Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian

Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 10: Chương 10



Sân của nhà ngang rất lớn, còn có rất nhiều trụ bóng rổ bằng gỗ nữa, mười mấy đứa trẻ vui đùa trong sân, còn có vài đứa bé mới học đi cách đây không lâu, nắm lấy tay mẹ mình, không ngừng muốn xông về phía anh chị.

Khi được mẹ bế lên đi bên cạnh thì miệng lại chỉ biết khóc oa oa thật lớn.

Phong Ngọc Lan nghiêng đầu nhìn vài lần, Đường Minh Sơn dừng bước đợi cô.

Ra khỏi nhà ngang chính là hai con đường lớn, Đường Minh Sơn chỉ vào con đường bên tay phải: “Đây là đường đến nhà máy sản xuất giấy.”

Con đường bên trái là đường đi vào thành phố.

Vị trí của nhà ngang chắn ngay nhà máy sản xuất giấy, đương nhiên cũng nằm bên cạnh thành phố, từ đây đến thị trấn còn phải đi thêm khoảng hai mươi phút.

Trên đường đi còn có thể ngắm nhìn những căn nhà gạch, nhà tranh hoặc nhà bằng gỗ vân vân, so với những căn nhà cao tầng mọc đầy phía sau thì thị trấn phía trước trông mộc mạc hơn rất nhiều.

Đi hết một vòng, họ đến Cung tiêu xã mua năm kilogram bột ngô, Đường Minh Sơn bảo cô tự quyết định mua những thứ khác, Phong Ngọc Lan nhìn rồi hỏi: “Trong nhà còn kim chỉ không?”

“Còn.” Đường Minh Sơn gật đầu.

“Vậy đê* cũng còn đúng không?”

(*) Đê: cái đê (dùng để khâu tay)

Đường Minh Sơn suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không có.”

Anh biết may vá quần áo, nhưng chưa từng làm qua những việc như may giày nên trong nhà không có đê.

Vì thế Phong Ngọc Lan đã mua đê và một số dụng cụ cần để khâu đế giày, tổng cộng tiêu hết một hào.

Mang theo năm hào, còn dư lại bốn hào.

Sau đó họ đi đến chợ nông sản.

Ở đây có Cung tiêu xã, cũng có xưởng chế biến thịt và chợ vải, rau củ quả cũng không phải của tư nhân, tất cả đều do nhà nước thu lại rồi mang đến thành phố bán.

Lúc này thịt không còn bao nhiêu, bây giờ người ta thích ăn thịt mỡ hơn là thịt nạc, cho nên số thịt còn lại đa phần đều chỉ còn thịt nạc, Cung tiêu xã mà Đường Minh Sơn đi từ sớm nằm cạnh nhà máy sản xuất giấy chứ không nằm bên này.

Thêm nữa cũng không có phiếu thịt, dùng tiền mua thì phải tốn rất nhiều tiền.

Thêm nữa ở nhà còn có một miếng thịt bò hun khói do mẹ Đường mang đến, cho nên họ không cần mua thịt.

Phong Ngọc Lan chỉ là tò mò nhìn sang hàng thịt, sau đó lúc phát hiện Đường Minh Sơn chuẩn bị đi vào thì kéo anh đi: “Ở nhà không phải còn thịt bò hun khói sao? Ăn xong hết rồi tính tiếp vậy.”

Những ngày này càng ngày càng nóng, không ăn sẽ thiu mất.

Đường Minh Sơn nhìn sang cánh tay đang bắt lấy mình của đối phương, sẵn tiện nhìn lên số rau củ cô vừa mua.

Cũng không có gì nhiều, rau thì cũng chỉ vài loại đó, thời đại này cũng không có nhà kính trồng rau quả gì, đương nhiên cũng chỉ có thể ăn rau quả theo mùa thôi.

Đường Minh Sơn chọn một bó hương thung, Phong Ngọc Lan chọn một bó rau cần, còn thêm một bó rau diếp.

Tổng cộng tiêu hết năm xu.

Hương thung một xu một bó, một tay của Đường Minh Sơn đúng lúc cầm được một bó, rau cần thì một bó hai cân giá hai xu, rau diếp cũng hơn hai cân một bó, cũng hai xu.

Phần trên lá rau diếp có thể dùng để xào, nấu canh, thân bên dưới non hơn có thể dùng để trộn gỏi, cũng có thể xào lên.

Dù sao trên dưới cũng đều là bảo vật.

Đường Minh Sơn cầm những thứ nặng, còn những thứ nhẹ hơn thì đưa Phong Ngọc Lan cầm, lúc họ ra khỏi cửa đã mang theo hai chiếc túi bằng vải.

Lúc này đây lại đựng đầy cả túi.

Sau khi về đến nhà ngang, Đường Minh Sơn mở chiếc tủ dài ra, đổ bột ngô vào đó: “Lương thực đều được đặt ở đây cả, thùng gỗ thì chứa được nhiều hơn.”

Phong Ngọc Lan nhìn sang đó, trong tủ còn có một tấm ngăn bằng gỗ, ngăn bên trái để lương thực, ngăn bên phải thì để thức ăn người khác đưa đến.

Thịt bò xông khói được treo trên chiếc đinh bên trên tủ.

Đang nhìn thì Triệu Thiên đứng ngoài cửa thò đầu vào thăm dò, thấy họ đều ở bên ngoài nên đã thấp giọng gọi Đường Minh Sơn: “Minh Sơn, tôi có chút chuyện cần tìm cậu.”

Phong Ngọc Lan thấy dáng vẻ cẩn thận từng chút một của Đường Minh Sơn thì không nhịn được cong môi lên, nói với anh: “Anh đi đi, em sắp xếp lại đồ đạc một chút.”

“Được.” Đường Minh Sơn gật đầu, ra ngoài với Triệu Thiên.

Phong Ngọc Lan dùng chiếc gáo nhỏ múc ít bột ngô ra, trong nhà có nước sạch, là do Đường Minh Sơn gánh về, cô nhào nặn số bột ngô kia trước, sau đó sắp xếp đựng hương thung và lá rau diếp vào trong cái rổ.

Trong chiếc tủ dài có một túi trứng gà, cô lấy hai quả ra để chuẩn bị sẵn, bây giờ vẫn còn sớm nên cô chuẩn bị đồ ăn các thứ trước.

Thật sự nhà rất sạch sẽ, không có gì phải bận bịu cả, vì thế Phong Ngọc Lan đã lấy kim chỉ và dụng cụ để khâu đế giày ra, ngồi trước cửa vùi đầu vào làm.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 11: Chương 11



Cô rất thích những công việc tay chân, cô nhi viện sẽ dạy họ làm những chuyện mình có thể làm được, trong thời gian nghỉ hè, cô còn làm ra được rất nhiều thứ thú vị mang đi bán nữa.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô làm giày, may là “bản thân” mình ghi nhớ, đầu chưa theo kịp nhưng tay chân đã bắt đầu làm rồi.

Lúc cô làm việc thì rất tập trung, Đường Minh Sơn quay về đứng ngoài cửa một lúc lâu cô không hề phát hiện, Triệu Thiên đứng ngoài cửa nhìn cảnh tượng này thì cảm thấy rất buồn cười, lúc vợ anh ta cầm rổ tre về anh ta đã kéo cô vào trong nhà ngay: “Nhìn gì mà nhìn!”

Cũng chính âm thanh này đã khiến Phong Ngọc Lan đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình hoàn hồn lại, cô ngẩng đầu lên, một cơn đau truyền đến cổ khiến cô không nhịn được chậc một tiếng.

