Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 270



Vốn không định góp lời, nhưng đã hỏi đến, Nguyễn Khê đành hắng giọng: “Chiều hôm qua con đến rạp xem biểu diễn, người ngồi bên cạnh cháu thật vô ý thức cứ hút thuốc. Cháu hít khói cả mười mấy phút, hôm nay ngủ dậy thấy cổ họng hơi khó chịu, khô khô ngứa ngứa “.

Nghe vậy, Diệp Thu Văn bất chợt ngẩng đầu nhìn Nguyễn Khê, vẻ mặt căng thẳng.

Nguyễn Trường Phú không để ý Diệp Thu Văn, chỉ nhìn Nguyễn Khê và nói: “Họng khô thì uống thêm nước đi.”

Nguyễn Khê cũng không thể nào để tâm đến phản ứng của Diệp Thu Văn, đáp lời Nguyễn Trường Phú: “Sáng nay con đã uống nhiều rồi.”

Lúc bấy giờ, Nguyễn Hồng Quân nghe thấy chủ đề mình quan tâm, vội xen vào: “Chị cả, hôm qua chị với chị họ đến rạp xem biểu diễn sao? Thảo nào không thấy chị đâu, đến tối chị mới về”.

Nguyễn Khê nhìn cậu, cười đáp: “Ừ, ở trường chị nhiều người đi xem lắm, có một người cùng lớp với Hứa Chước, cũng là học sinh xuất sắc tiêu biểu như chị Thu Văn, tên là Lục Văn Chương, cũng đã đến đó. “

DTV

Nghe đến đây, khuôn mặt Diệp Thu Văn đỏ bừng, vội vùi đầu xuống, ngón tay nắm chặt đũa đến trắng bệch.

Nguyễn Trường Phú tiếp lời của Nguyễn Khê: “Ừ, đứa trẻ đó cũng rất giỏi.”

Nguyễn Khê cười đáp: “Những người ưu tú đều đáng để học hỏi. Bác cứ bảo chị Thu Văn sẵn sàng giúp đỡ người khác.”

Nguyễn Trường Phú hắng giọng và quay trở lại chủ đề, tiếp tục dạy tư tưởng và đạo đức từ việc của Diệp Thu Văn.

Diệp Thu Văn lại nghe thêm một lượt, sắc mặt càng trở nên đỏ rần như bị ai tát vào mặt.

Nguyễn Thu Nguyệt chăm chú nhìn cô ta, giữa khoảng dừng của Nguyễn Trường Phú chêm vào một câu: “Chị Thu Văn, ba đang khen chị vui vẻ giúp người, sao chị cứ cúi gằm mặt lại còn đỏ bừng, ba khen sai rồi à? “

Diệp Thu Văn vội cười cười: “Do trời nóng quá.”

Phùng Tú Anh nghe vậy liền lật đật đưa cây quạt cho Diệp Thu Văn, bảo cô ta quạt cho bớt nóng rồi ăn.

Diệp Thu Văn cầm quạt, cảm giác hơi nóng trên mặt đỡ hơn một chút mới cầm đũa lên ăn tiếp.

Lớp tư tưởng đạo đức của Nguyễn Trường Phú lại bị gián đoạn, ông nhìn Diệp Thu Văn rồi nhìn sang Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt, trong ánh mắt như có điều suy tư.

Nguyễn Trường Phú đã không tiếp tục ‘lên lớp’ tư tưởng nữa, Nguyễn Khê cũng tránh đụng đến ‘hệ thống chắn âm thanh’ của mình.

Cô với Nguyễn Khiết với Nguyễn Thu Nguyệt ăn xong cùng lúc, sau đó cùng nhau lên lầu.

Mỗi lần ba chị em ‘đồng bộ’ làm hàng loạt hành động, trong lòng Phùng Tú Anh bất giác câm nín.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt lên lầu và vào phòng, mặc cho bà ta đang ‘ngạt thở’

Vào phòng xong đóng cửa, Nguyễn Thu Nguyệt chạy thẳng tới chỗ Nguyễn Khê và hỏi: “Có phải vừa rồi Diệp Thu Văn nói dối không chị? Chiều hôm qua không phải chị ta đi chơi với bạn nữ, buổi tối cũng chẳng đưa bà nào cả, mà là đi xem diễn xuất với bạn nam mà? Cho nên người yêu chị ta là Lục Viễn Chinh? “

Nguyễn Khê đã quen với khả năng quan sát của Nguyễn Thu Nguyệt, ngồi xuống bàn học, cười nói: “Chị không biết.”

Nguyễn Thu Nguyệt ở bên cạnh, ôm lấy cánh tay cô và nói: “Chị cả à, chính chị đã nói cho em biết, chị họ chắc chắn cũng biết, chị đừng coi em là con nít được không? Nếu chị không nói, em giận nghe.”

Nguyễn Khê nhìn cô bé một lúc: “Ừm, nói thì được, nhưng đừng xen vào chuyện này.”

Nguyễn Thu Nguyệt gật đầu mạnh: “Không bằng không chứng, em sẽ không dính vào đâu, em cũng không thích gây rắc rối.”

Năm ngoái, cô chủ động vạch trần chuyện kem trang điểm của Diệp Thu Văn vì đã có bằng chứng xác thực. Cô chắc chắn sẽ không nói lung tung khi không có bằng chứng, bởi vì cô cũng biết rằng gia đình tin tưởng vào Diệp Thu Văn hơn những gì cô nói.

Mặc dù trước đó Diệp Thu Văn đã bị vạch mặt hai lần, nhưng suy cho cùng chỉ mới hai lần mà thôi, so với những đứa ba ngày gây lỗi nhỏ, năm ngày gây họ thì cô ta vẫn là người giỏi nhất về mọi mặt, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm.

Nguyễn Khê thấy Nguyễn Thu Nguyệt đã suy nghĩ thông thấu, cô bèn kể sự tình bắt gặp Diệp Thu Văn và Lục Viễn Chinh ở rạp hát ngày hôm qua. Tất nhiên cô chỉ nói những gì bản thân nhìn thấy, còn lại không nói thêm.

Liệu Diệp Thu Văn và Lục Viễn Chinh có quen nhau hay không, và liệu Diệp Thu Văn có còn ở cùng Lục Viễn Chinh sau buổi biểu diễn hay không, và việc cô ta có đưa bà cụ lúc về lúc tối hay không, Nguyễn Khê cũng không nói ra,dù sao thì cô không biết thật.

Nguyễn Thu Nguyệt nghe xong thỏa mãn, ngồi xuống bàn học: “Quả nhiên là nói dối, có nghĩa là những suy đoán khác cũng đúng đến tám chín phần.”

Nói rồi cô lại nhìn Nguyễn Khê và hỏi: “Chị nghĩ ba có nhìn ra không?”

Phùng Tú Anh chắc chắn tin tưởng Diệp Thu Văn một trăm phần trăm, và sẽ không hề có chút nghi ngờ. Bằng không, khi cô nói ra Diệp Thu Văn đỏ mặt cúi đầu, bà ta sẽ không thực sự đưa cây quạt cho Diệp Thu Văn.

Nguyễn Khê không biết, nhún vai đáp: “Ai biết được.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 271



Trong căn phòng dưới lầu, Phùng Tú Anh đang giúp Nguyễn Trường Phú thu dọn đồ đạc.

Nguyễn Trường Phú vừa nhận nhiệm vụ sang nước ngoài, phải công tác nước ngoài một khoảng thời gian, sáng nay mới định giờ khởi hành, sau bữa trưa không lâu đã phải đi ngay, xe jeep đã đợi sẵn ngoài cổng.

Vội vội vàng vàng chưa được mấy phút, Nguyễn Trường Phú đã lấy một số quần áo và đặt lên giường, nói với Phùng Tú Anh: “Anh cảm thấy Thu Văn có vấn đề. Trong bữa cơm hôm nay nó cư xử không bình thường lắm, em có thấy thế không?”

Phùng Tú Anh không chút suy nghĩ: “Có gì không bình thường?”

Nguyễn Trường Phú tiếp tục lục tìm quần áo trong tủ: “Ban đầu cũng chẳng có gì bất thường, nhưng sau mấy lời của Tiểu Khê, nó đã trở nên bất thường rồi. Hiện tại anh không có thời gian trông coi, em phải để ý hơn nữa mới rõ được rốt cuộc là chuyện gì. “

Phùng Tú Anh gấp quần áo bỏ vào vali: “Chắc là anh suy nghĩ nhiều rồi.”

