Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 610: Chương 610



Hai tiếng sau, người đàn ông tựa vào cửa phòng tắm, ngón tay gõ nhẹ: “Khanh Khanh.”

“……” Người phụ nữ trong phòng tắm im lặng một lúc lâu, cô cũng không biết tại sao đang tắm thì bỗng nhiên lại tới kỳ, mà băng nguyệt sự thì lại để trong tủ quần áo ở phòng ngủ.

Bộ đồ ngủ mới lấy chưa kịp thay vào, vì sợ làm bẩn.

Còn quần dài đã thay ra … không cầm chắc tay, rơi xuống nước tắm rồi.

“Vợ ơi?” Người đàn ông gọi thêm một tiếng, vừa định đẩy cửa thì bắt gặp một đôi mắt đen láy đang nhìn qua khe cửa.

“Có chuyện gì thế?” Thấy cô không sao, anh mới hơi yên tâm.

“Cái đó … ” Cô có chút ngượng ngùng: “Anh, anh có thể giúp em lấy cái đó không?”

“Hả?” Người đàn ông nhất thời chưa phản ứng kịp: “Cái nào? Quần áo? Hay là khăn tắm?”

Người phụ nữ nhỏ nhắn im lặng một lúc lâu, gương mặt trốn sau cánh cửa đã đỏ bừng, ngay cả cổ cũng ửng hồng.

Sở Đại ngẩn người một lát, bật cười khẽ: “Được, em đợi một chút, anh sẽ quay lại ngay.”

Nghe thấy tiếng bước chân dần rời đi, cô dựa vai vào cánh cửa gỗ, không nhịn được đưa tay che mặt.

Người đàn ông mở tủ quần áo, ánh mắt lướt qua từng bộ quần áo, kéo ngăn kéo ra, tìm thấy miếng băng vải, bỗng nhiên cảm thấy hơi nóng tay.

“Khanh Khanh, mở cửa ra nào.”

Cô mở cửa ra một chút, chìa một đoạn cổ tay mảnh khảnh ra ngoài.

Người đàn ông đưa miếng băng vải cho cô, cánh cửa lại “cạch” một tiếng đóng lại.

Có thể nghe thấy âm thanh loạt soạt bên trong, người đàn ông nuốt nước bọt, theo bản năng đưa tay chạm vào vành tai mình.

Hơi nóng.

Anh nghiêng người dựa vào tường, không nói gì, chờ cô ra ngoài.

Khi Cố Khanh Khanh mở cửa, vừa vặn bắt gặp ánh mắt trong veo của người đàn ông, giật mình: “Anh định tắm à? Để em đi lấy quần áo cho anh.”

“Được.” Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, nhìn cô vừa tắm xong, làn da mềm mại, cảm thấy cả người như nóng lên.

Trong lòng dâng lên một cảm giác nôn nao khó hiểu.

Cố Khanh Khanh không biết tại sao, lần này đến kỳ không bị đau như hồi trước, lúc vừa tới cũng không đau, vậy mà vừa lau khô tóc nằm lên giường thì bụng bắt đầu đau.

Khi người đàn ông bước vào, thấy cô gái nhỏ cuộn tròn trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt to tròn nhìn vô cùng đáng thương.

Anh bước nhanh đến, ngồi xuống mép giường, thành thạo thò tay vào chăn, nhẹ nhàng xoa bụng cho cô.

Cố Khanh Khanh như tìm được chỗ dựa, nhích lại gần anh, đầu tựa vào chân phải đang hơi cong của anh đặt trên mép giường.

Không ai nói một lời nào, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.

Cô nhắm mắt, sắc mặt hơi tái nhợt.

Người đàn ông hơi cúi người, mắt nhìn cô, tay vẫn chầm chậm xoa bụng.

Qua khoảng mười phút, cô đã ngủ, đôi mày vẫn cau lại.

Người đàn ông cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đôi mày của vợ.

Rút chiếc gối bên cạnh, kê dưới đầu cô. Anh chậm rãi đứng dậy, đắp chăn cho cô rồi đi vào bếp.

“Cạch ——” Đèn bếp bật sáng.

Vì cô thể trạng yếu, trong nhà luôn có sẵn đường đỏ, anh lấy lọ thủy tinh từ tủ, dùng thìa múc ba muỗng bỏ vào bát.

Bật bếp, thêm nước vào nồi, đập nát một miếng gừng già thả vào đun.

Một lát sau, anh lại đổ đường đỏ vào, cầm đôi đũa từ từ khuấy đều, rồi đậy nắp lại.

Người đàn ông dựa vào bệ bếp, lắng nghe tiếng sôi “ùng ục” của nước đường gừng trong nồi, ánh mắt trầm lắng, không biết đang nghĩ gì.

Cố Khanh Khanh chưa ngủ được bao lâu thì tỉnh, theo bản năng sờ sang bên cạnh, trống không.

Cô với lấy chiếc đồng hồ để trên tủ đầu giường, mười giờ rưỡi rồi.

Cô lập tức bật dậy, ngay cả giày cũng không kịp mang đã chạy ra phòng khách.

Khi thấy ánh đèn màu cam phản chiếu từ cửa bếp, lòng cô mới dần dần bình tĩnh lại.

Nghe thấy tiếng động, người đàn ông cũng bước ra khỏi bếp, thấy cô gái nhỏ đứng ở cửa, ngạc nhiên: “Sao thế, Khanh Khanh.”

Ánh mắt hạ xuống dưới, anh nhíu mày, kéo vòng eo cô, khẽ nhấc lên, giọng trầm xuống: “Đứng lên chân anh đi.”

Cố Khanh Khanh ngoan ngoãn làm theo, eo thon bị anh giữ chặt, cô ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng anh, giọng nhỏ nhẹ: “Em tưởng anh lại đi làm nhiệm vụ khẩn cấp rồi.”

Đường hầm vẫn đang xây dựng giàn giáo, thường xuyên bị sụp lún, đặc biệt là khi trời mưa to.

Đôi khi nửa đêm cô tỉnh dậy, phát hiện không ngủ trong lòng anh, sờ sang bên cạnh lạnh tanh.

Sở Đại thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của vợ, đau lòng không thôi, tay giữ eo cô siết chặt hơn, dẫn vợ vào bếp.

Tắt bếp, mặc cho cô đứng trên chân mình, anh nói: “Không sao đâu, đừng sợ, anh ở nhà đây.”

Cố Khanh Khanh gật đầu, tựa vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh, không muốn buông ra.

Người đàn ông bất đắc dĩ bật cười, tay phải ôm lấy cô, tay trái mở nắp nồi, nhấc chiếc nồi nhỏ lên, đổ nước đường gừng vào bát, rồi từ từ khuấy đều để nguội.

Chờ đến khi nước đường gừng nguội bớt, gần như ấm, anh mới đưa đến bên miệng cô: “Uống xong chúng ta đi ngủ.”

Cố Khanh Khanh chớp chớp mắt, từng ngụm từng ngụm uống hết bát nước đường gừng.

Liếc mắt nhìn, bát đã cạn, anh hôn lên trán vợ: “Khanh Khanh nhà chúng ta ngoan quá.”

Cố Khanh Khanh buông tay đang ôm eo anh ra, đổi sang ôm lấy cổ anh: “Anh, bế em đi ngủ.”

