Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 410



Lúc này Lăng Hào mới mở miệng nói: “Chính là ý muốn nói đã hết độc thân rồi, cháu và Khê Khê yêu nhau.”

“Hả?”

Mấy người khác vẫn chưa có phản ứng cụ thể nhưng cằm của Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông đã muốn rớt xuống.

Những người còn lại không phản ứng mãnh liệt như họ, Nhạc Hạo Phong hiểu ý cười nói: “Đúng thật là chuyện tốt.”

Nguyễn Thúy Chi cười vô cùng vui vẻ, lên tiếng phụ họa: “Đúng là chuyện tốt trời ban nha!”

Bọn họ đã chờ Nguyễn Khê yêu đương rất lâu rồi, lúc này có thể xem như đã giải quyết xong chuyện lớn cả đời người rồi. Chuyện này nếu còn không giải quyết nữa thì bọn họ thật sự là gấp muốn chết, có thể sẽ ra ngoài đường bắt người về cho cô.

Vui mừng xong cô ấy lại hỏi tiếp: “Chuẩn bị khi nào kết hôn?”

Nguyễn Khê cười nói: “Chuyện này thật sự không gấp lắm, trước mắt cứ yêu đương thế thôi.”

Nguyễn Thúy Chi nói: “Đã đến lúc gấp rồi, cháu và Lăng Hạo cũng không phải người xa lạ, từ nhỏ đã quen nhau, sớm hiểu rõ nhau rồi. Cha mẹ hai bên lúc trước đã từng gặp nhau, bây giờ lại ở chung với nhau nửa năm, còn chờ gì mà không cưới?”

Nguyễn Khê nói: “Làm bạn bè và yêu đương hoàn toàn khác nhau, trước đó quen biết nhiều năm như vậy đều không tính. Cháu lớn thế này chưa từng yêu đương với ai, chắc chắn phải yêu đương thật tốt rồi mới nghĩ đến chuyện kết hôn nếu không sẽ lỗ mất.”

Lăng Hào ngồi cạnh cô mỉm cười.

Nguyễn Thúy Chi chớp mắt mấy cái: “Hình như có chút đạo lý.”

DTV

Nếu Nguyễn Khê đã có suy nghĩ của riêng mình, bọn họ sẽ không nói thêm gì nữa.

Nhộn nhịp ăn xong bữa cơm, lúc ra khỏi khách sạn tuyết bên ngoài cũng đã ngừng rơi. Ngay cả tuyết đọng trên mặt đất cũng không còn. Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong đương nhiên vẫn về quê, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cũng tự về nhà.

Trên Đường về nhà, Trần Vệ Đông vừa đạp xe vừa lắc đầu thở dài, sau đó cất giọng nói: “Hôm nay xem như anh đã hoàn toàn hiểu rõ, trên đời này không có đứa em trai nào từ trên trời rơi xuống, tất cả đề có mưu đồ từ sớm, dấu diếm tâm tư đen tối!”

Giống hệt với những cô em gái trong miệng đàn ông!

Nguyễn Khiết tỏ vẻ đồng tình với những lời này của anh, gật đầu nói: “Tâm cơ của Lăng Hào cũng thật sâu!”

Cách nói chuyện và cư xử bên ngoài trông có vẻ vô cùng ổn trọng và đứng đắn, bên trong vậy mà lại nhiều tâm cơ!

Đương nhiên Nguyễn Khiết cũng chỉ nói bóng nói gió mấy câu, còn trong lòng cô ấy thầm nghĩ, còn hơn mấy người khác, cô ấy cảm thấy Nguyễn Khiết và Lăng Hào bên nhau rất tốt. Dù sao bọn cô cũng hiểu rõ Lăng Hào, hiểu rõ anh là người có thể đối xử với Nguyễn Khê vô cùng tốt.

Mà suy nghĩ trong lòng của Trần Vệ Đông cũng không phải như thế.

Anh ấy vừa về đến nhà, bước vào cửa đã vội vàng vào phòng ngồi xuống, sau đó lấy bút và viết linh tinh ra.

Nguyễn Khiết lúc đầu không để ý đến anh ấy, sau khi rửa mặt xong về phòng mới phát hiện anh ấy đang vùi đầu làm gì đó, thế nên yên lặng đứng sau lưng anh xem một lát. Sau đó dùng giọng điệu không chút cảm xúc đọc lên thành tiếng.

“Người anh thân thiết nhất của tôi…”

“Bây giờ tôi muốn nói với cậu một chuyện vô cùng không tốt…”

“Nguyễn Khê, cô ấy giờ đã là hoa có chủ…”

Trần Vệ Đông nghe tiếng động quay đầu lại nhìn cô.

Nguyễn Khiết: “...”

Sau Tết Dương Lịch không lâu lại đến Tết Âm Lịch.

Vì Tết phải về nhà nên Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến đóng cửa tiệm. Nguyễn Thúy Chi và mấy cô gái hoàn thành xong đợt công việc cuối cùng trong năm nay cũng chính thức được nghỉ lễ. Mọi người ai nấy tự về nhà mua đồ chuẩn bị đón năm mới.

Do trong nhà có nuôi mấy con gà, mọi người đi hết không ai cho ăn, thế nên Nguyễn Thúy Chi vẫn giống như hai năm trước, đưa chìa khóa cho một trong các cô gái, làm phiền cô ấy mỗi ngày sang trộn ít thức ăn cho gà, sau đó nhặt trứng đem về nhà ăn.

Ngày bọn người Nguyễn Khê chuẩn bị về nhà, đơn vị của Lăng Hào chưa cho nghỉ, hai người Nguyễn Khê và Trần Vệ Đông cũng chưa được nghỉ. Đương nhiên bọn họ đều không đến núi Phượng Minh. Nhưng dù sao cũng không mấy quan trọng, không cần thiết phải xin nghỉ phép gì đó.

Năm nay Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông về nhà ăn tết, đúng lúc thuận tiện, cũng muốn mua mấy món quà, sau đó mang theo thành ý đến thăm Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh. Dù sao Nguyễn Khiết cũng ở trong nhà Nguyễn Trường Phú ăn không uống không ba năm, phải luôn ghi nhớ những điều tốt đẹp của người khác.

Một đêm trước ngày về nhà, Lăng Hào dẫn Nguyễn Khê đến phòng của mình nói chuyện.

Nói chuyện gì mà người ngoài không thể nghe, chỉ biết lúc Nguyễn Khê ra khỏi phòng của anh thì trên cổ có thêm hai dấu hôn đỏ thẫm. Vừa lúc đang mùa đông, hôm sau cô lấy khăn choàng quấn lên cổ thật chặt chẽ.

Lúc về đến nhà cũng là một ngày trước giao thừa, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa nhìn thấy con trai, con gái, cháu trai và cháu gái đều quay về, đương nhiên rất vui mừng, cười đến mức mặt mày đều đỏ ửng.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 411



Thấy Nguyễn Khiết không về, lúc ăn cơm tối lại hỏi: “Tiểu Khiết ăn Tết ở nhà họ Trần à?”

Nguyễn Thúy Chi cười gật đầu nói: “Không phải bọn họ đều đã kết hôn cả rồi sao? Bọn họ chờ hai người đến Bắc Kinh thì bọn họ sẽ chuẩn bị tiệc rượu, tổ chức hôn lễ. Rốt cuộc ý của hai người thế nào, có đi hay không thế?”

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa tạm thời không nghĩ đến chuyện này. Bọn họ đã ở trong núi cả đời rồi, kêu bọn họ ra ngoài, bọn họ thật sự không muốn. Ngoại trừ nguyên nhân về đất đai ra thì chính là trong lòng bọn họ cứ bồn chồn không yên.

Dù sao đi nữa thì nơi xa nhất bọn họ từng đi chính là trấn trên, để bọn họ đến thẳng một nơi xa như thế để sống, rời bỏ căn nhà cũ bọn họ đã ở cả đời, ngẫm lại cảm thấy không được. Trong lòng không muốn tiếp nhận, cũng rất không muốn đi.

Lúc con người già đi, già đến độ tuổi này rồi thì khả năng tiếp thu và thích ứng đều sa sút, sẽ không muốn chịu giày vò.

Bọn họ không nói chuyện này nữa, đem đề tài chuyển lên trên người Nguyễn Khê, nói với Nguyễn Khê: “Tiểu Khiết cũng đã kết hôn được một năm rồi, Tiểu Khê à, khi nào cháu mới chịu tìm đối tượng hả? Cháu còn lớn hơn Tiểu Khiết một tuổi đó, vẫn chưa thấy vội à?”

