Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 480



Nghe ba chữ ấy, chỉ phút chốc trong lòng Nguyễn Khê lạnh lẽo giống như đã biết trước kết quả.

Lúc cô đang rơi vào vòng xoáy tâm lý và cảm thấy sợ hãi thì Lăng Hào chạy đến.

Anh đi đến bên cạnh Nguyễn Khê, nhẹ nhàng hỏi cô: “Bà thế nào rồi?”

Hốc mắt Nguyễn Khê ươn ướt, cô lắc đầu ngồi vào ghế không nói gì.

Sau đó mọi người trong nhà cứ ngồi chờ bên ngoài như vậy, ai cũng không dám lắm mồm nói chuyện, chỉ lo lắng chờ đợi từ 2 giờ, đến 3 giờ thì ca cấp cứu mới kết thúc, Lưu Hạnh Hoa được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Nguyễn Chí Cao đã lớn tuổi, mọi người sợ ông không chịu được giày vò như này nên khi trời gần tối Nhạc Hạo Phong đã đưa ông về, để ông ở nhà ăn uống nghỉ ngơi cho tốt, đợi nghỉ ngơi cho khỏe thì ngày mai lại đến.

Những người khác thì không đi, vẫn chờ đến tối, bàn bạc xong thì quyết định Nguyễn Khê và Lăng Hào ở lại buổi tối xem tình hình, Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng về nhà nghỉ ngơi, hôm sau lại lên, mọi người luân phiên trông coi ở bệnh viện.

Phòng chăm sóc đặc biệt không thể để người nhà vào quá lâu nên hai người chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Mấy ngày tiếp theo, liên tục có người đến bệnh viện, nhà Nguyễn Trường Phú, nhà Nguyễn Trường Quý còn cả nhà Nguyễn Thúy Lan, tất cả mọi người ở nơi khác cũng chạy đến bệnh viện, khi đến thời gian được thăm bệnh thì nhìn Lưu Hạnh Hoa một cái, cố gắng nói với bà thêm mấy câu.

Lưu Hạnh Hoa nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU năm ngày, cuối cùng vẫn không giữ được chút hơi tàn mà ra đi.

Ngoài phòng bệnh chỉ toàn tiếng khóc nhưng Nguyễn Khê lại không rơi nước mắt.

Quanh sân nhà được treo vải trắng và cờ trắng, những người ngày thường không có mặt, trong hai ngày này cũng có mặt đông đủ. Thật ra rất không khí náo nhiệt, mọi người đã lâu không tụ tập cùng nhau nên vừa nói vừa cười, chỉ có Nguyễn Khê vẫn trông coi ở linh đường không nói lời nào.

Còn có Nguyễn Thu Nguyệt, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh cùng trông coi với cô.

Cô nhìn ra bên ngoài, trong sân có rất nhiều người đang đứng, mỗi người một vẻ mặt khác nhau tạo thành một bức tranh cổ về đám tang.

Tuy Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương là cháu gái của Lưu Hạnh Hoa nhưng hai người chưa từng gặp được Lưu Hạnh Hoa nên đương nhiên sẽ không cảm thấy đau lòng hay buồn bã. Hiện giờ quan hệ giữa hai nhà rất gần, hai người còn có lối sống cũng gần giống nhau, mỗi ngày đều chăm con, làm việc nhà, tất cả tâm tư tình cảm đều đặt trên người chồng và thành tích học tập của con cái cho nên có chung đề tài, bình thường cũng hay liên lạc với nhau.

Nguyễn Trường Phú là anh cả nên vẫn luôn sắp xếp công việc trong đám tang, Nguyễn Trường Sinh cũng phụ giúp ông ta. Phùng Tú Anh thì bắt chước Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Thúy Lan và Tiền Xuyến khóc đỏ cả mắt nhưng Tiền Xuyến còn biết phải an ủi Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Thúy Lan.

DTV

Chỉ có người nhà lão hai Nguyễn Trường Quý là đen mặt, họ cứ liên tục tìm cớ gây sự muốn gây rối để mọi người cãi nhau. Giống như bực bội vì kìm nén quá lâu, bị bắt nạt hơn nửa cuộc đời, bây giờ lại tận mắt nhìn thấy những người khác sống tốt như thế nào vì thế càng không nhịn được sự tức giận trong lòng, muốn nhân cơ hội mọi người tụ tập về nhà trong hai ngày này kiếm chuyện, làm ầm ĩ đánh nhau một trận cho hả giận, cũng không quan tâm đến việc đây là đám tang của mẹ ruột.

Nhưng tất cả mọi người đều nhận ra ý đồ của ông ta cho nên không có ai thèm để ý đến họ, tất cả mọi người đều cố gắng tránh đi, không để cho họ có cơ hội gây rối. Đương nhiên không phải mọi người sợ, chỉ là không ai muốn lúc Lưu Hạnh Hoa ra đi còn không an ổn.

Mặt Nguyễn Khê không cảm xúc nhìn khung cảnh bên ngoài, lại nhìn thấy Phùng Tú Anh đang bước vào với đôi mắt đỏ hoe.

Giờ đây Phùng Tú Anh đã già rồi, trên đầu bà ta có sợi tóc hoa râm, nhìn qua cũng đã thành cụ bà. Sau khi bà ta đốt giấy vàng cho Lưu Hạnh Hoa thì lại nhẹ nhàng nói với Nguyễn Khê: “Khê à, mẹ có thể... nói với con mấy câu không?”

Nguyễn Khê nhìn bà ta, cô không nói gì, dứt khoát đưa bà ta ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, đến nơi không có người, Nguyễn Khê dừng lại nhưng vẫn không nói lời nào, đợi Phùng Tú Anh tự mở miệng nói.

Phùng Tú Anh do dự một lúc lâu mới mở miệng nói: “Khê, mẹ có lỗi, xin lỗi con.”

Đã bao nhiêu năm, từ sau khi Nguyễn Khê thi đỗ đại học, bà ta vẫn luôn muốn gặp Nguyễn Khê để nói những lời này với cô nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp. Ngay cả khi kết hôn hay cử hành hôn lễ cô cũng không muốn bà ta và Nguyễn Trường Phú đến.

Cũng chính chuyện này khiến bà ta và Nguyễn Trường Phú nhận ra con bé này không phải giận dỗi hay đùa giỡn với họ mà thật sự nói được thì làm được, cả đời này sẽ không tha thứ cho họ, cũng sẽ không nhận lại họ nữa.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 481



Nhưng sau khi Nguyễn Trường Phú về hưu, cô vẫn sẽ định kỳ gửi cho họ phí phụng dưỡng.

Nguyễn Khê nhìn Phùng Tú Anh, ánh mắt và giọng nói đều rất bình thường, không có cảm xúc gì đặc biệt, cũng không lộ ra vẻ xúc động, chỉ bình tĩnh hỏi bà ta: “Nếu như tôi không có tiền đồ như này, sau khi tôi từ nông thôn lên thành phố cái gì cũng không biết, là một con nhóc quê mùa chỉ biết lo lắng sợ hãi, không có được sự yêu mến của mọi người, cũng không thi đỗ đại học thậm chí càng ngày càng tồi tệ, bà sẽ cảm thấy có lỗi với tôi sao?”

Tuy đã biết đáp án nhưng Nguyễn Khê vẫn không nhịn được muốn hỏi bà ta.

Đáp án đương nhiên đã ở trước mắt, Phùng Tú Anh sẽ không cảm thấy có lỗi, sẽ chỉ càng ngày càng chán ghét “cô”, càng ngày càng cảm thấy “cô” phiền, sau đó rơi vào kết cục bi thảm thế nào, “cô” đã biết hết.

Nghĩ cô có thể thay “cô” tha thứ cho họ sao?

“Cô” muốn có tình thương của ba mẹ như này sao?

Không phải “cô” muốn nửa đời còn lại họ sẽ phải sống trong sự áy náy và ân hận sao?

Cô phải sống lóa mắt như mặt trời, vĩnh viễn sáng lấp lánh trong thế giới này, lúc đó sẽ không phải là họ tránh né cô mà là mãi không thể chạm tới. Ban đêm sẽ đi vào giấc mơ của họ để lúc nào họ cũng phải nhớ rõ chính tay họ đã phá hủy cuộc đời của “cô”.

