Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 90



Nguyễn Thúy Chi đứng đó không nói lời nào, trên mặt cũng không nhìn ra thái độ gì.

Ba Lưu Hùng còn nói: “Thúy Chi, con nhìn bọn trẻ đi.”

Tất nhiên là hai vợ chồng già bọn họ có lập trường và mưu tính của chính mình, chỉ cần hôm nay Nguyễn Thúy Chi ở lại không đi nữa, sự tình chỉ giữ lại trong nội bộ nhà mình, vậy thì không coi là chuyện to tát gì, sẽ qua đi nhanh thôi, và cuộc sống lại trôi đi như thường.

Nhưng nếu như hôm nay Nguyễn Thúy Chi theo Nguyễn Trường Sinh về nhà mẹ đẻ, vậy thì tiếp theo ắt sẽ phải giằng co. Bọn trẻ trong nhà không ai quản, chuyện không ai làm thì không nói, lại còn phải trèo đèo lội suối đi vào núi cầu xin Nguyễn Thúy Chi quay về, đi vào núi tìm nhà thông gia để xin lỗi.

Nguyễn Thúy Chi cụp mắt xuống, nhìn Tiểu Hổ Tử ôm chân cô ấy khóc lóc.

Trong phút chốc, cô ấy rút cả hai tay về, ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Hổ Tử, dùng ngón tay lau nước mắt cho cậu bé. Dịu dàng dỗ cậu bé đừng khóc, tiếp đó cô ấy đứng lên, xoay người đi vào trong phòng.

Nhìn thấy hành động này của cô ấy, ba mẹ Lưu Hùng cảm thấy cô ấy không nỡ bỏ con mà đi, trong lòng khẽ thở phào.

Mẹ Lưu Hùng lại nói với Nguyễn Trường Sinh: “Chuyện này là lỗi của anh rể cậu, chúng tôi không bao che cho nó, nên đánh thì cậu cũng đã đánh rồi. Đánh nặng như vậy cũng coi như là cho nó một bài học. Tôi bảo đảm với cậu, sau này chắc chắn nó sẽ không ức h.i.ế.p chị gái cậu nữa.”

Nguyễn Trường Sinh sa sầm mặt mày, nặng nề nói: “Nếu các người quan tâm đến chị của tôi thật thì có thể không biết chị ấy ở nhà bị đánh sao?”

Mẹ Lưu Hùng nói: “Chúng tôi không thường tới đây, sau này chúng tôi nhất định sẽ thường xuyên tới xem.”

Nguyễn Trường Sinh bực bội trong lòng, nhìn chằm chằm vào mẹ Lưu Hùng.

Ngón tay anh ấy nắm thành nắm đấm, siết lại thật chặt, đang định lên tiếng thì chợt thấy Nguyễn Thúy Chi xách một chiếc túi đi ra từ trong nhà. Cô ấy xách túi đi đến trước mặt Nguyễn Trường Sinh, nhỏ giọng nói: “Em năm, chúng ta đi thôi.”

Nghe vậy, những ngón tay đang siết chặt của Nguyễn Trường Sinh lập tức nới lỏng.

DTV

Còn ba mẹ Lưu Hùng thì biến sắc, lúc nãy bọn họ đã thả lỏng rồi, còn tưởng rằng Nguyễn Thúy Chi vào nhà là không định đi nữa, ai ngờ cô ấy vào nhà là để thu dọn quần áo. Không thể được, mẹ Lưu Hùng níu lấy Nguyễn Thúy Chi.

“Thúy Chi à, con đi rồi thì Tiểu Hổ Tử phải làm sao đây?”

Nguyễn Thúy Chi không đáp lời, lúc này tự mình lôi tay của mẹ Lưu Hùng ra, kéo Nguyễn Trường Sinh rời đi.

Ba mẹ Lưu Hùng sốt ruột mà đi ra cùng, trong miệng hô tên của Nguyễn Thúy Chi, thấy cô ấy không trả lời thì lại gọi Tiểu Hổ Tử: “Mẹ cháu không cần cháu nữa rồi, mau giữ mẹ cháu ở lại đi, đuổi theo nhanh lên, đừng cho mẹ đi!”

Tiểu Hổ Tử vừa được Nguyễn Thúy Chi dỗ nín xong, lúc này lại bật khóc nức nở, co cẳng chạy theo.

Nhưng bởi vì chạy vội quá, lúc chạy theo đến ngoài sân thì ngã sõng soài, úp mặt xuống đất.

Mẹ Lưu Hùng cố ý không đi đỡ, chỉ kêu lên: “Trời ơi cục cưng của bà.”

Nguyễn Thúy Chi dừng bước đúng như dự đoán của bà ta, nhưng mà lần này cô ấy không quay đầu lại mà chỉ đứng khựng lại một lát, mím môi cắn răng, siết chặt cổ tay của Nguyễn Trường Sinh, không quay đầu lại mà kéo anh ấy đi ra khỏi sân.

Lần này mẹ Lưu Hùng cuống quýt lên, bảo ba Lưu Hùng: “Ông mau đuổi theo đi chứ!”

Tay chân già cả rồi, sao ba Lưu Hùng đuổi kịp được cơ chứ. Ông ta vất vả đuổi tới cổng, ra khỏi cổng đuổi theo được vài bước thì Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh đã đi xa, rẽ vào trong ngõ không thấy tăm hơi nữa rồi.

Ông ta không đuổi kịp, đúng lúc lại nhìn thấy ba con nhóc nhà mình trở về, bèn vội vàng gọi ba cô nhóc: “Đại Ny, Nhị Ny, Tam Ny, mẹ cháu cãi nhau với ba cháu rồi thu dọn đồ đạc đi mất rồi, các cháu mau chạy theo gọi mẹ về đi!”

Nghe vậy, Đại Ny, Nhị Ny và Tam Ny vội bỏ cái gùi trên lưng xuống, xoay người cùng đuổi theo. Tuy nhiên, các cô bé tìm một vòng cũng không thấy Nguyễn Thúy Chi đâu, ba người đành phải trở về, thở hồng hộc chạy đến trước mặt ba Lưu Hùng, nói: “Ông nội ơi, bọn cháu không đuổi kịp.”

Ba Lưu Hùng đỡ eo, bản thân cũng thở phì phò, quay đầu lại thấy mẹ Lưu Hùng dắt Tiểu Hổ Tử đi ra, nói: “Con bé đi rồi, không đuổi theo được.”

Mẹ Lưu Hùng khom lưng lau nước mắt cho Tiểu Hổ Tử: “Chuyện gì thế này!”

Thật sự bỏ mặc cả con mình sao?

Nói đi là đi à?

Đuổi theo gọi về không được thì cũng không có cách nào khác, cả nhà quay vào phòng.

Vào nhà thấy Lưu Hùng bị đánh bầm dập, ba cô nhóc đều giật mình.

Nhị Ny hỏi: “Ai đánh vậy ạ?”

Bây giờ nói ai đánh thì còn có nghĩa lý gì nữa. Mẹ Lưu Hùng vừa thấy Lưu Hùng đã gắt gỏng với anh ta: “Vợ mày không quay đầu lại mà bỏ đi rồi, Tiểu Hổ Tử ngã mà nó cũng không quay đầu lại liếc nhìn một cái, mày xem làm thế nào bây giờ!”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 91



Trái lại, Lưu Hùng rất cứng đầu: “Để cô ta đi đi! Tốt nhất là đừng về nữa!”

Mẹ Lưu Hùng giơ tay lên định đánh anh ta, nhưng lại không xuống tay được, oán hận nói: “Mày thì giỏi lắm nhỉ! Đang yên đang lành mày đánh con bé làm gì? Thúy Chi có chỗ nào không tốt chứ? Trên thị trấn này còn có một người vợ hiền huệ hơn nó nữa sao?”

Lưu Hùng: “À, nhìn thấy cái bản mặt như người c.h.ế.t của cô ta là con thấy phiền!”

Ba anh ta thật sự không nhịn nổi nữa, giơ tay lên đ.ấ.m một nhát lên người anh ta, anh ta lại gào lên thảm thiết.

Đấm xong, ông ta dứt khoát xoay người đi ra ngoài, dáng vẻ như không muốn để tâm đến bất kỳ điều gì nữa.

“Bị đánh c.h.ế.t cũng đáng đời!”

Hắt xì hơi...

Đang ghé vào bên cạnh tảng đá chép chính tả bài thơ cổ, Nguyễn Khê bỗng hắt hơi một cái thật to.

Nguyễn Khiết quay đầu lại nhìn cô: “Chị, có phải chị bị cảm rồi không?”

