Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 550: Chương 550



Ăn xong cơm trưa, Cố Thanh Liệt và Thẩm Tuy trông mấy đứa nhỏ ngủ trưa ở nhà, Cố Khanh Khanh cùng Sở Đại đi ga tàu đón người.

Học viện Quân sự cách ga tàu lửa không xa, Sở Đại đạp xe chở cô đến, ga tàu thủ đô có rất nhiều người qua lại, còn có rất nhiều người mặc quân phục xanh.

Dừng xe đạp xong, anh dẫn cô đi vào bên trong.

Người qua kẻ lại, Cố Khanh Khanh ngóng trông, "Là chuyến mấy giờ? Tàu nào? Sao chưa đến?"

Liên tục hỏi ba câu, cô thật sự sốt ruột rồi.

Cô với Hứa Niệm đã hơn ba năm không gặp, trước đó hứa với chị A Niệm sau khi rời đảo sẽ quay lại thăm chị, sau đó vì lại mang thai, mãi không thực hiện được.

May mắn là thư từ không bị đứt đoạn, cô biết rõ tình hình của Hứa Niệm.

"Vẫn sớm." Người đàn ông nhìn đồng hồ đeo tay, mới hơn một giờ: "Là chuyến tàu Nam Dương đến thủ đô, giờ đến bình thường là hai giờ rưỡi, thường thì chậm một hai tiếng."

Gặp trường hợp đặc biệt, bốn năm tiếng không phải hiếm.

Cố Khanh Khanh lẩm bẩm: "Không biết họ trên tàu đã ăn cơm chưa, hay chúng ta đi tiệm cơm quốc doanh mua ít điểm tâm đi, Tiểu Ngư không biết cao lên bao nhiêu rồi."

Những năm qua cô luôn thông qua thuyền hàng gửi đồ cho Hứa Niệm, các loại đồ như món khô, miến, dưa hành tự làm, còn đặc biệt làm nhiều chút để chị ấy mang cho me Tiểu Hoan.

Cô cũng gửi một bộ ảnh chụp mấy đứa nhỏ cho chị ấy.

Hứa Niệm ở đảo mò cua bắt ốc, đồ khô phơi được cũng gửi qua thuyền hàng cho cô, mẹ Tiểu Hoan còn sửa sang lại quần áo cũ của con mình để cho cô.

Dù rời khỏi đảo Bạch Sa, tình cảm với mấy chị dâu quen thân vẫn không bị đứt đoạn.

"Để anh đi mua, em tìm chỗ ngồi một chút." Người đàn ông nhìn quanh một vòng, kéo cô đến phòng chờ, "Ở đây chờ anh."

“Được.” Cố Khanh Khanh từ trong túi móc ra một nắm tiền phiếu đưa cho anh ta: “Anh tự xem mà mua nhé.”

Dù là Sở Đại hay Cố Thanh Liệt, khi cần mua gì, cô đưa tiền, mua xong là hai anh sẽ trả lại toàn bộ tiền dư.

Tiền của Cố Thanh Liệt cô hầu như không động vào, đợi anh ấy kết hôn rồi mới giao lại quyền quản lý tài chính cho người vợ hiền dịu của anh ấy.

“Biết rồi.” Anh hơi gật đầu, nhận lấy tiền phiếu, tiện tay nhét vào túi. Đầu ngón tay chạm vào kẹo, anh ta móc ra hai viên, đặt vào tay vợ.

Anh bước nhanh về phía trước một đoạn, lại quay đầu nhìn cô, thấy cô vẫn đứng yên chỗ cũ mới cười cười rồi tiếp tục đi về phía trước.

Cố Khanh Khanh cầm hai viên kẹo sữa thỏ trắng, mỉm cười, tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Cô hít hít mũi, ngửi thấy một mùi bánh nướng thơm phức, quay đầu nhìn qua mới phát hiện trong phòng chờ có bán bánh nướng, bánh nướng trên bếp than rất thơm.

Ngửi thôi đã thấy hấp dẫn.

Cô có chút hối tiếc, biết sớm trong phòng chờ có bán đồ ăn thì đã không bảo anh đi mua rồi.

Bánh này ngửi rất thơm, chắc là ngon hơn điểm tâm cửa hàng quốc doanh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn nữa bánh còn nóng, chị A Niệm và mọi người xuống tàu là có thể ăn ngay, thời tiết này có thứ gì nóng hổi để ăn thì không chỉ ấm lòng mà còn ấm dạ dày.

Có không ít hành khách vây quanh hỏi giá, Cố Khanh Khanh không nghe rõ lắm, nhưng thấy nhân viên bán hàng lấy ra hai chiếc bánh nướng rất lớn, dùng giấy dầu màu vàng nhạt gói lại, đưa cho hành khách mua đồ.

Trông rất hợp lý.

Cô vừa ăn xong cơm, không đói lắm, nếu không nhất định sẽ mua hai cái để thử hương vị.

Sở Đại chẳng mấy chốc đã quay lại, trong tay xách hai chiếc bánh được gói bằng giấy dầu, người đàn ông sải bước dài, ngồi xuống cạnh cô.

“Có đói không? Có muốn ăn chút không?”

“Không đói.” Cố Khanh Khanh hơi ngẩng đầu, chỉ về phía trước: “Sao trước đây không biết phòng chờ có bán đồ ăn nhỉ, anh trai.”

“Nam Dương đúng là không có cái này, hình như là các đoàn tàu của bộ đường sắt tự làm.” Sở Đại tiện tay đặt bánh bên cạnh, tựa lưng vào ghế, muốn nghỉ ngơi một lát.

Cố Khanh Khanh gật đầu, ý bảo mình đã hiểu.

Hai giờ rưỡi, tàu Nam Dương vẫn chưa đến, Cố Khanh Khanh nhìn đồng hồ nhiều lần, rồi ra sân ga đợi.

Đến ba giờ hai mươi lăm, tàu xanh mới từ từ tiến vào, Cố Khanh Khanh chạy theo tàu một đoạn, mới dần dần dừng lại.

“Xập —— Xình ——”

Một lát sau, từng người một xách theo túi lớn túi nhỏ xuống tàu.

Cố Khanh Khanh luôn chăm chú nhìn vào đám đông, sợ bỏ lỡ gương mặt quen thuộc.

“Lão Sở? Em gái Khanh Khanh!” Triệu Trạch một tay bế Tiểu Ngư, tay trái xách túi hành lý, lại gọi thêm một tiếng: “Bên này này.”

Trên mặt anh là nụ cười rạng rỡ, không có chút mệt mỏi nào của người đi tàu đường dài.

“Khanh Khanh.” Hứa Niệm đã chen ra khỏi đám đông, chạy đến bên cạnh Cố Khanh Khanh, đứng trước mặt em ấy nhìn một lát, hít hít mũi, muốn nói gì đó mà nghẹn trong cổ họng.

Cuối cùng chỉ còn lại một câu: “Em vẫn như trước, không thay đổi gì nhiều.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 551: Chương 551



Vẫn là cô gái mắt ngọc mày ngài, ánh mắt trong sáng trong ký ức của cô.

Khóe mắt Cố Khanh Khanh ửng đỏ, nước mắt nơi khóe mắt không kìm được, cười nói: “Chị cũng vẫn như cũ, chỉ là tóc dài hơn một chút.”

Hai người phụ nữ nhìn nhau cười, đồng thời đưa tay ra ôm đối phương.

Sở Đại nhận lấy túi hành lý trong tay Triệu Trạch, nhướng mày hỏi: “Chỉ mang chút đồ thế này thôi sao?”

“Đến đây rồi sắm thêm.” Triệu Trạch khẽ nhún nhún đứa con đang ngủ trên vai mình, “Thời tiết ở thủ đô này, cũng hơi giống thành phố Biên đấy nhỉ.”

Sở Đại mỉm cười gật đầu: “Lâu rồi cậu không về phải không.”

“Phải, không có cơ hội.” Triệu Trạch thành thật nói: “Tháng trước tôi nhận được thông báo rời đảo, mất nửa tháng làm thủ tục kiểm tra.”

Mấy năm nay anh chưa từng rời đảo, thủ tục quá phiền phức.

Rời đảo phải kiểm tra, qua lại đảo cũng phải kiểm tra, đảo Bạch Sa là trọng địa quân sự, kiểm tra rất nghiêm ngặt.

Những năm này anh thường nhận được ảnh Sở Đại gửi, anh chưa gửi lại ảnh nào cho cậu ấy, cũng vì trên đảo không được phép chụp ảnh.

“Về rồi nói sau,” Sở Đại dẫn người đi về phía lối ra: “Trên tàu có ăn cơm không? Khanh Khanh chuẩn bị bánh cho các cậu rồi.”

Hứa Niệm khoác tay Cố Khanh Khanh đi phía sau mấy người đàn ông, nghe anh ta nói thế không khỏi cảm động: “... Vẫn là em chu đáo, cơm hộp trên tàu khá đắt, nhà chị chỉ mua một phần cho Tiểu Ngư ăn, nó ăn một chút rồi ngủ, còn lại hai vợ chồng chia nhau ăn, giờ không đói lắm.”

“Nên làm mà.” Cố Khanh Khanh tò mò nhìn đứa nhỏ đang nằm trên vai Triệu Trạch, “Tiểu Ngư trông có vẻ khỏe mạnh hơn Đoàn Đoàn Niên Niên.”

“Đúng vậy, ở đảo nghịch ngợm lắm, thằng nhóc Trương Tháp dẫn chúng trèo cây móc tổ chim, ra biển bắt hải sản, chuyện gì cũng làm.” Triệu Trạch vỗ vỗ m.ô.n.g con trai: “Tỉnh dậy nào Ngư Nhi, nhìn xem đến đâu rồi.”

Triệu Ngư dụi dụi mắt tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn cha mẹ, lại nhìn người qua kẻ lại ở ga tàu, cuối cùng nhìn về phía cặp vợ chồng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Khi Cố Khanh Khanh định mở miệng nói chuyện, cậu bé không chắc chắn hỏi trước: "Chú Sở, thím Sở?"

