Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 390: Chương 390



Khi miệng nhỏ của Đoàn Đoàn sắp chạm vào chén canh trứng Sở Đại kéo cổ áo phía sau của nhóc con ngược về sau. Nhóc con lúc đầu còn không muốn ăn, giờ muốn ăn cũng không thể, sốt ruột đến mức dậm chân liên tục.

Niên Niên xem cảnh tượng này không thấy phiền, vỗ tay không biết đang lẩm bẩm gì, đôi mắt cười đến mức cong như trăng lưỡi liềm.

Thời Như Sương nhìn thấy vợ chồng nhà này đùa con, không kìm được mà than: "Em thấy nhà con gái đâu chỉ có hai đứa trẻ, mà là bốn đứa."

Cố Kim ngây ngô cười đáp: "Thế này cũng tốt mà."

"Chưa bao giờ nghe thấy anh nói cái gì không tốt." Thời Như Sương liếc chồng một cái.

Hàn Liên Tâm quay đầu nói chuyện với Tôn Viên Viên, bàn về việc ngày mai sẽ cùng con trai và con dâu về nhà mẹ đẻ, đang thảo luận xem mang gì theo.

Ngoài Cố Khanh Khanh và Sở Đại tập trung vào con cái, Sở Uyên đang uống rượu trò chuyện với Cố Thiết Trụ, thì những người khác trong nhà họ Cố đang bàn về việc đi thăm nhà mẹ đẻ Trương Thúy Phân, cuối cùng quyết định—

Sở Đại lái xe, đưa Trương Thúy Phân và bốn người con trai đi.

Cố Khanh Khanh không muốn đi theo, bên ngoài không chỉ lạnh mà hai đứa nhỏ cả buổi sáng không gặp mẹ, giờ rất quấn quýt không đi đâu được.

Cố Kim hỏi: "Sở Đại, con thấy sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Nghe theo bà nội."

"Được, được." Trương Thúy Phân cười không khép miệng: "Vẫn là cháu rể của bà nói chuyện xuôi tai nhất."

Cố Khanh Khanh ôm Niên Niên vào lòng, tay phải dưới bàn khẽ chạm vào chân chồng.

Sở Đại nhìn cô.

Cô cười trộm: "Phó đoàn trưởng Sở nịnh nọt giỏi thật ~"

Sở Đại khóe miệng khẽ nhếch: "Vì ai? Em không rõ sao."

Cố Khanh Khanh cười tươi, nhân cơ hội sờ sờ đùi chồng, rồi thu tay lại như không có chuyện gì xảy ra khi Tôn Viên Viên quay đầu nói chuyện với cô.

Anh dùng ngón tay cái lau sạch mẫu trứng chưng dính ở khóe miệng con trai.

Sau bữa ăn, phụ nữ ở lại trong nhà, Sở Đại lấy chìa khóa xe từ chỗ Tiểu Hủ chuẩn bị ra ngoài, Đoàn Đoàn ôm chân anh không chịu buông: "Cha! Bế bế ~"

Những từ quen thuộc đã có thể nói rõ ràng, giọng mềm mại làm lòng anh mềm đi, rồi một tay nhấc cậu bé nhét vào lòng Sở Uyên.

Đoàn Đoàn nằm dài trên chân ông nội, đôi mắt to tròn nhìn từ dưới đất lên cửa, đúng lúc thấy cha bước qua ngạch cửa.

"Oa oa oa ~" Cậu bé òa khóc thương tâm, cha không thương con!

Sở Uyên từng hỏi thăm các đồng đội cũ trong quân khu có cháu nhỏ, mấy ông bạn già chỉ ông khi cháu khóc phải chuyển sự chú ý của đứa nhỏ đi, ông lấy từ túi ra một viên kẹo, bóc ra cho cậu bé l.i.ế.m l**m.

Đoàn Đoàn chép chép miệng, ngừng khóc, tay nhỏ đập đập muốn chộp lấy kẹo từ tay ông nội.

Sở Uyên sợ cháu trai tự cầm sẽ bị nghẹn, không chịu đưa, tay cầm chặt, cháu trai dù giành cũng vô ích, chỉ có thể l.i.ế.m kẹo từ tay ông nội thôi.

Cố Khanh Khanh thấy Niên Niên quấn lấy cậu út, hỏi: "Giờ em cảm thấy thế nào? Đã khá hơn chưa."

"Không sao rồi ạ!" Thẩm Tuy bế cháu trai, "Chị, em đưa Niên Niên lên lầu chơi."

"Được, đi đi, nhớ xi xi cho Niên Niên, không thằng nhóc tè lên người em đấy!"

-

Trương Thúy Phân ngồi ghế phụ chỉ đường cho cháu rể: "Cứ đi thẳng, khi nào cần rẽ bà sẽ nói."

Bà nhìn con đường rộng phía trước qua kính chắn gió, lòng vui vẻ miễn bàn!

Bà đang ngồi xe hơi nè! Còn là xe quân đội!

Cảm giác lâng lâng khó tả.

Bốn anh em chen chúc ở ghế sau, Cố Bảo ngáp: "Anh, đến nơi thì gọi em, em chợp mắt chút."

"Được." Cố Tài đẩy đầu em khỏi vai mình: "Nặng quá, tựa vào cửa sổ đi, đừng tựa vào người anh."

Đội sản xuất Hồng Tinh không xa, đi tầm mười phút là đến, khi Trương Thúy Phân xuống xe còn cố ý chỉnh lại tóc và quần áo, hỏi bốn con trai phía sau: "Thế nào?"

"Gọn gàng!" Bốn anh em đồng thanh đáp lời mẹ.

Bà yên tâm, mặt mang nụ cười hiền hòa, xuống xe lấy đồ từ cốp ra.

Một chốc lát sau khi xuống xe, bà đi trước, con trai và cháu rể xách đồ theo sau, trong lòng bà hãnh diện cực kỳ luôn.

Xe dừng ở đầu làng, hôm nay thôn dân đều đi chúc Tết, đương nhiên liếc mắt cái sẽ thấy một chiếc xe hơi đến.

"Ồ, kia không phải là thím Trương sao?" Có người nhận ra được người đang đi đằng kia.

"Ôi, chiếc xe này là?"

"Biển số Nam Dương, là biển quân đội." Một thiếu niên từng học ở thành phố nói: "Chắc là cháu rể thím ấy về chứ gì?"

Mười dặm quanh đây ai chẳng biết đội trưởng đội sản xuất Vô Địch gả con gái cho nhà thủ trưởng quân khu phương Nam. Chuyện này dù nhà họ Cố có muốn giấu cũng giấu không nổi.

"Chắc vậy, chàng trai cao gầy kia nhìn là biết quân nhân, đĩnh bạt như tùng ấy nhỉ."

"Lão Trương ơi!" Đều là hàng xóm nhiệt tình, có người hét lên: "Em gái ông dẫn cháu đến chúc Tết nhà ông này này!"

Anh trai của Trương Thúy Phân không ngờ năm nay em gái lại đến sớm thế, thường thì cũng phải mồng hai, mồng ba mới đến, ông nghe tiếng hô chạy ra xem sao, chính xác là em gái của ông cùng bốn cháu trai!
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 391: Chương 391



"Thằng út! Đốt pháo, cô của con đến rồi!"

"Dạ! Đến liền!" Nhà họ Trương luống cuống tay chân, mợ cả nhanh cầm cái đĩa trên bàn vào nhà lấy hạt dưa, đậu phộng. Con dâu thì đi vào bếp pha trà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau một hồi chào hỏi rồi ngồi xuống, nhà họ Trương lần thứ hai thấy Sở Đại, lần đầu là khi Cố Khanh Khanh và Sở Đại kết hôn.

Mợ cả nhà họ Trương cười hiền lành bưng đĩa tráng men ra, thêm than vào bếp lò: "Em gái, năm nay sao đến sớm vậy? Còn mang nhiều đồ thế này."

Trương Thúy Phân mang đồ về chất đầy một bàn. Bánh quy, trái cây đóng hộp, sữa mạch nha, đều là những thứ tốt.

"Con cái đều ở nhà nên đến chúc Tết trước, ngày mai chúng nó đều theo vợ về nhà ngoại rồi, phải ở lại hai ba ngày mới về." Trương Thúy Phân nhận cốc trà, hỏi chị dâu: "Bọn nhỏ trong nhà đâu rồi? Sao không thấy bóng dáng đứa nào hả chị?"

"Chạy ra ngoài đốt pháo rồi, nếu biết bà cô đến, chắc chắn sẽ chạy về tìm đồ ăn ngay."

"Trẻ con mà, đều như vậy."

Sở Đại cũng đang nói chuyện với anh họ nhà họ Trương, anh ấy không học đại học, chỉ học hết cấp ba, nghĩ rằng suốt ngày ở nhà cắm mặt xuống đất cắm lưng trên trời vất vả quá, muốn vào thành phố làm việc trong nhà máy kiếm ăn.

Giờ vào nhà máy không dễ, chỉ những người có hộ khẩu thành phố mới được phân phối công việc sau khi tốt nghiệp cấp hai. Người ở nông thôn dù học xong cấp hai, cấp ba ở thành phố cũng phải về nhà làm ruộng.

Nghe xong lời anh ấy nói, Sở Đại suy tư cái gì đó.

