Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 130



Giang Kiến Hải mang hai con mắt thâm quầng, hít sâu một hơi, thấp giọng giải thích: “Mẹ, ở bên đó hiện tại quá bận rộn, thực sự có hơi thiếu người, mỗi ngày con đều ăn cơm không ngon nên định để Lưu Doanh qua chăm sóc con một chút. Hôm nay con đi một chuyến đến nhà chị hai, nhà chị ấy gần nhà ta, không có việc gì thì để chị ấy tới thăm mẹ một chút, con cũng sẽ định kỳ trở về, mẹ có việc thì gọi điện thoại đến công xưởng con.”

Lý Quế Mai nghe xong cúi đầu xuống, nắm đũa chậm rãi và cơm, trong lòng vô thức ấm ức. Thật lâu sau, bà ta lại nhìn về phía Giang Kiến Hải hỏi: “Vậy A Ngạn A Nguyên và A Hân thì sao?”

Lúc nghe thấy vấn đề này, ba đứa Giang Ngạn kia cũng lên tinh thần, đều nhìn chằm chằm Giang Kiến Hải.

Giang Kiến Hải còn chưa lên tiếng, Lưu Doanh đã nói tiếp: “Cùng nhau dẫn đi, học bạ cũng chuyển đến luôn, sau này thì đi học trong thành. Giang Ngạn Giang Nguyên và Giang Hân đều thông minh, đến thành học hành sẽ có triển vọng lớn.”

Lời này thốt ra xong, ba đứa trẻ Giang Ngạn lập tức trở nên vui vẻ, mừng khấp khởi.

Mà Lý Quế Mai nghe Lưu Doanh nói vậy liền ấm ức, bà ta gắp một ngụm cơm bỏ vào miệng, nhai một hồi lâu mới nuốt xuống nói: “Các con muốn đi thì đi, mẹ chỉ là bà mẹ chồng khiến người khác chán ghét, không cần nói với mẹ.”

Giang Kiến Hải nghe lời này liền chịu không được, anh ta há mồm muốn nói chuyện lại bị Lưu Doanh đưa tay ngăn trở, thế là một hơi nén ở trong lòng, nhả không ra mà nuốt thì không trôi.

Qua hôm sau, Giang Kiến Hải dẫn theo Lưu Doanh và ba đứa con, cùng với mấy túi hành lý, ngồi thuyền xuất phát đi thành phố Tô. Sau khi xuất phát, Lưu Doanh và ba đứa nhỏ ở trên thuyền đều rất vui vẻ, mà Giang Kiến Hải thì một mực tối sầm mặt không nói nửa câu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ta ngồi trên thuyền nhìn nước sông lay động, trong lòng kìm nén phát cơn giận ra, trong đầu vô thức lục lại rất nhiều cảnh tượng của kiếp trước —— Mẹ hiền con hiếu, con trai con gái không chịu thua kém, vui vẻ phát đạt, chân thật như vậy, nhưng lại thoáng như một giấc mơ đẹp.

***Mà sau khi Giang Kiến Hải dẫn Lưu Doanh và ba đứa nhỏ đi, Lý Quế Mai ở nhà tới tìm mấy người bạn của bà ta, miết lấy khăn tay lau nước mắt nước mũi mà khóc, mắng Lưu Doanh là con hồ ly tinh ngàn năm, cướp đi con của bà ta.

Bà ta căn bản không quan trọng Lưu Doanh có đi hay không, Lưu Doanh ở lại nông thôn đối với bà ta mà nói thực sự cũng không có gì tốt, mỗi ngày đều có thể chọc bà ta tức gần chết, còn làm cho bà ta không làm gì được cô ta, nhưng bà ta không tiếp nhận được chuyện con trai bà ta dẫn cô ta đi.

Hơn nữa cho đến khi đi, con trai bà ta cũng không hỏi bà ta một câu: “Mẹ, hay là mẹ đi cùng chúng con đi?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 131



Ngoại trừ mấy đứa con gái thỉnh thoảng trở về giúp bà ta thu dọn một chút, lải nhải bà ta không thích sạch sẽ, cũng không có người khác giúp bà ta dọn dẹp.

Giang Kiến Hải và Lưu Doanh đi vào thành, mỗi lần mang theo con cái trở về thăm Lý Quế Mai đều chỉ ở một ngày liền đi.

Không ai biết bọn họ ở trong thành sống thế nào, nhưng có người nói, sống có tốt hay không đều viết lên mặt, hai người Giang Kiến Hải và Lưu Doanh đều già hơn so với trước kia, vẻ mệt mỏi trong mắt rất sâu, vừa nhìn là biết sống không vui vẻ.

Mà cũng bởi vì thời gian trôi qua lâu, chuyện Ninh Hương ly hôn ở trong thôn cũng đã không còn nhiều người nói gì, tất cả mọi người quen thuộc mà tiếp nhận. Chỉ là thỉnh thoảng sẽ có bà mối tới cửa cầu thân, đều là mấy người đàn ông kết hôn lần hai có điều kiện không tốt, muốn cái rắm ấy, Ninh Hương đều đuổi bà mối đi.

Bị Ninh Hương thái độ không tốt đuổi đi mấy lần, những bà mối kia cũng tự giác không đến giúp người khác làm mối nữa, nhưng cũng có cảm xúc, lén lút nói Ninh Hương không biết tốt xấu, xem cô đời này thế nào còn có thể tái giá cho cán bộ kết hôn lần đầu?

Một năm kéo theo một năm, tuổi tác phụ nữ cũng tăng dần, càng không dễ gả đi không phải sao?

Mà thời gian đúng là rất nhanh, ly hôn cũng một năm rồi, nhưng trong một năm nay, Ninh Hương cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới chuyện tái giá với người khác. Tính cách của cô có thể chịu được cô đơn, vẫn đang hoàn thiện bản thân, cũng không cảm thấy mình cần một người đàn ông.

Cô dùng một năm thời gian này để ôn tập tất cả kiến thức trong sách cấp hai, cấp ba, học tất cả các bài thơ và văn cần học thuộc. Có vài bài thơ văn cô thích, không yêu cầu học thuộc lòng nhưng cô cũng sẽ học.

Đồng thời cô dựa vào công việc thêu thùa mà trong tay tích góp được không ít tiền, nhờ sự chỉ bảo của Vương Lệ Trân cùng chính mình khổ luyện và nghiên cứu mà tiến bộ về mặt kỹ nghệ, chất lượng sản phẩm thêu do cô làm dùng mắt thường cũng có thể thấy đã nâng cao rất nhiều. Mặc dù chất lượng sản phẩm cô làm trước kia cũng tốt, nhưng còn chưa đạt tới mức khiến người ta nhìn vào là thấy kinh ngạc.

Ninh Hương vẫn cảm thấy mình đang rèn luyện, hơn nữa cô luôn tin tưởng, tất cả cố gắng cùng sự tích lũy sẽ không uổng phí.

Sau đó chuyện cô tin tưởng này, xảy ra vào ngày cuối cùng của tháng 10 năm 1976.

Ngày đó lúc chạng vạng tối Hồng Đào đến nhà Vương Lệ Trân tìm cô, mặc dù đại cách mạng đã kết thúc, nhưng nếp sống xã hội bây giờ còn chưa bắt đầu chuyển biến, hắc ngũ loại(1) vẫn không ngóc đầu lên làm người được, Hồng Đào không dám vào cửa nhà Vương Lệ Trân nên gọi Ninh Hương ra ngoài.

(1) Bao gồm địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu và phần tử theo cánh hữu.

Sau khi kêu đi ra ngoài, chị ấy lôi kéo Ninh Hương đi bên cạnh một chút, thần thần bí bí nói với Ninh Hương: “A Hương, hôm nay chị đến trạm thêu giao việc, trạm trưởng Trần bảo chị chuyển lời cho em, bảo em ngày mai đến đó một chuyến.”

