Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 100



Nguyễn Khê ngừng tay, quay đầu lại nhìn anh ta: “Tôi và anh có gì để nói? Mẹ anh còn từng tố cáo tôi nữa đấy, quên rồi sao? Anh đến đây học nghề, là vì muốn chen lấn với tôi trong nhà ông thợ may thôi chứ gì?”

Nguyễn Dược Tiến lại bị nghẹn, nửa ngày mới lên tiếng: “Đó là do mẹ tôi hiểu lầm cô, cũng đâu phải thật sự muốn hại cô, mẹ tôi chỉ có lòng ngay thẳng, không nhìn nổi những hành vi như vậy mà thôi, tôi đến đây học nghề là vì bản thân mình.”

Nguyễn Khê bật cười: “Có lòng ngay thẳng?”

Tôn Tiểu Tuệ có lòng ngay thẳng?

Đây là chuyện buồn cười nhất mà cô nghe được từ khi xuyên đến đây.

Nguyễn Dược Tiến nhìn vẻ châm chọc mỉa mai của Nguyễn Khê, trong lòng lại nghẹn một hơi.

Nhưng anh ta không bỏ về nhà, mà nói tiếp: “Tôi vẫn đề nghị các người nên khuyên cô ba đi, đừng để cô ba làm mọi chuyện ồn ào lên để người ta nhìn vào chê cười nhà ta. Ngoài sống cho tốt thì những thứ khác đều không quan trọng. Có chuyện gì mà phải khổ sở như vậy, chuyện trong nhà về nhà giải quyết là được rồi, sao phải quậy đến gà bay chó sủa? Vợ chồng nào mà chẳng đánh nhau, dẫu sao cũng phải có một bên nhịn một chút. Sống cho có tiếng thơm, làm người ta hâm mộ mới là quan trọng nhất.”

Ánh mắt Nguyễn Khê nhìn anh ta hơi lạnh xuống, thậm chí cô còn tưởng tượng cây bút trong tay biến thành cây búa, đập một búa c.h.ế.t cái thứ vô nhân tính này. Vậy là trong mắt cả nhà họ, việc Nguyễn Thúy Chi làm là đang quậy phá tìm đường chết?

Nguyễn Thúy Chi gặp phải loại anh chị dâu như Nguyễn Trường Quý, Tôn Tiểu Tuệ và cháu trai như Nguyễn Dược Tiến cũng thật là tạo nghiệt lớn, xúi quẩy mà. Bọn họ không giúp thì thôi đi, cũng không ai trông cậy vào bọn họ, kết quả còn ở đây gây rắc rối khắp nơi.

Nguyễn Dược Tiến thấy ánh mắt kia của Nguyễn Khê, lập tức hơi hoảng.

Anh ta tằng hắng, cố gắng tỏ ra vẻ tự tin nói: “Sao hả? Chẳng lẽ tôi nói sai?”

Ở nhà ba mẹ anh ta nói như vậy đấy, chẳng có gì xấu.

Nguyễn Khê nhìn chằm chằm anh ta: “Anh biến ra xa tôi một chút! Nhà các anh mà còn xen vào chuyện của cô ba nữa, tôi sẽ kêu ông nội và chú năm đánh c.h.ế.t các người! Chuyện không nên lo thì bớt lo đi! Rắm không nên thả thì bớt thả!”

Nguyễn Dược Tiến bị mắng đến lông mày dựng đứng: “Nguyễn Khê, mày nói chuyện với tao kiểu gì đấy? Tốt xấu gì tao cũng lớn hơn mày cả tháng, là anh họ mày đấy! Nhà tao cũng là vì muốn tốt cho trong nhà, tốt cho cô ba mà thôi, lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú đúng không?”

Tốt cái đầu mẹ anh!

Nguyễn Khê thật sự muốn lấy s.ú.n.g b.ắ.n một phát c.h.ế.t đồ điên này!

Cô đứng bật dậy, đối mặt với Nguyễn Dược Tiến, nhìn anh ta nói: “Tốt cho ai? Sợ cô ba liên lụy đến nhà anh chứ gì? Anh kêu Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ thả một trăm hai mươi trái tim(1) đi, trông cậy vào ai cũng không trông cậy vào các người đâu!”

(1)tên một bài hát

Nguyễn Dược Tiến nghe xong tức muốn chết, xoay người đi vào nhà, lầm bầm: “Quả nhiên không thể nói lý với phụ nữ!”

DTV

Nguyễn Khê nghe thấy nhất thời không nhịn được, quay lại đạp vào m.ô.n.g Nguyễn Dược Tiến.

Nguyễn Dược Tiến không đề phòng, lảo đảo khuỵu xuống, té sấp mặt xuống đất.

Nguyễn Khê sợ Nguyễn Dược Tiến đứng dậy đánh mình, tức lên ai mà nghĩ được nhiều, dù sao con trai sức lớn hơn. Cho nên cô nhân lúc Nguyễn Dược Tiến chưa bò dậy, xách cặp xoay người bỏ chạy, chỉ mới chớp mắt đã biến mất khỏi cổng.

Nguyễn Dược Tiến bò dậy, kêu vọng ra cửa: “Con nhỏ c.h.ế.t tiệt kia! Mày chờ đó cho tao!”

Nguyễn Khê ra sân đeo cặp lên lưng, đi thẳng đến chỗ Lăng Hào.

Ở trên sườn núi cô gặp được Lăng Hào, từ đằng xa đã gọi với chào cậu: “Nhóc.”

Lăng Hào nghe giọng cô ngẩng đầu lên, đứng dậy đóng quyển sách trong tay lại.

Chờ Nguyễn Khê đi đến trước mặt, cậu mới hỏi cô: “Sao hôm nay sớm vậy?” Hơn nữa cô chỉ đi một mình.

Nguyễn Khê ngồi xuống tảng đá, thở gấp nói: “Tôi cãi nhau với thằng anh họ bị lủng não.”

Lăng Hào ngồi xuống cạnh cô: “Sao vậy?”

Nguyễn Khê nói: “Bởi vì chuyện cô ba.”

Cô nói xong nhìn Lăng Hào: “Cậu biết chuyện của cô ba tôi mà phải không?”

Lăng Hào gật đầu: “Biết sơ sơ.”

Mẹ cậu Châu Tuyết Vân về nhà có nhắc mấy câu, nhưng không nhiều lời, bà ấy không thích bàn tán chuyện người trong thôn.

Nguyễn Khê không muốn nói với cậu những chuyện không vui kia, vì thế cũng không nói thêm nữa.

Lăng Hào lấy một con heo nhỏ từ trong cặp ra, đưa cho Nguyễn Khê, nói với cô: “Vui hơn chút nào chưa.”

Nguyễn Khê nhìn thấy con heo màu hồng nhạt, mắt sáng lên: “Heo heo hồng?”

Cô vừa nhận chú heo nhỏ màu hồng nhạt, vừa cười tươi như hoa.

Chờ đến đúng giờ Nguyễn Khiết đến, ba người mới ngồi xuống học.

Đến chạng vạng lùa heo về chuồng, ở chỗ ngã rẽ Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết dắt tay về nhà.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 101



Sau đó lúc sắp về đến nhà, hai người chợt nghe có người kêu lên: “Con nhỏ c.h.ế.t tiệt kia! Mày đứng lại đó cho tao!”

Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn thấy là Nguyễn Dược Tiến đang kêu, cô nhanh chân chạy vào trong nhà.

Cô chạy vào cửa lập tức trốn sau lưng Lưu Hạnh Hoa, nói với bà: “Bà nội, Nguyễn Dược Tiến muốn đánh con!”

Lưu Hạnh Hoa thấy Nguyễn Dược Tiến đã chạy tới, c.h.é.m d.a.o phay lên thớt, nhìn Nguyễn Dược Tiến hỏi: “Mày muốn đánh ai? Làm anh mà không biết thương em, còn muốn đánh em nữa hả?”

Nguyễn Dược Tiến thở gấp nói: “Cháu đánh nó? Rõ ràng là nó đánh cháu!”

Lưu Hạnh Hoa: “Một đứa con gái sức lớn được bao nhiêu? Đánh mày một cái đau ngứa gì? Chết nổi không? Làm anh mà không biết nhường em gì hết là sao?”

Lúc này Tôn Tiểu Tuệ đang ở trong nhà bếp nhỏ, ló đầu ra.

Bà ta thấy Lưu Hạnh Hoa đang mắng Nguyễn Dược Tiến, cũng không dám lên tiếng, chỉ kêu Nguyễn Dược Tiến: “Về đây.”

Nguyễn Dược Tiến không nói gì, chạy về nhà mình.

Chờ Nguyễn Dược Tiến vào nhà rồi, Tôn Tiểu Tuệ mới thụt đầu vào, Lưu Hạnh Hoa quay đầu nhìn Nguyễn Khê sau lưng, hỏi: “Cháu đánh nó?”

Nguyễn Khê líu ríu nói: “Đạp anh ta một cái.”

Lưu Hạnh Hoa vỗ cô một cái, rồi tiếp tục băm rau heo.

Nguyễn Thúy Chi cõng sọt từ bên ngoài trở về, về đến nhà buông sọt xuống, muốn làm giúp.

Lưu Hạnh Hoa không cho Nguyễn Thúy Chi phụ, kêu cô ấy uống chén nước rồi ngồi xuống nghỉ ngơi đi.

