Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 390



Thời đại này giấy đăng ký kết hôn vẫn chưa có ảnh chụp, nhưng Ninh Hương và Lâm Kiến Đông vẫn như cũ từ trang phục tới tinh thần đều rất đẹp đẽ. Hai người họ mang theo đầy đủ giấy chứng nhận và tài liệu, đáy lòng tràn đầy vui mừng đi đến cục dân chính nhận lấy giấy chứng nhận màu đỏ vui vẻ kia.

Lúc đi được nửa đường, Lâm Kiến Đông còn đi vào cửa hàng mua một ít kẹo chocolate. Nếu niềm vui có thể chuyển thành một thứ gì đó và chia sẻ ra bên ngoài, khiến mọi người cũng cảm nhận được niềm vui mừng này vậy chắc hẳn phải là kẹo chocolate.

Lâm Kiến Đông cũng là người từng vào nam ra bắc, trải qua rất nhiều việc đời. Kết quả hôm nay chỉ đến làm một tờ giấy chứng nhận màu đỏ mà anh lại tỏ ra vô cùng hồi hộp. Thấy nhân viên công tác thì vô cùng khách sáo, đưa cho người ta không ít kẹo mừng và chocolate.

Thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng Ninh Hương vừa ấm áp lại vừa có chút chua xót, cô cố chịu đựng không để ướt khóe mắt.

Đúng là Ninh Hương không hề nghĩ tới cuộc đời này của mình thật sự có thể gặp được một người như vậy, một người cùng cô đi hết chặng đường, một người trong lòng trong mắt đều là cô và cũng chỉ có cô, một người nâng niu cô trong lòng bàn tay mà che chở, xem cô như là bảo bối quý giá nhất mà quý trọng.

Thì ra cô cũng có thể trở thành bảo bối của người khác.

Lúc cầm giấy chứng nhận màu đỏ bước ra khỏi cổng cục dân chính, khóe mắt của Ninh Hương vẫn còn hơi ướt. Lâm Kiến Đông thấy khóe mắt cô có chút đỏ thì vội kéo cố đến bên cạnh, quan tâm hỏi han: “Em sao vậy?”

Anh đang vui vẻ đến mức sắp nổ tung rồi, nhưng sao cô vẫn còn ướt khóe mi.

Vốn dĩ Ninh Hương cho rằng mình có thể đè nén xuống, kết quả bị anh hỏi như vậy, khóe mi cô càng ướt hơn. Cô vươn tay lên lau khóe mắt, hít hít mũi cố gắng kiềm chế cảm xúc, kết quả khi nói chuyện vẫn có chút run nhẹ: “Em quá vui mừng đấy.”

Hiện tại họ đã là vợ chồng rồi, không cần phải quá mức bảo trì khoảng cách giống như trước kia nữa. Lâm Kiến Đông vươn tay lên lau khóe mắt giúp cho Ninh Hương, rồi không nhịn được cười rộ lên nói: “Anh không nên cười, nhưng mà anh thật sự rất vui vẻ.”

Ninh Hương bị lời nói của anh làm cho ngừng khóc ngay lập tức, cô không nhịn được bật cười thành tiếng. Sau đó cô trực tiếp đưa tay ra chụp lấy bàn tay đang lau nước mắt cho mình của anh, hít hít cái mũi thu nước mắt lại, nhưng vẫn không thể thu lại nụ cười trên môi: “Quay về công ty làm thôi.”

Kết quả Ninh Hương còn chưa đi được mấy bước đã bị Lâm Kiến Đông chạy đến kéo tay lại. Lâm Kiến Đông kéo cô đi về phía nhà xe, anh vừa lấy xe đạp vừa nói với cô: “Một ngày đặc biệt như vậy thì đi làm làm gì chứ. Chúng ta đi ra ngoài chơi đi.”

Vì thế hai người bọn họ lại cho mình nghỉ ngơi một ngày, cùng nhau đạp xe đi dạo quanh thành phố. Hai người cùng nhau ăn rất nhiều món ăn ngon, mua đủ loại quần áo xinh đẹp, còn mua rất nhiều trang sức bằng vàng bạc ngọc ngà và cả đồng hồ linh tinh nữa.

Ninh Hương không để Lâm Kiến Đông mua đồ gia dụng và đồ điện, dù sao trong nhà cũng có đầy đủ hết cả rồi.

Bọn họ tổ chức hôn lễ cũng không định làm những trình tự rườm rà như ở nông thôn, hơn nữa hai người cũng không có dự định về quê kết hôn. Bọn họ dự định tìm một ngày thích hợp vào năm sau đặt mấy bàn tiệc ở khách sạn trong thành phố, sau đó mời tất cả bạn bè thân thích đến ăn bữa cơm là được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay là ngày đăng ký kết hôn, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đi dạo khắp thành phố một ngày, chơi hết một ngày, cũng mua sắm đồ vật hết một ngày. Vào ngày hôm sau, bọn họ lại dành chút thời gian đi đến tiệm chụp ảnh chụp vài bộ ảnh cười.

Ở thời đại này chụp ảnh cưới cũng không có đủ loại trang phục và đa dạng như sau này. Ninh Hương mặc một bộ váy cưới màu trắng đậm chất niên đại, còn Lâm Kiến Đông thì mặc một bộ vest màu đen, họ ở tiệm chụp ảnh chụp vài bộ ảnh.

Hai người cười đến mức trong mắt đều là những vì sao, niềm hạnh phúc bao trùm toàn bộ khung cảnh.***

Giao thừa năm 1985, chính là ngày hai chín tháng hai.

Lâm Kiến Đông cho công nhân của công ty và cả công nhân của nhà xưởng nghỉ lễ trước, bảo bọn họ đi về nhà nghỉ ngơi chuẩn bị ăn tết đi. Còn anh và Ninh Hương thì tất nhiên cũng bước vào kỳ nghỉ Tết Âm Lịch.

Mấy ngày trước hôm ăn tết, anh đề nghị Ninh Hương, Vương lệ Trân và Trần Xuân Hoa, nói là năm nay anh dự định đi lên huyện, đến ăn tết ở nhà mới của anh cả anh, cũng bảo Ninh Hương và Vương Lệ Trân cùng nhau đi, người nhiều càng đông vui hớn.

Sau khi nghe được lời này, Ninh Hương và Vương Lệ Trân cùng đưa mắt nhìn nhau một chút.

Sau một hồi im lặng, Ninh Hương do dự một chút rồi lên tiếng hỏi: “Chuyện này… Có thích hợp không?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 391



Lâm Kiến Đông nhìn cô và mỉm cười: “Chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi, có gì mà không thích hợp chứ? Hơn nữa huyện bên kia cũng không có ai quen biết chúng ta, nhà anh lại nhiều người như vậy, ai biết là ai với ai chứ.”

Hình như chuyện đúng là như vậy. Đi lên huyện không có ai quen biết, cũng không có nhiều chuyện phiền phức như vậy. Ninh Hương thấy Lâm Kiến Đông đã nói xong thì quay qua nhìn Vương Lệ Trân, dò hỏi ý kiến của Vương Lệ Trân: “Bà ơi, bà có muốn đi không?”

Vương Lệ Trân nào phải người không thức thời như vậy, đương nhiên bà ấy sẽ không làm hỏng cuộc vui này. Bà ấy mang theo gương mặt tươi cười nói: “Người già như bà thích nhất là nơi đông vui nhiều người. Nếu cháu muốn đi thì bà cũng đi theo cháu để hưởng ké sự vui vẻ này.”

Nghe Vương Lệ Trân nói như vậy, Ninh Hương bật cười thành tiếng, sau đó nhìn về phía Lâm Kiến Đông: “Vậy chúng ta đi tụ tập vui vẻ đi.”

Ba người đã hẹn nhau sẽ đến huyện Vu ăn tết, nhưng cũng không thể bỏ mặc thành phố bên này. Năm cũ vẫn bận bù lu bù loa đặt hàng tết, trong ngày giao thừa cũng phải trang trí nhà cửa, sau đó lên xe đi đến huyện.