"À? À." Cố Khanh Khanh ngẩn ra một chút, theo bản năng nhìn anh.

Sở Đại cười gật đầu: "Cha cháu cho cháu xem ảnh chụp của chú thím à?"

Cậu bé ngáp một cái, uể oải gật đầu.

Khi cậu nhóc một tuổi, Cố Khanh Khanh và mọi người vẫn còn ở trên đảo, lúc đó còn quá nhỏ nên không thể nhớ được gì.

Mấy năm nay mỗi khi họ gửi ảnh về đảo, cha mẹ luôn cho con trai xem đi xem lại ảnh chụp, thường nói với cậu bé rằng—

"Người này đẹp trai là chú Sở, người có đôi mắt to và lông mày cong cong như lá liễu là thím Sở, hồi nhỏ còn ôm con nữa đó."

"Hai đứa nhỏ giống hệt nhau này là em của cháu, sinh muộn hơn cháu vài tháng, hai đứa kia là Tinh Tinh và Kiêu Kiêu..."

Vì mẹ cậu thường hay nhắc đi nhắc lại, nên bây giờ khi nhìn thấy Cố Khanh Khanh và Sở Đại, trong đầu cậu bé tự động liên tưởng đến ảnh, và nhanh chóng nhận ra.

"Ngủ lâu thế rồi, đừng ngủ nữa." Triệu Trạch đặt cậu xuống: "Tự đi đi, tỉnh táo lên."

Tiểu Ngư không ồn ào, ngoan ngoãn từ lòng cha xuống.

Sở Đại để bánh trong giỏ xe, túi hành lý để ở yên sau, đẩy xe vừa đi vừa trò chuyện.

"Đến chỗ em ở nghỉ ngơi trước nhé, cùng nhau đón Lạp Bát." Cố Khanh Khanh ôm cánh tay Hứa Niệm, không nỡ buông tay: "Bệnh viện quân y hơi xa, ăn tối xong để Sở Đại và anh trai mọi người về."

Hứa Niệm không từ chối, Triệu Trạch cũng vui vẻ đồng ý.

Cả đoàn người về Học Viện Quân Sự, mặc dù Cố Khanh Khanh có giấy thông hành, nhưng người lạ đến thăm vẫn cần đăng ký.

Triệu Trạch có thẻ sĩ quan, thủ tục rất suôn sẻ.

Triệu Trạch dắt con trai đi trong học viện quân sự, tay phải đẩy kính, nói với Sở Đại: "Tôi ở thủ đô học nâng cao hai năm rồi phải về thành phố Biên."

Sở Đại hơi ngạc nhiên, rồi gật đầu: "Bệnh viện quân y ở thành phố Biên đang được xây dựng, bây giờ biên giới hòa bình, không có chiến tranh, qua đó cũng tốt."

Với kinh nghiệm của Triệu Trạch, và đã từng tu nghiệp ở bệnh viện quân y thủ đô, về bệnh viện quân y ở thành phố Biên làm phó viện trưởng không phải là vấn đề.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh biết, Triệu Trạch với tư cách là một quân y, luôn nghĩ đến việc có thể phát huy giá trị của mình nhiều hơn.

Tuy nhiên, có một việc anh vẫn cần nhắc nhở: "Lão Quan và Chính ủy Từ đã đổi nơi đóng quân, không còn ở Binh Đoàn Xây Dựng nữa."

"Tôi biết." Triệu Trạch gật đầu: "Lúc còn ở đảo tôi đã nhận được điện báo của đoàn trưởng Quan, bảo anh em có cơ hội về nhà thăm, ông ấy sắp rời Binh Đoàn Xây Dựng rồi."

Đáng tiếc là đến giờ vẫn chưa có cơ hội quay về.

Sở Đại vỗ vai cậu ấy, tỏ ý an ủi.

Tiểu Ngư vốn đầu cúi thấp, đến khu gia đình quân đội gặp được Đoàn Đoàn và Niên Niên, ba đứa nhỏ nhau chóng kết bạn với nhau, chạy nhảy khắp sân.

Bây giờ thời tiết lạnh, chạy một chút cho ấm, Cố Khanh Khanh không quá để ý.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 552: Chương 552



"Trong nồi còn nóng cháo Lạp Bát, em đi múc cho mọi người."

Đám nhỏ không cần ai trông, bánh trong giỏ xe đã bị bọn chúng lấy đi, chia nhau cùng Tiểu Ngư ăn rất vui vẻ.

Hứa Niệm nhận bát sứ cô đưa, nhìn đám trẻ đang đùa giỡn không xa, vừa múc cháo Lạp Bát uống vừa nói: "Náo nhiệt quá, thật tốt."

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Phải, thật tốt."

-

Năm 1978, ngày 6 tháng 2 dương lịch.

Đêm giao thừa.

Hai tuần trước, Cố Xán Dương nhận được lệnh từ cấp trên, đến Học viện Chỉ huy Không quân thủ đô để học nâng cao.

Ngày 4 tháng 2, anh ta đi tàu từ Nam Dương, chiều ngày 6 đến thủ đô, Sở Đại đến đón anh.

Cố Khanh Khanh ở nhà rán thịt viên, cô học được một số kỹ thuật từ chú ba của mình, cũng tạm đủ dùng.

Hứa Niệm ở bên cạnh giúp cô nếm thử.

"Thế nào?" Cô cười hỏi.

"Chín rồi, chín rồi." Có chút nóng, Hứa Niệm không kìm được lè lưỡi, quay đầu thấy mấy đứa nhỏ đang bám vào khung cửa bếp.

Cô buồn cười nói: "Lấy ra để nguội một chút, bọn trẻ đang sốt ruột chờ rồi."

Thơm thế này, ai cũng bị mê hoặc.

"Được, chị A Niệm giúp em lấy cái đĩa sứ."

"Được."

Không lâu sau, Sở Đại đã đón người về, hôm nay tàu không đến muộn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Điều khiến Cố Khanh Khanh ngạc nhiên là Tiêu Tiêu cũng đến.

Cô liếc nhìn cô gái đang nói chuyện với Sở Đại, rót ly nước nóng đưa cho Cố Xán Dương, nhỏ giọng hỏi: "Anh, đây là?"

"Tiện đường." Cố Xán Dương giọng điệu rất nhạt.

Cố Khanh Khanh muốn từ nét mặt và giọng điệu đoán suy nghĩ của anh trai, hoàn toàn không có cách nào đoán được.

Đây là lần đầu tiên Hứa Niệm gặp anh cả của Khanh Khanh, mãi một lúc lâu không nói nên lời.

Hóa ra đây chính là anh cả mà Khanh Khanh thường nhắc đến.

Anh chỉ đứng đó không nói gì cũng khiến người ta khó lòng lờ đi được.

Ông cụ Tần ở trên lầu cùng Thẩm Tuy viết câu đối Tết, Cố Thanh Liệt và Triệu Trạch chơi cờ tướng, đám nhỏ ngồi trên ghế sô pha xem TV, trên bàn trà có thịt viên vừa rán xong và đủ loại bánh ngọt, kẹo, hạt dưa, đậu phộng.

Cố Khanh Khanh nhìn đồng hồ, gạt bỏ nghi ngờ trong lòng, tiếp tục chuẩn bị bữa tối.

Tiêu Tiêu nói chuyện xong với Sở Đại, đi vào chào Cố Khanh Khanh, Hứa Niệm nghe thấy con trai gọi mình ngoài sân, vội vàng chạy ra.

"Khanh Khanh." Tiêu Tiêu tựa vào khung cửa, nhìn bóng dáng mảnh mai của chị ấy, bỗng nhiên nói một câu: "Anh chị khó theo đuổi quá."

Cố Khanh Khanh đặt d.a.o xuống, dùng đũa xiên một viên thịt đưa cho em ấy: "Em đâu phải mới biết, lần này sao lại đến thủ đô?"

"Xin đi đó, Học viện Dã chiến Lục quân." Tiêu Tiêu nhận đũa, cắn một miếng thịt viên, nhai hai lần rồi nuốt: "Anh chị đi, em chắc chắn phải theo."

“Chị còn tưởng rằng em ...” Cố Khanh Khanh lắc đầu, không nói hết câu.

“Chị tưởng em nghe tin anh ấy đến thủ đô rồi sẽ từ bỏ sao?” Tiêu Tiêu ánh mắt tràn đầy vẻ kiên nghị: “Xạ thủ không bao giờ dễ dàng từ bỏ mục tiêu của mình.”

Cố Khanh Khanh im lặng, một lúc sau, cô nghiêm túc nói: “Nếu anh trai chị mãi mãi không phản hồi thì sao? Em cứ chờ đợi như vậy à? Như vậy em sẽ bị thiệt thòi."

Tiêu Tiêu thản nhiên vung vẩy đũa: “Ngoài Cố Xán Dương ra, em chưa từng để tâm đến ai khác. Nếu không gặp được anh ấy thì thôi, anh trai chị người này chị cũng biết, gặp rồi thì không thể nhìn ai khác nữa.”

“Bị anh ấy làm cho mê muội em chấp nhận, thua cũng không sao cả.” Cô bình thản nói, khiến Cố Khanh Khanh không biết nói gì.

Trong lòng cô không khỏi thán phục sự dũng cảm của Tiêu Tiêu.

Cố Xán Dương uống nước xong quay lại đặt cốc, đứng lại sau lưng cô, cô hoàn toàn không phát hiện.

Một lát sau, anh ấy quay người đi lên lầu hai nghỉ ngơi.

Bảy giờ tối, chuẩn bị ăn cơm.

“Thật là thịnh soạn quá!” Cố Thanh Liệt chà tay, trước tiên xới cho ông Tần một bát cơm: “Cha nuôi, cha chuẩn bị tiền lì xì chưa?”

Hôm nay nhà đông người, nhà họ vốn đã có khoảng mười người, gia đình ba người của Hứa Niệm cũng ở đây, còn có Tiêu Tiêu đến ăn ké.

Dù là năm đầu tiên ở thủ đô, nhưng không thể nói là không náo nhiệt.

