Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 70: Chương 70



Vương Tiểu Thanh kẹp đèn pin dưới nách, tay bưng một bát canh.

Hiện tại trời đã tối, không biết anh ấy đã ăn chưa, hy vọng là chưa.

Vương Tiểu Thanh tăng nhanh tốc độ, đến trước cổng nhà Trương Vũ, thấy khói bếp còn đang bốc lên, may quá vẫn còn kịp.

"Trương Vũ.. anh Trương... " Vương Tiểu Thanh không đi vào trong cô đứng ở cửa gọi anh.

Trương Vũ nhanh chóng từ trong bếp chạy ra. Hôm nay anh trai và chị dâu về nhà mẹ đẻ, bà Vương đang nấu ăn, Trương Vũ vừa mới hỗ trợ nhóm lửa.

"Em đến rồi," Trương Vũ vui mừng.

“Đây, anh cầm lấy, có chút nóng đấy," Vương Tiểu Thanh không thể cầm lâu hơn được nữa.

Trương Vũ vội vàng nhận lấy và đặt lên bàn trong sân. Sau đó anh quay lại nắm lấy tay Vương Tiểu Thanh.

"Đừng nhúc nhích. anh xem một chút." Trương Vũ nhìn tay cô. ngón tay hơi đỏ lên thôi nhưng không sao.

"Không sao, không bị bỏng. Sau này không cần gấp gáp như vậy, hoặc là dùng giỏ mà xách," ánh mắt Trương Vũ đầy lo lắng.

"Em quên mất" Vương Tiểu Thanh nhớ ra, hôm nay Trương Vũ có cầm qua một cái giỏ, nhưng cô lại quên mất.

"Em ăn cơm chưa? Sao lại đem qua nhiều đồ ăn thế? Hay là ở lại đây ăn cùng đi," Trương Vũ mời cô.

"Không được, ở nhà vẫn còn nhiều lắm, anh ăn nhiều một chút, em về trước đây." Vương Tiểu Thanh sợ Lưu Hiểu Yến đợi lâu.

"Để anh tiễn em một đoạn." Trương Vũ đi theo tiễn cô.

"Anh Trương, cảm ơn anh về bỏ củi, em tự về được, anh không cần phải tiễn em đâu."

Vương Tiểu Thanh nói nhưng Trương Vũ không trả lời.

Sau khi đi một đoạn đường, Trương Vũ đứng lại ở ngã rẽ nhìn cô vào nhà rồi mới quay về nhà

Vương Tiểu Thanh về đến nhà, Lưu Hiểu Yến đã đứng đợi ở cửa, không còn cách nào khác, trong nhà có một nồi đồ ăn ngon, phải khóa cửa lại mới yên tâm.

"Tôi về rồi, chúng ta có thể ăn rồi," Vương Tiểu Thanh nhanh chóng mở cửa nhà."

Cô múc ra hai bát gà hầm nấm, mỗi người một bát, trong nồi còn lại chút nước hầm, Vương Tiểu Thanh nghĩ trưa mai có thể dùng để nấu mì.

Còn lại năm chiếc bánh, Vương Tiểu Thanh chỉ ăn hai cái, đưa ba cái còn lại cho Lưu Hiểu Yến.

"Thật ngại quá, tôi ăn hơi nhiều," Lưu Hiểu Yến ăn đến mức hai má phồng lên.

“Hôm nay cô đã vất vả đi hái nấm, nên phải bồi dưỡng cho cô một chút” Vương Tiểu Thanh cũng bắt đầu ăn. Thịt gà rất mềm, thấm gia vị, nấm tươi ngon, quả là sự kết hợp tuyệt vời.

Cuối cùng, hại người ăn sạch sành sanh, cả hai đều ăn đến no căng bụng.

Trương Vũ về đến nhà, bà Vương đã ngồi chờ ở bàn ăn.

“Về rồi à, con trai, mau ăn cơm đi. Món gà hầm nấm và bánh mì trắng này ai mang đến vậy?” Bà Vương ngạc nhiên hỏi, ai mà hào phóng thế.

"Con giúp cô ấy chặt củi, cô ấy mang đến," Trương Vũ nói đến cô ấy, bà Vương liền hiểu ngay.

“Vậy con ăn nhiều vào, cô tri thức này cũng không dễ dàng gì, một cô gái lại còn một mình xây nhà, có nhiều việc cần đàn ông giúp sức...” Bà Vương lẩm bẩm một lúc, sợ con trai không hiểu ý.

"Mẹ, mẹ cũng ăn đi," Trương Vũ gặp thức ăn vào bát bà, mong bà thôi không nói nữa.

Hai người vốn cũng nấu vài món, nhưng chỉ ăn được một chút, còn đồ ăn mà Vương Tiểu Thanh mang đến thì ăn hết sạch.

“Món này nấu ngon thật, còn ngon hơn cả mẹ nấu,” bà Vương thán phục.

"Mẹ, em trai, chúng con về rồi." Trương Dũng và Tào Chiêu Đệ bước vào.

Bà Trương thầm nghĩ hỏng rồi, muốn dọn dẹp nhưng đã không còn kịp rồi.

"A, đây là gì? Xương gà! Mẹ, hai người ăn gà à!" Tào Chiêu Đệ nhanh tay nhanh mắt nhặt lên một chiếc xương gà.

“Là người ta mang qua cho Trương Vũ, không nhiều lắm, chỉ vài miếng thịt gà thôi,” bà Vương giải thích để tránh cô ta ganh tị.

"Trương Dũng, tôi đã nói từ lâu với anh là mẹ anh thiên vị mà anh lại không tin. Anh tự nhìn đi, sớm không ăn gà, muộn không ăn gà lại đúng lúc chúng ta không ở nhà lại đi ăn gà," Tào Chiêu Đệ giận dữ trở về phòng rồi đóng sầm cửa lại.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 71: Chương 71



"Mẹ, em trai, hai người đừng giận cô ấy, tính cô ấy thế đấy," Trương Dũng bị kẹp ở giữa quả thực rất khó xử, một bên là vợ, một bên là em trai và mẹ.

"Không sao đâu, anh cả, chúng tôi không để ý đâu. Nhưng hy vọng anh cũng đừng nghĩ nhiều, bát gà hầm nấm này là người ta vừa mang đến, không phải chúng tôi cố tình giấu để ăn lén," Trương Vũ không quan tâm đến những lời mỉa mai của chị dâu, nhưng anh vẫn giải thích để anh trai không hiểu lầm, sợ anh ấy nghĩ mẹ thiên vị.

"Anh đương nhiên tin tưởng mọi người, thôi để anh đi dỗ cô ấy" Trương Dũng bất đắc dĩ lắc đầu rồi đi vào phòng.

