Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 400



Sau khi bài hát vang lên trong buổi Xuân Vãn, một thiên niên kỷ mới đã được vén màn.

Từ thế kỷ 20 bước vào thế kỷ 21, cả Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đều đã bước vào tuổi trung niên. Sau khi thế kỷ mới mở ra, Ninh Hương Các phát triển ngày càng vững chắc và trở thành một thương hiệu cao cấp không ai có thể lay chuyển trong ngành thêu thùa.

Cô con gái Bối Bối cũng đã lớn đi học trung học, bắt đầu từ khi có thể cầm kim chỉ, cô bé đã biểu hiện tình yêu của mình với thêu thùa.

Năm bảy tám tuổi, cô bé theo Ninh Tương học cách làm mèo con ch.ó con, lúc rảnh rỗi còn cùng Ninh Hương đến Mộc Hồ chơi, theo Ninh Hương đi huấn luyện những thợ thêu khác, tự cô bé cũng ở bên cạnh nghiêm túc lawsngs nghe.

Cô bé có lẽ đã thừa hưởng tài năng thêu thùa của Ninh Hương. Ngộ tính cô bé rất cao nên học hỏi nhanh, khi còn rất nhỏ đã có thể tạo ra những tác phẩm đẹp. Sau khi đến Mộc Hồ quen thuộc với các thợ thêu, các thợ thêu đều gọi cô bé là:

“Thợ thêu nhỏ.”

Đợi Ninh Hương đến tuổi nghỉ hưu, vị trí cây Trưởng thêu của Ninh Hương Các đương nhiên sẽ thuộc về cô bé.

Sau khi bước vào thiên niên kỷ, Mộc Hồ mang danh hiệu “Quê hương của nghề thêu Trung Quốc” phát triển rất tốt. Trong thời gian hai ba năm, chính phủ hợp tác với các thợ thêu Mộc Hồ cùng nhau xây dựng, biến Mộc Hồ trở thành một thị trấn thêu thùa phục vụ du lịch.

Tuy nhiên, trên con đường phát triển luôn có một số gập ghềnh, hôm nay gia đình ba người Ninh Hương đến Mộc Hồ, đỗ xe xong, Lâm Kiến Đông đi kiểm tra xưởng, Bối Bối tự chạy đi tìm các thợ thêu chơi, Ninh Hương đến văn phòng làm việc.

Đến văn phòng vừa ngồi xuống không bao lâu, bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng gõ cửa.

Ninh Hương gọi một tiếng vào đi, Dương Tuệ đẩy cửa bước vào.

Dương Tuệ đi vào đóng cửa lại, đi tới trước bàn làm việc, vẻ mặt hơi kéo căng nói với Ninh Hương, “Chị dâu, chị đã nghe nói chưa? Hứa Bích Vân bị kiện rồi, mấy ngày nữa còn ra toà cơ. “Gần đây Ninh Hương bận việc khác không đến Mộc Hồ, vì vậy thực sự không biết chuyện này. Cô nhìn Dương Tuệ, tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Thành thành thật thật thêu thùa, sao lại ra tòa rồi?”

Kể từ khi Hứa Bích Vân dẫn theo hai thợ thêu rời khỏi Ninh Hương Các tự mở xưởng thêu của riêng mình, công việc kinh doanh của cô ấy cũng tương đối tốt. Dù sao thì cô ấy cũng là đệ tử đắc ý của Ninh Hương, một tay Ninh Hương đã dẫn dắt cô ấy nên cô ấy có tay nghề tốt danh tiếng lớn.

Phòng làm việc của cô ấy không lớn, đương nhiên không thể so sánh được với Ninh Hương Các, hơn nữa ngày nào cô ấy cũng thành thực thêu thùa trong phòng làm việc, mang tranh thêu đến cửa hàng của chính mình bán, làm sao có thể gây kiện cáo?

Dương Tuệ nói với Ninh Hương, “Một tháng trước, có người mua một bức tranh thêu của cô ấy tại cửa hàng của cô ấy với giá 80.000 nhân dân tệ. Cách đây không lâu, lại có một người khác tìm đến cửa, nói gì mà cô ấy đã vi phạm bản quyền của ai đó, có lẽ hai bên chưa thương lượng xong cho nên người ta liền trực tiếp kiện cô ấy? “

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương đã hiểu, là Hứa Bích Vân đã sử dụng tranh của người khác làm bản thảo để thêu tranh kiếm tiền.

