Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 370



Đến trường học của Nguyễn Khiết, ở ngoài cổng chờ Nguyễn Khiết, lại nhìn thấy một người khác.

Nguyễn Khê quả thực kinh ngạc, sửng sốt lúc lâu mới phát ra tiếng: “Trần, Vệ, Đông?”

Hỏi xong còn quay đầu hỏi Hứa Chước: “Tôi không nhận nhầm đúng không?”

Trần Vệ Đông tự trả lời: “Không có nhận nhầm, đồng chí Nguyễn Khê, lâu không gặp.”

Nguyễn Khê muốn hỏi anh ta sao lại ở đây, còn chưa kịp mở miệng, Nguyễn Khiết đã từ cổng trường ra.

Trần Vệ Đông nhìn thấy thì vẫy vẫy tay, gọi: “Tiểu Quỷ, bên này.”

Nguyễn Khiết cười chạy: “Thật trùng hợp, mọi người đều ở đây.”

Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Khiết, lại nhìn Trần Vệ Đông, vẫn hỏi: “Sao anh ta lại ở đây?”

Nguyễn Khiết hắng giọng, giơ tay gãi đầu, mất một lúc lâu mới mở miệng nói: “Cái đó…Anh ấy đi lính xong chuyển công tác trở về quê, ở quê quán làm việc một năm, nghỉ hè năm nay anh ấy được điều đến Cục Công An ở đây…”

Đã điều chuyển công tác nửa năm?

Nguyễn Khê ngạc nhiên, chỉ chỉ Nguyễn Khiết lại chỉ chỉ Trần Vệ Đông: “Hai người các người không phải đã…”

Nguyễn Khiết vội nói: “Không có! Còn không có đồng ý đâu!”

Trần Vệ Đông rất tự tin: “Nhưng sẽ rất nhanh thôi.”

DTV

Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông, trách cứ một chút. Bỗng nhiên trong đầu nhớ đến câu nói của người ta…tình yêu của thời đại này, một nắm tay chính là cả đời, cả đời cũng chỉ yêu một người.

Hiện tại Trần Vệ Đông và Nguyễn Khiết, thật sự giống như có ý tứ như thế.

Nguyễn Khiết bị trách cứ đến đỏ mặt, vội vàng chuyển đề tài hỏi: “Cùng đi ăn một bữa cơm thì sao?”

Nếu đã gặp thì cùng nhau ăn một bữa.

Nguyễn Khê không có ý kiến, quay đầu nhìn về phía Hứa Chước.

Hứa Chước nói: “Đi thôi.”

Bốn người đến phòng ăn ngồi xuống.

Nguyễn Khê ngồi trên ghế nhìn Nguyễn Khiết, lại nhìn Trần Vệ Đông: “Có phải hai người đã liên lạc từ sớm hay không?”

Nguyễn Khiết ngậm miệng gật gật đầu, một lát thì nói: “Không lâu sau khi chị trùng phùng với Hứa Chước.”

Hứa Chước nói địa chỉ trường học của Nguyễn Khiết cho Trần Vệ Đông biết, Trần Vệ Đông lập tức mặt dày mày dạn viết thư đến đây. Hai người liên lạc thông tin hai năm, mùa hè năm nay Trần Vệ Đông được điều tới Bắc Kinh, mỗi chủ nhật đều sẽ đến trường tìm Nguyễn Khiết.

Nguyễn Khê giơ tay lên chọc vào trán Nguyễn Khiết một cái: “Thế mà cũng không nói cho chị biết tẹo nào.”

Khóe miệng Nguyễn Khiết mím lại, cười rồi nhỏ giọng nói: “Vẫn luôn chưa nghĩ ra phải nói như thế nào.”

Xấu hổ nên cũng không nhắc tới.

Thật ra Nguyễn Khê cũng không có cái gì gọi là muốn lẫn lộn vào chuyện này. Nguyễn Khiết đã sớm trưởng thành rồi, bây giờ là sinh viên năm tư đại học sắp đi vào xã hội, tình cảm của cô ấy, cuộc sống của cô ấy đều do chính cô ấy làm chủ.

Mà Trần Vệ Đông cũng thật sự không tệ, thích Nguyễn Khiết nhiều năm như vậy cũng không hề từ bỏ, quen biết thời gian dài như vậy cũng biết rễ biết rõ, gia đình có điều kiện tốt, con em cán bộ, bây giờ cũng được điều tới Bắc Kinh.

Nếu như không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, anh ấy và Nguyễn Khiết hẳn là có thể thuận lợi ở bên nhau.

Hai người ở chỗ này đều có công việc ổn định, sau khi kết hôn có thể trải qua cuộc sống rất hạnh phúc an tâm.

Nói xong chuyện của Trần Vệ Đông và Nguyễn Khiết, Trần Vệ Đông nhìn Nguyễn Khê mở miệng hỏi: “Nguyễn Khê, tính toán cái gì chưa? Cũng tốt nghiệp đại học rồi, tuổi tác cũng không nhỏ, có phải cũng nên suy nghĩ một chút đến chuyện chung thân đại sự hay không?”

Nói xong, anh ấy còn dùng ánh mắt còn lại quét qua Hứa Chước bên cạnh Nguyễn Khê.

Kết quả Nguyễn Khê nghe xong lời này thì bỗng dưng mở to mắt, hỏi anh ấy: “Em mới hai mươi hai mà đã không còn nhỏ rồi?”

Hai mươi hai tuổi rõ ràng còn rất rất nhỏ được chứ?

Cái này là trọng điểm kiểu gì vậy? Trần Vệ Đông hơi nghẹn lời: “Nhỏ… Nhỏ thì cũng có thể cân nhắc chung thân đại sự.”

Mỗi ngày Nguyễn Khê đều loay hoay đầu choáng váng, chuyện cần phải cân nhắc có cả một đống, căn bản trong đầu không có không gian để nghĩ đến chuyện này, cho nên cô cũng không có gì muốn nói, chỉ nói: “Em nói sau, trước mắt không nóng nảy.”

Trần Vệ Đông lại quét mắt nhìn Hứa Chước một vòng, thấy Hứa Chước không nói không rằng, anh ấy cũng không nói tiếp nữa.

Bốn người cùng ăn cơm với nhau, tâm sự ôn chuyện, thời gian cũng trôi qua.

Bởi vì cách nông thôn khá xa, cho nên cơm nước xong xuôi thì Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cũng không ở lại trong thành phố lâu hơn. Các cô dắt chiếc xe đạp bên ngoài nhà hàng, tùy tiện trò chuyện hai câu với Hứa Chước và Trần Vệ Đông thì lập tức cưỡi xe rời đi.

Nhìn Nguyễn Khê Nguyễn Khiết biến mất trong màn đêm, Trần Vệ Đông quay đầu nhìn lại Hứa Chước.

Bọn họ không lập tức trở về, mà là tìm công viên ngồi một lát.

Hai người ngồi trong màn đêm thổi gió lạnh, Trần Vệ Đông hỏi Hứa Chước: “Có chuyện gì xảy ra với cậu à?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 371



Hứa Chước không nói gì, anh ấy nói: “Trước kia trong mấy người chúng ta, cậu là cuồng nhất, sao bây giờ lại trở nên nhút nhát như vậy. Đừng đợi đến khi mấy anh trai đều kết hôn, cậu còn phơi ở nơi này, muốn ở bên nhau thì phải nói chứ sao.”

Hứa Chước quay đầu nhìn anh ấy: “Nói thì lập tức có thể ở bên nhau sao?”

Trần Vệ Đông: “Cậu không nói thì chắc chắn không thể ở bên nhau.”

Hứa Chước quay đầu lại, nhìn lên mặt trăng trên trời.

Trần Vệ Đông nói tiếp: “Bây giờ cô ấy cũng đã tốt nghiệp, cũng đã đến tuổi nói chuyện cưới gả. Bây giờ cậu còn không hành động, dự định đợi thêm tới khi nào? Đến lúc đó bị người khác chặn ngang thì có khi cậu phải khóc.”

Hứa Chước nhẹ nhàng hít một hơi, một lát nói: “Cô ấy đối với tôi không có cảm giác ở phương diện kia.”

Trần Vệ Đông nói: “Anh trai à, cảm giác ở phương diện kia có thể bồi dưỡng được. Ngay từ đầu không phải là quỷ nhỏ không có cảm giác ở phương diện kia với tôi sao, tôi thấy bây giờ rất tốt, tôi lập tức sắp thành mặt trời trong lòng cô ấy rồi.”