Ngày hôm sau, lúc bắt đầu làm việc, Vương Mộng Mộng và Trương Hồng Châu đã rêu rạo, lan truyền tin tức khắp nơi rằng Vương Tiểu Thanh lên núi hái được không không ít nấm, còn bắt được cả gà rừng rồi đem đi nấu ăn.

Một số người không thích điều này, họ cho rằng các thanh niên trí thức là người ngoài, bình thường hái rau dại còn được, nhưng nấm và thú rừng trên núi phải thuộc về thôn Phong Thu Loan, thanh niên tri thức không có phần. Họ thậm chí còn đi gặp trưởng thôn để phàn nàn.

"Trưởng thôn, ông phải phân xử chuyện này cho công bằng. Hôm qua tôi đi lên núi, không thấy bóng dáng cây nấm nào, hóa ra đã bị bọn họ hái hết. Thế này không được rồi. Chúng ta chẳng có gì mà ăn nữa!"

"Đúng rồi, hôm qua Đại Hổ nhà tôi lên núi đi săn, cũng về tay không, hóa ra gà rừng đều bị các cô ấy bắt ăn mất. Bắt các cô ấy bồi thường tiền đi!"

Cứ như vậy, bọn họ càng nói càng phóng đại, càng nói càng kích động.

"Đừng ồn ào nữa, nghe tôi nói vài câu đi," trưởng thôn hô to, cuối cùng mọi người cũng im lặng.

"Các thanh niên trí thức đã đến Phong Thu Loan thì là người của Phong Thu Loan. Quên không nói với mọi người, hộ khẩu của họ hiện tại đều đã được chuyển đến Phong Thu Loan, còn ai dám nói họ là người ngoài nữa không? Còn nấm trên núi, mọi người đã không đi hái sớm còn trách ai. Còn gà rừng, trước đây mấy người nói thanh niên trí thức vô dụng, giờ thanh niên trí thức bắt được gà rừng, mà mấy người lại không bắt được. Sao không tự nhận mình kém coi đi? Nếu tôi còn nghe thấy ai gây rối, châm ngòi ly gián, gây chuyện thị phi nữa thì đừng trách tôi không nể tình. Hôm nay ở đây tôi sẽ nói rõ ràng chuyện này, lâm sản trên núi, ai hái được là của người đó. Tan họp.”

Trưởng thôn đi rồi, những người vừa gây chuyện cũng giải tán.

"Oa, trưởng thôn thật lợi hại, cũng không ngạc nhiên lắm khi ông ấy có thể làm trưởng thôn, tầm nhìn thật cao," Giả Nam Ngọc cảm thán.

Vương Tiểu Thanh biết, những món quà và bánh bao trước đây cô tặng không phải vô ích. Sau này cô cũng sẽ tiếp tục xây dựng mối quan hệ để có thể bám rễ ở đây.

Gần đây có nhiều việc đồng áng, đội trưởng phân công một số người trồng ngô, xới đất, bón phân, một số cây trồng cũng cần được tưới nước.

Nhưng công việc của các nữ thanh niên trí thức lại nhẹ nhàng hơn, bọn họ chỉ cần nhổ cỏ dại trong ruộng và trên đất.

Hiện tại một ngày Vương Mộng Mộng được hai công điểm, Trương Hồng Châu một ngày được năm công điểm, cô ấy thực sự giỏi làm việc. Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến đều được bốn công điểm.

Trong số các nam tri thức, Hoàng Cẩm được bảy công điểm, Giả Nam Ngọc và Chương Giang Bắc đều được sáu công điểm, nói chung công điểm của mọi người đều đủ để ăn.

Đội trưởng quả nhiên nói không sai, tên "Phong Thu Loan" không phải là vô nghĩa. Nơi đây gần núi gần sông, sản lượng cây trồng, thực vật, so với những nơi khác đều cao hơn.

Chỉ cần không lười biếng, muốn ăn no không phải chuyện gì quá khó. Làm việc chăm chỉ cả năm còn có thể tiết kiệm được không ít tiền.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 72: Chương 72



Dạo gần đây, Vương Tiểu Thanh lúc làm việc luôn đội mũ, hiện tại tia cực tím rất mạnh, rất dễ bị cháy nắng.

Trương Hồng Châu và Vương Mộng Mộng cùng ba nam tri thức đều bị cháy nắng, còn cô và Lưu Hiểu Yến vì uống nước Linh Tuyền nên không bị đen đi.

Trong lòng Vương Mộng Mộng không ngừng lẩm bẩm, Vương Tiểu Thanh trước đây trông như thế nào chẳng lẽ mình không biết sao.

Theo lý mà nói, đến nông thôn thì phải trở nên xấu hơn mới đúng, sao bây giờ trông mình lại càng ngày càng trông như cô thôn nữ, còn Vương Tiểu Thanh lại càng ngày càng đẹp lên.

Một lát sau, lại thấy Nhị Cẩu Tử và Chương Giang Bắc chạy đến trước mặt Vương Tiểu Thanh tỏ vẻ quan tâm, lấy lòng.

Trương Hồng Châu ở một bên tức đến nghiến răng kèn kẹt, tại sao tất cả đàn ông đều vây quanh Vương Tiểu Thanh.

Trương Hồng Châu không cam lòng, cái tên Nhị Cẩu Tử c.h.ế.t tiệt kia, đnến hai mươi đồng cũng không cho nổi. Chương Giang Bắc thì thấy Nhị Cẩu Tử quấy rầy Vương Tiểu Thanh nên mới đến giải vây.

"Cảm ơn anh, đồng chí Chương, nhưng vì tôi mà đắc tội với kẻ tiểu nhân như vậy thật không đáng," Vương Tiểu Thanh sợ loại người âm hiểm như Nhị Cẩu Tử sẽ hại người.

"Không sao, tôi không sợ hắn, hắn ta đánh không lại tôi đâu," Chương Giang Bắc nói xong liền quay đi.

Nhị Cẩu Tử bị Chương Giang Bắc đuổi đi, trong lòng đã ghi hận Chương Giang Bắc, muốn tìm cơ hội dạy cho Chương Giang Bắc một bài học.

Buổi trưa, Vương Tiểu Thanh dùng chút nước hầm còn lại từ tối qua nấu mì sợi, ăn một bát lớn rồi vào không gian.

Trong không gian, lương thực và rau dưa đều đã đầy, cô nhất định phải đi chợ đen một chuyến. Thật ra cuộc sống hiện tại quá an nhàn, không muốn làm gì, mà cô cũng đã tăng cân không ít.