Công việc thêu trong tay Ninh Hương còn chưa tới hạn, mà cô cũng chưa làm xong nên có chút nghi hoặc, hỏi Hồng Đào: “Chuyện gì vậy?”

Mặt mũi Hồng Đào khẽ cong: “A Hương em lợi hại thật, trạm trưởng Trần nói là một thầy thêu ở thành phố Tô muốn đích thân gặp em đó. Hình như là sản phẩm thêu của trấn Mộc Hồ chúng ta đưa đến thành phố Tô, có một thầy thêu coi trọng sản phẩm của em. Bà ấy cầm sản phẩm thêu tới công xã hỏi, trạm trưởng Trần nhận ra là tay nghề của em, thầy thêu đó liền nói muốn gặp em.



Nghe được lời này của Hồng Đào, bản thân Ninh Hương cũng có chút không nhịn được kích động, con mắt tỏa sáng hỏi: “Gặp em làm gì vậy?”

Việc này thì Hồng Đào không biết: “Này thì chị không biết được, ngày mai em tự đi là biết.”

Ninh Hương vẫn đang kích động, mắt cong cong cười nói với Hồng Đào: “Cám ơn chị nha, chị Hồng Đào.”

Hồng Đào vỗ vỗ tay của cô: “Cố lên làm nhé!”

Ninh Hương đưa mắt dõi theo Hồng Đào đi xa, vào nhà liền nói chuyện này với Vương Lệ Trân. Vương Lệ Trân cũng cảm thấy đây là chuyện vui lớn, cảm thấy vui mừng thay Ninh Hương, nhất là mỗi ngày bà ta nhìn thấy Ninh Hương lao đầu vào việc thêu thùa mà quên hết mọi thứ như thế nào, hi vọng cô vất vả rồi sẽ có báo đáp.

Bởi vì tin tức Hồng Đào đem đến mà cả đêm nay Ninh Hương đều rất kích động, đọc sách xong nằm dài trên giường vẫn không buồn ngủ gì. Một mực thức đến nửa đêm mới nhắm mắt ngủ, sau đó ngày hôm sau mới sáng sớm đã thức dậy.

Thức dậy cô cũng không tiếp tục ngủ, rửa mặt ăn sáng xong liền vội đến trạm thêu công xã.

Cô đến sớm, thầy thêu của thành phố Tô còn chưa đến, vì thế cô ngồi ở văn phòng của trạm trưởng Trần đợi một hồi. Lúc chờ đợi thì tim đập rất nhanh, cô không ngừng hít sâu để cho mình đừng biểu hiện không có tiền đồ như thế.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 132



Ninh Hương không biết lời này của bà ấy là có ý gì, cảm giác không biết có phải là cô làm sai chuyện gì không. Cô chẳng qua là cảm thấy thêu như thế sẽ đẹp hơn cho nên mới dùng phương pháp mình cảm thấy phù, không biết có phải là xảy ra vấn đề hay không.

Châu Văn Khiết thấy cô căng thẳng, vội vàng cười nói: “Đừng căng thẳng, cô tìm trò là bởi vì trò thêu rất tốt. Vốn dĩ cứ theo cách dạy mà làm, đạt được tiêu chuẩn là tốt rồi, trò lại tốn thời gian và sức lực mà tinh tế như thế, trò và người khác thật không giống nhau.”

Ninh Hương thở nhẹ trong lòng, vội nói: “Cảm ơn thầy thêu.”

Châu Văn Khiết lại cúi đầu nhìn kĩ đai lưng một chút, lại ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Hương: “Gần đây cô muốn đến Mộc Hồ này làm việc, đại khái đến cuối năm kết thúc, cô tìm trò đến chính là muốn hỏi trò có muốn học thêu thùa với cô không?”

Bà ấy trân trọng tài năng, hiếm khi gặp được một thợ thêu tay nghề tốt như vậy nên muốn dạy cho cô thứ mình biết làm. Những thứ này nhất định phải có người học tập kế truyền, càng có tay nghề thiên phú càng tốt, sẽ càng có khả năng phát triển rộng rãi nghề thêu này.

Mà Ninh Hương nghe nói như thế, trực tiếp ngây ngẩn cả người, trong lòng thì kích động nên chậm phản ứng —— Thầy thêu Châu Văn Khiết muốn đích thân dạy cô thêu thùa? Thật hay giả vậy? Cô không nghe lầm chứ?

Ninh Hương sững sờ không lập tức lên tiếng đáp lời, Phùng Tiểu Quyên đứng bên cạnh Châu Văn Khiết lại hít sâu một hơi, trông có vẻ hít thở không thông thuận lắm.

Trạm trưởng Trần nhân tiện thuận nước đẩy thuyền, thấy Ninh Hương sững sờ thì vội chạm vào cô: “A Hương, nhanh nhận sư phụ đi!”

Kết quả Ninh Hương còn chưa kịp mở miệng, Phùng Tiểu Quyên nhìn cô lại lên tiếng trước, nói một câu: “Sư phụ tôi là thầy thêu nổi danh nhất thành phố Tô, thu nhận đồ đệ sẽ có yêu cầu, không phải tùy tiện liền nhận. Bà ấy bình thường vô cùng bận rộn, không dư thời gian để lãng phí.”

Ninh Hương lại bị Phùng Tiểu Quyên nói đến sững sờ, trạm trưởng Trần cũng không tùy tiện lên tiếng nữa.

Châu Văn Khiết nghe vậy quay đầu lại nhìn về phía Phùng Tiểu Quyên, nói với cô ta một câu: “Tiểu Quyên, trò làm gì vậy?”

Phùng Tiểu Quyên đáp đâu ra đấy: “Sư phụ, bình thường cô bận rộn như vậy, căn bản kiếm không ra thời gian dạy thêm một đồ đệ. Trò cảm thấy cô hẳn là nên suy nghĩ thận trọng một chút, tối thiểu cũng phải xem cô ta có đáng để thu nhận hay không. Chỉ bằng hai cái đai lưng kimono, có phải là quyết định hơi nhanh không? Nói không chừng, cái đai lưng kimono này không phải do cô ta làm.”

Ninh Hương không biết lời này của bà ấy là có ý gì, cảm giác không biết có phải là cô làm sai chuyện gì không. Cô chẳng qua là cảm thấy thêu như thế sẽ đẹp hơn cho nên mới dùng phương pháp mình cảm thấy phù, không biết có phải là xảy ra vấn đề hay không.

Châu Văn Khiết thấy cô căng thẳng, vội vàng cười nói: “Đừng căng thẳng, cô tìm trò là bởi vì trò thêu rất tốt. Vốn dĩ cứ theo cách dạy mà làm, đạt được tiêu chuẩn là tốt rồi, trò lại tốn thời gian và sức lực mà tinh tế như thế, trò và người khác thật không giống nhau.”

Ninh Hương thở nhẹ trong lòng, vội nói: “Cảm ơn thầy thêu.”

Châu Văn Khiết lại cúi đầu nhìn kĩ đai lưng một chút, lại ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Hương: “Gần đây cô muốn đến Mộc Hồ này làm việc, đại khái đến cuối năm kết thúc, cô tìm trò đến chính là muốn hỏi trò có muốn học thêu thùa với cô không?”

Bà ấy trân trọng tài năng, hiếm khi gặp được một thợ thêu tay nghề tốt như vậy nên muốn dạy cho cô thứ mình biết làm. Những thứ này nhất định phải có người học tập kế truyền, càng có tay nghề thiên phú càng tốt, sẽ càng có khả năng phát triển rộng rãi nghề thêu này.

Mà Ninh Hương nghe nói như thế, trực tiếp ngây ngẩn cả người, trong lòng thì kích động nên chậm phản ứng —— Thầy thêu Châu Văn Khiết muốn đích thân dạy cô thêu thùa? Thật hay giả vậy? Cô không nghe lầm chứ?

Ninh Hương sững sờ không lập tức lên tiếng đáp lời, Phùng Tiểu Quyên đứng bên cạnh Châu Văn Khiết lại hít sâu một hơi, trông có vẻ hít thở không thông thuận lắm.

