Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 130



Nguyễn Thùy Chi chớp mắt im lặng một lúc, nói: “Gặp rồi, nhưng chúng không cần mấy thứ con mua, chỉ hỏi con có về hay không. Con bảo không về nữa nên Đại Ni đưa em trái em trai đi rồi.”

Nghe cô con gái kể, Lưu Hành Hoa cũng im lặng một lúc, sau đó nói: “Bốn đứa vô lương tâm.”

DTV

Nguyễn Thùy Chi thở dài: “Đúng là chúng không cần con nữa.”

Lưu Hành Hoa không vui lòng: “Không cần gì con? Không cần còn đi thăm bọn nó? Ngày nào ở nhà cũng nhớ nhung, sợ chúng ăn không ngon, mặc không ấm. Còn bọn nó thì sao, chỉ để ý xem con có về hay không, có làm mẹ chúng không. Bọn nó không đành bỏ con sao? Chúng muốn con về nấu cơm giặt đồ mà thôi! Không về thì không là mẹ nữa à? Vất vả khổ sở sinh đẻ nuôi nấng bọn nó bao năm đều công cốc rồi hả con?”

Nguyễn Thùy Chi hít sâu một hơi: “Bỏ đi mẹ à.”

Giọng điệu Lưu Hành Hoa vừa cứng vừa thẳng thán: “Bỏ thì bỏ, sau này đừng về gặp bọn chúng nữa. Không phải con đã nói không cần chúng kia mà, thực sự không cần nữa thì tốt. Lần sau đi gặp chúng thêm một lần nữa, không chừng còn chẳng thèm gặp con.”

Nguyễn Thùy Chi chớp mắt và ngừng nói, chỉ cảm thấy đời này của mình như một mớ hỗn độn.

Những tưởng cuộc sống có thể viên mãn hạnh phúc, rốt cuộc giờ không nhà cũng không con, không có gì cả.

Nghĩ lại thì lại không đúng, cô còn ba mẹ, còn em trai và hai cô cháu gái xinh xắn.

Cô lại hít một hơi thật sâu, nghe Lưu Hành Hoa nằm bên cạnh đã ngủ, bản thân cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Cuối năm may quần áo không giống ngày thường, nếu như ngày thường đến nhà người ta may đồ thì có thể từ tốn làm. Còn cuối năm phải làm cho nhiều nhà nên phải làm gấp, chỉ trừ ăn, ngủ, đi vệ sinh thì không được nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau Nguyễn Khê và ông lão thợ may đã may đồ cho gia đình bốn người Nguyễn Trường Quý.

Nhận tiền công xong đi tìm người di chuyển máy may, tiến tới không ngừng sang nhà tiếp theo.

Nguyễn Khê đi theo ông lão thợ may đến từng nhà từng hộ, tự nhiên không về nhà nữa, ăn uống ngủ nghỉ đều ở nhà người may đồ. Nhưng vì gần nên đến tối cô về nhà ngủ sau khi làm xong việc.

Hoàn tất việc trong thôn mình, cô và ông lão thợ may tiếp tục chạy đến làng tiếp theo.

Thế nên trong khoảng thời gian sắp tới, ở đâu đó trên núi Phượng Minh luôn có thể bắt gặp hình ảnh hai chàng trai khiêng ghế kiệu, trên ghế kiệu là một ông già đang phì phò điếu thuốc. Đi bên cạnh ghế kiệu là một cô gái nhỏ mặc áo bông, quàng khăn đỏ, chiếc khăn che nửa khuôn mặt, lộ ra một đôi mắt linh hoạt. Cuối cùng là hai chàng trai vác máy khâu.

Cũng trong chính thời gian này, Nguyễn Khê đã theo chân ông lão thợ may đi một vòng thôn trên núi Phượng Minh và dùng bữa tại nhiều gia đình. Những gia đình khá giả có thể ăn nhiều thịt hơn, những gia đình kém hơn có thể ăn một vài quả trứng.

Đương nhiên, cũng có những gia đình quá khó khăn để may đồ, tám phần là do sinh con quá đông, quá nhiều miệng ăn trong nhà.

Nguyễn Khê đã lộ mặt trên núi Phượng Minh, và giờ đây mọi người đều trìu mến gọi cô là cô thợ may nhỏ.

Vào buổi chiều trước ngày giao thừa, Nguyễn Khê đeo túi về nhà, cả người mệt rã rời nhưng tâm trạng cô vui lắm, cô gọi Lưu Hạnh Hoa vào phòng và lôi trong túi ra một số tiền lớn rồi nhét vào bà cụ.

Cả năm nay ra may đồ, ông lão thợ may không động tay động chân gì mấy, chỉ vẽ kiểu dáng thôi. Còn lại hầu hết các công việc đều do Nguyễn Khê làm, mà mỗi lần đổi làng lại phải đi bộ đường núi nên vất vả hơn một chút.

Bởi vì đảm nhận hầu hết các công việc cực nhọc, ông lão thợ may cũng chia cho cô nhiều tiền công hơn trước.

Lưu Hành Hoa nhìn thấy số tiền, bà ngạc nhiên nói nhỏ: “Kiếm được nhiều thế hả cháu?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Nội giữ giúp cháu.”

Lưu Hành Hoa mỉm cười bắt đầu đếm tiền: “Bà cất cho cháu, sau này sẽ là của hồi môn của cháu.”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Để chú thứ năm lấy vợ trước đã.”

Lưu Hạnh Hoa nói: “Vớ vẩn, làm gì có người chú nào lấy tiền mà cháu gái kiếm được đi lấy vợ chứ?”

Nguyễn Khê không nói chuyện này nữa, nghiêng người tựa vào Lưu Hành Hoa, nhẹ nhàng nói: “Cháu lại thêm một tuổi rồi.”

Sau ngày mai, cô sẽ tròn mười lăm tuổi.

Nguyễn Khê vào năm mười lăm tuổi, vào ngày đầu tiên của năm mới, cùng Nguyễn Khiết đến từng nhà để chúc Tết.

Nguyễn Khê nghĩ ông lão thợ may một mình đón năm mới chắc chắn sẽ vắng vẻ, không có ai ở cùng ông trong đêm giao thừa, cô bèn đến chúc Tết ông trước, sau đó sẽ quay chúc năm mới gia đình Lăng Hào.

Thế là sáng sớm ngày mùng một tết, cô lấy đồ ăn rồi kéo Nguyễn Khiết đến làng Kim Quan trước.

Hai người cũng thong thả, mặc bộ quần áo mới làm từ cuối năm ngoái thả bộ trên đường núi.

Đến nhà ông lão thợ may thì mặt trời đã lên cao, nhưng nhà ông lão thợ may vẫn chưa mở cửa.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 131



Nguyễn Khê đứng ngoài cửa sân, giơ tay vỗ cửa vài cái, gọi vào trong: “Thầy ơi, con đến chúc tết thầy ạ.”

Gọi xong không thấy tiếng động bên trong nên cô tiếp tục gõ thêm vài lần nữa.

Lần này, bên trong có động tĩnh rồi, Đại Mị nhảy lên đầu tường nhìn Nguyễn Khê kêu meo meo.

Thấy ông lão thợ may vẫn không trả lời, Nguyễn Khiết suy đoán: “Hay là ra ngoài rồi?”

Suy cho cùng việc quan trọng nhất trong ngày Tết là vui chơi, thăm hỏi họ hàng và bạn bè, có thể ông lão thợ may cũng đã sang nhà người khác.

Nguyễn Khê nghĩ cảm thấy có khả năng này nên thôi vỗ cửa, dự định về thôn trước rồi buổi chiều quay lại sau.

Nhưng khi cô chuẩn bị quay người đi chợt nhận ra có điều không ổn.

Cũng chẳng phải cô cảm thấy tính cách cô độc của ông lão thợ may chắc không người thân, bạn bè, mà cô phát cổng nhà ông lão thợ may không hề khóa. Bên ngoài không khóa cửa lại không mở được thì phải khóa bằng chốt bên trong.

Cho nên ông lão thợ may hẳn đang ở trong nhà.

Nhưng tại sao không ra mở cửa?

Nếu bảo ông lão thợ may vẫn còn ngủ, cũng không thể nào.

Giờ giấc ngủ của người lớn tuổi về cơ bản là rất ngắn, buổi sáng thường thức dậy rất sớm.

Mặt trời đã lên cao thế này, nếu ông ấy còn chưa dậy, hẳn là có vấn đề.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Khê lập tức quay lại và tiếp tục đập cửa.

