Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 330: Chương 330



"Mẹ ngày nào cũng có đồ ăn, được rồi, nhanh về đi, nếu Đại Hổ dám bắt nạt con, con cứ nói với mẹ, xem mẹ có đánh c.h.ế.t nó không".

Lưu Thải Hồng đưa con gái ra đến cửa, đến khi không còn thấy bóng dáng của con gái nữa mới quay lại.

Vương Mộng Mộng xách túi, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Đại Hổ ở nhà chờ đợi trong lo lắng, hành lý của hắn ta đã chuẩn bị xong, để ở phòng trọ trước kia hắn ta ở.

Quần áo mang đến chỗ Vương Mộng Mộng đều là quần áo cũ, quần áo đẹp và những đồ quan trọng đều để ở phòng trọ cũ của hắn ta.

Bây giờ chỉ còn chờ Vương Mộng Mộng mang sổ tiết kiệm đến, là hắn ta có thể đi ra thành phố ven biển làm ăn, nghĩ đến việc mình sắp phát tài, tâm trạng Đại Hổ có chút kích động.

Cuối cùng Vương Mộng Mộng cũng trở về, Đại Hổ kìm nén cảm xúc, không hề tỏ ra quá tham lam, nếu không Vương Mộng Mộng sẽ nghi ngờ, lúc đấy hắn ta sẽ tiêu đời.

"Mộng Mộng, em về rồi, em có biết không, tối hôm qua em không có ở nhà, anh cả đêm mất ngủ, nhớ em không ngủ được".

Đại Hổ ôm lấy thân hình to lớn của Vương Mộng Mộng đi đến ghế sofa.

Nghe những lời này, tâm trạng của Vương Mộng Mộng lập tức tốt hơn.

"Đại Hổ, đây là đồ ăn và trái cây mẹ đưa cho chúng ta".

"Để anh rửa táo cho em ăn".

Đại Hổ lấy một quả táo từ túi ra rồi đi rửa.

Vương Mộng Mộng nhân cơ hội này rút sổ tiết kiệm từ trong áo lót ra, nhìn con số trên sổ tiết kiệm, vừa vặn có một nghìn tệ.

"Mộng Mộng, táo của em".

Đại Hổ giả vờ không nhìn thấy sổ tiết kiệm trong tay Vương Mộng Mộng.Vương Mộng Mộng cất sổ tiết kiệm đi, nhận lấy quả táo, thấy Đại Hổ chỉ rửa một quả.

"Sao anh không ăn?".

"Mộng Mộng, đồ ngon như này anh mua không nổi, anh là đàn ông, ăn hay không ăn không quan trọng, em ăn nhiều một chút là được rồi".

Đại Hổ nhẹ nhàng giúp Vương Mộng Mộng chỉnh lại tóc.

Nghe những lời này, Vương Mộng Mộng lại xúc động, lấy lại bình tĩnh, lấy sổ tiết kiệm từ trong túi ra.

"Đại Hổ, đây là số tiết kiệm của mẹ em, em đã... lấy trộm nó, trong đó có một nghìn tệ".

Vương Mộng Mộng đưa sổ tiết kiệm qua.

"Mộng Mộng, anh không thể nhận, cái này, nếu mẹ vợ biết được sẽ buồn lắm".

Đại Hổ cố kìm nén ý nghĩ muốn lấy sổ tiết kiệm, nhưng miệng thì vẫn từ chối.

"Cầm lấy đi, em không muốn anh đi bán m.á.u nữa, nhưng anh nhất định phải hứa với em. Mỗi tháng anh phải trả tiền cho mẹ em, được không? Đợi khi mua được mặt bằng rồi em sẽ nói với mẹ, sổ tiết kiệm đã bị em lấy đi"

Vương Mộng Mộng nghĩ mình không thể giấu mãi được, nếu như mẹ phát hiện ra sổ tiết kiệm mất, lỡ nói là người nhà Ngô trộm mất, thì công việc cũng không giữ được nữa.

"Được, Mộng Mộng, anh sẽ viết giấy cam kết cho em".

Đại Hổ lấy giấy và bút từ trong ngăn kéo ra, viết giấy cam kết, nội dung chính là hắn ta đã nhận một nghìn đồng từ mẹ vợ, cam đoan về sau mỗi tháng sẽ trả lại tiền cho mẹ vợ.

Viết xong, Vương Mộng Mộng đọc qua, cười cười, đưa sổ tiết kiệm qua.

"Mộng Mộng, mật khẩu là gì?". Đại Hổ hỏi.

"Là ngày tháng năm sinh của em, trước đây mẹ em đưa em đi gửi tiền, em đã lén nhìn thấy".

Vương Mộng Mộng nói đến đây, lại cảm thấy bản thân đã có lỗi với mẹ.

"Được, Mộng Mộng, bây giờ đã có tiền rồi, chuyện này không nên chậm trễ, anh đi gặp ông chủ để thương lượng giá cả luôn, cổ gắng giảm thêm một chút, em có đi cùng không?"

Đại Hổ biết ngày tháng năm sinh của Vương Mộng Mộng, trước đây hắn ta đã xem qua sổ hộ khẩu của Vương Mộng Mộng, để thể hiện mình là đối tượng tốt, dĩ nhiên là phải nhớ kỹ.

"Thương lượng giá cả thì em không đi đâu, đợi tới lúc ký hợp đồng em sẽ đi".

Lần đầu tiên Vương Mộng Mộng làm kẻ trộm, cảm thấy quá mất sức, bây giờ mới có thể thả lỏng, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 331: Chương 331



Đại Hổ hưng phấn đến mức gần như không thể giấu được. "Vậy được rồi, Mộng Mộng, em ở nhà ngủ một giấc đi, buối tối anh trở về nấu cơm cho em ăn".

Đại Hổ đắp chăn cho Vương Mộng Mộng xong, chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên cầm theo chiếc túi mà ban

nãy Vương Mộng Mộng xách về.

Vương Mộng Mộng ngủ say, Đại Hố cầm sổ tiết kiệm đến phòng trọ cũ của hắn ta, nhét túi đựng sườn và trái cây vào túi hành lý. Còn sổ tiết kiệm thì Đại Hổ nhét vào túi bên trong q**n l*t, túi bên trong q**n l*t là hắn ta tự may.

Đại Hổ không dám chậm trễ, trực tiếp đi thẳng đến nhà ga.

Chiều tối, trời cũng đã tối, Vương Mộng Mộng tỉnh giấc, mở mắt nhìn căn phòng tối om.

"Đại Hổ ~ Đại Hổ ~".

Vương Mộng Mộng buồn bực sao trời đã tối rồi mà Đại Hổ vẫn chưa về.

Vương Mộng Mộng xốc chăn lên rồi bật đèn, nhìn nhìn quanh nhà, quả nhiên Đại Hổ không có ở nhà.

Thấy đói bụng, nên Vương Mộng Mộng đi nấu cơm, định hâm nóng lại sườn.

