà không bỏ ra nổi một trăm đồng lễ hỏi, nhưng Cố Duệ Hoài lại khăng khăng muốn cưới Điền Tĩnh, cuối cùng bị trục xuất khỏi gia môn, chậc, chuyện tình yêu cảm động cỡ nào nha."

"Cô nói xem, nếu Trần Nguyệt Thăng biết cô đến huyện Thanh An không phải là để thăm chị gái kết hôn, mà là vì Cố Duệ Hoài, thì anh ta sẽ nghĩ như thế nào không? Trước có Nhậm Thiên Tường, sau có Cố Duệ Hoài, cô còn có thể trở thành người phụ nữ quan trọng nhất trong tim anh ta không?"

"Ồ, có thể cô sẽ không để ý, dù sao cô c*̃ng không muốn gả cho Trần Nguyệt Thăng mà."

"Nhưng, phụ nữ mà, một khi để thanh danh xấu thì đã muộn rồi, cô cứ nói đi?"

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười nói, trong giọng điệu còn có chút đùa cợt.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 144: Chương 144



Điền Tĩnh nhìn Cố Nguyệt Hoài, bên trên lưng không khỏi rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Cô ta đã sai ngay khi vừa mới bắt đầu, sai trong nhận thức của mình.

Nữ chính tiểu thuyết Cố Nguyệt Hoài bị làm cho ngu xuẩn chỗ nào?

Rõ ràng cô chính là người điên! Từ đầu đến đuôi đều là một tên điên!

Mặc dù cô ta đã biết trước Cố Duệ Hoài sẽ có động thái khi về nhà sau khi nghe mình nói, nhưng lại không nghĩ rằng vậy mà anh ta lại trực tiếp bị đuổi ra khỏi nhà, có thể thấy được chuyện này không hề nhỏ. Cô ta rất vui khi nhà họ Cố hỗn loạn, nhưng tại sao thằng ngu này liên lụy đến mình?

Nếu như không phải anh ta làm việc không cẩn thận, thì sẽ không khiến Cố Nguyệt Hoài để mắt tới cô ta, đến mức suýt nữa mất mạng như thế này!

"Bé à?" Cố Nguyệt Hoài cẩn thận từng li từng tí gọi.

"Anh cả, về nhà đi." Cố Nguyệt Hoài đứng dậy, thu hồi nụ cười, từ trên cao nhìn xuống nhìn Điền Tĩnh, đồng tử tĩnh mịch trong trẻo đột nhiên sâu hơn, ánh mắt đó khiến Điền Tĩnh không nhịn được rùng mình.

"Chúng ta còn rất nhiều thời gian."

Một giọng nói rất nhẹ từ trong gió đêm bay vào tai cô ta, khiến bàn tay Điền Tĩnh siết thật chặt, cắn chặt môi để không phát ra âm thanh.

*

"Bé à..." Giọng nói của Cố Chi Phượng tràn đầy đau đớn, ông ấy muốn an ủi con gái, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

"Cha, con không sao, chúng ta về nhà đi." Sắc mặt Cố Nguyệt Hoài vẫn có chút tái nhợt như cũ, nhưng mà khóe môi cô lại nở nụ cười thản nhiên giống như quá khứ, không nhìn ra có gì không ổn cả.

Cố Chí Phượng nhìn Điền Tĩnh một chút rồi yên lặng khẽ gật đầu.

Ba người bọn họ trở về nhà, Cố Tích Hoài đang ôm Yến Thiếu Đường lo lắng chờ đợi, khi thấy người trở về thì vội nói: "Em đi đâu thế? Nguyệt Hoài, em..."

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: "Em không sao, anh nấu cơm xong chưa?"

Sau khi cảm xúc lắng đọng, cô lại cảm thấy xúc động phẫn nộ vừa rồi không tính là gì cả, Cố Duệ Hoài... Mặc dù cô muốn cố gắng hết sức để bù đắp, nhưng đời này tình cảm của anh ta đối với Điền Tĩnh càng sâu, có quay đầu lại hay không thì ai cũng không nói chắc được.

Cô chỉ hi vọng đời này Cố Duệ Hoài có thể sống thật tốt, và không trở thành một con tốt trên con đường thành công của Điền Tĩnh.

Cố Đình Hoài ừm một tiếng rồi đi múc cháo trong nồi ra, đêm nay đã dày vò như vậy nên không ăn những loại ngũ cốc khô cứng như bánh bao hấp và mì, cháo không quá nhuyễn, nhưng dùng nước giếng trong không gian nấu nên mùi thơm cũng rất đậm.

Cố Nguyệt Hoài cho ăn Yến Thiếu Đường ăn tối, cô gái nhỏ vừa ăn vừa bắt đầu buồn ngủ.

Một bát cháo đã vào trong bụng, cô bé nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Cố Nguyệt Hoài bật cười ôm Yến Thiếu Đường vào phòng, vừa c** q**n áo ngoài ra thì cô gái nhỏ xoay người lại, cuộn tròn trong chăn nằm ngáy o o, nhìn tư thế thì có vẻ gió táp mưa sa cũng không tỉnh lại.

Cố Nguyệt Hoài cho cô dịch dịch chăn mền, quay người ra gian phòng.

Ba người Cố Chí Phượng, Cố Đình Hoài, Cố Tích Hoài ngồi trên giường và không có ai nói chuyện cả, nhưng bầu không khí nghiêm trọng hơn nhiều so với bất cứ lúc nào trong quá khứ. Nếu thật sự muốn so sánh với một chuyện thì cũng chỉ có chuyện Lâm Cẩm Thư bỏ rơi chồng và con trai mình.

Cố Nguyệt Hoài hạ mắt xuống, có chút mất hết cả hứng nói: "Cha, anh, con đi ngủ trước đây."

Những gì nên nói thì cô đã nói hết rồi, Cố Duệ Hoài khư khư cố chấp không ai cứu được. Sau này ai có đường người nấy đi, tóm lại, bớt đi một người phải lo lắng thì cũng là một chuyện tốt.

Cố Chí Phượng gật đầu nói: "Ài, con đi ngủ đi, ngủ sớm một chút." Nói xong, ông ấy lại quay sang hai anh em Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài nói: "Hai người các con c*̃ng ngủ đi, ngày mai còn đi làm, thằng ba cũng phải đi."

Cố Tích Hoài dừng một chút rồi khẽ gật đầu.

Thật ra anh ấy càng muốn ở nhà đọc sách hơn, nhưng mà kiếm công điểm là việc ai cũng phải làm, nếu không thì trong nhà sẽ ăn cái gì? Uống cái gì?
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 145: Chương 145



Vốn dĩ Cố Nguyệt Hoài muốn giúp Cố Tích Hoài nói mấy câu, nhưng nghĩ tới việc đời trước trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy mà anh ấy vẫn thi đậu đại học như cũ, thì cô cũng im miệng không nói gì nữa, bất kỳ một ai cũng phải làm việc, là trạng thái bình thường không thể ngoại lệ trong lúc này.

Cô không nói gì thêm, rửa mặt xong rồi trở về phòng.

Ngay khi tiến vào không gian Tu Di, trong hơi thở tràn ngập hương cây lúa và lúa mạch đan xen vào nhau.

Cố Nguyệt Hoài hít sâu một hơi không khí trong lành, nhưng lại gây ra cơn đau nhói ở cổ, cô giật giật khóe môi rồi bôi một ít nước giếng lên cổ, quả nhiên là có thể hóa giải cảm giác đau.

Cô thở nhẹ một hơi rồi đứng dậy ra ruộng thu hoạch lúa.

Những bông lúa ánh vàng rực rỡ, trĩu nặng rủ xuống, đầu bông lúa được tô điểm bằng những hạt vàng, giống như là vàng ở khắp nơi trên đất.

Cố Nguyệt Hoài lại hít hà hương thơm cây lúa, tâm trạng cũng vui vẻ lên không ít.

Cô thu hoạch lúa, rồi lại gieo hạt lần nữa, sau đó bền lòng vững dạ đi đến đồng cỏ để nhặt trứng gà.

Sau khi bận rộn trong không gian, Cố Nguyệt Hoài lấy một ít táo, trứng gà và quả ớt bỏ vào trong giỏ xách, chuẩn bị để ngày mai đi gặp Hạ Lam Chương ở tiệm cơm quốc doanh.