Trạm trưởng Trần nhân tiện thuận nước đẩy thuyền, thấy Ninh Hương sững sờ thì vội chạm vào cô: “A Hương, nhanh nhận sư phụ đi!”

Kết quả Ninh Hương còn chưa kịp mở miệng, Phùng Tiểu Quyên nhìn cô lại lên tiếng trước, nói một câu: “Sư phụ tôi là thầy thêu nổi danh nhất thành phố Tô, thu nhận đồ đệ sẽ có yêu cầu, không phải tùy tiện liền nhận. Bà ấy bình thường vô cùng bận rộn, không dư thời gian để lãng phí.”

Ninh Hương lại bị Phùng Tiểu Quyên nói đến sững sờ, trạm trưởng Trần cũng không tùy tiện lên tiếng nữa.

Châu Văn Khiết nghe vậy quay đầu lại nhìn về phía Phùng Tiểu Quyên, nói với cô ta một câu: “Tiểu Quyên, trò làm gì vậy?”

Phùng Tiểu Quyên đáp đâu ra đấy: “Sư phụ, bình thường cô bận rộn như vậy, căn bản kiếm không ra thời gian dạy thêm một đồ đệ. Trò cảm thấy cô hẳn là nên suy nghĩ thận trọng một chút, tối thiểu cũng phải xem cô ta có đáng để thu nhận hay không. Chỉ bằng hai cái đai lưng kimono, có phải là quyết định hơi nhanh không? Nói không chừng, cái đai lưng kimono này không phải do cô ta làm.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 133



Trạm trưởng Trần lúc này vội lên tiếng: “Không thể nào, tôi biết tay nghề của A Hương.”

Phùng Tiểu Quyên nhìn về phía trạm trưởng Trần: “Tôi cũng chỉ nói có khả năng, cho nên vẫn là phải dựa vào sự thật mà nói chuyện.”

Ninh Hương nghe hiểu, Phùng Tiểu Quyên này không nguyện ý để Châu Văn Khiết nhận thêm đồ đệ thứ hai, dù sao dạy dỗ cho riêng mình thì có thể học được càng nhiều thứ, cũng càng thêm toàn diện, có thể nói đều là chân truyền của thầy thêu.

Hơn nữa, có khả năng cô ta cảm thấy thợ thêu ở thôn nhỏ này bình thường đều làm vật dụng thường ngày, loại đồ vật số lượng lớn tiêu chuẩn thấp, không tiếp xúc qua đồ tốt cho nên không có bản lĩnh thật sự, sẽ lãng phí nhiều thời gian của thầy thêu.

Đương nhiên, còn sợ cô là giả mạo mà đến, dù sao trên hai cái đai kimono cũng không thêu tên.

Thời gian của thầy thêu đúng thật rất quý giá, Phùng Tiểu Quyên cẩn thận một chút cũng là hoàn toàn không có vấn đề, Ninh Hương hít một hơi, nhìn Châu Văn Khiết nói: “Thầy thêu, cô kiểm tra trò đi.”

Châu Văn Khiết vốn không có ý định phiền toái như vậy, bà ấy vẫn là rất tin tưởng trạm trưởng Trần. Khoảnh khắc bà ấy thấy Ninh Hương thêu đai lưng này liền rất thích, muốn quen biết thợ thêu này. Sau khi biết được tình huống của thợ thêu này từ chỗ trạm trưởng Trần liền muốn dạy thêm cho cô một vài kỹ nghệ thêu thùa.

Nhưng Phùng Tiểu Quyên đẩy chuyện trở thành thế này, bà ấy nghĩ nghĩ cảm thấy tận mắt nhìn xem Ninh Hương có bao nhiêu bản lĩnh cũng không tệ, thế là liền đáp ứng.

Phùng Tiểu Quyên nhắc đến nên Châu Văn Khiết liền giao việc này cho Phùng Tiểu Quyên, bảo cô ta: “Con đến kiểm tra đi.”

Phùng Tiểu Quyên cũng không từ chối, nhìn Ninh Hương nói: “Đơn giản nhất, chia chỉ.”

Ninh Hương lễ phép cười một cái, gật đầu nói: “Được.”

Lời vừa nói ra, trạm trưởng Trần đã cầm một cuộn chỉ màu đỏ sậm tới cho cô. Ninh Hương nhận lấy, nhẹ nói một câu cảm ơn, sau đó liền chuyên tâm chú ý, dưới ánh nhìn chăm chú của ba cặp mắt, cô dùng ngón tay bắt đầu kéo chỉ.

Cô làm việc vẫn luôn là thần thái không nhanh không chậm, nhưng động tác trên tay lại rất nhanh. Cô vừa chia cho Phùng Tiểu Quyên ở bên cạnh vừa đếm, lúc bắt đầu Phùng Tiểu Quyên biểu lộ còn rất tự nhiên, lúc đếm tới năm mươi, ánh mắt và biểu cảm của cô ta liền hoang mang, bởi vì năm mươi là cực hạn của cô ta.

Chia đến cuối cùng đếm tới cuối cùng, cô ta vô thức ngừng thở, ê a phun ra con số cuối cùng: “Bảy... Bảy mươi... Bốn…”

Bảy mươi bốn là cái khái niệm gì, đường chỉ dùng để thêu đuôi cá vàng cũng chỉ có ba bốn mươi mà thôi.

Trạm trưởng Trần ở bên cạnh nhịn không được chậc chậc tán thưởng, ánh mắt Châu Văn Khiết nhìn Ninh Hương thì lại thêm một chút ý cười và ý tứ khác. Không thi không biết, thi xong mới phát hiện, kỹ nghệ của cô gái này còn cao hơn nhiều so với bà ấy tưởng tượng.

Thật thú vị, Châu Văn Khiết không để Phùng Tiểu Quyên kiểm tra nữa, mặt mày tươi cười nhìn Ninh Hương dịu dàng nói: “A Hương, làm món đồ có độ khó lớn nhất mà trò có thể cho ta xem một chút.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vẻ mặt Ninh Hương vẫn luôn thành thật, nghe thấy Châu Văn Khiết nói như vậy, cô lại gật đầu một cái. Sau đó cô ở bên cạnh cầm lên một cái khung thêu, lại tìm một mảnh vải trống cố định lên trên, sau đó tách chỉ, cúi đầu đi kim lên mảnh vải.

Phùng Tiểu Quyên ngay từ đầu nhìn không hiểu cô đang làm gì, đợi đến lúc cô từng kim từng kim thêu ra một bức hình cánh bướm mới nhìn ra, thế là biểu tình trên mặt trong nháy mắt cũng thay đổi, trong sự kinh ngạc còn có thêm nhiều thứ không nói nên lời.

Thợ thêu ở nông thôn như bọn họ, bình thường đều làm những việc vụn vặt, các loại vật dụng hằng ngày như khăn trải bàn, áo gối, thêu bề mặt giày, cô vậy mà giấu tài… có thể thêu hai mặt?

Học ở đâu vậy?

Châu Văn Khiết ngồi bên cạnh cũng càng nhìn càng ngạc nhiên, càng nhìn thì nụ cười bên miệng càng lớn, cảm thấy bản thân mình vô tình nhặt được bảo bối. Bà ấy không để Ninh Hương thêu xong con bướm, vào lúc cô thêu được một nửa liền bảo cô dừng lại.

Sau đó bà ấy đưa tay nhận vải thêu Ninh Hương lấy ra, hai mặt đều nhìn kỹ một chút, lại quay người đưa vào tay Phùng Tiểu Quyên, cười hỏi cô ta: “Tiểu Quyên, trò nhìn xem, cảm thấy thế nào?”

Phùng Tiểu Quyên cầm vải thêu nhìn nhìn, cuống họng nói không ra lời, bởi vì trước mắt cô ta cũng không thêu được trình độ thêu hai mặt này.

Một lát sau, cô ta đỏ mặt nói với Ninh Hương: “Mặc dù cô rất lợi hại, nhưng cô vẫn là sư muội của tôi, tôi là sư tỷ.”

