Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 430: Chương 430



Diệp Tiểu Muội đương nhiên cũng biết cô không nói hết việc này với anh Tống, tương lai sẽ thế nào cũng không ai biết, nhưng cô có thể tiếp nhận kết quả tương lai có khả năng mỗi người đi một ngả với anh Tống, nhưng quyết định không thể tiếp nhận được là cô không xứng với anh Tống bị bỏ rơi.

Nếu nhất định phải nói ai không xứng với ai, vậy chắc chắn cũng là anh Tống không xứng với tiểu tiên nữ giống cô -- Diệp Tiểu Muội có thể nói tính toán chi li ở mặt này, dù một chút cũng không thể thua, vì thế nghe chủ nhiệm Lâm nói, ánh mắt cô không khỏi lóe lóe, lần này chuẩn bị nói cô muốn tới khoa mỹ thuật cũng không mở miệng được rồi. Dù sao cô cõng lấy gánh nặng hình tượng, sau khi nghe chủ nhiệm Lâm tận tình khuyên nhủ, lại vẫn không tim không phổi nhỏ ý "Em không muốn tới khoa ngoại ngữ, em chỉ muốn học mỹ thuật", không phải tương đương với thừa nhận sự thật bản thân cô vô học, không ôm chí lớn sao?

Diệp Tiểu Muội ngầm không ôm chí lớn, hiện tại lại hi vọng ở trước mặt người có thể làm một cô gái rực rỡ như ánh mặt trời:3j∠

Sự xoắn xuýt của cô bị mấy người chú Vương nhìn ở trong mắt, bọn họ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lúc trước còn tưởng rằng em học sinh này thật sự vô dục vô cầu, chỉ muốn nằm ở viện văn học, bây giờ thấy cô hơi buông lỏng, hi vọng đã tới, chú Vương mím môi cười nói: "Tiểu Diệp, cháu tới khoa ngoại ngữ bọn hú, nói không chừng ngày sau còn có thể tranh thủ được suất ra nước ngoài đào tạo, trường chúng ta chênh lệch với Thanh Hoa một đoạn dài, thế nhưng em có thể ra nước ngoài học, trở về lại thành Tiểu Tống trèo cao em, du học sinh mới là nhân tài đứng đầu quốc gia."

Ánh mắt Diệp Tiểu Muội sáng lên, lần này thật sự bị đ.â.m trúng lòng, "Chú Vương, cháu thật sự có cơ hội ra nước ngoài sao?"

Cô vừa muốn rời nước dạo chơi một vòng, cũng muốn cảm thụ "niềm vui để anh Tống không với cao nổi" mà chú Vương nói khà khà khà ~

Chú Vương gật đầu, thành thật nói: "Nếu như trường của chúng ta có suất, nhất định ưu tiên cân nhắc khoa ngoại ngữ của chúng ta."

DTV

Nếu như trường học không có suất này, vậy thì không thể trách ông ấy.

Ngốc bạch ngọt như Diệp Tiểu Muội đương nhiên không nghe ra nghĩa bóng trong lời chú Vương, đã hoàn toàn chìm đắm trong niềm sung sướng để anh Tống không với cao nổi, cho nên nghĩ cũng không nghĩ đã gật đầu: "Vậy thì tốt, cháu tới khoa ngoại ngữ."

Từ khi khai giảng Diệp Tiểu Muội chính là người nổi tiếng trong trường, biểu hiện ở dạ hội đón tân sinh viên càng làm cho danh tiếng của cô vươn xa, bây giờ thành người đầu tiên chuyển khoa từ khi khai giảng tới nay, còn là lãnh đạo trường tự mình đào học sinh, chuyện chuyển khoa này đương nhiên c*̃ng xoay chuyển oanh liệt rầm rồ, mọi người đều biết.

Khai giảng cũng sắp hơn hai tháng, ký túc xá trường học ký c*̃ng khá căng thẳng, chuyển khoa thì chuyển khoa, trong thời gian ngắn ngược lại không có ký túc xá cho cô chuyển, thêm vào Diệp Tiểu Muội cũng cảm thấy ký túc xá cũ tốt vô cùng, tính cách tính khí của mọi người cũng tốt, không gặp phải cực phẩm gì, cho nên cô xin chú Vương ở lại ký túc xá cũ, chú Vương cũng đồng ý ngay.

Sau đó bạn cùng phòng và bạn cùng lớp cũ đều dồn dập chạy tới ký túc xá tìm cô trò chuyện hóng hớt.

Diệp Tiểu Muội còn thật muốn chia sẻ với các cô chú Vương ở trên xe lửa nhớ mãi không quên đối với sự kinh tài tuyệt diễm của cô như thế nào, vừa phát hiện cô là sinh viên trường thì quả quyết đào cô tới khoa ngoại ngữ, ban đầu cô còn c.h.ế.t sống không muốn tới khoa ngoại ngữ chịu khổ, chú Vương bọn họ tận tình khuyên nhủ , vì thuyết phục cô thậm chí lấy ra thỏa thuận bất bình đẳng "ra nước ngoài học" -- đáng tiếc Diệp Tiểu Muội rất rõ ràng, bất kể là lúc trước quen biết chú Vương, hay là chuyện ra nước ngoài học, những việc này cũng không thể nói với người ngoài, không để ý sẽ dễ dàng bị truyền lung tung.

Cho nên từ buổi dạ hội chào đón tân sinh viên, cô chỉ có thể phiền muộn, nói đến mấy người phó viện trưởng Lâm đột nhiên gọi cô tới đọc diễn cảm bản gốc 《 Khi ngươi già 》 , sau đó bị tài hoa của cô đánh động vân vân.

Cái phiên bản này còn tầm thường hơn cái trước, Diệp Tiểu Muội nói rất không đã nghiền, ngược lại các bạn học hô to đặc sắc, từng người từng người không chút nào rụt rè kéo tay tỏ vẻ "Nếu phú quý, chớ quên nhau", Diệp Tiểu Muội bị các cô thổi phồng có chút hài lòng, tiếp theo đã bị anh ba Diệp đầu óc mơ hồ gọi xuống lầu.

Tiểu Muội thật vô tâm vô tư, chỉ lo bản thân giả ngầu, anh ba Diệp toàn nghe tin tức Tiểu Muội chuyển tới khoa ngoại ngữ từ trong miệng người khác, phản ứng đầu tiên của anh ta là nghi ngờ lỗ tai của mình, không phải khoa mỹ thuật sao, sao lại qua khoa ngoại ngữ rồi?
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 431: Chương 431



Ngày đó Diệp Tiểu Muội bị chú Vương d.a.o động vô cùng hăng hái, hận không thể ngay lập tức bảo anh Tống quỳ xuống gọi cha, nhưng ngày hôm sau thì hối hận, dù sao khoa ngoại ngữ quá cực khổ, chỉ vì để anh Tống không với cao nổi mà dằn vặt chính mình, hoàn toàn không có lời được không-- đừng thấy bây giờ được các bạn học thổi phồng rất hài lòng, anh ba Diệp vừa hỏi ngọn nguồn cô đã ỉu xìu, rầu rĩ không vui kể hết toàn bộ quá trình nham hiểm chú Vương làm sao d.a.o động cho anh ba.

Nói đến thỏa chí, Diệp Tiểu Muội còn nói khoác không biết ngượng biểu thị: "Bây giờ nghĩ lại, ra nước ngoài c*̃ng không có gì hay, dù sao cũng là đi ra nước ngoài bồi dưỡng chứ không phải chơi, sự nghiệp học hành nặng nề, nói không chừng còn phải rửa chén kiếm sinh hoạt phí cho mình, quả thực là chịu khổ."

Tiểu Muội khoác lác không biết ngượng như vậy, Diệp Quân Hoa nín cười rất khó chịu, con nhóc này còn tưởng rằng việc cô ra nước ngoài đã chắc chắn, không biết trong lòng chủ nhiệm Vương khoa ngoại ngữ người ta cũng không chắc chắn, chỉ là vẽ cái bánh d.a.o động cô thôi. Có điều lỡ như trường học thật sự có suất đi, Tiểu Muội của bọn họ quả thực rất có hi vọng ra nước ngoài, nhà họ Diệp thật sự có thể bồi dưỡng ra một du học sinh, thật giống như mẹ anh ta nói, mộ tổ bốc lên khói xanh!

