Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 450: Chương 450



Lại không nghĩ rằng tiệc cưới náo nhiệt như thế, tuy rằng người nhà mẹ đẻ bọn họ không tới nhiều, thầy cô bạn bè trong trường Tiểu Muội cũng không ít, đây cũng đều là người nhà gái bọn họ mời tới, nếu để cho bà thông gia chiêu đãi thì không thích hợp, vì thế Vương Thúy Phân c*̃ng đứng cạnh cửa như nữ chủ nhân chiêu đãi khách.

Hiện trường lễ cưới, bên nhà gái nhiều khách mời, đại diện cho cô dâu có nhiều người làm chỗ dựa, sau này ở nhà chồng lại càng có sức mạnh, đây là chuyện tốt, vì thế Vương Thúy Phân không hề cảm thấy phiền phức, trái lại đắc ý, đáng tiếc bà ấy chỉ có thể nói một vài tiếng phổ thông, phần lớn khách mời vẫn nhờ vào Diệp Quân Hoa và đội trưởng Diệp chiêu đãi.

Sau khi nghỉ ngơi một lát ở phòng cưới, chú rể cô dâu được mời xuống chơi, người thành phố có lẽ biết chơi hơn người nông thôn, chú Vương chủ hôn, kỳ thực thì tương đương với người chủ trì lễ cưới, chú Vương không chỉ để Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy kể chuyện tình yêu của bọn họ, còn gọi học sinh lên sân khấu kể những câu chuyện mà bọn họ phát hiện, Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy ở trường học này sinh rất nhiều gian tình, các bạn học mỗi người kể một câu chuyện, phỏng chừng đều không giống nhau.

Lễ cưới này hoàn toàn khiến người ta sáng mắt lên, lễ cưới c*̃ng từ ban ngày náo nhiệt đến tận tối.

Trong thành phố không đãi ba ngày giống ở nông thôn, có điều nhà họ Tống c*̃ng chuẩn bị đãi cả ngày, buổi trưa buổi tối đều lo liệu cho khách, bạn bè người thân quan hệ gần đều sẽ ăn toàn bộ quá trình, có điều bởi hiện trường lễ cưới quá náo nhiệt quá vui vẻ, các bạn học và các thầy cô của Diệp Tiểu Muội đều ở lại ăn tiệc tối, vì vậy buổi tối Diệp Tiểu Muội và anh Tống vẫn phải tiếp tục chúc rượu.

Sau khi kinh diễm qua đi, Diệp Tiểu Muội cũng không còn quan trọng đối với việc có muốn tiếp tục mặc áo cưới hay không, vì thế trước tiệc tối cô rất tri kỷ đổi lại quân trang.

Lễ cưới còn chưa kết thúc, chuyên gia trang điểm c*̃ng chưa đi, chuyên gia trang điểm thông minh khéo léo rất nhanh đã đổi kiểu tóc cho Diệp Tiểu Muội, vừa vặn tóc của cô vẫn uốn, xử lý một hồi xoắn thành búi tóc phụ cổ, phối với môi đỏ như lửa, tiểu công chúa ngây thơ tao nhã lắc mình biến hóa thành đóa hoa xanh biếc trong quân đội, Diệp Tiểu Muội thu hoạch rất nhiều bình luận tốt như nước thủy triều.

Mãi cho đến tiệc cưới kết thúc, các bạn học còn đang khen ngợi hôn lễ này của Diệp Tiểu Muội danh tiếng vang xa, lần này đúng là cô dâu đẹp nhất toàn bộ Bắc Kinh, Diệp Tiểu Muội đương nhiên cũng đắc ý, sau đó cùng anh Tống "đưa vào động phòng" cũng không vội ôm hôn, mà không thể chờ được nữa kéo anh Tống cầu xin khen ngợi, "Ngày hôm nay có phải em biểu hiện rất tốt không? Anh có hay kiêu ngạo tự hào vì em không?"

Cả ngày nay, phần lớn sự chú ý của Tống Thanh Huy đều đặt ở trên người Diệp Tiểu Muội, nhưng bởi vì ánh mắt ước ao kinh diễm của đám bạn bè người thân quá mức rừng rực, khiến anh muốn quên cũng không quên được, hiện tại Diệp Tiểu Muội nói thế anh theo bản năng cong môi, không thể không nói trong lòng anh quả thực rất kiêu ngạo rất tự hào, bèn véo cái mũi nhỏ cao thẳng của cô: "Đúng vậy, cô dâu xinh đẹp mỹ lệ như thế, có thể thấy tất cả mọi người rất hâm mộ anh."

Diệp Tiểu Muội nghiêng cổ: "Vậy em là cô dâu xinh đẹp nhất thế giới đúng không?"

"Ở trong lòng anh mãi mãi là vậy."

DTV

Anh Emma Tống ngày hôm nay quá ngọt, ngọt đến mức Diệp Tiểu Muội cũng không tự chủ mở cờ trong bụng, đắc ý nói: "Thật hy vọng hàng năm đều có thể làm đám cưới, như vậy em sẽ thật sự thành cô dâu vĩnh viễn xinh đẹp rồi."

Tống Thanh Huy giật giật khóe miệng, lần đầu tiên áp lực lớn đến mức khiến anh không nhịn được thổ lộ tiếng lòng: "Cái này… Quá khoa trương rồi."

Bọn họ có thể làm lễ cưới hai lần đã ci như hiếm có.

Diệp Tiểu Muội nghĩ một chút, mỗi năm một lần hình như quả thật hơi khoa trương, hơn nữa còn hao tiền tốn của, cho nên cô lùi lại mà cầu việc khác, "Nếu không thì mười năm một lần?"

Không có chuyện gì lại tổ chức đám cưới gì đó vẫn có chút khiêu chiến tam quan của Tống Thanh Huy, từ xưa tới nay chưa từng có ai làm như vậy, thế nhưng ngẫm lại dáng vẻ mười năm sau của anh và Tiểu Muội, chẳng biết vì sao trong lòng còn có chút ngọt ngào, lời từ chối chạy tới bên mép c*̃ng nuốt trở về, không nhịn được ôm sát tiểu tổ tông bên người, chậm rãi gật đầu: "Đều theo em."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 451: Chương 451



Năm 1979, lần đầu tiên đồng chí Tiểu Bình đề xuất muốn xây dựng "Đặc khu xuất khẩu", đến tháng ba năm 1980, "Đặc khu xuất khẩu" đổi tên thành "Đặc khu kinh tế", đánh dấu sự quyết tâm quốc gia phát triển tiến thêm một bước kinh tế, càng ngày càng nhiều dân chúng c*̃ng bắt đầu quan tâm phát triển thương mại.

Một năm này, Diệp Tiểu Muội tiến vào năm 3 đại học, còn một năm nữa là tốt nghiệp đi làm, bọn họ là lứa sinh viên đại học đầu tiên sau khi khôi phục thi đại học, khan hiếm nhân tài, công tác và đãi ngộ đều không cần lo, các đơn vị lớn đều muốn cướp người, có điều đến cùng cách ngày tốt nghiệp càng gần, đề tài mà các bạn học thảo luận nhiều nhất c*̃ng dần dần biến thành công tác.

Diệp Tiểu Muội vẫn ở ký túc xá viện văn học ban đầu, ba năm này càng ngày càng thân thiết với các bạn học, mỗi khi người gặp trong túc xá nói về công việc, thì nhất định sẽ trêu ghẹo Diệp Tiểu Muội làm phần kết thúc câu chuyện, cửa hàng quần áo nữa của cô và chị gái nữ chính cùng hùn vốn đã có quy mô nhất định, tên nhãn hiệu là Cẩm Man, Sở Hàm còn tìm người thiết kế chữ in hoa đẹp "J·M" coi như nhãn hiệu, nhãn hiệu rất phong cách tây, kiểu quần áo c*̃ng thời thượng, thêm vào có người đại ngôn không chính thức nổi tiếng bên ngoài Diệp Tiểu Muội , hai ba năm nay, Cẩm Man đã thành "Hàng hiệu" mà người người Bắc Kinh đều biết, nghe nói tiếng tăm thậm chí truyền tới những nơi khác, nhân viên cửa hàng báo cáo thường có người vùng ngoài đến Bắc Kinh sẽ đi dạo Cẩm Man, mua một đống quần áo kiểu mới cho bạn bè chị em, cũng coi như là đại lý mua hàng sớm nhất~

Sở Hàm có muốn giấu tài đi nữa, cũng không đồng ý bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt, vì thế phát triển đến bây giờ, bọn họ đã có năm cửa hàng, hoàn toàn có thể tự mình mở xưởng đồng thời mở rộng thường xuyên, ví dụ như mở cửa hàng ở Thượng Hải và Tô Châu, Hàng Châu, Thâm Quyến, Nghiễm Châu cũng đáng để phát triển.