Nguyên Trường Phú nói: “Hy vọng là anh nghĩ nhiều, mà em cũng không thể xem nhẹ. Tuy rằng con bé từ nhỏ đến lớn là đứa khiến mình yên tâm nhất, nhưng cũng không phải là không có bí mật, mà là rất nhiều bí mật, hoàn toàn không chín chắn chững chạc như mọi khi. Kể từ khi những sự việc đó xảy ra hồi năm ngoái, anh càng nghĩ càng cảm thấy bình thường chúng ta tâng bốc nó quá cao, có thể điều đó sẽ làm hại nó.”

Phùng Tú Anh tiếp tục gấp quần áo, thật sự không quá coi trọng: “Bí mật gì, chẳng phải anh chỉ là muốn mặc mấy bộ quần áo đẹp, dùng mấy thứ đồ tốt, muốn có một phòng riêng thôi sao? Có đứa con gái nào không muốn chứ? Thu Dương cũng muốn mấy thứ này mà? Nó luôn thể hiện rất tốt từ khi còn là một đứa trẻ, không nói nó chưa từng khiến chúng ta lo lắng, trong nhà bao nhiêu việc toàn là nó lo, dùng đồ tốt chút không được sao? Chỉ là nó nghĩ chúng ta không phải thân sinh, nên ngại không mở miệng trực tiếp. Nếu là thân sinh thì nó còn cần thế không? Vả lại, tâng bốc quá cao gì kìa, từ nhỏ đến giờ nó luôn giỏi giang, bạn có cần mình tâng bốc không?”

Nhắc đến thân sinh và không thân sinh, Nguyễn Trường Phú bất giác hít nhẹ một hơi.

Thân sinh với không thân sinh đến cùng vẫn có sự khác biệt. Thân sinh muốn đập thế nào thì đập, muốn đánh thế nào thì đánh. Không phải thân sinh, chỉ sợ cô bé nhạy cảm chịu tủi thân, vì vậy phải hết sức cẩn trọng.

Nghĩ Nguyễn Trường Phú vẫn nói: “Dù sao em cứ nghe anh, dạo này chú ý con bé nhiều hơn, nhất là em phải tính rõ chuyện hôm qua, liệu có phải đi chơi với bạn nữ, đến tối lại đưa cụ bà về nhà mới về muộn hay không.”

Phùng Tú Anh không nói gì nữa, chỉ đáp: “Em biết rồi, anh an tâm.”

Nguyễn Trường Phú không có thời gian, cũng chẳng có sức lực để lo những việc trong nhà, giao cho Phùng Tú Anh thì không quản nữa. Lúc thu xếp hành lý xong xuôi và giao phó mọi thứ để chuẩn bị lên đường, đúng lúc bọn trẻ đi học.

Chuyến này khá lâu, ngắn thì ba tháng nhiều thì nửa năm hoặc hơn.

Trước khi đi, ông dặn dò tám đứa nhỏ trong nhà thêm một lượt: “Ở nhà nghe lời mẹ! Luôn nhớ kỹ những điều ba thường dạy! Lúc ba vắng mặt, bớt gây chuyện, đặc biệt là con Nguyễn Hồng Quân! Còn mấy đứa đã lên cấp hai và cấp ba, cần phải nhấn mạnh mấy đứa một lần nữa, tuân thủ quy định và kỷ luật của nhà trường, chuyện không nên làm tuyệt đối không nên làm! “

Đã nhắc nhở những lời nên nhắc nhở, ông liền xách hành lý và lên xe rời đi.

Ngay khi ông ấy đi khỏi, Nguyễn Hồng Quân là người đầu tiên hò reo, ném thẳng balo lên trời.

DTV

Nguyễn Trường Phú đi rồi, có nghĩa là trong nhà không còn ai quản thúc cậu nữa, sao không vui được chứ?

Phùng Tú Anh không quản nổi chúng, đến chính mình đang trong cơn hồ đồ cũng không lo nổi.

Diệp Phàm thấy dáng vẻ ‘không có tương lai’ của c* cậu liền đá nó một cái, bảo nó nhặt balo lên.

Nguyễn Hồng Quân nhặt balo và vỗ cho hết bụi đất rồi cùng nhóm Nguyễn Khê đến trường.

Đi học vẫn chia thành hai nhóm, ngoại trừ Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương, những người khác đều đi với nhau.

Vì có Diệp Phàm, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh ở đó nên Nguyễn Thu Nguyệt không bàn nhiều về Diệp Thu Văn. Đến tối về nhà, cơm nước xong xuôi trở lại phòng đóng chặt cửa, cô mới nói: “Được rồi, chuyện này không cần nhắc lại nữa.”

Nguyễn Trường Phú đi rồi, trong nhà sẽ trở nên hỗn loạn, cũng đừng nghĩ ai quản ai.

Thay vì trông đợi Phùng Tú Anh quản thúc, tốt hơn hết nên cầu bà ta không xen vào.

Nguyễn Khê hờ hững nói: “Không liên quan đến chúng ta, chúng ta tự lo cho mình là được.”

Nguyễn Thu Nguyệt quả thực không có hứng thú, gật đầu đáp lại: “Ừm.”

Bởi vì Nguyễn Trường Phú đã dặn dò rõ ràng, buổi tối sau khi tắm rửa, Phùng Tú Anh gọi Diệp Thu Văn đến phòng mình. Bà ta cũng đóng cửa và kéo Diệp Thu Văn nói đến một loạt sự việc đêm qua.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 272



Bà ta luôn nói chuyện nhẹ nhàng với Diệp Thu Văn, chỉ nói: “Thu Văn này, không phải mẹ không tin con, chỉ là trước đó ba đã bảo mẹ quan tâm con nhiều hơn, nên mẹ hỏi con, tối qua sao con lại đỏ mặt? “

Diệp Thu Văn không hề hoảng sợ khi đối mặt với Phùng Tú Anh, nhìn bà ta và đáp: “Ba khen con quá lời rồi, con nghĩ con chỉ làm một việc rất nhỏ, không đáng được khen như vậy nên con cảm thấy ngượng.”

Phùng Tú Anh nghe ra được, cô bé đang khiêm tốn ngần ngại.

Phùng Tú Anh bè nói: “Không có gì phải xấu hổ. Người tốt, việc tốt không phân việc lớn hay việc nhỏ. Dù việc nhỏ cũng cần được biểu dương. Hành động của đồng chí Lôi Phong cũng là việc nhỏ, nhưng luôn đáng để chúng ta học hỏi và kính trọng!”

Diệp Thu Văn gật đầu: “Mẹ nói đúng.”

Phùng Tú Anh do dự một lúc, có phần bối rối nhưng một hồi sau vẫn hỏi: “Vậy mẹ hỏi con lần nữa, ngày hôm qua con thật sự có đi chơi với mấy bạn nữ, tối cũng cùng mấy đứa giúp bà cụ về nhà không?”

Nghe câu hỏi này, Diệp Thu Văn dần cau mày, sau đó ánh mắt tỏ ra vẻ oan ức ướt át: “Mẹ à, mẹ đang nghi ngờ con đang nói dối sao? Con đã rút ra bài học từ sự việc năm ngoái rồi, mẹ nghĩ con sẽ còn nói dối sao?”

Nhìn thấy con bé như vậy, trong lòng Phùng Tú Anh lập tức đầy cảm giác tội lỗi và nghĩ rằng mình đã làm tổn thương trái tim của Diệp Thu Văn. Thế là bà ta vội nắm tay Diệp Văn, nhìn cô bé và nói: “Thì mẹ chỉ hỏi, con đừng đa nghi, mẹ không hề nghi ngờ con.”

Diệp Thu Văn nhìn mẹ và hỏi: “Vậy là ba đang nghi ngờ con?”

Phùng Tú Anh vụng về giải thích: “Không phải nghi ngờ, ba mẹ thực sự quan tâm con.”

Diệp Thu Văn nhíu mày sụt sịt: “Kể từ hai sự việc của năm ngoái, con đã tự kiểm điểm bản thân mình, quyết tâm sửa đổi từ lâu. Không ngờ ba mẹ vẫn không tin tưởng con, là có người nói cái gì trước mặt ba mẹ phải không?”

Phùng Tú Anh vội vàng lắc đầu: “Không có. Ăn trưa xong, mẹ với ba vào phòng thu dọn đồ đạc. Không ai nói cho ba mẹ chuyện gì. Ba mẹ thực sự chỉ là quan tâm đến con, sợ con gặp chuyện gì thôi.”

DTV

Diệp Thu Văn ngẩng đầu lên nhìn Phùng Tú Anh: “Mẹ có biết Hứa Chước không, anh ấy chẳng được gì ngoài việc hút thuốc, đánh nhau ở trường, Nguyễn Khê với Nguyễn Khiết đi chơi với họ mỗi ngày, ba mẹ không lo cho mấy đứa nó, tại sao lại đổ sang con... “

Phùng Tú Anh càng nghe càng hối hận vì đã hỏi về vấn đề này.