Năm nay Nguyễn Khê không còn phải tìm cớ nữa, cười nói: “Cháu đã tìm được rồi.”

Lưu Hạnh Hoa nghe thế mắt sáng lên: “Thật không? Sao không dẫn về cho ông bà nội xem thử?”

Nguyễn Khê cười nói: “Hai người đến Bắc Kinh tự nhiên có thể xem.”

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa: “...”

Chà, chủ đề này lại quay lại một lần nữa.

Về chuyện khuyên đôi vợ chồng già đến Bắc Kinh, Nguyễn Khê, Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Thúy Chi thay phiên nhau ra trận. Khuyên từ trước giao thừa một ngày khuyên đến tận mùng ba tết. Cuối cùng vào đêm mùng ba tết, đôi vợ chồng già cũng đồng ý.

Đương nhiên trong đó cũng có công lao của những người dân trong thôn, mọi người đều khuyên hai vợ chồng già đến Bắc Kinh, bảo họ đừng sống trong núi cả đời. Sắp sửa xuống quan tài rồi, lúc này có cơ hội sao không ra ngoài thành phố lớn nhìn thử một lần?

Bọn họ cũng muốn đi, nhưng con cháu họ vẫn chưa thành công, nên cô muốn đi cũng không đi được.

Vả lại, con trai, con gái và cháu gái đều hiếu thảo, tốn biết bao công sức khuyên bọn họ đi hưởng phúc, nếu bọn họ không đón nhận tấm lòng hiếu thảo này của bọn nhỏ, không phải sẽ làm tổn thương đến tấm lòng của chúng hay sao?

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng cũng mềm lòng đồng ý.

Bọn họ đồng ý, mấy người Nguyễn Khê lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó đương nhiên bắt đầu giúp hai vợ chồng già thu dọn hành lý.

Lúc hành lý thu dọn xong xuôi, Nguyễn Chí Cao gọi Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ vào phòng, nói với bọn họ: “Cha và mẹ của con năm nay chuẩn bị lên thành phố. Trong nhà còn mấy miếng đất cha để lại cho tụi con trồng trọt. Nếu tụi con không cần, cha sẽ đưa cho người khác. Còn cái sân của nhà may cũ, cha không thể cho tụi con được, nhưng ba căn nhà bên cạnh thì các con dọn dẹp lại một chút rồi vào ở đi.”

DTV

Nghe như thế, Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó Nguyễn Trường Quý vội cau mày nói: “Ba mẹ, mọi người đều đi hết chỉ bỏ lại gia đình tụi con ở đây sao? Nếu mọi người đều đi, tại sao không dẫn tụi con theo chứ?”

Nguyễn Chí Cao nói: “Con nghĩ cuộc sống ở thành phố lớn dễ dàng lắm hay sao? Tiểu Khê, Thúy Chi, Trường Sinh, Tiền Xuyến và Hạo Phong đều liều mạng làm việc trên đấy! Bọn họ có thể nuôi nhiều người rảnh rỗi thế sao?”

Tôn Tiểu Tuệ mở to hai mắt nói: “Chúng con cũng có thể làm việc mà, không mượn bọn họ nuôi.”

Lưu Hạnh Hoa nghe vậy nói: “Ở đấy không khai thác mỏ quặng, cũng không làm ruộng, mấy đứa lên đó làm gì hả? Bọn Tiểu Khê đều làm nghề may quần áo, bọn con có thể giúp gì chứ? Nếu để tụi con lên đấy chỉ có cản trở mọi người thôi.”

Tôn Tiểu Tuệ vẫn nói: “Bọn con có thể học mà, Dược Tiến, Dược Hoa và vợ của chúng đều có thể học mà!”

Hai người Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa đều đã kết hôn từ sớm, hai đứa con của Nguyễn Dược Tiến cũng không còn nhỏ nữa.

Nguyễn Chí Cao hừ lạnh một tiếng: “Năm đó, Dược Tiến chưa học sao?”

Tôn Tiểu Tuệ bị chặn miệng, nói không nên lời, lại nhìn về phía Nguyễn Trường Quý, trong lòng gấp muốn chết.

Nếu lần này bọn họ đi rồi, sau này có lẽ sẽ không bao giờ trở lại nữa. Gia đình bọn họ phải ở trong núi trồng trọt và khai thác quặng mỏ cả đời. Đều là người một nhà cả, sẽ thật sự ném bọn họ ở quê chịu khổ sao?

Nguyễn Trường Quý lập tức mất bình tĩnh, khó chịu nói với Nguyễn Chí Cao: “Cái này không được, cái kia cũng không được. Thật sự định mặc kệ cả nhà chúng tôi sống dưới quê sao! Tôi là con của mấy người, Dược Tiến và Dược Hoa là cháu của mấy người, mấy người cũng không thèm quan tâm sao?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 412



Nguyễn Chí Cao cũng tức giận, ném điếu thuốc trong tay xuống đất, tức giận nói: “Mày còn muốn tao quan tâm thế nào nữa! Làm sao để quan tâm gia đình tụi mày! Cả đời này tao dành dụm được một chút của cải đó, đều cho bọn mày hết! Anh cả của mày không lấy một đồng nào trong nhà, em năm của mày cũng không lấy một phân tiền nào cả! Số nhà và đất đai này là toàn bộ của cải rồi!”

“Anh cả của mày có thể cắm rễ trên thành phố là vì nó có bản lĩnh, có thể lăn lộn trong bộ đội! Còn bọn Tiểu Khê có thể bám trụ trên thành phố là do bọn họ tài giỏi! Sao hả? Mày còn muốn cháu gái của mày nuôi cả nhà mày à! Tìm một căn nhà ở Bắc Kinh sau đó tặng cho mày đúng không? Mỗi ngày còn phải hầu hạ tụi mày chuyện ăn uống nữa phải không hả? Chỉ muốn hỏi mày một câu thôi là mày có biết xấu hổ hay không?”

DTV

Dứt lời Nguyễn Chí Cao dừng lại hít một hơi, sau đó lập tức xoay người bước ra ngoài: “Mấy miếng đất này của tao vẫn là nên để cho người khác trồng trọt thôi.”

Tôn Tiểu Tuệ hoảng hốt, vội vàng gọi ông ấy lại: “Ba ba ba! Bọn con cần nó! Cần nó!”

Nguyễn Chí Cao dừng bước, tức giận quay đầu liếc bọn họ một cái: “Cút hết ra ngoài cho tao!”

Nguyễn Trường Quý tức đến mức mặt mày đen lại, Tôn Tiểu Tuệ kéo ông ta ra ngoài.

Nhưng vừa ra ngoài được một lúc, Tôn Tiểu Tuệ lại đi vào, nhỏ giọng nói: “Ba mẹ, bọn con có thể không đi, nhưng hai người có thể dẫn theo Dược Tiến và Dược Hoa lên đấy không? Mấy đứa nó rất ngoan, tìm cho bọn chúng việc gì để làm là được.”

Nguyễn Chí Cao hít một hơi thật sâu, lúc này Nguyễn Khê nói: “Bây giờ trong thành phố không có nhiều việc làm, mấy lao động tự do bỏ tiền ra thuê người làm cũng không nhiều, những công việc nghiêm túc không nhận người ngoài. Những có hộ khẩu trong thành phố, kể cả những người trẻ cũng còn thất nghiệp rất nhiều, nhiều người trẻ tuổi tài giỏi trở về như thế. Mấy người không còn cách nào khác đều đi về phương nam, không thì bà bảo bọn họ đến phương nam thử xem.”

Tôn Tiểu Tuệ nghe xong vội hỏi: “Vậy sao được chứ? Sao dám để bọn họ đi chứ? Không phải công việc kinh doanh của Tiểu Khê đang rất thuận lợi hay sao? Hay là con xem xét một chút, tìm đại một công việc nào đó cho bọn nó.”

Nguyễn Khê nói thẳng: “Chỗ của tôi là một nhà máy nhỏ, tạm thời không thiếu người.”

Dẫn lên rồi tìm đại việc gì đó cho bọn họ làm, thế đồng nghĩa với việc dùng tiền nuôi bọn họ rồi. Nguyễn Dược Tiến, Nguyễn Dược Hoa, còn cả vợ con của họ nữa, tổng cộng có đến tận bảy tám miệng người, cô ăn no rửng mỡ nuôi bọn họ à.