Nghe nói như thế, Ninh Hương nhịn không được bật cười, sau đó nhìn Phùng Tiểu Quyên lên tiếng: “Được, Phùng sư tỷ.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 134



Ninh Hương gọi một tiếng Phùng sư tỷ cũng coi như là đã thừa nhận mối quan hệ sư đồ với Châu Văn Kiết, thật ra Châu Văn Kiết cũng không quan tâm đến cái mối quan hệ này lắm, chỉ cần bà ấy gặp được người yêu thích, mặc kệ có cái mối quan hệ này hay không thì bà ấy cũng đồng ý dạy.

Đặc biệt khi nhìn thấy người khác thích học lại có thể hiểu được ý của bà ấy học hành rất tốt nên cũng cảm thấy rất mãn nguyện.

Vì vậy khi bà ấy nhìn thấy cái thắt lưng do Ninh Hương may thì nghĩ không thể chôn vùi tài năng của một tú nương ưu tú như thế.

Bây giờ Ninh Hương trông cũng rất chịu khó theo bà ấy học tập nhưng bà ấy vẫn hỏi thêm Ninh Hương một câu: “Tất nhiên cô cũng không thể ép buộc, nếu trò muốn theo cô học thì sẽ tốn của trò không ít thời gian, dù gì cũng phải bỏ nhiều công sức mới có thể học tốt, về chuyện này trò có vấn đề gì không?”

Chuyện này có vấn đề gì chứ, cho dù một ngày hai mươi bốn tiếng cô phải ở trạm thêu theo bà ấy học thêu thì cô cũng đồng ý, cô chỉ sợ thời gian học không đủ dài nên không thể học hành nhiều hơn.

Vì vậy Ninh Hương trả lời một cách không hề do dự: “Thầy thêu, trò không có vấn đề gì cả, những thứ khác trò không có nhưng thời gian thì trò có nhiều lắm, bất kể thời gian bất cứ lúc nào trò cũng có thể qua đây.”

Cái thái độ này của cô khiến Châu Văn Kiết rất hài lòng, phải biết rằng không phải ai cũng đồng ý tiêu tốn quá nhiều thời gian vào những việc khô khan như thế này, có thể gặp phải một người thật sự yêu thích với việc thêu thùa thật sự không dễ dàng chút nào.

Châu Văn Kiết nở nụ cười nói: “Được, vậy sáng mai trò hãy trực tiếp qua đây, tới khoảng thời gian cuối năm thì thời gian buổi chiều hãy đến làm việc ở trạm thêu, khi có thời gian rảnh cô sẽ dạy cho con, con cứ học theo, nếu như có vấn đề gì con hãy trực tiếp hỏi cô là được rồi.”

Ninh Hương lại vội vàng gật đầu: “Vâng, thưa cô.”

Nói xong Châu Văn Kiết cũng không ngồi nói chuyện lâu với Ninh Hương và trạm trưởng Trần nữa, bà ấy nhanh chóng đứng dậy và đưa Phùng Tiểu Quyên đi làm chuyện bận rộn khác.

Sau khi đi ra khỏi phòng thêu, Châu Văn Kiết liền nói với Phùng Tiểu Quyên: “Vừa nãy con như thế là không tốt, cô cần phải nói cho con biết, nghề thêu thùa không phải tay nghề giấu kín mà phải mở cửa chào đón tất cả mọi người, chỉ cần người chịu học hành càng ngày càng nhiều, thợ thêu ưu tú càng ngày càng nhiều thì sẽ có thể thêu ra càng nhiều thứ tốt hơn nữa, như thế mới có càng ngày càng nhiều người thích sản phẩm thêu thùa của Trung Quốc chúng ta, cũng có thể khiến ngành nghề này truyền thụ xuống.”

Phùng Tiểu Quyên khẽ mím môi: “Con biết rồi sư phụ, con sai rồi.”

Bởi vì trong suốt khoảng thời gian Châu Văn Kiết dẫn dắt Phùng Tiểu Quyên cũng không chủ động nhận những đệ tử khác mà chỉ tập trung huấn luyện tập thể, vì vậy vừa nãy khi cô ta biết Châu Văn Kiết thật ra là muốn thu nhận Ninh Hương làm đệ tử thì trong lòng thật sự có một chút không vui lắm, dù sao thì vốn dĩ sư phụ là của một mình cô ta mà.

Nhưng mà cô ta cũng thực sự sợ Châu Văn Kiết nhận đệ tử quá qua loa và tốn thời gian trên người một thợ thêu không đáng giá, nhưng mà sau khi cô ta nhìn thấy bản lĩnh thật sự của Ninh Hương thì cô ta nhanh chóng tâm phục khẩu phục không có chút nghi ngờ, vả lại còn có chút ngại ngùng. Châu Văn Kiết biết cô ta là đứa trẻ biết nghe lời, chỉ dạy dỗ vài câu liền không nói nhiều lời nữa, bà ấy vừa đi vừa quay đầu qua nhìn Phùng Tiểu Quyên một cái rồi lại hỏi cô ta: “Con cảm thấy A Hương như thế nào?

Vân Mộng Hạ Vũ

Tâm thế của Phùng Tiểu Quyên bây giờ đã bình tĩnh trở lại, nghĩ lại một chút rồi nói: “Tay nghề thêu thùa của cô ấy rất lợi hại, tốc độ tay cũng rất nhanh, đối với hình thể và cách phối màu vân vân cũng rất lợi hại, vừa nhìn liền biết đã tốn rất nhiều công sức.”

Châu Văn Kiết gật gật đầu: “Sau này con và cô ấy cùng nhau học thêu thùa, cùng nhau học hỏi những điểm tốt của nhau.”

Phùng Tiểu Quyên rất nghe lời: “Vâng, sư phụ.”

Ninh Hương ở phòng thêu nhìn thấy Châu Văn Kiết và Phùng Tiểu Quyên đi ra ngoài, cô mở bàn tay ra mới phát hiện trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, trạm trưởng Trần đứng bên cạnh nhìn cô cười và nói với cô: “Cơ hội hiếm có đấy, đây là tay nghề chân truyền của đại sư, không phải ai cũng có cơ hội đâu, phải cố gắng học đấy.”

Ninh Hương gập ngón tay lại và nhìn trạm trưởng Trần gật đầu: “Ừ!”

Sau đó cô đứng đó nhìn trạm trưởng Trần hàn huyên vài câu, sau đó đeo chiếc cặp màu vàng đi về nhà, bởi vì tâm trạng có một chút hưng phấn nên trên đường đi cô cứ lẩm bẩm hát hò, lâu lâu lại nhẹ nhàng quay người nhún nhún chân.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 135



Quay về đại đội Điềm Thủy cô không có trực tiếp đi lên thuyền mà đi đến nhà Vương Lệ Trân trước, chia sẻ với bà ấy về chuyện vui mừng hào hứng này, Vương Lệ Trân nghe xong cũng rất vui mừng bảo Ninh Hương: “Nha đầu, cháu phải học hành đàng hoàng đấy.”

Ninh Hương gật gật đầu nói với Vương Lệ Trân: “Cháu biểu diễn cho họ xem tuyệt kỹ ngắt sợi, còn cho họ xem một chút tay nghề thêu hai mặt, đều do bà dạy đấy, nếu như không có bà thì thầy thêu Châu Văn Kiết hôm nay cũng không tìm cháu đâu.”

Vương Lệ Trân nhìn cô nở nụ cười: “Bà cũng chỉ là tùy tiện dạy một chút thôi, cũng không tốn công sức gì cả, cũng do bản thân cháu phải chịu học hành mới được, chỉ nói về tay nghề thêu thì bây giờ cháu đã lợi hại hơn bà rồi, đây đều là công lao của con cả.”

Ninh Hương bật cười: “Cháu cũng không phải là con người không biết ơn nghĩa.”