Vì thế dù biết hi vọng xa vời, Diệp Quân Hoa vẫn hơi nhiệt huyết sôi trào, vuốt đầu Tiểu Muội an ủi: "Các thầy giáo nói c*̃ng không sai, khoa ngoại ngữ tốt vô cùng, em được coi trọng trong khoa ngoại ngữ như vậy, sau này tốt nghiệp muốn ở lại trường có phải c*̃ng có cơ hội hơn người ta không?"

Diệp Tiểu Muội ngốc nghếch ngẩng đầu: "Tại sao phải ở lại trường?"

"Chuyên ngành này của chúng ta, không có gì bất ngờ xảy ra chính là làm giáo viên, làm giảng viên ở đại học cũng không phải tốt hơn trường cấp ba cấp hai à?" Diệp Quân Hoa biết Tiểu Muội vẫn không coi trọng chuyện việc làm, cô nhóc này có lẽ cảm thấy mỗi ngày sống phóng túng thích hợp với cô nhất, dù cho thi lên đại học c*̃ng không theo đuổi gì, vì thế nhân cơ hội này tẩy não cô, "Em xem, công việc giảng viên đại học có mặt mũi lại thanh nhàn, đãi ngộ lương bổng cũng tốt, nghe nói sau này còn có nghỉ đông và nghỉ hè, công việc nào so sánh được với giảng viên đại học chứ? Nếu em có thể ở đại học làm một giảng viên ngoại ngữ, có cơ hội học tập văn hóa tiên tiến của nước ngoài không nói, còn có thể danh chính ngôn thuận dẫn mọi người dẫn đầu xu hướng, nghe nói các cô gái nước ngoài trang điểm uốn tóc mang giày cao gót, em hẳn c*̃ng thích những thứ này nhỉ? Làm giảng viên ngoại ngữ, dù cho cực thế nào tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy em thời thượng hợp mốt, nói không chừng còn có người học tập theo em…"

"Dẫn đầu xu hướng" là câu cửa miệng của Diệp Tiểu Muội, vì bỏ tư tưởng sâu gạo của Diệp Tiểu Muội, anh ba Diệp cũng tận tình khuyên nhủ rồi.

DTV

Diệp Tiểu Muội nghe xong thật sự có hơi đăm chiêu, cô cảm thấy mình không làm việc c*̃ng rất tốt, nhưng là một bà chủ gia đình thật sự, thêm vào suy nghĩ tiên tiến, hình như rất dễ bị người khác coi là người không đứng đắn, cô thích được tâng bốc, lại không thích để người ta chỉ chỏ, dựa theo cách nói của anh ba, làm một giảng viên ngoại ngữ quả thật có thể danh chính ngôn thuận rong chơi.

Nếu không thì thử xem?

Ngược lại đã chuyển qua khoa khác rồi, xem thái độ của chú Vương bọn họ hận không thể trói cô tới, dù cho như thế nào cũng sẽ không cho cô cơ hội đổi ý, vậy thì hăm hở tiến về phía giảng viên ngoại ngữ đi, nếu như giảng viên ngoại ngữ không nhẹ nhàng tự do giống như anh ba nói, cùng lắm sau này lại từ chức.

Diệp Tiểu Muội cứ như vậy thuyết phục mình, vẫn khẩu khí rất lớn bày tỏ: "Nếu anh ba cũng khuyên như thế, vậy em ở lại khoa ngoại ngữ một chút vậy."

Nói giống như cô ở lại khoa ngoại ngữ là cho anh ta mặt mũi vậy, anh ba Diệp không nhịn được cười, quả thực yên tâm hơn, lúc này mới nhớ lại hỏi: "Có điều Tiểu Muội biết tiếng Anh lúc nào thế?"

Diệp Tiểu Muội hiên ngang nói: "Khi còn bé trong thôn không phải có một ông cụ từng đi nước ngoài à, em thích chạy qua nhà ông ấy chơi, học được một ít ngoại ngữ, bởi vì thiên phú dị bẩm thế nên học được ngay."

"Có thật không?" Anh ba Diệp lại sờ đầu Diệp Tiểu Muội, không quá tin tưởng cái miệng toàn lừa gạt của Tiểu Muội, cũng không quá nghi ngờ, khi còn bé quả thật có một ông cụ như thế, anh ta còn lén lút xem tranh liên hoàn trong nhà ông cụ, nhớ mang máng Tiểu Muội quả thực thích chạy tới nhà ông cụ, có điều lúc đó cô học tiếng Anh như thế nào anh ta cũng không biết, ngược lại một chữ anh ta cũng không biết.

Vậy thì tạm thời tin tưởng Tiểu Muội nói cô thiên phú dị bẩm đi, anh ba Diệp đường hoàng ra dáng khích lệ, "Vì thế chuyển tới khoa ngoại ngữ cũng là chuyện tốt, để mọi người đều biết Tiểu Muội của chúng ta có thiên phú và tài hoa cỡ nào."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 432: Chương 432



Diệp Tiểu Muội chưa bao giờ biết đủ thì thôi, anh ba thổi phồng như thế cô càng đắc ý vểnh đuôi: "Để cho bọn họ biết cái gì gọi là thiên tài."

Diệp Quân Hoa giật giật khóe miệng, cố gắng như không có chuyện gì xảy ra vỗ cô, "Anh đã biết rõ ràng, Tiểu Muội lên đi, anh cũng phải trở lại đọc sách rồi."

Từ khi tiến vào trường đại học, anh ba Diệp khao khát học tập giống như hết thảy sinh viên khổ tận cam lai, mà bây giờ càng tăng thêm một áp lực bên ngoài, Tiểu Muội ưu tú như vậy, làm anh trai cũng không thể cản trở, vì thế anh ta quyết định về ký túc xá lại cày mấy bộ đề, tranh thủ sớm ngày tỏa sáng ở trong ngành toán học.

Đồ không tim không phổi như Diệp Tiểu Muội, chỉ quan tâm dưới vấn đề sợi tóc của anh ba, sau đó vẩy tay rồi xoay người về ký túc xá.

Nào ngờ bị kéo về, anh ba Diệp dở khóc dở cười nhìn cô, "Chuyện lớn như vậy cũng đừng quên nói cho Thanh Huy nữa, trở lại nhớ gọi điện thoại cho cậu ấy trước, có đủ tiền hay không? Chỗ anh…"

"Nữa?" Chỗ quan tâm của Diệp Tiểu Muội hơi lệch.

Anh ba Diệp nhắc nhở: "Lần trước nghỉ tháng em đột nhiên không trở về nhà, có phải c*̃ng không nói cho Thanh Huy không?"

DTV

Diệp Tiểu Muội thoáng chốc thở phì phò nói, "Chuyện bao lớn, sao anh ấy còn tìm anh cáo trạng!"

Cô vì anh Tống bị ép chuyển vào khoa ngoại ngữ, từ đây sống trong nước sôi lửa bỏng, anh Tống lại cáo trạng cô ở trước mặt anh ba? Diệp Tiểu Muội tỏ vẻ rất tức giận, chỉ là rất nhanh khuôn mặt tức giận của cô đã bị anh ba bắt, anh ba Diệp ‘cùi chỏ duỗi ra bên ngoài’ nói: "Em là đồ không có lương tâm, Thanh Huy có thể cáo trạng với anh cái gì, chẳng lẽ anh còn sẽ vì cậu ấy dạy dỗ em à?"

"Cậu ấy nói với anh việc này chẳng qua là muốn anh lúc nào cũng nhắc nhở em thôi, người ta cũng dụng tâm lương khổ, nếu để cho mẹ biết bây giờ em có thể dày vò người như thế, không chừng sẽ dạy dỗ em."

Nghe tới tên đồng chí Vương Thúy Phân, Diệp Tiểu Muội run rẩy, rất thức thời nhấc tay: "Em sẽ đi gọi điện thoại cho anh Tống ngay bây giờ."

Anh ba Diệp mỉm cười gật đầu, tiếp tục vấn đề trước đó: "Có đủ tiền dùng không?"

Tiểu phú bà phóng khoáng vung tay: "Nhất định đủ."

Diệp Quân Hoa cũng biết cô có tiền, vì thế cũng không có kiên trì ý nghĩ phải cho tiểu phú bà tiền tiêu vặt, ngược lại cười nói: "Vậy để ăn mừng em chuyển vào khoa ngoại ngữ, buổi tối ngày mai anh mời khách, hai ta tới quán cơm quốc doanh ăn một bữa."

Khi nghe đến tiệm ăn Diệp Tiểu Muội vẫn không kìm được hưng phấn, vừa "Hay lắm hay lắm" gật đầu, vừa không thể chờ được nữa chạy về ký túc xá tìm quản lý ký túc xá gọi điện thoại.

