Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 440: Chương 440



"Vậy có phải áp lực của anh rất lớn không?"

Diệp Tiểu Muội kéo cổ họng bắt chước giọng nói của chị Chí Linh: "Cố lên cố lên

cố lên."

"…" Tống Thanh Huy bất đắc dĩ gật đầu, "Sẽ cố."

Nuôi một nhóc tiêu tiền như thế, không cố lên sao được. Giờ anh cũng đã áp lực như núi rồi.

Diệp Tiểu Muội cũng rất hiểu biết với thuộc tính của mình, thương lượng xong chuyện lớn, lại lôi kéo anh ngọt ngào rót canh mật: "Anh Tống anh thật tốt, vừa hào phóng vừa thiện lương quan trọng là có đảm đương, quá đẹp trai rồi. Đổi thành tên đàn ông khác, chắc chắn hẹp hòi keo kiệt không cho em đầu tư, nói không chừng còn mắng em là con đàn bà phá sản…"

Tống Thanh Huy nhíu mày: "Con đàn bà phá sản?"

Diệp Tiểu Muội chớp mắt một cái: "Vợ chồng cãi nhau không phải đều chửi như thế sao?"

Người khác có thể như vậy, thế nhưng hai chữ "đàn bà" này đặt ở trên người Diệp Tiểu Muội, Tống Thanh Huy thật không cách nào nhìn thẳng.

Anh nói như vậy, Diệp Tiểu Muội lập tức tràn đầy phấn khởi hỏi: "Vậy em là cái gì?"

Tống Thanh Huy trầm ngâm một chút, rất có d*c v*ng sống trả lời: "Tiểu tiên nữ… Phá sản?"

Diệp Tiểu Muội quả nhiên vô cùng vui vẻ, tiểu tiên nữ phá sản còn được, lại dựa lên vai anh Tống đắc ý nói: "Có phá sản đi nữa cũng là chính anh chọn."

Lúc trước là anh Tống đòi c.h.ế.t đòi sống xin cô gả cho anh ~

Tống Thanh Huy giả vờ điềm đạm gật đầu thở dài, đúng là anh tự tìm, c*̃ng vui

vẻ chịu đựng.

Chuyện đầu tư cứ như vậy vui vẻ quyết định, Diệp Tiểu Muội rất tích cực chuẩn bị xong tiền bạc, nhưng vẫn phải đợi đến cuối học kỳ Sở Hàm mới đến tìm cô.

Sở Hàm tự mình đến tìm Diệp Tiểu Muội, chủ yếu cũng không phải vì lấy tiền, mà là thương lượng chuyện làm ăn với Diệp Tiểu Muội, cô ấy quyết định hũ vàng đầu tiên bắt đầu từ quần áo nữ.

Ở những lĩnh vực khác, Diệp Tiểu Muội có thể không quyền lên tiếng, thế nhưng ăn mặc quần áo gì đó, cô gái này còn thời trang hơn người sống lại từ thế kỷ hai mươi mốt như cô ấy. Có điều Diệp Tiểu Muội có thể xưng là vô sư tự thông đối với cuộc sống phóng túng, Sở Hàm cảm thấy cô hẳn c*̃ng có đủ kỹ năng thời trang, vì thế kinh doanh quần áo nữ, thương lượng với Diệp Tiểu Muội là chính xác không sai.

DTV

"Trước chưa mở tiệm, học kỳ kế chúng ta thăm dò sâu cạn ở trường học, lần này chị đã tìm xong mấy thợ may, có đơn thì bảo các cô ấy làm, sợi tổng hợp gì đó chị cũng có con đường…"

Đã rất lâu, Diệp Tiểu Muội cũng không nhớ tới nữ chính rốt cuộc có phải bắt đầu làm giàu từ quần áo nữ hay không, nhưng cô tràn ngập tự tin đối với chị gái, không chút do dự ủng hộ: "Em cảm thấy rất tốt, chúng ta cứ làm như thế!"

Sở Hàm bị đột ngột đánh gãy, cô ấy cũng không tức giận, cười rồi tiếp tục nói: "Nghỉ hè các em có sắp xếp gì không? Chị định làm mấy bộ quần áo đi bày bán vỉa hè, chờ đi học phải nhờ vào Tiểu Muội mời chào khách hàng, dung mạo em xinh đẹp như vậy, khí chất lại tốt, ở trường học cũng là người nổi tiếng, em mặc quần áo chắc chắn rất nhiều người đều muốn mua theo."

Đó không phải là người đại ngôn à! Diệp Tiểu Muội rất thích thân phận này, điên cuồng gật đầu tỏ vẻ đồng ý kiến nghị của chị gái, đồng thời đắc ý tính toán, "Như vậy mỗi ngày em đều có quần áo mới mặc rồi."

"Đúng vậy." Sở Hàm cũng cười hí hí gật đầu, "Tiểu Muội em lại biết vẽ, có kiểu gì muốn mặc chắc chắn thức còn có thể tự mình vẽ chị chị, về phía sợi tổng hợp chị sẽ nghĩ cách giải quyết, em chỉ cần chờ mặc quần áo mới em thích nhất là được."

Diệp Tiểu Muội nghe vậy hai mắt sáng lên, "Vậy thì quá tốt rồi, hè đến, vừa vặn có thể mặc đủ loại váy đẹp đẽ."

"Đáng tiếc sắp nghỉ rồi." Sở Hàm dụ dỗ từng bước hỏi, "Tiểu Muội nghỉ hè có muốn ở lại Bắc Kinh bày sạp với chị không?"

Có váy đẹp mặc, lần này Diệp Tiểu Muội không chút do dự gật đầu: "Muốn muốn."

Đáng tiếc Diệp Tiểu Muội gật đầu cũng vô dụng, nghỉ hè cô phải về nhà với anh ba Diệp Tam và anh Tống.

Nghỉ hè vừa văn kịp thu hoạch vụ thu, anh ba Diệp phải về nhà giúp đỡ kiếm công điểm, từ khi Diệp Tiểu Muội thi lên đại học, hộ khẩu cũng chuyển tới Bắc Kinh theo anh Tống, bây giờ Tống Thanh Huy trở về Song Cương làm việc c*̃ng không lấy được công điểm, đương nhiên không phải vì chuyện thu hoạch vụ thu, anh trở lại chủ yếu đến thương lượng chuyện lễ cưới với đội trưởng Diệp bọn họ.

Trước đó hôn nhân của hai nhà đã bàn xong, ở Song Cương làm một lễ cưới, về Bắc Kinh còn phải làm một cái nữa, bây giờ một học kỳ đã qua, lễ cưới ở Bắc Kinh cũng nên theo lịch trình, việc này do Diệp Tiểu Muội cùng thương lượng với anh Tống ch Tống mẹ Tống, ngày tháng lễ cưới không có gì bất ngờ xảy ra thì vào mùa đông, chủ yếu là người nhà họ Diệp ở xa đến Bắc Kinh một chuyến không dễ dàng, tốt nhất sắp xếp vào thời tiết nông nhàn, như vậy bọn họ còn có thể thuận tiện ở Bắc Kinh chơi mấy ngày.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 441: Chương 441



Tống Thanh Huy bỏ ý mùa đông không tệ, chỉ là hy vọng đứng quá sát cuối năm, thừa dịp trường học còn chưa nghỉ đông, có thể mời thầy cô bạn bè cùng, ngược lại ở ngay Bắc Kinh, nhiều người náo nhiệt.

Bà nội Tống nghe vậy lập tức lật Hoàng Lịch, nói là ngày Nguyên Đán khá tốt, tháng lành ngày tốt, đơn vị trường học cũng đều được nghỉ, bạn bè họ hàng đều có thể có thời gian tham gia lễ cưới.

Sau đó đám cưới của Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy quyết định vào Nguyên Đán.

Khi mọi người cùng nhau thương lượng, toàn bộ quá trình Diệp Tiểu Muội đều không có ý kiến, kết hôn vào Nguyên Đán cũng không tệ, sau này anh Tống chắc chắn không thể quên kỷ niệm ngày cưới của bọn họ, hàng năm cũng phải chuẩn bị quà cáp cho cô, mời thầy cô bạn bè tới tham gia lễ cưới cô c*̃ng không ý kiến, ngược lại cô ở đâu cũng là cô dâu xinh đẹp nhất, khách mời càng nhiều nói rõ cô càng có mặt mũi.

