Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Thập Niên 70] Phụ Nữ Không Phải Món Đồ Vô Tri

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPjPyXivHdxXj5a4IOGQcGpq6rHSv496QXSuXcAR4cdnmSFAd9RMzr36jSWL6hbTeK4iJKoxQkdF8Jz8qbE5ClNYXToRNybJiYINKYYU_1HYdaTeUyqzUfHGlTC9nu6YiVzS7TSM7Qq-5pHopC3FlnO=w215-h322-s-no-gm

[Thập Niên 70] Phụ Nữ Không Phải Món Đồ Vô Tri
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Lúc cha mẹ tôi lén lút bàn chuyện gả tôi cho nhà họ Đậu ở trấn trên, tôi vẫn đang vác giỏ đi nhặt cỏ ngoài đồng.



Chưa đến nửa ngày, chuyện đó đã lan khắp đầu làng cuối xóm.



Người ta kháo nhau rằng nhà họ Đậu là một trong những hộ giàu có nhất trấn, gả về đó thì khỏi phải lo chuyện cơm áo gạo tiền. Tuy Đậu Tiêu lớn hơn tôi nhiều tuổi, nhưng ai cũng bảo đàn ông lớn tuổi biết thương vợ.



Còn nói, được nhà họ Đậu để mắt tới là phúc phận tôi tu từ kiếp trước.



Lúc tôi xách giỏ về tới cửa nhà, mẹ tôi đang đếm xấp tiền nhà họ Đậu mang sang, vừa đếm vừa lẩm bẩm: “Thế là ổn rồi, có tiền này thì lo được đám cưới cho thằng cả rồi.”



Tôi đặt giỏ xuống, rút cái xẻng nhỏ ra, dí vào cổ mình mà nói: “Mẹ mà dám nhận tiền này, con đảm bảo mẹ sẽ mất cả tiền lẫn con, rồi còn mang tiếng ép gả con gái không thành, lại khiến con chết oan!”



Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi miễn cưỡng ném xấp tiền chưa kịp nóng tay lên bàn, mắt cứ tiếc nuối liếc nhìn mấy lần, sau đó đành hậm hực quay vào phòng.



“Rầm!" tiếng cửa đóng sầm lại như muốn trút hết bực dọc của bà.



Tôi không nói gì thêm, trong ngày hôm đó liền mang tiền đến tận nhà họ Đậu để trả lại, đồng thời hủy hôn.​
 
[Thập Niên 70] Phụ Nữ Không Phải Món Đồ Vô Tri
Chương 1: Chương 1



Lúc cha mẹ tôi lén lút bàn chuyện gả tôi cho nhà họ Đậu ở trấn trên, tôi vẫn đang vác giỏ đi nhặt cỏ ngoài đồng.

Chưa đến nửa ngày, chuyện đó đã lan khắp đầu làng cuối xóm.

Người ta kháo nhau rằng nhà họ Đậu là một trong những hộ giàu có nhất trấn, gả về đó thì khỏi phải lo chuyện cơm áo gạo tiền. Tuy Đậu Tiêu lớn hơn tôi nhiều tuổi, nhưng ai cũng bảo đàn ông lớn tuổi biết thương vợ.

Còn nói, được nhà họ Đậu để mắt tới là phúc phận tôi tu từ kiếp trước.

Lúc tôi xách giỏ về tới cửa nhà, mẹ tôi đang đếm xấp tiền nhà họ Đậu mang sang, vừa đếm vừa lẩm bẩm: “Thế là ổn rồi, có tiền này thì lo được đám cưới cho thằng cả rồi.”

Tôi đặt giỏ xuống, rút cái xẻng nhỏ ra, dí vào cổ mình mà nói: “Mẹ mà dám nhận tiền này, con đảm bảo mẹ sẽ mất cả tiền lẫn con, rồi còn mang tiếng ép gả con gái không thành, lại khiến con c.h.ế.t oan!”

Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi miễn cưỡng ném xấp tiền chưa kịp nóng tay lên bàn, mắt cứ tiếc nuối liếc nhìn mấy lần, sau đó đành hậm hực quay vào phòng.

“Rầm!" tiếng cửa đóng sầm lại như muốn trút hết bực dọc của bà.

Tôi không nói gì thêm, trong ngày hôm đó liền mang tiền đến tận nhà họ Đậu để trả lại, đồng thời hủy hôn.

1

Tôi mượn chiếc xe đạp của thím Tống ở nhà bên, đạp hơn một tiếng đồng hồ, chỉ để tới nhà họ Đậu trả lại mối hôn sự này.

“Thưa bác trai bác gái, cháu là Tống An Nhiên, hôm nay tới đây là để hủy hôn ạ.”

Tôi đặt số tiền lên bàn trước mặt hai bác, kèm theo mấy món quà như đồ hộp và trái cây mà tôi tiện đường mua.

Một đứa con gái trẻ măng như tôi, lại dám đích thân đến tận nhà từ hôn, khiến hai bác ngồi đó sững người như bị điểm huyệt, ngơ ngác nhìn tôi với vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.

Còn Đậu Tiêu – cái người được gọi là “vị hôn phu” kia thì ngồi bên cạnh với vẻ mặt lạnh tanh, thấy tôi bước vào mà đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên. Tôi liếc anh ta một cái, lúc đó đôi mắt anh ta mới khẽ động đậy.

Nói thật, với cái tướng mạo đó cộng thêm việc nhà có tiền, anh ta muốn cưới ai chẳng được, cớ gì lại nhắm vào một nhà nghèo rớt mồng tơi như nhà họ Tống chúng tôi?

Hai mươi lăm tuổi ở chỗ chúng tôi mà nói thì đúng là hơi lớn rồi. Đàn ông tới tuổi này, con cái người ta đã chạy lon ton ngoài ngõ rồi còn gì.

Tôi chẳng buồn nghĩ xem tại sao anh ta lớn tuổi vậy mà vẫn chưa lấy vợ. Tôi chỉ biết mình còn phải bắt xe lên thành phố đi làm tiếp sau khi hủy hôn xong.

“Người lớn nhà cháu biết chuyện này chưa?" Hai bác bên nhà họ Đậu chắc chưa từng gặp cảnh có người dám từ chối lời cầu hôn của họ, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng hỏi.

“Chuyện cưới xin là chuyện của cháu, không phải của họ. Lấy chồng là cháu lấy, chứ không phải họ đi lấy chồng thay cháu.”

Vừa thốt ra lời, tôi đã thấy hơi hối hận – không phải hối hận vì những gì đã nói, mà là vì số tiền mình mang tới.

Tôi với tay lên bàn, rút lại hơn một nửa số tiền đó.

Hai bác họ Đậu tưởng tôi đổi ý, nét mặt liền tươi rói trở lại.

Thế nhưng, câu tiếp theo của tôi lập tức khiến nụ cười vừa nở kia cứng đờ lại:

“Bác trai bác gái, đây là số tiền cháu dành dụm được mấy năm đi làm thuê. Cháu phải giữ lại để lo cho bản thân. Còn nợ nhà họ Đậu bao nhiêu, bác cứ đến tìm cha mẹ cháu mà tính. Dù sao, chuyện hôn sự này là do họ tự ý quyết định, không liên quan gì đến cháu.”

Tôi đặt lại phần tiền còn lại lên bàn.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Lúc đó, Đậu Tiêu mới lười nhác nhấc mí mắt lên nhìn tôi. Tôi trừng mắt lại, rồi quay phắt người bước ra khỏi cánh cổng lớn nhà họ Đậu, đầu ngẩng cao, bước đi hiên ngang.

Vì cái thằng em suốt ngày chạy nhảy, chẳng bao giờ chịu yên phận kia, tôi đã hi sinh cả chuyện học hành. Bây giờ còn muốn tôi hi sinh cả đời mình, chỉ để góp phần cho ông anh tôi có một cuộc sống tốt hơn?

Xin lỗi, tôi không làm đâu!

2

Lúc nhà họ Đậu kéo cả một đám người đến gây chuyện ở nhà tôi, thì tôi và mấy cô bạn đã đeo chăn chiếu cũ kỹ, leo lên chuyến tàu trở lại thành phố rồi.

