Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 120



Trước khi đi cãi nhau với người vợ mới này một trận, nửa đêm chạy vào phòng hai đứa con trai mà ngủ. Tám phần chính là vì chuyện ầm ĩ này mà ngày hôm sau anh ta không đợi vợ mới tỉnh dậy, mới sáng sớm liền rời đi.

Người ta nói chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng nhà họ Giang có Lý Quế Mai cho nên không có chuyện xấu gì mà người ngoài không biết. Bà ta thích ra ngoài nói xấu con dâu mình, đương nhiên ba con dâu trước sau này, con dâu mới là bị bà ta mắng thảm nhất.

Nguyên phối của Giang Kiến Hải là Ninh Hương thì là người hiền lành thật thà, trước khi Ninh Hương đòi ly hôn, cho dù Lý Quế Mai không thích nhưng cũng sẽ không mắng câu gì quá khó nghe, nhiều lắm là nói Ninh Hương không xứng với con trai của bà ta, ngoài ra không bắt bẻ được gì khác.

Mà coi như bà ta nói Ninh Hương không xứng với con trai của bà ta hay gì đó thì cũng sẽ có người lên tiếng nói giúp Ninh Hương, nói Ninh Hương vô cùng tốt, dù đốt đèn lồng tìm cũng khó tìm được nàng dâu khác tốt như vậy, khuyên bà ta phải tốt với Ninh Hương.

Mà người con dâu mới cưới này thì không giống vậy, mới vừa vào cửa chưa bao lâu liền làm loạn vô số lần làm cho người ta tới cửa xem náo nhiệt, ai ai ở đại đội Cam Hà cũng biết cô ta đanh đá, làm loạn khiến nhà họ Giang gà chó không yên.

Lý Quế Mai có thể ở bên ngoài mắng Lưu Doanh cả ngày mà không ngừng miệng, từ chuyện cô ta dính lấy con trai bà ta mắng đến chuyện cô ta không biết làm việc nhà, nấu cơm thì như cơm cho heo ăn, mắng cô ta thấp hèn già mồm tính tình xấu, là người phụ nữ đanh đá, quả thực là mắng đến không còn gì khác.

Mà người ngoài xem náo nhiệt sẽ không chỉ nói một mình Lưu Doanh mà đều là xem náo nhiệt của cả nhà họ Giang. Nhất là Giang Kiến Hải lúc đầu cưới được vợ trong thành nàng thì vô cùng vênh váo, bây giờ trong chuyện trong nhà thành thế này là thứ người khác thích nói nhất, xem như chuyện rất buồn cười.

Phàm là ai từng có mâu thuẫn với nhà họ Giang, nói xấu sau lưng thôi cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ sảng khoái. Nói đời này Giang Kiến Hải cưới được người vợ như vậy là do kiếp trước anh ta “tu” mới có được.

Mỗi lần Ninh Hương nghe được các chuyện xui xẻo xảy ra về con dâu mới của nhà họ Giang cũng sẽ vô thức cảm thấy vui sướng hả giận, cảm thấy nhà họ Giang là đáng đời cho nên cũng vui vẻ nghe nhiều thêm chút.

Nhưng cô chỉ là nghe chứ chưa từng lên tiếng nói chuyện, động tác trên tay cũng không ngừng, cực nhanh đi kim làm đồ thêu của mình.

Nếu nói cô có đồng tình với Lưu Doanh hay không, cô có thể đồng cảm sâu sắc, bởi vì cô cũng từng chịu khổ hầu hạ người nhà họ Giang, nhưng cô lại không có cách nào đồng tình với Lưu Doanh. Cô luôn cảm thấy Lưu Doanh có vấn đề, kỳ quái ở chỗ nào ấy.

Cô ta có văn hóa, có kiến thức, có năng lực suy nghĩ độc lập, nghe đâu cha mẹ cũng là cha mẹ như bình thường, không đồng ý cô ta gả cho người kết hôn lần thứ ba rồi về làm mẹ kế. Giang Kiến Hải thì Ninh Hương biết rõ, sự tự tin được tâng bốc đến mức vô cùng tự đại, thẳng nam ung thư(1) đến mức căn bản sẽ không theo đuổi nữ giới, anh ta không có bản lĩnh tẩy não lừa gạt con gái người ta về nhà.

(1) Chỉ người tự cao tự đại, coi thường phụ nữ.

Theo từng cái mà nói, đầu óc Lưu Doanh hẳn là vô cùng tỉnh táo. Tỉnh táo mà quyết liệt với người trong nhà, bán đi công việc trong thành, chặt đứt tất cả đường lui của mình cũng nhất định phải gả cho Giang Kiến Hải làm mẹ kế của ba đứa nhỏ, vậy thì vô cùng kỳ lạ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đám người Hồng Đào nói, Lưu Doanh là vì công việc của Giang Kiến Hải, vì thể diện khi được làm vợ xưởng trưởng xưởng, thế nhưng sức hấp dẫn của thân phận vợ xưởng trưởng này quả thật lớn đến vậy sao?

Không ai là con giun trong bụng Lưu Doanh, dù sao cũng không thể làm rõ ý nghĩ của cô ta, Ninh Hương cũng không tốn công mà suy nghĩ sâu xa.

Đám người Hồng Đào còn đang trò chuyện, đã thảo luận đến lần này Lưu Doanh có khi nào nhịn không nổi cơn giận này, trực tiếp mua vé chạy về nhà mẹ cô ta không thèm về nữa hay không, dù sao con gái thành thị cũng yếu đuối mà.

Có người nói: “Là chính cô ta dính lấy rồi muốn gả cho người kết hôn ba lần, công việc cũng bán, nhà mẹ đẻ cũng đắc tội, cô ta nào có mặt mũi mà trở về? Hơn nữa, phụ nữ sau khi ly dị không dễ sống đâu, cô ta sao dám tùy tiện ly hôn chứ? Hôn nhân không phải trò đùa, sau khi ly hôn, đến cả người có một nửa điều kiện tốt như Giang Kiến Hải cô ta cũng không tìm ra…”

Nói tới đây, không biết ai nặng nề hắng giọng. tú nương đang nói chuyện cũng phản ứng nhanh, nhớ tới trước đây Ninh Hương đòi ly hôn, bọn họ cũng đã nói những lời thế này.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 121



Tú nương này vội nhìn về phía Ninh Hương, vừa cười vừa nói: “A Hương, tôi không phải là đang nói cô đâu, cô nhìn cô tài giỏi như thế, sau khi ly hôn cũng sống không tệ, nhất định có thể tìm được người đàn ông tốt hơn.”

Ninh Hương cười một cái, vẫn là câu kia: “Tôi không dựa vào việc có tìm được người đàn ông tốt hay không để chứng minh bản thân.”

Người ta cũng nghe không hiểu lời của cô, nhưng hiện tại sẽ không phản bác nàng hay tranh cãi nữa, chỉ là cười nói tiếp: “A Hương, nếu không chúng tôi tìm bà mối đến tìm mối tốt hơn cho cô, tìm người sĩ quan kết cưới lần hai, sau khi kết hôn thì sống mỹ mãn, bảo đảm tức c.h.ế.t cả nhà họ Giang gia.”

Tại thời đại toàn dân gia binh này, làm vợ sĩ quan có thể diện hơn so với vợ xưởng trưởng, nhưng Ninh Hương không cần thông qua việc gả cho người đàn ông để làm bẽ mặt một người đàn ông khác. Có một trăm cách để làm bẽ mặt, đây là cách mà cô không muốn dùng nhất.

Cô đã bị cuộc hôn nhân thứ nhất làm cho kinh tởm, đến bây giờ còn chưa hồi phục lại đâu, sao có thể lại đánh cược cả đời của mình, qua loa tiến vào toà thành bị vây chỉ vì muốn làm bẽ mặt chồng trước chứ?

Cho nên Ninh Hương khách sáo cười đáp lại một câu: “Cảm ơn ý tốt của mọi người, nhưng tạm thời tôi không nghĩ đến chuyện này.”