Diệp Tiểu Muội không thích gọi điện thoại cho Tống Thanh Huy, là bởi vì bây giờ quản lý ký túc xá khá chú ý, nhận được điện thoại cũng sẽ không gọi tới người đó, mà yêu cầu truyền lời cho bọn họ, yêu đương còn phải dựa vào người khác chuyển lời rất không vui, dần dần Diệp Tiểu Muội cũng chẳng muốn gọi điện thoại cho anh Tống.

Nhưng lần này không biết anh lấy lòng quản lý ký túc xá như thế nào, vừa nghe thấy Diệp Tiểu Muội báo tên, bên kia cũng không chút nào khách sáo cười nói: "Ồ, cháu là người yêu của Tiểu Tống đúng không? Vừa nãy bác thấy cậu ấy về ký túc xá, chờ một chút, bác gọi cậu ấy xuống giúp cháu."

Không chờ Diệp Tiểu Muội nói chuyện, quản lý ký túc xá đã hết sức nhiệt tình đi gọi người, Diệp Tiểu Muội dường như có thể nghe thấy bà ấy kéo cổ họng gọi tên anh Tống, không tới một phút, tiếng của anh Tống quả nhiên xuất hiện ở trong điện thoại.

"Tiểu Muội…." Âm thanh ở đầu bên kia điện thoại khẽ thở, xem ra đoạn đường này chạy rất kịch liệt, thoáng chốc con mắt Diệp Tiểu Muội cong lên, ngọt ngào kêu: "Anh Tống."

Tống Thanh Huy dịu dàng hỏi: "Ngày hôm nay sao Tiểu Muội tìm anh vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì, chỉ là nhớ anh." Diệp Tiểu Muội tiếp tục lời ngon tiếng ngọt.

Tống Thanh Huy mới vừa bị cô dỗ đến phiêu một trận, đảo mắt lại nghe thấy cô nói mình chuyển tới khoa ngoại ngữ, không khỏi dừng lại, mới nhớ tới hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Diệp Tiểu Muội bèn kể lại những lời nói với anh ba một lần nữa.

Có điều so với Diệp Quân Hoa mong em gái thành phượng hoàng, phản ứng đầu tiên của Tống Thanh Huy lại là lo lắng, "Tiểu Muội, em qua khoa ngoại ngữ không giống ở viện văn học, có khả năng phải học rất nhiều thứ lại từ đầu, thêm vào lãnh đạo khoa bọn họ coi trọng, sau này có thể sẽ khá khổ, em thật sự nghĩ kỹ chưa?"

Anh cũng vui vì chú Vương bọn họ coi trọng Tiểu Muội, nhưng hiện tại anh càng quan tâm ý nguyện của Tiểu Muội, lấy sự hiểu biết của anh, cô nhóc này hoàn toàn không phải người có tính cách tích cực cầu tiến, chịu khổ nhọc.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 433: Chương 433



Vào lúc này, Tống Thanh Huy hoàn toàn không nhớ ra khi còn chưa quen Diệp Tiểu Muội, anh là người vô cùng kiên định muốn kết hôn với một người vợ môn đăng hộ đối, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiện tại Diệp Tiểu Muội không thể biến thành hậu nhân của danh môn, thế nhưng có cơ hội phát triển theo hướng tri thức hiểu lễ nghĩa, hẳn cũng coi như thỏa mãn một nửa tâm nguyện của anh, nhưng anh chẳng những không có hưng phấn, ngược lại lo lắng cô sẽ vì vậy bị liên lụy sau đó không vui.

Đáng tiếc Diệp Tiểu Muội cũng không có lĩnh hội được dụng tâm lương khổ của anh Tống, cô có nghĩ kỹ hay không, đều không thể hối hận, vì thế nghe xong lời này chỉ cảm thấy uất ức, không nhịn được oán giận nói: "Còn không phải đều bởi vì anh à."

Tống Thanh Huy đương nhiên đầu óc mơ hồ: "Vì anh?"

Diệp Tiểu Muội đương nhiên sẽ không nói cô vì để cho anh Tống không với cao nổi mới giẫm cái hố này, bèn rất có kỹ xảo tổng kết nói: "Chủ nhiệm Lâm nói trường học của chúng em kém quá xa Thanh Hoa, nói em cũng phải càng thêm nỗ lực, không thể bị anh qua mặt, chú Vương nói nếu em muốn có thể tranh thủ cơ hội ra nước ngoài đào tạo, trở về là có thể xứng với anh."

Dù rằng bình thường Tống Thanh Huy nghe quen lời ngon tiếng ngọt của Diệp Tiểu Muội, bỗng nhiên nghe đoạn "nội tâm" này của cô vẫn không thể tránh khỏi cảm động, trong phút chốc dịu dàng muôn trùng kêu: "Tiểu Muội…"

Diệp Tiểu Muội đang muốn đáp lại thì nghe anh Tống rất dịu dàng hỏi cô tháng này lại sắp nghỉ tháng, có muốn về nhà bà nội hay không.

Anh Tống nhảy đề tài còn nhanh hơn cô nữa hả? Diệp Tiểu Muội có hơi ngơ, có điều đã hai tháng không gặp bà nội Tống, cô thật sự hơi nhớ nhung bà nội Tống… tay nghề nấu nướng của bà, thích thú vui vẻ gật đầu, gật xong mới nhớ tới anh Tống không nhìn thấy, vội há mồm muốn nói về, lại nghe anh Tống dịu dàng nói: "Nếu như em không muốn trở lại, vậy anh trực tiếp tới trường học tìm em."

Lời vốn muốn nói của Diệp Tiểu Muội cứ thế mắc kẹt, tay nghề nấu nướng của bà nội Tống rất tốt thế nhưng ngày mai cô lại có thể đi ăn quán, tay nghề của bếp trưởng quán cơm quốc doanh cũng không thua kém, vì vậy có tới chỗ bà nội hay không đều giống nhau, ngược lại cô còn chưa chơi đủ khách sạn play.

Nghĩ như vậy, Diệp Tiểu Muội cũng không chút nào do dự từ bỏ bà nội Tống, cười híp mắt đáp: "Được, lần này em muốn ở tầng cao hơn, không biết phong cảnh có đẹp hay không."

DTV

Tống Thanh Huy đỏ mặt nhẹ giọng nói: "Được, chúng ta sẽ ở tầng lầu cao hơn."

Tán gẫu xong chuyện mướn phòng, vợ chồng nhỏ lưu luyến không rời cúp điện thoại, Diệp Tiểu Muội lại không vội vã về ký túc xá, ngẫm lại lại gọi một cú điện thoại cho ký túc xá của Sở Hàm, nếu phải báo thì thông báo hết, Sở Hàm có đãi ngộ khác, thấy sắc quên nghĩa, nhưng cô không phải người không nghĩa khí như thế ~

Đáng tiếc quản lý ký túc xá trường Sở Hàm không nhiệt tình như trường anh Tống, Diệp Tiểu Muội chỉ có thể nhờ đối phương truyền những tin tức then chốt cho cô ấy rằng cô chuyển tới khoa ngoại ngữ rồi, không có chuyển ký túc xá.

Cùng anh ba đi ăn tiệm, lại chơi khách sạn chơi cả ngày với anh Tống, từ đây Diệp Tiểu Muội an tâm cắm rễ ở khoa ngoại ngữ.

Cô là nhân vật nổi tiếng ở viện văn học, chuyển tới khoa ngoại ngữ vẫn vô cùng có nhân khí, hơn nữa bây giờ mỹ danh của cô không chỉ ở vẻ bề ngoài, buổi biểu diễn "đặc sắc" ở dạ hội chào đón tân sinh viên trước đây không lâu lại được nhắc tới lần nữa, ba vị lãnh đạo của khoa ngoại ngữ đồng thời điều động đào cô đổi ngành, cũng tăng thêm rất nhiều cảm giác thần bí và tính chất câu chuyện cho Diệp Tiểu Muội, bây giờ đỉnh đầu cô treo danh hiệu "Có tài hoa" "Thiên tài", đi tới đâu cũng có những ánh mắt ngưỡng mộ.

Diệp Tiểu Muội bị những lời tâng bốc này thổi phồng đến mức quên hết tất cả, còn có hơi chìm đắm ở trong hình tượng thiếu nữ xinh đẹp thiên tài không cách nào tự kiềm chế.

Thiên hạ không có bữa ăn miễn phí, Diệp Tiểu Muội muốn duy trì hình tượng thiếu nữ xinh đẹp thiên tài đương nhiên cũng không thể dựa vào ba hoa khoác lác, nhất định phải lấy ra chút thực lực mới được, dù sao tất cả mọi người đều không phải đồ ngu mà.