Bởi vì ăn tết nên mọi người đều nghỉ đi về nhà, xe buýt công cộng đều đã ngừng hoạt động hết rồi. Ninh Hương và Lâm Kiến Đông bèn trực tiếp gọi một chiếc taxi đang chạy trên đường, ba người bỏ tiền ngồi xe taxi lên huyện.

Trong tay Lâm Kiến Đông có địa chỉ nhà anh cả của anh, chiếc taxi trực tiếp chạy đến trước cổng nhà anh cả. Lâm Kiến Đông lấy hành lý rồi dẫn Ninh Hương và Vương Lệ Trân cùng nhau đi xuống xe. Bọn họ vừa đóng cửa xe lại thì cũng vừa lúc nhìn thấy Trần Xuân Hoa đi ra khỏi nhà.

Thấy Lâm Kiến Đông dẫn theo Ninh Hương và Vương Lệ Trân đến, Trần Xuân Hoa vội vàng đi ra tiếp đón Ninh Hương và Vương Lệ Trân. Bởi vì người đến là bà con lối xóm ở quê nhà nên ai cũng quen biết nhau, không có gì xa lạ và khách sáo, khi thấy mặt nhau cùng giống như khi xưa thôi.

Trần Xuân Hoa dẫn Ninh Hương và Vương Lệ Trân đi vào nhà, những người khác trong nhà cũng tiếp nối nhau đi ra chào hỏi Ninh Hương và Vương Lệ Trân. Đặc biệt là Dương Tuệ, cô ấy đi lên cười nói: “Về sau em nên gọi chị là chị A Hương hay là thầy thêu, hoặc là chị dâu ba đây?”

Ninh Hương cười vỗ nhẹ lên tay cô ấy, không trả lời câu hỏi này của cô ấy.

Lúc Ninh Hương và Vương Lệ Trân vừa đến còn có chút cảm giác của một vị khách, nhưng sau khi ở được nửa tiếng đồng hồ thì họ đã hòa mình vào bầu không khí bận rộn và vui mừng của nhà họ Lâm. Vương Lệ Trân đi theo Trần Xuân Hòa, Trần Xuân Hòa bảo bà ấy làm gì thì bà ấy làm cái đó.

Ninh Hương và Dương Tuệ, còn cả chị dâu cả, chị dâu hai của Lâm Kiến Đông ở bên nhau. Bọn họ nói chuyện rất hợp nhau, bốn người ở bên nhau ríu rít vô cùng nhộn nhịp. Lâm Kiến Đông muốn tìm Ninh Hương nói chuyện mà cũng không tìm thấy cơ hội.

Mỗi lần Lâm Kiến Đông lò dò đi lại đây, Ninh Hương sẽ đẩy anh ra rồi nói: “Con gái bọn em đang nói chuyện phiếm mà, anh mò đến đây làm cái gì?”

Sau đó Dương Tuệ đi theo phía sau cười trêu ghẹo: “Em nói này anh ba, anh dinh người quá đi. Chị A Hương và em mới nói được mấy lời mà anh xem anh đã đến đây mấy lần rồi. Bình thường ngày nào anh chị cũng ở bên nhau, sao lại không thể nhường cho bọn em trò chuyện vậy?”

Ninh Hương nhìn biểu cảm thay đổi trên gương mặt của Lâm Kiến Đông, nhịn không được mà cúi đầu nhịn cười.

Đại khái nửa ngày còn lại cũng ở trong bầu không khí nhộn nhịp và vui vẻ này. Cháu trai cháu gái của Lâm Kiến Đông còn chạy đến nhét rất nhiều đồ ăn vặt vào trong tay của Ninh Hương. Ninh Hương đều nhận lấy, khi rảnh rỗi ngồi chơi không có việc gì thì cô sẽ nghiêm túc nếm thử tất cả.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đến buổi tối, cả gia đình cùng nhau ngồi xuống ăn cơm tất niên, cũng chính là khoảnh khắc đông vui nhất trong ngày hôm nay. Cha Lâm và Trần Xuân Hoa khách sáo với Ninh Hương và Vương Lệ Trân một lúc, sau đó phát hiện khách sáo như vậy thật sự có chút xa lạ, không có không khí của Tết Nguyên Đán.

Vì thế Trần Xuân Hoa trực tiếp dứt khoát nói một câu: “Đều là người một nhà cả, tôi cũng không khách sáo nữa. Ăn tết chính là muốn được sảng khoái và nhộn nhịp, làm sao thoải mái, làm sao vui vẻ thì cứ thế mà làm nhé. Muốn ăn gì thì ăn cái đó, muốn uống gì thứ cứ uống cái đó.”

Ninh Hương và Vương Lệ Trân gật đầu, vốn dĩ họ đều là người quen, cũng không tính là xa lạ gì, nên tự nhiên cũng không khách sáo gì nhiều. Tất cả người trong nhà đều ăn uống thả cửa, vô cùng vui vẻ. Chủ đề nói chuyện đều là những việc đã trải qua trong năm vừa rồi, không có việc của người khác, đều là chuyện trong nhà.

Trần Xuân Hoa hỏi Lâm Kiến Đông và Ninh Hương: “Sang năm các con định làm hôn lễ thế nào đây?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 392: Kết thúc



Loại chuyện này nên để Lâm Kiến Đông trả lời, anh chỉ nói: “Bọn con không có dự định về quê làm tiệc rượu, chỉ đặt mấy bàn tiệc ở quán ăn, người thân trong nhà và bạn bè đến đó ăn bữa cơm, trực tiếp làm hôn lễ ở quán ăn luôn ạ.”

Nghe được lời này, Dương Tuệ lên tiếng đầu tiên: “Nghe phong cách tây thật đó.”

Nói xong cô ấy như nhớ đến cái gì đó, vội vàng nhìn Ninh Hương và hỏi: “Chị A Hương, vậy chị định làm áo cưới thế nào ạ? Hay là em thêu cho chị nhé, chúng ta mặc đẹp nhất, dùng tơ vàng thêu nhé, loại đặc biệt lộng lẫy sang trọng ấy.”

Ninh Hương còn chưa kịp trả lời thì Vương Lệ Trân đã nói tiếp: “Hiện tại bà vẫn còn có thể làm một ít việc, nếu tự mình thêu thì tính thêm bà nhé. Bà cùng muốn góp một phần sức lực vào áo cưới của A Hương.”

Dương Tuệ đáp lời: “Bà à, được ạ.”

Nói rồi cô ấy lại nhìn về phía Ninh Hương: “Chị A Hương, chị cảm thấy thế nào ạ?”

Ninh Hương nhìn Dương Tuệ rồi lại nhìn sang Vương Lệ Trân, sau đó cười nói: “Được.”

Đi đến nơi nào đó mua áo cưới có thể có cảm giác hạnh phúc bằng được mặc áo cưới do chính tay những người thân cận nhất làm cho không? Từng đường kim mũi chỉ trong này đều là tấm lòng của mọi người, đương nhiên cô sẽ không từ chối. Cô muốn những người xung quanh mình đều được hạnh phúc cùng với cô.

Sau khi bàn bạc xong chuyện áo cưới, lại nói chi tiết về bữa tiệc rượu ở quán ăn trong thành phố, việc này xem như cũng đã được quyết định. Cha Lâm và Trần Xuân Hoa không có ý kiến gì khác, tất cả đều theo ý muốn của hai người Lâm Kiến Đông và Ninh Hương.

Hiện tại hai người bọn họ đã là nhân vật có uy tín và tên tuổi, có nhiều kiến thức và cũng có nhiều ý tưởng. Mấy người bọn họ đều là người không có kiến thức, nên cũng không nhúng tay vào làm gì. Kết hôn chính là chuyện của hai người bọn họ, chỉ cần hai người bọn họ vui vẻ là được.

