Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 530: Chương 530



Đậu năm nay rất tốt, không có hạt hỏng, không cần phải lựa.

Có Mạnh Nam và mấy đồng chí thanh niên trí thức đội sản xuất vô địch, cây trồng nông nghiệp của đội tăng sản lượng đáng kể, không gặp nhiều sâu bệnh.

"Được rồi, xong ngay đây." Cố Tài nói vậy tay vẫn còn đang thái măng.

Trong nồi có một miếng thịt khô đen thui đang được chần qua nước sôi.

Sở Đại thấy chú ba không vội vàng gì, quay đầu nói với Cố Hùng bên cạnh: "Chú ba đúng là đầu bếp giỏi, bình tĩnh thật đấy, hay lắm."

Cố Hùng cười hề hề, không ngần ngại lật tẩy: "Mấy ngày nay ở nhà bị bà mắng quen rồi, giờ chẳng thèm để ý nữa."

Sở Đại lắc đầu cười.

"A Đại, trong bếp chú có nướng vài củ khoai lang, ở góc đó, con lật thử xem, xem có cháy không." Cố Tài tranh thủ nói chuyện.

"Vâng." Người đàn ông với đôi tay dài cầm lấy kìm sắt đen, kéo theo viền bếp một vòng, gặp vật cản thì gạt tro ra, quả nhiên có một củ khoai lang tròn trịa.

"Đưa anh, đưa anh đi.” Cố Viện Triều đang ngồi thu lu bên trong không nhịn nổi nữa: "Anh đói sắp c.h.ế.t rồi."

Sở Đại gắp củ khoai lang đặt dưới chân, không ngẩng đầu lên hỏi: "Chú ba, chú nướng mấy củ thế?"

"Chắc khoảng bốn năm củ, năm sáu củ? Hoặc là sáu bảy củ?" Cố Tài vừa thái ớt khô vừa đập tỏi, ngượng ngùng nói: "Quên mất rồi."

"Vâng, để cháu tìm thử." Sở Đại lục lọi mãi mà không tìm được củ thứ hai, Cố Viện Triều bẻ một nửa khoai lang đưa cho anh: "Đừng tìm nữa, chắc là bị ai đó ăn vụng hết rồi."

Sở Đại đặt kìm xuống nhận lấy khoai lang, có lớp vỏ hơi cháy vàng, mùi thơm nức mũi, anh cắn một miếng rồi hỏi: "Anh, anh ngồi đây lâu thế mà không phát hiện ai đó ăn vụng sao?"

Cố Viện Triều mơ hồ đáp: "Anh chỉ đến trước em một chút thôi."

Trương Thúy Phân ngâm xong đậu, lấy một cái nắp tre đậy thùng lại, thấy Sở Đại đang ăn khoai lang, không hài lòng với con trai: "Xem kìa, để cháu rể nhà ta đói đến mức nào rồi, con nấu ăn mãi mà chưa xong?"

Cố Tài không dám cãi lại, cả cha Cố Thiết Trụ, cũng phải nhún nhường trước mẹ già, anh cũng kế thừa theo, chẳng có gì là mất mặt.

Đến khi cơm nước được dọn lên thì đã hơn tám giờ tối. Tiền Quế Hoa ăn xong mới sang, thấy nhà họ còn chưa ăn, lẩm bẩm vài câu sao lại muộn thế, rồi không làm phiền gia đình đông đúc này nữa, chào một tiếng rồi về.

Cửa phòng khách đóng lại, tiếng gió bị ngăn cách bên ngoài.

Tiếng tivi líu lo, cả nhà ngồi quây quần quanh bàn gỗ đã được nới rộng, món ăn được đặt trên bàn xoay gỗ, nhà có thợ mộc đúng là tiện.

Hai đứa bé Đoàn Đoàn và Niên Niên không cần ai quan tâm, tự ngồi trên ghế nhỏ ăn chén trứng hấp, Tinh Tinh và Kiêu Kiêu thì được Thời Như Sương và Hàn Liên Tâm bế, đút từng muỗng trứng hấp. Tinh Tinh rất ngoan, đút thì ăn, không đút cũng không làm ầm ĩ.

Kiêu Kiêu thì khi bạn đút vào miệng sẽ cười tươi rói, không đút thì bĩu môi như sắp khóc.

Hàn Liên Tâm thấy thú vị: "Kiêu Kiêu nhà mình đúng là nhõng nhẽo thật đấy."

Cố Khanh Khanh liếc nhìn một cái, rồi yên tâm ăn cơm.

Cô gắp một miếng thịt kho, theo thói quen dùng đũa gẩy phần mỡ ra, rồi đưa qua bát của chồng.

Sở Đại cũng tự nhiên đưa bát nhận lấy, vừa cầm bát vừa nghiêng đầu nói chuyện với Cố Thanh Liệt.

Bữa tối không có nhiều món, đều là món ngon, còn có cả canh sườn hầm mực khô.

Cố Khanh Khanh uống hai chén canh, Đoàn Đoàn và Niên Niên rất thích ăn mực khô, Sở Đại gắp hết sợi mực trong bát mình ra cho hai bé.

Ăn xong, người đàn ông đặt bát xuống, cánh tay đặt lên lưng ghế sau lưng vợ, cười trả lời câu hỏi của các bậc trưởng bối.

Sở Uyên đã rất quen thuộc với gia đình nhà họ Cố, gọi thân mật một tiếng "thông gia" một cách trơn tru, không có chút cảm giác không thoải mái.

Tần Chu thích nghi rất nhanh, gia đình nhà họ Cố cũng rất thích người thông gia nho nhã này, cuối cùng ông còn khuyên nhủ vài câu: "Học hành là chuyện tốt, nếu có điều kiện thì nên tiếp tục học."

Hiện tại không khí đã không còn căng thẳng như trước, đối với trí thức không còn khắt khe như trước, những người thông minh đã đoán được có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.

Một số người dũng cảm đang suy tính chuẩn bị trước.

Gia đình nhà họ Cố ngớ người một lúc, con cái nhà họ đều đã học xong cấp ba, hồi đó nhà họ không thiếu lao động, cũng không muốn con cái giống ông nội và cha không có học vấn, nên đã để các con học hết cấp ba.

Nếu tiếp tục học nữa...

Cố Bảo rất nhanh nhạy, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Thông gia, ý ông là?" Anh đã đoán ra một chút, vẫn muốn nghe xác nhận một lần.

Ông Tần cười và gật đầu: "Gần đúng rồi đấy."

Mọi người trong nhà họ Cố im lặng rất lâu, rồi Cố Thiết Trụ lên tiếng trước: "Chuyện này chưa được xác định rõ ràng thì giữ kín trong lòng."

Con rể nhà họ và bốn đứa con trai đều đang ở trong quân khu, còn có Cố Kim làm đội trưởng đội sản xuất, chưa kể đến gia đình thông gia, nếu để lộ thông tin, chắc chắn sẽ gây ra không ít rắc rối.

"Hiểu rồi, cha." Bốn anh em đồng thanh trả lời, các thế hệ trẻ hơn cũng đồng loạt gật đầu.

Đến tận giờ phút này Tần Chu mới hiểu tại sao Sở Uyên nói nhà họ Cố trung thực song không phải ngốc nghếch.

Họ thật thà ấy vậy suy nghĩ rất thấu đáo.

Có thể nuôi dạy Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt thành những đứa nhỏ tinh anh tài giỏi không phải ngẫu nhiên.

Bữa ăn này khiến Tần Chu hiểu thêm về gia đình nhà họ Cố, thậm chí không nhận ra được bản thân đã đứng về cùng một phía với họ.

Ông có chút ngạc nhiên về khả năng hòa nhập của mình khi ở nhà họ Cố.

Sở Uyên rót hết ly rượu này đến ly khác, trong mắt thoáng qua sự láu cá, hỏi người anh em: "Không uống nữa à?"

"Uống chứ." Ông Tần trở về thực tại, cười rồi rót một ly rượu cho mình: "Tối nay sẽ uống với ông cho đã."

Họ uống rượu có Cố Thiết Trụ ngồi cùng, không cần đến Cố Kim và mấy anh em, ai làm việc nấy, Cố Ngân lại vào phòng công cụ để làm cái này cái kia.

Ông muốn khắc vài món đồ chơi nhỏ cho các cháu.

Cố Tài cầm tờ giấy bút trong tay, ngồi trước bếp lò viết thực đơn cho ngày mai.

Cố Khanh Khanh ghé mắt nhìn qua rồi đọc lớn: "Cà tím kho, cá chiên giòn, thịt kho tàu, canh thịt viên..."

Cô cười nói: "Chú ba, chữ chú viết cẩu thả quá."

Cố Tài gãi đầu ngượng ngùng: "Chú có học được mấy đâu, chú thấy đẹp hơn chữ con viết hồi bé chứ nhỉ."

Cố Khanh Khanh lập tức không thèm để ý đến chú ba nữa, Cố Bảo bên cạnh cười ngặt nghẽo.

Con chó bé gạo đã lớn, quẫy đuôi chạy quanh dưới bàn tìm xương để gặm, hai đứa bé Đoàn Đoàn và Niên Niên ngồi xổm bên bàn tò mò nhìn nó, còn thử đưa tay vuốt bộ lông mượt mà của chúng.

Thấy Gạo không phản ứng, còn lấy đầu lông xù cọ vào chân họ, hai đứa nhỏ càng cười tươi hơn.

Sở Đại kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cha vợ, cười hỏi: "Cha, trước đây có tin nói cha sắp được điều đi làm ở công xã, sao mấy năm nay vẫn chưa chuyển đi?"

Theo lý thì việc này đã được xác định từ lâu, trước khi Bí thư Chu lên trung ương chắc chắn cũng đã nói rõ.

"Con à!" Cố Kim cười ha hả: "Cha cả đời này không có tham vọng gì lớn, ở lại thôn Đại Truân Tử trông coi nhà cửa cũng thấy ổn rồi."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 531: Chương 531



"Cha con từ lâu đã không muốn làm đội trưởng đội sản xuất này nữa, thôn dân cứ khăng khăng không chịu, lại không tìm được người kế vị phù hợp. Theo lý thì công xã sẽ quyết định, mà công xã lại cứ muốn kéo anh ấy lên." Cố Tài dùng đầu bút chì gãi má cho đỡ ngứa: "Anh ấy nghĩ tốt nhất là ở lại nhà làm đội trưởng đội sản xuất thôi."