Nghe nói nhà họ Đậu kéo đến đông như kiến, chen chúc kín cả cái sân nhỏ nhà tôi, đến mức không còn chỗ mà đặt chân. Cảnh tượng đó náo loạn đến nỗi hàng xóm láng giềng đều kéo nhau ra xem, ai nấy đều nghển cổ, trợn mắt hóng chuyện.

Anh cả tôi thậm chí còn hốt hoảng đạp chiếc xe đạp cũ kỹ đi báo công an. Lúc mấy đồng chí ở đồn đến nơi, mẹ tôi đã ngồi giữa sân mà khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem.

“Có nợ thì trả là lẽ đương nhiên. Muốn cãi nhau thì về đóng cửa mà cãi, mau chóng trả tiền cho người ta đi!”

Một câu nói của công an coi như chốt lại sự việc.
 
[Thập Niên 70] Phụ Nữ Không Phải Món Đồ Vô Tri
Chương 2: Chương 2



Sau đó nghe kể lại, mẹ tôi tức đến suýt ngất, vừa run rẩy móc tiền ra, vừa gào lên mắng tôi là “đứa con bất hiếu c.h.ế.t tiệt”.

Nhà họ Đậu lấy lại được tiền thì mới làu bàu quay về, còn mẹ tôi thì nằm bẹp trên giường mấy hôm liền.

Đám bạn gái về sau kể lại chuyện đó sống động như thật, tôi thì ngồi bên nhấm nháp hạt dưa, nghe mà khoái chí cười thầm.

“An Nhiên này, còn hơn tháng nữa là tới Tết rồi, năm nay cậu tính ăn Tết thế nào đây?”

Chu Doanh ngủ chung giường với tôi hỏi.

Công trường thiếu thốn đủ bề, nên hai người phải ngủ chung một giường. Chu Doanh là bạn cùng giường của tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những bông tuyết đang lặng lẽ rơi.

Phải rồi, năm nay chắc chắn không về nhà nữa. Nghĩ cũng biết, cha mẹ tôi thể nào cũng giận tôi tím mặt, có khi còn chẳng thèm cho tôi bước chân vào cửa.

Tôi lặng lẽ siết chặt túi tiền… số tiền đã giành lại từ nhà họ Đậu vẫn chưa kịp mang gửi ngân hàng.

Giờ ở thành phố người ta ai cũng thích gửi tiền vào ngân hàng, nghe bảo còn có lãi, hôm nào rảnh tôi cũng sẽ thử một lần xem sao.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Còn lại một phần tiền, để dành mua chút đồ đón Tết ở đây.

Nghĩ thông rồi, trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn. Tôi phủi tay, rũ mấy vỏ hạt dưa dính trên lòng bàn tay, rồi thản nhiên nói:

“Ai bảo Tết thì nhất định phải về nhà chứ? Về nhà lại tất bật ngược xuôi, đến giờ ăn cơm còn chẳng được ngồi cùng mâm. Cái Tết đó, thôi tôi xin, tôi ở lại đây đón Tết còn hơn!”

Tôi nói ra một cách cứng rắn và dứt khoát, nhưng trong lòng thì trống rỗng đến nao lòng.

Lũ bạn tôi nghe vậy, không ai nói gì thêm, cả đám chợt yên lặng. Một lát sau, ai về giường nấy, dọn dẹp một chút rồi leo lên nằm ngủ.

Sáng mai lại phải dậy sớm đi làm ở công trường. Công việc ở đây toàn là việc nặng, không ăn no ngủ kỹ thì lấy đâu ra sức mà khiêng gạch, vác xi măng.

Tôi cũng nằm xuống, chăn thì lạnh ngắt, rét đến nỗi chân duỗi không thẳng, đành phải gác lên cái ấm chân vừa mới đổ nước nóng, lúc này mới thấy ấm lên được chút.

Nằm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ nổi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nơi ánh tuyết làm cho đêm tối cũng trắng nhợt nhạt. Trong lòng có chút gì đó nghèn nghẹn, rất khó nói thành lời, không biết từ khi nào, nước mắt tôi đã lặng lẽ trào ra, lăn dài trên má…

3

Sáng hôm sau, anh cả tôi và đứa cháu ruột đã tìm được đến chỗ tôi.

Cùng đi với họ còn có em trai út của tôi, thằng bé mới mười lăm tuổi đang học ở tỉnh ngoài.

Anh tôi tiếp quản công việc của cha, trở thành công nhân chính thức trong nhà máy rèn dập. Lương không nhiều, nhưng được cái ổn định, mỗi dịp lễ Tết, nhà máy cũng phát không ít quà cáp.

Nhưng từ sau khi chị dâu đầu tiên là vợ anh qua đời vì bệnh tật, anh một mình nuôi con ở quê, cũng chẳng dễ dàng gì.

Mấy năm nay, cha mẹ tôi đã hao tâm tổn trí vì muốn tìm cho anh một người vợ mới.

Nhà tôi vốn chẳng phải gia đình khá giả gì, mà anh tôi lại góa vợ, còn dắt theo một đứa con trai nhỏ … điều kiện như vậy, hiếm có cô gái nào tử tế chịu gật đầu.

Bao nhiêu mai mối đưa đến, người thì ly dị, người thì có tật này tật nọ, khó khăn lắm mới gặp được một người coi như tạm ổn, thì người ta lại chê không vừa ý.

Dạo gần đây, nghe bảo có người giới thiệu cho anh một mối. Cô ta từng qua một đời chồng, nhưng may là chưa có con cái gì, hai bên cũng đã gặp mặt, ai nấy đều ưng ý.

Lần tôi về nhà hôm ấy, thật ra là muốn xem mắt chị dâu tương lai. Ai ngờ chị dâu còn chưa gặp, thì suýt chút nữa tôi đã bị cha mẹ đem bán đi rồi.

Lúc ấy trong phòng trọ không có ai.

Các chị em cùng phòng thấy anh tôi đến, đều lặng lẽ né đi chỗ khác.

Anh tôi đặt vài quả quýt lên giường, có chút ngượng ngùng lên tiếng:

“An Nhiên à, phụ nữ ai chẳng phải lấy chồng sinh con? Nhà họ Đậu đúng là gia đình tử tế. Còn Đậu Tiêu, tuy đã hai mươi lăm tuổi, nhưng anh gặp rồi, nhìn cũng được, em lấy cậu ta chẳng thiệt đâu.”

Vừa nghe anh mở miệng, lòng tôi đã lạnh đi một nửa.

“Anh à, một người đàn ông lớn tuổi như thế mà vẫn chưa vợ, anh không thấy lạ à? Không nghi ngờ là có vấn đề gì sao?”

Anh không trả lời, chỉ đẩy đứa cháu là thằng Soái về phía tôi.

Chỉ một hành động như thế, tôi đã hiểu. Tôi có lấy chồng hay sống khổ sống sướng, với anh ấy chẳng quan trọng gì, anh ta chỉ biết tôi thương thằng Soái, nên định dùng nó để khiến tôi mềm lòng.

Thằng bé mới ba, bốn tuổi, mũm mĩm đáng yêu, mặc bộ đồ mới tôi mua cho. Giữa trời đông giá rét, theo anh tôi đi một quãng đường dài, hai má đã đỏ ửng vì lạnh.

Tôi nhìn thấu dụng ý của anh ta, nhưng không vạch trần.

Tôi đi đổ nước nóng, rót đầy cái ấm sưởi chân, đưa vào tay thằng bé. Lúc ấy, anh tôi mới lên tiếng tiếp: “An Nhiên, em thương thằng Soái nhất, em nỡ lòng nào để nó cả đời không có mẹ? Người phụ nữ lần này anh quen không chỉ đối xử tốt với cha mẹ, mà còn rất quý thằng bé. Bỏ lỡ cô ta, sau này khó mà tìm được người như vậy…”
 
[Thập Niên 70] Phụ Nữ Không Phải Món Đồ Vô Tri
Chương 3: Chương 3



Tôi cúi đầu, không nói một lời.

Vậy ra… vì để anh ta có được cuộc hôn nhân êm đẹp, nên tôi phải đánh đổi cả đời mình?

Huống hồ, có mẹ kế là sẽ có cha kế.

