Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPYvfmt7Fzdi51xo1-HeMy1O5a2erzQY_PaBEFp9Xeg8CuuynFHPSvohRzd6IjrRwpr5WZgwZ4UB6lf2C3zUiRKKDQyuJg8bpu_iLuvMyBZHSs1HvY_6HKyIgWZIYgUfPk6gaOGh593m_7PNJ_oAjm-=w215-h322-s-no-gm

Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Tác giả: Tả Ngọc Trân
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Nữ Cường, Hài Hước, Điền Văn, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau khi cứu học sinh và tử vong, Phong Ngọc Lan bất ngờ xuyên không về quá khứ, trở thành mẹ kế của Đường Thiên Minh, nam chính trong một cuốn tiểu thuyết mà cô từng nghe đồng nghiệp kể.

Đường Thiên Minh có một tuổi thơ bất hạnh, bị mẹ kế ngược đãi và vu oan, dẫn đến cuộc sống đầy khó khăn và bất công. Phong Ngọc Lan, từ một người phụ nữ hiện đại, phải thích nghi với hoàn cảnh mới, đối mặt với sự ác cảm của con riêng và xã hội.

Tuy nhiên, nhờ vào lòng nhân ái và sự thông minh, cô dần dần chiếm được lòng tin của Đường Thiên Minh và những người xung quanh.

Cuộc hành trình của Phong Ngọc Lan không chỉ là cuộc chiến chống lại định kiến mà còn là hành trình tìm lại bản thân và xây dựng một cuộc sống mới giữa những khó khăn của thời đại.​
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 1: Chương 1



Mùa xuân năm 1975, trong khu dân cư cũ bên cạnh xưởng giấy của huyện An Dương có người vừa tổ chức chuyện mừng xong, nhìn thấy màn đêm buông xuống, khách khứa rộn rã một lúc sau đó bọc kẹo hỉ hứng thú ra về.

Phong Ngọc Lan ngồi trên giường gỗ trải chiếc drap giường thêu chữ Hỷ to đỏ, mượn ngọn đèn dầu sáng tỏ quan sát xung quanh.

Ngoài chiếc giường gỗ cô đang ngồi, bên tay phải có ba chiếc rương gỗ đặt chồng lên, bên trên còn dán một tấm chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ.

Bên tay trái có hai cánh cửa sổ thủy tinh khung gỗ, bên trên cửa sổ thủy tinh cũng dán chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ, bên dưới cửa sổ đặt một chiếc bàn không to không nhỏ, trên bàn còn đặt mấy quyển sách cùng với một ngọn đèn dầu.

Nơi đối diện ba chiếc rương là một cánh cửa dùng vải bố làm rèm che, lúc này ánh đèn dầu bên ngoài in lên vải bố cũng rất sáng, thi thoảng còn truyền tới một số tiếng nói chuyện.

Đây vốn là một căn phòng rộng mười lăm mét vuông, vì chuyện mừng lần này, căn phòng được chia thành hai gian trong ngoài, nơi mà Phong Ngọc Lan đang ở là chỗ ngủ, bên ngoài là chỗ ăn uống.

Theo một tràng âm thanh ồn ào, bên ngoài dần yên tĩnh lại, có lẽ đã tiễn khách về rồi.

Phong Ngọc Lan thở phào, rũ mắt nhìn lòng bàn tay có vết chai của mình, trong lòng bàn tay của cô vốn không có những vết chai này.

Từ nhỏ cô đã là một đứa trẻ xui xẻo, vừa chào đời chưa được lâu đã bị bỏ ở cửa cô nhi viện. Nhưng cô là một người không nhận thua, cuối cùng đã thi đậu trường sư phạm, sau khi tốt nghiệp làm một giáo viên tiểu học, rảnh rỗi sẽ quay về cô nhi viện phụ giúp.

Tuy vẫn không ngừng gặp phải những chuyện xui xẻo, nhưng cô rất yêu công việc của mình, cũng rất yêu bầy trẻ đó. Chiều hôm qua, lúc cô và một bé đáng yêu trong lớp qua đường thì có một chiếc xe vượt đèn đỏ. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phong Ngọc Lan đẩy đứa trẻ ra ngoài, cô chỉ cảm nhận được một cơn đau đớn dữ dội, sau đó không biết gì nữa.

Đợi khi cô lấy lại ý thức, Bạch Vô Thường đang bay trước mặt, Bạch Vô Thường nói với cô, sở dĩ kiếp này cô gặp phải nhiều chuyện xui xẻo như vậy là vì kiếp trước cô tạo nghiệp quá nặng.

Biết được đứa trẻ chỉ có chút xây xát, Phong Ngọc Lan thở phào, sau đó tranh luận với Bạch Vô Thường vấn đề liên quan tới nghiệp chướng giữa kiếp trước và kiếp này. Kết quả kéo tới một vị quỷ thần không biết có chức vị gì, cuối cùng cô có được cơ hội sống mới, tới được nơi này.

Bây giờ cô đang ở thế giới kiếp trước từng ở, nói đơn giản, cô đã trở thành mình của kiếp trước. Khi đó cô đang đứng ở cổng nhà họ Phong, sau khi tiếp nhận ký ức mới biết hôm nay là ngày đại hỉ của cô. Chồng cô làm việc ở xưởng giấy, là công nhân được rất nhiều người ngưỡng mộ.

Mà cô là một cô gái nông thôn, theo lý mà nói bên nam có điều kiện rất tốt, có thế nào cũng không thể chọn cô được, nhưng phụ huynh hai nhà có chút ngọn nguồn, hơn nữa bên nam là đi bước nữa và đã có con. Phong Ngọc Lan còn từ trong ký ức biết được dường như đằng trai đã xảy ra chút vấn đề.

Nếu cha mẹ yêu thương con gái mình chút đều sẽ không gả con gái tới ở góa.

Nhưng nhà mẹ cô lại nhận tiền không nhận người, đã lấy tám mươi sáu đồng sính lễ của nhà họ Đường, quay đầu liền gả con gái đi.

Đương nhiên, "mình" trong ký ức là người rất muốn gả đi, có thể tới tỉnh sống, đó là nơi người khác muốn tới cũng không tới được, ở góa thì có là gì.

Phong Ngọc Lan đứng trước cửa sổ, gió đêm thổi lên gương mặt có chút mát mẻ. Làm mẹ kế đã đành, nhưng không ngờ cô lại làm một người mẹ kế ác độc trong một quyển truyện nam chủ.

Kiếp sống được gọi là tạo nghiệp cực nặng này, không phải mình sống thành như thế mà là bị viết thành như thế.

Đây là một quyển truyện nam chủ mà đồng nghiệp của cô đã say mê mấy ngày trước, nam chính chào đời ở huyện thành nhỏ năm 70. Vốn là gia đình công nhân, lẽ ra cuộc sống không tệ mới đúng, nhưng lại có một người mẹ kế không ra gì.