Nhà họ Sở địa vị cao, mối quan hệ rộng, muốn đưa một người vào nhà máy quốc doanh rất dễ. Song vấn đề là anh không muốn đối phó với những phiền phức sau này, hôm nay giúp anh họ vào, ngày mai chẳng phải sẽ có vô số người tìm đến nhà họ Cố nhờ giúp đỡ?

Đặc biệt là Cố Kim hiện đang là đội trưởng đội sản xuất, Sở Đại phải suy nghĩ cho cha vợ.

Cố Kim là một cán bộ lý lịch trong sạch, không có gì để chê trách, kế tiếp việc điều chuyển lên công xã là chắc chắn, chưa kể cha còn được báo Kinh Hoa khen ngợi.

Đây là báo của nhà nước, đại diện cho sự ủng hộ của nhà nước đối với những sáng kiến táo bạo, đặc biệt là mô hình đội sản xuất Vô Địch trở thành ví dụ điển hình cho phát triển kinh tế tập thể.

Cả Sở Uyên lúc đó xem xong nhất thời không biết nói gì.

Anh họ nhà họ Trương thấy Sở Đại im lặng, trong lòng bực bội, vừa định mặt dày hỏi thẳng thì thấy Cố Kim cười ngây ngô đi tới: "Sở Đại, trên xe có t.h.u.ố.c lá không, có mấy chú bác cha chia chưa đủ."

Sở Đại trong lòng chợt động, không đợi anh họ nhà họ Trương mở miệng, đứng dậy đỡ đầu gối: "Cha, con đưa cha đi lấy."

"Được thôi." Cố Kim vẫn cười ngây ngô như không có gì xảy ra.

Ra khỏi sân nhà họ Trương, Sở Đại cười nói: "Cha, cha đoán ra rồi?"

"Phải, thằng nhóc này than thở là muốn con chủ động mở lời nhờ vả để đưa nó vào nhà máy quốc doanh. Tuy bà nội con với các ông cậu là anh em thân thiết, nhưng hậu bối thế nào thì không rõ. Anh em nhà họ Cố sẽ không bao giờ mở miệng nhờ con dùng quan hệ đi cửa sau làm bất cứ cái gì, cho nên mấy người họ hàng xa đó con không cần quan tâm."

Cố Kim đút tay vào túi đi bên cạnh con rể, vì gió lớn không nhịn được rùng mình, xoa mũi nói: "Cha thấy bọn chúng ganh tị với việc con đưa Kiến Quốc và Vệ Đông vào quân đội, chuyện này con tuyệt đối không được đồng ý. Một khi con đồng ý thì họ hàng tám đời cũng kéo đến nhà ta."

Có lẽ cũng do mối quan hệ gần xa, nếu người nhà họ Cố và họ Thời muốn đi cửa sau, Cố Kim và Sở Đại còn sẽ nghĩ cách, con nhà họ Trương thân thiết thực ra chỉ có nhà cậu cả và cậu út. Cố Kim ít qua lại với anh em họ hàng, năm ngoái xây nhà bên đấy qua giúp ông cũng trả tiền công rõ ràng .

Sở Đại gật đầu: "Nghe cha hết."

"Con à, cứ chăm sóc tốt gia đình nhỏ của mình là được, những anh em họ xa này đều có tay có chân. Đội ngũ còn nhiều việc, công điểm tự kiếm, người chăm chỉ thì thu nhập không kém gì làm việc ở các xưởng, nhà máy quốc doanh. Đã lười thì chẳng khác nào sâu mọt của nhà nước.”

Cố Kim vừa nói vừa chào hỏi thôn dân đi qua: "Chào anh, vâng, đến chúc Tết nhà cậu, đây là con rể tôi, lái xe đưa nhà tôi tới."

"Đang ở nhà, ở nhà cả, anh cứ đi đi."

Chào hỏi thôn dân xong, ông tiếp tục nói: "Con thấy không, mấy anh em nhà họ Cố đều hiểu chuyện, không gây phiền hà gì cho nhà con cả, ngược lại, nhà họ Trương, dù không thân lại tính toán với nhà ta từng li từng tí."

Sở Đại im lặng một lúc, người nhà họ Cố đương nhiên là tốt, anh cũng sẵn lòng giúp đỡ, ngày mai đến nhà họ Thời, nếu Thời Khinh Chu có ý định gì anh cũng sẽ giúp, còn nhà họ Trương thì thật sự không muốn.

Có lẽ do một người đàn ông suốt ngày than thở mình khó khăn khiến anh phản cảm. Cũng có thể là ấn tượng ban đầu không tốt, Sở Đại nghĩ lát nữa anh sẽ không vào nhà ông cậu cả, chờ bên ngoài rồi cùng mọi người qua nhà cậu út.

Mà anh nghĩ đến một vấn đề khác: "Bà nội có giận không cha?"

"Sẽ không." Cố Kim xoa xoa đầu mình: "Bà ấy rõ ràng lắm, cháu của bà thế nào bà nội biết mà. Nếu thực sự vào nhà máy rồi đi khoe khoang là mình đi cửa sau thì phiền phức lắm đấy."

"Bà nội không thích chọc ra phiền toái."

Mở cốp xe, tìm thai bao Đại Tiền Môn, Sở Đại đưa hết cho Cố Kim: "Thế con đợi trong xe?"

"Đợi trong xe đi con, bên ngoài lạnh, lát nữa cha từ đây vòng qua."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 392: Chương 392



Sở Đại gật đầu, chân dài bước vào trong xe, ngồi vào ghế lái, rồi "phịch" một tiếng đóng cửa lại.

Anh họ nhà họ Trương thò đầu ra nhìn không thấy Sở Đại, mở miệng hỏi Cố Kim: "Cậu ơi, anh rể đâu rồi?"

"Đang nói chuyện với con trai nhà chú ở đầu làng rồi." Cố Kim cười tươi đáp: "Có chuyện gì à? Cháu tìm A Đại có việc gì không?"

"Không." Anh họ nhà họ Trương phủ nhận ngay, anh ta nghĩ rằng tính cách của quân nhân vốn thẳng thắn, lại là họ hàng với nhau, mình kể khổ chút chắc là đạt được mục đích.

Người ngoài đều nghĩ cậu họ này của anh hiền lành, nhưng người trong nhà ai cũng biết, cậu họ là giả heo ăn thịt hổ, đừng nhìn cậu họ lúc nào cũng cười tươi, thật ra là hổ dữ đội lốt hổ cười.

Anh họ nhà họ Trương có chút sợ cậu họ cho nên không dám nói thật.

"Ồ, không có gì thì tốt." Cố Kim không để ý, quay sang nói chuyện với cậu cả Trương về kế hoạch của đội sản xuất.

Hiện tại đội sản xuất Vô Địch cùng với đội sản xuất Hồng Kỳ và Hồng Tinh đang hợp tác phát triển kinh tế tập thể, dạo trước nghe nói cậu cả Trương muốn học cách thiêu làm gạch, việc nhỏ này có thể giúp một tay.

Có nhiều nghề trong đội sản xuất là việc tốt tốt, sắp tới đội sản xuất Hồng Tinh sẽ tự xây lò gạch, việc đốt gạch chắc chắn sẽ kiếm được nhiều công điểm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Liếc mắt nhìn sang phía mẹ, bà đang tươi cười nói chuyện với mợ cả Trương, mỗi câu của mợ hình như đều nói đúng tâm lý của bà.

Tuổi này thì còn gì niềm vui gì đâu? Chỉ mong con cháu đầy nhà, con cháu hiếu thuận, gia đình hòa thuận, sống tốt hơn chị em cùng lứa.

Trương Thúy Phân đều có hết, tâm trạng đương nhiên thoải mái hơn nhiều phần.

Nói chuyện hơn nửa giờ, bà đứng lên: "Tôi còn phải đi qua nhà anh hai, không cần tiễn, mọi người cứ làm việc của mình đi."

Bà mợ Trương gia rõ ràng hiểu suy nghĩ của con trai, muốn nói gì đó, thấy chồng đang nói chuyện với con cả nhà họ Cố, bà đem lời nuốt trở lại.

Người nhà họ Trương tiễn họ ra khỏi sân, mợ cả họ Trương không nhịn được lẩm bẩm hai câu: "Cuối cùng thì cũng là con gái gả đi, chỉ nhớ đến cháu nội của mình..."

Cậu cả Trương nghe thấy vậy, nhíu mày, cuối cùng không nói gì, chắp tay sau lưng đi vào trong sân.

Sở Đại từ trong túi móc ra một viên kẹo sữa thỏ trắng, lột ra cho vào miệng, thoáng thấy một nhóm người đi tới, anh mở cửa xe.

Cố Kim nói: "Chúng ta đi qua nhà cậu út, xe vẫn để nơi này đi, lấy đồ ra ngoài."

Cố Ngân là người làm việc không buồn hé răng, anh cả vừa dứt lời ông đã lấy đồ chuẩn bị mang đi thăm người thân xuống. Cố Bảo nhạy cảm và linh hoạt lên tiếng hỏi: "Sao em cảm thấy thái độ của anh họ tự nhiên lạnh nhạt hẳn đi?"

Anh họ của anh chính là cha của anh họ nhà họ Trương.

Cố Tài trầm ngâm: "Em cũng nhận ra à? Quả thật có chút khác thường, trước đó còn rất nhiệt tình."

Trương Thúy Phân cho Cố Bảo một cái cốc đầu: "Đã muộn rồi, mau đi nhà cậu út thăm hỏi rồi về nhà nấu cơm, nhà nhiều miệng ăn đang chờ cơm đấy."