“Cúi đầu lâu quá rồi.” Đường Minh Sơn đưa tay đặt lên cổ cô, nhẹ nhàng xoa bóp.

Điều này khiến cả người Phong Ngọc Lan cứng đờ, nhưng đối phương lại có ý tốt, cô cũng không tiện bảo đối phương buông tay được nên chỉ đành sau khi đỡ hơn được chút thì vội vàng nói: “Được rồi được rồi.”

Đường Minh Sơn thu tay về, thấy cô bỏ kim chỉ trên một chiếc ghế gỗ nhỏ nên đã vào nhà tìm một cái rổ mang ra cho cô, trong đó có một số đê và vải vụn.

“Đây là những thứ trước đây anh dùng.” Đường Minh Sơn bỏ chiếc rổ bên cạnh chân cô.

Đôi mắt Phong Ngọc Lan sáng lên, cứ nhìn chằm chằm vào đó.

Đường Minh Sơn thấy mình không giúp được gì nên đã lấy một quyển sách từ trên kệ gỗ xuống, ngồi bên còn lại của cửa đọc sách.

Chị dâu Triệu ra ngoài lấy đồ thì bắt gặp ngay cảnh này, cô ấy mím môi lấy đồ xong thì vào phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Nhà cửa họ không có vách ngăn, chỉ là một căn nhà có thể nhìn suốt từ ngoài vào trong, cô ta thấp giọng đi hỏi Triệu Thiên đang nằm trên giường: “Bên ngoài đều nói cậu ấy không được? Em nghĩ trước đây cậu ấy không muốn xem mắt em họ em chính là vì khinh thường xuất thân của em họ em!”

Cái gì mà không được, cưới được một người vợ xinh đẹp về thì nhìn đâu cũng được cả!

Triệu Thiên nghe vậy thì bất lực nói: “Em họ em xuất thân thế nào? Không phải cũng giống như anh chị em của em sao? Hơn nữa mối hôn sự này là do chú Đường làm chủ quyết định, chắc chắn nhà gái người ta đã biết tình hình của Minh Sơn nhưng cũng đồng ý cho gả qua đây đấy thôi.”

Thật ra anh ta cũng không biết rốt cuộc Đường Minh Sơn có được hay không, năm đó bỗng nhiên Đường Minh Sơn kết hôn, lúc đó họ vẫn còn là học trò trong nhà máy sản xuất giấy, chỉ có tư cách ở trong ký túc xá, không được phân nhà riêng.

Sau khi kết hôn cũng không thể đưa người nhà vào ở trong ký túc xá, nhưng vào các chuyến thăm thường ngày, Kiều Tư Vũ kia cũng không đến lần nào, luôn ở trong nhà của Đường Minh Sơn, sau đó Nguyên Khang đã ra đời.

Sau đó nữa không biết thế nào mà hai người lại ly hôn, số người ly hôn vào đầu năm không nhiều, quả thật là khiến cả nhà máy sản xuất giấy chấn động.

Lãnh đạo đơn vị còn gọi cả hai người đến khuyên ngăn, lúc đó Kiều Tư Vũ vừa khóc vừa nói mình sống rất khổ.

Sau đó cũng ly hôn, có người biết được lý do ly hôn từ chỗ Kiều Tư Vũ là do phương diện đó của Đường Minh Sơn không được nên đã xảy ra vấn đề. Sau đó lời đồn truyền đi càng ngày càng xa, nhưng Đường Minh Sơn lại chưa từng giải thích.

Đương nhiên cũng không có tên ngốc nào đứng trước mặt người ta hỏi: Nghe vợ trước của anh nói anh không được, có phải anh không được thật không?

Nhưng cũng có người đến ký túc xá tặng phương thuốc cổ truyền lại cho Đường Minh Sơn, Triệu Thiên thấy Đường Minh Sơn đốt nó không chỉ một lần.

“Em và em họ em luôn cảm thấy cơ thể của cậu ấy không vấn đề gì nên muốn cược một lần, em nói cho anh biết.”

Biểu hiện của Triệu Thiên hơi nghiêm túc: “Nếu như thật sự gả qua đó rồi phát hiện có gì đó không đúng, em họ em có oán trách anh không thì anh không biết, nhưng chắc chắn bố mẹ của em ấy sẽ hận anh thấu xương!”

Chị dâu Triệu nghe vậy thì há hốc mồm nhưng lại không biết nên nói gì, bởi vì đúng thật họ muốn cược một lần, ai cũng biết người nói Đường Minh Sơn không được là vợ trước của anh, nếu không được thật thì làm sao có con đây?

Vì thế nên họ mới muốn cược một lần.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 12: Chương 12



Thấy vẻ mặt cô ấy khó coi không nói lời nào, Triệu Thiên ngồi dậy kéo cô ấy tới ngồi xuống bên cạnh mình rồi dịu dàng nói: "Người ta cũng đã kết hôn rồi mà. Em cũng đừng cứ luôn níu chặt lấy chuyện trước mặt không thả nữa. Trong chuyện này người anh em Minh Sơn có sai à? Không hề sai. Em mà cứ không nể mặt bọn họ như thế thì sao anh và Minh Sơn có thể chơi với nhau được nữa?"

Đều là người trong cùng một nhà máy cả, lại ở sát vách nhà nhau, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu thấy nhau. Làm căng quan hệ thì bọn họ có lợi lộc gì chứ?

Nghe vậy, chị dâu Triệu hơi không được tự nhiên lắm. Cô ấy gật đầu với vẻ hơi gượng gạo: "Được rồi, trong lòng em đã hiểu rồi."

Nhưng trong lòng cô ấy lại đang nghĩ rằng mình nhiều lần không nể mặt nàng dâu mới của nhà người ta như thế, bây giờ lại quay lại lấy lòng cũng không biết người ta có nhận hay không.

Bên này, sau khi làm được nửa cái đế giày, Phong Ngọc Lan bỏ đồ trong tay xuống chuẩn bị đi nấu cơm. Đường Minh Sơn đã thổi lửa rồi nên Phong Ngọc Lan lên tiếng bảo cô muốn làm cơm: "Anh cũng nên nếm thử tay nghề của em một chút đi chứ."

"Vậy anh để em làm hết đó." Đường Minh Sơn cười.

"Được." Phong Ngọc Lan gật đầu. Hai người đang tụm đầu lại nấu cơm thì cửa căn nhà cách vách mở ra, chị dâu Triệu bưng một cái rổ tre đi ra, bên trong có chứa cải xanh.

Đường Minh Sơn chào hỏi đối phương một tiếng, Phong Ngọc Lan cũng ngẩng đầu lên cười rồi gọi một tiếng chị dâu Triệu.

Trái lại chị dâu Triệu lại không ngờ hai người bọn họ đều chào mình, không hề ghi thù chuyện trước đó cô ấy không nể mặt. Cô ấy lúng túng phát ra hai tiếng coi như đáp lại.

Chờ đến khi cô ấy rửa rau ở bồn rửa về thì Phong Ngọc Lan đang gắp bánh ngô đã nướng xong ra, đặt vào trong cái bát bên cạnh.

Đường Minh Sơn đứng bên cạnh chờ cô gắp hết bánh trong nồi ra rồi mới bưng cái bát đầy ắp vào trong nhà.

Chị dâu Triệu vừa nấu cơm về lén lút nhìn sang phía hai người Phong Ngọc Lan. Lúc thấy Phong Ngọc Lan dùng mỡ để xào trứng gà với hương xuân, mặt cô ấy đầy vẻ đau lòng.