Vương Tiểu Thanh kiểm kê số lượng: 1000 cân cải thảo, 250 cân rau chân vịt, 500 cân cà rốt, 500 cân cải thìa.

Các bao tải đã mua trước đây còn lại 240 cái, giờ đã đầy, gồm 160 bao gạo, 80 bao bột mì. Trên mặt đất còn một đống lớn thóc chưa tách vỏ, vì không còn bao tải nữa. Vài ngày nữa tới ngày nghỉ nhất định phải đi mua thêm bao tải.

Qua vài ngày, đến ngày nghỉ, hôm nay không có nhiều người lên thị trấn, Lưu Hiểu Yến cũng không đi, chỉ có Vương Mộng Mộng và Trương Hồng Châu đi.

Trên xe kéo, không ai nói chuyện với ai, Vương Tiểu Thanh thỉnh thoảng trò chuyện với các chị gái trong thôn.

"Tri thức Vương, sao cô lại trắng như vậy chứ, tôi thấy các tri thức khác đều đen hết rồi, sao cô vẫn trắng vậy, cô có bí quyết gì không?" một cô gái trẻ hỏi.

"Coi như là có đi, nếu không muốn bị rám nắng, phải giống như tôi ra ngoài phải đội mũ. Hơn nữa, sau một ngày làm việc, về nhà dùng khăn ướt lau mặt, sở dĩ mặt chúng ta sờ lên thấy khô ráp, chính là do da thiếu nước.."

Vương Tiểu Thanh nói xong, sở lên chiếc mũ của mình, chiếc mũ này vừa thoáng khí vừa nhẹ, đội lên rất thoải mái.

"Ồ, cô nói cũng có lý, lát nữa tôi cũng đi mua một chiếc mũ." Cô gái trẻ tuổi tin lời Vương Tiểu Thanh nói.

Vương Mộng Mộng và Trương Hồng Châu cũng nghe thấy, sau khi xuống xe cũng vội vàng đi mua mũ.

Vương Tiểu Thanh trốn vào nhà vệ sinh, đeo khẩu trang, búi tóc lên, bôi tro lên mặt rồi đeo một chiếc kính.

Lần trước, cô lấy chiếc kính này từ trạm thu mua phế liệu, là kính râm, chủ yếu để che giấu danh tính. Thay bộ quần áo cũ màu đen, rồi đi tới chợ đen.

Đã có kinh nghiệm từ lần trước, lần này cô định trực tiếp đi tìm lão đại của chợ đen, nhưng ai mà ngờ, bọn họ đã chuyển chỗ.

Vương Tiểu Thanh cảm thấy bọn họ thật đúng là rất thông minh, không còn cách nào khác đành phải đến chợ đen trước.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 73: Chương 73



Đến chợ đen, trước tiên Vương Tiểu Thanh đi dạo một vòng, cô mua một cái nồi đất, bình thường chỉ có một cái nồi vừa nấu cơm vừa xào rau rất bất tiện, có cái nồi đất này sẽ tiện hơn nhiều. Cô đặt nồi đất vào một cái túi lưới, sau đó bí mật chuyển nó vào trong không gian.

Cô tiếp tục mua một chiếc gương, sáu đôi đũa, sáu cái cốc, một ấm nước và một cân trà.

Mặc dù những thứ này ở cửa hàng bách hóa đều có bán, nhưng ở đây bán rẻ hơn và kiểu dáng cũng đa dạng hơn.

Đi đến một góc vắng người đem đồ đạc thả vào không gian, sau đó lại từ không gia lấy ra một ít rau rồi cho vào túi lưới, xong xuôi mới đi tìm hai tên ngốc kia.

"Tôi muốn gặp ông chủ của các anh," Vương Tiểu Thanh nhỏ giọng nói.

Hai tên ngốc thấy cô liền nhận ra ngay, người cao hơn lập tức dẫn đường một cách lịch sự. Chỗ của bọn họ hiện tại không xa như lần trước, ngay ở bên cạnh.

Tên cao lớn gõ cửa năm lần.

"Vào đi." là giọng của anh mặt sẹo.

Tên cao lớn mở cửa cho Vương Tiểu Thanh đi vào, còn hắn ta thì không đi vào.

"Ôi, chị gái, chị đến rồi, nhanh vào, nhanh vào uống trà. Tôi đã chờ chị lâu lắm rồi, cuối cùng thì chị cũng đến," anh mặt sẹo kích động. Không kích động sao được, lần trước bán mấy nghìn cân lương thực, hắn ta đã kiếm được không ít.

Vương Tiểu Thanh thấy Trương Vũ không có ở đây liền thở phào nhẹ nhõm. Cô lấy rau từ trong túi lưới ra. Một cây cải thảo, hai củ cà rốt, hai cây rau chân vịt, hai cây cải thìa.

Anh mặt sẹo vội vàng lấy giấy bút ra.

Vương Tiểu Thanh viết lên giấy: "Cải thảo 1000 cân, rau chân vịt 250 cân, cà rốt 500 cân, cải thìa 500 cân. Ra giá đi."

Anh mặt sẹo nhìn thoáng qua tờ giấy, giật mình vì số lượng lớn, bắt đầu kiểm tra chất lượng rau trên bàn, suy nghĩ một lúc rồi ghi giá dưới tên các loại rau mà Vương Tiểu Thanh đã viết.

"Cải thảo ba xu, rau chân vịt bốn xu, cà rốt năm xu, cải thìa bốn xu"

"Chị gái, hiện giờ thời tiết thuận lợi, rau không có giá cao. Rau của chị chất lượng tốt mới có giá này, chị thấy có được không?" anh mặt sẹo lo lắng Vương Tiểu Thanh sẽ chê ít.

Vương Tiểu Thanh nhìn giá, quả thật rất thấp, nhưng tình hình hiện tại đúng là như vậy thật.

Cô viết lên giấy: "Được, rau tổng cộng 170 đồng. Gạo trắng và bột mì cũng có, xem anh cần bao nhiêu."

Vương Tiểu Thanh không viết số lượng cụ thể vì sợ hắn không đủ sức mua, cho nên để hắn tự ghi.

Anh mặt sẹo nghe nói có gạo trắng và bột mì thì rất vui, tính toán số tiền mình hiện có.

"Chị gái, hiện giờ vốn lưu động trên tay tôi chỉ có hơn 4000 đồng tiền mặt, cho nên tôi muốn 7500 cân gạo và 2500 cân bột mì. Ở tỉnh Hồ Nam chúng tôi, người ta thích ăn gạo hơn, bột mì không phổ biến và bán chạy như gạo. Chị xem có được không?" Anh mặt sẹo khách sáo.

