Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 110



Cùng lúc đó, vài người hàng xóm gần đấy đều đã tụ tập sang đây xem trò vui từ sớm, có người còn đang đưa tay ra cố gắng kéo Lý Quế Mai dậy, nói đủ lời khuyên nhủ bà ta. Kết quả Lý Quế Mai nhất định không chịu đứng dậy, tiếp tục ngồi đó kêu gào, trong miệng còn mắng đủ lời khó nghe.

Nói gì mà chính mình tự dưng tới cửa, đã không làm được cái gì, tính khí còn lớn, nói cô ta vài câu thì cô ta tỏ thái độ. Bà ta trải qua bao nhiêu cô con dâu, ai mà chẳng phải tôn trọng cung kính bà ta, chưa từng thấy cái loại không biết phân biệt lớn nhỏ như vậy!

Lại còn con gái trong thành phố, sợ rằng lớn lên trong kênh rạch cống rãnh trong thành phố thì có.

Còn có tri thức hiểu lễ nghĩa có nội hàm, chỉ sợ cô ta đem những gì đọc được trong sách cho vào bụng chó hết rồi!

Đối mặt với cảnh tượng này, Giang Kiến Hải một câu cũng không nói ra được, đầu óc anh ta đột nhiên đau đớn như phát nổ, ngay lập tức có cảm giác tràn đầy máu.

Đời này của anh ta sẽ không c.h.ế.t ở tuổi tráng niên chứ?

Hẳn là sẽ không đâu?

Đúng là nghiệp chướng mà!

***

Sau khi đại đội Cam Hà truyền ra chuyện Giang Kiến Hải lấy vợ ba là một cô gái ở thành thị, rất nhanh thôn Điềm Thuỷ cũng đã nghe được chuyện này. Người thôn Điềm Thuỷ quan tâm tới chuyện này không vì lý do gì khác, chỉ vì Ninh Hương và Giang Kiến Hải ly hôn.

Mà Ninh Hương đối với việc Giang Kiến Hải cưới vợ lần ba hay lần bốn thì đều không có hứng thú, cô cũng không đi ra ngoài nghe ngóng, ngẫu nhiên nghe người ta nói chuyện phiếm một hai câu cũng xem như chưa hề nghe thấy gì, coi như Giang Kiến Hải không liên quan gì tới mình.

Cô và Vương Lệ Trân cùng nhau vui vẻ trải qua giao thừa, bởi vì không có họ hàng thân thích cần phải đi nên trong mấy ngày Tết âm lịch hai người đều ở chung một chỗ, không có chuyện gì thì đi ra ngoài nhìn ngó linh tinh, tìm chút chuyện vui vẻ để làm.

Đương nhiên, mấy chuyện đọc sách, ôn tập học thuộc lòng hay luyện chữ thì dù ăn Tết Ninh Hương cũng không ngừng nghỉ.

Sau Tết, trạm thêu ngoài công xã có thêm nguyên liệu mới, chính là loại thắt lưng kimono năm ngoái trạm trưởng Trần nói. Ninh Hương lại đi trạm thêu lấy nguyên liệu mang về, tiếp tục vùi đầu vào làm đồ thêu, nhân tiện chăm chỉ luyện tập tay nghề của mình, tích góp chút tiền trong tay.

Bởi vì có Vương Lệ Trân hướng dẫn, hiện tại Ninh Hương làm đồ thêu cũng không cần phải đi tới xưởng thêu ngoài đại đội nữa. Hàng ngày buổi sáng cô rửa mặt xong sẽ đi tới nhà Vương Lệ Trân, hai người cùng nhau ăn cơm, sau đó dưới sự chỉ bảo của bà ấy làm nghề thêu.

Hôm nay cũng không khác gì mọi khi, buổi sáng Ninh Hương vừa rửa mặt xong, rời thuyền chuẩn bị đi tới nhà Vương Lệ Trân. Kết quả cô vừa mới ra khỏi nhà thuyền, đã nhìn thấy một đám người phụ nữ đang đứng trên bờ, tất cả đều là thợ thêu thôn Điềm Thuỷ.

Ninh Hương đứng trên boong thuyền ngây người mất một lúc, nửa ngày không nhúc nhích.

Tình huống gì vậy, những người này tới đây làm gì?

Trong lúc Ninh Hương còn đang ngây người, Hồng Đào đã dẫn đầu cười nói: “Ninh Hương, bọn chị tới thăm em.”

Nụ cười ân cần cùng với giọng điệu khách sáo này. . . . . .

Ninh Hương yên lặng ngẩng đầu lên, nheo mắt lại đứa mắt nhìn lên bầu trời phía tây.

Hồng Đào dường như rất thông minh, chị ấy tiếp tục cười nói: “Ninh Hương, mặt trời cũng không mọc ở phía tây đâu, bọn chị tới thăm em mà, còn mang cho em một rổ trứng gà đây. Số trứng này ngày hôm qua vừa mới nhặt từ trong ổ ra, rất ngon đó.”

Ninh Hương quay đầu lại, cô nheo mắt lại nhìn Hồng Đào, lại nhìn mấy người phụ nữ thêu thùa kia một lát, trong đầu vẫn đầy dấu chấm hỏi.

Những người này không phải vẫn luôn xem thường cô, coi cô như một trò cười điển hình, vẫn mong chờ đến ngày cô khóc lóc hối hận ư? Ngày hôm nay trong người bọn họ lại trúng tà gì, mang theo nhiều trứng gà như vậy đến tìm mình, cười nói vô cùng bất thường.

Hồng Đào không chờ Ninh Hương phỏng đoán ra mục đích bọn họ đến đã đại diện cho nhóm thợ thêu chủ động ra trận. Chị ấy cầm theo rổ trứng cười híp mắt trực tiếp bước lên thuyền, đem rổ trứng nhét vào trong tay Ninh Hương, cầm tay cô nói: “Ninh Hương, chị cũng không vòng vo với em nữa. Nghe thợ thủ công ngoài công xã xuống nói, thắt lưng kimono kia em học được rất tốt, em có thể dạy bọn chị được không?”

À. . . . . .

Vô sự bất đăng tam bảo điện.(1)

Vân Mộng Hạ Vũ

(1)Tam bảo điện là điện thờ Phật, người có việc cầu thì sẽ tới khấn bái. Trong câu ý là không có chuyện sẽ không tới cửa, nếu đã tới cửa, tức là có việc muốn nhờ.

Đuôi lông mày Ninh Hương khẽ nhếch lên: “Tháng mười một năm ngoái không phải thợ thủ công đã xuống dạy rồi sao?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 111



Còn có một nguyên nhân khác, nói ra có lẽ hơi hão huyền một chút.

Ninh Hương không dám nói tay nghề mình giỏi đến đâu, nhưng từ trong đáy lòng cô thật sự yêu thích thêu thùa.

Bao nhiêu tay nghề truyền thống dân gian của Trung Quốc bởi vì quá trình truyền bá bị rạn vỡ mà biến mất trong làn sóng thời gian và lịch sử, khiến cho mọi người đều cảm thấy đau lòng và tiếc nuối. Những thứ khác cô không thể cứu vớt được, chỉ hy vọng nghề thêu có thể vĩnh viễn được truyền lại và tiếp tục phát triển.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy rằng hiện tại Ninh Hương chỉ là một thợ thêu không biết tên ở nông thôn, nhưng cô cũng là thợ thêu nhỏ có chút lý tưởng cá nhân. Lại nói, sức mạnh dù nhỏ nhưng cũng có giá trị của nó, có một phần ánh sáng thì phát một phần ánh sáng, cô hi vọng có thể đem giá trị này phát huy ra ngoài.

Thêu thùa là của quốc gia, của cả dân tộc chứ không phải của riêng ai. Chỉ khi nào có càng nhiều người cùng tham gia, càng nhiều người học được những tay nghề truyền thống cổ xưa của Trung Quốc thì mới có thể đem những nghệ thuật này truyền bá được từ đời này sang đời khác.

Bây giờ cô chỉ dạy Hồng Đào và những thợ thêu thôn Điềm Thuỷ, những thợ thêu này sẽ tiếp tục dạy cho con gái, cháu gái bọn họ. Như vậy thêu thùa mới có thể truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Bằng không sau này khi xã hội phát triển, rất nhiều người trẻ tuổi đọc sách biết chữ kiến thức càng nhiều, nhưng trong lòng lại xốc nổi xem thường những tay nghề truyền thống này. Họ cảm thấy những món đồ này vừa tốn sức lại dư thừa, không muốn đụng chạm tiếp xúc với những tay nghề truyền thống dân gian, dần dần chúng sẽ thật sự bị thất truyền.

Người sống, có một chút lý tưởng, một vài chuyện để theo đuổi, cho dù chỉ có chính mình hiểu, cũng sẽ càng hạnh phúc và phong phú hơn một chút.

Ít nhất, trên phương diện tinh thần của mình vĩnh viễn sẽ không cằn cỗi trống vắng.

Còn có một nguyên nhân khác, nói ra có lẽ hơi hão huyền một chút.

Ninh Hương không dám nói tay nghề mình giỏi đến đâu, nhưng từ trong đáy lòng cô thật sự yêu thích thêu thùa.

Bao nhiêu tay nghề truyền thống dân gian của Trung Quốc bởi vì quá trình truyền bá bị rạn vỡ mà biến mất trong làn sóng thời gian và lịch sử, khiến cho mọi người đều cảm thấy đau lòng và tiếc nuối. Những thứ khác cô không thể cứu vớt được, chỉ hy vọng nghề thêu có thể vĩnh viễn được truyền lại và tiếp tục phát triển.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy rằng hiện tại Ninh Hương chỉ là một thợ thêu không biết tên ở nông thôn, nhưng cô cũng là thợ thêu nhỏ có chút lý tưởng cá nhân. Lại nói, sức mạnh dù nhỏ nhưng cũng có giá trị của nó, có một phần ánh sáng thì phát một phần ánh sáng, cô hi vọng có thể đem giá trị này phát huy ra ngoài.

Thêu thùa là của quốc gia, của cả dân tộc chứ không phải của riêng ai. Chỉ khi nào có càng nhiều người cùng tham gia, càng nhiều người học được những tay nghề truyền thống cổ xưa của Trung Quốc thì mới có thể đem những nghệ thuật này truyền bá được từ đời này sang đời khác.

Bây giờ cô chỉ dạy Hồng Đào và những thợ thêu thôn Điềm Thuỷ, những thợ thêu này sẽ tiếp tục dạy cho con gái, cháu gái bọn họ. Như vậy thêu thùa mới có thể truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Bằng không sau này khi xã hội phát triển, rất nhiều người trẻ tuổi đọc sách biết chữ kiến thức càng nhiều, nhưng trong lòng lại xốc nổi xem thường những tay nghề truyền thống này. Họ cảm thấy những món đồ này vừa tốn sức lại dư thừa, không muốn đụng chạm tiếp xúc với những tay nghề truyền thống dân gian, dần dần chúng sẽ thật sự bị thất truyền.

Người sống, có một chút lý tưởng, một vài chuyện để theo đuổi, cho dù chỉ có chính mình hiểu, cũng sẽ càng hạnh phúc và phong phú hơn một chút.

Ít nhất, trên phương diện tinh thần của mình vĩnh viễn sẽ không cằn cỗi trống vắng.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 112



Sau khi Hồng Đào và mọi người rời đi, Ninh Hương mang những quả trứng gà vào nhà thuyền cất đi. Một rổ trứng gà này có giá trị rất đắt, bình thường nếu không ăn cũng có thể mang đi bán lấy tiền. Mang thứ này đi để nhờ người khác giúp đỡ, những người thợ thêu này coi như cũng có lòng.

Ninh Hương cũng không mang số trứng gà đi cất hết, mà còn để lại trong rổ một ít. Bình thường cô ăn cơm chung cùng với Vương Lệ Trân, cái gì hai người cũng đã nếm thử qua, bởi vì Vương Lệ Trân nuôi gà cho nên cô cũng đã từng ăn thử trứng gà của Vương Lệ Trân.

Ninh Hương cầm theo rổ đến nhà Vương Lệ Trân, đúng lúc bà ấy cũng đang nhóm lửa nấu cơm. Vì thế Ninh Hương để rổ trong nhà, ra giúp bà ấy cùng nhau làm cơm.

Hai người nấu cơm rất nhanh, rồi lại ngồi xuống bàn cùng nhau ăn cơm.

Vương Lệ Trân nhìn mấy quả trứng gà trong giỏ trúc, hỏi Ninh Hương: “Ở đâu vậy?”

Ninh Hương cười cười: “Kiếm được bằng tay nghề đấy ạ.”

Vương Lệ Trân không hiểu, dựa vào tay nghề để kiếm không phải chỉ là tiền thôi sao, sao lại còn kiếm được cả trứng gà? Chẳng lẽ bây giờ xưởng thêu bên kia sửa chính sách, không trả tiền công cho thợ thêu, lấy trứng để trả?

Thấy bà ấy không tin, Ninh Hương vừa cười vừa nói: “Các thợ thêu trong đại đội của chúng cháu đã gom lại ở nhà, sáng nay mọi người đã mang đến thuyền của cháu, nói là mời cháu đến phường thêu dạy họ thêu thắt lưng.”

Vương Lệ Trân nắm đôi đũa nhìn Ninh Hương: “Cháu đồng ý rồi sao?”

Ninh Hương rất thẳng thắn mà gật đầu: “Đồng ý rồi ạ.”

Vẻ mặt Vương Lệ Trân không có gìngạc nhiên, câu này không hỏi cũng biết, không đồng ý thì sao lại lấy trứng gà của người ta làm gì? Bà ấy cũng không hỏi Ninh Hương nguyên nhân, chỉ cảm thấy, cô so với trong tưởng tượng của bà ấy thì càng mạnh mẽ và chín chắn hơn.

Chính bà ấy mới là con rùa đen rụt cổ, sau khi bị người ta kỳ thị, khinh thường, trong lòng chỉ có tự ti, chỉ muốn tránh xa mọi người, ước gì thành bùn nhão chui vào trong hang, chứ không muốn hòa nhập với đám đông chút nào. Cho dù người ta không nhìn bà ấy bằng ánh mắt xem thường, thì bà cũng không có cách nào có thể thoải mái nói chuyện cùng với mọi người được. Luôn cảm thấy vừa nói chuyện cùng nhau xong quy người đi, người ta sẽ lập tức sau lưng bà nói những lời khó nghe.

Mà Ninh Hương nói không cần phải để ý, không phải là mạnh miệng, mà thật sự không thèm để ý. Cô cảm thấy bản thân không có vấn đề gì, cho nên không cần tự ti sợ bóng sợ gió, mặc kệ làm việc gì cũng phải sống thẳng lưng, cũng không quan tâm người khác nói cái gì.

Thật tốt.

Rất tốt.

Nhân tài như vậy mới có thể sống đúng cuộc sống mà mình mong muốn.

Ninh Hương không biết Vương Lệ Trân nghĩ cái gì, lại nói chuyện cùng bà ấy: “Bà, mấy ngày nữa cháu sẽ không đến đây được, cháu đoán họ phải học một thời gian, mỗi ngày cháu đều phải đến phường thêu. Đợi mọi người học xong, cháu lại đến giúp đỡ bà.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vương Lệ Trân cười cười: “Không sao đâu, cháu cứ bận việc của mình đi.”

Ninh Hương cơm nước xong bỏ trứng gà ra khỏi rổ, rồi cầm đồ đạc của mình cho vào cái rổ không đi đến phường thêu. Rổ là của nhà Hồng Đào, cô lấy trứng gà nhưng cũng không thể lấy cả rổ của người ta được.

Ninh Hương cầm theo cái khổ không đến xưởng thêu, quả là có rất nhiều thợ thêu đến đây. Tại vì mấy năm trước mọi người cùng nhau học nhưng không hiểu được, lấy nguyên liệu cũng không dám làm.

Nhìn thấy Ninh Hương đến, Hồng Đào cười một cái tiến lên tiếp đón: “A da, A Hương đến rồi, chị đã chuẩn bị khung mây sẵn cho em rồi, em mau đến đây, ngồi xuống đi.”

Tôn trọng và tán dương này, Ninh Hương đã sống hai đời mà vẫn chưa từng thử qua, nhưng trong lòng cô cũng không chông chênh. Cô xác định rõ, mấy người Hồng Đào đều là do không có nhiều tiền cho nên biết co biết duỗi.

Ninh Hương khách sáo cười cười, theo lời mời của Hồng Đào bước đến trước khung mây, dưới cái nhìn mất tự nhiên của các thợ thêu, đầu tiên cố định tấm vải bố lên trên khung mây. Sau đó mang những đồ vật linh tay dọn lên, chuẩn bị sẵn sàng làm việc.

Hồng Đào đứng bên cạnh cười nói: “A Hương, em thêu cho bọn chị xem trước được không?”

Ninh Hương gật gật đầu: “Được, tôi sẽ cố gắng thêu chậm một chút, mọi người nhìn kỹ, đợi lát nữa khi mọi người thêu, nếu còn chỗ nào chưa hiểu, bảo tôi là được, tôi sẽ dạy lại cho mọi người.”

Hồng Đào gật đầu như giã tỏi: “Được được.”

Ninh Hương bắt đầu gỡ tơ xỏ kim, kết quả vừa mới cầm kim thêu lên chuẩn bị thêu, chợt nghe bên cạnh không biết ai nói một câu: “Sao em lại tốt bụng như vậy chứ? Cầm tay dạy nhóm bọn chị, còn dạy từng bước từng bước một?”

Ninh Hương đang cầm kim thêu đột nhiên dừng lại một chút, lông mày Hồng Đào lập tức nhíu chặt lại, giơ tay đánh người thợ thêu đang nói chuyện kia, tức giận nói: “Ai da, cô không có não sao? Nếu cô không học, cô có thể đi.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 113



Thợ thêu kia bị Hồng Đào nói thì mặt đỏ lên, nói nhỏ một câu: “Tôi chỉ tò mò thôi.”

Đã có người hỏi như vậy, ánh mắt Ninh Hương chăm chú nhìn tấm vải bố bắt đầu thêu, ngoài miệng nói: “Không phải mọi người tặng tôi trứng gà sao? Nếu mọi người cảm thấy như vậy vẫn chưa đầy đủ, cho thêm trái cây và rau dưa, hoặc là gạo nếp, vân vân, tôi cũng sẽ không từ chối, tặng nhiều hay ít tùy mọi người.”

Không thấy người khác lên tiếng, Hồng Đào cười đỡ lời: “Cho dù mỗi nhà góp một cây thì rau dưa cũng lo đủ.”

Hồng Đào vừa nói ra lời này, các thợ thêu khác cũng đồng thanh đỡ lời: “Đúng, đúng, sẽ đủ.”

Thợ thêu vừa nói chuyện khẽ nâng cánh tay đánh nhẹ vào miệng mình một cái, không nói gì nữa. Sau đó mọi người đều nghiêm túc nhìn Ninh Hương thêu thắt lưng như thế nào, tất cả tập trung ghi nhớ trong đầu từng chút một, cũng không nói nhảm nữa.

Bởi vì mấy năm trước có học qua một lần, bây giờ giống như củng cố lại kiến thức, cho nên cũng không khó tiêu hóa như lần đầu. Sau khi các cô ấy học được tất cả những ý chính từ Ninh Hương, dựa vào nguyên liệu, tập trung để làm.

Gặp phải chỗ không biết làm, đã hô to một tiếng: “A Hương, giúp tôi nhìn xem chỗ này đã được chưa?”

Sau đó cả ngày, phường thêu không ngừng vang lên những tiếng gọi “A Hương...”

“Chị A Hương...”

“A Hương...”

Ngày đầu tiên dạy học trôi qua trong không khí hòa bình, nhẹ nhàng, Ninh Hương ngoài dạy các thợ thêu khác thêu, cũng không làm chậm trễ công việc thêu thùa kiếm sống của mình. Vốn dĩ cô cũng nhanh nhẹn, chỉ cần bỏ ra ít thời gian, là cô có thể làm được nhiều việc hơn các thợ thêu khác.

Bởi vì các thợ thêu còn chưa hoàn thành xong, cho nên ngày hôm sau Ninh Hương lại tiếp tục đi đến phường thêu. Sau đó có ngày cô vừa mới bước vào cửa phường thêu, các thợ thêu đã tiến đến trước mặt cô, líu ríu nhét đầy thứ vào trong tay cô.

Nào là dưa muối, bắp cải muối, cà pháo muối, gừng tây ngâm, tỏi ngâm chua ngọt... Muốn cái gì có cái đó. Còn có thợ thêu hôm qua hỏi cô sao lại tốt như vậy, đưa cho cô một hộp mực chiên giòn nhỏ.

Lúc đưa cho Ninh Hương, vẻ mặt người thợ thêu ngại ngùng nói: “A Hương, hôm qua tôi hỏi câu hỏi đó, không có ý gì khác, cô đừng để bụng. Mực chiên giòn này không nhiều lắm, nhưng là do người thân của tôi mang từ Tô Thành về, hương vị rất ngon, tôi tặng cho cô ăn thử. Còn nữa, tôi cảm thấy cô dạy rất tốt, tốt hơn nhiều so với nhân viên kỹ thuật của Công xã dạy. Lúc mấy người đó dạy, có chỗ tôi còn chưa hiểu, nhưng cô dạy thì tôi hiểu được.”

Ninh Hương ngạc nhiên một lúc, sau đó cô mới phản ứng lại mà cười cười một chút. Ngày hôm qua cô chỉ tiện miệng nói, không ngờ những người thợ thêu này lại... mang cho cô những thứ này. Còn có, người thợ thêu cố ý tặng cho cô hộp mực chiên giòn, tám phần là sợ cô nhắm vào cô ta.

Ninh Hương không tính toán với bất kỳ ai, chỉ là hộp mực chiên giòn này cô cũng không từ chối. Cô cũng không định sẽ làm quen với các thợ thêu này, duy trì khoảng cách thật tốt, dạy tay nghề lấy các thứ, hỗ trợ lẫn nhau, không thiếu nợ nhau là được.

Cô nhận hết tất cả đồ vật mà mọi người mang đến, nói với người thợ thêu: “Tôi đây không khách sáo nữa, chúng ta đừng làm chậm trễ thời gian nữa, nhanh bắt đầu vào làm việc thôi. Làm nhiều một chút thì kiếm được nhiều tiền hơn.”

Quả thực đúng như vậy, vì thế mọi người cũng không nhàn rỗi nữa, đều tự giác quay về trước ngồi xuống khung mây của mình, chuẩn bị sẵn sàng làm việc, ngày hôm qua còn chưa thêu xong đai lưng, hôm nay tiếp tục thêu tiếp.

Vẫn là gặp chỗ nào không biết, quay đầu gọi một tiếng: “A Hương, giúp tôi xem chỗ này được chưa?”

Mỗi lần Ninh Hương nghe có người gọi mình, cũng không chần chừ bỏ kim thêu trong tay xuống, đi đến chỗ các cô ấy, đảm bảo các cô ấy phải biết thêu thế nào cho đúng, mới có thể quay lại trước khung mây của mình.

Ngày hôm qua là ngày đầu tiên Ninh Hương đến, mọi người chưa tiếp xúc nhiều với cô, cho nên không khí có chút nghiêm túc và cứng ngắc. Nhưng không khí phường thêu hôm nay không giống nhau, mọi người đã vừa làm vừa bắt đầu nói đùa.

Một đám thợ thêu ngồi cùng một chỗ, nói chuyện từ chuyện trong thôn, ngoài thôn đến chuyện gia đình.

Nói xong, cũng không biết ai khởi xướng trước, đề tài đã rơi lên người nhà họ Giang ở đại đội Cam Hà. Nhà họ Giang không có gì kỳ lạ, ngoài chuyện cưới vợ trong thành phố, con dâu thành phố, mẹ chồng quê mùa, rất nhanh đã lục đục.

Nói vài câu mới nhớ đến Ninh Hương ở đây, Hồng Đào liền thử hỏi Ninh Hương một câu: “A Hương, em có biết việc này không?”

Giọng nói Ninh Hương bình thản, nói: “Không quan tâm nên không biết.”

Hồng Đào thấy cô không có vấn đề gì, liền nói: “Ôi, nghe nói đêm giao thừa có cuộc cãi vã, suýt nữa thì động tay động chân, Giang Kiến Hải tức đến xanh cả mặt, anh ta bị bắt chọn giữa mẹ và vợ, lúc đó trong ngoài ức h**p, cả nhà đêm giao thừa còn chưa kịp ăn cơm nữa. Từ đó đến năm mới, mỗi ngày đều gà bay chó sủa, một ngày sống yên ổn cũng không có, mỗi ngày khiến người ta chế giễu.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 114



Có người nói tiếp: “Cô nói xem người phụ nữ thành phố kia cũng thật là, cô ta ở thành phố không tìm được đối tượng nào thích hợp hay sao? Sao lại đồng ý gả cho Giang Kiến Hải để trở thành mẹ kế của ba đứa nhỏ như vậy chứ? Nghe nói trong thành phố cũng có công việc, không bình thường thật.”

Hồng Đào lại nói tiếp: “Sao lại không bình thường, làm công nhân có thể có thể diện bằng làm vợ Xưởng trưởng được không? Vất vả làm việc có thể khiến người ta thoải mái được sao? Cũng là thèm khát công việc của Giang Kiến Hải. Nghe nói bố mẹ người phụ nữ kia sống c.h.ế.t cũng không đồng ý, không cho kết hôn cùng người đàn ông đã ba lần kết hôn đó, lại càng không muốn cô ta làm mẹ kế của ba đứa nhỏ, kết quả người phụ nữ này lại cãi nhau với gia đình mình, dám đi lĩnh giấy kết hôn với Giang Kiến Hải. Nhà cô ta còn rất xa, nếu nhà tôi mà xa như thế, có việc gì về nhà mẹ đẻ cũng khó.”

Có người thợ thêu ngạc nhiên: “Ai da, thật hay giả thế, sao cô biết nhiều vậy?”

Hồng Đào quay đầu liếc nhìn cô ta một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục thêu đai lưng của mình: “Lý Quế Mai cả ngày ra ngoài chửi mắng, có ngọn nguồn thế nào cũng nói rõ ràng. Người con dâu bà ta bị bà ta mắng chửi thậm tệ ở đại đội Cam Hà, nói cái gì mà bản thân rẻ mạt đưa đến tận miệng, rồi gả cho con trai bà ta, dám mặt dày lên mặt với con trai bà ta. Nói cái gì mà ỷ mình là người thành phố, còn già mồm cãi láo.”

“Đúng là trò cười, lúc trước người còn chưa về, cả ngày đi ra nói con trai bà ta cưới được vợ trong thành phố, đến Tết sẽ dẫn về, đẹp vô cùng. Bây giờ mới đưa về được có mấy ngày, lại thành như vậy.”

“Haizz, không phải một cái đại đội, trước kia thật không biết Lý Quế Mai khó đối phó như vậy, bây giờ xem ra, đúng là không thể ở chung với người khác được, nếu gặp phải mẹ chồng như vậy, quả thật cũng không hay ho gì, không còn cách nào khác là đợi bà ta chết.”“Người phụ nữ này rõ ràng là gặp Giang Kiến Hải lúc đi công tác cho nên mới tiến đến, cũng không phải hay ho gì. Hơn nữa cô ta không phải là ăn chay sao? Cô ta căn bản không cho Lý Quế Mai dễ chịu, nghe nói tính tình rất nóng nảy, không xem ai ra gì. Giang Kiến Hải này cũng không hay ho gì, đứng giữa vợ và mẹ, không bênh mẹ sợ đi ra ngoài anh ta bị mắng là đồ bất hiếu, có vợ quên mẹ. Không bảo vệ vợ, người vợ lại cãi nhau với anh ta, nói anh ta chỉ biết mẹ, cãi nhau đến đập phá đồ đạc. Nghe nói xong một trận, tình trạng Giang Kiến Hải cũng không ổn, có người mẹ như vậy, lại có thêm người vợ như vậy, đúng là nghiệp chướng mà.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương im lặng ngồi thêu, không tham gia bất kỳ đề tài nào. Nhưng có việc liên quan đến nhà họ Giang này, cô vẫn nghe tất cả vào lỗ tai, nghe đến cuối cùng không nhịn được mà cười nhạo một chút.

Biết Giang Kiến Hải không được ổn lắm, cô lại yên tâm.

Đời trước Giang Kiến Hải anh ta chỉ còn một điều tiếc nuối, đời này chúc anh ta sống trong tổ ong vò vẽ mà hối hận.

Chạng vạng tối, mặt trời xuống núi, Ninh Hương cầm đồ thêu thùa của mình cùng các thợ may đi đưa đồ, sau cùng khoá xưởng thêu rồi về nhà. Sau đó, khi đi ngang qua đội sản xuất thứ hai thì gặp được Ninh Lan mà mình đã lâu chưa gặp lại.

Lần trước nhìn thấy cô ta là lúc cô ta trộm trứng gà trong nhà đến cung tiêu xã để đổi tiền. Lúc ấy thần sắc cô ta lén la lén lút, nhìn thấy Ninh Hương liền đem giỏ trứng gà giấu sau lưng.

Ninh Hương đến bây giờ cũng không biết Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên có biết chuyện cô ta ăn trộm trứng gà hay không, chuyện này sau khi Hồ Tú Liên đánh nhau với Triệu Thái Tú một trận liền không giải quyết được gì, không có bất kỳ cái gì diễn ra tiếp.

Lần nữa mặt đối mặt gặp nhau, dưới tia sáng còn sót lại của trời chiều mà thấy rõ mặt nhau.

So với trước đó, dáng vẻ Ninh Lan quả thực có thay đổi. Cô ta vừa đen lại vừa gầy, làn da cũng rất thô ráp, trên quần áo dính bùn đất rong rêu, trên người còn đeo một cái sọt và xách gánh một cây búa.

Khoảnh khắc thấy Ninh Hương, ánh mắt cô ta vội tối lại, đồng thời cả khuôn mặt phủ đầy sự lạnh lẽo.

Ninh Hương chỉ coi như không nhìn thấy cô ta, đi lướt qua bên cạnh cô ta thẳng về nhà.

Kết quả vừa đi chưa được hai bước đã nghe thấy Ninh Lan ở phía sau trầm giọng nói: “Ninh A Hương, nhìn thấy tôi hiện tại biến thành bộ dạng này, chị vui vẻ lắm đúng không?”

Cô ta mỗi ngày đi theo cha mẹ bắt đầu làm việc kiếm công điểm, làm các loại công việc cực nhọc, nào là xúc đất gánh đất cát. Chỉ mới có một tháng ngắn ngủi mà cả người chịu cực khổ đến nỗi đâu còn dáng vẻ của con gái nữa.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 115



Lại nhìn Ninh A Hương cô, mặc quần áo sạch sẽ lại còn thơm mùi xà phòng, hai b.í.m tóc được chải cẩn thận, hai má trắng nõn nà, ngón tay cũng nền mịn trắng ngần, cả người vô cùng dịu dàng yểu điệu thanh tú.

Nghe thấy giọng điệu đầy oán hận của cô ta, Ninh Hương vô thức ngừng bước, thấp mày cười nhạo.

Ninh Lan nghe thấy tiếng của cô, quay soạt người nhìn về phía Ninh Hương: “Chị cười cái gì? Hiện tại tôi trông buồn cười như vậy khiến chị rất vui đúng không?”

Ninh Hương nhẹ nhàng hít một hơi, cũng xoay người lại, đối mặt Ninh Lan, cố ý hơi cau mày đáp: “Đúng đó, nhìn thấy cô từ học sinh cấp ba quý báu mà tàn tạ thành bộ dáng này, tôi vui vẻ muốn chết, hả dạ muốn c.h.ế.t ấy.”

Ninh Lan bị cô nói nên hận ý trong đáy mắt càng sâu nặng, cô ta siết chặt ngón tay cầm búa, gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Hương, nhếch môi nói: “Rốt cuộc là tôi làm gì chị? Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn tốt đẹp, tại sao chị đột nhiên lại thay đổi?”

Vô duyên vô cớ, gặp cô ta liền giận, không nói một nào với cô ta giống như hận cô ta cả một đời vậy.

Thế nhưng, rõ ràng trước lúc cô trở về náo loạn đòi ly hôn thì mọi chuyện đều đang tốt đẹp mà.

Ninh Hương lạnh mặt nhìn Ninh Lan chằm chằm, lập tức cười nhạt một cái: “Đột nhiên sao? Chẳng qua là đột nhiên thấy rõ bộ mặt thật của một số người mà thôi. Tôi m.ó.c t.i.m móc phổi bỏ ra cho cô, nhưng Ninh Lan cô đối xử với tôi thế nào?”

Ninh Lan biểu thị một bụng uất ức trong lòng, căng cuống họng lên hét: “Tôi đối xử với chị thế nào? Trước khi chị trở về náo loạn đòi ly hôn, chị là người chị thân nhất của tôi, tôi đã làm gì chị chứ?”

Ninh Hương bình ổn hơi thở: “Đúng, trước khi tôi đòi ly hôn, cô không làm gì tôi hết, bởi vì tôi đối xử tốt với cô! Trong nhà này, người khiến tôi bỏ ra nhiều nhất chính là cô, nhưng vào lúc tôi muốn ly hôn, cô đã làm cái gì?”

Trong mắt Ninh Lan hơi ẩm ướt, cố gắng trợn tròn mắt nhìn Ninh Hương.

Ninh Hương thấy cô ta không nói lời nào, lại tiếp tục nói: “Ninh A Lan, sự ích kỷ của cô là từ trong xương cốt mà ra! Một chút lương tâm cô cũng không có! Từ nhỏ Ninh Ba Ninh Dương có cha mẹ thương, tôi không muốn cô tủi thân nên tôi mới thương cô! Lúc ấy mẹ vừa sinh Ninh Ba Ninh Dương, trong nhà nghèo đến nỗi không có gì ăn, căn bản cha cũng không có ý định để cô đi học.”

“Là tôi! Là tôi không muốn thấy cô giống tao nên tôi mới nói với cha, con kiếm tiền để Ninh Lan đi học, tôi cam đoan với ông ấy tôi có thể kiếm được tiền để tạo điều kiện cho cô, cũng có thể giúp đỡ nuôi gia đình cho nên ông ấy mới để cô được đi học!”

“Cô tự hỏi lòng mình xem, cô không biết những chuyện này sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cô không phải không biết mà cô lựa chọn xem nhẹ.”

“Cô vậy mà lại lựa chọn không để mắt đến, cô trước giờ cũng không biết tại sao tôi muốn ly hôn, ly hôn rồi bị trong nhà đuổi ra ngoài thì sống có tốt không, có thể sống sót hay không. Cô chỉ để ý tôi có làm cho cô mất mặt hay không, cô có tiền xài hay không, tốt nghiệp có tìm được công việc tốt khiến cho người ta ghen tị hay không!”

“Trong mắt cô ngoại trừ bản thân cô ra thì còn ai nữa? Cô không chỉ ích kỷ, cô đối với mình cùng đối với người khác cho tới bây giờ đều là tiêu chuẩn kép! Tôi hi sinh cho gia đình là chuyện chị cả như tôi nên làm, cô xưa nay không cảm thấy có vấn đề. Đến lượt cô hi sinh thì lại là bức bách, là áp đặt, nhìn cô bây giờ, trong lòng tám phần là vô cùng hận. Nhưng cô hận được tôi sao, đi mà hận cô không có bản lĩnh, hận cha mẹ cô đi! Có bản lĩnh thì cô bỏ nhà đi đi!”

“Ninh Lan, so với cha mẹ và Ninh Ba Ninh Dương thì tôi hận cô hơn!”

Bởi vì so với Ninh Ba Ninh Dương thì cô càng bỏ nhiều tiền và sức lực vào trên người cô ta hơn, trên người Ninh Lan, ngoại trừ tiền tài cùng sức lực thì cô còn dành ra vô cùng nhiều tình cảm. Mà hết thảy những thứ này, toàn bộ đều cho chó ăn!

Vì cô ta thích đi học nhưng không được đi cho nên cô mới liều mạng để Ninh Lan được đi học. Bởi vì trong nhà không có bất kỳ người nào thương yêu chiều chuộng cô ta cho nên cô mới yêu thương Ninh Lan, không muốn trong nhà này lại có thêm một người giống như mình.

Cô liều mạng để Ninh Lan thoát khỏi những trói buộc này, để cô ta trưởng thành thành tài, trong lòng ít nhiều cũng là có chút kỳ vọng. Kỳ vọng sau khi cô ta thành tài có thể quay đầu lại tới nâng đỡ người chị này, hoặc là những người khác có cảnh ngộ như bọn họ.

Thế nhưng cô ta không có, cô ta hút khô m.á.u cô, quay đầu liền xem thường cái 'thây khô' như cô, càng xem thường người con gái từ nhỏ bị buộc lấy mất đi hết thảy cơ hội trưởng thành, quãng đời còn lại chỉ có thể bị ép đem hiến dâng và đánh đổi như cô.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 116



Nói xong những lời này, Ninh Hương cũng không đứng ở đó nữa, cũng mặc kệ Ninh Lan phản ứng thế nào, cô xoay người rời đi.

Cô không muốn nhìn thấy Ninh Lan ăn năn hối lỗi, căn bản cô cũng không cần.

Trải qua đời trước, cô có c.h.ế.t cũng sẽ không tin Ninh Lan nữa.

Có một số người bạn không thể cho họ cơ hội, không thể đối tốt với họ, càng không thể tin tưởng họ sẽ tỉnh ngộ, bởi vì bản tính của con người là không sửa được, không biết chừng có một ngày họ sẽ quay đầu cắn bạn một cái, lại còn dương dương đắc ý nói một câu: “Sao cô lại ngu xuẩn như vậy!”

Ninh Lan đứng trong ánh hoàng hôn đang dần dâng lên mà nhìn Ninh Hương đi xa, gắt gao cắn chặt răng.

Chớp mắt một cái, một giọt nước mắt từ khóe mắt lặng lẽ trượt xuống, dọc theo mũi chảy đến trong miệng, mặn chát.

***

Ninh Hương vừa đi vừa tiêu hóa cảm xúc, lúc sắp đến nhà Vương Lệ Trân, cảm xúc không tốt khi gặp Ninh Lan cũng gần như tiêu tan đi hết.

Lúc đầu cô nói mấy ngày này sẽ không đến nhà Vương Lệ Trân bởi vì bởi vì từ phường thêu trở về thuyền của cô không tiện đường. Nhưng bởi vì hôm nay cô được mấy viên kẹo xốp đen, muốn cho Vương Lệ Trân nếm thử nên mới đi đường vòng đến đây.

Lúc đến nhà Vương Lệ Trân, bà ấy đang ăn cơm chiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn thấy Ninh Hương tới, bà ấy vội vàng đứng dậy nói: “Ai da, bà không biết cháu muốn tới, không có làm thêm cơm.”

Ninh Hương cười cười ngồi xuống bên cạnh bàn, đặt kẹo xốp đen lên mặt bàn: “Cháu không phải tới ăn cơm, hôm nay có một thợ may cho cháu mấy viên kẹo xốp đen, nói là mua trong một tiệm lâu đời ở Tô Thành nên mang đến cho bà nếm thử.”

Vương Lệ Trân không phải người thích ăn uống, chỉ cười nói: “Có mấy viên thôi, cháu tự mình ăn là được rồi.”

Ninh Hương cười dịu dàng, lấy ra hai viên cho bà ấy: “Đồ ngon thì chia sẻ mới vui vẻ mà.”

Vương Lệ Trân thấy cô nói như vậy cũng không từ chối thêm, cùng Ninh Hương ăn mấy viên kẹo xốp đen. Kẹo xốp đen thơm ngọt mềm mại, nhất là tiệm lâu đời làm nên độ ngọt vừa phải, sẽ không bị ngán, ăn xong khắp miệng đều là mùi hạt vừng.

Ninh Hương và Vương Lệ Trân cùng nhau ăn xong kẹo xốp đen, lại để lại cho bà hơn phân nửa các loại dưa chua dưa muối tú mà các thợ may tặng cho cô rồi mới cầm đồ thêu thùa đi về nhà. Trở lại thuyền nhàn nhã nấu cơm ăn cơm, cả người xem như thả lỏng.

Cơm nước tắm rửa xong xuôi vẫn như cũ, đọc sách dưới ánh đèn một lát, mệt mỏi thì thổi đèn đi ngủ.

***

Cùng một bầu trời đêm, Giang Kiến Hải tựa ở đầu giường, tháo mắt kính xuống dụi mắt, giống như đã trải qua nhiều gian nan khốn khổ vậy, khắp cả người tinh thần không phấn chấn, mỏi mệt không chịu nổi.

Qua cái tết này, trông anh ta như nháy mắt già đi mấy tuổi. Vốn dĩ ba mươi mốt đóa hoa chính là lúc tinh khí thần(1) của đàn ông tốt nhất, kết quả hiện tại cả người đều có chút vị của đàn ông tuổi trung niên.

(1)Ba năng lượng của y học Trung Quốc

Vốn dĩ cưới người vợ trong thành thị kia trở về là có thể như trong lòng mong muốn mà nở mày nở mặt. Nhưng ai có thể nghĩ đến, cũng chỉ nở mặt trên đường xuống thuyền đi về nhà kia thôi, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất liền trở thành trò cười cho người khác.

Thể diện anh ta duy trì hai đời, chỉ trong mấy ngày này, toàn bộ đều sụp đổ không còn gì. Thể diện của anh ta ở trong thôn mất hết, trở thành trò cười trà dư tửu hậu của mọi người, bị kẹp giữa mẹ già cùng nàng dâu, trong ngoài không phải người.

Vốn dĩ anh ta tưởng rằng tìm được đối tượng mà mình ngưỡng mộ trong lòng là hạnh phúc của cuộc đời được bắt đầu, không nghĩ tới ác mộng cuộc đời lại bắt đầu.

Ngẫm lại đời trước, nào có trải qua những chuyện xấu thế này, anh ta có thể diện cả một đời, huy hoàng cả một đời, già trẻ trong nhà đều không thua kém, trước giờ chưa từng khiến cho anh ta gặp chút phiền phức nào, anh ta một lòng đi làm kiếm tiền là được, cuộc sống nhẹ nhõm không gì bằng.

Lại nghĩ đến đời này, trong mấy ngày từ tết đến nay, không có cách nào khác, ngoại trừ tức n.g.ự.c khó chịu đầu óc thình thịch như muốn nổ tung, còn lại chỉ là có chút… muốn mẹ nó lại c.h.ế.t thêm một lần.

Lại c.h.ế.t một lần, không biết còn có thể sống lại hay không.

Ngay lúc anh ta nhắm mắt lại tựa ở trên giường nghĩ những việc này, Lưu Doanh rửa mặt xong vào phòng.

Cô ta cởi giày bò lên giường, đến bên vén chăn lên tiến vào ổ chăn, nói với Giang Kiến Hải: “Em và mẹ anh thực sự không xử lý được, ngày mai anh đi Tô Thành làm việc thì đưa em theo đi, em không muốn ở lại nơi này, đưa tụi Giang Ngạn theo luôn là được.”

Giang Kiến Hải nhắm mắt lại, hít thở thật sâu: “Vậy mẹ anh phải làm sao?”

Lưu Doanh nói: “Bà ấy có thể đi có thể động, cũng sẽ không c.h.ế.t đói. Đừng nói bà ấy không muốn đến thành, bà ấy có muốn đến thành thì em cũng chịu không được. Em hiện tại nghe không hiểu bà ấy nói chuyện mà còn náo loạn thành thế này, nếu nghe hiểu bà ấy nói thì làm sao? Nếu vẫn không được, em mướn người giúp việc cho bà ấy.”

Kỳ thật từ lúc mới bắt đầu cô ta có thể trèo cao lên Giang Kiến Hải, sau khi thuận lợi kết hôn thì cô ta liền chuẩn bị vì phiếu cơm lâu dài này mà nhường nhịn nhiều một chút, cũng chính là đối xử với mẹ và con Giang Kiến Hải tốt một chút. Nhưng lúc thật sự tiếp xúc mới phát hiện căn bản nhẫn nhịn không được.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 117



Đương nhiên hiện tại không có mâu thuẫn gì với mấy đứa con, chỉ có mâu thuẫn với bà mẹ chồng xấu này. Còn mấy đứa con, cô ta cảm thấy mình hoàn toàn có thể nhịn được, dù sao sau khi có biện pháp, ba đứa trẻ này có thể đưa cô ta đến đỉnh cao cuộc đời.

Nhưng Lý Quế Mai, cô ta thật sự hoàn toàn nhịn không được, có chuẩn bị tâm lý khuyên chính mình bớt buồn buồn thì cũng nhịn không được. Biểu tình kia của Lý Quế Mai vừa bày ra, bô bô mắng chửi là cô ta liền m.á.u xông lên não muốn đánh nhau với bà ta.

Giang Kiến Hải không hiểu được, anh ta mở to mắt nhìn về phía Lưu Doanh, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Cho nên tại sao lại muốn náo hả? Bà ấy đã lớn tuổi như vậy, nói chứ cũng sắp xuống mồ rồi, em nhường bà ấy một chút không được sao? Để bà ấy an hưởng tuổi già không được hả? Còn có đây là năm gì rồi, mướn người giúp việc để cho người ta tố giác sao? Đây là chuyện bóc lột giai cấp, mấy lời này về sau em ít nói giùm anh cái.”

Lưu Doanh mở to hai mắt: “Là em muốn náo sao? Mẹ anh là người thế nào anh nhìn không ra sao? Lúc trở về anh nói với em, bà ấy chỉ là miệng mồm linh tinh nhưng con người rất tốt, xin hỏi tốt chỗ nào? Em không cần nghe hiểu bà ấy nói, nhìn sắc mặt và giọng điệu liền biết mấy lời mắng em khó nghe nhường nào. Em ở nhà cũng không có làm việc nhà, làm không tốt không phải là bình thường sao? Em ở nhà cũng không có hầu hạ ai, đến nơi đây hầu hạ cả nhà anh, lại còn mắng em! Bà ấy chính là muốn chèn ép em, giẫm đạp em dưới chân mà!”

Giang Kiến Hải lại hít sâu một hơi: “Việc nhà làm không tốt thì em học hỏi luyện tập đi, những phụ nữ khác đều được, chỉ có em không được? Còn nữa, em làm không tốt, bà ấy nhìn không vừa mắt lải nhải hai câu thì thế nào? Em có mất miếng thịt hay là thế nào? Cái gì gọi là muốn đạp giẫm em dưới chân?”

Lưu Doanh trong nháy mắt lại bực dọc: “Giang Kiến Hải, anh có ý gì hả? Không xem em là người đúng không?”

Giang Kiến Hải vốn cũng không phải là người có kiên nhẫn đối với phụ nữ, đời trước lại quen đối xử với Ninh Hương như thế. Anh ta đối với Lưu Doanh cũng không kiên nhẫn nhiều, sớm đã bị cô ta giày vò mà mất hết. Thấy thái độ của Lưu Doanh không tốt, lần này anh ta lập tức nổi giận.

Giận lên nói với Lưu Doanh: “Anh có ý gì hả? Anh còn muốn hỏi em có ý gì nữa kìa? Kia là mẹ anh! Mẹ ruột một tay phân một tay nước tiểu mà nuôi anh lớn! Nói bao nhiêu lần rồi, em nhường bà ấy một chút, nhường bà ấy một chút không hiểu sao?”

Lưu Doanh oán giận nói tiếp nói một câu: “May tay phân một tay nước tiểu cho ăn mà lớn hả?”

Giang Kiến Hải: “...”

Anh ta thực sự nhịn không được, nổi giận lớn tiếng: “Lưu Doanh, em có bị bệnh không? Đọc sách toàn dùng để cãi nhau mắng nhau đúng không? Kính già yêu trẻ hiếu kính cha mẹ em có biết hay không? Vợ trước của anh không biết chữ cũng hiểu hơn em!”

Lại nhắc vợ trước đúng không, Lưu Doanh cười lạnh: “Vợ trước của anh tốt như vậy, anh cứ nhớ mãi không quên như thế thì đi tìm cô ta đi!”

Giang Kiến Hải tức giận muốn xỉu, thực sự không nghĩ ra sao mình lại cưới về một người vợ như thế, trước khi kết hôn rõ ràng không phải như vậy. Hiện tại thật sự là hoàn toàn không nói đạo lý, một chút xíu đạo lý cũng nói không hiểu.

Văn nhã có nội hàm cái rắm, lời lẽ lúc mắng người khác càng khiến người ta tức giận hơn so với người không đi học.

Mẹ anh ta nói không sai, sách đều bị đọc trong bụng chó hết rồi!

Trước khi kết hôn là giả vờ sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Khẳng định là giả vờ.

Anh ta thật sự tức muốn chết, dùng tay che trán phục hồi lại hơi thở, nếu không cảm thấy mình có thể sẽ đột ngột chảy m.á.u não qua đời ngay tại chỗ. Anh ta thật không biết phụ nữ có thể càn quấy như thế, anh ta tức gần c.h.ế.t cãi cũng cãi không lại, thật tức c.h.ế.t anh ta tính toán mà!

Thực sự không chịu nổi, anh ta vén chăn lên xuống giường, cũng muốn tránh né Lưu Doanh để tỉnh táo lại.

Kết quả Lưu Doanh ngồi ở trên giường nhìn anh ta: “Cãi nhau không lại liền chạy, lại muốn lạnh nhạt với em đúng không? Anh chỉ có chút bản lĩnh này, ra ngoài cũng đừng trở lại nữa, anh ngủ bên ngoài là được, không khí bên ngoài tươi mới hơn.”

Giang Kiến Hải hít thở thật sâu thật sâu, kiềm chế cơn giận, quay đầu lại nhìn Lưu Doanh, kiềm chế giọng điệu nói: “Lưu Doanh, em làm cho rõ ràng, đây là nhà anh, anh thích ngủ đâu thì ngủ đó. Anh có thể đuổi em đi nhưng em không có quyền đuổi anh đi!”

Lưu Doanh nhìn anh ta: “Anh dám đuổi em đi? Em cầm giấy hôn thú đến ủy ban tố anh ngược đãi vợ! Anh đã cưới em thì phải chịu trách nhiệm với em đến cùng. Em vì anh mà làm mất lòng cha mẹ, anh dám ngược đãi em thử xem, em cá c.h.ế.t lưới rách với anh!”

Nhược điểm của Giang Kiến Hải chính là c.h.ế.t cũng phải sĩ diện, anh ta tuyệt đối sẽ không để cô ta đến ủy ban làm loạn hay là để cô ta nháo đến chỗ công xưởng anh ta, cô ta có thể bóp anh ta gần chết.

Giang Kiến Hải đương nhiên lại suýt chút nữa tức muốn xỉu, thậm chí muốn đưa tay véo mạnh nhân trung của mình. Hơn nửa ngày anh ta quả nhiên cũng sợ rồi yếu rồi cam chịu số phận luôn rồi, nhưng lại không muốn lại chịu thua mà dỗ dành, thế là ném cho Lưu Doanh một câu: “Được, anh đi!”

Nói xong anh ta cầm áo bông lên đi ra ngoài, mặc áo bông rồi vào nhà bếp. Vẫn là ngồi phía sau lòng bếp hút thuốc lá, trọn một đêm hút hết một bao, hút đến rạng sáng vẫn là buồn ngủ nên chạy vào phòng Giang Ngạn, chen lên giường Giang Ngạn Giang Nguyên mà ngủ.

Sáng sớm Giang Ngạn Giang Nguyên tỉnh lại, cả mặt mơ mơ màng màng ngơ ngác—— Sao mà ngủ dậy ở đầu giường lại nhiều thêm một người vậy?

A, hoá ra là người cha đáng thương của tụi nó.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 118



“Có thể gả cho con trai mẹ là phúc tu tám đời của con rồi, con cần phải hầu hạ nó cho tốt.”

“Mỗi sáng con phải thức sớm một chút, làm cơm xong thì chờ nó dậy ăn, đừng lười biếng.”

“Con trai mẹ là xưởng trưởng lớn, công việc rất mệt mỏi, kiếm tiền nuôi con, con phải săn sóc trong nhà cho tốt, đừng tạo thêm gánh nặng cho nó.”

......

Vốn dĩ cuộc sống trong hôn nhân sau tưởng tượng của Lưu Doanh không phải như thế này, cô ta còn tưởng Giang Kiến Hải sẽ chuyện gì cũng theo ý cô ta.

Giang Kiến Hải không thích nguyên nữ chính A Hương cho nên mới cần A Hương dùng sự kiên nhẫn và hiền lành để cảm hóa anh ta, để anh ta tiếp nhận người vợ nhà quê kia. Mà Giang Kiến Hải thích người vợ thành thị như cô ta, sau khi cưới hẳn là chiều chuộng cô ta mới đúng.

Nhưng hiện thực thì, đừng nói chiều chuộng nghe lời cô ta, chẳng những không có mà mỗi ngày còn âm thầm giúp mẹ anh ta chèn ép cô ta. Cái gì cũng là mẹ anh ta đúng, cái gì cũng là mẹ anh không dễ dàng gì, dù là mẹ anh ta có lại hà khắc không có đạo lý, cuối cùng luôn có hai câu vạn năng—— Bà ấy là mẹ ruột anh!

“Bà ấy không dễ dàng gì nuôi anh lớn được như thế này!”

Hiện tại càng giỏi hơn, trực tiếp bỏ mặc coi ta ở nông thôn còn mình thì bỏ đi. Cô ta mới kết hôn với anh ta mấy ngày mà anh ta đã bỏ cô ta ở lại nông thôn hầu hạ mẹ anh ta và ba đứa con không có quan hệ m.á.u mủ, chính mình thì như chối bỏ trách nhiệm rồi rời đi.

Cô ta nhớ trong nguyên tác, Giang Kiến Hải cũng là kết hôn xong liền bỏ nữ chính ở lại nông thôn, mình thì đi nơi khác khảo sát học tập, một năm cũng không trở về mấy lần. Cô ta tưởng rằng là Giang Kiến Hải không thích nữ chính lúc trước nên mới như vậy, hoá ra đổi thành cô ta cũng giống như vậy.

“Có thể gả cho con trai mẹ là phúc tu tám đời của con rồi, con cần phải hầu hạ nó cho tốt.”

“Mỗi sáng con phải thức sớm một chút, làm cơm xong thì chờ nó dậy ăn, đừng lười biếng.”

“Con trai mẹ là xưởng trưởng lớn, công việc rất mệt mỏi, kiếm tiền nuôi con, con phải săn sóc trong nhà cho tốt, đừng tạo thêm gánh nặng cho nó.”

......

Vốn dĩ cuộc sống trong hôn nhân sau tưởng tượng của Lưu Doanh không phải như thế này, cô ta còn tưởng Giang Kiến Hải sẽ chuyện gì cũng theo ý cô ta.

Giang Kiến Hải không thích nguyên nữ chính A Hương cho nên mới cần A Hương dùng sự kiên nhẫn và hiền lành để cảm hóa anh ta, để anh ta tiếp nhận người vợ nhà quê kia. Mà Giang Kiến Hải thích người vợ thành thị như cô ta, sau khi cưới hẳn là chiều chuộng cô ta mới đúng.

Nhưng hiện thực thì, đừng nói chiều chuộng nghe lời cô ta, chẳng những không có mà mỗi ngày còn âm thầm giúp mẹ anh ta chèn ép cô ta. Cái gì cũng là mẹ anh ta đúng, cái gì cũng là mẹ anh không dễ dàng gì, dù là mẹ anh ta có lại hà khắc không có đạo lý, cuối cùng luôn có hai câu vạn năng—— Bà ấy là mẹ ruột anh!

“Bà ấy không dễ dàng gì nuôi anh lớn được như thế này!”

Hiện tại càng giỏi hơn, trực tiếp bỏ mặc coi ta ở nông thôn còn mình thì bỏ đi. Cô ta mới kết hôn với anh ta mấy ngày mà anh ta đã bỏ cô ta ở lại nông thôn hầu hạ mẹ anh ta và ba đứa con không có quan hệ m.á.u mủ, chính mình thì như chối bỏ trách nhiệm rồi rời đi.

Cô ta nhớ trong nguyên tác, Giang Kiến Hải cũng là kết hôn xong liền bỏ nữ chính ở lại nông thôn, mình thì đi nơi khác khảo sát học tập, một năm cũng không trở về mấy lần. Cô ta tưởng rằng là Giang Kiến Hải không thích nữ chính lúc trước nên mới như vậy, hoá ra đổi thành cô ta cũng giống như vậy.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 119



Trước khi xuyên qua cô ta chưa từng kết hôn, trong ý thức của cô ta, kết hôn chính là tìm một người đàn ông nuôi mình, tiêu tiền của anh ta, ăn của anh ta, dùng của anh ta, để anh ta hầu hạ mình cùng nhau hưởng thụ cuộc sống.

Giang Kiến Hải thích cô ta, sau khi cưới hẳn là nên chiều chuộng cô ta, chiều chuộng cô ta thành một công chúa cá muối(1). Công chúa cá muối như cô ta không cần làm việc gì cả, cô ta có được một người chồng có tiền thì có thể nhận được sự hâm mộ của người khác.

(1) Chỉ người không có ước mơ, không muốn động tay làm việc gì cả

Kết quả thì sao? Cuộc sống sau khi kết hôn sao lại thành như vậy?

Cô ta còn chưa được hưởng thụ thể diện của thân phân vợ xưởng trưởng mà trước hết đã bị anh ta bỏ lại ở nông thôn với mẹ và ba đứa con anh ta?

Lúc đầu cô ta cho là mình hao tốn tâm tư cướp nam chính từ tay nữ chính, cũng có được tình yêu của nam chính thì chính là người thắng lợi nhất trong thế giới này, về sau có thể không lo ăn uống mà làm vợ trưởng xưởng, còn có thể dựa vào ba đứa bé con mà hoàn toàn đổi đời.

Kết quả, hiện tại cô ta sâu sắc cảm thấy mình giống như tiến vào một cái hố to, Giang Kiến Hải không phải người được trời ưu ái gì cả, anh ta chính là một cái hố to!

Lúc yêu đương nói nhiều lời dễ nghe như vậy, nói cả đời này sẽ đối xử tốt với cô ta, để cô ta được sống tốt, kết quả đây chính là đối xử tốt với cô ta đó hả? Chính là sắp xếp những ngày tháng tốt lành như này cho cô ta cho cô ta hả?

Mà hiện tại chuyện làm cô ta ấm ức buồn bực nhất khó chịu chính là, năm trước cô ta vì kết hôn với Giang Kiến Hải mà trở mặt với cha mẹ mình, công việc ở công xưởng cũng bán mất, hiện tại cô ta chỉ còn người chồng Giang Kiến Hải này thôi.

Cô ta không quả quyết ly hôn bởi vì phụ nữ kết hôn hai lần ở thời đại này sẽ bị kỳ thị, sau khi ly hôn cô ta muốn tìm được người đàn ông tốt như Giang Kiến Hải, hoặc là xấp xỉ như Giang Kiến Hải thì hầu như là không thể nào, vậy đời này của cô ta sẽ hỏng rồi!

Không được, cô ta tuyệt đối không thể ly hôn rồi tìm một người đàn ông có điều kiện kém hơn, như thế sẽ chỉ làm cho người khác xem thường, mắng cô ta tự tạo nghiệt.

Nghĩ tới đây, Lưu Doanh hít sâu một hơi để cho mình ổn định.

Bất kể nói thế nào, Giang Kiến Hải đúng thật có công việc tốt, tiền lương cao có thể cho cô ta không lo ăn uống mà sống qua ngày, ba đứa con sau này lại có triển vọng lớn, có thể khiến cho cô ta sống trong vinh quang hạnh phúc, được người ta ghen tị.

Vì hạnh phúc sau này, cô ta phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Không cần chấp nhặt với bà mẹ chồng sắp c.h.ế.t Lý Quế Mai kia, vào lúc mấu chốt Giang Kiến Hải thăng chức xưởng trưởng chính này, cũng không thể chạy đến thành nháo loạn vạch mặt Giang Kiến Hải đến mức không thể thu dọn tàn cuộc, nhất định phải để anh ta thuận lợi thăng chức mới được.

Cô ta kết hôn với anh ta vốn cũng không phải đơn thuần là vì tình cảm mà cô ta có mục đích khác, cho nên không thể vì một chút tức giận liền chặt đứt con đường duy nhất này của mình.

Bỏ cô ta lại nông thì cứ bỏ đi, vừa hay cô ta sẽ lợi dụng khoảng thời gian ở nông thôn này mà dạy dỗ từng đứa con riêng này, như thế sau khi vào trong thành sẽ có thể thoải mái mà hưởng thụ rồi.

Về phần bà già sắp c.h.ế.t Lý Quế Mai kia thì đấu với bà ta là xong, tóm lại Giang Kiến Hải không ở nhà, cũng không ai che chở bà già sắp c.h.ế.t này, cô ta không tin mình đấu không lại một bà già nông thôn sắp chết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chờ khi Giang Kiến Hải công việc ổn định về nhà thì cô ta lại đề cập với anh ta chuyện vào thành.

***

Mấy ngày nay, mỗi ngày Ninh Hương đều đến phường thêu dạy các tú nương thêu đai lưng. Đại khái nguyên nhân bởi vì cô mà những người ở đại đội Điềm Thủy đặc biệt chú ý chuyện nhà họ Giang, xảy ra bất kỳ động thái gì cũng biết, rảnh rỗi bèn lấy ra bàn tán để giải sầu.

Bất quá cũng bởi vì có cô ở đây, các tú nương nói chuyện đều rất chú ý, cô rõ ràng có thể cảm giác được, những tú nương này đang cố gắng tránh nói mấy lời khiến cho cô không thoải mái, cơ bản đều là tránh né không nói đến chuyện của cô.

Bởi vì bọn họ cũng không biết câu nào làm cô vui, câu nào làm cô không vui cho nên dứt khoát lúc tán gẫu trực tiếp không nhắc tới cô, giống như chuyện nhà họ Giang không hề liên quan gì đến cô.

Nghiêm túc mà nói, hiện tại đúng thật là không liên quan gì đến cô.

Hôm nay đến phường thêu chưa bao lâu, các tú nương nói chút chuyện phiếm khác rồi lại nói về chuyện nhà họ Giang, chỉ nói Giang Kiến Hải một mình vào thành đi làm, bỏ lại vợ ở nông thôn hầu hạ mẹ và ba đứa con của anh ta.
 
Back
Top Bottom