Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 210



Ở trong nhà không có gì làm, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đi mua ít đồ, dẫn cả Nguyễn Thu Nguyệt đi theo luôn.

Lúc xuống dưới lầu, Nguyễn Thu Nguyệt hỏi hai người: “Có đi xin tiền mẹ không?”

Nguyễn Khê lắc đầu nói: “Không cần, bọn chị có tiền.”

Nguyễn Thu Nguyệt tò mò: “Các chị lấy tiền ở đâu?”

Nghe vậy Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Thu Nguyệt cười: “Trước đây bà nội cho chị.”

Tâm trạng của Nguyễn Thu Nguyệt tốt lên: “Bà nội tốt vậy sao? Em chưa từng gặp bà nội.”

Nguyễn Khiết nói: “Có cơ hội em có thể đi thăm bà nội với bọn chị.”

Nguyễn Thu Nguyệt: “Mẹ bảo quê quê mình xa lắm, đi một lượt về phải mất năm ngày, lại phải đi đường núi thêm hai ba ngày nữa. Cho nên lần này về quê, ba mẹ chỉ dẫn em trai theo, chứ không dẫn bọn em theo, mẹ bảo là không có cách nào dẫn theo được.”

Nguyễn Khê đáp: “Đúng là rất xa. Đi đường rất khổ.” Hơn nữa ngồi xe lửa cũng vô cùng ê ẩm người.

Nguyễn Thu Nguyệt lại tò mò hỏi: “Vậy quê như thế nào?”

Nguyễn Khê cười nói: “Non xanh nước biếc, rất đẹp.”

Nguyễn Thu Nguyệt rất hứng thú với núi Phượng Minh, dọc đường hỏi rất nhiều, nghe Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết kể lại cho cô bé cuộc sống ở quê như thế nào. Trâu đắm mình trong nước, ruộng bậc thang trên núi xanh tươi, vàng óng, cô bé ra sức tưởng tượng.

Ba người vừa đi vừa nói chuyện một hồi thì đến quầy bán quà vặt, mỗi người mua một que kem.

Sau khi ra khỏi quầy bán quà vặt, họ không lập tức rời khỏi cửa hàng mà tìm một chỗ mát ngồi ăn kem.

Nguyễn Khiết cắn một miếng kem bơ nói: “Oa, cái này ngon ghê vừa lạnh vừa mát, em chưa từng được ăn luôn ấy.”

Nguyễn Thu Nguyệt ở bên cạnh cười nói: “Vậy chị từ từ ăn, cố gắng cảm nhận mùi vị của nó đi.”

Nguyễn Khiết gật đầu với cô bé, vui vẻ nếm từng chút từng chút chứ không cắn.

Ở phía xa, Nguyễn Thu Dương cũng đang ăn kèm cùng bạn học Tô Manh Manh.

Tô Manh Manh đang ăn kem thì thấy Nguyễn Thu Nguyệt, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết bước ra từ quầy bán quà vặt, tò mò hởi Nguyễn Thu Dương: “Hai người kia là ai vậy? Người đang đi cùng với Thu Nguyệt ấy, sao mình chưa từng gặp nhỉ?”

Bọn họ sống cùng một khu, ba mẹ đa số là đồng nghiệp, đi học cũng đi học cùng nhau, cho nên về cơ bản mọi người trong khu đều biết nhau. Cô bé chưa từng gặp Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nhưng lại quen Nguyễn Thu Nguyệt.

Nguyễn Thu Dương ăn kem nói: “Ở quê đến.”

Tô Manh Manh hiểu rồi, là chị gái của Nguyễn Thu Dương ở quê. Cô bé nhìn chằm chằm Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết một hồi, lại nói: “Ôi, người nào là chị ruột của cậu vậy? Là người mặc áo đỏ ngắn tay hay là người mặc váy trắng kia? Lớn lên xinh đẹp ghê, khuôn mặt giống như nặn ra vậy, thực sự xinh đẹp.”

Nguyễn Thu Dương xùy một tiếng ra vẻ giễu cợt: “Mắt cậu có vấn đề à? Đẹp chỗ nào? Đen như phân lừa ấy.”

Tô Manh Manh nói: “Không đen mà, chỉ là không trắng thôi, chắc là ở quê phơi nắng, ở trong thành phố một thời gian là trắng. Nếu chị ấy trắng hơn thì mình cảm thấy chị ấy còn xinh hơn cả chị cả Diệp Thu Văn của cậu, thực sự rất xinh đẹp.”

Nguyễn Thu Dương liếc mắt nhìn cô bé: “Cậu thực sự bị mù à? Sao chị ta có thể xinh đẹp hơn chị cả của mình được?”

Chị cả Diệp Văn Thu của cô ta là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, là cô gái xinh đẹp nhất trường. Cho dù là cấp một cấp hai hai cấp ba thì cũng không có ai xinh đẹp hơn chị cả của cô ta, một đứa ở dưới quê lên thì xinh cái gì?

Tô Manh Manh thấy Nguyễn Thu Dương hình như giận rồi thì nói: “Mình chỉ nói có thể thôi mà.”

Nguyễn Thu Dương hừ một cái: “Hoàn toàn không thể, được không? Một đứa nhà quê, cho dù có trang điểm, có đắp bột mì lên mặt thì cũng không thể che được cái vẻ quê mùa ấy, càng không thể xinh đẹp hơn chị cả mình được.”

Tô Mnah Manh phản ứng hơi chậm, bây giờ mới nhìn ra manh mối, cô bé nhìn Nguyễn Thu Dương hỏi: “Cậu không thích chị ấy?”

Nguyễn Thu Dương đảo mắt xem thường: “Chị ta vừa đến đã làm chỉ cả mình khóc, lại chiếm phòng của mình, sau đó còn hại mình bị ba mẹ mắng, suýt nữa còn bị đánh. Chị ta còn giúp Nguyễn Thu Nguyệt đánh mình, cậu thấy sao?”

DTV

Tô Manh Mnah ngẩn ra: “Ghê gớm vậy sao? Không nhìn ra luôn ấy!”

Nguyễn Thu Dương lại hừ một cái: “Sớm muộn gì mình cũng phải báo thù xả giận cho chị ta xem.”

Tô Manh Manh hắng giọng, cúi đầu cắn một miếng kem. Đầu óc như chúng mình thì báo thù cái gì, dẹp cái ý kiến này đi thì hơn.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt ăn kem xong thì rời khỏi cửa hàng quốc doanh.

Bởi vì buổi chiều Nguyễn Thu Nguyệt vẫn còn phải đi học, nên bọn họ cũng không đi lâu, chỉ tận dụng khoảng thời gian buổi trưa đi ngắm và mua chút gì đó cần cho sinh hoạt, ví dụ như kem bảo vệ da, khăn tay, dây buộc tóc, giấy, bút, cục tẩy…
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 211



Nguyễn Khê không chỉ mua cho mình và Nguyễn Khiết mà còn mua cho cả Nguyễn Thu Nguyệt.

Nguyễn Thu Nguyện cầm lọ kem bảo vệ da thì vui c.h.ế.t đi được, cô bé nói với Nguyễn Khê: “Cảm ơn chị cả, cái này em từng thấy mẹ mua cho Diệp Thu Văn dùng rồi. Mẹ mua cho chị ấy loại này, bởi vì chị ấy bảo mặt chị ấy thoa loại kém sẽ ngứa.”

Nguyễn Khiết lại nói: “Em và chị đều chưa từng dùng kem bảo vệ da đâu.”

Bọn họ ở trên núi không mua được loại đồ này, cho dù trăm cay nghìn đắng đi lên trấn, có mua thì cũng chỉ mua chút kem bôi nẻ, chưa từng dùng loại kem thơm thơm này. Người trên quê không dùng cũng không thấy có vấn đề gì.

Nguyễn Thu Nguyệt nhìn Nguyễn Khiết một cái, thu lại vẻ tươi cười trên mặt, lại nhìn Nguyễn Khê nói: “Chị cả, sao chị lại không bảo mẹ mua cho chị?”

Nguyễn Khê cười: “Không muốn tiêu nhiều tiền của họ.”

Nguyễn Thu Nguyệt: “Chị không tiêu còn không phải bị người khác tiêu đó à.”

Nguyễn Khê: “Tiêu tiền của ai nhiều thì sau này cũng trông cậy nhiều vào người đó.”

Nguyễn Thu Nguyệt nghĩ: “Nói vậy cũng đúng.”

