Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 280



Phùng Tú Anh bị ông ta dọa đến rụt vai, chỉ rơi nước mắt, không nói gì.

Nguyễn Trường Phú tức giận lại dồn sức đập bàn, sức mạnh đấy thiếu điều đập cho bàn vỡ: “Rõ là tôi đã bảo em là nó có vấn đề. Em phát hiện sớm, giải quyết sớm thì có ra cơ sự này không? Có không?”

Phùng Tú Anh cúi đầu rụt vai không đáp, bà ta không biết nên nói gì.

Mà Nguyễn Trường Phú cũng không thể đánh Phùng Tú Anh. Ông ta ghìm cơn giận hồi lâu, lại quay sang Nguyễn Khê, quát: “Con nói đi, có phải con đã sớm biết chuyện con bé yêu đương rồi không? Hôm ba đi công tác, con nói dối phải không?”

Nguyễn Khê không sợ ông ta, đáp: “Bác gào cái gì mà gào. Con với cô ta đâu có thân thiết gì cho cam, mỗi ngày ngay cả nói chuyện cũng không nói một tiếng, sao con biết cô ta có yêu đương hay không? Hôm đấy đúng là Diệp Thu Văn nói dối, nhưng con nói thì bộ mấy người tin à? Biết rõ mấy người sẽ không tin, con mắc gì phải tự mình kiếm chuyện? Cô ta mà cắn ngược lại bảo con vu oan giá họa cho cô ta, rồi mấy người quay sang chửi con đương không kiếm chuyện, thì ai thiệt?”

DTV

Nguyễn Trường Phú bị Nguyễn Khê làm cho nghẹn họng.

Nguyễn Khê dừng một lát, rồi liếc nhìn Phùng Tú Anh, nói không mảy may khách khí: “Con trong lòng bà ta là thế nào chả lẽ bác không biết? Trong lòng bà ta, con mới là kẻ sẽ làm những chuyện như vậy, còn Diệp Thu Văn trong lòng bà ta là người trời, là mặt mũi của bà ta, là niềm kiêu ngạo của bà ta. Bác kêu bà ta để ý bà ta cũng không tin, con nói thì phỏng có tác dụng gì? Trong lòng bà ta, con có nói gì cũng là đố kỵ, là hãm hại.”

Phùng Tú Anh cúi gằm đầu xuống, ngón tay gần như bấm bật máu, chỉ hận đời này không thể đừng gặp người khác, đừng nói chuyện.

Nguyễn Trường Phú thật sự không nuốt nổi cơm, liền đứng thẳng dậy đi về phòng, không nói một câu.

Giờ ra cửa cũng phải nghĩ lại. Những ánh mắt ngoài kia, chưa chắc ông ta có thể chịu được.

Sau khi Nguyễn Trường Phú đi, Phùng Tú Anh cũng không ngồi tiếp nữa. Bà ta đứng dậy lẩn vào nhà vệ sinh, nhốt mình trong đó rồi bật khóc.

Hai người này đi rồi, không khí liền đỡ ngột ngạt hẳn đi. Nguyễn Khê không quan tâm hai người đấy nữa, mà tiếp tục cúi đầu ăn sủi cảo. Những người khác cũng không ai nói với ai câu gì, chỉ im lặng cúi đầu ăn, một miếng sủi cảo thịt heo rau cần, một miếng sủi cảo rau hẹ trứng.

Cơm nước xong, Nguyễn Thu Dương không dám lên lầu, mà đi tìm Tô Manh Manh. Hai người tới một chỗ không có ai rồi ngồi xuống, bấy giờ cô ta mới bảo: “Thôi xong, sau này ở trường mình sẽ không ngẩng mặt lên được mất. Không biết trường học sẽ xử lý chuyện này thế nào, mình cũng không muốn đi học nữa.”

Tô Manh Manh hít sâu một hơi: “Lần này mình cũng không biết nên an ủi cậu thế nào.”

Chuyện như này nếu xảy ra với bản thân, cô bé cũng không muốn đi học. Diệp Thu Văn vẫn luôn là tín ngưỡng của Nguyễn Thu Dương, Nguyễn Thu Dương quả thực xem cô ta như thần vậy. Nhưng ai mà ngờ Diệp Thu Văn lại làm ra chuyện thế này đâu.

Biết rõ trường học không cho phép yêu đương, cho dù tình cảm ngầm nảy nở thì cũng phải kiềm chế bản thân, cho dù không thể kiềm chế hẹn hò thì cũng nên khiêm tốn thuần khiết chút, sao mà ban ngày ban mặt lại dám làm loạn thế này.

Giờ chuyện Diệp Thu Văn và Lục Viễn Chinh làm trong công viên đã truyền đi rất khó nghe rồi, tuy Lục Viễn Chinh cũng chịu ảnh hưởng, nhưng chuyện thế này thường con gái sẽ thiệt thòi hơn, cũng sẽ chịu tổn thất danh dự lớn hơn.

Nguyễn Thu Dương ngồi bên bồn hoa, gác cằm lên cánh tay, trong ánh mắt hoàn toàn không có tự hào và ánh sáng.

Trong phòng trên lầu, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt ngồi bên bàn học, ánh sáng của đèn bàn chiếu vào trên sách, bọn họ có thể nghe thấy sát vách truyền tới tiếng khóc của Diệp Thu Văn, cô ta đã khóc hơn nửa tiếng rồi.

Nguyễn Thu Nguyệt nghe tới mức lỗ tai cũng tê luôn: “Sớm biết thì làm làm gì? Không lẽ chị ấy không biết hậu quả sao?”

Nguyễn Khê vẫn không đặt quá nhiều tâm tư vào việc này, cô dùng thái độ của kẻ bên lề, nói: “Không phải ai cũng có thể giữ vững lý trí, nhất là ở mấy chuyện tình cảm này, lúc tình nồng rồi thì cũng có người chả quan tâm gì nữa.”

Nguyễn Thu Nguyệt không hiểu được, chỉ nói: “Không hiểu lắm.”

Nguyễn Khê bảo: “Không cần hiểu, đọc sách đi!!!”

Cùng lúc đó, trên quảng trường đại viện đã kéo màn sân khấu, trước màn ảnh tập trung rất nhiều người.

Dù là kẻ không buổi chiếu phim nào vắng mặt như Nguyễn Hồng Quân thì tối nay cũng không lên quảng trường xem phim nữa, bởi vì cậu ấy sợ sẽ bị người khác túm lại hỏi chuyện của Diệp Thu Văn. Cho nên trước màn hình chiếu phim trên quảng trường, không hề thấy bóng dáng người nhà họ Nguyễn.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 281



Nhưng những người khác thì vẫn muốn tụm lại tám chuyện. Phim còn chưa chiếu, câu đầu tiên đã là: “Mấy người nghe chuyện con gái lớn của Phùng Tú Anh chưa, bị các cụ trong Ủy ban bắt được trong công viên với con trai nhà họ Lục, mất mặt ghê gớm!”

Có người không biết, bèn hỏi: “Con gái lớn nào? Là đứa dưới quê lên á hả?”

Người nọ vỗ đùi, nói: “Đâu có, đấy là đứa nhỏ, đứa lớn là Thu Văn.”

Nghe vậy, người không biết sự tình liền trừng mắt: “Thu Văn? Sao có thể như vậy được? Trong số rất nhiều các cô bé trong đại viên, ai cũng có thể, chỉ có Thu Văn là không thể nào. Bình thường con bé như thế nào mấy người không biết rồi, đó là cô bé mà đại viện chúng tôi bớt lo nhất, hiểu chuyện và chu toàn nhất, nhà ai mà lại không ngưỡng mộ Phùng Tú Anh có một cô con gái hiểu chuyện như vậy chứ!”

Người khác lại nói: “Chỉ là bình thường con bé cư xử tốt cho nên mới thật sự làm cho người ta kinh ngạc! Phùng Tú Anh luôn miệng nói là con gái và cháu gái cô ta từ quê đến tệ đến mức nào, sợ là mấy con bé ấy chưa từng ở thành phố thì sẽ làm ra những chuyện ngu ngốc, có ai nghĩ rằng người làm ra loại chuyện khiến cô ta bôi do chát trấu vào mặt lại là Thu Văn chứ! Cô ta ấy mà, sợ là sau này không dám vác mặt ra đường nữa!”