Hứa Chước: “…”

Tự tin mù quáng cũng rất là tốt.

Hứa Chước nói: “Nguyễn Khê không phải Nguyễn Khiết, nếu như tôi không biết xấu hổ giống như cậu, đoán chừng ngay cả làm bạn cũng không được.”

DTV

Trần Vệ Đông nhìn anh ấy: “Vậy cậu dự định làm bạn với cô ấy cả đời à? Muốn nói cậu còn có nửa năm nữa là tốt nghiệp, vừa vặn lợi dụng thời gian nửa năm này, mau định chung thân đại sự cho mình.”

Hứa Chước nhẹ nhàng hít một hơi, hồi lâu mới nói: “Rồi nói sau.”

Có thể là làm bạn bè chung đụng thời gian quá dài, quen thuộc hình thức ở chung này nên không biết phá vỡ như thế nào, có mấy lời càng không thể nói ra được, còn lo lắng nói xong cũng không làm bạn được nữa.

Đương nhiên Hứa Chước còn có lo lắng khác, tỉ như mùa hè sang năm tốt nghiệp, anh ấy muốn về đơn vị.

Đi lần này không biết phải mất bao lâu, càng không thể nói chính xác sau này sẽ như thế nào.

Chắc chắn Nguyễn Khê sẽ không vứt bỏ tất cả đi cùng với anh ấy, rất rõ ràng là cô muốn ở lại nơi đây, dù sao cô cũng nhận lấy tất cả người nhà của cô, sau này khẳng định là định cư ở chỗ này không đi đâu nữa.

Thật nhiều lo lắng, quả thật không thể cuồng ngạo như khi còn nhỏ tuổi.

Trần Vệ Đông nói cũng đúng, nhưng mà Hứa Chước sợ.

Trần Vệ Đông thấy Hứa Chước nói như vậy, cũng không nhúng tay vào nhiều nữa, dù sao việc này người ngoài xen vào cũng không được gì.

Trò chuyện chút việc khác, lúc đứng dậy thì gọi anh ấy: “Lúc về nhà chờ tôi đi cùng.”

Thời gian chỉ trong nháy mắt lại lập tức đến tết.

Lại nên trở về nhà đón tết.

Hết tết năm này, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cũng không cùng đi vào thành phố, vẫn ở lại nông thôn làm bạn với ruộng đất thôn lân cận, thường xuyên nghe Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ phàn nàn bọn họ không công chính.

Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ mở miệng muốn phòng ở của ông thợ may, Nguyễn Chí Cao cũng không cho.

Qua hết năm trở về, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết bắt đầu chính thức tiến vào đơn vị của mình đi làm.

Nguyễn Khê đến cục Công Thương, mà Nguyễn Khiết thì đến bộ Giáo Dục.

Nguyễn Khê không có hứng thú với công việc trong biên chế, nhưng vẫn đến đúng giờ đơn vị báo, dự định trải nghiệm cuộc sống bên trong thể chế. Dù sao cũng là chén vàng mình cực khổ kiếm được, làm sao cũng phải bưng nó lên.

Sau khi vào đơn vị công tác, Nguyễn Khê thật sự có loại cảm giác dát vàng lên mặt. Nhưng từ trước đến nay cô không mê luyến loại thể diện quan niệm thế tục này, sau khi cảm thấy thích thú thì không có ý nghĩa gì nữa.

Nhưng mà làm việc ở cục Công Thương giúp cô hiểu rõ thị trường hơn, tất nhiên cũng biết được trật tự thị trường trong nước hỗn loạn như thế nào trong thời kỳ chuyển đổi từ kinh tế kế hoạch sang kinh tế thị trường.

Nhưng trật tự hỗn loạn không có nghĩa là hoàn toàn không có quy tắc, dưới bối cảnh lịch sử đặc thù như thế này, rất nhiều hệ thống pháp luật đang dần được khám phá và thiết lập, trong đó có [Luật Thương hiệu] mà Nguyễn Khê đang chờ đợi.

Mặc dù không thích cuộc sống trong thể chế cho lắm, nhưng thái độ của Nguyễn Khê trong công việc vẫn rất chân thành. Thế là ngày thường của cô là từ thứ hai đến thứ bảy đi làm ở đơn vị, chủ nhật thì đến nông thôn làm việc may quần áo.

Cô bận rộn không phải là giả, không có thời gian nghĩ đến chuyện khác cũng không phải là giả.

Ngày cuối cùng của tháng sáu, cô đang bận rộn thì nhận được điện thoại của Nguyễn Khiết.

Nguyễn Khiết nói với cô: “Trần Vệ Đông nói ngày mai Hứa Chước phải đi, buổi tối ra ăn một bữa cơm đi.”

Thế là ban đêm bốn người lại tụ hội với nhau, vì đưa tiễn Hứa Chước.

Thời gian trôi qua một năm lại một năm, từ mười sáu mười bảy tuổi đến hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, bốn người đều lớn lên một bậc, vẻ ngây thơ trên mặt cũng biến mất sạch sẽ.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 372



Chia xa rồi gặp nhau, gặp nhau rồi xa cách, tựa như chính là một vòng tuần hoàn không ngừng lặp đi lặp lại.

Bởi vì ở đơn vị tương đối dễ dàng, sau bữa cơm chiều, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không có lập tức trở về.

Bốn người cùng đi dạo công viên, hóng tí gió hồ.

Trần Vệ Đông ở trong công viên lôi kéo Nguyễn Khiết tách ra khỏi Hứa Chước và Nguyễn Khê, tạo không gian cho mình và Nguyễn Khiết, cũng tạo không gian riêng cho Hứa Chước và Nguyễn Khê, muốn Hứa Chước nói chuyện với Nguyễn Khê nhiều hơn.

Thật sự Hứa Chước và Nguyễn Khê cũng nói rất nhiều, từ mười bảy tuổi nói đến hai mươi ba tuổi.

Nhưng câu nói Hứa Chước muốn nói nhất thì làm sao cũng không có lối ra.

Đưa Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết về đơn vị, trên đường trở về, Trần Vệ Đông hỏi Hứa Chước: “Cậu có nói hay không?”

Hứa Chước biết rõ còn cố ý hỏi: “Nói cái gì?”

Trần Vệ Đông nói: “Bảo cô ấy đợi cậu đó.”

Hứa Chước yên lặng trong chốc lát, nói: “Nếu như lần sau gặp mặt cô ấy vẫn là một người thong thả ung dung, chắc chắn tôi sẽ kết hôn với cô ấy.”

Vậy mà cậu nói với cô ấy rồi à!

Trần Vệ Đông vỗ đùi: “Cậu thật sự làm tôi gấp c.h.ế.t rồi!”

Là cái loại hoàng đế không vội thái giám vội kia.

Hết thảy sự chia xa rồi gặp lại giữa bạn bè với nhau không có ảnh hưởng lớn tới Nguyễn Khê, dù sao theo thứ tự là trạng thái bình thường trong cuộc sống.

Bởi vì bận bịu hai bên công việc và Chế Y phường, cô cũng không có tinh lực và tâm tư nghĩ chuyện khác.

Nếu so sánh thì Nguyễn Khiết nhẹ nhõm hơn cô rất nhiều, mỗi ngày trừ đi làm, thời gian khác chính là hẹn hò nói chuyện yêu đương với Trần Vệ Đông, không phải ăn cơm chính là đi dạo công viên, xem phim.

Tính cách của Nguyễn Khiết tương đối phù hợp làm công việc trong biên chế, mà chính cô ấy cũng thích công việc này.

So với cuộc sống tràn ngập mạo hiểm và biến cố, cô ấy càng thích cuộc sống ổn định yên tâm hơn.

Sau giao thừa năm nay không lâu thì Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông chính thức ở bên nhau, nửa năm này chung đụng cũng rất vui vẻ, cũng đã có kế hoạch cho sau này- bọn họ tính toán đợi khi công việc của Nguyễn Khiết ổn định thì lập tức đi đăng ký kết hôn.

Nguyễn Khê, người coi câu nói “Bạn phải chiến đấu hết mình khi còn trẻ” là tín ngưỡng của cuộc sống, đương nhiên sẽ không quy hoạch cuộc sống của mình đơn giản ổn định an tâm như vậy, cô cũng không có ý định làm lâu dài ở cục Công Thương.

Ngày hai mươi ba tháng tám năm 1982, ngày này là một ngày có tính bước ngoặt đặc biệt.

Buổi tối sau khi tan việc, Nguyễn Khê hẹn Nguyễn Khiết ra đi ăn cơm.

