Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 200



*Thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là nếu hài lòng với những gì mình có thì bạn sẽ thấy vui vẻ. Đích đến của đời người là giữ được tâm trạng vui vẻ. Tiền bạc không phải là mục tiêu duy nhất để theo đuổi; cuộc đời còn có những thứ khác quan trọng hơn, chẳng hạn một cơ thể khỏe mạnh, một người yêu biết cảm thông chia sẻ, một gia đình đàm ấm hạnh phúc, một công việc yêu thích.

Nguyễn Thu Nguyệt đã quen với việc chạy vặt cho người khác nên nghe xong liền chạy đi luôn.

Diệp Phàm, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh không rời khỏi khu nhà lớn nên rất nhanh đã bị Nguyễn Thu Nguyệt tìm thấy gọi quay về.

Khi Nguyễn Thu Nguyệt cùng với Diệp Phàm, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh về đến nhà bước vào trong phòng, hai người Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cũng vừa hay đi xuống lầu. Mấy người họ gặp nhau ở bên ngoài phòng ăn, Diệp Phàm, Nguyễn Hồng Quân với Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đều đồng thời nhìn sang đối phương.

Nguyễn Khê chưa gặp Diệp Phàm và Nguyễn Hồng Quân bao giờ, nhưng cũng có thể phân biệt ra nhờ thông qua tuổi tác.

Diệp Phàm bây giờ đã mười bốn tuổi, trông như một thiếu niên, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, bất kể dáng vẻ hay cách ăn mặc của cậu ấy thì cả người cũng chỉ có hai chữ - sạch sẽ.

Còn Nguyễn Hồng Quân mới mười một tuổi, vẻ ngoài vẫn còn trẻ con nhưng cậu bé cũng không thấp hơn Diệp Phàm là mấy.

Cậu bé mặc một bộ quân phục cũ, bộ đồ trên người rộng hẳn một vòng, tay áo và ống quần đều phải xắn lên. Cậu bé không cài khuy áo nên mặc lên người không được chỉn chu, mũ quân phục trên đầu đội lệch sang một bên, quần áo có đẹp đến mấy thì cậu cũng không thể ăn mặc sao cho chỉnh tề nổi.

Cậu bé còn có một khẩu s.ú.n.g lục bằng gỗ trong tay, hễ đi đến đâu liền “biubiubiu” vài cái.

Khi “biu” đến chỗ Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, cậu bé “ồ” lên một tiếng trông như một kẻ ngốc vậy, nói: “Không ai được phép nói, để em đoán thử, hai người hẳn là chị hai và chị họ của em đúng không!

Nguyễn Thu Nguyệt ở bên cạnh nói: “Thế em lại đoán nữa xem, ai là chị hai, ai là chị họ.”

Nguyễn Hồng Quân cầm khẩu s.ú.n.g lục bằng gỗ, đi vòng quanh Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết một vòng, nhìn họ một lượt sau đó đứng lại hướng tay chỉ vào Nguyễn Khê: “Chị chính là chị hai! Có phải không?”

Nguyễn Khê vừa định mở miệng ra chào hỏi với cậu bé thì lúc này Nguyễn Trường Phú ở phòng ăn đi ra.

Ông ta nhìn thấy Nguyễn Hồng Quân thì không nói lời nào, tiến lên xách tai cậu bé lôi vào phòng: “Mày lại ăn trộm quần áo của ông đây có phải không hả?”

Khuôn mặt của Nguyễn Hồng Quân bị nhéo đau đến nhăn nhúm lại, miệng không ngừng nói: “Cha cha cha cha...đau đau đau đau đau... nhẹ tay nhẹ tay nhẹ tay chút...á á á á...”

Nguyễn Khiết không nhịn nổi nữa liền bật cười một tiếng.

Nguyễn Thu Nguyệt đến gần Nguyễn Khê và Nguyên Khiết nói: “Mấy chị đừng để ý nó, nó chính là một đứa ngốc.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết vẫn chưa nói câu nào thì Diệp Phàm đã tiến lên chào hỏi họ: “Em chào các chị, em là Diệp Phàm.”

DTV

Nguyễn Khê trả lời đơn giản và lịch sự: “Chào em, chị là Nguyễn Khê.”

Nguyễn Khiết tiếp lời: “Chị là Nguyễn Khiết.”

Diệp Phàm rất lịch sự và có phần khách sáo nói: “Cùng nhau vào ăn cơm thôi.”

Cậu ấy vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng Diệp Thu Văn gọi: “Đều mau vào đây ăn cơm đi.”

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết theo Diệp Phàm, Thu Nguyệt đến phòng ăn, vào đến bên trong chỉ thấy Nguyễn Hồng Quân đã bỏ mũ và quần áo quân phục xuống.

Áo khoác ngoài cũng cởi ra, trên người chỉ mặc đúng một cái áo ba lỗ trắng.

Nguyễn Trường Phú nhìn một lượt mọi người trong phòng, lên tiếng hỏi: “Đều đã làm quen hết chưa? Có cần phải giới thiệu lại không?”

Những người khác không nói gì, ngược lại Nguyễn Hồng Quân nói luôn: “Giới thiệu lại đi, con vẫn còn chưa quen biết hết đâu.”

Giọng cậu bé nói có chút giống như ra lệnh, Nguyễn Trường Phú nghe vậy mặt liền tối sầm lại: “Mày ăn nói tử tế lại cho ông.”

Nguyễn Hồng Quân bị doạ làm cho giật mình, kiên quyết trốn phía sau Diệp Phàm.

Nguyễn Trường Phú trừng mắt nhìn cậu bé: “Ra đây, tự mình giới thiệu.”

Lần này Nguyễn Hồng Quân lại dứt khoát đi ra, nói với Nguyễn Khê và Nguyên Khiết: “Em là Nguyễn Hồng Quân, là người đàn ông giỏi nhất trong nhà.”

Nguyễn Trường Phú lại tiếp tục trừng mắt với cậu bé làm cho cậu lập tức thu lại vẻ mặt tươi cười.

Nguyễn Khê vẫn làm bộ dáng như không có gì, khách khí nói: “Chị là Nguyễn Khê.”

Nguyễn Hồng Quân vô cùng tự đắc: “Chị quả nhiên là chị hai.”

Nói xong cậu bé nhìn sang Nguyễn Khiết: “Vậy thì đây chính là chị họ của em rồi.”

Nguyễn Khiết gật đầu: “Chị là Nguyễn Khiết.”

Bây giờ mọi người đều quen biết nhau rồi, cả nhà cứ thế rất tự nhiên ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.

Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương ngồi cạnh nhau, viền mắt của hai người còn hơi ửng đỏ, hoàn toàn không hề mờ đi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 201



Nguyễn Hồng Quân vẫn luôn để ý đến tiểu tiết, nhìn Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương nói: “Chị cả và chị tư, hai người bị sao vậy? Mắt đỏ hoe, không phải là đánh nhau ở nhà chứ? Hai người giật tóc à? Có cào mặt không thế?”

Nguyễn Trường Phú cảm thấy Nguyễn Hồng Quân nói nhiều quá ồn ào nên lại lườm cậu bé một cái.

Nguyễn Hồng Quân mới kìm lại chút, lẩm bẩm nói: “Gì mà đến nói chuyện cũng không cho người khác nói...”

Mấy đứa trẻ khác trên bàn đều biết ý, không có ai tiếp lời, Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh cũng không nhắc đến nữa.

Nguyễn Trường Phú vừa ăn cơm vừa nhìn sang Nguyễn Khê nói: “Bọn con mới đến nơi này, mọi thứ vẫn còn chưa quen, thế thì nên làm quen với môi trường ở đây đã. Trước tiên cứ đi dạo ở quanh khu viện lớn, đừng ra ngoài chạy lung tung, ba sợ bọn con chạy ra lại lạc mất. Đợi đến chủ nhật khi nào rảnh thì gọi cho Thu Văn, Thu Dương....không thì gọi thằng nhóc Hồng Quân đưa bọn con ra ngoài chơi.”

Nguyễn Khê không quan tâm đến mấy chuyện này, chỉ mở miệng hỏi: “Khi nào bọn con có thể đi học?”

Nghe được lời này, Nguyễn Trường Phú còn chưa nói gì, Nguyễn Hồng Quân ở bên cạnh đã đáp lại: “Mấy chị sao vừa đến lại muốn đi học rồi? Đi học buồn chán c.h.ế.t đi được, lại cũng chẳng có tác dụng gì, cả ngày ở trong phòng học nghe mấy lời ong ong giảng bài của giáo viên, nghe mà đau cả đầu.”

