Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 580: Chương 580



"Anh không làm gì được cô bé bám người này, bây giờ cũng thấy gánh nhẹ hơn nhiều.” Vòng tay ôm lấy vai vợ xuống lầu: “Anh cả về cũng tốt, cuối cùng có thể yên tĩnh một thời gian rồi.”

Cố Khanh Khanh liếc anh: “Chẳng phải anh thường nói muốn ngủ với Cẩu Đản à? Cơ hội tới rồi, tối nay anh ấy cô đơn, cần anh đi cùng.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thôi đi,” Anh khẽ cười: “Anh không muốn bị tiếng nhai bánh quy làm phiền nửa đêm.” Trước đó còn tưởng là chuột, hóa ra đúng là con chuột khổng lồ cơ bắp.

Một người đàn ông lớn như vậy mà thích ăn vặt, quả thật hiếm thấy. Cố Thanh Liệt còn thường xuyên giành đồ ăn với các cháu, ăn xong lại hỏi em gái tiền để dẫn chúng đi mua tiếp.

Cố Khanh Khanh không nhịn được: “Đoàn Đoàn, Niên Niên thích ăn vặt như vậy, do bị anh ấy làm hư thôi.”

“Đúng đúng, giống cậu, dù sao thì mẹ chúng cũng không thích ăn khoai lang khô, khoai môn chiên, bánh quế hoa, bánh táo đỏ.” Người đàn ông mỉm cười trêu.

Cố Khanh Khanh cười hề hề: “Anh chưa tắm phải không? Để em lấy quần áo cho anh."

"Được thôi, vậy anh đi tắm đây."

"Vâng, đi đi."

Thấy người đàn ông đi vào nhà tắm, Cố Khanh Khanh khẽ hừ một tiếng: "Anh không cần nước nóng à?"

Cánh cửa còn khép hờ, người đàn ông đáp: "Không cần." Anh không sợ lạnh, đã quen tắm nước lạnh rồi.

Người phụ nữ nghe vậy không nói thêm gì, chờ khi cửa đóng hoàn toàn, cô không đi lấy quần áo mà xuống lầu nhóm lò than.

Kiêu Kiêu dù nói rất rõ là sẽ không đạp chăn, khi ngủ rồi thì lời hứa đó không còn tác dụng nữa, cô sợ rằng ngày mai cả ba cậu cháu sẽ cùng cảm lạnh.

Sở Uyên và Tần Chu sinh hoạt rất điều độ, sau khi ăn cơm xong họ ra ngoài đi dạo một vòng rồi về tập viết chữ, đọc sách và đi ngủ. Tầng một không bật đèn, cô mò mẫm tìm công tắc, rồi vào bếp nhóm lại lò than.

Sở Đại tắm xong, không thấy động tĩnh gì từ vợ, anh mở cửa gọi: "Khanh Khanh?" Không có phản hồi.

"Vợ yêu?" Anh gọi thêm một tiếng.

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Đường nét căng thẳng trên hàm anh bỗng chùng xuống, nghĩ tới điều gì đó, anh lắc đầu cười khẽ.

Cô vợ nhỏ của anh thật là, đôi khi lòng dạ còn hẹp hơn cả cây kim.

Anh mặc lại áo sơ mi và quần dài đã thay ra, đánh răng rửa mặt xong thì vào phòng.

Khi Cố Khanh Khanh trở về phòng ngủ, anh đã ngồi tựa đầu giường đọc sách. Thấy tay cô không cầm gì, anh khẽ nhướng mày: "Anh cứ tưởng em sẽ mang cả lò than vào chứ." Vợ anh rất sợ lạnh, mùa đông đến là lại co rúm cả người.

"Chẳng phải có anh rồi sao?" Cô mở tủ quần áo, tìm một bộ đồ ngủ dài tay bằng vải cotton, "Anh làm ấm chăn trước đi, em sẽ vào ngay."

Người đàn ông nhìn theo bóng cô, trong đầu nghĩ đến chuyện khác.

Cô không gội đầu vào buổi tối, tóc cô quá dài, rất khó để khô.

Hai mươi phút sau, cô tắt đèn, chui vào chăn.

Người đàn ông kéo cô vào lòng, trong căn phòng tối chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ của hai người.

Cố Khanh Khanh nằm trên n.g.ự.c anh, lặng lẽ nghe nhịp tim đều đặn của anh.

Hiếm khi yên tĩnh như vậy.

"Anh có được nghỉ Tết không, anh trai?" Giọng cô mềm mại.

"Hai ngày." Người đàn ông nhẹ nhàng xoa lưng cô, "Em muốn về thôn Đại Truân Tử ăn Tết không?" Nếu tính cả thời gian đi lại, họ chỉ ở nhà được một ngày.

Cô vợ nhỏ rúc trong lòng anh lắc đầu: "Mẹ bảo năm nay sẽ cùng cha qua đây, bảo chúng ta không cần chạy đi chạy lại."

Thời Như Sương đã nói nhiều lần là muốn đến Nam Dương xem qua, trước đó vì nhiều lý do mà không thực hiện được. Giờ thì con trai, con gái, con rể và các cháu đều ở đây, chồng bà cũng rảnh rỗi hơn, nên bà rất mong muốn đến chơi.

"Được, mai anh sẽ gửi điện tín hỏi cha xem khi nào qua, để mình canh ra ga tàu đón. Người đàn ông hôn nhẹ lên trán vợ: "Buồn ngủ chưa?"

"Một chút." Cố Khanh Khanh ngáp dài, mùa đông vốn dễ buồn ngủ, huống chi giờ đây mọi thứ đều yên ắng, nằm trong lòng anh lại càng thêm an tâm.

"Ngủ đi." Người đàn ông dịu dàng dỗ dành: "Mai không cần dậy sớm đâu, bọn trẻ không phải đi học, chúng ta đều ở nhà, Cẩu Đản bảo rằng khi đi tập thể dục buổi sáng xong sẽ mang đồ ăn từ nhà ăn về."

Cố Khanh Khanh lờ mờ nghe được câu đó khi đang nửa tỉnh nửa mê, cô nghĩ ngày mai thật sự sẽ là một ngày tốt lành.

Người đàn ông hôn nhẹ lên mái tóc cô, nghe tiếng thở đều đều của cô, Sở Đại cũng từ từ nhắm mắt.

Sáng hôm sau, Cố Thanh Liệt xách hai hộp đựng thức ăn ba tầng trở về. Sở Đại vừa lúc đang cầm ấm nước sôi rót vào ly pha mật ong, liếc nhìn anh: "Không ghé qua trạm gác lấy sữa à?"

"Làm sao mà mang thêm được nữa?" Đặt hộp thức ăn lên bàn, Cố Thanh Liệt tiện tay cầm cốc tráng men từ tay anh uống một nửa, tâm trạng rất vui: "A Tuy đã đi lấy rồi, thằng bé dậy còn sớm hơn tôi."

Sở Đại uống nốt nửa cốc còn lại: "Trong nhà ăn gặp nữ đồng chí ấy à?" Đàn ông với nhau, chỉ cần liếc một cái là biết.

"Ừ." Cố Thanh Liệt nhe răng cười, không giấu giếm gì: "Hôm nay cô ấy trông đẹp lắm."

"Chậc." Người đàn ông lắc đầu: "Đồng chí Cố Thanh Liệt, cậu dậy thì hơi muộn đấy."

"Tình yêu làm gì có sớm muộn?" Cẩu Đản kéo ghế ngồi xuống, hai chân mở rộng, tay vắt lên lưng ghế: "Tôi thấy khá tốt."

"Ấn tượng của nữ đồng chí người ta với anh thế nào?" Cố Khanh Khanh vừa xuống cầu thang, nghe thấy liền thuận miệng hỏi.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 581: Chương 581



“Chắc là ổn á.” Cố Thanh Liệt nằm trên lưng ghế, không chắc chắn nói: "Anh cũng khá là đẹp trai và dáng người cao to, vạm vỡ mà."

Người phụ nữ đứng ở cầu thang và người đàn ông bên cạnh Cẩu Đản liếc nhìn nhau, Sở Đại tỉnh ngộ: "Cậu đã nói chuyện với cô ấy bao giờ chưa? Cô ấy có biết cậu là ai không?"

"Sao mà không biết được? Mỗi lần đi ăn ở nhà ăn tôi đều cố ý đi ngang qua trước mặt cô ấy đúng giờ mà ..." Giọng của Cố Thanh Liệt càng nói càng nhỏ lại, anh lau mặt: "Hình như chưa nói chuyện lần nào."

"..." Sở Đại cười khẽ, đầy ẩn ý: "Cậu là đàn ông mà, cứ lề mề thế này, không bằng cả Khanh Khanh ngày xưa."

"Sao mà giống được, nó mặt dày hơn tôi nhiều, còn tôi thì giống anh cả, kín đáo." Cố Thanh Liệt chậm rãi đứng thẳng dậy, dùng một tay mở nắp hộp cơm.

Cố Khanh Khanh không thể nhịn nổi nữa: "Hai người mở mắt nói dối thì đừng kéo em vào được không?" Xuống cầu thang, cô đi thẳng vào bếp lấy bát đũa, một ánh mắt còn bủn xỉn không muốn bố thí cho hai người.

