Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 460: Chương 460



Lúc Tống Thanh Huy ngơ ngác, Diệp Tiểu Muội lại lẩm bẩm: “Vậy trả chủ nhiệm Trần giáo viên Trịnh trước đi.”

Cứ vui vẻ quyết định như vậy, không kịp giải thích với anh cả Tống, Diệp Tiểu Muội đã trực tiếp cầm ví đi tìm đám người chủ nhiệm Trần, vô cùng nhiệt tình thanh toán hết tiền nợ ba vị giáo viên, còn không quên đánh tiếng với các sinh viên: “Anh cả Tống tới đây vội, không mang theo nhiều tiền, lần sau tôi sẽ trả mọi người, trên sổ đều đã ghi cả rồi.”

Tống Thanh Huy ra ngoài vội cũng có thể mang theo khoản lớn mấy trăm đồng bên người, các sinh viên không còn nghi ngờ năng lực trả tiền của Diệp Tiểu Muội nữa, ngược lại quan tâm an ủi cô không cần phải gấp gáp vân vân, bầu không khí vui vẻ hòa thuận.

Bọn họ hòa thuận sống chung nhưng thao tác cợt nhả này của Diệp Tiểu Muội lại làm cho người đi đón nhìn đến trợn mắt há mồm, ngay cả Tống Thanh Huy cũng không nhịn được đỡ trán.

Đi nước ngoài học mà nợ nần ngập đầu trở về, một lưới bắt hết thầy cô bạn bè, luận về dùng tiền có ai lợi hại như Diệp Tiểu Muội nhà bọn họ?

Hơn nữa dưới tiền đề tiền lương bình quân chỉ có hơn ba mươi, các thầy cô và bạn học lại dám cho Diệp Tiểu Muội mấy trăm đồng, hoặc là bọn họ tài cao mật lớn, hoặc là Diệp Tiểu Muội nhà bọn họ rất có thiên phú làm tội phạm lừa bịp. ╮(╯3╰)╭

Tống Thanh Huy đang cạn lời, Diệp Tiểu Muội đã chào tạm biệt đám bạn đồng hành, chuẩn bị ai về nhà nấy rồi, lúc này mới nhớ tới hỏi một câu: “Anh cả Tống, làm sao anh biết hôm nay em trở về thế?”

“...” Tống Thanh Huy day huyệt Thái Dương, nhức đầu trả lời: “Chú Vương nói cho anh biết.”

Lúc họ kết hôn, chú Vương là người chủ hôn, kể từ khi đó, Tống Thanh Huy đã giữ liên lạc với chú Vương rồi, sau khi Diệp Tiểu Muội đi nước ngoài hoàn toàn không có tin tức, dưới loại tình huống này anh chỉ có thể lấy được tin tức đôi câu vài lời từ chỗ chú Vương, khiến anh vì tìm chú Vương mà còn năng chạy đến đại học sư phạm thủ đô hơn cả lúc Diệp Tiểu Muội còn ở đây.

Cho nên anh đã có được tin tức chuyến bay về nước của đoàn giao lưu học tập từ chỗ chú Vương lâu rồi.

Đáng tiếc Diệp Tiểu Muội không nghĩ đến những thứ này, cô gật đầu cái hiểu cái không, ngoảnh lại trò chuyện cùng chú Vương đi tiếp đón.

Lần này đi nước ngoài học tập, trường học của Diệp Tiểu Muội có ba suất, tính cả cô vợ Bắc Kinh như cô thì tổng cộng có hai người Bắc Kinh cho nên sau khi lên xe của trường học, hiểu rõ trạng thái của ba người ở nước ngoài, chú Vương nói một cách hết sức tâm lý: “Các em ở nước ngoài cũng vất vả rồi, thế này đi, các em hãy nghỉ hai ngày trở về nghỉ ngơi thật tốt, thứ hai lại về trường học đi học.”

Hai người bạn học khác còn chưa phản ứng, có lẽ là đang không biết nên đồng ý hay là nên từ chối rồi mới bằng lòng thì Diệp Tiểu Muội đã vội vã gật đầu: “Vâng ạ vâng ạ.”

Chú Vương không nhịn được liếc mắt nhìn cô, sinh viên được kỳ vọng cao nhất lại mang cái đạo đức như thế, ông ấy cũng rất bất đắc dĩ.

Đáng tiếc nghỉ là do bản thân ông ấy nói, bây giờ không tiện lật lọng, chú Vương đành phải làm ra vẻ nghiêm túc trầm giọng nói: “Tiểu Diệp, sáng thứ hai nhớ đến phòng làm việc của thầy một chuyến.”

Nghỉ hai ngày, Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy trải qua một cuối tuần vô cùng tuyệt vời ở nhà bà nội Tống, “bận rộn” đến mức ngay cả thân thích bạn bè cũng không có thời gian đi thăm.

Cha Tống mẹ Tống, cô Tống và anh họ Tống biết được Diệp Tiểu Muội đã về nước, lại đến nhà bà nội Tống thăm cô ngay, Diệp Tiểu Muội chia một phần nước hoa và son môi kéo từ nước Mỹ về cho mẹ chồng và cô út. Lần này ngay cả đồng chí Triệu Hải Lan cũng không cảm thấy mái tóc vàng xoăn của cô đồi phong bại tục, Triệu Hải Lan và Tống Anh Quân vừa ngửi nước hoa nhập khẩu, vừa vuốt mái tóc xoăn dài của Diệp Tiểu Muội thảo luận sôi nổi, khen lọn tóc của cô tao nhã tinh xảo, nhuộm màu cũng đẹp, phong cách rất tây, thợ cắt tóc nước ngoài đúng là gỏi hơn thợ trong nước vân vân.

DTV

Diệp Tiểu Muội được khen thì rất hớn hở.