Đáng tiếc bọn họ vẫn là học sinh, không dễ gì thi đậu trường danh giá được người người ngưỡng mộ, hiện nay đương nhiên lấy hoàn thành việc học làm trọng, chỉ có thể nhịn đau tạm dừng phát triển, kinh doanh tốt thị trường Bắc Kinh.

Trên đời chưa bao giờ thiếu người thông minh, kỳ thực sớm đã có nhà đầu tư tìm tới Sở Hàm muốn hùn vốn với cô ấy đồng thời phát triển nhãn hiệu lớn mạnh, cửa hàng mọc đầy các nước trên cả nước, có điều dã tâm của Sở Hàm càng lớn hơn, hiện tại khởi điểm của bọn họ cũng rất tốt, xã hội tài nguyên giao thiệp vân vân c*̃ng đủ, hoàn toàn có thể biến Cẩm Man thành tập đoàn xí nghiệp, quần áo nữ, trang sức giày túi, tương lai có tiền thì nghiên cứu phát minh, còn có thể phát triển dây chuyền sản xuất sản phẩm dưỡng da đồ trang điểm, nói chung tương lại cực kỳ tốt đẹp, hà cớ gì để người ngoài đến chia một chén canh chứ?

Sở Hàm tình nguyện làm đâu chắc đấy, cũng không muốn tham công liều lĩnh quấy rối kế hoạch của mình, hết thảy nhà đầu tư đều bị cô ấy từ chối ở ngoài cửa.

Có điều Sở Hàm cảm thấy bị thân phận học sinh giỏi làm trễ nãi lãnh thổ thương mại của mình, ở trong mắt phần lớn người, còn chưa tốt nghiệp đã có năm cửa hàng, chuyện làm ăn của mỗi cửa hàng đều thịnh vượng, có thể nói một ngày thu đấu vàng, Sở Hàm và Diệp Tiểu Muội đã vô cùng ghê gớm. Theo kinh tế phát triển nhanh chóng, mọi người càng ngày càng để ý tiền tài, đến sinh viên đại học cũng không ngoại lệ, các bạn học nói tới công tác đều sẽ ước ao trêu ghẹo Diệp Tiểu Muội, cô tốt nghiệp xong làm ở đơn vị gì cũng không cần cân nhắc, cứ làm một tổng giám đốc hoặc phó giám đốc ở công ty của mình, nghiệp vụ đối nội đối ngoại của công ty ngược lại đều có thể để Sở Hàm gánh vác, Diệp Tiểu Muội chỉ cần mỗi ngày mặc quần áo mới đứng ở sân ga, quảng cáo là hoàn thành nhiệm vụ.

Có điều chủ nhiệm Vương của khoa ngoại ngữ lại rầu rĩ, kinh hỉ đào tạo một mầm non tốt, không hề có ý nghĩ đền đáp tổ quốc và trường cũ, một lòng chỉ muốn về nhà nằm không cũng thắng, thảm thương quá ~

Diệp Tiểu Muội không hề để ý các bạn học trêu ghẹo cô không biết tiến thủ, mỗi khi các bạn học nói tới cái này cô đều đắc ý, ôm đùi chị gái nữ chính, trở thành đối tác thương mại của cô ấy, là thành công thứ hai trong đời cô—— thành công thứ nhất đương nhiên là biến anh Tống thành phiếu cơm dài hạn.

DTV

Chị gái nữ chính có thể làm vượt ra khỏi sự tưởng tượng của cô, lại như mọi người nói, sau khi tốt nghiệp cô không cần làm gì cả, làm một giám đốc trên danh nghĩa , mỗi ngày ngoại trừ đi trễ về sớm, cũng chỉ cần chăm chút dùng tiền hưởng thụ, dễ dàng thành phú bà.

Ngay khi Diệp Tiểu Muội đắc ý ngồi đợi tốt nghiệp, chú Vương đột nhiên gọi cô tới văn phòng, vô cùng vui sướng tuyên bố tin tốt khiến Diệp Tiểu Muội trợn mắt ngoác mồm: "Đi Mỹ đào tạo?"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 452: Chương 452



Ban đầu khi bị chú Vương d.a.o động đến khoa ngoại ngữ, Diệp Tiểu Muội từng nghĩ có thể có cơ hội ra nước ngoài dạo chơi không, thế nhưng hiện tại đã học đại học năm 3, còn một năm là đi làm, cô đã không còn nhớ nhung gì với việc ra nước ngoài, chủ yếu là cô và chị gái hùn vốn làm ăn quá thành công, một năm lợi nhuận nhiều như vậy, đàng hoàng ở nhà ăn ngon mặc đẹp không tốt sao, có tiền rồi, qua mấy năm chính sách xuất ngoại cũng sẽ càng ngày càng thoải mái, muốn đi nơi nào chơi mà không được chứ?

"Nói là đào tạo, kỳ thực chính là giao lưu học tập." Chú Vương còn tưởng rằng Diệp Tiểu Muội cũng rất vui mừng, bèn nở nụ cười giải thích cho cô, "Em biết đó, từ năm trước quốc gia chúng ta và nước Mỹ càng ngày càng hữu hảo, nước ta bây giờ lại đang tiến một bước thúc đẩy mở cửa đối ngoại, đại học Mỹ rất nhiệt tình mời các học sinh chúng ta qua đó giao lưu học tập…Đây đã là nhóm thứ ba, hai nhóm trước cũng không đến phiên trường chúng ta, lần này một lần cho ba suất, Tiểu Muội em học tiếng Anh rất nhanh, là sinh viên có khẩu ngữ tiêu chuẩn nhất trong lớp, thêm vào điều kiện gia đình không tệ, lại là người đã kết hôn, không dễ bị viên đạn bọc đường của tư bản chủ nghĩa ăn mòn, suất đầu tiên nhất định phải cho em."

Viên đạn bọc đường của tư bản chủ nghĩa đã lấy ra, Diệp Tiểu Muội có hơi 囧囧, ngoài miệng cô nói không có hứng thú với việc ra nước ngoài, nhưng nếu thật sự đặt cơ hội tới trước mặt, cô vẫn có chút động tâm. Ở trong ấn tượng của cô, thời đại 80 hình như ra nước ngoài cực kỳ khó, mặt trăng ở nước ngoài khá là tròn, người người đều hướng tới ăn ngon mặc đẹp ở nước ngoài, vót nhọn cả đầu cũng muốn rời nước, giống như những vận động viên trốn tránh sự kiện náo động.

Thử nghĩ một lúc, vận động viên vì nước xuất chiến cũng không khiêng được mặt trăng ở nước ngoài, Đại Sứ Quán chắc chắn cực kỳ thận trọng, cũng không biết còn có thể xin hộ chiếu hay không, mấy năm qua rất muốn ra nước ngoài chơi, nhưng có nhiều tiền hơn nữa cũng không dễ làm, cho nên trước mắt có cơ hội, Diệp Tiểu Muội vẫn có hơi xoắn xuýt , quan tâm hỏi tới đại học nào.

Chú Vương vừa nghe cô hỏi điều then chốt, trên mặt lại không nhịn được cười nở hoa, "Là trường nổi tiếng lâu năm, đại học Nam California, nghe nói trường này lịch sử lâu đời, phong cảnh tươi đẹp, rất khiến người ngóng trông!"

Diệp Tiểu Muội cũng từng nghe nói về đại học Nam California, trường nổi tiếng thế giới, nếu như cô đi đánh bóng tên tuổi, trở về nhất định khiến anh Tống không với cao nổi.

