Ngôn Tình Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

[BOT] Dịch

Ban Quản Trị
24/9/25
108,965
0
36
thap-nien-70-me-ke-sau-khi-thuc-tinh.jpg

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Tác giả: Thư Thư Thư
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Trọng Sinh, Nữ Cường, Gia Đấu, Điền Văn
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Thư Thư Thư

Thể loại: Truyện Nữ Cường, Ngôn Tình, Truyện Gia Đấu, Điền Văn, Đô Thị, Trọng Sinh...

Nhóm dịch: Tiểu Mộc

Văn án:

Cuối đời, Ninh Hương lạnh lẻo thê lương một mình nằm trong căn phòng trống rỗng, nghe tiếng tuyết tuôn rơi ngoài trời, nhìn lại cả đời mình ——

Cô xứng đáng với chức vị chị cả, con gái và con dâu thuận, mẹ kế vĩ đại, người phụ nữ sau lưng người đàn ông thành công...

Cô thôi học làm việc nuôi dưỡng em trai em gái lớn lên thành tài, hiếu thuận mẹ chồng đến già, dạy dỗ con chồng thành tài, phục vụ chồng cuộc sống không lo, vốn nghĩ những gì mình bỏ ra có thể nhận được hồi báo, kết quả đến cuối đời, ở trong mắt em cô và con chồng cô chỉ là một người phụ nữ nhà quê ngu dốt, cả đời lởn vởn ở bếp sau vườn, khiến người ta xem thường...

Mở mắt ra lại lần nữa, trở về năm mười chín tuổi, Ninh Hương gửi cho người chồng ở xa một tờ điện báo.

Một tuần sau cô cầm giấy đăng ký kết hôn thả trước mặt chồng: "Ly hôn đi."

Cả đời này, cô nên vì mình mà sống.​
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 1: 1: Tỉnh Lại 1


Phanh, phanh, phanh —— Ninh Hương ngồi ở mép giường, trong tay nắm thật chặc một chiếc gương tròn viền sắt, mặt sau gương in song hỷ và uyên ương nửa mới, cô nhìn bản thân trẻ trung trong gương mà xuất thần, mặc cho tim đập rộn rã từng chút, nhanh hơn từng chút.Ngay vào mười phút trước, cô vẫn còn là u hồn vô hình còn sót lại thế gian, mỗi ngày bồng bềnh ở trong trang giấy, đầu ngọn bút hoặc vải thêu, góc bàn, không tiếng động nhìn lạnh ấm vui buồn thuộc về người khác.Cô lấy vì kết cục của mình chính là thần hồn chôn vùi, đang lúc hoàn toàn biến mất ở hậu thế, không lưu lại một tia dấu vết tồn tại, kết quả không nghĩ tới phiêu bạc nhiều năm như vậy, sau khi ý thức rơi vào bóng tối vô tận mở mắt ra thì cô lại trở lại lúc mình còn trẻ.Cô trong gương tròn là dáng vẻ lúc chừng mười chín tuổi, trên gò má còn có nét ngây thơ chưa phai, đó là kiểu non mịn như lòng trắng trứng mà người đời sau hay nói.

Trên gò má có mấy phần non nớt, mi này, mắt này và môi này đều rõ ràng như tranh vẽ, gánh nổi bốn chữ "dịu dàng tinh xảo".Nếu không phải dáng dấp của cô đẹp, tính cách dịu dàng làm người hài lòng, cười lên có thể ngọt thấu gỗ hồ trấn phong, lại là cô gái tốt nhã nhặn hiền thục nhất mười dặm tám, nhưng tại sao lại làm cho Giang Kiến Hải lãnh đạo cấp cao của một công xưởng lớn nguyện ý cưới một thôn cô mù chữ như cô làm vợ?Hồi tưởng kiếp trước, lúc Giang Kiến Hải cưới cô làm vợ sau, đã làm chức vị phó trưởng xưởng một nhà máy tơ lụa.

Bởi vì anh ta từ nhỏ đã đi học, ở trong công xưởng lại không ngừng học tập bổ túc, cho nên đã không cùng đẳng cấp với người nhà quê nữa rồi.Người đàn ông cho tới bây giờ đều thực tế hơn phụ nữ, chẳng qua là không thường bộc lộ tiếng lòng chân thực mà thôi.

Người vợ đầu tiên của Giang Kiến Hải bởi vì bệnh qua đời, sau đó yêu cầu của anh ta với người vợ thứ hai của mình không hề thấp, một lòng muốn tìm người có học thức có kiến thức, tốt nhất còn có thể là cô gái trong thành phố.Dĩ nhiên, một cái yêu cầu chủ yếu nhất đó là người đó chưa từng kết hôn.Nhưng Giang Kiến Hải đã có một đời vợ, không chỉ kết hôn một lần mà vợ trước sau khi còn để lại ba đứa bé.

Không ít cô gái có điều kiện tốt, đối với điều kiện của Giang Kiến Hải rất hài lòng, nhưng vừa nghe đến làm mẹ ghẻ cho ba đứa bé kia thì trong nháy mắt liền lắc đầu không làm.Ninh Hương cũng không muốn làm mẹ ghẻ cho người ta, đối với Giang Kiến Hải cực kỳ hài lòng là người nhà của cô cơ.Sau khi bà mai tìm tới cửa, mẹ cô Hồ Tú Liên mỗi ngày ở bên tai cô lải nhải, nói phụ nữ kết hôn chính là phải nuôi đứa nhỏ, nuôi con ruột của mình cũng là nuôi, nuôi con người khác cũng là nuôi, người đàn ông có bản lĩnh, sau khi cưới có chỗ dựa mới là điều quan trọng.Ninh Hương nơi nào nghe không hiểu, cha mẹ cô là muốn tìm cho gia đình một chỗ dựa.Thời điểm thập niên bảy mươi, công nhân là cấp bậc lãnh đạo quốc gia, phó trưởng xưởng đó là một lãnh đạo đàng hoàng.

Gả cho người như vậy, gia đình có thể hưởng được rất nhiều ánh sáng, bất kể ra cửa ở nơi nào cũng có thể được người khác tôn trọng, không lo cuộc sống trải qua không tốt.Huống chi, Giang Kiến Hải trước khi kết hôn mới vừa được sắp xếp đi vùng khác khảo sát học tập, trong tổ chức đã nói, học tập xong một năm, trở lại liền thăng chức cho anh ta làm trưởng xưởng, đó chính là người đứng đầu công xưởng.Ninh Hương cả đời chưa từng sống vì mình, đi học đến lớp hai liền bị buộc thôi học trông em trai em gái, không ngày không đêm làm công việc thêu thùa kiếm tiền nuôi gia đình, ngay cả cuộc hôn nhân này cũng đơn thuần là vì để cho cuộc sống gia đình tốt hơn, cho gia đình cho chỗ dựa.Cô và Giang Kiến Hải coi như là xem mắt, Giang Kiến Hải đối với việc xem mắt cùng cô không hề tích cực, bởi vì trong đáy lòng anh ta không muốn kết hôn với một người phụ nữ nông thôn mù chữ.

Trước đó anh ta cũng xem qua mấy nông thôn, người khác đều nguyện ý gả cho anh ta, nhưng chính anh ta không muốn.Sở dĩ anh ta đáp ứng hôn sự cùng Ninh Hương dĩ nhiên là phát hiện bản thân tìm mẹ cho ba đứa trẻ quả thực không dễ dàng, điều kiện tốt anh ta không tìm được, mà điều kiện không tốt anh ta lại coi thường.

Trong đám người có điều kiện không tốt, Ninh Hương coi như là người vượt trội nhất.Ninh Hương dáng dấp đẹp, là cô gái dịu dàng lớn lên ở vùng sông nước Trà Giang điển hình.

Cô mi mắt ngũ quan rất tinh xảo, cười lên có một loại cảm giác ngọt ngào khiến người ta vừa lòng, mặc dù giọng nói quê mùa nhưng mà là ôn uyển hiền thục mười dặm tám hương công nhận..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 2: 2: Tỉnh Lại 2


Ninh Hương tánh tình như vậy, làm mẹ kế cho ba đứa bé con anh ta tự nhiên sẽ không bạc đãi bọn nhỏ.

Anh ta thay đổi suy nghĩ một chút, mình không chỉ là tìm vợ, mà còn là tìm mẹ cho ba đứa trẻ, cân nhắc hai bên, cuối cùng liền đồng ý cửa hôn sự này.Từ xưa tới nay mẹ ghẻ luôn gắn liền với hai từ "Ác độc" và "Xấu", Ninh Hương chưa từng ngây thơ cho rằng làm mẹ kế cho người ta là chuyện dễ dàng.

Náo loạn sau khi cưới cũng chứng minh một điểm này, ba đứa bé nhà họ Giang rất bài xích cô, xem cô là kẻ địch.Nửa đời sau khi cưới, toàn bộ nội dung cuộc sống của Ninh Hương chính là —— giúp đỡ nhà mẹ, dùng kiên nhẫn và thật lòng để giành được sự chấp nhận của ba đứa con chồng, làm một người mẹ kế tốt, tận hiếu với mẹ chồng khắc nghiệt xảo quyệt, sau khi mẹ chồng qua đời, mang ba đứa con chồng vào thành phố hầu hạ Giang Kiến Hải.Cô dâng hiến cả đời, đổi lấy là cái gì chứ?Là sự xem thường toát ra trong lời nói của em trai em gái, là Giang Kiến Hải đối với cô như đối với bà vú, là con chồng được cô nuôi lớn thành tài sau đó cũng không kêu cô một tiếng mẹ, là Giang Kiến Hải sau khi qua đời, con chồng hợp táng anh ta và mẹ ruột của chúng nó, là cuộc sống cuối đời cô nằm ở trong căn phòng trống, nghe tiếng tuyết tuôn rơi ngoài trời, cô đơn lạnh lẽo trút ra hơi thở cuối cùng.Đến lúc chết cô đã bị ép khô gần hết giá trị phái nữ, giá trị duy nhất không bị ép khô có lẽ chính là cả đời này cô cũng không sinh con.

Ngược lại không phải là cô không muốn sinh, chỉ là vì gia đình hài hòa và hạnh phúc, bị buộc từ bỏ mà thôi.Mà cô bị ép từ bỏ nào chỉ là quyền sinh con của mình, thứ cô từ bỏ quả thật chính là cả cuộc đời của mình."Bành" một tiếng vang thật lớn, Ninh Hương bị dọa đến cả người giật mình một cái.

Cô lấy lại tinh thần, theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy là ba đứa con chồng của cô nằm ở bên ngoài cửa phòng nhìn lén cô, vô tình vấp đổ cái giá để chậu nước rửa mặt nơi góc tường.Cái giá đựng chậu nước rửa mặt màu đỏ in song hỷ và chậu sứ tráng men đập xuống ở bên cạnh khung cửa, còn có một cái khăn lông nửa mới nửa cũ, đều là đồ dùng lúc kết hôn, vừa rực rỡ vừa mang cảm giác vui mừng, bây giờ nhìn cảm thấy rất nhức mắt.Ba đứa bé nhìn Ninh Hương bị kinh động, cái giá không đỡ, chậu và khăn lông cũng đều không nhặt, xoay người liền lao ra ngoài.

Bọn họ như một làn khói chạy đến trước mặt bà nội bọn họ Lý Quế Mai, chống nạnh thở hổn hển nói: "Bà nội ơi, cô ta tỉnh lại rồi.

.

."Ninh Hương đúng là tỉnh lại rồi, hoàn toàn tỉnh lại rồi.Cô không có đứng dậy đi đỡ cái giá đựng chậu nước rửa mặt hay nhặt khăn lông, mà là thu hồi ánh mắt, giơ tay lên nhẹ nhàng đụng vào khung vải thưa dán trên trán, để gương trong tay xuống, đứng dậy đi tới trước lịch treo tường, nghe mùi hoa quế từ cửa sổ bay vào, nghiêm túc phân biệt thời gian bây giờ.Bây giờ là năm 1975, cô và Giang Kiến Hải vừa mới đăng kí kết hôn làm hôn lễ.Bởi vì Giang Kiến Hải đối với cô không phải đặc biệt hài lòng, trong lòng luôn có chút tiếc nuối, cho nên đầu năm hôn lễ làm xong ngày hôm sau anh ta liền thu dọn hành lý đi vùng khác làm khảo sát.

Lại bởi vì khảo sát học tập vô cùng bận rộn, chặng đường rất xa, niên đại này giao thông cũng không thông thuận, cho nên anh ta cơ bản cũng bận quá không có thời gian về nhà.Vì vậy, Ninh Hương một mình ở nhà họ Giang ngẩn ngơ chính là hơn nửa năm, một mình đối mặt với mẹ chồng xảo quyệt và ba đứa trẻ không bớt lo, nhẫn nhục chịu khó phục vụ bọn họ, giống như một nhà họ Giang bỏ một trăm đồng lễ vật đám hỏi mua nha hoàn vậy.Nhà họ Giang già trẻ bốn người đều cảm thấy Ninh Hương là với cao nhà bọn họ, tới nhà họ Giang bọn họ chính là sống ngày tốt, cho nên đối với Ninh Hương vô cùng không khách khí.

Mẹ chồng Lý Quế Mai biết sai sử con dâu nhất, cũng biết gây khó khăn cho con dâu nhất, ba đứa bé lại là cũng không có việc gì xúm lại tới dày vò Ninh Hương.Ninh Hương lần này té xỉu chính là bị con trai lớn của chồng Giang Ngạn giơ tay đẩy mạnh một cái, cô bất ngờ không kịp đề phòng không thể đứng vững, dưới chân lảo đảo một cái ngã xuống, trán đập vào góc bàn, trực tiếp dập đầu ngất đi.Hồi tưởng kiếp trước, vào mấy năm mới gả tới, loại chuyện này cũng xem như là loại chuyện bình thường trong một ngày của cô.Người nhà họ Giang căn bản không xem cô là là người một nhà, cô từ đầu chí cuối đều là người ngoài.

Con chồng đẩy cô là chuyện bình thường, không có việc gì nhổ nước miếng vào cô, mắng cô, xem cô như người giúp việc cũng là chuyện bình thường, mẹ chồng Lý Quế Mai chỉ biết nói một câu —— trẻ con có biết gì đâu.Xác định thời gian xong, Ninh Hương hít thật sâu một cái.Hạ tuần tháng sáu chính là thời gian hoa quế nở rộ, trong sân mùi hoa quế xuyên qua khung cửa sổ, rót vào sâu trong tim trong phổi.Ninh Hương thở ra hít vào một làn hương, xoay người cầm lấy rương gỗ làm bằng gỗ nhãn khảm vàng để trên giường kéo khóa kéo ra, sau đó mở cửa tủ treo quần áo ra, đi lấy túi xách thu dọn mấy món quần áo quý giá.

