Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 90



Ngoài cửa nhà họ Ninh, người tới xem náo nhiệt khó khăn lắm mới tách được Hồ Tú Liên và Triệu Thái Tú ra. Lúc chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ là Hồng Đào nghe được tin tức chạy từ trong nhà chạy tới, bọn họ đã được mọi người can ngăn kéo về nhà từng người.

Chị ấy đành phải chạy đến từng nhà hoà giải ——”

Hàng xóm láng giềng với nhau, hai người làm cái gì vậy hả?”

“Có chuyện gì thì từ từ nói không được hay sao mà còn động tay luôn rồi? Hai người muốn làm trò cười cho người ta hay sao?”

“Có câu nói anh em xa không bằng láng giềng gần, cúi đầu không gặp gẩng đầu gặp, còn phải làm hàng xóm cả đời đấy. . . . . .”

Hai mắt Hồ Tú Liên đỏ hồng, mái tóc bà rối loạn chẳng khác nào rơm rạ, cái dây buộc tóc bị kéo xuống đã rơi rớt từ lâu. Tóc bị kéo khiến cả mảng da đầu Hồ Tú Liên đau rát, bà dùng mũi hít mạnh một hơi nói: “Tại bà ta lén ăn trộm trứng gà nhà tôi!”

Hồng Đào nhìn bà: “Thím, cháu vừa thay thím hỏi lại cẩn thận, thím Thái Tú nói rồi, thím ấy không hề tới nhà thím lấy trứng gà mà. Hơn nữa gà cũng giống như người vậy, nếu chúng ăn không ngon hoặc tinh thần không tốt, số lần đẻ trứng ít đi cũng là chuyện bình thường, đúng không?”

Hồ Tú Liên vẫn hít mũi, nói: “Bà ta nói không lấy thì cháu tin ngay hay sao? Nhân phẩm bà ta ra sao, trong thôn chúng ta có người nào không biết? Vì để cho gà đẻ thêm vài quả trứng, mấy người có biết tôi phải mất bao nhiêu công sức không? Mấy tầng rơm rạ phủ lên, còn lấy vải bông làm rèm che chắn, để bên trong ổ gà thật ấm áp. Một ngày khó khăn lắm mới có thể đẻ được tầm bốn, năm, sáu quả trứng. Một hai ngày thiếu vài lần thì tôi không nói gì, nhưng đã hơn một tháng, mỗi ngày càng ít hơn. Một tháng qua ít hơn trước kia rất nhiều. Sau đó mấy ngày gần đây, đột nhiên lại tăng lên như bình thường, cháu nói nếu không phải bà ta trộm thì là ai?”

Hồng Đào đè thấp giọng mình xuống: “Thím, chúng ta lùi vạn bước mà nói, cho dù thực sự là thím ấy, nhưng thím cũng chưa bắt được người ta phạm tội, không có chứng cứ thì không thể nói như vậy được.”

Hồ Tú Liên đâu quan tâm tới chuyện này: “Đúng là thím muốn mắng bà ta đó, không làm vậy cơn giận trong lòng thím không trút ra được!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hồng Đào nhìn bà: “Mắng xong rồi, đánh cũng đánh xong rồi, bây giờ thím đã trút được giận chưa?”

Nhắc tới chuyện này, Hồ Tú Liên càng bực bội thêm, bởi vì bà không đánh lại được Triệu Thái Tú, trái lại trên người bà còn bị nhiều vết thương nặng hơn, tóc cũng bị kéo rồi. Trong lòng vô cùng không thoải mái, bà “Ôi” một tiếng kêu lên, lại bịt mắt khóc, kêu gào nói ông trời bất công.

Hồng Đào và mấy người phụ nữ khác khuyên nhủ bà một lúc lâu mới được, sau đó lại trấn an bà, nói bà là người rộng lượng gì gì đó.

Buổi chiều Ninh Lan đi ra ngoài lấy rau cho heo, không biết trong nhà mình đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Lúc cô ấy vác giỏ cỏ heo về đến nhà, nhìn thấy rất nhiều người đang vây quanh mẹ mình, còn đang khuyên mẹ cô ấy đừng buồn nữa.

Ninh Lan nhìn mà không hiểu đã xảy ra chuyện gì, bèn để giỏ xuống lại gần hỏi: “Làm sao vậy ạ?”

Nhìn thấy Ninh Lan trở về, Hồng Đào vội vàng nhìn cô ấy ngoắc ngoắc tay, kéo cô ấy tới trước mặt Hồ Tú Liên, nhỏ giọng nói: “Mẹ em với thím Thái Tú vừa mới đánh nhau một trận, còn kéo nhau rụng cả tóc. Em nhanh tới khuyên nhủ mẹ đi.”

Ninh Lan đưa tay vỗ vỗ lưng Hồ Tú Liên an ủi bà: “Đang yên lành mẹ đi đánh nhau làm gì chứ?”

Hồ Tú Liên mở miệng nói: “Bà ta lén ăn trộm trứng gà nhà mình.”

Nghe thấy ba chữ “ăn trộm trứng gà”, tay Ninh Lan bỗng nhiên dừng lại, bàn tay đặt trên lưng Hồ Tú Liên không khống chế được mà khẽ run lên. Nhưng cô ấy phản ứng rất nhanh, vội vã thu tay lại vào trong áo.

Tim Ninh Lan đập thình thịch, trong cổ họng khô khốc, nhưng cô ấy vẫn mở miệng hỏi một câu: “Không thể nào?”

Giọng Hồ Tú Liên khàn khàn, tràn ngập giọng mũi nói: “Sao lại không thể chứ? Ngoại trừ Triệu Thái Tú, còn ai có thể làm ra được loại chuyện thất đức này? Không cần phải nói, nhất định là bà ta. Cho dù bà ta không thừa nhận mẹ cũng biết.”

Ninh Lan cố gắng đè lên trái tim đang đập dồn dập của mình lại, siết chặt ngón tay, ổn định hơi thở hỏi lại: “Tại sao mẹ lại nói bà ấy ăn trộm trứng gà?”

Hồ Tú Liên lập tức kể lại một lượt quá trình từ lúc bà phát hiện có chuyện không bình thường cho Ninh Lan nghe. Ninh Lan nghe bà nói mà cả người ứa ra mồ hôi, cô ấy cảm giác được trên gáy mình đều là mồ hôi, lòng bàn tay vì bị siết chặt càng thêm ướt sũng.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 91



Bình thường trứng gà trong nhà Ninh Lan đều được Hồ Tú Liên tự đi tới ổ gà lấy, bà không cho người khác lấy vì sợ bọn họ đụng vào hỏng mất. Ninh Lan thực sự không biết tìm cách nào kiếm tiền, bèn nghĩ tới việc lén cầm trứng gà trong nhà đi đổi tiền. Cô ấy còn cầm cả lương thực đổi đi đổi phiếu lương thực.

Gà nhà cô ấy mỗi lần đẻ trứng số lượng đều không giống nhau, có lúc nhiều hơn mấy quả, có lúc lại thiếu mấy quả. Ninh Lan cứ nghĩ rằng mỗi ngày cô ấy lén lút lấy một hai quả, Hồ Tú Liên căn bản sẽ không nghi ngờ. Nhưng ai biết, bà lại phát hiện ra được.

Có điều may mắn là, Hồ Tú Liên lại nghi ngờ Triệu Thái Tú. Chuyện này không có chứng cứ, chỉ cần Ninh Lan không nói ra, sẽ không ai biết là cô ấy làm, Triệu Thái Tú sẽ phải cõng cái nồi này trên lưng.

