Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 110



Nguyễn Thúy Lan đi ra ngoài, sau đó lại nói với Nguyễn Khuê và Nguyễn Khiết: “Hai đứa có rảnh thì tới nhà cô tư chơi nhé.”

Nói xong, cô ấy còn bổ sung thêm một câu: “Càng lớn càng xinh đẹp, đúng là giống cô tư nó.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không nhịn được bật cười, đứng lên đáp: “Vâng, cô tư.”

Nguyễn Khê còn cố ý bổ sung thêm một câu: “Chúng cháu cũng muốn ăn gà.”

DTV

Nguyễn Thúy Lan cười nói: “Thế thì đưa cô ba của mấy đứa cùng tới nhé.”

Chỉ vài ba câu chuyện tào lao, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Thúy Chi đã tiễn Nguyễn Thúy Lan đi.

Cô ấy đi được mấy bước lại quay đầu nói: “Mẹ nói với ba và Tiểu Ngũ Tử một tiếng, đợi mùa màng kết thúc con sẽ quay về thăm họ. Hôm nay không có thời gian, con về trước đây.”

Lưu Hạnh Hoa gật đầu: “Về đi.”

Nguyễn Thúy Lan tùy ý vẫy hai cánh tay tạm biệt rồi rời đi. Sau chuyến thăm nhà này của cô ấy, chuyện của Nguyễn Thúy Chi tạm thời đánh dấu chấm hết. Sau đó không lâu, cả thôn đều bước vào vụ mùa, chẳng ai có tâm trạng quan tâm tới mấy chuyện thượng vàng hạ cám. Tất cả mọi xã viên đều tập trung gặt hái. Ai nấy đều chỉ quan tâm tới một mùa đội của mình thu được bao nhiêu thóc.

So với chuyện được ăn no thì những chuyện khác chỉ là việc nhỏ. Mùa màng khiến cho bầu không khí vui sướng của cả thôn càng hiện rõ hơn. Mấy ngày nay, Nguyễn Khê cũng không tới nhà ông thợ may. Cô và Nguyễn Khiết đều tới đội sản xuất hỗ trợ cắt lúa, ôm lúa, làm được cái gì thì làm cái đó.

Đợi tới khi thu hoạch xong lúa nước, đám nữ sinh như Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết còn có thể đi mót lúa rơi vãi ở bờ ruộng. Lúc này, ai nhặt được thì là của người đó, có thể đưa về nhà làm lương thực để bản thân ăn. Vì vậy, mấy ngày nay cô đã biến thành cô bé đi mót lúa.

Mặc dù Nguyễn Khê không đi chân đất ở trên bờ ruộng nhưng quả thực trên đầu có cắm bông cúc dại, tay thì xách giỏ trúc nhỏ. Cô và Nguyễn Khiết thi xem ai nhặt được nhiều lúa hơn, về nhà sẽ hiến vật quý cho Lưu Hạnh Hoa. Ở nông thôn nghèo nhưng có thể mặc sức làm bừa, có sự tự do và niềm vui không giống nhau.

Trời chiều đã ngả về tây, chỉ chốc lát nữa là mặt trời lặn rồi.

Ngày hôm nay, Nguyễn Khuê và Nguyễn Khiết đã nhặt được non nửa giỏ lúa. Hai người tranh nhau đoạt những bông lúa trong giỏ của nhau. Lúc hai người đang đùa vui vẻ thì Nguyễn Khiết đột nhiên dừng lại, tò mò hỏi một câu: “Chị, chị xem bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”

Nguyễn Khuê nghe vậy, quay đầu lại thấy cạnh một cái ao cách đó không xa có rất nhiều người đang tụ tập. Nhìn không ra bên đó xảy ra chuyện gì, cô vội kéo tay Nguyễn Khiết chạy về phía cái ao kia: “Đi xem.”

Nguyễn Khê kéo Nguyễn Khiết tới cạnh cái ao, chen vào giữa đám người xem náo nhiệt thì thấy có hai người đàn ông khoảng hai, ba mươi tuổi đang mò gì đó trong ao. Cô không biết chuyện gì nên quay đầu hỏi người bên cạnh: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Người bên cạnh nhỏ giọng nói: “Có một đứa trẻ rơi vào trong ao.”

Người này vừa nói dứt lời thì người đàn ông trong ao vớt được một cô bé. Người bên cạnh lập tức hét lên: “Mò được rồi! Mò được rồi!”

Nguyễn Khê nhìn về phía ao, người đàn ông kia ôm cô bé cả người ướt sũng, nước nhỏ tong tong, cả người mềm nhũn. Người đàn ông còn chưa kịp lên bò thì mẹ của cô bé kia kêu khóc chạy tới miệng gào lên: “Tiểu Diễm Tử.”

Người đàn ông bế cô bé lên bờ, sau đó kiểm tra hơi thở: “Không còn thở nữa.”

Mọi người xung quanh nghe được lời này thì cả người lạnh run, thoáng cái như lọt vào hầm băng.

Cái tay đang cầm cổ tay Nguyễn Khiết của Nguyễn Khê cũng vô thức nắm chặt hơn. Thần kinh và hô hấp thoáng cái đều trở nên căng thẳng. Mẹ của cô bé kia sụp đổ trong nháy mắt, khóc kinh thiên động địa.

Người bên cạnh nghĩ ra cách hô lên: “Mau làm nước trong bụng chảy ra, nói không chừng vẫn cứu được.”

Đây là một biện pháp cổ lỗ sĩ, người đàn ông kia nghe vậy thì vội vàng dốc ngược cô bé cõng trên lưng rồi chạy. Nguyễn Khê nhìn thấy người đàn ông đang cõng Tiểu Diễm Tử chạy, đột nhiên nhớ tới gì đó. Cô nhét cái giỏ trong tay cho Nguyễn Khiết, xoay người xông thẳng ra ngoài.

Lúc cô ấy kịp phản ứng thì Nguyễn Khê đã chạy xa rồi. Nguyễn Khiết vội nhìn theo bóng lưng kia và hô lên: “Chị, chị định làm gì thế?”

Nguyễn Khê nghe thấy câu hỏi kia nhưng không hề dừng bước trả lời. Nơi này cách nhà sàn của nhà Lăng Hào rất gần. Cô dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới đó. Khi tới nơi, Nguyễn Khê vừa khéo lại nhìn thấy Châu Tuyết Vân vừa làm xong việc và về tới nhà, bà ấy đang bỏ liềm và mũ rơm trên đầu xuống trước cửa nhà sàn.

Nguyễn Khê chạy tới cầu thang của nhà sàn, không nói lời nào túm lấy cổ tay Châu Tuyết Vân kéo chạy đi, vừa chạy vừa nói với giọng gấp gáp: “Dì, cháu có việc cần nhờ dì giúp. Sắp không kịp nữa rồi, dì mau theo cháu tới đây.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 111



Châu Tuyết Vân bối rối, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị cô lôi đi. Quả thực phải nói là liều mạng chạy. Sau khi chạy tới cạnh ao thì bà ấy mới biết Nguyễn Khê lôi mình tới đây là để cứu người. Cô chạy nhanh tới mức th* d*c, nhưng vẫn chẳng hề do dự chạy thẳng tới tước mặt người đàn ông đang cõng cô bé kia chạy để ép nước ra và nói: “Mau buông người xuống đi. Chú làm như vậy không có ích gì đâu.”

Nguyễn Khê nói xong, trực tiếp bế cô bé kia và đặt nằm thẳng xuống đất. Châu Tuyết Vân cũng không hề làm vướng chân vướng tay cô, biết Nguyễn Khê có ý gì. Bà ấy vội vã khuỵu chân quỳ xuống bên cạnh cô Tiểu Diễm Tử, tìm đúng vị trí ngực, dùng thủ thế và tư thế chuyên nghiệp để hồi sức tim phổi cho cô bé kia.

Mẹ của Tiểu Diễm tử nhào tới hô lớn: “Chị làm cái gì vậy?”

Nguyễn Khê đưa tay ra ôm lấy người kia, vừa thở hồng hộc vừa nói: “Dì, đây là đang cứu con dì đó.”

Chưa ai thấy qua cách cấp cứu như vậy, không phải ép nước trong bụng ra mà là ấn ngực.

“Cách này có thể dùng được sao?”

Người bên cạnh không dám dính dáng tới chỉ hỏi: “Như vậy có tác dụng không?”

Người kia vừa hỏi xong thì Châu Tuyết Vân nâng cằm cô bé kia lên và thổi khí vào trong.

