Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 590: Chương 590



Sáng đó họ ăn cơm do Cẩu Đản mang về từ nhà ăn, ăn xong họ tiếp tục dọn dẹp.

Lũ trẻ không ngồi không, Đoàn Đoàn và Niên Niên quét sàn trên lầu hai, Tinh Tinh và Kiêu Kiêu thì đi theo phía sau lau. Kiêu Kiêu bò hẳn trên sàn, dùng giẻ lau đẩy từng chút một tiến lên phía trước.

Sàn nhà được lau sạch sẽ, quần áo của cô bé thì lại đen nhẻm.

Đến trưa, họ bắt đầu chiên thịt viên và làm cá viên. Năm nay có Thời Như Sương, Cố Khanh Khanh có thể nghỉ ngơi, chỉ việc phụ giúp chút đỉnh.

Nói là phụ giúp, thực ra chỉ là đưa đĩa và nếm thử độ mặn mà thôi.

"Năm nay chúng ta có về quê chúc Tết không mẹ?" Cố Khanh Khanh hỏi mẹ.

"Các anh của con chỉ được nghỉ vài ngày, không cần phiền phức nữa, cả nhà ở đây đón Tết cũng tốt rồi. Đợi bọn trẻ được nghỉ hè, có thời gian thì về sau."

"Nghe theo mẹ." Cố Khanh Khanh cười nói: "Con đoán anh hai chắc cũng không muốn về, cả tâm trí đều đặt ở nhà ăn rồi."

"Anh hai của con khó khăn lắm mới thông suốt ra, đừng cười nó." Thời Như Sương dặn dò: "Kẻo nó xấu hổ quá lại sinh ra tâm lý phản kháng, sau này thật sự không còn hứng thú nữa."

"Vâng, vâng, vâng." Cô nhanh chóng đáp: "Con không cười, con sẽ hết sức ủng hộ, sau này bớt nấu ăn, cả nhà mình đi ăn ở nhà ăn hết, tiện thể xem cô gái khiến anh ấy mê mẩn trông thế nào."

"Như vậy không phải làm người ta sợ sao, thôi bỏ đi."

Mùi thơm từ nhà bếp lan tỏa ra ngoài, Thường Nguyệt xách theo một túi cam, chưa đến cửa mà đã ngửi thấy mùi thơm, khiến bụng cồn cào.

Hiện tại Tiết Tư đang làm việc tại Viện Nghiên cứu Chiến tranh của Viện Khoa học Quân sự. Anh vốn là tham mưu của một sư đoàn, giờ càng phát huy tài năng. Nhân dịp nghỉ Tết nửa tháng, anh đã đưa vợ con về Nam Dương đón năm mới.

Thường Nguyệt và Cố Khanh Khanh rất thân thiết, trong lòng cô biết ơn bài thuốc mà Khanh Khanh đã tặng năm xưa. Vậy nên sau khi trở về đại viện, nghỉ ngơi một ngày, việc đầu tiên cô làm là sang tìm Khanh Khanh.

"Ôi Khanh Khanh, đây là bác gái nhỉ? Trông bác trẻ thật đấy." Theo mùi thơm vào bếp, khi thấy Thời Như Sương, cô lập tức nhận ra, mở miệng ngọt ngào khen ngợi.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đây là mẹ em, chị về từ khi nào vậy?" Cố Khanh Khanh vui mừng kéo một chiếc ghế ra cho chị ấy ngồi.

Rồi giới thiệu: "Mẹ ơi, đây là chị Thường Nguyệt, ở đại viện hay thủ đô đều chăm sóc con rất nhiều."

"Mẹ nghe Khanh Khanh nhắc về con suốt, con xinh đẹp quá." Thời Như Sương cũng cười nói: "Vừa hay thím mới chiên một ít thịt viên, còn nóng hổi, Khanh Khanh, con lấy đôi đũa mang ra đây."

"Thím làm sao biết con thèm thịt viên, từ xa đã thấy thèm rồi, con đúng là đến để ăn chực đây." Thường Nguyệt đặt túi cam lên bàn bếp, rồi ngồi xuống, ngước nhìn Cố Khanh Khanh: "Hôm qua chị mới về, thủ đô lạnh quá, về đến Nam Dương cả người như được thư giãn. Chị còn định rủ em đi mua đồ ở cửa hàng bách hóa, xem ra hôm nay em bận rồi."

"Không bận, buổi chiều em rảnh mà, nhà không cần em giúp đỡ, có mẹ đây là em được rỗi nè."

Cô cũng muốn ra ngoài: "Chị ở lại ăn trưa đi, sau đó cùng đi cửa hàng bách hóa. Em đèo chị đi."

"Tiết Tư đang ở nhà chờ chị nên không ở lại ăn cơm được. Chiều 2 giờ, gặp nhau ở cổng đại viện, được không?"

Cố Khanh Khanh nhìn đồng hồ, bây giờ là 10 giờ 42 phút sáng, cô gật đầu: "Được, nếu chị đến trước thì đợi em một chút nhé."

"Không vấn đề gì, chị về trước đây, lát nữa tha hồ trò chuyện, cũng đến giờ rồi, chị phải về nấu cơm."

"Đem ít thịt viên về cho cháu ở nhà ăn thử đi con." Thời Như Sương lấy một cái chén, múc một muỗng thịt viên đầy.

"Vâng, vậy con không khách sáo nữa, cảm ơn thím ạ."

"Khách sáo gì chứ."

"Để em tiễn chị." Cố Khanh Khanh thấy Thường Nguyệt đứng dậy, nhấc chân định bước ra ngoài.

"Khanh Khanh, đợi đã, để mẹ múc thêm hai chén nữa, con mang sang cho thím Chữ và thím Tiêu."

Cố Khanh Khanh ngẩn người: "Mẹ quen thím Chữ và thím Tiêu từ khi nào vậy?"

"Sáng nay mẹ đi chợ mua đồ, gặp các bà ấy, trò chuyện một chút, họ biết mẹ là mẹ của con, thân thiết vô cùng. Còn bảo chiều nay sẽ sang nhà mình chơi. Tiểu Chử và Tiêu Tiêu quan hệ rất tốt với con và A Đại, nên mỗi nhà con mang một chén sang cho mẹ."

"Vâng, đều nghe mẹ."

Cố Khanh Khanh bưng hai bát thịt viên chiên theo sau Thường Nguyệt, trong sân, Cố Thanh Liệt, đang lau ghế bàn, đứng thẳng lên: "Đi đâu thế, em gái?"

Mẹ bảo em mang thịt viên sang cho thím Sở và thím Tiêu.

“Được rồi, tiện thì nói với Chử Chiêu rằng chiều nay qua đây, anh với cậu ấy đi mua pháo.”

Em biết rồi.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 591: Chương 591



Ra khỏi sân, Cố Khanh Khanh hỏi người phụ nữ bên cạnh: "Chị Thường Nguyệt, lần này chị ở Nam Dương được bao lâu vậy?"

"Mười ngày." Thường Nguyệt ôm cái chén sứ, thở dài: "Hôm nay mẹ chồng chị bảo thủ đô lạnh quá, muốn để cháu ở nhà, đợi thời tiết ấm lên rồi mới gửi sang cho tụi chị." Thường Nguyệt hiểu rõ, nếu mình đồng ý thì về sau bà ấy sẽ viện cớ này nọ để trì hoãn.

"Thế chị định làm sao bây giờ?"

"Chị không muốn đối đầu trực diện với bà ấy. Hôm nay Tiết Tư đi gặp mấy anh em cũ, đợi anh ấy về chị sẽ nhờ anh ấy nói với mẹ, con cái thì phải ở bên cạnh cha mẹ." Mặc dù lúc mang thai mẹ chồng đối xử không tệ với cô cơ mà trong lòng cô vẫn có vướng mắc. Cô chưa bao giờ quên lúc mình chưa có con, mẹ chồng từng gây áp lực, yêu cầu Tiết Tư ly hôn với cô như thế nào.

"Là nên như vậy." Cố Khanh Khanh không tiện nói thêm gì, chuyện gia đình người ta, cô đoán tối nay nhà họ Tiết chắc lại có chuyện to.

Nhà họ Chử khá gần, cô nói vài câu với Thường Nguyệt, hẹn gặp lại vào buổi chiều rồi đến nhà thím Chử đưa thịt viên.

Sau khi tán gẫu với thím Chử một chút và nhắn lời của Cố Thanh Liệt cho Chử Chiêu, cô chuyển hướng đi sang nhà họ Tiêu.

Vừa bước vào sân, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe tiếng nói đầy nhiệt huyết từ trong phòng khách: "Có gì không tốt chứ? Tiêu Tiêu nhà chị đã lớn tuổi rồi, người làm mợ đây là muốn tốt cho hạnh phúc cả đời của nó thôi. Chị này, con lớn thế rồi, chúng ta làm cha mẹ nên phải sốt sắng chứ, chị nhìn xem những cô gái cùng tuổi con bé đều đã làm mẹ hết rồi."

Cố Khanh Khanh dừng bước, nhất thời không biết có nên tiếp tục bước vào hay không, cảm thấy hơi ngượng ngùng.