Nguyễn Trường Phú không còn sầm mặt lại với Nguyễn Hồng Quân nữa, ngữ khí cũng không còn nặng nề như trước: “Im ngay.”

Nguyễn Hồng Quân mím chặt môi lại, không nói lời nào nữa.

Lúc này Nguyễn Trường Phú lại nhìn sang Nguyễn Khê nói: “Chờ ba thu xếp chút đã, vẫn còn hộ khẩu, học tịch, rất nhiều thứ cần phải làm, không có đơn giản đâu. Bọn con học đến năm mấy tiểu học rồi, vậy thì trực tiếp học từ năm nhất trung học cơ sở luôn có được không?

Nguyễn Khê gật đầu: “Được ạ.”

Nguyễn Thu Dương ở bên cạnh đột nhiên nói: “Rắc rối như vậy thì chi bằng không đi còn hơn, tiểu học còn chưa học xong, lên trung học thì có ích gì, đi rồi cũng chỉ là mở mắt to mà nhìn nghe cũng chẳng hiểu gì. Theo con thấy, ở nhà phụ giúp mẹ trồng rau nuôi gà vẫn tốt hơn, là nhà quê đến thì giỏi nhất mấy việc này rồi, đi học chỉ tổ lãng phí...”

Trong lúc Nguyễn Thu Dương đang nói, Diệp Thu Văn liên tục ở bên cạnh thúc nhẹ vào cánh tay cô ta, nhưng cô ta vẫn không chịu dừng lại, thậm chí còn vung tay Diệp Thu Văn ra, sau đó nhìn Nguyễn Khê nói tiếp: “Tôi nói đúng chứ?”

Trên bàn ăn ngập tràn mùi thuốc súng, những người khác đều sững sờ.

Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Thu Dương, không thèm chớp mắt mà nói: “Ba mẹ cô cũng là người nhà quê đó, cô vậy mà lại khinh thường ba mẹ mình như vậy sao? Nông dân nghèo làm mất mặt của cô đúng không? Cô là tiểu thư nhà tư bản từ đâu đến à?”

Nghe đến năm chữ “tiểu thư nhà tư bản”, Nguyễn Thu Dương lập tức trừng mắt lại “Chị nói ai là nhà tư bản?”

Nguyễn Khê vẫn chưa kịp nói ra, Nguyễn Trường Phú đã đập đũa xuống bàn “rầm” một cái.

Ông ta kìm nén cơn giận lại sau đó nhìn Nguyễn Thu Dương: “Cút ra ngoài.”

Nguyễn Thu Dương giận dữ đỏ cả mặt, đứng phắt dậy nói: “Dựa vào đâu bảo con cút? Con vẫn còn chưa ăn no mà! Sao ba không bảo chị ta cút đi? Chị ta nói ba là nhà tư bản, ba không nghe thấy sao?”

Nhìn thấy Nguyễn Trường Phú sắp nổi trận lôi đình, Diệp Thu Văn vội vàng kéo Nguyễn Thu Dương, nhanh chóng lôi cô ta đi.

Vừa được kéo lên lầu, Nguyễn Thu Dương đã ngồi bệt xuống đất nức nở khóc.

Cô ta vừa khóc vừa nói: “Sao lúc nào cũng mắng em.”

Diệp Thu Văn nhỏ giọng nói: “Thu Văn, em sau này vẫn là nên bớt nói lại đi, nếu không thì người chịu thiệt chỉ có mình em thôi.”

DTV

Nguyễn Thu Dương không hiểu, khịt mũi nói: “Em nói có chỗ nào không đúng chứ? Bọn họ đi học chỉ lãng phí thời gian, lãng phí tiền của, có ích lợi gì chứ? Còn không bằng ở nhà giúp mẹ làm việc, em thấy có vấn đề gì đâu?”

Diệp Thu Văn nhẹ nhàng nói: “Có ích hay không thì cũng là chuyện của bọn họ, bọn họ muốn đi học thì cứ đi, ở nông thôn không có cách nào đi học được. Giờ đến thành phố nhất định là vì muốn đi học, em quan tâm nhiều như vậy làm gì?”

Nguyễn Thu Dương: “Em chính là nhìn không vừa mắt bọn họ.”

Diệp Thu Văn lại hỏi: “Vậy em muốn một ngày khóc mấy lần? Hôm nay đã là lần thứ hai rồi. Chúng ta không chọc tức cô ta thì không phải xong rồi sao, nước sông không phạm nước giếng. Nếu như cô ta chủ động đến trêu chọc chúng ta, ba nhất định sẽ dạy cho cô ta một bài học.”

Nguyễn Thu Dương sụt sịt mũi: “Chị ta dù có chủ động đến trêu chọc chị, làm chị tức phát khóc, ba cũng không nói gì đâu!”

Diệp Thu Văn nói: “Đó là bởi cô ta mới đến, ba mẹ đương nhiên sẽ đối với cô ta bao dung hơn. Đợi một thời gian rồi, ai cũng không còn nhẫn nại nữa, đến lúc đó nếu như cô ta lại còn bắt nạt chúng ta, ba mẹ nhất định sẽ đứng ra bảo vệ.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 202



Mũi Nguyễn Thu Dương ửng ửng hồng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, vậy sau này em sẽ coi bọn họ như không khí.”

Diệp Thu Văn gật đầu: “Làm như vậy là đúng rồi.”

Sau khi Nguyễn Thu Dương và Diệp Thu Văn đi lên lầu, trên bàn ăn không một ai nói chuyện nữa. Ngay cả Nguyễn Hồng Quân, bình thường nghịch ngợm và tò mò giờ cũng cắm đầu ăn cơm, không nói một câu nào.

Suốt cả quá trình, Nguyễn Trường Phú cứ xây xẩm mặt mày, Phùng Tú Anh cũng không biểu lộ gì cả, chỉ chuyên chú ăn cơm.

Nguyễn Khiết không bình tĩnh được như Nguyễn Khê, cô ấy vừa cúi đầu ăn cơm, trong lòng không ngừng căng thẳng.

Nguyễn Khê chỉ làm như không có chuyện gì xảy ra, bình thản ăn xong bữa rồi đặt đũa xuống, chào mọi người một tiếng, sau đó liền cùng Nguyễn Khiết đứng dậy đi ra ngoài. Bọn họ không đi lên lầu mà ra bên ngoài phòng hít thở không khí, nhưng cũng không đi quá xa.

Nguyễn Khiết nhìn Nguyễn Khê nhỏ giọng nói: “Trong lòng Nguyễn Thu Dương thật sự là rất coi thường chúng ta nhỉ?”

Nguyễn Khê thở hắt ra một tiếng: “Cô ta là ai chứ? Chúng ta còn cần cô ta xem trọng sao? Nếu lần sau còn không biết điều, chị sẽ trực tiếp dạy dỗ cô ta, chị là chị cả, giáo huấn một chút cũng coi như là việc nên làm.”

Nói xong cô lại tiếp tục nói với Nguyễn Khiết: “Chính vì bọn họ đều coi thường chúng ta, cảm thấy chúng ta từ nông thôn chỉ biết trồng rau nuôi gà, làm việc nhà, vậy nên chúng ta càng phải cố gắng học tập, rõ chưa?”

Nguyễn Khiết quả thực vẫn không hiểu lắm, cô ấy hỏi: “Nếu chúng ta học giỏi, liệu chú có tìm cho chúng ta một công việc trong thành phố không? Nếu hộ khẩu chuyển sang rồi, có lẽ là sẽ tìm được một công việc nhỉ?”

Nói cho cùng chuyện này có liên quan với việc đi học, nhưng cũng không mật thiết lắm, quan trọng nhất vẫn là phải xem Nguyễn Trường Phú.

Chỉ cần Nguyễn Trường Phú sắp xếp công việc cho bọn họ, hoặc là gửi vào trong quân đội, bọn họ sẽ liền giống Nguyễn Hồng Quân, thành tích học tập có tốt hay không cũng chẳng có ích gì. Cho nên ban nãy Nguyễn Hồng Quân mới nói đi học cũng chẳng có gì tốt.

DTV

Nếu như trong nhà không thu xếp được, dù cho là người thành phố, ngay cả thành tích có tốt đến đâu chăng nữa, thì vẫn phải về quê làm thanh niên trí thức mà thôi.