“Việc này đối với ai mà lại không xấu hổ chứ? Mấy người nghĩ lại mà xem trước kia Phùng Tú Anh suốt ngày khoe khoang về Thu Văn như thế nào, gì mà mấy cô bé trong đại viên so với Thu Văn nhà cô ta đến cả ngón út cũng không bằng chứ? Bây giờ thì tốt rồi!”

“Vậy mới nói, Thư Văn chính là thể diện và sự kiêu ngạo của bà ta và Nguyễn Trường Phú đó!”

Ai biết thể diện cùng kiêu ngạo này vậy mà lại vụng trộm làm ra loại chuyện này!

Không thèm đếm xỉa đến sự tín nhiệm của cha mẹ, cũng không thèm quan tâm đến thể diện của cha mẹ!

Đây không phải là muốn mạng của cha mẹ, cố ý khiến họ không ngẩng nổi mặt lên làm người sao!

“Cho nên người này ấy mà, sẽ không thể ra ngoài khoe khoang được nữa rồi, cứ khoe khoang thì sớm muộn cũng bị ngã đau mà thôi!”

“Hơn nữa vừa ngã còn ngã một cú đau thấu trời!”

Phùng Tú Anh đúng là ngã xuống một cái mà không ngóc đầu lên nổi, bà ta thật sự không muốn làm người nữa, trong lòng như c.h.ế.t lặng. Nội tâm của bà ta còn sụp đổ nhiều hơn cả Nguyễn Thu Dương, đến mức cửa lớn cũng không dám ra, ở nhà cũng không ngẩng đầu lên nổi.

Bà ta khóc cả đêm trong nhà vệ sinh, rửa mặt xong trở lại phòng ngủ nằm, bà ta lại nghiêng người khóc suốt đêm, mắt đều sưng húp lên.

Nguyễn Trường Phú không lên tiếng răn dạy bà ta nữa, cũng không có tâm trạng nói chuyện với bà ta, cả đêm đều đưa lưng về phía bà ta.

Sáng hôm sau thức dậy ông ta cũng không ở nhà ăn cơm, rửa mặt xong trực tiếp đến cơ quan.

Phùng Tú Anh vậy mà vẫn thức dậy làm bữa sáng, dù sao bọn nhỏ còn phải ăn sáng để đi học.

Hôm nay, không khí giữa tất cả con cháu nhà họ Nguyễn đều rất kém, trên đường đến trường, Nguyễn Hồng Quân cũng không đùa giỡn ồn ào như thường ngày. Nguyễn Thu Dương cũng là lần đầu tiên chủ động xa lánh Diệp Thu Văn, cơm nước xong trực tiếp ra ngoài tìm Tô Manh Manh, cùng Tô Manh Manh đi học.

Thân là em gái của Diệp Thu Văn, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt đương nhiên cũng phải chịu đựng những ánh mắt soi mói. Nhưng bởi vì bình thường tiếp xúc với Diệp Thu Văn không nhiều lắm, cho nên Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt không phải là không ngẩng đầu lên được như Nguyễn Thu Dương, bản thân các cô cũng không sao cả.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết vẫn giống như bình thường, mang theo cặp sách đến trường để đọc sách buổi sáng rồi lên lớp sau khi đọc sách xong.

DTV

Giữa các tiết học, lại tiếp tục đọc sách và tự học, dành mọi thời gian để ghi nhớ các bài văn và xem lại các đề.

Hai tiết đầu buổi sáng coi như tương đối an ổn, chỉ có vài tiếng bàn tán nho nhỏ. Nhưng đến khi tiết thứ hai kết thúc, trong trường đột nhiên trở nên sôi nổi, ồn ào. Nhiều học sinh chạy ra khỏi lớp học, chạy đến bảng thông báo xem thông báo, sau đó ghé tai nhau thì thầm to nhỏ.

Nguyễn Khiết bị tiếng ồn ào bên ngoài hấp dẫn lực chú ý, theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài. Thấy phía trước bảng thông báo xa xa chật ních người, cô lại quay đầu lại nhìn Nguyễn Khê, nhỏ giọng nói: “Đó là…chuyện của Diệp Thu Văn sao?”

Nguyễn Khê nghe vậy cũng quay đầu nhìn ra ngoài, lúc ánh mắt thu hồi lại chợt thấy mấy nam sinh đi vào phòng học. Sau khi họ tiến vào, ngồi xuống hai cái bàn trước mặt Nguyễn Thu Dương, cười hỏi Nguyễn Thu Dương: “Chị cả của cậu và Lục Viễn Chinh đã làm gì ở công viên vậy?”

Nguyễn Thu Dương trừng mắt nhìn bọn họ: “Liên quan quái gì đến mấy người?”

Nam sinh kia cười ầm ĩ: “Chị cả của cậu cũng thật là cởi mở đó.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 282



Nguyễn Thu Dương bị bọn họ cười đến đỏ mặt, trong lòng vừa tức vừa thẹn đến mức hoảng loạn, vừa định mở miệng lại, chợt nghe thấy ngoài cửa sau vang lên một tiếng gõ cửa. Cô ta quay đầu lại cùng mấy nam sinh kia nhìn qua, chỉ thấy là Hứa Chước và Trần Vệ Đông.

Hứa Chước đến tìm Nguyễn Khê, nhưng mấy nam sinh kia vẫn bị dọa chạy mất, không tiếp tục quấy rầy Nguyễn Thu Dương nữa.

Thấy Hứa Chước, Nguyễn Khê từ trên ghế đứng lên, từ cửa sau đi ra.

Đứng ở ngoài cửa, Hứa Chước quay đầu về phía phòng học một chút: “Không ai chê cười em, làm khó em chứ?”

Nguyễn Khê lắc đầu với hắn: “Không có.”

DTV

Hứa Chước nói: “Có chuyện gì thì nói với tôi một tiếng, tôi sẽ khiến bọn họ không ăn nổi cơm luôn.”

Nguyễn Khê cũng không muốn nói thêm gì khác, liền gật đầu với anh ấy: “Được.”

Bầu không khí này không thích hợp để nói thêm về những chuyện khác, Hứa Chước nói mấy câu xong liền dẫn Trần Vệ Đông đi, nhưng bởi vì anh ấy đã tới đây một lần, những học sinh khác đều thu liễm không ít, ngay cả Nguyễn Thu Dương cũng không dám chê cười nữa, nhiều lắm chỉ là túm tụm lại với nhau thì thầm bàn tán.

Tô Manh Manh từ bên ngoài phòng học trở về, sau khi ngồi xuống kéo một cái ghế, tiến đến trước mặt Nguyễn Thu Dương nhỏ giọng nói: “Trực tiếp dán bảng thông báo đến toàn trường thông báo phê bình, ghi lại lỗi nghiêm trọng này, không đuổi học. Mình nghe nói buổi chiều còn phải tổ chức hội nghị kiểm điểm, kiểm điểm trước mặt mọi người.”

Khuôn mặt của Nguyễn Thu Dương đỏ thành màu gan lợn, vùi sâu vào cánh tay.

Đợi đến trưa tan học, vẫn có học sinh vây quanh bảng thông báo của trường.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết mang cặp sách về nhà, không tham gia nào nhiệt xem thông báo này.

Trên bàn cơm trưa cũng không thấy bóng dáng Nguyễn Trường Phú và Diệp Thu Văn, cũng không có ai lên tiếng.

Từ đêm qua đến giờ, tất cả mọi người trong nhà dường như đều mất đi năng lực nói chuyện, không có ai lên tiếng.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt cũng chỉ lên lầu vào phòng đóng cửa mới nói mấy câu.

Nguyễn Thu Nguyệt tuyệt đối không đồng tình với Diệp Thu Văn, chỉ nói: “Vấn đề không được nói chuyện yêu đương này, cha đã nói rất rõ ràng trên bàn cơm rồi mà. Ngày đi công tác, trước khi lên xe, cha cũng đã nhấn mạnh rằng chuyện gì không nên làm thì tuyệt đối không được làm. Diệp Thu Thư và Lục Viễn Chinh thân là những học sinh gương mẫu của trường, cái gì nên làm gì không nên làm chị ta rõ ràng hơn ai hết, bằng không bình thường sao chị ta lại cố gắng biểu hiện tốt như vậy chứ? Nếu trong lòng đã không thèm quan tâm gì mà liều lĩnh làm, hiện tại chấp nhận hậu quả cũng là chuyện nên làm. Diệp Thu Tĩnh có gan làm ra chuyện này, ba mẹ ‘bồi dưỡng’ chị ta nhiều năm như vậy cũng không thoát khỏi liên quan, bọn họ che chở chị ta như vậy, mù quáng tin tưởng chị ta, cùng chị ta gánh chịu hậu quả cũng là chuyện nên làm thôi.”