Người ta nhìn ra cô không muốn trò chuyện về chuyện này, Hồng Đào lại đặc biệt ra hiệu, nháy mắt để mọi người đừng nói nữa, thế là chủ đề rơi xuống người Ninh Hương một hồi liền bị đẩy đi.

Nói hồi lại nói về chuyện nhà họ Giang, một tú nương nói về Lưu Doanh: “Nghĩ cũng không cần nghĩ, cô ta khẳng định là không nỡ bỏ nha, gả tới chính là mưu tính công việc của Giang Kiến Hải, Giang Kiến Hải sắp là xưởng trưởng chính rồi, cô ta sao có thể nỡ buông tay ngay lúc này chứ? Còn chưa hưởng thụ đàng hoàng đâu, tóm lại chỉ cầm nhịn một chút thôi, đợi Lý Quế Mai già c.h.ế.t rồi dẫn theo con cái đi vào thành, vậy không phải là được sống an ổn rồi sao?”“Các người đừng nói, theo tính tình của người này này, nói không chừng cô ta có thể nhanh chóng chọc cho Lý Quế Mai tức chết. Cô ta cũng không phải là người sợ cãi nhau, tính tình rất mạnh mẽ, mẹ chồng nàng dâu ở nhà từ từ mà đấu thôi, xem ai có thể đấu thắng ai, về sau mỗi ngày đều có trò hay để xem.”

“Gừng càng già càng cay, một cô gái mới hai mươi mấy tuổi như cô ta không chắc có thể đấu thắng Lý Quế Mai.”

“Giang Kiến Hải không ở đây, còn có ba đứa con nữa, ba đứa nhỏ khẳng định đứng về phía Lý Quế Mai. Chờ Giang Kiến Hải trở về thì cùng nhau méch lẻo, vẫn là cô gái này chịu thiệt thòi.”

“Cũng đúng, cô chỉ có một mình, cũng không quen biết ai ở đây, nhà mẹ đẻ lại cách xa như vậy, cô ta thật sự dám đối xử Lý Quế Mai thế nào, Lý Quế Mai còn có mấy đứa con gái con rể, nhà họ Giang còn có những người khác, có thể để cho Lý Quế Mai bị ức h.i.ế.p sao?”

......

Ninh Hương nghe những lời này, vẫn là không tham dự nói chuyện phiếm.

Bọn họ đều nói Lý Quế Mai già chết, dẫn theo con cái đi vào thành thì liền sống dễ chịu. Chỉ có Ninh Hương biết, coi như Lý Quế Mai già c.h.ế.t rồi đi vào thành, Giang Kiến Hải cũng sẽ giống vậy mà để người phụ nữ bực bội ủy khuất cả một đời.

Mẹ chồng độc ác dám hung dữ dám khi dễ con dâu, cho tới bây giờ đều là do người đàn ông quá sợ, không bảo vệ vợ mà không phải chỉ vì mẹ chồng quá xấu tính, thái độ của người đàn ông mới là nguyên nhân chủ yếu nhất.

Giang Kiến Hải phàm là có một chút trách nhiệm gia đình cũng sẽ không sau khi Lưu Doanh làm ầm ĩ mâu thuẫn nhiều với Lý Quế Mai như vậy mà còn bỏ Lưu Doanh ở lại nông thôn rồi một mình bỏ đi.

Anh ta ngại phiền, anh ta không muốn quản những chuyện giữa phụ nữ này, chỉ muốn nhanh chóng cách xa khỏi những phiền phức này, căn bản không cân nhắc xem mình để vợ một mình ở lại nông thôn như thế thì sẽ trải qua cuộc sống thế nào, mẹ ruột và vợ mình sẽ đánh thành cái dạng gì.

Đời trước anh ta căn bản không hề đối mặt với những vấn đề này, Ninh Hương không có làm loạn với Lý Quế Mai, không gây ra mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, đời này cách anh ta ứng phó với những vấn đề này chính là trốn tránh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Theo như thái độ hiện tại của Giang Kiến Hải, nếu như Lưu Doanh kiên trì không ly hôn với anh ta, mặc kệ đến mức nào, khẳng định cũng sẽ chịu tủi thân, nhưng tính tình cô ta rất mạnh mẽ, không có khả năng vẫn sẽ chịu đựng, vậy mệnh của hai người họ hẳn là dày vò lẫn nhau đến chết, dù sống không tốt đến thế nào thì đời này cũng sẽ gà bay chó chạy.

Vở kịch này của nhà họ Giang không biết sẽ dùng cách gì để hạ màn. Nhưng, nhất định sẽ là cách khiến Giang Kiến Hải hối hận suốt đời.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 122



Ninh Hương ở phường thêu đại đội thêm mấy ngày đồng thời chỉ dẫn mấy tú nương thêu thùa, mặc kệ bên tai nghe được một ít chuyện trong ngoài thôn. Chờ sau khi các thợ may hoàn toàn lên tay thì cô sẽ không đến phường thêu làm việc nữa.

Mỗi ngày cô vẫn cầm vật liệu đến nhà Vương Lệ Trân cùng bà ấy trò chuyện, trôi qua một ngày rồi lại một ngày hè, đã quen với việc không biết khi nào mới hết thời gian. Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ trong lòng Vương Lệ Trân.

Ninh Hương biết, một năm này ngoại trừ thủ tướng qua đời vào tháng giêng, tiếp theo sẽ có hai vị vĩ nhân sẽ phải rời khỏi mọi người, tứ nhân bang cũng sẽ rơi đài vào tháng mười. Năm này là năm không bình thường nhất trong lịch sử, cũng là bước ngoặt của thời đại.

Những việc này cô sẽ không nói với người khác, chỉ là một ngày lại một ngày càng cố gắng lắng đọng mình, nâng cao kỹ thuật thêu thùa của mình, ôn tập củng cố tất cả kiến thức cấp hai cấp ba, học thơ luyện chữ, rảnh rỗi còn tự mình viết văn.

Cô muốn tự mình chuẩn bị mọi thứ cho tốt, vào lúc xã hội phát sinh biến đổi lớn sẽ đủ cho mình không chút hoang mang, đuổi theo mỗi bước biến hóa khôn lường của thời đại, sống theo dáng vẻ mà mình mong muốn.

Mà sau khi Ninh Hương không đến phường thêu, nhóm tú nương lại có chút không quen, bởi vì lúc quay đầu lại hô 'A Hương' thì không ai đáp lời. Không chỉ không quen, bọn họ còn đạt được một sự ăn ý chung—— Không tán gẫu mấy chuyện xấu ở sau lưng Ninh Hương.

Những tú nương này cùng nhau tán gẫu bất quá đều là thái độ ăn dưa hóng chuyện, về mặt chủ quan thì không có bao nhiêu ác ý, bất quá đều là dựa vào tam quan của mình, nói chút chuyện tròn nhà để giải sầu mà thôi.

Đại khái mỗi người phụ nữ trong thôn đều như vậy, hôm nay cô không ở đây thì nói về cô, ngày mai cô ta không ở đây thì nói về cô ta. Dù sao nhà ai cũng không thể không có việc gì để nói, cho nên đối xử như nhau, nhà ai cũng phải nói một chút.

Không còn nói Ninh Hương là bởi vì sợ lần sau lại tìm Ninh Hương giúp đỡ thì Ninh Hương không giúp bọn họ.

Những tú nương làm việc không thích động não ghi nhớ này luôn vào lúc làm việc thì hỏi này hỏi kia, còn nói với Hồng Đào: “Nếu không cô dẫn chúng tôi đi gọi A Hương về lại là được rồi, cô ấy thực sự biết dạy, nói cái gì tôi cũng có thể nghe hiểu.”

Hồng Đào nói: “Tôi cũng muốn vậy, nhưng người ta bình thường ở đây nửa câu tán gẫu cũng không nói nổi với chúng ta, cách nghĩ trong đầu cô ấy không giống chúng ta, không thể nói là người một nhà với chúng ta, khẳng định là không muốn tới rồi, cô nói có đúng không?”