Lúc ăn lửng bụng, cô nói với Nguyễn Khiết: “Hội nghị lần thứ hai mươi tư của Ủy ban Thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lần thứ năm được tổ chức vào hôm nay, Luật Thương hiệu đã được thông qua tại cuộc họp, hôm nay chị đã nộp đơn xin từ chức cho đơn vị.”

Bưng chén vàng nửa năm cũng bưng đủ rồi, cô quyết định dọn dẹp một chút trở về chuyên tâm may quần áo.

Nguyễn Khiết đang đưa một miếng thịt vào miệng, nghe Nguyễn Khê nói, cô ấy bỗng dưng sững sờ. Sau đó động tác cắn thịt hay nhai thịt trong miệng đều chậm đi, hơn nửa ngày mới lên tiếng nói: “Chị, chị thật sự cam lòng sao?”

Nguyễn Khê cười cười: “Có cái gì mà không nỡ chứ?”

Nguyễn Khiết nói: “Vậy bốn năm đại học của chị không phải phí công đọc sách sao?”

Khó khăn thi lên đại học kiếm công việc, nửa đời sau an ổn, không biết làm bao nhiêu người hâm mộ đỏ mắt, kết quả cô vừa mới làm nửa năm thì không làm nữa. Ngẫm lại tất nhiên là thấy đáng tiếc, nếu là người khác chắc chắn sẽ không nỡ.

Nguyễn Khê nói: “Chị học đại học không phải vì để đất nước cho chị một công việc tốt, bốn năm đại học chính là trải nghiệm cuộc sống của chị, trình độ là của chị, kiến thức chị học được, bạn bè chị quen được, làm sao lại phí công học hành?”

Kẻ cả nửa năm đi làm này cũng không uổng phí, đều có giúp ích cho sự nghiệp sau này của cô.

Nguyễn Khiết nghĩ nghĩ, nhếch nhếch miệng nói: “Nếu chị đã nghĩ kỹ vậy thì em ủng hộ chị. Chị yên tâm gan dạ đi làm chuyện chị muốn làm đi, nếu như sau này làm không tốt thì cũng không sao, chắc chắn em sẽ nuôi chị.”

Nguyễn Khê bị cô ấy nói làm cho bật cười, cười xong cô nói: “Cảm ơn Tiểu Khiết nhà chúng ta.”

Ngày hôm sau trong đơn vị truyền ra tin tức chuyện Nguyễn Khê từ chức, mọi người kinh ngạc muốn rớt tròng mắt. Phải biết bát cơm này chỉ có người ta tranh nhau sứt đầu mẻ trán, còn chưa thấy ai bưng đến tay còn vứt đi.

Tứ cửu thành rộng lớn này, có ai từng nghe công chức từ chức không làm chưa?

DTV

Dù là những người ở cơ sở cũng không ai bỏ được bát cơm này.

Sau khi các đồng nghiệp kinh hãi tự mình nghị luận một phen, lại mặt mũi không dám tin tìm đến trước mặt Nguyễn Khê hỏi han: “Nghe nói cô nộp đơn từ chức sao?”

Nguyễn Khê gật đầu nói: “Đúng vậy đó, hôm qua nộp lên rồi.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 373



Đồng nghiệp trực tiếp đập lên vai cô: “Cô điên ư! Chúng ta là ở cục thành phố, nhiều người ở phía dưới cần mấy chục năm muốn vào cũng không vào được, cô không có lý do đã từ chức, người trong nhà của cô có biết không?”

Đương nhiên Nguyễn Khê biết công việc này của cô trong mắt người khác tốt bao nhiêu, tất nhiên cũng biết trong mắt người khác việc mình từ chức thần kinh đến mức nào. Thời kỳ trước mắt, công chức trong mắt người khác là nghề có thể diện, có tương lai nhất.

Cô hoàn toàn lý giải được phản ứng của đồng nghiệp, chỉ cười nói: “Tự tôi có thể làm chủ.”

Trời ạ, chuyện lớn như vậy, cô thật sự xem cả đời mình như chuyện đùa. Khổ cực thi lên đại học, đọc sách học hành bốn năm, khó khăn lắm mới được phân đến cương vị này, thế mà cô đùa giỡn nói không làm là không làm.

Đồng nghiệp khuyên cô: “Nguyễn Khê, cô đừng làm loạn, thừa dịp còn chưa phê chuẩn thì đi lấy thư từ chức về đi, nếu không sau này chắc chắn cô sẽ hối hận. Từ chức thì dễ, nhưng muốn trở về coi như không về được!”

Nguyễn Khê vẫn cười nói: “Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, sẽ không hối hận.”

Đồng nghiệp nhìn cô: “Cô tin tôi đi! Chắc chắn! Chắc chắn cô sẽ hối hận!”

Nguyễn Khê cười: “Hối hận thì em gái của tôi sẽ nuôi tôi.”

Các đồng nghiệp: “…”

DTV

Nhất định là điên rồi.

Nguyễn Khê không hề bị lay động, mấy đồng nghiệp lại khuyên cô thêm vài câu thì cũng không cứng rắn khuyên nữa. Sau đó bọn họ trong âm thầm lại lắc đầu bàn tán một phen, nói Nguyễn Khê tùy hứng như thế này, sau này nhất định sẽ vì sự tùy hứng ngày hôm mà trả một cái giá thật lớn.

Thái độ của Nguyễn Khê vững như bàn đá, không có nửa phần d.a.o động, chờ đến thứ bảy nhận được phê chuẩn nghỉ việc của cơ quan, mà kết quả phê duyệt lấy văn bản chính thức thông tri đến đơn vị của cô và bản thân cô.

Buổi tối tan việc trở về thôn, cô lập tức đưa phê duyệt từ chức cho mấy người Nguyễn Thúy Chi xem.

Nguyễn Thúy Chi nhìn thấy văn kiện phê duyệt cũng sửng sốt một hồi lâu, thời gian thật dài cũng chưa kịp phản ứng.

Dù sao đây cũng là chén vàng mà quốc gia phân cho, nhiều người nằm mơ cũng không cầu được.

Nguyễn Thúy Chi nháy mắt mấy cái, hỏi trước: “Từ chức thật à?”

Lúc hỏi lên cô ấy cũng cảm giác được trong lòng mình đang rỉ máu, đó là công việc làm cho người ta hâm mộ cỡ nào chứ!

Dáng vẻ Nguyễn Khê không có nửa phần không nỡ, gật đầu với cô ấy rồi nói: “Bỏ, cuối tuần qua đã bàn giao công việc, sau này sẽ cùng mọi người làm quần áo bán quần áo.”

Bỏ thì bỏ, cũng không cần nói lại những lời luyến tiếc.

Nhạc Hạo Phong nói: “Vậy chúng ta ở cùng nhau cũng rất tốt.”

Nguyễn Khê gật đầu: “Làm lớn hơn.”

Dù sao Nguyễn Khê làm việc ở đơn vị chỉ có nửa năm, bàn giao công việc cũng không mất bao lâu, sau khi bàn giao xong, cô thu thập đồ đạc vật dụng trong kí túc xá, lập tức rời khỏi hẳn đơn vị.

Sau khi từ chức về nhà, tất nhiên là đặt tất cả tâm tư vào việc may quần áo.

Bây giờ trong tay cô có tài chính dồi dào, cô cảm thấy đã đến lúc phải nâng cấp các thông số kỹ thuật và mở rộng quy mô nên đã cùng Nhạc Hạo Phong chạy quanh thành phố mấy ngày. Bỏ tiền ra thuê hai gian mặt tiền, một gian ở Đại Sách Lan và một gian ở Vương Phủ Tỉnh.

Sau khi thuê mặt tiền cửa hàng lập tức thi công trang trí, cửa hàng trưởng tất nhiên do Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến tới làm.

Hôm nay sau khi đi xem tiến độ trang trí mặt tiền trong thành phố trở về, ban đêm cơm nước xong xuôi cô tập trung tất cả mọi người trong Chế Y phường lại mở cuộc họp, bao gồm năm cô gái.

Dù sao cũng ở cùng nhau hai ba năm, bây giờ cũng đều xem như người quen người mình. Nguyễn Thúy Chi hiểu rõ tay nghề của năm cô gái, trước khi họp cô ấy đã xác định cho Nguyễn Khê biết hai người cô ấy muốn.