Dựa theo ý của Triệu Hải Lan, Tiểu Muội học xong về nước, còn mang phong cách tây như thế đương nhiên phải đi một vòng trước mặt tất cả thân thích bạn bè, ý là để “chiêu cáo thiên hạ” cô đã từ nước Mỹ trở về. Nhưng Diệp Tiểu Muội trở lại không muốn đi đâu hết, cả ngày yêu đương với Tiểu Huy tạo em bé. Thật ra về việc tạo em bé, trước mắt Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy vẫn chưa nghĩ đến, quốc gia đã đang đề xướng sinh nở muộn rồi, họ còn trẻ, căn bản không cần phải sốt ruột; ngược lại là đám phụ huynh như Triệu Hải Lan đơn phương tình nguyện cho rằng bây giờ Diệp Tiểu Muội cũng đã trở về từ nước ngoài, vợ chồng son bọn họ còn có hơn nửa năm là đã nên tốt nghiệp tham gia công tác rồi, chuyện sinh con không phải nên được lên kế hoạch rồi ư.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 461: Chương 461



So ra thì đương nhiên là làm màu kém quan trọng hơn tạo em bé rồi, thân thích bạn bè chủ yếu đều ở Bắc Kinh, mọi người sớm muộn đều sẽ biết Tiểu Muội đã trở về từ nước Mỹ, đến lúc đó không cần nhà mình chủ động nói cái gì, họ tự nhiên sẽ tò mò vây lại hỏi thăm chuyện nước Mỹ.

Nghĩ như vậy, đồng chí Triệu Hải Lan không cùng Diệp Tiểu Muội đi thăm người thân bạn bè nhân ngày nghỉ hiếm có của cô nữa, ngược lại hành vi ở lỳ trong phòng không dời ổ cũng từ từ trở nên thoải mái, Diệp Tiểu Muội đã vượt qua một kỳ nghỉ hoàn mỹ.

Rất nhanh đã đến thứ hai, Diệp Tiểu Muội nên trở về trường học báo cáo rồi. Tống Thanh Huy cũng cố ý xin nghỉ ở nhà với Diệp Tiểu Muội, vài vị giáo sư và thầy cô dạy anh đều được mời từng tham gia hôn lễ của bọn họ, biết chuyện bạn đời của anh đi nước ngoài bồi dưỡng một năm, cũng rất thông cảm vợ chồng son bọn họ xa nhau một năm không dễ dàng nên anh cũng rất thuận lợi xin được hai ngày nghỉ.

Nhưng Diệp Tiểu Muội đã phải trở về trường học rồi, đương nhiên Tống Thanh Huy cũng không thể ở nhà một mình cho nên hôm thứ hai, vợ chồng son ai về trường nấy, tự tìm thầy cô của mình.

Diệp Tiểu Muội từng ra nước ngoài, tự nhận đã là người thời đại mới, áo gấm về trường phải tỏ cái kiểu cách của cô rồi, thế là mang theo mái tóc lọn sóng to quyến rũ của mình, xịt nước hoa, còn đi đôi giày cao gót nhỏ đầu tiên mua ở nước Mỹ, cũng là đôi duy nhất, tự mình cảm thấy trở lại trường học với dáng vẻ yểu điệu. Tạo hình này quả nhiên rất chấn động, Diệp Tiểu Muội đi ở trong sân trường một lúc lâu, bạn học quen hay không quen đều rối rít qua đây chào hỏi: “Bạn học Diệp, các bạn trở về nước rồi à?”

“Làm tóc ở nước ngoài ư? Trông tây thật đấy.”

“...”

Diệp Tiểu Muội được nịnh hót cả đường trong lòng rất sung sướng, nhưng việc cô rêu rao khắp nơi vẫn chưa kết thúc, trở lại trường học thì đến ký túc xá “tâm sự” với các bạn đầu tiên rồi lại đi vào lớp trong tiếng chuông vào học, quả nhiên đám bạn đều nhìn đến ngây người, cảm giác tồn tại đạt đỉnh, lúc này mới thong thả đi đến phòng làm việc của chú Vương. Dù sao chú Vương cũng nói là buổi sáng thứ hai đi tìm ông ấy chứ không nói là trước khi đi học hay là thời gian ngoài tiết, Diệp Tiểu Muội không biết tiến thủ đương nhiên sẽ thừa dịp thời gian lên lớp mà đi.

DTV

Lúc cô ra khỏi nước,chú Vương chính là chủ nhiệm khoa, trở về đã là phó viện trưởng của học viện bọn họ. Còn lên chức rồi đấy, cô nói phó viện trưởng Vương dặn cô đi tìm ông ấy thì thầy cô nào dám ngăn?

Tiết đầu tiên sau khi trở về nước, Diệp Tiểu Muội cứ đường đường chính chính trốn tiết như vậy.

Chú Vương trước kia rất quan tâm Diệp Tiểu Muội học tập, chỉ sợ cô lười biếng, lần này phát hiện cô trốn học mà lại không nói gì, vẻ mặt như thường bảo cô đi vào ngồi, tiếp đó đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Diệp, thầy nghe chủ nhiệm Trần dẫn đội các em nói, anh ta muốn tuyển em đến đại học ngoại ngữ Bắc Kinh học nghiên cứu sinh.”

Thật ra lần này chú Vương đã nghe nói hai chuyện lớn về Diệp Tiểu Muội, giáo sư Snape của trường đại học Nam California muốn nhận Tiểu Diệp, rõ ràng càng chấn động hơn so với ưu ái của chủ nhiệm Trần đại học ngoại ngữ Bắc Kinh.

Nhưng cũng nghĩ giống chủ nhiệm Trần, chú Vương cũng suy nghĩ ở trên lập trường của quốc gia, Tiểu Diệp không lựa chọn ở lại nước Mỹ là chính xác, hơn nữa người cũng đã trở về nước, nhắc lại việc này cũng không có ý nghĩa gì, trước mắt điều càng quan trọng hơn vẫn là lời mời đến từ đại học ngoại ngữ Bắc Kinh.

Dựa theo ý của chú Vương, đi đại học ngoại ngữ Bắc Kinh là lựa chọn rất tốt, Tiểu Diệp là học trò đắc ý của ông ấy, dù sao ông ấy vẫn mong cô tiến lên, đại học ngoại ngữ Bắc Kinh nổi tiếng hơn so với trường học của bọn họ, là một trong những đơn vị được trao tặng học vị thạc sĩ, tiến sĩ hàng đầu trong nước, bằng cấp luôn càng cao càng tốt. Người ta là đại học danh tiếng, tài nguyên cũng nhiều, chủ nhiệm Trần có thể chủ động mời chào Tiểu Diệp thì nhất định sẽ tận tâm bồi dưỡng cô, nói thế nào thì tiền đồ cũng hơn ở lại chỗ bọn họ.

Đáng tiếc chú Vương ngoại trừ là giáo viên của Diệp Tiểu Muội thì còn là lãnh đạo của học viện ngoại ngữ. Làm phó viện trưởng, nhân tài khó khăn lắm mới bồi dưỡng ra, còn đưa ra nước ngoài mạ vàng không thể công cốc chắp tay nhường cho người ta như vậy được, ít nhất phải giữ lại cho có lệ một lần: “Em nghĩ thế nào?”