Thế nhưng Diệp Tiểu Muội không nghĩ tới, chỉ là làm bù một lễ cưới, anh Tống lại chú trọng như thế, nhất định phải tự bọn họ về nhà thông báo thương lượng, cứ như vậy, cô không thể vui vẻ mặc váy đẹp cùng bày quán vỉa hè với chị gái, Diệp Tiểu Muội có chút không vui.

Mà anh Tống phần lớn thời gian luôn có cầu tất ứng với cô, vậy mà vô cùng cứng rắn ở trên chuyện lễ cưới, không quan tâm ý nguyện của cô mua xong vé xe, hành lý của bọn họ c*̃ng đã đóng gói, rất có điệu bộ không trâu bắt chó đi cày, Diệp Tiểu Muội cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tạm biệt chị gái.

Sở Hàm đương nhiên hơi thất vọng một tí, có điều cũng có thể thông cảm, kết hôn đương nhiên quan trọng hơn bày quán vỉa hè với cô ấy. Bởi vậy cô ấy không chỉ cùng tới ga xe lừa đưa tiễn với Thẩm Tư Mặc, nhìn Diệp Tiểu Muội rầu rĩ không vui, nửa trêu ghẹo nửa an ủi: "Tiểu Muội, em đã rời nhà hơn nửa năm, bộ không nhớ chú Diệp thím Diệp bọn họ sao? Bây giờ chị cũng hơi nhớ cuộc sống ở Song Cương rồi."

DTV

Sinh sống ba năm rưỡi ở Song Cương, Diệp Tiểu Muội đương nhiên cũng sẽ nhớ nhung bạn bè người thân ở quê nhà, thế nhưng cô rất hào phóng nói với chị gái, lễ cưới lúc Nguyên Đán, đội trưởng Diệp bọn họ chắc chắn đều sẽ tới Bắc Kinh, bọn họ đã sớm nhớ kỹ vụ này, vì thế không lo không có cơ hội gặp mặt.

Sở Hàm gật đầu cười nói: "Vậy thì quá tốt rồi, đến lúc đó em bận rộn chuẩn bị lễ cưới, chị có thể hỗ trợ chiêu đãi chú Diệp thím Diệp bọn họ."

Diệp Tiểu Muội không để ý đã bị dời đi điểm quan tâm, còn thật vui vẻ gật đầu: "Vậy thì quá tốt rồi, bọn họ đến Bắc Kinh chắc chắn phải tới Thiên An Môn, em cũng đi dạo tới chán rồi."

Hai năm trước về Bắc Kinh thăm người thân với anh Tống đi Thiên An Môn đến mấy lần, trước khi vào học lại cùng đi dạo với anh ba Diệp, sau khi khai giảng các bạn học lại tổ chức hoạt động lớp mấy lần, nhiều lần đều không bỏ sót, đi đến mức bây giờ cô cũng không tiếp tục muốn đi Thiên An Môn = =

Diệp Tiểu Muội vô tâm vô tư như thế, Sở Hàm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Vào lúc này, anh ba Diệp đột nhiên tiến lên đưa cho Sở Hàm một bức thư, "Tiểu Sở, nghe Tiểu Muội nói gần đây cô muốn làm kinh doanh, còn tìm Tiểu Muội góp tiền? Chỗ tôi cũng có hai trăm, không ngại cầm dùng đi."

Diệp Quân Hoa là loại học sinh bản thân bớt ăn bớt mặc, mỗi tháng còn có thể gửi ít tiền cho gia đình như Tống Thanh Huy nói, đương nhiên nhà họ Diệp cũng không nghèo, đội trưởng Diệp và anh cả Diệp anh hai Diệp có công điểm cao, thiếu đi một Diệp Tiểu Muội cản trở, bây giờ mấy bạn nhỏ trong nhà mỗi ngày đều có canh trứng gà ăn, sống rất thư thản, tiền Diệp Quân Hoa tiết kiệm được không cần gửi về nhà, chẳng qua đều tự mình tích góp.

Mỗi tháng anh ta còn có lương, lúc đi Vương Thúy Phân lại cho anh ta mấy chục mang theo đề phòng khẩn cấp, gộp lại rất nhiều cũng coi như một phú ông nhỏ.

Vốn Diệp Quân Hoa với tư tưởng truyền thống cũng theo lời căn dặn của đồng chí Vương Thúy Phân, tích góp ít tiền cưới vợ, tuổi này của anh ta học xong đại học đã xem như lớn tuổi, tốt nghiệp rồi chuyện đầu tiên làm là phải đưa kết hôn vào lịch trình, nếu anh còn có lương, đi học có phí sinh hoạt trợ giúp, thì không cần chuyện nào cũng trông cậy vào cha mẹ đưa tiền, tự mình tích góp ít tiền chuẩn bị cho kết hôn.

Có điều sau khi biết Sở Hàm thiếu tiền dùng, Diệp Quân Hoa cảm thấy số tiền kia cho cô ấy mượn quan trọng hơn, bởi vì anh ta vẫn nhớ kỹ thanh niên trí thức Sở rất tốt với Tiểu Muội, từ mấy năm trước đã bắt đầu nhìn chằm chằm Tiểu Muội học tập, nếu không Tiểu Muội cũng sẽ không thuận lợi thi lên đại học, hiện tại có thể có cơ hội báo đáp, anh ba Diệp đương nhiên việc nghĩa chẳng từ.

Tâm tư của Diệp Quân Hoa rất tốt, Sở Hàm tự nhiên cũng không do dự nhận tiền của anh ta, cười nói: "Vậy tôi sẽ không khách sáo, chúng ta cùng nhau làm ăn đi."

Diệp Tiểu Muội cảm thấy anh ba Diệp rất thông minh, bắt kịp chuyến xe cuối cùng làm giàu với bọn họ, mãi cho đến khi lên tàu hỏa vẫn còn thấy sung sướng~
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 442: Chương 442



Trước khi Diệp Tiểu Muội về nhà trông rất không tình nguyện, thế nhưng sau khi trở lại Song Cương cô lại rất vui vẻ, bởi vì bây giờ cô đi về đã không phải là về nhà thăm người thân, mà là áo gấm về nhà.

Thân phận sinh viên đại học thêm nàng dâu Bắc Kinh khiến Diệp Tiểu Muội trở thành thiên chi kiêu tử trong mắt mọi người, cuộc sống người chiến thắng, vì thế không chỉ người nhà họ Diệp nhiệt tình nghênh đón trở về, toàn thôn già trẻ cũng đổ xô tới vì cô, không thể thiếu mỗi ngày đuổi theo cô tâng bốc, hy vọng có thể nghe thêm một vài câu chuyện ở Bắc Kinh và trong đại học.

DTV

Mà Diệp Tiểu Muội thích được mọi người vờn quanh nhất bị các bà con cô bác nhiệt tình bao quanh như vậy, tự nhiên chìm đắm trong đó, không cách nào tự kiềm chế, cho nên cô rất nhanh đã vui đến quên cả trời đất.

Người bị lún vào nhanh như thế giống Diệp Tiểu Muội còn có Vương Thúy Phân, vốn bà ấy cũng muốn khiêm tốn biết điều, dự định qua mấy ngày, chờ Tiểu Muội và con rể ở nhà nghỉ ngơi tốt, bà ấy lại giống như lơ đãng đề cập chuyện vui với bọn họ, nói không chừng không chờ bà ấy mở miệng, trong thôn đã có người vội vã báo tin vui cho Tiểu Muội, đến thời lúc đó bà ấy cũng có thể vui vẻ nói một vài điều với Tiểu Muội.

Vương Thúy Phân cảm thấy bà ấy có khả năng từ vợ đội trưởng trở thành vợ phó xã trưởng, đặt ở chỗ bọn họ cũng là nhân vật tầm cỡ, cho nên bà ấy cũng phải sớm học theo điệu bộ của vợ bí thư bọn họ, không thể tới công xã lại ồn ào, làm mất mặt cha bọn nhỏ.

Có điều Vương Thúy Phân nghĩ rất hay, những ngày qua cũng làm rất khá, chỉ là vừa thấy Tiểu Muội đã không gặp gần nửa năm thì không nhịn được nữa.

Diệp Tiểu Muội càng biểu hiện vui sướng, Vương Thúy Phân càng muốn chia sẻ chuyện vui này với Tiểu Muội nhanh một chút, vì thế miễn cưỡng nhịn một buổi tối, Ngày hôm sau nghe Tiểu Muội và con rể nói đã thương lượng cuối năm làm lễ cưới, còn muốn mời bọn họ và thầy cô bạn bè trong trường học cùng tham gia, sau khi Vương Thúy Phân mở cờ trong bụng, rốt cục không nhịn được cười nói: "Đãi đám cưới rất tốt, nói vậy cũng là song hỷ lâm môn rồi..."