Bà ta không nói về Diệp Thu Văn nữa, mà trực tiếp chuyển chủ đề sang Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, nói: “Con nghĩ hai đứa nó để mẹ xen vào à? Với tính khí của Tiểu Khê, mẹ dám quản? Quản không được ắt không quản nữa, mặc bọn nó.”

Diệp Thu Văn lại trở nên ân cần: “Con biết mẹ quan tâm đến con, không quan tâm cũng không hỏi han con. Con hiểu mà.”

Phùng Tú Linh cảm thấy nhẹ nhàng, vỗ tay cô con gái: “Mẹ biết con hiểu rõ lòng mẹ nhất.”

Một đứa trẻ hiểu chuyện và chu toàn về mọi mặt như vậy, bà ta còn hỏi gì thêm?

Bà ta tin tưởng con bé còn hơn chính bản thân mình, vốn dĩ không nên hỏi.

Như Nguyễn Thu Nguyệt đã nói, không cần nhắc chuyện của Diệp Thu Văn, mọi chuyện cứ thế trôi qua.

Và sau khi Nguyễn Trường Phú đi công tác, những người còn lại trong nhà cũng có được một ‘khoảng trời tự do’.

Thường ngày, thời gian Nguyễn Trường Phú ở nhà không nhiều mấy, nhưng vì có ông ở đây, sấp nhỏ trong nhà vẫn tương đối thu mình. Nhưng một khi Nguyễn Trường Phú nước ngoài trong một thời gian dài, trong nhà bắt đầu lục đục trỗi dậy.

Nguyễn Hồng Quân là đứa loạn nhất, chẳng khác nào con ngựa hoang đã cởi bỏ dây cương, cũng chỉ có Diệp Phàm có thể quản thúc nó.

Nguyễn Khê dành toàn bộ thời gian cho việc học với Nguyễn Khiết, tất nhiên cô không còn sức để quan tâm đến những thứ khác. không có thời gian trông coi Nguyễn Hồng Quân, Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương thì càng không để tâm, toàn bộ chỉ là không khí.

Sau khi thời tiết ngày càng nắng nóng, học kỳ này đang dần kết thúc.

Miễn là còn đi học thì dĩ nhiên sẽ có các kỳ thi, nhưng vì trong thời đại này không quan trọng điểm số nên không mấy ai để ý đến kết quả thi cử. Đặc biệt là vào cuối học kỳ, thậm chí có một số người không muốn làm bài thi, vắng mặt luôn.

Mấy bộ sách mới lãnh vào đầu năm học đến cuối học kỳ đã biến mất, cồn cặp sách thì đầy ắp các loại đồ chơi linh tinh, viên bi, giấy gói kẹo, hộp diêm các thứ, làm gì còn một cuốn sách hoàn chỉnh

Mà sách giáo khoa đi đâu hết rồi kìa?

Có đứa đã xé gấp hình, có đứa bán ve chai để lấy tiền.

Trong số ít học sinh chú ý đến kết quả học tập, đương nhiên là có Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết. Bọn cô đều nghiêm túc cho mỗi kỳ thi, đánh giá xem bản thân đã học được đến đâu qua kết quả thi, và chỗ nào cần cố gắng hơn nữa.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 273



Tìm ra những điểm yếu của bản thân, sau đó dành thời gian để học và củng cố thêm.

Khi còn đi học, một ngày của bọn cô chỉ là từ trường về nhà, từ nhà đến trường. Đến kỳ nghỉ hè, về cơ bản là ngày nào họ cũng buồn chán ở nhà, chỉ thỉnh thoảng ra quầy bán đồ ăn vặt mua ít đồ uống lạnh giải nhiệt mùa hè.

Cũng tức là những lần thỉnh thoảng ra quầy tạp hóa, sẽ gặp Hứa Chước và Trần Vệ Đông, rồi sẽ đứng nói vài câu.

Hứa Chước và Trần Vệ Đông nhiều lần đến gặp bọn cô rủ đi chơi nhưng Nguyễn Khê đều từ chối cả. Thứ nhất là thời gian quý giá, bọn họ không vung vốn chơi bời vậy được, thứ hai là cô sợ Nguyễn Khiết mất tập trung, muốn lấy lại cũng không được.

Đối với bọn cô mà nói, một số thứ trải nghiệm một hai lần là đủ, không thể trở thành điều thường nhật.

Cuộc sống vùi đầu vào sách vở mỗi ngày tuy hơi nhàm chán nhưng cũng đủ thiết thực.

Ngày tháng trôi qua như những bánh răng đan vào nhau, và dường như ngày ngày đều giống nhau.

Khi còn là học sinh tiểu học, Nguyễn Thu Nguyệt không để mùa hè của mình trở nên tẻ nhạt như vậy, mặc dù không ‘xõa’ như Nguyễn Hồng Quân, nhưng cô bé sẽ ra ngoài tìm bạn cùng lớp và bạn bè chơi khắp nơi, và còn chú ý đến mấy chuyện vặt trong nhà, đặc biệt là Nguyễn Thu Dương và Diệp Thu Văn.

Kỳ nghỉ hè trôi qua một nửa, bữa nay cô bé lại như báo cáo tình hình địch, buổi tối vào phòng tán gẫu với Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết: “Các chị có để ý không, gần đây tần suất ra ngoài của Diệp Thu Văn ngày một thường xuyên, hơn nữa có nhiều đêm về muộn lắm, lại không dẫn theo Nguyễn Thu Dương. “

Nguyễn Khê nghe xong, đơn giản đáp: “Nguyễn Trường Phú vắng nhà, Phùng Tú Anh dễ đối phó, cô ta chẳng còn gì phải lo lắng.”

Nguyễn Thu Nguyệt xoay cây bút trong tay, suy nghĩ một hồi mới nói: “Mẹ cứ nói hai chị không yên phận mà ngày nào cũng chơi với băng côn đồ Hứa Chước, sợ các chị hư hỏng sẽ làm mất mặt gia đình, nhưng lại không biết rằng cô con gái được tin tưởng nhất, đáng tự hào nhất đã thầm thầm yêu thương sau lưng mình từ đời nào, sớm đã vứt bỏ tác phong lên chín tầng mây. Nếu họ biết được, không biết sẽ như thế nào đây.”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Sẽ mất hết thể diện, không thể nhìn mặt người đời.”

Nguyễn Khê đang nghĩ, có lẽ do cô và Nguyễn Khiết không mách chuyện lung tung, nên chẳng ai để mắt đến việc Diệp Thu Văn đang đi sai đường, cô ta dần dần buông thả mà không có chút áp lực, hoàn toàn rơi vào bể tình.

Nguyễn Trường Phú ở xa ngàn dặm không thể quản lý cô ta, và Phùng Tú Anh quản không nổi, bằng với việc dung túng cô ta, không có người kiểm soát nên cô ta ắt sẽ thả lỏng cảnh giác và không còn dè dặt, tập trung hưởng thụ vị ngọt của tình yêu.

DTV

Nguyễn Khê không có thì giờ để ý cô ta, mười ngày còn lại của kỳ nghỉ hè cũng không ra ngoài, mỗi ngày đều ở trong nhà học với Nguyễn Khiết. Mệt thì đến quảng trường xem phim vào tối chủ nhật, đó là một lẽ giải trí duy nhất trong cuộc sống của bọn cô.

Mỗi lần xem phim, bọn cô đều gặp Hứa Chước và Trần Vệ Đông. Hoặc là họ giữ chỗ cho Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, hoặc là dời băng ghế cho hai cô, hoàn toàn không vì bị từ chối mà né tránh bọn cô. Không cần nhắc chuyện kia, tất nhiên chỉ là bạn bè bình thường.

Đến đầu mùa thu, thời tiết cũng chẳng mát mẻ hơn, sau nhập học là một cơn nắng thu gay gắt, khí trời lại tiếp tục khắc nghiệt thêm một thời gian. Tiếng ve gọi ngày ngày vang rền trong rừng, âm thanh ‘ve’, ‘ve’ rõ mồn một.

Ba tháng nhanh chóng trôi qua, trường học lại bắt đầu học kỳ mới, Nguyễn Trường Phú chưa quay lại, thế là Nguyễn Hồng Quân tung cặp sách lên trời, reo hò một buổi-lớp năm của c* cậu đã được định là năm lớp năm sung sướng mà tự do nhất nhất!

Tuy nhiên, tự do quá có thể mất kiểm soát, đặc biệt là đối với một cậu bé hiếu chiến như Nguyễn Hồng Quân.

Kể từ khi Nguyễn Trường Phú công tác xa, c* cậu nhiều lần gây gổ đánh nhau, nhưng luôn là gây nhỏ đánh nhỏ.