Lăng Hào cũng nhìn Nguyễn Khê, Nguyễn Khê lắc đầu nói: “Không, chỉ là hơi ngứa mũi một chút thôi.”

Chiều nay cô đã hắt hơi rất nhiều, lúc vẽ tranh ở nhà ông thợ may cũng hắt hơi hai cái.

Mỗi lần hắt hơi xong cô đều sẽ nghĩ tới chuyện của Nguyễn Thúy Chi. Trước mắt, giao thông và thư từ qua lại đều rất không phát triển, thật sự là làm cái gì cũng không thuận tiện. Tỷ như hiện giờ bọn họ chỉ có thể ngồi chờ, Nguyễn Trường Sinh không về nhà thì cũng không biết sự tình thế nào rồi.

Buổi tối cô nằm trên giường với Nguyễn Khiết còn nghĩ tới chuyện này, nhìn đỉnh màn mà nói: “Cũng không biết chuyện của cô ba thế nào rồi, em nói xem chú năm có thể xử lý được không?”

Chuyện này nếu không phải cô đi công xã phát hiện ra, nếu không phải cô nhìn thấy vết thương trên tay Nguyễn Thúy Chi, thì có lẽ vẫn chưa để trong lòng. Lại nói, vừa nghĩ tới vết thương trên người Nguyễn Thúy Chi là trong lòng cô lại không nhịn được mà giận dữ.

Nếu có bản lĩnh, cô muốn đi đánh c.h.ế.t cái tên khốn Lưu Hùng kia luôn.

Nguyễn Khiết lên tiếng: “Tuy chú năm suốt ngày mang dáng vẻ lưu manh, nhưng chú ấy vẫn có chủ kiến và chừng mực mà. Dù sao thì dẫn theo nhiều người cùng nhau lăn lộn ở bên ngoài cũng cần chút bản lĩnh mà.”

Nguyễn Khê nở nụ cười: “Không biết em đang khen hay là đang mắng chú ấy nữa.”

Nguyễn Khiết cũng bật cười: “Lại nói, chú ấy đối xử khá tốt với hai đứa mình mà, mỗi lần kiếm được đồ ăn ngon ở ngoài đều sẽ mang về cho ai đứa mình ăn. Bất kể người khác cảm thấy chú năm có tốt hay không thì em vẫn thấy chú ấy tốt.”

Nguyễn Khê cười gật đầu: “Điều này cũng đúng.”

Hai chị em nói chuyện phiếm cho đến khi buồn ngủ, mắt díu lại mấy lần, rồi vai kề vai mà ngủ.

Ngày hôm sau, rửa mặt ăn cơm rồi ra ngoài, lại là một ngày mới bình thường không có gì lạ.

Bởi vì bây giờ là tháng tám, còn năm tháng nữa mới đến Tết, cho nên cũng không có nhiều gia đình tìm đến may quần áo. Chờ thêm mấy tháng nữa sắp bước sang năm mới, người người nhà nhà lên kế hoạch làm quần áo mới chuẩn bị ăn tết, đến lúc đó sẽ rất bận.

DTV

Không có mấy người đến nhà, cuộc sống cũng rảnh rỗi đôi chút.

Nguyễn Khê đến nhà ông thợ may thì vẫn vùi đầu vẽ tranh, không tranh giành cao thấp với Nguyễn Dược Tiến. Miễn là Nguyễn Dược Tiến không đến làm trò ngu ngốc trêu chọc cô thì cô sẽ không chủ động nói bất kỳ câu gì với Nguyễn Dược Tiến, vẫn luôn là ai làm việc người đấy.

Thỉnh thoảng Nguyễn Dược Tiến lại thể hiện ra là mình cực kỳ thông minh và giỏi giang, Nguyễn Khê và ông thợ may cũng không đả kích anh ta, chỉ xem anh ta như một tên ngốc. Lại nói, có nói mát thì anh ta cũng nghe không hiểu, còn thực sự cho rằng đang khen mình.

Nếu anh ta đã tưởng rằng đang khen mình thì thổi phồng anh ta lên là được rồi.

Trạng thái của anh tra lúc về nhà tốt, dẫn đến tâm trạng của Tôn Tiểu Tuệ cũng tốt theo, cũng có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái cho Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết. Tâm trạng của Tôn Tiểu Tuệ hớn hở rồi, ngày ngày ngóng trông con trai học được tay nghề rồi làm thợ may, nên tất nhiên là sẽ không có suy nghĩ giở trò.

Về phần rốt cuộc thì Nguyễn Dược Tiến có bao nhiêu năng khiếu và khả năng để làm thợ may, thật ra chỉ có trời biết đất biết, ông thợ may biết, và Nguyễn Khê biết mà thôi.

Hiện giờ, điều khiến Nguyễn Khê khâm phục nhất chính là ý chí của Nguyễn Dược Tiến.

Tuyệt đối là đỉnh của chóp!

Nguyễn Khê ở trong nhà ông thợ may hơn nửa ngày, lại học tập trên sườn dốc gần nửa ngày nữa, về đến nhà cùng Nguyễn Khiết thì cho heo cho gà ăn, nấu cơm ăn cơm, rửa mặt xong rồi nằm trên giường thở phào, ngày hôm nay coi như là kết thúc rồi.

Cảnh đêm bên ngoài tối om, Nguyễn Khê nằm trên giường nói với Nguyễn Khiết: “Hắn là ngày mai chú năm có thể về rồi.”

Nguyễn Khiết còn chưa đáp lời thì chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói của Nguyễn Trường Sinh: “Ba mẹ ơi, con dẫn chị ba về rồi đây.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 92



Nghe vậy, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết trở mình bật dậy trên giường, vội vã kéo cửa màn ra leo xuống giường, mở cửa cho Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh. Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa tuổi cao nên động tác chậm hơn một chút, chờ một lúc sau mới đi ra ngoài.

Thấy Nguyễn Thúy Chi, viền mắt của Lưu Hạnh Hoa lập tức ẩm ướt, tiến lên nắm tay cô ấy, nói: “Con còn biết quay về nữa à?”

Nguyễn Thúy Chi cũng rơm rớm nước mắt: “Con xin lỗi mẹ, con đã khiến mọi người bận tâm rồi.”

Lưu Hạnh Hoa chun mũi bình ổn lại tâm trạng, lại hỏi Nguyễn Trường Sinh: “Con dẫn chị ba con về rồi, còn Lưu Hùng thì sao?”

Nguyễn Trường Sinh nói thẳng: “Con đã đánh cho anh ta một trận nhừ tử, Lưu Hùng biến thành gấu chó rồi.”

Lưu Hạnh Hoa hơi lo lắng: “Con có biết kiềm chế không đấy? Không đánh nó đến mức xảy ra vấn đề gì đấy chứ?”

Nguyễn Trường Sinh: “Con không đánh c.h.ế.t anh ta cũng coi như là anh ta mạng lớn rồi! Hôm qua con vừa mới tới thị trấn tìm được nhà anh ta thì đã nhìn thấy anh ta đá chị ba một phát ở trong sân, đá mạnh lắm, trực tiếp đạp chị ba ngã trên mặt đất cơ mà, mẹ nói xem con có nên đánh không? Hơn nữa, mọi người đoán xem tại sao anh ta lại đánh chị ba, chỉ là bởi vì lúc chị ba khiêng chum nước bị trượt tay thôi đấy! Hôm qua nếu mà còn không ở đó thì chắc chắn anh ta còn đi lên đạp chị ba thêm mấy phát nữa cho hả giận, anh ta đúng là một tên khốn nạn mà!”

Nghe xong, Nguyễn Chí Cao nổi trận lôi đình, tức tối mà không có chỗ để trút giận, dựng thẳng lông mày lên mắng với những lời lẽ hung ác: “Cái thằng ch.ó khốn kiếp! Con gái ngoan ngoãn của tôi gả cho nó là để nó bắt nạt như vậy sao?”

Lưu Hạnh Hoa nghe xong cũng vừa tức vừa đau lòng, quan tâm Nguyễn Thúy Chi: “Thúy Chi, trên người con không sao chứ?”

Nguyễn Thúy Chi rơm rớm nước mắt lắc đầu, chun mũi nói: “Con không sao đâu mẹ.”

DTV

Trong căn phòng chính ở phía tây, Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Trường Quý cũng nghe thấy động tĩnh, nhưng không xuống giường đi ra ngoài ngay.

Tôn Tiểu Tuệ tò mò hỏi: “Sao thằng năm lại đột nhiên dẫn Thúy Chi về nhỉ?”