Nguyễn Khiết không hiểu ý của cô, chỉ tò mò hỏi: “Không về à chị?”

Nguyễn Khê vừa đáp vừa vỗ cửa: “Chắc hẳn ông ấy đang ở nhà.”

Đập một hồi cũng không thấy ai trả lời, cũng không có ai ra mở cửa, Nguyễn Khê dứt khoát nhét thức ăn vào tay Nguyễn Khiết, cô tìm một viên đá thích hợp gần đó và dời nó ra ngoài tường sân, đạp lên viên đá leo qua tường sân.

Nhảy ra khỏi bức tường, cô tức tốc đến mở cửa sân rồi xoay người đi vào phòng chính.

Không có ai trong phòng chính hay phòng bên cạnh, trong phòng bày biện máy khâu và một số quần áo.

Nguyễn Khê đang định quay người đi ra thì nghe Nguyễn Khiết hét lên: “Chị ơi, mau lại đây!”

Tiếng gọi của Nguyễn Khiết vọng lên từ nhà bếp bên cạnh, Nguyễn Khê vội vàng từ phòng chính chạy vào nhà bếp.

Chạy đến nhà bếp, trông thấy ông lão thợ may ngã bên lu nước, nằm bất động trên mặt đất, chỉ há miệng th* d*c.

Nhìn thấy cảnh tượng này, dây thần kinh của Nguyễn Khê chợt siết chặt, cô lật đạt cúi xuống gọi Nguyễn Khiết: “Mau đỡ dậy.”

Nguyễn Khiết vội để thức ăn lên bếp, bước qua giúp Nguyễn Khê đỡ ông lão thợ may. Dù sao ông lão thợ may cũng là đàn ông, dù thân hình gầy còm cũng không hề nhẹ khiến Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết chật vật cả buổi.

Loạng choạng dìu ông lão thợ may vào phòng chính nằm xuống giường, Nguyễn Khê lại gọi Nguyễn Khiết: “Chị sẽ ở đây trông chừng ông ấy, em đến nhà sàn tìm mẹ của Lăng Hào rồi bảo dì ấy mau qua đây.”

Nguyễn Khiết quay người bỏ chạy về phía thôn Mắt Phượng.

Cô chạy mệt thì thả bộ vài bước, nghỉ một chút lại tiếp tục chạy. Khi cô chạy đến nhà sàn của nhà họ Lăng, tình cờ gặp Châu Tuyết Vân từ trong nhà đi ra, cô bèn chạy đến thở hổn hển: “Bác sĩ Châu, xin hãy đến thôn Kim Quan một chuyến.”

Châu Tuyết Vân theo Nguyễn Khiết chạy một mạch đến thôn Kim Quan.

Lăng Hào lon ton chạy theo sau họ, trên lưng mang theo hộp thuốc của Châu Tuyết Vân.

Châu Tuyết Vân thở hồng hộc hỏi Nguyễn Khiết: “Ngã ở nhà sao? Có va đập vào đâu không? Ngã ngất đi rồi sao?”

Nguyễn Khiết lắc đầu nói: “Chưa ngất, còn chớp mắt còn thở nhưng hình như không nói được.”

Châu Tuyết Vân không hỏi thêm câu nào nữa, và đi theo Nguyễn Khiết đến tận nhà của ông lão thợ may.

Ba người vào sân đi đến phòng chính, thấy Nguyễn Khê đang ngồi trước giường của ông lão thợ may.

Châu Tuyết Vân bước vào phòng, hỏi thẳng Nguyễn Khê: “Hiện giờ sao rồi?”

Nguyễn Khê đứng dậy khỏi ghế đẩu: “Cháu đã cho ông chút nước ấm, có vẻ khá hơn rồi.”

Châu Tuyết Vân trực tiếp xem người của ông lão thợ may, kiểm tra xong bà nói: “Bị thương ở xương sườn, mà dì không rõ mức độ thương tích. Chấn thương xương phải nghỉ ngơi trên giường. Trong hộp thuốc có một số vị thuốc lưu thông m.á.u tiêu bầm.”

Nguyễn Khê nhìn ông lão thợ may và hỏi: “Giờ ông cảm thấy thế nào?”

Ông lão thợ may cảm thấy hơi tức lồng ngực, nhưng lắc đầu yếu ớt lên tiếng: “Không sao.”

Ngay cả khi ‘có sao’ cũng không làm được gì, ông già rồi, xương cốt đã giòn, đây không phải chuyện bất ngờ gì cho cam. Mặc dù Châu Tuyết Vân có thể khám bệnh, nhưng dù sao điều kiện cũng có hạn, chỉ có thể xem vết thương nhẹ.

Nếu đến bệnh viện chân chính kiểm tra phải có người khiêng ông ra khỏi núi, điều này không đáng. Và dù xuống núi vào trấn thì điều kiện y tế ở đó cũng rất kém, kiểm tra được gì chứ?

DTV

Đến tuổi của ông, va chạm là chuyện bình thường, chẳng ai thèm đoái hoài.

Thấy ông như vậy, Nguyễn Khê cho ông uống thuốc lưu thông m.á.u tiêu bầm.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 132



Sau đó cho ông nằm xuống và nghỉ ngơi, Nguyễn Khê, Châu Tuyết Vân và Nguyễn Khiết, Lăng Hào đi ra sân.

Nguyễn Khê hỏi Châu Tuyết Vân: “Nếu nghiêm trọng thì làm sao ạ?”

Châu Tuyết Vân nói: “Nghiêm trọng nhất là tổn thương đến nội tạng.”

Vế sau bà ấy không nói, đã ảnh hướng đến nội tạng lại không có điều kiện chữa trị, tự nhiên chỉ có một kết quả.

Nhưng bà ấy nhanh chóng nói thêm: “Nhưng chắc ông ấy không có gì nghiêm trọng đâu cháu.”

Dầu gì ông ấy chỉ trượt ngã, có khả năng gây gãy xương sườn, nhưng có lẽ không tổn thương nội tạng. Vả lại nhìn vào trạng thái của ông ấy vừa rồi cũng không tệ đến mức đó.

Nguyễn Khê hít nhẹ một hơi: “Vậy chỉ có thể chú ý nghỉ ngơi, để xương tự lành.”

Đối với người dân miền núi mà nói, việc lên thành phố lớn khám bệnh gần như không thể. Mà rời núi đến trấn vùng này hoặc tỉnh khám bệnh cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy, điều kiện y tế ở thị trấn và tỉnh đều kém quá, chữa không được.

Châu Tuyết Vân gật đầu nói: “Rảnh thì chườm khăn nóng. Ăn uống phải thanh đạm, dễ tiêu hóa. Ông ấy đã lớn tuổi, xương cốt sẽ rất lâu mới lành.”

Nguyễn Khê gật đầu rồi vội vàng lấy tiền trên người, định trả tiền thuốc cho bà ấy.

Châu Tuyết Vân tự nhiên không thu tiền, lúc đi hỏi Lăng Hào: “Hào Hào, còn muốn về không?”

Lăng Hào đưa thẳng hộp thuốc cho Châu Tuyết Vân và nói: “Con sẽ ở lại đây một lát.”

Châu Tuyết Vân biết rằng cậu sẽ ở lại nên một mình mang hộp thuốc trở về.

Ông lão thợ may nằm nghỉ ngơi trong phòng, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Lăng Hào sợ làm phiền ông nên ngồi ngoài sân phơi nắng.

Nguyễn Khê đang nằm trên chiếc ghế xích đu như một bà già, Nguyễn Khiết và Lăng Hào đang ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh, và trước mặt ba người là một chiếc ghế đẩu cao hơn một chút, trên đặt chiếc đĩa sứ trắng đựng hạt dưa và đậu phộng.

Cả buổi sáng mồng một Tết, ba người cùng nhau phơi nắng, cắn hạt dưa, ăn đậu phộng và nói chuyện phiếm.

Cách một lúc, Nguyễn Khê sẽ đứng dậy khỏi ghế xích đu và đi vào nhà để xem Ông lão thợ may đã ngủ chưa. Nếu ông chưa ngủ thì hỏi ông ấy có cần gì không, uống chút nước hay thứ gì đó.

Ông lão thợ may bảo muốn đi vệ sinh, Nguyễn Khê và Lăng Hào đã cẩn thận đỡ ông đứng dậy đi ra ngoài.

Do vết thương nằm ở phần xương trên nên chân không bị ảnh hưởng. Ông lão thợ may xuống giường, cẩn thận không chấn động đến nửa thân trên, nhìn cơn đau trong lồng n.g.ự.c vẫn có thể đi toilet.