Tú nương này nghe thế thì thở dài: “Đúng vậy, tôi hoàn toàn nghe không hiểu lời cô ấy nói, câu này càng lạ hơn câu kia. Hơn nữa, ai nguyện ý đến gần với Vương Lệ Trân chứ, cô ấy thế mà mỗi ngày đều ở cùng với Vương Lệ Trân. Thành phần gia đình Vương Lệ Trân không tốt như vậy, đến gần nếu xui xẻo sẽ bị liên lụy nha, bị hoài nghi lập trường giai cấp có vấn đề, cô ấy lại không thèm để ý.”

Những năm này, đấu tranh giai cấp vẫn còn tiếp tục, người bình thường sợ nhất chính là bị hoài nghi lập trường giai cấp có vấn đề.

Hồng Đào nhìn thơ thêu này một cái: “Đừng nói nữa, Vương Lệ Trân đủ cụp đuôi lại mà làm người rồi, lập trường giai cấp của bà ấy không thể nào có vấn đề. Thành phần gia đình nhà A Hương là nông dân nghèo, càng không thể nào có vấn đề, đừng nói bậy.”

Hồng Đào vừa nói như vậy, tú nương này bèn ngậm miệng không nói. Những tú nương khác cũng đều ăn ý không lắm miệng nhắc về chuyện của Ninh Hương nữa, chỉ nói tùy cô có muốn tới hay không, lần sau lại cần cô, góp trứng gà xong đi mời cô là được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mà Ninh Hương rời phường thêu thì suốt ngày ở cùng Vương Lệ Trân nên tất nhiên cũng không nghe được nhiều chuyện liên quan đến nhà họ Giang nữa. Đương nhiên cô sao cũng được, cô không phải dùng đời này để nhìn chằm chằm xem nhà họ Giang đến cùng sẽ như thế nào.

Cô chỉ quan tâm chuyện của mình, định tích lũy tiền trong tay dư rồi thì sẽ dành ra để đến thành phố Tô một chuyến, đến tiệm sách Tân Hoa mua tài liệu ôn tập trước. Bình thường hàng ngày cô không tốn tiền gì mấy, đây coi như là một khoản chi tiêu tương đối lớn.

***Sau tết, thời tiết mỗi ngày một ấm dần, đầu tháng ba Ninh Hương đến phòng nhân giống tìm Lâm Kiến Đông một chuyến để đưa tiền thuê nhà năm tháng cho anh. Vẫn là một tờ mười đồng nhân dân tệ, thuận tiện tặng cho anh một ít bánh thanh đoàn tử.

Từ sau chuyện Lâm Kiến Đông giúp cô tìm chỗ ở ổn định trên thuyền rồi lại đưa sách giáo khoa cấp hai ba cho cô, số lần hai người gặp mặt cũng không nhiều lắm. Lúc Lâm Kiến Đông nhận tiền và bánh thanh đoàn tử còn hỏi Ninh Hương: “Đều không có gì không hiểu sao?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 123



Ninh Hương cười cười: “Đương nhiên là có, đều giữ lại ở đó rồi, có cơ hội đem đến cùng nhau thỉnh giáo.”

Nói thì nhớ tới tài liệu ôn tập nên nói thêm: “Qua vài tháng nữa chờ em tích lũy đủ tiền, đến lúc đó nhất định mời anh đi thành phố Tô.” Chuyện trước đây nói bốc nói phét, dù sao cũng phải để cho nó được thực hiện.

Lâm Kiến Đông cười cười, cũng không khách khí với cô: “Được, vậy anh chờ.”

Ninh Hương lại đứng đấy hàn huyên vài câu với anh, sau đó xách cái giỏ rỗng đi về thuyền của mình

***

Tiết tháng ba ăn bánh thanh đoàn, đầu tháng Ninh Hương và Vương Lệ Trân có làm một ít bánh thanh đoàn, tặng cho Lâm Kiến Đông mấy cái, đến lúc hạ tuần*, lại muốn ăn thêm một ít, hai người lại đi đồng cắt lúa mạch, dự định trở về sẽ cùng nhau làm một nồi.

*10 ngày cuối của tháng

Khi Vương Lệ Trân ở cùng Ninh Hương cũng sẽ nói xấu, lúc xách giỏ ra ngoài cắt lúa, ngẫu nhiên lại nhắc đến Lâm Kiến Đông, Vương Lệ Trân tò mò nhỏ giọng nói: “Tuổi của Kiến Đông cũng không nhỏ nhỉ, sao vẫn chưa kết hôn vậy?”

Ninh Hương đúng là không chú ý nghe ngóng về việc này, lắc lắc đầu nói: “Không biết.”

Lâm Kiến Đông lớn hơn cô hai tuổi, năm nay đã hai mươi hai, nói ra thì ở nông thôn đúng thật là không còn nhỏ.

Vương Lệ Trân vẫn nghi hoặc: “Nhà nó tuy nghèo một chút nhưng dáng dấp Kiến Đông cũng được, cũng có văn hóa có bản lĩnh biết làm việc, tốt xấu gì cũng là đội trưởng đội sản xuất mà, hơn nữa mấy ông lão trong đội đều phục nó, không đến mức tìm không được vợ chứ?”

Ninh Hương nghĩ nghĩ: “Vậy có thể là chính anh ấy không muốn kết hôn.”

Vương Lệ Trân kinh ngạc một câu: “Vậy mới là lạ, còn có người đàn ông không muốn kết hôn cưới vợ sao?”

Ninh Hương thấp mày cười cười, đúng vậy, vẫn còn có người đàn ông không muốn kết hôn cưới vợ sao? Trên thế giới này không có vụ làm ăn nào có lợi hơn so với cưới vợ, mướn người giúp việc còn tốn tiền mỗi tháng mà, cưới vợ có thể nói là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Ninh Hương không biết rốt cuộc Lâm Kiến Đông nghĩ như thế nào, cũng không quan tâm chuyện của người ta, tùy ý chuyện phiếm với Vương Lệ Trân vài câu thì không nói đến chuyện của anh nữa. Hai người đi đến chỗ cỏ dại trên đồng mà tìm lúa mạch, cắt một nhúm thì bỏ vào giỏ một nhúm.

Vương Lệ Trân lớn tuổi, đi đường nhiều mệt nên muốn nghỉ ngơi một lát.

Ninh Hương để bà ấy ngồi nghỉ ngơi không cắt nữa, còn mình đi lên phía trước tiếp tục tìm lúa mạch. Đi chưa được mấy bước, Vương Lệ Trân ở phía sau dắt cuống họng kêu lên: “A Hương à, bà lập tức sẽ nghỉ ngơi xong.”

Ninh Hương vẫn quay đầu lại nói với bà ấy: “Bà cứ đợi cháu quay về đi.”

Sau đó, một tiếng 'A Hương' này của Vương Lệ Trân lướt qua cây cỏ, nước sông, ụ đất mà truyền đến tai một người khác.

Người này đang ở bên bờ sông nổi giận đùng đùng mà cắt cỏ dại, nghe thấy tiếng hô này thì vô ý thức quay đầu lại nhìn, cách không xa bên bờ sông thấy được một cô gái mặc áo khoác sọc, trong tay cầm lưỡi liềm.

Cô gái này mặt như hoa đào trong sương đầu mùa xuân, ngón tay cầm lưỡi liềm vừa trắng vừa dài lại vừa mịn, khuôn mặt xinh xắn ngũ quan tinh xảo, hai b.í.m tóc đen nhánh rũ xuống trước ngực, tựa như người con gái Giang Nam bước ra từ trong bức vẽ nào đó.

Cô ta nhìn cô gái này sửng sốt một hồi lâu, trong lòng nhắc mãi —— Đây chính là A Hương?

***

Ninh Hương tìm được lúa mạch, ngồi xổm xuống cắt rồi đặt vào trong giỏ. Vừa mới cắt được mấy nhúm, trong tầm mắt đang cúi xuống đột nhiên xuất hiện một đôi giày vải màu đen. Giày mũi vuông, đầu giày không thêu hoa, đôi vớ ở bên trong thì là màu trắng.

