Ngôn Tình Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 40


Sầm Vĩ và Canh Tuệ đều đạt điểm trên 300, không tệ, điểm trung bình của năm môn đều đạt.

Viên Tú Thải: “Về vấn đề tự tin thì con nên học hỏi em gái mình.”

“Ngọc Liên chỉ trở nên tự tin sau khi nhận được thông báo trúng tuyển, đến mức con bé bước mà cứ bay bay. Con không dám bay nếu không có thông báo trúng tuyển, sợ mất mặt.”

“Được, lát nữa mẹ sẽ nói cho ba con biết kết quả của con, để ông ấy chuẩn bị.”

Viên Tú Tài nhận được kết quả chính xác rồi trở về phòng.

Tề Ngọc Trân và Tống Tầm Chu cũng trở về phòng của mình.

Mục tiêu của Tống Tầm Chu rất rõ ràng, anh không cần lời khuyên của giáo viên, anh chỉ quyết định theo học chuyên ngành vật liệu hóa học vô cơ tại khoa Kỹ thuật Hóa học của Đại học Hoa Đô.

Mục tiêu của anh rõ ràng đến mức các giáo viên không nói nên lời, bất kể anh học khoa hay chuyên ngành nào, chỉ riêng Đại học Hoa Đô đã đủ lợi hại.

Nguyên nhân chính khiến Ngọc Trân có thể ở lại hội trường công xã lâu như vậy là vì cô muốn nghe lời khuyên của giáo viên nên ở lại lâu hơn.

Điểm số của cô khá tốt, nhưng không đủ tốt để trực tiếp chọn vào Đại học Hoa Đô.

“Em tưởng anh sẽ học vật lý.”

Tề Ngọc Trân có vẻ buồn rầu.

Buồn rầu vì không biết nên chọn chuyên ngành nào, buồn rầu vì tại sao phải nộp nguyện vọng trước kỳ thi tuyển sinh đại học. Thi xong xem điểm của mình là bao nhiêu rồi mới điền nguyện vọng không được sao?

Đi nhầm một bước thì có thể sẽ không được vào đại học.

Tống Tầm Chu: “Mặc dù vật lý có nhiều hướng nghiên cứu, nhưng ba mẹ anh có liên hệ làm việc với một số giáo sư vật lý tại Đại học Hoa Đô. Nếu trước đây họ ở Hoa Đô, họ sẽ thường xuyên đến thăm khoa vật lý của Đại học Hoa Đô. Anh không muốn gặp họ thường xuyên.”

“Anh không thích ba mẹ à?”

Tề Ngọc Trân thận trọng hỏi.

Nhận thấy vẻ mặt của cô, Tống Tầm Chu ý thức được mình vừa nói gì không đúng, đổi cách khác:

“Em có muốn học chung lớp với người thân không? Ví dụ như chủ nhiệm lớp là cậu của em, giáo viên chuyên ngành là cô của em. Ba mẹ em nhờ họ chăm sóc em.”

Tề Ngọc Trân chợt bừng tỉnh, lắc đầu:

“Không muốn, vậy chuyên ngành anh chọn sẽ làm gì?”

“Nói một cách đơn giản, sau khi tốt nghiệp, anh sẽ vào nhà máy sản xuất xi măng thủy tinh và các vật liệu khác. Anh không thể giải thích rõ ràng, đại khái là theo hướng này.”

“Em rất hâm mộ anh, anh có thể dễ dàng đỗ vào Đại học Hoa Đô. Một khi đã vào Đại học Hoa Đô, dù chọn chuyên ngành gì, anh vẫn được coi là nhân tài.”

Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên.

“Anh thi ở Hoa Đô dễ nhưng thi ở các tỉnh thành ngoài Hoa Đô sẽ khó hơn”.

Đối với thí sinh bản địa thì vào Đại học Hoa Đô không khó, những thí sinh ở tỉnh khác phải nổi bật mới có thể đỗ Đại học Hoa Đô.

“Nếu khó hơn thì anh vẫn có thể thi tốt, em tin tưởng anh.”

Tề Ngọc Trân nhìn vào một số trường học và chuyên ngành mà cô đã chép vào buổi tối, khoé mắt nhìn thứ gì đó:

“Tầm Chu, anh nghĩ thế nào nếu em học chuyên ngành máy móc nông nghiệp?”

Tống Tầm Chu nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, nói thẳng rằng không ổn, không được.

Ánh sáng trong mắt cô nhanh chóng mờ đi:

“Chuyên ngành này thì sao? Em đoán mình có thể học sửa chữa máy kéo và chế tạo máy nông nghiệp để tiết kiệm sức lao động cho ba mẹ.”

“Chuyên ngành này không phù hợp cho nữ đăng ký, anh không phân biệt nữ giới, chuyên ngành này có quá nhiều nam, nếu đăng ký vào chuyên ngành này, em có thể là nữ sinh duy nhất trong lớp, rất bất tiện.”

Trước tiên đừng nói đến cảnh Ngọc Trân sửa chữa máy kéo, chỉ riêng vấn đề nam sinh thì anh là người đầu tiên không đồng ý cho cô đăng ký học chuyên ngành máy móc nông nghiệp.

Lời nói của chồng khiến cô hoàn toàn từ bỏ ý định đăng ký máy móc nông nghiệp.

Buổi tối, giáo viên nói rằng sư phạm và trường nông nghiệp sẽ là trọng điểm được quốc gia nâng đỡ, rõ ràng Ngọc Trân không có hứng thú với sư phạm, cô hỏi giáo viên nhiều hơn về trường nông nghiệp, Tống Tầm Chu suy nghĩ:

“Các chuyên ngành của trường nông nghiệp là cơ bản là thiên về khoa học tự nhiên, tương đối nhiều nam. Nếu em thực sự yêu thích nông nghiệp thì có thể chọn học chuyên ngành nông nghiệp. Trong lớp hẳn sẽ có một vài bạn nữ học chuyên ngành nông nghiệp. Sau khi tốt nghiệp có thể sẽ được phân công làm việc ở cơ quan Bộ Nông nghiệp. Em có rất nhiều tình cảm với quê hương. Anh kiến nghị nếu bầu không khí trong khoa ổn, em có thể xin việc ở trường học, chẳng hạn như làm cố vấn hay gì đó, chỉ cần có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè là được.”

Đại học Nông nghiệp Hoa Đô là một trường đại học trọng điểm, những người không hiểu có thể cười nhạo nông dân vào đại học không muốn chọn chuyên ngành khác để thay đổi cuộc sống, còn muốn vào Đại học Nông nghiệp để tiếp tục làm nông dân, cả đời cứ đâm đầu vào chân đất.

Vào Đại học Nông nghiệp không dễ, độ khó thấp hơn Đại học Hoa Đô, nhưng cũng không dễ vào.

Buổi tối phát phiếu điền nguyện vọng, ngày hôm sau Tề Ngọc Trân tận dụng thời gian nghỉ trưa để điền chúng.

Cô không điền lung tung, nghiêm túc suy nghĩ rồi mới điền.

Sau khi nộp phiếu nguyện vọng thì vẫn phải sống cuộc sống lao động ban ngày và học tập vào ban đêm.

Tháng mười hai, thời tiết càng lạnh hơn, Tề Ngọc Trân phải dùng túi chườm nóng vì ban đêm tay chân lạnh cóng.

Lúc không phải dùng tay, cô sẽ ôm túi chườm nóng vào ngực, chồng cô không cần túi chườm nóng, anh thuận tay phải nên cô ôm tay trái của anh để sưởi ấm.

Tống Tầm Chu không cảm thấy lạnh nhưng vẫn đưa tay trái cho vợ.

Giữa tháng mười hai, kỳ thi tuyển sinh đại học diễn ra như dự kiến.

Kỳ thi tuyển sinh đại học kéo dài ba ngày, không dồn dập như dự khảo.

Trong huyện chỉ có điểm thi tuyển sinh đại học duy nhất, đó là cấp ba nơi Ngọc Liên theo học.

Ngoại trừ các thí sinh lớp mười hai tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, tất cả các học sinh khác đều được nghỉ.

Tề Ngọc Liên về nhà nghỉ hai ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, 5 giờ 30 sáng ngày thi tuyển sinh đại học, cô ấy vất vả dậy, nheo mắt đưa chị gái và anh rể đi công xã tập hợp.

Buổi sáng mùa đông trời còn tối nên em gái dậy sớm đi cùng họ đến công xã tập hợp, khi đến nơi, Tề Ngọc Trân đưa đèn dầu cho em gái và dặn dò:

“Trên đường về nhà cẩn thận nhé, đừng ngã.”

“Em sẽ cẩn thận.”

Tề Ngọc Liên cầm đèn dầu đi về nhà, hôm nay và hai ngày sau cô ấy sẽ dậy sớm đi cùng chị gái và anh rể đến công xã, sau đó cầm đèn về nhà.

Thi đại học không chấp nhận sai sót, không thể bất cẩn gì trên con đường đội sản xuất đã đi vô số lần nên vẫn phải mang đèn theo để nhìn đường thật rõ, nhiệm vụ của Tề Ngọc Liên là mang đèn dầu về nhà.

Cầm đèn giúp chị gái và anh rể chỉ là lời nói đùa, cô ấy thật lòng muốn đưa chị gái đến công xã, giống như khi cô ấy thi vào cấp ba, chị gái cô ấy đã dậy sớm để cùng cô ấy đến công xã.

Em gái cầm theo đèn dầu rời đi.

“Lạnh không?”

Tống Tầm Chu thấy người vẫn chưa đến đủ nên chưa xuất phát được, thấp giọng hỏi vợ.

Tề Ngọc Trân vẫn quấn khăn quàng cổ, mặc nhiều quần áo hơn bình thường:

“Không lạnh, rất ấm, nhất định sẽ không bị tiêu chảy.”

Khi thấy nhiệt độ hạ xuống, cô vội vàng thực hiện các biện pháp giữ ấm, chồng cô có khả năng chống rét tốt hơn cô nhưng cô vẫn bảo anh mặc thêm quần áo.

“Không lạnh thì tốt, nếu đồng hồ anh đeo hết pin, buổi trưa chúng ta sẽ đến cửa hàng bách hóa yêu cầu họ thay pin mới.”

Để đề phòng, vào ngày nghỉ cách đây một tuần, họ đến quầy đồng hồ trong cửa hàng bách hóa để thay pin, pin mới đương nhiên phải tốn tiền, nếu buổi sáng hết pin thì phải nhờ người thay pin mới.

“Ừ, hiện tại vẫn đang chạy.”

Tề Ngọc Trân giơ tay xem giờ.

Có người mang đèn pin tới, cô dùng ánh sáng của đèn pin để nhìn rõ thời gian.

Tống Tầm Chu cũng cùng cô xem giờ, dự định sau khi vào thành phố tìm mấy người có đồng hồ để xem giờ đúng.

Anh không lo lắng trong kỳ dự khảo, nhưng khi kỳ thi tuyển sinh đại học chính thức đến thì anh bắt đầu lo lắng.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 41


Không phải lo lắng cho bản thân mà là lo lắng cho Ngọc Trân.

Anh thật sự hy vọng vợ mình có thể thi đậu đại học, nếu bây giờ cô học đại học thì sau này cô sẽ tránh được rất nhiều phiền toái.

Tề Ngọc Trân nhìn thấy Canh Tuệ. Canh Tuệ lúc này đang ở một mình. An Lâm và Tiết Quốc Thị đã trượt kỳ dự khảo, Sầm Vĩ lại là một người sống một mình và không muốn nói chuyện với những thanh niên khác trong ký túc xá. Canh Tuệ lại không thêm người bạn mới nào, chỉ có thể đợi một mình.

Cô nhanh chóng suy nghĩ, nói với chồng vài câu rồi đi một mình đến nói chuyện với Canh Tuệ.

Cô muốn kết bạn với Canh Tuệ, buổi sáng cùng nhau đi, buổi chiều cùng nhau trở về đội sản xuất.

Tề Ngọc Trân là một trong số ít người bạn mà Canh Tuệ có thể nói chuyện cùng, là bạn bè trong lòng Canh Tuệ, khi Tề Ngọc Trân đến gặp cô ấy thì đương nhiên cô ấy sẽ không thờ ơ và chấp nhận lời đề nghị đi cùng.

Sau khi mọi người đến đông đủ thì lên đường vào thành phố.

Canh Tuệ và Tề Ngọc Trân đi cạnh nhau, Tống Tầm Chu đi ở phía bên còn lại của Tề Ngọc Trân.

Trên đường có rất nhiều người đang đọc sách, nhưng Canh Tuệ lại không đọc, nhìn vẻ mặt của cô ấy, Tề Ngọc Trân đoán cô ấy đang nhớ thầm trong đầu nên không nói chuyện với cô ấy nữa, mỗi lần nửa tiếng trôi qua, nhắc cô ấy một lần, thông báo còn bao lâu thì đến trường thi.

Khi môn thi cuối cùng kết thúc, Tề Ngọc Trân không quan tâm đến ánh mắt của người khác mà chỉ nắm tay chồng khi cô bước ra khỏi phòng thi.

Hai vợ chồng im lặng bước đến cổng trường, cô buông tay chồng và nói:

“Ảnh hưởng không tốt đâu.”

“Mọi người đã đi hết rồi mà em mới cảm thấy ảnh hưởng không tốt sao?”

Tống Tầm Chu buồn cười nói.

Tề Ngọc Trân nhìn quanh, dường như không ai quan tâm đến họ, cô lại nắm lấy cánh tay chồng, nói:

“Em mệt quá, em còn cảm thấy mệt hơn cả lúc bận rộn ngoài đồng.”

Khi bận rộn làm ruộng, cơ thể mệt mỏi và đầu óc trống rỗng nên buổi tối đặt lưng xuống là ngủ.

Trong ba ngày thi đại học, mỗi ngày cô đi bộ bốn tiếng, đi bộ rất lâu, phải ngồi trong lớp mấy tiếng, căng thẳng khi làm bài thi, khi về đến nhà bị mất ngủ nhiều đêm liền, cô ngủ chưa được năm tiếng.

“Chiều nay chúng ta không phải thi, chúng ta đi mua chút đồ ăn rồi về nhà, sau đó chúng ta sẽ nằm trong phòng nghỉ ngơi và ngủ một giấc.”

“Ừm... Em đi tìm Canh Tuệ.”

Tề Ngọc Trân đi tìm Canh Tuệ, Tống Tầm Chu đi theo cô.

Ba người cùng nhau về, đi bộ đến trạm thực phẩm, Tống Tầm Chu đi mua thịt, mua hai phần thịt, mua cho mình ba cân thịt và một cân cho Canh Tuệ.

Canh Tuệ nhắn Tề Ngọc Trân nhờ Tống Tầm Chu giúp mua thịt lợn.

Cô ấy muốn mua một cân thịt lợn cho chị Phi Phi, vừa lúc ba mẹ cô ấy gửi cho cô ấy phiếu thịt, cô ấy không muốn một mình đến trạm thực phẩm mua thịt mà định đưa phiếu thịt và tiền sau khi thi xong, đúng lúc Tống Tầm Chu muốn mua thịt nên cô ấy nhờ Ngọc Trân bảo anh giúp cô ấy mua.

Mấy năm nay cô ấy ăn cơm ở nhà chị Phi Phi, biết tin cô ấy sắp thi đại học, những ngày này chị Phi Phi đã nấu rất nhiều món ăn cho cô ấy, hơn nữa không tính tiền, nấu miễn phí cho cô ấy.

Cô ấy và hai vợ chồng Tề Ngọc Trân đến hợp tác xã mua bán để mua bánh quy đường, trái cây, đi bộ đến trạm thực phẩm để mua thêm một cân thịt, tất cả đều đưa cho chị Phi Phi, xem như báo đáp thi đại học và sự chăm sóc mấy năm nay của chị ấy.

Điều kiện của gia đình Canh Tuệ thuộc loại bình thường nhất trong mấy thanh niên, nhưng với người thành phố thì xem như không tệ, ba mẹ không vì cô ấy đã năm năm không về nhà mà mặc kệ sự sống chết của con gái, họ vẫn sẽ gửi đồ cho cô ấy, biết cô ấy đi thi đại học thì đã gửi tiền và phiếu thông dụng cả nước cho cô ấy.

Cuối cùng thì hôm nay cũng có cơ hội sử dụng.

Bây giờ thi đại học đã kết thúc, có thể nói một số lời, Tề Ngọc Trân nói với Canh Tuệ:

“Đợi cô có thông báo trúng tuyển rồi, sau khi suy nghĩ thời gian về nhà, cô đến tìm tôi. Tôi sẽ nhờ ba tôi biết thư giới thiệu, xem xem có thủ tục gì cần xử lý không, chúng tôi sẽ giúp cậu chuyển những thứ như lương thực,….”

Canh Tuệ cúi đầu nhìn thứ mình đang cầm trong tay:

“Có thể tôi sẽ không nhận được giấy báo trúng tuyển, có thể sẽ trượt.”

“Thật sao? Tôi cảm thấy cô có thể nhận được thông báo trúng tuyển. Cô là người làm những việc lớn một cách lặng lẽ.”

Cô tin Canh Tuệ còn hơn cả em mình.

Kỳ dự khảo Sầm Vĩ và Canh Tuệ đều được hơn 300 điểm, nhưng điểm của họ khác nhau, Sầm Vĩ thi được hơn 320 điểm và Canh Tuệ thi được hơn 390 điểm, tức là gần 400 điểm.

Canh Tuệ: “Bản thân tôi cũng không xác định, nhận được sẽ đến tìm cô.”

“Ừm.”

Trở lại đội sản xuất, ba người tách ra, Tề Ngọc Trân và Tống Tầm Chu trở về nhà.

Đã một giờ rưỡi chiều, gần hai giờ, người trong nhà, trong đó có em gái nghỉ ở nhà đã ra ngoài làm việc và để sẵn bữa trưa cho họ.

Hai vợ chồng ở trong thành phố chưa ăn gì nên rửa mặt rửa tay rồi ngồi xuống ăn trưa.

“Em xem trọng Canh Tuệ như vậy, vì sao không có lòng tin vào chính mình?”

Không phải Tống Tầm Chu ăn cơm không nói chuyện, chỉ là ở trước mặt người khác không nói chuyện mà thôi.

Anh không nói gì trên đường về nhà, chỉ im lặng lắng nghe các cô nói chuyện.

Tề Ngọc Trân: “Em và Canh Tuệ ở hai hoàn cảnh khác nhau. Canh Tuệ thực sự rất mạnh mẽ. Em rất ngưỡng mộ cô ấy, cô ấy tự mình đạt điểm cao, đổi là em...”

Cô còn chưa nói xong, Tống Tầm Chu liền cắt ngang:

“Nếu là em, em còn lợi hại hơn cô ấy. Nếu em cố gắng hơn, anh xấu hổ không bằng.”

“Em sẽ không vì lời nói của anh mà trở nên kiêu ngạo, em hiểu rõ bản thân mình.”

Tề Ngọc Trân muốn nói mình khiêm tốn, nhưng cô cảm thấy nói mình khiêm tốn thì không hay lắm, cho nên cô dứt khoát không nói .

“Anh không tính.”

“Được rồi, anh không tính... Tầm Chu, năm nay có thể đón Tết ở nhà em được không? Em nghĩ đón tết xong mình đi Hoa Đô, năm sau cũng được, năm nay đón tết ở Hoa Đô, năm sau thì về nhà em đón tết.”

Tề Ngọc Trân thực sự muốn sau tết hẵng đi nhưng nghĩ đến chồng năm năm rồi không về nhà đón tết, cô đổi ý định.

Tống Tầm Chu: “Ăn tết xong đi cũng được, anh không nóng lòng muốn về nhà ăn tết, nhà anh bên kia ăn tết cũng không náo nhiệt lắm, chờ trở lại Hoa Đô thì anh cùng em thuê nhà ở gần trường.”

Tề Ngọc Trân rất khó hiểu:

“Em thi đỗ rồi, sao anh lại muốn thuê nhà gần trường em? Chúng ta không thể ở ký túc xá sao?”

Cô nghe thầy giáo nói rằng học ở trường Đại học Sư phạm và Đại học Nông nghiệp không phải đóng học phí và tiền ăn ở, ngoài ra còn có trợ cấp sinh hoạt hàng tháng.

Không chỉ Đại học Sư phạm và Đại học Nông nghiệp, hẳn là Đại học Hoa Đô cũng miễn học phí và phí ăn ở.

“Anh không thích sống trong ký túc xá, ngành hóa học anh chọn trong phòng thí nghiệm hóa học có rất nhiều thuốc thử độc hại, học sinh có thể bị nhiễm độc và bị bỏng trong đó. Mặc dù anh đã chọn vật liệu phi kim loại vô cơ, tương đối ít độc hại hơn nhưng vẫn có độc. Biết đâu lại có một người bạn cùng phòng điên khùng sẽ đầu độc anh.”

Tề Ngọc Trân ngạc nhiên:

“Hóa học nguy hiểm như vậy à?”

“Rất nguy hiểm. Sinh viên đại học về cơ bản không được tiếp cận phòng thí nghiệm, nhưng thật ra không cần quá lo lắng. Bỏ qua khả năng bị bạn cùng phòng đầu độc, anh ghét cuộc sống ký túc xá, Ngọc Trân, em biết mà.”

Tất nhiên Tề Ngọc Trân biết chồng cô không thích ở ký túc xá thanh niên hay bất kỳ ký túc xá tập thể nào.

“Nếu em không thi đậu thì em sẽ sống cùng anh ở gần trường anh. Nếu em thi đậu thì điều đó phụ thuộc vào khoảng cách của chúng ta. Em cảm thấy trường nông nghiệp sẽ không được xây ở những khu đô thị quá sầm uất, nếu nơi em ở tương đối xa thì em vẫn ở ký túc xá, anh thuê nhà, ngày nghỉ em sẽ đến tìm anh.”

Khi điền đơn nguyện vọng, cô đọc cuốn sách chuyên ngành của trường, trường Đại học Nông nghiệp có rất nhiều chuyên ngành, bao gồm lâm viên, làm vườn, bảo vệ thực vật, thú y, v.v., nhìn là biết sẽ không được xây ở khu vực thành thị.

Cô không ngây thơ đến mức cho rằng Hoa Đô chỉ có diện tích bằng một công xã, Hoa Đô lớn hơn huyện của họ rất nhiều.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 42


“Không cần, thuê gần chỗ em đi. Nếu nhà em ở xa thì giá thuê sẽ rẻ hơn.”

“Anh muốn tiết kiện nên mới thuê gần trường em?”

Tề Ngọc Trân không phải là người quá tằn tiện, và chồng cô cũng vậy.

Cô không tin lý do giá thuê nhà rẻ.

“Không phải, anh muốn ở bên em mỗi ngày.”

Chồng không giả vờ nữa mà ngả bài.

Tề Ngọc Trân phân tích:

“Anh là người gốc Hoa Đô, sống gần Đại học Hoa Đô. Là người địa phương mà anh không chắc về vị trí cụ thể của Đại học Nông nghiệp Hoa Đô, có nghĩa là Đại học Nông nghiệp thực sự hơi xa? Cho dù có xa đến đâu thì anh vẫn cứ phải ở một chỗ với em?

“Chúng ta là vợ chồng, ở cùng nhau không phải là chuyện bình thường sao?”

Anh chưa bao giờ muốn ở riêng.

“Anh có sẵn sàng đi xe buýt hai tiếng để đến đấy không?”

Cô biết thành phố lớn nhất định sẽ thông thoáng cho xe cộ qua lại, sẽ không giống như ở nhà cô, bởi vì không có dịch vụ xe buýt nên sẽ phải mất hai tiếng đi bộ vào thành phố.

“Anh nguyện ý đi hai giờ.”

Đến lúc này chồng vẫn mạnh miệng.

Không ngờ chồng cô lại có mặt ấu trĩ như vậy, Tề Ngọc Trân nghiêm túc nói:

“Nếu xa quá thì đừng thuê nhà gần trường em. Hãy chọn một chỗ ở giữa hai trường để chúng ta có thể có thời gian ở nhà đọc sách nhiều hơn.”

Cô rất thích đọc sách.

Cảm giác đọc sách cùng chồng cũng không tệ.

“Chúng ta cũng không nhất định ở xa, gần Hoa Đô đại học có rất nhiều trường đại học, anh chỉ nhớ được hai ba cái. Hơn nữa ai nói Đại học Nông nghiệp nhất định phải ở nơi hẻo lánh? Chỉ là ruộng thí nghiệm sẽ ở những nơi tương đối xa hẻo lánh mà thôi, khi nào các em cần làm ruộng thì giáo sư mới đưa đi, ngày thường là ngồi trong lớp học lý thuyết.”

Ở bậc đại học, đặc biệt là sinh viên năm thứ nhất, năm thứ hai, sinh viên chưa thể tiếp xúc trực tiếp với ruộng thí nghiệm.

Nhiều lắm là để họ làm cỏ và xới đất.

“Có thể, rốt cuộc thì sinh viên không phải là nông dân thực sự. Em đã làm công việc đồng áng từ khi còn nhỏ nhưng em không thể đảm bảo em có thể tự trồng lúa. Sinh viên không tiếp xúc nhiều với công việc đồng áng, trồng gì đều mặc cho số phận.

Em còn chưa nhận được thông báo trúng tuyển, chuyện này về sau để sau hẵng nói, ăn trưa xong chúng ta đi ngủ nhé, em muốn ngủ ngon.”

“Em đã mất ngủ mấy ngày nay, thi xong đừng nghĩ tới nữa, an tâm ngủ đi.”

Thân là người ở bên gối, anh đâu thể nào coi như không có gì.

Mất ngủ không phải là thứ có thể khiến cô chìm vào giấc ngủ chỉ bằng cách nói vài lời.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon giấc.

“Ừm, em cảm giác như ngọn núi trên đầu đã bị dời đi, có thể yên tâm ngủ.”

Ăn trưa xong, đã là hai giờ chiều, tắm rửa một lát, hai vợ chồng rửa mặt rồi nằm lên giường ngủ.

Hai mươi phút sau.

Tề Ngọc Trân trở người, đối mặt với chồng mình.

Khi cô xoay người lại, Tống Tầm Chu cũng đang nằm nghiêng đối diện với cô.