Nguyễn Thu Nguyệt thấy sắp muộn nên nhanh chóng về nhà, vừa về đến nhà đã có bạn học gọi cô ấy ở ngoài, thể nên cô chào Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết rồi đeo cặp đi học cùng bạn.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết lên lầu thì thấy Phùng Tú Anh đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng của Nguyễn Thu Nguyệt và Nguyễn Thu Dương.

Nguyễn Khê ngó qua: “Sau này em ấy sẽ ở cùng Diệp Thu Văn sao?”

Phùng Tú Anh đáp: “Ừ. Nếu Thu Văn có thể ở cùng người khác, thì để Thu Dương ở cùng con bé đi, tránh ngày nào cùng cãi nhau với Thu Nguyệt, cãi nhau đến mức gà bay cho sủa không để người khác yên.”

Tối qua cô chỉ tức giận kéo Nguyễn Thu Dương đến ở với Diệp Thu Văn, trong lúc nóng giận bảo Nguyễn Thu Dương sau này ở cùng với Diệp Thu Văn đi, buổi sáng có hi vọng, ai ngờ lại nhanh vậy, bây giờ đã thành hiện thực rồi.

Sau này cô và Nguyễn Khiết, Nguyễn Thu Nguyệt sẽ không bị Nguyễn Thu Dương làm phiền nữa.

Thoải mái quá đi!

Diệp Thu Văn còn sĩ diện hơn Nguyễn Khê nghĩ nhiều. Buổi trưa cô ta không về ăn cơm, buổi tối vẫn lấy cớ có việc bận trên trường, tan học cũng không về nhà đúng giờ. Chờ cả nhà rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi cô ta mới mang cặp sách về.

Một ngày đói bụng, bụng kêu cồn cào. Sau khi cô ta về cũng không lên lầu trước mà đi phòng bếp tìm đồ ăn.

Lúc đang tìm thì quay đầu lại, thấy có người đứng sau lưng, cô ta sửng sốt.

Nhìn thấy là Phùng Tú Anh, cô ta thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ, con vừa học xong nên mới trở về… con hơi đói bụng… tìm đồ gì ăn…”

Phùng Tú Anh biết cô ta một ngày rồi không ăn cơm nên đặc biệt để dành đồ ăn lại cho cô ta. Bà ta nghe thấy tiếng động nên mới đi xuống, nhìn thấy Diệp Thu Văn hoảng sợ và xấu hổ như vậy, bà ta chỉ nói: “Chờ một chút, mẹ hâm nóng đồ ăn cho con.”

Diệp Thu Văn xấu hổ, vội vàng nói: “Để con tự làm.”

Phùng Tú Anh tất nhiên không để cô ta làm, bảo cô ta ra ngoài nhà ăn ngồi, hâm nóng đồ ăn bưng lên bàn, đặt trước mặt cô ta nói: “Ngồi xuống từ từ ăn, mọi người trong nhà cũng không nói gì, con đừng nghĩ nhiều.”

Diệp Thu Văn trầm mặc, ngồi xuống bàn ăn, cúi đầu không nói.

Phùng Tú Anh ngồi nhìn cô ta một lúc rồi nói: “Thu Văn, mẹ đã bàn với cha con, bây giờ Thu Dương, Thu Nguyệt không hòa hợp, nếu ở cùng nhau không biết còn náo loạn đến đâu. Thế nên mẹ bàn một lúc, con có thể ngủ nghỉ với Thu Dương được không?”

Nghe vậy, Diệp Thu Văn ngước mắt nhìn Phùng Tú Anh.

Thật ra cô ta không muốn. Mặc dù trước đây Nguyễn Thu Dương kiêu ngạo, nói chuyện càng không để ý gì, thường bị Nguyễn Trường Phú mắng hết lần này đến lần khác. Chuyện này cũng không ảnh hưởng đến cô ta, đó là đang giúp cô ta. Nhưng bây giờ, cô ta cảm thấy Nguyễn Thu Dương là một cái hố.

Nhưng Phùng Tú Anh đều vậy, nếu cô ta không đồng ý thì sẽ khiến Phùng Tú Anh, Nguyễn Trường Phú thấy khó xử. Chuyện cô ta không thể ngủ cùng phòng với người khác đã bị vạch trần, nếu không đồng ý thì cô ta lại không hiểu chuyện, phẩm chất có vấn đề.

DTV

Vì thế cô ta sợ sai nguyên tắc, gật đầu: “Vâng, được ạ.”

Phùng Tú Anh: “Vẫn là Thu Văn hiểu cho cha mẹ.”

Diệp Thu Văn cười khan: “Vâng.”

Sau đó khi cô ta vừa nói xong, một người khác đột nhiên chạy vụt vào nhà ăn.

Nguyễn Hồng Quân là người có thể vui vẻ chơi đùa mà không cần lo chuyện bao đồng. Tay cậu bé cầm một cây kiếm gỗ, đứng ở bàn ăn quay một vòng chỉ vào Diệp Thu Văn, nhìn chằm chằm cô ta: “Đồng chí cuối cùng cũng quay lại. Buổi sáng không nhận tội bây giờ mời trả lời câu hỏi của tôi. Chị đang nói dối sao?”

Phùng Tú Anh & Diệp Thu Văn: “…”

Vẻ mặt Diệp Thu Văn hoàn toàn sụp đổ.

Trước kia cô ta chỉ cảm thấy người nhà và bốn đứa em khác nhau trong nhà gây rắc rối, nhưng đều có chừng mực.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 212



Trước giờ đều không chọc gì đến cô ta, cô ta cũng không cảm thấy gì, bây giờ thực sự là hàm răng cũng ngứa!

Nhưng cô ta không thể bộc phát, nếu làm vậy cô ta không phải là người chị dịu dàng tốt tính nữa.

Cô ta nghẹn không nói được lời nào. Phùng Tú Anh nhìn Nguyễn Hồng Quân: “Còn không đi ngủ? Muốn ba tới đánh cho phải không?”

Nguyễn Hồng Quân vẫn chỉ vào Diệp Thu Văn: “Con phải biết chân tướng nếu không không ngủ được.”

Diệp Thu Văn: “…”

Giết cô ta đi, sao lại có đồ ngốc như thế này vậy?

Phùng Tú Anh đứng dậy đi ra ngoài: “Con đứng ở đây, mẹ đi gọi ba tới.”

Nguyễn Hồng Quân thấy Phùng Tú Anh đứng dậy đi, lập tức túm lấy tay bà ta, thay đổi giọng điệu: “Mẹ mẹ, đừng, đừng, đừng, đừng, đừng, con về ngủ giờ đây, chắc chắn ngủ được.”

Kết quả lúc sắp đi cậu bé lại dùng kiếm chỉ vào Diệp Thu Văn: “Chắc chắn là cô đang nói dối! Biu~”

Diệp Thu Văn: “!!!”

Làm ơn trực tiếp g.i.ế.c cô ta đi được không? Được không?

Diệp Thu Văn một bụng tức giận ăn cơm, cố gắng không để lộ ra biểu cảm gì trên mặt.

Phùng Tú Anh hâm cơm cho cô ta thì đi về phòng, lên giường trong phòng nói với Nguyễn Trường Phú: “Em đã bàn với Thu Văn để Thu Dương ngủ với con bé rồi. Con bé không nói gì mà đồng ý rồi.”

Vậy thì tốt rồi, Nguyễn Trường Phú lên tiếng: “Vậy là tốt rồi.”

Diệp Thu Văn ăn cơm xong thì lên lầu. Lúc mở cửa phòng ra đã nhìn thấy Nguyễn Thu Dương ở trên giường cô ta, chiếm một nửa, dựa vào đầu giường lật xem tiểu thuyết chưa đọc xong. Cô ta đọc chưa hết, đọc nhiều mà không hiểu.

Nhìn thấy Diệp Thu Văn mở cửa bước vào phòng, Nguyễn Thu Dương lập tức đặt cuốn tiểu thuyết xuống, nhìn Diệp Thu Văn: “Chị cả, mẹ bảo em sau này ngủ với chị. Mẹ mang các đồ của em vào đây rồi.”

Diệp Thu Văn không vui vẻ nhưng vẫn cố gắng gượng cười: “Ồ, được rồi.”

Nguyễn Thu Dương càng vui vẻ: “Từ nay mỗi đêm chúng ta có thể ở cạnh nhau rồi.”

Diệp Thu Văn không muốn ở cùng cô ta mỗi đêm, tối hôm qua đã làm cô ta tổn thương rồi.

Cô ta mở tủ lấy quần áo ra, không trả lời câu đó, chỉ nói với Nguyễn Thu Dương: “Chị đi rửa mặt một lúc.”