Vương Lệ Trân cũng bật cười: “Cuộc đời này ai gặp được A Hương thì đều có phước cả.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trên người con nha đầu này tỏa ra năng lượng dịu dàng và tính nhẫn nại, luôn có thể dẫn dắt những người xung quanh càng ngày càng tốt hơn, cô biết cách sống yêu cuộc sống, cô sống rất thực tế nhưng lại lạc quan, cô có ước mơ, cô vẫn rất yêu cái thế giới này.

Do đã hẹn trước với Châu Văn Kiết, hôm sau Ninh Hương ăn cơm trưa xong liến đến trạm thêu, Phùng Tiểu Quyên đã ra bên ngoài chào đón cô, Phùng Tiểu Quyên đưa cô vào trong một cái phòng thêu nhỏ, thầy thêu Châu Văn Kiết đang đợi hai người họ ở đó.

Nhìn thấy Ninh Hương bước vào trong phòng. Châu Văn Kiết liền nở nụ cười chào hỏi Ninh Hương một câu.

Ninh Hương cũng lễ phép khách sáo đi qua đó chào hỏi: “Xin chào thầy thêu.”

Châu Văn Kiết cũng không trò chuyện nhiều với cô mà tiện tay đưa cho cô một sản phẩm thêu, sau đó nhẹ nhàng nói với cô: “A Hương, trò hãy xem sản phẩm thêu này trước, con cảm thấy như thế nào?”

Ninh Hương cũng không quá ngại ngùng, sau đó lại tỉ mỉ ngắm nhìn sản phẩm thêu, cô chỉ cảm thấy kỹ năng thêu thùa không đặc biệt lắm nhưng màu sắc trên sản phẩm và cách xử lý các bộ phận chi tiết đều là những thứ cô chưa từng thấy qua, hiệu quả có một thứ cảm giác kỳ diệu khó nói nên lời.

Ngắm nghía xong xuôi, Ninh Hương nói với Châu Văn Kiết: “Kỹ năng rất mới mẻ.” Châu Văn Kiết nở nụ cười: “Đây là tác phẩm của Tiểu Quyên, hai trò đều có những thứ cần phải học hỏi lẫn nhau nên sau này hai trò hãy cùng nhau học thêu thùa, bây giờ cô còn có chút việc phải xử lý, hai trò hãy ngồi xuống trò chuyện trước nhé có được không?”

Châu Văn Kiết nói xong liền để mặc Ninh Hương và Phùng Tiểu Quyên trong phòng thêu, còn mình đi ra ngoài.

Ninh Hương và Phùng Tiểu Quyên vẫn chưa thân lắm, chỉ có thể dựa vào cách xưng hô khách sáo ngày hôm qua để bắt chuyện: “Xin chào Phùng sư tỷ.”

Phùng Tiểu Quyên ngồi xuống một cái giá thêu nhưng lại không khách sáo với cô, nói với giọng điệu bình thường và tự nhiên: “Bảo cô gọi sư tỷ, cô thật sự gọi sao, có lẽ cô lớn hơn tôi đấy, năm nay tôi mười tám tuổi, còn cô?”

Ninh Hương đặt cái cặp trên người xuống và ngồi xuống cái giá thêu bên cạnh: “Thế thì tôi lớn hơn cô hai tuổi, năm nay tôi hai mươi tuổi.”

Phùng Tiểu Quyên cầm lấy chỉ thêu nghiêm túc thêu thùa: “Tôi có khá nhiều suy nghĩ mới mẻ, đây chính là điều mà sư phụ thích tôi nhất, có nhiều khi tôi còn cung cấp cho bà rất nhiều cảm hứng, còn kỹ năng thêu thùa của cô rất tốt, chúng ta có thể cùng nhau học hỏi lẫn nhau, bù đắp thiếu sót cho nhau.”

Ninh Hương cảm thấy khá tốt, đúng là bởi vì kiến thức chuyên môn của cô rất có hạn, những thứ làm ra đều rất truyền thống, đó giờ cô cũng biết kỹ năng thêu thìa có thể cố gắng luyện tập nhưng cảm hứng sáng tạo thì cần phải dựa vào kiến thức và kinh nghiệm tích lũy lại, cần có sự nghiên cứu và tìm hiểu nhiều hơn.

Cô trả lời Phùng Tiểu Quyên: “Được thôi, chúng ta cùng nhau học tập.”

Phùng Tiểu Quyên xỏ chỉ vào cây kim và quay qua nhìn Ninh Hương một cái, cô ta do dự một lúc rồi hỏi một vấn đề hôm qua đã cảm thấy rất thắc mắc.

Ánh mắt của cô ta hơi do dự và nhìn Ninh Hương hỏi: “Thầy thêu ở Tô Thành chưa dạy qua thêu hai mặt, sao cô biết cách thêu hai mặt chứ?”

Thêu hai mặt đó giờ thường dùng trong sản phẩm chiêm ngưỡng và sản phẩm nghệ thuật cao cấp, cho tới thời điểm hiện tại, các thầy thêu ở dưới quê vẫn chưa thể làm được công việc này, công việc của họ làm chủ yếu dùng trong cuộc sống hằng ngày, khi làm không có chút khó khăn và kiếm tiền dựa vào số lượng từng cái.

Đây cũng không phải là việc không thể nói ra, Ninh Hương nhìn Phùng Tiểu Quyên nói: “Thôn của chúng tôi có một bà cụ, mấy đời trước của nhà bà cụ có người từng làm việc trong cung cấm nên được truyền thụ không ít kỹ năng, bà ấy dạy tôi đấy.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 136



Phùng Tiểu Quyên gật đầu: “Tôi nói mà.” Nhưng mà thứ Vương Lệ Trân lợi hại nhất cũng chính là thêu hai mặt, bà ấy dạy Ninh Hương cái phương pháp thêu này, ở trước mặt thầy thêu của Tô Thành cũng không phải lá kỹ thuật cao siêu gì, kỹ năng thêu thùa nghiên cứu từ đời này sang đời khác, kỹ thuật bây giờ chắc chắn đã tiến bộ hơn ngày xưa rất nhiều.

Phùng Tiểu Quyên nhận được câu trả lời nên không tiếp tục truy hỏi nữa, bởi vì những kỹ thuật trong cung cấm cổ xưa trên cơ bản cô ta cũng từng được tập luyện qua, cô ta trở thành đệ tử của Châu Văn Kiết cũng hơn một năm nên những thứ được thấy qua cũng khá nhiều. Vả lại Phùng Tiểu Quyên cũng đi theo Châu Văn Kiết xuống dưới quê huấn luyện khá nhiều nên trên người cũng có chút khí chất của người thầy trẻ, cô ta trò chuyện với Ninh Hương liền liên tục thảo luận kỹ năng thêu thùa với Ninh Hương, vì vậy đã mang những thứ từng thấy qua nói cho Ninh Hương nghe.

Ninh Hương cũng rất thích nghe cô ta nói những thứ này nên vô cùng nghiêm túc lắng nghe, lâu lâu còn trả lời lại vài câu.

Còn Phùng Tiểu Quyên nhìn thấy Ninh Hương rất thích nghe cô ta nói chuyện liền càng nói càng không ngừng lại được, sau khi lại nói một tràng liên hồi thì cô ta lại nhìn Ninh Hương hỏi: “Thế cô có biết trong cái chủ đế thêu thùa thì cái gì là khó nhất hay không?”

Ninh Hương không có nghiên cứu chủ đề này chủ đề kia, bình thường cũng chủ vùi đầu vào tập luyện kỹ năng thêu thùa mà thôi, dù sao cũng là có gì thêu nấy, nhiều nhất là xem tranh vẽ trên lịch và bắt chước thêu những con mèo con bướm gì đó trên cuốn lịch.

Cô nghiêm túc nhìn Phùng Tiểu Quyên và sẵn miệng hỏi cô ta: “Chủ đề gì chứ?”