Cũng đã nhiều năm rồi cô ấy không trở về, mọi người đều nói cô ấy sống khá tốt ở trên thị trấn.

Bây giờ xem ra cũng không sống tốt lắm.

Nguyễn Trường Quý nói: “Sao mà tôi biết được? Đứng lên đi đến xem chẳng phải sẽ biết sao.”

Tôn Tiểu Tuệ tỉnh dậy theo sau ông ta, hai người cùng xuống giường đi sang phòng bên cạnh.

Đi vào phòng bên cạnh, thấy tất cả mọi đều người đứng người ngồi trong phòng Lưu, có người ngồi trên giường, có kẻ ngồi trên băng ghế, Nguyễn Trường Quý nhìn về phía Nguyễn Thúy Chi, lên tiếng: “Em ba, sao đột nhiên em lại về thế?”

Trong lòng Lưu Hạnh Hoa buồn bực, còn đang lo không tìm thấy ai để trút giận.

Nguyễn Trường Quý đi tới “đụng vào họng súng”, bà ấy nói với Nguyễn Trường Quý: “Sao em ba của mày về mà còn cần phải có sự đồng ý của mày nữa?”

Nguyễn Trường Quý oan c.h.ế.t mất: “Trời ơi, mẹ, con có ý này sao?”

Lưu Hạnh Hoa nói với vẻ không khách khí chút nào: “Mày cần làm gì thì làm đi, ở đây không có việc của mày.”

Hai vợ chồng đều không phải loại người thành thật, đến đây ngoài hóng hớt gây thêm phiền phức ra thì còn có thể giúp đỡ được gì nữa chứ?

Nguyễn Trường Quý tự làm mình bẽ mặt, hít một hơi vào rồi nói: “Coi như con xen vào việc của người khác, được chưa?”

Nói xong, ông ta quay người rời đi, tiện tay kéo Tôn Tiểu Tuệ đi cùng.

Hai người quay lại phòng của mình, Tôn Tiểu Tuệ nhỏ giọng nói: “Tự quay về một mình, ngay cả con cái cũng không mang theo, lại còn để thằng năm đến dẫn về nữa, tôi đoán chắc chắn là bị bắt nạt ở nhà chồng rồi.”

Nguyễn Trường Quý nằm xuống ngủ, không có tâm trạng gì, nói: “Mặc xác nó làm cái gì. Ngủ đi!”

Nguyễn Trường Quý còn có thể ngủ được, còn trái tim muốn hóng chuyện của Tôn Tiểu Tuệ thì đang cháy hừng hực, không thể ngủ được.

Chờ Nguyễn Trường Quý ngủ rồi, bà ta lén lút xuống giường, đi đến đứng ngoài cửa sổ phòng của Lưu Hạnh Hoa nghe lén.

Trong căn phòng bên cạnh, chờ Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ đi rồi, Lưu Hạnh Hoa kéo tay Nguyễn Thúy Chi, hỏi: “Bây giờ con hãy thành thật kể cho mẹ nghe, không được nói dối dù chỉ nửa chứ, mấy năm nay gả tới nhà họ Lưu, rốt cuộc thì con có sống tốt không?”

Chuyện đã như vậy rồi, còn có cái gì có thể giấu giếm được đây.

Nguyễn Thúy Chi chun mũi nói: “Bảy tám năm trước thì khá ổn, mặc dù không thể nói là rất tốt nhưng cuộc sống cũng trôi qua bình thường, anh ta đối xử với con không tốt cũng không xấu. Khi đó mỗi năm về một lần, anh ta ngại đường núi khó đi, mặc dù không vui vẻ nhưng lần nào cũng về cùng. Về sau, có Tiểu Hổ Tử rồi, trong nhà có đứa con trai, có lẽ anh ta cảm thấy con đã hoàn thành nhiệm vụ giúp anh ta rồi nên lập tức đổi tính, càng ngày càng ngứa mắt con, cứ giận một tí là lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay với con.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 93



Nguyễn Chí Cao nghe mà phát bực: “Nó đã bắt đầu ức h.i.ế.p con từ sớm như vậy rồi, đánh con ra nông nỗi này rồi, tại sao con không nói với người nhà? Nó thấy con cái gì cũng nhẫn nhịn được, không dám để người ta biết, cho nên mới dám bắt nạt con như vậy đấy!”

Nguyễn Thúy Chi cúi đầu im lặng một lát, nhìn về phía Nguyễn Chí Cao: “Ba à, nhà mình cách xa quá, sao con nói được đây?”

Nguyễn Trường Sinh tiếp lời: “Gia đình mình ở đây, sống không tốt chị không biết quay về sao? Cái chân mọc trên người chị, chẳng lẽ anh ta có thể lấy dây thừng trói chị được chắc? Có phải chị cũng chê nhà mình nghèo nên không muốn quay về không?”

Nguyễn Thúy Chi vội nói: “Dĩ nhiên là không phải rồi, chỉ là chị không muốn có tí chuyện mà đi tìm mọi người thôi, tuổi của ba mẹ mỗi lúc một lớn, có thể chịu được bao nhiều chuyện cơ chứ? Chị không muốn lấy chồng rồi mà còn không sống an phận, thường xuyên quay về nhà mẹ đẻ ăn vạ, khiến người khác cười chê. Chị cũng không nỡ để bốn đứa nhóc chịu tội, chị đi rồi thì chúng nó làm sao đây?”

Lưu Hạnh Hoa nói: “Ba mẹ không cần con phải cân nhắc như vậy, con suy tính tới suy tính lui, người chịu khổ chỉ có bản thân con thôi! Con nói con không muốn khiến ba mẹ bận tâm và đau khổ, nhưng mẹ lại nghe ra sự xa cách đấy, gặp chuyện không tìm người nhà mẹ đẻ thì tìm ai?”

Lưu Hạnh Hoa nói đúng, cô ấy vẫn luôn che giấu chuyện này, vẫn luôn nén giận không để người khác biết, cũng là bởi vì cô ấy băn khoăn quá nhiều. Nghĩ cái này cái kia, cân nhắc cái này cái nọ, có giận có khổ có ấm ức thì cũng đều nuốt hết vào trong.

Cô ấy biết mình đánh không lại Lưu Hùng cho nên không dám khiêu chiến với anh ta để tránh bị đ.ấ.m đá gậy gộc thêm nữa, chính vì cảm thấy cứ nhẫn nhịn một chút, anh ta đánh vài cái hả giận cũng bỏ qua, vậy nên cứ chịu đựng hết lần này đến lần khác.

Tính cách của cô ấy lại còn rất sợ gây chuyện, không dám gây chuyện mà cũng không muốn làm ầm ĩ lên, không muốn trong nhà ngày nào cũng cãi nhau khiến người ta chê cười. Cô ấy dùng phương thức nén giận để duy trì sự hòa thuận trong gia đình, ít nhất thì để người ngoài nhìn thấy được sự hòa thuận.

Đương nhiên, cũng là vì bốn đứa con, vì cái gọi là nhà kia.

Hơn nữa, nhà mẹ đẻ của cô ấy cách xa quá, nước xa không cứu được lửa gần. Vả lại, cô ấy cũng không muốn kết hôn rồi mà còn thêm gánh nặng cho ba mẹ, khiến bọn họ vì chuyện của cô ấy mà lo nghĩ đến mức ăn không ngon ngủ không yên.

Nhưng bây giờ chuyện thoáng cái đã vỡ lở rồi, rùm beng đến mức mọi người đều biết hết cả, trên người cô ấy tức khắc như được tháo dỡ trọng trách vậy, cảm thấy không còn có gì ghê gớm nữa. Tất cả những chuyện lo lắng đều đã xảy ra, cũng không phải không thể tiếp nhận nổi như trong tưởng tượng.

Không chỉ có thể tiếp nhận được mà thậm chí cô ấy còn có một loại cảm giác như được giải thoát.

Tất cả những băn khoăn trong đầu trước đó hiện giờ đều đã xảy ra ở trước mắt, cô ấy phát hiện mình cũng có thể đối mặt và thừa nhận được. Quan trọng nhất là, ba mẹ và em trai của cô ấy vẫn coi cô ấy như bảo bối, cô ấy không thể khiến cho họ thất vọng được.

Cô ấy có thể dựa vào họ, cô ấy không cần phải im lặng chịu đựng một mình nữa.

Nếu lần này Nguyễn Trường Sinh không tới làm ầm ĩ thì có lẽ cô ấy vẫn cứ nhịn một chút coi như xong. Nhưng bây giờ ba mẹ cô ấy và Nguyễn Trường Sinh đã ra mặt giúp cô ấy, đã làm vỡ lở hết sự tình ra rồi, cô ấy không thể để họ chịu ức h.i.ế.p cùng với bản thân mình được.