Còn đồ rửa mặt, cô cũng đều thu một ít..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 3: 3: Tỉnh Lại 3


Mới vừa thu dọn xong túi xách chuẩn bị ra cửa, Lý Quế Mai mang ba đứa bé nhà họ Giang từ bên ngoài trở lại.

Bà ta vào nhà thấy cái giá đỡ chậu nước rửa mặt ngã xuống đất, mở miệng chính là càu nhàu một trận, vừa nghe chính là trách Ninh Hương không có đở lên.Ninh Hương bây giờ lại nghe thấy Lý Quế Mai nói dông dài, chỉ cảm thấy ông ông ông giống như con ruồi vậy, ong đến mức muốn đau đầu.

Cô không rảnh đi quan tâm Lý Quế Mai, thậm chí không nhìn bà ta, trực tiếp xách túi xách tiếp tục đi ra ngoài.Lý Quế Mai lần này nhìn ra không được bình thường, nhìn chằm chằm Ninh Hương liền hỏi: "Cô xách túi đi đâu đó?"Ninh Hương hơi dừng bước chân một chút, quay đầu nhìn về phía bà ta, "Đi về nhà."Lý Quế Mai trừng mắt, "Bị mù hả, nơi này không phải nhà của cô? Cô muốn về nhà nào hả? Làm sao, cô còn muốn trở tính? Trẻ nít không hiểu chuyện, cũng không phải cố ý đẩy cô đụng đầu, cô là người lớn, chấp nhặt với trẻ con làm gì."Ninh Hương liếc nhìn Giang Ngạn một cái, đứa con trai lớn này của Giang Kiến Hải lúc này cũng đã mười tuổi.

Mười tuổi còn nhỏ sao? Lúc cô mười tuổi đã là người lớn, em trai em gái đều là cô tự tay nuôi lớn, bình thường còn phải làm công việc thêu thùa kiếm tiền nuôi gia đình, làm gì còn nhỏ.Kiếp trước cô cũng tự nhủ như vậy, bọn nhỏ đều còn nhỏ, hơn nữa mâu thuẫn mẹ kế cũng là bình thường, cho nên cô vô hạn bao dung ba đứa bé này, nuôi bọn họ lớn lên thành tài.

Sau đó ba đứa bé này cũng coi là tiếp nhận cô, nhưng đối với cô gọi vẫn là "dì Hương" .Cô vốn cũng không để ý đến chuyện xưng hô, suy nghĩ đứa trẻ xem mình là mẹ được rồi.

Nưng càng về sau cô mới phát hiện, bọn họ từ trong đáy lòng vẫn không có xem cô là người trong nhà, khổ cực cả đời, cuối cùng cô vẫn là người khác họ.Trong cuộc sống rất nhiều chi tiết nhỏ sẽ khiến cho người ta tâm lạnh, lúc đáy lòng lạnh thật sự đó là sau khi Giang Kiến Hải chết, con trai trưởng Giang Ngạn trực tiếp đứng ra hợp táng cho Giang Kiến Hải và mẹ ruột của bọn họ, mà người mẹ ghẻ là cô đây bỏ ra hơn nửa đời vì bọn họ, đến chết đều là "người thứ ba".Lúc Giang Kiến Hải còn sống, cô ở nhà họ Giang đã hoàn toàn không có địa vị đình, không nói gì đến quyền lợi, đến một lời nói lớn tiếng cũng chưa nói qua.

Sau khi Giang Kiến Hải chết, cô lại ngay đến quyền phát ngôn không có, con chồng căn bản đều không hỏi ý kiến cô, cũng không cân nhắc đến cảm nhận của cô.Dưới cái nhìn của bọn họ, cha bọn họ nuôi cô cả đời, sau khi Giang Kiến Hải qua đời, bọn họ lại theo tháng đưa tiền nuôi cô, đã là đối xử tốt với cô vô cùng rồi.

Nếu như cô muốn so sánh với mẹ ruột của bọn họ, muốn lấy địa vị vốn có của mẹ ruột bọn họ ở nhà họ Giang, vậy thì thật là nghĩ cũng đừng nghĩNghĩ đến những chuyện cuối đời người kia, Ninh Hương không lên tiếng.

Cô đưa ánh mắt từ trên mặt Giang Ngạn thu hồi lại, cũng không đáp lời của Lý Quế Mai, xách túi đi thẳng ra cửa.Lý Quế Mai nhìn cô làm thật, cùng ra cửa nói với theo cô: "Có đứa con dâu nhà ai con trai đẩy một cái liền về nhà mẹ? Còn ra thể thống gì? Không sợ người cười nhạo cô trở về, nhưng có chút dáng vẻ làm mẹ chưa?"Ninh Hương lười lãng phí nước miếng gây gổ với bà ta, cứ thế không quay đầu, xách túi ra cửa dọc theo ngõ hẻm mà đi.Giang Ngạn còn sững sờ tại chỗ, cậu ta bị mới vừa rồi bị cái nhìn kia của Ninh Hương làm cho sững sốt.

Cậu ta cũng nói không rõ, chỉ cảm thấy Ninh Hương lần này nhìn hắn, trong ánh mắt có chút bi ai sầu khổ, khiến cánh tay cậu ta cũng nổi da gà.Phải biết người mẹ kế này của cậu ta bình thường vẫn là một người phụ nữ tánh tình dịu dàng, nói trắng ra chính là dễ ăn h**p, chỉ biết vùi đầu làm việc.

Ánh mắt lạnh lùng mang cảm xúc hời hợt như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.Ninh Hương sau khi ra cửa một hồi, bà cụ nhà hàng xóm chống gậy tới tham gia náo nhiệt, đến trước mặt Lý Quế Mai liền mở miệng hỏi: "Đây không phải là mới vừa tỉnh lại, làm sao xách túi đi? Còn mang vẻ mặt không vui đó."Lý Quế Mai cắn hàm răng vàng khè kia của bà ta, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.

Ninh Hương gả đến nhà họ Giang hơn nửa năm nay vẫn luôn là dáng vẻ nhẫn nhục chịu khó không có câu oán hận nào, mặt lạnh về nhà mẹ như vậy vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa còn nổi nóng với Giang Ngạn, rất lạ!Bà ta nói với bà lão hàng xóm: "Ai biết? Tỉnh lại không nói hai lời, trực tiếp xách túi lên đi.

Không giải thích được, muốn đi thì cứ đi, tôi không ngăn cản cô ta, cũng đừng nghĩ tôi mời cô ta về, có bản lĩnh cô ta ở nhà mẹ đẻ đừng về, chìu quen cô ta!"Bà lão cười cười, "Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, nhà mẹ có thể để cho cô ta ở mấy ngày? Qua hai ngày sẽ tự trở về."Lý Quế Mai đi ra ngoài cửa trừng mắt một cái, "Trở lại không để yên cho cô ta đâu!".
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 4: 4: Về Nhà Mẹ Đẻ 1


Huyện Vu nước nhiều, hầu hết thôn trang và thị trấn ở đây đều xây dựng ở gần nước.

Thời đại này ở quê vẫn chưa mở đường, dân làng ra ngoài gần như đều đi bằng đường thủy.

Thuyền nhỏ thuyền lớn ngoằn ngoèo đong đưa chầm chậm trên mặt hồ nhỏ, trên chuyền đánh cá có thể nhìn thấy chim Ưng Biển đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhà mẹ đẻ Ninh Hương và nhà họ Giang cách nhau hai thôn, trong tay cô không có thuyền, tất nhiên không đi đường thủy về nhà mà là xách túi giẫm trên con đường đất vàng, đi qua làng mạc, đi qua cánh đồng, đi qua cầu đá đếm không hết, chân bước về nhà.Cô thu dọn hành lý quay về nhà mẹ đẻ, tất nhiên không phải vì giận dỗi mà chỉ đơn giản là để tỏ thái độ cùng đứa con riêng Giang Ngạn.Đời trước sau khi cô nhắm mắt ra đi, hồn phách đã du đãng ở thế gian rất nhiều năm.

Cô nhiều năm như một ở trong lớp học, có kiến thức văn hóa cơ bản, cũng đã thấy thế giới to lớn, sau khi được mở rộng tầm mắt, tư tưởng cũng xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.Cũng do sự thức tỉnh trong tư tưởng, cô mới triệt để hiểu ra, cuộc đời của cô đã sống nực cười biết bao.

Bị vô số xiềng xích tình thân, đạo đức trói buộc, vô tư cống hiến hết cuộc đời mình, đến cuối cùng lại trở thành người không có giá trị nhất, không được chấp nhận nhất của gia đình, thậm chí của cả xã hội.Vậy nên khi hồn phách du đãng, cô đã nghĩ-------nếu như có thể sống lại lần nữa, cô quyết sẽ không đi lại con đường cũ!Nếu đã thật sự quay về khi còn trẻ, vậy lần này cô đương nhiên sẽ nắm chắc cuộc đời của cô trong tay.Đời này, cô phải chặt đứt tất cả xiềng xích đã trói buộc cô, sống vì mình!Cô sẽ không làm mẹ kế của Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân nữa, ba đứa nhỏ của nhà họ Giang đó đứa này khốn nạn hơn đứa kia, lúc nhỏ vừa nghịch vừa hư, nhất là đối xử với mẹ kế là cô đây rất ác ý, tốn tâm tư thời gian dạy dỗ bọn họ không bằng dành thời gian làm giàu cho bản thân.Cô sẽ không tiếp tục treo “dịu dàng hiền thục” trong đầu đi hầu hạ bà mẹ chồng xảo quyệt Lý Quế Mai đó nữa.Đương nhiên, cũng sẽ không tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân bất bình đẳng này với Giang Quế Hải, cam lòng làm “vú em” làm mụ già, hi sinh cống hiến cả nửa cuộc đời còn lại của cô cho nhà họ Giang, mà bắt đầu từ lúc cô vào nhà họ Giang cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, ngay cả một câu tức giận cũng chưa từng nói qua.Đời này, cô muốn thẳng lưng mà sống!Tục ngữ nói, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, dựa vào đàn ông nuôi sống thì có thể sống thoải mái như nào được? Rất nhiều đàn ông không có trái tim, phụ nữ cho dù có hi sinh cho gia đình cho con cái nhiều hơn đi nữa thì trong mắt bọn họ cũng chỉ là làm mấy việc lặt vặt không có giá trị.Không chỉ trong mắt những người đàn ông, mà ngay cả trong mắt rất nhiều phụ nữ cũng không thừa nhận giá trị nội trợ gia đình này.

Tự thân phụ nữ cũng coi thường phụ nữ, coi sự hy sinh cho gia đình của phụ nữ không đáng một đồng, chỉ một lòng ca tụng giá trị của đàn ông.* * * Ninh Hương không quay đầu bước nhanh về nhà, vừa đi đến cửa thôn đúng lúc gặp Ninh Lan vừa đi cắt cỏ heo về.Ninh Lan là em gái của Ninh Hương, xếp thứ hai trong nhà, năm nay đang học lớp 11, đến cuối năm sẽ tốt nghiệp.

Cô ấy cắt cỏ heo ướt hết quần, ống quần xắn đến trên đầu gối.

Tay áo cũng xắn lên rất cao, trên mép áo còn dính mấy cái lá bèo.Nhìn thấy Ninh Hương, mắt cô ấy sáng lên, trên lưng đeo giỏ trúc, trong tay cầm muôi vớt vui vẻ tiến lên gọi cô: “Chị, sao chị lại về vậy?”Ninh Hương cười nhẹ một cái, “Đụng vào góc bàn.”Trong mắt Ninh Lan hiện lên đau lòng, “Đang tốt lành sao lại đụng phải góc bàn?”Trải qua một đời quay lại nhìn Ninh Lan thời còn trẻ, loại cảm giác này quả thực rất kỳ diệu.

Ninh Hương cũng cảm thấy lòng của mình đã không thể nhiệt tình nổi nữa, cũng không muốn cố tình giả vờ thân thiết, chỉ là vẫn cười nhẹ nói: “Về nhà trước.”Ninh Lan nhìn Ninh Hương nhiều một cái, cảm thấy chắc là cô ở nhà chồng chịu uất ức cho nên tâm trạng không tốt.

Lúc thường Ninh Hương nói chuyện giọng điệu và ánh mắt đều vô cùng nhiệt tình dịu dàng, dịu mềm như nước mùa xuân.

Có thể làm cho cô biến thành như bây giờ thì chắc do chịu không ít uất ức..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 5: 5: Về Nhà Mẹ Đẻ 2


Ninh Lan hít nhẹ một hơi, cũng không vặn hỏi thêm cái gì cùng Ninh Hương đi về nhà.Cả đường chào hỏi với các chú các bác các thím trong làng cho đến khi đến cổng nhà, hai đứa em trai Ninh Ba cùng Ninh Dương đang đập bao diêm chơi.Đầu những năm này trẻ con không có đồ chơi gì nhiều, chỉ có nhặt giấy gói kẹo, hộp bao diêm hoặc là vỏ hộp thuốc lá, thu gom lại làm đồ chơi.

Vỏ bao diêm có thể dùng miệng để thổi, cũng có thể dùng tay dập, ai có thể thổi cho nó ngược lại hoặc đập được ngược lại thì sẽ thắng.Ninh Ba cùng Ninh Dương đang sắp đánh nhau vì một bao diêm, trong lúc tranh đoạt đột nhiên nghe thấy giọng nói của Ninh Lan, “Ninh Ba, Ninh Dương, chị cả quay về nè!”Nghe thấy Ninh Hương đã quay về, Ninh Ba Ninh Dương không cần vỏ hộp diêm kia nữa, nhảy tót lên như con khỉ chạy đến trước mặt Ninh Hương cười hihi hỏi: “Chị cả quay về rồi, có đem theo đồ ngon gì không chị?”Trước đây mỗi lần Ninh Hương về nhà mẹ đẻ đều sẽ tiện đường đem theo một chút đồ ăn vặt như điểm tâm xốp giòn, kẹo Cao Lê hoặc bánh gato từ công xã về nhà.