Buổi sáng cô làm việc, giữa trưa đến tiệm cơm quốc doanh ở công xã Hoàng Oanh.

Trong lòng có kế hoạch, Cố Nguyệt Hoài rời khỏi không gian, cô mặc nguyên quần áo nằm ở trên giường rồi cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, đột nhiên nghĩ đến việc Điền Tĩnh đã trở về đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, không biết Nhậm Thiên Tường bên kia sẽ hành động như thế nào.

Nhưng mà, Nhậm Thiên Tường là một tên vô lại, nếu anh ta đã để mắt tới tiền của Điền Tĩnh thì tất nhiên không đạt được mục đích thì anh ta sẽ không bỏ qua.

So sánh với Điền Tĩnh thì mặc dù bảo bối nhà họ Cố càng khiến cho người ta thêm đỏ mắt, nhưng anh ta không thể chịu đựng được việc mình không có cơ hội tìm kiếm, tất cả đều phí vô công.

Cố Nguyệt Hoài nhắm mắt lại, quên sạch sành sanh Cố Duệ Hoài, có một số việc, không phải cô muốn là có thể làm được, vận mệnh đời này của anh hai chỉ có thể do chính anh ta quyết định hoặc là ở trong tay Điền Tĩnh.

*

Ngày hôm sau, Cố Nguyệt Hoài đưa Yến Thiếu Đường đến chỗ chăn nuôi.

Cô khua chiêng gõ trống thực hiện nhiệm vụ vẽ tranh, những chuyện ngoài ý muốn liên tục xảy ra trong khoảng thời gian này khiến cô hiểu rằng mình không thể lãng phí thời gian ở chỗ chăn nuôi nữa và cô cần phải hoàn thành bức tranh tường càng sớm càng tốt.

Nếu như có thể kiếm được một công việc thông qua việc này thì tốt, còn nếu như không thể thì cô cần tìm cách khác.

Buổi sáng trôi qua rất nhanh, ngoại trừ nửa đường có Vương Bồi Sinh lại đến xin lỗi cô với vẻ mặt áy náy, không có chuyện gì khác xảy ra,để tránh bị nghi ngờ, dọc đường ông ấy còn thuận tiện gọi cả bí thư chi bộ Vương Phúc, quá trình xấu hổ này không nên để người ngoài biết.

Cố Nguyệt Hoài không để ý, chỉ thuận tiện xin nghỉ luôn.

Mấy ngày nay cô xin nghỉ phép liên tục, nếu đi làm ở trong xưởng thì sợ là không bao lâu cô đã phải đứng trước nguy cơ bị sa thải rồi. Tuy nhiên mọi người đều là người trong đại đội, biết gần đây nhà cô vì chuyện của Cố Duệ Hoài mà tương đối bận rộn nên có thể thông cảm được.

Hơn nữa cô còn làm việc chăm chỉ, còn hoàn thành rất tốt, lại thêm công việc này lại không thể thay thế nên Vương Phúc cũng không nói gì cả.

Sau khi thuận lợi xin nghỉ, thoáng cái đã đến buổi trưa, Cố Nguyệt Hoài đã xách giỏ và ôm Yến Thiếu Đường đi về hướng công xã.

Tại sao lại mang theo Yến Thiếu Đường? Đương nhiên là cô cần một lý do để từ chối Hạ Lam Chương.

Em gái của vị hôn phu.

Cố Nguyệt Hoài ôm Yến Thiếu Đường vừa đi vừa nghỉ, qua một hồi lâu mới đến tiệm cơm quốc doanh ở công xã Hoàng Oanh.

Hạ Lam Chương đang đứng ở cửa ra vào, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ đeo tay một cái, khi thì trông về phía xa, có chút lo lắng, như thể lo lắng cô sẽ không đến, hoặc đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng khi nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài xuất hiện cùng Yến Thiếu Đường trong vòng tay, tất cả đều hóa thành vui sướng.

"Đồng chí Cố!" Anh ấy chạy chậm đến chào đón, khi nhìn thấy Yến Thiếu Đường c*̃ng không ngạc nhiên, chỉ nói: "Đây là em gái của cô phải không? Đúng là một cô bé xinh xắn, ầy, để anh trai cho em ăn kẹo nhé."

Vừa nói, Hạ Lam Chương móc hai chiếc kẹo sữa đại bạch thỏ từ trong túi áo ra.

Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên nhìn anh ấy một chút, một người đàn ông cao lớn đi ra ngoài thế mà còn mang theo kẹo?

Hạ Lam Chương bị cô nhìn thì hơi xấu hổ, có chút câu nệ nhìn cô một cái, rồi nhỏ giọng giải thích: "Tôi... Tôi tương đối thích ăn đồ ngọt."

Cố Nguyệt Hoài bật cười, nói: "Đi vào đi, hôm nay tôi mời, anh chớ giành với tôi."

Trên người cô còn một ít phiếu lương thực, mặc dù không nhiều nhưng ăn một bữa ở tiệm cơm quốc doanh thì vẫn đủ.

Hạ Lam Chương mỉm cười không nói gì, hai người đi vào tìm chỗ ngồi ngồi xuống, gọi vài món ăn viết trên bảng đen nhỏ, còn chưa ngồi nóng mông, Cố Nguyệt Hoài lấy tiền ra đưa cho Hạ Lam Chương.

Hạ Lam Chương sững sờ, vốn dĩ anh ấy còn muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy Cố Nguyệt Hoài kiên trì, anh ấy chỉ có thể cười khổ lấy giấy vay nợ từ trong túi ra.

Các nếp gấp trên giấy vay nợ rất rõ ràng, có thể thấy chủ nhân của nó thường xuyên lấy ra xem, khi đưa cho Cố Nguyệt Hoài còn hơi không nỡ, anh ấy cũng không đếm xem có bao nhiêu tiền mà chỉ tùy tiện bỏ vào túi áo khoác.

Anh ấy mỉm cười trêu chọc: "Tôi mới kiếm được một khoản lớn, đợi chút nữa tính tiền cô đừng tranh với tôi."

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, đưa tay sờ lên đầu Yến Thiếu Đường, vừa định giới thiệu lần nữa thì trên người đột nhiên xuất hiện một bóng người, ngay sau đó một giọng nói nghẹn ngào xen lẫn phẫn nộ vang lên: "Cô là ai? Tại sao cô lại ăn cơm với Đồng chí Hạ?!"

Đuôi lông mày Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng giật giật, không để lại dấu vết ngăn Yến Thiếu Đường ở phía sau, rồi ngước mắt nhìn về phía người vừa tới.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn cô đã hơi sửng sốt.

Cô biết người này, từng có duyên gặp mặt một lần, cũng có thể coi là "Người hữu duyên" trong lần buôn bán giày lưới trắng vẽ hoa lăng tiêu đầu tiên của cô, mà lúc này, đôi giày đó cũng đang được đeo trên chân của cô ấy.

Nếu như cô nhớ không lầm thì cô ấy tên là Chu Dung Dung, nhà ở ủy ban Cách Mạng huyện.

Cố Nguyệt Hoài không phải người ngu, hồi tưởng lại câu nói vừa rồi của Chu Dung Dung là biết chuyện gì đã xảy ra.

Cô quay đầu nhìn Hạ Lam Chương một chút, đã thấy sắc mặt anh ấy có hơi không tốt, nói: "Đồng chí Chu, đồng chí Cố là bạn của tôi, không phải phạm nhân của cô, hơn nữ tôi ăn cơm với ai cũng phải báo cáo cho cô sao?"

Chu Dung Dung biến sắc, cô ấy không dám tin nhìn về phía Hạ Lam Chương: "Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa xem?"

Hạ Lam Chương nhắm mắt lại, giọng nói càng thêm trầm thấp: "Đồng chí Chu, đừng gây chuyện, nếu cô muốn ăn thì ăn tử tế đi, đừng quấy rầy chúng tôi."

Chu Dung Dung tức giận không chịu được, vốn muốn khóc lóc om sòm, nhưng nhìn dáng vẻ vô tình của Hạ Lam Chương, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, nức nở nói: "Quấy rầy? Anh cảm thấy em đang quấy rầy hai người? Hạ Lam Chương, không phải anh nói muốn kết hôn với em sao?"