"Em dâu." Thím Tiêu không vui: "Bây giờ có biết bao nhiêu cô gái chưa kết hôn ở độ tuổi này, con bé không muốn thì chị sẽ không ép. Với lại, em nhìn xem người em giới thiệu là ai, có phải là em nhận được lợi lộc gì từ họ không?"

Thím Tiêu trông rất bực bội. Mặc dù bà luôn dung túng em trai, nhưng lại rất khó chịu với cô em dâu này. Bà chỉ có một đứa con gái là Tiêu Tiêu, nên khi nghe những lời này, bà thực sự giận dữ. Lớn tuổi một chút thì sao? Con gái bà xuất sắc, gia cảnh tốt, trong quân đội muốn tìm người phù hợp có thiếu gì, khổ nỗi con bé lại chỉ khăng khăng chấp nhất mãi một người.

"Chị, chàng thanh niên này thực sự rất tốt mà ..." Người phụ nữ kia vẫn cố gắng thuyết phục.

"Khanh Khanh, sao chị đứng đây? Vào trong nói chuyện đi." Tiêu Tiêu vừa có chút việc ra ngoài, vừa quay về thì thấy Cố Khanh Khanh đang định quay đi.

Giọng của cô khá lớn, mấy người trong phòng khách nghe thấy rồi im bặt.

Thím Tiêu cười khẩy: "Người về rồi đấy, em muốn nói gì thì nói trước mặt cháu nó đi."

Người phụ nữ kia xấu hổ: "Chị, chị làm mẹ mà không làm chủ cho con cái được vậy? Chàng thanh niên đó thực sự rất tốt, nếu không tốt thì em đã chẳng giới thiệu cho Tiêu Tiêu. Tuy điều kiện gia đình kém một chút, bù lại chàng trai ấy nhân phẩm tốt, sau này nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiêu Tiêu."

Vân Mộng Hạ Vũ

Thím Tiêu không kiên nhẫn: "Tiêu Tiêu, mợ con đến rồi, vào chào hỏi người lớn đi. Khanh Khanh cũng đến phải không? Vào đây ngồi chơi một chút đi cháu."

Cố Khanh Khanh bỗng thấy đau đầu: "Tiêu Tiêu, chị không ngồi đâu, mẹ chị bảo chị mang ít thịt viên chiên qua, em giúp chị mang vào nhé, chị phải về rồi." Cô đưa cái chén sứ cho Tiêu Tiêu, định rời đi mà bị em ấy kéo lại.

"Không sao đâu, vào ngồi chút đi, tiện thể em có việc muốn hỏi ý kiến chị." Tiêu Tiêu không quan tâm lắm.

Cô không có tình gì mấy với bà mợ này, chẳng có điều gì mà Cố Khanh Khanh không thể nghe.

Cố Khanh Khanh chưa kịp từ chối đã bị kéo vào trong.

Chắc là Tiêu Tiêu không biết vừa nãy mợ em ấy đang nói cái gì với mẹ em ấy.

Cô thầm nghĩ vậy.

"Ôi, cháu đến thăm Tiêu Tiêu à? Sao lại mang đồ đến nữa thế?" Thím Tiêu đứng dậy: "Hôm nay thím gặp mẹ cháu ở chợ, hai mẹ con giống nhau như đúc. Thím và mẹ cháu tán gẫu đủ chuyện, hợp duyên lắm, thím còn nói chiều nay sẽ qua nhà cháu chơi đấy."

"Mẹ cháu cũng nói nói chuyện với thím vui lắm, nhà cháu vừa mới chiên thịt viên, nóng hổi, mẹ bảo cháu mang qua mời thím ạ!" Cố Khanh Khanh liếc nhìn Tiêu Tiêu, bây giờ rời đi không tiện lắm, đành ngồi xuống theo lời mời.

Người phụ nữ kia nhìn cô, cười hỏi: "Đây là bạn của Tiêu Tiêu à, xinh đẹp quá, đã kết hôn chưa?"

"Kết hôn rồi." Cố Khanh Khanh trả lời thái độ tương đối khách sáo, không lạnh nhạt cũng không quá thân thiện.

Tiêu Tiêu nghiêng đầu nhìn chị ấy. Trong ấn tượng của cô, Khanh Khanh luôn đối xử với mọi người rất thân thiện và nhiệt tình, hiếm khi có thái độ xa cách như thế này, tự dưng làm cô nhớ đến Cố Xán Dương.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 592: Chương 592



"Uống chút trà nóng đi, mẹ cháu chu đáo thật." Thím Tiêu mang thịt viên vào bếp, rồi pha trà mang ra.

"Cảm ơn thím." Cố Khanh Khanh hơi nhổm người nhận lấy.

Người phụ nữ kia lại lên tiếng: "Tiêu Tiêu, cháu xem bạn bè cùng tuổi đều kết hôn rồi, mợ giới thiệu cho cháu một người tốt..."

Lời chưa nói hết, Tiêu Tiêu đã cười: "Mợ, nghe nói gần đây anh họ vừa xin được việc ở nhà máy quốc doanh, sao lại vào được thế?"

Người phụ nữ lập tức im bặt, vội đứng dậy: "Chị à, em còn chút việc, sắp đến giao thừa rồi, nhà còn nhiều thứ chưa mua, em phải về lo liệu, mấy hôm nữa em sẽ đến chúc Tết chị."

Bà ta nhặt cái túi vải trên ghế và chào thím Tiêu, lúng túng hoảng loạn vội vàng đi ra ngoài.

Tiêu Tiêu cười khẩy.

Thím Tiêu nhìn con gái trách nhẹ: "Dù sao bà ấy cũng là mợ của con mà."

Tiêu Tiêu không mấy bận tâm: "Tay mợ ấy quá dài."

Thím Tiêu thở dài: "Lần sau cư xử nhẹ nhàng hơn, đừng mở miệng làm bà ấy mất mặt ngay, không thì bà ấy về lại gây chuyện với cậu con."

Tiêu Tiêu không tỏ ý kiến.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Khanh Khanh, hai chị em nói chuyện đi, thím vào làm cơm trưa, may quá cháu mang thịt viên đến, thím đỡ phải nấu thêm." Thím Tiêu để lại phòng khách cho họ.

"Vâng, thím bận trước đi ạ!"

Trong phòng khách chỉ còn hai người bọn họ, Tiêu Tiêu tiện tay cầm lấy hộp sắt trên bàn trà, mở ra đưa cho cô: "Bánh quy bơ, chiến hữu cũ của cha em mang đến, chị thử xem."

Cố Khanh Khanh không khách sáo, lấy một miếng, cắn một miếng: "Cũng khá ngon đấy." Đây là vị mà cô chưa từng nếm qua.

Tiêu Tiêu lại đậy kín nắp hộp, đưa cả hộp cho cô: "Mang về cho bọn trẻ ăn đi."

"Thế thì ngại quá, em để nhà ăn đi, nhà chị còn nhiều đồ ăn vặt mà ..." Cô còn chưa nói hết câu, thấy Tiêu Tiêu nhướng mày, cô lại nuốt lời: "Được rồi, vậy thay mặt bọn trẻ cảm ơn dì ha."

Vừa ăn bánh quy, cô hỏi: "À đúng rồi, em có chuyện gì muốn hỏi chị à?"

Tiêu Tiêu liếc nhìn mẹ vẫn còn đang bận rộn trong bếp, thỉnh thoảng lại đứng ở cửa nghe ngóng, cô thản nhiên nói: "Ngày mùng hai em phải khởi hành đến Binh Đoàn Lục Trung báo danh, em muốn hỏi ý chị, có nên nói với anh chị một tiếng không."

Âm thầm đi đến Binh Đoàn Lục Trung, cảm giác như cố ý tránh mặt anh ấy, giống như mình đang đào ngũ vậy.

Cố Khanh Khanh không suy nghĩ nhiều: "Nói một tiếng đi, tối nay ăn cơm xong em đến tìm chị đi."

"Được." Tiêu Tiêu vẫn mặc quân phục, cô tháo mũ quân đội ra, đặt lên bàn trà, rồi ngả người tựa vào vai Cố Khanh Khanh: "Khanh Khanh, dạo này em cảm thấy mệt mỏi quá."

Cố Khanh Khanh dịu dàng an ủi: "Chị biết mà, mệt thì nghỉ ngơi, chúng ta thư giãn một chút." Sự điều chuyển quân đội đòi hỏi rất nhiều thủ tục, Tiêu Tiêu phải lo liệu không ít việc khi chuyển từ quân khu phương Nam sang lực lượng lục chiến binh đoàn Lục Trung.

Thời gian qua, Tiêu Tiêu còn huấn luyện được một nhóm xạ thủ b.ắ.n tỉa, không nhiều người, chỉ bảy người, ngày nào cũng chui vào núi sâu, hai ngày trước mới hoàn thành nhiệm vụ.

Cũng coi như đã có lời giải thích cho đơn vị cũ.

