Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 220: Chương 220



Bây giờ chỉ hy vọng tỉnh ngộ vẫn chưa muộn màng, Tống Thanh Huy suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc mở nắp bút máy, bắt đầu viết thư trả lời cho Diệp Tiểu Muội.

Anh cũng không muốn "phối hợp" tiếp tục thư từ qua lại với Diệp Tiểu Muội nữa, nhưng dù sao anh cũng phải nói rõ ràng với cô, để cho cô cứ hiểu lầm rồi giữ vững ý kiến của mình cũng không phải là cách tốt.

DTV

Cho nên ở trong bức thư này Tống Thanh Huy trực tiếp nói cho Diệp Tiểu Muội, anh rất muốn về nhà, rất nhớ nhung cha mẹ, người một nhà cũng luôn nhớ đến anh, cũng tin chắc anh nhất định có thể trở về nhà, anh nghĩ xong rồi, ngắn thì ba đến năm năm, lâu thì bảy đến tám năm, dù chờ đời dài thêm đi nữa cũng sẽ không từ bỏ hy vọng.

Tất nhiên có thể về nhà sớm thì vẫn tốt hơn, như vậy anh cũng có thể sớm ngày thành gia lập nghiệp, cha mẹ anh vẫn luôn mong mỏi anh tìm được một người vợ môn đăng hộ đối dịu dàng hiền lành chung sống cả đời. Đây cũng là mong muốn của anh.

Tống Thanh Huy viết một mạch xong lá thư, tất nhiên lại giải quyết được một cọc tâm sự, rất yên tâm trở về giường ngủ. Hơn nữa bức thư này rất nhiều ngày sau anh mới có thể giao cho Diệp Tiểu Muội.

So sánh hai bên, thư trả lời của Diệp Tiểu Muội có hiệu suất cao hơn, lúc anh Tống đưa thư cho cô, vừa lúc trong đội sắp xếp cày bừa vụ xuân, trong đội mỗi người đều bận rộn, lại không có ai chú ý mỗi ngày Diệp Tiểu Muội làm cái gì, cô rất dễ tìm được cơ hội công khai làm chuyện gì đó.

Cho nên anh Tống lại vào đêm hôm khuya khoắt bật đèn pin viết thư cho cô.

Diệp Tiểu Muội vẫn đơn giản thô bạo như bình thường, chủ yếu là bị nhân phẩm của anh Tống làm cho cảm động, trên thế giới này nhiều tra nam nói yêu đương không phụ trách, nhưng anh Tống lại thành khẩn đến mức chưa bắt đầu nói chuyện yêu đương, trước hết đã khai báo quan niệm chọn bạn trăm năm của mình, vòng vo nói cho cô biết hai bọn họ không có khả năng kết hôn.

Dù Tống Thanh Huy không nói, trong lòng Diệp Thư Hoa cũng có tính toán rồi, đổi vị trí cho nhau, nếu cô là anh Tống, có thể cưới vợ xinh đẹp giàu có, cô cũng sẽ không muốn kết hôn với một cô gái nông thôn, nói yêu đương thì được, nhưng kết hôn vẫn phải tìm được người có điều kiện thích hợp.

Nhưng Tống Thanh Huy chủ động nói ra, Diệp Tiểu Muội cũng rất cảm động, cảm thấy anh Tống chính là anh trai thần tiên của Trung Quốc.

Anh Tống cũng đã thành thật không làm bộ như vậy, tất nhiên Diệp Tiểu Muội cũng phải nghiêm túc đối xử, cho nên ở trong thư cô khen Tống Thanh Huy thông minh, anh có điều kiện tốt như vậy, lại đẹp trai, tất nhiên phải tìm một người vợ xinh đẹp giàu có mới không bị thiệt.

Khẳng định suy nghĩ của anh Tống, Diệp Thư Hoa còn thuận tiện giới thiệu "kế hoạch" của mình một chút, dù sao không thể bên nặng bên nhẹ được.

Diệp Tiểu Muội nói mẹ cô muốn giữ cô lại đến năm hai mươi tuổi, sau đó để cho anh ba tìm một đối tượng trong huyện, tốt nhất là đồng nghiệp trong xưởng của anh ba Diệp, như vậy kết hôn vào huyện rồi sẽ không cần làm việc, còn có thể được anh ba chăm sóc, không lo bị chồng làm khó.

Trong sân tối đen như mực, Tống Thanh Huy bật đèn pin đọc được đoạn này đột nhiên nhíu mày lại, mặt còn đen hơn cả bóng đêm nữa.

Lần này cách nửa tháng Tống Thanh Huy không có viết thư trả lời cho Diệp Tiểu Muội, bởi vì anh không biết mình nên nói cái gì.

Dự tính ban đầu của anh trước khi viết thư trả lời, chỉ là muốn để cho Diệp Tiểu Muội làm theo ý mình nhận rõ thực tế, tiếp nhận kết quả bọn họ không thể nào ở bên nhau mà thôi, cho nên anh mới lén lút viết nhiều thư qua lại với cô như vậy. Thậm chí còn lo lắng tính cách tự làm theo ý mình của Diệp Tiểu Muội, sau đó anh đột nhiên phát hiện, không phải Diệp Tiểu Muội không hiểu rõ thực tế, cô hiểu đến mức không thể hiểu được nữa.

Chuyện này làm cho anh có chút bị đả kích.

Tống Thanh Huy bày tỏ anh thật sự có chút tổn thương, ở trong chuyện của Diệp Tiểu Muội, anh luôn suy nghĩ quá nhiều bây giờ thật sự làm cho anh có chút lúng túng, nhưng lúng túng vì tự mình đa tình, anh phát hiện mình lại để ý hơn đến chuyện tương lai Diệp Tiểu Muội muốn tìm chồng trong xưởng của anh ba Diệp Quân Hoa.

Cô nhóc này mỗi ngày đều nói đặt anh ở trong lòng, trên thực tế ngay cả muốn tìm loại đối tượng gì, lúc nào kết hôn cũng đã nghĩ xong rồi, vậy những lời cô nói với anh là cái gì, cưỡi lừa tìm ngựa sao?
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 221: Chương 221



Lại nói, cũng xem như Diệp Tiểu Muội "theo đuổi" anh rất nhiều tháng, trong lúc này tất cả xoắn xuýt và khó xử của anh, cũng bởi vì không biết nên dùng cách gì để từ chối Diệp Tiểu Muội, còn về chuyện tiếp nhận hoặc là không tiếp nhận vấn đề này, anh chưa từng d.a.o động. Trong lòng Tống Thanh Huy có thể kiên định như vậy, cũng không phải vì anh tâm địa sắt đá, mà là mới bắt đầu anh đã ý thức được, có lẽ Diệp Tiểu Muội không phải là thật lòng.

Tại sao anh có thể hiểu được lòng của Diệp Tiểu Muội như vậy, chuyện này không quan trọng, quan trong chính là Tống Thanh Huy cũng không cho rằng Diệp Tiểu Muội có tình ý với mình.

Có lẽ cô theo đuổi anh chỉ là cho vui, Diệp Tiểu Muội cũng đã mười bảy mười tám tuổi rồi, xinh đẹp duyên dáng, đang ở tuổi dậy thì, chính là lúc đang tò mò về chuyện yêu đương. Mà trừ ba anh trai của cô thì anh chính là người khác phái duy nhất mà cô tương đối thân thiết, dưới tình huống này Diệp Tiểu Muội dễ dàng chú ý đến anh, bọn họ còn âm thầm có cử chỉ thân mật không thích hợp, càng sâu hơn là Diệp Tiểu Muội vô cùng hứng thú với chuyện này, cô muốn ở bên người yêu thì về tình có thể tha thứ được.

Quan trọng hơn chính là chẳng những anh thân thiết với cô, còn làm cho cô mong đợi thèm thuồng thịt hộp bên trong từng cái bọc gửi đến từ Bắc Kinh, ở trong đầu Diệp Tiểu Muội chỉ có ăn, nói chuyện yêu đương với anh là một chuyện rất có mặt mũi, cho nên cô đợi cơ hội phát động tiến công mãnh liệt về phía anh.