Đi vệ sinh xong xuôi lại nằm lên giường, đau nhói đến mức rên âm ỉ vài tiếng.

Sau khi nghỉ ngơi hồi phục tinh thần được một chút, ông khàn giọng nói: “Coi bộ năm nay không suôn sẻ.”

Mới ngày đầu tiên của năm mới mà ông đã ngã đập đầu bị thương đến xương cốt, cảm giác chẳng phải là điềm lành, còn chưa bắt đầu trải nghiệm không khí mới của năm mới đã nằm liệt giường.

Nguyễn Khê không mê tín nhưng cũng không thích nghe điều này, chỉ nói: “Thầy à, thời buổi này không còn mê tín nữa đâu.”

Ông lão thợ may ậm ừ: “Thầy đã nằm đây rồi, ai bắt thầy phê bình chứ?”

Nguyễn Khê nghe ông nói vậy, nghĩ rằng vết thương của ông chắc không nghiêm trọng.

Nhưng cô không rời tiệm may mà ở lại chăm sóc ông lão thợ may cả ngày, cho đến buổi tối trước khi đi ngủ, cô nhờ Lăng Hào tắm rửa cho ông, sau đó mới khóa cửa nhà ông lại và trở về nhà.

Cô và Lăng Hào ở trong tiệm may cả ngày nhưng không để Nguyễn Khiết ở lại.

Để trấn an Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Khê đã bảo Nguyễn Khiết về nhà vào buổi trưa.

Đêm mồng một Tết không có trăng, bước ra khỏi nhà ông lão thợ may ngoài trời tối đến mức không thấy rõ bàn tay.

Nguyễn Khê khóa cửa sân, xoay người lại, chớp mắt nhận ra không nhìn thấy gì nên duỗi chân chậm rãi đi về phía trước.

Lăng Hào thấy dàng vẻ cô, mỉm cười đưa tay về phía cô: “Tôi dắt chị đi.”

Nguyễn Khê không thể nhìn rõ mặt của cậu ấy, trong bóng tối chớp chớp mắt hỏi: “Cậu nhìn rõ không?”

Lăng Hào gật đầu nói: “Một chút.”

Lúc đến không mang theo đèn pin nên Nguyễn Khê đành đặt tay lên tay Lăng Hào.

Rồi hai đứa tay trong tay băng qua đường núi, in hệt lần trước đi công xã vậy.

Lăng Hào dẫn Nguyễn Khê về phía trước, liên tục báo cáo tình hình đường xá dưới chân cô.

Nguyễn Khê không nhịn được cười, cảm giác cậu ấy giống như một hoa tiêu.

Chỉ là cậu dẫn đường giỏi thật nghe, suốt dọc đường không để cô vấp ngã dù một lần.

Rồi khi hai người đi được nửa đường thì thấy ánh sáng của chiếc đèn pin đang quét về phía mình.

Nguyễn Khê và Lăng Hào bị ánh sáng chiếu vào và nheo mắt theo phản xạ, đến khi ánh sáng dời xuống mới nhận ra đó là Nguyễn Trường Sinh.

DTV

Nguyễn Trường Sinh cầm đèn pin đến gần, lướt mắt đã thấy hai đứa trẻ đang tay trong tay.

Anh vô thức hắng giọng, bỗng chốc thấy mình không giỏi bằng tên mọt sách nhỏ này.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 133



Nguyễn Trường Sinh không nói gì nhiều với hai đứa nhóc đang nắm tay nhau, chỉ hỏi: “Ông cụ thế nào rồi?”

Người lớn tuổi chỉ cần té ngã thôi cũng đã không phải là chuyện nhỏ rồi. Huống chi còn ảnh hưởng đến xương cốt thì càng không thể nói là không có gì đáng ngại, vì vậy Nguyễn Khê nhìn anh ấy nói: “Cũng không còn cách nào khác nữa, dù sao cũng chỉ có thể nằm thôi.”

Nguyễn Trường Sinh không quen ông thợ may, cũng không quá quan tâm, chỉ hỏi một câu rồi thôi.

Anh ấy rọi đèn pin đưa Nguyễn Khê và Lăng Hào trở về, trước tiên đưa Lăng Hào đến nhà sàn, sau đó mới về nhà với Nguyễn Khê.

Hai chú cháu đi trên đường, Nguyễn Trường Sinh hỏi Nguyễn Khê: “Cháu rất thích cái tên nhóc ngốc kia sao?”

Nguyễn Khê trả lời vô cùng dứt khoát: “Thích ạ, vẻ ngoài đẹp, tính tình cũng tốt nữa.”

Tìm đâu ra một em trai nhỏ ngốc nghếch đáng yêu khiến cho người ta phải thương như vậy chứ, trong thôn toàn là đám khỉ như Cao Hải Dương.

Cao Hải Dương chính là cái loại mà hồi nhỏ thì là gấu con nghịch ngợm phá phách, bây giờ thì là gấu thiếu niên.

Đối với những đứa nhóc mười mấy tuổi này, cô hận không thể một ngày đánh mười bữa.

Nguyễn Trường Sinh chợt nói tiếp: “Chú thấy nó không ngốc chút nào.”

Nguyễn Khê liếc anh ấy một cái: “Vốn là không có ngốc mà, không phải cháu đã nói với chú rồi sao?”

Nguyễn Trường Sinh nhịn không được bật cười. Anh ấy chỉ cảm thấy Nguyễn Khê này vẫn còn ngây thơ lắm, căn bản cũng không có tâm tư về mặt kia, cho nên không hiểu ý tứ trong lời nói của anh ấy, thế là anh ấy cũng không có nói nữa.

Anh ấy nói rằng Lăng Hào không ngốc, tên nhóc đó biết được Nguyên Khê là bé gái có vẻ ngoài xinh đẹp nhất trên núi Phượng Minh.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về nhà, mọi người trong nhà đều đã đánh răng rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ hết rồi. Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa đều tỏ ra lo lắng về tình trạng sức khỏe của ông thợ may, sau khi nghe Nguyễn Khê nói sơ qua tình trạng của ông ấy rồi mới đi ngủ.

Nguyễn Khê đánh răng rửa mặt xong thì lên giường, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thúy Chi vẫn còn chưa ngủ.

Lúc đầu hai cô cháu đang nói về chuyện khác, đến khi Nguyễn Khê lên giường nằm xuống, Nguyễn Thúy Chi cũng chuyển chủ đề sang ông thợ may. Cô ấy nói với Nguyễn Khê: “Nói như vậy, người bên cạnh ông thợ may cũng không thể rời khỏi ông ấy được.”

Nguyễn Khê ‘dạ’ một tiếng: “Sáng mai cháu phải đến sớm một chút.”

Cô sợ ông ấy muốn vào nhà vệ sinh, tự mình đứng dậy sẽ rất tốn sức, xương sườn chắc chắn sẽ phải rất cố sức.

Nói xong, cô nghĩ đến chuyện gì đó, rồi lại nói với Nguyễn Thúy Chi: “Cô ba, cô đi với cháu đi ạ.”

Dù sao cô cũng chỉ là một cô nhóc mười mấy tuổi, cho dù là sức lực hay là các mặt khác đều không được tốt lắm. Chăm sóc một người nặng như ông thợ may thật không phải là chuyện dễ dàng gì, nhất là đỡ ông ấy từ trên giường xuống.

Nếu như có người giúp đỡ cô, vậy thì có thể dễ dàng hơn một chút.

Vừa hay nếu như Nguyễn Thúy Chi đi cùng, cô có thể dạy Nguyễn Thúy Chi học dùng máy may và học may quần áo.

Nguyễn Thúy Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Ông thợ may sẽ không có ý kiến gì chứ? Tính cách của ông ấy có hơi kỳ cục.”

Nguyễn Khê nói: “Tính cách của ông ấy kỳ cục chứ không phải đầu óc có vấn đề đâu ạ. Cô đến giúp cháu cùng chăm sóc ông ấy, sao ông ấy lại có ý kiến được chứ? Ông ấy hẳn phải rất biết ơn cô mới đúng. Cháu cũng có không để ông ấy dạy cho nghề cho cô, cháu tự dạy là được ạ.”

Nguyễn Thúy Chi nghĩ lại một chút rồi cười nói: “Vậy cô đi với cháu.”