Cô tựa đầu vào vai Cố Khanh Khanh, giọng trầm xuống: "Hai ngày tới em sẽ từ từ suy nghĩ. Chị có vội về không? Nếu không, để em dựa thêm một lát nữa."

"Không vội." Người phụ nữ đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng em ấy: "Em ngủ một chút đi, chị canh đồng hồ, nửa tiếng nữa sẽ gọi em dậy."

"Được." Tiêu Tiêu đổi sang tư thế thoải mái hơn: "Cảm ơn chị, Khanh Khanh. Khi em đến binh đoàn Lục Trung, sẽ thường xuyên gửi khoai lang cho chị, nghe nói ở đó khoai lang rất to và ngọt."

Cố Khanh Khanh im lặng một lát, rồi quyết định nói sự thật với em ấy: "Ở đó chủ yếu trồng khoai lang và khoai tây, không có gì khác đâu."

Tiêu Tiêu: "......"

Không nghe thấy em ấy đáp lại, Cố Khanh Khanh cúi xuống nhìn thì thấy người đã ngủ rồi.

Tay cô nhẹ nhàng, đang vỗ vỗ bỗng khựng lại.

"Em vất vả rồi, Tiêu Tiêu." Cô khẽ nói.

Nhìn gương mặt say ngủ bình yên của cô gái, cô đưa mắt tìm quanh, không thấy có tấm chăn nào, liền gọi về phía bếp: "Thím ơi."

"Ơi." Thím Tiêu, tay cầm cái muôi, bước ra khỏi cửa bếp: "Có chuyện gì vậy, Khanh Khanh?"

Bà nhìn thấy con gái đang dựa vào cánh tay phải của con bé, bà bất lực nói: "Con bé này, mệt cũng không chịu lên giường ngủ, cứ bám lấy cháu không buông."

"Không sao, em ấy quá mệt rồi." Cố Khanh Khanh lắc đầu, hạ giọng: "Thím ơi, có chăn không? Thời tiết này lạnh quá dễ bị cảm."

"Có chứ, để thím lấy cho." Thím Tiêu quay lại bếp, đặt thìa xuống, tắt bếp gas, rồi vào phòng lấy một chiếc chăn quân dội dày màu xanh lá, nhẹ nhàng đắp lên người con gái.

"Khanh Khanh à, con bé này bình thường ở trong đại viện không gần gũi ai, tính cách nó hoang dã lắm. Con gái trong đại viện đều làm văn chức, không thì công tác ở đoàn văn công, trạm phục vụ, hoặc phòng quân vụ, chỉ có nó thích cầm s.ú.n.g ra chiến trường." Mẹ Tiêu hạ thấp giọng: "Người ta nể mặt cha nó, ngoài mặt không nói, nhưng sau lưng đều cười nhạo nó là thô lỗ, không giống con gái."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 593: Chương 593



"Ngay cả mợ nó cũng thường nói sau lưng, rằng con gái có tính cách như vậy khó mà tìm được chồng."

"Những năm qua Tiêu Tiêu chỉ thân thiết với cháu, hai năm trước nó nói muốn lên thủ đô học, thím biết nó là lên để gặp cháu, còn cả anh cháu nữa..."

Phần sau bà không nói ra, Cố Khanh Khanh hiểu thím ấy đang muốn nói gì.

"Những năm qua thím có nhờ các thím trong đại viện giúp tìm đối tượng cho Tiêu Tiêu, nó đều từ chối. Mấy tháng vừa rồi các cháu về Nam Dương, nó mới về nhà thường xuyên hơn, chứ trước đó nửa năm nó toàn ở trong doanh trại, không nghĩ đến chuyện về nhà."

"Thím đã gặp anh trai cháu vài lần, thằng bé thật sự rất xuất sắc, so với nhiều thiếu niên xuất thân từ đại viện còn giỏi hơn. Chú Tiêu và chú Chử không hợp nhau, có lần ông ấy mượn anh cháu từ tập đoàn quân không quân về huấn luyện, sau đó còn không muốn trả người, về nhà khen ngợi không ngớt lời, nói rằng một quân nhân như vậy dù ở quân đội dã chiến hay không quân hay bất kỳ đơn vị nào khác đều có tiền đồ vô hạn."

Cố Khanh Khanh lặng lẽ lắng nghe.

"Con bé Tiêu Tiêu này tính tình giống hệt cha nó, đầu óc không linh hoạt, cứ cứng nhắc một đường." Thím Tiêu nói: "Thật ra lần này nó đến Binh Đoàn Lục Trung, tuy thím lo lắng môi trường bên đó quá khắc nghiệt, song thím lại hy vọng trong hai năm xa anh cháu, nó có thể suy nghĩ thông suốt một số chuyện."

Thím Tiêu thở dài: "Những năm qua áp lực trên người nó khá lớn, nghe không ít lời mỉa mai, đồn thổi. Ban đầu thím còn không hiểu cho nó, chỉ một lòng nghĩ đến việc tìm cho nó một đối tượng có gia thế, phẩm chất tốt, mau chóng yên bề gia thất."

"Bây giờ thì sao ạ?" Cố Khanh Khanh cười hỏi.

"Nó vui là được rồi." Câu này thím Tiêu nói thật lòng.

Bà chỉ có một đứa con gái, tất nhiên mong con mình sống vui vẻ, thoải mái.

Còn lý do tại sao bà thay đổi thái độ, là vì bà đã gặp Cố Xán Dương.

Bà sống đến tuổi này, trải qua nhiều chuyện hơn con gái, đã gặp nhiều người tài giỏi xuất chúng.

Như Sở Uyên, hay Tần Chu.

Còn có Chử Chiến, Tiêu Hồi và vị kia họ Bạch, đều là những nhân vật lừng lẫy.

Loạn thế xuất anh hùng.

Giờ đây, những người như Cố Xán Dương thuộc dạng hiếm có khó gặp, một khi xuất hiện, tất cả những người khác đều trở nên mờ nhạt.

Không thể che giấu tài năng của thằng bé.

Tiêu Tiêu vốn dĩ đã ngờ nghệch trong chuyện tình cảm, gặp phải người xuất sắc như vậy, tất nhiên là chìm đắm không lối thoát.

Thím Tiêu nhìn Cố Khanh Khanh, trong lòng nghĩ, sáng nay bà đã gặp chị dâu nhà họ Cố ở chợ, trò chuyện rất vui vẻ.

Thật khó hiểu, nhìn thì rất bình thường, không hiểu sao mà chị dâu Cố lại nuôi dạy con cái tốt như vậy.

Ba anh em, không ai kém cả.

Sở Đại trước đây thế nào, mọi người trong đại viện đều biết, đã sớm tuyên bố rằng là cả đời không lấy vợ, vậy mà chẳng bao lâu lại dẫn vợ về nhà.

Còn đứa con gái ngốc nghếch nhà bà, dù có đ.â.m đầu vào tường cũng một lòng không chịu quay đầu.

Thím Tiêu lại vào bếp xào nốt nồi rau, Cố Khanh Khanh ngồi yên không động đậy, giữ nguyên tư thế cũ cho Tiêu Tiêu ngủ thêm một lát.

Nhìn đồng hồ đeo tay, thấy thời gian cũng gần đến, cô nhẹ giọng gọi: “Tiêu Tiêu.”

Tiêu Tiêu khi mở mắt ra có một khoảnh khắc mơ màng, rất nhanh lấy lại vẻ tỉnh táo, xoa xoa sau gáy: “Chị sắp về rồi à? Để em tiễn chị.”

“Được.” Cố Khanh Khanh không từ chối, mang theo bánh quy bơ Tiêu Tiêu đưa cho cô, ra khỏi sân.

Tiễn người đến cổng sân, Tiêu Tiêu nói: “Tối nay em sẽ đến tìm chị.”

“Được thôi, Kiêu Kiêu cứ hét ầm lên muốn chơi với dì đấy, nếu biết em mấy hôm nữa phải đi binh đoàn Lục Trung rồi, chắc chắn lại ầm ĩ thêm lần nữa.”

“Vậy tối nay em sẽ dỗ dành con bé thật tốt.” Tiêu Tiêu gãi gãi cằm, bối rối không biết có gì có thể làm cô nhóc nhỏ vui vẻ.

“Được rồi, chị đi đây,” Cố Khanh Khanh vẫy tay chào em ấy: “Trong sân gió lớn, em mau vào đi.”

“Vâng, được.”

Mang bánh quy bơ về chia cho lũ nhỏ, lại dặn chúng ăn xong cơm mới được đụng đến đồ ăn vặt, Cố Khanh Khanh giúp Thời Như Sương bưng đồ ăn ra.

Ăn xong, mấy nhóc con buồn ngủ, cô đưa chúng lên lầu thay đồ ngủ, đợi chúng ngủ rồi, dặn người đàn ông trong nhà trông nom cẩn thận, cô lấy tiền đạp xe đến cổng đại viện.

Cô cùng Thường Nguyệt ở cửa hàng bách hóa mua không ít đồ—

Văn phòng phẩm cho xấp nhỏ, còn có dây buộc tóc cho con gái, đủ loại kiểu dáng, cô chọn vài cái hợp với Kiêu Kiêu, định từ giờ bắt đầu để con gái nuôi tóc dài.