Mấy ngày Nguyễn Thúy Chi ở lại nhà mẹ đẻ, dường như đặc biệt thích trò chuyện với Nguyễn Khê. Sau khi ngồi xuống uống nước nghỉ ngơi, cô ngoắc Nguyễn Khê qua ngồi cạnh mình, sau đó hỏi Nguyễn Khê: “Ngày nào cháu cũng đi theo ông thợ may học nghề, học sao rồi?”

Nguyễn Khê cười nói: “Cũng được.”

Cô nói xong hạ giọng: “Dù sao cũng đỡ hơn Nguyễn Dược Tiến, anh ta ngu thấy mồ!”

Nguyễn Thúy Chi không nhịn được bật cười: “Học cho đàng hoàng, có cái nghề cũng tốt.”

Nguyễn Khê nhìn mặt Nguyễn Thúy Chi, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, lại nói: “Đúng rồi, hình như cô ba giỏi mấy đồ thêu thùa may vá lắm đúng không? Đợi đến khi cháu học xong rồi, sẽ dạy lại nghề cho cô. Sau này thầy cháu… Ừm... Chờ khi cháu đi rồi, trên núi chỉ còn một thợ may là cô, chắc chắn cô sẽ cơm ngon rượu say, cô không biết thầy cháu sống sung sướng tới mức nào đâu.”

Nguyễn Thúy Chi cười: “Cô được sao? Đã tuổi này rồi.”

Nguyễn Khê nói: “Cô bao tuổi đâu? Mới ngoài ba mươi thôi, còn trẻ chán kia mà?”

Ở thời đại của cô, tuổi này còn chưa kết hôn đâu.

Nguyễn Thúy Chi bị cô nói đến bật cười: “Cô sợ mình quá ngốc.”

Nguyễn Khê vỗ tay cô ấy nói: “Chỉ cần cô muốn học, cứ giao cho cháu. Chờ đến khi cô thành thợ may, xem trên núi này ai dám xem thường cô. Cô xem ông thợ may cả đời không cưới vợ, sống tới già một mình còn khó tính muốn c.h.ế.t đúng không? Vậy mà trên núi có ai không tôn trọng ông ấy đâu, khách gặp mặt còn phải khách sáo kêu ông cụ?”

Nguyễn Thúy Chi suy nghĩ rồi bảo: “Hình như vậy.”

DTV

Nguyễn Khê cười nói: “Cho nên làm người ấy, chỉ cần giỏi, thì dù sống không phù hợp với tiêu chuẩn thế tục, cũng có thể được người ta kính trọng, ông thợ may chính là ví dụ sống sờ sờ đấy! Không cưới vợ thì sao, không con cái không gia đình thì sao, ông già cọc cằn thì sao, chẳng phải mọi người cũng phải khách sáo gọi ông này ông nọ sao!”

Nguyễn Thúy Chi vừa nghe vừa gật đầu: “Cháu nói đúng lắm.”

Nguyễn Khiết ở bên ngoài phụ Lưu Hạnh Hoa, cười nói nhỏ: “Chị lại bắt đầu tẩy não cho cô ba.”

Lưu Hạnh Hoa nghe không hiểu: “Tẩy cái gì?”

Nguyễn Khiết vừa định giải thích ý tứ của câu kia, thì bỗng nghe tiếng tằng hắng, sau đó kêu lên: “Mẹ.”

Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Khiết cùng ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy là Lưu Hùng tới.

Anh ta không chỉ đến một mình mà còn dẫn con tới.

Lưu Hùng thả con xuống, kêu nó: “Chào bà ngoại đi.”

Tiểu Hổ Tử bi bô kêu: “Chào bà ngoại.”

Tiếp theo lại nói: “Cháu với ba đến tìm mẹ ạ.”

Sắc mặt của Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Khiết lập tức trở nên u ám khi nhìn thấy Lưu Hùng.

Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê ở trong phòng cũng nghe thấy. Nhưng hai người nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, cả hai không hề đứng dậy.

Lúc Nguyễn Thúy Chi nghe thấy tiếng của Tiểu Hổ Tử thì ánh mắt biến hóa rất lớn, nhất là khi nghe cậu bé gọi mẹ. Cô ấy cúi đầu xuống, viền mắt trở nên ẩm ướt chỉ trong chớp mắt. Nguyễn Khê nắm c.h.ặ.t t.a.y Nguyễn Thúy Chi nhưng không nói gì.

Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Khiết ở bên ngoài cũng không lên tiếng. Lưu Hạnh Hoa tiếp tục băm thức ăn cho lợn, dường như hoàn toàn không nhìn thấy Lưu Hùng, cũng chẳng nghe thấy anh ta và Tiểu Hổ Tử nói. Có thể nói là lạnh lùng coi anh ta như không khí.

Sau khi băm thức ăn cho lợn được một lúc, Lưu Hạnh Hoa đứng dậy, đi thẳng tới đóng cửa phòng lại. Bà ấy và Nguyễn Khiết ở bên ngoài, đứng trước mặt Lưu Hùng và Tiểu Hổ Tử còn Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê thì bị giam ở trong phòng.

Lưu Hạnh Hoa không cho Lưu Hùng gặp Nguyễn Thúy Chi, tránh việc cô ấy thấy dáng vẻ này của Tiểu Hổ Tử lại mềm lòng, nghe mấy câu lại cùng Lưu Hùng trở về.

Anh ta không dám đi vào phòng, nắm tay Tiểu Hổ Tử đứng ở trước mặt Lưu Hạnh Hoa. Hai ba con đều lộ ra vẻ mặt thương cảm. Nhất là những vết thương do Nguyễn Trường Sinh đánh để lại vẫn chưa hoàn toàn khỏi, cộng thêm gương mặt thảm thương kia trông như thể phải chịu đựng rất nhiều.

Anh ta nhìn Lưu Hạnh Hoa đang lạnh lùng không nói lời nào, sau đó gọi một câu: “Mẹ!”

Bà ấy băm cỏ dại rất mạnh, mở miệng đáp: “Anh đừng có gọi mẹ. Tôi không có con trai họ Lưu.”

Lưu Hùng nghẹn lời, trên mặt lộ ra vẻ không nhịn được nữa, đưa tay đẩy Tiểu Hổ Tử đứng bên cạnh một cái.

Cậu bé hiểu ý mở miệng nói: “Bà ngoại, cháu muốn gặp mẹ.”

Lưu Hạnh Hoa vừa băm đồ ăn cho lợn vừa nói với giọng không hề khách khí: “Mẹ cháu đã c.h.ế.t rồi, bị ba cháu đánh chết. Sau này, cháu đừng có tìm mẹ nữa.”

Nghe bà ngoại nói vậy, Tiểu Hổ Tử bĩu môi khóc òa lên, vừa khóc vừa gào: “Mẹ!”

Lưu Hùng không ngăn Tiểu Hổ Tử khóc, thậm chí anh ta còn ước gì cậu bé khóc to hơn một chút.

Như vậy sẽ càng khiến người ta cảm thấy đau lòng hơn, hay nhất là trực tiếp gọi được Nguyễn Thúy Chi ra ngoài.

Cô ấy không đi ra, anh ta nghiêng đầu về phía phòng trong và cao giọng gọi: “Thúy Chi, anh và Tiểu Hổ Tử đến đón em về nhà đây.”

Nguyễn Thúy Chi còn đang ngồi cạnh bàn, cúi thấp đầu. Nguyễn Khê nắm lấy tay cô lấy, nhìn không ra trên khuôn mặt kia có biểu cảm gì.

Lưu Hạnh Hoa thấy Lưu Hùng nghiêng đầu nói vọng vào trong phòng, rõ ràng là nắm được tính cách của Nguyễn Thúy Chi, cảm thấy cô ấy nhất định sẽ mềm lòng nên mới cố ý đưa Tiểu Hổ Tử tới k*ch th*ch.

Nguyễn Thúy Chi thương con trai sẽ bỏ qua chuyện này để về nhà với anh ta.

Người đàn ông này nhìn thì có vẻ thật thà nhưng luôn dùng tâm kế.

Thời gian trôi qua lâu như vậy, Lưu Hùng chẳng hề tới tìm Nguyễn Thúy Chi, cho thấy anh ta hoàn toàn không cảm thấy bản thân sai, cũng chẳng thấy mình có lỗi với Nguyễn Thúy Chi.

Bây giờ Lưu Hùng tới đây, tám phần mười là vì ngày tháng không có vợ ở bên quá khổ, không còn cách nào khác.

Nếu anh ta thực sự nhận ra lỗi lầm của mình, thật sự quyết định sửa chữa lỗi lầm trong quá khứ, muốn Nguyễn Thúy Chi tha thứ cho bản thân, quay trở lại sống với mình thì có rất nhiều cách, cần gì mang Tiểu Hổ Tử tới đây khóc.

Bây giờ, Lưu Hùng chỉ muốn biện pháp đơn giản nhất để đưa Nguyễn Thúy Chi về hầu hạ bản thân và bốn đứa con.

Lưu Hạnh Hoa nghe được lời này thì thật sự giận, c.h.é.m mạnh cái d.a.o vào mặt thớt, trầm mặt hét lên với Tiểu Hổ Tử: “Khóc, khóc khóc! Cháu khóc cái gì? Mẹ bị ba đánh c.h.ế.t cháu có khóc không?”

Kết quả, Tiểu Hổ Tử bị bà ấy hét như vậy thì càng khóc lớn tiếng hơn.