Hạ Lam Chương bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt tái xanh mắng nói: "Tôi nói muốn muốn kết hôn với cô lúc nào? Đây chỉ là lời nói ngoài miệng của anh trai tôi và cha cô thôi, tôi đã đồng ý chưa?"

Chu Dung Dung sững người, lắp bắp nói: "Anh... Nếu anh không đồng ý thì tại sao lại đến nhà em ăn cơm? Sao anh có thể không thích em? Anh không sợ cha em tức giận sao? Hạ Lam Chương! Anh nghĩ cho kỹ đi!"

Nói xong, Chu Dung Dung lại có chút hối hận, hôm nay cô ấy tới đấy là để cứu vãn mối quan hệ này, chứ không phải muốn chọc giận Hạ Lam Chương.

Cô ấy mím môi, khuôn mặt mũm mĩm gượng cười: "Hạ... Đồng chí Hạ, vô cùng xin lỗi anh, là do em đã không lựa lời nói, nhưng mà chuyện này không phải chuyện anh muốn nhận hay không, anh Hồng Chương đã nói rồi, anh nhất định phải cưới em."

Hạ Lam Chương lạnh lùng nói: "Chuyện cưới cô là anh trai tôi nói, nếu cô muốn gả vào nhà họ Hạ thì gả cho Hạ Hồng Chương đi."

Nói xong, Hạ Lam Chương vô cùng bình tĩnh ngồi xuống rồi áy náy cười một tiếng với Cố Nguyệt Hoài.

Cố Nguyệt Hoài c*̃ng không ngờ rằng mình đi ăn một bữa cơm mà có thể ăn ra sai lầm, nhưng mà cô thật sự không nghĩ tới Chu Dung Dung và Hạ Lam Chương lại có quan hệ như vậy, mà những năm 1970 vẫn còn cách nói thông gia môn đăng hộ sao?
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 146: Chương 146



Lời nói của Hạ Lam Chương khiến Chu Dung Dung vô cùng xấu hổ, những người khác trong tiệm cơm c*̃ng bắt đầu chỉ trỏ về phía bọn họ ở bên này.

Chu Dung Dung đâu chịu nổi cơn giận này?

Cô ấy thương tâm gần c.h.ế.t mà nhìn Hạ Lam Chương, cuối cùng chĩa mũi dùi nhắm ngay vào Cố Nguyệt Hoài, giọng nói cuồng loạn: "Có phải là vì cô ta không? Có phải vì người phụ nữ nên anh mới đổi ý hay không?!"

Hạ Lam Chương tức giận đến mức siết chặt tay, vẻ mặt đầy tức giận, mắng: "Cô đừng gây chuyện vô lý!"

Chu Dung Dung nghiến răng nghiến lợi hung tợn nói: "A, anh càng giữ gìn cô ta, càng nói rõ anh đang chột dạ! Làm sao anh Hồng Chương có thể đồng ý để loại phụ nữ không rõ lai lịch này gả cho anh được? Đừng ngu ngốc! Hãy tỉnh lại đi!"

"Câm miệng!" Thân thể Hạ Lam Chương căng cứng, nghiến răng nghiến lợi nói.

Hạ Lam Chương há to miệng nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, chỉ sợ cô sẽ vì lời này mà tức giận.

Cố Nguyệt Hoài lại lắc đầu, bình tĩnh nói: "Đồng chí Hạ, xem ra hôm nay không thể ăn cơm với anh được nữa. Tôi phải đưa em gái về trước, nếu để cô bé đói c.h.ế.t thì đến lúc anh trai cô bé tới thì chắc chắn sẽ đến tìm tôi tính sổ."

Khi nói xong câu này, Cố Nguyệt Hoài nở nụ cười ngượng ngùng khe khẽ trên mặt.

Mà câu nói đầy mùi trà xanh này cũng khiến bầu không khí tràn ngập thuốc s.ú.n.g lập tức dừng lại.

"Cô... Cô bé không phải là em gái của cô sao?" Hạ Lam Chương miễn cưỡng mỉm cười, thậm chí giọng điệu cũng căng cứng hơn mấy phần.

Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên: "Đến lúc tôi và anh trai cô bé kết hôn, thì tự nhiên sẽ là em gái của tôi."

Hạ Lam Chương khựng lại một chút, như thể quả bóng bị xì hơi, biểu cảm trên mặt cũng nhạt dần.

Ánh mắt Chu Dung Dung ban đầu rất nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trong nháy mắt trở nên khó coi của Hạ Lam Chương, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, cô ấy c*̃ng không tiếp tục tìm phiền phức nữa, mà nói: "Sau này khi kết hôn, đừng quên mời tôi và Hạ Lam Chương." "

Câu nói khó nén vui mừng này lại khiến sắc mặt Hạ Lam Chương càng thêm khó coi.

Cố Nguyệt Hoài không đáp lời, chỉ là cười cười, nói: "Đồ ăn đã gọi lên rồi, coi như tôi mời hai người nhé."

Nói xong, cô ôm Yến Thiếu Đường đi thanh toán, để giỏ lại rồi quay người rời khỏi tiệm cơm quốc doanh.

Cuộc sống đã đủ khó khăn rồi, vất vả lắm mới sống lại một lần, cô cũng không muốn mắc kẹt trong vấn đề tình cảm, huống hồ, trong nội tâm cô chỉ có một người, làm sao cô có thể liên quan gì đến người khác?

Nhưng mà đời trước Hạ Lam Chương có kết hôn không?

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, không tiếp tục tìm tòi nghiên cứu vấn đề này nữa.

Cô hạ mắt nhìn xuống Yến Thiếu Đường đang im lặng, ngoan ngoãn ôm cổ cô, rồi nói với giọng điệu nhẹ nhàng: "Em đói bụng không? Về nhà chị hầm thịt gà cho en ăn có được không?"

Yến Thiếu Đường chớp chớp mắt, ôm cổ Cố Nguyệt Hoài càng lúc càng chặt.

Cô vừa mới rời khỏi công xã Hoàng Oanh, phía sau đã truyền đến tiếng gọi của Hạ Lam Chương: "Đồng chí Cố! Cô chờ một chút!"

Cố Nguyệt Hoài dừng bước, quay đầu nhìn về phía cưỡi xe đạp đuổi theo Hạ Lam Chương, hắn cảm xúc nhìn đã khôi phục, trên mặt mặc dù không có nhiều tiếu dung, nhưng y nguyên nhìn sáng sủa ánh nắng.

Cố Nguyệt Hoài nhìn hắn dừng lại xe đạp, hỏi: "Đồng chí Hạ? Anh có chuyện gì sao?"

Hạ Lam Chương mỉm cười lịch sự nói: "Để tôi đưa hai người trở về, chúng ta không phải là bạn sao? Cô để lại cho tôi nhiều đồ ăn như vậy, tôi cũng không thể khiến hai người chưa ăn cơm mà còn phải đi bộ về phải không?"

Anh ấy vỗ vỗ ghế sau xe: "Nào, lên xe đi!"

Cố Nguyệt Hoài dừng một chút, nhìn Yến Thiếu Đường, cũng không từ chối nữa: "Vậy làm phiền anh rồi."

Hạ Lam Chương lắc đầu, đợi các cô ngồi xuống thì đạp xe đến đại đội sản xuất Đạo Lao Tử.

Trên đường đi, anh ấy nói xin lỗi: "Tôi xin lỗi vì những gì vừa xảy ra.”

Cố Nguyệt Hoài cười khẽ: "Không sao, anh không cần để ở trong lòng."

Hạ Lam Chương yên lặng, vốn dĩ muốn giải thích hai câu về Chu Dung Dung, nhưng bây giờ ngẫm lại, đây là việc nhà anh ấy, nói chuyện với Cố Nguyệt Hoài nhiều cũng không tốt, cho nên im lặng.

Từ trước đến nay, anh ấy là người cầm lên được thì cũng buông xuống được, thích là thích, không thích là không thích.

Nếu đã không có duyên phận thì anh ấy cũng không bắt buộc, nhưng vẫn có thể làm bạn.

Suốt đường đi hai người đều không nói chuyện, đạp xe cũng nhanh chân hơn, không bao lâu sau đã trở đến đại đội sản xuất Đạo Lao Tử.

