Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 100: Chương 100



Vương Tiểu Thanh không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy, trong thế giới này, người bạn duy nhất của cô là Lưu Hiểu Yến, cô ấy sắp rời xa cô để trở về thành phố rồi.

Nhưng Vương Tiểu Thanh thực lòng thấy vui cho cô ấy, vì cô còn có không gian, cuộc sống ở nông thôn của cô tốt hơn nhiều so với những người khác.

Nếu như cuộc sống của cô không tốt như bây giờ, chắc cô đã sớm hối hận vì đã bán công việc để xuống nông thôn.

“Thì ra là vậy, Tiểu Thanh, tôi biết rồi. Tôi sẽ đợi cô ở Thượng Hải, mỗi tháng đều sẽ viết thư cho cô, cô nhớ hồi âm cho tôi đấy nhé,” Lưu Hiểu Yến nghe xong, cũng tôn trọng quyết định của Vương Tiểu Thanh.

“Được rồi, cô ăn nhiều vào, về thành phố thì không còn cơ hội ăn món tôi nấu nữa đâu.”

Vương Tiểu Thanh gắp cho Lưu Hiểu Yến hai đũa dưa chua và thịt cá.

Ngày hôm sau, đáng lẽ phải đi làm, nhưng sáng sớm trời đổ mưa to.

“Hôm nay trời mưa, nghỉ một ngày, nghỉ một ngày, ngày mai đi làm lại,” giọng nói của đội trưởng vang lên khắp thôn Phong ThuLoan qua loa phát thanh.

Hiện tại công việc đồng áng không bận rộn lắm, nhưng tháng sau thì khác, nghe dân làng nói tháng sau cùng lúc có thu hoạch và trồng trọt, ai nấy đều phải phơi nắng đến tróc da.

Lưu Hiểu Yến đi đúng lúc, có thể đi rước đợt thu hoạch và trồng trọt, chuyện này Lưu Hiểu Yến nhờ cô giữ bí mật.

Công việc chưa được giải quyết xong, không tiện công khai, sợ có biến cố. Vì vậy, chỉ có Vương Tiểu Thanh biết chuyện này.

Buổi sáng không phải đi làm, Vương Tiểu Thanh ngủ nướng một giấc rồi dậy chuẩn bị nấu ăn.

Cô lấy cà rốt đỏ từ không gian ra, trứng gà và gần một cân thịt ba chỉ. Cà rốt cắt lát, xào chung với trứng, cơm trắng làm món chính.

Hôm nay thịt ba chỉ sẽ được làm cầu kỳ hơn. cô quyết định làm món khâu nhục. tiếc là không có cải muối.

“À, mình có nhiều rau thế này, sao không làm cải chua nhỉ.”

Vương Tiểu Thanh tự vỗ đầu, thấy mình thật ngốc, ăn cơm xong buổi chiều sẽ đi làm.

Phơi khô rau xanh, sau đó xát muối để ra nước, rồi phơi khô lần nữa là thành cải muối khô.

Vương Tiểu Thanh hồi tưởng lại quy trình làm cải muối khô trong đầu, là mẹ ruột cô dạy cô khi còn ở hiện đại, không biết họ có nhớ cô không.

Vương Tiểu Thanh nghĩ ngợi rồi lạc vào dòng suy nghĩ, có lẽ sẽ có người khác xuyên không tới đó, như vậy cũng tốt, bố mẹ sẽ không quá đau lòng.

“Tiểu Thanh, làm gì đấy, gọi cô mãi cô không nghe thấy à?”

Một giọng nói kéo Vương Tiểu Thanh trở lại hiện tại.

“Hiểu Yến, cô đến rồi, cỗ biết là tôi sắp làm món ngon nên đến đúng không.” Vương Tiểu Thanh không nhịn được trêu đùa.

“Đúng thế, tôi đến mà không mời.” Lưu Hiểu Yến từ góc phòng mang củi đến chuẩn bị nhóm lửa.

“Hoan nghênh, hoan nghênh.”

Vương Tiểu Thanh cho gạo vào nồi, rửa sạch thịt ba chỉ, luộc sơ qua.

Sau khi luộc sơ qua, cô dùng kim đ.â.m lỗ trên da heo, sau đó ướp muối và xì dầu, rồi ướp một lúc. Trước tiên cô xào cà rốt với trứng, xong thì để vào nồi cơm để giữ ấm, đun nóng dầu, bắt đầu chiên thịt ba chỉ.

Chiên cho đến khi da heo phồng lên, phần còn lại chuyển qua màu vàng nâu là được, không nên chiên quá lâu sẽ bị khô. Lấy thịt ra để nguội rồi mới cắt thành miếng, dầu cũng để nguội rồi mới đổ ra.

Trong lúc đợi thịt nguội, Vương Tiểu Thanh nhớ đến món khâu nhục với khoai tây cũng ngon, liền lấy hai củ khoai tây to.

Cắt thành miếng dày, một miếng thịt ba chỉ kẹp với một lát khoai tây. Bắt đầu cho vào nồi hấp, hấp lửa lớn trong hai mươi phút là được.

Vương Tiểu Thanh nghĩ nếu món khâu nhục này thành công, lần sau sẽ làm rồi mang qua cho Trương Vũ và bác Vương ăn thử.

“Tiểu Thanh, chiều nay chúng ta lên núi chơi đi, trời đã nắng rồi, ở nhà buồn quá,” Lưu Hiểu Yến vừa nhóm lửa vừa hỏi ý kiến Vương Tiểu Thanh.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 101: Chương 101



“Được không, ăn xong rồi đi, hay là nghỉ một lát rồi hẵng đi”.

Vương Tiểu Thanh cũng muốn chạy lên núi xem có cây ăn quả nào có thể đưa vào không gian hay không, sản phẩm do không gian sản xuất nhất định có chất lượng cao.

Cô tới thời đại này được mấy tháng, nhưng vẫn chưa ăn được hoa quả ngon, ăn qua mấy quả dại trên núi, chua không chịu nổi.

“Ăn cơm xong nghỉ một lát rồi đi, buổi sáng trời mưa đường ướt nhẹp, đợi nắng lên khô ráo chúng ta hẵng đi, sẽ không bị bẩn quá”

Lưu Hiểu Yến nghĩ lát nữa sẽ đi đôi giày cũ.

“Được, không thành vấn đề.”

Vương Tiểu Thanh cũng đồng ý, vừa hay cô muốn làm dưa muối khô, ăn cơm xong rồi đi phơi rau.

“Đến giờ rồi. Có thể bưng nồi ra được rồi.” Lưu Hiểu Yến bắt đầu tắt lửa.

Vương Tiểu Thanh mở nắp nồi, trời ơi, cái mùi thơm này chắc hàng xóm xung quanh đều ngửi thấy mất, thơm quá đi.