Nói một cách đơn giản, chính là vấn đề bản quyền.

Trên thực tế, vấn đề này luôn là vấn đề rất phổ biến trong giới thêu thùa, hầu hết thợ thêu không biết tự vẽ, thường sẽ tìm những bức ảnh, bức tranh đẹp để làm bản thảo, bản thảo do các trạm thêu phát trước đây đều là như thế.

Trước đây là hoàn cảnh xã hội mà mọi thứ đều thuộc sở hữu của nhà nước và tập thể nên không ai quan tâm đến những điều này. Bây giờ môi trường xã hội đã hoàn toàn khác, mọi người đương nhiên sẽ bảo vệ quyền và lợi ích của mình.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 401



Ninh Hương vẫn luôn rất thận trọng trong vấn đề này, cô và Lâm Kiến Đông đều đã thông qua tất cả các bản thảo được sử dụng trong tranh thêu của Ninh Hương Các. Đặc biệt là các tác phẩm của riêng cô, tất cả đều là bản vẽ gốc do Lâm Kiến Đông vẽ cho cô.

Sau khi nghe Dương Tuệ nói vậy, Ninh Hương cảm thấy điều đó rất bình thường, chỉ nói: “Thế thì cũng hết cách, tranh mà người ta dày công vẽ nên bị chúng ta lấy dùng như vậy, còn bán được nhiều tiền như thế. Mặc dù nói tiền kiến được hầu hết đều là từ tay nghề thêu, nhưng vẫn có liên quan rất lớn đến tranh vẽ. Người ta muốn kiện ra tòa cũng là quyền của họ “.

Dương Tuệ chưa kịp nói tiếp thì điện thoại trên bàn lại vang lên.

Ninh Hương cầm điện thoại đặt ở bên tai, nghe một hồi rồi đáp: “Để cô ấy vào đi.”

Đặt Micro xuống, Dương Tuệ ở bên cạnh nhìn Ninh Hương, giác quan thứ sáu sắc bén hỏi: “Hứa Bích Vân à?”

Ninh Hương gật đầu, “Nói là có chuyện muốn tìm chị, tám phần chính là chuyện này rồi.”

Sau khi Ninh Hương và Dương Tuệ chưa nói được hai câu, bên ngoài cửa văn phòng liền có tiếng gõ cửa.

Ninh Hương lên tiếng để cô ấy vào. Sau khi cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, người bước vào chính là Hứa Bích Vân với khuôn mặt xám xịt.

Hứa Bích Vân đóng cửa bước đến trước bàn của Ninh Hương, trực tiếp nói cho Ninh Hương biết chuyện tồi tệ gần đây xảy ra với cô ấy. Lý do cô ấy đến tìm Ninh Hương cũng rất đơn giản, muốn Ninh Hương và Lâm Kiến Đông giúp cô ấy, cô ấy thật sự không còn lựa chọn nào khác.

Ninh Hương ngồi trên ghế, nhìn cô ấy nói xong, thở nhẹ một hơi.

Được một lúc cô nói: “Chuyện như này chúng tôi giúp thế nào được? Người mà Lâm tổng quen biết có nhiều có bản lĩnh hơn nữa, thì cũng không lớn hơn tòa án chứ? Nếu chúng ta thật sự đã xâm phạm bản quyền thì phải nhận ra, nên đền tiền thì đền, coi đó là một bài học.”

Trong lòng Hứa Bích Vân rất khó chịu, “Nhưng Trưởng thêu, tác phẩm đó em đã thêu ròng rã hai tháng.”