Sau đó, chỉ nửa tháng sau khi bắt đầu học kỳ mới, cậu bé lại đánh nhau với người ta.

Lần này bị đám người đánh sưng trán, đánh không lại c* cậu chỉ còn cách khóc lóc chỉ tay vào đám người: “Tụi mày đợi đấy, ngày mai tan học không đứa nào được đi, tao gọi Hứa Chước đến đánh c.h.ế.t tụi mày! “

Đám cười nhạo cậu: “Tên khóc nhè! Đi đi! Mày tưởng bọn tao sợ mày! Hứa Chước quen mày chắc?”

Chiều tối đến giờ cơm, mọi người trong nhà đều dán mắt vào cục u trên trán Nguyễn Hồng Quân.

Phùng Tú Anh đưa tay muốn sờ: “Làm sao vậy con? Ai đánh con thành thế này?”

Nguyễn Hồng Quân trực tiếp chặn tay bà ta không cho chạm vào: “Không liên quan đến mẹ, không phải việc của mẹ.”

c* cậu có chuyện gì cũng không bao giờ hé môi với Phùng Tú Anh, bởi vì nói cũng vô ích, Phùng Tú Anh sẽ chỉ tổ làm vướng víu.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 274



Phùng Tú Anh không nề hà thái độ của Nguyễn Hồng Quân đối với mình, vẫn quan tâm nói: “Không liên quan gì kìa. Nếu có chuyện gì xảy ra với con, mẹ làm sao ăn nói với ba con khi ông ấy về chứ? Ăn xong theo mẹ vào nhà vệ sinh rửa.”

Nguyễn Hồng Quân nói thẳng: “Không!”

Dán băng gạc lên trán, mất mặt lắm, cậu cóc thèm!

Phùng Tú Anh dỗ dành thằng bé thêm vài câu, nó đập đôi đũa xuống: “Mẹ ồn ào quá! Con không ăn nữa!”

Nói xong, nó đứng dậy ngay lập tức, đá ghế rồi bỏ đi.

Sau bữa tối, Nguyễn Thu Nguyệt ngồi bên chiếc bàn học trong phòng, lắc đầu thở dài: “Mẹ của chúng ta, đúng là không làm được gì. Đầu toàn là đất, không trị được người cũng chẳng quản nổi người. Thảo nào bị Diệp Thu Văn dắt mũi. Nếu ba ở nhà thì đã ‘xử’ Nguyễn Hồng Quân từ lâu.”

Nguyễn Khê mở bài tập và nói: “Là mẹ của em, không phải mẹ của chị.”

Nguyễn Thu Nguyệt nhìn Nguyễn Khê: “Chị định cả đời này không gọi bà ấy là mẹ sao?”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Chị còn chưa gọi ba, em nghĩ chị sẽ gọi mẹ?”

Lời Nguyễn Khê vừa dứt, Nguyễn Thu Nguyệt chưa lên tiếng thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Nguyễn Khê không đứng dậy mở cửa, mà quay lại nói vọng ra cửa: “Cửa không khóa.”

Tay nắm cửa tròn lạch cạch xoay, cánh cửa được mở ra, Nguyễn Hồng Quân ngó đầu qua khe cửa.

Nguyễn Khê nhìn cậu ấy một lúc, không lên tiếng.

Cậu tự mình đẩy cửa đi vào, trở tay đóng cửa, sau đó liền đứng tựa vào nền tường cạnh cửa, nhìn Nguyễn Khê như một con ch.ó con bị thương, rõ ràng là có việc tìm cô, còn là chuyện muốn nhờ cô.

Nguyễn Khê không lên tiếng, Nguyễn Thu Nguyệt nhìn ông anh và hỏi: “Sao vậy anh?”

Thẩm Hồng Quân mím môi, thật lâu mới nói: “Chị cả, chị có thể giúp em tìm Hứa Chước được không? Hôm nay em bị một đám đánh, không thì sẽ không bị đánh như thế này...”

Nguyễn Khê hiểu rồi, cậu ấy muốn tìm Hứa Chước giúp mình báo thù đây mà.

Nguyễn Thu Nguyệt nói thêm: “Nếu ba ở nhà đã đánh c.h.ế.t anh rồi, anh còn dám nhờ chị cả nhờ Hứa Chước? Em thấy anh đúng là thiếu đòn mà, bị đánh vài lần thì hay rồi, sau này không dám sinh sự nữa.”

Nguyễn Hồng Quân nhìn Nguyễn Thu Nguyệt và nói: “Im lặng cho anh!”

Nói xong, cậu lại nhìn sang Nguyễn Khê: “Chị cả, chị giúp em lần này được không?”

Nguyễn Khê trầm ngâm nhìn cậu một lúc, sau đó lên tiếng: “Chị có thể giúp em lần này, nhưng em phải hứa với chị một vài điều kiện.”

Nguyễn Hồng Quân hỏi: “Điều kiện là gì?”

Nguyễn Khê nói: “Thứ nhất, sau này không được phép gây sự đánh nhau, càng không được dùng tên của Hứa Chước làm càn ở trường. Thứ hai, lên lớp học hành đàng hoàng, chăm chỉ nghe giảng và làm bài. Thứ ba, đạt sáu mươi điểm trong bài kiểm tra giữa kỳ. “

“Sáu mươi điểm??”

Nguyễn Hồng Quân trố mắt: “Chi bằng thẳng tay g.i.ế.c em luôn.”

Nguyễn Khê cúi đầu và tiếp tục làm bài: “Thế thì em tự mình tìm Hứa Chước đi nghe. Tôi xem liệu anh ấy có giúp bạn không mà không cần sự đồng ý của tôi. Hoặc bạn có thể chịu đựng nó và làm cháu của một con rùa.”

Nguyễn Hồng Quân dựa vào tường, nhìn rèm cửa bị gió thổi bay bên cửa sổ, cảm thấy khó xử trong cuộc sống.

Kim giây trên đồng hồ báo thức tích tắc tích tắc, thời gian trôi trong im lặng.

DTV

Khi kim phút nhích lên một vạch, cậu ta hít sâu một hơi và nói: “Chị cả, em hứa với chị!”

Nguyễn Khê tiếp tục viết mà không nhìn lên: “Ok, lát nữa chị sẽ nói chuyện với Hứa Chước.”

Nguyễn Hồng Quân vui mừng: “Cảm ơn chị cả!”

Nửa tiếng sau, Nguyễn Khuê buông bút, kéo Nguyễn Khiết xuống lầu và gọi Nguyễn Hồng Quân cùng ra ngoài. Khi ra khỏi cửa, cô nói với Nguyễn Hồng Quân: “Bọn chị đến quầy đồ vặt trước, em đi gọi Hứa Chước ra quảng trường.”

Nguyễn Hồng Quân đáp một tiếng liền chạy như bay.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đến quầy tạp hóa mua một bao thuốc lá.

Trở lại quảng trường, Hứa Chước và Nguyễn Hồng Quân vẫn chưa tới, hai cô bèn ngồi thư giãn một lúc.

Nguyễn Khiết hỏi Nguyễn Khê: “Chị tính nhờ Hứa Chước đánh bọn tiểu học sao?”

Nguyễn Khê bật cười nói: “Một đứa cấp ba đánh một đứa tiểu học, Hứa Chước không biết thẹn à? Bảo anh ta hù dọa chúng là được, để mai mốt chúng không dám bắt nạt Hồng Quân nữa là được. Được nhất là thằng nhỏ nói được làm được, sau này không gây sự nữa.”

Nguyễn Khiết cũng cười theo: “Em thấy anh ấy đứng dựa tường suy nghĩ rất lâu.”

Nguyễn Khê: “Chứng tỏ c* cậu đã đấu tranh tư tưởng kịch liệt và rất thận trọng đưa ra quyết định”.

...

Hai người ngồi nói chuyện được một lúc, Nguyễn Hồng Quân đã đưa Hứa Chước và Trần Vệ Đông tới.

Thấy nhóm Nguyễn Hồng Quân đến gần, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đứng dậy khỏi bậc thang. Đến lúc bọn họ bước tới trước mặt, Nguyễn Khiết nhìn Hứa Chước cười nói: “Thật ngại quá, muốn nhờ các anh giúp một việc.”

Cái miệng Nguyễn Hồng Quân không nhịn được đã nói toạc nên Hứa Chước với Trần Vệ Đông đã đầu đuôi sự tình.

Hứa Chước nói: “Em khách sáo thế.”

“Cần thiết mà.”

Nguyễn Khê rút điếu thuốc từ trong túi và đưa thẳng cho Hứa Chước.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 275



Hứa Chước nhìn nó nhưng không nhận, chỉ nói: “Có tí việc, mau cất đi, sau này đừng mua đồ linh tinh.”