Tôi chợt nhớ đến thằng cháu cả nhà họ Tôn ở sát vách. Mẹ nó mất sớm, cha nó tái hôn, từ đó, nó không còn nhà để về, chỉ có thể sống cùng ông bà nội, mười mấy tuổi đã bỏ học, giao du với đám hư hỏng, rồi biệt tích chẳng ai còn tin tức.

Tuy tôi còn trẻ, nhưng cũng hiểu rõ… Chị dâu cũ mới đi chưa được một năm, anh tôi đã vội tái hôn. Nói là vì thằng Soái, thực ra chẳng phải chỉ vì anh ta muốn lo cho bản thân mình hay sao?

Bao năm qua, nhìn thằng bé không có mẹ, lòng tôi mềm nhũn hết lần này đến lần khác. Vì cái nhà này, tôi nhẫn nhịn hết lần này tới lần khác.

Nhưng… cuộc đời của Soái là một chuyện, cuộc đời của anh tôi là một chuyện, chẳng lẽ cuộc đời của tôi lại không đáng là một cuộc đời hay sao?

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Trong lòng tôi như có một giọng nói vang lên: “Nếu lần này mày lại nhường bước, e rằng cả đời này mày sẽ không bao giờ thoát khỏi cái vũng lầy này nữa.”

Tôi lạnh lùng liếc anh trai một cái, chậm rãi nói:

“Anh, lúc anh cưới chị dâu, em mới 13 tuổi. Vừa phải đi học, vừa bị cha mẹ lôi ra đồng làm công điểm, chỉ để có tiền cưới vợ cho anh, còn anh thì sao? Câm như hến, đứng bên cạnh chẳng nói một câu.”

“Sau đó em thi đậu cấp ba, thành tích đứng nhất nhì lớp, thế mà cha mẹ lại vì muốn cho thằng em học dốt được tiếp tục đi học, lôi em từ trường về. Anh thì sao? Vẫn im thin thít.”

“Rồi đến khi em lên thành phố làm công, từng đồng kiếm được đều gửi về nhà. Thằng Soái là con của anh, mà anh thử nhìn xem… nó ăn gì, mặc gì, dùng gì, thứ nào chẳng phải em mua?”

“Bây giờ hay quá ha, anh còn có mặt mũi đến đây giả bộ đáng thương. Em thật muốn hỏi… trong nhà này, ai mới là người đáng thương nhất?”

Tôi đâu có nợ họ cái gì. Ngược lại, nếu tính ra, là họ nợ tôi.

Bấy giờ, thằng em trai Tống An Kiệt nãy giờ đứng im, bỗng bật ra một câu:

“Chị An Nhiên, đều là người một nhà cả, chị tính toán như vậy không thấy quá đáng à?”

Tôi tức đến bật cười thành tiếng:

“Một nhà? Lúc cần tôi hy sinh thì lôi ‘người một nhà’ ra nói, đến khi tôi cần người đứng ra nói hộ một câu, sao chẳng ai nhớ tôi cũng là người một nhà? Tống An Kiệt, nếu không phải vì mày, giờ này chị cũng là sinh viên đàng hoàng rồi!”

Không được học đại học luôn là nỗi đau âm ỉ trong lòng tôi. Đến giờ, đầu giường tôi vẫn để mấy cuốn sách mượn được từ người ta, mỗi khi đêm khuya yên ắng, tôi lại lôi ra đọc, như thể chạm được đến giấc mơ xa xôi mà tôi từng có.

“Một đứa con gái mà học làm gì cho lắm? Hơn nữa, tiền cha mẹ có phải cũng bị chị lấy hết rồi không? Giờ chị còn muốn gì nữa?” Tống An Kiệt đỏ mặt quát lên với tôi.

Tôi hít sâu một hơi, từng chữ như đ.â.m thẳng vào tim:

“Đó là tiền của chị! Là tiền chị làm quần quật trên công trường mà kiếm được. Chưa kể, tiền mua quần áo, đóng học phí cho mày… Mày định trả chị không?”

Tống An Kiệt bị tôi mắng đến cứng họng, chỉ biết tức tối trợn mắt nhìn tôi.

“Tôi còn muốn gì à?” Tôi cố giữ bình tĩnh, ánh mắt lướt qua ba người “thân thích” trước mặt, kiên quyết nói:

“Bắt đầu từ bây giờ, Tống An Nhiên tôi sẽ không lo cho cái nhà này nữa. Anh cả, bản lĩnh thế nào thì lấy vợ ngang hàng cỡ đó! Không có bản lĩnh thì đừng cưới! Tống An Kiệt, sau này học phí của mày, đừng có ngửa tay xin chị! Ai sống thì dựa vào sức mình mà sống!”

Anh tôi vẫn ngồi bất động trên giường tôi, không hé một lời. Bao nhiêu năm nay, tôi đã quá quen với cái bộ dạng này của anh ta, mỗi khi có chuyện liên quan đến việc phải hy sinh lợi ích của tôi, anh ta lại giả câm giả điếc. Bề ngoài thì như thể không muốn làm mất lòng ai, nhưng cuối cùng lợi ích thì luôn về tay anh ta cả, so với cái kiểu ngây ngô, vụng về của thằng An Kiệt nhìn một phát là biết nó tính gì trong đầu thì tôi càng căm ghét cái kiểu “dao bọc đường” của anh tôi hơn.

Tôi vừa định mở miệng đuổi khách thì chị em cùng phòng của tôi là Chu Doanh đột nhiên đẩy cửa bước vào, ló đầu vào bên trong.

Ngoài trời gió rít từng cơn lạnh buốt, lùa vào phòng khiến người ta đau hết cả sống lưng.

Chu Doanh lớn hơn tôi hai tuổi, tóc tết thành hai b.í.m dài. Nghe nói cũng vì để dành tiền cưới vợ cho anh trai mà phải lên công trường này chịu khổ.

Chị ấy bước vào rất tự nhiên, đầu tiên chào anh tôi một tiếng, rồi móc từ túi áo ra một viên kẹo sữa Đại Bạch Thố, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay thằng Soái, sau đó mới ngẩng lên, ánh mắt dừng lại trên người Tống An Kiệt.

“Cậu là Tống An Kiệt hả?”
 
[Thập Niên 70] Phụ Nữ Không Phải Món Đồ Vô Tri
Chương 4: Chương 4



Thằng bé hơi khựng lại, rồi gật đầu.

“Ra đây với tôi một lát, vì mấy người đến mà hôm nay chị cậu phải xin nghỉ làm, bên công trường thiếu người, cậu ra phụ tôi một tay.”

“Dựa vào cái gì?!”

Chu Doanh trừng mắt, không nói không rằng, vươn tay kéo phắt cậu ta ra ngoài.

Chỉ là một đứa nhóc mười lăm mười sáu tuổi, da trắng thịt mềm, từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm khổ như thế.

Chưa đến nửa buổi, đôi bàn tay trắng trẻo non nớt của Tống An Kiệt đã nổi đầy những vết phồng rộp to bằng hạt lạc.

Hồi mới vào công trường tôi cũng bị như thế, phồng rộp chẳng kịp tiêu đã đau đến thấu xương.

Lúc đó tôi với Chu Doanh hay ngồi dưới ánh đèn dầu mờ mờ, dùng kim thêu chích vỡ từng cái bọng nước cho nhau, bóp ra hết mủ rồi hôm sau lại đeo găng tiếp tục làm việc.

Dần dần, những chỗ từng bị phồng rộp biến thành lớp chai dày cộp, đến mức d.a.o cắt vào cũng chẳng thấy đau nữa.

Xưa nay Tống An Kiệt sống sung sướng, giờ mới bị chút khổ thế này sao chịu nổi mà không kêu than?

Chỉ là, Chu Doanh đâu phải người dễ mềm lòng. Cứ mỗi lần cậu ta la đau, chị ấy lại vung xẻng đập bốp một cái vào lưng:

“Gào cái gì mà gào? Tôi là con gái đây này, tôi có than không?”

Tống An Kiệt còn nhỏ, mặt mũi mỏng manh, bị chị ấy quát cho một trận thì chỉ biết đỏ mặt cúi đầu, lặng lẽ tiếp tục làm.