Nguyễn Khê biết nghi hoặc trong lòng cô ấy, trước mắt cô cũng không biết giải thích vấn đề này thế nào, vậy nên cô chỉ nói: “Đừng chỉ trông cậy vào chú, cho dù chú có sắp xếp công việc cho chị, chị cũng không muốn đi, vẫn là nên học hành cho thật tốt trước đã.”

Nguyễn Khiết chớp chớp mắt nhìn Nguyễn Khê: “Dạ.”

Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy từ ngoài cửa vang lên tiếng: “Chị cả!”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy Nguyễn Thu Nguyệt vừa ăn cơm xong đi ra, đang vẫy tay với bọn họ.

Sau khi vẫy tay xong liền chạy đến trước mặt Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, thở hồng hộc.

Nhà họ Nguyễn có nhiều con cháu nhưng Nguyễn Khê có ấn tượng tốt nhất là với Nguyễn Thu Nguyệt, bây giờ Nguyễn Thu Nguyệt lại luôn miệng gọi cô là chị cả, cô càng có ấn tượng tốt hơn với cô bé.

Vì thế cô cười tươi, nhìn cô bé hỏi: “Em không sợ Diệp Thu Văn sẽ tức giận sao?”

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Chị ta không biết tức giận đâu, chị ta chỉ biết khóc thôi, huhu huhu...”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không nhịn được cùng nhau cười lên.

Đừng thấy Nguyễn Thu Nguyệt mới có vài tuổi mà lầm, Nguyễn Khê cảm thấy tuổi tâm hồn cô bé phải nói là đã trưởng thành rồi. Trông thì có vẻ ngây ngô khờ khạo thế, trong nhà lại là người ít có cảm giác tồn tại nhất, nhưng thật ra trong lòng cái gì cũng rõ, hầu như đều có thể nhìn ra được.

Nếu không phải là đã nhìn thấu, khi thấy cha mẹ đối tốt với Diệp Thu Văn như thế, Nguyễn Thu Dương lại cứ ức h.i.ế.p cô bé, thì cô thật sự sẽ bực đến c.h.ế.t rồi.

Cô bé lại nhìn Nguyễn Khê nói: “Em rất thích tính cách của chị, từ nay về sau chị chính là chị cả của em!”

Nguyễn Khê nhìn cô bé cười: “Vậy thì chị sẽ miễn cưỡng chấp nhận em vậy.”

Nguyễn Thu Nguyệt đáp lại: “Đừng có miễn cưỡng chứ, có người em gái như em, chị tuyệt đối sẽ không thiệt đâu.”

Nguyễn Khê vẫn không nhịn được cười lên: “Được, vậy chị sẽ nhanh chóng gấp rút thu nhận em vậy.”

Nguyễn Thu Nguyệt quay đầu lại nhìn: “Có cần em dẫn mấy chị đi dạo xung quanh xem không, đi từ khu viện lớn này ra.”

Sắc trời xung quanh đều đã tối dần, nhưng vẫn đủ thời gian đi dạo một vòng cho tiêu cơm. Nguyễn Khê tạm thời cũng chưa muốn lên lầu chạm mặt Nguyễn Thu Dương, lập tức gật đầu nói: “Được, vậy đi dạo một vòng trước vậy.”

Nguyễn Thu Nguyệt liền dẫn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đi ra bên ngoài.

Căn viện lớn này là đại đội gia đình của quân khu, thực ra cũng không khác chung cư là mấy, chỉ là cơ sở vật chất hỗ trợ càng thêm đầy đủ. Mấy cái như cửa hàng, tiệm cắt tóc, nhà trẻ, chợ rau củ, hội trường lớn đều có cả, có thể nói sinh sống rất thuận tiện.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 203



Ba người vừa đi dạo vừa trò chuyện, Nguyễn Khiết sau khi thả lòng thì nói cũng nhiều hơn. Trong lòng cô ấy vẫn để ý đến chuyện của Diệp Thu Văn, thế nên hỏi Nguyễn Thu Nguyệt: “Nhà bọn em có phải đều là Diệp Thu Văn nói mới được tính hả?”

Nguyễn Thu Nguyệt nhìn Nguyễn Khiết nói: “Không phải, cha em nói mới được tính.”

Nhưng một lúc sau cô bé lại nói thêm một câu: “Nhưng Diệp Thu Văn như mặt trời của gia đình em vậy, tất cả mọi người đều vây quanh chị ta.”

Nguyễn Khiết không hiểu: “Tại sao vậy?”

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Em không biết, dù sao thì vẫn luôn là như vậy. Cha của em làm việc rất bận rộn, có nhiều lúc không ở nhà, mấy chuyện nhỏ lặt vặt cũng không mấy để ý. Mẹ em bình thường thì có chuyện gì cũng hỏi ý kiến Diệp Thu Văn trước tiên, Nguyễn Thu Dương thì cái gì cũng nghe theo chị ta tất. Diệp Phàm là em trai ruột của chị ta nên đương nhiên cũng nghe theo nốt. Còn tên ngốc Nguyễn Hồng Quân đó thì chỉ biết lén trộm đồ của cha mặc ra ngoài chơi, chẳng có chuyện gì gây gổ với người khác, chuyện trong nhà nó cũng chẳng quan tâm, chẳng có gì để nói cả.”

Nguyễn Khiết lại hỏi: “Nhưng cha mẹ em luôn đưa cho chị ta những đồ tốt nhất trong nhà, bọn em không có ý kiến gì sao?”

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Nguyễn Thu Dương cho rằng đó là điều Diệp Thu Văn xứng đáng có được, chị ấy khen Diệp Thu Văn, giờ nói chị ấy là tín đồ của Diệp Thu Văn thì cũng không khoa trương. Mấy tên con trai Diệp Phàm, Nguyễn Hồng Quân thì thế nào cũng được, không thích so bì, không thích tranh chấp. Chỉ còn lại có mỗi mình em, em nào dám có ý kiến gì, Nguyễn Thu Dương không bắt nạt em là tốt rồi. Nhưng mà em ngày nào cũng bị chị ấy bắt nạt, cũng chẳng có ai giúp em cả, con cái trong nhà quá nhiều, em cũng không phải lớn nhất hay nhỏ nhất nên gần như trở nên vô hình.”

Nguyễn Khê nghe xong thì cười, sau đó hỏi một câu: “Thế bọn em mặc lại quần áo cũ của Diệp Thu Văn à?”

Nguyễn Thu Văn đáp lại: “Đương nhiên là phải mặc rồi, Chị ta mặc xong thì đưa Nguyễn Thu Dương, chị ấy mặc xong thì lại đưa cho em. Quần áo đều không bị rách hỏng nên cũng không thể vứt, dương nhiên là phải mặc vào, không phải còn gửi cho chị nữa sao? Bởi vì quần áo không hỏng, em với Nguyễn Thu Dương trừ lúc tết được may quần áo mới ra, những lúc khác đều không có. Chị ta lại lớn nhất nên cũng hết cách.”

Nói xong cô bé nhìn Nguyễn Khê: “À, em nhớ ra rồi, hồi trước điều kiện trong nhà không được tốt lắm, mẹ có nói qua với bọn em, Diệp Thu Văn và Diệp Phàm có mấy trăm tệ tiền trợ cấp nên mẹ phải đối tốt với họ hơn một chút, bảo bọn em đừng ganh tị và tranh giành, sau này rồi sẽ quen thôi. Thật ra Diệp Phàm không khác bọn em là mấy, chỉ có Diệp Thu Văn là có cuộc sống tốt hơn. Đặc biệt chị ta rất làm dáng, gì mà không được ngủ cùng phòng với người khác nếu không sẽ chẳng thể ngủ được, một bộ quần áo mặc bao lâu thì sẽ không mặc nữa, nếu không cơ thể sẽ ngứa ngáy khó chịu, kem dưỡng da không được loại kém, không thì mặt sẽ mẩn ngứa, trời, nhiều vô kể luôn...”

Nguyễn Khê nghe vậy chỉ cười, còn Nguyễn Khiết nghe xong thì tròn mắt kinh ngạc, cô ấy ở nông thôn từ nhỏ, kiến thức quả có hơi hạn hẹp, nên cô ấy không thể tưởng tượng ra được có người sống cuộc sống như vậy, là công chúa thời xưa sao?

Quả thực khó tưởng tượng, cô ấy sững sờ một lúc mới nói: “Thật hay giả thế?”

Nguyễn Thu Nguyệt quay đầu nhìn cô ấy: “Mọi việc đều là thật cả, nhưng nếu chị hỏi em mấy tật xấu này của Diệp Thu Văn là thật hay là giả thì em không rõ, em cũng không dám nói bừa, dù sao thì chị ta chính là có nhiều tật xấu.”