Lúc họp, Nguyễn Khê đưa ra một chuỗi chìa khóa, nhìn hai cô gái nói: “Tiểu Tuệ và Tiểu Lan, từ hôm nay trở đi, đề bạt hai người là tổ trưởng. Các cô cầm chìa khóa, phân cho hai người một cái sân đơn độc, sau đó tự tuyển ba người, tự mình huấn luyện và dẫn dắt, từ nay về sau hai người lấy đơn vị tổ nhỏ để làm việc với nhau.”

Đề bạt đó chính là thăng chức, Tiểu Tuệ và Tiểu Lan rất vui vẻ, cùng nói: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”

Nguyễn Khê sợ ba cô gái khác không vui vẻ, lại nói với các cô ấy: “Các cô cũng cố gắng rất tốt, sau đó còn cơ hội. Lần tiếp theo chúng ta lại nhận người, chính các cô sẽ làm tổ trưởng tổ nhỏ, có được hay không?”

Ba cô gái cũng cười, cùng nói: “Được!”

Sau khi đề bạt Tiểu Tuệ và Tiểu Lan làm tổ trưởng tổ nhỏ, tất nhiên Nguyễn Khê cũng đặt mua đủ thiết bị cần thiết, thật ra chủ yếu là mua máy may, những người khác không vì thế mà thiếu hụt, đặc biệt tuyển người rất giỏi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 374



Bởi vì năm cô gái ở nơi của các cô đã kiếm được không ít tiền, người trong thôn ít nhiều gì cũng biết, cho nên bây giờ kéo người không khó lắm, có rất nhiều cô gái từ lâu đã muốn gia nhập cùng các cô.

Mà bây giờ Nguyễn Khê tìm mua một số máy may cũng không khó, cô ở cục Công Thương nửa năm không phải làm không công. Hiện tại, không cần biết là ngoài ánh sáng hay trong bóng tối, cô nắm giữ không ít chuyện đối với việc mua đi bán lại.

Bởi vì trật tự thị trường đang hỗn loạn, cho nên rất nhiều chuyện thật ra là nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Cả hai việc đều diễn ra suôn sẻ, Tiểu Tuệ và Tiểu Lan cùng chia ra đến một căn nhà riêng, bắt đầu huấn luyện ba cô gái mình tuyển được, nhanh chóng đã đạt được hiệu quả, bắt đầu thoải mái làm quần áo.

Mà Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến chuyển quầy hàng vào cửa hàng mặt tiền, gọi là một chuyện mở mày mở mặt.

Tiền Xuyến không muốn nhìn thấy tên trứng rùa Tôn Vĩ kia nữa, tất nhiên chọn cửa hàng ở Vương Phủ Tỉnh, trực tiếp nhắm mắt làm ngơ.

Nguyễn Trường Sinh nhận cửa hàng ở Đại Sách Lan, ngày khai trương suýt chút nữa làm Tôn Vĩ nóng ruột đỏ tròng mắt.

Tôn Vĩ đi vào trong tiệm xem, âm dương quái khí cười nói: “Phong cách Tây ha, cái này cũng mở được cửa hàng.”

Nguyễn Trường Sinh cũng cười nói: “Mắt vừa đỏ lên à? Có bản lĩnh thì anh cũng mở một gian đi.”

Tôn Vĩ ôm cánh tay, vẫn giữ nụ cười, nói: “Đây còn không phải là chuyện sớm hay muộn sao.”

Nguyễn Trường Sinh cũng giữ vững nụ cười: “Vậy tôi đợi đấy.”

Chút chuyện này của Nguyễn Trường Sinh và Tôn Vĩ tất nhiên Nguyễn Khê biết hết, bởi vì trật tự thị trường hỗn loạn, bọn họ không có cách nào nắm bắt Tôn Vĩ, cho nên hai năm này Tôn Vĩ luôn rất càn rỡ, bản lĩnh phá hoại không cần mặt mũi.

Không biết xấu hổ năm thứ nhất năm thứ hai, đến năm thứ ba tất nhiên anh ta cũng không biến mắt, tiếp tục không kiêng nể gì dựa vào mô phỏng theo quần áo của Nguyễn Khê để kiếm tiền, cũng vẫn chẳng biết xấu hổ may cái nhãn Tường Vi Các trên quần áo của mình.

Khẩu vị và lá gan đều bị vỗ béo, anh ta và Nguyễn Trường Sinh lại gây gổ với nhau, bởi vậy mọi chuyện càng trở nên tồi tệ, phát huy ba chữ ‘không cần mặt mũi’ đến cực hạn, cực kỳ làm cho người ta giận sôi người.

Nguyễn Trường Sinh thấy anh ta đi đến đường đối diện mướn cửa hàng, thấy anh ta trang trí mặt tiền cửa hàng đổi mới hoàn toàn, sau đó lại thấy anh ta đặt tấm bảng hiệu giống cửa hàng của anh như đúc - Tường Vi Các.

Cái ngày nhìn thấy bảng hiệu treo lên, dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng Nguyễn Trường Sinh cũng suýt chút nữa đập tan quầy hàng.

Nếu không phải đã có chuẩn bị tâm lý từ sớm, anh ấy sợ là đập nát cái cửa hàng đối diện ngay tại chỗ!

DTV

Tôn Vĩ còn mang theo kính râm tới rêu rao, cười nói với anh ấy: “Ngày mùng tám tháng tám tôi khai trương, cũng chính là ngày mai, đến lúc đó tới chơi.”

Nguyễn Trường Sinh cắn răng nhìn anh ta cười- chơi ông nội anh!

Ngày mai sẽ cho cái thằng ch.ó này cười không nổi.

Ngày mùng tám tháng tám năm 1983, ngày mùa hè sáng sủa.

Buổi sáng rửa mặt xong, Nguyễn Khê hít thở không khí sáng sớm, đi ra ngoài với Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến. Sau khi vào trong thành phố, Tiền Xuyến chạy xe đến mở cửa cửa hàng của mình, mà Nguyễn Khê đi theo Nguyễn Trường Sinh đến ngồi trong cửa hàng ở mặt tiền Đại Sách Lan.

Hôm nay là thời gian Tôn Vĩ khai trương cửa hàng bán quần áo, tất nhiên là cô muốn sang đây xem náo nhiệt.

Mà xem náo nhiệt đương nhiên phải có dáng vẻ đi xem náo nhiệt, cô và Nguyễn Trường Sinh mua chút hạt dưa để ở cửa hàng, còn nấu nước ngâm một bình trà ngon, sau đó vừa gặm hạt dưa, vừa uống trà nhìn Tôn Vĩ ở đối diện bận rộn chào hỏi khách khứa.

Anh ta cũng mời được không ít người giữ mặt mũi cho anh ta, lẵng hoa nhiều đến nỗi cổng cũng không nhét được.

Cửa hàng mới khai trương đều náo nhiệt, chỉ chốc lát bên ngoài cửa hàng quần áo của Tôn Vĩ đã tụ đầy người.

Tôn Vĩ đứng trước đám người cao giọng nói: “Các vị các vị! Hôm nay khai trương cửa hàng, chỉ cần mua đồ là có ưu đãi. Tôi ở đây cũng hứa hẹn, tất cả mọi thứ trong cửa hàng của tôi đều sẽ rẻ hơn Tường Vi Các ở đối diện!”

Anh ta nói dứt lời thì tránh đường, người bên ngoài lập tức ùa vào như ong vỡ tổ.

Có mua đồ vật hay không thì chưa nói, chắc chắn là muốn góp vui.

Chờ một tràng pháo ở đối diện nổ xong, Nguyễn Khê gặm hạt dưa nói: “Chú năm, chú cảm thấy một ngày này anh ta có thể bán nhiều hay ít?”

Nguyễn Trường Sinh gặm hạt dưa nói: “Theo tư thế này thì hẳn là được mấy nghìn đồng.”

Nguyễn Khê nhìn trước mặt từ tốn nói tiếng: “Nói không chừng còn có thể hơn một vạn ấy.”

Bởi vì Tôn Vĩ khai trương thu hút khách tới, hôm nay trong cửa hàng của Nguyễn Trường Sinh có rất ít người tới.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 375



Nguyễn Khê và Nguyễn Trường Sinh ở trong tiệm một ngày nhàn nhã xem náo nhiệt, nhìn Tôn Vĩ cười liệt miệng khom lưng mệt mỏi.

Mệt đến lúc chạng vạng, cửa hàng mặt tiền của Tôn Vĩ mới hơi vắng lại.

Lúc này Nguyễn Trường Sinh đứng dậy đi qua đường, tới cửa hàng của Tôn Vĩ nhìn một chút.