Phong Ngọc Lan chuẩn bị cho muối vào, thấy biểu cảm đau lòng của cô ấy thì quay phắt qua nhìn nồi mình một chút. Cô đã để rất ít dầu rồi mà.

"Sao vậy?"

Thấy cô nhìn chằm chằm cái nồi, Đường Minh Sơn nghi ngờ hỏi.

Phong Ngọc Lan cười lúng túng một tiếng, sau khi cho muối vào thì múc trứng gà xào hương xuân ra bỏ vào bát rồi mới thấp giọng nói: "Có phải em cho nhiều mỡ quá không?"

"Không." Đường Minh Sơn nhận lấy bát rồi đi vào phòng.

Chờ đến khi bọn họ vào nhà ăn cơm rồi, bấy giờ chị dâu Triệu mới tập trung vào nấu đồ ăn cho nhà mình. Một chị dâu cách vách nhà cô ấy thấp giọng gọi cô ấy: "Nhìn hai người bọn họ một chút kìa, ăn mỡ nhiều quá nhỉ?"

Chị dâu Triệu nghe vậy bèn cười rộ lên một tiếng: "Này thì có gì đâu. Đầu tháng nên còn dư dả ấy mà."

"Cũng đúng. Đồng chí Đường tuổi còn trẻ đã là công nhân bậc ba rồi, một tháng được bốn mươi lăm đồng lận đấy! Không giống người kia nhà tôi..."

Chị dâu Triệu càng nghe càng hết nhịn nổi kêu với một tiếng vào phòng: "Triệu Thiên! Tới bưng đồ ăn vào này. Sao anh chỉ biết nằm vậy hả!"

Triệu Thiên ừ ừ đáp lời rồi nhanh chân chạy ra giúp đỡ.

Chị dâu kia thấy vậy lại nói: "Ôi chao, tay đã bị thương rồi thì cứ để anh ấy nằm đi mà."

Triệu Thiên biết tính tình vợ mình nên nghe vậy thì cười đáp: "Tôi lười quá đấy mà. Đặc biệt là sau khi vợ tôi tới đây, cuộc sống của tôi ngày nào cũng mỹ mãn nên quên mất mình phải làm gì luôn."

Chị dâu kia lại nói thêm một tràng trêu ghẹo nữa.

Những chuyện này hai người Phong Ngọc Lan đều không biết. Lớp ngoài của bánh ngô được nướng trở nên giòn giòn, cắn một miếng vừa thơm vừa giòn tan. Một mình Phong Ngọc Lan đã xơi liền ba cái, lại ăn thêm một bát canh rau diếp nữa, bụng no căng không thể ăn thêm.

"Thêm miếng nữa nhé?"

Đường Minh Sơn còn khuyên bảo cô.

Phong Ngọc Lan vội vàng khoát tay: "Em no rồi, anh ăn đi."

Khẩu vị của Đường Minh Sơn cực tốt, chẳng những giải quyết hết thức ăn còn dư lại mà còn ăn hết bánh ngô nữa.

Việc rửa bát cũng bị Đường Minh Sơn thầu luôn. Lần này Phong Ngọc Lan không tranh giành với anh.

Đường Minh Sơn được nghỉ kết hôn ba ngày. Ngày hôm qua kết hôn đã mất một ngày rồi. Xế chiều hôm nay bọn họ chuẩn bị quay về đội một của động Đại Dương.

Cũng chính là đội sản xuất của nhà họ Đường. Những đội sản xuất khác theo thứ tự là đội hai động Đại Dương, đội ba động Đại Dương các thứ. Bên phía công xã cũng rất dễ nhớ, được gọi là công xã nhân dân động Đại Dương.

Muốn về nhà tất nhiên không thể về tay không được. Phong Ngọc Lan mở tủ ra, lấy một ít quà tặng của người khác ra. Đường Minh Sơn nhìn qua: "Ngày mai còn phải về nhà nữa mà, lấy thêm chút đi."
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 13: Chương 13



Phong Ngọc Lan nhớ người nhà họ Phong đã từng nói không có chuyện gì thì đừng quay về nên lắc đầu: "Mẹ em nói không cần phải về nhà. Bây giờ ruộng nương đang bận lắm. Sau này rảnh rỗi rồi về."

Phong Ngọc Lan tìm một cái túi vải vừa phải bỏ đồ đạc vào rồi chuẩn bị lên gác mái lấy quần áo, vì dù sao hẳn là tối nay cô cũng qua đêm ở quê nhà.

Lúc ra ngoài, cô vừa lúc chạm mặt chị dâu Triệu. Chị dâu Triệu mở miệng trước: "Em đi đâu vậy?"

"Em lên gác mái lấy quần áo ạ." Phong Ngọc Lan cười đáp.

"Vậy cùng đi đi." Chị dâu Triệu cũng cười nói.

Triệu Thiên ở trong nhà lắng nghe cuộc đối thoại này rồi nhất thời toét miệng cười một tiếng.

"Được ạ." Phong Ngọc Lan gật đầu. Hành lang rất rộng nên hai người có sánh vai đi bên nhau cũng không cảm thấy chật chội gì.

Yến Tử nhà chị dâu Trương đứng trước cửa nhà mình không biết đang chơi cái gì. Thấy hai người bọn họ đi ngang qua còn ngước đầu lên chào bọn họ mỗi người một tiếng “thím” nữa.

Phong Ngọc Lan cười xoa đầu cô bé một cái: "Ngoan quá."

Yến Tử hơi ngại ngùng chạy vào phòng.

"Em rất thích trẻ con nhỉ?" Chị dâu Triệu thấy vậy bèn nói.

"Vâng." Phong Ngọc Lan gật đầu.

Chị dâu Triệu vốn muốn nói rằng sau này sinh thêm vài đứa bé nhưng lại nghĩ đến tình hình cơ thể của Đường Minh Sơn nên nhất thời cảm thấy mình không nên nói ra hai từ đứa bé, vậy nên cô ấy vội vàng nói sang chuyện khác.

Hai người nhanh chóng đi lên gác mái. Trên này có quần áo đang phơi của không ít người, cơ bản đều là người từ tầng ba trở lên cả. Từ tầng ba trở xuống thì thường phơi quần áo ở bãi đất phía dưới.

Thấy bên cạnh quần áo mình có thêm đồ của đàn ông, Phong Ngọc Lan cẩn thận nhìn một chút là biết của Đường Minh Sơn. Sáng nay ánh mặt trời không nhỏ nên quần áo đều khô cả rồi. Cô lấy quần áo của Đường Minh Sơn xuống luôn.

Đường Minh Sơn thấy cô lấy cả quần áo xuống cho mình thì nhìn nhiều thêm mấy lần.

Sau khi dọn dẹp xong, hai người đóng kín cửa sổ, khóa kỹ cửa rồi mới lên đường.

Bấy giờ chị dâu Triệu đang thay thuốc cho Triệu Thiên ở cách vách, vừa thay vừa nhắc đến Phong Ngọc Lan.

"Cũng tại em lắm mồm. Lúc đó tự nhiên em hỏi một câu em rất thích trẻ con nhỉ. Bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy không nên nói thế."

Triệu Thiên cười một tiếng: "Dù gì người ta có bị làm sao không chúng ta còn không biết mà. Em đừng suy nghĩ nhiều quá."

"Cũng đúng." Chị dâu Triệu gật đầu.

Phong Ngọc Lan đứng ở ven đường chờ Đường Minh Sơn. Không bao lâu sau Đường Minh Sơn đã cưỡi một chiếc xe đạp quay lại. Đây là xe anh đi mượn đồng nghiệp.