Nghe xong lời của em ba, Cố Kim cười ngây ngô: "Chủ yếu là anh không có tài cán gì, anh hỏi thử Tần lặn nước có muốn lên công xã không, ông ấy cũng chẳng muốn."

Hai người đều cảm thấy làm đội trưởng và bí thư đảng ở đội sản xuất Vô Địch đã là quá sức rồi.

Kêu họ lên công xã cũng chẳng làm được việc gì thực tế, chiếm chỗ làm gì.

Cố Bảo thu dọn xong bàn, thổi vào tay rồi xoa xoa tay đi tới ngồi cạnh bếp lửa: "Bởi vậy mới nói anh cả và cha em là bạn nối khố mà, cả đều không có chí tiến thủ."

Sở Đại xoa mũi, không nói gì.

Cố Kim liếc nhìn em trai: "Em không nói gì tốt hơn."

Ông với Tần Võ rất hợp nhau trong công việc, còn ngoài đời vẫn là đối thủ truyền kiếp, đứa em trai này làm ông thấp hơn Tần Võ một bậc, Tần lặn nước đắc ý lắm.

Đi qua trước mặt ông mà còn muốn nhún nhảy lên.

Nói Tào Tháo, Tào Tháo tới, cửa phòng khách kêu "két" một tiếng rồi được đẩy ra.

Ngoài trời lạnh cắt da cắt thịt, gió lạnh luồn qua khe cửa thổi vào, Cố Bảo lầm bầm: "... Ai bị kẹp đuôi à? Không đóng cửa."

Quay đầu lại thấy gương mặt vuông chữ điền của Tần Võ, liền lập tức nuốt lời nói vào, rồi cười hề hề như không có chuyện gì: "Cha, cha đến rồi à?!"

Sở Đại muốn cười mà không dám, Cố Thanh Liệt đi lại, vỗ vai anh: "Dịch ra một chút."

Hai anh em ngồi sát cạnh nhau, Cố Thanh Liệt thấy chú nhỏ một lát thì đi pha trà, lát nữa lại mang đậu phộng đến nướng bên bếp, liền nói với Sở Đại: "Thấy chưa, học hỏi đi."

Sở Đại khiêm tốn nhận dạy bảo: "Đã biết rồi, anh à."

Cố Thanh Liệt nhìn hắn một lúc, cắn răng nói: "Cầu xin cậu, lần sau đừng gọi vậy nữa."

"Được thôi, anh trai." Nụ cười thoáng hiện lên trên môi Sở Đại.

Cố Thanh Liệt liền đ.ấ.m nhẹ vào vai hắn một cái, bực bội nói: "Bình thường một chút, đừng có dở chứng."

"Hiểu rồi..." Câu nói còn chưa dứt, Cố Thanh Liệt đã liếc xéo anh.

Sở Đại chậm rãi bổ sung: "Cẩu Đản."

Tần Võ đến để bàn về việc trồng dược liệu năm sau với Cố Kim: "Đội sản xuất Hồng Tinh và đội sản xuất Hồng Kỳ đều muốn tham gia, ba đội sản xuất cùng nhau làm một khu trồng dược liệu, việc này tôi hỏi qua ý kiến ông trước, nếu ông thấy được thì chúng ta lên công xã làm báo cáo."

Cố Kim suy nghĩ một chút: “Làm cơ sở dược liệu là một dự án lớn, mùa xuân sắp đến, đồng áng đều cần người, đội sản xuất của chúng ta đông dân nên không thiếu nhân lực, có một chuyện tôi phải nói với ông.”

“Ông nói đi.” Tần Võ nhận lấy tách trà từ tay con rể đưa, nhấp từng ngụm chậm rãi.

“Các thanh niên trí thức sắp được điều đến Sở Nông nghiệp huyện rồi, ông cũng biết trồng dược liệu có nhiều điều cần chú ý, mấy năm nay không có nhiều người học được kỹ thuật của họ, tôi sợ cơ sở này sẽ thất bại.”

Đội sản xuất Hồng Kỳ và đội sản xuất Hồng Tinh quan tâm đến việc này vì việc trồng dược liệu đã mang lại không ít lợi nhuận cho đội sản xuất Vô Địch, đó cũng là nguồn thu nhập chính của họ.

Ai mà không muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn?

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Bảo chen vào ngồi giữa họ: “Anh cả, cha, con biết mà. Mấy năm nay con học được khá nhiều từ Trương Thanh đó.”

Trương Thanh xuất thân từ gia đình chuyên về dược liệu, đến đời anh ấy không hề bị mai một.

Cố Bảo đã học được một số kỹ thuật trồng cây ăn quả, diệt sâu bệnh và trồng dược liệu từ họ, đầu óc linh hoạt, học nhanh và áp dụng khá thành thạo, gần như đã học được bảy, tám phần.

Cố Kim nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của em trai, ông quay sang nói chuyện với Tần Võ: "Vẫn là thôi đi ông."

Tần Võ cũng giả vờ nghiêm túc gật đầu: “Vậy mai tôi sẽ đi nói rõ với họ.”

“Đừng mà, anh cả! Cha à!” Cố Bảo vội vàng gãi đầu bứt tai: “Con chắc chắn làm được, hai người tin con lần này đi!”

Cố Kim và Tần Võ nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ cười.

Sở Đại đang nghe thì bị Cố Khanh Khanh gọi đi rửa mặt: “Ngày mai phải dậy sớm, các anh nói việc chẻ củi đều đang chờ anh làm đấy.”

Nhìn thấy cô vợ nhỏ nhếch miệng cười trộm, anh có chút bất đắc dĩ: “Chẳng phải là việc của anh cả sao?” Anh ta ám chỉ Cố Hùng.

Người siêng năng nhất nhà họ Cố, không thể ngồi yên được, xong việc ở xưởng là đi lên núi chặt củi, một năm làm mòn hơn chục cái đòn gánh, may mà cha anh là thợ mộc.

Đã làm sẵn rất nhiều đòn gánh tre để sẵn trong nhà kho.

“Anh về rồi thì là việc của anh.” Cố Khanh Khanh kéo tay chồng: “Đùa thôi, mau đi rửa mặt đi, sau đó còn phải tắm cho bọn trẻ, ít nhất cũng phải hơn mười giờ mới xong, ngày mai phải dậy sớm, còn nhiều việc cần làm.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 532: Chương 532



Đêm Giao thừa có rất nhiều việc phải làm, nào là quét dọn nhà cửa, dán câu đối, chiên rán các món ăn Tết, Cố Hùng và mọi người đều có việc, sáng sớm đã phải dậy xay đậu.

Anh theo lời cô vợ nhỏ đứng dậy, ôm vai cô đi về phía bếp: “Được rồi, cùng nhau đánh răng rửa mặt."

Trong bếp vẫn còn nhiều người đang tụ tập quanh bếp lửa, Cố Khanh Khanh lấy một chiếc khăn khô đưa cho anh, nước trong chậu rất nóng, Sở Đại nhúng khăn vào, bàn tay trắng mịn trở nên đỏ rực.

Vắt khô khăn rồi đưa lại cho cô.

Thời Như Sương và mọi người đang bế cháu, trò chuyện về chuyện ngày Tết phải đi chúc Tết, bàn bạc về việc nên mang quà gì đến nhà họ hàng.

Tần Lê và Tôn Viên Viên đang rửa bát, thỉnh thoảng cũng xen vào vài câu.

Ánh đèn cam vàng ấm áp, Cố Khanh Khanh ngẩng đầu lên kể chuyện Đoàn Đoàn và Niên Niên đuổi theo bé Gạo, rồi tiện thể trêu chọc chồng: “Em cứ nghĩ anh không sợ chó nữa, hôm nay lúc ăn cơm, Gạo cọ vào chân anh, anh cứng đờ cả người.”

Thấy ánh mắt sáng lên của cô cười đùa, anh nhướng mày, cúi người thì thầm vào tai cô: “Khi em đến gần anh, anh cũng…”

Cố Khanh Khanh lập tức đỏ bừng mặt, đẩy anh một cái: “Mau rửa mặt đi!”

Anh nhìn cổ cô vợ nhỏ đỏ bừng, cười khẽ.

Đúng là không chịu nổi chọc ghẹo.

-

Ở lại thôn Đại Truân Tử nửa tháng, sau khi qua Tết Nguyên Tiêu, họ trở về Nam Dương.

Nghỉ ngơi một ngày, Cố Khanh Khanh đang xếp đồ cho Thẩm Tuy ở tầng ba: “Nghe nói ở thủ đô rất khô, chị để dầu dưỡng da vào túi bên cạnh rồi, đến nơi nhớ lấy ra mà dùng thường xuyên nhé.”

Tinh Tinh và Kiêu Kiêu đang leo trèo trên giường của c** nh*, trong phòng có đốt lò sưởi nên rất ấm áp, hai bé chỉ mặc quần đồ bên trong cùng áo len.

Cử động rất linh hoạt.

Thẩm Tuy đang sắp xếp sách vở, nhìn sang người đàn ông đang tựa lưng lười biếng vào ghế bên cạnh, dùng khẩu hình miệng gọi:

“Anh rể, cứu em.”

Người đàn ông nhún vai, trả lại ánh mắt bất lực: “Đến cả anh hai thô kệch của em cũng bị cô ấy dùng đủ loại dầu dưỡng da để làm trắng lên một chút, em không thoát được đâu.”

Cố Khanh Khanh nghĩ rằng lý do Cố Thanh Liệt không tìm được vợ là vì da mặt và tay anh ấy nứt nẻ như đất khô cằn nhiều năm.

Trước Tết, cô đã mua rất nhiều dầu dưỡng ở cung tiêu xã, mỗi ngày đợi anh ấy rửa mặt xong là đứng chờ sẵn ở cửa phòng tắm để bôi cho anh ấy, đến mức Cố Thanh Liệt muốn xin chuyển ra ngoài sống riêng.