Hai vợ chồng nhìn nhau trong phòng tối, Tề Ngọc Trân thẳng thắn nói rằng cô không ngủ được.

“Không ngủ được thì làm việc khác nhé?”

Lời nói Tống Tầm Chu có ẩn ý.

“Có phải đó là điều em đang nghĩ tới không?”

“Đúng vậy.”

Lâu rồi họ chưa làm, căn phòng tối om, không khác mấy so với làm vào ban đêm.

Tề Ngọc Trân cảm thấy dù tối đến mấy thì vẫn là ban ngày, ban ngày làm vậy không hay, quá hoang đường.

Nội tâm phản kháng nhưng cuối cùng lại ỡm ờ, thân thiết một hồi.

Hai người kết thúc bằng một nụ hôn, sau khi tách ra, Tề Ngọc Trân đỏ mặt nói:

“Em biết tại sao trong quá trình chuẩn bị cho kỳ thi không nên làm rồi.”

Tống Tầm Chu đắp chăn cho cô, xác định gió lạnh không lọt vào chăn, thuận miệng hỏi cô:

“Tại sao?”

“Bởi vì rất dễ mất ý chí chiến đấu.”

Có phải vì sợ mang thai nếu sinh hoạt vợ chồng trước kỳ thi đại học?

Đúng là hơi sợ.

Mấu chốt là là nó dễ khiến người ta mất ý chí chiến đấu, đặc biệt ảnh hưởng đến kỳ thi.

Một số người phải chịu áp lực thi cử rất lớn và cần phải giải tỏa, nhưng hai vợ chồng họ lại không nên giải tỏa theo cách này.

Tống Tầm Chu không phủ nhận:

“Cho nên hiện tại em đã mất đi ý chí chiến đấu?”

“Ừm, thoải mái quá, quên mất ý chí chiến đấu là gì rồi.”

Sau lần đầu của hai vợ chồng, chồng cô tập trung vào cảm xúc của cô và cố gắng hết sức để làm cô thoải mái.

Hiện tại cô có thể trải nghiệm sự vui sướng.

Thật sự rất tuyệt khi có một người chồng ôn nhu và kiên nhẫn.

Nghe lời nói mềm mại ngọt ngào của vợ, Tống Tầm Chu không khỏi nghiêng người hôn cô thêm vài cái:

“Không nói nữa, nên đi ngủ rồi.”

“Ừm.”

Tề Ngọc Trân nhắm mắt ngủ.

Suy nghĩ lung tung trong đầu dường như bị đánh bay, lúc này Tề Ngọc Trân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ có sau mười ngày. Tất cả kết quả của thí sinh sẽ không thông báo bằng giấy trắng mực đen. Thí sinh của trường sẽ nhờ nhà trường giúp kiểm tra kết quả, thí sinh tự do có thể tự kiểm tra kết quả của mình bằng cách gọi điện. Nếu có phản đối kết quả thì không lo lắng về hóa đơn điện thoại mà có thể thoải mái bày tỏ ý kiến.

Hiện tại không thể liên lạc trực tiếp với bên kia qua điện thoại, trung gian có tổng đài, nếu cảm thấy giải thích trên điện thoại không thể nói rõ ràng thì có thể liên hệ với giáo viên cấp ba và họ sẽ cung cấp các bước phúc khảo.

Hợp tác xã mua bán có điện thoại, Tề Ngọc Trân và Tống Tầm Chu chọn cách gọi điện vào ngày hôm sau thay vì gọi vào thời điểm có nhiều người gọi ngay sau khi có kết quả.

Kết quả biết được qua điện thoại không khác nhiều so với điểm thi dự khảo của họ.

Tề Ngọc Trân đạt 452 điểm, cao hơn điểm dự khảo hai điểm, còn Tống Tầm Chu kém điểm kiểm dự khảo một điểm, 485 điểm.

Mỗi môn đều có kết quả, ba môn còn lại trừ ngữ văm và chính trị thì Tống Tầm Chu đều đạt điểm tuyệt đối, còn Tề Ngọc Trân đạt điểm tuyệt đối môn Hóa, ngoại trừ ngữ văn trên 80 điểm, bốn môn còn lại đều trên 90 điểm.

Điểm thi tuyển sinh đại học trở thành thuốc trợ tim cho hai vợ chồng, Tề Ngọc Trân không cần phải lo lắng về việc phải làm gì nếu không học đại học.

Điều cần lo lắng tiếp theo là làm thế nào để đối mặt với cuộc sống mới.

“Quả nhiên là chị gái của em! Quá lợi hại!”

Tề Ngọc Liên đã trở lại vào ngày nghỉ, khi nghe kết quả của chị gái mình, cô ấy nhảy cẫng lên gần hai mét.

Tề Ngọc Trân: “Em lớn rồi mà sao chưa trưởng thành gì hết vậy.”

“Chị thi điểm cao như vậy thì sao bình tĩnh được! Ôi trời! Chị thực sự biết vật lý và hóa học. Em nghe vật lý và hóa học giống như nghe kinh thánh, đau đầu thực sự.”

Sau khi khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, sách giáo khoa của họ cũng được thay đổi.

Hiện tại có vật lý và hóa học, Tề Ngọc Liên học mà đau đầu.

Tề Ngọc Trân: “Nhờ anh rể của em, chị quên nói với em, anh rể em thi được 485 điểm, các môn vật lý, hóa học, toán học đều đạt điểm tuyệt đối.”

Tề Ngọc Liên:!!!!

“Con người có thể đạt thành tích như vậy sao?”

Cô ấy nhìn qua cửa sổ, anh rể đang giặt quần áo trong sân.

Tại sao anh rể đạt được thành tích đó mà vẫn có thể bình tĩnh giặt quần áo!

Nếu là cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ chạy ra ngoài gầm tiếng vượn.

Ở trong sân giặt quần áo là quá bất thường!

Tề Ngọc Trân đang ở trong phòng em gái, cô không nhìn ra ngoài cửa sổ như em gái mà tiếp tục may vỏ chăn cho em gái:

“Anh rể của em sinh ra trong một gia đình trí thức, ba mẹ anh ấy đều là người trí thức. Từ nhỏ anh ấy đã mưa dầm thấm đất nên có năng lực học tập rất tốt. Nếu hai chúng ta được sinh ra trong một gia đình trí thức thì hoàn toàn có thể đạt được kết quả như vậy.”

Cô khiêm tốn trước mặt chồng nhưng không quá khiêm tốn trước mặt em gái.

Em gái vẫn cần phải tự tin.

“Chị làm được còn em thì không. Em cảm thấy mình sẽ tự ti vì ba mẹ có thành tích tốt mà em lại không được một nửa như họ. Em sẽ bởi vì thành tích kém mà bài xích người thân trong nhà, cảm thấy như họ sẽ coi thường em, mỉa mai em.”

Ba mẹ có thành tích tốt có nghĩa là người thân và bạn bè đều cơ bản là những người thông minh.

Vật họp theo loài, thật đáng sợ.

Đối mặt với những lời chế giễu mỉa mai của người thiếu hiểu biết thì có thể mắng lại họ, mắng bao nhiêu tùy thích.

Đối mặt với lời chế giễu mỉa mai của thành phần trí thức... Cứu, hoàn toàn không dám đắc tội người thông minh, ai biết bọn họ sẽ bày ra thủ đoạn bẩn thỉu gì.

Tề Ngọc Liên, người thi đậu cấp ba, trải qua những trận đòn của cuộc sống cấp ba, cô ấy đã nhận ra rằng cô ấy thực sự không phải là tấm gương học tập.

Học khổ quá đi.

Người học giỏi không phải là đèn cạn dầu.

Ngoại trừ chị gái và anh rể.

“Chị nên thấy may mắn vì anh rể của em có thành tích tốt, nếu như anh ấy bị điểm kém, từ nhỏ đã bị người ta chê cười mỉa mai thì lớn lên cũng không thể trở thành như bây giờ. “

Cô nghe chồng nhắc đến người thân trong nhà quả thực đều là thành phần trí thức.

Bản thân chồng cũng nói rõ rằng anh không thực sự thích khoa vật lý, nơi anh có thể gặp người thân, người quen ở khắp mọi nơi.

Dù học giỏi hay không thì vẫn sợ người thân.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 43


"Anh rể không quan tâm mấy lời đồn thổi đâu chị, suy nghĩ của anh ấy tích cực thật." Thấy chị gái đã may xong vỏ chăn, Tề Ngọc Liên ngồi phịch xuống chăn.

Tề Ngọc Trân thu dọn kim chỉ, dặn dò em gái một việc:

“Sau khi chị đến Hoa Đô, tháng nào chị cũng sẽ viết thư về nhà. Bao giờ em về thì viết thư hồi âm giúp chị, kể cho chị nghe tình hình ở nhà thế nào, sức khỏe ba mẹ ra sao. Nếu ba mẹ bị thương hay ốm đau gì, em phải viết thư báo cho chị biết đấy nhé."

Cô thấy chồng viết thư, nên nghĩ ra mình cũng có thể viết thư về nhà.

Viết thư rẻ và tiện hơn gọi điện thoại, em trai em gái đều biết chữ, có thể đọc thư cho ba mẹ nghe.

Ba mẹ cũng không phải người mù chữ, họ biết một số chữ, cô sẽ viết đơn giản dễ hiểu, để họ có thể đọc được.

"Em ở trường, không thể ngày nào cũng trông ba mẹ được, em sẽ nhờ anh hai và anh ba làm tai mắt của em, theo dõi ba mẹ, viết thư hồi âm đúng hạn hằng tháng. Nếu chẳng may em thi đỗ đại học, không thể về nhà hằng tháng, nhiệm vụ viết thư giao cho anh hai. Nếu anh hai bận thì anh ba viết, hai anh đều biết chữ cả."

Sở dĩ nói "chẳng may" là vì Tề Ngọc Liên cũng không chắc mình có thể thi đỗ.

Cô ấy không thực sự muốn học đại học, trường trung học phổ thông của họ là trường tốt nhất trong huyện. Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, cô giáo nói theo lý thuyết tất cả học sinh đều nên tham gia thi, học sinh nào không muốn thì cần gặp riêng cô giáo để giải thích.

Năm đó do chị gái đề nghị nên Tề Ngọc Liên mới thi vào trung học phổ thông, sau khi vào học trung học phổ thông, cô ấy không có kế hoạch rõ ràng cho tương lai.

Ba mẹ cô ấy là nông dân, không phải công nhân. Nếu là công nhân, có lẽ cô ấy còn có thể kế thừa công việc của ba mẹ.

Làm nông dân thì không cần học trung học phổ thông cũng có thể làm được, chỉ cần không ngại khó khăn vất vả là đủ.

Học sinh trung học phổ thông thì dễ tìm việc, với điều kiện phải có vị trí thừa, ba mẹ cũng chưa nói sau khi cô ấy tốt nghiệp sẽ cho cô ấy làm gì trong đội.

Ý tưởng ban đầu rất đẹp, nhưng sau khi học trung học phổ thông xong, ý tưởng đó đã bị dội một gáo nước lạnh.

Rõ ràng đã tưởng học trung học phổ thông có thể coi như có ba năm thoải mái, sau ba năm có thể về quê làm ruộng, được hưởng luôn điểm công của người trưởng thành, tốt biết mấy.

Thực tế sau khi vào trung học phổ thông, cô ấy dần dần cảm thấy không cam lòng, không muốn sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông lại phải về nhà làm nông. Các bạn có quan hệ đều có thể làm công nhân.

Cô ấy cảm thấy làm công nhân nhẹ nhàng hơn nông dân, công nhân là công việc ổn định, còn nông dân thì phải dựa vào ông trời.

Khi ông trời tâm trạng không tốt, có thể đánh đổ bát cơm của bạn bất cứ lúc nào. Không chỉ đổ, mà còn dùng đế giày bẩn đạp lên cơm mấy lần, khiến bạn không thể ăn được.

Không có quan hệ ở thành phố, không biết sau này sẽ làm gì, nên cô ấy chọn tham gia kỳ thi đại học theo số đông. Không biết có thi đỗ hay không, thi đã rồi tính sau.

Cô ấy không vì chị gái và anh rể thi tuyển sinh đại học được điểm cao mà nghĩ kỳ thi tuyển sinh đại học dễ dàng, ai từng đi học đều biết không dễ chút nào.

Người khác thi đỗ đại học là do thực lực, cô ấy thi đỗ là do may mắn.

"Được rồi, Ngọc Liên, khi nào các em chia khối? Em có muốn học khối tự nhiên không? Nếu em học khối tự nhiên, trước khi chị đi chị sẽ dạy em nội dung môn Vật lý và Hóa học." Tề Ngọc Trân vẫn hy vọng em gái có thể thi đỗ đại học.

Thi đỗ đại học, nhà nước sẽ phân công công việc ổn định, thật tốt biết bao.

Tề Ngọc Liên lập tức chui vào chăn, vẻ mặt "chị ơi, tha cho em đi”.

Nhìn ra thái độ của em gái, Tề Ngọc Trân chạm nhẹ vào trán em gái:

“Nếu em thay đổi ý định, nói với chị, chị sẽ kèm cặp em."

Cô nghĩ mình dạy em gái không vấn đề gì, cô sẽ theo phương pháp dạy của chồng, dễ hiểu, dễ tiếp thu.

"Em không muốn học Vật lý, Hóa học, em chọn khối xã hội. Chị à, chị đã thi đại học xong rồi mà vẫn có thể đọc sách. Nếu em thi xong, em nhất định sẽ đẩy tất cả sách ra, đẩy thật xa!"

Cô ấy không muốn nhìn thấy sách, cô ấy say chữ, nhìn thấy chữ là choáng váng.

"Không muốn chọn khối tự nhiên, muốn chọn khối xã hội, chị có thể kèm em môn Toán." Tề Ngọc Trân chuyển sang môn khác.

Toán là môn bắt buộc thi, môn Toán cấp 3 dễ hiểu hơn Vật lý, cô nghĩ vậy.

Tề Ngọc Liên lập tức úp mặt vào chăn.

"Thôi được rồi, chị không nói nữa, chị đi đây." Tề Ngọc Trân cầm hộp kim chỉ, rời khỏi phòng em gái.



Giấy báo trúng tuyển đến vào giữa tháng 1, Tống Tầm Chu và Tề Ngọc Trân đều đỗ nguyện vọng một.

Giấy báo trúng tuyển của Tề Ngọc Trân được gửi kèm thêm giấy giới thiệu trường, thông tin trúng tuyển, bản đồ, v.v.

Tề Ngọc Trân xem bản đồ trước, bản đồ là bản đồ trường, trường chia thành khu Đông và khu Tây, ghi chú rõ khoa nào ở khu nào.

Cô chọn chuyên ngành Nông học thuộc khoa Nông học, khoa Nông học ở khu Đông.

Toàn bộ bản đồ lấy đại học Nông Nghiệp làm trung tâm, là bản đồ phạm vi nhỏ, may mà trên đó còn có ghi chú đơn giản tên các trường khác.

"Trường này anh biết, không xa đại học Hoa Đô lắm." Tống Tầm Chu chỉ vào trường nằm ở góc nhỏ bản đồ.

Nếu không có thị lực tốt, rất khó để ý đến trường ở góc bản đồ.

Trường ở góc nhỏ không có nghĩa là trường nhỏ.

Nghe giọng điệu của chồng, cô có thể biết đó cũng là một trường đại học trọng điểm:

“Là trường trọng điểm đúng không?"

Hình như cô không thấy tên trường này trong danh sách tuyển sinh năm nay.

Tống Tầm Chu cũng không thấy tên trường này trong danh sách tuyển sinh năm nay:

“Không biết là sáp nhập hay tạm thời không tuyển sinh, có lẽ là trường trọng điểm, anh không chắc, mười năm trước không chú ý trường nào là trường trọng điểm lắm."

Tề Ngọc Trân:

“Có phải là chia từng cơ sở không?"

Giấy báo trúng tuyển của chồng đến sớm hơn cô, không có bản đồ, chỉ ghi địa chỉ của cơ sở.

Cô không hiểu khái niệm cơ sở nên thắc mắc, không phải học đại học sẽ học chung một trường sao?

Ý cô là các cơ sở không ở trong một khu như trường trung học phổ thông hả?

Chồng cô giải thích một chút về cơ sở.

Trường đại học có nhiều chuyên ngành, số lượng giảng viên và sinh viên của một ngành có thể có nhiều hơn toàn bộ học sinh và giáo viên của một trường trung học phổ thông bình thường.

Trường hợp tốt là các cơ sở đều ở một nơi, trường hợp không tốt là các cơ sở cách xa nhau, cách nhau hàng vài chục vài trăm cây số, nằm ở hai đầu của một thành phố.

Khi quy hoạch khu vực, các trường không nghĩ đến sau này có thể phát triển đến mức nào, đến khi phát triển lớn mạnh rồi thì mới phát hiện các trường khác ở xung quanh cũng đang phát triển, trở thành những trường có tên tuổi không thể coi thường.

Không ai dễ dàng nhượng bộ.

"Không đâu, trường này, đường này, anh biết hết, chứng tỏ trường của chúng ta không xa lắm." Tống Tầm Chu rất chắc chắn.

"Thế thì tốt, đỡ phiền. Nói đi cũng phải nói lại, chúng ta về thì ở nhà anh trước phải không?"

"Phải nhận được thư hồi âm mới xác nhận được, nơi anh sống mười năm trước đã lâu không có người ở. Khi ba mẹ anh chuẩn bị vào nhà máy cải tạo lao động, cả gia đình anh đã dọn đến nhà được phân phối của nhà máy.

Nhà ở gần đại học Hoa Đô cũng là nhà được phân phối. Năm năm trước anh rời khỏi Hoa Đô, nhà không bị thu hồi, không biết bây giờ đã bị thu hồi chưa. Nếu chưa bị thu hồi, chúng ta tạm thời ở đó, tìm được nhà rồi chuyển đi sau."
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 44


Trâu yếu còn khỏe hơn bò, ba mẹ Tống Tầm Chu khá ngay thẳng. Người quá ngay thẳng sẽ không có kết cục tốt trong thảm họa này, may mà họ có kỹ thuật, kiên quyết dựa vào năng lực để giành lấy nhà được phân phối, diện tích không nhỏ.

Ba mẹ đã sống trong nhà được phân phối của nhà máy nhiều năm, anh không muốn đưa Ngọc Trân đến đó, vừa xa trường, lại còn có người nhà, không tiện. Nên chỗ ở tốt nhất là nơi ở mười năm trước.

Nhưng anh cũng không biết tình hình ngôi nhà ở gần đại học Hoa Đô như thế nào, cần viết thư hỏi ba mẹ, họ trả lời thì anh mới quyết định được.

"Thế nhà riêng của gia đình anh ở đâu, em hỏi nhà của gia đình anh ý, không phải nhà được phân phối của đơn vị... Hay là..."

Hay là bị "tịch thu" vào thời kỳ đánh đổ địa chủ rồi?

Tống Tầm Chu biết cô muốn nói gì:

“Nhà riêng vẫn còn, cơ mà vị trí khá xa, đến lúc đó có thể dẫn em đi xem, nhà anh khá khiêm tốn, chỉ là vấn đề công việc, cứng quá thì dễ gãy."

Tề Ngọc Trân:

“Cứng quá thì dễ gãy, em hiểu ý của anh, nếu xung quanh toàn quan th*m nh*ng, mà anh vẫn kiên trì làm quan thanh liêm, thì dễ bị vu oan hả?"

"Có thể hiểu như vậy."

Hai vợ chồng nói vài câu về chuyện cứng quá thì dễ gãy, rồi lại quay lại nghiên cứu chuyện trường học.

“Em không học chuyên ngành Cơ khí nông nghiệp, chắc vẫn được đến xem nhỉ?" Chuyên ngành Cơ khí nông nghiệp cũng thuộc khoa Nông học, làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.

"Nếu chuyên ngành đó có bạn học nữ, em có thể quan sát phẩm chất của họ, nếu tốt thì làm quen, tốt nhất đừng nói chuyện với con trai. Một số thằng con trai có vấn đề về đầu óc, em nói chuyện vài câu, họ sẽ nghĩ em thích họ, cứ quấy rầy bám theo mãi. Nếu em nói em đã kết hôn, họ sẽ nghĩ em cố tình nói dối."

Tống Tầm Chu không phải cố tình bôi nhọ, mà thực sự có chuyện như vậy:

“Có một vài người đi học khá phong lưu, cho dù em kết hôn rồi thật, họ cũng không quan tâm, một lòng muốn làm người đàn ông bên ngoài.”

Tề Ngọc Trân nghe xong, mắt càng mở to hơn:

“Người đi học mà cũng vậy á?”

Cô đã nghe rất nhiều lời đồn thổi, về vợ của ai đó lén lút ngoại tình, chồng người này lén lút hẹn hò với vợ người khác.

Cô tưởng rằng người được ăn học là người hiểu lễ nghĩa và biết liêm sỉ.

Tống Tầm Chu:

“Em quên rồi sao? Ngày xưa những người được ăn học lên làm quan ai mà không tam thê tứ thiếp. Những người nhà nghèo sống thôi đã đủ khó khăn rồi, đâu còn tâm sức để bận tâm chuyện thị phi nữa, có một số người được ăn học chỉ thích vợ người khác thôi đấy."

Anh không yên tâm để Ngọc Trân ở chỗ một đống đàn ông chút nào, nếu hai trường đại học gần nhau, thì anh sẽ thuê nhà gần trường của Ngọc Trân, anh sẽ đưa cô đi học mỗi ngày.

"Em không quan tâm họ, nếu anh thích cô gái khác, anh cứ nói với em một tiếng, em sẽ thu dọn hành lý về quê."

Đến ngày đó, cô sẽ cắt đứt tình cảm, một lòng cống hiến xây dựng quê hương.

Sức mạnh của một mình cô có thể rất nhỏ, nhưng xây dựng quê hương vẫn tốt hơn là bị mắc kẹt trong cảm xúc ghen tuông nhiều.

Nếu vì công việc không thể về quê, cô sẽ ở lại cống hiến, xây dựng đất nước!

Tống Tầm Chu:

“Anh cảm thấy trong mối quan hệ của chúng ta, anh mới là người lo được lo mất, em không yêu anh đến thế."

"Lúc anh cảm thấy em không yêu anh đến thế thì anh tỏ ra lo được lo mất. Nếu em không yêu anh, sao em có thể bỏ lại ba mẹ để ở bên anh? Đa phần những người lấy chồng xa đều không có kết cục tốt đâu đấy.

Em có thể thấy anh là người đàn ông độc lập, vì vậy em mới muốn cùng anh về quê hương anh. Từ việc ba mẹ anh yên tâm gửi tiền cho anh làm sính lễ, em có thể thấy anh là người đàn ông đáng tin.

Con gái rất nghe lời ba mẹ là chuyện tốt hay xấu, chủ yếu nằm ở việc ba mẹ là người tốt hay xấu. Con trai rất nghe lời ba mẹ, thường là chuyện xấu, vợ của anh ta mãi mãi chỉ có thể là người ngoài. Anh lo được lo mất tức là không coi em là người nhà, vẫn coi em là người ngoài."

"Không, không phải vậy." Tống Tầm Chu làm sao có thể đồng ý với những lời như vậy.

Đối với anh, anh còn thân thiết với cô hơn em trai em gái, thậm chí hơn cả ba mẹ.

Như thể nghe thấy tiếng lòng của anh, Tề Ngọc Trân nói tiếp:

“Em biết là không phải vậy, còn có một kiểu con trai nữa, không nghe lời ba mẹ, cưới vợ rồi quên mẹ... Anh có phải kiểu người như vậy không?"

"Anh không thuộc kiểu nào cả, làm sao anh có thể quên ba mẹ, hai đứa chúng ta mới là người bị ba mẹ quên."

"Em cũng nghĩ vậy, ba mẹ không có ở đây, anh cả như cha, nên anh mới trở nên dịu dàng đáng tin như vậy."

Vì quanh năm không có ba mẹ ở bên cạnh, anh phải đảm nhận vai trò của ba mẹ, thật sự quá vất vả.

Tống Tầm Chu không định đính chính lời nói của cô, cứ để cô tiếp tục hiểu lầm cũng được. Hiểu lầm như vậy là chuyện tốt đối với anh.

Thang Tuệ thi tuyển sinh đại học được 405 điểm, đỗ vào trường Sư phạm ở quê nhà. Trường Sư phạm không phù hợp đối với người rất hướng nội, rất không muốn tiếp xúc với người khác như Thang Tuệ, may là trường Sư phạm có ngành không phải sư phạm, cô ấy đã chọn ngành không thuộc sư phạm.

Có giấy báo trúng tuyển, Thang Tuệ mua vé dễ hơn rất nhiều, trước Tết đã có thể rời đội sản xuất.

Sáu giờ sáng mùa đông, cô ấy thu dọn một túi bạt dứa hành lý, rồi xách hành lý rời đi. Những hành lý khác đã được vợ chồng Tề Đào Nguyên và Phí Phi Phi gửi giúp, giờ chỉ còn một túi bạt dứa, không nặng lắm.

Thường ngày Thang Tuệ rất ít nói, ngày rời đi có mấy người tiễn cô ấy đến công xã. Ngoài Tề Ngọc Trân, Phí Phi Phi và chồng của họ, An Lâm cũng đến tiễn.

An Lâm và Thang Tuệ là đồng hương, hôm nay cô ấy không nằm ườn trên giường nữa, dậy sớm tiễn Thang Tuệ một đoạn đường.

"Nếu có cơ hội về quê, tôi sẽ tìm cậu để chơi, chúc cậu thượng lộ bình an." An Lâm trông thì vô tư, nhưng thật ra rất buồn khi Thang Tuệ rời đi. Đã là bạn cùng phòng năm năm, làm sao cô ấy có thể không buồn.

Ký túc xá thanh niên trí thức chỉ còn lại một nữ thanh niên trí thức là cô ấy, Nhị Nha cũng đến tuổi lấy chồng, không thể đi theo cô ấy nghe cô ấy nói chuyện nữa.

Thật cô đơn.

Người Thang Tuệ nói chuyện nhiều nhất những năm qua không phải là Phí Phi Phi, mà là bạn cùng phòng An Lâm. An Lâm dặn dò cô ấy, cô ấy cũng có lời muốn dặn dò An Lâm:

“Đợt thi tuyển sinh đại học tháng 12 hơi gấp, cậu chưa kịp chuẩn bị, kỳ thi lần sau chắc sẽ vào tháng 7, còn nửa năm nữa, cậu có thể thi tiếp, thi thêm vài ba lần kiểu gì cũng có thể về nhà."