Anh ấy biết hoàn cảnh gia đình, cũng như cảnh ngộ của cô trong nhà, tiền bạc không phải là thứ mà cô ấy có thể phung phí.

Nguyễn Khê nhìn anh: “Nếu anh không nhận, tôi cũng ngại nhờ anh giúp.”

Hứa Chước đối mặt với cô một lúc, nhưng vẫn không đưa tay nhận.

Nguyễn Hồng Quân cũng rất hiểu chuyện, lập tức cầm điếu thuốc nhét vào túi quần của Hứa Chước.

Hứa Chước: “...”

Nếu lấy nó ra và đẩy tới đẩy lui lại trách phí thời gian, nên anh bèn nhận lấy.

Nguyễn Khê nói với anh ta: “Toàn là bọn con nít, anh đừng đánh thiệt, dọa chúng là được rồi.”

Hứa Chước cười: “An tâm đi, tôi cũng đâu đánh con nít.”

Vài ba câu đã giải quyết vấn đề, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không định ở lại ngoài đây lâu hơn nữa, nên nói xong xuôi bèn quay trở về.

Hứa Chước và Trần Vệ Đông cũng không câu nệ giữ bọn cô lại, chỉ vỗ nhẹ vào lưng Nguyễn Hồng Quân và nói: “Đi nào nhóc, anh dẫn nhóc đến tạp hóa mua gì đó ăn, muốn ăn gì cũng được.”

DTV

Nguyễn Hồng Quân sáng mắt: “Thiệt hả anh?”

c* cậu cũng chẳng thích thú mấy thứ trong tạp hóa, mà là thích hai người Hứa Chước và Trần Vệ Đông.

Có thể cùng hai người họ đến quầy tạp hóa mua đồ, má ơi! Quá khí phách rồi!

Nguyễn Khê không kịp gọi Nguyễn Hồng Quân, cậu bé đi theo Hứa Chước và Trần Vệ Đông rồi, sướng ngất.

Nguyễn Khê nhìn hai lớn dẫn một nhỏ: “...”

Nguyễn Khê biết Hứa Chước là một người có chừng mực, nên cũng không quá lo lắng về việc này.

Cô với Nguyễn Khiết về đến nhà liền tập trung lại tinh thần, ngày hôm sau đến trường cũng không nghĩ gì nhiều, học hành cả ngày, tối về lại nghe Nguyễn Hồng Quân luyên thuyên, cô mới biết đại khái sự tình đã qua.

Nguyễn Hồng Quân mừng đến mức răng cửa muốn rụng đến nơi, ăn tối xong liền chạy đến phòng Nguyễn Khê, vừa múa máy tay chân vừa kể: “Chị cả, chị không biết hôm nay em đi học hiên ngang đến mức nào đâu, oai lắm lắm! Mấy đứa đánh em đều bị nhóm Hứa Chước hù té ra quần, ha ha ha, để xem sau này bọn nó còn dám khiêu khích em! “

Nguyễn Khê chẳng hề hứng thú chuyện học sinh tiểu học sợ vãi cả quần, liền đưa tờ giấy đã viết ba điều kiện đưa cho Nguyễn Hồng Quân, cười nói với cậu: “Đừng quên những điều kiện mà em đã hứa với chị, không thì chị sẽ bảo Hứa Chước khiến em vãi ra quần.”

Nguyễn Hồng Quân: “...”

Trong chốc lát, cậu gục đầu, nhận tờ giấy trên tay Nguyễn Khê, đau khổ mếu máo-sáu mươi điểm, hức...

Nguyễn Hồng Quân vẫn là đứa nói được làm được. Sau khi Hứa Chước giúp cậu trả thù việc bị đánh, c* cậu bắt đầu xếp sách giáo khoa vào cặp sách của mình từ ngày hôm sau. Mặc dù trong lớp vẫn còn bị lơ là, nhưng tốt xấu gì cũng nghe được mười mấy phút rồi.

Tối đến, cậu ở trong phòng làm bài tập.

Diệp Phàm như nhìn thấy ma, còn đưa tay sờ đầu, nhỏ giọng hỏi: “Bộ trúng tà rồi à?”

Nguyễn Hồng Quân trực tiếp gạt tay ông anh: “Không có trúng tà, em đang học đó nghe, mà bà nội nó, em không biết làm...”

Diệp Phàm trực tiếp cầm quyển sách ngồi lên giường, tựa vào gối: “Năm năm học tiểu học của em, trong cặp của em hầu như không có lấy một cuốn sách giáo khoa, em mà biết làm chỉ có ma nhập, thuộc bài vè phép nhân chưa? “

Nguyễn Hồng Quân trợn tròn mắt: “Anh đừng coi thường người ta quá! Đương nhiên là em biết bài phép nhân!”

Diệp Phàm nhìn cậu bé, ngồi thẳng người: “Rồi, không biết chỗ nào, anh ba sẽ dạy miễn phí.”

Nguyễn Hồng Quân đưa bài tập cho anh và mím môi: “Em không biết nốt.”

Diệp Phàm: “...”

Chú em đúng là thật thà.

Tháng mười một, gió thu hình đổi dạng.

Hàng ngô đồng và bạch quả bên đường đã nhuốm mùa vụ, gió thổi liền vàng rợp cả vùng đất.

Trong phòng học của lớp năm tiểu học, Nguyễn Hồng Quân nắm chặt bút trả lời câu hỏi, lần đầu tiên không ngủ gục trong phòng thi.

Trả lời xong các câu hỏi trong bài thi, cậu bé kiên nhẫn chờ đợi kết quả thi.

Cậu đã lớn như vậy, nhưng đây cũng là lần đầu cậu quan tâm đến kết quả thi của mình.

Trước kia, cậu nghĩ rằng chỉ có những kẻ ngốc ra sức học hành, mới để tâm điểm số vô dụng kia

Sau khi nhận được giấy chấm điểm, lâu thật lâu cậu vẫn chưa lên tiếng.

Bản thân Nguyễn Khê cũng phải thi, mỗi lần thi cô đều coi như tự đánh giá chính mình, và để Nguyễn Khiết tận dụng mọi kỳ thi rèn luyện khả năng trường thi, vì về cơ bản cô bé chưa từng trải qua bất cứ kỳ thi nào, tố chất tâm lý cần được rèn luyện.

Nguyễn Khiết mới bắt đầu đi học từ học kỳ trước, nên mỗi lần thi đều rất căng thẳng, đến mức đầu óc mòng mòng, cũng chỉ được bốn mươi lăm điểm. Sau ôn luyện một học kỳ, hiện tại cô đã có thể bình tĩnh trả lời các câu hỏi và đạt hơn chín mươi điểm trong bài thi.

Nguyễn Khê luôn cho rằng IQ của Nguyễn Khiết không có vấn đề gì, mặc dù không phải kiểu quá thông minh, nhưng chỉ cần kiên định chăm chỉ thì thành tích sẽ không tệ. Kết quả thi lần này tất nhiên cũng chứng thực trình độ của Nguyễn Khiết.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 276



Nhìn vào điểm thi của Nguyễn Khiết, Nguyễn Khê cảm giác năm sau cô bé đối mặt với kỳ tuyển sinh không còn là vấn đề lớn.x

Năm đầu tiên khôi phục kỳ tuyển sinh, tuy rằng có rất nhiều người đăng ký, nhưng không đến mấy người thật sự tích trữ kiến thức. Trong số những người này, đối tượng có sức cạnh tranh mạnh hơn chút là học sinh tốt nghiệp cấp ba vào ba khóa 66, 67 và 68.

Bởi vì lúc đó Đại Cách mạng vẫn chưa bắt đầu, và họ đã hoàn thành việc học. Nhưng mà, họ tốt nghiệp sớm, cách sự kiện khôi phục kỳ tuyển sinh những mười năm, mười năm không đụng tới sách vở, sau khi kỳ tuyển sinh được khôi phục chỉ ôn tập được một tháng mà thôi.

Còn lại những người học cấp hai lên cấp ba trong mười năm ấy, về cơ bản chỉ loanh quanh, nhà trường không chú trọng dạy kiến thức, không có mấy học sinh chịu học và trong số ít này có thể đậu tuyển sinh lại càng ít.

Những người không có căn bản, ôn tập cả tháng cũng vô ích, họ chỉ có thể đi làm bia đỡ đạn.

Mà Nguyễn Khê biết rằng bài kiểm tra đầu vào đại học năm đầu đơn giản lắm, đối với cô và Nguyễn Khiết học cả ngày lẫn đêm, miễn là họ không có điều thất thường thì việc lên đại học hoàn toàn không thành vấn đề.

