Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái

Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái
Chương 70: Ngoại truyện 5



Giang Lập Hạnh vừa nhận được báo cáo kiểm tra từ bệnh viện, bệnh ung thư phổi của anh ấy đã ở giai đoạn cuối, anh ấy không còn nhiều thời gian nữa.

Ban đầu, để con gái có một gia đình trọn vẹn, anh đã bước thêm bước nữa, bà mối khi giới thiệu với anh chắc chắn rằng đứa con của người phụ nữ này đã được chồng cũ nhận nuôi, nên anh mới đồng ý đi xem mắt.

Ban đầu Nhiên Nhiên rất hòa thuận với mẹ kế nên anh cũng rất yên tâm, sau này Hoàng Như Quyên khóc lóc nói rằng đứa con của cô đang nằm trong tay người mẹ kế, muốn đón đứa bé về. Đấu tranh rất lâu, anh ta cũng mềm lòng và đồng ý.

Ai biết rằng sau khi Đường Tuy Thảo được đón về, mối quan hệ của Nhiên Nhiên với gia đình ngày càng rạn nứt, sau đó đã chuyển ra ngoài. Giang Lập Tân cảm thấy buồn cười và thảm thương. Anh xuống biển kiếm tiền là để tạo điều kiện sống tốt hơn cho con gái nhưng kết quả cô con gái lại không nhận anh là cha nữa. Vậy anh ta phấn đấu vì điều gì?

Giang Lập Tân ngồi trong công ty cho đến khi mọi người tan làm, nhưng anh không ngờ hai cô gái tràn đầy năng lượng đã đến. Trông như học sinh trung học, Giang Lập Tân chớp chớp mắt, con gái anh đã cũng từng rất trong sáng như vậy.

"Hai đứa các con là cháu gái của Cố tiên sinh đúng không?"

Giang Lập Tân nghe qua không ít chuyện của Cố Tri Nam, đều là nghe được từ chỗ kế nữ Đường Tuy Thảo, mười lăm tuổi đậu đại học, tốt nghiệp xong từ chối công việc được sắp xếp, xuống biển mở công ty, niên thiếu hữu vi.

Lúc trước Giang Nhiên chạy đến công ty của Cố Tri Nam và Hàn Kinh Thần hợp tác, chính là để phục thù người chị kế. Lúc trước quan hệ của mấy đứa trẻ này, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cho Giang Lập Tân đau đầu. "Các con đến tìm chú có việc gì sao?" Giang Lập Tân hỏi.

Hàn Hâm Tinh nói: "Chị Giang và anh trai con đang yêu nhau, con đến đây để thương lượng với chú Giang một chút, gia đình các người bỏ rơi chị Giang, chị ấy chỗ này không tốt chỗ kia không tốt, vậy thì đoạn tuyệt quan hệ, sau này không cần qua lại, chú yên tâm, chị ấy sẽ không buồn đâu, vì sau này chị Giang còn có chúng con, chỉ cần các người đừng đến làm phiền chị ấy."

Giang Lập Tân kinh ngạc: "Vợ chú điện thoại đến nói, nó là vì giận dỗi nên mới tiếp cận anh trai con, gia đình các con không để bụng sao?" Hàn Hâm Kinh chế nhạo: "Chị Giang và anh trai con là tình cảm từ hai phía, chú không tin người tốt, sao lại đi tin người xấu?" Giang Lập Tân nói không nên lời.

Tinh Tinh nói tiếp: "Con người có lúc đi vào chỗ chết, mới biết được ai là người thật lòng quan tâm mình, nếu như chú đồng ý, có thể giả vờ bị phá sản, thử xem cuối cùng ai sẽ là người ở lại bên cạnh mình, có thể đến lúc đó, chú mới nhìn ra rõ ràng, chẳng qua người nhà chúng con tai nghe mắt thấy, đều tin rằng anh trai và chị Giang thích nhau."

"Đường Tuy Thảo đó, thực ra có rất nhiều người yêu thích cô ta, nhưng mà tiếc thay, cả nhà chúng con đều ghét cô ta." Sau khi hai cô gái rời đi, Giang Lập Tân cả đêm không ngủ, ngày thứ hai tìm đến luật sư để lập di chúc.

......

Tinh Tinh và Xán Xán dạo chơi ở Thành Bằng trở về, ngày hôm sau đến trường học điền nguyện vọng thi đại học. Tô Anh kể với hai người họ việc Hữu Hữu bị bệnh: "Hay là hai người các con đi thăm Hữu Hữu trước đi." Hữu Hữu sau khi vượt cấp để thi đại học, Trần Vô Thanh và Hách Xuân Anh kết hôn, Hữu Hữu kiên trì dọn ra ngoài, còn đưa ra ví dụ, nói Tinh Tinh Xán Xán cũng đã dọn ra, cậu ấy cũng muốn có chút không gian riêng tư. Trần Vô Thanh liền lấy tiền tiết kiệm ra, mua cho Hữu Hữu một căn nhà nhỏ gần trường học trong tứ hợp viên.

Xán Xán chứa đựng một chút tâm tư: "Chị, hôm nay em có chút việc, chị thay mặt hai chúng ta đi thăm Hữu Hữu đi."

Hàn Hâm Tinh biểu cảm như gặp quỷ, đầu óc của người em gái này thật sự là có vấn đề rồi.

"Không đi, chị có chuyện phải bàn bạc với thím hai, em tự mình đi thăm Hữu Hữu đi."

Tô Anh cảm thấy hiểu lầm giữa ba đứa trẻ này quá lớn rồi. Cô đóng cửa, chân thành nói chuyện với Tinh Tinh: "Tinh Tinh, tại sao con không muốn đi đến trường học của Hữu Hữu, dì hai có thể nhìn ra, thật ra con khá thích nó."

Hàn Hâm Tinh đỏ mặt, không có gì qua mắt được dì hai, cô ấy đã cố gắng hết mình để kiềm chế rồi, vẫn là bị dì hai phát hiện.

Lúc cô ấy nói chuyện với Hữu Hữu, màu hào quang sẽ thay đổi. Cô không có gì để biện minh: "Dì hai, con đã từng nói sẽ bảo vệ Xán Xán, không có ai quan trọng hơn người nhà của con, sau này con vẫn sẽ thích người khác, thật sự không có gì nghiêm trọng cả, con cũng sẽ không hối hận, con sẽ không bao giờ vì một người đàn ông mà ảnh hưởng đến tình cảm chị em của chúng con."

Tô Anh trong lòng mềm nhũn, cô gái nhỏ này, nếu như hôm nay không nói ra, Tô Anh sợ rằng đứa trẻ này sẽ hối hận.

Cô nói: "Vậy con có từng nghĩ tới, có lẽ người Hữu Hữu thích chính là con?"

Hàn Hâm Tinh sửng sốt: "Không thể nào?"

Tô Anh cười hỏi: "Tại sao không thể?"

"Xán Xán, tính cách của em ấy rất tốt, em ấy vừa ngoan vừa dễ thương. Con trai thích kiểu người như em ấy như vậy. Con thường hét vào mặt Hữu Hữu rằng anh ấy không nên thích con."

"Điều đó không chắc chắn đúng đâu. Hữu Hữu khi còn nhỏ rất ngưỡng mộ con, sau đó thằng bé và cha nó đi đến nơi khác, con viết thư động viên thằng bé, nó thầm thích con cũng không có gì lạ, dì cũng từng nhìn thấy màu hào quang khi Hữu Hữu và các chị em của con ở cùng nhau, nó đang yêu thầm con."

Hàn Hâm t*nh h**n toàn sửng sốt, sau đó lại lo lắng: "Vậy nếu Xán Xán biết thì phải làm sao, em ấy sẽ đau khổ đến chết mất!"

Tô Anh cười: "Dì cũng đã thấy hào quang của Xán Xán, nó và Hữu Hữu chỉ có tình bạn mà thôi, từ đầu đến cuối người hiểu lầm chỉ có con thôi."

Lúc này, Cố Xán Xán áp tai vào cửa đẩy vào. Cô cười khúc khích nói: "Chị, em không thích kiểu em trai, anh ta không dám tỏ tình với chị, liền lôi kéo em cho anh ta lời khuyên, bây giờ nói ra thì quá tốt, còn nữa, em muốn đăng ký vào Đại học Khoa học Chính trị và Luật Tây Nam, chị không được phép phản đối."

Hàn Hâm Tinh xấu hổ và xác nhận lại lần nữa: "Xán Xán, tình cảm không có chuyện nhường hay không nhường, em thực sự không thích Hữu Hữu sao?"

Xán Xán xác định lại lần nữa: "Chị mau đến gặp Hữu Hữu đi, em không đi cùng chị đâu." Tâm trạng của Hàn Hâm Tinh lại vui vẻ trở lại, cô nắm lấy tay em gái mình: "Trước tiên đi điền đơn đăng ký nguyện vọng, sau đó hẳn đi gặp Hữu Hữu."

Tô Anh đã có một kỳ nghỉ hè rất thoải mái. Giấy báo nhập học của cả hai cô gái đã được gửi đến, Tinh Tinh được nhận vào Đại học Thanh Hoa và trở thành học muội của Hữu Hữu, Xán Xán một mình đến nơi khác nhập học, các anh chị em và chú của cô ấy rất lo lắng, nhưng Xán Xán nhất quyết tự đi nộp báo cáo nhập học, không để bọn họ đến tiễn, Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn lo lắng, đưa Xán Xán đến trường nộp báo cáo, đưa con gái đến tận ký túc xá, Xán Xán nóng lòng chào đón cuộc sống đại học độc lập, thúc giục: "Bố mẹ ơi,nhanh đến ga xe lửa, bố mẹ vẫn có thể bắt kịp chuyến tàu hôm nay."

Bạn cùng phòng của cô ấy nhìn vào khuôn mặt của Hàn Cảnh Viễn và Tô Anh, rất ngạc nhiên. Làm thế nào có thể có cha mẹ trẻ như vậy?