Tống Thanh Huy nói cô chuyển vào khoa ngoại ngữ, rất nhiều thứ đều phải học lại lần nữa, kỳ thực không đúng. Đời trước Diệp Tiểu Muội nói thế nào cũng có trình độ tiếng Anh cấp bốn, cấp sáu, thường chạy khắp các nơi trên thế giới, khẩu ngữ cũng rất tốt, chú Vương bọn họ chính vì nghe phát âm của cô mới giật mình là thiên tài, hạ quyết tâm muốn đào cô đi. Tuy rằng nhiều năm như vậy đã quên sạch rất nhiều tri thức, thế nhưng học cái cũ để biết cái mới, chỉ cần cô đồng ý gặm sách, vẫn mạnh hơn những sinh viên chuyên ngành ngôn ngữ Anh mới học hai tháng cả một con đường.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 434: Chương 434



Sau khi chuyển khoa, Diệp Tiểu Muội vì duy trì hình tượng chỉ có thể thu hồi dáng vẻ ăn no chờ c.h.ế.t lúc ở khoa văn học, theo các bạn học cùng đọc sách làm bài luyện khẩu ngữ, sau đó ở trong ánh mắt bội phục của các bạn học mới cày ra một vầng sáng thiên tài—— cô còn thật sự khá vui vẻ đối với hoạt động này, lâu dần, thật sự có cảm giác không để ý đến chuyện bên ngoài.

Ngay khi Diệp Tiểu Muội mê muội học tập không cách nào tự kiềm chế, Sở Hàm từ sau khi khai giảng còn không cùng nhau đi chơi rốt cục chịu vứt bỏ nhà bạn học Thẩm Thẩm của cô ấy, chủ động đơn độc chạy đến tìm Diệp Tiểu Muội.

Diệp Tiểu Muội chỉ mê luyến niềm vui giả vờ làm thiên tài, cũng không phải thật sự thích học tập, chị gái nữ chính tìm đến cô chơi, cô rất vui vẻ lôi kéo nữ chính đi tìm chú Vương xin nghỉ.

Chú Vương là chủ nhiệm khoa, đồng thời cũng là giảng viên lớp hiện tại của bọn họ, lại như ông ấy và chủ nhiệm cam kết sẽ bồi dưỡng Diệp Tiểu Muội thật tốt, vì thế mà đặt hạt giống tốt này ở ngay dưới mắt mình. Những ngày đó Diệp Tiểu Muội hoàn toán thay đổi, học tập chăm chỉ, chú Vương cũng thấy ở trong mắt, rất thoải mái phê chuẩn giấy xin nghỉ của cô.

Kỳ thực Diệp Tiểu Muội không biết chú Vương sảng khoái như vậy là bởi vì thân phận của Sở Hàm, Tống Thanh Huy học Thanh Hoa, bây giờ lại có một người bạn tốt từ Bắc Đại, chú Vương rất hy vọng Diệp Tiểu Muội ở dưới sự hun đúc của những sinh viên đại học danh tiếng, khiến Diệp Tiểu Muội trở nên càng thêm nỗ lực tiến tới một chút, ông ấy có thể thấy hiện tại cô chỉ đam mê trong 3 phút, phải để cô thật lòng thật dạ yêu học tập mới được.

Ý nghĩ của chú Vương rất tốt đẹp, chỉ là ông ấy không nghĩ tới hôm nay sinh viên tài giỏi của Bắc Đại Sở Hàm tới tìm Diệp Tiểu Muội, không phải vì hun đúc cô, mà muốn dẫn cô đi "bắt gian".

Mới vừa nghe thấy hai chữ "bắt gian", Diệp Tiểu Muội quả thực hưng phấn cả người, lập tức muốn xắn ống tay áo, "Tên đàn ông cặn bã này dám bắt nạt chị, em bóp c.h.ế.t anh ta giúp chị! Có điều tốt nhất gọi anh ba và anh Tống, em sợ hai chúng ta không đánh lại anh ta…"

Sở Hàm rất bất đắc dĩ lườm một cái, "Tiểu Muội em lầm rồi, ngày hôm nay không phải bắt Thẩm Tư Mặc, là vị kia nhà em, Tống Thanh Huy."

Diệp Tiểu Muội ngơ ngác, phản ứng đầu tiên chính là lắc đầu, "Anh Tống không thể quá trớn đâu."

DTV

"Lại tin tưởng anh ta như thế?"

"Không phải vấn đề có tin hay không." Diệp Tiểu Muội chỉ mặt mình, tự tin tràn đầy chớp mặt với Sở Hàm, "Chị xem em đẹp thế này, anh Tống còn có thể phản bội em tìm người khác, bị mù hả?"

Bắc Kinh tháng tư tháng năm, chỉ cần có mặt trời sẽ rất ấm áp. Ngày hôm nay mặt trời cũng rất tốt, ánh mặt trời chiếu xuống cặp mắt to trong veo như nước của Diệp Tiểu Muội, theo cô chớp mắt, hai con mắt xán lạn như ngôi sao, dù là Sở Hàm đã quen với khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tiểu Muội, nhìn một chút vẫn thất thần, phục hồi lại tinh thần lại thoáng chốc cảm thán cô nhóc được đúng thật là được trời cao chăm sóc, lại ở cái tuổi đẹp nhất niên, rực rỡ động lòng người như vậy, Tống Thanh Huy từ bỏ cô theo người khác, đây quả thật là mắt bị mù.

Nghĩ như thế, Sở Hàm yên tâm cười nói: "Được rồi, là chị khoa trương, Tống Thanh Huy vẫn trước sau như một với em, nhưng trường bọn họ cũng quả thật có nữ sinh có tình cảm với anh ta."

Hiện nay Diệp Tiểu Muội chỉ để ý câu nói cô không xứng với anh Tống, vẫn không quá nhạy cảm đối với gái đ**m bên ngoài muốn cướp đàn ông với cô, lại như cô mới vừa nói, mắt anh Tống bị mù mới có thể bị người khác cướp đi. Cho nên cô không có cảm giác gấp gáp như Sở Hàm, trái lại rất tò mò hỏi: "Chị Sở Hàm, làm sao chị biết?"

Thế nhưng hoàng đế không vội thái giám vội, Sở Hàm trực tiếp kéo Diệp Tiểu Muội đi ra ngoài: "Vừa đi vừa nói, chị ở gần trường của Tống Thanh Huy, có lúc Thẩm Tư Mặc đến gặp chị, bọn chị cũng sẽ qua bên cạnh tìm anh ta chơi, có điều chuyện này chị biết từ chỗ bạn của bạn cùng phòng Tiểu Tứ của bọn chị, bạn của bạn cùng phòng ở bên cạnh, là bạn học cùng lớp với bạn gái theo đuổi Tống Thanh Huy…"

"Cái gì? Theo đuổi?" Lần này Diệp Tiểu Muội không ngồi yên nữa.

Mới vừa nghe chị gái nói, cô còn tưởng rằng anh Tống chỉ hơi được hoan nghênh thôi, cô ở trường học c*̃ng rất được hoan nghênh, là tiểu tiên nữ người gặp người yêu, vì thế cũng sẽ không chú ý anh Tống được các cô gái yêu mến, kết quả anh Tống vậy mà không phải quyến rũ người thầm mến mà là người theo đuổi, Diệp Tiểu Muội lập tức không nhịn được, thở phì phò mắng, "Hơi quá đáng rồi, mỗi tháng anh ấy đều chạy tới trường học của bọn em, gặp ai cũng nói chúng em kết hôn rồi, còn khiến em bây giờ không có một người theo đuổi, chính anh ấy lại phản bội em ở trường học giả vờ độc thân!"

Sở Hàm:…
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 435: Chương 435



Tuy rằng cô vẫn không vừa mắt với tên xấu bụng Tống Thanh Huy, thế nhưng anh ta bị Diệp Tiểu Muội ước ao như thế, cô ấy vẫn hơi không đành lòng, hỗ trợ giải thích: "Tống Thanh Huy hẳn là không có giả vờ độc thân, chị với Thẩm Tư Mặc gặp bạn cùng phòng của anh ta rồi, ngược lại bọn họ đều biết anh ta đã kết hôn, lại nói lúc khai giảng em không có gặp đám bạn cùng phòng của anh ta sao?"

Diệp Tiểu Muội chớp mắt một cái: "Hình như là vậy."