Vương Thúy Phân còn muốn bán cái nút, vì thế không nói hết lời, người khác biết chuyện cũng toét miệng điệu bộ vui vô cùng. Tống Thanh Huy và Diệp Quân Hoa liếc mắt nhìn nhau, trong đầu dù sao cũng hơi suy đoán ra.

Đội trưởng Diệp không giống những người khác trong thôn, sau khi thanh niên trí thức rời đi, đội trưởng Diệp chính là người có ăn học hiếm có trong đội, Tống Thanh Huy và Diệp Quân Hoa đi tới Bắc Kinh, điện thoại liên lạc không thuận tiện, thư từ qua lại thì không có khó lắm, bọn họ lại là người hiếu thuận, trên căn bản mỗi tháng đều sẽ viết thư cho quê nhà, bởi vậy cách xa thì cách xa, phần lớn chuyện của nhà họ Diệp bọn họ vẫn rõ ràng, bao gồm những "việc nhỏ" như sau khi bọn họ khai giảng lại có lãnh đạo đến trong đội khảo sát hỏi thăm, đội trưởng Diệp còn được chỉ tên vào trong huyện họp.

Vì thế Vương Thúy Phân vừa mở miệng, Tống Thanh Huy và Diệp Quân Hoa đã đoán được hơn phân nửa có liên quan tới con đường làm quan của đội trưởng Diệp, hiện tại tình thế càng ngày càng tốt, đội trưởng Diệp có khả năng cũng khiến các lãnh đạo trong cơ sở cán bộ nhìn ở trong mắt, lên chức cũng không phải chuyện không thể gì.

Diệp Tiểu Muội cũng không ít lần viết thư cho người cha đội trưởng lại không nghĩ sâu xa như vậy, phản ứng đầu tiên của cô chính là: "Song hỉ lâm môn, lẽ nào chị dâu cả chị dâu hai lại cùng nhau mang thai?"

Nói xong không quên quay đầu nhìn cái bụng của chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp.

Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú đều ở trong sân chơi cùng bọn nhỏ, nhìn thấy phản ứng của em chồng, Lâm Hồng Mai thoải mái cười với cô nói: "Vẫn là Tiểu Muội thông minh, chị dâu hai của em quả thực lại mang thai, nhưng chị còn chưa gấp, Đại Bảo và Nhị Bảo một đứa lại bướng hơn một đứa, con trai đúng là khó trông, chờ bọn nó lớn hơn chút chị lại xem thử có thể sinh một bé gái hay không."

Nếu như là trước đây, chị em dâu mang thai mà mình còn không có tin tức, Lâm Hồng Mai có lẽ chua xót, thế nhưng hiện tại, hai cháu trai của nhà họ Diệp đều chui từ bụng cô ta ra, Lâm Hồng Mai cảm thấy không còn uy h.i.ế.p nữa, Tống Tú Tú mang thai dễ dàng, nhưng chẳng phải cũng là con gái à, đàn bà nhà họ Tống bọn họ chính là mệnh sinh con gái.

Dù cho cái thai này của Tống Tú Tú là con trai, địa vị trong lòng ông bà nội c*̃ng không sánh bằng Đại Bảo và Nhị bảo, huống chi Đại Bảo còn là cô út thằng bé tự tay nuôi lớn, hai cô cháu khỏi nói rất thân thiết——cô em chồng là người có tiền đồ nhất nhà bọn họ, Lâm Hồng Mai cảm thấy Đại Bảo chỉ cần tiếp tục khiến cô út yêu thích, sau này tiền đồ không lo, đương nhiên không để cái thai của Tống Tú Tú ở trong mắt.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 443: Chương 443



Lâm Hồng Mai có thể nghĩ như vậy, Tống Tú Tú đương nhiên cũng sẽ nghĩ như vậy, cô ta cũng sợ sinh nữa lại là con gái, kỳ vọng lớn bao nhiêu, thất vọng lớn bấy nhiêu, vì thế có cái thai này nửa mừng nửa lo, chỉ đỡ cái bụng đón lấy ánh mắt của em chồng, rụt rè gật đầu.

Diệp Tiểu Muội lập tức ý thức được, nhìn vẻ mặt của chị dâu hai hình như không vui lắm, vì thế việc vui mà mẹ già nói chắc chắn không phải cái này. Cô đang chuẩn bị khiêm tốn hỏi, còn chưa há mồm đã bị Vương Thúy Phân không thể chờ đợi được chia sẻ chính sự kéo qua, "Con bé ngốc, chị dâu hai con mang thai đương nhiên là chuyện tốt, có điều còn chưa tới ba tháng, đừng ồn ào! Chuyện mẹ muốn nói là cha con có khả năng làm phó xã trưởng của công xã chúng ta."

"Phó xã trưởng?" Diệp Tiểu Muội quả nhiên khiếp sợ.

Danh hiệu này mới vừa nghe còn tưởng rằng bọn họ đang đóng phim Nhật, phó xã trưởng, chỗ bọn họ cũng có chức vụ tân thời như vậy sao?

Vương Thúy Phân nghĩ phản ứng của con gái là kinh hỉ, liền nắm tay cô không ngừng hỏi han, đồng thời giải thích: "Vốn là phó xã trưởng làm đến năm nay thì về hưu, bên trên có ý cho cha con tiếp nhận, thế nhưng trong đội chúng ta cũng có cả đống chuyện, chuyện nuôi cá trong ruộng kia dựa cả vào cha con đứng vững áp lực mới thành công, vì thế cha con chuẩn bị sớm, trước tiên chọn ra đội trưởng mới trong đội, cha con đã dẫn dắt một quãng thời gian, sau này sẽ tới công xã nhậm chức, phó xã trưởng Lâm sắp về hưu hẳn là cũng có chuyện phải bàn giao với cha con, mẹ tính trở về từ Bắc Kinh, cha con hẳn sẽ đi nhậm chức."

Cho nên bà ấy mới nói đây là song hỷ lâm môn.

Có đồng chí Vương Thúy Phân giải thích, Diệp Tiểu Muội ổn thỏa tiêu hóa vấn đề chức vụ, có điều rất nhanh lại nghĩ đến người cha đội trưởng có vẻ bò lên sớm hơn, trong nguyên tác nội dụng liên quan tới nhà họ Diệp không nhiều, thế nhưng cô nhớ rất rõ ràng, người cha đội trưởng làm phó chủ tịch xã chứ không phải phó xã trưởng gì đó, nhưng lúc này vẫn là chế độ công xã, chức phó chủ tịch xã của người cha đội trưởng không chừng phải chờ tới sau khi cải cách mở cửa, như vậy vấn đề đến rồi, bây giờ làm sao người cha đội trưởng lên làm phó chủ tịch xã?

CP của nam nữ chính đều bị hủy, Diệp Tiểu Muội cũng không để ý nội dung truyện thay đổi cái gì, đừng ảnh hưởng cô ăn thịt là được, người cha đội trưởng lên làm cán bộ xã sớm, ngược lại rất có thể để cô ăn nhiều thêm mấy miếng thịt, cô đương nhiên vô cùng vui vẻ, chỉ là không kiềm chế sự nhiều chuyện trong lòng, lôi kéo mẹ già hỏi han.

DTV

Vương Thúy Phân vẫn biết một vài nguyên nhân, đột nhiên xuất hiện "Thăng quan tiến tước" khiến đội trưởng Diệp từ trước đến giờ thận trọng thâm trầm c*̃ng ngồi không yên, đối với bên ngoài còn nghiêm túc, nhưng trong âm thầm không nhịn được chia sẻ câu chuyện đằng sau việc lên chức của mình với Vương Thúy Phân.