Buổi tối, Cố Thanh Liệt mang pháo hoa cùng Chử Chiêu mua ra sân, cùng xấp nhỏ đốt pháo.

Dù Kiêu Kiêu nghịch ngợm, rốt cuộc vẫn là con gái, trốn sau lưng anh trai, thò đầu ra, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn pháo đang được châm lửa.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 594: Chương 594



Khi tia lửa b.ắ.n ra, cô bé kêu lên một tiếng, kéo theo Tinh Tinh bình tĩnh chạy đến dưới mái hiên, đứng cách xa một chút.

Cố Thanh Liệt quay đầu thấy dáng vẻ rụt rè của cháu gái, không nhịn được chế giễu: “Lá gan này không giống mẹ con tí nào đâu, bảo bối à.”

Đoàn Đoàn và Niên Niên cầm nén hương cháy trong tay, dưới sự dẫn dắt của chú Chử b.ắ.n pháo hoa, Sở Đại kéo ghế ngồi dưới mái hiên quan sát, Thẩm Tuy bên cạnh đang nhóm lò than.

Cố Xán Dương đứng trong bóng tối, pháo hoa rực rỡ soi sáng bầu trời đêm, anh hơi ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực nhìn không ra cảm xúc.

Tiêu Tiêu đứng ngay cổng sân, nhìn bóng dáng gầy gò của anh, vẫn không hề nhúc nhích.

Cho đến khi trong sân vang lên tiếng cười đùa của lũ trẻ cùng tiếng trò chuyện nhẹ nhàng của người lớn, cô mới nhấc chân bước tới, đứng bên cạnh anh.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cô đã hạ được quyết tâm: “... Em sắp đi quân đoàn Lục Trung rồi.”

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thản nhiên: “Khá tốt.”

Pháo hoa dần tắt, Cố Thanh Liệt lại kêu lên: “Pháo hoa nhỏ này chẳng đã tí nào, nổ hai tiếng rồi tắt, còn chưa kịp phản ứng nữa.”

Chử Chiêu hỏi: “Chẳng phải mua loại pháo kép à? Thử cái đó xem, tôi sẽ b.ắ.n thêm một đợt pháo hoa nữa.”

Ánh đèn màu cam trong sân hắt bóng như một vạch phân chia, một bên náo nhiệt dưới ánh đèn cam, còn hai người họ đứng trong bóng tối.

Tiếng pháo lại vang lên, pháo hoa bay lên trời.

Thấy anh trầm mặc không nói gì, Tiêu Tiêu bỗng gọi: “Cố Xán Dương.”

“Ừ.”

“Chúc anh bình an thuận lợi.” Cô nở nụ cười tươi sáng.

Cố Xán Dương thu ánh mắt lại nhìn cô gái, đôi mắt lạnh lùng tựa như ánh trăng trên bầu trời, trong trẻo vô biên.

Thấy anh không nói gì, cô gái lại nghịch ngợm nói: “Cũng chúc tôi như ý nguyện, đợi được lúc trời quang mây tạnh thấy ánh trăng.”

“Phát lì xì rồi!” Cố Khanh Khanh đứng ở cửa phòng khách gọi: “Chơi đủ rồi chứ? Mau vào đây sưởi ấm, cha mẹ và cha nuôi đã chuẩn bị sẵn tiền mừng tuổi rồi.”

Cố Thanh Liệt dập tắt nén hương, xoa xoa tay, nhe răng cười: “Xem ra năm nay mình sẽ có thêm hai bao lì xì, lão Chử, Tiêu Tiêu mau vào đi, anh cả, anh còn đứng đấy làm gì.”

Đoàn Đoàn và Niên Niên vừa nghe thấy có tiền mừng tuổi đã chạy vào rồi, chúng không thiếu tiền, tiền mừng tuổi mỗi năm và tiền tiêu vặt đều do chúng tự cất giữ, cha mẹ không bao giờ động vào.

Nhưng nghe thấy có lì xì thì vẫn vui lắm.

Người lớn và trẻ con đều chạy vào, bước chân của Tiêu Tiêu không chậm, cô chạy đến nhập cuộc vui.

Cố Xán Dương không nhanh không chậm đi sau cùng, anh quay đầu nhìn lại, trong đại viện, khắp nơi đều đang b.ắ.n pháo hoa.

Tiếng nổ liên tục, rực rỡ chói mắt.

“Xán Dương!” Thời Như Sương chia xong lì xì, gọi to từ bên trong vọng ra bên ngoài: “Mau vào đây, chỉ còn thiếu mỗi con thôi.”

Anh quay đầu, bước vào trong.

Bốn vị trưởng bối phát lì xì cho người lớn và trẻ con, Cố Khanh Khanh ngọt ngào nói không ít lời chúc tốt đẹp, xấp nhỏ cũng học theo, mỗi đứa bám lấy ông bà ngoại nịnh nọt.

Thật náo nhiệt.

Cố Thanh Liệt nhận được không ít bao lì xì, lại đem bao lì xì chuẩn bị sẵn đưa cho em gái và các cháu.

Nhìn bao lì xì anh cả phát, dày hơn hẳn của mình, Cố Thanh Liệt lén đến bên cạnh Sở Đại: “Lão Sở, cậu bỏ bao nhiêu trong đấy thế, sao cộng hai cái của mình với cậu lại vẫn không bằng của Cẩu Thặng nhỉ.”

Sở Đại liếc nhìn vợ và lũ nhỏ đang cầm lì xì, đúng thật, gấp đôi của anh và Cẩu Đản lì xì.

“Tiền của tôi do Khanh Khanh quản, anh cả tự làm chủ, không so được.” Anh cười nói.

“Tiền của tôi cũng do em gái quản, lần này tiền mừng tuổi là từ trợ cấp mà tôi tiết kiệm từng chút một đấy, sang năm nhất định phải chú ý, sớm xin tiền em gái, không thể ít hơn của anh cả được.” Cố Thanh Liệt có chút hối tiếc.

“Năm sau tiền của cậu chưa chắc còn ở chỗ Khanh Khanh đâu.” Sở Đại trêu chọc.

“Haha, biết đâu đấy.” Cố Thanh Liệt nở nụ cười, lúm đồng tiền nhỏ thoáng hiện nơi khóe miệng.

Sở Đại đối diện với đôi mắt long lanh của vợ, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn anh chằm chằm, tò mò không biết anh với Cố Thanh Liệt nói gì mà vui thế.

Ánh mắt anh đầy ý cười, khóe môi cong lên.

Trong phòng khách ấm áp, mọi người quây quanh lò than ngồi, cảm giác rất ấm cúng.

Các trưởng bối cười ha hả, ôm cháu, kể chuyện thú vị thời trẻ với con cháu.

Ánh mắt Sở Đại càng thêm ấm áp.

Mong rằng những năm tháng sau này, mãi như khoảnh khắc này.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 595: Chương 595



Năm 1995, mùa hè.

Đoàn ngoại giao kết thúc chuyến thăm đến nước A Lặc, lên máy bay về nước.

Qua cửa sổ, những đám mây cuồn cuộn, nước A Lặc – nơi họ đã ở lại suốt nửa tháng dần thu nhỏ lại và biến mất khỏi tầm nhìn.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng cầm trong tay một tập tài liệu, anh yên lặng thẩm duyệt.

Một nhà ngoại giao trẻ tuổi, trầm ổn và nho nhã, bên cạnh anh là một cô gái nhỏ dễ thương, đang cầm máy ảnh chụp cảnh ngoài cửa sổ.

“Kiêu Kiêu.” Người đàn ông đặt tài liệu xuống, ánh mắt dịu dàng, “Lần này theo đoàn ra nước ngoài, có thu hoạch gì không?”

Sở Sơ Nguyệt thu lại máy ảnh, cười tít mắt: “c** nh*, cháu biết sau này mình muốn làm gì rồi!”

“Hửm?” Người đàn ông cười nhẹ, “Nói thử xem.”

“Cháu muốn làm thông dịch viên theo đoàn! Nhưng ngoại ngữ của cháu biết quá ít, trong đoàn ngoại giao có rất nhiều người giỏi, ví dụ như anh Đông."

Cô đang nhắc đến một phiên dịch viên theo đoàn, lớn hơn cô không nhiều mà đã thành thạo hơn mười loại ngôn ngữ, trong đó có những ngôn ngữ hiếm gặp ngay cả trong sách giáo khoa.

Thẩm Tuy cười nhẹ: “Cháu mới chỉ học năm hai đại học, giờ chăm chỉ học thì vẫn còn kịp.”

“c** nh*!” Sở Sơ Nguyệt đứng dậy, chen vào ngồi cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh và làm nũng: “c** nh* phải dạy kèm cho cháu chứ! Cậu là cậu ruột của cháu, không thể để mặc cháu với ước mơ mà không giúp đỡ cháu được đâu.”

Người đàn ông không hề bị lay động, mặc cho cô bé lắc lư: “Cậu nhớ khi cháu tám tuổi, ước mơ của cháu là lớn lên sẽ giống anh hai, cầm s.ú.n.g ra chiến trường chiến đấu. Đến năm chín tuổi, cháu lại muốn vào không quân để học lái máy b** ch**n đ**.”