Chờ Diệp Thu Văn cầm quần áo rời đi, Nguyễn Thu Dương tiếp tục lật xem tiểu thuyết, vẫy chân vui vẻ, miệng ngâm nga một bài hát tràn đầy tình cảm chiến đấu mãnh liệt.

Đến khi Diệp Thu Văn rửa mặt xong quay lại, cô ta đặt cuốn tiểu thuyết xuống nói chuyện phiếm với Diệp Thu Văn.

DTV

Diệp Thu Văn tạm thời không có tâm trạng trò chuyện với cô ta, cô ta tắt đèn rồi nằm xuống.

Nguyễn Thu Dương cũng nằm xuống nhưng miệng vẫn không ngừng lại, tiếp tục nói bên cạnh Diệp Thu Văn: “Chị cả, chị yên tâm, chờ một thời gian ba mẹ không còn kiên nhẫn với Nguyễn Khê, em nhất định sẽ tìm cách trả thù cô ta, thay chị trút giận.”

Diệp Thu Văn quay lưng về phía cô ta, nói: “Thôi bỏ đi, đừng làm phiền nữa.”

Nguyễn Thu Dương ngồi dậy nói: “Như vậy sao được? Hai ngày nay chúng ta đã phải chịu tủi thân, xấu hổ nhiều như vậy, chẳng lẽ đều không tính sao?”

Diệp Thu Văn nghĩ thầm trong lòng – chị à, chính chị mới làm tôi xấu hổ tủi thân như thế! Tôi có ý tốt cho ngủ cùng, không để nằm dưới đất mà quay đầu đã tát tôi một cái rồi!

Vì vậy cô ta nói: “Ừ, đều quên đi.”

Cô ta không muốn gây ra chuyện gì xấu hổ nữa, không còn mặt mũi!

Nguyễn Thu Dương nuốt không trôi chuyện này: “Phải tính, chị không tính toán gì nhưng em phải tính sổ chuyện này.”

Diệp Thu Văn: “…”

Cứ việc tính sổ đi, đừng hố tôi là được!

Trong phòng phía bắc, Nguyễn Thu Nguyệt giang tay chân thành chữ đại trên giường. Không có Nguyễn Thu Dương khó chịu ở cạnh cô bé, cô bé chỉ thấy sảng khoái, không khí xung quanh cũng trở nên trong lành lạ thường.

Bây giờ cô bé một mình một phòng, giường cũng một mình một cái, muốn ngủ thế nào cũng được, lăn thế nào thì lăn. Lăn một lúc lại bò dậy lấy kem bảo vệ da mà Nguyễn Khê mua cho cô bé từ cặp sách, vừa mở ra đã ngửi thấy mùi hương.

Lọ nhỏ này chỉ trong chốc lát đã tuyệt vời ngay.

Thật là thoải mái!

Thoải mái đi ngủ, hôm sau cũng thoải mái mà tắm rửa ăn uống đi học, bắt đầu một ngày mới.

Cô bé đi học cũng mang kem bảo vệ da mà Nguyễn Khê mua cho đặt trong cặp sách. Ở trường học không có dùng tới, giữa trưa lúc tan học, cô bé đi trên đường đưa cho bạn học xem, vui vẻ: “Chị mình mua cho mình đó.”

Bạn học cô bé biết chị mà cô bé nói là ai, hâm mộ nói: “Oa, chị cậu thật tốt.”

Nguyễn Thu Nguyệt vui vẻ, còn mở ra cho bạn học ngửi mùi thơm.

Dùng cũng không dám dùng, mỗi lần cô bé chỉ lấy ra một ít.

Sau đó khi bạn học nghe xong trả lại cho cô bé đúng lúc Nguyễn Thu Dương và Tô Manh Manh tình cờ đi ngang qua.

Ánh mắt Nguyễn Thu Dương nhạy bén, liếc mắt đã thấy được kem bảo vệ da trong tay Nguyễn Thu Nguyệt.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 213



Lúc nhìn thấy nó, đôi mắt cô ta trợn tròn.

Nhưng lúc này cô ta bình tĩnh hơn, không chặn Nguyễn Thu Nguyệt trên đường nữa.

Cô ta kéo Tô Manh Manh đi nhanh hơn, đến nhà trực tiếp chạy lên lầu, mở cửa phòng đã thấy kem bảo vệ da của Diệp Thu Văn vẫn ở trên bàn không di chuyển. Vì vậy cô ta bối rối, không biết Nguyễn Thu Nguyệt lấy kem bảo vệ da kia ở đâu.

Cô ta nghi ngờ đóng cửa lại, đúng lúc Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết vừa ra khỏi phòng.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết coi cô ta như không khí, cũng không chào mà lập tức đi thẳng xuống lầu.

Nguyễn Thu Dương bĩu môi, cũng xuống lầu đến nhà ăn.

Giữa trưa hôm nay Nguyễn Trường Phú không về, Diệp Thu Văn cũng không về, trên bàn chỉ có tám người.

Trên bàn cơm ngoài Nguyễn Hồng Quân nói nhiều, người khác không ai nói gì.

Lúc sắp ăn cơm xong, Nguyễn Thu Dương không nhịn được, nhìn Nguyễn Thu Nguyệt hỏi một câu: “Trên đường tôi thấy kem bảo vệ da kia ở đâu hả? Có phải trộm tiền trong nhà đi mua không?”

Nguyễn Thu Nguyệt bình tĩnh nhìn cô ta: “Là chị tôi mua cho tôi, có chuyện gì à?”

Phùng Tú Anh nghe không hiểu: “Kem bảo vệ da cái gì?”

Nguyễn Thu Dương đặt đũa xuống, đi thẳng vào phòng khách lấy cặp sách của Nguyễn Thu Nguyệt mang đến. Sau đó trước mặt mọi người, lấy kem bảo vệ da ra đặt trên bàn: “Chính là cái này. Nhà ta chỉ có chị cả mới dùng thôi.”

Phùng Tú Anh còn chưa nói gì, Nguyễn Khê đã nhìn Nguyễn Thu Dương nói: “Tôi mua cho Thu Nguyệt, làm sao vậy?”

Nguyễn Thu Dương hung hăng hỏi: “Lấy tiền ở đâu?”

Nguyễn Khê nhìn cô ta: “Bà nội cho, ý cô là sao?”

Nguyễn Thu Dương chỉ biết gằn giọng: “Bà nội… bà nội… cho khi nào?”

Nguyễn Khê liếc cô ta một cái: “Đầu óc cô có vấn đề à?”

Nguyễn Thu Dương không nói nữa. Phùng Tú Anh nhìn cô ta nói: “Nhà không có tiền đâu, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi.”

Nguyễn Thu Dương cảm thấy không thú vị, đành ngồi xuống ăn tiếp.

Vừa ăn trong lòng cô ta càng cảm thấy chu xót – ngay cả Nguyễn Thu Nguyệt cũng có thể dùng thứ tốt như thế mà cô ta lại không có!

Bây giờ có năm cô gái trong nhà, chỉ có kem bảo vệ da của cô ta là kém nhất!

Cô ta không so với Diệp Thu Văn, nhưng Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Thu Nguyệt đều có đồ tốt hơn cô ta, chuyện này sao có thể chịu được!

Vì vậy cô ta quay đầu nhìn Phùng Tú Anh nói: “Mẹ, con cũng muốn kem bảo vệ da này.”

Phùng Tú Anh nhìn cô ta một cái: “Da con vẫn tốt, không cần đâu.”

Nguyễn Thu Dương tủi thân: “Nhưng con muốn!”

Phùng Tú Anh nói: “Nhà nhiều người như vậy, ai cũng muốn dùng đồ tốt nhất thì lấy gì ăn đây? Chị cả phải dùng cái này vì làn da của con bé kém, con cũng không phải không biết.”

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Thu Nguyệt không tiêu tiền của gia đình, bà ta cũng không quản được.

Nguyễn Thu Dương vừa ăn vừa nín thở, càng nghĩ càng tủi thân, đôi mắt hơi ướt.

Nhưng trên bàn cơm cũng không ai để ý cô ta. Nguyễn Hồng Quân lại quan tâm đến bà nội của cô hơn, hỏi Nguyễn Khê: “Chị hai, bà nội có rất nhiều tiền à? Em nghe ông nội là bí thư lữ đoàn, vậy quê của chúng ta rất giàu phải không?”

Nguyễn Khê lắc đầu: “Ở trên núi cuộc sống rất khó khăn.”

Nguyễn Hồng Quân nghĩ ngợi: “Bà nội chắc rất quý chị nên mới cho chị nhiều tiền như vậy.”

