Ngôn Tình Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 40: 40: Tết Trung Thu 2


Lâm Kiến Đông dừng chân lại, giọng điệu thoải mái nói với cô: “Cũng sắp được rồi, còn thiếu hai ngày nữa, lâu nhất là qua Trung Thu là em có thể chuyển đến.

Đừng nôn nóng, ở đây thêm hai ngày nữa, đợi anh sắp xếp.”Nghe lời này của Lâm Kiến Đông, Ninh Hương cảm thấy anh ấy nghĩ rằng cô chê phòng nhân giống ở không thoải mái, dù sao hai gian phòng gói này không lớn, bên trong còn để đồ lung tung các thứ, ngay cả chỗ đặt chân cũng rất ít.Vậy nên cô vội vàng cười một cái nói: “Em vội muốn chuyển đi, không phải là vì chê ở đây không tốt, là vì cảm thấy ở lâu thì không thích hợp, quả thực làm phiền anh quá.

Còn có trong đội người qua người lại, cũng sợ người ta sớm muộn gì cũng bàn tán.”Lâm Kiến Đông gật đầu, cảm thấy Ninh Hương lo lắng cũng phải, mặc dù anh không quan tâm mấy thứ này.

Trong lòng anh yên lặng tính một chút, lại nói với Ninh Hương: “Đợi thêm mấy ngày nữa đi.”Ninh Hương đáp ứng một tiếng, giương mắt tiễn Lâm Kiến Đông rời khỏi phòng nhân giống.Sau khi Lâm Kiến Đông rời khỏi, cô cúi đầu nhìn phiếu trong tay một cái, tất cả đều là phân lượng rất nhỏ.

Ngoài mấy đồ thường ngày hay dùng như dầu muối đường giấm củi lửa xà phòng, bên trong còn xen lẫn một phiếu bánh trung thu.Chính xác, đã sắp đến Trung Thu rồi.Ninh Hương vào phòng cẩn thận cho phiếu vào cặp sách, thu dọn sách trên bàn xong đến bên bếp xới cơm.

Ăn cơm xong rửa nồi bát sạch sẽ thì cũng không còn gì để làm nên cô đeo cặp sách lên, cầm theo tác phẩm thêu của mình lại đến phường thêu.Ninh Hương đến phường thêu liền vùi đầu cắm kim thêu thùa, những thứ khác cô không quan tâm đến.Một ngày trước tết Trung Thu cô thành công dựa vào tốc độ tay thêu dần dần nhanh hơn của mình thêu xong toàn bộ phần thêu mà cô nhận về.Cắt sợi tơ tím nhạt cuối cùng, buổi chiều Ninh Hương cầm theo tác phẩm đi công xã, đến trạm đặt thêu giao thành phẩm.Trạm trưởng Trần từ trước đến giờ vẫn luôn rất hài lòng với tay nghề của Ninh Hương, chỉ kiểm tra một chút thành phẩm cô làm ra liền kết toán tiền thu đồ lại.Sau khi cất xong sản phẩm thêu, bà ấy đi qua nói với Ninh Hương: “Trong trạm tạm thời không còn liệu để phát nữa, sau tết tôi sẽ đến Trang thêu trên tỉnh lấy, đến lúc đó cô hẵng quay lại, cô tay nhanh, tôi sẽ phát cho cô nhiều hơn một chút.”Ninh Hương cười cười, “Vậy được, sau tết tôi sẽ quay lại.”Đứng hàn huyên cũng trạm trưởng Trần vài câu, hẹn xong sau Trung Thu sẽ quay lại lấy liệu, Ninh Hương liền đeo cặp màu vàng đi ra khỏi Trạm đặt thêu.

Lần này cô không về đại đội Điềm Thủy ngay mà là đến Cung tiêu xã một chuyến.Cô cầm theo một xấp phiếu phân lượng nhỏ mua một ít dầu muối tương giấm đường, cùng với một cậy bút và sách bài tập ở Cung tiêu xã.

Cuối cùng cầm theo một phiếu bánh trung thu nho nhỏ dơ dự đứng trước sạp bán bánh trung thu một lúc lâu, móc tiền ra mua một miếng bánh trung thu nhân thịt.Khó được trọng sinh quay về, đời này cô sẽ không bạc đãi bản thân mình.

Không ai tốt với cô, vậy thì cô sẽ tự đối tốt với chính mình.

Từng li từng tí tiết kiệm tiền xong cho người ta dùng, để người ta được đi học ăn đồ ngon nhưng có ai nhớ đến cái tốt của cô, toàn là đồ mắt trắng. Mua đồ xong rời khỏi Cung tiêu xã, Ninh Hương lại đến chợ bên cạnh Cung tiêu xã một chuyến.Thời đại này mặc dù nói là nghiêm cấm tự ý mua bán nhưng hoa quả rau củ nông dân tự trồng trên đất nhà mình có được vẫn có thể đem ra bán, các Công xã cho phép xã viên dựa vào việc này kiếm chút tiền phụ giúp gia đình.

Đương nhiên rồi, ngoài mấy thứ như hoa quả rau củ, những quầy hàng khác gần như đều là của nhà nước.Mấy ngày nay Ninh Hương toàn là uống cháo trắng, khó có được hôm nay có được một chút thu nhập từ thêu thùa, hơn nữa ngày mai chính là Tết Trung Thu cho nên cô quyết định chiêu đãi bản thân một chút, vậy là mua một ít rau củ trong mùa ở trong chợ.Khi mua đồ xong quay về nhà, sắc trời đã hơi tối, đội sản xuất cũng đã qua thời gian tan làm, những xã viên đi làm cũng đã về nhà hết.

Vậy là Ninh Hương yên tâm xào rau trong phòng nhân giống, tâm trạng tốt ngâm nga mấy câu.* * *Đại đội Cam Hà, nhà họ Giang.Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân ngồi trước bàn ăn, ba anh chị em mặt đầy đau khổ nhìn cơm trên bàn, ngay cả h*m m**n cầm thìa đũa cũng không có.

Rõ ràng ăn cơm là chuyện vui vẻ nhất, bây giờ lại trở thành chuyện làm người ta buồn khổ.Lý Quế Mai đi qua ngồi xuống, cầm đũa lên nói: “Ăn đi.”Giang Nguyên và Giang Hân cùng nhìn Giang Ngạn, sau đó nhìn theo động tác Giang Ngạn, chầm rì rì cầm đũa với thìa lên.

Nhưng ba người còn chưa cho cơm đến miệng thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 41: 41: Giang Kiến Hải Quay Về 1


Tiếng bước chân ngày càng gần, trước cửa có một bóng đen đổ xuống.

Bốn người quay đầu nhìn lại, ánh mắt đồng loạt sáng lên, Giang Hân phản ứng nhanh nhất, vứt thìa xuống nhảy lên, trực tiếp bổ nhào qua người đang đứng ở cửa: “Cha quay về rồi!”Giang Ngạn và Giang Nguyên cũng rất vui mừng cùng theo đứng lên, mắt sáng lấp lánh nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa.

Người đàn ông vóc dáng không cho là cao nhưng ăn mặc vô cùng thời thượng mạng phong cách tây, còn đeo một cặp kính.Lý Quế Mai tuổi đã lớn, động tác chậm, là người cuối cùng đứng lên.

Nhìn thấy con trai Xưởng trưởng quay về, bà ta vui đến nỗi cười không khép miệng lại được, tiến lên đón nói: “Quay về đón tết à? Sao không nói trước một câu?”Giang Kiến Hải ôm Giang Hân đi vào nhà, thả vali phong cách tây của anh ta xuống, nhìn về Lý Quế Mai: “Không phải Ninh Hương gửi điện báo gọi con quay về sao? Đúng rồi, cô ấy đâu?”Ninh Hương gửi điện báo gọi nó về? Lý Quế Mai nhăn mày trả lời anh ta, “Cô ta à, tính tình lớn, bị Giang Ngạn không cẩn thận đẩy một cái đầu đâm vào bàn liền giở tính khí quay về nhà mẹ đẻ rồi.

Làm sao? Cô ta cáo trạng với con rồi?”Giang Kiến Hải ôm Giang Hân đến bên bàn ngồi xuống, “Điện báo đắt như vậy, cô ấy không nói gì cả, chỉ bảo con tranh thủ quay về.

Con tưởng rằng trong nhà có chuyện gấp gì liền vội vàng xin nghỉ quay về.”Đã nhìn thấy người thẳng lưng kể lể ủy khuất, Giang Hân trong lòng Giang Kiến Hải giọng nói non nớt: “Phụ nữ xấu chạy rồi, không nấu cơm giặt quần áo cho chúng ta, mấy hôm trước bà nội giặt quần áo bị rơi xuống sông, suýt chút nữa đã bị chết đuối.”Nghe thấy lời này, sắc mặt Giang Kiến Hải thay đổi, “Chuyện này là sao?”Nhắc đến chuyện này, Lý Quế Mai cũng tức đến đau tim.

Bà ta thờ dài một tiếng ra vẻ đáng thương bất lực, thêm mắm dặm muối kể chuyện bà ta bị rơi xuống sông cho Giang Kiến Hải nghe, trong lời nói không chỗ nào là không ám thị là Ninh Hương sai.Giang Kiến Hải nghe vậy quả nhiên tức giận, đôi lông mày nhíu chặt lại, “Hơn nửa năm nay, cô ấy chăm sóc mọi người như vậy?”Lya Quế Mai tiếp tục thở dài, “Trước đây à, quả thực rất tốt.

Chỉ là gần đây vô cùng bất thường.

A Ngạn cùng A Nguyên đi đón cô ta về, cô ta vẫn cứng đầu không chịu về.

Mấy ngày nay mẹ ở nhà bận trong bận ngoài, mệt đến nỗi lưng cũng sắp gãy rồi.”Giang Kiến Hải trầm ngâm nén giận một lúc lâu, mở miệng nói: “Thật là vô lý! Hôm nay cũng muộn rồi, ngày mai con đi tìm cô ấy, xem cô ấy rốt cuộc là muốn làm gì.

Tức giận liền không quan tâm đến người già trẻ nhỏ trong nhà, đây có phải là bộ dáng một người phụ nữ nên có!”Lý Quế Mai thởi dài càng nặng nề hơn, giả vờ như rất nhân hậu từ ái, “Đứa trẻ không phải là thân sinh của cô ta, không đau lòng cũng là chuyện thường tình.

Con đừng trách cô ta nữa, cứ coi là lỗi của chúng ta, dỗ dành cô ta về nhà mới là chuyện đúng.”Nghe như vậy giống như là khuyên Giang Kiến Hải không nên trách Ninh Hương, thực ra câu nào cũng là khiêu khích.

Ám thị Giang Kiến Hải là người mẹ kế Ninh Hương này không thương Giang Ngạn ba đứa nhỏ.

Giọng điệu nói chuyện càng giống như là bà ta ở nhà khắp nơi bị Ninh Hương đàn áp vậy.Giang Kiến Hải nghe xong quả nhiên mặt đầy bất mãn, anh ta nhấc tay đỡ kính, nói với Lý Quế Mai, “Không quay về cô ấy còn có thể đi đâu? Còn cần còn dỗ dành sao, mẹ đừng quan tâm nữa, con chỉ cần nói một tiếng cô ấy liền thành thực quay về.”Lý Quế Mai nghe nói như vậy thì vui mừng, trong lòng nghĩ biết ngay là con trai bà ta có bản lĩnh.

Sắc mặt bà ta sáng ngời đứng dậy xới một bát cơm cho Giang Kiến Hải ôn hòa nói: “Vội vội vàng vàng quay về, còn chưa ăn cơm đúng không?”Nói xong bà ta ôm lại Giang Hân từ trong lòng Giang Kiến Hải ra, cho con bé ngồi xuống tự mình cầm thìa ăn cơm, để Giang Kiến Hải có thể yên tâm ăn cơm của mình.

Một đường bôn ba quay về, lại vừa ngồi xe vừa ngồi thuyền, khẳng định là đã rất mệt.Bởi vì Giang Kiến Hải quay về, bầu không khí cả tối của nhà họ Giang vô cùng khác biệt.

Giang Ngạn và Giang Nguyên đặc biệt tích cực, cái miệng cứ baba không ngừng, níu lấy Giang Kiến Hải kể cho bọn nó nghe những chuyện lạ mới lạ bên ngoài.Kể rồi lại kể, Giang Ngạn nhịn không được hỏi: “Cha, bao giờ chúng con mới có thể vào Tỉnh với cha vậy?”Bọn nó thật sự không muốn ở nông thôn nữa, muốn vào Tỉnh làm người trong Tỉnh.

Trở thành người ở Tỉnh thì có thể diện biết bao, sau này quay lại bọ họ có thể ngẩng cao đầu đi đường trước mặt các bạn học.Ngay cả bây giờ bọn nó đánh nhau trêu chọc với người ta cũng sẽ nói: “Bọn mày biết cha tao làm cái gì không? Ông ấy là Phó xưởng trưởng của xưởng lớn ở Tô Thành, năm sau sẽ thăng lên Xưởng trưởng, sớm muộn cũng sẽ cho bọn mày mở mang tầm mắt!”.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 42: 42: Giang Kiến Hải Quay Về 2


Đối với vấn đề này, Giang Kiến Hải trực tiếp vứt cho Lý Kiến Mai, “Các con hỏi bà nội đi.”Lý Quế Mai mở miệng chính là, “Mẹ không đi đâu hết, trên Tỉnh không quen một ai hết, sống không quen.

Mẹ thích ở lại nông thôn, hàng xóm láng giềng đều quen biết, có ai mà không chào đón mẹ chứ? Các con muốn đi thì các con cứ đi là được.”Giang Kiến Hải nhìn bà ta nói: “Chúng con đều đi hết rồi, chỉ mình mẹ ở quê thì ai chăm sóc mẹ? Dù con có giỏi hơn nữa mà không thể chăm sóc tốt cho mẹ thì cũng chỉ là một đứa con bất hiếu, chẳng phải bị người ta mắng chết?”Vậy nên khi vợ trước của anh ta còn sống, thực ra cũng không cùng anh ta đi Tỉnh sống được mấy ngày.

Thời gian gần như đều ở quê chăm sóc con cái, quan trọng là để hầu hạ Lý Quế Mai bà mẹ chồng cay nghiệt này.Khi Giang Kiến Hải lấy người vợ đầu tiên chính là không tình nguyện, chê vợ không có học vấn.

Nhưng khi anh ta kết hôn vẫn chưa có công việc ở trong Tỉnh, điều kiện tốt một chút anh ta cũng với không tới vậy nên qua loa kết hôn luôn.Người vợ đầu tiên sống không lâu, sau khi bị bệnh qua đời anh ta liền muốn tìm một người vợ hợp ý mình.

Nhưng lần này anh ta có công việc đàng hoàng rồi thì lại bị ba đứa nhỏ kéo chân sau, nói đến thì đây là điều nuối tiếc và tâm bệnh của cả đời này của anh ta.Nhưng Giang Kiến Hải không để tâm đến vợ mình, chỉ để tâm đến mẹ anh ta, Lý Quế Mai quả thực không cần quá hả hê.

Khóe miệng bà ta toàn là ý cười rạo rực, nhưng vẫn tiếp tục giả vờ nhân hậu: “Con có tấm lòng này là được.”Giang Kiến Hải không phải chỉ có mỗi tấm lòng này thôi sao, nói đến cùng anh ta ngoài việc đưa tiền về nhà thì không có ngày nào là hầu hạ mẹ già anh ta cả.

Chuyện hiếu kính thì để vợ anh ta làm hết, còn cái danh hiếu thuận lại đều trên người anh ta.Mà ai làm con dâu của Lý Quế Mai, vậy thì đúng là xui tám kiếp.

Bởi vì cho dù cô ấy có hầu hạ bà ta tốt đến như nào đi chăng nữa, đi ra ngoài ba ta cũng chỉ biết nói xấu con dâu mình, đồng thời khen con trai bà ta, nói con dâu không xứng với con trai bà ta.Tóm lại Lý Quế Mai với Giang Kiến Quốc quả thực mẫu từ tử hiếu, chỉ là xui xẻo cho con dâu. Cả nhà mẫu từ tử hiếu này tưng bừng ấm cúng ăn tối, tắm rửa xong lại nói chuyện một lát rồi ai nấy đi ngủ.Tối nay Giang Hân không ngủ cùng Lý Quế Mai, đòi lên giường Giang Kiến Hải ngủ, nẳm ngủ say trong lòng Giang Kiến Hải.Hai đứa nhỏ Giang Ngạn cùng Giang Nguyên sóng vai nằm trên giường, trước khi ngủ còn nói hai câu về chuyện của Ninh Hương.Giang Nguyên hỏi Giang Ngạn: “Anh nói ngày mai cô ta có quay về không?”Giang Ngạn đặt cánh tay lên gối gối đầu, “Mày không nghe cha nói à, chỉ cần cha nói một câu, Ninh A Hương lập tức thành thực quay về.