Kể từ khi ông thợ may đưa Nguyên Khê đến thôn may quần áo vào năm trước, cô ấy đã nhìn thấy dáng vẻ của Nguyên Khê khi may quần áo. Sau này Nguyễn Khê lại dạy cho cô ấy thắt cúc áo, trong lòng cô ấy đã rất ngứa ngáy và thật sự rất muốn học.

DTV

Nếu như bây giờ Nguyễn Khê đưa cô ấy đi, cô ấy đương nhiên rất vui.

Nguyễn Thúy Chi vui vẻ chìm vào giấc ngủ, ngày hôm sau thức dậy sớm cùng với Nguyễn Khê.

Hai người đánh răng rửa mặt xong cũng không có ăn cơm ở nhà. Khi sắc trời phía đông có hơi sáng lên, bọn họ bèn đi tới nhà ông thợ may.

Khi bọn họ đến nhà ông thợ may cũng vừa lúc ông ấy tỉnh lại, thế là Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi cũng nhau cẩn thận đỡ ông ấy dậy, vừa đỡ Nguyễn Khê vừa dặn dò: “Nửa người trên đừng dùng sức, cũng đừng di chuyển quá mạnh, chậm một chút nhẹ một chút...”

Chờ ông ấy đi vệ sinh xong, lại giúp đỡ ông ấy rửa mặt đơn giản một chút rồi dìu ông ấy trở về nằm xuống lại. Nguyễn Khê mới nói với ông ấy: “Con đưa cô ba của con đến để cùng chăm sóc thầy, thầy không để ý chứ ạ?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 134



Ông thợ may từ từ nhắm mắt lại không nhìn cô, bỗng nhiên ông ấy lấy ra một cái chìa khoá từ dưới gối, đưa đến trước mặt cô nói: “Đây là chìa khóa tủ trong nhà, toàn bộ thức ăn nước uống ở bên trong các con cứ tùy ý ăn, tùy ý lấy đi.”

Nguyễn Khê không khách sáo đưa tay nhận lấy: “Thầy muốn ăn gì thì cứ nói với con ạ.”

Cô biết là ông thợ may đang cảm ơn cô và Nguyễn Thúy Chi, nhưng miệng ông ấy lại không thể nói nên lời.

Cả đời này ông ấy chỉ lẻ loi một mình, có lẽ là chưa bao giờ nghĩ đến lúc tuổi già nằm trên giường, sẽ có người đến chăm sóc mình. Nếu như không phải có Nguyễn Khê, có thể ông ấy đã chấm dứt cuộc đời này tại bên cạnh lu nước trong phòng bếp ngay vào ngày đầu năm mới.

Dù sao ngoại trừ Nguyễn Khê, cũng không còn ai đến chúc tết ông ấy.

Sau khi cất kỹ chìa khóa đi, Nguyễn Khê lại hỏi ông ấy: “Thầy, con muốn dạy cô ba của con dùng máy may, có được không ạ?”

Ông thợ may rất dứt khoát nói: “Tất cả mọi thứ trong nhà đều tùy con dùng, không cần phải hỏi lại thầy.”

Giọng nói của Nguyễn Khê được cố tình nâng cao lên: “Đều do con tự quyết định hết sao ạ?”

Ông thợ may khoát khoát tay với cô: “Đều tùy con.”

Nguyễn Khê cười lên: “Thầy nghỉ ngơi một lát đi, con đến phòng bếp nấu cơm ạ.”

Nhưng thực ra Nguyễn Thúy Chi đã ở trong phòng bếp đốt lửa rồi. Dựa theo thức ăn phù hợp cho bệnh nhân, cô ấy vẫn là nấu cháo.

Sau khi Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi chăm sóc ông thợ may ăn bữa sáng xong, hai người ăn ở bàn bên ngoài.

Khi đang ăn cháo, Nguyễn Thúy Chi nói với Nguyễn Khê: “Nếu như ngày nào cũng ăn ở đây, chúng ta vẫn nên mang theo một ít thức ăn đến. Nếu chúng ta cứ ăn như thế này, thức ăn nhà ông ấy cũng không đủ cho chúng ta ăn.”

Trước kia một mình Nguyễn Khê ăn ở đây một bữa giữa trưa, cũng không có ăn nhiều cơm lắm, ảnh hưởng không nhiều. Nhưng nếu như cô dẫn theo Nguyễn Thúy Chi đến cùng ăn ở đây, vậy thì thức ăn của nhà ông thợ may thật đúng là không đủ

Cô gật đầu với Nguyễn Thúy Chi: “Vâng.”

DTV

Sau khi hai người dùng bữa xong, Nguyễn Khê dạy Nguyễn Thúy Chi cách sử dụng máy may.

Cô không trực tiếp kêu cô ấy ngồi vào máy đạp bàn đạp liền giống như ông thợ may, mà nói tỉ mỉ qua một lược cho Nguyễn Thúy Chi các bộ phận khác nhau trên máy may, từng thứ được gọi là gì, dùng để làm gì, sử dụng như thế nào.

Nguyễn Thúy Chi cũng kiên nhẫn học tập, thời điểm chăm chú lắng nghe, cô ấy không chớp mắt lấy một cái.

Nguyễn Khê dạy cô ấy đến giữa trưa, chăm sóc ông thợ cơm nước xong xuôi, hai người cùng nhau trở về nhà.

Dù sao cũng đang là tết, đặc biệt hôm nay còn là ngày mùng hai tết, Nguyễn Thúy Lan muốn đưa cả gia đình về nhà mẹ đẻ.

Hai người đi từ từ trên con đường núi trở về, Nguyễn Khê hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Thế nào ạ? Chơi máy may có vui không cô?”

Nhắc đến máy may, khoé miệng Nguyễn Thúy Chi tràn đầy ý cười: “Rất vui”.

Thật ra cô ấy vẫn luôn rất thích những thứ này. Khi kết hôn cô ấy có nói là muốn có một chiếc máy may làm sính lễ, nhưng Lưu Hùng biết cô ấy không biết, cảm thấy mua cũng vô dụng nên cuối cùng hai người thương lượng mua một chiếc xe đạp.

Sau khi kết hôn, chiếc xe đạp kia đều được Lưu Hùng dùng để đạp đi làm, căn bản Nguyễn Thúy Chi chưa từng đụng tới.

Thực sự không ngờ rằng cuộc đời này cô ấy vẫn còn có thể được chạm vào máy may như ý nguyện.

Cô ấy và Nguyễn Khê nói về chủ đề mà cả hai đều cảm thấy hứng thú này, vui vẻ hòa thuận đi về phía nhà mình.

Về đến nhà, có Nguyễn Thúy Lan sôi nổi ở đây, bầu không khí năm mới lại càng rộn ràng lên một tầm cao mới.

Nhưng Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi không ở nhà lâu, cơm nước xong xuôi lại đến nhà ông thợ may.

Thấy hai người muốn cùng nhau rời đi, Nguyễn Thúy Lan cười nói: “Nhìn hai cô cháu thế này, ai không biết còn tưởng là hai chị em đấy.”

Nguyễn Thúy Chi đưa tay đập cô ấy: “Suốt ngày nói vớ nói vẩn.”

Cô ấy đã hơn ba mươi tuổi rồi, Nguyễn Khê chỉ mới mười mấy tuổi, có phải người mù mới nhìn thành chị em hay không chứ.

***

Sau khi Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi rời đi sau bữa ăn trưa, gia đình Nguyễn Thúy Lan ở lại cho đến khi mặt trời lặn về phía tây mới trở về nhà.

Sau đó chân trước gia đình Nguyễn Thúy Lan vừa đi, chân sau bà mối đã đến nhà.

Lưu Hạnh Hoa đã nhờ bà mối tìm đối tượng cho Nguyễn Trường Sinh từ lâu, thấy bà mối đến, tất nhiên sẽ tiếp đãi rất nhiệt tình.

Bà mối Phương ăn chút đồ ăn vặt, uống ly trà rồi nói với Lưu Hạnh Hoa: “Tôi đã nhìn kỹ cho bà rồi, có một cô gái của nhà đó ở thôn Xích Vũ, rất thích hợp với Tiểu Ngũ Tử nhà bà. Cô gái kia vẻ ngoài xinh xắn, các thành viên trong nhà cũng tốt, còn đi học đại học mấy năm nữa”.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 135



Lưu Hạnh Hoa nghe vậy cảm thấy cũng tốt, vội hỏi: “Lúc nào để hai đứa nhỏ gặp sơ qua một lần trước nhỉ?”

Bà mối Phương nói: “Vậy thì ngày kia đi, để bọn nó gặp mặt nhìn một chút trước, có được hay không sau đó hẳn nói tiếp.”