Lúc đó nếu lấy một mảnh vườn dưới quê cho bọn họ ở, đợi thêm mấy năm nữa, đến lúc phải phá bỏ và di dời, đoán chừng bọn họ sẽ nghĩ rằng nhà mà bọn họ ở là của bọn họ, sau đó sẽ làm loạn lên với cô để tranh giành tiền quy hoạch.

Sao cô lại phải tự chuốc lấy phiền phức vào người chứ.

Cô vốn không thích Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa. Mối quan hệ huyết thống này không có gì đáng để quan tâm. Bọn họ phải sống nghèo khổ trên núi một đời hay hai đời gì đó cô đều không quan tâm.

Tôn Tiểu Tuệ thấy không lay động được ai, đành nghiến răng, cúi đầu đi ra ngoài.

Bà ta nhịn không được lại ra ngoài phàn nàn lần nữa, nói rằng mấy người Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi vừa nhẫn tâm vừa cứng nhắc. Còn nói bọn họ không nể chút tình thân nào, ngay cả một tí thể diện cũng không cho bà ta, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ nhận được bất cứ điều tốt đẹp nào.

Mùng ba thu dọn xong hành lý, mùng bốn rời đi.

Do hai vợ chồng già Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh hoa đi đứng không tiện, thế nên thỉnh thoảng Nguyễn Trường Sinh và Nhạc Hạo Phong phải cõng bọn họ đi một đoạn, thế nên lần xuống núi này tốn rất nhiều thời gian.

Nhưng lúc vào trấn thoải mái hơn nhiều, cả nhà mang theo quà đến nhà Tiền Xuyến chơi một ngày, ở cùng cha mẹ của Tiền Xuyến, rồi nghỉ lại một đêm ở trấn trên. Sau đó ba Tiền Xuyến lái máy cày chở bọn họ đến nhà ga.

Lúc Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa đến nhà ga lập tức bắt đầu hồi hộp. Hai vợ chồng già cũng không làm phiền người khác,Nguyễn Chí Cao nắm lấy bàn tay của Lưu Hạnh Hoa dẫn bà ấy đi, dường như sợ bà ấy đi lạc, nhưng thật ra bản thân ông ấy cũng rất mơ hồ.

Trong cơn mơ hồ, bọn người Nguyễn Trường Sinh thu xếp chỗ cho bọn họ đứng chờ xe lửa. Đợi cho xe lửa bốc khói nghi ngút chạy đến, hai vợ chồng già nắm tay nhau lên xe, sau đó dựa theo hướng dẫn của Nguyễn Trường Sinh mà ngồi xuống.

Do biết Lưu Hạnh Hoa vô cùng căng thẳng, thế nên chờ đến lúc xe lửa bắt đầu rời bến, Nguyễn Chí Cao luôn nắm lấy tay bà ấy, thỉnh thoảng còn dùng sức nắm chặt lại. Muốn thông qua cách này làm cho bạn già của ông ấy yên tâm phần nào, đem lại cảm giác an toàn cho người bạn già của ông ấy.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 413



Hai vợ chồng sống trên núi cả đời, không nghĩ đến sẽ có ngày rời khỏi nơi đó.

Do có đối phương cùng nhau bầu bạn, thế nên cũng yên tâm hơn phần nào.

Nhà của Tiểu Lan gần nhà Nguyễn Thúy Chi nhất, cô ấy giữ chìa khóa do Nguyễn Thúy Chi để lại, hàng ngày vào lúc sập tối đều sang cho gà ăn.

DTV

Đang trong mùa đông nên không có rau dại để hái, đành phải dùng một ít cải thảo dự trữ cho mùa đông.

Hôm nay, cô ấy đến vào lúc mặt trời sắp lặn. Sau khi vào trong sân cô ấy đi vào nhà lấy cải thảo, lột bỏ lớp lá bị đông cứng mất hết nước bên ngoài. Rồi lại bẻ một lượng vừa đủ cải thảo, cho vào nồi, băm nhỏ.

Băm xong trộn thêm một ít cám, sau đó đổ vào bát thức ăn cho gà, để cho gà ăn.

Lúc đàn gà đang xúm nhau ăn, cô ấy vào trong chuồng gà nhặt trứng, bỏ vào cái giỏ trúc nhỏ mà cô ấy mang theo. Do gà mái không chịu đẻ trứng vào mùa đông, thế nên mỗi ngày chỉ có thể nhặt được hai đến ba trứng.

Sau khi nhặt trứng xong, chuẩn bị xách giỏ trúc đi, bỗng nhìn thấy mấy người Nguyễn Thúy Chi trở về.

Thế nên cô ấy không khóa cửa nhà lại mà đứng yên tại chỗ chờ một lúc.

Đợi đến khi mấy người Nguyễn Thúy Chi đi đến trước cửa, cô ấy mỉm cười chào hỏi mọi người. Sau đó mới chú ý đến trên xe xích lô của Nhạc Hạo Phong vẫn đang chở hai cụ già, nhìn thoáng qua có vẻ tuổi cũng khá lớn, tóc đều đã bạc cả rồi.

Nguyễn Thúy Chi cười đáp lại cô ấy: “Cám ơn em nha Tiểu Lan.”

Vốn cũng không phải chuyện gì lớn, Tiểu Lan ngại ngùng, đưa rổ trúc đang cầm cho Nguyễn Thúy Chi và nói: “Mọi người giữ trứng gà của hôm nay đi, đúng lúc có thể làm cơm ăn.”

Nguyễn Thúy Chi tất nhiên không nhận: “Sao có thể để cho em giúp không công được chứ, em cầm về đi.”

Cô ấy và Tiểu Lan nói mấy câu, sau đó giới thiệu cho Tiểu Lan về Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa. Tiểu Lan chào Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, nói một tiếng “Chào ông nội, bà nội” rồi xách giỏ về.

Hai người Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa vẫn còn choáng váng, bước xuống xe xích lô rồi đi vào nhà, nhìn tới nhìn lui, cuối cùng bê một cái ghế dài ra. Hai người ngồi trên ghế, vẻ mặt ngơ ngác như nhau.

Nguyễn Trường Sinh bật cười nhìn hai người bọn họ: “Vẫn còn chóng mặt sao?”

Ngồi xe lửa xong lại ngồi taxi, hai người bọn họ thật sự đã ngất một lần, nhưng chủ yếu vẫn là do không thích ứng với hoàn cảnh mới. Đến một nơi hoàn toàn xa lạ như thế, dù bên cạnh đều là những người thân quen thuộc cũng không thể cảm thấy thoải mái được.

Nguyễn Chí Cao nhìn Nguyễn Trường Sinh, hắng giọng nói: “Chỗ này còn tạm được đi, ba không quen sống trong cái sân nhỏ trên thành phố đó. Ngưỡng cửa cao như thế, không phải là nơi mà những người như bọn ba có thể ở. Sống ở đây là được rồi.”

Những người khác đều bận rộn làm việc cả rồi, ai quét dọn thì quét dọn, người nào nấu cơm thì đi nấu cơm.

Nguyễn Thúy Chi bước đến cười nói: “Được, trước tiên hai người cứ sống ở đây đi. Phía ngoài có một mảnh vườn lớn như thế, hai người muốn làm gì thì làm, thích gì trồng đó. Còn cả mấy con gà này nữa, đều để cho hai người cho ăn, nếu vẫn cảm thấy không thoải mái thì lại mua thêm heo cho hai người nuôi, được không?”

Lưu Hạnh Hoa khẽ gật đầu: “Vậy thì được.”

Dù sao cũng phải kiếm chuyện gì làm g.i.ế.c thời gian thôi, cũng không thể ngày nào cũng ngồi dựa vào tường rồi ngây người ra được. Mấy người ở dưới quê cũng làm mấy việc này, không nuôi gia súc thì may vá thêu thùa. Bận rộn làm việc cả đời, bỗng nhiên rảnh rỗi sẽ có cảm giác không yên.

Đêm nay, Nguyễn Trường Sinh, Tiền Xuyến và Nguyễn Khê không về thành phố mà trực tiếp ở dưới quê, nhộn nhịp sống với Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa một thời gian, giúp bọn họ nhanh chóng thư giãn và thích ứng với không khí nơi đây.

Bọn họ quen thuộc với cuộc sống ở quê hơn, thế nên trước tiên cứ để bọn sống dưới quê với Nguyễn Thúy Chi cho quen khí hậu và phong tục tập quán nơi đây, sau đó chuyển đổi một chút, khoảng tầm hai năm sau đưa bọn họ và Nguyễn Thúy Chi cùng nhau lên thành phố.