Còn tưởng rằng bọn họ là anh chị em.

Cố Xán Xán mỉm cười hạnh phúc: "Cha mẹ tôi dường như không già đi trong mười năm qua."

Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn không vội quay lại, họ ở lại thêm hai ngày để tham dự lễ khai giảng của Xán Xán.

Trưởng khoa đọc diễn văn là một người phụ nữ trí thức và thanh lịch, khi cô ấy bước xuống sân khấu, Tô Anh đi ngang qua và va vào vai cô ấy.

Cô ấy liên tục xin lỗi: "Vị bạn học này, tôi không làm bạn bị thương chứ?"

Tô Anh được khen trẻ trung đương nhiên rất vui, cô cười chỉ vào Cố Xán Xán bên cạnh và nói: "Tôi đưa con gái tôi đến báo danh nhập học, đứa bé là học sinh mới của trường này."

"Vậy thì cô thật sự trẻ trung đó." Tô Anh nhìn màu hào quang của chủ nhiệm, cô ta rất ngay thẳng ôn nhu, nhưng khí sắc hào quang lại có một vết nứt dài, nghĩa là cô ấy có một nỗi đau không thể nào quên được.

Buổi tối trở lại phòng khách, Hàn Cảnh Viễn hỏi vợ: "Buổi tối chủ nhiệm có chuyện gì sao? Còn mang ẩn ý muốn Xán Xán đến khán đài để ‘gặp mặt’ cô ấy?" Tô Anh thở dài: "Bản thân Xán Xán sẽ đăng ký vào Đại học Khoa học Chính trị và Luật, con bé đã gặp bà của mình khi nó đến trường, đây là nhân duyên, lần này em không muốn can dự vào, bốn năm đại học, xem xem bọn họ có nhận ra nhau không."

Còn câu chuyện ở giữa, Tô Anh định để Xán Xán tự mình tìm ra. Cô ấy luôn tin vào duyên phận, và duyên phận này là do chính Xán Xán tìm ra.



Sau khi trở về Bắc Kinh, Hàn Kinh Thần nói muốn đưa Giang Nhiên về nhà ăn cơm. Đây cũng xem như là đi ra mắt với trưởng bối rồi. Dù là gặp mặt trưởng bối, nhưng Kiều Lan Lan còn vui hơn Tô Anh, tự chạm vào khuôn mặt vẫn còn sạch sẽ và xinh đẹp của chính mình, cô ấy hạnh phúc nói: "Tôi sắp làm bà ngoại rồi sao? Ôi, tôi thực sự là không quen đó."

Tô Anh không nhịn được cười.
 
Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái
Chương 71: Ngoại truyện 6



Khi Tô Anh lần đầu tiên xuyên không đến, đầu óc cô trống rỗng trong vài giờ và cô không thể nghĩ được gì.

Bốn đứa trẻ trước mặt trông bẩn thỉu, nhưng từ khuôn mặt hồng hào và cơ thể khỏe mạnh, có thể thấy mức sống trước đây của chúng rất tốt.

Đứa lớn gọi cô là chị, đứa bé gọi mẹ, hai người cùng một nhà.

Một bé trai và một bé gái khác là hai anh chị em.

Vài giờ sau, Tô Anh từ trong miệng của bốn đứa trẻ mới biết được nhân quả, thân thể này khi lấy chồng có tổ chức yến tiệc nhưng không có giấy đăng ký kết hôn.

Cậu bé tên Hàn Kinh Thần nói: "Dì Tô, chú hai của cháu là Hàn Cảnh Viễn, sau khi chúng ta xuống núi trở về thành phố, dì có thể gọi chú ấy hộ chúng cháu được không?"

Đầu óc cô như bị sét đánh, đầu trống rỗng trong nháy mắt lại tràn đầy ký ức.

Hàn… Hàn Cảnh Viễn... Hàn Cảnh Viễn...

Tô Anh nhớ rằng cô đã xuyên không từ thế giới khác và không có ký ức của nguyên chủ, nhưng lại có thể nhớ tất cả những trải nghiệm của mình ở thế giới khác.

Nếu chú hai của Hàn Kinh Thần là Hàn Cảnh Viễn mà cô biết, thì đây không phải là lần đầu tiên cô đến thế giới này.

Quả nhiên, không có chuyện vô duyên vô cớ xuyên không, cô nhất định đã từng tới thế giới này.

"Chú hai của con... chú ấy đã kết hôn chưa?"

Hàn Kinh Thần không thích dì hai cho lắm, giống như trời đất, cậu và em gái bị bọn bắt cóc bắt đi, gián tiếp cũng là vì dì hai.

"À, lúc trước khi con và em gái bị bắt cóc, dì hai muốn ly hôn với chú hai."

Tô Anh không hỏi nữa, dù sao sau khi chia tay, cô cho rằng cả đời này hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nên đã xóa trí nhớ của anh.

...

Ban đầu, Hàn Kinh Thần được hứa sẽ đưa cậu xuống núi để gọi người chú hai của cậu, nhưng quân đội đóng trên đảo đã phản ứng rất nhanh, tìm kiếm và lên núi cứu hộ trong vòng vài giờ.

Tô Anh đã lợi dụng hai đứa con của nhà họ Hàn và được Chính ủy Quý sắp xếp đến sống trong nhà của anh ta.

Nhưng khi nhìn thấy người yêu của mình, chủ nhiệm Kiều, cô ta không vui lắm. Sau khi Chính ủy Quý rời đi, Tô Anh đề nghị ra ngoài sống. Chủ nhiệm Kiều đột nhiên trở nên nhiệt tình và yêu cầu người bảo vệ lái xe đưa họ đến nhà khách và trả tiền ăn ở.

Tô Anh không một xu dính túi và điều duy nhất có thể tìm kiếm ở đảo Nam là người chồng trên danh nghĩa của cô, Cố Thành Phong.

Theo miêu tả của Cố Tri Nam, anh ấy là một người đàn ông có trách nhiệm, chỉ cần Tô Anh sẵn sàng mang đứa trẻ và đi tìm anh ấy thì anh ấy có thể giải quyết tình trạng khó khăn hiện tại.

Nhưng Tô Anh không thể làm điều như vậy.

Cô có thể cảm giác được linh hồn thuộc về thân thể này còn chưa hoàn toàn tiêu tán, chỉ là nhất thời không tìm được mà thôi.

Có lẽ một ngày nào đó linh hồn ban đầu sẽ quay trở lại, nhìn người mình yêu chung sống với người đã lấy đi thân thể của mình, sẽ vô cùng tuyệt vọng.

Tô Anh quyết định rằng nỗi đau ngắn hạn còn tồi tệ hơn nỗi đau lâu dài, vì vậy cô đã đi tìm chồng của nguyên chủ và ly thân trước.

Người bảo vệ chỉ đường cho cô. Khi lên xe cô xấu hổ quên mất phương tiện công cộng ở đây thu tiền, đang định xuống xe thì Tô Anh nhìn thấy Hàn Cảnh Viễn.

Anh đứng ở cửa sau, bộ dạng như muốn xuống xe, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía cửa trước, khi bắt gặp ánh mắt của Tô Anh, người đàn ông này hiển nhiên có chút bối rối.

Có thể là cảm thấy quen thuộc nhưng không thể nhớ nó.

Trước khi Tô Anh xuống xe, anh đến cửa trước giúp cô mua vé, sau đó lướt qua Tô Anh và xuống xe qua cửa trước.

Tô Anh nhìn bóng lưng anh vài giây rồi quay đầu lại.

Khoảnh khắc cô bối rối quay người lại, người đàn ông dưới xe dừng lại quay đầu lại và luôn nhìn chiếc xe xuất phát, trong lòng trống rỗng như bị dao cắt.

...

Từ lúc Cố Thành Phong trở về, Tô Anh mang theo tiền trợ cấp nuôi con và phiếu thực phẩm, đồng thời mang theo hai đứa trẻ là Cố Tri Nam và Xán Xán, nếu không tìm được việc làm, cô không thể nuôi chúng.

Tô Anh đã hứa với chủ nhiệm Kiều là đi gặp đồng chí tên Đinh Sùng.

Về phần Hàn Cảnh Viễn, Tô Anh không muốn quấy rầy cuộc sống của anh, dù sao bây giờ cô đã có một bộ mặt hoàn toàn khác.

Buổi hẹn hò xem mắt diễn ra trong phòng riêng trên tầng 2. Lão Đinh là một người đàn ông hào phóng và trung thực, khuôn mặt đẹp và dáng người cao lớn, trông chỉ mới ngoài ba mươi.

Tô Anh nghĩ rằng sự chênh lệch tuổi tác này có thể chấp nhận được và không thành vấn đề, nhưng Lão Đinh rõ ràng không như vậy. Người đàn ông có chút tự ti.

"Đồng chí Tiểu Tô, chủ nhiệm Kiều nói đồng chí có hai đứa con."

"Đúng vậy, một đứa là em trai chồng cũ tôi nuôi lớn, đứa còn lại là một bé gái, sau khi chồng cũ tìm được thì tôi quyết định nhận nuôi."

Lão Đinh nói: "Chủ nhiệm Kiều nói bậy quá, cô ấy nói đứa lớn của hai người đều đang ở tuổi thiếu niên, không nghĩ tới cô nhìn còn trẻ như vậy, chúng ta thật sự rất không thích hợp."

Không thích hợp chính là không thích hợp, Tô Anh cũng không miễn cưỡng, cô gật gật đầu, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lão Đinh cảm thấy rất có lỗi, nói: "Với điều kiện của cô, cô nên tìm một người cùng tuổi đi. Đại sảnh dưới lầu là nơi tập thể xem mắt và có những đồng chí nam có điều kiện không tồi, tại sao cô không đi xuống và gặp nhau thử? "

"Được rồi."