Phùng Tiểu Quyên nhìn thấy sự khao khát trong ánh mắt của Ninh Hương và đột nhiên hiểu rõ Châu Văn Kiết thích cô cái gì, vì thế cô ta cũng không giấu giếm nữa và cười nói: “Khó khăn nhất chính là thêu nhân vật, nếu như cô có thể thêu tốt hình nhân vật, thêu tỉ mỉ những hình ảnh đầu tóc da dẻ vân tay, quan trọng nhất chính là khí chất và thần thái của nhân vật thì cô chính là đại sư đấy.”

Ninh Hương thật sự chưa từng thêu qua hình tượng nhân vật, nhiều nhất chỉ là thêu qua mèo và cá vàng, bình thường thêu nhiều nhất chính là chim sẻ, đặc biệt thêu hoa rất nhiều, mẫu đơn hoa đào quả lựu hoa lan hoa quế gì gì đó.

Cô nghe xong trong lòng cảm thấy ngứa ngáy và nhìn Phùng Tiểu Quyên hỏi: “Tôi có thể đi theo thầy thêu học thêu hình tượng nhân vật hay không?”

Phùng Tiểu Quyên thành thật nói: “Cái này là khó nhất, tôi cũng không biết nữa, dù sao bây giờ tôi vẫn chưa thêu được, thêu được nhân vật nhưng không có linh hồn, chỉ là học thêu thôi, tốt nhất cô nên biết cách vẽ vời, tôi kiến nghị bình thường cô rảnh rỗi hãy đọc nhiều sách và xem nhiều tranh, nếu không tư tưởng của cô sẽ rất mất tập trung, bị giới hạn rất nhiều, thêu đi thêu lại cũng chỉ là những thứ đó thôi, không có sự mới mẻ, cũng không có ý nghĩa đúng không?”

Ninh Hương chớp chớp mắt và bắt đầu tiêu hóa những lời Phùng Tiểu Quyên vừa nói.

Phùng Tiểu Quyên lại tiếp tục nói: “Những sản phẩm của các thợ thêu trong thôn của cô đều rất bình thường, giống như sư phụ của tôi, còn tham gia công việc tu sửa và phục chế sản phẩm thêu thùa, chính là những bình phong hay trang sức đồ cổ gì đó, đều là bảo bối trong viện bảo tàng đấy, còn việc thêu tranh cổ cô có hiểu không? Cái đó chính là hiểu tranh, hiểu được nó được vẽ ra như thế nào, việc xuống mực đậm nhẹ khô ướt hay phong cách cá nhân của tác giả tranh cổ đều được biểu hiện thông qua việc thêu thùa, chính là lúc làm những công việc này, có khi những phương pháp kỹ năng vốn có không thông thì phải nghiên cứu phương pháp kỹ năng mới.”

Ninh Hương nghe đến mắt cũng không chớp mà chỉ nhìn Phùng Tiểu Quyên.

Phùng Tiểu Quyên không biết cô có phải là nghe đến mức ngơ ngác hay không liền dừng lại hỏi cô một câu: “Cô có thể nghe hiểu không?” Ninh Hương nhanh chóng gật đầu: “Tôi hiểu, cô hãy nói nhiều hơn nữa đi.”

Phùng Tiểu Quyên đột nhiên lại trở nên kiêu ngạo: “Tôi lại không phải là sư phụ của cô.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương nở nụ cười: “Nếu cô đồng ý thì tôi sẽ gọi cô là sư phụ.”

Phùng Tiểu Quyên chịu không nổi mím môi cười nên lại nói với Ninh Hương: “Cũng không có gì, đợi đến lúc nào đó rồi nói tiếp vậy, tôi vẫn có thể khiến cô mở rộng tầm mắt, đó chính là sư phụ của tôi, bà không chỉ xuống dưới quê huấn luyện những thợ thêu ở dưới quê như cô làm ra những sản phẩm mới, trước kia còn đến Đông Âu và nước Anh…”

Nói rồi cô ta lại bắt đầu đếm ngón tay: “Thụy Sĩ, Albania, còn có Tiểu Nhật Bản…bà từng đi đến rất nhiều quốc gia làm công tác biểu diễn nghệ thuật thêu thùa, còn sẵn tiện truyền dạy một chút kỹ năng.”

Nói rồi cô ta nhìn về phía Ninh Hương: “Cô nói có một ngày nào đó sản phẩm thêu thùa của đất nước chúng ta thật sự có thể đi ra ngoài thế giới thì tốt biết mấy.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 137



Ninh Hương nghe xong cô ta nói những lời này liền nín thở nhìn cô ta gật gật đầu: “Nhất định có thể.”

Kết quả Phùng Tiểu Quyên lại lắc lắc đầu: “Thôi đi, tôi vẫn phải tập luyện tốt kỹ năng cơ bản trước đã.”

Ninh Hương không cười nhạo cô và cầm cây kim cúi đầu xuống: “Tôi cùng luyện tập với cô.”

Hai người nói rồi liền cùng nhau thêu thùa, Châu Văn Kiết bận rộn quay trở về, bà ấy hướng dẫn Ninh Hương và Phùng Tiểu Quyên, tất cả đều là kỹ thuật rất chuyên nghiệp, từ việc đích thân thực hành đến diễn giải, từng bước đều vô cùng tỉ mỉ.

Cho dù là việc phối màu trong cùng một mặt, dùng cách thêu thùa khác nhau để thêu thì hiệu quả thêu ra cũng rất khác.

Những kỹ năng học được càng ngày càng nhiều thì tính linh hoạt cũng càng ngày càng lớn, không gian và phương hướng có thể nghiên cứu cũng càng ngày càng lớn, một cây kim chủ thêu nhỏ nhỏ và chỉ màu thô thô mỏng mỏng có thể thêu ra rất nhiều hình dạng khiến người khác phải cảm thán.

Châu Văn Kiết chỉ dạy Ninh Hương hai ngày liền phát hiện tính giác ngộ của cô rất cao, học hành cũng rất nhanh, vì thế hôm nay khi nhìn thấy Ninh Hương đang làm công việc thêu thùa thì bà ấy liền đứng bên cạnh giá thêu của Ninh Hương nói một câu: “A Hương, đợi đến khi trò theo cô học xong sẽ bảo trạm trưởng Trần lấy chút nguyên liệu cho trò, trò hãy thử làm chút tác phẩm nghệ thuật cao cấp xem nào.” Ninh Hương nghe xong những lời này liền rất ngơ ngác và ngẩng cao đầu nhìn Châu Văn Kiết: “Trò…được sao?”

Cô chưa bao giờ đụng vào những sản phẩm nghệ thuật cao cấp, trước kia cũng chỉ từng làm những sản phẩm sử dụng hằng ngày nhưng mà những thứ sử dụng hằng ngày ít nhiều cũng có tính thực dụng, không cao giống như kỹ năng thêu thùa và yêu cầu đánh giá của tác phẩm nghệ thuật, đặc biệt là rất cao cấp.

Châu Văn Kiết khẽ nở ra nụ cười quen thuộc: “Có gì mà không được chứ? Kỹ năng thêu thùa của trò ít ai có thể sánh bằng, trò theo cô học mấy tháng thì cô đảm bảo trò có thể làm ra những tác phẩm nghệ thuật cao cấp, con cực khổ tập luyện kỹ năng thêu thùa nhưng chỉ làm ra những vật dụng hằng ngày nhỏ lẻ không đáng tiếc sao?”

Đúng là Ninh Hương không có ý định cả đời làm công việc tạm bợ nhưng đột nhiên cô có chút căng thẳng, vì thế đã nuốt ực miếng nước bọt nói: “Sư phụ, trò sẽ không khiến cô thất vọng đâu.”

Châu Văn Kiết nở nụ cười và vỗ vỗ vai cô: “Tự tin lên.”

Ninh Hương lại hít một hơi thật sâu và gật đầu tự khẳng định bản thân.

***

Vân Mộng Hạ Vũ

Cả mùa đông năm 1976 - 1977, cuộc sống của Ninh Hương hoàn toàn gói gọn trong hai điểm, từ trạm thêu đến nhà thuyền ở đại đội Điềm Thủy, lại từ nhà thuyền ở đại đội Điềm Thủy đến trạm thêu.