Mấy ngày năm mới này mọi nhà đều không bận chuyện gì, tốt nhất có thể tranh thủ thời gian rảnh rỗi này thu xếp chuyện cưới xin của Nguyễn Trường Sinh bảy tám phần. Chuyện này cũng xem như là một nỗi băn khoăn trong lòng bà ấy, cho nên Lưu Hạnh Hoa rất tự nhiên đáp: “Xong, vậy thì ngày kia đi.”

Đến ngày mùng bốn đó, bà ấy kêu Nguyễn Trường Sinh chải chuốt một phen, ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, đến nơi đã hẹn gặp qua cô gái một lần. Cái gọi là gặp sơ qua này chính là hai người nhìn nhau, ngay cả nói chuyện cũng không được bao nhiêu.

Lưu Hạnh Hoa ở nhà chờ, khi Nguyễn Trường Sinh vừa đi gặp xong trở về, bà ấy vội vàng hỏi: “Con cảm thấy thế nào?”

Nguyễn Trường Sinh cũng rất thẳng thắn: “Dáng dấp không tệ, trông rất ưa nhìn.”

Lưu Hạnh Hoa thấy thái độ hài lòng của Nguyễn Trường Sinh, bà ấy lại đến hỏi bà mối Phương thái độ của nhà gái. Bà mối Phương cũng nói rằng nhà gái cảm thấy Nguyễn Trường Sinh cũng không tệ, dáng dấp chàng trai tuấn tú, cao cao to to, trông có vẻ là người có thể làm việc, có thể chịu được cực khổ.

Lưu Hạnh Hoa nghe vậy thì cảm thấy có hy vọng, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Sau đó chỉ đợi hai người trẻ tuổi tiếp xúc một chút, nếu cảm thấy không có vấn đề gì, tất nhiên là có thể quyết định được rồi.

DTV

Đợi đến khi Nguyễn Trường Sinh kết hôn, áp lực trên người hai người già bà ấy và Nguyễn Chí Cao có thể sẽ bớt đi rất nhiều.

Nguyễn Chí Cao nói: “Đến khi Tiểu Ngũ Tử kết hôn, chúng ta sẽ ở với nó vài năm. Đợi đến khi nó có thể tự lập được thì dành dụm nghĩ cách xây cho nó một căn nhà, cho bọn nó cũng ra ở riêng, còn chúng ta thì ở với ba cô nhóc.”

Lưu Hạnh Hoa cảm thấy chuyện này hẳn có thể thực hiện được, chỉ đợi bên Nguyễn Trường Sinh có thể quyết định xong chuyện cưới xin.

Nhưng chờ hơn một tháng, Nguyễn Trường Sinh lại bất ngờ trở về nói: “Định không thành, chuyện này thất bại rồi”.

Lưu Hạnh Hoa đã xem chuyện này như là chuyện ván đã đóng thuyền từ trước rồi, nghe thấy Nguyễn Trường Sinh trở về nói lời này, sắc mặt bà ấy lập tức trở nên rất khó coi. Bà kéo anh ấy lại hỏi: “Tại sao lại thế này? Không phải hai đứa đều hài lòng, đang bàn về chuyện đính hôn rồi sao?”

Nguyễn Trường Sinh nói: “Cũng không có gì, chỉ là tính cách không hợp thôi ạ.”

Còn có chuyện như thế nữa sao? Lưu Hạnh Hoa cảm thấy trong này nhất định có chuyện gì đó, bà ấy kéo Nguyễn Trường Sinh vào phòng, hạ giọng xuống hỏi anh ấy: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, con nhất định phải nói rõ ràng cho mẹ.”

Muốn nói không thích ngay từ đầu cũng không sao. Đằng này tiếp xúc được hơn một tháng rồi, mắt thấy hai bên đều ưng ý, đang bàn bạc đủ chuyện đính hôn và sính lễ các thứ, sao lúc này có thể nói là không thành chứ?

Nguyễn Trường Sinh vốn không muốn nói, nhưng do bị Lưu Hạnh Hoa hỏi quá, cuối cùng anh ấy cũng nói cho bà ấy biết tình hình thực tế.

Anh ấy nói: “Bà mối Phương giấu hoàn cảnh nhà chúng ta, chỉ nói với gia đình cô ấy là con có một người anh cả là cán bộ trong quân đội, còn nhà anh hai con thì ra ở riêng, nhưng không nói chuyện chị ba con ồn ào ly hôn sống ở nhà mẹ đẻ. Mấy ngày trước thím cô ấy có đi nghe ngóng được, gia đình cô ấy biết được chuyện này thì có chút không vui.”

Nghe vậy, Lưu Hạnh Hoa hít nhẹ một hơi rồi ngồi xuống mép giường.

Nguyễn Trường Sinh lại nói: “Cô ấy đến gặp con, yêu cầu nhà chúng ta đưa chị ba về nhà chồng rồi mới làm đám cưới. Nếu vẫn tiếp tục để chị ba ở nhà mẹ đẻ thì cô ấy sẽ không đồng ý chuyện cưới xin này. Con đã nói thẳng với cô ấy là không làm luôn rồi.”

Lưu Hạnh Hoa nhìn Nguyễn Trường Sinh, dứt khoát nói chỉ trong chốc lát: “Nếu là như vậy, không làm cũng được.”

Từ trước đến này bà ấy cũng không phải là người có thể bị người khác uy h**p, bà ấy ủng hộ việc con gái mình ly hôn. Nếu như người mà Nguyễn Trường Sinh tìm không chịu chấp nhận chuyện này, vậy thì bà ấy cũng không cố ép, bà ấy không thể nào vì cưới con dâu mà mặc kệ con gái của mình được.

Con trai muốn cưới vợ là chuyện, con gái muốn ly hôn cũng là một chuyện.

Đây không phải là chuyện hai chọn một, thế nên bà ấy cũng sẽ không chọn.

***

Thôn Xích Vũ, đối tượng hẹn hò của Nguyễn Trường Sinh là Tạ Đào trở về nhà cũng nói chuyện này cho mẹ và thím mình nghe.

Mẹ của Tạ Đào nghe xong thì trừng mắt lên: “Cái gì? Cậu ta trực tiếp thôi chuyện cưới xin này rồi sao?”

Bởi vì chuyện này, hốc mắt của Tạ Dao còn có chút đỏ lên, cô ấy gật đầu nói: “Con nói xong chuyện chị ba của anh ấy, anh ấy cũng thuận theo tính tình của con, nổi nóng lên trực tiếp nói chuyện này không cần bàn bạc nữa, sau đó thì quay đầu bỏ đi.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 136



Mẹ của Tạ Đào nghe thấy lời này thì đầy một bụng tức giận: “Vốn con gái đã gả đi thì không nên ở nhà mẹ đẻ, kêu bọn họ đưa về lại nhà chồng thì bọn họ lại còn nổi nóng nữa sao? Nó cứ nhất định phải giữ chị ba của nó ở trong nhà, vậy thì dẹp đi, chúng ta không gả cho người như vậy. Chính bọn họ không ngại mất mặt, chúng ta còn ngại gì mất mặt chứ. “

Tạ Dao rủ mày không nói lời nào, hai ngón tay móc vào nhau.

Nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Đào, thím của cô ấy lại mở miệng nói: “Đào Tử, nếu nó đã không muốn đưa chị ba của nó đi mà cứ nhất định phải giữ ở nhà, vậy thì chuyện cưới xin này chúng ta chắc chắn không thể làm được, chúng ta tuyệt đối không thể nhượng bộ. Cũng không hoàn toàn là chuyện gì mất mặt, cháu xem thái độ của Nguyễn Trường Sinh đối với chị ba của nó như vậy, về sau nó không phải là nuôi chị ba nó suốt cả một đời sao? Nếu như cháu gả đi theo nó, sau này chẳng những phải nuôi ba mẹ nó cùng với nó, mà còn phải nuôi cả người chị ba này của nó nữa, chúng ta không thể để bị thua lỗ được. Nếu như nó đưa chị ba nó về nhà chồng, thì có thể suy xét chuyện cưới xin này, còn nếu không đưa thì nhất định không thể suy xét “.