Nguyễn Khiết nhìn sang Nguyễn Khê.

DTV

Cô chỉ chậm rãi nói: “Đứa trẻ biết khóc sẽ có sữa uống, hơn nữa Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đã tốn rất nhiều tâm tư và sức lực với cô ta, càng cho đi nhiều tình cảm càng sâu đậm, đương nhiên sẽ không để cô ta chịu tủi thân. Mấy đứa trẻ khác trong nhà cũng không có ý kiến gì, đều không tranh với cô ta, vậy nên càng ngày thói quen càng tự nhiên, càng thành lẽ dĩ nhiên.”

Nguyễn Thu Nguyệt nghe xong thì gật đầu: “Chị Cả, em thấy chị nói rất đúng.”

Nguyễn Khê nhịn không được cười khi nghe cô bé gọi tiếng chị cả, lại hỏi cô bé: “Vậy thì thái độ của em đối với cha mẹ như thế nào?”

Quả nhiên Nguyễn Thu Nguyệt thực sự nhìn ra: “Thái độ gì chứ, dù sao bọn họ cũng không thích em, em thì có thể có thái độ gì với bọn họ chứ? Hơn nữa nói thêm chỉ khiến chị đau lòng, so với chị em còn tốt hơn nhiều rồi, chị chắc là hận bọn họ lắm nhỉ?”

Nguyễn Khê thở dài: “Chị với em chả khác nhau là bao, chị cũng không quan tâm. Bọn họ nhiều con như vậy, thêm hay bớt một người như chị cũng chả ảnh hưởng gì, hơn nữa chắc họ sẽ chẳng mong đợi ở chị được mấy, chị phí sức đi ghét bọn họ làm gì.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 204



Nguyễn Thu Nguyệt nhìn Nguyễn Khê mỉm cười: “Đúng là vậy, chẳng trách em với chị lại hợp ý, hoá ra chúng mình là đồng bệnh tương liên.”

Ba người trò chuyện rôm rả, đi dạo quanh khu viện lớn rồi về nhà.

Đến nhà thì lục đục đi đánh răng rửa mặt, rồi mỗi người đi về phòng mình nằm ngủ.

Nằm trên giường khoá trái cửa phòng lại, Nguyễn Khê nói với Nguyễn Khiết: “Nhìn thấy chưa, dù có nuôi dưỡng bên người cũng không nhận được hạnh phúc, nên bị làm ngơ hay sẽ bị làm ngơ đây. Em nghĩ xem, mấy đứa nhỏ bên cạnh còn không chăm sóc đến, bọn họ làm gì phí tâm sức cho người từ nông thôn đến như chị? Chị thấy Nguyễn Thu Nguyệt còn không bằng chị, chị tốt xấu gì vẫn còn ông nội, bà nội thương, còn có cả chú năm che chở, còn có cả em gái là em nữa, Nguyễn Thu Nguyệt thì có gì chứ?

Bị làm ngơ thì cũng thôi đi, còn bị Nguyễn Thu Dương bắt nạt.

Nguyễn Khiết thở dài: “Nói như vậy hình như cũng đúng.”

Nguyễn Khê: “Nên biết hài lòng với những gì mình có.”

Trong căn phòng ở phía Bắc, trong đêm đen nặng nề trôi, Nguyễn Thu Dương và Nguyễn Thu Nguyệt đang nằm ngủ cạnh nhau trên giường.

Ngay từ đầu, hai người hòa hoãn với nhau, không ai để ý đến đối phương. Họ nằm quay lưng vào nhau, xem nhau như không khí.

Sau khi nằm nghiêm ngủ một giấc, Nguyễn Thu Dương bỗng nhiên nằm ngửa ra, cô ta dang rộng chân tay, cánh tay dang ra cố tình va vào người Nguyễn Thu Nguyệt.

Nguyễn Thu Nguyệt không muốn chạm vào cô ta nên đã dịch người để tránh né. Vậy mà khi cô bé vừa tránh người đi thì Nguyễn Thu Nguyệt cũng chuyển động rồi dịch đến chỗ cô bé. Sau vài lần như vậy, Nguyễn Thu Nguyệt bị ép thẳng đến bên mép giường.

DTV

Nguyễn Thu Nguyệt hít một hơi thật sâu để nhịn đi cơn tức nhưng cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa. Cô bé bỗng duỗi chân ra rồi đá Nguyễn Thu Dương một cái.

Nguyễn Thu Dương chưa kịp phòng bị đã bị đá một phát, cô ta kêu lên: “Ai ui!”. Rồi lại mắng tiếp: “Con nhóc này, mày muốn c.h.ế.t à? Mày vẫn còn đang giận tao đúng không?”

Nguyễn Thu Nguyệt kìm lại cơn tức giận hỏi cô ta: “Cuối cùng chị còn cần bao nhiêu chỗ nữa?”

Nguyễn Thu Dương cố ý siết chặt bên hông cô bé hơn một chút, cô ta bóp mạnh đến nỗi một nửa người của Nguyễn Thu Nguyệt bị treo trên không.

Cô ta nói: “Tao muốn ngủ bao nhiêu chỗ thì tao ngủ bấy nhiêu chỗ đấy. Không phải mày vừa đi nhận cái cô chị nhà quê gì đó hay sao, sao mày không đi mà ngủ với cô ta ấy? Đừng có ngủ với tao nữa! Phòng của cô ta hướng về phía mặt trời nên ngủ sẽ thoải mái hơn đấy!”

Hôm nay, cô ta bị Nguyễn Khê bắt nạt mà Nguyễn Thu Nguyệt ngược lại còn vô cùng vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn.

Suýt chút nữa thì Nguyễn Thu Nguyệt đã bị cô ta đẩy ra khỏi giường, cô bé không muốn nói nhảm nữa nên bèn duỗi chân ra rồi đá một cái nữa vào cô ta.

Nguyễn Thu Dương bị cô bé đá thì tức lắm, lúc đó cô ta cũng đưa chân ra và đá lại cho bõ giận.

Cô ta đá Nguyễn Thu Nguyệt một cái thật mạnh khiến cô bé không có chỗ để nằm nên ngã xuống đất.

Một tiếng “ầm” vang lên rồi truyền đến phòng Nguyễn Khê ở bên cạnh.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đang chuẩn bị đi ngủ. Ngay khi họ đang chuẩn bị ngủ thì Nguyễn Khê bị âm thanh đó làm giật mình rồi sợ hãi mở to mắt. Theo bản năng cô vểnh lỗ tai lên nghe ngóng.

Nguyễn Khiết đang chìm vào giấc ngủ cũng bị đánh thức. Lần đầu tiên cô ngủ trong tòa nhà như thế này nên còn chưa quen, vì vậy cô ấy lo lắng ôm lấy cánh tay của Nguyễn Khê và hỏi cô: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Nhà sắp bị sập rồi sao?”

Cô ấy vừa nói xong thì nghe thấy tiếng đánh nhau của Nguyễn Thu Nguyệt và Nguyễn Thu Dương từ phía căn phòng bên cạnh truyền đến.

Nguyễn Khê nói: “Phòng bên cạnh có đánh nhau.”

Nguyễn Khiết nghe vậy nói: “Nguyễn Thu Dương và Thu Nguyệt sao?”

Nguyễn Khê: “Chắc là hôm nay Thu Nguyệt đến chỗ chúng ta nên thấy được Nguyễn Thu Dương bị ức h.i.ế.p đến bật khóc. Con bé lại hả hê khi thấy cô ta gặp nạn mà cái cô Nguyễn Thu Dương này không tìm được nơi để trút giận nên mới đổ hết lên đầu Thu Nguyệt. Bình thường cô ta đã thích bắt nạt Thu Nguyệt rồi, hai người họ không thể nào yên ổn ngủ cùng nhau được.”

Cô vừa nói vừa kéo chăn đứng dậy, Nguyễn Khiết cũng vội vàng theo sau cô.

Nguyễn Khê vội vàng mở cửa rồi đi ra ngoài. Lúc cô đi đến phòng bên cạnh thì vươn tay ra để bật đèn. Cô chỉ thấy Nguyễn Thu Dương và Nguyễn Thu Nguyệt, một người quỳ trên giường, một người đứng trước giường, hai người đang giật tóc nhau.

Nguyễn Khê không do dự nhiều, cô tiến lên túm tóc Nguyễn Thu Dương và bảo cô ta: “Bỏ tay ra!”