Người một nhà cứ thế ở bên nhau ăn bữa cơm tất niên đầy vui vẻ và náo nhiệt, có rất nhiều chuyện phiếm để nói, nhưng chuyện quan trọng cũng không hề ít, và vẫn như cũ là chuyện trong nhà. Sau khi cơm nước xong, mọi người lại quay quần bên nhau nói chuyện phiếm xem TV, xem tiệc liên hoan vào đêm Tết Âm Lịch.

Năm này chương trình mừng xuân vẫn chưa thành công lắm, trẻ em đã sớm mệt mỏi rồi, nhưng vì cố gắng thức đến mười hai giờ khuya để lấy được tiền lì xì của người lớn, bọn nhỏ đều chống mắt lên không cho mình ngủ gật.

Lúc sắp đến mười hai giờ, Lâm Kiến Đông chạm nhẹ vào cánh tay của Ninh Hương, gọi cô đi ra ngoài hít thở không khí. Ninh Hương lập tức hiểu ý, cô và anh cùng trốn ra khỏi nhà, đi đến sân phơi trên lầu hai đứng, trong đêm giao thừa nhẹ gió, nhìn bầu trời đầy sao.

Sau một hồi ngắm trăng, Ninh Hương quay đầu lại nhìn Lâm Kiến Đông, phảng phất như thu cả bầu trời đầy sao vào trong đáy mắt, nhìn Lâm Kiến Đông rồi nhếch môi mỉm cười nói: “Thì ra cuộc sống cũng có thể thú vị và vui vẻ như vậy.”

Thế giới này thật đáng yêu, mỗi người bên cạnh cô đều đáng yêu.

Y Hoa.

Trên sân thượng có đèn, Lâm Kiến Đông nhìn những ngôi sao lấp lánh trong ánh mắt của Ninh Hương. Cả người cô được bao phủ trong ánh sáng ấm áp màu cam, thoạt trông đặc biệt dịu dàng, hình như đây là món quà quý giá nhất mà thế giới này đã tặng cho anh.

Trong đáy lòng đều là sự kiên định và ấm áp, Lâm Kiến Đông hít một hơi hơi. Anh còn muốn làm cho Ninh Hương càng thêm vui vẻ hơn một chút, vì thế anh rút tấm bìa cứng từ trong túi ra, đưa đến trước Ninh Hương.

Ninh Hương có chút nghi ngờ, cô nhận tấm bìa cứng kia nhìn một chút, chỉ thất trên mặt bìa có ghi hai chữ: Thư mời.

Cô mở thư mời này ra nhìn xem thì phát hiện là một tập đoàn lớn ở Australia mời cô đến Sydney tổ chức một cuộc triển lãm nghệ thuật thêu cá nhân. Sau khi xem xong cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Kiến Đông, ánh mắt ngập nước sáng rực hỏi: “Thật sao?”

Lâm Kiến Đông cũng cười nhìn cô: “Cái này có thể làm giả được sao?”

Ninh Hương vui vẻ mà giậm chân vài lần, cũng không quan tâm là có thích hợp hay không, cô chợt vươn tay ôm lấy cổ của Lâm Kiến Đông, hôn một cái thật mạnh lên mặt anh, cũng không hề che giấu sự vui mừng và kích động của mình mà nói với Lâm Kiến Đông: “Cảm ơn anh!”

Sau đó cô lại bổ sung một câu: “Thích anh!”

Lâm Kiến Đông bị cô chọc cho cười rộ lên. Anh vươn tay ôm lấy eo cô, ôm cô vào trong lòng n.g.ự.c và thủ thỉ bên tai cô: “Cố lên, anh vẫn sẽ cùng em bước đi, cho dù là đi đến nơi nào thì anh vẫn sẽ đi cùng em.”

Ninh Hương nhón chân lên, lớn tiếng đáp lại: “Vâng!”

Cô vừa nói xong lời này thì trên bầu trời chợt nổ tung một đóa pháo hoa vô cùng rực rỡ.

Tiếng nhạc chương trình mừng xuân thông báo bước qua mười hai giờ, rất nhiều nhà đã bắt đầu ra ngoài đốt pháo trúc pháo hoa. Trong lúc nhất thời tiếng nổ bùm bùm vang lên xung quanh bốn phía xa gần.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương buông Lâm Kiến Đông ra, quay đầu nhìn pháo hoa đang liên tục nở rộ trên bầu trời.

Lâm Kiến Đông đứng ở bên cạnh cô, ngửa đầu cùng cô cùng nhau nhìn năm mới vô cùng rực rỡ và lộng lẫy này.

Nhìn được một lúc, Lâm Kiến Đông thu ánh mắt rồi vươn tay về phía Ninh Hương. Ninh Hương cười nhìn anh một chút, rồi nâng tay lên đặt vào lòng bàn tay của anh. Mười ngón tay giao nhau nắm ở bên nhau, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đầy sao và rải rác pháo hoa kia.

Lòng bàn tay nóng bỏng.

Biển sao trời mênh m.ô.n.g chính là em/anh.

Khói lửa ở nhân gian cũng là em/anh.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 393: Phiên Ngoại



Sau tiết lập thu thời tiết cũng trở nên mát mẻ, Vương Lệ Trân ngồi trước quạt máy hứng gió mát, trên mắt đeo một cái kính lão có gọng màu đen, tay cầm kim mỏng chỉ vàng liên tục đi kim trên tấm vải màu đỏ tươi, tỉ mỉ thêu ra cái đuôi phượng.

Từ sau khi quyết định sẽ đích thân thêu áo cưới cho Ninh Hương thì Vương Lệ Trân và Dương Huệ liền cùng nhau phân công, lựa chọn xong kiểu dáng vải và hoa văn, Dương Huệ thêu phần áo trên của áo cưới, Vương Lệ Trân thêu phần váy dưới của áo cưới.

Bắt đầu công việc từ sau Tết, một lần thêu như thế mất hơn nửa năm trời, tới khi vào thu lá vàng rơi rụng, Vương Lệ Trân cẩn thận thêu nốt mũi chân kim cuối cùng mới hoàn toàn thêu xong toàn bộ hoa văn trên thân chiếc váy.

Vừa hay kịp thời gian cử hành hôn lễ của Ninh Hương và Lâm Kiến Đông.

Trước hôn lễ một ngày, Dương Huệ mang bộ lễ phục mình đã thêu xong vào trong thành phố, Dương Huệ trẻ trung nhanh nhẹn, cho dù mỗi ngày cô ấy chỉ bỏ ra một ít thời gian rảnh để may áo cười cũng làm được nhiều hơn so với Vương Lệ Trân.

Cô ấy không chỉ thêu phần trên của áo cưới cho Ninh Hương mà còn thêu cả phần áo lễ phục của Lâm Kiến Đông nữa, lễ phục kiểu nam đơn giản hơn áo cưới rất nhiều, chỉ là thêu chút hoa văn mây và kiểu dáng song long hí chau, phần váy dài ở dưới chỉ có một màu thôi.

Sau khi mang bộ lễ phục qua đây đặt cùng với chiếc váy do Vương Lệ Trân làm, Dương Huệ vội bảo Ninh Hương mặc vào xem thử, nếu như còn có chỗ nào không phù hợp thì bây giờ sẽ trực tiếp chỉnh sửa, nói chung phải làm tới mức tốt nhất.

Ninh Hương cũng không do dự nhiều, cô thay lên người bộ áo cưới cho Dương Huệ và Vương Lệ Trân xem.

Vương Lệ Trân cười nói: “Bà cảm thấy chỗ nào cũng rất tốt.”

Nhìn thấy người ta mặc áo cưới vốn dĩ đã rất vui, huống hồ gì nhìn thấy người mình sùng bái nhất mặc bộ áo cưới do đích thân mình thêu, đôi mắt Dương Huệ sáng rỡ lên, nở nụ cười càng rạng rỡ hơn và nói: “Chị A Hương trông thật xinh đẹp, mặc cái gì trông cũng đẹp.”