Diệp Tiểu Muội đương nhiên là rất bất ngờ, mới về nước, cô còn chưa đáp ứng đâu, chủ nhiệm Trần đã làm cho mọi người đều biết việc này, không ngờ ông ấy là chủ nhiệm Trần như vậy= =
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 462: Chương 462



Trước đó cô nợ tiền nên ngại nói rõ với chủ nhiệm Trần, bây giờ đã trả hết nợ, đã có sức mạnh rồi, Diệp Tiểu Muội xua tay không chút nghĩ ngợi: “Chương trình học của nghiên cứu sinh khó hơn so với khoa chính quy nhiều, em có điên mới đến đại học ngoại ngữ Bắc Kinh học nghiên cứu sinh.”

Chú Vương: “...”

Ông ấy đã đoán được cô sẽ phản ứng như thế, thật đúng là chẳng thà cô bằng lòng với chủ nhiệm Trần đến đại học ngoại ngữ Bắc Kinh, chí ít như vậy còn có vẻ cô có lòng cầu tiến.

Sinh viên không biết tiến thủ đến mấy thì chú Vương vẫn kiên trì diễn cho hết, ông ấy nhìn Diệp Tiểu Muội với vẻ mặt ôn hòa: “Nếu đã như vậy, em có suy nghĩ ở lại dạy học hay không?”

“Ở lại dạy học?” Diệp Tiểu Muội vẫn không vui, trước đây bị lừa vào khoa ngoại ngữ, cô từng nghĩ ở lại trường học làm thầy cô dạy tiếng Anh hình như cũng rất nhàn mà lại có mặt mũi.

Nhưng bây giờ, việc làm ăn của cô và chị phát triển rất tốt, hoàn toàn có thể trở về công ty làm nữ tổng tài, ở lại trường làm thầy cô đã không còn là lựa chọn tối ưu nữa rồi.

Nhưng chú Vương đang cực lực thuyết phục cô: “Trường học chúng ta mới vừa được bầu thành đại học trọng điểm của thành phố, mặc dù không bằng nổi tiếng bằng trường như đại học ngoại ngữ Bắc Kinh, nhưng cũng mạnh hơn đại đa số trường học, giáo sư đại học có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cũng không cần quá nhọc lòng về sinh viên, ở lại dạy học giáo còn hơn quốc gia phân công đúng không?”

“Em đi nước ngoài gần một năm, còn chưa biết đúng không? Trường học đã xây tòa nhà cho giáo sư ở mảnh đất góc tây nam kia rồi, mời kiến trúc sư thiết kế dựa theo tiêu chuẩn cấp sao gì ấy. Em là nhân tài ưu tú từng bồi dưỡng ở nước ngoài, chỉ cần sẵn lòng ở lại dạy học thì, trong viện đều sẽ cho ưu đãi, dự tính cuối năm tòa nhà sẽ được xây xong, lúc chia phòng tất nhiên cũng có suất của em.” Thật ra hai bạn học cùng được bồi dưỡng với Diệp Tiểu Muội đều không có được đãi ngộ tốt như vậy, Diệp Tiểu Muội được ưu ái giáo sư đại học Nam California coi trọng và đại học ngoại ngữ Bắc Kinh đào tường mới làm giá trị con người tăng gấp bội lên. Chú Vương cười trêu: “Tiểu Diệp, bây giờ em là nhân tài ưu tú về nước, Tiểu Tống có ưu tú hơn nữa cũng không sánh bằng em, ngày sau cậu ấy được phân công công tác, làm người mới, chưa chắc đơn vị đã chia phòng cho nhanh như thế, từ nay về sau bảo cậu ấy theo em ở trường học chúng ta, có phải càng có mặt mũi hơn không?”

Diệp Tiểu Muội nghe đến đó thật sự hơi động lòng, nhưng cũng không quá vội vã, chủ yếu trước đây cô đã bị chú Vương lừa ra khỏi nước, thổi phồng ba hoa chích chòe về nước ngoài bao nhiêu, kết quả cô đi, hàng ngày ăn trấu nuốt cám đắng lòng bấy nhiêu.

DTV

Có bài học thê thảm ấy, Diệp Tiểu Muội đã cẩn thận hơn về lời nói của chú Vương, cố làm ra vẻ bình tĩnh tranh luận: “Quốc gia chúng ta phát triển kinh tế nhanh như vậy, nói không chừng tầm hai năm nữa đã có nhà ở thương mại giống như nước ngoài rồi, không cần chờ đơn vị phân chia, dùng tiền đã có thể có nhà ở.”

Vốn dĩ là như vậy, quốc gia đã cải cách mở cửa, nhà đất cũng nên phát triển rồi.

Chú Vương mím môi cười, không nói suy nghĩ của cô không thực tế mà tiếp tục gia tăng sức thuyết phục: “Hay là như vậy, thầy xin viện giải quyết luôn vấn đề công việc của anh trai em nhé?”

Không ngờ còn có thao tác như vậy, Diệp Tiểu Muội kinh ngạc há to miệng: “Anh trai của em ạ?”

“Có phải anh trai của em học khoa toán học không?” Chú Vương hướng dẫn từng bước giống như một bà ngoại sói: “Thầy nghe lão Trương khoa bọn họ từng đề cập tới, cũng là một sinh viên tốt chăm chỉ cần cù, nghe nói còn từng giành được học bổng. Vốn dĩ anh trai em muốn ở lại trường dạy học khá khó khăn, nhưng bên này thầy cô mà xin thì cũng không phải là không thể, nhưng phải nói trước, nếu như anh trai em ở lại dạy học thì tất nhiên sẽ không có những đãi ngộ như em, cậu ấy sẽ được thu xếp ký túc xá giáo sư phòng bốn người giống như các giáo sư mới khác.”

Nghe thấy ông ấy nói như vậy, Diệp Tiểu Muội liền có chút chần chờ. Tuy là cô vô tâm nhưng cũng biết với điều kiện của anh ba Diệp thì ở lại dạy học tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất, nếu thật sự đợi quốc gia phân công công tác thì chẳng biết sẽ bị phân đến cái xó nào. Ngẫm lại, con trai bác nông dân biến thành thầy cô của đại học nào đó ở Bắc Kinh, tương lai còn có thể được bình xét chức danh giáo sư phó giáo sư thì sẽ vẻ vang biết bao!
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 463: Chương 463



Lúc đầu Diệp Tiểu Muội không ôm tiền đồ của anh ba vào người, bản thân cô đã là người không có chí tiến thủ rồi, nếu như anh ba Diệp muốn ôm đùi của cô thì chờ cùng làm anh em không có chí đi thôi. = =

Nhưng bây giờ chú Vương “mua một tặng một”, Diệp Tiểu Muội đột nhiên đã động lòng, dù sao có hời không chiếm, thế này cũng từ chối thì dường như rất ngu ngốc.