Nguyễn Thu Dương hét lên một tiếng, ngay tức khắc cô ta buông Nguyễn Thu Nguyệt ra.

Sau đó cô ta lại quát Nguyễn Khê: “Đồ quê mùa kia! Tôi đánh nhau với Nguyễn Thu Nguyệt liên quan gì đến cô chứ? Cô đứng có xen vào chuyện của người khác! Căn bản cô cũng không phải thành viên trong cái nhà này, tốt hơn là cô nên thành thật đi!”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 205



Nguyễn Khê cũng lười nói chuyện với cô ta. Cô lớn hơn Nguyễn Thu Dương bốn tuổi, về thân hình và thể lực cũng hơn hẳn cô ta. Cô không buông tóc Nguyễn Thu Dương ra mà tiếp tục kéo, lôi bằng được cô ta ra khỏi giường.

Sau đó, dưới tiếng hét nỉ non của Nguyễn Thu Dương, cô kéo cô ta ra ngoài phòng của Diệp Thu Văn. Cô giơ tay gõ cửa hai cái, Diệp Thu Văn vừa mở cửa phòng ra, cô đã đẩy Nguyễn Thu Dương vào trong: “Từ hôm nay trở đi, cô ta sẽ ngủ với cô!”

Diệp Thu Văn sững sờ mất một lúc.

Trong nhà này chưa từng có ai sắp đặt cho cô như thế này.

Nguyễn Khê cũng chẳng thèm để ý đến tâm trạng và vẻ mặt của cô ta mà tiếp tục nói: “Cô không phải là người rộng lượng và thấu tình hiểu lý nhất sao? Cô có thấy hai người họ hợp nhau không? Cô cao quý lắm à mà cứ phải ngủ một mình một phòng? Ngủ cùng với người khác không được hả? Vậy thì từ đêm nay cô bắt đầu làm quen đi là vừa! Nếu không đến khi kết hôn xong lại đòi chia phòng!”

Nói xong, cô vẫn không quan tâm sắc mặt của Diệp Thu Văn trông như thế nào mà quay lại nháy mắt với Nguyễn Thu Nguyệt. Rồi vội vàng kéo Nguyễn Khiết về phòng. Sau khi đã vào phòng cô cũng thuận tay khóa trái cửa luôn, Nguyễn Khiết đứng bên cạnh cô cũng không nhúc nhích gì.

Nguyễn Thu Nguyệt phối hợp với Nguyễn Khê rất ăn ý, cô bé cũng chạy nhanh về phía phòng mình rồi chốt cửa lại.

Dù là Nguyễn Khê có nhét cô ta vào trong đó thì tất nhiên Nguyễn Thu Dương cũng sẽ không cướp phòng của Diệp Thu Văn. Cô ta biết rằng mình không thể chiếm tiện nghi của Diệp Thu Văn nên chắc chắn sẽ vẫn đi đến chỗ của Nguyễn Thu Nguyệt rồi đứng ngoài cửa liều mạng gõ.

Nguyễn Thu Nguyệt trong phòng vẫn không mở cửa nên cô ta vừa gõ vừa mắng.

Tiếng động càng ngày càng lớn, lầu dưới không muốn nghe cũng không được. Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh thật sự sắp phát điên rồi. Từ chiều tối đến giờ đã xảy ra bao nhiêu rắc rối, còn để người ta sống yên ổn không đây!

Sắc mặt Nguyễn Trường Phú tối sầm, Phùng Tú Anh cũng không khá hơn là mấy.

Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm là những con cú đêm nên hai người còn chưa ngủ. Khi nghe thấy tiếng động thì Nguyễn Hồng Quân nhảy bật dậy như con cá chép, vểnh lỗ tai lên nói: “Nếu em đoán không sai thì trên lầu đang đánh nhau.”

Cậu vừa dứt lời thì nghe được tiếng Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh mở cửa đi lên cầu thang.

Từ khi ăn cơm xong đến giờ Nguyễn Hồng Quân vẫn luôn kìm nén ngọn lửa không nói chuyện phiếm trong lòng. Cậu bé không biết giữa Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Dương đã xảy ra chuyện gì, có hỏi thì cũng không ai chịu nói cho cậu. Bây giờ có trò hay để xem, cậu nhanh chóng mở cửa chạy lên lầu.

Khi lên đến trên lầu, chỉ thấy Nguyễn Thu Dương đang đứng ở ngoài cửa phía Bắc đập cửa, đầu óc tóc tai bù xù như bị chó cắn, quần áo trên người cũng có dấu vết bị xé rách. Mà Diệp Thu Văn thì đứng ở trước cửa phòng mình nhìn cô ta.

Nguyễn Trường Phú thấy Nguyễn Thu Dương như vậy thì không khỏi tức giận, cởi dép trên chân mình ra rồi chạy qua chỗ cô ta.

Nguyễn Thu Dương sợ hãi hét lên rồi chạy qua trốn sau lưng Diệp Thu Văn và hét về phía Nguyễn Trường Phú: “Sao cha lại muốn đánh con! Là Nguyễn Khê, chị ta kéo tóc con rồi lôi con ra khỏi phòng. Từ hôm nay trở đi, chị ta còn bắt con ngủ với chị cả nữa! Nguyễn Thu Nguyệt thì khóa trái cửa phòng, em ấy không cho con vào ngủ chung với!”

Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh tức đến phát điên rồi, các dây thần kinh trong não họ bị kéo căng ra đau đớn.

Nguyễn Trường Phú nhịn cơn tức xuống rồi xỏ dép lê vào. Sau đó ông ta đi đến bên ngoài cửa phòng của Nguyễn Thu Nguyệt gõ cửa, nói: “Thu Nguyệt, mau mở của ra để chị tư vào ngủ đi.”

DTV

Một lúc sau, trong phòng cũng không có động tĩnh gì. Đột nhiên tiếng Nguyễn Thu Nguyệt khóc truyền ra, cô bé vừa khóc vừa nói: “Rõ ràng là chị tư không cho con ngủ mà đạp con xuống giường. Đầu gối con bị đạp đau nên chị cả mới đến giúp con. Con không dám mở cửa đâu, chị tư nhất định sẽ đánh con tiếp mất. Nếu chị ấy không muốn ngủ cùng con thì có thể ngủ với chị Thu Văn mà, quan hệ giữa hai người họ rất tốt, tại sao không để chị ấy ngủ cùng với chị Thu Văn chứ? Chị Thu Văn thích chị tư như vậy nên chắc chắn sẽ giúp đỡ chị ấy, nhất định sẽ không từ chối đâu. Nếu không tin thì bác hỏi chị Thu Văn đi.”

Sau khi vào phòng, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết vẫn đứng ở ngoài cửa mà không lên giường.

Nghe thấy Nguyễn Thu Nguyệt khóc lóc thảm thiết nói những lời này, Nguyễn Khê mím môi, khóe miệng tràn đầy ý cười.

Đứng ngoài cửa phòng Nguyễn Thu Nguyệt, Nguyễn Trường Phú tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong. Nếu như bình thường có sức khỏe thì không sao, đằng này ông ta lại chạy ngược chạy xuôi trên đường hơn mười này mới về đến nhà.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 206



Sáng mai còn phải dậy sớm đến đơn vị để làm việc, ông cũng chẳng còn hơi sức đâu mà quản mấy việc này.

Nếu còn làm ầm ĩ lên thì không biết đêm nay đến khi nào mới có thể ngủ được.

Ông ta thật sự không còn cách nào nữa nên đành xin sự giúp đỡ của Diệp Thu Văn - người rộng lượng và hiểu chuyện.

Những đứa trẻ khác gây rắc rối, đặc biệt là hôm nay, đánh đứa này nhiều hơn đứa kia cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng lẽ còn muốn gây rắc rối đến nửa đêm?

Vì vậy ông ta không còn cách nào khác, đành nhìn về phía Diệp Thu Văn nói: “Thu Văn, cha và mẹ mệt đến mức không thể cử động nổi rồi. Con có thể cho Thu Dương ở lại chỗ con một đêm không? Ngày mai đợi mọi chuyện qua đi thì để Thu Dương trở về chỗ cũ ngủ là được.”

Nguyễn Trường Phú xấu hổ năn nỉ cô.

Diệp Thu Văn sao có thể ngây thơ, không hiểu chuyện như Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt được?

Cô ta không thể.