Lưu Hạnh Hoa thật sự không áp chế được cơn nóng giận, đứng lên đẩy Lưu Hùng: “Cút, cút, cút! Mau cút đi! Thúy Chi sẽ không trở về với anh đâu. Con bé đã giúp anh nuôi dạy con cái lớn như vậy rồi, mau về nhà mà hưởng phúc đi.”

Lưu Hùng bị bà ấy đẩy lảo đảo, lui vài bước rồi đứng vững lại: “Mẹ, con biết con sai rồi. Con tới đây để xin lỗi Thúy Chi. Chỉ cần cô ấy tha thứ và theo con trở về, sau này con có làm trâu làm ngựa cũng được.”

Lưu Hạnh Hoa không nhịn được cười mỉa mai: “Mẹ anh dạy anh nói lời này đấy à?”

Lưu Hùng: “...”

Bà già này!

Lưu Hạnh Hoa quay trở lại ngồi xuống bên cạnh cái chậu đựng thức ăn cho lợn, cầm d.a.o tiếp tục băm: “Trước đây, tôi thấy anh là một người thành thật, Thúy Chi có theo anh cũng không tệ. Bây giờ, cuối cùng tôi cũng thấy rõ anh là thứ gì rồi. Cút đi mau! Nếu chờ ông già nhà tôi và Tiểu Ngũ Tử trở về thì không dễ nói chuyện thế này đâu. Anh đừng tưởng rằng đưa Tiểu Hổ Tử tới đây khóc lóc là Thúy Chi nhà tôi sẽ trở về với anh. Thiên hạ không có chuyện dễ như vậy đâu! Con bé sẽ không trở về! Anh mau thu xếp tìm mẹ kế cho bốn đứa con đi.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 102



Lưu Hùng tỏ ra cẩn thận, không dám cãi nhau với Lưu Hạnh Hoa. Dù sao anh ta cũng tới để đón vợ nên nói với giọng xuống nước: “Nào có chuyện phụ nữ đã lấy chồng về nhà mẹ đẻ ở? Như vậy chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao?”

Lưu Hạnh Hoa lớn tiếng nói: “Nhà họ Nguyễn chúng tôi không sợ người khác chê cười. Nhà chúng tôi có thể nuôi được Thúy Chi. Con gái ngoan ngoãn nhà tôi gả cho Lưu Hùng anh không phải để anh bắt nạt con bé. Anh đã đối xử không tốt với Thúy Chi thì chúng tôi sẽ không để nó sống với anh nữa. Con bé kết hôn với anh mấy chục năm, vất vả lắm mới sinh được bốn đứa con, hầu hạ anh từ đầu tới chân. Thế mà anh lại đánh nó, anh có phải con người nữa không? Nếu để tôi nói thì anh còn chẳng bằng súc sinh!”

Lưu Hùng bị Lưu Hạnh Hoa mắng tái cả mặt. Nhưng đây là địa bàn của người ta, anh ta không dám diễu võ giương oai.

Lưu Hạnh Hoa dùng ánh mắt ra hiệu cho Nguyễn Khê, bảo cô đưa Nguyễn Thúy Chi vào trong phòng. Nguyễn Khê đang định dìu cô ấy đứng dậy, nhưng còn chưa kéo lên thì Nguyễn Thúy Chi đột nhiên rút tay ra khỏi tay cô. Cô ấy dùng mu bàn tay lau khóe mắt một cái, hít sâu một hơi và l.i.ế.m môi một cái.

Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không biết Nguyễn Thúy Chi có ý gì, họ thấy cô ấy đứng dậy và nhận chậu thức ăn cho heo trong tay bà ấy. Sau đó, Nguyễn Thúy Chi đi tới cạnh bếp lò, đổ rau dại vào trong nồi đảo. Tiếp đó, cô ấy lại lưu loát cho thêm nước và cám rồi dùng cái muôi khuấy đều. Nguyễn Khiết thì ở phía sau nhóm bếp.

Không có Lưu Hạnh Hoa ngăn cảnh, Lưu Hùng dắt Tiểu Hổ Tử đứng ngoài cửa. Bà ấy không muốn để Nguyễn Thúy Chi gặp họ nên xoay người định đóng cửa lại.

Kết quả, tay Lưu Hạnh Hoa vừa đụng vào ván cửa thì lại nghe Nguyễn Thúy Chi nói bằng giọng mũi: “Anh đưa Tiểu Hổ Tử về đi. Tôi sẽ không về với anh đâu. Còn vấn đề thủ tục, anh muốn làm thì làm, không muốn làm thì thôi. Dù sao với tôi cũng chẳng sao cả.”

Lưu Hùng nghe vậy lập tức nhíu mày: “Em nói lời này là có ý gì?”

Nguyễn Thúy Chi khuấy xong cám lợn thì đậy nắp nồi lại đáp: “Ly hôn.”

Nghe cô ấy nói vậy, Lưu Hạnh Hoa quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thúy Chi. Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cũng im lặng nhìn cô ấy.

Lưu Hùng nhíu mày chặt hơn, sau đó hỏi Nguyễn Thúy Chi như vừa rồi tai bị điếc vậy: “Em vừa nói cái gì?”

Nguyễn Thúy Chi đứng ở bên cạnh bếp lò, sống lưng thẳng tắp, quay đầu nhìn về phía anh ta đáp: “Tôi nói là ly hôn! Ly hôn!”

Lưu Hùng thốt lên: “Đmm! Ai kết hôn rồi mà còn có thể ly hôn?”

Nguyễn Thúy Chi nói: “Có ly hôn hay không cũng chẳng sao. Dù sao tôi cũng không về với anh đâu. Anh mau đi đi.”

Lưu Hùng kéo Tiểu Hổ Tử tới sát bên cạnh mình nói: “Ngay cả con trai mà cô cũng không cần đúng không? Trên đời này lại có người mẹ độc ác như cô sao? Đại Ny, Nhị Ny, Tam Ny, Tiểu Hổ Tử không phải do cô sinh sao? Cô nói mặc kệ là có thể dứt áo bỏ đi?”

Nguyễn Thúy Chi bắt đầu không nhịn được lau nước mắt, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Lưu Hùng, mấy năm nay tôi ở nhà anh phải sống như thế nào chắc trong lòng anh đều rõ. Tôi nhẫn nhịn đủ rồi! Mấy năm qua, tôi hầu hạ cả nhà các người từ lớn tới bé nhưng vẫn bị đánh. Tôi chưa bao giờ than một câu. Anh cũng hiểu tôi đấy, một khi tôi hạ quyết tâm thì sẽ không bao giờ thay đổi.”

Lúc trước, cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới lựa chọn khác, thầm muốn sống những ngày êm đẹp với anh ta.

Vì thế, Nguyễn Thúy Chi luôn nhẫn tâm với bản thân, cái gì cũng lặng lẽ chịu đựng một mình, chưa bao giờ than vãn một câu.

Bây giờ, cô ấy không muốn sống với Lưu Hùng nữa nên cũng có thể nhẫn tâm với người khác.

Anh ta lộ ra vẻ mặt ảo não định nói thêm gì đó nhưng chợt nghe thấy một câu: “Em rể tới đấy à?”

Lưu Hùng quay đầu nhìn thì thấy Nguyễn Trường Quý đã về nên chào một tiếng: “Anh hai đã về đấy à?”

Nguyễn Trường Quý khách sáo nói: “Cậu qua đây đón Thúy Chi à?”

Lưu Hùng gật đầu: “Vâng, em tới đón cô ấy về nhà.”

Nguyễn Trường Quý như một nhân vật có tiếng nói, đi vào trong nhà nói với Nguyễn Thúy Chi: “Em ba, như vậy là được rồi. Em xem đi, Đại Hùng đích thân tới đón em rồi, mau hòa giải và về sống với nhau cho tốt. Em xem Tiểu Hổ Tử như vậy, em không đau lòng à?”

DTV

Nguyễn Thúy Chi còn chưa ra, Lưu Hạnh Hoa đã trừng mắt nói với Nguyễn Trường Quý một câu: “Cút xa một chút!”

Ông ta bị mắng thì biểu cảm trên mặt ngưng lại, đột nhiên nghe thấy Tôn Tiểu Tuệ đứng ở cửa phòng bếp nhỏ giọng gọi mình.

Nguyễn Trường Quý điều chỉnh sắc mặt rồi khách khí chào Lưu Hùng một tiếng, sau đó xoay người đi về phía phòng bếp nhà mình.

Sau khi ông ta vào phòng bếp, Tôn Tiểu Tuệ nhỏ giọng nói: “Ông dính vào chuyện rắc rối này làm gì?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 103



Nguyễn Trường Quý cũng nhỏ giọng đáp: “Thúy Chi là em gái tôi, chẳng lẽ tôi không thể khuyên đôi câu sao? Lưu Hùng người ta đã tới đón, cho con bé mặt mũi lớn thế rồi. Nếu nó còn tiếp tục nháo thì còn ra thể thống gì? Cho cái thang rồi mà không bước xuống, còn định làm gì? Thật sự muốn ly hôn?”

Tôn Tiểu Tuệ gật đầu, hạ giọng thấp hơn: “Thúy Chi đã lên tiếng, nói là muốn ly hôn rồi.”

Nguyễn Trường Quý trừng mắt: “Có phải đầu óc nó bị nước vào rồi không?”

Tôn Tiểu Tuệ nhăn nhó mặt mày: “Suỵt...”

Ông ta lại hạ thấp giọng hơn: “Cứ thế ly hôn rồi ở lại nhà mẹ đẻ sao? Ra cái thể thống gì nữa? Nó không sợ người khác nhổ nước miếng mắng c.h.ế.t sao? Không để tâm tới bốn đứa con nữa à? Bản thân con bé không sợ mất mặt nhưng chúng ta sợ mất mặt.”