Cha đã tự thân xuất mã, cô ta còn không quay lại, vậy thì cô ta đúng là muốn chết mà?”Giang Nguyên nghĩ ngợi một lúc, “Nếu cô ta thật sự quay về, sau này chúng ta đối xử với cô ta tốt một chút đi.

Em thật sự cảm thấy cô ta có không xấu xa như vậy, đều đối xử với chúng ta rất tốt.

Nếu thật sự ức h**p cô ta làm cô ta bỏ đi, vậy chúng ta lại không có mẹ nữa rồi.”Giang Ngạn hừ giọng mũi một tiếng, “Mày cứ yên một trăm cái tâm đi, điều kiện của cha tốt như vậy, cô ta sao nỡ bỏ đi.”Giang Nguyên gật đầu, “Nói cũng đúng.”Giang Ngạn xoay người hướng ra ngoài, “Đừng nghĩ nữa, ngủ đi, ngày mai có đồ ngon để ăn rồi.”Theo tiếng nói của Giang Ngạn, Giang Nguyên nghĩ đến hạt khiếm thảo tròn nhỏ, xôi hoa quế, khau nhục… …cứ nghĩ cứ nghĩ nước miếng liền bất giác chảy ra.

Ý thức được nước miếng làm ướt gối, thằng bé vội vàng lấy tay lau đi, xong lại nuốt một ngụm nước miếng.* * *Mặc dù không có việc thêu thùa để làm, buổi sáng Ninh Hương cũng không ngủ nướng.

Cô vẫn giống như trước đây từ sớm đã thức dậy đến phường thêu.

Chỉ là trước đầy đem theo đều là nguyên liệu thêu thùa, hôm nay đem theo lại là sách vở.Trong đội có thông báo nói hôm nay vẫn phải đi làm nửa ngày, buổi trưa cho xã viên nghỉ ngơi đón tết.

Ninh Hương ở trong phòng nhân giống khó tránh khỏi ảnh hưởng đến công việc cho nên cô đem theo sách vở đến phường thêu.Cô ở trong phường thêu vùi đầu đọc sách, những tú nương khác trong phường thêu lại nhìn cô cười khẩy, đồng thời lâu lâu lại lắc đầu.

Không ai hiểu cô rốt muốn muốn làm gì, chỉ cảm thấy cô gần đây đầu óc có bệnh, có nhiều hành vi rất kỳ quái.Người ta đi học đàng hoàng còn không thấy chăm chỉ học hành như cô, thời đại này học tập có tác dụng gì? Mà cô một người đã lấy chồng, không quay về chăm sóc con cái sống yên ổn, vậy mà ôm sách vở đọc bài làm đề, nhìn đúng là khôi hài chết đi được..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 43: 43: Giang Kiến Hải Quay Về 3


Ninh Hương không có lòng dạ quan tâm đến cái nhìn của bọn họ, bọn họ có thể nhìn được xa đến đâu? Đời trước khi cô còn chưa nhận ra được nhiều kiến thức, mắt nhìn và kiến thức của cô cũng vô cùng có hạn, luôn toàn lo mấy chuyện ăn uống vặt vãnh trước mắt.Tất nhiên cô đến phường thêu đọc sách còn có một nguyên do nữa là ---------để người trong nhà dễ dàng tìm được cô.

Đương nhiên không phải là mong người nhà gọi cô về nhà đón Tết Trung Thu mà là vì tránh cho Giang Kiến Hải quay về, đến đại đội Điềm Thủy tìm cô.Cô không xác định Giang Kiến Hải có quay lại hay không, bởi vì Trung Thu này của đời trước anh ta không hề quay lại.

Nhưng kết quả không làm cô thất vọng, buổi trưa khi gần đến mười giờ, Ninh Lan tìm đến phường thêu.Là một người có thân phận có địa vị, hơn nữa còn là chồng của Ninh Hương , Giang Kiến Hải đương nhiên không tự mình đến phường thêu tìm Ninh Hương.

Ninh Lan là đến gọi Ninh Hương quay về, chỉ nói: “Chị, Xưởng trưởng Giang đến rồi.”Nghe được lời này của Ninh Lan, mấy tú nương khác trong phường thêu có chút kinh ngạc, đều bày ra dáng vẻ xem kịch.

Bọn họ tất nhiên muốn xem xem Ninh Hương rốt cuộc có giống như lời cô nói, thật sự ly hôn với Giang Kiến Hải.Đương nhiên trong lòng bọn họ đều dự tính trước, cảm thấy Ninh Hương chắc là dùng “ly hôn” làm cớ để tiếp tục làm giá mà thôi.

Bây giờ Giang Kiến Hải đã tự mình đến, trong lòng cô nhất định vui đến chết, đoán chắc rất nhanh sẽ quay về.Nhưng ngay khi tất cả tú nương đang nhìn Ninh Hương, đợi cô đứng dậy cùng Ninh Lan về nhà thì Ninh Hương chỉ ngẩng đầu lên nhìn Ninh Lan không mặn không nhạt nói một câu: “Vậy em nói với anh ta, chị ở phường thêu.”Sắc mặt Ninh Lan ngơ ngác.Mấy tú nương khác: ? ? ?Ý là muốn Giang Kiến Hải đến gặp cô?Thấy Ninh Lan ngơ ngác, Ninh Hương chỉ đành nói rõ hơn, “Em bảo anh ta đến phường thêu tìm chị.”Ninh Lan nhìn cô chớp chớp mắt, nửa ngày mới khạc ra được một câu: “Chị… …đây… …không thích hợp cho lắm?”Ninh Hương nói chuyện vẫn nhạt như trước, lại thêm vào chút lạnh nhạt, “Có gì không thích hợp?” Anh ta là Hoàng Đế sao?Ninh Lan muốn giảng đạo lý với cô, muốn nói Giang Kiến Hải người ta là Xưởng trưởng lớn, là đại nhân vật, người ta đã bỏ thân phận mặt mũi xuống đến nhà họ tìm cô rồi, sao lại còn để người ta tự mình đến phường thêu được?Nhưng cô ấy nhìn ánh mắt Ninh Hương, miệng hé mở hai lần, cứ thế nuốt lại mấy câu này xuống.

Sau đó cô ấy nuốt hai ngụm nước bọt, thấp giọng đáp một câu: “Được rồi.”Nói xong cô ấy quay người đi ra khỏi phường thêu, sau khi ra khỏi cửa ấn đường nhăn lại, trong lòng nghĩ-----------Chẳng lẽ đầu óc thật sự có vấn đề rồi?Cô ấy lẩm bẩm về đến nhà, chỉ thấy Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên vì để chiêu đãi Giang Kiến Hải, gương mặt hai người đều đã cười đến cứng đờ.

Thấy cô đã quay về, Hồ Tú Liên ngó đầu nhìn ra ngoài hỏi: “Chị con đâu?”Ninh Lan sắc mặt chần chừ, ánh mắt quét qua gương mặt Giang Kiến Hải, ê a đáp: “Chị bảo anh rể đến phường thêu tìm chị ấy… …”Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên cùng Giang Kiến Hải nghe vậy đều sững sờ, vẫn là Hồ Tú Liên phản ứng lại trước, bà đứng dậy hơi hơi cắn răng nói: “Tôi thấy nó não úng nước rồi, tôi đi lôi nó về.”Nhưng Hồ Tú Liên còn chưa đi ra ngoài đã bị Giang Kiến Hải gọi lại.Giang Kiến Hải hiển nhiên đã mất hết kiên nhẫn, anh ta đứng dậy nói: “Vẫn là con đi cho.”Ninh Kim Sinh cảm thấy không ổn, sao có thể để Giang Kiến Hải đến phường thêu gặp Ninh Hương? Ninh Hương không hiểu chuyện là chuyện Ninh Hương không hiểu chuyện, cha mẹ bọn họ không thể không hiểu chuyện như vậy được, vậy nên ông gọi Giang Kiến Hải lại, “Để mẹ nó đi đi.”Giang Kiến Hải bây giờ chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề này, “Con đi chắc sẽ có tác dụng hơn.”Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên nghĩ đến thái độ của Ninh Hương mấy ngày nay, khá là đồng ý với cách nói của Giang Kiến Hải.

Bây giờ chỉ có Giang Kiến Hải ra mặt thì Ninh Hương mới nghe.

Vậy là bọn họ chỉ có thể nói xin lỗi với Giang Kiến Hải, nói bọn họ không dạy tốt con gái, gây ra phiền phức cho anh ta.Giang Kiến Hải quả thực cảm thấy Ninh Hương gây phiền phức cho anh ta, vốn dĩ anh ta không cần xóc nảy vội vàng về nhà nhanh như vậy.

Tốn sức nửa ngày trời quay về còn phải ở đây lôi thôi với cô như vậy.

Đang tốt lành không biết ăn nhầm thuốc gì, trong ấn tượng cô chưa làm như vậy bao giờ.Vì cảm thấy phiền nên sắc mặt Giang Kiến Đông không hề tốt đẹp, đôi mắt dưới cặp kính rất âm trầm.

Anh ta để Ninh Lan đi trước dẫn đường, bày ra đầy đủ bộ dáng lãnh đạo cùng Ninh Lan đi đến phường thêu của đại đội Điềm Thủy..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 44: 44: Ly Hôn Đi 1


Đến phường thêu, Ninh Lan dừng bước ngoài cửa không tiếp tục đi vào trong, anh ta liền trực tiếp bước qua bậc cửa đi vào, quét mắt thấy Ninh Hương sau đó đi đến trước mặt cô, dừng bước lại bên cạnh khung thêu.Tại khoảnh khắc Giang Kiến Hải bước vào cửa, những tú nương khác đã cảm nhận được áp suất thấp.

Bọn họ đều quay đầu nhìn Giang Kiến Hải, phường thêu vốn dĩ ồn ào bỗng chốc trở nên tĩnh lặng xuống, yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng kim thêu xuyên qua tấm vải cũng có thể nghe được.Ninh Hương tự nhiên cũng nhìn thấy người đứng bên cạnh khung thêu, ngón tay cô nhấn giữ sách lại, từ từ ngẩng đầu lên, đúng lúc đụng phải ánh mắt mất kiên nhẫn của Giang Kiến Hải.

Ánh mắt này cô đã quá quen thuộc, tức khắc dấy lên sự giận dữ từ đáy lòng cô, trực tiếp bùng lên.Giang Kiến Hải nhìn chằm chằm Ninh Hương, giọng điệu khi mở miệng cũng là giọng điệu mà Ninh Hương vô cùng quen thuộc, “Giày vò đủ chưa? Giày vò đủ rồi thì bây giờ cùng tôi về nhà, cô không cần mặt mũi nhưng tôi thì cần.”Nhìn một Giang Kiến Hải như vậy, đầu óc Ninh Hương có hơi hỗn tạp một chút, bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ.

Theo lý mà nói, trước mắt cô căn bản không hề tiếp xúc nhiều với Giang Kiến Hải, mặc dù nói là vợ chồng nhưng cũng không thân hơn mấy so với người xa lạ.Trong ký ức kiếp trước, mấy năm đầu khi kết hôn, thái độ Giang Kiến Hải đối với cô vẫn luôn lạnh nhạt xa cách.

Anh ta sau khi bị sự kiên nhẫn và hiền huệ của cô cảm hóa mới dần tiếp nhận người vợ là cô này, sau đó thái độ mới dần thay đổi, càng nhiều hơn là mất kiên nhẫn.Đối với nhiều người mà nói đây là trạng thái bình thường của vợ chồng già, là cái gọi là hạnh phúc.Đúng, là sau này hai người thành vợ chồng già rồi, Giang Kiến Hải triệt để không còn che dấu sự ghét bỏ đối với cô nữa, không hề che đậy mà thể hiện hết trong lời nói và việc làm, thái độ bình thường đối với cô chính là bộ dáng khắp nơi không nhẫn nại như vậy.Chẳng lẽ nói… …Trong khi Ninh Hương đang xuất thần, Giang Kiến Hải lại không kiên nhẫn nói một câu: “Phát ngốc cái gì? Có nghe thấy không? Nhanh chóng đứng lên đi về cùng tôi, đừng có mà ở đây làm mất mặt tôi!”Anh ta vừa nói xong lời này, Ninh Hương còn chưa phản ứng, những tú nương khác trong phường thêu đã coi cô là trò vui để xem--------tội gì phải vậy, một người phụ nữ không biết nặng nhẹ làm loạn, có thể làm ra được cái gì tốt? Gả cho người ta rồi còn không an phận, bị mắng đã là nhẹ.Ninh Hương hồi thần lại, không quan tâm mấy tú nương khác đang nghĩ cái gì, cô nén giận, trong lòng mắng một câu, “Tên ngu ngốc”, tiếp theo đó vẻ mặt cùng ánh mắt tối xuống, đưa tay vào túi móc đơn xin ly hôn ra, mở ra đặt trên sách.Đặt đơn xin xong cô ngẩng đầu nhìn Giang Kiến Hải, ánh mắt cùng giọng điệu càng mất kiên nhẫn càng ghét bỏ hơn anh ta, “Làm phiền anh nói chuyện khách khí một chút.

Giang Kiến Hải, đừng tự cho mình là giỏi.

Từ ban đầu tôi đã không coi trọng anh, một lão già lớn hơn tôi hàng mười tuổi còn có 3 đứa con nhỏ.

Gả cho anh mới là chuyện mất mặt nhất mà đời này tôi đã làm! Nếu không phải trong nhà ép buộc, tôi căn bản sẽ không gả cho anh!”“Ly hôn đi.”Tên đàn ông chó má.Giống như suy đoán của Ninh Hương, Giang Kiến Hải đúng là không phải lần đầu tiên sống đến 29 tuổi, anh ta và Ninh Hương giống nhau, đều là người đã sống qua một kiếp người.Bởi vì đều sống qua một kiếp người, thế nên anh ta hiểu rõ Ninh Hương, biết cô coi mình như ông trời, trước giờ đều nghe lời răm rắp, cả đời cô đều bị anh ta khống chế trong lòng bàn tay.

Trong suy nghĩ của anh ta, anh ta tìm thấy Ninh Hương rồi tùy tiện nói vài câu, cô liền lập tức sợ hãi cúi đầu nhận thua, theo mình quay về.Người con gái này, ở kiếp trước cả đời đều quanh quẩn chuyện bếp núc, chưa ra xã hội không có văn hóa, trước mặt anh ta luôn là dáng vẻ yếu đuối sợ sệt.

Mặc kệ anh ta chê bai cỡ nào, mắng chửi thậm tệ cỡ nào cũng chỉ cúi đầu không nói gì.Anh ta không hề cảm thấy bản thân làm vậy là có vấn đề, bởi vì Ninh Hương trong mắt anh ta là một cô gái kém cỏi, chênh lệch với anh ta quá nhiều, anh ta chấp nhận cưới cô, lại không vứt bỏ cô đã là rất nhân từ với cô rồi.Nhưng kết quả không ngờ tới rằng, cái người con gái yếu đuối trong kí ức của anh ta thế mà lại đứng trước mặt biết bao nhiêu người đưa ra giấy ly hôn, hơn nữa lại không nhìn sắc mặt anh ta, nói ra nhiều lời khiến anh ta mất mặt như thế!Cô đã bao giờ kiên cường như thế? Là ai cho cô cái gan ấy? Muốn lật trời luôn đúng không?.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 45: 45: Ly Hôn Đi 2


Bị Ninh Hương làm mất mặt trước nhiều người như vậy, hơn nữa lại là lần đầu tiên, Giang Kiến Hải cuối cùng không nhịn được, sắc mặt lần lượt chuyển từ trắng sang đỏ, sau đấy thì đen lại, như bị nhuộm màu, đặc sắc vô cùng.Ninh Hương vẫn ngồi trước khung thêu, giữ nguyên tư thế ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng và ghét bỏ.Đúng là không hiểu biết, xung quanh kể cả những người vợ ích kỷ không nói đạo lý, bọn họ cũng chưa từng thấy ai làm khó người đàn ông của mình như vậy.Huống hồ gì, người đàn ông này còn là lãnh đạo của công xưởng lớn trên thành phố!Bọn họ cũng ở giây phút này nhận thức được rằng, Ninh Hương không phải là đang làm giá, mà là thật sự muốn ly hôn với Giang Kiến Hải.