Buổi chiều trường không có lớp học, tất cả giáo viên và học sinh tổ chức hội nghị kiểm điểm.

Tất cả học sinh từ cấp hai đến cấp ba mang theo ghế ngồi, xếp hàng ở sân thể dục, ngồi nghe giáo dục.

Trước kia khi mở đầu hội nghị đều do Diệp Thu Văn và Lục Viễn Chinh lên sân khấu phát biểu cùng với đó là tiếng vỗ tay của mọi người. Lần này vẫn là hai người bọn họ lên sân khấu phát biểu, chỉ là không còn tiếng vỗ tay hay hoan hô, chỉ có ánh mắt xem thường của người khác.

Đặc biệt là loại người từ trên đỉnh cao được mọi người ngưỡng vọng mà ngã xuống này, có thể khơi dậy sự chán ghét sâu sắc nhất của người khác.

Bởi vì đã từng sùng bái thành tích học tập của bọn họ mà coi đó làm tấm gương học tập, sau khi xảy ra chuyện hình thành tương phản chênh lệch quá lớn, mọi người có loại cảm giác ghê tởm khi bị lừa gạt, cho nên trong lòng căm hận và khinh bỉ trong lòng họ đã trở nên lớn hơn vô hạn.

Diệp Thu Văn ở trên bục kiểm điểm, cô ta mới đọc được hai dòng trong tờ giấy ghi nội dung kiểm điểm, chợt có mấy hòn đá nhỏ từ dưới bục bay lên, toàn bộ đều nện lên mặt cô ta. Có một viên ném được ném mạnh hơn liền khiến trán cô ta tím bầm một mảng.

Không chỉ có những hòn đá nhỏ, mà còn có những lời nói khó nghe vang lên: “Không biết xấu hổ!”

Lục Viễn Chinh đứng ở phía sau muốn lên bục, bị người khác kéo lại.

Mà đợi đến khi Lục Viễn Chinh lên bục kiểm điểm cũng không tốt hơn Diệp Thu Văn là bao.

Dưới bục cũng có người ném đồ vặt linh tinh lên, hình như có người còn mắng anh ta là lưu manh giả danh trí thức.

Hội nghị kiểm điểm kết thúc, Lục Viễn Chinh và Diệp Thu Văn từ hai học sinh gương mẫu trong trường học mà mọi người đều đua nhau học tập, biến thành chuột qua đường, biến thành ruồi nhặng. Một khi hình tượng hoàn hảo hoàn toàn bị phá vỡ, danh tiếng không còn, bọn họ sẽ rơi xuống vực thẳm.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 283



Tiếp theo đó Diệp Thu Văn xin nghỉ một tuần không đi học, bởi vì nửa khuôn mặt của cô ta đã bị Nguyễn Trường Phú đánh sưng lên, trán cũng bị mấy hòn đá nhỏ làm bị thương, cũng không biết phải mang bộ dạng gì ra ngoài gặp người khác.

Cô ta ở nhà cũng hầu như không ra khỏi phòng, mỗi lần đều chờ người nhà ăn cơm xong, xuống dưới lầu tùy tiện ăn vài miếng rồi lại trở về phòng. Cô ta cố gắng không gặp bất cứ ai, đặc biệt là Phùng Tú Anh, người đã từng tin tưởng cô ta nhất.

Mặc dù cô ta đã kiểm điểm trước tất cả mọi người ở trường nhưng cô ta không hề nói lời xin lỗi với bất kỳ ai ở nhà.

Cô ta ở trong phòng chỉ dựa vào giường nhìn cửa sổ ngẩn người, rất nhiều lúc mắt cũng không chớp một cái.

Mấy ngày qua đi, khi vết thương trên trán tiêu sưng rồi kết vẩy, tinh thần cô ta mới có vẻ trở nên bình thường lại.

Cô ta lấy cặp sách của mình để sắp xếp liền thấy có một bức thư màu đỏ trong cặp sách.

Cô ta mở tờ giấy màu đỏ ra, chỉ thấy trên đó viết sáu chữ —— không hối hận, không bỏ cuộc.

Chỉ cần một cái liếc mắt cô ta cũng có thể nhận ra là chữ của ai, là của Lục Viễn Chinh.

Cô ta không nhịn được, bịt miệng, mắt thoáng cái lại ướt đẫm, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống làm nhòe đi những dòng chữ đó.

Một lúc lâu sau, cô ta hít mũi, run giọng khàn khàn nói: “Không hối tiếc, không bỏ cuộc.”

Chuyện xảy ra với Diệp Thu Văn, Nguyễn Khiết, Nguyễn Thu Nguyệt và Nguyễn Hồng Quân quả thật có ảnh hưởng nhưng ảnh hưởng không lớn lắm, chủ yếu là quan hệ của bọn họ và Diệp Thu Tĩnh vốn bình thường, trong lòng nhanh chóng không quan tâm đến nữa.

DTV

Là em trai ruột của Diệp Thu Văn, Diệp Phàm chịu ảnh hưởng lớn hơn một chút, nhưng cậu ấy không tỏ bất cứ thái độ gì đối với việc này.

Ảnh hưởng lớn nhất là Nguyễn Trường Phú, Phùng Tú Anh và Nguyễn Thu Dương, Nguyễn Trường Phú không thể không bị Diệp Thu Văn liên lụy, ở đơn vị phải chịu ánh mắt và áp lực khác thường, cùng với một số ảnh hưởng vô hình hoặc lâu dài khác.

Phùng Tú Anh đương nhiên bị Diệp Thu Văn làm mất mặt nghiêm trọng nhất. Sau khi xảy ra chuyện cũng không dám ra ngoài gặp người khác, càng không dám nói chuyện với ai khác. Ngay cả lúc mua đồ ăn cũng chọn lúc ít người, vội vàng đi ra ngoài lại vội vã trở về, sợ người khác dùng ánh mắt mà chì chiết bà ta.

Nguyễn Thu Dương thì chủ động xa lánh Diệp Thu Văn, tâm tình bị ảnh hưởng nghiêm trọng, ở trường cũng luôn cúi đầu không nhìn ai.

Mà tố chất tâm lý của Diệp Thu Văn so với tưởng tượng của mấy người Nguyễn Khê tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn tốt hơn Phùng Tú Anh rất nhiều. Sau khi khuôn mặt cô ta bớt sưng và vết thương trên trán kết vẩy, cô ta trở lại trường học tiếp tục đi học, chỉ là từ đó trở thành một kẻ độc lai độc vãng.

Có cùng hoàn cảnh với cô ta tất nhiên còn có Lục Viễn Chinh.

Như vậy thoạt nhìn bọn họ hình như cũng không cô đơn, đại khái trong lòng còn tràn đầy lực lượng.

Tình yêu đối đầu với thế giới, tự nhiên có vẻ đẹp tráng lệ của nó.

Sóng gió lớn đến đâu cũng có một ngày bình yên trở lại.

Từ sau khi Diệp Thu Thư tiếp tục đi học, mấy người Nguyễn Khê dần dần không chú ý đến chuyện này nữa. Họ vẫn tiếp tục sống trong thế giới nhỏ bé của họ, sống trong góc mà không có nhiều ánh đèn sân khấu, làm những điều lặp đi lặp lại.

Cuộc sống của họ không có gì thay đổi, nhưng gia đình nhà họ Nguyễn đã thay đổi rất nhiều.

Diệp Thu Văn đương nhiên không còn là cô con gái đáng tự hào của gia đình nữa, cô ta thậm chí còn trở thành người không có địa vị và tiếng nói nhất trong nhà.

Phùng Tú Anh bởi vì chuyện này mỗi ngày đều cúi đầu khom lưng, ngoại trừ nấu cơm lo liệu việc nhà, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, chăm sóc mấy đứa nhỏ chu oàn cũng không mở miệng nói thêm lời nào, như mất đi năng lực ngôn ngữ vậy.