Tôn Tiểu Tuệ cười nhạo: “Chẳng phải do ba mẹ ông chiều hư sao? Nếu không phải ba mẹ làm chỗ dựa cho Thúy Chi thì sao cô ấy dám làm như vậy? Đầu óc của Tiểu Ngũ Tử cũng có vấn đề, chẳng lẽ sau khi ba mẹ mất, chú ấy nuôi Nguyễn Thúy Chi sao?”

Nguyễn Trường Quý tới sau bếp nhóm lửa: “Con bé đừng có mong tôi nuôi nó. Tôi không nuôi nổi.”

Tôn Tiểu Tuệ “hừ” một tiếng nói: “Dựa vào đâu mà trông cậy vào chúng ta nuôi. Nhà chúng ta cũng đâu có khuyến khích cô ấy ly hôn, ai xúi giục thì người đó đi mà nuôi. Sau khi Tiểu Ngũ Tử lấy vợ, chưa chắc chú ấy đã lo cho Thúy Chi. Ba mẹ có thể che chở cho cô ấy mấy năm chứ? Đợi hai người lọ mất, Thúy Chi sẽ trông cậy vào ai? Lúc về già, cô ấy định trông cậy vào ai chăm sóc? Chẳng ai suy xét tới vấn đề này, cả đám đề đổ dầu vào lửa để Thúy Chi ly hôn. Con cái lớn như thế rồi, thế mà còn khăng khăng làm ra chuyện này cho người đời chế giễu.”

“Phụ nữ ly hôn mà còn coi là người ư?”

“Ai để vào mắt?”

Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ ở trong phòng bếp nhỏ giọng nói chuyện. Bên ngoài, Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Sinh đã quay về. Hai người nhìn thấy Lưu Hùng thì chưa hề lộ ra vẻ mặt dễ chịu, vừa mở lời đã trực tiếp đuổi khách: “Cậu tới đây làm gì? Ở đây không chào đón cậu!”

Lưu Hùng bị Lưu Hạnh Hoa ngăn ở ngoài cửa, nắm tay Tiểu Hổ Tử xoay người nhìn về phía Nguyễn Chí Cao nói: “Ba.”

Ông cụ cười khẩy nói: “Tôi không phải ba của cậu. Tôi không sinh được loại con vô liêm sỉ như vậy!”

Mặt Lưu Hùng tái xanh, trên mặt Tiểu Hổ Tử vẫn còn đọng nước mắt nhưng đã ngừng khóc. Cậu bé đi đường núi tới nên trên mặt đầy bùn, giờ trên mặt có thể nước mắt nên rất bẩn thỉu. Tiểu Hổ Tử nhìn Nguyễn Chí Cao gọi: “Ông ngoại.”

Ông cụ nhìn cậu bé một cái rồi không nói lời nào mà bước vào trong nhà. Nguyễn Trường Sinh đi ngay phía sau Nguyễn Chí Cao, bản thân đứng chắn ở cửa để Lưu Hạnh Hoa vào trong nhà nghỉ ngơi.

Anh ấy nhìn Lưu Hùng và nói: “Chắc chắn chị ba tôi sẽ không trở về với anh. Anh dẫn con mình về đi, cũng đứng ở đây giả bộ hối lỗi nói bản thân sẽ hoàn toàn sửa chữa những lỗi lầm lúc trước. Bản thân anh nói ra thấy buồn nôn, chúng tôi nghe thấy cũng cảm thấy ghê tởm.”

Lưu Hùng chẳng còn cách nào mới xệ mặt xuống tới đón Nguyễn Thúy Chi. Trong lòng anh ta chẳng muốn tới đây làm kẻ bị mắng chửi, thậm chí Lưu Hùng còn muốn Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh xin lỗi mình. Dù sao anh ta cũng bị Trường Sinh đánh bị thương không nhẹ.

DTV

Lưu Hùng ấm ức đi tới đây, anh ta cho rằng đưa Tiểu Hổ Tử theo cùng nói vài câu xin lỗi Nguyễn Thúy Chi sẽ mềm lòng nguôi giận theo mình về nhà. Dù sao bình thường tính tình của người phụ nữ này cũng rất tốt, lúc ở nhà gần như chưa bao giờ nổi giận.

Nhưng ai ngờ, lúc người phụ nữ bình thường ngoan ngoãn dễ bảo này nháo lên lại khó giải quyết như vậy. Anh ta bị Nguyễn Trường Sinh đánh cho một trận tơi bời, bây giờ nhìn thấy anh ấy vẫn hơi sợ.

Lưu Hùng còn chẳng dám nói lớn tiếng, kìm nén sự ấm ức trong lòng ăn nói khép nép: “Tôi có sai nhưng cậu cũng đánh tôi rồi mà, chẳng phải vậy sao?”

Anh ta vội nói: “Tôi không có ý gì cả. Ý của tôi là tôi thực sự đã nhớ lần giáo huấn này, sau này thực sự không dám nữa. Trước đây tôi thật sự vô liêm sỉ, chỉ cần Thúy Chi theo tôi trở về, sau này tôi sẽ đổi xử thật tốt với cô ấy.”

Nguyễn Trường Sinh nhìn anh ta chằm chằm: “Anh lấy cái gì để đảm bảo?”

Lưu Hùng giơ tay lên định nói gì đó thì Nguyễn Thúy Chi mở nắp nồi khuấy cám lợn giành cơ hội nói trước: “Đừng có thề thốt, mười ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều rồi. Tôi chắc chắn sẽ ly hôn, khi nào anh đồng ý thì lúc đó làm thủ tục.”

Lưu Hùng nghe Nguyễn Thúy Chi nói ra lời này thì không thể nhịn được nữa, nói theo bản năng: “Nguyễn Thúy Chi! Cô đừng có không biết...”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 104



Khi anh ta thấy vẻ mặt của Nguyễn Trường Sinh trở nên hung tợn thì lập tức ý thức được bản thân đang ở đâu. Đây không phải cái nhà mà Lưu Hùng có thể định đoạt được. Vì thế, anh ta vội vàng nuốt những lời muốn nói xuống, không thốt ra miệng.

Nguyễn Trường Sinh cũng đã nổi giận, anh ấy giơ chân đá vào n.g.ự.c Lưu Hùng khiến anh ta ngã chổng vó trên mặt đất. Sau đó, Nguyễn Trường Sinh bước tới trước mặt Lưu Hùng, cúi người nhìn anh ta chằm chằm: “Nếu đây không phải nhà tôi, e rằng anh đã động tay động chân rồi đúng không?”

Nguyễn Khê nói không hề sai, đánh vợ đã ăn vào xương vào m.á.u Lưu Hùng. Việc đó đã trở thành chuyện bình thường như ăn cơm, uống nước. Khi đối mặt với Nguyễn Thúy Chi, anh ta vốn chẳng khống chế được bản thân.

Có thể chịu một, hai lần nhưng không thể nhịn được lần thứ ba. Lưu Hùng tới đây xin lỗi Nguyễn Thúy Chi, mong cô ấy trở lại mà còn không khống chế được nổi giận thì đừng nói khi trở về sẽ khống chế được.

Sau khi về tới địa bàn nhà anh ta, với tính tình của mình, Lưu Hùng không động tay động chân mới là lạ. Anh ta nằm trên mặt đất, ôm n.g.ự.c khẽ “hừ” hai tiếng, sau đó nói: “Có nhà ai như nhà các người thấy bản thân có lý nên bức ép người khác không?”

Nguyễn Trường Sinh đạp vào hai chân anh ta, vừa đạp vừa noi: “Anh còn biết nhà tôi chiếm lý cơ đấy?”

“Có lý nên không chịu nhường bước thì đã sao?”

“Biết bản thân đuối lý thì đừng có tới đây để bị coi thường.”

Tiểu Hổ Tử thấy Lưu Hùng bị đánh thì lại đứng ở bên cạnh khóc òa lên.

Nguyễn Trường Sinh thấy vậy quay đầu quát: “Khóc cái gì mà khóc?”

Tiểu Hổ Tử bị anh ấy quát càng hoảng sợ, nước mắt vẫn rơi lã chã nhưng lại mím chặt miệng không dám phát ra tiếng.

Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Trường Quý ở trong phòng bếp lén nhìn ra ngoài. Bà ta nhíu mày nói nhỏ: “Coi như tôi được mở mang tầm mắt, ba mẹ và em trai ông... Lần đầu tiên trong đời tôi thấy đấy, định làm thổ phỉ à?”

Nguyễn Trường Quý không nhìn được định đi ra ngoài kéo Nguyễn Trường Sinh thì bị Tôn Tiểu Tuệ đưa tay kéo lại.

Bà ta nhíu mày lắc đầu: “Đừng có làm gì cả.”

Nguyễn Trường Quý nín thở: “Cứ chờ mà xem, thế nào cũng bị người ngoài mắng chết.”

Tôn Tiểu Tuệ: “Ông để ý nhiều như vậy làm gì. Dù có mắng cũng chẳng mắng tới chúng ta.”

DTV

Bên kia, Lưu Hùng lồm cồm bò dậy, kéo Tiểu Hổ Tử rời đi, vừa đi vừa hét lên: “Nguyễn Thúy Chi, cô muốn ly hôn để tìm người đàn ông khác chứ gì? Cô đừng có mong! Cô có bản lĩnh thì ở nhà mẹ đẻ cả đời đi. Để tôi xem anh em của cô có nuôi được cả đời không! Cô không quay về thì đừng mong gặp con.”