Dù sao Triệu Thái Tú vốn là người có vấn đề, mọi người đều biết tay chân bà ta không sạch sẽ, vì vậy bà ta gánh cái nồi này trên lưng cũng không tính là oan ức.

Ninh Lan theo bản năng đút hai tay mình vào sâu trong ống tay áo, lại nghe những người khác mồm năm miệng mười khuyên Hồ Tú Liên một lượt, còn mình nín thở không nói nữa. Đợi đến lúc gần tới giờ bọn họ phải về nhà làm cơm, mọi người mới từ từ giải tán.

Được nhiều người khuyên nhủ trong suốt thời gian dài như vậy, tâm trạng của Hồ Tú Liên coi như cũng khá hơn một chút. Bà cầm mái tóc vấn qua quýt lại, trên trán, mũi và cổ đầy vết thương, hai mắt đỏ hồng bắt đầu đun thức ăn cho heo và nấu cơm tối.

Ninh Lan vẫn không nói chuyện, chỉ ở bên cạnh chịu khó giúp đỡ bà.

Hồ Tú Liên bận rộn một lúc lại tức giận, bắt đầu mắng, càu nhàu nói bà sẽ không để yên, sau đó không phải nguyền rủa người c.h.ế.t sớm thì cũng nguyền rủa cả nhà người ta c.h.ế.t hết.

Ninh Lan nghe bà nói mà thấy sau lưng từng trận lạnh cả người, giống như Hồ Tú Liên đang trù yểu cả nhà mình vậy.

Lúc Ninh Ba và Ninh Dương từ bên ngoài trở về, nhìn thấy mặt mẹ bọn họ đầy vết thương, còn biết quan tâm chạy tới hỏi: “Mẹ ơi, mặt với cổ mẹ bị làm sao vậy? Hay mẹ bị mèo hoang cào?”

Hồ Tú Liên lườm hai người bọn họ một cái, tức giận nói: “Bị chó cào!”

Ninh Ba Ninh Dương còn chưa kịp nói gì thì đúng lúc Ninh Kim Sinh về đến nhà. Ông quay đầu nhìn thấy mặt Hồ Tú Liên, trong lòng kìm nén một hơi, lát sau mới lên tiếng nói: “Bà còn ngại người trong nhà chưa đủ mất mặt đúng không? Tôi chúc mừng bà! Bà lại nổi tiếng nữa rồi!”

Hồ Tú Liên không nghĩ tới trong nhà mất trứng gà, chính mình lại bị Triệu Thái Tú đánh cho một trận, bây giờ Ninh Kim Sinh về nhà còn quở mắng bà. Tâm tình bà nhất thời kích động, nhìn Ninh Kim Sinh bực bội nói: “Tại bà ta lén ăn trộm trứng gà nhà chúng ta.”

Ninh Kim Sinh ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm Hồ Tú Liên tức giận nói: “Chứng cớ đâu? Bà lấy chứng cứ ra đây! Từ sáng đến tối cứ nghi thần nghi quỷ, bây giờ vào mùa đông nên gà đẻ trứng ít, bà không biết hay sao?”

Hồ Tú Liên tức giận đến mức muốn nổ tung: “Tôi bao bọc ổ gà bên trong ba tầng bên ngoài ba tầng, một chút gió lạnh cũng không để lọt vào, ông nói xem tôi làm vậy là vì cái gì? Không phải vì mỗi ngày có thể thêm được mấy quả trứng gà hay sao! Trước kia số trứng đều hợp lý, mấy ngày gần đây đếm số lượng cũng ăn khớp, chỉ có giữa tháng này mới bất thường. Nếu không phải có người trộm, tôi sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u cho ông xem!”

Ninh Kim Sinh vẫn nói: “Bà có chứng cứ không? Bà không có mà bà nói người ta ăn trộm thì đó là nói oan cho người ta! Bây giờ thì hay rồi phải không, toàn bộ đại đội đều đem chuyện bà với Triệu Thái Tú kéo tóc nhau ra nói. Bà nuôi được đứa con gái thật tốt, ầm ĩ ly hôn vứt hết mặt mũi trong nhà còn chưa nhặt về được đây, bây giờ lại tới bà vội vàng làm trò cười cho người ta xem, ầm ĩ làm trò tới nghiện luôn rồi đúng không?”

Hồ Tú Liên tức giận đến nghiến răng, lại cảm thấy ngày hôm nay bà đúng là mất hết mặt mũi. Sự việc ầm ĩ lớn như vậy, toàn bộ người trong đại đội đều biết hết rồi. Từ sau khi Ninh Hương ly hôn, ngoại trừ lúc làm việc ra bà đều không hề đi ra ngoài, hiện tại lại càng không có mặt mũi đi ra ngoài.

Mất hết mặt mũi!

Vân Mộng Hạ Vũ

Đừng nhìn những người tới xem náo nhiệt kia đều kéo tới khuyên can, nhưng sau lưng ai nấy đều khua môi múa mép nói huyên thuyên. Còn có mấy người mặt mũi đê tiện, ngay trước mặt mình thì cười hì hì hỏi cái này cái kia, lấy giọng điệu nói việc nhà, thực ra cũng đều muốn người ta cảm thấy khó chịu.

Trong lòng đuối lý, Hồ Tú Liên cắn răng không lên tiếng nữa, kết quả Ninh Ba đột nhiên giơ tay lên như đang trả lời vấn đề ở trường học, thằng bé mở miệng nói rất lưu loát: “Báo cáo! Con muốn tố giác, con biết là ai ăn trộm trứng gà!”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 92



Lúc này Ninh Lan đang múc thức ăn cho heo, cô ấy nghe thấy Ninh Ba nói câu này thì sợ đến nỗi tay run lên, suýt chút nữa làm rơi cái muôi vào trong nồi.

Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cũng bị hấp dẫn sự chú ý, cả hai đều nhìn về phía Ninh Ba, lên tiếng hỏi thằng bé: “Là ai?”

Ninh Ba không chút do dự hạ tay xuống chỉ về phía Ninh Lan: “Là chị hai. Con thấy chị ấy lén lút đi vào trong ổ gà nhiều lần, mỗi lần chị ấy đều cầm trứng gà đựng ở trong túi tiền. Con cứ nghĩ chị ấy cầm vào trong nhà, không nghĩ tới chị ấy ăn trộm trứng gà!”

Nghe thằng bé nói như thế, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đều ăn ý ngầm hiểu rõ. Hai người “xoạt” một tiếng nhìn về phía Ninh Lan, đến vẻ mặt cũng giống nhau.

Ninh Lan đang cầm cái muôi trong tay, tay cô ấy run đến mức hoàn toàn không dừng lại được, thức ăn cho heo bên trong cái muôi không ngừng lắc lư rơi vãi ra ngoài, lại rơi xuống dưới nồi.

Cô ấy kéo khoé môi muốn mở miệng nói chuyện, kết quả căng thẳng bủa vây quanh cuống họng, ngây ra cả nửa ngày cũng không nói được một lời. Cô ấy không nghĩ tới Hồ Tú Liên sẽ phát hiện ra số lượng trứng gà bất thường, càng không nghĩ tới Ninh Ba từng nhìn thấy cô ấy lấy trứng gà.

Mặt Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đều đen lại, hai người cố nhịn không bộc phát tính tình, nhìn chằm chằm Ninh Lan hỏi: “Có phải mày làm hay không?”