Chú Vương cũng chắc chắn đối với điều kiện mà mình đưa ra, còn ung dung kiến nghị: “Hay là em cứ thương lượng với cha mẹ người nhà của em, mấy ngày nữa trả lời thầy?”

Diệp Tiểu Muội cảm thấy rất ổn nên không lần lữa, hết giờ học liền đến chỗ bên cạnh tìm anh ba, vừa ăn cơm vừa nói việc này, tiếp đó hai anh em bèn hối hả rửa bát rồi đi gọi điện thoại.

Dựa theo thông lệ quốc tế, chuyện liên quan đến vấn đề nghề nghiệp của Diệp Tiểu Muội vẫn phải thông báo cho Tống Thanh Huy một tiếng, Tống Thanh Huy cũng trước sau như một tỏ ý Tiểu Muội vui vẻ là được, chủ yếu là cuộc điện thoại gọi cho đội trưởng Diệp đó.

Đội trưởng Diệp có thể có ý kiến gì được? Ông ấy còn hận không thể đồng ý thay hai anh em!

Cha đội trưởng chưa từng nghĩ đến con gái út còn có thể có tiền đồ tốt hơn, nhà như bọn họ có thể dạy dỗ hai giáo sư đại học, còn đang cắm rễ ở Bắc Kinh, quang vinh nhiều lại có cảm giác thành công biết bao, đội trưởng Diệp điềm tĩnh chín chắn cũng không nhịn được nghẹn ngào.

Ngoài kích động, đội trưởng Diệp lại nói cho đám Diệp Tiểu Muội một chuyện: “Cha thấy xưởng thực phẩm mà bữa trước Tiểu Sở nói được đấy, chính phủ hiện đang khuyến khích gây dựng sự nghiệp rồi, thủ tục văn kiện đều dễ làm, hai tháng nay bảo anh cả anh hai các con xây cái xưởng ở trong thôn trước, nghỉ hè các con trở về lại dạy bọn nó làm cụ thể như thế nào.”

Anh ba Diệp nhận lấy ống nghe nói vâng, anh ấy sẽ chuyển quyết định trong nhà cho Sở Hàm, nói chuyện chính xong thì cúp điện thoại. Diệp Tiểu Muội mở to mắt nhìn anh ba Diệp: “Xưởng thực phẩm gì thế, sao em không biết?”

“Em ở nước ngoài nên đương nhiên không biết rồi.” Anh ba Diệp cười giải thích: “Đoạn thời gian trước, Sở Hàm quen một ông chủ kinh doanh thực phẩm, ông chủ Chung này có rất nhiều đường dây tiêu thụ, bởi vì chơi thân bèn thương lượng mọi người cùng nhau làm xưởng, anh ta làm bên tiêu thụ. Nhưng mà chẳng phải chúng ta đều đang đi học, không thể phân thân ư? Xưởng thực phẩm này tốt nhất là để thân thích bạn bè đáng tin phụ trách, nhưng cha mẹ Sở Hàm làm công nhân cả đời rồi, không làm việc này nữa, mà điều kiện ở quê của chúng ta không tệ, nguyên vật liệu gì cũng tiện, bây giờ cha lại là phó bí thư đảng ủy xã, dù gì cũng là một lãnh đạo, kiến thức rộng, có ông ấy ở bên cạnh trông coi thì xưởng thực phẩm này không nói tốt đến đâu, chí ít cũng không loạn nổi...”

Tóm lại, bây giờ ngoại trừ sự nghiệp nữ trang ra thì họ lại bắt đầu nghề phụ rồi.

Diệp Tiểu Muội nghe thế thì rất mừng: “Xưởng thực phẩm à ~”

DTV

Bây giờ già trẻ cả nhà bọn họ đều theo tiết tấu làm giàu của chị nữ chính rồi. (:3J∠)

*

Tiếng chuông vào học vang lên, Diệp Tiểu Muội sửa sang lại áo khoác mới ra nhãn hiệu nhà mình, chuẩn bị lên lớp đầu tiên trên kiếp đi làm của cô.

Phần lớn sinh viên, nhất là sinh viên của trường sư phạm, trong lúc học đều sẽ đi làm thêm gia sư, hoặc nhiều hoặc ít có chút “kinh nghiệm dạy học”, nhưng cả hai kiếp Diệp Tiểu Muội đều không có hứng thú thích lên mặt dạy đời, nhưng lại làm sinh viên cả hai kiếp.

Lần đầu tiên đến lượt cô lên lớp cho người khác, dù là Diệp Tiểu Muội vô tâm, lúc này cũng có chút ít hưng phấn, mặc cái áo khoác ngoại mà cô thích nhất và cho là đẹp nhất do chị nữ chính bảo người đem tới mấy ngày hôm trước.

Mới vừa đầu xuân, mấy ngày nay thời tiết còn rất ấm áp, Diệp Tiểu Muội phối một cái áo liền váy cùng kiểu ở trong áo khoác liền ra ngoài, trong lòng còn rất sung sướng. Không phải cô khoe khoang, kiểu dáng và chất lượng của những thứ hàng mới ra của họ lần này đều vượt xa trình độ trong ngành, ngay cả cô cũng mặc vô cùng đẹp, các chị gái dân bản địa làm sao có thể chịu nổi.

Diệp Tiểu Muội đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh kiểu dáng mới được tranh nhau mua hết sạch.

Kiểu dáng mới đợt này có thể làm ưu tú như vậy đương nhiên không thoát được quan hệ cùng chị nữ chính. Tốt nghiệp đại học rồi, Diệp Tiểu Muội anh cả Tống anh ba Diệp, bao gồm cả Thẩm Tư Mặc, tất cả mọi người đều lần lượt đi làm.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 464: Chương 464



Bởi vì bọn họ là lớp sinh viên đầu tiên sau khi khôi phục thi đại học, công tác được phân công không phải xí nghiệp chính phủ thì cũng phải là đơn vị sự nghiệp, đơn vị có biên chế nghĩa là nếu nhậm chức thì cả đời có bảo đảm dưỡng lão, bát sắt đều là như vậy, cho nên người có lòng muốn làm ăn đến mấy, sau khi tốt nghiệp cũng nên đi làm hai năm rưỡi dựa theo phân công công tác, đợi thời cơ chín muồi lại tiến hành ngừng lương giữ chức, như vậy tính là đã có bảo đảm, làm ăn thất bại cũng không đến mức nửa đời sau không nơi quay về.

