Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 520: Chương 520



Uống nốt phần cháo đường đỏ còn lại, anh dọn dẹp cẩn thận bình giữ nhiệt, rồi đứng dậy đi đến cửa sổ, kiểm tra xem đã đóng chặt chưa, có bị gió lùa vào không.

Xác nhận xong, anh nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

Sở Uyên và Tần Chu đang ở văn phòng của viện trưởng Tác, vừa ăn xong bữa sáng, thức ăn trong bệnh viện rất nhạt nhưng khá hợp khẩu vị của họ.

"Cốc cốc ——" Có tiếng gõ cửa.

Mời vào. Viện trưởng Tác cất tiếng.

Sở Đại đẩy cửa bước vào, khẽ gật đầu: "Chú Tác."

“Ngồi đi.” Viện trưởng Tác tự tay rót cho cậu thanh niên một cốc nước nóng: "Khanh Khanh sao rồi?"

Anh cẩn thận ngồi xuống ghế sofa đối diện: "Cảm ơn chú đã quan tâm, cô ấy vừa uống xong cháo đường đỏ, đã ngủ rồi."

Viện trưởng Tác gật đầu: "Mấy ngày tới chú ý, chỉ nên uống cháo kê và nước đường đỏ, đừng cho con bé uống canh gà hay canh xương."

"Vâng." Sở Đại ghi nhớ từng điều.

"Đã đặt tên cho hai đứa nhỏ chưa?" Viện trưởng Tác cười hỏi tiếp.

"Khanh Khanh nói để hai cha đặt tên." Anh nhấp một ngụm nước nóng.

Viện trưởng Tác chân thành nói: "Hai người thật có phúc, con cái đều hiếu thảo như vậy."

Sở Uyên liếc nhìn Tần Chu bên cạnh: "Đúng vậy, con dâu của tôi không chê được điểm nào, thường xuyên đổi món bổ dưỡng cho chúng tôi, là một đứa trẻ tốt."

Tần Chu cũng cười gật đầu: "Khanh Khanh bản tính hiền lành, không thể chê con bé ở điểm nào được."

Viện trưởng Tác cũng tiếp lời khen ngợi vài câu, rồi hỏi: "Anh đã nghĩ ra tên cho cháu trai cháu gái chưa?"

Sở Uyên cầm tách trà, chậm rãi nói: "Lão Tần à, chúng ta là anh em nhiều năm, để cậu tận hưởng chút niềm vui, cậu đặt tên cho cháu trai đi."

Tần Chu không từ chối, suy nghĩ một lát, cân nhắc kỹ rồi nói: "Cậu bé sinh gần sáng, hừm… Tinh Lan, cậu thấy sao?"

"Đêm dài sắp sáng? Sở Uyên gật đầu: "Tốt, gọi là Sở Tinh Lan."

"Đến lượt ông rồi." Ông Tần cười nhìn ông.

Viện trưởng Tác và Sở Đại cũng nhìn về phía ông ấy.

Sở Đại có chút lo lắng về khả năng đặt tên của người cha nóng tính của mình, ông không phải là người có học vấn gì, chỉ là những năm gần đây làm chỉ huy, tính tình được mài giũa đỡ đi phần nào thôi.

Sở Uyên nhìn thấy biểu hiện của con trai, liền biết con trai đang nghĩ gì, hừ lạnh một tiếng, cáu kỉnh nói: "Để tôi nghĩ thêm."

Ông nhất định phải nghĩ ra một cái tên hay nhất.

Sau khi suy nghĩ một lượt về tên của hai đứa cháu cưng Đoàn Đoàn và Niên Niên, nghe là biết anh em sinh đôi, ông suy nghĩ đến tên mà lão Tần vừa đặt.

Sở Tinh Lan, Tinh Lan.

"Tinh đối nguyệt, gọi là Sơ Nguyệt nhé."

"Sở Sơ Nguyệt?" Ông Tần lặp lại: "Bóng trăng thưa thớt, chính là ánh mặt trời chói chang."

Sở Uyên gật đầu liên tục: "Không ai hiểu tôi bằng ông."

Tên của hai đứa nhỏ được quyết định như vậy, bốn ngày sau, Cố Khanh Khanh có thể xuất viện, cả đoàn người lại tới đón cô về.

Vì không chịu được gió, cô được quấn kín mít, Tiểu Hủ lái xe đỗ ngay trước cửa để chờ cô.

Cố Thanh Liệt bế cháu gái trong tay, trước đó đã có kinh nghiệm trên đảo, anh cũng khá thuần thục, ngược lại, hành động của Cố Xán Dương thì hơi cứng nhắc.

Cẩu Đản tính cười nhạo ông anh ruột nhà mình, mà nhìn cái mặt lạnh kia cái anh quyết định bảo toàn tính mạng, không nên đi tìm đường chết.

"Chà." Anh ta cúi xuống nhìn cháu gái trong chiếc chăn màu xanh quân đội, bỗng thốt lên: "Cháu gái Sơ Nguyệt của chúng ta trông thật giống cậu hai."

Sở Đại vốn đang nói chuyện với cô vợ nhỏ, quay đầu lại liếc nhìn cô con gái nhỏ mặt đỏ, nhăn nhóm trên đầu chỉ có vài sợi tóc, trông khá xấu xí, anh tùy ý gật đầu: "Ừ, giống cậu."

"Đúng không?" Cố Thanh Liệt nở nụ cười khoe hàm răng trắng, nhẹ nhàng đung đưa đứa nhỏ trong tay: "Cục cưng của nhà họ Cố chúng ta, không bao lâu nữa cậu sẽ đưa các con về thăm ông bà cố ha."

Nhà họ Cố, từ đời ông nội đến đời cha của bọn họ, chưa từng có con gái, chỉ đến đời anh mới có một cô con gái quý giá Cố Khanh Khanh, bây giờ trong thế hệ sau của nhà họ Cố, chỉ có mỗi Cố Khanh Khanh sinh được một cô con gái.

Mấy người anh em họ của anh sinh toàn con trai.

Vài ngày trước đã gửi điện báo, anh đoán rằng ông nội vui đến phát điên, bây giờ có lẽ đang khoe khoang ở nhà ông nội cả Cố Thiết Chùy hoặc ông nội út Cố Thiết Thạch.

Cố Khanh Khanh nhìn thấy vẻ cười ngốc nghếch của anh hai, quay mặt đi lẩm bẩm: "Mau về nhà đi, em đau mắt quá."

"Hử?" Sở Đại nhíu mày: "Mắt em khó chịu à? Để anh đưa em đi gặp…"

Chưa nói hết câu, người phụ nữ mỉm cười nhìn anh.

Anh lập tức hiểu ra.

Quay lại nhìn Cẩu Đản, anh nói: "Mau đi thôi, ở đây khá lạnh, nhà đã đốt lò sưởi sẵn rồi."

"Ừ, được rồi!" Cố Thanh Liệt hoàn hồn, thấy Cố Xán Dương đã đi trước rồi, vội vàng theo sau.

Chẳng mấy chốc đã về đến nhà, khe cửa được đóng chặt, trong phòng khách có lò sưởi than đang cháy, trên bếp trong bếp đang hầm canh gà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh được chồng đỡ lên lầu, hai đứa nhỏ lần lượt được hai cậu bế, mắt vẫn nhắm nghiền, không khóc không quấy.

Trẻ sơ sinh vừa sinh rất ngoan, dễ chăm sóc, Cố Thanh Liệt có kinh nghiệm, Sở Đại cũng yên tâm giao cho cậu ấy.

Hôm nay là ngày 27 tháng 2, thứ Sáu.

Thẩm Tuy chỉ học nửa buổi sáng, đi học về tiện đường ghé nhà ăn mang đồ ăn về.

Đoàn Đoàn và Niên Niên theo ông nội đến Bộ tư lệnh, đang chơi trên giường trong phòng nghỉ của ông.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 521: Chương 521



Đoàn Đoàn đang tháo khóa Lỗ Ban trong tay, Niên Niên cầm con vịt nhỏ mà họ đã mua ở Tuy Ninh, bóp bóp khiến nó kêu "cạc cạc."

Chơi một lúc, Niên Niên nắm lấy con vịt, chân nhỏ đạp xuống, định xuống giường.

"Em ơi? Đoàn Đoàn ngạc nhiên nhìn em trai: "Bé con đi đâu thế?" Cậu gọi theo cách ông nội gọi.

"Bé con về nhà, muốn mẹ!" Niên Niên đưa chân trái xuống trước, chạm đất, rồi từ từ kéo chân phải đang lơ lửng xuống.

"Đi cùng nhau về đi!" Đoàn Đoàn mấy ngày gần đây đều ngủ cùng cậu, cậu cũng nhớ mẹ rồi. Cậu bò xuống cạnh giường, rồi trượt xuống, hai chân rơi xuống đất kêu "cộc cộc", cậu tìm đôi giày của mình và em trai, đá chúng đến trước mặt Niên Niên.

Hai anh em đi giày giống nhau y đúc.

Phòng nghỉ nằm bên cạnh phòng làm việc của Tư lệnh, Sở Uyên đã đi họp, không ở trong văn phòng.

Niên Niên đẩy cửa ra, thò đầu nhìn: "Ông nội không có ở đây."

Đoàn Đoàn cũng bò lên khung cửa nhìn ra ngoài một cái, nhét khóa Lỗ Ban vào túi, rồi kéo tay em: "Chúng ta về nhà!"

Sở Uyên nghĩ rằng hai nhóc này thường ngày không hay chạy lung tung, dặn dò xong thì sẽ quay lại, không ngờ chỉ đi nghe báo cáo từ khu vực chiến sự một lúc, khi quay về thì hai nhóc đã biến mất.