"Ơ, túi của mình đâu rồi?".

Vương Mộng Mộng ngạc nhiên, rõ ràng túi để trên bàn, sao lại không thấy nữa.

Vương Mộng Mộng tìm một lúc cũng không thấy, đoán Đại Hổ đã cất đi. Chỉ còn cách hâm nóng lại thức ăn thừa mà Đại Hổ đã xào từ buổi trưa để ăn tạm.

Ăn cơm xong, Vương Mộng Mộng đợi mãi vẫn không thấy Đại Hổ về, chuẩn bị ra ngoài đi tìm thử.

Vương Mộng Mộng cầm chìa khóa ra ngoài, đến chỗ căn nhà cho thuê mặt tiền mà lần trước Đại Hổ từng dẫn cô đi xem.

Chủ nhà sống trên lầu, Vương Mộng Mộng bước đến gõ cửa.“Cốc cốc cốc ~”.

“Ai đấy?” Chủ nhà đang ăn cơm.

“Xin chào, xin hỏi đồng chí có thấy chồng tôi không? Anh ấy nói đến tìm đồng chí để xem nhà”.

Vương Mộng Mộng tỏ ra khá lịch sự.

“Không có, hôm nay không có ai đến tìm tôi xem nhà cả”. Chủ nhà lắc đầu.

Trong lòng Vương Mộng Mộng bắt đầu cảm thấy hoảng loạn. Đại Hổ còn có thể đi đâu đây?

Vương Mộng Mộng nhớ ra Đại Hổ có một căn phòng trọ, nhưng chính cô cũng không biết căn phòng trọ của Đại Hổ ở đâu.

Vương Mộng Mộng đi lang thang trên phố suốt một giờ, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Đại Hổ ở đâu, đành lủi thủi quay về nhà.

Tối hôm đó, Vương Mộng Mộng mất ngủ. Hôm nay cô vừa đưa sổ tiết kiệm cho Đại Hổ, vậy mà Đại Hổ lại biến mất. Anh ấy có thể đi đâu chứ?

Sáng hôm sau, Vương Mộng Mộng đến nhà máy với tinh thần mơ màng, cô xin nghỉ một ngày.

“Đồng chí Vương, cô không thể cứ mãi xin nghỉ như thế này được. Tuần trước cô vừa xin nghỉ hai ngày, mà hôm qua lại là ngày nghỉ nữa”. Nhân viên phòng nhân sự cau mày.

Vương Mộng Mộng mím môi: “Xin lỗi, đây là lần cuối tôi xin nghỉ trong tháng này”.

Phòng nhân sự cũng không nói gì thêm, dù sao Vương Mộng Mộng cũng chỉ là công nhân tạm thời, lương thấp hơn so với công nhân chính thức một chút, nên cũng không thể nghiêm khắc quá.

Vương Mộng Mộng đi đến nhà máy nơi Đại Hổ làm việc, nói là muốn tìm Lý Đại Hổ.

“Cô đợi một lát, tôi đi gọi người”.

Bảo vệ đi vào xưởng gọi người, Vương Mộng Mộng rất khẩn trương, hy vọng Đại Hổ sẽ xuất hiện, nếu không thì cô thật sự không biết phải làm sao bây giờ.

Vài phút sau, bảo vệ dẫn theo một đồng chí trung niên đeo kính đến.

“Đồng chí, đây là quản đốc xưởng của chúng tôi”. Bảo vệ giới thiệu.

“Chào quản đốc, xin hỏi Lý Đại Hổ đâu?”.

Vương Mộng Mộng nhìn phía sau không có ai khác, Đại Hổ không đi làm sao?

“Xin chào, đồng chí Lý Đại Hổ đã ứng trước nửa tháng lương của anh ấy từ hôm trước, hôm nay thì không đi làm”. Quản đốc nhìn Vương Mộng Mộng.

“Anh ấy sau này không đến làm nữa à?”. Vương Mộng Mộng nghe xong giống như sét đánh ngang tai, thoáng cái mặt mũi tái nhợt.

“Cái đó thì chúng tôi cũng không biết, nhưng những nhân viên nghỉ việc không có lý do như thế này, chúng tôi có thể sẽ xem xét việc sa thải”.

Quản đốc đoán là Vương Mộng Mộng cũng không tìm thấy Đại Hổ.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 332: Chương 332



Vương Mộng Mộng gật gật đầu rồi quay người rời đi.

Vương Mộng Mộng cảm thấy như nghẹt thở, bản thân mình đã trao hết tất cả cho Đại Hố, vậy mà anh ta lại biến mất nkhông dấu vết.

Nước mắt Vương Mộng Mộng không ngừng tuôn trào, cô cứ bước đi cho đến khi đến cổng nhà họ Ngô.

Vương Mộng Mộng đứng trước cổng, căn bản không có dũng khí gõ cửa.

Nhớ lại những lời mẹ dạy, bản thân mình không nghe theo một lời nào.

Bản thân đã đánh mất tất cả thì không nói lại còn đánh mất mrột nghìn tệ tiền tiết kiệm của mẹ.

Vương Mộng Mộng khóc một hồi, đúng lúc Lưu Thải Hồng đang định ra ngoài mua thức ăn thì nhìn thấy Vương Mộng Mộng.

"Mộng Mộng, sao con lại đến đây, sao lại khóc thế này?".

Lưu Thải Hồng nhìn thấy mặt con gái đầy nước mắt thì nghĩ ngay tới Đại Hổ, chắc chắn Đại Hổ đã bắt nạt con gái mình.

"Mẹ~".

Vương Mộng Mộng lao vào lòng Lưu Thải Hồng.

“Có phải là Đại Hổ bắt nạt con không? Cậu ta ở đâu, để xem mẹ có dạy dỗ cậu ta không. Mẹ không tin là mẹ không trị được cậu ta”.

Lưu Thải Hồng tức giận đến phát điên, mặc dù bà đã nghĩ ngày này rồi cũng sẽ đến, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Hai người mới cưới nhau được có mấy ngày.

“Anh ấy bỏ đi rồi, biến mất rồi”. Vương Mộng Mộng ngồi phịch xuống đất.

“Cái gì, cậu ta bỏ đi sao, bỏ đi thì thôi, trên đời này còn biết bao nhiêu người đàn ông tốt, con khóc cái gì chứ”.

Lưu Thải Hồng vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, bà chỉ đơn giản nghĩ rằng Đại Hổ không muốn ở cùng Vương Mộng Mộng nữa.

“Con đã đưa sổ tiết kiệm của mẹ cho anh ấy rồi”.

Giọng Vương Mộng Mộng nhỏ như tiếng muỗi, nhưng Lưu Thải Hồng vẫn nghe thấy.

"Con nói cái gì, sổ tiết kiệm của mẹ?" Lưu Thải Hồng mở to mắt không thể tin nổi nhìn Vương Mộng Mộng.

Vương Mộng Mộng không dám nhìn thằng vào mắt Lưu Thải Hồng, chỉ gật gật đầu rồi khóc.