Ninh Hương cũng rất hài lòng đối với bộ áo cưới này và cười nói với Dương Huệ: “Miệng em ngọt thật đấy.”

Sau đó cô đi đến trước tấm gương, nhìn bản thân mặc bộ áo cưới màu đỏ trong gương, khuôn mặt trắng trẻo ẩn hồng, hoa lệ phú quý, rạng ngời hơn người. Niềm hạnh phúc treo trên đôi mày, nhuộm trong ánh mắt và nhảy nhót trong hàng mi dày đặc.

Thì ra hôn lễ đúng là một chuyện vui khiến nội tâm người ta tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

Và cảm giác hạnh phúc này không chỉ xuất hiện trong trái tim và khuôn mặt cô, còn xuất hiện trên khuôn mặt của rất nhiều người có liên quan.

Hôm đó Lâm Kiến Đông đang ở trong một căn nhà mới khác, cùng với các anh em của anh cùng nhau trang trí cả căn nhà. Căn nhà này do cha Lâm và Trần Xuân Hoa bảo anh mua, nói đến lúc kết hôn vừa hay dùng làm nhà mới, bây giờ đã tới lúc cần dùng đến rồi.

Trong căn nhà được dán giấy đỏ có chữ hỷ ở khắp nơi, lão tứ Lâm Kiến Bình đang ở trong phòng ngủ phồng mang lên thổi bóng bay, bong bay thổi khắp nhà, có cái treo lên nóc nhà, có cái bay lên đầu giường.

Trên đầu giường treo một tấm ảnh cưới rất lớn, nụ cười của hai người trong tấm ảnh còn ngọt hơn cả kẹo đường.

Sau khi Dương Huệ mang áo cưới đưa cho Ninh Hương cũng đi qua bên này, ở bên cạnh giúp Lâm Kiến Bình thổi bóng bay, nhìn tấm ảnh cưới treo trên đầu giường, cô ấy ngưỡng mộ nói: “Một thời gian nữa chúng ta cũng đi chụp mấy tấm ảnh cưới đi, dẫn theo cả con gái nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Kiến Bình thổi đến hai mang tai rất đau, nghỉ một lúc lấy lại hơi nói: “Được, treo ảnh gia đình ba người chúng ta.”

Dương Huệ nở nụ cười: “Anh nói thử xem em mặc áo cưới có đẹp không?”

Lâm Kiến Bình trả lời ngay lập tức: “Chắc chắn là rất đẹp.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 394



Dương Huệ càng nở nụ cười hạnh phúc hơn nữa, lại quay đầu qua nhìn tấm ảnh cưới trên đầu giường và cảm nhận niềm hạnh phúc vui sướng của hai người trong tấm ảnh.

Ngày hôm sau, hôn lễ của Ninh Hương và Lâm Kiến Đông được cử hành trong khách sạn đúng như dự định, không có những nghi thức lưu trình quá phiền phức, chỉ có sự chúc phúc xuất phát từ trong đáy lòng của tất cả mọi người, khiến niềm hạnh phúc này càng nồng thắm đến vô hạn.

Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cũng không mời đến quá nhiều người, những người được mời đến khách sạn dùng bữa đều là một số ít người thân hoặc bạn bè rất thân thiết. Họ mặc lễ phục đứng trong dòng người, là tiêu điểm trong ánh mắt của tất cả mọi người.

Vương Lệ Trân nhìn Ninh Hương và Lâm Kiến Đông, khóe mắt ướt đẫm lần này hết lần khác, bà đã uống chút rượu nên có kích động, cuối cùng liến nắm lấy tay Lâm Kiến Đông và nói với anh liên tục: “Kiến Đông, A Hương rất cực khổ, nhất định cháu phải đối xử tốt với A Hương đấy, có biết không?”

Lâm Kiến Đông liên tục đảm bảo với bà, cũng đang đảm bảo với chính mình.

Rốt cuộc A Hương cực khổ cỡ nào, thật ra anh còn hiểu rõ hơn cả Vương Lệ Trân rất nhiều, từ lúc cô ly hôn cho đến khi sinh sống trên hai căn nhà thuyền, anh luôn từng bước dõi theo cô cho đến ngày hôm nay.

Trước đây đều là sự bảo vệ trong âm thầm và im lặng, sau này là sự yêu thương mạnh dạn rõ ràng.

Tất cả sự yêu thương và chiều chuộng cái thế giới này nợ Ninh Hương, anh đều sẽ bù đắp cho cô trong suốt cả cuộc đời còn lại của mình.

Buổi tối tiễn hết tất cả khách khứa, chỉ có hai người Lâm Kiến Đông và Ninh Hương ở lại căn nhà mới thuộc về họ, trong căn phòng ngủ đều là những vật trang trí vui vẻ, đến ngọn đèn chiếu vào mặt cũng là màu đỏ ấm áp.

Ninh Hương ngồi trước tấm gương trên bàn trang điểm, cánh tay đặt lên bàn và chống lấy khuôn mặt của mình, khuôn mặt trắng trẻo pha chút hồng hào, cô khẽ ngẩng đầu nhìn Lâm Kiến Đông hồi lâu, sau đó cả hai lại cùng nở nụ cười cùng lúc.Ở bên nhau lâu rồi, không cần phải nói chuyện, chỉ cần một cái ánh mắt đơn giản cũng có thể khiến cả hai vui mừng cả ngày trời.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cười một lúc, Ninh Hương liền tắt đi nụ cười trên khuôn mặt và nhìn Lâm Kiến Đông hỏi: “Có cảm giác gì hả?”

Lâm Kiến Đông nghĩ ngợi một lúc và nghiêm túc nhìn Ninh Hương nói: “Cuối cùng cũng có cảm giác bình yên.”



Từ nay về sao, anh cũng có gia đình của riêng mình rồi.”

Ninh Hương nhìn vào đôi mắt của Lâm Kiến Đông, cô nở nụ cười với đôi mắt sáng rỡ…đúng vậy, từ nay về sau cô có nhà rồi, từ sâu trong đáy lòng cô luôn rất khao khát một gia đình thật thụ tràn đầy sự ấm áp, quyến luyến và tình yêu, không hề mang bất cứ lợi ích nào cả.

Nhớ lại mười năm trước họ ngồi trên chiếc thuyền nhỏ ở Tô Thành nói về chuyện kết hôn, khi đó Lâm Kiến Đông nói không muốn kết hôn để con gái người ta phải chịu khổ, trong nhà quá nghèo, cả ngày cứ không ngừng cãi nhau vì những chuyện con cỏn thật sự không có ý nghĩa gì cả.

Còn Ninh Hương khi đó cũng đã nếm trải đủ cái khổ của cuộc sống sau hôn nhân, cũng nói không muốn tái giá chịu khổ nữa.

Khi đó cả hai người đều hết sức “ích kỷ”.

Mười năm sau của ngày hôm nay, hai con người ích kỷ mặc toàn thân màu đỏ hào hứng đứng trước mặt nhau, cùng nắm tay nhau bước vào con đường hôn nhân mà họ chưa từng nghĩ đến, trở thành người thân thiết nhất của nhau.

Anh từng rất ghét những thứ lặt vặt và cỏn con sau hôn nhân nhưng lại đồng ý cùng cô tận hưởng mỗi một khoảnh khắc nhỏ nhặt trong cuộc sống, có cô ở bên cạnh, những chuyện lặt vặt đến mấy cũng trở thành chuyện lớn trong cuộc sống.

Cô từng bị hôn nhân hao tốn hết sự dịu dàng, đối với tình yêu ấm áp đã sớm không còn khao khát gì nữa, bây giờ trái tim lạnh giá kia đã sớm bị sưởi ấm đập thình thịch lên. Cô tình nguyện nắm lấy tay của anh, mãi mãi tràn đầy nhiệt tình và hy vọng trong cuộc sống, giống như chưa từng bị tổn thương vậy.