Khi ở trạm thêu vẫn còn nguyên liệu phân phát, buổi sáng cô sẽ ở nhà thêu thùa kiếm tiền, buổi chiều thì đến trạm thêu học tập, buổi tối vẫn như cũ ngồi dưới ánh đèn đọc sách. Khi không còn nguyên liệu để thêu thì thời gian buổi sáng cô dùng để đọc sách.

Ngoài những kiến thức ở trong sách giáo khoa, cô còn đọc rất nhiều loại sách khác liên quan đến văn học có, liên quan đến nghệ thuật cũng có. Từ khi cô nghe được những lời ấy của Phùng Tiểu Quyên, cả Châu Văn Khiết cũng từng nói những lời tương tự như vậy, cô đã bắt đầu ý thức được nên đọc nhiều sách nghệ thuật.

Cô không có thẻ mượn sách của thư viện huyện, đương nhiên cũng không có nhiều tiền để mượn nhiều sách như thế, thế nên toàn bộ sách đều là do Lâm Kiến Đông mượn từ thư viện về, lại đưa cho cô mượn.

Trước mắt vẫn chưa giải phóng tư tưởng, hoàn cảnh xã hội chưa có sự thay đổi quá lớn, có rất nhiều loại sách vẫn còn thuộc phạm vi bị cấm, loại sách mà người dân bình thường có thể đọc rất ít, tất cả số sách có thể đọc phần lớn là có liên quan đến cách mạng, như là “Làm Thế Nào Để Luyện Thành Thép?”, “Bài Hát Thanh Xuân”.

Mười năm trước, những thanh niên có tri thức đã sớm đem những cuốn sách ấy lật đến nhàu nát, trong số họ có khá nhiều người rất yêu thích văn học phương Tây, sẽ trộm đọc truyện của Balzac, sẽ giấu “Đỏ Đen” ở nơi mà người khác không thể tìm thấy.

Đương nhiên nếu như xui xẻo bị người khác phát hiện thì quả thật là rất xui xẻo.

Trước giao thừa, dưới sự chỉ đạo của Châu Văn Khiết, Ninh Hương đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ học tập. Bởi vì Ninh Hương tiếp thu rất nhanh, Châu Văn Khiết lợi dụng khoảng thời gian này âm thầm dạy thêm cho cô các loại tài nghệ, đem tất cả kỹ năng từ dễ đến khó đều dạy hết cho cô.

Tinh thần tự giác của Ninh Hương cao, tiếp thu cũng rất nhanh, học tập cũng rất thuận lợi, đồng thời trên lĩnh vực thêu thùa cũng có thêm nhiều ý tưởng và suy nghĩ cá nhân hơn. Từng bước một dùng thời gian để rèn luyện kỹ năng, nâng cao trình độ của bản thân.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 138



Cô có thể tự mình cảm giác được, tiếp thu sự chỉ đạo của Châu Văn Khiết trong mấy tháng này, trình độ thêu thùa của cô cũng có một bước nhảy vọt lớn.

Năm trước lúc phải chia tay, Ninh Hương rất không nỡ Châu Văn Khiết và Phùng Tiểu Quyên, luôn miệng nói cảm ơn.

Châu Văn Khiết và Phùng Tiểu Quyên ngược lại lại rất bình tĩnh, Châu Văn Khiết cười nói: “Là bởi vì cô không còn gì để dạy trò nữa, cũng đâu phải là không đến đây nữa đâu, nếu như sau này có vấn đề gì liên quan đến thêu thùa mà không thể giải quyết được, vẫn có thể đến trạm thêu tìm cô.”

Ninh Hương gật đầu với bà, “Vâng, sư phụ.”

Châu Văn Khiết vỗ nhẹ vai cô, “Ở lĩnh vực thêu thùa cháu thật sự rất có thiên phú, cô rất xem trọng trò, trò cũng nhất định phải tin tưởng bản thân, cũng đừng quá tham vọng tiền tài, cứ từ từ làm, với năng lực và nhận thức này của trò, chắc chắn sẽ có chỗ đứng trong lĩnh vực này.”

Ninh Hương tin lời của bà ấy, cũng tin tưởng bản thân, lại gật đầu với bà ấy.

Mấy tháng này Châu Văn Khiết và Phùng Tiểu Quyên đến Mộc Hồ làm việc, đến cuối năm mới kết thúc, cũng sẽ quay về Tô Thành. Đương nhiên nếu như sang năm mới vẫn có nhiệm vụ, họ vẫn sẽ phải chuyển đến thôn quê.

Tết Nguyên Đán năm nay Ninh Hương đương nhiên vẫn sẽ đón năm mới cùng Vương Lệ Trân, tuy rằng rất bình thường rất đơn giản nhưng trên gương mặt lại hiện rõ biểu cảm vui vẻ.

Chuyện Ninh Hương học thêu với thầy thêu ở Tô Thành rất nhanh đã lan truyền khắp đại đội Điềm Thủy. Nhất là nhóm người Hồng Đào, sau khi nghe tin người nào người ấy mở miệng nói khắp nơi, chuyện này đã trở thành chuyện mà ai cũng biết rồi.

Các thợ thêu biết tay nghề của Ninh Hương rất tốt, đương nhiên không có chuyện đố kỵ. Hơn nữa bọn họ vốn dĩ chỉ là làm thêm kiếm tiền mua đồ dùng trong nhà, lại càng không có ý định nghiên cứu sâu về thêu thùa.

Bởi vì nghiên cứu sâu cần phải có thời gian và sức lực, cũng không thể không kiếm tiền nữa, việc đặt cả tâm tư vào thêu thùa thì không phải ai cũng làm được. Chủ yếu là đa phần không phải ai cũng có cái thiên phú ấy.

Bất kể là môn tài nghệ nào cũng đều có ngưỡng cửa, cũng có sự phân biệt năng khiếu ít hay nhiều, tài nghệ cao hay thấp.

***

Đêm giao thừa khi ăn cơm tất niên, cả nhà họ Ninh vẫn như mọi năm tụ họp cùng nhau ăn cơm.

Cả nhà ngồi với nhau ăn cơm, ông nội Ninh Lan ngồi trước mâm cơm nhắc đến chuyện của Ninh Hương, chỉ nhìn Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên hỏi: “A Hương theo thầy thêu của Tô Thành học vài tháng, các con đã biết chưa?”

Từ sau khi chuyện Ninh Hương ly hôn trở thành tin tức không tốt ở trong thôn, không còn một ai ở trước mặt bọn họ rì rầm nữa, quen dần rồi cũng không còn chỉ chỉ trỏ trỏ, Hồ Tú Liên lại trở lại như bình thường, cùng với các bà hàng xóm tám chuyện đó đây.

Bình thường cùng nhau tám chuyện nhà này nhà kia, chuyện trong thôn ngoài thôn không có chuyện gì là bà không biết. Về việc Ninh Hương học thêu với thầy thêu của Tô Thành, từ lúc Ninh Hương mới đi vài ngày bà đã biết rồi.

Bà nhìn ông nội của Ninh Lan gật đầu, “Biết ạ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông nội Ninh Lan nói tiếp: “Cũng đã hơn một năm rồi, chuyện ly hôn cũng đã qua lâu rồi, không phải cũng có người mời bà mối đến tìm A Hương nói chuyện hôn sự rồi sao? Nó đến bay giờ vẫn không về nhà, thì các con đi tìm nó, cứ cứng đầu như vậy làm gì?”

Ninh Kim Sinh khó chịu nói một câu: “Nó cả ngày bám lấy Vương Lệ Trân, tìm nó để làm cái gì? Nó đến cả ly hôn cũng dám, bây giờ còn dám ở chung với Vương Lệ Trân, ai mà biết được sau này nó còn làm ra cái chuyện tày trời gì nữa? Cha không nhìn thấy à? Bà mối đến tìm nó nói chuyện hôn sự, nó còn đuổi người ta đi, làm cho người ta khó xử như thế, đã bảo là cả đời này nó đừng hòng gả được đi. Chúng con mà tìm nó về, nuôi một đứa con gái đã từng ly hôn không gả được cho ai, thì mặt mũi của con và mẹ nó đặt ở đâu?”