“Yên tâm, tất cả đều có.” Ông cụ Tần mỉm cười ấm áp.

“Anh trước tiên hãy nghĩ xem mình đã chuẩn bị phong bao đỏ chưa,” Cố Khanh Khanh lấy cho cha nuôi một bát canh xương lớn: “Cháu trai, cháu gái của anh đều đang chờ đấy.”

“Chắc chắn không thể thiếu.” Cố Thanh Liệt cười tươi.

Sau khi ông cụ Tần bắt đầu ăn, Tiêu Tiêu cũng ăn, cô ngồi cạnh Hứa Niệm, đối diện là Cố Xán Dương.

Ban đầu cô định gắp một miếng xương lớn, mà khi thấy Cố Xán Dương từ tốn uống canh, cô lại buông đũa.

Đúng lúc bị Cẩu Đản chớp lấy cơ hội.

“Cảm ơn đồng chí Tiêu Tiêu nhé.” Cậu thanh niên cười nhe hai chiếc răng khểnh.

Tiêu Tiêu hừ cười: “Không có chi.” Cơ mà người này nên chú ý cách ăn uống chút đi.

Triệu Trạch đang nói chuyện với Sở Đại về những việc trên đảo trong hai năm qua, người đàn ông yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng chêm vào vài câu, hỏi thăm tình hình của Khương Thắng và những người khác.

Các đứa trẻ đều đang ngồi ở bàn trà vừa xem tivi vừa ăn, người lớn ở đây náo nhiệt, bọn trẻ cũng rất vui vẻ.

Hứa Niệm nói với Cố Khanh Khanh: “Năm nay là cái Tết náo nhiệt nhất của chị trong mấy năm qua.” Trong lòng cô ngổn ngang cảm xúc.

Mấy năm qua ở trên đảo, dù có vài người chị dâu thường xuyên qua lại, đến cuối cùng cũng không thể náo nhiệt như khi có Khanh Khanh.

Khi có em ấy ở trên đảo, mười mấy chiến sĩ từ Binh Đoàn Xây Dựng thường đến ăn cơm cùng nhau, mỗi khi đến lễ Tết đều rộn rã tiếng cười, lòng cũng an yên.

Cố Khanh Khanh gắp cho chị ấy một miếng thịt kho tàu, “Bây giờ cuộc sống ngày càng tốt hơn, sau này chúng ta cùng nhau đón Tết nhé.”

“Được.” Hứa Niệm cũng cười: “Sau này cùng nhau đón Tết.”

“Nào nào nào, cạn một ly.” Cố Thanh Liệt hiếm khi uống rượu, anh ta cầm ly lên trước: “Chúc chúng ta năm nào cũng có ngày này, năm nào cũng có hôm nay.”

“Cạn ly.” Sở Đại cười phụ họa, cụng ly với cậu ấy.

Tiêu Tiêu cũng tự rót cho mình một ly, nói với ông lão Tần: “Chú Tần, con kính chú một ly, đừng quên tiền lì xì của con nhé.”

“Được.” Ông cụ Tần khẽ cười, nâng ly uống cạn.

Cố Xán Dương không uống rượu, chỉ nhìn họ uống, Cố Khanh Khanh rót cho anh một ly nước ngọt Sơn Hải Quan: “Anh, uống cái này đi.”

Trong mắt Cố Xán Dương hiện lên một tia cười, ngón tay thon dài đặt lên thành cốc, khẽ gật đầu.

Khi ánh mắt anh dừng lại trên cô gái đối diện mặt đỏ bừng, nó dừng lại một lúc rồi chuyển hướng.

Trong phòng khách rộn ràng tiếng cười nói, Cố Khanh Khanh chạm môi vào ly rượu của chồng nếm thử một chút, các nét trên mặt cô nhăn lại, đẩy ly ra xa.

Sở Đại nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy nụ cười cưng chiều.

Sau đó anh cầm ly rượu lên, từ tốn uống một ngụm.

Hạnh phúc khi có em, năm nào cũng có ngày này, năm nào cũng có hôm nay.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 553: Chương 553



Lượt xem: 28

Sau khi ở thủ đô nửa năm, Cố Khanh Khanh cũng dần quen với khí hậu nơi đây. Hứa Niệm sống khá xa chỗ cô ở, thỉnh thoảng mang ít đồ đến thăm.

Tiểu Ngư rất thích chơi với Đoàn Đoàn và Niên Niên, có thời gian rảnh là chạy sang ngủ lại, Hứa Niệm biết con ở đây nên khá yên tâm.

Cẩu Thặng và Tiêu Tiêu không thấy có tiến triển gì, một người ở Học viện Chỉ huy Không quân phía Nam thành phố, một người ở Học viện Dã chiến Lục quân phía Bắc thành phố.

Thường ngày hai người gặp nhau không nhiều.

Đầu tháng bảy, Đoàn Đoàn, Niên Niên và Thẩm Tuy nghỉ hè, các học viện quân sự cũng có kỳ nghỉ nửa tháng, khi chồng trở về, Cố Khanh Khanh bàn với anh: “Hay là chúng ta đưa bọn trẻ về thôn Đại Truân Tử chơi nhé?”

Trước đây về đều là dịp Tết, mùa đông lạnh giá, lạnh không chịu nổi.

Đoàn Đoàn và Niên Niên thích chơi tuyết mà do thể chất yếu, rất dễ bị cảm lạnh.

Hai anh em đều sinh non, số lần ốm đau nhiều hơn Tinh Tinh và Kiêu Kiêu.

Sở Đại không do dự nhiều: “Được.”

Ông cụ Tần có thời gian rảnh rỗi, nghe đến kế hoạch của họ lập tức đồng ý.

Ngày hôm sau, cả gia đình hào hứng kéo nhau đến ga tàu thủ đô, Đoàn Đoàn và Niên Niên tự đi bộ, Tinh Tinh được Cố Xán Dương bế, Kiêu Kiêu ngồi trên vai Cố Thanh Liệt.

Sở Đại và Thẩm Tuy xách túi hành lý, đi đến quầy bán vé mua vé tàu, rồi vào ga.

Từ thủ đô đến Nam Dương mất một ngày rưỡi, đến thành phố Diêm thì khoảng một ngày một đêm, vừa đúng sáng hôm sau là có thể ra khỏi ga tàu.

Ban đầu Cố Khanh Khanh định hỏi Tiêu Tiêu và Hứa Niệm có muốn đi cùng không, Tiêu Tiêu không có nghỉ phép, Triệu Trạch cũng không, Hứa Niệm chỉ có thể ở nhà với Tiểu Ngư.

“Trời nóng quá em không làm bánh bao, lát nữa nếu đói thì mua cơm trên tàu để ăn.” Cố Khanh Khanh nói với chồng khi mọi người lên được tàu, tìm được chỗ ngồi.

Đám đàn ông không có ý kiến gì, ông cụ Tần là người rất dễ tính, cũng mỉm cười gật đầu đồng ý.

Sáng sớm đã đến ga tàu, Cố Khanh Khanh có chút buồn ngủ, cô dựa đầu vào cửa sổ tàu bắt đầu ngáp, Sở Đại ôm Niên Niên bên cạnh lên để ngồi trên đùi mình, đồng thời đưa ngón tay lên môi, nhẹ giọng nói: “Đừng làm ồn, để mẹ ngủ một chút.”

Cậu bé lập tức trở nên ngoan ngoãn.

Tàu hỏa chạy lạch cạch về phía trước, đến trưa có tiếp viên đẩy xe nhỏ đến: “Ớt xanh xào thịt lợn, khoai tây xào chay, ba mao một suất, ba mao một suất.”

Cố Khanh Khanh lập tức đứng dậy: “Chào đồng chí, làm ơn cho tôi tám suất.”

Họ có mười người, mỗi người lớn một suất, Đoàn Đoàn và Niên Niên mỗi đứa một suất, Tinh Tinh và Kiêu Kiêu ăn không nhiều, lấy từ phần của cô và Sở Đại là đủ.

“Được rồi, tổng cộng 2 đồng 4, hộp cơm các vị ăn xong nhớ trả lại xe phục vụ đồ ăn là được.”

Tiếp viên nhanh nhẹn đưa hộp cơm nhôm và đũa qua.

Ăn trên tàu không cần phiếu lương thực, giá cả so với tiệm cơm quốc doanh không chênh lệch nhiều, khá hợp lý.

Cố Khanh Khanh mở hộp cơm, đưa tay về phía Cố Xán Dương ngồi đối diện: “Anh, đưa Tinh Tinh cho em, em đút cho nó ăn.”

Cố Xán Dương lắc đầu: “Không cần, anh đút được.”

Không biết có phải vì ngoại hình giống nhau mà tính cách cũng giống hay không, Tinh Tinh rất thích quấn lấy cậu cả, đối với cha và các cậu khác thì tỏ ra thờ ơ.

Cố Khanh Khanh nhìn thấy mà cảm thấy rất thú vị.

Cô không tranh với Cố Xán Dương, ngồi xuống ăn cơm.

Mấy đứa nhỏ đều đã lớn và hiểu chuyện, ăn xong ngoan ngoãn đi ngủ, không ồn ào, chỉ là khi tỉnh dậy thì không thể ngồi yên, chạy lung tung khắp toa tàu.

Sở Đại túm lấy cổ áo sau của con trai lớn, kéo nó lại: “Chạy cái gì? Nhỡ đụng vào người khác thì sao.”

“Mông đau quá!” Đoàn Đoàn mím miệng, nũng nịu với cha: “Cha ơi~ cho con đi bộ một chút thôi~”

Sở Đại không chịu nổi tính cách hay nhõng nhẽo của con trai, đặt con xuống, dặn dò: “Đừng chạy, cũng đừng đi về phía đầu tàu.”

Thẩm Tuy nghe vậy liền đứng dậy: “Anh rể, để em trông nó.”

“Được.”

Cứ thế họ ngồi trên tàu một ngày một đêm, Cố Khanh Khanh cảm thấy m.ô.n.g tê cứng, lưng như muốn gãy, trong khi đám đàn ông vẫn tươi tỉnh, chẳng có vấn đề gì.