Bà làm sao mà không nhận ra, cũng hiểu đại khái nguyên nhân, trong lòng có chút buồn phiền.

Cố Kim ghé qua nói vài câu với mẹ, bà cụ nhíu mày, sau đó nhanh chóng bình tâm trở lại.

Thôi, không quản nữa.

Nhà ông cậu út ở cuối làng, thấy họ tới rất vui mừng, kéo em gái hỏi han tình hình, Sở Đại nhận ra người nhà ông cậu út đều rất giản dị, giống nhà họ Cố.

Nói chuyện hơn một giờ, trời sẩm tối Trương Thúy Phân mới luyến tiếc đứng lên: "Anh em chúng ta cũng chỉ gặp nhau mỗi năm một lần, nếu em không tới chắc nhà anh cũng không nghĩ đến việc qua thôn Đại Truân Tử thăm em?"

Bà mợ út họ Trương cười lớn: "Nhìn em gái nói kìa, mấy đứa nhỏ nãy còn bàn mấy ngày nữa qua nhà em thăm nhà, lúc đó đừng chê đông người là được."

"Sao có thể." Thấy chị dâu muốn vào bếp nấu cơm, Trương Thúy Phân đứng lên: "Không cần bận tới bận lui, nhà em về nhà ăn."

"Hiếm khi đến một lần, chắc chắn phải ở đây ăn cơm chứ. A Đại lần đầu tiên đến đây, mỗi một bữa cơm, nhà chị không có gì nhiều thịt cá gì tiếp đón, em không phải nghĩ nhiều.

"Em không có ý đó." Trương Thúy Phân lúc nãy ở nhà anh cả không thoải mái giờ đã hoàn toàn tan biến: "Nhà còn già trẻ lớn bé đợi chúng em về ăn cơm. Chị biết thằng ba nhà em là đầu bếp mà, em mang đầu bếp đi rồi, người ở nhà đói bụng."

“Đúng vậy.” Cố Tài cũng cười: "Lần sau nhất định tới ăn cơm, cùng mợ bàn luận tay nghề nấu nướng ha!"

"Được đi." Mợ út họ Trương không miễn cưỡng thêm: "Vậy để tôi tiễn cả nhà đến đầu thôn."

"Được."

Bà thím họ Trương khoác tay Trương Thúy Phân nói chuyện, Trương Thúy Phân hốc mắt hơi ướt, Cố Kim thì nói với ông cậu về một số việc của đội vào mùa xuân tới.

Đi được hơn mười phút tới đầu làng, thấy chiếc xe quân đội đậu đó, cậu út nhà họ Trương rõ ràng hơi ngạc nhiên.

Ánh mắt dừng lại ở người đàn ông mở cửa xe, ông gật đầu: "Khanh Khanh tinh mắt thật."

Nói vài câu từ biệt, dù sao họ cũng đã nói sẽ đến nhà họ Cố chơi, thật ra thì Trương Thúy Phân không có gì thương cảm, ngồi trong xe vẫy tay chào họ.

Rất nhanh, xe rời đi, người nhà cậu út họ Trương đứng yên một lúc rồi quay người nói cười về nhà nấu cơm.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 393: Chương 393



Cả nhà về đến là hơn năm giờ, Cố Tài đi thẳng ra vườn rau hái rau, đã đến giờ nấu cơm rồi.

Sở Đại và mọi người vào nhà, thấy Cố Khanh Khanh đang nói chuyện với Triệu Ngư, người anh đầy hơi lạnh, không ngồi gần vợ, anh tìm một góc lò sưởi sưởi ấm người, sau đó mới nhận con trai Đoàn Đoàn từ tay Thẩm Tuy bế con trai vào lòng.

"Nhóc con, nhớ cha không?" Nhóc con quay mặt không để ý đến anh.

"Còn biết giận cơ đấy." Người đàn ông cười khẽ: "Cha không phải không dẫn con đi, trời lạnh dễ cảm, con xem cậu út con hôm qua bị cảm, giờ vẫn còn khó chịu kìa."

Nhóc con mắt đôi đen to tròn lấp lánh nhìn anh, trong mắt còn chút nghi hoặc, không biết nghe có hiểu không.

Sở Đại ghé vào hôn con một cái, dịu dàng nói: "Cha sai rồi, sau này đi đâu cũng mang theo Đoàn Đoàn và Niên Niên, được không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Lần này nhóc hiểu, hôn lên má cha một cái chốc, phát ra tiếng vang trong trẻo.

Cố Khanh Khanh nhìn thấy cảnh cha con tương tác, Niên Niên thấy cha hôn anh trai không chịu được, cựa quầy khỏi lòng mẹ đi xuống, nhào về phía cha: "A ~ a cha cha!"

Sở Đãi khẽ cưới, cúi xuống ôm nhóc con, hai đứa con được anh một tay ôm vào lòng, cánh tay gầy mà vô cùng vững chắc.

Cố Khanh Khanh mắt đầy ý cười, Triệu Ngư nhìn cảnh này có phần hơi hâm mộ.

Ánh mắt ảm đạm nhìn đứa nhỏ trong lòng đang ngủ.

Hôm nay là mùng một Tết, anh ấy không về đây một chuyến chúc Tết.

Khi nhà họ Cố chuẩn bị ăn cơm, Triệu Ngư kìm nén cảm xúc trong mắt, ôm con đứng lên: "Tớ phải về rồi Khanh Khanh, lần sau lại đến tìm cậu nha."

"Hay ở lại ăn cơm đi? Ngoài trời tuyết đang rơi mà." Cố Khanh Khanh nói.

"Không được, mẹ tớ đang đợi ở nhà." Triệu Ngư nhất quyết đòi đi, Cố Khanh Khanh bất đắc dĩ, tìm một cây dù trong góc nhà tiễn cô bạn về.

Vừa ra khỏi sân, cô đột nhiên nhẹ giọng gọi: "Khanh Khanh."

"Ừ?"

Ánh mắt tràn đầy cảm xúc, Triệu Ngư cuối cùng lắc đầu: "Không có gì, cảm ơn cậu."

Cố Khanh Khanh ngẩn ra, lắc đầu cười: "Cậu nói cái gì thế..."

Tiễn Triệu Ngư về nhà, Cố Khanh Khanh nhìn bạn mình thêm một chút rồi mới quay lại sân nhà họ Cố.

Ngày hôm sau.

Hơn tám giờ ăn sáng xong, vì nhà có xe nên không cần vội bắt xe khách, người nhà họ Cố không vội vàng, cẩn thận phân chia đồ mang về cho bốn chị em dâu.

Tần Lê nhìn đống lạp xưởng, cá khô và đồ hộp trên sàn, ngại ngùng: "Nhà em gần đây, không cần mang những thứ này, để các chị dâu mang về đi."

"Con đúng là ngốc." Trương Thúy Phân chia đều đồ thành bốn phần: "Chỉ cần con là con dâu nhà họ Cố thì đồ phải chia đều, nếu để cha mẹ con biết chúng ta đối xử tệ với con, con nói họ không buồn sao? Con về đây làm dâu, ở nhà con cũng là bảo bối của cha mẹ con. Gả cho em trai của người cả đời khắc khẩu với mình, còn bị nhà chồng đối xử tệ bạc."

Còn chưa nói xong, người nhà họ Cố đã cười rộ lên, Cố Bảo chà chà tay bước lại: "Mẹ từ khi nào mà miệng mồm lại lanh lẹ thế? Cái gì mà khắc khẩu cả đời, cha vợ với anh cả quan hệ tốt lắm, còn thân hơn cả anh em ruột."

Sở Đại bị mối quan hệ phức tạp này chọc cười, Cố Khanh Khanh kiễng chân nói nhỏ vào tai anh mấy câu, anh hiểu ngay.

Anh gật đầu, thừa lúc người nhà họ Cố không để ý, ôm eo vợ lên, nhẹ hôn vào môi vợ một cái.

Cố Khanh Khanh trừng to mắt nhìn chồng, gương mặt đỏ ửng.

Anh cười khẽ buông tay, thản nhiên tiếp tục nghe mọi người nói chuyện.

Cố Khanh Khanh: "..."

Người đàn ông này từ tận xương cốt không hề đứng đắn.

Hai nhóc con chạy nhảy khắp nơi, có Thẩm Tuy và Tiểu Hủ trông chừng, không lo va chạm.

Phân chia xong đồ, Trương Vũ Tình và Hàn Liên Tâm cùng đi xe máy kéo lên trấn bắt xe, lần này về mang theo chồng, con dâu và con trai, người nhiều xe hơi ngồi không đủ chỗ.

Gia đình nhỏ Cố Khanh Khanh vốn đã đông người, cô và Sở Đại, Thẩm Tuy còn có hai nhóc con, thêm cha mẹ cùng cha chồng nữa.

Thẩm Tuy ngồi ở vị trí nhỏ phía sau cốp xe mới tạm đủ chỗ.

Sở Đại lái xe, Sở Uyên ngồi cạnh, hai bố con mặt lạnh tanh, không khí trong xe rất nặng nề.

Cố Kim gãi đầu, phá tan không khí: "Thông gia, ông từng đi những đâu rồi?"

Cuối cùng cũng phá được tảng băng, Sở Uyên đối với người nhà họ Cố rất hòa nhã: "Đi khắp nơi, trước đây phải đánh trận, thường xuyên đánh du kích từ núi này sang núi khác, cứ đi như vậy không biết khi nào thì qua thành phố khác rồi."