"Tôi thấy tôi cũng không vội về nhà lắm, cậu đi chào tạm biệt Phi Phi đi, hai chúng ta sau này vẫn còn cơ hội gặp lại, nhưng cậu và Phi Phi có lẽ cả đời này sẽ không gặp lại nhau nữa." Cô ấy biết nhà mình cách nhà Thang Tuệ không xa lắm, hai người đã ghi nhớ địa chỉ nhà nhau, sau này nếu Thang Tuệ không tìm cô ấy, cô ấy sẽ chủ động tìm Thang Tuệ chơi.

Đây là sự thật, Thang Tuệ sẽ không bao giờ quay lại đội sản xuất Phong Đăng nữa.

Cô ấy đi tìm Phí Phi Phi để nói chuyện, đến lúc thật sự chia tay rồi lại không có nhiều điều để nói. Nói chuyện với Phí Phi Phi hai phút xong, Thang Tuệ tìm Tề Ngọc Trân nói chuyện.

Lời Thang Tuệ muốn nói với Tề Ngọc Trân còn ngắn gọn hơn, là lời cảm ơn.

Sau khi đã nhận được giấy báo trúng tuyển, cô ấy đến tìm Tề Ngọc Trân, Tề Ngọc Trân đã giúp cô ấy giải quyết rất nhiều rắc rối.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 45


"Đi đường nhớ cẩn thận, ví tiền và giấy giới thiệu phải giữ kỹ, gặp người lạ bất ngờ mắng cô chạy lung tung, bảo cô mau về nhà, có lẽ là bọn buôn người, cô phải la thật lớn là có bọn buôn người, định bán phụ nữ." Tề Ngọc Trân không yên tâm một cô gái đi một mình, dặn dò mấy câu.
May mà bây giờ ra ngoài khó, đi xa lại càng khó, không có giấy giới thiệu thì đi đâu cũng khó, người xấu muốn ra ngoài làm điều xấu thì cũng phải ra ngoài được đã.
"Được."
"Hai tháng nay tôi xin nghỉ nhiều quá, không thể xin nghỉ thêm được nữa, nếu không tôi đã tiễn cô đến thành phố rồi." Tề Ngọc Trân nói thật lòng, không phải nói suông. Tiếc là cô đã xin nghỉ quá nhiều lần, không tiện xin nghỉ nữa, chị Gia Lệ chưa chắc đã cho nghỉ.
Cuối năm là mùa nông nhàn, cô không làm nông, cần làm việc khác, nên không nhàn rỗi.
Thang Tuệ:
“Tôi biết đường rồi, tôi đã đi đường đến thành phố mấy lần rồi, không lạc đường được đâu, tạm biệt nhé."
Cô ấy xách túi hành lý rời đi, đi được khoảng năm mươi mét, ngoái đầu lại vẫy tay chào mấy người vẫn còn đứng đó.
Động tác vẫy tay chào của Thang Tuệ rất gượng gạo, dù sao thì cô ấy cũng không phải là người sôi nổi hướng ngoại, có lẽ là do làm xong thấy hơi ngại, cô ấy bước nhanh rời đi.
Đến khi không thấy bóng dáng Thang Tuệ nữa, năm người mới rời đi, An Lâm thở dài hết quãng đường, Tề Ngọc Trân an ủi vài câu.
Lời an ủi của cô cũng giống như Thang Tuệ, bây giờ thi đại học đã được khôi phục, An Lâm sẽ có cơ hội đỗ đại học rồi trở về quê hương.
An Lâm tiếp tục thở dài, cô ấy biết điểm của Tề Ngọc Trân, biết Tề Ngọc Trân đỗ vào trường Đại học trọng điểm.
Người được trường Đại học trọng điểm nhận sẽ không hiểu nỗi đau của người đến kỳ thi dự khảo cũng không đỗ.
Cô giận lắm!

Sau khi Thang Tuệ rời đi, Tề Ngọc Trân có thời gian rảnh sẽ ở bên cạnh ba mẹ, nghỉ Tết được nghỉ ngơi, mẹ đi đâu tám chuyện, cô cũng đi theo.
Mùng tám Tết đã phải đi, cô muốn ở bên ba mẹ nhiều hơn.
Cô theo mẹ đến chỗ đông người, kết quả là bị giục sinh con, bị hỏi này hỏi kia, Tề Ngọc Trân không thay đổi sắc mặt đáp lại.
"Chị cháu đỗ vào trường đại học trọng điểm rồi, các cô các bác chỉ biết đấu khẩu với mẹ chồng độc ác, chỉ biết hỏi sinh con đẻ cái thôi, chị cháu sau này sẽ là sinh viên đại học đấy!" Tề Ngọc Liên nghỉ đông ở nhà, cũng bám theo sau mẹ giống chị.
Nghe mọi người dạy chị cách đối phó với mẹ chồng độc ác, cô ấy cạn lời luôn.
Trông anh rể đã biết mẹ chồng của chị gái không thể là mẹ chồng độc ác, hơn nữa, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu là điều quan trọng à?
Điều quan trọng là chị gái đỗ vào đại học kia kìa!
Theo cô ấy biết, trong mấy chục người tham gia thi tuyển sinh đại học ở công xã, chỉ có năm người nhận được giấy báo trúng tuyển, trong đó ba người ở đội sản xuất của họ, có chị gái và anh rể cô ấy, còn một người khác là thanh niên trí thức họ Thang. Thật là vinh dự!
Đội sản xuất của họ thật là nhiều nhân tài, nếu không tính anh rể và thanh niên trí thức họ Thang, cũng rất tuyệt vời, chị gái là phượng hoàng bay ra từ trong núi, còn giỏi hơn anh rể và thanh niên trí thức họ Thang nữa.
Cô ấy không biết Sầm Vĩ thi được bao nhiêu điểm, chỉ biết anh ta không nhận được giấy báo trúng tuyển.
Cô ấy đã xem giấy báo trúng tuyển của chị gái và anh rể, chưa xem giấy của thanh niên trí thức họ Thang, nhưng thanh niên trí thức họ Thang đã rời đi nhờ có giấy báo trúng tuyển là thật.
Nếu có giấy báo trúng tuyển, Sầm Vĩ còn đi nhanh hơn thanh niên trí thức họ Thang ấy chứ, tức là giáo viên chủ nhiệm cũ của cô ấy thi trượt rồi. Là một học sinh cũ, Tề Ngọc Liên mừng thầm trong lòng. Đúng là đáng đời!
Trình độ mình cũng chẳng ăn ai, thế mà hôm nào cũng dám xem thường học sinh nữa.

Người khác không để ý lời Tề Ngọc Liên, Kiều Cô để ý:
“Biết chị cháu là sinh viên đại học rồi, Ngọc Trân vừa nhận được giấy báo trúng tuyển, Tú Thải đã đi phát kẹo khắp nơi, ai cũng biết sau này Ngọc Trân sẽ là sinh viên đại học, người thân của nhà bác từ đội sản xuất khác đến chơi, bác sẽ kể vài câu chuyện đội sản xuất của chúng ta có sinh viên đại học, còn phải nói rõ là con của đội sản xuất chúng ta, không phải thanh niên trí thức."
"Đúng vậy, mẹ cháu kể khắp nơi, các cô các bác biết hết rồi." Một bác gái khác phụ họa.
Tề Ngọc Liên nghe mọi người ai cũng biết thì cũng yên tâm, chủ yếu là do lúc chị gái mới nhận giấy báo trúng tuyển thì cô ấy không có ở nhà, nếu có ở nhà, cô ấy chắc chắn nói còn hăng hơn mẹ.
Mẹ vốn định làm mâm cỗ mời người thân bạn bè đến ăn mừng, nhưng chị gái ngăn lại, chỉ cần ăn mừng trong gia đình là được rồi.
Làm cỗ không biết tốn bao nhiêu tiền, bao nhiêu lương thực cho vừa, Tề Ngọc Trân tự biết mình và chồng rời đi, nhà sẽ mất hai người lao động, vì vậy tiền và lương thực làm cỗ chi bằng để lại cho gia đình, để mọi người hôm nào cũng được ăn ngon, ăn no.
Tề Ngọc Trân im lặng nghe mọi người nói chuyện, bây giờ cô rất thích cảnh này, sau này đến Hoa Đô sẽ không thấy nữa, bây giờ phải nghe mọi người nói chuyện thật hẳn hoi.

"Chị mệt chết mất thôi, nhiều bụi quá, chị thấy để anh trai và chị dâu tự dọn dẹp thì tốt hơn, dù sao chúng ta dọn dẹp xong, anh ấy cũng chê bẩn, rồi tự dọn lại." Tống Lan Hinh lau giá sách mãi chưa xong, áo dính đầy bụi, muốn đình công.
Em trai Tống Tầm Kỳ không để ý đến lời của chị gái, tiếp tục lau bàn học, lau hết lần này đến lần khác.
Nhiều năm không ở, bụi tích tụ rất dày, lau một lần không sạch được, ba lần cũng không đủ.
Anh trai viết thư về nhà, nói anh và chị dâu đã đỗ đại học, sau Tết sẽ dẫn chị dâu đến Hoa Đô.
Anh muốn biến nơi ở gần đại học Hoa Đô thành chỗ dừng chân, hỏi có thể ở được không.
Có thể ở được.
Ba mẹ cử hai chị em không có việc gì làm đến dọn dẹp vệ sinh.
Tống Lan Hinh năm nay hai mươi tuổi, tốt nghiệp trung học phổ thông xong không về nông thôn làm thanh niên trí thức như anh trai, cô ấy may mắn hơn, đúng lúc nhà máy ba mẹ làm có vị trí trống, ba mẹ nhờ mối quan hệ sắp xếp cho cô vào làm công nhân.
Sau khi thi đại học được khôi phục, cô ấy đăng ký thi và đỗ vào đại học Ngọc Hoa kế bên Đại học Hoa Đô, cũng là một trường Đại học trọng điểm.
Em trai Tống Tầm Kỳ đang học lớp 11, còn một năm rưỡi nữa mới thi đại học.
Tống Lan Hinh đã quen với tính ít nói của em trai, tiếp tục nói chuyện một mình:
“Chị hơi sợ gặp chị dâu, em nghĩ chị dâu có phải là người rất mạnh mẽ, có thể nhấc chị như nhấc một con gà con không?"
Nói đến chị dâu, Tống Tầm Kỳ có chút phản ứng:
“Chắc không đâu, nhấc chị vẫn hơi khó khăn."
"Ý em là gì, nói chị nặng à? Vô duyên!" Tống Lan Hinh tức giận, suýt nữa ném giẻ lau vào người em trai.
Hai chị em im lặng làm việc một lúc, Tống Lan Hinh lại bắt đầu tưởng tượng về hình tượng của chị dâu.
Đầu tưởng tượng đến đâu miệng nói ra đến đấy.
Khi cô ấy nói đến chuyện chị dâu tay không đánh hổ đánh lợn rừng, Tống Tầm Kỳ ngắt lời chị:
“Quê của chị dâu không còn hổ hoang dã để chị ấy đánh nữa đâu."
"Em và anh trai nhạt nhẽo y chang nhau, chị chỉ nói giả thiết thôi mà." Cô ấy không hiểu, ba mẹ đâu có nhạt nhẽo lắm đâu, sao lại sinh ra hai đứa con trai nhạt nhẽo như thế này nhỉ. Chẳng có xíu trí tưởng tượng nào, thật là mất hứng.
"Ờ."
"Em nghĩ chị dâu là người như thế nào?" Tống Lan Hinh nói một mình lâu quá, cảm thấy chán, hỏi ý kiến của em trai.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 46


"Không biết."

Tống Lan Hinh lập tức tiếp lời:

“Đúng rồi, anh trai trông không giống người có thể tìm được vợ chút nào, ban đầu chị đã nói anh ấy chắc bị bố chị dâu treo lên đánh mấy trận mới khuất phục."

Khi anh trai đi, Tống Tầm Kỳ còn chưa học trung học cơ sở, nhưng lại có ấn tượng sâu đậm về anh trai:

“Không đâu, anh ấy không muốn thì tức là không muốn, sẽ không khuất phục đâu."

"Anh ấy đi nông thôn đã là khuất phục rồi, nông thôn cũng đã đi rồi thì còn gì mà không thể khuất phục nữa đâu, em vẫn còn quá trẻ, không hiểu sự đời... Em nói cũng có lý, anh trai thích sạch sẽ, ngay cả người nhà cũng bị cấm vào phòng của anh ấy, sao mà có thể dễ dàng kết hôn, sống chung với một người lạ được. Đến chị còn cảm thấy rùng mình nữa, kết hôn với người lạ đấy!

Anh trai thích sạch sẽ, từ điểm này có thể thấy hình tượng của chị dâu càng phong phú hơn, chị dâu chắc là một cô gái mạnh mẽ, nhanh nhẹn, sạch sẽ, giống kiểu mẹ sẽ quát ầm lên bắt em đi tắm mỗi khi em lười không tắm ấy."

"Mẹ chúng ta đâu có quát ầm lên bắt chúng ta tắm, phòng của anh không phải không thể vào, chỉ là không được phép vào mà không xin phép anh ấy thôi." Tống Tầm Kỳ bênh vực anh trai.

"Chị chỉ đặt giả thiết thôi, còn về phòng của anh ấy, chị luôn nghĩ rằng nếu nhà chúng ta có ai bị bắt đi, chắc chắn là anh ấy, trông cứ thần bí kiểu gì, ai mà biết thì sẽ biết anh ấy thích sạch sẽ, ai mà không biết sẽ tưởng anh ấy đang âm mưu nổ tung cả thế giới cũng nên.

Tiêu rồi, chị cảm giác anh trai là một người không bình thường, giờ có thêm một người chị dâu không bình thường có thể xé nát cả nhà nữa, sau này cuộc sống sẽ khó khăn lắm đây."

Tống Tầm Kỳ chỉ có bốn chữ về điều này:

“Không sống chung đâu."

Họ không sống chung với anh trai và chị dâu, không cần nghĩ đến những chuyện linh tinh.

Theo như nội dung thư của anh trai, họ không sống ở hai nơi đó, mà chọn thuê nhà khác.

"Không sống chung cũng không ảnh hưởng chị dâu dạy dỗ chúng ta đâu."

"Chị quên chị dâu đã đỗ đại học à?" Chị gái luôn nói chị dâu là kiểu người đanh đá, thô lỗ, hung hãn, mà quên mất chị dâu cũng đã đỗ đại học.

Tống Lan Hinh:

“Dù anh trai có nhạt nhẽo, cũng không thể phủ nhận anh ấy học giỏi, có anh kèm cặp, Đại Hoàng ở nhà máy chúng ta cũng có thể đỗ đại học."

Đại Hoàng là chú chó giữ cửa của nhà máy.

Nếu có ba năm chuẩn bị thi, cô ấy cũng có thể đỗ vào Đại học Hoa Đô, con nhà này có ai học kém đâu.

Đáng tiếc cô ấy không giỏi đến mức có thể thi đỗ Đại học Hoa Đô trong thời gian ngắn.

“Chị nói thế nào thì là thế đấy.” Tống Tầm Kỳ không tranh cãi nữa.

Học giỏi không nhất định sẽ dạy giỏi, anh cả trông không giống người có thể kiên nhẫn dạy học, không có nhiều sự kiên nhẫn với cậu ấy và chị gái, hễ gặp chị em họ là anh sẽ tránh đi.

Trước đây cậu ấy nghĩ anh chỉ đơn giản là ghét trẻ con. Sau này cậu ấy mới phát hiện, anh chỉ đơn giản là không muốn để ý đến ai.

Anh cả hơi lầm lì.

Cậu ấy lầm lì là giả, còn anh trai lầm lì là thật.

Tống Lan Hinh:

“Còn một khả năng đáng sợ hơn, chị dâu và anh trai là cùng một loại người.”

“Cũng có thể.” Tống Tầm Kỳ đồng ý với câu này.

Cậu ấy đã đọc những lá thư anh trai viết trong mấy năm qua, không nhiều, nhưng từ từng câu từng chữ trong mỗi lá thư có thể thấy anh trai luôn bình tĩnh, không có cảm giác bực bội chán ghét khi bị ép buộc.

Nếu bị ép buộc, chữ viết có lẽ sẽ rất nguệch ngoạc, không thể ngay ngắn như vậy. Cũng không thể loại trừ khả năng anh trai có thói quen phải viết thật chỉnh tề mới thấy thoải mái trong lòng.

“Xem ra sau này chị phải nói ít làm nhiều rồi.” Nghĩ đến việc bị hai người nhìn với ánh mắt ghét bỏ, Tống Lan Hinh bắt đầu sợ hãi, vội vàng đi lau bụi.

Rất nhanh đã đến mùng tám tháng Giêng.

Sáng mùng tám, cả nhà tiễn Tề Ngọc Trân và Tống Tầm Chu, vẫn tiễn đến công xã. Đến nơi, mọi người dừng lại.

Tề Ngọc Trân ôm từng người trong gia đình, ôm xong, không quay đầu lại mà đi.

Mấy ngày trước cô đã dặn dò ba mẹ, em trai, em gái nhiều điều, sáng nay không cần nói nữa.

Hai vợ chồng đi được khoảng năm trăm mét, Tống Tầm Chu dừng lại, lấy khăn tay của mình đưa cho Tề Ngọc Trân. Vợ đã khóc nước mắt giàn giụa.

Tề Ngọc Trân sụt sịt, nhận khăn tay của chồng lau nước mắt. Khăn tay của anh dường như chuyên dùng để lau nước mắt cho cô.

Mấy hôm trước cô hay khóc đêm, hôm nay ôm gia đình, quay lưng đi nước mắt đã tuôn không ngừng.

Tống Tầm Chu nói mấy câu an ủi rồi im lặng, chờ cô tự bình tĩnh lại.

“Chúng ta… đi thôi, em vừa đi… vừa khóc.” Tề Ngọc Trân không muốn lãng phí thời gian, chuẩn bị tiếp tục đi.

“Khát thì nói với anh, anh sẽ lấy bình nước cho em.”

“Được.”

Đi được nửa giờ, Tề Ngọc Trân đã ngừng khóc, bỏ khăn tay của chồng vào túi. Chiếc khăn tay này được cất trong túi của cô trước khi giặt sạch.

Hai vợ chồng mua vé giường cứng trên tàu.

Nếu có các mối quan hệ đủ mạnh để mua được vé giường mềm, Tống Tầm Chu sẽ muốn mua vé giường mềm hơn.

Bây giờ mua vé giường cứng cũng cần có quan hệ, nếu chỉ có thân phận sinh viên đại học thôi thì không đủ, anh phải liên hệ với ba mẹ, ba mẹ nhờ người đánh tiếng mới mua được vé giường cứng.

Giường mềm cũng không thoải mái hơn là bao, chỉ có ưu điểm là có không gian riêng, giường cứng không có đủ không gian riêng, lại còn chật hẹp, dễ gặp phải người vô văn hóa.

Hai vợ chồng gặp ngay một cặp vợ chồng trung niên chiếm giường cứng của họ.

Tề Ngọc Trân không tùy tiện đuổi người đi, cẩn thận xem thông tin trên vé, có thể là họ tìm nhầm chỗ, cô phải xem lại cẩn thận.

Mặt Tống Tầm Chu lạnh tanh, lúc vợ xem thông tin vé tàu, anh đã nói thẳng với cặp vợ chồng trung niên rằng đây là giường của họ.

Cặp vợ chồng trung niên nói bên cạnh còn nhiều giường trống, bảo họ tìm chỗ nào nằm tạm cũng được.

Tề Ngọc Trân nghĩ sao mà như thế được, vé giường cứng trên tàu cũng phải nhờ người ta mới mua được, họ tìm chỗ khác nằm tạm, nhỡ chiếm chỗ người khác thì biết làm thế nào.

Cô chưa kịp nói, Tống Tầm Chu đã nắm tay cô đi tìm nhân viên phục vụ, bảo nhân viên phục vụ kiểm tra thông tin vé tàu của cặp vợ chồng trung niên này.

Anh nói nghi ngờ họ không có vé lén lên tàu.

Nghe xong, nhân viên phục vụ rất lịch sự yêu cầu cặp vợ chồng trung niên xuất trình vé tàu và giấy giới thiệu.

Cặp vợ chồng trung niên ngay lập tức nổi cáu.

Cặp vợ chồng trung niên nổi cáu một lúc, vẫn không có ý định xuất trình vé tàu và giấy giới thiệu.

“Gọi nhân viên bảo vệ luôn đi.” Tống Tầm Chu không thay đổi sắc mặt, không muốn cãi vã.

Nhân viên phục vụ không gọi nhân viên bảo vệ luôn, mà một lần nữa lịch sự yêu cầu cặp vợ chồng trung niên xuất trình vé tàu và giấy giới thiệu, nếu không sẽ mời nhân viên bảo vệ đến đuổi đi.

Tề Ngọc Trân đứng bên cạnh chồng, không nói lời nào.

Nhân viên phục vụ có danh sách hành khách giường cứng trong thời gian này, chỉ cần cặp vợ chồng xuất trình vé tàu và giấy giới thiệu, sau khi cô ấy kiểm tra chứng minh được không phải là hành khách giường cứng, không cần nhân viên bảo vệ duy trì trật tự, cô ấy cũng có quyền đuổi khách.

Trước khi lên tàu đã tiến hành kiểm tra, nhưng không loại trừ được trường hợp có người nhân thừa nước đục thả câu lén lút lên tàu.

Cặp vợ chồng trung niên không đưa vé tàu cũng không có giấy giới thiệu, mà xách hành lý rời khỏi toa giường cứng. Có lẽ họ có vé nhưng không phải vé giường cứng, biết mình sai nên đi trước khi nhân viên bảo vệ đến.

Tống Tầm Chu yêu cầu nhân viên phục vụ thay ga trải giường và chăn đệm trên giường cứng của mình, nói chung là thay hết.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 47


Tề Ngọc Trân nhanh chóng đưa vé tàu và giấy giới thiệu của chồng và mình, nhân viên phục vụ xác nhận thông tin xong thì sắp xếp thay ga trải giường.

Nhân viên phục vụ thay xong hết thì rời đi. Tống Tầm Chu không ngại phiền phức, lấy ga trải giường, vỏ chăn và vỏ gối mang theo ra, bắt đầu phủ ga trải giường, bọc vỏ chăn và vỏ gối, Tề Ngọc Trân cũng ra giúp một tay.

Cặp vợ chồng trung niên lúc nãy ở giường dưới, giường giữa của Tề Ngọc Trân không bị ảnh hưởng, nhưng Tống Tầm Chu thích sạch sẽ, dù không có chuyện lúc nãy, anh vẫn sẽ dùng ga trải giường của mình phủ lên cả hai giường.

Xong xuôi, họ ngồi cạnh nhau ở giường dưới, Tống Tầm Chu đã không còn vẻ lạnh lùng ban nãy, dịu dàng nói với Tề Ngọc Trân trước khi cô kịp mở miệng:

“Sau này đi tàu có thể vẫn sẽ gặp những hành khách vô lý như vậy, em đừng cố nói lý với họ, đừng nhường chỗ mà phải tìm nhân viên phục vụ luôn.”

“Em biết rồi.” Tề Ngọc Trân đáp xong không nói thêm gì nữa.

Tống Tầm Chu cũng im lặng.

Hai vợ chồng im lặng một lúc.

Cuối cùng Tống Tầm Chu mở lời trước:

“Anh dọa em sợ rồi đúng không?”

“Không đâu, em làm sao mà bị anh dọa sợ được, em bị cặp vợ chồng lúc nãy dọa sợ, nếu không có anh, chắc giờ em đau đầu lắm rồi.” Tề Ngọc Trân nắm tay chồng để tỏ ra rằng mình thực sự sợ hãi.

Bây giờ người đi tàu đều là người có học thức nhất định, phần lớn là đi công tác, cặp vợ chồng trung niên lúc nãy nói tiếng phổ thông lưu loát không có giọng địa phương, chứng tỏ trình độ văn hóa không thấp.

Cô không ngờ người như vậy mà lại vô lý, xấu xa như vậy, còn cô nhìn mà còn thấy khó chịu hơn khi nhìn hai kẻ nanh nọc trong đội sản xuất gân cổ cãi nhau.

May mà trên tàu có người duy trì trật tự, nếu không lát nữa cặp vợ chồng trung niên kia lại chiếm chỗ người khác, sẽ không gặp người dễ tính như vợ chồng cô, để mọi chuyện êm ắng.

Tống Tầm Chu không phải người dễ tính bỏ qua, những lời anh nói lúc nãy cũng là nhắc nhở nhân viên phục vụ, có lẽ sau này có thể sẽ có người đến kiểm tra vé.

“Vậy nên em cũng phải học như anh, đừng lịch sự với những người như thế quá, em không phải nhân viên phục vụ, em là hành khách, mọi người đều là hành khách, tại sao người tuân thủ quy tắc phải nhường người không tuân thủ quy tắc?”

“Anh nói có lý.”

Họ đang nói chuyện, những hành khách trên giường trên và giường đối diện lần lượt đi đến.

May mà đều là những người bình thường không lôi thôi lếch thếch, cởi giày ra cũng không có mùi hôi.

Có hành khách khác đến, Tề Ngọc Trân nói nhỏ hơn, khẽ nói nơi này khá ấm áp.

Tống Tầm Chu:

“Là do mùa đông bật lò sưởi đấy.”

“Thế à?”

“Em có muốn nằm giường dưới không, giường dưới rộng rãi hơn chút.”

Giường cứng chia thành ba tầng, giường giữa trông có vẻ bí.

“Không cần đâu, em thấy cũng ổn, anh nằm giường giữa mới gọi là bí, chúng ta nằm một lát đã, hôm nay đi lâu, mệt lắm rồi.”

“Được.”

Tề Ngọc Trân trèo lên giường giữa, đắp chăn nhắm mắt nghỉ ngơi, vì ga trải giường, vỏ chăn, vỏ gối đều là hương thơm quen thuộc, cô không quá khó chịu, ngủ thiếp đi rất nhanh.