Phùng Tú Anh nhìn vào mắt Nguyễn Khê, trong lòng bà ta thật sự rất ngột ngạt, một lát sau bà ta nói tiếp: “Khê, con muốn hận ba mẹ cả đời sao? Đã bao nhiêu năm rồi, mẹ và ba con cũng già rồi, không thể sống thêm mấy năm, nói không chừng một ngày nào đó cũng sẽ ra đi đột ngột như bà con. Đến giờ con vẫn chưa thể buông bỏ, không thể tha thứ cho ba mẹ sao?”

Nguyễn Khê đứng đối diện bà ta, cô nói không hề do dự, âm thanh cũng không lên xuống chút nào: “Không thể.”

Môi Phùng Tú Anh run nhè nhẹ: “Khê, rốt cuộc con muốn ba mẹ phải làm gì đây?”

Nguyễn Khê nhìn bà ta, giọng nói của cô vẫn như vậy: “Không cần, cho dù làm gì thì cũng đã muộn.”

Nói xong cô không muốn dây dưa thêm với Phùng Tú Anh, xoay người quay về linh đường.

Phùng Tú Anh đứng im một chỗ một lúc, Nguyễn Trường Phú đi đến hỏi bà ta: “Bà không mắng con bé sao?”

Đôi mắt Phùng Tú Anh đỏ hoe, bà ta hít mũi, nghẹn ngào nói: “Tôi có thể mắng con bé sao, tôi dám mắng nó sao, tôi thấy có lỗi với con bé, tôi muốn nhận lỗi với nó, tôi muốn nói bản thân đã làm sai, tôi muốn con bé tha thứ cho tôi...”

Nói xong bà ta bắt đầu khóc, vừa khóc nức nở vừa nói tiếp: “Con bé luôn đối xử tốt với tất cả mọi người, cho dù là ông nội, bà nội, chú năm, thím năm, cô ba hay bác ba con bé đều coi họ như người thân mà đối đãi, nhưng sao lại đối xử với ba mẹ ruột là chúng ta như vậy…”

DTV

Bà ta hơi nghẹn lại nhưng vẫn tiếp tục nói: “Đã qua lâu như vậy rồi, con bé muốn hận chúng ta cả đời sao? Đến khi chúng ta c.h.ế.t con bé cũng không muốn chúng ta cảm thấy thoải mái sao? Tôi sinh ra con bé mà, tôi là mẹ ruột của nó mà...”

Ánh mắt Nguyễn Trường Phú mờ mịt, ông ta nhẹ nhàng hít một hơi, cũng không nói thêm gì nữa.

Đám tang bao nhiêu ngày thì trong nhà cũng ồn ào bấy nhiêu ngày.

Nhà Nguyễn Trường Quý nghẹn một bụng tức không tìm được cơ hội trút ra, cuối cùng vẫn phải giữ trong lòng. Lúc đi có vẻ cũng không tình nguyện, gần đây sắc mặt càng ngày càng đen giống như một đống than.

Mà từ đầu đến cuối không nói một câu nào chỉ có một mình Nguyễn Chí Cao.

Sau khi Lưu Hạnh Hoa được chôn cất, cả người Nguyễn Chí Cao gầy đi một vòng, cũng càng ngày càng lộ ra vẻ già nua, thắt lưng vốn không thẳng cung hoàn toàn cong xuống giống như bị vật có trọng lượng nghìn cân đè trên lưng.

Buổi tối nằm trên giường ông cũng ngủ không yên, buổi sáng thì dậy rất sớm. Nhưng cũng không làm gì chỉ ngồi trên hành lang ngẩn người, cũng không biết đang nhìn cái gì có khi cả ngày không cử động.

Lúc ông ăn cơm cũng không ăn nhiều, chỉ ăn hai miếng cho có, có khi dứt khoát không ăn uống gì.

Trong lòng Nguyễn Thúy Chi lo lắng liên tục gắp đồ ăn cho ông để ông ăn nhiều một chút nhưng căn bản ông không nghe.

Biết tình trạng của Nguyễn Chí Cao không tốt, đương nhiên Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Trường Sinh sẽ kéo mọi người trong nhà nhất là trẻ nhỏ đến chơi với ông, muốn để ông thấy cảnh tượng náo nhiệt một chút. Ông nhìn đám cháu chắt có cả trai lẫn gái thì tình trạng sẽ tốt hơn chút, trên mặt ông cũng sẽ có cảm xúc.

Tối nay Nguyễn Khê, Lăng Hào đưa Nhạc Nhạc và Khả Khả đến ăn cơm, Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân cũng tới. Chỉ mới nửa tháng nhưng Nguyễn Chí Cao đã già hơn rất nhiều, khi đi đường thì loạng choạng, chỉ lấy đôi đũa mà tay ông cũng run rẩy.

Ăn cơm tối xong thì về nhà, lúc ngồi trên xe Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân cũng không nói gì.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 482



Sau khi về đến nhà rửa mặt xong rồi nằm lên giường, Chu Tuyết Vân nói với Lăng Trí Viễn: “Tôi thấy ông lão không còn sống được lâu đâu.”

Lăng Trí Viễn khẽ thở dài: “Có lẽ Khê Khê cũng biết sau khi bà nội nó ra đi, ông lão chỉ đang kéo dài hơi tàn, bà nhìn mười ngày qua thì biết, tinh thần và cơ thể ông ấy đã hoàn toàn thay đổi rồi, trong ánh mắt cũng không còn sức sống nữa.”

Chu Tuyết Vân cũng thở dài theo: “Chao ôi, người cũng già rồi, cuối cùng vẫn phải trải qua chuyện này.”

Sau khi tắt đèn, Nguyễn Khê nằm trên giường, cô chớp mắt không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân có thể nhìn ra sự việc nghiêm trọng, đương nhiên cô cũng có thể nhận ra thì những người khác cũng có thể nhìn ra. Chỉ là cô không có cách nào giả vờ bình thường nói chuyện về việc này được cho nên không thể thảo luận với Lăng Hào xem Nguyễn Chí Cao có thể sống được bao lâu.

Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa đối với Nguyễn Khê mà nói, họ không chỉ là ông nội bà nội mà “cô” ở trong thế giới này không được ba mẹ yêu thương, tất cả sự thương yêu cả một đời đều đến từ ông nội và bà nội.

Ông nội và bà nội mất, thế giới của cô giống như mất đi một phần.

Lăng Hào ôm cô vào trong lòng, để trán cô dựa vào trong n.g.ự.c anh, vỗ về cô để cô ngủ.

Sau khi Nguyễn Khê ngủ thì nằm mơ, toàn bộ hình ảnh trong mơ đều là Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, lần đầu tiên gặp Nguyễn Chí Cao, ông cầm đũa làm cô đứng ngồi không yên, đến khi họ đưa cô lên thành phố, cùng đi đến Bắc Kinh với cô.

Trong mơ Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa vẫn luôn nở nụ cười, một lúc sau họ gọi cô — “Khê à.”

Sau đó Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa nói với cô: “Khê à, ông nội và bà nội đi nhé.”

Lúc Nguyễn Khê muốn nói gì đó thì đột nhiên cô tỉnh lại, mở mắt ra thì phát hiện trên mặt đều là nước mắt, gối đầu đã ướt một mảng lớn. Sau đó cô không nhúc nhích, điện thoại di động để trên tủ đầu giường bỗng vang lên.

Nguyễn Khê ngồi dậy, cô duỗi tay cầm lấy điện thoại đã được kết nối để lên tai, không nói gì sau đó cô nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Nguyễn Thúy Chi: “Khê ơi... Ông nội cháu... Đi rồi...”

Nguyễn Khê cầm điện thoại sững sờ không dám cử động, Lăng Hào tỉnh lại anh ngồi dậy hỏi cô: “Sao thế?”

Nguyễn Khê không trả lời anh, đôi mắt đong đầy nước mắt của cô nhìn vào giữa không trung.

Lăng Hào nhìn theo ánh mắt của cô chỉ thấy giữa không trung có hai con bướm, chúng đang nhẹ nhàng vỗ cánh.

Hai con bướm vỗ cánh bay trên không trung ở trước chiếc giường giống như đang lưu luyến sau đó chậm rãi bay xuống, cuối cùng thì đậu trên trán của Nguyễn Khê, đậu lại rất lâu không nhúc nhích.

Nguyễn Khê và Lăng Hào cũng không động đậy, lặng lẽ nhìn con bướm đậu lại trên đầu Nguyễn Khê, lại nhìn con bướm vỗ cánh bay lên, một trước một sau bay đến chỗ cửa sổ, bay ra ngoài từ cánh cửa sổ chưa đóng, cuối cùng biến mất sau bụi hoa trong sân...