Nhớ tới "Nguyện vọng" đã lâu không gặp, Diệp Tiểu Muội lại có hơi nhiệt huyết sôi trào, hỏi tiếp: "Lúc nào đi, đi bao lâu?"

"Tình huống bên Mỹ khác chúng ta, tháng năm bọn họ nghỉ hè, nghĩ tới tháng tám. Bây giờ chúng ta đang tháng bốn, qua đó vừa vặn tới kỳ nghỉ hè, không cần thiết, vì thế tạm thời quyết định xuất phát vào ngày mười tháng tám, qua đó thích ứng mấy ngày, vừa vặn kịp khai giảng ở bên kia, các bạn học cũng có thể đuổi tới tiến độ học tập tốt hơn, thời hạn gần một năm, có điều chờ các em trở về từ nước ngoài, có lẽ cũng sắp chuẩn bị tốt nghiệp."

"Một năm à…" Diệp Tiểu Muội ngẫm lại mỗi tháng cố định chơi khách sạn play với anh Tống, đột nhiên hơi không muốn, "Vậy em suy nghĩ một chút."

Chú Vương lòng tràn đầy vui mừng không hề cân nhắc vấn đề Diệp Tiểu Muội rút lui không làm, dù sao lúc bấy giờ, ra nước ngoài là chuyện khiến mọi nhà chúc mừng, vì thế ông ấy rất yên tâm gật đầu: "Nên thương lượng với người nhà, dù sao nửa năm này, thời gian nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, cũng cần người nhà đều ủng hộ mới tốt. Có điều em nắm chắc thời gian, cuối tháng phải báo danh sách lên, cần làm rất nhiều giấy chứng nhận và thủ tục."

Diệp Tiểu Muội rất nghe lời, đi ra khỏi văn phòng lập tức đi tìm anh ba, sau đó bọn họ cùng gọi điện thoại, trước tiên gọi cho anh Tống, sau đó tới bà nội Tống, tiếp theo là người cha đội trưởng, bây giờ đội trưởng Diệp là phó xã trưởng công xã, ngồi văn phòng, hoàn toàn có thể gọi điện thoại tới công xã, sau đó lại gọi cho cha Tống.

Cả nhà giống như đều đã hẹn trước, nghe Diệp Tiểu Muội nói nhất trí trả lời: "Đi chứ, cơ hội tốt ngàn năm có một, nhất định không thể bỏ qua!"

DTV

Người cha đội trưởng nói cũng không phải ngàn năm có một, ông ấy cảm thấy Diệp Tiểu Muội ra nước ngoài đã là làm rạng danh tổ tiên, Diệp Tiểu Muội vừa nghe thì có hơi xao động.

Anh Tống c*̃ng giống mọi người, không chút do dự ủng hộ cô, còn nói đại học Nam California cũng là trường mà anh rất khát khao vân vân, vô cùng hâm mộ Diệp Tiểu Muội có thể ra nước ngoài đào tạo, Diệp Tiểu Muội nghĩ, bây giờ anh Tống đại đã kích động như vậy, chờ cô học thành tài về nước, còn không phải tôn sùng cô như nữ thần à? Vừa nghĩ như thế cũng rất mong đợi, cúp điện thoại sau đó rất vui sướng đi tìm chú Vương đăng ký tham gia ~
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 453: Chương 453



Trung tâm thành phố mới mở một tiệm cơm Tây, ở niên đại mà tiền lương bình quân của mỗi người chỉ có hai ba mươi đồng này, một chầu bò beefsteak đã mất mấy chục đến cả trăm đồng, phần lớn dân thành phố cũng chỉ dám ngó và thảo luận mà thôi, người thật sự động lòng muốn đi nếm thức ăn lác đác không có mấy.

Sở Hàm đã trở thành triệu phú từ lâu đương nhiên sẽ không để ý chút giá cả ấy, không đến mức hàng ngày gặm beefsteak, thi thoảng nếm thử một chút vẫn gánh nổi, dù sao đời trước cô ấy cũng có chút tình cảm. Cho nên Sở Hàm đã chú ý đến tiệm ăn tây này từ lâu rồi, người ta còn chưa kinh doanh, cô ấy đã đặt chỗ ngồi trước, thành nhóm “khách hàng VIP” đầu tiên trong tiệm.

Ban đầu dựa theo kế hoạch của Sở Hàm, cô ấy nên một mình và người yêu ngồi ở dưới ngọn đèn lờ mờ, trong nhà hàng bày dương cầm thư giãn ăn beefsteak, nói chuyện trời đất, hoàn cảnh này thích hợp nhất để hẹn hò. Chủ yếu là từ khi lên đại học tới nay, cô ấy cùng Thẩm Tư Mặc không được ở bên nhau nhiều. Không ở cùng một trường học là một mặt; mặt khác, áp lực của việc học hành và bài tập cũng khiến cho cô càng ngày càng bận rộn, thực sự không có sức lực đặt ở trên chuyện tình cảm.

Nhưng mà Sở Hàm không phải loại nữ cường chỉ cần có sự nghiệp, cái gì cũng có thể hi sinh hoặc là buông bỏ, cô ấy vừa muốn kiếm tiền, cũng không muốn mất đi người yêu, cho nên sau khi bận rộn một lúc, bình thường sẽ tìm chút hoạt động bồi thường cho Thẩm Tư Mặc, thuận tiện khao bản thân đã cố gắng làm việc như vậy.

Cho nên chuyến đến nhà hàng Tây lần này vốn nên là một cuộc hẹn hò ở trong lòng Sở Hàm, chỉ là nói đến nhà hàng Tây mới mở, cô ấy sẽ bất giác nhớ tới Diệp Tiểu Muội, con bé kia thích các loại đồ ăn ngon nhất, nếu như cô biết Bắc Kinh có nhà hàng Tây, đoán chừng sẽ vui vẻ đến nhảy lên.

Đáng tiếc Diệp Tiểu Muội đã không còn ở Bắc Kinh, cô theo mấy trường cao đẳng tạo thành đoàn giao lưu bay đến nước Mỹ rồi, đi vào giữa tháng tám, bây giờ đều đã là cuối mùa thu rồi.

DTV

Sở Hàm vẫn rất yên tâm đối với Diệp Tiểu Muội, cô gái này thông minh ngọt ngào, ở nơi nào cũng có thể như cá gặp nước, nước Mỹ còn có beefsteak chính tông hơn trong nước gấp trăm lần, chỉ sợ con bé kia ở bên đó đã vui đến quên cả trời đất rồi, người đáng thương thật sự là Tống Thanh Huy kìa.

Đợt nghỉ phép trước đó, Thẩm Tư Mặc đã đến Thanh Hoa thăm anh, bạn học Thẩm nhà bọn họ là người không tùy tiện nói cười, đường hoàng đoan chính như vậy mà sau đó cũng trêu đùa với cô ấy, nói Tống Thanh Huy đã sắp biến thành hòn vọng thê rồi. Có lẽ trạng thái thật sự không tốt lắm, cô ấy cũng không nhịn được rơi lệ chua xót vì bạn học Tống Thanh Huy.

Trung tâm thành phố mới mở nhà hàng Tây, Diệp Tiểu Muội không có phúc hưởng thụ, Sở Hàm liền thương lượng với Thẩm Tư Mặc, hay là gọi Tống Thanh Huy tới, vừa lúc để anh giải sầu, dời sự chú ý của anh đi, không cần ngày ngày ở nhà làm oán phu khuê phòng. Diệp Tiểu Muội còn chưa đi được nửa năm, anh đã ngày ngày oán niệm như thế thì ngày tháng về sau quá dày vò rồi.

Bạn học Thẩm tỏ ý mọi thứ đều nghe sự sắp xếp của cô ấy.

Sở Hàm suy nghĩ một lát, dứt khoát gọi cả anh ba Diệp tới, dù sao cũng đã gọi một cái bóng đèn tới, gọi thêm cái nữa cũng không tính là nhiều.