Hiện tại người trong gia đình mà bà ta gần gũi nhất, bình thường cùng bà ta nói chuyện nhiều hơn một chút là Nguyễn Thu Dương. Nguyễn Thu Dương ở bên ngoài với Tô Manh Manh, về đến nhà liền ở cùng Phùng Tú Anh, hai mẹ con thân thiết hơn người khác một chút.

Hai người phụ nữ bị Diệp Thu Văn tổn thương, khi ở nhà sẽ giúp nhau trải qua nỗi đau, phần lớn thời gian đều trầm mặc.

Diệp Thu Tĩnh từng là sức mạnh của bọn họ, bây giờ là cái gai trên mặt bọn họ.

Mà quan hệ giữa Diệp Thu Văn và Nguyễn Trường Phú lại càng tệ hơn đến mức đóng băng. Một cái tát của Nguyễn Trường Phú quá tàn nhẫn, đánh sưng mặt Diệp Thu Văn, cũng chính là đánh vào trong lòng cô ta. Đương nhiên Diệp Thu Văn cũng khiến Nguyễn Trường Phú vô cùng thất vọng.

Kỳ vọng cao bao nhiêu thì cũng sẽ thất vọng bấy nhiêu, lời này quả thực không sai chút nào.

Khi thất vọng với một người đến cực điểm thì chỉ có thể xem người đó như không tồn tại mà thôi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 284



Trong lòng ông tạ, Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương không giống nhau, mấy người Nguyễn Thu Dương phạm sai lầm bởi vì tuổi còn nhỏ hoặc nhất thời miệng nhanh hơn não, cần giáo dục. Nhưng Diệp Thu Văn cái gì cũng hiểu, đây là việc khiến Nguyễn Trường Phú không thể tha thứ nhất.

Cho dù Phùng Tú Anh vô dụng, đầu óc mơ hồ, không thể nhận ra vấn đề của cô ta để ngăn cản cô ta, nhưng rõ ràng ông ta đã nói không được yêu đương, không được vi phạm kỷ luật trường học. Mấy người Nguyễn Thu Dương đều nghe hiểu, lẽ nào Diệp Thu Văn không nghe hiểu sao?

Cái gì cô ta cũng hiểu, thậm chí cô ta có thể dễ dàng làm hài lòng Phùng Tú Anh, chỉ là không để người cha này vào mắt mà thôi.

Ông ta đối với cô ta còn thân thiết hơn con gái ruột, trong nhà ai cũng chịu ủy khuất chỉ có Diệp Thu Văn là không hề. Từ nhỏ đến lớn vì sợ tâm tư cô ta nhạy cảm nhớ cha mẹ ruột của mình, sợ cô ta mang theo em trai của mình là Diệp Phàm cùng chịu ủy khuất, cho nên bọn họ dốc hết toàn lực đối tốt với cô ta.

Vì cô ta, ông ta để cho những đứa con của mình chịu ủy khuất, để Nguyễn Thu Dương, Nguyễn Thu Nguyệt không tranh giành với cô ta, thậm chí ngay từ đầu còn ném Nguyễn Khê về nông thôn để ông bà nội nuôi dưỡng, kết quả thì sao, cô ta báo đáp người cha như ông ta như vậy đó.

Trong ngôi nhà này, với ai ông ta cũng mang nợ, nhưng đối với Diệp Thu Văn, ông ta không thẹn với lòng!

Nếu gia đình không cho cô ta đủ cảm giác an toàn và tình yêu thương, cô ta đi ra ngoài để tìm kiếm sự ấm áp và tình yêu thương của người khác thì đây là điều ông ta đáng phải chịu. Nhưng ở nhà bọn họ, bất kể là vật chất hay tinh thần, Diệp Thu Văn đều là người có được nhiều nhất. Tám đứa con trong nhà, người không nên làm chuyện này nhất chính là cô ta!

Có đôi khi ông ta nghĩ, có lẽ đây chính là báo ứng.

Lúc trước ông ta vì Diệp Thu Văn mà đưa Nguyễn Khê về nông thôn, một năm kéo một năm không trở về đón, kéo dài mười mấy năm, từ thời khắc Nguyễn Khê trở về thành phố vào năm ngoái, báo ứng của ông ta cũng đã bắt đầu.

Cho đến bây giờ, ông ta đã trở thành một người cha thất bại đến cực điểm, đối với con gái lớn cẩn thận dốc hết toàn lực nhưng không nuôi dạy tốt, ném con gái thứ hai ở nông thôn chịu mười mấy năm khổ sở, đến bây giờ căn bản cũng không thèm nhận người cha như ông ta.

Người làm cha như ông ta thất bại vô cùng!

Bên đường, cây ngô đồng và bạch quả đã rụng hết lá chỉ còn lại những cành cây trơ trụi.

Mùa đông đã đến.

Ngày cuối cùng trước khi kỳ nghỉ đông bắt đầu, lớp học chỉ còn lại một vài học sinh thưa thớt.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đến trường lấy đề thi cuối kỳ, sau khi lấy được cũng không vội vàng đi, ngồi lại trong lớp học một lúc. Đợi đến giờ tan học, hai người mới thu dọn sách vở về nhà.

Hoàng hôn buổi chạng vạng đỏ rực rỡ, bóng của hai người kéo dài bên đường.

Nguyễn Khiết hỏi Nguyễn Khê: “Năm nay có về ăn Tết không?”

Nguyễn Khê không chút nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên phải về chứ, tối nay khi về chị sẽ nói với Nguyễn Trường Phú một tiếng, bảo ngày mai ông ta chuẩn bị giấy tờ thông hành cho chúng ta rồi sắp xếp một chút, sáng sớm ngày kia chúng ta sẽ trở về.”

Nguyễn Khiết cười rộ lên: “Lại sắp được về thăm ông bà nội rồi.”

Cả năm không gặp, bình thường hai nơi liên lạc tương đối khó khăn, mấy tháng mới có thể qua lại một phong thư, hơn nữa trong thư cũng không nói gì nhiều, mỗi lần đều chỉ viết một vài lời báo bình an cùng mấy chuyện vặt vãnh, căn bản không xua đi được cảm giác nhớ nhà.

Hai người nói xong chuyện về nhà ăn tết thì cũng về đến nhà, lúc định vào cửa, Nguyễn Khê chợt quay lại, đến bên hòm thư xem có lá thư nào gửi cho mình hay không. Bình thường cô không nhận được nhiều thư, cách vài ngày mới kiểm tra hòm thư.

Nhưng hôm nay may mắn hơn, cô mở hòm thư và thấy được lá thư gửi cho mình.

Xem xong bì thư, cô cười nói với Nguyễn Khiết: “Là Lăng Hào gửi tới.”

Nhận được thư, cô không lập tức xé mở để xem, mà cầm trong tay rồi đi lên lầu, vào trong phòng mới mở ra xem.

Bởi vì không phải viết cho Nguyễn Khiết, Nguyễn Khiết đương nhiên không tò mò trong thư viết gì.

Nếu đó là một lá thư từ gia đình, hai người sẽ đọc cùng nhau.

Nguyễn Khê ngồi ở bên bàn cẩn thận mở phong thư, chậm rãi đọc thư, đọc được một nửa ánh mắt cô đột nhiên sáng lên, sau đó trên mặt hiện lên ý cười, cuối cùng đọc xong bức thư cô nhìn về phía Nguyễn Khiết nói: “Nhà Lăng Hào được sửa lại án xử sai rồi!”

Nguyễn Khiết nghe nói như vậy sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Khê: “Sửa lại án xử sai ư?”

DTV

Nguyễn Khê gật gật đầu: “Từ sau khi bốn người ngã xuống, rất nhiều người đều bình phản.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 285



Nguyễn Khiết im lặng suy nghĩ một hồi, khóe miệng nở nụ cười: “Vậy có phải anh ấy và ba mẹ anh ấy có thể trở về thành phố phải không?”

Nguyễn Khê cười lại gật gật đầu: “Lần này trở về có thể sẽ không gặp được cậu ấy nữa rồi.”

Cô nói ra lời này không có nửa phần thương cảm, chỉ có tràn đầy vui mừng và phấn chấn.

Cả nhà họ bị điều xuống nông thôn nhiều năm như vậy, bị sai phạm của Lăng Trí Viễn đè ép đến không thở nổi nhiều năm như vậy. Bây giờ Lăng Trí Viễn đã có thể xử lại án sai, cả nhà họ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, trở lại thành phố sống những ngày bình yên.