Có người nói, sau khi c.h.ế.t linh hồn của con người sẽ hóa thành con bướm bay về gặp người mà mình yêu thương nhất.

DTV

Đây cũng coi như là lời từ biệt cuối cùng.

Bên ngoài cửa sổ sát đất, trời mưa như trút nước, những giọt mưa trong suốt rơi trên cửa sổ thủy tinh, từ từ chảy xuống giống như hoa văn trên cửa. Lại có gió mạnh thổi qua, cây bạch dương lung lay trước gió, một vài chiếc lá trên cây rụng xuống dính nước nằm trên mặt đất.

Từ sau khi Nguyễn Chí Cao được chôn cất, trời đã mưa gần bảy, tám ngày.

Không biết trong lúc đó cơn mưa có từng dừng lại hay không nhưng Nguyễn Khê cảm giác cơn mưa giống như chưa từng dừng, cả thế giới vẫn luôn ngập nước.

Mặt cô không biểu cảm ngẩn người đứng bên cửa sổ nhìn mưa rơi trên cây bạch dương.

Sau đó, những tiếng gõ cửa đã kéo dòng suy nghĩ của cô lại.

Cô nói một câu “Vào đi”, Nguyễn Khê xoay người ngồi xuống trước bàn làm việc.

Một cô gái nhỏ là trợ lý của cô mở cửa bước vào, đi đến trước bàn làm việc nói: “Giám đốc Nguyễn, tất cả trang phục dùng để tham gia trình diễn thời trang của chúng ta đều đã hoàn thành, bây giờ chị có muốn đi xem thử không?”

Lần này công ty của họ tham gia buổi trình diễn thời trang không chỉ có nhà thiết kế là Nguyễn Khê tham gia mà cả Rose và Thịnh Phóng cũng dùng danh nghĩa thương hiệu của công ty tham gia, mỗi năm buổi trình diễn thời trang xuân thu đều được coi là thời điểm các nhãn hiệu cho ra sản phẩm mới.

Nguyễn Khê đứng dậy đi ra ngoài: “Đi xem đi.”

Năm nào công ty của cô cũng đoạt được rất nhiều giải thưởng ở buổi trình diễn thời trang nên thật ra không thấy hiếm lạ lắm nhưng cô không làm cho có lệ hay không để trong lòng, mỗi năm cô đều nghiêm túc coi buổi trình diễn thời trang là triển lãm ra mắt bộ sưu tập mới của thương hiệu.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 483



Gần đây, Hiệp hội các nhà thiết kế thời trang cũng đang lên kế hoạch tổ chức cuộc thi bình chọn 10 nhà thiết kế hàng đầu cả nước, ngành thiết kế thời trang trong nước càng ngày càng phát triển ra hình ra dạng cũng coi như chính thức bước vào thời đại thiết kế có danh tiếng nhất.

Sau khi bận rộn cho buổi trình diễn thời trang xong thì cũng đã đến ngày khai giảng vào mùa thu.

Buổi sáng sau khi Nguyễn Khê và Lăng Hào ngủ dậy đánh răng rửa mặt xong, thay quần áo và trang điểm rồi đi xuống tầng thì Nhạc Nhạc và Ca Cao đã được bảo mẫu, Lăng Trí Viễn, Chu Tuyết Vân chăm sóc đánh răng rửa mặt xong đang ngồi ở phòng ăn cầm lấy đĩa ăn nhỏ ăn cơm.

Ở nhà thì không cần phải chú ý nhiều, nên bảo mẫu cũng giống như người trong nhà, trực tiếp đến bàn ăn rồi ngồi xuống ăn cơm cùng với Nguyễn Khê và Lăng Hào, cơm nước xong xuôi cô dắt Nhạc Nhạc và Khả Khả ra ngoài định đưa hai đứa đến trường.

Bởi vì Nguyễn Khê và Lăng Hào thường xuyên bận rộn phải đi công tác mà Nhạc Nhạc với Khả Khả thì vẫn còn nhỏ, vẫn phải đưa đón đi học, cho nên Chu Tuyết Vân và Lăng Trí Viễn đi theo hai người họ hỏi: “Các con có bận lắm không? Nếu không thì để mẹ với ba đưa hai đứa nhỏ đi cho.”

Bình thường khi đến trường thì phần lớn thời gian đều là Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân đưa đón hai đứa nhóc, đương nhiên nếu rảnh họ cũng sẽ tự mình lái xe đưa hai đứa nhỏ đi, ngày khai giảng hay những ngày đặc biệt họ cũng sẽ cố ý dành thời gian ra cho hai đứa nhỏ tự mình đưa hai đứa trẻ đến trường.

Cho dù bận thế nào, mấy cái nghi thức trong cuộc sống hàng ngày vẫn cần phải có, ở trường học nếu như có hoạt động giữa ba mẹ và con cái, hai người cũng sẽ dành thời gian tham gia không bao giờ để cho hai đứa nhỏ ở trường học cô đơn giống như không được ba mẹ yêu thương.

Nếu đã như vậy thì Chu Tuyết Vân và Lăng Trí Viễn cũng không nói thêm gì nữa, để Nguyễn Khê và Lăng Hào lái xe đưa hai đứa trẻ đến nhà trẻ.

Nguyễn Khê, Lăng Hào lái xe đưa Nhạc Nhạc và Khả Khả đến trường học, thấy hai đứa bé sóng vai nhau đi vào cổng trường học, còn quay lại nhìn họ cười vừa vẫy tay vừa cúi chào. Mỗi lần đi vào nhà trẻ anh trai Nhạc Nhạc đều sẽ nắm tay em gái Khả Khả, hai bóng dáng nho nhỏ đi đường nhìn rất đáng yêu.

Nguyễn Khê nhìn hai đứa bé đi vào tòa nhà dạy học, cô cười nói: “Bây giờ em gái đi học cũng không còn khóc nữa.”

Còn nhớ lúc hai đứa bé vừa mới đi học, buổi sáng lúc em gái Khả Khả đến nhà trẻ, con bé đều ở trước cổng trường học khóc nức nở, sau đó lần nào cũng là anh trai Nhạc Nhạc dắt vào.

Lăng Hào tiếp lời: “Nhanh thật, nhoáng cái đã lên lớp lá.”

DTV

Bắt đầu từ lúc hai tuổi đã từ từ lớn lên, sau này sẽ càng ngày càng lớn.

Đây cũng coi như là chuyển từ thế hệ này sang thế hệ khác thôi.

Trước kia thật ra không có quá nhiều cảm giác về chuyện thời gian trôi qua nhưng từ khi Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa mất, Nguyễn Khê luôn có cảm giác thời gian trôi càng lúc càng nhanh. Cô nhẹ nhàng hít một hơi không nhìn theo nữa: “Đi thôi, em đưa anh đi làm.”

Hôm nay Nguyễn Khê không tính đến công ty, vừa mới bận rộn xong chuyện buổi trình diễn thời trang nên có thể dành thời gian nghỉ ngơi. Cô đưa Lăng Hào đến công ty, bản thân lại lái xe đến trước cửa nhà Nguyễn Thúy Chi.

Sau khi Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa mất, Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong muốn sống gần Nguyễn Khê và những người khác hơn một chút, nên hai ngày nay đang bận rộn chuyển nhà, định chuyển đến ở cùng một khu nhà với Nguyễn Khê và Nguyễn Trường Sinh.

Họ đã sớm mua nhà nhưng vẫn chưa từng dọn đến.

Lúc Nguyễn Khê lái xe đến, Nhạc Hạo Phong đang dọn đồ để vào trong xe tải đỗ ở bên ngoài.

Sau khi dừng xe, cô thấy Nguyễn Thúy Chi cũng bê rất nhiều đồ ra, Nguyễn Khê hỏi: “Còn nhiều đồ không ạ?”

Nguyễn Thúy Chi lau mồ hôi trên trán nói: “Không còn, cô với chú thu dọn gần xong rồi.”

Nếu đã thu dọn gần xong rồi thì đương nhiên Nguyễn Khê cũng không tranh giành chuyện giúp đỡ nữa. Hai người đang nói chuyện thì vợ chồng Nguyễn Thúy Lan đi ra từ trong sân nhìn thấy Nguyễn Khê thì cười hỏi: “Tiểu Khê, hôm nay cháu không bận à?”

Nguyễn Khê cười lại: “Cô tư, dượng tư ạ, gần đây cháu không bận lắm.”