Nguyễn Khê ôm mẹ của cô bé nói: “Nếu phương pháp này không có tác dụng thì phương pháp vừa rồi càng không có ích gì. Trẻ con hôn mê là vì nước vào trong phổi, không phải là vào trong dạ dày. Thế thì ép nước trong dạ dày ra có ích gì? Hơn nữa, nước trong dạ dày đã bị ép ra rồi.

DTV

Cô không biết làm cấp cứu hồi sức tim phổi, nếu không đã tự làm rồi. Nguyễn Khê nhớ lúc trước Lăng Hào có nói với mình rằng mẹ cậu là bác sĩ làm trong bệnh viện. Vừa khéo nơi này cách nhà sàn không xa. Kịp thời tiến hành cấp cứu trong thời gian hữu hiệu, tỷ lệ cứu được cô bé kia sẽ rất cao. Những người khác nghe Nguyễn Khê nói năng rành mạch nên không nói gì nữa.

Dù sao, quả thực nước trong bụng đã bị ép ra nhưng đứa trẻ không hề tỉnh lại. Vậy thì chỉ có thể thử phương pháp khác. Có phương pháp còn hơn là không có cách nào.

Vì vậy người vây xem nói: “Mẹ Diễm Tử à, cô cứ để cho người ta thử xem. Nước trong bụng Tiểu Diễm Tử đã được ép hết ra rồi nhưng vẫn không tỉnh lại. Không thử cũng chẳng có cách khác. Cô đừng làm loạn nữa...”

Mẹ Diễm Tử đau buồn tới mức mất lý trí nhưng vẫn nghe hiểu được người khác đang nói gì.

Bà ấy không nhào lên nữa mà cầm lấy tay Nguyễn Khê gào khóc: “Tiểu Diễm Tử à, sao con lại không nghe lời như vậy chứ!”

Trái tim của Nguyễn Khê như nhảy tới tận cổ họng. Cô cũng rất căng thẳng. Nguyễn Khê cố hết sức dìu mẹ Diễm Tử. Cô và những người xung quanh đầu chăm chú nhìn Châu Tuyết Vân quỳ rạp trên mặt đất làm hồi sức tim phổi và hô hấp nhân tạo cho cô bé. Hai phương pháp này luân phiên thay đổi. Bà ấy gần như không ngơi nghỉ phút giây nào, trên đầu dần dần có mồ hôi.

Châu Tuyết Vân thực hiện cấp cứu trong thời gian khá lâu, Tiểu Diễm Tử nằm trên mặt đất vẫn không hề nhúc nhích. Trong lòng Nguyễn Khê càng căng thẳng hơn, ngay cả hô hấp cũng vô thức trở nên nặng nề.

Thời gian đã trôi qua khá lâu, có người cảm thấy Tiểu Diễm Tử không thể cứu được nữa, nhỏ giọng thì thầm: “E là không cứu sống được.”

Mồ hôi trên đầu Châu Tuyết Vân như hạt đậu chảy xuống nhưng bà ấy vẫn không buông tha, vẫn kiên trì ép tim phổi cho Tiểu Diễm Tử, sau đó lại bịt mũi và thổi khí và trong miệng cô bé.

Châu Tuyết Vân kiên trì không từ bỏ nên người bên cạnh cũng không nói những lời xúi quẩy nữa, lông mày của tất cả mọi người đều chau lại chưa hề nới lỏng ra.

Vì thời gian cấp cứu quá dài, ngay cả mẹ Diễm Tử đều từ bỏ. Bà ấy buông cánh tay Nguyễn Khê ra, thân thể mềm nhũn ngồi bệt dưới đất, vừa đập đất vừa khóc gào: “Tiểu Diễm Tử, con muốn mẹ c.h.ế.t sao! Con muốn mẹ c.h.ế.t hay sao!”

Thời gian cứ thế trôi đi, người vây xem cũng lần lượt lắc đầu. Người từ đầu tới cuối không d.a.o động mảy may chỉ có mình Châu Tuyết Vân. Bà ấy vẫn không hề dừng động tác cứu người. Mồ hôi trên trán Châu Tuyết Vân đua nhau chảy, ngay cả lưng áo cũng bị mồ hôi thấm ướt sũng.

Nguyễn Khê thầm tính toán trong lòng, cô cảm thấy bà ấy đã thực hiện thao tác cấp cứu liên tục trong mười phút. Ánh mắt của Nguyễn Khê không nhịn được từ từ trở nên u ám như có người lấy đi hơi thở vậy.

Ngay khi cô cảm thấy không thể cứu được cô bé này thì chợt nghe “oa” một tiếng, cô bé nằm dưới tay của Châu Tuyết Vân đột nhiên khóc òa lên. Tiếng khóc kia to tới mức khiến những người vây xem giật mình, tim và hô hấp ngừng lại một chút.

Trong nháy mắt, Nguyễn Khê nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của bản thân, cũng nghe được tiếng hít thở của mọi người xung quanh.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 112



Đợi khi cô phản ứng kịp, giơ một tay lên sờ thì mới phát hiện nước mắt của mình đã rơi xuống. Người bên cạnh cũng không tự chủ rơi nước mắt, hơn nữa không chỉ có một người.

Mẹ Diễm Tử nghe được âm thanh này thì nhào tới bên cạnh Tiểu Diễm Tử, ôm lấy cô bé và khóc: “Con muốn hù c.h.ế.t mẹ à! Con muốn hù c.h.ế.t mẹ à!”

Tất cả mọi người ở đây đều vui vẻ, chỉ có mình Châu Tuyết Vân là dùng hết mọi sức lực. Bà ấy thở ra một hơi rồi cả người như mềm oặt, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Châu Tuyết Vân không nói gì, dùng tay chống mặt đất đứng lên, phủi bụi đất trên quần và chuẩn bị về nhà.

Kết quả, bà ấy còn chưa kịp rời đi thì mẹ Diễm Tử đã vội vàng nhào tới trước mặt.

Mẹ Diễm Tử nhào tới quỳ trước mặt Châu Tuyết Vân, vừa liều mạng dập đầu vừa nói: “Cảm ơn chị! Cảm ơn chị! Cảm ơn chị đã cứu Tiểu Diễm Tử nhà tôi. Cảm ơn chị! Cảm ơn chị!”

Mặt Châu Tuyết Vân lộ ra vẻ bối rối, vội vã kéo bà ấy dậy: “Cô đừng làm như vậy, đừng làm như vậy!”

Người vây xem cũng giúp kéo mẹ Diễm Tử đứng lên, lúc này Châu Tuyết Vân mới thở ra một hơi.

Bà ấy gượng gạo nhìn mẹ Diễm Tử và dịu dàng nói: “Đừng có nổi giận với đứa bé, trở về điều dưỡng cho tốt đi.”

Nói xong, Châu Tuyết Vân không đứng lại mà xoay người đẩy đám đông vây xem ra, cúi đầu cất bước về nhà.

Nguyễn Khê đuổi theo sau, chạy tới trước mặt bà ấy và nói: “Cảm ơn dì!”

Châu Tuyết Vân nhìn cô cười một cái, không nói gì mà đi thẳng về phía nhà sàn. Nguyễn Khê đứng tại chỗ nhìn bà ấy đi xa. Chỉ trong giây lát, cô xoay người quay về bên cạnh ao. Có người bắt đầu khen Nguyễn Khê.

Những người khác vẫn còn đang nói, bàn luận về thời khắc hung hiểm vừa rồi, may mà Tiểu Diễm Tử được cứu sống. Nguyễn Khê nhận lại giỏ trúc đựng gạo từ tay Nguyễn Khiết, thở phào nhẹ nhõm nói: “May mà cứu được.”

Cô ấy tò mò nhìn cô nói: “Sao chị biết mẹ Lăng Hào biết cứu người?”

Sau khi nói xong, chính Nguyễn Khiết lại nghĩ ra đáp án: “A, nhất định là Lăng Hào nói cho chị biết.”

Nguyên Khê nhìn cô ấy cười, treo giỏ trúc vào cánh tay: “Đi thôi, về nhà cho lợn ăn.”

Tâm tình của hai chị em cũng buông lỏng hơn, xách giỏ quay về nhà. Lúc về tới nhà, hai người cho lợn ăn, nấu cơm cùng với Lưu Hạnh Hoa. Nguyễn Khiết và Nguyễn Khê kể cho bà ấy nghe về tình huống hung hiểm mà họ vừa gặp phải. Lưu Hạnh Hoa nghe xong cũng trợn tròn mắt, ngừng thở, tim như bị vo thành một cục.

Khi nghe tới đoạn Tiểu Diễm Tử khóc “oa” lên một tiếng thì bà ấy cũng vô thức thở phào một tiếng. Nghe xong, Lưu Hạnh Hoa nói: “Vì thế trẻ con thì không thể tới cạnh bờ nước chơi.”