Nhất là Lăng Hào, hẳn là sẽ không còn phải chịu áp lực như khi sống ở nông thôn nữa.

Nguyễn Khiết nói: “Thật đáng tiếc, lại không có cơ hội tiễn họ, sau này không chừng cũng không gặp được.”

Dù sao cũng đã ở nông thôn cùng với nhau hai năm, nói thế nào thì cũng có tình cảm . Nếu Lăng Hào còn ở nông thôn, các cô về nhà là có thể gặp được cậu. Nhưng nếu cậu đã trở lại thành phố, chắc sau này sẽ không thể gặp lại nhau nữa.

DTV

Nguyễn Khê vẫn vui vẻ nói: “Không có gì phải tiếc nuối, chỉ cần có thể trở về chính là chuyện tốt đáng mừng. Thiếu niên sức dài vai rộng như cậu ấy cần có một thế giới lớn hơn nữa để vẫy vùng, cậu ấy không thuộc về ngôi làng nhỏ trên núi Phượng Minh này. Cậu ấy cùng chúng ta kết bạn đã là một mối duyên phận vô cùng lớn rồi. Chúng ta chỉ cần chúc phúc cho cậu ấy, vui mừng cho cậu ấy là được rồi.”

Trong đời, con người ta phải đi rất nhiều nơi, quen biết rất nhiều người, mà trong số những người này, đa số chỉ có thể cùng nhau đi chung một quãng đường. Biệt ly là lẽ dĩ nhiên nhất của đời người, mặc dù không thể tránh khỏi thương cảm nhưng điều quan trọng hơn là phải tiến về phía trước.

Nguyễn Khiết gật gật đầu: “Thành phố mới là nơi anh ấy nên ở lại.”

Nguyễn Khê gấp giấy, nhét vào phong bì, sau đó bỏ lá thư vào ngăn kéo bàn học. Trong ngăn kéo này có tất cả thư cô nhận được trong hai năm qua, số lượng không nhiều lắm, mỗi một lá thư đều được bảo quản tốt.

Bởi vì nội dung trong bức thư này, tối nay cô đặc biệt thoải mái, vui vẻ, ngay cả lúc ăn cơm cùng Nguyễn Trường Phú nói chuyện, giọng điệu so với mọi khi cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trên mặt cũng mang theo ý cười.

Nguyễn Trường Phú nhìn ra hôm nay tâm tình của cô rất tốt, lại cho rằng cô vì muốn về nhà mà vui vẻ cho nên đương nhiên cũng không làm cô mất hứng, trực tiếp đáp ứng: “Được, ngày mai ba đến đơn vị sắp xếp một chút.”

Sau đó, không đợi Nguyễn Khê nói lời cảm ơn, Nguyễn Hồng Quân đột nhiên nói: “Con cũng muốn đi.”

Nguyễn Trường Phú nhìn cậu ấy, lại nhìn Nguyễn Thu Nguyệt, Diệp Phàm, mở miệng hỏi: “Hai đứa có phải cũng muốn đi không?”

Bầu không khí trong nhà bây giờ u ám như vậy, ai còn muốn ở nhà ăn tết chứ, cho nên Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm cùng nhau gật đầu.

Nguyễn Trường Phú vốn không muốn để bọn họ đi, bởi vì nếu như bọn họ đều đi, trong nhà chỉ còn lại ông ta, Phùng Tú Anh, Nguyễn Thu Dương và Diệp Thu Văn, lại thêm đứa út Nguyễn Hồng Binh, năm mới này trôi qua như thế nào có thể tưởng tượng được.

Năm ngoái đã rất vắng vẻ, năm nay trong nhà xảy ra những chuyện này, càng không cần phải nói.

Nhưng ông ta nhìn mặt Nguyễn Hồng Quân, Diệp Phàm và Nguyễn Thu Nguyệt, rốt cuộc cũng không nói ra lời cự tuyệt. Ngẫm lại dù có giữ chúng lại thì có thể vui vẻ hơn được bao nhiêu chứ, không ai vui nổi thì chi bằng để mấy đứa trẻ về nông thôn vui vẻ đón năm mới.

Vì vậy, ông ta do dự một lúc rồi mở miệng: “Muốn đi thì đi đi.”

Trong nhà bọn họ năm này cũng chỉ có thể như vậy thôi, tóm lại là không náo nhiệt nổi.

Nguyễn Hồng Quân thấy Nguyễn Trường Phú đáp ứng thì rất vui vẻ, cười hí hửng: “Cảm ơn ba.”

***

Mặt trời đã dịch chuyển sang phía tây, ánh nắng chiếu vào trong khiến căn nhà trở nên ấm áp hơn hẳn.

Lưu Hạnh Hoa băm nhỏ cải trắng và vụn mỡ lợn ra để làm nhân, nhồi vào vỏ bột mềm, trắng, rồi nặn thành màn thầu.

Tiền Xuyến ưỡn cái bụng lớn năm tháng ra, ngồi vào bàn giúp Lưu Hạnh Hoa gói bánh. Lưu Hạnh Hoa nhắc cô ấy mấy lần, bảo cô ấy nghỉ tay để ra ngoài tắm nắng, nhưng cô ấy lại cứ ngồi yên một chỗ, chỉ muốn giúp Lưu Hạnh Hoa gói bánh.

Mẹ chồng nàng dâu ở cùng một chỗ vừa nói chuyện, vừa làm việc mãi không thấy chán.

Màn thầu gói xong thì xếp vào lồng hấp, bên dưới lồng hấp là một nồi nước sôi lớn. Lưu Hạnh Hoa dùng một miếng vải xô ẩm đã được giặt sạch sẽ bít vào khe hở trên nồi. Sau khi ngồi vào bếp, bà tiếp tục nhóm lửa hấp màn thầu, còn Tiền Xuyến vẫn ngồi bên cạnh nói chuyện với bà.

Sau khi hấp màn thầu trong hai cái lồng hấp phồng lên trắng ngần, mặt trời cũng đang bắt đầu lặn xuống núi, hào quang sáng rực cả bầu trời phía tây.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 286



Tiền Xuyến đỡ eo đứng dậy, định đi vệ sinh, nhưng vừa ra đến cửa, đột nhiên cô lại nhìn thấy năm đứa trẻ từ trong thành phố đã sắp đi đến trước cổng nhà rồi, có vài đứa trẻ còn mang theo cả hành lý nữa.

Mấy người Nguyễn Khê đương nhiên cũng nhìn thấy Tiền Xuyên, bọn họ lên tiếng gọi: “Thím năm!”

Tiền Xuyến vui vẻ cười nói: “Cuối cùng cũng về rồi.”

Lưu Hạnh Hoa ở trong bếp, nghe thấy tiếng nói, thì hỏi: “Ai về thế?”

Tiền Xuyến đứng bên cạnh cửa, quay đầu lại nhìn bà một cái: “Còn có thể là ai chứ, là năm đứa cháu gái của mẹ đấy.”

Nghe thấy vậy, Lưu Hạnh Hoa lập tức bỏ chiếc khăn xô đang giặt dở xuống. Lúc này cũng vừa đúng lúc Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đưa ba người Nguyễn Hồng Quân đi tới trước cửa, không quên chào hỏi bà nội và thím năm.

Năm ngoái bọn họ đã từng đến đây rồi, nên lần này đã quen thuộc hơn nhiều, không cần phải giới thiệu lại nữa.

Lưu Hạnh Hoa đưa bọn họ vào nhà, đưa cho bọn họ mấy cái màn thầu đã phồng lớn vừa mới được gặp ra khỏi nồi, cười nói: “Bên trong có gói củ cải và vụn mỡ heo, ăn ngậy ngậy ngon lắm, các cháu mau thử đi, đi đường chắc chắn là đói lắm rồi.”

Đi đường núi hai ngày, cũng khó ăn được mấy món nóng hổi, Nguyễn Hồng Quân không khách sáo, sau khi nhận lấy liền cho lên miệng cắn một miếng lớn.

Vừa ăn một miếng liền cắn phải phần nhân bên trong, thế là nóng đến nỗi phải la hét inh ỏi.