Ánh mắt từ giày vải nhìn lên, Ninh Hương liền nhìn thấy một cô gái có gương mặt lạ lẫm đang đứng trước mặt. Cô gái này trông thì lớn tuổi hơn cô một chút, dáng người cao ráo, khung người lớn, xem ra khí thế có chút mạnh.

Cô ta đứng trước mặt Ninh Hương mà thấp mày nhìn cô, lên tiếng hỏi một câu: “A Hương? Ninh Hương?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương cầm lưỡi liềm chậm rãi đứng lên, nhìn mặt cô gái trước mắt này, nhanh chóng tìm tòi tất cả ký ức trong đầu, cuối cùng xác định không biết cũng chưa từng gặp cô ta, bèn mở miệng đáp một câu: “Cô là…”

Cô gái mỉm cười: “Vợ Giang Kiến Hải.”

A, là Lưu Doanh kia à...

Ninh Hương lập tức không có hứng thú với cô ta, chỉ khách khí lễ phép cười một cái liền quay người chuẩn bị rời đi.

Lưu Doanh đứng tại chỗ, nhìn Ninh Hương như vậy mà quay người nên lập tức có chút khó chịu. Vốn dĩ vừa rồi lúc nhìn thấy Ninh Hương ở khoảng cách xa, nội tâm cô ta đã có chút cảm giác không thích, bởi vì cô ta không nghĩ được dáng vẻ Ninh Hương lại xinh đẹp như vậy.

Vốn dĩ trước khi gặp Ninh Hương, cô ta không thèm để ý việc này, bởi vì Giang Kiến Hải không thích Ninh Hương, cho nên cô ta cũng chưa từng nghĩ dáng vẻ Ninh Hương là như thế nào. Nhưng bây giờ nhìn thấy dung mạo Ninh Hương như thế này, trong lòng vô thức liền thấy khó chịu.

Nhất là lúc cô ta và Giang Kiến Hải cãi nhau, Giang Kiến Hải cơ hồ mỗi lần đều so sánh cô ta với Ninh Hương, nói cô ta không bằng đầu ngón tay của Ninh Hương, nói Ninh Hương tốt chỗ này chỗ kia chỗ nọ.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 124



Bây giờ cô ta thấy Ninh Hương, đúng thực là chỗ nào cũng đều tốt, ha ha.

Bởi vì là quan hệ người cũ và người mới, trời sinh chính là quan hệ bị lấy ra so sánh, cơn ghen trong lòng Lưu Doanh không khống chế được mà bốc lên, nhìn bóng lưng Ninh Hương mở miệng nói: “Sao vậy hả? Giang Kiến Hải ly hôn với cô rồi cưới tôi nên cô thấy tôi thì không vui hả?



Đơn giản là tìm cảm giác tồn tại, ý kia chính là —— Nhìn xem, cô xinh đẹp thì thế nào, hiền lành thì thế nào, còn không phải thua tôi sao. Giang Kiến Hải không phải người coi trọng bề ngoài, hơn nữa lại theo đuổi, người ta chỉ thích con gái có nội hàm và gia đình học thức.

Cô ta cảm thấy Ninh Hương khẳng định cũng là ghen tị, bởi vì người đàn ông là xưởng trưởng bị cô ta đoạt đi cho nên hiện tại nhìn thấy cô ta mới có phản ứng này. Cô ta vừa ghen vừa cảm thấy rất đắc ý, dù sao cô ta cũng là đương nhiệm, là người thắng lợi.

Ninh Hương nghe nói như thế liền ngừng bước chân, đặt lưỡi liềm vào giỏ rồi quay người lại.

Cô nhìn mặt Lưu Doanh một cái, hỏi một câu: “Cô đắc ý lắm hả?”

Lưu Doanh không nói chuyện, chỉ là nhìn Ninh Hương, biểu tình rõ ràng.

Ninh Hương cười nhạo một cái, hơi không nói nên lời: “Giang Kiến Hải không nói với cô sao, là tôi đề nghị ly hôn với anh ta, ngay tại phường thêu của đại đội chúng tôi, tất cả tú nương đều nhìn thấy. Anh ta là tên rác rưởi, tôi không cần nên ném đi, cô nhất định phải nhặt về, còn tưởng là bảo bối mà mình giành được, còn muốn tạo cảm giác tồn tại trước mặt tôi, đầu óc bình thường chứ?”

Lưu Doanh bị cô nói đến mức xanh mặt, mím môi bình ổn hơi thở, ngón tay nắm chặt lưỡi liềm.

Ninh Hương nhìn cô ta nói tiếp: “Sao hả? Anh ta bỏ cô ở lại nông thôn mà một mình vui sướng đi vào thành, cô còn chưa phát hiện anh ta là tên rác rưởi sao? Tôi nói anh ta là tên rác rưởi mà người khác không tin, hẳn là cô nhận thức rõ hơn chứ? Có tâm tư và thời gian đi giành đàn ông thì đi làm gì đó không tốt hơn hả? Cô biết không, cũng bởi vì loại phụ nữ như cô mà loại đàn ông như Giang Kiến Hải mới cảm thấy mình là cái bánh thơm ngon, là trung tâm thế giới. Cần gì phải bợ đỡ để nâng giá trị cho loại người như anh ta, dành nhiều thời gian hơn để nâng giá trị cho mình không tốt hơn sao?”

Lưu Doanh vẫn luôn bình ổn hơi thở, nghe Ninh Hương nói xong, cô ta cứng rắn nhếch khóe miệng cười một chút, buộc phải tôn trọng mà nói: “Anh ấy đương nhiên là bảo bối, công việc của anh ấy dễ kiếm nhiều tiền, có tiền cho tôi tiêu, sao lại không phải là bảo bối? Giang Ngạn Giang Nguyên và Giang Hân cũng thông minh, về sau lại có triển vọng lớn, cuộc sống của tôi sẽ trôi qua tốt hơn, giá trị bản thân tự nhiên sẽ cao lên. Nhưng còn cô, cô cũng chỉ mạnh miệng thôi chứ còn gì nữa?”

Giang Ngạn, Giang Nguyên, Giang Hân?

Ninh Hương nhìn chằm chằm Lưu Doanh, lát sau lại thuận nước đẩy thuyền thử thăm dò mà hỏi: “Một nông dân như tôi không tưởng tượng được, bọn nó về sau có thể có tiền đồ lớn thế nào để cô sống những ngày tốt lành như vậy.”

Lưu Doanh cười cười: “Cô tưởng tượng không được là đúng rồi, cô có bao nhiêu kiến thức chứ, đến cả chữ cũng không biết, tin tức quốc gia quốc tế cô có biết không? Một năm này nhiều chuyện lớn, mắt thấy là phải biến thiên, thứ cô không tưởng tượng nổi còn nhiều nữa.”

Một năm này?

Biến thiên?

Ninh Hương nhìn Lưu Doanh, ánh mắt càng phát ra thâm thúy, nếu như cô suy đoán hợp lý, cô gái này hẳn là cũng không phải người bình thường, cô ta biết tiếp theo xã hội sẽ biến hóa, cũng biết Giang Ngạn Giang Nguyên và Giang Hân sau khi lớn sẽ rất có tiền đồ.

Bởi vì thế này, cho nên mới khăng khăng gả cho Giang Kiến Hải?

Nếu như đúng, vậy cô ta thật là không đáng để ai đồng tình, khoá trái cửa nhà với Giang Kiến Hải rồi cùng giày vò lẫn nhau cả đời đi.

Gặp phải người mẹ kế chỉ vì công danh lợi lộc như cô ta, Giang Kiến Hải thì là tên súy thủ chưởng quỹ(1) hoàn toàn mặc kệ việc trong nhà, đời này Giang Ngạn Giang Nguyên và Giang Hân còn có thể có tiền đồ lớn như vậy hay không, cứ chờ sau này sẽ biết.

Vân Mộng Hạ Vũ

(1) Ai đó yêu cầu người khác làm việc nhưng bản thân không làm gì

Đời trước Ninh Hương hi sinh rất nhiều cho Giang Ngạn Giang Nguyên và Giang Hân, con nít vốn là khó dẫn theo, huống chi là mấy đứa nhỏ vốn không có bất kỳ quan hệ m.á.u mủ gì với cô, phẩm hạnh thì cũng không tốt đẹp gì.