Điều khiến Nguyễn Khê an tâm nhất là bản thân Nguyễn Khiết rất chịu học hỏi. Có lẽ bởi vì thực sự không còn gì khác để tạo ra cảm giác tồn tại, và cô bé tìm thấy cảm giác thành tựu trong sự học của mình nên ngày một say mê.

Vì Nguyễn Khiết đã làm tốt trong lần thi hôm nay, Nguyễn Khê đã đưa cô em gái đến quầy tạp hóa sau giờ học và mua vài viên kẹo bơ cứng thưởng cho cô. Trong lúc mua thì cô nghĩ đến Nguyễn Hồng Quân, cô bèn mua hờ thêm vài viên.

Nguyễn Khiết vui mừng khôn xiết nhận phần thưởng, nói với Nguyễn Khê rằng: “Lần sau em sẽ đạt một trăm điểm!”

Mang kẹo bơ cứng về nhà, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết chưa bước vào đã bị Nguyễn Hồng Quân chắn trước cổng.

Nguyễn Hồng Quân lại bắt đầu làm trò cười, lấy trộm bộ quân phục cũ của Nguyễn Trường Phú mà mặc, trên đầu đội một chiếc mũ giải phóng và chân mang giày không dây, tay chống cổng, chân chấm đất bắt chéo chân kia, mũi chân chấm đất.

Khắp người chỉ toát lên hai chữ - quá gắt!

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đứng ở cổng nhìn cậu bé, im lặng một hồi.

Mà c* cậu cũng chẳng nói chẳng rằng, tay kia chợt vòng lên từ sau lưng.

Trong tay cậu đang vài cuộn giấy màu đỏ, tự hào nhìn Nguyên Khê: “Em! Đậu rồi!”

Nghe vậy, hai mắt Nguyễn Khê sáng rỡ: “Thiệt sao?”

Vừa nói, cô vừa đưa tay cầm giấy lên xem, quả nhiên đã đậu hết thảy, tuy môn nào cũng vừa điểm đậu, nhiều nhất cũng hơn hai điểm.

Nguyễn Khê đọc xong tươi cười, trực tiếp lấy kẹo bơ cứng trong túi, đưa cho Nguyễn Hồng Quân: “Chị biết em làm được mà, cho em này, coi như phần thưởng cho lần này. Nếu lần sau tốt hơn, sẽ có phần thưởng tốt hơn. “

Nguyễn Hồng Quân thấy thức ăn thì sáng mắt, thẳng tay nhận lấy.

DTV

Ngay lúc này, Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương về đến, Nguyễn Thu Dương liếc nhìn Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Hồng Quân, rồi lướt ngang qua. Nguyễn Hồng Quân lén gạt chân, suýt khiến Nguyễn Thu Dương ngã chổng vó.

Nguyễn Thu Dương loạng choạng đứng dậy, quay lại mắng cậu: “Nguyễn Hồng Quân, mày muốn c.h.ế.t hả! Tao thấy mày lại ngứa mắt, trộm quần áo của ba, xem ba về tao có mách ba đánh mày không! “

Nguyễn Hồng Quân làm mặt xấu: “Như đây sợ lắm.”

Thấy hai đứa lại sắp đánh nhau, Diệp Thu Văn kéo Nguyễn Thu Dương đi.

Nguyễn Khê mặc Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương, trả giấy kết quả cho Nguyễn Hồng Quân, và nói với cậu: “Tiếp tục cố gắng.”

Nói xong, ba người cùng nhau vào phòng, ai về phòng nấy, đợi cơm tối.

Bản thân Nguyễn Hồng Quân không cho rằng kết quả kiểm tra là thứ đáng để khoe khoang, ngược lại còn ảnh hưởng đến bộ mặt ‘ma vương’ trong giới côn đồ của cậu, nên cậu chẳng khoe với ai ngoại trừ Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết.

Đương nhiên rồi, vì cũng chỉ có Nguyễn Khê quan tâm.

Đã năm tháng kể từ khi Nguyễn Trường Phú ra nước ngoài, ai nấy trong nhà đều vui sướng lắm, hy vọng rằng ông ấy sẽ ở thêm vài tháng, chỉ có Phùng Tú Anh trông ngóng ông ta về sớm. Vì không có mặt ông, bà ta đều phải gánh vác mọi việc ở nhà, thực sự vất vả.

Nhất là Nguyễn Hồng Quân với Nguyễn Khê mang theo Nguyễn Khiết với Nguyễn Thu Nguyệt căn bản không nghe bà ta, xem bà ta như không khí, còn coi mấy lời của bà ta như gió thoảng ngoài tai, bà ta thấy uất ức lắm, khó chịu lắm.

Sau nửa tháng chờ đợi, Nguyễn Trường Phú cuối cùng đã trở lại như mong muốn của bà ta.

Nguyễn Trường Phú về đến nhà lúc ba bốn giờ chiều, xe jeep dừng trước cửa nhà. Phùng Tú Anh đón ông vào nhà, rồi vội vàng đến cửa hàng thực phẩm phụ mua cá thịt, buổi tối nấu một bữa đầy ắp, đón ông ấy từ xa trở về.

Vốn dĩ hôm nay Nguyễn Hồng Quân vẫn rất vui vẻ, nhưng về đến nhà trông Nguyễn Trường Phú, c* cậu bỗng chốc trở nên héo úa.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 277



Nguyễn Trường Phú nhìn thấy cậu liền trừng mắt: “Thế nào? Không mừng ba về sao? “

Đã lâu không gặp, thấy thằng nhỏ không vui đã đành, còn mày nhíu mày nhăn, muốn ăn đòn đây mà!

Nghe thế, Nguyễn Hồng Quân nhanh chóng nhe răng nhướng mày cười, một nụ cười méo mó, nói với Nguyễn Trường Phú: “Con vui lắm, vui c.h.ế.t mất. Ngày nào con cũng hỏi mẹ sao cha còn chưa về nữa kìa!”

Nguyễn Trường Phú khịt mũi lườm cậu: “Tưởng ba ngốc?”

Nguyễn Hồng Quân nhịn cười vội lẩm bẩm: “Đúng là khó làm ba vừa lòng, không vui không được, mà vui cũng xong.”

Nguyễn Trường Phú không kì kèo cậu bé nữa, đến bữa tối cả nhà đều ngồi xuống, ông hỏi thẳng sấp nhỏ trong nhà: “Mấy tháng ba vắng nhà, các con có làm mẹ giận không?”

DTV

Nguyễn Thu Dương liền lên tiếng: “Nguyễn Hồng Quân bị người ta đánh nhừ tử.”

Nguyễn Hồng Quân lập tức giải thích: “Chuyện đã lâu lắm rồi, hai tháng qua con đã sửa đổi.”

Nguyễn Trường Phú không tin: “Nói xem, hai tháng nay con có bao nhiêu sửa đổi.”

Nguyễn Hồng Quân nói: “Không tin thì hỏi anh ba. Tối nào con cũng làm bài tập. Đợt thi trước, con qua hết thảy.”

Nguyễn Trường Phú càng không dám tin: “Thật không đấy?”

Diệp Phàm gật đầu đáp: “Thật đó ba, con đã dạy thằng bé nhiều lắm.”

Để chứng minh hai tháng nay bản thân thực sự làm tốt và không gây chuyện, Nguyễn Hồng Quân lập tức đứng dậy đi vào phòng và trở lại với mấy cuộn thấy báo điểm, đặt trước mặt Nguyễn Trường Phú: “Ba xem, đây là bằng chứng sắt!”

Nguyễn Trường Phú nửa tin nửa nghi cầm giấy lên xem, xem qua giấy kết quả và điểm số, ông mỉm cười nói: “Khá đấy, thằng nhóc này sao tự nhiên thông suất vậy kìa? Lần này làm tốt lắm nghe, nên được khen ngợi.” . “

Nguyễn Hồng Quân tự hào ngồi xuống và làm mặt xấu với Nguyễn Thu Dương.

Nguyễn Thu Dương giễu: “Có ích gì chứ.”

Nguyễn Trường Phú nghe vậy liền mất vui khi, nhìn cô và nói: “Ít nhất có thể chứng minh em năm của con thực sự dành thời gian và tâm trí cho việc khác, không còn lêu lỏng sinh sự nữa, vậy giữa kỳ con được mấy điểm? “

Nguyễn Thu Dương cúi đầu không nói nữa.