Lưu Hùng nắm tay Tiểu Hổ Tử cứ thế rời đi nhà họ Nguyễn bên này cũng yên tĩnh lại. Những người nghe được tiếng gió chạy sang xem náo nhiệt cũng dần dần tản đi, về nhà. Ai đang cho lợn ăn thì tiếp tục cho lợn ăn, ai đang nấu cơm thì tiếp tục nấu cơm, tiếp tục bàn tán về chuyện nhà họ Nguyễn.

Bên này, cả nhà Nguyễn chí Cao đã cho lợn, cho gà ăn xong và cũng đã nấu xong cơm, sắp xếp ngồi vào bàn. Bên ngoài sắc trời đã tối. Vừa mới náo loạn một hồi nên bầu không khí trong nhà không tốt lắm, chỉ có Nguyễn Trường Sinh mở miệng mắng Lưu Hùng vài câu.

Nguyễn Thúy Chi vẫn không nói gì. Lưu Hạnh Hoa nhìn cô ấy một lúc rồi lên tiếng: “Nếu con không nỡ để Tiểu Hổ Tử chịu khổ ở ngoài vào buổi tối thì cơm nước xong bảo Tiểu Ngũ Tử đuổi theo đón thằng bé về đây.”

Lưu Hùng dẫn Tiểu Hổ Tử tới đây, ngay cả ngụm nước cũng chưa được uống đã bị đánh một trận. Anh ta sẽ không đi suốt đêm để trở về, nhất định sẽ tìm một nơi nào đó ngủ một đêm rồi sáng mai mới lên đường.

Nguyễn Thúy Chi buồn rầu lắc đầu: “Anh ta sẽ không cho đâu.”

Ngẫm lại cũng đúng, Lưu Hùng trông ngóng bảy năm mới ngóng được một đứa con trai, sao anh ta có thể để nhà họ Nguyễn bọn họ đón về chứ? Bảy tám phần mười, Lưu Hùng sẽ cho rằng Nguyễn Thúy Cho muốn giữ con trai lại, không để cho nhà họ Lưu nuôi dưỡng.

Nghĩ đi nghĩ lại thì Lưu Hùng cũng sẽ không để Tiểu Hổ Tử phải chịu khổ. Lưu Hạnh Hoa cũng không nói tới chuyện này nữa. Cả bàn lại im lặng trong chốc lát, Nguyễn Chí Cao mới lên tiếng: “Con đã nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn ly hôn với Lưu Hùng à?”

Nguyễn Thúy Chi ngậm đũa gật đầu: “Con nghĩ kỹ rồi.”

Trong thời gian mười mấy ngày ở nhà mẹ đẻ, cô ấy vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này. Tất cả những thứ cần suy xét, Nguyễn Thúy Chi đã nghĩ tới hết rồi. Cô ấy thực sự không muốn về nhà họ Lưu và tiếp tục cuộc sống như trước đây. Mỗi khi nhớ tới khoảng thời gian đó, Nguyễn Thúy Chi đều cảm thấy khó thở.

Cô ấy vốn chưa quyết định, nhưng khi thấy Lưu Hùng đưa Tiểu Hổ Tử tới tìm mình, Nguyễn Thúy Chi đột nhiên hạ quyết tâm.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 105



Bây giờ, cô ấy vô cùng chắc chắn rằng bản thân không muốn quay lại với người đàn ông kia, thậm chí còn sợ phải quay lại với anh ta.

Nguyễn Thúy Chi không muốn sống với Lưu Hùng nữa, thậm chí còn chẳng muốn nhìn mặt anh ta.

Nguyễn Chí Cao nhìn cô ấy: “Con đã nghĩ kỹ là được. Có chuyện gì ba và mẹ sẽ cùng gánh vác với con.”

Nguyễn Khê ngồi bên cạnh giơ cái tay cầm đũa lên: “Tính thêm cháu nữa.”

Nguyễn Trường Sinh cũng giơ tay theo: “Em là em trai của chị, chắc chắn em sẽ không bỏ mặc chị.”

Nguyễn Khiết nhỏ giọng nói: “Cháu chẳng có bản lĩnh gì. Cô ba, cháu ở bên cô được không?”

Nguyễn Thúy Chi không nhịn được cúi đầu khóc.

Lưu Hạnh Hoa đưa tay vỗ vỗ lưng cô ấy: “Muốn khóc thì cứ khóc to lên, đừng chuyện gì cũng giữ trong lòng. Nếu con nhớ bọn trẻ thì bảo Tiểu Ngũ Tử lên trấn trên nhìn một cái. Bọn trẻ là người sống, Lưu Hùng không quản được.”

Nguyễn Thúy Chi vừa khóc vừa gật đầu: “Vâng.”

Đợi tâm trạng của Nguyễn Thúy Chi khá hơn một chút, Nguyễn Trường Sinh lại hỏi: “Nghe họ Lưu kia nói thì có vẻ anh ta sẽ không đồng ý ly hôn. Chúng ta phải làm gì bây giờ? Hay là để em trói Lưu Hùng lại đánh cho một trận, đánh tới khi nào anh ta đồng ý mới thôi?”

Nguyễn Thúy Chi lắc đầu: “Đừng, tới trấn trên nháo chúng ta không chiếm lợi thế đâu. Lưu Hùng còn có hai người anh em đấy. Trước là chúng ta chiếm được lý, em lại tới quá đột ngột. Ba mẹ anh ta biết đuối lý nên mới như vậy. Bây giờ, chị muốn ly hôn với Lưu Hùng, trong mắt người khác chính là không an phận, chị đuối lý nên sẽ không có ai đứng về phía chúng ta đâu.”

Lưu Hạnh Hoa ở bên cạnh cũng gật đầu: “Đúng là như vậy.”

Nguyễn Trường Sinh: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Nguyễn Thúy Chi khẽ hít vào một hơi: “Anh ta không đồng ý thì cứ để đó đi. Dù sao chị cũng sẽ không trở về sống với Lưu Hùng nữa đâu. Đối với chị thì thủ tục kia có làm hay không cũng thế thôi, chuyện của bọn chị đã qua rồi, kia cũng chỉ là một tờ giấy vô dụng mà thôi.”

Cô ấy cũng không muốn dây dưa với anh ta chỉ vì chuyện làm thủ tục. Vào giờ phút quan trọng này, Lưu Hùng có đấu tranh tới giây phút cuối cùng cũng sẽ không đồng ý ly hôn với Nguyễn Thúy Chi. Nếu dây dưa không dứt thì không biết còn phải gặp bao nhiêu chuyện không cần thiết nữa.

Lúc này, cô ấy chỉ cần thoát khỏi anh ta mà thôi, những chuyện khác đợi sau này thời cơ chín muồi rồi nói sau. Nguyễn Thúy Chi dằn lòng không bảo Nguyễn Trường Sinh đi đón Tiểu Hổ Tử về ngủ, cô ấy thức trắng cả đêm.

Nguyễn Thúy Chi không chỉ không ngủ mà nửa đêm còn ra ngoài làm việc, giặt quần áo giày dép, bận rộn tới tận khi gà trống gáy báo bình minh.

Lúc Lưu Hạnh Hoa thức dậy thì cô ấy đã thu dọn nhà cửa một lượt rồi, những gì cần làm đều làm xong hết, cơm nước cũng đã nấu xong xuôi. Bà ấy biết Nguyễn Thúy Chi không làm việc thì sẽ khó chịu nên không nói gì nữa, cứ kệ cô ấy.

Sau khi Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết thức dậy cũng không nói gì, vệ sinh cá nhân xong thì trực tiếp ngồi xuống ăn.

Cơm nước xong xuôi, Nguyễn Khê đeo cặp sách lên lưng, chào Lưu Hạnh Hoa một tiếng rồi ra khỏi nhà và đi về phía nhà ông thợ may.

Nguyễn Dược Tiến ra ngoài muộn hơn cô một chút.

DTV

Lúc anh ta ra ngoài, Tôn Tiểu Tuệ còn níu lại nói: “Cách xa Tiểu Khê một chút, đừng có chạy theo gót chân nó. Con phải biết phân rõ giới hạn với Tiểu Khê, biết chưa? Chuyện xấu mà cô ba con gây ra đủ để người ta nói cả đời.”

Nguyễn Dược Tiến gật đầu: “Con biết rồi.”

Lúc ra ngoài có gặp Nguyễn Thúy Chi, anh ta cũng không thèm chào hỏi, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của cô ấy. Nguyễn Thúy Chi chẳng sao cả, coi như bản thân không có anh hai, chị dâu thứ hai, cũng không có hai đứa cháu trai là Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa.

Cô ấy đã quyết định đi con đường này, chẳng lẽ có chút đối xử lạnh nhạt này mà không chịu nổi hay sao?

Đối với Nguyễn Thúy Chi thì nỗi nhớ con da diết còn khó chịu hơn là bị đối xử lạnh nhạt.

Hôm qua, Tiểu Hổ Tử tới nhưng cô ấy còn chưa được ôm chút nào.

Nguyễn Dược Tiến tới nhà ông thợ may học nghề, đương nhiên cũng sẽ coi Nguyễn Khê là không khí.

Trước kia, thỉnh thoảng anh ta dở chứng sẽ tìm cô nói mấy câu, bây giờ ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô lấy một cái. Thực ra, như vậy cô lại được thanh tịnh, không cần phải nghe những phát ngôn ngu ngốc của một người đàn ông gia trưởng.

Ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên mát mẻ hơn. Dù sao ông thợ may không thích để ý tới Nguyễn Dược Tiến, mỗi lần lên tiếng sẽ bị mắng nên anh ta cũng không thường đi tìm ông ấy nói.

Cũng vì thế hai ngày nay, anh ta đã tự động biến thành không khí, chẳng cản trở mắt của Nguyễn Khê hay ông thợ may chút nào.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 106



Hai ngày sau, công xã Thiên Phượng, bầu trời u ám. Lưu Hùng cõng Tiểu Hổ Tử mặt mũi lấm lem về tới nhà, vừa về tới của thì mẹ anh ta đã ra đón.

Mẹ Lưu Hùng đứng đón ở cửa, ngó đầu ra ngoài nhìn xung quanh nhưng nhìn nửa ngày cũng chẳng thấy bóng dáng Nguyễn Thúy Chi đâu, sốt ruột hỏi: “Thúy Chi đâu?”

Lưu Hùng thả Tiểu Hổ Tử xuống, ba anh ta cũng đi tới bên cạnh. Lưu Hùng nhìn ba mẹ mình, cố gắng kiếm chế cảm xúc để bản thân bình tĩnh nhất có thể và nói: “Cô ta đòi ly hôn với con.”

“Ly hôn?” Ba mẹ Lưu Hùng đồng thanh hô lên, ngay cả biểu cảm cũng giống nhau như đúc, trợn trừng mắt không thể tin nổi.

Anh ta nói: “Nếu không có em trai cô ta ở đó, con đã đánh c.h.ế.t Nguyễn Thúy Chi rồi. Có phải tóm cổ lôi về thì con cũng sẽ lôi cô ta về bằng được. Nguyễn Thúy Chi có bản lĩnh thì hãy ở nhà mẹ đẻ cả đời đi, con muốn xem rốt cuộc em trai cô ta có bảo vệ, nuôi được cả đời không? Nhưng nếu Nguyễn Thúy Chi muốn tìm người đàn ông khác để tái giá thì không có cửa đâu. Cô ta không sợ mất mặt khi người khác mắng là không tuân thủ nữ tắc, con vẫn còn muốn giữ mặt mũi.”

Mẹ Lưu Hùng trừng mắt: “Con không làm theo lời mẹ bảo, không chịu nhận lỗi sao? Mẹ đã nói rồi, con tới nhận sai với nó một câu. Tính cách của Thúy Chi rất mềm yếu, nhất định sẽ trở về với con.”

Lưu Hùng cả giận nói: “Tính tình mềm yếu? Chúng ta đều bị cô ta lừa rồi. Sao con lại chưa xin lỗi chứ? Con như một thằng hèn, vừa gọi ba vừa gọi mẹ, hơn nữa còn xin lỗi, đảm bảo sau này sẽ đối xử tốt với Thúy Chi. Thậm chí, con còn ăn nói khép nép nói rằng sau này sẽ làm trâu làm ngựa cho cô ta. Nhưng Nguyễn Thúy Chi không hề nói gì khác, nói tới nói lui vần là muốn ly hôn. Con không áp chế được tính cách nên đã nổi nóng, cuối cùng bị thằng em trai của cô ta đánh cho một trận.”

Mẹ Lưu Hùng nhíu mi, lắc đầu nói: “Thúy Chi không phải người như vậy. Từ trước đến nay, nó là người hiền hòa dễ thỏa thuận nhất, siêng năng, thật thà. Thúy Chi chưa bao giờ oán giận câu nào. Sao đột nhiên nó lại trở nên không nói lý như vậy chứ?”

Lưu Hùng nói: “Con chẳng cần biết cô ta có ý gì. Nói chung, con sẽ không bao giờ đi đón Nguyễn Thúy Chi nữa. Con không tin cô ta có thể ở suốt tại nhà mẹ đẻ. Một ngày nào đó, Nguyễn Thúy Chi bị người ta ghét bỏ không sống được thì sẽ tự chạy về. Tới lúc đó, con sẽ cho cô ta biết tay.”

Mẹ Lưu Hùng thở dài nhìn về phía ba Lưu Hùng. Ông ta cũng là người nóng tính: “Nếu đã như vậy thì cứ mặc kệ nó đi. Trong quãng đời này, tôi chưa nghe thấy ai đã kết hôn mà có thể ly hôn. Chẳng nói đâu xa, cứ nói tới công xã của chúng ta này, có người nào ly hôn chưa? Tục ngữ nói lấy chồng phải theo chồng, gả cho chó phải theo chó, người phụ nữ tốt không lấy hai chồng. Khi đã kết hôn thì phải ngoan ngoãn sống với nhau cả đời. Ly hôn! Đó là chuyện sẽ bị người đời mắng chết.”

Mẹ Lưu Hùng thở dài: “Thúy Chi không phải người như vậy. Vợ chồng có lúc cãi nhau, đánh nhau là chuyện bình thường không thể bình thường hơn được nữa. Nào có chuyện... Có chút chuyện mà không ở với nhau được nữa? Mấy năm nay, nó chưa bao giờ nói cái gì, cuộc sống vợ chồng son của hai đứa rất tốt. Cho tới bây giờ, Thúy Chi chưa bao giờ cãi lại hay làm loạn. Mẹ ra ngoài luôn khen Thúy Chi là một người vợ tát. Bây giờ, nó lại làm hành động đánh vào miệng mẹ. Thúy Chi thật sự quyết tâm bỏ ba đứa con gái và Tiểu Hổ Tử ư?”

DTV

Lưu Hùng đẩy Tiểu Hổ Tử tới trước mặt mẹ mình và nhéo: “Mẹ hỏi nó đi. Trẻ con sẽ không nói dối.”

Tiểu Hổ Tử òa khóc: “Mẹ nói muốn ly hôn, mẹ không cần chúng con nữa.”

Mẹ Lưu Hùng ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho cậu bé, vừa lau vừa đau lòng nói: “Đứa trẻ đáng thương, không ngờ nó lại có một người mẹ như vậy.”

Bà ta nhìn về phía Lưu Hùng và nói: “Những thứ chúng ta nên làm đều làm hết rồi. Đi một quãng đường núi xa như vậy để nhận lỗi, cũng thề thốt rồi. Nếu Thúy Chi cậy bản thân có lý không chịu nhường bước, không muốn sống những ngày yên ổn cứ thích nháo gà chó không yên, thế thì cứ để nó ở nhà mẹ đẻ đi. Nhà mẹ đẻ cũng không dễ sống như vậy đâu. Mười ngày nửa tháng thì có thể chứa chứ nếu ở lâu dài thì chắc chắn sẽ bị chê. Tới lúc đó, để nó tự đi về, muốn có mặt mũi cũng chẳng còn, muốn thể diện cũng chẳng có.”

Ba Lưu Hùng không muốn nói thêm gì chỉ nói: “Mặc kệ nó, đi ăn cơm thôi.”

Phòng bếp của nhà anh ta bị đốt nên tạm thời không thể nấu cơm, chỉ có thể tới nhà con thứ hai ăn cơm, ba đứa con gái của Lưu Hùng đã ở bên đó rồi. Anh ta không muốn nhắc lại, nhắc tới là lại tức. Vì thế, Lưu Hùng khom lưng bế Tiểu Hổ Tử đi ra ngoài.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 107



Lưu Hùng đưa Tiểu Hổ Tử rời khỏi núi Phượng Minh, cuộc sống của Nguyễn Thúy Chi lại khôi phục sự yên bình. Nó chẳng khác mười ngày trước là mấy, dù sao lúc trước người trong thôn cũng bàn tán chuyện cô ấy ly hôn rồi. Bây giờ có tiếp tục nói cũng vẫn là những lời này, chẳng có gì mới mẻ.

Chuyện của Nguyễn Thúy Chi có ảnh hưởng tới Nguyễn Khê, nhưng ảnh hưởng cũng không lớn. Cô chẳng quan tâm tới ánh mắt người ngoài, hơn nữa ngày nào Nguyễn Khê cũng tới nhà ông thợ may để luyện vẽ tranh, tìm Lăng Hào học tập. Ông thợ may và Lăng Hào lại càng không để ý tới chuyện trong thôn.

Tuy nhà họ Nguyễn bị người ta bàn tán vì chuyện của Nguyễn Thúy Chi, nhưng sinh sống với nhau mấy chục năm trong cùng một thôn, không ai làm khó họ ngay trước mặt cả. Bàn luận là việc lén lút sau lưng nên cũng chẳng khác lúc trước là bao. Ai nên bắt chuyện vẫn chào hỏi, người cần chào ông vẫn chào ông, chào dì vẫn chào dì.

Người nhà họ Nguyễn bọn họ ly hôn cũng chẳng ảnh hưởng đến người khác. Người ta bàn tán thì bàn tán chứ cũng không dính vào. Vì thế, chỉ cần bản thân không cảm thấy không ngẩng được đầu, không thẳng được eo, không thấy mất mặt thì vẫn giống như trước đây.

Có người vốn có quan hệ tốt với nhà họ còn hỏi hạn quan tâm xem kế tiếp Nguyễn Thúy Chi sẽ làm gì? Chung quy, tại niên đại này, việc ly hôn rất khó, ly hôn xong còn gian nan hơn. Người ngoài đều sợ thay cô ấy.