Mới đầu bọn nó không tiếp nhận cô, thái độ thù địch đối với cô vô cùng lớn, không ít lần hợp lại bắt nạt cô. Nhưng cô chỉ như bọn nó tuổi còn nhỏ, kiên nhẫn và thật tâm với bọn nó, bao dung hết mọi điểm xấu của bọn nó, đợi cơ hội sẽ dạy tụi nó đạo lý làm người và lợi ích của việc nghiêm túc học tập.

Cô thương hại bọn nó không có mẹ ruột không ai dạy, cha ruột lại vung tay mặc kệ, cô làm đồ ăn ngon cho bọn nó, mỗi ngày đều dọn dẹp sạch sẽ cho bọn nó có thể diện, không để cho tụi nó trông như ăn mày mà bước ra đường.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 125



Sau này Giang Ngạn Giang Nguyên và Giang Hân đại khái cũng cảm nhận được sự đối đãi thật tâm của cô, cũng không có Lý Quế Mai ở bên cạnh xúi giục tẩy não nên thái độ nói chuyện với cô từ không khách khí bắt đầu biến thành khó chịu không kiên nhẫn, sẽ nói —— “Biết rồi, tôi học, tôi học còn không được sao?”

“Biết biết, về sau sẽ cố gắng không gây chuyện nữa.”

“Ai dô, nè, Ninh A Hương cô thật là càm ràm quá, lỗ tai đều bị cô nói thành kén luôn rồi.”

“Tôi thật là phục cô rồi, cô thật là không biết phiền a.”

“Thực sự chịu không được cô, tôi đi làm bài là được chứ gì, thật lắm lời.”

“Trời ơi, lại tới nữa, biết rồi, như vậy là không đúng, sau này sẽ không như vậy nữa.”

......

Dưới sự đốc thúc của cô, phẩm hạnh của bọn nó mới dần tốt, dần dần nghiêm túc tập trung học tập, đồng thời cũng tiếp nhận cô là một thành viên trong gia đình, nhưng đổi giọng gọi chính là “Dì Hương”.

Lại về sau bọn nó có học thức có kiến thức, thành người có tiền đồ, đến cả nửa câu tán gẫu cũng không thèm nói với người mẹ kế mù chữ như cô, cho dù là một câu lộ ra sự khó chịu không kiên nhẫn đi nữa.

Vào lúc bọn nó không cần cô nữa, cô ở trong căn nhà này dần dần trở nên hiểu rõ, hoặc là nói ở trong thế giới này dần dần hiểu rõ. Vẫn còn có lão già Giang Kiến Hải cần cô hầu hạ, không có việc gì thì không kiên nhẫn một câu: “Động tác nhanh nhẹn một chút.”

Nghĩ xong những việc này, Ninh Hương nhìn Lưu Doanh mỉm cười: “Chúc cô được như ý nguyện.”

Thật có thể nhẹ nhõm mà hái ba quả đào lớn.

Nói xong lời 'chúc phúc', Ninh Hương liền quay người đi, không phí lời với Lưu Doanh nữa. Tóm lại về sau sẽ không gặp lại nhau, càng không quan hệ gì nữa, tranh luận với cô ta chỉ càng phí thời gian, hơn nữa hai người hoàn toàn không thân thiết.

Mà Lưu Doanh thấy Ninh Hương ý cười như gió mà xoay người đi xa, rõ ràng là mình chiếm thế thượng phong nhưng trong lòng không biết sao lại cảm thấy có chút ấm ức. Sau đó ngẫm lại dù sao cô ta cũng sống tốt hơn Ninh Hương thì trong lòng mới dễ chịu lại một chút.

Mặc dù Giang Kiến Hải không nâng niu cô ta trong lòng bàn tay như trong tưởng tượng của cô ta trước khi kết hôn, nhưng tốt xấu gì cũng là có công việc có tiền có địa vị, có thể cho cô ta thể diện, để cô ta sống đầy đủ sung túc, nhất là về mặc tác phong thì anh ta không có vấn đề gì, anh ta không thích làm loạn.

Trước đó lúc còn chưa ly hôn với Ninh Hương, quan hệ giữa anh ta và cô ta mặc dù tốt nhưng cũng duy trì khoảng cách như thường. Lúc ấy cô ta cảm giác được, Giang Kiến Hải là người giữ mình trong sạch, không có quan hệ nam nữ linh tinh.

Trong nguyên tác, anh ta kết hôn với Ninh Hương rồi sống cả đời, đến cuối cũng không vứt bỏ Ninh Hương, trong thời kỳ hôn nhân cũng không có vuợt quá giới hạn. Chỉ cần một ưu điểm này là tốt hơn nhiều người đàn ông khác rồi.

Mà trước mắt Ninh Hương còn lại gì đâu, cô thật sự là muốn gì cũng không có, không học thức lại không có đối tượng, hơn nữa còn giống như cô ta, đắc tội hết với toàn bộ người nhà mẹ đẻ, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ.

Không có đối tượng, không có nhà mẹ đẻ, không có bạn bè cũng không có công việc đàng hoàng, sau khi ly hôn bị người trong thôn chỉ trỏ bàn tán. Bình thường dựa vào thêu thùa may vá kiếm được ít tiền, cũng chỉ là việc linh tinh, cúi đầu khom người từng thêu từng món, tiền kiếm được vừa ít lại vừa không có địa vị xã hội.

Cô ta không thể nào làm loại công việc vặt vãnh khô khan mệt mỏi lại không có bao nhiêu tiền như này.

Sau đó càng nghĩ đến tình cảnh của Ninh Hương bây giờ, Lưu Doanh lại càng cảm thấy, đời này cô ta nhất định phải giữ chặt Giang Kiến Hải, cùng lắm là cải tạo anh ta. Nếu không khi ly hôn sẽ giống như Ninh Hương bây giờ, nhà mẹ đẻ thì không thể quay về, cưới lần hai thì không tìm được người đàn ông nào ra dáng, một mình như linh hồn lang thang, sống quá khó quá cực khổ.

Nghĩ đến đây trong lòng cô ta mới xem như thông suốt, cầm giỏ của mình lên, quay người tìm khắp nơi, khom người cắt loạn mấy nhúm cỏ rồi nhét vào cho đầy giỏ, sau đó xách giỏ cầm lưỡi liềm đi về nhà.

Nơi này là biên giới của đại đội Cam Hà và đại đội Điềm Thủy, cô ta xách giỏ về đến nhà, Lý Quế Mai đang khom cái lưng già của mình xay gạo nếp. Bà ta bảo Lưu Doanh ra ngoài cắt cỏ dĩ nhiên cũng là vì làm bánh thanh đoàn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lưu Doanh đi đến trước mặt bà ta, để tránh có bất kỳ tiếp xúc ánh mắt nào với bà ta nên trực tiếp đem giỏ ném xuống trước mặt bà ta, sau đó quay người trở về phòng nằm.

Lý Quế Mai đi tới lay lay cỏ trong giỏ, trên mặt lập tức tức giận, hướng về phòng cô ta lên tiếng hét: “Lưu Doanh, con cắt cỏ gì vậy hả? Nghiệp chướng, con cắt chính là lúa mạch đây sao?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 126



Lưu Doanh tại ở đại đội Cam Hà hơn một tháng, mỗi ngày buộc phải nghe tiếng địa phương nên đã có thể nghe hiểu đơn giản, người khác nói chuyện cô ta có thể hiểu ý đại khái. Nhưng cô ta mặc kệ Lý Quế Mai, nằm trong phòng không lên tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Dù sao cô ta cũng không ăn bánh thanh đoàn gì đó, ai muốn ăn thì đi cắt đi. Cô ta cũng không phải là người địa phương, sao mà biết lúa mạch chứ? Nếu như Lý Quế Mai dám nhục mạ cô ta quá đáng, cô ta sẽ cãi nhau với bà ta, cô ta cũng không phải là không đi cắt, cô ta có lý.

