Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 540: Chương 540



Đây là tiệm cơm quốc doanh, đồng chí cần vụ dẫn họ vào trong: "Lúc mới lên đây cũng từng ăn một lần, sau này chưa có dịp đến nữa."

"Chào các đồng chí, xin hỏi các đồng chí ăn cơm đúng không?" Một nữ phục vụ mặc áo bông màu xanh lam, tóc tết hai b.í.m hỏi.

“Vâng, xin hỏi có nước nóng không, đồng chí?” Cố Khanh Khanh theo vào trong.

Trên tàu bọn trẻ không uống nhiều nước, thậm chí không uống sữa bột mấy.

"Có, xin chờ một chút, các đồng chí có thể gọi món trước." Nữ phục vụ dẫn họ đến một bàn trống, đưa một quyển thực đơn mỏng và một cây bút chì: "Cần gọi món nào thì cứ đánh dấu trên thực đơn."

Nói xong, cô đi vào bếp lấy nước nóng.

Cố Khanh Khanh thấy việc tự chọn món khá thú vị, cô cầm thực đơn lên nhìn qua vài lần, thấy các món ăn không khác gì mấy so với ở Nam Dương, rồi đưa cho Sở Đại: “Anh gọi đi.”

Người đàn ông mở thực đơn ra, tay phải cầm bút chì, hỏi: "Sở Kinh Hồng, con muốn ăn gì?"

Đột nhiên bị gọi tên, Đoàn Đoàn không hề lúng túng, bình tĩnh đáp: "Sườn xào chua ngọt đi cha."

Cố Khanh Khanh nghĩ bụng, đúng là nhóc con Nam Dương, khẩu vị giống hệt Sở Đại.

"Con thì sao, Tiểu Bảo?" Anh lại hỏi đứa con thứ hai.

"Mẹ thích thịt kho tàu! Cha ơi, mình ăn thịt kho tàu được không ạ?" Niên Niên cười tít mắt, mí mắt híp lại thành một đường chỉ.

Sở Đại tặc lưỡi, "Được." Thằng nhóc này thông minh thật, cả Đoàn Đoàn và Niên Niên đều giống mẹ chúng, miệng rất ngọt, một câu vừa lấy lòng mẹ vừa khiến cha không thể từ chối.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai nhóc con quá rõ ràng điểm yếu của cha chúng là gì.

Quả nhiên, Cố Khanh Khanh không ngừng gọi "bé ngoan, bảo bối", làm Sở Đại còn phải ghen tị.

“Sở Tinh Lan?” Người đàn ông đặt thực đơn xuống, bế con trai lên đùi, nhét bút chì vào tay trắng trẻo của cậu bé: "Con muốn ăn gì?"

Tinh Tinh bình thản nói: “Cha ơi, đọc đi.” Cậu bé chỉ mới biết vài chữ thôi.

Cố Khanh Khanh bị bộ nghiêm túc này của con trai chọc cười.

Cố Thanh Liệt cười toe toét: "Tưởng anh cả đến rồi cơ đấy."

Tay áo đột nhiên bị kéo, anh cúi xuống nhìn thì thấy đôi mắt đen láy to tròn của cháu gái.

“Sao thế, bảo bối?”

"Cậu ơi." Kiêu Kiêu nói nhỏ: "Đi vệ sinh."

“Hửm? Đi vệ sinh à?” Người đàn ông bế cô bé lên, đứng dậy nhìn quanh, tìm được nữ phục vụ và hỏi chỗ nhà vệ sinh, anh đứng đợi cô bé ngoài cửa.

Cố Thanh Liệt vô tình nhìn qua, thấy trong bếp có người làm mì, không nhịn được mà lại gần xem.

"Cậu ơi?" Kiêu Kiêu tự mặc quần xong, chạy lon ton ra.

“Ở đây này!” Cố Thanh Liệt luôn chú ý về phía này, vừa thấy cửa nhà vệ sinh mở liền bước nhanh tới: “Bảo bối có muốn ăn mì thịt bò không?” Anh chảy cả nước miếng rồi.

Kiêu Kiêu gật đầu: "Rửa tay nào~"

"Được, chúng ta rửa tay nào." Vì bồn rửa tay quá cao, cô bé không với tới, Cố Thanh Liệt lại bế cô bé rửa tay bên bồn nước trong bếp.

Nói chuyện một lúc anh đã sơ bộ quen biết với người trong bếp, giờ đang bế cháu gái xem đầu bếp làm mì.

Cố Khanh Khanh thấy họ mãi không quay lại, cô định ra xem, kết quả là thấy hai người một lớn một nhỏ đang đứng chồm hổm ở khung cửa bếp, mắt mở to xem đầu bếp làm mì.

Vừa bất lực vừa buồn cười, vỗ nhẹ lưng anh trai: "Làm gì vậy, đứng đây chắn lối phục vụ rồi."

Cố Thanh Liệt quay đầu nhìn cô, chỉ vào cánh cửa khác: "Phục vụ đi bên kia, cửa này là lối đổ nước bẩn ra phía sau."

Cố Khanh Khanh bật cười: "Anh hiểu rõ quá nhỉ."

Người đàn ông cao lớn ngại ngùng gãi đầu.

Đó là thói quen vô thức, giống như khẩu s.ú.n.g luôn lên nòng bên hông Sở Đại vậy, anh có thói quen sẽ tìm hiểu địa hình trước khi đến môi trường lạ, ánh mắt luôn khóa chặt vào cửa ra vào và cửa sổ.

"Đừng xem nữa, gọi mì rồi, về ăn cơm trước, lát về nghỉ ngơi, tối chúng ta tự nấu cơm." Cố Khanh Khanh kéo anh và con gái nhỏ đi về phía bàn ăn.

Hiện tại trong tiệm cơm không có khách khác, chỉ có bàn của họ.

Bây giờ là hai giờ chiều, từ sáng hôm qua đến sáng nay họ đều ăn cơm trên tàu, buổi trưa nay chưa ăn.

Lũ trẻ thực sự rất đói, Đoàn Đoàn và Niên Niên ăn vẫn còn tương đối nhã nhặn, tốc độ nhanh hơn bình thường một xíu, Tinh Tinh thì vẫn chậm rãi, còn Kiêu Kiêu và Cố Thanh Liệt thì ăn như sói.

Gọi một tô mì, Cố Thanh Liệt chia một ít từ tô lớn cho cháu gái nhỏ, Kiêu Kiêu ăn xong lại ngước lên nhìn cậu đầy mong đợi.

Cố Thanh Liệt hít mũi: "Còn muốn ăn nữa à?"

Cô bé gật đầu liên tục.

Cố Thanh Liệt giả vờ khó xử: "Nhưng cậu ăn rồi, cháu không chê nước miếng của cậu à?"

"Không ~ "Kiêu Kiêu kiên định lắc đầu, mì ngon quá mà.

"Vậy à." Cố Thanh Liệt nghiêng tô mì đã cạn chỉ còn chút nước xuống, để cô bé nhìn rõ hơn: "Mà cậu cũng ăn hết rồi." Anh làm vẻ mặt ngây thơ vô tội.

"Hu hu ~" Kiêu Kiêu sững sờ vài giây, rồi xoay người nhào vào lòng cha tố cáo: "Cha ơi! Cậu ... xấu!"

Sở Đại nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, an ủi: "Không phải còn nước dùng sao? Để cậu đổ cho con một ít."

Cố Thanh Liệt cười hì hì, ngửa đầu uống nốt chút nước còn lại trong tô, lấy mu bàn tay lau miệng: "Giờ thì hết thật rồi."

Kiêu Kiêu nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt cha liền biết cha và cậu hợp sức chọc cô bé.

Biểu cảm của cô bé như sắp khóc, Cố Khanh Khanh không khỏi xót xa.

"Người lớn rồi mà còn nghịch ngợm thế." Cô mắng hai người đàn ông một câu, rồi đi đến bế con gái lên, dịu dàng hỏi: "Ăn chút sườn nhé con yêu? Ăn thịt cho thông minh."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 541: Chương 541



Đến ga thủ đô, đồng chí cần vụ của Tần Chu đã đợi họ tại nhà ga. Ông Tần hiện đang được mời trở lại làm việc tại Học viện Chính trị, đảm nhiệm chức vụ Phó viện trưởng danh dự ở đó. Cố Thanh Liệt xách hành lý xuống tàu, thấy đồng chí cần vụ nhanh chóng đi tới, liền gọi: "Ở đây này!"

Đoàn Đoàn và Niên Niên, một đứa nắm lấy một bên vạt áo, một đứa nắm dây túi hành lý trong tay anh, từng bước một theo sát cậu. Sở Đại bế Kiêu Kiêu trong lòng, tay trái xách túi hành lý, người phụ nữ khoác tay anh, tay dắt đứa con nhỏ.

Cha nuôi đã viết thư cho họ, nói rằng chỉ cần mang theo vài bộ quần áo thường ngày để thay đổi là đủ, mọi thứ ở đây đã được chuẩn bị sẵn, thiếu gì sẽ mua thêm sau. Thủ đô là thành phố lớn, có rất nhiều cửa hàng bách hóa, còn có nhiều cửa hàng thực phẩm phụ và tiệm tạp hóa, muốn mua gì cũng có, miễn là có phiếu thôi.

Cố Khanh Khanh không thiếu phiếu, cô có rất nhiều phiếu công nghiệp, trước khi đến đã tính toán sẽ mua một chiếc xe đạp, để tiện di chuyển trong thành phố. Đồng chí cần vụ thấy họ, vội vàng đến giúp xách đồ: "Đi đường mệt lắm phải không?" Họ đều là người quen cũ, quan hệ giữa họ rất thân thiết, không cần phải khách sáo.

"Không sao, chỉ là mấy đứa nhỏ hơi khó chịu khi ngồi lâu thôi." Cố Khanh Khanh cười trả lời, rồi nhìn xung quanh: "Cha nuôi và A Tuy đâu rồi?"

Ông Tần đang dạy ở Học viện Chính trị, A Tuy hôm nay có tiết học, tôi sẽ dẫn mọi người về trước. đồng chí cần vụ xách túi hành lý bằng tay trái, hơi cúi người, nhẹ nhàng bế Tinh Tinh lên, tay phải giữ sau lưng cậu bé: "Gần một năm không gặp, nhóc con đã cao hơn nhiều rồi."