Đồ đạc thì cột ở nan xe phía trước, Phong Ngọc Lan thì ngồi phía sau. Bởi vì đường đi khá là xóc nảy nên hai tay cô vịn lấy eo Đường Minh Sơn.

Lúc vừa bắt đầu cũng thấy hơi ngại ngùng nhưng sau khi cô suýt nữa thì té xuống, giọng nói nghiêm túc của Đường Minh Sơn đã truyền tới từ phía trước: "Đường này không dễ đi đâu. Em ôm chặt anh đi."

"Vâng."

Lúc này Phong Ngọc Lan đâu còn rỗi hơi mà lo đến việc ngại ngùng xấu hổ nữa. An toàn là quan trọng nhất.

Con đường hai mươi cây số khiến Phong Ngọc Lan cảm thấy m.ô.n.g mình hơi khó chịu. Đến cửa đội sản xuất, Đường Minh Sơn dừng xe: "Xuống đi một chút nhé?"

Phong Ngọc Lan vội vàng buông tay ra xuống xe, nhẹ nhàng xoa cái m.ô.n.g một cái rồi khô khan gật đầu đáp: "Vừa vặn ngắm phong cảnh một chút."

Đường Minh Sơn cũng xuống xe. Anh đẩy xe đạp đi phía sau, Phong Ngọc Lan đi ở phía trước.

Trong đội sản xuất đều là đường mòn cả. Đến lối rẽ, Đường Minh Sơn sẽ mở miệng bảo đi bên nào. Phong Ngọc Lan chỉ cần đi theo là được.

Trong ruộng có không ít người đang làm việc. Thấy bọn họ quay lại, không ít người cất cao giọng chào hỏi.

Mỗi khi có người chào, Đường Minh Sơn sẽ giới thiệu ngay với cô đó là ai. Phong Ngọc Lan chào hỏi theo anh. Nhà họ Đường nằm ở giữa một vùng trũng trên núi, có ba gia đình sống ở đây. Từ trái sang phải theo thứ tự là nhà của chú ba Đường, nhà của bác cả Đường, sau đó là nhà của cha Đường.

Lúc này mẹ Đường đang lột măng tre trong sân. Nguyên Khang đứng ở cửa nhà, trong tay cầm một cành cây vẽ vời trên đất, chẳng biết trong miệng còn đang nói cái gì.

Phong Ngọc Lan gọi một tiếng: "Nguyên Khang!"

Nguyên Khang cầm cành cây ngẩng đầu lên, thấy bọn họ trở lại thì lập tức quay vào trong sân nói với mẹ Đường: "Bà nội ơi, à thì... Cha mẹ về rồi!"

Sau lần bị đánh ngày hôm qua, nhóm người mẹ Đường đã dạy nó là sau này phải gọi Phong Ngọc Lan là mẹ.

"Nghe rồi nghe rồi." Mẹ Đường cười híp mắt đứng dậy đi ra sân. Tất nhiên là bà đã nghe thấy tiếng Phong Ngọc Lan gọi Nguyên Khang rồi.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 14: Chương 14



Thấy Nguyên Khang chạy vào trong sân nhà, Phong Ngọc Lan khẽ mỉm cười rồi quay đầu lại nhìn Đường Minh Sơn. Anh đang cúi đầu nhấc chiếc xe đạp qua cái ổ gà trước mặt.

Chờ đến khi Phong Ngọc Lan tiến lên phía trước một lần nữa thì mẹ Đường đã đi ra rồi. Bọn họ cùng lúc đi tới cửa nhà.

Mẹ Đường cười híp mắt, tiến lên cầm lấy tay Phong Ngọc Lan rồi mang cô vào trong.

"Biết trước là hôm nay các con về rồi nên buổi sáng mẹ đã bảo ông nội Nguyên Khang đi mua thịt. Bây giờ đang lúc măng vào mùa tươi ngon nhất, xào ăn là tuyệt cú mèo."

Ngày hôm qua Phong Ngọc Lan đã được nếm trải sự nhiệt tình của mẹ Đường rồi. Hơn nữa ngày hôm qua hai người cũng nói không ít lời. Phong Ngọc Lan nhanh chóng nói chuyện hoà hợp với mẹ Đường.

Trái lại, Đường Minh Sơn chỉ gọi một tiếng mẹ rồi đẩy xe đạp vào trong sân, cởi hết đồ đạc xuống xách vào nhà chính, đặt tạm lên bàn gỗ. Sau đó anh vào phòng bếp rửa tay rồi đi ra sân ngồi xuống, nhận lấy việc lột măng trong tay mẹ Đường.

Anh không hề tiếp xúc qua lại với Nguyên Khang.

Nguyên Khang đứng bên cạnh xe đạp, vươn bàn tay nhỏ bé ra muốn chọc vào xe một cái nhưng lại sợ Đường Minh Sơn. Thế là nó bèn vừa đi lên phía trước vươn bàn tay nhỏ bé ra vừa lén lút nhìn Đường Minh Sơn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mẹ Đường thở dài một hơi rồi nói với Phong Ngọc Lan vừa bưng cốc uống nước đi qua bên cạnh: "Nguyên Khang vừa mới tròn tháng chưa được bao lâu thì thằng bé và mẹ Nguyên Khang đã tách ra rồi. Trước đây Minh Sơn trọ lại nhà máy sản xuất giấy nên không thể nuôi con được. Thế là Nguyên Khang cứ vậy mà ở lại bên cạnh cha mẹ."

Phong Ngọc Lan gật đầu. Chuyện này trong truyện cũng đã đề cập tới rồi.

Thấy cô kiên nhẫn nghe mình tự nói, mẹ Đường bèn bảo: "Có thể là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều nên hai cha con không hề gần gũi nhau..."

Nào chỉ là không gần gũi.

Phong Ngọc Lan nhìn sang. Lúc này Nguyên Khang đang sờ xe đạp với vẻ mặt đầy hạnh phúc rồi. Đường Minh Sơn cũng không phải là không phát hiện ra, thế nhưng anh cũng không ngăn cản đứa bé chơi đùa.

Phát hiện ra điều này, Phong Ngọc Lan hơi nhướng mày.

Mẹ Đường nói xong thấy cô vẫn nhìn chằm chằm vào bọn họ thì cười rộ lên ngoắc ngoắc Nguyên Khang. Nguyên Khang thấy vậy bèn chầm chậm chạy vào nhà chính, sau đó mặt đầy xấu hổ đứng qua phía mẹ Đường.

Phong Ngọc Lan lấy từ trong túi ra một cái kẹo. Đây là kẹo cưới hôm qua còn chưa ăn hết. Cô cũng không dùng kẹo để dụ dỗ Nguyên Khang đến gần mình nói chuyện gì cả, chỉ dúi thẳng cái kẹo vào túi vải trên áo Nguyên Khang.

Nguyên Khang đỏ mặt che cái túi vải căng phồng.

Mẹ Đường xoa xoa cái đầu mềm mại của nó rồi hỏi: "Nên nói gì nhỉ?"

Nó ngước mắt nhìn về phía Phong Ngọc Lan, thấy dáng vẻ cười híp mắt của cô thì không sợ nữa, cất giọng rất nhỏ nói: "Mẹ tốt quá."

"Ngoan quá." Phong Ngọc Lan cũng xoa đầu nó một cái.

Thấy vậy, trong lòng mẹ Đường thở phào nhẹ nhõm. Xem ra em út nói không sai, quả nhiên Ngọc Lan rất thích Nguyên Khang.

Đúng lúc này, giọng một bé trai truyền tới từ ngoài kia: "Nguyên Khang! Mau đến xem châu chấu bằng tre của anh này!"

"Là anh Xuyên Tử!"