Tôn Vĩ đắc ý, cái đuôi cũng muốn vểnh lên trời, nhìn thấy Nguyễn Trường Sinh tới, anh ta cố ý móc ra một xấp tiền từ trong bao, đập mạnh lên lòng bàn tay trước mặt Nguyễn Trường Sinh, cười nói: “Thế nào? Tôi mở cửa hàng này không kém anh nhỉ?”

Nguyễn Trường Sinh khen anh ta: “Anh mở tốt hơn so với tôi, thật sự tốt hơn nhiều.”

Nói xong trong biểu cảm chợt lộ ra chút ý cười ngượng ngùng, chồng chất trên khóe miệng, lại nói tiếp: “Chỉ là… Anh kiếm giúp chúng tôi nhiều tiền như vậy, vẫn là ngại quá đi, cảm ơn anh nha.”

DTV

Tôn Vĩ không biết Nguyễn Trường Sinh đang nói cái gì, trên mặt mang ý cười im lặng, nói: “Tôi kiếm tiền giúp anh? Đây là cửa hàng Tôn Vĩ tôi mở, tiền kiếm được đều là của tôi, sợ là anh tức đến mức chập mạch rồi hả?”

Cơ thể Nguyễn Trường Sinh thả lỏng dựa nghiêng vào quầy, nhìn giống như tâm tình tốt lạ thường, khóe miệng tươi cười nhìn anh ta, ôn tồn nói: “Ôi. Anh có biết năm ngoái quốc gia đã thông qua luật thương hiệu hay không?”

Tôn Vĩ biểu thị nghe không hiểu, cũng không muốn nhiều lời nói bậy với Nguyễn Trường Sinh, thế là ngang ngược cả giận: “Tôi không biết cái gì là luật thương hiệu, nếu anh ghen tị với tôi thì cứ việc nói thẳng, khỏi phải dây dưa ở đây nói những điều không có.”

Ngón tay Nguyễn Trường Sinh đặt trên mặt quầy gõ hai cái, tiếp tục cười dây dưa với anh ta: “Tôi xem như thấy rõ, người như anh thật đúng là phải đọc thêm nhiều sách, nếu không thì không khác gì với kẻ ngu.”

Tôn Vĩ lười nói chuyện với Nguyễn Trường Sinh, giơ tay lên nói: “Tôi không có rảnh dây dưa với anh, tôi đi chào hỏi khách khứa.”

Kết quả khi anh ta chưa bước chân ra, chợt thấy bốn người đàn ông mặc đồng phục màu tím đi vào cửa. Phàm là người làm ăn đều biết đến độ đồng phục này, cũng biết những người này là thanh tra của cục Công Thương, có quyền lực cực kỳ lớn.

Nhìn anh ta bất động, Nguyễn Trường Sinh hất đầu lớn tiếng nói: “Khách tới rồi, sao anh bạn lại không tiếp đón thế?”

Nhưng Tôn Vĩ còn chưa lên tiếng, thanh tra dẫn đầu đã hỏi trước một câu: “Ai là Tôn Vĩ?”

Trên mặt Tôn Vĩ vội vàng chồng chất lên ý cười: “Đồng chí, tôi là Tôn Vĩ, các anh làm gì vậy? Hình như tôi… Không có vi phạm gì mà?”

Đôi mắt người thanh tra dẫn đầu lạnh lẽo nhìn về phía anh ta, giọng nói còn cứng rắn hơn so với tảng đá: “Có người khiếu nại anh cố ý xâm phạm thương hiệu của người khác, dùng thương hiệu của người khác thực hiện kiếm lời, nhiều lần không nghe khuyến cáo, thời gian lâu dài đạt được lợi ích to lớn, mời anh đi theo chúng tôi đi một chuyến tiếp nhận điều tra.”

Tôn Vĩ nghe nói như thế thì sắc mặt tối đen, những vị khách đang nhìn xem quần áo cũng lập tức dừng động tác lại. Anh ta vô thức bước lùi về sau hai bước, nhìn thanh tra dẫn đầu rồi nói: “Đồng chí, chắc chắn là anh nhầm rồi?”

Thanh tra dẫn đầu nhìn anh ta bất động, biểu cảm cứng rắn nói chuyện không dễ nghe: “Anh cho là chúng tôi mù cả sao? Ngay cả bảng hiệu cửa hàng của người ta anh cũng lấy cắp, giống người ta như đúc, anh còn nói tôi nhầm?”

Tôn Vĩ tranh luận nói: “Tôi giống như anh ta thì thế nào? Dựa vào cái gì anh ta có thể sử dụng còn tôi thì không thể?”

Thanh tra lấy được hết chứng cứ mới tới, cho nên không muốn nói nhảm với Tôn Vĩ nữa, mấy người trực tiếp đi lên đưa tay đè anh ta lại. Làm sao mà Tôn Vĩ chịu bị bắt, vừa trốn về sau vừa nói: “Tôi không có phạm tội, dựa vào đâu mà bắt tôi?”

Thấy đây là tư thế muốn làm loạn lên, khách hàng trong cửa hàng cũng bị dọa vội vàng chạy ra ngoài. Chạy rồi lại không muốn đi luôn, bởi vì muốn xem náo nhiệt, cho nên ghé vào cửa nhìn, nhìn bốn người mặc đồng phục biểu diễn bắt người ở bên trong.

Chỉ chốc lát, ngoài cửa tụ tập rất nhiều người, châu đầu ghé tai nói…

“Chuyện gì xảy ra vậy? Làm cái gì vậy? Sao người của cục Công Thương lại đến đây?”

“Thanh tra của cục Công Thương tới bắt người, vậy chắc chắn là phạm tội rồi, mà lại phạm phải việc không nhỏ.”

“Anh xem, chắc chắn là cửa hàng đối diện kiện, anh ấy cũng đứng ở bên trong, ui cha, đặc biệt chọn ngày người ta khai trương để phá quán.”

“Tôi muốn nói là Tôn Vĩ đáng đời, anh ta vẫn luôn kiếm tiền dựa vào đạo nhái quần áo của Tường Vi Các, không biết khiêm tốn còn thỉnh thoảng tới cửa khiêu khích người ta, sớm nên bị bắt đi. Có đôi khi tôi nhìn mà còn tức giận, thật sự là kẻ không cần mặt mũi nhất, quá mẹ nó hạ tiện!”

“Nhưng anh ta làm nhiều năm như vậy, cũng không có ai quản mà, sao đột nhiên lại bắt đầu quản?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 376



“Các người làm ăn đều không chú ý tới thời sự sao? Tháng tám năm ngoái, quốc gia đã thông qua luật thương hiệu, chắc chắn là Tường Vi Các đã đăng ký thương hiệu. Lấy trộm nhãn hiệu của người khác là phải xui xẻo, kiếm được càng nhiều thì xử phạt càng nặng.

“Thật sao? Vậy thì muốn xử phạt như thế nào?”

“Dùng đồ vật của nhà người ta kiếm tiền, bậy thì bồi thường tiền cho người ta thôi, người ta tổn thất bao nhiêu tiền thì thật khó mà tính được, vì vậy nó được tính theo số tiền anh ta kiếm được trong thời gian vi phạm. Tóm lại là có nhiều thủ tục sổ sách, tra một cái là rõ ràng. Nếu nó nghiêm trọng hơn một chút, anh ta sẽ bị phạt gấp năm lần số tiền anh ta kiếm được.”

“Gấp năm lần?”

“Điều đó không đúng, không chỉ khiến anh nhổ ra mà còn khiến anh lột da.”

DTV

“Lần này Tôn Vĩ sẽ bị phạt nặng như vậy sao?”

“Đây là ví dụ ác ý xâm phạm bản quyền đầu tiên kể từ khi luật thương hiệu được thông qua, mà còn nhiều lần xảy ra xung đột, người ta nhắc nhở nhiều lần cũng không thay đổi, tôi đoán sẽ không dễ dàng buông tha đâu. Loại chuyện này chính là muốn bắt một vụ điển hình, có thể điều tiết trật tự thị trường rất hiệu quả. Bởi vì xã hội mấy năm nay quá hỗn loạn, nghe nói gần đây quốc gia chuẩn bị trấn áp, anh ta cũng sẽ không có quả gì tốt để ăn.”

“Súng b.ắ.n chim đầu đàn, anh ta càng ngày càng quá đáng, cũng là do anh ta tự tìm.”