Mọi người vừa nói chuyện vừa bê đồ lên xe tải.

Sau khi đã thu dọn đầy đủ đồ đạc xong, Nguyễn Thúy Chi đóng cửa chính nhà bốn gian lại, móc khóa đồng lên.

Cánh cửa lớn đóng kín, khóa đồng khóa chặt lại, cảnh tượng náo nhiệt trong sân giống như vừa mới hôm qua.

Nhạc Hạo Phong ngồi giữ đồ trên xe tải nhỏ, Nguyễn Khê lái xe đưa Nguyễn Thúy Chi và vợ chồng Nguyễn Thúy Lan đi phía sau. Lúc lái xe ra ngoài ngõ nhỏ, Nguyễn Khê hỏi Nguyễn Thúy Lan: “Cô tư, sau này cô sẽ không về nữa chứ?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 484



Sau khi Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Chí Cao một trước một sau rời khỏi thế gian, mọi người đều về nhà, chỉ có vợ chồng Nguyễn Thúy Lan không lập tức về quê mà ở lại với Trần Bằng và Liễu Hồng Mai một thời gian.

Đoán họ sẽ không về nữa cho nên Nguyễn Khê giống như đang nói chuyện nhà hỏi một câu.

Không ngờ Nguyễn Thúy Lan lại nói: “Không được, vẫn phải về, ông nội Đại Bằng vẫn cần có người chăm sóc.”

Mỗi gia đình đều có hoàn cảnh riêng, trong nhà có ông lão không đi được vẫn phải chăm sóc nên đương nhiên Nguyễn Khê sẽ không hỏi nhiều.

Nói chung bây giờ cuộc sống của Trần Bằng và Liễu Hồng Mai đã ổn định rồi, bất cứ lúc nào thì họ cũng có thể đến.

Khi ô tô ra đến đường lớn thì hòa vào dòng xe cộ, hòa vào nhịp sống hối hả thường ngày của thành phố.

Xe cộ chặt như nêm cối, cảnh sắc thành phố thay đổi theo mùa và các tòa nhà cao tầng giống như được mọc lên từ lòng đất, tất cả vết tích của thế kỉ cũ đã bước vào thế kỉ mới, bước vào một thời đại cởi mở hơn và tốc độ phát triển của thời đại mới cũng càng ngày càng nhanh hơn.

Khi ta về già, mỗi năm trôi qua hoa trong sân sẽ càng ngày càng nở nhiều hơn năm trước.

Dây leo với những chiếc lá xanh mơn mởn uốn lượn bám xung quanh hành lang, trên thân dây leo nở ra những bông hoa trắng như ngọc.

Những bông hoa nhẹ nhàng lay động trong gió, có hai con bướm dừng lại trên bông hoa một lát rồi lại bay đi nơi khác.

Trong phòng truyền ra tiếng bài mạt chược chà xát nhau và âm thanh ồn ào -

“Vừa nãy suýt nữa em đã ù rồi, nhưng hóa ra lại không phải.”

“Nếu biết trước thì chị đã cho em thắng rồi.”

“Không cần, ván sau em nhất định sẽ ù.”

...

Trong phòng bếp, bảo mẫu Chu Thiết cắt hoa quả ra đĩa rồi mang ra.

Bà ấy bưng đến cạnh bàn mạt chược, nói với Chu Tuyết Vân, Nguyễn Thúy Chi, Lăng Trí Viễn và Nhạc Hạo Phong đang chơi rất hăng say: “Nghỉ tay ăn ít hoa quả đi.”

Tay Chu Tuyết Vân đang cầm xúc xắc, bà ấy để xuống rồi nói: “Đúng là rất mệt, chúng ta ăn ít hoa quả đi rồi chơi tiếp.”

Vì thế mọi người sôi nổi đứng dậy, ngồi xuống trên ghế sô pha, ăn ít trái cây và uống trà chiều.

Bây giờ bốn người đều đã thành ông cụ bà cụ có mái tóc hoa râm và khuôn mặt cũng đầy nếp nhăn, Chu Tuyết Vân còn đeo một chiếc kính lão viền vàng trên mặt. Cuộc sống của mọi người trong khu nhà rất tẻ nhạt, cho nên bình thường họ không bận việc gì thì sẽ tụ tập cùng nhau chơi mạt chược, cùng nhau tâm sự chuyện đời.

Nguyễn Thúy Chi ăn chút hoa quả rồi nhìn thời gian nói: “Không biết Thúy Lan đến đâu rồi, đáng lẽ hôm nay phải tới rồi chứ.”

Bây giờ chuyện ở quê đã xử lý xong, không có gì đáng để lưu luyến hơn nữa tuổi của vợ chồng Nguyễn Thúy Lan cũng đã lớn cho nên mấy ngày trước Trần Bằng đã về nhà đón họ lên để họ lên đây dưỡng lão.

DTV

Nguyễn Thúy Chi vừa dứt lời được một lúc thì bỗng nhiên trong sân vang lên tiếng của Liễu Hồng Mai: “Cô ba, chú ba, hai người có ở trong này không?”

Nghe thấy tiếng gọi Nguyễn Thúy Chi vội đáp lời: “Ở đây, ở trong này.”

Trước khi bà ấy kịp đứng dậy, Liễu Hồng Mai đã đưa vợ chồng Nguyễn Thúy Lan vào.

Chị em ruột gặp lại nhau thì rất vui mừng, Nguyễn Thúy Chi cười tới mức trên mặt toàn là nếp nhăn: “Cuối cùng em cũng đến đây.”

Nguyễn Thúy Lan cũng cười nói: “Em vừa mới đến, đến nhà chị tìm chị mà chị không có ở nhà nên mới đoán là chị ở đây.”

Nguyễn Thúy Chi kéo tay cô ấy chào hỏi với Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân: “Chị đang ở đây chơi mạt chược.”

Trước đây đã từng gặp qua, lại còn là người một nhà, hơn nữa cũng trạc tuổi nhau nên cũng không quá xa lạ, sau khi ngồi xuống ăn hoa quả, uống trà chiều và trò chuyện, rất nhanh họ đã trở nên quen thuộc.

Liễu Hồng Mai thấy vợ chồng Nguyễn Thúy Lan đã tìm được Nguyễn Thúy Chi thì thoải mái hơn, vì vậy cũng vội vàng rời đi.

Sau đó mọi người ngồi một chỗ nói chuyện gần nửa ngày, Nguyễn Thúy Chi còn chưa hỏi tối nay có thể ở lại ăn cơm không thì Chu Tuyết Vân đã nói với bảo mẫu: “Tối nay nhà nhiều khách, tiểu Chu nhớ làm nhiều cơm một chút, nếu không sợ sẽ không đủ ăn.”

Tiểu Chu đáp lại rồi ra ngoài mua đồ ăn.

Nguyễn Thúy Chi nói: “Bọn tôi còn chưa nói ở lại ăn đâu, nhiều người như vậy, không tiện lắm đâu.”

Chu Tuyết Vân cười nói: “Không gọi mấy đứa nhỏ nữa, chỉ có mấy người già như chúng ta ăn thôi.”

Nguyễn Thúy Chi cười ha ha: “Được rồi, vậy mấy người già như chúng ta đành ở lại vậy.”

Sau khi bảo mẫu làm cơm xong, Nguyễn Khê và Lăng Hào cũng đã tan làm về đến nhà.

Đi theo sau Nguyễn Khê, Lăng Hào vào nhà còn có Nhạc Nhạc và Khả Khả không biết mới đi đâu chơi về.

Thấy vợ chồng Nguyễn Thúy Lan từ nông thôn lên, Nguyễn Khê và Lăng Hào nhiệt tình chào hỏi, lại nói với Nhạc Nhạc và Khả Khả: “Hai đứa mau chào bà tư, ông tư đi.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 485



Nhạc Nhạc và Khả Khả đồng thanh nói: “Chúng cháu chào bà tư, ông tư ạ.”

Hai đứa không quen Nguyễn Thúy Lan đương nhiên sẽ chỉ có cảm giác khách sáo và xa lạ khi chào hỏi.

Nguyễn Thúy Lan thấy Nhạc Nhạc và Khả Khả thì cười nói: “Mấy năm không gặp, lại giống như chỉ chớp mắt thôi đã lớn như vậy rồi. Lần trước nhìn thấy hai đứa mới chỉ cao đến đùi, bây giờ con cao hơn cả bà rồi, hai đứa bao nhiêu tuổi rồi?”