Anh ấy là một người đàn ông, bôi mấy thứ đó để làm gì.

Nhưng bây giờ quen rồi cũng thấy chẳng sao, bôi xong gió lạnh thổi vào mặt cũng bớt đau hơn.

Thứ này cũng có ích đấy chứ.

“Được thôi.” Thẩm Tuy thở dài, xếp sách vào thùng giấy một cách gọn gàng.

Cố Khanh Khanh gấp quần áo cho em trai, thấy chỗ nào bị rách còn lấy kim chỉ ra, ngồi bên giường vá lại: “Nghe nói mùa đông ở thủ đô lạnh lắm, chị mang cho em hai chiếc áo bông, chị cố ý may rộng hơn một chút, để em có thể mặc thêm vài lớp áo bên trong. Nếu có chỗ nào không khỏe nhớ nói với cha nuôi, đến bệnh viện lấy thuốc.”

Thẩm Tuy nghe xong, lặng lẽ gật đầu.

"Anh chị không ở bên em, trong lòng cũng đừng lo lắng, hãy học hành chăm chỉ, chờ anh chị sang đó." Cô dặn dò: "Nếu có nhu cầu thì viết thư về nhà, cũng có thể gửi điện báo."

Nhà đã lắp điện thoại từ lâu, để bộ chỉ huy tiện liên lạc với Sở Uyên, chủ yếu là dùng cho công việc, Cố Khanh Khanh hầu như không dùng đến.

Nói đến đây, cô lại hỏi: "Em có đủ tiền không? Lát nữa chị sẽ đưa thêm cho em một ít phiếu lương thực toàn quốc."

Thẩm Tuy ánh mắt đầy ấm áp: "Chị ơi, em ăn cùng thầy ở nhà ăn, dùng tiền trợ cấp của thầy mà."

"À, được rồi." Cố Khanh Khanh ngẩn người một chút, rồi mới nhớ ra rằng cha nuôi còn có một đồng chí cần vụ đi cùng, dù không ăn ở nhà ăn thì cũng không sợ đói.

Lúc này mới yên tâm.

Một lát sau, cô lại hỏi Thẩm Tuy đã chuẩn bị xong chưa, có mang đủ đồ chưa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Tuy biết chị không nỡ rời xa mình, trong lòng cảm thấy chua xót, đáp lại từng câu hỏi của chị.

Ăn trưa xong, Cố Khanh Khanh và Sở Đại đưa ông Tần và Thẩm Tuy ra ga tàu, Sở Uyên ban đầu định sắp xếp người lái xe đưa họ lên thủ đô, với cấp bậc của ông Tần việc này không quá đáng.

Nhưng vì đường xá quá xa, đi xe sợ quá xóc, lo rằng bộ xương già của ông chịu không nổi, Sở Uyên đành phải mua vé tàu cho họ.

Hai vợ chồng bế con trên tay, Đoàn Đoàn và Niên Niên, một đứa trong lòng ông nội, một đứa nắm chặt vạt áo của c** nh* mãi không chịu buông.

"Cha nuôi, khi đến nơi, cha phải giữ gìn sức khỏe, ăn uống đúng giờ, uống thuốc đều đặn, đừng đọc sách quá khuya, hao tâm tổn trí còn ảnh hưởng mắt." Cố Khanh Khanh nói đến đây, lòng càng thêm không nỡ.

"Đứa trẻ ngoan, cha nuôi nhớ hết rồi, cha và A Tuy sẽ dọn dẹp nhà cửa ở thủ đô, chờ các con qua." Ông Tần dịu dàng an ủi.

Cố Khanh Khanh gật đầu, sau đó quay người lại, lưng đối diện với họ, sợ bị nhìn thấy nước mắt cô đang trào ra.

Thẩm Tuy trong lòng không quá dễ chịu, sự ấm áp lớn nhất của cậu là từ chị và anh rể, từ năm 12 tuổi đến bây giờ 16 tuổi, chưa từng rời xa anh chị lần nào.

"Chị ơi ..." Giọng cậu khàn đi.

Niên Niên trong lòng Cố Khanh Khanh thấy mẹ khóc, vội đưa bàn tay trắng trẻo lên vụng về lau nước mắt cho mẹ, sau đó cũng bật khóc "oà" lên.

Đoàn Đoàn và Niên Niên ban đầu còn cố gắng nhịn, giờ không nhịn nổi nữa, một đứa gục đầu vào vai ông nội khóc, một đứa ôm chân Thẩm Tuy khóc.

Thẩm Tuy cúi xuống bế Niên Niên lên, hôn lên trán cháu trai: "Cục cưng ngoan, đừng khóc nữa." Chính cậu cũng rơm rớm nước mắt.

Niên Niên cắn môi, uất ức nói: "Niên Niên không khóc." Chưa được bao lâu, lại bắt đầu nức nở, khóc càng lớn hơn: "Hu hu, con không muốn cậu đi đâu."

Tinh Tinh trong lòng Sở Đại ban đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghe anh trai nói thế cũng bật khóc theo.

Cậu bé vẫn chưa biết nói, hầu hết những gì người lớn nói cậu đều hiểu.

Lòng Sở Đại thấy cảnh này cũng chịu không nổi, vỗ vỗ lưng con trai, dịu dàng nói: "Một thời gian nữa chúng ta sẽ đi tìm cậu và ông nội, đừng khóc nữa, ngoan."

Ông Tần cũng dỗ dành Đoàn Đoàn trong lòng, hứa sẽ mua nhiều đồ chơi cho bé để trong phòng riêng của bé, còn nói sẽ đặt một tủ đồ ăn vặt trong phòng ngủ của bé, lúc này cậu nhóc mới nguôi ngoai.

Tàu từ từ rời khỏi ga, Đoàn Đoàn và Niên Niên đuổi theo tàu chạy một đoạn, Thẩm Tuy ngồi bên cửa sổ vẫy tay với họ, nhìn hai cặp chân nhỏ bé đuổi theo tàu mà khóc nức nở, cậu không đành lòng quay đầu đi, lòng lại không muốn rời mắt.

Chỉ muốn nhìn mọi người thêm một chút.

Trong túi vải đen trên đùi cậu chứa những tấm ảnh gia đình chụp chung và ảnh sinh hoạt hàng ngày trong mấy năm qua, giờ cậu chỉ mong anh chị sớm ngày lên thủ đô.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 533: Chương 533



Ngày 21 tháng 10 năm 1977.

Nhật báo Nhân dân đăng tải trên trang nhất bài báo "Cải cách lớn trong tuyển sinh đại học", thông báo kỳ thi đại học đã bị gián đoạn hơn mười năm sẽ được khôi phục vào mùa đông này.

Đài phát thanh liên tục phát sóng ——

"Đồng chí công nhân, anh em nông dân, thanh niên tri thức lên núi xuống làng, quân nhân xuất ngũ đều có thể tham gia kỳ thi đại học, lần thi này các tỉnh sẽ tự ra đề ..." Giọng nói sôi nổi, nhiệt huyết nghe đến mức khiến người ta phấn chấn, Cố Khanh Khanh đang tháo vỏ chăn trên tầng ba nghe được thì ngẩn người rất lâu.

"Choang ——" Âm thanh đèn bàn rơi xuống sàn nhà.

Cô theo tiếng nhìn sang, không biết từ lúc nào Kiêu Kiêu đã leo lên ghế, nửa người dựa vào bàn học, bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm còn đang lơ lửng trên không trung, chưa kịp rụt lại.

"Sở Sơ Nguyệt!" Cô nghiến răng nghiến lợi, gân xanh nổi lên trên trán, đầu óc ong ong vang, tức giận bước tới: "Con leo cao thế này không sợ ngã sao?!" Cô liền nhấc nhóc con lên đặt lên giường, rồi cúi xuống nhặt đèn bàn lên, đặt lại sát tường gần bàn học.

"Thích động vào đồ của c** nh* như thế, không sợ cậu về đánh đòn à? Cô kiểm tra một lượt, thấy đèn bàn không bị hỏng, cũng không để lại vết tích gì trên sàn."

Kiêu Kiêu nằm bò trên lớp chăn mềm, ngửa đầu, đôi mắt to đen láy nhìn mẹ: "Muốn cậu ~ không sợ! Không sợ, đau."

Nhóc con vài tháng nữa sẽ tròn hai tuổi, nói năng cũng khá rõ ràng, Cố Khanh Khanh nhanh chóng hiểu được ý con.

Muốn cậu về, không sợ bị đánh, không sợ đau.

Cô cũng rất nhớ Thẩm Tuy, hơn nửa năm nay em trai liên tục gửi thư về nhà, kể về cuộc sống ở bên đó.

Chữ viết càng ngày càng đẹp, trước đây chỉ là gọn gàng, giờ dần dần có phong cách riêng.

Được cha nuôi dạy dỗ, không thể không tốt được.

Cô chuyển nhóc con sang chỗ khác, ôm vỏ chăn ra ngoài ban công phơi, để lại một câu an ủi con gái: "Không lâu nữa, chúng ta cũng sẽ lên thủ đô."

Kiêu Kiêu nằm bò trên giường một lúc lâu mà không có phản ứng gì, nghiêng đầu nhỏ nhìn ra cửa, đợi đến khi mẹ khuất bóng thì cô bé lại bò xuống giường, đạp chân nhỏ chạy về phía phòng sách.

Tinh Tinh đang ngồi trên sàn chơi khóa lỗ ban, bên cạnh là các mảnh gỗ rời rạc và mấy món đồ chơi nhỏ do Cố Ngân làm.

"Anh ơi ~" Kiêu Kiêu ngồi xổm xuống bên cạnh anh trai, bàn tay mũm mĩm vỗ lên tay anh trai: "Mẹ, gặp c** nh*~"

Tinh Tinh kéo một chiếc chăn từ ghế xuống, đặt dưới m.ô.n.g em gái, rồi nhìn ánh mắt đầy hy vọng của em gái, khẽ "ừm" một tiếng.