Cổ Nguyên Khang duỗi về phía trước một cái trông như con gà trống nhỏ vậy, mắt sáng lên nói.

"Đi chơi đi."

Thấy nó nhìn mẹ Đường rồi mẹ Đường lại nhìn về phía mình, Phong Ngọc Lan bèn cười nói.

"A." Nguyên Khang cực kỳ vui vẻ mà chạy ra ngoài. Lúc đi ngang qua bên cạnh Đường Minh Sơn, Nguyên Khang lại lượn đường vòng đi xa hơn chút rồi mới đi về phía cửa nhà.

Cảnh tượng này khiến Phong Ngọc Lan không nhịn được mà bật cười.

"Xem ra nó rất sợ cha nó."

"Còn không phải sao." Mẹ Đường cũng cười.

Xuyên Tử lớn hơn Nguyên Khang hai tuổi, dáng vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh, hai tay cầm hai con châu chấu bằng tre. Thấy Nguyên Khang đi ra, cậu bé lập tức duỗi hai tay về phía trước rồi nói với vẻ mặt cực kỳ hào phóng: "Em chọn một con mà chơi đi."

Đôi mắt sáng bừng trong suốt của Nguyên Khang hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, cuối cùng chọn một con hơi nhỏ hơn trong hai con.

"Sao em không chọn con lớn?"

Xuyên Tử hỏi.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 15: Chương 15



Nguyên Khang nhận lấy châu chấu bằng tre, nghe vậy bèn giơ châu chấu bằng tre trong tay mình tới gần con trong tay Xuyên Tử.

"Bởi vì em là em trai. Anh Xuyên Tử mới là anh trai."

Nghe vậy, Xuyên Tử toét miệng cười một tiếng: "He he, cái này đã là gì, em muốn lớn hơn anh cũng có thể làm cho em."

Nguyên Khang cười he he rồi tới gần vạch túi vải ra cho cậu bé nhìn.

"Xem này, mẹ em cho em đấy!"

Lúc nhìn thấy kẹo, mắt Xuyên Tử sáng bừng lên, thế nhưng vừa nghe nó nói là mẹ cho, mặt cậu bé đã nhíu tít lại. Cậu bé cũng là một đứa trẻ thông minh nên kéo Nguyên Khang tới chỗ xa rồi mới hỏi: "Mẹ kế của em về rồi hả?"

"Không phải mẹ kế, là mẹ em."

Sau khi suy nghĩ một chút, Nguyên Khang trả lời. Ông nội và bà nội nói rằng phải gọi mẹ, không phải là mẹ kế.

"Em ngu thế." Xuyên Tử bĩu môi.

"Không phải mẹ ruột em đâu. Đó là mẹ kế mà."

Nguyên Khang mới hơn ba tuổi nên đầu óc còn chưa kịp phản ứng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Xuyên Tử cười rồi móc một nửa số kẹo ra chia cho cậu bé.

Xuyên Tử vừa ăn kẹo đàn em cho vừa rung đùi đắc ý nói: "Dù sao thì em cũng phải nhớ rằng nếu mẹ kế đối xử với em không tốt thì em phải nói với cha em nhé."

Nghĩ đến mặt Đường Minh Sơn, Nguyên Khang nhất thời rùng mình một cái.

Xuyên Tử không phát hiện ra, vẫn còn đang nói mẹ kế mình như thế này như thế kia. Chờ đến khi nói xong thấy Nguyên Khang nhìn phía sau mình không nói lời nào, cậu bé chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bèn chậm rãi quay đầu lại nhìn một cái. Người đứng sau lưng cậu bé còn ai khác ngoài mẹ kế nữa!

Mẹ Xuyên Tử lạnh lùng nhìn cậu bé: "Bảo cha con đánh mẹ hả? Cha con cũng gan đấy nhỉ!"

Xuyên Tử hét lớn một tiếng rồi co giò bỏ chạy.

Mẹ cậu bé tức không chịu nổi, chỉ vào bóng dáng cậu bé gào lên: "Giỏi thì đi luôn đi đừng có về nhà nữa!"

Nguyên Khang cũng bị dọa sợ, vội vàng chạy về nhà.

Vừa lúc Phong Ngọc Lan đi ra ngoài cửa nhìn quanh, thấy nó chạy về với vẻ mặt sợ hãi thì vội vàng tiến lên dắt tay nó: "Sao thế?"

"Anh Xuyên Tử sắp bị đánh rồi!"

Nguyên Khang nói trong tiếng nức nở.

Mẹ Đường đi từ trong sân ra nghe vậy thì vỗ trán một cái: "Nguyên Khang nhé! Bà đã nói bao nhiêu lần rồi. Xuyên Tử làm gì có bà mẹ kế nào đâu. Đó là mẹ ruột của nó đấy!"

Nguyên Khang nhìn bà với vẻ mặt ngơ ngác.

Thấy vậy, Phong Ngọc Lan xoa đầu cậu bé một cái: "Vào sân mẹ đạp xe chở con đi chơi nhé?"

Nguyên Khang lập tức vứt hết mọi lo lắng cho anh Xuyên Tử trước đó đi rồi cực kỳ vui vẻ dắt tay Phong Ngọc Lan vào sân.

Bấy giờ Đường Minh Sơn đã lột xong măng non rồi, đang quét dọn xác măng. Tất nhiên anh cũng nghe thấy lời Phong Ngọc Lan nói, thế nên đã nhanh chóng quét dọn sân nhà sạch sẽ để bọn họ chơi đùa.

Đây là lần đầu tiên Phong Ngọc Lan đạp loại xe đạp kiểu cũ này nên hơi không quen lắm. Vì vậy cô đã thử đạp trước hai vòng cho chắc.

"Minh Sơn, vợ con không biết đạp kìa, con đi dạy chút đi."

Thấy con trai đứng một bên nhìn như cái cọc gỗ, mẹ Đường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà đạp cho anh một đạp.

Đường Minh Sơn ngẩn ra một chút rồi mới đi về phía Phong Ngọc Lan đang lảo đảo lắc lư đạp xe, nhanh chóng đưa tay ra giữ vững phía sau để Phong Ngọc Lan ổn định sau đó mới nói: "Đừng cầm chặt quá, đạp chậm một chút."

Phong Ngọc Lan hơi ngại ngùng nói: "Đây là lần đầu tiên em đạp xe. Em thấy lúc anh đạp rất đơn giản, thế mà đến khi tự mình đạp thì lại không còn như vậy nữa."

Khoé miệng Đường Minh Sơn cong lên một cái: "Từ từ là được."

Nguyên Khang mặt đầy mong đợi đứng ở một bên chờ. Phong Ngọc Lan cũng không để nó phải thất vọng. Sau khi hoàn toàn thành thạo, cô lập tức dừng xe bên cạnh Nguyên Khang.

"Lên đi."

Phong Ngọc Lan nói.

Nguyên Khang chạy lên phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng níu lấy chỗ yên phía sau. Người nó nhỏ xíu, thân chỉ cao bằng yên sau xe đạp nên muốn ngồi lên cũng không dễ dàng gì.

Thế mà nó còn không ý thức được điều này, giơ đùi phải lên muốn học theo người lớn ngồi lên.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 16: Chương 16



Thấy vậy, Phong Ngọc Lan và mẹ Đường đều không nhịn được mà cười lên một tiếng. Đường Minh Sơn đi tới sau lưng Nguyên Khang, giơ tay ra ôm lấy nó.

Miệng Nguyên Khang lập tức biến thành chữ o. Thấy vậy, Phong Ngọc Lan lập tức nháy mắt với nó: "Mau nào."