Nhạc Nhạc trả lời: “Dạ bà tư, chúng cháu mười bốn tuổi ạ.”

Nguyễn Thúy Lan vẫn cảm thán: “Lớn nhanh quá, cũng sắp thành con trai, con gái lớn rồi.”

Mọi người ở phòng khách nói chuyện một hồi, sau đó đến phòng ăn rồi cùng ngồi xuống ăn cơm. Trên bàn ăn, chủ đề chỉ xoay quanh những người lớn tuổi, Khả Khả và Nhạc Nhạc không nói được câu nào, cơm nước xong thì bỏ đũa xuống nói với mọi người một tiếng rồi về phòng riêng trên tầng.

Hai đứa không cảm thấy hứng thú hay muốn tìm hiểu về bà tư và ông tư nên về phòng mở máy tính, đăng nhập QQ chơi trò chơi.

Vừa mới đăng nhập trò chơi xong, thông báo tin nhắn của QQ ở nhấp nháy ở góc phải màn hình máy tính.

Khả Khả bấm vào ảnh đại diện thì nhảy ra khung cuộc hội thoại với “Tạ Yếm .”

Tạ Yếm:【Em cho anh chơi trò chơi cùng với 】

DTV

Khả Khả:【Ngoại trừ đồ ăn thì em không cho ai chơi chung đâu 】

Tạ Yếm lại đi tìm Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc còn quyết đoán hơn:【Không cho 】

Tạ Yếm: ...

Nguyễn Khê và Lăng Hào bận tiếp bậc cha chú, mãi cho đến khi cô ba, cô tư, chú ba và dượng tư về nhà, hai người họ mới lên tầng. Đương nhiên Nguyễn Khê không lập tức rửa mặt đi ngủ mà vận động gần bốn mươi phút cùng với Lăng Hào.

Sau khi làm xong một trận thì cả người đều là mồ hôi, Nguyễn Khê đứng dậy cầm quần áo đi tắm rửa.

Tắm rửa xong thì về phòng rồi ngồi xuống giường, cô mở khóa điện thoại nhìn đại một cái sau đó lại ném lên cái tủ đặt đầu giường.

Bây giờ đã là thế kỉ 21 nhưng trí tuệ nhân tạo vẫn chưa được phát minh, chỉ có thể tải QQ chơi thôi.

Nguyễn Khê đã đến tuổi này rồi, làm sao có thể rảnh rỗi tám chuyện trên QQ nữa.

Mấy thứ này chỉ ở tuổi của Nhạc Nhạc và Khả Khả mới chơi thôi.

Sau khi ném ra sau đầu, Nguyễn Khê lấy một xấp giấy từ trong ngăn kéo tủ ở đầu giường ra, bật đèn ngủ lên, cô dựa vào đầu giường xem kỹ. Sau khi đọc xong một trang, chuẩn bị lật sang trang thứ hai thì Lăng Hào đã tắm rửa xong.

Anh leo lên giường, ngồi cạnh Nguyễn Khê anh thấy cô đang đọc gì đó thì hỏi: “Em đang đọc cái gì đấy?”

Mắt Nguyễn Khê vẫn chăm chú nhìn tờ giấy: “Ngày mai phải quay một talk show, đây là bản thảo các câu hỏi trong chương trình, em đang xem lại, ngày mai mà nói sai thì không tốt.”

Nói xong cô nhìn Lăng Hào hỏi: “Anh có muốn làm khán giả của em không?”

Lăng Hào nở nụ cười: “Được, đúng lúc quá, ngày mai anh không bận gì cả.”

Nguyễn Khê cũng nhìn anh cười, sau đó cô lại tiếp tục đọc bản thảo câu hỏi phỏng vấn của mình.

Sau khi đọc đủ, cô tắt đèn nằm xuống nói chuyện với Lăng Hào một lát, sau đó cô cũng bình yên tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau cô tỉnh dậy trong tiếng đồng hồ báo thức, một buổi sáng bình thường như tám, chín năm qua - cô xuống giường đánh răng rửa mặt trang điểm nhẹ, ăn xong bữa sáng thì cùng chồng đi ra cửa, hai người đi đến hai công ty khác nhau, làm những việc khác nhau.

Nguyễn Khê ở công ty nửa ngày, buổi chiều cô đi cùng trợ lý đến đài truyền hình để quay chương trình.

Đúng lúc Ôn Hiểu cũng có công việc ở đài truyền hình, cho nên hai người hẹn nhau trong phòng hoá trang.

Lúc ở trong phòng hóa trang, Ôn Hiểu nói với Nguyễn Khê: “Gần đây tớ vẫn luôn muốn tìm cậu chơi, chúng ta cùng nhau uống trà chiều nhưng mãi cũng không có thời gian. Mấy hôm sau là chủ nhật, cậu có bận không, nếu không bận thì tớ đến tìm cậu nha.”

Nguyễn Khê cười nói: “Lúc trước mới bận rộn một thời gian nên gần đây tớ cũng không bận lắm. Nhà tớ mới tìm được một dì bảo mẫu làm bánh ngọt rất ngon, chủ nhật cậu đến nhà tớ đi, tớ bảo dì ấy làm cho cậu nếm thử.”

Ôn Hiểu vốn đã thích ăn đồ ngọt, nghe thấy vậy thì hỏi lại: “Thật không? Vậy thì cho dù thế nào tớ cũng phải đi.”

Hai người vừa nói chuyện vừa trang điểm, trang điểm xong vẫn còn thừa thời gian, hai người lại ngồi cùng nhau nói chuyện thêm một lúc.

Chương trình phỏng vấn của Nguyễn Khê đã bắt đầu, trợ lý đã gọi cô nên cô nhanh chóng tạm biệt Ôn Hiểu để bắt đầu quay chương trình.

Quá trình ghi hình của chương trình đã được diễn tập trước, đầu tiên là chào hỏi với người dẫn chương trình, sau đó ngồi xuống sô pha chào hỏi với mọi người ở bên dưới. Trước đó sẽ có một số quy trình bắt buộc như tự giới thiệu bản thân sau đó người dẫn chương trình mới bắt đầu phỏng vấn.

Trong quá trình trò chuyện và trả lời câu hỏi, Nguyễn Khê nhìn thấy Lăng Hào đang ngồi trong khán phòng, khóe miệng cô không nhịn được mà nhếch lên.

Cô tưởng anh chỉ nói đùa không ngờ anh thật sự lại chạy tới làm khán giả của cô.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 486



Quá trình phỏng vấn diễn ra rất thuận lợi, người dẫn chương trình hỏi rất nhiều chủ đề, Nguyễn Khê cũng trả lời rất nhiều câu hỏi, bầu không khí chương trình cũng khá tốt. Sau đó ngay lúc Nguyễn Khê đang chờ cuộc phỏng vấn kết thúc thì người dẫn chương trình ngồi đối diện có vẻ như vẫn chưa muốn kết thúc.

Đột nhiên anh ta nở nụ cười rồi nói : “Hình như chị là nhà thiết kế thuộc thế hệ đầu của Trung Quốc, mỗi lần có buổi trình diễn thời trang quốc tế diễn ra ở Trung Quốc, chị đều sẽ cầm được giải thưởng và được bình chọn là một trong mười nhà thiết kế hàng đầu Trung Quốc, chị cũng đạt được rất nhiều giải thưởng thiết kế trong nước, thậm chí còn gia nhập Hiệp hội thiết kế thời trang Trung Quốc và đang giữ chức vị quản lý. Các buổi tiệc dạ hội hay những sự kiện có quy mô lớn ở Trung Quốc cần có lễ phục, về cơ bản đều là do chị thiết kế. Trước mắt có thể nói chị ở trong nước được coi như nhà thiết kế thời trang hàng đầu, vậy chị có nghĩ tới việc phát triển ở nước ngoài, đi ra quốc tế không?”

Đây đúng là việc nằm trong một phần kế hoạch của cô, cũng là đích đến cô đã nỗ lực phấn đấu từ lâu. Tuy đã vượt ngoài phạm vi câu hỏi trong bản thảo, nhưng Nguyễn Khê không thể không cho tổ chương trình mặt mũi, cô gật đầu nói: “Đương nhiên là có.”

Người dẫn chương trình lại hỏi: “Vậy chị có tin rằng tác phẩm của mình sẽ vươn ra quốc tế không?”

Nguyễn Khê cười trả lời: “Đương nhiên có.”