Tạ Đào hít mũi ngẩng đầu: “Cháu biết rồi ạ, cho nên cháu sẽ không nhượng bộ. Để cho anh ấy trở về bình tĩnh suy nghĩ kỹ lại một chút đi, có thể lời nói lúc nổi nóng đều là nói nhảm. Nếu như anh ấy suy nghĩ kỹ rồi, bằng lòng đưa chị ba của anh ấy trở về, cháu sẽ xác định chuyện cưới xin với anh ấy. Nhưng nếu anh ấy vẫn không muốn như cũ thì quên đi. Anh ấy không đưa chị ba của anh ấy đi, cháu không tin anh ấy có thể tìm được bạn gái.”

Nhìn mặt trời, có lẽ đã đến giờ ăn trưa rồi. Lưu Hạnh Hoa dọn đồ may vá, chào bà Triệu rồi đứng dậy rời đi, về nhà nấu cơm trưa. Bà Triệu bảo bà ấy đi từ từ rồi cũng dọn khay đan, đứng dậy đi nấu cơm.

Lưu Hạnh Hoa về nhà xúc gạo đổ vào nồi, đậy kín nắp, sau khi ngồi yên vị trước bếp thì bắt đầu nhóm lửa. Bỗng nhiên nhìn thấy bà mối Phương xuất hiện ngoài cửa.

Bà mối Phương thấy Lưu Hạnh Hoa ở nhà, không hề khách khí mà nhấc chân tiến thẳng vào trong nhà, thuận miệng nói: “Ôi chao, giữa Tiểu Ngũ Tử và cô con nhà họ Tạ xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng phải đang yêu đương vui vẻ và chuẩn bị đính hôn rồi sao? Tại sao lại cãi nhau rồi?”

Vì xảy ra chuyện này nên bây giờ Lưu Hạnh Hoa không còn nhiệt tình với bà mối Phương nữa, càng không thèm nhổm người lên rót nước cho bà ta.

Bà ấy chỉ nhìn ngọn lửa đang nhóm trong bếp, vẻ mặt và giọng nói đều hời hợt, nói: “Bà là người mai mối cho bọn chúng, tại sao bọn chúng cãi nhau bà lại chạy đến hỏi tôi? Bà nói hạt vừng thành dưa hấu, bà nói xem đã xảy ra chuyện gì?”

DTV

Bà mối Phương bị mắng cũng không thấy xấu hổ, nhưng không tiếp tục giả ngốc nữa. Bà ta mỉm cười, ngồi xuống nói: “Vậy tôi cũng không phải vì chuyện của Tiểu Ngũ Tử có thể thành công sao? Cô nhóc nhà họ Tạ đúng là rất tốt, từ ngoại hình đến nhân phẩm. Mặc dù không phải là nghìn người có một nhưng cũng coi như là trăm người có một.”

Bà ta là người mai mối nói chuyện kết hôn không phải cứ nóng lòng se duyên là sẽ thành, là sẽ vui vẻ, mà còn phải vì cái miệng của bà ta nữa. Khi hai bên chạy có thể ăn ngon một ít, nếu như duyên thành thì có thể mang nhiều đồ tốt về nhà, kể cả rượu và thịt.

Vì thế khi bà ta làm mai mốt thường không quan trọng mắt nhìn lắm, chỉ chuyên tâm nói những gì người ta thích nghe. Nói hạt vừng thành dưa hấu thì đã sao, chỉ cần có thể thành là được. Dù sao trước khi hai người kết hôn cũng gặp mặt nhau khá nhiều lần, chủ yếu là do bà ta làm mối.

Sau này người ta có oán giận gì, bà ta cũng không để ý cho lắm.

Bây giờ không thể giấu được chuyện nhà họ Nguyễn nữa, bà ta bị nhà họ Tạ oán trách đầu tiên. Mặc dù như vậy, nhà họ Tạ vẫn muốn làm chuyện kết hôn này. Nhưng họ muốn thêm điều kiện, cho nên bảo bà ta chạy đến đây nói chuyện tử tế với Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa.

Nguyễn Trường Sinh và Tạ Đào nói chuyện không hiểu nhau, tức giận không bàn bạc được, chắc chắn không thể bình tĩnh.

Bây giờ Lưu Hạnh Hoa dã không còn suy xét nhà họ Tạ, chỉ nói: “Vậy thì tốt, nhưng thật tiếc Tiểu Ngũ Tử nhà chúng tôi không xứng.”

Bà mối Phương mỉm cười nói: “Tôi thấy hai đứa nó rất xứng, trời sinh một cặp.”

Lưu Hạnh Hoa cười lạnh: “Bà có chuyện gì thì nói thẳng ra đi, chắc không phải đến tìm tôi để đền tội đâu nhỉ?”

Đã thành ra như vậy, bà mối Phương không vòng vo nữa. Bà ta nhìn Lưu Hạnh Hoa nói: “Vậy tôi nói thẳng, nhà họ Tạ đồng ý với chuyện kết hôn này. Cho dù cả ba mẹ nhà họ Tạ và cô nhóc ấy đều rất có cảm tình với Tiểu Ngũ Tử nhà các bà, nhưng bây giờ có một điều kiện như thế này: Bảo mấy người tiễn Thúy Chi về nhà chồng, chuyện này sẽ thuận lợi.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 137



Lưu Hạnh Hoa đã từng nghe điều này từ miệng Nguyễn Trường Sinh, bây giờ lại nghe tiếp nên không khỏi nổi giận.

Bà ấy lại nở nụ cười lạnh lẽo, vẻ mặt và giọng nói không khách sáo nữa mà nói thẳng vào mặt bà mối Phương: “Chúng tôi không nói chuyện và không bàn bạc về chuyện này nữa, không làm thì thôi. Đâu phải cả đời này Tiểu Ngũ Tử nhà tôi không tìm được vợ, không thể tống chị ba của nó về nhà chồng được.”

Nhưng bà mối Phương lại rất kiên nhẫn: “Bà cứ suy nghĩ cho kỹ.”

Lưu Hạnh Hoa nói thẳng: “Không cần suy nghĩ.”

Nụ cười trên gương mặt bà mối Phương cứng đờ, từ trước đến giờ bà ta vô cùng dẻo miệng và gian xảo, còn đang định tiếp tục khuyên Lưu Hạnh Hoa. Nhưng Lưu Hạnh Hoa không muốn nghe, nhìn bà ta và nói: “Bà đừng nói gì nữa, tôi không muốn nói về chuyện này nữa.”

Bà mối Phương mỉm cười gượng gạo, thấy đúng là không thể khuyên được Lưu Hạnh Hoa nữa, bèn đứng lên nói: “Vậy được thôi, tôi đi khuyên nhà họ Tạ xem sao. Nếu như bọn họ đồng ý thì chuyện này còn có hy vọng, nếu như không đồng ý thì…”

Lưu Hạnh Hoa nói giúp bà ta: “Vậy thì bỏ đi.”

Bà mối Phương cười gượng rồi quay người rời đi, ra đến cửa nụ cười trên gương mặt bà ta hoàn toàn biến mất.

Bà ta vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nếu như chuyện này không thành, mình đi tới đi lui thành ra công cốc sao?”

Thế là bà ta lại lấy lại tinh thần, đi ba mươi dặm đến nhà họ Tạ để khuyên nhủ tiếp.

Kết quả nhà họ Tạ còn cứng đầu hơn, không chịu nhường nhịn mà chỉ nói: “Không tống đi thì tuyệt đối không đồng ý.”

Bà mối Phương mệt như sắp tắc thở đến nơi rồi, bà ta cũng không còn sức để chạy nữa. Nhìn hai nhà không ai chịu nhường ai, bà ta thấy làm mai mối này không có lời lãi gì bèn nói với nhà họ Tạ: “Nếu như cứ như vậy, tôi thấy chi bằng bỏ chuyện này đi.”

Nhà họ Tạ cũng nổi giận đùng đùng, chỉ nói: “Không được thì chỉ đành bỏ.”

Nhà họ Nguyễn cưới vợ còn không chịu nhượng bộ, chẳng lẽ bảo nhà họ gả con gái phải nhượng bộ? Thế giới này không có đạo lý như vậy.

DTV

Con gái nhà họ không lo không gả được, nhưng Nguyễn Trường Sinh có chị gái ly hôn sẽ bị liên lụy, rất khó để cưới vợ.

Bà mối Phương từ bỏ chuyện kết hôn này không chạy, đương nhiên chuyện này coi như là chấm hết.

Nhìn bà mối Phương làm việc không đáng tin, Lưu Hạnh Hoa không giao hôn sự của Nguyễn Trường Sinh cho bà ta nữa. Bà ấy định tìm một bà mối khác làm mối cho Nguyễn Trường Sinh, nhưng vì vừa mới mạnh miệng nên không vội. định qua hai tháng nữa hẵng bàn tiếp.

