Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM9o2oGODAR5OrvVKL_9J02-gN8ofzllhwr8bbSNiDiUVOYCiuMM1tMyggzR6dQHaCOmrGyQlNStSTklXMcul5xstJFbbmKhvt5Ut_SvoJI7RP2Z6CgFUxF7EPqRoqi9UWw-fH34t7OQ6TPnTv0I0kI=w215-h322-s-no-gm

Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Tác giả: Nhất Chi Đằng La
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Nữ Cường, Hài Hước, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Cố Nguyệt Hoài trọng sinh trở về trước một ngày kết hôn với tra nam!

Đời trước, vì để cho cô được ăn lương thực cao cấp, cha đến chợ đen làm buôn bán nhỏ kiếm tiền, bị người báo cáo, thành phần tử đầu cơ trục lợi, diễu phố thị chúng bỏ tù;

Đời trước, anh cả vì cô mà đánh chết người chồng đã bạo lực gia đình cô, thành tội phạm gϊếŧ người, bị xử bắn;

Đời trước, anh hai vì cô, gia đình không hòa thuận, vợ con ly tán, cuối cùng chết bởi tai nạn xe cộ;

. . .

Đời trước, người đàn ông yêu cô nhất vì cô mà bị chúng bạn xa lánh, cô đơn cả đời;

Trời xanh có mắt, để cô có cơ hội đền bù sai lầm đời trước.

*

Mãi sau này cô mới biết được, thì ra cô là nữ chính trong một quyển sách, chính xác mà nói là “Nguyên nữ chủ”.

Cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn vốn có của cô đã bị người ta "cướp" đi...​
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 1: Chương 1



"Cố Nguyệt Hoài, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô c*̃ng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!"

"Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?"

"Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!"

Cố Nguyệt Hoài chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi.

Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt.

Trần Nhân bị vết thương chảy m.á.u trên đầu Cố Nguyệt Hoài dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại.

Cố Nguyệt Hoài bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói.

Cô nhìn mình chằm chằm ngón tay củ cải thô ráp, bờ môi run rẩy: "Mình đã sống lại?"

Cố Nguyệt Hoài giống như không thể tin được, lại ngẩng đầu nhìn bốn phía, căn nhà trệt nông thôn cũ nát, trong viện rơm rạ chất thành đống, trên mặt đất lác đác mấy đống cứt gà, mỗi một chi tiết đều khiến cô có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.

Nơi này, là thôn Đại Lao Tử?

Vậy mà cô lại trở về hai mươi năm trước.

Thần sắc của Cố Nguyệt Hoài có chút điên cuồng, vừa khóc lại vừa cười, thân thể run rẩy, thân thể to lớn giống như là đột nhiên rót vào linh hồn mới, cô khàn giọng mỉm cười, hiện ra một cỗ bi thương và thê lương khó nói lên lời.

Không biết khóc bao lâu, m.á.u tươi trên trán thuận theo mí mắt chảy xuống khiến ánh mắt của cô trở nên m.ô.n.g lung.

Cố Nguyệt Hoài dùng sức bấm lòng bàn tay một cái, khắc chế cảm xúc đang trào dâng trong lòng.

Cô hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt một chút, mặt mày lạnh lẽo như hàn băng.

Sống lại trước ngày vận mệnh xoay chuyển, cô làm sao có thể tiếp tục đi lại đường xưa?

Đột nhiên, cô nghẹn ngào gào lên nói: "A —— g.i.ế.c người! Trần Nhân g.i.ế.c người!"

Giọng Cố Nguyệt Hoài rất lớn, trong giây lát đã có người nghe được động tĩnh, từ trong ruộng chạy trở về.

Một người phụ nữ tóc ngắn để ngang tai, mặc áo cổ bẻ màu lam xám, quần vải ga-ba-đin màu be cầm cờ đỏ chạy trước tiên, vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài liền hoảng sợ nói: "Ôi, đã xảy ra chuyện gì? Đầu cháu bị làm sao vậy?"

Hoàng Phượng Anh, chủ nhiệm phụ nữ đại đội sản xuất Đại Lao Tử.

Cố Nguyệt Hoài vẻ mặt suy yếu, chỉ vào cửa phòng đang đóng chặt nói: "Chủ nhiệm Hoàng, là Trần Nhân, là cô ta đập vỡ đầu cháu."

Hoàng Phượng Anh nhíu nhíu mày, có chút hồ nghi nói: "Trần Nhân vì sao đánh cháu? Có phải là cháu lại tới bám lấy Nguyệt Thăng hay không?"

Cố Nguyệt Hoài suýt nữa tự giễu lên tiếng, sống lại một lần cô mới rõ ràng thấy được cô không được thôn Đại Lao Tử chào đón đến cỡ nào.

Nghĩ thì nghĩ, cô vẫn ôm trán, nghiêm mặt nói: "Chủ nhiệm Hoàng, cháu không phải tới quấn lấy Trần Nguyệt Thăng, là Trần Nhân mấy ngày trước mượn cháu ba cân bột mì và một cục xà phòng, cháu đến đòi nợ là chuyện đương nhiên."

"Có vay có trả mới là đồng chí tốt, Trần Nhân hiện tại không chỉ không trả bột mì và xà phòng cho cháu, thế mà còn có ý ra tay g.i.ế.c cháu."

"Chủ nhiệm Hoàng, ông nội cháu là địa chủ không sai, nhưng đến đời cha cháu, ông ấy đánh bạc đã phá hết tài sản luôn rồi, còn bị bình xét bần nông, cháu nói thế nào cũng là giai cấp đồng chí của Trần Nhân đúng không?"

Nguyệt

"Cô ta đối xử hà khắc với giai cấp đồng chí, cho dù báo lên tới đại đội, cũng là cháu chiếm lý!"

Cố Nguyệt Hoài vô cùng tỉnh táo, lời nói ra có lý có cứ, chung quanh vang lên tiếng nghị luận kinh ngạc.

"Ny Nhi nhà họ Trần thiếu lương không trả, còn đánh người, không phải là đồng chí tốt."

"Cố Nguyệt Hoài nói có thể tin được không?"

"Bình thường cô ta xu nịnh Trần Nhân như gì, làm sao có thể đột nhiên trở mặt cắn ngược được? Khẳng định là nghe nói sự kiện kia rồi."

"Cô nói là chuyện kia của Trần Nguyệt Thăng?"

". . ."

Hoàng Phượng Anh nghe Cố Nguyệt Hoài nói vậy, cả kinh đến con mắt cũng trợn tròn.

Đây là Cố Nguyệt Hoài ngu như lợn, mỗi ngày không kiếm công điểm, chỉ biết là bu bám đàn ông kia sao?
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 2: Chương 2



Cố Nguyệt Hoài nhìn Hoàng Phượng Anh không lên tiếng, mấp máy môi, cứng cổ hô lớn: "Chủ nhiệm Hoàng nếu như không quản chuyện này, cháu sẽ báo lên bí thư chi bộ đại đội, bí thư chi bộ nếu như không quản, cháu sẽ vào trong huyện tìm đại lãnh đạo! Phải đòi lại công bằng cho bản thân mới được!"