Ninh Lan ê a nửa ngày, nhưng nửa chữ cũng không thốt lên được.

Ninh Kim Sinh nổi giận, đập mạnh xuống bàn, làm Ninh Lan sợ đến mức cả người run lên dữ dội, ông hỏi lại: “Tao hỏi có phải mày làm không?!”

Trong nháy mắt viền mắt Ninh Lan đã đỏ hoe, hoang mang không nói ra lời.

Lần này Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cũng đã nhìn ra, Hồ Tú Liên không hỏi gì, đột nhiên cắn răng nhảy lên từ sau bếp, bà lại gần túm lấy b.í.m tóc của Ninh Lan kéo dài tới bên cạnh, đập đầu cô ấy xuống đánh một trận.

Bà vừa đánh vừa hỏi Ninh Lan: “Tại sao mày lại ăn trộm trứng gà? Tại sao lại ăn trộm trứng gà?!”

Mày có biết mùa đông gà mái đẻ trứng khó thế nào không?!

Ninh Kim Sinh sĩ diện, lại sợ bị Triệu Thái Tú nhà bên cạnh nghe thấy câu này, ông vội vàng đứng lên đi đóng cửa lại. Sau đó nhìn Ninh Lan bị Hồ Tú Liên đánh cho vẫn còn đang khóc, cái trán và khuôn mặt cô đều bị đánh tới sưng đỏ lên, ông nén giận cũng không động thủ nữa.

Ninh Lan bị đánh không chịu được, cô ấy không nhịn được nói ra: “Là hai người không cho con tiền! Cả lớp học chỉ có một mình con không có! Là mọi người ép con!”

Lúc này Hồ Tú Liên càng không nhịn được, bà ra tay càng lúc càng nặng, dường như muốn đánh c.h.ế.t Ninh Lan luôn: “Vì thế mà mày đi ăn trộm! Ăn trộm trứng gà trong nhà cầm đi bán! Mày không phải là người! Sao tao lại nuôi ra cái loại súc sinh như mày chứ! Cho mày đi học để mày đọc sách, mày lớn như vậy mà đã đưa cho nhà một đồng tiền nào chưa, còn muốn ăn trộm trong nhà, mày có còn là người không?!”

Bản thân Ninh Lan cũng uất ức, nước mắt không ngừng rơi, cô ấy cắn răng cãi lại: “Con cũng là một thành viên trong nhà, tiền trong nhà vốn phải có một phần của con. Hàng ngày con đều băm thức ăn cho gà ăn, dựa vào cái gì mà con không thể dùng một ít trứng gà chứ? Ninh Ba và Ninh Dương không hề làm gì, nhưng chúng nó muốn cái gì cha mẹ cũng đều cho chúng, dựa vào cái gì lại không cho con! Con cũng không đi ra ngoài lãng phí, con thật sự cần!”

Đúng là muốn c.h.ế.t rồi, Hồ Tú Liên càng bị chọc giận đến phát điên lên. Bà đánh đến khi đau cả tay, lại vội vàng xoay người đi tìm một vòng, tìm được cái gậy nhóm lửa, không chút nghĩ ngợi cầm lên trực tiếp vụt mạnh vào đùi Ninh Lan: “Mày còn dám mạnh miệng! Tao cho mày cãi lại này!”

Hồ Tú Liên đánh mạnh vào đùi Ninh Lan chừng mười cái rồi mới dừng lại, thở hồng hộc nhìn cô ấy nói: “Vậy ngày hôm nay tao phải cẩn thận dạy dỗ mày. Trong nhà này cho dù một viên gạch một mảnh ngói cũng đều là của em trai mày, không có phần của mày, sớm muộn gì mày cũng phải lập gia đình! Tao cho mày học xong cấp ba, bỏ ra nhiều tiền trên người mày như vậy, mày tốt nghiệp xong không nghĩ tới làm sao kiếm tiền cho em trai mày đi học, xây nhà cửa rồi cưới vợ cho nó, trái lại còn nghĩ muốn lấy tiền trong nhà, không cho thì mày ăn trộm. Lương tâm mày bị chó ăn rồi à! Có người chị nào như mày sao?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 93



Vành mắt Ninh Lan đỏ bừng, cô ấy nhìn chằm chằm Hồ Tú Liên, phút chốc trong ánh mắt ấy thậm chí còn sinh ra thù hận. Trước đây lúc Ninh Hương còn ở nhà, cô ấy vẫn cảm thấy mình và Ninh Ba Ninh Dương không khác gì nhau. Trải qua lần này mới biết, cô ấy còn không bằng một sợi tóc của Ninh Ba và Ninh Dương.

Trước đây Ninh Lan chưa bao giờ gặp chuyện gì đặc biệt khó xử, bởi vì trên đầu luôn có Ninh Hương gánh vác cho cô ấy, giúp cô ấy giải quyết vấn đề, để Ninh Lan có thể hưởng thụ sự đãi ngộ giống như Ninh Ba và Ninh Dương. Vì thế cô ấy thật sự cho rằng mình cũng giống như Ninh Ba và Ninh Dương.

Mà trong lúc cô ấy cảm thấy mình không khác gì Ninh Ba và Ninh Dương, lại chưa bao giờ nghĩ tới, tại sao Ninh Hương lại không giống ba người bọn họ, tại sao chị ấy lại giống Ninh Kim Sinh với Hồ Tú Liên, mỗi ngày đều cực khổ làm lụng kiếm tiền, nuôi cô ấy và Ninh Ba Ninh Dương. Khi đó cô ấy cho rằng đây là chuyện đương nhiên nên an tâm hưởng thụ tất cả những thứ này, vẫn cảm thấy đó là việc Ninh Hương phải làm, chưa từng cảm thấy có bất kỳ vấn đề.

Bây giờ Ninh Hương đã đoạn tuyệt với người nhà, không hề giúp đỡ trong nhà dù chỉ một chút, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên bèn đem tất cả áp lực ném lên người cô ấy.

Trong nháy mắt Ninh Lan không thể chịu nổi, trong đầu cô ấy chỉ chứa đầy ba chữ —— dựa vào đâu?

Tất cả tiền trong nhà đều là của Ninh Ba Ninh Dương, cô ấy không thể dùng một đồng trong nhà, cho dù có thực sự cần. Không những không thể dùng, Ninh Lan còn phải nghĩ biện pháp kiếm tiền mang về nhà, đến việc tích góp tiền cho Ninh Ba Ninh Dương đi học, đi làm rồi cưới vợ, nếu không thì cô ấy chính là đồ sói trắng mắt không có lương tâm, rốt cuộc dựa vào cái gì chứ?

Trong lòng ức đến mức thở không ra hơi, Ninh Lan cứ đứng bất động ở đó, vành mắt đỏ ửng. Có điều chỗ vừa bị đánh trên đùi bởi vì quá đau nên hơi cong lại, còn sợ gậy nhóm lửa lại vung tới nên cô ấy không dám đứng thẳng người.

Hồ Tú Liên đánh cũng mệt rồi, bà đánh đến tê hết cả tay. Nhìn thấy Ninh Lan không cãi lại nữa, bà mới thở hổn hển xoay người lại đi ra sau bếp ngồi xuống, cả người không còn hơi sức, mắng tới khản cả cổ họng, giờ mệt đến nói không nói nổi.

Ninh Ba Ninh Dương cực kì chính nghĩa, hai đứa đều cảm thấy mình vừa làm được một chuyện tốt. Thời đại này khuyến khích tố giác vạch trần, cho dù có là chị gái, chỉ cần chúng nó biết thì phải tố giác, nhất định không thể để cho người xấu tránh khỏi trừng phạt được!