Đây là lần đầu tiên Hạ Lam Chương đến đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, huyện Thanh An có không ít đại đội sản xuất, anh ấy cũng đã từng muốn xuống nông thôn, nhưng sau đó nghe nói một nhóm thanh niên trí thức từ thủ đô xuống nông thôn rồi nên tính chờ một chút.

Bây giờ anh ấy đã đắc tội Chu Dung Dung, thậm chí là Chu Phong sau lưng cô ấy, giờ muốn cùng nhóm thanh niên trí thức ở thủ đô xuống cùng một đại đội thì hiển nhiên là không thể nào, tương lai ảm đạm, anh ấy còn chưa biết mình phải bắt đầu lại từ đâu.

Có lẽ tòng quân giống anh cả cũng là một lựa chọn vô cùng tốt.

Hạ Lam Chương nghĩ như vậy.

"Vậy tôi đi trước đây." Đã đưa người về đến nơi, Hạ Lam Chương c*̃ng không kiếm cớ lưu lại.

Cố Nguyệt Hoài nghĩ nghĩ rồi nói với vẻ tự nhiên: "Anh c*̃ng chưa ăn cơm trưa, không bằng ở lại nhà tôi ăn đi."

Nếu không bàn đến những thứ râu ria thì quả thật,Hạ Lam Chương là một người bạn đủ chính trực, nếu không cô sẽ không trở thành chiến hữu với anh ấy. Cô vẫn bỏ được một bữa cơm, mà hôm nay Cố Tích Hoài cũng bận đi làm, Hạ Lam Chương cũng có thể trông Yến Thiếu Đường giúp cô khi cô đang nấu cơm.

Hạ Lam Chương sững sờ một lúc cũng không từ chối.

Ngay khi hai người họ bước vào nhà, đã ngửi thấy một thơm thoang thoảng của gạo, đó là cháo gạo mà Cố Chí Phượng để lại cho bọn họ lúc trở về nghỉ giữa trưa. Chỉ cần cô không xuống bếp thì một ngày ba bữa bọn họ đều ăn mấy thứ không có chất béo như vậy.

Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng thở dài, nhưng đột nhiên nhớ ra sau khi trở về cô chưa giao tiền sinh hoạt chung ra, nói chính xác thì bây giờ cha cô không có một xu dính túi nào cả! Nghĩ đến đây, cô có chút dở khóc dở cười.

Cô bảo Hạ Lam Chương trông Yến Thiếu Đường trước, còn mình thì chui vào phòng, lúc đi ra, trong tay cô nắm một con gà mái đã bị bẻ gãy cổ, Hạ Lam Chương hơi ngạc nhiên: "Gà... Cô để gà trong phòng sao?"

Cố Nguyệt Hoài cười cười: "Nhà quê đều vậy, anh đừng để ý."

Nghe cô nói vậy, Hạ Lam Chương liên tục xua tay, rồi ngượng ngùng nói: "Không... Không phải, tôi không có ý đó."

Cố Nguyệt Hoài nhanh nhẹn đun nước nóng, xử lý sạch sẽ con gà sau đó chuẩn bị xào một đĩa gà lớn.

Trong nhà chỉ có gạo lứt, tuy để đãi khách thì có chút xấu hổ, nhưng đã lâu rồi nhà cô không mua lương thực tinh, nên chỉ có thể nấu tạm cơm gạo lứt, cắt ít ớt đỏ để xào lăn thịt gà, cô còn đặc biệt xào riêng cho Yến Thiếu Đường một bát không thêm cay.

Món gà xào được nấu đến khi nước xào cô lại, thì thêm một củ khoai tây xắt miếng vào, một mùi thơm vô cùng bá đạo lập tức xông vào mũi.

Hạ Lam Chương ngửi ngửi mùi thịt trong không khí, mấp máy môi, ánh mắt nhìn Nguyệt Hoài có chút phức tạp. Tay nghề nấu nướng của cô còn hơn cả đầu bếp tiệm cơm quốc doanh, chưa nói đến những thứ khác, mùi thơm này thật sự khiến cho người ta thèm ăn nhỏ dãi.

Lúc này, Yến Thiếu Đường vốn đang ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay Hạ Lam Chương đột nhiên bắt đầu giãy giụa: "Ừm... Hừ..."

Cố Nguyệt Hoài vội nói: "Đồng chí Hạ, anh trông lửa một chút, thi thoảng đảo một chút đừng để bén nồi."

Hạ Lam Chương gật đầu liên tục: "Được!"

Cố Nguyệt Hoài đón Yến Thiếu Đường, mang cô bé ra sân giải quyết vấn đề đi vệ sinh, lúc cô quay trở thì chợt thấy Điền Tĩnh đang đứng ở sân bên cạnh, nhìn về phía bên này với vẻ mặt lãnh đạm, cụ thể thì ánh mắt đang dán chặt vào chiếc xe đạp của Hạ Lam Chương.

Cảm nhận được ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài, Điền Tĩnh thu hồi ánh mắt rồi đi thẳng vào nhà.

Tối hôm qua hai người bọn họ đã hoàn toàn xé rách mặt, vốn đã không hợp nhau, cho nên tự nhiên không có khả năng nói chuyện.

Cố Nguyệt Hoài thờ ơ ôm Yến Thiếu Đường trở về.

Cô vừa trở về, Điền Tĩnh lại mở cửa đi ra.

Cô ta đứng ở ngưỡng cửa, cau mày nhìn chiếc xe đạp ở sân bên cạnh, bị cuốn vào một loạt động não.

Cô ta điểm qua giai đoạn đầu trong tiểu thuyết của tất cả mọi người một lần, nhưng lúc này lại nghĩ không ra ngoại trừ Trần Nguyệt Thăng thì còn có thanh niên trẻ tuổi nào có xe đạp có liên quan với Cố Nguyệt Hoài nữa, liệu đó có phải là một nhân vật trong cốt truyện không?

Anh ấy là ai?
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 147: Chương 147



Tại sao lại là thanh niên trẻ tuổi?

Trực giác.

Cô ta luôn cảm thấy người có thể liên lụy không rõ với nữ chính Cố Nguyệt Hoài sẽ chỉ là nam, dù sao trong tiểu thuyết cô cũng có thể chất hấp dẫn phái nam nổi danh, chỉ cần cô gặp bất cứ người đàn ông nào, thì người đó đều sẽ cảm mến cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Hiện tại Cố Nguyệt Hoài đã biết thích chưng diện, cũng bắt đầu giảm cân, nên sau này hoa đào sẽ ngày càng vượng hơn.

Nghĩ như vậy, Điền Tĩnh siết chặt bàn tay đang xuôi ở bên người, lại nghĩ tới trải nghiệm suýt chút nữa bị bóp c.h.ế.t tối hôm qua, một nỗi sợ hãi và tức giận cuồn cuộn trào lên, cuối cùng cô ta cũng không có hành vi gì mất lý trí, chỉ xoay người đi vào nhà.

Cô ta thật sự muốn kiện Cố Nguyệt Hoài nhưng bây giờ Cố Nguyệt Hoài đã không còn là người có tiếng xấu ban đầu nữa.

Vậy mà cô lại nhận công việc vẽ tường ở chỗ chăn nuôi, đoạn này không được viết chi tiết trong tiểu thuyết nên cô ta cũng không biết có chuyện này phát sinh. Nhưng mà loại sinh vật "Nữ chính" này quả nhiên có được thiên mệnh, chỉ cần có một chút gió nhẹ là cũng có thể dựa thế mà lên!

Vào những năm 1970, nhân viên kỹ thuật rất nổi tiếng, Cố Nguyệt Hoài đi con đường này xem như đã đúng. Trong khoảng thời gian này, thanh danh của cô không chỉ tốt lên một hai phần, lại thêm có Vương Bồi Sinh coi trọng nữa, nếu cô ta muốn kiện thì cũng phải có người nghe mới được.

Tối hôm qua trời tối nên không có ai đi ngang qua, ngay cả em gái của cô ta là Điền Điềm cũng giữ thái độ người đứng xem, ai sẽ quan tâm đến cô ta?