“Được.”

Đặt bát xuống, người đàn ông dùng tay trái luồn qua kheo chân cô, bế ngang cô lên, không quên nhắc: “Tắt đèn.”

“Vâng ~” Trong bụng ấm áp, ấm áp từ bụng lan tỏa ra khắp tứ chi, cô cảm thấy tinh thần khá hơn, ngẩng đầu hôn lên cằm anh một cái, nhân lúc đi qua cửa bếp nhanh tay tắt đèn.

Trong bóng tối, lờ mờ nghe thấy tiếng cười khẽ của người đàn ông.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 611: Chương 611



Mùa Đông năm 1982

Binh Đoàn Lục Trung và Binh Đoàn Xây Dựng liên quân chiến đấu, lực lượng hai đoàn bị bao vây bởi ba sư đoàn chủ lực của nước láng giềng ở hai mặt trận Đông và Tây.

Tình hình chiến trường trở nên bế tắc.

Bộ Tư lệnh Quân khu phương Nam ngay lập tức ra lệnh cho không quân hỗ trợ Binh Đoàn Lục Trung phối hợp tiêu diệt địch.

Quân đoàn không quân xuất kích ba chiếc máy bay ném b.o.m Tu-2, hai chiếc máy bay tiêm kích La-9, tiến đến biên giới thị trấn biên giới. Đồng thời triển khai ba chiếc vận tải cơ Yun-5, để thả lương thực và bổ sung đạn dược cho bộ đội mặt đất.

Cùng lúc đó, Phó Sư đoàn trưởng Sư đoàn 7 Không quân do Cố Xán Dương đích thân dẫn đầu đội hình, năm chiếc tiêm kích J-6 đã đến biên giới trước.

Vị Phó Sư đoàn trưởng trẻ này ra lệnh dựng sở chỉ huy tạm thời, sau khi hiểu rõ tình hình chiến trường, anh ra lệnh cho đơn vị trinh sát không quân thực hiện ném bom, quét sạch và phối hợp với bộ đội lục quân trong rừng tiến về phía Đông để đột phá vòng vây.

Nhận được tiếp tế đạn dược, những đồng chí lính lục quân ngẩng đầu nhìn chiếc Yun-5 đang xoay vòng trên trời, mỗi người hăng hái lên dây cót, kéo cò súng, nạp đạn.

Phó Đoàn trưởng Binh Đoàn Xây Dựng nghiến răng nghiến lợi: “Hôm nay nhất định lão tử phải tiêu diệt hết lực lượng chủ lực của sư đoàn địch, bắt sống chỉ huy của bọn chúng về xử tử!”

Trong rừng, có bóng đen lướt qua nhanh chóng, ông kinh ngạc: “Đó là cái gì vậy? Xạ thủ b.ắ.n tỉa của Binh Đoàn Lục Trung? Định làm gì?!”

Xạ thủ b.ắ.n tỉa mặc quân phục ngụy trang rừng, mặt được tô sơn dầu màu xanh đậm, mang theo s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, nhanh chóng tiến lên.

Có sự trợ giúp của không quân, lại bổ sung lương thực và đạn dược, hai đoàn quân cùng tiến về sở chỉ huy của địch.

Quân công dâng lên tận cửa rồi!

Những người lính lục quân mắt đã hóa xanh, hung dữ hơn cả những con sói trong rừng, ai nấy đều gầm lên, hận không thể xé xác kẻ địch nuốt vào bụng.

Cách sở chỉ huy của địch một nghìn mét, xạ thủ b.ắ.n tỉa dừng bước, leo lên một cây lớn rậm rạp gần đó, tìm được vị trí thuận lợi nhất rồi nằm yên trên cây.

Những người lính lục quân đi qua bên dưới đều không phát hiện ra.

Không quân liên tục ném bom, lực lượng chủ lực của sư đoàn địch bị đánh tan tác, chỉ huy địch ra lệnh bỏ sở chỉ huy, toàn quân rút lui.

Xạ thủ nằm trên ngọn cây, gió xào xạc bên tai, cô mắt sâu lắng và điềm tĩnh: “Tốc độ gió năm, hướng gió Tây Bắc, độ ẩm...”

“Pằng——”

Vân Mộng Hạ Vũ

Viên đạn rít qua, có người trúng đạn và ngã gục.

Lúc dọn dẹp chiến trường, Phó Đoàn trưởng Binh Đoàn Xây Dựng dùng mũi giày lật ngửa kẻ địch đang nằm sấp lại: “Nhìn cái bộ dạng này, là chỉ huy cao nhất?”

“Đúng vậy.” Một doanh trưởng xác nhận: “Là sư trưởng của địch.”

Phó Đoàn trưởng nhìn cái đầu có lỗ đạn đen ngòm của hắn, nhổ ra cọng cỏ dại đang ngậm trong miệng, lại dùng báng s.ú.n.g bổ đầu hắn hai cái, chửi thề: “Mẹ kiếp, ai b.ắ.n phát s.ú.n.g này, giờ thì sao mà bắt về xử b.ắ.n được nữa?!”

“Ai da.” Phó Đoàn trưởng Binh Đoàn Lục Trung mặt đầy bùn đen, toàn thân bị trầy xước do đạn sượt qua bước đến, nhìn qua quân phục và quân hàm trên t.h.i t.h.ể dưới đất, cười toe toét: “Ai da ai da, đây là chỉ huy của địch đúng không? Tay b.ắ.n s.ú.n.g giỏi thật, trán thủng lỗ toang hoác thế này.”

Phó Đoàn trưởng Binh Đoàn Xây Dựng liếc mắt: “Liên quan gì đến ông? Tên này là do người của đoàn tôi hạ gục, đừng có mà giành công.”

Phó Đoàn trưởng Binh Đoàn Lục Trung đen như than xoa mặt, bùn và m.á.u trộn lẫn, anh ta cúi người, chà tay lên t.h.i t.h.ể ——

“Lỗ đạn này rõ ràng là của s.ú.n.g b.ắ.n tỉa.”

“Binh Đoàn Xây Dựng chúng tôi có xạ thủ b.ắ.n tỉa!”

Phó Đoàn trưởng Binh Đoàn Lục Trung cười tươi, để lộ hàm răng trắng: “Ừ, các cậu có xạ thủ b.ắ.n tỉa, nhưng mà xạ thủ giỏi như vậy thì không có đâu. Nếu tôi không nhầm, phát s.ú.n.g này là của xạ thủ b.ắ.n tỉa bên Binh Đoàn Lục Trung chúng tôi bắn, cô ấy dùng khẩu Dragunov, s.ú.n.g b.ắ.n tỉa bán tự động, tầm b.ắ.n một nghìn ba trăm mét, xung quanh đây chắc còn vỏ đạn, không tin thì tìm thử đi?”

Đúng vậy, trong phạm vi nửa mét đã tìm thấy vỏ đạn duy nhất của s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, Phó Đoàn trưởng Binh Đoàn Xây Dựng không nói gì thêm được nữa.

Phó Đoàn trưởng Binh Đoàn Lục Trung cười càng đắc ý hơn: “Ai da, ai da ai da, xạ thủ b.ắ.n tỉa của các cậu lần này giữ lại trong đoàn, không một ai qua đây sao?”