Ninh Kim Sinh ngồi ở bên cạnh bàn nhìn chòng chọc Ninh Lan, ánh mắt ông như hai con d.a.o găm đang lăng trì trên người cô ấy. Ông cũng tức giận đến mức n.g.ự.c suýt nổ tung, lúc này đang nhìn Ninh Lan nói: “Mày đã là người lớn, cũng nên gánh vác trách nhiệm trong nhà, chứ không phải còn đưa tay đòi tiền, không cho còn dám lén lút ăn trộm! Nói mày mấy câu, đánh mày vài cái mà mày còn cãi lại không chịu nghe lời! Nói ra lời vô lý như vậy?”

Ninh Lan dịch chuyển ánh mắt nhìn lướt qua ông một cái, cô ấy sợ lại phải chịu đòn tiếp nên không lên tiếng nói chuyện nữa. Cô ấy mở miệng tất nhiên là phải tranh luận, nếu không tranh luận thì căn bản cô ấy cũng không có gì để nói.

Ninh Lan không dám lại nói chuyện tranh luận nữa, cô ấy cũng không dám nổi giận rời nhà trốn đi, vì thế sau khi đứng đó một lúc, Ninh Lan vẫn trở lại nhà bếp đi múc thức ăn cho heo.

Gương mặt cô ấy vẫn còn nguyên dấu tay đang đỏ ửng, hai chân đau đến nỗi giờ còn run run, nhưng Ninh Lan vẫn kiên trì múc thức ăn cho heo, sau đó cắn răng ôm đi ra ngoài.

Chờ sau khi cô ấy rời khỏi đây, Hồ Tú Liên ngồi ở sau bếp thở nhẹ một hơi nói: “Nuôi hai đứa con gái, không một đứa nào tử tế.”

Ninh Kim Sinh mở miệng nói: “Bà nuôi dạy chúng mà bà còn có mặt mũi ngồi đây nói!”

Hồ Tú Liên lại bị mắng đến không cãi lại được, giống như việc nuôi dạy con cái tốt hay không, tất cả đều là trách nhiệm của một mình bà vậy. Hai đứa con gái đều không dạy dỗ tốt, bà thật sự đem trách nhiệm này ôm vào người mình.

Kết quả lúc này Ninh Dương chợt nhô ra nói một câu: “Dạy không tốt, lỗi của cha.”

Nghe thằng bé nói như thế, khóe miệng Hồ Tú Liên không nhịn được nhếch lên, suýt chút nữa bật cười. Kết quả Ninh Kim Sinh trừng mắt lên, nhìn chằm chằm Ninh Dương trách mắng: “Đồ khỉ, mày nói cái gì đấy? Có tin ông đây quất cả mày hay không?”

Ninh Dương vội vã mím môi ngậm miệng lại, không nói nữa.

Khi nãy Ninh Lan vừa mới bị đánh xong, thằng bé tin Ninh Kim Sinh thật sự sẽ đánh thằng bé thật, hơn nữa còn đánh rất đau.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 94



Ninh Lan đi ra ngoài đổ thức ăn vào trong cái máng đựng thức ăn cho heo, một bên chân cô ấy run rẩy khiến cả người bị nghiêng về một bên, nước mắt trượt xuống chảy vào trong miệng đang mím chặt, hơi mằn mặn. Cô ấy không giơ tay lau đi, cho heo ăn xong thì ngồi ngay xuống bên ngoài chuồng heo, mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống.

Mùa đông ban ngày ngắn, lúc này sắc trời đã tối đen, Ninh Lan không để mình phát ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ ngồi đó rơi nước mắt. Đôi mắt cô ấy giống như đang nhìn về phương xa, nhưng thực ra là bị nước mắt che kín tầm mắt, không nhìn thấy cái gì.

Khóc một lúc lâu, Ninh Lan mới giơ tay lau nước mắt, xách thùng thức ăn cho heo quay về trong nhà.

Hồ Tú Liên đã làm xong cơm tối, bà đem thức ăn bưng lên bàn. Một nhà năm miệng ăn ngồi xuống, nhưng bởi vì chuyện Ninh Lan ăn trộm trứng gà, nhất thời bầu không khí trong nhà không được tốt lắm, ban đầu không có ai chủ động nói chuyện.

Cách một lúc sau, vẫn là Ninh Kim Sinh mở miệng trước, ông nhìn về phía Ninh Ba, Ninh Dương nói: “Đúng rồi, chuyện trứng gà không cho phép hai đứa đi ra ngoài nói cho người ta biết, biết chưa?”

Ninh Ba Ninh Dương lập tức hỏi lại: “Tại sao ạ?”

Ninh Kim Sinh hắng giọng: “Để cho hai đứa đừng nói ra, nếu nói ra chúng ta sẽ bị người ta mắng, có hiểu không?”

Ninh Ba vẫn còn hỏi: “Bị ai mắng ạ?”

Ninh Kim Sinh thực sự không nhịn được tức giận, ông hít sâu một hơi ổn định rồi mới nói: “Mẹ mày mắng oan Triệu Thái Tú người ta, hai người còn đánh nhau tới một mất một còn, bây giờ người ta không tìm tới đây ầm ĩ là đã muốn nhượng bộ cho yên chuyện rồi. Nếu như hai đứa đem chuyện này nói ra, nhân phẩm và danh tiếng của chị hai mày sẽ bị xấu đi, hơn nữa Triệu Thái Tú còn không dẫn người đàn ông của bà ta quay lại đây gây phiền phức hay sao? Ầm ĩ ra như vậy thì chúng ta ở đội sản xuất còn làm người kiểu gì? Chuyện của chị cả mấy đứa đến bây giờ vẫn còn có người nói lời dèm pha đấy.”

Nhà ông không nói ra chân tướng chuyện này, sẽ không có người nào biết rốt cuộc là ai đã trộm trứng gà. Dù sao cũng là chuyện không có chứng cứ, Triệu Thái Tú cũng không thừa nhận, mọi người đơn giản tới xem trò vui, cũng không cần ai phải có trách nhiệm đi xác thực chuyện này.

Hơn nữa trước đó Hồ Tú Liên đã đem chuyện này mắng đến trên đầu Triệu Thái Tú, người khác cũng chỉ có thể âm thầm đ.â.m chọc nghi ngờ sau lưng Triệu Thái Tú, không ai nghĩ đến trên đầu Ninh Lan, cũng không biết được chuyện xấu trong nhà ông.

Ninh Ba Ninh Dương chăm chú nghe xong, chậm rãi gật đầu trả lời: “.

Vâng.”

Thuyết phục Ninh Ba và Ninh Dương xong, Ninh Kim Sinh lại nhìn về phía Ninh Lan, sắc mặt không tốt nói: “Chuyện mày ăn trộm trứng gà này, mấy người chúng ta biết là được. Đã ăn một trận đòn rồi thì tự kiểm điểm lại mình cho tốt đi.”

Ninh Lan cúi đầu ăn cơm không nói lời nào, cô ấy vẫn không cảm thấy mình lấy trứng gà trong nhà thì có cái vấn đề gì lớn. Cùng là con cái trong nhà họ Ninh, dựa vào đâu mà Ninh Ba và Ninh Dương thì có thể dùng tiền, còn cô ấy thì lại không thể? Trước đây cô ấy cũng có thể.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Kim Sinh nhìn Ninh Lan không nói lời nào, chỉ nghĩ rằng cô đã biết sai đang tự hối lỗi rồi. Ông cầm đũa lên ăn mấy miếng cơm, lại nghĩ tới một chuyện, hỏi Ninh Lan:

“Trước lúc tốt nghiệp, mày nói trường tiểu học trên thị trấn có một vị trí giáo viên bị trống, mày có đến đó xin thử không?”