Ở lại một đêm, ngày hôm sau ba người dẫn theo Đại Bảo về thành phố, đem chăn mền ra phơi nắng, quét dọn vệ sinh, sau đó dọn dẹp đơn giản lại một chút.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến còn đến cửa hàng xem xét, quét dọn, chuẩn bị kinh doanh.

Sập tối về nhà ghé mua chút đồ ăn, cơm nước xong xuôi dẫn theo Đại Bảo ra ngoài chơi.

Nguyễn Khê không đi ra ngoài cùng bọn họ mà ở nhà sắp xếp lại tâm trạng. Ngồi xuống bàn làm việc nhìn những công việc năm trước còn chưa làm xong.

Lúc đang nhìn như thế thì Nguyễn Khiết đến.

Nguyễn Khê thấy cô ấy đến, đặt bản vẽ trong tay xuống, đứng dậy nói chuyện với cô: “Sao Trần Vệ Đông không đến?”

Nguyễn Khiết nói: “Cũng không phải mè xửng, đi đâu cũng mang theo. Tối nay anh ấy trực đêm, em đến xem mọi người về chưa. Mọi người đã về rồi, còn ông bà nội đâu? Lần này có về cùng không?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 414



Nguyễn Khê gật đầu nói: “Có, ở dưới quê đấy.”

Nguyễn Khiết nói: “Vậy thì chủ nhật em với Trần Vệ Đông sẽ đi thăm bọn họ.”

Dứt lời, cô ấy đi đến trước mặt Nguyễn Khê, nói nhỏ: “Em mang thai rồi, đúng lúc có thể mở tiệc.”

Nguyễn Khê nghe thế rất vui mừng, nhìn bụng của cô ấy: “Thế thì thật đúng là hai chuyện vui cùng gõ cửa nha!”

Nguyễn Khiết xùy một tiếng: “Mới chỉ có hai tháng thôi, đừng nói trước.”

Nguyễn Khê liếc cô ấy một cái: “Hiểu rồi!”

Nguyễn Khiết nói thêm mấy câu với Nguyễn Khê rồi đi về, Nguyễn Khê tiễn cô ấy đến cửa nhà, dằn dọ cô ấy: “Lúc này em đang ở thời kỳ đặc biệt, đi đường cẩn thận chút, làm gì cũng phải cẩn thận vào.”

Nguyễn Khiết mỉm cười đẩy xe rời đi: “Yên tâm đi, em sẽ cẩn thận mà.”

Nguyễn Khê nhìn theo cô ấy đi một đoạn xa rồi mới quay về nhà, tiếp tục suy nghĩ về bản thiết kế.

Tuy về núi Phượng Minh làm mất khá nhiều ngày, nhưng cô hồi phục lại tâm trạng của mình khá nhanh. Hơn nữa, mỗi khi nghiêm túc làm việc sẽ quên đi thời gian. Đến khi Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến dẫn Đại Bảo về rửa mặt rồi đi ngủ xong xuôi, cô vẫn còn đang làm việc.

Làm cũng xấp xỉ, nâng cổ tay lên xem thử, đã thấy gần mười giờ rưỡi rồi.

Lúc này Nguyễn Trường Sinh, Tiền Xuyến và Nguyễn Đại Bảo đều đang ngủ. Cô đứng dậy vươn vai, duỗi eo, thả lỏng cơ thể rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Rửa mặt xong quay về, bước đến bàn làm việc cầm một bản thiết kế lên xem, vẫn cảm thấy không ổn.

Còn chưa nghĩ ra rốt cuộc nên sửa thế nào, bỗng nghe thấy một tiếng tằng hắng.

Nguyễn Khê ngẩng đầu nhìn về phía cửa chính, thấy Lăng Hào đã về.

Hơn mười ngày không gặp, Nguyễn Khê vô thức cười thật tươi, nói: “Em trai thân yêu về rồi à? Lâu rồi không gặp.”

Lăng Hào hít một hơi bước đến trước mặt cô, lúc cô quay người lại, đặt tay lên mép bàn, nhốt cô vào lòng, rồi nhìn cô nói: “Em nhìn thật kỹ khuôn mặt này của anh đi, rốt cuộc có chỗ nào giống em trai chứ?”

Nguyễn Khê khẽ nhướng mày: “Em nói là em trai thì chính là em trai.”

Lăng Hào nhìn cô một lúc, nhẹ giọng nói: “Lâu rồi không gặp, vậy chị gái có nhớ em trai hay không hả?”

“...” Có thể mặt không đỏ tim không run như thế sao!

Anh thật sự đang không ngừng phá vỡ những ấn tượng anh để lại cho cô lúc nhỏ, không ngừng thay đổi những hiểu biết của cô dành cho anh.

Thế nên những gì lúc trước anh nói không sai tí nào, làm bạn và yêu đường hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Trước đây, dù cho làm bạn bao nhiêu năm đi nữa cũng không là gì, bởi vì có những mặt chỉ khi yêu nhau mới có thể nhìn thấy.

Cô hắng giọng, không trả lời câu hỏi của anh mà đổi đề tài hỏi: “Tết anh không về nhà à?”

Lăng Hào vẫn để tay trên bàn, nhìn cô: “Có về, mẹ anh nghe nói em và anh gặp lại nhau rồi, thế nên cứ luôn hỏi em dạo này ra sao, còn muốn gặp em nữa, hỏi anh khi nào mới dẫn em về cho mọi người gặp mặt.”

Nghe mấy lời này của anh, Nguyễn Khê bỗng nhớ lại, trước kia anh từng nói, nếu sau này có cơ hội, nhất định sẽ dẫn cô về quê của anh xem thử, đến nhà anh xem thử. Không ngờ lại thật sự có cơ hội, còn lấy cả phương thức này.

Lúc anh nói mấy lời đó, chắc chắn là cảm thấy không còn cơ hội nữa. Sau khi ba anh cải tạo xong quay về thành phố, anh cảm thấy vẫn còn chút cơ hội, nhưng do mất liên hệ, sau đó lại tự nhiên cảm nhận được chắc chắn không còn bất cứ cơ hội nào nữa.

Nhưng lúc này, cơ hội đang bày ra trước mắt, hơn nữa dường như còn không thể chạy thoát được.

Thế nên anh hỏi Nguyễn Khê: “Chừng nào đi?”

Nguyễn Khê nhìn anh: “Anh có thời gian hả?”

Lăng Hạo gật đầu: “Anh có thể nhân lúc công việc không mấy bận để xin nghỉ.”

Nguyễn Khê suy nghĩ: “Gặp xong có phải là sẽ kết hôn hay không?”

Lăng Hào: “Tùy em, muốn cưới thì cưới, chưa muốn cưới thì chúng ta lại tiếp tục yêu đương.”

Nguyễn Khê không nhịn được bật cười: “Chỉ yêu đương mà không kết hôn, anh không sợ em chạy mấy sao?”

Bàn tay của Lăng Hào lướt lên trên, ôm lấy eo cô: “Còn trốn được à? Anh muốn dính lấy em cả đời. Đã cho em bảy năm để em tìm người em thích hơn rồi, sau này không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.”

Nguyễn Khê không nói gì nữa, nhìn anh một lúc, rồi bất chợt nghiêng người qua hôn lên môi anh.

Không phải là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước thoáng qua, nhưng cũng không hôn lại lần hai.

Hôn xong lại nhìn thẳng vào mắt Lăng Hào, nhưng chỉ mấy giây sau, anh lập tức nghiêng người qua hôn lên môi cô.

DTV

Cánh môi bị nghiền ép, đầu lưỡi tê dại như bị điện giật, lan ra khắp tứ chi, mỗi dây thần kinh trên người đều rung động.

Eo Nguyễn Khê tựa vào bàn làm việc, Lăng Hào bế cô lên, đặt cô ngồi trên bàn. Tách ra mấy giây ngắn ngủi rồi lại hôn nhau tiếp, một tay nắm lấy eo của cô, ôm cô vào lòng, tay còn lại đặt bên tai cô, càng hôn càng sâu…

Mùa xuân ấm áp, vạn vật sống lại, khắp nơi đều ngập tràn không khí ấm áp.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 415



Hôm nay, tất cả mọi người trong nhà đều tập trung đầy đủ tại khách sạn, để tham dự hôn lễ của Nguyễn Khiết cùng Trần Vệ Đông. Hồi dịp Tết, bọn họ đã ở nhà họ Trần tổ chức một lần rồi, mời cả gia đình Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh, thế nên lần này bọn họ không đến.