Tối hôm đó, cậu ta chẳng hé nửa lời, ngồi uống nước lọc rồi nhai khô khốc ba cái bánh bao trắng, ăn xong thì lăn ra ngủ.

Sáng hôm sau, lúc chuẩn bị rời đi, đến cả việc xách túi cũng khó khăn.

Hai cánh tay nghỉ ngơi cả đêm mà chẳng khá lên, ngược lại còn đau nhức hơn cả hôm trước.

Cái cảm giác này… chỉ những ai từng làm việc quần quật bằng sức lực của chính mình mới hiểu được.

Tôi xách túi, tiễn ba người họ ra bến xe.

Từ lúc nào, trời đã bắt đầu rơi những bông tuyết nhỏ li ti, lất phất rơi xuống mặt đất.

Anh tôi vẫn không nói một lời, dắt thằng Soái lên xe mà chẳng buồn quay đầu lại. Trước khi đi, còn tiện tay cầm luôn sáu quả quýt mang đến cho tôi hôm trước.

Chỉ có Tống An Kiệt là ngoái lại nhìn tôi một cái, ánh mắt lảng tránh, miệng mấp máy mãi mới thốt ra một câu lí nhí:

“Chị… em đi đây.”

Tôi gật đầu, lặng lẽ nhìn cậu ta bước lên xe.

Tuyết rơi xuống vai áo tôi, chưa kịp động đã tan thành nước, lạnh thấm vào tận tim gan.

Ít ra thì… nhà họ Tống cũng còn một người chưa hoàn toàn vô phương cứu chữa.

Tiễn anh trai và mấy người họ đi xong, tôi lại quay về với công việc thường ngày của mình.

Tuyết đã rơi liền mấy ngày, nên các công trình ngoài trời tạm thời phải dừng lại, mấy cô gái bọn tôi bị tổ trưởng điều đi làm việc vặt trong nhà.

Trong nhà tuy có ấm hơn chút, nhưng bụi bặm bay mù mịt, hít thở thôi cũng thấy khó khăn. Một ngày làm việc xong, người ngợm bẩn thỉu như vừa lăn lộn trong bùn đất, mặt mũi đầu tóc không còn ra hình người.

Phiền phức nhất là… chỉ cần có vài tấm tôn che gió, bọn đàn ông kia liền hiện nguyên hình.

Lúc làm ngoài trời thì cùng lắm chỉ dám buông vài câu nói tục, nhưng vào trong nhà rồi, gặp phải mấy tên mặt dày không biết xấu hổ, còn dám giở trò sàm sỡ.

Tính cách của tôi vốn mạnh mẽ, bình thường chẳng ai dám chọc vào.

Thế mà hôm đó, khi tôi đang đẩy một xe xi măng đi ngang qua một lão thợ hồ ngoài bốn mươi, thì bất ngờ bị ông ta vỗ mạnh một cái vào mông.

Tôi hét lên một tiếng chói tai, cơn giận bốc lên ngùn ngụt, chẳng kịp nghĩ nhiều, tôi liền tung một cú đá khiến ông ta ngã lăn ra đất. Rồi không để lỡ một giây, tôi xoay xe lại, đổ cả thùng xi măng thẳng lên người ông ta.

Tên thợ hồ tức điên, mặt mũi méo mó gào lên:

“Con ranh, mày tưởng mày là thứ gì tốt đẹp lắm à? Còn giả bộ trong trắng trước mặt tao nữa cơ đấy. Tự đi huỷ hôn chẳng phải là vì bên ngoài có tình nhân rồi sao? Biết đâu trong bụng đã có con của người ta, còn ở đây làm ra vẻ thanh cao!”

“Mày nói đúng đấy! Tao còn nghe đồn nó lén lấy tiền của cha mẹ mang đi nuôi trai. Hôm anh mày tới tìm, tụi tao đều thấy tận mắt rồi còn gì.” Mấy gã đàn ông đứng cạnh cũng hùa vào, lời ra tiếng vào.

Đám người này ấy mà, hễ có chuyện dính tới tiết hạnh của đàn bà là y như mở được cỗ máy phát biểu. Chuyện thật hay không chẳng quan trọng, miễn là có cớ để gièm pha thì cái miệng của chúng hoạt động không nghỉ.

Miệng thì ra rả đòi phụ nữ giữ gìn trinh tiết, vậy mà suốt ngày lấy chuyện đó ra bêu riếu người khác. Cái gọi là “bài vị tiết hạnh” ấy, suy cho cùng cũng chỉ là cái khố che đậy sự đê tiện của chúng thôi.

Tôi tức đến mặt đỏ bừng, n.g.ự.c phập phồng dữ dội vì giận.

Thấy có người bênh, lão thợ hồ càng được nước lấn tới, giọng hống hách:

“Con tiện nhân, hôm nay mày không l.i.ế.m sạch chỗ xi măng trên người tao, thì đừng hòng bước ra khỏi cái nhà này!”

Tôi nghe vậy, bật cười vì quá tức.

“Muốn tôi l.i.ế.m sạch đúng không? Được thôi!”

Vừa nói xong, tôi xách luôn cái xô nước lạnh vừa mới kéo lên, “ào” một tiếng, hất thẳng lên người ông ta.

Cả căn phòng c.h.ế.t lặng trong giây lát, ai nấy đều ngẩn người trước hành động bất ngờ của tôi.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Chỉ còn tiếng nước nhỏ tí tách trên lớp xi măng là vang lên rõ mồn một.
 
[Thập Niên 70] Phụ Nữ Không Phải Món Đồ Vô Tri
Chương 5: Chương 5



Tôi trút hết những tủi hờn dồn nén mấy ngày nay lên người lão già khốn nạn kia. Sự lạnh nhạt của cha mẹ, sự im lặng của anh trai, sự vô tâm của em út và cả hành vi vô liêm sỉ của tên lưu manh này cứ như từng thước phim, lần lượt lướt qua trong đầu tôi.

Tôi vớ lấy cái xẻng, dí thẳng vào cổ ông ta, nghiến răng, từng chữ như rít qua kẽ răng:

“Nếu còn có lần sau, có tin tôi sẽ dùng xẻng chọc thẳng vào cuống họng ông không hả?”

Tôi giậm mạnh chân xuống đống xi măng, cúi sát xuống, ánh mắt sắc lạnh như dao, hỏi tiếp:

“Còn muốn tôi l.i.ế.m sạch cho ông không hả?”

Lão già run lập cập vì lạnh, người co rúm như bị rét căm căm thấu xương, ông ta lắc đầu lia lịa, trong mắt tràn đầy sự hoảng sợ.

Sau này, chị em cùng phòng kiêm chị em tốt của tôi là Chu Doanh có kể, lúc ấy trông tôi như một con sư tử đang gầm rú, nổi cơn thịnh nộ. Nhưng chỉ có tôi mới biết, toàn thân tôi lúc đó run lên từng chập… là sự giao hòa giữa phẫn nộ và sợ hãi.

Sau đó, lão thợ hồ ấy bệnh liệt giường mấy hôm, khỏi bệnh cũng chẳng dám bén mảng tới công trình nữa, dần dà, công trường lan truyền tin đồn:

“Chừng nào còn Tống An Nhiên, thợ chính Vương sư phụ sẽ không quay lại làm việc.”

Tôi hiểu rõ, ông ta đang cố ép tôi phải cúi đầu.

Những kẻ làm lao động phổ thông như chúng tôi xét cho cùng cũng được tính là một loại “công nhân”, nhưng thật ra chỉ là tay chân làm thuê cho những người có tay nghề, ai có sức là làm được.

Không có tôi thì họ vẫn dễ dàng tìm được người khác thế vào. Nhưng những người thợ lành nghề, người thật sự biết việc thì không dễ thay thế đến vậy.

Rất nhiều quản đốc, dù mùa đông không có việc cũng vẫn trả lương hàng tháng cho mấy ông thợ chính. Lâu ngày, họ trở nên kiêu căng, quen thói được nuông chiều.

Hôm đó, trời vẫn xám xịt u ám, mây xám chì nặng như đè xuống đỉnh đầu, gã tổ trưởng mặt mày khó chịu tìm đến tôi.