Cô mím môi, gật đầu nói: “Cha mẹ, cha mẹ đều mệt cả rồi, hai người mau đi nghỉ ngơi đi. Thu Dương cứ giao cho con. Trong ngày con đã nghỉ ngơi rồi, tối nay nghỉ muộn một chút cũng không sao. Ngày mai hai người còn phải đi làm sớm nên nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

Nguyễn Trường Phú thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt ông cũng tốt hơn, ông tùy tiện nói lớn: “Từng người các con hãy học theo chị cả kìa! Một đám vô tâm không có tim gan, không khóc thì phá! Phá đến mức cả nhà không khi nào yên ổn được! Các con có biết cha mẹ mệt mỏi như thế nào không? Chị cả con không thể ngủ chung phòng với người khác, vậy mà lại sẵn sàng để cho Thu Dương ngủ cùng mình một đêm kìa, đây là tình thần gì chứ! Từng ngưòi các con học theo tấm gương của chị cả cho cha!”

Lời này không chỉ nói cho một mình Nguyễn Thu Dương nghe mà nói cho tất cả con gái trên lầu nghe.

Nguyễn Thu Dương đứng bên cạnh nói: “Chị cả nhà chúng ta là tốt nhất!”

Nguyễn Trường Phú trừng mắt lườm cô ta: “Con còn không bằng một nửa của con bé, nửa đêm gây ra nhiều rắc rối như vậy!”

Nguyễn Thu Dương không phục: “Cái này do con sao? Rõ ràng là do Nguyễn Khê! Cha có thấy trong nhà ầm ĩ như vậy mà chị ta còn không ra kia kìa?”

Nguyễn Trường Phú lại liếc cô ta một cái: “Câm miệng, mau đi ngủ đi!”

Nói xong, ông cũng không đứng đấy nữa, xoay người xuống lầu chuẩn bị đi ngủ.

Kết quả ngay khi ông ta vừa quay lại đã thấy Nguyễn Hồng Quân cà lơ phất phơ đứng sau lưng mình.

Ông ta lại nhướng mày: “Lên đây làm cái gì? Không có việc gì làm phải không?”

Nguyễn Hồng Quân sợ ông nhất nên xoay người dang rộng cẳng chân chân, một bước nhảy ba cái bậc thang trông y như con khỉ đang nhảy về phòng mình vậy. Về đến phòng cậu bé nhảy lên giường nằm xuống, thở vào một hơi nói: “Còn may là mình trốn nhanh, nếu không thì xong đời rồi.”,

Diệp Phàm ở bên cạnh cậu bé tựa đầu vào gối đọc sách: “Vậy mà bày đặt đi xem náo nhiệt.”

Nguyễn Hồng Quân: “Em không được xem phần đắc sắc nhất. Lúc em lên thì đã cãi nhau xong rồi, đáng tiếc đáng tiếc…”

Diệp Phàm: “…”

Nguyễn Hồng Quân không chịu ngồi yên lại tiếp tục nói: “Em nói cho anh nghe, chị gái nhà quê kia của em cực kỳ tuyệt vời. Nhìn dáng vẻ của chị ấy không chỉ xinh đẹp mà còn có khí chất, đôi mắt của chị ấy như biết nói vậy. Nhưng tính cách của chị ấy lại nóng nảy cực kì, không ngờ tới cũng không nghĩ tới, em có thể đợi được một người mà có thể thu phục được Nguyễn Thu Dương. Chức vụ của chị cả cũng muốn lung lay rồi.”

Diệp Phàm không có hứng thú: “Nhàm chán…”

Nguyễn Hồng Quân lại tiếp tục nói: “Nghiêm túc mà nói, nếu có đánh nhau thật, em nhất định sẽ ủng hộ chị cả ở dưới quê kia. Em thích tính tình nóng nảy, bộc trực này của chị ấy, cái gì khó chịu thì sẽ làm luôn, em lại không thích chị cả. Chị ấy cứa cho em cảm giác… kiểu như…”

Cậu bé dừng lại nghĩ một lúc lâu mới mở miệng: “Kiểu như quá đỗi tốt, nên bị giả trân ý, anh hiểu không? Anh có thấy giống em không? Hơn nữa chị ấy như chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì, cực kì hiểu chuyện lại biết cách làm việc, nhưng những thứ tốt đẹp trong nhà đều là của chị ấy, đầu óc em ngốc nghếch quá nên không thể hình dung ra được.”

Diệp Phàm thật sự không có hứng thú, ai sở hữu cái gì trong nhà cũng chẳng liên quan gì đến cậu ấy. Cậu gấp sách lại rồi để lên bàn học cạnh giường rồi kéo rèm nằm xuống nói: “Đi ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải đi học đấy.”

DTV

Nguyễn Hồng Quân cũng nằm xuống: “Đi học đi học đi học, không hiểu sao anh lại thích đi học như vậy luôn ấy? Dù sao cha cũng sẽ sắp xếp cho chúng ta vào quân đội, lấy cái bằng tốt nghiệp là được rồi.”

Diệp Phàm không nói nữa, cậu nhắm mắt đi ngủ.

Trên lầu, Diệp Thu Văn đưa Nguyễn Thu Dương vào phòng rồi còn lấy lược chải đầu giúp cô ta.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 207



Nguyễn Thu Dương nhìn Diệp Thu Văn, giường cô ta cũng không dám lên, chỉ hỏi: “Chị cả, có thật là em có thể ngủ không?”

Diệp Thu Văn gật đầu nói: “Ngủ đi, ngày mai Thu Nguyệt sẽ hết giận, mọi việc sẽ ổn thôi.”

Nguyễn Thu Dương do dự một lúc lâu mới đi lên giường, sau đó cô nói với Diệp Thu Văn: “Nguyễn Thu Nguyệt là loại ăn cây táo, rào cây sung. Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cuối cùng đám người Nguyễn Khê đến, con nhóc đó lập tức phản bội chúng ta. Chắc chắn con nhóc đó nghĩ Nguyễn Khê có thể chống lưng cho nó nên mới dám làm như vậy. Cứ chờ khi cha mẹ hết mệt xem, Nguyễn Khê sẽ không dám kiêu ngạo như vậy nữa đâu.”

Diệp Thu Văn hít nhẹ một hơi: “Đừng làm ầm ĩ lên là được. Cha mẹ không thích những đứa ồn ào nhất.”

Nguyễn Thu Dương đáp: “Em sẽ nhớ kỹ điều này, dù sau này có xảy ra chuyện gì, em chắc chắn cũng sẽ phải kiềm chế tính khí của mình lại đấy.”

Diệp Thu Văn duỗi tay tắt đèn: “Được rồi, mau đi ngủ thôi.”

Phòng bên cạnh.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nằm đến trên giường, nhỏ giọng cười một trận.

Nguyễn Khiết nói: “Vừa rồi Thu Nguyệt bị Nguyễn Thu Dương đánh thành như vậy cũng không khóc, vậy nên vừa nãy là con bé giả vờ đúng không?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Đầu gối cũng không có đau.”

Nguyễn Khiết tò mò: “Không biết tâm trạng của Diệp Thu Văn bây giờ như thế nào.”

Nguyễn Khê nói: “Mới vừa được Nguyễn Trường Phú khen một trận, lại dùng hành động lấy được lòng của Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh, chắc là cô ta đang cực kì vui sướng đây. Cô ta càng hiểu chuyện như vậy càng làm người khác đau lòng, hơn nữa cô ta còn cố tình làm lớn chuyện bản thân phải chịu thiệt thòi, Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh nhất định sẽ không để cho cô ta phải chịu uất ức. Trong cuộc sống thường ngày, họ cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ cô ta.”

Hiểu chuyện là bằng lòng trả giá thay người khác, là sẽ không cố ý để mọi người thấy mình là người phải hy sinh trong chuyện đó. Diệp Thu Văn chỉ làm một việc cỏn con mà muốn dựa vào cách nói quá của mình mà nhận phần thiệt cô ta phải chịu đựng lên gấp mười lần.

DTV

Vừa rồi cô ta làm quá như vậy, nói là trong ngày cô ta đã nghỉ ngơi rồi, buổi tối nghỉ ít hơn một chút cũng chẳng có sao. Tự nhiên Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh sẽ cảm thấy cô ta hiểu chuyện lại còn phải chịu uất ức, thế mà lại hy sinh giấc ngủ của mình.

Nguyễn Khiết nghĩ một lúc lại nói: “Cô ta để ý nhiều thật đấy.”

Nguyễn Khê: “Vậy nên cô ta mới tốt quá như vậy chứ!”