Ninh Hương vẫn nhìn cô ấy, “Hai tháng thì thế nào? Cứ cho là hai năm thì sao? Người ta cầm bút vẽ cũng rất vất vả, sáng tạo tình linh cảm là khó khăn nhất, còn phải sửa đi sửa lại, bức tranh đó của người ta còn không biết đã phải vẽ bao nhiêu năm, bị cô lấy ra kiếm tiền như thế này, vậy thì chắc chắn trong lòng người ta không thoải mái. “

Hứa Bích Vân bị Ninh Hương nói cho không nói được lời nào, đứng trước bàn làm việc một lúc lâu không động.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không lâu sau đó vụ kiện bản quyền của Hứa Bích vân vẫn lên tòa, cuối cùng tất nhiên là phán xét Hứa Bích Vân vi phạm bản quyền, phải bồi thường cho các tác giả bản thảo. Mà số tiền bồi thường dựa trên giá tranh thêu mà cô ấy bán, số tiền không phải là nhỏ.

Chuyện này như một hòn đá làm nổi lên hàng ngàn cơn sóng ở Mộc Hồ, trực tiếp làm tất cả các thợ thêu choáng váng. Bởi vì Hứa Bích Vân được coi là rất nổi tiếng trong số thợ thêu Mộc Hồ bọn họ, ngay cả cô ấy cũng không thắng nổi vụ kiện, vậy thì chứng minh việc này thực sự nghiêm trọng.

Vốn dĩ mọi người còn cho rằng chuyện này thì có vấn đề gì, dù sao rất nhiều năm trước đây các thợ thêu bọn họ đều làm như vậy, đây là điều mà mọi người cảm thấy rất bình thường, trong đầu không hề có cái khái niệm bản quyền này.

Vì vậy, sau khi kết thúc chuyện Hứa Bích Liên bị kiện cáo, trực tiếp làm các thợ thêu nhận thức được về bản quyền.

Mọi người sau này thêu tác phẩm luôn sẽ xem xét vấn đề bản quyền.

Mà Ninh Hương, cô trước giờ không dùng tranh của người khác, cô có họa sĩ của riêng cô.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 402



Chuyện Hứa Bích Vân bị tố cáo khiến công việc của thợ thêu ở Mộc Hồ bước vào một khoảng thời gian bế tắc và khó khăn, nhưng mang lại tác dụng rất lớn đối với việc nâng cao ý thức về bản quyền của các thợ thêu, dù sao đây cũng không phải là chuyện xấu.

Sau khi cuộc tranh chấp về bản quyền qua đi, thêu thùa phát triển tiến vào giai đoạn mới.

Bản thân Ninh Hương không hề có ý kiến gì với Hứa Bích Vân. Sau khi Hứa Bích Vân mang hai thợ thêu rời khỏi Ninh Hương Các tự mình phát triển, Ninh Hương và cô vẫn duy trì quan hệ thầy trò tốt đẹp như cũ. Bình thường cô ấy sẽ tới thăm Ninh Hương theo định kỳ, có chuyện gì không hiểu cũng sẽ hỏi Ninh Hương.

Mộc Hồ có thể phát triển như ngày hôm nay, trong đó có không ít công sức của Hứa Bích Vân. Mà khi cô ấy dẫn theo hai người thợ thêu đi ra ngoài bắt đầu làm xưởng của riêng mình, cô ấy xem như là người dẫn đầu, để những người thợ thêu khác có thể thấy được nhiều phương hướng phát triển hơn.

Bây giờ mấy người thợ thêu có danh tiếng ở Mộc Hồ đều đi ra từ Ninh Hương Các, họ tự mở xưởng và cửa hàng của riêng mình.

Những năm nay, chỉ cần có thợ thêu muốn rời đi, Ninh Hương chưa bao giờ giữ người ở lại.

So với việc các cô ấy vì nhớ tới tình cảm mà uỷ khuất bản thân cả đời ở lại Ninh Hương Các làm việc, Ninh Hương trái lại càng hy vọng các cô ấy có thể có mục tiêu rộng lớn, có thể có nhiều dã tâm hơn một chút. Sau đó dựa vào năng lực của bản thân để tiến xa hơn, cao hơn.

Cô truyền dạy tay nghề cho bọn họ, dẫn dắt các cô ấy thành danh, không phải vì muốn các cô ấy làm thợ thêu cho Ninh Hương Các cả đời.

Ninh Hương cổ vũ bọn họ đi ra ngoài, có bản lĩnh tốt nhất là đi tới khắp các nơi trên thế giới đi. Mà bản thân Ninh Hương tất nhiên vẫn làm việc như mấy năm qua, vừa truyền dạy tay nghề vừa dẫn dắt các thợ thêu trong Ninh Hương Các làm ra sản phẩm.