Lời này vừa nói ra, bốn phía lại tĩnh lặng.

Hoàng Phượng Anh sốt ruột, mồ hôi đổ đầy đầu, người con gái của địa chủ này làm sao như biến thành người khác, mồm mép cũng quá nhanh lẹ.

Bà ấy vội nói: "Cháu nói lời ngu ngốc gì đó, thím là chủ nhiệm phụ nữ đại đội sản xuất Đại Lao Tử, cháu chịu ấm ức, sao thím có thể mặc kệ cháu được?" Nói rồi, Hoàng Phượng Anh liền lên trước dùng sức vỗ vỗ cửa nhà Trần Nhân: "Trần Nhân! Ra đây!"

Bên trong không có một chút động tĩnh, giống như là không ai vậy.

Hoàng Phượng Anh quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài một chút, lại nhìn cô ôm đầu, m.á.u từ kẽ tay tuôn ra, xem ra bị thương không nhẹ.

Bà ấy vừa vội vừa tức, sợ Cố Nguyệt Hoài thật sự mang cái đầu bị thương này chạy đi cáo trạng, lại dùng sức vỗ vỗ cửa: "Trần Nhân! Nếu cháu không ra, quần chúng sẽ cho rằng cháu đối xử hà khắc với giai cấp đồng chí đó!"

Lời này sức nặng không nhẹ, cửa xoạch một tiếng liền từ bên trong mở ra.

Trần Nhân vành mắt phiếm hồng, vẻ mặt ấm ức mà nói: "Thím, Cố Nguyệt Hoài suốt ngày không làm chính sự, không làm việc đàng hoàng như cha cô ta, lời cô ta nói sao có thể tin được? Rõ ràng chính là cô ta vì ép anh cháu mà đụng đầu vào cửa nhà cháu mà."

Cố Nguyệt Hoài nhìn Trần Nhân khóc sướt mướt, bên môi nhấc lên một vòng cười lạnh.

Năm đó làm sao cô lại bị một người như vậy nhục nhã bức bách đến mức phải chật vật lấy chồng, suýt nữa sống không nổi?

Hoàng Phượng Anh nhìn Trần Nhân ấm ức kể lể, lại nhìn Cố Nguyệt Hoài vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì, đôi mày rậm nhíu rất chặt, nếu muốn lựa chọn, bà ấy khẳng định sẽ tin tưởng Trần Nhân hơn.

Dù sao, Cố Nguyệt Hoài có tiếng xấu ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, lời nói ra không có độ tin cậy.

Nhưng mà vết thương trên đầu cô lại quá đáng sợ.

Trần Nhân thấy Hoàng Phượng Anh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, trong lòng mừng thầm.

Cô ta biết ngay mà, lấy thanh danh của Cố Nguyệt Hoài ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, nói cái gì người khác cũng sẽ không tin.

Nghĩ như vậy, Trần Nhân liền ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, nhưng mà vừa chạm phải ánh mắt của cô, không biết sao, cô ta đột nhiên lạnh cả sống lưng.

Cố Nguyệt Hoài cũng lẳng lặng nhìn lại cô ta một lát, chợt nhẹ nhàng kéo khóe môi một cái: "Chủ nhiệm Hoàng, cháu đã sớm nghe người ta nói qua, bác sĩ trong trạm y tế có tay nghề cao, có thể nhìn ra vết thương bị tạo thành như thế nào."

"Trần Nhân nói cháu tự đập đầu bị thương, cháu nói là cô đánh, vậy liền đi khám thử, sẽ có được câu trả lời."

"Nếu như là Trần Nhân nói dối, vậy cháu yêu cầu chủ nhiệm xử lý nghiêm khắc cô ta!"

Ngữ khí của cô dứt khoát lại chắc chắn, trong mắt mang theo vẻ nặng nề nghiêm khắc.

Thời đại năm 1970, đại đội xử lý là trừng phạt vô cùng nghiêm trọng.

Trần Nhân dù sao cũng là một cô nhóc chưa trải sự đời, trợn mắt trắng mặt, vô cùng kinh hoàng, vô thức phản bác: "Tôi không có nói láo! Nói dối chính là cô! Tôi chỉ là đẩy cô một cái, căn bản không biết đầu của cô sẽ. . ."

Nói lỡ miệng, Trần Nhân liền hoảng sợ bịt miệng lại, vẻ mặt ngu xuẩn vì đã lỡ miệng.

Hoàng Phượng Anh còn có cái gì không biết?

Mặt bà ấy trầm xuống, quát lớn: "Trần Nhân! Cháu là xã viên ưu tú của đại đội chúng ta, sao lại làm ra việc này?"

Bà ấy trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói: "Về sau cháu cũng không cần đi làm việc, đây là hình phạt trong đội phạt cháu vì tội làm bị thương giai cấp đồng chí, công việc cụ thể thì thím sẽ đích thân đi nói với bí thư chi bộ."

Trên mặt Trần Nhân hoàn toàn trắng bệch: "Thím, đừng mà! Cháu biết sai rồi, cháu thật sự biết sai rồi! Không cho cháu đi làm việc, vậy cháu sẽ không kiếm được công điểm, trong nhà sẽ thiếu đi một phần khẩu phần lương thực, đó là lấy mạng của cháu đó thím ơi!"

Hoàng Phượng Anh cũng biết hình phạt này nghiêm trọng đến mức nào, bà ấy quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài một chút, muốn nghe xem cô nói thế nào.

Tất cả mọi người là người chung một đại đội, ầm ĩ quá khó coi không phải để người khác chê cười sao?

Trần Nhân c*̃ng nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, miệng cô ta giật giật, muốn nói lời dễ nghe, để cô tha cho mình một lần. Nhưng đối mặt với một người ngày xưa ăn nói khép nép, lấy lòng mình, hiện tại cô ta quả là nói không nên lời khẩn cầu.

Cố Nguyệt Hoài không nhìn cô ta, rũ mắt liếc qua thân thể vô cùng to lớn của mình.

Cô ôm đầu loạng choạng đứng lên, bình tĩnh nói: "Chủ nhiệm Hoàng, trừng phạt cứ quyết định như vậy đi. Nhưng mà, Trần Nhân phải trả lại cho cháu ba cân bột mì và một cục xà phòng cô ta đã thiếu cháu, mặt khác, cháu phải đến trạm y tế băng bó vết thương trên đầu, tiền thuốc men phải mười đồng tiền, tiền này cũng không thể để cháu tự móc tiền túi ra ha?"
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 3: Chương 3



Trần Nhân vốn cũng không muốn nói nhảm với Cố Nguyệt Hoài, nghe cô mở miệng tống tiền liền trợn trừng mắt, cao giọng hét: "Cái gì? Mười đồng tiền? Sao cô không đi cướp luôn đi!"

Mọi người chung quanh cũng hít một hơi khí lạnh, Hoàng Phượng Anh cũng âm thầm tặc lưỡi.