Lúc đến Hoa Đô đã là buổi sáng, nơi này nhiều xe khách hơn, họ không cần đi bộ một, hai tiếng nữa.

Hai vợ chồng đến nơi ở gần đại học Hoa Đô, Tống Tầm Chu thấy góc tường có chậu rửa mặt và hai miếng giẻ lau bẩn thỉu, có lẽ em trai, em gái đã đến dọn dẹp rồi.

Tề Ngọc Trân không chê bẩn, hỏi chồng nước ở đâu để cô lấy nước giặt giẻ lau.

Tống Tầm Chu chê giẻ lau quá bẩn, baor lấy một chiếc khăn của anh làm giẻ lau là được.

“Có sẵn giẻ lau, sao lại lấy khăn của anh làm giẻ lau, giặt sạch là được mà, anh bảo em lấy nước ở đâu đi.”

“Có nước máy, hai đứa đã đến dọn vệ sinh rồi, chắc là đã trả tiền nước, anh đi xem đã.” Tống Tầm Chu vào bếp mở vòi nước.

Vòi nước không có nước ngay lập tức, mà phát ra tiếng kỳ lạ, anh lùi lại hai bước rất nhanh.

Rất nhanh sau đó đã có nước chảy ra, là nước bùn vàng, chảy mấy giây mới trong.

Tề Ngọc Trân thấy vậy, quan sát mấy giây, chắc chắn nước không bắn lên người mới đi giặt giẻ lau.

Giẻ lau rất bẩn, lúc cô giặt, nước chảy ra đen ngòm, giặt mãi vẫn chưa thấy sạch.

Cô không định giặt giẻ lau trở lại màu ban đầu, chỉ cần không chảy n.ước đen thì coi như sạch rồi, mới lấy giẻ đi lau bàn ghế và giường.

Tống Tầm Chu vừa nãy không vượt qua được chướng ngại tâm lý cầm giẻ lau lên, thấy vợ giặt giẻ lau mới thấy bớt khó chịu, chủ động cầm giẻ lau lau bàn ghế.

Anh cầm một miếng, Tề Ngọc Trân giặt miếng giẻ bẩn còn lại.

Miếng còn lại không bẩn như vậy, chỉ trông bẩn, giặt không chảy ra nước đen ngòm.

Hai vợ chồng dành chút thời gian lau lại đồ đạc, đến trưa ăn bánh quy giải quyết bữa trưa.

Ăn trưa xong, hai vợ chồng đi lấy hành lý gửi ở nhà họ hàng của Tống Tầm Chu.

Chăn đệm dày mùa đông đều gửi ở nhà họ hàng hết, chủ yếu là vì gần.

Trước khi lấy hành lý, Tống Tầm Chu dẫn Tề Ngọc Trân đến đại học Hoa Đô, phòng tắm trong trường có nước nóng, anh trả tiền vào tắm nước nóng với tư cách là sinh viên tương lai của đại học Hoa Đô. Vợ không phải sinh viên đại học Hoa Đô, mà là sinh viên đại học Nông nghiệp Hoa Đô, quản lý phòng tắm cũng không làm khó cô, đưa phiếu tắm cho cô.

“Thường thì các trường đại học đều có phòng tắm, sau này em có thể tắm xong rồi về nhà, phòng tắm trường đông quá thì về nhà đun nước tắm, lát nữa anh sẽ đi mua than tổ ong.”

Tề Ngọc Trân:

“Phòng tắm trong trường có nước nóng, tiện hơn nhiều, không cần tự đun nước nữa.”

Cô rất thích cảm giác tắm nước nóng trong phòng tắm.

“Đúng vậy, nhà chúng ta không có bếp lò lớn, muốn nấu ăn, đun nước, sưởi ấm đều dựa vào lò than.”

“Lò than cũng được, ăn cơm ở nhà ăn trường, tắm ở phòng tắm trường, lò than ở nhà chỉ dùng để sưởi ấm vào mùa đông thôi.” Cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ thấp hơn khi đến Hoa Đô.

Mùa đông ở quê là rét ẩm, rét thấu xương, ở Hoa Đô là lạnh khô, khăn quàng cổ, mũ không phải là vật trang trí nữa.

Trước khi xuống tàu, chồng đã giúp cô quàng khăn, đội mũ, đeo găng tay, cho đến khi cô hoạt động khó khăn mới thôi.

May mà sáng có nắng, lạnh thì lạnh, vòi nước vẫn có nước, không bị đóng băng.

Hoa Đô đã qua mấy tháng lạnh nhất.

Chồng về Hoa Đô sau Tết là lựa chọn đúng đắn, nếu không thì người hai mươi năm không bị nẻ da như cô, có thể sẽ bị nẻ ở Hoa Đô.

Buổi chiều, hai vợ chồng mang theo kẹo và bánh quy đi lấy hành lý.

Hành lý được gửi tại nhà cô của Tống Tầm Chu, kẹo và bánh quy là để cảm ơn bà ấy đã giúp đỡ cất giữ hành lý.

Thấy dáng vẻ hiện tại của cháu trai, cô Tống có hơi ngạc nhiên, nhưng không nói gì với cháu mà lại trò chuyện vài câu với Tề Ngọc Trân.

Bà ấy giữ Tề Ngọc Trân ở lại nói chuyện, bảo con mình chuyển hành lý giúp anh họ.

Tống Tầm Chu gửi hành lý ở nhà cô là vì người cô này không thích dạy dỗ con cháu, chưa bao giờ nói gì trước mặt anh.

Một người mù chữ chỉ trỏ bạn, dạy bạn làm việc, bạn coi họ như trò cười. Nhưng một người bạn có thể không bao giờ vượt qua chỉ trỏ bạn, bạn thật sự sẽ không thể cười nổi.

Anh rất yên tâm, yên tâm rằng bà ấy sẽ không nói lung tung trước mặt Ngọc Trân.

Cô Tống không thích dạy dỗ con cháu nhưng không phải người không thích nói chuyện, tính cách bà ấy rất hòa nhã, Tề Ngọc Trân đã trò chuyện với cô Tống rất lâu.

Khi hành lý đã chuyển xong, Tống Tầm Chu muốn đưa Tề Ngọc Trân về, cô Tống vẫn giữ họ ở lại ăn cơm tối.

Tống Tầm Chu hỏi bà ấy đã nấu cơm chưa?

Cô và chú đều là giảng viên đại học Hoa Đô, sống trong nhà được phân phối của trường, ba mẹ bà ấy sống trong nhà được phân phối của viện nghiên cứu, chỉ khá gần đại học Hoa Đô.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 48


Hồi đó ba mẹ anh không nấu nướng nhiều, gia đình bà ấy càng ít khi nấu ăn hơn, ăn luôn tại nhà ăn dành cho nhân viên của trường, cả gia đình đều ăn ở đó.

Bây giờ đại học Hoa Đô đã tuyển sinh trở lại, sắp đến ngày khai giảng, nhà tắm đã mở, nhà ăn dành cho nhân viên chắc chắn cũng đã nấu ăn.

Bà ấy định dẫn anh và Ngọc Trân đi ăn cơm ở nhà ăn ư?

Cô Tống nói đã nấu rồi, mấy ngày nay bà ấy đều ăn cơm ở nhà.

Mười năm trước, cô Tống và chú không bị học sinh phê phán, hơn nữa nhanh chóng nhận ra tình hình, tự nguyện yêu cầu đến nhà máy làm việc, trong kiếp nạn này, họ thuộc nhóm người tỉnh táo và khôn ngoan.

Cô Tống là giảng viên chuyên ngành tự động hóa, bản thân bà ấy có kỹ thuật, chú làm công việc quản lý hành chính trong trường, nhà máy tạm thời không cần nhân tài như chú, ông ấy tìm con đường khác, cạnh tranh khốc liệt trong nhà ăn, phát triển vững chắc, múa dao bếp rất tài tình.

Tống Tầm Chu suýt không nhịn được, không phải không nhịn được cười mà là không nhịn nổi xấu hổ.

"Cô à, cô không cần nói nhiều như vậy đâu."

Chú không có ở nhà, Tề Ngọc Trân không biết chú trông như thế nào, thật lòng khen cô và chú.

Cô khen cô chú Tống giỏi giang, đi đến đâu cũng tỏa sáng.

Cô còn đặc biệt nhắc đến công việc của chú, nói rằng có thể thành công trong bếp là điều không dễ dàng, bây giờ bếp là nơi béo bở, không có quan hệ thì chỉ có thể dựa vào An Lâm.

Cô Tống rất thẳng thắn:

“Nhờ vào quan hệ của cô chứ ai, cô đề cử chú vào bếp, chú hay suy nghĩ phức tạp quá, cô sợ chú nghĩ nhiều, đề cử chú vào bếp, suốt ngày vung dao bếp không có thời gian nghĩ ngợi nữa."

Nghe cô nói chú vào bếp nhờ quan hệ, Tề Ngọc Trân không im lặng mà gật đầu phụ hoạ:

“Đúng vậy, không thể để người quá thông minh nhàn rỗi, nhàn rỗi sẽ suy nghĩ về cuộc sống, nghĩ rốt cuộc cuộc sống có gì, càng nghĩ càng buồn."

Vì chồng là "con ông cháu cha", cô cũng gián tiếp trở thành con ông cháu cha, cô cảm nhận được sự tiện lợi của con ông cháu cha, cô không tự hào về thân phận này, nhưng cũng không ghét bỏ nó, chỉ nhìn nó với tâm thế bình thường.

"Đúng vậy, có người cô quen không chịu được nhục nhã mà chọn tự tử, chú cháu không giống người sẽ tự tử, nhưng cũng không thể để chú nhàn rỗi, tìm việc cho ông ấy làm là tốt nhất, không phải lo về bữa tối, chú các cháu sẽ mua đồ ăn trên đường về, không đủ thì để các em đi mua thêm."

Chú về nhà vào khoảng hơn năm giờ chiều, Tề Ngọc Trân nhìn thấy chú, có hơi hoài nghi về cuộc sống.

Nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, chào hỏi chú một cách bình thường, nói vài câu chuyện phiếm.

Bữa tối là do Tống Tầm Chu và chú cùng nấu, Tề Ngọc Trân ngồi trong phòng khách trò chuyện với cô và em họ.

"Chị Lan Hinh sắp bị bác gái chê, bác nói chị ấy hay làm ầm ĩ." Em họ nói về chị họ.

Cô Tống:

“Mẫn Tuệ thích kiểu con gái như Ngọc Trân, ông trời không bạc đãi bà ấy, hai đứa con trai... Một đứa con gái, một đứa con gái duy nhất cũng tốt, bây giờ lại có thêm một cô con gái."

Nói đến hai đứa con trai, bà ấy dừng lại, nhớ đến dáng vẻ của cháu trai trước mặt Ngọc Trân, không biết cháu trai thay đổi vì Ngọc Trân hay đang diễn, bà ấy vẫn phải giữ mặt mũi cho cháu.

Bà ấy không dạy bảo Tầm Chu, không có nghĩa là bà ấy không biết cháu là người như thế nào.

Tầm Chu và Ngọc Trân là vợ chồng, không cần nói những lời khiến họ khó chịu.

Nếu cháu trai là người vô tâm hay đa tình, bà ấy sẽ khuyên Ngọc Trân rời xa cháu trai, không lãng phí thời gian vào cháu. May mắn là cháu trai chỉ có tính cách lầm lì, không thích để ý đến người khác, xa lánh mọi người, quá sạch sẽ, cũng không có vấn đề gì lớn.

Có lẽ năm năm trước đi về nông thôn đã khiến cháu thay đổi nhiều.

Nói đúng ra, con trai lớn và con trai nhỏ của anh trai và chị dâu không tình cảm, Lan Hinh hồi nhỏ rất tình cảm, nhưng anh chị quá bận rộn, con gái muốn gần gũi cũng không được, nên lớn lên mới không còn tình cảm như trước.

Anh trai và chị dâu đi lao động cải tạo lại làm tì.nh cảm gia đình tốt hơn một chút, hôm nào cũng có thời gian bên con cái, nhưng con cái đã lớn, có vòng xã giao riêng, cần không gian riêng.

Không còn nhiều hậu bối có kiên nhẫn ngồi nói chuyện với người lớn như Ngọc Trân nữa.

Không biết Ngọc Trân nghĩ gì, nhưng ít nhất cô không thể hiện bất kỳ sự mất kiên nhẫn nào ra bên ngoài, dáng vẻ nhẹ nhàng, dịu dàng, khiến người khác khó đề phòng.

Giống như cảm giác lúc bà ấy gặp chồng lần đầu tiên. Bà ấy tiếp xúc lâu mới nhận ra chồng là cáo già nghìn năm, Ngọc Trân không giống người trong ngoài bất nhất như cháu trai và chồng cô.

Ồ, cháu trai trước đây là người trong ngoài như một, bây giờ không phải, bây giờ cũng bắt đầu làm bộ làm tịch rồi.

Bà ấy đã nghĩ có phải về nông thôn nên anh đã thay đổi rồi hay không, nhưng quan sát kỹ mới phát hiện anh vẫn là anh, chỉ là khác khi ở trước mặt Ngọc Trân.

Ngọc Trân nhìn anh, anh sẽ có vẻ dịu dàng, ánh mắt chan chứa tình cảm, sau lưng Ngọc Trân hoặc khi Ngọc Trân không nhìn, anh lại trở về dáng vẻ cô độc, lầm lì như trước.

Sau khi ăn tối tại nhà cô, hai vợ chồng trở về chỗ ở.

Tống Tầm Chu còn mượn một ít than tổ ong từ nhà cô để đun nước nóng và sưởi ấm.

Họ ở trong phòng của anh trước đây, lần này trở về, trong nhà ngoài đồ đạc và bụi bặm ra thì không có gì, trống hoác.

Quá trống, Tề Ngọc Trân không thể thấy dấu vết thời thơ ấu của chồng, nên từ bỏ ý định khám phá tuổi thơ cùng anh.

Lò than đã cháy, nước nóng đang đun, hai vợ chồng trở về phòng, Tống Tầm Chu tiện tay đóng cửa lại.

Tề Ngọc Trân ngồi trên giường, nói về chú:

“Thật không ngờ chú là cao thủ vung dao bếp."

Chú đeo kính, vẻ ngoài nho nhã, rất lịch sự, ai không biết sẽ nghĩ chú là giáo viên văn học.

Lần đầu tiên gặp chú, cô nghĩ đến câu "người quân tử xa lánh chốn bếp núc".

Câu này không phải nói quân tử phải tránh xa bếp, không nấu ăn, mà nói về lòng nhân ái, không tạo nghiệp sát sinh.

Chú cho cô lầm tưởng ông ấy không nỡ nhìn thấy giết chóc, rất nhân từ.

Vì vậy khi gặp chú lần đầu, cô hơi hoài nghi nhân sinh.

Cô tưởng tượng chú là người đàn ông trung niên lanh lợi, có thể có bụng hơi nhô ra, giống như người cắt thịt ở trạm thực phẩm, giống như "đầu bếp" của nhà hàng quốc doanh ở huyện của họ.

Chú không có bụng nhô ra, trông cũng không già, đứng cùng cô rất hợp nhau, hai người có khí chất khác nhau, có lẽ sống cùng nhau lâu nên rất giống nhau.

"Chú anh là người khôn khéo, cô cho chú vào bếp là quyết định sáng suốt, mười năm nay chú gây ra chuyện gì thì giờ có lẽ không thể trở lại trường lành lặn đâu." Kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục là một tín hiệu, rất nhanh sẽ bắt đầu thanh toán.

"Em không nhìn ra chú là đầu bếp, cũng không nhìn ra chú là người khôn khéo, trông chú rất vô hại, giống như kiểu sẵn sàng xuất gia bất cứ lúc nào ấy, không ngờ chú đi đến đâu cũng phát triển tốt, thật tài giỏi."

"Người không thể nhìn bề ngoài, đừng bị vẻ ngoài lừa dối." Tống Tầm Chu nói xong mới nhận ra, mình nói câu này có vẻ không phù hợp.

Tề Ngọc Trân:

“Ba mẹ cũng vậy sao? Em thấy cô khá thẳng thắn, có lẽ chú là ngoại lệ, thế còn ba mẹ thì sao?"

"Ba mẹ trong mắt anh rất bình thường, anh không biết họ làm việc thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không làm khó em." Một số người có công việc và cuộc sống là hai thái cực, anh không thể nói chắc chắn.

“Làm khó em cũng không sao, em không ngại khó, nói chuyện với cô một lúc lâu, em cảm thấy được mở mang nhiều điều."
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 49


"Mở mang là tốt." Dù không biết Ngọc Trân mở mang điều gì, anh cứ hùa theo là được.

Nói xong về gia đình cô chú, Tề Ngọc Trân đứng lên ôm chồng.

Tống Tầm Chu cũng giang tay ôm cô vào lòng:

“Nhớ nhà à?"

"Không, chỉ ôm anh thôi, hy vọng anh đừng giận."

"Anh giận lúc nào?"

Cô không nói linh tinh, lúc nấu cơm cùng chú, chú chỉ hỏi anh vài câu về tình hình hiện tại, có kế hoạch gì trong tương lai, không nói gì khiến anh khó chịu.

Tề Ngọc Trân nhắc:

“Chuyện trên tàu."

Bị chiếm chỗ.

Được nhắc nhở, Tống Tầm Chu nhớ lại:

“Em không nói anh cũng quên mất, chuyện hai ba ngày trước rồi mà."

"Quên là tốt, lúc đó em thật sự nghĩ anh giận, em nghĩ những người thường ngày không nổi giận, một khi bị chạm vào giới hạn sẽ giận dữ hơn người khác, lúc đó trên tàu có người lạ, em không thể dỗ dành an ủi anh, bây giờ mới có cơ hội thì anh lại quên mất rồi, em xin lỗi vì đã nhắc lại."

Ban ngày không dỗ dành vì hai ba ngày không tắm, người bẩn thỉu, chồng không chê nhưng cô chê, hôm nay tắm xong, sạch sẽ hơn nhiều, cô mới có tâm trạng hôn hít ôm ấp.

"Bây giờ nghĩ lại, anh vẫn thấy giận, chưa hết giận."

Ý là cần dỗ dành, cần an ủi đúng không?

Tề Ngọc Trân hôn nhẹ lên má anh hai cái, nhìn vào mắt anh:

“Em nhớ những gì anh nói trên tàu, anh nói phải học theo anh, không cần quá lịch sự với những người đó, em không thấy anh thiếu lịch sự, ngược lại, em thấy anh rất lịch sự, vừa lịch sự vừa bình tĩnh, lúc đó em rất muốn ôm anh, Tầm Chu của em là người đàn ông dịu dàng và đáng tin nhất thế giới, em yêu anh lắm."

Được vợ khen bằng giọng điệu ngọt ngào và nhẹ nhàng, Tống Tầm Chu không kìm được cúi xuống hôn lên môi cô.

Tề Ngọc Trân muốn đẩy chồng ra, muốn nói là chưa rửa mặt, ăn xong mới chỉ súc miệng, nhưng cuối cùng cũng không đẩy ra, không nói gì, mà chỉ chìm đắm trong đó.

Ngày hôm sau, Tề Ngọc Trân theo chồng đến nhà ba mẹ chồng ở khu nhà được phân phối của nhà máy.

Khi họ đến, ba mẹ chồng và em trai em gái chồng đều ở nhà.

Tề Ngọc Trân gọi ba mẹ theo chồng, cô nói chuyện hơi nhiều một chút.

Giống như khi gặp ba mẹ ruột, cô sẽ quan tâm sức khỏe của họ, giọng nói thân thiết tự nhiên.

Tống Hưng Hoa và Thường Mẫn Tuệ thấy con dâu, hơi bất ngờ, may là phản ứng nhanh, tiếp chuyện với con dâu.

Thường Mẫn Tuệ còn bảo con dâu ngồi xuống nói chuyện, không có ý cho con trai ngồi.

Tống Tầm Chu tự giác đặt bánh kẹo xuống, kéo ghế ra ngồi cạnh vợ.

Cảnh này lại giống như con gái dẫn con rể về thăm ba mẹ.

Hàng ngàn suy nghĩ lóe lên trong đầu Tống Lan Hinh, khi ba dẫn mẹ vào bếp pha trà, thực ra là nói chuyện riêng, cô ấy giận dữ nhìn anh trai:

“Anh, không ngờ anh lại như vậy! Em đã nhìn lầm anh rồi!"

Giọng nói cô ấy kích động, tuy nói không lớn, nhưng nhà nhỏ, ba mẹ trong bếp cũng nghe thấy, mẹ ra hỏi có chuyện gì.

Tề Ngọc Trân với vẻ ngoài không hiểu chuyện gì, cũng không biết có chuyện gì xảy ra.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Tống Lan Hinh nói nhanh như súng máy, tách tách không ngừng.

Là anh trai trong cuộc, mặt mũi Tống Tầm Chu tối sầm lại, nhưng vì có vợ ở đây nên anh đành giữ hình tượng, không bắt em gái im miệng.

Trong lòng anh đã bảo cô ấy im miệng cả ngàn lần rồi.

Nghe Tống Lan Hinh nói một hồi, Tề Ngọc Trân đã hiểu. Em gái nghĩ cô là một người phụ nữ mạnh mẽ chua ngoa, ngày nào cũng bắt nạt chồng đến nỗi chồng không dám cãi lời.

Chồng mãi mới có cơ hội về thành phố, đã đá cô vợ hung dữ, tìm một cô gái dịu dàng xinh đẹp, mà cô gái dịu dàng xinh đẹp ấy lại chính là cô... Câu chuyện có vẻ vòng vèo nhưng vẫn đủ để mọi người hiểu.

Tính cách của em chồng đúng như cô và em họ nói, Tề Ngọc Trân không hề tức giận:

“Cảm ơn Lan Hinh đã khen chị, nhưng chị thật sự là chị dâu của em, chị và anh của em có giấy đăng ký kết hôn, anh chị đã cưới nhau gần ba năm rồi."

Lời của Lan Hinh nghe như đang khen cô, không hề mắng chửi anh trai. Không câu nào đề cập đến anh trai nhưng câu nào cũng đang mắng anh trai.

Thường Mẫn Tuệ đứng ở cửa bếp:

“Ngọc Trân, con đừng giận, Lan Hinh nói chuyện không suy nghĩ."

Nếu con gái giận, bà sẽ dỗ dành sau, phải giữ thể diện cho con trai trước đã.

Tề Ngọc Trân:

“Mẹ à, con không giận, con coi Lan Hinh như em gái ruột của mình, em con cũng có nhiều suy nghĩ kỳ quặc lắm."

"Ngọc Trân không phải người không đâu vào đâu như Lan Hinh đâu, Lan Hinh chẳng biết nghĩ gì trong đầu, suốt ngày thích nói bậy nói bạ." Tống Tầm Chu lên tiếng, có em gái ruột ở đây, anh không thể duy trì hình tượng dịu dàng được nữa. Anh chỉ thiếu bước viết hai chữ "khinh thường" lên mặt thôi.

Tống Hưng Hoa xách ấm trà từ bếp đi ra, Thường Mẫn Tuệ theo chồng cùng ngồi xuống, hai vợ chồng vào vai người hòa giải.

Tống Lan Hinh chấp nhận sự thật, chấp nhận rằng người chị dâu dịu dàng xinh đẹp trước mắt là chị dâu thật:

“Sao chị lại thích anh em, anh em có gì tốt đâu."

Tề Ngọc Trân nhận ra em gái ruột và em chồng có điểm chung nhưng cũng có nhiều điểm khác biệt.

Em gái ruột Ngọc Liên khá nhút nhát, có những suy nghĩ không dám nói ra, chỉ dám nói với chị ruột. Em chồng rõ ràng là người thẳng thắn, không sợ ba mẹ. Đã không sợ ba mẹ thì chẳng sợ gì hết.

Bỗng nhiên cô nhớ đến An Lâm, thanh niên trí thức họ An đôi khi cũng nói liên tục không ngừng.

Tề Ngọc Trân:

“Anh em có gì tốt ư... Chị không biết anh ấy có gì không tốt cả, Lan Hinh, em có thể nói cho chị biết không?"

Lời của cô khiến Tống Lan Hinh im lặng, nhìn biểu cảm của anh trai như muốn xé xác mình đến nơi, cô ấy chọn cách im lặng.

Lan Hinh láo nháo không nói gì, căn phòng khách nhỏ trở nên yên tĩnh lạ thường, đến nỗi khiến người ta cảm thấy hơi lo lắng. Tề Ngọc Trân chủ động phá vỡ sự im lặng, hỏi Lan Hinh có thể vào phòng cô ấy xem được không.

Tống Lan Hinh hỏi chị dâu có phải người rất thích sạch sẽ không, nếu là người rất thích sạch sẽ thì không được vào phòng cô ấy.

Không thể nói mình rất sạch sẽ, cũng không thể nói là không sạch sẽ, Tề Ngọc Trân có tiêu chuẩn riêng về sự sạch sẽ:

“Không thích sạch sẽ bằng anh của em."

"Vậy thì tốt, chị dâu đi theo em." Cô ấy tự động dịch lời chị dâu, chị dâu không phải người cầu kỳ như anh trai, không chê bẩn.

So với căn nhà gần đại học Hoa Đô, nhà được phân phối của nhà máy vẫn hơi chật chội, phòng của Tống Lan Hinh nhỏ, đồ đạc lại nhiều nên trông khá lộn xộn.

Là người chủ động yêu cầu tham quan phòng, Tề Ngọc Trân không nhíu mày, không hỏi em chồng về chồng mình, mà chỉ chỉ vào cửa, ánh mắt hỏi có thể đóng cửa lại nói chuyện không.

Tống Lan Hinh nhận tín hiệu, lập tức ra đóng cửa, trước khi đóng còn bảo anh trai không được nghe lén.

Tống Tầm Chu cảnh cáo em gái:

“Đừng nói lung tung trước mặt chị dâu."

Tống Lan Hinh đã mười chín tuổi và đã đi làm hai năm, nhưng trước mặt anh trai vẫn như một đứa trẻ, cô ấy lè lưỡi, sau đó đóng sầm cửa lại.

Tống Lan Hinh gom đống quần áo trên giường vào góc, dọn dẹp một khoảng trống nhỏ để chị dâu ngồi, rồi ngồi cạnh chị dâu. Cô ấy bày vẻ mặt "biết gì nói nấy", chờ chị dâu hỏi.