Nguyễn Khê cố ý liếc nhìn Phùng Tú Anh: “Bà sợ chị ở đây bị thiệt thòi thôi.”

Phùng Tú Anh bị ánh mắt cô nhìn đến làm đỏ bừng mặt. Bà ta im lặng một lát rồi cười khan: “Tiểu Khê, Tiểu Khiết, hai ngày nay vừa về mẹ bận quá, lại ồn ào đến đau đầu cho nên cũng quên mất đưa con đi mua đồ. Là sơ suất của mẹ, buổi chiều mẹ dẫn đi mua được không? Nghĩ xem muốn mua cái gì, rồi mua cả.”

Quên mất? Sơ suất?

Nguyễn Khê mỉm cười: “Không cần đâu, con tự mua được rồi.”

Phùng Tú Anh vẫn cười nói: “Chúng ta đi xem một chút đi, hoặc là mua một tấm vải may một bộ mới.”

“…”

DTV

Nụ cười trên mặt Phùng Tú Anh không giữ được. Cả khuôn mặt chậm rãi suy sụp.

Nguyễn Thu Dương tức giận nói: “Mẹ nói vậy còn im lặng à? Mẹ tốt bụng dẫn đi mua đồ thế mà nói như vậy sao? Ông bà không dạy nói chuyện lễ phép với người lớn à?”

Phùng Tú Anh không chờ Nguyễn Khê lên tiếng, vội vàng vươn tay nắm lấy tay Nguyễn Thu Dương để cô ta không nói nữa.

Việc này đúng là sơ suất của bà ta. Vừa nhận hai đứa nhỏ tới, bà ta nên dẫn các cô đi mua đồ dùng hàng ngày, lại làm cho các cô mấy bộ quần áo mới, giày mới gì đó.

Kết quả vì hai ngày nay ầm ĩ nhiều việc, bà ta quản cái này quản cái kia nên quên mất.

Nếu Phùng Tú Anh chủ động dẫn cô đi mua đồ, Nguyễn Khê có thể cân nhắc nhận lời. Bây giờ cô nhắc tới giống như cô đang cầu xin bà ta điều gì đó, cô tất nhiên sẽ không muốn.

Cô ăn no buông đũa xuống, không muốn nói mấy lời vô nghĩa với Phùng Tú Anh và Nguyễn Thu Dương nữa.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 214



Buổi chiều Phùng Tú Anh gõ cửa phòng cô muốn dẫn Nguyễn Khiết đi mua đồ. Cô cũng không mở chỉ nói: “Không cần đâu, để dành tiền nuôi con gái lớn quý giá của mẹ đi, không có tiền thì không được.”

Phùng Tú Anh bị lời nói gai góc, khó chịu của cô làm cho xấu hổ. Vì thế đứng ngoài cửa hít một hơi thật lâu, tự giễu cợt rồi quay người đi.

Bà ta cảm thấy con bé này quá vô lý, không chịu buông một chút.

Không muốn thì thôi, không muốn thì bà ta cũng đỡ phiền.

Nguyễn Thu Dương vì chuyện kem bảo vệ da mà nửa ngày sau vẫn thấy khó chịu. Lúc đi học cũng không nghe giảng, nằm ra bàn thất thần, nghĩ ngợi vì sao mình không thể có một lọ kem bảo vệ da như thế.

Điều cô ta không chấp nhận được là Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Thu Nguyệt đều tốt hơn cô ta.

Mơ màng cả buổi trưa ở trường, sau khi tan học về nhà, trong đầu cô ta vẫn là chuyện này. Dù là lúc ăn cơm hay buổi tối lúc tắm rửa vẫn nghĩ đến.

Sau khi cô ta tắm rửa xong về phòng, duỗi tay muốn lấy kem bảo vệ tay để dùng, cô ta vô thức thu lại tay cầm, chậm rãi đưa tay sang lọ kem bảo vệ da của Diệp Thu Văn, cẩm lấy, mở ra, đưa đến bên mũi ngửi mùi thơm.

Những thứ tốt có mùi thơm khác nhau, nó rất thơm.

Cô ta từ trước đến nay không lén động vào đồ Diệp Thu Văn, tâm trạng thấp thỏm khẩn trương. Cô ta lo lắng vội vàng khóa trái phòng, sau đó lấy một ít kem bảo vệ da, nhìn gương bôi lên mặt.

Lúc vừa bôi xong, cô ta cảm thấy cả người mình xinh đẹp hơn, thơm hơn.

Cô ta không nhịn được vui vẻ sung sướng, đặt lại kem bảo vệ da của Diệp Thu Văn lại như cũ.

Vừa buông ra cô ta chợt nhớ gì đó, vội vàng cầm kem bảo vệ da lên. Cô ta mở lọ kem ra lần thứ hai, nhìn chỗ đã lấy, dùng ngón tay xoa đi vết đã lấy.

Nhìn thấy vết đã lau, trong tâm cô ta chột dạ, cảm thấy lọ kem bị thay đổi rõ ràng. Sợ bị Diệp Thu Văn phát hiện ra nên cô ta mở lọ kem của mình ra, lấy một ít cho vào lọ kem của Diệp Thu Văn.

Dù sao đều là màu trắng, nếu bị khuấy rồi chắc chắn không nhìn ra được.

Sau khi làm xong, Nguyễn Thu Dương cảm thấy rất hoàn hảo, tâm trạng cũng thoải mái hơn. Sau đó cô ta để hai lọ kem vào từng vị trí cũ, trực tiếp nằm hình chữ đại trên giường, vừa sờ mặt vừa suy nghĩ.

DTV

A! Thơm quá! Mềm quá!

Sau khi Nguyễn Thu Dương, Diệp Thu Văn ở một phòng, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Thu Nguyệt thường phớt lờ họ. Vì thế con gái trong nhà chia thành hai nhóm nhỏ. Ngày thường ai chơi nhóm đấy, không can thiệp vào chuyện của nhau, không làm phiền náo loạn, nước sông không phạm nước giếng.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết yên ổn trải qua đến thứ năm. Trong bữa cơm tối, Nguyễn Trường Phú lấy hai chứng chỉ có đóng dấu giao cho Nguyễn Khê: “Làm tốt rồi, mang đến trường chỉnh sửa là được.”

Nguyễn Khê nhận chứng chỉ nhìn qua, đôi mắt hiện lên ý cười, nói với Nguyễn Trường Phú: “Cảm ơn bác.”

Nguyễn Trường Phú rất thích cô, con bé này càng lớn càng đẹp. Ông ta và Phùng Tú Anh sinh nhiều con nhưng Nguyễn Khê lớn lên xinh đẹp, ưu tú nhất, hội tụ tất cả ưu điểm của hai vợ chồng ông ta.

Vì vậy ông ta nói với Nguyễn Khê: “Đừng giữ một vẻ mặt thế, cười nhiều mới tốt.”

Nghe ông ta nói vậy, Nguyễn Khê lập tức ngưng nụ cười trên mặt.

Nguyễn Trường Phú: “…”

Được rồi, ông ta không xứng.

Nhưng Nguyễn Khê vẫn lịch sự với ông ta, nhìn ông ta nói: “Có thể phiền bác giúp con và Tiểu Khiết có một bộ sách giáo khoa không, cũng như một số tài liệu học ngoại khóa đều phải có, đặc biệt là sơ trung và cao trung.”

Chuyện này không thành vấn đề nhưng Nguyễn Trường Phú vẫn hỏi cô: “Đọc có hiểu không?”

Nguyễn Khê: “Không hiểu thì từ từ học.”

Nguyễn Thu Dương xùy một cái ở bên cạnh: “E rằng không phải vứt ở nhà vệ sinh.”

Nguyễn Trường Phú nhìn cô ta, cô ta lập tức ngậm miệng cúi đầu ăn cơm.

Vì vậy Nguyễn Trường Phú không mắng cô ta, nhìn Nguyễn Khê: “Vậy ba sẽ tìm cho con.”

Nghĩ ngợi một lúc: “Nếu muốn học thì tìm chị Thu Văn hoặc em Tiểu Phàm ấy. Hai đứa nó học rất tốt, nhất là Tiểu Phàm, mỗi môn đều đạt điểm cao, thi cử cũng đứng đầu trong lớp.”

Nguyễn Khê: “Không cần đâu, phiền phức quá.”

Diệp Thu Văn không nói gì, Diệp Phàm nói: “Không phiền đâu, tới tìm em là được, dù sao em cũng ở lầu dưới.”

Nguyễn Khê nhìn cậu ấy, không nói thêm nữa chỉ nói: “Cảm ơn.”