Bản thân cô cũng không hề ngừng việc sáng tạo, không chỉ lấy được vô số giải thưởng lớn nhỏ, có danh tiếng như nhà nghệ thuật nhân dân, mà cách vài ngày sẽ lại tổ chức triển lãm đồ thêu ở trong và ngoài nước, đi ra nước ngoài tiến hành giao lưu văn hóa và nghệ thuật.

Về mặt buôn bán đối ngoại của Ninh Hương Các vẫn do Lâm Kiến Đông quản lý. Lâm Kiến Đông là ông chủ lớn, còn Ninh Hương là quản lý đồ thêu của Ninh Hương Các, hai vợ chồng vẫn kề vai nắm tay cùng nhau tiến lên, chưa bao giờ quên ý định ban đầu.

Bình thường Lâm Kiến Đông thường dành nhiều thời gian ở công ty, thỉnh thoảng anh cũng sẽ đi nhà xưởng Mộc Hồ để xem tình tình, song không nhiều bằng Ninh Hương. Thế nhưng gần đây Lâm Kiến Đông bắt đầu chạy về Mộc Hồ nhiều lần, Ninh Hương không đi anh cũng muốn đi.

Ninh Hương cảm thấy rất kỳ lạ, nhà xưởng bên kia có trạm trưởng Trần, cơ bản sẽ không có vấn đề gì, không biết tại sao gần đây anh luôn chạy về Mộc Hồ. Thế nên ngày hôm nay lúc Lâm Kiến Đông quay về từ Mộc Hồ, trước khi ngủ Ninh Hương bèn hỏi xem gần đây anh đang bận chuyện gì.

Đúng lúc chuyện của Lâm Kiến Đông đã có kết quả, anh đưa mấy tờ hợp đồng tới tay Ninh Hương. Chờ đến khi Ninh Hương xem xong hợp đồng, anh lại đặt một xấp bản thảo thiết kế vào trong tay cô.

Ninh Hương nín thở xem xong hết mọi thứ, cuối cùng nhìn về phía Lâm Kiến Đông: “Anh muốn xây Bảo tàng nghệ thuật cho em?”

“Ừ.”

Lâm Kiến đông nhìn cô cười một tiếng: “Địa điểm cũng đã được phê duyệt xuống rồi, Bảo tàng nghệ thuật cơ bản đều là anh tự mình thiết kế, sau đó giao cho công ty xây dựng làm cụ thể hoá các chi tiết. Thị trấn bên kia vô cùng ủng hộ chúng ta làm bảo tàng, đưa ra rất nhiều chính sách hỗ trợ. Đến khi Bảo tàng nghệ thuật hoàn thành mở cửa, đó sẽ là một điểm du lịch nổi tiếng, trên thị trấn vô cùng hy vọng đó.”

Ninh Hương nhìn Lâm Kiến Đông, cô không nhịn được bật cười.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bây giờ cô đã ngoài bốn mươi lăm tuổi, ở bên ngoài là nghệ thuật gia có danh tiếng được người người kính trọng, là người đầu tiên nhận chức quản lý đồ thêu ở Ninh Hương Các, nhưng rất nhiều lúc riêng tư ở trước mặt Lâm Kiến Đông, cô vẫn còn là một cô gái có trái tim nhỏ đấy.

Kể từ sau khi kết hôn với Lâm Kiến Đông, Ninh Hương luôn có một loại cảm giác càng sống càng trẻ ra.

Lúc cô vừa mới trọng sinh trở lại, cả người tràn đầy thù hận và gánh nặng, tuy rằng trong lòng có mục tiêu nhưng vẫn trải qua nỗi buồn nặng nề, trong lòng có rất nhiều chuyện đều đè lên người. Sau khi hết hôn cô có người yêu thương, cuộc sống càng ngày càng nhẹ nhàng, thoải mái hơn nhiều.

Ninh Hương đặt bản thảo thiết kế xuống, đưa tay ra ôm lấy cổ Lâm Kiến Đông, tất cả những gì muốn nói đều ở trong nụ cười.