"Chúng đâu rồi?" Ông nghiêm mặt hỏi Tiểu Hủ.

"Tôi đi tìm ngay!" Tiểu Hủ rời khỏi văn phòng, trên đường đi hỏi mọi người trong Bộ Tư lệnh có thấy hai nhóc con không.

"Mới ra ngoài, tôi gọi chúng, chúng còn chào lại tôi, nói là muốn về nhà." Một người cầm tài liệu trả lời.

Tiểu Hủ không nói thêm, vội vàng đuổi theo.

Trong quân khu, anh không lo lắng về những chuyện khác, chỉ sợ chúng vào vùng cấm quân sự.

Trong Bộ Tư lệnh có nhiều nơi không thể vào, trước cửa văn phòng của Sở Uyên có lính canh gác, người thường không thể vào được, Sở Uyên chỉ cho hai nhóc vào phòng nghỉ.

Lính gác không thể tự ý rời vị trí, để tránh việc trong văn phòng của Tư lệnh bị mất hoặc lộ tài liệu quân sự.

Nhìn thấy hai đứa trẻ tự mình đi ra khỏi phòng nghỉ, họ không thể lên tiếng cũng không thể đi theo, chỉ biết lo lắng nhìn.

Ra khỏi Bộ Tư lệnh, khu quân sự cấm cũng nhiều, Tiểu Hủ không dám lơ là, tiến về phía đại viện.

Khi nhìn thấy hai đứa nhỏ nắm tay nhau đang đi thật nhanh phía trước, anh thở phào nhẹ nhõm.

Đứng tại chỗ thở một hơi, anh nhanh chóng chạy tới.

Trước mặt có một bóng đen che phủ, Đoàn Đoàn ngước lên: "Cậu Tiểu Hủ?"

"Là cậu." Tiểu Hủ ngồi xổm xuống, hỏi chúng: "Sao lại tự đi ra ngoài? Tư lệnh còn tưởng Đoàn Đoàn và Niên Niên vẫn đang ở phòng nghỉ chờ ông nội đấy."

Niên Niên đi mệt rồi, cậu dựa vào anh, nằm trên n.g.ự.c anh: "Ông nói mẹ, em trai và em gái hôm nay về nhà, Niên Niên muốn mẹ."

"Đoàn Đoàn cũng muốn mẹ nữa."

Tiểu Hủ không trách mắng, anh ôm Niên Niên vào lòng, cúi đầu hỏi Đoàn Đoàn: "Con còn đi được không?" Hai đứa trẻ hơn hai tuổi, nói chuyện rất rõ ràng.

Điều khiến anh ngạc nhiên là, bên ngoài Bộ Tư lệnh có nhiều ngã rẽ mà chúng có thể tìm chính xác đường về đại viện.

Xem ra trí nhớ của hai nhóc rất tốt.

"Có thể ạ." Đoàn Đoàn gật đầu như gà mổ thóc, rồi chủ động nắm lấy tay anh, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi cậu Tiểu Hủ, Đoàn Đoàn sau này sẽ không chạy lung tung nữa."

Nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của cậu bé, Tiểu Hủ gật đầu: "Được, cậu sẽ đưa các con về nhà."

Một bế, một dắt, Tiểu Hủ đưa chúng về đến cửa phòng khách nhà họ Sở, nói vài câu với Sở Đại hỏi về tình hình của Cố Khanh Khanh, rồi quay lại Bộ Tư lệnh.

Chờ người rời đi, Sở Đại nhìn hai đứa nhỏ mắt ngây thơ vô tội trước cửa, bỗng nhiên cười.

"Nhớ mẹ rồi hả con?"

Hai đứa nhỏ đồng loạt gật đầu.

"Vào đi, bên ngoài lạnh lắm." Sở Đại nghiêng người cho chúng vào: "Trong nồi có món trứng hấp, đói chưa con?"

Thấy cha không có ý trách mắng, Niên Niên chớp chớp mắt: "Đói, muốn cha bế ~"

Sở Đại cười khẽ: "Con chẳng phải vừa mới được bế suốt đường về à? Ra sofa ngồi đi, cha mang trứng hấp lên cho hai đứa."

Niên Niên cười hì hì, kéo tay anh trai chạy vào phòng khách.

Cố Thanh Liệt đang bế cháu gái nhỏ ngồi trên sofa, thấy Đoàn Đoàn và Niên Niên trở về, anh hỏi Sở Đại: "Phòng bên cạnh có cái nôi đúng không?"

Anh bưng hai bát trứng hấp đến, trong bát có để thìa, anh cúi người đặt chúng lên bàn trà: "Phải, đã dọn sẵn ra rồi, lát nữa giúp tôi mang vào phòng ngủ nhé?"

"Được nha." Cố Thanh Liệt vui vẻ nói: "Đoàn Đoàn và Niên Niên tối nay vẫn ngủ với cậu nhé." Anh lo lắng rằng ba thằng nhóc và cháu gái nhỏ khóc ồn ào em gái ngủ không được.

"Sở Kinh Hồng, con trả lời đi?" Sở Đại hỏi cậu con trai cả đang ngồi trên ghế nhỏ cầm thìa ăn món trứng hấp.

"Con muốn ngủ với mẹ." Cậu bé không do dự.

Niên Niên thấy cha nhìn sang, cũng vội vàng nói: "Con cũng muốn ngủ với cha mẹ!"

"Không sợ em trai em gái làm ồn ào sao?"

"Đoàn Đoàn có thể cho em đồ chơi!"

"Niên Niên cũng cho em con vịt!" Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để dỗ dành em gái rồi.

Hơn nữa em gái trong tay cậu hai có vẻ rất ngoan mà?

Sở Đại cười khẽ, xoa đầu chúng: "Được rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thanh Liệt cũng không nói thêm, tiếc nuối rằng: "Được rồi, có vẻ như kẹo trong tủ đầu giường của cậu phải để lại cho Tiểu Sơ Nguyệt thôi."

Niên Niên bĩu môi: "Cậu không thương Tiểu Bảo nữa rồi."

Là Tiểu Bảo không thương cậu trước. Cố Thanh Liệt nghiêm túc nói bừa: "Các con không ngại cậu không đánh răng, không rửa mặt, không tắm không?"

Sở Đại nhìn cậu ta một cách khó hiểu: "Cậu có thể làm những việc mà người ta phải làm không?"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 522: Chương 522



Đoàn Đoàn và Niên Niên không nói gì, lặng lẽ nghe cậu và cha tranh luận, ăn trứng hấp từng miếng một.

Nhóc con thứ ba được Cố Xán Dương bế lên phòng ngủ tầng hai.

Cố Khanh Khanh nhìn anh trai đang ngồi bên giường, hỏi: "Anh, hôm nay anh không có nhiệm vụ à?"

"Ừ." Cố Xán Dương cúi đầu nhìn cháu trai nhỏ trong tay, bình thản nói: "Tối nay ở lại đây."

"Được nha." Cô dựa vào đầu giường, nhìn anh, nghĩ một lát rồi hỏi: "Anh à, anh thật sự không có ý gì với Tiêu Tiêu sao?"

Cố Xán Dương không nói gì.

Cố Khanh Khanh đã hiểu rõ rồi.

Một lúc sau, cô lại nói: "Anh hai nói mẹ sẽ đến Nam Dương trong vài ngày tới."

"Ừ, anh biết rồi." Cố Xán Dương đưa con trai nhỏ cho cô: "Anh đi xem canh gà."

Cố Khanh Khanh ôm con trai nhỏ, tay nhẹ nhàng chạm vào mũi nhỏ của con: "Vâng!"

Dưới ánh sáng từ cửa sổ, nhìn con trai nhỏ đang ngủ say trong lòng, cô cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Đặt con vào chỗ gần tường, cô vỗ nhẹ lên tã, ngáp một cái, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Khi Cố Xán Dương quay lại, em gái đã ngủ rồi. Anh đứng bên giường nhìn một lúc, cầm bát canh gà ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cố Khanh Khanh không cảm thấy buồn chán trong tháng ở cữ này, vì Thường Nguyệt, Bùi Trúc và Tiêu Tiêu thường xuyên đến thăm và nói chuyện với cô. Thời Như Sương cũng mang theo rất nhiều đồ đến, cơm trong nhà hiện giờ do mẹ nấu.

Sau vài tháng ăn ở nhà ăn tập thể, cả nhà đã có dịp ngồi lại ăn cùng nhau một bữa.

Cố Khanh Khanh có thể đi lại trên tầng trên và tầng dưới, cửa sổ và cửa ra vào đều đóng kín để không có gió lùa vào.

Cô đã hoàn thành tháng ở cữ dưới sự giám sát của Thời Như Sương, hai đứa nhóc cũng được Cố Thanh Liệt cắt tóc máu.

Tháng Bảy cũng nhanh chóng đến, tức là tháng Sáu âm lịch.

Năm ngoái Thẩm Tuy không có kỳ nghỉ hè, nên năm nay nghỉ một tháng rưỡi.

Ba cậu bé và em gái ngày càng lớn, Cố Thanh Liệt không nói sai, Tiểu Sơ Nguyệt có đường nét khuôn mặt khá giống anh, vẻ ngoài thanh tú, còn làn da thì giống cha, trắng nõn.

Thời Như Sương ôm cháu ngoại, cười tươi như hoa: "Sao mà Tinh Lan lại giống hệt anh cả hồi nhỏ quá! Đúng là người ta nói cháu giống cậu, quả không sai."

Đoàn Đoàn và Niên Niên cũng có chút giống cậu cả, đa phần thì giống cha hơn. Nhóc con thứ ba thì giống cậu cả y đúc.

Không giống với mẹ và cậu hai, chỉ có cái miệng là giống.