Bất kể khi nào, chỉ cần anh đưa tay ra, cô cũng sẽ lấy tay đặt vào trong lòng bàn tay của anh.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 395



Sau khi tổ chức xong triển lãm nghệ thuật thêu thùa cá nhân từ Sydney trở về thì cả người Ninh Hương bỗng có chút lười biếng, ngày nào cũng với bộ dạng quay mòng mòng cứ muốn đi ngủ thôi.

Cô cứ tưởng là bởi vì đi đến nơi xa nên cơ thể có chút không thích ứng, vì vậy cũng không quá để tâm.

Nào ngờ sau khi quay trở về nghỉ ngơi một tuần nhưng tình trạng này cũng không có chuyển biến tốt, mà ngược lại càng ngày càng lười biếng không muốn cử động.

Lâm Kiến Đông nhìn thấy bộ dạng của cô như thế tất nhiên bảo cô nghỉ ngơi nhiều đứng quá cực nhọc. Bây giờ bất kể là công ty, hay là sự nghiệp cá nhân của Ninh Hương đều đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo rồi, cũng tới lúc phải thả lỏng nghỉ ngơi rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Gần đây đúng là Ninh Hương hết sức lười biếng, vả lại trong lòng cũng không có chuyện gì để lo âu, có thể nói là bất kể sự nghiệp hay cuộc sống đều thuận lợi không chút áp lực nào cả, vì vậy cô quyết định trực tiếp trở nên lười biếng.

Mỗi ngày không còn dậy sớm đúng giờ, ngủ no nê rồi mới thức dậy.

Tạm thời bên Mộc Hồ cũng không có nhận hạng mục nào có độ khó kỹ thuật cao cả, không cần cô qua đó là hướng dẫn, vì vậy mỗi ngày cô ở trong nhà đọc sách uống trà, suy nghĩ những nội dung tác phẩm của mình và ghi nhớ lại để Lâm Kiến Đông ra bản thảo.

Sau khi Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cử hành xong hôn lễ cũng không có tiếp tục sinh sống trong ngôi nhà mới, họ vẫn sống chung với Vương Lệ Trân trong căn nhà cũ, mỗi năm trôi qua tóc bạc của Vương Lệ Trân càng nhiều hơn nên rất cần có người ở bên cạnh.

Khoảng thời gian này Ninh Hương rất lười biếng, vì vậy mỗi ngày cô chỉ ở nhà với Vương Lệ Trân, đọc sách uống trà trò chuyện xem tivi, tay ngứa ngáy liền khiêng giá thêu đến trước mặt, cầm kim chỉ lên làm thêu thùa, không vội không vàng hoàn thành mỗi một sản phẩm của mình.

Hôm nay ăn cơm trưa xong, Ninh Hương và Vương Lệ Trân xem tivi một lúc, kết quả ngồi trên ghế sô pha còn chưa đến mười phút, Vương Lệ Trân nói chuyện với cô thì cô cũng không còn trả lời nữa, Vương Lệ Trân quay đầu qua nhìn một cái, cô lại nghiêng đầu ngủ mất rồi.

Thời tiết có chút lạnh, Vương Lệ Trân sợ Ninh Hương cảm lạnh nên vỗ vỗ cô dậy bảo cô đi lên giường ngủ. Sau khi đợi Ninh Hương đi lên giường ngủ, một mình bà ấy xem tivi cũng cảm thấy không có ý nghĩa nên quyết định đi ra ngoài tìm những người bạn già trò chuyện.

Mấy người bạn già đều ở trong nhà của bà Lý, họ tụ tập lại cùng nhau làm thêu thùa và trò chuyện phiếm.

Giữa họ không có chuyện nghiêm túc gì cả, chủ đề cũng chỉ tùy tiện nói thôi. Nói rồi nhắc đến Ninh Hương, bà Lý bỗng nhìn Vương Lệ Trân hỏi một câu: “Đúng rồi, A Hương nhà của bà có phải có rồi không?”

Nghe thấy câu này, Vương Lệ Trân vẫn chưa phản ứng kịp mà chỉ hỏi: “Cái gì có chứ?”

Bà Lý cố nhịn một hơi: “Ái chà chà, bà nói có cái gì chứ? Có con chứ sao.”

Vương Lệ Trân hơi ngơ ngác một chút: “Không có, bà nghe cái tin tức này từ đâu chứ?”

Bà Lý nói: “Tôi cũng không nghe ai nói cái này, chỉ là tôi thấy gần đây A Hương cứ lười biếng, cả ngày trông cứ buồn ngủ mãi, tôi còn tưởng con bé có rồi chứ. Thế thì có thể là trước đi ra nước ngoài còn chưa ổn định lại đấy.”

Vương Lệ Trân nhìn bà Lý chớp chớp mắt không nói gì cả, nửa ngày trời lại hít một hơi.

Bà Lý thấy bà ấy như thế, chỉ hỏi: “Sao thế?”

Lúc này Vương Lệ Trân không nói gì cả, bà ấy cầm kim chỉ của mình và vội vàng đứng dậy bỏ đi. Bà ấy liên tục chạy về nhà, Ninh Hương đã thức dậy rồi, cô đang ngồi trên đầu giường cầm một cuốn sách lên xem, trong tay vẫn còn đang cầm bút viết viết vẽ vẽ.

Vương Lệ Trân gõ cửa đi vào trong phòng và ngồi xuống bên cạnh giường, bà ấy nhìn Ninh Hương hỏi: “A Hương, bà hỏi cháu chuyện này nhé.”

Ninh Hương thấy Vương Lệ Trân giống như có chuyện này muốn hỏi liền gấp quyển sách trong tay lại, cô nhìn Vương Lệ Trân nghiêm túc hỏi lại một câu: “Bà sao thế? Có chuyện gì cứ hỏi cháu là được rồi.”

Vương Lệ Trân hơi do dự một chút và nhỏ giọng hỏi: “Kinh nguyệt của cháu có đến bình thường không?”

Bị hỏi tới cái này, Ninh Hương hơi ngơ ngác một chút, sau đó cố gắng nhớ lại đếm thời gian một chút, một lúc sau nhìn Vương Lệ Trân nói: “Gần đây cũng khá bận rộn nên cháu không có cố tình ghi nhớ, quên mất lần trước đến là khi nào rồi.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 396



Vương Lệ Trân đưa tay vỗ vỗ lên tay của cô: “Cháu có rồi đúng không?”

Ninh Hương bị cô hỏi đến mức ngơ ngác, tất nhiên cô hiểu rõ ý của Vương Lệ Trân, cô chớp chớp mắt nửa ngày trời nói: “Không phải chứ, có thai chẳng phải sẽ buồn nôn sao? Cháu không có, chỉ là có chút lười biếng có chút buồn ngủ chứ không có cảm giác gì khác.”

Vương Lệ Trân lại vỗ lên mu bàn tay cô một cái: “Ngốc quá đi! Không phải người nào có thai cũng buồn nôn đâu!”

Nói xong bà ấy nhanh chóng đứng dậy lấy cái áo khoác dày cho Ninh Hương và nói với cô: “Nhanh nhanh, mau đứng dậy, bây giờ vẫn còn kịp thời gian đấy, chúng ta mau đến bệnh viện một chuyến nào, phải hay không phải đến bệnh viện kiểm tra là biết ngay thôi.”

Ninh Hương hơi ngơ ngác, cô còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Vương Lệ Trân kéo đi ra khỏi giường, mặc áo khoác vào và ra khỏi nhà đi đến bệnh viện. Trên đường đi cô mới phản ứng lại, trong lòng thầm nghĩ…có rồi sao?