“Thơm quá, hôm nay tôi phải ăn hai bátm cơm,” Lưu Hiểu Yến mở nồi cơm ra bắt đầu xới cơm.

“Cô ăn ba bát cơm cũng được.”

Mỗi lần Vương Tiểu Thanh nấu cơm đều nấu nhiều, không ăn hết thì để trong không gian, sau này đri làm không có thời gian nấu có thể lấy ăn bất cứ lúc nào.

Hai người mỗi người gắp một miếng thịt khâu nhục.

“Ừm, ngon thật, da heo dính răng, mỡ mà không ngấy, khoai tây tan trong miệng, còn ngon hơn cả thịt,” Lưu Hiểu Yến ăn ngon không quên nhận xét, có vẻ hơi nịnh nọt.

Vương Tiểu Thanh nghĩ nếu Lưu Hiểu Yến ở thời hiện đại, không chừng có thể trở thành một blogger ẩm thực.

Hai người bọn họ ăn hết, một đ ĩa thịt khâu nhục.

“Chúng ta có ăn nhiều quá không, một bữa ăn nhiều thịt thế này” Lưu Hiểu Yến cảm thấy hơi ngại.

“Hiểu Yến, chúng ta không ăn nhiều đâu, ăn như thế này là bình thường,” Vương Tiểu Thanh an ủi Lưu Hiểu Yến, cô nói thật, ở thời này, ngày nào cũng không có thịt không có dầu, khó khăn lắm mới được ăn thịt, sao không ăn nhiều cho được.

Nói đến đây, Vương Tiểu Thanh cảm thấy mình béo lên không ít, nhất là phần ngực, thật kỳ lạ, mười bảy mười tám tuổi rồi, mà n.g.ự.c vẫn còn phát triển sao.

Trước khi xuống nông thôn, cô mua áo n.g.ự.c ở Thượng Hải, bây giờ mặc đều chật cả, lần sau đi chợ phải mua cái mới, chật quá không thoải mái.

“Tôi giúp cô rửa bát,” Lưu Hiểu Yến giành rửa bát, Vương Tiểu Thanh thì đi phơi rau.

Nhà nào cũng có rau xanh, điểm tri thức giờ cũng ăn rau tự trồng, phơi nắng ở bên ngoài không lo lắng có người trộm.

Phơi nắng không ít, khoảng mười mấy hai mươi cân, hôm nay trời nắng đẹp, chờ tới khi đi xuống núi về sẽ xát muối, ngày mai phơi thêm một ngày nữa là xong, là có thể ăn rồi.

“Tiểu Thanh, sao cô phơi nhiều rau thế,” Lưu Hiểu Yến rửa bát xong ra nhìn mà ngạc nhiên.

“Phơi cải muối khô, làm món thịt khâu nhục cải muối khô, cô có muốn ăn không,” Vương Tiểu Thanh đưa ra lời mời cám dỗ về đồ ăn.

“Muốn ăn, muốn ăn,” Lưu Hiểu Yến gật đầu lia lịa, sao lại thế nhỉ, cô mới ăn no xong mà.

“Được rồi, chúng ta đọc sách nhé.”

Vương Tiểu Thanh nhớ ra mấy cuốn tiểu thuyết lấy từ trạm phế liệu về còn chưa đọc xong, bình thường không có thời gian dọc, chỉ khi rảnh rỗi mới gọi Lưu Hiểu Yến đến cùng đọc.

“Được.”

Hai người ngồi ở bàn đọc sách, thời gian trôi qua thật yên bình. Hai tiếng trôi qua rất nhanh, mắt Vương Tiểu Thanh có chút mỏi, nhìn đồng hồ thấy cũng gần đến giờ.

“Hiểu Yến, chúng ta chuẩn bị lên núi thôi,” Vương Tiểu Thanh đứng dậy, chuẩn bị thay giày, phải đi giày cũ.

“Được, tôi đi thay giày,” Lưu Hiểu Yến đặt sách xuống, trở về điểm tri thức để lấy gùi mang đi.

Hai người chuẩn bị xong, Lưu Hiểu Yến đeo gùi, Vương Tiểu Thanh mang theo một cái rổ, là cái rổ lúc trước đi chợ đen mua về để đựng trứng gà.

Trên đường đi, bọn họ gặp Trương Dũng.

“Tri thức Vương, cô lên núi à?” Trương Dũng đang nói chuyện với người khác, thấy cô liền chào hỏi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 102: Chương 102



“Đúng vậy, anh Trương, chúng tôi đi hái nấm và rau dại,” Vương Tiểu Thanh gật đầu chào, cũng không nói gì nhiều, kéo Lưu Hiểu Yến đi tiếp.

Trương Dũng về nhà, thấy Trương Vũ đang đọc sách trong phòng.

“Anh vừa mới nhìn thấy tri thức Vương đi lên núi.”

“Gì cơ, lên núi rồi à?” Trương Vũ nghe thấy tên Vương Tiểu Thanh, lập tức đứng dậy, bỏ sách xuống, đi vào phòng lấy gùi và d.a.o rựa, rồi đi lên núi.

“Ài, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân,” Trương Dũng lắc đầu, quay về phòng, thấy Tào Chiêu Đệ còn đang ngủ trưa.

Trương Vũ đi nhanh, vừa tới chân núi đã đuổi kịp hai người họ.

“Tiểu Thanh!” Trương Vũ gọi.

“Là anh à, anh Trương, thật trùng hợp,” Vương Tiểu Thanh nhìn thấy Trương Vũ, đoán chắc là Trương Dũng nói cho anh biết, nhưng cô không có vạch trần.

“Đúng vậy, hai người lên núi làm gì, hái nấm à?” Trương Vũ tiến lại gần.

“Ừm, đi dạo chơi một chút, có nấm thì hái nấm, có quả dại thì hái quả dại,” Vương Tiểu Thanh gật đầu.

“Anh đi chặt tre, làm hàng rào cho nhà em,” Trương Vũ nói thẳng muốn làm hàng rào cho cô.

“Vậy tốt quá, đúng lúc em cần, anh xem tiền công bao nhiêu là hợp lý.”

Vương Tiểu Thanh biết anh muốn làm miễn phí, nhưng hiện tại hai người còn chưa đến mức đó, không thể nhận không được.

“Đợi làm xong rồi tính,” Trương Vũ biết nếu cứ từ chối tiền công, cô chắc chắn sẽ không để anh làm, đợi làm xong rồi nhận một chút ít tượng trưng là được.

“Được, đi thôi”

Vậy là từ hai người đi thành ba người, Trương Vũ đi đến lưng chừng núi thì tách ra đi hướng khác với hai người họ.