Cứ qua loa, cứ nhắm mắt mà cắt, tức c.h.ế.t bà đi bà già đáng chết!

Lý Quế Mai quả nhiên ở bên ngoài sắp bị tức chết, một bên lay rổ cỏ dại một bên tức giận đến run rẩy. Mẹ nó đây rốt cuộc là cưới phải con dâu kiểu gì vậy, cũng một tháng rồi, sao mà làm cái gì cũng không được vậy nè!

Làm không được còn không thể mắng cô ta quá đáng, mắng hung ác thì nhảy dựng lên cãi nhau, hơn nữa còn vô cùng không cần mặt mũi, vừa cãi vừa tìm mấy mẹ chồng nàng dâu thích xem náo nhiệt hàng xóm đến để phân xử, hốc mắt đỏ hoe rồi nói Lý Quế Mai ở nhà bắt nạt cô ta.

Nói cô ta hiếu kính Lý Quế Mai như mẹ ruột, Lý Quế Mai bảo cô ta làm gì cô ta liền ngoan ngoãn làm nấy, kết quả vẫn luôn bị bắt bẻ chửi mắng, thời gian này quả thực cô ta không có cách nào sống nổi, cô ta cũng muốn ly hôn.

Mẹ nó chứ, Lý Quế Mai bà ta đời này cũng chưa từng tức giận với con dâu nhiều như vậy!

Cô ta nói lời này là có ý gì hả, chẳng phải đang công khai ám chỉ, trước đó Ninh Hương đòi ly hôn với Giang Kiến Hải cũng là bởi vì bị mẹ chồng như bà ta bắt nạt sao? Chẳng phải đang nói bà mẹ chồng như bà ta quá xấu tính, không giữ nổi con dâu sao!

Còn có bình thường bảo cô ta nấu cơm, cô ta cũng là theo khẩu vị của quê hương mà nấu, nấu xong bày đồ ăn ra lại còn bỏ thêm một nắm đường vào lung tung, vậy đồ ăn làm ra kia quả thực chó cũng ăn không nổi!

Nói cô ta thì cô ta có lý, nói cô ta là người bên ngoài không biết làm, chính là học không được, mắng cô ta thì cô ta liền diễn trò tìm hàng xóm đến phân xử, nói cô ta cực khổ nấu cơm, người tốt không được đền đáp mà còn bị mắng, thiên hạ này không có công lý!

Một tháng này hàng xóm đều bị cô ta tìm mà sợ, vừa thấy nhà cô ta có động tĩnh cãi nhau thì người ta vội vàng chạy đến chỗ khác, sợ lại bị kéo tới phân xử, làm cho đến cả náo nhiệt cũng không dám sang xem!

Ai cũng không thể ra mặt đắc tội, phân xử cũng mệt mỏi à!

Mỗi lần đều không chiếm được lợi ích gì, Lý Quế Mai hiện tại cũng không dám mắng Lưu Doanh quá đáng, ngoài mặt thì mắng vài câu 'nghiệp chướng a', 'oan trái a' cho hả giận, rồi đứng dậy đi ra ngoài đến nhà hàng xóm xin ít lúa mạch.

Gạo nếp đã xay, đậu đỏ cũng đã nấu, bánh thanh đoàn nhất định phải làm, trẻ con trong nhà đều thích ăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Xin đủ lúa mạch, cả ngày này Lý Quế Mai chỉ ở trong nhà làm bánh thanh đoàn, Lưu Doanh nằm trong phòng một hồi, cố ý chạy đến trước mặt bà ta nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, có cần con giúp mẹ làm không?”

Lý Quế Mai lại tức đến run tay, nín thở một hơi đáp: “Làm ơn cút giùm mẹ đi cái đồ trứng vịt muối xanh!”

Nếu đã không cần cô ta làm việc thì Lưu Doanh cũng không so đo với bà ta, cô ta quay người đi ra bên ngoài, miệng nói: “Vậy trứng vịt muối con đây cút nha, con ra ngoài tìm Giang Hân, dẫn con bé đến cung tiêu xãmua chút đồ ăn ngon.”

Lưu Doanh mặc dù thỉnh thoảng làm loạn với Lý Quế Mai, khiến Lý Quế Mai muốn cắn một miệng răng vàng mà tức chết, nhưng cô ta đối xử với Giang Ngạn Giang Nguyên và Giang Hân cũng không tệ, biểu hiện chủ yếu chính là không tiếc tiền, đồ ăn thức uống gì cũng đều mua cho.

Giang Ngạn Giang Nguyên và Giang Hân ăn đồ của cô ta thì không khách khí, nhưng đối với cô ta cũng không thể nói là gần gũi, bình thường cơ bản rảnh rỗi thì chạy ra ngoài đi chơi, vụng trộm làm chút chuyện xấu, không thì đánh nhau với người ta một trận rồi lết một thân bùn đất quay về.

Về phần giữa Lý Quế Mai và Lưu Doanh, Giang Kiến Hải đều mặc kệ, con nít bọn nó sao có thể quan tâm? Bọn nó chỉ có chạy về nhà hỏi: “Đói bụng đói bụng, có đồ ăn chưa? Hôm nay mua bánh quy hạch đào rồi chứ? Ngày mai mua một ít bánh hoa mai đi.”

Nếu như nhìn thấy hai người đang cãi nhau, Giang Ngạn Giang Nguyên hiện tại hoàn toàn không căng thẳng, cũng đã quen rồi, chỉ trốn ra ngoài, lắc đầu thở dài giả giọng người lớn nói: “Chỗ có phụ nữ thì sẽ có rắc rối, ai nói ba người đàn bà thành một cái chợ, rõ ràng hai người đã là cái chợ rồi.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 127



Bọn nó không dám hợp lại bắt nạt Lưu Doanh, bởi vì bọn nó phát hiện, đến cả bà nội và cha ruột cũng không còn cách nào đối với người phụ nữ này. Cha ruột bọn nó đêm hôm khuya khoắt bị đuổi tới ngủ giường của bọn nó, đi vào thành cũng là giấu diếm Lưu Doanh mà lén lút đi. Bà nội bọn nó mỗi ngày bị tức đến thở hồng hộc mà căn bản không thể làm gì cô ta.

Cô ta dáng người cao ráo, khung người lớn, đặc biệt là lúc cãi nhau thì cổ họng cũng lớn, khẩu âm lại thô kệch, không giống người địa phương có khẩu âm mềm mại như bọn nó, khí thế và hào quang trên người quả thực có thể áp c.h.ế.t người, Giang Ngạn Giang Nguyên Giang Hân đều sợ bị cô ta đánh.

Lưu Doanh sẽ không tùy tiện ra tay đánh Lý Quế Mai, bởi vì Lý Quế Mai là mẹ chồng cô ta, cô ta sẽ chỉ cãi nhau giảng đạo lý với Lý Quế Mai, tìm người khác tới phân xử, thậm chí có đôi khi sẽ tìm thư ký đại đội đến phân xử, kể ra sự 'oan ức' của mình.

Nhưng bọn nó là con nít, nếu mà chọc Lưu Doanh giận dữ, Lưu Doanh có thể không đắn đo mà ra tay đánh bọn nó. Nói ra cũng không có vấn đề gì, con nít nhà mình cũng không được đánh sao? Tùy tiện bắt được chút lỗi sai, muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy.

Lý Quế Mai nhìn cô ta đi ra ngoài, mình thì ngồi đó nói thầm: “Muốn dựa vào chút đồ ăn để lôi kéo cháu của tôi, nằm mơ đi!”

Nói xong lại tiếp tục cằn nhằn mắng Lưu Doanh để giải sầu cho mình, vừa mắng vừa gói bánh thanh đoàn, gói xong vo tròn bỏ vào thành một nồi lớn. Sau đó trong mùi bánh thanh đoàn bay khắp bếp, Giang Kiến Hải chợt xách túi về đến nhà.

Nhìn thấy Giang Kiến Hải vào nhà, vẻ mặt Lý Quế Mai lập tức đầy vui vẻ, cặp mắt khô ráo trở nên lấp lánh, cười nói: “Kiến Hải con về rồi à, bánh thanh đoàn vừa vặn lấy khỏi nồi, để nguội một lát rồi ăn, lần này đi, công việc thế nào rồi?”