Nguyễn Hồng Quân lại nói: “Ba hỏi câu này rất hay. Không hỏi mười mấy điểm, cũng không mấy chục điểm, mà hỏi mấy điểm. Tuy bảo rằng điểm số thật sự vô dụng, không ăn được không uống được, nhưng cho thấy một chuyện nhỏ từ khía cạnh đó, ví dụ như một kẻ ngu dốt người thông minh, chị ấy chỉ làm được mấy điểm thôi. “

Nguyễn Thu Dương nghe xong tức giận nghiến răng, nạt Nguyễn Hồng Quân: “Nguyễn! Hồng! Quân! Im cho tao!”

Nguyễn Hồng Quân giễu cợt: “Ngon thì đánh tôi!”

“Đừng ồn nữa."

Câu nói của Nguyễn Trường Phú khiến Nguyễn Thu Dương nuốt hết những lời trong miệng.

Những người khác đều không có gì, cũng nói ít.

Nguyễn Trường Phú mệt mỏi sau chuyến đi chật vật, ăn xong cũng không làm gì khác, liền trở về phòng ngủ.

Ngày hôm sau là chủ nhật, nhưng thay vì ngủ bù, ông ta dậy từ rất sớm và rời đi sau khi ăn sáng.

Phùng Tú Anh hỏi: “Sao vừa về nhà lại bận rộn, hôm nay vẫn là chủ nhật, không ở nhà nghỉ ngơi sao?”

Nguyễn Trường Phú nói: “Có việc cần xử lý, tôi còn cách nào khác?”

Ai chẳng muốn ở nhà nghỉ ngơi nhiều, nhưng cũng có thời gian nghỉ ngơi mới được à.

Nguyễn Trường Phú không nói nhiều với bà ta, chỉ thu dọn một bận liền rời đi.

Vì bận nên trưa cũng không về ăn cơm.

Sau bữa trưa, Nguyễn Thu Nguyệt chợp mắt trong phòng. Ngủ dậy liền đến phòng của Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, đứng bên cửa sổ hướng mặt trời phơi nắng duỗi người, giãn xương giãn cốt.

Trong lúc ấy, từ cửa sổ trông thấy Diệp Thu Văn xuống lầu.

Thế là cô quay đầu nói nhỏ: “Diệp Thu Văn lại ra ngoài một mình.”

Nếu không phải có chuyện đặc biệt, chị ta thường mang theo Nguyễn Thu Dương khi ra ngoài. Mà mỗi lần đi ra ngoài một mình, chị ta đều ăn diện cẩn thẩn, rõ ràng thấy được chị ta không giống như mọi khi.

Nguyễn Khiết nói: “Chị ta ngày càng gan, bác cả về rồi mà.”

Nguyễn Khê đọc sách và nói: “Nguyễn Trường Phú đi cả năm tháng trời, không ai quản thúc cô ta nên lá gan ngày một lớn. Bữa nay Nguyễn Trường Phú cũng không có ở nhà mà, lên đơn vị làm thêm rồi. Tất nhiên là cô ta sẽ đi thôi. Thời kỳ tình cảm mặn nồng, một ngày không gặp như cách ba thu.”

Nguyễn Thu Nguyệt duỗi người xong ngồi lại bàn.

Cô mở sách bài tập và nói: “Không ngờ chị ta lại liều lĩnh đến mức này. Em không hiểu.”

Nguyễn Khê mỉm cười nói: “Đó là vì em còn nhỏ, không hiểu tình yêu.”

Nguyễn Thu Nguyệt khịt mũi: “Em mà lớn cũng không vì đàn ông như thế này đâu.”

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt không phải ghen tị với Diệp Thu Văn vì cô ta có một tình yêu nồng nhiệt và cháy bỏng đến vậy, họ nói vài câu rồi thôi, dồn tâm trí đọc sách học tập, dùng kiến thức đốt cháy bản thân.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng gió thoảng ngoài cửa sổ.

Kim đồng hồ báo thức chuyển động tích tắc.

Lúc gần bốn giờ, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt buông bút đóng sách, định ra ngoài dạo thư giãn. Thời gian học quá lâu, cổ mỏi, đầu cũng mệt, cần ra ngoài hít thở, thả lỏng.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 278



Ba chị em người vừa xuống lầu, chuẩn bị ra cửa, chợt thấy Nguyễn Hồng Quân hấp tấp chạy vào, chân này đá chân nọ, còn không ngừng kêu to: “Mẹ ơi mẹ...tiêu rồi không xong rồi”

Thấy có vẻ như đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt có chút nghi ngờ nên không đi nữa, mà quay người đi theo Nguyễn Hồng Quân vào bếp.

Phùng Tú Anh đang gói sủi cảo trong bếp, nhìn dáng vẻ của Nguyễn Hồng Quân chỉ hỏi: “Chuyện gì?”

Nguyễn Hồng Quân thở không ra hơi, vịn vào khung cửa: “Con nghe người ta nói, chị cả... à không... Diệp Thu Văn, Diệp Thu Văn bị bà cụ chân bó ở ủy ban khu phố tóm rồi...còn gọi cho trường với đơn vị của ba! “

Phùng Tú Anh nghe thế thì sững sờ, nửa cái bánh sủi cảo trong tay rơi xuống tấm ván.

Ủy ban khu phố trong thời đại này toàn gồm người già và bà cụ, quyền lực hơn bao giờ hơn, có thể can thiệp bất cứ chuyên gì, còn rộng hơn là quyền lực của cảnh sát. Ngay cả khi trông thấy nam đơn nữ chiếc trên đường cũng có thể hỏi vài câu.

Những cụ bà thường rỗi việc, đeo phù hiệu đỏ và dạo khắp nơi để bắt những kẻ có hành vi không tốt.

Nguyễn Hồng Quân lật đật nói: “Mẹ còn ngơ ngác cái gì! Mau đi xem!”

Phùng Tú Anh phản ứng lại, bà ta còn không có kịp cởi tạp dề, lật đật đạp xe đi.

Nguyễn Hồng Quân đuổi theo xe đạp của bà ta: “Mẹ có biết cô ở ủy ban khu phố ở đâu không? Dẫn con theo!”

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt đi theo đến cổng, nhìn Nguyễn Hồng Quân nhảy lên xe của Phùng Tú Anh, qua một lúc mới đưa mắt nhìn nhau.

Chớp chớp mắt, Nguyễn Thu Nguyệt ngập ngừng nói: “Chắc là không phải... bị bắt rồi chứ?”

Nguyễn Khiết cũng chớp mắt: “Tôi thường đi dạo bên sông, làm sao có thể không làm ướt giày ...”

Nguyễn Khê: “Xem ra đúng là sắp mất mặt rồi...”

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt lại đứng ngoài cửa một lát, Nguyên Khê mới bảo: “Tối nay chắc không ai nấu cơm, mà xem tình hình này chắc cơm cũng không ăn được rồi, hay chúng ta gói sủi cảo ăn đi!”

Dù sao cũng chuẩn bị ra ngoài thả lỏng, nên Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt nghe vậy thì không có ý kiến gì, liền vào bếp làm sủi cảo với Nguyễn Khê.

Nguyễn Khiết cầm chày cán bột làm vỏ bánh, Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt thì đứng bên cạnh gói bánh, ở đây Phùng Tú Anh có làm hai loại nhân, thịt heo rau cần và trứng gà hẹ, ngửi thôi đã thơm rồi. Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt gói xong cái nào thì để cái đó lên bàn, xếp ngay ngắn như một cái thuyền buồm nhỏ.

DTV

Phùng Tú Anh lái xe chở Nguyễn Hồng Quân, rồi nhờ cậu bé chỉ đường mới tìm được tới Ủy ban xã. Ai ngờ lúc bà ta cuống cuồng chạy đến thì cũng đúng lúc đụng mặt Nguyễn Trường Phú và thầy giám thị trường vừa đến.

Bản thân Phùng Tú Anh không tin Diệp Thu Văn sẽ làm gì khuất tất, nên liền nói với cụ chủ nhiệm: “Chủ nhiệm, chắc cụ nhầm lẫn gì rồi phải không? Hai đứa trẻ này của nhà tôi đó giờ xuất sắc lắm, sao mà làm bậy thế này được.”

Các cụ bà ở Ủy ban không cho người ta chút mặt mũi nào, nhất là chủ nhiệm, cụ bèn bảo với Phùng Tú Anh: “Chúng tôi bắt tận tay day tận mặt, nhầm là nhầm thế nào? Hai đứa nó không chỉ hôn, còn làm mấy cái tôi không tiện nói, hay cô cứ nghe tụi nó nói đi.”

Nghe vậy, mặt Phùng Tú Anh liền tái mét.

Nguyễn Trường Phú nghe xong thì không kiềm được giận, lập tức đi tới giáng một bạt tay vào mặt Diệp Thu Văn. Bạt tay này vừa nặng vừa chát, mặt Diệp Thu Văn nháy mắt sưng rõ dấu tay. Tóc bên mai cũng bị đánh rối, rũ xuống che khuất nửa khuôn mặt, nhưng cô ta dù đau cũng không dám lên tiếng, chỉ cắn môi, ràn rụa nước mắt.