Cha mẹ sẽ không ăn mấy thức này, Ninh Lan là cô gái đã lớn cũng chỉ thử một chút, phần lớn đều rơi vào bụng hai đứa em trai này.Lần này Ninh Hương cái gì cũng không đem theo, cũng không còn sự cưng chiều và thương yêu hai người em trai song sinh Ninh Ba Ninh Dương như đời trước, chỉ đơn giản đáp lại một câu: “Hôm nay quay về không đi công xã, không đem theo đồ gì ngon cả.”Nghe nói như vậy, vẻ mặt Ninh Ba Ninh Dương bỗng chốc sụp đổ.Ninh Ba không tin tiến lên kéo khóa chiếc túi màu vàng của Ninh Hương, sau khi kéo ra thì thò tay vào tìm một lúc, không tìm được đồ mà nó muốn thì thất vọng nói một câu: “Thật sự là cái gì cũng không mang.”Ninh Dương thấy không có đồ ăn ngon, lực chú ý tức khắc quay về với vỏ hộp diêm.

Nó quay người bận đi tranh vỏ hộp diêm trên mặt đất, nhưng ngón tay còn chưa động đến thì Ninh Ba cũng đã đi qua, hai đứa lại bắt đầu ồn ào.Ninh Hương cũng không quan tâm hai đứa nó ầm ĩ thế nào, cầm túi đi vào trong nhà.Mẹ Hồ Tú Liên đang ở bếp nấu bữa tối, ngó đầu ra nhìn Ninh Hương một cái có hơi tò mò nói: “Sao lại quay về lúc này?”Ninh Hương bình thường khi về nhà mẹ đẻ, tần suất quay về không nhiều, mỗi lần đều là tranh thủ buổi sáng quay về, ăn trưa xong ngồi chơi một lúc liền về nhà chồng.

Chưa từng quay về vào buổi tối, càng không có chuyện quay về còn đem theo một túi hành lý to.Ninh Hương vào phòng Ninh Lan để túi xuống, trong miệng qua loa nói: “Quay về ở mấy ngày.”Hồ Tú Liên trong lòng ngạc nhiên, lúc cho củi vào lò dùng khẩu hình hỏi Ninh Lan: “Chuyện gì vậy?”Ninh Lan thả giỏ trúc trên lưng xuống bên bếp chuẩn bị nấu thức ăn cho heo lắc lắc đầu với Hồ Tú Liên không nói gì.Ninh Hương vào phòng bỏ túi xuống, không lập tức đi ra mà là ngồi trên giường nghỉ ngơi một lúc.

Đợi đến khi Hồ Tú Liên nấu cơm xong, Ninh Lan cũng đã nấu thức ăn cho heo chăn heo xong, cô mới chậm rì rì từ trong phòng đi ra.Hồ Tú Liên đang cắt cải cúc trên thớt gỗ, chặt ngang mấy xong cái buông dao xuống nhìn Ninh Hương nói: “A Hương con biết cắt, con đến cắt đi.

Cắt xong thì cha con cũng về đến nhà thì đúng lúc ăn cơm.”Ninh Hương vẫn không nói gì nhiều, đi qua cho trông chảo đợi nóng lên.Ninh Lan nhóm lửa ở sau bếp, Hồ Tú Lan vừa bóc tỏi vừa thăm dò hỏi: “Là con đánh nhau với mẹ chồng à?”Ninh Hương cho một chút mỡ heo vào chảo, nhìn mỡ heo nóng chảy trong chảo dần dần tan ra, đơn giản đáp: “Là Giang Ngạn đẩy.”Hồ Tú Liên ngẩng đầu nhìn cô, một lúc lâu sau mới cười nhẹ nhõm nói: “Ôi dào ôi, mẹ còn tưởng mẹ chồng con ủy khuất con chứ.

Con với đứa bé Giang Ngạn thì tức giận cái gì? Con làm mẹ, phải kiên nhẫn một chút, trẻ con ai cũng thế cả.”Ninh Hương cho tỏi băm nhỏ vào chảo, đợi mỡ heo tỏa ra hương vị tỏi, lại cho cải cúc đã cắt vào trong chảo đảo mấy cái, cô mở miệng nói: “Con không phải mẹ của nó.”.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 6: 6: Về Nhà Mẹ Đẻ 3


Hồ Tú Liên bị cô nói cho ngơ ngác, chớp chớp mắt nói: “Lời này nói trước mặt chúng ta thì thôi, không được để người nhà họ Giang nghe thấy được.

Cho dù trong lòng không thoải mái thế nào đi chăng nữa cũng không thể nói như thế.

Có thể gả cho xưởng trưởng Giang là phúc khí của con!”Ninh Hương nhịn không được cười lạnh một tiếng, cho lá cải cúc vào chảo, xẻng xào tiếp tục đảo rau, “Ninh A Hương con đây sợ là mệnh mỏng không hưởng được phúc khí này, lời này cũng không sợ ai nghe được, bắt đầu từ hôm nay, con không phải là người của nhà họ Giang nữa.

Cái phúc này ai cần thì cứ lấy.”Ninh Hương rất ít khi nói chuyện cứng rắn như vậy, Ninh Lan đang nhóm lửa ở sau bếp cũng ngẩng đầu nhìn cô hai cái.Hồ Tú Liên càng là ấn đường nhăn hết lại nhìn Ninh Hương nói: “Nói linh tinh, mày bị đụng nhầm chỗ à? Cái gì gọi là cái phúc khí này ai muốn thì lấy? Mày là người vợ mà xưởng trưởng Giang cưới hỏi đàng hoàng, phúc khí này cả đời này chỉ có mày đến hưởng!”Ninh Hương thả xẻng xào trong tay xuống, cho chút muối vào chảo, “Đây là thứ phúc khí gì chứ? Người đàn ông của mình quanh năm không về nhà, đơn thuần là tìm một vú em ở lại nhà hầu hạ mẹ già với 3 đứa nhỏ mà thôi.

Trong nhà không ai coi con là người, a hoàn của xã hội cũ chẳng qua cũng chỉ như này, đây là thứ phúc gì chứ?”Hồ Tú Liên cũng cảm thấy Ninh Hương lần này chắc là chịu oan ức không nhỏ, nhưng bà cũng không dám gây chuyện với người nhà họ Giang, chỉ đành tận tình khuyên bảo Ninh Hương: “Phụ nữ chúng ta à, sinh ra chính là như vậy, gả cho ai thì không phải sống chứ? Xưởng trưởng Giang là lãnh đạo, mày gả cho nó không lo ăn không lo mặc, ra ngoài cũng nở mày nở mặt, ngay cả nhà mình cũng hưởng được chút tiếng thơm.

Công việc của Ninh Lan sau này, tiền đồ của Ninh Ba Ninh Dương, đều dựa vào xưởng trưởng Giang cả.

Người có thân phận như vậy đi đâu tìm? Nếu không phải người ta có ba đứa con, căn bản không đến lượt mày, có đúng không?”Ninh Hương nghe mà tức cả ngực, cô cầm xẻng xào lên đang muốn cho rau lên đĩa, ngay khi xẻng sắp chạm đến rau đột nhiên đập xuống chảo một phát, “khang tang” một tiếng kêu lên, Hồ Tú Liên và Ninh Lan cùng run một cái.Hồ Tù Liên nhìn cô, một lúc lâu sau nói một câu: “Mày uống nhầm thuốc à? Ở nhà chồng bị oan ức thì mày về nhà ở hai ngày, trong lòng hết tức thì quay về.

Về nhà còn đập chảo đập bát, mày muốn làm gì?”Ninh Hương nhìn chằm chằm vào mắt Hồ Tú Liên nói từng chữ cứng rắn: “Con muốn ly hôn.”Hồ Tú Liên cùng Ninh Lan lại ngạc nhiên lần nữa, nhìn Ninh Hương bằng ánh mắt ngơ ngác.Cha Ninh - Ninh Kim Sinh đúng lúc tan làm ở đội sản xuất về nhà, vừa vào cửa đã nghe được Ninh Hương nói câu muốn ly hôn.

Ông nhìn Ninh Hương một cái, vừa múc nước rửa tay vừa hỏi bâng quơ: “Ai muốn ly hôn vậy?”“Con muốn ly hôn.”Ninh Hương múc cải cúc đã xào xong cho lên đĩa, thái độ không mềm yếu chút nào, giọng điệu giảm dần.Ninh Kim Sinh trước sau không coi lời của Ninh Hương là thật, không biết nó học được từ đâu, chỉ xem là cô nóng đầu nói mê sảng.

Kết hôn trước nay là chuyện của cả đời, ở nông thôn không có chuyện ly hôn, cho dù tốt hay xấu, đã lấy rồi thì sẽ là cả đời.Ông đến bên bàn ngồi đợi ăn cơm, không mặn không nhạt tiếp tục hỏi: ‘Mẹ chồng mày oan ức mày à?”Hồ Tú Liên đứng dậy đáp một câu: “Ngược lại không liên quan đến mẹ chồng, là Giang Ngạn đẩy nó một cái.”Ninh Kim Sinh nghe được lời này, sắc mặt bỗng chốc chìm xuống, “Giang Ngạn nó là trẻ con, nó đẩy mày một chút thì giận dỗi cái nỗi gì? Nói ra không sợ người ta cười cho, mày nhanh lên, ăn cơm xong thì quay về nhà họ Giang.

Kết hôn rồi mà tính tình không thay đổi gì cả, tao nói với mày, mày như vậy là không được, mày gả vàonhà họ Giang.

thì chính là người nhà họ Giang, nhà mẹ đẻ chỉ là thân thích, đừng không có việc gì mà giận dỗi chạy về nhà mẹ đẻ, như thế không thích hợp, chúng ta cũng không thể để mày ở lâu được, đến lúc nhà họ Giang lại có ý kiến với nhà mình.”.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 7: 7: Về Nhà Mẹ Đẻ 4


Đời trước Ninh Hương gần như không quay về nhà mẹ đẻ vì bị oan ức, trong mắt người khác cô chính là người chịu khổ chịu khó, quả thực tất cả uất ức cô đều nuốt xuống tự chịu đựng.

Cô không có kinh nghiệm trải qua tình cảnh như bây giờ, chịu uất ức đầu bị thương quay về nhà mẹ đẻ, cha mẹ hoàn toàn không quan tâm cô bị làm sao, chỉ quan tâm người nhà họ Giang có ý kiến với nhà họ.Đúng, sao có thể không quan tâm nhà họ Giang chứ?Bọn họ còn mong đợi Giang Kiến Hải sắp xếp công việc cho Ninh Lan, trải đường cho tương lai Ninh Ba và Ninh Dương mà.Ninh Hương đặt cải cúc đã xào xong lên bàn, không nói chuyện với giọng hờn giận nữa.Đúng, trong lòng cô có oán hận.

Đời trước nhìn Ninh Lan cùng Ninh Ba Ninh Dương mỗi người ai cũng thành tài, nhà mẹ đẻ nhà chồng ai ai cũng có tiền đồ hơn cô, thỉnh thoảng còn lộ vẻ coi thường cô, xem cô là mụ già chỉ biết lau nồi rửa bát làm mấy chuyện nhà cửa, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng xem nhẹ cảm thụ và quan điểm của cô, trong lòng cô liền dần dần nổi lên căm hận.Ninh Kim Sinh không biết cô đang nghĩ gì, tưởng rằng cô nghe lọt tai, sắc mặt nhẹ nhõm xuống tiếp tục nói: “Từ nhỏ con đã là người hiểu chuyện nhất trong nhà, từ nhỏ đến lớn chưa từng để cha mẹ lo lắng, đã gả cho người rồi thì càng phải tốt hơn.

Bây giờ con chính là vợ xưởng trưởng đó, cả đời không lo ăn mặc còn được người ta kính trọng, sống tốt hơn người khác nhiều? Không cần nghĩ đến những thứ khác, kiên nhẫn dỗ dành mẹ chồng với bà đứa trẻ đó là được.”Ninh Hương vẫn không nói tiếng nào, trong lòng nghĩ------- vợ xưởng trưởng người người ngưỡng mộ này, đời này khẳng định cô không làm nữa.

Bà mẹ chồng vừa gian xảo vừa cay nghiệt Lý Quế Mai, còn có Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân bà đứa trẻ nghịch ngợm đó, ai muốn dỗ thì cứ đi mà dỗ!Đương nhiên trong lòng Ninh Hương rõ ràng hơn ai hết, Hồ Tú Liên cùng Ninh Kim Sinh có đánh chết cũng sẽ không đồng ý cho cô ly hôn.Chuyện ly hôn này, ở nông thôn trong thời đại này là một chuyện vô cùng khác người, phụ nữ ly hôn sẽ người bị bôi danh không đàng hoàng, sẽ làm mất mặt bản thân và gia đình, sẽ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ chỉ trích sau lưng, không ngẩng đầu lên nổi với hàng xóm láng giềng.Trong giá trị quan của những người xung quanh, phụ nữ kết hôn chính là cả đời.

Cho dù sống tốt hay không tốt, cả đời chỉ theo một người đàn ông.

Làm vú em cho người này cả đời, nối dõi tông đường cho anh ta, chăm sóc cha mẹ già cho anh ta, chết cũng không thể ly hôn.Quan niệm truyền thống đời đời truyền lại, cãi vã nói đạo lý thì sẽ giành được kết quả?Giành không được, vậy nên Ninh Hương lười tốn sức đi cãi nhau.Ninh Kim Sinh thấy cô vẫn không nói chuyện liền hỏi một câu: “Có nghe thấy không?”Ninh Hương đứng bên bếp chảo, lại múc mỡ heo cho vào chảo, nhìn cục mỡ biến thành váng dầu, không hề trả lời Ninh Kim Sinh, một bộ dáng vào tai trái ra tai phải, hoàn toàn là bộ dáng không nghe thấy.Ninh Kim Sinh vẫn là lần đầu tiên thấy cô như vậy, ông đột nhiên không nhịn nổi nữa, nhấc tay đập mạnh lên bàn, “Bụp” một tiếng, trầm giọng nói: “Ninh A Hương, tai mày bị điếc à? Tao hỏi mày có nghe thấy không!”Hồ Tú Liên với Ninh Lan bị dọa, hai người lại đồng thời run lên một cái.

Hồ Tú Liên nâng mắt nhìn Ninh Hương, đè giọng xuống nhắc nhở cô, “Cha con nói chuyện với con đó.”Ninh Hương đứng bên cạnh chảo nhìn dầu sôi, nhẹ nhàng nín thở.