Cũng trong giây phút này, bọn họ nhận định rằng Ninh Hương bị điên mất rồi, mà còn điên đến mức không chừa cho mình đường lui.Đó rõ ràng là ngõ cụt, nhưng cô cứ nhất quyết đước về phía đó.Không thấy tường Nam không quay đầu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!Cô có thể gả cho Giang Kiến Hải, không biết đã may mắn hơn người gấp bao nhiêu lần rồi, ít nhất không cần phải vì kiếm ăn mà đau đầu.

Ngày ngày chỉ cần làm chút việc nhà, chăm sóc mẹ chồng và con nhỏ là có thể nhẹ nhàng sống qua ngày, thế mà cô còn đòi ly hôn!Sau khi ly hôn cô sẽ không có chốn nào dung thân, không có nhà ngoại làm chỗ dựa, không có đàn ông che chở, còn bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.

Mang theo vết nhơ lớn như thế, tiếng tốt không còn nữa, sợ rằng cả đời này cũng không gả đi được nữa.Hơn mười giây trôi qua, Giang Kiến Hải dường như mới phản ứng lại, lạnh lùng nhìn Ninh Hương, bày ra dáng vẻ uy nghiêm, mở miệng nói: “Cô nói lại lần nữa.”Ninh Hương thản nhiên nhìn thẳng vào mắt anh ta, không trốn tránh, lặp lại từng câu từng chữ: “Tôi muốn ly hôn với anh.”Ninh Lan đứng phía sau cửa phòng thêu, nghe được toàn bộ cuộc đối thoại cửa hai người trong phòng.

Các ngón tay của cô ấy đan chéo nhau, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Cô ấy căng thẳng vô cùng, sợ rằng Ninh Hương sẽ bị đánh. Nếu cô ấy là Giang Kiến Hải, chắc chắn sẽ không chịu nổi cảm giác nhục nhã trước mặt nhiều người như thế, hơn nữa Giang Kiến Hải là một người đàn ông, lại còn là người đàn ông giữ chức xưởng trưởng.

Sao anh ta có thể nhịn được chứ?Mà Giang Kiến Hải từ khi vào xưởng làm việc rồi trở thành lãnh đạo, quả thực không còn bị người khác làm mất mặt như thế này nữa.

Nhất là còn bị cái người mà ở kiếp trước ngoan ngoãn phục tùng anh ta làm cho mất mặt.

Anh ta kích động muốn phát nổ, ánh mắt nhìn Ninh Hương dần dần hiện ra lửa giận.Ninh Hương vốn dĩ không muốn xảy ra xung đột với anh ta, nếu không phải do anh ta vừa mới bước chân đến đây đã dùng lời lẽ khiến cô không thoải mái, cô cũng sẽ không nói những lời khó nghe như thế.Sao nào? Chỉ có Giang Kiến Hải anh có mặt mũi, Ninh Hương cô không xứng có mặt mũi sao?Anh ta đã làm cô mất mặt trước, thì đừng có trách cô không chừa cho anh chút mặt mũi!Kiếp trước cô dùng thời gian cả đời để hiểu được một đạo lý: có vài người, nhịn một chút thì được đằng chân lên đằng đầu, lùi một bước thì được nước lấn tới.

Nhịn anh ta một đời người, anh ta thật sự nghĩ mình là hoàng đế!Bây giờ nguyên tắc của cô là sống đừng bao giờ để bản thân chịu thiệt thòi, thấy chướng mắt thì lập tức bật lại là xong.***Giang Kiến Hải không nói gì thêm, bầu không khí trong phòng thêu trở nên căng thẳng, ngay cả cây kim của cô thợ thêu cũng khựng lại giữa hai ngón tay.

Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, không còn ai dám hóng hớt chuyện của Giang Kiến Hải và Ninh Hương nữa.Giang Kiến Hải lạnh mặt lại, siết chặt ngón tay không động đậy, cuối cùng vẫn là Ninh Hương thu gọn lại sách giáo khoa và đơn ly hôn trước.

Cô kẹp đơn ly hôn vào giữa quyển sách, sau đó nhét vào túi, đứng dậy nói: “Ra ngoài nói chuyện đi.”Các tú nương khác cúi đầu kinh ngạc, cái cô Ninh Hương này ăn phải gan hùm rồi đấy à? Cô ta thế mà lại ngang ngược như vậy, không một chút hoang mang nào, lại còn dắt mũi Giang Kiến Hải? Cô rốt cuộc lấy đâu ra cái gan ấy, dám đối xử với Giang Kiến Hải như vậy?Ninh Hương không có tâm trạng quan tâm chuyện khác, cầm túi lập tức rời khỏi phòng thêu.

Bước ra đến cửa thì chạm mặt Ninh Lan, Ninh Lan đến cả nhìn cũng không dám nghìn Ninh Hương một cái, quay lưng chạy về nhà.Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên rốt ruột vô cùng, thấy Ninh Lan chạy về nhà, liền vội vàng hỏi: “Thế nào rồi? Xưởng trưởng Giang có phải đưa chị con về rồi không?”Ninh Lan cố gắng điều hòa hô hấp, nhìn Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không nói gì..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 46: 46: Ly Hôn Đi 3


Ninh Kim Sinh sốt ruột muốn chết đến nơi, cau mày giục: “Nói nhanh lên!”Ninh Lan bị dọa đến rung cả vai, mở miệng nói: “Chị ở phòng thêu rút thẳng đơn ly hôn ra, trước mặt tất cả mọi người ở đó, nói là trước đây chị ấy không ưng xưởng trưởng Giang, bây giờ muốn ly hôn...”Ninh Kim Sinh nghe xong câu nói ấy liền sững người, sau đó trợn mắt một cái, ngã ngửa ra sau.Hồ Tú Liên nhanh tay đỡ lấy, giơ tay véo người ông, vừa vội vừa hoang, nói: “A Lan, nhanh đỡ cha con vào phòng nằm!”***Tại vọng lâu bên bờ sông, lá trà ngập trong nước mờ mờ ảo ảo.Ninh Hương ngồi xuống ghế trong vọng lâu, lấy đơn ly hôn từ trong túi ra đặt trước mặt Giang Kiến Hải, “Không muốn ồn ào với anh, chỉ muốn hòa bình ly hôn thôi.”Giang Kiến Hải cứ nghĩ đến chuyện hồi nãy ở phòng thêu liền tức đến mức muốn xé xác người phụ nữ trước mặt ra.

Anh ta không thể ngờ được người phụ nữ mà ở kiếp trước ngoan ngoãn yếu ớt ấy lại có thể khiến anh ta khó chịu như vậy.Phụ nữ nông thôn là lắm mồm nhất, chuyện này vừa xảy ra nửa ngày là có thể truyền hết khắp đại đội Điềm Thủy.

Truyền đến đại đội Cam Hà cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai mà thôi.Anh ta đích thân chạy sang đại đội Điềm Thủy, không đón được vợ về cũng thôi đi, lại còn bị yêu cầu ly hôn trước mặt bàn dân thiên hạ, bị sỉ nhục, điều này đối với anh ta mà nói, đây đúng là một chuyện nhục nhã nhất trên đời!Nhưng cho dù có tức giận cỡ nào thì chuyện cũng xảy ra rồi, mặt mũi cũng không nhặt lại được, bây giờ anh ta chỉ có thể nhẫn nhịn.Khống chế lại nỗi tức giận, nhìn người con gái đã sống chung một đời người đang ở trước mặt, Giang Kiến Hải chỉ cảm thấy bản thân sắp không nhận ra cô rồi.

Người con gái chỉ biết cúi đầu im lặng ấy từ khi nào lại biến thành như vậy rồi?Ninh Hương thấy anh ta không nhận lấy đơn ly hôn, cũng không nói năng gì, liền tiếp tục nói: “ nh lấy tôi làm vợ, nói cho cùng thì là tìm một người bảo mẫu miễn phí, ở dưới quê chăm sóc mẹ anh và ba đứa con của anh.

Tôi biết anh không vừa ý với tôi, tôi cũng không muốn làm bảo mẫu miễn phí nữa.

Đầu năm khi kết hôn, anh cho nhà tôi 100 đồng làm sính lễ.

Tôi tận tâm tận lực chăm sóc mẹ và các con anh hơn nửa năm trời, cái giá tiền này cũng không được tính là nhiều.”Giang Kiến Hải nhìn vào mắt Ninh Hương, ánh mắt càng ngày càng đen lại.

Anh ta hiểu rằng cô vì chút chuyện vặt vãnh mà chạy về nhà mẹ đẻ, gửi điện báo cho anh đòi anh quay về gây sự muốn ly hôn, là bởi vì không muốn chăm sóc mẹ và ba đứa con nữa.Ninh Hương vẫn như cũ không trốn tránh, nhìn lại vào ánh mắt anh ta, tiếp tục nói: “Chúng ta ai cũng không được hời, ai cũng không chịu thiệt.

Kí tên lên đơn ly hôn, đóng dấu công chứng là làm xong thủ tục, từ nay chúng ta không ai làm phiền ai.”Giang Kiến Hải trong lòng lửa giận dâng trào, như muốn tràn ra khỏi kẽ răng.

Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt Ninh Hương, cuối cùng kìm hãm tức giận gằn ra từng chữ: “Ninh A Hương, tôi nhịn cô nhiều rồi đúng không?”Nói xong anh ta lập tức đứng dậy, một mạch rời khỏi vọng lâu, bày ra dáng vẻ không muốn nghe cô nói lời thừa.Nhưng anh ta chưa kịp bước ra khỏi vọng lâu đã bị Ninh Hương gọi lại.Ninh Hương đứng sau lưng anh ta, cầm chặt đơn ly hôn, cứng giọng nói: “Giang Kiến Hải, cuộc hôn nhân này anh không muốn cũng phải ly hôn.

Cho dù anh không ly hôn, tôi cũng sẽ không về đại đội Cam Hà, cũng sẽ không chăm sóc hầu hạ bốn bà cháu nhà anh.

Trước đây anh lấy tôi không phải vì điều này sao? Cây ngay không sợ chết đứng, tôi không sợ mất mặt, anh không ly hôn tôi sẽ chờ cùng anh, để xem ai lì hơn ai.

Tôi sống với mẹ anh nửa năm trời, bà ta là người như thế nào tôi hiểu rõ mồn một, ở nhà nói lời phản động không ít, tôi muốn tống bà ta đi tù cũng chỉ cần một phút là xong.”Nghe xong những lời này, Giang Kiến Hải lập tức quay đầu lại.Ánh mắt anh ta đen kịt lại, toát lên sự tức giận, giống như muốn đem Ninh Hương róc xương róc thịt nuốt sống vậy.Ninh Hương không hề sợ sệt, tiếp tục nhìn anh ta: “Tôi vốn dĩ không muốn làm căng¸ chỉ muốn nhanh chóng ly hôn, ly hôn trong hòa bình không hề ảnh hưởng lớn đến anh, dù gì cũng là tôi chủ động đòi ly hôn, người khác có mắng cũng mắng tôi.

Nhưng nếu như anh vẫn không đồng ý kết hôn, thì chúng ta cứ từ từ giày vò nhau.”Ánh mắt của Giang Kiến Hải càng ngày càng đen, răng càng lúc càng nghiến chặt lại, anh ta nhìn Ninh Hương một hồi, sau đó đột nhiên quay lại, một phát giật lấy đơn ly hôn trong tay Ninh Hương, tức giận nói: “Được, hôm nay ly hôn luôn, bay giờ ly hôn luôn!”Một người không còn gì trong tay như cô còn không sợ ly hôn, chẳng lẽ một người đàn ông có địa vị như anh ta lại sợ ư? Làm khó anh ta thì thôi đi, lại còn nói những lời ấy tiếp tục chọc tức anh ta, thật sự tưởng rằng anh ta muốn níu kéo cô lại chắc? Tưởng mình quý hóa lắm chắc?Anh ta sống cùng cô một đời người, sớm đã chán ngấy cô rồi!Ly hôn! Lập tức ly hôn!.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 47: 47: Ly Hôn Đi 4


Thấy anh ta cầm đơn ly hôn rời khỏi vọng lâu, Ninh Hương cũng không do dự, đi theo sau anh ta.Giang Kiến Hải đen mặt, trực tiếp cầm đơn ly hôn phòng đội trưởng đại đội Điềm Thủy.

Vừa bước vào đã thấy bí thư đại đội Hứa Diệu Sơn chuẩn bị khóa cửa về nhà.Hứa Diệu Sơn quen Giang Kiến Hải, nhìn thấy anh ta thì nhiệt tình chào hỏi, mở cửa mời anh ta vào phòng uống chén trà.Nhưng lúc này Giang Kiến Hải đang rất tức giận, không có nhã hứng uống trà hàn huyên với bất kỳ ai, anh ta hận không thể lập tức đóng dấu rồi rời khỏi đại đội Điềm Thủy, cả đời này không bao giờ đến đây nữa.

Hai kiếp người chưa bao giờ anh ta mất mặt đến cỡ này, tức giận cỡ này.Anh ta vốn dĩ không lưu luyến gì Ninh Hương, kiếp trước thấy cô dịu dàng dễ bảo, nuôi cô cả đời, đã được coi là nhân từ lắm rồi.

Kiếp này cô ta đột nhiên trở nên không biết tốt xấu, không để cô ta cút đi chẳng nhẽ giữ lại để đón tết, nuôi phí công chắc?Bản thân anh ta đối với việc Ninh Hương đề xuất ly hôn không có cảm giác gì, chỉ tức giận vì Ninh Hương khiến anh ta mất mặt, tức giận về thái độ của Ninh Hương đối với mình.

Vốn dĩ anh ta định sang đây gây khó dễ cho cô ép cô cút về nhà, ai biết được lại bị cô ghét bỏ gây khó dễ chứ?Anh ta thật sự không hiểu nổi Ninh Hương hứng gió lạ nơi nào, lấy đâu ra dũng khí mà bướng bỉnh như vậy.

Một người đàn bà phế vật chỉ biết làm chút việc nhà như, không đáng tiền như cô, rời khỏi đàn ông mà có thể sống tiếp mới là lạ!Nếu cô đã không biết điều mà ở đây làm loạn, mặc kệ cô có muốn ly hôn thật không, anh đều cho cô toại nguyện!Anh ta không tin, một cô gái thôn quê mù chữ từng ly hôn lại có thể sống tốt được.Cô kiếp trước bởi vì gả cho Giang Kiến Hải, làm phu nhân xưởng trưởng mới khiến người khác ngưỡng mộ, mới có thể ăn uống không cần lo nghĩ.

Không muốn sống an nhàn lại còn tự làm khó mình, vậy thì thuận theo ý cô vậy.Nói thật lòng, anh ta vốn dĩ không vừa ý với cô, kiếp trước chê bai cô cả một đời, đến khi chết đi, trong lòng vẫn luôn vì không thể tìm được người vợ ưng ý mà nuối tiếc.

Đó là tiếc nuối của anh ta ở kiếp trước.Ôm lấy nỗi tiếc nuối này trong sinh trở về, anh ta thật sự cũng không muốn lãng phí một đời nữa với cô.Nếu đã trọng sinh rồi, anh ta đương nhiên cũng muốn bù đắp nuối tiếc của kiếp trước, tìm một người con gái xứng với mình, có thể đưa ra ngoài khiến bản thân nở mày nở mặt, là người phụ nữ thật sự xứng với bốn chữ “xưởng trưởng phu nhân.”Bây giờ nếu như Ninh Hương đã chủ động muốn ly hôn, vậy thì nhanh chóng chấp thuận ly hôn là xong.

Ly hôn xong, cả đời này cô sẽ hiểu ra được, không có Giang Kiến Hải anh làm chồng, không có thân phận xưởng trưởng phu nhân, Ninh Hương cô chả là cái đinh gì cả!Không có anh ta, cả đời này cô cũng không rời xa được nông thôn, cả đời cũng không được người khác xem trọng!Cô đòi ly hôn với anh ta, đến cả người bình thường cũng cho rằng đầu óc cô có vấn đề, thậm chí có vấn đề nặng rồi!Không muốn để chuyện này khiến anh ta tức giận thêm nữa, Giang Kiến Hải cũng không uống chén trà của Hứa Diệu Sơn rót, anh ta trực tiếp đặt đơn ly hôn ra trước mặt Hứa Diệu Sơn, khách sáo nói: “Thư kí Hứa, làm phiền anh đóng dấu giúp tôi.”Hứa Diệu Sơn ban đầu nhìn thấy Giang Kiến Hải còn cười ha ha, nhưng khi nhìn thấy đơn ly hôn đặt trước mặt, ý cười trên mặt anh ta dần dần tắt đi.