Nguyễn Khiết nói tiếp: “Chắc hẳn cô bé kia sẽ nhớ kỹ bài học lần này.”

Lưu Hạnh Hoa thở phào nhẹ nhõm lần hai: “Nhưng không ngờ Châu Tuyết Vân lại còn có tài này. Chắc cô ấy là một bác sĩ trong nội thành? Họ tới đây nhiều năm như vậy rồi nhưng không thấy Châu Tuyết Vân qua lại với ai.”

Nguyễn Khê gật đầu nói: “Là một bác sĩ.”

Ba bà cháu vừa nói chuyện vừa làm. Tới giờ ăn cơm, Nguyễn Trường Quý, Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Thúy Chi cùng về. Mấy người vừa tới nhà thì Nguyễn Chí Cao nói: “Mọi người có nghe nói về chuyện có một đứa trẻ suýt nữa c.h.ế.t đuối ở ao bên kia không?”

Nguyễn Khiết nhóm lửa nói: “Không phải nghe nói, chúng cháu đã chứng kiến chuyện đó.”

Nguyễn Trường sinh vào nhà rót nước uống: “Thế à? Nghe nói mẹ Lăng Hào đã cứu được rồi, cứu lúc nãy phải không?”

Nguyễn Khiết gật đầu: “Đúng vậy, mẹ Lăng Hào ấn n.g.ự.c của Tiểu Diễm Tử, hơn nữa còn thổi khí vào trong miệng con bé. Tất cả mọi người đứng xem đều nói không cứu được nữa nhưng dì ấy vẫn không dừng tay, ấn tới mức trên đầu và người toàn là mồ hôi, quần áo cũng bị mồ hôi thấm ướt.”

Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Chí Cao cũng ngồi xuống uống nước. Ông cụ uống một hớp nước rồi nói: “Đây chính là người tốt việc tốt, coi như lập công và được khen thưởng.”

Nguyễn Khiết: “Vậy thì ông phải nhớ kỹ nhé, dù sao ông cũng là bí thư lữ đoàn.”

Nguyễn Khê bổ sung: “Còn cả những người xuống nước tìm người nữa.”

DTV

Nguyễn Chí Cao gật đầu: “Còn phải bảo người lớn quản lý trẻ con cho tốt, không được để chúng tới cạnh bờ nước chơi. Nhất là thời gian trồng lúa nước, nơi nơi đều có nước, nước trong ao rất sâu. Trẻ con c.h.ế.t đuối không chỉ có một hai lần.”

Người một nhà ngồi trong phòng trò chuyện về người tốt việc tốt. Nguyễn Chí Cao tính đợi qua ngày mùa sẽ mở đại hội biểu dương trong thôn. Ông cụ đang nói thì chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng hét rung trời: “Nguyễn Trường Quý! Tôn Tiểu Tuệ! Ra đây ngay!”

Nguyễn Chí Cao không biết xảy ra chuyện gì vội vàng đứng dậy dẫn đầu đi ra ngoài. Lưu Hạnh hoa, Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Khê cũng tò mò đi theo ông cụ ra khỏi phòng. Nguyễn Khiết cho mấy cây củi vào trong bếp, sau đó cũng chạy theo phía sau muốn xem đã xảy ra chuyện gì.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 113



Bên kia, Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ cũng đi ra, hai vợ chồng đều không hiểu chuyện gì. Ít nhiều trong thôn đều quen biết nhau, chỉ khác ở chỗ thân thiết và không thân mà thôi.

Vừa rồi, Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Trường Quý ở trong phòng bếp thảo luận chuyện Tiểu Diễm Tử suýt bị c.h.ế.t đuối. Lúc đi ra thấy ba Diễm Tử và mẹ cô bé đang lộ ra vẻ hung thần ác sát thì không hiểu chuyện gì xảy ra: “Làm sao thế?”

Mẹ Diễm Tử chống tay vào hông, cao giọng nói: “Các người còn hỏi tôi làm sao à? Hỏi Nguyễn Dược Hoa nhà các người ấy!”

Hỏi Nguyễn Dược Hoa?

Tôn Tiểu Tuệ lên tiếng: “Dược Hoa nhà chúng tôi còn chưa về.”

Bà ta vừa dứt lời thì nghe thấy giọng của Nguyễn Dược Tiến truyền từ trong phòng ra: “Nó về từ lâu rồi, đang trốn ở dưới gầm giường ấy.”

Trốn dưới gầm giường?

Tôn Tiểu Tuệ ý thức được có chuyện gì đó không ổn, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Trường Quý.

Ba Diễm Tử lên tiếng: “Tiểu Diểm Tử nhà tôi nói Nguyễn Dược Hoa nhà các người đã đẩy mạnh con bé xuống ao. Nó có âm mưu gì? Hẳn là muốn hại Tiểu Diễm Tử nhà chúng tôi. Ngày hôm nay, nếu con bé có mệnh hệ gì, tôi sẽ bắt nó đền mạng.”

Nghe nói như vậy, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa giận tái mặt, không nói câu nào. Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Trường Sinh, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết là bề dưới, đương nhiên cũng không nói gì. Hơn nữa, họ cũng chẳng muốn quản chuyện rắc rối nhà Nguyễn Trường Quý.

Tôn Tiểu Tuệ há hốc miệng, không hề bắt Nguyễn Dược Hoa ra dạy dỗ mà còn nói với ba Diễm Tử: “Các gì mà Dược Hoa nhà chúng tôi đẩy chứ? Ai chứng kiến? Các người nói như thế nào thì là thế à? Hôm nay, Dược Hoa nhà chúng tôi không hề ra khỏi nhà.”

Mẹ Diễm Tử tức tới nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm bà ta: “Tôn Tiểu Tuệ, bà có biết xấu hổ là gì không? Tiểu Diễm Tử nhà tôi nói chính là Nguyễn Dược Hoa đẩy. Chúng tôi đã đi tìm mấy đứa trẻ cùng chơi, chúng cũng nói như vậy.”

Tôn Tiểu Tuệ có c.h.ế.t cũng không thừa nhận: “Ai mà biết lời trong miệng mấy đứa bé này có phải thật không. Sao tôi lại không biết con mình thế nào chứ? Dược Hoa nhà tôi là đứa vừa an phận vừa hiểu chuyện, không thể nào có chuyện nó làm ra loại chuyện này!”

Mẹ Diễm Tử tức c.h.ế.t đi được, chỉ vào Tôn Tiểu Tuệ: “Bà gọi Nguyễn Dược Hoa ra đây!”

Trên mặt bà ta lộ ra vẻ chột dạ, không dám gọi. Nguyễn Trường Quý không hề chột dạ chút nào, xoay người vào nhà lôi Nguyễn Dược Hoa đang chui trong gầm giường ra. Lôi cậu ta ra trước cửa và hỏi: “Con nói đi, có phải con đẩy Tiểu Diễm Tử không?”

DTV

Nguyễn Dược Hoa sợ hãi, lầm bà lẩm bẩm. Chỉ một lát sau, cậu ta ưỡn n.g.ự.c lớn tiếng nói: “Con không làm. Không phải con làm. Là bọn họ đổ oan cho con. Rõ ràng bản thân Tiểu Diễm Tử không đứng vững bị trượt chân nên mới ngã xuống.”

Ba Diễm Tử bị cả nhà này làm tức tới nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ mày vừa nói hôm nay mày không ra khỏi nhà. Mày nói Diễm Tử nhà tao tự trượt chân ngã xuống. Miệng các người có nói thật câu nào không? Không muốn thừa nhận đúng không? Có phải không muốn thừa nhận không?”

Nguyễn Dược Hoa ưỡn n.g.ự.c gào lên: “Không đẩy chính là không đẩy.”

Sức lực của Tôn Tiểu Tuệ lại trở nên dồi dào, nhìn ba Diễm Tử nói: “Các người nghe thấy rồi đấy, Dược Hoa nhà chúng tôi không hề đẩy Diễm Tử nhà các người. Mấy người cũng đừng ở đây đổ oan người tốt. Nếu Tiểu Diễm Tử đã không có chuyện gì thì im lặng chút không được à?”

Rõ ràng ba Diễm Tử đã tức tới mức sắp không kìm nén được rồi. Thoạt nhìn, ông gấp sắp mất lý trí, cắn răng lẩm bẩm: “Im lặng... Im lặng đúng không? Tôi cho nhà các người im lặng...”

Ông ấy vừa lẩm bẩm vừa vớ lấy cái cuốc dựng ở bên tường, xoay người đi vào trong phòng.