Nhưng thanh niên trí thức Tống tuyệt đối không nghĩ rằng, anh nghĩ nhiều lý do đường hoàng cho Diệp Tiểu Muội như vậy, thật ra đều là tự anh tình nguyện, cô hoàn toàn không có che giấu thái độ của mình, chỉ muốn nói chuyện yêu đương với anh, đối tượng kết hôn thì cô đã có dự tính khác.

Tống Thanh Huy vô cùng chú trọng danh dự, nhất thời có một loại cảm giác cô ăn không chùi mép không phụ trách đối với đối phương, trong lòng đặc biệt không vui.

Cũng may anh không biết ở đời sau có một danh từ vô cùng thích hợp vị trí mà Diệp Tiểu Muội xác định cho anh - lốp xe dự phòng.

Nếu như anh biết, bây giờ cũng không nên buồn bã không vui, tâm trạng phức tạp, mà là trực tiếp nổi giận.

DTV

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh vẫn luôn hy vọng Diệp Tiểu Muội đừng ôm ảo tưởng gì với anh, hiện tại có được câu trả lời hài lòng, trái lại anh lại không hài lòng. Tống Thanh Huy không thích sự thay đổi của mình như vậy, càng không thích Diệp Tiểu Muội là người đã làm cho trở nên không giống anh, lúc này mới cố ý không viết thư trả lời cho cô.

Hơn nửa tháng trôi qua, Diệp Tiểu Muội không nhận được thư trả lời cũng không thèm để ý, giống như đã hoàn toàn quên mất chuyện viết thư.

Gần đây Diệp Tiểu Muội bề bộn nhiều việc, bởi vì chị dâu hai sinh trước thời hạn.

Chị dâu hai sinh con trước thời hạn gì chứ, là tính theo cách tính của Diệp Tiểu Muội, cô tính toán phát hiện thai của chị dâu hai đến tháng thứ chín thì mới sinh, hoàn toàn không có chuyện mang thai đến mười tháng, nhưng đám người Vương Thúy Phân lại vui vẻ nói đứa bé đủ tháng.

Đột nhiên Diệp Tiểu Muội không biết số học của mẹ cô có vấn đề, hay là số học của cô có vấn đề.

Chẳng qua sinh đủ tháng hay sinh sớm, thời gian sinh của chị dâu hai có chút không đúng dịp, đang là lúc cày bừa mùa xuân, ai cũng bận rộn không có thời gian. Vương Thúy Phân hoàn toàn bận không có thời gian chăm sóc đứa cháu mới sinh và phục vụ con dâu ở cữ, không thể làm gì khác hơn là để cho Diệp Tiểu Muội giúp đỡ chăm sóc một chút.

Tống Tú Tú bày tỏ không có ý kiến. Nếu lúc mới vừa có thai cô ta sẽ tranh luận, lúc chị dâu cả ở cữ là mẹ chồng tự mình chăm sóc, đến lượt cô ta lại để cho cô em chồng yếu ớt ngốc nghếch phụ giúp một tay, đây không phải là xem thường cô ta sao? Nhưng bây giờ, con trai Tiểu Mập Mạp nhà chị dâu cả cũng học nói chuyện ô a rồi, cô ta lại không chịu thua kém sinh ra một con nhóc, ở nhà chồng cũng không có sức để giành quyền nói chuyện nữa. Bây giờ Tống Tú Tú có bất mãn gì đều nuốt vào trong bụng, cũng tự nói cho mình, ít nhất trên mặt cha chồng mẹ chồng rất là công bằng, không có vì cô ta sinh con gái mà vội vàng trách cứ cô ta, đã xem như là chuyện rất tốt rồi, cho nên mẹ chồng để cho cô em chồng không biết làm cái gì chăm sóc cô ta ở cữ, Tống Tú Tú cũng chỉ có thể cười tủm tỉm gật đầu nói vâng.

Tất nhiên Diệp Tiểu Muội vô tội bị bắt làm tráng đinh khẳng định không muốn, sinh con cho ai thì để người đó chăm sóc đi, dựa vào cái gì muốn cô làm bảo mẫu?
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 222: Chương 222



Lúc bắt đầu Vương Thúy Phân còn kiên nhẫn giải thích, nói sớm muộn cô cũng phải sinh con, bây giờ đúng lúc luyện tập một chút, sợ sau này đến lượt cô cũng không luống cuống tay chân nữa.

Lại nhìn dáng vẻ không cam lòng không muốn của Diệp Tiểu Muội, Vương Thúy Phân lập tức sừng sồ lên nói: "Nếu như con không muốn làm, vậy mẹ ở nhà, con đi xuống ruộng giúp đỡ đi."

Trong nháy mắt Diệp Tiểu Muội hoảng sợ: "Con lại không nói mình không muốn."

"Vậy con phải làm cho thật tốt đấy." Vương Thúy Phân vẫn nghiêm túc đe dọa: "Chăm sóc chị dâu hai của con là chuyện nhỏ, Đại Muội có chút xíu như vậy, cũng cần được chăm sóc cẩn thận."

Đúng vậy con gái mập mạp của anh hai Diệp được gọi là Đại Muội, mỗi lần Diệp Tiểu Muội nghe được bọn họ kêu như vậy, đều có một loại xúc động muốn gọi chị cả, lúc chị cả vẫn còn chưa kết hôn cũng được gọi là Đại Muội.

Diệp Tiểu Muội lại quỳ gối bởi năng lực đặt tên của mẹ mình rồi.

Sau đó Diệp Tiểu Muội ở nhà trở thành bà v.ú Tiểu Muội, mỗi ngày giặt quần áo nấu cơm xong còn có một nhiệm vụ nặng nề, chính là đưa Diệp Đại Muội đi ỉa đi tiểu, nếu không kịp thì phải giặt tã cho cô nhóc này. Cho đến bây giờ Diệp Tiểu Muội chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình tiếp xúc với chuyện ỉa đái này, mẹ cô còn vỗ n.g.ự.c đảm bảo phân của trẻ sơ sinh không thối, nhưng mấy ngày bắt đầu cô đã bị hung thối đến mức nghi ngờ đời người rồi.

Chờ cô thích ứng với cái mùi này, anh Tống thân ái đã bị cô ném vào trong xó xỉnh nào rồi, hoàn toàn quên mất.

Lúc Diệp Tiểu Muội lại nhớ đến Tống Thanh Huy, là tiệc rượu đầy tháng của Diệp Đại Muội.

DTV

Tống Tú Tú sinh con gái, đội trưởng Diệp và Vương Thúy Phân cũng không có bất mãn giống như trong tưởng tượng của cô ta, nếu như bọn họ trọng nam khinh nữ đến nước này, cũng sẽ không cưng chiều Diệp Tiểu Muội đến mức vô pháp vô thiên. Đối với mọi người mà nói, có thêm thành viên mới trong nhà là chuyện vui, năm ngoái mới có cháu trai lớn, năm nay cho cháu gái lớn, trai gái song toán, bao nhiêu người hâm mộ nói có phúc, tiệc đầy tháng cũng không có qua loa.

Nhà đội trưởng Diệp bày tiệc rượu, người trong đội đều nguyện ý đi đến dính chút vui mừng, nhưng đội trưởng Diệp làm người khiêm tốn, chỉ mời bạn bè họ hàng đến thôi, Tống Thanh Huy và Sở Hàm chính là hai người trong số đó. Chẳng qua vừa mới bắt đầu Diệp Tiểu Muội còn chưa chú ý đến bọn họ.

Mấy năm nay mọi người còn rất hữu nghị, hơn nửa thôn đều muốn đi đến dính chút không khí vui mừng, cho nên tiệc rượu đầy tháng của Diệp Đại Muội vẫn rất náo nhiệt, không phân cao thấp với Diệp Đại Bảo. Tống Tú Tú không cam lòng cả một tháng ở cữ, lúc này mới xem như hài lòng, cũng không buồn bực không vui nữa kéo nhà mẹ đẻ vào phòng, mặt mày hớn hở trò chuyện.

Tống Tú Tú và nhà mẹ đẻ nói chuyện nhà, tất nhiên không thể thiếu chuyện con gái lớn của mình. Nhà họ Diệp cơm nước tốt, Vương Thúy Phân cũng không bạc đãi con dâu, hai đứa trẻ nhà bọn họ còn trắng nõn đáng yêu hơn nhiều đứa bé nhà khác. Cho nên mặc dù Diệp Đại Muội là con gái, mẹ Tống cũng không nhịn được ôm bé trêu chọc một trận, sau đó Diệp Đại Muội bị bà ngoại chọc cho khóc lớn, Tống Tú Tú lập tức đi dỗ nhưng cũng không dỗ nín được.