Người dẫn chương trình cũng nở nụ cười, nhưng lời nói ra lại là: “Có ý kiến một chút nhưng tôi nghĩ có thể sẽ hơi khó khăn.”

Anh ta vừa nói xong, chỉ phút chốc bầu không khí trong phòng phát sóng đã thay đổi.

Nguyễn Khê vẫn mỉm cười, cô nhìn người dẫn chương trình nói: “Bằng lòng lắng nghe.”

Người dẫn chương trình nói: “Tác phẩm của chị tôi đều đã xem qua, hầu hết trong số đó đều mang phong cách Trung Quốc, mà theo quan điểm của tôi thì những yếu tố này khá quê mùa và không hề thích hợp với tiêu chuẩn quốc tế. Nếu như chị thật sự muốn đưa tác phẩm của mình vươn ra thế giới thì tôi đề nghị chị nên tìm hiểu về những thiết kế ở nước ngoài, nếu có thêm ít phong cách phương Tây thì sẽ cao cấp hơn.”

Ý cười trên mặt Nguyễn Khê vẫn không giảm, chỉ có đôi mắt cô đã lạnh lùng hơn: “Ý của cậu

là mọi thứ ở đất nước chúng ta đều quê mùa và lỗi thời, không lên được mặt bàn, không bao giờ có thể vươn ra thế giới có đúng không?”

Người dẫn chương trình suy nghĩ: “Đúng là như vậy, cho dù là trên phương diện ăn uống hay là trên phương diện ý tưởng thiết kế, chúng ta đúng là không thể so với nước ngoài, có lẽ là do không đủ cao cấp.”

Không thể làm gián đoạn buổi phỏng vấn cho nên Nguyễn Khê đành phải đành phải tiếp tục nói chuyện với anh ta, khuôn mặt cô tươi cười: “Nếu cậu coi thường văn hóa quốc gia chúng ta như thế, vậy cậu không phải người Trung Quốc sao? Không ăn đồ Trung Quốc, không mặc quần áo Trung Quốc sao?”

Người dẫn chương trình cũng không tức giận, anh ta cười nói: “Không phải tôi coi thường văn hóa quốc gia chúng ta, chính tôi cũng rất thích văn hóa quốc gia, nhưng trên phương diện thiết kế, tôi chỉ đứng trên góc nhìn khách quan đánh giá và nói ra sự thật mà thôi, phong cách Trung Quốc không đủ mạnh mẽ, cũng không mang vẻ đẹp của phương Tây, thậm chí

trông còn hơi quê mùa. Không nói dối chị nhưng tôi cũng chỉ mặc quần áo của những thương hiệu thời trang nước ngoài, không bao giờ mặc quần áo nhãn hiệu trong nước.”

DTV

Nguyễn Khê đánh giá từ trên xuống dưới anh ta, cô chống tay cười nói: “Cậu cho rằng bản thân có phong cách Tây?”

Người dẫn chương trình nhìn quần áo trên người mình: “Quần áo của tôi là...”

Anh ta còn chưa nói ra tên thương hiệu trên quần áo, Nguyễn Khê đã ngắt lời anh rồi lại nói tiếp: “Nhìn quần áo mặc trên người cậu tôi chỉ có nhận xét là râu ông nọ cắm cằm bà kia, hơn nữa bộ quần áo của cậu nhìn cũng không cao cấp, thậm chí nhìn qua còn tưởng là hàng giá rẻ. Đường may không tệ nhưng lại sử dụng không đúng chất liệu, nhìn tổng thể bộ quần áo cũng chỉ thấy hai chữ giá rẻ, hoàn toàn không có cảm xúc nào khác. Còn cả đôi giày và phụ kiện cậu phối cùng nữa, cũng chỉ thấy bốn chữ lung tung lộn xộn. Nếu cậu cho rằng phong cách phương Tây là như vậy, thì tôi đề nghị cậu nên bồi dưỡng lại mắt thẩm mỹ của bản thân đi.”

Người dẫn chương trình vốn vẫn muốn nở nụ cười tiếp tục trò chuyện với cô nhưng sau khi nghe Nguyễn Khê nói xong, lại nhìn đôi mắt đã không còn ý cười của cô, nụ cười trên mặt anh ta cũng từ từ đông cứng lại.

Nhưng anh ta cũng không biểu hiện ra bên ngoài, rất nhanh đã quản lý tốt biểu cảm trên mặt, tiếp tục cười nói: “Cảm ơn cô Nguyễn, không chị lại dạy cho tôi một khóa học ở đây, về nhà tôi sẽ học lại cách phối quần áo, cũng chúc các tác phẩm của chị sớm vươn ra quốc tế.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 487



Đương nhiên khóe miệng Nguyễn Khê vẫn cong lên: “Cảm ơn cậu, tôi đã nhận được thư mời của tuần lễ thời trang Paris rồi. Sang năm tôi sẽ mang theo thương hiệu của tôi, mang theo phong cách thiết kế thời trang của Trung Quốc đi lên sàn diễn thời trang quốc tế.”

Cô vốn không định nói chuyện này, nhưng đã như vậy rồi thì cô cũng nói ra để chặn cái miệng anh ta lại.

Người dẫn chương trình nghe vậy thì sắc mặt cứng đờ, suýt nữa không nhịn được.

May mà anh ta vẫn có thể quan lý cảm xúc trên khuôn mặt, vội vàng nở nụ cười, giả vờ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Thật vậy không? Là do tôi thiếu hiểu biết, chúc mừng cô Nguyễn, hy vọng sang năm tôi có thể nhìn thấy trang phục chị thiết kế nổi bật trên sàn diễn thời trang Paris.”

Nụ cười trên mặt Nguyễn Khê vẫn không thay đổi: “Họ sẽ mời cậu đi xem sao?”

Khóe miệng đang cong lên của người dẫn chương trình cứng lại, anh ta lúng túng nói: “Hình như rất khó có thư mời.”

Nguyễn Khê vẫn mang khuôn mặt tươi cười nhìn anh ta: “Đúng là rất khó, cậu có muốn tôi cho cậu một lá thư mời không?”

Người dẫn chương trình nghe vậy thì hai mắt anh ta sáng rực lên: “Có thể không?”

Nguyễn Khê bật cười: “Đương nhiên không thể, tôi chỉ tặng thư mời cho người thích thiết kế của tôi thôi.”

Người dẫn chương trình: “...”

Thấy người dẫn chương trình nói không nên lời, Nguyễn Khê chủ động hỏi: “Cậu còn có vấn đề gì muốn hỏi không? Nếu không còn chuyện gì nữa thì tiết mục kỳ này của chúng ta cũng đủ rồi chứ? Còn hỏi thêm thì tôi tìm lãnh đạo của cậu yêu cầu thêm tiền đó.”

Người dẫn chương trình: “...”

Anh ta phản ứng lại, vội vàng bắt đầu quá trình kết thúc chương trình.

Sau khi anh ta kết thúc cuộc phỏng vấn, Nguyễn Khê cũng không thèm cho anh ta mặt mũi nữa, trực tiếp đứng dậy đi vào phòng hóa trang của đài truyền hình. Ôn Hiểu đang bận

không ở trong phòng hóa trang, nên trong phòng chỉ có hai trợ lý của cô.

Chào hỏi trong phòng hóa trang cũng khá tẻ nhạt, Nguyễn Khê không định tháo trang sức, cô uống nước xong thì chuẩn bị đi về nhà.

Lúc cô đứng dậy chuẩn bị đi, lãnh đạo tổ tiết mục bỗng nhiên đi vào. Ông ta nói đoạn ngắn trong chương trình là do người dẫn chương trình tự thêm, vì để xin lỗi nên muốn mời cô tối nay ra ngoài ăn cơm.

Nếu ăn cơm thì quên đi, Nguyễn Khê cười: “Thôi khỏi, dù sao tôi cũng là người không lên được mặt bàn.”

Nói xong cô không ở lại đài truyền hình nữa, cũng không đợi người dẫn chương trình kia vác mặt đến xin lỗi cô thì đã rời đi cùng với trợ lý. Lúc ra ngoài cô cũng không về công ty mà ngồi lên xe Lăng Hào.

Khó có thời gian rảnh nên hai người cũng chưa muốn về nhà.

Lăng Hào gọi điện thoại cho Chu Tuyết Vân, nói với bà Nguyễn Khê và anh sẽ ăn cơm bên ngoài, hưởng thụ thế giới của hai người.