“Tống An Nhiên, bây giờ không có Vương sư phụ thì công trình không theo kịp tiến độ. Hôm đó cô làm hơi quá rồi…”

“Tôi nói thật, hay là cô đi xin lỗi Vương sư phụ đi, nếu không thì ai dám nhận cô làm nữa?”

“Nếu giờ cô chủ động nghỉ, còn có thể xin làm công nhật ở công trường khác.”

Ý là gì? Không chỉ bắt tôi xin lỗi, mà còn muốn sa thải tôi cho êm chuyện?

Tôi vung tay, chụp lấy cái rìu gần đó. Từ hôm xảy ra vụ xẻng, tôi đã có thói quen lúc nào cũng thủ sẵn thứ gì đó bên mình.

Tôi đoán chuyện tôi cầm xẻng dí vào cổ lão già kia chắc đã đến tai gã tổ trưởng này rồi. Hắn ta lùi lại theo bản năng, ánh mắt thoáng chút hoảng hốt.

“Tống… Tống An Nhiên, tôi… tôi cũng không còn cách nào khác… Cô… cô đừng kích động nha…”

“Rầm!” Tôi vung rìu, c.h.é.m thẳng xuống mặt bàn mục nát của hắn ta, mảnh gỗ vỡ văng tứ tung.

“Tính sổ tiền công cho tôi. Tôi nghỉ!”

Hắn ta nuốt khan một cái, rút tiền từ ngăn kéo văn phòng, trả đủ lương cho tôi.

Tôi cầm lấy tiền, quay lưng bước đi, không hề ngoái đầu lại.

Bên ngoài, gió cuốn tuyết bay tơi tả, chỉ chốc lát, bóng tôi đã bị cơn bão tuyết hoàn toàn nuốt chửng.

6

Chuyện tôi cãi nhau với Vương sư phụ rồi bị tổ trưởng đuổi khỏi công trường, chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp mấy thôn làng quanh vùng.

Tôi đi tìm việc mấy lần đều bị từ chối, hết chỗ này đến chỗ khác, chẳng ai muốn thuê một “đứa ngang ngạnh”. Mà cái “ngang ngạnh” ấy lại còn là… phụ nữ.

Trong mắt người đời, đàn bà thì chỉ nên lấy chồng, sinh con, an phận mà nghe lời.

Thế mà tôi lại dám tự tay đi hủy hôn, còn cầm xẻng dọa người ta, chẳng ra dáng phụ nữ tí nào.

Cha mẹ tôi và anh cả lại lần theo mùi mà tìm đến… Cả ba người, đội gió đội tuyết, cùng nhau kéo tới công trường.

“An Nhiên à, cha đã nói rồi, con gái thì phải lấy chồng sinh con. Con theo cha mẹ về đi. Nhà họ Đậu thì thôi, nhà mình không với tới, với cái mặt mũi này của con, kiểu gì chẳng tìm được mối nào khá hơn.”

Cha tôi vừa mở miệng đã là những lời như vậy.

“Anh đã nói rồi, gả cho Đậu Tiêu là tốt nhất. Em thì sao? Cứ phải tự chuốc lấy kết cục này, nếu lúc đó nghe lời anh, bây giờ chị dâu mới đã là người một nhà rồi." Anh cả cũng hùa theo.

Thật là, mặt dày đến mức khiến người ta phát tởm.

Rõ ràng biết tôi bị ức h**p, không một ai đứng ra bênh vực, lại còn kéo tới đây như thể muốn vét nốt chút giá trị cuối cùng từ tôi.

Tôi cãi nhau một trận to với cha mẹ ngay trong ký túc xá.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Mặc kệ cái gọi là “gia môn bất hạnh không nên để người ngoài biết" tôi không còn để tâm nữa.

Người ta xưa nay vốn thích hóng chuyện, nhất là chuyện xấu của kẻ khác. Việc tôi bị đuổi khỏi công trường vốn đã khiến nhiều người chờ sẵn để cười trên nỗi đau của tôi, nay tôi lại gây ầm lên thế này, chẳng mấy chốc, trước cửa ký túc xá đã vây kín một vòng rồi lại một vòng người. Tuyết rơi đầy trên vai, trên tóc họ, nhưng chẳng ai nỡ bỏ qua trò hay này.
 
[Thập Niên 70] Phụ Nữ Không Phải Món Đồ Vô Tri
Chương 6: Chương 6



“Tống An Nhiên, đồ bất hiếu! Nếu hôm nay mày không về nhà với tao, thì đừng bao giờ vác mặt về nhà họ Tống nữa!” Cha tôi gầm lên.

Vừa nghe ông nói vậy, anh cả lại lập tức hiểu ý mà ngậm miệng, giữ đúng cái kiểu im lặng đáng ghét quen thuộc.

Đúng lúc đó, tên tổ trưởng đẩy đám đông ra, mặt mày khó chịu, chen vào trong.

“Tống An Nhiên, cô còn ở đây làm gì? Mau dọn đồ rồi cút xéo, đã bị đuổi rồi còn ở lỳ ở đây làm gì nữa?!”

Tôi tức đến mức không nhịn nổi, xách ngay đồ đạc ra khỏi ký túc xá. Nhưng vừa bước ra ngoài chưa được bao lâu, tôi đã hối hận.

Trời rét thế này, chẳng lẽ thật sự phải ngủ bụi ngủ đường?

Tôi vác theo chăn chiếu, lang thang một mình ngoài phố. Trong tay còn ôm củ khoai nướng Chu Doanh dúi cho lúc chia tay. Khoai mới lôi ra khỏi lò, vẫn còn nóng hổi, từng luồng hơi ấm truyền qua lòng bàn tay, cho tôi chút cảm giác ấm áp giữa cái lạnh căm căm.

Tôi đặt chăn chiếu xuống vệ đường, ngồi phệt xuống lề, há mồm cắn miếng khoai thật to. Tuyết bay trắng trời, rơi lên mặt khoai, tan ra tức thì, để lại những vệt nước nhỏ li ti.

Bên kia đường là ngân hàng. Tôi đưa tay sờ túi, nhớ ra số tiền còn chưa kịp mang đi gửi.

Tôi nhét nốt miếng khoai cuối cùng vào miệng, vác đồ lên vai, bước về phía ngân hàng.

7

Ai mà ngờ được, tôi lại gặp Đậu Tiêu ngay trong ngân hàng.

Lúc đó, tôi đang đứng lúng túng trước quầy giao dịch, cẩn thận từng chút một nhờ nhân viên ngân hàng chỉ tôi cách điền đơn.

Cô ta mặt mày cau có, giọng đầy bực bội: “Đây này, chỗ này viết tên! Đã nói bao nhiêu lần rồi, không hiểu à?”

Ở ngân hàng, người ta cũng nhìn mặt mà đối xử cả thôi.

Tôi cúi gằm mặt, mặt đỏ bừng bừng. Khoảnh khắc đó, tôi thực sự thấy tự ti. Tôi rón rén đưa tờ đơn vừa điền xong cho cô ta xem.

“Đã nói là không được tẩy xóa rồi mà, sao còn sửa?!” Cô ta bực bội lườm tôi một cái, rồi giật phăng tờ đơn, xé toạc, ném cho tôi tờ mới một cách cộc lốc.

Ngay lúc tôi đang xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ, thì giọng của Đậu Tiêu vang lên sau lưng:

“Tống An Nhiên, không phải cô rất giỏi sao? Giờ lại nhát thế?”

Tôi quay phắt lại, thấy anh ta đang đứng một bên, tay đút túi, vẻ mặt hả hê như đang xem kịch vui.

Tôi mím môi, rủa thầm một tiếng: Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Anh ta thong thả bước lại gần, nói nhỏ gì đó với nhân viên ngân hàng, ngay lập tức người đó thay đổi thái độ, lịch sự hẳn lên, rồi tránh sang một bên. Trước khi đi, cô ta còn liếc nhìn tôi từ đầu đến chân đầy dò xét.

“Đây là khoản tiền lấy từ nhà họ Đậu bọn tôi đấy, đúng không?” Đậu Tiêu nhìn tôi, giọng nửa đùa nửa thật.