Vương Thúy Phân nghe tiếng khóc của cháu gái, theo bản năng sai sử Diệp Tiểu Muội đang núp trong góc bếp làm biếng: "Con đi dỗ Đại Muội một chút đi."

Diệp Tiểu Muội bày tỏ cô không làm: "Có chị dâu ở trong phòng, dựa vào cái gì muốn con đi dỗ."

Vương Thúy Phân dở khóc dở cười, một tháng nay, bảo mẫu Tiểu Muội giúp chăm sóc vợ thẳng hai, còn xử lý mọi chuyện trong nhà gọn gàng ngăn nắp, bà cho rằng con bé này đã thay đổi, trở nên có bản lĩnh, không nghĩ đến chó không đổi được thói quen ăn cứt, vừa thấy chị dâu hai của mình hết ở cữ, con bé này đã không kịp chờ đợi vung tay không làm nữa. Hết lần này đến lần khác thời gian cô không làm nữa cũng rất đúng lúc, đúng là vợ của thằng hai không cần cô giúp một tay, dù cho Vương Thúy Phân không biết làm sao cũng không tiện nói cô.

Quả thật Diệp Tiểu Muội nghĩ như vậy, tiếng khóc này của Diệp Đại Muội cô không thể quen thuộc hơn, không phải là muốn đi ỉa thì chính là đi tiểu, bình thường cô vì ít đi giặt tã, nghe được tiếng khóc của nhóc này lập tức là người chạy đến trước tiên ẵm đi cho ỉa cho tiểu, chẳng qua từ hôm nay trở đi, cô không cần phải làm người hầu đi giặt tã nữa, vì vậy yên tâm thoải mái giả bộ không nghe thấy.

Nhưng Diệp Tiểu Muội không thể nào tránh thoát được, Diệp Đại Muội khóc lớn một hồi lâu, cuối cùng Tống Tú Tú cũng phát hiện con gái muốn đi đại tiện, luống cuống tay chân gọi cô em chồng: "Tiểu Muội, em giúp chị lấy một miếng tã lót sạch sẽ đến đây đi."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 223: Chương 223



Vương Thúy Phân sợ Tiểu Muội lại mè nheo, để lại danh tiếng không tốt trước mặt họ hàng, lên tiếng thúc giục: "Còn không nhanh đi đi."

Diệp Tiểu Muội nghe được giọng điệu nghiêm nghị của mẹ mình, không thể làm gì khác hơn là đi lấy tả.

Tống Tú Tú có mẹ mình giúp đỡ, trái lại chuyện thu thập tàn cuộc cũng không để cho Diệp Tiểu Muội làm, cô ta vui vẻ ôm lấy con gái đã thay tã sạch sẽ dỗ con bé nín khóc.

Mẹ Tống là một người đàn bà có trình độ khéo léo không phân cao thấp với Vương Thúy Phân, quay đầu lại thấy Diệp Tiểu Muội đang hôn cháu gái ngoại nhà mình, lập tức nở nụ cười hiền lành, tràn đầy vui mừng kéo tay Diệp Tiểu Muội khen: "Hơn một năm không gặp, Tiểu Muội cũng đã trưởng thành rồi, hiểu chuyện, nghe nói hôm nay chuyện trong nhà đều là cháu lo? Đợt này chị dâu cháu sinh con ở cử, cũng may có cháu."

"Một cô gái thông minh lại có bản lĩnh như vậy, cũng không biết nhà ai có phúc..."

Đúng là Diệp Tiểu Muội rất thích nghe người ta khen mình, nhưng cô chỉ thích người ta khen mình xinh đẹp và thông minh thôi, cô không thích nghe người ta nói cô hiểu chuyện có bản lĩnh, đây không phải là có ý để cô tiếp tục cố gắng, tiếp tục làm người giúp việc sao.

Chủ yếu là trong khoảng thời gian này cô làm bảo mẫu quá mệt quá thảm, bị dọa sợ đến mức cũng không muốn sinh con, nghe được lời như vậy lập tức cảm thấy khó chịu, vội vàng đặt Diệp Đai Muội vào lòng của chị dâu hai, ngoài miệng thì khách khsi nói: "Thím khách sáo quá rồi, cháu cũng không có làm gì cả. Mọi người từ từ trò chuyện, cháu ra ngoài xem thử..."

Quả thật Tống Tú Tú có rất nhiều chuyện bí mật muốn nói với mẹ Tống, ví dụ như bài thuốc bí truyền sinh con gì đó, tất nhiên những chuyện này không thể để cho cô em chồng chưa gả chồng nghe được, chẳng qua cô ta nghe được chị dâu cả ôm con vui vẻ tiếp khách ở bên ngoài, nghênh đón vinh quang không thuộc về mình, giống như nhân vật chính hôm nay là chị ta vậy, Tống Tú Tú bị đoạt danh tiếng có chút không vui, lại đẩy con gái về, cười nói: "Tiểu Muội, bé con thích em nhất, đúng lúc hôm nay mặt trời cũng không tệ, hay là em mang con bé ra ngoài chơi một chút?"

Diệp Đại Muội ăn uống no say lại đi đại tiện xong tâm trạng hiện tại vô cùng vui vẻ, yên lặng nằm trong lòng mình, Diệp Tiểu Muội cũng không kháng cự như vậy, sảng khoái gật đầu nói: "Vâng ạ."

Sau đó cô ôm nhân vật chính nhỏ của ngày hôm nay đi ra ngoài, quả nhiên tất cả khách đều đi đến vây quanh cô, trêu chọc cô gái nhỏ trong lòng của cô.

Diệp Đại Bảo sắp một tuổi rồi, đã biết tranh sủng, bình thường cô út tốt nhất của cậu bé thân thiết với cậu bé, nhưng gần đây mỗi ngày đều ôm người khác, Diệp Đại Bảo rất tức giận, nhìn thấy là ồn ào, vào lúc này ở trong lòng mẹ mình không yên, giùng giằng muốn cô út ôm.

Tất nhiên cậu bé cũng không được như mong muốn, thằng nhóc béo ú, Diệp Tiểu Muội ôm một mình cậu bé cũng rất tốn sức, ôm hai đứa là chuyện không thể, hơn nữa Lâm Hồng Mai cũng sẽ không cho chuyện như vậy xảy ra. Nhưng bộ dạng cố gắng vùng vẫy của cậu bé làm cho khách có mặt ở đây đều cười to ha ha, lúc này có một người tham gia dính không khí vui mừng cười hỏi: "Tiểu Muội thật sự làm cho mọi người yêu thích, cháu trai lớn cháu gái nhỏ đều thích cô út là cháu, vậy cháu thích ai nhất?"

Trong đám người Lâm Hồng Mai không nhịn được thẳng lưng, trong lòng nghĩ chuyện này còn phải hỏi sao, câu trả lời quá rõ ràng rồi.

DTV

Người hỏi lời này thà nói là tò mò, không bằng nói bà ta đang gây chuyện. Hai chị em dâu trước sau mang thai, một người sinh con trai một người sinh con gái, ở trong mắt mọi người, tất nhiên con trai càng đáng quý hơn, nhưng đội trưởng Diệp và vợ đội trưởng lại không có thiên vị, thật làm cho mọi người hoảng sợ đến rớt cằm, cho nên bọn họ càng bình tĩnh, trái lại người ngoài càng muốn làm rõ thái độ của bọn họ.

Chẳng qua đội trưởng Diệp và Vương Thúy Phân không phải là người dễ nói chuyện, bọn họ không dám hỏi đôi vợ chồng này, không thể làm khác hơn là đi đến chỗ Diệp Tiểu Muội tìm tòi kết quả, dù sao Diệp Tiểu Muội được vợ chồng đội trưởng sủng ái nhất, có lẽ thái độ của cô chính là đại biểu cho thái độ của đội trưởng Diệp.