Huống hồ Cố Nguyệt Hoài râu ông nọ cắm cằm bà kia, bản lĩnh đổi trắng thay đen đã luyện thành thục. Nếu cô ta thật sự muốn kiện thì không chừng cuối cùng người không may sẽ lại là chính mình. Cố Nguyệt Hoài đã dám làm như vậy với cô ta, thì nhất định phải hoàn toàn chắc chắn.

Nhưng mà cô ta sẽ không nuốt trôi cơn giận này như vậy đâu, cô ta cũng nên tìm một cơ hội để báo đáp một phen!

Cố Duệ Hoài... Bị đuổi đi c*̃ng có ưu điểm của bị đuổi đi, chẳng phải bây giờ cô ta có thể lợi dụng một phen sao?

Nghĩ đến đây, khóe môi Điền Tĩnh cong lên, sau đó ôm rổ đi đến công xã Hoàng Oanh.

*

Cố Nguyệt Hoài không biết Điền Tĩnh lại nghĩ ra ý nghĩ xấu, sau khi cô ôm Yến Thiếu Đường trở về phòng thì múc thịt gà ra.

Mới đầu Hạ Lam Chương còn có chút câu nệ, nhưng thịt gà lên mâm thì không còn để ý gì nữa.

Cho dù chỉ ăn với cơm gạo lứt cũng cảm thấy hương vị tuyệt hảo, khiến người ta chảy cả nước miếng. Thịt gà trơn mềm ngon miệng, mang theo một chút vị cay của quả ớt và tê dại của tiêu thẩm thấu vào bên trong thịt gà, vừa thơm vừa tê cay.

Không bao lâu, một bát cơm xuống bụng, Cố Nguyệt Hoài lại xới thêm một bát cho anh ấy.

Hạ Lam Chương có chút xấu hổ, anh ấy cũng biết lương thực rất quan trọng đối với mỗi hộ gia đình trong đại đội, anh ấy chạy đến nhà người khác ăn uống nhiều như thế, thật sự có chút xấu hổ, nhưng nhìn bát cơm đưa tới trong tay mình, Hạ Lam Chương vẫn không từ chối.

Cố Nguyệt Hoài c*̃ng không thèm để ý, bón từng miếng thịt gà đã được cắt rất nhỏ vào trong miệng Yến Thiếu Đường.

Cô gái nhỏ ăn say sưa ngon lành, cái miệng nhỏ hồng hồng, còn hơi bóng loáng.

"Cô... Có đối tượng lúc nào vậy?" Sau khi ăn uống no nê, Hạ Lam Chương nhìn Cố Nguyệt Hoài đang dịu dàng bón cơm cho Yến Thiếu Đường, chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng mềm mại phản chiếu trên người cô, khiến anh ấy không nhịn được hỏi ra câu này.

Cố Nguyệt Hoài dừng một chút rồi mỉm cười nói: "Đã rất lâu rồi."

Đúng là rất lâu rồi, người đó ở trong trái tim cô rất lâu.

Nhưng mà bọn họ không hề yêu đương.

Mãi cho đến lúc chết, cô đều không đồng ý ở bên anh, cô không muốn bởi vì mình mà khiến anh bất hoà với trong nhà. Cô đã nợ anh quá nhiều rồi, dù sao thì một người đã ôm quyết tâm muốn c.h.ế.t như cô, không xứng ở bên một người tốt như vậy.

Hạ Lam Chương im lặng, anh ấy ngồi một lúc rồi nói: "Tôi phải về rồi, hôm nay cảm ơn cô đã chiêu đãi, tay nghề của cô thật sự rất tốt, sau này anh trai của Thiếu Đường cưới được cô đúng là hưởng phúc."

Cố Nguyệt Hoài cong khóe môi: "Vậy tôi sẽ không tiễn anh nữa."

Hạ Lam Chương khẽ gật đầu, đi ra ngoài lên xe đạp rời đi.

Cố Nguyệt Hoài rửa sạch nồi niêu bát đĩa, sau đó ôm Yến Thiếu Đường đến chỗ chăn nuôi. Khi thấy cô bé có hơi buồn ngủ thì cô nói qua một tiếng với Vương Bồi Sinh sau đó đặt cô gái nhỏ lên trên giường ở văn phòng rồi đắp chăn cho Thiếu Đường, đợi cô bé ngủ rồi mới ra ngoài làm việc.

Để hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt, Cố Nguyệt Hoài không hề phân tâm, đẩy nhanh tiến độ.

Một nơi khác, Hạ Lam Chương đang đạp xe về nhà, khi chuẩn bị đến công xã Hoàng Oanh thì đột nhiên bị gọi lại.

"Đồng chí! Đồng chí, anh chờ một chút!" Một giọng nữ trẻ tuổi vang lên.

Hạ Lam Chương thắc mắc quay đầu lại thì nhìn thấy trước mắt có một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng với đôi mắt hạnh má đào, anh ấy thấy hơi lạ bèn hỏi: "Cô đang gọi tôi à? Chúng ta có quen không?"

Điền Tĩnh đánh giá Hạ Lam Chương một chút, lại nhìn chiếc xe đạp anh ấy đi một chút, sau khi chắc chắn đó là chiếc xe cô ta vừa nhìn thấy trong sân nhà Cố Nguyệt Hoài, mới nở nụ cười nói:"Đồng chí, tôi là hàng xóm của Nguyệt Hoài, tôi là Điền Tĩnh, tôi vừa nhìn thấy chiếc xe đạp của anh, anh đang... Về nhà sao?"

Ngay khi nghe thấy cái tên "Cố Nguyệt Hoài", Hạ Lan Chương bèn buông lỏng cảnh giác.

Anh ấy mỉm cười trả lời Điền Tĩnh: "Đúng vậy, tôi đang về nhà, đồng chí Điền đang đến công xã à?"

Điền Tĩnh khẽ gật đầu, tò mò nói: "Anh là ai? Vì sao lại đi tìm Nguyệt Hoài?"

Hạ Lam Chương mấp máy môi, nói: "Tôi là bạn của đồng chí Cố, Hạ Lam Chương."

Hạ Lam Chương?

Điền Tĩnh lẳng lặng lẩm bẩm ở trong lòng một lần, hồi tưởng lại nhân vật trong cốt truyện một lượt, nhưng không có người như vậy, cô ta lập tức thả lỏng, miễn là không phải là nhân vật trong tiểu thuyết là được.

Nhưng mà nhìn chiếc áo khoác quân đội, giày da, xe đạp của Hạ Lam Chương, cùng với khuôn mặt tuấn tú xuất chúng kia của anh ấy, trong lòng cô ta vẫn thấy ghen ghét không chịu được. Cô ta thật sự không biết Cố Nguyệt Hoài có cái gì tốt mà có thể quen biết loại đàn ông chất lượng tốt này.

Người này tốt hơn Trần Nguyệt Thăng không chỉ một chút, nhìn khí chất này, hẳn là gia cảnh cũng không tầm thường.

Nếu như cô ta có thể...

Điền Tĩnh thu hồi tâm trí, dịu dàng cười nhìn về phía Hạ Lam Chương: “Có phải anh thích Nguyệt Hoài hay không?"

Cô ta am hiểu sâu sắc cách pha trà xanh, đương nhiên biết nên nói lời gì với đàn ông thì có thể nhanh chóng đánh vỡ phòng tuyến của người đó để kết giao bạn bè.

Hạ Lam Chương thích Cố Nguyệt Hoài, cô ta không cần dùng mắt nhìn, chỉ nghe giọng nói của anh ấy cũng hiểu. Lúc anh ấy nói mình là "Bạn" của Nguyệt Hoài thì không giấu nổi sự khó chịu, muốn coi người ta là đối tượng nhưng lại không có lập trường này.

Cô ta vốn cho là mình phá vỡ lớp cửa sổ giấy này thì anh ấy sẽ nhân cơ hội nghe ngóng một chút về chuyện của Cố Nguyệt Hoài qua cô ta. Nhưng cô ta lại không ngờ rằng Hạ Lam Chương lại cau mày nghiêm túc nói: "Đồng chí Điền, sau này đồng chí đừng nói như vậy nữa, sẽ ảnh hưởng không tốt. đến đồng chí Cố."

Cô đã là người có vị hôn phu, anh ấy có thích cũng vô dụng, lại còn gây ra gánh nặng cho đối phương.

Nghe anh ấy nói vậy, Điền Tĩnh sững sờ tại chỗ, cô ta không biết nên phản ứng như thế nào cả.