Bọn họ là vợ chồng nhiều năm sớm đã hiểu nhau, trước đây đội trưởng Diệp cũng sẽ thỉnh thoảng nói một vài chuyện không thể lộ ra với Vương Thúy Phân, Vương Thúy Phân xưa nay không đi quá giới hạn, lần này đương nhiên cũng giống vậy không thể nói lung tung, thêm vào thân phận mới "vợ lãnh đạo" khiến Vương Thúy Phân tràn đầy gánh nặng hình tượng, càng thêm không thể tùy ý đi ra ngoài nói đùa, Vương Thúy Phân rất ức trong lòng, bây giờ Diệp Tiểu Muội hỏi tới, cuối cùng cũng coi như có thể thống khoái nhiều chuyện một hồi, Vương Thúy Phân nói không ngừng nghỉ, "Cái này, cái này có nguyên nhân gì, còn không phải cha con làm đội trưởng quá tốt, liên tục mấy năm nuôi cá trong ruộng, không chỉ cá nuôi trất tốt, đến sản lượng lương thực đều tốt hơn những đội khác một chút, bên trên có thể không coi trọng sao? Bí thư đã sớm nói muốn cha cháu dẫn dắt công xã cùng nuôi cá trồng trọt, nếu như cha con đi tới công xã, có phải có thể tiến hành công việc tốt hơn không?"

Mấy chữ "tiến hành công việc" thành công bán đứng đồng chí Vương Thúy Phân, khiến Tống Thanh Huy và Diệp Quân Hoa lập tức ý thức được lời này quá nửa là đội trưởng Diệp lén nói với Vương Thúy Phân, vẫn rất có độ tin cậy. Có điều cũng chỉ có hai người bọn họ nghĩ đến, sau đó rất hiểu ngầm nhìn nhau nở nụ cười, những người khác bao gồm Diệp Tiểu Muội cũng vẫn đang chờ mong nhìn Vương Thúy Phân , "Còn nữa không còn nữa không?"

Diệp Tiểu Muội chờ mong không hề thất vọng, Vương Thúy Phân rất nhanh nói đến phần cô thích nghe, "Có điều để cha con đi công xã, lão xã trưởng nói không tính, cái này cần lãnh đạo trong huyện quyết định mới được, mà lãnh đạo bên trên vừa ý cha cháu, không chỉ là chuyện nuôi cá, bây giờ quốc gia thiếu nhất chính là nhân tài, coi trọng nhất chính là giáo dục, kết quả năm ngoái thi đại học, cả huyện nghe nói cũng chỉ có không tới hai mươi sinh viên đại học, chỉ đội chúng ta thôi đã có năm người, còn có trường học nổi tiếng nữa!"

"Nghe nói cấp trên lãnh đạo còn từng tìm hiểu, cảm thấy có thể vì đào tạo nhiều nhân tài như vậy cho nước nhà, cha con mới thật sự không thể không kể công, Tiểu Muội con và anh ba chính là ví dụ tốt nhất, anh em các con là đứa nhỏ đi ra từ thôn quê chân chính. Đặc biệt điển hình là Tiểu Muội, thằng ba dù sao cũng học trường cấp ba tốt nhất huyện, theo giáo viên tốt nhất học ba năm, có cơ sở thi lên đại học, một học sinh cấp hai như Tiểu Muội, nếu không phải cha con dạy tốt, làm sao có thể đánh bại hơn triệu thanh niên tri thức thi vào đại học Bắc Kinh?"

"Vì thế bên trên quyết định đề bạt cha con tới công xã, chủ quản công tác mặt giáo dục..."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 444: Chương 444



Vương Thúy Phân nói truyền kỳ như thế, anh cả Diệp bọn họ cũng không tập trung, đều coi như đã nghe câu chuyện này, chỉ có Diệp Tiểu Muội nghe rất tập trung, nghe xong còn nhảy nhót lên tiếng, đắc ý tổng kết nói: "Vì thế cha con có thể lên làm phó xã trưởng, con không phải c*̃ng không thể không kể công sao?"

Cha mẹ vợ vẫn chưa trả lời, Tống Thanh Huy đã không nhịn được liếc mắt, rất bất đắc dĩ nhìn Diệp Tiểu Muội, rõ ràng thím Diệp nói nhiều như vậy, Tiểu Muội cũng chỉ nghe được cái này?

Cô nhóc này cũng thật là ngốc nghếch trước sau như một, bây giờ lại thành công cắm rễ ở khoa ngoại ngữ, anh cũng không nhịn được lo lắng cô có thể càng ngày càng nước đổ đầu vịt hay không :3j∠

Vương Thúy Phân cũng không cảm thấy con gái như nước đổ đầu vịt, ban đầu bà ấy ngây người là bởi vì có hơi không hiểu Diệp Tiểu Muội, câu thành ngữ "không thể không kể công" này cũng là bà ấy ăn theo đội trưởng Diệp, chậm vài giây mới hiểu được ý của Diệp Tiểu Muội, Vương Thúy Phân lập tức cười như một đóa hoa, vuốt đầu Diệp Tiểu Muội vui mừng nói: "Đúng vậy, đều là nhờ con, Tiểu Muội chính là ngôi sao may mắn của nhà chúng ta. Cha con đã nói rồi, nếu anh ba con không có tài hiếu học của Tiểu Sở và Tiểu Thẩm với học bù, có lẽ c*̃ng không dễ thi lên đại học như vậy, trong đội chúng ta cũng không ít thanh niên trí thức thành phố rớt. Người ta giúp đỡ như thế, cũng là nhờ có Tiểu Muội..."

Tống Thanh Huy vốn cảm thấy cha mẹ vợ cũng bị Diệp Tiểu Muội dẫn dắt sai lệch, nghe đến đó đột nhiên cảm thấy cha mẹ vợ nói có lý, Sở Hàm và Thẩm Tư Mặc đối tốt với người nhà họ Diệp hình như đúng là bởi vì Tiểu Muội, bọn họ vẫn chỉ hỗ trợ, anh lại là con rể nhà họ Diệp, ngày sau hễ là mình có điều kiện, bên cha mẹ vợ có yêu cầu, anh tự nhiên bỏ tiền xuất lực việc nghĩa chẳng từ.

Từ phương diện này mà nói, nhà họ Diệp có Diệp Tiểu Muội, sau này đương nhiên là phát triển không ngừng, Tống Thanh Huy coi như theo bản năng muốn phản bác cha mẹ vợ, trong phút chốc c*̃ng không tìm ra lý do tốt hơn.

DTV

Anh cũng không có gì để nói, những người khác của nhà họ Diệp đương nhiên hoàn toàn phụ họa theo Vương Thúy Phân, "Đúng vậy đúng vậy, từ khi Tiểu Muội lớn lên, cuộc sống của nhà chúng ta càng ngày càng tốt, bây giờ cha cũng sắp tới công xã làm lãnh đạo, đặt ở quá khứ nào dám nghĩ tới..."

Bọn họ tâng bốc phát ra từ nội tâm, Diệp Tiểu Muội bị tâng bốc đến mức lâng lâng, chìm đắm ở trong thiết lập nhân tài "Dựa vào sức một người dẫn dắt cả nhà làm giàu" không cách nào tự kiềm chế, càng thêm không nhớ nhưng về Bắc Kinh, ở lại quê nhà được người thân bạn bè tâng bốc, mắt thấy lại sắp đến ngày tựu trường, cô mới lưu luyến không rời tạm biệt họ hàng bạn bè, cùng anh Tống anh ba Diệp bước lên đoàn tàu về Bắc Kinh.

Sở Hàm đến ga xe đón người hết sức buồn rầu, lúc trước vẻ mặt Diệp Tiểu Muội không tình nguyện đi như thế, cô ấy còn tưởng rằng cô nhóc này ở nhà không chờ được, nhất định không quá hai ngày là về Bắc Kinh, các cô có thể cùng nhau vui vẻ gầy dựng sự nghiệp.

Không nghĩ tới Diệp Tiểu Muội rầu rĩ không vui trở về nhà, chớp mắt lại chơi điên cuồng, chơi đến trước khi vào học một tuần mới về, nếu không phải Tống Thanh Huy bọn họ khai giảng sớm, không quay lại thì không kịp, Sở Hàm cũng hoài nghi Diệp Tiểu Muội có phải chuẩn bị tới thăm dò địa điểm mới trở về không.

Tìm một đối tác không tim không phổi như thế, Sở Hàm rất nghi ngờ có phải đầu óc mình hỏng rồi không. Nhưng khi cô ấy ở sân ga, lúc nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp trong đám người, con mắt lập tức sáng ngời, tất cả phiền muộn và tự mình hoài nghi trong nháy mắt tan thành mây khói.