Đáng tiếc bọn họ gặp phải Diệp Tiểu Muội đã là xưa không bằng nay, từ ngày chị dâu hai sinh con, đội viên đến hỏi thăm cô nhiều không kể hết, Diệp Tiểu Muội thần kinh bách chiến, lập tức cười híp mắt bày tỏ: "Cháu là con gái, tất nhiên càng thích con gái, chẳng lẽ mọi người không thích sao?"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 224: Chương 224



Mấy người nhiều chuyện đều là mấy bà tám, nói cho cùng đều là "con gái", nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngây thơ của Diệp Tiểu Muội, bọn họ cũng ngại thừa nhận mình thích cháu trai không thích cháu gái, trong lúc nhất thời vẻ mặt đều có chút ngượng ngùng.

Tất nhiên cũng có người không hài lòng với đáp án này, ví dụ như người nhà mẹ đẻ của Lâm Hồng Mai, Đại Bảo bọn họ mềm mại trắng nõn như vậy, còn là cháu đích tôn của nhà họ Diệp, được ông trời ưu ái, sao có thể thua kém một đứa con gái được. Mẹ Lâm muốn mở miệng kháng nghị, Sở Hàm ở trong đám người bình tĩnh đi đến gần, sờ bé con trong lòng của Diệp Tiểu Muội, cười nói: "Thật là khéo, chị cũng thích con gái hơn. Hơn nữa Tiểu Muội đẹp như vậy, sau này không sinh con gái đáng tiếc vẻ đẹp này của em."

Nhìn đi chị gái thật biết cách nói chuyện, đây mới là cách chính xác khen người ta, dù Diệp Tiểu Muội không muốn sinh con, nghe nói như vậy cũng có chúc xúc động muốn nói "em có thể", quay đầu lại vui vẻ tâng bốc chị gái một phen: "Chị Sở Hàm cũng rất xinh đẹp, nếu như chị sinh con gái, chắc chắn sẽ xinh đẹp ưu tú như chị vậy."

Sở Hàm nhớ đến con gái đời trước, gật đầu không khiêm tốn chút nào: "Chị cũng cảm thấy như vậy."

Hai cô gái không chút xấu hổ nhắc đến đề tài sinh con, làm cho mấy người khác nhìn thấy đều cảm thấy buồn cười, mọi người đều trêu ghẹo nói: "Được được, sau này hai đứa cũng sinh con gái đi."

Bên trong quần chúng vây xem, còn có một người nhập vai quá xâu, lúc Sở Hàm nói "Diệp Tiểu Muội không sinh con gái thật lãng phí sự xinh đẹp này", Tống Thanh Huy theo bản năng mặc sức tưởng tượng. Nếu như anh có một cô gái con vừa tinh quái vừa tinh xảo lung linh như Diệp Tiểu Muội, có lẽ anh sẽ cưng chiều con bé tận xương, hận không thể hái ngôi sao trên trời cho con bé đi.

Nghĩ như vậy, hình như trước mặt Tống Thanh Huy xuất hiện hình ảnh một cô gái nhỏ ngước đầu lên gọi anh là cha, nhất thời vẻ mặt trở nên dập dềnh.

Chẳng qua bên trong sự dập dềnh này Tống Thanh Huy rất nhanh tỉnh táo lại, phát hiện mình lại suy nghĩ quá nhiều rồi, giờ phút này Tống Thanh Huy vô cùng xấu hổ, vì vậy mím chặt môi, mặt đầy vẻ không vui, hận rèn sắt không thành thép đối với não bộ của mình.

Sắc mặt của Tống Thanh Huy thay đổi rất rõ ràng, chẳng qua sự chú ý của mọi người đều ở trên người Diệp Tiểu Muội và chủ nhân nhỏ hôm nay, cũng không làm cho mọi người chú ý đến. Chỉ có Sở Hàm tinh tế phát hiện một màn này, cô ấy cong môi cảm thấy hứng thú nở nụ cười.

Thật thú vị, hình như Tống Thanh Huy động lòng với cô gái ngốc nghếch này.

Sở Hàm đến Song Cương hai tháng, dưới sự cố gắng của cô, chẳng những kết thành tình hữu nghị sâu đậm với Diệp Tiểu Muội, qua lại thân thiết với một nhà đội trưởng Diệp, cho nên hôm nay tiệc rượu đầy tháng, ngay cả mấy thanh niên trí thức ở năm ba năm năm mà Vương Thúy Phân cũng không mời, chỉ gọi hai người bọn họ đến tham gia, đủ để chứng minh Sở Hàm có quan hệ với nhà họ Diệp rất tốt.

DTV

Mới bắt đầu cô ấy muốn kết bạn với Diệp Tiểu Muội, chỉ là muốn xác nhận cô gái này có phải là đồng hương của mình không, chẳng qua hai tháng trôi qua, Sở Hàm cho là mình đã hiểu rõ được Diệp Tiểu Muội, Diệp Tiểu Muội tuyệt đối là người ở địa phương này, dù sao ngốc nghếch đến trình độ này, Sở Hãm cũng không thể tiếp nhận Diệp Tiểu Muội đến từ cùng một thời đại với mình.

Chẳng qua nhìn thì Diệp Tiểu Muội rất ngốc, nhưng lại không làm cho mọi người chán ghét, trái lại tính cách rất đáng yêu, cả ngày vui vẻ, chơi đùa chung một chỗ với cô cảm giác cuộc sống trở nên tốt đẹp. Dùng lời đời trước để hình dung, Diệp Tiểu Muội chính là cả người tràn đầy năng lượng, ở trong xương Sở Hàm chính là một người có chút bi quan, không tránh khỏi sẽ bị mặt trời nhỏ Diệp Tiểu Muội hấp dẫn.

Cho nên đã có câu trả lời, Sở Hàm cũng không lạnh nhạt với Diệp Tiểu Muội, trái lại càng ngày thân thiết với cô hơn.

Trong lòng Sở Hàm nghĩ, đời trước cô ấy sống tiêu sái tự tại, không có chút bận lòng, đời này có thể đổi một cách sống khác, có mấy người bạn tri kỷ, tính cách thiện lương, sống cho thật náo nhiệt, hình như có chút không tệ.

Nhưng cô ấy không nghĩ đến là, cô gái ngốc đáng yêu trong mắt cô ấy lại có mị lực lớn như vậy, làm cho thanh niên trí thức Tống mê mẩn lần đầu tiên cô ấy thấy thanh niên trí thức Tống thành thục trầm ổn lại thay đổi sắc mặt đến mức khó lường như thế. đoán chừng trong lòng đã cực kỳ rối loạn rồi.

Có thể thấy chàng trai chín chắn chững chạc đi nữa, lần đầu tiên thích cô gái, vẫn sẽ là đứa bé chân tay luống cuống không biết làm sao. Sở Hàm nhìn lại Diệp Tiểu Muội ở bên cạnh, đột nhiên cảm thấy tương lai của bọn họ không chỉ náo nhiệt, có lẽ sẽ tràn đầy thú vị và tiếng cười.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 225: Chương 225



Diệp Tiểu Muội bị mấy bà tám nhiệt tình bao vây, lại có chị gái biết cách nói "lời ngon tiếng ngọt", cả người được khen đến mức không tìm ra Đông Bắc, vẫn không chú ý tới anh Tống “không được bình thường” trong đám người.

Tống Thanh Huy không có mù, tất nhiên nhìn thấy được sự khinh thường thậm chí là xem thường của cô, vô cùng xấu hổ, lại có chút tức giận, trong lòng nghĩ anh không có ý định viết thư trả lời đúng là quyết định quá sáng suốt. Bởi vì viết thư trả lời cũng vô ích, Diệp Tiểu Muội hoàn toàn sẽ không để ý, nói không chừng đã quên sạch người từng thư từ qua lại là anh đây, đoạn thời gian trước cô vui vẻ quấn lấy anh, chỉ sợ cũng là bởi vì rảnh rỗi không có chuyện gì làm đi.

Đúng vậy, ở trong lòng Tống Thanh Huy, Diệp Tiểu Muội đã từ không đáng tin không thể tin nhưng không có ác ý tiến hóa thành cặn bã lấy chuyện đùa giỡn tình cảm của người khác làm thú vui.