Chủ yếu là Diệp Quân Hoa cũng là cổ đông trong việc làm ăn của bọn họ. Trước đây lúc ở Song Cương anh ấy đã đi làm trong huyện, rất ít khi về nhà, Sở Hàm không mấy quen thân với anh ấy. Nhưng hai năm qua, mấy người bọn họ ở Bắc Kinh giúp đỡ lẫn nhau, sau đó lại cùng làm ăn, cộng thêm Diệp Tiểu Muội là sợi dây quan hệ, bây giờ Sở Hàm và Diệp Quân Hoa cũng xưng là bạn rất thân rồi, so ra quan hệ không thân thiết bằng cô ấy với Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy nhưng ít ra tình cảm cũng sâu sắc hơn và tin tưởng hơn so với bạn bè mà cô ấy làm quen sau này. Cho nên lúc này, Sở Hàm cũng rất vui lòng gọi Diệp Quân Hoa tới.

Buổi trưa cuối tuần, bốn người đã tập kết ở nhà hàng tây.

Cải cách đã mở ra hai ba năm, người làm ăn càng ngày càng nhiều, trong tay có tiền mặt đương nhiên sẽ hưởng thụ thỏa đáng, người tràn đầy phấn khởi đến ăn beefsteak giống như Sở Hàm cũng có rất nhiều, toàn bộ nhà hàng hết sức náo nhiệt, tất cả mọi người đang cùng bạn thân đồng hành nhiệt liệt nghiên cứu đủ loại đề tài, bàn của đám Sở Hàm cũng không ngoại lệ, hầu như từ lúc ngồi vào bàn đã bắt đầu trò chuyện sôi nổi rồi.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 454: Chương 454



Bố trí của nhà hàng quả nhiên rất sang trọng, sô pha ghế dựa có chỗ tựa lưng cao cao, bàn ăn đá cẩm thạch thật dài ở giữa, Diệp Quân Hoa và Tống Thanh Huy ngồi một hàng, Sở Hàm và Thẩm Tư Mặc ngồi đối diện, như thế này thì người đối diện muốn nói thầm rất dễ dàng, Diệp Quân Hoa bèn tự giác không đi quấy rầy đôi tình nhân, chủ yếu vẫn cùng Tống Thanh Huy trò chuyện.

Hai người đàn ông thì có thể trò chuyện gì chứ? Anh ba Diệp nói mãi nói mãi, bất giác lại nói đến Tiểu Muội nhà mình, phản ứng của anh ấy và Sở Hàm giống nhau, cảm khái nửa tiếc nuối nửa nhớ nhung: “Nếu như Tiểu Muội đang ở nhà, khẳng định nó sẽ là người đầu tiên làm ầm lên đòi tới ăn cơm tây, đáng tiếc...”

Diệp Tiểu Muội đi nước ngoài, anh ba Diệp cũng không biết theo ai. Tuy tình huống của anh ấy cùng Tiểu Muội không giống Tống Thanh Huy và Diệp Tiểu Muội. Từ sau khi kết hôn, Tống Thanh Huy với đám Tiểu Muội hầu như chưa từng xa nhau, dù cho không ở cùng một trường học cũng chí ít mỗi tháng đều sẽ tụ họp một lần. Còn anh ấy thì sau khi trưởng thành, anh em đã ít khi được ở cạnh nhau, trước đây ở quê, anh ấy mà tăng ca cũng phải hai ba tháng mới trở về nhà một lần đấy!

Nhưng mà bây giờ loại phân biệt này không đơn giản chỉ là anh ấy đi làm ở trong xưởng, Tiểu Muội sinh sống với cha mẹ ở quê nữa, Tiểu Muội ở bên cạnh cha mẹ thì tất nhiên là anh ấy yên tâm rồi, nhưng cô một thân một mình đi sang bờ bên kia Đại Dương, tha hương nơi đất khách quê người không nơi nương tựa, anh ấy khó tránh khỏi nóng ruột nóng gan.

Anh ba Diệp cái hay không nói, nói cái dở nhắc đến Diệp Tiểu Muội, Tống Thanh Huy vốn dĩ đang bình thường liền thay đổi sắc mặt, ánh mắt sâu thẳm nhìn beefsteak trước mặt của mình, dường như trong đĩa đang chứa Diệp Tiểu Muội vậy, giọng điệu vẫn như thường, bình thản nói tiếp: “Beefsteak này được truyền vào từ nước ngoài, cô ấy ở bên ngoài nói không chừng ngày nào cũng ăn, không có gì đáng tiếc cả.”

Ánh mắt này của Tống Thanh Huy phối với lời trong miệng, y hệt như oán phu khuê phòng đang chỉ trích vợ ra ngoài ăn nhậu chơi bời không nhớ đến mình!

Nhưng mà Diệp Quân Hoa và Tống Thanh Huy ngồi kề vai, không chú ý quan sát ánh mắt của anh, nghe thấy lời này vẫn cảm thấy rất bình thường: “Nói cũng phải.”

Sở Hàm và Thẩm Tư Mặc ở đối diện dễ dàng thu hết phản ứng của Tống Thanh Huy vào mắt, bỗng vô cùng vui vẻ.

Lúc Tống Thanh Huy vừa mới đụng đầu biểu hiện bình thường, Sở Hàm còn muốn bạn học Thẩm nhà cô ấy cũng học được cách trêu đùa hài hước, hơn nữa còn nói có thành không, đúng là đã tiến bộ. Bây giờ mới biết, bạn học Thẩm nhà cô không hề khoa trương chút nào, bây giờ đồng chí Tống Thanh Huy hễ nghe thấy tên Diệp Tiểu Muội là “phát bệnh” rồi.

Phúc hắc như Tống Thanh Huy mà cũng có ngày hôm nay, Sở Hàm nhìn mà rất hả hê, sau khi cười xong mới ân cần hỏi: “Tiểu Muội đi nước ngoài ba, bốn tháng rồi đúng không, không gọi điện thoại trở về ư?”

Tống Thanh Huy đen mặt lại lắc đầu.

Chỉ cần có một câu đôi lời của Diệp Tiểu Muội thì anh cũng đã không lo lắng đến mức này nhưng sau khi cô rời khỏi đây thì bặt vô âm tín, ai biết là ở bên ngoài quá bận rộn hay là chơi quá high?

Sở Hàm và Diệp Quân Hoa liếc nhau, vội vàng cười an ủi: “Có lẽ điện thoại ra nước ngoài rất phiền phức, không phải Tiểu Muội không có lòng đâu.”

Anh ba Diệp cũng vội vàng giúp em gái tìm lý do: “Đúng thế, không dễ gọi điện thoại ra nước ngoài, Tiểu Muội cũng không biết nên gọi tới chỗ nào mà, gọi tới chỗ bà nội Tống thì anh không nhận được, gọi tới lầu dưới ký túc xá của anh thì cũng không thể chắc chắn đang ở ký túc xá, phải không?”

DTV

Diệp Quân Hoa tìm được lý do rất đầy đủ nhưng bọn họ cũng đều biết, nếu Diệp Tiểu Muội thật sự nhớ gọi điện thoại về thì cô sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp gọi liền, còn về phiền phức mà Sở Hàm nói thì có tiền có thể xui ma khiến quỷ, vừa hay Diệp Tiểu Muội chưa bao giờ để ý vấn đề tiền tài.

Tổng kết mà nói, chỉ cần Diệp Tiểu Muội có lòng, cô sẽ có thể gọi điện thoại trở về; cô không gọi, nói không chừng là ở bên ngoài ăn ngon uống đã, chơi vui đến mức quên cả trời đất rồi.

Cho nên Tống Thanh Huy được mọi người an ủi một trận, sắc mặt vẫn không tốt.

Sở Hàm nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của anh, vừa thấy thú vị vừa buồn cười, không nhịn được mà hỏi: “Nếu đã lo lắng như thế thì vì sao trước đây vẫn ủng hộ Tiểu Muội đi nước ngoài như vậy?”