Cô gái vẫn cười tươi tắn, không chút ngượng ngùng.

“Anh cả dẫn cháu đến căn cứ không quân tham quan, chưa bao lâu cháu đã đổi ước mơ, nói rằng muốn trở thành nữ hạm trưởng đầu tiên."

Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Đến năm mười hai tuổi, cháu nói rằng những ước mơ đó quá mệt mỏi, sau này muốn giống ông ngoại hai hoặc ông ngoại ba, mở cửa hàng đồ nội thất hoặc quán ăn.”

“Kiêu Kiêu, năm nay cháu mười chín tuổi rồi.”

“Trong mười năm qua, cháu đã thay đổi gần ba mươi ước mơ.”

Trở thành xạ thủ b.ắ.n tỉa, học y với chú Triệu Trạch, cô bé đã từng nhắc đến những ước mơ đó, những ước mơ của cô bé chưa bao giờ lặp lại.

Và cũng không kéo dài được lâu.

“c** nh*!” Cuối cùng Sở Sơ Nguyệt cũng có chút xấu hổ: “Cháu chỉ muốn thử thôi mà, cơ mà cháu thấy làm phóng viên chiến trường cũng không tồi, hoặc tham gia tổ chức cứu hộ động vật quốc tế. Khi cháu tốt nghiệp, cháu sẽ tham gia!”

“Thế còn ước mơ làm phiên dịch ngoại giao thì sao?” Người đàn ông cười thanh thoát.

“Học phiên dịch xong, cháu vẫn có thể dùng để làm phóng viên chiến trường hoặc cứu hộ động vật mà,” Đôi mắt cô gái sáng rực, nụ cười rạng rỡ, “c** nh*, cậu dạy cháu nhé!”

Cô bé đang học đại học ở thủ đô, có nhiều cơ hội gặp c** nh*, đôi khi ở ký túc xá, phần lớn thời gian cô ở khu tập thể của Học viện Khoa học Quân sự.

Thẩm Tuy mỗi tháng được nghỉ vài ngày, nếu hai cậu cháu trùng thời gian, họ sẽ cùng về Nam Dương.

“Nam Dương có sách vở, vừa hay chuyến công tác lần này kết thúc, cậu được nghỉ nửa tháng. Kỳ nghỉ hè của cháu còn một tháng, cùng về thăm chị gái nhé.”

Thẩm Tuy lấy từ túi áo khoác màu xanh đậm ra cây bút máy, sau khi ký vào tài liệu vừa xem xong, anh đóng nắp bút “cạch” một tiếng.

“Trong nửa tháng, cháu học được bao nhiêu, phụ thuộc vào cháu.”

Sở Sơ Nguyệt chống cằm bằng một tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài: “c** nh* ơi, cậu không thấy nửa tháng quá gắt gao sao? Cháu đâu có trí nhớ siêu phàm như cậu.”

“Nửa tháng với Đoàn Đoàn, Niên Niên hay Tinh Tinh đã đủ để học cơ bản một ngôn ngữ mới rồi.” Người đàn ông hơi nghiêng người, không chắn tầm nhìn của cháu gái: “Lần này về nước, viết cho cậu một bản cảm nghĩ bằng tiếng Anh nhé.”

Nhìn thấy đôi mắt cháu gái tròn xoe, vẻ mặt không thể tin nổi, người đàn ông mỉm cười nhẹ: “Không dưới một nghìn chữ.”

Sở Sơ Nguyệt: “…c** nh*.”

“Hửm?” Ánh mắt anh dịu dàng, ra hiệu cô nhóc có thể nói thẳng nếu có ý kiến.

“Cậu có thể coi như cháu chưa từng theo đoàn đi được không?” Cô gái nghiêm túc hỏi, lần này còn dùng kính ngữ: “Được không ạ?”

Thẩm Tuy bật cười: “Cậu mang theo một cuốn từ điển. Nếu bây giờ cháu chưa buồn ngủ, có thể bắt đầu viết ngay.”

Sở Sơ Nguyệt ngay lập tức ngả vào vai anh giả vờ chết: “c** nh*, cháu đã ngủ rồi, cậu có nghe thấy tiếng ồn của máy bay không? Đó chính là tiếng ngáy của cháu khi đang ngủ say đó.”

Thẩm Tuy vỗ đầu cháu gái: “Đi ngáy ở bên kia đi, cậu còn phải viết báo cáo.”



Lúc lên máy bay là vào sáng sớm, và khi về đến nước cũng là sáng sớm.

Sở Sơ Nguyệt vừa xuống máy bay đã dụi mắt ngái ngủ: “Chênh lệch múi giờ khó chịu quá, cháu vừa buồn ngủ vừa không buồn ngủ, không phân biệt được có nên ngủ tiếp hay không.”

“Cậu sẽ cho người đưa cháu về Học viện Khoa học Quân sự. Cậu còn chút việc, về nhà nghỉ ngơi rồi dọn dẹp hành lý, tối chúng ta sẽ đi tàu về Nam Dương.” Thẩm Tuy đưa tài liệu cho người bên cạnh, người đó lập tức cẩn thận cất vào cặp công vụ.

“Dạ, biết rồi ạ.” Sở Sơ Nguyệt ngáp dài: “Cháu về trước nhé.”

“Được.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 596: Chương 596



Họ mua vé giường nằm, chuyến về Nam Dương không quá khó chịu. Kiêu Kiêu ngoài ngủ ra thì toàn nói chuyện với mọi người trong hành lang, từ nhân viên tàu đến hành khách, cô bé đều trò chuyện rất vui vẻ.

Thẩm Tuy nghĩ thầm cô bé này rất hợp làm ngoại giao.

Chỉ có điều, tính tình cô bé không ổn định, thích là làm ngay, nếu thực sự trở thành nhà ngoại giao, chưa được vài ngày chắc chắn sẽ bỏ cuộc.

Người đàn ông mỉm cười lắc đầu, trong nhà chỉ có một cô gái duy nhất, muốn làm gì thì làm, họ sẽ luôn ủng hộ phía sau.

Ngòi bút của anh cọ xát lên trang giấy trắng, phát ra âm thanh sột soạt.

Nét chữ của anh nội lực, ẩn chứa khí phách, giống như con người của anh, đầy bản lĩnh.

“c** nh*, cậu muốn ăn cơm hộp nào? Có thịt kho hầm khoai tây hay thịt xào ớt xanh? Con nhớ cậu cả rất thích thịt xào ớt xanh, trên xe lửa không có món sườn xào chua ngọt mà cậu thích.”

“Cái nào cũng được.” Thẩm Tuy cười: “Dù sao cũng không bằng đồ ăn của chị gái.”

“Đúng rồi, tay nghề của mẹ tất nhiên là tuyệt nhất!” Sở Sơ Nguyệt mua một phần trứng xào hành và thịt xào ớt xanh, mở hộp cơm ra, cô chia hai món mỗi thứ một nửa vào một hộp khác. “Vốn dĩ hè năm nay con định về thành phố Diêm ấy, ăn ở tiệm cơm ông ngoại ba nửa tháng, vậy mà cậu bắt cháu học quá chừng." Cô gái nhỏ có vẻ hơi ấm ức: “Hè này con gầy đi mấy cân rồi đúng không? Đến khi tựu trường, có phải cậu sẽ cho con thêm sinh hoạt phí, con ăn ở nhà ăn trường bồi bổ thêm đúng không?"

Thẩm Tuy nhìn hộp cơm nhôm trước mặt, một bên là trứng xào hành tây, bên kia là thịt xào ớt xanh, anh nhận lấy đôi đũa cô bé đưa, rồi tách ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Một học kỳ con ăn được bao nhiêu chứ? Anh cả và anh hai cho con không ít sinh hoạt phí đúng không, anh rể cũng không nỡ để con thiếu thốn gì, còn hai ông nội con nữa, chẳng phải cũng đã lén đưa cho con không ít tiền sao?” Anh cười khẽ: “Kiêu Kiêu, sao con có thể gầy đi được chứ.”

Sở Sơ Nguyệt bĩu môi: “Con giống cậu hai mà, ăn khỏe nên tiền ăn uống đương nhiên cũng nhiều hơn, mà sinh hoạt phí đâu chỉ dùng để ăn, mỗi tháng con còn phải mua sách nhiếp ảnh, băng từ và nhiều thứ khác nữa.”

Nghe giọng điệu của cô bé như sắp khóc, Thẩm Tuy mềm lòng nói: “Được rồi, cậu sẽ cho con thêm.”

“c** nh* là tuyệt nhất!” Nhận được lời hứa, cô bé lập tức phấn chấn trở lại, gắp thịt trong hộp cơm đưa cho anh: “c** nh*, dạo này cậu vất vả rồi, gầy đi một vòng rồi, ăn nhiều vào nhé.”

“Thế còn con?” Thẩm Tuy cười hỏi: “Không phải giống anh hai, ăn khỏe sao? Đưa hết cho cậu thế này con có đủ ăn không?"