Chỉ có Sở Hàm không đi con đường bình thường, ngay cả đơn vị công tác cô cũng không cần, tốt nghiệp một cái liền trực tiếp xuống biển.

Dù sao không có ai hiểu tình hình tương lai hơn cô ấy, nhãn hiệu nữ trang của bọn họ lại cất bước thuận lợi như vậy, hai năm trước đã có thể mở rộng ra tỉnh ngoài, mở rộng thị trường rồi. Nhưng bởi vì việc học hành và bài tập nặng nhọc khiến cho cô ấy không thể rút tay ra để phát triển sự nghiệp cho tốt, vì thế trong lòng Sở Hàm đã sớm gấp gáp, thực sự không muốn bởi vì biên chế này mà làm lỡ hai năm nữa. Đối với cô mà nói, bây giờ để lỡ mỗi một ngày đều là tổn thất.

DTV

Bây giờ đã tốt nghiệp, rốt cục cũng có thể phóng tay mà làm, Sở Hàm bừng bừng quyết tâm.

Nhóm sinh viên bọn họ nhập học vào mùa xuân năm 1978, thời gian tốt nghiệp cũng khác hơn một chút, trước kỳ nghỉ đông họ đã chính thức tốt nghiệp. Vừa tốt nghiệp, để mau chóng vận hành công ty, Sở Hàm liền dứt khoát không trở về ăn tết mà ở Bắc Kinh vội vàng tìm địa chỉ làm việc, tuyển công nhân, ngắn ngủi hai tháng đã gây dựng đoàn đội công tác, còn không làm lỡ thiết kế và sản xuất kiểu dáng mới, lúc này kiểu dáng mới đã đều chuẩn bị xong, chỉ chờ đưa ra thị trường. Sở Hàm cũng không có thời gian thở lấy hơi, lại vội vã tuyển nhà thiết kế ở bên ngoài. Cho nên cô ấy không có thời gian đưa quần áo mới đợt này tới cho Diệp Tiểu Muội mà bảo thư ký mới nhận của mình chạy một chuyến.

Diệp Tiểu Muội kéo thư ký hỏi thăm tình hình gần đây của chị, sau đó thì hớn hở thử quần áo mới.

Cô chắc là người ủng hộ quyết định của Sở Hàm nhất trong tất cả mọi người, không ai sánh bằng, không phải vì loại lý do cao thượng đế quốc thương nghiệp của bọn họ từ nay về sau giương buồm xuất phát, Diệp Tiểu Muội chỉ cần suy nghĩ chị nữ chính bắt đầu xắn tay áo lên làm, kiểu dáng thiết kế và chất lượng trong tiệm bọn họ đều tăng vụt lên, cô có thể mặc quần áo càng ngày càng đẹp đẽ tinh xảo là Diệp Tiểu Muội đã cảm thấy cuộc sống quá tốt đẹp rồi!

Bây giờ là năm 1982 rồi, sự phát triển nhanh chóng của kinh tế mang đến thay đổi từng ngày cho quốc gia và nhân dân, ví dụ như năm ngoái Diệp Tiểu Muội trở về từ nước Mỹ, rất nhiều người cả đời cũng chưa từng thấy một đôi giày cao gót, khiến Diệp Tiểu Muội cực kỳ nổi bật.

Đến năm nay rồi, trên đường phố Bắc Kinh đã thường xuyên xuất hiện bóng dáng xinh đẹp đi giày cao gót, có vài tiệm cũng bắt đầu bán hoặc là đặt làm giày cao gót rồi. Người thời thượng như Diệp Tiểu Muội đương nhiên sẽ không bỏ qua “làn sóng giày cao gót này”, đối với cô mà nói thứ tốt càng nhiều càng tốt, bây giờ cô đã gom đủ giày cao gót bốn loại màu sắc đỏ trắng xanh lam và đen rồi.

Để phối hợp với áo khoác ngoài, hôm nay Diệp Tiểu Muội đi đôi giày cao gót màu trắng, cực kỳ tự tin đi vào phòng học.

Mặc dù là lần đầu tiên lên lớp, vẫn vô cùng ra dáng đặt giáo án lên bàn giáo viên, hô to: “Lên lớp!”

Diệp Tiểu Muội nghĩ thầm cho dù mình ở lại trường dạy học thì cũng phải làm giáo sư quyến rũ có phong thái nhất. Nhưng mà sinh viên của cô dường như không có tiền đồ, dưới màn biểu diễn đẹp đẽ của cô, trợn mắt há mồm mất mấy giây, lớp trưởng đại diện mới vừa nhậm chức mới tìm lại giọng nói của mình: “Đứng lên!”

Toàn thể sinh viên đứng lên, hô rất lớn tiếng: “Chào cô ạ.”

Tuy là sinh viên hơi ngốc nghếch, nhưng mà đối với cô rất nhiệt tình rất kính trọng, cho cô có mặt mũi gấp bội, Diệp Tiểu Muội ít nhiều có chút thoả mãn, trực tiếp nói tiếng Anh: “Sit down, please.”

Tình hình của sinh viên lứa này không giống với bọn họ năm đó, trường học các cấp đã khôi phục trật tự bình thường, đương nhiên các sinh viên đều về vườn trường, người vừa học vừa làm thi đại học đã rất ít rồi. Mà trường học đều phát triển toàn diện đức trí thể mỹ lao, tiếng Anh bây giờ vẫn chưa chính thức đưa vào tổng điểm thi đại học, nhưng từ năm 1978, Bộ giáo dục đã ban bố dự luật “chương trình dạy học tiếng Anh cả tiểu học trung học chế độ mười năm chế độ cả ngày”, học sinh trung học tiểu học cũng bắt đầu học tiếng Anh rồi. Mặc dù trong dự luật không có yêu cầu trường cấp ba nhưng phần lớn trường cấp ba đều không chịu lạc hậu, cũng nhao nhao mở lớp tiếng Anh, vì vậy nhóm sinh viên này đều đã có nền tảng tiếng Anh nhất định, nhất là người có thể chủ động ghi danh khoa ngoại ngữ, chí ít bình thường thành tích tiếng Anh cũng sẽ không quá kém, họ vẫn có thể nghe hiểu từ ngữ đơn giản, đều rất phối hợp ngồi xuống.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 465: Chương 465



Diệp Tiểu Muội còn nghe được một hai sinh viên nhỏ giọng nói câu “thank”, phát âm không đạt tiêu chuẩn nhưng cô vẫn hài lòng gật đầu, chỉ cần dám mở miệng thì luôn sẽ có lúc tiến bộ, “yêu cầu” mà chú Vương nói cũng không khó khăn như vậy.