Đương nhiên, Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ thấy nó ngáng đường bản thân. Vì thế đã thờ ơ với bên Nguyễn Chí Cao. Bình thường họ cũng thường xuyên gặp mặt, nhà Nguyễn Trường Quý coi người bên này như không khí, rất sợ chuyện của Nguyễn Thúy Chi bôi bẩn bọn họ.

Có lẽ mấy bà lão nhà Triệu, Lý, Hồ sợ Lưu Hạnh Hoa bị ảnh hưởng, tâm trạng không tốt nên gần đây càng chăm chỉ tới tìm bà ấy nói chuyện hơn. Họ đều cố ý tới trò chuyện, thêu thùa may vá với Lưu Hạnh Hoa. Mấy người họ cũng chẳng cấm kỵ đề tài chuyện về Nguyễn Thúy Chi: “Sau này Thúy Chi phải làm sao đây?”

Lưu Hạnh Hoa cũng không cảm thấy đây là chuyện gì mất mặt, thoải mái nói: “Chờ họ Lưu kia đồng ý thì bắt tay làm chuyện tiếp theo. Thúy Chi của chúng tôi mới ba mươi tuổi, ưu sầu cái gì cơ chứ? Tiểu Khê cũng nói rồi, chờ con bé theo ông thợ may học thành tài sẽ truyền tay nghề lại cho cô ba nó. Nếu có thể làm may thì càng chẳng cần phải lo.”

Nghe vậy, ba bà lão càng tò mò hỏi: “Được rồi, Tiểu Khê nhà bà theo ông thợ may học nghề cũng một thời gian rồi. Con bé học thế nào rồi? Người ta đều nói ông thợ may dạy học trò không thành tài.”

Lưu Hạnh Hoa thành thật nói: “Tôi cũng chưa thấy con bé dùng máy móc bao giờ, thật sự không biết thế nào. Nhưng tôi nghe nó nói học cũng không tệ. Ông thợ may rất thích Tiểu Khê, bằng lòng dạy con bé.”

Bà Lý nói: “Thế sao? Sao tôi lại nghe người ta nói ông thợ may không bằng lòng dạy Tiểu Khê, ngày ngày đều bắt nó ngồi vẽ tranh. Nhưng thật ra đứa cháu trai kia nhà bà, ngày ngày đều dùng máy móc.”

Lưu Hạnh Hoa cười khẩy: “Chắc Tôn Tiểu Tuệ lại đi ra ngoài khoác lác rồi.”

Bà Hồ cười nói: “Con trai có tiền đồ, học được tay nghề tốt, ai chẳng muốn đi khoe khoang chứ?”

Lưu Hạnh hoa cười mỉa mai: “Nếu nó có tiền đố thì coi như có bản lĩnh. Chỉ sợ chẳng còn tiền đồ lại còn không tự ý thức được bản thân bao nhiêu cân lượng, mạnh miệng đi nói khoác với bên ngoài. Tới lúc đó lại thành tự tát vào mặt mình.”

Bà Triệu nhìn Lưu Hạnh Hoa nói: “Đó cũng là cháu nội của bà đấy.”

Bà ấy hít sâu một hơi: “Tôi thà rằng không sinh ra đứa con như Nguyễn Trường Quý còn hơn!”

Trước khi ở riêng, Lưu Hạnh Hoa chỉ cảm thấy hai vợ chồng đứa con thứ hai của mình ích kỷ. Lần này qua chuyện của Nguyễn Thúy Chi, bà ấy đã hoàn toàn nhìn thấy. Hai người này chẳng có chút tính người nào. Đối xử với em gái ruột của mình còn như vậy thì miễn bàn tới người ngoài.

Con trai còn như vậy thì nói gì tới cháu trai? Cháu trai cách một tầng da đầu mà như cách xa vài ngọn núi. Bà ấy chống mắt lên nhìn xem. Cả nhà Nguyễn Trường Quý đều tính toán như vậy, cuối cùng có thể sống cuộc sống khiến người khác hâm mộ như thế nào? Có khi nào trở thành gia đình có tiếng trên ngọn núi này, người người đều có tiền đồ không?

DTV

Bây giờ, tuy trời đã vào thu nhưng nắng cuối hè đầu thu vẫn có uy thế cực mạnh. Nhiệt độ ban ngày không hề hạ xuống. Đã qua nửa tháng chín, lúa trong ruộng đã tròn căng vàng óng, từng bông lúa nặng trĩu rũ đầu, đón gió lung lay. Sắp tới thời gian thu hoạch vụ thu, những ruộng bậc thang xanh biếc từ mùa hè đã biến thành từng mảnh vàng óng.

Có lẽ niềm vui của người dân quên trong thời điểm này chính là vào vụ thu hoạch. Mọi người đều nói vụ mùa năm nay của thôn Mắt Phượng sẽ bội thu.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 108



Chạng vạng, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đang giúp Lăng Hào lùa lợn về nhà. Trên đường về ba người nhìn thấy bất cứ người nào cũng đều thấy trên mặt họ có sự vui mừng, ngay cả vân da cũng tản ra ánh vàng xán lạn.

Nguyễn Khuê và Nguyễn Khiết về nhà, trên đường gặp người quen thì chào một tiếng. Lúc cả hai sắp về tới nhà, cả hai gặp được một người, bóng dáng của người kia chỉ soẹt qua trí nhớ của cô mà thôi.

Nguyễn Khiết nhận ra trước, chạy lên chào hỏi: “Cô tư, sao cô lại trở về?”

Nghe cô ấy gọi như vậy, Nguyễn Khê ghép hình người trước mắt với cô tư Nguyễn Thúy Lan trong trí nhớ của mình. Cảm giác thân thiết đột nhiên trào ra. Cô đi tới bên cạnh Nguyễn Khiết, cười chào một câu: “Cô tư đã về rồi ạ?”

Nguyễn Thúy Lan nhìn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cười nói: “Lại cao hơn không ít rồi.”

Nguyễn Khiết khoác tay cô ấy, cả ba cùng nhau về nhà. Vừa về tới nhà thấy Lưu Hạnh Hoa là Nguyễn Khiết lập tức nói: “Bà nội, cô tư đã về rồi.”

Bà ấy ngẩng mặt lên nhìn Nguyễn Thúy Lan, vội vàng đứng dậy nói: “Sao bây giờ lại rảnh rỗi về nhà thế?”

Cô ấy đi tới trước mặt Lưu Hạnh Hoa: “Mọi người cũng không nói cho con biết. Ngày hôm nay con mới nghe được chuyện của chị ba nên mới tới xem. Con tới thăm chị ấy, bây giờ chị Thúy Chi thế nào rồi?”

Lưu Hạnh Hoa nói: “Con bé đang làm việc ở đội sản xuất, vẫn chưa về đâu.”

Nguyễn Thúy Lan nhìn Lưu Hạnh Hoa: “Vẫn có thể làm việc, xem ra cũng không tệ lắm.”

Lưu Hạnh Hoa đập cô ấy một cái: “Gả cho một người đàn ông như vậy, lại còn chịu tội mấy năm nay. Vừa rồi lại ầm ĩ một trận như vậy, không tệ cái gì chứ? Thúy Lan không chịu ngồi yên, phải làm việc thì lòng mới yên được!”

Nguyễn Thúy Lan thở dài: “Mấy năm nay, con cứ tưởng chị ba ở trấn trên sống rất tốt. Ai nấy đều nói chị ấy gả được mối tốt, hóa ra cuộc sống lại thành ra như vậy. Bao nhiêu năm qua con đều đố kị với chị Thúy Chi, hóa ra tất cả chỉ là sự ghen tỵ vô giá trị.”

Trước đây, vì Lưu Hạnh Hoa gả Nguyễn Thúy Chi cho người có trấn trên, cô ấy bị bị gả cho người vùng núi nên đã oán bà ấy bất công. Cũng vì chuyện này nên Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Thúy Lan trở nên không lạnh không nhạt.

Lưu Hạnh Hoa nhìn cô ấy hỏi: “Thế nào? Con tới để chê cười chị ba con đấy à?”

Nguyễn Thúy Lan cảm thán một tiếng đáp: “Nếu thế thì con còn là người sao?”

Lưu Hạnh Hoa nói: “Nếu con giống như vợ chồng anh hai con, khốn nạn như thế thì bây giờ mẹ sẽ lấy chổi đuổi con ra khỏi đây. Sau này, con cũng đừng về nhà nữa, mẹ coi như chưa nuôi con.”

DTV

Nguyễn Thúy Lan tò mò: “Vợ chồng anh hai con đã làm gì vậy?”

Chuyện này nói ra thì rất dài. Lần trước, Nguyễn Thúy Lan trở về là tết Đoan Ngọ, cô ấy không biết những chuyện xảy ra gần đây. Nếu không phải chuyện của Nguyễn Thúy Chi huyên náo quá lớn thì Nguyễn Thúy Lan cũng không biết.

Lưu Hạnh Hoa vừa định nói gì đó thì Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Thúy Chi đã lần lượt trở về. Vì vậy, bà ấy không nói nữa.

Đợi Tôn Tiểu Tuệ vào phòng bếp nhà bà ta, Lưu Hạnh Hoa thấy Nguyễn Thúy Chi tới gần, nói với cô ấy mấy câu: “Thúy Lan trở về thăm con đấy.”

Nguyễn Thúy Chi bước tới Nguyễn Thúy Lan trước mặt, cười nói: “Lâu lắm không gặp.”