DTV

Một mình cô ấy chịu đựng thì được, nhưng cô ấy sẽ không để người nhà mình chịu đựng cùng mình đâu.

Cô ấy vẫn còn cảm thấy áy náy, hồi lâu sau mới nói được một câu: “Con xin lỗi mẹ, là con vô dụng.”

Thấy cô ấy như vậy, Lưu Hạnh Hoa không nhịn được mà đau xót, cầm tay cô ấy nói: “Tất cả đều do mẹ, lúc trước không nên để con lấy Lưu Hùng, không nên để con lấy chồng xa như vậy. Đáng lẽ lúc đó mẹ nên biết Lưu Hùng không phải là thứ gì tốt đẹp cả!”

Nguyễn Thúy Chi lắc đầu: “Chính con bằng lòng lấy mà.”

Lúc đó cô ấy cảm thấy có thể lấy chồng trên thị trấn, trông Lưu Hùng lại thành thật và kiên định, là một người có thể chung sống cả đời, bản thân mình tu luyện tám đời mới có được phúc khí này. Cho dù biết Lưu Hùng không muốn cưới cô ấy lắm, chỉ có ba mẹ anh ta thích cô ấy thôi, nhưng cô ấy vẫn bất chấp lấy anh ta.

Mấy năm này không phải là cô ấy chưa từng hối hận, chẳng qua là lấy cùng lấy rồi, cũng đã sinh được bốn đứa con, đã không có cách quay đầu lại được từ lâu rồi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 94



Chuyện quá khứ không có gì đáng nói, Lưu Hạnh Hoa không lôi lại nữa, an ủi Nguyễn Thúy Chi: “Bây giờ con đừng nghĩ gì nữa cả, cứ an tâm ở lại trước đã, nhà của mình, muốn ở bao lâu thì ở. Chờ người nhà họ Lưu bọn họ tới đây, mẹ phải hỏi cho ra nhẽ rốt cuộc là bọn họ có ý gì. Không đưa ra một lời giải thích thì chuyện này không xong đâu.”

Nguyễn Thúy Chi hiện giờ không còn nghĩ được gì nữa, đều nghe lời Lưu Hạnh Hoa hết, gật đầu lên tiếng: “Vâng ạ.”

Nhưng cô ấy vừa mới đồng ý xong, Nguyễn Khê vẫn đứng bên cạnh cái hòm không lên tiếng chợt mở miệng: “Có đưa ra lời giải thích gì cũng vô dụng thôi, cho dù dượng ấy có quỳ xuống khóc lóc thì cũng không có ích gì hết, gặp phải loại chuyện này thì chỉ có thể ly hôn thôi.”

Nghe vậy, Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Trường Sinh, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khiết đều quay sang nhìn về phía Nguyễn Khê, trên mặt toàn là dáng vẻ sửng sốt, mãi sau mà vẫn không phản ứng lại được.

Lưu Hạnh Hoa phản ứng trước, nói với vẻ nghi hoặc: “Ly hôn?”

Nguyễn Chí Cao tiếp lời: “Trẻ con biết cái gì?”

Nguyễn Khê nhìn về phía Nguyễn Chí Cao: “Ông nội, cháu hiểu biết hơn so với tưởng tượng của ông nhiều, loại chuyện đàn ông đánh phụ nữ chỉ có bắt đầu chứ không thể kết thúc được đâu. Đặc biệt là trường hợp của cô ba, Lưu Hùng đánh cô ấy mấy năm rồi, càng không khả năng từ bỏ. Chỉ e là hôm nay chú ấy đến đây quỳ xuống khóc lóc nhận sai, ngày mai về đến nhà, nổi nóng cái là lại đánh như thường thôi.”

Không khí trong phòng nhất thời ngưng đọng lại, mấy người Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa vẫn nhìn Nguyễn Khê.

Thời gian trôi qua thật lâu, không ai nói thêm một câu nào nữa.

Trong nhà chỉ có mấy gian phòng, Nguyễn Thúy Chi quay về chỉ có thể ở cùng phòng với Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết.

Lúc Nguyễn Thúy Chi rửa mặt mũi chân tay, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nằm kề vai trên giường, Nguyễn Khiết quay đầu nhìn Nguyễn Khê, hỏi cô: “Chuyện ly hôn cũng là Lăng Hào nói cho chị à?”

Nguyễn Khê không trả lời, chỉ hỏi Nguyễn Khiết: “Em cảm thấy cô bé sẽ ly hôn chứ?”

Nguyễn Khiết ngẫm nghĩ một hồi: “Em không biết, nhưng mà từ trước tới giờ chỗ chúng ta chưa từng có ai ly hôn cả.”

Nguyễn Khê hít một hơi thật sâu: “Thôi kệ, ngủ một giấc trước đã.”

Nói xong, cô ấy trở mình, quay mặt vào tường và đưa lưng về phía Nguyễn Khiết, nhắm mắt vào ngủ.

Nguyễn Khiết cũng không nghĩ nhiều về những chuyện nữa, nhắm mắt lại điều chỉnh tư thế, rất nhanh sau đó cũng ngủ mất.

Nguyễn Thúy Chi lăn lộn một hai ngày, sáng hôm sau lại không ngủ thêm, trời chưa sáng cô ấy đã dậy. Đại khái là cảm thấy về nhà mẹ đẻ làm người trong nhà thêm phiền, cho nên sáng sớm đã dậy cho heo, cho gà ăn, giặt quần áo xong rồi còn nấu đồ ăn sáng.

Lúc Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết thức dậy, tất cả việc vặt vãnh trong nhà đều đã được Nguyễn Thúy Chi làm xong xuôi hết. Vì thế ba người không việc gì phải vội, rửa mặt xong thì gọi Nguyễn Chí Cao dậy ăn sáng luôn.

Nguyễn Khiết hỏi có cần gọi Nguyễn Trường Sinh hay không.

Nguyễn Chí Cao nghĩ chắc mấy ngày nay nó mệt không chịu nổi rồi, nên không cho Nguyễn Khiết đi kêu, để nó ngủ tiếp.

Bởi vì việc này mà Lưu Hạnh Hoa nói với Nguyễn Thúy Chi ngay trên bàn cơm: “Mẹ kêu con ở lại nhà không phải để con hầu hạ mọi người, ở bên kia còn chưa hầu đủ sao? Con mệt thì cứ ngủ thêm đi, đừng có rảnh rỗi mà tìm việc, giành việc để làm.”

Nguyễn Thúy Chi cười khổ: “Con quen rồi, không làm gì trong lòng bức bối lắm.”

Nguyễn Chí Cao nhìn cô ấy rồi nói: “Hôm nay con đừng làm gì hết, ở nhà nghỉ ngơi, nghỉ mấy ngày trước rồi nói.”

Nguyễn Thúy Chi nói: “Vậy không được, con còn phải đến đội sản xuất làm việc nữa.”

Cho dù trở về ở một ngày, cô ấy cũng không muốn nằm ăn không.

Lưu Hạnh Hoa trợn mắt: “Nếu con dám đi, mẹ trở mặt với con ngay.”

Ở nhà chồng bị ức h**p, lại vượt đường núi xa xôi như vậy để trở về, ngủ cũng không được bao lâu, mà đã vừa giặt quần áo, vừa cho heo vừa nấu cơm, còn muốn đến đội sản xuất làm việc, bọn họ kêu con bé về nhà mẹ đẻ là để nó chịu tội thêm sao?

DTV

Nguyễn Thúy Chi thấy Lưu Hạnh Hoa nói với vẻ mặt nghiêm túc, chỉ đành cười nói: “Vâng ạ, vậy con nghỉ ngơi hai ngày trước cái đã.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết làm người nhỏ không chen lời người lớn, chỉ lo ăn cơm không nói gì, cơm nước xong đi ra ngoài với Nguyễn Chí Cao.

Giống như bình thường, Nguyễn Chí Cao đến tổ chức xã viên bắt đầu làm việc, Nguyễn Khê đến nhà ông thợ may luyện vẽ tranh, còn Nguyễn Khiết thì tìm mấy bé gái trong thôn đi nhặt củi và cắt cỏ cho heo ăn. Nếu công việc trong nhà đã làm xong, các cô sẽ đến đội sản xuất giúp đỡ làm việc.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 95



Ăn sáng xong, Lưu Hạnh Hoa không để Nguyễn Thúy Chi làm việc nữa, đuổi cô ấy vào phòng ngủ.