Kiêu Kiêu tức giận ngồi phịch xuống tấm chăn, giật lấy khóa Lỗ ban trong tay anh trai, không dám tin tưởng: "Không gặp cậu?"

Không muốn gặp c** nh* sao?

Thẩm Tuy đã đi lên thủ đô khi hai anh em gần tròn một tuổi, theo lý thì hai đứa nhỏ không có nhiều ấn tượng về cậu, ngược lại Đoàn Đoàn và Niên Niên lại nhớ rõ hơn.

Nhưng trong nhà có nhiều ảnh, Kiêu Kiêu thường ôm ảnh không buông, hỏi cậu hai người này là ai, người kia là ai.

Lâu dần, cô bé biết mình còn có một c** nh* và một ông nội, đang đợi họ ở thủ đô.

Tinh Tinh nhìn em gái một cái, không nói gì.

Kiêu Kiêu lại tức tối nhét bộ khóa lỗ ban vào tay anh trai, rồi nắm lấy vai anh trai để đứng dậy: "Đi tìm Đoàn Đoàn! Hứ~"

Tinh Tinh nhìn theo em chạy xa, không đuổi theo, tiện tay lấy một mảnh gỗ bên cạnh, rồi kéo tấm chăn đắp lên chân mình.

Hôm nay trời nắng đẹp, Cố Khanh Khanh lấy chăn trong phòng Thẩm Tuy ra phơi, nghĩ rằng tối sẽ thu vào rồi cất vào tủ quần áo.

Cô lại vào phòng một vòng, rồi đi qua phòng Cố Thanh Liệt để tháo chăn của anh ra.

Chăn của Cố Xán Dương không cần lo, dạo này anh rất bận, không có thời gian qua ở, mà ngoài ban công cũng không phơi hết được.

"Tinh Tinh?" Cửa phòng sách không đóng, khi đi ngang qua, cô nhìn thấy con trai ngồi trên sàn, liền dừng bước: "Sàn nhà lạnh, lên giường mà chơi. Em gái đâu?"

"Tìm anh trai." Cậu đứng dậy theo lời mẹ, kiễng chân treo lại chăn lên lưng ghế, rồi nhặt từng món đồ chơi bỏ vào hộp giấy bên cạnh.

"Con vào phòng c** nh* mà chơi, lát nữa mẹ sẽ xuống với con." Cố Khanh Khanh dặn dò cậu bé.

Con bé Kiêu Kiêu này đi xuống cầu thang không cần lo lắng quá, rất vững vàng, chưa bị ngã lần nào.

Cô tiếp tục đi ra ban công phơi chăn.

Một lúc sau, Cố Khanh Khanh nhìn thấy cậu con trai út ngồi trên giường Thẩm Tuy đợi mình, cô bế cậu bé lên hôn một cái: "Trưa nay con muốn ăn gì? Cậu Kiến Quốc chắc đã gửi đồ ăn đến rồi."

Gần đây cô không ra ngoài mua thức ăn mấy, mấy người đàn ông trong nhà đều bận rộn, cô thì bận chăm sóc bốn đứa trẻ nên không tiện ra ngoài, đều là Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông mang thức ăn đến.

"Canh thịt táo đỏ." Tinh Tinh nói chậm rãi, phát âm rõ ràng.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Được, mẹ sẽ nấu canh thịt táo đỏ cho con." Cố Khanh Khanh bế cậu xuống lầu: "Chúng ta đi hỏi xem anh con muốn ăn gì nhé."

Đoàn Đoàn, Niên Niên và Kiêu Kiêu ba đứa có khẩu vị giống nhau, chỉ có Tinh Tinh là hơi khác biệt.

Gặp món không thích ăn, Tinh Tinh sẽ không nói ra và cũng không động đũa.

Khi xuống tầng một, mấy anh em đang nằm, ngồi hoặc bám vào lan can xem tivi, hầu hết đều có biểu cảm giống nhau, trên tay đều cầm quả xoài đang gặm.

"Do cậu Kiến Quốc mang đến đấy mẹ." Chưa đợi cô mở lời, Niên Niên đã lập tức từ ghế sofa bò dậy, mặt mày hí hửng, cầm một quả xoài từ bàn trà đưa cho cô: "Vừa thơm vừa ngọt, mẹ ăn đi."

Cố Khanh Khanh đặt Tinh Tinh lên sofa, Đoàn Đoàn liền với tay lấy một quả xoài nhét vào lòng em trai: "Tinh Tinh tự bóc nhé~"

Cố Khanh Khanh nhận quả xoài, xoa đầu con trai: "Được, trưa nay các con muốn ăn gì? Mẹ đi nấu ăn, các con nhớ trông chừng em."

"Hoành thánh tôm khô!" Đoàn Đoàn và Niên Niên đồng thanh, không do dự.

Miệng Kiêu Kiêu toàn là nước xoài, cô bé cũng cười toe toét: "Tôm tôm!"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 534: Chương 534



"Để xem cậu Kiến Quốc có mang tôm đến không, nếu có thì làm hoành thánh tôm tươi với rong biển, nếu không thì hoành thánh tôm khô." Cố Khanh Khanh vừa bóc xoài vừa chậm rãi đi về phía bếp.

Trên bếp, giỏ rau đầy ắp nguyên liệu, cô còn chưa kịp lấy ra xem có những gì thì nghe thấy bên ngoài có người gọi: "Khanh Khanh!"

"Ơi! Tới đây." Cố Khanh Khanh lại thu tay, đi ra ngoài phòng khách.

Thường Nguyệt mặt mày rạng rỡ: "Em đã nghe đài hôm nay chưa? Kỳ thi đại học được khôi phục rồi đấy!" Nghe xong, cô lập tức chạy đến đây, còn chưa kịp đưa con theo.

Cố Khanh Khanh cũng cười và gật đầu: “Đúng là chuyện tốt, em còn định trưa nay ăn gì ngon để ăn mừng đây. Chị ăn cơm chưa? Nếu chưa thì cùng ăn nhé?”

“Không cần đâu, nhà mẹ chồng chị đang hầm canh xương rồi.” Thường Nguyệt đẩy em ấy vào bếp: “Em không cần lo cho chị đâu, cứ làm việc của em đi. Chị chỉ muốn ghé qua hỏi xem em có muốn đi nhà sách Tân Hoa mua ít sách gửi về không.”

Cố Khanh Khanh sững người một lúc, vỗ trán: "Trời ơi sao em lại có thể quên chuyện này nhỉ?"

Cô không bận tâm nấu ăn nữa, kéo Thường Nguyệt ra ngoài, nói với Đoàn Đoàn và Niên Niên: “Đại Bảo, Tiểu Bảo đừng xem TV nữa, mau dẫn em trai em gái đi ăn cơm ở nhà ăn đi con."

“Vâng ạ!” Niên Niên đảo mắt, hỏi anh trai: “Đi quân khu dã chiến hay bộ chỉ huy hải quân?”

Đoàn Đoàn lấy khăn ướt bên cạnh lau miệng cho em gái: “Đi bếp ăn không quân.”

Cố Khanh Khanh rất yên tâm với mấy đứa nhỏ này, Đoàn Đoàn và Niên Niên đã quen việc đi ăn nhờ khắp nơi, giờ đi nhà ăn biết đâu lại gặp được cha và các cậu.

Cô đẩy xe đạp ra khỏi sân: “Hôm nay nhà sách Tân Hoa chắc chắn đông người lắm, không biết chúng ta có mua được sách không.”

Cô định mua ít sách gửi về cho các anh ở nhà, lần trước sau khi nhận được gợi ý từ cha nuôi, người nhà đã âm thầm chuẩn bị.

“Chắc sẽ không có nhiều người đâu?” Thường Nguyệt đi bên cạnh cô: “Có khi còn có người chưa tỉnh hẳn, vẫn đang xác nhận tin tức khắp nơi.”

“Phải đến xem mới biết.”

Nhà sách Tân Hoa cách họ khá xa, đi xe đạp cũng mất nửa tiếng, ở khu vực cửa hàng bách hóa.

Ra khỏi cổng quân khu, cô đạp xe: “Ngồi vững nhé, ôm lấy em, chúng ta cố gắng đi sớm về sớm, không thì thím Tiết sốt ruột chờ chị ăn cơm."

“Không sao đâu,” Thường Nguyệt ôm lấy eo em ấy, không hiểu sao sinh bốn đứa con rồi mà vẫn gầy thế này: “Chị đã nói với mẹ chồng chị rồi, chị đi tìm em, không cần đợi chị ăn cơm."

Nghe con dâu đến tìm Cố Khanh Khanh, bà Tiết lập tức không có ý kiến gì.

Vì chuyện phương thuốc, bà ấy rất thân thiết với Cố Khanh Khanh, bây giờ những thím có quan hệ tốt với bà ấy cũng thường xuyên qua lại với Cố Khanh Khanh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh gật đầu: “Vậy thì được.”

Người trên đường đông hơn bình thường rất nhiều, nhìn về hướng của họ, Cố Khanh Khanh tăng tốc đạp xe: “Đây đều là đi nhà sách Tân Hoa cả đúng không?!”

“Đúng đúng, hướng này chắc chắn là vậy.” Thường Nguyệt cũng cuống lên: “Khanh Khanh, đạp nhanh lên, em chưa ăn cơm hả mà yếu xìu vậy?”

Cố Khanh Khanh: “...Vẫn chưa kịp ăn.”

Thường Nguyệt nghĩ lại thấy đúng, cô cười ngượng ngùng, không nói thêm gì nữa.

Trước cửa nhà sách Tân Hoa đã chật ních người, may mà họ đến đủ sớm, vẫn chen vào được.

Cố Khanh Khanh nhìn các loại sách trên giá, không quan tâm là sách gì, mỗi loại lấy một cuốn, đặc biệt là những cuốn còn lại không nhiều, cô càng nhắm mắt chọn bừa.

Thường Nguyệt cũng đi vét sách, Cố Khanh Khanh không để ý chị ấy lấy những gì, cô cứ đi vòng quanh giá sách, trong lòng ôm một chồng sách dày cộp.