Mẹ kế không chỉ ngược đãi cậu, còn thường đào tiền trong nhà về nhà mẹ, rồi lật lọng vu oan là nam chính trộm, khiến nam chính trở thành đứa trẻ xấu xa trong mắt người nhà và người ngoài, dần dần bị người lớn ghét bỏ, bị bạn bè ức h**p.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 2: Chương 2



Cũng không biết vì sao người cha của nam chính trong bối cảnh câu chuyện lại vô cùng coi thường cậu, sau đó vì chồng mất, nếu không phải vì căn nhà trong khu dân cư cũ thì mẹ kế đã sớm đuổi nam chính ra ngoài rồi.

Nhưng nam chính ở lại cũng không được sống đàng hoàng, ăn không no mặc không ấm, còn phải làm không ít việc.

Nhưng suy cho cùng cũng là truyện nam chủ, cậu chịu khổ chịu nhục, sau này trở thành ông lớn có nguồn tài lực hùng hậu. Mà mẹ kế thì bị ném đến đất nước nào đó đào than đá, qua đời vào một mùa đông lạnh giá. Trong truyện, miêu tả khi mẹ kế c.h.ế.t gầy trơ xương, dáng vẻ vô cùng thê thảm.

Mà cô, kiếp trước của Phong Ngọc Lan, chính là một trong những nhân vật phản diện tuyến đầu trong quyển truyện này, mẹ kế ác độc của nam chính.

Đối với điều này, Phong Ngọc Lan chỉ muốn giơ ngón giữa.

Chẳng trách Bạch Vô Thường nói kiếp trước cô chính là một con rối, cô không tới đây, kiếp trước sẽ vĩnh viễn không thay đổi. Như vậy sao còn không biết ngại nói cô tạo nghiệp chứ.

Kiếp trước, cô chính là người giấy đã sớm được sắp xếp theo quỹ đạo trong sách, nghiệp tạo ra toàn do tác giả an bài.

Phong Ngọc Lan hít sâu một hơi, khiến bản thân bình tĩnh lại, cô nhận được cuộc đời mới, nhưng cô không thể rời khỏi căn nhà này, đây là điều kiện sống lại của cô.

May mà đồng nghiệp của cô là một người lắm lời, mỗi lần đọc xong chương mới đều sẽ lải nhải ở bên tai cô cho nên cô cũng biết một số điểm kịch tính.

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhỏ nhẹ, cho dù bước chân đó nhẹ, ở trong không gian yên tĩnh này cũng bị phóng đại lên.

Cô quay đầu lại liền nhìn thấy bên dưới tấm rèm cửa đó xuất hiện một đôi chân nhỏ mang giày cỏ, một bàn tay nhỏ còn nhẹ nhàng kéo rèm cửa bằng vải bố màu xám kia lộ ra gần nửa gương mặt.

Nhìn thấy trên gương mặt mang theo nét trẻ con, đại khái hơn ba tuổi. Lúc này, bé trai đang đứng ở cửa phòng lén lút quan sát mình. Phong Ngọc Lan biết đây chính là con kế của cô, cũng tức là nam chính Đường Thiên Minh của quyển truyện đó, tên mụ là Nguyên Khang.

Thấy Phong Ngọc Lan bỗng xoay người lại, Nguyên Khang giật mình, buông rèm cửa xuống chạy mất.

Phong Ngọc Lan thấy vậy bèn ngẩn người, cô tới trước rèm cửa, giơ tay lên vén rèm ra, nhìn thấy đứa bé chưa chạy xa đó đang đứng ở cổng chính, thấy cô đi ra theo, đứa bé rụt người ra ngoài. Suy cho cùng cũng là trẻ con, ánh mắt không nhịn được hướng về phía cô, tò mò đánh giá.

Phòng ngoài này rộng hơn phòng trong một chút, vào cửa lớn, bên trai đặt một chiếc bàn và mấy cái ghế trúc, vừa nhìn đã biết dùng để ăn cơm. Lúc này trên bàn đang đặt hạt dưa, đậu phộng, còn có kẹo hỉ gì đó.

Bên phải cửa là một cái giá gỗ, bên trên đặt một số đồ ngay ngắn, có giấy bổi, cũng có đồ linh tinh.

Bên tường ở chỗ rèm cửa còn có một cái tủ dài to, tủ cao tới ngang hông cô, trên mặt tủ cũng đặt một số đồ ngay ngắn, nhìn hình dáng là quà mừng do khách tặng.

Phong Ngọc Lan đi ra, tiện tay thả rèm cửa xuống, cô mỉm cười nhìn Nguyên Khang: "Con là Nguyên Khang sao?"

Dáng vẻ kiếp trước của cô giống hệt với cô vốn dĩ, chỉ là trẻ hơn vài tuổi.

Phong Ngọc Lan có tướng mạo ngọt ngào xinh đẹp, cao khoảng một mét sáu, tết hai b.í.m tóc đen to, bởi vì kết hôn không có của hồi môn, da mặt nhà họ Phong lại dày, cũng chỉ xé vải may cho cô một bộ quần áo mới, kiểu đại chúng màu lam nhạt, nhưng mặc lên người cô lại khá đẹp.

Nguyên Khang thấy cô mỉm cười nói chuyện với mình, có hơi xấu hổ gật đầu: "Con là Nguyên Khang."

Trông dáng vẻ mềm mại, non nớt này, hai mắt Phong Ngọc Lan cong lên, lại đi lên trước vài bước: "Con ăn cơm chưa, sao lại vào đây một mình?"

"Con, con ăn rồi."

Hai tay của Nguyên Khang đan vào nhau, đôi mắt ngập tràn tò mò nhìn cô, cậu nhớ đang sống cùng ông bà nội, cách đây không lâu, bác hai nói cậu sắp có mẹ kế rồi.

Nguyên Khang biết mẹ kế là gì, anh Xuyên Tử, bạn chơi cùng của cậu cũng có mẹ kế, mẹ kế rất lợi hại, chỉ cần anh Xuyên Tử không nghe lời sẽ không cho anh ấy ăn cơm, còn ăn đòn.

Anh Xuyên Tử nói đợi anh ấy lớn lên sẽ đi tìm mẹ ruột của mình. Nguyên Khang không nhớ mẹ ruột của mình trông như thế nào, bà nội nói mẹ ruột của cậu bận, cho nên không rảnh tới thăm cậu.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 3: Chương 3



Nguyên Khang lại nhìn Phong Ngọc Lan, cảm thấy đối phương xinh đẹp như vậy, nói chuyện cũng ấm áp như thế, có lẽ không phải là mẹ kế "lợi hại" như trong miệng các thím.