Nguyễn Trường Quý biết tình huống không ổn, vội chạy lại ngăn cản, nhíu mày hỏi: “Ông định làm gì thế?”

Ba Diễm Tử cao lớn, cường tráng hơn Nguyễn Trường Quý. Ông ấy dùng sức đẩy ông ta ra, cầm cái cuốc đi thẳng vào phòng, thấy phòng bếp có cái gì thì đập cái đó, trong miệng vẫn tức giận lẩm bẩm: “Im lặng! Tôi cho các người im lặng này.”

Một mình Nguyễn Trường Quý vốn chẳng dám tới gần, vì vậy quay lại nhìn Nguyễn Chí Cao và nói: “Ba, ba mặc kệ không quản đấy à?”

Ông cụ trực tiếp xoay người đi vào trong nhà, trong miệng thốt ra một câu: “Tôi không quan tâm tới chuyện nhà anh.”

Nguyễn Trường Quý lập tức quay sang người biết đánh nhau là Nguyễn Trường Sinh: “Tiểu Ngũ Tử!”

Anh ấy “hừ” một tiếng, nhìn ông ta với ánh mắt lạnh lùng rồi xoay người theo Nguyễn Chí Cao vào trong nhà. Lúc cần đến thì chính là ba ruột, em trai ruột. Lúc không cần đến thì chính là người ngoài, là cứt chó, hận không thể đạp bọn họ vào bùn lầy, như một cái nhà vệ sinh. Mấy người nhà này còn tệ hơn những người ngoài đứng xem náo nhiệt.

Sao bây giờ lại quay đầu gọi ba, gọi em trai? Không sợ bốn người nhà họ bị hắt bẩn ư?
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 114



Động tác của ba Diễm Tử rất nhanh, tiến vào phòng bếp đập vỡ mấy cái bát, chọc thủng đấy nồi nhà Nguyễn Trường Quý rồi đi ra. Ban đầu, ông ấy tới đây cũng không có ý định đánh người vì thế trong tay không hề có hung khí. Ba Diễm Tử tìm đến là để nghe Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tệ đưa ra một cách giải quyết. Tiểu Diễm Tử nhà họ không thể chịu oan ức, tự yên tự lành lại phải dạo một vòng quỷ môn quan.

Nhưng ai ngờ cả nhà Nguyễn Trường Quý lại không biết xấu hổ như vậy. Nếu họ đang không cần mặt mũi thì cần gì phải để lại mặt mũi cho những người này. Ba Diễm Tử đập bát đập nồi xong thì cũng khá hơn một chút. Ông ấy ném cái cuốc rồi đi từ trong nhà ra: “Quản lý Nguyễn Dược Hoa nhà các người cho tốt vào. Ngày hôm nay tôi không động vào nó, nếu Dược Hoa nhà các người còn có lần tiếp theo, tôi sẽ cho nó một bài học!”

DTV

Nói xong, ba Diêm Tử dẫn vợ mình rời đi, để cho nhà Nguyễn Trường Quý một đống hỗn độn. Năm phút sau, hai vợ chồng ông ta ngồi ở cạnh bàn trong phòng chính, sắc mặt vô cùng xấu, tràn đầy tử khí.

Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa thì ngồi trên giường. Tôn Tiểu Tuệ không nhịn được tức giận quát con trai lớn: “Em trai con trốn dưới gầm giường thì cứ để nó trốn, con nói ra làm gì? Bây giờ thì hay rồi, người ta đập nồi, đập bát, giờ cơm cũng chẳng có mà ăn.”

Nguyễn Trường Quý thì bình tĩnh hơn, nhìn chằm chằm Nguyễn Dược Hoa đang ngồi trong phòng hỏi: “Rốt cuộc con có đẩy không?”

Cậu ta ngồi ở cạnh giường khua khoắng chân, bây giờ lại không nói gì. Ông ta nhìn một cái là hiểu, đứng bật dậy với khuôn mặt u ám, tiến tới chỗ Nguyễn Dược Hoa và tát cho cậu ta một cái. Cái tát này rất mạnh, trong nháy mắt khiến nửa mặt Nguyễn Dược Hoa bị đỏ bừng. Cậu ta che mặt khóc như tiếng lớn bị chọc tiết.

Tôn Tiểu Tuệ đau lòng bước tới ôm lấy Nguyễn Dược Hoa và nói với Nguyễn Trường Quý: “Ông làm cái gì vậy? Thằng bé đã nói không đẩy rồi mà.”

Ông ta tức giận muốn chết: “Bà cứ bao che thằng bé như vậy, không sớm thì muộn cũng hại nó.”

Tôn Tiểu Tuệ nói: “Tôi bao che cái gì chứ? Không đẩy chính là không đẩy.”

Nguyễn Trường Quý không nói lại Tôn Tiểu Tuệ, lại bước tới ngồi xuống cạnh bàn, trút giận vào đống dưa muối trên bàn. Nồi và bát đầu mất. Vừa khéo, ngay cả bánh bao trong nhà cũng chẳng còn, uống gió tây bắc thôi.

Trong phòng bên, đám Nguyễn Chí Cao coi như chưa xảy ra chuyện gì, ngồi xuống ăn cơm. Cả nhà Nguyễn Trường Quý có cơm ăn hay không, họ cũng chẳng quan tâm và cũng chẳng thừa hơi đi hỏi.

Người một nhà ăn xong cơm tối, Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Thúy Chi ở trong phòng nhìn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết rửa bát. Nguyễn Dược Hoa đỏ mặt chạy tới hỏi: “Bà nội, bên này còn cơm ăn không?”

Lưu Hạnh Hoa còn chẳng buồn nhìn mặt cậu ta: “Uống gió tây bắc đi, chắc chắn đủ no.”

Nguyễn Dược Hoa: “...”

Châu Tuyết Vân cứu người xong về tới nhà thì Lăng Hào đang nấu cơm tối. Nhà họ vẫn yên tĩnh như xưa. Cơm nước xong xuôi, cả nhà đều ở trong phòng, Lăng Hào thì đốt đèn đọc sách, Châu Tuyết Vân thì ngồi cạnh đó vá quần áo, tất chân. Lăng Trí Viễn thì ngồi bên sửa công cụ, mài dao.

Hai ba con không biết Châu Tuyết Vân cứu người, bản thân bà ấy cũng không nói nên không ai bàn về chủ đề này. Buổi tối, cả nhà cứ ngủ như thường lên, ngày hôm sau gà gáy thì thức dậy, ăn xong bữa sáng thì ra ngoài làm việc.

Châu Tuyết Vân không hề để chuyện hôm qua trong lòng, lấy liềm đi làm ruộng. Bà ấy phát hiện ánh mắt mà mọi người nhìn mình đã khác xưa. Có nhiều người nhìn thấy Châu Tuyết Vân còn nhiệt tình chào hỏi, thân thiết gọi bà ấy là “chị Châu”, “em Châu”.

Châu Tuyết Vân có chút không thích ứng, nhưng vẫn lễ phép cười đáp lại. Khi bà ấy đang cầm liềm khom lưng cắt lúa, đột nhiên có người nhiệt tình tới hỏi: “Em Châu, trước đây em làm bác sĩ ở nội thành à?”

Châu Tuyết Vân tiếp tục khom người cắt lúa, khách sáo đáp: “Đúng vậy!”

Lại có người hỏi: “Tại sao không nói ra?”

Châu Tuyết Vân: “Không có gì đáng để nói cả.”

Chuyện ở nội thành là chuyện ở nội thành. Từ khi xuống nông thôn, bà ấy đã chẳng liên quan gì tới tất cả mọi thứ ở đó. Vì lòng đề phòng nặng nên lúc nào cũng trong trạng thái phòng thân. Bà ấy không có ý định dung nhập với cái thôn này, đương nhiên không nói rồi.

Lần này, Châu Tuyết Vân cứu người đã phá vỡ cuộc sống yên tĩnh, đè nén mà bản thân duy trì trong bốn năm nay. Ngoài việc ban ngày có nhiều người nhiệt tình chào hỏi, biểu cảm tôn trọng, buổi tối khi bà ấy vừa về nhà cất liềm, bỏ mũ rơm và rửa ráy chân tay mặt mũi xong thì bên ngoài nhà sàn có người cất tiếng gọi: “Chị Châu, chị có nhà không?”

Lăng Hào đang nhóm lửa ở sau bếp, không hề ngẩng đầu lên nhìn. Châu Tuyết Vân xoay người đi ra thì thấy mẹ của cô bé mà hôm qua mình cứu.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 115



Mẹ Diễm Tử xách một con gà trống đã nhúng qua nước nóng vặt sạch lông, tay còn lại thì xách một giỏ trúc lớn chừng một quả dưa hấu. Trong giỏ trúc kia là một ít trứng gà sạch, không hề dính bất cứ vết bẩn nào.