Cố Kim kính nể: "Thông gia, quân nhân như ông đáng nể thật sự."

"Ông cũng rất vĩ đại, đưa đội sản xuất Vô Địch đến mức này. Ngoài cửa sổ là những căn nhà cỏ tranh thấp lè tè, đối lập rõ rệt với dãy nhà hai tầng bằng gạch đỏ của thôn Đại Truân Tử.

Hai ông cha khen ngợi nhau, Cố Khanh Khanh ôm nhóc con trong lòng, nhóc con dán mặt vào cửa kính xe, miệng líu lo không ngừng.

Cố Khanh Khanh nói với Thời Như Sương: "Mẹ, mẹ nói sao chúng không giống anh cả nhỉ, nói nhiều như vậy, nói suốt cả đường đi."

"Không phải giống con sao." Thời Như Sương cũng ôm một nhóc, cầm bình sữa cho bú: "Bọn trẻ nhà chúng ta đã tốt lắm rồi, con không thấy đứa con nhà Bất Phàm sao, nghịch ngợm lắm, y như cha nó hồi trẻ."

Nghe vậy, Cố Khanh Khanh xẹt qua một suy nghĩ, cô hỏi chồng đang lái xe phía trước: "Anh, hồi nhỏ anh nói nhiều không?"

Sở Đại liếc nhìn gương chiếu hậu, định nói, thì nghe cha anh cười lạnh: "Lúc còn nhỏ, mấy chú mấy bác nó đều bị nó làm phiền muốn chết, còn nói chờ nó lớn đưa đi làm ngoại giao đi, làm phiền c.h.ế.t quân địch."

Sở Đại nhìn đường phía trước, nắm vô lăng, cười nhạt: "Vậy sao không đưa, nhà không có bản lĩnh này?"

Cố Khanh Khanh nghe hai cha con nói chuyện có dấu hiệu đối nghịch nhau, đâu đầu cô nói lảng sang chuyện khác: “Anh ơi, cho em viên kẹo."

Sắc mặt Sở Đại hơi hòa hoãn trở lại, s* s**ng trong túi lấy ra hai viên kẹo đưa sang.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 394: Chương 394



Trong xe bầu không khí trở nên ngưng trệ, chỉ có tiếng Cố Khanh Khanh bóc kẹo kêu sột soạt. Cô vừa bóc được một nửa, Niên Niên bất ngờ nhảy tới l.i.ế.m một cái, vẻ mặt thỏa mãn. Cô cười phá lên: "Mẹ! Mẹ xem này, con mèo nhỏ tham ăn này."

"Không phải giống y như con à." Bé con Đoàn Đoàn trong lòng Thời Như Sương cũng chồm lên, bà bất lực: "A Đại, còn kẹo không? Hai đứa nhỏ nhà con tham ăn quá trời đi."

Sở Đại lại đưa thêm một viên kẹo, chuyện này coi như xong. Khi xe đi được nửa đường, hai đứa nhỏ đã ngủ, Cố Khanh Khanh cũng bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Khi đến ranh giới giữa hai thị trấn, có thể thấy rõ sự khác biệt giữa nhà mẹ đẻ và nhà chồng Thời Như Sương. Đường bên này lởm chởm, chỗ nào cũng ổ gà. Sở Đại ở Binh Đoàn từng lái qua mọi loại địa hình, không cảm thấy khó lái cho lắm.

Hai đứa nhỏ ngủ say, càng xóc nảy càng ngủ ngon hơn, chỉ khổ cho Thẩm Tuy ngồi ở hàng ghế sau, mặt trắng bệch. Sở Uyên định mở miệng chọc vài câu mà thấy hai đứa cháu ngủ ngon lành, không muốn làm phiền, nên khoanh tay nhắm mắt.

Ngoài Sở Đại, những người khác đều đã ngủ. Sở Đại nhìn quanh, thấy đồi núi bên này trơ trọi, không xanh tươi như bên nhà họ Cố, toàn là đồi thấp.

Thời tiết này lái xe cực khổ, bàn tay lạnh toát, cứng ngắc, một tay cầm tay lái, tay phải móc một viên kẹo từ túi ra, dùng răng cắn mở giấy, bỏ vào miệng. Vị ngọt lan ra, làm tan biến cảm giác chóng mặt, khiến anh tỉnh táo hơn.

Lái xe nhanh hơn ngồi xe khách, khoảng mười hai giờ trưa, họ đến gần đội sản xuất Phong Thu.

Ngày mùng hai, ngày về thăm mẹ đẻ.

Hai anh trai Thời Như Sương đã đứng chờ từ sớm ở đầu thôn, thỉnh thoảng nói chuyện với người đi ngang qua: "Đi thăm nhà chú hai à?"

"Ừ, hôm qua ăn ở nhà bác cả, hôm nay thăm chú hai, ngày mai thăm chú út, mùng bốn mùng năm thì về nhà vợ."

"Thế thì tốt." Thời Liên Thải cười nói.

"Hai anh đang chờ em gái về à?"

"Ừ, năm nào cũng về giờ này." Vừa nói dứt lời, ông thấy chiếc xe đen từ xa đang tiến tới, nghi ngờ: "Có phải lãnh đạo đến không?"

"Để tôi xem." Người bên cạnh cũng kiễng chân nhìn: "Chắc vậy, không biết là từ chính phủ thành phố hay tỉnh, xe sang thế này mà."

Không nhắc đến công xã là có lý do, người trong công xã thường đi xe đạp, mưa nắng đều đạp xe, ít khi thấy ô tô trên trấn, chỉ thỉnh thoảng thấy xe từ nơi khác đi qua đây.

"Ồ, tới rồi, tôi phải đi báo với đội trưởng." Người nọ chạy vội về.

Thời Liên Thải không ngại nhìn náo nhiệt: "Xe chạy qua đây ít nhất phải mất bốn, năm phút, đường ngoằn ngoèo mà."

"Ừ, đường bên nhà em gái tốt hơn, trước kia đã dùng đá vụn san cho bằng phẳng, giờ mỗi nhà xây nhà mới, đất cũ đổ lên, đổ bê tông, đường bên này của chúng ta không biết đến bao giờ mới được như thế."

"Ừ, bên này chúng ta nghèo mà, đồi núi hoang vu, không làm gì được, đội sản xuất cũng không có tiền, công xã càng không thể cấp tiền xuống."

Hai anh em vừa nói chuyện phiếm, thì đội trưởng, bí thư chi bộ và chính trị viên đã chạy tới.

Đội trưởng còn thở hổn hển, cúi người hỏi: "Lãnh đạo đâu?"

"Vẫn ở trên xe." Thời Liên Thải đáp.

Đội trưởng đứng thẳng dậy, nhìn quanh. Chiếc xe đen ngoằn ngoèo trên đường lầy lội, ít nhất phải mất hai ba phút nữa mới tới nơi.

Thở đều lại, ông hỏi các sang các đồng bạn nối khố: "Ngày Tết thế này, lãnh đạo đến làm gì?"

Bí thư chi bộ cũng khó hiểu: "Không rõ, chắc là tiện đường kiểm tra."

Chính trị viên kiễng chân nhìn: "Nghe nói gần đây đội sản xuất bên cạnh học đội sản xuất Vô Địch, làm kỹ thuật chăn nuôi gì đó, muốn phát triển kinh tế tập thể, chắc là tiện đường ghé qua."

Dân làng nghe nói có lãnh đạo tới cũng kéo ra xem, áo bông xám trên người không biết làm từ năm nào, chắp vá chồng chất, nhưng hết thảy không che được sự nhiệt tình và tinh thần phấn chấn của họ.

"Chờ một lát rồi biết." Đội trưởng đội sản xuất không quan tâm, dù sao họ cũng không làm gì sai, lãnh đạo muốn tới thì cứ tới.

Thời Liên Vân và Thời Liên Thải nói cười chờ xem náo nhiệt, đại khái là chưa từng gặp lãnh đạo tỉnh, không biết trông như thế nào.

"Ủa? Cái gì thế kia?" Có người kinh ngạc: "Sao lại có thêm một xe nữa?"

Mọi người đều nhìn theo hướng chỉ tay, hai chiếc xe cách nhau một đoạn, một trước một sau tiến tới đầu thôn.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 395: Chương 395



Đội trưởng đội sản xuất cũng giật mình: "Có khi nào lãnh đạo thành phố và lãnh đạo tỉnh cùng tới? Hoặc lãnh đạo tỉnh và lãnh đạo trên trung ương cùng tới?"

Nghe đến từ "trung ương", chính trị viên không yên, chỉnh sửa quần áo vá chằng chịt trên người, hỏi bí thư chi bộ: "Có gì không ổn không?"

Bí thư chi bộ vỗ lưng ông ta, nhăn mặt: "Anh ăn há cảo hẹ hồi trưa nay hả? Răng cửa còn dính miếng hẹ kìa."

Chính trị viên vội lấy tay che miệng gỡ ra.

Cố Khanh Khanh lơ mơ tỉnh dậy, thấy đầu thông đông đúc người, cô dụi mắt, chỉnh lại tấm chăn quấn con trai nhỏ.

Nhẹ nhàng chạm vào Thời Như Sương đang ngủ, cô nói nhỏ: "Mẹ ơi, đến rồi."

Thời Như Sương từ từ tỉnh dậy, nhìn xuống Đoàn Đoàn trong lòng, vẫn chưa tỉnh.