"Đã gần hai tuổi, tất nhiên phải lớn rồi." Cô thấy Sở Đại nhìn quanh, không nói gì, liền hỏi: "Anh nhìn gì thế?"

Người đàn ông thu lại ánh mắt, cười nói: "Không có gì, chúng ta về trước đi." Trước đây, anh định đưa vợ đến đảo Bạch Sa thăm Triệu Trạch và các anh em Binh Đoàn Xây Dựng, chưa kịp đi thì phía Triệu Trạch đã gửi điện báo lại —

“Đừng vội.”

Sau khi hỏi kỹ, anh mới biết rằng các anh em của Binh Đoàn xây dựng đã lần lượt được điều động từ đảo đến các chiến khu khác, và Triệu Trạch cũng sắp đến Học viện quân y ở thủ đô để học nâng cao.

Tên này cũng giỏi thật, không biết anh ấy đã làm gì trên đảo. Cùng thuộc Hải quân, Sở Đại có quyền biết, chỉ là vì công việc bàn giao quá bận rộn nên đã bỏ qua.

Tuy nhiên, anh rất vui vì Triệu Trạch có thể đến thủ đô. Cùng là anh em trong Binh Đoàn xây dựng, quan hệ tất nhiên không bình thường, đều là tình cảm vào sinh ra tử. Chưa kể còn cùng nhau ở trên đảo lâu như vậy.

Anh nghĩ nếu cô gái nhỏ của anh biết Hứa Niệm đến, chắc chắn sẽ vui lắm. Bây giờ vẫn chưa nói, không phải để tạo bất ngờ, mà đơn giản là không biết Triệu Trạch đã đến hay chưa. Có thể đến sớm hơn họ, cũng có thể chưa xuất phát. Đợi đến nơi ở rồi, anh sẽ gửi điện báo xác nhận với đảo Bạch Sa.

"Này? Tôi hỏi các người có đi không đây! Cố Thanh Liệt quay đầu hét lên: "Đoàn Đoàn và Niên Niên đói cả rồi."

Sở Đại hỏi đồng chí cần vụ: "Các anh thường ăn uống thế nào?"

"Ông Tần và A Tuy thường ăn ở nhà ăn học viện. Chủ nhật thì ông Tần dạy ở Học viện Chính trị, còn A Tuy thỉnh thoảng tự nấu ăn ở nhà." Đồng chí cần vụ trả lời đúng sự thật.

Thẩm Tuy đang học trung học tại trường con em quân nhân nên bình thường đều ăn bằng tiền trợ cấp của Ông Tần. Ông Tần ngoài việc giữ chức vụ tại Viện Nghiên cứu Khoa học Quân sự, còn phải lên lớp tại Học viện Chính trị vào cuối tuần. Nếu cả Ông Tần và Thẩm Tuy đều ở nhà, thì đồng chí cần vụ sẽ nấu ăn.

Sở Đại không nhịn được cười: "Vậy bây giờ về nhà là không có gì để ăn?"

Đồng chí cần vụ ngượng ngùng gật đầu, cánh tay ôm Tinh Tinh càng chặt hơn: "Hôm nay tôi chưa kịp đi chợ."

Vân Mộng Hạ Vũ

...

Cố Khanh Khanh cười nói đỡ lời cho anh ấy: "Chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh ăn đi, tiện thể thử xem món ăn ở thủ đô khác gì so với chỗ mình."

Người đàn ông vui vẻ đồng ý, tiện thể dạo quanh những con phố ở đây. Đồng chí cần vụ thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy anh còn đang nghĩ hay là đi lấy chút cơm ở nhà ăn học viện về. Chủ yếu là vì giờ đã qua giờ ăn, chỉ có thể lấy một ít đồ ăn đơn giản.

Cả đoàn người rời nhà ga, Cố Khanh Khanh không phải cầm gì, cô buông tay chồng ra, đi theo sau Cố Thanh Liệt, khẽ hỏi Niên Niên muốn ăn gì.

“Phía trước là cửa hàng thực phẩm phụ, đi tiếp nữa là cửa hàng bách hóa, từ ga tàu đến chỗ chúng ta ở không xa lắm, vì thế tôi không mượn xe ở viện nghiên cứu.” Đồng chí cần vụ vừa giới thiệu vừa giải thích.

“Đi bộ cũng tốt mà,” Cố Khanh Khanh mỉm cười đáp.

Cô ngước nhìn cửa hàng bách hóa, tòa nhà màu trắng cao đến bốn, năm tầng, cô tự nhủ nhất định sẽ đến đây mua sắm. Thời tiết hiện tại không thích hợp để mặc váy, lần trước ở tiệm may cô không làm váy cho con gái, thêm vào đó, bọn trẻ lớn rất nhanh, may xong chỉ cần qua một, hai mùa là không mặc vừa nữa, tốt hơn là đến đây mua luôn.

Cô từng nghĩ thủ đô lớn thế này chắc chắn không thể kém Nam Dương, trong tòa nhà bách hóa ở Nam Dương có rất nhiều chiếc váy nhỏ xinh xắn và đôi giày da nhỏ, rất thích hợp cho bé gái.

Đợi đến cuối xuân đầu hè, cô sẽ dẫn Kiêu Kiêu đi mua váy.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 542: Chương 542



Sau khi ăn xong, lúc đi ngang qua cửa hàng thực phẩm phụ, Cố Khanh Khanh dừng lại, dắt con gái vào mua một ít rau, thịt, trứng, cùng với các gia vị và đồ dùng hàng ngày như diêm.

Sau đó, cô lại đến cửa hàng của Cục Lương thực để mua một trăm cân gạo bằng phiếu lương toàn quốc. Hiện tại, gạo có giá 0.15 một cân, cô lấy ra từ túi vải mười lăm đồng và phiếu lương thực đủ cho một trăm cân, rồi giao cho nhân viên bán hàng.

“Để anh.” Cố Thanh Liệt đưa túi hành lý cho Sở Đại cầm, xoa xoa tay, hơi dùng sức một chút là một bao gạo đã yên vị trên vai anh.

Bọn trẻ con đều tự đi, hai người đàn ông và đồng chí cần vụ hai tay xách hành lý đi hai bên, Cố Khanh Khanh tay cầm rổ tre và các dụng cụ nấu ăn mua từ cửa hàng.

Sau khi mua sắm gần đủ, họ bắt đầu đi về phía Học viện Quân sự.

Đồng chí cần vụ có giấy thông hành, lính gác cổng còn kiểm tra giấy tờ quân nhân của Sở Đại và Cố Thanh Liệt, rồi nói: “Đồng chí, xin đợi một chút, tôi cần báo cáo và xin ý kiến cấp trên.”

“Được.” Sở Đại khẽ gật đầu.

Cố Khanh Khanh đưa mắt quan sát Học viện Quân sự trước mặt, không hề thua kém Quân khu Nam Dương.

“Cho qua.” Lính gác sau khi gọi điện thoại từ trong phòng gác trở lại, hai tay trả lại giấy tờ quân nhân và đứng nghiêm chào: “Thủ trưởng, mời vào.”

Sở Đại nhận lại giấy tờ quân nhân và tiện tay cất luôn giấy tờ của Cố Thanh Liệt vào túi mình.

Người đi lại ở đây đều mặc quân phục, trông có vẻ đều là các sĩ quan cấp bậc không thấp, áo có bốn túi.

Khu nhà ở mà cấp trên sắp xếp cho ông Tần là một căn nhà nhỏ ba tầng có mái xanh và tường trắng, nằm ở vị trí xa nhất bên trong.

Đây là khu nhà dành cho cán bộ của Học viện Quân sự, môi trường yên tĩnh, mỗi nhà cách xa nhau, trước và sau đều có sân.

Đồng chí cần vụ mở cửa dẫn họ vào: “Tầng một có hai phòng ngủ, một phòng bếp, một nhà vệ sinh, một phòng khách và một phòng sách. Tầng hai và tầng ba mỗi tầng đều có ba phòng ngủ, một nhà vệ sinh, một phòng khách và một phòng sách. Trước và sau đều có ban công, bố cục tương tự như ở khu nhà dành cho gia đình quân nhân Nam Dương.”

Bố cục của các khu nhà dành cho gia đình quân nhân gần gần giống nhau. Ban đầu, cấp trên sắp xếp cho ông Tần một căn nhà nhỏ hơn, môi trường tốt hơn, phù hợp để dưỡng sức khỏe.

Lúc đó ông Tần chỉ nói: Gia đình đông người, nếu có căn nhà nào lớn mà không sử dụng thì hy vọng có thể cấp cho ông.

Tần Chu được Học viện Quân sự mời đến đảm nhiệm chức vụ nhiều lần. Học viện Quân sự có các viện nghiên cứu về chính trị, quốc phòng, chiến lược, là kho tư tưởng và bộ phận tham mưu quan trọng về lý luận quân sự của toàn quân.

Các quy định và pháp luật quân sự đều do Học viện Quân sự biên soạn và sửa đổi.

Viện trưởng của Học viện Quân sự là bạn cũ của ông Tần, yêu cầu nhỏ nhặt này của ông dĩ nhiên được đáp ứng. Tuy nhiên, ông ta càng tò mò hơn, người bạn già này độc thân, sao lại có nhiều người nhà như vậy?

Tần Chu chỉ cười mà không nói gì.

“Thế nào?” Cố Khanh Khanh hỏi bọn trẻ con: “Các con có thích nhà mới không? Sau này chúng ta sẽ sống ở đây cùng ông nội và c** nh* nhé.”

Kiêu Kiêu đã chạy lên ghế sofa lăn lộn rồi, có cha mẹ và các anh em ở bên, lại có đồ ăn ngon và tivi để xem, cô bé không có gì để phàn nàn.

Đoàn Đoàn đi một vòng quanh nhà, sau đó đi đến trước mặt mẹ, ngước cái đầu nhỏ lên, nhẹ giọng nói: “Nếu ông nội và cậu cả cũng ở đây thì tốt quá.”

Cố Khanh Khanh cảm thấy hơi buồn, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của con trai: “Ông nội và cậu cả đều có công việc, không tiện ở đây. Chúng ta có thể quay về thăm họ khi có thời gian nhé.”

“Vâng.” Đứa trẻ cũng rất hiểu chuyện.