Nhưng cô vẫn cảm thấy rất không công bằng, "Đều là người đã kết hôn, vậy anh ấy dựa vào cái gì có thể có người theo đuổi chứ."

Sở Hàm thấy dáng vẻ Diệp Tiểu Muội không cam lòng như thế thì hoàn toàn hết chỗ nói, đây là trọng điểm sao?

DTV

Có điều nhìn ở phần cô hiếm khi căm phẫn sục sôi như thế, vẫn an ủi vài câu, "Điều này cũng không thể trách Tống Thanh Huy, anh ta đẹp trai, gia thế bất phàm, c*̃ng rất được các giáo sư coi trọng, mới vừa khai giảng đã là nhân vật nổi tiếng, tiếng tăm lớn đến mức ngay cả trường học bọn chị cũng có nhiều người biết anh ta, điều kiện như vậy đều sẽ hấp dẫn người khác ái mộ, dù cho anh ta đã kết hôn, cũng không thể cả ngày mang theo cái còi ở bên ngoài nhấn mạnh điểm ấy, lại nói sau khi em khai giảng hình như đã lâu không còn đến gặp anh ta nhỉ? Tình huống như thế, trừ phi anh ta lấy giấy kết hôn ra cho người ta xem cả ngày, đổi thành chị là người ái mộ của anh ta, chị cũng không tin anh ta đã kết hôn."

Sở Hàm cũng không phải nói giúp Tống Thanh Huy, chỉ là nói thật mà thôi, dù sao cô ấy và Tống Thanh Huy nhìn nhau là ghét, chỉ là chuyện cá nhân của cô ấy, đứng ở lập trường bạn tốt của Tiểu Muội, cô thật lòng hi vọng bọn họ có thể tiếp tục bên nhau.

Biết có người đang theo đuổi Tống Thanh Huy thì lập tức lại đây thông báo cho Diệp Tiểu Muội, mục đích của Sở Hàm cũng không phải quạt gió thổi lửa, mà là muốn dẫn Diệp Tiểu Muội đi giải quyết chuyện này, Tiểu Muội tin tưởng Tống Thanh Huy là chuyện tốt, nhưng không thể quá bỏ bê, để người có lòng chen vào chỗ trống, không có ai hiểu rõ câu tình cảm cuộc kinh doanh theo nhu cầu như cô ấy.

Diệp Tiểu Muội cũng không phải ngốc thật, chị gái đã nói đến mức này cô đương nhiên hiểu, nhưng vẫn không nhanh không chậm, thậm chí từ bỏ tỏ ra dễ thương, "Vì thế trách em bỏ về à?"

Sở Hàm bất đắc dĩ đỡ trán, cảm nhận được sự bất đắc dĩ giống như anh ba Diệp, dường như thoát khỏi khống chế của thím Diệp, nhóc tác oai tác oái này bắt đầu coi trời bằng vung.

Chỉ là cô ấy hiếm khi xin nghỉ ra ngoài, vẫn hy vọng có thể xử lý tốt mọi chuyện, vì thế Sở Hàm có chút đau đầu nên làm sao dỗ Diệp Tiểu Muội xuất hiện ở trường Tống Thanh Huy.

Không nghĩ tới Diệp Tiểu Muội nói xong, chỉ là mếu máo, bất mãn oán giận: "Muốn dẫn em đi tuyên thệ chủ quyền thì chị nói sớm một chút, để em trang điểm thay quần áo mới xuất phát có được không?"

Sở Hàm bật cười, không nhịn được nhéo khuôn mặt nhỏ, tán tụng nói: "Em trời sinh quyến rũ như thế, không cần cố ý ăn diện, vừa vặn tự nhiên không cố sức, rồi lại có thể tươi đẹp ép đám hoa thơm cỏ lạ, làm cho đối phương liếc mắt một cái phải tự ti mặc cảm, sau đó biết khó mà lui."

Chị gái nữ chính mới là tuyển thủ tâng bốc chuyên nghiệp, tâng bốc Diệp Tiểu Muội đến mức sung sướng đê mê, quả nhiên không suy nghĩ trở về phòng ngủ trang điểm nữa, trực tiếp khoác tay nữ chính, ngẩng đầu ưỡn ngực, rất có phong phạm chính thất nói: "Vậy thì lên đường đi."

Sở Hàm nghe được tin đồn hồi tối hôm qua, sáng sớm đã vội vã tìm Diệp Tiểu Muội, chỉ là trễ nãi chút thời gian ở chỗ Diệp Tiểu Muội, thêm vào trên đường qua lại c*̃ng bỏ ra hai, ba tiếng, thẳng tới giữa trưa mới đến trường Tống Thanh Huy, giờ này trường học mới vừa tan học, là thời gian cơm trưa, cho nên bọn họ cũng không cần xoắn xuýt, thẳng đến căn tin của Thanh Hoa.

Dù là trường học tốt hay là trường học không tốt, người tới muộn đều không có thức ăn ngon, vì thế đến giờ cơm, căn tin của đại học Thanh Hoa c*̃ng không tránh khỏi rộn ràng náo nhiệt, các sinh viên tiền đồ vô lượng cũng phải ngoan ngoãn nâng hộp cơm xếp hàng lấy cơm. Diệp Tiểu Muội và Sở Hàm đột nhiên xông vào căn tin náo nhiệt, cũng không cần tìm kiếm gì, các cô một người sáng rực rỡ như lửa, một người thanh lệ động lòng người, giống như hai chị em gái dắt tay xuất hiện ở căn tin, cho dù là các thiên chi kiêu tử của Thanh Hoa cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Sau đó, Tống Thanh Huy xếp hàng được một nửa cầm chén không đi tới, trong giọng nói còn có chút vui vẻ: "Tiểu Muội, Sở Hàm, sao hai người đến đây vậy?"

Diệp Tiểu Muội thật sung sướng tiến lên, chủ động kéo anh Tống, cúi đầu vừa nhìn một cái đã phiền muộn: "Em đặc biệt xin nghỉ sang đây gặp anh, anh cũng không gọi cơm cho em, thật quá đáng."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 436: Chương 436



Tính toán thời gian cũng gần một tháng không gặp, Tống Thanh Huy nhìn khuôn mặt kiều diễm như hoa này vẫn hơi xao động, không kiềm chế nổi xúc động đưa tay ra sửa lại mái tóc hơi loạn giúp cô. Bốn phía lập tức truyền đến tiếng hít khẽ, hiển nhiên cực kỳ chấn động đối với tình cảnh này.

Ngược lại Tống Thanh Huy tập mãi thành quen, bọn họ ở trường Diệp Tiểu Muội thường xuyên nắm tay nhau, ôm hôn cũng hào phóng tự nhiên, vì thế trong thoáng chốc không nghĩ tới Thanh Hoa không giống nhau, nơi này là sân nhà của anh, Diệp Tiểu Muội là "vô danh tiểu tốt" dù cho làm cái gì cũng sẽ không được quan tâm quá nhiều, nhưng nhất cử nhất động của anh sẽ bị phóng to vô hạn.

Nếu có thể nhớ ra, Tống Thanh Huy có lẽ sẽ khiêm tốn một chút, không nhớ ra được vì thế buông lỏng bản thân, người trong cuộc hồn nhiên không thèm để ý với phản ứng của người bên ngoài, Sở Hàm không thể làm gì khác là không dấu vết quan sát đám người thay bọn họ, tìm kiếm mục tiêu các cô sắp sửa đả kích, không có điện thoại di động và ảnh chụp đúng là không tốt, nếu như biết đối phương ra sao, hiện tại cũng không cần phiền phức như vậy.

Nhưng mà Sở Hàm lao tâm lao lực như thế, người trong cuộc vẫn như việc không liên quan tới mình, Tống Thanh Huy có vợ là đủ, kéo Diệp Tiểu Muội hỏi: "Nhà ăn xếp hàng quá chậm, chúng ta tới quán cơm ăn có được không?"

Diệp Tiểu Muội quả nhiên lộ ra nụ cười hưng phấn, lúc này lập tức gật đầu, Sở Hàm hơi nhướng mày, vội hắng giọng một cái, Diệp Tiểu Muội còn ngốc nghếch quay đầu lại hỏi cô ấy: "Chị Sở Hàm, làm sao vậy?"

Cô nhóc này quả nhiên vừa nghe thấy ăn thì quên hết chuyện chính không còn một mống, Sở Hàm lại lần nữa đỡ trán, cũng may cô ấy còn không quên mục đích chuyến đi này, cho nên trực tiếp nói với Tống Thanh Huy: "Sau khi Tiểu Mmuội khai giảng lần đầu tiên tới trường học tìm anh chơi, không dẫn em ấy làm quen với bạn học à?"