Nhưng chưa đến một tuần sau, chuyện Nguyễn Trường Sinh đính hôn thất bại đã lan truyền cả thôn.

Chuyện đồn thổi nào cũng có, chủ yếu là vẫn tập trung chủ đề vào Nguyễn Thúy Chi.

Thế là người ta lại lôi chuyện cô ấy bỏ bốn đứa con đòi ly hôn, mà bây giờ không chỉ là cô ấy bỏ chồng bỏ con, còn có cả ảnh hưởng đến chuyện kết hôn của em trai cô ấy.

Có người nói cả đời này Nguyễn Trường Sinh không lấy được vợ đều tại người làm chị gái là cô ấy.

Thấy cô ấy vẫn chưa quay về nhà chồng, đương nhiên lại có người nói cô ấy ích kỷ, chỉ biết bản thân thoải mái chứ không quan tâm đến sống c.h.ế.t của con cái, cũng không quan tâm đến tương lai của em trai. Một người hại cả hai gia đình.

Đương nhiên nói xấu sẽ không nói ngay trước mặt, chỉ âm thầm lén lút nói.

Mỗi ngày Nguyễn Thúy Chi dậy rất sớm để đi đến nhà ông thợ may cùng với Nguyễn Khê, chăm sóc ông ấy đến khi ngủ mới về, không có thời gian và cũng không có tâm trạng để quan tâm chuyện khác. Cô ấy chưa từng nghe thấy những lời này, đương nhiên Lưu Hạnh Hoa cũng không nói cho cô ấy biết.

Nguyễn Trường Sinh không kết hôn được, Lưu Hạnh Hoa chỉ nói với Nguyễn Thúy Chi là do tính cách không hợp.

Nguyễn Thúy Chi không để ý nhiều, mỗi ngày vẫn đi cùng Nguyễn Khê từ sáng đến tận tối.

Đã qua đầu xuân, thời tiết tháng bốn rất hợp ý người. Từng làn gió ấm lướt qua, cỏ mọc én bay, xung quanh ngọn núi đều bao phủ bởi màu xanh mơn mởn.

Ông thợ may đã lớn tuổi, hơn nữa không có biện pháp điều trị gì nên rất khó khỏi bệnh. Nhưng ông ấy cũng không nằm co quắp trên giường, nằm được nửa tháng thì không nằm nữa, ngày nào cũng đúng giờ là đứng dậy.

Đương nhiên ông ấy không hoạt động nhiều, không nằm trên giường thì đi ngồi ở xích đu.

Ngày trước khi chưa bị ngã, dù động tác của ông ấy hơi chậm nhưng vẫn có thể ngồi trước máy may, đạp lên bàn đạp để may quần áo. Bây giờ ông ấy không làm được nữa, mỗi ngày có thể tự sinh hoạt đã là rất khó khăn rồi.

Đa số vẫn cần có người đến bên cạnh chăm sóc ông ấy.

Ông ấy không thể hoạt động, bây giờ tiệm may do Nguyễn Khê làm chủ. Chuyện gì cô cũng làm, vì thế bây giờ mọi người cũng đều tin tưởng cô. Mà Nguyễn Thúy Chi vừa học vừa giúp đỡ làm việc, nhân tiện chăm sóc ông thợ may như giặt quần áo hay nấu cơm.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 138



Điều duy nhất ông thợ may có thể làm được chính là vẽ lên những tờ giấy rập nhỏ.

Thật ra ông ấy vẽ tranh cũng cảm thấy rất mất sức. Vì vậy gần một tháng nay, vào ban ngày chỉ cần ông ấy tỉnh táo một chút là sẽ bảo Nguyễn Khê đến bên cạnh, dạy cô vẽ trên giấy rập nhỏ.

Những bộ quần áo khác nhau có kiểu dáng khác nhau, thật sự có rất ít kiểu dáng của quần áo thập niên bảy mươi. Ngoại trừ vải và màu sắc khác nhau, áo khoác và quần của phụ nữ hầu như không có sự khác biệt gì về kiểu dáng, điểm khác biệt duy nhất là làm cổ áo hình trái tim.

Một vài kiểu dáng Tây còn lại đều là kiểu đồng phục và quân phục, quần áo của đàn ông còn có kiểu Trung Sơn.

Nhưng ông thợ may không chỉ dạy Nguyễn Khê những điều này, mà còn dạy cô vẽ chân váy, váy liền và áo sơ mi đủ kiểu dáng, còn có một vài đồ cưới váy cưới đặc biệt. Thậm chí ông ấy còn dạy cô vẽ đủ kiểu dáng sườn xám.

Ngày nào Nguyễn Khê cũng ở cùng ông thợ may, có thể thấy sức khỏe của ông ấy càng ngày càng tệ.

Nhất là sau khi bị ngã, ông ấy càng bị nặng hơn. Không chỉ đi lại khó khăn, ngay cả tay cầm đũa cũng run lẩy bẩy.

Thế là lúc ăn cơm, Nguyễn Khê đổi bộ đồ ăn uống của ông thợ may thành thìa.

Thời tiết ấm hơn, ban ngày cũng ngày càng dài hơn.

Ăn xong cơm tối mà bên ngoài trời vẫn sáng. Ông thợ may đặt thìa trong tay xuống, vịn vào Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi để ngồi xuống xích đu. Sau khi ngồi xuống, ông cụ v**t v* Đại Mễ, gương mặt như bừng sáng.

Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi vào trong bếp dọn dẹp, rồi lại đổ nước vào nồi nấu nước.

Ông thợ may không thích bị người khác làm phiền, Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi bèn vào phòng khách, vừa ngồi bên cạnh máy may vừa làm việc của mình.

Đến khi trời sẩm tối, nghe thấy huýt sáo, ngẩng đầu lên thấy Nguyễn Trường Sinh đi đến.

Gần đây cứ cách một vài ngày Nguyễn Trường Sinh sẽ đến đây một lần, không phải là đến chơi mà là giúp ông thợ may tắm rửa.

DTV

Bây giờ tình hình sức khỏe của ông thợ may rất yếu, không thể tự mình tắm rửa được nên cần có người giúp đỡ.

Đương nhiên Nguyễn Trường Sinh có lòng tốt mà đến, không phải là tự giác mà là Nguyễn Khê gọi anh ấy đến.

Anh ấy huýt sáo, bước vào cửa, không đi đến phòng khách mà đến ngay bên cạnh ông thợ may. Anh ấy đưa tay xoa đầu Đại Mễ, nói với ông ấy: “Ha, lão già, cháu lại đến tắm rửa cho ông đây.”

Ông ấy nhắm mắt hừ một tiếng, nói: “Ông không tắm, cháu về đi.” Bảo ai là lão già chứ?

Nguyễn Trường Sinh bật cười khanh khách: “Sao vậy, ông không thoải mái khi được cháu hầu hạ sao?”

Ông thợ may vẫn nhắm mắt: “Cháu đừng tưởng ông không biết, cháu chỉ nhớ đồ ăn trong ngăn kéo của ông.”

Nguyễn Trường Sinh bật cười: “Được đấy, ông vẫn chưa già lẩm cẩm.”

Ông thợ may không thèm để ý anh ấy, nhắm mắt không nói gì.

Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi ở trong phòng khách, nhìn thấy cảnh này nhưng cũng không ra ngoài ngay.

Nguyễn Trường Sinh thấy ông thợ may không để ý đến mình, đương nhiên lại đi vào trong phòng khách hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Tối nay có tắm không?”

Nguyễn Thúy Chi nói: “Tắm chứ, chị đã đun nước nóng rồi. Đừng vội, để ông ấy nghỉ ngơi thêm một chút.”

Nguyễn Trường Sinh giơ tay lấy chìa khóa trong túi của Nguyễn Khê. Nguyễn Khê chưa đề phòng anh ấy, cũng chưa kịp đi trốn thì đã bị anh ấy bắt lại. Nguyễn Trường Sinh cầm lấy chìa khóa rồi mở ngăn kéo tủ, cầm một quả trứng gà và nhét vào miệng.

Nguyễn Khê tức giận nhìn anh ấy, rồi lại nhìn Nguyễn Thúy Chi, lên tiếng nói: “Cô không quản em trai của cô đi.”

Nguyễn Thúy Chi mỉm cười: “Lớn rồi, quản không được.”