Đúng vậy, Diệp Tiểu Muội không phải cố ý khoe khoang tài hoa, cô vừa đến đã dùng tiếng Anh đều là bởi vì chỉ thị của chú Vương. Làm “nhân tài ưu tú” trong viện, Diệp Tiểu Muội vừa lên chức đã được các lãnh đạo cực kỳ coi trọng, trước khi bắt đầu lên lớp, chú Vương và chủ nhiệm khoa còn tìm cô nói chuyện mấy lần, thân thiết hỏi cô đã có kế hoạch và ý tưởng dạy học hay chưa.

Diệp Tiểu Muội làm gì có ý kiến, cô ở lại trường chính là vì mỗi ngày lên một hai tiết học, sau đó những thời gian khác tùy tiện đi dạo phố happy, nói trắng ra vẫn là ở ăn no chờ chết, đương nhiên là thế nào ung dung thì làm thế ấy rồi.

Nhưng Diệp Tiểu Muội ngẫm lại, học viện đối với cô rất tốt, vừa khai giảng đã cho cô chìa khóa phòng rồi, lầu ba, diện tích không lớn nhưng cũng có bốn mươi năm mươi mét vuông, có ban công nhỏ, có buồng vệ sinh, phòng bếp và phòng khách nhỏ, hai người ở hoàn toàn đủ rồi, hơn nữa phòng đã được lát sàn, tường thì sơn trắng như tuyết, chỉ chờ chuyển đồ gia dụng vào ở.

Mấy ngày sau khi khai giảng, Diệp Tiểu Muội đã vội vàng đi dạo phố mua đồ gia dụng với bà nội Tống và mẹ Tống, dùng để cải tạo cái ổ nhỏ của bọn họ. Lúc đầu việc này nên để anh cả Tống ra tay, nhưng anh không được nhàn nhã như Diệp Tiểu Muội, trường học ăn tiết nguyên tiêu xong mới khai giảng, cô cũng được chơi cho tới bây giờ mới tới lớp.

Còn Tống Thanh Huy được phân công đến văn phòng thị chính, mùng tám đã phải đến đơn vị báo cáo rồi, lãnh đạo của bọn họ rất biết dùng người, tuyển sinh viên tài năng khoa máy tính của đại học Thanh Hoa như Tống Thanh Huy là bởi vì văn phòng bọn họ cũng muốn thực hiện thông tin hóa công việc, thế là anh cả Tống mới vừa nhậm chức đã được “gửi gắm trọng trách”, gần đây đang bận lên lớp đào tạo máy tính ở đơn vị.

Bây giờ máy tính vẫn rất đắt đỏ, chính phủ cũng không có tiền, hiện tại đơn vị của Tống Thanh Huy mới có một hai cái, trước mắt muốn để cho tất cả mọi người trong đơn vị học cách sử dụng máy vi tính làm việc, cũng chắc chắn tính ưu việt của thông tin hóa, sau đó mới có thể đưa vào số lượng lớn, nghe nói đến lúc đó muốn trực tiếp phái người đi Nhật Bản mua đồ, chắc anh cả Tống còn phải đi công tác cùng lãnh đạo nữa.

Anh cả Tống mới vừa đi làm đã được coi trọng như vậy, người trong nhà đều rất ủng hộ anh, hy vọng anh biểu hiện tốt ở đơn vị, chuyện nhỏ như dọn nhà đương nhiên không thể ảnh hưởng đến anh. Thiểu số phục tùng đa số, Diệp Tiểu Muội có thành kiến cũng không còn cách nào, chỉ có thể biến đau buồn thành động lực trong lúc chọn mua đồ dùng trong nhà, ra sức dùng tiền. Bà nội Tống và mẹ Tống đã nói, nhà là của cô, tiền mua đồ đạc đều do bọn họ bỏ ra, bảo cô nhìn trúng cái gì thì cứ yên tâm mua.

Diệp Tiểu Muội không chút khách sáo, chọn giường hai người Simmons, đặt một cái tủ quần áo đắt tiền nhận trong tiệm đồ gia dụng, chọn một cái sô pha lò xo gấp, ngoài ra còn mua các loại đồ nhỏ như đèn bàn, bình hoa và rèm cửa sổ khăn trải bàn trở về trang trí căn nhà.

Chọn xong đồ gia dụng cơ bản rồi, bà nội Tống tiền muôn bạc biển nói bây giờ đã có nhà, cho cô thêm cái tivi nữa là vừa đẹp, mẹ Tống cũng không cam chịu tỏ ra yếu kém, chọn một cái máy giặt quần áo kiểu mới nhất cho Diệp Tiểu Muội.

Diệp Tiểu Muội đương nhiên không từ chối ai, toàn bộ thu nhận.

Bây giờ cô cũng đã là giảng viên đại học rồi, thuộc về ngành nghề làm người ta kính trọng, dù cho công việc có nhàn hạ hơn nữa thì mẹ Tống cũng sẽ không lấy tiêu chuẩn bà nội trợ để yêu cầu cô, nấu cơm gì gì đó sẽ không suy tính nữa, bọn nhỏ đã ở trường học rồi, còn có đơn vị nào so được với căn tin đại học chứ? Bình thường trong nhà không có khách đến, bản thân mẹ Tống và cha Tống cũng sẽ đối phó ở căn tin đơn vị cho nên bà ấy không cảm thấy con trai và con dâu ăn căn tin trường học có cái gì không tốt. Dù sao nhà mà trường học chia cho tốt biết bao, tường sơn trắng như tuyết, nếu để cho khói dầu hun đen, chúng nó không đau lòng thì bà còn khó chịu hơn đây này. Cuối cùng, đồ dùng phòng bếp chỉ mua cái nồi cơm điện và siêu nước điện, đảm bảo lúc bọn nó tự nấu cơm có thể tùy tiện nấu ít đồ là được.