Anh ta lập tức nhìn về phía Giang Kiến Hải và Ninh Hương, nghiêm túc hỏi: “Làm cái gì đây?”Giang Kiến Hải đáp: “Ly hôn, bên anh cứ đóng con dấu là được.”Ly hôn không phải là trò trẻ con, hơn nữa hình như đang cãi nhau mới sang đây, Hứa Diệu Sơn đương nhiên sẽ không lập tức đóng dấu ngay.

Anh ta cau mày lại, nhìn về phía Ninh Hương nói: “Chuyện gì thế này? Kiến Hải cả nửa năm không về, vừa về nghỉ lễ mà hai người đã đòi ly hôn thật đấy à?”Anh ta nhìn Ninh Hương nói những lời này, bởi vì mấy ngày hôm nay anh ta nghe nói Ninh Hương ở nhà chồng bị thương chạy về đây, ở nhà mẹ đẻ lại cãi vã, nói là đòi ly hôn.

Anhta vốn cũng giống như những người khác, nghĩ rằng Ninh Hương chỉ đang hờn dỗi vu vơ, vài ngày sau là hết.

Nhưng ai mà lường được, đúng ngày trung thu, cô lại đưa Giang Kiến Hải đến đại đội xin công chứng.Ninh Hương cũng không muốn nhiều lời, có giải thích thế nào cũng chỉ tốn nước bọt, cô cãi nhau với cha đã đủ mệt rồi, tranh luận với tú nương ở phòng thêu cũng quá đủ rồi.

Bây giờ cô không muốn nói gì cả, không muốn lãng phí thời gian, chỉ đáp: “Tôi đúng là muốn ly hôn.”.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 48: 48: Ly Hôn Đi 5


Hứa Diệu Sơn đập tay lên bàn, “Vớ vẩn, tôi làm bí thư đại đội lâu như vậy, cả cái đại đội chưa thấy ai ly hôn cả.

Có chuyện gì mà không nói nhẹ nhàng với nhau được? Kết hôn rồi thì là người một nhà rồi, làm sao cứ thích là ly hôn được?”Ninh Hương nói, giọng điệu không mang một chút cảm xúc nào, “Bây giờ khởi xướng nam nữ bình đẳng hôn nhân tự do, hôn nhân tự do bao gồm kết hôn tự do, cũng bao gồm ly hôn tự do.

Nghĩa là, tôi muốn kết hôn thì kết hôn, muốn ly hôn thì ly hôn.”Hai đầu chân mày của Hứa Diệu Sơn dường như dính chặt lại với nhau, “Hôn nhân không phải trò trẻ con! Cô làm thế là hành vi không chịu trách nhiệm!”Ninh Hương đứng trước bàn làm việc, khẽ cau mày: “Không chịu trách nhiệm thì cũng là quyền lợi và quyền tự do của tôi.”Hứa Diệu Sơn sắp bị Ninh Hương làm cho tức chết, đành quay đầu nhìn về phía Giang Kiến Hải, hỏi anh ta: “Kiến Hải, cô ấy tuổi còn nhỏ giận dỗi linh tinh, anh cũng không quản à? Hai người kết hôn là duyên phận, chung sống vui vẻ không được sao?”Giang Kiến Hải thật sự đã rất tức giận rồi, bây giờ chỉ muốn nhân cơ hội này ly hôn quách cho xong, ly hôn xong thì bắt đầu cuộc sống mới.

Anh ta nói: “Dưa chín ép thì không ngọt, tôi cũng không phải loại đàn ông không biết thân phận lại mặt dày.

Cô ấy quyết tâm muốn ly hôn, tôi thành toàn cho cô ấy.

Anh đừng khuyên nữa, cứ đóng dấu cho chúng tôi, đừng lãng phí thời gian của nhau nữa.”Hứa Diệu Sơn nhìn hai người, chỉ muốn bổ đầu hai người ra xem bên trong rốt cuộc là đựng thứ gì.

Anh ta là một cán bộ có trách nhiệm, đương nhiên không nhấp nhận, vẫn cố gắng khuyên nhủ: “Tục ngữ nói, thà phá bỏ mười ngôi miếu còn hơn huy hoại một cuộc hôn nhân.

Hai người ở kiếp này kết hôn nên vợ nên chồng, là duyên phận tích góp được từ mấy kiếp trước, phải biết quý trọng chứ...”Hứa Diệu Sơn khuyên nhủ rất nhiều, nói đủ mười phút, mục đích là khuyên Giang Kiến Hải và Ninh Hương phải trân trọng duyên kiếp vợ chồng, đừng coi chuyện hôn nhân là trò đùa.

Nói cái gì sống cùng một nhà có mâu thuẫn là chuyện bình thường, lưỡi với răng còn đánh nhau nữa mà, nhà nào mà không như thế, ai cũng bình tĩnh lại, nhường một bước, quay về vui vẻ sống cùng nhau.Giang Kiến Hải và Ninh Hương từ đầu đến cuối không nói gì, có vẻ như đang nghe, lại có vẻ như không lọt tai chút gì.Hứa Diệu Sơn nói hết lời, không hề nhận được hồi âm, cho dù là biểu cảm trên khuôn mặt, thế là anh ta dừng lại, hỏi Ninh Hương và Giang Kiến Hải: “Đã bình tĩnh lại chút nào chưa? Hay là cứ về nhà suy nghĩ thêm, đừng có ly hôn xong mới hối hận.”Ninh Hương quyết đoán mở miệng: “Tôi rất bình tĩnh, sẽ không hối hận đâu.”Hứa Diệu Sơn: “...”Anh ta nói nhiều như thế, tất cả thành nói thừa à?Giang Kiến Hải cũng không có vẻ gì là bị lay động, vẫn là câu nói ấy: “Anh cứ đóng dấu đi.”Lồng ngực Hứa Diệu Sơn nghẹn một ngụm khí, thở ra không được nuốt xuống không xong.

Anh ta cũng không còn gì để nói nữa, nhưng lại cảm thấy cứ thế đóng dấu cho hai người họ, trong lòng lại thấy hoang mang, giống như là anh ta hủy hoại cuộc hôn nhân này vậy.Do dự nửa ngày trời, anh ta vẫn không lấy con dấu ra.

Anh ta ho vài cái, từ bàn làm việc đứng dậy, nói: “Hai người cứ ngồi bình tĩnh lại một chút nữa, tôi đi ra ngoài một chuyến, đợi tôi quay về tính sau.”Tuy rằng anh ta là bí thư đại đội, nhưng việc này quả thật không dám tùy ý làm chủ.

Tự do hay không tự do anh ta không hiểu, anh ta phải nghĩ cách cứu vãn cuộc hôn nhân này của Ninh Hương và Giang Kiến Hải, không thể để hai người bọn họ nóng nảy làm càn.

Thế là anh ta rời khỏi đại đội, đi đến nhà họ Ninh ở đội hai.Kết quả vừa đến nhà họ Ninh, thấy Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên mặt mày ủ rũ.

Nói đến việc Ninh Hương và Giang Kiến Hải muốn ly hôn, Hồ Tú Liên nghiến răng nghiến lợi nhảy dựng lên, nói muốn đến đại đội, nghiến răng: “Hôm nay nó mà ly hôn thật, tôi sẽ chết trước mặt nó!”Nhưng vẫn chưa kịp ra hỏi nhà đã bị Ninh Kim Sinh kéo lại.

Ninh Kim Sinh lúc nãy còn ngất lịm đi, bây giờ lại bình tĩnh hơn, nói với Hồ Tú Liên: “Bà chết rồi nó cũng không đau lòng, để nó ly hôn! Ly hôn rồi thì đừng có bước vào cửa nhà họ Ninh nữa!”Hứa Diệu Sơn bị ồn đến đau cả đầu, cuối cùng lại một mình rời khỏi nhà họ Ninh.

Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không quản nữa, anh ta đi một vòng, lại đi đến nhà hội trưởng hội phụ nữ Hồng Đào.Nhà Hồng Đào đang ăn cơm trưa, nhìn thấy Hứa Diệu Sơn đến, vội mời anh ta vào nhà ăn cơm cùng.

Hứa Diệu Sơn làm gì còn tâm trạng ăn cơm chứ, trực tiếp gọi Hồng Đào ra, bảo chị ấy đi khuyên nhủ Ninh Hương và Giang Kiến Hải..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 49: 49: Ly Hôn Đi 6


Biết được ý của Hứa Diệu Sơn, Hồng Đào vội vàng xua tay, đáp: “Bí thư, tôi khuyên không nổi nữa rồi! Từ ngày A Hương về đây, tôi cũng khuyên nó không ít lần, kết quả câu nào cũng bị nó cãi lại.

Tôi thấy đầu óc nó có vấn đề rồi, tôi cũng không dám phê bình nó, nó hở tí là lấy chủ tịch ra chèn ép tôi, tôi sợ phiền phức lắm!”“Với cả buổi trưa ở phòng thêu, trước mặt nhiều người như thế lôi đơn ly hôn ra đặt trước mặt Giang Kiến Hải, nói là nó ngay từ đầu đã không ưng xưởng trưởng Giang, do bị người nhà ép mới gả đi.

Ôi trời ạ, tôi lần đầu tiên thấy người phụ nữ mà không giữ chút thể diện nào cho chồng mình đấy.

Anh không biết xưởng trưởng Giang lúc ấy mặt mũi khó coi cỡ nào đâu, tôi mà là xưởng trưởng Giang chắc chắn ly hôn với nó.

Người ta cũng không phải không tìm được vợ, tại sao phải chịu người có tính tình như nó chứ.”Hứa Diệu Sơn nghe xong lời Hồng Đào nói sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng, cau mày nói: “Cô A Hương này trước đây dịu dàng nghe lời như thế, dạo gần đây sao lại như thế này rồi?”Hồng Đào đáp: “Trước khi nó về đây thì bị con riêng của chồng đẩy một cái đập vào đầu cậu có thấy không? Tôi đoán đến tám phần là bị đập đến điên rồi.

Nửa năm nay nó ở nhà chồng, hình như cũng bị bắt nạt không ít.

Nên khuyên thì chúng tôi cũng khuyên rồi, nó không chịu nghe, bây giờ nó chỉ muốn lập tức ly hôn.

Mấy ngày nay nó gây tội hết với cả nhà chồng lẫn nhà mẹ đẻ, hôm nay lại làm xưởng trưởng Giang mất mặt.

Tôi thấy, nếu bọn họ thật sự muốn ly hôn, cậu cứ đồng ý cho xong.

Trời thì phải mưa, vợ phải gả chồng, cản không được đâu.”Hứa Diệu Sơn im lặng, điều hòa hô hấp không nói thêm gì.Mười phút sau, anh ta quay về phòng làm việc của đại đội, ngồi xuống nhìn Ninh Hương và Giang Kiến Hải vẫn như kẻ thù, anh ta khẽ hít vào một hơi, không nói gì cả, đưa tay mở ngăn kéo lấy con dấu ra, đóng dấu lên đơn ly hôn.Ninh Hương và Giang Kiến Hải thấy Hứa Diệu Sơn đóng dấu, biểu cảm trên khuôn mặt mới có sự biến đổi.Hứa Diệu Sơn cầm trên tay đơn ly hôn đã đóng dấu, nhìn Ninh Hương và Giang Kiến Hải nói: “Nếu hai người đã kiên quyết muốn ly hôn, ai khuyên cũng không có tác dụng, tôi đã đóng dấu cho hai người rồi.

Còn về việc có đến công xã làm thủ tục không, hai người cứ suy nghĩ một lát đi.”Nói xong anh ta đặt đơn ly hôn lên bàn, “Chuyện tiếp theo tôi cũng không quản nữa.”Cuối cùng cũng đóng dấu xong rồi, Ninh Hương vội vàng từ ghế băng dài đứng dậy, lại hỏi Hứa Diệu Sơn mượn bút và mực ấn.

Cô cầm bút kí tên lên đơn ly hôn, bởi vì ít khi viết chữ, nét chữ có chút xiêu vẹo.Giang Kiến Hải thấy cô vội vàng ký tên lăn dấu vân tay như thế, trong lòng có một chút gì đó không thoải mái.

Không phải là vì luyến tiếc mấy chục năm tình cảm vợ chồng, mà chủ yếu là vì vấn đề thể diện.Với thân phận và địa vị của anh ta, xứng đáng gấp 100 lần cô gái thôn quê như Ninh Hương.

Nhưng người con gái trừ xinh đẹp ra chẳng có sở trường gì này bây giờ lại gấp gáp muốn ly hôn với anh ta.Một loạt hành vi của cô, đặc biệt là thái độ ghét bỏ và gấp gáp, cũng có phần làm tổn thương đến sự tôn nghiêm của người đàn ông như anh ta.Trong lòng chung quy vẫn không phải quá vui vẻ, bước ra khỏi cửa phòng đại đội, Giang Kiến Hải vẫn khó chịu hỏi Ninh Hương một câu: “Vội vàng gửi điện báo bắt tôi về như thế, muốn ly hôn với tôi, thậm chí vừa gặp nhau đã làm mất mặt tôi, không ly hôn thì làm loạn lên, có phải là có người khác bên ngoài rồi không? Sao? Người ta thề thốt cưới cô rồi à?”Trừ việc có người mới bên ngoài, anh ta thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.

Ninh Hương nói là do không muốn hầu hạ mẹ và các con anh nữa, anh ta cảm thấy giống như đang giảo biện.

Đàn bà đều như vậy, đi đến đâu cũng phải cung phụng người khác, đây không phải là một lý do chính đáng để ly hôn.

Cô dám to gan như vậy, khả năng lớn là có người đàn ông khác cho cô dũng khí.Mà Ninh Hương nghe xong nhưng lời này chỉ cười lạnh, liếc Giang Kiến Hải nói: “Làm sao? Trong mắt anh, phụ nữ làm việc gì cũng là vì đàn ông à? Tôi muốn ly hôn với anh thì cứ phải là vì người đàn ông khác? Chỉ có người đàn ông khác thề thốt cưới tôi tôi mới dám ly hôn với anh chắc? Đừng có lấy cái tư tưởng thối rữa ấy của anh áp đặt lên người tôi, tôi muốn ly hôn với anh không phải vì bất kỳ ai, chỉ đơn giản là vì anh không xứng!”Giang Kiến Hải bị mắng đến mức cau mày lại, “Ninh A Hương, cô đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu!”Ninh Hương không hề có ý nhường nhịn: “Vậy thì mong anh nói chuyện tôn trọng người khác một chút, đừng có mở mồm ra là nói lời khiến người khác buồn nôn!”.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 50: 50: Ly Hôn Đi 7


Giang Kiến Hải tức muốn nổ tung, nếu cùng cô đứng ở chỗ này cãi nhau, thì làm mất thể diện của người đàn ông, nhưng nếu không tranh luận với cô, thì khí trong hai lá phổi của anh ta sắp phồng thành bóng bay rồi.Kiếp trước sao lại không phát hiện tính khí của cô nóng nảy như vậy, cãi giỏi như vậy nhỉ.

Nếu kiếp trước cô cũng có cái dáng vẻ này, nói một câu cãi lại một câu, anh ta đã sớm đá cô ra khỏi nhà họ Giang rồi, tuyệt đối không thể nào nuôi cô cả một đời, để cô sống một đời an nhàn rồi.

Bây giờ phát hiện ra cũng không tính là muộn, ly hôn vừa đúng lúc, để cô cút đi.Giang Kiến Hải nhanh chóng kìm lại sự tức giận, giơ tay giành lấy đơn ly hôn trong tay Ninh Hương, không nhìn cô mà nói: “Đại đội Cam Hà thì cô không cần đi nữa, tôi tự mình đến đại đội xin dấu, ngày mai 9 giờ gặp nhau ở công xã.”Nói xong cũng không đợi Ninh Hương phản ứng, một mặt tức giận cầm đơn ly hôn rời đi.Ninh Hương đứng tại chỗ nhìn bóng lưng anh ta một cái, trong lòng nghĩ vừa hay cô hận không thể tránh xa anh ta ra.

Nếu như có thể một mình đến công xã ly hôn, cô đã không giục anh ta về, cả đời này cô không muốn nhìn thấy anh ta một lần nào nữa.Cô nhìn bóng lưng của anh ta trợn mắt một cái cũng quay lưng trở về nơi tạm trú của mình.Ninh Hương với Giang Kiến Hải cãi nhau một trận xong, nhà người khác gần như cũng đã ăn xong cơm trưa.