Một lúc lâu sau cô buông tay vứt xẻng xào trong tay xuống chảo, nhìn Ninh Kim Sinh nói một câu: “Con đã quyết định ly hôn rồi.”Nói xong không đợi Ninh Kim Sinh phát tác lần nữa, cô không lo chuyện xào rau nữa, trực tiếp đi vào ra ngoài, trong miệng còn nhẹ nhàng nói tiếp một cậu: “Con đi tìm A Tam A Tứ về ăn cơm!”Ninh Kim Sinh trừng mắt nhìn bóng lưng Ninh Hương hét lên: “Tao xem mày dám ? Làm phản mà!”Bên đấy Hồ Tú Liên đứng dậy đến bên bếp cầm xẻng xào lên tiếp tục đảo rau, nói với Ninh Kim Sinh: “A Hương gả đến nhà họ Giang thời gian đã hơn nửa năm, trước giờ chưa từng quay về kể khổ lần nào.

Đầu năm chuyện kết hôn vừa xong, Giang Kiến Hải đã đóng gói chạy lấy người, nó một đứa con dâu mới, vừa kết hôn xong đã phải sống cuộc sống góa phụ, ở nhà hầu hạ mẹ chồng với 3 đứa nhỏ hơn nửa năm, trong lòng sao lại không có uất ức? Sợ là uất ức tích lại nhiều mượn chuyện lần này muốn giải tỏa thì sao.

Ông cũng đừng nói nó nữa, để nó ở nhà hai ngày là được.”Ninh Kim Sinh ép cơn giận xuống hít sâu một hơi, nghĩ một lúc lâu cũng không nói gì..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 8: 8: Lâm Kiến Đông 1


Ninh Hương ra ngoài dạo một vòng, dắt Ninh Ba Ninh Dương về, một nhà sáu người ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.Món ăn đơn giản thanh đạm, xào hai món chay, thêm một chút dưa chua và củ cải muối tự làm.Lúc ăn cơm Ninh Lan cứ luôn liếc nhìn Ninh Hương, cô cảm giác lần này Ninh Hương trở về so với trước kia có vài điểm khác nhau.

Tuy rằng vẫn tính tình ít nói, nhưng trước kia sắc mặt dịu dàng nhu mì, mà bay giờ luôn cảm thấy ánh mắt cô mang chút lạnh lùng, cũng không thích cười nữa.Mà Ninh Hương không liếc nhìn một ai, cúi đầu ăn cơm không nói câu nào.

Miếng cơm lớn nhai trong miệng mang theo hương vị của quê nhà, ở kiếp trước sau khi cùng Giang Kiến Hải lên thành phố thì cô chưa lần nào ăn được loại gạo trồng ở làng Thiên Thủy nữa.Hai chị em Ninh Hương Ninh Lan không nói chuyện, còn lại Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên và Ninh Ba Ninh Dương thì nói không ngừng, người lớn thì nói chuyện nhà chuyện cửa trong thôn, trẻ con thì bàn luận chuyện chơi trò chơi ai thắng ai thua.Nhìn thấy bát cơm trên tay Ninh Hương đã vơi đi phân nửa, Hồ Tú Liên lại chuyển chủ để sang phía cô, nhẹ giọng nói: “Nếu không vui thì ở nhà thêm hai hôm, thấy trong lòng thoải mái rồi thì để cha con chèo thuyền đưa con về bên ấy.

Làm mẹ kế đúng là rất khó, nhưng tim người cũng đều là máu là thịt, chỉ cần con thật lòng đối đãi với họ, ba đứa Giang Ngạn sớm muộn gì cũng nhận người mẹ là con thôi!”Ninh Hương ăn nốt miếng cơm cuối cùng trong bát, cũng coi như lót dạ.

Cô buông bát đũa xuống, giọng nói không mang nhiều cảm xúc, cũng không nhìn Hồ Tú Liên, chỉ đáp lại một câu: “Con không có rẻ rúng như thế, con sẽ không về đó nữa đâu!”Lời nói này khiến Hồ Tú Liên nghẹn họng.Ninh Kim Sinh trừng mắt nhìn Ninh Hương, nặng giọng nói: “Thế mày muốn đi đâu? Mày còn có thể đi đâu?”Trong lòng Ninh Hương hiểu rõ, Hồ Tú Liên và Ninh Kinh Sinh sẽ không đồng ý cho cô ly hôn, một mặt khác là không muốn cô về nhà mẹ đẻ.Con gái bắt đầu từ ngày kết hôn đã không còn nhà rồi, về nhà mẹ đẻ là họ hàng, ở nhà chồng là người ngoài.Nếu như cha mẹ không che chở, con gái ly hôn ở thời đại này đồng nghĩa với mất hết tất cả, không chốn dung thân.Ninh Hương lúc này đây không sợ mất hết tất cả không chốn dung thân, chỉ sợ số phận bị người khác chèn ép, bị người ta hút máu đến khi không còn một cắt, không được người khác coi trọng, lại sống phí thêm một kiếp người, vậy nên cuộc hôn nhân với Giang Kiến Hải cô nhất định phải ly hôn!Cô bình thản đáp lại Ninh Kim Sinh: “Cha mẹ yên tâm, con sẽ không làm phiền nhiều đến hai người đâu!”Ninh Kim Sinh tức đến nghiến chặt răng, Hồ Tú Liên sợ hai người cãi nhau, vội vàng mở miệng: “A Hương, ly hôn cũng không thể nói tùy tiện như thế, con bình tĩnh lại đã, bình tĩnh lại rồi tính tiếp, được không nào?”Ninh Hương hiểu rõ vấn đề này sẽ không thể giải quyết được, cô chỉ tùy tiện nói một câu, bọn họ sẽ có hàng ngàn hàng vạn lý do đáp trả cô.

Cô tạm thời không muốn lãng phí lời nói, vì vậy cũng không đáp trả nữa, buông bát đũa xuống đứng dậy rồi bước ra khỏi cửa.Hồ Tú Liên nắm lấy cánh tay của Ninh Kim Sinh, không để ông tiếp tục liên tiếng quở trách Ninh Hương, lý do đương nhiên cũng đã rất rõ ràng- không để chuyện trong nhà xé ra to, để Ninh Hương bớt nóng giận lại, ổn định lại cảm xúc rồi nói tiếp.Ninh Hương mặc kệ bọn họ đang dự tính những gì, dù sao thì cô sẽ không vì bất kỳ ai hay bất kỳ việc gì mà thay đổi quyết định trong lòng mình.Ninh Hương có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh, với tướng mạo này thì ở thôn trên xóm dưới trong vòng 10 dặm đều có thể đứng đầu.

Bởi vì cô thêu thùa rất giỏi, trước khi kết hôn cô vẫn luôn dựa vào nghề thêu để kiếm tiền nuôi gia đình, rất hiếm khi ra ngoài làm nông nên da dẻ luôn mịn màng trắng trẻo.

Nửa năm này ở nhà họ Giang bị dằn vặt dày vò tuy rằng có ảnh hưởng nhưng không lớn.19 tuổi vừa hay là độ tuổi xuân xanh, cô bện hai bím tóc hai bên mang đậm nét đặc trưng của thời đại, khoác chiếc áo trắng hoa nhí, ngồi trên bờ sông thất thần, khóm liễu dày đặc bên sông lay động, khiến cảnh sông càng trở nên xinh đẹp..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 9: 9: Lâm Kiến Đông 2


Đội trưởng đội hai - Lâm Kiến Đông bê chậu ra bờ sông giặt quần áo, vừa đến bờ sông liền nhìn thấy Ninh hương ngồi đó hóng gió đến thất thần.

Nhìn thấy cảnh tượng như tranh vẽ, anh bất giác dừng bước, đứng tại chỗ ngắm một hồi rồi mới bước về phía sông.Anh ngồi xuống bên bờ liền kề với Ninh Hương, múc nước dưới sông lên giặt quần áo. Thời đại này nước sông vẫn còn rất sạch, cuộc sống của người dân trong thôn đều gắn liền với con sông này.

Sáng sớm thức dậy đánh răng rửa mặt, vo gạo rửa rau giặt quần áo đều dùng nước ở dưới sông.

Đương nhiên, bãi sông cũng là bến dừng của tàu thuyền.Giặt giũ một hồi, thấy Ninh Hương vẫn còn ngồi lơ đãng trên bờ, Lâm Kiến Đông bèn chủ động chào hỏi: “Về nhà mẹ đấy à?”Ninh Hương nghe tiếng nói mới phát hiện có người đến, ngoảnh đầu lại nhìn, nhận ra là đội trưởng đội sản xuất của cô đến giặt quần áo.

Thời đại này có con trai đến bờ sông giặt quần áo thật đúng là hiếm thấy, cô khách sáo cười đáp lại: “Vâng!”Lâm Kiến Đông không lớn tuổi hơn Ninh Hương là bao, điều kiện gia đình còn kém hơn Ninh Hương một chút, nhưng anh học xong cấp ba, sau khi tốt nghiệp liền về quê làm việc.

Bởi vì làm việc chăm chỉ, lại có văn hóa có đầu óc, tuổi còn trẻ đã được bầu làm đội trưởng đội sản xuất.Ninh Hương với anh cũng miễn cưỡng được tính là bạn thân, lúc còn nhỏ cũng từng cùng nhau bắt chuồn chuồn ở cánh đồng giữa thôn.

Nhưng sau khi Ninh Hương học hết lớp hai nghỉ học về nhà, Lâm Kiến Đông học lên cấp hai cấp ba, hai người dần dần trở nên xa lạ.Đột nhiên gặp mặt nhau thế này, cũng không có gì để nói, bầu không khí ngại ngùng đến lạ.

Lâm Kiến Đông cười, cố tìm kiếm chủ đề, nói: “Sau khi em kết hôn thì không còn thấy em nữa, anh cứ luôn nghe thấy mọi người nói em làm phu nhân xưởng trưởng, gả được vào nhà tốt đấy!”Có thật là gả được vào nhà tốt hay không, chỉ có người gả đi rồi mới biết.Nhiều thứ nhìn bề ngoài hào nhoáng tươi mới, thật ra bên trong toàn bộ đều thối rữa hết rồi.Ninh Hương không có tâm trạng ôn lại chuyện cũ với Lâm Kiến Đông, chỉ hàn huyên vài câu với anh rồi thăm dò một câu: “Đội trưởng, nếu như em muốn quay về đại đội Điềm Thủy, người nhà không nhận em, có thể làm phiền anh đóng giúp em một nhà thuyền không? Không cần to lắm, giá cả rẻ một chút là được.”Ở nơi gần sông nước, thuyền còn nhiều hơn nhà, có không ít người ở luôn trên thuyền, đặc biệt là các ngư dân gần bờ sông sinh sống nhờ nghề đánh cá, các thế hệ đều sinh hoạt trên thuyền.

So với việc tìm một căn nhà trống thì tìm một chiếc thuyền trống còn dễ hơn nhiều.Ninh Hương từng nghĩ, nếu cô khăng khăng ly hôn với Giang Kiến Hải, cũng không thể ở mãi nhà mẹ đẻ, vậy nên tốt nhất là nhanh chóng tìm một chiếc thuyền, để bản thân có nơi che mưa chắn gió, không đến mức phải lang thang đầu đường xó chợ.Ở thời đại này, phần lớn tài sản đều thuộc về quốc gia và tập thể, do quốc gia và tập thể phân phát.

Gặp phải khó khăn thì tìm đến tổ chức tìm đến cán bộ, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Chỉ cần là cán bộ có trách nhiệm, sẽ cố hết sức giúp đỡ đội viên của mình giải quyết vấn đề.Ninh Hương vốn dĩ định là ngày mai lên huyện gửi điện báo cho Giang Kiến Hải, gửi điện báo xong mới tìm đến đội trưởng Lâm Kiến Đông nói chuyện này.

Không ngờ lúc này lại gặp được anh ở đây, vậy thì cô cũng dứt khoát hỏi trước vậy.Lâm Kiến Đông nghe xong ngây người một lát, chỉ hỏi cô: “Làm sao vậy?”Thế nào lại quay về đại đội Điềm Thủy?Thế nào lại người nhà không nhận cô chứ?Ninh Hương vừa mở miệng đáp lời, lời còn chưa kịp nói ra, đột nhiên nghe thấy tiếng của một người phụ nữ từ trên bờ truyền đến: “Ôi chao, A Đông à, không phải đã bảo con để đó rồi sao? Mẹ giặt là được rồi, con là con trai, giặt quần áo làm gì chứ?”Ninh Hương ngoảnh đầu lại nhìn, là mẹ của Lâm Kiến Đông- Trần Xuân Hoa.

Bà bước dẫm lên bậc thềm bước xuống sông, có ý giành lấy quần áo từ tay Lâm Kiến Đông để tự mình giặt, để anh đi ra bên cạnh nghỉ ngơi.Lâm Kiến Đông cầm giật lại quần áo, “Mẹ, cái gì mà con trai con gái, ai nói con trai thì không được giặt quần áo chứ? Chủ tịch không phải đã nói rồi sao, xã hội mới đề cao nam nữ bình đẳng, mẹ về nhà nghỉ ngơi đi, quần áo này để con giặt.”.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 10: 10: Lâm Kiến Đông 3


Ninh Hương ở bên cạnh nhìn hai mẹ con anh, trong lòng thầm nghĩ- ở thời đại này thật sự có con trai ủng hộ nam nữ bình đẳng sao? Không biết khi ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân rồi còn nói như vậy nữa hay không.Suy nghĩ này thật ra cũng chỉ là đột nhiên nảy ra trong đầu thôi, Ninh Hương không quan tâm đến chuyện nhà người khác, càng không nghĩ nhiều về nó.

Cô còn đang đợi câu trả lời của Lâm Kiến Đông, vậy nên vẫn ngồi ở bờ sông chưa rời đi.Trần Xuân Hoa không giành quần áo từ tay Lâm Kiến Đông nữa, ngoảnh đầu nhìn Ninh Hương đang ngồi trên bờ, vội vàng khách sáo chào hỏi: “Đây không phải là A Hương sao? Về nhà thăm cha mẹ đấy à?”Ninh Hương khẽ mỉm cười, miễn cưỡng gật đầu.Trần Xuân Hoa đánh mắt nhìn thấy vết thương trên đầu cô, hỏi: “Đầu cháu sao thế? Bị người ta đánh à?”Ninh Hương vẫn mỉm cười, “Bị trẻ con đẩy ngã, đầu va vào góc bàn ạ.”Trần Xuân Hoa cau mày thốt ra một tiếng “Ôi chao” , “Nhìn là biết đau rồi, phải cẩn thận một chút, ngã đập đầu linh tinh không cẩn thận là xảy ra án mạng đấy!”Ninh Hương khẽ thu lại ánh mắt, đáp lại: “Vâng.”Trần Xuân Hoa rất nhiều chuyện, nhìn thấy người là nói không ngớt, bà lại cười nói: “A Hương, số con tốt lắm, gả được cho xưởng trưởng Giang làm phu nhân xưởng trưởng.