Mặt khác, những đứa trẻ thường vô tình không khóc thì nháo, nháo đến mức khiến người lớn đau đầu. Không khiến người lớn bực đến nghiến răng nghiến lợi thì cũng làm họ muốn đánh c.h.ế.t bọn chúng. Bỗng nhiên trong đám đó có một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, có thể đặt đâu ngồi đấy, ai mà không đau lòng cơ chứ?

Người này chính là đợi như vậy.

Sao Càn Long có thể không biết Hoà Thân tham lam nhưng Hoà Thân lại biết cách làm ông ta bằng lòng!

Từ lúc trở về khi trời chạng vạng tối, những náo nhiệt ban ngày cũng đã chìm vào màn đêm tĩnh mịch.

Nguyễn Khiết ôm lấy cánh tay của Nguyễn Khê rồi cũng từ từ chìm vào mộng đẹp, cô ấy ngủ đến không biết trời trăng đất mây gì.

Hai người đã có thói quen dậy sớm nên dù ở đây không có việc gì làm cũng vẫn dậy sớm như vậy. Mà trong phòng khác, Phùng Tú Anh cũng định đi nấu bữa sáng, Nguyễn Trường Phú cũng chuẩn bị đi làm, mấy đứa trẻ còn lại cũng phải đi học. Vậy nên ai ai cũng dậy sớm, rửa mặt xong sẽ đến nhà ăn thưởng thức bữa sáng cùng nhau.

Không khí trên bàn cơm sáng nay tốt hơn hôm qua một chút.

Đầu tiên Nguyễn Trường Phú nhìn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết rồi nói: “Cũng không có việc gì làm, sao hai người các con không ngủ thêm một lúc nữa rồi dậy? Lăn lộn trên đường nhiều ngày như vậy mà không mệt sao?”

Nguyễn Khê lắc đầu: “Đã thành thói quen rồi, không ngủ thêm được ạ.”

Nguyễn Trường Phú ừ một tiếng rồi lại nói: “Không biết hộ khẩu và học tịch của các con bao giờ mới làm xong. Ba định dành thời gian để đến trường hỏi hoặc là các con có thể đến trường học trước. Muốn học lớp nào thì học. Ngồi ở phía sau không lên tiếng là được, con thấy sao?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Vâng.”

Nguyễn Trường Phú suy nghĩ một lúc lại nói: “Các con còn chưa học xong tiểu học, ba sợ là hai đứa không thể theo kịp năm đầu của trung học cơ sở. Học kỳ này cũng sắp kết thúc rồi mà hai đứa còn chưa học được kiến thức cơ bản của trung học cơ sở. Ba nghĩ, các con chỉ cần học nửa năm ở tiểu học rồi hẵng bắt đầu năm nhất trung học cơ sở với các bạn khác vào đầu năm sau được không?”

Nguyễn Khê cũng nghĩ tới điều đó: “Có thể đến trường trung học cơ sở để chào hỏi không ạ?”

Nguyễn Trường Phú ngạc nhiên: “Các con muốn đến trung học để học á?”

Nguyễn Thu Dương: “Phụt…”

Cười c.h.ế.t mất, tiểu học còn chưa học xong mà muốn học lên cấp hai, vậy mà còn dám nói ra ngoài nữa.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 208



Diệp Thu Văn ngồi bên cạnh khẽ chạm cô ta một chút, cô ta lập tức ngưng cười. Nguyễn Trường Phú cũng không quản cô ta, tiếp tục nói với Nguyễn Khê: “Được được được, nhưng các con nghe giảng có hiểu được không? Hơn nữa cũng không có vấn đề gì, chẳng qua đi học thì phải chăm chỉ, không được nghịch ngợm phá phách.”

Nguyễn Khê nói: “Bọn con sẽ không làm vậy.”

Nguyễn Trường Phú nhìn cô một lúc rồi đi gật đầu: “Cứ như vậy đi, ba đỡ mất thời gian sắp xếp ổn thoả cho mấy đứa đi học nhóm tập đọc. Các con muốn học cái nào thì tự mình chuẩn bị đi, ba cũng không phải quản nhiều nữa.”

Nguyễn Khê: “Cảm ơn bác.”

Những lời cô nói đều là thật lòng, Nguyễn Trường Phú nghe vậy sắc mặt cũng thấy đổi một chút.

Ánh mắt ông nhìn Nguyễn Khê theo bản năng cũng dịu đi vài phần: “Ăn cơm đi!”

Nói hai câu ông lại đi chuyển sự chú ý lên người Diệp Thu Văn: “Thu Văn, tối hôm qua còn ngủ cùng phòng với Thu Dương, không ngủ được à? Nếu thật vậy thì xin nghỉ học một buổi để ở nhà nghỉ ngơi đi!”

Diệp Thu Văn mở miệng ra định nói chuyện thì lời chưa kịp ra đã bị Nguyễn Thu Dương dùng giọng mũi chặn họng: “Chị cả đi ngủ rất sớm, con gọi chị ấy còn không tỉnh, thật sự không cần phải nghỉ học đâu cha. Thật ra đêm qua con lại lo lắng quá nên mất tự nhiên. Cả một đêm không chợp mắt được, mệt c.h.ế.t con rồi!”

“…”

Mặt của Diệp Thu Văn lập tức đỏ lên.

Đêm qua cô ta đã xác nhận rằng Nguyễn Thu Dương đã ngủ thì mới ngủ. Ai ngờ căn bản Nguyễn Thu Dương không hề ngủ. Cô ta không ngủ cũng không sao nhưng trong trường hợp này lại nói ra mấy lời này, này là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô rồi!

Nguyễn Thu Dương đúng là heo!

Đương nhiên tất cả mọi người trên bàn đều nhìn về phía cô ta ngay lập tức. Nguyễn Hồng Quân chớp mắt nói: “Chị cả, không phải chị nói rằng chị không thể ngủ cùng phòng với người khác sao? Thì ra trước giờ là chị nói dối mọi người?”

Diệp Thu Văn gằn giọng viện cớ: “Chắc tại hôm qua chị quá mệt mỏi.”

Nguyễn Thu Nguyệt đầy vè ngây thơ hỏi: “Nhưng hôm qua chị nói với cha mẹ là mình đã nghỉ ngơi trong ngày rồi, buổi tối nghỉ ngơi một lát là được mà? Tại sao trong ngày đã nghỉ ngơi mà đêm đến còn mệt nhỉ?”

Diệp Thu Văn: “…”

Ngay cả vùng da dưới lông mi cũng đỏ lên.

Nguyễn Hồng Quân là một tên ngốc, cậu bé lại dùng chiếc đũa chỉ vào Diệp Thu Văn nói tiếp: “Chị cả đừng chống cự vô ích nữa! Chị mau nói thật đi có phải từ trước đến nay chị vẫn luôn nói dối bọn em không? Nhất định là không phải không ngủ được!”

Thấy không khí trên bàn sắp trở nên vô cùng xấu hổ, khuôn mặt của Diệp Thu Văn đỏ đến mức gần như rỉ máu.

Lúc này, Nguyễn Thu Dương nhận ra những gì cô ta nói, cái này là vì cô ta buồn ngủ quá nên mất khôn!

Vì thế cô ta vội vàng sửa lại: “Con nói sai rồi! Tối qua chị cả không ngủ!”

Nguyễn Hồng Quân lại dùng chiếc đũa chỉ về phía cô ta: “Nguyễn Thu Dương, em còn không biết chị đang nói dối sao, em liếc mắt cái là thấy rồi! Đồng chí thân mến, chị có biết nói dối là một phẩm chất cực kì xấu và cuối cùng nó sẽ hủy hoại cuộc sống của người nói không?”

Nguyễn Trường Phú thấy phiền quá, giơ tay đánh lên đầu cậu bé một cái.

DTV

Nguyễn Hồng Quân không dám lải nhải nữa, cậu lập tức cúi đầu húp một ngụm cháo lớn, ngay cả mặt cũng không dám ngẩng lên.

Nguyễn Trường Phú nói: “Ăn cơm đi! Cơm nước xong thì cút đi học!”

Diệp Thu Văn đỏ mặt cúi đầu, sau đó từ từ đặt đôi đũ trong tay xuống, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu nói: “Cha mẹ, con ăn no rồi. Con đi học trước đây.”

Nói xong, cô ta không đợi Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh trả lời đã đứng khỏi ghế.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết liếc mắt nhìn nhau, tật xấu mắc cỡ của cô ta lại tái phát rồi, cô hắng giọng một cách nặng nề.