Vương Tiểu Thanh viết trên giấy: "Được, một giờ sau nhận hàng. Tiền rau đổi thành các loại phiếu, tốt nhất có phiếu xe đạp."

"Được, được, được, tôi sẽ chuẩn bị ngay. Đây là chìa khóa, cái nhỏ là chìa khóa phòng, tôi nghĩ sân không đủ chỗ," anh mặt sẹo hai tay đưa hai chiếc chìa khóa.

Vương Tiểu Thanh nhận lấy, không nói gì rồi đi ra.

Lần này anh mặt sẹo không nghi ngờ Vương Tiểu Thanh nữa, lập tức vào gọi điện điều động tiền mặt.

Vương Tiểu Thanh không thay đổi trang phục, thời gian vẫn còn sớm, trước tiên cô đi qua chợ đen mua bao tải, lần này mua liền một lúc 600 cái. Cô định mua nhiễu hơn những người ta nói không còn hàng nữa, bao tải đã được đặt hết, Vương Tiểu Thanh chỉ có thể từ bỏ.

Giống như lần trước, Vương Tiểu Thanh sử dụng xe đẩy để chở bao tải vào hẻm, sau đó chuyển vào không gian và chất đầy hai trăm bao gạo và bột mì. Cô trả lại xe đẩy rồi đi về số nhà 81 ở phía tây thành phố, nơi lần trước giao hàng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 74: Chương 74



Đến số 81, cô mở cổng ra, sau đó đóng cửa lại, rồi mở cửa phòng bên trong. Bên trong cũng trống trơn, rất thích hợp để đồ.

Xem ra chỉ có thể chất rau trong nhà, còn lương thực sẽ để ở ngoài sân, vì rau không có thứ gì để đựng, cũng không có bạt nhựa để trải ra đựng.

Cô sắp xếp cải thảo một cách gọn gàng đặt ở phòng khách và phòng ăn, còn các loại rau khác thì xếp vào từng phòng riêng, vừa khít, chỉ còn mỗi nhà vệ sinh là không dùng đến.

Cô đem lương thực đặt trong sân, chật kín đến mức không còn chỗ ngồi, chỉ có thể ngồi ở trên một bao gạo nghỉ ngơi một chút.

Nhìn đồng hồ, còn khoảng mười đến hai mươi phút nữa bọn họ mới đến, Vương Tiểu Thanh liền đi vào không gian.

Những lương thực còn chưa tuốt hạt, cô đem tuốt hết rồi đóng vào bao, sau đó xếp thêm hai trăm bao, chỉ còn hơn một trăm bao tải, dự kiến khoảng mười ngày nữa sẽ dùng hết

“Chị gái, chị gái, chúng tôi đến rồi," tiếng của anh mặt sẹo vang lên, Vương Tiểu Thanh nhanh chóng ra khỏi không gian, đi ra mở cửa.

Chỉ có năm người. Trương Vũ cũng có mặt, ba người còn lại chắc chắn là tay chân thân tín của anh mặt sẹo.

"Oa!" anh mặt sẹo và những người khác đều bị choáng ngợp, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều lương thực như vậy. Bọn họ kiểm tra toàn bộ, kiểm tra cả rau bên trong nhà.

Bọn họ gật đầu với anh mặt sẹo và Trương Vũ, ra hiệu không có vấn đề gì

"Chị gái, đây là bốn ngàn tiền mặt và các loại phiếu mà chị cần. Về phiếu xe đạp, hôm nay tôi chưa chuẩn bị được, tạm thời không có.

Lần sau chị đến, tôi đảm bảo sẽ có," anh mặt sẹo nhận hai phong bì từ Trương Vũ đưa qua, sau đó dùng hai tay đưa cho cô.

Vương Tiểu Thanh không dám nhìn Trương Vũ, chỉ gật đầu nhận lấy hai phong bì, mở ra kiểm tra sơ qua, tin rằng bọn họ không dám lừa mình. Cô đưa chìa khóa nhà lại cho họ rồi quay lưng rời đi.

"Phát tài rồi, phát tài rồi, chúng ta phát rồi," Vương Tiểu Thanh còn chưa đi xa, đã nghe thấy tiếng tiếng reo hò từ bên trong ngôi nhà vọng ra.

Vương Tiểu Thanh mỉm cười, một nghìn đồng lần trước cô chưa gửi tiết kiệm, lần này có thể gửi cùng lúc. Khoản tiền này cộng với bốn nghìn đồng trước đó, tổng cộng là chín nghìn đồng, cô sắp trở thành vạn nguyên hộ rồi, nghĩ thôi đã thấy phấn khích.

Khi gần đến bưu điện, Vương Tiểu Thanh mới vào nhà vệ sinh để thay đồ. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu trắng, áo khoác ngoài màu đỏ, trông rất giống tiểu thư.

Cô vào bưu điện gửi tiền, vừa cất sổ tiết kiệm xong thì thấy Vương Mộng Mộng bước vào.

"Đồng chí Mộng Mộng, bác gái của chúng ta đúng là chuẩn xác, mỗi tháng đều gửi năm đồng qua, không giống như ai đó cô độc không nơi nương tựa," Trương Hồng Châu vừa khen ngợi Vương Mộng Mộng vừa chọc tức Vương Tiểu Thanh, một mũi tên trúng hai đích.

"Còn cô không cô độc, thế sao không có ai gửi tiền hay đồ tới cho cô, cô nhìn cô kìa, ăn mặc như người đàn bà quê mùa còn hành xử thì như một kẻ ăn xin."

Vương Tiểu Thanh nói một câu khiến mặt Trương Hồng Châu đỏ bừng, bên cạnh có không ít người nhìn vào cười nhạo, Trương Hồng Châu định đáp trả lại nhưng Vương Tiểu Thanh đã nhanh chóng rời đi.

Trương Hồng Chậu còn muốn đuổi theo để cãi nhau với Vương Tiểu Thanh, nhưng lại sợ bỏ lỡ bữa ăn ngon của Vương Mộng Mộng, nên đành phải nuốt cục tức này lại.

Vương Tiểu Thanh suy nghĩ một chút, hôm nay đã mua nồi, đũa, cốc, ấm nước và trà, trong không gian còn khá nhiều thịt.

Lần trước mua sườn, móng giò và thịt nạc vẫn còn, nhưng bánh trứng, bánh ngọt và bánh bao thịt đã ăn hết rồi. Mỗi sáng đi làm cô không muốn nấu ăn nên đã ăn hết chỗ đó.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 75: Chương 75



Khi đi qua cửa hàng thực phẩm, cô không kiềm chế được mà mua thêm cân rưỡi thịt ba chỉ, rau trong không gian đã có sẵn, hành, gừng, tỏi cũng đã trồng một ít nên không cần mua thêm.