Chủ tịch Mao đã từng nói, chúng ta đối đãi với cặn bã, mặc kệ đối phương là nam hay nữ, cũng phải giống như vô tình quét lá rụng trong gió thu vậy, cho nên khi cuối cùng Diệp Tiểu Muội cũng phát hiện ra anh, lúc đi đến gần, Tống Thanh Huy giống như một người máy không có tình cảm cảm xúc: "Có chuyện gì không?"

Thật ra Diệp Tiểu Muội biết xem sắc mặt, chẳng qua là giống như Tống Thanh Huy đánh giá, tính cách của cô là làm theo ý mình, tự nói tự trả lời, chuyện không đáng cô quan tâm sẽ bị cô trực tiếp xem thường, dáng vẻ cố gắng làm ra lạnh nhạt của Tống Thanh Huy hoàn toàn không làm cho cô chú ý. Ở trong mắt Diệp Tiểu Muội, ở trước mặt mọi người Tống Thanh Huy luôn luôn lạnh nhạt, bây giờ khẳng định cũng đang tránh hiềm nghi với cô đi.

Chẳng qua nếu cô chủ động đến tìm anh Tống, tất nhiên là bởi vì lúc này không cần tránh hiềm nghi.

Vào lúc này trong sân nhà cô đầy tiếng ồn ào, đặc biệt náo nhiệt, mọi người đều chú ý đến cha đội trưởng và đồng chí Vương Thúy Phân, còn bận rộn chúc mừng anh hai Diệp chị dâu hai Diệp, hoàn toàn không chú ý đến chỗ này của bọn họ. Diệp Tiểu Muội coi nhẹ thái độ của anh Tống, nắm chắc thời gian lên tiếng nhắc nhở: "Anh Tống, hình như anh quên viết thư trả lời cho em rồi?"

Diệp Tiểu Muội lại đến phản công, rõ ràng người quên chuyện này là cô, trong lòng Diệp Tiểu Muội than phiền một chút, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, thậm chí lại lùi vào trong góc hai bước, nếu Diệp Tiểu Muội còn chưa từ bỏ, đến hỏi anh, vậy anh vẫn nên nói rõ ràng mọi chuyện thì hơn.

Tống Thanh Huy hắng giọng, nhỏ giọng nói: "Tôi cho rằng thư trả lời đã không cần thiết nữa."

"Tại sao?"

DTV

Diệp Tiểu Muội trợn mắt há miệng nhìn anh, bọn họ không phải mới "thư từ qua lại sao", sao anh Tống lại bội tình bạc nghĩa nhanh như vậy?

Diệp Tiểu Muội khó tin, vẻ mặt bị đả kích sâu sắc, làm cho Tống Thanh Huy cảm thấy anh là đồ tồi bỏ rơi vợ con, nhưng anh không thể để cho Diệp Tiểu Muội làm người ác mà cáo trạng trước được, vội vàng uyển chuyện giải thích: "Tiểu Muội, trước đó tôi trả lời thư với cô là sợ cô tuổi tác còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu như cô đã rõ ràng, đã có kế hoạch trong tương lai, vậy tôi cũng có thể yên tâm rồi."

Chiến lược tấn công của Diệp Tiểu Muội rơi vào cảnh đẹp, lúc này Tống Thanh Huy lại nói ra lời như vậy, không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang, Diệp Tiểu Muội tiếp tục tố cáo: "Cho nên anh lại không muốn yêu đương với em."

Tống Thanh Huy rất muốn hỏi lúc nào anh biểu đạt ý "muốn yêu đương với cô"?

Nhưng lời đến khóe miệng, lai biến thành câu hỏi ngược lại rất u oán: "Không phải cô đã nghĩ xong muốn tìm một đối tượng ở đơn vị của anh ba cô sao?"

"Là kết hôn." Diệp Tiểu Muội nghiêm túc sửa lại, cũng không có chú ý đến đôi mắt trở nên u ám không rõ của anh Tống ở đối diện, mặt đầy vẻ thản nhiên tiếp tục bày tỏ: "Nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến chuyện chúng ta yêu nhau."

Tống Thanh Huy từ trước đến giờ tỉnh táo tự kiềm chế, tiến lui có chừng mực cuối cùng cũng không duy trì được nữa, anh trợn mắt há miệng nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Muội không có bản lĩnh không biết xấu hổ trong tưởng tượng của anh, cuối cùng cũng hiểu. Diệp Tiểu Muội muốn nói chuyện yêu đương với anh, sau đó lại "tìm một người đàng hoàng gả đi", chuyện này hoàn toàn không phải là cưỡi lừa tìm ngựa, mà cô hoàn toàn chính là đùa giỡn lưu manh, đùa giỡn tình cảm của người khác!

Trước kia là anh nghĩ Diệp Tiểu Muội quá đơn thuần vô hại, hôm nay xem như đã nhìn rõ bản tính của cô, tất nhiên Tống Thanh Huy sẽ không dây dưa tiếp với Diệp Tiểu Muội nữa, anh giận đến mức không nói lời nào, liếc Diệp Tiểu Muội, sau đó không nói tiếng nào rời đi.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 226: Chương 226



Phản ứng này làm cho Diệp Tiểu Muội tự kiểm điểm lại mình, vẻ mặt kia của anh Tống chính là bị cô phá hủy tam quan, chẳng lẽ chỉ nói yêu đương không kết hôn rất là kinh hãi thế tục sao?

Vậy trước tiên không nên đuổi theo nữa, cho anh Tống một chút thời gian để tiêu hóa đi.

Cô thật đúng là thiên sứ nhỏ không có gì có thể sánh kịp, Diệp Tiểu Muội bị sự hiền lành của mình làm cảm động, sau đó vô cùng vui vẻ đi tìm chị gái chơi.

Vì vậy khi Tống Thanh Huy đi xa quay đầu lại theo bản năng, lập tức thấy Diệp Tiểu Muội và đồng chí Sở đang trò chuyện vui vẻ, nở nụ cười rực rỡ, không có chút "thất tình" nào cả.

Tống Thanh Huy bình tĩnh không nhìn nữa, mặc dù anh đã cố gắng biểu hiện rất bình tĩnh nhẹ nhàng, nhưng đôi môi mím chặt và lông mày nhíu chặt chưa thả lỏng kia, rất khác với hình tượng như đắm chìm vào trong gió xuân bình thường của anh.

Diệp Tiểu Muội không chú ý đến ánh mắt của anh nhưng Sở Hàm nói chuyện trên trời dưới đất với cô lại chú ý đến, lại cong môi mỉm cười, cũng không biết cô gái nhỏ này và thanh niên trí thức Tống nói gì, lại làm cho anh không bình tĩnh như vậy.

Lần này Sở Hàm thật sự tò mò, suy nghĩ một chút, quay đầu cười nói với Diệp Tiểu Muội: "Chị nhớ mới vừa đến đây, em nhắc nhở bọn chị khi bị bắt nạt thì có thể đi tìm đồng chí Thẩm Tư Mặc giúp đỡ?"

"Đúng vậy." Diệp Tiểu Muội hỏi: "Có người bắt nạt hai người sao?"

"Trái lại chuyện này không có, chị chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ." Sở Hàm cười một tiếng.

"Ký túc xá thanh niên trí thức nhiều đồng chí nam cũng không tệ, hình như Tiểu Muội chỉ tin một mình đồng chí Thẩm Tư Mặc."

"Cũng không phải là tin cậy, đại đa số nữ thanh niên trí thức chỗ chị không ai thích gây chuyện cả, chỉ có Lý Kế Hồng là mỗi ngày giống như con gà chọi vậy, gặp người thì mổ hai cái, đúng lúc cô ta thích Thẩm Tư Mặc, hai người có chuyện gì tìm anh ấy chính là một cách rất tốt. Chẳng qua không có chuyện gì cũng đừng qua lại thân thiết với anh ấy, dễ dàng bị Lý Kế Hồng ghen tuông dây dưa."

"Thì ra là như vậy, Tiểu Muội thật là người tốt." Sở Hàm làm ra vẻ bình tĩnh hiểu ra, thật ra chỉ có hai ngày đầu tiên là cô ấy hiểu lầm ý của Diệp Tiểu Muội đối với Thẩm Tư Mặc, nhưng rất nhanh phát hiện hình như mình hiểu lầm rồi, dù sao cho đến bây giờ Diệp Tiểu Muội cũng không có đuổi theo gọi Thẩm Tư Mặc là anh Thẩm.