Hơn nữa, cậu bé này tính cách cũng yên lặng hơn em gái, Tiểu Sơ Nguyệt thì lại rất hiếu động.

Dù hai anh em là sinh đôi mà khuôn mặt không hề giống nhau, giống như Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt không hề giống nhau.

"Mẹ à? Mẹ thay đồ xong chưa?" Cố Khanh Khanh từ trên lầu xuống, Thời Như Sương nói rằng bà không yên tâm về Cố Kim, nên phải về.

Cô nghĩ rằng nên cùng đi đến tiệm chụp ảnh chụp một bức để mẹ mang về cho cả nhà xem.

Cô và mọi người phải cuối năm mới về được, cả nhà chắc trông lắm.

Đã thay xong từ lâu rồi, chỉ có con là lề mề thôi. Thời Như Sương hỏi Cố Thanh Liệt: "Con đã nói với anh trai trưa nay chúng ta đi chụp ảnh chưa?"

"Đã nói rồi, mẹ yên tâm." Anh ôm trong tay một đứa trẻ mặc bộ đồ ngắn, thấy Cố Khanh Khanh đến, đứa bé không ngừng vẫy tay.

Hai anh em đều đeo vòng bạc ở cổ tay, trên cổ cũng có chiếc khóa trường thọ do cậu tặng.

Nghe tiếng leng keng của vòng bạc, Cố Khanh Khanh từ tay anh trai nhận lấy con gái nhỏ, miệng nhẹ nhàng dỗ dành: "Mẹ đây, để mẹ ôm Tiểu Sơ Nguyệt của chúng ta nha."

Hai anh em chỉ có tên không lấy nhũ danh như hai anh trai.

Gọi mãi rồi thành quen nên cứ gọi như vậy thôi.

"Cả nhà mình đi thôi, đợi mọi người ở cổng quân khu là được."

"Được."

Đoàn Đoàn và Niên Niên đã được ông nội mang đi mua đồ ăn vặt rồi. Trường học đã nghỉ, ông Tần cũng nghỉ nên cuộc sống rất nhàn hạ.

Sở Uyên mỗi ngày bận rộn đến mức chân không chạm đất, đầy ghen tị.

Sở Đại bọn họ cũng bận, chỉ có thể ăn trưa và có một chút thời gian rảnh vào buổi tối, tranh thủ thời gian này để đi chụp ảnh.

"Qua thời gian bận rộn này, anh sẽ đưa em và các con đi dạo công viên Nam Dương." Sở Đại từ tay cô nhận lấy đứa bé, hỏi Cố Thanh Liệt bên cạnh: "Quân đội dã chiến không bận à?"

"Bên trên có đoàn trưởng lo rồi, hơn nữa đơn vị tác chiến, không cần lo mọi thứ." Cố Thanh Liệt cười lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ.

Sở Đại cuối cùng cũng hiểu tại sao gần đây cha anh lại nhìn cha nuôi không vừa mắt.

Anh đôi khi cũng muốn đ.ấ.m Cẩu Đản một cái, nhưng vì mẹ vợ đang ở bên cạnh nên chỉ có thể quay mặt đi, không nhìn nụ cười ngớ ngẩn của hắn.

Cả nhà lần lượt tập trung tại cổng tiệm chụp ảnh, vẫn là đồng chí nhỏ đó, miệng ngọt ngào chúc mừng gia đình Sở Uyên có thêm thành viên mới.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Uyên tất nhiên là cười tươi như hoa.

Ảnh rất nhanh chóng được chụp xong: "Mười ngày sau lại đây lấy nhé, đồng chí." Người nhân viên đã khá quen với Cố Khanh Khanh, vì gia đình này thường xuyên đến rửa ảnh.

Cố Khanh Khanh cảm thấy kỹ thuật chụp ảnh của mình vẫn chưa bằng người chuyên nghiệp nên lần này chụp ảnh gia đình vẫn nên đến tiệm chụp cho đẹp.

Trong nhà có máy ảnh, thường xuyên chụp rất nhiều ảnh, mỗi người đều có một bản, cuốn album ảnh của Sở Uyên ngày càng đầy lên.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 523: Chương 523



Năm 1977, ngày 5 tháng 2 Dương lịch nhằm ngày 28 tháng Chạp âm lịch.

Ngày mai là đêm giao thừa, Cố Khanh Khanh hôm nay đang dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị về thôn Đại Truân Tử, thành phố Diêm ăn Tết.

"Những bộ quần áo này là của Đoàn Đoàn và Niên Niên khi còn nhỏ sao?" Cố Thanh Liệt ôm cháu trai nhỏ, nhìn em gái đang lục tìm quần áo trẻ con trong tủ.

"Có lẽ vậy." Cố Khanh Khanh cẩn thận nhìn: "Một số là do các chị dâu trên đảo tặng, còn lại là của các chị dâu quen biết tặng.

"Nhiều thật, chỗ này của em không đủ chỗ để nữa rồi." Cố Thanh Liệt đặt Tinh Tinh lên giường, để cậu bé tự bò.

Cậu bé sắp tròn một tuổi, tên ở nhà là do Niên Niên đặt cho em trai, nói rằng vì trong tên em trai có chữ "Tinh", nên gọi là Tinh Tinh.

Đoàn Đoàn cũng đặt tên ở nhà cho em gái, gọi là Kiêu Kiêu.

Tên đó mang ý nghĩa là ánh dương rực rỡ.

"Bây giờ quần áo mà Tinh Tinh và Kiêu Kiêu không mặc vừa nữa, em đều giữ lại, sau này cho con của anh và anh cả mặc."

"Anh còn chưa biết khi nào đâu." Cố Thanh Liệt mặc áo dài tay ở nhà, trong phòng đốt lò than, không lạnh lắm, anh vốn dĩ chịu lạnh giỏi, chỉ cần mặc đồ mỏng cũng có thể chạy khắp nơi.

"Có lẽ anh cả sẽ nhanh hơn anh." Anh cười hi hi ha ha ngốc nghếch.

Cuối năm không có việc gì, gần đây Tiêu Tiêu thường xuyên theo Cố Xán Dương đến đây, biết họ sắp về thành phố Diêm còn muốn theo chơi, mà bị thím Tiêu tóm lại.

Người ta còn chưa lên tiếng, tình trạng chưa danh chưa phận thế này không ổn lắm.

Con gái vẫn nên giữ gìn chút.

Cố Khanh Khanh quay đầu nhìn người đàn ông ngồi bên giường: "Vậy còn anh thì sao?"

"Anh?" Cố Thanh Liệt gãi đầu: "Có lẽ phải nhờ tổ chức giúp đỡ rồi."

Cố Khanh Khanh cạn lời.

"Một đại đội trưởng còn có nhiều người giúp giới thiệu, anh đã lên đến phó đoàn trưởng rồi, sao vẫn thế này chứ." Cô không hài lòng: "Dạo này đừng có suốt ngày tụ tập với A Chiêu, hai anh cứ nói muốn tìm vợ, thực chất chẳng chịu bỏ chút tâm tư nào. Hiền lành, ôn nhu, khả ái gì chứ, có cô gái nào thích là may mắn lắm rồi đó."

Vân Mộng Hạ Vũ

Thực ra với điều kiện của họ, có rất nhiều người muốn giới thiệu, trong đại viện có một số chị dâu vì chuyện này còn đến hỏi cô. Khi cô hỏi Cố Thanh Liệt có muốn xem mặt không, thì anh hoàn toàn không để tâm.

Ngược lại, Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông đều đã có đối tượng, một là do chị dâu trong khu giới thiệu, còn lại là do quản lý nhà ăn của họ giới thiệu.

Cố Khanh Khanh cảm thấy chuyện tốt sắp đến, năm nay họ sẽ cùng về quê, cơ mà hai cô gái đều phải ở nhà ăn Tết, không thể đi cùng họ.

Cố Kiến Quốc họ về quê là để hỏi ý kiến người lớn, chuẩn bị những thứ cần thiết để đến thăm nhà gái, sau đó hai gia đình gặp nhau để định chuyện hôn sự của cả hai.

"Cha nuôi dạo gần đây có tiết lộ với anh, nói rằng sắp tới có thể phải đi thủ đô, lúc đó sẽ xem có cô gái nào phù hợp không." Cố Thanh Liệt kéo ống quần cháu trai nhỏ xuống, tránh để cậu bé bị lạnh.

Cậu bé cầm đồ chơi là chiếc khóa Lỗ Ban, đưa con vịt cậu bé không thích chỉ thích những thanh gỗ này, tháo tung hết ra.

"Hử?" Tay Cố Khanh Khanh đang gấp quần áo dừng lại một chút: "A Tuy sau Tết sẽ theo cha nuôi lên thủ đô học cấp ba, chúng ta cũng sẽ cùng đi?"

Thẩm Tuy trước Tết học xong lớp 8, sắp lên cấp ba.

Cố Khanh Khanh thực ra có chút không yên tâm khi để cậu và cha nuôi đi trước.

"Có thể phải muộn một chút." Cố Thanh Liệt dựa vào đầu giường: "Cha nuôi nói cha sẽ sắp xếp trước rồi đợi chúng ta sang đó."

"Ồ." Cố Khanh Khanh lấy ra quần áo cho hai đứa nhỏ mặc, còn lại lại nhét vào, mang theo nhiều tã chút: "Hy vọng sớm có tin chính xác, A Tuy chưa từng rời xa nhà chúng ta bao giờ."

"Qua Tết em ấy đã mười sáu rồi, bây giờ cao hơn cả em rồi, em cứ yên tâm đi, đừng cứ giữ em ấy bên cạnh mãi, con trai cần được rèn luyện." Cố Thanh Liệt xoa xoa mũi: "Đừng cứ coi em ấy là trẻ con mãi."

"Biết rồi, biết rồi."