“Các anh không mệt à?” Cô không nhịn được lên tiếng hỏi.

“Chỉ thế này thôi à, gió chẳng thổi đến người, nắng chẳng chiếu đến mặt, có chỗ ngồi, có cơm ăn." Cố Thanh Liệt vắt chân chữ ngũ, trông bộ dạng rất chi là cà lơ phất phơ: “Khi đánh trận thì làm gì có điều kiện tốt như thế này.”

Đám đàn ông đều mặc áo ngắn tay bằng vải bông mà Cố Khanh Khanh may, có cái tay áo không đều nhau, một bên dài một bên ngắn, có cái gấu áo may lệch.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng họ chẳng để ý chút nào.

Cố Thanh Liệt bế Kiêu Kiêu Kiêu trong lòng, ngón tay móc lấy khóa trường thọ của bé lắc lư: “Em gái, em thật biết chọn thời gian về nhà.”

“Hửm?” Cố Khanh Khanh không hiểu ý anh, nhìn anh đầy nghi hoặc.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 554: Chương 554



Sở Đại rót nước nóng vào bình, đợi nguội đến nhiệt độ nhất định, vợ chồng họ bắt đầu pha sữa bột cho Tinh Tinh và Kiêu Kiêu.

“Bây giờ là thời điểm nào? Mùa vụ đấy.” Cố Thanh Liệt không nhịn được nhắc nhở cô: “Đúng lúc đang thiếu nhân lực, chúng ta đuổi kịp đó."

Anh thì không sao, việc gì cũng thích làm, không ngồi yên được.

Cố Khanh Khanh không nhịn được đập nhẹ vào đầu mình, miệng lẩm bẩm: “Lâu quá không về, quên mất chuyện này rồi.”

Lần này về nhà không nói trước với gia đình, nếu cha cô biết chắc sẽ nhảy cẫng lên ba thước.

Vui lắm!

Mang về nhiều lao động như vậy, tốc độ thu hoạch lúa cũng sẽ nhanh hơn.

“Đoàn tàu đã đến ga thành phố Diêm ...”

Cố Khanh Khanh thở dài, dẫn bọn trẻ xuống tàu.

Hôm nay cũng thật là trùng hợp, đội sản xuất Vô Địch vừa hay lái máy kéo đến mua nông cụ, tiện đường đưa họ về thôn.

“Khanh Khanh à, cha mẹ cháu không có nhà đâu, đang bận ngoài ruộng, nhà cháu bây giờ chắc không có ai.” Chú lái máy kéo cười rạng rỡ khi thả họ xuống đầu thôn: “Hay là chú đưa các cháu ra đồng luôn nhé?”

Cố Khanh Khanh: “...” Im lặng một lúc, cô nói: “Chú ơi, bọn cháu về nhà để hành lý trước, lát nữa sẽ ra đồng phụ giúp.”

“Ừ! Được, chú sẽ về đội trước, lát nữa chú mang liềm ra sẵn cho nhà cháu sau.” Nụ cười của chú càng tươi hơn.

“Dạ, chú cứ làm việc đi.”

“Cha đi tìm thông gia trước.” Ông cụ Tần nhìn cánh đồng lúa vàng óng phía xa, khoanh tay bước về phía trước: “Các con không cần lo cho cha.”

Nhìn bóng lưng ung dung của ông cụ, Cố Khanh Khanh lại thở ra một hơi.

"Về nhà trước đã, tìm xem có mũ rơm nào không, nắng quá.”

“Đi thôi.” Cố Thanh Liệt tâm trạng rất thoải mái, so với ngồi trên tàu, anh thích xuống ruộng làm việc hơn, gặt lúa thật thú vị.

Mấy đứa nhỏ đã chạy theo ông nội mất hút, Cố Khanh Khanh cũng lười quản, đồng ruộng toàn là người thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử, không có chuyện gì xảy ra được.

Khi họ về đến sân nhà họ Cố, cửa vừa đẩy đã mở, nhà từ trước đến giờ không khóa, trong sân quả thực không thấy bóng người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại đi lên tầng hai trước để cất hành lý, Cố Khanh Khanh đi vào bếp, tìm chiếc ấm trà to nhất, nhón lấy một ít lá trà, nhấc ấm nước trên bếp, rót đầy ấm trà.

Cố Thanh Liệt đi vào phòng chứa đồ tìm mũ rơm, chú hai của anh thích dùng rơm lúa để đan chiếu và mũ rơm, trong nhà có rất nhiều.

Cố Xán Dương cầm ấm trà trên bếp, ra sân đợi họ trước.

Cố Khanh Khanh cầm một cái ly, Cố Thanh Liệt từ phòng chứa đồ bước ra, đội cho em gái một chiếc mũ rơm lên đầu.

"Khá vừa vặn đấy." Lớn nhỏ vừa vặn, không dễ bị rơi.

Trước đây bị ánh nắng chiếu thẳng, giờ trước mắt có thêm một bóng râm, cô cảm thấy cũng khá tốt.

"Mau đi thôi, cha chắc chắn biết chúng ta đã về rồi."

Chú lái máy kéo kia có lẽ bây giờ đang đợi họ ngoài đồng.

"Đi thôi." Cố Thanh Liệt lấy một chiếc mũ rơm đưa cho Cẩu Thặng, rồi đội một chiếc cho Thẩm Tuy và Sở Đại vừa mới xuống lầu: "Lão Sở này, cậu chưa từng gặt lúa đúng không?"

"Đúng là chưa từng", Sở Đại đưa tay chỉnh lại vành mũ, cười đáp.

"Thế thì cậu phải học đấy, sau này không chừng nghỉ hè sẽ thường xuyên về đây đấy." Cố Thanh Liệt nhe hàm răng trắng cười.

"Đừng nói chuyện nữa, mau đi thôi, nếu còn chần chừ chút nữa sẽ đến giờ ăn trưa mất." Cố Khanh Khanh lại thúc giục.

"Đi nào, đi nào."

Nhà cửa trong thôn Đại Truân Tử tập trung ở một khu vực, ruộng lúa được quy hoạch lại một khu, nhìn qua một lượt thấy rất ngăn nắp.

Trong ruộng lúa toàn là dân làng đang cúi lưng gặt lúa.

"Mẹ!" Kiêu Kiêu loạng choạng chạy tới: "Ông ngoại~ ở đó đó!" Cô bé thở hổn hển, bàn tay trắng nõn chỉ về phía khác.

Quả nhiên, Cố Kim đứng thẳng lên vẫy tay với họ, ra hiệu nhanh chóng đi tới.

Cố Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn chồng, nói: "Cha vợ anh gọi anh đấy."

Sở Đại nửa cười nửa không: "Gọi mình anh thôi sao?"

"Gọi chúng ta mà." Cố Thanh Liệt trực tiếp khoác vai lão Sở, nhăn mặt nói: "Cậu xem xem Cẩu Thặng và Thẩm Tuy đi, học theo tư tưởng giác ngộ của họ đi."

Cố Xán Dương và Thẩm Tuy đã đi vào ruộng, Cẩu Thặng cúi người xắn quần, lộ ra một đoạn chân trắng nõn.

Anh là người đầu tiên bước xuống ruộng.

Thẩm Tuy theo sát ngay sau, chú lái máy kéo trước đó đứng bên cạnh đưa liềm cho họ.

Trong cánh đồng lúa vàng óng, có người đứng trên máy đập lúa, có người đưa lúa, còn có người cúi lưng không ngừng gặt lúa.

Bây giờ đã hơn mười giờ, mặt trời ngày càng gay gắt, Cố Khanh Khanh nhanh chóng tham gia cùng họ, gặt xong thửa ruộng này rồi về nhà nấu cơm sớm.

Đoàn Đoàn, Niên Niên dẫn theo các em nhỏ len lỏi trong ruộng lúa nhặt lúa rơi, Sở Đại và Cố Thanh Liệt thi đua tốc độ gặt lúa.

"Chốc nữa đi lên cung tiêu xã mua chút kem cây để giải khát, không biết trong nhà có dưa hấu không." Cố Thanh Liệt hành động nhanh nhẹn, rất nhanh đã gặt được một mảng lớn.

"Chắc là có, cạnh giếng nước có cái thùng, hình như có ngâm hai quả dưa hấu." Anh đi qua đó có thấy.

"Mắt cậu thật tinh." Cố Thanh Liệt cười lớn, anh đứng thẳng dậy xoa xoa lòng bàn tay, tiếp tục gặt lúa.

"Cũng tạm thôi."

"Khanh Khanh này, lần này con về sao không nói trước một tiếng, bây giờ đang mùa vụ bận rộn, Sở Đại có làm nổi việc này không?" Thời Như Sương hỏi con gái, có phần lo lắng.

Con rể nhà bà sinh ra trong đại viện, cha là tư lệnh quân khu, bản thân cũng là sĩ quan, có lẽ cả đời này chưa bao giờ xuống ruộng.

"Cẩu Thặng và Cẩu Đản còn làm được, anh ấy sao lại không?" Cố Khanh Khanh dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, trời nóng quá nên cô cởi mũ rơm ra quạt mát một lúc: "Mẹ đừng lo, anh ấy thích làm đấy."

"Sở Đại đứa trẻ này đúng là tốt, hồi con vừa gả cho nó, nó cùng với anh Hùng của con lên núi chặt củi, mang về một gánh củi lớn tự mình chẻ. Tết năm đó chúng ta còn chưa dậy thì nó đã đun nước rửa mặt trong bếp xong rồi." Thời Như Sương càng nói càng hài lòng với con rể, nhìn đứa con cà lơ phất phơ của mình càng thêm thuận mắt.

Thằng nhóc này cuối cùng cũng làm được một việc đáng tin cậy.

Nghe mẹ khen ngợi người đàn ông của mình, Cố Khanh Khanh cười: "Anh ấy đúng là rất tốt." Đối với cô, đối với gia đình cô đều rất tốt, các con bám lấy anh cô chưa từng thấy anh ấy chê phiền, những cảm xúc tiêu cực ngoài kia anh ấy không bao giờ phát tiết lên họ.