Phó Đoàn trưởng Binh Đoàn Xây Dựng mặt mày xám xịt không nhịn nổi nữa, dẫn theo ba doanh rút lui.

Tiêu Tiêu đeo s.ú.n.g b.ắ.n tỉa đi ra khỏi rừng, nhìn các chiến hữu đang dọn dẹp chiến trường.

Có người bên cạnh đưa cô một hộp đồ, cô nhận lấy: “Cảm ơn.”

Phó Đoàn trưởng của hai đoàn đều dẫn quân tập trung bên ngoài sở chỉ huy tạm thời, Lữ trưởng Binh Đoàn Xây Dựng và Lữ trưởng Binh Đoàn Lục Trung cũng có mặt, họ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời hừ lạnh.

Vén màn lều quân sự, nhìn thấy bóng người lạnh lùng đứng trước bản đồ rừng biên giới, họ đứng nghiêm: “Báo cáo Thủ trưởng, tiêu diệt mười lăm nghìn chín trăm tám mươi ba tên địch, hơn mười tám nghìn tên bỏ chạy, chỉ huy địch đã tử vong.”

Viên sĩ quan trẻ tuổi quay lại, nhìn họ một cái nhẹ nhàng: “Lập tức thống kê tình hình thương vong của quân ta, viết một báo cáo chiến đấu chi tiết trình lên quân khu.”

“Rõ!”

Ra khỏi sở chỉ huy, lưng họ đều toát mồ hôi lạnh.

“Vị Phó Sư trưởng Không quân này áp lực thật kinh khủng …” Lữ trưởng Binh Đoàn Xây Dựng lẩm bẩm hai câu, quét sạch vẻ uể oải giữa hàng mày: “Địch ban đầu chỉ phái một nhóm nhỏ binh lực dụ chúng ta vào sâu, sau đó liên tục tăng cường binh lực, định một mẻ nuốt gọn chúng ta, không ngờ lại chuốc họa vào thân, ngược lại để chúng ta tiêu diệt đại quân của họ, còn lại chẳng đáng gì.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 612: Chương 612



“Bốn nghìn người diệt mười nghìn địch.” Lữ trưởng Binh Đoàn Lục Trung run lên vì vui sướng: “Xem sau này mấy ông già phân khu vực ai dám nói Binh Đoàn Lục Trung chúng tôi kém?!”

“Là quân khu phản ứng nhanh, không quân hỗ trợ kịp thời, không thì chúng ta đã bị vây khốn c.h.ế.t rồi.” Lữ trưởng Binh Đoàn Xây Dựng hỏi: “Lão Hắc à, đám tiểu Hắc của đoàn các ông nói xạ thủ tiêu diệt chỉ huy địch là xạ thủ nữ của đoàn các ông? Tôi lão Triệu cả đời chưa cầu xin ai…”

“Dừng lại!” Lão Hắc vừa nghe anh ta mở miệng là biết ngay người này định chơi chiêu gì: “Việc này đừng mong chờ cái gì hết, cô ấy là do quân khu điều động qua đây, để hoàn thành nhiệm vụ do Học viện Lục quân giao. Một khi xong nhiệm vụ, cô ấy phải quay về học viện báo cáo, đừng mơ chiêu mộ cô ấy!”

"Được đi ..." Lão Triệu thở dài: "Tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa tốt như vậy ... Không đúng!"

Anh ta nheo mắt: “Lão Hắc, cậu là loại người ‘chim bay qua cũng phải rụng lông’, có phải đã huấn luyện được tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa rồi không? Chia cho tôi hai người! Binh lính của đại đội xe tăng bộ binh của tôi, cậu thích thì cứ chọn hai người mang đi!”

“Thỏa thuận!” Lão Hắc cười toe toét.

Lão Triệu thấy hắn đồng ý nhanh chóng như vậy, nghĩ bụng —

Xong rồi, thiệt thòi rồi.

Tiêu Tiêu không ngờ, sau hai năm, gặp lại anh lại là ở khu chiến sự.

Trong lều quân sự, tham mưu đi cùng Cố Xán Dương đã liên lạc với Bộ Tư lệnh Quân khu Nam Dương, báo cáo chi tiết về tình hình chiến đấu lần này, sau đó truyền đạt lệnh điều động của Tiêu Tiêu —

“Thượng úy Tiêu, quân khu ra lệnh cô lập tức theo không quân trở về Nam Dương.”

Tiêu Tiêu đứng nghiêm: “Tuân lệnh.”

Đợi tham mưu và những người khác thu dọn đồ đạc ra ngoài, cô nhìn người đàn ông cô độc, lạnh lẽo trước mặt, bỗng dưng mỉm cười.

“Cố Xán Dương.”

Người đàn ông với đôi mày đen sâu lắng, bình thản nhìn cô.

“Rất vinh hạnh được làm đồng đội với anh.” Chiến đấu kề vai sát cánh.

-

Năm giờ chiều, các máy bay Tu-2, Yun-5, J-6 và La-9 của không quân, sau khi bổ sung nhiên liệu, trở về Quân khu phương Nam.

Trong máy bay Yun-5, Tiêu Tiêu dựa lưng vào ghế, nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, tựa vào cửa sổ máy bay viết báo cáo chiến đấu, có chút đăm chiêu.

Bay một lúc, trời đã dần tối.

Đôi mày của người đàn ông chìm trong bóng tối, đậm tựa mực.

Tiêu Tiêu nghe âm thanh cây bút lướt trên giấy, “sột soạt”, có chút buồn ngủ nhưng lại không nỡ nhắm mắt.

Trong rừng suốt hai ngày một đêm, hầu như cô không chợp mắt, hoàn toàn dựa vào ý chí để trụ vững.

Giờ được thả lỏng, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật sảng khoái, nhưng khi ánh mắt chạm phải người đàn ông đối diện, lại vô thức dừng lại, không nỡ rời đi.

Anh ấy không thay đổi nhiều, chỉ là trên vai nhiều thêm vài ngôi sao.

Hai vạch ba sao, phó sư đoàn trưởng trẻ nhất của Tập đoàn Không quân, thượng tá.

Khoảng cách giữa họ, dường như ngày càng lớn.

Còn phải cố gắng bao nhiêu mới có thể đuổi kịp? Cô thầm tính toán trong lòng.

Tham mưu bên cạnh thấy cô nhìn chằm chằm vào Cố sư trưởng, khẽ ho một tiếng, nhắc nhở: “Thượng úy Tiêu, cô nên nghỉ ngơi chút đi? Nhiệm vụ lần này kéo dài quá lâu, từ khi rời khỏi khu chiến sự đến giờ cô chưa nghỉ ngơi chút nào, đâu phải người sắt, tới Quân khu phương Nam còn mất một khoảng thời gian nữa.”

Tiêu Tiêu bừng tỉnh, vừa định từ chối lời nhắc nhở thiện ý, thì chạm ngay ánh mắt người đàn ông đối diện vừa ngẩng lên.

Anh ấy nhìn cô trong chốc lát, rồi lại cúi xuống tiếp tục viết báo cáo, giọng nhàn nhạt: “Ngủ đi.”

Tiêu Tiêu im lặng một lúc, rồi gật đầu: “Được.”

Dù đã nhắm mắt lại, lông mi cô vẫn khẽ rung động, qua khe hở nhỏ, cô lén lút nhìn người đàn ông đối diện một cách chính đáng.