"Giận rồi hả?" Cẩu Đản đẩy hộp cơm về phía Sở Đại.

Người đàn ông đặt cốc men xuống, kéo ghế ngồi: "Thẹn quá hóa giận."

"Thảo nào." Cố Thanh Liệt gật đầu.

"Các người thật sự nghĩ em không nghe thấy gì sao?" Cố Khanh Khanh bưng bát đũa ra, bất lực: "Ở nhà thì ríu rít không ngừng, ra ngoài mà tỏ tình với người ta đi. Anh nghĩ chỉ cần đến gần người ta thì người ta biết anh thích người ta sao? Ngây thơ quá!"

"Sở Kinh Hồng, Sở Lược Ảnh! Xuống ăn sáng đi, dẫn các em xuống luôn." Cô đứng ở đầu cầu thang gọi to.

"Đến ngay ạ!" Trên lầu lập tức có tiếng đáp lại, sau đó là tiếng bước chân vội vã xuống cầu thang, ván gỗ kêu lộp cộp.

Khi bọn trẻ xuống, Thẩm Tuy vừa lúc mang sữa về, năm cậu cháu mỗi người một chai, bốn đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi trước bàn.

Sở Đại cầm một chiếc bánh bao, bẻ đôi đưa cho Cố Xán Dương vừa mới xuống.

Người đàn ông đón lấy, ngồi xuống bên cạnh.

Cố Thanh Liệt nghiêng đầu hỏi: "Cha và cha nuôi đâu rồi?"

"Họ đi làm từ sớm, ăn ở nhà ăn." Cố Khanh Khanh múc bát cháo đưa cho con gái: "Nóng nha con."

Thấy Kiêu Kiêu ỉu xìu, cô cười hỏi: "Hôm qua ngủ với cậu cả mà, sao lại không vui? Có phải bị mắng vì đá chăn không?"

"Không có đâu, con đã hứa với mẹ là không đá chăn mà." Kiêu Kiêu cầm thìa, ỉu xìu nói: "c** nh* bảo con sau này dậy sớm để ôn lại bài học thuộc lòng." Cô bé không thích học, chỉ thích nghe kể chuyện.

Học thuộc lòng khó quá, cô bé chẳng nhớ nổi cái gì cả, đọc đọc một lúc lại buồn ngủ.

Cố Khanh Khanh nhịn cười, nghĩ bụng phải rèn cho nó, không thì suốt ngày chỉ muốn chạy nhảy bên ngoài.

Cũng không biết là vì cái gì, Kiêu Kiêu thường xuyên chơi cùng con gái Bạch Dung, cô vốn cho rằng Bạch Dung sẽ ra ngăn lại, nhưng là hầu như cô chẳng thấy được cô ấy bao giờ.

Không tính đến chuyện ân oán giữa người lớn, không cần thiết vì chuyện đó mà can thiệp chuyện bạn bè giữa mấy đứa nhỏ, cô không quản gì.

Như là để chứng thực, cô cố ý hỏi Cố Xán Dương: “Anh, Kiêu Kiêu tối hôm qua có đá chăn không?”

Kiêu Kiêu lập tức dừng động tác uống cháo, mắt mở to đáng thương nhìn người đối diện, giọng nịnh nọt: "Cậu ơi~"

Nhìn vào đôi mắt đáng thương của cô bé, Cố Xán Dương điềm tĩnh nói: "Không có."

Cô bé lúc này vui vẻ, tự hào nói: "Mẹ thấy chưa, con đã nói là không đá chăn mà."

Cố Khanh Khanh nhìn con bé đắc ý đến mức như muốn vẫy đuôi lên trời, cười bảo: "Được rồi, biết con không đá chăn rồi, ăn sáng xong mẹ dẫn con đi mua đồ Tết."

Còn hơn mười ngày nữa là đến Tết, đồ phải chuẩn bị sớm, nhất là đồ ăn vặt phải mua nhiều, không thì chưa đến Tết đã hết sạch.

---

Thời Như Sương lần đầu đến nơi xa như vậy, hai vợ chồng tay xách nách mang không ít đồ, đều là rau dưa khô và đồ ăn từ nhà mang theo.

"Ga Nam Dương lớn thật đấy, lớn hơn ga thành phố Diêm của mình nhiều." Xuống tàu, bà nhìn xung quanh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sắp đến Tết, người đi lại nhiều hơn, phần lớn là nhân viên nhà nước đi công tác, bà còn trò chuyện với người trên tàu suốt cả đoạn đường.

"Nam Dương đúng là tốt, dọc đường còn có thể nhìn thấy biển nữa." Cố Kim cười nói.

"Thật sao?" Thời Như Sương có chút không tin: "Sao em không thấy."

"Cha, mẹ." Sở Đại đã đợi ở đây từ lâu, thấy bóng hai người, anh sải bước tới: "Đi đường mệt không ạ?"

"Cũng ổn, chỉ mất nửa ngày đường." Thấy con rể tới đón, Thời Như Sương thuận tay đưa đồ đạc sang cho con: "Nam Dương đúng là đẹp, nếu không vì cha con vướng bận việc ở đội sản xuất, về hưu sớm vài năm, chúng ta đã chuyển tới đây từ lâu, còn có thể giúp hai đứa trông con."

Sở Đại cười gật đầu: "Mấy ngày này thời tiết đẹp, có nắng nên ban ngày không quá lạnh, vừa hay anh cả và anh hai đều rảnh, ngày mai bọn con sẽ dẫn cha mẹ đi dạo quanh Nam Dương nhé?"

"Vậy thì tốt quá, mẹ vẫn chưa được thấy biển lần nào, cha con khăng khăng lúc nãy ở trên tàu có thể nhìn thấy được biển."

"Thấy thật mà." Cố Kim lẩm bẩm.

Họ vừa trò chuyện vừa ra khỏi ga, xe quân đội Sở Đại lái đến đỗ ở bên cạnh.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 582: Chương 582



"Này chị." Người phụ nữ vừa nói chuyện với Thời Như Sương trên tàu cũng vừa ra khỏi cổng ga, nhìn người đàn ông đứng cạnh hai vợ chồng, cô cười hỏi: "Đây là con trai chị à? Trông đẹp trai quá."

"Không phải, là con rể tôi." Thời Như Sương cười rạng rỡ: "Sắp Tết rồi, nhớ con gái và các cháu ngoại nên chúng tôi đến thăm."

"Vậy thì tốt quá."

Nhìn theo họ lên xe quân đội, người phụ nữ đứng đó nhìn rất lâu. Chồng cô đạp xe tới, thấy vợ mình nhìn theo chiếc xe quân đội đang rời đi, tò mò hỏi: "Sao thế? Người quen à?" Không ấn tượng, vợ anh mới chuyển đến Nam Dương, làm sao mà quen được người trong quân đội chứ.

"Không phải." Người phụ nữ thu ánh mắt lại: "Gặp trên tàu, nói chuyện một lúc, nhìn hai vợ chồng họ trông giản dị lắm mà không ngờ gia đình lại có bối cảnh lớn như thế."

"Ồ, đừng nghĩ nhiều, mẹ đang đợi chúng ta về ăn cơm đấy, có món vịt muối mà em thích."

"Được rồi, về thôi."

Bây giờ là một giờ chiều, Cố Khanh Khanh đã chuẩn bị xong cơm canh, chỉ chờ cha mẹ về.

Phòng ngủ đã dọn dẹp từ tối qua, phòng bên cạnh phòng ngủ của họ luôn để trống, vốn dĩ định cho mấy đứa nhỏ ngủ, mà bọn chúng không bám cha mẹ thì cũng bám cậu, ngay cả hai ông nội cũng không thoát.

Một giờ rưỡi, Sở Đại xách đồ, dẫn hai vị trưởng bối vào sân: "Khanh Khanh, cha mẹ đến rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thanh Liệt và Cố Xán Dương hôm nay có nhiệm vụ huấn luyện, tối mới về, trên đường đi anh đã nói với cha mẹ vợ, Thời Như Sương thốt lên: "Mẹ đâu có tới thăm chúng đâu con."

Sở Đại lập tức im bặt.

"Này, cơm canh đã xong rồi, món này nóng quá, anh giúp em bưng lên, em không dám cầm." Người phụ nữ từ bếp bước ra, nhìn đống túi lớn túi nhỏ trên bàn trà, cô ôm lấy cánh tay Thời Như Sương làm nũng: "Lại mang cho con nhiều đồ thế này, vẫn là mẹ thương con nhất."

"Không chỉ có mình mẹ chuẩn bị đâu, bà nội con và thím hai nhét thêm cả đống đồ nữa, gần như không còn chỗ chứa rồi." Thời Như Sương cười, khẽ chọc vào trán con gái: "Đã làm mẹ rồi mà còn làm nũng à."

"Chắc chắn bà nội đã làm cho con đôi giày vải, thím hai chắc mang cho con dưa chua và tương ớt." Cố Khanh Khanh dụi vào vai mẹ, nói nhỏ: "Không quan trọng con bao nhiêu tuổi, trước mặt mẹ lúc nào con cũng có thể làm nũng mà."

"Đúng, đúng, mẹ không thể thắng nổi con." Thời Như Sương nhìn quanh một lượt rồi hỏi: "Đoàn Đoàn, Niên Niên, Tinh Tinh và Kiêu Kiêu đâu? Sao không thấy bọn trẻ."