Cô một mình quay lại phòng nhân giống lấy gạo ra đun nước nấu cơm, vừa nghĩ đến ngày mai là có thể chính thức làm thủ tục ly hôn thì trong lòng cô đã cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.Mà nhẹ nhõm thì nhẹ nhõm, khi cô nhóm bếp vẫn hơi thất thần nghĩ đến hành vi và việc làm của Giang Kiến Hải một lúc.Đời trước bọn họ là vợ chồng một đời, đã quá quen thuộc hiểu rõ nhau, cô rã ràng có thể cảm nhận được, thái độ mà Giang Kiến Hải đối với cô không phù hợp với khoảng thời điểm này.Bọn họ nói chuyện tranh cãi nhau, dáng vẻ vô cùng mất kiên nhẫn với cô toàn bộ là dáng vẻ mà rất lâu sau này mới có.

Nếu cô không đoán sai, Giang Kiến Hải sợ rằng cũng giống như cô, cũng là trọng sinh quay về.Nếu là Giang Kiến Hải 29 tuổi, anh ta sẽ không thể hiện sự mất kiên nhẫn với cô rõ ràng như vậy, anh ta sẽ không che dấu mà khinh thường cô như vậy.

Khi hai người còn chưa hoàn toàn quen thuộc nhau, dù nói thế nào đi nữa cũng phải có một chút khách sáo giả tạo.Nhưng dù Giang Kiến Hải có trọng sinh hay không, quyết tâm muốn ly hôn cùng anh ta của Ninh Hương không hề có bất cứ thay đổi nào.

Nếu như anh ta thật sự là trọng sinh quay về, Ninh Hương càng có lý do chán ghét anh ta và và càng có lý do để chán ghét hơn.Nếu như nói anh ta không phải trùng sinh thì những ký ức sau đó làm cô buồn nôn của đời trước, có thể nói là không có liên quan gì đến anh ta đời này, dù sao tất cả cũng chưa xảy ra.

Nhưng nếu là trùng sinh, vậy thì chính là vết đen lau không sạch trên người anh ta.Thời gian có thể quay lại, nhưng những chuyện đã xảy ra vẫn mãi lưu lại trong ký ức.* * *Vì có con trai làm xưởng trưởng quay về, Lý Quế Mai cả ngày luôn tinh thần dồi dào, sắc mặt hồng hào hơn bình thường gấp trăm lần, vào buổi sáng sau khi Giang Kiến Hải đến đại đội Điềm Thủy bà ta liền chống đỡ cái eo đã còng xuống của mình chống gậy đi ra ngoài.Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là cùng mấy bà già trạc tuổi trong đại đội nói chuyện nhà cửa, đến buổi trưa thì về nhà nấu cơm ăn cơm, buổi chiều vẫn lại ra ngoài trò chuyện với nhau.

Mấy chuyện ngồi lê đôi mách này nói không bao giờ hết.Mà vì hôm nay là Tết Trung Thu 15 tháng 8 thì không khỏi nói đến chuyện ăn uống.Ngày lễ tết của Trung Quốc đều không tách rời khỏi đồ ăn, thời đại này Quốc gia nghèo, đặc biệt là cuộc sống bần nông không dễ dàng, không phải mỗi lần lễ tết đều có thịt ăn, nhưng hai cái tết đoàn viên của cả năm một là Trung Thu, một là năm mới khẳng định sẽ có miếng thịt để ăn, chỉ là nhiều hay ít.Lú Quế Mai đặc biệt thích chủ đề này, nhờ con trai bà ta có giỏi giang, trong nhà trước giờ không lo ăn mặc, đủ để cho người khác ngưỡng mộ.

Vậy nên khi mấy bà lão khác hỏi bà ta mua gì nhiều, bà ta không thèm giấu giếm tươi cười đầy mặt lộ ra hàm răng vàng nói: “Tôi thì không sao, nhưng Kiến Hải quay về rồi, nhất định phải ăn chút đồ ngon mới được.”Tiếp đó bà ta nói như đếm châu báu trong nhà: “Tôi mua một con cá sạo, chuẩn bị cho vào nồi hấp.

Lại làm thêm xôi hoa quế, A Ngạn với A Nguyên thích ăn cái này nhất.

Sau đó lại làm thêm khâu nhục, bên dưới cho thêm súp lơ khô, ăn vào thơm vô cùng.

Tôi còn mua hai con cua lớn, cua lông ở hồ Dương Trừng, mọi người đều biết đều biết mà, ai ôi, làm thịt cua viên thật sự là thơm hết nức… …”.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 51


Mấy bà lão khác cứ nghe bà ta nói như thế, nước miếng đã sắp chảy ròng ra ngoài. Mấy bà lão ăn ý nuốt xuống, sau đó nói với giọng điệu ngưỡng mộ: “Kiến Hải có tiền đồ, bà đúng là hưởng phúc rồi!”

Lý Quế Mai cười tiếp tục nói: “Kiến Hải nhà chúng ta từ nhỏ đã thông minh, ai nhìn mà không nói lớn lên có tiền đồ? Đáng tiếc tôi nói không thích sống ở trên Tỉnh, mỗi lần nó quay về đều nói muốn đưa tôi lên Tỉnh sống, tôi nói không đi, tôi ở đấy sống không quen.”

Lý Quế Mai cứ khoe khoang là không bao giờ hết, bà ta có thể nói nửa ngày không ngừng. Người khác cũng không cắt đứt bà, không chỉ dùng ánh mắt đầy ngưỡng mộ nghe mà lâu lâu còn mở miệng nịnh nọt hai câu, nịnh đến giống như bà ta là tổ tông vậy.

Mắt thất thái dương đã chếch về hướng tây, có một bà lão nói với Lý Quế Mai: “Bà đã mua rau vậy thì nhanh sớm về nhà làm đi. Có nhiều món như vậy mà làm muộn sợ là không kịp bữa tối đấy.”

Lý Quế Mai vô cùng tự tại, “Vội cái gì, con dâu tôi nhanh tay, tay nghề nấu cơm lại tốt, cho dù là bao nhiêu món, cô ta cũng làm xong rất nhanh. Không cần đến tôi làm, tôi chỉ cần ăn là được.”

Mọi người đều biết hơn nửa năm nay Lý Quế Mai được con dâu hầu hạ rất tốt, đứa con dâu thứ hai này của bà ta vừa hiền huệ vừa tài giỏi, là người giỏi giang trong việc quán xuyến nhà cửa. Nói thật, nhìn khắp công xã, cũng không có mấy người hiền huệ giỏi giang bằng cô. Ngay cả đứa con dâu đầu tiên của Lý Quế Mai cũng hoàn toàn không so được với người bây giờ.

Nhưng con dâu dù có tốt đi chăng nữa thì mẹ chồng cũng có thể soi ra một đống tật xấu. Lý Quế Mai còn gian xảo cay nghiệt hơn người bình thường, hơn nửa năm nay ủy khuất con dâu không ít. Chắc là vì chịu không nổi nữa nên bảy tám ngày trước đã thu dọn đồ đạc về nhà mẹ đẻ.

Nghe nói Giang Ngận cùng Giang Nguyên đã đi hai chuyến cũng không đưa người về được. Theo tình hình này thì thật sự tức giận rồi.

Mọi người nghe vậy tò mò hỏi: “Con dâu bà quay về rồi?”

Lý Quế Mai khinh thường trợn mắt một cái, “Kiến Hải cũng đã đi đón cô ta rồi, còn không quay về chẳng lẽ muốn c.h.ế.t à?”

Mọi người nghĩ cũng phải, Giang Kiến Hải đều đã tự mình đi đón rồi, còn không quay về thì thật sự là không biết tốt xấu.

Nhưng mà nói đến chuyện Ninh Hương mọi người cũng có chuyện muốn nói, liền khuyên Lý Quế Mai: “A Hương không tệ, so với mấy con dâu nhà chúng ta thì chính là tốt đến không thể tốt hơn nữa rồi. Bà xem trong nhà cô ấy dọn dẹp đến một chút bụi cũng không nhìn thấy. Tay nghề làm cơn nấu ăn lại tốt, việc gì cũng có thể làm, đối với mấy đứa nhỏ cũng rất thật lòng, thắp đèn lồng cũng khó tìm.”

Lý Quế Mai hừ lạnh một tiếng, “Thắp đèn lồng cũng khó tìm chẳng lẽ không phải là Kiến Quốc nhà tôi? Đấy không phải là việc mà con dâu như nó nên làm? Cô ta mà giương nanh múa vuốt không tuân thủ đạo làm vợ thì Kiến Hải nhà chúng ta thèm sao? Cô ta có thể gả đến nhà chúng ta chính là phúc tám đời cô ta tu được được không ?”

Mọi người thấy Lý Quế Mai không nghe khuyên bảo thì cũng không nhất thiết phải đắc tội bà ta, nói thêm hai câu liền không nói nữa. Quả thực con trai bà ta có tiền đồ, với gia đình và điều kiện của Ninh Hương mà nói thì đúng là đã treo cao nhà bọn họ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mấy bà lão lại nói đến mấy chuyện khác, trò chuyện đến khi mặt trời xuống đến đỉnh núi mới đứng dậy ai nấy tự về nhà.

Lý Quế Mai tâm trạng rất tốt lảm nhảm mấy câu hát đi về nhà, trong tay chống cây gậy gỗ khắc hình đầu rắn. Trong lòng bà ta nghĩ về đến nhà ăn cá ăn thịt xong, buổi tối lại nghe radio ăn bánh trung thu, cái tết này cũng đã viên mãn.

Nhưng khi bà ta về đến nhà đi vào phòng lại không nhìn thấy cảnh tượng thịt cá bày trên bàn như trong tưởng tượng. Tình cảnh vừa đúng ngược lại, trong nhà một người cũng không có, nồi bếp đều lạnh ngắt, đồ ăn bà ta mua vẫn để nguyên trên chạn bát.

Bà ta đang trợn mắt sững người, Giang Ngạn, Giang Nguyên đã dẫn theo Giang Hân từ bên ngoài chơi về, vào nhà liền thở hổn hển hỏi: “Bà nội, đói quá đói quá đói c.h.ế.t mất, có đồ gì ăn không? Cơm tối đã làm xong chưa? Hôm nay có nhiều đồ ngon lắm phải không?”

Lý Quế Mai nhìn Giang Ngạn không nói chuyện, Giang Kiến Hải cũng đúng lúc quay về. Bốn người già trẻ rất ăn ý vội vàng ra ngoài đón Giang Kiến Hải, Giang Hân chớp đôi mắt to tròn nói trước: “Cha quay về rồi.”

Lý Quế Mai sau khi ngó đầu nhìn đằng sau Giang Kiến Hải ngó ngó nói: “Mới quay về? Vậy nhanh chóng bảo cô ta rửa tay nấu cơm đi, lề mề nữa thì còn đón trung thu không? Thật là biết làm loạn, đón tết cũng không để người ta yên ổn.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 52


Giang Kiến Hải hít sâu một hơi lại nhìn Lý Quế Mai, “Ai quản cô ta có phải dọa con hay không, cuộc hôn nhân này nhất định phải ly. Ban đầu cưới cô ta là vì điều gì? Còn không phải nghe người ta nói cô ta tính tình tốt lại hiền huệ, sau khi kết hôn nhất định là một người con dâu tốt, sẽ không ủy khuất mẹ và con cái. Bây giờ nhìn cô ta xem, có chút nào là bộ dáng phụ nữ nên có không? Nếu đã như vậy, con còn giữ lại cô ta một người phụ nữ như vậy làm gì? Để cô ta trèo lên đầu mẹ ngồi? Dám náo loạn nhà với nhà chúng ta như vậy, đấy đã là cho cô ta mặt mũi!”

Lý Quế Mai đương nhiên sẽ không nói đỡ cho Ninh Hương, mà dù là chuyện gì bà ta cũng vô điều kiện đứng về phía con trai bà ta, nghe được lời này bà ta cũng tức tới ngứa răng, hít nhẹ một hơi tiếp tục nói: “Mẹ đã sớm nói rồi, xinh đẹp thì đều là hồ ly tinh. Không phải người yên ổn sống qua ngày, cô ta yên phận không nổi, đồ lẳng lơ không tuân thủ đạo làm vợ.”

Giang Kiến Hải với Lý Quế Mai mỗi người một câu mắng Ninh Hương đến không có chỗ dung thân.

Lực chú ý của Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân hầu như đều đặt trên đồ ăn, Giang Ngạn nhân cơ hội chen mồm nói: “Cha, cha cùng cô ta ly hôn rồi thì ai nấu cơm cho chúng ta? Cơm bà nội nấu thực sự rất là khó ăn … …”

Nghe được lời này, gương mặt già của Lý Quế Mai phút chốc đổ vỡ! Bà ta mở miệng chính là: “Thằng nhóc thối, mày tưởng tao muốn nấu cơm cho mày ăn lắm à! Hầu hạ mày còn không vừa lòng, còn chưa có ai đến hầu hạ bà mày đây này!”

Giang Kiến Hải nhìn Lý Quế Mai, nhịn tức giận xuống, chuẩn bị một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Mẹ, con không đưa cô ấy về nhà, sau này cô ấy cũng sẽ không quay lại nữa, con đã đến đại đội hai bên đóng dấu rồi, ngày mai sẽ đến công xã làm thủ tục ly hôn với cô ấy.”

Lý Quế Mai nghe được lời này thì ánh mắt đờ đẫn, mi tâm dần xoắn lại, “Cái gì? ?”

Chẳng lẽ bà ta nghe nhầm, Giang Ngạn Giang Nguyên không đưa được người về thì cũng thôi, Giang Kiến Hải cũng không đưa được người về? Tà môn vậy? Đưa người phụ nữ c.h.ế.t tiệt đó về chẳng phải là chuyện một câu nói là được rồi sao? Sao lại còn phải ly hôn?

Bà ta còn đợi cơm ngon đó, mấy ngày nay quả thực sống rất khó khăn, bà ta cũng ghét bỏ cơm bà ta tự làm, chỉ đợi tối nay cải thiện ăn uống một chút. Kết quả đồ ăn bà ta đã mua hết rồi mà người phụ nữ c.h.ế.t tiệt đó vẫn không quay về?

Giang Kiến Hải trong lòng cũng rất hoang mang, anh ta hít một hơi đi vào nhà, tìm bát rót nước ngồi xuống bên bàn uống một ngụm nói với Lý Quế Mai: “Ồn ào muốn ly hôn, làm con khó xử trước mặt mọi người ở phường thêu, nói con không ly hôn thì sẽ ầm ĩ làm con gà chó không yên, con không ly hôn thì còn là đàn ông sao?”

Lý Quế Mai theo sau vào nhà, ánh mắt hoàn toàn không dám tin: “Cô ta thật sự muốn ly hôn? Ầm ĩ trước mặt những người trong phường thêu? Còn uy h.i.ế.p con? Ai cho cô ta lá gan đó?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Kiến Hải uống hết nước trong bát, ba một cái đặt bát xuống bàn. Nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay anh ta còn tức đến đau tim, thậm chí tức đến muốn đập đồ.

Lý Quế Mai vẫn không dám tin tưởng ngồi xuống ghế, tay ấn cây gậy nhìn Giang Kiến Hải, “Mẹ không tin là cô ta thật sự dám ly hôn, cô ta dọa con thì sao? Cô ta làm như vậy là muốn làm chủ gia đình chúng ta, trèo lên đầu mẹ chồng ngồi thì có.”

Giang Ngạn nhìn bà ta nói: “Gọi Ninh A Hương về thì chẳng phải có người hầu hạ bà rồi sao?”

Mắng thì mắng, nhưng sau khi trải qua mấy ngày sống đau khổ này Lý Quế Mai quả thực vẫn là muốn Ninh Hương quay về hơn. Bà ta mặc dù nhìn Ninh Hương không thuận mắt, cũng rất khinh thường cô, nhưng cô quả thực rất biết hầu hạ người.

Nghĩ đến hơn nửa năm nay được cô hầu hạ đến thoải mái dễ chịu, Lý Quế Mai im lặng một lúc lại do dự nói: “Trong nhà không ai trong nom quả thực không ổn, với chân tay già cỗi này của mẹ, còn phải chăm sóc ba đứa nhỏ, trong nhà còn có heo có gà phải nuôi, còn có rau xanh trong vườn cũng phải chăm sóc, quả thực cũng có chút quá sức. Hay là… …gọi cô ta về trước, sau này có chính là thời gian, cứ dần dần thu thập giáo huấn, cái mẹ có chính là thủ đoạn, không tin trị không được cô ta.”