Ninh Lan quả thực không biết phải nói gì, cô ấy không hiểu tại sao ông phải hỏi loại vấn đề rõ ràng như thế này. Đừng nói trường tiểu học trên thị trấn có một vị trí giáo viên bị trống, cho dù có mười cái thì cũng không đến lượt người như cô ấy.

Nếu như Ninh Hương và Giang Kiến Hải không ly hôn thì đúng là rất có khả năng, hiện tại thì khả năng gì cũng đều không có.

Cho nên Ninh Lan trực tiếp lắc đầu một cái, cũng không lên tiếng nói chuyện.

Ninh Kim Sinh nhẹ nhàng hít tiếp một hơi, không vui vẻ nói: “Đồ vô dụng, vậy mày học cấp ba không phải vô ích rồi hay sao? Lãng phí thời gian bao nhiêu năm, lại còn phải bỏ ra nhiều tiền như vậy, cuối cùng không có tí tác dụng nào.”

Ninh Lan vẫn cúi đầu ăn cơm, trong lòng lại nghĩ —— tại sao ông không nói do mình vô dụng? Đều làm cha làm mẹ, tại sao cha mẹ người khác lại có thể thu xếp xong tương lai cho con cái của họ, mà các người chuyện gì cũng không làm được, cuối cùng lại còn muốn oán trách cô ấy.

Ở thời đại đặc biệt này, chỉ dựa vào đọc sách thì không thể thay đổi được vận mệnh. Đi học đều dựa vào đề cử, thẻ không phải do thành tích học tập kém, mà là thành phần trong nhà không tốt. Thi được điểm cao hay thấp cũng không hề có bất kỳ ý nghĩa gì, vì không ai quan tâm.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 95



Bình thường trường học chỉ có giờ lên lớp vào buổi sáng, nhưng cũng không phải học toàn bộ các môn văn hoá, mà phần lớn là bớt chút thời gian ấy để học môn tư tưởng chính trị, tăng cao giác ngộ làm chủ, hoặc là tổ chức các loại hoạt động nhớ lại đau khổ và ngọt ngào. Mục đích chính là để nâng cao tình cảm mãnh liệt và ý chí chiến đấu cách mạng của học sinh. Nửa ngày còn lại thì đều coi lớp học thành một đơn vị đi ra ngoài lao động, vì thế có rất nhiều người ở trường học cũng không hề học tập.

Cứ hồ đồ đến lúc tốt nghiệp cấp ba, lối thoát cũng không ngoài ba điều này.

Một là, trong nhà có tình huống đặc biệt, lại có người hỗ trợ thu xếp, may mắn có thể giành được một công việc ở trong thành phố, trực tiếp đi làm trong thành phố, có công ăn việc làm ổn định ở trong tay. Lúc ấy cũng đủ khiến người ta ghen tị đến đỏ con mắt.

Hai là tình hình thực tế của phần lớn học sinh trong thành phố, nghe theo sắp xếp của trường học xuống nông thôn tham gia đội sản xuất. Hoặc là đi tới nông trường ngoài ngoại thành, chấp nhận hướng dẫn giáo dục những người bần nông và trung nông. Nếu không chấp nhận một hai năm giáo dục, cũng không có cách nào thông qua tuyển dụng công nhân để trở về thành phố có việc làm.

Ba là bản thân có năng lực hoặc trong nhà có thể thu xếp, mặc một thân quân trang đi làm lính. Đây chính là đường ra vô cùng vinh dự, khiến người ta hâm mộ nhất. Thời đại này, ai mặc quân phục mà không dương dương tự đắc đến tận trời đâu.

Mà những học sinh ở nông thôn như Ninh Lan, không có quan hệ nên không kiếm được công việc đàng hoàng, cũng không cần trường học phải thu xếp bọn họ đi tới đại đội nào tham gia vào sản xuất, trực tiếp quay về nhà mình lao động trong đại đội là được.

Vốn dĩ Ninh Lan thực sự có thể đi theo lối thoát thứ nhất, nhưng điều kiện tiên quyết là Ninh Hương và Giang Kiến Hải không ly hôn.

Còn bây giờ, cô ấy ngoài về quê lao động thì cũng không có bất kỳ lựa chọn gì khác.

Thời đại trước mắt này, bất cứ kế hoạch kinh tế nào cũng bị quản lý chặt chẽ từ một củ cải, một cái hố. Người nông thôn không thể tùy ý vào thành phố làm công kiếm tiền. Ăn uống từ trên xuống dưới khắp cả nước đều phải dùng phiếu để khống chế nghiêm ngặt, huống chi là loại chuyện lớn như vấn đề công tác.

Đương nhiên bọn họ càng không thể buôn bán làm ăn, vì đầu cơ trục lợi cũng là tội lớn.

Ninh Lan không lên tiếng, Hồ Tú Liên tiếp lời Ninh Kim Sinh nói: “Còn không phải tại chị cả nó, nếu chị nó không ly hôn với Giang Kiến Hải thì chắc chắn Ninh Lan đã có công việc rồi. Bây giờ thì tốt rồi, nhiều năm học hành đều vô ích!”

Nhắc tới Ninh Hương và Giang Kiến Hải, trong nháy mắt Ninh Kim Sinh cũng bực bội đến tức n.g.ự.c khó thở. Nói đúng ra, nếu Ninh Hương không ầm ĩ đến mức như vậy, nhà bọn họ ở đại đội sao có thể bị người ta đánh giá thấp, bây giờ công việc của Ninh Lan có lẽ cũng đã được giải quyết.

Vốn là một chuyện tốt, trước mắt toàn chuyện sáng sủa, lại bởi vì một người mà hiện tại biến thành cái dáng vẻ c.h.ế.t tiệt này!

Có nhiều lúc hận không thể đi bóp c.h.ế.t cái đồ sói trắng mắt đó!

Nhưng cho dù bọn họ có tức giận cũng hết cách. Ninh Hương đã ly hôn với Giang Kiến Hải, cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà. Đã hơn 4 tháng nay cô không quay về nhà, ngay cả ngày hôm nay mẹ cô bị người ta đánh, cô cũng không về nhìn lấy một lần.

Ninh Hương quá nhẫn tâm, lòng dạ cô quá mức sắt đá. Bọn họ mang thai mười tháng sinh ra, vất vả nuôi lớn, cuối cùng lại nuôi ra cái đồ tâm địa sắt đá bạc tình bạc nghĩa, hại người trong nhà người lao vào chỗ chết, còn không biết báo đáp.

Nghĩ thêm nữa thì tức muốn c.h.ế.t mất, Ninh Kim Sinh hít sâu một hơi, nói: “Nhắc đến nó làm cái gì? Sau này không cho phép ai được nhắc đến nó trong cái nhà này! Đời này để nó đi học theo Vương Lệ Trân đi, sống một mình đến hết đời, xem ai còn coi trọng nó!”