“Sắp đến Nam Dương rồi.” Cô bé cười khúc khích: “Con để dành bụng về nhà ăn món cua xào cay của mẹ, nhà mình vẫn là tuyệt nhất, hải sản ăn thoải mái.”

Ở trường, cô bé toàn ăn ở nhà ăn, thủ đô cách biển rất xa, hầu như chẳng có gì gọi là hải sản, trừ rong biển.

Ở Học viện Khoa học Quân sự, cô bé có ăn qua ở nhà ăn quân đội, dùng lương hưu của ông nội. Dù món ăn ở đây gần như giống nhau mỗi ngày, nhưng có vẻ hương vị hợp khẩu vị cô hơn nhà ăn trường, có lẽ vì cô đã quen ăn ở nhà ăn quân đội từ nhỏ.

Cô mỉm cười, lúm đồng tiền lộ rõ bên môi, nụ cười tinh nghịch, Thẩm Tuy chỉ biết lắc đầu bất lực.

Khi đến ga Nam Dương, đã hơn 5 giờ chiều, họ không báo trước cho gia đình nên phải tự về.

May mắn là từ ga đến quân khu không xa, đi bộ khoảng nửa tiếng là tới, trên đường Thẩm Tuy còn ghé mua ít nho và đào mật cho chị gái.

Đúng 5 giờ 40, Cố Khanh Khanh mới vừa trò chuyện xong với các chị dâu trong đại viện, định chào tạm biệt về nhà nấu cơm thì thấy hai bóng dáng quen thuộc đang tiến lại gần.

“Chị.” Thẩm Tuy mỉm cười gọi.

“Mẹ!” Kiêu Kiêu lao đến ôm chặt lấy vai cô, làm nũng: “Con nhớ mẹ quá, nhớ đến nỗi không ngủ được.”

Thẩm Tuy nhớ lại hình ảnh cô gái nhỏ vô tư ngủ say trên máy bay và tàu hỏa, chỉ biết im lặng.

Cố Khanh Khanh véo má con gái: “Con nhớ mẹ hay nhớ cha con? Mẹ chẳng tin đâu.”

“Cả hai luôn.” Cô bé cười tít mắt: “Mẹ ơi, mẹ xem con có phải gầy đi rồi không, dạo trước con theo c** nh* sang nước A Lặc, một cái bánh mì to ăn từ sáng tới tối, mẹ xem này, cái cằm con bị mài nhọn luôn rồi đây này."

Cố Khanh Khanh ngắm kỹ con gái: “Đúng là gầy đi thật, về nhà đã.”

“A Tuy, đừng đứng đó nữa, về nhà nghỉ ngơi chút đi, đúng lúc chị mua được một dẻ sườn, chị làm sườn xào chua ngọt rồi hầm canh sườn củ cải cho em, còn có ít cá tôm nữa, tối nay chị bồi bổ cho hai đứa.”

“Ngon quá.” Cô bé cười toe toét, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ: “Mẹ vẫn là thương con nhất, con muốn ăn cua xào cay!”

“Được, chiều ý con.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 597: Chương 597



Thẩm Tuy cũng cười bước theo hai mẹ con về nhà.

Tinh Tinh giờ đang học năm hai tại Học viện Hàng không Vũ trụ Bắc Kinh, vì tham gia dự án nghiên cứu của trường nên hè này không về được.

Kiêu Kiêu biết điều đó.

Đến khi nhìn thấy phòng khách trống trải, cô vẫn không nhịn được hỏi: “Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng chưa về hả mẹ?”

“Anh cả con đang ở Vũ Thành, bận công việc không về được, Niên Niên đang ở Binh Đoàn Lục Trung, phải đến cuối năm mới có phép.”

Sau khi tốt nghiệp, Đoàn Đoàn được bổ nhiệm về Vũ Thành, bắt đầu từ những vị trí cơ bản nhất, là cán bộ trẻ từ nơi khác đến nên có nhiều người không phục, sau này Đoàn Đoàn viết thư về, nói có ông Dư ở đó nên công việc tương đối suôn sẻ.

Dư Phú Quý sau khi xuất ngũ Binh Đoàn Xây Dựng đã trở về Vũ Thành, rất có tiếng tăm ở đó, hiện đang dưỡng già ở quê quán, Hàn gia thôn. Biết Đoàn Đoàn được điều về Vu Thành, ông rất vui mừng.

Niên Niên học trường quân đội, giờ đang làm tham mưu ở Binh Đoàn Lục Trung, nói ra cũng thú vị. Trương Kiến Thiết Xuất thân từ Binh Đoàn Lục Trung, con trai Trương Tháp lại vào Binh Đoàn Xây Dựng, còn con trai Sở Đại, xuất thân từ Binh Đoàn Xây Dựng lại vào Binh Đoàn Lục Trung.

“Khi nào có thời gian, con sẽ đến thăm anh cả và anh hai.” Cô bé nằm dài trên ghế sofa, thở dài thoải mái: “Vẫn là nhà mình tuyệt nhất, mẹ ơi, con ngủ một lát, mẹ cần gì cứ gọi con nhé.”

“Không cần đâu, con cứ ngủ đi.” Cố Khanh Khanh cầm trái cây, xoay người vào bếp: “A Tuy, em cũng nghỉ ngơi một chút, đến giờ ăn chị sẽ gọi.”

“Vâng.” Thẩm Tuy xách hành lý lên tầng ba.

Lúc ăn tối, Sở Uyên hỏi cháu gái cảm nghĩ về chuyến đi theo đoàn lần này. Cô bé đang ăn cua cay xị mặt xuống ngay.

"Ông Nội, con muốn làm phiên dịch viên đi theo đoàn, xong con thấy làm phóng viên chiến trường thật ngầu. Nước A Lặc đang có chiến tranh, vì họ là quốc gia trung lập nên có thể thuận lợi vào khu vực chiến sự.

Khi nhìn thấy phóng viên chiến trường đứng trước đống đổ nát, hăng hái nói với thế giới về sự thật, cô bé cảm thấy mình nên làm điều gì đó.

Suy nghĩ đó không kéo dài lâu, cô lại muốn đi cứu hộ động vật hoang dã.

Sở Đại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái đỏ bừng vì cay, rót cho con gái một ly nước ngọt có ga: "Muốn làm gì thì cứ thử, không hợp thì đổi."

"Cảm ơn cha ~" Cô bé nhận ly nước ngọt rồi uống một hơi.

Món cua cay này là món yêu thích của cậu hai, mẹ thường bỏ rất nhiều ớt vào, dù anh em cô ăn cay được, nhưng dù sao là bé con lớn lên ở Nam Dương nên không thể bằng mẹ và cậu được.

"Đúng vậy." Cố Khanh Khanh bóc một con tôm đưa cho con gái: "Con mới học năm hai, vẫn còn nhiều cơ hội để thử và sửa sai, không cần phải định sẵn mục tiêu cuộc đời từ sớm như các anh trai của con."

Bỏ con tôm vào chén con gái, cô cười và nói: "Nếu con muốn thử, trước tiên phải hiểu biết về lĩnh vực đó, có đủ điều kiện nhập môn. Mẹ nghe c** nh* của con nói, thành tích của con ở trường không tốt lắm."

Sở Sơ Nguyệt suýt bị sặc nước ngọt, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ trách móc: "c** nh*!"

Thẩm Tuy cười điềm đạm, ánh mắt dịu dàng mang theo sự dò hỏi.

Cô bé chu môi: "Lần sau nhớ giữ bí mật cho con." Cô nghĩ đến việc mình đã quên dặn cậu không được nói với mẹ, bỗng thấy chán nản nhụt chí.

Cố Khanh Khanh nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của em trai, buồn cười.

"Con giống cậu hai, học hành không giỏi, nhà mình có gen này, nên chúng ta không trách con. Dù muốn làm phiên dịch viên theo đoàn, phóng viên chiến trường hay cứu hộ động vật hoang dã, con đều cần thông thạo ngoại ngữ."

"Giờ còn hai năm nữa con mới tốt nghiệp mà." Cô bé nũng nịu: "Đến lúc đó con học cũng được mà mẹ."

"Nếu con học từ bây giờ, đến kỳ nghỉ đông có thể tham gia cứu hộ động vật hoang dã, l.à.m t.ì.n.h nguyện viên." Thẩm Tuy từ tốn gắp một miếng sườn xào chua ngọt, giọng không nhanh không chậm: "Mùa của nước A Lặc ngược với chúng ta, mùa đông bên đó là mùa hè. Cậu nghe nói phong cảnh nước họ rất đẹp, mùa hè sẽ càng đẹp hơn."

"Kiêu Kiêu, con có muốn đi không?"

Cô bé động lòng, nhìn ánh mắt cười của ông nội, hỏi: "Vậy thời gian này ông nội và c** nh* thay phiên dạy con được không ạ?"

"Có gì không được?" Ông nội cười hiền từ: "Chỉ cần bảo bối của chúng ta muốn học, ông nội sẽ truyền dạy hết mình."