Nghe nói như vậy Giang Kiến Hải nhìn nhìn Lý Quế Mai, lại nhìn nhìn Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân. Anh ta tất nhiên có thể nhìn ra mẹ anh ta và ba đứa nhỏ đều muốn Ninh Hương quay lại. Ninh Hương người này không có bản lĩnh gì nhưng hầu hạ người quả thật là rất giỏi.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 53


Nếu đặt ở xã hội cũ thì người phụ nữ như cô mua về nhà làm nha hoàn là phù hợp nhất, dựa vào điều kiện của cô mà làm vợ cả, Giang Kiến Hải vẫn là cảm thấy cô từ trong ra ngoài đều không xứng.

Đời trước anh ta cùng cô sống chung một đời vẫn luôn cảm thấy cô là cái Bug lớn nhất của cuộc đời anh ta. Với thân phận, địa vị, điều kiện này của anh ta sống cả đời cùng một thôn cô mù chữ không lên nổi mặt bàn quả thật là thiệt thòi.

Vốn anh ta đã không xem trọng cô, lại còn sống cùng nhau một đời, giữa hai người ngoài những việc lông gà vỏ tỏi với mấy chuyện nhà cửa thì không còn chuyện gì khác. Giờ đây lại nhìn thấy gương mặt viết đầy củi gạo dầu muối của cô, anh ta vẫn cảm thấy chán ngấy không chịu nổi.

Bọn họ trước giờ không phải là người cùng một tầng lớp, có thể nói là một người trên trời một người dưới đất, anh ta tung bay trên mây, cô sa trong vũng bùn. Vậy nên thứ anh ta chán ngấy không chỉ có gương mặt của cô mà còn có cả giọng điệu nói chuyện của cô, bộ dáng cô xoay quanh bếp, thậm chí tất cả của cô.

Trong lòng anh ta nghĩ những điều này nhìn già trẻ bốn người trong nhà, thầm nuốt cục tức xuống, cuối cùng không nói chuyện.

* * *

Vì buổi chiều đại đội cho xã viên nghỉ, phòng nhân giống sẽ không có người đến cho nên Ninh Hương ăn cơm trưa xong bèn ở lại phòng nhân giống không ra ngoài. Cô ngồi trong nhà xem sách hơn nửa ngày, khi đến chiều tối thì Lâm Kiến Đông đến cho gia súc ăn.

Lần này anh cũng không đến tay không, còn đem theo một chút gạo tẻ, gạo nếp cùng hạt khiếm thảo đến.

Anh để đồ xuống nói với Ninh Hương: “Trong đội chiều nay chia lương thực theo đầu người, anh đem đến cho em.”

Hôm nay lòng dạ Ninh Hương đều đặt trên việc cãi nhau với Giang Kiến Hải chuyện ly hôn, không hề biết chuyện trong đội phát lương thực. Lâm Kiến Đông đã đem đến cho cô rồi thì cô tất nhiên không ngừng nói cảm ơn, rót bát trà nóng cho Lâm Kiến Đông.

Lâm Kiến Đông uống trà xong không nhịn nổi vẫn bát quái nhiều thêm một câu: “Nghe nói… …chiều nay Giang Kiến Hải đến phường thêu tìm em, hai người còn ầm ĩ đến trước mặt bí thư Hứa?”

Ninh Hương mím nhẹ môi gật đầu với Lâm Kiến Đông, sẵn lòng nói thêm với anh một chút, “Đã đóng dấu lên đơn xin ly hôn rồi, anh ta cầm đến đại đội Cam Hà đóng một dấu nữa, ngày mai sẽ trực tiếp đến công xã giải quyết thủ tục ly hôn.”

Lâm Kiến Đông thả bát xuống, thực ra trong lòng cũng có hơi hoài nghi cùng lo lắng, không biết Ninh Hương sau khi ly hôn có thật sự tiếp tục kiên trì được hay không. Nhưng cuối cùng anh không nói tiếp nữa, chuyển đề tài lại hỏi: “Tối nay em có dự định gì không? Tự mình ở đây?”

Tết Trung Thu dù sao cũng là tết đoàn viên, người khác đều là ở bên gia đình tưng bừng náo nhiệt. Trong bầu không khí đậm chất ngày tết như vậy, cô lẻ loi một mình ở trong phòng chất đầy nông cụ này tự nhiên hiện ra có hơi cô đơn hoang vắng.

Ninh Hương lại không để việc này trong lòng cười nói: “Một mình rất tốt, không thích mấy náo nhiệt giả tạo đấy.”

Lâm Kiến Đông thấy cô không giống như nói dối thì cũng không quá lo lắng vấn đề này nữa. Anh lại nhớ đến một chuyện khác: “Đúng rồi, nhà thuyền đã có cho em dùng, ngày mai là có thể chuyển vào. Không lớn lắm, chắp vá cũng đủ cho một người ở.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương không cần thuyền lớn, có thể che mưa chắn gió cho một người ở là đủ. Lâm Kiến Đông đã làm xong nhà thuyền cho cô, trong lòng cô cũng an tâm. Cô muốn cảm ơn Lâm Kiến Đông nhưng lại không có thứ gì để lấy ra, chỉ đành nói đi nói lại câu cảm ơn.

Sau khi Lâm Kiến Đông đi, trong lòng Ninh Hương rất vui vẻ, khóe miệng tươi cười, lấy giấy bút ra ghi lại mỗi phần lương thực mà Lâm Kiến Đông đưa đến cho cô để đến cuối năm kết toán thì trả. Ghi xong thu sách lại, lại vui vui vẻ vẻ làm đồ ăn.

Buổi trưa sau khi ăn cơm xong cô đã dùng nước nóng ngâm hoa quế phơi khô, bây giờ đúng lúc có thể dùng để làm xôi hoa quế.

Trung Thu này mặc dù không có thịt cá ăn, nhưng có thể ăn xôi hoa quế, hạt khiếm thảo nấu cháo, còn có một cái bánh trung thu nhấn thịt đã là hạnh phúc đậm vị ngọt ngào, trong lòng là sự thư giãn và an ổn trước nay cô chưa từng có.

Nghĩ đến đời trước mỗi lần trải qua tết này ở nhà họ Giang đều là cô một người bận bịu gần nửa ngày làm một bàn đồ ăn. Mỗi lần đều là cơm còn chưa làm xong, cả nhà mấy miệng ăn đã đói không chịu được ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

Đợi đến khi cô làm xong thức ăn ngồi xuống bàn thì người ta đã ăn gần xong. Mà cô thì sao, bưng bát cầm đũa lên tùy tiện ăn mấy miếng thức ăn người ta ăn thừa để lại, ăn no lấp bụng là được.

Bây giờ nghĩ lại quả thực là cái gì mà hầu hạ chứ, đi c.h.ế.t đi, phải gõ thủng đ.í.t nồi mới đúng, để bọn họ ăn cái rắm!
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 54


Một nhà họ Giang tối nay hình như thực sự là ăn cái rắm thật.

Cá, thịt, cua lớn thì cũng đã mua rồi, nhưng mà Lý Quế Mai cúi người loay hoay quanh bếp tốn sức cả nửa ngày, đến khi thành phẩm ra lò đặt lên bàn thì cha con Giang Kiến Hải, Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân toàn bộ đều cùng một vẻ mặt lâm vào trầm tư.

Sau khi đưa đũa ra gắp thịt cho vào miệng, vẻ mặt trầm tư của bốn người càng hiện lên rõ hơn.

Giang Kiến Hải buổi trưa ra ngoài đi đại đội Điềm Thủy, từ đại đội Điềm Thủy quay về liền đi đến chỗ bí thư đại đội của đại đội Cam Hà. Tìm người gần nửa ngày, bữa trưa cũng không có thời gian ăn, vốn dự định buổi tối ăn nhiều một chút, bây giờ chỉ cảm thấy-------thật… …muốn… …mạng… …

Tối qua cùng sáng nay ăn cơm canh đạm bạc cũng không cảm thấy gì, cơm canh đạm bạc thì chả phải có vị. Nhưng hiện giờ ăn thịt cá như vậy, ký ức trong đầu anh ta bỗng chốc bị đánh thức---------Mẹ anh ta nấu cơm rất khó ăn!

Nhưng dù có khó ăn đi nữa thì đồ tốt cũng không thể lãng phí, cho nên anh ta cưỡng chế Giang Ngạn cùng Giang Nguyên: “Ăn nhiều một chút, đều ăn hết cho cha!”

Giang Kiến Hải vê đũa cúi đầu im lặng, trong đầu hiện lên một khuôn mặt trang nhã thanh tú, đấy là một nữ công nhân trẻ tuổi trong xưởng mà anh ta tham quan học tập, là cô gái trong tỉnh, bình thường ăn mặc cũng rất thời thượng đậm chất phương tây, toàn thân không dính chút khói dầu, gần đây rất thân thiết với anh ta.

Lúc sau anh ta mở miệng nói: “Có tri thức hiểu lễ nghĩa, phóng khoáng, tốt nhất là xuất thân từ Tỉnh. Con cùng phụ nữ nông thôn không hợp, nói chuyện hai câu không tách khỏi mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, gà mẹ đẻ trứng cũng có thể lải nhải cả ngày, nghe đã thấy phiền.”

Lý Quế Mai tất nhiên cảm thấy con trai là người tốt nhất trên đời này, cô gái nông thôn tùy tiện chọn, cô gái trong tỉnh cũng xứng. Nếu không phải có ba đứa con với vợ đầu thì cũng sẽ không hạ thấp yêu cầu lấy Ninh Hương có điều kiện gia đình như vậy.

Nếu thật sự có thể lấy cô gái trong tỉnh, vậy thì đương nhiên là càng tốt, làm người ta ngưỡng mộ!

Huống hồ lần này là Ninh Hương tự làm loạn, con trai bà ta có thân phận có địa vị như vậy, dựa vào cái gì mà phải hạ thấp thân phận dỗ dành cô ta quay về? Hôm nay đã đi tìm cô ta một lần rồi, cô ta còn tiếp tục ầm ĩ muốn ly hôn, cho mặt mũi mà không cần!

Nghĩ đến đây, Lý Quế Mai vô cùng có khí thế nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì dứt khoát ly hôn đi, chúng ta lần này không chịu đựng nữa, tìm một người tốt hơn cho cô ta hối hận. Mẹ không tin, một phụ nữ như cô ta ly hôn rồi có thể sống tiếp. Cô ta một người phụ nữ cũng không sợ, vậy thì chúng ta càng không sợ. Ly hôn rồi để mẹ sẽ đợi xem cô ta khóc như nào, tìm không được đàn ông cần cô ta, cho cô ta khóc đến chết!”

Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân nghe không hiểu mấy chuyện này, trong lòng vẫn nhớ nhung đồ ăn ngon, Giang Nguyên trừng mắt hỏi: “Vậy cô ta đến lúc đó không ai cần rồi hối hận thì có quay lại không?”

Lý Quế Mai cười lạnh, “Đợi cha con cưới một người mẹ kế trong tỉnh cho các con, còn cần cô ta? Cô ta dám quay lại, bà lấy chổi đánh gãy chân cô ta, đồ phụ nữ c.h.ế.t tiệt không cần mặt mũi! Cái loại háo sắc không an ổn sống này cũng không có ai cần cô ta nữa.”

Giang Ngạn, Giang Nguyên chớp mắt nghĩ nghĩ, bọn họ nếu như có một mẹ kế là người trong Tỉnh, vậy thì có mặt mũi biết bao. Ninh A Hương mặc dù biết nấu cơm, nhưng cô ra chỉ là một thôn cô, cái gì cũng không hiểu, làm mẹ bọn nó quả thực không có mặt mũi.

Nghĩ đến đây, hai anh em cũng cảm thấy tìm một mẹ kế trong Tỉnh cũng tốt, vậy là cùng nhau ăn ý gật đầu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này mấy người nhà họ Giang đã đạt thành ăn ý thống nhất---------Không chịu sự tức giận oan uổng này, cô dám làm như vậy, vậy thì cùng cô ly hôn! Sau khi ly hôn xong thì tìm một con dâu/mẹ kế trong Tỉnh, để Ninh Hương hối hận xanh ruột, khóc mù hết mắt!

Yên ổn không muốn sống cứ muốn làm loạn, khổ sở còn ở phía sau đợi cô đó!

Giang Ngạn & Giang nguyên: … …

Cố nuốt củ sen nghẹn trong cổ xuống, Giang Ngạn liếc Giang Kiến Hải lẩm bẩm: “Sao lại không đưa Ninh A Hương quay về?”

Giang Kiến Hải nuốt thức ăn trong miệng xuống, trong lòng nghĩ anh ta đã kiên nhẫn chịu đựng chuyện này cả một đời, không thể vì một miếng ăn mà lại chịu đựng người phụ nữ đó thêm một đời nữa. Đời này anh ta muốn tìm kiếm hạnh phúc của mình, tìm một người anh ta vừa ý.

Im lặng một lúc, anh ta nói: “Sau này đừng nhắc nữa, cha đã quyết định ly hôn với cô ta rồi, sau này cô ta không phải là mẹ kế của các con nữa.”

Trước bữa cơm nhắc đến chuyện đưa Ninh Hương về, thái độ của Giang Kiến Hải đã thể hiện rất rõ ràng. Bây giờ xác định nói ra như vậy, Lý Quế Mai tự nhiên cũng biết được tâm ý của con trai.

Bà ta nhìn Giang Kiến Hải hỏi: “Vậy lần này con muốn tìm người như nào?”

Giang Kiến Hải vê đũa cúi đầu im lặng, trong đầu hiện lên một khuôn mặt trang nhã thanh tú, đấy là một nữ công nhân trẻ tuổi trong xưởng mà anh ta tham quan học tập, là cô gái trong tỉnh, bình thường ăn mặc cũng rất thời thượng đậm chất phương tây, toàn thân không dính chút khói dầu, gần đây rất thân thiết với anh ta.

Lúc sau anh ta mở miệng nói: “Có tri thức hiểu lễ nghĩa, phóng khoáng, tốt nhất là xuất thân từ Tỉnh. Con cùng phụ nữ nông thôn không hợp, nói chuyện hai câu không tách khỏi mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, gà mẹ đẻ trứng cũng có thể lải nhải cả ngày, nghe đã thấy phiền.”

Lý Quế Mai tất nhiên cảm thấy con trai là người tốt nhất trên đời này, cô gái nông thôn tùy tiện chọn, cô gái trong tỉnh cũng xứng. Nếu không phải có ba đứa con với vợ đầu thì cũng sẽ không hạ thấp yêu cầu lấy Ninh Hương có điều kiện gia đình như vậy.

Nếu thật sự có thể lấy cô gái trong tỉnh, vậy thì đương nhiên là càng tốt, làm người ta ngưỡng mộ!

Huống hồ lần này là Ninh Hương tự làm loạn, con trai bà ta có thân phận có địa vị như vậy, dựa vào cái gì mà phải hạ thấp thân phận dỗ dành cô ta quay về? Hôm nay đã đi tìm cô ta một lần rồi, cô ta còn tiếp tục ầm ĩ muốn ly hôn, cho mặt mũi mà không cần!

Nghĩ đến đây, Lý Quế Mai vô cùng có khí thế nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì dứt khoát ly hôn đi, chúng ta lần này không chịu đựng nữa, tìm một người tốt hơn cho cô ta hối hận. Mẹ không tin, một phụ nữ như cô ta ly hôn rồi có thể sống tiếp. Cô ta một người phụ nữ cũng không sợ, vậy thì chúng ta càng không sợ. Ly hôn rồi để mẹ sẽ đợi xem cô ta khóc như nào, tìm không được đàn ông cần cô ta, cho cô ta khóc đến chết!”

Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân nghe không hiểu mấy chuyện này, trong lòng vẫn nhớ nhung đồ ăn ngon, Giang Nguyên trừng mắt hỏi: “Vậy cô ta đến lúc đó không ai cần rồi hối hận thì có quay lại không?”

Lý Quế Mai cười lạnh, “Đợi cha con cưới một người mẹ kế trong tỉnh cho các con, còn cần cô ta? Cô ta dám quay lại, bà lấy chổi đánh gãy chân cô ta, đồ phụ nữ c.h.ế.t tiệt không cần mặt mũi! Cái loại háo sắc không an ổn sống này cũng không có ai cần cô ta nữa.”

Giang Ngạn, Giang Nguyên chớp mắt nghĩ nghĩ, bọn họ nếu như có một mẹ kế là người trong Tỉnh, vậy thì có mặt mũi biết bao. Ninh A Hương mặc dù biết nấu cơm, nhưng cô ra chỉ là một thôn cô, cái gì cũng không hiểu, làm mẹ bọn nó quả thực không có mặt mũi.