“Tiểu Thanh, tri thức Lưu, hai người chỉ nên ở lưng chừng núi chơi thôi, đừng đi vào sâu, rất nguy hiểm. Tôi sẽ đi chặt tre, cần đi hai chuyến, nếu như muộn quá, hai người không cần đợi tôi đầu, cứ trực tiếp đi xuống núi trước.”

Trương Vũ dặn dò hai người xong liền đi chặt tre. Ngôi nhà nhỏ của Vương Tiểu Thanh tuy không lớn, nhưng để làm hàng rào quanh nhà cần vài chục cây tre, chắc chắn phải đi hai chuyến.

Lưu Hiểu Yến và Vương Tiểu Thanh chia nhau ra hành động, là ý của Vương Tiểu Thanh, vì cô muốn đào cây ăn quả, chắc chắn phải lén lút.

Đến chỗ cây lê dại đã hái trước đây, Vương Tiểu Thanh tìm quanh, cuối cùng cũng tìm thấy vài cây con nhỏ. Cây rất nhỏ, chắc là từ hạt lê rụng rồi mọc thành cây.

Vương Tiểu Thanh dùng tay đào, sáng sớm mới mưa, đất vẫn còn ẩm mềm, rất dễ đào lên.

“Tuyệt quá.”

Vương Tiểu Thanh vào không gian, đào ba cái hố, đặt cây con vào, sau đó rửa tay bằng nước Linh Tuyền.

Sau khi đi ra ngoài, Vương Tiểu Thanh tìm thấy cây sơn trà, chỉ phát hiện được một cây non.

"Cũng được, có còn hơn không." Vương Tiểu Thanh vui vẻ đào đưa vào không gian.

Sau đó cô nhìn xung quanh, thấy không còn cây ăn quả nào nữa nên bắt đầu đi hái nấm. Gần đây nấm không có nhiều, cô chỉ hái được một ít. Vương Tiểu Thanh trở lại chỗ đã hẹn với Lưu Hiểu Yến, lẳng lặng chờ đợi.

"Tiểu Thanh, tôi về rồi," giọng của Lưu Hiểu Yến vang lên.

"Tôi ở đây. Cô chắc hẳn đã hãi được nhiều lắm nhi," Vương Tiểu Thanh nhìn cái gùi nặng trĩu trên lưng Lưu Hiểu Yến.

"Khá nhiều, nhưng không được nhiều như lần trước," Lưu Hiểu Yến đắc ý tháo gùi xuống khoe.

"Hiểu Yến, nấm cô hái lần trước, cô không giữ lại mà cho tôi hết. Lần này, tôi sẽ giúp cô phơi khô, cô mang về Thượng Hải cho bố mẹ nếm thử, xem như đặc sản."

Trong không gian của Vương Tiểu Thanh có rất nhiều nấm khô, Lưu Hiểu Yến thích hái nấm, nhưng không giữ lại mà cho Vương Tiểu Thanh phơi khô để dự trữ.

"Đúng rồi, sao tôi lại không nghĩ ra nhi. Tiểu Thanh, cô thật tốt, cô thật thông minh, vậy làm phiền cô rồi. Cứ phơi ở sân nhà cô đi, dù sao hôm nay anh Trương cũng làm hàng rào rồi, không sợ có người trộm."

Lưu Hiểu Yến không nghĩ đến chuyện này, may mà có Vương Tiểu Thanh nhắc.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 103: Chương 103



"Chúng ta là bạn tốt, không cần khách sáo như vậy," Vương Tiểu Thanh đeo gùi lên lưng giúp Lưu Hiểu Yến, hai người chuẩn bị đi về.

"À, đúng rồi, tôi đi xem anh Trương thế nào, cô đợi tôi một chút," Vương Tiểu Thanh nói rồi đi về phía rừng tre xem Trương Vũ đã xong chưa.

Đến rừng tre, liền nhìn thấy bóng lưng Trương Vũ. Cơ thể rắn chắc của người đàn ông lộ ra ngoài không khí. Eo và bụng săn chắc, cơ bụng tám múi rõ ràng. Cảnh tượng này khiến cho người ta chảy m.á.u mũi.

Mặt Vương Tiểu Thanh đỏ bừng.

"Anh Trương, anh xong chưa?" Cô quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn thẳng.

"Sắp xong rồi, chỉ còn vài cây nữa thôi, đợi anh mười phút," Trương Vũ nhìn qua số tre đã chặt, rồi tiếp tục làm việc.

"Được," Vương Tiểu Thanh vội vàng quay lưng đi, nuốt nước bọt, đi về phía Lưu Hiểu Yến.

Cô nói với Lưu Hiểu Yến đợi anh thêm mười phút nữa.

Mười phút sau, Trương Vũ mặc quần áo tử tế xong liền đi qua chỗ bọn họ, mang theo vài cây tre trên vai, hai tay cũng xách thêm vài cây.

"Anh Trương, đây là chuyến đầu hay là chuyến thứ hai?" Lưu Hiểu Yến tò mò hỏi.

"Là chuyến thứ hai," Trương Vũ để hai người đi trước, sợ tre cọ vào họ.

Tốc độ ba người trở về rất nhanh, tổng cộng chỉ mất chưa đến ba tiếng, về đến nhà cũng khoảng năm giờ chiều. Quả nhiên trong sân đã có khoảng mười mấy cây tre.

"Anh Trương, anh cứ làm việc đi, chúng tôi đi rửa nấm," Vương Tiểu Thanh đưa cho Trương Vũ một bình nước, trong đó có nước suối Linh Tuyến, lấy ra một cái bát.

"Được, không cần lo cho anh," Trương Vũ không ngẩng đầu lên, nghiêm túc chẻ tre làm hàng rào, chia cây trúc làm hai.

Sau đó lại chẻ tre thành ba đoạn, cắm xuống đất cho chắc chắn, rồi vót một số thanh mỏng để nối các cây tre lại.

Hai người đến giếng nước ở điểm tri thức để rửa nấm.

Trương Hồng Châu lại đi ra gây sự.

"Các cô nhìn xem các cô giẫm trên mặt đất khắp nơi đều là bùn đất," Trương Hồng Châu chỉ vào những vết bùn trên mặt đất.

"Trương Hồng Châu, có lần nào mà chúng tôi không dọn sạch chứ? Cô thì có bản lĩnh rồi, lại còn mặt dày nữa, cô lắm chuyện quá nhỉ."

Vương Tiểu Thanh không đợi Lưu Hiểu Yến đáp trả mà đứng dậy mắng Trương Hồng Châu.

"Tôi chỉ nhắc nhở thôi, các cô muốn làm sao thì làm,"

Trương Hồng Châu có chuyện trong lòng, nhìn Vương Tiểu Thanh với ánh mắt e dè, không dám nói thêm rồi bỏ đi.