Bốn thanh tra khoa tay múa chân một trận với Tôn Vĩ trong cửa hàng, hai thanh tra nắm Tôn Vĩ trong tay, vị lãnh đạo nói với hai thanh tra kia: “Tịch thu hết quần áo ở đây đi, gở bỏ bảng hiệu bên ngoài!”

Lúc này mắt Tôn Vĩ vì gấp mà đỏ lên, bị thanh tra ấn lại cũng không an phận, đỏ tai đỏ cỗ giãy dụa gào thét nói: “Dựa vào đâu! Đây là cửa hàng tôi dùng tiền thuê! Quần áo cũng là tôi dùng tiền lam! Các anh dựa vào cái gì mà tịch thu quần áo của tôi! Dựa vào cái gì mà gỡ bảng hiệu của tôi!”

Nhìn hai thanh tra áp tải Tôn Vĩ đi ra, người xem náo nhiệt chặn ở cửa hàng lập tức tản ra bên cạnh.

Tôn Vĩ bị bắt mang lên xe, để lại hai thanh tra bắt đầu tịch thu quần áo trong cửa hàng của Tôn Vĩ, toàn bộ bị cuốn lại nhét vào bao tải, dẹp xong lại leo lên thang gỡ bảng hiệu trên cửa.

Người xem náo nhiệt vây quanh ngửa đầu nhìn lên, có người nói: “Ui chao, cũng mới lắp lên hôm qua…”

Lúc thanh tra đến, Nguyễn Khê ở phía đối diện trực tiếp dời ghế ngồi ở ngoài cửa hàng xem náo nhiệt. Nhìn Tôn Vĩ bị giải đi, thanh tra phá bảng hiệu, cô càng nhàn nhã bắt chéo chân, bưng chén trà uống trà lạnh.

Chợt có hai cô gái nắm tay đi ngang trước mặt, một cô gái trong đó nhìn sang phía đối diện kinh ngạc lên tiếng: “Ơ? Không phải cửa hàng này mới khai trương hôm nay sao? Làm sao lại phá hủy rồi?”

Từ phía đối diện quay về, Nguyễn Trường Sinh bưng ly trà lạnh lên uống một hớp hết nửa ly. Anh ta khoan khoái nói: “Sướng!”

Anh ta đã nhịn đứa cháu này rất lâu rồi, rốt cuộc cũng nói ra khỏi miệng được, sau này không cần phải nhìn thấy nó nữa.

Nguyễn Khê đứng dậy đi vào nhà, lại rót thêm một ly trà: “Sau này chắc không ai dám bán quần áo giống chúng ta nữa.”

Chỗ khác thì không biết, nhưng ít nhất ở thành Tứ Cửu sẽ không còn nữa. Rất nhiều thương buôn đã tận mắt nhìn thấy Tôn Vĩ xui xẻo thế nào, đợi đến khi anh ta bị phạt nặng, bọn họ nhất định không dám mạo hiểm như vậy nữa.

Nhất thời có lẽ bọn họ đều không nghĩ ra nhãn hiệu là thế nào, nhưng bọn họ đều biết Tôn Vĩ bị phạt vì bán quần áo giống nhà mình. Tôn Vĩ gặp chuyện xui xẻo, nhất định bọn họ không dám làm qua loa, lợi dụng chỗ sơ hở để bán tiếp nữa.

Cùng lúc Nguyễn Khê nói câu ấy, mấy chủ sạp bán quần áo ngoài chợ biết được tin đều truyền tai nhau mấy câu. Tất cả đều lục tung đống quần áo của mình lên, cất hết những bộ quần áo giống quần áo của Tường Vi các.

Quần áo của bọn họ bày bán hỗn độn, mà quần áo của Tường Vi các lại không nhiều, nên cất rất nhanh.

Đóng cửa tiệm trước khi trời tối, lại đi tìm Tiền Xuyến về, Nguyễn Trường Sinh vừa đi vừa thao thao bất tuyệt kể cho cô ấy nghe những gì Tôn Vĩ gặp phải sau buổi khai trương hôm nay. Nhất là đoạn kiểm soát viên đến bắt người, anh ta còn khoa chân múa tay để nói.

Nghe vậy, Tiền Xuyến cảm thấy vui vẻ trong lòng, mắt cũng sáng lên. Cô ấy hối hận nói: “Sớm biết vậy hôm nay em đã đổi với anh rồi!”

Nguyễn Trường Sinh cười nói: “Nghe cũng giống nhìn mà.”

Dù Nguyễn Khê chỉ làm ở cục Công Thương nửa năm nhưng đã quen biết rất rộng, nên sắp xếp mọi chuyện cũng thuận lợi. Chuyện của Tôn Vỹ nhanh chóng được điều tra rõ ràng, cũng xác định mức bồi thường. Từ đó về sau, tên này không còn xuất hiện ở khu vực này nữa.

Nguyễn Trường Sinh cảm thấy lần này mình đã thắng, ngày nào cũng phấn chấn tinh thần.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 377



Cứ thấy người nhà, anh ta sẽ nhắc đến chuyện đó một lần, kể cho Tiền Xuyến Nghe, cũng kể cho Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong nghe. Đến cuối tuần, Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông về quên, lúc ăn cơm, anh ta cũng kể chuyện đó cho hai người họ nghe.

Nghe xong, Trần Vệ Đông nói: “Đúng là hả lòng hả dạ!”

Năm ngoái Trần Vệ Đông và Nguyễn Khiết chính thức yêu nhau, đến đầu xuân năm nay thì đăng ký kết hôn. Sau khi kết hôn, đơn vị phân nhà cho hai người, nhưng mỗi cuối tuần, họ đều bớt thời gian về thăm quê.

Chung sống nửa năm, Trần Vệ Đông đã quen thuộc với mọi người trong nhà, hoàn toàn không xem mình là người ngoài.

Nói xong chuyện của Tôn Vỹ, đề tài trên bàn cơm lại đổi mấy lần, cuối cùng chuyển đến Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông. Nguyễn Thúy Chi hỏi hai người họ: “Hai đứa không định làm đám cưới sao?”

Nhắc tới chuyện này, Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông nhìn nhau, Nguyễn Khiết nói: “Bọn cháu không gấp, bọn cháu đã bàn rồi, đợi ông bà nội tới, cả nhà cùng tới nhà hàng ăn một bữa náo nhiệt là được.”

Nhắc tới Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, Nhạc Hạo Phong còn nói: “Hay hôm nay chúng ta về ăn tết rồi đón ba mẹ lên luôn đi.”

Nguyễn Thúy Chi nói: “Đây không phải vấn đề chúng ta có đón hay không, là vấn đề hai người họ có muốn tới hay không.”

Nếu như hai cụ kiên trì không tới, thì cũng không thể trói hai người họ tới đây được.

Nguyễn Trường Sinh nói tiếp: “Năm nay về tiếp tục làm công tác tư tưởng với hai cụ.”

Nguyễn Khê vẫn luôn ăn cơm mà không lên tiếng, nhưng đề tài lại chuyển sang cô. Người một nhà đều ăn ý nhìn cô, Nguyễn Thúy Chi mở miệng hỏi: “Tiểu Khê, cháu định lúc nào mang người yêu về ra mắt đấy?”

Kết quả, Nguyễn Khê còn chưa lên tiếng, Trần Vệ Đông đã nói: “Con bé còn nhỏ, không gấp đâu.”

Nguyễn Khê: “…”

Cả nhà nghe vậy đều nhìn Trần Vệ Đông.

Anh ấy cười nói: “Con bé tự nói nó còn nhỏ mà…”

Nguyễn Khê: “…”

Lát sau, Nguyễn Thúy Chi lại nói: “Đã hai tư rồi, không nhỏ nữa, có thể tìm người yêu rồi.”

Nguyễn Khê hắng giọng nói: “Chuyện này không gấp được, tùy duyên đi.”

Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông ăn trưa xong cũng không đi, ở lại chơi một hồi. Nguyễn Khiết cũng rảnh, lấy sách giáo khoa mẫu giáo daỵ Nguyễn Đại Bảo đọc bính âm, Nguyễn Nguyệt cũng chạy tới học cùng.

Đến lúc mặt trời lặn, khoảng bốn năm giờ, Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông mới về lại thành phố.

Nhưng lúc hai người sắp đi, đột nhiên có bốn người xuất hiện ngoài cửa.

Nguyễn Khê nhìn sang còn chưa kịp phản ứng, Nguyễn Khiết đã gọi trước: “Bác cả?”

Ngay lập tức, tiếng cười lại vang lên: “Hồng Quân, Thu Nguyệt, Hồng Binh?”