Một tiếng rưỡi sau đó, Ninh Hương cầm tờ giấy xét nghiệm đứng ở trước cửa bệnh viện, trái tim đập “thình thịch thình thịch” như sắp sửa nhảy ra khỏi lồng ngực, cô nhìn tờ đơn xét nghiệm rồi lại nhìn Vương Lệ Trân lẩm bẩm nói: “Thật sự…có rồi sao?”

Vương Lệ Trân chỉ nở nụ cười lại nhìn Ninh Hương nói: “Ngốc c.h.ế.t đi được!”

Ninh Hương khẽ chìm trong cảm xúc khẩn trương lo lắng và đưa tay lên sờ sờ bụng của mình, trái tim đập càng nhanh hơn nữa.

Mặc dù biết đây là một chuyện hiển nhiên, cũng là một chuyện rất bình thường nhưng khi thật sự đã xảy ra rồi vẫn cảm thấy rất khó tin, trong lòng không chịu nổi cảm thấy kích động…trong bụng của cô đã nuôi dưỡng một sinh mệnh nhỏ bé.

Bản thân Ninh Hương cũng rất thích trẻ con, nếu như không phải bản thân thích trẻ con thì kiếp trước cũng không thể kiên trì tốn biết bao nhiêu nhẫn nại và sức lực lên ba người Giang Án Giang Nguyên và Giang Hân, thành công nuôi chúng thành tài.

Kiếp trước bản thân cô không có sinh con, không phải bởi vì cô không muốn sinh mà là các điều kiện khác không cho phép. Kiếp này có Lâm Kiến Đông, cô liền muốn có một đứa con của riêng mình, không vì cái gì cả, chỉ đơn thuần là mình muốn thôi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Từ bệnh viện về đến nhà, Ninh Hương mang tờ giấy xét nghiệm gấp lại và để xuống dưới gối nằm, khi Lâm Kiến Đông về nhà cô cũng không nói với anh, cho đến buổi tối trước khi đi ngủ cô mới hắng giọng nghiêm túc nói với anh: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

Thấy bộ dạng cô nghiêm túc, tất nhiên Lâm Kiến Đông cũng nghiêm túc hơn và bình tĩnh nhìn cô nói: “Thủ trưởng có chuyện cần dặn dò sao.”

Ninh Hương mím môi cố nén nụ cười nơi khóe môi, cô đưa tay sờ xuống dưới gối nằm và lấy ra tờ giấy xét nghiệm, cô chuyền đến trước mặt Lâm Kiến Đông và hắng giọng nói: “Anh xem này.”

Lâm Kiến Đông mở tờ giấy xét nghiệm ra xem một lúc, có vẻ nhìn không hiểu cho lắm, chỉ còn cách ngẩng đầu lên nhìn Ninh Hương và hơi căng thẳng hỏi: “Sao thế? Là sức khỏe xảy ra vấn đề gì sao?”

Một lần nữa Ninh Hương lại hắng giọng, cô cũng không vòng vo với anh mà trực tiếp nói: “Em có thai rồi.”

Lâm Kiến Đông nghe thấy câu này liền đứng ngơ ngác tại chỗ nhìn cô suốt nửa ngày trời cũng không cử động.

Ninh Hương không biết anh đang có ý gì, cô nhìn anh lặp lại lần nữa: “Em có thai rồi.”

Lâm Kiến Đông muốn nói cái gì đó nhưng phát hiện mình lắp bắp nói không nên lời, muốn làm thêm cái gì nữa nhưng lại lóng ngóng vụng về. Tay chân của anh cũng không biết nên đặt như thế nào, ngoại trừ căng thẳng thứ còn lại chỉ là căng thẳng mà thôi.

Sau đó anh lại lóng ngóng tay chân vội vã dìu Ninh Hương bảo cô nằm xuống, giúp Ninh Hương đắp mềm cẩn thận, giọng hơi lắp ba lắp bắp lên tiếng nói với Ninh Hương: “Đừng căng thẳng đừng căng thẳng, bất kể sau này có chuyện gì thì cứ nói với anh, để anh làm là được rồi.”

Ninh Hương nhìn anh nở nụ cười: “Là anh căng thẳng đấy.”

Còn Lâm Kiến Đông không chỉ căng thẳng mà còn rất hưng phấn vui vẻ, sau khi tắt đèn nằm xuống đi ngủ, trong đầu anh không có chút cảm giác buồn ngủ, anh ôm Ninh Hương vào trong lòng, lâu lâu lại cúi đầu bật cười thành tiếng bên đầu cô.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 397



Thật ra tâm trạng Ninh Hương cũng dậy sóng ngủ không được, nghe thấy lâu lâu anh lại cười một cái, vả lại rất rõ ràng là kiểu cố kìm nén cũng kìm không được, bản thân cũng bị anh làm cho bật cười, sau đó quay người qua hỏi anh: “Anh cười cái gì thế?”

Lâm Kiến Đông cố nhịn cười: “Thì…vui mừng thôi…”

Ninh Hương lại bị anh làm cho bật cười và vùi đầu vào trong lồng n.g.ự.c của anh.

Lâm Kiến Đông nói được làm được, kể từ sau khi Ninh Hương mang thai, ngày nào anh cũng tranh thủ làm hết mọi việc trong tay trước năm giờ, tới giờ liền xuống ca sớm về nhà mua rau và đích thân nấu món ngon cho Ninh Hương.

Anh luôn cảm thấy đích thân mình làm và bỏ tiền cho người khác làm cho Ninh Hương là rất khác nhau, cảm nhận trong lòng cô cũng sẽ khác nhau, vì vậy anh luôn tranh thủ tự về nhà làm để tâm sinh lý của Ninh Hương nhận được sự thoải mái và vui vẻ gấp đôi.

Bây giờ công ty đã đi vào quỹ đạo ổn định rồi, rất nhiều chuyện khi xử lý cũng trở nên rất nhẹ nhàng, người do anh bồi dưỡng ra đều rất có năng lực, việc này cũng khiến anh có nhiều thời gian và cơ hội để thoát thân hơn.

Mỗi ngày anh không chỉ nấu món ngon cho Ninh Hương mà còn dành nhiều thời gian ở bên cạnh cô, còn mua không ít sách có liên quan về xem. Đọc sách có liên quan đến thai kỳ của bà bầu, cũng xem những kiến thức khi sinh nở và các kiến thức liên quan đến sau sinh. Hiểu rõ xong những thứ này, thậm chí anh còn bắt đầu xem những cuốn sách có liên quan đến chăm con nuôi con, nghiêm túc giống như hai năm trước anh đọc sách cơ khí học lái xe vậy, bất kể là chuyện gì, chỉ cần cần thiết thì anh cũng sẽ chịu khó tìm hiểu học hỏi.

Còn cả quá trình mang thai của Ninh Hương cũng rất thoải mái, đầu thai kỳ không có buồn nôn, thời kỳ sau không phải chịu đau khổ do cơ thể phù nề, Lâm Kiến Đông giúp cô khống chế ăn uống hợp lý, vì vậy cô cũng không có mập ra, chỉ có bụng là to lên thôi.

Bởi vì con không có nuôi lớn lắm nên tới lúc sinh sản, cả quá trình cũng rất thuận lợi.

Nói chung cảm giác cả thai kỳ đối với Ninh Hương là vui mừng nhiều hơn đau khổ. Mỗi lần cảm nhận con ở trong bụng cô đạp đạp, trong lòng cô cũng sẽ nảy sinh cảm giác rất kỳ diệu, đây chính là mối liên kết đặc biệt giữa cô và con.

Và sau khi đứa bé này chui ra khỏi bụng cô thì cô càng cảm thấy thần kỳ, trái tim ấm áp vô cùng, bởi vì trên đời này không có con người này, mà là do cô sinh ra, từ đó mới có thêm một con người hoàn toàn mới.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đứa trẻ xuất hiện ở cái thế giới này, dùng ngón tay nhỏ nhắn nắm lấy tay của cô, một hình hài nhỏ bé mềm mại nằm gọn trong lòng cô, khiến cả trái tim của cô mềm nhũn ra.