Một kỳ nghỉ hè không gặp, Diệp Tiểu Muội ở quê nhà không những không rám đen, cảm giác hình như càng thêm mặn mà hơn trước lúc nghỉ hè, ở nhà hẳn ăn uống cũng rất tốt, cặp bánh bao phía trên vòng eo tinh tế uyển chuyển dường như to hơn, nổi bật lên cái eo thon càng thêm mảnh mai, m.ô.n.g vểnh chân dài, khuôn mặt ưa nhìn, Sở Hàm đã có thể tưởng tượng được hình ảnh Diệp Tiểu Muội mặc những bộ quần áo cô ấy chuẩn bị đi khai giảng sẽ gây nên náo động, chuyện làm ăn ăn nên làm ra khắp cả toàn trường, cũng không để ý Diệp Tiểu Muội không đáng tin, cứ coi cô là tủ quần áo di động.

Lừa gạt bản thân như thế xong, Sở Hàm không thể chờ đợi được tiến tới phía trước chen vào hội hợp với Diệp Tiểu Muội, mấy người bắt chuyện, cô ấy bèn nói cho Diệp Tiểu Muội đã chuẩn bị cho cô chừng mười bộ quần áo mới mặc trước, Diệp Tiểu Muội quả nhiên rất kinh hỉ, đến chồng cũng không cần lập tức nhào lên trên người cô ấy, đắc ý nói: "Sở Hàm chị thật tốt, quần áo mới đều ở đâu?"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 445: Chương 445



"Để ở phòng chị thuê, bất cứ lúc nào có thể về lấy, sau khi khai giảng chị chuyển về ký túc xá, căn phòng này cứ giữ lại để hàng tồn." Sở Hàm nói xong, cười híp mắt nói với Diệp Tiểu Muội, "Chúng ta là đối tác, đừng nói hoa hồng gì đó, bạn học tìm chúng ta mua quần áo càng nhiều, kỳ sau làm quần áo mới cho em cũng nhiều hơn, có được hay không?"

Chị gái nữ chính vừa ra tay đã hào phóng như vậy, mười mấy bộ quần áo mới, tương đương với nửa tháng đều không giống nhau, Diệp Tiểu Muội rất vui sướng, lập tức tự tin tràn đầy nắm tay: "Em chắc chắn bán vừa nhanh vừa nhiều!"

Diệp Tiểu Muội quả thực rất lợi hại, hoặc là nói nhan sắc của cô rất lợi hại, cũng không hao tâm tổn trí thế nào, nghiệp vụ đã mở rộng đến mấy trường học xung quanh, sau khi khai giảng hơn một tháng đã có nữ sinh ngoài trường chạy tới nhờ cô giới thiệu địa chỉ làm quần áo. Thành tích ung dung như vậy, khiến Diệp Tiểu Muội ăn no chờ c.h.ế.t cũng có hơi chìm đắm ở trong cơn sung sướng kiếm tiền không cách nào tự kiềm chế.

Chớp mắt ngày cưới đến gần, Diệp Tiểu Muội vẫn chưa đặt trọng tâm ở hôn lễ, ngược lại Sở Hàm cũng mê muội kiếm tiền càng đáng tin hơn chút, gạt Diệp Tiểu Muội chuẩn bị một bộ áo cưới cô dâu cho cô.

Ngày 1 tháng 1 năm 1979, ở ngày toàn dân vui mừng, Diệp Tiểu Muội mặc bộ áo cưới xinh đẹp, vô cùng có cảm giác nghi thức xuất giá rồi. Từ khi đại hội trung ương Đảng lần thứ 2 khóa 11 xác thực đề xuất chính sách chung cải cách mở rộng, đầu đường Bắc Kinh thoáng chốc tuôn ra rất nhiều con buôn, ăn uống vui chơi không thiếu gì cả, đời sống của dân chúng trong nháy mắt trở nên muôn màu muôn vẻ. Có câu nói gọi là c.h.ế.t no gan lớn, c.h.ế.t đói nhát gan, kỳ thực trước lúc này, đã có người to gan bắt đầu bày quán vỉa hè tích lũy nguồn vốn đầu tiên, đợi khi chính sách thực sự mở cửa, rất nhiều người buôn bán trào ra, mà một vài nhóm người này đã tìm được cửa hàng, đường hoàng ra dáng bắt đầu làm ăn, đây mới gọi là dẫn đầu thời đại.

Sở Hàm chính là một trong nhóm ít người đó, cô ấy sớm biết sự phát triển của tương lai, đương nhiên là từ lúc bắt đầu đã bố trí bố cục.

DTV

Có kinh nghiệm làm ăn sôi động trong hai tháng nghỉ hè bày quán vỉa hè ở ven đường, c*̃ng cho Sở Hàm tự tin trước nay chưa từng có, qua vài chục năm nữa, đồng bào nữ thực sự kiềm nén rất ác, không hề có sức đề kháng đối với quần áo đẹp, thêm vào nơi này là Bắc Kinh, trong tay dân chúng có thừa tiền, thương mại càng có thể phát triển mạnh mẽ, Sở Hàm cảm thấy vừa vui mừng đối với chuyện làm ăn của các cô, lại cảm thấy vẫn coi như bình thường, chân chính làm cho cô ấy kinh ngạc đến ngây người chính là sức kêu gọi của Diệp Tiểu Muội.

Ở trong kế hoạch ban đầu của Sở Hàm, cô ấy và Diệp Tiểu Muội liên thủ, chủ yếu làm ăn ở Bắc Đại và đại học sinh phạm thủ đô, trường học của cô ấy ít gái, trường Diệp Tiểu Muội nữ sinh chiếm đa số, thị trường ở bên kia càng to lớn hơn, vì thế có kiểu mới cô ấy đều tăng cường cho Diệp Tiểu Muội lấy trước, thứ nhất là hò hét cô nhóc này ra sức làm việc, thứ hai đương nhiên cũng là vì chuyện làm ăn của các cô, thế nhưng Sở Hàm không nghĩ tới lần này Diệp Tiểu Muội lại không chịu thua kém như thế, không chỉ bắt được khách hàng ở trường học, đến mấy trường đại học gần đó cũng không buông tha, hơn nữa cô cũng không cần chủ động bán, người ta đều tự nghe danh mà đến!

Sở Hàm cảm thấy tiếp tục phát triển như thế, Diệp Tiểu Muội sớm muộn cũng biến thành nữ sinh đại học fashin nhất xinh đẹp nhất toàn Bắc Kinh.

Đúng, fashion, bầu không khí xã hội bây giờ bắt đầu chuyển biến, Diệp Tiểu Muội là học sinh tài giỏi của khoa ngoại ngữ, phong cách thời trang của cô cũng không gọi là phong cách tây, gọi là fashion, nhiều bạn nữ ngoài trường nghe danh tìm đến cô hỏi thăm như thế, hơn phân nửa cũng là vì hiểu fashion của Diệp Tiểu Muội.

Diệp Tiểu Muội bộc lộ tài năng như thế, Sở Hàm đương nhiên cũng rất vui, dù sao cũng có Diệp Tiểu Muội, không tới nửa năm bọn họ đã kiếm lời sắp 3 vạn, mà vốn đầu tư ban đầu kỳ thực cũng chưa tới hai ngàn! Dù là Sở Hàm sớm biết bây giờ tiền rất dễ kiếm, trong lòng vẫn có chút xao động.

Đối tác của cô ấy anh em nhà họ Diệp cũng không thiếu tiền tiêu, rất ủng hộ đều giữ lại tiền cho cô ấy chuẩn bị mở rộng chuyện làm ăn, Sở Hàm đương nhiên cũng đồng ý, vừa vui vẻ tích góp tiền, vừa quan sát có cửa hàng nào thích hợp, đồng thời còn không quên liên lạc tình cảm với nhà xưởng từng hợp tác, xem có thể nghỉ cách nhận thầu một hãng nhỏ hay không trước làm hai năm, chờ cô ấy tốt nghiệp lại tự mình mở nhà xưởng làm một vố lớn.

Công tác chuẩn bị ở giai đoạn trước đã xong, chính sách ở đại học trung ương Đảng lần thứ 2 khóa 11 vừa đưa ra, Sở Hàm ngay lập tức thuê được một cửa hàng, trang trí đồ thiết kế cô ấy đều làm tốt, vừa tìm công nhân trang trí, vừa bắt tay chuyện đăng ký nhãn hiệu, còn không quên chuẩn bị kinh hỉ cho buổi kết hôn của Diệp Tiểu Muội, tháng ngày trải qua tương đối phong phú.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 446: Chương 446



Bây giờ tài sản của bọn họ hoàn toàn có năng lực nhận thầu dây chuyền sản xuất, có dây chuyền sản xuất của riêng mình, là có thể mở rộng bờ cõi, mở chuỗi cửa hàng, ngay lập tức chiếm trước thị trường. Thế nhưng Sở Hàm ngẫm lại như vậy rất cao điệu, cô có tài sản, nhà họ Tống c*̃ng miễn cưỡng xem như là chỗ dựa, chính sách trong tương lai c*̃ng quả thực chỉ có thể càng ngày càng mơ rộng. Nhưng bây giờ dù sao vẫn là mò đá qua sông, s.ú.n.g b.ắ.n chim đầu đàn, cô ấy bước một bước lớn như vậy, ai biết sẽ sản sinh ra ảnh hưởng gì đối với chính sách của lãnh đạo? Có lúc phai mờ trong đám đông cũng là một loại lựa chọn, Sở Hàm suy đi nghĩ lại, vẫn buông tha cho dự định nhận thầu dây chuyền sản xuất, cũng chỉ mở một cửa hàng đúng quy củ mà thôi.