Tống Thanh Huy nghe vậy thì ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, thong thả khoan thai nói: “Đi nước ngoài bồi dưỡng là chuyện tốt mà biết bao nhiêu người hi vọng cũng không giành được, nếu Tiểu Muội đã có cơ hội như vậy thì vì sao lại không ủng hộ cô ấy đi xem thử?”
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 455: Chương 455



Sở Hàm đột nhiên hiểu ra, Tống Thanh Huy là phần tử trí thức rất điển hình của niên đại này. Sau khi dựng nước, lãnh đạo đưa ra khẩu hiệu “Phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời”, các đồng chí phụ nữ nhao nhao tham gia cương vị công tác, ôm cả công việc gia đình, đồng chí phụ nữ ở niên đại này có thể nói là thật sự có thể gánh nửa bầu trời. Chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh, đàn ông, nhất là phần tử trí thức đều không còn nhiều tư tưởng chủ nghĩa đàn ông nữa, đàn ông và phụ nữ đều bình đẳng cùng tiến.

Cho nên theo Tống Thanh Huy, Tiểu Muội có ra nước ngoài bồi dưỡng hay không đều là chuyện của bản thân cô, anh có thể ủng hộ là tốt nhất, không muốn ủng hộ thì cũng không có tư cách phản đối.

Nhưng bất kể là suy nghĩ vì Tiểu Muội hay là suy nghĩ trên lập trường ngược lại, anh đều lựa chọn ủng hộ vô điều kiện.

Sở Hàm đoán không lầm, quả thực bất kể xuất phát từ phương diện nào, Tống Thanh Huy đều chưa từng muốn ngăn cản Diệp Tiểu Muội đi nước ngoài, chỉ là anh thật không ngờ sự ủng hộ của mình lại đổi lấy Diệp Tiểu Muội bặt vô âm tín, càng không ngờ bản thân anh lại nóng ruột nóng gan như vậy, tâm trạng liền có chút khó dằn.

Tống Thanh Huy tiếp tục đen mặt lại, Sở Hàm cũng như có điều suy nghĩ, Thẩm Tư Mặc đột nhiên ngoảnh lại, nhỏ giọng nói với cô: “Nếu như đổi lại là em, anh cũng sẽ dốc toàn lực ủng hộ.”

Sở Hàm kinh ngạc, rất nhanh đã phản ứng lại, chủ động đặt lên bàn tay đang đặt ở mặt bàn của anh ấy, cảm động nói: “Anh yên tâm, nếu như em đi nước ngoài nhất định sẽ gọi điện thoại định kỳ cho anh.”

Thẩm Tư Mặc gật đầu tỏ ý tin tưởng không nghi ngờ.

Tống Thanh Huy: ...

Mẹ nó chứ tan nát cõi lòng.

*

Tại nước Mỹ xa xôi, lần này Diệp Tiểu Muội đúng là còn oan hơn cả Thị Kính, cô tin tưởng tràn đầy vượt qua đại dương, giống như mọi người nghĩ, cảm giác mình đi nước ngoài là để ăn chơi hát lượn mở mang kiến thức, hoàn toàn không ngờ, ở nước Mỹ đừng nói là ăn beefsteak, bây giờ ngay cả hamburger cũng sắp không ăn nổi nữa, có thể gọi là một kẻ nghèo rớt mồng tơi!

Ngẫm lại việc làm ăn mà cô và chị nữ chính hùn vốn đã ngày kiếm đấu vàng rồi, nhưng đến nước Mỹ, ngay cả một ngày ba bữa cũng sắp không ăn nổi, nghe có vẻ tuyệt đối không khoa học song đây cũng là sự thực, bởi vì lúc Diệp Tiểu Muội ra khỏi nước căn bản không mang theo kho bạc nhỏ của mình.

Diệp Tiểu Muội không phải người hẹp hòi, đời trước đi nước ngoài bình thường như cơm bữa cho nên vừa quyết định phải ra nước ngoài, cô đã rất có kinh nghiệm mang theo sổ tiết kiệm đến ngân hàng đổi đô la, để đảm bảo có thể ăn ngon uống đã ở nước Mỹ, cô phải chuẩn bị càng nhiều càng tốt.

Bây giờ tỉ giá hối đoái nhân dân tệ đổi sang đô la không cao, Diệp Tiểu Muội không nói đổi hết tất cả tiền gửi ngân hàng nhưng chí ít cũng phải đổi dăm ba ngàn đô la, cô mới có thể yên tâm được.

Nhưng mà dự trữ ngoại hối của quốc gia eo hẹp, căn bản không cho phép đổi với mục đích cá nhân, Diệp Tiểu Muội kích động chạy đến ngân hàng, cuối cùng công cốc trở về, cả người đều rất phiền muộn cho nên đi tìm chú Vương trước.

DTV

Chú Vương nói với Diệp Tiểu Muội, vấn đề tiền nong không cần cô quan tâm, vé máy bay học phí và sinh hoạt phí đều có quốc gia bỏ ra, đến lúc đó sẽ có thầy cô dẫn đội, mỗi tháng sẽ cho bọn họ sinh hoạt phí cố định, cô chỉ cần yên tâm học tập là được rồi.

Cả đời Diệp Tiểu Muội lần đầu tiên được quốc gia bỏ tiền đưa cô đi nước ngoài chơi, cảm giác vô cùng tốt, thế là thực sự không quan tâm gì hết, đến ngày ra khỏi nước liền một người nhẹ nhàng lên máy bay - ngay cả sổ tiết kiệm cô cũng không mang, dù sao cũng không đổi được thành đô la, mang ra ngoài cũng chỉ giống như một tấm giấy vụn.

Sau đó đến nước Mỹ rồi, Diệp Tiểu Muội lĩnh được tiền sinh hoạt phí tháng đầu tiên từ chỗ giáo viên dẫn đội, mở phong bì ra xem, “cảm động” đến suýt nữa chảy cả nước mắt.

Hết cách rồi, quốc gia họ nghèo rớt mồng tơi mà, nhịn ăn nhịn tiêu rút ít tiền ra, sinh hoạt phí cũng kẹt ở tiêu chuẩn thấp nhất, Diệp Tiểu Muội muốn mua cái hamburger kẹp thịt an ủi mình cũng phải tính số tiền còn dư lại có đủ chống đỡ đến cuối tháng hay không.

Rõ ràng ở trong nước cũng có thể ăn ngon uống đã, ra nước ngoài lại lăn lộn tới mức này, oán niệm trong lòng Diệp Tiểu Muội hầu như đã phá tan chân trời, chú Vương cực lực thúc đẩy cô ra khỏi nước tất nhiên đã đứng mũi chịu sào – lần này chú Vương đã hại c.h.ế.t cô rồi!
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 456: Chương 456



Ăn cũng không được ăn ngon rồi, lại để cho Diệp Tiểu Muội lúc nào cũng nhớ anh cả Tống, còn phải gọi điện thoại đường dài quốc tế cho anh. Đương nhiên là không thể nào, điện thoại đường dài không mất tiền ư? Có số tiền này thì thà rằng cô để mình ăn chút đồ ngon.

Cho nên anh cả Tống ở Bắc Kinh hóa thân thành hòn vọng phu, Diệp Tiểu Muội ở nước Mỹ nghèo đến mức ăn đất, hai người đều thảm không có khác biệt.

Nhưng Diệp Tiểu Muội cảm thấy thảm chỉ là cảm giác từ một phía của cô, bạn học đồng hành lại cho rằng nước Mỹ quả nhiên rất phồn hoa, nhà lầu chọc trời, ngựa xe như nước, còn có những thiết bị tiên tiến của trường học đều khiến cho bọn họ nhìn hoa cả mắt, hận không thể cắm rễ ở chỗ này không đi nữa.

Còn về sinh hoạt phí không đủ ăn, đó là tiêu chuẩn đối với Diệp Tiểu Muội, đối với phần lớn sinh viên mà nói, sinh hoạt phí vẫn rất dư dả, một ngày ba bữa đều có thể ăn no, thức ăn nhanh của nước Mỹ có dinh dưỡng hay không là một chuyện, chí ít nhiều chất béo hơn so với trong nước. Còn về không thể hàng ngày ăn thịt, vốn dĩ lúc ở trong nước họ đã không có cái mức sống này rồi, ra nước ngoài cũng không thể yêu cầu nhiều như vậy, mỗi tháng xài tiết kiệm một chút còn có thể thừa lại dăm ba đồng giống như ở trong nước, nói không chừng đợi khi trở về nước cũng có thể để dành được một “khoản lớn” đấy.