Hạ Lam Chương lại nói: "Trong nhà tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước đây."

Nói xong, anh ấy cũng không đợi Điền Tĩnh nói chuyện, mà lên xe đạp nhanh như chớp chạy đi xa.

Điền Tĩnh nhìn bóng lưng Hạ Lam Chương đi xa, sắc mặt tức giận đến xanh mét, cô ta hung hăng dậm chân, thầm mắng trong lòng: Đồ thần kinh, bảo sao lại thích một người điên như Cố Nguyệt Hoài!

Sau khi bị ăn quả đắng ở chỗ Hạ Lam Chương, sắc mặt Điền Tĩnh có chút không tốt.

Cô ta ôm rổ, một đường đi thẳng đến chợ đen ở công xã Hoàng Oanh, đi dạo từ đầu đường đến cuối phố, cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Duệ Hoài ở một góc không dễ thấy, trong tay anh ta cầm một túi lương thực, đang ngồi xổm ở trong gió lạnh, nhìn vô cùng tồi tàn.

Điền Tĩnh nhíu mày đến gần Cố Duệ Hoài, tức giận nói: "Anh chạy xa như vậy, cho dù thực sự có người muốn mua lương thực thì cũng bị người khác cướp mối mất rồi, anh cứ như vậy thì làm ăn kiểu gì?"
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 148: Chương 148



Nụ cười ban đầu của Cố Duệ Hoài khi nhìn thấy Điền Tĩnh đột nhiên cứng ngắc ở trên mặt.

Anh ta không ngờ Điền Tĩnh lại nói một câu như vậy ngay khi vừa nhìn thấy mình.

Cố Duệ Hoài nhìn đôi lông mày hơi tức giận của Điền Tĩnh, có chút không có sức lẩm bẩm nói: "Anh... Anh ở đây, nếu có người của đội dân binh tới thì c*̃ng có thời gian để chạy."

Chân mày Điền Tĩnh nhíu chặt hơn, giọng nói tràn đầy buồn bực: "Chạy? Anh định chạy đi đâu? Bây giờ có chuyện gì quan trọng hơn kiếm tiền không? Cái túi lương thực này là em cho anh, tính làm tiền vốn, nếu anh không cố gắng thì chẳng phải em cũng ăn thiệt theo hay sao?"

Bàn tay Cố Duệ Hoài đột nhiên nắm chặt, ánh mắt anh ta nhìn Điền Tĩnh chợt có chút xa lạ.

Đây có phải là Tiểu Tĩnh dịu dàng thiện lương mà anh ta quen trước đây, Tiểu Tĩnh không chịu nói một lời nặng đây sao? Chẳng lẽ thật sự giống như Cố Nguyệt Hoài nói, anh ta rời khỏi nhà họ Cố, không có giá trị sử dụng nữa, cho nên cô ấy...

Không, không thể nào! Tuyệt không có khả năng!

Ánh mắt Cố Duệ Hoài không ngừng lấp lóe, một lúc sau, anh ta nhẹ giọng nói: "Tiểu Tĩnh, có phải em gặp chuyện gì không vui không?"

Nghe được lời này, Điền Tĩnh tỉnh táo lại, biết vừa rồi tâm trạng mình không ổn, điều này làm cho Cố Duệ Hoài sinh nghi ngờ.

Cô ta hít sâu một hơi, sự tức giận trên mặt tiêu tan đi không ít, gượng cười nói: "Xin lỗi anh, em vừa mới... Vừa mới đụng phải Nguyệt Hoài, cô..." Điền Tĩnh muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn Cố Duệ Hoài mang theo bi thương.

"Cô ta lại tìm em gây phiền toái?!" Cố Duệ Hoài bỗng nhiên trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu hận không được.

Điền Tĩnh sờ lên cổ, không nói chuyện.

Cố Duệ Hoài phun ra một ngụm trọc khí, âm thanh thả nhu: "Không sao, em yên tâm đi, sớm muộn gì thì anh cũng sẽ trút giận cho em."

Điền Tĩnh lắc đầu, cô ta chần chờ một chút, rồi nhẹ giọng nói: "Anh hai Cố, chỉ cần anh kiếm tiền thật tốt thì cuộc sống sau này sẽ khá hơn, em cũng không sao cả. Nhưng mà, anh có thật sự cảm thấy làm việc ở bên trong chợ đen có thể trở nên nổi bật được không? Nếu như anh có thể tìm được một công việc đàng hoàng thì sẽ thoải mái hơn rất nhiều, em nghe nói một số nhà máy lớn thậm chí còn phân phòng ở nữa đấy."

Nghe cô ta vậy, Cố Duệ Hoài cau mày có chút xấu hổ: "Công việc không dễ tìm như vậy đâu."

Điền Tĩnh nhẹ nhàng cong khóe môi, vươn tay vỗ n.g.ự.c Cố Duệ Hoài: "Nếu có quan hệ thì tự nhiên rất dễ tìm."

"Quan hệ?" Cố Duệ Hoài có chút khó hiểu, anh ta cẩn thận hồi tưởng một chút rồi nói: "Mặc dù cô cả nhà anh có địa vị trong huyện, nhưng đã hơn mười năm rồi không liên lạc với gia đình anh, bác cả, cô hai lại là công nhân bình thường, làm sao có thể có quan hệ như vậy được?"

Điền Tĩnh nheo mắt, có chút phiền chán vì sự ngu xuẩn của Cố Duệ Hoài, nhưng vẫn nhẫn nại nói: "Anh có dì Lâm mà!"

"Anh biết dì Lâm tái hôn với ai không? Bí thư công xã Hoàng Oanh, Tần Vạn Giang! Nếu anh có thể đến gặp dì Lâm nói một chút, bằng áy náy nhiều năm như vậy với anh, dì ấy nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế tìm một công việc cho anh thôi!"

Mà tới lúc đó, cô ta chỉ cần nói vài lời nhẹ nhàng, chẳng phải công việc đó sẽ là của cô ta sao?

Nghĩ như vậy, sự dịu dàng trong mắt Điền Tĩnh gần như sắp tràn ra.

Nhưng sắc mặt Cố Duệ Hoài lại thay đổi trong nháy mắt, nếu như lời này là do người bên ngoài nói, anh ta nhất định sẽ nổi giận, nhưng nhìn người mình yêu mến dùng ánh mắt tín nhiệm sùng bái nhìn về phía mình, Cố Duệ Hoài lại không nói nên lời từ chối.

Lúc trước, anh ta đi theo ông Cố đến chợ đen, có ông ấy và anh cả xông pha chiến đấu nên anh ta c*̃ng không cảm thấy kiếm tiền có gì gian nan, bây giờ phải làm một thân một mình, mới biết được bước kéo khách hàng đầu tiên cần can đảm rất lớn, mà anh ta thì không làm được.

Nếu anh ta không kiếm được tiền, thì làm sao có thể cho Điền Tĩnh một cuộc sống tốt đẹp? Làm sao hơn được Trần Nguyệt Thăng?

"Tiểu Tĩnh, em yên tâm..." Cố Duệ Hoài trịnh trọng nói, nói xong lại nắm lấy tay Điền Tĩnh.

Về phần anh ta nói yên tâm cái gì, Điền Tĩnh đã ngầm hiểu, có tiện nghi đưa tới cửa, có thể làm cho cô ta thoát khỏi vận mệnh kiếm công điểm trong đại đội sản xuất, đương nhiên cô ta sẽ không quan tâm việc minh bị Cố Duệ Hoài nắm tay nhỏ.

Hai người ở chỗ này anh anh em em, nhưng họ không biết rằng ở phía bên kia đường, một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt góc cạnh, đầu đầy gân xanh, ánh mắt lộ ra tức giận đang nhìn cảnh tượng này.

Người này chính là Trần Nguyệt Thăng.

Hôm nay anh ta cùng nhóm xã viên công xã đến xã cung ứng để mua bán, ngày mùa đã qua, đại đội phải phân phối cho các hộ một số hàng hoá như lương thực thô, dầu cải, bông, vân vân.

Trần Nguyệt Thăng làm tiểu đội trưởng nên đương nhiên không thể thiếu công việc mua sắm, chỉ là anh ta không ngờ lại gặp được Điền Tĩnh.