Sở Hàm có thể nghĩ như thế, những người không có ngón tay vàng, dựa cả vào sự nhạy bén của làm giàu chỉ có thể càng hiểu đạo lý này hơn cô, vì thế đại hội trung ương Đảng lần thứ ba kết thúc đến bây giờ vẫn chưa tới một tháng, đã có rất nhiều các loại hình cửa hàng quần áo nữ, quán cơm và nhà nghỉ mọc ra, thế nhưng không có quy mô quá lớn , tất cả mọi người theo nguyên tắc làm giàu trong âm thầm.

Điều này cũng dẫn đến lễ cưới của Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy, thống kê khách mời đã vượt qua mười bàn, loại quy mô này hiện nay chỉ có nhà hàng quốc doanh có thể tiếp nhận, đáng tiếc nhà hàng quốc doanh người ta là đơn vị nhà nước, không thể như nhà hàng tư nhân nhận đơn đặt hàng bao hết.

Quy củ chính là quy củ, mặt mũi của nhà họ Tống cũng không tiện sử dụng, đương nhiên ông cụ cũng không thể ra mặt ở trên chuyện như vậy, vì thế bọn họ chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ở căn tin đơn vị của cha Tống, hoặc là ở trong nhà bà nội Tống, nhà bà nội Tống là biệt thự nhỏ có sân vườn, chen một chút vẫn có thể dàn xếp được.

DTV

Cân nhắc đến cha Tống bọn họ không giống với đơn vị khác, đại viện quân khu, nhiều người nhiều miệng dù sao cũng không tốt lắm, cuối cùng địa điểm tiệc cưới đặt ở nhà bà nội Tống, chủ yếu là nhà hàng bên ngoài không tiếp nhận nghiệp vụ đám cưới, nhưng có thể mời bếp trưởng đến nhà làm giúp, bàn bạc giá tiền xong xuôi, người thậm chí có thể mang tới cả nhân viên phục vụ, ăn xong còn có thể phụ trách thu dọn tàn cục, phục vụ có thể nói là sốt một, cũng không cần bà cụ hao tâm quá nhiều, phương án này lập tức được nhất trí thông qua.

Bà nội Tống đương nhiên càng coi trọng hơn nhà họ Diệp, tiệc cưới phòng cưới đều ở nhà bà nội Tống, nơi Diệp Tiểu Muội xuất giá thì không thể lại là nhà bà nội Tống, phải tìm nơi khác.

Từ sau khi Diệp Tiểu Muội thi lên đại học, thái độ của Triệu Hải Lan với cô tốt hơn rất nhiều, không còn trêu chọc âm dương quái khí, thế nhưng bà ấy thực sự trở nên ôn hòa với Diệp Tiểu Muội, vẫn là sau khi biết Diệp Tiểu Muội được mấy vị lãnh đạo trường tự mình mời đến khoa ngoại ngữ, sau khi bạn bè người thân biết đều dồn dập không ngừng hâm mộ, khen tặng Triệu Hải Lan nói con trai là sinh viên tài giỏi của Thanh Hoa, có tiền đồ như thế, con dâu còn có thiên phú học ngoại ngữ, được lãnh đạo trường coi trọng, tương lai cũng tiền đồ rộng lớn, bà ấy thật có phúc của con cháu!

Triệu Hải Lan cũng cảm thấy bọn họ nói không sai, quốc gia cần gấp nhân tài ngoại ngữ, nghe nói trong trường tiểu học đều muốn mở chương trình học ngoại ngữ căn bản, giáo dục phải bắt đầu từ em bé, đáng tiếc chờ đám "em bé" này lên đại học cũng phải bảy, tám năm, còn không biết năm nào tháng nào mới có thể chờ được bọn họ tham gia công tác, chính thức phát huy tác dụng, chân chính đáng tin vẫn là nhóm sinh viên đại học như Tiểu Muội Thanh Huy bọn họ, nhưng khi còn bé Thanh Huy của cũng chẳng biết tí gì về ngoại ngữ, không phải ai cũng có dũng khí lựa chọn lĩnh vực hoàn toàn không hiểu c, điều này sẽ dẫn đến mọi người đều biết chuyên ngành ngoại ngữ tốt, học có tiền đồ, những người thật sự lựa chọn ngành này cũng không phải rất nhiều, trường học của Tiểu Muội không dễ gì tìm được một mầm non tốt học tiếng Anh, đương nhiên phải tỉ mỉ vun bón, cô vào mắt lãnh đạo trường, tương lai tiền đồ đương nhiên không kém rồi.

Có điều những thứ này đều là thứ yếu, vừa nghe thấy Diệp Tiểu Muội học ngoại ngữ rất tốt, Triệu Hải Lan bọn họ nghĩ tới chính là nói không chừng cô còn có cơ hội đi nước ngoài khám phá. Vừa nghĩ tới ra nước ngoài, dù là người nhà như Triệu Hải Lan cũng không nhịn được xúc động trở nên hưng phấn, nhà bọn họ nếu thật sự có người ra nước ngoài, vậy coi như quá có mặt mũi!

Vì thế bây giờ Triệu Hải Lan trông cậy vào Diệp Tiểu Muội làm vẻ vang vì quốc gia, vì nhà họ Tống, đương nhiên sẽ không sẽ coi cô là nàng dâu nông thôn cản trở, thêm vào đồng nghiệp bạn bè bên cạnh mỗi ngày đều khen vợ chồng bọn họ trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho, Triệu Hải Lan nhìn Diệp Tiểu Muội cũng càng ngày càng hợp mắt, khi đang thương lượng lễ cưới, cũng rất tri kỷ hỏi Diệp Tiểu Muội: "Con muốn xuất phát gả từ đâu? Ngay ở trong nhà cũng được, ngược lại đã sớm chuẩn bị phòng xong, có điều các con mời rất nhiều bạn học bè bạn, nếu như buổi tối con muốn náo nhiệt với đám chị em một chút, sợ trong nhà chơi không thoải mái, cũng có thể đặt một phòng ở bên cạnh trường học, đám con gái các con chơi thế nào cũng được."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 447: Chương 447



Diệp Tiểu Muội và anh Tống chơi nhà nghỉ play, từ đầu học kỳ chơi đến học kỳ này cũng còn chưa kết thúc, mướn nhiều phòng như vậy gian gộp lại cũng có thể triệu hoán Rồng Thần, điều này dẫn đến Diệp Tiểu Muội đã không còn háo hức với chuyện mướn phòng, cũng có thể là cô không có hứng thú gì đối với việc mướn phòng cùng người khác, vì thế đề nghị ở nhà nghỉ cứ thế đập chết.

Ở nhà cha Tống mẹ Tống thì càng không nghĩ tới, lại như đồng chí Triệu Hải Lan nói, đến lúc đó ở sát vách đ.â.m chọc cha chồng mẹ chồng, nghe nói anh ruột của anh Tống cũng muốn dẫn người nhà trở về tham gia lễ cưới, chắc hẳn là ở nhà cha Tống, điều này bảo cô còn làm sao vui vẻ mang các bạn học tới chơi chứ?

Diệp Tiểu Muội rất có ý kiến phát biểu cao kiến, "Con cảm thấy nhà cha mẹ và nhà nghỉ đều không cần đi, không phải con có ký túc xá sao? Nguyên Đán chỉ là kỳ nghỉ, ký túc xá lại không đóng cửa, con trực tiếp xuất phát từ trường học là tốt rồi, có ý nghĩa kỷ niệm hơn ở nhà nghỉ rất nhiều, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về trường tìm ký ức ~"

Từ đồng phục học sinh đến váy cưới, ngẫm lại đã thấy lãng mạn ~

Đề nghị của Diệp Tiểu Muội quá tuyệt vời, Tống Thanh Huy không nhịn được nắm chặt tay cô, là người đầu tiên hưởng ứng nói: "Con cảm thấy sắp xếp như vậy rất tốt."