Hai tiếng sau, máy bay vận tải hạ cánh tại căn cứ của Tập đoàn Không quân.

Người đàn ông xuống máy bay trước, đi đến bộ chỉ huy không quân để báo cáo.

Tiêu Tiêu đứng ở cầu thang máy bay, nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh biến mất trong màn đêm, đưa tay xoa trán mệt mỏi.

Cố Xán Dương báo cáo xong chi tiết nhiệm vụ lần này tại Bộ chỉ huy Tập đoàn Không quân, rồi nộp báo cáo chiến đấu của mình cùng báo cáo của Binh đoàn Xây Dựng và Binh đoàn Lục Trung cho Sư trưởng Chử Chiến.

“Nhiệm vụ lần này hoàn thành gọn gàng, xuất sắc. Xán Dương, cậu về nghỉ ngơi đi.” Sở Chiến nhìn báo cáo chiến đấu trong tay, gật gật đầu.

Binh đoàn Xây Dựng và Binh đoàn Lục Trung là những binh đoàn kỳ cựu đóng quân tại biên giới, phản ứng nhanh, sức chiến đấu mạnh mẽ, không ngạc nhiên khi thằng nhóc A Đại sau khi ra khỏi Binh đoàn Xây Dựng như trở thành một người khác, tràn đầy sát khí.

Đúng là nơi rèn luyện tốt, có thể đào tạo ra không ít sói con hùng hổ, chỉ tiếc rằng đứa con ông lại chẳng ra gì, chỉ muốn làm công việc văn phòng.

Chử Chiến nhìn bóng lưng lạnh lùng của Cố Xán Dương rời đi, không khỏi thở dài.

Đợi Chử Chiêu trở về nhất định phải tìm lý do đánh nó một trận mới được.

Cố Xán Dương trở về căn hộ dành cho cán bộ mà Tập đoàn Quân đội phân cho mình, lính gác cầm s.ú.n.g nhìn thấy anh lập tức đứng nghiêm chào: “Chào thủ trưởng.”

Anh dừng bước, đáp lại quân lễ, không vội vàng đi vào.

Vừa bước vào sân, anh thấy loáng thoáng có người ngồi trước bàn đá.

Tiêu Tiêu cầm chai rượu trong tay, giơ lên: “Ngày mai có nhiệm vụ không?”

Người đàn ông đứng cách cô năm bước, đôi mắt đen láy không có chút cảm xúc nào.

Khi Tiêu Tiêu nghĩ anh sẽ không trả lời, một giọng nói nhàn nhạt vang lên trong gió lạnh —

“Được nghỉ.”

Cô vuốt tóc ngắn bị gió thổi tung ra sau tai, nở nụ cười: “Uống một ly chứ?”

“Tôi không uống rượu.” Cố Xán Dương nói.

Một lúc sau, hai người ngồi trong đêm gió lạnh, Tiêu Tiêu uống hết ly này đến ly khác, còn anh vẫn ngồi yên, thần sắc bình thản.

“Anh không muốn hỏi em trong hai năm ở Binh đoàn Lục Trung đã lập được bao nhiêu chiến công à?” Cô cười lớn: “Em rất giỏi nhé, chỉ thua anh một chút thôi, được rồi, có lẽ thua nhiều. Nhưng tôi sắp được thăng quân hàm rồi.” Giọng cô đã có chút ngà ngà say.

“Em không thua kém bất cứ ai.” Người đàn ông khẽ cong môi: “Chúc mừng em.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 613: Chương 613



Năm 1981, mùa xuân, vạn vật hồi sinh.

Gần đây thời tiết ở Nam Dương rất đẹp, chỉ cần mặc áo mỏng.

Sáng sớm, Cố Thanh Liệt dậy tập thể dục, tiện thể ghé qua bếp ăn không quân mang về bữa sáng, tay còn xách theo sữa tươi vừa được giao.

"Sao lại giặt hết áo mùa đông rồi? Một thời gian nữa trời trở lạnh, em sợ lạnh mà." Vừa vào sân, anh đã thấy em gái mình đang phơi đồ.

"Đâu phải của em, là đồ của anh." Cố Khanh Khanh trợn mắt nhìn anh hai: "Quần áo mùa đông của anh chất đống trên ghế không chịu mặc, em giặt xong rồi gấp cất vào tủ cho anh."

Cố Thanh Liệt thuộc kiểu người hỏa vượng, không sợ lạnh, thường hay mặc áo ngắn tay chạy khắp nơi ngay cả trong mùa đông, mà cô chưa thấy anh bị cảm bao giờ.

Đúng là chuyện lạ thật.

Cố Thanh Liệt lúc nào cũng tự hào nói rằng đó là vì thể chất của anh rất tốt.

Cố Thanh Liệt cười toe toét: "Được rồi, tụi nhỏ dậy chưa? Hôm nay anh nghỉ, lát nữa đưa chúng đi học."

"Chỉ vài bước chân thôi mà cũng đòi đưa." Cố Khanh Khanh bất lực: "Anh chiều chúng quá."

Trường tiểu học con cái trong quân đội chỉ cách đây chưa đầy mười phút đi bộ.

"À đúng rồi." Thấy anh cười ngốc nghếch đi vào phòng khách, cô không nhịn được hỏi: "Anh ăn sáng ở nhà ăn quân đội dã chiến hả?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Biết ngay cô lại muốn hỏi về cô nhân viên ở bộ vũ trang, Cố Thanh Liệt lắc đầu: "Không, bếp hàng không, hôm qua Kiêu Kiêu nói muốn ăn bò viên, mà chỉ có nhà ăn hàng không mới có thôi."

Cố Khanh Khanh lắc đồ trên tay, trêu chọc: "Vậy trưa nay anh không ăn ở nhà chứ gì?"

Cố Thanh Liệt hiếm khi tỏ ra ngại ngùng: "Đúng vậy, hay là em cũng đi ăn cùng anh ở nhà ăn? Tụi nhỏ tan học biết đường tự đi ăn ở nhà ăn rồi."

"Để em sẽ nghĩ xem." Cố Khanh Khanh muốn đi xem cô gái ở bộ vũ trang trông như thế nào.

Dạo này nhà không nấu ăn nhiều, các ông chồng đều ăn ở nhà ăn, tụi nhỏ chạy đi khắp nơi kiếm cơm, trừ khi cô được nghỉ phép thì sẽ nấu.

Hôm nay hiếm khi Cẩu Đản nghỉ cùng ngày với cô.

Đoàn Đoàn và Niên Niên ngồi ngoan ngoãn ở bàn ăn, còn Tinh Tinh và Kiêu kiêu thì ngồi trên ghế nhỏ ở bàn trà.

Hai đứa lớn bắt đầu đọc báo cùng ông nội, còn hai đứa nhỏ thì xem TV.

Cố Thanh Liệt chưa ăn sáng, ngồi cùng bọn nhỏ ăn, còn hâm nóng sữa cho chúng.

"Hôm nay cậu đưa các cháu đi học nha."

Đoàn Đoàn đặt tờ báo xuống, gọi: "Cậu."

“Sao vậy?” Cố Thanh Liệt ăn một miếng bánh mang từ bếp ăn không quân, nhai nhóp nhép, nghĩ bụng Cẩu Thặng có đãi ngộ tốt thật.