Nghĩ đến đây, hai anh em cũng cảm thấy tìm một mẹ kế trong Tỉnh cũng tốt, vậy là cùng nhau ăn ý gật đầu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này mấy người nhà họ Giang đã đạt thành ăn ý thống nhất---------Không chịu sự tức giận oan uổng này, cô dám làm như vậy, vậy thì cùng cô ly hôn! Sau khi ly hôn xong thì tìm một con dâu/mẹ kế trong Tỉnh, để Ninh Hương hối hận xanh ruột, khóc mù hết mắt!

Yên ổn không muốn sống cứ muốn làm loạn, khổ sở còn ở phía sau đợi cô đó!
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 55


Cảm giác một người sống tự do tự tại này kiếp trước Ninh Hương chưa từng được trải nghiệm. Kiếp này nắm bắt được cơ hội như vậy, cảm nhận cảm giác tự do không có ai bên cạnh giật dây, bản thân muốn gì làm nấy, vui vẻ giống như trái tim mọc thêm đôi cánh vậy.

Thong thả làm xong mâm cơm Trung Thu, cô không lập tức ngồi xuống ăn mà lấy làn trúc đựng một đĩa bánh quế hoa bước ra khỏi cửa. Món này cô cố ý làm nhiều thêm một chút, chuẩn bị đem tặng nhà họ Lâm bày tỏ lòng biết ơn, cảm ơn sự giúp đỡ của Lâm Kiến Đông trong đoạn thời gian này.

Nhưng vừa ra khỏi cửa chưa đi được bao xa thì bắt gặp em gái cô, Ninh Lan.

Tối nay ánh trăng rất sáng, trăng rất tròn, cây cỏ dưới đất cũng có thể nhìn rõ từng chiếc lá.

Ninh Lan nhờ ánh trăng mà nhìn rõ Ninh Hương, vội chạy đến trước mặt cô, dõng dạc nói: “Chị ơi, cha gọi chị về nhà cùng nhau đón Trung Thu. Cơm đã nấu xong hết rồi, có cá có cả thịt. Mọi người trong nhà cũng đủ hết rồi, chỉ thiếu mỗi mình chị thôi đấy.”

Người cha mà Ninh Lan nhắc đến là cha của bọn họ. Ninh Hương đối với cha mình cũng không có tình cảm gì đặc biệt, nếu như bà nội cô còn sống, Ninh Lan đến gọi cô về, nói không chừng cô sẽ về đón Trung Thu.

Gia đình cô nhiều người như thế, về mặt tình cảm mà nói, tình cảm giữa Ninh Hương và bà nội là sâu đậm nhất, kĩ năng thêu thùa của cô cũng là học được từ bà nội. Chỉ là sức khỏe bà nội cô không tốt, vài năm trước đã qua đời rồi.

Bây giờ không cần hỏi cũng biết, gọi cô về nhà đón Trung Thu là nhằm mục đích hùa nhau khuyên nhủ cô không được ly hôn. Cô là con gái của nhà họ Ninh, việc ly hôn không chỉ ảnh hưởng đến thể diện của Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, mà ít nhiều còn ảnh hưởng đến những người khác trong nhà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô nhìn Ninh Lan một cái, lạnh lùng nói: “Chị đã đoạn tuyệt hết mọi quan hệ với gia đình rồi, sau này sẽ không bao giờ về nhà nữa, làm phiền các người sau này đừng đến tìm chị. Chị và Ninh Kim Sinh đã nói với nhau rất rõ ràng rồi, chị từ khi còn nhỏ đã thôi học kiếm tiền nuôi gia đình, không nợ các người cái gì. Về việc em và Ninh Dương Ninh Ba nợ chị, cứ coi như ném cho chó ăn đi.”

Ninh Lan nghe xong những lời này, lập tức chau mày lại, sắc mặt càng ngày càng đen. Cô ấy cuối cùng cũng không nhịn nổi, nhìn Ninh Hương mà hỏi: “Chị, chị nói vậy là có ý gì? Cha mẹ đúng thật là đánh mắng chị, nhưng em và Ninh Lan Ninh Ba làm gì chị hả? Em có ý tốt quan tâm chị, sao chị nói lời nào cũng như có thêm gai thế?”

Ninh Hương cười lạnh, “Cảm ơn lòng tốt của em, để dành cho người khác đi. Rốt cuộc có phải là thật lòng quan tâm chị hay không, trong lòng em tự biết rõ. Đợi đến một ngày nào đó chị không còn giá trị lợi dụng nữa, sợ rằng đến nửa câu em cũng không thèm đến quan tâm.”

Ninh Lan bị cô nói đến tức giận, cảm thấy cô đúng thật là bị thần kinh. Bọn họ là chị em mười mấy năm trời, tình cảm vẫn luôn rất tốt, trước giờ vẫn chưa từng xảy ra cãi vã, chỉ rieng lần này cô quay về bắt đầu có vấn đề, như thể bị điên, cứ gặp người là cắn.

Ninh Lan điều hòa lại hô hấp, nhìn Ninh Hương nói: “Ninh A Hương, trong lòng chị em là loại người như vậy sao? Vậy cả Ninh Lan Ninh Ba cũng không phải là người tốt sao? Có phải chị muốn đoạn tuyệt quan hệ với tất cả mọi người không? Chị sống như vậy còn có ý nghĩa gì chứ? Bây giờ chị ra ngoài kia nghe xem, người ta đều đang mắng chửi sau lưng chị kìa, chửi kiểu gì cũng có! Em không hiểu nổi tại sao chị lại phải như thế, bây giờ cha mẹ trừ lúc đi làm ra thì không dám ra khỏi cửa, bước ra khỏi cửa là bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, em và Ninh Dương Ninh Ba cũng vậy!”

Ninh Hương nghe xong câu cuối cùng, ánh mắt hoàn toàn trở nên lạnh lẽo. Thế nên cái gì mà chị em tình thâm, Ninh Lan hoàn toàn không để tâm người chị này sống có tốt không, chỉ để tâm đến bản thân sống có tốt không.

Bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ đã chịu không nổi rồi?

Cô ở nhà họ Giang bị coi như người ở mà ngược đãi, bị người ta bắt nạt, bị người ta chèn ép, cả một đời chưa từng được sống ngẩng cao đầu như một con người, nhưng cô lại không được phép chịu không nổi? Cô bắt buộc không được ly hôn mà phải chịu đựng sống tiếp? Dựa vào đâu chứ?

Cô nhìn chằm chằm Ninh Lan, đến nửa lời thừa cũng không muốn nói, gằn giọng: “Ninh A Lan, em cút xa cho chị, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chị. Tốt nhất nên nhớ kỹ, không có chị, đến cả lớp 1 em cũng đừng mơ học hết.”

Nói xong câu này, Ninh Hương trực tiếp bước qua Ninh Lan tiến thẳng về phía trước.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 56


Ninh Lan đứng tại chỗ, bàn tay siết vào nhau càng ngày càng chặt. Ngay lập tức quay người nhìn bóng lưng của Ninh Hương, hét lên: “Cha mẹ nói không sai, chị đúng là mắc bệnh điên, mắc bệnh điên nặng! Sống sung sướng lại không muốn, làm xưởng trưởng phu nhân lại không muốn, cứ muốn sống khổ sở! Em sắp tốt nghiệp cấp ba rồi, cuộc sống gia đình trước mắt cũng càng ngày càng tốt hơn rồi, mà chị lại cứ phải làm loạn đúng lúc này, khiến tất cả mọi người xem trò cười nhà chúng ta! Em không biết tại sao chị lại đột nhiên trở nên ích kỷ như thế, ích kỷ đến mức không quan tâm đến danh tiếng và sống c.h.ế.t của người nhà. Cuộc sống của gia đình tốt lên rồi, em và Ninh Dương Ninh Ba có tương lai, cha mẹ được nở mày nở mặt, lẽ nào chị không được nở mày nở mặt sao? Bây giờ chị làm loạn lên thế này, ngoại trừ việc trát tro trát trấu lên mặt người nhà, khiến trong nhà không được yên ổn, khiến tất cả mọi người đều ghét bỏ chị, mắng chị không tuân thủ phép làm vợ thì còn có lợi ích gì chứ?”

Nếu như không phải do nghèo, Ninh Hương đã sớm đem bánh quế hoa trong làn trực tiếp ném vào đầu Ninh Lan rồi. Tiếc cho nó đã học đến cấp ba sắp tốt nghiệp, vậy mà còn lấy phép làm vợ để chèn ép cô.

Cô kiềm chế lại lửa giận trong lòng, quay người bước đến trước mặt Ninh Lan, giơ tay chỉ thẳng vào mũi cô ấy, “Cái thứ lương tâm bị chó gặm! Trên thế giới này ai cũng có tư cách ghét chị mắng chị, chỉ có em là không thể! Trước khi ghét chị mắng chị thì đem tất cả số tiền mà chị tiêu trên người em nôn hết ra đã!”

Ninh Lan cũng đang rất tức giận, trừng mắt nhìn Ninh Hương, “Em tiêu tiền gì của chị rồi? Từ nhỏ đến lớn em chưa từng lấy đồng nào từ tay chị. Em tiêu từng đồng tiền đều là lấy từ chỗ cha mẹ đấy! Em tiêu đều là tiền trong nhà!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương siết bàn tay đang xách làn, dường như muốn siết gãy chiếc quai làn. Ánh mắt cô đen kịt lại, so với màn đêm của đêm Trung Thu còn đen hơn vài phần. Tiếp đó cô giơ cánh tay đang chỉ Ninh Lan lên, một cái bạt tai rơi xuống mặt cô ấy.

“Chát!” – âm thanh làm kinh động đến gốc cây và mặt trăng trên đỉnh đầu.

Ninh Lan không ngờ rằng Ninh Hương sẽ ra tay đánh mình, cô bị đánh đến sững sờ. Trong khoảnh khắc mặt bị đánh xong, cô lập tức giơ tay lên che mặt, ánh mắt vừa sợ hãi vừa kinh ngạc nhìn Ninh Hương.

Mà Ninh Hương vừa nãy nghe xong lời Ninh Lan nói, trong lòng cảm thấy buồn nôn, hận không thể ngay tức khắc g.i.ế.c c.h.ế.t cái thứ lương tâm bị chó tha này. Đứa em gái tốt mà một tay cô nuôi lớn, chẳng trách kiếp trước nó lại nhởn nhơ đến một chút ân tình cũng không nhớ.

Ninh Hương đánh đến mức lòng bàn tay tê rần rần, cũng đủ biết Ninh Lan bị đánh đau đến mức nào. Cô buông tay xuống, cũng không nói thêm gì với Ninh Lan, nói nhiều thêm một câu thì lại thấy căm ghét nhiều thêm một phần.

Cô nhìn Ninh Lan nói nốt câu cuối cùng: “Quả nhiên đều là cho chó ăn hết.”

Tiếp đến không đợi Ninh Lan phản ứng lại, Ninh Hương quay lưng rời đi. Lần này cô không còn dừng bước nữa, dưới ánh trăng của rằm tháng tám, bước về phía nhà họ Lâm.

Ninh Lan ôm mặt đứng tại chỗ sững sờ hồi lâu, mãi cho đến khi bóng lưng của Ninh Hương khuất dần trong màn đêm, cô mới phản ứng lại. Cô nghiến chặt răng, chau mày lại, hốc mắt ướt nhòe.

Sau đó cô đưa tay xoa xoa bên má bị đánh, sụt sịt mũi, bước về nhà chú nhỏ. Đêm nay cả nhà đón Trung Thu, tất cả mọi người đều ở nhà chú nhỏ ăn cơm.

Đến nhà chú nhỏ, mọi người trong nhà đều đã ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm rồi, thím ngẩng đầu hỏi Ninh Lan: “A Lan, A Hương đâu? Không phải cháu đi gọi nó rồi sao?”

Ninh Lan đứng giữa mọi người, hốc mắt lại ngân ngấn nước, nghẹn ngào nói: “Chị ấy không về, chị ấy nói đoạn tuyệt quan hệ với tất cả mọi người trong nhà, bảo chúng ta sau này đừng đi làm phiền chị ấy nữa.”

Nghe được những lời này, sắc mặt của tất cả mọi người đều trầm xuống. Sắc mặt của Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên vô cùng đen, nhưng lúc này chỉ có thể lạnh mặt, nửa câu cũng không mở mồm.

Thím của Ninh Lan cũng rất tinh mắt, nhìn mặt Ninh Lan hỏi: “Nó còn đánh cháu à?”

Ninh Lan gật đầu, giọng nói hơi khàn, “Cháu nói lý với chị vài câu, chị đã đánh cháu rồi...”

Thím cô “Ôi chao” một câu, “A Hương sao lại trở nên như thế này? Em gái ruột gọi về ăn cơm, nó cũng không thể động tay động chân chứ, nhìn nửa bên mặt A Lan đỏ hết lên rồi. Nó ở nhà họ Giang nửa năm chắc chịu không ít thiệt thòi, nếu không sao lại trở nên như vậy?”

Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không mở miệng, những người khác trong nhà cũng không nói gì. Vẫn là ông nội Ninh Lan hắng giọng, nhìn Ninh Lan nói: “Thế này là thế nào? Còn muốn ông già này đi mời nó về ăn cơm đấy à?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 57


Ninh Lan không biết là Ninh Hương có ý gì, lúc này Ninh Kim Sinh lên tiếng nói: “Đừng quản nó nữa, để nó tự sinh tự diệt! Nó muốn đoạn tuyệt quan hệ thì sau này trong nhà đừng có ai đi tìm nó nữa! Nó có bản lĩnh, cả nhà chồng nhà mẹ đẻ đều đắc tội, tất cả họ hàng người nhà đều không cần, tôi xem nó sống thế nào!”

Lời này vừa cất lên, trong căn nhà không còn một ai dám mở miệng.

Tất cả mọi người nhìn năm người nhà Ninh Kim Sinh, rồi lại trao đổi ánh mắt với nhau, cuối cùng vẫn là thím nhỏ mở lời, cười gượng gạo nói: “Đón tết thì không nói mấy chuyện không vui ấy nữa, ăn cơm, ăn cơm đi.”

***

Chiều tối Lâm Kiến Đông phát lương thực cho Ninh Hương xong cũng chưa về nhà luôn, mà đi đến khu đất phần trăm của nhà anh lại bận rộn một phen. Tính cách của anh là kiểu không chịu được nhàn rỗi, ngày ngày đều có nhiều việc làm không hết.

Đợi đến khi trời tối mới về nhà, vừa đến cổng còn chưa kịp vào nhà, vừa hay bắp gặp Ninh Hương.

Ninh Hương nhìn thấy anh thì tâm trạng nhẹ nhõm, nếu như để cô đến tận cửa gọi người thì rất ngại ngùng. Cô xách làn trúc bước đến trước mặt Lâm Kiến Đông, đưa bánh quế hoa cho anh, chỉ nói: “Thật sự không còn gì để tặng nữa cả, em có làm thêm một phần bánh quế hoa, cảm ơn đội trưởng, mong anh không chê.”

Trong lòng Lâm Kiến Đông không cho rằng bản thân có ân tình gì quá to lớn với Ninh Hương, bất kể là ai, chỉ cần người đó là xã viên của anh, anh cũng sẽ ra tay giúp đỡ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ở thời đại này ai mà không có tổ chức thì rất khó sống, có thể nói là việc gì cũng khó tiến hành, anh không thể trơ mắt nhìn cô chịu khổ sở. Thế nên anh cười nói: “Khách sáo thế làm gì? Không phải đã nói rồi sao, đều là chuyện anh nên làm mà.”

Nhưng đồ đã đem đến rồi, anh cũng không thể trả lại khiến cho Ninh Hương mất mặt. Anh khách sáo nhận đĩa bánh từ tay Ninh Hương, nói với cô: “Hay là em ở lại, đón tết cùng gia đình anh?”

Ninh Hương mỉm cười với anh, lắc đầu, “Cảm ơn đội trưởng, không cần đâu ạ.”

Cô biết bản thân bây giờ như con chuột lang thang, đi đến đâu cũng không được chào đón. Những người trong thôn quen biết cô, hoặc là khuyên bảo cô giữ phép làm vợ đừng làm loạn, hoặc là đảo mắt chê bai, tránh xa cô.

Lâm Kiến Đông nhìn sắc mặt của Ninh Hương, trong lòng cũng hiểu được phần nào, vậy nên cũng không nói nhiều thêm.

Ninh Hương cũng không nói thêm gì với Lâm Kiến Đông, tặng bánh quế hoa xong cũng quay lưng rời đi. Lâm Kiến Đông bưng đĩa bánh vào nhà, người nhà vừa hay đang dọn thức ăn lên bàn chuẩn bị ăn cơm.