Thấy có bộ “Sách Tự Học Toán Lý Hóa”, cô không ngần ngại lấy hết năm cuốn còn lại.

Nhân viên nhà sách mồ hôi đầm đìa, đẩy một xe sách đầy đi khắp nơi: “Đừng tranh giành, ai cũng có phần, sẽ bổ sung ngay thôi.”

Vừa nói, họ vừa vất vả ôm sách đặt lên kệ.

Cố Khanh Khanh vốn định giúp một tay mà sách trong lòng cô sắp rơi hết ra rồi, cô vội kẹp chặt, lo bản thân còn chưa xong nên không giúp được.

Lúc thanh toán thấy Thường Nguyệt cũng mua một đống, hai người nhìn nhau cười.

Chỉ riêng việc thanh toán đã phải xếp hàng nửa tiếng, nhân viên nhà sách gõ bàn tính lách cách, bên cạnh còn có người chuyên buột sách bằng dây đỏ.

Cố Khanh Khanh mua bốn, năm chồng sách, Thường Nguyệt cũng có ba chồng.

Cũng không cần nghĩ cách mang về, bưu điện ngay phía trước, chỉ cần điền địa chỉ nhà là có thể gửi đi.

Hai giờ rưỡi chiều, họ quay lại đại viện.

Thường Nguyệt vội về nhà ăn cơm, chào một tiếng rồi vội vã rời đi, còn lại mình cô đẩy xe đạp về sân nhà họ Sở.

Điều khiến cô không ngờ là chồng cô ở nhà.

Quân mũ và áo khoác quân phục của Sở Đại treo trên giá áo ở góc tường, anh ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi.

Niên Niên ngồi trong lòng anh ấy, Đoàn Đoàn dẫn Tinh Tinh và Kiêu Kiêu ngủ trưa trên lầu.

“Anh sao lại về rồi? Buổi chiều không phải làm việc à?” Cô đi vào bếp rót một cốc nước rồi mang ra, vừa nóng vừa khát.

“Anh xin nghỉ phép.” Người đàn ông cười nhìn cô uống nước ừng ực.

Má cô tròn căng như một con sóc, thật đáng yêu.

“Sao lại xin nghỉ phép?” Cô tùy tiện đưa cốc tráng men cho anh rồi ngồi xuống sofa cạnh anh.

“Đưa các con về.” Sở Đãi cầm cốc uống một ngụm nước, làm dịu cổ họng rồi đặt lên bàn trà: “Em biết chuyện khôi phục kỳ thi đại học rồi đúng không? Anh đã gửi điện báo cho cha và bảo các anh trai đến huyện chụp ảnh, điền biểu mẫu và viết đơn đăng ký trước.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 535: Chương 535



“Em vừa cùng chị Thường Nguyệt đến nhà sách Tân Hoa mua sách gửi về, không biết còn khoảng một tháng có kịp không nữa.”

Cha nuôi đã nghe ngóng tin tức ngấm ngầm báo cho bọn họ từ lâu, chỉ là việc học ở nhà vẫn phải giấu diếm, hơn nữa nhà cũng không có tài liệu sách vở gì, cô sợ các anh trai cũng chỉ biết qua loa.

Cố Khanh Khanh mò kẹo từ trong túi quần anh, mò mãi không thấy, ánh mắt người đàn ông tối lại, anh kéo cậu con trai buồn ngủ đang gục đầu vào lòng mình sang một bên: “Đi lên lầu ngủ đi.”

Niên Niên bỗng dưng đứng trên sàn nhà, đôi mắt ngơ ngác nhìn ba mẹ, một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng lại.

Một lát sau, cậu dụi mắt, ngáp một cái rồi tự đi về phía cầu thang.

Cố Khanh Khanh liếc nhìn con trai một cái, tiếp tục tìm kẹo, miệng lẩm bẩm: “Anh ăn hết kẹo rồi à? Sao túi anh trống trơn vậy.”

“Đừng tìm nữa, nó ở trong túi áo.” Người đàn ông nắm lấy tay cô, cúi xuống nói với vẻ bất lực: “Em làm thế này anh khó chịu lắm.”

Cố Khanh Khanh nhìn xuống theo ánh mắt anh, rút tay khỏi tay anh: “Vậy thì anh cứ khó chịu đi, em cũng đi ngủ đây.”

Chiếc vòng ngọc lướt qua ngón tay người đàn ông, để lại cảm giác mịn màng.

Sở Đãi dùng một chút lực, kéo cô vợ đang định đứng dậy vào lòng mình, cằm anh tì vào đầu cô: “Không thể để mình anh khó chịu được.”

Cố Khanh Khanh cảm nhận được sự nóng bỏng của anh, thở dài: “Được đi.”

Dạo này, sách trong nhà sách Tân Hoa vừa lên kệ đã bị mua sạch, công nhân ở nhà in phải làm việc suốt đêm để in thêm. Trước cổng thư viện, người ta xếp hàng từ khi trời còn chưa sáng, các đồng chí trí thức, công nhân, nông dân và nhiều ngành nghề khác đều chìm trong cơn sốt, thức đêm học bài, không có sách thì chép tay.

Bộ “Sách Tự Học Toán Lý Hóa” trở thành cuốn sách được săn lùng nhiều nhất, bây giờ ở nhà sách đã không còn, đang giục nhà in, sách ở thư viện cũng đã cho mượn hết, nhiều người vào thư viện là hỏi ngay —

“Đồng chí quản lý ơi, cho hỏi có sách ‘Sách Tự Học Toán Lý Hóa’ không?”

Người quản lý thư viện đầu bù tóc rối, chỉ còn cách hối thúc nhà in.

Gần đây, công nhân trong nhà ăn cũng vừa ăn vừa đọc sách hoặc kiểm tra nhau, khắp nơi vang lên tiếng đọc sách.

Năm giờ rưỡi chiều, Cố Khanh Khanh bắt đầu chuẩn bị bữa tối, đợi các anh về sau khi hoàn thành nhiệm vụ có cơm ăn.

Hôm nay, Cẩu Thặng sẽ tới, còn Tiêu Tiêu mặt dày đi theo Cẩu Đản về ăn chực.

Cả hai đều thuộc quân đội dã chiến, về cấp bậc, Cố Thanh Liệt còn cao hơn cô ấy nhiều.

Nghe Cố Thanh Liệt không ngừng khoe khoang, Tiêu Tiêu liên tục xua tay: “Được rồi, được rồi, nếu không phải vì đánh mấy trận ác liệt ở biên giới, lập được chút công trạng, thì anh nghĩ giờ dễ thăng chức thế này à? Anh hỏi thử Tiết Tư xem, anh ấy làm ở vị trí tham mưu bao nhiêu năm rồi, cần mẫn như con trâu già mà cũng chẳng được thăng chức.”

Hơn nữa, nhiều người còn đàm tiếu sau lưng, nói rằng Tiết Tư nhờ mối quan hệ của cha nên mới được vào vị trí tham mưu này.

Còn về Cố Thanh Liệt, chẳng ai nghĩ rằng anh ấy dựa vào Sở Uyên, bây giờ việc hòa bình lập quan hệ với nước láng giềng là nhờ trận chiến nào, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Khi gặp người đàn ông đang ôm một đứa và dắt một đứa đi dạo ở cổng, mắt Tiêu Tiêu không rời nổi khỏi anh, cô nhanh chóng bước tới: “Kiêu Kiêu à, có muốn để dì bế không?”

Kiêu Kiêu rất ngoan ngoãn, buông tay ôm cổ cậu mình ra, quay người ngọt ngào gọi: “Dì ~”

“Ừ!” Khi ôm lấy Kiêu Kiêu từ tay anh ấy, không may chạm vào mu bàn tay anh đang giữ lưng Kiêu Kiêu, mặt Tiêu Tiêu đỏ bừng, cô vội ôm Kiêu Kiêu chạy đi.

“Chậm! Dì ~” Chỏm tóc nhỏ trên đầu Kiêu Kiêu nhấp nhô theo từng bước chạy, làm cô bé sợ quá phải vội vàng nằm úp trên vai Tiêu Tiêu.

Cố Thanh Liệt chậc một tiếng: “Lại làm sao vậy? Chạy còn nhanh hơn thỏ, đói đến vậy à? Huấn luyện của lính b.ắ.n tỉa nặng lắm sao?”

Vừa nói, anh vừa dùng khuỷu tay đập vào vai Cố Xán Dương “Anh, tối nay ăn gì?”

Cố Xán Dương hơi nhấc vai gạt tay em trai ra, lười chẳng muốn trả lời.

“Sao lại đứng ngoài cửa hết thế?” Sở Uyên dẫn Tiểu Hủ từ bộ tư lệnh về: “Vào nhà đi, cha có chuyện muốn nói với các con.”

Nói xong, ông bước nhanh vào phòng khách.

Cố Thanh Liệt liếc nhìn anh trai, rồi cũng nhấc chân đi vào.

“Anh, lại giúp mang đồ ăn lên nào.” Cố Khanh Khanh gọi với từ trong bếp.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được, đến ngay.” Cố Thanh Liệt liếc nhìn Tiểu Tinh đang bám lấy Cẩu Thặng: “Không biết lại tưởng đó là con của anh đấy.”

Tính cách và vẻ ngoài, giống nhau đến bảy tám phần.

Cả hai người đều ít nói, Tiểu Tinh bình thường không hay bám người, vậy mà lại thích theo Cẩu Thặng.

Cố Xán Dương cúi xuống bế cháu trai nhỏ, lạnh lùng liếc em trai một cái: "Đi bưng đồ ăn lên đi, đừng lắm lời."

Ê, được rồi, được rồi. Cố Thanh Liệt gãi đầu đi vào bếp, miệng lẩm bẩm: "Đầu hơi ngứa, tối nay phải tắm một cái."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 536: Chương 536



"..." Sở Đại, đang bưng món cá kho đi ngang qua, bất đắc dĩ nói: "Tôi bảo sao gần đây Đoàn Đoàn và Niên Niên không thích tắm, là học từ cậu đúng không?"