*

Trong lúc Lâm Kiến Đông bận rộn làm tất cả các công tác chuẩn bị xây dựng Bảo tàng nghệ thuật, đưa ra thông báo mời các công ty xây dựng lớn vào đấu thầu, đồng thời xác định công ty xây dựng chờ thời gian làm việc thì Ninh Hương cũng không rảnh rỗi.

Cô đặc biệt làm hai tác phẩm cho ngày lễ khởi công của Bảo tàng nghệ thuật. Đến ngày làm lễ khởi công, lấy hai bức tác phẩm này ra đấu giá từ thiện, cam kết toàn bộ số tiền bán đấu giá được sẽ quyên góp ra bên ngoài.

Vào ngày Bảo tàng nghệ thuật làm lễ khởi công, Lâm Kiến Đông mời rất nhiều người có địa vị cao tới. Đây đều là những mối quan hệ mà anh tích lũy được sau mấy chục năm làm ăn, so với năm đó khai trương cửa hàng đầu tiên của Ninh Hương Các có lẽ còn phô trương hơn.

Cũng vào ngày làm lễ khởi công, hai bức tranh thêu của Ninh Hương bán được giá tám trăm ngàn.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 403: Hoàn toàn văn



Tám trăm ngàn này Ninh Hương không giữ lại một phần nào, toàn bộ số tiền đều được quyên góp cho tổ chức từ thiện. Mà số tiền quyên góp còn có mục tiêu rõ ràng, cô muốn dùng toàn bộ số tiền này giúp đỡ những nữ sinh nghèo có hoàn cảnh khó khăn, để những nữ sinh không có điều kiện đi học có thể được học tập.

Đương nhiên đây không phải lần đầu tiên cô quyên góp, cũng không phải là lần cuối cùng, Ninh Hương vẫn sẽ tiếp tục làm những chuyện này.

Lâm Kiến Đông đã từng nói, trên thế giới này còn có rất nhiều cô gái giống như Ninh Hương, trong nhà nghèo không được đi học, không được đọc sách, cô hiểu rõ cảm giác đó nhất. Cô đã cố gắng rời khỏi đó, vậy nên cũng muốn cho những cô gái kia một chiếc đèn lớn.

Giúp được một thì giúp một, giúp được nhiều thì giúp nhiều.

----

Hai, ba năm sau, Bảo tàng nghệ thuật sản phẩm thêu của Ninh Hương chính thức mở cửa. Bảo tàng nghệ thuật tư nhân này có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với quá trình phát triển nghề thêu, đồng thời cũng là sự thể hiện cuối cùng đối với đỉnh cao sự nghiệp của Ninh Hương.

Ngày khai trương hôm đó, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đứng ở cửa lớn ngoài Bảo tàng nghệ thuật, nhìn du khách đi qua đi lại, trong đầu nhớ lại mấy chục năm qua bọn họ không ngừng ra sức làm việc, trong lòng hai người cảm thấy vô cùng thỏa mãn —— tất cả cố gắng của bọn họ đều được đáp lại tốt nhất.

Đứng một lát, Lâm Kiến Đông quay đầu nói với Ninh Hương: “Ra ngoài đi dạo một lát?”

Mặc dù Ninh Hương thường xuyên tới Mộc Hồ, nhưng lại không thường xuyên ra ngoài đi dạo xung quanh. Bình thường cho dù một nhà ba người nghỉ ngơi đi ra ngoài chơi, cũng sẽ chọn một địa điểm khác để đi, dù sao bọn họ thật sự đã quá quen thuộc với Mộc Hồ này rồi.

Ngày hôm nay tâm trạng vô cùng vui vẻ, Ninh Hương ngồi trên xe của Lâm Kiến Đông, lái một vòng quanh Mộc Hồ.

Những năm gần đây Mộc Hồ phát triển cực kỳ nhanh, từ năm 1985 đến bây giờ, ròng rã hai mươi lăm năm, dáng vẻ đã thay đổi hoàn toàn. Hiện tại các nơi vẫn còn đang quy hoạch và xây dựng lại, tương lai tất nhiên sẽ càng phát triển tốt hơn nữa.

Lâm Kiến Đông lái xe vào trong thôn, trong thôn cũng đã thay đổi rất lớn. Bởi vì đường cái được xây dựng thông suốt nên trên sông đã không còn nhiều thuyền giống như trước đây, mọi người đi ra ngoài bắt đầu dựa vào đường cái và ô tô nhiều hơn.