Tề Ngọc Trân nói:

“Chị thấy những gì em nói rất thú vị, bao giờ về chị sẽ thử, thử ép đánh anh của em."

Nghe cô nói xong, Tống Lan Hinh bày ra rẻ mặt khó tin. Sao chị dâu lại không hành động theo lẽ thường nhỉ?

Chị dâu dịu dàng mà nói ra những lời như thế, cô ấy không kìm được hỏi:

“Chị đánh như nào, anh em chịu để chị đánh á?"

Nói xong cô ấy thầm tự trả lời, có.

Cô ấy có vợ như này, cũng sẽ ngoan ngoãn chịu đòn.

"Chắc là có? Anh ấy vẫn rất tôn trọng chị, nếu chị muốn đánh, anh ấy chắc sẽ chịu đòn đấy." Tề Ngọc Trân dùng giọng không chắc chắn, nhưng trong lòng thì rất chắc chắn.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 50


Cô đã nghĩ đến diễn biến tiếp theo rồi, có thể là áp đảo, áp đảo một hồi thì biến thành đánh yêu.

"Hừ, đừng tưởng em không biết, chị nói thế để dỗ trẻ con chứ gì, sao chị có thể đánh anh em được." Cô ấy không rơi vào cái bẫy ngọt ngào của chị dâu đâu.

Cô ấy không tin, trừ khi chị dâu đánh anh trước mặt cô ấy.

Tề Ngọc Trân chắc chắn sẽ không đánh chồng trước mặt em chồng:

“Em rất ghét anh trai à?"

"Không đến mức ghét lắm, chỉ là hơi ghét thôi."

Ghét là đúng rồi.

"Chị rất thích anh em, em biết đấy, anh ấy rất dễ khiến người ta hiểu lầm, lừa mấy cô gái không biết gì như chị, lừa một cái là trúng ngay."

Tề Ngọc Trân bắt đầu tự giễu, cảm xúc của Tống Lan Hinh lại bị chặn lại.

Chị dâu quả nhiên không phải người bình thường, không thì sao có thể cưới anh trai cô ấy được.

"Chị dâu, chị đúng người biết trên núi có hổ, vẫn hướng núi hổ mà đi, ôi, em còn tưởng chị có thể đánh hổ bằng tay không, hóa ra chị có thể đánh hổ thật à."

Cô ấy nói hai nghĩa, mặc dù hơi ghét anh trai, nhưng phải công nhận rằng anh không phải mèo bệnh, mà là con hổ lớn.

"Hổ thật thì không đánh được, chỉ đánh được hổ giả như anh của em thôi."

Tề Ngọc Trân và Tống Lan Hinh nói chuyện đến trưa, Tống Tầm Chu gọi ra ăn cơm.

Anh trai đích thân đến gọi, Tống Lan Hinh mới kết thúc cuộc trò chuyện với chị dâu, ra ngoài ăn cơm.

Có lẽ vì đã nói đủ với chị dâu, Tống Lan Hinh ăn cơm không nói nữa, ăn xong cũng không nói xấu anh trai, một bữa cơm yên bình.

Biểu cảm của Tề Ngọc Trân cũng không có gì thay đổi.

Nhà tuy nhỏ, nhưng cửa đã đóng, tường ngăn cách, không nghe được vợ và em gái nói chuyện gì trong phòng, Tống Tầm Chu hơi bồn chồn.

Ăn xong, Tề Ngọc Trân chủ động rửa bát, cô muốn rửa bát nên Tống Tầm Chu bảo ba mẹ ngồi nghỉ, anh và Tề Ngọc Trân rửa cùng nhau.

Cả nhà vẫn ở phòng khách, Tống Tầm Chu không hỏi vợ em gái nói gì, chỉ trả lời vài câu khi mẹ hỏi về kế hoạch tương lai.

Rửa bát xong, Tề Ngọc Trân hỏi ba mẹ chồng có muốn nói chuyện thêm với Tầm Chu không, cô có thể vào phòng em chồng ngồi tiếp.

Mọi người không nghe thấy tiếng cô và em chồng, nhưng cô và em chồng có thể nghe thấy tiếng họ.

Ba mẹ chồng và chồng nói khá nhiều chuyện, có lẽ là biết cô nghe thấy, họ không hỏi về quá khứ của con trai ở đội sản xuất, chỉ nói về tương lai.

Tống Tầm Chu không có gì để nói thêm, Thường Mẫn Tuệ nói bây giờ về Hoa Đô rồi, sau này còn nhiều cơ hội nói, không cần vội.

Không còn gì để nói, hai vợ chồng chuẩn bị ra về.

Trước khi đi, Tề Ngọc Trân dặn ba mẹ chồng chăm sóc sức khỏe, trời lạnh nhớ phải giữ ấm. Dặn dò ba mẹ chồng, không quên quan tâm em chồng.

Tống Tầm Chu đi trước, Tề Ngọc Trân theo sau, cô bảo ba mẹ chồng:

“Ba, mẹ, chúng con đi đây, ba mẹ đóng cửa vào cho đỡ gió."

Trong nhà đốt lò than, khá ấm, vừa mở cửa ra cảm nhận rõ chênh lệch nhiệt độ.

Tề Ngọc Trân đi vài bước, không nghe thấy tiếng đóng cửa, quay lại thấy ba mẹ chồng còn đứng ở cửa, em chồng cũng đứng phía sau. Cô vội vẫy tay chào, sau đó ôm tay chồng nhanh chóng rời đi.

Họ đi rồi, ba người mới đóng cửa trở lại phòng khách.

Tống Tầm Kỳ ăn xong vẫn ngồi ở phòng khách, không tiễn anh chị.

Giờ là bốn người ngồi trong phòng khách.

Tống Lan Hinh phát biểu trước:

“Không biết có phải anh cứu chị dâu từ mấy trăm năm trước, kiếp này chị dâu lấy thân báo đáp, lấy anh trai không nhỉ."

Ừm! Rất có thể!

"Cũng có thể con bé mấy trăm năm trước là con gái của mẹ, kiếp này tiếp tục làm con gái của mẹ." Thường Mẫn Tuệ nói.

Bà ấy và chồng đều không giỏi biểu đạt tình cảm, yêu nhau cũng rất "chính thức", suýt thì thành tình bạn cách mạng.

Sinh ba đứa con, không đứa nào sống tình cảm lắm, hai đứa con trai thì không nói làm gì, con gái suy nghĩ bay bổng, tạm coi là chiếc áo bông hở gió.

Con gái ruột không quan tâm họ, nhưng Ngọc Trân lại quan tâm. Dù chỉ là quan tâm bằng lời, nhưng cũng khiến họ ấm lòng.

Hai vợ chồng bận rộn từ khi còn trẻ, không chăm lo con cái, không yêu cầu con cái hiếu thảo, chỉ cần không làm điều xấu, không trái lương tâm là được. Hôm nay họ mới cảm nhận được cảm giác có chiếc áo bông ấm áp.

Con gái Tống Lan Hinh không giận vì lời mẹ, hừ một tiếng nói:

“Anh cũng biết mình nhạt nhẽo, nên dùng vẻ ngoài dụ dỗ chị dâu, phải cảm ơn ba mẹ cho anh vẻ ngoài đó, nếu anh xấu một chút, chị dâu chắc chắn không chọn anh đâu."

Thường Mẫn Tuệ:

“Ngọc Trân không phải người như thế."

Bà tin Ngọc Trân là người tốt, không chỉ nhìn vẻ ngoài để đánh giá.

Người tốt xấu xí cũng có thể chấp nhận nhỉ?

Năm xưa bà ấy chọn chồng vì vẻ ngoài đẹp trai, giờ bỗng không dám chắc chắn nữa.

"Chị ấy không, con thì có, con lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, anh là người nóng tính, con không tốt tính như chị dâu, con không chịu nổi, gặp người như vậy chắc chắn đá phắt đi luôn."

Cô ấy không dịu dàng như chị dâu, cô ấy nóng nảy lắm!

Thường Mẫn Tuệ:

“Anh của con không nóng tính đến thế đâu, con cũng vậy, rõ ràng ở ngoài chín chắn hơn nhiều, trước mặt anh lại như trẻ con."

Đôi khi bà ấy cảm thấy con trai út là đứa ít gây phiền phức nhất.

Tống Hưng Hoa uống ngụm trà, nói:

“Hai anh em từ nhỏ đã không hợp nhau, quen rồi thì thôi."

"Một đôi oan gia, không biết giống ai nữa."

Tống Lan Hinh:

“Đúng vậy, không biết anh giống ai, không giống bố, không giống mẹ, như là con người khác gửi cho ba mẹ, ba mẹ đúng là cái gì cũng dám nhận."

"Ừ, con và anh con đều là con người khác, chỉ có em con là con ruột, thế đã hài lòng chưa?"

"Chưa hài lòng."

"Con và chị dâu nói gì trong phòng thế, có tiện kể ba mẹ nghe không?" Thường Mẫn Tuệ cũng tò mò con gái và con dâu nói gì.

Tống Lan Hinh chọn nói phần tiện để nói, không tiện thì không nói. Cô ấy tổng kết lại:

“Chị dâu không giả vờ, là thật."

Thường Mẫn Tuệ nghe xong cảm thán:

“Anh con đúng là trong cái rủi gặp cái may rồi."

Về đến chỗ ở, cuối cùng Tống Tầm Chu cũng không nhịn được mà phải hỏi vợ xem em gái nói xấu mình chuyện gì.

"Không nói xấu gì hết." Tề Ngọc Trân thật thà đáp.

Nói quá một chút cũng không tính là nói xấu đúng không?

Biết chồng sẽ không bị thuyết phục với câu trả lời đó, cô lại nói cẩn thận hơn một chút:

“Lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho anh, vì hai quả trứng chiên mà con bé nói đến chuyện đối xử bất công. Bất công với người nhà là chuyện không bình thường đúng không?”

“Lan Hinh c*̃ng là người nhà của em, chẳng qua vị trí của con bé trong lòng em nhất định không được như anh. Em không thích nghe con bé nói xấu anh, vậy nên em mới nói sang chuyện khác với con bé. Em nói đối với em, nếu như anh ghét cải xanh, cảm thấy cải xanh là loại rau khó ăn nhất trên đời thì em sẽ tôn trọng suy nghĩ đó. Nhưng anh cũng không thể áp đặt suy nghĩ đó lên một người thích ăn cải xanh là em được.”

“Anh không phải đồng tiền, không có cách nào để làm tất cả mọi người thích anh, sẽ có người thích người ghét. Lan Hinh cũng không áp đặt ý nghĩ đó lên người em, bọn em rất hòa hài khi trò chuyện về những chủ đề khác."

Cô không ghét Lan Hinh nói xấu chồng mình, chỉ là cô không muốn nghe.

Nếu chồng cô không tốt thật thì những lời nói của cô em chồng này cũng không thể nào đánh thức cô khỏi cơn mộng mị.

Cũng chỉ có người trong cuộc mới biết ấm lạnh ra sao mà thôi.

"Chuyện gì?" Tống Tầm Chu không ghét cải xanh, anh biết cô chỉ đang lấy ví dụ. Nghe rõ thái độ của cô, anh c*̃ng thấy an tâm.

Chỉ là anh muốn biết rốt cuộc hai cô ấy đang nói chuyện gì.

Dáng vẻ hỏi han tận gốc mọi chuyện của anh khiến Tề Ngọc Trân lại cảm thấy anh đang lo được lo mất.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 51


Hình như anh không cảm thấy hứng thú với chính chủ đề này, chỉ là anh đang cảm thấy bất an, không yên lòng đúng không?

Tề Ngọc Trân không giấu diếm:

“Em nói với Lan Hinh rằng con bé suy nghĩ rất thú vị, khi nào anh về con bé có thể thử trút giận lên anh. Con bé hỏi anh có ngoan ngoãn để em đánh không? Em nói cũng có thể, vậy là bọn em hàn huyên rất nhiều về chuyện đó."

"Thú vị chỗ nào chứ?" Tống Tầm Chu lộ vẻ mặt hoang mang.

Anh cũng không biết mọi chuyện hay ho ở chỗ nào.

Tề Ngọc Trân che miệng cười, cô thật sự cảm thấy hảo thú vị nên tươi cười nói:

“Em muốn xem anh bị đánh cho kêu oai oái."

Tống Tầm Chu cũng không biết làm sao:

“Về sau em đừng nói những chuyện đùa cợt như thế với Lan Hinh nữa, nó sắp bị em chiều hư rồi."

Anh nói chiều hư cũng không đúng lắm, Tề Ngọc Trân cũng có suy nghĩ rất sâu sắc về vấn đề này:

“Một trăm đứa nhỏ là một trăm tính cách khác nhau. Mọi người có thể thấy em tốt đẹp, nhưng em lại tự thấy bản thân mình chưa đủ tốt. Em vô cùng hâm mộ những cô gái độc lập và mạnh mẽ, các cô ấy xưa nay sẽ luôn tự lo được cho chính mình. Họ sẽ dốc hết sức để phát triển bản thân, không hề lười nhác hay dựa dẫm vào người khác."

"Hâm mộ các cô ấy có thể đánh chồng kêu oai oái hả?"

"Cái đó thì em không hâm mộ. Em vẫn luôn hy vọng đời sống vợ chồng hòa thuận, nếu cả ngày cứ đánh qua đánh lại thì ly hôn còn tốt hơn."

Tống Tầm Chu nhìn cô:

“Anh không muốn bị em đè ra đánh, nhưng anh muốn được em đè lên, em có muốn không?"

Giữa ban ngày ban mặt mà anh lại nói như thế, thật sự khiến người ta xấu hổ.

"Muốn."

Xấu hổ thì xấu hổ, nhưng Tề Ngọc Trân lại đồng ý ngay.

Ngay sau đó, Tề Ngọc Trân đã xoay người nằm sấp trên người chồng. Tống Tầm Chu nhẹ nhàng điều chỉnh vị trí, để cho cô có thể nằm thoải mái hơn.

Nằm sấp không phải tư thế dễ chịu, nhưng có chăn mền bên dưới nên cũng không khó chịu đến như vậy.

Cô chủ động tìm đến môi anh hôn mấy cái, sau đó lại dán vào tai anh hỏi thăm sự tình.

Cô nói chuyện bằng giọng mũi, rất rất nhỏ, ai không biết sẽ cho là cô đang nói gì đó khiến người ta xấu hổ đỏ mặt.

Cô chỉ hỏi một chuyện rất bình thường, nhưng Tống Tầm Chu lại nhìn sang nơi khác, không chịu trả lời cô.

Tề Ngọc Trân bỏ qua cảm giác xấu hổ mà tiếp tục làm nũng, cô nũng nịu cọ vào người anh.

Tống Tầm Chu chống cự không nổi trước sự tấn công “hung hãn” của cô, anh nhíu mày trả lời.

Kết hôn gần ba năm, đây là lần đầu tiên Tề Ngọc Trân nhìn thấy chồng mình nhíu mày sâu như vậy.

Cô hỏi chồng vì sao quan hệ giữa anh và em gái lại kém như vậy.

Rõ ràng hai anh em ở bên nhau cứ như chó với mèo.

Lan Hinh không sợ trời không sợ đất, còn có thể nói anh trai mình không tốt, nhưng tại sao con bé lại sợ anh mình?

Tầm Chu trước đây cũng rất bình thường, nhưng sao cứ gặp mặt em thì lại không được bình thường như thế.

Anh trả lời cô.

Nghe thấy đáp án, Tề Ngọc Trân cảm thấy chồng mình có hơi làm quá vấn đề. Nhưng có điều đối với một người thích sạch sẽ đến cực hạn như anh thì câu chuyện đso quả thực rất đau khổ.

Chồng cô không nói đến khác biệt về tính cách mà là kể chuyện ngày còn nhỏ.

Em gái Lan Hinh nhỏ hơn anh năm tuổi, em trai Tầm Kỳ nhỏ hơn anh tám tuổi. Anh nhắc tới em trai là bởi vì thằng bé cũng can dự một chút trong câu chuyện này, mặc dù em trai anh không biết.

Lúc đó em trai mới sinh được vài tháng, em gái ba bốn tuổi. Có một lần em gái khóc lớn, khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy dài, dì giúp việc trong nhà lại đang nấu cơm. Anh thấy em gái khóc thì cũng không chỉ dỗ dành suông mà còn cho em gái một cái bánh bao.

Em gái cầm lấy bánh bao nhưng vẫn tiếp tục khóc. Lúc đó Tầm Chu đã là học sinh tiểu học, thấy em gái ăn bánh bao xen lẫn nước mắt nước mũi, Tầm Chu chau mày, kiềm chế cảm giác ghê tởm rồi tránh xa em gái, tới chỗ em trai chơi.

Khi đó em trai còn trong tã lót lại phát ra tiếng động. Em gái đang ăn bánh bao nghe thấy thì đứng dậy, lại nhìn em trai, sau đó dùng quần áo của em trai lau bàn tay bẩn của mình.

Lúc đó Lan Hinh vẫn chưa biết kêu dì đến, chỉ đơn thuần là muốn nhìn xem em trai phát ra tiếng động kỳ lạ.

Em trai vừa đi ị và cô chị mới ba bốn tuổi nhìn nhau, sau đó tiếng kêu khóc của em bé trai lập tức vang lên, bé gái cảm thấy sự việc không ổn nên cũng òa khóc theo.

Học sinh tiểu học Tầm Chu nhanh chóng rời xa hai đứa nhỏ này.

Dì giúp việc nhanh chóng đến thay tã và dỗ dành đứa nhỏ. Biết không thể nhờ vả được cậu bé Tầm Chu chăm em, bà ấy đã dẫn Tầm Chu trở về phòng làm bài tập, không cần phải để ý đến em trai em gái.

Tầm Chu nhanh chóng trở về phòng khóa cửa.

Hình ảnh cô em gái lôi thôi lếch thếch cũng khắc sâu trong trí óc anh từ lúc đó.

Khi em trai còn chưa biết nhận thức, Lan Hinh hay có thói quen lau tay bẩn lên quần áo thằng bé.

Vừa c.hảy nước mũi vừa ăn bánh bao, tay bẩn thì lau lên người người khác, Tống Tầm Chu cứ nhớ lại là cảm thấy như bị tra tấn.

Anh nhớ tới những sự việc tối tăm đó nên không thể nào duy trì được hình tượng thường ngày trước mặt cô nữa.

Thật ra vẻ dịu dàng của anh khi ở trước mặt cô cũng không phải là giả dối mà là những cảm xúc chân thành.

Chỉ là hiện tại anh bị những ký ức tối tăm chi phối, đợi một lát là có thể quên đi.

Đúng, một lát nữa là có thể quên đi… Quên đi…

Tề Ngọc Trân cũng có em gái, nhưng khoảng cách tuổi tác giữa cô và em gái lại ít hơn so với chồng và Lan Hinh.

Cô nhớ khi còn bé mình cũng hay chăm em. Khi em bé đi vệ sinh, cô sẽ rất bình tĩnh giúp em gái thay tã chùi đít, em gái không chủ động nếm nước mũi, nhưng c*̃ng có khi khóc nhè khiến nước mũi vô tình chui vào miệng.

Tay bẩn lau vào người khác thì cũng là thói quen không tốt. Nhưng đó đã là chuyện khi còn nhỏ, lớn lên là thói quen đó sẽ biến mất.

Khi cả hai sống chung, vợ chồng bọn họ dùng chung nhà vệ sinh, anh luôn chủ động tẩy rửa, cô cho là anh sẽ không để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Chẳng qua là anh em hai người có giờ giấc sinh hoạt khác biệt, thói quen cũng khác nhau. Mâu thuẫn giữa cả hai không phải chỉ do một hai chuyện tạo thành, ngày hôm đó tích nguyệt mệt, chồng để bụng không phải không thể đã hiểu.

"Anh đừng nhìn sang chỗ khác mãi thế, nhìn em đi mà." Tề Ngọc Trân cảm thấy tư thế bây giờ không tiện dỗ anh.

Tống Tầm Chu:

“Bây giờ nhìn anh hung dữ lắm, em cứ nằm xuống trước đi, chờ anh bình tĩnh lại đã."

"Làm sao anh có thể tự lấy lại bình tĩnh được. Anh nhìn em đi, chúng ta trò chuyện một vài ngày là anh sẽ không còn vướng bận chuyện này nữa."

Tống Tầm Chu biết nếu anh không quay mặt lại thì cô sẽ không chịu bỏ qua, thế là anh đành phải nhìn cô.

Tề Ngọc Trân cảm thấy bây giờ cô cần làm chồng mình phân tâm, khiến anh không thể nghĩ đến những chuyện khác, thế là cô liền hôn anh.

Không phải v.uốt ve mà là hôn.

Sự chú ý của Tống Tầm Chu quả thật bị dời đi, anh cũng nhanh chóng nhắm mắt lại giống cô, cẩn thận cảm nhận nụ hôn này.

Thăm hỏi ba mẹ rồi nghỉ ngơi lấy sức thêm một ngày. Hôm sau, Tống Tầm Chu đi xem phòng ốc.

Thật ra hai ngôi trường cách nhau không quá xa, chỉ chừng năm sáu cây số. Sau lễ cưới, tài sản đôi bên đã là của chung, ngoại trừ đồng hồ thì cả hai để lại mọi thứ cho ba mẹ. Tạm thời vợ chồng hai người không lấy được phiếu xe đạp, cũng may là có xe khách.

Ở làng Đại học, xe khách không được chạy quá nhanh, tốc độ xe chậm nên không chênh lệch lắm với xe đạp, đi chưa đến hai mươi phút là đến nơi.

Tống Tầm Chu đi xem nhà, Tề Ngọc Trân tất nhiên cũng đi theo. Khi xem nhà, cô hoàn toàn không phát biểu ý kiến gì, toàn bộ đều theo ý chồng.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 52


Cô hoàn toàn tin vào mắt nhìn của anh.

Từ buổi sáng đến xế chiều, cả hai đã đi xem được bốn căn. Hai nơi trong đó, anh thậm chí không hỏi gì, không hề đánh giá ưu khuyết điểm mà chỉ nói thẳng là đi xem thử.

Đến chỗ thứ năm đã là bốn giờ chiều. Với bốn căn nhà trước, Tề Ngọc Trân không có ý kiến gì nhiều. Có một chỗ cô thấy rất ổn nhưng anh lại không vừa ý vị trí ban công. Anh nói căn nhà đó ánh sáng không tốt, có công trình khác chắn ngang nên gần như cả ngày không có ánh nắng chiếu tới, vì vậy nên anh không chọn.

Tất nhiên chỗ thứ năm tốt hơn rất nhiều. Lúc đó là bốn giờ chiều nhưng ở ban công vẫn có ánh nắng chiếu vào, đứng trên ban công có thể nhận thấy rằng bên ngoài không bị căn nhà lầu nào che khuất.

Diện tích của căn nhà này không quá lớn, nhưng thiết kế cửa sổ và ban công rất tốt. Chúng khiến tổng thể nhà cửa thoáng hơn, không tạo cảm giác chật chội hay ngột ngạt

Ban công thoáng đãng, cửa sổ lớn, khung cảnh ngoài cửa sổ xanh mát đẹp đẽ, hơn nữa còn ở tầng ba.

Ở tầng ba sẽ hạn chế được côn trùng từ cây xanh bên dưới chui vào nhà.

Khá ưng ý ban công nên Tống Tầm Chu đi xem nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh này dùng bồn cầu tự hoại, nhìn thật sạch sẽ. Cũng nhờ đã thấy nó ở nhà em rể và nhà ba mẹ chồng nên Tề Ngọc Trân mới có thể bình tĩnh như vậy. Có trời mới biết lần đầu tiên nhìn thấy bồn cầu tự hoại, cô đã khiếp sợ đến mức nào.

Thực sự quá tiện nghi.

Trong mắt người bình thường, nhà vệ sinh ở đây đã nhìn rất sạch sẽ, nhưng đối với Tống Tầm Chu thì vẫn chưa được. Chẳng qua căn nhà này đã là căn anh hài lòng nhất hôm nay. Anh miễn cưỡng nhịn xuống, bắt đầu đề cập tới chuyện thuê nhà.

Người môi giới nói chủ của căn nhà này yêu cầu ký hợp đồng cho thuê trực tiếp với khách thuê trọ. Vì ở đây không phải là chuỗi phòng trọ mà là nhà riêng, cho nên chủ nhà cũng có yêu cầu với khách trọ. Người môi giới đưa danh sách yêu cầu viết sẵn cho vợ chồng hai người xem qua.

Có rất nhiều yêu cầu, ai đọc vào cũng phải nhíu mày.

Nếu đổi thành người thuê trọ bình thường thì có lẽ người ta đã lên tiếng mắng người. Danh sách thật sự quá nhiều, thậm chí còn đặt yêu cầu về trình độ văn hóa của người thuê. Nếu đã nâng niu căn nhà như thế thì cho thuê làm cái gì, cứ giữ khư khư làm bảo vật gia truyền luôn đi.

Đến cả người tính tình dễ chịu như Tề Ngọc Trân đọc xong cũng thấy không dám thuê, nhưng Tống Tầm Chu thì không phải người bình thường:

“Được, vậy khi nào có thể gặp mặt, tôi c*̃ng có một vài yêu cầu cần nói rõ với chủ nhà."

Người môi giới bị dáng vẻ của anh áp đảo, liền xác định thời gian gặp mặt là chín giờ ngày thứ hai, sau đó vội đi tìm chủ nhà thông báo.

Sáng thứ hai, chín giờ, hai vợ chồng đi gặp chủ nhà.

Chủ nhà là một người phụ nữ. Nhìn bà ấy, Tề Ngọc Trân nghĩ ngay đến cụm từ “gọn gàng kỹ tính”.

Chủ nhà lên tiếng trước, yêu cầu kiểm tra giấy hôn thú của hai vợ chồng. Sau khi xác định họ là một cặp, bà ấy lại hỏi thêm đủ thứ chuyện. Tề Ngọc Trân trả lời hết những câu hỏi đó, bao gồm thân thế của hai vợ chồng, cả nghề nghiệp của ba mẹ và anh chị em trong nhà.

Chủ nhà hỏi kỹ như đang lấy khẩu cung, chỉ còn thiếu hỏi đến mười tám đời tổ tông nữa thôi.