Tiền Xuyến mỉm cười tiếp tục đi vệ sinh, đi xong quay lại thì vừa hay đụng mặt Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Sinh vừa mới trở về. Nguyễn Trường Sinh vừa trông thấy cô liền vội vàng chạy tới đỡ, còn thân mật gọi cô là bảo bối, dặn cô phải cẩn thận một chút.

Tiền Xuyến vốn là người thích lăn lộn bên ngoài, không phải là người yếu đuối, nên cô lập tức gỡ tay Nguyễn Trường Sinh ra, nói với anh ấy: “Đừng gọi linh tinh, Tiểu Khê, Tiểu Khiết về rồi, ba đứa đến đây năm ngoái cũng tới.”

Nguyễn Trường Sinh nghe vậy cũng không ngạc nhiên, mà vẫn đưa tay ra đỡ cô: “Năm ngoái trở về, năm nay chắc chắn sẽ còn trở về, Tiểu Khê, Tiểu Khiến là hai đứa trẻ ngoan, chúng lớn lên ở quê, nên có tình cảm sâu đậm với chúng ta.

Anh không vội, nhưng Nguyễn Chí Cao lại lập tức tăng tốc, vội vã trở vào nhà.

Vào trong nhà, vừa nhìn thấy năm đứa trẻ, sắc mặt ông liền trở nên vô cùng vui vẻ.

Mấy người Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết lần lượt chào hỏi ông, ai cũng nói một câu: “Ông nội trở về rồi.”

Nguyễn Chí Cao tự mình tìm chỗ ngồi xuống, cười hỏi bọn họ: “Thế nào? Đi đường có mệt lắm đúng không.”

Nguyễn Hồng Quân rất thích ăn nhân củ cải bóng dầu, cậu bé cắn một miếng lớn: “Đường đi tốt hơn năm ngoái nhiều, bọn cháu đi cũng nhanh, bây giờ trời còn chưa tối nữa, năm ngoài lúc tới đây, trời đã tối rồi.”

Cậu vừa nói xong, thì Nguyễn Trường Sinh cũng đã đỡ Tiền Xuyến trở vào.

Nguyễn Hồng Quân bật người khỏi chiếc ghế đẩu, chạy đến trước mặt Nguyễn Trường Sinh, nói: “Chú năm! Cuối cùng chú cũng về rồi.”

Nguyễn Trường Sinh nhìn cậu bé một cái, đỡ Tiền Xuyến ngồi xuống chiếc ghế đẩu, rồi nói: “Thế nào? Có phải nhớ chú lắm đúng không?”

Nguyễn Hồng Quân gật đầu lia lịa: “Nhớ muốn c.h.ế.t luôn ấy, nhớ cả một năm rồi!”

Nguyễn Trường Sinh đưa tay ra xoa đầu cậu bé hai cái, cứ như đang xoa đầu một chú chó vậy: “Không có thời gian để kể cho cháu nhiều chuyện như vậy.”

Trong nhà có nhiều người hơn, bầu không khí cũng náo nhiệt hẳn lên, mỗi người nói một câu không ngớt tý nào.

Không khí náo nhiệt trong nhà bên hoàn toàn đối lập với sự tẻ nhạt trong nhà chính của Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ. Mấy đứa trẻ không qua đó chào hỏi bọn họ, bọn họ cũng ngại ngùng không có mặt mũi nào để qua đó, nên chỉ có thể để mọi chuyện diễn ra như vậy.

Hai năm nay, cuộc sống của bọn họ trôi qua rất bình thường, bởi vì Nguyễn Dược Tiến cũng đi đến mỏ khoáng sản làm việc rồi, nên trong nhà chỉ còn có bốn người, cũng chẳng có đứa nào đi học mà cần đến tiền cả, cho nên việc ăn uống cũng không có vấn đề gì.

Nhưng vẫn còn kém xa so với cuộc sống sinh hoạt của hai vợ chồng Nguyễn Chí Cao. Dù sao thì một mình Nguyễn Trường Sinh có thể làm việc nuôi được hai người, Nguyễn Thúy Chi lại là thợ may duy nhất trên núi Phượng Minh này, năm nào cũng kiếm được rất nhiều tiền.

DTV

Cũng nhờ có tay nghề của Nguyễn Thúy Chi, nên thỉnh thoảng trong nhà còn có thịt ăn, cuộc sống hàng ngày cũng vô cùng thoải mái.

Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ tức đỏ mắt vì cuộc sống ở nhà cũ rất tốt, cũng vô cùng hối hận vì ban đầu đã làm loạn đòi ra ở riêng, bọn họ càng cố gắng nghĩ cách nịnh bợ Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, thì Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa lại càng chẳng để ý đến bọn họ.

Đến lúc tức giận, bọn họ lại chửi mắng Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa bất công, mắng bọn họ độc ác không xứng là ba mẹ, ở sau lưng bọn họ.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 287



Đều là con được hai người sinh ra, tại sao anh cả và em năm lại được sống tốt như vậy, còn cả nhà anh hai bọn họ lại phải sống khổ cực đến thế!

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa không nghe thấy, mặc kệ bọn họ ở đằng sau lưu tùy ý mắng chửi, dù sao thì ban đầu khi ra riêng là do bọn họ tự làm loạn đòi ra ở riêng, chứ không phải là người làm ba làm mẹ hai người đuổi bọn họ ra ngoài, nói thế nào cũng chẳng hợp lý gì cả.

Từ lúc xuyên qua đây Nguyễn Khê đã không thích Tôn Tiểu Tuệ, mối quan hệ của cô và Nguyễn Dược Tiến, Nguyễn Dược Hoa cũng không tốt lắm, cho nên cô cũng không dắt Nguyễn Hồng Quân, Diệp Phàm và Nguyễn Thu Nguyệt đến chào hỏi bọn họ, ăn xong cơm liền qua tiệm may ngủ luôn.

Nguyễn Khiết rất sợ Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ lại ỷ lại, ràng buộc mình, nên cũng tránh xa cả nhà bọn họ, đến cả chạm mặt cũng không có cơ hội. Dù sao bọn họ cũng chưa từng nuôi cô ấy, cô ấy cũng không cảm thấy tội lỗi.

Hai ngày đi đường núi rất mệt, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết vừa đưa Nguyễn Hồng Quân, Diệp Phàm và Nguyễn Thu Nguyệt đến tiệm may liền đi ngủ luôn. Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, tắm rửa về nhà ăn trưa, vừa hay cũng là lúc Nguyễn Thúy Chi về đến nhà.

Lúc ăn cơm, Nguyên Khê hỏi Nguyễn Chí Cao: “Ông nội, ba của Lăng Hào đã được phán xử lại chưa?”

Mặc dù bây giờ Nguyễn Chí Cao không làm bí thư đại đội nữa, mỗi ngày chỉ ở trong nhà nuôi gà, nuôi vịt, làm ruộng, nhưng nếu như trong thôn có việc gì quan trọng thì các cán bộ sẽ đều đến bàn bạc với ông ấy.

Dù sao thì ông cũng là bí thư đại đội mấy chục năm, tuổi tác lại cao, nên vẫn là người có tiếng nói nhất thôn.

Ông nhìn Nguyễn Khê gật đầu: “Đúng rồi, phía trên đã ra thông báo, đã phán xử lại rồi.”

Nguyễn Khê lại hỏi: “Vậy bọn họ đã về thành phố rồi sao?”

Nguyễn Chí Cao lại gật đầu: “Đi rồi, bọn ông cũng có ý giữ bọn họ lại thôn ăn Tết, nhưng nghe nói bọn họ phải quay về thu xếp công việc gì đó, có rất nhiều chuyện phải giải quyết, nên cả nhà ba người đều đã đi về rồi.”

Nguyễn Khê khẽ thở dài, cười nói: “Tốt quá, bọn họ cuối cùng cũng hết khổ rồi.”

Lưu Hạnh Hoa nói: “Một nhà ba người bọn họ ở trong thôn nhiều năm như vậy, quả thực là không dễ dàng gì. Bà còn nhớ, lúc bọn họ vừa mới đến, Châu Tuyết Vân vẫn còn là một cô gái trẻ, lúc rời đi, trên đầu cô ấy đã có nhiều tóc bạc lắm rồi.”

Ngẫm lại đúng là không dễ dàng gì, đang sống quen với cuộc sống tốt đẹp trên thành phố lại phải về đây lãng phí bảy tám năm, chỉ nhìn vẻ bề ngoài cũng cảm thấy già đi cả chục tuổi chứ không ít, thậm chí Lăng Trí Viễn còn gặp nhiều thăng trầm, thay đổi nhiều hơn cả Châu Tuyết Vân.