Chầm chậm nhìn hình hài bé bỏng này ngày một khôn lớn và trở nên xinh đẹp, con bé sẽ ở bên cạnh gối nằm đưa ngón tay bé nhỏ “a a a” nhìn cô không chịu chớp mắt, giống như đang nhìn rõ cái thế giới này, nhìn rõ cô.

Sẽ bởi vì cô tùy tiện trêu chọc mà dùng giọng sữa cười suốt nửa ngày, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy vui mừng.

Sau đó con bé biết ngồi dậy, biết lăn một vòng trên giường, biết chống cằm ngẩng đầu bò lên phía trước, biết nhấc đôi chân nhỏ đi về phía trước, biết chạy lên ôm lấy chân của cô và ngẩng đầu lên kêu bằng giọng sữa: “Mẹ.”

Sau khi có cô con gái, cuộc sống thường ngày của Ninh Hương cũng không có quá nhiều ảnh hưởng, Lâm Kiến Đông không chỉ mời bảo mẫu trong nhà mà bản thân cũng sớm sắp xếp mời một người chuyên chăm sóc Ninh Hương trong suốt thời gian một tháng ở cữ.

Sau đó anh vẫn có thể sắp xếp cân bằng mọi thứ, đặt nhiều sức lực và tâm tư nhiều hơn nữa, đối với chuyện của công ty có một sự nắm bắt hoàn chỉnh. Những việc lặt vặt lớn nhỏ trong nhà, cho dù con gái đi học mẫu giáo anh cũng không để Ninh Hương quá hao tâm.

Bản thân Ninh Hương cũng rất thích trẻ con, vả lại cũng là người rất biết chăm trẻ con, sau đó cô phát hiện Lâm Kiến Đông cũng là một người như thế. Những chuyện ở mọi mặt anh đều học rất nhanh, cũng làm rất điêu luyện, có kiên nhẫn và lại tỉ mỉ, chủ động gánh vác mọi việc trong nhà.

Nhiều khi Ninh Hương sẽ nhớ lại câu nói của Lâm Kiến Đông nói ngày kết hôn…cuối cùng cũng có nhà rồi.

Một ngôi nhà tim dính chặt tim, tràn đầy ấm áp và cảm giác hạnh phúc.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 398



Năm 1997, “Câu chuyện mùa xuân” của người già đã qua, bây giờ ở phố lớn ngõ nhỏ người người đều hát bài “Đi vào thời đại mới”. Bài hát này sử dụng giai điệu lạc quan hào hùng và lời ca giản dị chân thành viết nên một chương mới của thời đại mới.

Phần quen thuộc nghe nhiều người hát nhất là...

Chúng ta hát Đông Phương hồng

Đứng lên với tư cách là người làm chủ

Chúng ta kể về câu chuyện mùa xuân năm xưa

Cải cách bắt đầu người người giàu lên

Tiếp bước người trước, mở lối dẫn bước người sau

Dìu dắt chúng ta đi vào thời đại mới

Kéo cao ngọn cờ tương lai...

Những người trải qua thời kì đổi mới đều dành cho bài hát này một thứ tình cảm vô hạn. Từ việc đứng lên với tư cách của người làm chủ, đến cải cách mở cửa phát tài phát đạt, là sự nỗ lực của một đời người, cũng là tâm huyết nỗ lực của Đảng và các cấp lãnh đạo nhà nước.

***

Dòng chảy của thời đại đang lao về phía trước thế nên tất cả mọi người cũng bị đẩy chạy về phía trước không ngừng.

Là vì cuộc đời mới của mình, cũng là vì sự phồn vinh của đất nước.

Những năm gần đây, anh cả anh hai và em trai của Lâm Kiến Đông mua một mảnh đất ở thị trấn, hùn vốn đầu tư mở một khu chợ buôn bán lẻ hàng hóa cỡ lớn, tạo ra một loại hình trung tâm thương mại mới ở trong thị trấn.

Ngày khai trương trung tâm, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông dẫn Vương Lệ Trân và con gái đến chúc mừng.

Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đi trung tâm trong chợ một lát, nhìn tổng thể sơ bộ qua bố cục của nơi này.

Trung tâm thương mại này có tổng cộng ba tầng, tầng một chủ yếu bán đồ trang sức, đồ chơi, quà tặng và các mặt hàng tiêu dùng hằng ngày, tầng hai thì chủ yếu là các cửa hàng bán quần áo, tầng ba thì chủ yếu là các tiệm giày.

Hôm nay khai trương rất đông khách, đi đâu cũng chân đụng chân, vai đụng vai với người khác.

Đi dạo một vòng xong đi ra, Ninh Hương quay lại liếc mắt nhìn cười nói: “Người nào nhà anh cũng làm ông chủ rồi nhé.”

Ai cũng biết làm ăn kinh doanh, Lâm Kiến Đông giúp Ninh Hương Các phát triển một cách thuận lơi, làm cho thị phần sản phẩm thêu của Mộc Hồ chiếm hơn một nửa thị trường, nâng cao danh tiếng của thợ thêu Mộc Hồ.

Mà ba người anh em của anh mở một cửa hàng nhỏ bên đường từ cuối thập niên bảy mươi, cho đến bây giờ đã được hai mươi năm, thành công từ thị trấn cho đến việc mở một trung tâm lớn như vậy, sau này sẽ là trung tâm thương mại duy nhất của thị trấn.

Buổi tối ăn cơm trong tiệm, bốn anh em họ vừa cùng nhau uống rượu vừa tâng bốc lẫn nhau, anh khen em tài giỏi, em lại khen anh cũng có tài mới có thể thành công như hôm nay, sau đó thì bưng ly rượu lên, cố tình gọi nhau là ông chủ, từ ông chủ lớn nhà họ Lâm đến ông chủ tư nhà họ Lâm.

Những năm qua, anh cả anh hai và em tư thường xuyên đi xã giao nên cả người mập lên rất nhiều. Chỉ có Lâm Kiến Đông vẫn duy trì được vóc người như khi còn trẻ như Ninh Hương, hai người cứ như uống chất bảo quản vậy.

Mỗi lần anh cả anh hai và em tư gặp anh đều hỏi rằng: “A Tam, em có uống loại đan dược nào không vậy?'

Lần nào Lâm Kiến Đông cũng vỗ vỗ bụng của bọn họ nói rằng: “Tự hạn chế mình hiểu không?”

Anh cả anh hai và em tư đều không hiểu, nhưng Ninh Hương lại hiểu. Trước đây cô cảm thấy mình là một người rất yêu đời, cô thích tạo ra chút niềm vui trong cuộc sống của mình, kết quả Lâm Kiến Đông còn biết “sống” hơn cả cô.

Ngày nào anh cũng dắt cô đi tập thể dục, nghĩ đủ cách giúp cô bảo vệ mắt, xoa bóp vai bảo vệ xương cổ cho cô. Khi cô đến kỳ kinh nguyệt, anh xem cô không khác gì bà hoàng bà chúa mà hầu hạ, đưa cô cùng mình sống một cuộc sống khỏe mạnh, biết tự hạn chế, tích cực hướng về phía trước.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có một người cha như anh, con gái cũng không lo là nuôi không tốt, từ nhỏ đã được nuôi dạy các thói quen tốt rồi.

Ninh Hương không hề coi thường một người đàn ông yêu thương và sống có trách nhiệm với gia đình, cô chỉ cảm thấy đây là món quà trời ban cho cô, bọn họ đều hiểu rõ nhau, quý trọng nhau, mãi mãi yêu nhau như vậy.

Cùng đi bên nhau trong sự nghiệp và cùng nắm tay nhau cho nhau hơi ấm trong cuộc sống.

*

Sự phát triển của thời đại đã là việc rõ như ban ngày, ngoài mấy anh em nhà họ Lâm, bây giờ cũng có rất nhiều người khác nắm lấy cơ hội để làm giàu. Tem phiếu đã sớm rút khỏi trang sách lịch sử, thời đại nghèo khổ kia đã hoàn toàn không còn tung tích.