Khi Tô Anh ra ngoài, cô nhìn thấy một cô gái thò đầu ra cầu thang, nhìn khí tràng màu hồng trên người cô ấy, dường như cô ấy rất thích chiếc hộp của Lão Đinh.

Tô Anh mỉm cười, Kiều Lan Lan cũng đáp lại bằng một nụ cười thân thiện, một người lên lầu một người đi xuống tầng dưới.

Cô ở đại sảnh đợi một lúc, liền nhìn thấy Hàn Cảnh Viễn từ lầu hai đi xuống, đang nhìn cô.

Tô Anh nghĩ rằng anh cũng đến để xem mắt, vì vậy anh chắc chắn đã ly hôn.

Lòng tôi cô cùng bối rối, suy nghĩ rất nhiều, cho đến khi Hàn Cảnh Viễn đến hỏi cô có muốn đồng ý nuôi con hay không.

Vào lúc đó, trái tim của Tô Anh đã bị giao động.

...

“A Anh, em tới đây thời điểm này, là muốn tới tìm anh sao?” Hàn Cảnh Viễn cố chấp hỏi.

Tô Anh chột dạ và xóa sạch tất cả những ký ức vừa rồi: "Em đương nhiên có nghĩ tới việc đi tìm anh, nhưng anh nhanh quá vì vậy đã đến tìm em trước, cứ coi đây là duyên phận đi."

Trái tim chua xót của Hàn Cảnh Viễn lại trở nên ngọt ngào.

Tô Anh tò mò: "Sao anh không đọc cuốn nhật ký đó?"

Hàn Cảnh Viễn cười nói: "Những điều anh muốn biết đều đã biết, cũng không muốn từ cái nhìn của người đàn ông khác tìm hiểu quá khứ của em."

Tô Anh: "Vậy anh đưa cuốn nhật ký cho em, em sẽ đưa nó cho Khúc Lương. Anh ấy nói muốn xem cuốn nhật ký mà anh trai anh ấy để lại."

Hàn Cảnh Viễn: "Vậy nói với anh ta đáng tiếc quá, anh đốt đi rồi."

Tô Anh: ...

Vài ngày sau, Tô Anh và Kiều Lan Lan đưa Tây Tây đi du lịch, Hàn Cảnh Viễn lấy cuốn nhật ký ra và định ném nó vào bếp đốt.

Sau khi suy nghĩ về nó, Tô Anh không để ý việc cho anh ta xem, tại sao mình lại vẫn không xem?

Trước khi đốt, Hàn Cảnh Viễn cuối cùng đã mở cuốn nhật ký:

"Người quản lý căn cứ Vận Thành phát điên và treo tất cả đồng đội của A Anh lên tường thành. Tôi tình cờ phát hiện ra rằng A Anh không che giấu bất kỳ lối đi không gian mới nào, và chính cô ấy là lối đi."

“Tôi không nói bí mật này với bất kỳ ai, cho đến một ngày, tôi dùng máu của A Anh để thử nghiệm một sản phẩm thử nghiệm có không gian dị năng, và mở ra một đường năng lượng chỉ có một người có thể ra vào. Thật trùng hợp, người đó tên là Hàn Cảnh Viễn, đã đi nhầm vào."

"Tôi đã nói dối A Anh rằng Hàn Cảnh Viễn đã bị bắt và đề nghị A Anh hợp tác với tôi để xây dựng lại căn cứ Vận Thành mới. A Anh muốn gặp người đàn ông tên Hàn Cảnh Viễn trước, vì vậy tôi đã đưa cô ấy đến gặp anh ta, thành thật mà nói, tôi có chút ghen tị với người đàn ông đó."

...

Hàn Cảnh Viễn không ngờ rằng mình sẽ là nhân vật chính trong cuốn nhật ký.

Theo mô tả trong nhật ký, anh đã tìm lại được ký ức đó.

Hàn Cảnh Viễn do nhầm lẫn mà xông vào thế giới này, bị bắt đi và nhốt lại, anh không có thời gian để hiểu đây là thế giới gì.

Xung quanh anh là bóng tối, và anh chỉ có thể phán đoán thời gian bằng cảm giác, có lẽ là một tuần, thậm chí có thể lâu hơn, cho đến khi cô gái đưa anh ra ngoài, và anh lần đầu tiên nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Đó thực sự là một thế giới hoàn toàn khác với thế giới mà anh đã từng sống. Hàn Cảnh Viễn luôn cảm thấy cô gái này rất quen thuộc, vì vậy anh hỏi cô gái rằng họ đã từng gặp nhau chưa.

Cô gái kể hết mọi chuyện cho anh nghe, Hàn Cảnh Viễn biết hai người họ đã từng gặp nhau vài năm trước, nhưng trí nhớ của anh đã bị xóa sạch.

Một hôm, cô gái lặng lẽ tìm đến anh, giọng vội vàng nói với anh: “Em đưa anh về ngay”.

Quen nhau mấy ngày, Hàn Cảnh Viễn đã hạ quyết tâm, đối với cô gái nói: "Anh không trở về, em muốn làm gì, anh đi cùng em."

Tô Anh chỉ nhìn anh cười và có chút thương cảm.

Để làm cho anh hết hi vọng, cô gái còn nói: "Anh đừng quên, anh đã có vợ đồng ý kết hôn, nói chuyện với em như vậy chẳng phải có chút không thích hợp sao?"

Hàn Cảnh Viễn đột nhiên giật mình, khi đến thế giới này, trí nhớ của anh trở nên hỗn loạn, chỉ khi cô gái nhắc nhở anh, anh mới nhớ ra mình còn có trách nhiệm ở thế giới ban đầu.

"Vậy anh trở về xử lý, xong sẽ quay lại tìm em!"

Tô Anh sắc mặt không thay đổi: "Không cần, chờ em làm xong việc bên này, em đi tìm anh."

"Thật không?"

"Thật."

Anh hỏi chân thành, cô trả lời qua loa, tất cả những điều này đều bị anh trai của Khúc Lương nhìn thấy.

Anh trai của Khúc Lương đã nói trong nhật ký của mình rằng mọi thứ anh ấy lên kế hoạch không phải là xây dựng một căn cứ Vận Thành khác, mà anh ấy muốn quay trở lại, trở lại thế giới mà anh ấy đã đến và gặp Tô Anh với một thân phận khác của Khúc Lương.

Nhưng anh biết rằng tất cả những điều này là không thể, bởi vì từ lâu lắm rồi, người đàn ông đã vớt Tô Anh lên khỏi hồ đã sống trong trái tim cô.

Trong trái tim cô không có chỗ cho bất cứ ai khác.

Sau đó, Tô Anh đưa Hàn Cảnh Viễn trở lại, xóa trí nhớ của anh một lần nữa, rồi dụ quái thú biến dị đến san bằng căn cứ Vận Thành.

Anh trai của Khúc Lương cũng đi theo anh và xuyên vòa người một người đàn ông với cái tên là Trần Võ Sinh, khi anh ta thỉnh thoảng điều khiển được cơ thể này, anh ta đã viết những cuốn nhật ký này.

Anh ấy nói trong nhật ký của mình rằng sẽ thật tuyệt nếu không có người đàn ông tên Hàn Cảnh Viễn.

Anh ấy cũng nói rằng nếu anh ấy giải cứu các thành viên trong đội mà Tô Anh coi như gia đình của mình, liệu cái kết có khác không?

Hàn Cảnh Viễn ném cuốn nhật ký vào bếp và đốt nó.

...

Tô Anh trở về sau chuyến du lịch với đứa bé, giao đứa bé cho bố cô, tắm rửa rồi lên giường đánh một giấc.

Hàn Cảnh Viễn làm bữa tối cho con gái và quay lại gặp vợ mình cho đến khi Tây Tây đi ngủ.

Tô Anh nhắm mắt nằm ở trên giường, nhưng không có ngủ, nghe thấy tiếng Hàn Cảnh Viễn đi vào phòng, liền mở mắt ra hỏi: "Tây Tây ngủ rồi?"

"Ừm, có nghĩa là anh sẽ đến nhà anh trai và chị dâu sớm. Anh đã gọi điện thoại cho Tiểu Giang sáng mai sẽ đến đón Tây Tây."

Chẳng mấy chốc, Hàn Kinh Thần đã kết hôn, và có một cô gái theo đuổi cậu, nhưng điều đó vẫn chưa được xác nhận.

Đối với hai cô gái nhỏ Tinh Tinh và Hữu Hữu có mối quan hệ ổn định, Xán Xán đã vào đài truyền hình với tư cách là thực tập sinh, cô ấy giữ bí mật về mối quan hệ của mình, ai hỏi cũng sẽ nói rằng cô ấy đặt sự nghiệp lên hàng đầu.

Công ty mỹ phẩm mà Tô Anh và Kiều Lan Lan cùng nhau mở ra đang phát triển rất tốt. Tô Anh chỉ lo một số nguyên liệu của trung tâm. Mẹ cô, Khúc Hội, lãnh đạo nhóm nghiên cứu và phát triển. Mỗi khi một sản phẩm mới được tung ra thị trường, quảng cáo phổ biến chưa từng có.

Bọn nhỏ cũng không sao, kiếp trước không có chuyện gì xảy ra, Tô Anh rất hài lòng.

Trước khi đi ngủ, Hàn Cảnh Viễn đột nhiên hỏi: "A Anh, nếu như chúng ta chưa từng gặp mặt, nếu như Khúc Lương cứu đồng đội của em, em sẽ thích anh ta sao?"

Tô Anh không nhịn được cười, Hàn Cảnh Viễn còn đọc nhật ký, anh lại ghen tị.

Tô Anh lắc đầu và nói: "Không, anh ấy là đồng đội tốt nhất."

Cô lại cười, nhấn mạnh: "Em thích anh, không phải mẫu người của anh, chỉ có thể là anh, hiểu không?"

“Hiểu rồi.” Hàn Cảnh Viễn trong lòng rất thoải mái, nhẹ giọng nói: “Sau này anh sẽ không bao giờ hỏi lại những câu ngu ngốc như vậy nữa.”