Trái lại tình cảm của Lý Kế Hồng đối với đồng chí Thẩm, có thể nói là lòng Tư Mã Chiêu, người đi đường cũng biết.

Tuy trong lòng rõ ràng rồi, nhưng trước mặt Diệp Tiểu Muội ngốc nghếch này, Sở Hàm vậy tiếp tục trêu ghẹo nói: "Lúc trước Tiểu Muội để cho chị có chuyện thì tìm Thẩm Tư Mặc không có chuyện gì thì giữ khoảng cách, chị còn tưởng rằng em thích anh ấy nữa."

Diệp Tiểu Muội phủ nhận không chút suy nghĩ: "Tất nhiên không phải, em và đồng chí Thẩm còn chưa nói được với nhau mấy câu nữa là."

"Trái lại Tiểu Muội và thanh niên trí thức Tống lại nói chuyện rất nhiều."

Diệp Tiểu Muội đang muốn gật đầu, đột nhiên ý thức được lượng tin tức trong vấn đề này có chút lớn, vội vàng dừng lại, ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt tràn đầy ý cười của Sở Hàm. Diệp Tiểu Muội chột dạ nháy mắt.

Thừa nhận sự thật không có gì là đáng xấu hổ cả, nhưng chuyện cô muốn nói chuyện yêu đương với anh Tống, tuyệt đối không thể cho người thứ ba biết, cho dù là chị gái cô rất thích gần đây cũng không được, cho nên Diệp Tiểu Muội lập tức chuyển chủ đề: "Nghe nói trên núi có dương xỉ đầu violon rồi, ngày khác chị có muốn đi hái không?"

Đề tài được chuyển rất không hợp lý, Sở Hàm liếc mắt một cái đã hiểu ngay, chẳng qua cô ấy vẫn phối hợp gật đầu, bởi vì phản ứng của Diệp Tiểu Muội đã nói rõ tất cả, cô thừa nhận hay không cũng giống nhau, sự tò mò của Sở Hàm cũng đã được thỏa mãn.

Mùa xuân đến, trên núi mọc rất nhiều rau củ dại non, có dương xỉ đầu violon, mầm hương xuân, diếp cá, rau hẹ dại, cùng với địa ý, qua mùa này sẽ không được ăn nữa, đối với đồ ăn ngon tất nhiên Diệp Tiểu Muội bộc phát nhiệt tình kinh người, cộng thêm không cần làm bảo mẫu nữa, gần như mỗi ngày cô đều đội nón lá đi ra ngoài.

DTV

Hiện tại Diệp Tiểu Muội làm việc cũng rất nhanh nhẹn, hơn hai tiếng đã hái được một giỏ dương xỉ tràn đầy, cho nên cô thích thích thú đi hái dương xỉ nửa tháng. Tất nhiên tốc độ nhà họ Diệp ăn dương xỉ không theo kịp tốc độ hái của Diệp Tiểu Muội, chẳng qua không sao dương xỉ phơi khô cũng có thể ăn nửa năm.

Lúc ăn Tết, Diệp Tiểu Muội ở nhà của một thọ hàng ăn đươc dương sỉ khô xào thịt muối, ngon đến mức không kém hơn dương sỉ tươi, tất nhiên lúc cô hái cũng vô cùng hăng hái.

Cuộc sống trôi qua khi Diệp Tiểu Muội giống như một con chuột tích trữ lương thực, đi khắp nơi trong núi hái rau. Anh Tống "suy nghĩ" lâu như vậy vẫn chưa cho cô câu trả lời, cô cũng không vội, tự mình tìm rất nhiều chuyện vui vẻ để làm, cho nên cô chuẩn bị "bận rộn" xong thì đi tìm anh Tống.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 227: Chương 227



Đồng ruộng nước trơ trụi đã cắm đầy mầm lúa, có lần Diệp Tiểu Muội đi qua bờ ruộng, lại thấy trong ruộng có cá nhỏ bơi qua bơi lại, Diệp Tiểu Muội giống như phát hiện ra một vùng đất mới, vô cùng hưng phấn về nhà chia sẻ sự ngạc nhiên này, nhưng đám người anh cả Diệp nghe thì không kinh ngạc chút nào, còn nói cho cô biết cá này không phải đột nhiên có, mà là bọn họ cố ý thả vào?

Nuôi cá trong ruộng, đây là cách chơi mới mẻ gì vậy, trên mặt Diệp Tiểu Muội đầy vẻ không hiểu hỏi: "Tại sao phải thả vào trong rộng, ao cá không đủ dùng sao?"

Lời ngốc nghếch này làm cho mọi người cười to ha ha: "Cá được nuôi trong ao cũng không đủ cho em ăn, lần này cha chỉ thử một mẫu ruộng, thả gần hai trăm con cá, nếu nuôi được, mỗi nhà có thể chia được nhiều thêm hai con cá, không ăn hết cũng có thể đi đến tiệm cơm nhà nước đổi chút tiền, đây không phải là rất tốt sao?"

Diệp Tiểu Muội gật đầu liên tục: "Không thể nào tốt hơn."

Anh hai Diệp thấy vậy cũng cười nói: "Chắc chắn là Tiểu Muội không nghĩ ra được ý tưởng nuôi cá trong ruộng là của ai đâu."

Quả nhiên Diệp Tiểu Muội trợn to mắt tò mò hỏi: "Ai ạ?"

"Thanh niên trí thức Sở Hàm, là cô ấy đề nghị với cha."

Trên mặt Diệp Tiểu Muội đầy vẻ không tin: "Anh không lừa em chứ, sao chị Sở Hàm lại biết cái này?"

"Hình như bên cạnh nhà thanh niên trí thức Sở có một thầy giáo già chuyên đặc biệt nghiên cứu cái này, sau đó thầy giáo già bị tố cáo, một số sách văn chương quan trọng của ông ấy được cha mẹ thanh niên trí thức Sở lặng lẽ cất giữ."

"Từ nhỏ thanh niên trí thức Sở đọc nghiên cứu của thầy giáo già mà lớn lên, đáng tiếc thầy giáo già lại không thể trở về được nữa, nghe nói ông ấy đã bị bệnh qua đời, chẳng qua thanh niên trí thức Sở lại được những tài liệu này hun đúc. Ở trên của cô ấy còn có anh chị, vốn dĩ không cần cô ấy làm thanh niên trí thức xuống nông thôn, cũng bởi vì cảm thấy hứng thú với chuyện làm ruộng, thanh niên trí thức chủ động thay thế chị cả của mình nhập đội."

Anh cả Diệp giới thiệu xong, anh hai Diệp lại bổ sung mấy chuyện: "Đúng vậy, nhìn thì thấy thanh niên trí thức Sở dịu dàng yên tĩnh, nhưng lại rất tích cực trong chuyện này, mới vừa bắt đầu cha không muốn mạo hiểm, cuộc sống của đại đội chúng ta không tệ, tội gì phải phải mạo hiểm như vậy. Nhưng mỗi ngày cô ấy đều tìm cơ hội thuyết phục cha, còn đưa sách của thầy giáo già kia cho cha xem, cha là một người kính trọng người đọc sách, sau khi nhìn qua sách của thầy giáo già bắt đầu bị d.a.o đồng, quyết định lấy một mẫu ruộng thử một chút. Cha nói, nếu chuyện nuôi cá trong ruộng này thành công, sang năm sẽ tiến hành thêm mấy mẫu."

DTV

Anh cả anh hai giải thích rất toàn diện, nhưng Diệp Tiểu Muội chỉ nghe hiểu đại khái, cô không rõ chuyện trong ruộng, cũng không có hứng thú, nhưng vấn đề lại đến rồi, Diệp Tiểu Muội buồn bực hỏi: "Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy sao, sao em không biết gì vậy?"

Mọi người đều biết, chỉ có cô không biết, Diệp Tiểu Muội có một loại khó chịu bị mọi người vứt bỏ.

Anh cả Diệp bất đắc dĩ xoa đầu cô: "Anh đã nói là lúc làm việc trong ruộng thanh niên trí thức Sở đến tìm cha, lại không đến nhà mình nói, tất nhiên em không biết rồi."