Giang Kiến Hải ở bên ngoài thanh tịnh được một tháng, tâm tình sớm đã khôi phục lại như thường. Dù sao tránh khỏi chuyện phiền toái thì xem như qua rồi. Anh ta đặt túi xuống, cũng cười nói: “Không phải đã nói sao, trở lại Tô Thành làm việc thì có thể thường về nhà thăm mẹ. Chuyện công việc không có vấn đề gì, hết thảy đều rất tốt, là xưởng trưởng đường đường chính chính. Sao chỉ có mình mẹ hấp bánh thanh đoàn ở đây? Lưu Doanh đâu?”

Nói đến Lưu Doanh, khuôn mặt già nua của Lý Quế Mai liền cụp xuống, hai mắt có chút ướt đẫm. Bà ta hít hít mũi, giống như tìm được chỗ dựa lớn vậy, vừa lau nước mắt vừa thêm mắm dặm muối kể sự oan ức một tháng qua của mình cho Giang Kiến Hải nghe.

Bà đương nhiên sẽ không nói mình có vấn đề, chỉ nói Lưu Doanh thực sự lười, làm việc toàn bộ đều qua loa, bà ta hơi nói Lưu Doanh hai câu, Lưu Doanh liền tỏ thái độ với bà ta, chỉ thiếu chút nữa làm bà ta tức chết. Nói xong lời cuối cùng, lau cũng lau không hết nước mắt.

Giang Kiến Hải cứ nghe như vậy, lông mày càng nhăn càng sâu, cuối cùng nhăn ra thành hình chữ xuyên (川)giữa mi tâm.

Nghe xong câu cuối cùng, anh ta vỗ nhẹ vai Lý Quế Mai để an ủi bà: “Không sao, để con nói với cô ấy.”

Lý Quế Mai tình cảm thân thiết: “Vợ con tìm về, con phải dạy dỗ nó cho tốt, nếu không cứ như vậy thì sao được?”

Mà lời này của bà ta vừa nói xong, Lưu Doanh dẫn theo Giang Hân từ bên ngoài trở về. Lý Quế Mai nói xấu nên có tật giật mình, vội vàng lau nước mắt trên mặt. Dù lau nhanh nhưng vẫn bị Lưu Doanh nhìn thấy.

Nhưng lực chú ý của Lưu Doanh bây giờ càng đặt trên người Giang Kiến Hải chứ không phản ứng nhiều với bà ta, chỉ liếc mắt nhìn Giang Kiến Hải châm chọc một câu: “Ơ, đại xưởng trưởng sao lại trở về rồi?”

Giang Kiến Hải cũng không lập tức nói gì cô ta, xách túi đeo lên vai cô ta rồi kéo cô ta đi vào phòng mình. Vào trong đóng cửa lại, anh ta mở dây kéo của túi, từ bên trong lấy ra một cái khăn lụa màu hồng.

Giang Kiến Hải đưa khăn lụa đến trước mặt Lưu Doanh, cười nói: “Anh tự mình chọn cho em đó, làm từ tơ tằm tốt nhất, hoa thêu bên trên là do thợ thêu tốt nhất của thành phố Tô thêu đó, đắt biết bao nhiêu, có vui hay không?”

Thế này còn không vui hả? Đây được coi là hàng cao cấp đó.

Lưu Doanh nhếch môi, nhịn không được bật cười: “Xem như anh còn chút lương tâm.”

Nói xong cô ta liền nhận lấy khăn lụa, đeo quanh cổ cho Giang Kiến Hải xem, hoạt bát hỏi anh ta: “Có đẹp không?”

Giang Kiến Hải lúc này mới trả lời: “Đẹp lắm, xinh đẹp!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lưu Doanh bất chợt nhớ tới cái gì, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, nhìn chằm chằm Giang Kiến Hải: “So với vợ trước của anh thì sao?”

Giang Kiến Hải cười: “Cô ta sao có thể so với em? Cô ta không cùng đẳng cấp.”

Lưu Doanh nghe nói như thế liền hoàn toàn dễ chịu, đeo khăn lụa đẹp đến mức chịu không nổi.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 128



Đứng trước gương làm dáng một hồi, cô ta lại nghĩ tới cái gì, xoay người lại hỏi Giang Kiến Hải: “Vừa rồi mẹ anh nói gì với anh vậy? Oan ức mà khóc, là đang cáo trạng em với anh sao?”

Nhắc đến việc này liền có chút chẳng vui vẻ gì, Giang Kiến Hải hít sâu, nhìn Lưu Doanh nói: “Lưu Doanh, bà ấy là mẹ anh, em đối xử tốt với bà ấy một chút, chúng ta đều vui vẻ không phải sao?”

Ý cười trên miệng Lưu Doanh lập tức biến mất, lấy khăn lụa xuống: “Em đối xử với bà ấy có gì không tốt? Chuyện gì cũng làm, làm cái gì cũng bị trách móc. Bà ấy nói cái gì anh cũng tin? Không thì anh tìm hàng xóm hỏi thử xem, ai bị uất ức nhiều hơn.”

Việc này mà còn nói thêm gì nữa chắc sẽ phải cãi nhau. Giang Kiến Hải không muốn vừa về đến đã cãi nhau với Lưu Doanh, hoặc là nói anh ta trở về cũng không phải để cãi nhau, cho nên anh ta lại hít một hơi, nói: “Trước không nói những chuyện này.”

Lưu Doanh cũng thức thời, không tiếp tục tranh luận với anh ta nữa. Yên ổn bận rộn ăn xong cơm tối, cả nhà cùng nhau ăn bánh thanh đoàn, nghe radio, nói chuyện phiếm. Lưu Doanh lúc này cũng không một mình đi vào phòng nằm nhưng cũng chỉ cắn hạt dưa răng rắc mà không nói lời nào.

Trò chuyện đến khi Lý Quế Mai buồn ngủ, cả nhà mới mỗi người đi đánh răng rửa mặt rồi về phòng ngủ.

Giang Kiến Hải và Lưu Doanh lần lượt rửa mặt xong vào phòng lên giường, sau đó Lưu Doanh mới vừa lên giường liền bị Giang Kiến Hải một tay ôm eo kéo qua. Hơn một tháng không gặp, tóm lại cũng có chút nhu cầu sinh lý.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kết quả một tay Lưu Doanh đè lại tay của Giang Kiến Hải: “Một cái khăn lụa liền muốn lừa gạt qua sao? Sự tình còn chưa xong đâu.”

Ngay lúc Giang Kiến Hải đang hào hứng nên cũng không muốn dừng lại, chỉ qua loa nói: “Chuyện gì ngày mai lại nói.”

Lưu Doanh khăng khăng không: “Không nói rõ ràng thì đừng động vào em!”

Giang Kiến Hải vừa thấy Lưu Doanh phát cáu thế này liền lộ ra vẻ mặt hung dữ, trong nháy mắt tất cả hào hứng đều bị dập tắt, anh ta đứng dậy ngồi vào đầu giường, nhíu mày, hồi lâu mới nhìn cô ta nói một câu: “Lưu Doanh, anh một tháng mới trở về một lần, em thế này là có hứng thú đấy à?”

Lưu Doanh ngồi xuống: “Anh cũng biết anh một tháng mới trở về à, không nói một lời tự mình chạy tới trong thành, anh thấy thú vị sao? Trở về đến cả một câu xin lỗi cũng không có, không hỏi em ở nhà sống có tốt không, chỉ quan tâm mẹ anh có bị em bắt nạt hay không, một người bên ngoài như em gả đến đây, anh nói xem em có thể bắt nạt ai? Hơn nữa, hơn một tháng này đến một phân tiền cũng không gửi về cho em, anh có ý gì?”