Bà ấy nhìn thấy Châu Tuyết Vân thì trực tiếp đi lên cầu thang, tới trước mặt đối phương và nói: “Chị Châu, đây là chút đồ nhà quê, không có gì để cảm ơn chị cả. Tôi có làm thịt một con gà trống và một ít trứng gà. Chị để lại ăn đi.”

Châu Tuyết Vân chưa gặp tình huống này bao giờ, vội vã xua tay không nhận. Mẹ Diễm Tử nhét đồ vào tay bà ấy và nói tiếp: “Ngày hôm qua, chị đã cứu Diễm Tử nhà chúng tôi một mạng. chúng tôi chẳng có gì để báo đáp, chỉ có những vật này thôi. Chị nhận lấy đi, đừng ghét bỏ.”

Châu Tuyết Vân nào dám ghét bỏ, chỉ có điều là cảm thấy bản thân làm được chút chuyện, không tới mức mẹ Diễm Tử phải đưa nhiều đồ như vậy. Bà ấy ở nông thôn một thời gian rồi nên biết, con gà và số trứng này có ý nghĩa như thế nào đối với dân quê.

Vì thế, Châu Tuyết Vân nói: “Đó chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi, thực sự không cần phải thế này. Cô cầm về cho con ăn đi.”

Mẹ Diễm Tử đứng trước mặt bà ấy nói: “Chị Châu, chị đã cứu mạng Diễm Tử nhà chúng tôi. Nếu chị không nhận thì cả nhà tôi thực sự ăn không ngon ngủ không yên. Gà cũng g.i.ế.c rồi, chị lấy nấu lên ăn đi. Như vậy chúng tôi mới yên tâm.”

Châu Tuyết Vân nhìn mẹ Diễm Tử, làm đấu tranh tư tưởng trong chốc lát rồi nói: “Hay là thế này đi, tôi nhận con gà, còn trứng gà thì cô hãy cầm về. Vậy có được không?”

Bằng lòng nhận con gà cũng được, mẹ Diễm Tử mỉm cười nói: “Thế cũng được, cảm ơn chị Châu.”

Châu Tuyết Vân cũng nở nụ cười xuất phát từ nội tâm: “Hay là cô ở lại cùng ăn đi?”

Mẹ Diễm Tử xách giỏ quay đầu rời đi: “Không được rồi, người nhà còn đang chờ tôi quay về.”

Nói xong, bà ấy đi xuống thang gỗ rời đi, bước chân rất nhẹ nhàng. Châu Tuyết Vân nhìn theo bóng lưng kia, không nhin được cười cười, xách gà đi vào trong nhà. Lăng Hào nhìn thấy trong tay mẹ mình xách một con gà, tò mò hỏi: “Vì sao người ta lại đưa gà cho nhà chúng ta?”

Châu Tuyết Vân đặt gà lên thớt, buộc tạp dề rồi đáp: “Vì mẹ làm một việc tốt.”

Bà ấy cầm d.a.o lên định chặt gà thì đột nhiên nhớ tới gì đó, quay lại nói với Lăng Hào: “Hào Hào, con gọi Khê Khê tới đây đi, bảo con bé tối nay tới nhà chúng ta ăn cơm.”

Lăng Hào còn chưa phản ứng kịp: “Khê Khê nào?”

Châu Tuyết Vân hỏi ngược lại: “Con nói xem?”

Lăng Hào hiểu ra, vừa khéo cậu cũng sắp nấu xong cơm rồi. Lăng Hào bỏ vào bếp một cây củi cuối cùng, sau đó đứng dậy nói: “Con đi đây.”

Sau khi nói dứt lời, cậu vọt ra cửa không thấy tăm hơi nữa. Lăng Hào chạy thẳng tới nhà họ Nguyễn, tìm Nguyễn Khê và nói: “Hôm nay, mẹ tôi mời cậu tới nhà ăn cơm tôi.”

Cô hơi kinh ngạc: “Mời?”

Châu Tuyết Vân?

Lăng Hào gật đầu: “Ừ.”

Nguyễn Khê bật cười: “Có phải có món ngon không?”

Lăng Hào lại gật đầu: “Có người cho mẹ tôi một con gà trống.”

DTV

Nguyễn Khê không phải người tham ăn, chỉ cười nói: “Không cần đâu, khó khăn lắm nhà mới có chút thịt, cả nhà cậu ăn là được rồi gọi tôi tới làm gì? Chuyện ngày hôm qua tôi chẳng làm gì hết, đều là công lao của dì.”

Vì sao Châu Tuyệt Vân lại đột nhiên mời cô tới ăn cơm? Đương nhiên Nguyễn Khê biết nguyên do.

Lăng Hào tò mò hỏi: “Hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?”

Vì là ngày mùa nên hai ngày này Nguyễn Khê không dẫn Nguyễn Khiết tới tìm Lăng Hào. Cậu không có người nói chuyện nên biết rất ít chuyện.

Nguyễn Khê nhìn Lăng Hào một cách chăm chú và nói: “Hôm qua có một cô bé rơi xuống nước, suýt nữa thì c.h.ế.t đuối. Là mẹ cậu đã cứu sống cô bé đó.”

Lăng Hào phản ứng rất nhanh: “Là cậu tới tìm mẹ tôi đúng không?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Ừ, tôi nhớ rằng cậu nói mẹ cậu là bác sĩ.”

Lăng Hào nhìn cô với ánh mắt cầu xin: “Thế thì cậu tới nhà tôi ăn cơm đi. Cậu cũng biết đấy, mẹ tôi không qua lại với ai, cũng chưa từng mời ai tới nhà tôi. Khó lắm mới thấy bà ấy mở miệng nói chuyện này, cậu tới cho mẹ tôi vui chút được không? Nhiều năm như vậy rồi, tôi chưa thấy mẹ tôi vui vẻ như ngày hôm nay. Mẹ tôi thật sự đã cười, không phải nụ cười giả tạo.”

Nguyễn Khuê nhìn ánh mắt của Lăng Hào, đột nhiên muốn bước tới xoa đầu cậu. Cậu nhóc này đúng là vừa ngây thơ vừa ngoan ngoãn khiến người ta phải yêu thương.

Vì vậy, cô gật đầu: “Được!”

Nói xong, Nguyễn Khuê quay đầu nói vọng vào phòng một câu: “Bà nội, tối nay con có thể tới nhà Lăng Hào ăn cơm không?”

Lưu Hạnh Hoa thò đầu trong phòng bếp ra, liếc mắt nhìn cậu và nói: “Cháu đi đi.”

“Đi thôi.”

Nguyễn Khuê cười rộ lên, đi theo Lăng Hào về nhà cậu. Lăng Hào cũng mỉm cười, nụ cười cực kỳ phô trương, chất đầy trên khuôn mặt.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 116



Lúc Lăng Hào dẫn Nguyễn Khê về đến nhà, Châu Tuyết Vân mặc tạp dề đứng ở trong bếp xào rau. Lăng Trí Viễn cũng đã trở về, đang ngồi nhóm lửa ở cạnh bếp, hai vợ chồng nhìn thấy Nguyễn Khê thì mỉm cười chào hỏi, bảo Lăng Hào đưa cô ra ngoài chơi một lúc.

Nguyễn Khê có thể cảm nhận thấy bầu không khí của nhà họ Lăng hôm nay thực sự rất tốt.

Hiếm khi nào mà Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân đều có tâm trạng thoải mái như thế này, đối xử với cô một cách ôn hòa và khách sáo, giọng điệu cũng vô cùng nhiệt tình. Đặc biệt là Châu Tuyết Vân, bà ấy ở thời điểm hiện tại so với trước khi cô tỉnh lại cứ như là hai người khác nhau vậy.

Dù sao cũng không quá thân quen, Lăng Hào sợ Nguyễn Khê ở cùng một chỗ với Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân sẽ không được tự nhiên, cho nên cậu chào hỏi ba mẹ một tiếng rồi dẫn Nguyễn Khê ra ngoài. Hai người đi dạo xung quanh khu vực nhà sàn, sau đó ngồi xuống một tảng đá nghỉ ngơi, hóng gió và nói chuyện phiếm.

DTV

Lăng Hào cũng cảm thấy rất thư thái, có cảm giác như đến cả những ngọn núi hôm nay cũng mang hương vị ngọt ngào.