"Con chưa ăn bánh đậu đỏ đâu." Ánh mắt cậu nhóc dừng trên miếng bánh trong tay cậu, có chút tủi thân.

Cố Thanh Liệt cười ngượng, đưa nốt nửa miếng bánh còn lại cho cậu nhóc, cẩn thận hỏi: "Con không chê cậu chứ?"

...

Trưa, Cố Khanh Khanh bị Cố Thanh Liệt kéo đi ăn ở nhà ăn quân đội dã chiến. Hôm nay họ đến sớm, các chiến sĩ còn chưa xong nhiệm vụ.

Nhà ăn vắng vẻ, chỗ ngồi thoải mái.

Anh hiểu rõ khẩu vị của em gái, mang khay inox đi lấy cơm và còn lấy hai bát canh trứng rong biển.

Cố Khanh Khanh tìm một chỗ gần tường ngồi xuống, nhìn quanh nhưng không thấy người cần tìm.

Người đàn ông một tay bê hai khay cơm, bước đi vững chãi: "Sao ngồi góc vậy?"

"Để tiện quan sát." Cô đứng dậy giúp anh đặt khay cơm xuống: "Cô bên bộ vũ trang thường mấy giờ vào nhà ăn?"

Các đơn vị khác nhau, thường đến ăn vào những khung giờ khác nhau.

"Sắp rồi, sắp rồi." Cố Thanh Liệt ngồi xuống đối diện em gái, ngó đồng hồ: "Còn mười phút nữa."

Nói rồi, anh nhe răng cười: "Không ngờ em gái anh lại có tiềm năng làm trinh sát ghê ấy."

Cố Khanh Khanh lườm anh một cái, đẩy khay cơm qua: "Ăn nhanh đi, chiều em còn phải đến bảo tàng."

"Em bận hơn cả anh rồi ..." Cẩu Đản cầm một cái bánh bao nhét vào miệng, nói không rõ: "Có cần anh đưa em đi không?"

"Không cần, em tự đi xe đạp được rồi." Cô bẻ bánh bao kẹp ít dưa muối: "Năm nay về nhà ăn Tết chứ?"

Dạo trước Cố Kim và Thời Như Sương về thành phố Diêm, ở đây gần biển, độ ẩm cao, bị phong thấp rất khó chịu.

Ở đây một thời gian rồi không tài nào chịu nổi, Sở Đại đích thân lái xe đưa cha mẹ vợ về.

"Về thôi, chắc anh cả cũng về." Giờ họ đã thăng chức vụ và quân hàm, kỳ nghỉ dài hơn trước.

"Vậy được." Cố Khanh Khanh gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Bên cạnh có một nữ binh nghe thấy hai anh em họ nói chuyện, không nhịn được bật cười.

Mới vừa qua Tết chưa bao lâu mà họ đã bàn bạc chuyện về nhà ăn Tết tiếp rồi.

"Chi Chi~" Thấy người quen, cô đứng dậy vẫy tay: "Ở đây này."

Lâm Chi mỉm cười, bê khay cơm đến ngồi cạnh cô gái.

Đang nói chuyện với Cố Khanh Khanh, Cẩu Đản lập tức im lặng, động tác ăn bánh bao nhã nhặn hơn nhiều.

Cố Khanh Khanh nhướng mày, nhìn sang bàn bên cạnh.

Có hai nữ binh, người mới đến chắc là người trong lòng của Cẩu Đản.

Cô không tiện nhìn chằm chằm người ta, đành phải thi thoảng liếc mắt qua một cái.

Sau khi nhìn rõ, đúng là rất phù hợp với tiêu chuẩn đối tượng mà Cẩu Đản la hét muốn tìm — Dịu dàng, nhỏ nhắn, trông còn có chút rụt rè.

Cô không nhịn được đá nhẹ Cẩu Đản một cái dưới bàn, khẽ hỏi: "Cô ấy có đối tượng chưa?"

"Chắc chắn chưa có." Cố Thanh Liệt gãi đầu: "Anh đã nhờ người ở bộ vũ trang hỏi thăm rồi."

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Vậy sao anh không chủ động hơn một chút? Ngày nào cũng lén nhìn cô ấy ở nhà ăn thôi à? Hoặc lúc lấy cơm đi ngang qua cô ấy thôi á?"

Bị em gái chê bai, Cố Thanh Liệt không giận, đặt đũa xuống, xoa xoa tay: "Hay là em dạy anh cách theo đuổi con gái đi? Em mà theo đuổi người ta ..."

Nói đến cuối, anh không nói tiếp được: "Thôi bỏ đi."

Cách theo đuổi của em gái anh, theo đuổi đến cuối cùng không thấy kết quả gì.

Nếu không phải lão Sở vốn thích em ấy, chắc giờ nó cũng giống anh thôi, độc toàn thân.

"Nghĩ gì nữa? Đừng vò đầu nữa." Cố Khanh Khanh nóng nảy: "Người ta xinh đẹp thế, không biết chừng một ngày nào đó sẽ có đối tượng, đến lúc đó anh chỉ biết khóc thôi."

"Có khóc cũng đừng khóc ở chỗ em, anh tự dọn ra ngoài ở riêng mà khóc."

Cố Thanh Liệt vốn không phải kiểu người lề mề, bị em gái kích một câu, liền bật dậy cái "rầm."

Cái bàn bị đẩy lệch đi một chút.

Cố Khanh Khanh giật mình, khi nhận ra thì tức tối lườm anh một cái.

Các nữ binh bên cạnh bị động tĩnh này làm giật mình, ngơ ngác quay đầu nhìn sang.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 614: Chương 614



Cố Thanh Liệt chạm phải đôi mắt ngây thơ vô tội ấy, hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí, bước nhanh tới, đứng thẳng bên cạnh Lâm Chi.

"Đồng chí, chào em." Anh hít sâu một hơi rồi mạnh mẽ nói: "Tôi là Cố Thanh Liệt, đoàn trưởng đoàn tám, sư đoàn chín quân đội dã chiến, tôi đã thích em từ lâu rồi, xin hỏi em có đồng ý kết giao đối tượng với tôi không?!"

Cố Khanh Khanh "phụt" cười thành tiếng, khi anh trai cô theo phản xạ quay đầu lại, cô giơ ngón tay cái lên.

Giỏi lắm Cẩu Đản.

Người bạn ngồi bên cạnh Lâm Chi lấy lại bình tĩnh trước tiên, nhanh chóng dùng khuỷu tay chọc cô gái vẫn chưa kịp phản ứng.

"Anh này chính là anh chàng cậu bảo cao to cười tươi trông rất đáng yêu đúng không?”

“Anh à, cô ấy đồng ý rồi, đồng ý rồi."

Cố Khanh Khanh vừa uống một ngụm canh rong biển, suýt nữa phun ra.

Cẩu Đản? Cười tươi rất đáng yêu? Trời đất ơi!

Lâm Chi lúc này cũng đã hồi thần, mặt từ cổ lên má đỏ bừng: "Ngữ Ngữ!"

Cô bạn "ơi" một tiếng, nhìn dáng vẻ e thẹn của cô bạn thân là biết cô bạn nghĩ thế nào rồi.

Các nữ binh trong quân đội rất cởi mở, thường hay đùa giỡn với các nam binh.