Tống Thanh Huy không hổ là người thông minh, thân là người đàn ông đã kết hôn được nữ sinh khua chiêng gióng trống tỏ tình cũng làm cho anh rất đau đầu, Sở Hàm khiến anh trong nháy mắt liên hệ hai việc này lại với nhau, thích thú lộ ra nụ cười, cúi đầu hỏi Diệp Tiểu Muội: "Buổi trưa ăn ở căn tin, buổi tối chúng ta lại tới quán cơm, có được không?"

Diệp Tiểu Muội chỉ cười híp mắt hỏi ngược lại: "Làm sao anh biết buổi tối em vẫn rảnh? Nói không chừng ăn cơm xong em phải trở về trường học rồi."

Tống Thanh Huy nắm tay cô dịu dàng nói: "Thật vất vả lại đây một lần, em không chơi thêm một chút sao? Lại nói…"

Dừng một chút, mới nhẹ giọng nói, "Nhà nghỉ bên cạnh trường học bọn anh trông cũng không tệ đâu."

Diệp Tiểu Muội đột nhiên trợn mắt lên, "Anh Tống, anh đang quyến rũ em hả?"

DTV

Tống Thanh Huy bị cô nói trắng ra làm cho gương mặt tuấn tú ửng đỏ, nhưng vẫn nhìn cô chằm chằm hỏi: "Có được hay không, Tiểu Muội?"

"Anh đã thành tâm thành ý giữ lại rồi, vậy em cũng từ bi ở lại đây một đêm."

Lại hẹn mướn phòng xong, Tống Thanh Huy mới đưa Diệp Tiểu Muội đến bàn của đám bạn cùng phòng, dặn dò: "Các em tại đây ngồi một lát, anh đi lấy cơm."

Khi bọn họ quấn quýt nhau, Sở Hàm đã bị đui mù mắt chó, trực tiếp tìm tới bạn cùng phòng của Tống Thanh Huy, cô và Thẩm Tư Mặc đã tới đây hai lần, tuy rằng là danh hoa có chủ, nhưng là một cô gái xinh đẹp vẫn rất được các bạn nam hoan nghênh. Sau khi Sở Hàm ngồi xuống thì không hề xa lạ trò chuyện với bọn họ.

Có điều so với Diệp Tiểu Muội, sự nổi tiếng của cô ấy vẫn chênh lệch một chút, trời sinh Diệp Tiểu Muội đã như cái đèn tụ quang, khiến các bạn cùng phòng của Tống Thanh Huy đều không tự giác lại đây chuẩn bị nói chuyện với cô.

Thấy tình hình này, Tống Thanh Huy dẫn người tới trái lại lại không yên lòng , do dự đứng trước mặt hỏi, "Tiểu Muội, có muốn đi xếp hàng chung với anh không?"

Không nghĩ tới Tống Thanh Huy có cô vợ như hoa như ngọc như thế còn không biết săn sóc, các bạn cùng phòng không khỏi dồn dập bất bình thay Diệp Tiểu Muội, "Thằng nhóc sao cậu cưới được vợ thế?"

"Không hề biết thương hương tiếc ngọc chút nào…"

Nhưng mà bọn họ còn chưa nói xong, Diệp Tiểu Muội đã chủ động quấn quít lấy Tống Thanh Huy đứng dậy, nhìn bọn họ như thần tiên quyến lữ, thân thiết mặn nồng đến đi xếp hàng lấy cơm cũng phải dính vào nhau, rõ ràng càng thêm săn sóc không chịu thua kém khiến các bạn cùng phòng dồn dập rơi xuống nước mắt chua xót trong lòng.

Mà đóa hoa hồng còn sót lại vẫn luôn ngồi đó Sở Hàm, không hề thông cảm cho bọn họ chút nào, trái lại nói về những người ái mộ Tống Thanh Huy với bọn họ.

Diệp Tiểu Muội ở trong đám người đứng xếp hàng, c*̃ng tựa ở trên vai Tống nhắc tới vấn đề tương tự, cô là người không dấu được chuyện, nói rõ ý đồ của mình, sau đó gọn gàng dứt khoát hỏi: "Nữ sinh kia ở căn tin hả?"

Tống Thanh Huy mỉm cười nhìn cô, lắc đầu.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 437: Chương 437



Diệp Tiểu Muội trừng mắt, "Có ý gì?"

"Anh không biết cô ta có ở đây hay không." Tống Thanh Huy chậm rãi nói, "Bắt đầu từ khi nhìn thấy em, anh cũng không chú ý tới những nữ sinh khác rồi."

Ngày hôm nay anh Tống thắp sáng lên lời tâm tình, Diệp Tiểu Muội đắc ý nghĩ. Không nghi ngờ chút nào, nội tâm của cô cũng bị anh Tống lấy lòng, đồng thời tin tưởng không nghi ngờ với anh, dù sao dung mạo của cô đẹp như vậy, anh Tống vừa gặp cô là không thấy những cô gái khác cũng bình thường. Vì thế Diệp Tiểu Muội rất vui vẻ xếp hàng lấy cơm với anh Tống, xong lại đắc ý trở lại bên cạnh Sở Hàm bọn họ chuẩn bị ăn cơm.

Sở Hàm nhìn vẻ mặt của cô, c*̃ng mím môi cười, không hề nói nhiều, yên lặng ăn cơm.

Từ lúc các cô vào căn tin, đến khi ăn xong rời đi, bầu không khí đều vô cùng hài hòa, những hình ảnh tưởng tượn chia tay đối lập nhau hoàn toàn chưa từng xuất hiện, có lẽ là bây giờ mọi người vẫn cần mặt mũi, sau khi phát hiện người ta quả thật có người yêu thì cong đuôi lập tức rời đi, đâu còn có mặt mũi đến kiếm chuyện.

Sở Hàm cũng hoàn toàn yên tâm, ban đầu cô ấy cũng không nghĩ tới Tống Thanh Huy chú ý lại cẩn trọng như thế, hiện tại cũng bị Diệp Tiểu Muội dạy dỗ nhiệt tình buông thả như vậy, ở trong căn tin lời chàng ý thiếp không đỏ mặt chút nào, vì vậy lần này Diệp Tiểu Muội tuyên bố chủ quyền hết sức thành công, thành công đến mức làm cho cô ấy hơi trợn mắt ngoác mồm, nhưng thái độ Tống Thanh Huy hào phóng không che giấu c*̃ng quả thật làm cho Sở Hàm càng an tâm; tiếp đó, cô ấy thừa dịp khoảng trống lúc Tống Thanh Huy lấy cơm nghe ngóng với đám bạn cùng phòng của anh, bọn họ không có đối chứng khẩu cung, nhưng biểu hiện đều rất tự nhiên nói Tống Thanh Huy luôn tôn kính mà không gần gũi với các cô gái, cô ấy tin tưởng bọn họ nói thật.

Cho nên cô ấy cũng không cần quan tâm Diệp Tiểu Muội nữa, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, e rằng đời này Tống Thanh Huy cũng không trốn thoát lòng bàn tay của Diệp Tiểu Muội rồi.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Sở Hàm trực tiếp nói tạm biệt với Diệp Tiểu Muội, cũng không lưu luyến trở về trường học, ngược lại trường học cô ấy ở bên cạnh, trở về còn có thể kịp lớp buổi chiều.

Diệp Tiểu Muội còn muốn tới Bắc Đại chơi với cô ấy một lúc, lại bị Tống Thanh Huy kéo lại. Anh hỏi cô tại sao không muốn theo mình, Diệp Tiểu Muội không tim không phổi nháy mắt vứt chị gái nữ chính ra sau đầu, thân thiết ôm lấy anh Tống: "Được rồi, bắt đầu từ bây giờ em chỉ có mình anh, hài lòng chưa?"

Anh Tống chưa nói có thoả mãn hay chưa, trực tiếp kéo Diệp Tiểu Muội đi dạo vườn trường, tay nắm tay, rêu rao khắp nơi.

Trước khi lên lớp, anh còn lôi kéo Diệp Tiểu Muội đi tìm giáo sư xin nghỉ. Tống Thanh Huy rất được các giáo sư ưu ái, xin nghỉ c*̃ng dễ dàng hơn những bạn khác một chút, giáo sư thương tiếc vợ chồng bọn họ xa cách hai nơi, đoàn tụ không dễ dàng, rất sảng khoái cho anh nghỉ nửa ngày —— kỳ thực nếu như Tống Thanh Huy không được các giáo sư tin tưởng như thế, anh cũng có cách xin nghỉ, là một người đến giấy hôn thú cũng có thể mang theo trên người bất cứ lúc nào, dù như thế nào đều sẽ được đền bù như mong muốn.