Diệp Tiểu Muội suy nghĩ một chút cũng phải, nhất thời không buồn rầu nữa, ở trong mắt anh cả Diệp và anh hai Diệp dáng vẻ này của cô chính là biểu hiện của việc không tim không phổi. Nhưng Diệp Tiểu Muội thực sự để bụng chuyện bọn họ nói, nuôi cá trong ruộng chính là suy nghĩ của thiên tài, nếu sau này tất cả ruộng đều nuôi cá, há chẳng phải cách ba năm ngày là có thể đi bắt cá ăn sao?

Cô thích ăn cá, Diệp Tiểu Muội điên cuồng ấn like cho chị gái nhỏ thông minh, trong lòng còn có một chút kỳ lạ, có lẽ cô ấy không biết đến chuyện nuôi cá trong ruộng mới đúng, nhưng nghe anh cả anh hai giới thiệu, cô lại cảm thấy hình như mình đã nghe được cách này ở đâu rồi?

Chẳng qua Diệp Tiểu Muội không phải là người thích làm khó mình, nếu nhớ không nổi thì cũng lười suy nghĩ, nhắc đến ăn cá, cô lại thèm ăn rồi, vào lúc này không có cá tươi để cho cô ăn, lập tức quấn quýt đồng chí Vương Thúy Phân cắt chút thịt muối xào dương xỉ ăn.

Nể mặt Diệp Tiểu Muội gần đây tích cực lên núi đi hái rau củ dại, Vương Thúy Phân rất dễ dàng thỏa mãn yêu cầu của cô.

Bà ấy cũng nghe ba anh em nói chuyện náo nhiệt, cũng bị làm cho tò mò, lúc ăn cơm tối hỏi đội trưởng Diệp: "Đúng rồi, bây giờ mẫu ruộng Tiểu Sở trông coi như thế nào rồi?"

Tâm trạng của đội trưởng Diệp không tệ, nghe vậy hơi mỉm cười: "Mỗi ngày bọn tôi đều đi kiểm tra đồng ruộng, nhìn kỹ rễ cây, quả thật những con cá kia không có gặm rễ của cây mạ."

"Có thật không? Vậy thì quá tốt rồi." Vương Thúy Phân cũng lộ ra nụ cười vui mừng, nuôi cá trong đồng ruộng, nói cho cùng nuôi cá chỉ là thuận tiện, lương thực mới là chủ yếu, lúc trước bọn họ không dám thử nghiệm cách này chính là sợ cá sẽ gặm hư rễ cây mạ, đưa đến mất mùa, vậy bọn họ sẽ tiền vào thời kỳ nạn đói đáng sợ.

Cho nên chỉ cần cá không phá hư mạ chính là chuyện tốt, dù cuối cùng cá không được nuôi tốt, bọn họ cũng không tổn thất nhiều.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 228: Chương 228



Đội trưởng Diệp bảo thủ bày tỏ: "Không biết sau này sẽ như thế nào, tạm thời vẫn không thể kết luận được, phải tiếp tục quan sát nữa."

"Đây là chuyện nên làm." Vương Thúy Phân gật đầu một cái, suy nghĩ một chút lại nói: "Nếu chuyện này có thể thành công, Tiểu Sở chính là công thần lớn, ông phải khen thường thật tốt mới được."

Trong lòng đội trưởng Diệp đã có dự định: "Qua hai tháng nữa lúa bắt đầu kết hạt, chỉ cần cây mạ trong mẫu ruộng đó không ít hơn so với những mẫu ruộng khác, cá cũng được nuôi lớn, trước đó sẽ cho Tiểu Sở làm nhân viên chấm điểm. Con bé chỉ cần chấm điểm không cần xuống ruộng, sang năm vào lúc cày bừa mùa xuân, lại để cho con bé làm nhân viên chỉ đạo, con bé cũng không cần làm việc, dạy cho đội viện mấy cái chú ý khi đào đất đào kênh mương là được rồi rồi."

Cha bọn nhỏ vẫn suy nghĩ rất chu đáo, Vương Thúy Phân cười nói: "Cái này rất được, mặc dù Tiểu Sở hứng thú với chuyện làm ruộng, nhưng từ nhỏ con bé cũng không có chịu khổ, cô gái lớn lên trong thành phố, lúc mới đến trắng nõn mặn mà, đây chỉ mới qua mấy tháng, đã đen đi gần một vòng, nhìn xa không xinh đẹp bằng lúc mới đến."

Nói đến chỗ này, Vương Thúy Phân lại rất tự hào con gái út trong veo như nước của mình, thầm nghĩ bà ấy kiên trì không cho Tiểu Muội xuống ruộng làm việc là quyết định quá chính xác. Tiểu Sở là nữ, Diệp Tiểu Muội trắng nõn xinh đẹp, đều làm sáng mắt người đối diện, nhưng chỉ mới mấy tháng đã tiều tụy rất nhiều, nếu là Tiểu Muội sáng sớm xuống ruộng kiếm điểm công, bây giờ khẳng định càng đen càng gầy hơn Tiểu Sở, vậy thì không còn đẹp nữa.

Diệp Tiểu Muội cũng không chú ý đến ánh mắt vui mừng của đồng chí Vương Thúy Phân, cô đang trợn to hai mắt nhìn cha đội trưởng, cô cố gắng làm áo bông tri kỷ của cha đội trưởng, ân cần hỏi han lâu như vậy, chỉ hy vọng cha đội trưởng có thể giải cứu cô ra khỏi phòng ăn, sắp xếp cho cô một công việc không làm việc cũng có thể kiếm được điểm công giống như nhân viên chấm điểm. Tuy sau đó cô đã buông tha suy nghĩ này rồi, nhưng trong khoảng thời gian này cô điên cuồng xoát độ hảo cảm nhiều như vậy, cho tới bây giờ cha đội trưởng chưa bao giờ suy nghĩ nên sắp xếp cho cô một công việc khác, đó cũng là sự thật không tranh.

Bây giờ đến lượt chị gái nhỏ, người ta chưa nói gì, cha đội trưởng đã chủ động sắp xếp, rốt cuộc ông ấy là cha ruột của ai.

Diệp Tiểu Muội bị đả kích sâu sắc, cảm thấy áo bông nhỏ như mình thật là quá uất ức.

Bởi vì đắm chìm trong nỗi buồn không cách nào kiềm chế được, Diệp Tiểu Muội đã quên mất cảm giác quen thuộc chợt xuất hiện trong lòng.

Nuôi cá trong ruộng, sau đó vinh quang thăng lên làm nhân viên chấm điểm, từ đầy nằm không kiếm điểm công, hình như tình tiết này cô đã xem ở đâu rồi.

Tối hôm đó, Diệp Tiểu Muội trực tiếp lấy được câu trả lời trong giấc mơ, thì ra cô cảm thấy quen tai với cái tên Sở Hàm của chị gái nhỏ không phải ảo giác. Sở Hàm đúng là "người quen" đời trước của cô, miễn cưỡng được xem như cô đơn phương quen biết chị gái ấy đi, bởi vì cô đọc qua một quyển tiểu thuyết, bên trong đó nữ chính Sở Hàm sống lại.

Lúc Diệp Thư Hoa đọc quyển tiểu thuyết này là lúc cô vẫn còn là học sinh học cấp ba, hồi đó cô lên lớp mười một không có ai quản lý, dứt khoát không học tập nữa, tự thả bay mình đọc không ít tiểu thuyết, phần lớn đọc xong là quên, bây giờ ngay cả tên tiểu thuyết cô cũng không nhớ nổi.

Chẳng qua bởi vì đây là tiểu thuyết lấy sự nghiệp của nữ chính làm chủ, tác giả viết vô cùng xuất sắc, nữ chính một đường thăng cấp xây dựng sự nghiệp làm cho Diệp Thư Hoa đọc cảm thấy rất đã ghiền, làm cho cô khắc sâu ấn tượng với nữ chính trong quyển tiểu thuyết đó, hôm nay mới có thể ở trong mơ nhớ lại một đoạn tình tiết.