Lúc Nguyên Khang ngồi được lên yên sau, nó cũng không để ý xem người ôm mình lên là ai, chỉ dùng đôi tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy eo Phong Ngọc Lan.

"Ngồi vững vào nhé."

"Vâng!"

Phong Ngọc Lan đạp xe khá là chậm. Nhưng dù là vậy thì cũng khiến Nguyên Khang phải kêu lên không ngừng. Trong sân nhà toàn là tiếng trẻ con cười vui vẻ.

Mãi đến khi Đường Văn Tuệ xách một giỏ trúc đầy thức ăn quay về, Phong Ngọc Lan mới dừng xe lại: "Văn, Minh Sơn, mau tới ôm con."

Cô hơi không quen lắm mà kêu tên anh.

Trong đầu cô cũng không kịp nghĩ xem có nên gọi như vậy hay không nữa, chỉ là nghe mẹ Đường gọi cái tên này nhiều lần nên cô cứ vậy mà thuận miệng gọi ra khỏi miệng luôn.

Đường Văn Tuệ ngạc nhiên nhìn anh ba bước nhanh về phía trước, ôm lấy Nguyên Khang đang kích động trên xe đạp xuống.

Tại sao phải ngạc nhiên?

Là vì anh ba cô ấy và chị dâu trước kia gần như là không hề có trao đổi gì, làm gì cũng lạnh nhạt, sau đó nữa là ly hôn.

"Anh ba, chị dâu ba."

Đường Văn Tuệ giữ chặt bé trai đang nhào tới rồi ngẩng đầu lên nhìn hai người cười.

Đường Minh Sơn gật đầu, chờ Phong Ngọc Lan xuống xe rồi lại đẩy xe đạp vào vị trí cũ.

Phong Ngọc Lan lau mồ hôi rịn ra trên trán. Cô chơi với Nguyên Khang sắp bốn mươi phút rồi nên lúc này gò má cũng hơi đỏ ửng lên: "Ừm, em đi đâu về vậy?"

"Hai ngày nay là lúc rau chân vịt tươi ngon nhất nên em đi hái chút về ăn."

Đường Văn Tuệ đổ giỏ trúc đựng đầy rau củ dại ra. Nguyên Khang lập tức chạy vào phòng bếp, lúc đi ra trong tay có bưng một cái chậu sứ viền trắng, bên cạnh khuyết mất một lỗ nhỏ.

Thấy vậy, Phong Ngọc Lan khen Nguyên Khang một câu. Vừa rồi Nguyên Khang chơi với cô lâu nên bây giờ cũng đã gần gũi với cô hơn. Ba người bèn ngồi chung một chỗ dọn dẹp đống rau chân vịt.

Đường Minh Sơn thì vào phòng bếp giúp mẹ Đường nấu cơm.

Mẹ Đường nghe tiếng cười của mấy người trong sân rồi lại ngước mắt nhìn về phía Đường Minh Sơn đang ngồi đốt lửa cho bếp lò.

"Trước kia bảo con đi xem mắt thì con không chịu, cứ phải em cho mẹ tức phát bệnh mới đồng ý cuộc hôn nhân này. Bây giờ con biết cha mẹ không hề làm bậy cho con rồi chứ?"

Nghe vậy, lỗ tai Đường Minh Sơn hơi đỏ lên: "Cô ấy rất tốt."

Lúc đi đón dâu, Phong Ngọc Lan mặc bộ đồ mới đứng ở cửa nhà họ Phong, trông ngơ ngơ ngác ngác như mất hồn vậy. Đường Minh Sơn lén lút nhìn lén cô mấy lần mà Phong Ngọc Lan vẫn luôn không hề phát hiện ra.

Sau đó Đường Minh Sơn tiễn khách xong quay về nhà, đối mắt với Phong Ngọc Lan, bỗng anh cảm thấy cuộc sống như thế này thật ra cũng không tệ lắm.

Chỉ là hình như vợ anh hơi hiểu nhầm về anh thì phải.

"Khụ." Mẹ Đường thấy anh mất hồn thì lập tức ho nhẹ một tiếng. Lúc Đường Minh Sơn nghi ngờ ngước mắt nhìn, bà mới thấp giọng hỏi: "Chuyện đó, các con đã ở chung phòng với nhau chưa?"

Bậc làm cha mẹ như bọn họ rất quan tâm và lo lắng rốt cuộc cơ thể con trai như thế nào rồi. Nghĩ đến lúc Kiều Tư Vũ còn ở đây đã trong sáng ngoài tối bóng gió đứa con thứ ba nhà bọn họ không có khả năng t*nh d*c...

Cả người Đường Minh Sơn cứng ngắc đối mặt với mẹ Đường mấy giây: "Cơ thể con không có vấn đề."

Nhưng ngày hôm qua anh cảm nhận được sự mâu thuẫn và sợ hãi của Phong Ngọc Lan nên anh cảm thấy chuyện này không thể vội vàng được.

Vậy nhưng lời này vào tai mẹ Đường lại thành con trai mình vịt c.h.ế.t còn mạnh miệng.

Bà càng cảm thấy có lỗi với Phong Ngọc Lan hơn. Lúc Phong Ngọc Lan bưng chậu đựng rau củ dại đã rửa sạch vào phòng bếp, mẹ Đường vội vàng bảo cô để đó đừng có làm nữa.

"Văn Tuệ ơi! Con đưa chị dâu ba của con đi loanh quanh một lát, làm quen với đội chúng ta một chút đi."

Mẹ Đường lớn tiếng gọi Đường Văn Tuệ.

Chị dâu hai Đường vừa lúc vác cuốc đi ra, nghe vậy thì mím môi lại, thấy Phong Ngọc Lan bị mẹ Đường đẩy ra khỏi phòng bếp thì cất cuốc đi rồi nói: "Mẹ, để con giúp mẹ nấu cơm. Con cũng không muốn nhàn hạ đâu."
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 17: Chương 17



Mẹ Đường nghe thế thì trừng mắt liếc cô ta một cái: "Rảnh với chả không rảnh cái gì, nếu con muốn thì đi chung đi."

Chị dâu hai Đường nhìn sang Phong Ngọc Lan rồi cười: "Không được, con phụ mẹ nấu cơm, em dâu ba à, các em đi đi."

"Vậy em và chị dâu ba ra ngoài đi dạo nhé." Đường Văn Tuệ kéo Phong Ngọc Lan ra khỏi cổng sân.

Phong Ngọc Lan nghiêng đầu nhìn thấy Nguyên Khang đứng ở cửa nhà chính cầm con châu chấu đan từ cỏ, vì thế vẫy tay với nó, hai mắt Nguyên Khang sáng ngời, tung ta tung tăng chạy tới.

"Chậm thôi." Đường Văn Tuệ cười nói.

"Dạ." Nguyên Khang đáp lời, nó đi tuốt đằng trước, tay giơ con châu chấu đan từ cỏ lên không biết đang nói gì, dù sao thì rất hưng phấn.

Thấy ba người đi xa dần, chị dâu hai Đường xắn tay áo lên đi tới trước mặt mẹ Đường, nói với vẻ thấy hơi ngạc nhiên: "Sao tự dưng hôm nay em dâu ba và Nguyên Khang thân thiết thế?"

"Cái gì mà tự dưng thân thiết, con nói câu này khiến người ta nghe thấy khó chịu đấy." Mẹ Đường giơ ngón tay lên chỉ vào miệng cô ta: "Đúng là không biết phải nói bao nhiêu lần thì con mới ghi tạc mấy lời này vào lòng!"