Hai mươi lăm năm qua, Ninh Hương vẫn chưa từng quay về thôn Điềm Thuỷ. Bây giờ cô trở về, chỉ có thể mang máng nhìn ra được dáng vẻ thôn làng khi còn bé, mọi thứ cơ bản đều thay đổi, ít nhất mỗi gia đình đều sống trong một ngôi nhà nhỏ cao hai tầng.

Có gian nhà người ta xây rất đẹp, nhìn không khác gì biệt thự ở trong thành phố.

Ninh Hương không phô trương, lấy thân phận của cô và Lâm Kiến Đông hiện tại, cùng với những cống hiến của bọn họ đối với làng quê, trở về nhất định sẽ tạo nên chấn động và rối loạn lớn. Vì thế cô và Lâm Kiến Đông tìm đường lặng lẽ vòng qua làng, đi đến bên bờ sông nhỏ mà Ninh Hương quen thuộc nhất.

Nhà thuyền Ninh Hương đã từng ở mấy năm trước vẫn còn đậu ở chỗ cũ, cây liễu bên bờ có lẽ còn dài hơn cả trước kia, toàn bộ cành phủ lên trên nóc nhà thuyền. Đứng từ xa nhìn qua vẫn tràn đầy hương vị của Giang Nam như xưa.

Lâm Kiến Đông còn đặc biệt mang theo chìa khóa, anh đi lên thuyền trên bờ sông mở cửa.

Mọi thứ trong thuyền vẫn là dáng vẻ như lúc Ninh Hương rời đi, không có ai động tới, chỉ có điều bụi bặm rơi xuống khắp mọi nơi, còn có hơi ẩm và mùi mốc khắp phòng. Lâm Kiến Đông đưa tay ra mở cửa sổ, để gió trên mặt sông thổi vào phòng.

Ninh Hương vào gian phòng phía sau, cô không để ý hơi ẩm và mùi mốc trong phòng, ánh mắt mỉm cười nhìn qua những món đồ trang trí quen thuộc trong nhà, sau khi xem xong bèn quay đầu lại, nhìn thấy trên lỗ khoan trước cửa phòng có một thẻ hương, trên mặt thêu hai cành hoa quế màu vàng óng.

Lâm Kiến Đông nhìn theo ánh mắt của cô cũng thấy được cái thẻ hương kia đang nhẹ nhàng lay động trong gió sông.

Nhìn cái thẻ hương trước cửa phòng, Ninh Hương lại nhớ tới buổi tối ngày hôm ấy khi cô vừa mới vào nơi này ở. Chính cô đã tìm mẩu vụn làm ra cái thẻ hương đó, bên trong nhét đầy hoa quế, để nó chứng kiến cô bắt đầu cuộc sống mới.

Ninh Hương vẫn còn nhớ, lúc đó khi cô treo thẻ hương lên đã tự nhủ —— Cô gái, bây giờ mày mới mười chín tuổi, cuộc đời này còn rất dài, sau này phải học được cách yêu thương bản thân và trải qua cuộc sống làm những điều mình thích.

Hiện tại đã qua quá nửa đời người, lúc này Ninh Hương nhìn cái thẻ hương tự nói với mình —— Cô gái, mày đã làm được rồi.

Tất cả mọi thứ ở hiện tại, bao gồm cả những người bên cạnh, cô đều vô cùng yêu quý họ.

Tự nhủ với bản thân xong, Ninh Hương quay đầu lại, nở một nụ cười tươi sáng rạng rỡ với Lâm Kiến Đông.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó hai người ăn ý xoay người, đứng bên cửa sổ trong nhà thuyền mỉm cười ngắm phong cảnh trên mặt sông. Một đàn vịt bơi qua chiếc thuyền nhỏ, để lại một đường sóng nước rì rào phía sau. Trong làn sóng d.a.o động, chiếu rọi lên khuôn mặt tươi cười của hai người, cùng với vô số ấm áp trong nháy mắt.

Lâm Kiến Đông đưa tay ra, Ninh Hương cười đặt tay mình vào trong lòng bàn tay anh.

HOÀN
 
Back
Top Bottom