Hai anh em nói chuyện trên lầu, Đoàn Đoàn và Niên Niên tự chơi dưới lầu, Tiểu Hủ đi lái xe rồi, nói sẽ đợi họ ở cổng.

Sở Uyên và ông Tần sắp xếp vài bộ quần áo của mình, Tần Chu còn mang theo vài cuốn sách, không có gì nhiều để mang.

"Ông chưa bao giờ đến thôn Đại Truân Tử, đến rồi chắc chắn vui quên trời đất." Sở Uyên cầm cốc sứ, ngồi gác chân một cách thoải mái.

Tần Chu dường như lại nhìn thấy hình ảnh của thủ lĩnh càn quấy năm nào, ông chỉ cười cười không nói gì.

Nửa tiếng sau, Sở Đại đăng ký xong thủ tục xe ra khỏi kho, quay lại bế bổng Đoàn Đoàn đang ngồi trên sàn nhà: "Mẹ con đâu rồi?"

"Trên lầu ạ."

"Đừng ngồi dưới sàn nữa, lạnh đấy. Bị cảm rồi lại bị mắng, đến lúc đó đừng trách cha không nhắc nhở con."

"Con biết rồi cha ~" Cậu bé ngoan ngoãn leo lên ghế sofa, cười ngọt ngào.

Người đàn ông gật đầu chào hai vị trưởng bối, rồi bước nhanh lên lầu.

Cố Khanh Khanh đã sắp xếp xong quần áo, lại hỏi Cẩu Đản: "Anh đã chuẩn bị quần áo chưa?"

"Anh cả và lão Sở không phải mang theo rồi sao? Anh mặc của họ, nếu không được thì ở nhà còn nhiều anh em mà."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 524: Chương 524



Cố Khanh Khanh định nói rằng quần áo của anh cả và Sở Đại chắc anh không mặc vừa đâu, mà nhớ lại thân hình cao to của anh họ Cố Hùng, tương tự nhau, đều cao to khỏe mạnh, nên không nói gì thêm.

Cố Thanh Liệt là người lười biếng, đi đâu cũng không thích mang theo đồ.

"Xong chưa?" Người đàn ông đứng ở cửa, nhìn đồng hồ rồi cười hỏi họ.

"Xong rồi, anh mang đồ xuống đi." Cố Khanh Khanh sắp xếp hai túi lớn, rồi nói với Cố Thanh Liệt: "Cẩu Đản, bế cháu anh đi."

"Được rồi."

Cả nhà đóng cửa nhà lại, lũ lượt đi ra ngoài.

Gặp người quen, Sở Uyên vẫn vui vẻ chào hỏi: "Lão Chữ à, vợ ông về nhà mẹ đẻ nữa à? Lại phải một mình cô quạnh qua Tết rồi hả."

"Lão Tiêu, con gái ông đâu? Không phải nói sẽ về cùng chúng tôi mà?"

Tiêu Hồi quay lưng bước vào sân.

Vì quan hệ thân thiết, Sở Uyên không để ý lắm.

"Kiềm chế chút." Tần Chu nhắc nhở ông ấy.

Sở Uyên khoanh tay sau lưng, chậm rãi bước về phía trước.

Vì đông người nên phải dùng hai xe, Tiểu Hủ lái xe tới, nhưng không về cùng họ.

Sở Uyên cho cậu nghỉ phép, cho phép cậu về nhà thăm người thân.

Sở Đại lái một chiếc, Cố Xán Dương lái chiếc còn lại, Cố Khanh Khanh dẫn theo Đoàn Đoàn và Niên Niên ngồi xe do anh cả lái, ba đứa nhỏ cùng em gái ngồi xe của cha với ông nội.

"Cậu ơi, chúng ta sắp về nhà bà ngoại phải không?" Niên Niên ngồi trong lòng Cố Thanh Liệt, tựa vào cửa xe nhìn ra ngoài.

"Đúng rồi, con có nhớ ông bà ngoại không?" Cố Thanh Liệt tay mân mê chiếc khóa trường mệnh trên cổ cậu bé, lắc nhẹ tạo tiếng kêu leng keng.

"Nhớ ạ." Đôi mắt to tròn của cậu bé trong veo, chăm chú nhìn cậu.

Ngồi phía trước, Cố Khanh Khanh không do dự mà vạch trần: "Lần trước con về nhà bà ngoại mới bao nhiêu tuổi? Lúc đó có nhớ gì đâu?" Năm ngoái họ không về quê ăn Tết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đoàn Đoàn và Niên Niên vừa qua ba tuổi, đã gần hai năm chưa về quê.

Cậu bé ngượng ngùng cười, rúc vào lòng cậu.

Cố Khanh Khanh bất lực.

Cố Kiến Quốc, Cố Vệ Đông, và Cố Thanh Liệt ngồi phía sau, Đoàn Đoàn đang ngủ trong lòng Cố Kiến Quốc, còn Niên Niên thì nghịch ngợm, trèo lên trèo xuống trên người các cậu.

Tầm hơn hai giờ chiều, họ đến thành phố Diêm.

Sở Đại dừng lại, đứng chờ phía trước.

Thẩm Tuy vẫn còn say xe, xuống xe ngồi xổm bên đường hít thở không khí.

"Uống ngụm nước đi." Người đàn ông đưa cho cậu một cái bình nước màu xanh lục quân đội sang.

"Vâng." Thẩm Tuy nhận bình nước, uống từ từ hai ngụm, cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Ngồi trên xe, Sở Uyên qua cửa sổ xe nhìn thấy cảnh đó, nói chuyện với Tần ngồi bên cạnh: "Thằng bé này hơi yếu."

Tần Chu gật đầu: "So với những người quen cưỡi ngựa như ông chắc chắn không thể sánh được."

Sở Uyên liếc ông ta một cái: "Tôi có nói gì khác đâu, sao ông bảo vệ học sinh mình thế?"

Tần Chu đặt tay dưới m.ô.n.g đứa bé đang bế: "Nếu nói đến bênh vực người mình, ai so được với ông?"

Không lâu sau, xe của Cố Xán Dương cũng đến, Sở Đại đứng dựa vào cửa xe đợi họ dừng lại.

Cố Khanh Khanh xuống xe hỏi chồng: "Sao không đi tiếp?"

"Em đói không?" Người đàn ông móc từ túi ra một viên kẹo, bóc ra rồi nhét vào miệng cô: "Có muốn ăn cơm ở tiệm cơm trước rồi mới về không?"

Bây giờ cũng hơn hai giờ rồi, đã qua giờ cơm trưa của nhà họ Cố, hơn nữa đợt này về họ không có gửi điện báo trước.

Cố Khanh Khanh xoay lưỡi quanh viên kẹo, ngọt ngào quá.

"Không cần đâu, trên xe có đồ ăn rồi, về nhà thôi, không còn xa nữa."

Đến nhà rồi nhờ người nhà nấu cơm là được.

Cô thực sự không thể đợi thêm nữa, cô muốn gặp ông bà, cha mẹ, các chú thím, các anh em.

"Được." Người đàn ông cười nhẹ: "Nghe lời em."

Gần ba giờ, họ đến cổng thôn Đại Truân Tử.

Có người thấy biển số xe Nam Dương, nhận ra họ, liền hét to chạy về phía nhà họ Cố: "Đại đội trưởng? Con rể nhà ông về rồi! Lão Cố, mau ra đón con gái ông đi kìa!"

Tiếng hét vang dội của anh ta làm nửa thôn bị đánh động, rất nhanh người nhà họ Cố kéo nhau ra, thấy xe ở cổng thôn liền vội vàng ra đón người và đồ đạc.

"Đại Bảo, Tiểu Bảo của chúng ta lớn thế này rồi à?" Tôn Thục Phân nắm tay hai cháu ngoại, mắt rưng rưng: "Thông gia, mọi người chưa ăn trưa đúng không? Mau về nhà ăn cơm."

"Đúng đúng, mau về nhà, ngoài trời lạnh lắm." Cố Thiết Trụ quay đầu gọi lớn: "Con à, thằng ba, nhanh về nấu cơm, nhà còn để dành ít thịt ăn Tết nhỉ? Nấu hết đi!"

Cố Kim và Thời Như Sương xúm lại bên hai đứa cháu ngoại nhỏ, ôm hôn không ngừng, miệng không ngớt gọi: "Ngoan ngoan, cục cưng."

Cố Khanh Khanh thì bị bỏ quên.

Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông về nhà, Hàn Liên Tâm và Trương Vũ Tình đều rất vui, hai cậu con trai phải hai năm mới về: "Cũng không biết thường xuyên viết thư về nhà gì hết, chẳng gửi điện báo về nhà, Khanh Khanh lần trước nói là các con có đối tượng, có thật không?"

"Thật thật mà." Cố Kiến Quốc thở dài: "Mẹ cho con về nhà uống ngụm nước đã được không? Rồi chúng ta nói tiếp."

"Được, về thôi."

Cả nhà lại xách đồ, bế bồng mấy đứa nhỏ về nhà họ Cố, Cố Thiết Chùy và Cố Thiết Thạch cũng đi cùng về.

Họ còn chưa gặp hai cháu ngoại Tinh Lan và Sơ Nguyệt.

Sân nhà họ Cố vô cùng náo nhiệt, tiếng cười nói không dứt, sợ bọn trẻ đói, Cố Tài hấp món trứng chưng thịt băm cho chúng.

Đúng lúc hôm qua đội vừa cạn hồ chia cá, có thể làm thêm ít chả cá, nghe nói Đoàn Đoàn và Niên Niên rất thích ăn.

Cố Khanh Khanh ngồi trong phòng khách sưởi ấm xem tivi, nói chuyện với Tần Lê và Tôn Viên Viên về tình hình gần đây.