Xin nghỉ rồi, Tống Thanh Huy và Diệp Tiểu Muội bèn đi chơi ở ngoài trường học.

Chủ yếu là bắt đầu đi học, cứ luôn lẩn quẩn ở trong trường học c*̃ng không thú vị gì, Tống Thanh Huy hỏi Diệp Tiểu Muội có nơi nào muốn đi hay không, cô không chút nghĩ ngợi nói ra hai chữ: "Trung tâm mua sắm."

Diệp Tiểu Muội rảnh rỗi không có chuyện gì luôn thích đi mua sắm với bà nội, Tống Thanh Huy cũng không bất ngờ với đáp án của cô, cũng không chú ý cô sẽ dùng tiền, chỉ là thấy bây giờ hai tay cô trống trơn, cũng không giống dáng vẻ chuẩn bị ra ngoài, dù sao anh cũng hơi không yên lòng hỏi: "Đi ra ngoài có mang theo tiền không?"

"Hình như không mang, làm sao bây giờ?" Diệp Tiểu Muội ngước đầu, lông mi thật dài như cây quạt nhỏ vụt sáng, Tống Thanh Huy khẽ cười nói: "Vậy cũng chỉ có thể đưa hai tháng tiền cơm này của anh cho em, hi vọng sẽ không diệt thú vui của em?"

Diệp Tiểu Muội chà chà lắc đầu, "Nghe mà thật chua xót."

DTV

Ngược lại Tống Thanh Huy rất thản nhiên, "Dù sao quyền lực tài chính trong nhà đều ở trong tay em."

Diệp Tiểu Muội thích nghe lời này, rất đắc ý véo mặt anh Tống: "Bé ngoan, em sẽ tốt với anh."

Tống Thanh Huy: "…"

Diệp Tiểu Muội toàn lời lừa gạt vậy mà lần này không có nuốt lời, sau khi bọn họ đi tới trung tâm mua sắm, Diệp Tiểu Muội lần đầu tiên không đến xem quần áo vải vóc, cũng không đi tìm đồ ăn vặt cô thích, mà đi thẳng đến quầy bán vàng, để người bán hàng chọn một chiếc nhẫn nam giản dị hào phóng đeo vào ngón áp út của Tống Thanh Huy.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 438: Chương 438



Động tác này không chỉ có Tống Thanh Huy sợ ngây người, đến người bán hàng trước quầy cũng trợn mắt ngoác mồm, cô ấy tiếp đón nhiều khách hàng như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy đồng chí nữ mua nhẫn vàng cho đồng chí nam, rốt cuộc là ai cầu hôn ai vậy?

Thế nhưng đôi trai gái này ăn mặc đều rất có thể diện chú trọng, dù ai trả tiền, đều rất có hi vọng đơn thành công, người bán hàng rất nhanh khôi phục nụ cười, nhiệt tình khách sáo chào hỏi: "Hai vị kết hôn hả? Chỗ chúng tôi có nhẫn kết hôn mới đến…"

Nghe thấy người bán hàng nói, Tống Thanh Huy c*̃ng phản ứng lại, bắt đầu giãy giụa nói: "Tiểu Muội, anh không cần cái này, em thích đồ trang sức, mua cho mình là được."

DTV

"Đừng nhúc nhích." Diệp Tiểu Muội kéo tay anh Tống thưởng thức. Cô vừa tới đã chọn nhẫn nam giản dị nhất, nhưng thật ra là muốn để anh Tống xấu mặt, ai bảo anh trêu hoa ghẹo nguyệt như thế, mang chiếc nhẫn quê mùa có vẻ càng an toàn một chút, thế nhưng không nghĩ tới đường nét bàn tay của anh Tống đẹp như thế, chiếc nhẫn xấu như vậy mang vào lại có chút đẹp đẽ, sau đó cô cũng quên luôn mong muốn ban đầu, bắt đầu chọn kiểu tôn lên cái đẹp của anh Tống.

Nhẫn vàng mà, bao nhiêu vẫn không phù hợp với khí chất của anh Tống, bây giờ kiểu cũng không có thời thượng, Diệp Tiểu Muội chỉ có thể trong một đám xấu chọn một cái không khó coi lắm, rất có phong phạm phú bà đeo cho anh Tống, đồng thời bảo đảm nói: "Anh Tống yên tâm, sau này có tiền, em sẽ mua nhẫn ngọc cho anh, kim cương cũng được."

Người bán hàng trẻ tuổi làm việc hai ba năm, bình thường cô ấy hâm mộ nhất đều là những đồng chí nữ sắp kết hôn, được người yêu kéo đến mua nhẫn, ngày hôm nay vẫn là lần đầu ước ao đố kị với một đồng chí nam như thế, để người yêu mua nhẫn cho anh, sau này có tiền còn muốn mua nhẫn ngọc nhẫn kim cương cho anh, anh có tài cán gì chứ!

Thế nhưng người bán hàng lén lút đánh giá mắt đồng chí nam, phát hiện đối phương mặt như ngọc, phong độ phiên phiên, bám váy đàn bà… Hình như cũng được!

Trong giây lát người bán hàng cực kỳ xoắn xuýt, cảm thấy tam quan cũng không tìm về được nữa.

Bị hủy tam quan giống người bán hàng còn có một trong những người trong cuộc Tống Thanh Huy, Diệp Tiểu Muội không tim không phổi, chỉ muốn chiếm hời của anh bây giờ cũng biết suy nghĩ cho anh, muốn mua nhẫn cho anh, còn bày tỏ ý nguyện to lớn sau này phải mua nhẫn ngọc nhẫn kim cương cho anh, Tống Thanh Huy khó tránh khỏi có cảm giác được cưng chiều mà, khổ tận cam lai, thế nhưng theo đó là nỗi xấu hổ to lớn, để người yêu mua đồ cho anh, đã đi ngược lại với giáo dục từ nhỏ của anh.

Tống Thanh Huy không chịu nhận, giãy giụa muốn lấy xuống, "Tiểu Muội, anh thật sự không cần, nếu không thì em chọn chiếc nhẫn mình thích đi?"

Diệp Tiểu Muội tiếp tục kéo tay anh không cho động, "Anh đã quên sao, bà nội cho em một bộ đồ trang sức, bên trong có nhẫn."

Tống Thanh Huy dừng một chút, hình như đúng vậy.

Thực ra Diệp Tiểu Muội cũng có chút tiếc nuối nói: "Chủ yếu là ngày hôm nay em không mang bao nhiêu tiền ra ngoài, chỉ đủ mua một chiếc." Kỳ thực nếu như mua nhẫn cặp vàng tình nhân cô cũng sẽ không để bụng.

Nghe thấy cô tiếc nuối, Tống Thanh Huy kiên quyết hơn, "Vậy anh cũng không cần…"

"Anh nhất định cần." Tống Thanh Huy còn chưa nói hết lời đã bị Diệp Tiểu Muội cắt đứt, cô quệt mồm nói, "Em mặc kệ, sau này nhất định phải đeo nhẫn mỗi ngày cho em, để mọi người đều biết anh đã kết hôn."

Nói xong, Diệp Tiểu Muội hiếm khi hung hăng quay đầu hỏi người bán hàng, "Bao nhiêu tiền? Chúng tôi muốn cái này."

Người bán hàng đang ăn dưa say sưa ngon lành, nghe vậy giật mình, sau đó hoảng loạn tay chân đi làm đơn.

Trong quá trình chờ đợi, toàn bộ hành trình Diệp Tiểu Muội kéo tay anh Tống không buông, chỉ lo không để ý anh lại muốn tháo nhẫn xuống không chịu lấy.

Diệp Tiểu Muội không biết, sau khi cô nói rõ dụng ý thật sự, Tống Thanh Huy cũng không giãy giụa nữa, tuy rằng để con gái mua nhẫn cho mình hơi xấu hổ, nhưng cũng là tấm lòng thành của Tiểu Muội, nếu có thể để cô từ đây an tâm, anh không ngại mất mặt một chút.

Từ ngày ấy trở đi, mỗi ngày Tống Thanh Huy đeo chiếc nhẫn mà Diệp Tiểu Muội mua cho anh, chưa từng rời khỏi người.