Ngữ Ngữ không chịu thua, tiếp tục hỏi: "Đoàn trưởng Cố, anh nói đã thích Chi Chi từ lâu rồi, vậy là từ khi nào?"

"Lần đầu tiên ở nhà ăn, tôi vô tình va vào khay cơm của em ấy." Cố Thanh Liệt lại gãi gãi sau gáy: "Em ấy nhẹ nhàng nói không sao."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe anh nhắc đến chuyện này, Lâm Chi dần dần nhớ ra.

Lúc đó cô đang cầm hai cái bánh bao, vừa quay người thì bị anh đụng phải, anh nhặt bánh bao lên phủi bụi rồi ăn luôn, sau đó lấy phần khác cho cô.

Ngữ Ngữ nghi ngờ nhìn sang bạn mình: "Sao cậu không kể cho tớ nghe?"

Cố Khanh Khanh bên cạnh liên tục gật đầu, cô cũng chưa nghe Cẩu Đản nhắc đến chuyện này.

Lâm Chi đỏ mặt: "Quên mất rồi."

Ngữ Ngữ không tin lời cô bạn: "Vậy yêu cầu của đồng chí Cố, cậu có đồng ý không?"

"Để mình suy nghĩ đã." Lâm Chi lí nhí: "Được không?"

"Tất nhiên là được!" Cố Thanh Liệt cũng thấy mặt mình nóng ran: "Đồng chí Lâm Chi, em cứ từ từ suy nghĩ, không cần vội."

Nghĩ một lúc, anh bổ sung: "Tối nay anh sẽ lại đến nhà ăn ăn tối."

...

Đi được nửa đường về nhà, Cố Khanh Khanh không thể nào nhịn được nữa, vịn vào nhánh cây bên cạnh, cười đến không thở nổi —

"Đồng chí Lâm Chi, em cứ từ từ suy nghĩ, không cần vội." Cô lặp lại câu nói, rồi trêu: "Tối nay anh sẽ lại đến nhà ăn ăn tối."

"Anh gấp lắm mà còn bảo không gấp, đồng chí Cố Thanh Liệt à."

Cẩu Đản mặt dày đứng trước mặt cô em gái, xoa xoa chóp mũi: "Một buổi chiều thôi mà, không phải ngắn đâu nhỉ?"

"Phải, là rất dài đó nghe." Cố Khanh Khanh mắt cười cong thành hình trăng lưỡi liềm: "Anh do dự không biết có nên bày tỏ với cô ấy hay không cũng chỉ mất một hai tháng mà thôi."

Nghe ra sự châm chọc trong lời nói của em gái, Cố Thanh Liệt nhìn lên trời, làm bộ như không nghe thấy gì.

Hai anh em về đến khu nhà quân nhân, một người đi ngủ trưa, một người đạp xe đến bảo tàng.

Khi Cố Khanh Khanh trở về vào lúc hoàng hôn, cô nhìn thấy Cẩu Đản nhà mình cười hớn hở —

"Khanh Khanh à, từ hôm nay trở đi, anh hai của em có đối tượng rồi!

Niềm vui hiện rõ trên mặt Cố Thanh Liệt, nếu không phải bên ngoài có người, chắc anh đã nhảy cẫng lên rồi.

Anh cười toe toét, giúp em gái đẩy xe vào sân.

Cố Khanh Khanh cũng cười: "Chúc mừng chúc mừng, có mang cơm về cho em không?"

"Có chứ, có chứ, làm sao để em gái anh bị đói được?" Gạt chân chống xe xuống, Cố Thanh Liệt cười rộ, lộ ra hai chiếc răng khểnh: "Lão Sở chưa về, không biết tối nay anh cả có ghé qua không, anh phải kể cho họ nghe tin vui này."

"Được rồi được rồi." Cố Khanh Khanh nhắc nhở anh: "Từ giờ nhớ giữ vệ sinh cá nhân nhé, con gái người ta không thích đàn ông lôi thôi, hôi hám người đầy mùi mồ hôi đâu."

"Anh không hôi đâu." Cố Thanh Liệt giơ tay ngửi ngửi: "Hôm qua anh tắm rồi mà, giờ anh tắm hai ngày một lần lận, làm sao hôi được."

"Dù sao thì anh cũng để ý chút đi." Cố Khanh Khanh vào phòng khách, tháo túi xách đặt lên ghế sô pha: "Bọn nhỏ đâu rồi? Vẫn còn ở ngoài chơi à?"

"Anh đi bắt tụi nó về đây." Cố Thanh Liệt xoa tay, bước đi đầy tự tin: "Anh để cơm nóng trong nồi rồi, có một cái đùi gà to, nhớ ăn đó."

Cố Khanh Khanh cười: "Lần sau nhớ duy trì tiêu chuẩn bữa ăn này nha, cảm ơn."

"Anh cũng muốn lắm." Tiếng của anh từ ngoài cửa vang lên, càng lúc càng xa, tan dần trong gió: "... Nhưng ông quản lý hậu cần không chịu đâu, ông ấy kẹo kéo như lão Dư vậy đó ~"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 615: Chương 615



Từ nhỏ Sở Ngôn đã lớn lên trong khu đại viện, bạn bè của anh phần lớn là con cái của các gia đình quân đội.

Lâu rồi không gặp nhau, mấy anh em rủ anh tụ họp, ăn bữa cơm để gắn kết tình cảm.

Người đàn ông gầy gò, tuấn tú đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống khung cảnh thành phố về đêm, chiếc điện thoại màu đen xoay tròn trên đầu ngón tay.

Suy nghĩ một lát, anh mỉm cười mở WeChat, ấn nút ghi âm, nói một câu trong nhóm: “Để lần sau nhé, lâu rồi tôi chưa gặp bà nội, phải về thăm bà thôi.”

Nói xong, anh cất điện thoại.

Cầm lấy chiếc áo khoác vest trên sofa, người đàn ông ra khỏi văn phòng, đi vào thang máy riêng xuống hầm để xe.

Mặc dù ông và cha đều là quân nhân, nhưng họ không có yêu cầu gì với thế hệ sau. Muốn làm gì thì làm, cần sự giúp đỡ từ gia đình thì cứ nói.

Anh có mối quan hệ thân thiết với các bậc trưởng bối trong nhà, không giống như những gia đình khác, nội tâm và khó bộc lộ tình cảm.

Về nhà, anh sẽ nói: “Cha à, con nhớ cha rồi.”

Đồng chí Sở Lược Ảnh nhà anh sẽ ôm anh thật chặt: “Con trai à, cha cũng nhớ con lắm, lần sau về nhớ mang cho cha bao thuốc ngon nhé, đừng để mẹ con phát hiện.”

Nghĩ đến gia đình, khóe môi anh khẽ nhếch lên. Khi đến hầm để xe, anh đi thẳng về phía chiếc Lamborghini màu xanh.

Anh tự mở một công ty, hai năm trước đã niêm yết trên sàn, thường xuyên phải giao tiếp với những người bên bộ phận đất đai của chính phủ, gần đây có chút bận rộn.

Cũng không thường xuyên về thăm ông bà nội.

Lên xe, ngón tay thon dài của anh đặt lên vô lăng, rời khỏi hầm để xe.

Đây là khu vực sầm uất, xe cộ tấp nập, giờ đã qua giờ cao điểm nên không bị tắc đường.