"Ờ ờ, đừng cái gì cũng đổ lên đầu tôi. Thời tiết đang lạnh dần, ngày nào cũng tắm làm gì? Dễ bị cảm lắm, bọn chúng không phải huấn luyện, không đổ mồ hôi thì tắm làm gì."

Cuối cùng còn thêm một câu: "Dù sao thì giờ chúng cũng ngủ với tôi, tôi không chê chúng mà."

Sở Đại cười khẩy: "Tối nay, bắt đầu từ hôm nay, hai đứa chúng nó sẽ ngủ ở phòng bên cạnh trên tầng hai."

Cố Thanh Liệt tròn xoe mắt: "Không được..."

"Không được?" Sở Đại nhướng mày, chậm rãi nói: "Được thôi, vậy khóa cái tủ đồ ăn vặt lại, tối không cho mở."

"Tôi nghĩ bọn chúng lớn thế này rồi, đúng là nên tự ngủ, lát nữa tôi sẽ lên tầng hai trải chăn cho chúng." Cố Thanh Liệt lập tức đổi giọng.

Anh chẳng có sở thích gì khác, chỉ có tối hay đói bụng, thích ăn chút hoa quả đóng hộp, bánh hoa quế, bánh hạnh nhân.

Tiện thể rủ hai cháu trai nhỏ vào phòng cùng ăn.

Cố Khanh Khanh không thích bọn chúng ăn vặt buổi tối, sợ hỏng răng.

Món ăn đã được dọn lên bàn, Cố Khanh Khanh cầm bát đũa ra, nói với cô gái tóc ngắn đang chơi với Kiêu Kiêu trên sofa: "Ăn cơm thôi Tiêu Tiêu, đừng để ý đến con bé."

"Đến ngay đây." Cô gái vui vẻ đáp.

Sở Đại đã bưng bát trứng hấp qua từ sớm, Kiêu Kiêu và Tiểu Tinh đều ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh bàn trà để ăn, kệ hai đứa nhỏ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đoàn Đoàn và Niên Niên thì ngồi trên ghế trẻ em, do Cố Ngân đặc chế, Kiêu Kiêu và Tiểu Tinh cũng có thể ngồi mà hai anh em chúng thích ngồi ăn bên bàn trà hơn.

Kiêu Kiêu thì thích xem tivi, còn Tiểu Tinh... Cố Khanh Khanh nghĩ rằng có lẽ cậu bé cảm thấy họ nói chuyện quá ồn ào.

Tiểu Hủ múc một bát cơm cho Sở Uyên trước, sau đó ngồi xuống cạnh Cố Thanh Liệt.

Cố Khanh Khanh ngồi cạnh Sở Đại, Cố Xán Dương ngồi bên trái Sở Đại.

Đoàn Đoàn và Niên Niên ngồi cạnh ông nội, muốn ăn món gì mà không lấy được thì liền nũng nịu với ông, cái chén đầy ắp thịt.

Cố Khanh Khanh không nhịn được: "Ăn chút rau xanh được không? Có những nơi muốn ăn rau lá xanh cũng không có mà ăn đấy con."

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Buổi trưa con đã ăn nhiều rau xanh ở nhà ăn rồi."

Niên Niên tiếp lời: "Giờ Tiểu Bảo và anh chỉ muốn ăn thịt thôi."

"Ăn thịt, ăn thịt." Cố Thanh Liệt gắp một miếng thịt nhỏ vào bát của Niên Niên: "Đừng nghe mẹ các con, mẹ các con không thích ăn thịt, rau xanh tuy tốt nhưng ăn mãi không được đâu, đang tuổi ăn tuổi lớn mà."

"Em đâu có bắt chúng chỉ ăn rau mà không ăn thịt, Cố Thanh Liệt anh nghĩ gì vậy?" Cố Khanh Khanh đặt đũa xuống, "Anh cả, nhìn anh hai đi kìa!"

Cố Xán Dương liếc em trai một cái, Cẩu Đản lập tức kiềm chế.

Anh gắp một nắm cải bó xôi lớn đặt lên trên miếng thịt trong bát của Niên Niên: "Mẹ các con nói đúng, phải ăn nhiều rau xanh mới đủ dinh dưỡng. Chú Triệu Trạch đã nói rồi, người ta không thể một ngày không ăn rau xanh, nếu không phải tiêm một mũi vào m.ô.n.g đấy."

Anh hù dọa hai cháu.

Đoàn Đoàn không mắc bẫy, khi rau xanh sắp rơi vào bát mình, dùng đũa ngăn lại: "Mỗi ngày ăn đủ lượng là được rồi, cậu đừng bắt nạt chúng cháu chưa đi học."

Cố Thanh Liệt quay đầu nhìn Sở Đại một cái: "Cậu có thấy là chúng đang bắt nạt tôi không?"

"Ừ, tôi thấy thế." Người đàn ông chậm rãi xắn tay áo lên, để lộ cổ tay trắng trẻo, sau đó gắp một miếng thịt ba chỉ vào bát của vợ.

Cố Khanh Khanh sao có thể không nhận ra hai người đàn ông này đang đánh trống lảng, cô bực bội nói: "Các anh cứ chiều chuộng chúng đi, sau này rau xanh chúng không ăn đều phải do các anh ăn đấy."

"Anh ăn, anh ăn." Nghe thấy vậy, Cố Thanh Liệt nhét chỗ rau định bỏ vào bát của Đoàn Đoàn vào miệng mình: "Đồ ăn em gái nấu thật ngon, ngon hơn cả ở nhà ăn."

Tiêu Tiêu nhìn thấy anh ta như vậy có chút khó chịu: "Anh ăn uống gì mà ngấu nghiến thế, nhìn anh trai anh mà xem, hoàn toàn chẳng giống anh em gì cả."

Cố Xán Dương ăn không phát ra tiếng, nhai kỹ nuốt chậm.

Cố Thanh Liệt không đồng ý: "Sao lại không giống anh em? Ít nhất là bọn tôi giống nhau."

Cố Khanh Khanh lập tức đảo mắt, nói với Tiêu Tiêu: "Đừng để ý đến anh ta, suốt ngày chỉ biết mơ mộng thôi."

Sở Uyên mỉm cười lắng nghe, nghĩ đến việc họ sắp đi đến thủ đô, trong lòng lại có chút buồn bã.

Sau bữa ăn, Tiêu Tiêu và Cố Khanh Khanh dọn bát đũa vào bếp, Sở Đại lau bàn, Tiểu Hủ quét nhà, còn Cố Thanh Liệt và Cố Xán Dương rửa bát.

Sở Uyên ngồi trò chuyện với các cháu một lúc, rồi hỏi: "Các cháu có muốn đi học không?"

Đoàn Đoàn và Niên Niên đã biết khá nhiều chữ, khi hơn một tuổi thì c** nh* đã dạy họ nhận biết chữ, đến hai tuổi, ba và các cậu đã cẩn thận dạy họ viết chữ, mặc dù Cố Thanh Liệt có vẻ bề ngoài vụng về vậy chứ đối với hai cháu trai thì anh ta không bao giờ lơ là.

Chỉ là đôi khi ngồi lâu bị đau mông, không ngồi yên được.

May mắn là Cố Xán Dương thỉnh thoảng đến thăm, anh ấy rất kiên nhẫn, Đoàn Đoàn và Niên Niên khi ở cùng anh là bình tĩnh lại ngay.

Đoàn Đoàn nằm trên chân ông nội, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Là học ở trường tiểu học con em của quân đội phải không ông?"

Sở Uyên thở dài, cháu trai lớn của ông thông minh quá.

Trong lòng ông nhiều hơn là tự hào, đây chính là dòng giống của nhà họ Sở.

"Đi thủ đô, đến chỗ ông nội Tần của cháu." Ông vuốt tóc cháu trai.

Niên Niên nằm trên lưng ông: "Ông nội cũng đi chứ?"

"Ông nội bây giờ chưa thể đi được." Sở Uyên im lặng một lúc, rồi nói: "Cha mẹ và cậu hai của các cháu sẽ đi cùng, vài năm nữa khi ông nội về hưu, ông sẽ đến với hai cháu."

Niên Niên dường như hiểu mà cũng không hiểu: "Vậy ông nội muốn chúng cháu học ở thủ đô hay ở lại Nam Dương?"

Sở Uyên: "..."

Nhóc con này, lanh lợi quá, đưa câu hỏi cho ông, để tránh bị người lớn hỏi trước.

Sở Đại đang lau bàn, nghe thấy cuộc trò chuyện giữa ba ông cháu, bật cười.

Sở Uyên lạnh lùng nhìn anh ta: "Đầu năm sau, Học viện Chính trị Quân Giải phóng sẽ được thành lập lại."

"Đã xác định rồi?"

Sở Đại khựng lại.

"Ừ, tháng sau sẽ có tin tức chính xác, sẽ không thay đổi nữa." Ở vị trí như của Sở Uyên, bất kỳ biến động nào ông cũng biết ngay lập tức.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 537: Chương 537



Sở Đại gật đầu, suy nghĩ một lúc, thấy cha mình lại đang trêu đùa với các cháu, bèn cầm khăn lau vào bếp.

Cố Khanh Khanh và Tiêu Tiêu ngồi trên sofa trò chuyện, trong TV là phim hoạt hình đen trắng, dưới bàn trà trải một tấm thảm, Tiểu Tinh ngồi trên sàn, tựa lưng vào sofa chơi với khóa Lỗ Ban.

Kiêu Kiêu chăm chú nhìn TV, thỉnh thoảng rút một thanh gỗ từ tay anh trai, Tiểu Tinh cũng không nói gì.

"Ngày mai em nghỉ à? Đi cùng chị đến tiệm may làm vài bộ quần áo nhé?" Cố Khanh Khanh thấy em ấy lúc nào cũng mặc quân phục, muốn thay đổi phong cách cho em ấy.

Tiêu Tiêu thường mặc quân phục màu xanh lá, ngay cả khi nghỉ ngơi cũng là quân phục thường, hầu như chưa từng thấy em ấy mặc đồ gì khác.

"Anh hai của chị nói với chị à? Đúng, ngày mai em nghỉ." Tiêu Tiêu cầm cái đĩa, tay bốc nho: "Nhưng nói trước, chị làm thì làm, em mặc quân phục là được rồi."