Vì vậy đám bạn đồng hành đều cảm thấy thời gian rất tốt đẹp.

Còn Diệp Tiểu Muội cũng thật sự không thảm như cô tưởng tượng, dung mạo của cô đẹp lại mang phong cách tây, tính cách còn rộng rãi phóng khoáng thích nói cười, ở nơi nào cũng có thể như cá gặp nước, đến nước Mỹ rồi cũng phải làm hai mắt người ta tỏa sáng trước một cô búp bê phương đông tinh xảo. Cộng thêm đời trước cô giao du rộng rãi, bạn bè quen biết cộng lại đều có thể hợp thành liên hợp quốc, rất biết cách kết giao với người nước ngoài. Điều này đã khiến các thiếu niên thiếu nữ nước Mỹ dù có thể coi thường đối với phần lớn người Hoa, Hoa Kiều nhưng lại rất vui lòng và chủ động giao thiệp với Diệp Tiểu Muội.

Điều kiện của những người bạn này tốt hơn đám Diệp Tiểu Muội nhiều, ở lúc đó đúng là khác nhau một trời một vực, chí ít họ có thể thi thoảng hẹn bạn bè mở potluck party.

DTV

Vì thế Diệp Tiểu Muội cũng rất sẵn lòng kết giao bạn bè với bọn họ.

Nhưng dù sao cũng là người đã kết hôn, suy cho cùng cũng không thể giống như độc thân nữa, dù cho trong đầu Diệp Tiểu Muội không có khái niệm tiết tháo nhưng vẫn vẽ cho mình một vòng tròn theo thói quen. Ví dụ như con gái mời cô ăn cơm hoặc là một đám người liên hoan thì cô sẽ vui vẻ đồng ý, đi ăn chùa uống chùa mà không có chút áp lực nào, ăn xong còn hứa suông, chờ bọn họ đến Bắc Kinh rồi cô sẽ mời mọi người ăn khắp thành phố Bắc Kinh vân vân. Nhưng khi vài người con trai hoặc đơn độc hoặc tổ chức thành đoàn thể mời cô thì cô sẽ từ chối theo phản xạ có điều kiện.

Chỉ dựa vào liên hoan ăn chùa uống chùa, mỗi tháng đều có thể ăn chực một lần đã xem là tốt rồi. Ai cũng biết nam sinh hào phóng nhất là ở trước mặt người khác phái, nhất là lúc theo đuổi nữ sinh, có thể nói là muốn sao không cho trăng, cho nên đây mới thực sự là con đường làm giàu. Ngay cả cơ hội xum xoe mà Diệp Tiểu Muội cũng không cho họ, tổn thất siêu thảm.

Những mỗi lần từ chối xong cô đều vô cùng hối hận, đến lần tiếp theo cô lại từ chối không chút do dự, quả thực có bệnh.

Đương nhiên Diệp Tiểu Muội không cảm thấy mình có vấn đề gì, cho nên cô hết sức hoài nghi anh cả Tống đã bỏ bùa sau lưng cô (:3J∠)

Tìm được “kẻ đầu sỏ gây nên”, bước tiếp theo đương nhiên chính là vợ chồng tính sổ rõ ràng, nhưng Diệp Tiểu Muội ở bờ bên kia Đại Dương xa xôi, tay không vươn được dài như vậy để mà đi tìm anh cả Tống hỏi tội, cô chỉ có thể biến đau buồn thành động lực, học tập cho giỏi, tranh thủ sớm ngày trở về tổ quốc tìm anh cả Tống tính sổ. Khi xuất phát chú Vương đã hù dọa cô, nói nếu không đủ nỗ lực, không học được tri thức nên học thì sẽ ở nước Mỹ hơn một năm, cái này gọi là “lưu ban”.

Diệp Tiểu Muội vẫn có kiến thức cơ bản, đi nước ngoài bồi dưỡng vốn là ngàn năm có một, còn bảo cô học không tốt thì ở thêm một năm, đây rốt cuộc là trừng phạt hay là phần thưởng? Nhưng mà cuộc sống ở nước ngoài thực sự quá khổ sở, chỉ sợ lỡ như, Diệp Tiểu Muội không muốn cược cho nên cô vẫn miễn cưỡng nghiêm túc học tập.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 457: Chương 457



Cuối tháng năm năm 1981, đại học Nam California bắt đầu kỳ nghỉ hè dài đến tám mươi ngày, cuối cùng Diệp Tiểu Muội cũng có thể khởi hành trở về nước.

Đại học nước Mỹ giống trong nước, trước khi nghỉ cũng có thi cuối kỳ. Đương nhiên Diệp Tiểu Muội và các bạn đồng hành cũng tham gia sát hạch, thành tích được đưa ra trước khi nghỉ, một đám bạn học bọn họ đều lấy được thành tích tương đối ưu tú, giáo viên dẫn đội mở mày mở mặt, tỏ ý thừa dịp trước khi về nước dẫn bọn họ đi đại đô thị quốc tế chơi hai ngày.

DTV

Thật ra chuyến bay của bọn họ cất cánh từ New York, đi New York cũng là hành trình bắt buộc. Nhưng giáo viên dẫn đội còn nán lại hai ngày cho bọn họ chơi, cũng có thể nói là am hiểu lòng người.

New York đối với Diệp Tiểu Muội mà nói chỉ bình bình, đời trước đã chơi rất nhiều lần, đi dạo cảnh quan kém xa sự hấp dẫn của mua sắm.

Cô nghèo thì nghèo thật nhưng nhóm bạn đồng hành nhịn ăn nhịn tiêu, ngoại trừ cô ra, hầu như mỗi người đều để dành được chừng mười đô la. Diệp Tiểu Muội liền mượn hết tất cả số tiền không định tiêu của nhóm bạn đồng hành, nói sau khi về nước sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi cho bọn họ.

Cứ như vậy, Diệp Tiểu Muội góp đủ “khoản lớn” hai trăm đô từ chỗ nhóm bạn đồng hành, tiếp đó lại đến chỗ giáo viên dẫn đội nhổ lông dê, giáo viên càng hào phóng hơn, ba giáo phiên đã góp cho cô một trăm đô la, Diệp Tiểu Muội bèn cất số tiền này tràn đầy phấn khởi đi shopping rồi.

Hai người trong số giáo viên dẫn đội đều là đại học ngoại ngữ Bắc Kinh, các sinh viên cũng chủ yếu đến từ đại học ngoại ngữ Bắc Kinh, những trường học khác đều không có ý kiến, dù sao người ta có địa vị giang hồ ở chỗ này.

Lúc Diệp Tiểu Muội đi tới vay tiền, chủ nhiệm Trần đại học ngoại ngữ Bắc Kinh bèn cười híp mắt hỏi cô sau khi về nước có tính toán gì không.

Chủ nhiệm Trần hỏi như vậy là bởi vì đêm trước hôm cuối kỳ, giáo sư Snape trong đại học Nam California đã chủ động hỏi Diệp Tiểu Muội có ý lưu lại đào tạo chuyên sâu hay không, ông ấy có thể tuyển cô. Bây giờ Diệp Tiểu Muội sợ nhất chính ở lại nước Mỹ ăn trấu nuốt cám, trăng của nước ngoài không hề tròn, cô chỉ mong ngóng được trở về nhà bèn từ chối lời mời của giáo sư Snape mà không hề do dự, sau khi từ chối cũng không để việc này ở trong lòng.

Chỉ là cô không ngờ chủ nhiệm Trần phụ trách đám bọn họ lại rất coi trọng “việc nhỏ” mà mình không để ý, chủ nhiệm Trần lại không phản đối lời từ chối của Diệp Tiểu Muội. Tuy là rất đáng tiếc nhưng quốc gia bỏ tiền bỏ sức đưa các sinh viên ra ngoài, làm như vậy là để cho bọn họ sau học thành tài sẽ đền đáp tổ quốc, ngộ nhỡ bạn học Diệp ở lại học nghiên cứu sinh, hai, ba năm sau còn muốn về nước hay không thì không nói chắc được nữa. Căn cứ vào lập trường này, chủ nhiệm Trần rất mừng trước quyết định của Diệp Tiểu Muội.