DTV

Sau khi thêm nhiều đồ như vậy, cái ổ nhỏ của Diệp Tiểu Muội đã thay đổi hoàn toàn, có hoa có cỏ có sô pha TV, hàng ngày cùng anh cả Tống sống thế giới của hai người, còn thú vị hơn play trong khách sạn nữa. (:3J∠)
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 466: Chương 466



Trường học đối tốt với mình như vậy, lãnh đạo học viện hỏi đến nơi, Diệp Tiểu Muội cũng không thể bại lộ bộ dạng không biết tiến thủ của mình được. Tuy cô không có ý tưởng gì nhưng miệng có thể nói mà, Diệp Tiểu Muội mở miệng liền tỏ ý cô cảm thấy ngoại ngữ quan trọng nhất là có thể nói, sinh viên của bọn họ, không có gì bất ngờ thì về sau đều làm thầy cô dạy tiếng Anh, dạy dỗ học sinh, nếu như bản thân mình cũng không dám mở miệng nói tiếng Anh, bản thân mình phát âm cũng không đạt tiêu chuẩn, đi ra ngoài không phải sẽ dạy hư con em, học sinh mình dạy ai nấy đều thành người ngọng tiếng Anh ư?

Cho nên vì sự nghiệp giáo dục của tổ quốc, Diệp Tiểu Muội quyết định làm từ cô, tiến hành dạy học hoàn toàn bằng tiếng Anh, nghĩa là tất cả mọi người trong lớp chỉ dùng tiếng Anh để giao lưu, lúc cô bồi dưỡng ở nước Mỹ các giáo sư đều là như thế này, bất kể những sinh viên này phát âm kém đi nữa, nói có vấp váp đi nữa thì các giáo sư đều sẽ cổ vũ họ nói hết lời, sau một thời gian ngắn, sinh viên bọn họ đều có thể trao đổi lưu loát cùng người ngoại quốc, hiệu quả rất rõ rệt.

Lấy ví dụ xong, Diệp Tiểu Muội lại tỏ ý họ nên dùng “công nghệ cao” trong việc dạy học, trên thị trường đã đưa ra máy ghi âm có thể phát băng từ, hoàn toàn có thể mua về cho các sinh viên nghe băng từ tiếng Anh, như vậy các sinh viên học tiếng Anh càng dễ dàng hơn. Nói đường hoàng như thế, thật ra cũng là để cô lên lớp có thể thoải mái hơn.

Nhưng Diệp Tiểu Muội nói bậy một trận như thế lại làm lãnh đạo học viện chấn động, chú Vương tỏ ý, họ sẽ xin máy ghi âm và băng tiếng Anh, bọn họ cũng rất ủng hộ kế hoạch “dạy học hoàn toàn bằng tiếng Anh” của cô Diệp, nếu như hiệu quả dạy học tốt, còn có thể tổ chức các phòng học khác dự giờ học tập.

Diệp Tiểu Muội vô cùng tự tin không sợ để người ta dự thính học tập, chỉ cần đừng bảo cô đi dự thính học tập kinh nghiệm của các thầy cô khác là được - làm lỡ cô sống phóng túng rồi.

Bây giờ đã chắc chắn các sinh viên của cô đã có chút cơ sở, Diệp Tiểu Muội liền có lòng tin hơn, thuần tay ném giáo án xuống, bắt đầu “lập quy củ”, “Tiết đầu, trước tiên không vội lật sách, cô xin tự giới thiệu mình với mọi người, cô họ Diệp, Diệp Thư Hoa, các em có thể gọi cô Diệp, cũng có thể gọi Miss Diệp, cô còn có một cái tên tiếng Anh Annie, chỉ cần các em vui thì cứ xưng hô tùy ý.”

Giới thiệu bằng tiếng Trung xong, Diệp Tiểu Muội lại dùng tiếng Anh giới thiệu một lần rồi mới nói tiếp: “Thói quen của cô có lẽ không giống với các thầy cô khác, hy vọng các sinh viên cố gắng phối hợp, mong các em chỉ nói ngoại ngữ trong giờ của cô, được chứ? Ví dụ như khi cô đi vào lên lớp, các em chào hỏi là “Good morning Miss Diệp” “Good afternoon Miss Diệp”. Do you understand?”

Tuy là cô Diệp có chỗ phá vỡ tưởng tượng của bọn họ đối với nhà giáo nhân dân nhưng từ sự kính trọng đối với người làm thầy, các sinh viên vẫn trợn mắt há mồm gật đầu - có thể là phương thức lên sân khấu của cô Diệp quá chấn động, khí chất quá mạnh mẽ, thậm chí họ cũng không dám cò kè mặc cả với cô.

Nhưng cô Diệp yêu cầu nghiêm khắc, nói: “Lúc này các em nên trả lời “yes” or “no”, chỉ gật đầu là không được.”

Sinh viên cả lớp thống nhất hô: “Yes!”

DTV

“Rất tốt.” Diệp Tiểu Muội hài lòng vỗ tay: “Kế tiếp, đến lượt các em tự giới thiệu mình, tên họ, tuổi tác, hứng thú sở thích các loại, hãy nhớ phải dùng tiếng Anh biểu đạt, từ ngữ không biết có thể hỏi cô ngày, bắt đầu thôi.”

Tiết học đầu tiên, các sinh viên cứ như vậy bị Miss Diệp không đi đường thường ngược c.h.ế.t đi sống lại, ba mươi mấy sinh viên tự giới thiệu mất trọn một tiết học, lãnh đạo học viện trên đường đến thị sát nhìn thấy cô Diệp thực sự đang dùng cách dạy học kiểu Mỹ, các sinh viên cũng dám lên tiếng, bầu không khí lớp học vô cùng tốt thì rất hài lòng bỏ đi.

Diệp Tiểu Muội cũng rất hài lòng, một tiết học cứ như vậy trôi qua, giỏi quá ~

Tiếng chuông tan học vang lên, cô Diệp biểu hiện còn vui sướng hơn so với các sinh viên, vội vã thu dọn đồ đạc rồi tan lớp, ngược lại là các sinh viên của cô hơi lưu luyến không rời. Tuy Miss Diệp rất ngược nhưng ngoại hình cũng xinh đẹp, nhìn gương mặt này thực sự khiến người ta không dậy nổi lòng oán hận. Từ trước đến giờ họ chưa từng thấy cô giáo trông tây như thế, uốn tóc, đi giày cao gót, trang điểm tô son, phương thức giảng bài cũng mới như vậy, nói không chừng Miss Diệp từng đi tây cũng nên, các sinh viên tràn ngập tò mò đối với Miss Diệp, lấy dũng khí lên giữ lại, nói: “Thưa cô, hết giờ học rồi bọn em có thể nói tiếng phổ thông rồi đúng không ạ?”
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 467: Chương 467 (Hoàn)



“Thưa cô, có thể nói chuyện với chúng em một chút không ạ?”