"Bây giờ mẹ chỉ lo chuyện hôn sự của anh cả và anh hai con." Thời Như Sương thở dài: "Hai đứa nó lớn thế rồi, em gái kết hôn đã bốn, năm năm rồi, con cái có đến bốn đứa, thế mà hai đứa nó vẫn chưa đâu vào đâu."

"Chuyện của anh cả, nó tự có chủ kiến của mình, mẹ không can thiệp được, chỉ có anh hai của con." Thời Như Sương phiền lòng: "Cả ngày nhảy nhót như con khỉ, chẳng chút ổn định, nhà ai dám giao con gái cho nó chứ."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 555: Chương 555



Những lời này Cố Khanh Khanh đã nghe rất nhiều lần, lúc đầu cô có lo lắng cho Cẩu Đản, bây giờ đã giữ được bình tĩnh, anh ấy thích làm gì thì làm vậy.

Lớn rồi, không cần cô em gái này phải lo.

Đôi khi cô còn nghi ngờ Cố Thanh Liệt có phải trong lòng đang giấu người mình thích không, mà cô điều tra mãi chẳng có chút manh mối nào.

Giờ thì cô chắc chắn anh ấy thật sự ngây ngô, chưa được khai sáng, cũng chưa nghĩ đến chuyện yêu đương theo đuổi cô gái nào.

Bằng không thủ đô có nhiều cô gái tốt như vậy, nửa năm nay anh ấy làm sao không có nổi một người khiến anh ấy rung động.

"Không nói về anh ấy nữa." Cố Khanh Khanh đội lại mũ rơm lên đầu: "Mẹ, chúng ta mau làm xong rồi về nấu cơm thôi."

"Nấu cơm gì chứ, trong nồi có màn thầu và ngô luộc rồi, về ăn kèm với dưa muối củ cải là được, phải mau chóng thu hoạch lúa rồi cấy vụ thu." Thời Như Sương tiếp tục làm việc, mỗi lần gặt một bó lớn.

Bà không sợ nắng to, chỉ sợ gió mưa.

Nếu lúa bị gió thổi ngã sẽ khó gặt, nếu mưa xuống không kịp thu hoạch thì toàn bộ sẽ nảy mầm thối trong ruộng.

Cố Khanh Khanh méo miệng: "… Vâng."

Xem ra nửa tháng này phải ở lại ruộng suốt rồi.

Cố Hùng gánh lúa đã đập xong ra sân phơi, Cố Thanh Liệt thích nhất việc này, tự tìm một cái đòn gánh cũng đi theo.

Sở Đại liếc nhìn vợ, lại nhìn mấy đứa nhỏ, cười một chút rồi tiếp tục gặt lúa.

Đến mười hai giờ rưỡi, Cố Kim gọi thôn đang làm việc: "Về ăn cơm trước đi, một giờ rưỡi tập trung ở đầu thôn, mang theo dụng cụ về luôn."

"Được! Ngừng tay ngừng tay ~" Có người thở hắt ra một hơi.

"Cái lưng già của tôi sắp gãy rồi."

"Ây da, mau về ăn chút gì đi."

Các dân làng chào hỏi nhau, từng nhóm ba người hoặc hai người quay về nhà.

Cố Kim rửa sạch bùn trên tay trong mương nước bên cạnh, nhấc ấm trà trên bờ ruộng, rót một cốc nước cho Tần Chu.

Tần Chu cười nhận lấy, uống hơn nửa cốc rồi trả lại.

Ông gật đầu nói: "Nước này rất trong mát, còn có hậu ngọt."

"Nước từ giếng khoan trong sân nhà chúng tôi mà, giờ thời tiết này không cần đun sôi uống luôn cũng được, ngọt lắm." Cố Kim nhận lại cốc, ngửa đầu uống hết nửa cốc còn lại, vẫy tay với người đàn ông chỉ mặc áo ba lỗ trắng không xa: "Lặn nước! Lặn nước! Các ông làm xong việc chưa?"

Ông cùng Tần Võ mỗi người phụ trách một đầu ruộng, ông dẫn dân thôn Đại Truân Tử gặt lúa, Tần lặn nước dẫn dân thôn Đại Câu Tử.

"Không thua kém gì thôn ông đâu." Tần Võ vốn có làn da hơi ngăm đen, giờ bị nắng chiếu vào, mặt mày bóng loáng, trông càng giống như miếng thịt khô treo trong bếp đã hun khói mấy năm rồi.

Cố Khanh Khanh ngồi bệt trên đống rơm, yếu ớt gọi một tiếng: "Chú Tần."

"Ừ." Tần Võ nhìn thấy bộ dạng lấm lem bùn đất của con bé, bật cười: "Tôi nói này, đồ ngốc, trước đây không phải ông không nỡ để con gái xuống ruộng, sao bây giờ giữa trời nắng chang chang lại bắt người ta ra đồng, vừa mới về đúng không? Không để cho Khanh Khanh nghỉ ngơi chút à."

"Trước đây khi ở nhà, mùa vụ cày cấy con bé ra ruộng làm việc không ít đâu, ông đừng nói bừa." Cố Kim rót một cốc nước nhét vào tay ông ta: "Con gái tôi là lo lắng cho cha nó, dẫn cả gia đình về giúp gặt lúa, đâu như con ông, chỉ biết kiếm tiền ở thành phố."

Tần Võ không hài lòng: "Hổ Tử là công nhân của nhà máy quốc doanh, họ cũng có nhiệm vụ sản xuất, ông nói chuyện cái gì vậy."

Nghe họ đấu khẩu, Cố Khanh Khanh đã quen, vẫy tay gọi Sở Đại lại.

Người đàn ông tháo mũ rơm xuống, bước nhanh về phía này, chân dài bước một bước đã ngồi xuống bên cạnh cô.

"Mệt không?" Anh hỏi.

Cố Khanh Khanh gật đầu, toàn thân rã rời, dồn hết sức nặng lên người anh.

Người đàn ông dùng mu bàn tay lau vết bùn trên mặt vợ, trêu chọc: "Đồng chí Cố Khanh Khanh, chú ý hoàn cảnh chút nhé."

Dân làng đã rời đi từ lâu, cô mệt mỏi đáp: "Không sao đâu, đều là người nhà cả, yên tâm, không ai nói anh chơi lưu manh đâu."

Anh buồn cười, tùy ý để vợ dựa vào mình.

"Anh rể, uống chút nước đi." Vẫn là cái cốc đó, không biết đã qua tay bao nhiêu người, giờ đến tay Sở Đại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh không khách sáo, hỏi cô gái nhỏ bên cạnh có muốn không, thấy cô lắc đầu, anh uống một hơi hết hơn nửa cốc.

"Đoàn Đoàn và Niên Niên đâu rồi? Bốn đứa trẻ chẳng thấy đâu cả."

Vừa mới còn ở ruộng nhặt lúa mà.

"Theo anh hai ra sân phơi lúa rồi." Sở Đại đáp.

"Chúng ta về nhà ăn chút gì đi." Hàn Liên Tâm vắt chiếc khăn lên vai, vừa lau mồ hôi vừa đi tới: "Khanh Khanh bảo bối, đừng ngồi trên bờ ruộng, hơi ẩm nặng lắm."

"Vâng.” Cố Khanh Khanh tựa vào người đàn ông suýt nữa thì ngủ thiếp đi, cô dụi mắt, tay trái chống lên vai anh để từ từ đứng dậy: "Thím hai, An An đâu rồi?"

Hôm nay lại không thấy Cố Bình và Cố An.

“Không biết có phải đi bắt cua ở khúc sông rồi không, đừng lo, đến giờ ăn chúng sẽ tự về.” Hàn Liên Tâm mặt bị nắng phơi đỏ bà lại gọi Sở Đại: "A Đại, đừng ngồi đó nữa, về nhà nghỉ đi con."

"Vâng."

Cố Thiết Trụ dẫn Cố Ngân và Cố Bảo gặt lúa ở ruộng bên kia, trên đường về gặp nhau ở suối.

"Con suối này càng ngày càng cạn nhỉ." Cố Khanh Khanh nhìn dòng nước chỉ cao đến mắt cá chân, ngạc nhiên nói.

Nước suối mát rượi, bước đi cảm thấy rất dễ chịu.

Cô cúi xuống cọ sạch bùn trên chân.

"Ngày nào cũng bơm nước vào ruộng, làm gì còn nước nữa." Hàn Liên Tâm dẫm dẫm cho bùn trôi đi: "Bình Bình và An An thích đến đây bắt cá, tôm, cua, nước cạn nên thím yên tâm để mặc chúng."

Chủ yếu là có người lớn ở ruộng bên cạnh, có chuyện gì sẽ biết ngay.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 556: Chương 556



Cố Xán Dương đã rửa sạch sẽ tay chân, ngồi chờ họ trên một tảng đá bên bờ.

Cố Thanh Liệt và Cố Hùng dẫn mấy đứa trẻ vừa từ sân phơi lúa về, Kiêu Kiêu cứ như con khỉ lấm lem bùn, trèo lên người cậu.

Miệng vẫn liên tục nói: "Cậu ~ kem cây~"

Cẩu Đản không có tiền, tất cả đều ở chỗ em gái, anh bày mưu cho nhóc đi tìm Cẩu Thặng nũng nịu.

Nhìn cháu gái làm bẩn hết áo trắng của anh trai, Cố Thanh Liệt theo phản xạ lùi lại hai bước, giả vờ không biết gì rồi xuống suối rửa chân.

"Cậu ~" Kiêu Kiêu chu mỏ, bò lên chân Cố Xán Dương, vẻ mặt như nếu anh không đồng ý thì cô bé sẽ không chịu thua.

"Cậu ~" Niên Niên cũng bò lên chân bên kia của cậu cả mà nũng nịu: "Trời nóng quá, Tiểu Bảo khát nước, cậu còn thương Tiểu Bảo không?"

Đoàn Đoàn chạy đến phía sau cậu cả, đứng trên tảng đá xoa bóp vai cho cậu: "Đại Bảo thương cậu nhất, Đại Bảo chỉ muốn một cây kem."