Cả cái đại đội chúng ta không ai là không ngưỡng mộ cháu cả.

Xưởng trưởng Giang nhà cháu bản lĩnh, mỗi tháng gửi không ít tiền về nhà nhỉ? Có phải tháng nào cũng được thịt không?”Ninh Giang vẫn mỉm cười, đáp: “Gửi bao nhiêu tiền thì cháu không biết ạ.”Trần Xuân Hoa khẽ trợn tròn mắt, ‘Sao cháu lại không biết chứ?”Ninh Hương nhìn bà, nói: “Toàn bộ tiền và phiếu gửi về đều nằm trong tay mẹ chồng cháu, cháu chưa từng nhìn thấy.”Đương nhiên, cô ở nhà họ Giang cũng chưa được ăn đồ ngon gì.

Cho dù có mua thịt về ăn, cũng đều là Lý Quế Mai và ba đứa trẻ ăn, còn bánh ngọt đồ ăn vặt cô cũng chưa từng nhìn thấy.Số tiền mà mỗi lần cô về nhà mẹ đẻ mua đồ cho Ninh Ba Ninh Dương đều là tiền mà cô thêu thùa dành dụm được.

Nếu như cô không nhân lúc rảnh rỗi thêu thùa kiếm tiền thì thật sự biến thành không xu dính túi rồi.Trước khi gả đi, cô chỉ chuyên tâm ở nhà thêu thùa kiếm tiền, mỗi ngày đều dậy sớm để thêu, mọi việc vặt trong nhà cũng làm không nhiều.

Nhưng sau khi gả đi, Lý Quế Mai không thích cô thêu thùa để kiếm chút tiền ấy, người ta có con trai là xưởng trưởng kia mà, vậy nên đem tất cả việc trong nhà đều đùn hết lên người cô.Ninh Hương mỗi ngày đều giặt giũ nấu cơm, rửa bát quét nhà, chăn lợn nuôi gà, chẻ củi trồng trọt chăm con cái, nửa năm trôi qua, tuy rằng khuôn mặt không hiện rõ dấu vết gió sương, nhưng trên tay đã xuất hiện chai sạn.Bàn tay của người làm nghề thêu phải giữ gìn thật tốt, có vết chai sần rồi lúc thêu rất dễ làm rối chỉ, vậy nên hai tháng gần đây cô đã không thêu nữa, đều là nhận những công việc nặng về nhà làm.

Lúc làm cũng là làm sau lưng Lý Quế Mai, sợ rằng bà ta tưởng cô nhàn rỗi lại tìm việc đẩy cho cô.Ninh Hương chỉ đơn giản nói một câu Trần Xuân Hoa đã dường như hiểu hết, chỉ “À” một tiếng dài.Ninh Hương thấy Trần Xuân Hoa ở đây, cô và Lâm Kiến Đông cũng không tiện nói về chuyện ở nhà thuyền, chỉ có thể cùng bà nói chuyện nhà ông này bà kia trong thôn.

Tạm thời cô cũng không có tâm trạng nói chuyện nhà chuyện cửa, nên chào một câu rồi quay về.Đợi cô đã đi khuất, Trần Xuân Hoa nói với Lâm Kiến Đông đang giặt quần áo: “Xem ra ở nhà chồng chịu thiệt thòi rồi.”Lâm Kiến Đông nhớ đến lời Ninh Hương nói khi nãy, đáp: “Có lẽ vậy.”Trần Xuân Hoa lại nói: “Ôi chao, nó chịu chút khổ này đã là gì? Người ăn không no mặc không ấm còn đầy ra đấy kìa.

Con gái đi lấy chồng, làm gì có ai không chịu thiệt thòi bên nhà chồng chứ? Nó cũng không học nhiều, có thể gả cho Giang Kiến Hải đã là may mắn rồi, nếu không phải trong nhà còn có mẹ già và ba đứa con nhỏ cần chăm sóc, loại gia đình ấy còn lâu mới đến lượt nó.”Lâm Kiến Đông cúi đầu giặt quần áo, nói một câu: “A Hương rất tốt mà.”Trần Xuân Hoa nói: “Tính cách thì tốt, nhưng lại không đi học, Giang Kiến Hải đi xem mắt nhiều nơi nhưng không vừa ý ai, cuối cùng thì nhìn trúng nó, đấy không phải vì nó xinh đẹp, tính tình tốt, thì còn vì cái gì? Điều kiện gia đình nó tệ như thế, nghèo xơ nghèo xác.”Lâm Kiến Đông không nói thêm gì, chỉ cúi đầu vò quần áo nghe Trần Xuân Hoa nói dông nói dài, đem hết chuyện từ đời tổ tiên nhà người ta ra nói một lượt..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 11: 11: Gửi Điện Tín 1


Ninh Hương rời khỏi bãi sông không lập tức đi về nhà mà là đón gió sông đi loanh quanh mấy chỗ khác, gió bên hồ mát lạnh, mát mẻ hơn so với ngồi ở nhà nhiều.

Bây giờ mặc dù đã là mùa thu nhưng khí hậu của huyện Vu không có “mùa thu”, hết nóng sẽ đến mùa đông luôn.Đi dạo một vòng đến khi trời tối hẳn, Ninh Hương mới quay về nhà.Về đến nhà tắm rửa xong thuận tiện giặt quần áo, xong xuôi mọi việc liền vào phòng nằm ngủ.Ninh Lan chưa ngủ say, trong bóng tối nhỏ giọng mở miệng nói chuyện với Ninh Hương, “Chị, hay chị nói với em rốt cuộc là chuyện gì đi?”Ninh Hương nhắm mắt trong bóng tối, giọng nói có chút khó chịu: “Nói cái gì?”Ninh Lan đáp: “Uất ức trong lòng chị đó.”Nói ra chắc sẽ dễ chịu hơn đôi chút, cứ để mãi trong lòng như vậy, chỉ sợ sẽ nhịn ra bệnh mất.Mặc dù lúc này cô cùng Ninh Lan là chị em tốt thật lòng chân thành với nhau, Ninh Hương vẫn không kể về ước muốn và tâm trạng của cô như cũ, cô xoay người quay lưng lại với Ninh Lan, lại khó chịu nói một câu: “Không có gì muốn nói hết.”Ninh Lan bị từ chối nghẹn một lúc lâu cũng không hỏi nhiều nữa.* * *Đêm đầu tiên sau khi trọng sinh, Ninh Hương ngủ không hề an ổn.

Qua khe cửa sổ có ánh trăng lọt vào, cô yên tĩnh nhìn hoa cỏ được thêu trên màn, đấy là tay nghề của cô đời trước, trong đầu không ngừng hiện lên những chuyện của đời trước.Ngủ muộn, sáng hôm sau dậy càng muộn hơn.

Những người khác trong nhà đều dậy sớm, ăn sáng xong, Ninh Lan, Ninh Ba, Ninh Dương cùng nhau đi học, Hồ Tú Liên cùng Ninh Kim Sinh đến đội sản xuất làm việc, lúc này đang là vụ mùa mùa thu, trong đội rất bận rộn.Ninh Hương không đi học cũng không đi làm, tự mình cầm bát múc một thìa cơm, rót nước sôi để nguội ngâm một chút xong ăn cùng dưa chua củ cải khô lót bụng.

Ăn cơm xong rửa bát cho cả nhà, xong liền ra ngoài làm chuyện của mình.Qua mấy ngày nữa là Trung Thu, cô định đi lên thị trấn gửi điện tín cho người chồng trên danh nghĩa đó của cô Giang Kiến Hải, để anh ta lúc Trung Thu quay về một chuyến.

Cô không muốn đợi nốt chút thời gian còn lại đến cuối năm nữa, không muốn gặp thêm rắc rối trong nửa ít năm còn lại này, cô bây giờ phải ly hôn.Trong lòng nghĩ xong như vậy, Ninh Hương đeo cái cặp cũ đã tời cả mép ra cửa, đến bên sông ngẩng đầu nhìn xem, dự định xin ngồi thuyền xuôi gió của người khác lên thị trấn.Thời đại này, cả một vùng xung quanh Huyện Vu, từ thôn đến trấn, từ trấn đến tỉnh không có nhiều đường đi như sau này, ra ngoài đi lên Tỉnh hầu như đều dựa cả vào thuyền.

Ninh Hương cũng nghĩ muốn tự đi bộ lên thị trấn, nhưng sợ không tìm thấy đường, một ngày cũng không đến được thị trấn.Ở bên bờ sông đợi một lát, đang lúc Ninh Hương thất thần vò dây đeo cặp sách vàng đột nhiên nghe được giọng nói: “Muốn ra ngoài?”Ninh Hương hồi thần nhìn lại, là Lâm Kiến Đông - Đội trưởng của đội bọn họ, đang đong đưa thuyền đến trước mặt cô.

Cô khách sáo cười lên, nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Muốn đến thị trấn giải quyết chút chuyện, Đội trưởng anh đang đi đâu vậy?”Lâm Kiến Đông là một Đội trưởng rất nhiệt tình, từ sau khi làm Đội trưởng Đội sản xuất luôn tuân thủ nguyên tắc “vì dân phục vụ”, một lòng lo cho cuộc sống và hạnh phúc của các xã viên.Anh cười một cái nói: “Khéo quá, anh cũng lên Thị Trấn giải quyết công chuyện, lên đây đi.”Ninh Hương không khách sáo với anh, khi anh chèo thuyền đến cạnh bờ liền đi lên thuyền ngồi xuống.Hai người đều cùng lớn lên trong một đội, chơi cùng nhau đến lúc mười tuổi nên không cho là xa lạ.

Tối qua còn ngồi bờ sông nói chuyện mấy câu, giờ đây cũng không cảm thấy quá xa cách.

Có chuyện để nói, dù sao lúc nhỏ cũng chơi với nhau.Cuộc đời con người, chắc là khoảng thời gian thơ ấu là vô lo vô nghĩ nhất.

Ninh Hương đã sống một đời, có rất nhiều chuyện lúc nhỏ đã không còn nhớ rõ.

Nghe Lâm Kiến Đông dù là chuyện lớn hay nhỏ đều kể lại lần nữa, cô nghe mà không nhịn được vui vẻ, lâu lâu lại hì hì.Lâm Kiến Đông từ tối hôm qua gặp được Ninh Hương đã cảm thấy trên người cô bao phủ một tầng u ám.

Bây giờ thấy cô cười vui vẻ như vậy, giống như mặt trời ló rạng đánh tan bóng tối trong mắt cô, làm đôi mắt cô sáng bừng lên, vậy là anh lại nói càng hay say..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 12: 12: Gửi Điện Tín 2


Hai người một đường cười nói, chèo chiếc thuyền nhỏ từ thôn Điềm Thủy đến thị trấn.Lúc xuống thuyền tách nhau đi, Lâm Kiến Đông nói với Ninh Hương: “Nếu anh về muộn thì em cứ ở đây đợi anh một lúc, anh đưa em về.”Ninh Hương gật đầu nói cảm ơn với anh xong liền quay người đi vào thị trấn giải quyết chuyện của mình.Trên người cô có đem theo một chút tiền hơn nửa năm tích góp được nhờ vụng trộm thêu thùa, đầu tiên đến văn phòng điện báo gửi điện tín cho Giang Kiến Hải trước.

Bởi vì điện tín thu thiền theo số chữ, một chữ hết bốn xu, vậy nên Ninh Hương chỉ gửi đi bốn chữ----------- Trung Thu trở lại.Gửi điện tín xong, Ninh Hương tiện tay in một tờ đơn xin ly hôn, tiếp đó tiếp tục dạo đường thị trấn.Cô vê vê chút tiền trong túi, tính toán cuộc sống tiếp theo như nào, cái ăn cái uống cái chơi không mua cái gì cả, cuối cùng chỉ mua hai hộp dầu con Sò.Dầu con Sò đã là sản phẩm chăm sóc da rẻ nhất trong các cửa hàng bách hóa trên Thị Trấn, Ninh Hương mua nó về là muốn chăm sóc da tay mình trở lại như cũ.

Cô tất nhiên có thể thông qua việc đi làm kiếm điểm công nuôi sống bản thân, nhưng cô càng muốn dựa vào nghề thêu thùa kiếm tiền hơn.Hơn nửa năm nay ở nhà họ Giang bị sai xử làm mấy việc lặt vặt, ngón tay cô bây giờ đã có hơi thô ráp.

Công việc tinh tế như thêu thùa phải dùng sợi chỉ rất rất mảnh, nếu ngón tay thô ráp thì sẽ không làm được, nếu muốn làm công việc tinh tế thì chỉ có thể dưỡng lại tay trước.Ninh Hương rất có thiên phú trên phương diện thêu thùa nhưng đời trước sau khi gả cho Giang Kiến Hải, hai năm đầu ở lại nông thôn chăm sóc mẹ chồng Lý Quế Mai, còn lén lút làm một chút việc nặng nhọc để tích góp chút tiền riêng, sau đó vào Tỉnh cùng Giang Kiến Hải thì gần như không còn đụng vào việc thêu thùa nữa.Cuộc sống ở trên Tỉnh chẳng qua là mỗi ngày hậu hạ xong người già lại hầu hạ ba đứa nhỏ đó, bận việc trong việc ngoài, toàn là mấy việc ăn uống ngủ nghỉ lặt vặt làm người ta khinh thường.

Dù có làm nhiều hơn nữa cũng không có ai thừa nhận sự hy sinh của cô, đều cảm thấy cô đã chiếm hời lớn, đã hưởng phúc của Giang Kiến Hải.Chuyện đời trước không nghĩ nhiều làm gì, Ninh Hương bỏ hai hộp dầu con Sò vào trong cặp sách vàng, ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao.

Tiếp đó cô không tiếp tục đi dạo trên đường nữa, đeo cặp sách vàng quay về bến sông đợi thuyền.Khi đến bến sông quả nhiên Lâm Kiến Đông chưa quay lại, cô liền tìm một chỗ dưới bóng cây râm mát ngồi đợi.

Trong lúc ngồi nheo mắt nhìn thuyền qua lại trên sông, thuyền nhỏ ô bồng, nhà thuyền, có thuyền lớn còn in dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ” , phát động cơ kêu “Ầm ầm”.Ninh Hương nhìn được một lúc thì thu ánh mắt lại, lấy đơn xin ly hôn trong cặp sách ra.