"Bọn nhỏ đang ngủ trưa trên lầu, không cần lo cho chúng đâu, đã ăn trưa từ sớm rồi." Cố Khanh Khanh đẩy mẹ ngồi xuống bàn ăn, quay đầu hỏi: "Cha, cha không đói à?"

Cố Kim đi lòng vòng trong nhà, ông chưa từng thấy kiểu trang trí này bao giờ. Sàn nhà làm bằng gỗ, tường quét sơn trắng làm cho cả căn nhà sáng bừng lên.

Cửa sổ cũng nhiều, mở được ra rất to.

"Thật ra cha có hơi đói." Cố Kim kéo ghế ngồi xuống, Sở Đại từ bếp ra, đã rửa tay xong, bưng ra tô canh sườn nấu củ sen, rồi múc cơm cho mọi người.

"Không cần bận rộn thế đâu Sở Đại, con ngồi xuống ăn đi, để cha mẹ tự làm được rồi."

Cố Khanh Khanh mỉm cười: "Cha cứ để anh ấy múc cơm đi, nếu không anh ấy sẽ không yên tâm đâu."

"Đúng vậy." Sở Đại hùa theo lời vợ: "Cứ để con lo là được."

"A Tuy đâu, còn hai ông thông gia nữa, sao không thấy ai ở nhà?" Uống một ngụm canh, hơi ấm từ cổ họng xuống đến dạ dày, Thời Như Sương cảm thấy toàn thân được thả lỏng.

Tay nghề nấu ăn của con gái bà bây giờ thật giỏi, gần như sánh ngang với em ba.

"A Tuy đang ở trên lầu đọc sách, cha chồng con có việc bận, trưa nay ăn ở nhà ăn." Cố Khanh Khanh gắp cho mẹ một miếng cá thu: "Mẹ thích món này mà, con kho cá ngon lắm."

"Đừng chỉ lo cho mẹ, mấy đứa cũng ăn đi."

"Dạ."

Sau bữa cơm, Cố Khanh Khanh dẫn cha mẹ lên tầng hai nghỉ ngơi, để lại bàn ăn cho các ông chồng dọn dẹp.

Cố Kim vào phòng trước, Thời Như Sương tụt lại sau một chút, nhỏ giọng nói với con gái: "Nhà mình đúng là có phước, con rể thật tốt, có người đàn ông nào mà chịu khó rửa bát dọn bàn như thế chứ."

"Đúng vậy, con rể mẹ tốt mà." Cố Khanh Khanh biết mẹ định nói gì, nhanh miệng đáp: "Mẹ yên tâm, con sẽ đối xử tốt với anh ấy, không để anh ấy thiệt thòi đâu, sẽ thường xuyên nấu đồ ngon cho anh ấy ăn mà."

Thời Như Sương khựng lại một lúc, cười nhẹ: "Con đang nghĩ mẹ phiền phải không? Cảm thấy mẹ thương A Đại hơn con à?"

"Làm gì có, con biết mẹ thương con nhất mà, mẹ đối xử tốt với A Đại cũng là mong anh ấy đối xử tốt với con thôi." Cố Khanh Khanh nheo mắt cười: "Con hiểu cả mà."

"Con đấy." Thời Như Sương bất lực: "Hiểu được là tốt." Nhưng thật lòng bà muốn đối xử tốt với Sở Đại là vì Sở Đại thương con gái bà, yêu ai yêu cả đường đi lối về, con rể chăm sóc cả nhà họ Cố, cả phía bên ngoài bà cũng được thơm lây.

Cả đời bà hạnh phúc nhất là con gái cưới được người chồng tốt, tiếc là hai cậu con trai của bà lại giống như tảng đá, chẳng mảy may rung động trước chuyện tình cảm.

Không biết khi nào mới có thể được bế cháu nội đây.

Tối nay thấy Cẩu Đản, bà phải nhắc nhở nó mới được.

Chiều tối.

Cố Thanh Liệt trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bước chân nhẹ nhàng, mặt mày rạng rỡ.

Sở Đại đang ngồi xem TV, bỗng thấy chỗ ngồi cạnh mình lún xuống. Người đàn ông cao lớn, cường tráng ngồi xuống, trên tay cầm một lon dương mai đóng hộp.

Anh dễ dàng vặn nắp ra, chẳng cần thìa, ngửa đầu uống hết nước đường.

Sở Đại liếc nhìn anh ta một lúc lâu, rồi đột nhiên hỏi: "Cô ấy cũng thích cậu à?"

"Không hẳn." Cố Thanh Liệt giơ lon mứt về phía anh, cười hề hề: "Hôm nay hai tôi nói chuyện rồi."

Sở Đại: "?"

"Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với em ấy."

Sở Đại: "… Cô ấy nói gì?"

Cô ấy bảo: "Đồng chí, có thể tránh ra một chút được không? Anh cản tôi lấy cơm rồi." Cố Thanh Liệt không bỏ sót chữ nào, nhắc lại toàn bộ câu nói, rồi xoa mặt: "Cô ấy thật sự rất dễ thương."

Sở Đại: "…" Anh giật lấy lon trái cây hộp từ tay cậu ta, ăn một quả dương mai rồi nói: "Cẩu Đản."

“Ừ?”

"Cậu cũng thật là."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 583: Chương 583



Thời Như Sương mang rất nhiều rau khô đến, Cố Khanh Khanh ngâm một ít để làm món thịt xào với dưa cải. Cô mở nắp nồi ra, dùng đũa chọc thử, thịt kho đã được kho mềm nhừ, ngay cả người già yếu cũng có thể dễ dàng nhai được.

"Cẩu Đản! Sở Đại, lại đây bưng đồ ăn." Cô gọi lớn ra ngoài.

Cố Thanh Liệt đúng lúc tránh ánh mắt trêu chọc của Sở Đại, nhanh chóng đứng dậy đi về phía bếp: "Đến ngay, đến ngay."

Sở Đại cũng từ từ đứng dậy, đi theo sau.

Cố Khanh Khanh nhích người sang một bên để nhường chỗ cho Cẩu Đản, thấy anh định dùng tay không để bưng nồi thịt, cô vội ngăn tay anh lại: "Anh là trâu à, dùng khăn vải mà cầm, nóng lắm đó." Cô kéo một miếng vải bông cũ đưa cho anh.

"Hắn da dày thịt thô, không sợ nóng đâu." Người đàn ông dựa vào bếp trêu chọc.

Cố Thanh Liệt liếc anh một cái, nhận lấy miếng vải và lần lượt bưng hai tô thịt kho từ nồi ra: "Đúng rồi, còn cậu da mỏng, chưa chạm tay đã đỏ rồi."

"Hai đứa đang nói gì thế?" Thời Như Sương từ ngoài cửa bước vào: "Bưng một đĩa thịt mà lề mề thế, để đó mẹ làm cho."

Sở Đại và Cố Thanh Liệt sao dám để mẹ làm, mỗi người bưng một tô ra ngoài.

"Anh cả con sao giờ vẫn chưa về? Không phải có nhiệm vụ đột xuất chứ?" Thời Như Sương cúi người mở tủ bát, đếm bát đũa rồi lấy ra.

Lâu rồi không gặp, trong lòng bà lo lắng cho con trai lớn. Thằng bé tính tình lạnh lùng, không như Cẩu Đản và Khanh Khanh cởi mở, cũng không biết nó có bạn bè không, bình thường sống thế nào.

"Chắc là sắp về rồi, cha nói cuối năm không có nhiệm vụ gì lớn, rảnh rỗi hơn bình thường một chút."

Cố Khanh Khanh bưng mấy món còn lại ra ngoài, nghĩ một hồi, cô làm thêm một ít đậu phộng rang, làm món nộm từ váng đậu và rong biển, rồi từ bình thủy tinh của mẹ lấy ra một ít dưa muối chua để các cha uống rượu.

"Chiều nay A Đại đến đón chúng ta ở nhà ga còn nói mai rảnh sẽ dẫn chúng ta đi dạo Nam Dương." Thời Như Sương cả thành phố Diêm còn chưa đi dạo hết nữa, bà hỏi con gái: "Biển Nam Dương cách đây xa không con?" Bà chưa từng thấy biển, không hứng thú với những thứ khác chỉ đặc biệt tò mò về biển.

Nghe nói nó lớn hơn cái hồ lớn nhất ở thành phố Diêm đến mấy lần.

"Không xa, mẹ mà đi bộ thì khoảng hai mươi phút là đến biển, nhưng giờ biển lạnh lắm, gió thổi đau rát mặt, mẹ có muốn đi không?" Cố Khanh Khanh gắp một ít nộm rong biển đưa đến miệng mẹ: "Mẹ thử xem có mặn không."

"Vậy thì thôi, mà ở đây ấm hơn thành phố Diêm nhiều, mẹ mặc áo bông dày đến đây mà nóng quá, phải thay áo mỏng rồi." Thời Như Sương ăn một miếng, nói: "Vừa miệng rồi."

"Buổi tối sẽ lạnh lên đấy mẹ, trong nhà đốt lò than mẹ không cảm thấy lạnh, giờ mà đi ra ngoài là lạnh răng đánh run lập cập."

Cố Khanh Khanh bưng đĩa rau ra: "Cha vẫn đang ngủ trên lầu hả mẹ?"