Nhắc đến Vương Lệ Trân càng xui xẻo, từ khi Ninh Hương ở cùng một chỗ với Vương Lệ Trân, bọn họ đều cảm thấy đời này Ninh Hương hoàn toàn hết thuốc chữa rồi. Cô dính vào ai không dính, lại dính phải người như Vương Lệ Trân, chồng Vương Lệ Trân là cái thứ gì ai mà chẳng biết ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn mười năm qua, Vương Lệ Trân ở trong đại đội đã phải trải qua những ngày tháng như thế nào? Bà ta sống không khác gì ma, sống mà không bằng con ch.ó con lợn. Ninh Hương cũng làm giống như bà ta, bây giờ cô bước theo gót chân Vương Lệ Trân, sớm muộn cũng có

lúc cô hối hận xanh ruột thôi!

Một người phụ nữ sống thành ra như vậy, thà ném xuống sông cho c.h.ế.t luôn đi!
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 96



Không nói đến Ninh Hương nữa, Hồ Tú Liên lại đem đề tài câu chuyện kéo về trên người Ninh Lan: “Bắt đầu từ ngày mai, mày đi làm việc với tao, đừng có ở nhà ngây ngô nữa. Mày không tìm được việc làm, vậy thì đi làm việc kiếm công điểm.”

Bây giờ Ninh Lan mới mười bảy, lấy chồng thì vẫn còn sớm nên để cô ấy ở nhà làm việc thêm một năm nữa.

Nghe bà nói như thế, Ninh Lan rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, thay đổi sắc mặt nhìn Hồ Tú Liên —— Tay chân cô ấy tinh tế mềm mại thế này, từ nhỏ đến lớn bởi vì đi học nên chưa từng làm qua gì việc nặng nhọc. Lao động ở trường học cũng không nặng, cô ấy đi làm công thì làm cái gì?

Làm công kiếm sống đều rất nặng nhọc, không nói tới chuyện dầm mưa dãi nắng, gió thổi sương giá, còn phải có sức lực. Đặc biệt bây giờ là mùa đông, tất cả mọi người trong các đại đội đều đang làm các loại công trình xây dựng cơ bản như đánh đập, sửa chữa đường sông, thu dọn bãi sông,v.v… tất cả đều là công việc chân tay.

Hơn nữa gần đây trong thôn liên tục khuyến khích nói qua chuyện muốn Tết xuân cũng có cách mạng hóa, vì thế có khả năng ăn Tết cũng sẽ không được nghỉ ngơi, mỗi ngày đều phải đi làm công. Đương nhiên, mỗi một ngày công sẽ ghi lại công điểm ngày đó, không làm thì sẽ không có.

Hơi do dự một chút, Ninh Lan mở miệng nhỏ giọng nói: “Con. . . . . . Không muốn đi.”

Sắc mặt Hồ Tú Liên lại chìm xuống: “Vậy mày muốn làm gì?”

Ninh Lan nhai cơm tẻ không nói chuyện.

Hồ Tú Liên lại nói: “Mày có bản lĩnh như chị cả mày thì mày cũng đi làm nghề thêu đi, gió thổi không tới mặt mưa xối không đến người. Còn nếu mày có khả năng hơn nữa, vậy đi tới đơn vị chính thức tìm lớp học, tự tìm cho mình một công ăn việc làm ổn định. Bọn tao cũng vui vẻ, mà lương cao còn có mặt mũi. Mày trước nhất không làm được nghề thêu, thứ hai không tìm được một công việc đàng hoàng, nếu không đi đội sản xuất kiếm công điểm, mày nghĩ xem mày định đi làm gì?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 97



Tiếp đó Ninh Lan không nói thêm câu nào nữa, chỉ nghe Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên liên miên lải nhải tẩy não cho cô ấy. Nói chị gái nhà ai giúp em trai xây nhà, chị gái nhà ai dùng tiền cho em mình cưới vợ, cuộc sống nhà bọn họ ngày càng trở nên tốt hơn, khiến cho người khác hâm mộ.

Ninh Lan im lặng, nhưng trong lòng cô ấy lại nghĩ muốn nói—— nhà muốn chị gái xây giúp, cưới vợ cũng muốn chị gái giúp đỡ, chẳng lẽ mấy đứa em trai trong nhà bọn họ c.h.ế.t cũng không phải th* d*c sao? Vậy mấy người đó sinh con xong có phải cũng bắt chị gái mình nuôi giúp luôn hay không?

Đương nhiên những lời này cô ấy đều không nói ra, nói ra có lẽ lại bị đánh.

Ninh Lan nghe những này như con ruồi vo ve bay loạn. Cô ấy im lặng ăn cơm xong, lại giúp Hồ Tú Liên rửa chén bát, sau đó rửa mặt rồi về nhà đi ngủ. Thực ra Ninh Lan không ngủ được, cô ấy nằm trên giường giống như cương thi.

Ninh Lan nằm nhìn cọc gỗ xà nhà trên đỉnh đầu, mái ngói màu xám đậm, cô ấy rất muốn —— chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi là cô ấy có thể ở lại trong thành phố làm giáo viên, có thể hoàn toàn rời khỏi cái thôn rách nát này, không cần bị bất cứ người nào ép bức bức trói buộc mình nữa.

Chỉ thiếu một chút đó thôi là cô ấy đã thành người có hộ khẩu trong thành phố rồi!

Cơ thể cô ấy cứng đờ, vẻ mặt suy nghĩ một lúc, chuyện gì cũng nghĩ. Nghĩ lại ngày đó cô ấy bị Ninh Hương đẩy xuống sông, phải bò lên từ trong dòng nước sông lạnh buốt, Ninh Lan đột nhiên lật người từ trên giường ngồi dậy, xuống giường cầm lấy cái túi cũ mình đã giặt đến trắng bệnh, móc ra một cái ví tiền từ bên trong.

Cái ví tiền này là Ninh Hương làm cho cô ấy, hai mặt đều thêu hoa lan, thợ khéo tay vô cùng tinh tế, mỗi lá cây sinh động trông như thật.

Cầm trong tay xem một lúc, viền mắt Ninh Lan từ từ đỏ ửng, sau đó cô ấy đứng dậy đi tìm cái kéo. Sau khi trở về, Ninh Lan liền ngồi xuống cạnh giường, nghiêm túc cắn răng hít sâu một hơi, không hề do dự thoáng cái đã dùng kéo cắt nát túi tiền trong tay mình.

Cắt xong, cô ấy ném hết tất cả mảnh vụn và kéo xuống đất, sau đó nằm xuống giường, trùm chăn lên che kín đầu.

Ánh trăng mùa đông chiếu vào phòng, phủ một tầng ánh sáng lạnh lẽo xuống đống vải vụn của chiếc ví giờ đã rách nát.

Mấy ngày trước giao thừa, Ninh Hương cùng Vương Lệ Trân đã may quần áo cho lẫn nhau. Từ cắt đến thêu hoa rồi đến may đều tự mình làm từng tí một. Quần áo thử lên người cũng đều rất vừa vặn lại còn tôn lên được khí chất.

Vương Lệ Trân đã lâu không còn may quần áo với giày dép các thứ, nhìn thấy Ninh Hương mặc quần áo bà ấy làm, trong lòng bà ấy cảm thấy vô cùng ấm áp, kéo Ninh Hương đến trước mặt ngắm trái ngắm phải cũng không thấy thỏa mãn.

Nhìn một lúc, Vương Lệ Trân cười nói: “Thật là đẹp.”

Ninh Hương quay người lại cười: “Do tay nghề của bà tốt đó ạ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vương Lệ Trân giải thích nói: “Bà không phải nói quần áo, mà là cháu.”