"Mẹ, con chỉ hỏi một chút thôi mà." Chị dâu hai Đường nhìn xe đạp ở góc sân, lại nhìn về phía nhà bếp, quả nhiên thấy Đường Minh Sơn đang ngồi ở cửa bếp, cô ta lập tức ngậm miệng lại.

Bên này Phong Ngọc Lan đi theo Đường Văn Tuệ bọn họ qua hơn phân nửa đội sản xuất, lúc này đang đứng ở một chỗ trên sườn núi, nhìn xuống đồng ruộng bên dưới, bây giờ vẫn còn có người còng lưng lao động, cũng có trẻ con chạy tới chạy lui bên bờ ruộng, tiếng cười vui vang đi rất xa.

Có nhà đã dâng lên khói bếp, bầu không khí củi gạo mắm muối tràn ngập trước mắt.

Phong Ngọc Lan hít một hơi thật sâu, cảm nhận được cơn gió tự nhiên mà cây cỏ núi rừng mang tới.

Đường Văn Tuệ đứng bên cạnh nhìn trộm Phong Ngọc Lan, cô ấy nghĩ chị dâu ba đẹp thật đấy, sao anh ba của cô ấy có phước thế nhỉ.

Nguyên Khang ngồi xổm ở chỗ ổ kiến, dùng châu chấu đan từ cỏ để hù chúng nó, sau khi làm xong thì bản thân còn bắt chước làm con kiến, ra vẻ như bị dọa, khiến Phong Ngọc Lan ghé mắt nhìn sang không nhịn được cười rộ lên.

Thấy trời sắp tối rồi, ba người Phong Ngọc Lan đi về nhà, lúc này người nhà của chú ba Đường và bác cả Đường cũng đã về, cả khe núi náo nhiệt hẳn lên.

Nhưng mà đều ở tại nhà của họ, Phong Ngọc Lan không tùy tiện đi làm phiền mà cùng Đường Văn Tuệ bọn họ về nhà trước.

Cha Đường và anh hai Đường đang ngồi nói chuyện trong sân, Nguyên Khang vừa vào cổng sân đã vọt tới trước mặt hai người để khoe con châu chấu đan từ cỏ của mình.

Đi suốt một đường, con châu chấu đan bằng cỏ đã hơi lỏng lẻo rồi, trông không chặt nữa, nhưng điều này cũng không cản được sự yêu thích của Nguyên Khang dành cho nó.

Anh hai Đường cười tủm tỉm vươn tay nhận lấy, kéo hai, ba cái là con châu chấu đan từ cỏ đã chặt trở lại.

Vóc người của anh hai Đường giống như Đường Minh Sơn, cao ráo vạm vỡ, khuôn mặt cũng tuấn tú, nhưng nếu so với Đường Minh Sơn thì dáng người cường tráng hơn nhiều, giọng nói cũng sang sảng vang dội, vừa nghe đã khiến người ta cảm thấy đầy sức sống.

Cha Đường hơn năm mươi tuổi, cao gầy mảnh khảnh, có đôi mắt ưng, khi ông nhìn chằm chằm người khác sẽ mang lại cảm giác áp lực.

Nhưng thật ra đây chỉ là ảo giác, chứ ông là người rất hiền lành.

Phong Ngọc Lan bước tới chào hỏi, cha Đường cười tủm tỉm hỏi cô đã đi dạo ở đâu, sau đó lại nhắc tới người hai nhà chú ba Đường và bác cả Đường.

"Chờ lát nữa ăn tối xong, bảo Minh Sơn dẫn con đi cho biết nhà, biết người."

"Dạ." Phong Ngọc Lan gật đầu.

Còn anh hai Đường thì không nói gì vì chẳng có gì để nói với em dâu nhà mình, vậy nên chỉ ngồi cười ngây ngô.

Đường Văn Tuệ không nhìn nổi nữa, bảo anh hai Đường kéo củi ở sân sau xuống giúp cô.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 18: Chương 18



Phong Ngọc Lan rửa tay tính vào bếp giúp đỡ, nhưng không ngờ còn chưa vào cửa nhà bếp đã đụng phải Đường Minh Sơn vừa bước ra.

"Chậm một chút."

Đường Minh Sơn vịn vai cô lại.

Phong Ngọc Lan hơi ngượng ngùng nhìn vào trong: "Em muốn xem thử coi có gì để phụ không."

"Không có gì, đến anh còn bị đuổi ra."

Nghe Đường Minh Sơn nói như thế, Phong Ngọc Lan cũng không vào nữa mà cùng anh ra sân ngồi nói chuyện với cha Đường bọn họ.

Nguyên Khang vốn đang ngồi chơi trước mặt cha Đường, thấy Đường Minh Sơn tới thì nó lập tức chạy ra sau lưng cha Đường, sau đó thường xuyên nhìn về phía Đường Minh Sơn.

Đường Minh Sơn không tỏ vẻ gì với chuyện này.

Phong Ngọc Lan vẫy tay với Nguyên Khang, Nguyên Khang chạy chậm tới trước mặt cô, vừa khéo bên cạnh Phong Ngọc Lan có cái ghế, vì thế Nguyên Khang ngồi xuống.

Nó cũng không nói lời nào, chỉ vùi đầu tự chơi.

Nói thật, nhìn quen mấy đứa nhỏ nghịch như quỷ ở đời sau, tính tình Nguyên Khang như thế khiến tim Phong Ngọc Lan sắp tan chảy.

Cô nhỏ giọng hỏi Nguyên Khang: "Muốn vào thành phố ở không?"

Nguyên Khang ngẩng đầu, trong đôi mắt to mang theo tò mò và hoang mang: "Ở phòng nhỏ trong tòa nhà cao cao kia ạ?"

Phòng nhỏ trong tòa nhà cao cao?

Nghĩ tới dáng vẻ nhà ngang, cùng với gian phòng chỉ mười lăm mét vuông, đúng là có hơi nhỏ.

Phong Ngọc Lan nén cười: "Đúng vậy, ở cùng mẹ và cha con."

Hai người ngủ chung xấu hổ lắm, thêm một thằng nhóc thì sẽ thoải mái hơn nhiều.

Ai ngờ Nguyên Khang vừa nghe còn có cha ở thì lập tức lắc đầu, nhỏ giọng nói với Phong Ngọc Lan: "Con sợ."

Phong Ngọc Lan nhích cái ghế ở gần Đường Minh Sơn sang bên cạnh, Nguyên Khang thấy vậy cũng nhích cái ghế dưới m.ô.n.g mình sang một bên.

Hành động của hai người khiến Đường Minh Sơn ghé mắt nhìn.

Nguyên Khang bị anh nhìn thoáng qua, cả người không dám động đậy nữa, vẫn là Phong Ngọc Lan giúp nó chuyển ghế sang cạnh mình, Nguyên Khang mới chạy lạch bạch tới ngồi xuống.

Mượn thân thể Phong Ngọc Lan để giấu bản thân đi.

Mặc dù Phong Ngọc Lan gầy nhưng dù sao Nguyên Khang vẫn còn nhỏ, che nó đi không phải là việc gì khó.

"Sao con lại sợ cha như vậy?"

Phong Ngọc Lan hỏi nhỏ.

Nguyên Khang cũng thỏ thẻ trả lời: "Không biết ạ."

Phong Ngọc Lan bật cười, giơ tay nựng khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của nó, không hỏi tiếp nữa.

Dù sao chính bản thân Nguyên Khang cũng không giải thích được.

Hơn nữa trong sách cũng cho một đoạn quan hệ cha con không có tình cảm, rồi không giải thích thêm.