Tiểu Tinh đứng bên cạnh, im lặng nhìn các anh.

Sở Đại và Cố Thanh Liệt hơi ngại Cẩu Thặng, còn bọn trẻ thì không, từ nhỏ cậu cả đã chăm bọn nó lớn, rất gần gũi với cậu cả.

Cố Xán Dương giơ tay khẽ vỗ đầu Kiêu Kiêu: "Đi cung tiêu xã."

"Cậu cả tuyệt nhất!" Đoàn Đoàn và Niên Niên đồng thanh hoan hô.

Kiêu Kiêu giơ tay lên, giọng mềm mại hô: "Cậu ~ bế." Cô bé chạy nhảy khắp ruộng, còn theo cậu hai đi phơi lúa, đã đi rất xa và không còn sức lực nữa.

Trong mắt Cố Xán Dương thoáng hiện nụ cười, anh bế Kiêu Kiêu lên, nắm tay Tiểu Tinh, theo sau là Đoàn Đoàn và Niên Niên.

Cậu cháu họ cùng nhau đi về phía cung tiêu xã.

Vẫn là Kiêu Kiêu có cách. Cố Thanh Liệt thu hồi ánh mắt, "Không biết Cẩu Thặng có mang về cho tôi một cây không."

"Tôi thấy khó đấy." Sở Đại từ tốn nói: "Tốt nhất là tự đi mua, tôi trả tiền, mua giùm tôi hai cây luôn."

Cố Thanh Liệt cười khẩy: "Đừng tưởng tôi không biết cậu lười đi, muốn tôi làm chân chạy vặt, không phải chỉ là tiền sao, em gái, đưa anh ít tiền, mười đồng hay tám đồng cũng được, tôi sẽ trả tiền, còn cậu đi mua."

Sở Đại cười nhẹ: "Như vậy thì chẳng còn thú vị gì nữa."

"Nhà còn dưa hấu, ngoài giếng nước có ngâm hai quả, còn mấy quả trong tủ lạnh, mua kem làm gì." Thời Như Sương liếc mắt nhìn cậu con trai: "Lớn tướng rồi còn đòi ăn kem, A Đại, đừng có chiều nó."

Sở Đại cười thầm: "Tất cả nghe theo mẹ."

Cố Thanh Liệt ngơ ngác, đưa ánh mắt thắc mắc về phía em gái mình—

Chuyện này là sao nữa đây?

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh nhún vai, trả lời anh bằng một biểu cảm bất lực.

Cô rửa sạch chân rồi mang giày vào, Cẩu Đản da dày thịt thô không sợ đau chân, xách giày đi chân trần bước trên đất, theo sau là Thẩm Tuy.

"Lần này về nhà được bao lâu? Sao không báo tin trước? Để mẹ còn kịp mang chăn ra phơi." Thời Như Sương kéo tay con gái, hai mẹ con vừa đi vừa thì thầm ở cuối đoàn.

"Chắc nửa tháng thôi, tại nhớ mẹ quá, vừa đúng lúc bọn trẻ nghỉ hè nên đưa chúng về thăm." Cố Khanh Khanh tay phải cầm mũ rơm quạt gió, thấy người quen còn không quên chào hỏi—

"Chú Trương! Vâng đúng rồi, vừa mới về."

"Thím à, cháu lại đen rồi sao? Không thể nào, cháu mới về mà."

Cô vô thức nhìn cánh tay mình, hình như… đen đi một chút?

Xem ra buổi chiều phải kiếm cái áo dài tay mặc thôi, da cô khó khăn lắm mới trắng được có chút xíu.

"Mẹ ơi —" Nhìn thấy Cẩu Đản phía trước đang khoác tay lên vai chồng, Cố Khanh Khanh muốn khóc không ra nước mắt: "Mẹ thấy con và anh hai ai đen hơn?"

"Chắc chắn là hắn rồi." Thời Như Sương không cần suy nghĩ, liền nói: "Không thì sao chẳng cô gái nào thích nó."

Cố Khanh Khanh: "…" Thở dài một hơi.

Cô không quạt gió nữa, vội vàng đội mũ rơm lên.

Về đến sân nhà họ Cố, Cố Hùng và Cố Thanh Liệt cầm d.a.o bổ dưa hấu ngay cạnh giếng nước, Cố Thiết Trụ và ông Tần ngồi dưới mái tranh hóng mát.

"Khanh Khanh ơi." Cố Kim vừa ăn dưa vừa vẫy tay gọi cô: "Mang mấy miếng này đưa cho ông nội và cha nuôi con đi."

"Con đến đây." Cố Khanh Khanh cắn một miếng dưa, vị ngọt thanh mát thấm vào lòng.

Cảm giác như toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể đều mở rộng ra ngay lúc này.

"Ông nội, cha nuôi, ăn dưa đi ạ." Cô đặt khay gỗ lên bàn đá, thắc mắc: "Ông nội, bà nội cháu đâu rồi?"

"Chắc chưa về, bà con với thím Triệu đang phơi lúa ở sân phơi lúa, con có đói không? Đồ ăn trong nồi đấy." Cố Thiết Trụ không mấy hứng thú với dưa hấu, liên tục đẩy sang phía Tần Chu bảo ông ăn.

Ông chỉ cần một điếu t.h.u.ố.c lá khô là đủ, dưa hấu có gì ngon đâu, lạnh lạnh lại chẳng bằng uống nước.

"Cháu vào bếp xem sao." Cố Khanh Khanh ăn hết miếng dưa, đi vào bếp.

Cố Thanh Liệt ôm dưa ngồi xổm dưới mái hiên, bên cạnh anh là Sở Đại, Cố Hùng, và Cố Viện Triều, còn Thẩm Tuy đứng ăn.

Bọn trẻ vẫn chưa về, chắc đang chạy đuổi theo Cố Bình và Cố An, không ở suối bắt cua thì cũng đang trốn ở đâu đó bắt cá.

Quá nghịch ngợm.

Một lát sau, Cố Xán Dương dẫn bốn đứa nhỏ vào sân, trong tay anh cầm một thùng xốp.

Cố Thanh Liệt ngồi xổm không yên, vứt vỏ dưa qua một bên, lau miệng, cười hì hì bước tới, nhe răng cười: "Anh ơi, anh về rồi à?!"

Nụ cười tươi sáng vô cùng.

Cố Xán Dương trầm ngâm một lát, đưa thùng xốp cho hắn.

Cẩu Đản càng vui mừng hơn: "Đi, đi, đi, chúng ta vào nhà chia nhau, mua bao nhiêu thế? Chắc là mua hết kem ở cung tiêu xã rồi nhỉ."

Sở Đại hỏi Cố Hùng bên cạnh: "Anh cả, từ bé cậu ấy đã như vậy sao?"

Cố Hùng gãi đầu: "Hình như thế, anh nhớ hồi nhỏ có lần đánh nhau với nó, nó thua rồi ngồi đó khóc òa, sau đó bà nội lấy ít đường trắng bôi lên môi nó, nó lập tức im bặt."

Sở Đại: "…" Không ngờ đấy, Cẩu Đản.

Thế này chẳng phải sau này ai có chút đồ ăn là dụ được hắn đi rồi sao.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 557: Chương 557



Lượt xem: 20

Trên bếp, nồi to nhất được đặt một cái lồng hấp bằng tre năm tầng, Cố Khanh Khanh lại gần mở ra xem—

Tầng đầu tiên là mười mấy cái màn thầu ngô to bằng nắm tay, bên dưới là màn thầu cám mì, tiếp đó là bốn, năm cái màn thầu bột trắng.

Hai tầng cuối đều là bắp ngô còn nguyên vỏ.

Sở Đại cũng đi vào, tìm một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống trước bếp lửa, "Trưa nay ăn gì? Có cần nấu cơm không? Để anh nhóm lửa cho."

"Không nấu đâu, ăn màn thầu và ngô." Cố Khanh Khanh lấy một bắp ngô ra, đậy lồng hấp lại, bóc lớp vỏ màu xanh nhạt, bẻ đôi đưa một nửa cho anh: "Chú ba chưa về, bây giờ mọi người đều bận gặt lúa, không ai có thời gian nấu cơm, ăn tạm chút đi."

Sở Đại cắn ngô, thản nhiên nói: "Anh sao cũng được, chỉ sợ mấy đứa nhỏ, có cần làm món gì khác không?"

"Chúng nó lớn rồi, không cần bữa nào cũng phải có thịt." Cố Khanh Khanh lắc đầu: "Chiều nay em về sớm nấu cơm."

Nhà có người già, trẻ nhỏ, lại toàn việc nặng nhọc, không ăn cơm sao chịu nổi.

Họ chỉ đến giúp đỡ, làm việc không tính công điểm, dù có không ra đồng cũng chẳng ai nói gì.

Nhưng họ chưa bao giờ nghĩ như vậy, bây giờ là mùa vụ, sau khi gặt xong còn phải cày cấy, thời gian rất gấp rút.

"Chân anh làm sao vậy?" Cô cúi xuống nhìn kỹ.

Ống quần của anh được xắn lên, hai chân thẳng tắp dài miên man thoải mái dang ra, chân mang đôi giày vải rách không biết của anh nào.

Sở Đại cũng cúi đầu nhìn theo ánh mắt của cô, thấy bắp chân như bị thứ gì sắc nhọn cắt qua, có rất nhiều vết xước đỏ tươi, da anh quá trắng nên nhìn càng thêm chói mắt.

"Chắc là bị lá lúa cắt trúng." Anh cầm bắp ngô, không để ý, thấy cô cau mày, lại cười nói: "Chẳng đau chút nào, không có cảm giác gì đâu, đừng lo."

Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng chạm vào bằng đầu ngón tay, anh không rụt lại, khóe miệng nở nụ cười nhìn cô gái nhỏ cúi đầu trước mặt.

"Thật không đau?" Cô vẫn còn chút không yên tâm: "Hay là chiều nay anh đừng ra đồng nữa, để em đi tìm chú Hách lấy ít thuốc."