Phong Ngọc Lan nhìn bàn tay nhỏ vặn thành bánh quai chẻo của cậu, ý cười nơi khóe miệng càng sâu, nhìn đứa trẻ cười tươi rói trước mặt, cô dần quên đi đây là một quyển truyện. Bạch Vô Thường nói có rất nhiều thế giới nhỏ, thế giới trong sách cũng là một trong số đó.

Nếu đã tới thì nên ở lại, cô không muốn làm con rối thì phải sống tốt cuộc đời của mình.

Cô đang muốn nói chuyện thêm với Nguyên Khang, lại thấy Nguyên Khang long lanh đôi mắt chạy lên trước, Phong Ngọc Lan ngẩn người, sau đó tới trước cửa nhìn theo.

Đây là một hành lang thật dài, cửa phòng cô đang đứng là một căn nhà nằm trong cùng trên dãy hành lang. Nhìn từ đây sẽ có thể thấy rất nhiều cánh cửa, trước mỗi cánh cửa đều đang đặt một chiếc bàn, trên bàn đang đặt nồi nấu cơm hoặc bát đũa, dưới bên thì chất lò lửa than tổ ong gì đó.

Đây là khu dân cư cũ, tổng cộng có năm tầng, bây giờ cô đang ở tầng năm. Mỗi nhà đều là một cánh cửa đi vào, nấu cơm thì nấu trước cửa, bên cạnh cầu thang có bồn nước rửa dùng chung, có thể giặt đồ, rửa rau ở đó.

Lúc này, Nguyên Khang chạy tới trước mặt một cô gái tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Cô gái đó một tay xách bao vải, một tay dắt Nguyên Khang chạy tới bên cạnh, sau đó mỉm cười tới chỗ Phong Ngọc Lan.

"Chị ba, đây là đồ mẹ bảo em giao cho chị."

Đây là con gái út của nhà họ Đường, cũng tức là em chồng của cô.

Hôm nay là ngày Phong Ngọc Lan kết hôn, trong nhà chật hẹp như vậy, dĩ nhiên không thể chiêu đãi khách ăn cơm gì, mỗi nhà tổ chức tiệc đều tổ chức trong bãi đất tầng trệt, vừa nãy có người náo hỉ rời khỏi, lúc này còn có thể nghe thấy chút tiếng nói chuyện trong bãi đất.

"Phiền em rồi."

Phong Ngọc Lan nhận túi vải, cười nhìn đối phương nói.

Đường Văn Tuệ nghe vậy ngại ngùng cười: "Đều là người một nhà, không nói những lời rườm rà, anh ba đang tiễn khách, đợi lát nữa mới quay lại được, em dẫn Nguyên Khang về nhà trước."

Người nhà họ Đường sống trong đội sản xuất ngoài hai mươi cây số, chặn đường này phải đi mất vài tiếng.

"Trời đã sắp tối rồi, sao bọn em về được."

Phong Ngọc Lan rũ mắt nhìn thằng bé rồi hỏi.

Trong truyện, trước khi mẹ kế tới, Nguyên Khang được nuôi bởi mẹ Đường.

Đường Văn Tuệ mím môi cười: "Có xe bò mà, chị ba chị yên tâm đi, cha mẹ còn đang đợi nên không nói nhiều nữa."

"Ừm, vậy hai đứa đi chậm thôi." Phong Ngọc Lan đáp, lúc cô tới đây vừa hay ngồi trên xe bò từ nhà họ Phong tới huyện thành, sau khi tới khu dân cư cũ, đầu cô vô cùng choáng, sau đó đã được người ta dìu lên lầu nghỉ ngơi, ăn cơm đều là do con dâu thứ hai của nhà họ Đường bưng lên.

Sau đó có người tới nhà náo hỉ, nhưng người nhà họ Đường cảm thấy cơ thể cô không thoải mái, bèn ngăn người không cho vào nhà, cho nên Phong Ngọc Lan chỉ nghe thấy bên ngoài rất náo nhiệt.

Trong lúc nói chuyện, người lên lầu cũng ngày càng nhiều, đây đều là công nhân trong xưởng giấy và người nhà. Đường Văn Tuệ dắt Nguyên Khang chuẩn bị rời khỏi.

Phong Ngọc Lan khom lưng xoa đầu của Nguyên Khang, Nguyên Khang đỏ mặt, nấp phía sau Đường Văn Tuệ, Đường Văn Tuệ thấy vậy thì cười khẽ, xem ra chị ba rất thích Nguyên Khang. Đây là chuyện tốt, cha mẹ biết cũng yên tâm.

Sau khi Đường Văn Tuệ đi, Phong Ngọc Lan bèn vào nhà, nghe thấy tiếng nói chuyện của hàng xóm cách vách, cô nghĩ ngợi rồi đóng một nửa cửa chính lại, chỉ để lại một chút khoảng trống.

Mở túi vải ra xem, phát hiện đều là những bao lì xì nhỏ, xem ra là quà của bạn bè thân thích tặng, cô không lấy ra đếm, sau khi vào phòng trong thì đặt túi vải lên rương gỗ trên cùng nhất.

Vừa ra ngoài chuẩn bị xách thùng gỗ lên đi ra, đã thấy cửa chính bị người khác đẩy ra, sau đó một người thanh niên cao lớn tuấn tú đi vào. Trước n.g.ự.c anh đeo một đóa hoa hồng, vừa nhìn đã biết là chú rể.

Trong ký ức, hai người chưa từng gặp mặt chân chính, hôm nay, khi đón dâu, đối phương cũng ở trước mặt, cô chỉ nhìn thấy một bóng lưng cao lớn, khi đó cô vẫn chưa phản ứng lại, ngơ ngác theo nữ quyến của đằng trai lên xe bò.

Cho nên hai người chưa từng nói chuyện câu nào.

Làm cho họ giống như là tham gia hỉ sự của người khác vậy.

Hai người cũng không ngờ lại bỗng nhiên đối mắt như vậy.

Nói thế nào nhỉ, bầu không khí hơi ngại ngùng.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 4: Chương 4



"Anh đi cho."

Người phá tan sự im ắng là đối phương, anh vươn cánh tay thon dài về phía Phong Ngọc Lan, Phong Ngọc Lan thấy vậy, khóe miệng kéo lên: "Em muốn tắm."

Không phải muốn múc nước.

Nghe vậy, tay của Đường Minh Sơn cũng không thu lại: "Anh dẫn em đi."

"Làm phiền rồi."

Phong Ngọc Lan đưa thùng gỗ cho anh.

Đường Minh Sơn nhận lấy, không chạm vào ngón tay của cô, vô cùng lịch sự.

Sau khi Phong Ngọc Lan quét mắt, đi vào phòng trong mở túi quần áo đã mang từ nhà họ Phong tới, bên trong là một bộ quần áo cũ, may mà sạch sẽ, nếu không tắm rửa cũng thành vấn đề.