Ngồi dưới bóng cây nhìn mấy chữ lác đác trên tờ giấy trắng, trong lòng cô nghĩ------ đến đại đội đóng dấu, cầm giấy ly hôn đến công xã xử lý thủ tục ly hôn là có thể giải thoát rồi, để Lý Quế Mai cùng Giang Ngạn, Giang Nguyên, Giang Hân ba đứa nhỏ hư đó cút đi!Đang lúc Ninh Hương nhìn đơn ly hôn nín thở xuất thần, Lâm Kiến Đông đã quay lại, anh thấy Ninh Hương ngồi ở bên này liền đi đến trước mặt chào hỏi cô: “Đợi rất lâu rồi phải không?”Ninh Hương nghe tiếng vội vàng gấp đơn ly hôn lại cất vào trong cặp sách màu vàng, nhưng động tác cũng phải là quá nhanh, bốn chữ “Đơn xin ly hôn” ở chính giữa tờ giấy vẫn rõ ràng lọt vào mắt Lâm Kiến Đông .Anh có hơi ngạc nhiên một chút, nhưng cuối cùng cũng không hỏi điều gì.Ninh Hương sắp xếp cặp sách xong đứng lên, trả lời Lâm Kiến Đông, “Đợi không lâu lắm, chúng ta đi về thôi.”Lâm Kiến Đông gật đầu, trước khi quay người đến bên thuyền còn theo bản năng nhìn cặp sách vàng của Ninh Hương một cái.

Khi quay người đi đến bến thuyền đột nhiên nhớ đến chuyện tối hôm qua Ninh Hương tìm anh làm nhà thuyền, trong lòng tự có suy đoán.Mặc dù trong lòng nghĩ nhiều nhưng cũng không nói ra.

Anh chèo thuyền đưa Ninh Hương về thôn, chỉ tán gẫu mấy chuyện không quan trọng.Ninh Hương tất nhiên sẽ không gặp ai cũng nói chuyện cô muốn ly hôn, cô không chủ động nói nhiều với Lâm Kiến Đông.

Sau khi thuyền bắt đầu chạy, lực chú ý của cô rơi xuống chồng sách Lâm Kiến Đông đang ôm trong lòng khi anh quay lại..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 13: 13: Gửi Điện Tín 3


Quét mắt nhìn chồng sách đó mấy cái rồi thôi, cô hỏi Lâm Kiến Đông: “Những quyển sách này là anh mượn à?”Lâm Kiến Đông đông đưa mái chèo gật đầu, “Lúc đi học có làm một cái thẻ mượn sách thư viện trên Thị Trấn, bình thường không có chuyện gì làm thì sẽ đến mượn mấy quyển sách về để buổi tối giết thời gian.

Em có muốn xem không? Muốn xem thì cầm về đi… …”Nói đến đây anh đột nhiên nhớ đến, Ninh Hương gần như không biết bao nhiêu chữ cho lắm.

Ban đầu cô chỉ học đến lớp hai, chỉ nhận biết được mấy chữ hán đơn giản trước mặt, cho cô đọc sách vậy tuyệt đối là đọc không hiểu, thực ra thì cũng không khác gì với mù chữ.Ý thức được bản thân nói chuyện không suy nghĩ dẫm phải chỗ đau của Ninh Hương, Lâm Kiến Đông vội vàng cười khan một tiếng nói: “Xin lỗi, anh quên mất em..”Ninh Hương không quan tâm mấy cái này, cô quả thực chính là một người mù chữ, có gì không thể nói chứ?Từ bỏ sự nghiệp học tập của bản thân để Ninh Lan đi học, tự dựa vào thiên phú và tay nghề thêu thùa của riêng mình, về nhà vùi mình vào công việc kiếm tiền để đóng học phí cho Ninh Lan, trợ giúp gia đình nuôi hai em trai song sinh vừa ra đời, trước đây cảm thấy vĩ đại bao nhiêu bây giờ liền cảm thấy nực cười bấy nhiêu.Có hy sinh nhiều hơn nữa, cho dù để người ta uống sạch máu thì cũng không có được sự tôn trọng và báo đáp cho dù là thấp nhất, bọn họ đều đã coi đây là điều tất nhiên, cảm thấy những chuyện này là một người con cả, một người chị cả như cô phải làm.Hồ Tú Liên cùng Ninh Kim Sinh trước giờ cũng chưa từng nghĩ cho cô, chưa bao giờ nghĩ trong lòng cô muốn điều gì.

Hy sinh bóc lột cô để nuôi em trai em gái, ngay cả hôn nhân cũng lợi dụng nốt, bắt cô phải gả cho một ông già lớn hơn cô mười tuổi bên người còn có mẹ già và bà đứa nhỏ.Cô không hề bằng lòng gả cho Giang Kiến Hải, từng khóc từng từ chối nhưng mà Hồ Tú Liên nói là vì tốt cho cô.

Nói cô còn trẻ không hiểu chuyện, đợi sau này tự nhiên sẽ hiểu được chuyện cô làm mẹ này đều là vì tốt cho cô.Sau này cô quả thực đã biết, vì tốt cho cô là giả, vì tốt cho trong nhà mới là thật.

Bọn họ dựa vào cô kiếm tiền hút máu cô còn chưa đủ, ngay cả hôn nhân cũng muốn lợi dụng, bóc lột giá trị duy nhất còn sót lại trên người cô, tiếp tục cống hiến vì gia đình.Mà sau khi tất cả giá trị của cô bị bóc lột hết thì liền trở thành mụ già vứt ra rìa bị tất cả mọi người trong nhà coi thường.Ninh Hương tất nhiên sẽ không nói những chuyện này cho Lâm Kiến Đông, cô cũng không có cảm xúc gì khi Lâm Kiến Đông nói lỡ lời.

Thực ra sau khi chết, hồn phách du đãng nhiều năm như vậy, cô đã học hết chữ hán từ sớm, cũng đã học được rất nhiều kiến thức khác, đọc sách không có trở ngại gì hết.Nhưng cô cũng chỉ là nhìn học, chưa từng động tay bao giờ, thế là nghĩ nghĩ nói với Lâm Kiến Đông: “Đội trưởng, sách vở khi anh đi học còn để ở nhà không? Cảm thấy không biết chữ thật là không hay, em muốn tự học nội dung trong sách, có thể cho em mượn dùng không?”Lâm Kiến Đông không ngờ cô muốn tự mình học, vô cùng ngạc nhiên.Phải biết là những năm này, đọc sách học tập không có tác dụng gì lớn, có rất nhiều người không muốn đi học, dù sao học tập cũng khô khan không thú vị.

Trong trường học cũng không bắt ép học tập, chỉ quan trọng tư tưởng giác ngộ chính trị tiến bộ, có rất nhiều người đi học mà không phải là học kiến thức.Anh nhìn Ninh Hương cười một cái nói: “Đều để ở nhà hết, nếu em muốn dùng, về nhà anh đưa qua cho cho.”Hai người cứ như vậy nói chuyện học tập cả đường, chầm chậm chèo thuyền về đến thôn Điềm Thủy.

Đưa Ninh Hương đến bên bờ sông nhìn cô xuống thuyền, đợi Ninh Hương xuống đến bờ đứng vững, Lâm Kiến Đông đột ngột nói một câu: “Chuyện nhà thuyền, giao cho anh đi.”Ninh Hương quay người phản ứng một cái, hơi mím môi chân thành nói: “Vậy xin cảm ơn Đội trưởng trước.” Ninh Hương về đến nhà, mẹ Hồ Tú Liên đang làm cơm trưa.

Ninh Lan ở trên trấn học cấp ba, buổi trưa không về nhà ăn cơm, phải đến chiều tối tan học mới về nhà.

Ninh Ba, Ninh Dương ngược lại đã quay về, đang ở bên ngoài đếm vỏ kẹo bảo bối mà chúng nó thu gom được.Ninh Hương vào phòng đặt cặp xuống xong ra ngoài giúp Hồ Tú Liên làm cơm..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 14: 14: Trạm Đặt Thêu 1


Ninh Hương là một người rất có năng lực, cho dù việc trong nhà ngoài nhà đều lo liệu ổn thỏa, hoặc là thêu thùa kiếm tiền cũng đều làm tốt hơn người khác rất nhiều.

Nếu không nhờ sự dốc lòng dạy dỗ của cô đời trước, ba đứa nhỏ hư Giang Ngạn đấy chưa chắc đã có tiền đồ sau này.Đương nhiên cũng vì cô có năng lực, Giang Kiến Hải mới không lo lắng về hậu phương, mẹ già trong nhà có người hiếu thuận dưỡng lão, con cái có người chăm sóc dạy dỗ, sau đó mẹ già qua đời anh ta đưa Ninh Hương lên Tỉnh sống chung, cuộc sống cũng trải qua vô cùng nhàn nhã và hoàn toàn không có bất cứ lo âu gì.Nhưng Ninh Hương sắp xếp trong ngoài nhà đều rất ổn thỏa, năng lực thích đáng, trong mắt bọn họ ngay cả cái rắm cũng không bằng.

Trong mắt họ, Ninh Hương chính là một thôn cô mù chữ chỉ biết làm chút chuyện nhà, chiếm lợi lớn của xưởng trưởng Giang Kiến Hải này.Nếu như không phải là Giang Kiến Hải, đời trước cô sẽ không trải qua “cuộc sống tốt đẹp” như vậy.Cho nên, lúc thường một chút địa vị gia đình cũng không cho cô.* * *Hồ Tú Liên nhìn thấy Ninh Hương quay về, bà liền lùi ra sau bếp nhóm lửa để Ninh Hương cầm muôi làm cơm.

Bà ở sau bếp nhóm lửa để chảo nóng lên, cười nói với Ninh Hương: “Ra ngoài chơi cả ngày, trong lòng chắc là dễ chịu hơn rồi chứ?”Ninh Hương tất nhiên biết bà có ý gì, tất cả mọi người đều đợi cô phóng tích tất cả uất ức trong lòng ra, đợi cô “làm” xong, sau đó quay về nhà họ Giang tiếp tục chăm sóc mẹ chồng cùng con trai con gái riêng, tiếp tục bám vào nhà họ Giang— thông gia tốt này.Ninh Hương không lạnh không nhạt nói: “Con đã nói rất rõ ràng rồi, sẽ không đổi ý.”Nghe thấy như vậy, gương mặt vốn đang đầy ý cười của Hồ Tú Liên bỗng chốc thay đổi.

Bà miễn cường duy trì góc độ cong lên ở khóe miệng, ngó đầu nhìn Ninh Hương kiên nhẫn nói: “A Hương, con rốt cuộc là làm sao vậy? Phụ nữ ly hôn, sẽ bị người ta mắng chết đấy, con biết mà? Lại nói, đối tượng tốt như xưởng trưởng Giang, con ly hôn rồi sẽ không tìm được người tốt hơn nữa đâu.”Ninh Hương không nhìn bà, chuyên tâm xào rau của cô, cuối cùng không nhịn nổi nữa, “Là con gả cho người ta không phải mẹ gả cho người ta, tốt hay không chỉ có trong lòng con biết.

Lý Quế Mai là một người nổi tiếng ngang ngược, mẹ chắc là biết.

Ba đứa trẻ Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân đó, đứa này nghịch ngợm dày vò hơn đứa kia, con còn không được đánh không được mắng, bình thường đối xử tốt với chúng nó như vậy, đừng nói để chúng nó coi con là mẹ, đến bây giờ chúng nó còn hoàn toàn không coi con là người, cả nhà hợp lại ức h**p người ngoài là con này.

Phí sinh hoạt mà mỗi tháng Giang Kiến Hải gửi về, con một xu cũng nhìn không thấy, toàn bộ đều ở trong tay Lý Quế Mai.

Con ở nhà họ giặt quần áo nấu cơm trồng rau chẻ củi, hầu hạ bốn người lớn nhỏ, đồ ngon trước giờ không đến lượt con một miếng, con rốt cuộc là mưu đồ cái gì? Mẹ nói đi, đây rốt cuộc cho là cái phúc gì?”Hồ Tú Liên nhìn Ninh Hương, nghe cô nói hết những điều này, vùng giữa lông mày bắt đầu nhăn lại, nửa ngày phun ra một câu: “A Hương, sao con lại trở nên ích kỷ như vậy? Kính già yêu trẻ không phải là điều nên làm à? Sao có thể chỉ nghĩ cho riêng mình được? Con trước đây đâu có như vậy.”Ninh Hương nghe thấy như vậy thì tức sắp nổ phổi luôn rồi.Cô biết mà, cùng bọn họ nói không thông đạo lý được, một chút đạo lý cũng không nói được.

Đúng vậy, trước đây cô không như vậy, đời trước cô cũng vậy, hiến dâng cả cuộc đời như một con ngốc, đổi lại là sự vong ơn và khinh thường của người khác!Cô là con cả chị cả, bởi vậy cô mới xui tám đời nuôi em trai em gái lớn đến như vậy, hy sinh bản thân để em trai em gái đi học, lúc thường có gì ngon đều nhường hết cho em trai em gái, bây giờ còn phải dùng hôn nhân để trải đường cho bọn nó, không muốn làm chính là ích kỷ tư lợi!Cô là vợ Giang Kiến Hải cưới về, cũng là xui tám đời, giúp người ta hiếu kính mẹ già với chăm sóc giáo dục con cái, hy sinh nhiều như vậy ngay cả một miếng ăn ngon cũng đừng có mơ tưởng, nếu không chính là ích kỷ tư lợi!Có ai từng nghĩ cô muốn điều gì? Có ai biết cô thích đọc sách, cũng muốn đi học biết chữ để đọc sách báo? Có ai biết, cô cũng đã từng muốn tìm một người yêu thương lẫn nhau, kết hôn thương yêu chăm sóc lẫn nhau cả đời, sau đó sinh một đứa bé đáng yêu, đầu bạc răng long?Không có ai biết, không một ai biết cô muốn điều gì, cũng không ai muốn biết, càng không có ai quan tâm!.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 15: 15: Trạm Đặt Thêu 2


Hồ Tú Liên không quan tâm sắc mặt Ninh Hương không tốt, vẫn tiếp tục nhìn Ninh Hương nói: “Phụ nữ chúng ta đều như vậy, con gả cho ai thì không phải sống? Tốt xấu gì xưởng trưởng Giang có năng lực công việc tốt, trong nhà điều kiện tốt, con đợi bà mẹ chồng đó của con có chuyện rồi, lại để Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân nhận con làm mẹ rồi, các con cùng xưởng trưởng Giang đi lên Tỉnh, thì những ngày tháng sau đó không phải toàn là cuộc sống tươi đẹp à? Có người cha như xưởng trưởng Giang, Giang Ngạn ba đứa nhỏ đó có thể kém đến đâu được? Sau này, hoàn toàn là tháng ngày hưởng phúc của con rồi?”Ninh Hương nắm chặt xẻng xào trong tay, cố gắng ép bực tức xuống, nhấc mắt nhìn Hồ Tú Liên, “Nếu như gả cho ai cũng vậy, gả cho đàn ông đều sống cuộc sống như vậy, vậy thì cả đời không kết hôn cũng được! Ai là đồ ngu, nhất quyết tìm đàn ông sống cuộc sống như vậy! Tự tìm gánh nặng và phiền phức lớn như vậy! Con nói lần cuối cùng, cuộc hôn nhân này ly hôn là chắc rồi, ai nói cũng vô dụng!”Hồ Tú Liên cũng bị vẻ mặt hầm hầm giận dữ của cô làm tức lên, trừng mắt nói: “Mẹ cùng cha con không đồng ý, mẹ xem con dám ly hôn? Mẹ thấy con đúng là đầu óc có bệnh rồi, nghĩ gì nói đấy, ngay cả ly hôn cũng dám nghĩ! Xưởng trưởng Giang là người như nào, là người mà con muốn ly hôn là ly hôn! Cả đời phụ nữ chính là kết hôn sinh con, giúp chồng giáo dục con cái, con có hiểu không? !”Ninh Hương cười lạnh, “Bây giờ không phải xã hội cũ, bây giờ quốc gia khuyến khích nam nữ bình đẳng hôn nhân tự do, cuộc hôn nhân này con nói ly nhất định là ly.