Cha Tống c*̃ng nhấc tay theo: "Xuất giá từ trường học quả thật có ý nghĩa kỷ niệm ý, chỉ cần các thầy cô và lãnh đạo của các con không có ý kiến là được."

Diệp Tiểu Muội tự tin tràn đầy: "Chắc chắn không có ý kiến rồi, chú Vương thúc còn muốn làm chủ hôn của chúng con kìa!"

DTV

Triệu Hải Lan vẫn không đủ nhận thức chính xác đối với Diệp Tiểu Muội, trước đây không vừa mắt cô thì cảm thấy nàng dâu thôn quê này cả người tâm cơ, bây giờ vừa mắt cô thì ngộ nhận là Diệp Tiểu Muội như vậy để tiết kiệm tiền cho bọn họ. Bà ấy cũng không phải kẻ hẹp hòi, ngày lớn như cưới vợ lại càng không chú ý dùng tiền, có điều bọn nhỏ đều cảm thấy sắp xếp như vậy tốt hơn. Triệu Hải Lan cũng sẽ không nói gì, chỉ càng thêm ôn hòa nói với Diệp Tiểu Muội: "Vậy thì đặt một phòng cho cha mẹ con ở bên cạnh trường học, kết hôn rất nhiều việc, có người lớn ở bên cạnh c*̃ng đỡ cho đám con gái các con luống cuống tay chân."

Mẹ chồng cướp đòi dùng tiền, Diệp Tiểu Muội tự nhiên vui lòng nhận, cho tới bây giờ cô cũng không phải người khách sáo, trái lại rất biết được voi đòi tiên, bởi vì đồng chí Triệu Hải Lan hào phóng, cô thẳng thắn tránh thoát tay anh Tống, chủ động ngồi bên cạnh mẹ chồng: "Mẹ, có thể lại mời một chuyên gia trang điểm cho con không? Đám cưới lần đó ở quê nhà con cũng không được quá ăn diện, lần này nhất định phải chuẩn bị cẩn thận mới được, trang điểm , làm kiểu tóc, làm một cô dâu xinh đẹp."

Nói rồi, Diệp Tiểu Muội lại sờ mái tóc nửa dài đã dài đến phía dưới vai, không phải rất dài, thế nhưng làm kiểu tóc cô dâu đã đủ, cô cũng không thể lãng phí thật vất vả nuôi tóc.

Triệu Hải Lan luôn thích mềm không thích cứng, Diệp Tiểu Muội cho chút màu sắc đã muốn mở phường nhuộm vừa dính lên bà ấy, bà ấy quả thật không tiện nghiêm mặt từ chối, thêm vào tâm tình không tệ, cũng sảng khoái gật đầu: "Mẹ cho con tiền, tự các con chọn người."

Diệp Tiểu Muội ai đến cũng không từ chối lập tức cất tờ tiền mẹ chồng cho cười híp mắt về trường học.

Sắp tới ngày cưới, chuyên gia trang điểm thông minh khéo léo dùng kìm uốn nóng cho Diệp Tiểu Muội, trực tiếp đội vương miện, tạo hình có hơi giống công chúa Annie trong bộ phim《 Roman Holiday 》 mà hồi trước bọn họ xem, Diệp Tiểu Muội còn dùng đồ trang điểm mà chuyên gia trang điểm mang đến vẽ mắt hai mí kiểu Châu Âu cho mình, lần này không chỉ tạo hình giống, ngay cả mặt mũi đều giống Hepburn mấy phần, mặc thêm vào váy cưới trắng tinh, lúc được đội đón dâu đón ra, đại học sư phạm thủ đô có thể nói là muôn người đều đổ xô ra đường, hầu như các bạn học toàn trường đều tụ tập ở dưới ký túc xá các cô vây xem cô dâu.

Trong đám người, các nam sinh thán phục với khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tiểu Muội, các nữ sinh đều đang quan tâm tạo hình cô dâu, từ vương miện đến váy cưới, đều mê người lại fashion như thế, các nữ sinh nhìn mà không nỡ chớp mắt, vào lúc này các bạn học của khoa ngoại ngữ lập tức phát huy tác dụng , vừa vây xem lễ cưới vừa giải thích cho các bạn học không hiểu, bạn Diệp của bọn họ dựa theo cách trang điểm của nữ chính trong 《 Roman Holiday 》, loại phim tiếng Anh này, các bạn học ngoài khoa không xem hiểu cũng không sao, chỉ cần biết rằng nữ chính bộ phim là công chúa có khuôn mặt đẹp mê người lại tinh khiết là được, mà bạn Diệp giờ khắc này chính là công chúa Annie bằng xương bằng thịt.

Nghe trong đám người tâng bốc thổi phồng, Diệp Tiểu Muội ở trên lưng anh cả Diệp đắc ý sờ vương miện trên đầu, câu nói "Hiểu con gái nhất thường là con gái" thật không sai, cô cho rằng váy cưới chính là niềm vui kết hôn lớn nhất mà chị gái nữ chính tặng cho cô, không nghĩ tới đến vương miện cũng chuẩn bị, ở cuối thập kỷ 70, cô mặc bộ váy cưới đội vương miện phong quang xuất giá như thế, đâu chỉ là bổn công chúa, vẫn là Mary Sue trông đẹp hơn.

Bổn Sue đây.

Diệp Tiểu Muội danh tiếng vang xa vô cùng vui vẻ.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 448: Chương 448



Diệp Tiểu Muội cảm thấy chị Sở Hàm vừa tuyệt vời vừa chu đáo, nhưng Sở Hàm lại không ngờ tới Diệp Tiểu Muội thật sự có thể mặc váy cưới xuất giá, cô ấy chẳng qua cảm thấy Diệp Tiểu Muội nhiệt tình với quần áo c*̃ng thích nếm món ăn, chắc chắn cũng sẽ rất thích kiểu váy cưới.

Dù cho có thể mặc nó vào ngày kết hôn hay không, những bạn nhỏ khác đều có, Diệp Tiểu Muội cũng phải có, dù cho treo ở trong tủ quần áo ngắm nhìn cũng được, như vậy sau này nhớ lại mới sẽ không quá tiếc nuối -- Sở · mẹ già · Hàm nghĩ như vậy, lúc này mới nhái tới hình trong bộ điện ảnh 《 Roman Holiday 》hồi trước từng xem.

Sở Hàm cũng không muốn nhái hàng, nhưng cô ấy không học được cái này, không thiết kế ra được bộ váy cưới thật sự đặc biệt lại đẹp đẽ, cho dù thiết kế ra được, cô ấy còn phải nhọc lòng giải thích tại sao mình biết làm váy cưới, nhái hàng mới là biện pháp đơn giản làm việc gọn gàng.

Cũng may Diệp Tiểu Muội không thèm để ý cái này, trong nháy mắt nhìn thấy váy cưới và vương miện thì hưng phấn, điều này làm cho Sở Hàm cảm thấy tràn ngập cảm giác thành công.

Thế nhưng cô ấy thật không nghĩ tới Diệp Tiểu Muội rất có bản lĩnh. Từ vài ba câu lúc bình thường của Diệp Tiểu Muội suy đoán gia thế nhà họ Tống không bình thường, hình như là quân nhân thế gia, nghe nói mẹ Tống Thanh Huy hình như là một lãnh đạo phu nhân khá xoi mói chú ý, Sở Hàm cũng cho rằng Diệp Tiểu Muội mặc váy cưới xuất giá quá nửa là không vui, nhập gia tùy tục, cô hẳn sẽ dựa theo truyền thống của nhà họ Tống mặc quân trang kết hôn. Nào ngờ Diệp Tiểu Muội trong âm thầm, không những bản thân không có mặc quân trang, còn có thể tranh thủ quyền lợi để Tống Thanh Huy phối hợp mặc âu phục với cô, thật đúng là khiến cô ấy thay đổi cách nhìn.

Sở Hàm cũng không thể không bắt đầu khâm phục Diệp Tiểu Muội rồi.