Đường Minh Sơn đi ở đằng trước, nhẹ tiếng giới thiệu với Phong Ngọc Lan tình hình của khu dân cư. Tổng cộng có năm tầng lầu, một tầng lầu có tám hộ, bên cầu thang kế bên mỗi tầng lầu có hồ nước công cộng giặt quần áo rửa rau,...nơi vệ sinh và tắm rửa nằm ở lầu một và lầu ba.

Lầu một hầu như do nam dùng, lầu ba hầu như do nữ dùng, cho nên dần dần hình thành đàn ông đi vệ sinh, tắm rửa đều đến lầu một, phụ nữ thì ở lầu ba.

Thực ra những chuyện này đều được mẹ Đường nói qua khi cô nghỉ ngơi trong phòng, nhưng nghe giọng nói trong veo của người phía trước, Phong Ngọc Lan thức thời không gián đoạn đối phương.

Dù sao thì không nói chuyện cũng lúng túng.

Lúc này, trên hành lang có mấy đứa trẻ đang chơi, cũng có mấy người đàn ông chụm lại, đang vừa nói chuyện vừa hút thuốc. Thấy họ đi ra, một nhóm người đều quay đầu nhìn họ.

Phong Ngọc Lan thấy mấy đứa trẻ trợn tròn mắt nhìn mình, thế là mỉm cười với chúng, một bé gái có hai b.í.m tóc trong đó lập tức đứng dậy, quay đầu hét về phía cửa lớn bên cạnh: "Mẹ, cô dâu cười với con."

Rất nhanh, bên trong truyền tới tiếng cười khẽ của phụ nữ: "Con phải gọi là thím."

Bé gái hơi ngại, không gọi thím, Đường Minh Sơn dừng bước, quay đầu nói với Phong Ngọc Lan: "Đây là Yến Tử của nhà chị dâu Trương."

Phong Ngọc Lan gật đầu ghi nhớ, sau đó Đường Minh Sơn lại giới thiệu mấy đứa trẻ khác, mấy người đàn ông thấy vậy cũng chủ động tới chào hỏi.

Sau khi tới lầu ba, Phong Ngọc Lan nhận lấy thùng gỗ đi vào trong. Lúc này còn có thể nhìn thấy, cho nên không có mấy người xách đèn dầu.

"Cô nói có phải bà mẹ chồng đó của tôi quá thiên vị rồi không, lúc chưa gả tới, tôi nghe nói bà ấy thiên vị, không ngờ lại thiên vị như vậy."

"Mẹ chồng nhà ai không thiên vị, bà nhà chúng tôi càng thiên vị."

Vừa đi vào, Phong Ngọc Lan đã thấy hai người xách thùng gỗ từ gian bên cạnh đi ra, còn đang nói chuyện.

Nhìn thấy họ xách thùng gỗ rỗng, Phong Ngọc Lan đứng ngốc ở đó, lúc này mới nhớ ra đây không phải là thời đại tiên tiến mấy, không có máy nước nóng, phải tự múc nước về nấu rồi xách xuống tắm.

"Em gái, có phải em là vợ của Đường Minh Sơn không."

Chị gái mở miệng nói chuyện trước nhìn Phong Ngọc Lan rồi cười hỏi, hôm nay cô ấy đã nấu cơm trong bãi, dĩ nhiên đã nhìn thấy Phong Ngọc Lan.

"A, phải." Phong Ngọc Lan hồi thần đáp.

"Sao em lại tới lầu ba múc nước."

Chị gái nói chuyện sau thấy cô xách thùng rỗng vào, tưởng cô múc nước.

Phong Ngọc Lan cười lúng túng, đang muốn nói chuyện, bèn nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân nặng nề, cô quay đầu nhìn, thấy một thím xách hai thùng nước nóng đi vào, Phong Ngọc Lan vội đứng sang bên cạnh, sợ chắn đường người ta.

Kết quả thím đó đặt thùng nước xuống, cười nhìn cô nói: "Mau đi tắm đi."

"Cháu."

Phong Ngọc Lan chỉ mình.

"Đúng vậy, Tiểu Đường ở bên ngoài đợi cháu."

Thím nói như vậy lập tức khiến Phong Ngọc Lan hiểu nước nóng này từ đâu có, cô đỏ mặt nói cảm ơn. Thùng nước nóng này rất nặng, nhưng từ nhỏ cô cũng không phải là người được nuông chiều, đã chịu khổ không ít. Tuy không xách lên nhẹ nhàng như thím, nhưng cũng không lắc lư lắm.

Đợi khi cô tắm xong, đi ra từ phòng vách, thím đó vẫn chưa đi, đang ở bên hồ nước giặt đồ, lúc này, trên bệ đặt một chiếc đèn dầu thắp sáng.

"Cảm ơn thím." Phong Ngọc Lan dùng nước lạnh rửa sạch hai thùng gỗ, đang định hỏi thím ở lầu nào để cô mang thùng gỗ tới, thím ngăn cô lại.

"Lát nữa con gái thím sẽ tới múc nước, cháu để đó, mau đi về đi."

Thím mỉm cười ấm áp, sau khi Phong Ngọc Lan nói cảm ơn lần nữa, xách thùng gỗ của mình đi ra.

Ít nhiều có chút muốn chạy trốn.

Phong Ngọc Lan không ngờ Đường Minh Sơn vẫn đang ở cầu thang đợi cô.

Hơn nữa đối phương còn đang xách một chiếc đèn dầu.

"Đi thôi."

Đường Minh Sơn đón lấy thùng gỗ đựng quần áo trong tay cô, Phong Ngọc Lan bày tỏ không nặng, không đưa cho anh.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 5: Chương 5



"Người mang nước vào vừa nãy là thím ba Lưu."

Đường Minh Sơn nghiêng người cho cô đi đằng trước, mình ở phía sau xách đèn dầu, sau đó nói tới người thím mang nước nóng vừa nãy.

"Là do em quên mất." Nói tới chuyện này, Phong Ngọc Lan lại hơi ngại ngùng.

"Anh cũng không nghĩ tới cái này."

Đường Minh Sơn nói.

Có ý giải vây rồi.

Phong Ngọc Lan nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn anh, nhìn vào ánh mắt của đối phương, cô vô thức hỏi: "Sao anh biết nhà thím ba Lưu dư nước nóng."

Đường Minh Sơn thấy vậy, mỉm cười nói: "Tháng này chú ba Lưu trực ca giữa, thím ba Lưu quen chuẩn bị nước nóng."

"Như vậy à." Phong Ngọc Lan thuận theo ánh đèn dầu phía sau tiếp tục leo cầu thang, khu dân cư vẫn chưa bắt dây điện, huống hồ bây giờ rất ít nơi lắp đèn điện ở cầu thang: "Vậy chốc nữa em đun nước mang tới."