Người đến dự tiệc cưới, ngoài người nhà ra còn có bạn bè và đồng nghiệp của Trần Vệ Đông và Nguyễn Khiết. Mọi người tụm lại ăn uống, trò chuyện, có người còn lên sân khấu biểu diễn, say sưa hát bài “Tình yêu luôn là muôn ngàn trùng điệp”.

Không khí nóng lên, rất nhiều người nhẹ gật đầu, hát theo.

Đừng bảo rằng núi xanh nhiều hiểm trở

Gió cứ vội vàng bay ngang qua

Mây trắng bay qua núi cũng có thể đưa tình

DTV

Đừng bảo rằng dòng nước hay thay đổi

Dòng nước trong cứ lặng lẽ trôi

Tình yêu dịu dàng mãi như dòng nước

Chẳng sợ gió lớn thổi tan tình cảm mãnh liệt

Tình yêu luôn là muôn ngàn trùng điệp

Bên nhau hay chia lìa đều là do ý trời

Không oán trời cũng chẳng trách mệnh

Chỉ cầu xin cho núi sông làm chứng



Trong không khí vô cùng náo nhiệt này, Nguyễn Khê đương nhiên cũng vui vẻ theo, nghe nhạc quay sang nhìn Lăng Hào một chút. Dưới bàn, Lăng Hào duỗi tay ra, cô đặt tay vào lòng bàn tay anh, cùng anh mười ngón đan xen nha.

Khi nhạc đệm của bài hát kết thúc, Trần Vệ Đông bỗng đứng dậy bước ra ngoài.

Anh ấy bước đến sảnh của khách sạn, nhìn thấy Hứa Chước đang đứng cạnh bức tường thủy tinh. Anh ấy mặc một bộ quân trang chỉnh tề, áo vest ngay ngắn, thẳng thớm, quân hàm sáng loáng, bộ quần áo làm cả người anh ta có vẻ uy nghiêm khác thường.

Trần Vệ Đông đến bên cạnh, hỏi anh ấy: “Sao không vào?”

Hứa Chước xoay người, nhìn anh ấy nói: “Bận quá, vội chạy đến đưa tiền mừng cho cậu, chứng minh trong lòng người bạn thân này vẫn có cậu. Không kịp nữa rồi, phải về ngay, không vào trong ăn uống được.”

Trần Vệ Đông nhìn anh ấy một lúc: “Thấy rồi à?”

Hứa Chước nhẹ hít một hơi, không đáp, một lát sau nói: “Tôi phải đi rồi, cậu mau quay lại đi, hôm nay là ngày vui của cậu.”

Trần Vệ Đông cũng không nói nhiều lôi kéo anh ấy ở lại nữa, giơ nắm đ.ấ.m lên: “Lần sau gặp.”

Hứa Chước cũng giơ nắm tay lên cùng anh ấy chạm nhẹ một cái: “Gặp lại sau.”

Trở lại phòng tiệc, có mấy người ghép đôi lên sân khấu khiêu vũ theo nhạc.

Chờ đến khi Trần Vệ Đông ngồi xuống, Nguyễn Khiết hỏi nhỏ: “Hứa Chước à?”

Vào dịp tết anh ấy không về nhà, không đến dự tiệc rượu của bọn họ ở nhà, anh ấy nói sẽ tham gia bên đây.

Kết quả dường như đến rồi, cũng dường như chưa đến.

Trần Vệ Đông nhìn về phía Nguyễn Khê và Lăng Hà một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, nói nhỏ: “Đi rồi.”

Nguyễn Khiết hít nhẹ một hơi, không nói gì nữa, thầm nghĩ không gặp cũng tốt.

Bữa cơm hôm nay thật sự rất náo nhiệt, cũng tiếp thu được không ít kiến thức. Những người trẻ bây giờ, nhất là người thành phố, có thể chơi, có thể hát cũng có thể nhảy, rất thú vị.

Bọn người Nguyễn Thúy Chi và Tiền Xuyến đều vô cùng vui vẻ, tiệc tàn, trên đường về nhà vẫn còn ậm ừ, sau đó Tiền Xuyến cười nói với Nguyễn Khê và Lăng Hào: “Việc của Tiểu Khiết xong cả rồi, sau này đến lượt hai đứa đó.”

Lăng Hào đạp xe quay đầu lại hỏi Nguyễn Khê: “Chừng nào đến nhà anh hả?”

Nguyễn Khê nắm lấy áo khoác của anh, cất giọng nói: “Em lúc nào cũng được, không ai quản lý em cả, lúc nào cũng có thể dành ra thời gian rảnh. Dù sao em cũng sớm quen biết với ba mẹ anh rồi, bọn họ cũng biết em, em lại không sợ gặp bọn họ.”

Lăng Hào cười nói: “Mấy bữa nữa anh sẽ sắp xếp.”

Lưu Hạnh Hoa bên cạnh thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Sau khi Tiểu Khê kết hôn xong là chúng ta có thể an tâm rồi.”

Lập gia đình rồi mang thai, còn gì hạnh phúc bằng, cuộc đời này của bọn nó cũng có thể xem như hoàn toàn viên mãn rồi

Xe lửa chạy ổn định trên đường ray, cạnh cửa sổ đặt mấy cành hoa quế có màu sắc sặc sỡ, những cành hoa d.a.o động khi xe lửa chạy.

Rồi rơi xuống toa xe khi rung lắc, tỏa ra mùi hương nồng đậm.

Nguyễn Khê cũng từ trong mơ tỉnh lại, mở mắt nhìn ra ngoài cửa s

ổ một cái: “Sắp đến chưa?”

Lăng Hào nói: “Sắp rồi, chắc tầm nửa tiếng nữa thôi.”

Nguyễn Khê đưa tay che miệng ngáp một cái thật dài, rồi cử động vai gáy để thả lỏng gân cốt trên người. Sau đó lại mềm nhũn tựa lên ghế, quay đầu nhìn về phía Lăng Hào hỏi: “Anh có hồi hộp không?”

Lăng Hào nhịn không được bật cười: “Không phải em mới là người cần hồi hộp à?”

Không thể phủ nhận, Nguyễn Khê thật sự đang hồi hộp. Xét cho cùng, trong hai kiếp cô chưa bao giờ trải qua chuyện đi gặp ba mẹ chồng này. Vô tình là Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân đã biết cô từ sớm, thế nên cũng không phải là quá căng thẳng, hoàn toàn nằm trong phạm vi có thể khống chế được.

Xe lửa đến trạm, xuống xe, Nguyễn Khê đi theo Lăng Hào từ nhà ga về đến nhà của anh.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 416



Nguyễn Khê biết gia đình của Lăng Hào lúc trước giàu có hơn hiện tại, cũng thầm tưởng tượng một chút, nhưng lúc nhìn thấy nhà của anh cô vẫn không nén nổi kinh ngạc mở ta hai mắt. Bởi vì ngôi nhà mà gia đình anh ở, không phải là một ngôi nhà dân bình thường mà là một khu nhà cũ biệt lập!

Loại nhà cổ lớn được bảo tồn vô cùng tốt này, sau này đưa ra thị trường sẽ có giá lên đến trăm triệu tỷ một căn, hơn nữa dù cho có tiền cũng chưa chắc có thể mua nổi! Do căn nhà này giống với tứ hợp viện, đều lưu giữ từ xa xưa, mắc ở chỗ ít!

Lăng Hào thấy cô kinh ngạc, hỏi cô: “Sao thế?”

Nguyễn Khê hắng giọng, nói nhỏ: “Nhà anh thật giàu nha.”

DTV

Lăng Hào nắm lấy tay cô: “Lúc này nó chỉ là một gia đình vô cùng bình thường mà thôi.”

Nguyễn Khê mỉm cười không nói nữa. Làm gì có người nào vô cùng bình thường mà lại ở một căn nhà như thế này chứ? Bọn họ đều sống trong hẻm, gia đình chen chúc trong mấy căn phòng, điều kiện càng kém thì sống càng chen chúc như ở trong một chiếc hộp vậy, vô cùng chật chội.

Đến trước cửa lớn, Lăng Hào dẫn theo cô qua gõ cửa: “Ba mẹ, con về rồi này, con còn dẫn theo Khê Khê về nữa.”