Diệp Tiểu Muội nhìn đồng hồ, hơn ba giờ chiều, ăn cơm cũng chẳng sớm như vậy, anh cả Tống không ở nhà, cũng không có người hẹn cô đi dạo phố, về nhà thì cũng chỉ ngủ mà thôi bèn nán lại hàn huyên trò chuyện với các sinh viên.

Đều là người trẻ, mọi người rất nhanh đã hoà nhập, sau khi tan lớp cô Diệp bỗng dưng thay đổi đột ngột thậm chí còn tỏ ý: “Các em có hoạt động ăn uống đi dạo phố xem phim gì đều có thể đến hẹn cô.”

Ở trong các giảng viên đại học chắc chắn chững chạc hiền hòa có một Miss Diệp thanh thuần không làm bộ như vậy, cô nhanh chóng trổ hết tài năng, nổi tiếng toàn trường.

Làm đàn chị thời thượng trước rồi làm cô giáo nổi tiếng, Miss Diệp có vô số lời độn trong giang hồ, giá trị nhan sắc thì không cần nói nhiều, cô học bốn năm đại học thì làm hoa hậu giảng đường bốn năm liên tục, không ngờ tốt nghiệp rồi, làm hoa hậu giảng đường trong các giảng viên đại học vẫn là cô; ở trên người Miss Diệp, thứ càng nổi tiếng hơn vẻ đẹp là sự khoa trương của cô, trang điểm xịt nước hoa mang giày cao gót đều là chút chuyện nhỏ, nghe đồn có người cố ý thống kê, Miss Diệp một năm bốn mùa, xuân hạ thu đông, mặc quần áo không hề giống nhau, dường như trên cơ bản đều là một nhãn hiệu - Cẩm Mạn, chọn đại một bộ quần áo ở trong đó cũng bằng một hai tháng tiền lương của cha mẹ bọn họ đấy.

Sau đó mới biết được, Cẩm Mạn chính là do Miss Diệp và bạn tốt của cô đầu tư mở, các sinh viên đã hiểu được tác phong khoa trương của Miss Diệp. Có tiền tùy hứng, cho nên ở lúc các ông chủ mỏ than đá vẫn còn đang chơi máy BB thì Miss Diệp đã mang điện thoại di động lên lớp, mấu chốt là điện thoại di động của cô không phải là để nói chuyện làm ăn, sinh viên đi ngang qua thường nghe thấy cô gọi chồng với điện thoại, vừa nghe cũng biết là đang yêu đương; đợi lúc điện thoại bắt đầu thông dụng, Miss Diệp lại chơi máy tính xách tay, bình thường dùng máy tính soạn giáo án, gõ chữ rất nhanh, buổi tối tự học còn phát điện ảnh nguyên thanh cho bọn họ, cho bọn họ xem phim học tiếng Anh; đợi trường học cũng đưa đa phương tiện vào dạy học, máy tính đã không tính là mới mẻ, Miss Diệp lại chuyển sang mê xe hơi, lần nào lái xe con vào cổng đến trường học đều có thể khiến thầy trò toàn trường vây xem.

Theo lý thuyết, giáo viên khoe khoang như vậy không thích hợp với môi trường sư phạm, đã sớm nên bị nhà trường hẹn nói chuyện nhưng Miss Diệp lại chưa từng phải uống trà. Có người nói năng lực nghiệp vụ của cô rất mạnh, sinh viên của cô bị ngược rất thảm nhưng hiệu quả rất rõ rệt, lần nào tham gia thi đấu đọc diễn cảm tiếng anh của sinh viên cũng đều có thể giành được thứ hạng rất cao, điều này làm cho Miss Diệp giành được quang vinh cho trường học trở thành thầy cô ưu tú trong học viện thậm chí là trường học; có người nói ân sư của Miss Diệp còn là viện trưởng, trong học viện bao gồm nhà trường tiếp đãi khách nước ngoài đều thường là để Miss Diệp phụ trách, cái này gọi là có hi vọng lên chức.

Các nữ sinh thì lại càng chú ý câu chuyện của Miss Diệp và chồng cô hơn, rất nhiều rất nhiều lứa đàn anh đàn chị trước kia đều lưu truyền rộng rãi câu chuyện tình yêu giữa Miss Diệp và trồng cô, lưu truyền đến bây giờ đã có thêm rất nhiều kịch tính, lãng mạn khiến người ta muốn rơi lệ.

Nhưng chồng Miss Diệp cũng quả thực rất nổi tiếng trong các sinh viên đại học sư phạm thủ đô, mọi người bình thường có thể nhìn thấy bóng dáng tình cảm của vợ chồng họ. Dù cho Miss Diệp không còn ở trường học nữa, chồng cô cũng đã từ chức ở đơn vị, cùng gây dựng sự nghiệp với mấy người bạn, mấy năm ngắn ngủi đã trở thành startup khoa học kỹ thuật nóng bỏng tay, nhưng vị sếp lớn khoa học kỹ thuật này vẫn kiên trì tới đón đưa Miss Diệp đi làm lúc rảnh rỗi, có điều kiện còn muốn đích thân hộ tống đến cửa phòng học mới yên tâm, cho nên bình thường các sinh viên có thể nhìn thấy họ nắm tay xuyên qua vườn trường, vô cùng lãng mạn.

Nhưng Miss Diệp và chồng không tính là lãng mạn nhất, lãng mạn hơn là còn có hình ảnh cha và bé cưng cùng đi đón mẹ. Bé cưng của Miss Diệp da trắng như tuyết và mắt to giống mẹ, tóc được uốn thành lọn xoăn nhỏ, đẹp phi giới tính, thường được nhận lầm thành con lai, có mấy bạn học nữ không thể chống cự lại những thứ đáng yêu thường đi theo Miss Diệp cùng tan học chính là để có thể may mắn ở bên cạnh ngắm bé cưng tới đón mẹ vài lần.

DTV

[HOÀN]
 
Back
Top Bottom