Hai người nhìn nhau mỉm cười, mọi chuyện đều được an bài tốt nhất.
 
Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái
Chương 72: Ngoại truyện 7



"Lan Lan, dì đã hỏi qua, người đàn ông tên Hàn Cảnh Viễn mà dì giới thiệu cho con lần này, anh ta đã ly hôn với vợ cũ rồi."

"Trong nhà có hai đứa trẻ, nhưng những đứa trẻ không phải con ruột của anh ta, sau vài năm nữa, hai đứa trẻ đó sẽ lớn lên, và con cũng có một đứa con của riêng mình. Hãy nghe dì, nếu không, con bỏ lỡ đồng chí Hàn, con sẽ không tìm thấy người có điều kiện tốt như vậy đâu."

Chủ nhiệm Kiều cố gắng hết sức để thuyết phục đứa cháu gái của mình, nhìn thấy cô ấy đang ngây ngốc, cô ta cũng không biết đứa cháu này đã nghe được những gì mình vừa nói không.

Kiều chủ nhiệm ra lệnh: "Ngày mai xem mắt, con nhất định phải đi."

Kiều Lan Lan sững sờ, theo bản năng đáp: "Dì, ngày mai con sẽ đi."

Kiều Lan Lan đã trọng sinh được mấy ngày rồi, cô ấy vẫn luôn nghĩ rằng trọng sinh là chuyện tốt như vậy, có lẽ trong hàng trăm triệu người chỉ có một người, tại sao lại phải rơi trúng xuống người mình?

Ông trời cho cô ấy một cơ hội trọng sinh, lần này cô không chỉ muốn sống thật tốt cho bản thân mà còn muốn giúp đỡ những người mình từng cảm thấy hối tiếc ở kiếp trước, cho nên ông trời cho cô cơ hội tái sinh tốt như vậy cũng không phải là vô ích.

Người đầu tiên giúp đỡ tự nhiên lại là lão Đinh.

Kiều Lan Lan đã cố gắng nói với dì để giúp mình giới thiệu với lão Đinh, nhưng dì đã giáo huấn cho cô ấy một bài học và kiên quyết không đồng ý.

Để khiến cô từ bỏ, cô ta còn nói rằng mình đã giới thiệu lão Đinh với một đồng chí nữ tên Tô Anh.

Kiều Lan Lan kiếp trước đã từng nghe nói đến cái tên Tô Anh, chủ yếu là vì chồng cô quá nổi tiếng, là một nhà khoa học vĩ đại nghiên cứu khoa học, cũng rất coi trọng tình cảm, sau khi Tô Anh bất ngờ qua đời, Cố Thành Phong chưa từng tái hôn.

Sau khi trọng sinh, Tô Anh không chết, nếu cô không chết, tại sao cô ấy phải tách khỏi Cố Thành Phong?

Kiều Lan Lan thực sự tò mò, và muốn tận mắt nhìn thấy người kia cùng lão Đinh xem mắt Tô Anh

...

Tại địa điểm hẹn hò vào ngày hôm sau, Kiều Lan Lan đến sớm và lão Đinh cũng vậy, và cô ấy đã ngay lập tức nhìn thấy lão Đinh trong đám đông.

Không giống như những năm tháng làm việc chăm chỉ ở kiếp trước, lão Đinh hiện tại vẫn còn trẻ và đĩnh đạc.

Thực tế, dựa theo kinh nghiệm của lão Đinh, hai người bọn họ cách đây không lâu gặp nhau ở nhà dì cô, cho nên cũng không phải người xa lạ.

Kiều Lan Lan đang chuẩn bị tiến lên để chào hỏi, khi cô nhìn thấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp, không ai sánh bằng cô gái ấy trong toàn bộ địa điểm xem mắt.

Tô Anh đã đến gặp lão Đinh trong một buổi xem mắt, cùng với hai đứa con, một bé trai ở tuổi thiếu niên và một bé gái nhỏ hơn.

Khoảnh khắc Kiều Lan Lan nhìn thấy Tô Anh, trong lòng lạnh giá, cô gái quá xinh đẹp, Kiều Lan Lan cảm thấy rằng không có người đàn ông nào có thể từ chối cô ấy.

Ngay cả khi cô ấy được trọng sinh và một số thứ đã thay đổi, lão Đinh hẳn là sẽ nguyện ý.

Sẽ thật tốt nếu lão Đinh và Tô Anh có một buổi xem mắt thành công.

Nếu lão Đinh có thể tìm thấy một người phụ nữ tốt cho phần còn lại của cuộc đời mình, cô ấy sẽ âm thầm chúc phúc cho anh ta.

Tuy nhiên, lão Đinh thực sự đã từ chối Tô Anh, anh ta nói rằng sự chênh lệch tuổi tác giữa họ quá lớn và Tô Anh có thể tìm được một đối tượng khác tốt hơn.

Kiều Lan Lan tim đập như nổi trống, kiếp trước nàng đề nghị cùng lão Đinh chung sống, anh ta cũng nói như vậy, nói cô không nên chậm trễ.

Kết quả là lão Đinh chết, lúc đó cô nghĩ nếu biết chuyện này thì nên trân trọng khoảng thời gian bên nhau.

Sau khi Tô Anh ra ngoài, Kiều Lan Lan lấy hết can đảm, bước vào phòng riêng đưa ra mong muốn cùng lão Đinh kết hôn.

Kiều Lan Lan nói chính bản thân cô ấy cũng khó xử: "Em biết rằng anh vẫn có những khó khăn mà không thể giải quyết vào lúc này, và giúp anh đồng thời cũng là giúp chính em. Em hy vọng đồng chí Đinh sẽ suy nghĩ một chút về điều đó."

Điều làm cho Kiều Lan Lan vui mừng chính là lão Đinh đỏ mặt và đồng ý.

Trong lòng cô như một tảng đá lớn rơi xuống, đồng thời cô cũng tò mò về cặp đôi khác đang hẹn hò giấu mặt ở phòng riêng bên cạnh.

Đó là Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn, ở kiếp trước, Hàn Cảnh Viễn đã sống độc thân kể từ khi ly hôn với vợ cũ và qua đời ở tuổi ba mươi.

Cháu trai và cháu gái của anh, tên là Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh, đều bị bắt bởi một người tên Đường Tuy Thảo và họ đã không có kết cục tốt đẹp.

Khi ra ngoài, người bên cách vách cũng đẩy cửa ra tới, lão Đinh cùng Hàn Cảnh Viễn quen biết nhau, bốn người gật đầu xem như chào hỏi.

Nhìn vẻ mặt của hai người họ, Kiều Lan Lan biết rằng buổi xem mắt đã thành công.

Đời này có thêm Tô Anh, có lẽ cuộc sống của đám người Hàn Cảnh này sẽ thay đổi, Kiều Lan Lan thầm nghĩ trong lòng.

...

Sau buổi xem mắt, công ty dịch vụ đã tổ chức đám cưới tập thể cho hơn chục cặp đôi, sau đám cưới, ngôi nhà của lão Đinh vốn định được dì của anh ta tặng cho Hàn Cảnh Viễn, ở quận Đông, ngôi nhà tương đối rộng, và theo vị trí của lão Đinh, nó đã vượt quá thông số kỹ thuật.

Cuộc sống của lão Đinh không ổn định và Kiều Lan Lan không muốn sống cạnh dì và chú già của mình nên đã bàn bạc với lão Đinh về việc chuyển nhà

“Chúng ta chuyển đến quận Tây thì sao, anh cảm thấy thế nào?”

Lão Đinh chờ không được: "Em không cảm thấy bị ủy khuất là tốt rồi."

“Cùng anh thì sống ở đâu cũng vui vẻ.” Kiều Lan lan cố tình trêu chọc người đàn ông.

Lão Đinh đỏ mặt, bọn họ đồng ý kết hôn...

Kiều Lan Lan đã thích một bối cảnh ở quận Tây: "Căn hộ bên cạnh nhà Tô Anh đang trống, em thấy cũng tốt, nếu không chúng ta chuyển đến làm hàng xóm của họ đi, em thấy sao?"

Lão Đinh sửng sốt một lúc: "Nhưng mà, anh đã đi xem mắt với đồng chí Tô, em không ngại sao?"

Kiều Lan Lan rất tò mò về Tô Anh và muốn biết thêm về cô.

Cô ấy nói: "Sao lại để ý chứ, dì của em đã định giới thiệu em với Hàn Cảnh Nguyên trước đó."

Cứ như vậy, Kiều Lan Lan chuyển đến ở cạnh nhà Tô Anh, dì của cô sắp xếp cho cô công việc giáo viên tại một trường trung học mới khai giảng trở lại, nghỉ hè tạm thời cũng không có công việc gì, Tô Anh vẫn chưa có việc làm. Hai người dần dần quen biết và trở thành những người bạn tốt tính tình hợp nhau.

Một ngày nọ, hai người họ đi chợ bằng ô tô của công ty dịch vụ, Kiều Lan Lan vô tình nhìn thấy cô bé may mắn tên Đường Tuy Thảo ở kiếp trước.

Điều làm cô ngạc nhiên là Tô Anh không có ấn tượng tốt về Đường Tuy Thảo, điều này khiến Kiều Lan Lan thực vui mừng, ít nhất Tô Anh sẽ không bị ảnh hưởng bởi cô gái nhỏ đó.

Chỉ vì Tô Anh không thích cô gái nhỏ, bốn đứa trẻ trong gia đình cô dần cách xa Đường Tuy Thảo.

Kiều Lan Lan chưa kịp vui mừng thì lão Đinh gặp tai nạn.

Vụ tai nạn xảy ra sớm hơn kiếp trước và bác sĩ nói rằng lão Đinh có thể không qua khỏi đêm nay.