Diệp Phàm: “Em cũng có rất nhiều tài liệu học tập ngoài khóa, đều là em tự tìm ở hiệu sách. Nếu chị cần có thể mượn xem. Nhưng em không có sách cao trung, sang năm em lên cao trung sẽ cho chị mượn.”

Nguyễn Khê ngẩn người nhìn cậu ấy: “Ồ, được rồi.”

Lúc này Nguyễn Hồng Quân chợt nói với Diệp Phàm: “Nhìn anh ấy kìa, cuối cùng cũng gặp được người thích học như anh ấy, nhìn anh ấy vui vẻ đến nỗi muốn lấy hết bảo bối tích cóp cho người ta.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 215



Diệp Phàm như đứa ngóc nhìn Nguyễn Hồng Quân: “Em đừng nói nữa.”

Nguyễn Hồng Quân làm mặt quỷ với cậu ấy: “Em cứ nói!”

DTV

Diệp Phàm: “…” Thằng ngốc.

Nhưng Nguyễn Hồng Quân nói đúng, trong nhà có nhiều trẻ như vậy, không ai thích học như cậu ấy. Diệp Thu Văn học rất tốt nhưng điểm cũng chỉ cao vừa. Nguyễn Thu Nguyệt có thành tích không tệ nhưng cô bé còn quá nhỏ.

Nguyễn Hồng Binh còn đi mẫu giáo không nói tới, còn dư lại Nguyễn Thu Dương và Nguyễn Hồng Quân là hai đứa ngốc, đi học thì ngủ, thấy sách vở là đau đầu, chỉ xem tiểu thuyết. Cặp sách mang hàng ngày cũng không có nhiều sách, đều là mấy món đồ chơi linh tinh.

Ở nhà không có ai cùng sở thích với cậu ấy.

Thật ra trường học không có nhiều, mọi người cũng không thích học.

So với điểm cao, ý thức cao và biểu hiện tốt càng quan trọng hơn.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Nguyễn Khê cẩn thận cất chứng minh dự thính vào cặp sách. Ngoài chứng minh dự thính ra thì trong cặp còn có bút, có vở mới tinh, có vả một hộp bút bằng sắt. Trong hộp bút có bút chì, cục tẩy, gọt bút chì và mấy đồ dùng học tập khác.

Cất cẩn thận xong cô và Nguyễn Khiết để cặp lên bàn, tắt đèn lên giường ngủ.

Nguyễn Khiết không buồn ngủ, vừa nghĩ đến ngày mai phải đến trường đi học, cô ấy vừa căng thẳng vừa kích động. Lớn lên ở quê bao năm chưa từng thấy việc đời, cho nên có chút không kiềm chế được mà vừa căng thẳng vừa vui mừng.

Không ngủ được cô ấy quay sang nói chuyện khe khẽ với Nguyễn Khê: “Thu Nguyệt nói trong trường đa số là trẻ con trong khu tập thể, đa số là con em cán bộ, như em thì loại gì cũng không phải, lại còn từ quê xuống…”

Nguyễn Khê biết cô ấy lo lắng người khác xem thường, lo sẽ mất mặt, cô nắm tay cô ấy nói: “Không phải là có chị đi học cùng em à, sợ cái gì? Đến lúc đó em cẩn thận chút là được, chúng ta đến ta để học tập còn những cái khác không quan trọng.”

Nguyễn Khiết nhẹ nhàng hít vào, gật gật đầu: “Chúng ta đến để học tập, chúng ta đến để học tập.”

Nguyễn Khiết cười: “Phải nhớ kỹ trong lòng.”

Nguyễn Khiết nhẩm đi nhẩm lại một hồi thì không còn căng thẳng nữa, lại hỏi Nguyễn Khê: “Chị, ngày mai chúng ta đến trường thì học lớp nào? Bác cả bảo là tùy chúng ta, vậy em nghe chị.”

Nguyễn Khê suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta vào lớp năm nghe giảng một ngày, nếu không có vấn đề thì chúng ta học cấp hai luôn. Nhưng chương trình học kỳ một của cấp hai đã quá nửa rồi, chúng ta không theo kịp cho nên phải tự học.”

Nguyễn Khiết nghiêng đầu nhìn Nguyễn Khê: “Tự học?”

“Ừ” Nguyễn Khê nói: “Mục tiêu của chúng ta là, hai năm rưỡi tiếp theo không làm gì cả, vận dùng hết tất cả tài nguyên có thể sử dụng được bên cạnh, thầy giáo hoặc bạn học có thành tích tốt như Diệp Phàm, học hết tất cả nội dung kiến thức của cấp hai và cấp ba, cho dù không ăn không ngủ cũng phải làm được.”

Nguyễn Khiết bị cô dọa rồi: “Hai năm rưỡi? Học hết kiến thức cấp hai và cấp ba?”

Nguyễn Khê quay đầu nhìn cô ấy: “Có thể không?”

Nguyễn Khiết nói: “Nếu có chí thì nhất định được.”

So với thời đại của Nguyễn Khê thì áp lực học tập của thời đại này vô cùng thấp, cấp hai và cấp ba chỉ có hai năm, những người đi học đó dường nhưu cũng chẳng ra làm sao bởi vì thời đại này coi trọng những người có tư tưởng, giác ngộ chính trị hơn, thành tích học tập tốt vốn được chú ý.”

Rất nhiều người học đếp cấp hai hoặc tốt nghiệp cấp ba, một bộ phận nhỏ đi lính, phần lớn về quê trở thành thanh niên có trình độ văn hóa, rất nhiều người có trình độ văn hóa thấp. Nói là thanh niên tri thức nhưng thực ra là không có tri thức.

Trong hoàn cảnh như vậy, đăng ký thi vào đại học hay cao đẳng, tuy rằng người tham gia thi rất nhiều nhưng thực sự mà nói thì người có năng lực cạnh tranh mạnh không nhiều. Dù sao từ lúc đăng ký thi đến lúc thi cũng chỉ có hai tháng ôn tập.

Trong vòng hai năm rưỡi bọn họ toàn tâm toàn ý, dốc lòng hướng đến việc này thì khả năng thi đỗ là rất cao.

Nguyễn Khiết thấy Nguyễn Khê luôn tràn đầy tự tin hướng về phía trước như vậy, chỉ cần là chuyện muốn làm, sau khi đã hạ quyết tâm thì nói gì cũng phải làm xong, lần nào cô ấy cũng bị lây nhiễm, vì thế mà lần này cô ấy cũng tràn đầy năng lượng như vậy.

Trước đây, khi vẫn ở quê, trong lòng cô ấy vẫn còn nghi ngờ, không dám tin mình thực sự có thể bước ra khỏi núi lớn. Nhưng bây giờ Nguyễn Khê đã đưa cô ấy ra khỏi đó rồi, cô ấy còn lý do gì để không cố gắng hơn đây?

Học thì học! Cô ấy nhấy định có thể!

Sáng hôm sau, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cuối cùng cũng giống những đứa trẻ khác trong nhà. Hai cô bé rửa mặt xong, lúc xuống nhà ăn cơm còn đeo cặp trên lưng, hơn nữa trong cặp không có gì khác ngoài đồ dùng cần thiết cho học tập.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 216



Người trong nhà lục tục ngồi xuống ăn cơm, Nguyễn Thu Dương bước vào thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đeo cặp trên lưng thì không quen, lúc ngồi xuống còn bĩu môi khinh thường.

Nhưng lúc này cô ta không đụng chạm Nguyễn Khê và Nguyên Khiết, sau khi ngồi xuống cô ta nhìn Diệp Thu Văn hỏi: “Chị cả, hôm nay chị cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khỏe không?”

Từ sau chuyện đổi phòng, Diệp Thu Văn ở trong nhà không còn hoạt bát như trước kia nữa, dáng vẻ nữ chủ nhân cũng không đạt như trước nữa rồi. Cô ta thấy Nguyễn Thu Dương quan tâm mình thì lắc đầu nói: “Rất khỏe, không sao.”

Nguyễn Thu Dương âm thầm thở phào, cưới nói: “Không sao thì tốt, em vẫn sợ chị ngủ với em không quen.”

Diệp Thu Văn: “…”

Đừng nhắc đến chuyện ngủ nghỉ này có được không?

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không quan tâm Nguyễn Thu Dương, cầm đũa ăn cơm.

Nguyễn Trường Phú là người cuối cùng rửa mặt xong đến nhà ăn, ông ta bước vào thì thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đeo cặp trên lưng nên nhìn nhiều hơn chút. Sau đó ông ta ngồi vào bàn, hỏi: “Ngày đầu tiên đi học sao không mặc quần áo mới?”