Sau khi tìm hiểu hết, bà ấy cũng coi như vừa lòng đối với vợ chồng bọn họ, tỏ ý có thể hợp đồng cho thuê. Ngay trước khi ký hợp đồng, Tống Tầm Chu cũng nói ra yêu cầu của mình.

Anh không nói chuyện nhẹ nhàng như Tề Ngọc Trân mà vẫn là phong cách lạnh lùng cứng rắn, giọng điệu chứng tỏ anh là người ở kèo trên.

Anh yêu cầu hai việc. Thứ nhất là trong thời gian hai vợ chồng họ thuê nhà, không có bất kỳ ai được phép vào nhà mà không xin phép, bao gồm cả chủ nhà.

Tề Ngọc Trân âm thầm tán thành. Khi còn ở nhà chồng cô cũng đã đặt ra quy tắc đó, anh rất ghét người ngoài bước chân vào phòng mình.

Những người ngoài đó bao gồm cả người nhà, chỉ có vợ là ngoại lệ.

Mỗi lúc cô và em chồng nói chuyện phiếm, cả hai đều phải về phòng Lan Hinh. Nếu nói chuyện với mẹ thì cô sẽ ra phòng bếp hoặc một nơi nào khác.

Khi ở nhà ba mẹ, anh chưa từng lên tiếng cấm mọi người bước vào phòng. Nhưng anh không nói không có nghĩa là cô nhìn không ra.

Cứ nhìn thói quen ăn cơm trưa cũng phải khóa cửa của anh mà xem, anh thật sự vô cùng để bụng nếu người khác bước vào không gian riêng tư.

Bây giờ đến Hoa Đô thuê nhà thì anh càng kiên quyết giữ thói quen đó. Rất có thể nếu ai dám đi vào nhà mà không xin phép, anh sẽ đi báo án ngay lập tức, báo rằng có người tự tiện xông vào nhà dân trộm đồ.

Chủ nhà gật đầu đồng ý.

Việc thứ hai là, một khi phát hiện cảnh vật chung quanh ồn ào, quấy nhiễu sự yên tĩnh, hoặc là căn nhà có vấn đề thì vợ chồng bọn họ sẽ dọn đi. Họ sẽ trả đủ tiền thuê nhà trong khoảng thời gian đó, còn chủ nhà phải trả lại số tiền thuê còn dư và cả tiền đặt cọc.

Tống Tầm Chu cố ý nói rõ rằng mình sẽ dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ trước khi đi, chủ nhà có thể đến kiểm tra rồi mới hoàn tiền.

Chuyện thứ hai càng không thành vấn đề.

Hai bên bàn bạc, nhất trí với nhau rồi bắt đầu ký kết hợp đồng thuê nhà.

Buổi sáng ký xong hợp đồng, hai vợ chồng lập tức dọn vào ở.

Biết hai người muốn dọn nhà, chủ nhà còn giúp họ mượn một chiếc xe xích lô.

Có xích lô, quá trình dọn nhà nhanh và gọn gàng hơn rất nhiều.

Đến hai giờ chiều, họ đã chuyển xong đồ đạc, sau đó dành buổi chiều để quét dọn vệ sinh,

Thấy căn nhà không có vấn đề gì, họ cũng phải ở đây trong thời gian dài, ít nhất là một năm nên Tống Tầm Chu càng quét dọn cẩn thận hơn.

Tề Ngọc Trân làm cùng anh, quét dọn đến lúc bốn giờ, cô không nhịn được nên kéo áo chồng đang lau chân ghế:

“Tầm Chu, khi nào anh lau ghế xong chúng ta đi tắm rửa được không?"

"Được."

"Vậy em đi lấy đồ thay nhé." Cô đi vào phòng soạn đồ.

Tắm rửa, giải quyết xong cơm tối, Tống Tầm Chu tiếp tục làm vệ sinh. Chiều hôm đó chủ yếu dành để lau những đồ dùng lớn trong nhà, buổi tối thì dọn mấy thứ lặt vặt.

Tối đó, Tề Ngọc Trân không dọn dẹp cùng chồng mà vào phòng đọc sách nhỏ trong phòng viết thư.

Không phải cứ viết xong là ngày mai gửi đi ngay. Cô viết trước một bức, đợi tuần sau nhập học lại viết thêm một bức rồi gửi đi chung với nhau.

Ban đầu cô chỉ tính viết ngắn gọn những trải nghiệm gần đây, nhưng càng viết càng thấy kể không hết chuyện.

Cảm nhận khi ngồi xe lửa, những chuyện xảy ra trên xe, gia đình ba mẹ chồng, căn nhà của cô, phòng ốc ở đại học, dường như chuyện gì cô cũng muốn viết trong thư gửi về nhà.

"Ngọc Trân, em đang viết thư hả?" Không có vợ bên cạnh, Tống Tầm Chu ngồi lau dụng cụ một mình thấy hơi nhàm chán, vậy nên anh dứt khoát cầm chúng tới phòng làm việc lau.

Tề Ngọc Trân:

“Ừm, cuối cùng chúng ta cũng sắp xếp xong mọi thứ, vậy nên em muốn viết thư về nhà. Tuần sau nhập học, em có thể trải nghiệm cuộc sống trên đại học rồi viết vào thư gửi đi luôn."

Tống Tầm Chu:

“Bây giờ em đã viết cái gì rồi?"

"Bây giờ em sẽ không nói cho anh biết, khi nào xong em cho anh đọc nhé."

"Em hứa rồi đó, viết xong nhất định phải cho anh xem."

Sau đó hai vợ chồng không nói chuyện nữa mà tập trung làm việc của mình.



Thời gian khai giảng của Tống Tầm Chu và Tề Ngọc Trân khác nhau, Tống Tầm Chu nhập học sớm hơn Tề Ngọc Trân hai ngày.

Anh không đăng ký ở ký túc xá nên đã bớt đi không ít chuyện trong ngày báo danh. Làm thủ tục, giải quyết nơi cư trú xong là mọi người lại đi về nhà.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 53


Hai vợ chồng hoàn toàn không tính tham quan khuôn viên trường đại học. Tống Tầm Chu đã đến đại học Hoa Đô rất nhiều lần, anh không có hứng thú đi dạo.

Trước đó Tề Ngọc Trân cũng đã theo chồng đi dạo qua đại học Hoa Đô và ngôi trường tương lai là đại học Nông nghiệp Hoa Đô, cô cũng không tò mò đến vậy.

Chỉ là hôm nay là ngày nhập học, có rất đông sinh viên, trường học nhìn không còn vắng lặng như trước đó khiến cô thấy hơi mới lạ.

Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều người như vậy, còn đông đúc hơn cả lúc đi chợ nữa.

Sân trường đại học tràn ngập sinh viên, có người còn dẫn theo cả trẻ con.

Tề Ngọc Trân hiểu rõ bây giờ việc đi lại khó khăn. Ngoại trừ trẻ con thì những người xuất hiện ở trường dường như đều là sinh viên, gia đình muốn đi chung cũng vô cùng khó khăn.

Trong số những tân sinh viên này, có những người có vẻ ngoài non nớt, phù hợp với lứa tuổi sinh viên, cũng có những “sinh viên già” hai bốn, hai lăm tuổi như Tống Tầm Chu và Tề Ngọc Trân, còn có người lớn hơn, chừng ba bốn mươi tuổi.

Nhìn họ cũng không quá già dặn, chỉ là nhìn rất cực nhọc.

"Xin chào bạn học, cho tôi hỏi tòa Chấn Hưng ở đâu được không?" Một người đàn ông hỏi Tề Ngọc Trân.

Đại khái là do nét mặt Tống Tầm Chu vô cùng lạnh lùng, nhìn không dễ nói chuyện nên anh ta liền chọn người trông dễ chịu hơn để hỏi đường.

Chưa đợi Tề Ngọc Trân trả lời, Tống Tầm Chu đã chỉ vào mấy người mang phù hiệu đỏ, trên phù hiệu đỏ không hề có chữ:

“Anh cứ đi tìm bọn họ hỏi đường, mọi người còn có thể giúp anh chuyển hành lý."

Những người mang phù hiệu đỏ cũng là sinh viên mới, chỉ là họ nhập học sớm mấy ngày nên hôm nay được cử đi hỗ trợ, đảm nhiệm công việc dẫn đường.

Người đàn ông nói cảm ơn rồi rời đi, tìm được người mang phù hiệu đỏ hỏi đường.

Tề Ngọc Trân biết người mang phù hiệu đỏ là sinh viên mới, cũng biết mọi người phụ trách hướng dẫn những sinh viên khác đến báo danh hôm nay, cô không thể nói chồng mình làm sai chỗ nào.

Cô chỉ không hiểu sao khi về đến Hoa Đô, chồng mình cứ như một con người khác.

Tống Tầm Chu là một tên tiêu chuẩn kép, khi đối diện vợ, giọng điệu anh nhẹ nhàng trở lại.

Anh hỏi vợ rằng mình có thể nắm tay cô không?

Cô không đáp lại mà dùng hành động trả lời, chủ động đưa tay mình cho anh.

Hai vợ chồng về đến nhà, cuối cùng nét mặt Tống Tầm Chu c*̃ng giãn ra.

"Anh không phải một người nhiệt tình." Đó là câu nói đầu tiên sau khi anh về nhà.

Tề Ngọc Trân:

“Em biết mà, không chỉ không nhiệt tình mà còn rất lạnh lùng."

Cô trả lời khá thẳng thắn, Tống Tầm Chu yên lặng hai giây mới nói tiếp:

“Nếu về sau anh đến trường học tìm em với dáng vẻ đó thì em có giận dữ không? Anh nghĩ như vậy tương đối dễ đuổi ong bướm… Anh không cố ý tỏ thái độ khó coi đâu."

Không phải cố ý mà do trời sinh anh đã như vậy, nhưng anh lại không thể nói ra cho Ngọc Trân biết.

"Em sẽ không tức giận, nhưng mà anh có nhất định phải như vậy không? Lỡ như em làm quen được bạn mới, bạn em nhìn thấy anh cứ lạnh mặt rồi nói em khờ, nó em theo anh vì vẻ bề ngoài thì anh hối hận không? Các cô ấy hỏi em thích anh vì cái gì, em có thể nói là do anh đẹp trai, người đẹp thì có nhăn mặt cũng vẫn đẹp đúng không? Thế nhưng mọi người sẽ cảm thấy em có bệnh."

Mặc kệ ai trong hai vợ chồng đang giả ngốc, Tề Ngọc Trân cũng cảm thấy mặt lạnh không phải sự lựa chọn tốt.

Một người chồng dịu dàng thì tốt hơn nhiều.

Em chồng cô chính là ví dụ điển hình. Đại khái là do bị anh trai chê bai nhiều năm, bị anh trai đối xử lạnh lùng nên cô ấy cũng ghét và sợ anh mình, cho nên cô ấy không thể hiểu lý do chị dâu thích anh trai..

Tề Ngọc Trân không muốn phải giải thích với quá nhiều người rằng chồng mình tốt bao nhiêu, không bằng để bọn họ vừa gặp là thấy được những mặt tốt của anh.

Tống Tầm Chu gật đầu, đồng ý với lý lẽ của cô:

“Vậy anh sẽ không ra vẻ dọa người trước mặt các bạn học của em, bất kể nam hay nữ đều không được."

"Anh hiểu là được, hai chúng ta phải thể hiện tình yêu với nhau để không ai có thể lợi dụng sơ hở."

Tống Tầm Chu nhanh chóng hiểu ra:

“Chúng ta còn cần biểu hiện mình yêu nhau à?"

"Cũng không cần lắm nhỉ." Tề Ngọc Trân cũng cảm thấy buồn cười, cô đang nói cái gì thế kia.

"Chiều nay em ở nhà đợi anh, anh đi học buổi đầu tiên rồi về." Tống Tầm Chu nói chuyện buổi chiều. Buổi sáng báo danh, hai giờ chiều sẽ là buổi học đầu tiên.

Buổi học đầu tiên bao gồm cả việc nhận giáo trình nên anh không thể nào vắng mặt.

Tề Ngọc Trân chỉ biết buổi học bắt đầu lúc hai giờ chứ không biết nó sẽ kết thúc lúc nào:

“Ba giờ chiều em sẽ đến phòng tắm, mang theo đồ rửa mặt và quần áo cho anh. Khi nào tắm xong em sẽ ngồi ở sảnh phòng tắm chờ anh, nếu anh ra muộn thì em sẽ chờ anh dưới tòa nhà anh học."

"Không cần phải lên phòng học đâu, em cứ chờ anh tại sảnh phòng tắm thôi. Nếu anh được ra sớm thì anh cũng sẽ ở phòng tắm chờ em."

"Ừm."

Mãi cho đến sáu giờ, trời chạng vạng tối, Tề Ngọc Trân vẫn còn ngồi ở sảnh phòng tắm chờ chồng.

Khi Tống Tầm Chu chạy tới, cô đang yên tĩnh ngồi một góc sảnh.

Hình như là do trực giác, ngay khi anh đi vào, Tề Ngọc Trân vẫn luôn cúi đầu nhìn áo len trong ngực chợt ngẩng lên nhìn về phía anh.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Trong sảnh không chỉ có hai người bọn họ, cô không lên tiếng gọi anh mà đứng dậy, đặt quần áo đang ôm xuống ghế rồi muốn giúp anh cầm sách.

"Để anh đặt sách lên ghế bên cạnh là được rồi, em cứ ngồi xuống đi." Tống Tầm Chu ôm sách đến gần.

Tề Ngọc Trân cũng không kiên quyết giúp đỡ anh cầm sách. Cô ôm áo len ngồi trở lại, áo len này là đồ thay của cô. Sảnh phòng khá lạnh nên cô chọn áo len tay dài để giữ ấm.

"Xin lỗi, anh đến trễ. Anh không ngờ ngày đầu tiên sẽ học liên tục hai môn." Tống Tầm Chu cất sách xong thì ngồi xổm trước mặt Tề Ngọc Trân, nhỏ giọng giải thích lý do mình đến trễ.

Nếu được báo trước trong buổi họp thông báo lịch học thì anh đã không phải để Ngọc Trân ngồi đợi lâu như vậy.

Tề Ngọc Trân không hề tức giận vì phải đợi quá lâu:

“Anh không sao là được rồi. Lúc nãy em còn tưởng anh gặp chuyện gì, tính đi tìm anh nhưng lại sợ anh đến không gặp được em. Nếu hẹn mà không gặp được thì sẽ rất phiền, vậy nên em chờ lâu một chút cũng không sao."

Không rõ nguyên nhân anh đến trễ khiến cô hoảng hốt cực kỳ.

Nhìn dáng vẻ tự trách của anh, cô còn nói:

“Lên lớp tập trung nghe giảng như thế thì không uổng công em chờ đợi."

"Không hề tập trung nghe giảng, anh chỉ muốn ra sớm một chút để xuống tìm em." Anh nói thật.

Đây là lần đầu tiên anh phân tâm đến thế trong lớp học.

"Lần sau anh không được làm như thế nữa, lần sau phải lắng nghe bài giảng đó." Tề Ngọc Trân đưa tay lên bờ vai anh, nhẹ nhàng xoa bóp.

"Em có đói bụng không? Anh mua cho em món gì đó ăn lót dạ nhé?"

"Không đói bụng, em đã ăn một thanh kẹo, khi nào anh tắm rửa xong chúng ta cùng nhau về nhà ăn cơm."

"Được, vậy anh đi tắm trước." Tống Tầm Chu không dài dòng, đứng dậy đi tắm.

Tắm rửa xong về đến nhà, vợ chồng hai người cùng ăn món cơm trứng chiên đơn giản.

Ăn xong cơm tối, đánh răng rửa mặt xong, Tống Tầm Chu vẫn còn xin lỗi vì chuyện ban chiều.

"Hôm nay anh đã nói xin lỗi em tám trăm lần rồi đấy, em thật sự không giận, anh đừng tự trách nữa được không? Mau vào chăn đi." Tề Ngọc Trân đã nằm xuống, còn anh vẫn ngồi ở mép giường nhìn cô, nói đến chuyện đi trễ.

Anh nghe lời, tắt đèn nằm xuống đắp chăn.

Nhà nhà ở Hoa Đô đều có điện, căn nhà Tề Ngọc Trân đang ử cũng có. Điện ở đây không được cung cấp liên tục mà có chia khung giờ. Bình thường ban ngày sẽ không có điện, đến tối mới có thể dùng.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 54


Đèn điện sáng hơn đèn dầu rất nhiều, cô thấy rõ trước khi tắt đèn, nét mặt chồng mình vẫn như thế, chưa bình thường trở lại..

Anh chui vào chăn xong liền ôm lấy cô, khẽ hôn lên gương mặt cô.

Anh không nói xin lỗi nữa, nhưng cảm giác mà nụ hôn này mang lại khiến cô nhận ra anh vẫn chưa thể tha thứ cho bản thân.

Tề Ngọc Trân không nói lời nào, cô suy nghĩ về nguyên nhân khiến trái tim anh tổn thương suốt từ chiều đến giờ.

Lẽ nào là do không đúng giờ?

Mọi người không cho anh biết thời gian cụ thể. Anh là một người rất cẩn trọng, chưa được thông báo thời gian buổi học kết thúc thì anh cũng sẽ không nói mấy giờ mình sẽ đến.

Tề Ngọc Trân:

“Em đã là người lớn hai mươi mấy, không phải trẻ con. Em sẽ không khóc lóc hay cho rằng anh vứt bỏ em chỉ vì đợi lâu mà anh không đến.”

“Anh phải học cách quen với việc em không ở bên cạnh anh mọi lúc. Một tuần nay chúng ta như hình với bóng, nhưng từ lúc anh bắt đầu nhập học, thời gian bầu bạn của chúng ta sẽ ít đi rất nhiều. Anh phải tập làm quen với điều đó, ban ngày đi học thì phải tập trung học thật nghiêm chỉnh.”

“Em thấy chương trình học trong học kỳ mới của anh cực kỳ nặng, cả buổi tối cũng có môn học. Nếu anh muốn học hành nghiêm túc thì không được phép nhung nhớ em trong giờ học."

Năm nay đặc biệt không có học kỳ làm quen mà tân sinh viên sẽ vào thẳng chương trình học. Khi đọc thời khóa biểu của anh, cô cực kỳ kinh ngạc, cảm thấy lịch học của mình có khi cũng sẽ “kinh khủng” như vậy. Chồng cô học chương trình năm năm, chương trình học năm nhất rất nặng.

Lịch học dày đến mức không trống được một buổi nào.

Cô có chút hối hận vì lúc trước không đăng ký nội trú, nếu kiên trì một chút thì đã không bất tiện như vậy.

Như vậy thì hai vợ chồng cũng có thể gặp nhau vào ngày nghỉ.

Nhưng nghĩ lại, với chương trình học dày như thế, áp lực cho giảng viên và cả sinh viên đều rất lớn.

Những sinh viên có thể thi đậu đại học Hoa Đô đều được xem là thiên tài. Nhưng một người có giỏi đến đâu thì cũng sẽ có người giỏi hơn, núi này cao còn có núi cao hơn.

Chồng cô chưa bao giờ cảm thấy vất vả trong việc học tập, bình thường anh đều học rất hiệu quả và nhẹ nhàng. Nhưng trong một lớp học toàn là thiên tài, áp lực lớn đến mức đó, liệu anh có cảm thấy ngộp không?

Khi anh gặp áp lực, dù sao cô cũng phải ở bên cạnh, giúp anh giải tỏa căng thẳng. Với bản thân, khi cô cảm thấy rất mệt mỏi, cô cũng sẽ muốn được chồng ở bên cạnh để giảm bớt áp lực, cho dù chỉ ôm một cái cũng được rồi.

Có thể nói ở đâu cũng có mặt lợi mặt hại.

Cuối cùng thì Tống Tầm Chu cũng chịu nghe lời cô, không còn xoắn xuýt về chuyện để cô đợi lâu nữa.

"Về sau chúng ta sẽ ăn cơm trưa ở nhà. Bây giờ anh đã có lịch học, nếu buổi tối không có lớp thì về nhà sớm, còn buổi tối có môn học thì anh cứ ở trường học chờ em, tan học em sẽ sang chỗ anh. Em cũng sẽ hỏi xem cô có thể lấy giúp em phiếu xe đạp không, nếu không có phiếu xe đạp thì mua xe cũng cũng được."

Chín giờ tối anh mới tan học, nếu muốn tắm thì chỉ có thể tranh thủ tắm sau khi lớp buổi chiều kết thúc, tắm rửa xong phải nhanh chóng giải quyết cơm tối rồi quay lại lớp học.

Xe khách ngừng chạy lúc tám giờ, chín giờ sẽ không có xe về.

Nhất định phải tìm được xe đạp.

"Anh đi xe đạp buổi tối phải cẩn thận, cất kỹ đèn pin, chạy sát vào lề." Tề Ngọc Trân không cách nào nói ra ý định đăng ký ký túc xá.

Hôm nay lúc báo danh, chồng cô đã nói rõ rằng sẽ không trọ ở trường, cũng đã đăng ký xong nên cô không tiện thay đổi.

"Ngày em nhập học anh sẽ không đi cùng em cả ngày được, nhưng bữa trưa anh sẽ nấu món ngon cho em nhé!" Tống Tầm Chu yêu vợ của mình, nhưng cũng không thể nào vừa nhập học đã bỏ bê vì vợ.

Sinh viên xin nghỉ học không dễ, anh chỉ có thể đưa cô đến trường vào buổi sáng.

"Ừm! Ăn xong thì em sẽ có sức học tập."

"Em muốn ăn gì?"

"Muốn ăn cải thảo xào với đậu hủ non." Hai nguyên liệu này khá dễ mua, cộng thêm tay nghề nấu ăn của chồng cô, món này nhất định sẽ rất ngon.

Tống Tầm Chu:

“Cái đó đâu gọi là ăn ngon? Em phải chọn món nào có thịt đi."

"Món thịt sao, vậy em muốn ăn cá kho, trưa hôm đó ăn cá kho và cải thảo xào đậu hủ được không?"

"Được, hai món này đều rất đơn giản."

"Cảm ơn Tầm Chu." Tề Ngọc Trân hôn anh.

Cả hai đã thân mật nhiều lần, cô quen thuộc đến mức có thể tìm được đúng vị trí trong bóng tối.

Bàn chuyện cơm trưa xong, tâm trạng bức bối của Tống Tầm Chu cuối cùng cũng giảm bớt, anh tiếp tục thân mật với cô.

Anh vô cùng ghét việc mình không thể đúng giờ được. Đúng là hai vợ chồng không thỏa thuận thời gian cụ thể, nhưng như thế không có nghĩa là anh không quan tâm đến thời gian, anh đã nghĩ là trễ nhất là năm giờ chiều.

Sau khi kết thúc lớp đầu tiên, giáo viên mới báo cho mọi người rằng sẽ học tiếp một môn nữa. Ngoài mặt thì anh không có biểu cảm khác thường, thế nhưng trong lòng cực kỳ nôn nóng.

Đến nghe giảng bài mà anh cũng phân tâm, tâm trí chủ yếu đặt trên người Ngọc Trân, không biết cô có sốt ruột chờ anh hay không.

Khi lớp thứ hai kết thúc, anh chạy không kịp thở đến khu vực phòng tắm, lại nhìn thấy Ngọc Trân ngoan ngoãn ngồi trong góc nhỏ, không cần phải nói anh khó chịu nhường nào.

Ngọc Trân không hề có biểu hiện tức giận hay khó chịu, cũng do cô như thế nên anh lại càng thêm áy náy.

May mắn, may mắn là Ngọc Trân thật sự không thèm để ý.

Vào ngày Tề Ngọc Trân đi báo danh, buổi học đầu tiên cũng diễn ra vào buổi chiều. Có cả chủ nhiệm lớp và cả cố vấn học tập.

HÌnh như do chủ nhiệm chỉ phụ trách một lớp nên có khá nhiều thời gian. Năm mươi sinh viên trong lớp đều được tự giới thiệu và nói sơ qua lý do mình chọn học chuyên ngành nông nghiệp.

Chủ nhiệm lớp cô là một người đàn ông trung niên, cố vấn thì là một người phụ nữ chừng hơn ba mươi tuổi.

Tề Ngọc Trân tràn ngập tò mò với cuộc sống cấp ba, lên đại học cô cũng tò mò y như thế.

Trước khi quen biết nhau, chồng cô cũng không đi học đại học. Chẳng qua là có người thân làm giảng viên đại học nên anh mới biết về quá trình học tập ở đây.

Hôm nay có thể gặp thầy chủ nhiệm, nhưng trong bốn năm sau đó lại không nhất định có thể gặp nhau.

Khi lên đại học, không phải cái cũng tìm đến thầy chủ nhiệm. Đa số mọi người sẽ hay gặp cố vấn hơn, đó là người phụ trách việc học tập thường ngày của sinh viên.

Mấy chuyện như xin nghỉ phép, mâu thuẫn trong ký túc xá đều cần nhờ đến cố vấn.

Nói đến tự giới thiệu, không có sinh viên nào chủ động đứng lên để giới thiệu trước, thế là thầy chủ nhiệm liền gọi tên từng người theo danh sách.

Người đầu tiên là một nam sinh. Bị gọi lên đầu tiên nhưng cậu ấy không run lắm. Màn tự giới thiệu rất đơn giản, chỉ nói tên chữ mình cùng tuổi tác, sau đó là nói ngắn gọn nguyên nhân học nông nghiệp.

Nói về nguyên nhân, trước hết phải nói đến câu “Binh mã không động, lương thảo đi đầu”, trước khi đánh trận phải chuẩn bị đầy đủ lương thực để ăn và cỏ khô cho ngựa.

Các chiến sĩ xông pha chiến đấu, sẵn sàng chịu nguy hiểm tính mạng để bảo vệ quốc gia, cậu ấy hy vọng bọn họ có thể được ăn no, không phải lo lắng chuyện hậu phương.

Chủ nhiệm và cố vấn vỗ tay, các bạn học ngồ dưới c*̃ng vỗ tay.

Lý do của bạn học thứ hai lại tương đối nặng nề. Cô ấy nói mình đã từng gặp người chết đói, từng thấy người ta bị đói đến gầy trơ cả xương, cô ấy hy vọng không có ai phải chịu khổ như thế nữa, vậy nên quyết định chọn học nông nghiệp.