Kỳ thực sau khi Diệp Tiểu Muội đến trường học của bọn họ rắc cơm chó một trận, chuyện Tống Thanh Huy là danh thảo có chủ được truyền ra, từ từ bọn họ cũng đều biết chuyên ngành trường học của Diệp Tiểu Muội, dù sao Diệp Tiểu Muội ở trong trường bọn họ cũng là nhân vật nổi tiếng, tuy rằng không phải đại học quá danh tiếng, nhưng tóm lại có lai lịch, cô và Tống Thanh Huy c*̃ng có thể xưng tụng trai tài gái sắc, từ trước những bạn nữ ngoài sáng trong tối thầm mến Tống Thanh Huy, đã sớm biến mất sạch sành sanh, không thấy hình bóng.

Thời đại này, dám được ăn cả ngã về không làm kẻ thứ ba vẫn đã ít lại càng ít, các cô lại là sinh viên đại học danh tiếng, thiên chi kiêu tử, đáy lòng dù sao cũng cất giữ một phần thanh cao và kiêu ngạo, làm sao cũng sẽ không để mình quá khó coi.

Chiếc nhẫn của Tống Thanh Huy không đề phòng ong bướm, ngược lại các giáo sư nhìn thấy, lúc họp thường kỳ đều trêu ghẹo tuổi tác anh còn nhỏ đã bước một chân vào tù giống bọn họ.

Diệp Tiểu Muội mặc dù cách xa, thế nhưng cô có chị gái nữ chính làm cơ sở ngầm, Sở Hàm rất gần trường Tống Thanh Huy, rất dễ dàng hỏi thăm được động thái của Tống Thanh Huy, thường xuyên truyền tin tức cho Diệp Tiểu Muội.

Đối với loạt chuyện anh Tống bị các giáo sư trêu ghẹo, Diệp Tiểu Muội tỏ vẻ vẫn coi như thoả mãn, như vậy anh Tống thoáng chốc biến thành tên đàn ông không người hỏi thăm rồi \≧▽≦/
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 439: Chương 439



Nguy cơ hôn nhân lần đầu tiên của Diệp Tiểu Muội và anh Tống giải quyết dễ như ăn cháo, nhưng cô không có từ đây chuyên tâm học tập trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, bởi vì thực sự có quá nhiều hoạt động thú vị.

Trong đó làm cho Diệp Tiểu Muội hứng thú nhất là nữ chính chuẩn bị bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, chị gái chủ động tới hỏi cô có muốn đầu tư cùng làm ăn hay không, thuận tiện có đề nghị gì đối với chuyện làm ăn của bọn họ gì đó vân vân.

Chờ thật lâu rốt cục đợi được ngày này —— Diệp Tiểu Muội hưng phấn đến mức muốn hát, dù sao bắt đầu từ ngày cô biết chị gái nữ chính, chờ nữ chính mở ra tuyến sự nghiệp làm giàu, mà cô chỉ cần ôm đùi là có thể nằm phi thăng.

Vì thế bây giờ rốt cục đợi được ngày đó, Diệp Tiểu Muội đương nhiên cầu còn không được. Cô thậm chí hận không thể đưa hết thảy toàn bộ tích trữ cho Sở Hàm, đầu tư càng lớn kết quả có được cũng càng cao, nói không chừng sau này cô dựa vào chị gái nữ chính cũng có thể làm một phú bà đấy.

DTV

Có điều Diệp Tiểu Muội c*̃ng không có thực quyền gì, cô chưởng quản quyền lực tài chính không sai, nhưng ngoại trừ tiền tiết kiệm của bản thân cô, tiền riêng của anh Tống cũng đều ở đây, tích trữ của hai người đương nhiên cần hai người đồng thời thương lượng, bởi vậy cô kiềm chế lại kích động nộp lên toàn bộ gia sản, nói cho Sở Hàm cô chắc chắn đồng ý cùng làm ăn, thế nhưng cụ thể đầu tư bao nhiêu cần thương lượng với anh Tống.

Sở Hàm đương nhiên hiểu ý tỏ vẻ không vội, hiện tại cô ấy chỉ sớm chuẩn bị, thật sự buông lỏng phải chờ tới sau Đại hội trung ương Đảng lần thứ 11 mới được.

Nhưng Diệp Tiểu Muội vẫn không thể chờ được chạy đi tìm anh Tống.

Ngoại trừ trên vấn đề học tập Tống Thanh Huy từng ép buộc Diệp Tiểu Muội, những phương diện khác từ trước đến giờ anh đều có cầu tất đồng ý, lần này cũng giống thế, nghe vậy chỉ cười nói: "Không phải nói em làm chủ sao, sao còn cố ý tới một chuyến?"

Diệp Tiểu Muội vẫn dính lấy trên người anh, nghiêng đầu tỏ ra đáng yêu, "Vậy em muốn lấy ra toàn bộ tích trữ của chúng ta, đưa hết cho chị Sở Hàm làm ăn, cũng không sao hả?"

Lần này Tống Thanh Huy quả thật ngẩn người, cũng không phải đau xót tiền, mà có hơi hoài nghi hỏi Diệp Tiểu Muội, "Lấy hết tích trữ rồi, vậy sau này em muốn ăn đồ ngon, muốn mua quần áo mới, làm sao bây giờ?"

Quốc gia đưa ra đãi ngộ cho sinh viên đại học không tệ, cho sinh hoạt phí không chỉ bảo đảm các sinh viên có thể ăn cơm no đi học, các sinh viên tiết kiệm mỗi tháng còn có thể tích góp ít tiền gủi cho gia đình, thế nhưng Diệp Tiểu Muội không giống bọn họ, cô được nuông chiều từ bé, chỉ ăn cơm đã yêu cầu mỗi bữa phải có chay có mặn, bao nhiêu sinh hoạt phí đều tiêu sạch sành sanh, thỉnh thoảng đi ăn tiệm, phí sinh hoạt hoàn toàn hết sạch.

Anh đương nhiên có thể tiêu ít một chút trợ giúp cô, trường học của bọn họ không chỉ có phí sinh hoạt cao, người quyên tiền cho trường học cũng nhiều, vì thế học bổng khá phong phú, nhưng Diệp Tiểu Muội không chỉ kén ăn, lại theo sát xu hướng thời trang, thích nhất đi dạo phố mua quần áo, dựa theo kiểu tiêu xài này của cô, dù cho anh tranh thủ thêm học bổng cũng không đủ.

Vì thế trong tay không chừa chút tích góp, Tống Thanh Huy vẫn thật sự lo lắng Diệp Tiểu Muội không vượt qua nổi những ngày tháng ấy.

Tống Thanh Huy nhắc nhở rất cần thiết, Diệp Tiểu Muội c*̃ng bỗng nhiên hoàn hồn, "Đúng vậy, em thiếu chút nữa quên còn phải chừa chút tiền cho mình tiêu."

Đầu tư chuyện làm ăn của chị gái là vì sau này làm giàu, đi tới đỉnh cao đời người, thế nhưng làm người vẫn phải làm đến nơi đến chốn, tương lai tốt đẹp phải tự nắm lấy, cũng không có thể vứt bỏ cuộc sống hạnh phúc bây giờ.

Ngay sau đó cô suy nghĩ lại một lần nữa, quyết định nói: "Vậy chúng ta giữ lại hai trăm, ngoài ra đều lấy làm ăn, thế nào?"

Tống Thanh Huy không nghĩ tới Diệp Tiểu Muội chịu "bớt ăn bớt mặc" cũng phải giúp đỡ sự nghiệp của chị em, nhíu mày, ngược lại cũng biết nghe lời phải gật đầu: "Chỉ cần em cảm thấy được, vậy thì cứ làm theo lời em nói."

Diệp Tiểu Muội nghe hiểu nghĩa bóng của anh thật sự trù trừ một chút, sau đó đếm đầu ngón tay tính toán, "Hai trăm đồng, còn có ba năm rưỡi, thế nhưng mỗi tháng trường học phát 12 đồng… Em cảm thấy đủ, tốt nghiệp rồi đi làm, đến lúc đó lại có tiền rồi."

Tống Thanh Huy cảm thấy buồn cười đối với khẩu khí nói khoác không biết ngượng của Diệp Tiểu Muội, trêu ghẹo: "Trước đây không phải không muốn đi làm à, bây giờ bắt đầu nhớ tới kiếm tiền rồi?"

Diệp Tiểu Muội kéo cánh tay của anh cười híp mắt: "Ý em nói chính là sau này anh Tống đi làm thì có tiền rồi."

Tống Thanh Huy: …
 
Back
Top Bottom