DTV

Ở trong mơ, chẳng những cô mơ thấy nữ chính thoải mái vô địch trong tuyến sự nghiệp, còn nằm mơ thấy tuyến tình cảm, nữ chính ở nông thôn hai năm, sau khi kỳ thi đại học khôi phục, thì trực tiếp thi vào Bắc Đại trường học nổi tiếng cả nước. Trong đại đội còn có một thanh niên trí thức thi vào trường đại học Thanh Hoa ở bên cạnh trường nữ chính, một đại đội cho ra hai sinh viên thi đậu trường đứng đầu cả nước, dẫn tới sự ồn ào rất lớn. Bởi vì thành tích xuất sắc, cộng thêm kinh nghiệm thành công của việc nuôi cá trong ruộng, sau khi nam chính nữ chính rời đi không lâu, ông ấy cũng "thăng quan", hình như là tiến vào chính phủ ở xã, cuối cùng cũng ăn được công lương.

Chẳng qua trong sách chỉ viết lướt qua đoạn tình tiết này thôi, bởi vì lúc nữ chính nhập đội, quả thật đội trưởng Diệp có chăm sóc nữ chính, nhưng cũng chỉ là quan hệ hời hợt, cho nên khi nữ chính rời khỏi Song Cương, trong tiểu thuyết cũng không nhắc lại nơi này nữa.

Sau khi nữ chính vào đại học, tình tiết lại càng đặc sắc hơn, chẳng những chính thức mở rộng tuyến sự nghiệp, ngay cả tuyến tình cảm cũng có đầu mối, lúc nữ chính nhập đội có tình cảm hữu nghị sâu sắc với Tống Thanh Huy ở ký túc xá nam cách vách. Sau khi lên đại học thường xuyên gặp mắt, dần dần có hảo cảm với nhau, nửa đường chồng của nữ chính mất sớm ở đời trước xuất hiện, nữ chính xoắn xuýt một trận, cuối cùng vẫn lựa chọn Tống Thanh Huy cùng chung chí hướng, tốt nghiệp xong hai người tổ chức hôn lễ.

Không mơ thấy đêm động phòng, Diệp Tiểu Muội bị dọa tỉnh lại, cô lại muốn đi thông đồng với người đàn ông của nữ chính, không muốn sống nữa sao.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 229: Chương 229



Người khác là người có kinh nghiệm lõi đời, còn Diệp Tiểu Muội lại là người có kinh nghiệm đọc tiểu thuyết, vì thế kinh nghiệm phong phú nên cô biết, đối nghịch với vai chính cũng không có kết quả gì tốt, vai chính vừa mở khí tràng, boss nhân vật phản diện có trâu bò đi nữa cũng phải ngã rập, loại trong suốt bé nhỏ ở trong nguyên tác có lẽ đến họ tên cũng không có như cô, vậy mà cũng muốn cướp đàn ông với nữ chính, nhất định phải c.h.ế.t rất khó coi.

Hết cách rồi, người ta là vai chính của thế giới, có vầng sáng, cô là người qua đường A đến bàn tay vàng cũng không có, không dám trêu không dám trêu mà.

Khát vọng sống mãnh liệt khiến Diệp Tiểu Muội trở nên nhạy bén, cô bỗng nhiên nhớ tới lần trước đầy tháng của Đại Muội, chị gái nữ chính còn từng mịt mờ thăm dò quan hệ của cô và anh Tống, lẽ nào đã sớm có manh mối liên quan sao? Cũng may cô thông minh che giấu cho qua được, Diệp Tiểu Muội vỗ n.g.ự.c một cái, nghĩ đến mà sợ hãi, lập tức đưa ra quyết định, trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu từ bỏ.

Cô điếc không sợ s.ú.n.g quyến rũ nam chính, nhưng dù sao không trêu tới tay mà, nể tình tình cảm giữa các cô tốt đẹp, chỉ cần cô biết sai có thể sửa, ngày sau nam nữ chính yêu đương thành công, bọn họ hẳn là đại nhân không chấp tiểu nhân tha cho cô một lần nhỉ?

DTV

Đưa ra quyết định này, trong lòng Diệp Tiểu Muội vẫn có chút khổ sở, thật lòng theo đuổi anh Tống lâu như vậy, từ năm trước theo đuổi tới năm nay, cô bỏ ra nhiều thời gian và tinh lực như vậy, kết quả còn chưa kịp làm gì đã trở về trước giải phóng, tổn thất nặng nề, lòng Diệp Tiểu Muội đều đau đớn. Ngoại trừ khó chịu, cô còn cảm thấy uất ức, đời trước cô chủ Diệp sống kiêu ngạo tự tại cỡ nào, muốn thứ gì cũng có, bao gồm cả đàn ông. Bây giờ không hiểu ra sao xuyên thành cô thiếu nữ nông thôn, không được ăn không được mặc không được chơi, không dễ gì coi trọng một anh chàng hợp mắt, còn chưa kịp đánh gục lại phải chắp tay dâng cho người ta, trên đời tại sao có thể có người thảm như cô chứ.

Vừa nghĩ như thế, Diệp Tiểu Muội cảm thấy mình chính là loser từ đầu đến đuôi, hai đời chênh lệch to lớn, làm cho cô khó chịu đến con mắt đều đỏ ửng.

Nói chung cô tuyệt đối không phải bởi vì không lừa gạt được thịt hộp mới đau lòng.

Có điều đau lòng thì đau lòng, người đàn ông của nữ chính vẫn không thể động, Diệp Tiểu Muội lau khô con mắt, lưu luyến không rời nói tiếng tạm biệt với anh Tống ở trong lòng.

Vốn cô dự định đợt này hết bận sẽ đi tìm anh Tống đòi câu trả lời chắc chắn, bây giờ không cần nữa, cô hóa bi thương thành động lực, tiếp tục xách cái giỏ nhỏ đội mũ rơm lên núi xuống sông. Trên núi còn có măng xuân chưa hái hết, những măng mùa xuân này tươi mới non mềm, trứng gà tươi rất mỹ vị, sau khi Diệp Tiểu Muội ăn qua một lần, đến nước luộc trứng cũng không cần, mỗi ngày tiết kiệm trứng gà để mẹ cô làm trứng chiên măng thêm mấy lần.

Có điều cho dù ăn đồ ngon thì ăn nhiều cũng sẽ chán, chủ yếu là măng xuân không dễ hái giống mầm dương xỉ, rút nó từ trong đất lên vẫn phải tốn chút sức lực, tí sức như mèo của Diệp Tiểu Muội, đào nửa rổ măng xuân về nhà gần như thành con mèo tàn tật, nằm ở trên giường trúc không nhúc nhích mấy tiếng mới có thể khôi phục, cho nên sau khi cô hơi đã nghiền, cũng không chịu lên núi đào măng xuân nữa.

Hiện tại Diệp Tiểu Muội không cần yêu đương, nhàn rỗi tẻ nhạt, lại nghe đồng chí Vương Thúy Phân nói măng tre hong khô ướp muối, xào thịt hầm canh đều ăn cực kỳ ngon, còn ngon hơn trứng chiên mang xuân. Một con cá chép nhảy như Diệp Tiểu Muội, lại tích cực lên núi tìm măng xuân lần nữa, dù sao từ giờ cô cũng không ăn được thịt hộp của anh Tống nữa, thậm chí khô bò hay kẹo sữa cũng không có, chỉ có thể tự mình nỗ lực nuôi sống chính mình.

Diệp Tiểu Muội tự lực cánh sinh ngẫm lại lại bắt đầu bi thương, nhưng không biết tại sao, cô tình nguyện tự mình động thủ ăn no mặc ấm, cũng không có nhớ tới anh Tống không thể động. Ký túc xá của thanh niên trí thức cũng không thiếu đồng chí nam có thể gieo vạ, bọn họ vẫn phải không có thịt hộp, thế nhưng nghe nói phần lớn những thanh niên trí thức trong đội đều có gia cảnh không tệ lắm, nhất định có thể lừa gạt chút đồ ngon khác, con muỗi nhỏ nữa cũng là thịt.

Diệp Tiểu Muội thoáng chốc không nghĩ tới cách này, cũng chỉ có thể tự mình làm khổ bản thân.

Sinh hoạt thường xuyên tràn đầy hài hước đến lạ, trước đây khi Diệp Tiểu Muội điên cuồng theo đuổi anh Tống, vắt hết óc cũng không thể tạo mấy cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, mà bây giờ cô từ bỏ Tống Thanh Huy, trái lại thường xuyên đi trên đường là có thể đụng phải anh.
 
Back
Top Bottom