“Từ cái gì mà ‘bọn tôi’? Nhà mấy người không phải đã đến nhà tôi đòi lại rồi à? Giờ số tiền này là của tôi.” Tôi đáp lại, chẳng buồn khách khí.

“Cô nắm tin tức nhanh đấy.” Anh ta mỉm cười, dưới ánh nắng, gương mặt ấy lại trở nên khá là… dễ nhìn.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Anh ta không còn cái vẻ ủ rũ như cái hôm ở nhà họ Đậu nữa, trông như biến thành một người khác vậy. Dù vậy, vẫn là cái kiểu làm người ta chướng mắt.

Mà nói gì thì nói, nếu không có anh ta giúp đỡ, tôi thật sự chẳng biết liệu có thể gửi tiền thành công hay không.

Tôi cầm tờ sổ tiết kiệm mỏng tang trong tay, giơ lên ánh nắng nhìn tới nhìn lui, cứ như sợ nó biến mất vậy.

Anh ta bật cười trước hành động của tôi, hỏi:

“Cô gửi hết tiền rồi, vậy tối nay tính ngủ ở đâu?”

Tôi vác theo đống hành lý to gần bằng người, đứng trước mặt anh ta, cau mày đáp trả:

“Liên quan gì đến anh?”

Anh ta cũng không nổi giận, trái lại còn nhẹ nhàng hỏi tiếp:

“Chưa từng nghĩ đến chuyện quay lại đi học à?”

“Lúc nãy tôi vừa nói với cô nhân viên kia là cô định gửi tiền để ôn thi đại học đấy.”

Bảo sao lúc rời đi, cô ta còn cố liếc nhìn tôi lần nữa, chắc trong lòng cũng chẳng tin nổi.

Đi học ư? Chỉ hai chữ ấy thôi đã khiến những ký ức bị chôn vùi bấy lâu bỗng ùa về như sóng triều.

Nhớ hồi tôi mới học lớp 7, mẹ tôi cứ dăm bữa nửa tháng lại chạy lên trường, viện đủ mọi lý do để gọi tôi về nhà giúp việc, nào là đi kiếm công điểm, nào là ra đồng nhặt cỏ… Bà luôn nghĩ ra cách để kéo tôi khỏi sách vở.

Lúc đó, tôi không hiểu vì sao mẹ lại làm như vậy. Về sau, những đêm trằn trọc không ngủ được, tôi cứ nằm suy nghĩ mãi, lâu dần cũng hiểu ra.

Hóa ra, bà không muốn làm người xấu, chỉ là đang đợi tôi tự mở miệng nói rằng mình không muốn đi học nữa.

Nhưng lúc ấy, tôi đâu có hiểu được tâm tư của bà. Mẹ tôi càng tỏ ra như vậy, tôi lại càng cứng đầu, càng muốn học.

Tối nào tôi cũng học dưới ánh đèn dầu leo lét, cứ thế cắn răng chịu đựng mà học hết cấp hai, còn thi được hạng nhất toàn khối.

Mỗi lần người trong làng gặp cha mẹ tôi đều nói: “Nhà ông bà Tống sắp có đứa con đỗ đại học rồi đó!”

Nghe đến đó, tuy cha mẹ tôi cũng cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng cái cười ấy lại chẳng thể nào chạm tới đáy mắt.
 
[Thập Niên 70] Phụ Nữ Không Phải Món Đồ Vô Tri
Chương 7: Chương 7



Cuối cùng, vào một đêm hè nóng đến mức khó thở, khi tôi chuẩn bị lên cấp ba, mẹ tôi vừa ngồi dưới ánh đèn dầu vá áo bông mùa đông cho em út, vừa chậm rãi nói ra điều mà bà đã ấp ủ từ lâu:

“An Nhiên à, con cũng biết hoàn cảnh nhà mình rồi đó, nuôi mấy đứa ăn học, nhà mình chịu không nổi đâu.”

Cha tôi ngồi trong góc nhà, cứ lặng lẽ hút thuốc lào. Mùi khói cay nồng dần lan khắp căn phòng chật hẹp.

Tôi với anh cả ngồi bên cạnh đập hạt thông, vừa đập vừa lựa lấy những hạt nguyên vẹn để gom lại, một ký có thể bán được hai hào, phụ thêm chút tiền cho nhà.

Còn Tống An Kiệt thì cứ nhặt mấy hạt bị vỡ cho vào miệng ăn.

Ba đứa chúng tôi chẳng ai nói câu nào, trong nhà chỉ còn tiếng đập hạt thông và tiếng kim chỉ vá áo của mẹ tôi.

Thấy chúng tôi im lặng, mẹ tôi lại tiếp tục: “Con gái rồi cũng phải lấy chồng, học nhiều để làm gì đâu.”

“Ở làng mình, con là đứa học nhiều lắm rồi, mẹ với cha con cũng coi như không bạc đãi con.”

Ngọn đèn dầu kêu lách tách trong không khí oi bức, cha tôi đứng dậy vặn tim đèn, ánh sáng có phần rõ hơn một chút, nhưng vẫn không thể soi thấu nỗi lạnh lẽo trong lòng tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt mẹ tôi mà nói:

“Mẹ à, con được học tới giờ là nhờ học giỏi, nhà trường miễn học phí. Nếu như con cũng phải tốn tiền học như anh hai với em út, chắc con còn chưa bước chân vô được cổng trường.”

Mẹ tôi nghẹn lại một chút, rồi lập tức phản bác: “Nhưng nhà cũng nuôi con bao nhiêu năm, chẳng lẽ ăn cơm nhà không công à?”

“Thế Tống An Kiệt không ăn cơm nhà sao? Với lại, công điểm con làm cũng không ít, đều nộp hết về cho nhà mà!” Tôi không chịu thua, những tủi thân chất chứa trong lòng như vỡ òa ra.

“Nó là con trai!” Mẹ tôi gắt lên.

Nó là con trai. Đúng vậy, lại là cái câu quen thuộc: Nó là con trai!

Chỉ cần là con trai, như được cấp "kim bài miễn tử" vậy.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Không cần làm gì cũng không sao, học hành kém cỡ nào cũng vẫn có cơ hội đi học tiếp, chỉ cần nó muốn thì muốn làm gì cũng được.

Còn tôi thì sao? Chỉ vì là con gái mà dù có giỏi giang, có nỗ lực đến đâu, cũng chẳng thể thoát khỏi cái định mệnh lấy chồng, sinh con ấy.

Tôi không cam lòng! Tôi phẫn nộ! Tại sao tôi lại phải bị ràng buộc bởi một số phận như thế này?

Tôi cũng có ước mơ, có hoài bão, có cả một bầu trời khả năng phía trước, cớ sao chỉ vì giới tính mà phải bị nhốt trong một tương lai chật hẹp đến thế?

Tôi không phục, liền nói: “Nhưng Tống An Kiệt vốn dĩ không có năng khiếu học hành gì cả.”

“Thì cũng không đến lượt mày.” Một câu của cha tôi như lưỡi d.a.o lạnh ngắt, c.h.é.m đứt con đường học hành của tôi một cách tàn nhẫn.

Tin tôi không lên cấp ba nhanh chóng truyền đến tai thầy chủ nhiệm cấp hai – thầy Tôn.

Thầy ấy đã đích thân đến nhà tôi một chuyến.

“An Nhiên học rất giỏi, nếu tiếp tục cố gắng, chắc chắn sẽ đậu một trường đại học tốt.”

Thầy ấy cố gắng thuyết phục cha mẹ tôi, lời lẽ tha thiết, nhưng vẫn không lay chuyển nổi trái tim đã chai sạn của họ.

Tôi cũng từng nghĩ đến việc mặc kệ tất cả để tiếp tục học cấp ba, nhưng trường cấp ba ở trên trấn, phải ở nội trú. Đừng nói đến học phí, ngay cả tiền ở tôi cũng không lo nổi.

Mùa hè năm đó, khi biết mình chắc chắn không thể đi học, hễ trời không mưa là tôi lại ra ngủ ở sân trời.

Trời đêm đầy sao lấp lánh, nhưng lòng tôi lại lạnh như băng, uất ức đến khó chịu.

Tôi hiểu quyết định của cha mẹ, bởi ở cái làng này, nhà nào chẳng như vậy?