Kiều Lan Lan suy sụp, nếu cô ấy không đến với lão Đinh, anh đã không chết sớm như vậy, sớm hơn cả kiếp trước.

Dưới sự suy sụp, cô ấy nói với Tô Anh tất cả những bí mật của mình: "Tất cả là lỗi của tôi, tôi không nên đến với anh ấy, tại sao tôi lại đến với anh ấy ..."

Kiều Lan Lan không ngờ rằng vì cô ấy, Tô Anh đã mạo hiểm bị phát hiện và giải cứu lão Đinh.

Đêm đó, cô nhận ra rằng Tô Anh không còn là Tô Anh ban đầu, cô đến từ một thế giới khác.

Thì ra là thế.

Sau đó, Kiều Lan Lan coi Tô Anh như người bạn thân nhất của mình, và cả hai nói về mọi thứ, bảo vệ bí mật nhỏ của nhau.

...

Kỷ niệm 10 năm ngày cưới của Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn do Kiều Lan Lan tổ chức, thực tế đó cũng là kỷ niệm 10 năm ngày cưới của cô và lão Đinh nên họ đã cùng nhau tổ chức.

Ban đầu, tôi chỉ định mời một số người thân và bạn bè thân thiết, nhưng tin tức về lễ kỷ niệm đã được lan truyền trong giới bạn bè, và những nhà cung cấp và đối tác đó đều gửi quà chúc mừng nên tôi phải tạm sắp xếp thêm vài bàn.

Tại lễ kỷ niệm lần thứ mười, Kiều Lan Lan vô tình nhìn thấy Đường Tuy Thảo đang mang thai.

Cô chạy đến chỗ Tô Anh, đẩy Hàn Cảnh Viễn ra và chỉ về hướng của Đường Tuy Thảo.

Cô nói nhỏ: "A Anh, hãy nhìn người đàn ông bụng bia bên cạnh Đường Tuy Thảo, anh ta là chồng thứ hai của cô ta, một trong những nhà cung ứng của chúng ta."

Tô Anh nhìn người đầy mùi tiền, rượu của người đàn ông trung niên, ngạc nhiên nói: "Tại sao Đường Tuy Thảo lại tìm một người đàn ông chỉ nhìn thấy sự nghiệp và tiền bạc trong cuộc hôn nhân thứ hai?"

Kiều Lan Lan đã chú ý đến Đường Tuy Thảo suốt những năm qua, sợ rằng cô ta sẽ gây rắc rối cho con đỡ đầu và con gái của mình, vì vậy cô ấy biết rõ hơn về tình hình của mình.

Cô nói với Tô Anh: "Tuy nhiên, tài sản mà cha đưa cho mẹ cô là do mẹ cô đầu tư và thua lỗ. Đường Tuy Thảo muốn lấy tiền từ gia đình chồng, nhà chồng cô chỉ là một gia đình bình thường. Sau khi ly hôn, Đường Tuy Thảo nhanh chóng kết hôn với một người đàn ông giàu có khác."

Sau đó, cô ấy chỉ vào cô bé bên cạnh Đường Tuy Thảo, nhìn qua bộ dáng trông thật vô hại, giống như Đường Tuy Thảo nhiều năm trước.

"Bé gái kia là con của người chồng thứ hai. Lúc đầu, bé được đưa cho mẹ. Sau đó, cô bé chạy về nói với bố rằng bố dượng s.ờ s.oạng mình. Trong cơn tức giận, người đàn ông giành lại quyền nuôi con”.

Tô Anh nhìn khí chất của cô gái nhỏ, nó rất giống với khí chất của cô khi lần đầu tiên gặp Đường Tuy Thảo, một cô gái thông minh và biết mình muốn gì.

Tô Anh nói: "Đó thực sự là một sự tái sinh tốt."

Kiều Lan lan hiện tại không còn lo lắng về Đường Tuy Thảo nữa.

Đường Tuy Thảo không thể tự chăm sóc bản thân, và cô ta không có may mắn như vậy, ảnh hưởng đến những người mà cô và Tô Anh quan tâm.

Sau khi người dẫn chương trình dứt lời, Kiều Lan Lan nắm lấy cánh tay của Tô Anh và cười nói: "Chị em thân nhất của tôi, hôm nay là trò chơi của chúng ta, vì vậy chúng ta hãy đi lên và nói vài lời."

...

Đường Tuy Thảo ngây người nhìn Tô Anh, so với cô ta trẻ hơn đứng trên sân khấu, trong lòng ngày càng cảm thấy chua xót và khó chịu.

Cô ta không thể hiểu được, lúc đầu hầu như ai cũng thích mình, trước khi gặp Tô Anh, mọi thứ cô ta muốn đều có thể thành hiện thực.

Nhưng ở nhà của Tô Anh, liền vấp ngã ở khắp mọi nơi.

Tô Anh không những không thích cô ta mà còn không cho phép Cố Tri Nam và Hàn Kinh Thần đối xử tốt với cô ta.

Hàn Kinh Thần... Cô ta vẫn nhớ khi còn bé, cậu bé đó đối với cô vô điều kiện ngay từ đầu.

Nhưng bây giờ anh ta chỉ tốt với Giang Nhiễm.

Ở hàng ghế đầu của nơi tổ chức lễ kỷ niệm, Giang Nhiễm rúc vào người Hàn Kinh Thần cao lớn và đẹp trai, trông thật hạnh phúc.

Còn cô ta chỉ biết ngồi phờ phạc cùng con gái riêng ở hàng ghế cuối cùng của khán đài.

Còn có Cố Tri Nam, công ty công nghệ của cậu số lẻ đã vượt qua toàn bộ giá trị tài sản ròng của người chồng hiện tại của cô ta, cô ta tưởng rằng Cố Tri Nam sẽ đối tốt với mình, nhưng thực tế, Cố Tri Nam thờ ơ đến mức cậu sẽ cau mày và bỏ đi khi nhìn thấy cô ta xuất hiện.

Đường Tuy Thảo luôn cảm thấy tất cả những điều này đều không chân thực, không nên như vậy.

Người phụ nữ đứng trên khán đài được mọi người ngưỡng mộ và bảo vệ không phải là Tô Anh, mà nên là cô ta.

Cô ta dường như đã mơ thấy một cảnh hạnh phúc như vậy trong một giấc mơ.

Giống như Hàn Kinh Thần đã đánh người vào tù vì cô ta, và những người không thích cô ta đều bị ghét bỏ, vậy mà cuối cùng, cô ta đã chọn một người đàn ông giàu có hơn Cố Tri Nam.

Bởi vì cô ta đã từng mơ thấy cảnh tượng như vậy, nên hiện thực càng khiến khó thở hơn.

Đặc biệt là lúc này, cô con gái riêng bên cạnh dùng giọng điệu hâm mộ thúc giục cô ta: "Dì Đường, dì Tô trên sân khấu thật là vui vẻ, con hy vọng sau này con cũng có thể hạnh phúc như dì ấy."

Đúng vậy, ngay cả đứa trẻ con cũng có thể nhìn thấy hạnh phúc của Tô Anh.

Đường Tuy Thảo cảm thấy rằng chính mình có thể không thể kiểm soát được cảm xúc khi mang thai mới đẩy đứa con riêng ra, cô bé bị đẩy lùi lại, làm đổ nhiều chiếc cốc và bị mảnh thủy tinh cắt vài đường vào tay.

Cô bé sợ hãi, nước mắt lưng tròng, nói với người lớn bên cạnh: "Đều là lỗi của con, con không nên nói nhiều, mẹ con mang thai tâm tình không tốt, là con nhiều lời quá. Sau này con sẽ làm tốt hơn, mẹ đừng giận."

Nhìn chồng đang đè nén lửa giận bên cạnh, Đường Tuy Thảo trở nên choáng váng, nhìn con gái riêng, cô ta như nhìn thấy chính mình hơn mười năm trước.

Cô ta từng giống như con gái riêng của mình, biết rõ muốn gì và làm chính xác những điều tương tự.

Đường Tuy Thảo đổ mồ hôi lạnh.

...

Sau lễ kỷ niệm mười năm ngày cưới của Tô Anh, Đường Tuy Thảo trốn trong đám đông và bước ra khỏi nhà hàng của Hàn gia.

Nhà hàng này do Hàn Kinh Thần điều hành và Hàn gia đầu tư, nhưng nó được gọi là 'Nhà hàng Tô thị', là họ đã tặng nó cho Tô Anh.

Lúc này, trong cửa hàng mẹ và bé ở đường đối diện, Đường Tuy Thảo nhìn thấy chồng cũ của mình đang ôm người vợ hiện tại cũng đang mang thai, đôi lông mày tuấn tú ôn nhu, hai người vừa nói vừa cười khi đi vào cửa hàng, chọn sản phẩm cho trẻ con.

Nghe nói chồng cũ của cô ta đã được thăng chức, chia nhà và đưa mẹ về nhà chăm sóc bà, nhà chồng rất hiểu chuyện, thường xuyên gửi thịt và rau qua cho, người một nhà hòa thuận vui vẻ.

Một cuộc sống đơn giản và hạnh phúc như vậy lẽ ra phải là của cô ta, nhưng cô ta lại không muốn.

Còn người chồng thứ hai do cô tự chọn đã kêu cô đưa con gái riêng về nhà trước, lời lẽ của người đàn ông này đúng là: “Tối nay anh có việc phải giao lưu không về, em ở nhà chăm con. "

Đường Tuy Thảo giả vờ không nghe thấy, nhưng giọng điệu của người đàn ông trở nên nghiêm túc hơn, cô ta chỉ có thể gật đầu.

Cô ta quay đầu lại, thấy những người đi ra từ nhà hàng đều là một cặp, nụ cười trên khuôn mặt họ giống hệt nụ cười trên khuôn mặt của chồng cũ và vợ hiện tại của cô.

Đường Tuy Thảo cảm thấy rằng những nụ cười đó thật chói mắt, nhưng không ai quan tâm đến cô ta.

...