Nguyễn Thúy Chi không cãi lại được, hơn nữa đúng là đã mệt không chịu nổi, vừa nằm lên giường không lâu đã ngủ mất.

Tuổi của cô ấy không thể so với đám trẻ Nguyễn Trường Sinh kia được, Nguyễn Trường Sinh ngủ một giấc, tinh thần lập tức hồi phục lại. Còn Nguyễn Thúy Chi thì yên tâm nghỉ ngơi thêm hai ngày, tinh thần mới không bị hao hụt nhiều mà mệt mỏi quá độ.

Sau khi lấy lại tinh thần, nói cái gì cô ấy cũng phải đến đội sản xuất làm việc.

Nguyễn Trường Sinh đi công xã suốt đêm đưa Nguyễn Thúy Chi về nhà mẹ đẻ, còn Nguyễn Thúy Chi trở về cũng không dẫn theo con, người sáng suốt vừa thấy là biết trong đó có vấn đề, cho nên có nhiều người ở sau lưng bàn tán chuyện của Nguyễn Thúy Chi.

DTV

Nhóm phụ nữ kéo cỏ ở ngoài ruộng nước, thấy Tôn Tiểu Tuệ ở kế bên thì đôi mắt sáng rực, hỏi bà ta: “Này, sao đột nhiên cô em chồng của bà lại về thế? Có phải bị người bên nhà chồng ăn h.i.ế.p không?”

Tôn Tiểu Tuệ trả lời: “Ôi chao, không phải chuyện lớn gì, nó bị chồng đánh mấy cái thôi. Cơ mà con gái nhà họ Nguyễn người ta yếu ớt, đụng mấy cái cũng không được, quậy lên om sòm chạy về nhà, không biết còn tưởng bị sao nữa.”

Người đàn bà cầm cỏ bùn, nghỉ tay một hồi: “Trước chồng nó cũng có tới đây mấy lần, trông cũng thành thật lắm mà, đâu giống mấy thằng đánh vợ đâu, sao lại đánh nó chứ?”

Tôn Tiểu Tuệ cũng nghỉ tay: “Tám phần là do nó, tự dưng đang êm đang đẹp lại đánh nó sao? Vậy sao không tới đánh tôi này? Tôi nói cho bà nghe, hai tên đàn ông nhà tôi cưng con gái dữ trời, nâng trong lòng bàn tay ấy, chiều riết thành thói ấy mà!”

Một người đàn bà khác hỏi: “Vậy rồi sao, định không trở về, chờ nhà chồng tới đón về hay sao?”

Tôn Tiểu Tuệ cười: “Nghe nói là đang chuẩn bị ly hôn đấy.”

“Ly hôn?” Mấy người phụ nữ nghe vậy đều ngừng tay quay qua nhìn.

Lời này nghe thật mới lạ, các bà sống cả đời chưa từng nghe nói kết hôn rồi còn có thể ly hôn?

Tôn Tiểu Tuệ nói: “Dù sao tôi cũng nghe nói vậy thôi, ai biết là thật hay giả. Cuộc sống trên trấn tốt hơn trong núi nhiều, nó thật sự bỏ được ư? Còn bốn đứa nhỏ thì sao. Dám làm thật á, mỗi người một ngụm nước bọt thôi cũng đủ dìm c.h.ế.t nó rồi.”

Người phụ nữ: “E là hù doạ nhà chồng thôi.”

Tôn Tiểu Tuệ: “Không phải tôi nói chứ, người ta còn sợ nó hù sao? Nếu là con gái tôi làm vậy, xem tôi có đánh c.h.ế.t nó không. Đàn ông đụng vào hai cái đã chạy về nhà mẹ đẻ, cái thứ về nhà mẹ đẻ ăn dầm nằm dề ấy à, nếu là tôi thì nửa đêm tôi cũng đuổi cổ nó về, rồi xin lỗi người ta. Ngặt nỗi hai lão già nhà tôi sao có thể làm vậy, không những không giúp đỡ khuyên nó sống yên phận, mà còn đổ thêm dầu vào lửa, kêu Tiểu Ngũ quậy ra lớn chuyện. Con gái nhà họ Nguyễn họ quý lắm, ai cưới người đó xui xẻo.”

Đang nói chuyện thì nhìn thấy Nguyễn Thúy Chi ở đằng xa đi đến, Tôn Tiểu Tuệ và mấy người phụ nữ liếc nhau, vội vàng ngậm miệng.

Nguyễn Thúy Chi làm ở đội sản xuất được hai ngày, ngày đầu tiên còn tương đối bình thường, mọi người thấy cô ấy đến sẽ khách sáo chào hỏi, hỏi thăm hai câu, nói mấy năm rồi không gặp.

Nhưng đến ngày hôm sau thì mọi thứ trở nên là lạ.

Nguyễn Thúy Chi có thể cảm giác được, mấy cặp mắt của phụ nữ trong đội sản xuất giống như mọc trên người cô ấy vậy. Ánh mắt kỳ lạ không nói, gặp mặt cười chào hỏi thì cũng thôi đi, chào xong lập tức châu đầu, ghé tai nói nhỏ.

Mấy năm không về, trong đội sản xuất toàn là người xa lạ, còn có nhiều người ở thôn khác gả tới, cô không quen ai cả, cho nên mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không tìm được ai để hỏi xảy ra chuyện gì.

Theo lẽ thường thì một mình cô về nhà mẹ đẻ đúng thật là chắc chắn phải có chuyện. Nhưng mấy chuyện ở bên nhà chồng chịu tủi thân, cãi nhau với chồng về nhà mẹ đẻ rất bình thường mà, không đến mức để những người kia dùng ánh mắt như vậy nhìn mình mới đúng.

Cô ấy nghĩ thầm trong lòng, nhưng không nghĩ ra lý do nên cũng không quan tâm nữa, chỉ vùi đầu làm việc.

Mấy năm gần đây Lưu Hạnh Hoa lớn tuổi, lưng lại không được khoẻ, cho nên gần đây hiếm khi đến đội sản xuất làm việc. Bà ta chỉ ở nhà giặt giũ quét tước, thêu thùa may vá làm cơm, quét chuồng gà chuồng heo, xử lý vài chuyện ở vườn rau trong nhà.

Trong thôn cũng có nhiều phụ nữ lớn tuổi hơn bà ta, đa phần không làm nổi việc gì nữa, thường xuyên xách rổ kim chỉ chụm lại thêu thùa may vá, vừa nói chuyện cho qua những năm tháng cuối đời.

Hôm nay Lưu Hạnh Hoa ngủ trưa thức dậy, đang ở nhà may vá một lúc thì bà Triệu và bà Lý đã cầm mẹt qua tìm. Hai bà cụ tự vào nhà lấy băng ghế ra ngồi, khom lưng nhặt lên đế giày đã khâu một nửa.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 96



Ba người ngồi xuống tán dóc, bà Triệu và bà Lý đang nói chuyện thì liếc mắt nhìn nhau. Sau đó dường như hai người thống nhất gì đó, cùng tằng hắng một tiếng.

Tằng hắng xong bà Triệu nhìn Lưu Hạnh Hoa rồi hỏi: “Nghe nói... Thúy Chi muốn muốn ly hôn với Lưu Hùng à?”

Lưu Hạnh Hoa nghe vậy tay cầm kim khựng lại, đưa mắt nhìn về phía bà Triệu: “Ai nói?”

Bà Lý nói tiếp: “Ai nói à, mọi người trong đội đồn hết lên rồi, ai mà không biết? Không phải bà nói thì người trong nhà bà nói. Đồn ra không dễ nghe đâu, bà và bí thư Nguyễn định cho Thúy Chi ly hôn thật à? Kết hôn mười mấy năm, con cũng có bốn đứa rồi kia mà.”

Lưu Hạnh Hoa bỏ kim xuống rổ trên đùi, cau mày phiền muộn.

Ly hôn cùng lắm chỉ là do cô cháu gái Nguyễn Khê thuận miệng nhắc tới vào tối hôm Nguyễn Thúy Chi trở về mà thôi.

Bởi vì cảm thấy Nguyễn Khê nói cũng có cái lý của nó, không phải trẻ con nói bậy, cho nên bà và Nguyễn Chí Cao cũng không phản bác, nhưng cũng không nói đồng ý cho Nguyễn Thúy Chi ly hôn, sao lại truyền ra ngoài chứ?

Chẳng lẽ là Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đi ra ngoài nói?

Trong lòng Lưu Hạnh Hoa có nghi vấn, có lệ với bà Triệu và bà Lý vài câu.