Cô đi đến quán bán đồ ăn sáng, mua 20 cái bánh bao thịt và 20 cái quẩy, sau đó tìm một con hẻm nhỏ để bỏ hết những thứ này vào không gian.

Đến cửa hàng hợp tác xã, cô mua thêm cân rưỡi bánh trứng, nửa cân bánh đậu xanh và một cân rưỡi đường, mỗi túi 250g, cô không quá thích ăn đường, chủ yếu để tặng người khác. Cô còn mua thêm một cân rưỡi mì sợi, vì việc tự làm mì quá phiền phức, dùng mì sợi nấu sẵn sẽ tiện hơn.

Những thứ này cô không bỏ vào không gian mà cầm trên tay, khá là nặng.

"Để anh giúp em.” Một đôi tay lớn đón lấy những món đồ trên tay Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh nghe giọng nói liền biết là Trương Vũ.

"Cảm ơn. Tôi mời anh ăn cơm nhé. Đi thôi."

Vương Tiểu Thanh không cho Trương Vũ cơ hội cự tuyệt, đi về phía nhà hàng quốc doanh.

Trương Vũ nhìn vóc dáng yêu kiều phía trước đến thẫn thờ, thân hình mảnh mai tựa như một chú nai nhỏ tinh nghịch. Đẹp như một bức tranh, Trương Vũ chỉ muốn che đi đôi mắt của những người xung quanh, để không một ai có thể nhìn thấy vẻ đẹp của cô.

Đến nhà hàng quốc doanh, Vương Mộng Mộng và Trương Hồng Châu cũng đang ở đó, bọn họ đã bắt đầu ăn vài món mặn.

Vương Tiểu Thanh đoán rằng với số tiền năm đồng mỗi tháng mẹ kế gửi về cho Vương Mộng Mộng, chắc chắn không đủ để cô ta ăn.

Thực tế đúng như vậy, Vương Mộng Mộng mỗi tháng đi ăn ở nhà hàng quốc doanh hết ba bốn lần, trung bình mỗi lần hai đồng rưỡi, một tháng gần mười đồng, thêm các món ăn vặt khác, mỗi tháng khoảng mười lăm đồng.

Khi xuống nông thôn, Vương Mộng Mộng mang theo tám mươi đồng, trong hai tháng Lưu Thải Hồng đã gửi cho cô ta mười đồng.

Bây giờ, trong tay Vương Mộng Mộng cũng chỉ còn lại sáu mươi đồng, không đủ để cô ta duy trì trong một năm.

Tất nhiên, Vương Mộng Mộng cũng nhận ra vấn đề này, cô ta viết thư về cho Lưu Thái Hồng nói rằng ở đây gặp phải Vương Tiểu Thanh. Nhưng mình không thể làm gì được Vương Tiểu Thanh và tiền không đủ tiêu, mỗi tháng bà ấy ít nhất phải gửi cho cô ta mười đồng.

Tiếc là Lưu Thải Hồng không còn ở trong căn nhà cũ, không nhận được thư của Vương Mộng Mộng gửi tới. Mỗi tháng Lưu Thải Hồng gửi tiền vào số tiết kiệm của Vương Mộng Mộng mà không viết thư, sợ rằng Vương Mộng Mộng sẽ đòi thêm tiền.

Gần đây, Lưu Thải Hồng đang để ý đến một người đàn ông chưa từng kết hôn, trước đây rất nghèo, hiện tại tuổi lớn nhưng đã dành dụm được khá nhiều tiền, chỉ có điều tuổi hơi lớn. Năm mười lăm tuổi, Lưu Thải Hồng mới bốn mươi tuổi, thật sự chênh lệch quá lớn, khiến Lưu Thải Hồng hơi phân vân.

Trong nhà hàn quốc doanh.

"Đồng chí Mộng Mộng, tôi nghi ngờ là Vương Tiểu Thanh ăn ngon, mặc đẹp như vậy đều nhờ đàn ông cho cô ta. Cô xem kìa, cái gã nhà quê đó đang cầm bao nhiêu là đường, bánh trứng và mì sợi."

Trương Hồng Châu nói, ánh mắt nhìn chăm chăm vào đống đồ trên tay Trương Vũ, cơm cũng không muốn ăn nữa.

"Cái gì, cái gã nhà quê đó mà có nhiều tiền như vậy sao?" Vương Mộng Mộng dừng đũa, nhìn sang và thấy đúng như lời Trương Hồng Châu nói, mọi thứ đều do Trương Vũ cầm, mối quan hệ giữa hai người chắc chắn không bình thường.

"Không biết được đâu, nhà quê thì cũng có thể có vài trăm đồng tiền tiết kiệm chứ," Trương Hồng Châu phân tích.

"Vài trăm đồng thì có là gì, còn không đủ tiền sính lễ nữa," Vương Mộng Mộng khinh thường nói, ở Thượng Hải, không có một nghìn đồng thì không cưới được vợ.

"Tôi nghĩ, Vương Tiểu Thanh chỉ đang trêu hắn ta thôi, khi nào tiêu hết tiền của hắn rồi thì không chịu cưới là xong." Trương Hồng Châu suy đoán.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 76: Chương 76



"Cô nói cũng có lý," Vương Mộng Mộng thấy chuyện này không liên quan đến mình, nên nhanh chóng ăn cơm thì hơn, lại bưng bát đũa lên ăn tiếp.

Còn Trương Hồng Châu thì lòng dạ rối bời, nghĩ đến bao nhiêu đồ tốt kia và chiếc váy đẹp trên người Vương Tiểu Thanh, nếu tất cả đều là của mình thì tốt biết bao...

Bữa ăn này, cuối cùng cũng tự mình trả tiền, Vương Tiểu Thanh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

"Lát nữa em có muốn đi đâu nữa không?" Trương Vũ hỏi.

"Em muốn đến trạm thu mua phế liệu để tìm một ít sách, anh có việc thì đi trước đi," Vương Tiểu Thanh sợ Trương Vũ vì giúp mình xách đồ lại làm chậm trễ việc của anh ấy.

"Anh sẽ đưa em 1 đến trạm thu mua phế liệu, sau đó mới đi làm việc của anh. Xong việc anh sẽ quay lại trạm thu mua phế liệu tìm em, em ở đó đợi anh, nếu không một mình em không thể xách hết đống đồ này được.” Trương Vũ suy nghĩ một chút, chỉ có thể làm như vậy thôi.

"Thôi được." Vương Tiểu Thanh có chút hối hận vì đã không đặt đồ vào trong không gian.

Hai người đi đến trạm thu mua phế liệu, Trương Vũ đưa cho ông lão một điếu thuốc, đặt đồ của cô vào phòng bảo vệ của ông ấy.