Cô ngồi ở giữa, qua kính chắn gió nhìn thấy hai anh trai đang đứng run rẩy trong gió lạnh chờ mình rồi, lòng ấm áp: "Hai anh trai em lần nào cũng đứng chờ ngoài trời, lạnh thế này chờ gì, em biết đường về mà."

Dù nói vậy mà rõ ràng trên mặt rất vui.

Cố Kim cũng ngáp tỉnh, khi xe dừng lại, ông quay đầu gọi Thẩm Tuy: "A Tuy, đến nhà ông ngoại rồi, đừng ngủ nữa, xuống hít thở không khí."

Thẩm Tuy mở mắt, gật đầu, cố nén cảm giác khó chịu trong cổ họng.

Cửa xe mở, đội trưởng và mọi người nhanh chóng vây quanh: "Đồng chí, vất vả rồi."

Sở Uyên vừa xuống xe đã bị vây kín, khí chất mạnh mẽ, đôi mắt uy nghiêm, trông rất quyền lực.

Thấy tình hình trước mắt, ông nhíu mày, sau đó nhận ra điều gì đó, ông lắc đầu: "Đồng chí, các đồng chí nhầm rồi, chúng tôi đến thăm người thân chúc Tết."

"À?" Đội trưởng và bí thư chi bộ nhìn nhau: "Vậy thân nhân của đồng chí là?"

Chưa kịp trả lời, thôn dân đã biết là ai.

Cố Khanh Khanh gọi to lên: "Cậu ơiiii!" Giọng cô trong trẻo như tiếng chuông bạc.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ơi ơi, Khanh Khanh!" Thời Liên Thải đang khoanh tay ngồi xem náo nhiệt, nghe cháu gái gọi liền đứng dậy đi tới chỗ xe hơi đang đậu.

Sở Đại cũng mở cửa xe bước xuống, cùng Cố Khanh Khanh gọi: "Cậu."

"Ừ! Ừ" Thời Liên Thải quay đầu gọi anh trai: "Anh cả, đừng đứng ngẩn ở đó nữa! Là Khanh Khanh nhà mình."

"Ồ? Ồ!" Đang ngồi xem náo nhiệt ai ngờ lại là người nhà mình, Thời Liên Thải ngẩn ra một lúc mới phản ứng, sau đó tới chào người nhà mình, nói với đội trưởng: "Đây là em gái tôi dẫn theo Khanh Khanh về chúc Tết."

Đội trưởng gãi đầu: "Biết rồi."

Cơ mà chiếc xe này đến thăm nhà họ Thời, còn xe phía sau thì sao nhỉ?

Bí thư chi bộ và chính trị viên nhìn nhau, hai người đều không hiểu.

Người nhà Thời vui vẻ trò chuyện, Thời Liên Vân và Thời Liên Thải giúp lấy đồ từ cốp xe, chiếc xe đến sau cũng dừng bên cạnh, từ đó bước ra bốn, năm người mặc đồ Trung Sơn đen.

Cố Kim nhếch miệng cười, đội hình này quen quá.

Người dẫn đầu là vị Chu bí thứ, bên cạnh là một thanh niên mang sổ da dày, phía sau là một người đeo kính lịch sự.

Ba người còn lại Cố Kim chưa gặp.

Đội trưởng nhìn thấy huy hiệu Đảng trên n.g.ự.c họ, biết ngay là lãnh đạo lớn, vội lên bắt tay.

"Đồng chí, tôi là từ đội sản xuất Phong Thu..."

Họ tự giới thiệu, Bí thư Chu gật đầu thân thiện, đồng chí Tiểu Võ bên cạnh cũng giới thiệu nhóm của mình.

Thời này ít xe, lại là xe Giải Phóng tốt, Bí thư Chu tò mò xem chủ xe kia là ai, xem có phải là cấp trên phái đến không?

Nhìn một cái, ông giật mình.

Cố Kim gãi đầu cười ngốc nghếch: "Bí thư Chu, đã lâu không gặp."

"Đội trưởng Cố, sao anh ở đây?" Ông nhận ra ngay chủ xe: "Tư lệnh Sở cũng ở đây?"

"Ở kia kìa." Cố Kim chỉ: "Tôi về nhà cha vợ chúc Tết."

Bí thư Chu nhìn theo, thấy vị Tướng quân huyền thoại đang bế cháu, kéo tả cho cháu nhìn dáng vẻ là chuẩn bị cho cháu đi tè.

Bí thư Chu: "..." Thôi để lát nữa rồi chào hỏi sau vậy.

Bộ trưởng tài chính lịch sự đẩy kính: "Bí thư, đội trưởng mời anh đến đại đội báo cáo công việc."

"Vâng, được." Bí thư Chu ngừng một lát, nói: "Đó là Tư lệnh Sở quân khu phương Nam, đi đến đó chào hỏi một cái đi."

"Vâng?" Bộ trưởng tài chính nhớ lại đồng chí trong công xã nói về nhà Cố Kim, hai con trai đều trong quân đội, một ở Binh Đoàn Xây Dựng biên giới, một ở Quân Khu Không Quân, con rể ở bộ chỉ huy hải quân, thông gia là...

Anh theo sau Bí thư Chu, tới chào Sở Uyên vừa cho cháu đi tè xong: "Tướng quân Sở."

Bọn họ không phải quân nhân, chỉ cần bắt tay là được rồi.

Sở Uyên đang bế cháu, một tay bế cháu, bắt tay họ: "Chào các anh."

Nhìn xe đã biết, là biển xe chính phủ tỉnh.

Giống như bí thư Chu nhìn biển số xe quân đội, biết ngay là xe Tư lệnh quân khu.

Đại đội trưởng vẫn đang nói chuyện với Tiểu Võ, nhìn quanh không thấy bí thư Chu, bèn thắc mắc: "Không phải đi đại đội báo sao sao?"

Bí thư chi bộ thúc khuỷu tay: "Thông gia nhà họ Thời tới, bí thư Chu đi chào rồi, mình cũng đi chứ?"

Cùng thôn, đương nhiên phải biết chi tiết gia đình thông gia của nhà họ Thời.

"Đi thôi." Chính trị viên mở miệng: "Lãnh đạo tỉnh đều sang đó rồi, mình cũng phải đi chào."

Ngạc nhiên là, Sở Uyên tuy uy nghiêm nhưng rất gần gũi, bắt tay chào hỏi từng người.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 396: Chương 396



“Hay là chúng ta về nhà rồi nói chuyện tiếp: “Thời Liên Thải thấy lãnh đạo tỉnh mãi trò chuyện với thông gia, do dự mấy lần cuối cùng cũng mở miệng: “Ngoài này lạnh, đứa nhỏ lạnh dễ cảm."

Sở Uyên liếc nhìn cái mũi đỏ ửng của đứa cháu, nhanh chóng dùng chăn bọc chặt nó lại: “Bí thư Chu, anh cứ đi lo công việc của mình trước, xong rồi đến Thời gia tìm tôi.”

“Vâng, phiền toái ngài rồi.” Bí thư Chu thực sự có việc muốn nhờ, thấy có trẻ con không nán lại lâu, nhường đường cho họ đi.

Cố Khanh Khanh ánh mắt đặt trên người em trai đang ngồi xổm bên lề đường nôn mửa, đau lòng, cô đưa Niên Niên cho chồng, rồi đi đến bên cạnh cậu bé, ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng: “Em thấy ổn không, A Tuy?”

“Chị, em không sao.” Thẩm Tuy nhận khăn tay chị đưa, lau miệng rồi nắm lại trong tay.

“Biết thế đã để em ở nhà nghỉ ngơi rồi, chị nghĩ em chưa từng đến nhà ông bà ngoại nên muốn đưa em đến thăm.” Ánh mắt cô đầy hối hận.

“Em không sao, chỉ là cảm cúm nên hơi chóng mặt, nôn xong em thấy dễ chịu hơn rồi.” Cậu ngược lại an ủi: “Chị đừng lo cho em.”

Cố Khanh Khanh xoa đầu em trai, kéo cậu bé dậy rồi cùng về nhà ông bà ngoại.

Khu vực này toàn là những ngôi nhà tranh dạng cấp bốn, mỗi nhà cách nhau khá xa, không quá đông đúc.

Hai anh em Thời Liên Vân và Thời Liên Thải lần lượt trò chuyện với Sở Uyên và Cố Kim, còn Sở Đại bế con đi phía sau, thấy Cố Khanh Khanh chưa theo kịp, anh bước chậm lại, đợi cô.

Người phụ nữ khoác vai Thẩm Tuy đi tới, nhìn thấy sắc mặt cậu bé tái nhợt, anh nói: “Vào nhà uống chút nước nóng đi.”

Thẩm Tuy gật đầu.

Trong sân nhà họ Thời rất náo nhiệt, ngoài những người thân đến chơi, còn có cả hàng xóm đến chào hỏi, thấy nhóm họ bước vào, cái miệng càng không thể ngừng nghỉ.

Cố Khanh Khanh dẫn đầu đến chào các trưởng bối nhà Thời, rồi vào bếp rót hai cốc nước nóng, một cốc cho Sở Đại, một cốc cho Thẩm Tuy, xong xuôi cô mang hai người vào trong nhà.

Sở Uyên và Cố Kim đã ngồi xuống uống trà, trò chuyện với Thời Quý, dù Sở Uyên chỉ kém ông mấy tuổi nhưng về bậc vai vế, vẫn phải gọi một tiếng chú.