Đàn ông bên ngoài đã bắt đầu uống rượu, vừa rồi còn hâm nóng trên lò, không biết đang nói gì mà vui vẻ đến vậy.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 525: Chương 525



Cố Khanh Khanh vốn dĩ có chút lo lắng cha nuôi lần đầu đến sẽ không quen, nhưng khi thấy ông cầm cốc rượu, nheo mắt cười và nói chuyện với Cố Thiết Trụ, cô âm thầm thu ánh mắt về.

"Khanh Khanh, ăn khoai lang sấy đi." Tần Lê đẩy chiếc đĩa sứ về phía cô: "Lần này về sao không gửi điện báo trước? Gửi trước mọi người ở nhà nấu cơm trước để chờ, bây giờ chỉ có thể để bụng đói thôi."

"Cẩu Đản nói muốn tạo bất ngờ cho cả nhà, em mang theo rất nhiều bánh kẹo, trên đường đã ăn rồi nên không đói mấy."

"Tiểu Bình, Tiểu An đâu rồi?" Cô hỏi.

Cố Bình và Cố An là con của chú út Cố Bảo và anh họ Cố Hùng, cả hai chênh nhau một tuổi, sinh gần nhau, Cố Khanh Khanh chưa từng gặp.

"Đang ngủ trưa đấy, hai đứa nghịch ngợm này chỉ có trưa là yên tĩnh một chút." Tôn Viên Viên ngồi bên cạnh cô, dùng kẹp gắp một củ khoai lang nướng đặt lên bếp than: "Em nói xem sao hai đứa Đoàn Đoàn và Niên Niên sinh đôi lại giống nhau như đúc, mà Tinh Tinh và Kiêu Kiêu thì lại chẳng giống chút nào."

"Cái đó em cũng không biết." Tay trái Cố Khanh Khanh cầm chén trà nóng, tay phải cầm một miếng khoai lang sấy, cắn: "Mọi người đều nói Tinh Tinh giống anh cả, hai đứa sinh đôi thì giống Sở Đại, còn Kiêu Kiêu thì giống em và anh hai."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đúng vậy, Kiêu Kiêu giống em nhiều hơn." Tần Lê vừa rồi có ghé qua xem cô cháu gái thế hệ thứ tư của nhà họ Cố, đôi lông mày như liễu và đôi mắt như quả hạnh đúng là như được đúc từ khuôn mẫu của Cố Khanh Khanh, vừa thấy người đã cười tươi, mắt mày cong cong, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Hiện tại, Trương Thúy Phân và Hàn Liên Tâm mấy người phụ nữ tranh nhau bế bé, không ngớt lời gọi "bảo bối cưng".

Tinh Tinh ngủ trong lòng cậu cả, sợ đặt vào phòng không có ai trông sẽ dễ bị lăn xuống giường hoặc bị lạnh, Cố Xán Dương vẫn bế bé trên tay.

Bên chân anh là bếp than, không sợ lạnh.

"Dùng cái này đắp cho Tinh Tinh đi." Thời Như Sương tìm trong tủ quần áo của Cố Khanh Khanh một cái chăn quấn từng dùng cho hai đứa sinh đôi Đoàn Đoàn và Niên Niên khi còn nhỏ, giũ ra rồi đưa cho Cố Thanh Liệt.

Cố Xán Dương ngồi ở vị trí trong cùng, xung quanh là một đám đàn ông trong nhà quây tròn, bà không thể vào được.

Cố Thanh Liệt đang múa may tay chân kể về chuyện nhìn thấy khỉ đột ở công viên Nam Dương, thì bị mẹ đánh mạnh vào sau đầu: "Bảo con lấy chăn quấn cho cháu, điếc rồi à?"

"Hả? Hả?" Cố Thanh Liệt rụt cổ lại nhìn, đối diện với khuôn mặt tức giận của mẹ, liền nhanh chóng nhận lấy chăn và cười nịnh nọt: "Con sai rồi, mẹ à."

Thời Như Sương trừng mắt nhìn con trai một cái.

Cả hai anh em giống nhau, khi thấy mẹ sắp phát hỏa thì nhanh chóng nhận lỗi, khiến bà á khẩu không thể giận nổi.

"Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi, đến đây mấy người ra dọn thức ăn, A Bảo vào bếp lấy chén đũa ra." Lần này từ Nam Dương trở về có khá nhiều người, hơn chục người.

Nhà Cố lập tức náo nhiệt lên, vốn dĩ nhà đã đông đàn ông, giờ lại càng ồn ào, ríu rít.

"Đến đây, anh." Cố Bảo xoa xoa tay đứng lên: "Khanh Khanh, đừng ăn khoai lang sấy nữa, không thì lại no bụng không ăn được cơm."

"Biết rồi, biết rồi." Cố Khanh Khanh ăn nốt miếng cuối cùng, định vào bếp giúp mà bị Tôn Viên Viên kéo lại: "Để họ lo là được, nhà nhiều người làm như vậy, không cần em phải động tay."

Về nhà chồng, cô thật sự đã trải qua những ngày thoải mái, bình thường công việc nặng nhọc ngoài đồng đều do đàn ông làm, cô chỉ cần làm những việc nhẹ nhàng, nhà cũng không thiếu chút công điểm này của cô.

Mẹ chồng đối xử với cô rất tốt, không có chuyện ngấm ngầm hãm hại, cũng không có ý nghĩ lén lút giữ thịt trứng cho con trai sợ cô ăn mất, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao nhà họ Cố lại có thể nuôi dạy được một cô gái như Cố Khanh Khanh.

Cố Khanh Khanh không nghĩ nhiều, lại ngồi xuống: "Chị Viên Viên, anh Mạnh Nam và mọi người vẫn ở trong thôn chứ?" Những chuyện này cô không biết.

Bình thường trong nhà gửi thư không nhắc đến, chỉ nói về những chuyện lặt vặt trong gia đình, dặn dò cô chăm sóc tốt các con, chú ý sức khỏe, có chuyện gì thì tìm các anh, đừng tự mình gánh vác.

"Vẫn ở đây, nhiều thím gái còn muốn giới thiệu đối tượng cho họ, đặc biệt là thím Quế Hoa, mối quan hệ của bà ấy thì khỏi cần nói." Tôn Viên Viên không nhịn được cười: "Đội sản xuất của chúng ta và cả đội Hồng Kỳ, Hồng Tinh bên cạnh, ai có con gái đến tuổi là bà ấy đều tìm hiểu rõ rồi."

"Thế anh Mạnh Nam có đang tìm hiểu ai không?" Sự tò mò của Cố Khanh Khanh lại trỗi dậy, Mạnh Nam, Trương Thanh và Vu Thừa Phong là ba thanh niên trí thức đã cùng với Tôn Viên Viên về nông thôn, vì đã giúp đội sản xuất trồng dược liệu, cây ăn quả, tăng cường kinh tế tập thể nên được thôn công nhận.

Hiện tại, thôn dân Đại Truân Tử và Đại Câu Tử đều coi họ như người nhà.

"Chưa đâu." Tôn Viên Viên nghĩ đây là chuyện trong nhà mình nên không hạ thấp giọng: "Họ sẽ được điều chuyển đến viện nghiên cứu nông nghiệp của huyện trong khoảng thời gian tới, có lẽ sẽ không nói đối tượng với ai ở đây đâu."

Họ trước đó đã được cấp chỉ tiêu trở về thành phố, vì dược liệu vẫn đang được trồng, và cây gai cần phải được bảo vệ khỏi sâu bệnh, họ vẫn còn gắn bó với nơi đây và chưa trở về.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 526: Chương 526



Đội sản xuất đã báo cáo đóng góp của họ lên công xã, công xã lại báo cáo lên cấp trên, cuối cùng tỉnh đã biểu dương họ, báo chí còn lấy họ làm ví dụ, kêu gọi thanh niên trí thức cả nước học tập tinh thần bám rễ ở nông thôn, chịu khó chịu khổ của họ.

Cố Khanh Khanh suy nghĩ một chút cũng đã hiểu, anh Mạnh Nam bọn họ đều có năng lực, huyện cũng hy vọng họ có thể đóng góp nhiều hơn, tạo ra thêm vài đội sản xuất mẫu mực như đội sản xuất vô địch như vậy.

Sau bữa ăn, Cố Khanh Khanh từ tay anh cả đón lấy con trai út, Sở Đại cũng bế con gái từ tay mẹ vợ, hai vợ chồng cùng nhau lên lầu.

Hai đứa bé sinh đôi đã chơi đến mệt lả, Cố Bình và Cố An vừa tỉnh dậy, muốn dẫn chúng đi đến cung tiêu xã mua pháo.

Cố Khanh Khanh không ngăn cản, ở thôn Đại Truân Tử chẳng có gì phải lo lắng, cô đưa tiền cho con để hai anh em trông nom thêm Cố Bình và Cố An.

Thẩm Tuy đã lên lầu ngủ từ sớm, hai vị trưởng bối và Cố Thiết Trụ nói chuyện rất hợp ý nhau, Sở Uyên cũng rất quen thuộc với nơi này, nhất quyết dẫn ông Tần ra ngoài đi dạo ngắm cảnh.

Ông Tần thấy nhà nào cũng là nhà hai tầng rất ngạc nhiên, ông cũng muốn tìm hiểu thêm về đội sản xuất vô địch mà mình đã thấy trên báo.

Dù sao thì họ cũng không cần Cố Khanh Khanh phải lo lắng.

Lên lầu, cô lại nói với Sở Đại về chuyện của anh Mạnh Nam bọn họ: "Với khả năng của anh Mạnh Nam và mọi người, tương lai của họ chắc chắn sẽ rộng mở."