Năm 1972, người của đại đội sản xuất Đại Lao Tử bọn họ thu nhập một năm còn không đủ bốn mươi đồng, bọn họ không phải người trong thành ăn lương thực hàng hoá, quanh năm suốt tháng bận rộn c*̃ng kiếm không được bao nhiêu công điểm, không chia được mấy cân lúa mì.

Mười đồng tiền, đại đội sản xuất Đại Lao Tử cũng không có mấy gia đình có thể cầm ra được.

Cố Nguyệt Hoài mịt mờ nhìn Trần Nhân một chút, nói rõ từng chữ: "Tôi nói mười đồng tiền là đã ít rồi, lại không đòi tiền thuốc men, cô nhìn đầu tôi này, nói ít cũng phải khâu ba mũi!"

"Ba mũi, tôi coi như mặt mũi bị hủy hoại rồi, làm sao lấy chồng?"

Cô ngừng lại, đột nhiên mỉm cười: "Nếu không thế này, cô để anh cô cưới tôi, tôi cũng không lo lắng chuyện tìm chồng vì cái mặt bị hủy hoại này, vậy coi như xí xóa mười đồng này nhé!"

Trần Nhân chợt đổi sắc mặt, vẻ mặt căm ghét mà nhìn Cố Nguyệt Hoài, hung hăng xì một cái: "Phi!"

"Cố Nguyệt Hoài, tôi tưởng là cô tham tài, thì ra là có âm mưu này! Còn mặt mũi bị hủy hoại, với cái dung nhan kia của cô thì cho dù mặt mũi không bị hủy hoại c*̃ng không gả ra được, đại đội chúng ta có chàng trai nào thấy cô mà không tránh đi chứ?"

"Được! Mười đồng tiền đúng không? Tôi đưa cho cô mười đồng tiền, về sau cô cút xa xa cho tôi, đừng có tới nhà của tôi nữa, cũng đừng nghĩ tới việc bu bám anh tôi nữa!"

Dứt lời, Trần Nhân liền tức giận mà quay người.

Cố Nguyệt Hoài nhìn bóng lưng của cô ta, thanh âm nặng nề nói: "Đừng quên ba cân bột mì và một cục xà phòng."

Trần Nhân lảo đảo một cái, quay đầu trừng Cố Nguyệt Hoài một chút, trong lòng ghê tởm, trở về nhà, tay run rẩy mở hộp nhỏ giấu tiền của anh trai cô ta ra, từ bên trong đếm mười đồng tiền, có lẻ có chẵn.

Một đỗi lâu, Trần Nhân từ trong nhà đi ra, bước chân rất nhanh.

Cô ta căm hận nhìn Cố Nguyệt Hoài, chợt hất cằm lên cao cao, ném nắm tiền lẻ trong tay lên trên người Cố Nguyệt Hoài, những tờ tiền bay vào không khí rồi rơi trên mặt đất.

Nhóm xã viên đại đội xung quanh nhìn Trần Nhân lấy ra mười đồng tiền, ánh mắt đều toát ra vẻ cực kỳ hâm mộ, không hổ là gia đình chiến sĩ thi đua của đại đội sản xuất Đại Lao Tử bọn họ, một nhà bốn miệng người làm việc, hai người là tiểu đội trưởng đội sản xuất.

Vẻ mặt Trần Nhân tràn đầy sảng khoái, nói: "Không phải cô đòi tiền sao? Thứ không biết xấu hổ! Cô cũng chỉ xứng quỳ xuống nhặt tiền!"

Nói rồi, cô ta lại đưa tay ném thật mạnh một cái túi xuống đất, miệng túi không có buộc chặt, bột mì không tính là trắng đựng ở bên trong vung vãi ra đất, thôn dân chung quanh nhìn thấy mà đau lòng.

Đây chính là lương thực tinh!

Trần Nhân lại cười khanh khách một tiếng, chống nạnh nói: "Dù sao nhà các cô đều là ăn không ngồi rồi, ăn thế nào mà không được đúng không?"

"Đồ vật tôi đã trả lại cho cô, tiền cũng đã đưa, về sau ít đến nhà tôi lại! Muốn làm chị dâu Trần Nhân tôi thì đợi kiếp sau đi!"

Lông mi Cố Nguyệt Hoài run rẩy, đáy mắt ngưng kết thành sương.

Trong đầu cô có chút hỗn độn, tựa như là trở lại đời trước.

"Cố Nguyệt Hoài, cô cái thứ xấu như ma lem! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"

"Cô đừng mơ tưởng hão huyền nữa, thừa dịp còn trẻ tìm người gả đi, đỡ cho về sau lớn tuổi rồi, dáng dấp còn xấu như vậy, sao cô lấy được chồng? Đừng bám víu lấy anh trai tôi nữa."

"Tôi cho cô biết, anh tôi đã có người thích rồi. Cô biết người anh ấy thích chính là ai không? Ha ha, hàng xóm nhà cô, Điền Tĩnh! Anh ấy đang tích lũy sính lễ, chuẩn bị như người trong thành, tích lũy một trăm đồng tiền cho chị Điền Tĩnh! Còn có bốn món đồ lớn nữa!"

"..."

Tình cảnh giống ý chang, tâm cảnh của cô lại khác với kiếp trước.

Kiếp trước, hôm nay, cô lại như thường ngày đến tìm Trần Nhân, làm trâu làm ngựa, cúi thấp làm nhỏ cho cô ta, chỉ cầu cô ta có thể nói tốt giúp mình để Trần Nguyệt Thăng thấy được tâm ý của cô, từ đó cưới cô.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 4: Chương 4



Nhưng cô không nghĩ tới chính là, Trần Nhân ngày xưa dù có xem thường cô, nhưng chưa bao giờ nói ra lời tàn nhẫn với cô, không biết sao bỗng nhiên trở mặt, sỉ nhục cô đến cực điểm, thậm chí đẩy ngã cô, đập rách đầu.

Cô không để ý tới thương thế, ngơ ngơ ngác ngác trở về nhà, không có trị liệu băng bó kịp thời nên dẫn đến phá tướng.

Về sau cô mới hiểu được, là Trần Nguyệt Thăng bảo cô ta làm như vậy, trước kia không thèm để ý, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết, bỗng nhiên để ý tới, là bởi vì anh ta muốn cưới một người phụ nữ, sợ cô làm ảnh hưởng đến thanh danh của anh ta khiến Điền Tĩnh hiểu lầm.

Điền Tĩnh...

Nghĩ đến người này, hận ý trong đáy mắt Cố Nguyệt Hoài cơ hồ muốn ngưng tụ thành thực chất.

Cô nhắm lại mắt, thu hồi thần sắc trong mắt, lúc mở ra lần nữa đã một mảnh yên tĩnh.

Cố Nguyệt Hoài ngước mắt nhìn Trần Nhân đang dương dương đắc ý, đưa tay chỉ vào bột mì trên đất nói: "Chủ nhiệm Hoàng, Trần Nhân lãng phí lương thực, xem chừng là nhà cô ta nhiều lương thực. Tôi yêu cầu đại đội không phát lương thực cho nhà họ nữa, đem ra phân cho các xã viên khác!"