Hàn Cảnh Viễn đi đến bãi đậu xe, lái xe đến cửa nhà hàng, nói với Tô Anh rằng: "Nửa tháng đủ để hai chúng ta lại đi du lịch."

Kiều Lan Lan tỏ ra tức giận trước hành động không chào hỏi trước mỗi chuyến đi của Tô Anh và hàn Cảnh Viễn.

"Hàn Cảnh Viễn, lão Đinh và tôi cũng có thời gian. Đó là kỷ niệm 10 năm. Chúng tôi thật vui khi được đi du lịch cùng nhau."

Hàn Cảnh Viễn nở nụ cười, hiển nhiên là phản đối đề nghị này: "Lần này tôi cùng A Anh đi một nơi rất đặc biệt, tôi sợ dọa các người."

Kiều Lan Lan nháy mắt ngay lập tức hiểu họ đang đi nghỉ ở đâu.
 
Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái
Chương 73: Ngoại truyện 8



Tô Tân Ý đã tỉnh lại được mấy ngày rồi, vẫn luôn đang do dự có muốn đi đảo Nam thăm Tô Anh không?

Cô hỏi mẹ Tô: "Mẹ, Hàn Cảnh Viễn tân hôn với cô ấy tình cảm có tốt không?” Mẹ Tô chỉ nghĩ con gái đang quan tâm là đứa em trai lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nói: “Người vợ hiện tại là do nó tự chọn, khẳng định là người nó thích rồi, cô gái đó khá tốt, lúc con vẫn còn hôn mê người ta tới thăm con mấy lần đấy, khuyên mẹ đừng có từ bỏ hy vọng con tỉnh lại.”

Tô Tân Ý mang theo tâm trạng thấp thỏm đi tới đảo Nam, nhà em trai sống ở ngay sát nhà Tô Anh.

Khi cô đến nhà, em trai cô đã có nhiệm vụ đi ra ngoài, trong nhà chỉ có Thẩm Mỹ Tĩnh cùng bảo mẫu Từ Phân nguyệt.

Hai người này nhìn thấy cô tới, nét mặt rõ ràng khẩn trương.

Vì để che giấu những điều xấu xa bỉ ổi, Từ Phân nguyệt đã đẩy cái thân thể này xuống cầu thang, bây giờ cô đã tỉnh lại, Từ Phân nguyệt là hẳn là cảm thấy sợ hãi.

Nhưng Tô Tân Ý không có chứng cứ, cô lần này tới, chính là muốn Từ Phân nguyệt chính miệng thừa nhận sự thật phạm tội, đưa chị ta vào trong nhà lao.

Khi nhìn thấy Tô Anh, hai người lòng đã hiểu lòng không hẹn mà nhìn nhau, Tô Anh mời cô đến nhà ăn cơm tối.

Ở trong nhà Tô Anh, Tô Tân Ý đã nhìn thấy Xán Xán, tình cảm của cô bé bây giờ với Tô Anh càng ngày càng tốt.

Trong lòng Tô Tân Ý vừa đau lòng vừa vui vẻ, đứa nhỏ thích Tô Anh, chứng minh rằng cô ấy đối tốt với đứa nhỏ là thật lòng.

Hai người có một cuộc nói chuyện dài, Tô Tân Ý lúc này mới biết, Tô Anh là người đến từ một thế giới khác.

Tô Anh còn nhắc tới Cố Thành Phong với cô: "Tôi gián tiếp nói với Cố Thành Phong, tôi đã không phải là người vợ vốn dĩ của anh ta nữa, Cố Thành Phong là người thông minh như vậy, khẳng định là cũng đã lĩnh ngộ ra rồi, cô có muốn đi gặp anh ta không?”

Tô Tân Ý sợ hãi Cố Thành Phong đã không còn nhận ra bộ dáng bây giờ này của cô, lắc đầu nói: “Đợi sau này đi, nếu có duyên phận, sẽ gặp còn lại.”

Nhưng cơ hội này, Tô Anh giúp cô tạo ra rồi.

Ở trọng tiệm cơm Quốc Doanh ở gần căn cứ, Tô Tân Ý đã nhìn thấy Cố Thành Phong mấy năm không gặp.

Trên người anh sự ngây ngô cũng không còn nữa mà trầm ổn hơn rất nhiều, dáng người cũng cao hơn so với lúc chia tay.

Tô Tân Ý cúi đầu, trong lòng rất chua xót, anh ấy không nhận ra mình rồi sao?

Tô Anh mời Cố Thành Phong cùng nhau ăn cơm, Cố Thành Phong trào nhìn chằm chằm vào sợi hành gừng cô gắp ra đĩa mà thất thần, Tô Tân Ý vội vàng dùng khăn giấy che lên.

Vốn dĩ cho rằng không có ai để ý, Cố Thành Phong đột nhiên nói: “Đồng chí Tô cũng có thói quen giống với vợ trước của tôi, cô ấy cũng không ăn hành gừng tỏi.”

Tô Anh đang ăn gừng và Tô Tân Ý không ăn hành gừng tỏi đồng thời ngẩng đầu lên.

Lúc đang xấu hổ thì Tinh Tinh mở miệng hỏi: “Dì Tân Ý, dì ngày trước vẫn ăn gừng mà, tại sao bây giờ lại không ăn nữa?”

Xán Xán cô bé này giải thích nói: “Mẹ ngày trước gừng ở bên trong thức ăn cũng không hề động vào, bây giờ ngược lại lại thích ăn, mẹ nói, hiện tại nguyên liệu khan hiếm, nếu cái này không ăn cái kia không ăn, thì chẳng có cái gì ăn đâu.”

Tô Tân Ý nương theo lời nói của Xán Xán nói tiếp: “Xán Xán nói rất đúng, dì cũng không thể kén ăn nữa.”

Đứa nhỏ thì dễ dỗ rồi còn không biết trong lòng Cố Thành Phong nghĩ như thế nào?

Lúc đi Tô Tân Ý vốn định lặng lẽ nhìn trộm Cố Thành Phong, đúng lúc anh ta cũng nhìn cô, hai người đều đỏ mặt quay đầu đi.

……

Trường học của Tinh Tinh và Xán Xán tổ chức đi dạo chơi ngoại thành, Tô Tân Ý đã nhận sự ủy thác của Tô Anh, cùng đi với bọn trẻ, không nghĩ tới trên xe lại lần nữa gặp được Cố Thành Phong.

Hai người một người ôm một cô bé và ngồi sóng đôi với nhau ở trên ghế.

Chỗ ngồi xe buýt cũng không lớn, Cố Thành Phong người cao chân dài, lúc chiếc xe đong đưa, khó tránh khỏi sẽ có sự tiếp xúc thân thể, thỉnh thoảng lúc chạm vào nhau, hai người đều mặt đỏ tới mang tai.

Ngày hôm nay các bạn nhỏ chơi đùa đều rất vui vẻ, lúc trên đường về giáo viên để các phụ huynh ký tên, Cố Thành Phong xoa cổ tay nói: “Đồng chí Tô, tay này của tôi vừa rồi lúc đuổi bọn nhỏ, không cẩn thận bị trật tay rồi, có thể phiền cô giúp tôi ký tên không?”

Tô Tân Ý trong lòng hoảng hốt, lúc ký tên mặc dù đã cố gắng thay đổi nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút bút tích giống ngày trước.

Ký tên xong cô quan sát Cố Thành Phong, nhìn thấy tia sáng ở trong mắt anh lóe lên một chút.

Tô Tân Ý trong lòng đột nhiên không hoảng hốt nữa mà có chút mừng thầm trong lòng.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mỹ Tĩnh lại không biết chạy đi đâu rồi, có thể là đi tìm Trần Võ Sinh rồi đi.

Từ Phân nguyệt làm bộ làm tịch hỏi cô khi nào về Bắc kinh, Tô Tân Ý cười lạnh, trực tiếp nói ra mục đích của mình.

“Tôi biết Hữu Hữu không phải là huyết mạch của Tô gia, đó là con của Trần Võ Sinh phải không? Sao nào, bây giờ Trần Võ Sinh cũng không chắc gương vỡ lại lành cùng với Thẩm Mỹ Tĩnh, các người sốt ruột rồi?”

Từ Phân nguyệt hoảng hoảng loạn loạn: "Nghe không hiểu cô đang nói cái gì?”

Từ Phân nguyệt ngoài miệng giảo biện nhưng trong lòng rất hoảng loạn, Tô Tân Ý đã để lại lời nhắn cho Tô Anh, sau đó một mình đi đến bờ biển hẻo lánh, cô biết Từ Phân nguyệt đi theo ở phía sau.

……

Trên bãi biển, Tô Tân Ý đoán rằng Tô Anh đã tới, cho nên cô cố ý chất vấn Từ Phân nguyệt: "Hữu Hữu cho dù không phải đứa trẻ của Tô gia, ly hôn là được, chị tại sao muốn đẩy tôi, Thẩm Mỹ Tĩnh nói chị lỡ tay, thật sự là do chị cố ý đi?”

Từ Phân nguyệt đã quyết định phạm tội một lần nữa nên đã thừa nhận.

“Tôi nói chuyện với Mỹ Tĩnh bị cô nghe được, khi đó căn bản không kịp suy xét, tôi cũng rất hối hận, nhưng sai đều đã sai rồi, bây giờ chỉ có thể đâm lao phải theo lao.”

Từ Phân nguyệt lại lần nữa đẩy Tô Tân Ý.

Chỉ là lần này Tô Tân Ý đã có chuẩn bị từ trước, cô bơi vô cùng tốt, có thể tự mình bơi lên bờ.

Có điều Tô Anh sẽ không để cô bại lộ ra sơ hở là cô biết bơi, cô ấy nhảy xuống biển cứu cô lên.

Lần này đồng hành còn có Kiều Lan Lan, cô ấy cũng nghe thấy rồi.