Sở Đại gật đầu: "Con đường phía trước của họ còn dài, anh khá ngạc nhiên khi họ ở lại nông thôn lâu như vậy, ngay cả khi có cơ hội trở về thành phố mà họ cũng từ bỏ." Sở Đại có ấn tượng khá sâu sắc với anh Mạnh Nam và những thanh niên trí thức đến đây.

Mấy thanh niên trí thức đó và anh tuổi không chênh lệch lắm, cùng lắm chỉ hơn hai, ba tuổi, lúc mới đến thôn Đại Truân Tử anh gặp họ, nhìn qua tưởng là người trong thôn, nhưng khí chất lại có chút khác biệt so với thôn dân.

Vào Viện nghiên cứu nông nghiệp, chỉ cần chuyên tâm nghiên cứu, sau này chắc chắn sẽ thăng tiến, tuổi trẻ và năng lực chính là tài sản của họ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vừa nói chuyện vừa đến cửa phòng ngủ, Sở Đại nhấc chân nhẹ đẩy cửa mở ra, Cố Khanh Khanh bế con vào trước.

Ga trải giường và chăn đệm Thời Như Sương đã dọn sẵn, chiếc chăn dài hơn hai mét này lúc trước dùng mười hai cân bông để làm.

Cô mở chăn ra, đặt con trai út lên giường, cúi người cởi áo bông và khăn quấn cho con.

Sở Đại bế con gái đứng cạnh giường, nhìn động tác ôn nhu của vợ, ánh mắt không tự chủ mang theo ý cười.

Lần đầu gặp cô, thật sự không tưởng tượng nổi cô cũng có một mặt dịu dàng như thế, anh cứ nghĩ rằng cô có tính cách giống Cẩu Đản hơn.

Vô tư, phóng khoáng, hồn nhiên.

"Nhìn gì thế?" Cố Khanh Khanh nghiêng đầu liếc anh ấy: "Đặt Kiêu Kiêu xuống đi."

Hai anh em nằm sát nhau ngủ, Sở Đại cẩn thận đắp chăn cho chúng.

Cố Khanh Khanh nhìn chăm chú khuôn mặt hai đứa con một lúc lâu, rồi đột nhiên nói: "Em phát hiện chúng thật sự chẳng giống nhau chút nào."

Sở Đại nhướng mày: "Ba thằng nhóc thì giống anh cả, Kiêu Kiêu giống em và Cẩu Đản, chúng chẳng giống nhau tí nào, vậy sao em và Cẩu Đản lại thích giống Cẩu Thặng?"

Cố Khanh Khanh nghiêm túc: "Vì Tinh Tinh và Kiêu Kiêu có gen của nhà họ Sở, trung hòa những điểm giống anh cả của em và Cẩu Đản."

"Được rồi, em nói đúng." Anh không tranh luận, tháo đồng hồ trên tay đặt lên tủ đầu giường bên cạnh, lấy đồ ngủ từ trong túi hành lý ra, cởi áo ngoài và thay đồ.

"Ngủ một lát đi, chú nhỏ nói tối nay ăn cơm muộn, không cần dậy vội." Họ ăn xong cơm trưa đã khoảng bốn giờ, nhà họ Cố tiện thể dời giờ ăn tối đến hơn bảy giờ.

Trong khoảng thời gian này, Cố Tài còn phải đi mua thêm ít nguyên liệu cho bữa tối tất niên.

Cá và thịt thì đủ rồi, đội sản xuất ai cũng có phần, Cố Hùng không thể ngồi yên, dẫn theo các em trai trong nhà lên núi phía sau nhà thanh niên trí thức để đào măng, trong rừng tre có rất nhiều măng mùa đông.

Dùng để xào thịt khô hương vị đặc biệt rất ngon.

Cố Viện Triều biết em gái thích ăn tôm sông, lúc nãy đã cùng Cố Bảo mang lồng đi ra bờ sông, sáng mai chắc chắn sẽ có thu hoạch.

Sở Đại cũng định đi xem thử, mà anh thật sự có chút mệt, để ngày mai đi cũng được.

Cố Khanh Khanh ngại thay đồ trước mặt anh, cô vào phòng vệ sinh bên cạnh, năm phút sau mới quay lại, đóng cửa phòng lại rồi chui vào chăn.

Không hiểu sao, cơ thể anh lúc nào cũng nóng ran, mới có vài phút mà chăn đã được sưởi ấm.

Hai đứa trẻ ngủ sát tường, Cố Khanh Khanh ngủ ở giữa, Sở Đại ngủ bên ngoài.

Cô vô thức tiến lại gần nguồn nhiệt, rúc vào lòng anh.

Sở Đại nằm nghiêng, tay phải gối dưới đầu, tay trái vòng qua eo vợ: "Ngủ đi, vợ à." Giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần dỗ dành.

Cố Khanh Khanh mắt díu lại, đầu dụi vào hõm vai anh, bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, rất nhanh đã nghe thấy tiếng thở đều đặn.

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi cô, rồi cũng dần nhắm mắt lại.

“Két——” Cửa bị đẩy nhẹ mở ra một khe hở, hai cái đầu nhỏ nhô lên từ khung cửa, ngó vào nhìn một lát, rồi lặng lẽ tiến đến gần giường.

"Anh ơi ..." Niên Niên vừa định lên tiếng thì bị Đoàn Đoàn lấy tay bịt miệng: "Đừng đánh thức em trai, em gái, Kiêu Kiêu dễ khóc nhất đấy." Quấy lắm.

"Ừm ..." Niên Niên gật đầu, ra hiệu cho anh buông tay, cậu đã hiểu.

Hai đứa nhỏ tự cởi áo khoác, mặc nguyên đồ bên trong, không cởi tất, leo lên giường.

Thấy bên phía ba mẹ không còn chỗ nằm, chúng liền bò sang đầu giường bên kia, dùng áo khoác làm gối, hai anh em chân ngắn nên khoảng trống vẫn đủ ôm nhau ngủ.

Sở Đại cảm nhận được có cái gì đó đang cựa quậy trong chăn, vừa mở mắt ra thì một bàn chân nhỏ đặt lên chân mình, sau đó lại đạp mạnh vào anh một cái.

"..." Anh kiên nhẫn nhìn người phụ nữ đang ngủ say trong lòng, cố nén bực bội: "Sở Lược Ảnh, nếu con còn động đậy nữa thì tối nay sang ngủ với cậu hai con!"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 527: Chương 527



Đứa bé giữ thẳng người, không dám cử động nữa.

Một lát sau, cậu bé thử nhúc nhích bàn chân tê cứng của mình, rồi khẽ đẩy anh trai Đoàn Đoàn đang nửa ngủ nửa tỉnh, "Anh ơi."

Đoàn Đoàn mở mắt mê mang nhìn cậu em.

"Chân em lạnh quá." Giọng cậu bé nhỏ nhẹ, có chút tủi thân.

Trong phòng không có lò sưởi, cậu bé không dám nhúc nhích, chân vừa lạnh vừa tê.

"Chân anh cũng lạnh. Ngủ ngoan đi, ngủ rồi sẽ không lạnh nữa." Đoàn Đoàn học theo cách của mẹ, vươn tay vỗ lưng cậu em: "Niên Niên ngoan nào." Vừa nói vừa ngáp, buồn ngủ đến không chịu nổi.

"Được đi." Niên Niên chu môi, nhắm mắt lại, nằm cạnh đầu anh trai ngủ tiếp.

Trong cơn mơ màng, cậu cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang cầm lấy bàn chân của mình, rất nhanh chóng ấm dần lên.

Cố Khanh Khanh tỉnh dậy, quay đầu hỏi người đàn ông bên cạnh: "Hai đứa nhỏ không phải như hai cái lò sưởi nhỏ sao? Sao chân lại lạnh thế này." Cô đặt tay lên chân cậu con trai lớn, giữ lấy bàn chân nhỏ của con lên chân mình để sưởi ấm.

Đoàn Đoàn và Niên Niên ngủ càng thoải mái hơn, không có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo vì bị chăn đắp kín mà hồng hồng lên.

"Có lẽ bị lạnh khi chơi bên ngoài." Giọng nói của người đàn ông lười biếng: "Tất mỏng quá, ở đây lạnh hơn Nam Dương nhiều, cha nói mấy ngày nữa có thể sẽ có tuyết rơi."

Nơi này toàn là núi, ban đêm và sáng sớm đặc biệt lạnh, nước trong ruộng cũng đóng băng, nhìn ra xa, các dãy núi đều phủ một lớp sương trắng.

Cố Khanh Khanh rúc vào lòng người đàn ông, tay vẫn giữ lấy chân con trai, dịu dàng nói: "Vậy tối nay phải lấy thêm chăn từ tủ ra."

"Ừ, nghe em."

Tinh Tinh và Kiêu Kiêu ngủ rất say, đến giờ vẫn chưa tỉnh, hai anh em còn nhỏ, chưa lật người nhiều.

Đoàn Đoàn và Niên Niên khi ngủ rất nghịch, hay đạp chăn, thường đến nửa đêm sẽ lạnh, chăn sẽ rơi xuống đất.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai đứa bây giờ không còn ngủ chung với ba mẹ nữa, ba tuổi rồi, có thể tự ngủ riêng.

Ở Nam Dương, hai đứa ngủ ở phòng bên cạnh trên tầng hai, thỉnh thoảng cũng leo lên tầng ba tìm hai cậu.

Không thì nửa đêm sẽ lén leo lên giường ba mẹ, chen vào giữa ba mẹ.

Cố Khanh Khanh đã bị cảm mấy lần vì bị hai đứa nghịch, hai anh em bị Sở Đại mắng suốt cả nửa ngày, bây giờ khi ngủ với ba mẹ đều dùng chăn riêng.