Vừa dứt lời, Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân từ trong nhà bước ra. Hai người bọn họ vừa nhìn thấy Nguyễn Khê mắt đã sáng lên, cười đến mức mặt mày đỏ ửng đi qua chào hỏi: “Ai da, nhiều năm không gặp, Khê Khê đã trở thành một cô gái xinh đẹp rồi.”

Do sau khi về nước bọn họ không có áp lực, cuộc sống hàng ngày cũng tương đối thoải mái thế nên có thể thấy thần sắc tốt hơn rất nhiều so với lúc còn ở dưới quê. Nhưng dù sao cũng từng chịu sự tra tấn cả về mặt thể xác lẫn tinh thần, dấu vết bị năm tháng bào mòn hiện lên trên mặt vô cùng rõ ràng.

Châu Tuyết Vân có vẻ tốt hơn một chút, bởi vì bà ấy nhuộm toàn bộ tóc thành màu đen, còn uốn xoăn.

Tóc của Lăng Trí Viễn thì bạc trắng hoa râm, nhìn thoáng qua có vẻ nhiều tang thương và chững chạc hơn chút.

Nói được hai câu Châu Tuyết Vân lập tức dẫn Nguyễn Khê vào nhà, không để cô đứng ngoài cửa nữa.

Trong tay Lăng Hào xách túi hành lý và một ít quà biếu mua trên đường, cùng Lăng Trí Viễn theo sau vào trong nhà. Hai cha con cười rất vui vẻ, ý cười đầy khắp khuôn mặt.

Nhộn nhịp vui vẻ như thế, đã rất nhiều năm rồi một nhà ba người bọn họ chưa từng có.

Tuy sau khi cải tạo xong, trở về thành phố, một nhà ba người bọn họ có cuộc sống khá giả hơn, tuy sau khi trở về Lăng Hào không nói năng gì, nhưng anh lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nỗ lực học tập, không gây cho bọn họ chút phiền toái nào nhưng Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân biết, trong lòng anh luôn có một nút thắt.

Hơn nữa bọn họ cũng biết, nút thắt này chính là Nguyễn Khê.

Vốn bọn họ nghĩ Lăng Hào ở dưới quê cô đơn và buồn chán, sau đó chơi thân với Nguyễn Khê nên không thể rời khỏi cô, chờ đến lúc quay về thành phố, khôi phục lại cuộc sống trước đây, có bạn học mới, có cuộc sống mới, anh sẽ nhanh chóng quên đi Nguyễn Khê.

Tình cảm giữa những đứa trẻ mà, lúc sâu đậm quả thực rất sâu đậm, nhưng sau khi tách nhau ra, không ở bên nhau nữa, từ từ sẽ lại ném chuyện này ra sau đầu.

Dù sao cuộc sống dưới quê cũng chỉ có thể xem như một đoạn nhạc đệm ngắn mà thôi, anh và Nguyễn Khê cũng chỉ ở bên nhau hai năm.

Nhưng bọn họ lại không ngờ, Lăng Hào vẫn luôn giữ chuyện này trong lòng, vẫn không muốn mở rộng trái tim đón nhận những bạn học khác, càng đừng nói đến chuyện có tình cảm với mấy bạn học nữ khác.

Sau khi tốt nghiệp, rất nhiều cô gái thích anh, nhưng ngay cả nói chuyện anh cũng không muốn nói thêm với người ta dù chỉ một câu.

Thân là cha mẹ, bọn họ tất nhiên rất sốt ruột, nhưng bọn họ hiểu rõ tính cách của Lăng Hào, thế nên cũng không ôm hy vọng, chỉ có thể nghẹn trong lòng. Cứ nghẹn như thế đến năm trước, lúc Lăng Hào về nhà đón tết, chuyện này đột nhiên có hy vọng.

Mà cứ xoay tới xoay lui một vòng như thế, người có thể mở rộng cửa trái tim của Lăng Hào vẫn là cô bé năm xưa.

Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân cảm thấy rất bất ngờ, lại cảm thấy một chút cũng không bất ngờ.

Bất ngờ là do, hai đứa trẻ xa cách bao nhiêu năm như thế, vậy mà lại có thể gặp lại nhau. Không bất ngờ chính là ngoại trừ Nguyễn Khê ra, còn ai có thể làm Lăng Hào vui vẻ đến thế, có thể quay về nói mình đã tìm được đối tượng.

Đang lúc năm mới đến, không khí trong nhà rất tốt, hơn nửa năm nay không khí trong nhà luôn tốt như thế, đến ngày hôm nay, khi Lăng Hào dẫn Nguyễn Khê về, bầu không khí vui vẻ, thoải mái này lên tới đỉnh điểm.

Châu Tuyết Vân đưa Nguyễn Khê đến phòng khách ngồi, sau đó lại lấy đồ ăn và nước uống cho cô, trên mặt vẫn đang rất vui vẻ, cất giọng nói: “Đã kêu Hào Hào dẫn con về đây từ lâu rồi, kết quả kéo dài đến lúc này mới chịu dẫn về.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 417



Nguyễn Khê có chút cảm giác xa cách, cười nói: “Vẫn luôn không có thời gian rảnh.”

Nhưng loại xa cách vì đã lâu không gặp này, sau khi nói mấy câu cùng Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân thì đã hoàn toàn biến mất. Dù sao cũng có Lăng Hào bên cạnh, hơn nữa mọi chuyện trong nửa năm nay, cô đã nói cho Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân nghe qua điện thoại.

Rất nhanh đã tìm lại cảm giác thân thuộc, Nguyễn Khê đương nhiên sẽ không khách sáo, không xem mình là khách nữa, mà cùng bận rộn với Châu Tuyết Vân và Lăng Trí Viễn. Tuy bọn họ không để cô làm gì nhiều, chỉ để cô ăn uống và chơi thỏa thích.

Ăn tối xong, Nguyễn Khê và Lăng Hào tựa vào ban công tầng thượng ngắm trăng.

Ánh trăng ngày mười lăm tháng tám, vừa to vừa tròn, treo trên bầu trời nơi phương xa, soi sáng khuôn mặt vui vẻ của hai người bọn họ.

Nguyễn Khê và Lăng Hào ở nhà họ Lăng đến lúc hết Tết Trung Thu mới trở về, lúc về đến nhà đã là lúc trời hoàng hôn nhá nhem. Trong nhà đóng cửa, không có ai, Nguyễn Đại Bảo đang chơi cùng mấy đứa nhỏ trong hẻm cạnh con sư tử đá.

Thấy Nguyễn Khê và Lăng Hào đã về, cậu bé ở đằng xa hét lên một câu: “Chị cả, anh Lăng Hào.”

Nguyễn Khê đáp lại cậu bé một tiếng, rồi cùng với Lăng Hào còn chưa bước đến cửa nhà thì Nguyễn Trường Sinh bỗng đạp xe từ đằng xa vọt đến bên cạnh. Nguyễn Trường Sinh thở hổn hển, dừng xe lại chào hỏi trước: “Hai người về rồi.”

Vừa nhìn đã biết có chuyện, Nguyễn Khê cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Nguyễn Trường Sinh ngừng một lát để thở: “Cũng không có gì, chỉ là Tiểu Khiết sắp sinh rồi, đã đưa đến bệnh viện, dì năm của các cháu đã đến bệnh viện trước rồi, chú về dẫn Đại Bảo đi. Hai đứa có đi không, nếu không đi thì chú để Đại Bảo ở nhà.”

Nguyễn Khiết sắp sinh rồi, sao cô có thể không đi chứ. Nguyễn Khê vội vàng lấy chìa khóa mở cửa nhà: “Chắc chắn phải đi rồi.”

Mở cửa nhà ra, đem hành lý vào trong, cô và Lăng Hào lại đẩy xe đạp ra, đi theo Nguyễn Trường Sinh đến bệnh viện. Nguyễn Đại Bảo còn chưa kịp cất cặp đã bị Nguyễn Trường Sinh dẫn đi.

Lúc bọn họ đến bệnh viện, Nguyễn Khiết vừa mới vào phòng sinh không lâu, do trong phòng sinh còn có sản phụ khác, thế nên không cho đàn ông vào.

DTV

Vì vậy Trần Vệ Đông lo lắng chờ bên ngoài phòng sinh, mà Tiền Xuyến đã vào trong chăm sóc.