Thời đại năm 1970, ở nông thôn, người người ăn không đủ no, chỉ cần là đồ ăn thì cực kỳ trân quý, không cho phép lãng phí.

Nghe vậy, Trần Nhân giật mình một cái, trong lòng cực kỳ sợ hãi.

Cô trở mình thẳng lưng, liên tục nói: "Thím! Rõ ràng chính là Cố Nguyệt Hoài không cầm chặt túi lương thực, có liên quan gì đến cháu chứ? Cô ta ăn nói lung tung vu oan người khác! Thím, các vị hương thân, chú thím cũng không thể nghe cô ta nói bậy!"

"Ánh mắt của quần chúng là sáng như tuyết, đến cùng là tôi không cầm chắc, hay là cô cố ý ném, mọi người rõ như ban ngày. Chẳng lẽ cũng bởi vì thanh danh của tôi không tốt, quần chúng thiện lương thành thật sẽ theo phe cô?"

"Không! Sẽ không. Quần chúng thực sự cầu thị, giác ngộ đều cao, có thể giống như cô?"

Cố Nguyệt Hoài chững chạc đàng hoàng tâng bốc người chung quanh, nghe cô nói, các hương thân đều ưỡng n.g.ự.c phụ họa.

"Đúng rồi! Rõ ràng chính là Trần Nhân ném túi lương thực đi, cô ta còn kiếm chuyện vu oan Cố Nguyệt Hoài, bắt tới đại đội!"

"Nhất định phải báo cho bí thư chi bộ, đại đội ta không thể giúp dung túng cho thói lãng phí lương thực này được!"

"Chủ nhiệm Hoàng, cô nói đi, Trần Nhân có phải nên kéo tới đại đội giáo dục một chút hay không? !"

"..."

Quần tình xúc động, giống như không mang Trần Nhân đi giáo dục thì không thể thể hiện bọn họ hiểu lí lẽ, giác ngộ cao.

Trần Nhân bị dọa đến chân mềm nhũn, vừa thẹn vừa xấu hổ, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Sao cô có thể nghĩ đến, chẳng qua là muốn nhục nhã Cố Nguyệt Hoài một chút, để cô nhặt từng chút từng chút bột mì lên, lại bị dăm ba câu nói của cô mà đảo ngược toàn bộ tình thế, cô ta ngược lại là tự rước lấy nhục.

Mọi người làm sao vậy?

Đây chính là Cố Nguyệt Hoài! Con gái nhà họ Cố thanh danh tệ nhất Đại đội sản xuất!

Vì sao bọn họ giúp Cố Nguyệt Hoài, không giúp cô ta?

Cố Nguyệt Hoài chỉ nhìn Trần Nhân một cái, liền biết cô ta đang suy nghĩ gì.

Hiện tại là năm 1972, thôn Đại Lao Tử mặc dù không thuộc về sơn thôn hẻo lánh nhưng vật tư cũng thiếu thốn, đất đai cằn cỗi, nhân khẩu thưa thớt, điều kiện gian khổ, các hương thân ngày thường ăn không no bụng, liền trông cậy vào dùng thanh danh tốt đổi chút lương thực.

Ở niên đại này, vì ăn cơm no, còn nhiều người đại nghĩa diệt thân.

Huống chi, quần chúng bây giờ, bất luận là tư tưởng hay là hành động đều cực đoan, có đôi khi nói vài câu quảng cáo hoặc khẩu hiệu tuyên truyền, làm một chuyện giúp người làm niềm vui cũng có thể làm cho trong lòng người ta cảm thấy thỏa mãn.

Mặc kệ trước kia thanh danh của cô thế nào, ít nhất hiện tại, giờ này khắc này, cô thuộc phe yếu thế lại có lý!

Cố Nguyệt Hoài kéo khóe môi, cười nói: "Các hương thân đều là đồng chí tốt giác ngộ cao!"

Hoàng Phượng Anh nhìn Cố Nguyệt Hoài nói năng đâu vào đó, lọt vào tai cũng dễ nghe, cảm giác chán ghét trong lòng không khỏi giảm bớt mấy phần.

Lúc nhìn cô lần nữa, thân thể béo ụt ịt, da tay ngăm đen c*̃ng không làm người ta cảm thấy chán ghét như xưa nữa, lời nói hành động ngược lại lộ ra một loại khí chất lỗi lạc, khiến cho người ta nhìn mà thầm giật mình.

Hoàng Phượng Anh giơ một tay lên, cao giọng nói: "Áp Trần Nhân đi đại đội!"
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 5: Chương 5



Trần Nhân bị dọa đến khóc ra tiếng, cô ta thật sự sợ đại đội coi cô ta là giai cấp địch nhân, kéo cô ta ra công khai xử tội, cho ở chuồng bò.

Lúc này, Cố Nguyệt Hoài đột nhiên mở miệng: "Chờ một chút!"

Con mắt Trần Nhân hơi sáng lên, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cô ta biết ngay Cố Nguyệt Hoài không có khả năng thật sự đối nghịch với cô ta mà. Cô luôn muốn gả cho anh trai của cô ta, làm sao có thể nhẫn tâm với “cô em chồng tương lai" này như vậy được chứ?

Hoàng Phượng Anh nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, cũng cho rằng cô đã suy nghĩ lại, muốn nói tốt cho Trần Nhân, dù sao hiện tại chỗ bột mì kia là của cô, nếu cô không muốn truy cứu nữa, vậy bọn họ cũng không thể nói cái gì.

"Chủ nhiệm Hoàng, làm một 'Phần tử trí thức' đã được học tập mấy ngày, Trần Nhân biết sai mà vẫn mắc, theo lẽ nên phạt nặng, hi vọng chủ nhiệm cùng bí thư chi bộ có thể xử lý công bằng công chính, đừng khiến quần chúng nhân dân thất vọng đau khổ."

"Lương thực đều là quần chúng khổ cực trồng ra được, mọi người đều là người đã trải qua 'thời kì ba năm khó khăn', hẳn phải biết, chỗ bột mì mà Trần Nhân vẩy ra đất này đủ cho năm người sắp c.h.ế.t đói cầm cự một hơi rồi!"

"Bởi vì cái gọi là 'lúc no bụng không quên lúc đói', 'Cần cần kiệm lương thực đầy kho, vung tay quá trán trong kho cạn sạch', Trần Nhân đã quên gốc!"

Cố Nguyệt Hoài nói năng đạo lý rõ ràng, nói đến chỗ xúc động phẫn nộ, còn giơ cánh tay lên, giơ quả đ.ấ.m lên.

Những lời này của cô lại khuấy động cỗ nhiệt hỏa trong lòng một đám hương thân, lần này, lúc bọn họ nhìn Trần Nhân đã không khác gì nhìn giai cấp địch nhân, người lãng phí lương thực dựa vào đâu kiếm công điểm? Dựa vào đâu sống tốt hơn họ?

Đại lãnh đạo không sai, sai là Trần Nhân.