Lưu Thải Hồng lập tức chạy ngay vào phòng kiểm tra sổ tiết kiệm của mình, thật sự sổ tiết kiệm đã biến mất.

Được lắm, hôm qua bà ta còn cho rằng con gái đã hiểu chuyện hơn, biết đến thăm mình, không ngờ nó lại đến để trộm sổ tiết kiệm.

“Hết rồi, mọi thứ đều hết rồi”.

Lưu Thải Hồng thất thần bước ra sân, toàn bộ số tiền bà ta tiết kiệm được trong ba, bốn năm qua đã không còn một xu.

Chỉ còn lại một trăm tệ mà Đại Hổ đưa hôm đó, may mà chưa gửi vào.

“Cút~, mày là đứa bất hiếu, lấy trộm tiền của mẹ đem cho đàn ông, giờ thì hay rồi, cái gì cũng không có, cút”.

Hai mắt Lưu Thải Hồng đỏ ngầu, xách giỏ đi mua thức ăn. Bây giờ càng không có tiền, càng phải coi trọng công việc, không thể mất việc này được, nếu không ngay cả cơm cũng không có mà ăn.

Chỉ còn lại Vương Mộng Mộng ngồi khóc một mình ở đó.

Khóc một lúc lâu, Vương Mộng Mộng cũng không khóc nổi nữa. Cô ta làm gì còn mặt mũi mà khóc, không thể để Lưu Thải Hồng mất công việc này được.

Vương Mộng Mộng đứng dậy, lê bước chân trở về nhà.

Về đến nhà, nhìn chiếc chăn cưới trên giường, bàn chải đánh răng của hai người, khăn mặt.

Chẳng lẽ những điều anh ta đã làm cho cô trước đây đều là giả sao, chỉ là đóng kịch thôi sao, vậy mà còn làm chuyện thân mật nhất với anh ta.

Vương Mộng Mộng bật khóc nức nở, bởi vì nghĩ đến chiếc túi mình mang về ngày hôm qua đã biến mất.

Trong đó là sườn và trái cây, anh ta thậm chí còn mang theo cả cái này.

Mọi thứ trước đây, sự tốt bụng của anh ta, đều là lừa gạt tiền.

Lúc này, Đại Hổ đang ăn trái cây ở trên tàu, vui vẻ ngắm cảnh bên ngoài, thỉnh thoảng còn tán tỉnh cô gái đẹp ngồi đối diện, hoàn toàn không nhớ đến Vương Mộng Mộng.

Sau khi khóc, Vương Mộng Mộng bình tĩnh lại, kiếm tiền mới là quan trọng nhất.

Cô đã khiến mẹ mất hết một nghìn tệ, từ nay cô phải tiết kiệm tiền, cố gắng kiếm tiền trả lại cho mẹ.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 333: Chương 333



Sau chuyện này, Vương Mộng Mộng thay đổi rất nhiều, bắt đầu tiết kiệm, trước đây mỗi tháng tiêu hết hai mươi đồng. Bây giờ mỗi tháng tiết kiệm được mười đồng, một tháng sau, Vương Mộng Mộng đã gầy đi

mười cân.

Nguyên nhân không chỉ vì ăn uống tằn tiện, mà còn vì quá đau lòng, hầu như không còn cảm giác thèm ăn, làm gì cũng không có hứng thú, tan làm chỉ muốn

về nhà đi ngủ.

Lưu Thải Hồng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gắng gượng sau một tháng mới đi thăm con gái. Do dự mãi, cuối cùng vẫn mang về một hộp chân giò heo.

Mở cửa ra, trong nhà sạch sẽ gọn gàng, nhưng cũng lạnh lẽo cô quạnh.

"Mẹ ~, mẹ về rồi".

Vương Mộng Mộng nghẹn ngào mở cửa phòng ngủ, cô vừa mới nằm ngủ trên giường.

"Mộng Mộng, con... sao con lại gầy thế này, con bé ngốc, có phải con không có tiền mua cơm ăn không?".

Dù sao thì vẫn là mẹ con, Lưu Thải Hồng nhìn thấy con gái gầy đi nhiều như vậy thì đau lòng không chịu nổi, cứ nghĩ rằng Vương Mộng Mộng không có tiền mua cơm ăn nên mới đói gầy.

“Không phải đâu mẹ, chỉ là con không thấy ngon miệng thôi”.

Vương Mộng Mộng đối diện với mẹ cảm thấy rất hổ thẹn.

"Mẹ làm chân giò hầm cho con, giờ mẹ hâm nóng lại cho con ăn".

Lưu Thải Hồng lau nước mắt, trong lòng đã không còn trách con gái vì đã đưa tiền cho Đại Hổ nữa, chỉ cần con gái bình an là được.

Thoáng cái đã đến tháng sáu, Đại học Sư phạm thông báo rằng một tuần nữa sau khi thi cuối kỳ xong sẽ bắt đầu kỳ nghỉ hè, kỳ nghỉ hè kéo dài hơn hai tháng.

"Ông xã, bên trường anh có thông báo về kỳ nghỉ hè chưa?"

Buổi tối sau khi tan học về Vương Tiểu Thanh liền hỏi Trương Vũ, bởi vì Vương Tiểu Thanh đã chờ không nổi muốn tới Thượng Hải.

"Anh đang định nói với em đây. Trường quân đội bên anh, kỳ nghỉ hè ít hơn bên em một tháng, em được nghỉ hai tháng rưỡi, còn anh chỉ có ba mươi lăm ngày thôi.

Đến giữa hoặc cuối tháng bảy mới bắt đầu nghỉ."

Trương Vũ ngượng ngùng ôm Vương Tiểu Thanh, ban đầu anh đã hứa sẽ cùng cô đến Thượng Hải.

"Thế giờ phải làm sao, chắc em phải đi một mình thôi."

Vương Tiểu Thanh vẫn muốn đến Thượng Hải để trải nghiệm.

"Hay là thế này nhé, khi em bắt đầu nghỉ hè, em nghỉ ngơi ở nhà một tuần, sau đó về quê chơi mười ngày. Sau đó em đi Thượng Hải chơi, khi anh nghỉ hè rồi, anh sẽ đến Thượng Hải đón em, hai chúng ta sẽ đi chơi ở các tỉnh phía Bắc, sau đó quay về, có được không?"

Trương Vũ tính toán như vậy thấy thời gian khá phù hợp. Dù sao cũng phải về quê một chuyến, anh hay Vương Tiểu Thanh về thì cũng vậy, anh có thể về quê sau khi từ phía Bắc trở về.

"Được, kế hoạch này khả thi."

Vương Tiểu Thanh gật đầu đồng ý với kế hoạch này.

Sau khi thi xong, Vương Tiểu Thanh bắt đầu chăm sóc kỹ lưỡng những vật tư trong không gian, hè này phải bán số lượng lớn.

Sau đó lại tiếp tục đến đón Trương Vũ sau khi anh tan học.