Cả người đều đẹp, làn da trắng mịn màng có thể nhéo ra nước, ngũ quan tinh xảo thanh tú, trên khuôn mặt phảng phất nét ngây thơ đặc biệt chỉ có ở cô gái mười chín tuổi. Tay cũng rất đẹp, ngón tay thon dài nhỏ nhắn, lúc cầm kim trông vô cùng đẹp.

Một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi như vậy, ai cưới được cô chẳng phải rất là có phúc sao?

Nghĩ vậy, Vương Lệ Trân lại hỏi Ninh Hương: “A Hương này, con ly hôn cũng đã hơn nửa năm, một thời gian nữa sẽ phải tìm hiểu đối tượng khác, lần này định tìm người đàn ông như thế nào?”

Nói đến tìm đối tượng, Ninh Hương không có chút hứng thú nào, cười cười một chút nói: “Cái này, con đã chán ngấy cuộc sống sau khi kết hôn rồi, tạm thời chưa nghĩ đến chuyện này. Vẫn là một mình tự do tự tại, muốn làm gì thì làm, không ràng buộc, lại thoải mái.”

Thực ra ở chung lâu như vậy, Vương Lệ Trân cũng đã nhìn ra, Ninh Hương không phải loại người không thể sống thiếu đàn ông. Ngược lại, sau khi cô ly hôn với người chồng trước của mình, càng sống tốt hơn, thoải mái hơn.

Hai người ở bên nhau một thời gian dài, cho tới bây giờ Vương Lệ Trân cũng chưa từng nghe Ninh Hương nói đến chuyện tìm đối tượng để yêu đương. Mỗi ngày cô không phải đọc sách, thì là học thêu thùa để kiếm sống, căn bản không rảnh la hét linh tinh.

Vương Lệ Trân cũng hiểu phụ nữ ly hôn với chồng một nửa số đó đều không ổn, chính bà là một ví dụ rõ ràng. Nhưng bây giờ nhìn Ninh Hương như vậy, bà lại cảm thấy được, đại loại là một người sống có phép tắc, tốt hay không là phụ thuộc vào chính mình.

Nghĩ đến đây, bà cười một cái, tiếp lời Ninh Hương nói: “Được, chúng ta cùng kết bạn.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 98



Ngày hôm sau, hai người đi chợ công xã đặt mua hàng tết.

Mấy tháng nay Vương Lệ Trân bị Ninh Hương cảm hóa, không còn giống với cái xác không hồn như trước đây, đối với cuộc sống cũng từ từ bốc lên ngọn lửa nhiệt huyết, muốn được sống giống như mọi người.

Lúc trước khi chưa gặp Ninh Hương, bà ấy cũng chỉ cảm thấy sống chỉ là chờ chết, không còn ý nghĩa gì khác, thậm chí đôi khi còn nghĩ muốn đi tự tử, mà bây giờ lại cảm thấy được cuộc sống cũng trở nên ý nghĩa hơn.

Ví dụ như chỉ vài ngày nữa là đến tết, cho dù là thôn xóm hay trên chợ công xã, hương vị năm mới càng ngày càng cận kề, Ninh Hương chủ yếu muốn ăn tết cùng bà ấy, nên làm đồ ăn rất ngon.

Những năm trước cho dù ngày lễ có quan trọng thế nào cũng không quan tâm, giống như tất cả những thứ đó đều không liên quan đến bà ấy. Cho dù tất cả các ngày lễ đều náo nhiệt, nhưng cái náo nhiệt này cũng liên quan đến bà ấy một tí nào. Ngày hội thôn Điềm Thủy là của tất cả mọi người, duy nhất là không phải của bà ấy.

Bởi vì cảm thấy không liên quan đến mình, bà ấy cũng không cần nghiêm túc tham gia, vẫn bình thản giống mọi khi, đói bụng thì miễn cưỡng ăn một chút, không để mình phải đói c.h.ế.t là được.

Năm nay trong lòng bà ấy đã có thay đổi lớn, bây giờ bà ấy cũng chờ mong ngày Tết đến. Bởi vì đã có người cùng bà ấy đi mua hàng Tết, có người làm cho bà ấy bộ quần áo mới, đến năm mới là bà ấy có thể mặc.

Về việc không có người thân bên cạnh, cái đó cũng không phải chuyện quan trọng.

Ninh Hương dùng hành động thực tế khiến cho bà ấy hiểu một việc, họ hàng thân thích cũng vô dụng, đoạn tuyệt là chuyện tốt nhất, không việc gì phải đau khổ, tất cả những người đó đều không đáng.

Lúc một người ở dưới hố sâu, có thể thấy rõ được bộ mặt thật của một số người.

Mấy tháng này Vương Lệ Trân ăn cơm ngon hơn, ngủ cũng sâu hơn, bình thường tâm trạng Ninh Hương rất tốt, cho nên sắc mặt bà ấy cũng tốt theo, sắc mặt hồng hào sáng bóng, đuôi lông mày với khóe mắt thường ẩn chứa ý cười.

Bà ấy cùng Ninh Hương sóng vai đi chợ, hai người vừa đi vừa nói chuyện râm ran, khóe miệng hai người đều cong lên giống nhau, tất cả đều tràn ngập trong không khí náo nhiệt của ngày Tết, cùng nhau nên mua cái gì mang về.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bởi vì đang chuẩn bị Tết, cho nên chợ đông hơn ngày thường rất nhiều, bày bán đủ các loại mặt hàng phục vụ cho ngày Tết, các quầy hàng hầu hết đều là của nhà nước. Ninh Hương cùng Vương Lệ Trân tính toán định mua đậu phộng chín và hạt dưa, mua thịt bò còn có câu đối, tranh Tết, pháo, vân vân...

Chợ Công xã không lớn, đi từ đầu chợ đến cuối chợ cũng không mất nhiều thời gian. Tất nhiên là vì chợ nhỏ, cho nên rất dễ gặp người quen. Tất cả mọi người xuống chợ bày bán hàng Tết, không biết đi đâu, có bác gái vừa sắp xếp vừa chào mời.

Ninh Hương còn chưa đi hết một nửa phố, thế mà lại đụng phải người quen, hơn nữa cô cũng không ngờ mình gặp phải người quen mà mình không muốn gặp nhất, từ khi ly hôn cô chưa bao giờ gặp lại mẹ chồng cũ- Lý Quế Mai, còn có ba đứa từng là con riêng Giang Ngạn, Giang Nguyên, Giang Hân.

Đối diện thế này, Lý Quế Mai cùng ba đứa nhóc con nhướng mắt nhìn Ninh Hương, Giang Hân thậm chí còn nói một câu: “Bà nội, đây là Ninh Hương có phải không?” Đã lâu không gặp, gặp lại có chút xa lạ.

Lý Quế Mai lập tức hừ một tiếng: “Mặc kệ cô ta là ai?!”

Ninh Hương nghe được tất cả những lời này, nhưng cô ngay cả liếc Lý Quế Mai cùng ba đứa nhóc kia cũng không thèm liếc lấy một cái, chỉ chút tâm kéo cánh tay Vương Lệ Trân cười nói, nói quay về làm bánh mật hoa quế đường, ngày Tết là phải ăn cái này.

Vương Lệ Trân cũng nghe thấy Giang Hân nói, chờ đi qua rồi, bà ấy quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó không nhịn nổi tò mò mà hỏi Ninh Hương một câu: “Vừa rồi ở đó, bà già dắt tay cô bé đó, bà ta quen biết cháu à?”

Ninh Hương cũng không che giấu, bình tĩnh nói: “Là mẹ chồng cũ của cháu.”