Chờ buổi tối tất cả mọi người về nhà, ngồi xuống ăn cơm thì bà mang chuyện này ra hỏi.

Bà trực tiếp hỏi Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết trước: “Hai đứa ra ngoài nói cô ba mấy đứa muốn ly hôn phải không?”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nghe vậy giật mình, sau đó lắc đầu.

Nguyễn Khê nuốt cơm trong miệng xuống, nói: “Ông bà cũng không đồng ý đề nghị này, cháu đi ra ngoài nói làm gì? Hơn nữa nếu nhiều người biết thì khó giữ bí mật lắm, dù cho có chắc chắn, thì ly hôn cũng không phải chuyện đáng để khoe khoang gì, cháu nói với người khác làm gì chứ?”

Dù cho Nguyễn Thúy Chi ly hôn thật thì cô cũng sẽ không đi ra ngoài nói.

Ly hôn thật thì đó sẽ là vết sẹo của cô ba, cô sẽ không chạm vào.

Lưu Hạnh Hoa lại nhìn sang Nguyễn Trường Sinh: “Là co nói?”

Nguyễn Trường Sinh không còn gì để nói: “Con đi ra ngoài bàn tán chuyện của chị ba làm gì?”

Lưu Hạnh Hoa nghĩ lại cũng đúng, đều là người trong nhà, ai cũng suy nghĩ cho Nguyễn Thúy Chi, đều muốn tốt cho nó, sao có thể bép xép với người ngoài được. Bà ấy sẽ không nói, Nguyễn Chí Cao lại càng không.

Nguyễn Thúy Chi nghe vậy cuối cùng cũng hiểu ra, lý do vì sao hai ngày nay cô ấy làm việc ở đội sản xuất, những người phụ nữ kia ai cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, quay đầu lại đã lẩm bẩm lầm bầm giống như đang bàn tán về mình.

Thì ra là đang nói việc cô ấy muốn ly hôn?

Lúc Nguyễn Thúy Chi đang nghĩ ngợi, Lưu Hạnh Hoa chợt đập chiếc đũa trong tay lên bàn.

‘Rầm’ một tiếng, không chỉ Nguyễn Thúy Chi mà những người khác cũng hoảng sợ.

Nguyễn Khiết nhỏ giọng hỏi: “Bà nội, cuối cùng chuyện này là sao vậy ạ?”

Lưu Hạnh Hoa không trả lời Nguyễn Khiết, mà đứng dậy đi thẳng ra ngoài, đến nhà chính hét lên: “Tôn Tiểu Tuệ! Cô chường mặt ra đây cho tôi!”

Cả nhà Tôn Tiểu Tuệ cũng đang ăn cơm, nghe tiếng kêu rần trời như thế, Tôn Tiểu Tuệ sợ tới mức đũa cũng run lên.

Nguyễn Trường Quý hỏi bà ta: “Đang yên đang lành mà gì thế?”

Tôn Tiểu Tuệ rũ mắt, nói chuyện không tự tin: “Ai biết lại là ai chọc mẹ.”

DTV

Nguyễn Trường Quý liếc bà ta rồi đứng dậy đi ra ngoài, đứng cạnh cửa nhìn Lưu Hạnh Hoa: “Mẹ, lại sao vậy?”

Lưu Hạnh Hoa chỉ ông ta: “Anh kêu Tôn Tiểu Tuệ ra đây cho tôi!”

Nguyễn Trường Quý quay đầu lại nhìn Tôn Tiểu Tuệ, Tôn Tiểu Tuệ dùng dằng buông đũa, lề mề đi đến bên cạnh Nguyễn Trường Quý.

Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa thấy Tôn Tiểu Tuệ đứng dậy, cũng vội đứng dậy đi theo bên cạnh.

Tôn Tiểu Tuệ nhìn Lưu Hạnh Hoa ở bên ngoài, phía sau Lưu Hạnh Hoa còn có Nguyễn Chí Cao, Nguyễn Trường Sinh, Nguyễn Thúy Chi còn có hai đứa nhóc Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, thế trận trông đáng sợ lạ thường, giống như muốn tới bắt bà ta đi hỏi tội vậy.

Bà ta tằng hắng, nhìn Lưu Hạnh Hoa hỏi: “Lại sao nữa?”

Lưu Hạnh Hoa trả lời: “Có phải cô đi ra ngoài nói Thúy Chi nhà tôi muốn ly hôn hay không, có phải cô không?”

Bà ấy nói xong định chạy tới đánh Tôn Tiểu Tuệ, miệng vừa mắng: “Hôm nay tôi phải xé cái mồm thối của cô ra!”

Tôn Tiểu Tuệ sợ tới mức trốn phía sau Nguyễn Trường Quý, mạnh miệng chối: “Con không biết mẹ đang nói gì! Sao con biết Thúy Chi ly có ly hôn hay không, vì sao cô ta trở về con còn chẳng biết nữa là, nói làm sao mà nói?”

Nguyễn Trường Quý cản Lưu Hạnh Hoa lại, làm chứng cho Tôn Tiểu Tuệ: “Mẹ, chắc là mẹ nghĩ oan cho Tiểu Tuệ rồi, mọi người nói lén với nhau, bọn con nào có nghe được, sao nói được chứ? Cho dù có người nói, thì cũng là người biết chuyện!”

Lưu Hạnh Hoa không đánh tới Tôn Tiểu Tuệ, quay sang nói với Nguyễn Trường Quý: “Mày bao che cho nó đúng không?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 97



Nguyễn Trường Quý nói: “Không phải con bao che, là cô ta thật sự không có nói.”

Lưu Hạnh Hoa tức giận đến cắn răng, còn muốn xông tới đánh Tôn Tiểu Tuệ.

Nguyễn Thúy Chi kéo bà ấy lại: “Thôi đi mẹ, về ăn cơm đi.”

Không có chứng cứ đúng là làm ầm lên cũng không có lý, Lưu Hạnh Hoa đứng dằn xuống cơn tức một lúc, mới đen mặt xoay người trở về nhà bên.

Những người khác đi theo vào, đến nước này rồi cũng tự hiểu ra, vì sao lúc nãy Lưu Hạnh Hoa lại hỏi là ai đi ra ngoài nói chuyện Nguyễn Thúy Chi ly hôn. Đại khái là việc này đã truyền khắp thôn rồi.

DTV

Lưu Hạnh Hoa ngồi xuống húp hai hớp cháo, vẫn còn nói: “Chắc chắn là Tôn Tiểu Tuệ!”

Nguyễn Thúy Chi nói: “Nói thì nói, cũng không mất miếng thịt nào.”

Lúc trước cô ấy sợ người khác chê cười bao nhiêu thì bây giờ không sợ bấy nhiêu. Dù sao cái gia đình mà cô ấy nhẫn nhịn mười mấy năm để duy trì sự hòa thuận giả dối đã biến mất, những chuyện khác không còn quan trọng nữa rồi.

Nguyễn Trường Sinh nghe Nguyễn Thúy Chi nói vậy, thì lên tiếng: “Dù sao cũng đã truyền ra rồi, em thấy hay là ly hôn luôn cho rồi.”

Nguyễn Chí Cao nhìn Nguyễn Trường Sinh: “Anh nói nghe thật nhẹ nhàng, ly hôn thật thì bốn đứa nhỏ làm sao đây? Chưa ly người ta đã bàn tán thật lâu rồi, ly hôn bọn họ sẽ chỉ trỏ chị ba anh suốt đời! Tôi với mẹ anh sắp xuống mồ rồi nên cũng chẳng sao, nhưng chị ba anh chịu được sao?”

Nguyễn Khê khuấy cháo trong chén, chợt nói: “Vậy để cho Lưu Hùng đánh cả đời à?”

Nguyễn Chí Cao lại nhìn sang Nguyễn Khê: “Cái gì gọi là để cho nó đánh cả đời? Nó dám đụng tới một ngón tay đầu của con gái ông thử xem! Chuyện này chắc chắn ông sẽ làm cho ra lẽ, thằng Lưu Hùng kia cần phải sửa lại cái tật xấu này!”

Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Chí Cao: “Cháu cá với ông, Lưu Hùng không sửa nổi đâu, chuyện này đã trở thành điều bình thường trong cuộc sống của dượng ta rồi. Chỉ có một cách để anh ta sửa lại tật xấu này, đó là cô ba mạnh hơn dượng ta. Chỉ cần dượng đánh không lại cô ba, ra tay chắc chắn người bị thiệt là dượng ta, nên dượng sẽ sửa, nhưng mà có thể sao?”