Ăn sáng xong, ngoài Phùng Tú Anh, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ra thì người trong nhà đều lục tục ra ngoài, Nguyễn Trường Phú đi làm, những người khác đi học, học cấp một, cấp hai, cấp ba đều phải ra khỏi khu tập thể, Nguyễn Hồng Binh học mẫu giáo thì vẫn ở trong khu tập thể.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết tạm thời chưa đi học, cũng không có việc gì khác nên ở nhà.

Cả buổi sáng Phùng Tú Anh đều vội vội vàng vàng, không rảnh tay một lúc nào. Đầu tiên là dọn vệ sinh tầng trên tầng dưới, sau đó phơi thảm, giặt quần áo cho cả nhà rồi đi mua thức ăn, lúc ngơi tay thì đã đến trưa.

Quần áo caủa Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đương nhiên không cần bà ta giặt, phòng cũng không cần bà dọn. Hai người tự giặt quần áo của mình rồi phơi lên cho khô, cũng không đi mua thức ăn cùng Phùng Tú Anh mà về phòng trên lầu nghỉ ngơi.

Lên lầu, vào phòng, đóng cửa lại, ngồi xuống, có thể nói chuyện nhẹ nhàng.

Nguyễn Khiết nắm tay Nguyễn Khê nói: “Ôi trời ơi, nói không ngủ được khi ở cùng phòng với người ta rõ ràng là gạt người. Vừa rồi thực sự là xấu hổ, nếu là em thì em sẽ tìm một cái lỗ để chui xuông cả đời không lên nữa.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 209



Nguyễn Khê cười: “Em có thấy vẻ mặt của Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh khi ấy không? Chị buồn cười c.h.ế.t mất.”

Nguyễn Khiết cong môi, ngại ngùng nói: “Em không dám nhìn ai hết, hình như là xấu hổ giống em.”

Nguyễn Khê thở ra: “Được rồi, chắc là Nguyễn Thu Dương sẽ ở cùng với Diệp Thu Văn.”

Nguyễn Khiết suy nghĩ rồi nói: “Lỡ chị ta không đồng ý thì sao?”

“Cãi nhau? Đánh nhau?” Nguyễn Khê cười nói: “Vậy không phải là dáng vẻ cô ta xây dựng lên càn sụp đổ à?”

Nguyễn Khiết nghĩ: “Hình như cũng đúng.”

Thời gian buổi sáng khá ngắn, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ở trong lòng nói chuyện rồi nghỉ ngơi một lúc, rất nhanh đã đến trưa. Trong lúc Phùng Tú Anh nấu cơm, đám trẻ cũng đeo cặp đi học về.

Mọi người đi về nên căn nhà vốn đang yên tĩnh dần dần trở nên ồn ào.

Nhất là Nguyễn Hồng Quân, cậu bé lấy ra một khẩu s.ú.n.g gỗ, đi đến đâu là b.ắ.n

“biu biu biu” đến đó.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ở trong phòng không ra. Không lâu sau đó hai người nghe thấy Nguyễn Hồng Quân gọi to: “Chị hai yêu dấu và chị họ ơi, ông già đã về rồi này, hai chị mau xuống ăn cơm đi!”

Ông già đương nhiên là Nguyễn Trường Phú, ba của bọn chúng.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nghe vậy thì đi xuống, đến nhà ăn ăn cơm trưa.

Phùng Tú Anh đang ở trong nhà bếp xới cơm, Diệp Phàm giúp bày bát lên bàn, Nguyễn Thu Nguyễn chia đũa, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Thu Dương đã ngồi vào bàn với Nguyễn Trường Phú rồi, còn Diệp Thu Văn thì không về.

Nguyễn Trường Phú nhìn Nguyễn Thu Dương hỏi: “Chị cả con đâu?”

Nguyễn Thu Dương hắng giọng, nói nhỏ: “Chị ấy nói, lớp chị ấy buổi trưa có việc nên không về.”

Nguyễn Hồng Quân ở cạnh cười đùa: “Ôi chao, buổi sáng chị khiến chị ấy mất mặt như vậy, chị ấy còn để ý chị à?”

Nguyễn Thu Dương lập tức lườm cậu bé: “Không có chuyện của em, em nói ít một chút thì c.h.ế.t à? Từ sáng đến tối cứ léo nhéo không ngừng, em không cảm thấy mình rất ồn à?”

Nguyễn Hồng Quân không phục: “Ở trong nhà chị mới là người ồn nhất, cằn nhằn hết cái này lại đến cái khác, vậy mà chị còn mặt mũi bảo em ồn ào à?”

Thấy hai đứa con lại sắp cãi nhau, Nguyễn Trường Phú vỗ bàn một cái, Nguyễn Thu Dương lập tức im miệng.

Nguyễn Trường Phú nhìn Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Thu Dương: “Không ăn cơm thì cút ra ngoài cho ông.”

Nguyễn Hồng Quân le lưỡi không nói nữa.

Nguyễn Thu Dương lườm cậu bé, cũng không dám nói nữa.

Phùng Tú Anh ngồi vào bàn: “Hai đứa nói ít thôi!”

Hai người họ không nói, bữa cơm cũng yên lặng.

Trưa nay Nguyễn Trường Phú có thời gian nên định ở nhà nghỉ ngơi một lát.

Ông ta vào phòng nằm xuống nhưng lại không ngủ, thấy Phùng Tú Anh dọn dẹp trong bếp xong cũng vào phòng.

Ông ta không ngủ, hơi chống người dậy, dựa vào đầu giường, nhìn Phùng Tú Anh nói: “Em nói xem, Thu Văn, có phải là con bé thực sự vẫn luôn lừa chúng ta không? Con bé vốn không có tật xấu ngủ chung với người khác thì sẽ không ngủ được đúng không.”

Phùng Tú Anh ở bên cạnh bước đến, nhẹ nhàng hít vào một hơi: “Sáng sớm lúc ăn cơm nó đỏ mặt, anh không nhìn thấy sao? Ăn nửa cái bánh bao đã đi, trưa lại không về ăn cơm, anh thấy sao?”

Nguyễn Trường Phú thở dài: “Con bé vẫn luôn muốn một mình ngủ một phòng, chúng ta cũng không phải không đồng ý, tại sao lại phải nói dối như vậy? Bảo Thu Dương nói ra trước mặt mọi người, khó xử lắm.”

Phùng Tú Anh tiếp lời: “Đúng là rất khó xử.”

Nói xong bà ta lại hỏi Nguyễn Trường Phú: “Bây giờ phải nói thế nào đây? Là để Thu Dương ngủ với con bé, hay là để Thu Dương tiếp tục ngủ với Thu Nguyệt? Cái khác không sợ, chỉ sợ hai đứa cãi nhau. Thu Dương hình như thấy Tiểu Khê đến rồi nên cũng bắt đầu ầm ĩ.”

Trước lúc Tiểu Khê đến đây, chưa từng thấy hai chị em cãi nhau cái gì, con bé thua Nguyễn Thu Dương mấy tuổi, bình thường sẽ không làm gì Nguyễn Thu Dương. Bây giờ cũng ghê gớm, động chút là khóc lóc, cãi nhau, còn giật tóc đánh nhau nữa.

Nguyễn Trường Phú nghĩ: “Nếu Thu Dương có thể ngủ cùng phòng với người khác, không có tật xấu không ngủ được, vậy thì để Thu Dương ngủ với con bé đi. Không phải con bé thân với Thu Dương sao? Hơn nữa Thu Dương vốn muốn ngủ phòng hướng mặt trời, bây giờ lại không hợp nhau với Thu Nguyệt, cứ để hai đứa tách ra, tránh gà bay cho sủa.”

DTV

Phùng Tú Anh nghĩ: “Cũng được. Có lẽ Thu Văn sẽ hiểu, từ trước đến giờ con bé vẫn luôn ngoan nhất. Cũng không phải chúng ta không muốn cho con bé một mình một phòng, nhưng tình hình bây giờ không cho phép, chỉ có thể để con bé tủi thân một chút.”

Nguyễn Trường Phú: “Ừ, làm vậy đi.”

Buổi sáng Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nghỉ ngơi rồi nên buổi trưa cũng không ngủ trưa.

Nguyễn Thu Nguyệt không có thói quen ngủ trưa, ăn cơm xong liền lên phòng Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết chơi. Bây giờ cô bé coi như đã tìm thấy tổ chức riêng của mình trong nhà, cảm thấy nói chuyện cũng trở nên mạnh mẽ hơn, tâm trạng cũng khá tốt.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back