Trong suy nghĩ của cô, ông thầy thuốc của thôn Hách Nhất Trân có thể chữa bách bệnh.

"Lấy thuốc gì? Không khỏe sao?" Thời Như Sương và Hàn Liên Tâm bước vào mang màn thầu ra, nghe con gái nói, bà có chút lo lắng: "Có phải trời nóng quá nên bị say nắng không?"

Cố Khanh Khanh thấy buồn cười, thở dài lắc đầu: "Không phải bị say nắng, chân anh ấy bị lúa cắt trúng, con nghĩ nên đi tìm chú Hách lấy ít thuốc bôi."

Thời Như Sương lúc này mới yên tâm, nhìn chân con rể, bà nói: "Vết cắt do lúa nhìn thì không sâu, nhưng rất ngứa, một lát nữa sẽ còn sưng đỏ lên, A Đại, để Khanh Khanh đưa con qua chỗ ông Hách lấy ít thảo dược bôi lên đi, ông ấy có đủ thứ đấy."

"Mẹ à, con không sao, để lát nữa con đi." Sở Đại hạ ống quần xuống, "Không phải chuyện gì to tát đâu."

Anh thật sự không có cảm giác gì, bị cắt cũng không hay biết, giờ cũng không thấy đau.

Chỉ là thấy cô gái nhỏ xót cho anh, lòng anh ấm áp hẳn lên.

"Chị dâu, A Đại từng là lính, mấy vết thương nhỏ thế này đối với thằng bé không là gì đâu, cơ mà trời thì đúng là quá nóng." Hàn Liên Tâm đi vào phòng chứa đồ: "Em nhớ trong nhà còn ít thảo dược giải nhiệt, lần trước Hách Nhất Trân cho, để em tìm rồi đun ít nước uống cho mọi người."

"Được, chị đi mang màn thầu ra ngoài trước, nghỉ một lát cũng nên ăn trưa rồi." Thời Như Sương thấy con rể không sao, cũng không bận tâm nữa. Thấy gia đình thông gia đến mà chưa kịp uống chén trà đã vội giúp ra đồng, đến giờ vẫn chưa ăn gì, bà cảm thấy áy náy vô cùng.

Cả nhà người thì ngồi, người thì đứng hoặc ngồi xổm, ăn màn thầu và ngô dưới mái hiên hoặc dưới giàn che mát, Thời Như Sương còn mang dưa muối và củ cải chua ra, đưa đũa cho ông Tần: "Ông thông gia, tiếp đãi không chu đáo, mong ông đừng trách."

"Chị dâu, chị quá lời rồi." Ông Tần mỉm cười, bẻ đôi chiếc màn thầu ngô, kẹp ít dưa muối và củ cải chua vào, "Tôi rất thích ăn màn thầu kẹp dưa muối."

Ông nghĩ đến điều gì đó, có chút giật mình, sau đó mỉm cười nhẹ nhõm.

Sở Uyên và Tần Chu đều là những người dễ tính, đã đến thôn Đại Truân Tử không phải chỉ một, hai lần, người nhà họ Cố đều rất quen thuộc với họ, đều là người nhà cả.

Vừa ăn màn thầu, họ vừa trò chuyện với ông, hỏi xem thủ đô thế nào, có khác biệt nhiều với thành phố Diêm không.

Họ chưa từng ra khỏi tỉnh, huống chi là đến thủ đô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông Tần kiên nhẫn trả lời: "Khí hậu ở đó khô hơn bên này..."

Đoàn đoàn, Niên Niên, Tinh Tinh và Kiêu Kiêu cùng với Cẩu Đản, mỗi đứa ăn một cây kem đường trắng, giờ đang ôm nửa bắp ngô gặm, nom thỏa mãn vô cùng.

Cố Khanh Khanh dùng cùi chỏ thúc nhẹ vào người anh: "Hay để bọn chúng ở lại đây đi, em thấy bọn chúng chơi vui quá."

Trông chúng như chẳng muốn về nữa.

Ở thủ đô, chúng chỉ loanh quanh trong khu tập thể của quân đội hoặc đi dạo trên những con đường nhỏ ngoài Viện Khoa Học Quân Sự, đối với bọn trẻ chắc chắn không thoải mái lắm.

Về đến thôn Đại Truân Tử, mấy đứa nhỏ này chạy nhảy khắp nơi từ đồng ruộng đến ao hồ, toàn thân lấm lem bùn đất, nhìn có vẻ chơi cực kỳ vui vẻ.

Anh nhướng mày: "Em nỡ sao?"

"Nỡ chứ, mấy đứa nhóc này ồn ào quá, em chỉ mong yên tĩnh vài ngày." Cô hừ nhẹ.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 558: Chương 558



Sở Đại nhận ra cô vợ nói một đằng nghĩ một nẻo, cười kéo cô ngồi xuống dưới mái hiên, "Ừ, em chịu được, mà anh thì không."

Tôn Viên Viên và Tần Lệ đang ở ruộng phía xa, khá xa nên họ không muốn đi lại, mang theo màn thầu và ngô, không cần lo lắng thiếu ăn.

Người nhà họ Cố nghỉ ngơi một lát, ăn xong màn thầu rồi uống nước trà, mọi người đứng dậy đội nón cầm liềm: "Đi làm thôi."

Sở Đại cũng đứng dậy, Cố Khanh Khanh liếc nhìn bốn đứa trẻ toàn thân lấm lem bùn đất đang rửa chân ở cạnh giếng nước, quyết định mặc kệ chúng.

Hồi nhỏ cô cũng từng chơi đùa như vậy, bây giờ trời nóng, chơi nước không dễ bị cảm lạnh.

Để chúng chơi thoải mái đi!

Trước khi đi, Sở Đại dặn: "Đại Bảo, bên ngoài nắng quá, con và các em ở nhà xem tivi, trong tủ lạnh có dưa hấu đã cắt sẵn, đừng ăn nhiều quá nhé."

Đoàn Đoàn giòn giã đáp: “Biết rồi, cha ơi~”

Niên Niên giúp em trai, em gái rửa sạch chân, rồi dẫn chúng vào phòng khách xem tivi. Nhìn bóng lưng vui vẻ của lũ trẻ, Sở Đại cười nhẹ: “Để chúng ở lại đây cũng tốt.”

Cố Khanh Khanh, đi phía trước nói chuyện với Cẩu Đản, nghe vậy thì vô thức liếc nhìn anh một cái, sau đó ép hỏi Cố Thanh Liệt: “Anh cho chúng ăn bao nhiêu rồi?”

“Mỗi đứa một cái thôi, anh cả mua theo đầu người, chú út chưa về, để trong tủ lạnh hết rồi.” Cố Thanh Liệt nghiêng đầu: “Phải không anh cả? Em không cho chúng ăn nhiều đâu, anh phải làm chứng đấy.”

Cố Xán Dương không thèm để ý đến cậu em trai, giơ tay hạ thấp vành nón, bóng tối che phủ nửa khuôn mặt, trông càng lạnh lùng hơn.

“Thím Hai còn đun cả canh giải nhiệt làm gì nữa chứ, nhìn thấy mặt anh ấy là con mát ngay rồi.” Cẩu Đản lẩm bẩm trong miệng, rồi quay sang vỗ vai Sở Đại: “Lát nữa anh em mình thi tiếp nhé?”

Sở Đại hờ hững đáp: “Được thôi.”

“Đội trưởng, đến rồi à?”

“Lão Trương, ông cũng nhanh nhỉ, trưa nhà không nổi lửa à?”

“Tôi bảo này Triệu Tam, cái liềm nhà ông có mài được không? Cắt lúa mà khó khăn thế, tôi nhìn mà sốt ruột.”

Dân làng cầm liềm, gánh theo đòn gánh dần dần kéo về phía cổng làng, có người đến sớm, ngồi dưới gốc cây long não to ở cổng làng tán gẫu, chân bắt chéo, tay cầm nón lá vung qua vung lại.

“Tôi bảo này Bàn Tính, ông tính xem đội sản xuất của chúng ta còn bao nhiêu mẫu ruộng chưa thu hoạch đi, bận rộn cả nửa tháng rồi, tôi có chút hơi rối rồi.”

“Được thôi,” Kế toán đội sản xuất tháo chiếc bàn tính nhỏ đeo trên cổ xuống, đặt trên đầu gối, miệng lẩm bẩm: “Đội sản xuất của chúng ta có tổng cộng hai nghìn bốn trăm tám mươi chín mẫu ruộng, hai trăm bảy mươi ba mẫu đầu làng là thu hoạch trước… sáng nay thôn Đại Truân Tử thu hoạch…”

Ông ta còn đang tính, Cố Kim gãi đầu bước tới: “Bọn Tần lặn nước không đến à?”

“Họ đã làm việc ở ruộng từ sáng rồi, lão Cố, ông đừng nói nữa, nghe xem có phải là tiếng máy đập lúa không.”

Cố Kim tập trung lắng nghe, quả nhiên là đúng.

“Chúng ta cũng đừng nghỉ nữa, sớm cắt xong lúa phơi khô cất vào kho mới yên tâm được, trời có thể thay đổi thất thường lắm.”

Mỗi lần thu hoạch đều phải chạy đua với thời gian, chỉ mong ngày nào cũng nắng đẹp, trời âm u cũng được, chứ gió mưa thì ai nấy đều lo lắng.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Các anh em, động lên nào! Đập xong lúa chúng ta chia lương thực nhé ~” Ông cao giọng hét lớn.

Lần này mọi người đều hăng hái, rủ nhau đi ra ruộng, một thanh niên to khỏe của thôn Đại Câu Tử gánh hơn một trăm cân lúa đi qua bờ ruộng, cái đòn gánh kêu “hô hô”—

“Cố Hùng này, các ông mà đến muộn chút nữa, chúng tôi giải tán đấy nhé.” Trên khuôn mặt anh nở nụ cười thân thiện.

Người đàn ông cường tráng chỉ mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng cười ngốc, gãi đầu nói: “Tôi gánh một chuyến bằng anh đi hai chuyến, không vội đâu.”