Trần Nhân ba hồn bảy phách đều xuất khiếu, vẻ mặt không dám tin nhìn Cố Nguyệt Hoài.

Đây thật sự là đồ con lợn trước kia hận không thể l.i.ế.m ngón chân cô ta sao?

Hoàng Phượng Anh nghe Cố Nguyệt Hoài nói, thần sắc không khỏi nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Đồng chí Cố xin hãy yên tâm, cán bộ chúng ta chính là vì nhân dân phục vụ, khẳng định không thể dung túng hành động lệch lạc này của Trần Nhân!"

Trong lòng bà ấy, Cố Nguyệt Hoài thanh danh xấu đã biến thành Đồng chí Cố giai cấp đồng chí rồi.

Cố Nguyệt Hoài nở nụ cười, cho Hoàng Phượng Anh một ánh mắt tín nhiệm.

Bỗng nhiên, cô chỉ vào tiền và lương thực rơi trên mặt đất nói ra: "Trước khi giải Trần Nhân đi, tôi hi vọng cô ta có thể bù đắp sai lầm của mình, nhặt tiền và lương thực lên, thái độ đoan chính, sửa lại sai lầm."

Trong đám người, không biết là ai thét to một tiếng: "Đúng! Không sai! Làm sai thì phải sửa lại!"

Hoàng Phượng Anh quay đầu nhìn về phía Trần Nhân, trầm mặt nói: "Trần Nhân! Đồng chí Cố nói không sai, cháu đi nhặt đi!"

Gặp biến cố liên tiếp đã khiến Trần Nhân bị dọa đến hai chân run lên, trong lòng mờ mịt từ lâu rồi. Cô ta căn bản không dám nghĩ đến số phận sau này của mình, nghe Hoàng Phượng Anh nói nào còn dám phản bác? Xám xịt ngồi xổm người xuống nhặt lên.

Tiền thì còn đỡ, chỉ là bột mì bị vung hơn phân nửa, chỉ có thể hốt cho có chứng.

Trần Nhân nhặt xong, run rẩy đưa đồ vật cho Cố Nguyệt Hoài.

Cố Nguyệt Hoài nhìn xem Trần Nhân ánh mắt né tránh không dám đối mặt với cô, cười một tiếng, trong mắt thì lại không có ý cười. Cô thản nhiên tiếp nhận tiền và túi lương thực, giọng điệu chân thành nói: "Biết sai có thể thay đổi, không gì tốt hơn."

Trần Nhân nghe lời nói "ôn hoà" này, lưng lại phát lạnh.

Cố Nguyệt Hoài thu hồi ánh mắt, nói với Hoàng Phượng Anh: "Chủ nhiệm Hoàng, thím nhìn đầu cháu này, c*̃ng không chậm trễ được, phải lập tức đi trạm y tế băng bó một chút. Cháu không đi với mọi người được, cháu vô cùng tín nhiệm với tổ chức của mình."

Hoàng Phượng Anh liên tục gật đầu: "Được, cháu mau đi đi, ngồi xe bò của đại đội đó."

Đại đội sản xuất Đại Lao Tử cách trạm y tế của công xã một đoạn đường, đầu Cố Nguyệt Hoài bị thương không nhẹ, thân thể của cô lại nặng nề, nếu trên đường đến trạm y tế xảy ra chuyện gì lại phiền phức, dứt khoát ngồi xe bò đi.

Hoàng Phượng Anh nói xong, lại chọn một người trung niên trong đám người, để ông ấy đuổi xe bò đưa Cố Nguyệt Hoài đi.

Chuyện này nếu là ở trước kia, bảo đảm không ai muốn bỏ làm đi đưa Cố Nguyệt Hoài đến trạm y tế, nhưng hôm nay không biết sao, bị lời Cố Nguyệt Hoài nói, nhiệt huyết sôi trào, người bị điểm tên hứng thú bừng bừng đồng ý ngay.

Cố Nguyệt Hoài c*̃ng không từ chối, nói tiếng cám ơn, thương thế của cô đúng là không thể trì hoãn được nữa.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 6: Chương 6



Trạm y tế công xã.

Cố Nguyệt Hoài vừa đến, liền bảo người đánh xe bò trở về.

Toàn bộ đại đội cũng chỉ có một con bò vàng này, bình thường đều là dùng để cày, được trong đội coi như bảo bối, cô có thể ỷ đầu có vết thương dùng một lần đã là vinh hạnh, nếu như ngu xuẩn dùng thêm một lần, đó chính là kiếm chuyện cho mình.

Cô đi vào trạm y tế, tìm bác sĩ khâu vết thương bôi thuốc, băng bó vết thương xong, cuối cùng lại phát một hộp thuốc mỡ.

Làm hết những thứ này tốn một đồng bảy.

Cố Nguyệt Hoài nhét thuốc mỡ vào túi, ra khỏi trạm y tế.

Cô đứng tại cổng trạm y tế, ngửa đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt, trong lòng mỉm cười một tiếng, quả nhiên là tai họa kéo dài ngàn năm, một kẻ tai họa như cô đã c.h.ế.t rồi, không ngờ lại còn sống, trở về thời điểm bắt đầu tất cả đau khổ.

Đời này, cô nhất định phải sống thật tốt, tuyệt không đi vào con đường cũ!

*

Công xã Hoàng Oanh cách thôn Đại Lao Tử không tính là xa, đi bộ cũng chỉ hai mươi phút.

Bây giờ đang vào cuối thu, cuối thu thời tiết mát mẻ, đi bộ trở về ngoại trừ thân thể thở hổn hễn, mệt mỏi muốn c.h.ế.t thì c*̃ng không có gì khó chịu.

Nguyệt

Cố Nguyệt Hoài đi hai bước liền bóp eo thở hai tiếng, tròng mắt nhìn dáng người thô như thùng nước của mình, thầm cười khổ, sống lại một lần cái gì cũng tốt, chỉ là lại một lần nữa ở chung với thân thể cao lớn vạm vỡ này quả thực có chút không quen.

Đời trước khi cô giảm béo thành công là vào ba năm sau, đời này việc giảm béo nhất định phải đưa vào danh sách quan trọng.

Bên trên đường đất mấp mô gần như đều là người đi bộ, thỉnh thoảng có thể gặp được một hai cái xe lừa xe bò hoặc là xe cút-kít, đều sẽ rước lấy ánh mắt hâm mộ của người đi đường.

Cố Nguyệt Hoài cũng là “nhân vật” nổi tiếng khắp các làng xóm xung quanh, lúc phụ nữ đi ngang qua cô, có không ít người còn nhìn về phía bóng lưng của cô mà chỉ trỏ, trong miệng còn thầm xì một tiếng.

Một là tức giận mắng cô không biết xấu hổ, la l.i.ế.m muốn gả cho người ta.

Thứ hai là vì cảm thấy đáng tiếc cho, tiểu đội trưởng của đội sản xuất số sáu của đại đội sản xuất Đại Lao Tử - Trần Nguyệt Thăng, sao lại bị một người phụ nữ như vậy bám lấy chứ?