"Không cần, anh đã đưa mấy khối củi rồi."

"Củi."

Phong Ngọc Lan hơi kinh ngạc, ở đây còn có thể dùng củi, không phải bên dưới bàn đều đặt than tổ ong gì đó sao.

Nghe ra nghi vấn của cô, Đường Minh Sơn giải thích: "Than tổ ong đắt hơn một chút, củi rẻ lại hữu dụng, cho nên nhà nào cũng có chuẩn bị."

"Như vậy à."

Phong Ngọc Lan gật đầu bày tỏ đã hiểu.

Tới tầng năm, Phong Ngọc Lan xách thùng gỗ nói muốn đi giặt quần áo, Đường Minh Sơn đặt đèn dầu lên bên bệ, trở về cầm một khối xà phòng tới, ngoài ra, còn có một chiếc bàn chải đánh răng cán gỗ và lông mao lợn, một hộp bột đánh răng, cùng với một cái ly gỗ.

Phong Ngọc Lan không khỏi cảm khái người này thực sự rất chu đáo.

Thấy cô nhìn những thứ đó im lặng, Đường Minh Sơn dừng lại nói: "Đều là đồ anh mua để dự phòng."

Ý là đều sạch cả.

Phong Ngọc Lan cười nói: "Cảm ơn anh."

Thấy cô không giống như sẽ không dùng, Đường Minh Sơn mới không nói gì thêm.

"Giữa hai chúng ta không cần khách sáo." Đường Minh Sơn còn xách một thùng gỗ trong tay, anh tới múc nước về đun.

Nghe vậy, Phong Ngọc Lan ngây người, nghiêng đầu nhìn anh, lại thấy đối phương múc nước xong rồi xách về.

Trong truyện không miêu tả nhiều về cha của nam chính, cô nhớ được hai điểm.

Điểm thứ nhất, quan hệ giữa cha nam chính và nam chính không thân thiết lắm, quan hệ với mẹ kế cũng không hòa hợp, hai người luôn chia giường ngủ, khi biết hai người không viên phòng, người nhà họ Đường còn giận dữ một phen, nhưng mẹ kế nói là vì đối phương không được.

Điểm thứ hai, kết hôn chưa bao lâu, cha của nam chính làm việc trong xưởng, sau đó ngoài ý muốn qua đời.

So với người mẹ kế ác độc sống dai, cha của nam chính giống như công cụ, tác dụng của anh chính là để lại căn nhà trong khu dân cư và tiền đền bù của xưởng sau khi chết.

Cầm bàn chải đánh răng lấy bột đánh răng, Phong Ngọc Lan nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra với Đường Minh Sơn sau này, cô khẽ cau mày.

Đợi cô rửa mặt xong, sau khi giặt sạch quần áo, Phong Ngọc Lan theo mẹ của Yến Tử, cũng tức là chị dâu Trương đến sân thượng phơi quần áo rồi cùng về.

Tính tình của chị dâu Trương hào sảng, tiếp xúc với chị ấy rất vui vẻ.

Khi Phong Ngọc Lan về tới nhà, cửa khép một nửa, Đường Minh Sơn không ở đây, thùng gỗ cũng không có.

Tối nay cô không gội đầu, bộ quần áo trên người được chắp vá không ít, nhưng người mặc quần áo lành lặn ở thời này cũng không nhiều.

Phong Ngọc Lan đứng trước túi quần áo đó thở dài, nhà họ Phong thật sự không cho cô cái gì.

Phong Ngọc Lan không xu dính túi lại thở dài lần nữa.

Vốn dĩ trên sàn phòng ngoài có ít vỏ hạt dưa gì đó, nhưng lúc cô về phát hiện phòng trong và phòng ngoài đều sạch sẽ, lại nhìn những thứ bày biện ngay ngắn xung quanh, liền biết Đường Minh Sơn là người thích sạch sẽ.

Đợi khi Đường Minh Sơn về, Phong Ngọc Lan đang lật xem một quyển sách trên giá dưới ngọn đèn dầu.

Thấy anh về, Phong Ngọc Lan gấp sách lại, đứng dậy vào phòng cầm túi vải trên chiếc rương đi ra đưa cho đối phương: "Đây là đồ mẹ đưa."

Cô suýt chút không biết nên xưng hô đối phương thế nào.

Đường Minh Sơn một tay cầm khăn khô mang theo chữ Hỷ lau tóc, một tay nhận lấy, sau khi nhìn thấy bên trong là gì, anh lại đưa cho Phong Ngọc Lan.

Phong Ngọc Lan chớp mắt, nhìn sang: "Để em tính."

"Mình" bản gốc cũng là người có học mấy năm.

Đường Minh Sơn không nói gì, chỉ vào phòng trong mở rương ra, sau đó lấy ra một cái túi vải khác, to bằng túi vải trong tay Phong Ngọc Lan, nhưng tiền bên trong lại không ít.

"Sau này tiền trong nhà đều do em quản."

Đường Minh Sơn nói như vậy.

Phong Ngọc Lan nhìn hai cái túi vải trước mặt rồi rơi vào trầm tư, thế này cũng không giống dáng vẻ không hòa hợp với mẹ kế nam chính trong sách.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 6: Chương 6



Thấy cô rũ mắt không nói lời nào, Đường Minh Sơn ngừng lau tóc, nhẹ giọng hỏi: "Em sao vậy?"

"Không có, chỉ là em không ngờ anh lại yên tâm để em quản tiền như vậy." Phong Ngọc Lan ngẩng đầu mỉm cười đáp.

Đường Minh Sơn nghe vậy khẽ cau mày, sau đó nghiêm túc trả lời: "Chúng ta là vợ chồng, không có gì phải nghi ngờ cả."

Vẻ mặt và giọng điệu của anh vô cùng nghiêm túc khiến Phong Ngọc Lan đang đùa giỡn có chút ngượng ngùng, cô cầm túi lên, rồi ngồi xuống cạnh bàn để hạt dưa và kẹo.

Lúc này cửa đã bị Đường Minh Sơn khóa lại nên không lo có người đột ngột xông vào.

Đường Minh Sơn xoay người lấy từ kệ gỗ phía sau một tập sách cũ đã viết một nửa, đồng thời lấy một cây bút chì ra đưa cho cô.

Phong Ngọc Lan mỉm cười với anh, cũng không nói cảm ơn nữa. Vì chúng ta sẽ sống với nhau cả đời nên hãy thật hòa thuận, kể cả khi anh không thể... cũng không sao cả.

Mở tập sách ra, trước mặt cô toàn là sổ sách mà Đường Minh Sơn ghi, sau khi đọc kỹ, cô chọn mở hồng bao* trước.