Sở Đại và Cố Thanh Liệt xếp gọn gạo và những thứ linh tinh vào bếp. Khi ra ngoài, họ nghe thấy cuộc trò chuyện của hai mẹ con, anh thuận miệng nói: “Ông nội các con đến đây thì khó đấy, trong vòng mười năm nữa ông ấy sẽ không về hưu đâu, còn cậu cả thì có thể mong chờ.”

“Hử?” Cố Khanh Khanh ngước mắt nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

“Học viện Chỉ huy Không quân cách đây không xa, không lâu nữa anh cả sẽ đến đây.” Người đàn ông ngừng lại một chút rồi bổ sung: “Cha tiết lộ thông tin này, chắc chắn không sai đâu.”

Anh đi đến bàn, rót cho mình một ly nước, hơi nghiêng người dựa vào cạnh bàn, tiếp tục nói: “Tiết Tư cũng đã đến rồi, cậu ấy đến trước chúng ta hai ngày và đã báo danh ở Học viện Chính trị.”

Học viện Chính trị Quân đội và Học viện Quân sự cách nhau không xa, đi xe đạp khoảng nửa giờ. Vừa rồi anh và Cố Thanh Liệt nói rằng lát nữa họ sẽ đến cửa hàng bách hóa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai anh em đều muốn mua xe đạp.

Cố Thanh Liệt muốn chở Sở Đại, Sở Đại không muốn. Sở Đại muốn chở Cố Thanh Liệt, Cẩu Đản không chịu.

Họ nghĩ mỗi người nên có một chiếc xe riêng.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 543: Chương 543



Cố Khanh Khanh ban đầu rất vui mừng, sau đó hơi ngạc nhiên: “Thế còn Tiêu Tiêu?”

“Anh đã nói với em rồi, không có hy vọng đâu.” Người đàn ông lắc đầu.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đúng vậy.” Cố Thanh Liệt nói khi anh đi ngang qua cô: “Với tính cách của anh cả nhà mình, chẳng bao giờ bận tâm điều gì. Nếu thực sự có tình cảm với Tiêu Tiêu, thì mọi chuyện đã xong xuôi từ lâu rồi.”

“Cẩu Thặng không giống một số người, tự lừa người dối mình bằng cách viện cớ sợ c.h.ế.t trên chiến trường nên không dám làm khổ cô gái nào đó. Nếu Cẩu Thặng thực sự có tình cảm với ai đó, anh ấy sẽ bằng mọi cách sắp xếp một con đường tốt đẹp cho cô ấy, để dù có ngày anh ấy thật sự không còn nữa, cô gái của anh ấy vẫn sẽ sống rất tốt.” Cố Thanh Liệt nói khi cướp lấy cốc nước từ tay Sở Đại, liếc mắt nhìn người đàn ông đang xoa mũi, không biết phải nói gì.

Sở Đại trước đây cũng sợ mình sẽ c.h.ế.t trên chiến trường, nên đã nhiều lần kiềm chế tình cảm của mình đối với Cố Khanh Khanh.

May mắn thay, sau đó anh đã thông suốt và tự nguyện xin đi đóng quân ở đảo Bạch Sa, không chỉ để tạo dựng sự nghiệp cho mình, mà còn vì tương lai của cả hai.

Nghe xong những lời của Cẩu Đản, Sở Đại chợt nhớ đến vợ mình cũng từng nói điều gì đó tương tự, đại loại như anh đã nói rằng Cẩu Thặng sẽ ngại vị trí của Tiêu Quân trưởng, sợ người khác sẽ nói rằng anh ấy lợi dụng mối quan hệ để thăng tiến, nên sẽ không có tương lai với Tiêu Tiêu. Cố Khanh Khanh tự hào nói rằng Cố Xán Dương muốn làm gì thì không bao giờ quan tâm đến ý kiến của người khác.

Anh không khỏi thở dài: “Chuyện tình cảm, không thể cưỡng cầu.” Tiêu Tiêu là một cô gái rất tốt, xuất thân trong gia đình trong sạch, bản thân em ấy là một quân nhân xuất sắc.

Nhưng đôi khi, dù bạn có tốt đến đâu cũng không có nghĩa là bạn sẽ đạt được điều mình mong muốn.

Cố Xán Dương là người như mặt trăng cô đơn và lạnh lẽo nơi chân trời, muốn khiến anh ấy động lòng là điều vô cùng khó khăn.

Cố Khanh Khanh có chút tiếc nuối, thực ra khi cô hỏi anh cả có tình cảm với Tiêu Tiêu không, anh ấy không trả lời, cô đã hiểu ý rồi.

Thái độ của anh ấy đã rất rõ ràng, anh ấy không hề gần gũi với Tiêu Tiêu.

Giống như Cẩu Đản đã nói, anh cả chưa bao giờ mập mờ với Tiêu Tiêu, vì không thích, nên ngay từ đầu đã từ chối rõ ràng.

Cô cũng rất hiểu cho Tiêu Tiêu, khi quá yêu sẽ muốn có được. Lần này có lẽ Tiêu Tiêu sẽ buồn một thời gian.

“Ban đầu em nghĩ rằng với tính cách lạnh lùng của anh cả, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ bị Tiêu Tiêu làm tan chảy.” Cố Khanh Khanh nghĩ một lát rồi nói: “Cơ mà tính ra anh cả từ nhỏ đến lớn không thiếu tình yêu, cũng không cần thứ tình yêu mãnh liệt hay công khai để chứng minh sự hiện diện của mình trong lòng người khác. Giờ thì em có thể đoán được suy nghĩ của anh ấy rồi.”

Cố Thanh Liệt tiếp lời: “Anh ấy cảm thấy một mình vẫn ổn, gặp người thích hợp thì kết hôn, không thì cứ sống một mình, anh ấy hoàn toàn không lo lắng.”

Sở Đại nghe anh em họ nói qua nói lại, có chút bất lực: “Thế còn cha mẹ nói sao?”

“Chuyện này cậu không cần lo.” Cố Thanh Liệt đặt chiếc cốc men rỗng xuống, cười ngớ ngẩn và vỗ vai anh: “Quyết định của Cẩu Thặng, không ai nghi ngờ cả.”

Mẹ anh có thể lo lắng về vấn đề dưỡng già của anh cả, rồi lại nghĩ để anh ấy tự quyết định, dù sao cũng không ai có thể thay đổi suy nghĩ của đứa trẻ này.

Không thể khuyên bảo được.

“Còn cậu thì sao?” Sở Đại nhướng mày: “Có cùng suy nghĩ với Cẩu Thặng? Về già sẽ vào sống trong nhà dưỡng lão?”

“Mặc dù chúng tôi là anh em sinh đôi mà khác nhau lắm, tôi vẫn thích nơi náo nhiệt hơn.” Cố Thanh Liệt cười toe toét: “Khi cha nuôi về, tôi sẽ nhờ ông ấy giúp tôi tìm hiểu xem trong Học viện Quân sự có nữ quân nhân nào dịu dàng ôn nhu không?"

Anh nhìn thấy trong Học viện Quân sự có khá nhiều nhân viên văn phòng, chắc hẳn có không ít nữ quân nhân.

Cố Khanh Khanh liếc mắt: “Đừng có mơ giữa ban ngày nữa, mau lên lầu ngủ một lát đi, tối nay các anh còn phải ra ngoài nữa mà?”

“Để mai đi.” Sở Đại giơ tay xem đồng hồ: “Mua một chiếc xe đạp, không cần gấp.”

“Đúng vậy, không mua cũng được.” Cố Thanh Liệt hưởng ứng: “Chạy bộ từ đây đến Học viện Chính trị có bao xa đâu, coi như là luyện tập sáng sớm vậy.”

“Được thôi.” Cố Khanh Khanh thuận theo lời họ: “Vậy thì em không đưa các anh phiếu công nghiệp và tiền nữa nhé.”

Sở Đại đ.ấ.m mạnh vào vai Cố Thanh Liệt, đứng dậy đi về phía con gái: “Anh tự chạy bộ đến Học viện Chính trị đi, đồ ngốc, tôi sẽ mua xe đạp.”

“Vậy tôi cũng muốn mua!” Anh hét lên từ phía sau.

Người đàn ông không quay đầu lại.

Đồng chí cần vụ đã đi đón ông Tần, mấy đứa trẻ nằm trên ghế sofa chen chúc nhau để sưởi ấm, Tinh Tinh và Kiêu Kiêu đã buồn ngủ từ lâu, nghe tiếng nói chuyện của người lớn, càng nhanh chìm vào giấc ngủ.

“Bé ngoan?” Sỏ Đại bế Kiêu Kiêu lên: “Đi ngủ trên lầu nhé.”

Thời tiết ở đây rất lạnh, ngủ trên ghế sofa dễ bị cảm lạnh.

Kiêu Kiêu mở mắt mơ màng nhìn cha một cái, rồi ôm chặt lấy cổ cha, gật đầu loạn xạ.

“Nhóc ba à.” Cố Thanh Liệt cọ mũi lên trán Tinh Tinh, cánh tay rắn chắc ôm cậu bé lên: “Cậu đưa cháu đi ngủ nhé? Ngày mai chúng ta đi dạo cửa hàng bách hóa, cậu sẽ mua cho cháu một bộ khóa Lỗ Ban mới.”

Tinh Tinh tựa đầu vào vai cậu hai, cọ nhẹ như đồng ý.

Cố Thanh Liệt thuận tay nhấc luôn Đoàn Đoàn lên, kẹp dưới cánh tay trái, quay đầu gọi: “Khanh Khanh à, em cũng đi nghỉ một lát đi.”

“Em biết rồi, các anh đi trước đi.”

Niên Niên định bật tivi lên, bị Cố Khanh Khanh rút phích cắm: “Đi ngủ trước đi, không phải muốn gặp ông nội và c** nh* sao? Lát nữa họ về, con lại nói là buồn ngủ rồi sao.”

“Bây giờ con đi ngay!” Đứa trẻ nhanh chóng chạy theo nhịp bước của cậu lên lầu.

Cố Khanh Khanh vốn định nói thêm vài câu rằng đừng xem tivi nhiều quá, ai ngờ đứa trẻ chạy nhanh như thỏ.