"Hôm nay cô ta làm sao lại không chửi mắng nữa, mắng hai câu đã bỏ đi rồi"

Lưu Hiểu Yến có chút buồn cười, thường ngày Trương Hồng Châu thích đấu khẩu với hai người họ lắm. Hai người đấu một, cô ta không thắng nổi nhưng lần nào cũng không thiếu mặt.

"Ai mà biết," mắng Trương Hồng Châu hai câu, Vương Tiểu Thanh thấy thoải mái hơn nhiều, phải thế mới được.

Rửa nấm xong, Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến về sân thu dọn rau cải rồi đi phơi rau.

Thấy thời gian còn sớm, Trương Vũ cũng chưa làm xong, hai người chưa nấu cơm luôn mà bắt đầu chà muối lên rau.

"Đây, cô xem, như giặt quần áo vậy, dùng lực để ép ra nước," Vương Tiểu Thanh dạy Lưu Hiểu Yến cách làm, khi Lưu Hiểu Yến đã biết cách làm, Vương Tiểu Thanh để Lưu Hiểu Yến tiếp tục làm, còn mình thì chuẩn bị món ăn cho buổi tối.

Buổi tối, Vương Tiểu Thanh chuẩn bị làm nhiều món hơn để cảm ơn Trương Vũ đã giúp đỡ cô.

Cô lấy ra từ không gian một cân thịt ba chỉ, hai cái sườn, cải thìa, cà rốt, tám quả trứng, ớt và nửa cân thịt nạc. Nhìn những nguyên liệu đầy ắp trên bàn, cỗ cảm thấy tâm trạng rất tốt.

Bắt đầu rửa rau, thái rau.

Thịt ba chỉ hôm nay mà làm khâu nhục thì không kịp nữa rồi, trời cũng sắp tối, nên làm thịt kho tàu thôi. Cắt thành miếng vuông cỡ miếng đậu hũ, sườn đã được chặt sẵn ở cửa hàng thực phẩm, không cần chễ biến thêm, lát nữa chần qua nước sôi cùng với thịt ba chỉ là được.

Cà rốt, ớt thái sợi, thịt nạc thái lát, tôi và hành lá cũng đã được thái sẵn.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 104: Chương 104



Hôm nay làm nhiều món ăn, Vương Tiểu Thanh lo lắng nồi của mình quá nhỏ, cơm nấu không đủ cho ba người ăn, lại lấy thêm bột mì từ không gian ra, nhào bột làm bánh bao.

Nhào bột xong, để ủ một lát, tiện thể ra ngoài xem hai người kia làm tới đâu rồi, Trương Vũ làm rất nhanh, đã hoàn thành xong một nửa, chắc lúc ăn cơm là có thể xong.

Dưa muối của Lưu Hiểu Yến cũng sắp xong.

Quay vào nhà, bắt đầu đun nước chần thịt ba chỉ và sườn.

Sau khi chần xong, bắt đầu nấu cơm, một nồi khác để hấp bánh bao, dùng bốn quả trứng đánh tan, hấp cùng bánh bao để làm món trứng hấp.

Bánh bao nhanh chín, khoảng mười lăm hai mươi phút là xong, hấp xong, cho bánh bao và trứng hấp vào tủ chén.

Bắt đầu xào rau, trước tiên xào cà rốt với tnrứng, rồi xào ớt với thịt, xào cải thìa, xào xong ba món này, gọi mọi người ăn cơm.

“Ăn cơm thôi, anh Trương, Hiểu Yến.”

Vương Tiểu Thanh liếc mnhìn, Lưu Hiểu Yến đã làm xong, đang rửa tay, Trương Vũ cũng đang hoàn thiện, trời tối rồi nên hơi khó nhìn, Trương Vũ cầm đèn pin để chiếu sáng.

Cô bắt đầu làm sườn xào chua ngọt và thịt kho tàu, hai món này hơi mất công một chút.

Khi món cuối cùng được dọn lên bàn, Trương Vũ cũng đã xong việc, anh bước vào nhà.

“Nào, hai người đừng khách sáo, nhất là anh Trương, cảm ơn anh đã giúp tôi làm hàng rào.”

Vương Tiểu Thanh múc cho anh một bát cơm lớn, rồi đem chậu bánh bao đặt lên bàn.

Trương Vũ và Lưu Hiểu Yến đều ngạc nhiên trước bữa ăn thịnh soạn trên bàn.

Ba người ngồi vào bàn, không ai nói gì, chủ yếu là món ăn quá ngon, chỉ tập trung vào ăn.

Trương Vũ ăn xong mới nhận ra mình ăn hơi nhiều, anh không kiềm chế được.

“Rất ngon,” Trương Vũ ăn no rồi mới mở miệng nói chuyện.

“Vậy thì tốt quá, anh no chưa?” Vương Tiểu Thanh thấy anh ăn vui vẻ, cô cũng cảm thấy rất thoải mái.

“No rồi,” Trương Vũ nhìn bàn ăn còn thừa lại một ít món, anh giúp cô dọn dẹp.

“Anh Trương, không cần đâu, để tôi làm,” Vương Tiểu Thanh muốn lấy lại nhưng Trương Vũ không cho, anh trực tiếp mang đi rửa bát.

Vương Tiểu Thanh cười bất lực.

“Tiểu Thanh, tôi về tắm trước đây, không lát nữa họ tắt đèn mất.”

Lưu Hiểu Yến cảm thấy mình hơi thừa thãi, nên nhanh chóng rời đi.

“Được, cô đi đi,”

Vương Tiểu Thanh tiễn cô ra cửa, tiện thể nhìn xem hàng rào. Dù làm bằng tre nhưng rất chắc chắn, cao đến cổ cô, tạo cảm giác riêng tư.

“Tiểu Thanh, anh về trước đây, à, anh quên hỏi em, lần trước canh gà có ngon không, ngon thì lần sau anh lại mang cho em.”

Trương Vũ rửa bát xong, thấy Vương Tiểu Thanh còn đang đứng ngoài sân ngắm hàng rào.

“Ngon lắm, còn một chuyện nữa, anh Trương, tôi thấy ở chợ đen có bán gà sống, vịt sống, tôi muốn mua về ăn nhưng không biết làm thịt, sau này tôi mua về nhờ anh làm giúp tôi có được không?”

Trước đây Vương Tiểu Thanh từng bị anh bắt gặp ở chợ đen, không sợ anh nghi ngờ, chủ yếu là cô phát hiện gà trong không gian bắt đầu ấp trứng rồi.

Sau này gà vịt sẽ càng ngày càng nhiều, không ăn không được, thịt gà ngon như thế mà chỉ nhìn không ăn thì quá đáng tiếc.

“Sao em lại đi chợ đen, hơn nữa, em mua gà vịt sống về kiểu gì, người khác mà thấy sẽ hỏi đấy.” Trương Vũ hỏi cô.