"Sao ngủ lâu thế được, đang chơi đoán chữ với các cháu đấy, những chữ mà ông ấy biết chỉ đủ để đọc câu hỏi thôi." Thời Như Sương cảm thán: "Bây giờ cuộc sống tốt thật, muốn ăn có ăn, muốn mặc có mặc, học hành cũng dễ, tốt nghiệp đại học là được phân công vào đơn vị quốc doanh, suốt đời hưởng bát cơm sắt."

Hai năm trước, khi Cố Kim còn làm đội trưởng, ông cùng Tần Võ đi khắp thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử để tuyên truyền, khuyến khích trẻ con học hành thi đại học, sau này vào nhà máy quốc doanh kiếm tiền.

Giờ điều kiện sống tốt hơn, dân làng rất tin tưởng đội trưởng và bí thư, trường tiểu học và trung học học ngay trong đội. Tiểu học một học kỳ chỉ hai đồng, trung học hai đồng rưỡi, nhà nào cũng lo nổi.

Đội sản xuất Vô Địch có nền kinh tế tập thể khá mạnh, người dân có nhiều cách để kiếm công điểm, người siêng năng mỗi tháng kiếm được không thua gì công nhân bình thường của nhà máy quốc doanh.

Bây giờ trường học của đội sản xuất mở rộng nhiều, giáo viên đều là những người có kiến thức trong đội đảm nhận.

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Năm sau con tính thử thi đại học xem có đỗ trường ở Nam Dương không."

Thời Như Sương tất nhiên ủng hộ, có việc làm tốt hơn là suốt ngày nhàn rỗi ở nhà, giờ mấy đứa trẻ đều đi học rồi, cũng chẳng cần con gái lo nhiều.

"Chị dâu nhỏ! Thím Cố." Chử Chiêu về nghỉ phép chuẩn bị đón năm mới, nghe nói cha mẹ Cố Khanh Khanh đến, anh chắc chắn phải ghé qua chào hỏi.

Trước đây anh từng đến nhà họ Cố vài lần, lần nào cũng được đón tiếp rất nhiệt tình và thân thiết, lòng tốt của nhà họ Cố anh luôn ghi nhớ.

"Ừ, Tiểu Chữ à." Thời Như Sương nheo mắt nhìn một hồi, nhận ra người: "Ăn cơm chưa? Vừa kịp tới bữa, ăn cùng luôn đi con."

"Chưa ạ, con để bụng đến ăn ké mà, lâu rồi chưa được thưởng thức tay nghề của chị dâu nhỏ, thèm quá." Chử Chiêu chào Cố Thanh Liệt và Sở Đại rồi tự tìm ghế ngồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Anh hiếm khi về, ở lại bao lâu? Mấy ngày này thường xuyên qua chơi nhé, nhà nấu đủ phần cơm." Cố Khanh Khanh cười nói.

Thời Như Sương vào bếp thêm bát đũa, gật đầu: "Đúng rồi, rảnh thì qua chơi thường xuyên nhé."

"Chắc nửa tháng, vậy con không khách sáo đâu."

"Không cần khách sáo."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 584: Chương 584



Sở Uyên và ông Tần lần lượt về, Cố Xán Dương về chậm vài phút, cả gia đình cuối cùng đã đông đủ.

Bọn trẻ vẫn ăn cơm ở bàn trà, mỗi đứa một phần y hệt người lớn, còn thêm một chén canh thịt.

Cố Khanh Khanh từ tủ bếp lấy ra một chai Mao Đài và một chai Trúc Diệp Thanh, cho các cha nhắm rượu.

"Để anh rót." Người đàn ông cầm chai Mao Đài, mở nắp rồi rót rượu.

Rót cho các bậc trưởng bối xong, anh còn rót cho Cẩu Thặng và Cẩu Đản mỗi người một ly, đến lượt mình, anh bỗng khựng lại.

Sau đó anh hỏi người phụ nữ bên cạnh: "Anh có thể uống không?"

Ban đầu Cố Khanh Khanh có chút khó hiểu, cho đến khi thấy ánh mắt càng lúc càng không hài lòng của mẹ, cô mới hiểu ra, vội giải thích: "Bình thường em đâu có cấm anh đâu."

Người đàn ông cười nhẹ: "Đúng rồi, em đâu có cấm."

Ánh mắt của Thời Như Sương càng nghiêm nghị hơn, con gái bà quản chồng đến cái mức này sao? Đến cả lời nói cũng phải theo ý con gái, không được, lát nữa bà phải nói chuyện với con gái mới được.

Cố Khanh Khanh biết mẹ hiểu lầm mình, cũng không biết giải thích sao, mẹ chắc chắn sẽ nghĩ là mình đang cố gắng biện mình thôi.

Nhìn vẻ mặt vui sướng của người đàn ông, cô tức không chịu được, lén dưới gầm bàn véo mạnh vào đùi anh ấy.

Sở Đại cầm ly rượu khựng lại một chút, sau đó bình thản cụng ly với Cố Thanh Liệt.

Chử Chiêu kể vài chuyện ở phân khu, rồi hỏi Cố Thanh Liệt và Sở Đại về cuộc sống học tập ở thủ đô, cuối cùng thở dài: "Tối nay tôi không muốn về nhà, có thể ngủ chung với lão Cố không?"

"Sao lại không được, hiếm khi con không chê nó." Thời Như Sương tiếp lời rất nhanh, "Tiểu Chử à, con có đối tượng chưa?"

Chữ Chiêu đặt ly rượu xuống, gắp một miếng phù trúc, vừa nhai vừa trả lời: "Thím à, không giấu gì thím, nếu con có đối tượng thì đã không cần phải chen chúc ngủ với lão Cố đâu."

Anh là sợ về nhà bị mẹ càu nhàu nên mới trốn sang đây.

Thời Như Sương nghẹn lời: "Hai anh em nhà con thật đúng là, ngưu tầm ngưu mã tầm mã." Không biết sao bọn trẻ bây giờ bị sao thế này, chẳng đứa nào lo tìm đối tượng cả.

Nhìn thằng con đang cầm bát cơm ăn, bà thở dài, ánh mắt chuyển qua thằng con lớn đang ngồi im lặng.

"Xán Dương à."

"Vâng." Cố Xán Dương dừng đũa, nhìn mẹ: "Mẹ nói đi."

Nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt của con trai, lời định nói lại chẳng thốt ra được, chỉ đành nói một câu: "Món cá kho này ngon lắm, con thử xem."

Cố Khanh Khanh không nhịn được, "phì" một tiếng bật cười.

Thời Như Sương lườm con bé một cái, ánh mắt ra hiệu: "Lát nữa tính sổ với con."

Cố Kim đã uống hơi ngà ngà, trò chuyện rôm rả với hai ông thông gia: "Cả đời tôi cứ lông bông, ai ngờ già rồi lại làm đội trưởng đội sản xuất, lúc đó tôi sợ lắm ..."

Thời Như Sương thở dài, trước giờ chưa bao giờ nghe ông ấy nói những điều này. Bây giờ về hưu không còn áp lực, lòng cũng thoải mái hơn.

Cố Khanh Khanh nói nhỏ: "Chắc hồi đó cha và chú Tần áp lực ghê lắm, huy động mọi người xây đập đào hồ, toàn những công trình lớn."

Thời đó đàn ông phải lên núi đào đá, chỉ còn mấy người phụ nữ ở nhà làm đồng, nếu không nhờ sự đoàn kết của mọi người trong thôn thì sẽ không có được thành quả như ngày hôm nay đâu.

"Hồi đó vất vả, bây giờ đã giao ruộng về từng hộ gia đình rồi." Thời Như Sương nói: "Chú út của con đầu óc nhạy bén, đang nghĩ xem có thể nhận thầu đất trong thôn để kinh doanh không. Thời gian trước là đi theo các thanh niên trí thức học cách trồng trọt dược liệu, cây ăn quả."

Cố Khanh Khanh không ngờ chú út lại có ý định này, cô nhướn mày: "Vậy chú hai có khi lại mở cửa hàng đồ nội thất, chú ba mở tiệm cơm cũng nên."

"Còn sớm lắm, xem tình hình vài năm nữa đã, chú út của con chỉ mới nghĩ thế thôi."

Cả nhà ngồi trò chuyện vui vẻ, Chữ Chiêu và Sở Đại uống rượu, kể chuyện trong quân đội, Cố Thanh Liệt giọng rất lớn, nhất là khi đang cao hứng.

Cố Xán Dương liếc thấy cậu em nhổm người lên, cách ghế khoảng hai mươi phân, tay cầm ly rượu mặt mày hớn hở, liếc nhẹ một cái.

Cố Thanh Liệt đang nói say sưa bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, vô thức quay đầu lại.

Ánh mắt chạm phải đôi mắt sâu thẳm, đen láy, anh xoa xoa cái mũi đỏ bừng của mình, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Ăn xong cơm, vẫn là đàn ông dọn dẹp bàn ăn, Thẩm Tuy tự giác quét dọn.

Bọn trẻ thì nằm dài trên ghế sofa, m.ô.n.g chổng lên xem tivi, Tinh Tinh lúc nào cũng cầm một cái khóa Lỗ Ban, Cố Ngân lại mò ra thêm kiểu mới để Thời Như Sương mang cho cháu.