Phòng vẫn được phân chia như ở Nam Dương, các phòng trên tầng hai và tầng ba đã được dọn dẹp và trải chăn gối sạch sẽ. Họ đã ngồi trên tàu hoả một thời gian dài, mệt mỏi, nên nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Vào lúc 5 giờ chiều, Thẩm Tuy đeo chiếc túi chéo màu xanh lá của quân đội trở về, nhìn thấy bếp đầy đồ đạc, biết ngay chị gái và mọi người đã đến.

Khi lên lầu, bước chân rất nhẹ nhàng, nghĩ thầm giờ này có thể họ vẫn đang ngủ, cậu lại vô thức bước chậm lại.

Vào lúc 6 giờ tối, Cố Khanh Khanh tỉnh dậy chuẩn bị nấu cơm, vừa mở cửa ra đã thấy một bóng dáng cao gầy.

“Chị.” Đôi mắt của chàng trai hơi đỏ lên.

Cố Khanh Khanh ngẩn ra một lúc, rồi mỉm cười: “Đợi lâu lắm rồi à?”

“Không đâu.” Thẩm Tuy kiềm chế niềm vui trong lòng. Giờ anh đã cao bằng Cố Khanh Khanh, thậm chí có vẻ như sẽ vượt qua chị gái, không còn như trước đây, phải ngẩng đầu nhìn chị gái nữa.

Anh nhận ra chị gái thực ra rất nhỏ bé, không hiểu sao trước đây anh luôn cảm thấy, chỉ cần có chị và anh rể ở bên, mọi phong ba bão táp đều không thể làm tổn thương đến anh.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 544: Chương 544



“c** nh*!” Niên Niên nghe thấy tiếng nói ở cửa, đi chân trần chạy trên sàn gỗ ra ngoài, ôm chầm lấy chân anh, đầu nhỏ cọ vào chân anh.

Tay ôm chặt, không chịu buông.

“Cậu ở đây.” Thẩm Tuy trở về thực tại, cúi xuống bế nhóc con lên, nhìn đôi mắt sáng mở to của cậu nhóc, khuôn mặt dịu dàng hỏi: “Thiên Tự Văn đã thuộc được bao nhiêu rồi?”

Nhóc Niên Niên nghe xong liền xì hơi, đầu chui vào cổ gầy của anh, cọ cọ, giọng buồn bã nói: “c** nh*, cậu chẳng quan tâm đến việc cháu có cao lên không hay có ăn nhiều không, chỉ quan tâm đến điều này.”

“Cháu rất buồn, bây giờ tạm thời không muốn nói chuyện với cậu, cậu phải để cháu bình tĩnh lại.”

Thẩm Tuy nghe xong lời của cậu nhóc, dùng ánh mắt hỏi chị.

Cố Khanh Khanh vỗ vào m.ô.n.g của nhóc con, bất đắc dĩ nói: “Nó chỉ lo chơi đùa, trong đại viên quen biết không ít bạn bè, suốt ngày chẳng thấy mặt ở nhà.”

Nhóc Niên Niên bị mẹ lật tẩy cũng không đỏ mặt, trốn trong lòng c** nh* cười hì hì.

Thẩm Tuy xoa xoa má nhỏ của cậu, giọng dịu dàng nói: “Qua Tết là có thể đi học trường tiểu học rồi, ở trường có giáo viên quản cháu, về nhà cậu sẽ kiểm tra bài tập của cháu.”

“A——” Niên Niên đau khổ kêu lên: “c** nh* không yêu Tiểu Bảo nữa.”

“Không có, cậu là yêu cháu.” Thẩm Tuy bình thản nói câu này.

Nhóc Niên Niên chớp chớp mắt: “Vậy cháu tin cậu.”

Nghe đoạn đối thoại giữa cậu và cháu, Cố Khanh Khanh lắc đầu: “Chị đi nấu cơm, Kiêu Kiêu và Tinh Tinh sắp tỉnh rồi, em giúp chị pha sữa bột.”

“Được, giao cho em.” Cậu thiếu niên gật đầu đáp.

Tần Chu trở về lúc sáu giờ rưỡi, Cố Khanh Khanh vẫn đang bận rộn trong bếp, hôm nay quá vội vàng, cũng không mua được gì nhiều, tạm ăn vậy đi.

“Cha nuôi.” Sở Đại bế con trai nhỏ xuống lầu, tay còn cầm bình sữa cho cậu bé bú, Tinh Tinh mơ màng, mắt nửa nhắm nửa mở.

Rõ ràng là chưa tỉnh ngủ.

“A Đại.” Ông Tần cười: “Ngồi xuống nói chuyện.”

Sở Đại cười nhẹ gật đầu, bế con trai ngồi cạnh ông.

Tần Chu nhìn cháu trai nhỏ ngái ngủ rất lâu, có chút cảm thán: “Lần trước gặp Tinh Lan, cậu bé còn chưa biết đi.”

Người đàn ông cười gật đầu: “Ngài đến thủ đô cũng gần một năm rồi, chẳng mấy chốc nhóc con đã hai tuổi.”

“Chuyện đi học của Đoàn Đoàn và Niên Niên cha đã sắp xếp xong.” Ông Tần kéo một tấm chăn mỏng màu xanh lục quân đắp nhẹ lên lưng nhóc con: “Rằm tháng Giêng đi thi.”

Hiện giờ từ lớp mẫu giáo lên lớp một cần thi, Đoàn Đoàn và Niên Niên thì trực tiếp nhảy qua lớp mẫu giáo, vào học lớp một.

Dựa vào quan hệ của ông Tần, bọn họ có thể không tham gia thi, song Sở Đại vẫn muốn xem hai nhóc con trong nhà học được bao nhiêu, nếu thực sự không qua được, học lớp mẫu giáo cũng không oan.

Họ ở phòng khách nói chuyện về mấy đứa nhỏ, sau đó nói về việc đi học ở Học viện Chính trị.

“Ngày kia đi báo danh, thời gian học là hai năm rưỡi, loại cấp tốc là một năm rưỡi:” Sở Đại nhíu mày, sau đó giãn ra: “Cha nuôi, lần này đến Học viện Chính trị quan quân có nhiều không?”

Chỉ tính những người anh quen biết, từ Quân khu phương Nam đến có mười mấy người, chưa kể đến các chiến khu khác và người từ các quân đoàn lớn, các chiến khu phân thuộc Quân khu phía Nam chưa tính.

Năm nay bất kể là thi đại học hay các học viện quân sự lớn, đều có thể nói là quy mô lớn.

“Không ít.” Ông Tần mỉm cười gật đầu: “Viện Khoa học Quân sự cũng điều động nhiều người.”

Khi họ đang nói chuyện, Cố Khanh Khanh đã bưng món ăn ra, cô chào cha nuôi một tiếng, rồi đứng ở cửa cầu thang gọi: “A Tuy? Cố Thanh Liệt! Xuống ăn cơm, đừng mãi trốn trên lầu.”

“Đến đây, đến đây.” Cố Thanh Liệt đang chơi với cháu gái, Kiêu Kiêu rất gan dạ, ném cô bé lên không trung rồi đón lấy, cô bé không chút sợ hãi, ngược lại còn cười khúc khích.

“Cậu cậu ~ bay bay~” Cô bé vẫy tay nhỏ, tiếng chuông bạc trên cổ tay kêu leng keng trong trẻo.

“Không bay nữa, ăn cơm trước.” Cố Thanh Liệt xoa đầu búi tóc nhỏ trên đầu cô bé, cười toe toét: “Ngày mai cậu đưa cháu đi dạo cửa hàng bách hóa nha.”

Kiêu Kiêu lắc đầu: “Cậu, không có tiền.”

Đoàn Đoàn níu áo cậu đi xuống lầu, đồng tình nói: “Đúng vậy, lần trước cháu muốn ăn bánh, cậu không có tiền cũng không có phiếu.”

Cố Thanh Liệt cứng họng, anh không biết nói sao với hai nhóc con, không phải anh không có tiền, chỉ là tiền và phiếu đều để ở chỗ em gái.

Hơn nữa bánh là mẹ của chúng hạ lệnh, không cho mua, nói là tụi nó mỗi ngày chỉ dụ ông nội và các cậu mua bánh, đến bữa lại không ăn cơm, không chiều theo thói quen này của chúng.

“Anh hai.” Thẩm Tuy bế Niên Niên đứng trên bậc thang phía sau anh, nhìn gáy anh hai từ trên cao: “Đi nhanh đi.”

Buổi tối có bốn món ăn và một món canh.

Cà tím kho, thịt xào hành tây, một đĩa lớn trứng hấp, cải thìa xào. Còn có một bát canh nấm tươi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tùy ý đi dạo chút, không đi chợ mua đồ, cha nuôi ngài ăn tạm trước.” Cố Khanh Khanh đưa bát cơm cho Sở Đại, bảo anh xới cơm cho ông Tần.

“Trông rất ngon miệng.” Tần Chu giọng ôn hòa nói.

Ông nhận lấy chén cơm trong tay Sở Đại, bắt đầu gắp thức ăn ăn.

“Bữa cơm này không kém gì so với nhà ăn của Viện Khoa học Quân sự.” Đồng chí cần vụ bế Đoàn Đoàn đặt vào ghế.

“Vậy thì tốt rồi.” Cố Khanh Khanh cũng ngồi xuống.

Tinh Tinh và Kiêu Kiêu ngồi ở bàn trà ăn trứng hấp trộn cơm, vì tivi đã bị rút nguồn điện nên Kiêu Kiêu chỉ có thể mở to mắt nhìn, ăn một miếng cơm lại liếc mắt nhìn anh trai.

“Anh ơi! Đổi đổi~” Kiêu Kiêu dùng muỗng múc một thìa trong bát của anh trai, cứ cảm thấy cơm của anh ngon hơn.

Tinh Tinh quay đầu liếc em gái một cái, im lặng đẩy bát của mình qua.

Kiêu Kiêu cười tươi như hoa, ăn hết miếng này đến miếng khác, phát hiện ra đồ ăn trong bát của anh trai vẫn ngon hơn.

Cố Khanh Khanh lại dùng chén nhỏ đổ hai chén canh nấm tươi để lên bàn trà cho bọn trẻ: “Nóng đấy, ăn xong cơm rồi hãy uống canh.”

Hai đứa bé ngoan ngoãn gật đầu.

Cố Khanh Khanh mỉm cười.