Cố Nguyệt Hoài không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ muốn mau chóng về nhà.

Sống lại một lần, cô sẽ có thể một lần nữa nhìn thấy cha già và các anh trai, nghĩ đến cảnh ngộ bi thảm của bọn họ ở đời trước, không quan tâm đến hận ý và coi thường của bản thân, Cố Nguyệt Hoài chỉ cảm thấy n.g.ự.c đau đớn giống như là kim đâm.

Bọn họ đối xử với cô tốt như vậy, hận không thể m.ó.c t.i.m móc phổi ra cho cô, nhưng cô thì sao?

Đáy mắt Cố Nguyệt Hoài tràn đầy ẩm ướt, bước chân lại tăng nhanh mấy phần.

Cô vội vàng muốn về nhà, ôm bọn họ một cái, nghiêm túc nói với bọn họ một tiếng: Niếp Niếp đã trở về rồi.

Cổng thôn Đại Lao Tử có một cái giếng nước và một gốc hòe lớn, trước kia, trên cây hòe treo không ít dải lụa đỏ dùng để cầu phúc, về sau liền bị xem như cặn bã phong kiến, bị cưỡng chế hoặc là đốn cây, hoặc là tháo dải lụa đỏ xuống.

Gốc hòe này đã mấy trăm năm tuổi, người trong thôn không nỡ, liền tự giác cắt tất cả các dải lụa đỏ lít nha lít nhít trên cây xuống.

Cố Nguyệt Hoài nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, một đường đi nhanh, rất nhanh liền đi tới cuối thôn Đại Lao Tử.

Cô kinh ngạc nhìn căn nhà bằng đất trước mắt, vành mắt liền đỏ lên.

Căn nhà này nhìn không tính là khí phái, nhưng vô cùng rắn chắc, trong thôn cũng coi như là chói sáng, đều nói cha cô và anh cô là kẻ lông bông, chưa từng làm chuyện đàng hoàng, nhưng căn nhà này lại là bọn họ từng chút từng chút hao tốn sức lực dựng lên.

Vào lúc người khác đều ở căn nhà rách nát thì nhà cô là gia đình ở nhà đất ít ỏi trong thôn này.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 7: Chương 7



Cố Nguyệt Hoài đẩy cửa nhỏ ra, nhìn cái sân lộn xộn ngổn ngang, hơi nóng nơi đáy mắt gần như không che giấu được.

Cô gần như đều sắp quên mất căn viện này, nơi này chỉ chứa đựng mấy năm ký ức của cô, nếu như không phải đêm nay xảy ra ngoài ý muốn, dẫn đến cô vội vàng gả đi thì có lẽ tất cả bi kịch sau này cũng sẽ không diễn ra.

Cố Nguyệt Hoài đẩy cửa vào, nhìn cửa gỗ đã bị khóa chặt, hơi suy tư một chút, liền cúi người từ trong khe đá dưới đất mò ra chìa khoá, mở cửa.

Cô nhìn trong nhà: giường đất, bếp lò nồi hơi, cùng bàn thấp bốn chân, đưa tay lau nước mắt.

"Cha? Anh?" Cố Nguyệt Hoài hít sâu một hơi, hướng về phía buồng trong hô lớn một tiếng, nhưng lại không có ai đáp lời.

Cô đi nhanh hai bước, xốc màn cửa in hoa mẫu đơn đỏ chót lên, ló đầu vào trong nhìn một chút, trong buồng chỉ có một cái giường đất to lớn, bên trên gối và chăn mền lộn xộn cuộn lại thành một đống.

Căn nhà này chính là căn nhà bọn họ ở, đều là đàn ông, không thích sạch sẽ, sẽ không thu dọn, lại thêm lúc ấy cô cũng là kẻ lười biếng, chờ người đút cơm, đương nhiên sẽ không rảnh tay dọn dẹp chăn đệm giúp cha và anh trai.

Cố Nguyệt Hoài ra khỏi buồng, lại đi một bên khác, nhìn thoáng qua gian phòng của mình.

Trong phòng bày một cái giường hiếm có, bên trên còn phủ ga giường đệm chăn khá mới, không có một miếng vá nào, bên giường còn có một cái tủ quần áo và hòm xiểng sơn màu đỏ, kiểu bài trí này không khác biệt gì so với người trong thành.

Cố Nguyệt Hoài kinh ngạc nhìn một hồi, mới quay người ra khỏi phòng.

Cô nhìn bếp lò và nồi sắt chưa rửa, mấp máy môi, vén tay áo lên thu dọn.

Ký ức quá xa xôi, cô đã không nhớ rõ lúc này bọn họ đi đâu, nhưng chút nữa anh cả sẽ trở lại, hơn nữa còn sẽ mang về một người đàn ông hại cô cả một đời.

Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài trầm xuống, tạm thời không nghĩ chuyện này.

Cô dọn dẹp sạch sẽ bệ bếp, lại sửa sang chiếu đệm trên giường, tháo vỏ gối bẩn ra giặt, bận rộn đến trưa, khi thì có người đi ngang qua hàng rào ngoài sân, thấy cô đang giặt quần áo phơi chăn, còn suýt nữa ngoác mồm kinh ngạc.

Đây thật là Cố Nguyệt Hoài hết ăn lại nằm, suốt ngày chỉ biết theo đuổi đàn ông kia sao?

Cố Nguyệt Hoài thì gặp người liền cười, gương mặt mập mạp như bánh nướng lúc cười lênc con mắt giống như ánh trăng, khí chất thay đổi, con người nhìn c*̃ng tinh thần, trong từng tiếng chào "chú, thím, chị dâu", mặt Cố Nguyệt Hoài c*̃ng cứng đờ vì cười quá nhiều.

Cô nhìn vỏ chăn ga đã được giặt sạch sẽ đón gió bay lên, đưa tay vuốt vuốt gương mặt cứng ngắc.

Cái niên đại này, vô cùng chú trọng cẩn thận nhiệt tình, thiện chí giúp người dù sao cũng tốt hơn là bị chúng bạn xa lánh đời trước.

Dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài một lần thì trời cũng tối xuống.

Cố Nguyệt Hoài đ.ấ.m đấm cái lưng đau nhức, đưa tay lau mồ hôi, nhìn thời gian cũng không còn nhiều lắm, chuẩn bị làm cơm tối.

Bên trong góc bếp có một cái vạc mì và một túi lương túi, bên cạnh còn có một cái sọt rách đựng rau.

Cố Nguyệt Hoài xoay người mở ra, bên trong vạc mì, bột ngô đã thấy đáy, rau trong sọt cũng không nhiều, chỉ còn lại hai củ khoai lang, một bắp cải trắng và vài củ khoai tây.

Cô dừng một chút, lại mở túi lương thực ra nhìn một chút, bên trong đều là bột mì.

Cố Nguyệt Hoài mấp máy môi.

Trước khi kết hôn, cô chưa từng nấu cơm, nhưng cũng biết những món cô ăn khác với cha và anh trai, vào lúc bọn họ uống cháo bắp ngô thì cô có thể ăn được màn thầu được làm từ bột mì, sủi cảo.