"Vợ~"

Trương Vũ không ngại ngần chạy đến hôn Vương Tiếu Thanh một cái.

"Chú ý đi, mấy người bạn của anh đang cười kìa."

Vương Tiểu Thanh thường thấy những người đó đi cùng Trương Vũ ra ngoài, Trương Vũ nói họ là bạn học, là người địa phương ở thành phố Tương, nên không cần ở ký túc xá.

"Anh chẳng sợ, bọn mình về nhà thôi, nóng quá." Trương Vũ luôn sợ nóng.

Nửa tháng sau.

Vương Tiểu Thanh lên tàu trở về nhà, Trương Vũ đưa cô đến nhà ga.

"Tiểu Thanh, khi em đến Thượng Hải rồi nhớ viết thư cho anh biết em ở đâu, anh được nghi hè rồi sẽ đến tìm em."

Trương Vũ dặn dò kỹ lưỡng, rồi đưa Vương Tiếu Thanh lên tàu.

Tàu từ từ khởi động, Vương Tiểu Thanh vẫy tay chào Trương Vũ, buổi chiều là có thể về đến quê nhà.

Trước đây, khi chị dâu sinh Tiểu Ngọc, cô đã về một lần, bây giờ đã qua hơn hai tháng, không biết em bé bây giờ thế nào rồi.

Chị dâu sinh được một bé gái, đặt tên là Trương Tú Ngọc, Tiểu Thạch Đầu rất yêu quý em gái nhỏ của mình.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 334: Chương 334



Trước khi về quê, Vương Tiểu Thanh đã mua thêm sữa bột, lần trước cô đã mang về không ít, nhưng sợ không đủ cho em bé uống.

Lần này cô mang theo sáu túi, mỗi đứa hai túi, còn hai túi là để cho em bé chưa ra đời của Lưu Hiểu Yến, tất cả đều cất trong không gian, đến nơi rồi mới lấy ra.

Buổi chiều, Vương Tiểu Thanh xuống tàu, đi thẳng đến bến xe thành phố Hành, gần như là chuyếnm xe cuối cùng trong ngày.

Không có nhiều người, Vương Tiểu Thanh chọn ngồi ở hàng ghế sau, như vậy sẽ thuận tiện cho việc lấy đồ từ không gian ra rồi xuống xe.

Xe đi lắc lư qua lại, suýt nữa Vương Tiểu Thanh đã ngủ quên, cuối cùng cũng đến nơi, mọi người đều có không ít hành lý.

Nhân lúc hỗn loạn, Vương Tiểu Thanh cũng lấy ra hai túi hành lý, phần lớn đều là quà cho gia đình, bản thân cô chỉ có hai bộ quần áo.

"Anh trai, chị dâu".

Vương Tiểu Thanh không báo trước về việc mình trở về, muốn tạo bất ngờ cho mọi người.

"Ôi, Tiểu Thanh về rồi à!"

Chị dâu vội đặt khăn lau xuống để ra xách hành lý cho cô.

"Vâng, mẹ và Tiểu Thạch Đầu đâu rồi?" Vương Tiểu Thanh nhìn xung quanh, nhưng không thấy hai người họ.

"Ra ngoài đi dạo rồi, Tiểu Thạch Đầu không chịu ngồi yên. Em dâu để chị giúp em xách hành lý lên tầng hai, em uống nước nghỉ ngơi chút đi."

Chị dâu xách hành lý lên tầng hai, còn anh cả vẫn đang bận rộn. Đúng giờ cơm nên có nhiều người đến ăn.

Vương Tiểu Thanh liền quan sát tình hình buôn bán của bọn họ, bình thường buổi tối khách đến ăn không nhiều, nhưng buổi trưa lại khá đông, bây giờ việc kinh doanh tốt hơn nhiều so với lúc mới khai trương.

"Thím ~"

Một giọng nói non nớt vang lên, Vương Tiểu Thanh quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu đang chạy như bay đến, ôm chầm lấy Vương Tiểu Thanh.

"Tiểu Thạch Đầu, con có nhớ thím không?"

Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé.

"Có chứ, sao chú không về?" Tiểu Thạch Đầu ngẩng đầu lên hỏi.

"Phải rồi, Tiếu Thanh, sao Trương Vũ không về cùng con?"' Bà Vương ôm Tiểu Ngọc bước vào.

"Mẹ, Trương Vũ chưa được nghỉ hè, phải một tháng nữa anh ấy mới được nghỉ." Vương Tiểu Thanh giải thích.

"Được rồi, con đi đường vất vả rồi."

Bà Vương ngồi xuống trò chuyện với Vương Tiểu Thanh.

"Chiêu Đệ, em ra tiếp khách giúp anh, anh đi vào bếp nấu vài món ăn."

Bình thường, Trương Dũng và cả nhà ăn cơm đều là những món còn lại sau khi bán, nhưng hôm nay có Vương Tiểu Thanh về nên nhất định phải nấu thêm vài món ngon, dù sao cũng hiếm khi em trai và em dâu mới về thăm nhà.

Tào Chiêu Đệ thay Trương Dũng bán thức ăn cho khách, tính tiền, bây giờ cũng chỉ còn vài khách, một mình cô cũng xoay sở được.

"Tiểu Ngọc, thím bế nào."

Vương Tiểu Thanh bế cục bông trắng trẻo mềm mại, bây giờ đã gần ba tháng tuổi.

"Mẹ, Tiểu Ngọc thật đẹp, đẹp hơn Tiểu Thạch Đầu hồi bé nhiều, trắng trẻo mũm mĩm."

Vương Tiểu Thanh không kìm được mà khen ngợi, da Tiểu Ngọc trắng hồng, cánh tay mũm mĩm chia thành từng ngấn.

"Con đẹp, em gái cũng đẹp."

Tiểu Thạch Đầu không chịu thua.

"Phải, đúng rồi, đúng rồi, Tiểu Thạch Đầu cũng đẹp." Vương Tiểu Thanh vội vàng nói.

"Tiểu Ngọc được như vậy là nhờ có sữa bột của em đấy. Khi chị sinh Tiểu Thạch Đầu, chị không đủ sữa, may mà có sữa bột em mua về, kết hợp với sữa mẹ, nên Tiểu Ngọc mới được như vậy."

Chị dâu cảm kích nhìn Vương Tiểu Thanh, nếu không có sữa bột mà Vương Tiểu Thanh mua về, con gái cô cũng không thể trắng trẻo, mũm mĩm như vậy.

"À, nói đến chuyện này, lần này em lại mua cho mỗi đứa hai túi sữa bột."

Vương Tiểu Thanh nghĩ đến việc mua thêm sữa bột khi đến Thượng Hải để mang về, vì bây giờ sữa bột rất khó mua, gặp được là may mắn lắm rồi.

"Em dâu, lại để em tốn kém rồi, Tiểu Thạch Đầu lớn rồi, sau này đừng mua cho nó nữa."