Trong nhà có bốn đứa trẻ, chưa từng khiến cô phải hao tâm tổn sức quá nhiều.

Việc học của Đoàn Đoàn và Niên Niên là do ông nội và cha của chúng cùng với c** nh* quản lý, Tinh Tinh tính cách yên tĩnh, không hay quấy rối, cho cậu nhóc một bộ khóa Lỗ Ban là cậu nhóc có thể ngồi yên chơi cả ngày.

Còn Kiêu Kiêu thì cần chú ý một chút, thường thì là các anh trai đưa cô bé đi chơi, chạy nhảy khắp đại viện, đàn ông sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về là thay nhau bế cô bé.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 545: Chương 545



Ăn xong cơm, Cố Thanh Liệt dọn bàn rửa bát, ông Tần đi vào phòng làm việc để sắp xếp tài liệu về quốc phòng quân sự cần nộp lên trung ương.

Thời tiết ở đây lạnh, Sở Đại đang đốt lò sưởi than.

Ngoài cửa có chất đống nhiều cục than, đồng chí lính cần vụ mang đến vài lò sưởi than, cùng anh nhóm lửa.

Sở Đại nhận lấy chiếc quạt giấy từ vợ đưa, ngồi xổm trước lò than, từ từ quạt vào cửa thông gió, “Đoàn Đoàn và Niên Niên tối nay ngủ với A Tuy?”

“Ừ.” Cố Khanh Khanh hờ hững nói: “Anh hai nói phòng anh ấy không cần lò sưởi, không lạnh.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thanh Liệt không sợ lạnh không sợ nóng, sức chịu đựng cao.

“Được rồi.”

Buổi chiều cũng không ngủ lâu, Tinh Tinh và Kiêu Kiêu ăn xong cơm xem tivi một lúc thì buồn ngủ, Cố Khanh Khanh bảo chồng mang lò sưởi than vào phòng, chuẩn bị một chậu nước ấm cho chúng rửa mặt.

“Thời tiết này tắm rất dễ bị cảm lạnh.” Cố Khanh Khanh cởi áo khoác của con trai nhỏ ra, treo lên lưng ghế: “Mấy ngày trước chúng ta còn mặc áo đơn ở Nam Dương, không ngờ hôm nay đã phải mặc áo bông.”

Sở Đại ôm con gái sưởi ấm, tiện tay đưa khăn cho cô: “Ngày mai phải đi cửa hàng bách hóa mua mấy bộ quần áo dày cho bọn nhỏ, bây giờ đến tiệm may không kịp rồi.”

Lúc bọn họ đến đây không mang theo nhiều quần áo, quần áo dày chỉ mang một hai bộ, anh và Cố Thanh Liệt thì không sao, vào Học viện Chính trị sẽ được phát quân trang mùa đông, còn Cố Khanh Khanh và bọn nhỏ thì rất sợ lạnh.

“Đều nghe theo anh.” Cố Khanh Khanh vắt khô khăn, trước tiên lau mặt cho con trai nhỏ, sau đó mới lau người.

“Anh lát nữa có muốn tắm không?” Cô hỏi.

“Tắm chứ, trên tàu ngột ngạt lâu rồi người ám mùi khói than, em chẳng phải không thích ngửi sao?” Anh cười nói.

Kiêu Kiêu dựa vào lòng bố, ngón tay nghịch khóa trường mệnh trên cổ, nghe cha mẹ nói chuyện, cô bé ngẩng đầu hỏi: “Cha ~”

“Hửm?” Người đàn ông cúi đầu nhìn con gái.

“Muốn ăn kẹo kẹo!”

Sở Đại theo thói quen sờ vào túi áo, phát hiện vợ đang nhìn mình, liền thu tay lại, sờ sờ mũi: “Hết rồi.”

“Hu hu.” Nhóc con giãy chân: “Chỉ, một miếng thôi!” Cô bé vừa rồi đã nghe thấy tiếng giấy gói kẹo, cha chắc chắn là không muốn cho cô bé ăn kẹo.

Trên người cha không thể không có kẹo được!

Sở Đại bị con gái làm mềm lòng, “Vợ yêu…”

Cố Khanh Khanh thở dài: “Vậy lát nữa phải đánh răng.”

Kiêu Kiêu gật đầu như giã tỏi: “Đánh răng!”

Người đàn ông véo véo khuôn mặt mũm mĩm của con gái, lấy từ trong túi ra một viên kẹo sữa thỏ trắng, dưới ánh mắt mong đợi của con gái, từ từ bóc ra, sau đó đưa tới miệng vợ.

Cố Khanh Khanh liếc nhìn một cái, há miệng cắn xuống.

Kiêu Kiêu nắm tay áo cha, lo lắng: “Thỏ thỏ!” Cô bé cũng muốn ăn kẹo sữa thỏ trắng!

“Để mẹ ăn trước,” Người đàn ông lại lấy một viên, nhét vào tay con gái: “Không thiếu phần của con.”

Tự mình bóc giấy kẹo, lúc nhét vào miệng, Kiêu Kiêu mãn nguyện nhắm mắt lại: “Ngọt ghê ~”

Sở Đại bật cười thành tiếng.

Tinh Tinh không thích ăn đồ ngọt, nhìn thấy em gái ăn kẹo cũng không kêu đòi, Cố Khanh Khanh đang mặc áo cho con, người đàn ông duỗi chân dài, đá lò sưởi than về phía cậu nhóc một chút.

“Dầu rửa mặt cũng hết rồi, còn phải mua ít dầu gió.” Cố Khanh Khanh nhanh tay mặc quần áo cho con trai, lại kéo chăn bên cạnh đắp lên cho con: “Ngày mai phải mua khá nhiều thứ, lát nữa em phải liệt kê ra để không quên mất.”

Ở đây quá khô, không giống Nam Dương, không khí khá ẩm ướt.

Sở Đại nhất nhất đồng ý, lại đặt con gái lên giường, để vợ lau mình cho con.

“Anh đi tắm trước.” Anh đứng dậy, đi đến túi hành lý lấy quần áo.

“Được.” Cố Khanh Khanh không rảnh để ý đến anh, vì Kiêu Kiêu hai tay giữ chặt kẹo, nhét vào miệng không chịu buông, cô không cách nào c** q**n áo.

“Sở Sơ Nguyệt.” Cô buồn cười nói: “Mẹ lau người cho con xong rồi ăn tiếp."

Kiêu Kiêu có đôi mắt to tròn giống hệt cô, trong sáng linh động: "Mẹ, lau." Cô bé lưu luyến nhấc viên kẹo khỏi miệng, tay phải vẫn nắm chặt.

"Không phải mẹ không cho con ăn." Cố Khanh Khanh nhìn thấy nét mặt tội nghiệp của con gái, xót con: "Ăn nhiều kẹo sẽ làm răng sâu, con lại không thích đánh răng, nếu con đánh răng mỗi ngày thì mẹ chắc chắn sẽ không nói con."

"Bảo Bối đánh răng!" Kiêu Kiêu không do dự, đôi mắt to tròn chớp chớp: "Hai lần!"

"Được rồi, đây là con nói đấy, một ngày hai lần, sáng mai nếu mẹ không thấy con đánh răng, sau này sẽ không được ăn kẹo thường xuyên nữa."

"Vâng ~" Cô bé trả lời rất nhanh.

Cố Khanh Khanh không biết làm sao với cô bé, cô bé rất biết làm nũng, khi bạn định mắng cô bé thì cô bé lại ngoan ngoãn nhận sai trước, có gì ăn không cho cô bé là cô bé sẽ quấn lấy bạn, nũng nịu làm đủ mọi cách.

Cô bé sẽ dùng mọi cách để đạt được mục đích, dù đôi khi rất vòng vo.

Cũng không biết là học từ ai.

Kiêu Kiêu ăn xong kẹo liền ngoan ngoãn đi đánh răng, Sở Đại đã tắm xong, Cố Khanh Khanh nghĩ ngày mai rồi tắm, thay bộ đồ ngủ rồi nằm xuống giường.

Anh đi đến cửa sổ mở một khe nhỏ, để gió lạnh thổi vào một chút.

Bên ngoài gió lạnh thổi dữ dội, rít lên từng cơn.

Trong phòng ấm áp.

Giường lún xuống, Cố Khanh Khanh nằm nghiêng dỗ con gái ngủ, Tinh Tinh đã ngủ từ lâu, mỗi ngày chín giờ là đi ngủ, rất đúng giờ.

Người đàn ông từ phía sau ôm lấy eo cô, cằm tì l*n đ*nh đầu cô, cọ cọ vào ngọn tóc cô.

"Vất vả cho em rồi." Cùng anh từ Nam ra Bắc, bôn ba khắp nơi.

Cố Khanh Khanh hơi nghiêng đầu, trán chạm vào cằm anh, nhìn vào đường nét cằm cứng cỏi của anh, bỗng nhiên cười.

Kiêu Kiêu đã ngủ rồi, cô liền trở mình ôm vào lòng anh, đối diện với anh.

Cô nói bằng giọng điệu bình thường: "Anh ở đâu thì chúng ta ở đó, em không thấy vất vả."

Tay cô men theo vạt áo anh, chạm vào vết sẹo gồ ghề trên eo anh, không kìm nén được mà lướt xuống.

"Anh …" Sở Đại định nói gì đó, đột nhiên sững lại.

Người phụ nữ ngẩng đầu, vô tội nói: "Anh, sao vậy?"

"Không có gì." Người đàn ông cụp mắt nhìn cô, yết hầu chuyển động lên xuống, ánh mắt tối tăm khó lường.

Một lúc sau, anh khẽ cười nói: "Rất tốt."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 546: Chương 546



Sáng hôm sau, ngoài cửa sổ sương trắng mờ ảo, là khí lạnh tích tụ cả đêm.

Sở Đại và Cố Thanh Liệt dậy từ năm giờ, đồng hồ sinh học của họ rất chuẩn.

Cố Thanh Liệt đi nhà ăn lấy cơm, Sở Đại đặt sữa tươi vào nồi hấp cách thủy.

Ông Tần sắp xếp rất chu đáo, bốn đứa trẻ đều đã đặt sữa tươi, giống như ở Nam Dương không có gì khác biệt.

Cố Khanh Khanh ngủ đến sáu giờ rưỡi, tay theo bản năng sờ sang bên cạnh.