“A, là thế này, Hiểu Yến có một phiếu xe đạp muốn bán cho tôi. Tôi định lần sau đi chợ sẽ mua xe đạp, sau này mua đồ cũng tiện hơn.”

Vương Tiểu Thanh chột dạ cúi đầu, để cho Lưu Hiểu Yến chịu tội thay, thật ngượng ngùng.

“Thôi được, nếu em mua, anh sẽ giúp em làm thịt, nhưng em phải ít đi chợ đen thôi, chỗ đó rất nguy hiểm, hoặc gọi anh đi cùng.” Trương Vũ không yên tâm để cô đi chợ đen một mình.

“Được, tôi biết rồi,” Vương Tiểu Thanh không muốn gọi anh đi cùng, gọi anh đi cùng thì cô không làm gì được.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 105: Chương 105



“Vậy anh về trước, em đừng tiễn, buổi tối chú ý cẩn thận,” Trương Vũ trước khi đi còn dặn dò vài câu.

Lúc trước Vương Tiểu Thanh còn nghĩ anh lạnh lùng, hóa ra lại là người nói nhiều.

“ y da,” Vương Tiểu Thanh vỗ trán, quên mất chưa đưa tiền công cho anh.

Trương Vũ về đến nhà, ba người còn lại đang nói chuyện trong sân.

“Chà, lại đi làm không công cho người ta về rồi,” Tào Chiêu Đệ mở miệng ra là châm chọc, cô ta thức dậy nghe Trương Dũng nói.

Cô ta nói Trương Dũng lo chuyện bao đồng, cả hai đã suýt nữa lại cãi nhau, nên khi Trương Vũ về nhà, Tào Chiêu Đệ không có vẻ gì là vui.

“Chiêu Đệ, con có biết nói chuyện không, cô gái tri thức đó đã đưa tiền công rồi,” bà Vương biết trước đây Trương Vũ giúp Vương Tiểu Thanh làm đồ nội thất, Vương Tiểu Thanh đã trả tiền, nên bà biết cô không phải là người như thế.

“Dù sao có trả hay không chỉ có trong lòng người nào đó biết rõ thôi.” Tào Chiêu Đệ nghe được từ chỗ vợ trưởng thôn, trước đây xây nhà cho Vương Tiểu Thanh Trương Vũ không lấy tiền công.

“Chuyện tôi có lấy tiền công hay không liên quan gì đến chị”

Ban đầu Trương Vũ vốn không muốn phản ứng lại, nhưng câu thứ hai khiến anh không nhịn được phải đáp trả. Sau đó anh đặt dụng cụ lại chỗ cũ rồi đi tắm.

“Mẹ, mẹ cũng phải nói với Trương Vũ đi chứ, Trương Vũ đã tỏ ra tận tình giúp đỡ bao lâu rồi, kết quả là gì, hai người chẳng có tiến triển gì cả. Con thấy, cô tri thức đó chỉ đang đùa giỡn với chú ấy mà thôi. Cô ấy là người thành phố vừa có tiền vừa lớn lên xinh đẹp, làm sao có thể để mắt đến gia đình chúng ta được.”

Tào Chiêu Đệ bắt đầu châm ngòi ly gián.

“Nhưng thằng út nói rằng...” bà Vương cũng bắt đầu cảm thấy bối rối, không phải bà sợ Trương Vũ bỏ ra quá nhiều công sức, mà sợ anh bỏ ra quá nhiều nhưng cuối cùng lại thành dã tràng xe cát biển đông.

“Mẹ, người trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thì sáng suốt, chú ấy bị cô gái đó mê hoặc rồi. Cô tri thức Vương đó mỗi ngày không phải ăn cá thì chính là ăn thịt. Con còn nghe bà Lưu nói, cô ấy ăn toàn gạo trắng, bột mì trắng, không chỉ ăn một mình mà còn cho người khác ăn cùng. Mẹ nghĩ cô ấy có chịu gả đến nhà chúng ta mỗi ngày ăn rau dại bánh bột ngô, bánh ngô không?”

Tào Chiêu Đệ nói những gì mà mình đi nghe ngóng được trong làng, lúc nghe được cũng rất sốc, lại càng không muốn Vương Tiểu Thanh trở thành em dâu của mình.

“Cô đừng nghe người ta nói, người khác nói cái gì cô liền tin, chuyện của em trai, nó tự biết phải làm gì. Những lời này, cô không nên nói trước mặt nó”. Trương Dũng cảm thấy đầu đau nhức vì những lời nói của Tào Chiêu Đệ.

“Không nói thì không nói,” Tào Chiêu Đệ biết, mẹ khẳng định nghe hiểu, bà sẽ đi nói chuyện với Trương Vũ, như vậy mục đích của cô ta đã đạt được, cô em họ của cô ta là Tiểu Nguyệt, vẫn đang chờ đợi để gả cho Trương Vũ.

Vài ngày sau, Nhị Cẩu không cần gậy vẫn có thể đi lại, nhưng để che giấu, hắn vẫn dùng gậy khi đến tìm Trương Hồng Châu ở điểm tri thức.

Nhị Cẩu đứng đợi ở cửa một lúc lâu mới thấy Trương Hồng Châu ra ngoài đi vệ sinh.

"Đồng chí Trương." Nhị Cẩu Tử hạ thấp giọng gọi.

Trương Hồng Châu sau khi nghe thấy, nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai chú ý tới mới bước ra.

"Anh Nhị Cẩu, anh đã chuẩn bị xong chưa?" Trương Hồng Châu hơi phấn khích, hai mươi đồng sắp vào tay cô ta rồi.

"Ừm, tiền thì đã chuẩn bị xong, những không biết có nắm chắc bao nhiêu phần?" Nhị Cẩu hơi do dự.

Dù gì thì số tiền hai mươi đồng này là Nhị Cẩu đi nài nỉ mẹ mình suốt năm ngày mới có được.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 106: Chương 106



Trong suốt năm ngày, mẹ của Nhị Cẩu bị hắn ta làm phiền đến mức không chịu nổi, mới đưa cho hắn ta số tiền hai mươi đồng tiết kiệm của mình. Nếu cha của Nhị Cẩu biết được chuyện này thì chắc chắn sẽ không đồng ý.

"Anh Nhị Cẩu, em đảm bảo chắc chắn một trăm phần trăm anh sẽ thành công, nếu không thành công, em sẽ trả lại tiền cho anh." Trương Hồng Châu rất tự tin.

"Bao lâu?" Nhị Cẩu Tử động lòng.

"Khoảng năm ngày thôi," Trương Hồng Châu vẫn phải nghĩ ra một kế hoạch.

"Được, nghĩ xong rồi thì nói với tôi," Nhị Cẩu lấy từ trong túi ra hai mươi đồng rồi đưa qua.