Người thanh niên cường tráng bị anh ấy chọc cười: “Cái người này, nhanh đi làm việc đi."

Buổi sáng chỉ cắt lúa được một hai tiếng, đến buổi chiều thì đúng là thắt lưng đau đến không đứng thẳng nổi, Cố Khanh Khanh cắt được một lúc thì nghỉ một lúc, ánh mắt liếc về phía chồng.

Tốt lắm, anh ấy còn tinh thần phấn chấn thi với Cẩu Đản xem ai cắt nhanh hơn, mỗi người chia một khu vực.

Người nhà họ Cố đều tản ra khắp các ruộng, nhìn xa xa ngoài cánh đồng lúa vàng óng, chỉ thấy những người đang khom lưng cắt lúa hoặc đứng trên máy đập lúa, muốn tìm ai ra ai khó lắm.

Bùn trong ruộng thì lầy lội, dẫm một bước là lún xuống, nửa ngày không rút chân ra nổi.

Cô mất rất nhiều công sức mới đi đến bờ ruộng, rót một cốc nước, ngửa đầu “ừng ực ừng ực” uống cạn.

Ban đầu còn lo lắng cha nuôi không chịu nổi, giờ nhìn lại thì thấy ông nội đứng trên máy đập lúa, ông ấy đứng bên cạnh đưa rơm rạ, cả hai đều đội nón lá, khăn vắt trên vai, c** tr*n nói cười rôm rả, Cố Khanh Khanh lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

Trong ấn tượng của cô, cha nuôi luôn mặc bộ đồ Trung Sơn chỉnh tề ôm sát người, đồng chí lính cần vụ ủi quần áo không có một nếp nhăn.

Ông ấy lúc nào cũng giữ vẻ ôn hòa, lịch thiệp, hiếm khi nào biểu lộ cảm xúc như vậy, có thể thấy ông ấy thật sự vui vẻ, cũng không có chút kiểu cách nào.

Bây giờ trời tối muộn, sáu giờ chiều mà bầu trời vẫn còn sáng rực, đến bảy giờ đội sản xuất mới tan ca.

Cố Khanh Khanh về sớm nửa tiếng để chuẩn bị bữa tối, nồi canh giải nhiệt cũng đã nấu xong, cô lấy một cái nồi nhôm to múc ra.

“Cái gì đây, đen sì sì thế này?” Cố Thanh Liệt chân trần bước từ ngoài vào, cả người ướt sũng.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào nồi canh, đôi mắt sáng rực.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 559: Chương 559



Lượt xem: 28

Cố Khanh Khanh không trả lời, nghiêng đầu nhìn anh ấy: “Sao mà anh thành ra thế này, toàn mồ hôi thế? Ông nội và cha về chưa?”

“Ở giếng nước rửa mặt rồi,” Cố Thanh Liệt dựa vào bếp lò: “Ông nội và cha phải đi tính công điểm rồi? Chúng ta không cần tính vào, cha nuôi đi theo xem.”

Xã viên của đội sản xuất mỗi ngày làm bao nhiêu công đều phải ghi lại và tính toán, còn nông cụ cũng phải trả lại phòng bảo quản.

Cố Khanh Khanh vỗ trán: “Em suýt quên mất. Anh cả và Sở Đại về rồi chứ? Sao không thấy A Tuy?”

“Đều đang rửa chân ngoài sân, rốt cuộc cái này là gì vậy?” Anh ngửi thấy mùi lạ lạ, trong ánh mắt có chút không ưa.

Cố Khanh Khanh thấy kỳ lạ, cái gì có thể làm Cẩu Đản không thích được chứ, trong mắt cô chẳng có gì là anh ấy không ăn cả.

“Đồ tốt, thuốc bổ, để em múc cho anh một chén nha." Cô nhanh tay nhanh chân, múc hai muôi lớn vào chén.

Cố Thanh Liệt gãi đầu: “Thật là thuốc bổ sao?”

“Em còn lừa anh làm gì à? Thím Hai nói lần này cắt lúa ai cũng phải dùng sức nhiều, phải bồi bổ tử tế mới được, không thì khí huyết không đủ, ngày mai không làm được đâu.” Cô thản nhiên nói dối.

Cố Thanh Liệt nửa tin nửa ngờ: “Vậy để anh mang đi cho anh cả thử trước nhé.” Để Cẩu Thặng uống trước, rồi mình uống sau.

“Được thôi.” Cố Khanh Khanh không chớp mắt: “Đi đi.”

Cố Thanh Liệt nhìn em gái thêm một lần nữa, rồi thật sự bưng chén đi ra ngoài sân.

Sở Đại vừa rửa sạch chân xong đang nói chuyện với Thẩm Tuy: “Mệt không? Có quen không?”

Cậu bé kéo cái khăn treo trên cây sào bên cạnh, cẩn thận lau khô nước trên cánh tay, lắc đầu: “Cũng ổn, không mệt.”

Đoàn Đoàn đang bơm nước giếng ở bên cạnh, kêu lên: “Cậu nhanh lên, cháu hết sức rồi!”

Cố Xán Dương cúi xuống vốc một ít nước giếng mát lạnh rửa mặt, vừa đứng thẳng dậy thì thấy Cố Thanh Liệt bưng một cái chén lớn đi tới, dừng lại bên cạnh anh.

Những giọt nước từ lông mày mát lạnh của anh nhỏ xuống cằm, thấm vào cổ áo ngắn tay. Anh nhận lấy khăn từ Thẩm Tuy đưa tới, chậm rãi lau cổ từ sau trước.

Ánh mắt sắc bén dừng lại trên người Cẩu Đản.

Cố Thanh Liệt vừa định gọi “anh ơi”, bị ánh mắt áp đảo của anh quét qua, quá căng thẳng, đầu óc rối bời nên buột miệng: “Đại lang, uống thuốc đi?!”

Sở Đại mãi không thể hoàn hồn nổi, sau một lúc mới xác nhận mình không nghe lầm, không thể tin nổi nhìn người đàn ông cao lớn, khỏe mạnh trước mặt ——

Cẩu Đản! Cậu to gan thật đấy.

Thẩm Tuy im lặng một lúc, lùi lại dưới mái hiên, tránh xa người anh hai ngốc này xa một chút.

Cố Xán Dương nhìn em trai thật lâu, khóe miệng khẽ nhếch: “Em vừa nói gì?”

“Hả? À.” Cố Thanh Liệt nhận ra mình vừa nói gì, hận không thể đánh c.h.ế.t mình ngay lập tức. Anh cảm thấy Cẩu Thặng một giây tiếp theo có thể sẽ g.i.ế.c mình luôn, vì vậy, tay và não không còn nghe lời, trước khi Cẩu Thặng kịp ra tay, anh tự mình bưng chén lớn ngửa đầu “ực ực” uống sạch một hơi.

Anh úp ngược bát lớn, ra hiệu không còn sót một giọt nào.

Cuối cùng còn vô thức nói thêm: “Anh thấy không, không có độc.”

Sở Đại kéo đứa con trai lớn đang đứng bên cạnh giếng đi, cười nhạo nói: “Con à, đi hỏi mẹ xem trong nhà còn dầu xoa bóp không, cậu hai của con ngứa da rồi.”

Đoàn Đoàn vui vẻ đáp: “Vâng ạ!”

Cố Thanh Liệt nhìn khuôn mặt không biểu cảm của anh trai, muốn khóc mà không dám: “Anh cả, em sai rồi, em thật sự sai rồi.”

Sở Đại nghe vậy, nhịn không được bật cười thành tiếng.

Cẩu Đản và em gái là vợ của anh, hai người có một điểm rất giống nhau, gặp chuyện là nhận sai rất nhanh, cần túng là túng liền, không một chút do dự.

Cố Xán Dương nhìn cậu em một cách lạnh nhạt, tay nắm khăn chậm rãi lau nước trên cổ và cánh tay.

Anh không nói gì, Cố Thanh Liệt cũng không dám cử động, cứ đứng đó ôm cái chén ngốc nghếch.

“Làm gì đây, đang đứng trụ sao? Tránh ra.” Cố Thiết Trụ đẩy Cẩu Đản sang một bên, đổ một gáo nước vào giếng dẫn nước, cười rạng rỡ với Ông Tần: “Thông gia, ông rửa mặt trước đi, mồ hôi nhễ nhại khó chịu lắm.”

“Được, làm phiền ông rồi.” Tần Chu cười gật đầu.

“Đừng đứng ì đó nữa, lớn rồi mà cũng không biết vào bếp giúp em gái dọn đồ ăn lên.” Thời Như Sương và Trương Thúy Phân đều lần lượt vào sân: “Nghe rõ chưa Cố Thanh Liệt?!”

Cẩu Đản đảo mắt nhìn Cẩu Thặng, rồi đáng thương cầu cứu: “Bà ơi~”

Trương Thúy Phân liếc nhìn hai anh em họ, khoác tay Tần Lê, không nhìn cứ thế đi ngang qua: “A Bảo lại đi đuổi theo Bình Bình rồi? Đứa trẻ này trưa cũng không chịu về ăn cơm…”

Tần Lê cũng làm như không thấy gì, cười đáp lại: “Bà đừng lo, Bình Bình lanh lợi lắm, trưa nay dẫn An An về nhà ông ngoại ăn cơm rồi.”

Cố Thanh Liệt nhìn thấy ông bà nội, ba, chú và thím đi qua bên mình vào phòng khách, rồi lại thấy anh và chị dâu né tránh mình đi vào bếp, cả em rể và em gái nữa, anh méo miệng.

Lão Sở, cậu không phúc hậu chút nào.

Cố Xán Dương giặt sạch khăn, vắt nước xong treo lại trên cây sào, thấy em trai vẫn đứng đó cầm cái chén như trời trồng, không mặn không nhạt: "Đi chẻ củi."

“Vâng! Ngay lập tức, anh.” Cố Thanh Liệt như trút được gánh nặng, chạy vào bếp đặt chén xuống, rồi trong tiếng cười nhạo của em gái và em rể, đi tìm một cái rìu trong kho dụng cụ.
 
Back
Top Bottom