Giang Kiến Hải hít sâu, xoa xoa mi tâm, sau đó lại nhìn về phía Lưu Doanh: “Anh đã mua khăn lụa cho em, em biết cái khăn kia giá bao nhiêu tiền không? Có thể hay không thấy tốt thì nhận? Em khó khăn lắm mới ngồi thuyền nửa ngày trở về một chuyến, em không thể không thế này đúng không? Tiền anh gửi cho mẹ anh, em muốn xài thì tìm bà ấy xin là được rồi, chuyện có gì lớn đâu.”

Lưu Doanh nhíu mày: “Vì sao không gửi cho em?”

Cô ta vẫn luôn đợi anh ta gửi tiền về, kết quả một phân tiền cũng không đợi được. Cô ta rảnh rỗi sẽ mua đồ cho Giang Ngạn Giang Nguyên cùng Giang Hân, tiền tiêu đều là tiền của mình. Mà tiền trong tay của cô ta đều là tiền chết, dùng một xu liền mất một xu.

Giang Kiến Hải cũng không biết cô ta nghĩ thế nào, giải thích từng câu từng chữ: “Bà ấy là mẹ anh, mẹ anh còn chưa c.h.ế.t đâu, anh kiếm tiền gửi về nhà không gửi cho bà ấy thì gửi cho ai hả? Em muốn xài tiền thì tìm bà ấy xin là được rồi.”

Trong lòng Lưu Doanh lại ấm ức: “Em hỏi xin thì bà ấy sẽ cho sao?”

Giang Kiến Hải thật sự không hiểu rõ: “Em muốn dùng tiền đàng hoàng, bà ấy sao lại không cho?”

Lưu Doanh lạnh mặt: “Anh thật không biết mẹ anh là người thế nào đúng không?”

Nghe được loại lời này, Giang Kiến Hải lại rất phiền, ép tiếng nói đè nén âm lượng: “Anh biết! Anh hiểu mẹ anh hơn em, cho nên không cần em hết lần này đến lần khác nói với anh bà ấy là người thế nào! Anh suốt ngày nói mẹ em như vậy, em vui không?!”

Anh ta hít sâu một hơi: “Thật đó, Lưu Doanh, nếu em cứ một mực như vậy, không làm loạn gây mâu thuẫn thì trong lòng không thoải mái, một tháng gặp một lần cũng muốn cãi nhau, tất cả đều là những chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi này, những ngày thế này anh cũng không sống nổi. Anh thật không nghĩ ra, em gả cho anh là vì cái gì, là vì tra tấn anh sao?”

Lưu Doanh xiết chặt ngón tay trừng mắt, giọng nói vô cùng hăng: “Giang Kiến Hải, đến cùng là ai tra tấn ai hả? Em gả cho anh chính là vì hầu hạ mẹ anh sao? Ba đứa con không có mẹ em có thể nuôi, nhưng dựa vào cái gì hầu hạ mẹ anh hả?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 129



Lưu Doanh nhặt tiền và phiếu trên giường lên cất kỹ, lại nhìn anh ta nói: “Anh nếu là không tiện mở miệng, vậy thì để em nói với bà ấy. Để em làm người xấu cho, dù sao trong lòng anh em cũng không phải người tốt.”

Vẻ mặt Giang Kiến Hải cứng đờ, thở mạnh không nói chuyện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ta muốn nói ly hôn, hai chữ này đã ở bên khoé miệng nhưng anh ta không chịu nổi để người ta xem trò cười lớn hơn nữa. Lại ly hôn rồi lại tìm người khác thì là kết hôn lần bốn rồi, anh ta khó tránh khỏi bị ảnh hưởng xấu, hơn nữa người vợ này là người thành thị anh ta ngưỡng mộ trong lòng mà tự mình tìm về.

Lưu Doanh không biết anh ta đang nghĩ gì, bèn tiếp tục nói: “Em cũng có thể lén bỏ đi một lần nữa, nhưng nửa đời còn lại anh có được sống an ổn hay không thì em không biết. Em nói rồi, em hầu hạ mẹ anh không được, anh bỏ em ở tại nông thôn cũng không có ý nghĩa gì, ngoại trừ mỗi ngày cãi nhau với bà ấy. Lần trước em không vào thành tìm anh là muốn giữ thể diện cho anh, không muốn ảnh hưởng chuyện thăng chức của anh, nhưng không có nghĩa là em tiếp nhận hành vi như vậy của anh. Anh mà còn lén lút bỏ em lại đây, e cũng không biết em có thể làm ra gì đâu. Ví như… đại nghĩa diệt thân, tố giác vạch trần, đưa cho một vài người phía trên nói gì đó trên đại hội phê bình hay gì đó... Dù sao một số người xấu miệng, vì mình thì lời gì cũng có thể nói…”

Nghe Lưu Doanh nói đến đại hội phê bình, Giang Kiến Hải gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, trong mắt tràn đầy giận dữ. Nhưng anh ta không phát tiết ra, một lát sau nhắm mắt lại hoàn toàn nhẫn nhịn.

Anh ta cũng không muốn nói gì thêm, muốn g.i.ế.c người, muốn chết.

Những ngày thế này còn phải sống tiếp thế nào, thật không bằng lúc còn trẻ sớm đi đầu thai cho rồi!

***

Cơ hồ là cả đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, lúc ăn cơm, Lưu Doanh ngồi trên bàn cơm nói với Lý Quế Mai chuyện cô ta muốn vào thành.

Lý Quế Mai nghe xong sửng sốt một chút, không có phản ứng với Lưu Doanh mà lập tức quay đầu nhìn về phía Giang Kiến Hải.

Lưu Doanh nhặt tiền và phiếu trên giường lên cất kỹ, lại nhìn anh ta nói: “Anh nếu là không tiện mở miệng, vậy thì để em nói với bà ấy. Để em làm người xấu cho, dù sao trong lòng anh em cũng không phải người tốt.”

Vẻ mặt Giang Kiến Hải cứng đờ, thở mạnh không nói chuyện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ta muốn nói ly hôn, hai chữ này đã ở bên khoé miệng nhưng anh ta không chịu nổi để người ta xem trò cười lớn hơn nữa. Lại ly hôn rồi lại tìm người khác thì là kết hôn lần bốn rồi, anh ta khó tránh khỏi bị ảnh hưởng xấu, hơn nữa người vợ này là người thành thị anh ta ngưỡng mộ trong lòng mà tự mình tìm về.

Lưu Doanh không biết anh ta đang nghĩ gì, bèn tiếp tục nói: “Em cũng có thể lén bỏ đi một lần nữa, nhưng nửa đời còn lại anh có được sống an ổn hay không thì em không biết. Em nói rồi, em hầu hạ mẹ anh không được, anh bỏ em ở tại nông thôn cũng không có ý nghĩa gì, ngoại trừ mỗi ngày cãi nhau với bà ấy. Lần trước em không vào thành tìm anh là muốn giữ thể diện cho anh, không muốn ảnh hưởng chuyện thăng chức của anh, nhưng không có nghĩa là em tiếp nhận hành vi như vậy của anh. Anh mà còn lén lút bỏ em lại đây, e cũng không biết em có thể làm ra gì đâu. Ví như… đại nghĩa diệt thân, tố giác vạch trần, đưa cho một vài người phía trên nói gì đó trên đại hội phê bình hay gì đó... Dù sao một số người xấu miệng, vì mình thì lời gì cũng có thể nói…”

Nghe Lưu Doanh nói đến đại hội phê bình, Giang Kiến Hải gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, trong mắt tràn đầy giận dữ. Nhưng anh ta không phát tiết ra, một lát sau nhắm mắt lại hoàn toàn nhẫn nhịn.

Anh ta cũng không muốn nói gì thêm, muốn g.i.ế.c người, muốn chết.

Những ngày thế này còn phải sống tiếp thế nào, thật không bằng lúc còn trẻ sớm đi đầu thai cho rồi!

***

Cơ hồ là cả đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, lúc ăn cơm, Lưu Doanh ngồi trên bàn cơm nói với Lý Quế Mai chuyện cô ta muốn vào thành.

Lý Quế Mai nghe xong sửng sốt một chút, không có phản ứng với Lưu Doanh mà lập tức quay đầu nhìn về phía Giang Kiến Hải.
 
Back
Top Bottom