Lần này không có tiếng vỗ tay, nhưng chủ nhiệm có ghi nhận một câu, đó là sẽ càng ngày càng ít người phải chịu đói.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 55


Vài bạn học tiếp theo thì không có tâm nguyện vĩ đại như vậy. Mặc dù không đề cập tới, nhưng mà qua lời nói là có thể biết họ chỉ mong đậu đại học để lên thành phố. Khi điền nguyện vọng cũng không hiểu rõ, không có tình cảm đặc biệt với việc học nông nghiệp, thậm chí còn không biết mình sẽ học cái gì.

Tề Ngọc Trân c*̃ng rất khâm phục những người này, mơ mơ màng màng mà vẫn đậu được đại học trọng điểm.

Cô có thời gian chuẩn bị khá ngắn, cũng không phải thi đại là đậu như họ. Suốt thời gian đó có thể nói là đến nằm mơ cô cũng mơ thấy đang thi đại học, cô thật sự vất vả lắm mới thi đậu.

Đến lượt cô tự giới thiệu, cô liền cúi đầu với chủ nhiệm và cố vấn đang đứng trước lớp:

“Hai vị giáo viên, mọi người vất vả rồi."

Sau khi chào hỏi giáo viên, cô cũng lần lượt cúi chào các bạn học phía trước, bên trái, bên phải và cả phía sau.

Cúi đầu chào xong, Tề Ngọc Trân mới bắt đầu nói chuyện:

“Vừa nãy tôi không cúi chào các bạn học, mà là cúi đầu với các chuyên gia nông nghiệp tương lai. Cảm ơn mọi người đã quyết định cống hiến cho nông nghiệp, cảm ơn mọi người vì không ngại cực khổ, vì đã góp một viên gạch cho sự nghiệp nông nghiệp của đất nước."

Giọng cô không quá to, nhưng mỗi người ngồi ở đó đều có thể nghe được rõ ràng.

Tề Ngọc Trân cảm ơn xong lại tươi cười nói:

“Vừa nghĩ tới chuyện sẽ được học tập cùng các chuyên gia nông nghiệp tương lai trong bốn năm sắp tới, tôi lại thấy cực kỳ hạnh phúc… Tôi xin được tự giới thiệu, xin chào các bạn học, tôi tên là Tề Ngọc Trân, năm nay hai mươi lăm tuổi, là một nông dân điển hình.”

“Mục tiêu đầu tiên của tôi khi điền bảng nguyện vọng chính là trường Khoa học Nông nghiệp, nhưng ban đầu tôi không chọn đăng ký chuyên ngành Nông nghiệp mà chọn chuyên ngành Cơ khí. Tôi không có chí hướng to lớn gì, chỉ mong học Cơ khí xong sẽ có thể giúp cha mẹ làm nông thoải mái hơn một chút.”

“Nhưng sau đó, chồng tôi không khuyến khích tôi học ngành Cơ khí máy móc, vì vậy tôi đã nghe lời khuyên của anh ấy, chọn học chuyên ngành Nông nghiệp. Lúc nãy nghe các bạn học nói chuyện, trong lòng tôi thấy rất kích động, tôi cảm thấy mình đã không chọn sai ngành."

Tề Ngọc Trân nói khá dài, sau đó kết thúc phần tự giới thiệu của mình:

“Hy vọng lời nói của tôi sẽ không khiến các bạn không quá thích ngành nông nghiệp hiểu lầm hay nghi ngờ về năng lực bản thân. Nông dân kiếm sống nhờ vào đồng ruộng, còn chuyên gia nông nghiệp phải nghiên cứu làm sao cho họ thu hoạch được thật nhiều. Đôi khi vất vả và nỗ lực không nhất thiết phải đi đôi với kết quả, nếu thực sự không thích thì các bạn có thể chuyển chuyên ngành, dễ hơn rất nhiều so với việc chuyển trường. Cảm ơn mọi người, tôi xin hết."

Có một sinh viên khá hoạt bát nghe xong liền đùa rằng cô chơi xấu. Cô nói như vậy tức là ảnh hưởng đến các chuyên gia nông nghiệp tương lai còn chưa lên tiếng.

Có cậu chàng này mở miệng, một sinh viên nữ khác cũng lên tiếng trêu ghẹo:

“Bạn học Ngọc Trân, vậy là chồng cô nói đúng đó! Nếu cô chọn chuyên ngành cơ khí thì chỉ có khi đi học mấy ngày đã rơi nước mắt rồi. Có khi còn cảm thấy lúc đó mình chọn chuyên ngành cơ khí là do đầu úng nước nữa kìa."

Bầu không khí dần sôi nổi trở lại, những bạn học xếp sau Tề Ngọc Trân lần lượt đứng lên nói chuyện.

Mọi người giới thiệu xong, chủ nhiệm rời đi, cố vấn bước lên nói một vài quy định rồi bắt đầu chọn ban cán sự. Các chức vụ bao gồm lớp trưởng, lớp phó, ủy viên học tập và bí thư chi đoàn.

Sinh viên nữ lúc nãy lên tiếng trêu Tề Ngọc Trân tên là Du Niệm, cô ấy là người đầu tiên nói muốn làm lớp trưởng. Một nam sinh đứng ngay sau cô trong danh sách cũng muốn tranh cử chức lớp trưởng.

Mọi người đều rất tích cực.

Nghĩ đến dự định về tương lai ở trường, Tề Ngọc Trân cảm thấy mình không thể nào ở đây bốn năm trời mà không có tiếng tăm gì.

Chồng cô từng nói, nếu muốn ở lại trường làm việc thì tốt nhất nên có kinh nghiệm làm ban cán sự, coi như là làm quen trước.

Đã có hai người tranh chức lớp trưởng, sau một lúc suy nghĩ, cô chọn tranh chức ủy viên học tập.

Do cô lo lắng bạn học nam kia sẽ được bầu làm lớp trưởng, nếu cậu ta làm lớp trưởng thì cô không thể chọn chức lớp phó.

Lớp phó nghe không có cảm giác tồn tại cho lắm, nhất định cũng không có trách nhiệm gì nhiều.

Nếu phải làm việc với lớp trưởng thì cũng không được tự nhiên cho lắm

Nếu làm bí thư chi đoàn thì cô không có hiểu biết nhiều lắm, vậy nên cô dứt khoát chọn làm ủy viên học tập. Chức vụ này chủ yếu tiếp xúc với giảng viên nên khá ổn.

Trường học còn tuyển một số vị trí làm việc ngoài giờ, cô muốn thử phỏng vấn một hai cái.

Khi ở quê, cô và chồng không cần dùng đến quá nhiều tiền. Tiền mừng đám cưới gần như vẫn còn nguyên. Trước khi lên thành phố, mẹ đã gửi hết số tiền tiết kiệm được cho cô. Bây giờ cô tạm thời không thiếu tiền, nhưng mà c*̃ng không thể chỉ tiêu xài mãi được.

Qua sinh nhật năm nay là cô tròn hai mươi lăm tuổi rồi, dù sao cũng phải gửi được một ít tiền trợ cấp về cho ba mẹ.

Nếu có hai hoặc nhiều hơn hai bạn cạnh tranh cùng một chức vụ thì cần phải bỏ phiếu quyết định người được chọn. Người muốn làm lớp trưởng nhiều nhất, tổng cộng có ba người, ủy viên học tập chỉ có một mình Tề Ngọc Trân, cô không cần lên sân khấu phát biểu vận động phiếu.

Hai bạn nam một bạn nữ, ba người cạnh tranh chức lớp trưởng lần lượt lên sân khấu phát biểu vận động phiếu.

Khi bỏ phiếu, Tề Ngọc Trân không hề do dự mà chọn Du Niệm.

Trong lớp có năm mươi người, mười lăm nữ và ba mươi lăm nam, cô chắc chắn sẽ thiên vị bạn nữ.

Tuy nhiên số lượng nam nhiều, hầu hết bọn họ đều chọn bạn nam có số báo danh số một.

Trước đó bạn nam số một đã nói những lời khiến các chiến sĩ rất cảm động, lặng lẽ giúp cậu ta kéo được không ít phiếu.

Du Niệm trượt chức nhưng không buồn bã, khi cuộc họp lớp kết thúc, cô ôm sách tìm Tề Ngọc Trân trò chuyện.

“Tôi nghĩ nếu cậu làm điều xấu, chắc chắn có lý do khó khăn của cậu.” Cô ấy vừa đến đã nói câu này.

Tề Ngọc Trân cũng ôm sách của mình, hai người đi ra ngoài lớp học:

“Tôi còn chưa bắt đầu làm điều xấu, cậu đã bào chữa cho tôi rồi sao?”

Cô trông giống người sẽ làm điều xấu đến thế sao?

“Một người tốt bụng như mợ đây thì làm sao lại có ý xấu được, ôi chao, cậu thật là ngốc, kết hôn sớm thế này!”

Du Niệm nghe chị gái dịu dàng xinh đẹp đã kết hôn thì đã tức giận.

Thật đáng ghét, thằng nào tốt số đến thế.

Nếu là một gã lùn, chắc chắn cô ấy sẽ tức chết.

Nhưng chỉ có thể tưởng tượng đối phương là một gã lùn, kỳ vọng quá cao sẽ rất thất vọng, cảm thấy không xứng với chị, vì vậy phải hạ kỳ vọng xuống mức thấp nhất.

Tề Ngọc Trân nghe người khác gọi mình là “mợ” thì thấy khá mới lạ:

“Không phải là quá sớm, nếu tôi bắt đầu học đại học từ mười tám tuổi, bây giờ cũng coi như đã tốt nghiệp ba năm rồi.”

“Thảo nào không gặp cậu trong ký túc xá, cậu ở ngoài trường phải không?”

“Đúng, tôi và chồng tôi ở ngoài trường.”

“Anh ấy là giáo viên à?” Du Niệm tò mò hỏi thăm.

Tề Ngọc Trân không phản cảm với bạn nữ này, nói vài câu đơn giản:

“Không, anh ấy là sinh viên, năm nay là sinh viên mới của đại học Hoa Đô, lớn hơn tôi một tuổi.”

Cũng coi như là giáo viên, đã hướng dẫn cô một thời gian rồi.

Kinh nghiệm học tập của họ thì không cần phải nói.

“Đại học Hoa Đô à, tạm gọi là xứng với cậu, bây giờ cậu ôm sách về nhà sao?” Du Niệm nghe đối phương là sinh viên của đại học Hoa Đô, hình ảnh gã lùn cao lên một chút, hiện tại là hình ảnh gã cao.

“Đúng, buổi chiều không có việc gì khác, tôi chuẩn bị về nhà.”
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 56


Du Niệm gặp người quen, gọi đối phương:

“Cường Thắng!”

Khi cái tên này được gọi, Tề Ngọc Trân cũng nhìn về phía đối phương.

Cường Thắng là một cô gái, tên đầy đủ là Phạm Cường Thắng, là nữ sinh duy nhất năm nay của chuyên ngành Cơ khí Nông nghiệp.

Tuổi bằng với Du Niệm, đều là tân sinh viên đúng tuổi, chưa đầy hai mươi tuổi.

Phạm Cường Thắng cao khoảng một mét bảy lăm, tóc ngắn chỉ đến cằm, kiểu tóc nhìn không hợp với hình ảnh cao gầy của cô ấy nhưng người này lại rất lanh lẹ.

Tề Ngọc Trân có ý muốn quen biết người học cơ khí nông nghiệp, đây không phải là buồn ngủ gặp chiếu manh hay sao.

Cô có ý làm quen, chủ động chào hỏi, giới thiệu bản thân đơn giản.

“Các cậu suýt trở thành bạn cùng lớp, cậu ấy muốn đăng ký chuyên ngành Cơ khí Nông nghiệp nhưng bị chồng khuyên đổi sang chuyên ngành Nông học.” Du Niệm kể lại chuyện Tề Ngọc Trân đã từng nói.

“Đúng là nên khuyên thế, chuyên ngành Cơ khí nông nghiệp ở bậc đại học cũng không có ích lắm, chẳng làm được gì, thà học chuyên ngành Nông học, tốt nghiệp chuyên ngành Nông học được phân công công việc tương đối nhẹ nhàng hơn. Tôi đăng ký chuyên ngành Cơ khí nông nghiệp là vì gia đình đã từng làm việc liên quan, tự tôi cũng có thể sửa chữa máy móc đơn giản... Cần tôi giúp cậu chuyển sách không?” Phạm Cường Thắng hỏi Tề Ngọc Trân.

Chồng cô ấy cũng từng nói lời tương tự, bậc đại học thuộc dạng học gì cũng học nhưng học gì cũng không sâu.

Xem ra giai đoạn sinh viên chủ yếu là mở rộng kiến thức, muốn học được điều hữu ích thực sự thì cần làm việc thực tế.

Tề Ngọc Trân lắc đầu nói không cần, cô có thể tự chuyển được, hơn nữa cô không ở ký túc xá, cô ở nhà nên hơi xa, cô phải đi xe buýt về.

Phạm Cường Thắng thì đã hỏi Du Niệm có cần cô ấy giúp chuyển sách không.

Sách của Phạm Cường Thắng ít hơn hai người kia, Du Niệm cũng nói không cần, cô ấy có thể tự ôm được.

Hai người họ cùng về ký túc xá, Tề Ngọc Trân về nhà.

Trước khi chia tay, Du Niệm còn nói sáng mai sẽ giữ chỗ giúp cô, hai người sẽ ngồi cùng nhau.

Phòng học và chỗ ngồi ở đại học đều không cố định, muốn chỗ tốt thì phải đến sớm, vì vậy cần phải giữ chỗ, Tề Ngọc Trân đồng ý với lời của Du Niệm.

Tuy nhiên ai đến lớp trước vẫn chưa thể nói chắc được.



Tống Tầm Chu về đến nhà đã gần chín rưỡi tối.

Anh vừa về đến nhà đã thấy vợ ngồi trong phòng khách.

Vợ không làm gì khác, chỉ ngồi ngẩn người trong phòng khách, thấy anh về, cô nhanh chóng đứng lên đi đến trước mặt anh.

Tống Tầm Chu đã đóng cửa kỹ, cô đến gần, anh thì đã cúi người ôm cô:

“Không phải đã nói nếu giờ này không ngủ được thì nằm trong chăn đợi anh sao, sao lại dậy rồi.”

Chồng mang theo hơi lạnh, Tề Ngọc Trân ôm anh, cố gắng làm anh cảm thấy ấm áp:

“Ai nói với anh như vậy hả, em muốn đợi anh mà, trước đó đã nằm trong chăn, chín giờ mười lăm mới ra khỏi chăn. Anh về rồi, bây giờ em lại nằm vào chăn, anh mau tắm rửa xong rồi vào trong ổ chăn ấm áp nằm cùng em đi.”

Hai vợ chồng tách nhau ra, một người nằm vào chăn, một người đi tắm rửa.

Tắm rửa xong, Tống Tầm Chu chui vào chăn, vợ chồng ôm nhau, không thiếu một chút âu yếm.

Lúc âu yếm, Tề Ngọc Trân không nói chuyện ở trường, đợi xong rồi mới bắt đầu kể, kể về việc tự giới thiệu buổi chiều, kể về nguyện vọng của các bạn.

Kể luôn cả việc mình cúi đầu, cô còn kể đã quen được một người bạn mới tên là Du Niệm, thông qua Du Niệm mà quen biết nữ sinh duy nhất của lớp cơ khí nông nghiệp năm nay.

“Không nói về người bạn miệng lưỡi trơn tru của em, cô gái lớp cơ khí nông nghiệp đó, em đừng lơ là cảnh giác, đừng vì cô ta là con gái mà cảm thấy không sao.”

Nam nữ đều rất nguy hiểm, đều cần đề phòng.

Tề Ngọc Trân thực sự rất được người khác yêu thích.

“Em đã nói rõ với cả lớp rằng mình đã kết hôn, Cường Thắng cũng biết em đã kết hôn.”

Tống Tầm Chu:

“Em biết anh đang nói gì chứ?”

Anh không chắc Tề Ngọc Trân có hiểu lầm không.

“Em biết anh đang nói gì, anh lo Cường Thắng có ý nghĩ khác với em phải không, em đã quen với việc con gái thích con gái rồi, nhiều cô gái còn nói nếu họ là con trai, họ sẽ cưới em.”

Tống Tầm Chu:

“Xem ra anh thực sự không thể lơ là cảnh giác, em cũng đừng gọi Cường Thắng, hãy gọi cả họ và tên, Phạm Cường Thắng.”

Nghe “Cường Thắng” đã thấy khó chịu.

“Em cũng nên cảnh giác, không thể lơ là.”

“Anh không được nhiều người thích như em, đi đâu cũng có người thích em, anh thì không.”

Em gái từng nói anh sẽ trở thành ông già độc thân, vì anh thật sự quá khó ưa.

“Anh được yêu thích mà không tự biết, khi anh mới đến đội sản xuất của chúng ta, nhiều cô gái đã bàn tán về anh, còn nói anh là phượng hoàng rơi vào ổ gà.” Cô không chỉ mặt gọi tên nói anh biết là ai đã nói.

Tống Tầm Chu:

“Mọi người đều không phải gà nhưng em thực sự là phượng hoàng.”

So với anh, Tề Ngọc Trân thực sự thích hợp được gọi là phượng hoàng hơn.

“Không nói phượng hoàng hay không, hiện giờ điều em phải cảnh giác là chuyện khác. Em rất lo cho sức khỏe của anh, trước đây giờ này chúng ta đã ngủ rồi. Em thì còn đỡ, một tuần có một ngày rưỡi nghỉ ngơi, buổi tối cũng không có tiết học, nằm trên giường không mệt nhưng anh thì cả ngày đầy tiết, buổi tối phải ngồi đến chín giờ, về nhà rồi sức khỏe cũng chịu không nổi.” Tề Ngọc Trân hơi lo lắng.

Tối qua đã thử, anh về nhà tắm rửa xong đi ngủ, trước khi ngủ không làm gì cả, kể cả âu yếm.

Hiệu quả không tốt, hiện giờ chất lượng giấc ngủ của anh kém xa so với thời ở đội sản xuất, tối qua sợ cô ngủ mất, anh chỉ nhắm mắt mười phút rồi nói muốn hôn muốn ôm.

Khăng khăng không làm gì sẽ càng khó ngủ hơn.

Tống Tầm Chu tỉnh táo lắm, không âu yếm với Tề Ngọc Trân một chút thì không ngủ được.

Anh tự cảm nhận được, trừ khi cơ thể cực kỳ mệt mỏi không muốn nhúc nhích, còn không thì anh luôn cần âu yếm với vợ, anh rất ỷ lại vào cô.

Vì có thêm thời gian ngủ, ngủ sớm hơn chỉ làm anh tỉnh táo hơn, thà làm chút chuyện vợ chồng.

Tề Ngọc Trân cũng nhận ra, vẫn duy trì như cũ.

Như cũ không thể thay đổi việc anh thực sự đang đẩy nhanh tốc độ tiêu hao sức khỏe.

“Chịu đựng thêm nửa năm, nửa cuối năm sẽ rảnh hơn nhiều, lúc đó buổi tối không còn đầy tiết, anh cũng có nhiều thời gian ở nhà với em hơn.” Nếu không phải Tề Ngọc Trân có hướng đi riêng, mong muốn học kiến thức liên quan đến nông nghiệp, anh thực sự muốn kéo cô thêm một lần nữa, kéo cô vào Đại học Hoa Đô, hai người cùng lớp, hàng ngày cùng nhau đi học rồi lại cùng nhau về nhà.

“Buổi tối nửa cuối năm mà không có tiết học thì tốt rồi.”

Lúc đó có thể bồi bổ cơ thể lại.

Còn một chuyện rất nhỏ, không có tiết học buổi tối, đếm tối âu yếm cũng không cần quá vội vàng.

Trước đây họ có nhiều thời gian, từ dạo đầu đến kết thúc có thể kéo dài cả giờ. Giờ anh đã rút ngắn thời gian, trong vòng hai mươi phút phải hoàn thành mọi thứ, tốc độ nhanh hơn không ít.

Hai mươi phút không ngắn, cô cũng rất thoải mái nhưng cô thích nhất là khúc dạo đầu.

Sầu quá mà.

Chiều ngày đầu tiên lên lớp, Tề Ngọc Trân đã ra ngoài thực hành, nói là thực hành nhưng chủ yếu vẫn là nhổ cỏ làm việc vặt.

Họ chăm sóc mảnh ruộng thí nghiệm được phân cho lớp mình. Khi ở trong lớp, giáo viên đã chia nhóm cho họ, mười người một nhóm, chia thành năm nhóm, ba nhóm trồng ngô, hai nhóm trồng khoai lang.

Trong điều kiện bình thường, tiết học thực hành ngoài đồng không bắt đầu sớm như vậy, khóa này không bình thường, kế hoạch giảng dạy cũng không theo lối thường.

Tề Ngọc Trân và Du Niệm cùng một nhóm, họ là nhóm trồng ngô.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 57


Trồng khoai lang thì an toàn hơn, sản lượng tương đối cao, còn ngô thì không chắc cuối cùng sẽ ra sao.

Nghiêm ngặt tuân theo các bước và số liệu do giáo viên đưa ra, không có gì bất ngờ thì có thể trồng được ngô bình thường.

Gặp sự cố thì dù chỉ cần là mưa bão hay gió lớn, mọi thứ đều không nói trước được.

Trong các bước giáo viên đưa ra có bao gồm khoảng cách giữa các cây ngô, nếu không phải hơn nửa số bạn trong lớp đều có kinh nghiệm trồng trọt, thật sự không hiểu được các số liệu trong các bước mà giáo viên đưa ra có nghĩa là gì.

Du Niệm là con gái thành phố, trước khi vào đại học không có kinh nghiệm trồng trọt, nhà có ban công trồng ít rau, ba mẹ trồng, thậm chí cô ấy còn chưa từng tưới nước.

Lý do chọn chuyên ngành Nông học chủ yếu vì thấy trường nông nghiệp đãi ngộ tốt, sư phạm cũng ổn nhưng cô không muốn làm giáo viên.

Tề Ngọc Trân chưa từng tiếp xúc với việc trồng ngô, từ nhỏ đến lớn chỉ tiếp xúc với việc trồng lúa, may mà các bước trồng trọt không khác nhau quá nhiều, khoảng cách giữa các hàng cây và khoảng cách giữa các cây cũng không khó hiểu.

Tiết học thực hành buổi chiều là tiết cuối cùng trong ngày, sau khi tiết học thực hành kết thúc, cô và Du Niệm đi ăn ở căn tin.

Đây là lần đầu tiên cô vào căn tin của trường mình, trước đây chưa từng đến.

Đại học Nông nghiệp Hoa Đô có phiếu lương thực riêng, chỉ dùng được trong trường, Tề Ngọc Trân không ở ký túc xá cũng có phiếu lương thực.

Phiếu lương thực mà Tống Tầm Chu được phát không phải phiếu lương thực riêng, dùng được trong căn tin trường và cả ở các cửa hàng thực phẩm bên ngoài. Trường của họ trợ cấp nhiều hơn cho sinh viên nên gạo nhà họ ăn đều được mua bằng phiếu lương thực của anh.

“Thơm quá.” Tề Ngọc Trân vào căn tin, ngửi thấy mùi cơm thơm ngào ngạt.

Du Niệm đã ăn cơm ở căn tin rồi, biết rõ nguồn gốc của mùi thơm:

“Cậu đang nói đến mùi cơm phải không, bay đến từ cửa sổ lương thực, cơm ở cửa sổ đó phải trả thêm tiền, cậu muốn ăn thì có thể mua một phần ăn thử, mình đã ăn rồi, thật sự rất thơm, ăn mỗi bữa thì hơi tiếc tiền, thỉnh thoảng ăn thử thì được.”

Trên cửa sổ lương thực có treo một cái bảng, viết hai chữ lương thực rất to rõ dễ thấy.

Phiếu lương thực riêng của trường sẽ ăn ở cửa sổ bình thường nên không cần trả thêm tiền, ăn ở cửa sổ lương thực thì phải trả tiền.

Món ăn ở cửa sổ bình thường đều rất nhạt, chủ yếu là cải thảo và củ cải trắng, còn có món khoai tây hầm. Lượng món ăn không tính vào phiếu lương thực, phiếu lương thực chỉ tính đến lượng cơm.

Cơm được định lượng mỗi ngày, không thể ăn nhiều, muốn ăn thêm món thì được.

Ba mẹ Du Niệm có hơi ý kiến về việc cô chọn Đại học Nông nghiệp, sau khi biết trường không cần học phí, còn được ăn cơm miễn phí thì không còn ý kiến gì nữa.

Thời này người thành phố cũng nghĩ đến việc ăn no trước đã.

Tề Ngọc Trân quyết định mua cơm ở cửa sổ lương thực.

Cửa sổ lương thực bán cơm và cháo ngũ cốc, cháo ngũ cốc thì ngọt, đều còn nóng.

Cửa sổ này tiện lợi nhất với Tề Ngọc Trân là còn bán lương thực, bán gạo hoặc ngũ cốc chưa nấu.

Ngũ cốc giá hơi đắt hơn một chút.

Mỗi người mỗi ngày đều bị hạn chế mua hai lạng gạo, phiếu lương thực của trường đều là một lạng một phiếu. Tề Ngọc Trân mua ngay hai lạng gạo sống, không mua cơm, tiện hỏi người bán ở cửa sổ là có thể đến đâu mua thêm gạo này.

Người bán nghe cô hỏi chỗ mua thì nói nhiều hơn, giới thiệu mã số nơi sản xuất gạo, quan trọng nhất là người dân thường không mua được, chỉ cung cấp cho vài đơn vị và trường của họ.

Tề Ngọc Trân hỏi người bán, gạo sống ở cửa sổ này có thể mua bằng phiếu lương thực chung của thành phố không?

Người bán nói không thể, chỉ dùng được phiếu lương thực riêng của trường.

Nói chuyện vài phút, cô thấy có người khác đến nên rời đi, đến cửa sổ bình thường lấy cơm tối hôm nay.

Biết có thể mua gạo, cô không lấy cơm ở cửa sổ lương thực, lấy cơm tối ở cửa sổ bình thường.