Phòng khách rất nhộn nhịp, mợ cả Hà Thu Thủy không thấy Cố Khanh Khanh, đoán cháu gái ở trong phòng khách, mang theo một bếp lò bước vào.

"Khanh Khanh à, mợ nghe nói A Tuy bị say xe, đã đỡ hơn chưa?”

“Uống chút nước nóng rồi, không sao nữa rồi mợ.” Cố Khanh Khanh nhìn qua bên cạnh, thấy Thẩm Tuy ngồi trên ghế cạnh anh rể, bởi vì buồn ngủ nên nằm gục lên chân anh mà ngủ.

“Để thằng bé lên giường ngủ đi.” Hà Thu Thủy đặt bếp than xuống, đưa tay đón Niên Niên từ Sở Đại: “Để bà mợ xem cháu trai của chúng ta nào.”

Niên Niên không sợ người lạ, chỉ cười toe toét, miệng gọi: “Bà bà!”

“Là bà mợ! Bà mợ!” Hà Thu Thủy sửa lại.

Niên Niên rung đùi đắc ý, không thấy anh trai, liền vùng vẫy muốn xuống khỏi tay bà.

Cố Khanh Khanh cười nói: “Mợ, không cần bế cháu đâu, nó biết đi rồi.”

“Được, cho nó đi tìm anh Trọng Sơn chơi nha.” Hà Thu Thủy đặt cháu xuống, cười hỏi Sở Đại: “A Đại, đi xe cả chặng đường có mệt không con? Đói bụng chưa?”

“Không sao, cảm ơn mợ quan tâm.” Trước mặt trưởng bối, anh ngồi thẳng lưng hơn, hơi chỉnh tư thế ngồi.

“Gần ăn cơm rồi, bà ngoại và mợ nhỏ đang bận trong bếp,” Thấy cậu bé nằm trên đùi anh, cô lại nói: “Để A Tuy vào phòng anh họ ngủ nha?”

“Không sao, ở đây ấm áp.” Sở Đại thấy cậu bé hơi động đậy, ngủ không yên, anh liền đặt tay lên lưng cậu nhóc.

Thẩm Tuy nhìn lạnh lùng và khép kín, nhưng thực ra rất dính bọn họ, đó cũng là lý do Cố Khanh Khanh muốn đưa cậu đến, sợ cậu nhóc cảm thấy bị bỏ rơi.

“Được rồi, chờ thêm lát nữa ăn cơm, các con cứ tự nhiên, ở đây có đồ ăn vặt, Khanh Khanh, con ăn tạm trước, mợ vào bếp giúp đỡ chút ha."

Cố Khanh Khanh gật đầu: “Mợ đừng bận lo cho chúng con, không phải người ngoài mà.”

“Đúng đúng.” Hà Thu Thủy kéo một chiếc ghế lại, đặt đĩa đựng hạt dưa, đậu phộng và khoai lang khô lên đó: "Mợ không lo các con nữa, anh họ con không biết chạy đâu mất, mới ban ngày mà không thấy được bóng dáng.”

Bà vừa lẩm bẩm vừa rời đi, Niên Niên cũng đi theo ra ngoài, ông ngoại và bà ngoại của nhóc con đều ở ngoài phòng khách, Cố Khanh Khanh không quá lo lắng.

Cố Khanh Khanh ngồi cạnh Thẩm Tuy, cô đưa bếp than lại gần hơn, chỉnh ghế, ba người ngồi quanh bếp lửa.

Cầm một nắm hạt dưa cắn, cô hỏi chồng: “Ở đây qua đêm nha anh? Sáng mai về, ăn trưa ở nhà rồi về quân khu.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nghe theo em.”

Cố Khanh Khanh cong mắt cười: “Ở nhà thoải mái, cơ mà ra ngoài mấy ngày cũng muốn về rồi."

Nhớ lại gì đó, cô nói: “Anh còn nhớ trên đảo đã nói gì không?”

“Hửm?” Anh cười, lấy một miếng khoai lang khô từ đĩa: “Nhiều lắm, em nói câu nào?”

“Ảnh chụp đấy.” Cô nhắc nhở.

“Chắc ở thư phòng tầng một.” Anh không để ý: “Khi nào về em tự tìm đi.”

“Thư phòng của cha?” Cố Khanh Khanh hơi do dự: “Em vào được không? Có gì không ổn không?”

“Được, không sao cả.” Sở Đại nói: “Trong thư phòng chỉ có sách và chữ anh luyện lúc nhỏ, những thứ quan trọng cha đều để ở phòng bên cạnh có sa bàn.” (Sa bàn là một mô hình thu nhỏ của một khu vực, thường được sử dụng để mô phỏng và lập kế hoạch cho các dự án xây dựng, quân sự, hoặc các hoạt động khác.)
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 397: Chương 397



Cố Khanh Khanh đã hiểu: “Đến lúc đó em sẽ nói với cha em vào thư phòng tìm đồ.”

“Được.”

Phòng trong ấm hơn phòng khách, không gian nhỏ, cửa đóng kín, bếp than làm ấm cả phòng, Thẩm Tuy hơi thở đều hơn, mơ màng nghe tiếng chị và anh rể, cảm thấy yên bình nên ngủ ngon lắm.

Cố Khanh Khanh và Sở Đại trò chuyện về kế hoạch tương lai: “A Tuy sau Tết Nguyên Tiêu sẽ vào học tại trường Trung học cho con cháu quân nhân. Ông Tần cũng sắp rời đảo, ba năm nữa sẽ đưa A Tuy lên thủ đô.”

“Ừ, em lo lắng cho em ấy?” Anh nhấm nháp khoai lang khô, liếc nhìn cậu bé nằm trên đùi mình.

“Không phải.” Cố Khanh Khanh lắc đầu, phủi vụn trên chân: “Ông Tần đối xử tốt với em ấy mà, A Tuy cũng rất độc lập, em chỉ sợ em ấy không quen khí hậu phương Bắc.”

Thẩm Tuy sinh ra và lớn lên ở miền Nam, cuộc đời này chỉ có hai lần ra khỏi tỉnh đều là đi cùng chị và anh rể.

Sở Đại hiểu lo lắng của cô: “Con cái lớn rồi có suy nghĩ riêng của chúng, sau này Đoàn Đoàn và Niên Niên muốn phát triển ở phương Bắc, chúng ta cũng không thể làm gì, chỉ có thể thường xuyên sang thăm nom.”

Cố Khanh Khanh nghe ra ý khác trong lời anh: “... Muốn để chúng theo con đường chính trị? Là ý của anh hay cha?”

“Cả hai, nói đến cùng chủ yếu là tùy hai đứa nhỏ.” Sở Đại cười, ánh lửa hắt lên gương mặt gầy gò kiên định của anh, anh nói: “Người nhà họ Sở đều có dã tâm, Sở Kinh Hồng và Sở Lược Ảnh sẽ không ngoại lệ.”

Rất hiếm khi nghe anh nhắc đến tên con, Cố Khanh Khanh cúi đầu nhìn bếp than, trầm tư không nói gì.

Cô dường như hiểu tại sao cha lại bảo bí thư Chu đến nhà tìm ông ấy, đây là muốn giữ một mối nhân tình, mở đường cho hai đứa cháu.

Dù nhà họ Sở nhân mạch rộng, có thêm bạn bè vẫn tốt hơn, đến được cái địa vị của Sở Uyên, đi một bước phải nhìn ba bước.

Sợ vợ suy nghĩ nhiều, Sở Đại nói: “Đoàn Đoàn và Niên Niên sau này tự đi đường con đường của mình, khi cần, chúng ta và cha sẽ hỗ trợ, em không cần lo lắng, còn sớm mà.”

Đúng vậy, hai đứa trẻ vẫn còn ở tuổi bi bô tập nói, vừa biết đi vững thôi, sau này thích gì còn chưa biết.

“Khanh Khanh? A Đại, ra ăn cơm.”

Bên ngoài mợ cả gọi với vào.

Cố Khanh Khanh vỗ lưng em trai: “A Tuy, ăn xong rồi ngủ tiếp.”

Thẩm Tuy tỉnh dậy, ngơ ngác một lúc rồi theo anh chị ra phòng khách.

Những người hàng xóm đến chơi đã về, chỉ còn lại vài người thân nhà họ Thời và bọn họ.

Thời Khinh Chu vội vã từ ngoài trở về, hỏi anh đi đâu, anh quơ quơ chai nước ngọt trong tay: “Đến cung tiêu xã một chuyến.”

“Được rồi, mau ăn cơm đi, trời này cơm canh nhanh nguội lắm.”

Nhà họ Thời không như nhà họ Cố, dùng lồng hấp cơm, mà dùng nồi nhôm treo trên bếp nấu.

Nấu cơm như vậy có nhiều cháy, rất thơm.

Đầu tiên múc cơm cho Thời Quý, rồi đến Sở Uyên, Cố Kim nhanh chóng đứng dậy: “Chị dâu không cần lo, chúng em tự làm được.”

Hà Thu Thủy cười đưa bát cho em ấy: “Vậy chị không lo nữa, mẹ hấp trứng cho Đoàn Đoàn và Niên Niên, chị đi xem đã xong chưa.”

Hai đứa nhỏ đã đói không chịu nổi rồi, Sở Đại gắp một miếng cá, gỡ hết xương, đặt vào bát Cố Khanh Khanh để cô đút cho chúng.