Thằng bé giờ đang ngồi tháo ra.

Kiêu Kiêu thì chen giữa hai anh trai, gật gù buồn ngủ.

Cố Khanh Khanh bị Thời Như Sương gọi lên lầu hai.

"Chiều nay còn bảo sẽ đối xử tốt với con rể, tối nay sao lại thế này? Nó uống rượu mà cũng phải nhìn sắc mặt con." Thời Như Sương nghiêm túc nói: "Con à, đừng quản chặt chồng quá như thế."

Cố Khanh Khanh nghĩ, nếu con nói là anh ấy cố tình, mẹ có tin không?

Cô thở dài, quyết đoán nhận lỗi: "Vâng, con biết rồi mẹ."

Thời Như Sương chọc vào trán con gái: "Mẹ nói rồi, con với anh hai con mới là sinh đôi, hai đứa nhận lỗi nhanh đến mức không ai kịp trở tay, muốn nói vài câu cũng chẳng nỡ."

"Mới không phải đâu, con giống anh cả mà." Cô cứng miệng cãi.

Thời Như Sương: "..." Câu này không nói tiếp được rồi.

Đến chín giờ tối, bọn trẻ con đã buồn ngủ, được Cố Xán Dương và Thẩm Tuy bế lên lầu.

Chữ Chiêu quả thực ở lại qua đêm, sau khi rửa chén giúp thì bá vai bá cổ Cố Thanh Liệt lên lầu ba tiếp tục trò chuyện.

Nghe bảo gần đây lão Cố có để ý cô nào rồi, phải hỏi xem là cô gái nhà nào, biết đâu có thể giúp được chút gì.

Dù gì tuổi này mà x**n t*nh phơi phới chẳng dễ gì.

Sở Uyên và Tần Chu lần lượt về phòng nghỉ, Cố Kim cũng bị Thời Như Sương kéo lên lầu.

Chỉ còn Sở Đại, vẫn ngồi ở bàn ăn, lười biếng dựa lưng vào ghế, khóe mắt nở nụ cười nhìn vợ.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 585: Chương 585



"Vừa nãy thì không." Người đàn ông cười: "Bây giờ có chút rồi."

Cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, vẻ không vui: "Hôm nay anh giỏi quá nhỉ, mẹ còn đặc biệt lôi em ra mắng em, bảo em đừng quản anh chặt quá."

"Ừm." Anh vẫn cười nhìn cô.

Ừm? Cố Khanh Khanh không thể tin được: "Anh để em bị mắng một trận, mà phản ứng chỉ thế thôi sao? Anh uống nhiều quá rồi đấy."

"Ừm." Anh lại trả lời, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt cô.

Hiện tại trong phòng khách chỉ còn hai người, ánh đèn ấm áp như quả cam đã bóc vỏ, mềm mại và ấm cúng.

Người đàn ông hơi nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống lên bàn, một tay đỡ cằm, nghiêng đầu nhìn cô.

Cố Khanh Khanh bị anh nhìn chằm chằm đến mức không thoải mái, vô thức sờ lên mặt mình. "Sao thế?" Cô thắc mắc.

Trên mặt mình có gì bẩn đâu chứ? Cô bối rối.

"Em gọi tên anh lúc bảo anh bưng thức ăn hôm nay." Anh bất ngờ lên tiếng.

"À, có vấn đề gì sao?" Chỉ vậy thôi à?

"Trước đây mỗi lần nhờ anh làm gì, em đều gọi anh là anh trai." Cô gái nhỏ rất biết cách làm nũng, khi không có việc thì gọi Sở Đại, có việc lại gọi anh trai.

Cố Khanh Khanh im lặng một lúc rồi nói: "Anh trai, anh say rồi."

Người đàn ông không phản bác, chỉ nhìn thẳng vào cô không chớp mắt.

Cố Khanh Khanh: "… Tửu lượng của anh kém vậy sao? Cũng đâu uống nhiều lắm mà." Cô nhớ là anh hình như không thường uống rượu, trừ khi thỉnh thoảng uống vài chén với Cẩu Đản.

Chỉ có những lần gặp gỡ ở đảo Bạch Sa với anh em trong quân đội, anh mới uống một chút.

Cô chắc chắn với suy nghĩ của mình: "Anh say thật rồi, anh tự lên lầu hay để em đỡ?"

"Đỡ anh." Người đàn ông không do dự mà chọn phương án sau.

Anh tuy gầy, nhưng dáng người cao lớn, đè lên người cô khá nặng. Cố Khanh Khanh phải gắng sức đỡ anh, bước đi rất khó khăn, trong khi người đàn ông lại không chịu tự mình cố gắng.

"Anh bị Cẩu Đản kích động à?" Cô hỏi, vì Cẩu Đản vốn không phải kiểu người thể hiện tình cảm quá mức, vậy mà hôm nay lại như một con công đi khoe khoang khắp nơi. Cô suýt tưởng Cẩu Đản sắp nộp báo cáo xin kết hôn chứ.

"Cũng có chút." Anh cười nhẹ rồi nói: "Cậu ấy còn chưa tìm được vợ mà đã vui như vậy, anh có vợ rồi, tất nhiên phải vui hơn."

Cố Khanh Khanh: "… Anh vui là để em hầu hạ anh chứ gì, giờ đỡ anh lên lầu rồi còn phải tắm rửa cho anh nữa sao?"

"Được không?" Đôi mắt anh ánh lên sự vui vẻ.

Cố Khanh Khanh lập tức đẩy anh ra, tức giận: "Anh giả say đúng không!"

"Ừm." Bị đẩy ra, anh cũng giận, quay người dựa vào lan can gỗ ở lối lên cầu thang, nhìn cô chậm rãi nói: "Chiều nay Cẩu Đản nói với anh rằng anh ấy thấy cô gái bên bộ võ trang rất đáng yêu."

"Sau đó thì sao?" Cô nhướng mày hỏi.

"Sau đó, anh nghĩ." Người đàn ông khẽ cười: "Vợ anh mới là đáng yêu nhất."

Vừa ý anh lại vừa đáng yêu.

Cố Khanh Khanh im lặng một hồi, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú hỏi: "Anh có phải lén dẫn bọn nhỏ đi cung tiêu xã mua kẹo đúng không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Lần này người đàn ông thực sự không nhịn được, yết hầu khẽ chuyển động, tiếng cười vang lên.

Anh lười biếng cúi đầu nhìn cô: "Chuyện đó có thật, cơ mà giờ chúng ta đang nói về một chuyện khác."

"Hử?" Cô không hiểu.

"Giúp anh tắm." Ánh mắt ai đó đen tối hẳn đi.



---

Một đêm ngon giấc.

Sau bữa sáng, lũ trẻ nghe tin sẽ được đi chơi công viên, phấn khích không ngừng.

Cố Khanh Khanh chuẩn bị máy ảnh và cuộn phim, nhét vào một túi vải đen.

"Hôm nay không biết có gió không, A Tuy, em mặc thêm áo nhé."

"Chị." Cậu bé hơi bất đắc dĩ, ánh mắt ánh lên nụ cười: "Em đã mặc ba lớp rồi."

Thẩm Tuy từ nhỏ nhìn đã gầy gò, trước đây là do suy dinh dưỡng, đói khổ, bây giờ có đồ ăn rồi, nhưng đứa trẻ này vẫn gầy như vậy.

Cô nhìn cậu hồi lâu, càng nghĩ càng không hiểu.

Cuối cùng buột miệng hỏi: "Cơm trong nhà ăn trường em thế nào? Ngon không?"

"Không ngon bằng đồ của chị nấu, cũng tạm ổn." Thẩm Tuy đáp.

Cố Khanh Khanh cười, mắt cong cong: "Vậy ở nhà ăn nhiều chút đi cơm đi, sắp khai giảng rồi, chị sẽ làm ít tôm khô và tương thịt đậu nành cho em mang đi trường học ăn."

"Vâng."

Hôm nay Cố Thanh Liệt mặc bộ thường phục, áo khoác là chiếc áo gió màu đen mua từ trước, Sở Đại cũng có một chiếc.

Chử Chiêu tối qua không về nhà, sáng nay từ tủ quần áo của lão Cố tìm một bộ, tắm rửa sạch sẽ, giờ trông cũng rất tươi tắn.

"Chúng ta đi thôi? Anh hỏi.

Sở tư lệnh hôm nay có việc, Sở Uyên không thể đi cùng, ông Tần có nhiều thời gian, vừa vặn cùng với Cố Kim đi dạo và trò chuyện.

Cố Khanh Khanh kiểm tra lại những thứ mang theo, đồ ăn vặt và tiền đều không thiếu, cô nói: "Kiểm tra ra đã đầy đủ, đi thôi."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 586: Chương 586



Cả một đám người đông đúc kéo nhau ra khỏi sân. Tiêu Tiêu đang tập thể dục buổi sáng bên ngoài, thấy họ định đi đâu, tò mò hỏi: "Mọi người định đi đâu thế?"

Trong đám người có Cố Xán Dương, hô hấp cô đột nhiên cứng lại.

"Đi công viên Nhân Dân, cùng đi chứ?" Chử Chiêu hỏi Sở Đại: "Hay chúng ta mang em ấy đi cùng đi."