Tiền Xuyến có kinh nghiệm sinh sản, có cô ấy phụ giúp bên trong đương nhiên rất yên tâm. Nguyễn Khê cũng không vào gây thêm phiền phức, để không làm phiền đến Nguyễn Khiết đang sinh. Cô có vào cũng không giúp ích gì, không bằng ngồi bên ngoài chờ.

Đứng ngoài phòng sinh chờ một lúc lâu thì nghe được bên trong truyền ra một tiếng hét khản cả giọng, Nguyễn Khê cảm thấy sau lưng mình đổ một lớp mồ hôi lạnh. Nghe xong cảm thấy vô cùng sợ hãi, ngón tay không tự chủ nắm chặt lại.

Lăng Hào quan sát thấy những phản ứng nhỏ nhất trên người cô, yên lặng đưa tay ra nắm lấy tay của cô.

Đợi như thế được tầm nửa tiếng, Nguyễn Khiết vẫn chưa ra.

Thỉnh thoảng, Nguyễn Khê nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút, vẻ mặt sốt ruột có thể so sánh với Trần Vệ Đông.

Do Nguyễn Trường Sinh từng trải qua quá trình Tiền Xuyến sinh sản, thế nên có vẻ bình tĩnh hơn chút.

Lại đợi thêm hai ba mươi phút nữa, cánh cửa phòng sinh đột ngột mở ra.

Cửa vừa mở, tất cả những người nhà đang chờ bên ngoài đều chen chúc đi đến hỏi y tá xem có phải người nhà của mình không.

Y tá đều lắc đầu nói không phải, sau đó nhìn về phía Trần Vệ Đông và Nguyễn Khê, Nguyễn Trường Sinh nói: “Trong mấy người, ai là người nhà của Nguyễn khiết? Lúc này, Nguyễn Khiết đang khó sinh, mọi người bàn bạc một chút xem có muốn chuyển cô ấy qua sinh mổ hay không.”

Nghe thấy thế, Trần Vệ Đông vô thức muốn bước vào trong, bị y tá giữ chặt ngăn lại.

Vẻ mặt y tá buồn bực nói: “Anh có lo lắng cũng không làm được gì, anh không thể vào phòng sinh được. Mọi người quyết định mau lên đi, có muốn chuyển qua sinh mổ hay không? Chúng tôi thông báo với mọi người trước, sinh mổ sẽ có rủi ro, nếu quyết định chuyển qua thì cần người nhà ký tên.”

Mặc dù là thành phố lớn, nhưng hiện tại điều kiện chữa trị trong bệnh viện cũng không tốt mấy, nhất là khoa phụ sản. Bác sĩ đỡ đẻ quả thực rất hiếm, nhưng người có thể cầm d.a.o phẫu thuật lấy đứa nhỏ ra cũng không nhiều lắm.

Nguyễn Khê cũng chưa từng sinh con, vội vàng nhìn về phía Nguyễn Trường Sinh: “Chú năm.”

Nguyễn Trường Sinh làm sao biết chứ, trước kia Tiền Xuyến và Nguyễn Thúy Chi đều sinh ở nhà, chỉ tìm thẳng một và mục trong thôn mà thôi. Sinh mổ là thế nào anh ấy cũng không biết, anh ấy lại càng không dám quyết định.

Trần Vệ Đông vội hỏi y tá: “Nếu không sinh mổ, có phải sẽ không thể sinh được hay không?”

Y tá đã quen với những chuyện này, mặt không đổi sắc, nói: “Khả năng cao là không thể sinh được.”

Trần Vệ Đông lại hỏi: “Nếu không sinh nữa thì sao?”

Y tá nói: “Anh nói xem? Sẽ xảy ra chuyện đó!”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 418



Ánh mắt Trần Vệ Đông thoáng chốc đỏ bừng, lúc này Tiền Xuyến cũng ra ngoài, vẻ mặt lo lắng và căng thẳng nói: “Tiểu Khiết không sinh được, mọi người quyết định nhanh đi, phải làm sao đây hả? Bác sĩ nói phải sinh mổ, sinh mổ có ổn không?”

Nguyễn Khê không mấy tin tưởng vào điều kiện chữa bệnh của niên đại này, nhưng chuyện đã đến bước này rồi, chẳng lẽ cứ để như thế?

Rõ ràng là Nguyễn Khiết không thể sinh được, nếu cứ để thế này thì chỉ có một kết quả.

Vậy nên cô mấp máy môi nói: “Mổ… Mổ đi…”

Trần Vệ Đông bên kia cũng có phản ứng lại: “Tôi… Tôi ký tên.”

Trần Vệ Đông bên này ký tên, bên kia y tá đã đẩy Nguyễn Khiết vào phòng phẫu thuật.

Lúc Nguyễn Khiết được tiêm thuốc mê, y tá đó lại hỏi Trần Vệ Đông: “Trong quá trình phẫu thuật sẽ có rủi ro, đầu tiên chúng ta cần phải xác nhận một chút, nếu xảy ra tình huống nguy cấp thì giữ lại người lớn hay giữ đứa bé.”

Trần Vệ Đông đang rất gấp, thế nên anh ấy hét lên: “Chuyện này mẹ nó còn cần phải hỏi à! Dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng phải đảm bảo cho người lớn được an toàn!”

Y tá liếc anh ấy một cái, nếu không phải thấy anh đang lo lắng vì vợ của mình khó sinh thì thế nào cũng sẽ quở anh vài câu.

Y tá trợn mắt rời đi, để lại mấy người Nguyễn Khê chờ bên ngoài phòng mổ.

Trần Vệ Đông tựa vào vách tường trượt dần xuống, ngồi xổm dưới chân tường, hai tay ôm chặt đầu, bật khóc.

Ánh mắt Nguyễn Khê cũng đỏ ửng, trong lòng hồi hộp muốn chết. Nếu đặt trong thời đại y học tiên tiến, sinh mổ là một ca giải phẫu rất phổ biến, thế nên cũng không đến mức làm người ta sợ hãi như thế.

Dù cho trong thời đại y học phát triển đi chăng nữa thì cũng có nhiều ca sinh mổ đã bỏ mạng.

Nguyễn Khê ngồi trên ghế, khom lưng, đưa hai tay lên ôm trán rồi từ từ nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống cũng không lau.

Thậm chí có còn không thèm nhìn đồng hồ nữa, chỉ chờ như thế.

Không biết đã đợi bao lâu, có cảm giác như đã trôi qua cả đời. Trong không gian tối tăm này, bỗng nghe thấy một tiếng khóc của trẻ con. Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cùng lúc quay đầu nhìn về phía phòng phẫu thuật, Trần Vệ Đông và Nguyễn Khê cũng cùng lúc ngẩng đầu lên.

Một lát sau y tá ôm đứa bé, mở cửa bước ra, chỉ nói: “Là con trai.”

Trần Vệ Đông vội vàng chạy đến, lần này không xong vào trong phòng mổ nữa, khóc đến mức trên mặt giàn giụa nước mắt, hỏi y tá: “Vợ của tôi sao rồi? Vợ của tôi sao rồi?”

DTV

Y tá đó đưa đứa bé cho Tiền Xuyến, sau đó nhìn Trần Vệ Đông nói: “Chúc mừng anh, mẹ và con đều bình an.”

Nghe nói như thế, Trần Vệ Đông bỗng cười thành tiếng, vì thế vừa khóc vừa cười nhìn rất buồn cười.

Nguyễn Khê thở phào nhẹ nhõm một hơi đồng thời cũng không kìm được, quay đầu lại vùi đầu vào lòng Lăng Hào, nước mắt nhanh chóng thấm ướt quần áo của anh.

Lúc nãy chịu đựng không dám khóc, bây giờ không còn gì phải quan tâm nữa, thế nên hoàn toàn phát tiết hết ra.

Trong phòng bệnh, Trần Vệ Đông nắm lấy tay của Nguyễn Khiết, ghé vào bên cạnh giường bệnh tiếp tục rơi nước mắt.

Nguyễn Khiết nhìn anh khẽ mỉm cười, không chút sức lực mở miệng nói: “Em không sao.”

Sức lực của cô đã dùng hết lúc sinh đứa bé ra, không thể sinh được lại chuyển qua mổ, làm tổn thương một phần sức sống, thế nên toàn thân có vẻ vô cùng yếu đuối, môi trắng bệch.

Tiền Xuyến đặt đứa bé bên cạnh Nguyễn Khiết, đôi mắt đỏ ửng, nhẹ nhàng nói với cô ấy: “Tiểu Khiết, cháu lên chức mẹ rồi.”