Cố Khanh Khanh nhìn em ấy một lúc, có chút bất lực: "Em không làm quần áo thì đi cùng chị làm gì, nghe lời chị, ngày mai chị sẽ giúp em chọn vải."

Tiêu Tiêu ban đầu muốn từ chối, song ánh mắt vô tình liếc thấy người đàn ông bước ra từ nhà bếp, liền đổi ý: "Được rồi, đúng lúc em cũng có nhiều phiếu vải, làm thêm vài bộ cũng được."

Bây giờ ở Nam Dương đã là cuối thu, mặc áo dài tay là khá ổn đấy, không quá lạnh.

Ở đây thời gian lạnh không lâu, chỉ khoảng hai tháng cuối năm.

Khác với Nam Dương ấm áp, thủ đô những ngày này trời trở lạnh nhanh, mưa rả rích xen lẫn cái lạnh, Thẩm Tuy mặc áo bông hai lớp màu xanh do chị gái làm cho cho.

Bây giờ quần áo thường có màu xám, đen, xanh dương và xanh lá, Tần Chu mặc bộ đồ màu xám kiểu Trung Sơn, trông rất ôn tồn, lễ độ.

Ông đã từng ở trong quân đội khá lâu, từng làm lính, sức khỏe rất tốt, chịu lạnh giỏi.

Ngược lại, Thẩm Tuy mặc đồ dày cộm lại có vẻ sợ lạnh hơn, điều này liên quan đến thể chất của cậu, cậu vô cùng sợ lạnh.

"Thầy, thầy nói chị gái sẽ đến đây sao?" Thẩm Tuy đặt bút lông xuống.

"Ừ." Tần Chu đứng sau lưng cậu nhóc, đôi mắt dịu dàng, hài lòng với nét chữ của học trò: "Nếu không có gì bất ngờ, đầu năm tới họ sẽ đến thủ đô."

Ông đã nhận được tin tức từ lâu, nghĩ rằng Sở Uyên sẽ nhận tin không chậm hơn mình, ông không gửi điện báo về, tránh bị người có tâm để ý phát hiện.

Khi mọi chuyện còn chưa chắc chắn, không cần thiết phải rêu rao.

Thẩm Tuy không giấu nổi vẻ vui mừng trong mắt: "Ăn xong con sẽ đi dọn dẹp phòng, trải sẵn chăn đệm chờ chị đến."

Cậu có vẻ ngoài mảnh mai, trông khá hiền hòa, sau khi đi theo Tần Chu lại nhiễm thêm khí chất ôn thuận.

Tần Chu lắc đầu mỉm cười: "Không cần vội, trước hết hãy luyện chữ."

"Nghe thầy." Thẩm Tuy vốn định đứng dậy lại ngồi xuống, cầm bút lông, nhìn qua mái hiên xanh bên ngoài cửa sổ bị mưa làm ướt, tâm trạng đang xao động của cậu lại dần lắng xuống.

Nét chữ thanh thoát, kiềm chế dần hiện ra trên giấy, Tần Chu đứng sau lưng nhìn một lúc, mỉm cười gật đầu.

Còn phải từ từ rèn giũa.

---

Gần đây đường phố Nam Dương vắng người, khi Cố Khanh Khanh và Tiêu Tiêu đến tiệm may ngay giờ tí, khá quạnh quẽ, chỉ có nhà sách Tân Hoa và thư viện kín người hết chỗ.

"Chào đồng chí, xin hỏi có gì cần giúp không?" Người nhân viên trong tiệm may nghe thấy có tiếng bước chân bước vào, liền vội vàng đặt quyển sách cũ vàng trong tay xuống, đi lên chào đón.

Cố Khanh Khanh liếc thoáng qua, cuốn sách đó có lẽ là sách Ngữ Văn cấp hai.

"Tôi đến chọn vài cuộn vải, làm mấy bộ quần áo." Cô mỉm cười đáp.

"Vẫn là loại vải cũ, để tôi dẫn cô đi xem." Người nhân viên cũng khá quen với cô, vì Cố Khanh Khanh thường xuyên đến đây chọn vải để may quần áo. Phiếu vải đàn ông trong nhà cô giữ hết, dư dả.

Tiêu Tiêu tò mò đi theo bên cạnh cô, nhìn ngó xung quanh.

Các bức tường xung quanh tiệm may đều là những kệ gỗ đựng vải, còn có chỗ riêng để trưng bày quần áo may sẵn.

"Mẫu mã ở đây thật đa dạng." Tiêu Tiêu thốt lên.

Cô cũng đã từng cùng mẹ đến cửa hàng bách hóa, ở đó có nhiều quần áo, trông rất thời thượng, không ngờ ở đây cũng không kém, vải len và hoa văn đủ cả.

"Vải của chúng tôi đều nhập từ nhà máy dệt số hai Nam Dương, mẫu mã nhiều lắm." Người nhân viên cười giải thích.

Tiêu Tiêu gật đầu qua loa, cô luôn nghĩ rằng vải từ nhà máy dệt quốc doanh chỉ có vài loại, không ngờ lại còn khá thời trang.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đây là vải in hoa." Nhân viên lấy xuống một cuộn vải hoa xanh nhỏ và đặt lên quầy: "Đồng chí có thể xem thử xem có thích không."

Tiêu Tiêu nhướng mày, dưới cái gật đầu ra hiệu của Cố Khanh Khanh, cô đưa tay sờ thử vải in hoa, một lát sau, cô nói: "Vải này hơi cứng."

"Loại vải xanh này tuy cứng nhưng rất bền, hơn nữa hoa văn in trên vải cũng đẹp, mặc bốn, năm năm không bị phai màu."

Tiêu Tiêu nghe nói đến bền, lòng hơi động lòng, quay đầu hỏi người phụ nữ đang chọn vải bên cạnh: "Khanh Khanh, anh trai chị thích loại này không?"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 538: Chương 538



Cố Khanh Khanh đang cầm một cuộn vải xem, cô muốn làm cho Kiêu Kiêu một chiếc váy, cô ngắm nghía một lúc rồi lắc đầu: "Chắc là không."

"Vậy anh ấy thích loại nào?"

"Đơn giản thôi, vải trơn là được rồi." Cố Khanh Khanh lại nhìn qua vải in hoa, cô cảm thấy Tiêu Tiêu không hợp với loại hoa văn màu mè này.

Với kiểu con gái nhanh nhẹn, anh dũng và tươi tắn như em ấy, thì hợp với những thứ đơn giản, tươi sáng hơn.

"Được rồi, để em xem cái khác."

Người nhân viên cũng không vội, chậm rãi gấp vải lại, đặt lên kệ.

Cố Khanh Khanh nhìn quanh các kệ hàng: "Có thể lấy giúp tôi cái kia được không?"

"Được thôi." Người nhân viên theo ánh mắt cô, cúi xuống lấy một cuộn vải kaki: "Loại vải này khá chắc, may quần áo thì dáng khá cứng cáp, có điều không được bền lắm."

Vì vậy không có nhiều người mua.

Đây là một cuộn vải kaki màu đen, Cố Khanh Khanh sờ thử vân vải, cảm giác khá dày dặn: "Loại này dùng để làm áo khoác à?"

"Đúng vậy, áo khoác mùa xuân thu dùng vải kaki khá tốt mà không được bền lắm." Người nhân viên lại cười hì hì nói thêm khuyết điểm này.

Cửa hàng may này có một điều tốt, đó là chân thật, có gì nói nấy, ai để ý thì đừng mua, không vì muốn làm ăn mà cứ khen lấy khen để.

Tiêu Tiêu cũng sờ thử: "Có chút giống vải quân phục."

Cố Khanh Khanh vô thức sờ áo sơ mi của em ấy.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Không phải." Tiêu Tiêu bật cười, không né tránh, để mặc cho chị ấy sờ vải: "Ý em là áo khoác."

Cố Khanh Khanh hơi ngượng ngùng, nhớ lại cảm giác khi chạm vào áo khoác của chồng, nhẹ giọng nói: "Đúng là khá giống."

"Chị định may áo khoác mùa thu cho anh Sở à?" Tiêu Tiêu tò mò hỏi.

Ánh mắt cô đảo qua những cuộn vải khác trên kệ, cuối cùng dừng lại ở một cuộn vải cotton màu xanh lính, không thể rời mắt.

Người nhân viên rất tinh ý, không cần cô nói đã nhanh chóng lấy vải xuống.

"Chị định may một bộ cho anh ấy và cả các anh của chị, Cố Khanh Khanh lật qua lật lại kiểm tra, khá hài lòng với loại vải này: "Màu đen họ cũng hợp, mặc vào chắc sẽ đẹp."

Đàn ông ít may quần áo, ngoài quân phục, thì chỉ có mấy bộ cô nhờ mẹ Tiểu Hoan may lúc còn ở đảo, sau này rời đảo cũng may được hai bộ đồ ngủ, đã mặc được hai năm rồi.

Bây giờ trong tay cô có nhiều phiếu vải, cô muốn may hết đồ cho họ, cô có cảm giác rằng mình sẽ không ở Nam Dương lâu nữa mà sẽ phải đến thủ đô.

Khi cô đi rồi, chắc chắn Cẩu Thặng sẽ không tự đi may quần áo.

Tiêu Tiêu tưởng tượng trong đầu về hình dáng của Cố Xán Dương, rồi gật đầu đồng ý: "Với gương mặt của anh trai chị thì cái gì mà chẳng hợp?"

Cố Khanh Khanh ôm vải cười không ngớt, đưa cho người nhân viên: "Đồng chí, lấy giúp tôi thêm hai cuộn nữa, lát nữa tôi sẽ đưa kích thước cho đồng chí."

"Khanh Khanh." Tiêu Tiêu đảo mắt một vòng, khoác tay cô: "Anh trai chị bao nhiêu nhỉ?"

"Anh hai chị à?" Cố Khanh Khanh hạ giọng cố tình trêu chọc cô: "Khoảng 1m87."