Thím của Ninh Lan ngồi bên cạnh khẽ hắng giọng, nhẹ giọng khuyên: “A Hương đi theo thầy thêu của Tô Thành học những vài tháng cũng đâu phải học suông đâu? Sau này làm nghề thêu sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn, làm sao phải cần anh chị nuôi? Nếu như thật sự cần anh chị phải nuôi thì ban đầu nó đã không kiên quyết làm loạn lên đòi ly hôn rồi.”

Biểu cảm của Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên giống hệt như bị nghẹn vậy, nuốt miếng cơm trong miệng xuống không nói gì nữa.

Nói cũng đúng, nếu như Ninh Hương cần bọn họ nuôi, ban đầu đã không dám ly hôn rồi. Ban đầu cô cậy việc mình có thể thêu thùa nuôi sống bản thân, thế nên mới dám kiên quyết ly hôn, cô không dựa vào nhà chồng hay nhà mẹ đẻ cũng không bị đói chết.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 139



Thím của Ninh Lan lại nói: “Thể diện cũng không ăn được, Ninh Ba Ninh Dương không cần tiêu tiền chắc?”

Câu nói này đã nói lên rất rõ ràng rồi, dù gì chuyện ly hôn bây giờ cũng không còn ai nói đến nữa, Ninh Hương nếu như muốn tái hôn thì cũng có thể gả đi, có không ít đàn ông tìm đến bà mối đến nhà nói chuyện, chỉ là do bản thân cô không muốn gả đi.

Đưa cô về nhà, lợi ích lúc nào cũng nhiều hơn.

Nhưng Ninh Kim Sinh im lặng một lát vẫn nói: “Nó mà không tránh Vương Lệ Trân xa một chút, tôi không thể đưa nó về nhà.”

Nếu ông đã nói chắc chắn như thế, thím của Ninh Lan cũng không nói thêm gì nữa.

Những người khác cũng không nhiều lời, lái câu chuyện sang hướng khác, nói những chuyện vui vẻ, cả nhà đều náo nhiệt đón giao thừa.

Buổi tối đợi đến giao thừa rồi về nhà, vệ sinh cá nhân xong lên giường đi ngủ, trong lòng Hồ Tú Liên vẫn đang nghĩ đến chuyện Ninh Hương, kéo chăn lên nói với Ninh Kim Sinh: “Không tìm nó về thật đấy à? Bè lũ bốn tên cũng sụp đổ rồi, Vương Lệ Trân thì sợ cái gì?”

Ninh Kim Sinh nói: “Bè lũ bốn tên đúng là sụp đổ rồi, nhưng đấu tranh giai cấp vẫn chưa kết thúc.”

Hồ Tú Liên hít một hơi, nói: “Nó học thêu với thầy dạy thêu Tô Thành những mấy tháng, sau này chắc chắn càng dễ kiếm tiền. Chuyện ly hôn đến bây giờ đã không còn ai nhắc đến rồi, thâm chí còn nhiều người muốn kết duyên với nó...”

Lời bà nói dường như không đầu không cuối, nhưng Ninh Kim Sinh có thể nghe ra được, trong lòng Hồ Tú Liên đã có chút d.a.o động rồi, muốn chủ động đi đón Ninh Hương về, xóa bỏ mọi tranh chấp, trở lại như xưa.

Nhưng Ninh Kim Sinh vẫn nhớ lời mà Ninh Hương nói khi ấy, nói cái gì mà không muốn tiếp tục bị bọn họ hút máu, cô hận bọn họ. Giọng nói khản đặc và đôi mắt chứa đầy ý hận của cô khi ấy, đến bây giờ ông vẫn còn nhớ rõ mồn một.

Cô chính là đứa vô ơn không có lương tâm, tìm cô về để làm cái gì?

Ninh Kim Sinh kéo chăn một cái, nhìn Hồ Tú Liên, nói: “Muốn tìm thì bà đi mà tìm, ban đầu là nó tự muốn bỏ đi, làm loạn lên như thế, nói cái gì mà không muốn tiếp tục bị chúng ta hút m.á.u nữa. Tôi vừa đến đã nghe thấy cái lời vô sỉ ấy của nó, chúng ta sinh nó ra nuôi nó lớn, mà nó không thèm quan tâm trong nhà sống c.h.ế.t ra sao, khăng khăng ly hôn khiến chúng ta chịu biết bao nhiêu là tủi nhục. Hơn một năm nay chúng ta đã phải sống như thế nào? Nói chúng ta hút m.á.u nó, đúng là nực cười, trong người nó từ trên xuống dưới có m.á.u của nó không? Máu thịt của nó đều là chúng ta cho nó! Gánh nặng trong gia đình nặng như thế, là chị cả, nó giúp chúng ta chia sẻ gánh nặng không phải là lẽ dĩ nhiên sao?”

Ninh Kim Sinh nói những lời này, Hồ Tú Liên đương nhiên tán thành. Nhưng bay giờ sự oán giận trong lòng bà không nhiều như Ninh Kim Sinh, với cả lúc đó Ninh Hương không nói những lời này với bà, giữa bà và Ninh Hương không có sự xung đột quá lớn.

Bà chỉ đứng ở góc độ của bản thân để xem xét sự việc này, cảm thấy dù gì thì chuyện ly hôn cũng qua rồi, Ninh Hương lại biết kiếm tiền hơn Ninh Lan, hai đứa Ninh Ba Ninh Dương thì còn nhỏ, sau này còn rất nhiều chỗ phải dùng đến tiền, đón về rồi lại tìm chỗ gả đi, để cho cô tự chọn, dù là tái hôn không đáng tiền, nhưng chỉ cần gả được đi, cũng không thể nào đến mức một đồng sính lễ cũng không có.

Bà nói với Ninh Kim Sinh: “Lúc đó là bởi vì chuyện ly hôn ai cũng rất nóng nảy, nói cũng sẽ chọn lời nào ác nhất để nói ra, chưa chắc trong lòng nó đã nghĩ thế. Bây giờ chuyện cũng đã qua rồi, chúng ta không đi truy cứu việc nó đòi ly hôn nữa thì nó còn tức cái gì?”

Ninh Kim Sinh không nói gì, bà lại nói: “Hơn nữa, không phải người ta cũng bảo, giọt m.á.u đào hơn ao nước lã, người một nhà chung quy vẫn là người một nhà, xương có gãy vẫn liền gân cơ mà. Cãi nhau thì cãi nhau, chuyện đã qua rồi, cũng không còn giận nữa, vẫn là người một nhà.”

Ninh Kim Sinnh nghe xong những lời này, lật chăn lên nằm xuống, vẫn là câu nói ấy: “Muốn tìm bà tự đi mà tìm, tôi không biết.”

Hồ Tú Liên nhìn gáy của Ninh Kim Sinh, “Thế thì tôi đi tìm!”

***Tết Nguyên Đán bận bịu nhiều chuyện, Hồ Tú Liên đương nhiên cũng không đi quản chuyện Ninh Hương nữa. Đợi đến khi qua tháng chạp, tiết trời tháng ba trở nên rất dễ chịu,

Vân Mộng Hạ Vũ

bà nhìn hoàng hôn nhuộm đỏ một góc trời, đi đến thuyền của Ninh Hương.

Đến nơi thì phát hiện Ninh Hương không ở trên thuyền, cửa thuyền bị khóa bởi chiếc khóa bằng đồng thau. Không biết Ninh Hương đã đi đâu, bà đành đi xung quanh, đến bến đỗ của các nhà thuyền khác thì đứng lại nói chuyện phiếm.

Một người phụ nữ đứng trên thuyền hỏi bà: “Chị tìm A Hương à?”
 
Back
Top Bottom