(*) Phong bao lì xì màu đỏ, thường được tặng trong các dịp đặc biệt như tết, cưới hỏi.

(*) Phong bao lì xì màu đỏ, thường được tặng trong các dịp đặc biệt như tết, cưới hỏi.

Bên này, tóc Đường Minh Sơn đã gần khô hết, anh đi phơi khăn lau xong xoay người cầm lấy ấm nước, rót cốc nước ấm đặt trước mặt Phong Ngọc Lan.

Sau đó, anh ngồi xuống bên cạnh Phong Ngọc Lan, nhận việc mở hồng bao, trên hồng bao có viết tên của người gửi, ** cũng là nhắc người nhận hồng bao ghi nhớ.

"Chú Trường Căn, hai hào."

Phong Ngọc Lan nhanh chóng viết xuống.

Năm nay, quà mừng chỉ là một vài hào.

"Bác cả là một đồng."

Đây là anh cả của cha Đường, hai người họ quả thật rất thân thiết.

"Nhiều vậy sao?"

Phong Ngọc Lan hơi ngạc nhiên.

"Đợt Tết Nguyên đán, bác gái lên cơn đau tim dữ dội. Vừa hay lúc đó anh ở nhà nên anh và anh họ thay phiên nhau cõng bác ấy đến bệnh viện trong thị trấn."

Đường Minh Sơn giải thích lí do bác cả đưa quà mừng nhiều hơn người khác.

Mặc dù chỉ là chuyện vặt vãnh, anh cũng nói rất nghiêm túc, ** Phong Ngọc Lan quay sang, Đường Minh Sơn đang định bóc hồng bao, thấy cô nhìn như vậy anh dừng lại hỏi: "Sao vậy?"

"Em chỉ cảm thấy anh làm chuyện gì cũng thận trọng, cũng rất nghiêm túc."

Nghĩ đến những đồ đối phương đưa đến bồn rửa trước đó, Phong Ngọc Lan khen ngợi.

"Có à?"

Đường Minh Sơn cụp mắt xuống, tiếp tục bóc hồng bao, Phong Ngọc Lan chưa kịp nói thêm, anh đã thì thầm: "Dì ba, năm hào."

Thấy vành tai anh ửng đỏ, Phong Ngọc Lan vội cúi đầu cầm bút chì viết xuống.

"Tổng cộng là ba mươi hai đồng."

Người ở dưới quê mừng hai mươi đồng, nhân viên tạp vụ bên này mừng mười hai đồng. Thật ra số lượng nhân viên tạp vụ ở đây làm Phong Ngọc Lan rất ngạc nhiên. Trong đó cũng có rất nhiều đồng nghiệp, có nhiều đồng nghiệp tới mừng như vậy cũng cho thấy mối quan hệ giữa Đường Minh Sơn với mọi người rất tốt.

Phong Ngọc Lan đặt sổ kế toán trước mặt Đường Minh Sơn, nói lại.

Đường Minh Sơn liếc nhìn qua, bảo: "Chữ viết của em rất nắn nót đấy."

"Em đã dùng nhánh cây và than củi để luyện chữ trong phòng riêng đấy." Phong Ngọc Lan bộc lộ ra những lời cô đã nghĩ kỹ. Thực ra, lúc cô viết đã rút lại rất nhiều bút lực, nét chữ hiện tại là nét chữ ngay ngắn của học sinh tiểu học.

"Không ngừng học hỏi như vậy, thật tốt." Đường Minh Sơn nhìn cô khen ngợi.

Phong Ngọc Lan có chút xấu hổ quay đầu lại, cầm lấy một cái túi vải khác, tuy trong sổ có ghi chép lại ** nhưng không có tổng số nên còn phải đếm.

Đường Minh Sơn xếp chồng tất cả các hồng báo đã mở ra một bên, sau đó buộc chắc tập hồng bao bằng một sợi chỉ trên khung gỗ và đặt chúng bên cạnh ** giấy rơm.

Chỗ tiền này có hơi rải rác, từ vài xu, vài hào cho đến chục đồng.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 7: Chương 7



Trong khi Phong Ngọc Lan đang đếm tiền, Đường Minh Sơn cũng không nghỉ ngơi, anh dọn quà chúc mừng trên chiếc tủ dài và phát hiện một tấm vải màu xanh đậm, anh đặt nó sang một bên, sau đó lấy thêm hai chiếc khăn lông có chữ "Tứ" đặt bên cạnh tấm vải.

"Đây là một trăm sáu mươi bảy đồng lẻ ba mươi lăm xu. Tính cả tiền lễ, tổng cộng là một trăm chín mươi chín đồng ba mươi lăm xu."

Thiếu khoảng sáu mươi lăm xu để được hai trăm đồng.

Nghe vậy, Đường Minh Sơn sờ túi, anh lấy số tiền vừa rút ra từ bộ quần áo trước khi tắm xong đặt lên bàn: "Chỗ này có tám hào, mỗi ngày mười lăm hằng tháng nhà máy sẽ phát tiền và phiếu lương thực."

Phong Ngọc Lan đếm sáu mươi lăm xu ra gom lại , đưa mười lăm xu dư lại cho Đường Minh Sơn.

,

Đường Minh Sơn nhận lấy xong, chỉ chỉ trên tủ đồ nói: "Ngoại trừ những thứ ở bên này, còn lại đều là đồ ăn. Anh cất chúng trong ngăn tủ, khi nào muốn thì lấy ra ăn."

Câu cuối cùng anh nhìn Phong Ngọc Lan nói.

Phong Ngọc Lan gật đầu.

Đường Minh Sơn thấy cô không thèm nhìn khăn tắm và tấm vải bên kia nên cầm lại đưa ra trước mặt cô: "Khăn tắm trong nhà không có nhiều, em dùng cái này đi."

"Được." Phong Ngọc Lan cũng không làm ra vẻ, khi nãy cô trực tiếp rửa mặt bằng tay, điều này thực sự rất bất tiện.

Số tiền đếm được cô đều cho ngay ngắn vào túi, buộc lại và cất vào hộp gỗ trên cùng, còn khăn tắm, cô treo cạnh khăn tắm của Đường Minh Sơn.

Vải màu xanh có thể không đủ để làm một bộ quần áo, nhưng để làm hai đôi giày vải thì vừa đủ, sau khi Phong Ngọc Lan tiếp nhận được ký ức của nguyên chủ đã nhìn vào tấm vải, cũng hiểu rõ mũ giày phải rộng bao nhiêu.

Cô đi giày rơm, còn Đường Minh Sơn đi một đôi giày vải màu đen, nhìn đường kẻ dọc hai bên có thể biết là giày mới làm.

Dù sao hôm nay là ngày kết hôn của anh.