Ở trước mặt Lăng Hào thì đương nhiên không cần phải giả vờ, Nguyễn Khê nói: “Đen thật, quay một chương trình thôi mà cũng có thể gặp được người sính ngoại.”

Lăng Hào đang lái xe cũng nói: “Có lẽ trong mắt họ, mặt trăng ở nước ngoài tròn hơn mặt trăng ở Trung Quốc.”

Đề tài này cũng không có gì đề đào sâu cả, đây cũng không phải là một ví dụ điển hình, rất nhiều người có cùng quan điểm với người dẫn chương trình, họ cho rằng nước ngoài cái gì cũng tốt, còn đồ ở trong nước thì quê mùa, không bao giờ lên được mặt bàn.

Không nói chuyện này nữa, Nguyễn Khê hỏi Lăng Hào: “Chúng ta đi ăn cái gì thế?”

Lăng Hào quay đầu nhìn cô: “Ăn lẩu?”

Đã rất lâu không được ăn nên Nguyễn Khê chậm rãi gật đầu hai cái: “Em muốn ăn loại cay!”

DTV

Lăng Hào nhìn tình hình giao thông phía trước, anh bật cười: “Được.”

Talk show được phát sóng vào tối thứ bảy, Nguyễn Khê không thích người dẫn chương trình kia nên không ngồi trước TV xem mà Lăng Hào cũng đã xem trực tiếp nên đương nhiên anh sẽ không xem lại trên TV nữa.

Buổi tối, mọi người trong nhà đều đang ngồi phòng khách xem TV, còn hai người họ đã sớm tập thể hình, vận động xong thì về phòng ngủ rồi.

Đương nhiên hai người cũng không ngủ sớm như vậy, Nguyễn Khê cầm điện thoại gọi cho Ôn Hiểu và Nguyễn Khiết.

Ôn Hiểu nói chủ nhật tuần này cô ấy sẽ đến nhà ăn bánh uống trà chiều, nhưng cô không biết ngày mai cô ấy có rảnh hay không cho nên vẫn gọi điện thoại hỏi trước để cô kịp chuẩn bị.

Sau khi gọi điện thoại hẹn giờ với Ôn Hiểu xong, Nguyễn Khê lại gọi điện thoại cho Nguyễn Khiết.

Dù sao uống một buổi trà chiều thôi, đương nhiên có thể hẹn trước thì hẹn trước một chút.

Điện thoại vang lên vài tiếng chuông thì mới được kết nối, Nguyễn Khê chào Nguyễn Khiết: “Bộ trưởng Nguyễn đã ngủ chưa?”

Chịu đựng trong bộ giáo dục đến tuổi này rồi nên năm trước Nguyễn Khiết vừa mới được thăng chức thành bộ trưởng bộ giáo dục.

Tiếng Nguyễn Khiết truyền ra từ điện thoại: “Em đang xem talk show của chị, vẫn chưa ngủ đâu.”

Nguyễn Khê cũng không hỏi mấy câu khách sáo nhiều, chỉ nói: “Ngày mai có rảnh không, có muộn tụ tập ở nhà chị không? Chị có hẹn cả Ôn Hiểu nữa.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 488



Cho dù tuổi đã cao, nhưng chị em tụ tập vẫn không thể vắng mặt được, Nguyễn Khiết lập tức đáp ứng: “Có có có, mai em có rảnh.”

Nguyễn Khê thấy vậy thì bật cười: “Được, vậy ngày mai em đến nhà chị đi.”

Sau khi cúp điện thoại rồi để trên cái tủ ở đầu giường, Nguyễn Khê quay đầu nhìn về phía Lăng Hào: “Vậy ngày mai anh định làm gì?”

Lăng Hào suy nghĩ: “Nếu không thì anh đến công ty tăng ca?”

Nguyễn Khê bật cười: “Tùy anh.”

Ngày hôm sau Lăng Hào vốn không muốn tăng ca, nhưng buổi sáng nhận được một cuộc điện thoại, cuối cùng vẫn phải đến công ty. Chu Tuyết Vân và Lăng Trí Viễn ăn xong cơm trưa thì sang nhà Nguyễn Thúy Chi, Ca Cao và Nhạc Nhạc cũng ra ngoài chơi, cho nên trong nhà chỉ còn Nguyễn Khê.

Đúng lúc có thể được yên tĩnh tụ tập với nhóm Nguyễn Khiết ăn bánh uống trà chiều, khi Ôn Hiểu và Nguyễn Khiết đến, bảo mẫu trong nhà Nguyễn Khê đã làm xong, hôm nay dì ấy làm rất nhiều đồ ngọt để chiêu đãi Ôn Hiểu và Nguyễn Khiết.

Thời gian từ từ trôi qua, lúc Nguyễn Khiết và Ôn Hiểu đến, thì món bánh ngọt vừa mới ra lò.

Ba chị em ngồi xuống ăn bánh uống trà nói chuyện với nhau.

Ôn Hiểu vừa ăn bánh ngọt vừa khen: “Kỹ năng của bảo mẫu nhà cô đúng là không tồi, ngon hơn cả bánh ngọt tôi mua trong cửa hàng.”

Nguyễn Khê uống nói: “Nếu cô thích thì có thể thường xuyên tới đây.”

Ôn Hiểu lắc đầu: “Lớn tuổi rồi, không dám ăn nhiều đồ ngọt.”

Vì họ cũng trạc tuổi nhau cho nên Nguyễn Khiết cũng không dám ăn nhiều, chỉ ăn một ít cho đỡ thèm là được. Cô ấy bỏ bánh xuống, uống trà nhìn Nguyễn Khê hỏi: “Chị ơi, chị được mời tham gia tuần lễ thời trang Paris hả?”

Nguyễn Khê thấy hơi bất ngờ: “Sao em lại biết?”

Nguyễn Khiết đặt cái ly lên bàn, rồi nói thẳng với cô: “Chị tự nói ra trong chương trình mà.”

Cô ấy không nhắc đến thì cô cũng không nhớ ra, vừa nói xong thì Nguyễn Khê và Ôn Hiểu đã nghĩ đến.

Là bởi vì Ôn Hiểu không xem chương trình nen khi nghe thấy như thế thì cô ấy vỗ đùi nói: “Hôm qua là ngày phát sóng chương trình sao, ôi trời, hôm qua tôi hồ đồ quá, vậy mà lại quên mất, tôi quên không xem rồi.”

Mà Nguyễn Khê lại cảm thấy ngạc nhiên: “Họ thật sự phát sóng đoạn đó sao?”

Cô còn tưởng đoạn đó sẽ bị cắt đi, tuy biểu hiện của cô và người dẫn chương trình cũng không quá khó coi, nhưng rốt cuộc vẫn đối đầu rất gay gắt, sau khi bị người dẫn chương trình nói như thế thì cô cũng cảm thấy rất khó coi, có khi cô còn không khống chế được biểu cảm trên mặt.

Nguyễn Khiết gật đầu: “Đúng vậy, cái tên dẫn chương trình kia bị nghẹn rồi.”

Ôn Hiểu không hiểu tình hình, cô ấy ngồi bên cạnh uống trà: “Người dẫn chương trình làm sao vậy?”

Nguyễn Khiết nói: “Là loại sính ngoại, anh ta nói mọi thứ ở đất nước chúng ta đều quê mùa, không lên được mặt bàn. Sau đó thì nói mấy câu kì lạ như là chúc các thiết kế của chị tớ sớm ngày vươn ra thế giới, sau đó chị ấy trực tiếp nói đã nhận được thư mời của tuần lễ thời trang Paris.”

Nói xong thì chính cô ấy cũng bật cười: “Chao ôi, nhìn biểu cảm trên mặt cái tên dẫn chương trình kia cứng đờ mà tớ hả giận c.h.ế.t mất!”

Ôn Hiểu lại vỗ đùi: “Sao tôi lại quên không xem cơ chứ!”

Nguyễn Khiết nhìn cô ấy cười nói: “Đừng lo, xíu nữa chương trình sẽ được phát lại, đợi lát nữa chúng ta cùng xem chung.”

Nói xong cô lại hỏi Ôn Hiểu: “Tối qua ai làm cô tức giận thế?”

Không nói thì không sao, cô vừa hỏi xong Ôn Hiểu đang rất tức giận, giọng điệu nói chuyện cũng không tốt: “Tôi có đứa con ngoan mà.”

Nguyễn Khê hỏi: “Sao Tạ Yếm lại làm cho cậu tức giận rồi?”