Nhưng Diệp Tiểu Muội thật sự không có năng lực như cô ấy nghĩ, thuyết phục người nhà họ Tống cô cũng không phí bao nhiêu miệng lưỡi. Khi mới vừa cầm váy cưới về tranh thủ quyền lợi với mọi người, Triệu Hải Lan bọn họ theo bản năng muốn phản đối, Tống Thanh Huy rất nhanh cười nói: "Kỳ thực cái này cũng rất đẹp, quãng thời gian trước Tiểu Muội dẫn chúng con xem một bộ phim nước ngoài, nữ chính là một công chúa châu Âu, trong đám cưới Hoàng thất đều mặc kiểu lễ phục này, hình như gọi là váy cưới…"

Bà nội Tống và Triệu Hải Lan vừa nghe đến công chúa Hoàng thất đều mặc váy cưới, cũng không cần Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy nói thêm gì nữa, trong nháy mắt các bà ấy lập tức thay đổi chủ ý, nhà bọn họ kết hôn c*̃ng mặc cái này, chẳng những có thể diện, còn thời trang, thật tốt!

Ở nhà họ Tống, chuyện như vậy từ trước đến giờ là phụ nữ làm chủ, bà cụ và mẹ Tống đều đồng ý, cha Tống bọn họ đương nhiên không có ý kiến, tiếp đó Diệp Tiểu Muội được toại nguyện mặc vào váy cưới phong quang xuất giá.

Diệp Tiểu Muội xinh đẹp tao nhã lại linh động giống như Hepburn được anh cả cõng xuống cầu thang, phía dưới là chiếc xe hoa đã thay đổi -- một chiếc xe đạp buộc hoa đỏ thẫm.

Ban đầu ở quê nhà, Diệp Tiểu Muội phải ngồi lên máy kéo làm xe hoa, hiện tại đến Bắc Kinh lại chỉ có xe đạp, dường như có hơi chênh lệch mặt mũi, thế nhưng m.á.u kéo ở quê nhà là của đội sản xuất, không phải của chính bọn họ, xe đạp của anh Tống là tự mình mua, đương nhiên không thể so sánh.

DTV

Phải nói là "xe bus tư dụng", lúc trước anh họ Tống cũng có thể lái Jeep đến ga xe đón Diệp Tiểu Muội bọn họ, ông cụ Tống cha bọn họ cũng có thể tới tức khắc lấy xe Jeep đưa cho bọn họ làm xe hoa, vấn đề là không cần thiết, xe của nhà nước là tài nguyên quốc gia, kết hôn còn muốn lãng phí tài nguyên quốc gia, việc này ông cụ mới không làm.

Xe hơi nhỏ không thể mượn, xe gắn máy đương nhiên cũng không cần thiết, bây giờ mức lương trung bình đều mới hai mươi, ba mươi đồng, một chiếc xe gắn máy phải hơn vạn đồng, điều kiện nhà họ Tống như thế cũng không nỡ mua, trong đám họ hàng bọn họ đúng là có xe gắn máy, nhưng đồ mượn rốt cuộc cũng không thể bằng đồ nhà mình, bầu không khí bây giờ c*̃ng không so đo như vậy, Tống Thanh Huy cũng vui cười hớn hở rửa sạch sẽ xe đạp của mình tới đón cô dâu.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 449: Chương 449



Diệp Tiểu Muội mặc váy cưới một tay cầm hoa, một tay ôm eo anh Tống rêu rao khắp nơi, các phù rể cũng đạp xe đạp, chở phù dâu theo sát phía sau, một đám người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn, cũng là một phong cảnh tuyệt đẹp bên đường, người đi ngang qua cũng không nhịn được nghỉ chân quan sát.

Cứ như vậy, Diệp Tiểu Muội ở trong sự bao quanh của đội đón dâu đội đến nhà bà nội Tống, lúc này trong nhà cũng chật ních khách quý, phần lớn khách đều đến đông đủ, Diệp Tiểu Muội mặc váy cưới đội vương miện được anh cả Tống ôm xuống xe, xuyên qua đám người đi thẳng lên phòng cưới trên lầu, khách mời ngay tại đó đều nhìn sững sờ, cô dâu không còn bóng dáng mới nhớ tới bọn họ còn chưa trêu ghẹo cặp "cô dâu chú rể" này!

Triệu Hải Lan xuân phong đắc ý chiêu đãi mọi người: "Tiểu Diệp mặc váy cưới, người nước ngoài kết hôn đều mặc như vậy… À, không phải đứa nhỏ này ở bên khoa ngôn ngữ à, con bé luôn thích theo đuổi kiểu thời trang này, đúng rồi, hôm nay chủ hôn còn là chủ nhiệm Vương, giáo sư của khoa bọn nó đấy, chủ nhiệm Vương rất nhiệt tình, chủ động làm chủ hôn cho Tiểu Diệp… Lát nữa bọn họ đến tôi sẽ giới thiệu cho mọi người một chút…"

Diệp Tiểu Muội ra trận hiệu quả quá mức chấn động, dẫn tới đồng chí Triệu Hải Lan cũng không để ý tới con ruột, một lòng ba hoa khoác lác Diệp Tiểu Muội.

Mẹ chồng còn như vậy, mẹ ruột đồng chí Vương Thúy Phân chỉ có thể càng thêm vẻ vang, cả khuôn mặt bà ấy c*̃ng xuân phong đắc ý chiêu đãi khách mời!

Mọi người nhà họ Diệp tới Bắc Kinh đã năm, sáu ngày, vì tham gia hôn lễ của Tiểu Muội có thể nói là mang cả người nhà theo, vợ chồng đội trưởng Diệp và Vương Thúy Phân chắc chắn đến, anh cả Diệp và anh hai đại Diệp đương nhiên cũng phải gia nhập, thân thể bọn họ cường tráng sức lực lớn, hành lý của cả nhà phải dựa vào hai anh em vận chuyển, dẫn người lớn đi đương nhiên phải mang đứa nhỏ theo, Vương Thúy Phân rất công bằng mang cả Đại Bảo và Đại Muội tới, lý do là bọn nó lớn hơn em trai em gái, ra ngoài trông sóc dễ dàng hơn; thân thể bà nội Diệp vẫn coi như khỏe mạnh, mấy năm qua bà ta cũng rất tốt với Diệp Tiểu Muội, thêm vào tình cảm của anh em đội trưởng Diệp và bác cả Diệp cũng không tệ, vì vậy hai người bọn họ cũng tới; cha mẹ bên nhà mẹ đẻ của Vương Thúy Phân đều qua đời, có điều để cho công bằng, bèn gọi câu cả của Diệp Tiểu Muội, trong buổi kết hôn ở nông thôn, cậu cả cũng phân là một trọng những bề trên có sức nặng, có thể trình diện đều cố gắng trình diện.

Vì thế vì lễ cưới của Diệp Tiểu Muội, người có thể tới ở nhà họ Diệp đều tới, nửa đời người mới đến thủ đô một lần, đương nhiên cũng phải nhìn ngắm thành phố Bắc Kinh thật kỹ, lần này vé tàu cũng là cha Tống nhờ người ta đặt, cha Tống rất săn sóc đặt vé tàu sớm chừng mấy ngày cho bọn họ.

DTV

Sau khi người nhà họ Diệp đến Bắc Kinh, thì được ông bà cụ thái nhiệt tình giữ lại trong nhà, dù cho bọn họ muốn ra bên ngoài ở bà nội Tống cũng không nhường cửa. Người nhà họ Diệp cũng biết nghe lời phải tiếp tục ở lại.

Cặp cô dâu chú rể Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy có chút bận bịu, không thể phân thân đến, cũng may còn có anh ba Diệp, Sở Hàm và Thẩm Tư Mặc phụ một tay, tuy rằng bọn họ cũng bận rộn với bài tập, nhưng vẫn có thể tranh thủ thời gian thay phiên dẫn cả nhà ra ngoài chơi, ngược lại đội trưởng Diệp bọn họ cũng dần dần dạo hết thành phố Bắc Kinh mà bọn họ tâm niệm, nhiều ngày chờ đợi như vậy, ở nhà bà nội Tống c*̃ng hơi có chút cảm giác tự tại.

Có điều Vương Thúy Phân cũng không nghĩ đến, bày cưới bà ấy còn có thể như nữ chủ nhân chiêu đãi khác mời ở nhà họ Tống -- chớ nhìn bọn họ dẫn người nhà đến trông rất khí thế, nhưng là một lễ cưới, gia đình nhà gái có chừng mười người đến, kỳ thực rất quạnh quẽ, Vương Thúy Phân đều chuẩn bị kỹ càng ngày ấy cũng không cần làm gì cả, ngồi chờ mở tiệc như khách mời là được rồi.
 
Back
Top Bottom