Nhân lúc dừng đèn đỏ, anh lấy điện thoại ra xem, đã 8 giờ 30 rồi.

Có một tin nhắn từ anh trai gửi đến:

“Hôm nay anh về nhà cũ.”

Anh không nghĩ nhiều, chỉ trả lời: “Gặp ở nhà cũ.”

Đèn xanh bật, người đàn ông lái xe đi tiếp.

Khi đến trước cửa hàng hoa, anh đỗ xe và bước vào.

“Bà chủ, bó cho tôi một bó cúc pingpong.” Giọng anh trong trẻo.

“Được, chờ một lát.” Chủ tiệm đã quen mặt anh, chàng trai trẻ này thỉnh thoảng lại ghé mua hoa, từ hoa hồng, nguyệt quế cho đến hoa hướng dương, mỗi lần đều mua loại khác nhau.

Gói hoa xong, chủ tiệm đưa cho anh: “158 tệ.”

Anh gật đầu, mở WeChat để thanh toán.

Nghe thấy tiếng thông báo nhận tiền, nụ cười của chủ tiệm càng thêm tươi, không nhịn được hỏi: “Là tặng bạn gái sao?”

“Tặng bà nội tôi.” Anh cười, đôi má lúm đồng tiền mờ nhạt xuất hiện trên khóe môi: “Bà tôi rất thích hoa.”

“Ồ.” Chủ quán cười chân thành hơn: “Chúc cụ nhà sức khỏe dồi dào.”

“Cảm ơn.”

Lên xe, đặt bó hoa ở ghế phụ, Sở Ngôn điều khiển xe chạy lên cầu vượt.

Nửa tiếng sau, anh đến cổng khu đại viện.

Có một bóng dáng cao gầy dựa vào chiếc Hummer, đang hút thuốc, trong màn đêm, ánh sáng đỏ của điếu thuốc nhấp nháy rõ ràng.

Sở Ngôn hạ cửa sổ, thò đầu ra: “Anh, sao không vào?”

“Đợi em.” Người đàn ông nói ngắn gọn.

Sở Ngôn gãi mũi: “Được đi.”

Anh trai của anh là con trai trưởng của bác cả Sở Kinh Hồng, cũng là cháu đích tôn của nhà họ Sở.

Tính cách của anh rất giống với chú ba Sở Tinh Lan, cũng như ông ngoại cả.

Người gác cổng nhận ra xe của họ nên cho vào ngay.

Vào trong, họ đỗ xe, cả hai anh em đều ôm xuống một bó hoa, anh là cúc pingpong, Sở Kỳ thì mua hoa tulip.

Bước vào trong sân, họ thấy phòng khách không có ai, chỉ có ánh sáng từ phòng sách hắt ra.

Sở Ngôn gõ cửa: “Ông nội ơi, ông có ở trong đó không?”

“Có.” Bên trong vang lên giọng nói ấm áp của một người đàn ông: “Vào đi.”

Sở Ngôn đẩy cửa bước vào, nhìn xung quanh, chỉ thấy Sở Đại đang ngồi viết trên bàn.

Anh có chút thất vọng: “Bà nội cháu đâu rồi?”

“Đi nhảy ở quảng trường rồi.” Người đàn ông đặt bút xuống, ra hiệu cho họ ngồi.

Sở Ngôn lập tức ngồi phịch xuống, nhà họ không câu nệ hình thức bề ngoài, sự tôn trọng dành cho trưởng bối là phát xuất từ trái tim.

Sở Kỳ cũng kéo ghế ngồi xuống.

Nhìn thấy hoa trong tay họ, Sở Đại cười hỏi: “Về nhà chỉ để thăm bà nội các cháu thôi sao?”

“Không phải.” Sở Ngôn giống tính ông ngoại hai, rất biết ăn nói: “Lâu rồi bọn cháu không về, nhớ ông bà mà.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ồ, bà nội các cháu có hoa, còn ông thì sao?”

Sở Kỳ không biết từ đâu lấy ra một hộp thiếc, đặt lên bàn, đẩy về phía ông: “Kẹo sữa thỏ trắng, cho ông đấy.”

Sở Đại đến giờ vẫn mang theo kẹo trong túi, thỉnh thoảng ăn một viên, dù bác sĩ đã yêu cầu hạn chế, không được ăn nhiều như trước.

Chỉ có thể thỉnh thoảng ăn một viên.

Trên hộp thiếc có hình con thỏ và dòng chữ quen thuộc.

Sở Đại mỉm cười, mở hộp, bóc một viên kẹo ăn, phần còn lại chia cho hai anh em.

Sở Ngôn cầm một nắm, vừa ăn vừa tò mò hỏi: “Ông ơi, ngày xưa ông quen bà nội thế nào vậy?”

Anh nghĩ mãi không hiểu sao ông nội và bà nội lại có thể đến được với nhau.

Một người là con trai của Tư lệnh Quân khu phương Nam, còn người kia là con gái đội trưởng sản xuất ở thành phố Diêm. Không nói gì khác, chỉ riêng khoảng cách địa lý cũng đã xa xôi vạn dặm.

Từ nhỏ đến lớn, chuyện tình yêu của ông bà nội, anh chưa bao giờ nghe ai kể cả.

Anh sinh ra ở Binh Đoàn Trung Lục, sau đó chuyển đến Quân khu phương Nam, chẳng bao lâu lại theo cha đến Quân khu phương Đông. Lên đến cấp ba gần tốt nghiệp, cha anh Sở Lược Ảnh mới được điều về thủ đô.

Ông bà nội anh chuyển từ Nam Dương về thủ đô sau khi chú ba và cô út tốt nghiệp.

Hồi nhỏ chỉ có những dịp lễ tết mới được gặp ông bà nội, vậy mà không hiểu sao anh lại thân thiết với bà nội vô cùng.

Có lẽ vì bà luôn cười tươi, không giống bậc trưởng bối khác, mà giống bạn bè hơn.

Còn ông nội, mặc dù giữ chức vụ cao, nhưng ông đối xử với anh em họ như ngang hàng, thường hỏi về ước mơ của họ, hỏi thăm kế hoạch tương lai, rồi đưa ra lời khuyên khi cần thiết.

Hai ông bà chính là chỗ dựa vững chắc cho họ. Khi anh gần tốt nghiệp đại học, có một thời gian anh rất m.ô.n.g lung, khi đó anh đã đặt vé máy bay bay thẳng đến thủ đô, ở cùng ông bà vài ngày.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 616: Chương 616



Bà nội mỗi ngày nấu những món ngon cho anh, ông nội thì thức thâu đêm nói chuyện với anh, khuyên nhủ tận tình.

Ở đây, tâm trạng của anh hoàn toàn ổn định.

Gia đình không gây áp lực nào cho anh, anh có thể làm điều mình thích.

Nghĩ về những chuyện đã qua, Sở Đại không nhịn được cười: “... Ngày xưa, bà nội các cháu chỉ nhìn thấy một tấm ảnh của ông thôi, chưa từng ra khỏi quê nhà, vậy mà một mình ngồi tàu hỏa xanh Bắc Nam, đi suốt một ngày một đêm để lên phía Bắc, ỉu xìu nằm lên vai ông ngoại hai của các cháu, nói rằng bà ấy đến tìm đối tượng.”