Mặc dù cả nhà Lăng Hào đã rời đi rồi, nhưng sau khi ăn xong bữa trưa, Nguyễn Khê vẫn đến nhà sàn một chuyến. Khi đến đó, thì thấy cửa gỗ đã khóa rồi, từ ngoài cửa sổ nhìn vào thì thấy bên trong chất đầy đồ đạc linh tinh của đội sản xuất.

Cô đi quanh nhà sàn một vòng, rồi lại tới sườn núi mà Lăng Hào hay thả lợn. Khi đến đó, cô thầm nghĩ trong lòng, có lẽ ngày nào Lăng Hào cũng như vậy, cũng lặng lẽ, cô đơn đi tới đi lui trong ngọn núi này.

Nguyễn Khê ngồi một mình trên sườn núi một lát, dường như càng lúc càng có thể hiểu được tâm trạng của anh khi ở đây một mình vào mỗi ngày. Thế là cô cũng càng thấu hiểu được, đi rồi thì tốt, anh vốn không nên có một cuộc sống tẻ nhạt ở đây như vậy.

Nguyễn Khê hít một hơi thật sâu, cái lạnh của ngày đông tràn vào trong phổi thật lạnh lẽo.

Lần này, đúng là tạm biệt thật rồi.

Phải sống thật hạnh phúc nhé.

Trẻ con trong nhà nhiều lên, đặc biệt còn có bảo vật sống Nguyễn Hồng Quân đang ở đây, hòa cùng với bầu không khí đón Tết, càng làm cho nơi đây thêm sôi động. Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cười đến không khép nổi miệng, chỉ mong những đứa trẻ này có thể bên mình mỗi ngày.

Mà cùng dưới một bầu trời đó, bầu không khí trong căn nhà nhỏ hai tầng của hai người Nguyễn Trường Phú lại vô cùng lạnh lẽo.

Vừa hay lúc này tiết trời cũng rất lạnh, đến bữa cơm giao thừa, ăn thôi cũng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Họ khó khăn lắm mới trải qua được đêm giao thừa vắng vẻ, tịch mịch, đầu năm mới không ra khỏi cửa đến nhà người khác chúc Tết, có vẻ như mọi người cũng rất ăn ý, chẳng có ai đến nhà bọn họ chúc Tết cả.

Người duy nhất đến chúc Tết là Tô Manh Manh.

Nguyễn Thu Dương thấy Tô Manh Manh đến, bản thân cũng không muốn ở lại căn nhà lạnh lẽo này, vả lại chuyện của Diệp Thu Văn cũng qua được ba tháng rồi, chẳng phải là chuyện gì mới mẻ trong khu phức hợp nữa, cho nên cô ta liền cùng Tô Manh Manh ra ngoài.

Mà Nguyễn Thu Dương vừa đi, Nguyễn Hồng Binh cũng không nhịn được nữa, mà lập tức chạy ra ngoài tìm bạn học của mình để chơi cùng.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 288



Thế là trong nhà chỉ còn lại Nguyễn Trường Phú, Phùng Tú Anh và Diệp Thu Văn, dù sao thì cũng là người một nhà cả, bọn họ và Diệp Thu Văn cũng không thể không nói chuyện với nhau, chỉ là lúc này vẫn chưa có chuyện gì để nói, nên khi không cần thiết bọn họ gần như là không nói chuyện với nhau.

Quan hệ giữa Nguyễn Trường Phú và Diệp Thu Văn không dịu đi chút nào, chủ yếu cũng là do thái độ của Diệp Thu Văn quá cứng rắn, mà Nguyễn Trường Phú cũng không muốn xuống nước trước. Con bé đã phạm sai lầm mất mặt như vậy, mà còn mong ông ta dỗ dành con bé sao?

Quan hệ giữa Phùng Tú Anh và Diệp Thu Văn đã dịu đi hẳn, không còn căng thẳng như trước nữa. Nhưng mẹ của hai người vẫn còn khúc mắc chưa được giải quyết, nhất thời không thể trở lại như trước đây được.

Không tốt lên, cũng không xấu đi, tóm lại mọi chuyện cũng đã qua rồi, cứ để như vậy đi.

Nguyễn Trường Phú hiện không có bất cứ yêu cầu nào với cô ta, chỉ cần cô ta an phận giữ mình không có bất cứ mối quan hệ nào với Lục Viễn Chinh là được.

DTV

Nguyễn Thu Dương và Nguyễn Hồng Binh chạy ra ngoài chơi, Nguyễn Trường Phú thì quay trở vào nhà. Phùng Tú Anh không đến gần Nguyễn Trường Phú, mà tự mình đi vào phòng ăn ngồi, sau đó dọn dẹp nhà bếp và phòng ăn, rồi nhặt rau chuẩn bị cho bữa ăn tiếp theo.

Diệp Thu Văn có lẽ cũng cảm thấy ngột ngạt, nên cô ta quấn khăn, đội mũ đi ra ngoài một vòng.

Cô ta cũng không đi đâu xa, chỉ đi dạo một vòng quanh khu đại viện rồi quay lại.

Lúc quay lại, cô ta đi qua hòm thư nhà mình, vô tình liếc mắt nhìn qua thì thấy bên trong hình như có thứ gì đó. Nhìn vào thì thấy bên trong quả nhiên là có thư, cô ta lập tức mở hòm và lấy thư ra.

Từ trên bì thư có thể nhìn thấy tên người nhận là Nguyễn Khê.

Thấy thư là của Nguyễn Khê, Diệp Thu Văn chợt cảm thấy bực bội, sau đó lập tức nhét thư lại chỗ cũ.

Nhưng vừa mới nhét thư về lại hòm thư, tay vẫn còn chưa rời bì thư, đột nhiên cô ta lại dừng lại. Một lúc sau, cô ta lại lấy lá thư ra, nhìn kỹ dòng thông tin người gửi trên bì thư.

Xem xong liền khẽ đọc thành tiếng: “Lăng... Thần Hải...”

Cô ta nhìn dòng thông tin người gửi, nghĩ – Nguyễn Khê quen người ở Thần Hải từ bao giờ chứ?

Cô ta đứng trước hòm thư thêm một lát nữa, rồi cuộc lá thư lại cho vào túi áo khóa, kéo khăn che mặt lại, đi vào nhà.

Vừa về đến nhà cô ta lập tức đi lên lầu, vào phòng, khóa cửa lại, sau đó mới lấy bức thư ra.

Lấy ra rồi thì ngồi xuống bên giường xé bì thư, lấy giấy viết thư bên trong ra.

Nội dung bức thư không có gì người khác không xem được cả, chỉ là một nam sinh họ Lăng sống ở Thần Hải, kể với Nguyễn Khê về cuộc sống của mình sau khi trở về Thần Hải, cái gì mà ba mẹ đều đã quay trở lại làm việc, năm nay người đó cũng sắp đi học rồi.

Những gì nói trong thư, đều là những chuyện nhỏ nhặt hàng ngày.

Nhưng sau khi đọc xong, Diệp Thu Văn cứ nhìn chằm chằm vào điện chỉ trên bì thư một lúc lâu – vậy sau khi Nguyễn Khê lên thành phố, cô ấy vừa qua lại với Hứa Chương, con trai của tư lệnh, vừa qua lại với nam sinh sống ở Thần Hải qua thư từ sao?

Mà bức thư này là bức thư đầu tiên nam sinh kia gửi cho cô từ sau khi người đó quay trở lại Thần Hải.

Địa chỉ ghi trên bì thư lập tức đập thẳng vào mắt cô ta.

Một lúc sau, cô ta chớp mắt hai cái, lấy từ trong ngăn bàn học ra một hộp diêm.

Đầu diêm quẹt qua thân bao, nhóm lên một ngọn lửa đỏ rực.

Ngọn lửa lan sang bức thư và bì thư, khiến chúng chuyển sang màu nâu rồi hóa thành tro tàn, để gió thổi rơi xuống đất.

Lần này Nguyễn Khê ở lại núi Phượng Minh đến tận mùng năm Tết, sớm mùng năm cô đưa mấy người Nguyễn Hồng Quân xách theo hành lý, rời khỏi núi Phượng Minh, đến thị trấn thì ngồi xe jeep đi đến ga tàu hỏa, rồi lại ngồi tàu hỏa vào thành phố.