Mỗi một cô gái đều phải hy sinh điều gì đó … có người vì gia đình, có người vì anh em trong nhà, hoặc là cả hai.

Người thì hy sinh hôn nhân, người thì từ bỏ việc học, thậm chí có người đánh đổi cả cuộc đời.

Từ xưa đến nay đều như vậy. Mẹ tôi cũng từng sống như thế.

Nhưng tôi vẫn không thể hiểu, vì sao lại phải như vậy?

Tôi nghĩ đến cảnh bụi mù mịt nơi công trường, nghĩ đến mấy gã đàn ông suốt ngày nói lời th* t*c, chẳng chịu làm ăn, và cả những tay thợ già như lão Vương chỉ vì có tí tay nghề mà ngang ngược, bắt nạt người khác.

Tôi không cam lòng!

“Bây giờ thầy Tôn đang dạy tiếng Anh ở trường cấp ba đó. Nếu cô còn muốn học, tôi có thể đưa cô đến gặp thầy.”

Giọng Đậu Tiêu vang lên giữa gió Bắc lạnh buốt, xuyên qua tai tôi.

Tôi cúi đầu nhìn đôi bàn tay chai sần, trong lòng bất giác thấy phân vân.

“Tôi đã rời trường bốn năm rồi…”

“Mới có bốn năm thôi mà.” Giọng anh ta vững vàng, kiên quyết.

Tôi không kìm được mà quay sang nhìn anh ta.

Anh ta đứng ngược sáng, gương mặt ngập tràn nắng, nở một nụ cười thật đẹp.

“Dù sao trong tay cô cũng có tiền, chi bằng dùng nó để học tiếp cấp ba, rồi thi đại học.”

Dường như trong mắt anh ta, tôi nhất định sẽ đậu đại học vậy.

Mà… anh ta nói cũng đúng.

Sau lưng tôi là vực thẳm, chỉ cần quay đầu lại là tan tành tất cả.

Nhưng phía trước, dù chỉ là một cây cầu độc mộc chật hẹp, chỉ cần tôi dốc hết sức mà bước, ít nhất vẫn còn có một tia hy vọng.

Tôi khẽ mỉm cười, nói một câu cảm ơn.

“Không cần cảm ơn, dù gì cũng là tiền của cô, đâu phải tiền nhà họ Đậu bọn tôi đâu.”
 
[Thập Niên 70] Phụ Nữ Không Phải Món Đồ Vô Tri
Chương 8: Chương 8



8

Hôm đó, Đậu Tiêu đưa tôi lên trường cấp ba gặp thầy Tôn. Trên đường đi, gió lạnh cắt da cắt thịt, khiến má tôi tê buốt, nhưng trong lòng lại nhen lên một tia hy vọng vì sắp được gặp lại thầy ấy.

Tới nơi, tôi mới biết thì ra Đậu Tiêu cũng từng là học trò của thầy ấy, và chính tay thầy ấy đã dìu dắt anh ta vào đại học.

Những năm qua, thầy Tôn vẫn thường nhắc đến tôi trong những lời kể … bảo sao anh ta lại hỏi tôi có còn muốn đi học nữa không.

Nghe xong hoàn cảnh của tôi, thầy Tôn lập tức thu xếp cho tôi một chỗ ở ký túc xá.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Mùa đông năm ấy, cuối cùng tôi cũng không còn phải ngủ ngoài trời lạnh giá nữa.

Đối với Đậu Tiêu, trong lòng tôi luôn tràn đầy sự biết ơn.

Thêm hoa trên gấm thì dễ, nhưng đưa than trong tuyết mới thật đáng quý.

Nghĩ lại, tôi thấy may mắn vì năm xưa từng đính hôn với anh ta.

Nếu không nhờ có chuyện đó, chắc tôi đã chẳng gặp lại Đậu Tiêu. Mà nếu không gặp được, cuộc đời tôi có lẽ sẽ là một phiên bản khác hoàn toàn … tối tăm và bế tắc hơn nhiều.

Tết năm đó, chúng tôi đón giao thừa ở nhà thầy Tôn.

Vợ thầy ấy gói bánh bao nhân thịt heo với cải thảo, bưng lên bàn nóng hổi, thơm phức, khiến mùa đông giá lạnh cũng trở nên ấm áp hơn vài phần.

Ăn xong, Đậu Tiêu đưa tôi về ký túc.

Gió Bắc rít lên từng cơn, nhưng bầu trời đêm quang đãng.

Chúng tôi khoác áo bông thật dày, bước trên con đường vừa phủ lớp tuyết mỏng, dưới chân phát ra tiếng “cót két” giòn tan.

“Tống An Nhiên, nếu không phải cô đến nhà tôi đòi hủy hôn, chắc giờ này tôi đã nghe theo cha mẹ ở lại thị trấn làm thầy giáo rồi.” Đậu Tiêu bất ngờ nói.

Tôi quay đầu nhìn anh ta, đôi mắt trong vắt như chứa cả bầu trời sao, lấp lánh dưới ánh trăng.

“Cô giống hệt Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký ấy, ba nhát năm nhát là phá tan cái ‘Ngũ Hành Sơn’ đè nặng trên người tôi.” Anh ta vừa cười vừa nói, nụ cười nhẹ nhõm mà thảnh thơi.

“Trong truyện là Đường Tăng cứu Tôn Ngộ Không mà.” Tôi cũng bật cười, rồi nói tiếp: “Với lại, làm thầy giáo thì có gì không tốt? Nếu không có thầy Tôn, chắc giờ này tôi vẫn đang vác xi măng ở công trường rồi.”

“Làm thầy giáo thì tốt thật, nhưng lòng tôi lại hướng về bầu trời đầy sao, không phải là vài mảnh đất nhỏ nơi thị trấn này.” Đậu Tiêu nói, ánh mắt đầy khát vọng.

Ánh trăng rọi lên gương mặt anh ta, như bị đôi mắt đó hút lấy, khiến cả người anh tỏa ra thứ ánh sáng rất riêng.

Tôi chợt nhớ tới hôm ở nhà họ Đậu, nhìn thấy dáng vẻ buồn bã, ủ rũ của anh ta khi ngồi trên ghế.

Đúng là như thế … làm sao đại bàng có thể bị nhốt mãi trong lồng?

Đậu Tiêu chính là con đại bàng ấy, sinh ra để vượt ngàn núi vạn sông, băng qua đại dương.

Bầu trời bao la mới là nơi anh ta thuộc về.

Nhìn anh ta bên cạnh, hào hứng vẽ nên tương lai bằng giọng nói đầy nhiệt huyết, tự dưng tôi cũng thấy bản thân mình có thêm chút tự tin.

Đậu Tiêu đưa tôi một bọc giấy: “Đây là sổ ghi chép ôn tập hồi cấp ba của tôi, cô lấy về xem, biết đâu lại giúp được chút gì đó.”

Tôi nhận lấy bằng cả hai tay, cảm thấy nó nặng trĩu.

Đây đâu chỉ là sổ ghi chép, mà chính là hy vọng của tôi về một tương lai sáng hơn.

“Hôm đó, khi cô cầm tiền bỏ đi, thật sự ngầu lắm, cái khí thế không sợ trời, không sợ đất của cô, như một ngọn lửa châm lên lòng tôi. Có khí thế đó, tôi tin cô nhất định sẽ thi đậu đại học.” Đậu Tiêu nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy tin tưởng.

Anh ta đâu biết, trong lòng tôi, anh ta mới là người đã thắp sáng con đường phía trước cho tôi.

Đậu Tiêu chớp mắt, lông mi dài như chiếc quạt nhỏ khẽ rung:

“Tống An Nhiên, tôi sẽ chờ cô ở đại học!”

Tôi gật đầu thật mạnh, lớn tiếng nói:

“Được!”

9

Mười năm sau, Đậu Tiêu đã trở thành một nhà nghiên cứu hàng không vũ trụ, đang cống hiến hết mình cho sự nghiệp chinh phục không gian của đất nước.

Anh ta thật sự đã dùng nỗ lực của mình để ôm lấy bầu trời sao và đại dương mênh m.ô.n.g mà anh ta từng khát vọng.

Còn tôi, lựa chọn ở lại trường làm giảng viên đại học.