"Không phải, ý em là Cố Xán Dương ấy." Tiêu Tiêu bĩu môi: "Anh ấy trông có vẻ cao hơn anh hai chị một chút."

Anh ấy cao 1m89, Cố Khanh Khanh cười: "Hình như tiêu chuẩn tuyển chọn khá nghiêm ngặt, chị cũng không rõ lắm."

Cô cũng chưa bao giờ hỏi Cẩu Thặng về tiêu chuẩn chiều cao và cân nặng khi tuyển chọn phi công, mà chắc là có tiêu chuẩn.

Tiêu Tiêu cười hì hì, ngại ngùng gãi sau gáy: "Bây giờ chị biết tại sao em thích anh ấy đến vậy rồi chứ?"

"Hử? Vì anh ấy cao à?" Cố Khanh Khanh nhìn vào cuộn vải cotton màu xanh lính trong tay Tiêu Tiêu, không nhịn được thở dài.

Cái chất quân đội ăn sâu trong m.á.u này, bảo là muốn đổi chút mẫu mã, bây giờ quân xanh khá thịnh hành, trông rất tinh thần.

"Vì anh ấy là người được tuyển chọn kỹ càng từ trong quân đội ra đấy, ngốc à." Khóe mắt và lông mày của Tiêu Tiêu đều lộ rõ vẻ vui tươi.

Tuyển chọn phi công rất nghiêm ngặt, trong toàn bộ Quân khu phương Nam, những người đủ điều kiện lái máy b** ch**n đ** không quá mười lăm người, như Cố Xán Dương với số giờ bay vượt quá hai nghìn giờ đã là một phi công cực kỳ xuất sắc rồi.

Vì số lượng phi công đủ tiêu chuẩn rất ít, nên Cố Xán Dương và đồng đội phải thường xuyên thực hiện nhiệm vụ tuần tra và bay thử.

Nghĩ tới đây, cô còn có chút ghen tị: "Ngoài lương cơ bản, anh trai chị chắc được trợ cấp khá cao." Phi công có trợ cấp bay và phụ cấp đặc biệt, chắc còn có các khoản khác nữa.

Cố Khanh Khanh có chút không tin: "Một tháng anh ấy được trợ cấp bao nhiêu chứ?" Cẩu Thặng chẳng phải chỉ là một liên trưởng không quân thôi sao?

Cô chưa bao giờ hỏi về việc này, và Cố Xán Dương cũng chẳng bao giờ tự nói.

Nhưng anh cả thì thường xuyên cho cô không ít tiền và phiếu, mỗi dịp lễ tết lại đưa phong bao đỏ rất dày cho các nhóc tì, anh ấy còn thích mua vòng tay bạc cho bọn trẻ nữa.

Như Cố Thanh Liệt và Sở Đại, những sĩ quan cấp phó đoàn, lương cơ bản gần hai trăm, cộng với trợ cấp là khoảng hai trăm hai mươi.

Cô luôn nghĩ rằng lương của anh cả không quá một trăm, chỉ có trợ cấp ăn uống là khá cao.

Tiêu chuẩn ăn uống hàng ngày của Hải quân, Lục quân và các đơn vị Không quân thường là khoảng bốn hào, còn Cẩu Thặng thì được ba đồng.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 539: Chương 539



Tiêu Tiêu muốn cười mà không dám: "Chắc chắn là nhiều hơn lương của anh Sở, em còn đang nghi lương cơ bản của anh ấy cũng không thua gì chú Sở đâu, chị về hỏi thử đi?"

Lương cơ bản của Sở Uyên hơn ba trăm, bù lại ông ấy có rất nhiều khoản trợ cấp và phụ cấp, lên tới cả chục loại.

"Thôi bỏ đi." Cố Khanh Khanh vội vàng xua tay: "Chị không dám hỏi."

Tiêu Tiêu cười lớn, kéo chị ấy đi xem các loại vải khác.

Cuối cùng, Cố Khanh Khanh đặt may cho bốn nhóc tì mỗi đứa một bộ áo thu dài tay bằng vải cotton màu xanh, còn ba người đàn ông thì mỗi người một bộ áo khoác và quần dài màu đen bằng vải kaki, cho hai cha thì là áo khoác dạ đen dày.

Tiêu Tiêu cuối cùng chọn một cuộn vải nhung màu nhạt, Cố Khanh Khanh đã sớm nhớ hết kích thước của các thành viên trong gia đình, trước khi đến cũng đã đo cho các nhóc tì.

Người nhân viên cập nhật số đo của bọn trẻ vào sổ, cười nói: "Chúng lớn nhanh thật đấy."

"Đúng vậy, bây giờ lớn rồi, may quần áo cũng không cần nhiều nữa." Cứ mỗi thời gian lại nhảy vọt, quần áo mới mặc vài ngày là ngắn lại rồi.

Kích thước của những người khác thì sổ đã có hết, lần trước khi đến cô đã ghi vào, người lớn thì ít thay đổi, áo khoác cũng khá rộng rãi, không cần quá chính xác.

Người nhân viên ghi thêm kiểu vải vào sau số đo rồi xé tờ đơn đưa cho cô: "Một tuần sau quay lại lấy là được."

"Được."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Tiêu muốn đo kích thước tại chỗ, Cố Khanh Khanh ngồi trên ghế cầm cốc tráng men uống trà, nhìn thấy eo của Tiêu Tiêu rất thon.

Thon đến mức một vòng tay ôm là hết.

Không khỏi ghen tị với dáng người của em ấy.

"Xong rồi." Người nhân viên cất thước mềm, đã có sẵn số đo: "Một tuần sau đến lấy là được."

"Nhiều quần áo thế này, có làm kịp không?" Tiêu Tiêu hỏi.

"Đồng chí, cứ yên tâm, nếu quá hạn, chúng tôi sẽ đền bù." Người nhân viên cam đoan chắc nịch.

"Tôi không có ý nghi ngờ, nếu lỡ có gì thất lễ thì tôi xin lỗi nhé, đồng chí." Tiêu Tiêu lắc đầu, mắt mày tươi vui: "Vậy cảm ơn nhiều."

Cô vốn định nói không gấp, cứ từ từ làm, cô không vội mặc, song nhìn thấy ánh mắt quả quyết của người nhân viên, cuối cùng đành rút lại.

"Không sao đâu, không sao đâu." Nhân viên thu tiền, đưa lại tờ hóa đơn, tiễn hai người ra cửa, thấy không có khách mới đến thì lại ngồi ở quầy tiếp tục đọc sách.

"Lần này nhiều người đăng ký thi đại học lắm." Tiêu Tiêu gấp tờ hóa đơn lại bỏ vào túi quần, nói với người phụ nữ bên cạnh: "Con trai nhà cậu em thấy không có cơ hội nhờ cha em để vào quân đội, bây giờ cũng đang nỗ lực học hành rồi."

"Đó là chuyện tốt mà, vào đại học sau này tốt nghiệp là được phân công việc làm ngay." Cố Khanh Khanh dựng chân chống xe, quay đầu xe: "Mình về nhà hay đi chợ mua chút đồ?"

"Nghe chị hết." Tiêu Tiêu bước một bước dài lên xe, ngồi vào ghế sau.

"Được rồi, ngồi vững nhé." Cố Khanh Khanh cười trong trẻo, đạp mạnh, chiếc xe rung lắc rồi lăn bánh về phía trước.

Năm 1978, tháng Giêng.

Học viện Chính trị Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc tái thành lập.

Cố Khanh Khanh và Cố Thanh Liệt, hai anh em thu dọn hành lý, chuẩn bị lên thủ đô.

Ngày 23 tháng Chạp âm lịch, Đoàn Đoàn và Niên Niên đã tổ chức sinh nhật bốn tuổi ở đại viện, các thím và chị em thân thiết với Cố Khanh Khanh đều đến ăn một bữa cơm, tặng hai nhóc con phong bao lì xì.

Đợi sau Tết thì đã năm tuổi rồi.

Tần Chu đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa ở thủ đô, Đoàn Đoàn và Niên Niên có thể tham gia kỳ thi lên lớp, bỏ qua mẫu giáo, trực tiếp vào tiểu học dành cho con em của học viện quân sự.

Ngày 8 tháng 1 năm 1978.

Ngày 29 tháng Chạp âm lịch.

Sở Uyên đích thân tiễn cả nhà ra ga tàu, Sở Đại và Cố Thanh Liệt mang theo túi lớn túi nhỏ lên tàu.

Cố Khanh Khanh dẫn lũ trẻ đứng trên sân ga tạm biệt cha: “A Đại nói chương trình học của học viện chính trị là hai năm rưỡi, anh ấy không tiện về, con sẽ thường xuyên dẫn bọn trẻ về thăm cha.”

“Được.” Sở Uyên ôm đứa cháu trai lớn, mặt áp vào trán cậu bé: “Đoàn Đoàn lên thủ đô rồi có nhớ ông nội không?”

“Có ạ.” Đoàn Đoàn hôn một cái lên gò má đầy dấu vết thời gian của ông, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn ông, nghiêm túc nói: “Con và em trai sẽ thường xuyên viết thư cho ông, đến thủ đô sẽ nhờ cha con gửi điện báo bình an, ông nội không cần lo lắng cho bọn con, ông nội ở nhà phải chăm sóc bản thân nha.”

Sở Uyên mãi một lúc lâu không nói gì, qua một hồi, ôm lấy Đoàn Đoàn, dắt theo Niên Niên, nhìn con dâu dắt theo Tinh Tinh và Kiêu Kiêu, gật đầu thật mạnh: “Ông nội cũng sẽ viết thư cho các con.”

Vừa mới đặt hành lý xong, Sở Đại vào toa tàu đón vợ con, không ngờ lại nghe được câu này từ miệng cha, có chút ngỡ ngàng.

Một lát sau, anh cười khẩy: “Chữ của ông ấy, các con chưa chắc đã nhận ra được viết cái gì.”

Cố Khanh Khanh đau đầu: "Sở Đại!"

Hai cha con rõ ràng đều quan tâm đến nhau, vậy mà không người nào chịu thua người nào, không chịu nói chuyện đàng hoàng với nhau.
 
Back
Top Bottom