Chu Mạn đã bưng hai chén trứng chưng ra, suýt đụng phải Hà Thu Thủy đang đi ra, bà nói: “Đi đứng cẩn thận, đừng có hấp tấp như thế.”

Hà Thu Thủy hơi ngượng: “Mẹ, để con giúp.”

“Không cần, nóng quá, con đi ăn đi, trong bếp không còn gì phải làm nữa.”

“Khanh Khanh, con đút cái này cho Đoàn Đoàn và Niên Niên, món này bổ dưỡng.” Chu Mạn đặt chén xuống, trong mỗi cái chén đã có sẵn muỗng.

“Cảm ơn bà ngoại.” Cố Khanh Khanh thấy con trai chìa tay muốn lấy cái chén, liền giữ tay nó lại, cô múc một muỗng thổi nguội đút cho Niên Niên.

Đoàn Đoàn ngồi trong lòng cha cũng hài lòng khi ăn món trứng hấp mềm mịn, khác với món trứng hấp không thêm gì ở nhà họ Cố, Chu Mạn thêm chút nước tương nhà tự làm vào hai chén.

Nhà họ Thời nổi tiếng với nghề làm nước tương, thấy con trai ăn ngon, Sở Đại cũng múc một muỗng nếm thử, Đoàn Đoàn nhìn cha vẻ mặt đầy ấm ức, không hiểu sao cha lại cướp đồ ăn của mình.

Món này thêm nước tương rất ngon và đậm đà, không kém gì mua ở cung tiêu xã.

Thời Khinh Chu đúng lúc mang cơm cho Sở Đại và Cố Khanh Khanh, Sở Đại nghĩ một chút mở miệng hỏi: “Anh họ, bình thường ở nhà anh làm gì?”

“Hả?” Không ngờ em rể hỏi đột ngột, Thời Khinh Chu cười: “Ở đại đội làm việc thôi, rảnh thì giúp ông và cha làm nước tương.”

Sở Đại đút một muỗng trứng hấp cho con trai lớn đang uốn éo trong lòng, cười nói: “Anh họ làm nước tương giỏi không?”

Nhắc đến đây, Thời Khinh Chu không kìm được vỗ ngực: “Anh học hết bí quyết của ông nội rồi đó, giỏi hơn cha anh nhiều.”

Cố Khanh Khanh bật cười.

Thời Liên Vân liếc con trai một cái, bất mãn cái thằng con khờ này sao không giữ thể diện cho cha nó gì hết.

Sở Đại suy nghĩ một lúc: “Anh họ, nếu cho anh vào nhà máy nước tương quốc doanh, anh đồng ý đi làm không?"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 398: Chương 398



Thời Khinh Chu "hả" một tiếng, ngây ngốc nhìn em rể, rõ ràng là chưa hiểu ra chuyện gì.

Vẫn là Chu Mạn nhanh nhạy, bà cười mắng: "Thằng nhóc ngốc, em rể con hỏi con có muốn vào nhà máy quốc doanh làm việc không? Sao con cứ đứng đực ra như thế kia? Chẳng lẽ cày cuốc ngoài đồng chưa đủ khổ sao."

Hà Thu Thủy cũng căng thẳng nhìn con trai.

Mau đồng ý đi thằng ngốc, vào được nhà máy quốc doanh sau này dễ tìm vợ, còn có thể giúp con trai cô tránh khỏi cảnh cúi mặt xuống đất mà làm việc như cha mẹ nó, già rồi con cái thay ca, có thể gọi là đổi đời.

Sở Đại chỉ cười chờ câu trả lời.

"Anh, anh muốn đi!" Thời Khinh Chu nghĩ nếu mình không đồng ý, cha mẹ sẽ xông vào đánh mình c.h.ế.t luôn, gãi đầu nói: "Nhưng mà anh là hộ khẩu nông dân..."

"Em sẽ tìm cách, chỉ cần anh muốn đi." Sở Đại ôn tồn nói: "Ăn cơm trước đã, lát nữa nói chuyện này sau."

Ban đầu mục đích của anh là giúp nhà cậu một tay, nhân phẩm của người nhà họ Cố và nhà họ Thời anh có thể tin tưởng được. Lần này trở về nếu người nhà họ Cố muốn vào nhà máy quốc doanh anh cũng sẽ sắp xếp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người nhà họ Cố chăm chỉ, dù hiện tại chưa có tay nghề, vào nhà máy cũng có thể học hỏi từ từ thành thợ lành nghề, anh tin rằng không lâu sau sẽ thành thạo.

Thời Khinh Chu ngơ ngác ngồi xuống, tay cầm chén cơm mà còn lơ ngơ như đang trên mây.

Thế là... có thể vào nhà máy quốc doanh làm việc rồi á?

Hà Thu Thủy cười càng tươi hơn, liên tục gắp thức ăn cho em chồng, Thời Như Sương nhìn chén cơm chất đống như núi, buồn cười.

Cao Hải Nguyệt không ghen tị mấy, con trai cô mới hơn hai tuổi, cơ mà ...

Nhìn người đàn ông bên cạnh đang cười ha hả, cô không nhịn được hỏi cháu rể: "A Đại, cậu út của con cũng biết làm nước tương, con xem có thể để cậu đi cùng Khinh Chu vào nhà máy làm nước tương được không?"

Ban đầu cô chỉ hỏi bâng quơ, không hy vọng gì nhiều, không ngờ Sở Đại lại gật đầu: "Có thể."

Sở Uyên nghe thấy không có ý kiến gì, chỉ cười cười cùng Thời Quý uống rượu.

Rượu nho của nhà nông tự nhưỡng, hương vị dữ lâu trong cổ họng, vừa uống vào hơi có hơi chút cảm giác rát cổ.

Được hâm nóng trên bếp than một lúc, giờ uống lại thấy rất ngon.

Cao Hải Nguyệt vốn chỉ hỏi bâng quơ, không ngờ cháu rể thật sự đồng ý, cô vui mừng khôn xiết: "Cảm ơn con A Đại, thật không biết nói gì ... Cảm ơn con!"

Sở Đại chỉ cười lắc đầu, tiếp tục đút trứng hấp cho đứa nhỏ trong lòng.

Người thân bên nhà mẹ đẻ của Hà Thu Thủy và Cao Hải Nguyệt thấy con trai và chồng người ta vào được nhà máy quốc doanh, đỏ mắt không chịu được. Muốn mở miệng nói gì đó mà thấy Sở Đại luôn nhìn con trai trong lòng, chẳng hề ngẩng đầu nhìn họ.

Lời muốn nói lại nuốt trở lại, ban đầu định ăn xong sẽ về luôn, giờ lại họ đổi ý rồi. Bọn họ sẽ nài nỉ Hà Thu Thủy và Cao Hải Nguyệt, giờ họ tốt rồi, nhà mẹ đẻ nuôi dưỡng lớn vậy rồi, phải có nghĩa vụ nói vài lời giúp cháu trai nhà mẹ đẻ chứ?

Trong mắt họ, Sở Đại là người dễ nói chuyện, chỉ cần người nhà họ Thời mở miệng chắc chắn anh sẽ không từ chối.

Bữa cơm này người nhà họ Cố và nhà họ Thời ăn vui vẻ mãn nguyện, còn những người thân khác mỗi người một suy nghĩ.

Cố Khanh Khanh không bận tâm họ nghĩ gì, tâm trí cô đang để mắt vào con trai và Thẩm Tuy, em trai bị cảm không thể ăn trứng gà, cá và thịt cũng không muốn ăn, chỉ ăn một ít rau xanh.

Cố Khanh Khanh xót quá, chỗ này quá lạnh, cảm không dễ khỏi, có lẽ nên sớm trở về Nam Dương.

Đút cho hai đứa nhỏ xong, để chúng tự chơi, lò sưởi trong nhà đã được đặt dưới bàn, không sợ chúng chạy lung tung va phải, ở đây bọn họ ngồi nhìn, chúng muốn chui vào bàn cũng không được.

Người đông, ngồi sát nhau ăn cơm, cũng không có khe hở.

Niên Niên từ trên người cô xuống, Cố Khanh Khanh thở phào, cầm chén ăn cơm, chồng gắp cho cô một miếng thịt ba chỉ.

Cố Khanh Khanh gắp bỏ phần mỡ vào chén anh, ghé sát tai chồng nói: "Nhà bà ngoại điều kiện không bằng nhà mẹ đẻ em. Phiếu thịt này không biết đã tích góp bao lâu, chờ chúng ta đến mới dùng, ngày mai về chúng ta để lại ít phiếu thịt cùng phiếu lương nha."

Phiếu thịt Cố Xán Dương cùng Cố Thanh Liệt đa phần đưa hết cho cô, theo lý thuyết cô nên thay mặt các anh hiếu kính cho ông bà ngoại.

Sở Đại ngửi thấy mùi bồ kết từ tóc vợ, dằn lại sự bực bội trong lòng, nói: "Em tự quyết định là được."

Ăn xong, Cố Khanh Khanh giúp hai mợ dọn bàn. Cô liếc nhìn hai đứa con mình đang chơi vui vẻ với con trai của cậu, tay ra hiệu gì đó không rõ.

Thời Trọng Sơn mới hơn hai tuổi, nửa hiểu nửa không trả lời hai đứa cháu ngoại, giọng non nớt, rất đáng yêu.