Vốn dĩ bởi vì lời nói của Cố Nguyệt Hoài, anh ta đã sinh ra hoài nghi về mục đích thật sự của Điền Tĩnh khi đến huyện Thanh An, nhưng anh ta không ngờ sự thật lại quá đáng hơn mình nghĩ, Điền Tĩnh đã thông đồng với Cố Duệ Hoài từ khi nào?

Nhìn hai người họ nắm tay nhau trên đường phố mà không có bất kỳ sự cố kỵ nào, không chừng chuyện quá đáng hơn cũng đã làm rồi!

Vậy trước kia Nhậm Thiên Tường...

Thậm chí Trần Nguyệt Thăng còn không dám suy nghĩ sâu xa nữa, trong lòng anh ta, Điền Tĩnh luôn dịu dàng yên tĩnh, băng thanh ngọc khiết, thật ra lại là một kẻ nói dối không biết xấu hổ, thích quyến rũ đàn ông khắp nơi, còn vô sỉ dụ dỗ anh ta vì tiền tài?

Anh ta nhắm mắt lại, nắm đ.ấ.m xuôi ở bên người siết chặt, nghĩ đến trước kia mình đưa tiền, đưa lương thực cho Điền Tĩnh, chỉ cảm thấy mình quá ngu xuẩn.

Vốn dĩ anh ta muốn đuổi theo và chất vấn, nhưng trong chớp mắt, Cố Duệ Hoài và Điền Tĩnh đã biến mất không thấy đâu.

“Điền, Tĩnh."

Trần Nguyệt Thăng chậm rãi hô lên cái tên này qua kẽ răng, phẫn nộ và đau lòng xen lẫn nhau.

"Những gì cô đã nuốt của tôi, đều phải phun hết ra cho tôi!"

Từ trước đến nay, anh ta không phải là người sẽ chịu thiệt thòi, nếu không sau khi được Cố Đình Hoài cứu, anh ta sẽ không đòi lại món quà gửi cho nhà họ Cố thông qua Cố Nguyệt Hoài, mà Điền Tĩnh lại lừa bịp anh ta như thế, làm sao anh ta có thể dễ dàng buông tha như vậy được?

Trần Nguyệt Thăng nghĩ đến phiếu xe đạp mà mình đã nói với cậu, bèn đưa tay tát mạnh lên mặt mình một cái.

Vậy mà anh ta lại muốn mua xe đạp cho một người phụ nữ như thế, đúng là anh ta điên rồi!

*

Cố Nguyệt Hoài cũng không biết Tu La tràng* ở công xã Hoàng Oanh bên này.

*Tu la tràng: Miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến c.h.ế.t trong một hoàn cảnh khó khăn.

*Tu la tràng: Miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến c.h.ế.t trong một hoàn cảnh khó khăn.

Sau khi Yến Thiếu Đường tỉnh lại, cô bế cô gái nhỏ ra ngoài, để cô bé ngồi bên cạnh sơn tường cùng cô.

Mãi cho đến khi trời tối, cô mới thu dọn đồ đạc, khi rời khỏi nơi chăn nuôi, cô nói với Vương Phúc: "Bí thư chi bộ, không biết trong đại đội chúng ta có nhà ai có cối xay đá không dùng đến không? Tôi muốn mua một cái."

Cối xay đá là một công cụ mà tất cả các đại đội đều không thể thiếu, cho dù là lương thực thô cũng phải xử lý qua bằng cối xay đá.

Nhưng mà, có một vài đại đội sản xuất đang gặp khó khăn, nhóm xã viên không có đủ khả năng trang bị cho mỗi hộ một cái cối xay được, thường là mấy chục hộ dùng chung một cái cối xay đá, cối xay được đặt ở ngoài trời, khi đến ngày mùa còn phải xếp hàng sử dụng.

Đại đội sản xuất Đạo Lao Tử xem như tương đối giàu có trong mấy chục đại đội của huyện Thanh An, bởi vì trong làng có hai thợ đá lành nghề nên về cơ bản mỗi hộ đều có một cối xay đá ở nhà.

Lúc trước nhà họ Cố chỉ quanh quẩn kiếm sống, không tham gia lao động tập thể, không được chia lương thực nên đương nhiên không cần đến cối xay đá.

Cô cần tìm một người thợ đá để làm cối xay, cô cũng phải lên núi tìm đá và đánh bóng, ít nhất phải mất ba bốn ngày, chẳng bằng mua một cái có sẵn còn hơn, dù sao lúa mạch trong không gian của cô vẫn đang chờ để được xử lý đây.

Thừa dịp có thời gian, cô phải xay lương thực càng sớm càng tốt để đến cuối năm khi thiếu lương thực, cô vừa vặn có thể ăn được.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 149: Chương 149



"Cối xay đá?"

Vương Phúc nhìn Cố Nguyệt Hoài một chút, nghĩ đến những lao động chính của gia đình cô gần đây đã ra ngoài làm việc, vẻ mặt ông ta mới hơi dịu lại, nói: “Tôi thật sự không để ý đến chuyện này, đợi chút nữa mọi người đến ghi công điểm, tôi sẽ hỏi giúp cô một chút."

Cố Nguyệt Hoài hơi dừng lại, lắc đầu nói: "Không cần, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, không cần làm phiền bí thư chi bộ đâu."

Nếu thực sự phải đến từng nhà để lấy thì không bằng cô đến thẳng xã cung ứng mua còn hơn.

Lúc này, Vương Bồi Sinh ở bên cạnh do dự nói: "Tôi nhớ nhà Chuỳ Tử có một cái cối xay đá không dùng đến."

Vương Phúc sững sờ, nói tiếp: "Chùy Tử? Vương Chùy Tử?"

Cố Nguyệt Hoài khẽ cau mày, nói mới nhớ, Vương Chùy Tử này chính là một người xui xẻo. Anh ta chính là người đàn ông c.h.ế.t sớm của quả phụ xinh đẹp Lý Siêu Anh đang có gút mắc với Trần Nguyệt Thăng, anh ta đột ngột qua đời chỉ một năm sau khi kết hôn với Lý Siêu Anh.

Cho nên, cối xay đá nhà Vương Chùy Tử thật ra chính là của nhà Lý Siêu Anh.

Cuộc gặp gỡ giữa cô và Lý Siêu Anh hai ngày trước không phải là một cuộc gặp gỡ thân thiện gì, có thể cô ta sẽ không bán cối xay đá cho cô, cho dù có bán thì chắc chắn cũng dùng chiêu sư tử ngoạm.

Nghĩ đến đây, Cố Nguyệt Hoài bỗng nhiên nói: "Bí thư chi bộ, giữa tôi và góa phụ Lý có chút thoải mái, ông xem có thể giúp tôi mua lại cối xay đá không, tốn bao nhiêu tiền tôi xin gửi bí thư?"

Khóe miệng Vương Phúc giật một cái, ông ta không muốn đồng ý nhưng nghĩ tới Cố Nguyệt Hoài vẽ tường rất được, tận tâm tận lực, một khi bắt đầu làm việc thì không bao giờ dùng mánh lới gian lận, cũng không kéo dài công việc để lấy hai mươi lăm công điểm một ngày, là một xã viên không tệ.

Ông ta làm bí thư chi bộ nhưng trước kia c*̃ng chưa từng đoái hoài gì đến cô, lúc này cô đã đưa ra yêu cầu, ông ta từ chối cũng không tốt.

Vương Phúc còn chưa lên tiếng, Vương Bội Sinh ở bên cạnh đã nói: "Được rồi, tối nay tôi sẽ giải quyết việc này cho cô."

Cố Nguyệt Hoài vui mừng khôn xiết, cô mỉm cười nói cảm ơn rồi ôm Yến Thiếu Đường về nhà.

Cô vừa rời đi, Vương Phúc đã tức giận trừng mắt nhìn Vương Bồi Sinh một cái: "Ông thì tốt tính rồi, người ta nói cái gì thì đồng ý cái đó, nếu goá phụ Lý mà biết chuyện này thì hai ta sẽ ra sao?"

Vương Bồi Sinh thở dài, cười khổ nói: "Hai ngày nay Tiểu Cố đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi, người làm chú như tôi cũng cảm thấy ngượng ngùng, tôi có thể làm gì đây? Hơn nữa lấy một cái cối xay đá cũng không phải là chuyện lớn gì cả."