Ôn Hiểu hừ một tiếng: “Thằng bé không làm gì tôi nhưng mà lại khiến tớ tức muốn c.h.ế.t đây này. nó mới bao nhiêu tuổi chứ, mới có mười lăm tuổi thôi, vẫn còn đang đi học mà dám nói chuyện yêu đương với người ta, cậu nói xem tôi có nên tức giận hay không?”

Nguyễn Khiết tò mò hỏi: “Sao cô lại biết?”

Ôn Hiểu hắng giọng, cô im lặng một lúc rồi nói: “Tôi xem trộm điện thoại của thằng bé, thì thấy nó nói chuyện với một cô bé trên QQ, hỏi han người ta ân cần lắm, còn gọi người ta là vợ, không phải yêu đương thì là cái gì? Tôi nuôi nó lớn như vậy mà nó còn chưa hỏi han ân cần với tôi như thế đâu. Các cậu nói xem, trẻ con bây giờ lá gan cũng lớn quá. Lúc chúng ta bằng tuổi chúng nó cũng có dám như vậy đâu!”

Nguyễn Khiết suy nghĩ: “Còn nhỏ như vậy đã nói chuyện yêu đương thì đúng là không được.”

Nguyễn Khê nói tiếp: “Tôi thấy cpp xem trộm điện thoại thằng bé cũng không đúng.”

Ôn Hiểu nói: “Không phải tôi đã nhịn xuống rồi sao, tôi còn nhịn không tìm nó, mắng cho nó một trận nữa.”

DTV

Nguyễn Khê: “Đừng gấp, cứ từ từ dạy bảo thằng bé, tuổi này là tuổi có mối tình đầu, cũng khó tránh khỏi.”

Nguyễn Khiết không biết nghĩ đến cái gì, cô ấy bật cười nói theo: “Giống như chị và anh rể lúc trước sao?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 489



Nguyễn Khê bưng cái ly đến bên miệng đang muốn uống một ngụm thì suýt nữa đã phun trà lên mặt Nguyễn Khiết.

Ở chung với nhau nhiều năm như vậy, chuyện của Nguyễn Khê và Lăng Hào Ôn Hiểu cũng đã sớm biết. Bây giờ Nguyễn Khiết nói ra như vậy, cô ấy cũng cười theo, sau đó lại nói: “Nếu như giống hai người thì thật ra cũng tốt.”

Nói xong cô ấy lại nghĩ đến dáng vẻ của Tạ Yếm giống như một con gấu, vì thế cô ấy lại vô cùng ghét bỏ nói: “Nhưng tôi nhìn thằng bé là biết không thể nào rồi, nếu như nó có thể thông minh lanh lợi bằng một nửa Nhạc Nhạc và Khả Khả thôi thì tôi cũng sẽ không tức giận như vậy.”

Nói xong cô ấy lại bắt đầu khen Nhạc Nhạc và Khả Khả, nói đi nói lại thì vẫn là một đống lời khen.

Sau đó, khi cô ấy vẫn còn chưa khen xong thì bên ngoài đã truyền đến tiếng hát —

“Muốn hát thì hát vang, cho dù không có tiếng vỗ tay, nhưng ít nhất ta vẫn có thể dũng cảm tự mình tán thưởng...”

“Muốn hát thì hát thật hay, cho dù sau này sân khấu có trống chỗ, thì một ngày nào đó ta vẫn có thể nhìn thấy, vẫy cây gậy huỳnh quang lớ...”

Cô bé còn chưa hát xong chữ “lớn” thì Ca Cao vào nhà đã nhìn thấy ba người Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Ôn Hiểu, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Ôn Hiểu cũng nhìn thấy cô bé. Ánh mắt chạm nhau trên không trung, bốn đôi mắt nhìn nhau, tất cả cùng ngây người.

Nguyễn Khê: “...”

Ôn Hiểu vừa mới khen Khả Khả, kết quả lại nhìn thấy kiểu tóc như con nhím của cô bé.

Sau đó khi Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Ôn Hiểu còn chưa kịp phản ứng lại, Nhạc Nhạc đã đi vào, trong phút chốc đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Ôn Hiểu lại càng kinh ngạc hơn, mọi người đều đang cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt không ai dám phát ra tiếng động.

Đầu Nhạc Nhạc cũng giống như một con nhím!

Trong nhà có đến hai con nhím!

Bầu không khí giống như bị đóng băng, Nguyễn Khê chậm rãi buông chén trà xuống, cô híp mắt nhìn hai đứa con trai, con gái vừa mới được khen là “thông minh lanh lợi” kia, cô chậm rãi nói từng chữ một: “Các con thấy như thế này là đẹp sao?”

Khả Khả vén tóc lên rồi nói: “Đây là kiểu tóc đang thịnh hành hiện nay đó, rất là hot nha.”

DTV

“...”

Cô vẫn nên uống ly trà an ủi tâm hồn đi.

Ôn Hiểu và Nguyễn Khiết đương nhiên không thưởng thức được gu thời trang như vậy, hai người khống chế biểu cảm trên mặt, mím chặt môi chỉ sợ một trong hai người không kìm được mà bật cười. Nhất là Ôn Hiểu, đột nhiên cô ấy lại hết giận Tạ Yếm, không chỉ vậy còn cảm thấy biết ơn thằng con trai.

Khả Khả và Nhạc Nhạc cũng không ở dưới tầng lâu, Khả Khả bởi vì ngửi được mùi mà vào nhà, vì thế khi thấy Nguyễn Khê đồng ý, cô bé đã cầm một đĩa bánh ngọt, tươi cười chào hỏi mọi người rồi đi cùng Nhạc Nhạc về phòng.

Hai người vào phòng Khả Khả, Khả Khả bỏ đĩa bánh xuống bàn sau đó cởi mái tóc giả ra ném lên giường, cô bé cầm điều khiển từ xa mở điều hòa lên rồi thở phào nhẹ nhõm: “Trời ơi, nóng thật đấy.” Cô bé toát hết mồ hôi hột.

Nhạc Nhạc bị cô bé bắt đội tóc giả, thấy cô bé đã cởi tóc giả thì cũng tự mình cởi tóc giả ra.

Khả Khả ngồi nghỉ ngơi trên ghế, cô bé vừa ăn bánh ngọt vừa cầm điện thoại mở album, rồi giơ một tấm ảnh ra cho Nhạc Nhạc xem, là tấm ảnh hai người có quả đầu con nhím chụp chung với nhau: “Có thời thượng không? Nhìn thật là đẹp trai nha.”

Nhạc Nhạc: “...”

Cậu cũng không thưởng thức được gu thẩm mỹ của cô bé.

Khả Khả cảm thấy rất hài lòng, cô bé vừa ăn bánh ngọt vừa xem album, càng nhìn càng thích, vừa xem vừa gật gù.

Bản thân Nguyễn Khê đã từng gặp qua rất nhiều loại người, suy nghĩ đương nhiên không quá bảo thủ, đối với thời kỳ của trưởng thành của trẻ con mà làm ra những chuyện như vậy thì họ tỏ vẻ có thể hiểu được, cũng không để trong lòng.

Cô với Nguyễn Khiết và Ôn Hiểu tiếp tục buổi trà chiều ăn bánh nói chuyện cuộc sống, lại tâm sự xem làm sao để dạy bảo trẻ con đang ở trong tuổi dậy thì, cách chính xác để đối xử với những người khác giới và những người mà chúng thích.

Nguyễn Khiết đương nhiên không phải phiền não vì những chuyện này, bởi vì Trần Húc nhà cô ấy đã là sinh viên rồi.

Cô ấy chỉ nói: Đừng tức giận, hai người đừng tức giận rồi cũng sẽ qua thôi.”

Ai mà không có bốn, năm, sáu hay bảy năm dậy thì, đợi trưởng thành rồi sẽ ổn thôi.

Sau khi nói chuyện với hội chị em xong, Ôn Hiểu cũng nghĩ thoáng hơn, đương nhiên cô ấy không định về nhà mắng Tạ Yếm nữa, mà định áp dụng phương pháp và công thức mới, đợi có thời gian thích hợp sẽ nói chuyện đàng hoàng với thằng bé về đề tài tuổi dậy thì.

Sau khi uống trà chiều và nói chuyện với nhau thì trời cũng đã tối, Nguyễn Khiết và Ôn Hiểu cũng không ở lại ăn cơm tối mà đã về nhà từ lúc trời sẩm tối.
 
Back
Top