Anh đặt bánh quế hoa xuống bàn, chị dâu cả của anh mũi thính, ngửi thấy mùi thơm thì sát lại hỏi: “Kiến Đông, em lấy đâu ra bánh quế hoa đấy? Ngửi mùi cũng thơm phết nhỉ?”

Lâm Kiến Đông đi rửa tay, rửa xong bước đến cùng cả nhà ngồi xuống ăn cơm, anh nhìn chị dâu, nói: “A Hương đem đến biếu, vừa hay lúc về nhà gặp được cô ấy, mọi người ăn đi.”

Biết được là của Ninh Hương biếu, sắc mặt của tất cả mọi người lập tức có sự thay đổi.

Mẹ Lâm Kiến Đông là Trần Xuân Hoa nhấc đũa lên, nhìn Lâm Kiến Đông, “Nghe nói hôm nay nó ở phòng thêu làm khó làm dễ chồng, còn lấy cả đơn ly hôn ra đòi ly hôn, hai vợ chồng làm loạn ngay trước mặt bí thư Hứa, còn đóng cả dấu rồi, có thật là có chuyện này không?”

Lâm Kiến Đông tay cầm đũa, khẽ gật đầu đáp: “Ngày mai đến công xã làm thủ tục ly hôn.”

Trần Xuân Hoa khẽ trợn mắt, “Nó muốn ly hôn thật à?”

Lâm Kiến Đông vẫn gật đầu: “Vâng.”

Trần Xuân Hoa thật sự không thể hiểu nổi, “Con bé A Hương này bị làm sao vậy? Trước đây nó còn là cô gái có tiếng khắp vùng là dịu dàng nết na ai nhắc đến cũng phải khen vài câu. Thế mà bay giờ lại đòi ly hôn, đại đội Điềm Thủy của chúng ta chỉ có duy nhất mình nó.”

Mọi người nghe xong không nói gì, Lâm Kiến Đông tiếp lời: “Chắc là ở nhà chồng không được tốt.”

Trần Xuân Hoa đáp: “Không tốt đến cỡ nào cũng không thể tệ bằng lúc này, nó đắc tội với tất cả mọi người kia kìa. Giang Kiến Hải tốt xấu gì cũng là xưởng trưởng, cái danh phu nhân xưởng trưởng nói ra ngoài nở mày nở mặt biết bao. Xưởng trưởng phu nhân không muốn làm, làm loạn đến mức này mong được gì chứ?”

Lâm Kiến Đông nhìn Trần Xuân Hoa: “Ở nhà họ Giang thì mong được gì? Được thể diện của phu nhân xưởng trưởng? Con thấy, kết hôn nên là tình đầu ý hợp, hai người chăm sóc nhau hiểu rõ nhau. Nếu như không thấy hạnh phúc thì con ủng hộ ly hôn.”

Cha Lâm Kiến Đông hắng giọng, lúc này mới lên tiếng: “Con cứ thích lo chuyện bao đồng, ly hôn xong sau này nó sống khó khăn lại hối hận, lúc ấy thì không trách con chắc? Vợ chồng cãi nhau thì không có ai chạy đến khuyên can đâu, khuyên đến cuối cùng cũng chỉ là người ngoài cuộc. Còn cả con cứ xen vào chuyện người khác thế này, đừng có để người khác ngồi lê đôi mách, làm lỡ chuyện hôn sự của mình.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 58


Lâm Kiến Đông không để tâm, “Con làm việc không thẹn với lòng, sợ gì chứ?”

Chị dâu anh nói: “Kiến Đông, em cũng không thể nói vậy được. Người trong thôn lắm mồm lắm miệng, chuyện không có cũng có thể nói như thật. Mặc kệ nó có ly hôn hay không, chị cũng khuyên em bớt quản lại, không cẩn thận lại mang họa vào thân, có đúng không?”

Lâm Kiến Đông cũng không tiếp lời, đột nhiên nghe tiếng đứa cháu nhỏ nói: “Bánh quế hoa này ngon quá đi mất!”

Anh ngoảnh mặt nhìn, chỉ thấy bánh mà cháu anh ăn là bánh quế hoa mà Ninh Hương đem đến.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lời của đứa bé thu hút sự chú ý của cả nhà, Trần Xuân Hoa nhìn đứa cháu của mình ăn ngon lành, bật cười nói: “Không có tiền đồ, cái bánh quế hoa thì có gì phải kinh ngạc thế, cũng không phải là thịt.”

Kết quả bà vừa nói xong, Lâm Kiến Bình tò mò nếm thử cũng tấm tắc khen: “Đúng là ngon thật.”

Lại thêm câu nói này của Lâm Kiến Bình, chủ đề vừa nãy cũng không còn tiếp tục nữa. Thấy hai người đều khen ngon, cả nhà đều tò mò ăn thử. Ăn xong mắt ai nấy đều sáng lấp lánh, miệng đều là mùi thơm của bánh.

Bánh quế hoa là món mà Trung Thu năm nào mọi người trong thôn đều phải ăn, cũng không phải loại bánh quý hiếm gì. Nhưng đĩa bánh quế hoa trên bàn ăn này lại vô cùng quý hiếm, bởi vì mùi vị rất ngon, bánh và mùi thơm đều rất đúng độ.

Đến cả Trần Xuân Hoa cũng gật gù, nói: “Trước kia lúc A Hương còn chưa gả đi, chúng ta có ai là không nói, nhà nào mà lấy được A Hương làm con dâu thì may mắn lắm. Con bé A Hương này đúng thật là rất được việc, cha mẹ nó cân nhắc kỹ lưỡng mới chọn Giang Kiến Hải.”

Lâm Kiến Bình nói chuyện không ngó trước ngó sau, mở miệng nói: “Con thấy cô ấy với anh ba xứng đôi đấy chứ, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, sao năm xưa không ai mai cho anh ba mối này?”

Lâm Kiến Đông nghe xong liền bị sặc một trận.

Trần Xuân Hoa lại không trốn tránh, tiếp lời: “Mẹ đúng là có cái ý định ấy, ai mà không muốn có một đứa con dâu hiền lại khéo tay hay làm, hơn nữa biết rõ gốc gác gia đình. Nhưng yêu cầu của Hồ Tú Liên cao, hoàn toàn không ưng anh ba con, chê nhà ta nghèo. Hừ, cô ta chê nhà ta nghèo, nhà cô ta không nghèo chắc? Mẹ còn không chê A Hương nhà cô ta không có học thức đây này! Kết thông gia được với nhà họ Giang cô ta vui muốn chết, nửa năm nay gặp ai cũng ngẩng mặt lên trời. Mấy ngày nay không dám nữa, còn không dám bước ra khỏi cửa!”

Nhà đông con, lúc này chị dâu hai lại lên tiếng: “A Hương lần này đòi ly hôn, cả đại đội ai cũng biết hết rồi, làm gì có ai không ở sau lưng bàn tán chứ, chắc chắn là không dám ra khỏi cửa rồi.”

Trần Xuân Hoa nghĩ đến vẻ mặt xám xịt của Hồ Tú Liên, gằn giọng nói: “Đáng đời!”

Cha Lâm Kiến Đông không thích nghe những chuyện này, nhất là những lời xoi mói chuyện nhà người khác. Ông khẽ hắng giọng, cắt đứt chủ đề này, đưa đũa gắp một miếng bánh quế hoa, nói: “Ăn cơm đi.”

Thế là cả nhà không ai nói chuyện của Ninh Hương nữa, nhưng nhiều người miệng không dừng được, nói vài câu lại nói đến chuyện hôn nhân của Lâm Kiến Đông. Hôn sự của anh bây giờ là chuyện gấp nhất của nhà họ Lâm, dù gì tuổi tác của anh cũng không phải là nhỏ nữa.

Trần Xuân Hoa nói: “ Thị trấn Lý Trạch có cô gái cũng khá xinh đẹp, con sắp xếp thời gian đi gặp người ta một lần, ưng hay không thì tính tiếp.”

Với loại chuyện này, Lâm Kiến Đông trước giờ đều trốn tránh được thì sẽ trốn tránh.

“Vậy thì tính sau đi ạ.”

***

Ninh Hương về đến phòng nhân giống, chậm rãi ăn bữa cơm Trung Thu.

Lúc ăn bánh trung thu nhân thịt, cô còn ra ngoài ngẩng đầu ngắm trăng một hồi.

Mặt trăng trốn sau tầng mây, cô thu dọn bàn ghế vào phòng, tắm rửa đi ngủ. Nhưng cứ nghĩ đến sáng mai có thể cùng Giang Kiến Hải gỡ bỏ tất cả quan hệ, trong lòng lại cảm thấy vui mừng, thế nên chìm vào giấc ngủ cũng không mấy thuận lợi.

Mà đương sự còn lại vì chuyện hôm nay làm loạn đòi ly hôn, trong đêm trăng tròn này cũng khó lòng chợp mắt. Sau khi con gái nhỏ Giang Hân bên cạnh ngủ say, anh ta bế Giang Hân về phòng Lý Quế Mai.

Là một người đàn ông có thân phận có địa vị, Giang Kiến Hải cả một đời chưa từng làm “việc của đàn bà”. Chưa từng trông con, thay tã, cũng chưa từng dỗ con ngủ.

Tối qua ngủ cùng Giang Hân ngủ cả một đêm, bị con bé đá tỉnh mấy lần liền, anh đã không chịu được rồi. Thế nên tối nay khi Giang Hân ngủ say, anh lập tức bế Giang Hân cho Lý Quế Mai, để bà ngủ cùng Giang Hân.

Bế Giang Hân đi, quay lại phòng mình nằm xuống, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn như cũ không ngủ được.

Giang Kiến Hải nằm trên giường, nhắm mắt hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra hôm nay. Kể ra giống như là đang mơ một giấc mơ vậy, bởi vì Ninh Hương mà hôm nay anh gặp so với Ninh Hương trong kí ức hoàn toàn không phải cùng một người.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 59


Nhưng nếu như nói không phải cùng một người, anh lại rất rõ ràng nhận ra rằng đây chính là Ninh Hương. Người con gái này sống cùng anh cả một đời, cái cảm giác chỉ có người rất quen thuộc mới có ấy, tuyệt đối không sai được.

Không đúng, sao lại là cảm giác giữa những người rất quen thuộc?

Đúng, là cảm giác giữa những người rất quen thuộc.

Lẽ nào...

Trong não Giang Kiến Hải lóe lên một ý nghĩ, lập tức bật dậy.

Lẽ nào Ninh Hương cũng giống như anh ta trọng sinh rồi?

Nhưng nếu như cô cũng trọng sinh thì tại sao lại đề nghị ly hôn? Lại còn bày ra vẻ mặt vô cùng ghét bỏ oán giận anh ta, dựa vào đâu mà oán giận anh? Kiếp trước nếu không phải có anh, cô có thể sống cuộc sống như vậy sao?

Đúng là nực cười, anh ta nuôi cô cả một đời, đến bây giờ còn bị cô oán giận? Oán giận đến mức không nói gì trực tiếp dòi ly hôn? Đúng là bị ma nhập, rõ ràng là anh ta hận không thể vứt loại gái thôn như cô đi mới đúng.

Anh ta càng nghĩ càng thấy vừa nực cười vừa tức giận, nghĩ đến cuối cùng trong đầu chỉ xuất hiện hai dấu hỏi: Cô ta dựa vào đâu?

Sao cô ta dám?

***

Trong đầu Giang Kiến Hải suy nghĩ xoay quanh hai câu hỏi này, càng nghĩ trong lòng càng tức giận, cuối cùng lại càng không ngủ được. Mơ mơ màng màng ngủ được hai tiếng, sáng dậy cả người đều quay cuồng.

Sau khi đánh răng rửa mặt anh ta cũng không ăn sáng ở nhà, tìm giấy chứng nhận kết hôn trong ngăn kéo, cầm theo sổ hộ khẩu và đơn ly hôn, đi đến bờ sông chèo thuyền đi đến công xã.

Đến công xã, anh ta đi đến nhà hàng quốc doanh ăn sáng trước sau đó mới đi đến ủy ban cách mạng.

Lúc đến cửa lớn của ủy ban cách mạng thì Ninh Hương vẫn chưa đến. Giang Kiến Hải nhìn trái nhìn phải rồi giơ tay nhìn đồng hồ, trong lòng nghĩ hay là cô hối hận rồi, không muốn đến nữa.

Kết quả suy nghĩ này của anh ta vừa dứt, Ninh Hương đã xuất hiện trước mắt anh.

Người phụ nữ kiếp trước vốn dịu dàng dễ bảo lúc này gương mặt lại trở nên lạnh lùng. Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng hoa nhí liền thân chiết eo, vừa thanh thuần lại mang chút tiên khí, làm như hôm nay cô làm chuyện đại hỷ không bằng.

Anh ta thừa nhận Ninh Hương cũng khá xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp nhất trong những cô gái xinh đẹp, nếu không phải vì vậy thì kiếp trước anh ta cũng không đồng ý hôn sự này. Hôm nay nhìn thấy dáng vẻ này của Ninh Hương, trong lòng anh ta càng thấy không vui.

Anh ta thật sự không hiểu rồi, người đàn bà này rốt cuộc lấy đâu ra dũng khí ly hôn với mình, hơn nữa lại còn gấp gáp đến vậy, giống như anh ta là một con ruồi hôi thối, khiến cô hận không thể tránh xa ra.

Không phải là có đàn ông mới ở bên ngoài, lẽ nào là vì thấy bản thân xinh đẹp?

Nếu cô nghĩ như vậy thì quá đề cao dung mạo của bản thân rồi. Người đàn ông thành công trên thế giới này không dễ tìm, gái đẹp thì lúc nào cũng có thể tìm được một đống. Vài ba năm sau, sau khi được giải phóng tư tưởng, đàn ông chỉ cần có tiền, có cô gái xinh đẹp nào mà tìm không được?

Cái kiểu xinh đẹp không biết phép tắc như cô là kiểu rẻ tiền nhất.

Ninh Hương không biết lúc Giang Kiến Hải nhìn mình thì đang suy nghĩ cái gì, cô cũng lười đi suy đoán. Cô bước đến trước mặt Giang Kiến Hải, không nhìn anh ta quá lâu, bước chân vẫn không dừng lại, đi thẳng về phía sân của ủy ban cách mạng.

Giang Kiến Hải nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô thì ôm một bụng tức, anh ta thao túng cô cả một đời, bây giờ muốn anh ta yếu thế hơn nửa phần cũng là điều không thể nào đâu. Thế nên anh ta cũng nửa câu không nói, lạnh mặt tiến vào ủy ban cách mạng.

Sau khi bước vào trong hai người lại càng không nói lời nào, không tranh cãi cũng không làm loạn, tìm đến nhân viên công tác, theo trình tự hoàn tất thủ tục ly hôn.

Còn tiết mục khuyên bình tĩnh lại khuyên làm hòa thì khi đến đại đội hai bên đóng dấu đã sớm được bí thư của hai đại đội thực hiện rồi. Thế nên khi cầm tài liệu đến ủy ban cách mạng, người ta cũng không đi khuyên thêm lần nữa mà trực tiếp làm luôn thủ tục.

Trong quá trình làm thủ tục ly hôn, nhịp tim của Ninh Hương vẫn luôn đập rất nhanh. Lần ly hôn này sẽ là bước chuyển ngoặt trong cuộc đời cô, ly hôn xong thì cô có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới rồi, vậy nên cô vừa kích động vừa khẩn trương.

Đợi đến khi toàn bộ thủ tục đều thực hiện xong, bàn tay cô đã bị nắm đến toát ra một tàng mồ hôi, nhưng trong ánh mắt và khóe môi đều mang theo ý cười nhàn nhạt, vừa rạng rỡ vừa tràn ngập hi vọng.

Giang Kiến Hải nhìn thấy biểu cảm này của cô, cảm thấy gai mắt, cơn tức nghẹn ở trong lòng không thở nổi.

Sau khi bước ra khỏi cửa lớn của Ủy ban công xã, cuối cùng vẫn là anh ta không nhịn nổi, gọi Ninh Hương lại, hỏi: “Tôi vẫn không thể hiểu nổi, sao cô phải ly hôn với tôi? Kết hôn có thể tìm một người như tôi đã là may mắn của cô rồi, cô không sợ sau này không gả đi nổi sao?”

Ninh Hương dừng bước lại, nhìn về phía anh ta muốn cười nhưng lại không cười nổi. Một lát sau, cô mở miệng nói: “Cưới anh thì may mắn cái gì? Là sao chổi thì có, không biết sau này sẽ va vào ai, tôi xin thay cô gái ấy mặc niệm trước.”

“...”
 
Back
Top Bottom