Trương Hồng Châu phấn khích nhận lấy.

"Chờ tin của tôi," nói xong, Trương Hồng Châu quay người đi vào.

Cuối cùng cũng tìm được cơ hội dav cho cô ta một bài học. lại còn đưnơc lợi nữa. Trương Hồng Châu cười không ngâm miệng được.

Bốn ngày sau, Trương Hồng Châu nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo.

Buổi trưa sau khi tan làm, mọi người đều đi nghỉ ngmơi, Trương Hồng Châu chạy tới bàn bạc với Nhị Cẩu.

"Anh Nhị Cẩu, em nói em chắc chắn một trăm phần trăm vì trong tay em có một loại thuốc, có thể khiến người ta mê mẫn, tự nguyện c** q**n áo để làm theo ý anh. Kế hoạch của em là, chiều tối nay sau khi tan làm, em sẽ tìm cách bỏ thuốc vào nước uống của cô ta. Dù sao thì anh cũng không phải đi làm, cứ chờ trời tối rồi đứng trước cửa nhà cô ta, cứ chờ mà hưởng thôi."

Trương Hồng Châu vừa nói vừa chú ý xung quanh, sợ có người nghe lén.

"Chỉ là xuân dược thôi mà, được, tôi biết rồi, tôi sẽ đến đúng giờ."

Nghĩ đến đêm nay, phía dưới của Nhị Cẩu kích động đến thiếu chút nữa đã vểnh lên.

"Được rồi được rồi, cứ quyết định như vậy đi, em đi đây." Trương Hồng Châu nói xong liền chạy đi như thể có chó đuổi theo.

Buổi chiều lúc bắt đầu làm việc, Giả Nam Ngọc lại gần Vương Tiểu Thanh.

"Đồng chí Tiểu Thanh, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô."

"Chuyện gì thế?" Vương Tiểu Thanh ngẩng đầu lên.

"Hôm qua tôi lên núi bắt được một con gà rừng, tôi muốn mượn nồi của cô để nấu, có được không? Tôi không muốn nấu ở điểm tri thức, nếu bị hai cô gái đó phát hiện, chắc chắn sẽ bị họ ăn mất một nửa," Giả Nam Ngọc lại gần nói.

"Được thôi, sau khi tan làm thì mang qua đây. Mà nói thật, anh chạy không nhanh, sao anh có thể bắt được gà rừng?"

Vương Tiểu Thanh không xem thường Giả Nam Ngọc, chỉ là dáng vẻ của anh ta hoàn toàn phù hợp với dáng vẻ của một thư sinh.

"Tuy tôi tay chân không nhanh nhẹn, nhưng đầu óc tốt, tôi đặt bẫy, tối nay làm xong, cô và đồng chí Lưu mỗi người một cái đùi gà, chúng ta ba người cùng nhau ăn."

Giả Nam Ngọc tính toán rồi, ở điểm tri thức sẽ là năm người cùng ăn chung, còn ở đây chỉ có ba người.

"Tôi không cần, anh và Tiểu Lưu ăn đi, tôi nấu mì ăn"

Vương Tiểu Thanh biết anh ta khó khăn lắm mới được ăn một bữa thịt gà, nên ngại không muốn lấy phần của người khác.

"Vậy không được, tôi đã ăn của cô bao nhiêu lần rồi, cứ vậy đi," Giả Nam Ngọc là một thanh niên tốt, có quan điểm chính trực, Vương Tiểu Thanh đã đưa không ít đồ tốt đến điểm tri thức, anh ta cũng muốn đền đáp lại.

Vương Tiểu Thanh cười, ngầm đồng ý.

Đến khi tan làm, trên đường về Vương Tiểu Thanh nói với Lưu Hiểu Yến rằng tối nay sẽ ăn thịt gà rừng.

"Tốt quá, Giả Nam Ngọc cũng coi như có lương tâm," Lưu Hiểu Yến rất vui vẻ.

Đến công nhà, Lưu Hiểu Yến muốn về đi tắm trước, dù sao cũng chưa đến giờ ăn cơm.

Vương Tiểu Thanh về phòng, trước tiên lấy mì từ không gian ra để vào tủ, lát nữa ba người cùng ăn.

"Vương Tiểu Thanh, không hay rồi, vừa rồi tôi thấy Nhị Cẩu gọi một đám người tới đánh nhau với Trương Vũ ở đầu làng, Trương Vũ sắp bị đánh c.h.ế.t rồi," Trương Hồng Châu đột nhiên vô cùng lo lắng chạy vào nói.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 107: Chương 107



"Gì cơ?"

Vương Tiểu Thanh không kịp suy nghĩ nhiều liền chạy về hướng đầu làng, Trương Vũ vì cô nên mới kết thù với Nhị Cẩu, cô không thể đứng yên nhìn xem được.

Vương Tiểu Thanh vừa chạy đi, Trương Hồng Châu thấy cốc nước và bình nước trên bàn, cô ta liền bỏ thuốc vào bình, suy nghĩ một chút, còn cho một ít vào trong cốc nước, làm xong liền quay trở về.

Vương Tiểu Thanh chạy đến đầu làng, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy ai.

"Chẳng lẽ đã đánh xong rồi?" Vương Tiểu Thanh nghĩ ngợi, đi về phía nhà Trương Vũ.

Chạy tới nhà Trương Vũ, thấy Trương Vũ đang đứng trước cửa phòng anh.

"Trương Vũ, anh không sao chứ?" Vương Tiểu Thanh nhìn anh từ đầu đến chân, chẳng có vẻ gì là vừa mới đánh nhau.

"Anh không sao, em làm sao vậy, sao mồ hôi đầm đìa thế kia?"

Trương Vũ cũng thấy kỳ lạ, sao cô lại đến giờ này, lại còn trông rất lo lắng.

"Anh không đánh nhau?"

Trong lòng Vương Tiểu Thanh có một loại dự cảm không tốt.

"Không có, ai nói với em là anh đánh nhau?" Trương Vũ lắc đầu.

"Xong rồi, xong rồi."

Vương Tiểu Thanh nghĩ chắc hẳn Trương Hồng Châu muốn trộm đồ của mình, trong tủ có mì, trong tủ quần áo còn có tiền lẻ.

Cô liền chạy nhanh về nhà.

Trương Vũ thấy cô kỳ lạ, sợ cô gặp chuyện không may, cũng vội vàng đuổi theo.

Vào đến sân, nhà chính không có ai, những trong phòng ngủ có tiếng động.

Vương Tiểu Thanh lập tức đẩy cửa ra, cô nhìn cảnh tượng trước mắt, thực sự không dám tin vào mắt mình.

"A!"