Trước kia cũng có một hai sinh viên được coi trọng trong lúc giao lưu, nhưng đều là sinh viên của đại học ngoại ngữ bọn họ, bạn học Diệp từ đại học sư phạm Bắc Kinh không có danh tiếng gì cũng có thể trổ hết tài năng, họ cũng nhìn thấy biểu hiện thường ngày của cô, chủ nhiệm Trần giống với chú Vương, cho rằng Diệp Tiểu Muội rất có thiên phú ở phương diện ngôn ngữ.

Bạn học Diệp không muốn bồi dưỡng ở đại học Nam California thì có thể tới đại học ngoại ngữ Bắc Kinh của họ, khoa ngoại ngữ của đại học ngoại ngữ Bắc Kinh đứng đầu đại học trong toàn quốc, Thanh Hoa Bắc Đại cũng không đuổi kịp. Bạn học Diệp tới đại học ngoại ngữ Bắc Kinh nhất định cũng sẽ có thể tỏa sáng, chủ nhiệm Trần vô cùng tin tưởng mời chào: “Tiểu Diệp, em tới đây học nghiên cứu sinh, sau khi tốt nghiệp muốn vào bộ ngoại giao thì đến bộ ngoại giao, muốn ở lại trường dạy học thì ở lại dạy, bất kể thế nào tiền đồ đều không tệ.”

Chủ nhiệm Trần nói rất khí phách, đáng tiếc Diệp Tiểu Muội không biết tiến thủ căn bản không động lòng.

Từ chối là tất nhiên rồi, chỉ là cô sợ nếu từ chối, có lẽ chủ nhiệm Trần sẽ không muốn cho mượn tiền nên Diệp Tiểu Muội cười nói hết sức lá mặt lá trái: “Chủ nhiệm Trần, việc này không phải em nói là được, còn phải suy nghĩ cẩn thận chứ ạ?”

Chủ nhiệm Trần nghe xong quả nhiên không tức giận, trái lại còn gật đầu rất tán thành: “Cũng phải, trường học các em bồi dưỡng em cũng không dễ dàng, mọi người nên cùng nhau thương lượng, hơn nữa còn hơn nửa năm mới tốt nghiệp, không gấp.”

Có thể thấy Diệp Tiểu Muội chó ngáp phải ruồi, đáp án này đã khiến cô để lại ấn tượng tốt tôn sư trọng đạo ở trước mặt chủ nhiệm Trần, Diệp Tiểu Muội duyên dáng xoa tay: “Vậy ngày mai đi dạo phố...”

Chủ nhiệm Trần sảng khoái móc ra năm mươi đô, cười nói: “Thầy chỉ có bấy nhiêu.”

Dường như tất cả thầy cô và bạn học cho vay tiền đều chưa từng hỏi vấn đề trả tiền, có thể thấy bọn họ tin tưởng không nghi ngờ cô, Diệp Tiểu Muội vừa tự hào với mị lực nhân cách của mình, vừa hưng phấn lấy ra quyển sổ nhỏ ghi lại: “Chủ nhiệm Trần năm mươi đô la... Cảm ơn chủ nhiệm, về nước em sẽ trả cho thầy!”
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 458: Chương 458



Sân bay quốc tế thủ đô khí phách rộng rãi được xây xong và đưa vào sử dụng vào tết nguyên đán năm 1980, không kịp lúc đám Diệp Tiểu Muội xuất phát, lúc trở về nước, điểm hạ cánh vừa hay chính là sân bay thủ đô mới tinh.

Sân bay mới được xây dựng hiện đại hoá điển hình, mặt sàn bóng loáng, sáng sủa sạch sẽ, từ trong ga có thể nhìn thấy sân bay rộng lớn và từng chiếc máy bay, cho người ta một cảm giác vui vẻ thu hết thế giới vào mắt, điều này làm vẻ mặt của đám thầy trò mới vừa trở về nước trở nên kích động lại tự hào, người diễn sâu như Diệp Tiểu Muội thì càng ngẩng đầu bước đi ở hàng đầu của đội ngũ.

Đi nước ngoài một lần dường như đã khiến khẩu vị của cô lớn hơn, Diệp Tiểu Muội không còn thỏa mãn với thân phận cao quý (tự phong) hy vọng của toàn thôn nữa, cô nghiễm nhiên đã coi mình thành cô nàng đẹp nhất cả cái Bắc Kinh, xách theo hơn nửa rương chiến lợi phẩm mà đi với khí thế của nữ hoàng catwalk.

Đám bạn đồng hành và thầy cô kích động tự hào chủ yếu là vì không ngờ họ mới đi một năm ngắn ngủi, trong nước đã phát triển kinh tế mạnh như vậy, nhìn diện tích mênh mông, sân bay thiết bị tân tiến này không kém quốc gia phát triển là bao, mẹ tổ quốc thật giỏi giang. Đám thầy trò đã thêm vô số lớp filter đắm chìm trong tâm trạng cảm động không cách nào tự kiềm chế.

Còn Diệp Tiểu Muội thì không giống vậy, cô còn chưa ra khỏi cảm giác vui sướng khi điên cuồng mua sắm, máy bay hạ cánh lại dấn thân vào trong hoàn cảnh quen thuộc như vậy, chợt có cảm giác thời gian đảo lộn, dường như đã về với trạng thái tùy tiện bay nhảy của đời trước, trong chốc lát đã phấn khởi đến mức sắp phiêu rồi.

Nhưng Diệp Tiểu Muội cũng chỉ phiêu chừng mười phút, chờ bọn họ ra khỏi cửa an toàn, nhìn thấy đội ngũ tiếp đón có thể nói là hùng hậu trong đại sảnh, đầu óc của Diệp Tiểu Muội lập tức tỉnh táo lại, bởi vì trong “đoàn bạn bè thân thích” tiếp đón có người cô thân cận nhất quen thuộc nhất - anh cả Tống.

Vừa nhìn thấy anh, trái tim phơi phới của Diệp Tiểu Muội lập tức bình tĩnh hạ cánh, tự nhiên không còn tâm trạng đi lĩnh hội cảm giác dường như đã cách mấy đời, nhất thời ngay cả chiến lợi phẩm cũng không muốn xách, ném cái vali xuống đất, cả người hưng phấn nhào về phía anh cả Tống: “Anh cả Tống ~~~”

Diệp Tiểu Muội vốn chính là người vô liêm sỉ, tu luyện một hồi ở nước Mỹ thì càng tu luyện bản lĩnh không coi ai ra gì tới mức lô hỏa thuần thanh. Cộng thêm đã hơn một năm không gặp anh cả Tống cô không kìm lòng được, trực tiếp nhào vào trong lòng anh cả Tống đã không thể biểu đạt được sự kích động của cô, Diệp Tiểu Muội bèn ôm lấy cổ anh cả Tống nhẹ nhàng nhảy lên, hai chân thuần thục vắt vòng quanh hông anh, không biết xấu hổ treo trên người anh cả Tống.

Lúc trước còn ở rất xa, Tống Thanh Huy liếc mắt đã chú ý tới Diệp Tiểu Muội, bởi vì ra nước ngoài, chỗ thay đổi lớn nhất của Diệp Tiểu Muội chính là bề ngoài. Cô nhuộm vàng mái tóc, không phải tóc vàng điển hình của người Âu Mỹ mà là loại màu sắc dường như bị ánh mặt trời chiếu vàng, rất đặc biệt, quả thực càng làm nổi bật lên nước da trắng và vẻ đẹp của con người cô; Diệp Tiểu Muội nhuộm vàng mái tóc còn chưa đủ, cô còn uốn xoăn sóng to, tóc xoăn xõa tung ra, lúc đi bồng bềnh như sóng biển.

Tạo hình đặc biệt như vậy đi ở trong một đám người tóc đen, tất nhiên là khiến người ta chú ý tới cô đầu tiên rồi.