Đây là chuyện của riêng con, không cần sự đồng ý của bất kỳ người nào! Phụ nữ cả đời chính là kết hôn sinh con, giúp chồng dạy con? Vậy đời này con sẽ chứng minh cho mọi người thấy, phụ nữ cũng có thể làm nên sự nghiệp!”Nói xong những lời này, cô cũng không có tâm tư xào rau nấu cơm nữa, vứt xẻng xào trong tay xuống một phát, lại bỏ thêm một câu: “Cơm này con không ăn nữa, mẹ tự làm đi.”Hồ Tú Liên thấy cô bỏ về phòng, hét lên với bóng lưng cô: “Ninh A Hương, mày làm mình làm mẩy cũng phải có mức độ thôi đó! Một đứa con gái như mày, chữ không biết mấy cái, có thể làm ra sự nghiệp gì? Mày mà dám ly hôn thì đừng bước vào cửa nhà này nữa, nhà họ Ninh chúng ta không cần đứa con gái bại hoại danh tiếng này!”Lúc Ninh Hương đeo cặp sách màu vàng ra cửa, đúng lúc gặp phải Ninh Kim Sinh đang quaY về.

Cô lạnh mặt ngay cả chào hỏi cũng không chào, lướt qua bên cạnh Ninh Kim Sinh mà đi.Ninh Kim Sinh gửi thấy mùi thuốc nổ trên người cô còn ngơ ngác một lúc.

Vào cửa thấy Hồ Tú Liên đang một mình làm cơm thì đi qua giúp một tay nhóm lửa, hỏi Hồ Tú Liên: “Tôi thấy A Hương sắc mặt không tốt đi ra ngoài, lại có chuyện gì vậy?”Hồ Tú Liên ở bên bếp binh binh bang bang xào rau vừa tức giận nói: “Lại nhắc đến chuyện ly hôn đó, cãi với tôi một trận xách túi đi ra ngoài rồi, nói không ăn cơm nữa.

Tôi thấy nó đúng là uống nhầm thuốc mà, trước đây tính cách mềm mỏng biết bao, ai gặp mà không khen một câu A Hương nhà chúng ta tốt? Làm vợ người khác rồi thì ngược lại, bây giờ đột nhiên quay về ầm ĩ như vậy, tính cách cũng thối thành như vậy, thật là làm người ta tức giận.

Chẳng qua chỉ là Giang Ngạn nghịch ngợm đẩy nó một cái, bị đụng đầu, cũng không có gì đáng ngại cả, có cần thiết phải như làm vậy không?”Ninh Kim Sinh nghe nói vậy cũng tức lên, “Bà cứ để nó ầm ĩ, Giang Kiến Hải bây giờ đang ở tỉnh khác khảo sát học tập, ai đi ly hôn với nó? Tôi muốn nhìn xem, nó có thể làm nên chuyện gì, chúng ta chẳng qua là để láng giềng làm trò cười thôi.

Ồn ào xong quay về nhà họ Giang, người khổ không phải là nó à!”Hồ Tú Liên cũng thật sự bị làm cho tức giận, nhưng bà vẫn lo nghĩ tình huống thực tế, nhìn Ninh Kim Sinh nói: “Nó cứ càn quấy như vậy không chịu về, nhà họ Giang người ta khẳng định có ý kiến với nhà mình, nói chúng ta không biết dạy con gái, còn nói chúng ta không hiểu chuyện.” Ninh Kim Sinh hít khí nghĩ nghĩ, “Vậy thì không cần đợi nó hòa hoãn lại cảm xúc gì nữa, chiều tối đội sản xuất tan làm tôi liền chèo thuyền đưa nó đi về.” Hồ Tú Liên giờ đây cũng không muốn để Ninh Hương ở lại trút uất ức gì nữa, gật đầu nói: “Đưa về đi.”.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 16: 16: Trạm Đặt Thêu 3


Ninh Hương buổi trưa không ăn cơm, trong thời đại quốc gia nghèo đói này, đói một hai bữa cũng chỉ là chuyện bình thường.

Lúc nhỏ khi lương thực ít hơn bây giờ, cô đều dành cái ăn để lại cho em trai em gái, chịu đói còn ít sao?Buổi trưa cô tùy tiện tìm một chỗ râm mát tránh khoảng thời gian nóng nhất đi qua, sau đó liền đeo cặp sách vàng đi trạm đặt thêu ở công xã.

Số tiền trong tay cô bây giờ có hạn, tất nhiên phải nắm chặt công việc thêu thùa tích góp chút tiền trong tay.Thời đại trước mắt này, làm giàu là không có khả năng, chỉ có thể theo trào lưu giải quyết vấn đề ấm no trước.Đời trước rời khỏi trấn Mộc Hồ hơn nửa đời người, Ninh Hương vẫn còn nhớ rất rõ hình dáng của trưởng trạm trạm đặt thêu trên trấn Mộc Hồ.

Gặp mặt rồi thì cảnh tượng trong đầu càng trở nên rõ ràng hơn, trạm trưởng Trần mặc một cái áo choàng màu xanh lam cười nói với cô: “Lâu rồi không thấy cô đến.”Ninh Hương cười cười: “Trong nhà có hơi bận.”Nói kỹ càng hơn là, gần đây là vụ mùa mùa thu, ruộng đất trong nhà có hoa màu cần thu hoạch, Lý Quế Mai luôn sai xử cô đi làm, cô lại phải vừa nấu cơm làm việc nhà, còn cả ngày bị Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân ba đứa nhỏ hư đó dày vò, cho nên gần đây cả tuần cũng không có thời gian đến trạm đặt thêu lấy nguyên liệu.Tiện mồm hàn huyên một câu lại hỏi: “Trạm trưởng Trần, còn có nguyên liệu không?”Thời đại này, nguyên liệu ở làng quê và thị trấn đều lấy từ trạm đặt thêu hoặc trang thêu ở trong tỉnh.

Sau khi lấy về phát cho thợ thêu dân gian, còn có chính là những tú nương thôn quê như Ninh Hương, sản phẩm đã thêu xong thông qua Tô Châu đưa đến các nơi như Thần Hải với Hồng Kông.Tú nương thêu một sản phẩm thực ra kiếm không được bao nhiêu tiền, tiền ít, thời gian cũng rất gấp rút, phải giao thành phẩm cho trạm đặt thêu trong khoảng thời gian quy định.

Nhưng cho dù có ít tiền hơn nữa, đối với tú nương mà nói cũng là con đường tốt để kiếm chút tiền phụ giúp gia đình.Trạm trưởng Trần thừa nhận tay nghề của Ninh Hương, nói chuyện với cô cũng rất khách sáo, “Có có, còn có một chút vỏ gối với hoa mũi giày, cô đến muộn một bước thì tôi đã phát ra ngoài rồi.

Nếu cô đã đến, vậy thì cho cô cầm về làm là được.”Ninh Hương vẫn cười cười, không cần giả vờ thì giọng nói cũng dịu dàng, “Vậy thì cảm ơn trạm trưởng Trần rồi.”Trạm trưởng Trần đưa số lượng bao gối và hoa mũi giày cho Ninh Hương, ghi chép lại vào sổ sách, buông bút xuống nhìn Ninh Hương cười nói: “Còn có mấy việc cần kỹ thuật cao, cô có muốn làm không? Nếu cô cảm thấy thời gian cho không đủ thì tôi sẽ nới lỏng cho cô?”Mấy đồ dùng gia đình như vỏ gối, vỏ chăn, đệm ngồi, khăn trải bàn này không cần dùng sợi tơ mảnh nhiều, tất nhiên được coi là công việc thêu khá thô.

Công việc tinh tế chú trọng nhiều, cũng không phải tú nương bình thường ai cũng có thể làm.Ninh Hương không làm công việc tinh tế, tất nhiên không phải là vì thời gian mà trạm đặt thêu cho không đủ.

Cô là một người chỉ cần bắt đầu thêu thùa là có thể quên ăn quên ngủ, cho dù dành tất cả thời gian đều tận dụng hết, cô cũng có thể hoàn thành sản phẩm thêu trong thời gian quy định.Không nhận việc này là vì tay không làm được nữa, cô hơi mở lòng bàn tay ra, cúi mắt nhìn ngón tay vừa khô vừa thô ráp, hít nhẹ một hơi ngẩng đầu tiếp tục cười nhẹ nói: “Trạm trưởng, tôi tạm thời làm không được, đợi một thời gian nữa đi, qua một thời gian nữa tôi lại làm.”Trạm trưởng Trần tự nhiên không miễn cưỡng cô, đưa nguyên liệu vỏ gối và hoa mũi giày đã đếm xong bọc lại cho cô liền để cô đi.Bữa cơm buổi sáng ăn không nhiều, buổi trưa lại không ăn cơm, trên đường từ công xã về Ninh Hương chỉ cảm thấy bụng rất là đói.

Bụng kêu ọc ọc hai tiếng, cô nuốt ngụm nước bọt ép cảm giác bụng rỗng xuống coi như không có chuyện này, tiếp tục đi nhanh qua cầu đá quay về đại đội Điềm Thủy.Về đến đại đội Điềm Thủy cũng không về nhà, trực tiếp đến phường thêu ở đại đội.Huyện Vu tổng cộng có bảy công xã, gần như hơn nửa công xã đều có trạm đặt thêu riêng, mà công xã có trạm đặt thêu dưới quyền đại đội thì gần như đều có phường thêu riêng.

Tú nương nông thôn có thể tự mình ở nhà thêu thùa, cũng có thể đến phường thêu làm cùng nhau, thời đại này chú trọng làm việc tập thể nhất.Khung thêu của Ninh Hương để ở nhà họ Giang không mang về, bây giờ cô cần thêu nên chỉ có thể đến phường thêu ở đại đội dùng khung thêu của công bên trong đó một lúc.

Tự nhiên cũng là vì tránh Hồ Tú Liên cùng Ninh Kim Sinh, tránh cho lại cãi nhau vì chuyện ly hôn, phiền muốn chết..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 17: 17: Đừng Hòng Ép Buộc Cô 1


Trong phường thêu có bốn năm tú nương đang thêu thùa, đều là phụ nữ ở đại đội Điềm Thủy.

Bọn họ tự nhiên cũng đều nhận biết Ninh Hương, một người phụ nữ hơi béo trong đó tóc cắt ngắn ngang tai, nhìn thấy Ninh Hương thì cười nói: “Ùi ôi~ đây không phải là phu nhân xưởng trưởng đại đội Cam Hà à, sao lại đến đại đội Điềm Thủy chúng tôi vậy?”Ninh Hương còn nhớ người phụ nữ béo này, lớn hơn cô bảy tám tuổi, từ đội hai của bọn họ gả sang đội bốn.Phụ nữ nông thôn lắm mồm lắm miệng, tuy rằng nói ra thì có chút kỳ cục, nhưng cũng không phải là có ác ý,vì vậy Ninh Hương không để trong lòng, chỉ cười một chút cho có lệ, cũng không để tâm đến.Cô đi rửa tay trước, quay về liền trực tiếp đi tìm một chiếc khung thêu không ai dùng.

Ngồi xuống lấy ra dầu ngao tỉ mỉ xoa tay, rồi đem vải mà cô nhận từ trạm thêu ra, cố định nó trên khung một cách cẩn thận.Kích thước của hoa trên mũi giày rất nhỏ, dù gì thì mũi giày cũng chỉ to được như thế vậy nên không cần dùng đến khung thêu loại to, dùng tay cầm thêu là được, nhưng vỏ gối lại cần dùng khung lớn.Ninh Hương không nói gì, nhưng người phụ nữ béo Hồng Đào lại nhìn thấy cô ngồi xuống lập tức tự mình ghé sát lại, nhìn vết băng bó trên trán Ninh Hương, tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Đánh nhau với mẹ chồng à?”Những thợ thêu khác không ghé đến bên cạnh, nhưng thi thoảng lại liếc qua một cái, dựng thẳng tai lên nghe ngóng.Ninh Hương cố định xong tấm vải liền lấy sợi tơ để gọn sang một bên, lại từ trong túi lấy ra kéo và kim thêu đã chuẩn bị từ trước, vừa thong dong làm việc vừa nói: “Bị trẻ con đẩy ngã, đập đầu vào góc bàn.”Nghe đến đây, bản tính hóng hớt trong lòng Hồng Đào trong phút chốc giảm đi vài phần, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Trẻ con đứa nào cũng như thế cả, nhất là lúc chúng nó lên tám lên chín, chọc người ta tức điên lên, hận không thể nhét chúng lại vào bụng.

Em tự nhiên lại có thêm ba đứa con, lại còn không phải là mình sinh ra, chắc chắn là khó quản hơn rồi.”“Đúng vậy đấy.”Ninh Hương không có hứng thú nói chuyện nhà chuyện cửa, đặc biệt là về Lý Quế Mai và ba đứa bé hư Giang Ngạn.