Mặc dù không phụ nấu cơm, nhưng bưng chén đũa thì Phong Ngọc Lan vẫn đi giúp một tay.

Đường Minh Sơn cũng không rảnh rỗi, đốt đèn dầu, lau bàn gì đó.

Buổi tối ăn măng xào thịt, nộm cây hải cẩu vàng, còn có canh trứng và một đĩa đậu phộng, đồ ăn không nhiều lắm nhưng số lượng lớn.

Món nộm cây hải cẩu vàng này không dùng rau sống, mà là rau sau khi chần qua nước sôi.

Phong Ngọc Lan cảm thấy ăn rất ngon.

Thấy cô thích, Đường Văn Tuệ ngồi bên phải cô nói: "Sang mai em lại đi hái một ít."

Đường Minh Sơn ngồi bên trái cô, còn Nguyên Khang thì ngồi giữa ông bà nội, trong chén gỗ nhỏ ngoài thịt ra thì là canh trứng.

Vợ chồng chị dâu hai Đường ngồi cạnh Đường Văn Tuệ.

Hai người mẹ Đường sinh và nuôi bốn đứa con, con gái lớn là Đường Văn Phân, gả cho nhà họ Vương ở trấn bên cạnh; con trai thứ hai, cũng chính là vợ chồng anh hai Đường thì làm nghề nông, con trai thứ ba Đường Minh Sơn là công nhân nhà máy sản xuất giấy, con gái út là Đường Văn Tuệ.

Đường Văn Phân sinh được một đứa con gái, vợ chồng anh hai Đường kết hôn nhiều năm nhưng lại chưa có con, Đường Minh Sơn thì có Nguyên Khang nhưng lại ly hôn mấy năm trước rồi, bây giờ tái hôn với Phong Ngọc Lan, còn Đường Văn Tuệ chỉ mới mười lăm tuổi đầu.

Trong nhà vẫn còn rượu hôm qua chưa uống hết, cha Đường lại lấy ra, ngoài Nguyên Khang thì mỗi người đều uống một chút.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 19: Chương 19



Sau khi ăn cơm xong, Phong Ngọc Lan phụ rửa chén, nhưng khi rửa lại bị mẹ Đường kêu đi ra: "Con và Minh Sơn tới nhà bác cả và chú ba đi, đừng động vào mấy chuyện trong nhà."

Đường Văn Tuệ cũng cười tủm tỉm đẩy cô ra: "Đi nào chị dâu ba, nếu Nguyên Khang muốn đi thì dẫn nó theo nhé."

"Được."

Phong Ngọc Lan lại nhìn chị dâu hai Đường đang cúi đầu rửa chén không nói gì, lúc này mới đi ra ngoài.

Bảo trong lòng chị dâu hai Đường không hờn giận gì là không thể nào.

Không nói chuyện khác, chỉ riêng chuyện Đường Minh Sơn ly hôn đã khiến người trong nhà bị người ngoài chỉ trỏ đủ điều, sau đó người ngoài nghe Kiều Tư Vũ nói Đường Minh Sơn "không được", lại chĩa mũi nhọn vào vợ chồng bọn họ.

Nói gì mà kết hôn nhiều năm như thế lại không có chút động tĩnh nào, có khi là hai anh em đều có bệnh giống nhau, chọc chị dâu hai Đường tức phát khóc rất nhiều lần, vào ngày Tết ngày lễ về nhà mẹ đẻ còn bị chị dâu giễu cợt.

Không bàn tới chuyện bây giờ kết hôn lần nữa, mà hết lần này tới lần khác mẹ chồng lại thương yêu đối phương, đây đâu giống gả vào nhà họ làm con dâu, hoàn toàn như một vị khách rồi!

"Con đừng thở phì phò như thế nữa, người ta gả vào vốn đã phải sống những ngày khó khăn rồi, hơn nữa, chúng ta cũng xem như ở riêng, một năm về đây cũng không được mấy lần."

Mẹ Đường tìm cái cớ để Đường Văn Tuệ rời đi, sau đó nói khẽ với chị dâu hai Đường đang rửa chén bên cạnh.

Mẹ chồng vốn là người không hà khắc gì, chị dâu hai Đường nghe xong lời bà nói là hiểu ra ngay, cũng thương cho Phong Ngọc Lan hơn một chút.

Cô ta cau mày, nhỏ giọng nói: "Hay là nghe lời bà tổ, bảo chú ba tìm vài bài thuốc dân gian để thử?"

Mẹ Đường thở dài: "Nếu nó chịu uống thì mẹ với cha con còn cần phải sầu thế này à? Tự nó cảm thấy bản thân không có vấn đề!"

Chị dâu hai Đường mím môi, đám đàn ông đúng là y hệt nhau, cứng đầu cứng cổ.

"Nếu không, con bảo thằng hai khuyên thử đi?"

Mẹ Đường ngẫm nghĩ rồi nói, đừng lại để vì chuyện này mà ly hôn.

"Được, con rửa chén xong rồi sẽ nói với anh ấy."

Bây giờ trong lòng chị dâu hai Đường nào còn hờn dỗi gì, chỉ thấy Phong Ngọc Lan là người đáng thương thôi, cô ta cũng từng nghe nói nhà họ Phong thấy tiền là sáng mắt, vì tiền mà có thể gả con gái tới đây làm góa phụ sống, đúng là ác độc!

Thế là khi vợ chồng Phong Ngọc Lan dẫn Nguyên Khang trở về, Phong Ngọc Lan phát hiện chị dâu hai Đường đang dùng ánh mắt thương hại để nhìn mình.

Phong Ngọc Lan lộ vẻ khó hiểu.

Đường Minh Sơn thì bị anh hai Đường cười tủm tỉm lôi ra sân nói chuyện.

"Anh hai?"

Anh hai Đường nhớ tới lời dặn dò của mẹ và vợ, ho nhẹ hai tiếng rồi nói.

"Minh Sơn à, từ nhỏ em đã thông minh rồi, còn anh vừa nhìn thấy sách là đau đầu, bảo anh học cũng giống như đang tra tấn anh vậy."

"Nhưng em thì không giống thế, em không chỉ thích học mà em còn thi đậu trường cấp ba! Nếu không phải năm đó sức khỏe của mẹ không tốt, em đã không chọn ở lại làm việc trong nhà máy sản xuất giấy rồi."

Cũng vì để có thể chăm sóc người nhà nhiều hơn một chút.

Nghe anh ấy nói lòng vòng một lúc cũng không nghe ra anh ấy muốn nói gì, Đường Minh Sơn cản anh lại: "Anh hai, có chuyện gì thì nói thẳng đi."

Hoàn toàn không biết mình đã nói quá xa, anh hai Đường gãi đầu: "Chuyện là, chúng ta không thể để mặc bệnh gì gì đó không chữa, như thế không được, nếu có bệnh thì chúng ta đi chữa thôi! Chữa hết rồi, tình cảm vợ chồng cũng tốt đẹp..."

"Giấu bệnh sợ thầy." Đường Minh Sơn sửa đúng ý anh ấy muốn nói, sau đó lại thở dài: "Cơ thể của em không có vấn đề thật, không cần đi khám bác sĩ đâu."

Anh hai Đường không nói chuyện nữa, anh ấy chỉ dùng ánh mắt "anh hiểu nhưng em vẫn phải đi chữa bệnh đi!" để nhìn Đường Minh Sơn.

Đường Minh Sơn há miệng thở d.ốc, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài: "Em biết rồi, mọi người yên tâm đi."

Anh hai Đường cảm thấy hài lòng, đi tìm mẹ Đường và vợ để báo cáo kết quả nhiệm vụ.
 
Back
Top Bottom