Tào Chiêu Đệ biết sữa bột là đồ tốt nhưng cũng biết rằng nó không hề rẻ.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 335: Chương 335



Tào Chiêu Đệ không muốn nợ em dâu quá nhiều, bây giờ Tiểu Thạch Đầu đã ba tuổi rồi, không cần uống sữa nữa.

"Tiểu Thạch Đầu hồi nhỏ không được uống sữa, bây giờ em bù đắp cho nó."

Lúc Tiểu Thạch Đầu còn nhỏ, Vương Tiểu Thanh không biết ở thành phố lớn có bán sữa bột, lúc đó đến thành phố Hành không

có bán sữa bột. Nếu biết thành phố Tương có bán, cô nhất định sẽ đi mua, bất quá cũng chưa chắc chắn sẽ mua được, vì là hàng hiếm, vừa về đến nơi là bán hết ngay.

Khoảng tám giờ tối, quán ăn đóng cửa, Trương Dũng nấu bốn món mặn và một tô canh, cộng thêm ba món còn lại sau khi bán, tổng cộng có tám món ăn.

"Mọi người, ăn cơm thôi, em dâu, uống nước ngọt đi."

Tào Chiêu Đệ mua nước ngọt, rót cho mỗi người một ly.

"Anh cả, món tai heo này ngon quá."

Vương Tiểu Thanh thử một miếng tai heo xào cay.

"Lúc trước Trương Vũ hay làm cho em ăn, nên anh biết là em thích ăn tai heo."

Trời vừa tối Trương Dũng đã đi mua thức ăn ở cửa hàng thực phẩm, nhưng họ đã đóng cửa, nên anh phải đến chỗ người quen để mua.

Sau bữa ăn, Trương Dũng ở lại dọn dẹp, còn mọi người thì lên lầu tắm rửa đi ngủ.

Vương Tiểu Thanh đi lên tầng trên, thấy khá nóng, nhà anh cả vẫn chưa có quạt điện, ngày mai cô sẽ mua cho họ mấy chiếc.

Ít nhất cần ba chiếc: hai chiếc trên lầu và một chiếc để dưới tầng.

Vương Tiểu Thanh quyết định trải chiếu ngủ dưới đất vì trên giường quá nóng, nằm dưới sàn mát hơn.

Sáng hôm sau, Vương Tiểu Thanh thức dậy, đi ăn sáng, bữa sáng hôm là bún do anh cả nấu. Hiện tại, cũng bán bún vào buổi sáng và công việc kinh doanh rất tốt.

"Anh cả, tháng sau em sẽ bảo Trương Vũ đi tìm hiểu về việc làm giấy phép kinh doanh giúp anh.

Chúng ta phải cố gắng hoàn thành sớm việc này để sau này kinh doanh hợp pháp."

Vương Tiểu Thanh luôn lo lắng về việc này, nếu như không có giấy phép kinh doanh, sau này nếu bị kiểm tra sẽ rất rắc rối.

"Em dâu, chuyện này bọn anh thực sự không hiểu rõ, nhờ em giúp bọn anh tìm hiểu."

Anh cả và chị dâu thậm chí còn không biết giấy phép kinh doanh là gì, chứ đừng nói tới phải làm thủ tục ở đâu.

"Em hiểu, không sao đâu, chuyện này cũng không gấp.

Anh cả, lát nữa em sẽ về nhà một chuyến, buổi trưa không cần đợi em ăn cơm đâu."

Vương Tiểu Thanh nhớ tới căn nhà nhỏ của mình, muốn về thăm nhà.

"Được, bọn anh cũng thường xuyên về xem qua, sợ trẻ con phá phách hay nhổ cỏ dại."

Trương Dũng gật đầu rồi chuẩn bị đi chợ mua thức ăn.

Đầu tiên Vương Tiểu Thanh đến hợp tác xã cung ứng trên thị trấn, đi dạo quanh trung tâm mua sắm. Quả nhiên có rất nhiều cửa hàng tư nhân mới mọc lên, chủ yếu bán đồ ăn và quần áo.

Hôm nay không phải ngày họp chợ nên cũng ít người, Vương Tiểu Thanh đi vào ngõ nhỏ, lấy xe đạp ra, đạp xe về thôn Phong Thu Loan, đã mấy tháng rồi chưa về.

Về đến nhà, cô cũng không gặp ai trên đường vì mọi người đều đã đi làm.

Vương Tiểu Thanh lấy chìa khóa ra mở cửa, phát hiện trong nhà có rất nhiều bụi. Cô lấy khăn lau qua, dọn dẹp sạch sẽ, mồ hôi thấm ướt cả người.

Vương Tiểu Thanh nhanh chóng đi vào không gian, không gian là nơi đông ấm, hè mát, ngồi bên trong thoải mái giống như ngồi điều hòa, Vương Tiểu Thanh ăn nhiều trái cây đến mức không muốn ăn cơm.

Đến giữa trưa, Vương Tiểu Thanh bước ra khỏi không gian, mang theo hai túi trái cây, một túi để tặng trưởng thôn, một túi tặng đội trưởng.

Ở thôn này, mọi việc đều phải nhờ đến trưởng thôn, sau này khi cô và Trương Vũ không thường xuyên ở nhà, nếu có chuyện gì xảy ra, vẫn phải nhờ trưởng thôn giúp đỡ.

Vương Tiểu Thanh đến nhà trưởng thôn trước, vì trưởng thôn rất quan trọng mặt mũi, nếu biết cô đến nhà đội trưởng trước, chắc chắn sẽ không vui.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 336: Chương 336



"Trưởng thôn, thím."

Vương Tiểu Thanh thấy cửa mở, hai vợ chồng trưởng thôn đang ăn cơm.

"Ôi, Tiểu Vương đến chơi, ăn cơm chưa, vào ăn cơm cùng."

Vợ trưởng thôn nhiệt tình mời cô đi vào, Vương Tiểu Thanh vốn rất hào phóng, mỗi lần tặng quả, toàn là đồ tốt.

"Cháu ăn rồi, thím, cháu về nghỉ hè nên qua thăm mọi người một chút."

Vương Tiểu Thanh đặt túi trái cây lên bàn, ánh mắt hai vợ chồng đều sáng lên.

"Tiếu Vương à, sau này không cần khách sáo như thế, lần nào đến cũng mang đồ."

Trưởng thôn nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.

"Trưởng thôn, mỗi ngày chú đều vì việc trong thôn mà lo lắng vất vả, đây chỉ một chút tâm ý mà thôi."

Vương Tiểu Thanh biết trưởng thôn thích nhận quà nhưng cũng muốn giữ danh tiếng.

"Tiểu Vương, cô có biết không, vợ Nhị Cẩu bỏ trốn rồi, chính là Trương Hồng Châu đấy."

Vợ trưởng thôn không thể kìm nổi, bắt đầu tám chuyện.

"Ồ, Trương Hồng Châu bỏ trốn rồi ? Chạy đi đâu thế?"

Vương Tiểu Thanh không biết gì về chuyện này.