Vương Lệ Trân giật mình: “À, bà nói rồi, cô bé kia gọi tên cháu, mà cháu lại không thèm liếc nhìn mấy người đó.”

Ninh Hương cười cười: “Lúc cháu với chồng cũ ly hôn có cãi nhau nên có chút xấu hổ, khiến anh ta mất hết mặt mũi, đồ cưới cháu cũng đã lấy lại, gặp lại mà chào hỏi được chẳng khác nào ma xui quỷ khiến. Cháu không muốn có liên quan gì đến bọn họ, đừng liên quan đến nhau là tốt nhất.”

Nếu người một nhà cãi nhau thành hai nhà, thì quả thật chẳng cần gì phải khách khí cả. Vương lệ Trân lập tức mất thiện cảm đối với cả nhà chồng cũ Ninh Hương, bây giờ nhìn thấy Lý Quế Mai bày ra vẻ mặt hung dữ, tự nhiên không muốn nói nhiều với bà ta.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 99



Bỏ qua sự việc ngoài ý muốn này, bà cùng Ninh Hương tiếp tục đi đi dạo.

Đi dạo đến trước một quầy hàng bán câu đối xuân thì dừng lại, hai người ngồi xổm chọn hai câu đối, tính toán sẽ dán một cái lên trên cửa phòng làm bằng cỏ tranh của Vương Lệ Trân, một cái dán lên trên cửa phòng của Ninh Hương.

Chọn câu đối xong, hai người lại mua ít giấy đỏ, chuẩn bị về nhà cắt rồi dán lên song cửa sổ, như vậy vừa rẻ vừa đẹp lại còn tiết kiệm.

Lấy giấy đỏ và câu đối xong, hai người còn định mua ít pháo. Nhưng cũng không định mua quá nhiều pháo, chỉ mua một ít đợi đúng mười hai giờ đêm giao thừa, lấy ra cùng nhau đốt, nghe tiếng pháo vang cầu xin may mắn là được.

Tuy nhiên khi Vương Lệ Trân và Ninh Hương mua câu đối xong đứng lên rời khỏi quầy hàng, xoay người đi còn chưa được vài bước, hai người Giang Ngạn và Giang Nguyên chợt chắn trước mặt hai người các cô. Hai thằng nhóc đều đeo cặp xách màu vàng trên lưng, không cần nhìn cũng biết trong cặp chẳng có cuốn sách nào.

Ninh Hương không biết bọn họ có ý gì, dừng chân lại liếc mắt nhìn hai người họ một cái, sau đó lập tức bước qua người bọn họ rời đi. Kết quả là Giang Ngạn cùng Giang Nguyên không cho cô đi, vẫn chắn ngay trước mặt cô, không cho cô đi về phía trước.

Vương Lệ Trân không biết hai người họ, vừa rồi gặp qua cũng không chú ý tới hai thằng nhóc này, chỉ để ý Lý Quế Mai và Giang Hân. Không biết hai người bọn họ có ý gì, cho nên bà mở miệng hỏi: “Các cháu có chuyện gì sao?”

Giang Ngạn và Giang Nguyên không nhìn bà mà trực tiếp nói một câu: “Không liên quan đến bà, bà không cần phải hỏi.”

Ninh Hương không nhịn được lạnh lùng cười một tiếng, nhìn hai người họ nói: “Nói chuyện với người lớn phải lễ phép, đừng mở mồm ra là vô lễ.”

Trong tay Giang Ngạn là một cái ná cao su cũ, vẫy vẫy hai cái nói: “Cô không cần để ý tôi có lễ phép hay không, Ninh Hương à, tôi đến đây để nói cho cô biết, cha tôi đã vào nội thành tìm cho tôi một người mẹ kế, chỉ hai ngày nữa ông ấy sẽ dẫn mẹ kế về đây.”

Đến đây khiêu khích cô là để tìm cảm giác tồn tại sao? Ninh Hương cười một chút, giọng nói nghe có vẻ rất thành tâm: “Vậy thì chúc mừng các cậu, hy vọng mẹ kế mới trong nội thành của các cậu ở chung vui vẻ, người một nhà ở cùng với nhau, càng ngày càng hạnh phúc.”

Giang Ngạn cười đến đắc ý, nói: “Thế nào? Trong lòng cô có cảm thấy khó chịu không? Có phải đã bắt đầu hối hận rồi không?”

Ninh Hương lười không thèm chấp nhặt với thằng bé, có chút không biết nói gì cười: “Tôi có gì mà phải hối hận hả?”

Trên thế giới này còn cái gì thoải mái hơn việc vứt bỏ mấy tên đàn ông cặn bã, không cần bị chúng lôi kéo để sống, càng có làm khiến cho thể xác và tinh thần người ta thoải mái? Kiếp này hay kiếp sau hay kiếp sau nữa nữa, cô sẽ không bao giờ hối hận vì đã rời khỏi đám người nhà họ Giang.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Ngạn lại nói: “Tất nhiên là cha tôi tìm được vợ trong nội thành, còn cô thì không thể gả đi. Không ai muốn cô, cha tôi lại càng không muốn tái hợp lại với cô, cô không hối hận thì còn ai hối hận?”

Ninh Hương không được như thằng bé mong muốn, chỉ nhếch khóe miệng, nhìn chằm chằm Giang Ngạn, nhìn thấy thằng bé bắt đầu có chỗ mất tự nhiên, cô mới mở miệng nói: “Nửa năm nay các cậu đều không được ăn no sao? Nhìn qua có vẻ gầy đi một vòng, vừa đen vừa gầy, giống như ăn xin.”

Nói xong giơ một ngón tay miết một góc gáo của Giang Ngạn và Giang Nguyên, giọng nói trở nên cường điệu, ghét bỏ nói: “Ai dà, cho dù ăn không đủ no, quần áo cũng không thèm giặt, nhìn xem bẩn thành cái gì rồi, làm sao mà vẫn có thể mặc ra đường được? Nếu tôi không quen các cậu, lúc đi ngang qua, tôi còn nghĩ là sao lại có đứa bé ăn mày chạy đến đây. Cậu nói xem làm gì có ai nghĩ rằng, đây lại là con trai trưởng của giám đốc xí nghiệp lớn chứ, quá xấu hổ...”

Quả thật mấy tháng nay Giang Ngạn và Giang Nguyên ăn không đủ no, quần áo cũng không giặt, bởi vì căn bản không ai giúp bọn họ giặt, cẳng tay cẳng chân già yếu của Lý Quế Mai lừa được bao nhiêu thì lừa, lấy đứa trẻ c.h.ế.t đói ra làm chuẩn mực cho bọn họ.

Nửa ngày nữa là đến Tết, nhà thằng bé đã biến thành bãi rác, quần áo, giày vứt lung tung, ăn uống bừa bãi khắp nơi, đồ đạc bừa bộn, hôi hám! Có đôi khi gà mái còn chạy đến đầu giường để ỉa!

Có một tối Giang Ngạn và Giang Nguyên lên giường đi ngủ, trực tiếp nằm lên cứt gà, suýt chút nữa ngất đi!

Bây giờ nghe Ninh Hương nói những lời này, hai người bọn họ lập tức liền cảm thấy bị chọc đúng chỗ đau, mặt lúc đỏ lúc trắng. Giang Ngạn gồng người nắm c.h.ặ.t t.a.y nín thở, sau đó nghiêm mặt quát Ninh Hương: “Cô mới xấu hổ ấy!”
 
Back
Top Bottom