Thẩm Tuy dù nghỉ phép cũng có rất nhiều tài liệu phải đọc, cần chuẩn bị trước cho lần ngoại giao tiếp theo, mỗi ngày có rất ít thời gian rảnh để dạy học cho cháu gái.

Vì vậy Kiêu Kiêu phải nhờ đến ông nội.

Mẹ cô trước đây từng học ngoại ngữ, định thi vào đại học ngoại ngữ, sau đó phát hiện mình hứng thú với lịch sử hơn.

Hiện giờ Cố Khanh Khanh làm việc ở Bảo tàng Nam Dương, không có thời gian giúp con gái.

Sở Uyên ... chỉ biết tiếng Nga, không thông thạo, chỉ đủ cho giao tiếp hằng ngày, giờ già rồi nên đã quên gần hết.

Sở Đại thì còn ổn, nhưng anh rất bận.

Người duy nhất có thể rảnh rỗi là ông nội Tần.

---

Về nhà mười mấy ngày, Kiêu Kiêu chăm chỉ học ngoại ngữ, sáng sớm đã đứng trước cửa sổ lớn tiếng đọc thuộc lòng, Cố Khanh Khanh thấy rất thú vị.

Pha cho người đàn ông phía sau một ly nước mật ong, cô hỏi: "Anh nghĩ lần này Kiêu Kiêu sẽ kiên trì được bao lâu?"

"Tùy vào hứng thú của con bé duy trì được bao lâu." Người đàn ông uống một ngụm nước mật ong, tiện tay đặt chiếc cốc sứ lên bàn nhỏ bên cạnh, từ phía sau ôm lấy eo vợ, cằm đặt trên đỉnh đầu vợ: "Vài ngày nữa con bé sẽ lên thủ đô, để A Tuy đau đầu thôi."

"Vâng." Cố Khanh Khanh dụi dụi vào cằm anh: "Đoàn Đoàn, Niên Niên đã lâu rồi không về, em đang nghĩ có nên thu xếp thời gian để thăm con không."

"Đúng là cần phải tìm thời gian." Sở Đại nghĩ một lúc rồi nói: "Sau Tết Trung Thu, anh có nửa tháng nghỉ, khi đó mình đi thăm các con."

Thành phố Biên, Vũ Thành, Thủ Đô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đều phải đi.

"Được." Người phụ nữ cười nhẹ.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 598: Chương 598



Kỳ nghỉ hè kết thúc, Kiêu Kiêu thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về thủ đô học. Lúc đi chỉ mang hai bộ quần áo, bây giờ hành lý đã đầy ắp.

Cô bé ôm lấy cánh tay Cố Khanh Khanh cười: "Mẹ, hay mẹ đi cùng con lên thủ đô đi, như vậy mẹ sẽ không lo con ăn uống không đủ đầy nữa."

"Mẹ cũng muốn." Cố Khanh Khanh để cô bé dựa vào người mình, mang theo các món ăn vặt con gái thích: "Nhưng mẹ không rảnh được đâu, con gái ngốc à."

Cô là giám đốc Bảo tàng Nam Dương, có rất nhiều công việc phải lo, vì giỏi ngoại ngữ, cả việc tiếp đón khách nước ngoài cô phải tự làm.

"Vậy được rồi." Cô bé tựa đầu vào vai mẹ, hít hà mùi thơm của bồ kết trên người mẹ, giọng buồn bã: "Lần tới con sẽ hẹn ba cậu cùng về."

"Được."

Sở Đại bận việc, Tiểu Hủ tự mình lái xe đưa họ đến ga tàu, còn mang theo trái cây cho cô bé ăn trên đường: "Đã rửa sạch rồi, dưa hấu cắt sẵn đựng trong hộp, để ở trên cùng, phải ăn ngay nhé con."

"Con biết rồi ạ, cảm ơn cậu Tiểu Hủ."

Tiểu Hủ đưa cô bé lên tàu, sắp xếp hành lý xong, nhìn cô bé cong mắt cười, bỗng thấy bồi hồi.

Cô bé đã lớn đến vậy rồi sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đến thủ đô nhớ tự chăm sóc bản thân, có gì cần thì gọi về nhà, ông nội mỗi ngày đều mong ngóng con đấy." Anh không kìm lòng được mà đưa tay xoa đầu cháu gái, quay đầu nói với người đàn ông ngồi bên cạnh giường ngủ: "Chăm sóc tốt cho Kiêu Kiêu nhé."

Người đàn ông khẽ gật đầu, giọng điềm tĩnh: "Yên tâm đi, anh Tiểu Hủ."

Sau những ngày ăn ngủ trên tàu, khi đến thủ đô, Thẩm Tuy có người đến đón, cô bé không phải tự mang hành lý, chỉ việc lên xe.

Ngủ thêm nửa tiếng trên xe, Thẩm Tuy có việc phải làm, khi tỉnh dậy cô bé vẫn ngồi trong xe chờ.

Hơn một tiếng sau họ mới về đến được đại viện.

Thẩm Tuy mang đồ của cô bé đến trước cửa phòng, anh không vào: "Ngày mai khai giảng, bài cảm nhận 1000 từ bằng tiếng anh của con có thể nộp muộn. Tối nay ngủ sớm, 7 giờ sáng dậy nhé."

"Cậu đưa con đến trường."

Kiêu Kiêu dụi mắt, ngáp một cái: "Vâng, biết rồi, con sẽ đặt báo thức."

"Được, ngủ ngon."

"Ngủ ngon nha c** nh*."

Đêm đó Kiêu Kiêu ngủ không yên, mơ mộng liên tục, lúc thì mang máy quay chạy theo động vật hoang dã trên thảo nguyên rộng lớn, lúc lại đứng trên đống đổ nát hoang tàn.

Giấc mơ quá chân thực, khi tỉnh dậy, hơi thở của cô rất nặng nề, th* d*c từng hồi.

Đầu tựa vào đầu giường, cô co chân lại, vòng tay ôm lấy chính mình.

Khi vùi đầu vào cánh tay, cô nghĩ——

Nhất định phải học tốt ngoại ngữ.

Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong tại nhà ăn, Thẩm Tuy đưa cháu gái đến trường làm thủ tục nhập học.

Điều khiến cô vui là, cậu có thể giúp cô nộp học phí, nhờ đó cô tiết kiệm được một khoản để mua thiết bị chụp ảnh.

Khi Thẩm Tuy biết lý do khiến cháu gái vui, anh ngẩn ra một lúc: “Thật sự thiếu tiền đến vậy sao?” Anh vốn nghĩ rằng cô bé này chắc hẳn có đủ tiền.

“Vâng ạ, con tham gia một câu lạc bộ từ thiện, mỗi quý đều phải mua sách giáo khoa và đồ dùng học tập để quyên góp theo định kỳ, với cả nhiếp ảnh cũng rất tốn tiền mà.”

Kiêu Kiêu ngại ngùng nói: “Con còn thích sưu tập băng cassette và đĩa than nữa, nên chi tiêu rất cao ạ.”

Cô có quá nhiều sở thích, vì thế tốn tiền vào đủ mọi thứ.

Thẩm Tuy im lặng nhìn cháu gái một lúc, rút ví lấy ra một xấp tiền đưa cho cháu gái: “Không đủ thì nói.”

“Cảm ơn c** nh*!” Đôi mắt đen của cô sáng rực, đang định đưa tay nhận tiền thì thấy c** nh* hơi rụt tay lại ——

“Đừng có chỉ biết bóc lột mỗi mình cậu thôi.”

“Biết rồi mà! Tối nay con sẽ gọi điện cho cậu cả và cậu hai, nhờ các ông chủ đầu tư thêm ạ.” Cô bé nhanh tay lẹ mắt giật lấy tiền từ ngón tay anh, vui vẻ cất vào túi.

Thẩm Tuy khẽ thở dài: “Đầu tư cho bảo bối nhà mình, thật sự cần dũng khí mà.”

Kiêu Kiêu quay đầu, giả vờ như không nghe thấy.

“Ơ? Sơ Nguyệt!” Có một cô gái chạy đến, khoác tay cô: “Sao hôm nay cậu đến sớm thế, tớ cứ tưởng chiều cậu mới đến trường cơ.”

“Nhìn này, bị c** nh* của tớ lôi đến đấy.” Có tiền vào túi, tâm trạng cô bé rất tốt: “c** nh*, con báo danh xong rồi, chắc cậu còn việc bận nhỉ? Không cần để ý đến con đâu, cậu cứ lo việc của cậu đi ạ.”

Về cái tài qua cầu rút ván của cô bé này, anh đã sớm quen rồi, khẽ gật đầu chào hỏi bạn của cháu gái: “Tối cậu sẽ mang hành lý của con đến.”

Cháu gái sẽ ở ký túc xá.

“Vâng, cảm ơn c** nh* ~”

Anh mỉm cười, ung dung bước về phía cầu thang, bóng dáng tuấn tú khuất dần sau khúc quanh.

“Kiêu Kiêu,” Cô bạn đứng bên cạnh lại hỏi: “Trời nóng thế này, sao c** nh* của cậu lại mặc dày như vậy? Không sợ nóng sao?”