"Chuyện này xảy ra khi bọn cháu nhập học, cô ta để lại một tờ giấy nói là về nhà mẹ đẻ, rồi không quay lại đây nữa."

Vợ trưởng thôn vừa ăn cơm vừa kể.

"Thế Nhị Cẩu không báo cảnh sát hay đi tìm cô ta sao?"

Vương Tiểu Thanh nghĩ chuyện này đoán chừng sẽ không đơn giản như vậy.

"Báo cảnh sát cũng vô ích thôi, Trương Hồng Châu chưa làm đăng ký kết hôn với Nhị Cẩu, nên cậu ta không có quyền gì để báo cảnh sát."

Vợ trưởng thôn càng kể càng hăng, còn trưởng thôn ngồi bên lại không nói gì, nhưng trong lòng đã rõ như gương.

"Ồ."

Vương Tiểu Thanh không ngờ Trương Hồng Châu lại có chí khí như vậy, có thể thoát khỏi ngôi làng này.

"Sau đó Nhị Cẩu còn đích thân đến Thượng Hải tìm cô ta, nhưng mà không tìm được."

Vợ trưởng thôn ăn xong miếng cơm cuối cùng nói tiếp: "Nhị Cẩu cũng tốt đấy chứ,

không tìm được cũng đành chịu."

Vương Tiểu Thanh thầm nghĩ, chẳng lẽ Trương Hồng Châu đã thi đậu đại học?

Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị cô bác bỏ, vì Trương Hồng Châu đâu có thời gian ôn thi, nếu cô ta mà ôn thi chắc chắn sẽ bị nhà Nhị Cẩu phát hiện.

"Trưởng thôn, thím, cháu về trước đây." Vương Tiếu Thanh đứng dậy cáo từ.

"Đi cẩn thận nhé."

Hai vợ chồng trưởng thôn đưa cô ra tới tận cửa.

Vợ trưởng thôn xoay người vào, vội vã kiểm tra túi trái cây.

"Ôi, ông nó, đúng là đồ tốt, trái nào cũng căng mọng, lại còn rất tươi mới."

"Lát nữa chia cho bọn trẻ một ít."

Con trai, con dâu và con gái của trưởng thôn đều làm việc trên thị trấn, cháu nội sau khi đi học cũng đưa lên thị trấn học.

"Được, con trai và con gái mỗi đứa một ít, chúng ta giữ lại hai trái để thưởng thức."

Vợ trưởng thôn không thiên vị con trai hay con gái, cái gì tốt đều chia đều cho cả hai.

Trưởng thôn gật đầu, chuẩn bị đi ngủ

trưa.

Giữa trưa trời nắng gay gắt, Vương Tiểu Thanh vội vàng đem trái cây đến nhà đội trưởng.

Về đến nhà, trước tiên Vương Tiểu Thanh đi vào không gian sắp xếp lại hàng hóa, chuẩn bị chiều nay đi tìm anh mặt sẹo bán hàng. Trước khi khai giảng cô đã đến một lần và báo rằng mấy tháng nay không có hàng.

Lần trước khi về thăm chị dâu sinh con, cô cũng đến một lần, nói với anh mặt sẹo rằng hè sẽ quay lại.

Đã nói vậy rồi, chắc hẳn anh mặt sẹo đã chuẩn bị tiền sẵn rồi, bây giờ Vương Tiểu Thanh không cần phiếu nữa, vì phiếu sắp bị loại bỏ, cô không muốn tích trữ quá nhiều, trong không gian vẫn còn không ít phiếu, phải nhanh chóng dùng hết.

Buổi chiều, Vương Tiểu Thanh khóa cửa cẩn thận, đạp xe lên thị trấn. Trước tiên cô vào không gian thay đồ rồi mới đến chỗ anh mặt sẹo.

"Ôi, chị, cuối cùng chị cũng đến, tôi đợi chị mãi."

Anh mặt sẹo khoa trương dùng tay áo lau ghế sạch sẽ rồi đưa giấy bút qua cho cô.

Vương Tiểu Thanh nhận lấy, viết lên giấy: "Anh cần hàng gì?".

Anh mặt sẹo viết danh sách hàng cần mua rồi đưa cho Vương Tiểu Thanh. Cô lấy máy tính ra, tính toán giá cả.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 337: Chương 337



Tổng số tiền khoảng hơn một vạn tệ, anh mặt sẹo chủ yếu mua trái cây và lương thực. Bây giờ là mùa hè, trái cây bán chạy, lương thực thì tích trữ nhiều một chút cũng không sao.

Tính toán xong, Vương Tiểu Thanh đưa cho anh mặt sẹo xem, anh ta gật đầu, rồi đưa chìa khóa kho hàng qua cho cô.

"Một tiếng nữa tôi sẽ qua." Anh mặt sẹo rất biết nguyên tắc, biết Vương Tiểu Thanh không muốn bại lộ tung tích của mình và không muốn ai nhìn thấy cô vận chuyển hàng hóa, cho nên bình thường anh ta không đến trước giờ hẹn.

Vương Tiểu Thanh nhận chìa khóa, gật đầu, rồi đạp xe đến kho của anh mặt sẹo.

Trên đường đi, cô nghĩ đến việc ngày mai sẽ đến thành phố Hành để bán hàng và mua quạt điện.

Đến kho hàng, Vương Tiểu Thanh đi vào trong xem xét, bên trong trống không, xem ra lô hàng lần trước đã được bán hết sạch.

Vương Tiểu Thanh nhanh chóng lấy hàng mà anh mặt sẹo đã yêu cầu ra ngoài.

Một tiếng sau, anh mặt sẹo mang theo vài đàn em và tiền đến.

Hai người một tay giao tiền một tay giao hàng.

Vương Tiểu Thanh không đếm tiền ngay mà để về nhà mới đếm, vì cô biết anh mặt sẹo không dám gian lận.

"Chị, lần tới khi nào chị mới đến?" Anh mặt sẹo cẩn thận hỏi, sợ làm Vương Tiểu Thanh không vui.

Vương Tiểu Thanh suy nghĩ một chút, hiện tại là đầu tháng bảy, có lẽ cuối tháng sau mới đến được.

Cô viết trên giấy: "Cuối tháng sau."

"Được, được, cảm ơn chị." Anh mặt sẹo không ngờ tháng sau đã có hàng tiếp, trong hai tháng tới hắn phải cố gắng bán hàng kiếm tiền, cố gắng bán hết số lượng vạn này.

Vương Tiểu Thanh gật đầu rồi rời đi, cô đạp xe đến nhà vệ sinh công cộng, sau đó thay lại trang phục buổi sáng, xe đạp thì cất vào không gian.

Cô đi bộ đến khu phố, đúng lúc thấy Tiểu Thạch Đầu đang năn nỉ đòi ra ngoài chơi, em gái nhỏ vẫn còn ngủ, nên bà Vương bảo cậu bé chờ một lát.

"Không, cháu muốn ra ngoài chơi ngay!" Tiểu Thạch Đầu không chịu đợi.