Có lời chứng của Tô Anh và Kiều Lan Lan, thêm Từ Phân nguyệt lần thứ hai có ý định mưu sát, chị ta lần này nhất định sẽ bị phán tử hình.

Tô Tân Ý giúp thân thể này đòi lại công đạo.

Em trai cũng ly hôn với Thẩm Mỹ Tĩnh rồi, như vậy cũng tốt, nó có thể nếm thử qua một loại cuộc sống mới khác.

……

Cố Thành Phong không cần mất quá nhiều thời gian đã nhận ra cô rồi, sau khi hai người bàn bạc xong, quyết định yêu đương không công khai.

Sau khi khôi phục lại kỳ thi đại học, Cố Thành Phong chuyển công tác về Bắc Kinh, số lần hai người gặp mặt nhiều lên.

Có một lần mẹ Tô nhìn thấy Cố Thành Phong đưa cô về nhà, phiền lo không thôi: "Tân Ý, hôm nay người đàn ông đưa con về nhà là chồng trước của Tô Anh phải không? Mẹ biết cậu ta rất ưu tú, nhưng con yêu đương với cậu ta, sau này Tô Anh về rồi, con sẽ đối mặt với con bé như thế nào đây?”

Tô Anh đã rời đi hơn ba năm rồi, Tô Tân Ý ngóng trông Tô Anh có thể trở về sớm một chút.

Cô nói: “Mẹ, con và Cố Thành Phong còn là do Tô Anh bắc cầu giới thiệu nữa đó, bọn con đã trao đổi xong hết rồi, có chung ý tưởng, bọn con mới quyết định yêu đương, hy vọng mẹ và bố có thể chấp nhận anh ấy.”

Mẹ Tô vốn có ấn tượng tốt đối với Cố Thành Phong, chỉ là để ý anh ta là chồng trước của Tô Anh.

Lúc này đã không còn lo lắng nữa, cười nói: “Người trẻ tuổi như các con còn không để ý, vậy thì yêu đi, mẹ cũng không phải cổ hủ, các con cảm thấy thích hợp là được.”

……

Tô Tân Ý đã thi đậu trường y, sau đó Tô Anh cũng đã trở lại, sau khi cô tốt nghiệp đã kết hôn với Cố Thành Phong.

Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn làm lễ kỉ niệm tròn mười năm kết hôn, cô và Cố Thành Phong cùng nhau tham gia, khi đó cô mới vừa mang thai được bốn tháng.

Buổi tối hôm nay Tô Tân Ý mơ một giấc mơ, lúc bừng tỉnh, Cố Thành Phong cũng tỉnh, anh ta cũng mơ một giấc mơ.

Bật đèn, Cố Thành Phong đỡ cô ngồi dậy, lót cái gối dựa sau eo của cô, hai người nói ra sự việc mà mình mơ thấy trong mơ.

Tô Tân Ý mơ một giấc mơ rất đẹp, cô nói với Cố Thành Phong: “Em mơ thấy ở trong một thế giới khác, anh cả vẫn đang sống rất tốt ở đó , thật là tốt.”

Giấc mơ của Cố Thành Phong rất dọa người, phía sau lưng anh ta đều mướt mồ hôi, lòng vẫn còn sợ hãi.

“Anh cũng nằm mơ, trong mộng em đã chết, tình cảm của Trư Nam và Xán Xán cũng không được thuận lợi, anh ở trong mơ mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ em, nhớ đến tóc đều bạc hết, giấc mơ đó thật sự là đáng sợ.”

Tay của Cố Thành Phong nhẹ nhàng sờ ở trên bụng nhỏ của vợ, đúng lúc đứa nhỏ trong bụng đạp nhẹ một cái.

Anh ta cảm thấy vô cùng may mắn: "May mắn tỉnh lại em cùng con đều ở bên.”
 
Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái
Chương 74: Ngoại truyện 9



Tô Anh vừa mở to mắt, Lão Ngũ trong tiểu đội gọi lớn bảo cô đi đến căn cứ liên minh xếp hàng.

"A Anh, hôm nay căn cứ liên minh bán lương thực rau cải, giá chỉ bằng một phần mười giá ở Vân Thành, số lượng có hạn, chúng ta đi sớm một chút để xếp hàng, nếu không sẽ không mua được."

Tô Anh vừa mơ một cơn ác mộng, trong mơ lúc cô ấy vẫn chưa tỉnh dậy, sáu thành viên khác của tiểu đội đi săn bắn rồi.

Căn cứ tị nạn bọn họ xây dựng lúc đầu bị dị thú tìm thấy rồi, lúc trên bờ vực cái chết, cô ấy đột nhiên đi đến một thế giới khác.

Mơ đến đây thì tỉnh dậy.

Việc săn bắt thực ra tối hôm qua đã bàn xong, Tô Anh vẫn chưa tỉnh lại từ trong mơ, hỏi: "Các người hôm nay không cần ra ngoài săn bắt sao?"

“Săn bắt gì chứ, tất cả các kênh của căn cứ liên minh đột nhiên thông báo với mọi người đi đến căn cứ mua lương thực rau củ."

Lão Ngũ đã không đợi thêm được nữa: "A Anh cô nhanh lên, nếu mua được nhiều gạo, buổi chiều làm món cơm dị thú để ăn."

Chị Ngô, phó đội trưởng cười nói:" Lão Lục đã đi xếp hàng rồi, không cần vội, giá thành rẻ, chỉ là không biết chất lượng của hàng hoá có tốt như ở Vân Thành không?"

Tô Anh cảm thấy cho dù rẻ hơn một chút, tương đương với giá cả như thế này, đã rất hời rồi.

Đi xem xem đã, mua nhiều một chút đem về.

Lão Lục vẫn đang mong đợi: "Căn cứ liên minh không biết lấy ở đâu ra loại hạt giống này, nếu như có thể lấy một ít hạt giống này đem đi, A Anh có thể thưởng thức loại này một chút."

Chị Ngô liền cảnh tỉnh anh ta: "Không được, năng lực của a Anh không thể để người khác biết được, nếu không thì sẽ gây ra tai hoạ lớn."

Lão Lục liền xoá đi cái ý nghĩ sẽ đem hạt giống này về để tự trồng.

……

Lúc bọn Tô Anh đến, trước mặt đã có người mua được lương thực và rau củ, số lượng có hạn, muốn mua nhiều cũng không có.

Có một nam một nữ mua được gạo và cà chua, người nữ cắn một miếng cà chua vừa mua được, người nam lập tức hỏi: "Chất lượng so với đồ mua ở Vân Thành lần trước như thế nào?"

Người nữ nói: "Cà chua mua ở Vân Thành ngọt hơn một chút."

Vừa nói lại đưa quả cà chua về phía miệng người nam, người nam tiện thể cắn một miếng.

Cà chua lần trước mua ở Vân Thành, anh ta cũng chỉ nỡ cắn một miếng nhỏ.

Người nam cười, nói: "Một cân cà chua ở Vân Thành, bên này một có thể đổi mười, tôi cảm thấy đã quá hời rồi."

Người nữ cũng nói: "Đúng vậy, căn cứ Vân Thành bây giờ chỉ có lương thực, rau củ đã không mua được nữa, một chút lương thực kia cũng ngày càng mắc, bây giờ căn cứ liên minh có lương thực giá cả phải chăng, sau này có thể dễ sống hơn nhiều rồi."

Người nam tán đồng: "Đúng vậy, sau này không cần vì một ít lương thực đó, mà bị ép đến Vân Thành bán mạng nữa."

"Căn cứ liên minh đã đào tạo ra loại gà không bị biến dị, có điều bây giờ thì không bán, nói là phải giữ lại lấy làm giống, đợi đến nữa năm sau, trứng gà và gà trống có thể được giao dịch trên thị trường rồi."

Mọi người vẫn đang vô cùng trông đợi, đã hỏi xong giá tiền, định giá chỉ bằng một phần mười ở căn cứ Vân Thành.

Giá cả quy định thấp như vậy, mọi người chỉ sợ đến đó thì không mua được.



Đến lượt Tô Anh, người nhân viên ở đó chúc mừng cô, nói: "Cô thật là may mắn, cô là vị khách thứ chín mươi chín của chúng tôi hôm nay, có thể vào tham quan nông trường của căn cứ."

Tô Anh nhìn thấy bên kia Lão Ngũ và Lão Lục ngưỡng mộ đến cực độ, hỏi: "Vậy tôi có thể cùng với đồng đội vào tham quan không?"

Người nhân viên lấy làm tiếc mà nói: "Thực sự xin lỗi, chỉ có người được trúng thưởng mới được vào tham quan, không được mua bán, không được chuyển nhượng, nếu cô không muốn đi, có thể từ bỏ quyền này."

Lão Ngũ lão Lục liền khuyên Tô Anh: "A Anh cô không cần quan tâm chúng tôi, cô đi mở mang tầm mắt, trở về kể lại cho chúng tôi nghe thì có khác gì."

Tô Anh dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, cứ như vậy, tiến vào nông trường đào tạo căn cứ.

……

Tô Anh tham quan nông trường với doanh trưởng Hàn, cực kì trẻ, Tô Anh ở phía sau anh ta âm thầm quan sát, xem thân ảnh đi đường của anh ta, chắc chắn là một chiến sĩ, nghe nói lương thực và rau củ ở căn cứ này, đều là do anh ta khai phá ra.

Hàn Cảnh Viễn dừng bước, hơi nghiêng đầu, đợi lúc Tô Anh đi đến ngang hàng với anh ta, mới cười nhẹ và nói: "Có phải là cảm thấy rất thân thuộc, thực ra tôi cũng thế, lần đầu tiên nhìn thấy cô, liền cảm thấy đã từng gặp qua ở đâu."

Trong lòng Tô Anh nghĩ rằng đó có thể là trong mơ.

Cô ấy đã gặp qua người đàn ông trước mặt ở trong mơ.

Chỉ là trong mộng là một thế giới khác, một bản thân khác và một người đàn ông khác tên là Hàn Cảnh Viễn.