Người đàn ông dựa vào đầu giường ngồi nghiêng bên mép giường cười nói: "Tỉnh rồi à?"

"Vâng." Cố Khanh Khanh đặt tay lên đùi anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Có đói không? Em đi nấu chút bữa sáng, hôm qua mua bột mì về, em tiện thể nhào bột nấu mì ăn."

Cô chống tay lên chân anh định ngồi dậy.

"Anh hai đi nhà ăn lấy cơm rồi, không cần nấu." Sở Đại ôm lấy eo cô, để cô dựa vào lòng mình, ngón tay trắng nõn cuốn lấy tóc đen của cô: "Sữa đã hâm nóng trong nồi, bọn trẻ dậy là có thể uống."

Nước sôi anh đã tắt bếp, có nắp đậy, hơi nóng không thoát ra ngoài được.

"Cha nuôi và A Tuy đâu?" Cố Khanh Khanh nghe không cần nấu ăn, lại co vào lòng anh tận hưởng sự ấm áp, ngáp không ngừng.

"Cha nuôi và A Tuy đều ăn ở nhà ăn, không cần lo, trưa có lẽ sẽ về ăn." Sở Đại cúi người hôn lên trán cô: "Ngủ thêm chút đi, buổi sáng lạnh."

Cố Khanh Khanh mơ màng gật đầu, ôm lấy eo anh, đầu vùi vào hõm cổ anh, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.

Tinh Tinh dậy sớm hơn em gái, cậu vừa mở mắt liền đối diện với đôi mắt đen láy của cha, một lớn một nhỏ nhìn nhau một lúc, cậu nhóc tự mình ngồi dậy mặc quần áo.

Toàn bộ quá trình không có giao tiếp.

Sở Đại cảm thấy rất thú vị, nhà có bốn đứa trẻ, Đại Bảo, Tiểu Bảo nói rất nhiều, Kiêu Kiêu thì không cần giới thiệu, có đôi khi lém lỉnh vô cùng.

Chỉ có Tam Bảo là một ngày không nói được mấy câu, cũng không hứng thú với bánh kẹo đồ ăn vặt, cho thì nhận không thì cũng chẳng làm ầm ĩ.

bạn cho cậu thì nhận, không cho cũng không ầm ĩ."

Sở Đại và Cố Khanh Khanh rất ít khi bày ra dáng vẻ phụ huynh với bốn đứa trẻ, nhiều lúc không coi chúng là trẻ con, đi tiệm cơm quốc doanh sẽ để chúng gọi món mình thích, Cố Khanh Khanh đi chợ cũng hỏi mấy đứa nhỏ muốn ăn gì.

Trong nhà rất ít khi có chuyện phụ huynh quyết định một mình, dù Cố Khanh Khanh lo lắng mấy đứa nhỏ ăn kẹo quá nhiều sẽ làm hại răng, cô cũng không thật sự thu hết đồ ngọt.

Đối với việc chúng dụ dỗ ông nội và cậu mua đồ ăn vặt, cô mắt nhắm mắt mở cho qua.

Sở Đại cũng không có yêu cầu gì với mấy đứa nhỏ, không phải vì là con nhà họ Sở thì nhất định phải đi theo con đường của thế hệ trước, chúng có thể làm bất cứ điều gì chúng muốn.

"Cha." Tinh Tinh tự mình lấy áo len và áo khoác từ cạnh giường, mặc xong rồi nói với cha: "Sữa."

Anh ra hiệu cho con trai út đang đứng trên mép giường: "Lại đây."

Tinh Tinh từ từ đi về phía anh.

Cậu không quên tránh chân của mẹ dưới chăn.

Sở Đại đặt chân trái trên sàn, chân phải hơi cong gác lên mép giường, hai chân mở rộng.

Cố Khanh Khanh ôm eo anh nằm trong lòng anh.

Người đàn ông tay phải ôm eo vợ, đưa tay trái về phía con trai.

Tinh Tinh nắm lấy bàn tay lớn của cha, thuận thế ngồi trên đùi trái của cha.

"Đợi mẹ và em gái dậy, chúng ta cùng ăn được không?" Anh nhẹ nhàng hỏi.

Tinh Tinh nhìn mẹ đang ngủ say trên vai phải của cha, gật đầu.

Cha con đối diện nhau, im lặng không nói gì.

Sở Đại nhận thấy cậu nhóc này thật sự rất giống Cẩu Thặng, nét mặt rất đẹp.

Tinh Tinh mím môi, thản nhiên đối mặt với ánh mắt dò xét của cha.

Một lúc sau, người đàn ông hỏi cậu: "Con có cần gì không?" Hôm nay phải đi cửa hàng bách hóa, hỏi trước để tránh cậu nhóc đến đó lại im lặng.

Tinh Tinh nghĩ một lúc: "Cậu, khóa Lỗ Ban."

"Cậu hứa mua khóa Lỗ Ban cho con rồi à?" Người đàn ông cười: "Được."

Không khí lại rơi vào im lặng.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng của người phụ nữ.

Tinh Tinh ngồi trên đùi cha, ngoan ngoãn đợi mẹ và em gái thức dậy.

Sở Đại tựa đầu vào đầu giường, cằm hơi nhấc lên. Mắt thong dong nhìn con trai mình.

Cậu nhóc không giống như các anh trai, ngồi một lúc là như có kim dưới mông, ngọ nguậy không yên.

Anh bỗng dưng tò mò, không biết lúc nhỏ Cẩu Thặng như thế nào.

Cố Thanh Liệt và vợ chắc không cần nghĩ, hai anh em là kiểu tính cách ồn ào, nghịch ngợm không sót cái gì.

Chuyện của Cố Xán Dương lúc nhỏ thì không nghe Cẩu Đản và Khanh Khanh nói nhiều.

Lò sưởi trong phòng đã tắt từ lâu, thấy con trai không mang tất, anh hơi nhấc chăn, nhét con vào giữa anh và Cố Khanh Khanh, để cậu bé tự ngồi.

Cố Khanh Khanh bị tiếng động của hai cha con làm thức giấc, cô dụi mắt, giọng khàn khàn hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Bảy giờ năm phút." Người đàn ông liếc nhìn đồng hồ, thấy con trai nhỏ đang chăm chú nhìn, liền giơ tay đặt trên chân Tinh Tinh——

"Tự mình tháo."

Cổ tay của người đàn ông gầy gò, trắng trẻo, mạch m.á.u xanh nhạt rõ ràng, lờ mờ còn thấy màu tím nhạt.

Tinh Tinh không do dự, tay nhỏ tháo khóa đồng hồ bạc, vẻ mặt rất nghiêm túc.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 547: Chương 547



Cố Khanh Khanh từ lòng chồng ngồi dậy, đạp chân ngồi dậy, đi qua bên cạnh cha con, lấy quần áo dày từ túi hành lý rồi đi vào nhà vệ sinh thay.

Sở Đại lười biếng tựa đầu vào đầu giường, để cậu nhóc tự tháo đồng hồ, không có ý định giúp.

Tinh Tinh tuy không thích nói chuyện, nhưng bây giờ đang ở giai đoạn tò mò khám phá mọi thứ.

Bánh kẹo có sức hút lớn với Kiêu Kiêu, khóa Lỗ Ban, đồng hồ này là những thứ Tinh Tinh rất thích.

Giống như trước đây Đoàn Đoàn thích nghe c** nh* và ông Tần kể chuyện lịch sử, chính trị, Niên Niên thích lén lút vào phòng diễn tập sa bàn của ông nội.

Những thứ mà mấy đứa nhỏ thích thỉnh thoảng trùng nhau, song lại có sự khác biệt lớn.

"Cạch —" Khóa đồng hồ được tháo ra, phát ra âm thanh trong trẻo.

Cố Khanh Khanh vừa đẩy cửa bước vào, Kiêu Kiêu cũng bị đánh thức.

"Bảo bối?" Cô tìm quần áo cho con gái từ túi hành lý, nhấc cô bé từ trong chăn ra: "Dậy ăn cơm nào."

Kiêu Kiêu còn chưa tỉnh táo hẳn, nghiêng đầu nhìn anh trai ngồi trên giường chơi đồng hồ.

Sở Đại một tay chống đầu nằm nghiêng trên giường nhìn con trai: "Bây giờ mấy giờ rồi con?"

Tinh Tinh đang nghiên cứu đồng hồ mặt không biến sắc: "Bảy giờ."

Sở Đại nhướng mày: "Mấy phút?"

"... Mười phút." Cậu bé hơi do dự một chút.

Cậu nhóc chưa biết xem đồng hồ, biết bảy giờ là do cha vừa nói.

Sở Đại nhìn mặt đồng hồ là biết cậu nhóc này đoán mò, anh bất lực nói: "Bây giờ là bảy giờ mười hai phút."

Không ngờ bị con trai đoán đúng gần chính xác.

Cố Khanh Khanh đang mặc quần áo cho con gái, nghe cuộc đối thoại của hai cha con không nhịn được cười: "Đừng chơi nữa, đi ăn trước. Danh sách em viết tối qua ở trên tủ đầu giường, anh lấy giúp em đi."

"Hử? Được." Người đàn ông đứng dậy, tiện tay nhét tờ giấy gấp gọn trên tủ đầu giường vào túi, rồi cúi người tìm giày nhỏ cho con trai, giúp con đi vào.

Cả gia đình bốn người lề mề xuống lầu, Đoàn Đoàn, Niên Niên đã ăn sáng xong đang xem TV, Cố Thanh Liệt tay trái cầm báo, tay phải cầm bánh bao ngô gặm.

"Dậy rồi?" Anh thuận miệng hỏi: "Bốn cốc sữa trong nồi là cậu hâm à?"

"Ừ." Sở Đại kéo ghế, bế con trai nhỏ ngồi bên cạnh, quay đầu nhìn bọn trẻ nằm dài trên sofa xem TV: "Đoàn Đoàn, Niên Niên đã uống chưa?"

"Uống rồi." Cố Thanh Liệt đặt báo lên bàn: "Tết xong tụi nó phải đi học, vở và bút chì phải mua đủ."

Đối với các cháu trai, Cẩu Đản rất quan tâm.

Dù sao cũng là những đứa trẻ mà mình nhìn nó lớn lên, còn có tình bạn cách mạng khi ngủ cùng một giường và cùng trốn trong phòng ăn vặt.