Sở Ngôn tròn mắt không tin nổi: “Bà nội cháu hồi đó dũng cảm vậy sao?”

Sở Kỳ cũng nhìn ông nội.

“Đúng vậy." Người đàn ông cười: “Bà nội các cháu chính là cô gái dũng cảm nhất mà ông từng gặp.”

Sở Ngôn lại trò chuyện với ông nội một lúc, Sở Kỳ ngồi bên cạnh lặng lẽ lắng nghe, chỉ khi Sở Đại hỏi thì cậu mới nói đôi ba câu, so với đứa em nói nhiều thì cậu yên tĩnh hơn nhiều.

Nhìn đồng hồ, Sở Đại xoa xoa cổ tay: “Chín rưỡi rồi, chúng ta đi đón bà nội cháu về thôi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Ngôn dĩ nhiên rất sẵn lòng, nhìn bó hoa đặt trên ghế bên cạnh, cậu hỏi: “Cái này mang theo không ạ?”

“Mang đi chứ.” Người đàn ông mỉm cười dịu dàng: “Bà ấy sẽ vui lắm.”

Hai đứa cháu theo sau ông ra khỏi thư phòng.

Sở Đại có tài xế riêng, nhưng do Sở Ngôn hết mực đề nghị, ông vẫn là lên chiếc xe thể thao màu xanh.

Sở Kỳ không muốn chen chúc ở ghế sau, với chiều cao và đôi chân dài, cậu chọn lên chiếc Hummer của mình.

Hai chiếc xe một trước một sau rời khỏi khu đại viện, vì Sở Ngôn nói muốn tận hưởng làn gió mát đêm hè, nên cậu thu mái che xe lại, lái chiếc xe mui trần đưa ông nội ra ngoài.

Cảnh vệ ở cổng thoạt đầu ngỡ ngàng, nhìn rõ người ngồi trên xe, liền đứng nghiêm chào.

Trong lòng họ có chút bối rối.

Đây... thủ trưởng... đây là...

Sở Ngôn rất chu đáo, lái xe rất chậm.

Chủ yếu là vì giới hạn tốc độ.

Sở Kỳ theo sau, nhìn vào gáy của ông nội và em trai, thấy có chút đau đầu.

Chỗ Cố Khanh Khanh nhảy múa ở quảng trường cách khu đại viện quân đội khá xa, phải lái xe nửa tiếng mới tới.

Mỗi ngày sau bữa tối, bà đều cùng các bà cụ trong khu gia đình quân đội ra Quảng trường Nhân dân nhảy múa, nhảy xong thì tiện thể đi mua sắm ở trung tâm thương mại, mua chút quần áo, trang sức.

Bà cụ rất thích làm đẹp.

Sở Ngôn nghĩ có lẽ là do ông nội và ba vị ông ngoại nuông chiều bà, họ đặc biệt thích mua trang sức cho bà nội.

Sau này, khi cha anh, bác cả, chú ba và cô về nhà, họ cũng kế thừa truyền thống tốt đẹp này, mỗi lần về nhà thăm bà nội đều đưa bà đi dạo trung tâm thương mại, xách đồ và thanh toán cho bà.

Quảng trường Nhân dân rất náo nhiệt, có những phụ huynh dẫn con nhỏ đến chơi, cũng có các cặp đôi tay trong tay tản bộ bên đài phun nước nhạc. Các bà cụ có khu vực nhảy múa riêng, không gần khu dân cư nên không gây phiền hà đến ai.

Trong quảng trường là khu đi bộ, xe không thể vào, tìm được chỗ đỗ xe, Sở Ngôn tháo dây an toàn, quay đầu liếc nhìn bó hoa cúc pingpong trên ghế sau, đột nhiên lên tiếng: “Ông nội.”

Sở Đại mỉm cười nhìn cậu, trong mắt mang theo vẻ dò hỏi.

“Con và anh cả đều mua hoa, chẳng lẽ ông cũng phải ...” Anh để lộ biểu cảm ‘ông biết mà’.

Sở Đại hiểu ý, tháo dây an toàn, nói: “Hai đứa cứ đi trước, ông sẽ đến sau.”

Nhìn ông nội đi về phía các cửa tiệm, Sở Kỳ cũng xuống xe, hỏi em trai: “Em lại bày trò gì thế?”

“Chỉ là nhắc khéo thôi.” Sở Ngôn cười hì hì, tay trái cầm hoa, tay phải khoác vai anh trai đi về phía khu nhảy quảng trường: “Chúng ta đi tìm bà nội trước, xem bà có mệt không, đưa bà đi ăn khuya.”

Sở Kỳ không từ chối.

Sự xuất hiện của hai chàng trai ngay lập tức thu hút sự chú ý, không có lý do gì khác, mặc dù hai người không phải anh em ruột mà lại quá giống nhau.

Giống như sinh đôi vậy.

Cố Khanh Khanh đang mải mê nhảy điệu “Táo Nhỏ”, không để ý đến họ.

Sở Ngôn gọi mấy lần, bà vẫn không nghe thấy, cậu phải lớn tiếng hơn: “Bà nội! Cố nữ sĩ à!! Bà cụ ơi!!!”

Lần này Cố Khanh Khanh mới nghe thấy, bà tức tối chạy lại, véo tai cháu trai: “Ai già hả, ở đây có bà già nào đâu?!”

“Dạ dạ dạ, toàn là mỹ nhân cả.” Sở Ngôn nhăn nhó: “Đau quá, bà nội nhẹ tay chút được không ạ?”

Cố Khanh Khanh mới chịu tha cho cậu.

Bà cũng hơi mệt, đi đến ngồi bên bồn hoa, Sở Kỳ đưa hoa cho bà, rồi vặn nắp cốc giữ nhiệt giúp bà.

Cố Khanh Khanh một tay ôm hoa, một tay cầm cốc giữ nhiệt uống nửa cốc nước lớn, thở dài: “Vẫn là cháu trai lớn của bà chu đáo.”

Sở Ngôn cười hì hì, đưa bó hoa cúc pingpong giấu sau lưng lên trước mặt bà, lắc lắc: “Cháu trai thứ không chu đáo à?”

“Cũng tạm được.” Dù nói vậy nhưng khóe miệng bà vẫn không giấu được nụ cười khi nhận bó hoa.

Trong lúc đó, có một vài bà cùng nhảy múa tiến lại hỏi thăm, bà đặt bó hoa sang bên cạnh, cười mỉm đáp: “Đúng đúng, là cháu trai tôi. Trông cũng được đấy chứ, chúng thua xa ông nội chúng hồi đó, ôi, chẳng hiểu sao hai ông cha của tụi nó càng lớn càng giống ông anh hai của tôi.”

Khóe mắt bà thoáng thấy người đàn ông đang chậm rãi tiến lại từ xa, bà hơi ngẩn người.

Sở Đại cầm một bó hồng đỏ rực, kiều diễm.

Dừng bước trước mặt bà, người đàn ông cúi xuống, mỉm cười hỏi: “Mệt chưa?”

Cố Khanh Khanh ngây ngốc ngẩng đầu nhìn chồng, quên mất trả lời.

Nụ cười người đàn ông đầy dịu dàng, ôm bó hoa, đưa tay ra trước mặt bà: “Chúng ta về nhà, được không?”

HOÀN
 
Back
Top Bottom