Người đàn ông liếc nhìn người anh vợ không nói gì, gật đầu: "Được thôi, dù sao cũng phải đi hai xe."

Bọn họ đông người, một xe không đủ chỗ, anh sớm đã cùng với Cố Thanh Liệt đi xin giấy mượn xe rồi.

"Vậy em về thay bộ đồ, mọi người đi trước, em sẽ đến ngay."

Có hai gương mặt lạ lẫm nhưng thân thiện, trông rất giống với Cố Khanh Khanh, Tiêu Tiêu nghĩ một chút là đoán được thân phận của họ, có chút căng thẳng.

"Không cần vội." Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng nói: "Nhà chị đợi ở cổng đại viện nhé."

"Được!"

Bóng dáng Tiêu Tiêu vội vã, biến mất sau cổng sân.

Kiêu Kiêu ngẩng đầu hỏi mẹ: "Dì sợ gì mà sao chạy nhanh thế ạ?"

Cố Khanh Khanh nhìn anh trai đang bế Tinh Tinh, nhẹ nhàng giải thích cho con gái: "Có lẽ là sợ cậu cả của con, cả ngày mặt lạnh, cũng ít khi cười."

"Ồ." Kiêu Kiêu nghĩ một lúc, rồi nói: "Nhưng con không sợ cậu, con thích cậu lắm."

"Có phải vì con đá chăn mà cậu không mắng con?" Cố Khanh Khanh cúi xuống, véo má cô bé: "Chút nữa đến công viên không được chạy lung tung, chỗ đó rộng lắm, mẹ tìm con mệt lắm đấy."

"Con biết rồi!" Kiêu Kiêu chạy đến bên cạnh cậu hai, nắm lấy vạt áo cậu, nũng nịu: "Cậu ơi~ chân bảo bối đau, không đi nổi nữa!"

Cố Thanh Liệt đang tán gẫu với Chử Chiêu, nghe thấy lời của cháu gái lập tức bế cô bé lên, cười to: "Được, cậu bế con."

"Không, con muốn được tung cao!" Cô bé nhõng nhẽo trong vòng tay của Cố Thanh Liệt: "Như hồi trước á!"

Cố Thanh Liệt luôn chiều chuộng mấy đứa trẻ, cánh tay rắn chắc khẽ dùng lực, cô bé Kiêu Kiêu vốn đang ở trong lòng anh đã lập tức ngồi lên vai, anh cười vang: "Đều nghe theo bảo bối của chúng ta."

Kiêu Kiêu nắm tóc cậu, mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm.

Cả hai cậu cháu đều có hai chiếc răng nanh, lúm đồng tiền bên má của Kiêu Kiêu ẩn ẩn hiện hiện.

Sở Đại chợt nhận ra: "Cậu cũng có lúm đồng tiền à?" Anh hỏi Cố Thanh Liệt.

"Chắc là có."

Sở Đại im lặng hồi lâu, dở khóc dở cười: "Tôi cứ tưởng đó là vết sẹo do cái gì làm xước."

Biết nhau lâu như vậy, lần đầu tiên anh biết Cố Thanh Liệt cũng có lúm đồng tiền.

Anh vô thức nhìn sang Cố Khanh Khanh.

"Đừng nhìn, em không có." Cố Khanh Khanh nhìn lướt qua người đàn ông lạnh lùng bên cạnh: "Anh cả thì có."

Sở Đại: "…Thế thì thật phí phạm."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cẩu Thặng hiếm khi cười.

Thời Như Sương tiếp lời: “Má lúm đồng tiền hai đứa đó là di truyền từ ông ngoại. Chẳng trách con không thấy được, Thanh Liệt cười lên chỉ thấy răng không."

Tươi cười quá xán lạn.

Sở Đại lắc đầu bật cười.

Tiêu Tiêu sợ bọn họ chờ lâu nên thay đồ rất nhanh. Khi cô thở hổn hển chạy đến, mọi người đang mở cửa xe chuẩn bị bước lên.

Hai chiếc xe, một chiếc do Sở Đại lái, chiếc còn lại do Cố Xán Dương lái.

Cô không do dự, lên chiếc xe phía sau.

Chử Chiêu ngồi ghế phụ cạnh Sở Đại, phía sau là Cố Kim, Tần Chu, Thẩm Tuy, cùng với Đoàn Đoàn và Niên Niên.

Ở chiếc xe còn lại, ghế phụ là Cố Thanh Liệt, Tiêu Tiêu ngồi bên cửa sổ phía sau Cố Xán Dương, ở giữa là Cố Khanh Khanh, bên cạnh là Thời Như Sương.

Tinh Tinh ngồi trên đùi mẹ, còn Tiêu Tiêu được bà ngoại ôm trong lòng.

Xe chầm chậm rời khỏi cổng khu quân sự, Tiêu Tiêu tựa đầu vào cửa sổ xe, qua khe hở cô có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêm lạnh của người đàn ông phía trước.

Cô không thể hiểu nổi, tại sao có người ngay cả sợi tóc cũng toát ra vẻ lạnh lùng, lại đẹp đến mức khó tin.

"Tiêu Tiêu?" Thấy em ấy đang thả hồn đi đâu mất, Cố Khanh Khanh gọi một tiếng.

"Hả?" Cô ngồi thẳng lên, ánh mắt hỏi dò.

"Không có gì," Cố Khanh Khanh cười nhẹ: "Tinh Tinh hình như đá vào áo của em, có dính chút bụi đấy."

Tiêu Tiêu cúi xuống nhìn, quả thật trên áo khoác có dấu chân, cô không để ý: "Phủi một chút là được, không sao đâu."

Nói xong, cô tùy tiện phủi vài cái.

Trên xe chỉ có tiếng nói chuyện của Kiêu Kiêu và Cố Thanh Liệt, hai cậu cháu đều nói nhiều, lời qua tiếng lại, Kiêu Kiêu còn móc từ túi ra viên kẹo, đưa cho cậu hai: "Là kẹo sô cô la đó cậu."

"Thế thì cậu cho bảo bối của chúng ta một viên kẹo trái cây." Cố Thanh Liệt mò vào túi áo, rồi gãi đầu bối rối: "Ôi chao, thay đồ rồi, quên mất."

Cô bé bị cậu hai chọc cười ha ha: "Không sao ạ! Cha con còn nhiều kẹo lắm, lát nữa con lấy cho cậu~"

"Bảo bối thật ngoan." Cố Thanh Liệt xoa đầu cô bé.

"Đừng có nghịch." Thời Như Sương vung tay đẩy hắn ra: "Bím tóc đẹp buổi sáng vừa tết xong đã bị con làm rối rồi, nếu rảnh thì tự đánh mình hai cái đi."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 587: Chương 587



Cố Thanh Liệt nhìn chằm chằm em gái một lúc, nghĩ bụng mình đâu có làm gì sai, anh quay người lại, bóc vỏ kẹo sô cô la rồi nhét vào miệng.

Đến trước công viên, Sở Đại và Cố Xán Dương dừng xe lại, Cố Khanh Khanh và Cố Thanh Liệt đi mua vé.

"Đồng chí, năm xu một vé." Người bán vé cầm một xấp vé dày, trên đó ghi:

Công viên Nhân Dân thành phố Nam Dương, vé vào cổng.

Phía dưới là giá tiền, năm xu.

Còn có dòng chữ nhỏ: Có sân khấu ngoài trời, vé có hiệu lực tại chỗ, quá hạn không dùng được.

Mua vé theo đầu người xong, cả nhóm bước vào từ cổng chính, nhân viên soát vé nhận vé rồi xé đi một góc nhỏ.

Công viên này trước đây Cố Khanh Khanh và mọi người đã từng đến, nhưng đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, giờ đã mở rộng hơn nhiều, trong đó có rất nhiều loài động vật.

Báo hoa mai, sư tử châu Phi, khỉ vàng, hạc đỉnh hồng, công.

"Cậu ơi~" Kiêu Kiêu vung vẩy chân nhỏ, muốn từ vai người đàn ông xuống: "Con muốn tự đi!"

"Được thôi."

Bên đó là sân khấu ngoài trời phải không? Cố Kim hứng thú hỏi: "Phong cảnh thật đẹp, có núi có hồ có liễu rủ, cây trên núi là tùng tuyết và thủy sam à?"

"Đúng rồi, con dẫn cha đi dạo trên núi nhé?" Sở Đại mỉm cười hỏi.

"Được đấy, anh thông gia, chúng ta cùng đi nào." Cố Kim nói với Tần Chu.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Tiêu Tiêu?" Thấy em ấy cứ lơ đễnh, Cố Khanh Khanh có chút lo lắng: "Hôm nay em làm sao thế? Suốt buổi cứ thất thần."

"Không có gì đâu," Tiêu Tiêu thu lại ánh mắt, "Chỉ là cảm thấy anh trai chị hình như lại gầy đi một chút."

"À, dạo này anh ấy đang làm nhiệm vụ, chắc bận quá đấy." Cố Khanh Khanh khoác tay em ấy, biết em ấy đang nghĩ gì, nhẹ giọng bên tai: "Đừng nghĩ nhiều, cho đến giờ, dù anh trai chị không ở bên em, anh ấy cũng sẽ không chọn người khác."

Tiêu Tiêu lấy lại tinh thần, gánh nặng trong lòng nhẹ đi nhiều: "Đúng vậy, em vẫn còn cơ hội."