Cậu quay sang nhìn về phía Nguyễn Khê, cười nói: “Tới đây lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy người trong thôn nhiệt tình như vậy đấy.”

Vừa nãy khi cậu chạy tới nhà họ Nguyễn tìm Nguyễn Khê, trên đường đi có gặp được các cô chú trông khá quen, những người đó còn cười cười chào hỏi với cậu, gọi tên cậu một cách thân thiết, còn hỏi thăm xem cậu đang đi đâu nữa. Những điều này trước kia cậu chưa từng được trải qua.

Nguyễn Khê nhìn Lăng Hào, cơn gió lúc chạng vạng thổi bay hai bên tóc mai của cô, cô mỉm cười nói: “Con người vốn là như thế đấy, nếu như người khác đối xử với mình một cách xa lạ, thì mình cũng xa lạ lại với người ta. Còn nếu như người khác đối xử rất tốt với mình, vậy thì chắc chắn là mình cũng sẽ tốt lại với người đó. Dùng sự chân thành để đổi lấy chân thành.”

Những người nông dân ở quê tuy rằng có hơi thô kệch, thế nhưng lại quý ở tính giản dị và nhiệt tình.

Đương nhiên, thái độ của mọi người đột nhiên thay đổi, trở nên tôn trọng và nhiệt tình hơn với Châu Tuyết Vân và Lăng Hào, cũng không chỉ đơn giản là vì Châu Tuyết Vân đã có lòng tốt ra tay cứu Tiểu Diễm Tử, mà còn bởi một nguyên nhân vô cùng quan trọng nữa. Đó chính là xung quanh cả mấy cái thôn này đều không hề có bất kỳ một bác sĩ nào.

Nếu như Nguyễn Khê đoán không sai, thì sau này chắc chắn sẽ có không ít người mang lễ vật tới nhà sàn tìm Châu Tuyết Vân đâu.

Lúc ốm đau mệt mỏi, nếu như có người có thể chữa được, vậy thì làm gì có ai lại nỡ chịu khổ cơ chứ?

Đặc biệt là khi mấy đứa trẻ con mắc bệnh, người lớn lại càng thêm sốt ruột lo lắng.

Nguyễn Khê và Lăng Hào ngồi trên tảng đá vừa hóng gió vừa trò chuyện thì nghe thấy tiếng Châu Tuyết Vân gọi bọn họ về ăn cơm. Hai người nhanh chóng đứng dậy đi về phía nhà sàn. Còn chưa đi tới chỗ cầu thang đã ngửi được mùi thịt thơm nức nở trong không khí.

Đã nửa năm nay Lăng Hào chưa được ăn thịt, cậu cố nhịn cơn thèm ăn, lén nuốt một ngụm nước miếng.

Nguyễn Khê thấy vậy nhưng cũng không hề chê cười Lăng Hào, thời buổi này chẳng phải riêng gì lũ trẻ con, làm gì có ai mà lại không thèm thịt cơ chứ.

Nguyễn Khê đi theo phía sau Lăng Hào vào trong phòng, ngồi vào bàn ăn, trên bàn đã được dọn sẵn thức ăn và bát đũa. Nguyễn Khê ngồi xuống ghế, cầm đôi đũa lên, mỉm cười nói với Châu Tuyết Vân: “Cháu cảm ơn dì ạ.”

Châu Tuyết Vân dùng đũa đầu tiên gắp một miếng đùi gà bỏ vào trong bát của Nguyễn Khê, nói với cô: “Cháu đừng khách sáo, mau ăn đi.”

Nguyễn Khê có chút ngượng ngùng, thế nhưng để tránh làm cho Châu Tuyết Vân mất mặt, cô vẫn vui vẻ nhận lấy miếng đùi gà.

Không chỉ vui vẻ tiếp nhận, mà cách ăn cũng phải bộc lộ rõ sự vui mừng.

Châu Tuyết Vân vừa ăn cơm vừa nhìn Nguyễn Khê, nói: “Cảm ơn cháu đã chăm sóc cho Hào Hào nhà chú dì trong suốt thời gian qua.”

Lời cảm ơn này Nguyễn Khê không thể nhận, cô vội vàng nói: “Dì ơi, không phải là cháu chăm sóc Lăng Hào đâu, thực ra là cháu vẫn luôn làm phiền cậu ấy đấy chứ.”

Chiều hôm nào cô và Nguyễn Khiết cũng đều tới tìm Lăng Hào để cùng nhau đi học trên sách giáo khoa, mà mỗi lần học cũng phải mất cả nửa ngày. Lăng Hào đã dành rất nhiều thời gian và kiên nhẫn ngồi học cùng cô và Nguyễn Khiết, làm gì có chuyện là cô chăm sóc Lăng Hào cơ chứ.

Châu Tuyết Vân không biết những chuyện này, thế nhưng bà ấy có thể cảm nhận được rằng từ sau khi Lăng Hào và Nguyễn Khê kết bạn với nhau, cậu đã trở nên khác hẳn so với trước kia. Lăng Hào đã trở nên thoải mái và vui vẻ hơn nhiều, không hề còn vẻ ngốc ngốc trầm lặng trong quá khứ.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 117



Hơn nữa, hôm nay Nguyễn Khê còn giúp Châu Tuyết Vân phá vỡ áp lực trong suốt bốn năm qua, giúp bà ấy một lần nữa cảm nhận được thiện ý và sự chân thành của mọi người xung quanh. Sự nhiệt tình và tôn trọng mà những người trong đội sản xuất dành cho bà ấy trong ngày hôm đó đã có tác động rất lớn đến tâm lý của Châu Tuyết Vân.

Thậm chí, Châu Tuyết Vân còn bắt đầu nghĩ lại mấy năm nay, có phải là bà ấy đã nhạy cảm quá mức với những việc nhỏ mà lại bỏ qua việc lớn hay không.

Bởi vậy nên bà ấy lên tiếng nói: “Dù sao thì dì cũng muốn cảm ơn cháu.”

Nguyễn Khê suy nghĩ một lát, rồi cười đáp: “Được rồi ạ, vậy cháu đành phải nhận lời cảm ơn này của dì.”

Châu Tuyết Vân thoải mái cười to, duỗi tay cầm lấy đôi đũa chung, lại gắp cho Nguyễn Khê thêm một miếng đùi gà nữa.

Bọn họ trò chuyện một hồi đã khiến mối quan hệ trở nên gần gũi hơn, bầu không khí ở trên bàn ăn cũng trở nên thoải mái hơn.

Lăng Hào vừa gặm xong cái cổ gà, xúc một miếng cơm rồi hỏi Châu Tuyết Vân: “Mẹ, ngày mai con cũng muốn đến đội sản xuất để hỗ trợ thu hoạch lúa nước, rồi đi nhặt bông lúa cùng mấy người Khê Khê, sau đó mới đi cắt cỏ mang về cho heo ăn, có được không ạ?”

Lúc trước, Châu Tuyết Vân không cho Lăng Hào đi tới nơi đông người, chỉ cho phép cậu ra ngoài chăn heo, thế nhưng hiện tại tâm lý đã có sự thay đổi, bà ấy gật đầu rồi nói với Lăng Hào: “Sau này con muốn làm cái gì thì cứ làm đi, không cần chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến từ mẹ, chỉ cần chú ý lời nói và hành động của bản thân mình là được, đừng có mà làm chuyện xấu.”

Nghe thấy bà ấy nói như vậy, Nguyễn Khê tiếp lời: “Đương nhiên là sẽ không rồi ạ, em trai siêu ngoan luôn đó dì ơi.”

Châu Tuyết Vân nghe thấy vậy thì mỉm cười, chỉ cảm thấy mối quan hệ giữa hai đứa trẻ thật là tốt, lại lên tiếng hỏi tiếp: “Cháu gọi Lăng Hào là em trai hả?”

Nguyễn Khê gật gật đầu đáp: “Cháu lớn hơn Lăng Hào một tuổi, cậu ấy phải gọi cháu là chị.”

Lăng Hào lập tức cãi lại: “Không gọi chị, gọi là Khê Khê thôi.”

Châu Tuyết Vân liếc con trai mình một cái, cười nói: “Sao hả? Gọi chị làm con thiệt thòi hay sao?”

Lăng Hào im lặng vùi đầu ăn cơm, không trả lời câu này.

Nhìn thấy bộ dạng của Lăng Hào như vậy, Châu Tuyết Vân cũng không trêu cậu nữa, tìm một đề tài khác trò chuyện cùng với Nguyễn Khê. Đương nhiên, chủ đề câu chuyện chỉ là một vài việc râu ria nhẹ nhàng, mục đích cũng chỉ là khiến cho trẻ con vui vẻ.