Sau khi vẫy tay chào Vương Tiểu Thanh, Trương Vũ rời đi, Vương Tiểu Thanh cũng yên tâm đi vào tìm sách.

Bên trong có rất nhiều sách về tiểu sử nhân vật và tiểu thuyết, tạp chí, tất cả đều được cất vào không gian.

Nhớ lại lần trước cô đã tìm được rất nhiều bát đẹp ở đây, hôm nay tìm lại thì không thấy nữa, có lẽ đã bị lấy đi rồi.

Dạo thêm một vòng, không phát hiện đồ vật có giá trị, có vẻ lần này vận may của cô không tốt lắm, chỉ tìm được mười mấy cuốn sách.

Chỉ đành quay lại phòng bảo vệ.

"Cháu không tìm thấy cuốn sách mà mình cần." Vương Tiểu Thanh giải thích.

"Sách mấy ngày trước đã bị xử lý hết rồi, ở đây thật sự không còn chỗ để chứa nữa. Đợi tháng sau nhé, tháng sau lại đến tìm lại."

Ông lão cúi đầu đọc "Hồng Lâu Mộng", cũng không ngẩng đầu lên, Vương Tiểu Thanh thầm nghĩ ông lão này thật dũng cảm, có lẽ bối cảnh gia đình của ông ấy rất mạnh.

"Vâng, cảm ơn ông," Vương Tiểu Thanh sắp xếp lại bánh kẹo và mì sợi của mình, sau đó buộc chặt lại để không bị rơi ra ngoài.

Trương Vũ quay lại điểm hẹn của anh mặt sẹo ở chợ đen.

"Trương Vũ, cậu đến rồi, nhanh lên, cậu sắp xếp đi, lô hàng này để giá bao nhiêu thì hợp lý?" anh mặt sẹo đã đợi Trương Vũ từ lâu rồi.

"Được," trong đầu Trương Vũ đã có sẵn kế hoạch, anh nhanh chóng viết vào số.

Hai mươi phút sau, mọi thứ được viết rõ ràng trong số, giá bao nhiêu, bán ở đâu, cần bao nhiêu người, tất cả đã được tính toán cẩn thận.

"Anh, anh xem đi." Trương Vũ đưa quyển sổ cho anh mặt sẹo.

"Ừm, được, lúc nào cậu sắp xếp cũng hoàn hảo cả, tôi không cần xem lại nhiều, cứ theo phương án của cậu mà làm," anh mặt sẹo hài lòng gật đầu. Sau đó anh mặt sẹo nhìn về phía Trương Vũ.

"Này Trương Vũ, có phải cậu có bí mật gì đúng không, vừa nãy đã sắp tới giờ ăn cơm rồi mà cậu lại không ăn. Cậu đi ra ngoài rồi mới quay về, cũng không mua gì cả, không phải cậu đi tán gái đấy chứ?"

Anh mặt sẹo nói ra nghi ngờ của mình, trước đây cứ mỗi lần Trương Vũ đến đây là ở lại đến hai giờ chiều mới quay về, nhưng gần đây giữa chừng hay đi ra ngoài .

"Làm gì có," Trương Vũ ngại ngùng, tai hơi đỏ, như bị người khác phát hiện ra bí mật của mình.

"Bị tôi nói trúng rồi đúng không, ha ha ha," anh mặt sẹo và mấy đàn em đứng bên cạnh cùng nhau cười đùa.

"Được rồi, tôi về trước đây, có thời gian tôi sẽ đến, có việc thì gọi điện cho tôi." Trương Vũ dặn dò một câu rồi chuẩn bị rời đi.

"Được, đi đi," anh mặt sẹo cũng không giữ Trương Vũ ở lại, mấy năm nay đều như vậy, đã quen rồi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 77: Chương 77



Trương Vũ chạy một mạch đến trạm thu mua phế liệu, thấy Vương Tiểu Thanh đang lật xem báo cũ trong phòng bảo vệ, ông lão thì vẫn say mê đọc sách.

"Anh đến rồi, chúng ta về thôi," Trương Vũ nói với Vương Tiểu Thanh rồi cúi xuống xách đồ lên.

"Ừm, được, tạm biệt ông "

"Ừm," ông lão đáp lại một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên.

Buổi chiều, sau khi về đến nhà, Vương Tiểu Thanh sắp xếp đồ đạc gọn gàng, chỉ để lại một ít đồ trong tủ bếp, phần còn lại đều đặt trong không gian, đề phòng những tình huống bất trắc.

Cô thay một bộ quần áo cũ rồi đi đến điểm thanh niên tri thức tìm Lưu Hiểu Yến.

"Hiểu Yến, Hiểu Yến, tôi về rồi, nhanh ra đây đi."

"Đến đây, đến đây." Lưu Hiểu Yến vui vẻ chạy ra.

"Đây, bánh đậu xanh," Vương Tiểu Thanh đưa cho Hiểu Yến hai miếng bánh đậu xanh.

"Oa, tuyệt quá, cảm ơn Tiểu Thanh, cô định đi đâu mà lại mặc thế này?" Lưu Hiểu Yến nhìn Vương Tiểu Thanh mặc quần áo cũ và giày cao su, trông giống như chuẩn bị đi làm việc.

"Tôi muốn đến con suối nhỏ dưới chân núi để bắt cá ăn, tôi thèm cá quá rồi."

Thật ra trước đó ở nhà hàng cũng ăn cả hai lần rồi nhưng đều không ngon, có mùi tanh.

Vương Tiểu Thanh muốn ăn cá chua và canh cá đậu phụ, dưa chua đã muối sẵn từ vài ngày trước, hôm nay vừa đúng lúc có thể ăn, hy vọng có thể bắt được cá.

"Vậy tôi cũng đi, cô đợi tôi một chút, tôi đi thay giày," Lưu Hiểu Yến trở về thay giày.

"Hừ, đúng là không biết tự lượng sức mình, con suối đó tôi đã nhìn qua rồi, hoàn toàn không có cá, tôi không tin hôm nay bọn cô có thể bắt được cá," Trương Hồng Châu đắc ý nằm trên giường mỉa mai, cô ta cố ý muốn Lưu Hiểu Yến cùng Vương Tiểu Thanh nghe xong sẽ không thoải mái.

Ai ngờ, chẳng có ai để ý đến cô ta, chỉ có tiếng ngáy của Vương Mộng Mộng đáp lại.

Lưu Hiểu Yến biết rõ, trong phòng này, hai người kia nói nhiều, cô chỉ có một mình, không nên cãi nhau với bọn họ làm gì, tốt nhất là coi như họ không tồn tại, khiến bọn họ tức chết.