"Khanh Khanh! Cố Thanh Liệt hét to từ phía trước: "Em mau đến xem con khỉ kia, trông giống em y hệt luôn!" Giọng anh hào hứng vang lên đầy bất ngờ.

Cố Khanh Khanh hận không thể ngay lập tức xông lên mà bịt cái miệng to của anh ấy lại. Trong công viên còn có người khác nữa mà!

Thời Như Sương thẳng tay vỗ vào sau gáy con trai: "Mẹ thấy con mới như con khỉ ấy, ra ngoài thì nên thu liễm chút. Em gái con là con gái, đừng lúc nào cũng nói linh tinh."

Hai anh em này tụ họp lại là chỉ biết cãi nhau, ở nhà đã quen làm loạn, ra ngoài chẳng biết giữ ý tứ gì cả.

"Biết rồi mà." Anh xoa xoa sau đầu, rồi lại ôm lấy Tinh Tinh chạy đến nhà hát ngoài trời xem người ta dựng màn chiếu phim.

Tinh Tinh không nói gì, bị cậu ruột ôm vào lòng đung đưa cũng không phản ứng.

Thời Như Sương nhìn bóng lưng vui vẻ của con trai, thật không biết con trai thích cô gái thế nào.

Công viên rất rộng, con đường lát đá đi qua cảm giác thong thả lắm, hai bên còn có hàng cây xanh mát.

Thời Như Sương hỏi con gái: "Cây ở Nam Dương mùa đông không rụng lá à con?"

"Đây là cây Dã hương á mẹ." Cố Khanh Khanh giải thích: "Là cây Dã hương, chỉ có ở công viên Nhân Dân mới có, còn ngoài đường thì không thấy đâu."

"Vậy thì tốt nhỉ, còn có mùi thơm nhẹ nữa."

Cố Khanh Khanh cùng mẹ đi dạo trong công viên, ngắm núi giả, ngắm cây rồi đi đến hồ nuôi cá vàng.

Sở Đại đi theo hai cha, cùng họ leo núi, rồi giới thiệu cho cha vợ các loại cây.

Cố Xán Dương không thích dạo chơi lắm, tìm một chỗ ngồi xuống.

Kiêu Kiêu cũng mệt, ngồi tựa lên đùi cậu, chân thỉnh thoảng chạm nhẹ xuống đất.

"Cậu ơi."

"Ừm?"

"Cậu có muốn ăn kẹo không? Con có socola và kẹo trái cây đấy ~" Con bé xuống xe lấy rất nhiều kẹo từ cha, cơ mà không biết cậu hai đã chạy đi đâu mất. Cô bé định chia sẻ với cậu hai cơ.

"Cậu không cần, Kiêu Kiêu ăn đi." Người đàn ông giơ tay, vuốt mấy sợi tóc dính mồ hôi bên thái dương của cô bé, gạt sang một bên.

"Cơ mà con muốn cậu nếm thử mà! Là sôcôla nhân rượu đó."

Cô bé cười tươi tắn đáng yêu, Cố Xán Dương nhất thời không phân biệt được cháu gái giống em trai hay em gái nhiều hơn.

Anh xoa xoa đuôi tóc của cô cháu gái, ánh mắt dịu lại: "Được."

Tiêu Tiêu từ xa nhìn anh đã lâu, nhận ra người đàn ông này không hoàn toàn lạnh lùng, cũng có những lúc rất dịu dàng.

Chử Chiêu đi đến bên cạnh cô, cùng hướng mắt cô nhìn về phía ấy.

"Anh ấy rất xuất sắc." Anh cười nói: "Khi anh quen anh ấy, anh mới vừa nhập ngũ. Lúc đó, anh kiêu ngạo lắm, dù sao cũng là con cháu đại viện ra mà."

"Sau đó thì sao?" Tiêu Tiêu hỏi: "Hai người đánh nhau à?"

"Ừm, có đánh. Anh là người chủ động gây sự. Vốn hai người không thuộc cùng một đơn vị chiến đấu, không có mấy giao tiếp với nhau."

Anh dừng lại, rồi nói tiếp: "Có lẽ lúc ấy anh còn trẻ, không chịu được việc người khác nổi bật hơn mình. Anh làm văn chức, ngày nào các chị trong văn phòng cũng khen ngợi cái anh phi công đẹp trai nhất là Cố Xán Dương, khen anh ta hết lời. Nghe mà anh khó chịu không tài nào chịu nổi."

"Thế là anh tìm anh ấy đánh nhau sao?"

"Chuyện đó xảy ra sau này. Lúc đầu, anh đi tìm anh ấy để đấu tay đôi, cái rồi anh ấy chỉ liếc anh một cái rồi đi luôn."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 588: Chương 588



Lượt xem: 17

Chử Chiêu gãi đầu: "Chắc em không hiểu cảm giác đó đâu. Em coi người ta là kẻ thù, mà họ chẳng thèm để mắt đến em nữa."

"Thế là anh tức giận?"

"Rồi hai người đánh nhau à?"

Chử Chiêu biết tính Tiêu Tiêu, nhiều chuyện không sợ chuyện to lên: "Phải, anh thua."

"Lúc đó anh ấy nói gì đó, đại khái là vinh quang của cha ông không phải lý do để anh tự cao. Ý là vậy đó. Dù sao thì anh ấy đã dùng hành động để cho anh thấy rằng, anh chẳng ra gì."

"Đánh nhau xong thì anh tự thấy hai người anh là anh em rồi. Lúc đầu, anh tưởng anh ấy là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, nếu không thì làm sao có nhiều người quanh anh ấy đến thế. Sau này mới biết, anh ấy lạnh nhạt từ trong ra ngoài. Mọi người vây quanh anh ấy chỉ đơn giản vì anh ấy có năng lực vượt qua mọi thử thách. Quân đội mà, chỉ phục người giỏi."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Anh ấy là người khó gần, tính cách quá đỗi lạnh nhạt, phải mất nhiều thời gian mới tiếp cận được. Nhưng làm đồng đội thì anh ấy chắc chắn là đáng tin cậy nhất." Bây giờ đã là anh em, nên Chử Chiêu không tiếc lời khen.

Tiêu Tiêu ừ hử, đầu óc lơ đãng.

Nói xong chuyện cũ, anh hỏi: "Em sao thế? Hôm nay thấy em cứ lơ đễnh." Trước khi đến đây cũng thấy em ấy có vẻ không vui cho nên mới rủ đi cùng.

Dù sao hai người cũng lớn lên cùng nhau trong đại viện, quan hệ khá thân thiết, dù Chử quân trưởng và Tiêu quân trưởng không quá hòa thuận nhưng điều đó không ảnh hưởng đến quan hệ giữa con cháu với nhau.

Cho nên anh quan tâm hỏi: "Cảm xúc của em không ổn vì lão Cố à?"

"Không hẳn." Tiêu Tiêu liếc nhìn người đàn ông dựa lưng vào núi giả đằng xa, kéo khóe miệng: "Qua tết, em sẽ điều sang binh đoàn Lục Trung."

"Do chú Tiêu ra lệnh à?"

Nghĩ một chút rồi lại thấy không phải, vì chỉ huy của quân đoàn dã chiến không thể can thiệp vào điều động quân đội cấp dưới.

"Những học viên đã tham gia khóa huấn luyện của học viện dã chiến ở thủ đô đều bị phân tán đi khắp nơi. Đây là bài kiểm tra cuối cùng của học viện, dùng thực chiến để nộp bài."

Tiêu Tiêu cười: "Cũng tốt, nghe Khanh Khanh nói giờ bên đó có rau xanh ăn rồi, không đến nỗi tệ."

"Thế còn lão Cố…" Anh ngập ngừng. Nhiều năm qua, mọi người đều biết Tiêu Tiêu theo đuổi Cố Xán Dương, giờ em ấy điều sang binh đoàn Lục Trung, chẳng phải là từ bỏ rồi sao?

"Em sẽ không từ bỏ, vừa hay có thể bình tĩnh hai năm."

Tiêu Tiêu bình tĩnh đáp: "Giảm nhiệt một chút."

"Nghe em nói, anh có cảm giác em muốn từ bỏ lại không muốn từ bỏ."

"Không." Cô cụp mắt: "Em muốn từ bỏ, nhưng không thể từ bỏ."

"Rắc rối thật, tình yêu đáng sợ quá, khiến người ta do dự không dứt khoát được. Trước kia em mạnh mẽ lắm mà."

Anh đùa: "Hay là em độc thân như anh đi, như thế trong đại viện không chỉ mỗi mình anh bị mắng nữa."

"Để em suy xét." Cô thu lại cảm xúc, nhe răng cười.

"Em đã nói với anh ấy chuyện này chưa? Đến lúc ấy cũng phải từ biệt một tiếng chứ. Dù sao cũng là đồng đội cùng quân khu."

"Thôi, em nói với Khanh Khanh là được rồi. Dạo này phải thu dọn hành lý, qua tết sang binh đoàn Lục Trung báo danh."

Chử Chiêu vỗ vai: "Được thôi. Qua tết anh cũng phải chuyển sang chiến khu rồi, tiếc là không cùng đường, nếu không anh sẽ tiễn em."

"Em đâu phải con nít." Tiêu Tiêu bật cười.