Nhưng sau khi Tống Thanh Huy chú ý tới Diệp Tiểu Muội, tâm trạng lại hết sức phức tạp. Họ đi nước ngoài chưa đến một năm nhưng cũng xấp xỉ mười một tháng, trong thời gian này Diệp Tiểu Muội không hề gọi điện thoại, cũng không gửi thư, hoàn toàn quên sạch bọn họ, cộng thêm càng ngày càng nhiều báo đưa tin về cuộc sống hạnh phúc của người nước ngoài, bên cạnh càng ngày càng nhiều thân thích bạn bè bắt đầu ôm thái độ cuồng nhiệt đối với việc đi nước ngoài thậm chí là di dân, như vậy có phải người đã đi sẽ không muốn trở về nữa không?

Bình thường Tống Thanh Huy không phải người hay lo được lo mất, khổ nỗi lại gặp phải kẻ vô tâm như Diệp Tiểu Muội, rõ ràng trước khi rời đi đã nói rất hay, sẽ gọi điện thoại cho anh, sẽ nhớ anh, kết quả vừa ra khỏi nước liền quên mất mình còn có một ông chồng.

Đối mặt với Diệp Tiểu Muội như vậy, tất nhiên Tống Thanh Huy không tránh khỏi miên man suy nghĩ một trận.

DTV

Có thể là trong khoảng thời gian này anh đã suy nghĩ quá nhiều nên khi nhìn thấy Diệp Tiểu Muội, Tống Thanh Huy lại có chút “càng gần nhà càng sợ hãi”, không biết cô của ngày hôm nay sẽ đối với mình như thế nào.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 459: Chương 459



Hoàn toàn không ngờ cô sẽ có phản ứng nhiệt tình trực tiếp như vậy, não Tống Thanh Huy lập tức trống rỗng, tay lại phản ứng nhanh chóng, vô thức đỡ chân của cô, tránh xuất hiện cục diện khó xử khi Diệp Tiểu Muội dùng sức không phù hợp mà nhảy lên.

Nhưng trong mắt mọi người, Tống Thanh Huy phản ứng theo bản năng chính là chứng cứ vợ chồng son vô cùng ăn ý, ánh mắt từ bốn phương tám hướng toàn bộ sảnh sân bay đều đổ dồn vào bọn họ.

Nhóm Diệp Tiểu Muội từ New York bay đến Bắc Kinh, đương nhiên không thể giàu có hào sảng bao cả máy bay, trên máy bay còn rất nhiều những hành khách khác, trong đó cũng không thiếu người nước ngoài tóc vàng mắt xanh. Những người nước ngoài này hoặc là đến Trung Quốc du ngoạn khảo sát, hoặc là vì thăm người thân thăm bạn bè, phát hiện cảnh tượng này cũng đều cảm thấy rất hứng thú mà vây xem.

Có lẽ còn có vài người trong nước cảm thấy cảnh này cay mắt, muốn coi thường nhưng lại không nhịn được liếc thêm vài lần, người nước ngoài lại có vẻ bao dung và nhiệt tình nhiều hơn, họ nhao nhao huýt sáo với Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy, còn có người giơ ngón tay cái lên kêu “good” với bọn họ, có lẽ là sợ bọn họ nghe không hiểu, còn cố ý dùng từ đơn giản nhất, có độ phổ cập cao nhất.

Nhưng Tống Thanh Huy vẫn bị họ làm cho mặt đỏ tới mang tai, suy nghĩ lung tung cũng tan thành mây khói, lúc này chỉ vội thấp giọng nói với Diệp Tiểu Muội: “Tiểu Muội, em mau xuống đi, như vậy không tốt đâu.”

Diệp Tiểu Muội tỏ ý chỉ muốn dựa vào người anh cả Tống như vậy không buông. Cô sống cuộc sống nước sôi lửa bỏng ở nước Mỹ, trong lòng đã khắc sâu ám ảnh lúc nhỏ, không ôm ôm hôn hôn anh cả Tống thì căn bản không thể tốt lên. ╮(╯3╰)╭

Diệp Tiểu Muội bắt đầu trở nên lưu manh, Tống Thanh Huy cũng không thể làm gì cô, đang lúc không làm sao được, giáo viên Trịnh dẫn đội chủ động đi tới hướng bọn họ.

DTV

Tống Thanh Huy còn tưởng rằng vị giáo viên này tới cứu vớt anh, không khỏi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn đối phương, không ngờ giáo viên Trịnh còn trẻ hướng ngoại, luôn giao lưu với tất cả sinh viên, cũng đã thành bạn bè với Diệp Tiểu Muội, lúc này bạn bè qua đây, đương nhiên là đến xem náo nhiệt rồi.

Giáo viên Trịnh cười híp mắt la lên: “Tiểu Diệp, cái gọi là tạm xa nhau thắng tân hôn chỉ ôm thì làm sao có thể biểu đạt tình cảm nhớ nhung của các em đối với nhau chứ? Nên hôn một cái chứ, ở nước Mỹ không phải chúng ta thường thấy ư, hôn nồng nhiệt, kiss, làm đi~”

Tống Thanh Huy ngoài trợn mắt há mồm còn điên cuồng từ chối giống như một cô gái nhà lành sắp sửa bị ăn sạch: “Tiểu Muội, em đừng hồ đồ, nhiều thầy cô và bạn học như vậy đều đang nhìn đấy. Nếu như em... cũng nên chờ chúng ta về nhà hẵng nói.”

Đương nhiên Tống Thanh Huy nói câu ám chỉ cuối cùng kia rất nhỏ, đảm bảo chỉ có hai người bọn họ có thể nghe. Nhưng với anh tính cách mà có thể nói ra những lời này chứng tỏ đã bất chấp tất cả vì bảo vệ tiết tháo rồi.

Hai mắt Diệp Tiểu Muội tỏa sáng, đối với cô mà nói đương nhiên là sau khi về nhà như này như kia với anh cả Tống thì càng có sức hấp dẫn hơn, chỉ có thể tiếc nuối nhìn đôi môi gần trong gang tấc của anh, ngoảnh lại nói một cách hiên ngang lẫm liệt với giáo viên Trịnh: “Lão Trịnh, thầy đừng trêu đùa vớ vẩn, chúng ta có thể trưởng thành hơn một chút không?”

Bạn học Diệp vừa treo ở trên người bạn đời không chịu xuống giống như sinh viên tiểu học, vừa khuyên anh ấy trưởng thành hơn. Lời này sao lại nực cười như vậy chứ? Giáo viên Trịnh cũng vui vẻ một lúc mới biết nghe lời phải tỏ ý mình không nói đùa nữa, sau đó đặt hành lý của Diệp Tiểu Muội tới trước mặt họ: “Đây là đồ mà Tiểu Diệp ném ở trên đất, sân bay người đến người đi, chớ làm mất đấy.”

Nhìn thấy vali, Diệp Tiểu Muội tự nhiên nhớ lại chiến lợi phẩm của mình, thuận tiện cũng nhớ lại chỗ nợ nần ngập ấy, lần này không cần thúc dục nữa, chủ động trèo xuống người anh cả Tống, hỏi: “Anh cả Tống, anh mang theo tiền không?”

Tống Thanh Huy:...

Không ôm ôm hôn hôn đã đòi anh tiền, rốt cuộc Diệp Tiểu Muội nhớ anh hay là không nhớ anh?

Tâm trạng có phức tạp hơn nữa, Tống Thanh Huy vẫn phải nghe lời móc ví da ra: “Mang theo một ít, sao vậy?”

Diệp Tiểu Muội đi nước ngoài không mang được tiền gửi ngân hàng trong nhà, quyền tài chính để Tống Thanh Huy tạm thời bảo quản, có điều bình thường anh không có nhiều chỗ phải tiêu đến tiền, ngày hôm nay vì tới đón Diệp Tiểu Muội mới cố ý bỏ thêm ít tiền vào trong ví.

Nhưng anh có chuẩn bị đầy đủ hơn nữa cũng không chịu nổi cô vợ phá gia nhà mình, Diệp Tiểu Muội nhận lấy ví tiền đếm, hết sức phiền muộn thở dài: “Không đủ...”
 
Back
Top Bottom