Ở nhà họ Cố, chỉ có cô mới có thể ăn lương thực tinh.

Cố Nguyệt Hoài vứt bỏ chuyện cũ sang một bên, từ trong túi lương thực đổ ra hơn phân nửa bột mì, hôm nay là ngày đầu tiên cô trọng sinh trở về, là cuộc đời mới của cô, cũng nên làm bánh bột mì trắng ăn mừng một trận.

Cô múc nước nhào bột mì, động tác nước chảy mây trôi.

Cô sống lẻ loi một mình hơn mười năm, thường xuyên nghiên cứu trù nghệ, tay nghề nấu cơm ngày càng xuất sắc, chỉ cần có nguyên liệu thì cho dù là một đống cám bã cô cũng có thể làm ra được mỹ vị.

Nhào mì xong, để bột nghỉ, bên ngoài liền truyền đến tiếng la đè nén nộ khí của Trần Nguyệt Thăng.

"Cố Nguyệt Hoài! Cô ra đây!"
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 8: Chương 8



Cố Nguyệt Hoài lau sạch tay, lại lấy khoai tây ra gọt vỏ, cắt sợi, ngâm nước, đợi chuẩn bị xong tất cả đồ ăn, mới chậm rãi mở cửa đi ra ngoài.

Cô nhìn Trần Nguyệt Thăng đứng ở bên ngoài hàng rào, đột nhiên cười một tiếng.

Sống lại một lần nữa, người cô rất muốn gặp lại chưa gặp được, ngược lại là liên tiếp gặp những "kẻ thù" này.

Trần Nguyệt Thăng là thanh niên tài tuấn của thôn Đại Lao Tử, bởi vì cái gọi là gả hán gả hán mặc quần áo ăn cơm, nhà họ Trần có hai tiểu đội trưởng đội sản xuất nên cuộc sống tốt hơn mọi nhà khác, lại được bình chọn là gia đình chiến sĩ thi đua, con gái nhà ai chưa lập gia đình mà không nhìn chằm chằm cục thịt béo này?

Mới đầu cô không có nghĩ tới, nhưng mà có lần Trần Nguyệt Thăng lên núi đốn củi gặp sói, chân bị cắn bị thương, là anh cả cô cõng anh ta từ trên núi xuống, đây là ân cứu mạng.

Chuyện này nếu đặt ở cổ đại, Trần Nguyệt Thăng nhất định phải lấy thân báo đáp cho cô - người em gái của ân nhân cứu mạng anh ta.

Tổ tiên nhà cô là địa chủ, khi còn bé nghe bà nội kể không ít câu chuyện về thiên kim tiểu thư và chàng trai nhà nghèo, dưới cái nhìn của cô, anh cả cô cứu được anh ta thì Trần Nguyệt Thăng liền phải cưới cô.

Nhưng mà, mọi chuyện trên đời không thể nào chiều theo ý người hết được.

Trần Nguyệt Thăng chướng mắt cô, mà cô lại cố chấp với vụ trao đổi "Ân cứu mạng lấy thân báo đáp" này, thỉnh thoảng tới cửa "quấy rối" một phen, đây cũng là nguyên nhân vì sao Trần Nhân nói gì cô nghe nấy.

Cô mập mạp thô lỗ, chỗ nào dịu dàng động lòng người bằng Điền Tĩnh?

Trần Nguyệt Thăng một mặt chán ghét nhìn Cố Nguyệt Hoài, hai tay đặt ở bên người nắm thành quyền, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cố Nguyệt Hoài! Tiểu Nhân rốt cuộc đã đắc tội cô chỗ nào mà cô lại hại con bé như thế?"

Anh ta còn chưa từ trong ruộng trở về đã nghe người khác nói Trần Nhân bị đưa tới đại đội tiến hành phê bình giáo dục, thậm chí trong đội còn tước đoạt quyền lao động kiếm công điểm của cô ta, nói là hình phạt vì hãm hại giai cấp đồng chí!

Chuyện này vừa được chứng thực, nhà họ Trần y như trời sập xuống vậy.

"Mẹ tôi nghe nói chuyện của Tiểu Nhân liền trực tiếp ngất đi, mới khiêng từ trong ruộng trở về, cha tôi cũng tức giận không đi làm được."

"Cố Nguyệt Hoài, lúc trước anh trai cô cứu tôi, tôi rất cảm kích, sau đó c*̃ng cầm mười cân bột mì và mười đồng tiền tới rồi, tôi không nợ nhà các cô cái gì, tại sao cô phải bám riết lấy tôi như thế? Hiện tại còn hại em gái tôi nữa!"

Lúc nói lên lời nói này, gân xanh trên cổ Trần Nguyệt Thăng hằn lên, hiển nhiên là đã chịu đựng đến cực hạn.

Cố Nguyệt Hoài cười nhạt một tiếng.

Đời này đến cùng khác với đời trước.

Đời trước Trần Nguyệt Thăng vì thoát khỏi cô mà trực tiếp sai sử Trần Nhân làm nhục cô một trận, đời này, bởi vì Trần Nhân thất thủ, thậm chí tổn thất nặng nề, dẫn đến Trần Nguyệt Thăng trực tiếp tới cửa.

Đúng vậy, sau khi anh cả cứu anh ta, đúng là anh ta có cầm lương thực và tiền tới cửa, nhưng mà, sau đó những vật này lại bị anh ta lấy đủ loại lý do lừa gạt từ chỗ cô lấy về hết, nếu như ban đầu Trần Nguyệt Thăng mang dáng vẻ căm ghét né tránh không kịp này thì cô c*̃ng sẽ không không biết xấu hổ bám lấy, thậm chí thành ‘hận gả nữ’ nổi tiếng mười dặm tám hương.

Nghĩ như vậy, Cố Nguyệt Hoài liền chăm chú đánh giá Trần Nguyệt Thăng.

Nói đến, cô và người này c*̃ng hơn mười năm chưa gặp nhau.

Lúc còn trẻ, Trần Nguyệt Thăng cao một mét tám, mặt không tính là anh tuấn, nhưng cũng góc cạnh rõ ràng, hai hàng mày rậm nhìn vô cùng có tinh thần, lại thêm có áo bông vải màu xanh quân đội khác với nông dân, thật là có mấy phần mị lực không nói ra được.

"Đồng chí Trần, chuyện tôi hại em gái của anh là như thế nào?"

Cố Nguyệt Hoài nói, còn đưa tay sờ lên thái dương quấn băng vải của mình.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 9: Chương 9



Trần Nguyệt Thăng nhướng mày, anh ta rất rõ ràng tính tình của Trần Nhân, hôm nay cô ta đại khái là lúc nói chuyện có chút xúc động phẫn nộ, động thủ, mới khiến đứa ngu Cố Nguyệt Hoài này nắm được điểm yếu.

Nhưng mà, chỉ cần Cố Nguyệt Hoài chịu phủ nhận thì đại đội cũng sẽ cho nhà anh ta mặt mũi, một mắt nhắm một mắt mở cho qua.