Nguyễn Khê nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn ông ta: “Quần áo mới ở đâu ạ?”

Nguyễn Trường Phú cầm đũa quay đầu nhìn Phùng Tú Anh: “Hai đứa mới đến lại phải đi học, em không mua quần áo cho chúng à? Bao nhiêu ngày trời làm cái gì vậy hả?”

Phùng Tú Anh không lên tiếng. Nguyễn Khê cúi đầu nói: “Không có quần áo mới, không có giày mới, cũng không có đồ dùng sinh hoạt mới, càng không có đồ dùng học tập mới, chả có gì hết.”

Nguyễn Trường Phú buông đũa xuống nhìn Phùng Tú Anh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Sắc mặt Phùng Tú Anh khó coi, bà ta ậm ừ: “Hai hôm vừa rồi vẫn cứ ầm ĩ tranh cãi, trong nhà lại nhiều việc, em cũng quên mất. Anh cũng biết bình thường toàn là Thu Văn nhớ những chuyện này, đầu óc em cứ hay quên trước quên sau, không nhớ được.”

Nguyễn Trường Phú nhẹ nhàng hít vào: “Quên bao nhiêu ngày như vậy?”

Giọng nói Phùng Tú Anh rất nhẹ: “Sau đấy nhớ ra rồi thì Tiểu khê lại đang cáu kỉnh với em, em gõ cửa bao nhiêu lần hỏi hai đứa thì hai đứa lại sống c.h.ế.t không cần. Như thế thì em còn có cách gì nữa?”

Nguyễn Trường Phú nến giận: “Có cách gì, có cách gì, em không thể tự đi mua à?”

Phùng Tú Anh: “Em cũng không biết chúng cần gì…nhất là vải..cũng không biết phải cắt may cần gì nào…”

Nguyễn Trường Phú sầm mặt cầm đũa lên: “Hôm nay em đến cửa hàng mua hết những đồ cần mua, để cẩn thận vào phòng hai đứa. Quần áo thì em không cần phải lo, anh tự đi tìm mua cho hai đứa.”

Phùng Tú Anh đỏ bừng mặt, cúi đầu không nói gì.

Lúc này Nguyễn Khê lại lên tiếng: “Đồ đạc bọn con đã tự mua rồi, không cần nữa.”

Nguyễn Trường Phú nhìn cô: “Đây không phải là vấn đề các con cần hay không cần! Đây là vấn đề phải và nhất định phải!”

Nguyễn Khê cười một cái: “Là vấn đề mặt mũi của thủ trưởng đi.”

Lời này khiến mặt Nguyễn Trường Phú tê rần, ông ta hắng giọng: “Con bé này, không làm cho người khác nghẹn họng thì sẽ không nói chuyện đúng không?”

Nguyễn Khê không có cách nào ôn hòa nhã nhặn, chỉ nói: “Hai người muốn mua thì mua, dù sao con cũng sẽ không cảm kích hai người.”

Nói năng không lễ phép như vậy! Nguyễn Trường Phú hoàn toàn tức giận, đôi lông mày dựng thẳng: “bộp” - ông ta đập đôi đũa trong tay xuống bàn, sầm mặt, tức giận vưới Nguyễn Khê: “Tôi không cần chị cảm kích! Tốt nhất là cả đời này chị đừng có gọi ba mẹ!”

Giọng điệu và ánh mắt của Nguyễn Khê càng cứng rắn: “Không gọi thì không gọi, cả đời này chú cũng đừng mong nghe thấy tôi gọi chú là ba!”

Nguyễn Trường Phú tức giận đập bàn, thậm chí còn muốn lật bàn. Cơm ăn không vô, nhẫn nhịn một hồi rồi ông ta lập tức đứng dậy, lúc xoay người ông ta còn hung hăng đá ghế một cái, xoay người rời đi.

Ông ta đá ghế, những người khác đều sợ, chỉ có Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết là vẫn bình thản.

Phùng Tú Anh lại lên tiếng hỏi: “Cơm không ăn? Thế còn mau hay không?”

Nguyễn Trường Phú giậm chân: “Em nói xem!”

Tiếng quát này khiến những người khác càng sợ, sợ đến mức trái tim như muốn nhảy luôn ra ngoài.

Khoa trương nhất đương nhiên phải kể đến Nguyễn Hồng Quân, cháo trong miệng còn chưa nuốt xuống, hoảng sợ đến mức há hốc miệng, cháo chảy xuống từ khóe miệng cậu bé. Sau đó mỗi lần hoảng sợ, đều khoa trương run lên một cái.

DTV

Lúc Nguyễn Trường Phú đi rồi, cậu bé mới phản ứng lại, nuốt cháo trong miệng xuống, nhìn Nguyễn Khê, không ngừng nháy mắt, hỏi:

“Không phải em đang mơ đó chứ? Chị vừa mới cãi nhau với ông già? Khiến ông ấy tức giận đi mất rồi? Cơm cũng không ăn?”

Trâu bò đấy!

Cậu bé vươn tay ôm tay Nguyễn Khê, ánh sáng trong mắt giống như hai tia laser, nhìn Nguyễn Khê nói: “Từ nay về sau, chị chính là đại ca của em, à không phải, chị chính là chị cả của em, xin nhận của đàn em một lạy.”

Nguyễn Khê: “…”

Những người khác: “…”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 217



Diệp Thu Văn ăn xong rời đi trước, Nguyễn Thu Dương chưa ăn xong cái bánh bao đã đuổi theo.

Hai người vừa ra khỏi cửa, Nguyễn Thu Dương đã trợn to mắt nói: “Ôi trời ơi, Nguyễn Khê, chị ta bị điên rồi à? Cả nhà chúng ta chưa từng có ai dám nói với ba như vậy luôn. Chị ta vậy mà làm ba tức giận không ăn sáng, bỏ đi luôn.”

Diệp Thu Văn cũng thực sự kinh ngạc, cô ta không ngờ Nguyễn Khê không chỉ khiến cô ta, Nguyễn Thu Dương và Phùng Tú Anh tức giận mà còn dám làm Nguyễn Trường Phú tức giận, đúng là không biết lễ phép. Vừa ngồi vào bàn cơm, ngay cả hít thở cô ta cũng không giám hít thở mạnh.

Trong nhà không một ái dám nói với Nguyễn Trường Phú như vậy.

Cô ta nói: “Có thể là điên rồi.”

Nguyễn Thu Dương nắm tay cô ta: “Cái tính tình này của chị ta sẽ không có ai thích, mẹ không thích, bố cũng không thích. Cứ đợi mà xem, cứ như vậy thì chẳng bao lâu nữa chị ta nhất định sẽ bị ba đánh. Đến lúc đó em thêm dầu vào lửa để ba đuổi chị ta về quê luôn, trong nhà lại khôi phục bình thường, hihi…”

Diệp Thu Văn nhẹ nhàng hít vào, không nói gì.

Nguyễn Khê cơm nước xong thì ra ngoài cũng Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt, còn chưa ra khỏi cửa chính, Nguyễn Hồng Quân đã cắp đ.í.t theo sau. Cậu bé kéo Nguyễn Thu Nguyệt sang một bên, đi cạnh Nguyễn Khê nói: “Chị cả, hôm nay em hộ tống chị đến trường.”

Nguyễn Thu Nguyệt: “…” Ngu ngốc.

Bình thường Nguyễn Hồng Quân đều đi cùng Diệp Phàm, Nguyễn Hồng Quân đi cạnh Nguyễn Khê, Diệp Phàm đương nhiên cũng đuổi theo. Vì thế nhà họ Nguyễn ngoài Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương ra thì đều đi học cùng nhau.

Trên đường đi, Nguyễn Hồng Quân thấy ai cũng giới thiệu: “Hey! Đây là chị cả của tôi, chị ruột của tôi, chị ruột hiểu không?”

Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm đỡ trán: “…”

Sao không có ai đến đánh c.h.ế.t cái thằng ngốc này đi.

Nguyễn Khê quả thật cũng có chút xấu hổ, vì thế nói Nguyễn Hồng Quân: “Chúng ta đừng thấy người ta là lại giới thiệu có được không?”

Nguyễn Hồng Quân rất nghe lời, lập tức đồng ý: “Được. Chị cả nói cái gì em làm cái đấy.”

Nguyễn Khiết ở bên cạnh không nhịn dược cười, mím môi để mình không cười thành tiếng.