Cơm nước xong xuôi, sắc trời bên ngoài cũng đã tối, Châu Tuyết Vân cũng không giữ Nguyễn Khê ở lại lâu, bảo Lăng Trí Viễn đưa cô về nhà.

Lúc này, Lăng Hào lại đứng ra xung phong nói: “Ba cứ đi nghỉ ngơi đi, để con đưa Khê Khê về nhà.”

DTV

Châu Tuyết Vân nghĩ con trai mình cũng đã lớn rồi, cho nên không nói gì nữa, bảo Lăng Hào đưa Nguyễn Khê về.

Lăng Hào và Nguyễn Khê sóng vai bước đi trên đường, tâm trạng của cậu sáng hệt như ánh trăng đêm nay vậy.

Vừa nói chuyện với Nguyễn Khê, trong lòng Lăng Hào thầm nghĩ - nếu như bây giờ mà bị nhốt ở chỗ này thì cũng không phải là chuyện đặc biệt tồi tệ.

Lăng Hào tiễn Nguyễn Khê về tới tận cửa nhà, nhìn cô đi vào trong nhà rồi mới về.

Trên đường trở về, Lăng Hào chạy rất nhanh, từng ngọn gió đêm len lỏi vào trong cổ áo, có cảm giác như cả người đều đang bay lên.

Trên bầu trời, vầng trăng non cong cong tỏa ánh bạc dịu dàng, dưới chân, những viên sỏi, viên đá cùng nhau hát vang.

Ngày hôm sau, trời vừa mới rạng sáng, Lăng Hào đã tỉnh dậy, tràn đầy năng lượng hơn bất kỳ những buổi sáng nào trước đây.

Ba người Lăng Hào, Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân cùng nhau cho gà, cho lợn ăn, sau đó nấu bữa sáng ăn sáng. Ăn xong thì đội mũ rơm lên đầu, cầm liềm lên tay, tới chỗ ruộng bậc thang để tập hợp cùng đội sản xuất, nghe đội trưởng phân công nhiệm vụ, rồi bắt đầu một ngày với công việc thu hoạch lúa nước.

Lăng Hào nhìn thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ở đồng ruộng, cậu bèn cầm chiếc liềm đi qua chỗ hai người họ.

Nguyên cả một buổi sáng Lăng Hào giúp đội sản xuất thu hoạch lúa nước, đến chiều cậu lại cùng hai người Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đi lên núi cắt rau dại, sau đó nhìn xem cánh đồng lúa nước nào vừa mới thu hoạch xong, thì lại vội vàng mang rổ chạy tới trước những người khác để nhặt bông lúa còn sót lại dưới đất.

Trong lúc nhặt bông lúa thì Lăng Hào chợt trông thấy nhóm của Cao Hải Dương, bọn chúng đứng ở bên trên bờ ruộng, hướng về phía cậu hét to:

“Này! Thằng ngốc! Mày có phải là ngay cả bản thân mình cũng không biết là trai hay gái không vậy?”

“Sao mà cả ngày trời mày đều chơi với bọn con gái thế? Có phải mày không biết mày là con trai không?”

“Chúng mày nhìn xem, đầu óc nó ngu ngốc như vậy, trông qua rất giống với con gái, chắc chắn là nó cũng cho rằng nó chính là con gái.”

“Ha ha ha ha…”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 118



Nguyễn Khê cúi xuống nhặt một cục bùn dưới đất ném về phía bọn chúng, mắng to: “Bọn trẻ trâu! Cút xa ra một chút!”

Bởi vì đã bị Nguyễn Trường Sinh cảnh cáo, cho nên nhóm người Cao Hải Dương cũng không dám xông lên làm gì, chỉ dám trêu chọc vài câu láo toét. Lại trông thấy Nguyễn Khê nổi sùng, dường như muốn chạy tới, bọn chúng làm mặt quỷ rồi xoay người phủi m.ô.n.g một cái, sau đó nhanh chân chạy biến.

Nguyễn Khê ném mạnh đống bùn trong tay xuống đất, lớn tiếng mắng: “Đúng là đồ c.h.ế.t tiệt!”

Mắng xong chưa đủ, cô lại nói tiếp: “Nếu mà lại còn dám mon men tới đây nữa, tao bảo chú năm đập c.h.ế.t chúng mày!”

Nguyễn Khiết ở bên cạnh lên tiếng: “Bọn chúng thật đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.”

Nguyễn Khê dần dần hạ hỏa: “Mặc kệ cái lũ ngu ngốc đấy đi, chúng ta tự chơi với nhau tốt là được.”

Lăng Hào cũng không thèm để ý việc mình bị bọn Cao Hải Dương chê cười, cậu quay sang nhìn Nguyễn Khê, gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

Vì thế, ba người tiếp tục nhặt bông lúa, nói nói cười cười cãi nhau ầm ĩ.

Sau khi kết thúc vụ mùa, thực vật và các loại cây trồng trên núi dần chuyển sang màu vàng, cam và đỏ. Nhìn từ xa không khác gì một thế giới cổ tích đầy màu sắc, cảnh sắc mỹ lệ tựa như một bức tranh sơn dầu.

Lúa nước sau khi được thu hoạch thì được mang đi tuốt hạt rồi phơi khô, tiếp đến là công đoạn phân chia lương thực.

Sau khi các đội sản xuất phân chia lương thực xong xuôi, Nguyễn Chí Cao đã xác định trước thời gian, chỉ đạo cán bộ trong thôn thông báo về cho mọi người rằng sẽ tổ chức một buổi lễ tuyên dương khen thưởng ở trong sân của Ủy ban cách mạng, nhằm tuyên dương và khen thưởng những tấm gương người tốt việc tốt trong thôn.

Tới ngày mở họp, chủ nhiệm Hội phụ nữ dẫn theo mấy người phụ nữ khác nữa đến sân từ sớm để chuẩn bị.

Kỳ thực cũng không có việc gì bận rộn cả, chỉ là kê mấy cái bàn, xếp vài băng ghế, trông cho nó trang trọng một tí là được.

DTV

Sau khi kết thúc vụ mùa, Nguyễn Khê đã lập tức quay lại cuộc sống học nghề trước đây, non nửa ngày trời cô đều ở trong nhà ông thợ may, non nửa ngày nữa thì lên núi học bài cùng Lăng Hào và Nguyễn Khiết, thời gian còn lại cô đều ở rịt trong nhà.

Bởi vì chiều nay thôn sẽ tổ chức buổi lễ tuyên dương khen thưởng, cho nên Nguyễn Khê ăn trưa ở nhà ông thợ may xong thì trở về nhà.

Vừa về tới nhà, cô đã thấy trong nhà vô cùng náo nhiệt, thì ra là cô tư Nguyễn Thúy Lan đưa chồng và hai đứa nhỏ nhà mình sang chơi.

Cả gia đình cũng đã cơm nước xong xuôi, Nguyễn Khê tươi cười chào hỏi khi vào nhà: “Cháu chào cô tư, dượng tư.”

Nguyễn Thúy Lan trông thấy Nguyễn Khê thì quay sang nói với chồng mình: “Anh thấy không? Hai đứa cháu gái này của em đã trở thành thiếu nữ hết rồi đấy. Anh nhìn xem con gái nhà họ Nguyễn bọn em, người nào người nấy đều xinh đẹp động lòng người.”

Dượng tư cười cười trả lời: “Em nói cứ như là đã lâu lắm rồi anh không tới đây vậy.”

Trong khi rõ ràng hồi Tết Đoan Ngọ vừa mới tới chơi xong.

Nguyễn Khê tủm tỉm cười, tìm một chiếc ghế dài để ngồi bên cạnh Nguyễn Khiết. Hai người yên lặng cùng nhau lắng nghe người lớn trò chuyện.

Trong căn phòng ở cuối phía tây của nhà chính, Tôn Tiểu Tuệ ngồi ở mép giường xỏ kim chỉ với vẻ mặt nghiêm trọng, nói chuyện với Nguyễn Trường Quý đang nằm tựa lưng vào đầu giường, hỏi ông ta: “Ông có đến tham gia buổi lễ tuyên dương khen thưởng chiều nay không?”

Nguyễn Trường Quý quyết đoán trả lời: “Tôi không đi đâu, có thời gian tham gia chẳng thà tôi ở nhà ngủ cho rồi.”

Để tổ chức buổi lễ tuyên dương khen thưởng, Nguyễn Chí Cao đã cho tất cả các xã viên trong thôn được nghỉ nửa ngày.