"A Chiêu! Tiêu Tiêu ~" Cố Khanh Khanh phía trước vẫy tay: "Mau đến xem gấu! Nhìn đẹp trai hơn cả anh hai của chị nữa."

"Tới đây." Tiêu Tiêu đáp lại, rồi nói với Chử Chiêu: "Cảm ơn anh."

"Khách sáo gì, người trong nhà cả mà."

Nghe Cố Khanh Khanh nói thế, Cố Thanh Liệt cười toe toét: "Mắt em có vấn đề rồi đấy, gấu làm sao đẹp trai hơn anh được?"

"Phải không? Vậy anh hỏi thử anh cả xem, con gấu đen to kia có phải đẹp hơn anh không." Cô quay đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng phía sau đang nắm tay dắt Kiêu Kiêu từ từ đi tới: "Anh, lại đây cho anh hai nhìn rõ sự thật nào."

Cố Kim bọn họ từ trên núi đi xuống, gia nhập vào cuộc vui: "Ồ, đúng rồi, Khanh Khanh nói không sai, thật sự trông còn đẹp trai hơn Thanh Liệt đấy."

"Đúng không." Cố Khanh Khanh kéo chồng lại gần: "Anh cũng nhìn thử đi." Cô còn thì thầm vào tai anh: "Vừa nãy Cẩu Đản nói em giống khỉ đó!"

Người đàn ông cười lớn, buồn cười: "Vậy thì con gấu này trông dễ nhìn hơn anh ấy."

Thời Như Sương bất lực nhìn hai anh em, "Sao lại như hai đứa trẻ ba tuổi thế này, thật là..." Bà lắc đầu.

Cố Xán Dương không nói gì, bế cháu gái lên để cô bé có thể dễ dàng nhìn thấy các con vật bên trong.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 589: Chương 589



Người đàn ông đứng thẳng như cây thông tuyết trên vách đá lạnh lẽo.

Tiêu Tiêu đứng cạnh anh, vô thức ngước nhìn góc nghiêng khuôn mặt của anh.

Ánh mắt cô lướt qua từng đường nét của người đàn ông. Người mà cô ngày đêm mong nhớ, giờ đây ở ngay bên cạnh, in sâu trong tâm trí cô.

Anh thực sự quá tốt, tốt đến mức khiến cô không thể có tình cảm với bất kỳ ai khác. Cô nghĩ nếu cả đời này không thể ở bên anh, cô sẽ hối tiếc mãi mãi.

Nhìn thấy Cố Khanh Khanh và Cố Thanh Liệt đang ồn ào náo nhiệt, ánh mắt cô lộ rõ sự ngưỡng mộ.

Tình cảm của cô gái này dành cho con trai lớn của bà rõ ràng như ban ngày, ánh mắt theo sát theo con trai cả bà, Thời Như Dương nhìn thấy được rõ ràng.

Nếu là Thanh Liệt, bà còn có thể khuyên một câu, nói giúp cho cô gái nhỏ, con gái người ta da mặt mỏng, dám bộc lộ đến mức này đã là rất can đảm rồi.

Nhưng tiếc là đó lại là con trai lớn, có nói cũng vô ích.

Trong lòng bà thở dài.

Đi dạo công viên hơn hai tiếng, Thẩm Tuy lấy máy ảnh ra chụp vài bức, Đoàn Đoàn và Niên Niên luôn theo sát cậu mình, đã dùng hết hai cuộn phim.

Lúc chụp ảnh nhóm cuối cùng, Cố Khanh Khanh cố ý để Tiêu Tiêu đứng cạnh Cẩu Thặng. Vừa rồi cô đã nghe Tiêu Tiêu nói rằng em ấy không ở lại đại viện lâu nữa. Xem như để lại chút kỷ niệm đi.

Trên đường về, họ ghé qua tiệm ảnh, để lại cuộn phim, năm ngày sau quay lại lấy.

Về đến khu quân sự, Tiêu Tiêu cười chào từ biệt ông Tần và mọi người: "Chiều nay cháu còn phải làm nhiệm vụ, nên không thể ở lại với mọi người nữa."

"Công vụ quan trọng, em cứ bận việc của mình đi."

"Vậy em đi đây, Khanh Khanh."

"Đợi khi nào ảnh rửa xong chị sẽ đưa cho em." Cố Khanh Khanh gật đầu cười.

"Được." Tiêu Tiêu bước đi dứt khoát, vẫy tay chào họ từ xa, không trở về đại viện mà đi thẳng đến quân đoàn dã chiến.

Sở Đại nhìn theo bóng dáng phóng khoáng của em ấy, rồi liếc nhìn Cẩu Thặng, bình thản như không.

Nhìn một lát anh thu hồi ánh mắt.

Cố Thanh Liệt đặt Kiêu Kiêu trên vai xuống: "Em gái, trưa nay anh không ăn cơm ở nhà đâu, không cần lo cho anh."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh quá hiểu anh trai mình, nhướng mày hỏi: "Anh định ăn ở nhà ăn à?"

"Ừ, đúng thế." Cẩu Đản gãi đầu, cười ngượng: "Tối cũng không cần chuẩn bị cho anh."

Cố Khanh Khanh: "... Anh định đoạn tuyệt với gia đình à?"

"Nói bậy bạ gì đó, anh trai con khó khăn lắm mới có cảm tình với một cô gái." Thời Như Sương giọng hiếm khi dịu dàng: "Con à, đi đi, nhớ thu lại nụ cười một chút kẻo làm con gái người ta sợ."

"Vâng."

Cẩu Đản to cao, chân dài, bước đi nhanh thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy thân ảnh.

Kiêu Kiêu kéo tay mẹ, ngẩng đầu hỏi: "Cậu đi đâu vậy mẹ, sao không về ăn cơm?"

"Cậu đi làm việc mà cậu thích làm, ăn cơm." Cố Khanh Khanh chỉnh lại mái tóc rối của cô bé: "Cậu là ngán cơm mẹ nấu rồi nên muốn ra nhà ăn đổi khẩu vị đấy thôi con."

"Con thích nhất cơm mẹ nấu mà! Mãi mãi không bao giờ ngán đâu!" Kiêu Kiêu ngọt ngào nói.

"Cha cũng không ngán." Người đàn ông bên cạnh cười nhẹ, rồi hỏi: "Còn anh thì sao?"

"Ừ."

"Vậy thì về nhà giúp em nấu cơm đi, anh rửa rau, anh cả thái rau, em xào rau." Cô ngừng một chút, đối diện với ánh mắt mong chờ của con gái, rồi trầm ngâm nói: "Còn Kiêu Kiêu thì... đi đọc Thiên tự văn với cậu út."

Cô bé lập tức xìu xuống, "dạ" một tiếng uể oải theo sau cậu út.

Cố Kim và ông Tần về nhà trước, dù sao cũng có tuổi, sức khỏe không bằng người trẻ, Cố Kim ngồi phịch xuống ghế sô pha nghỉ ngơi, từ từ thở ra.

Thấy tinh thần ông Tần vẫn còn tốt, ông tò mò hỏi: "Ông thông gia, đi lâu như vậy mà ông không mệt sao?"

"Cũng tạm, không mệt lắm." Ông Tần cười ôn hòa.

Ông pha hai tách trà, tiện tay đưa một tách cho ông thông gia.

Sở Uyên vừa vặn từ bộ chỉ huy về, nghe thấy câu chuyện của họ, cười nói: "Đừng nhìn ông ấy giờ có vẻ nho nhã thế này, chứ thời trẻ ông ấy từng làm lính đấy, mọi người đều khen ông ấy là Khổng Phu Tử đeo kiếm, văn võ song toàn, thân thể vẫn cường tráng lắm."

Vào hôm giao thừa, Thời Như Sương từ sáng sớm đã gọi các con dậy, cả nhà bận rộn dọn dẹp. Thẩm Tuy quét sân, Sở Đại lau trần nhà và tường, Cẩu Đản dọn bàn ghế ra ngoài để lau chùi.

Cố Xán Dương cầm giẻ lau cửa sổ, với chiều cao và đôi chân dài của anh, việc này dễ như chơi.

Cố Kim cũng cầm một cây chổi lông gà, đi quanh nhà quét dọn.

Khi thấy ông Tần đang lau bụi trên kệ sách, đồng chí lính cần vụ nhìn mãi không được tiến lên nói: "Để con làm, ngài nghỉ ngơi chút đi."

Vừa nói, anh định cầm lấy giẻ lau từ tay ông Tần.

"Tôi tự làm được, tuổi đã lớn, cần phải vận động nhiều một chút, nếu không xương cốt sẽ mềm yếu đi mất." Ông Tần lắc đầu cười nói: "Chẳng phải tôi đã cho cậu nghỉ phép 10 ngày rồi sao? Sao không về nhà ăn Tết?"

Đồng chí lính cần vụ là người ở thủ đô, đã ở bên cạnh ông nhiều năm.

"Tối nay con sẽ ra ga."

Ông Tần cười nhẹ: "Những năm qua theo tôi bôn ba khắp nơi, cậu đã vất vả rồi."

"Ngài nói quá lời, tuân theo sự sắp xếp của tổ chức, làm tốt việc bảo đảm cuộc sống cho ngài là nhiệm vụ của con."
 
Back
Top Bottom