Trước khi đi, Nguyễn Thúy Chi còn dúi vào tay Nguyễn Khê chút tiền riêng, Nguyễn Khê từ chối không được nên đành nhận lấy. Cô cũng không ỷ việc mình có nhiều tiền mà tiêu xài hoang phí, số tiền đó cô đều giữ kỹ, định là đợi sau này sẽ dùng khi cần đến.

Từ núi Phương Minh đi đến quân khu lớn mất gần năm ngày, lúc về đến nhà thì cũng là buổi chiều ngày mùng mười rồi.

Đi đường quá mệt mỏi, mấy người Nguyễn Kê vừa đến nhà thì lập tức đến nhà tắm để tắm rửa, lúc ăn cơm, còn cùng Nguyễn Trường Phúc nói chuyện ở quê, nói về tình hình sức khỏe của Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, những chuyện khác thì không nói nhiều, ăn cơm xong thì về phòng đi ngủ.

Bọn họ ngủ một giấc dài, đến tận trưa ngày hôm sau mới tỉnh.

Sau khi tỉnh dậy, Nguyễn Khê mở tung rèm cửa, mắt cô bị ánh sáng mặt trời chiếu vào mà nheo lại một lúc.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 289



Thời tiết hôm nay rất tốt, nắng rất đẹp, nhất là vào buổi trưa, nắng chiêu vào người rất ấm và thoải mái.

Nguyên Khiết vùi đầu vào trong chăn điều chỉnh một lúc, rồi thò mặt ra, nói giọng mũi: “Chị, mấy giờ rồi?”

Nguyễn Khê đứng trước cửa số phơi nắng, co giãn xương khớp: “Sắp mười một giờ rồi.”

Nguyễn Khiết nghe vậy liền vội vã choàng dậy, xỏ giày, khoác áo bông rồi đi vệ sinh cá nhân.

Đợi đến khi Nguyễn Khê tắm rửa xong, Nguyễn Thu Nguyệt cũng vào tắm rửa luôn, khi cả ba người tắm rửa xong cùng nhau xuống dưới lầu, thì đã đến giờ ăn trưa rồi. Bây giờ trong nhà không có kiếm chuyện với bọn họ, nên thức dậy muộn như vậy cũng chẳng ai nói gì.

Ăn trưa xong, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm, khi trở về liền cảm thấy rất thoải mái. Thoải mái rồi thì lêu lầu chuẩn bị học bài, đi về quê nhiều ngày như vậy coi như cũng đã thư giãn đủ rồi, nên quay lại thôi.

Nhưng bọn họ vừa mới lên lầu, ngồi xuống chưa được bao lâu, còn chưa kịp tập trung đọc sách, thì đột nhiên bên dưới lầu lại vang lên tiếng nói của một người con trai: “Nguyễn Khê!” Sau đó là một tiếng còi lớn.

Không cần nhìn, chỉ cần nghe đã biết đó là Hứa Chước, Nguyễn Khê đứng dậy, đến bên cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy người đến không chỉ có mình Hứa Chước, mà còn có cả bốn người khác, trong đó có Trần Vệ Đông, năm người đạp xe đến loạn hết cả mắt.

Nguyễn Khê đứng bên cửa sổ nhìn bọn họ: “Làm gì thế?”

Hứa Chước hắng giọng nói: “Nhìn không ra hôm nay bọn tôi có gì khang khác sao?”

Nguyễn Thu Nguyệt lúc này cũng sôi nổi đi đến bên cửa sổ, cô bé và Hứa Chước không quen biết nhau, vốn không định nói gì, nhưng sau khi nhìn thấy bọn người Hứa Trước, mắt cô bé chợt sáng rực lên: “Oa, bọn họ đều sắp nhập ngũ sao?”

Nghe Nguyễn Thu Nguyệt nói vậy, Nguyễn Khê mới nhận ra, năm người Hứa Chước quả nhiên là đều đang mặc quân trang. Trước đây bọn họ đều mặc đồ cũ, mỗi người mặc một màu khác nhau, nhưng hôm nay đồ bọn họ mặc giống y hệt, lại còn đều là đồ mới.

Nguyễn Khiết nghe vậy cũng đi tới, từ cửa sổ nhìn xuống.

Thấy cô ấy thò đầu ra ngoài, Trần Vệ Đông bật cười, bảo cô ấy: “Nhóc con.”

Nguyễn Khiết thấy bộ quân trang mới tinh anh ấy mặc trên người, chỉ lên tiếng hỏi: “Mọi người sắp nhập ngủ sao?”

Trần Vệ Đông ngẩng đầu lên nói: “Đúng vậy, ngày mai phải đi rồi, hôm nay tới rủ mọi người ra ngoài chơi, xuống đây đi.”

Nguyễn Khiết không đáp lời, mà quay sang nhìn Nguyễn Khê.

Lần này Nguyễn Khê không lên tiếng từ chối ngay, mà hỏi bọn họ: “Định đi đâu chơi?”

Hứa Chước nhìn cô nói: “Cứ đi một vòng, tối rồi cũng đi ăn.”

Nguyễn Khê đáp: “Được, vậy mọi người đợi một chút.”

Nói xong Nguyễn Khê đứa Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt quay trở lại bàn học, thu dọn sách vở, sau đó cô và Nguyễn Khiết thay đồ, buộc lại tóc, khi đeo cặp sách lên, cô hỏi Nguyễn Thu Nguyệt: “Em đi không?”

Nguyễn Thu Nguyệt lập tức lắc đầu: “Em không đi, em không quen bọn họ, mà em còn nhỏ quá, nói chuyện không hợp đâu.”

Nguyễn Khê cười với cô bé: “Vậy bọn chị đi đây.”

Nguyễn Thu Nguyệt gật đầu: “Đi đi, đi đi, đi chơi vui vẻ nhé.”

Bất kể là con trai nhà ai, thì khi nhập ngũ đi bộ đội đều phải làm bộ đội địa phương, chắc chắn phải đi xa. Hai năm đầu đi nghĩa vụ sẽ bị huấn luyện rất khắc nghiệt, chỉ sợ là sẽ chẳng về nhà được, cho nên ít nhất là sẽ không được gặp nhau trong hai năm.

DTV

Lần này Nguyễn Khê đồng ý đi chơi với bọn họ đương nhiên là vì nguyên do này.

Ngày mai phải đi rồi, vậy hôm nay phải tiễn biệt bọn họ thật tốt.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đeo cặp sách xuống lầu, khi ra tới cửa thì có chào hỏi Phùng Tú Anh.

Phùng Tú Anh đã sớm trông thấy mấy người Hứa Chước ở bên ngoài, vì chuyện trước đây của Diệp Thu Văn, bây giờ bà ta cũng hơi có ám ảnh tâm lý. Trong lòng không thoải mái, nhưng khi nghĩ đến tính tình của Nguyễn Khê thì bà ta vẫn không nói gì.

Bà ta cũng biết bản thân mình không quản nổi Nguyễn Khê, có lên tiếng thì cũng chẳng làm được gì. Nguyễn Khê cũng không đợi bà ta đáp lời, chào xong lập tức cùng Nguyễn Khiết đi ra ngoài.

Khi ra ngoài, bọn họ nhảy lên yên sau xe đạp của Hứa Chước và Trần Vệ Đông ngồi, theo bọn họ nhanh chóng rời khỏi khu nhà.

Cả buổi chiều, bọn họ đi quanh thành phố tìm chỗ chơi.

Nguyễn Khê Nguyễn Khiết tới đây lâu như vậy, nhưng chưa từng dạo quanh thành phố, nhất là những nơi di tích núi non, vịnh sông nước.

Trong nửa ngày trời họ đã đến chơi ở vài nơi, coi như là cũng đã hiểu biết thêm về thành phố.

Khi ngồi bên bờ sông ngắm nhìn những cơn sóng vỗ vào những tảng đá ven bờ, Trần Vệ Đông đi đến bên Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, anh ấy hắng giọng nói với Nguyễn Khê: “Tôi muốn nói riêng với quỷ nhỏ vài lời, có được không?”

Nguyễn Khê ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, sau đó đứng dậy phủi m.ô.n.g đến ngồi bên cạnh Hứa Chước.
 
Back
Top