Trương Vũ vội vàng chạy vào, nhìn thấy chính là trên người Giả Nam Ngọc chỉ mặc mỗi quần đùi, còn Lưu Hiểu Yến, trên người cũng chỉ còn lại đồ lót, hai người giống như đang say rượu, định......

Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ đi vào, bọn họ cũng không có phản ứng gì.

Trương Vũ kéo Giả Nam Ngọc đi ra ngoài, múc một gáo nước từ thùng nước của Vương Tiểu Thanh, dội lên đầu Giả Nam Ngọc.

Vương Tiểu Thanh cũng làm theo, cho Lưu Hiểu Yến uống nước trong không gian, rồi lau người cho cô bằng nước trong không gian, cô dần dần hạ nhiệt lại.

Hai người sau nửa giờ mới tỉnh táo lại, Lưu Hiểu Yến mặc lại quần áo rồi bắt đầu khóc.

"A tôi không muốn sống nữa, sao lại thế này," Lưu Hiểu Yến vẫn nhớ những gì đã xảy ra, nhưng không thể kiểm soát hành vi của mình, cô cảm thấy nóng, muốn cởi hết quần áo ra.

Trương Vũ cũng đưa quần áo của Giả Nam Ngọc cho anh ta mặc lại.

"Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.”

"Đồng chí Trương, anh phải tin tôi, tôi không phải loại người như vậy, lúc đó tôi cảm thấy toàn thân nóng lên, không thể kiểm soát được bản thân, rất muốn rất muốn cho đến khi anh dội nước lạnh vào thì tôi mới tỉnh táo lại."

Giả Nam Ngọc cũng không hiểu tại sao mình và đồng chí Lưu lại thành ra thế này, mặt anh ta vẫn còn đỏ.

Kết hợp với biểu hiện của Vương Tiểu Thanh, Trương Vũ đại khái đã đoán được phần nào, nhưng chưa chắc chắn lắm.

"Hai người bước vào đã ăn gì, hoặc uống gì?"

Trương Vũ cảm giác bon họ chính là trúng xuân dược.

"Không ăn gì, chỉ uống... đúng rồi, cả hai chúng tôi đều uống nước. Chẳng lẽ nước này có vấn đề?"

Giờ Giả Nam Ngọc mới kịp phản ứng Trương Vũ đang nhắc nhớ mình bị hạ thuốc.

Trương Vũ nâng cốc nước lên ngửi nhẹ, rồi vội vàng đặt xuống.

"Đúng rồi, là nước, nước này có vấn đề," Trương Vũ đưa ra kết luận.

"Tại sao có thể như vậy, là ai muốn hại chúng ta?" Giả Nam Ngọc có chút mơ hồ.

"Anh vào đây đi," Trương Vũ cảm thấy cần phải để Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến biết chuyện này, cho nên anh bảo Giả Nam Ngọc cùng đi vào phòng ngủ.

Giả Nam Ngọc cúi đầu đi vào phòng, anh ta ngại không dám nhìn Lưu Hiểu Yến. Còn Lưu Hiểu Yến vẫn đang khóc thút thít.

"Tiểu Thanh, đồng chí Lưu, vừa rồi tôi có hỏi đồng chí Giả vài chi tiết, tôi thấy cần thiết để hai người biết chuyện này," Trương Vũ nói xong xoay người lại đóng cửa phòng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 108: Chương 108



"Vừa rồi tôi hỏi đồng chí Giả chuyện gì đã xảy ra. Cậu ấy nói cả hai đều uống nước trên bàn, sau đó liền bắt đầu thấy không ổn, toàn thân nóng bừng. Tôi vừa mới ngửi thử, trong nước hình như có xuân dược," Trương Vũ nhíu mày.

"Gì cơ, xuân dược? Nước trên bàn của tôi... chẳng lẽ là cô ta?"

Vương Tiểu Thanh nhớ lại chuyện Trương Hồng Châu cố tình nói Trương Vũ bị đánh, để dẫn dụ cô chạy ra đầu làng.

Phỏng chừng cô ta nhân lúc cô ra ngoài đã lén bỏ thuốc vào nước uống trên bàn.

"Chắc chắn là Trương Hồng Châu, nhưng chúng ta lại không có chứng cứ."

Vương Tiểu Thanh rầu rĩ nói một câu. Làm sao có thể tìm được thuốc trên người cô ta sau ngần ấy thời gian? chắc hẳn cô ta đã sớm xử lý xong hết rồi.

Vương Tiểu Thanh cảm thấy bất lực. Lần trước cô bị cô ta đẩy xuống nước thì cũng thôi đi, lần này cô ta còn dám bỏ thuốc cô nữa. Cứ đợi đấy mà xem. Cô sẽ không để vên chuyên này đâu.

"Làm sao cô biết là cô ta?"

Giả Nam Ngọc thắc mắc, anh không ngờ Trương Hồng Châu lại độc ác đến vậy. Thường ngày chỉ biết cô ta keo kiệt, tham ăn, không nghĩ tới cô ta còn có một mặt âm hiểm như vậy.

"Sau khi tan làm tội về nhà, cô ta đột nhiên vội vã chạy đến nói với tôi rằng Trương Vũ đang đánh nhau với Nhị Cẩu ở đầu làng. Tôi vội vàng chạy ra đầu làng, kết quả cái gì thì cũng không thấy. Tôi lại chạy đến nhà Trương Vũ, thấy anh ấy căn bản không có đánh nhau. Cô ta cố ý lừa tôi đi ra ngoài, để nhân cơ hội đó bỏ thuốc vào ly nước. Cô ta bỏ thuốc là nhằm vào tôi, nhưng không ngờ hai người lại vô tình uống nhầm."

Vương Tiểu Thanh thở dài. Nếu cô uống phải xuân dược, ít nhất còn có thể trốn vào không gian để tránh nạn, ai ngờ lại thành ra thế này.

"Tôi sẽ đi tìm cô ta tính số."

Giả Nam Ngọc bước tới cửa, bước chân của hắn có vẻ nặng nề lạ thường. Mỗi bước đi đầy giận dữ không thể kiềm chế được.

Phảng phất dưới chân hắn không phải là sàn nhà, mà là lửa giận trong lòng hắn.

"Anh Giả, anh phải bình tĩnh lại, chúng ta phải suy nghĩ kỹ trước khi làm. Chuyện này chúng ta không hề có chứng cứ, nếu làm lớn chuyện, thì người thiệt thòi sẽ là Hiểu Yến và anh"

Vương Tiểu Thanh tiến lên ngăn cản hắn. Hiện tại chuyện này chỉ có bốn người bọn họ biết, bốn người họ có thể bàn bạc lại với nhau.

Nhưng nếu làm lớn chuyện, Hiểu Yến sẽ không còn mặt mũi nào gặp ai và đồng chí Giả Nam Ngọc còn có thể bị kết tội quấy rối.