Trong lúc suy nghĩ miên man, Phong Ngọc Lan phát hiện ra Đường Minh Sơn đã mang chiếc đèn dầu từ phòng ngoài vào đặt trên chiếc bàn dưới cửa sổ. Tuy rằng đã là đầu tháng ba nhưng gió đêm vẫn có chút lạnh, Đường Minh Sơn thuận tay đóng cửa sổ lại.

Mặc dù cô biết đối phương có chỗ không tốt, nhưng dù sao anh cũng là đàn ông, Phong Ngọc Lan lại chưa từng hẹn hò với ai, lúc này cô sắp nằm chung giường với một người đàn ông mới quen nên cô cũng thấy rất hồi hộp.

"Đi ngủ thôi."

Vừa nói, Đường Minh Sơn vừa cởi giày lên giường, anh để cho Phong Ngọc Lan nửa giường bên kia.

Phong Ngọc Lan lảo đảo đi tới, thấy anh nhắm mắt lại, hô hấp dần ổn định, cô mới nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó thổi tắt đèn dầu, cẩn thận lên giường đi ngủ.

Chiếc giường này khá lớn, hơn nữa cơ thể hai người đều khá gầy nên giữa hai người còn có thể chứa thêm một người lớn nữa.

Chăn không mỏng cũng không dày, vừa vặn cho mùa này.

Phong Ngọc Lan thậm chí còn kiểm soát hơi thở của mình rất nhẹ vì sợ đánh thức người bên kia, cô mở to mắt ra nhìn vào mái nhà tối đen. Bạch Vô Thường từng nói cô không thể rời khỏi ngôi nhà này, điều đó có nghĩa là cô không thể ly hôn với Đường Minh Sơn, vì trong sách nói thân phận của cô chính là mẹ kế của nam chính.

Nếu đã không thể ly hôn vậy thì phải sống thật tốt, đừng làm những chuyện trái lương tâm như trong sách từng nhắc. Nghĩ đến dáng vẻ của nguyên chủ, cô không thể hiểu nổi sao “chính mình” lại cam lòng xuống tay.

Còn Đường Minh Sơn... Tuy rằng hai người mới gặp nhau mấy tiếng đồng hồ, nhưng xem ra đối phương rất tốt, cho nên sao cô có thể để anh c.h.ế.t đi như trong sách đã an bài chứ?

Dù sao Bạch Vô Thường cũng không cấm cô làm những chuyện khác, nghĩ một lúc, Phong Ngọc Lan mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sau khi cô ngủ say, người đàn ông bên cạnh mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn cô một lúc rồi kéo góc chăn cho cô.

Động tác rất nhẹ, không hề chạm vào chỗ không nên chạm.

Sau đó anh thu tay lại, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 8: Chương 8



Khi Phong Ngọc Lan tỉnh lại thì đã chẳng còn ai bên cạnh, cô lập tức ngồi dậy quan sát xung quanh, bỗng tầm mắt cô dừng lại nơi chiếc hộp gỗ và chữ "Hỉ" đỏ được cắt dán trên khung cửa sổ bằng gỗ thì lại thở dài. Cô đã c.h.ế.t thật rồi, còn trở về nơi ở đời trước nữa.

Nhìn sắc trời có lẽ giờ đang là khoảng bảy, tám giờ. Lúc này còn có thể nghe được tiếng người lớn mắng trẻ con hoặc tiếng gọi đám trẻ đang chơi ở đập về nhà ăn cơm.

Cô chỉnh trang quần áo lại một chút, mang giày rơm vào rồi mở cánh cửa sổ gỗ ra cho thoáng khí, sau đó vén tấm màn bằng vải gai đi ra ngoài.

Những đồ vật đặt trên tủ dài đã được sắp xếp bỏ vào trong tủ dưới. Lúc này ở trên bàn bên kia có đậu phộng, hạt dưa và kẹo được đựng trong chén sứ, tổng cộng có ba chén sứ lớn.

Mà cơm ở trên bàn còn cho vào hai quả trứng gà, Đường Minh Sơn đang ở chiếc bàn gỗ trước cửa để làm cơm sáng.

"Buổi sáng ăn mì có được không?"

Đường Minh Sơn hỏi.

"Được." Phong Ngọc Lan gật đầu: "Hôm nay anh phải đến nhà máy sản xuất giấy sao?"

Cô bước sang, thấy ở dưới bếp lò đốt hai khúc củi gỗ, ở trên là một cái nồi không lớn cũng không nhỏ được đậy bằng nắp gỗ, trông là biết đang đun nước rồi.

Trên chiếc bàn bên cạnh nồi là một vắt mì lớn và một rổ trúc đựng rau.

"Chỉ được nghỉ ba ngày kết hôn thôi." Đường Minh Sơn chỉ về phía kế bên: "Nước dùng để rửa mặt còn ấm đấy."

Bởi vì ở bên đây là bức tường nên sẽ có một góc nhỏ hơn so với nhà của người khác. Ở đó đặt một thùng nước bằng gỗ, một chiếc khăn mặt phủ ở trên thùng nước có thể khiến cho hơi nóng được giữ lại lâu hơn một chút.

Có lẽ là người ta đã dậy từ rất sớm.

Phong Ngọc Lan lấy đồ dùng để rửa mặt, đặt chúng vào một cái chậu tráng men màu xanh lam có hoa mẫu đơn ở phía dưới rồi qua cái ao bên kia rửa mặt.

Chị dâu Trương đang rửa rau ở bên kia, thấy cô sang liền cười nói: "Sáng sớm chị đã thấy anh nhà em bận rộn, vô cùng chịu khó. Chẳng như anh nhà chị, chỉ biết bưng bát ăn cơm, buông bát thì đi ngủ."

Phong Ngọc Lan nghe thấy bèn cười: "Do em dậy trễ ạ."

Không ngờ đôi mắt của chị dâu Trương lại sáng bừng, trông có vẻ như đã hiểu rõ nên thì thầm hỏi nhỏ: "Xem ra tối qua đã làm nhiều lần rồi phải không?"

Má Phong Ngọc Lan ửng hồng, vội vàng giải thích: "Không phải ý đó đâu ạ..."

Chị dâu Trương sững sờ, lại hỏi: "... Vậy là không được à?"

Lúc này Phong Ngọc Lan mới nhớ rằng có rất nhiều lời đồn thổi về sức khỏe của Đường Minh Sơn nên đành trả lời khô khan: "Tốt lắm ạ."

"Thế thì tốt, thế thì tốt! Chị đã bảo đồng chí Đường không hề bị bệnh mà! Mấy cái miệng lắm lời chỉ toàn nói bậy bạ thôi!"

Chị dâu Trương thở một hơi dài rồi lại vỗ vai của Phong Ngọc Lan cười thật xán lạn.

Phong Ngọc Lan cười gượng, rửa mặt xong thì quay trở về.