"Khanh Khanh, chuyện của anh họ con và cậu út không biết phải cảm ơn nhà con thế nào. Người một nhà không nói hai lời, bọn họ nhất định sẽ làm việc tốt, không để A Đại mất mặt." Hà Thu Thủy dùng giẻ hất hết xương xẩu, vụn thức ăn trên bàn vào chén, nói với Cố Khanh Khanh.

Cố Khanh Khanh lắc đầu cười: "Đó cũng là vì anh họ và cậu có năng lực, con hiểu anh ấy, nếu không có năng lực, anh ấy sẽ không mở lời."

Cô rút ra kết luận này từ chuyện của anh họ nhà họ Trương. Có điều cô không biết dù Thời Khinh Chu không có năng lực, Sở Đại cũng sẽ vì cô mà đưa anh vào nhà máy quốc doanh học nghề.

Anh họ nhà họ Trương đơn giản là do quan hệ không thân thiết, hơn nữa Sở Đại không ưa nên mới từ chối.

Người chăm chỉ, dù không có tay nghề, anh cũng sẵn lòng giúp đỡ đưa vào học nghề. Học việc mỗi tháng được mười chín đồng, đợi thành nghề ít nhất cũng được hai mươi lăm, hai mươi sáu đồng.

Anh họ nhà họ Trương chỉ nghĩ làm sao đi để đường tắt, không tự lượng sức mình, không nghĩ cách tiến thân mà chỉ biết than vãn.

Sở Đại khinh thường anh ta.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 399: Chương 399



Như mấy anh nhà em nhà họ Cố, thà ở lại đội sản xuất làm việc cũng không muốn mở lời làm phiền anh. Họ biết đi học chăn nuôi, trồng trọt, học cách thiêu gạch, làm xi măng. Còn anh họ nhà họ Trương lại chỉ muốn vào thành phố hưởng thụ, không chừng còn mơ tưởng đến việc lúc đó sẽ lấy danh nghĩa nhà họ Sở, cáo mượn oai hùm.

Sở Đại lười phản ứng.

"Cũng là vì con A Đại mới nguyện ý mở miệng." Hà Thu Thủy hiểu rõ: "A Đại thực sự thương con, sẵn lòng giúp đỡ người nhà con."

Cố Khanh Khanh cười cười.

Bên này họ đang dọn bàn, Thẩm Tuy vào phòng bên trong ngủ, Sở Đại và Thời Khinh Chu cùng các cậu đang bàn chuyện vào nhà máy quốc doanh, Thời Quý và Sở Uyên đang uống rượu.

Thời Quý vốn là người nhã nhặn, nghe Sở Uyên kể chuyện chinh chiến hồi trẻ, hào hứng, kích động dữ lắm.

Người thân bên nhà mẹ của Hà Thu Thủy và Cao Hải Nguyệt mặc dù đang trò chuyện với Chu Mạn, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Sở Đại.

Chu Mạn sao có thể không biết suy nghĩ của họ, đặc biệt là Vương Tú Anh, bà nhìn là bực mình.

Mấy năm trước khi Khanh Khanh chưa đi Binh Đoàn. Người này còn muốn giới thiệu Cố Khanh Khanh cho cháu trai mình, Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt cho hai cháu gái của cô ta.

Sau đó từ trong miệng Cao Hải Nguyệt bà mới biết chuyện, cả nhà họ không ai tốt, lười biếng, ăn không ngồi rồi, nổi tiếng thiếu lương thực trong đội sản xuất.

Lúc đó trong lòng bà căm hận vô cùng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khanh Khanh nhà bà là bảo bối của cả nhà họ Thời và nhà họ Cố. Hai cháu trai càng không cần phải nói. Trong mắt bà Xán Dương là thiên chi kiêu tử, xứng đáng với một cô cái xinh đẹp, tài giỏi. (Thiên Chi Kiêu Tử có thể hiểu: "con cưng của trời" hay "người được trời ưu ái". Nó thường được dùng để chỉ những người có tài năng xuất chúng, được thiên nhiên và số phận ưu đãi, hoặc những người có địa vị, hoàn cảnh đặc biệt thuận lợi.)

Hai cô cháu gái của Vương Tú Anh, cái thứ gì chứ?

Còn cháu trai cô ta thì hoàn toàn không xứng đặt lên bàn cân so sánh với A Đại.

Nên khi nghe Vương Tú Anh nói chuyện muốn phun nước miếng, Chu Mạn vẫn ung dung bóc đậu phộng, không lên tiếng.

"Thím thông gia này." Vương Tú Anh cầm cốc nước uống giải khát: "Con trai lớn của tôi thím gặp qua rồi mà, là người cần cù, thật là, làm việc ở nhà máy quốc doanh là thích hợp nhất luôn đấy."

"Ồ." Chu Mạn bóc vỏ đậu phộng, hỏi: "Vậy con trai lớn nhà cô muốn vào nhà máy quốc doanh nào?"

Vương Tú Anh nghe thấy có hy vọng: "Nhà máy nước tương, xưởng thép hay nhà máy bông đều được. Nhà tôi còn có cô cháu gái đã từng nói với thím ấy. Con gái mà nên làm công việc nhẹ nhàng chút, tôi thấy nhà máy may quốc doanh là thích hợp nhất, ở ngay thành phố chúng ta, nhà máy may Đông Phương."

Người thân bên nhà mẹ của Hà Thu Thủy chen lời không được gấp muốn chết, không thể để cô ta chiếm hết lợi ích được.

Chu Mạn lại nói: "Rất tốt, người nhà cô có năng lực để con cái làm việc nhẹ nhàng là chuyện tốt, sau này vào nhà máy quốc doanh chắc chắn sẽ hiếu kính cô, cuộc sống cô tốt, tôi còn phải hâm mộ cô."

Vương Tú Anh ngẩn người, không hiểu lời này có ý gì: "Thím thông gia này, thím đồng ý rồi à?" Cô dò hỏi.

"Tôi đồng ý cái gì? Nhà cô có năng lực để con cháu vào nhà máy quốc doanh làm việc là việc của nhà cô." Chu Mạn nhai đậu phộng, thản nhiên nói: "Tôi có đồng ý cái gì đâu, cũng không quản được."

"Thím thông gia!" Vương Tú Anh tức giận, cảm giác bị chế giễu, không nhịn được nâng giọng: "Tôi nào có năng lực?! Tôi đang cầu xin thím giúp đỡ đây này."

Giọng nói to chanh chua khiến mấy người đàn ông đang trò chuyện nhìn qua, chỉ có Sở Đại không động, chậm rãi cắn hạt dưa.

"Tôi chẳng nghe ra được ý của cô là đang cầu xin. Hơn nữa, tôi cũng không giúp được đâu, cháu thông gia à. Nếu có năng lực tôi đã cho cả hai thằng con nhà tôi vào nhà xưởng làm việc rồi chứ đâu có xuống đất bào thực như vậy."

Vương Tú Anh tức đến nửa ngày không nói nên được lời nào, cô ta đột nhiên quay đầu hỏi Thời Liên Thải bên nhóm đàn ông: "Em rể, cháu trai anh không nhỏ, gọi anh là cậu, việc nhỏ này anh không giúp được sao? Nhà họ Cao nuôi Hải Nguyệt bao năm, giờ đã đến lúc đền đáp rồi đó."

Vốn gương mặt Thời Liên Thải vẫn luôn cười cười lập tức trầm xuống: "Chị dâu, lời này chỉ cha mẹ vợ của tôi có tư cách nói, chị không có. Nếu nhà họ Cao thật sự có ý này thì bảo cha mẹ vợ đến đây nói rõ ràng. Nói bọn họ vì cháu trai không cần con gái. Nếu bọn họ vì một suất vào nhà máy quốc doanh mà không cần con gái, tôi sẵn lòng nhường."

"Thật sao?!" Mắt Vương Tú Anh sáng lên.

Thời Liên Thải cười khẩy: "A Đại, con đồng ý sao?"

"Con không đồng ý." Sở Đại chậm rãi đổ hạt dưa đã lột vào lòng bàn tay trái: "Chỉ người nhà họ Thời mới được đi."

Nghe nói như vậy, Vương Tú Anh tức giận run rẩy, cảm giác bị người ta hùa vào chế giễu.

Cô nắm tay con trai nhỏ ăn quà vặt bên cạnh: "Chúng ta về! Không ở nơi này bị ức h**p, cái nơi rách nát này về sau không bao giờ đến nữa."

Chu Mạn không cản, tùy ý để cô ta nổi giận đùng đùng rời đi.

Vương Tú Anh thấy Cao Hải Nguyệt từ bếp ra, cố ý chậm lại bước chân, nghĩ là cô em chồng sẽ hỏi han một hai câu để cô ta than thở, nhưng Cao Hải Nguyệt chỉ nói: "Chị dâu đi thong thả, về nhà thay em chăm sóc cha mẹ."

Vương Tú Anh tức nghẹn, giận dữ bước qua cửa nhà họ Thời.

Dù không ở phòng khách, cũng đoán được chị dâu đánh cái bàn tính gì, Vương Tú Anh cái gì cũng muốn chiếm lợi về mình, Cao Hải Nguyệt chịu đựng lâu rồi.

Hà Thu Thủy thấy em dâu nhìn về phía cửa xuất thần, tưởng em dâu không thoải mái, an ủi: "Quan hệ hai người vốn không thân, không cần áy náy, sau này Liên Thải vào xưởng nước tương, có khi có thể đón hai mẹ con em lên thành phố sống."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back