Lời nói của Vương Tiểu Thanh khiến Giả Nam Ngọc bình tĩnh lại. Lưu Hiểu Yến lau khô nước mắt, ngồi thẫn thờ.

"Đồng chí Lưu Hiểu Yến, cô đừng buồn nữa. Chuyện này tôi sẽ chịu trách nhiệm, cô muốn thế nào cũng được, kết hôn hay bồi thường đều được. Tôi về trước đây, cô nghỉ ngơi sớm nhé," Giả Nam Ngọc bước vào cũng không dám nhìn thẳng vào Lưu Hiểu Yến, anh ta chỉ biết cúi đầu nói những lời này.

Lưu Hiểu Yến không nói gì, có lẽ đang suy nghĩ.

Giả Nam Ngọc lại đi ra nói với Vương Tiểu Thanh:

"Đồng chí Tiểu Thanh, chuyện hôm nay tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tâm trạng cô ấy không tốt, nhờ cô an ủi cô ấy, tôi về trước đây."

Vương Tiểu Thanh nhìn đồng hồ, quả thật đã muộn rồi.

"Được, ngày mai anh xin nghỉ phép giúp tôi và Hiểu Yến," Vương Tiểu Thanh gật đầu, cũng dặn dò anh một câu.

Giả Nam Ngọc gật đầu, quay đầu nhìn Lưu Hiểu Yến một cái rồi rời đi.

"Tiểu Thanh, anh đang nghĩ, Trương Hồng Châu cho em uống xuân dược, rốt cuộc là muốn ai đến đây?"

Từ nãy tới giờ Trương Vũ không nói câu nào, anh vẫn luôn thắc mắc vấn đề này.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 109: Chương 109



"Đúng vậy, không biết là ai. Cô ta thật sự quá độc ác," Vương Tiểu Thanh nghĩ người đó cũng chưa có xuất hiện.

"Để anh đi xung quanh xem sao, em ở nhà chờ nhé," Trương Vũ nói nhỏ, anh nghĩ người đó có thể đang phục kích ở gần đây, chờ Vương Tiểu Thanh trúng thuốc rồi mới vào.

Trương Vũ đi về phía trước nhà, sau đó đi vòng qua con hẻm bên cạnh, quả nhiên phát hiện có một người đang ngồi xổm trong vườn sau nhà Vương Tiểu Thanh.

Người đó chính là Nhị Cẩu, lòng hắn ta giờ nóng như lửa đốt vì thấy có nhiều người đi vào nhà, hắn ta không biết chuyện gì đang xảy ra.

Hắn ta lo Vương Tiểu Thanh bị người khác dụng chạm vào trước. Sau khi thấy hai người đàn ông đều rời đi, hắn ta đang chuẩn bị lén vào xem thì bị đá một cái.

"Ai da, ai đó!" Nhị Cẩu Tử ngã sấp mặt.

"Là ông nội mày đây." Trương Vũ trực tiếp túm lấy cổ áo của Nhi Cẩu. kéo hắn vào trong nhà.

"Anh, anh bắt tôi làm gì?"

Nhị Cẩu biết mình không phải là đối thủ của Trương Vũ, hắn ta muốn chạy nhưng lại bị Trương Vũ giữ chặt.

"Nhị Cẩu, anh lén lút ở bên ngoài vườn làm gì? Nói! Nếu anh không nói, hôm nay tôi cho anh có mạng đến, nhưng không có mạng về," Vương Tiểu Thanh trực tiếp cầm lấy con d.a.o phay bên cạnh lên dí vào cổ Nhị Cẩu, đe dọa hắn.

"Tôi, tôi, tôi nói, tôi nói. Là Trương Hồng Châu bảo tôi đến đây, cô ta muốn tôi hại trí thức Vương. Tôi nấp ở bên ngoài nhưng không dám đi vào. Tôi không dám, tôi thật sự không dám mà. Tôi chỉ định vào xem thử mấy người đang làm gì thôi."

Nhị Cẩu sợ đến mức suýt nữa là tè ra quần, nhưng hắn vẫn không dám nói ra chuyện mình đã trả tiền cho Trương Hồng Châu. Hắn chỉ có thể nói là Trương Hồng Châu chủ động đi tìm hắn, mong sao Vương Tiểu Thanh có thể nương tay.

Nghe đến đây, Vương Tiểu Thanh nghĩ ra một cách, lấy độc trị độc.

Đầu tiền Vương Tiểu Thanh lấy giấy bút ra, viết lại lời khai của Nhị Cẩu, sau đó yêu cầu hắn ta ký tên xác nhận.

"Tôi sẽ giữ lại bản lời khai này. Bây giờ tôi cần anh làm một việc. Ngày mai giao cho anh xử lý Trương Hồng Châu, tới lúc đó tôi sẽ gọi người đến bắt quả tang và chứng minh rằng là Trương Hồng Châu chủ động đi vào nhà anh. Để Trương Hồng Châu thuận lý thành chương trở thành vợ của anh, cho anh một người vợ miễn phí, thấy thế nào?"

Vương Tiểu Thanh nghĩ ra một cách để trừng trị Trương Hồng Châu.

"Nhưng tôi..." Nhị Cầu cảm thấy Trương Hồng Châu ác độc như vậy, cưới cô ta về nhà có vẻ không không tốt lắm, nên có chút do dự.

"Nếu anh không làm, tôi sẽ báo công an,"

Vương Tiểu Thanh không cho hắn ta thời gian để suy nghĩ, chuyện này cần phải giải quyết ngay.

"Tôi làm, tôi làm. Cô bảo tôi làm gì, tôi cũng sẽ làm theo," Nhị Cẩu nhanh chóng gật đầu đáp ứng.

"Trưa mai, anh cứ ở nhà đợi. Cô ta sẽ tìm đến anh. Anh cho cô ta uống cốc nước này, trong đó có xuân dược, rồi anh đưa cho cô ta.... Sau đó tôi sẽ gọi người vào bắt quả tang. Đến lúc đó, anh cứ khẳng định là cô ta chủ động đến tìm anh."

Vương Tiểu Thanh đổ thêm đường đỏ vào trong ly nước. Nước bình thường có thể Trương Hồng Châu sẽ không uống nhưng nước đường đỏ thì cô ta khó mà cưỡng lại được.

"Được."

Nhị Cẩu gật đầu đồng ý, Trương Vũ mới thả hắn ta ra. Hắn ta cầm lấy cốc nước rồi trở về nhà.

"Ngày mai anh sẽ giúp em đi bắt quả tang, em không cần ra mặt. Yên tâm đi, anh sẽ khiến cho mọi người đều biết tới chuyện này."

Trương Vũ không muốn Vương Tiểu Thanh phải chứng kiến cảnh dơ bẩn kia.
 
Back
Top Bottom