Nguyễn Thúy Lan nhìn cô ấy nói: “Do chị ba bận quá đấy, mấy năm cũng chẳng thấy về nhà một lần. Em còn tưởng rằng ngày tháng dưới chân núi thoải mái quá nên chị ghét bỏ ngọn núi nghèo nhà chúng ta. Em cứ nghĩ chị quên hết bọn em rồi đó.”

Nguyễn Thúy Chi bị cô ấy nói không ngẩng được đầu lên, Lưu Hạnh Hoa đưa tay đập mấy cái: “Nếu con không nói được gì hay ho thì về đi.”

Nguyễn Thúy Lan cười cười, khoác tay chị gái: “Chị biết con không biết ăn nói.”

Nguyễn Thúy Chi ngẩng đầu mỉm cười: “Vào nhà ngồi uống nước đi.”

Nói xong, ba mẹ con tiến vào trong phòng rót nước ngồi uống, Nguyễn Thúy Lan uống nước nghỉ ngơi một lúc. Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết chưa đi vào trong, vẫn còn ở bên ngoài băm thức ăn cho lợn.

Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Thúy Lan ở trong phòng nói về Lưu Hùng và chuyện Nguyễn Thúy Chi ly hôn. Thúy Lan dùng lời lẽ th* t*c mắng mười tám đời tổ tông của anh ta, bởi vì có con trai thì không mắng đoạn tử tuyệt tôn được.

Cô ấy mắng xong thì uống ngụm nước: “Chị ba, chị hiền quá đấy. Nếu là em, lần đầu tiên anh ta bạo hành, em sẽ thu đồ cuốn gói ngay. Cứ để ba con Lưu Hùng uống gió tây bắc đi. Loại đàn ông này nên bị cô độc cả đời.”

Nguyễn Thúy Chi hít sâu một hơi, không nói câu nào.

Nguyễn Thúy Lan nhìn cô ấy hỏi: “Lúc Lưu Hùng đánh chị, bốn đứa con đâu? Chúng chỉ nhìn thôi à?”

Nguyễn Thúy Chi nói: “Lúc đầu chị bị đánh thì chúng còn nhỏ nên thấy mẹ bị đánh chỉ khóc, kêu ba đừng đánh. Nhưng Lưu Hùng sẽ hung dữ với chúng, không cho mấy đứa trẻ khóc rồi nhốt đám trẻ trong phòng. Sau này nó biến thành thói quen. Có lẽ thấy ba đánh mẹ là chuyện rất bình thường, giống như ăn cơm uống nước vậy.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 109



Nguyễn Thúy Lan không hề khách khí nói: “Chị ba, điều này phải trách chị rồi. Ai bảo chị chịu đựng!”

Nguyễn Thúy Chi thực sự tán đồng với lời này, gật đầu nói: “Đúng là do chị vô dụng.”

Nguyễn Thúy Lan thấy chị gái mình như vậy thì lại thấy đau lòng, đưa tay cầm lấy tay cô ấy: “Nói cho cùng thì Lưu Hùng kia cũng là tên khốn nạn. Chị cũng vì bọn nhỏ, nhưng ai ngờ đám nhỏ kia cũng là kẻ không có lương tâm, không nhìn thấy nỗi khổ của mẹ mình. Không biết chị đã chịu bao nhiêu khổ sở vì chúng. Rõ ràng bây giờ cũng không muộn, em ủng hộ chị. Chị phải cắt đứt hoàn toàn với tên kia.”

Nguyễn Thúy Chi gật đầu: “Ừ.”

Nguyễn Thúy Lan lại nói tiếp: “Em muốn nói chị đừng để ý tới bốn đứa trẻ kia nữa. Em thấy chúng sẽ không thay chị đau lòng đâu. Lưu Hùng không đánh bọn chúng nên bốn đứa đó sẽ đứng về phía ba ruột, có ăn có uống có người chăm lo, vốn chẳng quan tâm tới sự sống c.h.ế.t của chị. Chị toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho con cái nhưng chúng lại chẳng nghĩ cho chị chút nào, chẳng nhìn thấy mẹ mình phải nuốt bao nhiêu đắng cay. Bây giờ chị đòi ly hôn, chẳng biết người nhà họ Lưu sẽ nói gì về chị. Bốn đứa trẻ kia tám phần mười sẽ cảm thấy chị không tốt, nói chị lòng dạ độc ác không cần chúng.”

Nguyễn Thúy Chi khẽ hít vào một hơi, khẽ nói: “Chị muốn quản cũng chẳng thể quản được.”

Từ giây phút cô ấy quyết định cắt đứt với Lưu Hùng, bốn đứa trẻ kia đã là người của nhà họ Lưu, Nguyễn Thúy Chi có muốn nhúng tay cũng không được.

Nguyễn Thúy Lan thẳng thắn nói: “Thế thì quyết tuyệt tới cùng đi chị, coi như chưa sinh ra chúng. Nếu chị đã quyết định ly hôn, sẽ không trở về nữa, em dám cá với chị rằng sau này bốn đứa bé kia chắc chắn sẽ không nhận mẹ.”

Thấy Nguyễn Thúy chi không nói gì, cô ấy lại nói tiếp: “Chị tự ngẫm lại xem. Chị đi rồi, mấy đứa nó đi theo Lưu Hùng, bên cạnh còn có ông bà nội, ngày ngày sẽ được nghe những gì. Khi chị còn ở nhà họ Lưu, chúng cũng không hề che chở cho chị.”

Nguyễn Thúy Lan thấy Nguyễn Thúy Chi vẫn chưa phản ứng thì nhìn về phía Lưu Hạnh Hoa: “Mẹ, mẹ nói xem con nói có đúng không?”

Lưu Hạnh Hoa hắng giọng: “Có lẽ... Cũng gần như vậy.”

Nguyễn Thúy Lan trợn tròn mắt nói: “Cái gì mà có lẽ cũng gần như vậy? Là chắc chắn sẽ như vậy! Vì thế chị ba, em khuyên chị đừng ôm hy vọng gì về bốn đứa nó nữa, tránh sau này sẽ phải thất vọng. Chẳng biết lúc đó trái tim sẽ băng giá gấp bao nhiêu lần.”

Nguyễn Thúy Chi nghe Nguyễn Thúy Lan nói những lời này thì nhíu mày không nói gì, trên mặt cũng chẳng có bất cứ biến hóa gì. Tính tình cô ấy mềm yếu thật nhưng không ngu ngốc, những thứ nên nghĩ tới đều có thể nghĩ ra. Chỉ có điều, nó không nhẹ nhàng như những gì người ngoài cuộc thấy mà thôi.

Nguyễn Thúy Lan thấy chị mình vẫn đờ ra, trên mặt không có biến hóa gì thì không nói thêm về chuyện này nữa mà hỏi Lưu Hạnh Hoa: “Vợ chồng anh hai thì thế nào? con thấy mọi người không nói chuyện với chị dâu. Một nửa còn lại mẹ chưa nói với con đâu.”

Lưu Hành Hoa kể chuyện Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ đòi ở riêng như thế nào, đổ tội ăn trộm nho cho Nguyễn Khuê thế nào và cả chuyện Nguyễn Dược Tiến đi tìm ông thợ may học nghề nữa. Bên đó ra ngoài khoác lác nói rằng bản thân học rất tốt. Bà ấy còn nói cả về thái độ của mấy người đó với Nguyễn Thúy Chi nữa.

Sau khi nghe xong, Nguyễn Thúy Lan vỗ bàn một cái: “Thấy không? Sinh ra đứa con như anh hai chẳng bằng không sinh.”

Lưu Hạnh Hoa nói: “Chuyện của Thúy Chi cứ như thế đã. Sau này không ai được bàn tán về người nhà họ Lưu, cũng không được nói về nhà họ Lưu. Bây giờ, mẹ đang chống mắt lên nhìn cả nhà thằng hai có thể sống ngày tháng bay lên trời được không!”

Nguyễn Thúy Lan bật cười: “Bay lên trời làm thần tiên à mẹ?”

Lưu Hạnh Hoa vỗ cô ấy một cái, trừng mắt nói: “Cẩn thận chị dâu con nghe được lại tới Ủy ban cách mạng của lữ đoàn các con kiện cáo.”

Nguyễn Thúy Lan vẫn thờ ơ cười: “Anh hai và chị dâu đúng là trời sinh tuyệt phối.”

Cô ấy vừa nói vừa đứng dậy: “Được rồi, gặp được chị ba rồi. Giờ con phải về nhà.”

Lưu Hạnh Hoa đứng lên theo: “Tới cũng tới rồi, chưa ăn cơm mà đã về rồi sao?”

Nguyễn Thúy Lan nói: “Ăn cơm gì chứ mẹ? Sắp phải thu hoạch vụ thu rồi, mấy hôm nay bận c.h.ế.t đi được. Con nghe được chuyện của chị ba nên mới cố ý chạy về xem thế nào. Giờ thấy trạng thái của chị rất tốt, con cũng an tâm rồi.”

DTV

Cô ấy vừa nói vừa nhìn về phía Nguyễn Thúy Chi: “Chị ba hãy vui lên, chờ vì kẻ không đáng mà đau buồn. Trong nhà còn nhiều người ở bên chị, đừng để ý người bên ngoài nói cái gì. Bây giờ, chị là người tự so nên cứ làm gì khiến mình vui là được. Em còn ước được như chị ấy. Nếu rảnh rỗi thì tới nhà em chơi, em làm thịt con gà nấu món ngon cho chị ăn.”

Nguyễn Thúy Chi nghe vậy bật cười, kéo tay kém gái: “Được.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back