Nguyễn Thu Nguyệt đứng trước nhất lên mở miệng nói chuyện đầu tiên: “Chị cả, chị họ.”

Lúc này Nguyễn Khê cũng kịp phản ứng lại, vội vàng đi ra đón Nguyễn Thu Nguyệt. Cô cười nói: “Wow, mấy đứa đến thật rồi, còn cao như vậy nữa, nhất thời chị nhìn không ra.”

Nguyễn Thu Nguyệt cười nói: “Ai bảo đã nhiều năm, chị không về thăm bọn em chứ, bọn em không thể làm gì khác hơn là đến thăm mọi người.”

Đúng là đã rất nhiều năm, từ năm 1978 lên đại học tới nay, bọn họ chưa từng về, tới giờ cũng đã sắp sáu năm rồi. Ban đầu còn siêng thư từ qua lại, sau đó cũng ít dần.

Nguyễn Khê xấu hổ nói: “Mãi không bớt thời gian ra được.”

Nói xong, cô lại nhìn về phía Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh, vẫn không nhịn được mà cảm thán: “Wow, đều lớn cả rồi.”

Bây giờ nhìn Nguyễn Hồng Quân chín chắn hơn khi còn bé rất nhiều, lúc cười vẫn còn hơi xấu hổ, giọng nói cũng trở nên trầm thấp: “Đương nhiên rồi, giờ em đã học năm hai rồi mà.”

Chuyện này còn phải cảm ơn năm xưa Nguyễn Khê đã để cậu ấy đi học, nếu không giờ cậu ấy sẽ giống như Nguyễn Thu Dương, không thi đậu đại học, chỉ có thể tùy tiện tìm một công việc để kiếm sống, muốn tiền đồ cũng không có, muốn thu nhập càng không có.

Nguyễn Khê biết cậu ấy thi vào trường quân đội địa phương, nên không hỏi nhiều nữa.

Giờ Nguyễn Hồng Binh vẫn còn là thiếu niên, mặt mũi hơi giống Nguyễn Hồng Quân.

Cậu ấy nói: “Mùng hai em sẽ tựu trường.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nói chuyện với bọn họ hồi lâu, Nguyễn Thúy Chi mới từ từ trong nhà đi ra. Nhìn thấy Nguyễn Trường Phú, cô ấy lập tức mở to mắt, nói: “Anh cả? Sao anh tới rồi?”

Nguyễn Trường Phú cười khẽ - Đã lâu không gặp, vẫn là em gái tốt nhất.

Ông ta nói: “Có công việc, phải đi công tác, ba đứa này muốn theo cùng nên anh mang tới.”

DTV

Nhưng ông ta cũng rất tò mò, hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Thúy Chi, sao em lại ở đây?”

Ông ta tới đây là vì mấy năm nay Nguyễn Khê viết thư cho Nguyễn Thu Nguyệt đều dùng địa chỉ này.

Nguyễn Thúy Chi cười nói: “Em đã ở đây hai năm rồi, Trường Sinh và vợ nó cũng tới.”

Nguyễn Trường Phú nói: “Vậy sao? Sao anh không biết?”

Nguyễn Khê cười – Đúng là bác chẳng biết gì cả, ngay cả chuyện Nguyễn Thúy Chi ly hôn rồi tái hôn mà bác còn không biết nữa là.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 378



Nguyễn Thúy Chi cũng chỉ cười rồi vội vàng nói: “Mau ngồi xuống uống miếng nước rồi nói sau.”

Nguyễn Thúy Chi không đưa Nguyễn Trường Phú tới nhà chính, vì chỗ đó đều đặt máy móc, vải vóc và các loại dụng cụ, tài liệu. Cô ấy đưa ông ta đến căn nhà phía Đông, để ông ta ngồi xuống uống nước.

Những người khác cũng cùng nhau vào theo, lúc này mới bắt đầu giới thiệu.

Chủ yếu là giới thiệu Nguyễn Trường Phú và Nhạc Hạo Phong với nhau, sau đó lại giới thiệu Trần Vệ Đông.

Nguyễn Trường Phú nhớ ra Trần Vệ Đông, nói: “Chú từng gặp cháu, là đứa bé trong đại viện nhà chúng ta, đúng không?”

Trần Vệ Đông cười nói: “Trí nhớ của chú thật tốt.”

Nguyễn Trường Phú uống ngụm nước, lại nhìn về phía Nhạc Hạo Phong: “Nhưng mà hình như em rể trẻ hơn rất nhiều.”

Nguyễn Khê không nhịn được mà bật cười.

Nguyễn Trường Phú nhìn cô, hỏi: “Con cười gì thế?”

DTV

Nguyễn Khê hắng giọng, lắc đầu: “Conkhông cười gì cả.”

Nguyễn Khê không nói, Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phông cũng không tìm được cơ hội nói chuyện tỉ mỉ, nên cứ hồ đồ tiếp tục hàn huyên, dù sao thì hình như có nói hay không cũng không ảnh hưởng gì cả.

Nguyễn Khê không có tâm trạng nói chuyện với Nguyễn Trường Phú, có Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong ở đó rồi, nên cô xoay người đi ra ngoài.

Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Thu Nguyệt và Nguyễn Hồng Binh cũng không ở trong phòng nữa, theo Nguyễn Khê đi ra ngoài.

Chị em bốn người tìm một chỗ nói chuyện của riêng mình.

Nguyễn Khê hỏi bọn họ: “Ở lại mấy ngày?”

Nguyễn Thu Nguyệt giơ ba ngón tay lên: “Chỉ ở được ba ngày thôi.”

Nguyễn Khê cười nói: “Hay ở thêm mấy ngày đi, đợi đến khi tựu trường hẵng về.”

Nguyễn Thu Nguyệt quay đầu nhìn về phía Nguyễn Hồng Quân: “Anh năm, anh có muốn ở lại đến khi tựu trường không?”

Nguyễn Hồng Quân nói: “Đương nhiên là muốn rồi, vất vả lắm mới tới được Bắc Kinh mà, nhưng chưa chắc bác đã cho.”

Nguyễn Hồng Binh nói tiếp: “Vậy thì đi nói với ba thử xem.”

Sau đó, ba người nhìn nhau, dùng ánh mắt nhất trí với nhau.

Vì Nguyễn Trường Phú mang ba đứa trẻ tới, cũng đã nhiều năm như vậy không gặp rồi, nên Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông đều không về, mà ở lại ăn tối cùng họ.

Buổi tối, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến đóng cửa tiệm về nhà, thấy được Nguyễn Trường Phú, Nguyễn Hồng Quân và mọi người, không thể thiếu màn hàn huyên hồi lâu, hi hi ha ha như nhà có mười mấy người, thật sự náo nhiệt.

Lúc ăn cơm, Nguyễn Khiết nói với Nguyễn Trường Phú: “Cháu luôn muốn về thăm bác và bác gái, nhưng không có thời gian. Cháu vốn định tết năm nay sẽ về thăm mọi người, không ngờ bác lại tới trước.”

Đương nhiên cô ấy muốn nói mình và Trần Vệ Đông, không bao gồm Nguyễn Khê.

Nguyễn Trường Phú và cô ấy trò chuyện với Trần Vệ Đông mấy câu, ông ta lại tồ mò hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Vậy là mọi người cùng nhau qua bên nhà này để may quần áo mang ra ngoài bán sao? Bán được không? Làm ăn tốt không?”

Nguyễn Thúy Chi gật đầu: “Cũng được, đã mở hai cửa hàng rồi.”

Nguyễn Trường Phú nghe vậy thì hơi ngạc nhiên: “Mở hai cửa hàng trong thành sao? Vậy đúng là rất tốt, không ngờ mọi người còn rất có đầu óc kinh doanh. Rời xa quê hương chạy đến Bắc Kinh, có thể định cư ở đây, mọi người thật không đơn giản.”

Nguyễn Trường Sinh tiếp lời: “Là Tiểu Khê có đầu óc.”

Nguyễn Trường Phú nghe vậy thì nhìn Nguyễn Khê: “Những thứ này đều là ý của con sao?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Phải ạ, đầu năm nay dễ kiếm tiền, đương nhiên phải nghĩ cách kiếm tiền rồi.”

Nguyễn Trường Phú nói: “Đầu năm nay dễ kiếm tiền thật, nhưng không phải ai cũng kiếm được. Vẫn là con có đầu óc, có thể mang theo cô ba, chú năm, cũng định cư ở đây, ba tự thẹn không bằng.”