May mà giường ở nhà đủ lớn, Tinh Tinh và Kiêu Kiêu ngủ sát tường, hai anh em ngủ ở đầu giường bên kia, chân vừa vặn duỗi về phía em trai em gái, Cố Khanh Khanh rúc vào lòng chồng.

Sở Đại nhìn ra ngoài trời không quá muộn: "Anh ngủ một lát." Anh vẫn chưa ngủ, hai đứa nhỏ chân đạp không yên, bên cạnh còn có vợ luôn nhích vào lòng anh.

"Ngủ đi." Cố Khanh Khanh tay trái giữ chân con trai lớn, tay phải vỗ lưng anh: "Ngoan nào."

"..." Người đàn ông cười khẽ: "Vừa nãy Đoàn Đoàn cũng dỗ Niên Niên như thế."

"Ồ?" Cố Khanh Khanh vừa tỉnh dậy, không biết chuyện lúc nãy,

Cô nghĩ một lúc, rồi nói: "Em trai ngoan, ngủ đi." Tay cô nhịp nhàng vỗ nhẹ vào hông anh.

Người đàn ông cười: "Biết rồi, chị à."

Cố Khanh Khanh gối đầu lên vai anh, cười khúc khích không ngừng.

Sở Đại thật sự rất mệt, anh quay sang nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, mới 5 giờ 43.

Còn hơn hai tiếng nữa mới đến giờ ăn tối.

Anh kẹp lấy bàn chân nhỏ của con trai, xoay người ôm chặt người phụ nữ trong lòng, tay siết chặt eo cô, cằm tựa vào đỉnh đầu cô: "Ngủ thêm chút nữa đi, chị à."

"Được rồi, em trai." Cố Khanh Khanh ngáp, nghe anh nói mà lại thấy buồn ngủ, mùa đông đúng là dễ ngủ.

Cố Kim trò chuyện với thông gia một lúc, rồi bỏ tay vào túi đi đến phòng kế toán ở đội để xem sổ sách phân chia cá và thịt, tiện thể dẫn họ đi dạo quanh thôn.

Đội vừa kết toán công điểm hai ngày trước, phân phát lương thực theo đầu người, hôm qua vừa vét ao mổ heo, phân chia cá và thịt, năm nay lại có thể đón một cái Tết thật vui vẻ. Ông cười chân chất, trông như một người thật thà.

Tần Chu có chút tò mò: "Ông thông gia, lương thực của những hộ thiếu lương thực được phân chia thế nào?"

Sở Uyên nghe vậy bật cười thành tiếng, hiếm khi có cơ hội trêu ông bạn: "Ông nhìn xem nhà nào cũng là nhà gạch đỏ hai tầng, liệu có hộ nào thiếu lương thực không?"

Đội sản xuất vô địch trước đây chỉ có hai trường hợp thiếu lương thực, một là như Trương Bất Phàm, lười đến mức không chịu ra đồng làm việc, không kiếm được công điểm, phải nhờ mẹ và anh chị em giúp đỡ, đợi đến khi đội quyết toán thì được trợ cấp lương thực.

Mỗi năm đội sản xuất đều dành riêng một phần lương thực để cứu trợ các hộ thiếu lương thực. Trường hợp thứ hai là gia đình không có lao động, các cụ già cô đơn, phụ nữ và trẻ em không kiếm được công điểm, không có lương thực để ăn.

Trước khi Cố Kim tiếp quản, đội sản xuất Vô Địch có không ít hộ thiếu lương thực, có những đứa trẻ mồ côi cha mẹ, sớm phải sống tự lập, dựa vào chút lương thực mà hàng xóm cho để sống qua ngày. Ai cũng khó khăn, nhà nào cũng phải nuôi nhiều miệng ăn, cho được chút gì đã là tốt rồi, cũng không đành lòng nhìn đứa nhỏ đáng thương tội nghiệp.

Thời đó sản lượng lương thực khá thấp, nếu gặp phải hạn hán hoặc lũ lụt, số lương thực thu hoạch được ít ỏi lại còn phải nộp thuế lương.

Mọi người tự lo cho mình còn không xong, chứ đừng nói đến việc lo cho người khác.

Vài năm trước, Cố Kim mơ mơ hồ hồ được bầu làm đội trưởng, dẫn theo đám người già trẻ nhà họ Cố đi đập đá, xây đê, xây hồ chứa nước, cùng với Đội sản xuất Hồng Kỳ, Hồng Tinh hợp tác xây dựng nhà máy thủy điện.

Vấn đề hạn hán, lũ lụt đã được giải quyết, sản lượng lương thực cũng được nâng cao nhờ cày sâu, bón phân đủ, đội sản xuất dưới sự giúp đỡ của các thanh niên trí thức đã trồng các loại cây kinh tế như cây gai, bông, thảo dược.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 528: Chương 528



Đất trống ở thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử đều đã được khai thác để trồng thảo dược và cải dầu.

Đội sản xuất lúc có một chút tiền thì mua máy xay xát rồi làm xưởng ép dầu, những mảnh đất quá cằn cỗi thì đào ao nuôi cá.

Hiện tại đội sản xuất đã không còn hộ thiếu lương thực nữa.

Sau khi nộp thuế lương thực và phân phát lương thực xong, hàng năm đại đội vẫn giữ thói quen dự trữ một ít lương thực để phòng khi cần.

Phần còn lại sẽ hỗ trợ một số huyện, thành phố lân cận, có nơi quá cằn cỗi, núi đồi trơ trọi, ngay cả rau dại cũng không có mà đào.

Nghe xong lời giải thích của Cố Kim, ông Tần cũng hiểu ra.

Lời nói đến miệng lại nuốt xuống.

Ông hiểu rằng tình hình của đội sản xuất Vô Địch chỉ là một trường hợp cá biệt, người dân, thanh niên trí thức và đại đội trưởng, bí thư chi bộ ở đây đoàn kết một lòng.

Công xã gây áp lực, Tần Võ gánh vác, đối đầu với cấp trên để bảo vệ Cố Kim, sau đó Cố Kim lại dịu xuống, kiên trì thuyết phục, nói tốt cho Tần Võ với lãnh đạo.

Bởi vì có cả gia đình họ Cố đứng sau, Cố Kim chỉ cần nói một câu, nhà họ Cố sẽ dẫn đầu thực hiện, năm đó khi xây đê, xây hồ chứa nước, dân làng không ủng hộ, cũng chính là người nhà họ Cố tiên phong.

Sở Uyên biết bạn mình đang nghĩ gì, vỗ vai ông: "Đừng lo nghĩ nữa, cả hai ta đều biết, anh em trong nhà bình thường còn dễ mâu thuẫn, mô hình này chỉ có thể hoạt động ở đây thôi."

Điều khó tin nhất là các thanh niên trí thức coi nơi này như nhà của họ, trong khi ở những nơi khác, người dân và thanh niên trí thức thường không ưa nhau, người dân cảm thấy thanh niên trí thức lười biếng, không biết việc đồng áng, tay chân vụng về, đến để chia lương thực của họ.

Các thanh niên trí thức phần lớn không xem trọng họ.

Càng đừng nói đến việc giúp đỡ đội sản xuất lao động trồng trọt, phát triển kinh tế.

Ông Tần thông suốt, không cần nói nhiều, tự mình suy nghĩ một chút là hiểu ra, gật đầu không nói gì thêm.

"Đội trưởng, đây là ông thông gia của anh à? Đi đâu thế này?" Có người đứng ở cửa buôn chuyện.

"Đúng rồi, là ông thông gia của tôi. Đến đại đội xem xét chút, trời lạnh thế này đứng ngoài cửa làm gì?" Cố Kim chậm bước lại, mặt mỉm cười hỏi.

"Con gái tôi sắp dẫn chồng về ăn Tết, đang chờ đây." Nói xong, người dân không quên trêu chọc ông: "Anh cũng ngày đêm mong ngóng Khanh Khanh về mà."

Cố Kim xoa tay cười ngượng ngùng, gật đầu rồi cùng ông thông gia vừa nói chuyện vừa đi tiếp.

"Dầu cải của nhà mình vẫn còn ở xưởng ép dầu chưa lấy về, lát nữa tôi sẽ dẫn mọi người qua xem, tiện thể mang dầu về, mai phải rán đồ ăn Tết rồi."

Rán cá, rán thịt, rán bánh, mỗi năm đều làm.

"Được."

Cố Khanh Khanh tỉnh dậy lúc gần bảy giờ, bên ngoài không có chút ánh sáng nào, cô chớp mắt, đẩy người đàn ông bên cạnh: "Anh ơi?"

"Ừ." Sở Đại quay đầu: "Sao thế?"

"Mở đèn đi, em không thấy gì cả."

Sở Đại giơ chân đá vào con trai: "Dậy đi Sở Kinh Hồng, Sở Lược Ảnh, đừng ngủ nữa, dậy ăn cơm nào."

"Vâng con biết rồi." Niên Niên dụi mắt thức dậy, bật dậy từ giường, lấy áo khoác làm gối của mình bắt đầu mặc vào.

"Bật đèn." Người đàn ông nhắc nhở cậu bé.

Cậu bé lại đi theo mép giường để đi giày, rồi từ từ dựa vào tường tìm kiếm, đến khung cửa thì kiễng chân tìm công tắc.

Cố Khanh Khanh cảm thấy bất lực, vặn người đàn ông một cái: "Lười c.h.ế.t được."

"Được rồi, được rồi." Sở Đại cúi đầu hôn lên trán vợ: "Dậy thôi."

Cả gia đình sáu người xuống tầng dưới vào lúc hơn bảy giờ một chút, phòng khách rất náo nhiệt, có không ít người đến chơi.

Tiền Quế Hoa thấy cô, liền lớn tiếng nói: "Ồ, Khanh Khanh của chúng ta bao lâu rồi chưa về đây? Còn nhớ thím không?"