Lục Viễn Chinh lại không hèn, anh ta đến trước mặt Nguyễn Trường Phú, nói: “Chú, chú đừng đánh cô ấy, là lỗi của cháu.”

Mặt Nguyễn Trường Phú đen như đ.í.t nồi: “Mày im miệng, ở đây không đến lượt mày lên tiếng!”

Nếu không phải niệm tình ba mẹ thằng ranh này, quả đ.ấ.m và bạt tay của ông ta đã giáng xuống rồi.

Các cụ ở Ủy ban không hề đồng tình với Diệp Thu Văn, chủ nhiệm lại nói: “Trách nhiệm của người làm cha làm mẹ như mấy người lớn lắm. Tôi thấy bình thường chắc ít đánh đòn nhỉ. Mới tí tuổi đầu đã làm ra chuyện này, gan cũng to phết!!!”

Bà cụ vừa nói vừa nhìn về phía lãnh đạo nhà trường: “Phía trường học mấy người cũng có trách nhiệm rất lớn. Mấy người dạy học trò như nào vậy hả? Ban ngày ban mặt lại ở trong công viên làm ra chuyện như vậy, không cần mặt mũi nữa rồi.”

Lãnh đạo nhà trường bị quở không ngẩng nổi đầu, chỉ nói: “Quả là chúng tôi có trách nhiệm, có trách nhiệm.”

Hai học sinh giỏi nhất, được xem trọng và tuyên dương nhất trong trường làm ra chuyện thế này, lại còn bị đám cụ bà ở Ủy ban này bắt được, hơn nữa giờ chuyện này lại làm rùm beng lên, họ thật sự là không còn hơi sức đâu nói gì khác nữa.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 279



Chuyện thế này hoặc là không vào tay Ủy ban, còn như mà vào tay mấy bà già này thì chỉ có... hẳn ai cũng hiểu. Kiểu chuyện này, mất mặt thế này, chỉ hận không thể chôn đầu vào xi măng!!!

Lãnh đạo trường không ngẩng đầu lên được, thân làm cha mẹ như Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh càng không ngẩng đầu lên được. Mặt Phùng Tú Anh cũng sắp rụt vào bụng rồi, họ bị các cụ trong Ủy ban quở mắng dạy dỗ mà chỉ đứng im nghe, không dám hé răng nửa chữ.

Quở cũng quở sướng mồm xong, cụ bà chủ nhiệm lại nói với lãnh đạo nhà trường: “Hành vi trái thuần phong mỹ tục, vi phạm nội quy kỷ luật của nhà trường thế này, ắt phải xử lý nghiêm.”

Lãnh đạo nhà trường gật đầu: “Xin cụ chủ nhiệm yên tâm, các em ấy phạm lỗi nghiêm trọng thế, chắc chắn chúng tôi sẽ phạt nghiêm răn nặng. Trường chúng tôi nhiều học sinh như thế, không phạt nghiêm thì chỉ e các em học sinh khác cũng học theo.”

Cụ chủ nhiệm yên lòng, nói: “Thế đấy mới phải!”

Sau đó Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh cũng không nói gì, thật sự là vì họ không còn mặt mũi nào nói nữa. Những bà già ở Ủy ban này trước giờ chả để ai vào mắt, tuổi cao nên tính cũng khó hầu, sẽ không cho họ chút mặt mũi nào hết.

Sau khi nghe quở trách phê bình xong, hai người họ dẫn Diệp Thu Văn đi, nhưng vừa ra khỏi cửa Ủy ban thì đụng mặt ba mẹ Lục Viễn Chinh chạy tới.

Cho dù có tức đến nghiến răng thì gặp cấp trên cũng phải chào hỏi. Nguyễn Trường Phú sầm mặt chào hỏi qua loa một câu thì tiếp tục dắt Diệp Thu Văn ra khỏi Ủy ban, Phùng Tú Anh và Nguyễn Hồng Quân đi theo, không dám nói thêm gì.

Bình thường mặc dù Nguyễn Hồng Quân thích nghịch lại nói nhiều, nhưng lần này cậu ấy cũng biết tính chất nghiêm trọng của sự việc, biết từ lúc Nguyễn Trường Phú tát Diệp Thu Văn hồi nãy rồi. Từ nhỏ tới lớn, Nguyễn Trường Phú chưa từng động vào một ngón tay của chị ấy, chứ nói chi là đánh mạnh như vậy.

Chuyện này của Diệp Thu Văn vừa lộ, sau này nhà họ ở đại viện sẽ không còn mặt mũi nhìn ai, nhất là hai người Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh. Lúc trước họ tâng Diệp Thu Văn lên cao bao nhiêu, bây giờ ngã đau bấy nhiêu.

Sự tự hào của họ, sự kiêu ngạo của họ, từ nay về sau sẽ biến thành lưỡi kiếm nhọn, ngày đêm đ.â.m vào mặt mũi của họ.

Nếu đổi thành ai khác trong nhà làm ra loại chuyện như vậy, họ cũng không thấy khó chịu tới mức này, nhất là Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết thì Phùng Tú Anh cũng có chuẩn bị tâm lý.

Nhưng có nằm mơ bà ta cũng không ngờ chuyện thế này lại xảy ra trong nhà mình, mà người gây nên nỗi lại không phải hai đứa Nguyễn Khê Nguyễn Khiết bị bà ta coi thường, mà là Diệp Thu Văn – đứa con gái bà ta cho là vĩnh viễn không làm sai, chỉ cho ba mẹ vinh quang chứ không làm ba mẹ mất mặt. Thậm chí, lúc ra khỏi Ủy ban rồi, bà ta vẫn còn không tin, không tin đứa con gái mình tin tưởng nhất lại làm ra chuyện khiến mình mất mặt tới như vậy.

DTV

Lúc Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh dẫn Diệp Thu Văn về đến nhà, mấy người Nguyễn Khê cũng gói xong sủi cảo. Thấy sắc mặt họ và khuôn mặt sưng tấy của Diệp Thu Văn, mọi người đều biết chuyện chắc lành ít dữ nhiều, bèn ngậm miệng không nói gì thêm.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt không nói gì, mà trực tiếp bật bếp nấu nước rồi cho sủi cảo vào. Sủi cảo nấu xong, trừ Diệp Thu Văn ở trong phòng không xuống, những người khác đều có mặt.

Tuy bầu không khí trong nhà vẫn không tốt là bao, nhưng hôm nay thì lại phải gọi luôn là ‘tệ chưa từng thấy’.

Nguyễn Hồng Quân cũng không dám nhây, không dám quậy, thậm chí đũa cũng không dám cầm.

Buổi chiều Nguyễn Thu Dương và Diệp Phàm ở nhà bạn học chơi, nhưng trước khi về cũng đã nghe nói chuyện này. Âu cũng vì uy thế của mấy cụ bà ở Ủy ban lớn quá, chuyện xấu như này hầu như là bị truyền đi bằng tốc độ tên lửa.

Trên bàn không ai nói chuyện, cũng không ai dám vươn tay động đũa. Qua một lúc lâu, vẫn là Nguyễn Trường Phú lên tiếng: “Ăn cơm cái đã!”

Sau đó, người trong nhà lục tục cầm đũa lên, gắp sủi cảo bỏ vào mồm, nhưng vẫn không ai dám nói chuyện như cũ. Chỉ có Phùng Tú Anh là không ăn. Bà ta cúi đầu, khom lưng dẩu môi, vẫn không ngừng lau nước mắt, không muốn chấp nhận chuyện này.

Nguyễn Trường Phú vốn mồm miệng đã nhạt thếch, thấy Phùng Tú Anh như vậy thì càng nuốt không vô. Ông ta dằn đôi đũa lên bàn đánh cộp, làm những người khác đều giật nảy cả mình. Cái sủi cảo Nguyễn Hồng Quân đang gắp cũng vì chủ nhân bị dọa mà rớt lại vào chén, thậm chí cậu ấy xém chút đã đánh đổ luôn cái chén xuống bàn.

Nguyễn Trường Phú dằn đũa xong thì gào lên với Phùng Tú Anh: “Phùng Tú Anh, Phùng Tú Anh em còn mặt mũi khóc nữa hả? Tôi đi hơn năm tháng, mới về hôm qua mà hôm nay đã gặp chuyện như này, người nên khóc là tôi mới phải. Trước khi đi tôi dặn em thế nào, kêu em để ý nó! Em nói xem nửa năm nay em làm cái gì hả? Em làm cái gì hả?”
 
Back
Top