"Tiểu Thạch Đầu~" Vương Tiểu Thanh gọi cậu bé.

"Thím! Đi chơi, đi chơi!" Tiểu Thạch Đầu chạy ào đến chỗ cô.

"Được rồi, ngoan nào. Mẹ, để con dẫn nó đi chơi nhé." Vương Tiểu Thanh cũng không có việc gì làm, nên đề nghị dẫn Tiểu Thạch Đầu ra ngoài chơi.

"Tiểu Thanh, con ăn chưa? Trưa nay con không về nhà." Bà Vương còn phải trông Tiểu Ngọc nên không thể đi đâu được.

"Con ăn rồi, mẹ đừng lo. Con dẫn Tiểu Thạch Đầu ra ngoài chơi đây."

Vương Tiểu Thanh nắm tay Tiểu Thạch Đầu đi đến trung tâm thương mại.

"Kẹo, kẹo~" Tiểu Thạch Đầu chỉ vào cửa hàng của hợp tác xã gần trung tâm thương mại.

Vương Tiểu Thanh dẫn cậu bé đi vào trong rồi mua một ít đồ ăn vặt như kẹo lạc, bánh gạo nếp, quả dâu ngào đường, và bỏng ngô.

Đi ra khỏi cửa hàng, cô lấy một gói quả dâu ngào đường cho Tiểu Thạch Đầu vì trẻ con không nên ăn quá nhiều kẹo, các món khác ăn một chút thì không sao.

Tiểu Thạch Đầu vui mừng chạy vào trung tâm thương mại.

Bên trong có rất nhiều bạn nhỏ, cùng nhau chơi trốn tìm hoặc chơi b.ắ.n bi.

Tiểu Thạch Đầu có hai người bạn nhỏ, ba đứa chơi với nhau rất vui vẻ, Vương Tiểu Thanh cũng chia bánh gạo nếp cho các bạn của cậu bé.

Trẻ có kỹ năng xã hội tốt không cần phải lo lắng quá nhiều, chỉ cần đứng gần đó trông chừng không để các bé đi vào những chỗ nguy hiểm là được.

Vương Tiểu Thanh nhân tiện nhìn qua các cửa hàng quần áo trong trung tâm thương mại, định mua quần áo mùa hè cho bà Vương, anh cả chị dâu và hai đứa trẻ.

Nhưng quần áo ở đây không có mẫu nào đẹp, kiểu dáng quá cũ nên Vương Tiểu Thanh không ưng ý.

Sau khi chơi một lúc, bên ngoài mặt trời đã xuống núi, Vương Tiểu Thanh dẫn Tiểu Thạch Đầu đi dạo quanh khu phố, rồi đi bộ ra bờ sông hóng gió, sau đó mới về nhà ăn cơm tối.

Vương Tiểu Thanh đưa đồ ăn vặt cho chị dâu.

"Chị dâu, đây là ít đồ ăn vặt em mua cho Tiểu Thạch Đầu, chị cất đi, kẹo thì để người lớn ăn, trẻ con ăn nhiều kẹo không tốt."
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 338: Chương 338



"Được, chị biết rồi. Thằng bé này lại làm em tốn tiền rồi."

Chị dâu bỏ chiếc khăn lau xuống rồi mang đồ ăn vặt đi lên lầu cất.

Buổi tối lúc ăn cơm, Vương Tiểu Thanh thông báo với mọi người rằng ngày mai cô sẽ đi thành phố Hành.

"Mẹ, anh cả, chị dâu, ngày mai con đi thành phố Hành, mọi người có gì cần mua không?"

Mọi người đều lắc đầu, đều nói không cần mua gì cả.

Vương Tiểu Thanh suy nghĩ một lát, rồi nói tiếp: "Chị dâu, mai chị đi cùng em nhé, em định mua vài thứ, sợ không xách hết được."

"À, được, không thành vấn đề, chị đi cùng em cũng được."

Tào Chiêu Đệ gật đầu lia lịa, vì Tào Chiêu Đệ chưa từng đến thành phố Hành, rất muốn đi để mở mang tầm mắt. Hơn nữa, hiếm khi Vương Tiểu Thanh đề nghị, nên Tào Chiêu Đệ không thể từ chối.

"Con cũng muốn đi~, con cũng muốn đi~."

Tiểu Thạch Đầu không nghe theo.

"Tiểu Thạch Đầu ngoan nào, như vậy nhé, ngày mai thím sẽ đưa mẹ con đi, rồi ngày kia thím sẽ dẫn con đi, được không?"

Mọi người tưởng rằng cô chỉ đang dỗ dành cậu bé, nhưng không ngờ hai ngày sau cô thực sự dẫn Tiểu Thạch Đầu đi, chuyện đó để sau sẽ nói.

Nghe Vương Tiểu Thanh nói như vậy, Tiểu Thạch Đầu ngoan ngoãn gật đầu.Sáng hôm sau, chị dâu mặc bộ đồ đẹp nhất của mình, tóc cũng chải gọn gàng.

Trương Dũng nấu bún cho hai chị em ăn rồi mới đi. Bọn họ bắt chuyến xe lúc bảy giờ, nếu đi muộn quá sẽ rất nóng.

Hai chị em ngồi trên xe, thảo luận về chuyện kinh doanh, Vương Tiểu Thanh đề xuất rằng khi nào Tiểu Thạch Đầu đi học, Tào Chiêu Đệ nên mở nhà nghỉ.

Tuy nhiên, việc xây thêm nhà cần không ít tiền, mà Tiểu Thạch Đầu đến năm sau mới đi học, vẫn còn hai năm để tiết kiệm tiền, cô tin rằng bọn họ có thể làm được.

Tào Chiêu Đệ nghe xong đầu óc quay cuồng, quán ăn còn chưa kinh doanh thành thạo, giờ lại mở thêm nhà nghỉ, nhưng em dâu quả thực có đầu óc kinh doanh.

"Em dâu, ý tưởng này rất hay. Em nói đúng, bọn chị còn hai năm, kịp mà. Bây giờ…"

Tào Chiêu Đệ nói rồi hạ giọng xuống, sợ người khác nghe thấy.

"Bây giờ môi tháng lợi nhuận khoảng ba trăm tệ." Vương Tiểu Thanh nghe vậy hai

mắt cũng sáng lên.

"Rất tốt, tiếp tục cố gắng nhé!"

Nghe vậy, Vương Tiểu Thanh cũng yên tâm hơn, một năm ba nghìn tệ, hai năm là sáu nghìn tệ, đủ để xây nhà nghỉ.

Tào Chiêu Đệ gật đầu, cuộc sống ngày càng có triển vọng.

Đến thành phố Hành, Vương Tiểu Thanh dẫn Tào Chiêu Đệ vào trung tâm thương mại. Lần đầu tiên Tào Chiêu Đệ vào trung tâm thương mại lớn như vậy nên rất tò mò, cứ nhìn ngó xung quanh.