Cố Khanh Khanh trao con gái cho anh hai: "A Tuy, em lấy sữa bột trong túi ra pha hai bình nhé."

"Vâng." Thẩm Tuy đáp lại và đi làm ngay.

Sau đó, cô đến ngồi cạnh Tiền Quế Hoa, khoác tay bà và nũng nịu: "Thím đâu có trách mắng con, ai mà không biết từ nhỏ đến lớn thím đối xử rất tốt với con, con cũng luôn nhớ đến thím mà."

"Con bé này, miệng vẫn ngọt như ngày nào." Tiền Quế Hoa bị con bé dỗ cho váng cả đầu: "Tiểu Ngư sẽ về nhà mẹ đẻ vào mùng hai, đến lúc đó hai chị em gặp nhau."

Nghĩ đến điều gì đó, bà lại hỏi: "Con định mùng mấy về nhà ngoại chúc Tết?"

Cố Khanh Khanh theo phản xạ nhìn về phía Thời Như Sương: "Mẹ ơi, mùng mấy mình đi ạ?"

Nghe vậy, Tiền Quế Hoa bật cười, quay sang nói chuyện với Thời Như Sương vẫn luôn ôm Đoàn Đoàn sưởi ấm: "Nhìn kìa, đã làm mẹ rồi mà trông vẫn như một đứa trẻ."

"Phải đấy." Thời Như Sương đáp lại một cách bất lực: "Ở nhà được nuông chiều quá mà, trước khi lấy chồng thì được ông nội, bà nội, chú bác, thím, và các anh chị em họ cưng chiều, sau khi lấy chồng thì chồng chiều chuộng, cha chồng lại khoan dung, các anh trai cũng ở bên cạnh, nên mãi chẳng lớn nổi." Dù nói thế, trong ánh mắt của bà ngập tràn nụ cười.

Ai ở thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử mà không biết cục cưng của nhà họ Cố này chứ? Từ nhỏ nghịch ngợm phá phách nhưng được cái miệng ngọt, biết nũng nịu, vì cô mà nhà họ Cố đã không ít lần tranh cãi, đánh nhau với người ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiền Quế Hoa cũng nhìn ra, Thời Như Sương nói con mình chưa lớn ngược lại trong lòng lại cảm thấy vui vẻ, con gái lấy chồng tốt, từ nhỏ đến lớn đều được hưởng phúc.

"Không thể nói như vậy, chúng ta làm bậc trưởng bối, lúc nào cũng cảm thấy con cái trong nhà chưa lớn, thực ra lớn cả rồi."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 529: Chương 529



"Đúng là như vậy." Thời Như Sương lấy từ bên cạnh lò than một miếng khoai lang khô nướng mềm, phủi bụi trên đó, rồi đưa cho đứa cháu trai đang ôm trong lòng.

Đoàn Đoàn đáp lại bằng cái giọng ngọt ngào: "Cảm ơn bà ngoại~"

Thời Như Sương cười, xoa đầu cháu.

Bà cùng Tiền Quế Hoa trò chuyện về chuyện con cái, Cố Khanh Khanh thỉnh thoảng thêm vào vài câu, Trương Vũ Tình cũng kéo ghế ngồi cạnh để sưởi ấm.

Sở Đại đưa con trai nhỏ cho Cẩu Thặng bế, còn mình vào bếp giúp đỡ.

Mở cửa bếp ra, hơi nóng ấm áp cùng nhiều mùi hương khác nhau tỏa ra.

Cố Tài nấu ăn rất nhanh, ba cái nồi lớn được sử dụng cùng lúc, một nồi hầm canh, một nồi hấp thức ăn, còn một nồi đang nấu thịt kho.

"Chú Ba, nồi đang hấp món gì mà thơm thế?" Anh hít mũi hỏi.

"Thịt ba chỉ hấp cải muối, hấp cho mềm nhừ, không có nhiều ớt, hai ông bà thông gia chắc sẽ thích." Cố Tài cười mỉm mở nắp nồi cho cháu rể xem.

Sở Đại cúi xuống nhìn một lát rồi nói: "Đã làm phiền chú ba rồi."

"Ôi, đều là người nhà cả, phiền hà gì chứ." Cố Tài đậy nắp nồi lại, rồi lấy thịt kho ra: "Lần này ở nhà được bao lâu?"

"Qua hết Tết Nguyên tiêu mới về, năm ngoái Tết không về, lần này xin nghỉ dài để ở nhà lâu hơn chút." Sở Đại nhìn quanh, thấy trước bếp củi hầu như không còn chỗ ngồi, anh em nhà họ Cố đông, trời tối rồi mà những người đi đào măng trên núi vẫn chưa về, những người còn lại thì đang nói chuyện trong phòng khách hoặc ngồi sưởi ấm bên bếp.

"Có thể ở lại nửa tháng à? Thế thì tốt quá." Cố Tài hơi ngạc nhiên.

"Vâng, được ăn thêm vài bữa cơm do chú nấu nữa."

Mỗi năm đến Tết, công việc nhóm lửa là một việc tranh giành, trước đây vì Sở Đại là rể mới, nên người nhà họ Cố nhường, bây giờ anh nhìn vào đống củi thấy một loạt hàng răng trắng toát.

Anh cũng không khách sáo, tiện tay nhấc một cái ghế ngồi xuống, rất tự nhiên nói: "Các anh, ngồi dịch vào một chút."

Cố Viện Triều ngồi dịch vào, những người còn lại cũng tự động nhích vào trong, Sở Đại cuối cùng cũng với tới được bếp lò, sưởi ấm đôi tay, anh hỏi: "Ngày mai phải làm gì?"

Cố Tài bắt đầu làm món cá luộc: "Xay đậu làm đậu phụ, chiên cá, chiên thịt, chiên chả, còn cá muối của các con, bình thường bên đấy ăn như thế nào? Mang về nhiều thế, chú đang nghiên cứu làm sao nấu kiểu Nam Dương."

"Ở Nam Dương, người ta cho chút xì dầu rồi hấp lên ăn, chú cứ làm như chú thích, dù sao chú cũng là đầu bếp quốc doanh, làm gì cũng ngon." Sở Đại nịnh nọt làm Cố Tài cười tít mắt, mà nào có nói dối, tài nấu ăn của chú ấy thực sự rất ngon.

Đoàn Đoàn và Niên Niên buổi chiều ăn sạch bát trứng chưng thịt, còn nói với ông ngoại rằng buổi tối cũng muốn ăn món này.

Vì vậy, khi Cố Tài hấp thịt kho, ông đã hấp thêm sáu chén trứng nhỏ, nhà đông trẻ con, rất nhộn nhịp.

Cố Hùng cùng mọi người về từ chỗ thanh niên trí thức ở cuối làng lúc bảy giờ rưỡi, mang về một giỏ măng đông, "rầm" một tiếng đặt mạnh xuống đất.

"Ồ, nhiều thế này à?" Cố Tài vươn cổ nhìn một cái, "Nhanh bóc hai củ đi, đang đợi măng xào thịt khô đấy."

"Vâng." Cố Hùng chọn hai củ lấy ra, thấy chúng nhỏ quá không đủ ăn, lại lấy thêm hai củ nữa.

Phần còn lại được Cố Hòa Bình cất vào phòng chứa đồ.

Có câu nói nhà họ Cố Bình Hòa và Cố Hòa Bình, hai anh em họ đúng là có phần giống nhau, đều giống Cố Thiết Trụ.

Sở Đại cũng giúp bóc măng, bóc xong, anh hơi ngạc nhiên: "Nhìn to thế mà bóc xong chẳng còn gì."

"Măng mùa đông là thế đấy, vỏ nhiều, nhưng ngon hơn măng xuân." Cố Hùng gọi: "Hòa Bình, lấy thêm vài củ măng nữa."

"Mấy củ đây anh?"

"Đại đi." Cố Hùng tùy ý đáp lời.

Trương Thúy Phân thấy bếp mãi không có động tĩnh, đẩy cửa vào: "Thằng ba à, con làm cơm cả nửa năm rồi sao chưa xong? Bọn trẻ con đói hết cả rồi."

"Nhanh lắm rồi, chỉ còn món măng đông xào thịt khô nữa thôi." Cô Tài nhanh tay lắc chảo: "Chẳng phải cháu trai mẹ dây dưa dây cà, đào măng mãi đến giờ mới về sao."

Cố Hùng tính tình thẳng thắn, nghe chú ba nói vậy chỉ cười hề hề, không nghĩ ngợi nhiều.

Trương Thúy Phân không chịu nhận lời giải thích đó: "Nhà không có món gì khác sao? Hôm nay nhất định phải đợi món măng đông xào thịt khô à? Nhà có hai miếng thịt mà, con cứ chế biến đi, đừng cái gì cũng để ăn tết, đúng là chuột không để lại thóc qua đêm."

Cố Tài nghe lời mắng mỏ mà im lặng, đợi bà cụ nguôi giận mới lên tiếng: "Mẹ cứ yên tâm, thịt còn nhiều lắm, mấy ngày tới chắc chắn đủ ăn mà."

Trương Thúy Phân hừ một tiếng rồi xoay người đi vào phòng trữ đồ: "Mau mà nấu xong thức ăn đi, người lớn thì nhịn được chứ bọn trẻ dễ đói, để mẹ ngâm ít đậu, mai sáng các cháu xay đậu làm đậu phụ cho bà."

Bà tháo dây buộc quanh túi vải bố, dùng một cái bát sứt mẻ múc đậu vàng vào thùng, tối nay phải ngâm đậu cho kịp.

"Vâng, bà ạ." Cố Hùng đáp lời.
 
Back
Top Bottom