Tôn Tiểu Tuệ đặt đầu sợi chỉ vào trong miệng nhấp nước bọt, sau đó lại tiếp tục cố gắng xỏ qua lỗ kim: “Vậy thì tôi cũng chẳng đi đâu, dù sao cũng đâu phải là chuyện của nhà chúng ta. Mục đích chính còn chẳng phải là khen ngợi hành động cứu người của Châu Tuyết Vân hay sao, thế mà cũng phải làm hẳn một buổi lễ.”

Nguyễn Trường Quý quay đầu liếc bà ta một cái: “Cứu người là chuyện lớn như vậy, làm sao mà lại không đáng giá cơ chứ?”

Tôn Tiểu Tuệ “hừ” một tiếng: “Bọn họ tổ chức lễ tuyên dương khen ngợi cái này rồi lại khen thưởng cái kia, thế mà lại đổ tội cho Dược Hoa nhà chúng ta là đẩy Tiểu Diễm Tử, nói Dược Hoa nhà ta muốn hại người, đập hết nồi với bát đũa của nhà ta, đương nhiên là tôi cảm thấy không đáng rồi.”

Nguyễn Trường Quý nghĩ lại, nhà ông ta đã phải chịu nhiều tổn thất vì việc này, cho nên cũng không nói gì nữa.

Xoong nồi bát đũa nhà bọn họ đều là do Nguyễn Chí Cao đặt mua trước khi phân nhà, nồi bị đập hỏng thì còn có thể sửa, chứ còn bát thì không còn cách nào khác, chỉ có thể đến hợp tác xã cung tiêu mua bát mới. Bởi vì trong tay không còn tiền, cho nên đành phải tới đội sản xuất vay không ít điểm công.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 119



Vay điểm công cũng tương đương với việc vay tiền, và phần điểm công này sẽ bị khấu trừ trực tiếp vào điểm tổng kết cuối năm.

Cuộc sống sau khi phân nhà có thể nói là vô cùng tồi tệ, nợ nần chồng chất khắp nơi.

Lúc trước vì để cho Nguyễn Dược Tiến học nghề mà đã phải đi vay trứng gà, bây giờ lại vì Nguyễn Dược Hoa mà đi vay nợ.

Một lát sau, Nguyễn Trường Quý mới lên tiếng: “Sớm biết thế này thì tôi đã chẳng nghe lời bà phân nhà làm gì.”

Nếu như không phân nhà, ít nhất thì nếu gặp phải trường hợp ngoài ý muốn như thế này, thì sẽ không cần phải phát sầu vì trong nhà không có tiền.

Trong tay Lưu Hạnh Hoa vẫn tích cóp được kha khá những tiền cùng phiếu mà Nguyễn Trường Phú gửi về nhà. Nếu như không muốn tích phiếu thì có thể dành thời gian mang ra chợ đen tìm người đổi tiền, có rất nhiều người muốn mua. Những rau dưa trứng gà nửa năm qua không ăn cũng đều được bà ấy đem đi để đối lấy tiền, cho nên Lưu Hạnh Hoa không hề thiếu tiền.

Cuộc sống trong nhà trước kia vô cùng tốt, chính là bởi vì phần lớn tiền và phiếu Nguyễn Trường Phú gửi về đều được chi tiêu trong nhà, dầu muối tương dấm các thể loại luôn đủ ăn, rau dưa nhà trồng sẵn, lại có cả gà mái cung cấp trứng gà. Phần lớn thực phẩm thì đều được giữ lại cho gia đình ăn trước, nếu như còn thừa thì mới có thể mang đi đổi tiền, thỉnh thoảng còn có thể ăn được một bữa thịt. Khi ấy Lưu Hạnh Hoa rất hào phóng, Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ cũng vui vẻ.

Mà hiện tại thì sao, ông ta và Tôn Tiểu Tuệ vẫn ăn rau dưa củ quả nhà mình trồng, còn thừa thì cầm đi đổi được có vài đồng bạc lẻ, mua mấy que diêm với chút dầu thắp đèn còn chẳng đủ, chứ chưa nói gì tới việc tiết kiệm để dành. Nếu như gặp phải sự việc ngoài ý muốn, thì hiển nhiên không phải đi vay điểm công thì cũng là đi mượn tiền.

Tuy nói Lưu Hạnh Hoa đột nhiên tích cóp tiền là để chuẩn bị cho Nguyễn Trường Sinh kết hôn, thế nhưng nếu những người khác trong gia đình gặp phải rắc rối gì thì bà ấy vẫn sẽ ứng tiền ra trước, chẳng hạn như cho tiền Nguyễn Khê đi học nghề, còn nữa, Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Sinh gặp chuyện, bà ấy cũng đều sẽ giúp đỡ bọn họ.

Trước đây, hai vợ chồng Nguyễn Trường Quý vì chuyện Lưu Hạnh Hoa để dành tiền mà náo loạn đòi phân nhà, không muốn phải cùng gánh chi phí cho Nguyễn Trường Sinh kết hôn. Hiện giờ bọn họ không còn xoong nồi chén bát để ăn cơm, nếu như muốn Lưu Hạnh Hoa bỏ tiền ra cho bọn họ, thì chuyện đó chắc chắn là không thể nào xảy ra.

Dù sao thì lúc phân nhà, đồ đạc lương thực các kiểu cũng đã được chia đầy đủ cho hai vợ chồng, Lưu Hạnh Hoa còn dùng tiền riêng mua giúp bọn họ đầy đủ các loại đồ vật, nào là xây bếp, mua nồi, mua bát, rồi lại đặt làm bàn ghế, không để bọn họ tìm ra được một sai sót nào.

Hơn nữa bây giờ làm gì còn chuyện Lưu Hạnh Hoa sẽ cho hai vợ chồng nhà họ tiền nữa cơ chứ. Ngay cả ba ruột và em ruột của Nguyễn Trường Quý là Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Sinh còn không thèm để ý tới ông ta, thậm chí đối xử với ông ta còn không bằng cả người dưng nước lã - ít nhất thì đối với người ngoài bọn họ còn có thái độ khách sáo.

Còn hiện tại, Nguyễn Trường Quý lẻ loi một mình, gặp phải chuyện gì bắt buộc phải tự mình chịu trách nhiệm, thật sự cũng mệt mỏi tới hoảng.

Nếu như sống tốt thì không sao, nhưng rõ ràng là càng ngày càng tệ, trong lòng ông ta vô cùng hoảng hốt.

Tôn Tiểu Tuệ làm sao mà lại không biết cuộc sống của bọn họ gần đây khó khăn như thế nào, thế nhưng lúc trước là chính bà ta náo loạn muốn phân nhà, cho nên Tôn Tiểu Tuệ không dám nói lời tự vả, chỉ nói: “Ông gấp cái gì? Chờ thêm một thời gian nữa đi, chờ Dược Tiến lĩnh tiền công về là mọi thứ lại trở nên tốt đẹp thôi.”

Nguyễn Trường Quý trả lời: “Học lâu như vậy rồi mà tôi vẫn không thấy nó cầm một cắc tiền nào về nhà. Hồi trước còn làm hỏng đồ của ông thợ may, lúc đó nhà mình còn chẳng phải mang không ít rau dưa củ quả sang xin lỗi hay sao? Rốt cuộc thì nó học như thế nào, có thể học được hay không thế?”

Tôn Tiểu Tuệ đáp: “Ôi chao, đây không phải là do nửa tháng nay ít người đặt may quần áo hay sao. Ông cứ chờ đến tầm hai tháng sau mà xem, nhà nào nhà nấy đều may quần áo mới đón Tết, tiệm may lúc đó mới đông khách, vậy thì chẳng phải là sẽ có tiền công hay sao?”

DTV

Nguyễn Trường Quý vẫn đều đều nói: “Đến lúc đấy thì bà đừng có mà ghen tị nhìn Tiểu Khê lĩnh tiền công.”

Tôn Tiểu Tuệ bật cười thành tiếng: “Chuyện này tuyệt đối là không có khả năng, Tiểu Khê ngay cả máy may còn không biết dùng, làm sao có thể nhận được tiền công cơ chứ? Dược Tiến nhà chúng ta tốt xấu gì cũng đã từng học cách sử dụng máy may, đã có kinh nghiệm ra ngoài may quần áo rồi, kiểu gì cũng sẽ nhận được nhiều tiền công hơn so với Tiểu Khê, nó cùng lắm thì cũng chỉ được làm mấy công việc lặt vặt mà thôi, đương nhiên là tiền công sẽ ít. Ghen tị nhìn nó càng là chuyện không thể nào, phải là Tiểu Khê ghen tị với Dược Tiến nhà ta mới phải, nói không chừng nó còn phải giương mắt nhìn ấy chứ.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back