Nhưng động tĩnh ở phía sau vẫn quấy nhiễu đến Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương ở phía trước. Nguyễn Thu Dương quay lại nhìn dáng vẻ ngu ngốc đó của Nguyễn Hồng Quân, mặt đầy ghét bỏ, nói: “Thằng ngốc đó có phải là bị hâm hay không? Nguyễn Khê cãi ba khiến ba tức giận bỏ đi mà nói vui vẻ cái gì? Muốn bị đánh cùng à? Đã ngu thì cũng thôi đi lại còn kéo anh ba đi cũng bọn họ, đúng là thiệt thòi cho anh ba mà.”

Nói xong cô ta liền gọi Diệp Phàm: “Anh ba, anh đi nhanh chút đi.”

Diệp Phàm nghe vậy thì nhìn cô ta đáp: “Không vội.”

Nguyễn Thu Dương vẫn muốn gọi nhưng Diệp Thu Văn không muốn gọi nữa, khẽ kéo tay Nguyễn Thu Dương, cô ta liền không gọi nữa.

Nguyễn Thu Dương rất không vui: “Ý gì vậy? Làm như cô ta là chị cả trong nhà không bằng, tất cả mọi người phải cắp đ.í.t theo sau. Rõ ràng chị mới là chị cả trong nhà, chị ta chính là một đứa nhà quê! Anh ba thật là, ai thực sự là chị ruột cũng không biết.”

Diệp Thu Văn bị cô ta nói vậy thì trong lòng buồn bã, hít thở sâu không nói gì.

Nguyễn Khê không quan tâm hai người Nguyễn Thu Dương và Diệp Thu Văn, vừa đi vừa nói chuyện với đám Nguyễn Hồng Quân, hỏi bọn họ học lớp mấy.

Nguyễn Thu Nguyệt không để Nguyễn Hồng Quân phí lời, ngắn gọn đáp: “Nhà chúng ta đa số là bảy tuổi đang học mẫu giáo, nhưng Diệp Thu Văn bởi vì một vài nguyên nhân mà học muộn hai năm. Chị ta và anh ba đều đang học năm hai cấp hai, năm nay tốt nghiệp cấp hai, nếu không có gì thay đổi thì sang năm sẽ lên năm nhất cấp ba. Nguyễn Thu Dương hiện tại đang học lớp năm, anh năm học lớp bốn, em học lớp hai.”

Nguyễn Khê nghe xong thì gật đầu tỏ vẻ biết rồi.

Nguyễn Hồng Quân vừa rồi không được nói, vội vàng hỏi: “Chị cả, hôm nay chị định học lớp mấy? Nếu không thì đến lớp em đi, chuyện gì ở lớp em cũng là em quyết định, em bảo kê chị.”

Nguyễn Khê nhìn cậu bé cười: “Chị đến lớp năm.”

DTV

Đoàn người đi bộ về trường, sau đó tạm biệt nhau bên đường.

Hai người Diệp Thu Văn và Diệp Phàm đi về phía trường trung học cơ sở bên kia đường. Những người còn lại đều đi thẳng đến trước cổng trường tiểu học bên đường.

Tất nhiên, Nguyễn Thu Dương và Nguyễn Khê vẫn bất hòa với nhau, giữa hai người đều có một khoảng cách nhất định.

Nguyễn Thu Dương vừa vào trường đã biến mất không thấy tung tích.

Đến khu dạy học của trường, nhóm người Nguyễn Khê và Nguyễn Hồng Quân lại tạm biệt nhau một lần nữa. Nguyễn Thu Nguyệt đi về phía lớp hai, Nguyễn Hồng Quân đến lớp bốn, còn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết thì đến dãy lớp năm.

Lúc tạm biệt nhau, Nguyên Hồng Quân nói với Nguyễn Khê: “Chị cả, em học lớp này này, có chuyện gì cứ đến tìm em nha.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 218



Chờ cho Nguyễn Hồng Quân nói xong, lấy bài thi trong cặp ra rồi vào lớp, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết mới tiến vào phòng học trước mặt. Vào lớp, bọn họ cũng không biết chỗ nào còn trống, thế nên chỉ có thể đứng đợi ở cuối lớp.

Chuông vào học vang lên, giáo viên cầm theo tài liệu giảng dạy bước vào lớp. Sau khi cùng các bạn học trong lớp đứng lên chào cô, Nguyễn Khê thấy còn hai chỗ trống cạnh bàn chót, lập tức kéo Nguyễn Khiết sang ngồi.

Hai người bọn cô hiện giờ vẫn chưa có sách giáo khoa, thế nên chỉ có thể lấy vở và bút ra, ngồi tại chỗ nhìn giáo viên với tấm bảng đen, tập trung nghe giảng. Nguyễn Khê nghe giảng rất tự nhiên, không chút căng thẳng, thế nên thỉnh thoảng cô có hơi lơ đãng. Sau đó, lúc cô đang vừa nhìn bảng vừa ngơ người ra, bỗng nghe thấy từ ngoài cửa lớp truyền vào hai tiếng: “Báo cáo!”

Nguyễn Khê hoàn hồn lại, cùng các bạn học khác nhìn về phía cửa lớp. Vừa nhìn đã thấy Nguyễn Thu Dương đang ôm cặp đứng cạnh một cô gái buộc tóc hai chùm, hai tay để sau đầu chờ giáo viên cho vào lớp.

Giáo viên đưa mắt nhìn hai người, cũng không kêu vào lớp, chỉ hỏi: “Vừa mới đi đâu?”

Nguyễn Thu Dương nói: “Đau bụng, đi vệ sinh.”

Giáo viên đưa mắt liếc hai người một cái, có chút không hài lòng nói: “Vào đi.”

Nguyễn Thu Dương và Tô Manh Manh thả tay xuống bước vào lớp, nhưng vừa mới đi được hai bước đến lối đi giữa hai dãy, cô ta phát hiện chỗ ngồi của cô ta và Tô Manh Manh đã bị người khác chiếm. Hơn thế nữa, người chiếm chỗ của cô ta vậy mà lại là Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết.

Ai cho bọn họ ngồi đó, làm ô uế cả chỗ ngồi của cô ta!

Lúc Nguyễn Thu Dương đi về phía chỗ ngồi của mình, đối diện với Nguyễn Khê, ánh mắt đã tối sầm xuống.

Cô ta định bước đến bên cạnh bàn học, sau đó thẳng thừng bảo Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cút xuống. Kết quả cô ta chỉ vừa mới bước đến bên cạnh bàn học, còn chưa kịp mở miệng, bỗng nghe giáo viên đang đứng trên bục giảng nói: “Nguyễn Thu Dương và Tô Manh Manh, hai em đứng ở cuối lớp nghe giảng đi!”

Nguyễn Thu Dương: “!”

Những lời cô ta định nói nghẹn hết trong cổ họng, vô thức quay đầu lại thốt lên một câu: “Tại sao chứ?”

Giáo viên không hài lòng nhìn cô ta chằm chằm: “Học mười tiết, em đã đi trễ hết tám tiết. Em nói xem?”

Thấy Nguyễn Thu Dương không chịu, ông ta lại khiển trách: “Mau lên! Đừng làm lãng phí thời gian của mọi người.”

Giáo viên này là vị giáo viên không dễ chọc nhất trong lớp bọn họ, Nguyễn Thu Dương hết cách, chỉ có thể nén giận, cùng Tô Manh Manh đứng trước tấm bảng cuối lớp. Lúc đứng đó cô ta biểu môi, ánh mắt vẫn hung hăng nhìn chằm chằm vào Nguyễn Khê.

Nguyễn Khê vốn không quay lại, thế nên đương nhiên không thể nào nhìn thấy được ánh mắt và vẻ mặt của cô ta.

Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, Nguyễn Thu Dương khẳng định đang tức chết.

Cô cũng không quan tâm đến cô ta, để cô ta tự mình nghẹn c.h.ế.t đi.

Nguyễn Thu Dương thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết xem cô ta như không khí, còn ngồi vào chỗ của cô ta và Tô Manh Manh nghe giảng bài, hơn nữa giáo viên thỉnh thoảng còn nhìn hai bọn họ để giảng, cô ta tức đến mức n.g.ự.c như muốn nổ tung, nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống.

DTV

Sắp hết tiết dạy, cô ta xém chút đã không thể nhịn nổi, đúng lúc có một cơ hội tốt bày ra trước mắt cô ta.

Giáo viên viết một đề bài trên bảng, hỏi có bạn nào biết làm không.

Đề bài hơi khó, đã có mấy người lên bảng, viết viết vẽ vẽ một lúc cuối cùng cũng lắc đầu về chỗ.