Nguyễn Chí Cao nhìn Nguyễn Thúy Chi, nửa câu có thể cũng không nói nên lời.

Đừng nói mạnh hơn Lưu Hùng, đơn giản là đanh đá thôi Nguyễn Thúy Chi cũng không làm được.

Một lát ông ấy lại nói: “Kêu chú năm trị nó đi.”

Nguyễn Khê: “Lần này chú năm trị rồi, chờ Lưu Hùng đỡ hơn sẽ đón cô ba về, tự nhiên ông sẽ biết có tác dụng hay không. Đương nhiên bởi vì lần này bị dạy dỗ, anh ta sẽ yên phận một thời gian, nhưng tuyệt đối sẽ không sửa đâu.”

Lưu Hạnh Hoa nghe mà bực mình, lên tiếng: “Thôi, nói sau đi.”

Nguyễn Thúy Chi ở bên cạnh bưng chén cúi đầu, vẫn không nói gì.

Buổi tối rửa mặt xong nằm trên giường với Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, cô ấy mới chợt nói: “Mấy năm không gặp, Tiểu Khê lớn rồi.”

Nguyễn Khê ở trong tối chớp mắt: “Cũng hiểu chuyện được hơn chút.”

Dường như cảm thấy Nguyễn Khê thích hợp trò chuyện việc này, cô ấy lại hỏi: “Cháu cảm thấy dượng cháu sẽ không sửa thật à?”

Nguyễn Khê biết, chuyện vẫn chưa xảy ra, nên điều cô nói chẳng qua cũng chỉ là một khả năng mà thôi, nhưng đó là khả năng dập tắt hy vọng nên mọi người không ai thích nghe.

Cô cũng không muốn khư khư nói lại, vì thế hỏi lại Nguyễn Thúy Chi: “Cô ba, dượng sửa lại thì thế nào?”

Nguyễn Thúy Chi bị cô hỏi đến ngơ ngác.

Nguyễn Khê lấy hơi vào, rồi nói: “Chẳng lẽ cô ba chỉ cần chồng mình không đánh mình là được rồi ư? Hai người sống bên nhau, nắm tay đi cả đời, chẳng lẽ không cần biết ấm lạnh, không cần quan tâm và để ý sao? Con người dượng ấy như thế nào, đối xử với cô ba thế nào, cuộc sống của cô ba ra sao, chỉ có bản thân cô ba biết. Cho dù dượng sửa lại cái tật xấu xa nhất, thì sẽ không còn là người xấu nữa, không phải là tên cặn bã nữa sao?”

Nguyễn Thúy Chi nằm trong bóng đêm, thật lâu không nói gì.

Nguyễn Khê im lặng một lúc, nói tiếp: “Gặp phải cặn bã, chẳng phải cách tốt nhất là nghĩ cách tránh xa sao? Vì sao phải tốn thời gian trông cậy vào loại người này có thể sửa, dây dưa lãng phí thời gian, thậm chí chôn vùi cuộc đời vì họ. Chẳng lẽ kết hôn sinh con rồi thì cho dù đau khổ không chịu nổi, người phụ nữ cũng chỉ có chấp nhận số phận bước tiếp thôi sao?”

Nguyễn Thúy Chi vẫn không nói gì, Nguyễn Khê cũng không nói tiếp nữa, dù sao thì những lời cô nói cũng có vẻ không phù hợp với thời đại này cho lắm. Cô để đầu óc trống rỗng, một lúc sau mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, lại nghe Nguyễn Khiết ở bên cạnh đã ngủ rồi, cho nên cũng nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Nguyễn Thúy Chi nằm ở một đầu giường khác, thật lâu không ngủ.

Buổi tối Nguyễn Thúy Chi ngủ rất trễ, nhưng sáng hôm sau vẫn thức dậy sớm
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 98



Ăn sáng xong, cô ấy vẫn như thường lệ đội mũ rơm đeo sọt, chuẩn bị đến đội sản xuất tập hợp làm việc.

Nhưng lúc cô ấy sắp ra cửa thì bị Lưu Hạnh Hoa kéo lại, nói: “Mấy ngày nay con đừng đi ra ngoài, ở trong nhà thêu thùa may vá với mẹ đi, không thiếu chút điểm công đó của con đâu.”

Nguyễn Thúy Chi biết Lưu Hạnh Hoa là vì muốn tốt cho mình, sợ mình đi ra ngoài sẽ bị người ta chỉ trỏ. Những người khác sẽ nhìn cô ấy bằng ánh mắt kia, rỉ tai nhau nói những lời không dễ nghe về mình.

Nhưng cô ấy không quan tâm, chỉ nói: “Mẹ, con ở nhà không ngồi yên nổi, không sao đâu, xem như không nhìn thấy là được, dù sao bọn họ cũng không dám nói trước mặt, con cũng có nghe được đâu. Mà nghe thấy thì sao chứ, cũng đâu mất miếng thịt nào.”

Trước kia cô ấy sợ người ta chê cười mình sống không tốt, muốn người nghĩ rằng mình sống rất tốt, vì sỉ diện cho nên chịu đựng.

Lúc đó cô cho rằng so với ở nhà họ Lưu thường xuyên bị đánh, thì cay đắng gì mình cũng nuốt rồi, cô ấy không thể chấp nhận những tin đồn nhảm nhí hơn.

Lúc chưa trải qua thì sợ bị người khác bàn tán sau lưng, sợ bị người ta nói xấu, bây giờ đã xảy ra thật rồi, cảm giác cũng chỉ như vậy mà thôi.

Thậm chí Nguyễn Thúy Chi còn nhận ra, thể diện mà lúc trước cô ấy vất vả giữ gìn, thì ra cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

Bây giờ chỉ cần người trong nhà không cảm thấy cô ấy mất mặt, thì cô ấy không để ý người khác nói sao nữa.

Nguyễn Thúy Chi để ý đến người trong nhà, cho nên lại nói với Lưu Hạnh Hoa: “Con xin lỗi, mẹ, về nhà mà lại mang đến nhiều phiền phức như vậy. Mọi người vừa lo ăn uống lo chỗ ở, còn vì chuyện của con mà bị người trong thôn bàn tán nữa.”

Lưu Hạnh Hoa trừng cô ấy: “Còn lâu mẹ mới sợ người ta bàn tán cái gì, ai dám nói bậy trước mặt mẹ, mẹ xé miệng nó ra! Sau này con mà còn nói phiền hay không phiền gì đó nữa, mẹ sẽ tức giận đấy.”

Nguyễn Thúy Chi cười khổ: “Được rồi, con không nói nữa.”

Nhưng cô ấy lại không nghe lời Lưu Hạnh Hoa ở nhà, mà vẫn đi làm.

DTV

Cô không thể để bản thân rảnh nhàn, giúp trong nhà làm thêm chút việc, trong lòng cô còn có thể thoải mái hơn một chút.

Công xã Thiên Phượng, nhà họ Lưu.

Bởi vì Nguyễn Thúy Chi về nhà mẹ đẻ, nên ba mẹ Lưu Hùng dọn đến đây ở với Lưu Hùng. Chủ yếu là mẹ Lưu Hùng đến để giặt quần áo, nấu cơm và giúp đỡ chăm Tiểu Hổ Tử.

Ba cô nhóc không còn nhỏ nữa, thật ra không cần chăm sóc gì nhiều, hơn nữa còn có thể phụ việc nhà.

Nhưng chỉ chăm một mình Tiểu Hổ Tử thôi bà ta cũng cảm thấy mệt, dù sao thì con nít bốn năm tuổi là lúc không nghe lời nhất, gặp cái gì là chơi cái đó, thấy cái gì cũng đòi lấy, quậy phá khắp nơi, còn rất thích sai người.

Bà ta tay già chân yếu hầu hạ già trẻ một nhà này, mới mấy ngày đã hơi không chịu nổi.

Thấy vết thương trên người Lưu Hùng đã đỡ nhiều rồi, bà ta lập tức hối anh ta vào núi đón Nguyễn Thúy Chi.

Lưu Hùng không chịu đi, chỉ nói: “Nếu cô ta tự về thì con không so đo với cô ta nữa, còn kêu con vào núi đón ấy hả, không có cửa đâu! Em trai cô ta chạy tới đánh con thành ra như vậy, con còn chường mặt đón cô ta về sao? Có thể không?”

“Con không kêu cô ta dập đầu xin lỗi là hời cho cô ta lắm rồi!”

“Cô ta có giỏi thì ở nhà mẹ đẻ suốt đời đi, xem người ta có mắng c.h.ế.t cô ta không!”