Nguyễn Khiết xoay đầu qua, đứa mắt nhìn đứa bé, khuôn mặt nhỏ bé nhăn nheo, cả người được bao bọc trong tã lót màu đỏ, mắt vẫn còn chưa mở. Trong lòng cô bỗng trở nên vô cùng mềm mại, cười nói: “Chào mừng con nha, tên nhóc.”

Hai năm sau.

Nguyễn Khiết ôm con của mình là Trần Húc, đứng cạnh cây táo. Nguyễn Khê hái xuống mấy quả táo, lấy nước trong máng nước bên cạnh, rửa sạch rồi cầm qua gần bên tay của Trần Húc, chọc cho cậu bé nói: “Tiểu Húc à, gọi dì đi, nói là dì xinh đẹp nhất.”

Trần Húc bập bẹ cất tiếng: “Dì chinh chẹp nhất.”

Nguyễn Khê bật cười, lấy quả táo nhét vào trong tay Trần Húc.

Trần Húc đưa quả táo lên miệng cắn. Nguyễn Khiết đặt cậu bé xuống, bảo cậu bé đi tìm Nguyễn Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt chơi.

Cô ấy cũng đưa tay hái mấy quả táo, vừa rửa vừa trò chuyện cùng Nguyễn Khê, hỏi cô: “Chị cũng đã kết hôn với Lăng Hào lâu thế rồi sao không sinh một đứa con đi? Có phải lúc trước em sinh Tiểu Húc ra đã dọa chị sợ rồi hay không?”

Nhắc tới chuyện này, đúng thật là như vậy.

Lúc ấy khi Nguyễn Khiết sinh đứa bé ra, dọa cho Nguyễn Khê đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Nếu lúc đó không phải sinh trong bệnh viện, còn có thể lựa chọn sinh mổ mà là ở sâu trong núi, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng ra.

Nguyễn Khê nhận lấy quả táo trên tay cô ấy, nói: “Tạm thời vẫn chưa nghĩ đến chuyện sinh con, nói sau đi.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 419



Hai người đứng cạnh cây táo trò chuyện một lúc, mấy người Nguyễn Thúy Chi đã chuẩn bị xong cơm tốt. Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cùng nhau đến giúp dọn đồ ăn ra. Bưng thức ăn đặt trên bàn tròn giữa nhà, bày biện bát đũa rồi bắt đầu dùng cơm.

Lúc ăn cơm, Nguyễn Thúy Chi hỏi Nguyễn Khê: “Tiểu Khê, tuyển nhà thiết kế đến đâu rồi?”

Nguyễn Khê đáp lời: “Hôm nay phỏng vấn mấy người, nhưng vẫn có cảm giác không ổn, cần quan sát thêm.”

Năm nay, lứa sinh viên đầu tiên của ngành thiết kế thời trang đã tốt nghiệp, Nguyễn Khê tuyển nhà thiết kế cũng được một khoảng thời gian rồi. Lúc trước tuyển được mấy nhà thiết kế cho nhà máy, chủ yếu dùng để thiết kế trang phục bình dân cho Tường Vi Cát.

Lúc này cô muốn tuyển mấy nhà thiết kế có năng lực tốt chút, bởi vì cô đang bắt đầu xây dựng thương hiệu tầm trung đến cao cấp. Công việc kinh doanh ngày càng mở rộng, chỉ với một mình cô không thể nào xử lý nổi. Mở công ty thời trang, chắc chắn không thể thiếu bộ phận thiết kế được.

Hiện tại, chất lượng cuộc sống của người dân thành phố ngày càng cao, cô muốn mở thử một thương hiệu tầm trung đến cao cấp.

Hai năm vừa qua, cô ngoại trừ kết hôn với Lăng Hào ra còn làm không ít chuyện khác nữa.

Do số lượng thanh niên thất nghiệp trong thành phố khá nhiều, rất nhiều thanh niên trí thức sau khi trở về thành phố không có việc làm, luôn rảnh rỗi ở nhà tìm việc. Nhà nước vì muốn giải quyết vấn đề này nên năm 1984 đã thông qua quyết định về thể chế cải cách nền kinh tế.

Sự kiện lịch sự thông qua quyết định này được diễn ra tại Hội nghị toàn thể lần thứ ba do Ban chấp hành Trung ương Đảng khóa XII tổ chức.

Quyết định nêu rõ sự cần thiết và cấp bách của việc cải cách toàn bộ nền kinh tế với trọng tâm là thành phố.

Mà hội nghị này, đánh dấu cho bước đầu cải cách nền kinh tế từ nông thôn ra đến thành thị. Do đó, hệ thống cải cách kinh tế của Trung Quốc bước sang giai đoạn hai, tức là giai đoạn triển khai quá trình cải cách.

Sau khi thành phố được cải cách, hai năm trở lại đây, thành phố đương nhiên phát triển vượt bậc. Cùng với đó là việc kinh doanh buôn bán của người dân ngày càng nhiều, song song đó số lượng người tìm việc làm cũng từ dưới nông thôn đổ lên thành thị rất nhiều, không chỉ đi về phương nam như trước nữa.

Chỉ cần mỗi lần chính sách có thay đổi gì thì Nguyễn Khê đều là người đầu tiên hưởng ứng.

Sau khi chính sách được cải cách, cô bắt đầu đăng ký công ty, sau đó xin phép thành lập nhà máy.

DTV

Trước đó, do điều kiện còn hạn chế nhiều mặ

t, còn không cho phép đăng ký công ty tư nhân, thế nên cô giống với mọi người, chỉ đăng ký giấy phép kinh doanh dành cho lao động tự do. Từ trước đến nay đều kinh doanh dưới thân phận lao động tự do.

Nhưng nếu muốn mở rộng phát triển, không thể chỉ đăng ký cá nhân như thế được.

Cá nhân có hạn chế về khu vực, chỉ có thể hoạt động trong địa bàn kinh doanh, không thể khai thác những nơi ngoài thị trường.

Đương nhiên, cũng đến lúc cô và mấy người Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Trường Sinh phải quyết toán sổ sách. Nếu đã muốn hợp tác rõ ràng với nhau để xây dựng sự nghiệp thì phải tính toán rõ ràng. Tất nhiên phải thành lập công ty và chia cổ phần, bởi vì nếu làm cá nhân thì không thể hợp tác kinh doanh.

Cùng mấy người Nguyễn Thúy Chi hùn vốn mở công ty, thành lập nhà xưởng là những chuyện mà hai năm qua cô đã làm.

Sau khi thành lập nhà máy đã tuyển thêm rất nhiều công nhân và cũng huấn luyện thêm rất nhiều công nhân.

Mà Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến, với tư cách là toàn bộ thành phiên của bộ phận marketing của công ty, hai năm nay đi khắp mọi nơi, vào nam ra bắc. Đi đánh giá thị trường ở rất nhiều nơi, cũng mở thêm mấy cửa hàng ở ngoài địa phận.

Trước mắt, đối với ngày sản xuất quần áo mà nói, phần thị trường bên ngoài đều là cái bánh lớn, chỉ cần mở tiệm ở đấy, dù ít dù nhiều đều có thể nỗ lực kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa còn có thể để mọi người nhớ kỹ thương hiệu Tường Vi này của bọn cô.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là, quần áo đẹp, chất lượng tốt, như thế mới có thể lan truyền được.

Sau khi thu hồi được một phần tiền vốn, gần đây Nguyễn Khê ngoại trừ bận chuyện tuyển nhà thiết kế còn nộp đơn xin phép xây một tòa nhà văn phòng. Cô dự định xây nhà ba tầng, sau này mọi chuyện của công ty đều được xử lý trong tòa nhà này.

Do qua lại trong bốn năm đại học, có không ít bạn học, mọi người phân bố ở nhiều ngành nghề. Ngoài ra còn bởi vì cô làm việc nửa năm ở cục công thương, có không ít đồng nghiệp, thế nên mấy chuyện xin phép này đối với cô khá dễ dàng.

Tòa nhà văn phòng mới chỉ bắt đầu xây được hơn phân nửa, Nguyễn Khê cũng không gấp gáp trong chuyện tìm nhà thiết kế. Dù sao, mấy năm nay, thiết kế tồn lại của cô cũng còn kha khá. Trước tiên cứ lấy ra một số mẫu mã đơn giản để mở cửa hàng đầu tiên cũng không phải là chuyện gì quá khó.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back