Nghĩ như vậy, cơ bắp trên mặt Trần Nguyệt Thăng giật giật, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: "Nguyệt Hoài, Tiểu Nhân tuổi còn nhỏ, chưa trải sự đời, cô đừng chấp nhặt với con bé, tôi thay con bé xin lỗi cô, hi vọng cô có thể tha thứ cho nó."

Cố Nguyệt Hoài cười như không cười nhìn anh ta, đột nhiên nói: "Đồng chí Trần, tôi còn nhỏ hơn Trần Nhân một tuổi đó."

Lời này vừa nói ra, ngược lại khiến cho thần sắc trên mặt Trần Nguyệt Thăng cứng đờ.

"Đồng chí Trần là tiểu đội trưởng của đại đội sản xuất Đại Lao Tử chúng ta, ở thôn chúng ta cũng là nhân vật có tiếng, làm sao, em gái của mình phạm sai lầm, không biết hối cải, còn muốn bức bách đồng chí bị hại tha thứ cho cô ta?"

"Mẹ anh ngất đi, cha anh cũng không muốn làm việc hả?"

"Chẳng lẽ, cả nhà các anh đều có khuynh hướng tư bản chủ nghĩa chống lại phê phán thân thuộc?"

Lúc nói chuyện, Cố Nguyệt Hoài dùng giọng điệu chấn kinh, thậm chí chạy lùi về sau hai bước, ánh mắt nhìn Trần Nguyệt Thăng tựa như là đang nhìn cục u ác tính vậy.

Sắc mặt Trần Nguyệt Thăng tái đi.

Lời này nếu như lan truyền ra ngoài, cái chức vị tiểu đội trưởng đội sản xuất số sáu của anh ta khẳng định là không làm được nữa.

Thật sự chẳng lẽ phải vì Trần Nhân mà hy sinh cả nhà?

Trần Nguyệt Thăng đến cùng cũng có chút lý trí, rất nhanh liền phản ứng lại, bình tĩnh nói: "Cố Nguyệt Hoài, cô đừng có chụp mũ lên đầu tôi, tôi tới chính là nói xin lỗi thay Trần Nhân, về phần lỗi của con bé, đại đội đã đưa ra hình thức xử phạt công bằng công chính, cả nhà chúng tôi đều thoải mái tiếp nhận. Nếu cô không đồng ý tha thứ cho nó, vậy tôi cũng sẽ không nói cái gì."

Cố Nguyệt Hoài nhún nhún vai, quay đầu bước đi.

Trần Nguyệt Thăng sắc mặt âm trầm, trong lòng lại có chút ảo não và ngạc nhiên, sớm biết bảo Trần Nhân đi "Giải quyết dứt khoát" sẽ khiến cho Cố Nguyệt Hoài chó cùng rứt giậu, việc này phải nên để anh ta làm, nhưng mà, người phụ nữ ngôn từ sắc bén này thật sự là Cố Nguyệt Hoài?

Cố Nguyệt Hoài vừa vào phòng thì đã ném chuyện của Trần Nguyệt Thăng và Trần Nhân chuyện ra sau đầu.

Nếu cô đã ra tay dạy dỗ Trần Nhân thì sẽ không nghĩ tới chuyện bỏ qua cho cô ta.

Là kẻ thù, cô cũng sẽ dạy dỗ cô ta từng bước một, Trần Nhân cũng chỉ là một mâm khai vị nho nhỏ mà thôi.

Cố Nguyệt Hoài nhanh nhẹn đi nấu cơm nấu nước, cô xào khoai tây khoai lang cải trắng chung một nồi, chỉ nêm chút muối và xì dầu, sau đó lại làm vài cái bánh bột mì bằng cách dán bột lên vành chảo sắt, đóng nắp chảo lại, chỉ chốc lát sau hơi nóng tăng nhanh, mùi thơm cũng theo hơi nóng bay ra thơm ngát.

Nấu cơm xong, Cố Nguyệt Hoài đứng ở ngay cửa, kiễng mũi chân ngắm nhìn con đường nhỏ được ngăn cách bằng hàng rào tre ở ngoài sân.

Cô nhíu mày làm cho hai đầu chân mày dính sát vào nhau, sao vẫn còn chưa trở về?

Không biết qua bao lâu, khi lửa trong lò cũng đã cháy hết thì cuối con đường nhỏ mới xuất hiện bóng dáng của hai người đang lắc lư đi trở về, họ sóng vai nhau mà đi, nhìn hai người rất thân thiết giống như anh em ruột vậy.

Cố Nguyệt Hoài liếc mắt một cái đã thấy được bóng dáng cao lớn mạnh khỏe dưới ánh trăng kia là anh cả Cố Đình Hoài.

Tên của bốn anh em nhà họ Cố bọn họ đều do bà nội đặt cho, bà nội là người có học thức, đọc rất nhiều sách, là một phụ nữ có tri thức và tài giỏi.

Bóng dáng của hai người dần dần đến gần, nương theo ánh trăng, cô cũng đã nhìn thấy rõ được gương mặt của Cố Đình Hoài, ánh mắt Cố Nguyệt Hoài có chút tham lam nhìn người anh cả luôn xem cô như châu báu và bảo vệ cô từ nhỏ đến lớn, đôi môi run rẩy.

Kiếp trước, sau khi cô kết hôn được nửa năm thì đã bị bạo hành gia đình dẫn tới bị thương quá nặng, suýt chút nữa đã c.h.ế.t ở bệnh viện.

Anh cả đau đớn quá mức nên không lâu sau đó, anh ấy tiện tay cầm lấy rìu sắt đánh c.h.ế.t người đàn ông bạo hành cô.

Nhớ đến điều này, Cố Nguyệt Hoài bèn dời tầm mắt tới người đang sóng vai tiến đến cùng với Cố Đình Hoài.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng ở bên trong, bên ngoài khoác chiếc áo khoác dài kiểu quân đội màu xám xanh, vẻ ngoài nghiêm chỉnh, tuấn tú lịch sự, so với Trần Nguyệt Thăng cũng không kém chút nào, người như vậy thì ai có thể nhìn ra đây là một người có bề ngoài xinh đẹp nhưng bên trong hung ác đến như vậy chứ?

Nhậm Thiên Tường - người chồng ở kiếp trước của cô.

Nhậm Thiên Tường là người thành phố, gia cảnh giống nhà cô, tổ tiên cũng là một địa chủ rất có danh tiếng tại vùng này, nhưng nhà anh ta khác nhà cô ở chỗ là nhà họ Nhậm rất giàu có, cho nên sau giải phóng thì bị liệt vào thành phần địa chủ rồi bị biến thành giai cấp bình dân.

Người trong nhà họ Nhậm bị b.ắ.n c.h.ế.t hơn phân nửa, cuối cùng chỉ có thể dùng hết tài sản của dòng họ để giành được danh tiếng tốt, lúc này mới miễn cưỡng giữ lại tánh mạng đứa con trai duy nhất của dòng họ Nhậm - Nhậm Thiên Tường.
 
Back
Top Bottom