"Khanh Khanh đã liệt kê một danh sách, cậu xem qua đi." Sở Đại lấy tờ giấy trong túi đưa cho cậu ta, rồi lấy ly sữa ấm bên cạnh, nhét vào tay con trai.

Tinh Tinh đói rồi, không chơi đồng hồ nữa, hai tay cầm ly sữa chậm rãi uống.

Kiêu Kiêu được mẹ đặt lên ghế, tay cầm một chiếc bánh ngô đã bẻ đôi mà gặm, dáng ăn có vài phần giống cậu hai.

Bữa sáng của nhà ăn hôm nay là bánh màn thầu ngô, dưa muối, cháo kê và bánh ngũ cốc.

Cố Khanh Khanh từ bếp lấy ra vài cái bát, múc một bát cháo kê đưa cho chồng, còn bỏ vào chén một chiếc muỗng.

Sở Đại múc một muỗng thổi cho nguội: "Uống chút cháo nào con ngoan."

Tinh Tinh đặt ly sữa uống được một nửa xuống, ngoan ngoãn há miệng.

Đợi cậu bé uống xong nửa bát cháo, anh lại đưa cho con nửa chiếc bánh ngô: "Đi chơi với các anh đi."

Tinh Tinh uống hết nửa ly sữa còn lại, tay trái cầm bánh, tay phải giữ chiếc đồng hồ, chậm rãi đi tìm các anh.

Sở Đại khẽ cười một tiếng, thu hồi ánh mắt.

Cố Khanh Khanh hỏi Cẩu Đản: "Anh đã uống cháo chưa?" Cô làm bộ muốn múc cho anh ta.

"Uống rồi uống rồi, không cần lo cho anh." Cố Thanh Liệt nhìn danh sách dài của em gái, chân thành hỏi: "Phiếu công nghiệp nhà mình còn đủ không? Xe đạp của anh còn cơ hội không, em gái."

Cố Khanh Khanh đảo mắt: "Đủ mà, chẳng phải chỉ mua thêm một cái máy may thôi sao, cần gì phải thế."

"Em biết dùng không?"

"Em không học được sao?" Cô hỏi vặn lại.

"Được." Cố Thanh Liệt cắn bánh ngô, lẩm bẩm: "Anh sẽ giúp em mang về."

Cố Khanh Khanh múc cho mình một bát cháo kê, cho con gái ăn no trước rồi mới tự ăn.

"Vậy mới được chứ."

Tám giờ, cả gia đình bảy người ra khỏi nhà.

Hôm nay thời tiết tốt, nắng chói chang, xua tan đi chút lạnh.

Đoàn Đoàn, Niên Niên tự đi, không cần dắt cũng không cần bế, Kiêu Kiêu thích chạy lung tung, chạy theo các anh đến toát cả mồ hôi.

Tinh Tinh được cậu bế lên vai, ngồi trên bờ vai vững chắc của cậu, Cố Thanh Liệt nắm chặt lấy chân cậu nhóc, dặn dò: "Nhóc con ôm chặt cổ cậu, đừng buông tay nhé."

Anh sợ cậu nhóc ngã ngửa ra sau, không lo ngã nhưng lo bị thương cột sống.

Trẻ con chỗ nào cũng yếu ớt.

Đây là một con hẻm dài, người trên phố khá đông, điều làm Cố Khanh Khanh ngạc nhiên là có cả cửa hàng thực phẩm quốc doanh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ở Nam Dương chỉ có chợ buôn bán nhỏ, không phải quốc doanh, nó là do đội sản xuất tập thể làm.

Cố Thanh Liệt nhìn các công trình hai bên, không nhịn được xuýt xoa: "Cửa hàng thực phẩm quốc doanh này ở vị trí rất đắc địa thật đó."

"Đúng là rất tốt." Cố Khanh Khanh dõi theo ba đứa trẻ đang chạy nhảy, lơ đễnh đáp: "Vị trí địa lý rất tốt, nằm ở trung tâm con phố dài, cách không xa học viện quân sự, người đến mua đồ ăn chắc chắn rất nhiều."

Bây giờ đã rất đông người rồi, có người còn cầm chậu đến mua đậu phụ.

Sở Đại nghe là biết hai anh em nói không cùng ý nghĩa, anh yên lặng đợi câu tiếp theo.

Quả nhiên, Cẩu Đản cười toe toét: "Nếu có quân địch xâm nhập, đưa cho anh một khẩu s.ú.n.g máy, anh nằm trên mái nhà của cửa hàng thực phẩm quốc doanh, có thể nhanh chóng kiểm soát cả con phố, không cần tăng viện."

Đúng là một nơi tuyệt vời.

Cố Khanh Khanh: "..."

Thấy vẻ mặt vợ cạn lời, Sở Đại bật cười.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 548: Chương 548



"Nếu điểm trên cao bị quân địch chiếm đóng thì sao?" Sở Đại bế đứa con gái nhỏ đang chạy về phía anh, ung dung hỏi Cẩu Đản.

Cố Thanh Liệt suy nghĩ một lát, nghiêm túc quan sát địa hình xung quanh, rồi nói: "Tôi sẽ xin chỉ thị kế hoạch tác chiến từ bộ chỉ huy, vậy nên, nếu địa hình thuận lợi bị quân địch chiếm trước, cậu sẽ làm gì?"

Anh lại ném câu hỏi khó cho Sở Đại.

"Bộ chỉ huy sẽ ra lệnh anh tùy cơ ứng biến." Sở Đại nhéo nhẹ đôi má hơi ửng hồng của con gái vì chạy quá nhanh.

Cố Thanh Liệt chậc một tiếng: "Vậy tôi chỉ còn cách ẩn nấp, ban đêm đợi thời cơ hành động."

"Cha ~ Bay bay~" Kiêu Kiêu thấy anh trai ngồi trên vai cậu, thèm muốn không chịu được, tay nhỏ không ngừng vẫy vẫy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người đàn ông dùng chút sức, nâng cô bé lên vai mình, cười nói: "Ôm chặt cổ cha nhé."

Cố Khanh Khanh ở bên cạnh bảo vệ lưng con gái, hỏi cô bé: "Ngồi cao như vậy cảm thấy thế nào?"

Cô bé nắm chặt tai của cha, suy nghĩ kỹ: "Lạnh."

Cố Khanh Khanh bật cười.

Sở Đại nghiêng đầu nhìn cô một cái đầy ẩn ý: "Muốn thử không?"

Người phụ nữ mắng yêu anh: "Em không phải trẻ con."

"Em có thể làm trẻ con mà." Cố Thanh Liệt bên cạnh tiếp lời, "Với dáng người nhỏ nhắn như em, anh có thể cõng hai người một lúc."

"Thôi thôi." Cố Khanh Khanh xua tay: "Em sợ anh làm em ngã."

"Sẽ không." Anh nghiêm túc nói: "Nếu anh cả biết, chắc chắn không tha cho anh."

"Anh ấy ở Nam Dương, không quản được anh." Cố Khanh Khanh đáp lại.

Cửa hàng bách hóa ở ngay phía trước không xa, họ cũng không vội, chậm rãi vừa đi vừa ngắm.

Ở đây có cửa hàng bách hóa, cửa hàng lương thực quốc doanh, cửa hàng thực phẩm phụ.

Đầy đủ hết mọi thứ.

"Ăn Tết, anh cả sẽ đến. Cố Thanh Liệt tính toán thời gian, "Cũng chỉ là tháng sau thôi."

Cố Khanh Khanh thực sự rất vui: “Vậy em sẽ chuẩn bị trước chút đồ Tết.”

Sắp đến lễ Lạp Bát, cô cũng không lo cha một mình ở Nam Dương cô đơn, ông đã nói rồi, năm nay sẽ đến thôn Đại Truân Tử ăn Tết.

(Tết Lạp Bát là ngày Tết đầu tiên trong tháng Chạp âm lịch và là ngày khởi đầu Tết tại Trung Quốc. Trong ngày này phần lớn mọi gia đình đều ăn cháo Lạp Bát. Đặc biệt, tại thủ đô Bắc Kinh còn là khu vực diễn ra Lễ hội Cháo Laba - Đại lễ cầu may đầu năm lớn nhất ở Trung Quốc.)

Những năm trước, đội lớn dọn ao g.i.ế.c lợn chia thịt, cuối năm quyết toán chia lương thực, Sở Uyên đều thích đi theo góp vui, còn ra tay giúp cân cá.

Người dân thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử năm đầu tiên còn có chút không quen, dù sao ông cũng là một Tư lệnh quân khu, quá gần gũi, khiến người ta có chút không dám tiếp cận.

Sau vài năm liên tiếp Sở Uyên đến thôn Đại Truân Tử ăn Tết, người dân trong làng cũng dần quen với ông, thậm chí còn có người chủ động mời ông cùng lên núi nhặt nấm, ông cũng thường xuyên cùng bác sĩ Hách Nhất Trân lên núi đào thảo dược.

“Phải chuẩn bị nhiều.” Sở Đại bên cạnh chậm rãi nói: “Đặc biệt là bánh kẹo, nhà có nhiều trẻ con như vậy.”

Kiêu Kiêu nới lỏng tay đang nắm tai cha, nhe răng cười híp mắt.

“Cái đó trước Tết rồi mua.” Cố Khanh Khanh làm sao không thấy được động tác nhỏ của hai cha con, cô cố ý nói: “Bánh kẹo không bảo quản được lâu, dễ hỏng.”

“Sao lại thế! Chưa đầy hai ngày đã ăn hết, làm gì có cơ hội hỏng!” Người đầu tiên phản bác là Cố Thanh Liệt.

Anh rất thích ăn đồ ngọt như mứt hoa quả và bánh phồng tôm, bánh hạnh nhân, nhà có những hộp sắt đựng bánh bích quy bốn đứa nhỏ chia một nửa, anh một mình ăn một nửa.

Người đầu têu trốn trong phòng ăn vặt cũng là anh.

Cố Khanh Khanh khẽ cười, chỉ hai chữ: “Không mua.”

Cố Thanh Liệt quay đầu nhìn Sở Đại, vẻ mặt ấm ức: “Quản lý vợ cậu đi, nó khắt khe với anh nó! Thấy không?”

Người đàn ông cười khẽ: “Đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, có chút sợ đấy.”