Cô chỉ đáp qua loa lại một câu, chọn lấy một sợi tơ màu đỏ sẫm đem tách ra, xỏ tơ xong xuôi bèn cúi đầu chăm chú thêu hoa. Hồng Đào thấy cô không muốn nói nhiều, cũng không tiếp tục hỏi han thêm nữa, nở một nụ cười gượng gạo, quay về chỗ ngồi của mình, tiếp tục thêu hoa.Ninh Hương chăm chú thêu hoa, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên công việc.

Ở kiếp trước sau khi cùng Giang Kiến Hải lên thành phố, cô đã không còn được động đến nghề thêu, cho dù là tốc độ hay kỹ năng đều không được như trước kia nữa.Cô thêu tỉ mỉ và chậm rãi, chủ yếu là để bản thân thuần thục dần.Hồng Đào và những thợ thêu khác thấy cô chỉ cắm đầu chăm chú thêu thùa không nói gì, cũng không còn tìm đến cô lân la dò hỏi chuyện của cô, chỉ coi cô là như người tàng hình.

Bọn họ vừa thêu thùa vừa chuyện trò, đều là những chuyện linh tinh nhà người này nhà kẻ nọ ở trong thôn, nói đến chuyện vui còn vui đến mức bật cười ha hả.Thêu được khoảng nửa tiếng đồng hồ, cổ bắt đầu mỏi rã rời, Hồng Đào đặt kim xuống x** n*n cổ và vai, rồi đứng dậy vỗ vào lưng cô thợ thêu ngồi bên cạnh, hai người cùng nhau đi vệ sinh.Buộc xong dây giày, chỉnh xong quần áo rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh, Hồng Đào nói với cô thợ thêu: “Xem ra chịu không ít thiệt thòi nhỉ?”Người thợ thêu nọ đáp: “Chắc chắn là vậy rồi, A Hương là cô gái nổi tiếng khắp thôn trên thôn dưới là khéo tay hay làm, tính tình tốt lại dịu dàng, nếu như không phải chịu nhiều thiệt thòi thì sẽ không mang cả cục u trên đầu quay về đại đội Điềm Thủy làm thợ thêu.”Hồng Đào không nhịn được thương xót mà thở dài: “Phu nhân xưởng trưởng đúng là có danh có tiếng, nhưng làm mẹ kế của ba đứa trẻ thì không dễ chút nào.

Tôi còn nghe nói mẹ chồng cô ấy không chịu lên thành phố, còn phải ở lại quê hầu hạ đấy.”“Trên đời chuyện gì cũng như vậy cả, không có gì là không phải đánh đổi mà có được.

Xưởng trưởng Giang nếu như không phải còn có ba đứa con thì chịu lấy A Hương làm vợ sao? Với điều kiện hiện giờ của anh ta, chắc chắn sẽ tìm một cô gái có công việc ổn định trong thành phố, đúng không?”Hồng Đào gật gù, “Chính là đạo lý này.”.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 18: 18: Đừng Hòng Ép Buộc Cô 2


Ninh Hương mặc kệ những lời người khác nói sau lưng, nếu cô để tâm đến thì sẽ giống như kiếp trước, không đem chuyện bị ngã đập đầu để trong lòng, càng không tức giận muốn ly hôn, người khác hỏi thì nói là không cẩn thận bị ngã thôi, dùng thái độ khoan dung rộng lượng từng chút một xóa bỏ hiềm khích giữa ba đứa trẻ Giang Ngạn Giang Nguyên và Giang Hân, khiến chúng dần dần chấp nhận người mẹ kế này, dạy dỗ chúng trở thành người tài.Nhưng ở kiếp này suy nghĩ của cô hoàn toàn thay đổi, tất cả lời đồn đại ngoài kia cô hoàn toàn không để tâm, càng không còn bị chèn ép bị trói buộc.Thời gian còn lại của buổi chiều, Ninh Hương luôn ngồi trong trạm thêu làm việc.

Cúi đầu chuyên tâm xỏ chỉ thêu hoa, trên tấm vải đã in hình hoa văn thêu lên từng bông từng bông hoa mẫu đơn xinh đẹp kiều diễm, cánh hoa lồng ghép vào nhau, từng mũi từng mũi hiện ra.Buổi chiều Hồ Tú Liên và Ninh Kim Sinh đến đội sản xuất chấm công, cũng không quản Ninh Hương.

Chiều tối Hồ Tú Liên về nhà chăn heo nấu cơm, thấy Ninh Hương vẫn chưa về liền nói với Ninh Ba Ninh Dương vừa mới tan học về nhà: “Đừng nghịch nữa, đi tìm chị cả của các con đi.”Hành lý của Ninh Hương vẫn còn để trong phòng Ninh Lan, Hồ Tú Liên biết Ninh Hương vẫn chưa về nhà chồng.

Bà đã bàn với Ninh Kim Sinh rồi, đợi lát nữa ăn cơm tối xong sẽ chèo thuyền đưa Ninh Hương về nhà họ Giang, cô cứ ở mãi nhà mẹ đẻ không chịu về, mở mồm là đòi ly hôn, sớm muộn gì cũng bị người ta đồn gần đồn xa.Hai đứa trẻ Ninh Ba Ninh Dương thích nhất là ra ngoài hóng gió, nghe Hồ Tú Liên nói vậy hai đứa trẻ chạy vụt đi như một cơn gió.

Bọn chúng vừa tìm chị vừa chơi đùa, đi được một vòng, cuối cùng nhìn thấy Ninh Hương ở trạm thêu của đại đội.Tìm thấy Ninh Hương, hai đứa trẻ thở hồng hộc, nói: “Chị cả, mẹ gọi chị về ăn cơm.”Ninh Hương liếc mắt nhìn Ninh Ba Ninh Dương một cái, rất nhanh ánh mắt lại chuyển lên tấm vải trên tay, đáp một tiếng: “Chị biết rồi.”Ninh Ba Ninh Dương chuyển lời xong xuôi, cũng không ở lại lâu, quay người chạy đi.Ninh Hương thêu nốt cánh hoa còn đang dở, cô đã không còn ngượng tay giống như hồi chiều vừa mới bắt đầu thêu nữa.

Nhìn những thợ thêu khác lần lượt về nhà, cô khẽ hít vào một hơi, cất gọn đồ nghề, cũng đứng dậy rời khỏi trạm thêu.Về đến nhà cũng vừa lúc cả nhà đang ăn cơm, Ninh Hương cất đồ nghề vào trong phòng của Ninh Lan rồi ra ngoài giúp đỡ lấy bát lấy đũa.

Cô vẫn như cũ không nói gì nhiều, ngồi xuống cầm đũa cúi đầu ăn cơm.Ninh Kim Sinh cầm đũa lên, nhìn cô một cái, hắng giọng nói: “Không thể làm theo ý con được, ăn cơm xong cha sẽ chèo thuyền đưa con về.

Kết hôn rồi thì thành người lớn rồi, không thể việc gì cũng làm theo ý mình được.”Nghe vậy, bàn tay cầm đũa Ninh Hương khẽ khựng lại.

Cô cúi đầu nhai cơm không nhìn Ninh Kim Sinh, cũng không mở miệng đáp lại.

Trong lòng cô hiểu rõ, đáp lại chắc chắn sẽ cãi nhau, thế thì thà rằng coi như không nghe thấy, im lặng ăn cơm xong rồi nói.Tuy rằng vẻ mặt cô không thể hiện biểu cảm gì, nhưng trong lòng cô lại suy nghĩ rất nhiều.

Ví dụ như cô nhịn không được mà cười lạnh một cái, nghĩ trong lòng bản thân sống cả một kiếp người có khi nào là làm theo ý mình? Từ nhỏ cô đã bị ép phải hiểu chuyện, hiểu chuyện của một đời người cũng không ai để ý đến điểm tốt của cô.Kiếp này cứ phải làm theo ý mình, việc gì cũng không nghĩ đến cái khác, chỉ nghĩ xem bản thân có muốn không.

Cô muốn ly hôn thì ly hôn, muốn kết hôn thì kết hôn, không muốn sinh con thì không sinh, muốn sinh thì sinh!Chỉ cần cô muốn.Chỉ cần cô tình nguyện.Bất kỳ ai cũng đừng hòng ép buộc cô!Ninh Kim Sinh thấy Ninh Hương không nói gì, cứ ngỡ cô nghe lời rồi, lại vừa ăn vừa nói tiếp: “Con hiếu thuận với mẹ chồng, chăm sóc tốt ba đứa trẻ Giang Ngạn, Giang Kiến Hải sao có thể tệ bạc với con? Mọi chuyện sẽ tốt thôi...”Ninh Hương bắt đầu lơ đãng, đem những lời Ninh Kim Sinh nói bỏ ngoài tai, một chữ cũng không để trong đầu.

Kiếp trước cô lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, từ nhỏ đã bị truyền đải những tư tưởng như vậy, không hề cảm thấy có vấn đề gì, bây giờ cảm thấy từng câu từng chữ như nhiễm độc..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 19: 19: Đừng Hòng Ép Buộc Cô 3


Cô thật lòng không muốn nghe những lời này nữa, nhanh chóng ăn xong cơm, bỏ bát đũa xuống, lúc đứng dậy ném lại một câu: “Những lời cần nói con cũng nói hết rồi, con không quay về đâu.”Ninh Kim Sinh nghe xong trừng mắt, ánh mắt chĩa về phía cô, gằn giọng hỏi: “Ninh Hương, rốt cuộc con có ý gì?”Ninh Hương không để tâm lời nói của ông, quay về phòng Ninh Lan ngồi xuống, trên mặt không có nét buồn, cũng không phí sức tức giận, chỉ lấy ra tấm vải cầm trên tay, tiếp tục thêu hoa văn trên mũi giày lấy về từ trạm thêu.Ninh Kim Sinh ngồi ở bàn ăn tức đến đầu muốn nổ tung, đôi đũa cầm trên tay cũng bị siết đến sắp gãy làm đôi.

Hồ Tú Liên cũng tức giận không thôi, nhưng bà không thể hiện ra ngoài, chỉ giữ tình tĩnh khuyên can Ninh Kim Sinh: “Ăn cơm xong rồi nói tiếp.” Ninh Kim Sinh bớt giận, tiếp tục ăn cơm.Ninh Lan cũng ăn rất nhanh, ngồi trên bàn không nói năng gì, ăn xong buông bát đũa quay về phòng.

Vào phòng nhìn thấy Ninh Hương đang ngồi mép giường cầm vải thêu hoa, chầm chậm bước đến, ngồi xuống cạnh Ninh Hương, nhỏ giọng hỏi: “Chị, chị rốt cuộc bị sao thế?”Ninh Hương tiếp tục thêu không nhìn cô, chậm rãi nói: “Chị nói câu nào khiến em không hiểu? À, chị là thôn nữ mù chữ, em là học sinh trung học, người có văn hóa, nghe không hiểu lời loại người bọn chị nói cũng đúng thôi.”Giọng nói tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng lời nói này của Ninh Hương lại mang theo cảm xúc, cảm xúc đến từ kiếp trước, Ninh Lan, Ninh Ba Ninh Dương sau này xem cô là một bà mẹ già không hiểu cái gì, mọi việc trong nhà đều không cho cô lên tiếng, thậm chí là bỏ qua sự tồn tại của cô.Có lúc Ninh Hương muốn hỏi cho bằng được, chỉ nhận được một câu: “Ôi dào, chị cả, nói thì chị cũng không hiểu, chị đừng hỏi nữa.”Không cho cô hỏi không cho cho quản, đến khi cha mẹ mắc bệnh rồi, cần người phụng dưỡng lại chưa bao giờ quên cô.

Nói tới nói lui chỉ có cô nhàn, chỉ có cô quen việc hầu hạ, ba chị em Ninh Lan bọn họ đều bận công việc, bận bịu đến không xoay xở được.Ninh Lan lớn ngần này rồi chưa từng bị Ninh Hương nói vậy bao giờ, nghe xong thì mặt đỏ tai hồng.

Cô nhìn Ninh Hương đang nghiêm túc thêu hoa, mím chặt môi, nói: “Chị, em gây tội gì với chị rồi?”Ninh Hương dừng động tác thêu, liếc nhìn Ninh Lan một cái, rất nhanh lại thu về, chuyên tâm tiếp tục thêu hoa, không nói gì thêm với Ninh Lan.Bây giờ Ninh Lan đúng là không làm gì có lỗi với cô, nhưng cũng không làm gì giúp cô cả.

Từ khi Ninh Lan lên tiểu học, học phí 9 năm đều do cô đi thêu kiếm về, bởi vì Ninh Kim Sinh cũng không muốn Ninh Lan đi học.Năm ấy vừa hay Hồ Tú Liên sinh Ninh Ba Ninh Dương, trong nhà đột nhiên có thêm hai đứa trẻ, Hồ Tú Liên không thể đi làm kiếm tiền, cuộc sống nghèo khó nay lại càng nghèo khó hơn.

Điều kiện gia đình có hạn, Ninh Kim Sinh ép Ninh Hương bỏ học giúp gia đình kiếm tiền, Ninh Hương không muốn Ninh Lan cũng chịu thiệt thòi như mình, là cô giúp Ninh Lan nắm giữ cơ hội được đi học.Trước khi thôi học, Ninh Hương chỉ là rảnh rỗi theo bà ngoại học thêu.

Sau khi thôi học phải kiếm tiền mua gia dụng, nuôi Ninh Lan đi học, cô chính thức đi làm thợ thêu, học tập từ các thợ thêu lành nghề trong thôn, từ biết ít đến thành thạo.Tài thêu của Hồ Tú Liên cực kỳ kém, căn bản không thể thêu ra cái gì dễ nhìn cả, nhưng Ninh Hương có lẽ di truyền từ năng khiếu của bà ngoại, năng lực thêu thùa rất cao, tuổi còn nhỏ nhưng thêu thùa rất tốt.

Đương nhiên năng lực của bản thân cô ở phương diện nào cũng tốt, lúc đi học thành tích cũng xếp hạng nhất hạng nhì, tuy rằng lúc đó chỉ là hồi lớp một lớp hai.Thật ra cô vẫn luôn không hiểu, cô vì Ninh Lan bỏ công bỏ sức nhiều như vậy, vì gia đình này đánh đổi nhiều như vậy, ngày ngày đêm đêm cắm đầu làm việc tích lũy sản phẩm nhận tiền, tiền kiếm được gần như không có vài đồng là tiêu trên người cô, khi Hồ Tú Liên muốn đi làm, cô còn phải giúp trông nom Ninh Ba Ninh Dương, làm nhiều việc như vậy, tại sao không có ai biết ơn cô chứ?Bởi vì cô là chị cả, nên như vậy là đáng đời sao?.
 
Back
Top Bottom