Cô vừa về thì phát hiện ra ở trên tấm ván gỗ của thùng nước là một chiếc lược. Cô cầm lên thì thấy chiếc lược làm bằng nhựa, trông có vẻ còn mới.

Phong Ngọc Lan chải đầu, rửa mặt bằng nước ấm rồi lấy khăn lau. Giọng nói của Đường Minh Sơn từ bên trong vang lên: "Ăn mì thôi."

"Được." Cô đáp lời, lau khô tay chuẩn bị bước vào phòng. Bỗng cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, một cô gái với mái tóc ngắn khoảng chừng tuổi đôi mươi nhìn chòng chọc vào Phong Ngọc Lan, sau đó đóng cửa lại.

Phía bên trong lại vang lên giọng nói khó hiểu của người đàn ông: "Sao lại đóng cửa rồi?"

"Đợi một chút rồi ra bộ không được hả?"

Cô gái trả lời một cách giận dữ.

Nhận ra tâm trạng của người hàng xóm, Phong Ngọc Lan khó hiểu bước vào phòng.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 9: Chương 9



Đường Minh Sơn ngồi ngay bàn ăn, trên bàn là hai bát mì, bên trong không chỉ có rau xanh giòn mà còn có một quả trứng gà luộc.

Anh cũng chẳng cầm đũa mà ngồi thật ngay ngắn chờ cô đến ăn chung.

"Không cần chờ em đâu." Phong Ngọc Lan lại càng ngại hơn.

Hôm nay dậy trễ thì không nói, còn để người ta phải chờ để ăn cơm sáng nữa.

"Ăn cùng đi." Đường Minh Sơn nói.

Phong Ngọc Lan cười, ngồi xuống cầm đũa ăn mì, sợi mì rất dai, bên trong có dầu mè, nước tương và cả hành, hương vị khá ngon.

Sau khi ăn mì xong, Phong Ngọc Lan nhận việc rửa chén nồi. Thật sự sẽ rất ngại nếu cô để cho người ta nấu cơm xong còn phải rửa chén.

Vậy mà Đường Minh Sơn vẫn giúp cô bê nồi sang rồi rửa chén cùng với cô.

Có hai thím cũng đang rửa chén ở đó, thấy vậy bèn trêu ghẹo.

"Đồng chí Tiểu Đường thương vợ quá ha."

"Đúng rồi đấy, nhìn là thấy hâm mộ rồi."

Hai người bị trêu ghẹo, một người thì đỏ tai, một người thì đỏ mặt.

Lúc quay trở về thì cửa nhà hàng xóm bên cạnh lại mở, lần này ngoài cô gái tóc ngắn ra thì còn có người con trai có cánh tay trái được băng bó lại.

Người con trai thấy bọn họ một người bưng chén đũa, một người bưng nồi thì bỗng cười lớn, tay phải không bị thương vỗ vào vai của Đường Tuyết Sinh: "Thằng nhóc này được đấy! Biết thương vợ cơ à?"

"Nói nhiều quá, có đi nữa không?"

Không đợi Đường Minh Sơn đáp lời, cô gái tóc ngắn kia liền đẩy người con trai ra một chút rồi vội rời đi.

Người con trai hơi xấu hổ nhìn sang Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan: "Đừng để bụng cô ấy nhé."

Đường Minh Sơn đặt nồi lên trên bếp lò, dùng nắp gỗ đậy lại: "Cậu đi nhanh lên đi."

"Được thôi." Người con trai vẫy tay với bọn họ rồi lon ton bước theo vợ của mình: "Chuyện không thành thì thôi, sao em lại nhăn mặt cơ chứ?"

Cô gái không đáp lời, chân càng bước nhanh hơn.

Chén đũa đặt trên bàn, phủ lên bằng một tấm vải lanh rồi đậy lại bằng một chiếc lồng bàn bằng trúc.

Hai người bước vào phòng, Đường Minh Sơn đặt một chiếc bát men mới trước mặt Phong Ngọc Lan: "Sáng nay anh vừa mua ở Cung tiêu xã."

Phong Ngọc Lan nhớ đến cây lược ban nãy, xem ra là mua về cùng lúc với cái này.

Cô cười quan sát chiếc bát men ở trước mặt, trông rất sạch sẽ và là kiểu dáng cổ. Những người trẻ tuổi như cô thường rất thích dùng cái này để nấu mì ăn liền.

"Người ban nãy tên là Triệu Thiên, có quan hệ khá tốt với anh." Đường Minh Sơn xách ấm nước đến rót cho cô một chén, sau đó lại tự rót cho mình nửa chén: "Trước đây chị dâu Triệu muốn giới thiệu đối tượng cho anh, anh cũng đồng ý."

Phong Ngọc Lan vỡ lẽ, đây chính là lý do vì sao mà chị dâu Triệu kia không vui vẻ mấy khi thấy cô.

Thế nhưng chẳng phải người ngoài đều biết anh ấy không được sao? Vì sao mà chị dâu Triệu còn muốn giới thiệu đối tượng chứ?

Có lẽ nào là vì hoàn cảnh giống với nhà mẹ đẻ của cô không?

Đường Minh Sơn vừa nhìn đã biết cô đang suy nghĩ gì. Anh muốn giải thích nhưng sợ càng giải thích lại càng hiểu nhầm, thế là chỉ biết chuyển đề tài: "Đợi chốc nữa anh dẫn em ra ngoài đi dạo nhé?"

"Được."

Phong Ngọc Lan bỏ qua những suy nghĩ rối rắm, uống lấy một hớp nước rồi chuẩn bị ra ngoài với Đường Minh Sơn.

"Đem theo chút tiền với phiếu đi." Thấy cô không chuẩn bị mang theo thứ gì, Đường Minh Sơn tiện thể nói.

"Đã xong."

Phong Ngọc Lan mở rương cầm một tờ phiếu thực phẩm và năm hào.

Sau khi khóa cửa, hai người bước xuống lầu, mỗi khi có người chào hỏi trên đường, Đường Minh Sơn đều sẽ giới thiệu cho cô. Mặc dù trí nhớ của Phong Ngọc Lan tốt nhưng nhiều người như vậy cô vẫn không tài nào nhớ nổi.

"Sau này từ từ sẽ nhớ thôi." Khi cô bước ra từ nhà vệ sinh ở lầu ba thì Đường Minh Sơn đứng đợi ở cầu thang cười nói.

"Ừm." Phong Ngọc Lan đáp lời.

Xuống đền lầu một, Phong Ngọc Lan nhìn về phía Đường Minh Sơn, Đường Minh Sơn ho một tiếng: "Sáng nay anh đi rồi."

"À à." Phong Ngọc Lan đỏ mặt, bước vội ra khỏi tòa nhà.
 
Back
Top Bottom