Đoàn Đoàn, Niên Niên chạy mệt rồi, tự mình ngoan ngoãn đi đến trước mặt cha và chú, nghe thấy lời của mẹ không lo lắng cho lắm.

Có ông nội ở đây, muốn ăn gì không được?

Đến cửa hàng bách hóa, họ đi khu văn phòng phẩm trước.

Đoàn Đoàn, Niên Niên sau Tết sẽ vào lớp một, Thẩm Tuy lớp mười một, đều cần chuẩn bị sách vở và bút chì.

Đoàn Đoàn, Niên Niên tự chọn, thấy con trai lớn kiễng chân với tay lấy bút máy, Sở Đại tay trái giữ c.h.ặ.t c.h.â.n con gái nhỏ trên vai, tay phải nhấc bổng cậu nhóc: “Bút máy không thể xóa, con chắc chắn muốn mua?”

“Muốn!” Cậu không chút do dự.

“Được.” thấy em trai bên cạnh ngóng trông, anh nói: “Lấy cho em trai một cây nữa.”

“Dạ.” Đoàn Đoàn lấy hai cây bút máy hiệu Anh Hùng, lại mua thêm mực.

Cố Khanh Khanh đang chọn cho chúng vở, có vài cuốn in ấn không được tốt, giấy dính mực, còn có giấy bìa và giấy trang đầu dính vào nhau.

“Muốn cái này! Mẹ~” Niên Niên lắc tay cô nũng nịu.

Cậu thích từ từ tách rời giấy bìa và giấy dính vào nhau, rất có cảm giác thành tựu.

Vốn định đi lấy loại khác, nghe lời con cô lại dừng tay, đưa vở cho con.

Lại chọn thêm vài quyển, mua gôm bút chì các loại văn phòng phẩm, cô bế con gái nhỏ từ người chồng: “Chúng ta đi xem có cái áo hoa nào đẹp, mua cho Kiêu Kiêu một cái, được không?”

“Được ạ!”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 549: Chương 549



Hai mẹ con lại đi khu quần áo, Sở Đại tiện tay lấy hai lọ mực, nói với mấy đứa con: “Đi tìm cậu và em trai đi, chúng ta đi xem xe đạp.”

“Cậu và Tinh Tinh đi khu đồ chơi rồi ạ.” Đoàn Đoàn mắt tinh nói.

Sở Đại xoa xoa đầu cậu, “Vậy còn ngẩn ra làm gì? Đồng chí Sở Kinh Hồng, quay trái, bước đều bước!”

Đồng chí Sở Kinh Hồng không để ý đến cha, kéo tay em trai chạy đi không thấy bóng dáng.

Đến cửa hàng bách hóa chúng như được giải phóng, chạy loạn khắp nơi, cái gì cũng phải xem qua, không biết thì hỏi cô bán hàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhân viên bán hàng cười ngọt ngào, thấy hai đứa nhỏ gần như giống hệt nhau mà ngạc nhiên, huống hồ hai đứa nhỏ trắng trẻo đáng yêu, cô rất kiên nhẫn giải thích.

Sở Đại tìm thấy hai chú cháu ở khu đồ chơi, nơi đây có nhiều loại khóa Lỗ Ban và Cửu Liên Hoàn, cả trống bỏi, còn có cờ cá ngựa hải lục dạng hộp.

Anh lấy một hộp, hỏi Cẩu Đản: “Mua xong chưa? Đi xem xe đạp.” Ngày mai sẽ đến học viện chính trị báo cáo rồi, đạp xe đạp nhanh hơn.

“Đi thôi.” Cố Thanh Liệt đặt cháu nhỏ trên vai xuống, “Nhóc con chọn được cái nào chưa?”

Tinh Tinh lắc đầu: “Đều có rồi.”

Khóa Lỗ Ban ở nhà có hết rồi, ông ngoại hai là thợ mộc, biết cháu thích chơi, làm cho cậu bé rất nhiều loại khác nhau.

Đã có một thùng rồi.

Những cái trước mắt cậu thực sự không có hứng thú.

“Vậy được,” Cố Thanh Liệt đại khái nhìn qua, tiện tay lấy một cái Cửu Liên Hoàn: “Hay là chúng ta mua cái này?”

“Cũng có rồi.” Giọng điệu mềm mại của c** nh* thêm vài phần ấm áp cho gương mặt không chút cảm xúc của cậu bé.

“Ồ, vậy thì phiền rồi.” Cố Thanh Liệt không nhịn được gãi đầu: “Hay thế này đi, cậu đi mua xe đạp, đến lúc đó chở con đi chơi, chúng ta không xem cái này nữa.”

Tinh Tinh nghĩ một lát, gật đầu.

Cố Thanh Liệt lúc này mới bế lại c** nh*, theo Sở Đại đi lên tầng hai khu bán tam đại kiện.

Cố Khanh Khanh chọn cho bốn đứa nhỏ mỗi đứa một chiếc áo bông, lại so sánh với kích thước của Thẩm Tuy để mua cho cậu một chiếc nữa.

Em ấy lớn nhanh, chiếc áo bông chuẩn bị cho em ấy năm ngoái phần tay áo đã ngắn, một đoạn lộ ra ngoài, nhìn thôi đã thấy lạnh.

Chọn xong quần áo, trả tiền, cô đi tìm mấy người đàn ông.

Sở Đại mua đồ rất nhanh gọn, đẩy xe đạp thử một chút, xác nhận không có vấn đề gì, "Chọn chiếc này nhé."

Cố Thanh Liệt ngồi lên thử một chút, với chiều cao của anh thì rất hợp với xe 28 Đại Giang. "Phiếu công nghiệp chắc là đủ nhỉ?"

"Đủ." Sở Đại thuận miệng nói: "Hai năm nay cũng không mua thêm mấy món này, Khanh Khanh không phải định mua một cái máy may sao? Đi xem nào."

Đoàn Đoàn, Niên Niên đứng cạnh xe đạp, dùng chân đạp bàn đạp, nhìn bánh xe quay, hai anh em nở nụ cười rạng rỡ.

Hai anh em thì thầm không biết đang nói gì.

Cuối cùng họ mua hai chiếc xe đạp hiệu Phi Cáp, một chiếc máy may hiệu Ong mật, phiếu công nghiệp tích góp mấy năm bị quét sạch.

Cố Khanh Khanh mua hai hộp dầu ngao và dầu cù là, mua thêm một ít vải hào hứng muốn làm đồ ngủ cho mấy người đàn ông: "Em mua vải cotton, mặc rất thoải mái, mỗi người trước một bộ nhé?" Cô chưa từng làm quần áo, nghĩ nghĩ có thể mặc được là được.

Cố Thanh Liệt nghĩ một chút, nói: "Hay là anh vẫn mặc đồ cũ đi, mặc quen rồi thoải mái."

Sở Đại ngay sau đó mở miệng, chậm rãi nói: "Anh cũng mặc đồ cũ, tiết kiệm là đức tính tốt của quân nhân, em làm thêm vài bộ cho Cẩu Thặng nhé?"

"Vậy được." Cố Khanh Khanh cũng không suy nghĩ nhiều, "Chúng ta về thôi."

Bây giờ hơn mười giờ rồi, còn phải đi cửa hàng rau nhà nước mua ít rau, trưa cha nuôi và A Tuy đều sẽ về nhà ăn.

Mấy người đàn ông không có ý kiến gì.

Họ đẩy xe đạp đi, đồ đạc mua không treo trên tay lái thì cũng để trong giỏ phía trước, Đoàn Đoàn Niên Niên nhất quyết ngồi yên sau, Tinh Tinh và Kiêu Kiêu lại không đòi ngồi, tò mò nhìn các cửa hàng đủ loại bên đường.

Máy may do cửa hàng bách hóa giao đến cổng học viện quân sự, đến lúc đó họ tự đi lấy là được.

Đến cửa hàng thực phẩm quốc doanh, Cố Khanh Khanh thấy đậu phụ rất tươi, có mùi đậu nành rất nồng, cô cười hỏi: "Đồng chí, đậu phụ bán thế nào?"

"Năm xu một cân, có phiếu không đồng chí? Sao chị lại không mang cái thau nào đến thế này." Nhân viên bán hàng thắc mắc nói.

Lát nữa khó mà mang về.

"Đợi chút." Cố Khanh Khanh móc ra một túi vải hoa, mở ra bên trong là xấp tiền phiếu, cô lục tìm mãi mà không thấy phiếu đậu, ngại ngùng nói: "Tôi quên mang rồi, lát nữa quay lại."

"Được." Nhân viên bán hàng liếc nhìn tiền phiếu trong tay cô liền biết cô không phải kiếm cớ, tốt bụng nhắc nhở: "Nhớ mang cái gì đến để đựng nhé."

"Được." Cô lại mua ít cà tím khoai tây, ở nhà còn có thịt, mua thêm ít hành lá nữa là đủ rồi.

Mùa này ở thủ đô không có nhiều rau xanh, bắp cải trắng phổ biến hơn.

Cô mua hai cây bắp cải lớn, nhà có thịt lợn nhưng không có mì, cô định nhào bột làm bánh bao thịt lợn bắp cải vậy.

Vừa mới đến đây đã phát hiện chỗ này không tiện như Nam Dương, rau có thể mua không nhiều, đa phần là các loại rau củ bảo quản được lâu như củ cải, bắp cải, khoai tây, hải sản thì khỏi nghĩ đến.

Không có.

Cố Khanh Khanh thở dài trong lòng, cảm thấy sau này nấu ăn khó rồi đây.

-

Rất nhanh đã đến Lạp Bát, Cố Khanh Khanh sáng sớm dậy nấu cháo Lạp Bát, đồng thời, cô nhận được một tin vui.

"Triệu Trạch và Hứa Niệm đến thủ đô rồi." Sở Đại dựa vào khung cửa, cười thông báo.

Đây là tin nhận được từ hôm qua, chiều nay có thể đến ga tàu đón người.

Cố Khanh Khanh ngẩn người rất lâu, bỗng nhào vào lòng người anh, niềm vui trên mặt không thể giấu nổi: "Thật sao?!"

Lưng tựa vào khung cửa cứng nhắc, người đàn ông mặt không đổi sắc, cúi đầu cọ cọ mũi cô, khẽ cười: "Thật."
 
Back
Top Bottom