Mẹ anh ta cáu kỉnh: “Nếu mày không đi đón thì cái nhà này mày tự lo đi, mẹ không lo nữa. Nhà này trong ngoài nhiều việc như vậy, mày trông cậy mẹ làm hết cho mày sao? Nếu mày không đi, tao cũng buông tay mặc kệ đấy!”

Lưu Hùng cố chấp đến cùng: “Đại Ni và Nhị Ni đã lớn vậy rồi, xen vào làm cái gì? Tiểu Hổ Tử để Tam Ni giữ, chuyện trong nhà toàn để Đại Ni, Đại ni lo. Không có Nguyễn Thúy Chi, trái đất không xoay nữa à?”

Mẹ anh ta tức giận đến muốn đánh anh ta: “Lưu Hùng mày tự làm đi!”

Đại Ni mười hai tuổi, Nhị Ni mười tuổi, Tam Ni mới bảy tuổi, hơn nữa vẫn còn là trẻ con, bình thường kêu bọn nó giúp đỡ làm việc thì còn được, nhưng kêu bọn nó trông nom nhà cửa trong ngoài thì không biết sẽ hỏng bét thành ra thế nào nữa.

Mấy cô nhóc không biết tự lo cho cuộc sống, hơn nữa sắp khai giảng rồi, còn phải đi học nữa.

Mẹ Lưu Hùng suy nghĩ, cảm thấy không ép anh ta đi là không được, vì thế nổi nóng dọn đồ bỏ đi.

Sau đó vào đêm sau khi bà ta đi, Đại Ni và Nhị Ni xuống bếp nấu cơm, không cẩn thận làm dây lửa ra đống rơm sau bếp, vì không dập kịp mà làm cháy hơn nửa nhà bếp, may mà được hàng xóm chạy tới dập tắt.

Lưu Hùng trở về nhìn thấy trong nhà bừa bãi như vậy, tức giận đến suýt chút nữa ngất đi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 99



Đại Ni, Nhị Ni khóc lóc nói với anh ta: “Ba, chúng ta đón mẹ về đi.”

Lưu Hùng khó thở nói: “Đón cái gì mà đón? Mẹ mày c.h.ế.t rồi!”

“Hoặc là tự cô ta vác mặt về!”

“Hoặc là đừng có về nữa!”

Gần đến tháng tám, đất trời có dấu hiệu vào thu.

Nguyễn Thúy Chi ở nhà mẹ đẻ bảy tám ngày, ban đầu trong lòng còn không yên, bởi vì tin đồn trong thôn mà cảm thấy rất có lỗi với người trong nhà, nhưng ở lại càng lâu thì gánh nặng trong lòng càng nhỏ.

Cô ấy ngoài mỗi ngày nhớ bốn đứa nhỏ, không biết bọn nó có sống tốt không, có ăn no ngủ ngon hay không, cảm thấy có lỗi vì đã bỏ mặt chúng nó không lo, thì những chuyện khác không có quá nhiều lưu luyến.

Ngày tháng trong núi trôi qua chậm rãi, có ba mẹ ở bên cạnh, có đứa em trai che chở cho mình, còn có hai đứa cháu đáng yêu ríu rít, đã rất lâu rồi cô ấy không cảm nhận được bầu không khí hoà thuận vui vẻ người một nhà ở bên nhau như thế này.

Bởi vì ba mẹ vô điều kiện che chở, ngược lại càng khiến cô ấy quyết tâm ở lại nhà mẹ đẻ.

Từ sau khi kết hôn, cô ấy chưa từng nhẹ nhõm kiên định như vậy.

Lưu Hùng mãi vẫn không đến đón Nguyễn Thúy Chi, Lưu Hạnh Hoa nói: “Không tới hay lắm, tới tôi cũng đuổi về!”

Nếu tới đón sớm còn thể hiện anh ta đã biết lỗi, còn có thành ý và thái độ.

Nhưng lâu như vậy rồi vẫn không thấy đến, có ý gì còn có ai không hiểu sao?

Anh ta làm vậy là giẫm lên mặt Nguyễn Thúy Chi, cũng là giẫm lên mặt nhà họ Nguyễn bọn họ.

Cho dù vết thương đỡ rồi đến đón về cũng tám phần là sống không nổi nữa, đưa Nguyễn Thúy Chi về hầu hạ anh ta và bốn đứa trẻ mà thôi!

Một người đàn ông như vậy, còn trông mong có thể sửa cái tật xấu đánh vợ ư?

Nguyễn Chí Cao cũng thật sự bị Lưu Hùng làm cho rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi mà mắng: “Tổ tiên nhà nó, dù Thúy Chi của chúng ta ở nhà mẹ đẻ cả đời, cũng sẽ không về nhà họ Lưu nó, để chịu tủi thân như chó nhà đâu!”

***

Lá nho xanh biếc rậm rạp như tán ô, chú mèo vàng lớn đi tới đi lui trên giàn nho giống như binh lính tuần tra trên tường thành. Có con ruồi nào đó bay ngang qua, nó lập tức xoè móng vuốt lông xù ra bắt, thu hoạch được một đoá hoa mai bằng thịt màu hồng nhạt.

Dưới giàn nho bày chiếc ghế mây cũ, một ông cụ tóc bạc râu trắng đang nằm lắc lư trên đó.

Nguyễn Khê đang ngồi trước nhà chính vẽ hai bức tranh, giàn nho và con mèo phía trên, cùng với ông thợ may trên ghế bập bênh phía dưới. Vẽ xong cô đứng dậy đưa cho ông thợ may xem, hỏi thế nào.

Ông thợ may nhận bức tranh, vừa liếc qua đã ồ lên: “Có năng khiếu.”

Không ai dạy, tự mò mẫm mà lại có thể vẽ rất ra dáng.

Nguyễn Khê mỉm cười, nhìn ông ấy nói: “Thông minh tuyệt đỉnh không khoác lác.”

Ông thợ may trợn mắt, trả lại bức tranh cho cô: “Bớt thổi phồng đi, trình độ này ấy hả, còn phải luyện nhiều.”

Đương nhiên là còn phải luyện tập dài dài, Nguyễn Khê cũng không nôn nóng. Cuộc sống trên núi thật êm ả, nhiều nhất chính là thời gian, không ai hối thúc không ai vội vã, cái gì cũng từ từ tới.

À, cũng không phải, chẳng phải có Nguyễn Dược Tiến đang giục cô sao?

Nguyễn Khê cầm bức tranh trở lại cửa nhà chính, nhìn lướt qua bên trong thì thấy Nguyễn Dược Tiến lại thò xuống dưới máy may móc vải nỉ. Không cần nhìn cũng biết chắc chắn trán anh ta lại ướt mồ hôi rồi.

Gần đây ông thợ may cho anh ta chính thức luyện trên chỉ, là dùng chỉ cũ ngày xưa, và ít vải vụn không dùng tới. Nguyễn Dược Tiến đạp máy may không thì được, đến lúc may lên vải thật lại không xong.

Anh ta đạp máy may may được vài đường đã đứt, đường may cũng không đều, lúc lại chỉ thường bị kẹt.

Anh ta không dám để ông thợ may biết lúc lại chỉ sẽ bị kẹt, đều tự mình lén lút móc ra sửa lại.

Nguyễn Khê chỉ xem như không nhìn thấy, ngồi xuống tiếp tục vẽ tranh của mình.

DTV

Giữa trưa Nguyễn Dược Tiến về nhà ăn cơm, Nguyễn Khê vẫn ở lại nhà ông thợ may nấu cơm ăn. Buổi chiều Nguyễn Dược Tiến lại đến, không có chuyện gì khác, ba người vẫn ai bận việc nấy, ông thợ may ở nhà riết mệt nên ra ngoài đi bộ một vòng.

Sau khi ông thợ may đi rồi, Nguyễn Dược Tiến mới không kiên nhẫn ngồi đạp máy tiếp nữa, trực tiếp bước ra trước máy may, tới đứng cạnh Nguyễn Khê nói chuyện, hỏi cô: “Này, cô ba chuẩn bị ly hôn thật à?”

Nguyễn Khê lười để ý tới anh ta, tiếp tục vẽ tranh: “Mắc mớ gì tới anh?”

Nguyễn Dược Tiến bị dỗi hơi nghẹn, lại nói: “Đó là cô ba tôi mà, tôi không thể quan tâm một chút hay sao?”

Nguyễn Khê cười lạnh: “Anh tự lo cho bản thân mình trước đi.”

Nguyễn Dược Tiến cạn lời: “Con người cô không thể nói chuyện đàng hoàng hay sao vậy?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back