Vương Phúc lắc đầu và không nói gì thêm.

*

Bên kia, Cố Nguyệt Hoài về nhà yên lặng chờ cối xay đá.

Đã đến thời gian tan tầm, cũng là lúc đám người Cố Chí Phượng cũng nên trở về.

Nhưng mà người tan tầm còn chưa có trở lại, đã nghe thấy tiếng phanh xe đạp từ ngoài sân truyền vàp, Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, cô để Yến Thiếu Đường ngồi trên giường, còn mình thì đi tới bên cạnh cửa rồi vén rèm lên nhìn một chút.

Vừa nhìn thấy người đến là ai, đôi môi đỏ mọng của Cố Nguyệt Hoài mím lại.

Hai ngày nay đầu óc cô bị Cố Duệ Hoài làm cho choáng váng nên đã quên mất chuyện đứng đắn.

Người đi xe đạp là một nam một nữ, cả hai đều đã lớn tuổi, người phụ nữ xuống khỏi ghế sau, nhìn xuyên qua cái rèm đánh giá Cố Nguyệt Hoài từ trên xuống dưới một chút, như thể không nhận ra cô, mãi một hồi lâu mới nói: "Cháu là... Bé à?"

Cố Nguyệt Hoài gật đầu: "Cô hai, là cháu."

Nói xong, cô lại quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên vừa dựng xe đạp xong, chào một tiếng: "Bác cả."

Không sai, người tới chính là Cố Thiên Phượng, bác cả của Cố Nguyệt Hoài, và cô hai Cố Ngân Phượng.

Ngược lại, hai người bọn họ không giống cô cả xem thường xuất thân nên đã sửa lại cả họ và tên của mình. Nói đến đây, hai người họ có lương tâm hơn Nhiếp Bội Lan nhiều, tối thiểu nhất cũng không đoạn tuyệt quan hệ một nhà bọn họ, thi thoảng cũng có lui tới.

Ánh mắt Cố Ngân Phượng kỳ dị, bà ta dùng giọng điệu cổ quái nói: "Cô gái nhỏ đã thay đổi rất nhiều."

Bà ta còn nhớ lần trước gặp Cố Nguyệt Hoài, cô vẫn là một nhóc mập mạp, trông còn cường tráng hơn cả con trai bà ta. Không ngờ chỉ mấy tháng không gặp mà cô đã trở nên duyên dáng như vậy, nhìn cái dáng này mà xem, còn xinh đẹp hơn cả mẹ cô mấy phần.

Nhưng mà nếu cô có thể gầy xuống nữa thì càng xinh đẹp.

Cố Nguyệt Hoài cười cười, nói: "Bác cả và cô hai vào nhà đi, để cháu đi rót nước cho hai người."

Cố Ngân Phượng càng thêm ngạc nhiên, trong trí nhớ của bà ta, Cố Nguyệt Hoài không chỉ có dung mạo khó coi, mà tính cách c*̃ng rất khó chịu, vừa quái gở vừa tự kỷ. Thường ngày, khi bọn họ tới cũng không chịu nói lấy hai câu dễ nghe, lúc này lại đổi tính rồi sao? Thế mà còn muốn rót nước cho bọn họ?

Khỏi phải nói Cố Ngân Phượng, ngay cả một người không nhiều lời như Cố Thiên Phượng cũng phải nhìn Cố Nguyệt Hoài nhiều thêm một chút.

Hai người không từ chối, bọn họ đến nói chuyện, nếu cứ chờ ở trong sân thì cũng không hay cho lắm, vì vậy cũng theo cô vào nhà.

Vừa bước vào, lại không khỏi nói đến Yến Thiếu Đường, Cố Nguyệt Hoài không muốn nhiều lời nên dùng hai ba câu đã đuổi người đi.

Cô rót hai cốc nước cho Cố Thiên Phượng và Cố Ngân Phượng, nhìn hai người họ hàng tựa như đang sống trong ký ức xa xôi, cô không tìm được chuyện gì để nói nên đành im lặng ngồi sang một bên.

Mấy anh chị em của Cố Chí Phượng đời này đều không phải ruột thịt nên dáng dấp c*̃ng không có gì giống nhau cả.

Mà phương diện tính cách thì lại càng khác biệt như ngày với đêm.

Anh cả Cố Thiên Phượng kiệm lời, thường ngày, chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều nghe theo vợ.

Cô cả Cố Kim Phượng có dáng vẻ đoan chính nhất, c*̃ng thông tuệ nhất, nghe nói năm đó khi đi học ở trường nữ sinh, bà ta luôn được thầy cô khen ngợi, nếu không bà ta đã không cưới phó bí thư của ủy ban cách mạng huyện.

Đó chính là một chức vụ danh xứng với thực, thậm chí còn tốt hơn cả Tần Vạn Giang!

Cô hai Cố Ngân Phượng khéo đưa đẩy, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nói chuyện hay làm việc đều thích để người khác ra mặt, cũng không thể nói là chán ghét, đó chỉ là tâm lý tiểu tư sản thôi.

Cậu út Cố Chí Phượng, cũng chính là cha cô, bởi vì được chiều chuộng từ nhỏ đ.â.m sinh hư, nên thuở thiếu thời mới có thể chơi cờ b.ạ.c và làm mất tài sản của gia đình. Tuy nói đã từng đi du học, nhưng lại không học được bất cứ thứ gì hữu ích cả, nghèo túng đến mức chỉ có thể dựa vào việc trà trộn trong chợ đen để mưu sinh.

Mấy anh chị em đều có cuộc sống riêng, nhưng Cố Chí Phượng vẫn dành nhiều tình cảm cho họ.

Sau khi đợi một lúc, Cố Ngân Phượng xuống khỏi giường, có chút lo lắng trên đi lại trên nền đất, nhíu mày hỏi: "Cha cháu đi đâu thế? Sao đến giờ này mà còn chưa về?"

Cố Nguyệt Hoài nhìn bà ta một cái, nói: "Cha và anh trai cháu đều đi làm, chắc là bọn họ sẽ về sớm thôi." "

Nghe cô nói vậy, Cố Ngân Phượng không khỏi mở to mắt: "Cái gì? Đi làm việc? Cha cháu? Cả anh cháu nữa sao?"

Cố Nguyệt Hoài còn không có giải thích, bên ngoài truyền đến vang động, Cố Kim Phượng dẫn đầu vén rèm lên đi đến: "Bé ơi, bác cả của con đến phải không?"

Không đợi cô mở miệng, Cố Ngân Phượng đã vui tươi hớn hở nói: "Chí Phượng! Chị hai cũng tới này."

Cố Chí Phượng nhìn Cố Thiên Phượng và Cố Ngân Phượng, vẻ u sầu trên mặt bay đi, nở nụ cười: "Anh cả và chị hai chưa ăn gì phải không? Bé à, con đi gọi anh trai về, để nó nấu gì đó ăn đi."

Cố Ngân Phượng vội vàng xua xua tay, từ chối: "Không cần không cần, không cần phiền phức, hôm nay chị và anh cả tới là có chuyện nghiêm túc muốn nói, sau khi nói xong bọn chị phải trở về, cho nên sẽ không ăn đâu."

Không phải là bà ta chưa từng ăn cơm ở đây, cháo loãng, khoai lang, dưa muối, có cái gì ăn ngon đâu?

Nói xong, bà ta đi tới bên cạnh giường đất, đưa mắt ra hiệu cho Cố Thiên Phượng để ông ấy mau nói chính sự.

Cố Thiên Phượng khoanh tay, im lặng ngồi ở mép giường đất, phát huy vô cùng tinh tế hình tượng anh cả kiệm lời.

"Chính sự? Có chuyện gì vậy?" Cố Kim Phượng sửng sốt một lúc, ông ấy không kịp phản ứng.

Cố Thiên Phượng biết có kéo dài cũng không giải quyết được vấn đề, bèn mở miệng hỏi: "Chí Phượng à, dạo này trong tay em có dư dả không? Gần đây anh và chị hai em cần dùng tiền, nhưng trong nhà lại có nhiều miệng ăn như vậy nên không thể tiết kiệm được, em xem thế nào?"
 
Back
Top Bottom