Nguyễn Khê mỉm cười, cũng không khiêm tốn, mà nói: “Tre già măng mọc thôi ạ.”

Nguyễn Trường Phú nhìn cô, giọng điệu cũng không mang theo cảm xúc gì: “Con cho ba con chút mặt mũi đi.”

Nụ cười trên mặt Nguyễn Khê chợt tắt, cô cúi đầu ăn cơm, lạnh nhạt nói: “Con cũng không nhận bác là ba con.”

Cô nói xong, bầu không khí trên bàn cơm trở nên có chút lúng túng. Nguyễn Trường Sinh vội vàng chuyển đề tài, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này. Nguyễn Hồng Quân cũng phối hợp, nhanh chóng xua tan sự ngột ngạt ấy.

Ăn tối xong, Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông không ở lại nữa. Bọn họ không ở lại được, ngày mai là thứ hai rồi, bọn họ phải về đi làm, nên chỉ nói thêm với Nguyễn Trường Phú đôi câu rồi chuẩn bị đi.

Trước khi đi, như chợt nhớ ra chuyện gì đó, Nguyễn Khiết lấy trong túi ra mấy tấm vé vào cổng, đưa cho Nguyễn Khê, nói với cô: “Hiếm khi Thu Nguyệt và mấy anh chị tới chơi, chỗ em bỏ chi phí lớn tổ chức buổi tọa đàm khoa học, mời toàn nhà khoa học ở các viện nghiên cứu hàng đầu trong nước, có cả mấy viện sĩ hàn lâm viện nữa, nếu chị rảnh thì mang mọi người đến nghe thử. Rất hiếm đấy, cũng rất đáng để nghe.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 379



Nguyễn Khiết đang làm việc ở cục giáo dục, nên các hoạt động tiếp xúc được đều liên quan tới học sinh và giáo dục. Nguyễn Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt còn nhỏ nên cô ấy không nghĩ tới chuyện này. Mãi đến khi thấy mấy người Nguyễn Thu Nguyệt, cô ấy mới nghĩ tới.

Những buổi tọa đàm có thể mời được chuyện gia thế này, cô ấy luôn đề nghị bọn trẻ đều đi nghe, có thể có thêm kiến thức.

Nguyễn Khê nhận vé của cô ấy, đồng ý: “Được, vậy khi đó bọn chị sẽ qua xem, nhân tiện dạo chơi trong thành luôn.”

Cô nói xong, Nguyễn Khiết cũng không ở lại nữa, cô ấy và Trần Vệ Đông chào người lớn trong nhà, lại vẫy tay với mấy người Nguyễn Hồng Quân, rồi đẩy xe đạp đi ra, đi về dưới ánh trăng sáng.

Sau khi Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông rời đi, Nhạc Hạo Phong và Nguyễn Trường Sinh tiếp tục trò chuyện với Nguyễn Trường Phú vẫn nói chuyện ở trong nhà. Nguyễn Khê cầm vé tọa đàm đi vào phòng, cùng Tiền Xuyến và Nguyễn Thúy Chi dọn phòng, sắp xếp chỗ ngủ cho mấy người.

Tuy có khách tới, Nguyễn Thúy Chi và mọi người đều bận rộn, nhưng ba người phụ nữ yêu công việc đều không cho phép mình nghỉ ngơi. Họ yên lặng ăn tối xong, quay về phòng làm việc, tiếp tục đạp máy máy.

Ngoài phòng khách liên tục nghe thấy tiếng máy may chuyển động.

Nguyễn Thu Nguyệt theo sau lưng Nguyễn Khê, hỏi: “Chị cả, tối nay em ngủ với chị nha?”

Nguyễn Khê quay lại gật đầu, nói với cô bé: “Không đủ phòng, em ngủ với chị.”

Nguyễn Thu Nguyệt nhoẻn miệng cười: “Dạ.”

Nguyễn Thu Nguyệt ngủ với Nguyễn Khê, Nguyễn Hồng Quân ngủ với Nguyễn Hồng Binh và Nguyễn Trường Phú ở một gian phòng trống khác.

Nguyễn Thúy Chi bọn họ trải chăn chiếu xong, lại xuống bếp nấu nước nóng.

Đến đêm, khi ba người phụ nữ xong việc, cả nhà đều lục tục rửa mặt rồi về phòng của mình chuẩn bị ngủ.

Đã rất lâu Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt không gặp nhau, đương nhiên không buồn ngủ. Hai người tắt đèn, nằm trên giường mở mắt nói chuyện phiếm. Nội dung đề tài chuyển đổi liên tục, đến chủ đề gì thì nói cái đó, tóm lại hai người trò chuyện rất lâu.

Nguyễn Khê tò mò hỏi Nguyễn Thu Nguyệt: “Đúng rồi, sau đó Diệp Thu Văn có về không?”

Sau lần đầu tiên Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến bày sạp bán quần áo, Nguyễn Khê gặp Diệp Thu Văn ở trên đường thì cô không gặp lại cô ta nữa. Giờ đã qua hơn ba năm, đột nhiên cô nhớ đến cô ta nên mới hỏi.

Trong bóng tối, Nguyễn Thu Nguyệt quay đầu nhìn về phía Nguyễn Khê: “Tết năm nay có về ăn tết, hè năm ngoái Lục Viễn Chinh tốt nghiệp đại học mà, bọn họ đã bàn xong chuẩn bị kết hôn rồi, nên cùng nhau về.”

Nguyễn Khê tò mò: “Kết hôn rồi á?”

Nguyễn Thu Nguyệt gật đầu: “Dù người lớn hai nhà đều không vui, nhưng bọn họ đã yêu nhau từ cấp ba đến giờ, đã nhiều năm rồi, không đồng ý cũng không được. Thế nên bọn họ đặt một bàn tiệc ở nhà hàng, để hai người họ kết hôn.”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Lục Viễn Chinh này cũng không tệ nha?”

Đúng là khiến cô hiểu được mấy chữ “tình cảm vững chắc hơn vàng”.

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Cũng được thôi, em thấy bọn họ đứng bên nhau bằng mặt mà không bằng lòng, không có chút ngọt ngào nào. Lục Viễn Chinh kết hôn với chị ta, em thấy hơn phân nửa là do trách nhiệm. Diệp Thu Văn đã theo anh ấy từ hồi cấp ba, anh ấy không thể không cưới được.”

Nguyễn Khê nói: “Có trách nhiệm cũng rất tốt.”

Không có hứng thú với câu chuyện tình yêu cảm động trời đất giữa hai người, Nguyễn Khê lại hỏi: “Vậy cha mẹ em thì sao? Ngày trước Diệp Thu Văn không nói tiếng nào đã chạy khỏi nông trường, đã nhiều năm không liên lạc với người nhà, giờ cô ta đột nhiên quay về, nhà em tha thứ được à?”

Nguyễn Thu Nguyệt nhún vai: “Có gì mà tha thứ với không tha thứ chứ, con mình, có hư hỏng hơn nữa thì cũng là con mình, cũng không thể không nhận đúng không? Bốn năm không về, đánh chửi cũng không thích hợp, cứ vậy thôi.”

DTV

Vì muốn giữ mặt mũi nên để cô ta và Lục Viễn Chinh kết hôn, cho hai người họ sống qua ngày.

Trong lòng chỉ coi như đã nuôi đứa con gái này uổng công rồi.

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Chị cả, chị có cảm thấy đời này Diệp Thu Văn đến để đòi nợ cha mẹ em không, chắc kiếp trước hai người đã mắc nợ chị ấy. Cũng có lẽ, đời này bọn họ đã mắc nợ chị.”

Nguyễn Khê cười: “Vậy chị phải cảm ơn Diệp Thu Văn đã đòi nợ giúp chị à?”

Nguyễn Thu Nguyệt cũng cười: “Vậy thì không cần.”

Nói xong, Nguyễn Khê lại nhớ tới chuyện ngày trước mình không thi đại học, mỗi ngày không ăn rồi đi vệ sinh thì cũng ngồi yên trong phòng. Khi ấy không ít lần Phùng Tú Anh nói cô đến đòi nợ, cô cũng đều nghe được.

Từ sau khi cô vào đại học, người đòi nợ lại biến thành Diệp Thu Văn.

Nguyễn Khê cười một hồi, tiếp tục hỏi Nguyễn Thu Nguyệt: “Sau khi chị lên đại học, bọn họ đối với em thế nào? Vẫn như trước kia, không nghe, không biết, không hỏi, bơ em hả?”
 
Back
Top