Vương Tiểu Thanh đã nhìn thấy quạt điện, nhưng giờ mà mua thì xách theo rất phiền phức, nên cô quyết định đi chợ đen trước, bây giờ mới hơn tám giờ, nếu đi muộn sẽ nắng lắm.

"Chị dâu, em phải ghé qua nhà một người bạn, chị chờ em ở đây nhé, khoảng hơn một tiếng nữa em sẽ quay lại."

Vương Tiểu Thanh tính toán thời gian đi lại và giao hàng, cần khoảng hơn một tiếng.

"Được rồi, em đi đi, chị ở đây đi dạo trung tâm thương mại."

Trung tâm thương mại có nhiều tầng, từ từ xem cũng mất cả tiếng đồng hồ.

Vương Tiểu Thanh rời khỏi trung tâm thương mại, lấy xe đạp đi đến chợ đen bán hàng.

Cô đã đến chợ đen ở thành phố Hành nhiều lần rồi nên rất quen thuộc.

Gần mười giờ, Vương Tiểu Thanh quay lại trung tâm thương mại, chị dâu ngồi chờ cô ở tầng một.

"Chị dâu, em về rồi đây."

"Em dâu, em về là tốt rồi. Em có muốn mua gì không?"

Tào Chiêu Đệ vừa xem qua, giá cả ở đây đắt hơn thị trấn nhiều.

"Mua chứ, nhưng là mua cho mọi người."

Vương Tiểu Thanh kéo Tào Chiêu Đệ lên tầng hai, lầu hai có đủ loại quần áo cho mọi lứa tuổi, kiểu dáng cũng thời thượng.

Vương Tiểu Thanh chọn cho bà Vương hai bộ đồ, gồm áo ngắn tay và quần lửng. Sau đó, cô chọn cho Tào Chiêu Đệ và Trương Dũng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 339: Chương 339



"Em dâu, em chọn cho mẹ là được rồi, bọn chị thì không cần đâu. Bọn chị suốt ngày làm việc, không cần mặc đồ đắt tiền thế

này."

Tào Chiêu Đệ thấy quân áo thì đẹp thật, nhưng giá lại hơi cao, ở đây giá cả một bộ quần áo có thế mua được hai bộ quần áo ở thị trấn.

"Đừng nói nhiều nữa, chị dâu. Em chọn hai chiếc váy này cho chị rồi, đây, chị đi thử đi."

Vương Tiểu Thanh không muốn nghe lý do từ chối, liền chọn hai chiếc váy rồi đưa cho chị dâu, đẩy chị dâu vào phòng thử đồ. Tào Chiêu Đệ thay đồ xong bước ra, có chút ngại ngùng, đây là lần đầu tiên Tào Chiêu Đệ mặc váy đẹp thế này.

"Oa, đẹp quá, chị dâu, trông chị như người thành phố vậy!"

Vương Tiểu Thanh nói những lời này cũng không phải để nịnh nọt, trước đây Tào Chiêu Đệ làm việc ngoài đồng nên da bị đen sạm.

Hiện tại đã nửa năm không phơi nắng, da trắng hơn nhiều, mặc váy cũng rất hợp.

Tào Chiêu Đệ cũng bị vẻ đẹp của chính mình trong gương hấp dẫn, cảm thấy chiếc váy này còn đẹp hơn cả váy cô mặc khi kết hôn.

"Đẹp thật, chỉ là quá đắt." Tào Chiêu Đệ cũng có chút động lòng.

Vương Tiểu Thanh bảo Tào Chiêu Đệ thử chiếc váy thứ hai, còn mình thì đi mặc cả với chủ tiệm.

Quần áo cho anh cả thì do chị dâu chọn, vì Vương Tiểu Thanh không biết anh cả thích kiểu dáng gì.

Sau đó, cô còn đi lên tầng ba mua cho hai đứa nhỏ mỗi đứa hai bộ quần áo.

"Em dâu, thật ngại quá, để em tốn nhiều tiền như vậy." Tào Chiêu Đệ tay xách nách mang đầy những túi lớn túi nhỏ.

"Không sao đâu, chị dâu, chắc chị cũng đói rồi, chúng ta đi ăn trưa nhé. Em dẫn chị đi nếm thử món ăn ở đây, xem hương vị thế nào."

Món ăn được mang ra rất nhanh.

"Chị dâu, chị thử xem món ăn ở đây có ngon không, nếu có món mới, chị có thể học rồi về dạy anh cả làm." Vương Tiểu Thanh gắp cho chị dâu một miếng thịt viên, sau đó cũng gắp cho mình một miếng.

"Ừm, ngon thật, nhà hàng ở thành phố Hành quả nhiên ngon hơn thị trấn nhiều." Tào Chiêu Đệ gật đầu, chậm rãi thưởng thức.

Hai người ăn từ từ cho đến khi hết sạch món ăn, chỉ còn lại chút sườn, họ gói lại mang về.

"Em dâu, bây giờ chúng ta về sao?" Tào Chiêu Đệ và Vương Tiểu Thanh khỏi nhà hàng.

"Chúng ta còn phải mua quạt điện nữa, chị dâu. Hiện tại là mùa hè, không có quạt thì nóng lắm. Em thấy trên người Tiểu Ngọc bị nổi mẩn đỏ rồi, mình sẽ mua ba chiếc quạt điện đem về nhà."

Vương Tiểu Thanh kéo tay Tào Chiêu Đệ đi về phía trung tâm thương mại.

"Ôi, không được đâu, quạt điện đắt lắm, em dâu. Bọn chị không sợ nóng." Tào Chiêu Đệ từ chối.

"Không sao đâu, chị dâu. Em với Trương Vũ mỗi năm kiếm được không ít, mua mấy cái quạt điện cho mọi người không thành vấn đề."

Vương Tiểu Thanh ra tuyệt chiêu.

Tào Chiêu Đệ mím môi,.

"Vậy... vậy mua hai chiếc thôi, hai chiếc là đủ rồi, mua nhiều cũng lãng phí."

"Được, nghe chị."

Cả hai bước vào trung tâm thương mại, đến quầy bán quạt điện, ở đó có loại lớn, loại nhỏ, loại cao, loại thấp.

Vương Tiểu Thanh định mua hai chiếc quạt cao nhưng Tào Chiêu Đệ thấy quá đắt nên chỉ chọn một chiếc cao và một chiếc thấp.

"Anh có thể giúp chúng tôi mang quạt đến bến xe không? Chúng tôi cầm không nổi."

Trên tay Vương Tiểu Thanh và Tào Chiêu Đệ túi lớn túi nhỏ, có thể xách thêm hai chiếc quạt điện nhưng sẽ rất bất tiện.

"Được, được chứ!"

Nhân viên bán hàng vui vẻ đáp ứng, anh ta xách mỗi tay một chiếc quạt, hôm nay bán được hai chiếc quạt điện, hoa hồng cũng không ít.

Nhân viên bán hàng giúp bọn họ mang quạt lên xe và xếp cẩn thận.
 
Back
Top Bottom