Miệng Nguyễn Trường Sinh nhét đầy trứng gà, nhét chìa khóa tủ vào trong túi Nguyễn Khê. Sau đó anh ấy lại nhìn Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê, nói: “Chị nói xem lão già này có phúc khí ở đâu vậy? Không con không cái, về già còn có người hầu hạ ông ấy.”

Nguyễn Thúy Chi liếc nhìn anh ấy, đáp lời: “Đây là mỗi người mỗi mệnh.”

Nguyễn Trường Sinh đang nuốt trứng gà, suýt chút nữa thì nghẹn chết.

Nguyễn Khê đ.ấ.m lên lưng anh ấy hai cái, vừa cười vừa đi đến bàn rót cho anh ấy cốc nước.

Nguyễn Trường Sinh uống nước thấy thoải mái hơn, còn nấc cụt.

Thấy trời tối hơn, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê bèn đi lấy thùng tắm, để ở trong phòng rồi đổ hơn nửa nước nóng. Sau đó họ giúp Nguyễn Trường Sinh dìu ông thợ may vào trong phòng để tắm rửa.

Khi Nguyễn Trường Sinh giúp ông cụ tắm rửa, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê ở ở ngoài sân.

Đến khi Nguyễn Trường Sinh tắm cho ông thợ may xong và dìu lên trên giường, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê lại dọn dẹp trong ngoài, quét lau nhà cửa sạch sẽ, sau đó chào tạm biệt ông thợ may rồi khóa cửa về nhà.

Khi đi Nguyễn Trường Sinh cũng lên tiếng chào: “Lão già, cháu đi đây. Mấy ngày nữa cháu lại đến tắm rửa giúp ông.”

Ông thợ may vẫn nhắm mắt, không nói lời nào với Nguyễn Trường Sinh.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 139



Đợi đến khi tiếng bước chân dần ra ngoài cổng, rồi lại nghe thấy tiếng khoá cửa vang lên. Trong căn phòng tối tăm chỉ còn lại một mình ông lão, ông ấy không kiềm chế cơn đau trong người nữa, buông tiếng rên khe khẽ.

Ban ngày ông ấy rất ít rên, cho dù là đau như thế nào cũng cố nhịn. Thật ra khi đau ông ấy sẽ hít thở sâu.

Ông ấy không muốn để Nguyễn Khê và Nguyễn Thuý Chi nghe thấy, càng không muốn được quan tâm quá nhiều.

Cuộc đời của ông ấy đã đến bước tận, bây giờ được Nguyễn Khê và Nguyễn Thuý Chi quan tâm như vậy, ông ấy đã mãn nguyện lắm rồi.

Đương nhiên còn cả cậu nhóc con nghịch ngợm thỉnh thoảng đến tắm rửa giúp ông ấy nữa.

Bầu trời ngoài căn nhà tối đen như mực, cậu nhóc con nghịch ngợm tay cầm đèn pin, cùng Nguyễn Khê và Nguyễn Thuý Chi bước trên con đường dẫn về nhà.

DTV

Nguyễn Thuý Chi hỏi anh ấy: “Gần đây mẹ đã tìm được vợ cho em chưa?”

Nguyễn Trường Sinh cũng không vội về chuyện này, chỉ nói: “Mẹ có tìm thì em cũng không đi xem đâu, chẳng được tích sự gì, em định bớt chút thời gian tự đi tìm. Thời đại bây giờ người thành phố đều tự do yêu đương, em cũng phải tự do đi yêu đương, lãng gì đó.”

Ặc…

Nguyễn Khê: “Là lãng mạn à?”

Nguyễn Trường Sinh: “Như nhau cả, cháu hiểu ý của chú là được rồi.”

Nguyễn Thuý chi nhìn anh ấy, cười: “Em sẽ thành công chứ?”

Nguyễn Trường Sinh nói: “Sao em lại không thành công được? Em trai của chị là một nhân tài, phong lưu phóng khoáng, bao nhiêu người thích.”

Nguyễn Khê đi bên cạnh, nghe thấy vậy thì phì cười.

Nguyễn Trường Sinh quay đầu nhìn cô: “Sao nào? Chẳng nhẽ chú không bằng thằng nhóc ngốc nghếch ấy sao?”

Chuyện này liên quan gì đến cậu nhóc ngốc nghếch?

Không đúng, chuyện này liên quan gì đến Lăng Hào?

Nguyễn Khê nhìn anh ấy: “Chú so sánh gì với cậu ấy? Cậu ấy mới mười bốn tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ.”

Nguyễn Trường Sinh nghĩ thấy cũng đúng, một người lớn như anh ấy thì có gì so sánh với một đứa trẻ con.

Nguyễn Thuý Chi đi bên cạnh cũng bật cười, chỉ thấy cuộc sống chậm rãi, ấm áp, cả gia đình ở bên nhau cười cười nói nói. Cho dù sống hơi nghèo đói một chút, nhưng mãi mãi không thấy chán.

Đến khi Nguyễn Khê và Nguyễn Trường Sinh nói xong câu chuyện này, cô ấy lại hỏi: “Rốt cuộc em có chuyện gì với cô gái trước kia vậy? Không hợp tính nhau sao?”

Nhắc đến Tạ Đào, Nguyễn Trường Sinh thấm giọng, nói nửa đùa nửa thật: “Lần đầu gặp nhau em cảm thấy cũng được, dáng vẻ thanh tú, nhìn rất thoải mái. Nhưng sau khi tiếp xúc một vài lần thì thấy không được, không chung tiếng nói. Cũng không phải là người nào không tốt, mà là không hợp nhau. Con người có đôi lúc như vậy, không hợp nhau chính là không hợp nhau.”

Nguyễn Thuý chi nghĩ lại những năm qua mình sống cùng Lưu Hùng, khẽ thở dài: “Không hợp thì thôi, không cần miễn cưỡng ở bên nhau, không đính hôn được thì chia tay. Nếu như kết hôn vẫn nên tìm người hợp tính, nếu không sẽ đau khổ lắm.”

Nguyễn Trường Sinh gật đầu: “Lần này em sẽ tự tìm.”

Ba người vừa đi vừa nói chuyện về nhà. Sau khi về nhà lại vào phòng Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, ngồi dưới ánh đèn nói chuyện với hai ông bà. Sau đó bọn họ thay nhau tắm rửa rồi cũng đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau nghe thấy tiếng chim hót mới dậy, dậy rồi tắm rửa rồi lại đi đến nhà ông thợ may.

Tháng này không có mấy người trong thôn may quần áo, chỉ khi trong nhà có chuyện giống như kết hôn thì mới đến nhờ may vá. Còn những người muốn sửa quần áo thì sẽ mang đồ đến, sửa xong trả tiền công rồi rời đi.

Mà bây giờ có người đến nhờ may, nhờ cô thợ may nhỏ Nguyễn Khê.

Ông thợ may đạp trên máy bay nửa đời người, hôm nay không thể may quần áo, mà cũng không vẽ ra giấy được nữa. Mỗi ngày ông ấy đều nằm trong nhà, ôm n.g.ự.c thở, nhìn mặt trời mọc rồi lặn, đôi mắt dần dần không còn sáng nữa.

Khi ăn cơm tay ông ấy càng ngày càng run rẩy hơn, cũng không còn sức để v**t v* Đại Mễ nữa.

Nhưng hàng ngày ông ấy cũng không thấy lạnh lẽo, bởi vì sáng sớm Nguyễn Khê và Nguyễn Thuý Chi sẽ đến đây từ rất sớm. Sau khi ăn cơm trưa xong, Nguyễn Khiết và Lăng Hào lại đến đây, cùng Nguyễn Khê ngồi đọc sách học tập ở ngoài sân.

Gần đây ông thợ may rất hào phóng, bảo Nguyễn Khê lấy giấy còn tồn lại và bút chì ra để chia cho Nguyễn Khiết và Lăng Hào.

Nguyễn Khiết và Lăng Hào không cần dùng đến, đa số đều viết chữ tính toán trên mặt đất.

Đến khi nào muốn luyện chữ hoặc là cần thiết thì mới cần giấy và bút.

Lúc đầu Nguyễn Thuý Chi thấy ba người học tập như vậy, sau này khi rảnh rỗi cũng sẽ đến đây cùng học với mọi người. Cô ấy học lại những chữ Hán mà mình đã quên còn thuộc khá nhiều bài thơ cổ.

Hồi nhỏ cô ấy từng học mấy năm, hơn nữa còn học rất nghiêm túc. Cho nên bây giờ cô ấy cũng khá dễ để ôn tập lại.
 
Back
Top