"Đi thôi," Lưu Hiểu Yến vẫn vui vẻ nắm tay Vương Tiểu Thanh đi.

Vương Tiểu Thanh quay lại lấy một cái xô, sợ lát nữa bắt được cá lại không có gì đựng và lấy một nắm cơm còn lại từ hôm qua.

Trên đường đi, Vương Tiểu Thanh đem cơm mang theo nặn thành những cục cơm nhỏ, thêm một ít nước suối Linh Tuyền, nặn thành ba viên cơm nhỏ.

Bọn họ đi tới con suối nhỏ dưới chân núi, con suối này thực ra khá rộng, ở thượng nguồn thì nước sâu hơn.

Vương Tiểu Thanh không biết bơi, không dám đi, nên lần này câu thử ở hạ lưu xem sao, dù sao nước chỉ đến đầu gối.

"Oa, Tiểu Thanh, mình thấy cá rồi, hình như là cá trắm cỏ hoặc cá diếc, không nhìn rõ lắm," Lưu Hiểu Yến lớn tiếng thét to.

"Được, Hiểu Yến cô đừng lên tiếng, cần thận không cá chạy mất. Cô ngồi bên trái, tôi ngồi bên phải. Viên cơm này đặt ở giữa để thu hút cá, lát nữa chúng ta cầu cùng lúc, tôi không tin không bắt được cá," Vương Tiểu Thanh tự tin nói, đặt viên cơm đầu tiên vào nước, khi đặt xuống còn thêm nhiều nước suối Linh Tuyền.

Chưa đầy một phút, đã có cá đến, lại có thêm ba bốn con cá đến tranh nhau ăn viên cơm.

Vương Tiểu Thanh ra hiệu, hai người cùng lao tới, hợp sức bắt được một con cá.

"Bắt được rồi, tuyệt quá," con cá này khá lớn, ước chừng hai đến hai cân rưỡi, là cá trắm cỏ.”

Hai người vui mừng không ngớt.

Chuyển sang chỗ khác đặt viên cơm thứ hai, lại có cá đến, hai người lăn qua lăn lại mà không bắt được.

Bởi vì con cá này có gai, hình như gọi là cá lăng, hai người suýt nữa bị gai đâm, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 78: Chương 78



Nghỉ ngơi một lúc, lại đi lên phía trên một chút, ở đây nước cũng sâu, chỗ sâu nhất đến tận đùi, Vương Tiểu Thanh nhảy xuống chỗ nông hơn, nếu không sẽ khó bắt.

Đặt viên cơm thứ ba xuống, đợi vài phút mới có cá đến, hai người lao ra bắt, Vương Tiểu Thanh bắt được một con nhưng lại để trượt khỏi tay.

"A, tiếc quá," Lưu Hiểu Yến vội ném con cá lên bờ, sợ cá lại trượt mất.

"Cô thật thông minh," Vương Tiểu Thanh bỏ con cá diếc vào xô, con này nhỏ hơn, khoảng một cân rưỡi.

"Tiểu Thanh, cô nói xem tối nay chúng ta ăn cá diếc hay cá trắm cỏ?" Lưu Hiểu Yến thèm chảy cả nước miếng, không ngờ lại có ngày cô tự bắt được cá, về phải viết thư báo cho bố mẹ, ông bà nội, cô đã trưởng thành rồi.

"Hôm nay ăn cá trắm cỏ, làm món cá chua cho cô ăn."

Vương Tiểu Thanh muốn thử xem món dưa chua thế nào rồi.

"Tốt quá, tôi chưa bao giờ ăn cá nấu dưa chua, nghe thôi đã thấy ngon rồi," Lưu Hiểu Yến chỉ ăn cá kho và cá hấp, chưa từng nghe đến món cá nấu dưa chua.

"Còn cá diếc, ngày mai tan làm tôi sẽ đến chỗ Trương Tam mua một miếng đậu phụ, chúng ta làm món cá diếc nấu đậu phụ ăn với mì," Vương Tiểu Thanh rất thích món canh cá diếc đậu phụ.

"Nếu ngày mai cũng đến chỗ cô ăn, tôi sẽ ngại lắm đó Tiểu Thanh," Lưu Hiểu Yến chớp chớp mắt.

"Không có gì phải ngại cả, tôi tin rằng đổi lại là cô xây nhà ở ngoài, cô cũng sẽ thường xuyên mời tôi đến ăn cơm," Vương Tiểu Thanh khuyên nhủ Lưu Hiểu Yến.

"Ừm, chắc chắn rồi, cảm ơn cô, Tiểu Thanh."

Lưu Hiểu Yến nghĩ lúc về cô sẽ viết thư báo cho bố mẹ, chị em tốt của cô rất quan tâm đến cô.

Nhưng hiện tại Tiểu Thanh là một cô nhi, xem có thể để Tiểu Thanh làm con gái nuôi của bố mẹ không.

Nếu Vương Tiểu Thanh biết được suy nghĩ của Lưu Hiểu Yến, chắc chắn cô sẽ cười c.h.ế.t mất, đương nhiên cũng sẽ vô cùng cảm động.

"Con cá này không nhỏ, chúng ta làm hết đi, lát nữa đưa một phần cho các đồng chí nam," Vương Tiểu Thanh ngồi ở cửa làm cá, mặc dù chưa làm cá bao giờ, nhưng đã từng xem qua, chỉ cần bỏ mang cá, cạo vảy, m.ổ b.ụ.n.g và bỏ hết nội tạng ra.

Sau đó cắt đầu cá, đuôi cá để riêng, toàn bộ thân cá được cắt thành từng lát mỏng, việc này tốn không ít thời gian.

Thịt cá được ướp với một chút muối, một ít bột mì và lòng trắng trứng gà để thêm phần mềm, chỉ cần thêm một chút rượu vào rồi trộn đều. Toàn bộ bề mặt của miếng cá sẽ được áo một lớp mỏng bên ngoài, giúp cá thêm tươi ngon, sau đó cho vào bát gỗ để ướp.

Xử lý xong những việc này đã là năm giờ, Vương Tiểu Thanh nghĩ hôm nay nên ăn cơm gạo trắng.

Bên này, Lưu Hiểu Yến đã thái xong dưa chua, hành, gừng, tỏi, ớt. Bây giờ mà nấu cá thì hơi sớm, nấu cơm lâu hơn, nên bắt đầu nấu cơm trước.

Vương Tiểu Thanh lấy nồi đất mua hôm nay ra, đong đủ gạo cho hai người ăn, hai người bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

"Tiểu Thanh, cô định lập gia đình ở đây à?" Lưu Hiểu Yến nhìn Vương Tiểu Thanh liên tục mua sắm thêm đồ đạc.