Tôi không có chí lớn như anh ta, nhưng trong mảnh trời nhỏ bé của mình, tôi sống tự tại, nhẹ nhàng và đủ đầy.

Trong nhà họ Tống, chỉ còn mỗi Tống An Kiệt là còn giữ liên lạc với tôi.

Hành động nhỏ năm xưa của Chu Doanh đã khiến cậu em út vốn được nuông chiều hết mực kia hoàn toàn thay đổi … thi đỗ vào một trường sư phạm, giờ là giáo viên tiểu học ở thị trấn.

Nhờ An Kiệt, tôi biết cuối cùng anh cả cũng lấy vợ mới.

Tiểu Soái thì bị chị dâu đuổi khỏi nhà, nghe nói còn chưa học xong cấp ba đã phải ra ngoài làm thuê.

Cha mẹ tôi khó khăn lắm mới nuôi lớn được bầy con, giờ lại phải trông cháu, cuộc sống chẳng dễ dàng gì.
 
[Thập Niên 70] Phụ Nữ Không Phải Món Đồ Vô Tri
Chương 9: Chương 9



Nhưng, tất cả những điều đó không còn liên quan đến tôi nữa.

Mười năm nay tôi không trở về nhà, mọi thứ nơi đó với tôi giờ chỉ còn là ký ức xa xôi, lạ lẫm và mơ hồ.

Ngày nhận được tin mẹ tôi nguy kịch, tôi đang đứng lớp.

Tống An Kiệt chạy xe máy cà tàng đến tận trường tìm tôi, trên đường còn phải đổ xăng ba lần mới tới được.

Nghe tin mẹ bệnh nặng, tôi chỉ sững lại một chút.

Rời xa đã lâu, hình ảnh gia đình trong lòng tôi cũng dần phai nhạt, không còn rõ ràng như trước nữa.

“Anh cả bảo em đến gọi chị về.” An Kiệt thở hổn hển, rõ ràng là mất nhiều công sức để tìm tôi.

Tôi gọi một chiếc xe, để lại chiếc xe máy cũ của cậu ta ở trường.

Tối hôm đó, tôi đã gặp lại cha mẹ tại bệnh viện.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Hành lang bệnh viện ám mùi thuốc khử trùng nồng nặc, ánh đèn nhợt nhạt chiếu xuống khiến cả không gian trở nên lạnh lẽo và u ám.

Tôi khoác áo choàng cổ cao, đi bốt cao cổ, tóc uốn xoăn kiểu thành phố … chẳng còn chút gì là cô gái mặt mũi lem luốc từng làm thuê ở công trường ngày trước.

Vừa thấy tôi, người nhà lập tức trở nên dè dặt, ánh mắt xen lẫn ngạc nhiên và kính nể.

Quả đúng là, nền tảng kinh tế quyết định tất cả.

Tôi bước lại, xoa đầu Tiểu Soái … giờ nó đã là một cậu thiếu niên cao lớn, gương mặt non nớt nhưng phảng phất nét mệt mỏi.

“Bà đâu rồi?” Tôi hỏi.

“Vẫn đang cấp cứu… bác sĩ ra báo nguy mấy lần rồi.” Thằng bé đáp.

Tôi khẽ gật đầu. Trong lòng ngổn ngang cảm xúc, chẳng biết là chua xót, thương hại hay buồn bã.

Tôi kéo Tiểu Soái ngồi xuống, hai cô cháu ngồi bên hành lang tối mờ của bệnh viện thị trấn, nghĩ về đủ chuyện cũ.

Mấy lần anh cả định tiến lại nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, chỉ lặng lẽ ngồi xa xa nhìn tôi.

Chị dâu mới muốn lại gần nịnh bợ, nhưng chỉ bằng một cái liếc mắt của tôi, cô ta đã lúng túng cúi đầu quay đi.

Cuối cùng, mẹ tôi cũng vượt qua cơn nguy kịch, không c.h.ế.t trên bàn mổ.

Tôi bỏ tiền ra, mời bác sĩ giỏi ở thành phố về chữa trị.

Ngày bà xuất viện, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, rọi sáng đôi mắt bà.

Bà nắm lấy tay tôi, còn tôi… không rút tay lại.

“An Nhiên à, trước kia là mẹ có lỗi với con. Giờ con đã thành đạt như vậy, sau này nhớ giúp đỡ anh cả và em út nhiều một chút nhé.”

Tôi rút tay lại, quay đầu nhìn bà, nhiều năm như vậy rồi, mẹ tôi vẫn chẳng thay đổi gì.

“Tôi sớm muộn cũng phải lấy chồng, con gái gả đi rồi chẳng khác gì bát nước đổ đi.”

Tôi dùng chính lời của bà năm xưa để chặn họng bà lại.

Em út thấy sắc mặt tôi không tốt, vội vàng tiếp lời:

“Con và anh cả là đàn ông, có tay có chân, đâu cần chị hai phải gánh đỡ. Mà chị hai sống một mình ngoài kia bao năm trời chắc chắn đã chịu nhiều khổ sở, mẹ không thương chị, lại còn bắt chị chăm lo cho tụi con?”

“Bà ơi, cô không nợ gì nhà mình gì cả, là nhà mình nợ cô ấy.”

Tiểu Soái ít nói, vậy mà lúc này lại bất ngờ buông ra một câu như thế. Giọng nó không lớn, nhưng từng chữ như gõ vào tim tôi.

Mẹ tôi còn định nói thêm gì đó, nhưng bị tôi khoát tay cắt ngang.

“Tôi bỏ tiền, bỏ sức, coi như trả lại cái mạng mà bà đã sinh ra tôi. Bà cứ yên tâm, chuyện dưỡng già tôi sẽ lo. Nhưng từ nay về sau…”

Tôi liếc nhìn từng người trong gia đình, dứt khoát nói:

“… về sau, chúng ta không cần gặp lại nữa.”

10

Rốt cuộc tôi vẫn không thể thật sự dứt tình.

Câu nói của Tiểu Soái: “Cô không nợ gì nhà mình cả, là nhà mình nợ cô ấy.” giống như một chiếc búa mềm, nhẹ nhàng gõ vào trái tim tôi, làm nó mềm ra.

Từng ấy năm trời, trong nhà họ Tống, chỉ có nó là người thật lòng đứng về phía tôi.

Tôi đưa Tiểu Soái lên thành phố, rồi viết thư cho Đậu Tiêu, nhờ anh ta giúp tìm một ngôi trường phù hợp cho nó.

Anh ta đã kết hôn từ lâu, con cái cũng lớn đến tuổi chạy lon ton rồi. Cũng vì để tránh điều tiếng, suốt những năm qua tôi rất ít khi liên lạc với anh ta.

Nhưng lần này thì khác.

Tôi cần ý kiến của anh ta, bởi tôi nhận ra Tiểu Soái cũng có hứng thú đặc biệt với lĩnh vực hàng không vũ trụ.

Trong thư, tôi viết: “Xin anh nhất định hãy giúp em, để đứa trẻ này cũng tìm được bầu trời và đại dương của riêng mình, giống như anh năm xưa.”

Anh ta hồi âm rất nhanh:

“Tống An Nhiên, bầu trời sao và đại dương bao la mà em đã trao cho anh, anh nhất định sẽ truyền lại cho Tiểu Soái, không giữ lại điều gì.”

Hôm nhận được thư, trời nắng đẹp rực rỡ, mặt trời chói chang treo trên cao, không một gợn mây.

Ánh nắng tràn qua ô cửa sổ, rọi xuống bàn làm việc của tôi, ấm áp vô cùng.

Tôi đứng bên khung cửa sổ, thẫn thờ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Dưới sân trường, vài sinh viên thấy tôi, liền tươi cười vẫy tay chào.

Tôi cũng mỉm cười vẫy lại.

Ngẩng đầu lên lần nữa, tôi thấy một đàn chim trời bay ngang qua bầu trời xanh ngắt, từng con nối nhau thành hàng ngũ chỉnh tề.

Chúng vỗ cánh phành phạch, kiên định bay về phía xa, rồi dần dần chỉ còn là những chấm đen nhỏ, biến mất nơi đường chân trời.

(Hết)
 
Back
Top Bottom