Cảm Xúc trong lòng có chút không nói ra được, Tô Anh quay đầu đi.

Xa xa có cánh đồng lúa vàng óng, cảnh tượng này cũng có ở thế giới mà cô đã thấy trong giấc mơ, có cánh đồng lúa bát ngát, dựa vào số lương thực này, không ai phải đói nữa.

Hàn Cảnh Viễn giới thiệu với Tô Anh: "Thật ra, ngoại trừ những loại được bán hôm nay, chúng ta còn có hàng chục loại rau và trái cây đang được phát triển, nhưng hiện tại chỉ có năm loại rau này đã được cải thiện và có thể được sản xuất hàng loạt."

Tô Anh trong lòng nghĩ về hàng chục loại kia là khái niệm gì, về cơ bản có thể thay đổi môi trường sống ở một thế giới khác.

Cô không nhịn được hỏi: "Còn loại nào nữa không, trái cây mà anh nói, ăn có ngon không?"

Hàn Cảnh Viễn không nhịn được cười nói: "Tôi mang qua mấy chục loại cây giống, đáng tiếc hiện tại quả rất chua, cơ địa kỳ thật đã điều tra qua, tôi biết cô có chút năng lực, không biết cô có sẵn lòng tham gia và giúp cải thiện chất xúc tác những hạt giống này không?"

Tô Anh trở nên cảnh giác, nhìn Hàn Cảnh Viễn một lúc lâu mà không nói gì.

Hàn Cảnh Viễn bảo cô ấy đừng lo lắng.

Anh dịu dàng nói: "Kỳ thực tôi đã sớm biết năng lực của cô, nhưng cũng không có ý định quấy rầy cuộc sống của cô, chỉ là hiện tại tiến trình gặp phải một cái cổ lọ, cho nên không thể không nhờ cô giúp đỡ."

"Nếu như cô không muốn, chúng tôi cũng không ép buộc, hiện tại lương thực cùng rau quả cũng đủ duy trì được cơ bản cuộc sống"

"Điều quan trọng là các người sẽ không bao giờ được nếm thử những quả dâu tây, táo, hồng, lê, xoài, nho..."

"Vân vân."

Tô Anh nuốt nước bọt: "Nếu như tôi đồng ý, tôi có được lợi ích gì?"

Hàn Cảnh Viễn đưa cho cô một giỏ trái cây đủ các loại, cười nói: "Em hỗ trợ nghiên cứu phát triển, em đương nhiên được ăn mẻ trái cây đầu tiên, những thứ này là tôi mang tới, cô cầm về nếm thử, rồi hẳn quyết định có tham gia hay không."



Quay lại nơi ẩn náu tạm thời, khi chia sẻ loại quả đầu tiên cho các thành viên trong đội ăn, Tô Anh đã quyết định tham gia.

Số loại trái cây này, loại nào cũng siêu ngon, chỉ khi vào sinh nhật của cô mấy năm trước, đội trưởng mới nỡ bỏ ra số tiền lớn từ căn cứ Vân Thành mua về một quả cho cô ăn thử.

Hơn nữa, cơ sở Vân Thành đã hết hàng từ lâu.

Lão Ngô suýt chút nữa l**m ngón tay: "Trời ạ, loại quả này nếu có thể trồng được số lượng lớn, chẳng phải chúng ta bốn mùa đều có trái cây ăn sao?"

Tô Anh có một số bí mật nhỏ, để che giấu bí mật này, các thành viên trong đội chưa bao giờ tham gia bất kỳ căn cứ nào, nhưng lần này thì khác.

Tô Anh nói với họ: "Căn cứ liên minh đã biết về khả năng đặc biệt của tôi. Tôi nghĩ nếu chúng ta có thể trồng những loại thực phẩm này, cuộc sống trong khu ổ chuột cũng sẽ được cải thiện trong tương lai. Miễn là trước tiên giải quyết được vấn đề cơm ăn áo mặc, một ngày nào đó, những khu ổ chuột này sẽ được phục hồi sáng sủa, vì vậy tôi muốn đi và làm điều gì đó bằng khả năng của mình."

Mọi người đều có ý kiến khác nhau, và đội trưởng đột nhiên hỏi: "A Anh, cô đã hỏi doanh trưởng Hàn những hạt giống này đến từ đâu chưa?"

"Cái này ta không có hỏi, cho dù có hỏi, đoán chừng anh ta cũng sẽ không nói?"

Đội trưởng trầm mặc một hồi, mới nói: "Tôi đi gặp thím Khúc thương lượng một chút."

Khúc Hội xem qua các loại trái cây anh ta đem đến một lược, sau khi nghe tường tận câu chuyện, đoán: "Vị doanh trưởng Hàn đó, chắc là đến từ thế giới của tôi và A Anh đến, nếu A Anh có cơ hội có thể cùng anh ta trở về đó sống, sau này không cần phải chịu đựng sự bài xích của nỗi đau truyền máu nữa.

……

Với việc bổ sung Tô Anh vào căn cứ liên minh, những hạt giống được cải thiện bằng khả năng của cô nhanh chóng thích nghi với đất đai ở đây.

Ở đây thời tiết không lạnh, gần như có thể gieo trồng quanh năm, từ mùa xuân đến mùa thu, chất lượng và năng suất của gạo và lúa mì đã được cải thiện rất nhiều, mùi vị không khác gì ở căn cứ Thành.

Hơn nữa, thậm chí giá thành còn dao động giảm một chút do năng suất tăng lên.

Danh tiếng của cơ sở liên minh cũng đã được tăng lên rất nhiều.

Đã hơn một năm kể từ khi Tô Anh đến căn cứ nông trại, cô ấy rất tò mò về nguồn gốc của vị giáo sư bí ẩn này.

Cô hỏi người bên cạnh: "Giáo sư Hàn, bây giờ anh có thể cho tôi biết những hạt giống được trồng thành công này đến từ đâu không? "

Hàn Cảnh Viễn cụp mắt xuống: "Nếu cô bằng lòng gọi thẳng tên tôi, tôi liền nói cho cô biết."

Tô Anh: ... Người đàn ông này bị sao vậy?

"Hàn Cảnh Viễn?" Tô Anh thầm nghĩ, cái tên này cũng thật cổ quái.

Hàn Cảnh Viễn cười: "Đừng tưởng rằng tôi không biết trong lòng cô đang oán trách cái gì?"

Tô Anh thầm nghĩ, thật sự gặp quỷ rồi.

Hàn Cảnh Viễn nói: "Tôi đã mang những hạt giống này từ quê hương của mình."

Tô Anh ngạc nhiên nhìn anh, ở thế giới này hoàn toàn không có loại hạt giống này, anh ta nói rằng từ quê hương của anh ta, Hàn Cảnh Viễn không phải người ở đây.

Tô Anh nói: "Mấy năm nay tôi liên tục có những giấc mơ. Trong mơ không có dị thú, mọi người đều an cư lạc nghiệp, học tập và việc làm ổn định, có thể đó không phải là Đào Viên, anh đến từ nơi đó à?"

Hàn Cảnh Viễn gật đầu, ánh mắt hừng hực hỏi: "Cô chưa từng nghĩ qua, mình sẽ có giấc mộng như vậy, có lẽ nơi đó chính là nơi cô sinh ra, nếu trở về cố hương, có lẽ đồng đội của cô sẽ không cần truyền máu choco nữa, cô có muốn trở về không?"

Tô Anh thực sự bị doạ sợ chết khiếp.

Anh chàng này thậm chí còn biết bí mật về việc cô cần truyền máu thường xuyên.

Cô quay đầu định bỏ chạy, nhưng Hàn Cảnh Viễn đã một phát túm lấy cô.

Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân thể, thời điểm vừa chạm vào nhau, tim của hai người đồng thời đập nhanh hơn.

Hàn Cảnh Viễn mang giọng điệu đau thương nói: "Tôi không phải người nơi này, nếu ở lại chỗ này sẽ chết, nhưng tôi không đành lòng rời xa, A Anh, cô muốn cùng tôi trở về không?"

Tô Anh: "Nhưng chúng ta mới quen biết hơn một năm, anh muốn tôi từ bỏ gia đình để đi cùng anh, anh cảm thấy có đáng tin không?"

Hàn Cảnh Viễn ánh mắt kiên định: "Tôi cũng không biết tôi yêu cô từ lúc nào, cô trở về hỏi đồng đội và mẹ nuôi của cô, sau đó hẳn quyết định, được không?"

……

Tô Anh không ngờ rằng mẹ nuôi của cô ấy cùng Hàn Cảnh Viễn nói chuyện qua một lần, khi bà ấy quay lại, bà đã thuyết phục cô quay lại với Hàn Cảnh Viễn.

"Đây là nhật ký Hàn Cảnh Viễn bảo mẹ đưa cho con, cậu ta nói là chị gái của con viết cho con, cậu ta chưa từng đọc qua, con đọc nhật ký trước rồi hẳn quyết định."

Tô Anh mất một đêm để đọc xong cuốn nhật ký.

Đó là một thời gian và không gian khác, một lá thư do chính cô ấy viết cho bản thân mình.

Trong thời gian và không gian đó, bản thân ở thế giới khác đã trải qua rất nhiều chuyện, mất đi đồng đội của mình, vì vậy cô ấy đã chuẩn bị trước, để Tô Anh ở thế giới này, vẫn có được những người thân cận như cũ.

May mắn thay, cô ấy ở một thế giới khác cuối cùng đã gặt hái được hạnh phúc.

Tô Anh đóng cuốn nhật ký lại, nói lời tạm biệt với đồng đội của cô ấy, rồi cùng mẹ nuôi đi tìm Hàn Cảnh Viễn.

Anh ấy ở đó, đã để lại cho bọn họ một món quà khác.

Đó là một cánh cửa, một cánh cửa để trở về nhà.

=======================Hoàn============================
 
Back
Top Bottom