Du Niệm không để ý đến việc cô nói chuyện với người bán ở cửa sổ lương thực, chỉ để ý thấy cô xếp hàng ở cửa sổ bình thường.

Tề Ngọc Trân lấy cơm xong, Du Niệm vẫy tay ra hiệu cô ngồi xuống.

Cơm tối của Tề Ngọc Trân là cháo đặc, trong cháo có mì và cải thảo, mì không còn là từng sợi nữa, đối với người thích ăn mì thì nó không xứng gọi là mì.

Thứ này không mất tiền, có thẻ sinh viên là được ăn một bát.

Điều kiện gia đình học sinh có khó khăn đến mấy, mỗi ngày cũng có phiếu lương thực trường phát. Cải thảo, củ cải và khoai tây đều được ăn miễn phí, không có mấy người muốn ăn cháo đặc trông không ngon này.

Không ai muốn ăn, Tề Ngọc Trân lại muốn ăn.

“Vừa rồi cậu không lấy cơm ở cửa sổ lương thực vì đắt quá à?” Du Niệm tò mò hỏi.

“Cũng xem như vậy, lý do là còn bị quy định số lượng, không phân biệt sống hay chín, đều chỉ mua được hai lạng. Mình mua gạo sống, muốn mang về nhà cùng ăn với nhà mình, mua cơm mang về hâm lại không thơm như lúc mới nấu. Lần đầu ngửi mùi cơm thơm, tôi còn chảy cả nước miếng.”

Du Niệm nghe xong:

“Chồng cậu kiếp trước cứu cậu phải không, cậu không ăn một mình mà lại nghĩ đến ăn cùng anh ta.”

Tề Ngọc Trân:

“Đừng nghĩ anh ấy tệ quá, ở nhà không phải tôi nấu cơm, người nấu là anh ấy.”

Giờ không chỉ em gái thân thiết mà cả bạn học chưa gặp mặt Tầm Chu đều có ý kiến về anh ấy.

“Cộng điểm! Đàn ông biết nấu ăn, cộng điểm!”

Bây giờ là gã lùn biết nấu ăn!

Thật sự cộng điểm không ít, Tề Ngọc Trân rất đồng ý:

“Cơm anh ấy nấu ngon lắm, trưa nay tôi ăn no rồi, nên tối ăn qua loa là được.”

“Không tệ, thảo nào người đàn ông này được cậu ưu ái.”

“Cậu có thể xem anh ấy như phiên bản nam của mình, hai chúng mình rất có tướng vợ chồng, anh ấy cũng dễ tính.” Tề Ngọc Trân cảm thấy hai người rất có tướng vợ chồng.

Du Niệm:

“Đừng, đàn ông và phụ nữ vẫn có sự khác biệt, đàn ông giả vờ giỏi hơn phụ nữ nhiều, làm sao cậu biết anh ta không giả vờ trước mặt cậu. Đổi thành người đàn ông khác, người đó cũng sẵn lòng giả vờ trước mặt cậu cả đời đấy.”

“Dù sao thì từ lời cậu nói, anh ấy không phải người xấu, là thanh niên trí thức mà không bỏ rơi cậu, giúp cậu thi đậu đại học, còn nấu cơm cho cậu, hơn 99% đàn ông trên đời rồi.”

“Anh ấy thật sự là người tốt nhất mà tôi từng gặp, chỉ là hơi thích sạch sẽ.”

“Không phải chỉ hơi đâu nhỉ?” Du Niệm có trực giác không phải chỉ là hơi.

Tề Ngọc Trân làm vệ sinh cá nhân rất tốt, tóc đen mượt mà, cô còn ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng trên người cô ấy.

Tề Ngọc Trân vốn đã thuộc kiểu người sạch sẽ rồi, bị cô ấy nói là hơi sạch sẽ… Không phải hơi, là rất sạch sẽ mới đúng.

“Rất lâu trước đây thì có lẽ cực kỳ sạch sẽ, sạch đến mức mùa đông mà đều phải tắm rửa lau người mỗi ngày sau khi sống ở đội sản xuất... Cậu biết đấy, làm việc ngoài đồng không thể sạch sẽ, điều kiện đội sản xuất có hạn nên vài thói quen cũng phải thay đổi.”

“Chiều nay chúng ta dọn dẹp ruộng của trường nên không được sạch sẽ lắm, tôi ăn tối xong sẽ đến thư viện đọc sách nửa tiếng rồi đi tắm.”

Chủ đề này nhanh chóng được dời qua, hai người bắt đầu nói về ngô và khoai lang, Du Niệm luôn nghĩ đến việc trồng khoai lang.

Cô ấy không thích ăn khoai lang, thích ăn ngô hơn, nếu tự trồng, cô ấy chọn trồng khoai lang.

Sau khi trồng ngô và khoai lang được thành quả thế nào đều ảnh hưởng đến điểm cuối kỳ của môn thực hành.

Bình thường tháng tư tháng năm mới ươm cây cấy ghép, đến nghỉ hè mới thu hoạch nên học kỳ sau mới có điểm môn thực hành.

Dù khi nào có điểm cũng tính là một môn học, thi rớt sẽ rất khó chịu.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 58


“Nhóm ngô có năm nhóm, tổng cộng mười người, và tiêu chuẩn chấm điểm cũng xem xét đến hình dạng cây trồng. Dù trồng tệ, giáo viên cũng sẽ cân nhắc cho điểm bình thường, dù sao thì cũng ảnh hưởng đến điểm của một nhóm người, muốn công bằng thì cả lớp đều trồng ngô mới là công bằng, cá nhân tôi vẫn rất thích môn thực hành.”

Tề Ngọc Trân không phản đối việc ở ngoài đồng, ngồi trong lớp cả ngày nghe giảng mới làm cô khó chịu, không phải giáo viên nào cũng dạy hay như thầy Tống nhà cô.

Cô nghĩ mình sẽ rất thích cảm giác đi học nhưng sự thật lại là, tưởng tượng rất đẹp mà thực tế lại có phần tàn khốc.

Du Niệm:

“Đúng vậy, cậu nói có lý, nếu điểm kém thì không phải chỉ mỗi mình tôi mà là cả nhóm đều bị ảnh hưởng, mọi người như nhau thôi.”

Suy nghĩ như vậy cũng an ủi cô ấy khá nhiều, Tề Ngọc Trân không hoàn toàn đồng tình nhưng vẫn gật gù theo.

Mỗi ngày Tống Tầm Chu đều có lớp nhưng vẫn có một ngày nghỉ trong tuần, ngày nghỉ của anh là chủ nhật, trùng với ngày nghỉ của Ngọc Trân.

Mỗi tuần Ngọc Trân được nghỉ một ngày rưỡi, một ngày là chủ nhật, nửa ngày là chiều thứ bảy, chiều thứ bảy cô không có lớp.

Ngày nghỉ thứ hai sau khai giảng, hai vợ chồng đến nhà ba mẹ.

Tất nhiên là nhà ba mẹ ruột của Tống Tầm Chu.

Ba mẹ chưa về lại Hoa Đô mà vẫn đang làm việc tại nhà máy, hai vợ chồng phải ngồi xe hơn một tiếng mới đến.

Tống Hưng Hoa và Thường Mẫn Tuệ không có ngày nghỉ cố định mà nghỉ luân phiên, hôm nay vẫn phải đi làm, chỉ có hai anh em ở nhà.

Tống Tầm Kỳ đang làm bài tập, Tống Lan Hinh thì đang ngủ lười trong phòng riêng.

Nghe thấy anh chị đã đến, Tống Lan Hinh đầu tóc rối bù đứng trước cửa phòng của mình hỏi chị dâu đến là có chuyện gì sao?

Bỏ qua anh trai, trong mắt cô ấy chỉ có mỗi chị dâu.

Tề Ngọc Trân:

“Không có chuyện gì, chỉ đến ăn một bữa cơm thôi.”

Lời của vợ vừa dứt, Tống Tầm Chu suy nghĩ vài giây rồi nói với em gái bằng giọng vô cảm:

“Chị dâu em mua được loại gạo rất thơm ở căn tin trường, mỗi người mỗi ngày chỉ mua được hai lạng, chỉ có phiếu lương thực riêng của trường mới mua được. Phiếu lương thực trường phát cho sinh viên mỗi ngày cũng chỉ mua được hai lạng, cô ấy muốn ba mẹ và các em nếm thử nên hai tuần này không ăn ở trường, mỗi ngày đều dành gạo, gom lại được hơn nửa ký, hôm nay mang về cho mọi người thử.”

Không chỉ dành cho ba mẹ và em trai em gái anh, Ngọc Trân còn muốn dành cho ba mẹ và anh chị em ruột của mình nữa.

Dành cho ba mẹ ruột thì phải dành lâu hơn, vì gửi về quê sẽ tốn tiền, chỉ dành nửa ký mà gửi về là sẽ thấy rất phí.

Tề Ngọc Trân nghe lời chồng nói cũng hơi ngại ngùng:

“Tầm Chu...”

“Anh nói cũng không sai, anh vào xem trong bếp có món gì.”

Tống Tầm Kỳ đứng lên trả lời câu hỏi của anh trai, ở nhà chỉ có hai củ cải trắng, không có món khác.

Tống Tầm Chu quyết định đi mua rau ngay, Tống Tầm Kỳ theo anh ra ngoài, dẫn anh đi mua rau.

Hai anh em ra ngoài mua rau, Tống Lan Hinh đi rửa mặt, rửa mặt xong kéo tay chị dâu nói muốn dẫn chị dâu đi gặp ba mẹ, tiện thể báo ba mẹ trưa nay không cần ăn ở căn tin mà về nhà ăn.

Khi nhà không có khách, ba mẹ sẽ ăn ở căn tin, anh chị em bọn họ cũng ăn ở căn tin, rất ít khi nấu ăn ở nhà.

Hai chị em đến nhà máy, Tề Ngọc Trân thấy mẹ chồng đang vận hành máy. Mẹ chồng thấy họ cũng dừng máy nhìn về phía Ngọc Trân, ánh mắt hỏi Ngọc Trân có chuyện gì.

Tống Lan Hinh hoàn toàn không ngạc nhiên với phản ứng của mẹ, mẹ và cô ấy đều có suy nghĩ giống nhau, đều nghĩ anh trai chị dâu không có việc gì thì sẽ không đến.

Chị dâu muốn giấu giếm không nói ra, cô ấy lại không có ý định giấu.

Lúc trước anh trai giải thích thay chị dâu, cô ấy biết anh muốn ba mẹ biết chuyện chị dâu dành gạo.

Để cô ấy nói cho ba mẹ biết vậy!

Tề Ngọc Trân vừa định nói chỉ đến ăn cơm, Tống Lan Hinh đã lên tiếng trước, thuật lại lời của anh trai. Cô ấy nói có tình cảm hơn, Thường Mẫn Tuệ nghe mà cảm động:

“Ngọc Trân à, con học ở trường, phiếu lương thực cứ tự dùng đi, con ăn no là quan trọng nhất.”

“Mẹ, con ăn no mà, phiếu lương thực của Tầm Chu đủ cho hai vợ chồng ăn rồi nên con muốn dành ít gạo, mang về cho ba mẹ nếm thử.”

“Con ngoan.” Thường Mẫn Tuệ nắm tay Tề Ngọc Trân.

Sau khi nắm tay con dâu, bà mới nhớ ra tay mình không sạch, vội vàng buông ra.

Mẹ chồng buông tay, Tề Ngọc Trân chủ động nắm lại:

“Mẹ, con và Lan Hinh về trước, trưa nhớ về nhà ăn cơm đúng giờ.”

Mẹ chồng còn phải làm việc, họ không làm chậm tiến độ công việc của bà ấy nữa.

“Được, các con về trước đi.”

Tề Ngọc Trân và Tống Lan Hinh quay về, về đến nhà, Tống Lan Hinh dẫn chị dâu vào phòng riêng nói chuyện.

Hai người lần này không nói về chuyện chèn ép anh trai nữa, mà là nói về chuyện ở trường.

Là sinh viên nội trú, Tống Lan Hinh có không ít phiền muộn.

Tề Ngọc Trân không ở nội trú, cũng không thể nói sống cùng chồng ở nhà thoải mái thế nào, chỉ kể chuyện chồng khi ở ký túc xá của thanh niên trí thức.

Chồng cô ở chung phòng với người khác, đau khổ chẳng kém gì em gái ở phòng mười người.

Nghe chị dâu kể những chuyện anh trai chưa từng nhắc tới, Tống Lan Hinh thấy dễ chịu hơn nhiều:

“May mà anh ấy nhận ra muộn, nếu anh ấy nhận ra sớm, cưới chị sớm thì cả đời này anh ấy không thể trải nghiệm nỗi khổ ở ký túc xá rồi. Trước khi về quê, anh ấy vẫn luôn ở nhà.”

“Vậy thì xem ra, chỉ có một mình chị là chưa trải qua khổ sở ở ký túc xá.”

“Chị dâu, chị đừng trải nghiệm nhé, nhà vệ sinh cũng phải xếp hàng, cực kỳ khó chịu. Học kỳ sau em không ở nội trú nữa đâu, em thà ở một mình gần đại học Hoa Đô cũng không muốn ở ký túc xá!”

Cô ấy học ở Đại học Ngọc Hoa, chỗ ở gần Đại học Hoa Đô cũng không xa lắm nhưng vẫn khỏe hơn là ở lại trường.

Cô ấy muốn bớt việc nên mới ở nội trú, không ngờ cuộc sống nội trú lại khổ cực như vậy!

Hai chị em dâu nói chuyện về cuộc sống ở ký túc xá, gần một tiếng trôi qua, cả hai đều ngửi thấy mùi cơm thơm nồng nàn.

Tống Lan Hinh cảm thấy đói:

“Không biết khi nào được ăn cơm, sáng nay em chưa ăn gì, giờ đói quá.”

“Ba mẹ về là được ăn ngay, nếu đói quá không chịu nổi, chị vào bếp lấy cho em bát cơm ăn tạm.” Biết hai anh em không hợp nhau, việc lấy cơm cứ để cô làm là được.

“Thôi chờ ba mẹ về đi, ba mẹ cũng sắp về rồi.”

Mùi cơm chín tỏa ra nhanh chóng, mùi cá kho cũng bay tới.

Tề Ngọc Trân rất thích ăn cá kho, ngửi thấy mùi cá kho mà cô cũng thấy đói.

Ba mẹ chồng về nhà lúc mười hai giờ trưa, mang theo hai cây kẹo hồ lô, cả hai cây đều đưa cho Tề Ngọc Trân, cho cô mang về ăn.

Tề Ngọc Trân chỉ nhận một cây, còn lại cho em chồng ăn.

Tống Lan Hinh rất thèm kẹo hồ lô nhưng lúc này còn thèm bữa trưa do anh trai nấu hơn!

Vì bữa trưa do anh trai nấu, tạm thời cô không ghét anh nữa, ăn xong sẽ tiếp tục ghét.

Tống Tầm Chu đã nấu hết hơn nửa ký gạo, nhà không có trẻ con, em trai nhỏ nhất cũng học lớp mười một rồi, sáu người ăn hơn nửa ký gạo là khá xa xỉ, hiếm khi đến một lần nên ăn cho thỏa thích.

Lúc ăn cơm, mọi người đều tập trung ăn, ăn xong Tống Tầm Chu vào bếp rửa bát một mình, Tề Ngọc Trân ở lại phòng khách nói chuyện với ba mẹ chồng và em gái chồng.

Em trai chồng vẫn như thường lệ, không nói gì mà chỉ ngồi bên cạnh nghe.

Tề Ngọc Trân trước mặt ba mẹ chồng cũng chỉ nói những điều tốt đẹp, khi họ hỏi về việc học của mình, cô trả lời mọi thứ đều thuận lợi, học không khó khăn, giáo viên giảng bài dễ hiểu.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 59


Tống Tầm Chu dọn dẹp xong nhà bếp thì ra ngồi cạnh vợ, lắng nghe cô trò chuyện với ba mẹ.

Anh vừa ngồi xuống không lâu, ba mẹ đã phải quay lại nhà máy làm việc.

Tề Ngọc Trân vừa ăn xong bữa trưa nên no căng bụng, ba mẹ chồng đi rồi, cô không vội về mà ngồi ở phòng khách tiêu thực, cũng trò chuyện với em gái chồng.

Ba mẹ không có ở nhà, Tống Lan Hinh thì đã mở giấy gói kẹo hồ lô ra ăn, một cây có tám viên kẹo, cô chia cho em trai ba viên, em trai ăn trước, còn lại năm viên cho mình.

Tống Tầm Kỳ không từ chối, chỉ nói bây giờ đang no, lát nữa cậu ấy sẽ ăn sau.

Em trai không ăn, Tống Lan Hinh tự mình ăn trước.

Tống Tầm Chu hỏi Tề Ngọc Trân có muốn ăn không, bụng cô rất no nhưng nhìn em chồng ăn, cô cũng thấy thèm nên nói muốn ăn một chút.

Cô ăn một chút là cắn viên kẹo trên cùng, chỉ tạo nên một chút vết nứt ở vỏ ngoài.

Tề Ngọc Trân chưa thấy đã nghiện, cắn thêm một miếng, miếng này ăn hết một phần ba.

Cô không ăn nữa, Tống Tầm Chu ăn hết phần còn lại.

Tống Lan Hinh lén quan sát toàn bộ quá trình:

“...”

Tống Tầm Kỳ “vô tình” nhìn thấy anh trai ăn số kẹo hồ lô còn lại:

“...”

Tống Tầm Chu ăn xong kẹo hồ lô mà Tề Ngọc Trân bỏ dở, gói lại phần còn lại, nét mặt bình thản không có biểu cảm nào.

Hai vợ chồng ngồi thêm nửa tiếng rồi không nán lại nữa, trở về nhà trước.

Anh chị vừa đi, Tống Lan Hinh hỏi em trai:

“Em có thấy không?”

“Thấy chứ.”

Hóa ra cô ấy không nhìn nhầm!

“Thật khó tin, nếu em chỉ cắn nửa viên kẹo hồ lô, chị đây chắc chắn sẽ cực kỳ ghét. Em không ăn, chị thà vứt đi cũng không ăn nốt phần còn lại. Anh ấy... Anh ấy lại dám bình thản ăn kẹo hồ lô chị dâu ăn dở!”

Tống Tầm Kỳ chỉ nói:

“Anh chị đã kết hôn, là vợ chồng thật sự, việc này có lẽ là bình thường.”

“Bình thường cái gì, không phải vẫn rất ghê sao? Sau này kết hôn, chị không muốn ăn thức ăn thừa của chồng đâu.”

“Em không biết, dù sao anh ấy cũng ăn rồi, cả hai chúng ta đều không mù.” Tống Tầm Kỳ bình thường ít nói, thấy cảnh tượng gây sốc nên lời ra cũng nhiều hẳn.

“Xem ra anh cả thật sự yêu chị dâu, cũng không thể nào bị chị dâu bỏ bùa đâu nhỉ.”

“Không biết có bị bỏ bùa không, chỉ biết rằng bất cứ lúc nào, anh cả cũng không hợp với chị.”

“Hừ! Em nói đúng, anh cả vẫn là anh cả, là anh cả đáng ghét, điều này không bao giờ thay đổi.”

Hai vợ chồng không biết em trai em gái đang bàn luận về họ, ra khỏi nhà, Tề Ngọc Trân còn hỏi chồng có muốn mua kẹo hồ lô cho ba mẹ không.

Hình như ba mẹ không tự mua.

Là một đứa trẻ lớn lên trong gia đình hạnh phúc, Tề Ngọc Trân rất thích chia sẻ, có món ngon luôn nghĩ đến ba mẹ, luôn mong cả nhà cùng ăn.

Tống Tầm Chu nói không cần, ba mẹ anh thật sự không thích ăn những thứ này.

Ba mẹ mua kẹo hồ lô mỗi khi muốn dỗ bọn trẻ, dù em trai em gái hồi nhỏ có quên ba mẹ, có xem ba mẹ như người lạ, chỉ cần ba mẹ mang kẹo hồ lô là cả nhà lại hòa thuận.

Em trai em gái đều thích kẹo hồ lô, có kẹo hồ lô sẽ ngừng khóc.

“Hồi nhỏ anh thường được ăn kẹo hồ lô không?” Tề Ngọc Trân vẫn rất thích vị kẹo hồ lô, dù hơi cứng răng.

Tống Tầm Chu:

“Không thường xuyên, anh cũng không thích kẹo hồ lô lắm, hôm nay ăn kẹo có gói, hồi nhỏ ba mẹ mang về không có gói, ăn kẹo hồ lô mà cảm giác như ăn bụi, may mà ba mẹ bận rộn ít khi về nhà, không thể thường xuyên mua kẹo hồ lô, nếu không thì cậu bé lôi thôi đã sớm bị sâu răng rồi.”

Chỉ có thể biết ơn em gái hồi nhỏ không thích chơi kẹo hồ lô, nếu em gái dính đầy tay nước đường... Anh thật sự muốn dọn nhà đi ngay.

Tề Ngọc Trân biết chồng đang nói đến ai:

“Em thấy Lan Hinh lớn lên tốt hơn rất nhiều, phòng có bừa bộn nhưng không có mùi rác thải.”

Nếu phòng Ngọc Liên giống phòng Lan Hinh, cô sẽ hỏi Ngọc Liên là có cần cô giúp dọn dẹp không.

Em gái ruột thường không có ý kiến, dọn dẹp với chị gái còn em chồng thì không, dù hai người hòa thuận nhưng không có nghĩa là em chồng chấp nhận chị dâu đụng vào đồ trong phòng mình.

Cô có thể lờ mờ cảm nhận được tại sao chồng thích dọn dẹp phòng.

“Có những thứ không dùng được, không thể làm đồ trang trí thì chỉ có thể là rác, anh thấy phòng nó là đống rác.”

Giọng điệu cứng rắn của chồng vừa vang lên, Tề Ngọc Trân đã nhìn ra sau, may mà Lan Hinh không ra ngoài:

“Nói xấu nhỏ tiếng thôi, tránh bị nghe thấy, anh nói phòng Lan Hinh là đống rác, Lan Hinh sẽ càng ghét anh.”

“Ghét thì ghét thôi, anh cũng không hy vọng nó thích người anh trai này, anh sợ có ngày nào đó nó muốn đến nhà mình chơi, em đừng mời nó đến nhà đấy.”

Tề Ngọc Trân:

“Em sẽ không chủ động mời khách đến nhà, em biết anh không thích.”

Vừa lúc lên xe, Tống Tầm Chu không nói thêm nhiều mà chỉ ừm đáp.

Khi về đến nhà, Tề Ngọc Trân ngồi bên mép giường, anh kéo ghế nhỏ ngồi trước mặt cô:

“Em có thấy anh trẻ con không?”

“Cái gì? Chuyện của em gái à? Anh chị em trong nhà cãi nhau là chuyện bình thường.”

Cô không cãi nhau với em gái nhưng không có nghĩa là em gái không cãi nhau với các em trai, nhà nào có anh chị em đều như thế cả.

“Có liên quan đến Lan Hinh nhưng không hoàn toàn là như thế, anh trở về Hoa Đô thì cảm thấy hơi, trẻ con? Cứng đầu? Không biết phải nói sao, em có để ý không?”

Tề Ngọc Trân:

“Có gì phải để ý chứ? Bây giờ anh mới thật sự là chính mình, trước kia khi còn ở quê, em luôn cảm thấy anh tốt quá, tốt đến mức không thật, không thích người khác vào phòng, điểm này em đã nhận ra từ lâu, dù anh không nói thì em cũng chú ý đến, không cho người khác vào phòng chúng ta. Sau khi kết hôn, Ngọc Liên cũng chưa từng vào phòng, gọi ăn cơm cũng đứng ngoài cửa gọi.”

Cô nói xong, khẽ nhíu mày như hơi phiền muộn.

“Sau này cứ theo ý em muốn, em muốn mời khách đến nhà cũng không sao, chỉ là tốt nhất đừng vào phòng ngủ của chúng ta. Nếu thật sự muốn vào xem, anh cũng sẽ không nói gì.” Tống Tầm Chu chọn cách nhượng bộ.

Tề Ngọc Trân nhíu mày không phải vì chuyện mời khách:

“Em biết trước kia anh không coi nhà em là nhà mình, có phải có cảm giác ở nhờ hay không? Hiện tại chúng ta đang ở nhà thuê, không phải chủ nhà nhưng chúng ta là chủ của gia đình này, em là nữ chủ nhân, anh là nam chủ nhân, anh tôn trọng ý kiến của em, em cũng sẽ tôn trọng ý kiến của anh, em cũng không có ý định mời bạn bè hay đồng nghiệp đến nhà chơi.”

“Chỉ là có nghĩ đến việc mời người nhà anh đến nhà chơi, ba mẹ, anh chị em, cô chú và anh chị em họ nhưng chúng ta có thời gian, họ chưa chắc đã có thời gian đến chơi.”

Cô nói ra điều làm mình phiền lòng:

“Em đang nghĩ sau này phải làm sao chung sống với anh hiện tại.”

Dù anh đối xử với người khác thế nào nhưng anh tốt với cô là sự thật không thể phủ nhận, cô không thể không bày tỏ gì.

“Lúc đó anh không cảm thấy ở nhờ, anh đã coi nhà em là nhà mình rồi, chỉ là... Em nói đúng, đó là nhà chúng ta nhưng chúng ta không phải chủ nhà, ba mẹ mới là chủ, giống như trước khi anh về nông thôn, anh luôn sống cùng ba mẹ và các em, nhìn thấy phòng của Lan Hinh bừa bộn, anh chỉ có thể nhịn, vì đó không phải phòng của anh, chỉ có thể nhìn với ánh mắt ghét bỏ, lười nói với nó, không muốn cãi nhau, anh chỉ lo cho phòng của mình.”

“Lúc nhỏ anh không cho các em vào phòng mình, chỉ cần ra ngoài nửa tiếng cũng khóa cửa.”

Có vài chuyện mà bây giờ nói rõ ràng vẫn tốt hơn.

Anh chưa từng viết những gì mất hết tính người, chỉ đơn giản là không muốn người khác vào không gian riêng của mình.
 

BQT trực tuyến

Thành viên trực tuyến

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
40,905
Bài viết
1,159,377
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom