Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 100



Ninh Hương cố ý phủi phủi lên quần áo trên người: “Vậy sao? Đối với tôi từ khi rời khỏi nhà các cậu, ăn cơm cũng ngon miệng, ngủ cũng ngon giấc hơn, mỗi ngày trôi qua vô cùng tốt. Các cậu cũng biết tay nghề của tôi rồi, ai da, mỗi ngày tôi đều làm cho mình một bàn đầy đồ ăn, ăn từng miếng một, lại còn không có người nào cướp của tôi, thoải mái vô cùng...”

Mặt Giang Ngạn cùng Giang Nguyên đã tái đi rồi, rõ ràng là tức giận đến mức muốn đánh người, kết quả nghe thấy đồ ăn là miệng lại đầy nước miếng. Nhiều đến mức chảy ra cả khóe miệng, hai người cùng nhau nuốt xuống.

Ninh Hương nhìn hai thằng nhóc như vậy, lại tiếp tục khích thêm vào: “Thèm hả? Đáng tiếc là sau này các người không còn được hưởng lộc ăn này nữa.”

Giang Ngạn nắm c.h.ặ.t t.a.y trừng trừng mắt, tức giận giống như con nghé con: “Cha tôi sẽ mang mẹ kế mới trở về, Ninh Hương cô chờ xem, mẹ kế mới chắc chắn tốt hơn cô, người ta là người thành phố.”

Người thành phố hầu hạ cả một nhà các người?

Ninh Hương cười lạnh: “Được, tôi sẽ chờ.”

Giang sơn dễ đổi, cô không tin loại đàn ông như Giang Kiến Hải có thể lấy được một phụ nữ thành phố có học thức, hiểu lễ phép sống hạnh phúc một đời. Hôn nhân khác tình yêu, chỉ cần kết hôn và chung sống, tất cả đức hạnh của Giang Kiến Hải sẽ bộc lộ ra hết, gần như không có người phụ nữ nào có thể chịu đựng được việc anh ta coi mình là hoàng đế.

Không có chuyện thay vợ mới mà Giang Kiến Hải lại thay đổi tính cách của mình đến 180 độ được. Tính cách của người trưởng thành sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy được, huống hồ anh ta đã lớn tuổi, tư tưởng càng bảo thủ không dễ thay đổi.

Ninh Hương cũng không tin, vận mệnh đời này của Giang Kiến Hải lại tốt như vậy được, có thể tìm được một người ngốc nghếch giống cô kiếp trước, chịu cực khổ, mệt mỏi dành cả đời để hầu hạ cả nhà bọn họ.

Con gái nông thôn đã không chịu nổi uất ức này, càng không phải nói đến con gái ở thành phố, con gái thành phố tất cả đều biết chữ, lại càng không ngốc nghếch. Không cần nhìn người khác, chỉ cần nhìn Ninh Lan nhà cô có thể đọc được chữ nổi, biết cách đấu tranh cho quyền lợi của mình.

Giang Ngạn nhìn mặt Ninh Hương, thằng bé phát hiện mình không thể ra oai được trước mặt Ninh Hương, Ninh Hương đã không còn giống trước kia mặc thằng bé bắt nạt.

Biết rõ mình không chiếm được chút lợi ích nào, thằng bé cũng không muốn làm mất mặt mình nữa, nắm cánh tay Giang Nguyên xoay người rời đi. Mặt thằng bé đen xì, giống như có thể phát nổ.

Vương Lệ Trân ở bên cạnh không nói chuyện, đợi Gang Nguyên và Giang Ngạn đi rồi mới nói: “Đằng trước là hai đứa con riêng sao?”

Ninh Hương quay đầu nhìn Vương Lệ Trân, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng: “Đúng.”

Vương Lệ Trân nói: “Bà cũng xem như là tận mắt chứng kiến, ác ý của cháu với mấy người đó rất lớn, tám mươi phần trăm là vì tính cách trước đây của cháu yếu đuối, bắt nạt cháu dễ dàng. Bọn họ nói chồng trước của con vào thành phố đưa vợ mới về, thật hay giả vậy?”

Ninh Hương vòng tay lên đi tiếp về phía trước, giọng điệu bình thản: “Ai cần biết, anh ta vẫn luôn nghĩ sẽ tìm một cô gái thành phố có học thức, văn hóa, có lẽ có người thực sự hoa mắt mới để cho anh ta tìm được.”

Vương Lệ Trân nói: “Ai da, đầu óc có vấn đề sao, một cô gái thành phố có học thức, lại có thể vội vàng trở thành mẹ kế của ba đứa trẻ hả? Ba đứa trẻ này, thật sự nhìn qua đã cảm thấy rất khó phục vụ, rất hung dữ.”

Ninh Hương cùng với Vương Lệ Trân mua xong pháo, đi bộ hết đoạn đường còn lại, tâm trạng vui vẻ quay về nhà. Trên đường về trong tay đã đầy túi lớn túi bé các thứ linh tinh, tất cả đều là đồ chuẩn bị cho năm mới.

Một người sinh hoạt, bình thường chi tiêu rất ít, cho nên có thể tiết kiệm được không ít tiền, đến ngày Tết có thể mua được nhiều đồ hơn một chút. Không cần phải tiết kiệm tiền ăn uống cho người khác, tự nhiên bản thân cũng trở nên tự do thoải mái.

Bình thường Vương Lệ Trân trồng ít rau dưa và hoa quả, còn có gà mái đẻ để lấy trứng, có thể mang đi bán lấy tiền mua đồ dùng cần thiết cho nhà cửa. Hàng năm bà cũng dẫn đầu đội sản xuất đi lấy heo về nuôi, đến cuối năm bán heo lấy tiền, cho nên sau khi giao lại tiền cho đội sản xuất, cũng còn dư lại một ít.

Tiền dư trong tay bà không nhiều lắm nhưng cũng đủ dùng cho ngày Tết.

Tuy Ninh Hương không có nuôi heo nuôi gà, cũng không có trồng rau dưa và trái cây để bán, nhưng hơn bốn tháng nay cô chăm chỉ thêu thùa để kiếm sống, kiếm được nhiều tiền hơn đi làm, tiền trong tay cô tích góp được không ít.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 101



Ninh Hương lấy ra một số tiền, góp lại với Vương Lệ Trân, cùng nhau đi mua đồ cho ngày Tết. Quả thật cô không quan tâm ai trả nhiều ai trả ít, cô chỉ dựa vào kỹ năng thêu thùa mà Vương Lệ Trân dạy cô để kiếm sống, nếu sau này Vương Lệ Trân không thể nuôi được lợn nữa, cô sẽ lấy tiền lương ra đưa cho bà.

Cho đến bây giờ cô cũng không phải là một người ích kỷ, cho dù đời trước bị tổn thương sâu sắc như vậy,thì đời này cũng không phải người cực đoan, đối với mọi người không hề có sự đề phòng nào. Chỉ cần người này xứng đáng, cô sẽ sẵn lòng ở cạnh người ta.

Sau khi về đến nhà, Ninh Hương cũng không để mấy người nhà họ Giang trong lòng, vẫn chăm chú làm đồ ăn cho lễ Tết.

Cô lấy hoa quế phơi khô được bảo quản dưới cái nắng mùa thu ra, lại lấy gạo nếp, gạo tẻ cùng đường trắng, đầu tiên làm bánh mật đường hoa quế. Bánh mật đường hoa quế là món ăn các cô nhất định phải ăn vào lễ mừng năm mới, nhà nào cũng biết làm.

Vương Lệ Trân biết Ninh Hương không thích người khác nhắc đến người nhà họ Giang, cho nên bà cũng không tò mò mà nhiều lời, chỉ cùng Ninh Hương ăn cơm. Đứng làm một bên, bà khen Ninh Hương: “A Hương, cháu thật sự rất giỏi đó.”

Người khác làm chỉ cần ra hình dạng với có thể ăn ngon miệng là được, mà cô không giống vậy, cô làm cái gì cũng rất chỉn chu tỉ mỉ, hương vị thơm ngon mềm dẻo ngon miệng, hơn nữa hình dạng cũng rất đẹp, mang ra bán cũng rất được.

Ninh Hương cũng không khiêm tốn, cười nói: “Ngoại trừ biết thêu thùa ra, làm đồ ăn là sở trường số hai của cháu đấy.”

Vốn dĩ khi sinh ra trời đã cho cô năng khiếu, nhưng bởi vì kiếp trước còn phải hầu hạ Giang Kiến Hải, sau đó dành nửa cuộc đời để suy nghĩ về cái ăn. Chỉ cần Giang Kiến Hải muốn ăn cái gì, cô đều phải làm, hơn nữa phải làm cho đẹp mắt thì ăn mới ngon.

Không phải khiêm tốn, tay nghề của cô có thể so với rất nhiều đầu bếp lớn khác.

Cô vẫn nói Giang Kiến Hải ở trước mặt cô giống như hoàng đế, lời này không chút nói quá nào. Kiếp trước, Giang Kiến Hải trước mặt người khác như thế nào thì cô không biết, nhưng ở trước mặt cô thì phải giống như hoàng đế.

Nước rửa chân cũng phải bê đến tận chân, rửa chân xong thì chìa ra cho Ninh Hương, để cô lau khô chân cho anh ta, còn giúp anh ta cắt móng tay móng chân. Có đôi khi nằm lì ở nhà không chịu đứng dậy, phải để Ninh Hương mang cơm đến tận giường anh ta.

Một câu cũng không phàn nàn anh ta, mà cho dù có phàn nàn, anh ta cũng chỉ mở miệng nói: “Tôi cực nhọc, vất vả ra ngoài kiếm tiền nuôi cái gia đình này, cô có biết tôi đi làm mệt thế nào không? Cái nhà này đều là do tôi nuôi, không có tôi mấy người chỉ còn đường ăn không khí, tôi về đến nhà còn không thể hưởng thụ một chút sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh cứ hưởng thụ đi, đời này hưởng thụ cho c.h.ế.t anh!

...

Kiếp trước Giang Kiến Hải được hưởng thụ cuộc sống “Làm hoàng đế” cả đời, đời này trước đêm giao thừa một ngày, dẫn theo người vợ mới mà anh ta vô cùng vừa ý về đại đội Cam Hà.

Anh ta cưới người vợ thứ ba, vô cùng hợp ý anh ta, thứ nhất là tốt nghiệp trung học như anh ta muốn, thứ hai là phụ nữ thành phố hàng thật giá thật. Bộ dạng cũng rất xinh đẹp, nói chuyện cũng không có th* t*c như nông dân.

Tóm lại là, người phụ nữ này dường như sinh ra là để dành cho anh ta.

Chỉ có phụ nữ như vậy, mới xứng đôi với anh ta.

Người phụ nữ này tên là Lưu Doanh, sau khi tốt nghiệp trung học, cô ta ra ngoại thành làm ở công trường hai năm, sau đó trở về thành phố làm công nhân. Năm nay Giang Kiến Hải đi nhà máy để học khảo sát, vận mệnh sắp xếp cho hai người họ quen biết nhau.

Giang Kiến Hải kết hôn cùng Ninh Hương không lâu thì chuyển ra khỏi thị trấn, bởi vì chán ghét Ninh Hương, cho nên hơn nửa năm nay cũng chưa về. Mãi cho đến trước Trung thu nhận được điện thoại báo nên mới về, sau khi về thì ly hôn.

Thực ra trước khi trở về vào ngày Trung thu, Giang Kiến Hải đã thân thiết hơn với Lưu Doanh. Hai người mới gặp đã thân rất ăn ý, ở cùng một chỗ tán ngẫu cũng đều là chuyện tình yêu nam nữ, thơ ca, Giang Kiến Hải mê gà đẻ trứng hơn củi, gạo, dầu, mỡ.

Đây mới là người phụ nữ mà anh ta dành cả đời để tìm kiếm, có học thức lại hiểu lễ nghĩa, nho nhã, lịch sự. Kết hôn với người phụ nữ như vậy, cả đời này của anh ta mới có thể coi là hoàn hảo, không còn gì để nuối tiếc.

Đương nhiên là vì Lưu Doanh xuất hiện, cũng là một trong những lý do khiến anh ta trở về vào Trung thu, nghe thấy Ninh Hương ầm ĩ đòi ly hôn, anh ta không thèm do dự mà đồng ý luôn. Lúc đó anh ta cho rằng anh ta có thể cưới được Lưu Doanh rồi.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 102



Bây giờ Lưu Doanh sắp trở thành vợ mới của anh ta, anh ta càng cảm thấy cực kỳ tiếc nuối kiếp trước.

Kiếp trước anh ta đã học tập ngoài thị trấn suốt một năm, tại sao ở nhà máy lại không được người phụ nữ như Lưu Doanh? Nếu kiếp trước Lưu Doanh xuất hiện trước mặt anh ta, anh ta làm sao có thể lãng phí cả đời ở cùng Ninh Hương, đời trước đã ly hôn từ lâu rồi.

Cũng may kiếp này được như ước nguyện, những chuyện xảy ra kiếp trước cứ để nó là quá khứ, tạm thời chưa có chuyện gì xảy ra, cứ an tâm hưởng thụ hạnh phúc của kiếp này.

Thuyền đến bến thì dừng lại, Giang Kiến Hải xách theo vali hành lý dẫn Lưu Doanh từ trên thuyền xuống, đưa cô ta về nhà.

Vừa đi anh ta vừa nói: “Giang Ngạn, Giang Nguyên, Giang Ngân chắc chắn sẽ thích em, bọn chúng từ lâu đã muốn có một người mẹ là người thành phố.”

Lưu Doanh cũng xách vali trong tay, đi bên cạnh Giang Kiến Hải cười nói: “Em cũng rất thích trẻ con, em cảm thấy bọn trẻ dễ thương lại cực kỳ đáng yêu, chỉ cần nghĩ thôi em đã cảm thấy rất dễ thương rồi, đáng yêu nhất là con trai.”

Giang Kiến Hải thích nghe Lưu Doanh nói chuyện, mỗi lần nghe đều thấy có ý nghĩa lại dễ nghe. Nói mấy câu về bọn trẻ, anh ta lại nói về Lý Quế Mai: “Mẹ anh cũng lớn tuổi, mồm miệng có thể hơi không được tốt, nhưng con người bà rất tốt.”

Lưu Doanh cười khẽ cố ý nói: “Em là một người vợ tốt như vậy, chắc bà không nhìn thấy được tật xấu đâu? Chúng ta kết hôn, mẹ anh là mẹ em, em sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu, anh yên tâm đi.”

Giang Kiến Hải gật đầu, trong lòng cực kỳ thoải mái: “Được, đi thôi.”

Trong lòng Lưu Doanh tràn đầy mong chờ, cái chính là muốn đến nhà họ Giang thật nhanh, tận mắt thấy ba đứa con của anh ta. Cô ta gả cho Giang Kiến Hải, không đơn giản là vì một mình Giang Kiến Hải, mà còn bởi vì ba đứa con của anh ta.

Hai người sóng vai nhau vào nhà họ Giang, trên đường gặp người quen, cười cười chào hỏi với Giang Kiến Hải. Chờ khi đi qua nhau, lại vang lên những tiếng thì thầm: “Là vợ mới sao?”“Lý Quế Mai đúng là không nói dối nhỉ?”

“Nhìn qua trông phong cách giống phương Tây, đúng là phụ nữ thành phố.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 103



Không chỉ không đáng yêu... hai thằng nhóc kia... bộ dạng còn cực kỳ hung dữ.

Nhưng Lưu Doanh vẫn phải miễn cưỡng cười: “Chào mọi người.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Kiến Hải đương nhiên không cảm thấy nhà mình có vấn đề gì, trong suy nghĩ của anh ta, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, người anh ta lấy sao có thể khinh thường ghét bỏ mẹ và mấy đứa nhỏ được. Hơn nữa, lúc trước Lưu Doanh còn nói rất nhiều lời rộng lượng.

Anh ta vẫn chìm đắm trong hạnh phúc vì cưới được vợ mới về, dẫn theo Lưu Doanh vào trong nhà, nói trong nhà rất ấm áp.

Kết quả Lưu Doanh vừa mới cùng anh vào trong nhà, lập tức nhíu mày. Cô ta biết phải kìm nén, nhưng cố gắng chịu đựng được hai giây là bỏ cuộc, nâng tay che kín mũi, lông mày nhíu lại.

Đương nhiên Giang Kiến Hải cũng ngửi thấy trong phòng có mùi gì, nhưng anh ta là do Lý Quế Mai nuôi lớn, từ nhỏ đã quen với nhiều chuyện, đương nhiên không thể khinh thường mẹ ruột mình được, cho nên lúc anh ta lấy Lưu Doanh bịt mũi nhíu mày, lập tức lấy tay khẽ vỗ lên cánh tay cô ta một cái, ý là để cô ta không nên làm như vậy.

Lưu Doanh đương nhiên có thể hiểu được ý của anh ta, vì để giữ vững nguyên tắc làm người căn bản, cô ta chịu đựng bỏ tay xuống, đồng thời giãn mày ra, sau đó quay đầu cười nói: “Mẹ, con và Kiến Hải mang cho mẹ rất nhiều đồ ăn ngon. Còn có Giang Ngạn, Giang Nguyên, Giang Hân, các con đều có phần đấy.”

Nói xong cô ta bỏ vali trong tay xuống mở khóa ra, bên trong có rất nhiều đồ ăn mang từ Tô Thành về, có hàng trăm cái bánh hoa quả, bánh mật đường, còn có bánh quy xốp, bánh hoa mai cùng với bánh đồng tiền vuông.

Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân nhìn thấy rất phấn khích, miệng thèm đến ch** n**c miếng ròng ròng.

Lý Quế Mai không dễ kích động như vậy, cười cười nói: “Còn chưa làm gì, sao đã gọi mẹ rồi?”

Lý Quế Mai nói tiếng địa phương, Lưu Doanh là người ngoài, một chữ cũng không hiểu. Cô ta mở to hai mắt, nhìn về phía Giang Kiến Hải hỏi: “Cái gì?”

Giang Kiến Hải còn chưa kịp giải thích, Giang Ngạn ở bên cạnh đã nói bằng giọng phổ thông rất chuẩn, giải thích: “Bà nội tôi nói, cô với cha còn chưa tổ chức, sao cô có thể gọi bà ấy là mẹ?”

Lưu Doanh nghe xong lời này, mặt bỗng đỏ lên.

Giang Kiến Hải ở bên cạnh giải thích: “Mẹ, lần này chúng con đã thống nhất sẽ không tổ chức nữa. Con đã kết hôn ba lần rồi. Làm sao con có thể tổ chức được nữa? Chúng con đã lĩnh giấy kết hôn, gọi mẹ cũng không có vấn đề gì cả.”

Lý Quế mai nghe xong gật đầu: “Được được được, cũng tiết kiệm được ít tiền.”

Lưu Doanh nghe không hiểu Lý Quế Mai đang nói gì, tự nhiên cũng không có chút hứng thú nào.

Người một nhà ở cùng nhau nói qua nói lại một hồi, phần lớn Lưu Doanh đều chẳng hiểu gì, bởi vì năm người cùng một nhà bọn họ nói tiếng địa phương, một người nghe như cô ta không hiểu được, cô ta lại càng không thể nói, vì thế chỉ đứng một bên không lên tiếng.

Nói một lúc, Lý Quế Mai đi chuẩn bị cơm chiều.

Giang Kính Hải cùng Lưu Doanh mang hành lý vào trong phòng, vào phòng rồi, Lưu Doanh thấp giọng nói một câu: “Trong phòng nhà anh có mùi gì vậy?” Cảm giác như có mùi gì thôi thối lẫn trong không khí, rất khó ngửi.

Giang Kiến Hải vỗ bả vai cô ta nói: “Người già là như vậy, em đừng thể biểu hiện ra trước mặt mẹ. Hôm nay nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai em ra giúp đỡ mẹ anh, dọn dẹp rồi sửa sang lại một chút, không phải được rồi sao?”

Nghe thấy vậy, Lưu Doanh theo bản năng trợn tròn mắt: “Sao lại bảo em giúp…”

Nói xong bắt gặp ánh mắt của Giang Kiến Hải, cô ta lại nuốt những lời vừa rồi vào bụng.

Im lặng một lúc, cô ta thay giọng nói: “Vậy còn anh?”

Giang Kiến Hải nói: “Anh đi làm quá mệt mỏi, khó khăn lắm mới về được nhà, phải để anh nghỉ ngơi thật tốt, ngoan nha. Em vừa mới bước vào nhà chúng ta, giúp mẹ anh làm việc, biểu hiện thật tốt, bà ấy mới thích em, sau này ở cùng mới vui vẻ, không phải sao? Vừa rồi trên đường đi không phải em đã nói, mẹ anh chính là mẹ em sao?”

Chỉ là lời nói ngoài miệng thôi mà…Trong lòng Lưu Doanh đột nhiên buồn chán, cho dù trước khi đến đã chuẩn bị thật kỹ, giờ phút này cô ta vẫn cảm thấy không thoải mái. Chẳng qua là thái độ của Giang Kiến Hải rất tốt, nói chuyện lại biết dỗ dành cô ta, cô ta đành nuốt ấm ức xuống.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 104



Lưu Doanh và Giang Kiến Hải đặt hành lý xong xuôi liền đi từ trong nhà ra, Lý Quế Mai đã sắp xếp bữa cơm tối đặt trên chiếc bàn dài chữ L.

Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân đã sớm ngồi vào bàn, đợi hai người họ xuống thì cả nhà cùng cầm đũa lên ăn cơm.

Lưu Doanh giữ chặt đôi đũa, nhìn cơm trắng trong chén và những món ăn kỳ lạ trên bàn, lại lướt qua đầu móng tay trông có vẻ bám đầy bùn đất, bỗng chốc cảm thấy buồn nôn, không hề muốn bỏ vào miệng một miếng cơm hay thức ăn nào cả.

Thế mà Lý Quế Mai còn rất khách sáo, bà ta dùng khẩu âm mang giọng phổ thông gọi cô ta: “Mau ăn nào.”

Lưu Doanh miễn cưỡng nhếch môi cười một cái và khẽ hít một hơi thật sâu, cô ta cầm đũa lên gắp một miếng cơm bỏ vào trong miệng, thức ăn cũng gắp vài đũa, tất cả đều bỏ vào miệng và cố nén cảm giác kinh tởm nuốt ực xuống.

Sau đó cô ta ăn xong vài đũa liền thật sự chịu không nổi nữa, cơ thể cũng không chịu nổi lập tức nôn ra hết.

Cơn buồn nôn này của cô ta, không khí trên bàn ăn bỗng chốc cứng đờ.

Ngược lại Lý Quế Mai đã nghĩ ngợi quá nhiều, bà ta liền mở miệng nói: “A thị có rồi sao?”

Giang Ngạn ngồi bên cạnh nhanh chóng lên tiếng phiên dịch: “Bà nội hỏi dì có phải có thai rồi hay không.”

Lưu Doanh nghệt mặt ra, vội vàng xua xua tay: “Xin lỗi, thức ăn ngọt quá, con thật sự ăn không quen lắm.”

Dường như món ăn nào cũng có bỏ đường, vả lại không phải kiểu bỏ một ít để nêm nếm mà vị ngọt rất nồng, chỉ là trái một miếng phải một miếng, toàn miệng toàn là mùi vị mặn ngọt lẫn lộn, mùi vị hết sức kỳ lạ, thật sự là không cách nào chấp nhận được.

Vả lại cô ta bởi vì sự phản đối của ‘cha mẹ', vừa mới kết hôn với Giang Kiến Hải không bao lâu thì làm sao có thể có chứ.

Tất nhiên cái nguyên nhân chủ yếu nhất khiến cô ta buồn nôn chính là đôi bàn tay trông có vẻ dơ bẩn của Lý Quế Mai, cái này thật sự rất ảnh hưởng đến hứng thú ăn uống.

Lý Quế Mai nghe cô ta nói như thế liền không có ý định đứng dậy xào thêm mấy món ăn, bà ta chỉ nói: “Ở nơi này của mẹ không có đường là không được đâu, con phải nhập gia tùy tục, thức ăn ở chỗ này đa phần đều là nêm ngọt cả.”

Lưu Doanh cũng nghe không hiểu bà ta đang nói cái gì, dù sao cũng chỉ đang lẩm ba lẩm bẩm thôi, cô ta chỉ chau mày lại nhìn Giang Kiến Hải và nói với Giang Kiến Hải: “Em thật sự ăn không quen, hay là em không ăn nữa, mọi người ăn đi.”

Giang Kiến Hải không để cô ta đi mà chỉ nói: “Khó khăn lắm mẹ anh mới nấu đấy, biết hôm nay em đến nên mới cố tình làm những món này đấy...”

Nói rồi bắt đầu đưa ánh mắt, ý nghĩa tất nhiên là rất rõ ràng...mẹ tôi cực khổ nấu cho cô những món này, cô không thể làm mất mặt bà được, khẩu vị có hơi kỳ lạ nhưng cũng phải ăn.

Đúng vậy, món ăn do Lý Quế Mai nấu khiến Lưu Doanh khó lòng nuốt trôi, ngoại trừ móng tay không sạch sẽ và bỏ đường thì vốn dĩ cơm bà ta nấu cũng đã rất khó ăn, gia vị cũng bỏ lung tung tùy hứng, những thứ như lửa nấu càng không thể nắm bắt được.

Khi Giang Kiến Hải và Lưu Doanh đang nói chuyện thì Lý Quế Mai cứ nhìn chằm chằm vào Lưu Doanh, ánh mắt kia không thân thiện chút nào cả mà có ý muốn dằn mặt, dường như muốn nói...gái thành phố thì thế nào chứ, con trai của tôi cũng trị được đấy thôi.

Đến nhà của anh ta làm vợ, mặc kệ cô ta là thành phố hay nông thôn, bổn phận của người làm vợ vẫn phải tuân thủ.

Không thể bởi vì cô ta là trong thành phố thì và mẹ chồng này phải chiều chuộng cô ta nhé, không có cái quy tắc này, cũng không có cái đạo lý này.

Lưu Doanh và Lý Quế Mai nhìn nhau một cái rồi hướng ánh mắt xuống hít một hơi thật sâu, tự nói với bản thân...bình tĩnh nào, so với cuộc sống hạnh phúc sau này thì những chuyện nhỏ nhặt này là cái gì chứ, ăn thì ăn, dù sao cũng ăn không c.h.ế.t người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hít một hơi thật sâu, cô ta cầm chặt đôi đũa gắp miếng cơm và nhét vào trong miệng một miếng thật lớn.

Cô ta gả cho Giang Kiến Hải, lẽ ra cũng không phải bởi vì tình yêu gì cả mà chỉ đơn giản bởi vì tìm kiếm cho mình một phiếu cơm dài hạn mà thôi, thỏa mãn lý tưởng cuộc sống chỉ muốn nằm yên trong chiến thắng, trải qua cuộc sống không sóng gió bảo bùng khiến mọi người phải ngưỡng mộ.

Bây giờ cô ta là phu nhân xưởng trưởng đã đủ khiến rất nhiều người phải kính trọng cô ta, ngưỡng mộ cô ta rồi, sau này ba đứa nhóc Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân vẫn có tương lai rộng mở, cô ta là nữ chủ nhân trong cái gia đình này, càng khiến người ta phải ngưỡng mộ và ngước nhìn cái cuộc sống này.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 105



Đúng vậy, cô ta biết sau này Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân sẽ có tương lai rất rạng rỡ và trực tiếp có thể đưa cô ta bước l*n đ*nh cao của đời người, trước đó cái vinh dự này của nha họ Giang đều để cái cô tên Ninh Hương kia đoạt được, bây giờ đã thuộc về cô ta rồi.

Còn về việc nói tại sao cô ta biết sau này Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân sẽ có tương lai rạng rỡ thì phải bắt đầu kể từ mùa thu năm ngoái, khi xưa cô ta vừa xuyên hồn đến cái thế giới này thì đã trở thành cô gái tên Lưu Doanh này rồi.

Lẽ ra cô ta cũng không cảm thấy mình xuyên không đến thế giới này có gì đó đặc biệt, cho đến khi năm sau xưởng của họ có một người ngoại tỉnh đến, cô ta nghe nói người đến là một phó xưởng trưởng, hoàn thành khóa học khảo sát một năm trở về liền thăng lên xưởng trưởng.

Lại còn nghe nói tên của vị xưởng trưởng này tên là Giang Kiến Hải, một vài ký ức trong đầu của cô ta bỗng chốc bị đánh thức.

Cô ta nhớ rất lâu trước đó đã từng xem qua một cuốn sách mẹ kế, nhân vật nam chính hình như tên là Giang Kiến Hải, hình như cũng kết hôn xong mới đến ngoại tỉnh học tập khảo sát, nhân vật chính mẹ kế trong cuốn sách này tên là A Hương.

Vì muốn chứng minh đúng là mình đã xuyên vào trong cuốn sách này nên ở trong xưởng cô ta đã chủ động tiếp cận Giang Kiến Hải, sau này tự nhiên đã xác định được cái thế giới này đúng là cuốn sách cô ta từng xem.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bởi vì lúc trước không xem kỹ cuốn sách lắm, cũng chỉ là đọc lướt sơ qua thôi, vả lại thời gian cũng trôi qua khá lâu nên cô ta cũng đã không còn nhớ rõ các chi tiết cụ thể nữa, chỉ nhớ nhân vật nữ chính A Hương không nhận được sự yêu thích của người nhà họ Giang nhưng sau khi gả vào nhà họ Giang, với sự dịu dàng hiền thục và lòng nhẫn nại của mình thì đã từng bước cảm hóa được Giang Kiến Hải, khiến Giang Kiến Hải dần chấp nhận cô ta, đồng thời cũng cảm hóa được ba đứa con của vợ cũ Giang Kiến Hải để lại, khiến ba đứa trẻ cũng chấp nhận cô ta, cuối cùng cô ta dễ dàng nhận được cuộc sống khiến người ta phải ngưỡng mộ.

Mặc dù cô A Hương này không biết chữ, trong ngoài đều giống như một bà mẹ già nhưng nhân vật nam chính Giang Kiến Hải cũng không từ bỏ cô ta, cùng cô ta sống đến răng long đầu bạc, câu chuyện hình như kết thúc vào lúc cả hai cùng bước vào kỷ niệm ngày cưới vàng.

Ngày cưới vàng là năm mươi năm kết hôn, ngụ ý tình cảm bền chặt, mãi không đổi.

Kể từ sau khi xác nhận Giang Kiến Hải chính là nhân vật nam chính trong cuốn sách thì Lưu Doanh liền có chút tính toán khác biệt, sau đó cô ta vô tình hữu ý tiếp xúc với Giang Kiến Hải, tìm kiếm sở thích và trò chuyện tâm sự với anh ta, trò chuyện về chuyện tình yêu của Pavel Korchagin và Tonia, dùng cái thân phận mình là gái thành phố để khơi gợi hứng thú của Giang Kiến Hải đối với cô ta.

Tiếp sau đó, sau khi Giang Kiến Hải trở về nhà ăn Tết Trung Thu thì đã chủ động ly hôn với nhân vật nữ chính A Hương.

Kể từ sau khi Giang Kiến Hải ly hôn thì việc gặp nhau giữa Lưu Doanh và Giang Kiến Hải càng thường xuyên và quang minh chính đại hơn nữa, nếu không phải ‘cha mẹ' của Lưu Doanh tìm cách ngăn cản, sống c.h.ế.t không cho cô ta gả cho đàn ông đã cưới ba lần thì họ đã sớm kết hôn rồi, nếu không cũng chẳng cần kéo dài tới bây giờ.

Tại sao Lưu Doanh phải gả cho Giang Kiến Hải, thứ nhất là cô ta cảm thấy nhân vật nam chính của một quyển sách đều là nhân vật được tuyển chọn gắt gao, sở hữu hào quang nhân vật chính, các phương diện như vận may nhất định là lợi hại nhất, cả ba đứa con của anh ta cũng như thế.

Cô ta hiểu rất rõ ràng chính là muốn hưởng thụ cái phần vinh dự này của nhà họ Giang, muốn nằm không đi l*n đ*nh cao của cuộc đời.

Mặc dù cô ta xuyên không vào cơ thể của một cô gái thành phố nhưng đây cũng chỉ là một hộ gia đình bình thường đến mức không thể bình thường hơn trong thành phố, trước khi xuyên không cô ta chỉ học hành tàm tạm, ở thời đại này cái khả năng muốn thi lên đại học là không nhiều, cô ta không muốn cả đời làm nữ công nhân trong xưởng, sau này cải cách giải phóng xã hội thay đổi, địa vị của nữ công nhân cũng trở nên thấp bé, được gọi chung là gái công xưởng.

Nếu như có thể gả được cho nhân vật trời chọn như Giang Kiến Hải, ở thời đại này có thể làm phu nhân xưởng trưởng và sở hữu một phiếu cơm dài hạn lại ổn định thật khiến người ta phải ngưỡng mộ, sau này lại có thể hưởng thụ phúc lợi trên người ba đứa con, tại sao cô ta lại không gả chứ?

Chấm điểm những người khác giới ở xung quanh, không ai tốt hơn là gả cho Giang Kiến Hải cả, cô ta không gả cho Giang Kiến Hải, cũng chỉ có thể gả cho một người công nhân làm việc bình thường mà thôi, sau này toàn bộ đều không có tương lai gì cả.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 106



Vòng quay thời đại quay một vòng thì toàn bộ đều là người bình thường cả.

Vả lại dưới sự khiêu khích của cô ta, Giang Kiến Hải đã thích cô ta, cô ta hoàn toàn không cần giống như nhân vật nữ chính A Hương lại đến tấn công người đàn ông này, khiến người đàn ông này chấp nhận mình, cô ta cũng không biết đã hạnh phúc hơn nhân vật nữ chính vốn dĩ biết bao nhiêu lần.

Việc tiếp theo cô ta phải làm chính là khiến Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân chấp nhận cô ta, như thế là được rồi. So với việc mỗi ngày phải cực khổ vùi đầu làm việc trong băng chuyền ở trong xưởng thì việc chăm sóc ba đứa con đơn giản hơn rất nhiều.

Chỉ cần thu phục được Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân thì cô ta có thể hưởng thụ hạnh phúc vô tận suốt cả cuộc đời!

Vân Mộng Hạ Vũ

Bởi vì muốn hưởng thụ cuộc đời hạnh phúc vô tận, cô ta lại dùng đũa gắp thức ăn nhét vào miệng và chịu đựng cảm giác kinh tởm nuốt ực xuống.

Lý Quế Mai nhìn cô ta như thế, khóe mắt vô cùng đắc ý, trong lòng vẫn là câu nói đó… đấu với tôi sao, cô vẫn còn thiếu bảy tám cái chân nữa! Con trai do tôi sinh ra thì không thể nào nghiêng về phía một người ngoài được!

Cũng bởi vì cái việc nhỏ nhặt trên bàn ăn mà đến chén đũa sau bữa cơm Lý Quế Mai cũng không thèm dọn dẹp nữa mà chỉ nhìn Lưu Doanh thôi, đứa con dâu này lần đầu tiên đến nhà, bà ta cần phải dằn mặt đến cùng, nếu không sau này chắc chắn sẽ leo lên đầu bà ta ngồi!

Lưu Doanh thật sự cũng là lần đầu tiên trải qua việc đến nhà người ta phải giúp người ta rửa chén, cô ta vẫn tưởng mình là một vị khách thôi, dù sao cũng là lần gặp mặt đầu tiên nhưng chỉ có cô ta tưởng mình là khách thôi, còn người ta đã xem cô ta là ‘người một nhà' rồi.

Tất nhiên Giang Kiến Hải cũng nhìn thấy rõ ý định của Lý Quế Mai, khi thấy Lưu Doanh ăn cơm xong muốn đứng dậy đã trực tiếp dùng tay đụng cô ta một cái và gọi lại: “Mẹ anh đã làm mệt cả ngày rồi, Doanh Doanh, em hãy rửa chén đi, để mẹ nghỉ ngơi một chút.”

Lưu Doanh nhìn về phía Giang Kiến Hải: “???”

Giang Kiến Hải vẫn dùng biểu cảm đó cho cô ta ánh mắt hãy biểu hiện tốt một chút, để lại ấn tượng tốt cho mẹ của anh ta.

Vừa rồi khi ăn cơm đã chuẩn bị tâm lý một thời gian rất dài, khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, lại nghe nói đến câu này, nhìn thấy sắc mặt của Giang Kiến Hải, trong lòng Lưu Doanh bỗng chốc muốn chửi thề— biểu hiện cái cha anh đấy! Cô ta là người lần đầu đến nhà đó! Cô ta là khách có được không? Có ai bảo khách đến nhà lần đầu tiên đi rửa chén hay không?

Nhưng mà trong lòng cô ta mặc dù đang gào thét bùng nổ nhưng trên khuôn mặt cũng không hề biểu hiện ra, cô ta lại một lần nữa mở lòng mình ra và hít một hơi thật sâu nén cơn giận lại, sau đó cắn răng dọn dẹp chén đũa mang đi rửa.

Trên đường đến lẽ ra cô ta đã tính toán xong xuôi hết rồi, khi đến nhà họ Giang nhất định sẽ chung sống thật tốt với mẹ chồng, xem bà ta như mẹ ruột và từ từ bồi dưỡng tình cảm với bà ta, trở thành một gia đình yêu thương lẫn nhau.

Bây giờ cô ta chỉ muốn nói… con mẹ nó mà yêu thương lẫn nhau! Người gì thế này! Rõ ràng là đang muốn dằn mặt cô ta mà!

Bởi vì rất khó chịu nên tất nhiên cô ta không có ý định giống như lúc đến muốn trò chuyện bồi dưỡng tình cảm với Lý Quế Mai, cho dù muốn nói cũng nghe không hiểu, trò chuyện cái m.ô.n.g ấy, sau khi rửa chén xong liền trực tiếp trở về phòng và chán nản không ra ngoài nữa.

Giang Kiến Hải còn vào trong gọi cô ta ra: “Doanh Doanh, ra ngoài nghe máy thu âm này?”

Lưu Doanh nằm trên giường không muốn nhúc nhích mà chỉ nói: “Em ngồi cả hai ngày xe, lại chuyển qua ngồi thuyền một thời gian dài nên thật sự rất mệt mỏi, em không muốn nghe.”

Giang Kiến Hải còn tưởng cô ta thật sự rất mệt mỏi nên trực tiếp lên tiếng căn dặn: “Thế em hãy tắm rửa nghỉ ngơi sớm nhé.”

Lưu Doanh: “...”

Lưu Doanh không ngủ cũng không đi ra ngoài mà chỉ nằm đó nghe người nhà họ Giang hào hứng cùng nhau ngồi nghe máy thu âm, Giang Kiến Hải có nửa năm cũng không trở về nhà nên họ có rất nhiều chuyện muốn nói, cả gia đình cứ lẩm ba lẩm bẩm không biết nên nói cái gì.

Nghe đến mức khiến người ta tức giận vô cùng, Lưu Doanh nghiêng người qua và hít thở sâu nhiều lần.

Cả gia đình nhà họ Giang nói chuyện với nhau mệt rồi liền ai về phòng nấy đi ngủ.

Bởi vì có mẹ kế nên Giang Hân cũng không còn ngủ cùng với Giang Kiến Hải nữa mà ngoan ngoãn đến ngủ với Lý Quế Mai. Giang Ngạn và Giang Nguyên tất nhiên ngủ trong phòng của mình, ngủ chung một giường nửa đêm tranh giành mền với nhau.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 107



Thổi tắt đèn nằm xuống giường, Giang Nguyên quay đầu qua hỏi nhỏ Giang Ngạn: “Anh, anh cảm thấy người mẹ kế thành phố như thế nào?”

Giang Ngạn chép miệng một cái, thở dài một hơi: “Nói thế nào nhỉ...”

Nó vẫn chưa nói thì Giang Nguyên đã tiếp tục: “Em cảm thấy cô ta không tốt bằng Ninh A Hương, nhìn thì đúng là rất khách sáo, cứ không ngừng cười tít mắt nhưng đều là cười giả, rõ ràng cô ta rất chê bai chúng ta, nhìn một cái là em đã nhận ra rồi, cô ta không thích mình.”

Giang Ngạn cũng có cái cảm giác này, mặc dù tuổi tác của chúng còn nhỏ nhưng không phải là đồ ngốc, ai đối với chúng thích thật lòng hay là giả khách sáo, ít nhiều gì chúng cũng có thể cảm nhận ra được một chút.

Giang Ngạn không nói gì cả, Giang Nguyên lại nói: “Cô ta cao thật đấy, cao gần bằng cha luôn, người cũng rất vạm vỡ, anh nói có khi nào cô ta đánh chúng ta không? Người ta hay nói mẹ kế không có ai là người tốt cả, cô ta sẽ không hành hạ chúng ta chứ?”

Thật ra Lưu Doanh không phải mập cũng không phải vạm vỡ mà chỉ đơn giản là khung xương to. Chỉ là Giang Nguyên lấy cô ta so sánh với Ninh Hương nên cảm thấy cô ta vừa cao vừa vạm vỡ thôi, bởi vì trông cô ta đúng là cao to hơn Ninh Hương rất nhiều.

Thật ra Giang Ngạn cũng cảm thấy cô ta có tính uy h.i.ế.p hơn Ninh Hương rất nhiều, Ninh Hương trông nhỏ bé yếu ớt, tính cách cũng mềm mỏng, bình thường nói chuyện cứ nhẹ nhàng dịu dàng, còn bà mẹ kế này thì có vẻ hoàn toàn trái ngược, đến giọng nói cũng lớn tiếng ồn ào.

Nhưng mà Giang Ngạn không tin cô ta dám ra tay đánh chúng, vì thế đã lên tiếng nói: “Có cha ở đây mà, cô ta dám!”

Nhưng mà Giang Nguyên vẫn thở dài: “Lẽ ra khi cha nói sẽ đưa mẹ kế thành phố về nhà, em vẫn còn khá mong chờ đấy, mong đợi suốt nửa năm, bây giờ đưa về rồi thì em vẫn muốn Ninh A Hương làm mẹ kế hôn, càng so sánh càng cảm thấy A Hương thật sự đặc biệt tốt.”

Giang Ngạn nằm trong chăn đá thằng bé một cái: “Cô ta không cần chúng ta nữa, lần nào gặp chúng ta cũng nói những lời rất khó nghe, kỳ dị quái lạ khiến chúng ta không có đường lui thì tốt chỗ nào chứ? Em đừng nhắc đến cô ta nữa, mẹ kế thành phố cũng khá tốt, khi nói ra rất nở mày nở mặt đấy.”

Giang Nguyên vẫn rất lo lắng: “Haiz...”

Mặt mũi lại không thể ăn được.

Trong căn phòng khác của nhà họ Giang.

Giang Kiến Hải tắm rửa xong liền ngồi xuống bên cạnh giường và xoa xoa tay lật tấm chăn lên chui vào giường ngủ.

Bởi vì anh ta quay trở về nên hai hôm trước Lý Quế Mai đã thay mới tấm chăn, ban ngày mới vừa mang phơi nắng xong, trên đó tràn đầy hương vị của ánh nắng mặt trời, đây là nơi duy nhất khiến Lưu Doanh cảm thấy có vẻ sạch sẽ nhất trong cái căn nhà này.

Giang Kiến Hải leo lên giường nằm xuống, tháo mắt kính ra đặt ở cái tủ bên cạnh rồi hỏi Lưu Doanh: “Em ngủ chưa?”

Ngủ cái đầu, Lưu Doanh kinh tởm đến mức hoàn toàn ngủ không được nhưng cô ta nằm nghiêng về một phía, không trả lời câu hỏi của Giang Kiến Hải.

Giang Kiến Hải nghiêng người qua nhìn cô ta, đặt tay lên vai, kết quả vừa đặt lên đã bị Lưu Doanh hất ra. Lưu Doanh hất tay anh ta ra, quấn chăn lại, rồi lại xịt vào trong một chút.

Có vô tâm hơn nữa thì lúc này cũng có thể nhận ra cô ta đang tức giận rồi.

Giang Kiến Hải cũng rất có tính kiên nhẫn nên nhỏ nhẹ hỏi cô ta: “Em làm sao thế? Không phải nói mệt muốn đi ngủ nên không muốn nghe máy thu âm với mọi người sao?”

Lưu Doanh vẫn rất tức giận, cô ta chỉ muốn giữ mặt mũi cho Giang Kiến Hải trước mặt Lý Quế Mai thôi nhưng lúc riêng tư thì không cần thiết nữa, vả lại hai người họ yêu đương tự do tiến đến hôn nhân, Giang Kiến Hải thật sự thích cô ta nên cô ta có cảm xúc tất nhiên cũng không thể cứ chịu đựng.

Lẽ ra ban đầu còn muốn cô ta ngày mai sẽ giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa, để cô ta biểu hiện tốt lấy lòng mẹ anh ta, cô ta tuy cảm thấy bực mình nhưng thấy Giang Kiến Hải dỗ dành nên đã cố chịu đựng. Kết quả lúc sau khi ăn cơm lại chịu đựng, ăn xong cơm lại bị ép buộc rửa chén càng khiến cô ta tức giận hơn, khi rửa chén nghe thấy cả gia đình họ cười nói vui vẻ thì càng tức c.h.ế.t đi được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chịu đựng một lúc cô ta liền ngồi dậy nhìn Giang Kiến Hải nói bằng giọng nhỏ nhẹ nhưng khá bực mình: “Đây là lần đầu tiên em đến nhà anh, có khách đến nhà chẳng phải sẽ phải dọn nhà sạch sẽ trước đó sao? Dựa vào đâu em vừa đến liền bảo em phải giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa? Mới bữa cơm đầu tiên dựa vào cái gì bảo em đi rửa chén?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 108



Giang Kiến Hải nghe thấy những lời này liền ngơ ngác, anh ta thật không hiểu tại sao cô ta lại hỏi ra những câu hỏi này, anh ta đối với Lưu Doanh kiên nhẫn hơn Ninh Hương rất nhiều, bởi vì đây là người phụ nữ anh ta lựa chọn, anh ta chớp mắt nói: “Mẹ anh cũng đã lớn tuổi như thế rồi, lưng cũng còng như thế rồi thì làm sao mà dọn dẹp chứ? Tối nay có thể nấu được nhiều món ăn như thế đã tốt lắm rồi, em không quen với cơm của bà nấu nhưng không thể lên tiếng nói không ăn, em có hiểu không? Còn nữa, cơm do bà nấu, chẳng lẽ ăn cơm xong còn bảo bà phải rửa chén nữa sao? Em không biểu hiện tốt một chút thì làm sao bà thích em chứ?”

Lưu Doanh cạn lời: “Đây là lần đầu tiên em đến đấy, em là khách mà!”

Giang Kiến Hải vẫn rất có tính nhẫn nại: “Em là khách cái gì chứ? Em là người vợ được pháp luật thừa nhận của anh, là con dâu của nhà họ Giang, em ăn xong rửa chén chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Cơm không cần em phải nấu thì em nổi giận cái gì chứ?”

Hai mắt của Lưu Doanh bỗng chốc trừng lên: “Anh có ý gì? Anh còn muốn lần đầu tiên đến nhà đã phải làm cơm sao?”

Giang Kiến Hải nói: “Thế nào? Thế vợ cũ của anh, khi anh và cô ấy đính hôn ngày thứ hai đã đến nhà làm cơm rồi, ngày nào cũng đến, đây chẳng phải là chuyện phụ nữ phải làm sao? Từ lúc đến tới giờ em làm được những gì? Bảo em đi rửa chén đã giận dỗi như thế có thích hợp hay không?”

Phụ nữ cấm kỵ nhất đàn ông nói cái gì, một trong số đó là lấy mình và vợ cũ ra so sánh, vả lại giọng điệu còn là kiểu mình không bằng vợ cũ, Lưu Doanh bỗng chốc nổi điên lên, giọng nói cũng trở nên cứng rắn: “Cái gì mà bảo đây là việc phụ nữ phải làm chứ? Nếu vợ cũ của anh hiền thục như thế thì sao anh lại ly hôn với cô ta? Đến ở cùng cô ta đi!”

Giang Kiến Hải cũng bị cô ta làm cho tức đến sôi máu, bỗng chốc mất hết kiên nhẫn nói: “Lưu Doanh, cô đừng có kiếm chuyện lung tung được không? Trước kia tôi cũng không phát hiện cô lại không nói đạo lý như thế?”

Lửa giận của Lưu càng không kiềm được: “Giang Kiến Hải, anh nói ai kiếm chuyện lung tung? Trước kia tôi cũng không phải hiện anh lại không biết phân biệt đúng sai như thế!”

Đúng là trước đó khi hai người đang hẹn hò tình tứ nồng nàn thì anh anh em em, hẹn hò mấy tháng trời chưa từng cãi nhau lần nào cả. Bởi vì sự phản đối của ‘cha mẹ' Lưu Doanh nên cả hai còn phải đóng một vở kịch yêu nhau nồng nàn thắm thiết, thề non hẹn biển.

Kể từ lúc quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên họ khai mào cãi nhau.

Bởi vì đụng chạm đến vấn đề nguyên tắc của Giang Kiến Hải, cũng chính là mẹ anh ta, anh ta không chịu mền yếu một chút nào, cũng không muốn cãi nhau với Lưu Doanh nên kéo mền đắp lên người, nằm quay lưng với Lưu Doanh, nhắm mắt đi ngủ.

Ngủ được một lúc lại bò dậy thổi chiếc đèn dầu ở bên cạnh.

Căn phòng chìm vào trong bóng tối, Lưu Doanh ngồi đó vẫn chưa nằm xuống, lồng n.g.ự.c tức giận vô cùng, cô ta nhớ mang máng mẹ của Giang Kiến Hải không phải là người dễ sống, cô ta cũng có chuẩn bị trước nhưng không ngờ đến Giang Kiến Hải lại có thái độ này.

Cái chủ yếu cô ta tức giận chính là thái độ của Giang Kiến Hải, không chịu đứng về phía cô ta cũng thôi đi, còn nói cô ta kiếm chuyện vô cớ.

Một lúc sau, cô ta lại nghe thấy tiếng ngáy của Giang Kiến Hải ở bên cạnh, khoảnh khắc đó càng khiến cô ta tức đến nổ tung!

Cô ta vẫn đang tức giận đấy, thế mà anh ta lại ngủ rồi!

Thật sự là tức đến mức phải xả ra thôi, chịu hết nổi nên Lưu Doanh đá Giang Kiến Hải một cái ở trong chăn.

Giang Kiến Hải bị đá cho tỉnh giấc, khi ý thức đang xảy ra việc gì thì bực mình chau mày hít một hơi thật sâu, rồi lại kéo chăn lên đi ngủ.

Kết quả chưa ngủ được một lúc thì anh ta đột nhiên lại bò dậy mặc áo khoác lên, đứng dậy đi ra ngoài mà không nói câu nào cả.

Trong lòng anh ta rất bức xúc, đi đến phía sau chỗ nấu nướng trong nhà bếp ngồi xuống, lấy điếu thuốc ra châm lửa, cứ thế ngồi đó hít từng hơi từng hơi khiến xung quanh khói thuốc mịt mù.

Trước khi trở về, anh đã từng tưởng tượng mang Lưu Doanh về nhà, cả gia đình họ sẽ sống cuộc sống hòa thuận đoàn kết nhưng nào ngờ chỉ đến nhà ăn một bữa cơm thôi mà đã gây ra chuyện bực mình và oán khí như thế.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ta thật sự chưa từng chịu qua những chuyện này, Ninh Hương làm vợ của anh ta cả đời nhưng chưa từng nói xấu mẹ mình một câu nào cả, càng không giống Lưu Doanh, bởi vì chuyện nhỏ nhặt như rửa chén đã cãi nhau với anh ta, đó giờ Ninh Hương luôn xem mẹ anh ta như mẹ đẻ để hầu hạ chăm sóc.

Nghĩ đến đây, Giang Kiến Hải hình như ý thức được cái gì đó liền cắn chặt điếu thuốc trong miệng, tự nói với mình… làm sao Ninh Hương có thể so được với Lưu Doanh chứ? Lưu Doanh là gái thành phố nên nở mặt hơn rất nhiều.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 109



Giang Kiến Hải hút xong điếu t.h.u.ố.c lá trong miệng, tàn thuốc bị anh ta vo lại dập tắt ở trong bếp, thở hắt ra một hơi rồi đứng dậy trở về phòng. Anh ta vén chăn lên tiếp tục nằm xuống, kéo Lưu Doanh ôm vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng dỗ dành: “Chúng ta vất vả phá vỡ bao nhiêu rào cản thế tục mới được kết hôn với nhau, mình hòa thuận sinh sống thật tốt không được sao? Khi đó mẹ của anh gần bốn mươi tuổi mới sinh ra anh, hiện tại tuổi bà kỳ thực đã lớn rồi, nói không chừng ngày nào đó sẽ.. . . . . Chúng ta hiếu thảo thật tốt với bà ấy, ha?”

Lưu Doanh cũng không phải người tức giận thì quên hết tất cả, vốn dĩ lúc đó giữa cô ta và Giang Kiến Hải cũng không phải tình cảm thuần khiết, trong lòng cô ta còn có mục đích khác. Giờ nhìn Giang Kiến Hải nhận sai trước, lại dịu dàng xuống nước dỗ dành cô ta, còn cho cô ta bậc thang thì tất nhiên Lưu Doanh phải đi xuống.

Cô ta xoay người đối diện với Giang Kiến Hải, dựa vào trong lồng n.g.ự.c của anh ta: “Vậy anh đối xử tốt với em một chút.”

Giang Kiến Hải nói: “Em là người vợ mà anh trăm cay nghìn đắng cưới về, anh không tốt với em thì còn tốt với ai?”

Hai người cứ như vậy tiêu tan mâu thuẫn lúc trước, lại hòa hợp như lúc ban đầu, ôm nhau ngủ.

Kết quả hoà thuận được một đêm với non nửa ngày, Lưu Doanh và Lý Quế Mai lại mặt thẳng mặt cãi nhau rồi.

Bởi vì giao thừa nên buổi sáng Giang Kiến Hải chỉ huy Giang Ngạn và Giang Nguyên dán xong câu đối trong nhà thì bèn đi ra ngoài la cà. Làng trên có rất nhiều bạn thân của Giang Kiến Hải, hơn nữa anh ta đi chỗ nào cũng đều có người khách sáo gọi một tiếng: “Xưởng trưởng Giang”, khiến anh ta cảm thấy lúc đó đi ra ngoài lang thang đúng là tốt nhất.

Người ta ra ngoài phấn đấu vì cái gì chứ?

Vì muốn một ngày nào đó áo gấm về nhà, để tất cả những người già trong thôn nhìn mà đầy hâm mộ!

Kết quả nào ngờ anh ta mới đi ra ngoài nở mày nở mặt chưa được một lúc, khi Giang Kiến Hải đang được mọi người vây quanh nói chuyện anh ta cưới được vợ trong thành phố, nói tới mặt mày Giang Kiến Hải đỏ lên thì chợt thấy đôi chân ngắn của Giang Hân đang chạy từng bước tới, con bé thở hổn hển sốt ruột nói với anh ta: “Cha, mẹ mới. . . . . .mẹ mới. . . . . . mẹ mới với bà đánh nhau rồi!”

“! ! !”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe con bé nói như thế, Giang Kiến Hải vội “soạt” một cái đứng dậy từ trên ghế. Bị nhiều người bên cạnh nhìn sang, anh ta vội vàng che giấu đi lúng túng trong lòng, gượng cười nói một câu: “Mọi người cứ ngồi tán gẫu nhé, tôi đi về nhà trước xem thế nào.”

Dẫn Giang Hân đi xa, anh ta lại nói Giang Hân: “Có chuyện gì lớn, gọi cha ra rồi nói không được sao? Mày chạy đến trước mặt người ta kêu gào cái gì? Cha mày là người sĩ diện, người ta lại nói lời dèm pha.”

Giang Hân nghe vậy thì nửa hiểu nửa không, đáp: “Vậy lần sau con không như vậy nữa.”

Còn có lần sau?

Cảm tạ trời cao nhưng đừng có lần sau nữa!

Mà Giang Kiến Hải nói Giang Hân như vậy cũng là có căn cứ. Anh ta vừa dẫn Giang Hân rời đi, những người vốn đang ngồi nói chuyện phiếm với anh ta đã lập tức bắt đầu lén lút bàn luận. Còn có thể nói được chuyện gì, có điều không biết lấy vợ trong thành phố có tốt hay không, nhưng chắc chắn không phải là người dễ bị bắt nạt.

Cô vợ trong thành phố không phải người dễ bị bắt nạt, nhưng tính tình Lý Quế Mai lại là người thích bắt bẻ người khác nhất. Trong nhà cưới hai, ba cô con dâu, bà ta chỉ ước gì đều đạp mỗi người bọn họ ở dưới chân, cũng đừng gọi bà ta là mẹ, phải gọi bà ta là tổ tông bà ta mới hài lòng.

Bọn họ nói: “Mấy người nhà họ Giang này, chỉ sợ về sau ngày nào cũng có trò hay để xem.”

Người đó vừa nói dứt lời, lại có người đề nghị: “Này có chuyện hay sao lại không đi xem? Chúng ta đi xem một lúc chứ nhỉ?”

Đúng vậy, cuối năm, có chuyện hay mà sao không tới xem? Những người khác phản ứng lại, vội vàng cùng nhau kéo tới nhà họ Giang xem trò vui.

Như vậy, Giang Kiến Hải có thể diện hay sĩ diện nữa cũng vô dụng. Trong nhà mẹ chồng và nàng dâu không hòa hợp, lại không thể không cho người ta tới xem trò vui được, anh ta cũng không ngăn nổi miệng lưỡi người khác, chỉ có thể nhanh chóng đi về xử lý vấn đề trong nhà mình.

Sau đó lúc Giang Kiến Hải dẫn Giang Hân về đến nhà, vừa nhìn qua chỉ thấy trong nhà hoàn toàn mất hết dáng vẻ của một ngôi nhà. Trên mặt đất quần áo giày vứt khắp nơi, thậm chí còn có cả bát đĩa. Đây đúng là một mớ hỗn độn, đến bãi đổ rác cũng không bừa bãi như thế này.

Không chỉ lộn xộn, Lưu Doanh còn đang đứng ở bên cạnh viền mắt đỏ bừng hít hít mũi, vẻ mặt tủi thân rồi lại cố gắng tỏ ra vẻ mạnh mẽ. Mà Lý Quế Mai thì lại trực tiếp ngồi dưới đất, gào khóc đến mức kinh thiên động địa, quỷ thần còn sợ.
 
Back
Top Bottom