Trước sự tiến lên không ngừng của thời đại, cuối cùng Ninh Hương cũng thực hiện được lời nói viễn vông mà mình đã từng nói với Lâm Kiến Đông khi thành lập Ninh Hương Các rồi, đó chính là cùng nhau giàu lên với tám ngàn thợ thêu Mộc Hồ.

Đến hôm nay, danh tiếng của thợ thêu Mộc Hồ và sản phẩm thêu Mộc Hồ đã vang xa khắp nơi, có rất nhiều người muốn mua sản phẩm thêu thì sẽ chạy thẳng đến Mộc Hồ mua. Mà dưới sự bồi dưỡng chỉ đạo của Ninh Hương, cũng đã có vài thợ thêu khác trở nên nổi tiếng dựa vào tác phẩm của mình.

Mà người đã đạt đến thành tựu nhất đinh thì luôn sẽ có ý kiến và lối đi riêng của mình. Cũng ngay một năm gần cuối thời đại này, Hứa Bích Vân, học trò tâm đắc mà Ninh Hương tự tay bồi dưỡng ra đưa ra suy nghĩ muốn rời khỏi Ninh Hương Các.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 399



Ninh Hương biết được rồi, biết cô ta muốn ra ngoài mở văn phòng khác. Cô ta không chỉ đi một mình, mà còn muốn dẫn theo hai thợ thêu tay nghề tương đối tốt của Ninh Hương Các theo, muốn ra ngoài bắt đầu sự nghiệp của riêng mình.

Sau khi Dương Tuệ biết được chuyện này thì đã nói ngay trước mặt Ninh Hương rằng: “Cô ta là do chị dâu của chị vất vả kéo ra ngoài, đến bây giờ Ninh Hương Các cũng chưa từng đối xử tệ bạc với cô ta, còn giúp cho thợ thêu ở đây cùng giàu lên, cô ta mang những thợ thêu chị đã bồi dưỡng đi, dự định mở văn phòng, còn không phải là muốn đối địch với Ninh Hương Các sao?”

Ngược lại Ninh Hương chẳng thể hiện gì, lúc đó cô lập nên Ninh Hương Các cũng không phải là để vây khốn ai, cũng không phải để lũng đoạn thị trường thêu. Mục tiêu của cô vẫn chưa bao giờ thay đổi, đó chính là đưa sản phẩm thêu Mộc Hồ ra bên ngoài, làm cho nghề thêu của Trung Quốc vươn tầm thế giới.

Hiện tại có rất nhiều thợ thêu dưới sự hướng dẫn của cô đã có bản lĩnh và danh tiếng của mình, nếu như họ rời khỏi Ninh Hương Các vẫn có thể dựa vào tăng nghề và danh tiếng của mình để tồn tại thì Ninh Hương vẫn cảm thấy rất vui lòng.

Dù gì đối với thị trường mà nói, có cạnh tranh mới là chuyện tốt, nghề thêu Mộc Hồ cũng không chỉ có mỗi mình Ninh Hương Các.

Vì vậy khi những thợ thêu muốn rời khỏi Ninh Hương Các tìm đến Ninh Hương, Ninh Hương đều không giữ lại. Không chỉ không có giữ lại, còn rất rộng rãi cung cấp cho họ tất cả những thứ tiện nghi nhất, ví dụ như vật liệu, họ vẫn có thể đến Ninh Hương Các lấy về.

Nhiều năm qua, trạm thêu Mộc Hồ vẫn luôn chỉnh sửa và thay đổi, đến hôm nay đã hoàn toàn trở thành một bộ phận của Ninh Hương Các. Nhà xưởng nhuộm vải, tất cả đều thuộc quyền sở hữu của Ninh Hương Các, trạm trưởng Trần cũng đã trở thành xưởng trưởng Trần.

Những thợ thêu phải đi thấy Ninh Hương như vậy thì lại càng cảm thấy áy náy trong lòng. Dù gì những thành tựu họ có được của ngày hôm nay, tất cả đều là do Ninh Hương đã dạy dỗ họ vô điều kiện, đồng thời còn sử dụng danh tiếng của mình cung cấp ra bên ngoài.

Thế mà họ còn muốn đi, cũng đúng là nếu như đi ra ngoài làm chủ thì sẽ có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn.

Nhưng Ninh Hương cũng không cần họ phải cảm thấy áy náy như vậy, Ninh Hương Các của cô sẽ không vì những thợ thêu đã ra đi này mà ngừng hoạt động, cho nên cô chỉ nói với họ một câu rằng: “Đã nghĩ kĩ rồi thì làm tốt nhé, chính mình tự làm nên thứ có hình có dạng mới được.”

Vì vậy Hứa Bích Vân dẫn theo mấy thợ thêu rời khỏi Ninh Hương Các, năm sau đã tạo nên văn phong của mình ở Mộc Hồ, tự mở ra một vài cửa hàng nhỏ của riêng mình. Sau lại có thêm mấy thợ thêu khác noi theo, cửa hàng thêu ở Mộc Hồ nhanh chóng nhiều lên.

Càng có nhiều cửa hàng thêu mở cửa, càng có nhiều người đến đây mua dản phẩm thêu của Mộc Hồ. Có những người mua không nổi sản phẩm thêu đắt đỏ của Ninh Hương Các thì mua ở những cửa hàng xung quanh, lấy về chơi một chút.

Một số là phụ kiện loại nhỏ, một số là phụ kiện loại lớn, còn có sườn xám tơ tằm, sản phẩm mỗi cửa hàng hoàn toàn khác nhau.

Cứ thế phát triển hai năm, Mộc Hồ đã thay đổi mình thành một khu đặc sắc, dùng danh tiếng của nghề thêu kéo theo sự phát triển kinh tế không ngừng của trấn nhỏ. Trong năm cuối cùng của thập niên chín mươi, Mộc Hồ được Nhà nước bầu chọn làm quê hương nghề thêu của Trung Quốc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cũng chính trong một năm cuối cùng của thế kỉ hai mươi này, câu chuyện của Ninh Hương được đăng trên tờ báo toàn dân, Nhật báo Nhân dân, đồng thời cô cũng được gọi bằng một danh hiệu mới, người mẹ đỡ đầu của nghề thêu Mộc Hồ.

Nhà báo biết nguyên nhân Ninh Hương chọn con đường đi như vậy, đó là vì vị kia đã gặp cô hai năm trước khi qua đời, cũng chính là đầu thập niên tám mươi, đã ủng hộ cô, thế là hỏi Ninh Hương một vấn đề: “Bây giờ đã giàu rồi sao?”

Ninh Hương mỉm cười: “Đúng vậy, toàn bộ người dân trong trấn đều giàu lên rồi.”

Cô cũng không nói quá, cô đã bỏ ra hai mươi năm, dùng chính cái tài nghệ mà mình đã học cả đời để đào tạo ra những thợ thêu tài năng tuyệt vời, tất cả đều dựa vào sự nỗ lực không ngừng của Ninh Hương Các, làm cho tất cả người dân trong trấn cùng nhau làm giàu.

Trong miệng người dân Mộc Hồ cô đã trở thành một nhân vật huyền thoại từ rất lâu rồi.

Cô dùng đường kim mũi chỉ của mình kéo nền kinh tế của Mộc Hồ cùng nhau đi lên, vì thế ủy ban huyện mới đặc biệt phát giấy khen cho cô và Lâm Kiến Đông, gọi bọn họ là người chăm chỉ làm giàu tiên phong.

Giấy khen treo trong phòng làm việc của Ninh Hương, đặt cùng một chỗ với chiếc cúp vinh dự mà cô đã giành được.

Giấc mộc của cô sẽ tiếp tục giương buồm hướng về khơi xa qua nhiều thiên niên kỷ nữa.
 
Back
Top Bottom