"Không, tôi sẽ về thành phố."

Vương Tiểu Thanh trả lời không một chút do dự, không phải vì chê ở đây không tốt, mà vì cô quyết định sẽ đi học đại học, cho nên nhất định là phải đến thành phố.

"Được, sau này cô về thành phố thì ở nhà tôi nhé, nhà tôi có phòng trống."

Lưu Hiểu Yến cao hứng, trước đây Vương Mộng Mộng và Trương Hồng Châu luôn nói trong phòng ngủ ở điểm tri thức rằng Vương Tiểu Thanh sẽ kết hôn với Trương Vũ, gả cho một người nông dân.

Mặc dù Lưu Hiểu Yến thấy Trương Vũ là một người tốt, nhưng vẫn cho rằng Trương Vũ không xứng với Vương Tiểu Thanh, trong lòng cô, Vương Tiểu Thanh là một tiểu tiên nữ.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 79: Chương 79



"Được thôi."

Hai người trò chuyện một lúc, cơm nấu chín xong bọn họ bắt đầu nấu món cá nấu dưa chua.

Nấu nóng dầu trong nồi, cho một ít gừng và tỏi băm vào, sau đó cho dưa chua vào, bật lửa lớn xào cho thơm, đổ một bát nước sạch vào rồi đun sôi với lửa lớn, sau đó đậy nắp lại nấu trong năm phút.

Thêm muối, rồi cho toàn bộ các lát cá đã ướp vào để chần cho chín, khi cá chín thì vớt ra.

Chuẩn bị một bát lớn và một bát nhỏ, đổ toàn bộ cá nấu dưa chua vào, rắc thêm một ít gừng và tỏi băm lên trên. Cho thêm dầu vào nồi, thêm vài khoanh ớt rồi xào trên lửa nhỏ trong mười giây rồi tắt lửa, sau đó đổ một ít vào cả hai bát. Món cá nấu dưa chua thơm ngon đã hoàn thành.

"Thơm quá, tôi sẽ nhanh chóng đưa qua ngay đây," Lưu Hiểu Yến cầm bát cá nấu dưa chua nhỏ lên rồi đi ngay, cô muốn nhanh chóng đưa qua.

Vương Tiểu Thanh thì chuẩn bị lấy bát xới cơm.

Lưu Hiểu Yến bưng bát cá nấu dưa chua đến nhà chính của điểm tri thức, thấy bọn họ đang ăn cơm, hôm nay họ ăn cháo ngô và khoai tây xào, có lẽ đã chán ăn bánh ngô rồi, thỉnh thoảng nấu cháo ngô thay đổi khẩu vị.

"Ba đồng chí, có món ngon đây, Tiểu Thanh nấu món cá nấu dưa chua, mấy anh mau thử đi, tôi vẫn chưa được thử đâu," Lưu Hiểu Yến đặt bát cá nấu dưa chua xuống, mùi thơm lan tỏa khắp điểm tri thức.

"Oa, thơm quá, các cô bắt cá ở đâu vậy?" Giả Nam ngẩng đầu lên hỏi Lưu Hiểu Yến.

"Con suối nhỏ ở dưới chân núi, chúng tôi bắt ở dưới hạ lưu và trung lưu," Lưu Hiểu Yến thành thật trả lời.

"Hay quá, lần tới đến ngày nghỉ, chúng ta cũng đi thôi," Hoàng Cẩm nhìn vào món cá thơm phức.

"Được, cảm ơn đồng chí Hiểu Yến đã mang qua đây, thay chúng tôi cảm ơn đồng chí Tiểu Thanh nhé, lần tới chúng tôi sẽ giúp cô ấy chặt củi," Chương Giang Bắc gặp một miếng cá lên ăn.

"Đúng rồi, cô cũng mau về ăn đi, để nguội sẽ không ngon đâu," Giả Nam Vũ cũng giục cô mau trở về ăn cơm, Lưu Hiểu Yến liền chạy nhanh về.

"Cá ở con suối đó, tôi biết, dân làng ở đây họ không thích ăn, có mùi đất," Trương Hồng Châu ăn không được thì bảo không ngon.

"Ôi, thịt cá vừa mềm vừa thơm, dưa chua và ớt nấu cùng thật sự làm tăng mùi vị," Giả Nam Vũ miêu tả một cách cường điệu khiến hai người kia không ăn được lại càng thêm thèm.

Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến dưới nước canh lên cơm, một miếng dưa chua, một miếng cá, ăn rất vui vẻ, suýt chút nữa nuốt luôn cả đầu lưỡi.

"Tiểu Thanh, mấy ngày nữa chúng ta lại đi bắt cá nhé, thật sự ngon quá," Lưu Hiểu Yến nhìn bát cơm và cá đã ăn sạch, rất hài lòng.

Nhưng lần sau, cô phải mang lương thực đến, không thể ăn miễn phí của Vương Tiểu Thanh mãi.

"Được, hai ngày nữa chúng ta lại đi bắt, bắt được thì nuôi để ăn dần," Vương Tiểu Thanh bắt đầu dọn dẹp bát đũa, chuẩn bị đi rửa chén, lại bị Lưu Hiểu Yến nhanh chóng giành lấy.

"Đầu bếp Vương, cô nấu ăn vất vả rồi, việc nhỏ này cứ để tôi làm," Lưu Hiểu Yến nhanh nhẹn bắt đầu rửa nồi và rửa bát.

Vương Tiểu Thanh để mặc cô ấy làm, nếu không để cô ấy làm việc, cô ấy sẽ ngại khi đến đây ăn cơm.

"Nhưng mà, Tiểu Thanh, vừa rồi các đồng chí nam hỏi tôi bắt cá ở đâu, tôi đã nói với họ mất rồi, nếu họ bắt hết cá thì có khi nào chúng ta sẽ không bắt được nữa không." Lưu Hiểu Yến hơi hối hận vì đã nói cho họ biết.

"Không sao đâu, bọn họ chưa chắc đã giỏi như chúng ta, có khi còn không thể bắt được cá."

Vương Tiểu Thanh không lo lắng, cô hiểu được thật ra cá đến vì nước suối Linh Tuyền thu hút chúng. Không có nước suối Linh Tuyền, hôm nay bọn họ cũng không bắt được cá.

"Đúng vậy, vậy thì tôi không lọ nữa." Lưu Hiểu Yến vừa hát vừa rửa bát, rửa xong rồi thì quay về điểm tri thức nghỉ ngơi.

Vương Tiểu Thanh đóng cửa cẩn thận rồi vào không gian để ngâm mình.
 
Back
Top Bottom