Dưới cái nóng ba mươi độ, Thẩm Tuy vẫn mặc bộ đồ tôn trung sơn chỉnh tề, theo lý mà nói bộ quần áo ấy sẽ trông già dặn, nhưng mặc trên người cậu lại giống như may đo riêng, mang một nét khí chất riêng biệt.

Trong trường cô từng gặp không ít nam sinh xuất sắc, cơ mà người có khí chất ôn hòa độc đáo như cậu ấy hiếm thấy.

“c** nh* không sợ nóng, sợ lạnh.” Kiêu Kiêu đang nghĩ xem trong danh sách mua sắm tháng này còn thứ gì cần mua không, nói với giọng lơ đãng: “Về ký túc xá thôi.”

“Được.” Cô gái nhớ đến khuôn mặt vừa rồi, cảm thấy hình như có chút quen thuộc.

Mãi đến khi nhìn thấy tờ báo được phát ở trường, cô mới giật mình hỏi: “Sơ Nguyệt.”

“Hửm?”

“Cậu nhìn vị quan ngoại giao trên tờ báo này xem, có giống c** nh* của cậu không?”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 599: Chương 599



Kỳ nghỉ hè kết thúc, Kiêu Kiêu thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về thủ đô học. Lúc đi chỉ mang hai bộ quần áo, bây giờ hành lý đã đầy ắp.

Cô bé ôm lấy cánh tay Cố Khanh Khanh cười: "Mẹ, hay mẹ đi cùng con lên thủ đô đi, như vậy mẹ sẽ không lo con ăn uống không đủ đầy nữa."

"Mẹ cũng muốn." Cố Khanh Khanh để cô bé dựa vào người mình, mang theo các món ăn vặt con gái thích: "Nhưng mẹ không rảnh được đâu, con gái ngốc à."

Cô là giám đốc Bảo tàng Nam Dương, có rất nhiều công việc phải lo, vì giỏi ngoại ngữ, cả việc tiếp đón khách nước ngoài cô phải tự làm.

"Vậy được rồi." Cô bé tựa đầu vào vai mẹ, hít hà mùi thơm của bồ kết trên người mẹ, giọng buồn bã: "Lần tới con sẽ hẹn ba cậu cùng về."

"Được."

Sở Đại bận việc, Tiểu Hủ tự mình lái xe đưa họ đến ga tàu, còn mang theo trái cây cho cô bé ăn trên đường: "Đã rửa sạch rồi, dưa hấu cắt sẵn đựng trong hộp, để ở trên cùng, phải ăn ngay nhé con."

"Con biết rồi ạ, cảm ơn cậu Tiểu Hủ."

Tiểu Hủ đưa cô bé lên tàu, sắp xếp hành lý xong, nhìn cô bé cong mắt cười, bỗng thấy bồi hồi.

Cô bé đã lớn đến vậy rồi sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đến thủ đô nhớ tự chăm sóc bản thân, có gì cần thì gọi về nhà, ông nội mỗi ngày đều mong ngóng con đấy." Anh không kìm lòng được mà đưa tay xoa đầu cháu gái, quay đầu nói với người đàn ông ngồi bên cạnh giường ngủ: "Chăm sóc tốt cho Kiêu Kiêu nhé."

Người đàn ông khẽ gật đầu, giọng điềm tĩnh: "Yên tâm đi, anh Tiểu Hủ."

Sau những ngày ăn ngủ trên tàu, khi đến thủ đô, Thẩm Tuy có người đến đón, cô bé không phải tự mang hành lý, chỉ việc lên xe.

Ngủ thêm nửa tiếng trên xe, Thẩm Tuy có việc phải làm, khi tỉnh dậy cô bé vẫn ngồi trong xe chờ.

Hơn một tiếng sau họ mới về đến được đại viện.

Thẩm Tuy mang đồ của cô bé đến trước cửa phòng, anh không vào: "Ngày mai khai giảng, bài cảm nhận 1000 từ bằng tiếng anh của con có thể nộp muộn. Tối nay ngủ sớm, 7 giờ sáng dậy nhé."

"Cậu đưa con đến trường."

Kiêu Kiêu dụi mắt, ngáp một cái: "Vâng, biết rồi, con sẽ đặt báo thức."

"Được, ngủ ngon."

"Ngủ ngon nha c** nh*."

Đêm đó Kiêu Kiêu ngủ không yên, mơ mộng liên tục, lúc thì mang máy quay chạy theo động vật hoang dã trên thảo nguyên rộng lớn, lúc lại đứng trên đống đổ nát hoang tàn.

Giấc mơ quá chân thực, khi tỉnh dậy, hơi thở của cô rất nặng nề, th* d*c từng hồi.

Đầu tựa vào đầu giường, cô co chân lại, vòng tay ôm lấy chính mình.

Khi vùi đầu vào cánh tay, cô nghĩ——

Nhất định phải học tốt ngoại ngữ.

Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong tại nhà ăn, Thẩm Tuy đưa cháu gái đến trường làm thủ tục nhập học.

Điều khiến cô vui là, cậu có thể giúp cô nộp học phí, nhờ đó cô tiết kiệm được một khoản để mua thiết bị chụp ảnh.

Khi Thẩm Tuy biết lý do khiến cháu gái vui, anh ngẩn ra một lúc: “Thật sự thiếu tiền đến vậy sao?” Anh vốn nghĩ rằng cô bé này chắc hẳn có đủ tiền.

“Vâng ạ, con tham gia một câu lạc bộ từ thiện, mỗi quý đều phải mua sách giáo khoa và đồ dùng học tập để quyên góp theo định kỳ, với cả nhiếp ảnh cũng rất tốn tiền mà.”

Kiêu Kiêu ngại ngùng nói: “Con còn thích sưu tập băng cassette và đĩa than nữa, nên chi tiêu rất cao ạ.”

Cô có quá nhiều sở thích, vì thế tốn tiền vào đủ mọi thứ.

Thẩm Tuy im lặng nhìn cháu gái một lúc, rút ví lấy ra một xấp tiền đưa cho cháu gái: “Không đủ thì nói.”

“Cảm ơn c** nh*!” Đôi mắt đen của cô sáng rực, đang định đưa tay nhận tiền thì thấy c** nh* hơi rụt tay lại ——

“Đừng có chỉ biết bóc lột mỗi mình cậu thôi.”

“Biết rồi mà! Tối nay con sẽ gọi điện cho cậu cả và cậu hai, nhờ các ông chủ đầu tư thêm ạ.” Cô bé nhanh tay lẹ mắt giật lấy tiền từ ngón tay anh, vui vẻ cất vào túi.

Thẩm Tuy khẽ thở dài: “Đầu tư cho bảo bối nhà mình, thật sự cần dũng khí mà.”

Kiêu Kiêu quay đầu, giả vờ như không nghe thấy.

“Ơ? Sơ Nguyệt!” Có một cô gái chạy đến, khoác tay cô: “Sao hôm nay cậu đến sớm thế, tớ cứ tưởng chiều cậu mới đến trường cơ.”

“Nhìn này, bị c** nh* của tớ lôi đến đấy.” Có tiền vào túi, tâm trạng cô bé rất tốt: “c** nh*, con báo danh xong rồi, chắc cậu còn việc bận nhỉ? Không cần để ý đến con đâu, cậu cứ lo việc của cậu đi ạ.”

Về cái tài qua cầu rút ván của cô bé này, anh đã sớm quen rồi, khẽ gật đầu chào hỏi bạn của cháu gái: “Tối cậu sẽ mang hành lý của con đến.”

Cháu gái sẽ ở ký túc xá.

“Vâng, cảm ơn c** nh* ~”

Anh mỉm cười, ung dung bước về phía cầu thang, bóng dáng tuấn tú khuất dần sau khúc quanh.

“Kiêu Kiêu,” Cô bạn đứng bên cạnh lại hỏi: “Trời nóng thế này, sao c** nh* của cậu lại mặc dày như vậy? Không sợ nóng sao?”

Dưới cái nóng ba mươi độ, Thẩm Tuy vẫn mặc bộ đồ tôn trung sơn chỉnh tề, theo lý mà nói bộ quần áo ấy sẽ trông già dặn, nhưng mặc trên người cậu lại giống như may đo riêng, mang một nét khí chất riêng biệt.

Trong trường cô từng gặp không ít nam sinh xuất sắc, cơ mà người có khí chất ôn hòa độc đáo như cậu ấy hiếm thấy.

“c** nh* không sợ nóng, sợ lạnh.” Kiêu Kiêu đang nghĩ xem trong danh sách mua sắm tháng này còn thứ gì cần mua không, nói với giọng lơ đãng: “Về ký túc xá thôi.”

“Được.” Cô gái nhớ đến khuôn mặt vừa rồi, cảm thấy hình như có chút quen thuộc.

Mãi đến khi nhìn thấy tờ báo được phát ở trường, cô mới giật mình hỏi: “Sơ Nguyệt.”

“Hửm?”

“Cậu nhìn vị quan ngoại giao trên tờ báo này xem, có giống c** nh* của cậu không?”
 
Back
Top Bottom