Thấy không ai giải được, lúc giáo viên vừa định bắt đầu giảng cách làm thì Nguyễn Thu Dương đang đứng cuối lớp thốt lên một câu: “Chúng ta không biết, nhưng không phải là hôm nay trong lớp có hai bạn học lớn đến dự thính hay sao, bọn họ chắc chắn là biết cách giải đúng không?”

Vừa dứt lời, giáo viên và tất cả các bạn trong lớp đều nhìn về phía Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết quả thực lớn, đặc biệt là đứng giữa đám con nít lớp năm này thì khác biệt cũng khá rõ ràng.

Nguyễn Khê quay lại nhìn Nguyễn Thu Dương một cái, trong lòng hiểu rõ, cô ta đang ôm một bụng tức, không có việc gì làm nên muốn xem cô và Nguyễn Khiết xấu hổ. Cô ta biết bọn cô chưa từng được đi học, thế nên ngay cả câu hỏi của lớp hai hay lớp ba cũng chưa chắc có thể trả lời được.

Nhưng dù sao cũng chỉ là tâm lý của một đứa nhỏ, có cơ hội lập tức muốn trả thù. Dù sao cũng chỉ muốn thấy cô và Nguyễn Khiết không thoải mái là được.

Do Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nghe giảng chăm chú nhất lớp, thế nên giáo viên có ấn tượng vô cùng tốt với bọn cô, rất nhiều lần khi giảng bài đều nhìn về phía hai cô mà giảng. Thế nên lúc này thái độ cũng rất tức, chỉ hỏi: “Có muốn thử một chút không?”

Sợ Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết có gánh nặng tâm lý, ông ta còn bổ sung thêm một câu: “Chỉ là thử một chút thôi, không muốn cũng không sao.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 219



Nguyễn Thu Dương lại bồi thêm một câu: “Bọn họ cũng đã lớn như thế rồi, sẽ không mất mặt như vậy chứ.”

Tiết tấu được dẫn dắt rất tốt, trong nhất thời các bạn nhỏ trong lớp đều gật đầu đồng tình.

Nguyễn Khê không biết nói gì chỉ mỉm cười đầy bất đắc dĩ, đứng dậy nói: “Thầy ơi, để em thử một chút đi.”

Giáo viên lấy ra một cây phấn trong hộp, chờ đến khi Nguyễn Khê bước đến bục giảng ông ta đưa cho cô. Nguyễn Khê đứng trên bảng, không chút do dự viết đáp án.

Đề bài của học sinh lớp năm, dù có khó đến mức nào đi nữa thì đối với cô mà nói cũng chỉ là một chuyện đơn giản.

Cô giải xong bài toán một cách dễ dàng, sau đó bước đến mép bục giảng đặt phấn xuống rồi quay về chỗ ngồi của mình.

Lúc này, giáo viên đưa mắt nhìn các bạn học khác trong lớp, hỏi mọi người: “Mọi người cảm thấy đúng hay sai?”

Không ai lên tiếng, Nguyễn Thu Dương trợn mắt xùy một tiếng: “Tất nhiên là sai rồi!”

Giáo viên nhìn về phí cô ta, ánh mắt tối sầm lại, giọng nói có chút nóng nảy: “Bạn học Nguyễn Thu Dương, xem ra em biết cách làm đúng không? Vậy phiền em nói thử xem bài này giải thế nào hả?”

Nguyễn Thu Dương vậy mà nói một cách hợp tình hợp lý: “Đề khó như thế, tất nhiên em không biết giải rồi.”

Cô ta ngay cả dạng đề thông hiểu đơn giản cũng không biết làm!

Tuy cô ta không biết cách giải, nhưng cô ta biết đối với trình độ của hai chị em vùng núi Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết này mà nói, chắn chắn cũng không biết cách giải. Bọn họ ở quê, vốn không có giáo viên, tiểu học cũng chỉ học có hai hay ba năm, một đề bài lớp năm khó thế này làm sao có thể giải ra?

Giáo viên nhìn cô ta chằm chằm một lúc, sau đó lấy viên phấn trên bục giảng ném lại vào hộp phấn, rồi đưa mắt nhìn các học sinh khác trong lớp, cuối cùng mở miệng nói: “Đây chính là đáp án tiêu chuẩn, mọi người hãy xem thật kỹ cho thầy!”

Dứt lời lại nhìn về phía Nguyễn Thu Dương: “Nguyễn Thu Dương, chép phạt đáp án tiêu chuẩn này mười lần cho tôi! Chép đến khi nào hiểu thật rõ mới thôi! Nếu còn chưa hiểu, lại chép thêm mười lần nữa! Tiết sau tôi sẽ kiểm tra!”

Nguyễn Thu Dương bỗng ngây người, cặp mắt trừng lớn như mắt bò.

DTV

Cô ta vừa định cất tiếng thì chuông tan học bên ngoài phòng học vang lên.

Giáo viên thu dọn giáo án rồi chạy lấy người, đạp lên âm cuối cùng của tiếng chuông bước ra khỏi lớp.

Chuông ngừng, học sinh trong lớp đều quay đầu lại xem chuyện vui của Nguyễn Thu Dương, có người còn nghịch ngợm lặp lại: “Nguyễn Thu Dương, chép mười lần! Nếu vẫn còn chưa hiểu thì chép thêm mười lần nữa!

Tiếp đó lại có người nói: “Đây gọi là gì nhỉ? Đây gọi là tự bê đá đập chân mình!”

Dứt lời, trong lớp phát ra một trận tiếng cười, dù Nguyễn Thu Dương mặt dày đến đâu thì lúc này cũng đỏ bừng.

Lúc này, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đã thu dọn sắp xong cặp sách.

Lúc cầm cặp đứng lên, Nguyễn Khê nhìn về phía Nguyễn Thu Dương cười nói: “Vui không?”

Mặt Nguyễn Thu Dương đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ, bởi vì cô ta không đánh lại Nguyễn Khê nên không dám ra tay với Nguyễn Khê, càng không nói lại cô. Cô ta nghẹn đến mặt mày đỏ bừng, nhìn theo Nguyễn Khê ra khỏi lớp, tay xiết chặt lấy quai cặp.

Tô Manh Manh đứng bên cạnh nhìn thấy Nguyễn Khê dẫn Nguyễn Khiết ra khỏi lớp, hỏi nhỏ Nguyễn Thu Dương một câu: “Đây là kế hoạch trả thù của cậu à? Hình như không thể làm cho cô ta đẹp mặt, cũng không có hả giận…”

Nguyễn Thu Dương tức muốn chết, quay sang nhìn Tô Manh Manh.

“...”

Ngại ngùng, hình như cũng không nói gì sai.

Biểu cảm của Tô Manh Manh cứng lại, yên lặng về chỗ.

Không chỉ có một lớp năm trong trường, sau khi Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ra khỏi lớp của Nguyễn Thu Dương lại bước vào một lớp khác. Không còn bàn trống, thế nên chỉ có thể bê thêm hai cái ghế ngồi cuối lớp tập trung nghe giáo viên giảng bài.

Nghe xong mấy tiết của buổi sáng, khi tiếng chuông tan học vang lên lại tự nhiên thu dọn tập vở về nhà. Lúc ra khỏi lớp, Nguyễn Khê nghe thấy Nguyễn Hồng Quân đang đứng trước cửa lớp của cậu bé hét lên: “Chị cả, em ở lại chờ anh ba, chị về trước đi! Chúng ta gặp nhau ở nhà!”

Mỗi lần Nguyễn Khiết nghe Nguyễn Hồng Quần nói chuyện đều không nhịn được mỉm cười.

Cả Nguyễn Khê cũng không nhịn cười được chứ không chỉ có mình Nguyễn Khiết.

Có một đứa em trai như thế này, phong cách rất đỉnh nha!

Nguyễn Thu Nguyệt đi từ trong lớp ra, cả một đường đều nhìn Nguyễn Hồng Quân với vẻ ghét bỏ.

Cô bé đeo cặp đi đến trước mặt Nguyễn Khê, mở miệng nói: “Chị cả, em nói có đúng hay không? Cậu ấy thật sự là một tên ngốc.”

Nguyễn Khê nhịn không được bật cười, hắng giọng nói: “Chúng ta về nhà trước đi.”

Do muốn đi chung với Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, nên Nguyễn Thu Nguyệt không đi với bạn học nữa. Dù sao cô bé cũng có nhiều bạn học, hơn nữa cũng quen thân với nhau, còn ở chung trong cùng một đại viện, tùy tiện kéo một người nào đó cũng là bạn cả.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back